Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3502: “Kẻ nào cản ta đều phải chết!”  


Diệp Thành hét lớn một tiếng, một kiếm chém ra một con đường máu, kẻ nào xông tới đều lần lượt hoá thành tro bay, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, đám tu sĩ cảnh giới Hoàng nhìn thấy đều tái mặt.



“Ngăn hắn lại!”



Phía sau cao thủ của Cô Lâu Vương Điện, Thánh Nhân tóc đỏ kia tức giận gào thét, nhưng ông ta thì lại không ngừng lùi về phía sau, vì Diệp Thành giết những người khác nhưng đôi mắt lạnh như băng lại vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta.

Advertisement



Lệnh của Thánh Nhân không thể không tuân theo, cho dù sợ Diệp Thành, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện vẫn ào ào chạy đến.



“Kẻ nào cản ta đều phải chết!”



Diệp Thành gầm lên mang theo sức mạnh tu vi, những kẻ tu vi yếu của Cô Lâu Vương Điện lập tức bị chấn động hoá thành huyết vụ.



Lại là một con đường đẫm máu, Diệp Thành thi triển úc Địa Thành Thốn tránh được rất nhiều đòn tuyệt sát của Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, lần thứ hai sát phạt tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một chưởng đánh thân thể ông ta nứt toác văng ra tung toé.







“Khốn kiếp!”


Thánh Nhân và Chuẩn Thánh của Cô Lâu Vương Điện quát ầm lên, đuổi giết như sóng thuỷ triều, tru sát đại trận đã bày khắp hư thiên, thức tỉnh thần uy khoáng thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành, muốn giết hắn chỉ bằng một đòn.



Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, vẫn đuổi theo Thánh Nhân tóc đỏ, liên tục vung kiếm chém giết suốt chặng đường.



Thánh Nhân tóc đỏ vẻ mặt dữ tợn, kéo lê thân thể đẫm máu lui về phía sau, trong người lửa giận cuộn trào, ông ta không hiểu vì sao Cô Lâu Vương Điện cả triệu người mà hắn lại chỉ đuổi giết mỗi mình.



Phong Thần Quyết!



Khi Thánh Nhân tóc đỏ gào thét giận dữ thì Diệp Thành đã thoắt cái tới trước mặt ông ta một lần nữa, một kiếm đâm xuyên qua ngực ông ta.



Thánh Nhân tóc đỏ trọng thương, nguyên thần xuất khiếu, muốn chạy trốn nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi tới vung một chưởng, nguyên thần của ông ta suýt bị tiêu diệt, sau đó Diệp Thành cấm chế nó, cho vào trong đỉnh.



Mà lúc này, đòn tấn công của kẻ mạnh Cô Lâu Vương Điện cũng đã đến, ập tới từ mọi hướng, bao phủ khắp đất trời.



Không chỉ vậy, Địa Cung nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện cũng vỡ tung, một bóng người áo đỏ lao ra, uy lực tịch diệt mà cường hãn chèn ép khiến đất trời rung chuyển, đó chính là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện.



Thấy thế, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, đó là Chuẩn Thánh Vương đấy.



“Đứng lại!”



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lạnh giọng quát, di chuyển một bước lớn, một chưởng che trời đè xuống Diệp Thành.



Một chưởng ấy của Chuẩn Thánh Vương nặng tựa như núi, mang theo sức mạnh huỷ diệt vạn vật, dung hợp hàng nghìn thần thông, một chưởng này còn chưa thật sự hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ.



Diệp Thành cau mày, đột nhiên quay người, một bước giẫm nát một khoảng thương khung, một quyền Bát Hoang mạnh mẽ bá đạo dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại nghênh đón đòn tấn công của Chuẩn Thánh Vương.

Ầm!



 
Chương 3503: “Tạm biệt!”  


Quyền và chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, mấy trăm tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện tức khắc sụp đổ, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện đang lao tới cũng bị chấn động ngã lăn ra ngoài.



Mà Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện và Diệp Thành cũng bị đẩy lùi trở lại, khoé miệng Diệp Thành trào máu.



Advertisement

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng không khá hơn là bao, bị một quyền của Diệp Thành làm cho cơ thể cuộn trào, tuy không nôn ra máu nhưng lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi, từng giọt máu đều là màu đen.



Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không ngờ Diệp Thành lại ngang tài ngang sức với lão tổ nhà mình.



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng giật mình, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể đỡ lại đòn của ông ta bằng tay không mà không rơi vào thế yếu, tin tức này quá đáng sợ, sức chiến đấu của Chuẩn Thánh từ bao giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy?



“Chuẩn Thánh Vương quả nhiên không tầm thường!”



Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, hắn cũng coi như có đánh giá đại khái về sức chiến đấu của tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh Vương, tuy không hung hãn như Thánh Vương nhưng đáng sợ hơn nhiều so với Thánh Nhân.



“Tạm biệt!”


Hắn nhìn Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lần cuối rồi bước lên hư thiên, quay người bỏ trốn.



“Đi đâu!”



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện hừ lạnh, lại di chuyển một bước lớn, đuổi theo như một tia thần mang.



Lúc này vẻ mặt chấn động của ông ta đã trở thành hung tợn, ông ta không thể chấp nhận được việc mình và Chuẩn Thánh bên tám lạng, người nửa cân, điều này với người ở cảnh giới Chuẩn Thánh Vương như ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn.

Hơn nữa Cô Lâu Vương Điện của ông ta là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ của tinh vực này, bị kẻ khác quấy rối như thế, thương vong không ít còn bị cướp mất nguyên thần của một Thánh Nhân, là lão tổ của Cô Lâu Vương Điện, sao ông ta có thể bỏ qua cho được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, uy nghiêm của Cô Lâu Vương Điện sẽ mất sạch.



Đây là hai nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là thiên phú của Diệp Thành khiến ông ta dè chừng, chỉ Chuẩn Thánh thôi đã mạnh như thế, nếu cho hắn đủ thời gian thì chắc chắn sẽ là mối hoạ lớn.



Vì vậy ông ta phải giết hắn, dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, ông ta cũng phải giết hắn từ trong trứng nước.



Các kẻ mạnh khác của Cô Lâu Vương Điện cũng có ý nghĩ tương tự, sẽ không để cho Diệp Thành sống trên đời.



Vì thế Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện đều đuổi theo, hoặc là ngự kiếm, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là cưỡi mây đạp gió, thế trận không hề nhỏ.



Màn đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng náo nhiệt, tinh không rung chuyển ầm ầm.



Các thế lực của tinh vực này lại bị ảnh hưởng, một lần nữa phái người đi nghe ngóng, khi thấy thế trận của Cô Lâu Vương Điện, ai nấy đều biến sắc, bao nhiêu năm rồi họ chưa thấy thế trận nào lớn như thế này.



“Cô Lâu Vương Điện làm gì mà thế trận lớn đến mức này nhỉ?”, có người kinh ngạc thốt lên.



 
Chương 3504: “Sắp phát động chiến tranh à?”


“Sắp phát động chiến tranh à?”, mọi người đều run lên, họ biết thực lực của Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng thế trận này thôi, cả tinh vực này đã chẳng mấy ai có thể chống lại được.



“Không phải chiến tranh, chắc là đang đuổi giết hắn”, ánh mắt người này nhìn vào Diệp Thành đang chạy trốn.

Advertisement



“Một Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, mấy trăm nghìn tu sĩ chỉ để đuổi giết một người?”



“Lai lịch của người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen đó là gì mà khiến Cô Lâu Vương Điện phải bày ra đội hình lớn thế này?”, ai ai cũng phải kinh ngạc, để rồi càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn.



“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm chưa từng thấy người nào chạy nhanh như thế”, kha khá lão bối tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ, có tốc độ trốn chạy này bảo sao dám động đến Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng khả năng bỏ chạy này thôi cả tinh vực này đã chẳng ai có thể sánh bằng.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi mọi người đang bàn tán thì động tĩnh trong tinh không lại càng lớn hơn, chỉ vì Cô Lâu Vương Điện dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân, Chuẩn Thánh khi đuổi giết Diệp Thành cũng đều điên cuồng phóng ra chiêu lớn.


Chỉ tiếc là đạo hạnh của họ không đủ, nói chính xác hơn là tốc độ của họ không thể sánh được với Diệp Thành, cho nên dù các loại thần thông đều là tuyệt sát đại thuật nhưng chẳng đòn nào đánh trúng Diệp Thành.



Diệp Thành nhanh như chớp, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn.



Khả năng chạy trốn của hắn quả thật không phải hạng vừa, dù là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng bị bỏ lại rất xa.



Không biết đến khi nào tinh không mới yên tĩnh trở lại, vì đuổi mãi đuổi mãi, chợt không thấy Diệp Thành đâu nữa.



“Mẹ kiếp!”




Tiếng gầm thét phẫn nộ của Chuẩn Thánh Vương lão tổ Cô Lâu Vương Điện làm rung chuyển tinh không, ông ta giống như một con ác ma nổi điên.



Nhục nhã, quá nhục nhã, bày ra thế trận lớn như vậy mà cũng không bắt được, điều nực cười nhất là đến giờ họ vẫn chưa biết đối phương là ai, muốn báo thù cũng chẳng biết phải đi tìm kẻ nào để báo thù.



Tu sĩ bốn phương đông như nêm cối, vừa nhìn vừa tặc lưỡi.



Đặc biệt là những lão bối tu sĩ, tu đạo đã trăm nghìn năm cũng chưa thấy Cô Lâu Vương Điện chịu nhục như vậy bao giờ.



Mà lúc này nhân vật chính của màn kịch lớn đã thắp hàng nghìn viên linh châu chiếu sáng hố đen không gian, cả vùng sáng với bán kính hàng nghìn trượng cực kỳ ấm áp trong hố đen.



Đến lúc này hắn mới đưa hai người chuyển kiếp một nam một nữ ra khỏi thần đỉnh.



Tuy được những người chuyển kiếp khác trong thần đỉnh liên tục truyền tinh khí cho, nhưng trạng thái của họ vẫn rất tệ, đến giờ vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.



Diệp Thành vội vung tay, đặt hai người lên vai, truyền bản nguyên Thánh thể dồi dào vào cơ thể họ.



 
Chương 3505: “Ông… trốn thoát được không?”  


Hai người này được coi là người khá thân thuộc với Diệp Thành.



Người nam là điện chủ Tiêu Phong của phân điện thứ nhất Thiên Đình, từng có một kiếp là thần tướng thứ nhất dưới trướng Huyền Hoàng, dù năm xưa ở thời Huyền Hoàng hay khi Thiên Đình thống nhất Đại Sở thì ông đều có chiến công hiển hách.



Còn người nữ là cốc chủ của Vạn Hoa Cốc, muội muội ruột của Đao Hoàng, cô cô ruột của Bích Du: Phục Linh.

Advertisement



Diệp Thành vẫn luôn giữ tấm lòng kính nể với hai người, Tiêu Phong từ khi làm điện chủ chưa từng cởi áo giáp, tựa như một tướng quân, dưới chân tường thành Nam Sở, ông đã chết một cách vô cùng anh dũng.



Còn Phục Linh là một trong những nữ tiền bối mạnh nhất ở Đại Sở mà hắn từng thấy, muội muội ruột của Đao Hoàng, là người thông suốt mọi thuật, khi Thiên Ma xâm lược, bà đã chết trong vòng tay của lão già Gia Cát Vũ.



Bây giờ nhìn hai người khốn khổ thế này, lòng Diệp Thành vô cùng đau đớn, khi bị Cô Lâu Vương Điện đuổi giết, hắn không chỉ một lần kích động muốn quay về đòi lại công bằng cho họ.



Lòng nghĩ vậy, Diệp Thành tạm thời cất giấu ánh sáng lạnh lẽo, vung tay phất ra rất nhiều linh dược, truyền vào cơ thể hai người.



Cả hai bị thương quá nặng, dù hắn đã ra tay cũng không thể đánh thức họ khỏi trạng thái hôn mê ngay được.



Mãi đến ba canh giờ sau, hắn mời thu lại thần thông, đặt hai người lên vân đoàn.



Tiêu Phong và Phục Linh vẫn đang hôn mê, nhưng trạng thái đã được cải thiện, tâm mạch và nguyên thần đã được bản nguyên Thánh thể bảo vệ, hồi phục lại chỉ là vấn đề thời gian, chí ít không còn mối lo về tính mạng nữa.



Sau khi sắp xếp ổn thoả cho họ, Diệp Thành lấy nguyên thần của Thánh Nhân tóc đỏ của Cô Lâu Vương Điện ra.



Thánh Nhân tóc đỏ vừa được thả ra đã lập tức lùi lại một bước, vẻ mặt tái nhợt đầy khiếp sợ.



Mặc dù bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhưng ông ta nhìn thấy rất rõ, tu sĩ Chuẩn Thánh đeo mặt nạ này có sức chiến đấu cực kỳ bá đạo, cường hãn, có thể sánh ngang với Chuẩn Thánh Vương, chẳng trách ông ta lại thất bại thảm hại như thế, còn bị bắt sống, bởi vì đối phương có thực lực này.



Càng nghĩ càng sợ, ông ta dường như đã đoán được kết cục của mình, nguyên thần run rẩy liên tục lùi về phía sau.




Diệp Thành chế nhạo, từng bước tiến tới, hứng thú nhìn: “Ông… trốn thoát được không?”



“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi không thù không oán”, không biết do quá hoảng sợ hay gì mà Thánh Nhân tóc đỏ lật đật lùi lại chợt thét gào gớm ghiếc.



“Tiền bối đúng là hay quên”, Diệp Thành khẽ cười, nâng tay lên cởi mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng với bao thăng trầm.



“Ngươi…”, nguyên thần Thánh Nhân tóc đỏ chợt run lên, dường như đã nhận ra Diệp Thành, hai mắt lồi lên, đồng tử cũng co rụt lại bằng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Ông ta tưởng rằng mũi tên đánh lén của mình hôm ấy đã giết được Diệp Thành, không ngờ hắn vẫn còn sống.



Ông ta hiểu rồi, hoàn toàn hiểu ra tại sao Diệp Thành không đuổi giết người khác mà chỉ đuổi theo mình, hoá ra là để trả thù! Vì vậy mà hắn không ngại làm náo loạn Cô Lâu Vương Điện trong đêm, quả là một kẻ có thù tất báo.











 
Chương 3506: Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.  


Thánh Nhân tóc đỏ kêu gào thảm thiết, không biết đến bao giờ mới ngừng lại.



Ông ta đã bị tiêu diệt, sức mạnh nguyên thần thuần tuý còn lại bị Diệp Thành đánh vào thần hải của Tiêu Phong và Phục Linh.



Và quả thực, sau khi có sức mạnh nguyên thần của Thánh Nhân bù đắp, sắc mặt của Tiêu Phong và Phục Linh nhuận sắc hẳn, mặc dù vẫn chưa thể tỉnh lại nhưng khí tức của bọn họ lại mạnh lên không ít.

Advertisement



Về nhà thôi!



Diệp Thành đứng dậy, hắn đưa Tiêu Phong và Phục Linh vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi quay người bay vào hố đen không gian.



Vẫn là cảnh đêm, bầu tinh không này không hề yên bình.



Khắp nơi đều có thể thấy người của Cô Lâu Vương Điện, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, liên tục đi tìm Diệp Thành.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người rời đi.



Sau vài canh giờ hắn mới tới cổ tinh của gia tộc Long Ngũ.

Thấy Diệp Thành quay lại, Long Ngũ là người đầu tiên xuất hiện trên đỉnh núi, tiếp đó còn có Đạo Chích và con lừa đê tiện tên Kỳ Vương kia, nhìn thấy Diệp Thành vẫn còn sống, tất cả trầm trồ mãi không thôi.



Mấy ngày nay, cho dù là cương thi cổ mộ, thiên kiếp bá đạo hay tu sĩ Chuẩn Đế bị tiêu diệt hay việc Cô Lâu Vương Điện truy sát thì đều có bóng dáng Diệp Thành trong đó.



Diệp Thành liếc nhìn ba tên này, hắn tế ra đại đỉnh và rất nhiều pháp khí, thả người chuyển kiếp ra.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.



Đều là người cùng quê hương, cảnh tượng gặp lại nhau thật sự rất cảm động, người nào người nấy không kiềm được lòng mà rơi lệ.


Cảnh tượng này khiến cho tên Kỳ Vương kia nhìn mà khó hiểu, cái đầu ngoái qua ngoái lại nhìn hết bên này bên kia, chỉ cần là người có mối quan hệ với Diệp Thành thì chẳng có ai là bình thường cả.



Cho tới tận đêm khuya mới thấy ngọn núi yên bình trở lại.



Còn gần mười nghìn người chuyển kiếp đã lần lượt rời đi, tạm thời được sắp xếp ở lại gia tộc Long Ngũ.



Tiêu Phong và Phục Linh đang hôn mê vẫn ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, được luồng khí hỗn độn bù đắp lại thể hồn.



Trên đỉnh núi cũng chỉ còn lại Long Ngũ và Diệp Thành, ồ không đúng, còn có cả Kỳ Vương ở cách đó không xa chốc chốc lại đưa mắt liếc qua bên này, nó rất quan tâm tới Diệp Thành.



“Không thể phủ nhận, trong một tháng trời ngươi làm cũng được việc đấy”, Long Ngũ nói với giọng ý tứ, nói rồi không quên lấy ra một vò rượu, miệng tấm tắc.



“Nghe ngươi nói vậy thì hôm ta độ kiếp ngươi cũng có mặt rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy vò rượu.



“Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì lão tử đây không cần tính cũng biết là ngươi”, Long Ngũ chép miệng: “Chỉ là một nửa của thánh thể mà lại có thể tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Đại Đế, vả lại là hai vị đế, hơn nữa còn là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng nổi danh trong một trăm ba mươi vị Đế”.



“Suýt chút nữa thì bị tiêu diệt rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhớ lại đêm hôm đó mà vẫn thấy hoảng sợ.



 
Chương 3507: “Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?


“Tiến giới Chuẩn Thánh là có thể chạm tới lạc ấn về đạo của hai vị Đại Đế, không biết khi ngươi tiến giới lên Thánh Nhân thì sẽ kéo theo mấy người?”, Long Ngũ xuýt xoa, “xem ra sẽ rất kinh thiên động địa”.



“Tiến giới tới Thánh Nhân thì chẳng phải do chính bản thân ta niết bàn sao? Sao lại còn có cả thiên kiếp thần phạt nữa?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Long Ngũ, “ngươi đừng lừa ta, ta từng thấy thiên nhân ngũ suy rồi”.

Advertisement



“Thông thường các tu sĩ tiến giới tới Thánh Nhân đương nhiên sẽ không kéo tới thiên kiếp thần phạt, ai bảo ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”, Long Ngũ nhướng vai, “huyết mạch sánh ngang với Đế thì số kiếp nào cũng không thể giống với người thường được, về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết, Thánh Nhân kiếp của ngươi ngoại trừ thiên nhân ngũ suy ra thì còn có thiên kiếp thần phạt, không phải có lẽ mà là nhất định có, thiên kiếp thần phạt này vô cùng bá đạo”.



“Ta có thể cho rằng đây chính là phần thưởng thêm không?”, Diệp Thành chép miệng, nghe mà xót xa.



“Cho nên không có sự chuẩn bị tốt thì đừng khinh xuất hành động”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, “Hai lạc ấn đế đạo đều suýt chút nữa tiêu diệt ngươi chứ đừng nói là ba hay bốn, hay thậm chí nhiều hơn”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán, nhớ lại Thánh Nhân kiếp, trong lòng chợt run rẩy.



“Nói chuyện khác”, Long Ngũ đổi chủ đề, “một tháng trước có một vùng tinh không nứt lìa, nghe nói có kẻ mạnh cái thế bị trảm gây nên động tĩnh lớn, việc đó có liên quan đến ngươi không?”



“Đương nhiên có rồi”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Ta gặp sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, đó chính là một bông hoa sen màu đen, bị độn giáp thiên tự trấn áp, là Thiên Ma Chuẩn Đế”.



“Thiên Ma? Cấp bậc Chuẩn Đế?”, Long Ngũ biến sắc, không ngờ rằng kẻ mạnh cái thế bị trảm lại là Chuẩn Đế, vả lại còn là Thiên Ma, việc này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”.



“Với sự suy đoán của ta thì Thiên Ma Chuẩn Đế đó khi bị phong ấn ở trạng thái yếu ớt, đã chìm vào giấc ngủ sâu trong hố đen không gian không biết bao nhiêu năm tháng mới hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong”, Diệp Thành tiếp tục nói, “đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì chỉ có thể phá phong ấn, điều dị thường đó là ông ta có thể tự do đi ra vào hố đen”.



“Ta rất tò mò khi đối diện với Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đó ngưoi làm thế nào để trốn thoát”, Long Ngũ nhìn thẳng Diệp Thành, “với sự hiểu biết của ta thì tiên luân thiên chiếu sẽ không có tác dụng với Thiên Ma”.




“Là Lục Đạo cứu ta, trảm đi Thiên Ma đó”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra sự thật đêm hôm đó.



“Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?”, Long Ngũ tỏ ra kinh ngạc với thông tin về Lục Đạo.



“Không”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “có lẽ vì ngửi thấy mùi khí tức của Thiên Ma nên ông ta đã vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực tới đây, không phải vì cứu ta mà là vì muốn trảm Thiên Ma Chuẩn Đế kia”.



“Có thể trảm cả Chuẩn Đế thì khả năng chiến đấu của ông ta mạnh đến thế nào chứ?”











 
Chương 3508: “Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.  


“Ta chỉ hi vọng trước khi Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì người chuyển kiếp của Đại Sở có thể được bình an”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tinh không như thể trông thấy cả vùng sơn hà rộng lớn thông qua vô số tinh vực.



“Theo như ngươi nói thì Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở cả trăm năm trước đã xuất phát, và hiện tại khả năng đã tìm được Đại Sở?”



Advertisement

“Ngươi là Thái Hư Long Hồn, hiểu nhiều biết rộng, có thể dự đoán thời gian chính xác Đại Sở quay trở về không?”



“Đến cả ngươi còn không đoán ra thì huống hồ là ta?”, Long Ngũ lắc đầu mỉm cười: “Điều ta dám khẳng định đó là nếu muốn Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì không phải chuyện một sớm một chiều, thời gian có thể là một năm, có thể là hai, ba năm, có thể là mười năm và thậm chí là trăm năm, nghìn năm”.



“Chỉ mong Đại Sở chỉ còn lại bản nguyên có thể trụ được tới lúc đó”, Diệp Thành nói với nhiều nỗi âu lo.



“Đừng nghĩ nhiều nữa, hai trăm năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi chút đi”, Long Ngũ mỉm cười.



“Không thể nghỉ được”, Diệp Thành vươn vai, “người chuyển kiếp ở tinh vực này đã được tìm thấy, ta cũng nên lên đường thôi, cần tìm thấy nhiều người chuyển kiếp hơn nữa”.



“Si Mị tổ chú của ngươi...”


“Lần này ta đến vì nó”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cũng chẳng còn cách nào khác, những gì ta có thể nghĩ tới chỉ có thể là dùng tổ chú khắc chế tổ chú, mặc dù cách này nguy hiểm nhưng cũng không phải không thể”.



“Cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ tìm thấy phương pháp giải cứu”, Long Ngũ vội nói.



“Không thể kéo dài thời gian được”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi lên tiếng: “Đạo hành quả ta còn kém, rất khó áp chế Si Mị tổ chú, bất cứ lúc nào nó cũng có thể làm hao mòn sức mạnh của tiên luân nhãn, trước đó khi thi triển thiên chiếu suýt chút nữa ta bị phản phệ, nếu cứ để vậy thì đạo căn nhất định bị tổn hại”.



“Ngươi chắc chắn phải làm vậy chứ?”, Long Ngũ cau mày nhìn Diệp Thành, “tổ chú không phải chuyện nhỏ đâu”.

“Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.



“Vậy thì thử xem”, Long Ngũ đứng dậy tung ra một chưởng về phía Kỳ Vương ở cách đó không xa.



Lại nhìn sang Kỳ Vương lúc này vẫn còn đang lảo đảo, đột nhiên bị đánh như vậy, nó không kịp phản ứng lại, lập tức bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó lớn lối la mắng: “Mẹ kiếp, ngươi có bệnh à?”



Long Ngũ cứ thế ngó lơ, trên đỉnh núi có thêm một con lừa chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn như vậy sao hắn có thể yên tâm phá tổ chú cho Diệp Thành, nếu như con Kỳ Vương đó làm loạn thì rắc rối to.



Thế rồi hắn không nể nang gì mà ra tay, chỉ có thể khiến con lừa kia đi ra chỗ khác.



Phía này, Diệp Thành đã tế ra kết giới bao quanh khắp ngọn núi, hắn không muốn xảy ra sai sót gì.



Long Ngũ cũng ra tay, tạo thêm tầng phong ấn cho lớp kết giới vì việc này có liên quan đến sinh tử của Diệp Thành.



Làm xong xuôi cả hai mới đứng đối mặt với nhau, khoảng cách cách nhau chỉ ba trượng, đứng đó bất động như pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc vì sự việc chuẩn bị diễn ra vô cùng nguy hiểm.



 
Chương 3509: Diệp Thành hiến tế tuổi thọ, sử dụng thiên chiếu với Long Ngũ.  


Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành nhắm mắt trái lại.



Giây phút tiếp theo, Tiên Luân Nhãn bên trái của hắn mở ra, tiên luân ấn kí vận chuyển, ngoại tượng đồng lực khủng khiếp hình thành nên đừng luồng sóng vô hình lan ra vô tận, trấn áp khiến không gian méo mó.



Advertisement

Diệp Thành hiến tế tuổi thọ, sử dụng thiên chiếu với Long Ngũ.



Thế rồi phần vai Long Ngũ rực cháy hoả diệm màu đen.



Có điều, hoả diệm thiên chiếu chỉ bùng lên chừng vài giây đã tắt ngúm, nó đã tiếp xúc với thái hư tổ chú.



Thấy Diệp Thành cau mày, trên thần văn của Si Mị tổ chú lại có thêm một đạo thần văn long hình cổ xưa.



Đó là ngoại tướng thần văn của tổ chú Thái Hư Cổ Long, giống với thiên chiếu trước đó được thi triển với Cương Thi Cổ Mộ, hiện giờ thi triển thiên chiếu với Long Ngũ cũng đã khơi dậy tổ chúc khiến hắn trúng thái hư tổ chú.



Hự!

Sau tiếng rên khẽ, Diệp Thành ôm đầu, “bịch” một tiếng, hắn quỳ phịch xuống đất.



Trạng thía của hắn vô cùng tồi tệ trong chốc lát, tiên nhãn tự phong ấn, thần hải ong ong như muốn nổ tung, thánh thể có thêm nhiều vết nứt, có máu tươi bắn vọt, biến thành một người máu me đầm đìa.



Thái hư long chú không hề yếu hơn Si Mị tổ chú, sức mạnh vô hình đang tàn phá đạo căn của Diệp Thành.



Sắc mặt của Long Ngũ thay đổi rõ rệt, hắn muốn giúp nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.



Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống đất, nguyên thần xuất khiếu và cũng khoanh chân ngồi xuống đất như Diệp Thành.



Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy trong nguyên thần của hắn có thêm một con hắc long và bạch long đang tranh đấu.



Đó là ngoại tướng của tổ chú, hắc long chính là Si Mị tổ chú còn Bạch Long chính là Thái Hư tổ chú, đúng như Diệp Thành dự đoán, thân mang hai loại tổ chú sẽ tự khắc chế nhau, sức mạnh của tổ chú đối đầu với nhau.



Cảnh tượng này khiến dù là Long Ngũ nhìn mà cũng phải kinh hãi, hai loại tổ chú, bất cứ lúc nào Diệp Thành cũng có thể mất mạng, vào giây phút hắn trúng thái hư tổ chú thì mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.



Đúng như Long Ngũ nghĩ, mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.



Nguyên thần của Diệp Thành lúc này giống như một loại dung khí, nói chính xác hơn thì giống như một chiến đài, một chiến đài diễn ra trận tranh đấu giữa Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú, hai loại tổ chú đại chiến khắp chiến đài.



Quả thực, vì Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú đang tranh đấu nên sức mạnh nguyên thần của Diệp Thành đang hao tổn, chân thân nguyền thần cũng theo đó mà trở nên méo mó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.











 
Chương 3510: Cảnh tượng lúc này thật náo nhiệt.  


Nguyên thần của Diệp Thành run rẩy, vì thiên khiển kia mà khơi dậy đạo tắc hỗn độn, từng luồng pháp tắc về đạo nối tiếp nhau đạo thành đạo long, bảo vệ nguyên thần và chân thân của Diệp Thành, đối đầu với lôi long thiên khiển.



Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đây, ma đạo đột nhiên ra ngoài hoành hành, ma sát sục sôi hoá thành ma long.



Advertisement

Tiếp đó, toàn thân Diệp Thành có phật quang phổ chiếu, đại nhật như lai tịnh thế chú vang lên, hoá thành một con phật long, thôn tính cả thần lực của Diệp Thành, như muốn độ hắn.



Phận long hiển hiện khiến sức mạnh huyết mạch của Diệp Thành run rẩy, hoá thành một đạo chân long huyết mạch cùng đối đầu với Diệp Thành.



Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đây.



Bên trong nguyên thần của Diệp Thành xuất hiện thêm một đạo cửu cung bát quái.



Đó là chu thiên diễn hoá, nói chính xác hơn là phản phệ của chu thiên diễn hoá hoá thành một con rồng màu đỏ gạch, liên tục tiêu diệt sức mạnh tu vi của Diệp Thành như muốn khiến Diệp Thành hoá thành thiên sĩ vô tu.

Sự tàn sát của Chu Thiên Xích Long khiến sức mạnh tu vi của Diệp Thành gặp phản phệ, tiếp đó liền có một con rồng màu vàng kim huyễn hoá ra, đó chính là sức mạnh tu vi hoá thành, chiến đấu với Chu Thiên Xích Long và càn quét trong cơ thể Diệp Thành.



Chưa hết!



Tiếp sau Chu Thiên Xích Long, một con rồng vô hình xuất hiện, đó là cấm kị mà Diệp Thành đụng tới, giống như cấm kị giữa mộng ảo và chân thực, giống như cấm kị của Huyết Tiếp Hạn Giới.



Rất nhiều cấm kị hiển hiện bủa vây lấy Diệp Thành, hoá thành cấm kị long, thôn tính sinh khí dồi dào của Diệp Thành.

Có phản phái thì sẽ có chính phái.



Chiến ý của Diệp Thành mạnh mẽ cố gắng ra đòn, chiến long hiển hiện, đấu lại với cấm kị long.



Cảnh tượng lúc này thật náo nhiệt.



Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long, Thiên Khiển Lôi Long và Pháp Tắc Đạo Long, Ma Đạo Ma Long và Bản Nguyên Thánh Long, PHật Đạo Phật Long và Huyết Mạch Chân Long, Chu Thiên Xích Long và Tu Vi Kim Long, Cấm Kị Chi long và Chiến Ý Thần Long, tất cả hai mươi con rồng đang đánh nhau trong cơ thể Diệp Thành, tiếng rồng gầm vang lên chói tai.



Trận đại chiến của hai mươi con rồng diễn ra, trừ Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long thì chính là trận dung năm đấu với năm.



Một bên tấn công, một bên phòng thủ, đấu long trời lở đất.



Đây chính là cảnh tượng kinh người, bên trong nguyên thần có mười hai con rồng đại chiến, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Thần sắc của Long Ngũ không biết phải dùng từ nào để hình dung, hắn há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại.



 
Chương 3511: Không thể thua!  


Đây là đang làm gì vậy chứ? Sợ chưa đủ loạn sao?



Ta vì trừ khử Si Mị tổ chú còn các ngươi lại nhảy loạn ra ngoài làm loạn!



Advertisement

Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đã hôn mê.



Mười hai con rồng giao chiến trong cơ thể hắn khiến chiến đài nguyên thần của hắn đã bị đẩy đến bên bờ tan vỡ, cho dù là hắn cũng không ngờ tới, một Si Mị tổ chú lại là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.



Mặc dù hôn mê nhưng hắn vẫn có ý thức.



Chỉ cần nhìn là đã thót tim, hắn không biết bản thân mình lại tồn tại nhiều mầm hoạ đáng sợ như vậy, như thể ngắm chuẩn thời cơ, chọn đúng lúc hắn yếu nhất như muốn tiêu diệt hắn.



Nguyên thần của hắn nứt ra từng tấc một, sức mạnh nguyên thần tinh tuý cũng tan biến giữa thiên địa, cho dù là tu vi, bản nguyên, huyết mạch, đạo tắc đều bị tiêu diệt khiến hắn bị thương nặng.



Không thể thua!


Bản năng cầu sinh khiến hắn cố thủ tâm đài nguyên thần, tâm đài nguyên thần không bị tiêu diệt thì hắn sẽ không chết.



Long Ngũ giống như con kiến trên chảo lửa, vài lần tiến lên nhưng không biết phải giúp bằng cách nào, với trạng thái hiện giờ của Diệp Thành thì thực sự rất gay go, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến hắn vạn kiếp bất phục.



Ừm?



Đương lúc Long Ngũ đang tính toán thì trong nguyên thần của Diệp Thành nứt vỡ, có một luồng sức mạnh hiển hiện.

Đó là sức mạnh vô hình, thần bí và huyền diệu, hoá thành một đạo ấn kí, nói chính xác hơn là một đạo luân hồi đang nhanh chóng vận chuyển, tiên quang kì diệu đang bay lượn.



Long Ngũ rất có mắt nhìn, chỉ cần nhìn là biết đó là thứu gì, đó chẳng phải là luân hồi của Diệp Thành sao?



Mắt hắn sáng lên, nhìn thấu manh mối.



Rất nhiều sự tồn tại đáng sợ xuất hiện hợp sức tàn phá sinh mệnh của Diệp Thành và khơi dậy luân hồi hộ thể trong cơ thể hắn.



Nếu nói về luân hồi này thì thật sự bá đạo, vừa xuất hiện đã bù đắp lại cho nguyên thần bị nứt vỡ của Diệp Thành, đến cả sức mạnh nguyên thần của Diệp Thành bị tiêu tán giữa thiên địa cũng được kéo lại.



Không chỉ vậy, luân hồi bá đạo đang tự vận chuyển trong quá trình tự diễn hoá, liên tục hoá giải thiên kiếp lôi long, ma đoạ ma long, phật đạo phật long, chu thiên xích long và cấm kị chi long trong cơ thể Diệp Thành.











 
Chương 3512: Đây chính là trận đại chiến kéo dài rất lâu.  


Thiên Khiển Lôi Long đang tiêu tán, Đạo Tắc Đạo Long, Huyết Mạch Thánh Long, Căn Nguyên Thánh Long, Tu Vi Kim Long và Chiến Ý Chiến Long trong cơ thể Diệp Thành cũng theo đó mà tan biến, lại lần nữa quay về thánh thể của Diệp Thành.



Vậy cũng được sao?



Long Ngũ nước nước bọt cái ực, đây có thể coi là trong hoạ gặp phúc sao?

Advertisement







Gừ! Gừ!



Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, vang vọng từ trong nguyên thần của Diệp Thành.



Mười hai con rồng, tiêu tán mất mười con, chỉ còn lại hai con, đó chính là Thái Hư Bạch Long đại diện cho Thái Hư tổ chú và Si Mị Hắc Long đại diện cho Si Mị tổ chú, bọn chúng vẫn đang công phá lẫn nhau.



Luân hồi của Diệp Thành mặc dù vẫn đang vận chuyển nhưng không can dự vào trận đại chiến giữa Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú, vì cho dù là sức mạnh luân hồi thì cũng không thể nào hoá giải được chúng, chỉ có thể để mặc chúng tranh đấu.



Những gì mà sức mạnh luân hồi có thể làm được chính là ngăn cản sức mạnh của hai loại tổ chú thoát ra ngoài lũng loạn.


Sau khi cùng công phá lẫn nhau, Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú đều yếu dần.



Long Ngũ thở phào một hơi, không có sức mạnh khác càn quấy, chỉ có hai loại tổ chú đang tranh đấu, áp lực của Diệp Thành được giảm bớt đi nhiều, lại thêm sức mạnh luân hồi củng cố thêm nguyên thần, chiến đài này của hắn càng thêm kiên cố hơn.



Ý thức của Diệp Thành vẫn đang dần tỉnh táo trong cơn hỗn loạn, hắn nhìn vào Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú và vẫn cố thủ tâm đài, hắn chỉ cần chờ đợi là được, cho tới khi hai tổ chú kia tiêu diệt lẫn nhau.



Đây chính là trận đại chiến kéo dài rất lâu.



Từ khi Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú bắt đầu tranh đấu thì Diệp Thành đã chịu đựng mất ba canh giờ.



Cho tới canh giờ thứ tư, hai long hình do tổ chú hoá thành mới có sự thay đổi rõ rệt.



Nếu nhìn kĩ thì cho dù là Si Mị Hắc Long tổ chú hay Thái Hư Bạch Long thì đều trở nên trong suốt, không còn hung hãn như trước nữa, còn sức mạnh tổ chú trong người chúng đang suy yếu tới cực điểm.



Trụ được rồi!



Trong lòng Long Ngũ luôn canh cánh, hai loại tổ chú này ở trạng thái yếu ớt thì không thể làm gì to tát được hơn.



Thế nhưng, đúng lúc này lại có biến cố xảy ra.



Chỉ thấy Tiên Luân Nhãn tự phong ấn của Diệp Thành chủ động mở phong ấn, tiên luân ấn kí trên đồng tử đang vận chuyển, sinh ra một luồng sức mạnh bá đạo, mạnh mẽ lại thần bí.



Tiếp đó, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long ở trạng thái yếu ớt bị sức mạnh Tiên Luân Nhãn cố gắng tiêu diệt, còn sức mạnh tổ chú mà Si Mị và Thái Hư mang theo bị tiên nhãn hấp thu.



Đây...!

Long Ngũ sững người, không biết chuyện gì đang xảy ra.



 
Chương 3513: “Ngươi ra vẻ cũng được lắm”


Diệp Thành cũng thẫn thờ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Tiên Luân Nhãn tự mở phong ấn, vả lại còn đang ẩn chứa sức mạnh dị thường như vậy, đến cả tổ chú cũng có thể hấp thu, hình thành vật dưỡng.



Tiên luân thiên chú, mở!

Advertisement



Khi hai người còn đang ngẩn ngơ thì trong không gian như có âm thanh vang vọng, như truyền từ thời đại cổ xưa xa xôi, mang theo uy lực và sự thần bí khiến người ta không biết ai đang lên tiếng.



Chỉ trong chốc lát, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long liền bị tiêu diệt, sức mạnh tổ chú hoá thành vật dưỡng cho tiên nhãn.



Sau khi Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long bị tiêu diệt, Si Mị tổ chú thần văn và Thái Hư tổ chú thần văn tiêu tán, trong tiên nhãn của bọn họ có thêm một luồng sức mạnh mới.



Nguyên thần của Diệp Thành đã quy vị, toàn thân với tiên quang chiếu rọi, có rất nhiều dị tượng huyền diệu xuất hiện bao quanh cơ thể hắn.



Lần này quả thực vì hoạ mà gặp phúc, nhiều sự tồn tại đáng sợ hiển hiện làm khó hắn, không những chưa thể thôn tính diệt trừ hắn mà ngược lại còn khơi dậy rất nhiều sức mạnh trong hắn, ép luân hồi hộ thể, hoá giải nguy cơ.

Thêm nữa, Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú tranh hùng, cả hai đấu tới mức thương thế đầy mình còn tiên nhãn lại như ngư ông đắc lợi, thôn tính sức mạnh tổ chú, trở thành chìa khoá mở ra cánh cửa tiên luân thiên chú, cấm pháp theo đó mà sinh ra.



Long Ngũ tặc lưỡi, lại thêm phần kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.



Hắn kinh ngạc cũng phải, bởi Diệp Thành lại lần nữa đánh phá được cấm kị, không phải có huyết mạch tiên tộc, chỉ có một bên tiên nhãn lục đạo nhưng lại liên tiếp mở ra tiên luân thiên chiếu, tiên luân thiên đạo, tiên luân thiên sinh, và hiện giờ hắn đã mở ra tiên luân thiên chú, chín cấm thuật lớn của tiên luân hắn đã mở được bốn loại.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành từ từ mở mắt, đôi mắt không chút gợn sóng, như giếng sâu không đáy càng thêm thâm sâu, đặc biệt là tiên nhãn bên mắt trái với sức mạnh thần bí hiển hiện cho dù một chủ nhân như hắn cũng không thể nào nắm bắt.


“Được lắm”, Long Ngũ ở bên ghé lại, chép miệng, mặt mày tấm tắc.



“Sự thực chứng minh nhân phẩm rất quan trọng”, Diệp Thành đứn dậy, nói với giọng đầy ý tứ.



“Ngươi ra vẻ cũng được lắm”, Long Ngũ xoa cằm.



“Thử uy lực của tiên luân thiên chú trước cái đã”, Diệp Thành mở tiên nhãn bên mắt trái, hắn ngắm chuẩn vào một cái cây ở cách đó không xa, chỉ cần là vật có linh thì đều dùng được đến tổ chú, dùng cái cây kia kiểm chứng là tốt nhất.



“Thiên chú”, sau tiếng hô của Diệp Thành, đồng lực tiên nhãn lan rộng, không gian chấn động.











 
Chương 3514: “Đừng sợ, ta là người tốt”


“Nguyên thần bá đạo vì có phản phệ bá đạo”, Long Ngũ lên tiếng, hắn đặt tay lên vai Diệp Thành, đẩy sức mạnh long hồn vào: “Khiến địch bị thương mười thì bản thân mình cũng bị thương mất tám phần, ngươi ít dùng tới nó vẫn hơn”.



“Vẫn còn thiên chiếu, ta sẽ không dùng nó để đối đầu với kẻ địch nữa”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười: “Có trời mới biết có bao nhiêu chủng tộc từng tổ chú Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta không muốn vì nó mà kéo theo tổ chú đáng sợ”.



Advertisement

“Không nếm trái đằng thì ngươi không ghi nhớ”, Long Ngũ thu tay lại, hắn quay người rời khỏi đỉnh núi: “Ngươi nghỉ ngơi chút đã, ta đi liên hệ gia tộc Thiên Linh, đợi ta quay lại tiễn ngươi”.



“Ngu ngốc, thật ngu ngốc”, Long Ngũ vừa rời đi, bên ngoài rặng núi chợt vang lên tiếng mắng chửi.



Đó là Kỳ Vương, nó vẫn còn tức tối hằn học vì trước đó bị Long Ngũ ném ra khỏi đỉnh núi, lần này thấy Long Ngũ ra ngoài, giọng nó cất lên cao, nếu không thì sao có thể gọi là Kỳ Vương chứ? Tiếng mắng chửi cũng thật bá đạo.



Long Ngũ cứ thế ngó lơ, hắn chẳng rảnh mà đi so đo với con lừa kia, cứ thế bay về tổ điện của gia tộc.



Kỳ Vương cảm thấy mất hứng, nó không mắng chửi nữa mà lắc đầu chạy lên đỉnh núi.



Có điều, hắn vừa lên tới đỉnh núi chưa được ba giây thì lại bay đi, bị Diệp Thành đạp cho một đạp sau đó là một tràng mắng chửi nữa vang lên liên tiếp: “Mẹ kiếp, ăn phải phân à?”

Diệp Thành cũng chẳng buồn quan tâm, hắn tăng thêm độ kiên cố cho kết giới, kéo Tiêu Phong và Phục Linh trong đại đỉnh ra ngoài.



Cả hai người đã tỉnh lại, trạng thái không tồi, nhưng vừa được đưa ra khỏi đại đỉnh thì cả hai lần lượt tế ra sát kiếm khủng khiếp, sắc mặt phòng bị nhìn Diệp Thành: “Đây là đâu, ngươi là ai?”



“Đừng sợ, ta là người tốt”, Diệp Thành mỉm cười.



“Người tốt?”, Tiêu Phong và Phục Linh nghe xong thì lùi về sau, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nếu trách thì trách Diệp Thành trông mặt mũi chẳng tử tế, vả lai nụ cười còn không hề bình thường.



“Vẻ mặt của hai người là sao chứ?”, thấy hai người vẫn phòng bị như vậy, Diệp Thành bất giác chép miệng, hắn không nói thêm gì, cứ thế giơ tay gảy ra tiên quang bay vào trán hai người.




“Ngươi...”, Tiêu Phong và Phục Linh biến sắc, muốn chặn lại luồng tiên quang đó nhưng lại cảm thấy tiên quang đó rất dị thường, chính là một đạo tiên quang hư ảo.



Giây phút sau đó, sát kiếm trong tay hai người liền rơi xuống, cả hai đồng loạt ôm đầu.



Tiếp đó chính là tiếng kêu la đau đớn, thần hải ong ong, cứ thế nứt ra, thần trí hỗn loạn.



Diệp Thành cầm vò rượu tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi tĩnh lặng quan sát hai người chuyển kiếp quy vị.



Không biết từ bao giờ mới thấy Tiêu Phong và Phục Linh run rẩy, vẻ đau đớn cuối cùng trong đôi mắt dần tan đi, nước mắt chảy ra, cả hai thẫn thờ nhìn người thanh niên trước mặt.



Diệp Thành?



Diệp Thành?

Cả hai đồng loạt lên tiếng, giọng nói khản đặc, mang theo bao nỗi niềm.



 
Chương 3515: “Ngươi tìm thấy ông ấy rồi sao?”


Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy, không bao lâu sau hắn tế ra thần thức chứa đựng bao nhiêu sự việc xảy ra trong những năm gần đây rồi đẩy vào thần hải của cả hai người.



Cả hai nước mắt rơi lã chã, bọn họ nhìn từng bóng hình quen thuộc trong thần hải mà nấc nghẹn không nói thành lời.



Advertisement

Lục đạo luân hồi, như một giấc mơ.



Trước khi tỉnh mộng bà vẫn còn nằm trên vai Gia Cát Vũ nói những lời tình ý cuối cùng nơi trần thế, ông còn đứng dưới thành Nam Sở, bảo vệ từng tấc đất cuối cùng của Đại Sở.



Sau khi tỉnh mộng đã qua một kiếp người, mất đi hai trăm năm, dù kiếp trước bọn họ là kẻ mạnh thì kiếp này cũng khó chấp nhận được mộng ảo xưa kia, nó thật sự quá xa vời.



Màn đêm dần buông xuống.



Trên đỉnh núi không còn tiếng nấc nghẹn nữa, cả ba người như pho tượng, mỗi người cầm một chai rượu tĩnh lặng nhìn tinh không như thể trông thấy sơn hà rộng lớn dù cách bao nhiêu năm tháng.



Người chuyển kiếp của Đại Sở đến rồi, hơn hai nghìn người, mùi rượu thơm nồng lan toả, bầu không khí rạo rực hẳn lên.


Nhìn bao nhiêu người cùng quê như vậy, Tiêu Phong mỉm cười, trút rượu vào miệng sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, “luân hồi từ kiếp trước tới kiếp này, hai trăm năm trời, không biết chiến giáp của ta còn không?”



“Tiêu Phong của Thiên Đình chưa bao giờ rời bỏ tấm áo giáp, tất cả mọi người đều biết việc này”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra một tấm áo giáp, bên trên còn nhuốm máu hãy còn chưa khô, đó chính là máu của Tiêu Phong ở kiếp trước.



“Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng ra chiến trường”, Tiêu Phong cười sảng khoái, cách hai trăm năm, lại lần nữa được mặc áo giáp, thật đúng như vị tướng quân cái thế, oai hùng uy nghiêm, khí thế thôn tính sơn hà.



“Phục Linh tiền bối, Vạn Hoa Kiếm của người”, Diệp Thành lại lần nữa phất tay đưa thanh thần kiếm cho Phục Linh.

“Đa tạ”, Phục Linh mỉm cười khẽ vuốt ve thanh kiếm, đây chính là thanh thần kiếm kiếp trước mà bà dùng, được Diệp Thành giữ gìn đến hiện tại, bên trên còn nhuốm máu tươi của bà từ kiếp trước, dung hoà với bao năm tháng.



“Thực ra vãn bối rất muốn biết mối quan hệ kiếp này của hai người là gì? Không phải là người thương trong truyền thuyết chứ?”, Diệp Thành hắng giọng, ho khan nhìn Tiêu Phong và Phục Linh.



“Đừng đùa vậy chứ”, Tiêu Phong lập tức mỉm cười nhìn Phục Linh, “chúng ta là huynh muội”.



“Vậy thì vãn bối yên tâm rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “nếu không thì tiền bối Gia Cát Vũ sẽ rất ái ngại đó”.



“Ngươi tìm thấy ông ấy rồi sao?”, Phục Linh quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trông đôi mắt còn ngấn nước.



“Vẫn chưa”, Diệp Thành lắc đầu, “nếu như ông ấy ở Chư Thiên Vạn Vực này thì vãn bối có chết cũng phải tìm cho ra, không phải vì điều gì khác mà là vì mối tình duyên đến muộn của hai người”.











 
Chương 3516: “Đạo hữu, có gì từ từ nói”.  


Bên ngoài rặng núi, người đông như nêm, người bước trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, có người đi trên mây, bọn họ đều mặc đạo bào có hình đầu lâu, đứng choán lấp tứ phía trên hư thiên.



Cô Lâu Vương Điện!



Các trưởng lão của gia tộc Long Ngũ lần lượt bay lên thiên tiêu nhìn ra bên ngoài rặng núi với sắc mặt tái nhợt, chín Thánh Nhân, gần một trăm Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ, trận thế lớn, khí thế chấn động thiên địa.

Advertisement



Tế kết giới!



Long Ngũ đột nhiên hô lớn, Cô Lâu Vương Điện, một trận dung thế này, sát khí thông thiên, kẻ tới nhất định không có ý tốt.



Đột nhiên, từ tứ phương của gia tộc Long Ngũ có thần hồng xuyên lên trời cao, từng kết giới khổng lồ bao trùm khắp tiên sơn.



Thấy vậy, tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện nhìn mà bật cười u ám, bọn họ không hề ngăn cản, theo bọn họ thấy thì cái mà gia tộc Long Ngũ gọi là kết giới trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ để trưng bày, chỉ cần một đòn là có thể công phá.



Lão tổ của gia tộc Long Ngũ kinh động, lập tức tỉnh lại từ trạng thái bế quan, bước lên hư thiên, thấy trận dung này, bọn họ tái mặt: “Không biết đạo hữu của Cô Lâu Điện đến đây là có ý gì?”



“Có ý gì?”, một thánh nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện cười tôi độc, để lộ ra hàm răng trắng bóc: “Chỗ các ngươi chứa chấp người mà Cô Lâu Vương Điện cần, phải trả giá bằng máu”.



“Chứa chấp?”, lão tổ của gia tộc Long Ngũ tỏ ra khó hiểu: “Đạo hữu nói vậy là có ý gì?”



“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công phá cho ta”.



“Đạo hữu, có gì từ từ nói”.



“Muộn rồi”, tu sĩ mặc hắc bào kia cứ thế ngắt lời lão tổ của gia tộc Long Ngũ sau đó giơ tay lên chỉ điểm vào kết giới của gia tộc Long Ngũ và bật cười u ám: “Chỉ giết nam tu, nữ tu để lại”.



Đột nhiên, từ tứ phía trong hư thiên rung lên, sát trận của Cô Lâu Vương Điện nhanh chóng hồi phục uy năng, quét ra từng đạo thần mang trận pháp, mỗi một đạo đều mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ.




Thấy vậy, cho dù là lão tổ, trưởng lão hay tiểu bối của gia tộc Long Ngũ thì mặt mày đều tái nhợt, trận pháp thần mang rợp trời đó chỉ cần một đòn là đủ đánh tan kết giới hộ sơn, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự diệt tộc, không một ai có thể tránh khỏi.



Khi toàn bộ gia tộc Long Ngũ tuyệt vọng thì vô số trận pháp thần mang đã lần lượt đánh vào kết giới hộ sơn.



Rầm! Rầm!



Tiếng động mạnh rung lên, chấn động thiên địa.



Thế nhưng cảnh tượng kết giới hộ sơn trong tưởng tượng của gia tộc Long Ngũ bị một đòn công phá lại không hề xuất hiện.



Ừm?











 
Chương 3517: “Nhiều nhất không quá một ngày”.  


Có điều, bọn họ đâu biết rằng từ khi Long Ngũ thức tỉnh được kí ức tiền kiếp thì đã cải tạo được kết giới hộ sơn của gia tộc, hắn dùng trận pháp thái hư, đây là một sự bá đạo mạnh mẽ.



Công phá, tiếp tục công phá!



Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện lại gằn giọng phẫn nộ.

Advertisement



Thánh Nhân ra lệnh nên không ai dám trái lời, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện lại lần nữa vận chuyển trận pháp công phá kết giới.



Trên đỉnh núi, sắc mặt Long Ngũ không ra sao, kết giới hộ sơn của gia tộc mặc dù có thêm trận pháp của Thái Hư Cổ Long tăng cường nhưng khi đối diện với sự áp chế tuyệt đối về thực lực thì việc bị công phá chỉ là vấn đề về thời gian.



Một khi kết giới bị công phá, gia tộc họ phải đối mặt với sự huỷ diệt, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh.



Long Ngũ thu lại ánh mắt quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên.



Diệp Thành như hiểu ra ý của Long Ngũ, hắn nói: “Có chu thiên diễn hoá che đi khí tức của ta, Thánh Vương chưa chắc đã có thể truy đuổi theo ta, huống hồ lại là Cô Lâu Vương Điện”.



“Nói vậy thì Cô Lâu Vương Điện cố ý gây chuyện”, vẻ mặt Long Ngũ lạnh hẳn lại.



Diệp Thành cau mày, hắn như nhớ ra gì đó, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Phong và Phục Linh, cố gắng tìm kiếm cô lâu ấn chú trong người bọn họ.



“Chẳng trách”, Diệp Thành giơ tay xoá tan ấn kí cô lâu trong cơ thể Tiêu Phong và Phục Linh, cũng coi như hắn đã đoán ra vì sao Cô Lâu Vương Điện tìm được đến đây, nhất định là vì ấn kí này.



“Đúng là sơ hở”, Phục Linh bật cười lạnh lùng, bà không ngờ rằng trong người mình lại có đạo ấn kí này.



“Xin lỗi, liên luỵ đến gia tộc ngươi rồi”, Phục Linh tỏ ra áy náy, nếu không phải vì ấn kí trong người bọn họ thì Cô Lâu Vương Điện cũng không thể tìm thấy nơi này, suy cho cùng cũng bởi sự lơ là của bọn họ.



“Người nói gì vậy chứ?”, Long Ngũ mỉm cười: “Gia tộc ta và Cô Lâu Vương Điện sớm muộn gì cũng phải khai chiến, có điều chỉ là đến sớm hơn chút thôi, hà tất phải áy náy, chúng ta là người một nhà mà”.




“Trận thế của đối phương lớn quá, nếu cố gắng đối đầu trực diện sẽ thất bại”, Diệp Thành trầm ngâm, “xin cứu trợ đi”.







“Đã thông báo tới các liên minh và gia tộc Thiên Linh”, Long Ngũ đáp lời, “chỉ là không biết liệu có sự trợ giúp nào đến kịp không, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh, tinh không này không một ai dám đụng tới sự tồn tại đáng sợ như bọn chúng”.



“Kết giới có thể trụ được bao lâu?”, Diệp Thành điềm tĩnh.



“Nhiều nhất không quá một ngày”.



“Cố gắng trụ, ta đi tới gia tộc Thiên Linh”, Diệp Thành nói xong thì đã chuẩn bị xong thiên đạo rời đi.











 
Chương 3518: Phụ thân, xin người xuất binh!  


“Cũng chưa chắc”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó hắn bước vào hố đen không gian, nếu là một mình hắn thì đương nhiên sẽ không sợ Cô Lâu Vương Điện, nhưng hắn còn phải lo cho người của gia tộc Long Ngũ, một khi khai chiến nhất định thương vong vô số, đây không phải là cảnh tượng mà hắn muốn thấy, cho nên hắn cần đích thân đi cầu xin sự trợ giúp từ bên ngoài.



“Chỉ mong hắn có thể mời được gia tộc Thiên Linh đến”, nhìn Diệp Thành rời đi, Long Ngũ thầm nhủ.



Advertisement

Hắn nghĩ đơn giản quá rồi, gia tộc Thiên Linh sao có thể vì một gia tộc nhỏ khai chiến với Cô Lâu Vương Điện mà hi sinh, điều này liên quan đến lợi ích của gia tộc, không phải là chuyện mà phía Hoa Tư có thể can dự.



Trên thiên tiêu, lão tổ của gia tộc Long Ngũ đã tới, ông nhìn phía Tiêu Phong rồi lại nhìn sang Long Ngũ.



Long Ngũ mỉm cười, không đợi lão tổ lên tiếng đã sử dụng ấn quyết khiến rất nhiều trận pháp khắc hoạ ở tứ phương được phục hồi, tăng thêm độ kiên cố cho kết giới hộ sơn.



Lão tổ của gia tộc Long Ngũ nhìn mà kinh ngạc, bọn họ không biết Long Ngũ còn có cả thần thông này, bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao kết giới hộ sơn của gia tộc lại kiên cố như vậy, mọi thứ cũng vì nhờ tôn nhi mà có.



Bên ngoài ngọn núi, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện liên tiếp cau mày, một kết giới hộ sơn của gia tộc cỏn con mà lại kiên cố đến mức vượt qua dự liệu của ông ta, nếu biết trước như vậy ông ta nên hạ lệnh tấn công trước khi gia tộc Long Ngũ tế kết giới hộ sơn ra thì mọi chuyện cũng không đến mức phức tạp như vậy.



Tấn công, tiếp tục tấn công!




Thánh Nhân mặc áo đen càng lúc càng tỏ ra tức tối, phẫn nộ gằn lên, chấn động khắp thiên không.



Tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện mặt mày tôi độc, người nào người nấy hăng máu xông lên.



Phía này Diệp Thành đã ra khỏi hố đen không gian, vùng đất này cách cổ tinh của gia tộc Long Ngũ chừng ba mươi nghìn dặm.



Tinh không này rất náo nhiệt, những người tới đây xem kịch không hề ít, tất cả đều chỉ trỏ vào tinh cổ tinh, trong đó không thiếu những đồng minh mà Long Ngũ nói, bọn họ không dám tiến lên, chỉ đứng ngoài xem.




Diệp Thành đảo mắt rồi bay qua tinh không như một đạo thần mang, mục tiêu chính là gia tộc Thiên Linh ở Thiên Linh Tinh.



Phía trước đại điện có hai bóng hình đang quỳ, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?



Phụ thân, xin người xuất binh!



Phụ thân, xin người xuất binh!



Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục dập đầu, bọn họ không biết đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nói đều dập đầu, trán còn bê bết máu, giọng điệu khẩn cầu, gia tộc Long Ngũ có quá nhiều người chuyển kiếp, những người đó đều là người cùng quê hương với bọn họ, sao bọn họ có thể ngó lơ không quan tâm.











 
Chương 3519: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến các vị tiền bối”.  


“Chuyện gì vậy chứ?”, không ít trưởng lão gãi đầu.



“Gia tộc Long Ngũ và gia tộc ta cũng chẳng thân thiết, Sương Nhi và Tuyết Nhi đang làm gì vậy?”



Advertisement

“Hai nha đầu ngốc, đừng dập đầu nữa”, một trưởng lão hiền từ tiến lên nhìn Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đầu bê bết máu thì tỏ ra xót xa, “có gì từ từ nói, hai con làm gì vậy?”



Thế nhưng Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn không đứng dậy, bọn họ lại lần nữa dập đầu, giọng điều khẩn cầu đến mức khóc nấc lên: “Phụ thân, mong người ra lệnh xuất binh, coi như thương nữ nhi mà ra lệnh”.



“Đừng ồn ào nữa”, trong đại điện vang lên tiếng gằn giọng khiến cả đại điện chấn động, một người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào bước ra, thể phách hùng hồn, long hành hổ bộ, tỏ rõ uy phong, người này chính là phụ thân của Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, thánh chủ đương nhiệm của gia tộc Thiên Linh.



“Phụ thân, xin người xuất binh”, thấy phụ thân ra khỏi đại điện, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lại lần nữa dập đầu van xin.



“Vi phu rất muốn biết Dương Trần Tinh đó rốt cục có gì mà lại khiến hai con như vậy?”



“Có người thân của chúng con ạ”.

“Người thân”, không chỉ các trưởng lão có mặt mà đến cả thánh chủ của gia tộc Thiên Linh cũng cau mày, từ trước đến nay với mối quan hệ giữa gia tộc Long Ngũ và gia tộc Thiên Linh thì sao lại có người thân được, đây là thân kiểu gì?



“Phụ thân, Dương Trần Tinh thật sự có người thân của chúng con”, phía Hoa Tư nước mắt rơi lã chã, tình hình cấp bách nên bọn họ không định giải thích, cho dù giải thích thì những người ở đây chắc chắn sẽ khong tin, mà dù có tin thì nhất thời cũng sẽ không hiểu, đợi bọn họ phản ứng lại thì mọi thứ đã muộn rồi.



“Chỉ vì một gia tộc nhỏ mà lại bảo gia tộc Thiên Linh khai chiến với Cô Lâu Vương Điện?”, Thánh Chủ của Thiên Linh gằn giọng, “hai con có biết như vậy là soa không? Một khi khai khiến thì gia tộc chúng ta sẽ có vô số người hi sinh, bọn họ không phải là người thân của các con sao?”



“Chúng con...”



“Thánh Chủ Thiên Linh, xin đừng nóng giận”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa nói xong thì một giọng nói đã vang từ bên ngoài núi vào, dứt lời, Diệp Thành bay từ trên trời xuống.








Diệp Thành đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đang có mặt đều sửng sốt, sau đó đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào hắn.



Tất cả trưởng lão bao gồm cả Thánh chủ Thiên Linh đều nhìn Diệp Thành với vẻ hết sức kỳ lạ, ánh mắt dường như đang nói: Nhà ta có kết giới, ngươi vào kiểu gì vậy?



Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đứng lên, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thành, tỏ vẻ áy náy.



Nhìn thấy cảnh này, phía Thánh chủ Thiên Linh càng thêm khó hiểu, không biết họ có quan hệ gì.



Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Diệp Thành chắp tay hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến các vị tiền bối”.



“Diệp Thành?”, rất nhiều trưởng lão đều vuốt râu: “Cái tên này sao nghe quen thế?”

“Hắn là Diệp Thành?”, Thánh chủ Thiên Linh ngạc nhiên cất tiếng hỏi, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, ông chưa gặp Diệp Thành bao giờ nhưng từng nghe trưởng lão nói một người tên Diệp Thành đã cứu hai cô con gái của mình, còn giết hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, lúc trước ông bế quan không gặp được, bây giờ được thấy quả nhiên là tài năng xuất chúng.



 
Chương 3520: “Đương nhiên là hài lòng”,


“Hắn thật sự mạnh đến vậy ư?”, Thánh chủ Thiên Linh thầm nói trong lòng, vẫn không tin lời đồn lắm.



“Ta nhớ ra rồi, người cứu Thánh nữ nhà chúng ta cũng tên là Diệp Thành”, khi Thánh chủ Thiên Linh đang trầm ngâm suy nghĩ thì các trưởng lão khác đã đều vỗ trán: “Là người có tu vi Chuẩn Thánh mà giết được cả hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện đấy, nhưng ta nhớ lần trước đến hắn đeo mặt nạ cơ”.



“Không ngờ dưới lớp mặt nạ lại là một khuôn mặt đẹp trai thế này”.



Advertisement

“Lão phu còn tưởng là một ông lão mấy nghìn tuổi”.



“Lúc trước tiểu nữ gặp nạn, may nhờ tiểu hữu cứu giúp, ân tình này nhà Thiên Linh sẽ không bao giờ quên”, Thánh chủ Thiên Linh lên tiếng, nở nụ cười hiền lành bảo: “Sau này nếu gặp rắc rối gì, tiểu bối hãy cứ lên tiếng”.



“Thật trùng hợp, vãn bối đang gặp rắc rối muốn nhờ nhà Thiên Linh giúp một chút đây”, Diệp Thành cười nói.



“Tiểu hữu cứ nói”.



“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vãn bối muốn nhờ nhà Thiên Linh xuất quân tới Dương Trần Tinh cứu người thôi”.



“Lại là Dương Trần Tinh”, các trưởng lão có mặt đều ngẩn ra, nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, thế này là ‘giúp một chút’ hả? Đây là chiến tranh đấy, sao đến miệng ngươi lại như trò đùa trẻ con vậy?



Thánh chủ Thiên Linh cau mày: “Dám hỏi tiểu hữu Diệp Thành có quan hệ gì với Dương Trần Tinh vậy?”



“Đó là cổ tinh của gia tộc vãn bối”, Diệp Thành lười giải thích bèn bịa bừa một lý do.

“Không ngờ Dương Trần Tinh lại có con cháu xuất sắc thế này, thật sự khiến ta rất bất ngờ”.



“Lúc trước tiền bối đã đồng ý giúp vãn bối rồi đấy nhé”, Diệp Thành ngoáy tai, không nghe những lời nói nhảm vô ích của Thánh chủ Thiên Linh, hắn vẫn chưa quên mục đích tới đây của mình là điều động quân cứu viện.



“Tiểu hữu, chuyện này nhà Thiên Linh ta không giúp được rồi”, Thánh chủ Thiên Linh hơi áy náy lắc đầu: “Ta phải chịu trách nhiệm với người của gia tộc mình, khai chiến với Cô Lâu Vương Điện chắc chắn sẽ thương vong vô số”.



“Phụ thân, người không được nói lời không giữ lời”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh đều lên tiếng.



“Chiến tranh không phải trò đùa”.



“Vãn bối cũng biết là tiền bối lo lắng”, không đợi Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng lần nữa, Diệp Thành đã lại cất lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhưng tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện chẳng phải là một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao? Không có Cô Lâu Vương Điện rình rập ở ngoài, vãn bối nghĩ nhà Thiên Linh sẽ an toàn hơn nhiều”.


“Tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện?”, lời này của Diệp Thành khiến lòng những người đang có mặt đều run lên, đó là tồn tại thế nào? Kẻ mạnh như mây, lại có Chuẩn Thánh Vương trấn toạ, ngươi muốn diệt là diệt được sao?



“Tiểu hữu, ước mơ thì đẹp nhưng thực tế tàn khốc, nhà Thiên Linh ta không tiêu diệt nổi Cô Lâu Vương Điện”, Thánh chủ Thiên Linh mỉm cười: “Cho dù có thể tiêu diệt thì nhà Thiên Linh ta cũng chẳng còn lại mấy người, kết cục ấy so với Cô Lâu Vương Điện cũng không hơn là bao, mất nhiều hơn được”.



“Có lý”, một trưởng lão suy tư phân tích: “Không nói đâu xa, chỉ riêng lão tổ của Cô Lâu Vương Điện đã khó giải quyết lắm rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bị ông ta ghi thù không phải chuyện tốt”.



“Nếu vãn bối có thể tiêu diệt được Cô Lâu Vương Điện Lão Tổ thì sao?”, Diệp Thành khẽ cười nhìn các lão bối.



“Đừng đùa, đó là Chuẩn Thánh Vương, ngươi chỉ là Chuẩn Thánh…”



“Nếu tiểu hữu tiêu diệt được Cô Lâu Lão Tổ thì nhà Thiên Linh sẽ xuất quân”, trưởng lão kia còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, giọng nói ấy phát ra từ nơi sâu trong tiên sơn nhà Thiên Linh, âm thanh cực kỳ hư ảo.



“Lão tổ”, dù là Thánh chủ Thiên Linh hay các trưởng lão có mặt đều hướng về phía đó hành lễ, ở nơi ấy có một lão già tóc trắng chậm rãi bước ra, có thể nói là từ phong thái đến cốt cách đều đẹp tựa tiên, là Chuẩn Thánh Vương duy nhất của gia tộc Thiên Linh, tinh vực này gọi ông ta là Thiên Linh Lão Tổ.



“Gia gia”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi cũng hành lễ, không ngờ lại thu hút sự chú ý của lão tổ gia tộc.



Thiên Linh Lão Tổ cười hiền hoà, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời này không?”











 
Chương 3521: “Đúng như ngươi nói”


Diệp Thành nhìn chằm chằm khiến nét mặt các lão bối của gia tộc Thiên Linh càng lạ hơn, ngươi tới để điều động quân cứu viện mà cứ nhìn chằm chằm lão tổ nhà ta như thế là có ý gì?



Đã nhìn rồi còn lẩm bẩm nữa, tiểu tử này điên rồi!



Advertisement

Các trưởng lão đều vuốt râu với vẻ thâm trầm, sau đó lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.



Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ ho khan, đưa tay kéo Diệp Thành.



Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, lúc này hắn mới nhận ra mình thất thố bèn cười khan, nhìn Thiên Linh Lão Tổ rồi nói: “Tiền bối, sợi tóc ấy ít nhất cũng phải chín nghìn năm rồi, chủ nhân cổ mộ đó chắc cũng không phải dạng vừa!”



Lời này vừa thốt ra, phía Thánh chủ Thiên Linh thảng thốt, còn Thiên Linh Lão Tổ thì cau chặt lông mày, lập tức phất áo biến mất trước đại điện, người biến mất cùng ông ta còn có Diệp Thành.



Phía Thánh chủ Thiên Linh còn chưa phản ứng lại, cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Lão Tổ lại đưa Diệp Thành đi.



Trên đỉnh một ngọn núi, Thiên Linh Lão Tổ đáp xuống, ngập ngừng dò hỏi: “Ngươi nhìn thấy được?”




Diệp Thành nở nụ cười gật đầu: “Giờ khắc mấu chốt sống còn này vãn bối không có thời gian nói đùa với tiền bối”.



“Đúng là hậu sinh khả uý!”, ánh mắt Thiên Linh Lão Tổ nhìn Diệp Thành đã thay đổi: “Đến Cô Lâu Lão Tổ cũng không thể nhìn thấu mà ngươi vừa nhìn đã thấy ngay, đúng là lão hủ vẫn đánh giá ngươi quá thấp”.



“Tiền bối quá khen”.



“Đúng là cổ mộ”, Thiên Linh Lão Tổ thở dài: “Năm đó lão phu tiến giới đến Chuẩn Thánh Vương, hơi tự phụ nên đã chạy đến cổ mộ tìm bảo vật, đúng là bảo vật không ít nhưng lại gặp phải một tồn tại đáng gờm, chính là sợi tóc ấy. Ngươi đoán không sai, người chôn trong cổ mộ ấy ít nhất cũng đã yên nghỉ chín nghìn năm, vì sự lỗ mãng của ta nên thi thể của bà ấy đã thay đổi”.




“Gặp cương thi cổ mộ chín nghìn năm mà tiền bối vẫn có thể sống sót trở về, vãn bối cũng hơi bất ngờ đấy”.



“Nhân quả báo ứng”, Thiên Linh Lão Tổ cười lắc đầu: “Sợi tóc đó đã đi theo lão phu gần một nghìn năm, không ngừng ăn mòn sinh khí của ta, năm tháng lâu dài hao tổn đạo căn, ta từng nghĩ đến việc tiêu diệt nó nhưng không làm được, nếu không vì ta có tu vi Chuẩn Thánh Vương thì đã hoá thành cát bụi lâu rồi”.



“Nếu vãn bối không tới xin quân cứu viện thì không lâu nữa tiền bối cũng sẽ đi tìm Cô Lâu Lão Tổ liều mình một lần phải không?”, Diệp Thành cất tiếng ung dung, đầy ẩn ý sâu xa, hơn nữa hắn tin rằng Thiên Linh Lão Tổ có thể hiểu được.



“Đúng như ngươi nói”, Thiên Linh Lão Tổ mỉm cười, không phủ nhận: “Thọ nguyên của ta không còn nhiều, không lâu nữa sẽ về với đất mẹ, sau khi ta chết sao Cô Lâu Lão Tổ có thể buông tha cho nhà Thiên Linh, dù sao cũng phải chết, thà rằng kéo Cô Lâu Lão Tổ xuống hoàng tuyền cùng, để ông ta khỏi gây chuyện nữa”.



“Tiền bối tin chắc vãn bối có thể tiêu diệt được ông ta đến vậy sao?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Linh Lão Tổ.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom