Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3622: “Kiếp trước ông ấy rõ ràng là Chuẩn Thánh mà”


“Ngươi đã nói vậy thì ta nghĩ chúng ta nên tới Ngự Linh Tinh trước đi”.



“Sao lại tới Ngự Linh Tinh?”



Advertisement

“Ngự Linh Tinh có trứng rồng, hai ta trộm nó về làm một nồi”, Kì Vương nói với vẻ háo hức.



Lời này vừa thốt ra, Hạo Thiên Huyền Chấn và Diệp Thành đang đi phía trước đều vô thức quay đầu nhìn lại, đầu tiên họ nhìn Tiểu Linh Oa sau đó mới nhìn sang Kì Vương với vẻ thương hại.



Ngay sau đó, Tiểu Linh Oa xắn tay áo lên, xoay khớp cổ rất mạnh.



Tiếp đến là tiếng hét thảm thiết vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, Kì Vương còn đang nói liến thoắng đã bị một chưởng đánh cho quay vòng vòng. Mẹ nó chứ, còn định cho lão tử vào nồi, ngươi ăn phải phân hả!



Kết quả là Kì Vương vừa mới tỉnh lại chưa bao lâu đã lại vui vẻ đi vào giấc ngủ, bị Tiểu Linh Oa nhét vào một pháp khí không gian riêng và không có ý định thả ra trong thời gian ngắn.



Khi nói, ba người đã tới dưới Đông Thiên Cổ Thành.

Cũng giống như những cổ thành trước, trên tường thành của Đông Thiên Cổ Thành cũng dán cáo thị với lệnh khen thưởng.



Lệnh khen thưởng truy sát ở đây đương nhiên cũng là do Thái Thanh Cung phát động, không phải một mà là hai, bức thứ nhất là Diệp Thành, bức còn lại không cần phải nói, chính là Kì Vương.



Phía Diệp Thành không hề ngạc nhiên, Kì Vương trộm tiên thảo Linh Lung Phượng Hoàng của Thái Thanh Cung, đó là bảo vật cỡ nào, không bị phát lệnh truy sát mới lạ, mà tiền thưởng cũng không ít hơn Diệp Thành.



Đông Thiên Cổ Thành về đêm vẫn phồn hoa, phố xá nhộn nhịp, người qua người lại ồn ào náo nhiệt.



Đi vào cổ thành, Diệp Thành bắt đầu thi triển Chu Thiên Diễn Hoá, quả không phụ lòng mong đợi, Mặc Uyên chuyển kiếp thật sự ở đây, ông ta cũng là người chuyển kiếp duy nhất của Đại Sở trong cổ thành này.




Không cần suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đi về hướng khác với mục tiêu cực kỳ rõ ràng, đi qua đám người đông đúc ấy.



Điều đáng nói là khí tức khó nắm bắt của Đông Thiên Cổ Thành này cực kỳ nhiều, ở trong bóng tối cũng có rất nhiều cao thủ của Thái Thanh Cung đang ẩn mình, mục đích rất rõ ràng, đó là ôm cây đợi thỏ, chờ bắt Diệp Thành.



Diệp Thành thở dài suốt chặng đường, nếu không nhờ Chu Thiên Diễn Hoá thì vừa vào cổ thành hắn đã bị đánh hội đồng ngay.



Một lúc lâu sau, ba người mới xuất hiện trong một khu vườn nhỏ yên tĩnh ở trong góc của Đông Thiên Cổ Thành.



Cách bài trí của khu vườn nhỏ đơn giản tự nhiên, không có thứ gì xa hoa, ở nơi ấy có một ông lão tuổi xế chiều đang khoanh chân ngồi xếp bằng dưới gốc cây cổ thụ, tu vi không cao, chỉ có cảnh giới Không Minh, chính là thần tướng Mặc Uyên chuyển kiếp.



“Kiếp trước ông ấy rõ ràng là Chuẩn Thánh mà”, nhìn thấy Mặc Uyên chuyển kiếp, Hạo Thiên Huyền Chấn không khỏi kinh ngạc.









 
Chương 3623: “Lão phu không chờ được tới lúc đó nữa rồi”.  


“Cũng chưa chắc”, Diệp Thành khẽ nói rồi bắn ra một tia tiên quang, lúc này Mặc Uyên mới mở mắt, tia tiên quang biến mất giữa đầu mày của ông ta, bay thẳng tới thần đài ở chỗ sâu trong thần hải.



Tiếng rên đau đớn vang lên trong khu vườn nhỏ, để tránh rắc rối không đáng có, Diệp Thành đã tế ra kết giới để tiếng kêu đau của Mặc Uyên không thu hút sự chú ý của các cao thủ Thái Thanh Cung.

Advertisement



Tiểu Linh Oa đã tìm được một nơi thoải mái, vừa ung dung uống rượu vừa gặm nguyên thạch.



Hạo Thiên Huyền Chấn yên lặng đứng tại chỗ, chỉ có Diệp Thành bước lên mở Tiên Nhãn nhìn thẳng vào nguyên thần của Mặc Uyên, vết sẹo đó cực kỳ bá đạo, cũng chính vì vậy mới khiến ông ta bị tụt cấp.



Tới đêm khuya Mặc Uyên mới ngừng kêu rên, ngơ ngác nhìn phía Diệp Thành ngỡ rằng mình đang mơ, nhưng giấc mơ quá chân thực, ký ức kiếp trước cuốn theo cùng rất nhiều chuyện cũ.



Khung cảnh tiếp theo rất cảm động, với khả năng đoán định của Mặc Uyên mà cũng khóc không thành tiếng.



Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm quá dài, đôi mắt già nua vẩn đục, ký ức phai mờ, thân là thần tướng số một dưới trướng Thái Vương năm xưa, ông ta còn lớn tuổi hơn cả thăng trầm của năm tháng.


Ông ta rất xúc động, đã từng chinh chiến thiên hạ cùng Thái Vương, anh hùng tuổi xế chiếu lại một lần nữa đánh đuổi Thiên Ma xâm lược, vì bảo vệ núi rừng sông lớn mà hy sinh tính mạng của mình, hai trăm năm sau lại luân hồi, năm tháng hào hùng thuở ấy đã hoá thành cát bụi kiếp trước.



“Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng không khiến Đại Sở thất vọng”, Mặc Uyên uống một ngụm rượu, nở nụ cười vui mừng: “Ngươi còn xuất sắc hơn cả Thái Vương, còn viết nên câu chuyện thần thoại bất hủ tiêu diệt Đại Đế”.



“Tiền bối khiêm tốn quá”, Diệp Thành nở nụ cười: “Thái Vương tiền bối vẫn còn sống, lúc này hẳn là đang ở Đại Sở”.



“Thái Vương vẫn còn sống?”, Mặc Uyên giật mình.



“Không chỉ ông ấy còn sống mà Hoàng đế các đời của Đại Sở cũng đều còn sống”, Diệp Thành mỉm cười: “Trước đây các Hoàng đế của Đại Sở chưa quy tịch mà là tới Chư Thiên Vạn Vực, ở trong trạng thái tự phong ấn rất nhiều năm, vì vãn bối tới Chư Thiên Vạn Vực cầu cứu nên họ mới giải trừ phong ấn, Chư Thiên Kiếm Thần và rất nhiều người đại thần thông của Chư Thiên Vạn Vực đã đi tìm Đại Sở, lúc này hẳn đang trên đường trở về”.



“Còn có chuyện này à”, Mặc Uyên kích động bật khóc, mặc dù luân hồi từ kiếp trước đến kiếp này, trải qua hai trăm năm đằng đẵng, nhưng ông ta vẫn chưa từng quên chủ cũ Thái Vương năm xưa của mình.



“Thái Vương tiền bối nếu gặp lại người chắc chắn sẽ rất vui”.



“Lão phu không chờ được tới lúc đó nữa rồi”.



“Ta nghĩ chữa trị vết thương trước đi đã”, khung cảnh cảm động bị một câu của Tiểu Linh Oa phá vỡ.









 
Chương 3624: “Thời gian trôi qua đã quá lâu”


“Thành Vô Lệ?”, nghe thấy ba chữ này, Diệp Thành chợt quay đầu lại, kích động nhìn Mặc Uyên, trong mắt loé lên thần quang sáng rực: “Tiền bối từng tới thành Vô Lệ sao?”



“Khoảng mấy chục năm trước, ta đã vô tình gặp phải”, Mặc Uyên chậm rãi kể lại chuyện xưa: “Ban đầu lão phu không biết đó là thành Vô Lệ, có một tiên tử từ trên trời bay xuống, dường như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì, ta nhìn lâu thêm một lúc nên đã phạm phải cấm kỵ”.



Advertisement

“Mấy chục năm trước”, Diệp Thành hơi nhíu mày, lão tổ nhà họ Cơ cũng từng thấy thành Vô Lệ, tính thời gian là hơn một trăm năm trước, cách chừng một trăm năm so với lúc Mặc Uyên nhìn thấy.



“Nói đến tiên tử đó, bây giờ nhớ lại cứ có cảm giác quen thuộc”, Mặc Uyên nói tiếp.



“Phiền tiền bối nhìn xem có phải người trong bức ảnh này không?”, Diệp Thành vội lấy một bức tranh cuộn ra, mở ra trước mặt Mặc Uyên, còn người trong bức tranh không cần nói cũng biết, chính là Sở Huyên hay cũng chính là Sở Linh.



“Chính là cô ấy”, Mặc Uyên nhìn lướt qua một lần đã nhận ra, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Thần văn trên đầu mày của cô ấy rất đặc biệt, nhìn giống như giọt lệ, đến giờ ta vẫn còn nhớ rất rõ”.



“Tiền bối biết cô ấy đang tìm gì không?”

“Không biết”.



“Tại sao người gặp được không phải ta chứ?”, ánh sáng trong mắt Diệp Thành tối đi, hai tay nắm chặt.



“Nếu như lão phu đoán không nhầm thì nữ tử trong tranh hẳn là phong chủ Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông”, Mặc Uyên vuốt râu, vẫn đang quan sát bức tranh cuộn, dường như nhớ ra điều gì.



“Khó hiểu thật đấy, đều là người của quân viễn chinh Đại Sở mà tiền bối lại chưa gặp Sở Linh?”, Tiểu Linh Oa nhìn Mặc Uyên: “Trí nhớ của thần tướng Thánh điện đều không tốt vậy à?”

“Thời gian trôi qua đã quá lâu”, Mặc Uyên lắc đầu cười: “Có lẽ ta đã già hồ đồ thật rồi”.



“Không nói tới thành Vô Lệ nữa, chữa thương cho tiền bối trước đã”, Diệp Thành gượng cười, chậm rãi cất bức tranh cuộn, cũng gạt bỏ suy nghĩ, tế ra tiên hoả và thiên lôi cùng với bản nguyên của Thánh thể.



Mặc Uyên cũng rất phối hợp, khoanh chân ngồi trên vân đoàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tĩnh tâm bảo vệ tâm đài của nguyên thần.



Diệp Thành điều khiển tiên hoả quấn quanh thần hải của Mặc Uyên, điều khiển thiên lôi bảo vệ nguyên thần của ông ta, tiên hoả và thiên lôi đồng thời tẩy luyện nguyên thần, bản nguyên Thánh thể hoá giải vết thương trên đó.



Chẳng bao lâu, tiếng rên khe khẽ vang lên, vẻ mặt Mặc Uyên trở nên đau đớn, thần hải ong ong, đầu đau như muốn vỡ tung.



Không biết vì sao hôm nay Diệp Thành không tập trung lắm, tuy đang trị thương cho Mặc Uyên nhưng trong đầu lại cứ nghĩ đến Sở Huyên và Sở Linh, vì vậy hắn không kiểm soát tốt khiến cho Mặc Uyên đau đớn khó nói nên lời, điều đáng cười là hắn chìm đắm trong suy nghĩ hoàn toàn không hay biết gì.









 
Chương 3625: “Các ngươi nhìnn cái gì vậy hả?”  


Tiểu Linh Oa vẫn là trực tiếp nhất, hắn ta bước lên đập mạnh một cái: “Ngươi vừa vừa thôi, mất tập trung rồi đấy”.



Cuối cùng Diệp Thành cũng hoàn hồn, thấy Mặc Uyên đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo thì không khỏi cười khan, buộc phải đè nén suy nghĩ của mình, trong lòng không có chuyện gì nữa, chuyên tâm chữa trị ám thương cho Mặc Uyên.



Advertisement

Vì hắn đã tập trung nên vẻ đau đớn trên mặt Mặc Uyên cũng giảm đi rất nhiều, ông ta từ từ nhắm mắt lại.



Khu vườn nhỏ chìm vào im lặng, chỉ có tiếng Tiểu Linh Oa gặm nguyên thạch rồm rộp, rất nhịp nhàng.



Còn Hạo Thiên Huyền Chấn không có việc gì làm thì lấy bình rượu ra, tìm một chỗ thoải mái, vừa uống rượu mạnh vừa ngửa đầu nhìn lên bầu trời sao rộng lớn, dường như đang nhớ đến quê hương của mình.



“Hế?”



Không biết đến lúc nào, sự yên tĩnh của khu vườn nhỏ bị tiếng hô khẽ của Diệp Thành phá vỡ.



Nghe thấy âm thanh, dù là Tiểu Linh Oa đang nhai nguyên thạch hay Hạo Thiên Huyền Chấn đang uống rượu cũng đều nhìn lại với ánh mắt ngạc nhiên, đến thần tướng Mặc Uyên đang ngồi xếp bằng cũng bất giác mở mắt ra.



Diệp Thành đã mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhìn về một hướng, đôi mắt như đuốc dường như có thể nhìn thấy một bóng người vừa bước vào Đông Thiên Cổ Thành xuyên qua rất nhiều cung điện lầu các.



Đó là một người vạm vỡ, cao hơn ba trượng, cánh tay để trần, cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh bùng nổ, có lẽ là cơ thể quá mạnh nên quanh người đều có sấm sét lượn quanh, khí huyết của lão ta dồi dào bá đạo, tựa như man long của hồng hoang.



Diệp Thành mỉm cười, không cần nhẩm tính cũng biết người vạm vỡ ấy chính là người chuyển kiếp của Đại Sở, nói ra thì cũng là người hắn khá quen thuộc: Man Sơn - người khổng lồ của Tây Lăng Ba Thục.



Khi Diệp Thành nhìn thì cũng tình cờ là lúc Man Sơn quay đầu lại, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, lão ta dường như cũng có thể nhìn thấy Diệp Thành ở đây qua vô số cung điện lầu các: “Ngươi nhìn cái gì?”


Một câu nói khiến Diệp Thành rất xấu hổ, hắn đã đánh giá thấp cảm tri lực của Man Sơn, hắn nhìn như vậy mà lão ta cũng có thể nhận ra được.



Giây tiếp theo, quanh người Man Sơn có một tầng thần quang bao phủ, đó là một loại thần thông bí thuật cực kỳ thần bí, lập tức che đi những điều bí ẩn trên người mình, cũng chặn không cho Tiên Nhãn của Diệp Thành nhìn nữa.



Diệp Thành dụi mắt, ánh sáng chói lọi quanh người Man Sơn làm cho trước mắt hắn đầy sao.







Cũng như hắn, Hạo Thiên Huyền Chấn, Mặc Uyên và Tiểu Linh Oa cũng đều dụi mắt, họ đều dùng bí thuật để quan sát Man Sơn và bị thần quang quanh người lão ta làm cho chói mắt: “Thật là xấu hổ”.



Khi bốn người họ dụi mắt thì một tiếng quát ngang ngược bá đạo vang lên trong màn đêm yên tĩnh: “Các ngươi nhìnn cái gì vậy hả?”









 
Chương 3626: “Là huyết mạch của Man tộc”,


Phía Diệp Thành đã bay ra khỏi khu vườn nhỏ, đi thẳng về hướng đó, không biết vì sao Man Sơn lại đánh nhau với Thái Thanh Cung.



Tiểu Linh Oa tế ra một đạo thần phù, đưa Mặc Uyên và Hạo Thiên Huyền Chấn vào trong, chưa biết chừng lát nữa sẽ có một trận lớn, sức chiến đấu của hai người quá yếu, không thể để bị ảnh hưởng.

Advertisement



Khi hai người tới nơi thì vùng đất đó đã trở thành một đống hỗn độn, nhìn từ trên xuống là cả một vùng hoang tàn.



Cao thủ của Thái Thanh Cung ẩn náu trong Đông Thiên Cổ Thành đều đã hiện thân, thế trận không nhỏ, chín Thánh Nhân, mười tám Chuẩn Thánh, hàng trăm cảnh giới Hoàng đỉnh phong, bọn chúng đã bao vây Man Sơn, sát khí thông thiên.



Còn Man Sơn thì vác theo gậy lang nha, quanh thân có thần mang chói lọi, sấm sét roẹt roẹt, khí huyết dâng lên, trong sự dồi dào còn có uy áp như núi, đôi mắt to hội tụ thần quang khiến người ta không dám nhìn thẳng.



“Lôi Động, dám động đến Thái Thanh Cung của ta, ngươi muốn chết à?”, một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung giận dữ hét lên, khuôn mặt hung dữ như ác quỷ, ông ta cắn răng nghiến lợi nhìn Man Sơn, những kẻ mạnh khác của Thái Thanh Cung cũng vậy.



“Thái Thanh Cung là cái thá gì”, Man Sơn lớn tiếng chửi bới, âm thanh như sấm: “Một đám nhãi con, hết tính kế rồi lại đuổi giết, lão tử bực lắm rồi đấy, lần này ta sẽ tính sổ với các ngươi”.


“Được, được lắm”, Thái Thanh Cung Thánh Nhân giận quá hoá cười, vung thanh kiếm lên: “Giết cho ta”.



“Còn dám doạ ta”, Man Sơn di chuyển, tuy to con nhưng thân pháp lại kỳ dị, trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã tới trước mặt Thái Thanh Cung Thánh Nhân đó, không nhiều lời lập tức vung gậy lên đánh, không có bất cứ bí thuật huyền pháp nào, ra đòn gọn gàng, dứt khoát.



Thấy vậy tám Thánh Nhân, mười tám Chuẩn Thánh, hàng trăm cảnh giới Hoàng còn lại đều nhào lên như ong vỡ tổ, hoặc là kiếm mang, hoặc là chưởng ấn, hoặc là pháp khí, tất cả đều bắn về phía Man Sơn, vùng hư thiên ấy lập tức sụp đổ, trở thành một nơi hỗn loạn, không gian nứt ra liên tục.



Mà cũng phải công nhận Man Sơn là một người hung hãn, lão ta vung gậy lang nha lên, một đòn có thể coi là bá đạo vô song, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vừa xông lên đã bay ngược ra cả lượt, cảnh giới Hoàng thì bỏ mạng tại chỗ.



Tu sĩ bốn phương đều giật mình, ai cũng thở dài cảm thán: “Tên khổng lồ này từ đâu tới vậy?”



“Chín Thánh Nhân, mười tám Chuẩn Thánh, hàng trăm cảnh giới Hoàng đỉnh phong mà lại bị ông ta mới chỉ ở cấp Chuẩn Thánh đánh cho bay tứ tung”, có người suy tư: “Chỉ riêng sức chiến đấu này thôi đã có thể so sánh với Thánh thể rồi”.



“Mấy ngày nay Thái Thanh Cung làm sao thế? Đầu tiên là Thánh thể, sau đó là con lừa kia, bây giờ lại tới tên khổng lồ này”, có người vuốt râu nói: “Kẻ thù của Thái Thanh Cung nhiều thật đấy!”



“Trách ai được”, mọi người đều cười khẩy lạnh lùng: “Chỉ trách Thái Thanh Cung quá huênh hoang kiêu ngạo”.



“Có nhìn ra được Man Sơn là huyết mạch gì không?”, giữa những tiếng bàn tán, Diệp Thành nhìn sang Tiểu Linh Oa bên cạnh.









 
Chương 3627: “Đánh nhanh thắng nhanh”,


“Bảo sao”, Diệp Thành tặc lưỡi, lại nhìn Man Sơn lần nữa, thân thể của lão ta đúng là rất mạnh, dùng cơ thể đỡ lại pháp khí và rất nhiều đòn công kích, bản thân đã là tấm khiên không gì có thể phá được.



“Này, có cần giúp không?”, Tiểu Linh Oa hỏi xong vẫn không quên nhét một viên nguyên thạch vào miệng.



Advertisement

“Chậm trễ sẽ xảy ra biến cố”, Diệp Thành tiến lên gia nhập vào vòng chiến, một kiếm chém chết một Chuẩn Thánh, khí huyết của hắn dâng lên ngùn ngụt, khí thế còn hơn cả Man Sơn, nghiền ép khiến hư thiên tứ phương rung chuyển.



“Hoang Cổ Thánh Thể?”, người xem xung quanh đều giật mình, Man Sơn cũng nhướng mày.



“Hắn thực sự ở Đông Thiên Cổ Thành”, cao thủ của Thái Thanh Cung chấn động biến sắc, lòng cảm thấy run sợ, một mình Man Sơn đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm Thánh thể, bọn chúng không thể đánh được.



“Rút”, Thái Thanh Cung Thánh Nhân lập tức hạ lệnh, bọn chúng biết rất rõ độ hung tợn của Thánh thể.



“Đi đâu?”, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vừa định bỏ chạy thì Tiểu Linh Oa đã xông lên, hoá thành Bá Vương Long, tuy kích thước chỉ bằng vò rượu nhưng lại bá đạo vô song, vừa lên đã giải quyết được một Chuẩn Thánh.



“Bá… Bá Vương Long?”, những người xem chiến lại lần nữa giật mình, nhìn Tiểu Linh Oa với vẻ khó tin: “Ta không nhìn nhầm chứ! Đó là Bá Vương Long có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long trong truyền thuyết ư?”



“Ta thích con rồng nhỏ này”, Man Sơn quan sát Tiểu Linh Oa một lúc, cảm thấy rất thích thú.







“Rút, mau rút”, Thánh Nhân của Thái Thanh Cung gào thét lớn tiếng, đêm nay quá nhiều biến cố, đầu tiên là Man Sơn sau đó lại là Thánh thể, bây giờ đến Bá Vương Long cũng đã xông ra, thế này làm sao chúng đánh lại được!



“Vẫn muốn đi?”, Man Sơn dời mắt từ người Tiểu Linh Oa, vung gậy tiến lên, một gậy đập một Chuẩn Thánh thành đống bùn máu, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi bị tiêu diệt, lão vẫn hung tợn như trước đây.


“Đánh nhanh thắng nhanh”, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu bay thẳng đến chỗ một Thánh Nhân, ra đòn bá đạo vô song.



“Xử hắn đi”, Tiểu Linh Oa là một con rồng tàn nhẫn, sử dụng thiên phú thần thông đánh cho một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung phải phát điên, Thánh Nhân đó không thể phá nổi phòng ngự của Tiểu Linh Oa, cuối cùng bị hắn ta đánh chết trên hư thiên.



Màn đêm vì trận đại chiến mà trở nên náo loạn, tiếng đùng đoàng liên tục vang lên khiến cho đất trời rung chuyển.



Có thể thấy được, tuy kẻ mạnh của Thái Thanh Cung rất đông nhưng hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, bị ba người đánh cho bay tứ tung khắp trời, dù là cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh hay Thánh Nhân thì đều lần lượt bị đánh bại.



Tu sĩ bốn phía lui ra sau, tái mặt nhìn về phía này, họ đã từng thấy người lợi hại nhưng chưa thấy ai lợi hại như thế này, hơn nữa không phải một, mà là ba, tên nào cũng hung hăng dữ tợn.



Kỳ Vương trong pháp khí Tiểu Linh Oa mang theo bên người đã tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt hết sức thú vị.









 
Chương 3628: “Phục chưa?”


Âm thanh đùng đoàng dừng lại, dù là Diệp Thành, Tiểu Linh Oa hay Man Sơn thì cũng lập tới bay ra khỏi Đông Thiên Cổ Thành, vì họ biết không lâu nữa quân của Thái Thanh Cung sẽ lại tới, không thể ở lại đây thêm.



Ba người rời đi để lại Đông Thiên Cổ Thành hoang tàn, một cổ thành đang yên bình lại trở thành đống đổ nát, không ít người chạy chậm cũng đã phải chôn thân trong này.



Advertisement

Đúng như nhóm Diệp Thành nghĩ, chưa đầy mười lăm phút sau kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đã tới, thế trận không nhỏ, ba Chuẩn Thánh Vương, hơn mười Thánh Nhân và hàng trăm Chuẩn Thánh.



Trùng hợp là Ân Trọng cũng ở trong đó, thấy Đông Thiên Cổ Thành đã thành đống đổ nát, lửa giận của ông ta dâng lên ngút trời.



Mà lúc này phía Diệp Thành đã dùng truyền tống trận tới một nơi nào đó, khi đi ra thì thấy là một sơn cốc hẻo lánh chim không thèm đậu, không một bóng người, chỉ có mây mù khắp trời.



“Đã!”



Man Sơn cười sung sướng, tâm trạng rất tốt, lấy hũ rượu ra ném cho Diệp Thành và Tiểu Linh Oa: “Uống mau lên, uống xong chúng ta đánh một trận, hiếm khi gặp được hai người đánh tốt”.

“Đừng đùa, ông không đánh lại ta đâu”, Tiểu Linh Oa cầm hũ rượu lên, uống một hơi cạn sạch.



“Nói nhảm, ta đánh giỏi lắm đấy”, Man Sơn hiếu chiến bực bội, nói xong còn lắc lư cây gậy lang nha cỡ lớn của mình: “Không nói phét với ngươi đâu, một gậy của ta giáng xuống có thể đánh cho ngươi khóc thét đấy”.



“Ta bực rồi đấy nhá”, Tiểu Linh Oa hoá thành hình người, lập tức xắn tay áo xông lên.



“Làm như ta đây dễ tính không bằng”, Man Sơn cũng có hứng, vung gậy lang nha xông tới.

Kết quả là sơn cốc yên tĩnh không còn yên bình nữa, tiếng ầm ầm không ngớt, đất trời chấn động.



Diệp Thành day đầu mày, tìm một tảng đá ngồi lên đó, lấy bình rượu ra vừa nhâm nhi rượu ngon vừa thưởng thức trận chiến cách đó không xa.



Phải nói rằng khung cảnh đánh nhau của hai tên này rất hoành tráng, cũng rất khốc liệt, hơn nữa còn không hề nương tay, một bên là Man tộc mang trong mình huyết mạch Bạo Long, một bên là Bá Vương Long, cả hai đều là Chuẩn Thánh, cảnh giới không phân cao thấp nhưng cơ thể lại cực kỳ cường hãn, đều ra tay hết sức mình.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Man Sơn và Tiểu Linh Oa đang đánh nhau chẳng những không có ý định dừng lại mà càng ngày càng hăng hơn, dáng vẻ không hạ gục được đối phương thì không dừng lại.



Diệp Thành không nhìn nổi nữa, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong bình rồi cũng xắn tay áo lên nhập cuộc.



Sơn cốc vốn đã ầm ĩ lúc này lại càng thêm náo nhiệt, Diệp Thành hung hãn, dữ tợn vô cùng, không đánh đơn mà dứt khoát lấy một đấu hai, đánh cho hai tên kia không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa.









 
Chương 3629: Đây là vấn đề nhân phẩm à?  


“Phục chưa?”, Diệp Thành quay sang nhìn Tiểu Linh Oa.



“Phục rồi”, Tiểu Linh Oa vừa xua tay vừa dụi mắt, trước mắt đến giờ vẫn toàn là sao.



Advertisement





“Vô nghĩa”, Diệp Thành mắng một câu rồi bắn ra một tia tiên quang, cho nó bay vào đầu mày của Man Sơn.



Man Sơn lập tức ôm đầu kêu đau, so với cơn đau khi đánh nhau với Diệp Thành, cơn đau lần này thấu tận tim gan, đau đến mức thần hải của lão ta ong lên, đầu óc cũng mờ mịt.



Diệp Thành đưa Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên ra, lại ngồi lên tảng đá yên lặng chờ Man Sơn quay về.



Ánh mắt Mặc Uyên và Hạo Thiên Huyền Chấn trở nên khác thường, nhìn Man Sơn rồi lại nhìn Tiểu Linh Oa, hai người này một là Bá Vương Long, một là Man tộc thêm huyết mạch Bạo Long, cùng là người chuyển kiếp của Đại Sở, sao khoảng cách giữa chúng ta và hai ngươi lại lớn đến thế? Đây là vấn đề nhân phẩm à?



Bên này, Tiểu Linh Oa cũng đã cho Kỳ Vương ra khỏi pháp khí, nhàn rỗi thì trêu nó cho vui.

Nhưng Kỳ Vương vừa được thả ra đã co giò bỏ chạy, bị Tiểu Linh Oa xách về ngay lập tức, hơn nữa hắn ta còn tỏ ra thân hiện, ấn Kỳ Vương xuống đất đánh cho một trận no đòn.



Nửa canh giờ sau, ký ức của Man Sơn từ từ được đánh thức, lão ta ngơ ngác nhìn phía Diệp Thành.



Cảnh tượng tiếp theo rất cảm động, dù là người khổng lồ cũng không kìm được sự kích động, nước mắt đầy mặt, vừa tỉnh lại đã qua hai trăm năm, kiếp trước và kiếp này, được nhìn thấy những người cố hương từ kiếp trước ngay khi vừa mở mắt đúng là món quà quý giá mà trời cao ban tặng, lão ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.



Mấy người không ở lại đây lâu, gần rạng sáng đã khởi hành, tiếp tục đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở.



Như lúc trước, Diệp Thành phong ấn Mặc Uyên và Hạo Thiên Huyền Chấn trong thần phù, Mặc Uyên cần khôi phục tu vi, còn Hạo Thiên Huyền Chấn thì phải củng cố tu vi, thần phù là nơi thích hợp để làm điều đó.



Lại một lần nữa lên đường, Diệp Thành, Tiểu Linh Oa, Man Sơn, đến Kỳ Vương cũng bị kéo theo. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.



Chặng đường tiếp theo họ khiêm tốn hơn nhiều, ai cũng dùng bí thuật để che mặt, xuất hiện liên tục khắp các cổ thành, lần này khá may mắn, tìm được không ít người chuyển kiếp.



Trên đường đi cũng khó tránh khỏi xung đột với Thái Thanh Cung, nhưng đều chỉ là nguy hiểm chứ không nguy hại, vẫn có thể nhảy nhót tung tăng.



Cứ thế, chín ngày lặng lẽ trôi qua.



Tới sáng sớm ngày thứ mười, mấy người mới lại đáp xuống trước một cổ thành to lớn hùng vĩ.



Mấy người vẫn thấy cáo thị treo thưởng lệnh truy nã trên tường thành.



Vẫn là lệnh treo thưởng của Thái Thanh Cung, lần này không phải một mà là bốn, một con lừa, một con rồng, một người khổng lồ, người thứ tư cũng khá đẹp trai, ít nhất thì bình thường hơn ba tên trước.



Đúng thế, bốn người bị truy nã trên cáo thị chính là Kỳ Vương, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Diệp Thành, nhưng phần thưởng cũng có sự cách biệt khá lớn, bắt được Diệp Thành được thưởng nhiều hơn.



 
Chương 3630: “Trời cao phù hộ, mong sẽ là Liễu Dật chuyển kiếp”,


“Không thì sao lại nói là Thánh thể chứ, tiền thưởng còn cao hơn chúng ta”, Kỳ Vương không phục.



“Tiền thưởng của ta lại tăng lên không ít, lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều rồi”, Tiểu Linh Oa nói đầy ẩn ý.



“Ta nghĩ là tiền thưởng của ta hơi thấp”, Man Sơn không khỏi xoa cằm.

Advertisement



“Lão phu bấm đốt tính rồi, ta rất thích tính của ba người các ngươi”, Diệp Thành làm bộ mặt nghiêm túc nói.



“Chính là bốn người này đã tiêu diệt hết nhóm cao thủ này đến nhóm cao thủ khác của Thái Thanh Cung”, không ít tu sĩ vây quanh dưới cáo thị, tiếng tặc lưỡi cảm thán liên tục vang lên: “Thái Thanh Cung cung chủ đã phát điên rồi”.



“Nghe nói Thái Thanh Cung đã phái ra cấp Thánh Vương, đang tìm kiếm bọn họ khắp Đông Hoang này đấy”.



“Ngoài ra còn có rất nhiều lão bối tu sĩ tu vi cao thâm cũng đang đi tìm, tiền thưởng quá hấp dẫn mà”.



“Tránh ra, tránh ra”, khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì có một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phía sau, giọng điệu rất kênh kiệu.



Mọi người nghe thấy âm thanh thì vô thức quay đầu lại, nhìn thấy ba thanh niên áo trắng bước tới, tu vi không cao chỉ có cảnh giới Hoàng, nhưng bọn chúng lại mặc đạo bào của Thái Thanh Cung khiến đám đông ngay lập tức nhường chỗ.

Ba tên đệ tử của Thái Thanh Cung bóp vỡ một miếng ngọc giản, bên trong phong ấn cáo thị ban thưởng lệnh truy sát, lạc ấn lên tường thành, xếp sau cáo thị của phía Diệp Thành.



“Hế?”



Nhìn thấy chân dung trên cáo thị, Diệp Thành, Tiểu Linh Oa và Man Sơn không khỏi hô lên.



Trên cáo thị khắc hoạ chân dung một thanh niên sống động như thật, khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, trong vẻ đẹp trai có vài phần thanh tú, trong sự lãnh đạm có vài phần lạnh lùng, đôi mắt như giếng cổ không một gợn sóng, ẩn chứa đạo uẩn không thể nói bằng lời, trong sự bình thường lại có sự phi thường.



“Liễu Dật?”

Man Sơn và Tiểu Linh Oa nhìn bức chân dung trên cáo thị sau đó lại cùng nhau đưa mắt nhìn sang Diệp Thành.







“Chỉ nhìn hình ảnh thôi, ta cũng không biết được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu trước ánh mắt của hai người họ.



“Ta nghĩ chắc là Liễu Dật đấy”, Tiểu Linh Oa trầm giọng: “Giống hệt nhau thế này cơ mà”.



“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn, rất nhiều người giống nhau”, Diệp Thành lãnh đạm nói: “Lúc đi tìm ta cũng đã thấy rất nhiều ví dụ như thế này, tới nơi lại chỉ mừng hụt”.



“Trời cao phù hộ, mong sẽ là Liễu Dật chuyển kiếp”, Man Sơn hít sâu một hơi.



“Không ngờ lại là Thái Cực Chân Thể”, tu sĩ khắp nơi cũng đang bàn luận, giọng điệu hầu hết đều là kinh ngạc: “Sao Thái Thanh Cung cũng truy nã cả hắn thế, hơn nữa tiền thưởng còn không ít hơn Bá Vương Long”.



“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, có lão đạo biết chuyện vuốt râu kể lại: “Khi Thái Cực Chân Thể tiến cấp đến Chuẩn Thánh, trưởng lão của Thái Thanh Cung âm thầm đánh lén suýt thì khiến hắn tử vong, lần này Thái Cực Chân Thể đã bình phục sao có thể để yên? Hắn đã tiêu diệt kẻ đánh lén đó nên mới bị Thái Thanh Cung truy sát, những kẻ được phái đi phần lớn đều đã chết, sự việc đại khái là như vậy đấy”.









 
Chương 3631: “Nghỉ ngơi một lát vậy!”  


“Nếu thật sự là vậy thì Thái Thanh Cung đúng là đi đời rồi”, tứ phương lại vang lên những tiếng nói vui vẻ, sảng khoái: “Một Hoang Cổ Thánh Thể, một Bá Vương Long, một Man thể, một con lừa mang huyết mạch Kì Lân, bây giờ lại thêm một Thái Cực Chân Thể, Thái Thanh Cung ngủ ngon được mới lạ”.



Giữa những tiếng thảo luận của mọi người, Diệp Thành quay người đi vào cổ thành, Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng lập tức theo sau.



Advertisement

Lại là một cổ thành phồn hoa, những người ra vào nơi này đều là tu sĩ, trong bóng tối ẩn chứa rất nhiều khí tức không thể nắm bắt, không chỉ có Thánh Nhân mà còn có cả Chuẩn Thánh Vương, đều là cao thủ của Thái Thanh Cung.



Diệp Thành sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá cố gắng thôi diễn, chừng ba đến năm giây sau hắn mới tiếc nuối thu hồi thần thông, tuy cổ thành này lớn, dân số cũng không dưới ba trăm nghìn người nhưng lại không có người chuyển kiếp.



“Nghỉ ngơi một lát vậy!”



Diệp Thành lắc đầu bất lực, nhưng khi quay người, khoé miệng hắn lại trào máu.



Dù hắn đã cố hết sức che giấu nhưng vẫn bị Tiểu Linh Oa và Man Sơn nhìn thấy, họ rất dễ dàng đoán ra được là sức mạnh nào đang hành hạ Diệp Thành, ngoài thiên khiển đáng chết kia thì còn có thể là ai nữa?



Sự thật đúng như họ nghĩ, thiên khiển lại ập đến, mà lần này còn cực kỳ ác liệt, ác liệt đến mức Diệp Thành đành phải tạm thời ngừng tìm kiếm người chuyển kiếp, lựa chọn nghỉ ngơi.



Hai người không nói nhiều mà chỉ theo sát Diệp Thành, sắc mặt không tốt lắm, chỉ có Kì Vương là không biết gì, vẫn ngúng nguẩy lắc đuôi nhìn tới nhìn lui, rất bất cần đời.




Không lâu sau, cả bốn dừng lại trong một khu vườn yên tĩnh, bỏ ra mười nghìn nguyên thạch để thuê nó.



Đi vào khu vườn nhỏ, Diệp Thành đi thẳng vào phòng sau đó đóng cửa lại, còn tế ra kết giới.



Thấy vậy, Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng không nhàn rỗi, thi triển bí thuật thần thông thiết lập kết giới mạnh hơn, bao phủ toàn bộ khu vườn nhỏ đề phòng kẻ mạnh của Thái Thanh Cung ẩn nấp trong thành phát hiện.



Trong phòng, Diệp Thành đã nôn ra máu, lảo đảo khuỵu xuống đất, ôm đầu rên rỉ đau đớn, toàn thân hắn lúc này đã toàn sấm sét thiên khiển, chúng điên cuồng phá huỷ lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài và linh hồn ở nơi sâu trong nguyên thần của hắn.


Không chỉ vậy, Chu Thiên Diễn Hoá còn phản phệ, Ma đạo, Phật đạo lại làm loạn, đan xen cùng với rất nhiều sức mạnh, nhảy múa cùng với thiên khiển, cắn nuốt khí huyết và sự sống của hắn, hành hạ hắn thương tích đầy mình.



Bên ngoài phòng, Tiểu Linh Oa và Man Sơn đi qua đi lại, thi thoảng lại lo lắng nhìn vào phòng, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang ôm đầu quỳ trên đất, khẽ cất tiếng kêu đau xuyên qua bức tường.



Mọi thứ đến quá đột ngột khiến Diệp Thành không kịp đề phòng, Thánh thể cũng bê bết máu.



Thời gian lặng lẽ trôi đi, đến khi màn đêm buông xuống cũng chưa thấy Diệp Thành ra khỏi phòng.



Tiểu Linh Oa và Man Sơn vẫn đợi, mấy lần định xông vào nhưng rồi lại dừng bước, đó là thiên khiển của riêng Diệp Thành, giống như thiên kiếp, họ là người ngoài không thể giúp được gì.



Khi họ đợi chờ thì Kì Vương lại không an phận, nó không có việc gì nên chạy ra khỏi khu vườn nhỏ tĩnh lặng.



Khu vườn nhỏ chìm vào yên tĩnh, tiếng kêu đau của Diệp Thành ngừng lại, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng, toàn thân đẫm máu.









 
Chương 3632: “Đó là thế lực nào?” 


“Náo nhiệt, ngoài kia náo nhiệt lắm”, Kì Vương chẳng quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Linh Oa và Man Sơn, ngồi xuống là ôm bình rượu lên tu ừng ực: “Đám oắt con của Thái Thanh Cung điên rồi, may mà lão tử chạy nhanh, nếu không đã bị mang về cho vào nồi hầm”.



“Mẹ kiếp, ngươi an phận đi được không hả?”, Tiểu Linh Oa đen mặt, tiến lên đạp một phát: “Đã bị truy nã rồi còn ra ngoài gây chuyện, không sợ bị Thái Thanh Cung theo dõi à?”

Advertisement



“Nếu ngươi dẫn Thái Thanh Cung tới đây thì lão tử sẽ đập một gậy cho ngươi chết luôn”, Man Sơn cũng lớn tiếng mắng chửi.



“Linh tinh, ta ra ngoài để thăm dò tin tức mà”, Kì Vương chẳng để tâm, nhả ra một viên thuỷ tinh ký ức: “Này, các ngươi xem đi, có phải là Liễu Dật mà các ngươi đang tìm không?”



Nghe vậy, Tiểu Linh Oa lập tức bóp vỡ thuỷ tinh ký ức, hình ảnh hiện lên, người đông nghìn nghịt, tất cả đều là kẻ mạnh của Thái Thanh Cung, chúng đang đuổi giết một thanh niên, mà thanh niên bị đuổi giết ấy chính là người có diện mạo giống hệt Liễu Dật.



Thấy vậy, Tiểu Linh Oa và Man Sơn đều cau mày, chỉ nhìn thôi họ không thể xác định được có phải Liễu Dật chuyển kiếp hay không, đừng nói là họ, đến Diệp Thành nhìn thấy cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.



Muốn xác nhận có phải hay không thì phải tới nơi xem trực tiếp, hơn nữa phải là Diệp Thành tự mình đi, điều đáng nói là trạng thái hiện giờ của hắn quá kém, thân thể yếu ớt, không thể đi được.




“Nhìn nơi này có vẻ là ở Long Tuyền Sơn”, Man Sơn lên tiếng: “Cách nơi này khá xa”.



“Muốn đi thì mau lên đi”, thấy hai người do dự, Kì Vương ung dung nói: “Thế trận lần này của Thái Thanh Cung không nhỏ, đến Thái Thanh thần tử cũng đi rồi, ngoài ra còn có Phiếu Miểu Cung thần tử và Chí Tôn Thành thần tử, ba tên đó đều cực kỳ hung tợn, tàn nhẫn”.



“Phiếu Miểu Cung? Chí Tôn Thành?”, Tiểu Linh Oa nhướng mày: “Đó là thế lực nào?”


“Sự tồn tại cùng cấp bậc với Thái Thanh Cung”, Man Sơn chau mày, dường như biết Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành, cũng biết thực lực của chúng nên sắc mặt mới trở nên khó coi.



“Không chắc chắn có phải Liễu Dật hay không, cứu về trước đã rồi tính, biết đâu lại là Liễu Dật thật?”, Tiểu Linh Oa nói ngay.



“Hành động ngay thôi”, Man Sơn hành động kiến quyết, lập tức đặt chân lên hư thiên, Tiểu Linh Oa cũng theo ngay sau đó, Kì Vương cũng muốn đi nhưng lại bị đạp về, sau đó là tiếng mắng to của hai người kia vọng lại: “Ngoan ngoãn bảo vệ Diệp Thành cho lão tử, nếu hắn gặp chuyện gì thì ngươi sẽ biết tay ta”.



“Lại hù doạ ta”, Kì Vương ho khan một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nó có lý do tin rằng Man Sơn và Tiểu Linh Oa thật sự dám đạp chết mình, dẫu sao hai tên đó cũng cực kỳ hung hãn.



Thầm lẩm bẩm trong lòng như vậy, Kì Vương lắc đầu ngúng nguẩy nhìn về phía phòng, thấy Diệp Thành đang ở bên trong.









 
Chương 3633: “Long Tuyền Sơn”,


Có vẻ nó đã từng thấy người khác độ thiên nhân ngũ suy, trạng thái giống hệt Diệp Thành lúc này, mà điều khiến nó bất ngờ là Diệp Thành cùng lắm mới chỉ hơn hai trăm tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân.



Nhưng nhìn một lúc, nó lại sờ cằm lắc đầu: “Không đúng, không phải thiên nhân ngũ suy kiếp, chắc là một loại tự niết bàn thôi, ta biết ngay mà, hai trăm tuổi làm sao tiến cấp đến Thánh Nhân được”.

Advertisement



Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Kì Vương bèn nằm trước cửa mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành lột xác.



Đúng là Diệp Thành đang lột xác, hắn đã yếu đến mức cực hạn tự phải niết bàn, trạng thái rất giống với thiên nhân ngũ suy nhưng không phải thiên nhân ngũ suy, hắn mới hơn hai trăm tuổi, vẫn còn cách Thánh Nhân rất xa.



Đương nhiên lần niết bàn này không phải không có lý do, mà là Linh Lung Phượng Hoàng (Huyền Nữ) ở trong đan hải của hắn, người niết bàn trước tiên là cô ấy, trong khi niết bàn đã tràn ra từng làn khí phượng hoàng, trong lúc biến đổi đã bất giác hoà vào Thánh thể của hắn, phượng hoàng niết bàn cũng kéo hắn niết bàn theo.



Lúc này, dưới làn da nhăn nheo của hắn lại có một Thánh thể mới, lấp lánh trong suốt, rực rỡ chói mắt.



Mái tóc trắng của hắn cũng đang dần chuyển thành màu đen, cơ thể gầy khô cũng đã có sức sống mới trong lúc niết bàn, dần dần trở nên đầy đặn, có độ đàn hồi, tràn ngập sức sống.




Trong bóng tối có tiếng rồng gầm trầm thấp và tiếng phượng hoàng hí, đều truyền ra từ trong cơ thể hắn, dị tượng thần long uốn lượn, phượng hoàng bay múa hiện ra, vây quanh cơ thể hắn, cực kỳ huyền ảo.



Kì Vương ngẩn ra, không biết vì sao Diệp Thành niết bàn lại có hiện tượng lạ như vậy, khi niết bàn cũng có rất nhiều điều thần bí, tuy không có Thánh thể thần tàng nhưng mỗi làn khí huyết đều vô cùng mạnh mẽ.



Bỗng nhiên Diệp Thành mở mắt ra, hai tia tiên mang như thực thể xuyên qua cửa phòng.


Kì Vương đang canh giữ trước cửa bị hai tia tiên mang ấy bắn vào, vô cùng chật vật.



Tới khi nó bò dậy thì cửa phòng đã mở, Diệp Thành vươn vai duỗi eo bước ra, sau khi niết bàn, hắn đã trở nên bất phàm hơn nhiều, mang lại cho người ta cảm giác nặng nề như núi lớn, uy nghiêm dạt dào như đại dương bao la.



Kì Vương nhe răng ngoác miệng, tặc lưỡi đi tới: “Thánh thể đúng là Thánh thể, trời sinh đã xuất sắc”.



Diệp Thành không để ý đến nó, nhìn quanh khu vườn nhỏ một vòng không thấy Tiểu Linh Oa và Man Sơn đâu, lúc này mới quay sang nhìn Kì Vương phía trước: “Hai người kia đâu? Lại chạy đi đâu rồi?”



“Long Tuyền Sơn”, Kì Vương lười giải thích, ngưng tụ khung cảnh lúc nãy thành thần thức rồi truyền cho Diệp Thành.









 
Chương 3634: “Lời này của đạo hữu lại không phải rồi”


Có điều, dù kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đông nhưng lại không hề tham chiến mà chỉ đứng canh bên ngoài Long Tuyền Sơn.



Chỉ thấy giữa thiên địa có hai người thanh niên mặc áo trắng và áo tím đang đại chiến, khí huyết ngút trời.

Advertisement



Ở một bên, tên thanh niên áo trắng chân bước trên thái cực, tay cầm tiên kiếm, thần huy bao quanh, bí thuật thông thiên tự diễn hoá, mang theo địa quẩn thiên địa, chinh phạt trên cửu tiêu, giống như một vị thần vương.



Một bên, tên thanh niên áo tím đầu đội tử kim quan, gánh trên mình cả tinh hải, dị tượng có thể coi là đoạt thiên tạo hoá, hắn ra tay liên tiếp, từng đòn đánh tung ra khiến thiên địa nứt lìa, hắn đứng sừng sững ở đây như một vị tiên hoàng.



Hai người đều có thân phận không hề đơn giản, tên thanh niên áo tím chính là thần tử của Thái Thanh Cung, người ở Đông Hoang gọi hắn là Thái Thanh Thần Tử.



Còn tên thanh niên áo trắng chính là Thái Cực Chân Thể, người mà mấy ngày gần đây Thái Thanh Cung truy lùng chính là hắn, hắn có khuôn mặt giống hệt Liễu Dật nhưng không biết có phải là Liễu Dật chuyển kiếp hay không.



Thiên địa rung chuyển, Thần Tử Thái Thanh và Thái Cực Chân Thể đại chiến vô cùng khốc liệt, từng ngọn núi sụp đổ, tu vi của cả hai không kém gì nhau, khả năng chiến đấu cũng ngang bằng.




“Thái Cực Chân Thể kia quả nhiên danh bất hư truyền, còn có thể đấu bất phân thắng bại với Thần Tử Thái Thanh”, tiếng bàn tán xôn xao vang lên, giọng điệu ai nấy đều hết sức kinh ngạc, bọn họ tặc lưỡi liên tục.



“Lão phu cho rằng kẻ thắng nhất định là Thần Tử Thái Thanh”, có tu sĩ lão bối lên tiếng nhưng Thần Tử Thái Thanh tiến giới tới Chuẩn Thánh đã gần trăm năm nay, so với Thần Tử Thái Thanh mà nói thì Thái Cực Chân Thể mới tiến giới lên Chuẩn Thánh chưa lâu, ngộ đạo còn kém hơn một phần”.



“Lời này của đạo hữu lại không phải rồi”, có người lắc đầu cười nói, “đạo có mạnh yếu nhưng lại không có trước sau, lấy thời gian tiến giới tới Chuẩn Thánh để đánh giá thắng bại của cuộc chiến thực sự quá võ đoán”.


“Nói thì là vậy nhưng với trận thế của Thái Thanh Cung hôm nay, Thái Cực Chân Thể có thể sống sót ra ngoài sao?”



“Nói nghe cũng có lý”, có người vuốt râu, nói rồi không quên liếc nhìn sang hai bên, “Thần Tử Phiêu Miểu Cung và Thần Tử Chí Tôn cũng đến rồi, Thái Cực Chân Thể lần này chỉ có thể chết”.



“Nói tới Thần Tử Thái Thanh thì quả là ăn no rửng mỡ, bao nhiêu kẻ mạnh của Thái Thanh Cung ở đây mà lại sát phạt đến, chắc chắn Thái Cực Chân Thể sẽ bị tiêu diệt nhưng lại muốn muốn đấu riêng với Thái Cực Chân Thể”.



“Ngươi thì hiểu cái gì, Thần Tử Thái Thanh muốn độc chiến với Thái Cực Chân Thể để chứng minh đại đạo của mình”.



“Trận đại chiến này xem ra không công bằng”, có lão bối nói với giọng ý tứ, “Thái Cực Chân Thể trước đó bị vây giết nên đã trọng thương, cả chặng đường chiến đấu không ngừng nghỉ nên đã không còn ở trạng thái Đỉnh Phong nữa”.









 
Chương 3635: Giết!  


“Điều ta hiếu kì đó là Thái Cực Chân Thể kia rốt cục có phải là Liễu Dật chuyển kiếp không”, Man Sơn gãi đầu, “nếu không phải thì cả hai bọn họ mà cứ đánh tiếp như vậy há chẳng phải là hao tổn huyết thể sao?”



“Hay là cứ quan sát trước đã”.



Advertisement

“Vậy thì cứ quan sát xem thế nào”.



“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi” khi hai người nói chuyện, tiếng gằn giọng vang vọng từ cách đó không xa, Thần Tử Thái Thanh bay lên cửu tiêu vung ra nhát kiếm từ trên trời xuống, trảm ra một đạo kiếm mang khiến thiên địa nứt lìa.



Thái Cực Chân Thể không nói gì, tiên kiếm vang lên vút vút, đó chính là nhát kiếm tuyệt thế, âm dương cùng dung hoà, càn khôn xoay chuyển, đây chính là bí thuật thông thiên, dung hợp với đạo của hắn và thần thông thái cực, uy lực bá đạo.



Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, hai bí thuật tuyệt thế va vào nhau, tại điểm hai nhát kiếm va chạm, một luồng ánh sáng hữu hình lan ra vô tận, nơi nào nó lan tới thì không gian nứt lìa từng tấc một, tiên kiếm của Thái Cực Chân Thể và thần kiếm của Thần Tử Thái Thanh cùng lúc bị chấn động bay ra ngoài.



Giết!



Thần Tử Thái Thanh tay bấm đại ấn, mặt mày hung tợn, một người đã thnafh Chuẩn Thánh cả trăm năm như hán mà đấu năm trăm chiêu chưa thể hạ được Thái Cực Chân Thể, hắn sao có thể không phẫn nộ cho đuọc.



Thái Cực Chân Thể tung hoành cửu tiêu, vài lần suýt chút nữa định rút lui nhưng đều bị Thần Tử Thái Thanh kia bám riết lấy.



Trận đại chiến lại nổ ra, tiếng nổ rầm trời vang vọng, tiên huyết như mưa tuôn trào, trận tranh đấu có thể coi là vô cùng thảm khốc.



Người xem từng bước lùi về sau, chỉ sợ gặp nạn, bọn họ tặc lưỡi, Thái Cực Chân Thể kinh ngạc không thôi, khôgn ngờ đánh với với một Chuẩn Thánh thành danh đã lâu lại lâu như vậy.


Không biết tới bao nhiêu hiệp, chiến cục ngang sức ngang tài kia mới thiên về một bên.



Thần Tử Thái Thanh yếu thế, bị Thái Cực Chân Thể trấn áp, dù dựa vào thần thông bí thuật của hắn thì cũng khó có thể xoay chuyển được thế trận thất bại, hắn bị một chưởng của Thái Cực Chân Thể trấn áp giữa cửu tiêu, khiến một ngọn núi sụp đổ.



Ta không tin!



Thần Tử Thái Thanh gằn lên phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu, không cam tâm thất bại, cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, hắn ta xông lên từ hư vô, đầu tóc rối xù, mặt mày tôi độc giống như ác ma.



Thái Cực Chân Thể giơ tay lên, lòng bàn tay có thái cực diễn hoá và rất nhiều bí thuật hợp lại thành một, một chưởng nặng tựa núi non, Thần Tử Thái Thanh vừa xông lên thiên tiêu đã bị trấn áp ngã ra khỏi hư thiên lần thứ hai.



Trấn áp được Thần Tử Thái Thanh, Thái Cực Chân Thể lập tức quay người bước ra khỏi hư thiên đó, với hình thế hiện tại, hắn đã nhìn thấu mọi sự, càng kéo dài lâu thì càng bất lợi với hắn.









 
Chương 3636: Giết cho ta!  


Đây chính là kiệt tác của Tiểu Linh Oa và Man Sơn, khi Thần Tử Thái Thanh và Thái Cực Chân Thể đấu pháp thì cả hai không hề nhàn rỗi, khắc hoạ sát trận khủng khiếp để hỗ trợ cho Thái Cực Chân Thể trốn thoát.



Sự thực chứng minh hành động của cả hai rất chính xác, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung bị đánh tới mức không kịp trở tay, từng toán người hoá thành huyết vụ, nguyên thần bị tiêu diệt.



Advertisement

Biết có người tương trợ trong bóng tối, Thái Cực Chân Thể phối hợp rất tự nhiên, trảm một kiếm mở đường máu.



Thế nhưng khi hắn định sát phạt ra ngoài thì có hai bóng người như ma quỷ sát phạt đến, một người áo đen một người áo trắng, đó chính là Thần Tử Phiếu Miểu và Thần Tử Chí Tôn Thành chặn đường hắn.



“Đến thì cũng đến rồi mà lại muốn đi sao?”, Thần Tử Phiếu Miểu bật cười tôi độc, trong nụ cười rõ vẻ u ám.



“Ta đang thiếu huyết mạch đặc biệt tế luyện thần binh, máu của Thái Cực Chân Thể rất phù hợp”, Thần Tử Chí Tôn Thành cũng bật cười, hai hàm răng trắng sáng lộ ra, đôi mắt rõ vẻ tham lam.



“Giết”, trong cùng một thời gian, Thần Tử Thái Thanh bị trấn áp giữa cửu tiêu cũng sát phạt tới từ phía sau.



Thái Cực Chân Thể cau mày không nghĩ gì nhiều mà chỉ muốn bỏ chạy, một đấu với ba, không cần nghĩ cũng biết kết cục.

Thần Tử Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành lần lượt bật cười, đó là thân hình dị thường như hình với bóng, lại lần nữa chặn đường, tế ra pháp khí mạnh mẽ, thi triển thần thông khiến Thái Cực Chân Thể bị chặn lại.



Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, Thái Cực Chân Thể yếu thế, Thần Tử Thái Thanh như con chó điên xông tới tham gia vào trận đại chiến, Thái Cực Chân Thể vốn dĩ ở thế yếu nên lập tức trọng thương.



Mẹ kiếp!



Tiểu Linh Oa bay từ trên trời xuống, huyễn hoá ra bản tướng Bá Vương Long chặn đứng Thần Tử của Chí Tôn Thành, Man Sơn cũng dùng tới gậy răng sói sát phạt đến, chặn Thần Tử Phiếu Miểu Cung lại, đòn công phá hung hãn và bá đạo.



Bá Vương Long?




Man Thể?



Tu sĩ tứ phương sững sờ, đến cả Thần Tử Phiếu Miểu và Thần Tử Chí Tôn Thành cũng sững sờ.



Giết cho ta!



Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung sát phạt tới từ tứ phương, bọn họ không ngờ Bá Vương Long và Man Thể mà Thái Thanh Cung truy lùng cũng có mặt ở đây, hôm nay đã đến đây rồi thì cũng không cần phải về nữa.



Thế rồi Long Tuyền Sơn trở nên náo nhiệt, vài đỉnh núi không nguyên vẹn còn lại cũng nhanh chóng nứt lìa.



Có thể thấy cho dù là Thái Cực Chân Thể, Tiểu Linh Oa hay Man Sơn thì đều bị trấn áp, không nói tới Thần Tử Thái Thanh, Thần Tử Chí Tôn hay Thần Tử Phiếu Miểu, chỉ nói tới kẻ mạnh của Thái Thanh Cung thôi, đơn giản là choán lấp thiên địa, trận thế vô cùng hoành tráng.









 
Chương 3637: Ngoại đạo pháp tướng, mở!  


“Không biết Hoang Cổ Thánh Thể và con lừa chết tiệt có đến không”, có người tặc lưỡi, nói rồi không quên đưa mắt nhìn tứ phương, “nếu hai kẻ đó mà đến thì mới là náo nhiệt thực sự”.



Người này vừa dứt lời liền có một bóng hình màu vàng kim bay từ xa tới, cả chặng đường cuốn theo khí huyết sục sôi, mỗi luồng khí huyết đều vô cùng nặng nề, trấn áp cả không gian, trấn áp khiến thiên địa đổi màu.





Advertisement



“Đến thật rồi”, đạo kim quang kia chính là Diệp Thành, tu sĩ tứ phương kinh ngạc thốt lên.



“Náo nhiệt thật”, ánh mắt của tu sĩ tứ phương đều sáng lên, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.



“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, tiếng nổ rầm trời vang lên, một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đã sát phạt đến, tay cầm Âm Dương Miện, quét ra cả tiên quang, bọn họ muốn thông qua một đòn tiêu diệt Diệp Thành.



Diệp Thành không nói gì, hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, cứ thế thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua, sát phạt tới trước những người khác.



Thánh Nhân của Thái Thanh Cung biến sắc không biết Diệp Thành lại có thể di chuyển dị thường như vậy nên muốn lùi về sau bỏ trốn nhưng đã muộn, người này bị Diệp Thành tung một chưởng đánh bay đi, cơ thể suýt chút nữa tan thành mây khói.



Giết!



Lại là ba Thánh Nhân xông lên, hợp lực ngự động một cái lư đồng, quét ra từng mảng thần huy.



Đó là một món pháp khí khủng khiếp, chính là cấp bậc Thánh Vương, do huyết cốt Thánh Vương tôi luyện mà thành, lạc ấn đạo tắc vô thượng, toát ra từng luồng tinh khí huyền diệu, nặng tựa núi non, tịch diệt mà lạnh băng.



Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra khỏi thần hải, thân đỉnh mạnh mẽ, cứng rắn.



Nếu không thì sao có thể nói Hỗn Độn Thần Đỉnh bá đạo chứ? Mặc dù chỉ là pháp khí cấp bậc Thánh Nhân nhưng lại vô cùng hung hãn, chỉ cần một cú va chạm là có thể khiến pháp khí cảnh giới thánh Binh bị nứt lìa khiến tứ phương phải run rẩy.



Lư đồng cấp Thánh Vương bị thương, ba Thánh Nhân gặp phản phệ, lần lượt nôn ra máu, lảo đảo lùi về sau. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.



Diệp Thành không truy sát mà giống như một con thần long man hoang sát phạt vào biển người, một chưởng tung ra mở ra đường máu chạy về phía Tiểu Linh Oa và Man Sơn, Hoang Cổ Thánh Thể khí huyết sục sôi.


Giết hắn!



Thánh Nhân của Thái Thanh Cung và tu sĩ tứ phương cấp bậc Chuẩn Thánh cùng sát phạt đến, người ngự động pháp khí, người dùng thần thông duy trì, có người bố trí sát trận, tất cả đều oanh tạc về phía hư thiên nơi Diệp Thành đứng.



Ngoại đạo pháp tướng, mở!



Chỉ nghe thấy Diệp Thành hắng giọng mở ra hỗn độn giới, tạo ra một thế giới với vạn vật chúng sinh trong khung cảnh đại khí dồi dào, đó là hỗn độn dị tượng, từng nhành cây ngọn cỏ đều đang diễn hoá.



Diệp Thành đứng ở đó như một vị chiến thần, đạo tắc nhảy múa, tiên quang chiếu rọi.



Thế giới này khiến tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, tu đạo cả nghìn năm, bọn họ chưa từng thấy dị tượng thế này.



Trong tiếng bàn tán xôn xao, đòn công kích của tứ phương dội vào thế giới hỗn độn, mặc dù bị oanh tạc liên tiếp nhưng hỗn độn giới lại không bị phá vỡ, ngược lại còn có nhiều Chuẩn Thánh bị nó hất văng ra xa.



Đi!



Diệp Thành gằn giọng nhanh chóng né người, dưới chân có một vùng tinh hải lan ra xa, đó là một loại bí pháp vô thượng, tinh hà chiếu rọi giống như đại đạo mênh mông, hắn muốn hướng dẫn phía Tiểu Linh Oa quay về.





 
Chương 3638: Dịch thiên hoán địa!  


Thấy vậy, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Thái Cực Chân Thể đang đại chiến lập tức quay người không chiến nữa, tất cả lần lượt bước lên tinh hà rực rỡ, bị tinh hà cuốn vào, đưa đi khỏi vùng vây.



Đi đâu!



Thần Tử Thái Thanh gằn lên phẫn nộ, đầu tóc rối xù đuổi theo, hắn tung ra một chưởng thành thần đao giáng từ trên trời xuống tinh hải.

Advertisement



Còn Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử cũng lần lượt vung kiếm trảm ra tiên magn cái thế, muốn trảm diệt tinh hà.



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, cách cả hư thiên tám nghìn trượng mà một chưởng của hắn lại có thể đánh bay Thần Tử Thái Thanh, tiếp đó, hắn vung đao chém lìa tiên mang cái thế của thần tử Phiếu Miểu và Chí Tôn Thần Tử, bảo vệ tinh hà rực rỡ.



Vì sự bảo vệ của hắn mà tinh hà được trọn vẹn, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Thái Cực Chân Thể được đưa về.



Đi!



Diệp Thành lập tức đẩy ba người về phía xa, hắn cũng xoay người không định đối đầu với Thái Thanh Cung.



Hiện giờ trận thế của Thái Thanh Cung quá lớn, một khi bị bao vây, có trụ đến được lúc Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương của Thái Thanh Cung sát phạt đến thì chắc chắn dấy lên huyết chiến, chỉ cần không cẩn thận chắc chắn sẽ chuốc hoạ diệt thân.


Thế nhưng đúng lúc hắn đi bỏ đi thì có một luồng sức mạnh thần bí bao trùm lấy hắn.



Trong lúc này, Diệp Thành biến mất khỏi hư thiên.



Đợi tới khi hắn xuất hiện lại thì đã thấy kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đông như nêm bao vây kín lấy mình, còn hư thiên trước đó hắn đứng cũng đã có thêm từng tiếng kiếm vang lên vút vút.



Dịch thiên hoán địa!



Diệp Thành nhướng mày, hắn hiểu rõ bản thân đã trúng thần thông nào, đó là một loại bí pháp dịch chuyển không gian, có người thay đổi vị trí với hắn trong không gian và bây giờ mới thay đổi lại.







Về bí pháp này thì Diệp Thành thực sự rất thích, thế nhưng hắn lại không thể thi triển một cách ảo diệu như Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, hắn cũng không ngờ rằng Thái Thanh Cung có người biết tới bí pháp này, đó là điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ.



Giết!



Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung sát phạt tới từ tứ phương, người nào người nấy mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời, người đông như nêm, choán lấp thiên địa chỉ muốn nhất chìm Diệp Thành.



Thấy vậy, Thái Cực Chân Thể vừa thoát ra được lập tức quay người muốn sát phạt quay lại cứu Diệp Thành, mặc dù hắn không biết vì sao Diệp Thành lại cứu mình nhưng nợ người ta một mạng người thì phải cứu lại người.



Tiểu Linh Oa và Man Sơn di chuyển với tốc độ cực nhanh, không phải vì đi cứu Diệp Thành mà vì kéo Thái Cực Chân Thể, “Tên đó thừa thủ đoạn để giữ lấy cái mạng, chúng ta phải thoát ra khỏi đây an toàn đã, hắn tự có bí pháp thoát thân”.



Nói rồi Tiểu Linh Oa vung tay tế ra một đạo quang môn đưa Man Sơn và Thái Cực Chân Thể biến mất.









 
Chương 3639: Ta không tin!  


Thế rồi, Diệp Thành vừa di chuyển đến còn chưa định thần lại nên không kịp trở tay, uy lực của Thánh Vương Binh quá mạnh, cho dù là hắn cũng phải lảo đảo.



Vô vị!



Diệp Thành mắng chửi, hắn đứng vững lại thì lại lần nữa bỏ trốn nhưng lại thấy phía trước có người chạy tới cản đường.

Advertisement



Đó là Thần Tử của Thái Thanh Cung, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tôi độc lao lên như con chó điên.



Trước đó tên này đã bại dưới tay Thái Cực Chân Thể sau đó bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay, hắn đã vô cùng phẫn nộ rồi, Thái Cực Chân Thể chạy rồi, hắn cũng không còn ai để trút giận nhưng Thánh Thể ở đây, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, vừa né tránh đòn công kích từ tứ phương vừa bước trên tinh không sát phạt tới, vả lại đôi mắt còn rực lửa, nhìn chằm chằm vào tử kim quan trên đầu Thần Tử Thái Thanh, nói chính xác hơn thì trên tử kim quan này lạc ấn một chữ cổ lấp lánh ánh sáng, đó là độn giáp thiên tự.



Giết!



Thần Tử Thái Thanh gào thét tung ra một chưởng tạo thành biển tinh hải, đó là thần thông cái thế, một khi bị thôn tính thì chắc chắn sẽ chỉ còn là vũng máu, cả chặng đường hắn bỏ chạy đã khiến hư không nứt lìa rồi.



Có điều, Diệp Thành là loại dị biệt, hắn cứ thế xông lên như con giao long đánh tan tinh hải, Thần Tử Thái Thanh cũng bị phản phệ hộc máu, cơ thể cũng theo đó mà nứt toác ra.


Lại bại rồi, Thần Tử Thái Thanh không thể nào chấp nhận sự thật này, bàn tay nhuốm máu chỉ điểm vào trán, sử dụng cấm thuật.



Đột nhiên, phần trán của hắn xuất hiện một đạo thần văn cổ xưa, khí thế tăng cao, thân thể nứt lìa nhanh chóng được hồi phục, tiên quang bao quanh toàn thân, khí huyết sục sôi khiến cả thiên địa rung chuyển.



Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn bước một bước đạp tan hư thiên, một chưởng bát hoang quyền dung hợp với hàng trăm bí pháp thần thông được tung ra.



Giết!



Thần Tử Thái Thanh lập tức xông lên, ngón tay với vô số triện văn lưu chuyển, đó chính là thần thông đang diễn hoá.



Rầm!



Quyền chưởng va chạm vào nhau, hư thiên phía đó nứt lìa, người đứng cách đó gần nhất lập tức chịu trận.



Lại nhìn phía gây ra động tĩnh, phía này Diệp Thành chẳng hề hấn gì, có điều Thần Tử Thái Thanh quá thảm thiết, hắn bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay đi, cơ thể vừa liền lại chưa lâu lập tức nứt lìa, xương trắng hếu lộ ra.



Ta không tin!



Thần Tử Thái Thanh điên rồi, lần này thật sự điên rồi, hắn điên cuồng thiêu đốt khí huyết đổi lại sức chiến đấu mạnh mẽ.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, khí huyết ngút trời sát phạt đến, hắn không quan tâm thắng thua, cái hắn quan tâm chính là độn giáp thiên tự trên tử kim quan của Thần Tử Thái Thanh, một khi đoạt được thì liền bỏ chạy.



Có điều, hắn vừa sát phạt tới hư thiên phía Thần Tử Thái Thanh, còn chưa kịp công kích thì đã lại trúng dịch thiên hoán địa, bị thay đổi vị ví vào đám người trong biển người.









 
Chương 3640: Vạn Kiếm Triều Tông!  


Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, đòn công kích rợp trời giáng xuống mang theo sát khí lạnh thấu xương.



Ngay sau đó, hư thiên kia nứt lìa, khe hở không gian xuất hiện, một vùng thiên địa đang yên ổn bỗng hoá thành vùng đất hỗn loạn tịch diệt.



Advertisement

Những người chứng kiến cảnh này đều tim đập thình thịch, đa phần bọn họ đều tái mặt, đòn tuyệt sát mà Thái Thanh Cung bố trí thật sự quá kĩ lưỡng, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng khó tránh được cái chết.



Sự thực cũng như vậy, vùng thiên địa kia cuồn cuộn mây và sương lúc này cũng đã tản ra dần nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.



Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, Hoang Cổ Thánh Thể cả hàng trăm nghìn năm mới xuất hiện mà lại bị tiêu diệt như vậy, huyết mạch có thể sánh ngang với Đại Đế, không biết tới bao giờ mới có người tiếp theo xuất hiện.



So với bọn họ thì phía Thái Thanh Cung lại bật cười tôi đọc, đây chính là kết cục khi đụng phải Thái Thanh Cung.



Thế nhưng khi tất cả còn đang hoang mang thì đột nhiên từ cửu tiêu có tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, có lẽ vì số lượng quá lớn, nối thành một vùng khiến cả thiên địa đều vang lên âm thanh sắc lạnh khiến người ta nhìn mà sởn da gà.



Thế rồi vô thức, cho dù là tu sĩ tứ phương hay Thái Thanh Cung thì đều ngẩng đầu nhìn.



Vừa nhìn bọn họ đã thót tim, chỉ thấy trên cửu tiêu có kiếm ảnh rợp trời hoá ra, mỗi một luồng kiếm ảnh đều rực rỡ, mỗi một luồng đều mang theo sức mạnh tịch diệt, số lượng nhiều vô kể khiến người ta sởn da đầu.



Thánh...Thánh Thể?



Mọi người nhìn thấy một bóng hình, hắn đứng giữa vạn kiếm giống như một thanh tiên kiếm cái thế, thần mang chiếu rọi khắp thiên địa, giống như vạn cổ Thần Vương, hiệu lệnh thần binh rợp trời.



Không thể nào!


Đôi mắt người của Thái Thanh Cung trố ra, đồng tử cũng theo đó mà co lại, trước là tuyệt sát, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương nhưng lại không thể tiêu diệt Diệp Thành, bọn họ sao có thể tin nổi.



Có điều, bọn họ đâu biết thủ đoạn của Diệp Thành và cũng đâu hiểu về sự tồn tại của hắn.



Đúng như Tiểu Linh Oa nói, bản lĩnh bỏ trốn của Diệp Thành hơn đứt tất cả những người ở Chư Thiên Vạn Vực, cái bẫy tuyệt sát được thiết kế tỉ mỉ đủ để có thể tiêu diệt hắn, nhưng vấn đề là ngay giây phút trước khi bị công kích hắn đã bay vào hố đen không gian, đợi nguy cơ qua đi thì mới ra ngoài.



Không thể nào, không thể nào!



Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vẫn đang gào thét phẫn nộ, bọn họ đã quên đi phải tế ra kết giới bảo vệ ngay tức khắc.



Vạn Kiếm Triều Tông!









 
Chương 3641: Ngươi còn kém xa!  


Có điều, bọn họ còn chưa tạo xong phòng ngự thì kiếm mang rợp trời đã tới, kết giới vừa bố trí xong đã bị đâm xuyên tan tác, nơi nào kiếm mang bay qua thì đều hoá thành huyết vụ, đến cả chân thân nguyên thần cũng khó trốn thoát, máu tươi nhuốm đỏ thiên địa, trông vô cùng choán mắt.



Đây là cảnh tượng hết sức kinh người, bóng người của Thái Thanh Cung dày đặc ngã xuống từng đám, bị một loạt đại chiêu quần công đánh đến mức người ngã ngựa đổ, tổn thất nặng nề.



Advertisement

Khốn kiếp!



Thánh Nhân của Thái Thanh Cung gằn lên phẫn nộ, bọn họ vung kiếm chỉ vào hư thiên: “Giết cho ta, giết cho ta”.



Nghe lệnh, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lập tức ngự trận, ngắm chuẩn Diệp Thành như muốn giết hắn ngay tức khắc.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã là trong đám người, Diệp Thành không nói lời nào, vung kiếm trảm ra, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ, không gian cả trăm trượng quanh đó không còn sinh vật sống.



Giết!



Lại là Thần Tử Thái Thanh, hắn có thể coi là quân sĩ tốt xông lên trước, dáng vẻ điên cuồng trông có phần biến thái, hắn không cam tâm mình thất bại, thần thông cái thế lần lượt được đánh ra, hắn không tiếc dù phải trả cái giá nào.

Cũng giống như Thần Tử Thái Thanh, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử cũng sát phạt tới từ hai hướng, trong nụ cười còn rõ vẻ tôi độc và mang theo sự hưng phấn biến thái, bọn chúng muốn trảm diệt Hoang Cổ Thánh Thể để chứng đại đạo.



Diệp Thành không quan tâm tới hai tên thần tử này, hắn một mạch sát phạt tới chỗ Thần Tử Thái Thanh, một chưởng tung ra tiêu diệt thần thông của Thần Tử sau đó lại tung thêm một chưởng khiến tên này máu me be bét.



Thấy vậy, một tên Thánh Nhân của Thái Thanh Cung nhanh chóng bấm quyết, hắn là người biết bí pháp dịch thiên hoán địa.



Nắm bắt được sức mạnh thần bí về dịch chuyển không gian nên Diệp Thành bất giác mỉm cười, đã chịu thiệt một lần và hai lần bị lừa, bọn chúng tưởng rằng lần thứ ba này có tác dụng với hắn sao? Thật coi thường hắn quá.



Trong thời gian ngắn ngủi, khí huyết Diệp Thành sục sôi, đạo tắc xung quanh bay lượn, sức mạnh huyết mạch đan xen, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ vững chãi như núi, phá tan không gian nghìn trượng.




Lúc này, Thánh Nhân mặc áo đen của Thái Thanh Cung phun ra máu, hắn dùng dịch thiên hoán địa với Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại dùng bí pháp, thánh thể nặng tựa núi non, với đạo hành của hắn thì cũng không dịch chuyển được.



Đợi lát nữa ta xử lý ngươi!







Diệp Thành mắng chửi, hắn cứ thế bay về phía Thần Tử Thái Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào độn giáp thiên tự.



Thần Tử Thái Thanh rít lên, hắn ngưng tụ thân thể, đứng dậy chiến tiếp, một chưởng đánh tan hư thiên.



Ngươi còn kém xa!









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom