Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3321: “Ngươi được đó! Liếc mắt qua là đã rõ”


Người chuyển kiếp của Đại Sở đều cười tươi rói, bay ra khỏi tiên sơn.



Advertisement

Mặt đất bên ngoài tiên sơn đều là máu, tất cả đều là máu của kẻ mạnh Sâm La Điện, bảy mươi nghìn người bị tiêu diệt, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, túi đựng đồ đương nhiên không ít, pháp khí không còn nguyên vẹn đương nhiên cũng nhiều.



Đối với việc thu dọn chiến trường này, tu sĩ Đại Sở rất thành thạo.



Kiếp trước dưới sự lãnh đạo anh minh của Thánh chủ Diệp Thành, hầu hết đều là đánh đến đâu vơ vét tới đó.



Mà lúc này Diệp Thành đã dẫn Yên lão đạo và Long Nhất tới một toà Địa Cung.



Yên lão đạo cực kỳ có hứng thú với cái đầu sáng bóng của Long Nhất, nhìn một hồi lại có ý muốn tiến lên xoa vài cái, cảm giác chắc hẳn rất tuyệt.



Long Nhất bên này cũng đang quan sát Yên lão đạo, nhất là sau khi thấy bộ râu dài của ông ta, hắn cũng có một ý muốn tiến lên giật vài cái.

Nhìn nhau một hồi, hai người một người sờ đầu một người vuốt râu, ánh mắt nhìn đối phương đều có thêm ẩn ý, đều là người có nhãn giới cực cao, dường như họ đều nhìn ra điểm bất phàm ở đối phương.



“Có phải có cảm giác cùng chung chí hướng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn hai người.



“Như từng quen biết”, Long Nhất nghiêm trang nói.



“Chỉ hận gặp nhau quá muộn”, Yên lão đạo nói đầy ẩn ý.



“Ta thật sự rất thích hai người đấy”, Diệp Thành nói xong thì đưa Lâm Thi Hoạ đã bị phong cấm tới, phất tay giải trừ phong cấm cho cô ấy. Lâm Thi Hoạ vẫn điên điên khùng khùng như vậy, nhìn thấy gì cũng sợ, thân thể mỏng manh run lên, không ngừng tiến sát về phía Diệp Thành, bám chặt lấy cánh tay hắn.



“Đừng sợ”, Diệp Thành vỗ lên tay Lâm Thi Hoạ, mỗi lần thấy cô ấy như vậy là lòng hắn lại đau xót không giải thích được.



“Đúng như ngươi nói, thiếu một hồn ba phách”, Yên lão đạo nheo mắt.



“Ngươi được đó! Liếc mắt qua là đã rõ”, Long Nhất ngạc nhiên thốt lên.



“Ngươi là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, hẳn là có thể nhìn ra lai lịch của ta”, Yên Lão Đạo ung dung nói: “Nếu đến chút đạo hạnh này còn không có thì lão đạo không cần phải hành nghề nữa”.



“Đúng là ta đã quên mất chuyện này”, Long Nhất vuốt cằm.



“Hai người hợp lực có nghĩ ra được cách gì không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất và Yên lão đạo với vẻ đầy hy vọng.



“Cần ngươi giúp đỡ”, điều khiến Diệp Thành kinh ngạc là Long Nhất và Yên lão đạo cùng đồng thanh nói ra câu này.



“Làm thế nào?”



 
Chương 3322: “Đừng lề mề nữa, bắt đầu đi”.


“Tàn hồn của Thái Hư Long Đế hẳn là thông hiểu pháp trận hoán linh”, Yên lão đạo lên tiếng trước: “Pháp trận hoán linh tuy kỳ diệu nhưng rất khó tìm được chính xác hồn phách của cô ấy trong Minh giới, vì vậy cần phối hợp giữa pháp trận truy linh của lão bản gia ta và pháp trận hoán linh của mạch Thái Hư”.



“Vào vấn đề chính”, Diệp Thành lập tức nói.



Advertisement

“Nói thẳng ra là đưa nguyên thần của ngươi vào Minh giới để tìm hồn phách của Lâm Thi Hoạ”, Long Nhất chậm rãi nói: “Nhưng cách này cực kỳ nguy hiểm, dù sao Minh giới cũng không phải vùng đất lành”.



“Đừng lề mề nữa, bắt đầu đi”.



“Đúng là đồ nóng nảy”, Yên Lão Đạo bĩu môi, lấy đồ trong túi càn khôn ra, đa phần là đạo phù, còn có chín cây đèn thần cổ xưa được khắc phù văn phía trên.



Long Nhất cũng không nhàn rỗi, liên tục lấy những thứ đồ kỳ quái ra.



Chẳng bao lâu, hai người đã tụ lại một chỗ, lẩm bẩm một lúc mới bắt đầu bày trận, khắc vẽ trận văn cổ.



Thấy vậy Diệp Thành kéo Lâm Thi Hoạ lùi lại, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra, không quên đưa cho Lâm Thi Hoạ một viên linh quả, cô ấy không từ chối, vẫn kéo cánh tay Diệp Thành, cô sợ tất cả mọi người, ngoại trừ Diệp Thành.



“Lão đạo này…”

Diệp Thành nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Yên lão đạo, hắn rất tò mò về lai lịch của ông ta.



Thời gian chậm rãi trôi qua.



Cho đến khi màn đêm buông xuống, Yên lão đạo và Long Nhất mới dừng lại.



Lúc này, một trận pháp âm dương khổng lồ xuất hiện trong Địa Cung, pháp trận hoán linh của Long Nhất ở trận dương, pháp trận truy linh của Yên Lão Đạo ở trận âm, hai trận này bổ sung cho nhau hình thành âm dương.



Hai loại pháp trận này khá giống nhau, đều khắc phù văn cổ.



Điểm khác biệt là xung quanh pháp trận truy linh có nhiều hơn pháp trận hoán linh chín cây đèn.




“Ngồi vào!”



Long Nhất và Yên lão đạo đều nhìn Diệp Thành.



Diệp Thành đứng dậy, đưa Lâm Thi Hoạ ngồi vào chính giữa pháp trận hoán linh, còn hắn thì ngồi ở giữa pháp trận truy linh, hai trận pháp phối hợp để nguyên thần của Diệp Thành dẫn hồn phách của Lâm Thi Hoạ vào Minh giới, so với pháp trận hoán linh lúc trước thì lần này đúng là có mục tiêu hơn.



Yên lão đạo thắp chín cây đèn thần, đưa cho Diệp Thành một lá đạo phù, nghiêm nghị nhìn hắn: “Lá đạo phù này dùng để giam giữ hồn phách cô ấy, ngươi chỉ có ba canh giờ, sau ba canh giờ dù có tìm được một hồn ba phách của cô ấy hay không cũng phải lập tức quay về”.



“Đây là đèn thần Thông Minh, đốt lên là có thể quay lại”, Long Nhất đưa một cây đèn thần cho hắn rồi nhắc nhở: “Đừng sử dụng tu vi trong Minh giới, nếu không sẽ phạm phải tồn tại vô thượng”.



“Đã rõ”, Diệp Thành khẽ gật đầu.



“Khai trận”, Long Nhất và Yên lão đạo cùng tạo quyết, bắt đầu pháp trận hoán linh và truy linh.











 
Chương 3323: Đây là Minh Giới sao?


Đây là một thế giới tối tăm lạnh lẽo, đất đai khô cằn kéo dài tới vô tận, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.



Minh Giới đúng là chốn địa ngục, gió lạnh bạt tới, lệ quỷ thét gào, khắp nơi có thể thấy từng dòng huyết hà chảy dọc chảy xuôi, trong từng mảnh đất khô cằn còn thấy thấp thoáng một nửa phần đầu lâu đã bị năm tháng xói mòn.

Advertisement



Đây là Minh Giới sao?



Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó đưa mắt nhìn tứ phương, nguyên thần giống như ngọn lửa đung đưa, một người mạnh như hắn cũng không thể đứng vững trong từng cơn gió lạnh của Minh Giới, nơi này thực sự quá lạnh, lạnh tới mức khiến hắn run rẩy.



Minh Giới cũng giống như Chư Thiên Vạn Vực, có núi có sông, có cây có có cỏ nhưng tất cả đều chỉ là màu đen.



Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy một hai cô hồn hoang dã bay qua bay lại, sắc mặt đờ đẫn, đôi mắt rỗng tuếch, chốc chốc lại ngẩng đầu để lộ ra nét mặt giữ tợn, trông chẳng khác gì ác ma.



Diệp Thành hít vào một hơi rồi mới di chuyển về một hướng, trong tay hắn vẫn nắm lấy một phần hồn của Lâm Thi Hoạ để có thể phát hiện ra một phần hồn và ba phần phách của cô.



Diệp Thành trong trạng thái nguyên thần, hắn bay qua từng ngọn núi, vượt qua từng dòng huyết hà.



Minh Giới quá rộng lớn, cô hồn dã quỷ thực sự rất nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều sự tồn tại đáng sợ ví dụ như thể hắn có thể nhìn thấy một người không đầu đang chẻ củi, hay như trong một ngọn núi, hắn có thể trông thấy một đứa trẻ đang gào khóc, hoặc là cảnh tượng một chiếc quan tài đang trôi dạt trên dòng sông.



Mọi thứ đều dị thường đến mức khiến hắn phải cau mày, Minh Giới còn đáng sợ hơn cả hố đen không gian.



Lại là một dòng huyết hà tử tịch chảy từ tây sang đông.



Diệp Thành tiến lên trước, hắn băng qua dòng huyết hà.

Thế nhưng đúng lúc này, dòng huyết hà kia mới xao động dấy lên từng lượt sóng đỏ chót.



Tiếp đó là tiếng lệ quỷ thét gào, chỉ thấy bên trong dòng nước là từng hồn phách màu đỏ như máu đang nhe nanh giơ vuốt về phía Diệp Thành, mặt mày gớm ghiếc, ngoài ra còn có rất nhiều hồn phách đang vùng vẫy như thể muốn thoát ra khỏi dòng huyết hà này nhưng chưa lần nào thành công.



Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn vội vã băng qua.



Phía trước là một ngọn núi sừng sững cao tám nghìn trượng, cả ngọn núi là một màu đen kịt nhưng lại bị từng đoạn xích sắt vừa to vừa nặng quấn quanh, xích xắt màu đen lạnh băng, bên trên còn khắc đầy phù văn cổ khó hiểu.



Khi Diệp Thành bay qua, đoạn xích xắt kia vang lên âm thanh leng keng, cả ngọn núi rung chuyển.



Trong ngọn núi còn vọng lên tiếng gào thét như lôi kiếp vạn cổ, mang theo cơn phẫn nộ oán thán và thê lương.



Diệp Thành bị chấn động, thần hải ong ong, suýt chút nữa thì thất thủ, hắn nhìn ngọn núi khổng lồ kia với sắc mặt tái nhợt, bên trong còn có sự tồn tại đang sợ bị phong cấm, hắn không dám sử dụng Tiên Luân Nhãn để nhìn.



Tiếng thét gào vẫn tiếp diễn, sự tồn tại bị phong ấn bên trong ngọn núi như thể muốn thoát ra ngoài nhưng không thành công.

Diệp Thành run rẩy vội bay qua, hắn lại bay xuống bên dưới, nguyên thần vẫn còn chấn động vì tiếng gào thét kia.



 
Chương 3324: Nhiệm vụ hoàn thành!


Trong một khoảng thời gian dài sau đó Diệp Thành vẫn còn ở lại vùng đất tăm tối này.



Một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ như thể cách đây rất xa, cho tới giờ hắn vẫn chưa tìm thấy.



Advertisement

Thời gian còn lại không nhiều, Diệp Thành đương nhiên không dám chậm trễ, hắn lại lần nữa lên đường, mục tiêu rất rõ ràng.



Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới vô thức dừng chân.



Rầm! Rầm! Rầm!



Thiên địa của Minh Giới rung chuyển, từng tiếng động mạnh vang lên theo tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của bước chân người đi đường, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.



Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ra xa.



Nơi đó có một người khổng lồ chống trời, cao cả hàng chục nghìn trượng, để chân trần, vai trần, trên vai trái còn khắc minh văn cổ xưa, người này có ba mắt, phần đầu lại mọc sừng, đôi mắt to lồ lộ, khí tức dồn dập mạnh mẽ.



Diệp Thành bất giác lùi về sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nguyên thần run rẩy.


Người đó quá cao lớn, lại mnahj mẽ, cho dù cách rất xa thì Diệp Thành vẫn có một cảm giác sắp quỳ phục đến nơi, dưới bước chân người đó, hắn e rằng đến tư cách một con kiến hắn cũng không có.



Rầm! Rầm! Rầm!



Người khổng lồ sải bước từng bước đi tới, trong tay cầm một đoạn dây xích màu đen, một đầu đoạn xích xích một cỗ quan tài cổ bằng đồng xanh to như cả ngọn núi, trên cỗ quan tài còn khắc đầy phù văn, có cả luồng khí âm minh lưu chuyển.



Diệp Thành không dám cử động, cho tới khi người khổng lồ kia đi rất xa thì hắn mới rời đi như một đạo tiên quang.



Đó rốt cục là gì?


Cho tới khi bay đi thật xa thì Diệp Thành mới không quên quay đầu nhìn bóng người khổng lồ kia.



Đó như thể là một con người mà cũng có phần không giống, giống thú mà cũng không giống hẳn, giống ma nhưng lại có phần khác, như thể vượt qua cả lục đạo tam giới, Diệp Thành không tìm ra vật gì để hình dung về người này.



Diệp Thành thu lại ánh mắt và tiếp tục lên đường, tốc độ vô cùng nhanh chóng.



Khắp nơi của Minh Giới đều vô cùng nguy hiểm, hắn tìm được hồn phách của Lâm Thi Hoạ bên trong từng rặng núi đen kịt.



Nhìn từ xa, hồn phách của Lâm Thi Hoạ đang lơ lửng bên dưới một cái cây màu đen, giống như cô hồn dã quỷ mà hắn từng gặp trên đường, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.



Chính là muội!



Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn bay tới.



Có lẽ vì tốc độ quá nhanh lại kéo theo gió lướt tới nên khiến hồn phách của Lâm Thi Hoạ chao đảo qua lại.



Tới trước hồn phách của Lâm Thi Hoạ, Diệp Thành vội lấy ra đạo phù mà Yên Lão Đạo đưa cho hắn sau đó thu lại hồn phách của Lâm Thi Hoạ vào trong.

Nhiệm vụ hoàn thành!



 
Chương 3325: Thả cô ấy ra!


Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi mới lấy ra một cây thần đèn mà Long Nhất đưa cho hắn, chỉ cần đốt nó lên thì có thể kết nối với Chư Thiên Vạn Vực, tiếp đó là giúp thần đen quay về Chư Thiên Vạn Vực.



Có điều hắn vừa định châm thần đèn lên thì liền nghe thấy âm thanh va chạm trên mặt đất của từng đoạn xích va chạm vào nhau.

Advertisement



Diệp Thành vô thức đưa mắt nhìn.



Ở phía xa có một bóng người, nói chính xác hơn là một nữ tử trong hình thái hồn phách, đầu tóc rối bời, chân còn đeo gông cùm xiềng xích, hi bước đi liên tục chạm vào mặt đất, vang lên từng âm thanh leng keng.



Thần thái của người này đờ đẫn y như Lâm Thi Hoạ, đôi mắt vô hồn, không hề có chút cảm xúc của con người.



Cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc người này, để lộ ra khuôn mặt.



Sao...sao có thể!



Nhìn thấy dung nhan của nữ tử này, cơ thể Diệp Thành bất giác run lên, đôi mắt hắn trố hẳn ra.



Mau đi!




Suy nghĩ của Diệp Thành cuối cùng cũng bị một âm thanh phá vỡ, âm thanh đó rất kì lạ, mặc dù là tiếng người nhưng lại giống như tiếng bò kêu, phía sau nữ tử này còn có thêm hai bóng người nữa.



Đó là hai sự tồn tại hết sức kì quái, một là đầu trâu mặt ngựa, giống như nha dịch áp giải phạm nhân ở thế giới người phàm, còn hồn phách của nữ tử kia chính là phạm nhân của bọn chúng, chúng đang hối thúc nữ tử kia đi nhanh hơn.



Diệp Thành di chuyển hắn bay tới nắm lấy hồn phách của nữ tử này.



To gan!



Tên đầu trâu né người, mặt mày hung tợn, hắn gằn giọng chấn động khiến Diệp Thành bay đi.




Thả cô ấy ra!



Diệp Thành tức tối, hắn lại lần nữa xông lên như một tên điên, nguyên thần nhanh chóng thắp lên hoả diệm, hắn dùng tới tu vi, trong tay cầm một thanh sát kiếm ngưng tụ từ sức mạnh nguyên thần.



Cút!



Tên mặt ngựa cũng lên tiếng, giọng nói mang theo âm của ngựa kêu nhưng lại như tiếng chuông dội khiến người ta rùng mình, Diệp Thành vừa xông lên đã lại bay đi, nguyên thần suýt chút nữa thì tiêu tán.



Thả cô ấy ra!



Lại là tiếng gằn phẫn nộ, Diệp Thành xông lên lần thứ ba, mặt mày tôi độc, giọng nói còn lạnh băng hơn cả từng đợt gió âm u của Minh Giới.



Vù!











 
Chương 3326: Minh Giới lại lần nữa chấn động!


Diệp Thành vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu, hắn rít lên, đôi lay điên cuồng vươn về phía hồn phách của nữ nhân kia, có điều hắn đã bị kéo đi, càng lúc càng cách xa phần hồn phách của nữ tử này, hắn chắc chắn sẽ không nắm bắt được gì và cũng không thể thoát ra được.



Rầm!



Advertisement

Minh Giới lại lần nữa chấn động!



Đương lúc Diệp Thành bị kéo về Chư Thiên Vạn Vực, một bàn tay đen kịt từ phía xa tóm về phái hắn, bàn tay đó thực sự quá lớn, cùng phải hàng chục nghìn trượng với dày đặc triện văn bên trên.



Đó là sự tồn tại vô thượng của Minh Giới, người này ra tay như thể muốn muốn lôi Diệp Thành và giữ hắn lại Minh Giới.



Hự!



Diệp Thành vẫn đang gào thét, có lẽ vì không thể chịu được áp lực đó nên bị luồng áp lực đó trấn áp đến mức hôn mê.



“Minh Đế, nể mặt ta, tha cho hắn”, trong không gian như có âm thanh vang vọng từ phía xa xăm, mang theo bao thăng trầm của thời gian.



Và quả thực, bàn tay đang vươn về phía Diệp Thành liền thu lại, sau đó thì giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang khắp Minh Giới: “Đế Hoang, món nợ ân tình của ngươi bản Đế đã trả xong rồi”.






Trong địa cung của Thiên Đình.



Nguyên thần của Diệp Thành quy vị nhưng hắn lại phun ra cả miệng máu, Diệp Thành vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cả thánh thế nứt lìa, có máu tươi chảy ra thấm đẫm cơ thể khiến người ta nhìn mà sợ hãi.



Long Nhất và Yên Lão Đạo cũng không khá khẩm hơn là bao, bọn họ lần lượt phun ra máu, khí tức yếu ớt vô cùng, như thể gặp phải sự phản phệ của một luồng sức mạnh trong hư không.



Khốn khiếp!


Cả hai người mắng chửi Diệp Thành rồi thì vội khoanh chân ngồi xuống, toàn thân hoả diệm rực cháy.



Trạng thái của ba người vô cùng huyền diệu, thảm nhất vẫn là Diệp Thành, sắc mặt rõ vẻ đau đớn, mệt mỏi đến mức méo xếch, thất khiếu chảy máu, thần hải ong ong như có ma âm đang vây lấy hắn.



Đêm, vẫn là đêm khuya.



Bên trong địa cung chìm vào bầu không khí im ắng kéo dài.



Không biết qua bao lâu Long Nhất và Yên Lão Đạo mới lần lượt mở mắt nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.



Còn Diệp Thành, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.



Yên Lão Đạo tiến lên trước, ông ta chỉ muốn cho Diệp Thành một trận, “suýt chút nữa thì bị tiểu tử nhà ngươi hại chết rồi”.



“Còn chưa chết sao?”, Long Nhất bật cười sau đó lấy ra một cái gương từ trong người và khẽ giơ trước mặt Diệp Thành, tiếp đó là nhìn Yên Lão Đạo với ánh mắt hào hứng.



“Ấy?”, Yên Lão Đạo khẽ kêu lên rồi cũng ghé lên trước nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn gương: “Chuyện gì vậy? Sao lại không soi ra được hắn, cái gương này của ngươi có phải có vấn đề gì không?”

“Nói gì thế chứ, ta mới mua đấy”.



 
Chương 3327: “Cứu người trước đã”


“Vậy thì lạ thật”, Yên Lão Đạo xuýt xoa, trong đôi mắt đầy ý tứ.



Advertisement

“Ông có bí quyết gì về phương diện này không?”, Long Nhất cất gương đi rồi nhìn sang Yên Lão Đạo.



“Không có”, Yên Lão Đạo vuốt râu, “gương không chiếu được ra người thì đó chính là sự tồn tại vô hình, theo như kinh nghiệm đọc hiểu nhiều năm nay của Lão Đạo ta thì tình trạng này của hắn có lẽ chỉ có một khả năng”.



“Khả năng gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Yên Lão Đạo.



“Ta có thể nhìn ra mà ngươi lại không nhìn ra sao?”, Yên Lão Đạo chớp mắt nhìn Long Nhất.



“E rằng cái chúng ta nhìn thấy là giả tượng thôi”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, “hắn là người đã dùng tới rất nhiều cấm kị, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra chắc chắn không phải là đáp án chính xác.



.......


Trời gần sáng, Diệp Thành mới mở đôi mắt mỏi mệt ra, nhưng trong đôi mắt lại vẩn đục, đầu óc toàn một mớ hỗn độn.



Yên Lão Đạo và Long Nhất đã tìm thấy một nơi thoải mái để nghỉ ngơi, bọn họ tối sầm mặt nhìn Diệp Thành, “đừng nói với chúng ta ngươi đã quyê chuyện ở Minh Giới rồi đấy, nếu không thì chúng ta không tin đâu”.



“Ta không hiểu hai người đang nói gì”, Diệp Thành day trán, hắn không hề có chút kí ức gì về Minh Giới cả.



“Hay lắm, quên thật rồi”, Long Nhất chép miệng.

“Ta thấy không phải quên đâu, mà là hắn đã bị xoá đi hết kí ức rồi”, Yên Lão Đạo vuốt râu, “điều khiến ta bất ngờ đó là sự tồn tại vô thượng ở Minh Giới lại thả hắn về”.



“Việc này mà đem đồn ra ngoài thì có thể đồn thổi đến hết đời”, Long Nhất tấm tắc.



“Cứu người trước đã”, Yên Lão Đạo giơ tay tạo ra lực hút rồi lấy một đạo hoàng phù trong lòng Diệp Thành ra, bên trong còn phong ấn một phần hồn ba phần phách của Lâm Thi Hoạ, cũng may không gặp vấn đề gì.



Một phần hồn và ba phần phách được thả ra lập tức bay vào trán Lâm Thi Hoạ.



Lâm Thi Hoạ đang ngủ sau thì cơ thể chợt run rẩy, phần trán có thần hoa hiển hiện, cô chưa tỉnh lại luôn, hồn và phách quay về với cơ thể cần chút thời gian để dung hợp, dù sao cũng đã chia cách quá lâu rồi.



Phía này, Diệp Thành vẫn đang day trán, hắn chắc chắn trước đó mình đã đi qua nơi nào đó nhưng lại không hề có chút kí ức nào, không phải hắn không có kí ức mà bây trờ trong đầu hắn là một mớ hỗn độn, thần trí hỗn loạn”.



“Ngươi lại làm được chuyện tốt đẹp rồi”, Long Nhất ngồi xuống giơ ngón tay tỏ ra tán thưởng Diệp Thành.



“Có phải ta từng tới Minh Giới không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất.



 
Chương 3328: Chào mừng muội quay lại!


“Không những từng tới đó mà còn đụng phải sự tồn tại vô thượng ở Minh Giới, có lẽ phần kí ức đó của ngươi đã bị xoá rồi, tuy nhiên ngươi cũng nên chúc mừng vì phần kí ức đó được xoá đi chứ không phải bị gạch tên khỏi cuộc đời này, ngươi còn có thể sống sót quay về quả thực đó là sự may mắn vô cùng rồi, nên vui lên hiểu chưa?”



“Còn có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành day trán, hắn nhớ lại sự việc trước khi hắn vào Minh Giới, Long Nhất và Yên Lão Đạo cảnh cáo hắn những gì nhưng lại quên đi pháp tắc vì sao lại đụng vào Minh Giới và sự tồn tại vô thượng.

Advertisement



“Tim ta vẫn còn thấy nhói đau”, nghĩ rồi Diệp Thành vô thức ôm ngực.



“Lão Đạo ta ra ngoài chút”, Yên Lão Đạo vươn vay đứng dậy.



“Ta cũng ra ngoài một lát”, Long Nhất xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình rồi cũng đi cùng Yên Lão Đạo, sau đó không quên liếc nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ý tứ: “Đừng có biến mất đấy”.



Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, hắn nghe mà không hiểu gì.



Phía này Lâm Thi Hoạ đã tỉnh lại, cô mở mắt, đôi mắt mơ mằng.



Lâm Thi Hoạ hiện giờ có thể coi là đã hồi phục về trạng thái bình thường, thần trí không còn sợ hãi như trước nữa, cơ thể cũng thôi run rẩy, cô đảo mắt nhìn tứ phương, cuối cùng nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi là ai, đây là đâu?”



Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy sau đó gảy ra tiên quang.



Tiên quang bay vào, cơ thể Lâm Thi Hoạ run lên, khuôn mặt đau khổ.







Hự!



Sau tiếng hự vang lên, cô chợt ôm đầu đau đớn, thân hình run rẩy, một loạt kí ức ùa về, từng cảnh tượng xưa kia, từng khuôn mặt quen thuộc dần hiện lên trong kí ức.




Cô tên là Lâm Thi Hoạ, là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, đồ đệ của Thái Hư Cổ Long, sư muội của Thánh Chủ Thiên Đình.



Trong kí ức sâu thẳm, đó là phía sau núi Hồ Tiên Nhi, một bàn tay ấm áp kéo cô ra khỏi địa ngục.



Kí ức cuối cùng của cô chính là trên lưng thanh loan, cô dựa vào lòng người đó, mỉm cười kết thúc cuộc đời, cho dù cả trăm năm trôi qua, cho dù luân hồi tới kiếp này thì vẫn còn hơi ấm đó theo cô.



Trong chốc lát, đôi tay ôm đầu chợt bưng lấy khuôn mặt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đó giống hệt với trong kí ức của cô.



Chào mừng muội quay lại!



Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt dàn dụa nước mắt.



Diệp Thành!



Lâm Thi Hoạ tiến lên trước lao vào lòng Diệp Thành, đôi bàn tay cô nắm chặt như muốn dùng hết sức mình, khuôn mặt áp vào ngực hắn, chỉ muốn nghe tiếng nhịp tim hắn đập dồn dập.



 
Chương 3329: “Không biết là tư thế gì nhỉ?”


Trong địa cung chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của nữ tử.



Lại là màn đêm buông xuống, bên trong địa cung vang lên tiếng nói nhưng từng câu nói lại mang theo sự cảm khái và chất chứa nỗi niềm.

Advertisement



Bên ngoài địa cung, Long Nhất, Tư Đồ Nam, Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân quỳ xuống thành một hàng, xoa xoa tay, chốc chốc lại bịt tai lại nghe động tĩnh bên trong địa cung, nhưng nghe cả ngày cũng không nghe ra động tĩnh gì cả.



“Sao mà không thấy gì nhỉ?”, Long Nhất xoa xoa cái đầu trọc lốc.



“Tên tiện nhân Diệp Thành kia tám phần là đã khoá môi Lâm Thi Hoạ không cho chúng ta nghe thấy gì cả”.



“Ta thấy có khả năng này lắm”, Ngô Tam Pháo thở dài.



“Xem ra hắn nhịn lâu rồi”.



“Không biết là tư thế gì nhỉ?”



“Chi bằng mở Thanh Nguyệt Tiên Tử nhìn xem?”, Thái Ất Chân Nhân xoa cằm quay đầu sang nhìn mấy người khác.



“Vậy...không được ổn lắm nhỉ?”, mấy người lời nói đến miệng rồi thì chợt dừng lại rồi nhìn nhau bằng ánh mắt thần bí, tất cả xoa tay giảo hoạt, đôi mắt sáng hẳn lên.



Thế nhưng nhìn mãi nhìn mãi bọn họ chỉ thấy một bàn tay màu vàng kim vung ra ngoài.



Bốp!

Sau tiếng động chát chúa vang lên, mấy người trước đó còn khom người đứng ngồi trước cửa địa cung đã bay lên trời, điều đáng nói là bộ dạng của bọn họ không đâu vào với đâu khiến các tu sĩ của Thiên Đình vô thức ngẩng đầu nhìn.



Diệp Thành bước ra, bên cạnh hắn còn có Lâm Thi Hoạ.



Diệp Thành liếc nhìn hư thiên như thể có thể trông thấy mấy tên đê tiện phía Long Nhất.



Sư huynh, ta đi dạo vài vòng!



Lâm Thi Hoạ cười e thẹn, cô chạy đi thật nhanh giống như một tiểu cô nương chưa từng biết thế giới là gì, cứ gặp ai đó đều chào hỏi rất nhiệt tình, nơi này đều là người của Đại Sở nên đương nhiên phải quan sát lâu hơn, được gặp người cùng quê hương ở nơi đất khách quê người thật ấm lòng biết bao.



Đêm tối, bầu không khí của Thiên Đình vẫn rất náo nhiệt.



Có điều có vài người vẻ mặt lại hết sức kì quái, giống như Long Nhất, giống như Tư Đồ Nam hay Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân, tất cả đều đang ôm mặt.



Cảnh tượng yên bình kéo dài không được bao lâu thì chợt có một tiếng động ầm vang dội tới.

Kết giới hộ tinh của Đại Sở Tinh bị phá vỡ.



 
Chương 3330-3331: 3330: Trận thế lớn quá! - 3331: Đánh, đánh chết cho ta!


3330: Trận thế lớn quá!



Diệp Thành đứng dậy, hắn nheo mắt nhìn tinh không.



Chỉ thấy tinh không mênh mông bị một bóng đen che lấp, có lẽ số lượng người qúa nhiều nên đã khiến cả thiên địa bị che kín.



Lại là Sâm La Điện!



Phía Long Nhất cũng đứng dậy, vả lại còn tỏ ra rất hùng hồn.



Rầm! Rầm!



Hư thiên rung chuyển, cả Đại Sở Tinh chấn động!



Kẻ cầm đầu chính là người của Sâm La Điện, chỉ tính tu sĩ của Sâm La Điện cũng đã có tới hơn ba trăm nghìn người.



Ngoài người của Sâm La Điện ra còn có thế lực của tám phương, bọn họ giống với Hoá Long Tông trước đó, có thế lực phụ thuộc Sâm La Điện nên đã kéo tới không ít tu sĩ, trong đó có cả Thánh Nhân, cũng không thiếu Chuẩn Thánh, nếu đếm kĩ và thêm cả Sâm La Điện thì cũng phải có tới hơn triệu người.



Chín Thánh Nhân, cả trăm Chuẩn Thánh!

 




Hai Thánh Nhân hắc bạch bị Diệp Thành lừa trước đó mặt mày thay đổ, trận dung hiện tại quá lớn.



Ba mươi nghìn đấu với cả triệu!



Diệp Thành lại bước lên đỉnh núi trung tâm của thế cửu long củng thiên, vả lại còn khiến đỉnh núi đó cao lên cả nghìn trượng để trở thành đỉnh núi cao nhất trong tiên sơn với cả nghìn đỉnh núi này.



Tiếp đó, đại trận tuyệt sát trong hư thiên lại lần nữa tổ ra, Diệp Thành vẫn tỏ ra hùng hồn, chất ba mươi triệu nguyên thạch.

 

Phía Long Nhất cũng không nhàn rỗi, bọn họ lần lượt bay lên đỉnh núi khôi phục sát trận.



Rầm! Đoàng!



Sâm La Điện và tám thế lực phụ thuộc, tổng cộng chín bên đã sát phạt tới, chín tuyệt sát trận trong hư thiên nằm ở chín hướng của tiên sơn, vả lại người duy trì trận pháp còn là Thánh Nhân.



Ngoài sát trận tuyệt sát trong hư thiên thì còn có rất nhiều sát trận tuyệt sát khác và pháp trận công kích, tất cả đều được sắp đặt ở tứ phía trong chư thiên.



Trận thế lớn quá!



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn vặn cổ.



Giết, giết cho ta!



3331: Đánh, đánh chết cho ta!

 

Nguồn không có nội dung chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 3332: Kẻ nào lui kẻ đó chết!


Trong chốc lát, lại liên tiếp có hai Chuẩn Thánh nữa bị Diệp Thành điểm danh, vả lại còn bị tuyệt sát một cách dứt khoát.



Advertisement

Kẻ nào lui kẻ đó chết!



Có lẽ nhìn ra sự nhụt chí của các Chuẩn Thánh ở thế lực phụ thuộc nên Thánh Nhân của Sâm La Điện gằn lên phẫn nộ.



Trong lúc bất lực, những Chuẩn Thánh kia đành bấm bụng xông lên tế ra pháp khí bản mệnh của mình.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành vẫn đang ngự động tuyệt sát trận thi triển thần uy điểm danh từng tên một.



Phụt! Phụt! Phụt!



Phía Long Nhất cũng hăng máu, từng đạo thần mang nối tiếp nhau, mỗi một đạo thần mang đều ngắm chuẩn đối phương, đâm xuyên kẻ địch, bắn ra từng lượt máu.




Thế nhưng số lượng của kẻ địch lại quá đông, vả lại chúng còn liều mạng xông lên nên đó là áp lực lớn đối với Thiên Đình.



Lúc này, chín hư thiên tuyệt sát trận của Sâm La Điện đã di chuyển vào trong phạm vi tấn công.



Giết!



Chín tuyệt sát trận đã hoàn toàn hồi phục lần lượt ngắm chuẩn kết giới Thiên Đình.


Điều đáng nói đó là uy lực của hư thiên tuyệt sát trận mạnh hơn rất nhiều so với công kích trận pháp và tuyệt sát trận thông thường, từng đạo thần mang đánh ra khiến kết giới của Thiên Đình trụ rung chuyển, nếu theo đà này thì không quá ba canh giờ nữa kết giới sẽ không thể trụ được với từng đòn công kích của Sâm La Điện.



Có điều Thiên Đình đâu phải ngu ngốc, đương nhiên người của Thiên Đình sẽ không đứng chịu trận.



Xem ai sợ hai, ta xem các ngươi công phá được kết giới của Thiên Đình trước hay chúng ta tàn phá các ngươi trước.



Phụt!



Từng dòng máu tươi bắn vọt, Diệp Thành lại lần nữa giết thêm một Chuẩn Thánh.



Cho tới lúc này, hàng trăm Chuẩn Thánh phía chín nhánh của Sâm La Điện thì đã có hơn hai mươi người bỏ mạng trong tay Diệp Thành.



Diệt được Chuẩn Thánh, Diệp Thành lập tức quay đầu nhằm về phía đông, đó là Thánh Nhân tóc đỏ của Sâm La Điện, lần đầu tiên đến đã bị hư thiên tuyệt sát trận mà Diệp Thành ngự động đánh bay đi.









 
Chương 3333: Kẻ tiếp theo!


Diệp Thành hắng giọng, hắn ngự động sát trận trong hư thiên, quét ra chín đạo thần mang.



Thánh Nhân tóc đỏ của Sâm La Điện tái mặt, mặt mày tối sầm cả lại.



Advertisement

Vì sao vẫn là ta? Thánh Nhân tóc đỏ phẫn nộ, chín Thánh Nhân vì sao lại chỉ nhằm vào hắn, lần đầu tiên người bị oanh tạc là ta, lần này lại tìm đến ta, mẹ kiếp, ngươi cũng trung thành quá đấy.



Dù là phẫn nộ nhưng Thánh Nhân tóc đỏ kia lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, đó là tấm bia bằng đồng xanh.



Bang!



Chín đạo thần mang va chạm vào tấm bia vang lên âm thanh chát chúa.



Cũng như lần đầu tiên, Thánh Nhân tóc đỏ bị đánh bay đi.



Kẻ tiếp theo!



Diệp Thành lại lần nữa quay đầu, quét ra đạo thần mang thứ hai, một Thánh Nhân áo tím của Sâm La Điện lập tức bị đánh bay đi.


Rầm! Rầm! Rầm!



Tiếp đó, âm thanh này liên tiếp vang lên!



Diệp Thành điên cuồng, hắn chất cả ngăm mươi triệu nguyên thạch, liều mạng tung đại chiêu điểm danh từng tên Thánh Nhân một, từng tên bị đánh bay rồi lại liên tục xông lên và lại bị đánh bay tiếp, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị Diệp Thành đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.



Khốn kiếp!



Chín Thánh Nhân phẫn nộ, mặt mày hung ác.


Chỉ còn một chút nữa thôi nhưng đòn công kích của bọn chúng không thể đánh tiếp vào được nữa, đòn công kích bên trong lại cứ thế tung ra không hề kiêng dè, không dễ gì mới lôi được hư thiên tuyệt sát trận tới nhưng lại bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên, trận thế tàn ác này, cách đánh hung tợn này khiến người ta muốn ói ra máu.



Phụt! Phụt!



Hiện trường không phải vì sự phẫn nộ của bọn họ mà dừng lại, từng người làm bia đỡ phía trước ngã rạp.



Mới chỉ một khắc mà đã có cả hàng chục nghìn tu sĩ bị tiêu diệt, nếu cứ thế này thì không đợi kết giới của Thiên Đình bị công phá, bọn họ đã chết thảm rồi.



Rút!



Cuối cùng, Thánh Nhân của Sâm La Điện cũng hạ lệnh.



Nghe được mệnh lệnh, tu sĩ của Sâm La Điện đang xông lên trước như được đại xá, kẻ nào kẻ nấy bỏ chạy nhanh hơn thỏ, chỉ sợ chạy chậm là bị sát trận của Thiên Đình oanh tạc, gần triệu tu sĩ tập trung, cảnh tượng vô cùng thảm hại, gần ba mươi nghìn người bị đánh không còn đội hình.



Có điều, lần này tu sĩ của Sâm La Điện chưa rời khỏi Đại Sở Tinh luôn mà dừng lại ở cách đó một trăm nghìn trượng.



Lúc này, phía Diệp Thành cũn dừng lại.

Ở cách đó một trăm nghìn trượng, đó chính là phạm vi lớn nhất mà tuyệt sát trận của Thiên Đình có thể công phá.



 
Chương 3334: Giam chết Thiên Đình!


Tu sĩ của Sâm La Điện đứng ở vị trí cũ, mặc dù cách đó một trăm nghìn trượng nhưng lại bao vây khắp tiên sơn của Thiên Đình.



Vài Thánh Nhân thảm hại lần lượt nhìn sang một người mặc áo bào đen của Sâm La Điện: “Không thể đánh như vậy được”.



“Còn cần ngươi phải dạy ta sao?”, Thánh Nhân mặc hắc bào nghiến răng, đôi mắt vương lên tơ máu, mặt mày tôi độc: “Bao vây nơi này cho ta, ta không tin cả đời chúng không ra khỏi tông”.

Advertisement



“Một khi có người ra ngoài lập tức giết”.



“Đúng, nhốt cho chúng đến chết thì thôi”, tám Thánh Nhân khác cũng tỏ ra tức tối, bọn họ ném ánh nhìn oán hận về phía Thiên Đình, lúc này bọn họ thông minh hơn rồi nên không dám tấn công tiếp nữa.



Phía này, Diệp Thành lần lượt lấy ra từng vò rượu, uống cạn.



Phía Long Nhất cũng bay lên đỉnh núi mà Diệp Thành đứng, vẻ mặt phân vân.



Diệp Thành nhướng mày, “có ý gì?”



Long Nhất ho hắng, “kết giới và trận pháp tiêu hao quá lớn, nếu như Sâm La Điện lại lần nữa tấn công thì nguyên thạch còn lại của chúng ta không đủ dùng”.



“Ta nhìn ra rồi”, Diệp Thành cười khan, đừng nói là trận pháp công kích khác, chỉ cần nói tuyệt sát tận này thôi cũng đủ để tiêu hao cả bảy mươi nghìn nguyên thạch rồi.




“Xem ra phải chuồn ra đi kiếm ít tiền rồi”, Diệp Thành vươn vai.



“Cứ thế sát phạt ra ngoài sao?”, Thái Ất Chân Nhân nhướng mày, “bọn chúng còn đợi ngươi ra ngoài đấy”.



“Chúng ta có vực đài tinh không”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Long Nhất.



“Suýt thì quên”.



“Nào, liệt kê toàn bộ các thế lực phụ thuộc bên ngoài kia cho ta, lão tử đây phải ra càn quét một phen”.







Đại Sở Tinh.



Cách Thiên Đình một trăm trượng, bóng người đông như nêm.



Trên hư thiên, chín Thánh Nhân của Sâm La Điện đứng ở chín hướng, chín sát trận hư thiên, hàng vạn công kích trận pháp được bày bố, một khi có người của Thiên Đình ra ngoài thì lập tức gặp lôi chớp tuyệt sát.



Giam chết Thiên Đình!



Đây chính là cách làm của chín nhánh phía Sâm La Điện, điều này thể hiện rõ ràng bọn họ muốn đấu với Thiên Đình đến cùng.



Bên trong tiên sơn của Thiên Đình, Diệp Thành đã nhận lấy quyển thư mà Long Nhất đưa cho, bên trên có viết chín cổ tinh ngoài Sâm La Điện, đây đều là thế lực phụ thuộc của Sâm La Điện, tất cả đều bất phàm.



Diệp Thành đảo mắt, hắn bất giác mỉm cười, hắn đã từng đi tới chín cổ tinh kia.



Vực đài tinh không mở ra, Diệp Thành thu lại cuộn tranh, hắn quay người bay vào bên trong và nhanh chóng biến mất.

Đừng có ngây ra nữa!



 
Chương 3335: Tế sát trận tiêu diệt hắn!


Sau khi Diệp Thành đi, Long Nhất lên tiếng vang vọng khắp Thiên Đình.



Toàn bộ người của Thiên Đình mỗi người mỗi việc.



Hai vị Thánh Nhân hắc bạch thay thế vị trí của Diệp Thành, cả hai người hợp sức duy trì tuyệt sát trận trong hư thiên còn những người chuyển kiếp khác của Đại Sở đều đứng trên từng đỉnh núi, tư thế sẵn sàng đợi lệnh.



Sau một khắc, Diệp Thành hiện thân ở một vì sao tử tịch cách Đại Sở Tinh ba trăm nghìn dặm.



Advertisement

Diệp Thành lấy tinh không đồ ra, hắn phân biệt phương hướng sau đó bay về một hướng.



Không lâu sau đó, một vì sao màu đỏ hiện lên trong tầm mắt hắn, đó chính là cổ tinh có kích thước chừng Đại Sở Tinh, xung quanh hiện lên ánh đỏ rực, trông vô cùng choán mắt giữa tinh không.



Đây chính là Xích Huyết Tinh, là một trong những thế lực phụ thuộc Sâm La Điện: Xích Huyết Tông.



Bắt đầu thôi!



Diệp Thành toét miệng cười, hắn khoác lên mình tấm hắc bào và đeo mặt nạ quỷ minh, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức của cơ thể, tiếp đó liền bay vào Xích Huyết Tinh.



Tiên sơn Xích Huyết Tinh về đêm thần hoa rực rỡ, tiên quang chiếu rọi giống như một viên minh châu được khảm nạm trên mặt đất.



Có kết giới!



Diệp Thành liếc mắt nhìn, hắn lấy ra một thanh sát kiếm, tiên hoả và thiên lôi lần lượt bao quanh sát kiếm, hắn vung kiếm chém vào kết giới trên Xích Huyết Tinh, tạo ra một lỗ hổng.



Kẻ nào?



Kết giới bị phá, bên trong tiên sơn vang lên tiếng gằn lạnh lùng.



Bắt cướp!




Diệp Thành sát phạt vào trong, hắn rướn cổ hô hào đầy bá đạo, một lão già vừa bay ra khỏi núi thì thần hải rung lên liên tục.



Xích Huyết Tinh chấn động, từ tứ phương vang lên tiếng nạt nộ, mỗi một đỉnh núi, mỗi một cung điện, mỗi một lầu các đều có người bay ra ngoài, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành, vả lại trong tay còn cầm vũ khí.



Diệp Thành đã lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra ngoài, hoá thành gậy răng sói to cả trăm trượng, hung hãn vung gậy.



Phụt! Phụt!



Người của Xích Huyết Tông xông lên, từng đám người ngã xuống hoá thành huyết vụ.



Mạnh...mạnh vậy sao?



Những người xông lên sau thấy Diệp Thành mạnh như vậy thì lập tức dừng chân.

Lão tử là thiên hạ vô địch!



Diệp Thành cất cao giọng giống như một tên lưu manh, ra tay không nể nang gì, hắn vung bừa gậy răng sói, người nào xông lên đều lập tức bị đánh bay đi.



Người của Xích Huyết Tông bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.



Cũng đúng, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh của Xích Huyết Tông đã kéo nhau tới Đại Sở Tinh rồi, lúc này trong tông chẳng có lấy một Chuẩn Thánh nào, mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, làm sao chặn được đòn công phá của Diệp Thành.



Tế sát trận tiêu diệt hắn!



Trưởng lão của Xích Huyết Tông gằn giọng, các phương của Xích Huyết Tông đều có sát trận hồi phục.



Sát trận ở đây mặc dù nhiều nhưng thân pháp của Diệp Thành lại dị thường, rất khó có thể nắm bắt được bóng hình hắn nên từng đạo thần mang sát trận không những không thể đánh bại Diệp Thành mà còn khiến không ít người của gia tộc mình bị thương.



Diệp Thành rất mưu mô, hắn liên tục đâm xuyên vào trong đám người, đợi tới khi rời đi thì trong tay đã có thêm không ít túi đựng đồ còn phía sau hắn là cả một vũng máu, không một ai ở Xích Huyết Tông có thể ngăn lại sự ngang tàng của hắn.



Cứu viện!



Người của Xích Huyết Tông hét lên, gọi lão tổ từ Đại Sở Tinh về.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn giống như một tên cường đạo càn quét xông vào trong một địa cung, càn quét toàn bộ boả vật và không quên tung một chưởng đánh sập cung điện.



Tiếp đó, tên này tỏ ra không hề kiêng dè gì, những nơi hắn đi qua cho dù là đỉnh núi hay cung điện đều trống trơn, linh thảo, cây quả, tiên trì, tất cả đều bị lấy đi sạch.



Khi nơi này đang náo nhiệt thì lão tổ Xích Huyết ở Đại Sở Tinh xa xôi cũng đã nhận được tin cứu viện từ tông môn.











 
Chương 3336: Giao tiền ra thì giữ được mạng!


“Lại có cả chuyện này nữa sao?”, Thánh Nhân của Sâm La Điện nheo mắt.



“Không phải ông định lấy lý do để tránh trước chứ?”, một Thánh Nhân khác của Sâm La Điện nói với giọng giễu cợt.

Advertisement



“Nếu không tin thì có thể đi cùng lão phu”, lão tổ Xích Diệm hắng giọng lạnh lùng, ông ta lập tức bay vào hư thiên, sau đó còn có chín Chuẩn Thánh đi cùng, đó đều là người của Xích Huyết Tông.



“Đi theo ta”, Thánh Nhân của Sâm La Điện không đi nhưng đã tỏ thái độ bảo một Chuẩn Thánh của Sâm La Điện đi, mục đích là để theo dõi Xích Huyết lão tổ, nếu đúng như ông ta nói thì không sao nhưng nếu như ông ta dám giở trò với Sâm La Điện thì Sâm La Điện tuyệt đối không nương tay.



Nhìn Xích Huyết lão tổ rời đi, tám lão tổ của các thế lực phụ thuộc khác ghé lại với nhau, “hay là lão phu về tông môn xem xem, ta sợ rằng cũng có người tới đánh lén”.



“Tám vị, các vị đang coi thườn uy nghiêm của Sâm La sao?”, một kẻ mặc hắc bào của Sâm La Điện hắng giọng.



“Không dám, không dám”.



“Không dám thì ngoan ngoãn cho bản tôn”, tên Thánh Nhân mặc hắc bào của Sâm La Điện phất áo.



Lão tổ của tám thế lực phụ thuộc kia đảo mắt nhìn quanh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám tiến lên trước.



Cả hai lần trước và sau Sâm La Điện đều bị thiệt, cơn tức giận còn chưa nguôi, không ai dám tiến lên trước.



Nếu trách chỉ trách Sâm La Điện quá mạnh, mạnh tới mức vượt qua dự liệu của bọn họ và không hề đơn giản như những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài, là lão tổ một tong, bọn họ biết sự khủng khiếp của Sâm La Điện thế nào.



Haiz!



Nghĩ rồi mấy lão tổ chỉ biết thở dài, tim đập thình thịch, luôn cảm thấy có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra.




Khi mấy người còn đang thở dài thì Xích Huyết Tông vẫn còn rất náo nhiệt, Diệp Thành lại tiếp tục làm sụp đổ cả hai đỉnh núi, càn quét bảo vật trên đó và bay về tiên trì của Xích Huyết Tông.



Nhìn từ xa, Xích Huyết Tông không hề còn một đỉnh núi nguyên vẹn nào, cũng không còn cung điện hoàn chỉnh nữa.



Lại nhìn sang kẻ mạnh của Xích Huyết Tông, người nào người nấy thân hình thảm hại, bọn họ lao tới bên này, hồi lâu không những không có ai dám tiến lên trước mà còn bị Diệp Thành đánh đuổi bay khắp trời.



Giao tiền ra thì giữ được mạng!



Âm thanh này vang vọng khắp đại địa của Xích Huyết Tông.



Bảo bối của Xích Huyết Tông bị Diệp Thành cuỗm cả ba vòng trong ngoài, khi chẳng còn gì để cướp thì hắn mới nhìn sang lão tổ của Xích Huyết Tông, đặc biệt là một người có thân phận tôn quý như thần tử Xích Huyết thì tiền và bảo bối bên trong túi đựng đồ sao có thể ít được.



Lúc này, cảnh tượng của Xích Huyết Tông cũng đủ thú vị rồi.



Người của Xích Huyết Tông không hề ít nhưng lại bị một mình Diệp Thành truy đuổi tới mức mất mạng.



 
Chương 3337: “Chỉ đợi vây chết chúng ta


Cướp bóc hiên ngang trong phạm vi địa bàn của người khác như vậy quả thực là hung hãn, không ngờ hắn còn không hề kiêng dè gì mà đòi cướp bóc tiền của người ta, một tên vô thiên vô pháp như vậy e rằng cả Chư Thiên Vạn Vực này không có người thứ hai.



Không biết qua bao lâu mới thấy Diệp Thành lôi thần tử Xích Huyết ra, để lại một đống đổ nát.



Advertisement

Diệp Thành đi chưa lâu thì lão tổ Xích Huyết đã dẫn theo cả đám người sát phạt quay về.



Thế nhưng sau khi nhìn thấy đống đổ nát của tông môn, bọn họ chỉ biết thẫn thờ, đây chẳng phải là Xích Huyết Tông sao?



Là kẻ nào?



Trong màn đêm, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hư thiên, sát khí ngút trời khiến huyết sương rợp trời kết thành băng, lão tổ Xích Huyết như một tên ác ma điên cuồng.



Ta thật nhanh trí!



Trong tinh không, Diệp Thành như một đạo thần mang bay đi và không quên ôm theo túi đựng đồ đầy ắp, đó đều là chiến lợi phẩm mà hắn càn quét được, đó chính là một món tiền tài lớn.



Nơi tiếp theo!




Diệp Thành lấy ra tinh không đồ, ngắm chuẩn vào một cổ tinh.



Có điều nghĩ lại thì Diệp Thành vẫn cảm thấy quay về trước vẫn ổn hơn, chí ít thì có thể đem những nguyên thạch cướp được giao cho bọn họ, cũng không đến mức nửa đường không có nguyên thạch để ngự động pháp trận.



Nghĩ tới đây, Diệp Thành liền thay đổi phương hướng, hắn bay về một phương.



Lại là cổ tinh tử tịch, Diệp Thành đáp xuống, hắn mở ra tinh không vực đài ẩn giấu nơi này.

Sau một khắc Diệp Thành mới quay về Thiên Đình.



Ấy!



Thấy Diệp Thành quay về, Long Nhất và nhóm Tư Đồ Nam mới khẽ hắng giọng, mới đó là đã về rồi.



Diệp Thành bay vào trong một ngọn núi, lấy ra vò rượu, liếc nhìn ra bên ngoài rồi mới mỉm cười: “Xem ra sau khi ta đi đám tép riu kia không công kích vào trong này”.



“Chỉ đợi vây chết chúng ta”, Long Nhất bật cười.



“Đừng giấu nữa, lấy ra đi”, Tư Đồ Nam tiến lên trước, lôi túi đựng đồ trong người Diệp Thành ra, tất cả mọi người liền tiến lên trước quan sát.



“Woa...”, đợi Tư Đồ Nam mở túi đựng đồ ra thì tất cả đều vô cùng kinh ngạc.











 
Chương 3338: “Thông minh như ta!”


Người chuyển kiếp của Đại Sở đương nhiên không nhàn rỗi, lần lượt tiến lên linh sơn của mình để trồng cây.



Linh thảo và cây cỏ của Xích Huyết Tông quanh năm hấp thu tinh hoa của thiên địa, vốn dĩ đã mang theo nhiều tinh khí, trồng ở Thiên Đình khiến linh lực trong thiên địa của tiên sơn càng dày đặc.



Diệp Thành đã uống hết một vò rượu, sau khi đếm bao nhiêu bảo bối cướp được hắn mới bay về vực đài tinh không.

Advertisement



Lần này hắn mang theo ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân, vì lần này cần cướp hết của tám thế lực phụ thuộc Sâm La Điện rồi mới quay về nên đem theo trợ thủ sẽ tiết kiệm thời gian hơn.



Tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, ai nấy mặt mày đầy ý tứ, tiếp sau đây tinh vực này sẽ rất náo nhiệt cho coi.







Trời dần tối.



Người chuyển kiếp của Đại Sở vẫn đang bận rộn, trồng linh thảo, thu xếp cho tiên trì.



Bầu không khí rất nóng, chẳng những không có ai sợ chiến mà ngược lại còn ý chí chiến đấu sục sôi, chủ yếu là do có Diệp Thành – người đáng tin cậy của họ ở đây, Thiên Ma hắn còn đẩy lùi được thì sợ gì mấy con tép riu của Sâm La Điện?



Mà phía Sâm La Điện ở cách xa cả trăm nghìn trượng cũng cực kỳ chuyên tâm tận tuỵ, chúng vẫn đang bao vây Thiên Đình.




Điều đáng nói là Xích Huyết Lão Tổ đã rời đi đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.



Trên tinh không, Diệp Thành lại nhìn chăm chú vào một cổ tinh: Thiên Lang Tông.



Hắn lại khoác áo choàng đen lên, liếc nhìn xung quanh rồi bước đi.



“Cướp!”



Chẳng mấy chốc một tiếng sói tru ngang ngược vang vọng khắp toàn bộ cổ tinh.



Bùm! Rầm!



Tiếp theo chính là những âm thanh ầm ầm kinh thiên động địa thế này, trong đó còn xen lẫn tiếng gào thét phẫn nộ, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng hô hoảng loạn, càng tăng thêm sự kỳ lạ cho màn đêm tĩnh mịch này.



Nửa canh giờ sau, Diệp Thành vuốt tóc đi ra.



Lại nhìn tới tiên sơn trên cổ tinh ấy, nó đã trở thành một đống đất bằng, chính xác hơn là một đống đổ nát.



“Thông minh như ta!”



Vỗ nhẹ túi đựng đồ căng phồng trong túi áo, Diệp Thành không rời đi ngay mà trốn vào một khoảng không gian hư vô.



Chẳng bao lâu sau, lão tổ của Thiên Lang Tông dẫn một đám đông quay về, là do một trong chín Thánh Nhân bao vây tấn công Thiên Đình nhận được tín hiệu cầu cứu của tông môn nên bọn họ mới tức tốc quay về.



Nhưng dù đi liên tục không ngừng nghỉ, khi quay về bọn họ vẫn chỉ thấy tiên sơn nhà mình đã bị san bằng, cùng với các trưởng lão và đệ tử nhà mình nằm la liệt đầy đất, có thể nói là thương vong vô số, cũng có thể nói là bị cướp sạch sành sanh.



“Kẻ nào!”

Tiếng gầm rú thét gào của Thiên Lang Lão Tổ rung chuyển đất trời, hung bạo như một con quỷ.



 
Chương 3339: “Tự tìm cái chết!”


“Ông đoán xem!”



Giọng nói lạnh như băng vang lên, Diệp Thành trốn trong không gian hư vô chợt vác kiếm xông ra.



“Ngươi…”

Advertisement



Thiên Lang Lão Tổ biến sắc rồi lập tức bỏ chạy, nhưng khoảng cách gần như vậy, Diệp Thành lại đánh lén nhanh chóng, dù có tu vi Thánh Nhân, ông ta cũng khó mà tránh được toàn bộ, một cánh tay đã bị hắn chém đứt.



“Tự tìm cái chết!”



Bảy Chuẩn Thánh của Thiên Lang Tông hét lên rồi cùng xông đến.



Tuy nhiên chỉ trong tích tắc, tất cả đều bay ngược về phía sau, bị một người đánh bay ra ngoài.



Không phải Diệp Thành ra tay mà là ba Âm Minh Tử Tướng cấp bậc Thánh Nhân mà hắn mang theo, tuy là Âm Minh Tử Tướng, sức chiến đấu có chút khoảng cách với Thánh Nhân sống nhưng để đối phó với Chuẩn Thánh thì dư sức.



Bùm! Ầm!



Diệp Thành ở bên kia thì lại đang cầm sát kiếm đuổi theo Thiên Lang Lão Tổ.




Thiên Lang Lão Tổ sau khi bị Diệp Thành chém mất một cánh tay, đến cơ hội để thở cũng không có đã lập tức quay người chạy về hướng ngược lại.



Mà Diệp Thành thì như keo 502, Thiên Lang Lão Tổ chạy nhanh nhưng tốc độ đuổi theo của hắn còn nhanh hơn, cứ đuổi kịp là hắn lại tung ra chiêu lớn, đánh cho Thiên Lang Lão Tổ còn chẳng nhìn rõ diện mạo Diệp Thành như thế nào.



Phụt!



Một giọt máu chói lọi bắn ra, đầu mày của Thiên Lang Lão Tổ đã bị đâm xuyên, bị một kiếm của Diệp Thành tuyệt sát.



Thiên Lang Lão Tổ đến chết vẫn còn buồn bực.



Trong cấp bậc Thánh Nhân có lẽ ông ta không phải người mạnh nhất, nhưng lại là người có cái chết nhục nhã nhất, bị một cảnh giới Hoàng tấn công, đến chết ông ta cũng không có lấy một cơ hội để thi triển bí thuật.



Nhưng sở dĩ Diệp Thành thành công dễ dàng như vậy còn có một yếu tố không thể không chú ý, đó là tu vi của Thiên Lang Lão Tổ, tuy ông ta là Thánh Nhân nhưng cảnh giới chỉ mới ở Thánh Nhân tầng thứ nhất.



Chính vì vậy hắn mới dám phục sát táo bạo như thế.



Nếu Thiên Lang Lão Tổ cũng có tu vi tầng thứ tám như kẻ bóng đen thì đương nhiên hắn không dám ra tay.







Bùm! Bùm!



Trận chiến ở bên kia cũng kết thúc, ba Âm Minh Tử Tướng cấp Thánh Nhân đã tiêu diệt hết toàn bộ bảy Chuẩn Thánh của Thiên Lang Tông.



“Đã xong!”



Diệp Thành lấy thân thể của Thiên Lang Lão Tổ đi, sau đó lấy luôn thân thể của cả bảy Chuẩn Thánh, đây là thân thể tốt, chỉ cần đủ nguyên liệu thì hắn đều có thể luyện bọn họ thành Âm Minh Tử Tướng.

Bay ra khỏi Thiên Lang Tinh, Diệp Thành bay thẳng về một hướng, mục tiêu rất rõ ràng.



 
Chương 3340: “Rút lui rồi!” ​​​​​​​


Không lâu sau, tiếng nổ vang lên từ một ngôi sao cách Đại Sở Tinh tám trăm nghìn dặm.



Đây là Thiên Sát Tông của Thiên Sát Tinh, là thế lực phụ thuộc của Sâm La Điện, ngày thường không ít sinh linh lầm than.



Diệp Thành vẫn hung hãn vác theo gậy răng sói đi vào, không nhiều lời lập tức xuất chiêu, không có thứ gì hắn không cướp, chỉ cần có thể mang đi thì hắn sẽ không để lại.

Advertisement



“Cứu!”



Thiên Sát Tông bị đánh thảm hại, tiếng kêu cứu liên tục vang lên.



Diệp Thành quá mạnh, cả Thiên Sát Tông không còn lại một Chuẩn Thánh, làm sao có thể ngăn cản công kích của hắn?!



“Hửm?”



Vào lúc này, Thiên Sát Lão Tổ ở Đại Sở Tinh xa xôi chợt cảm thấy đá truyền âm trong lòng mình nóng lên.



Đến khi lấy ra nhìn, nét mặt ông ta đột nhiên thay đổi.



Thánh Nhân của Sâm La Điện liếc qua, cau mày hỏi: “Sao đấy? Thiên Sát Tông của ngươi cũng bị tập kích à?”




“Nói thừa!”



Thiên Sát Lão Tổ hừ lạnh rồi đứng lên, bay vụt vào hư thiên như một tia thần mang, theo sau còn có sáu Chuẩn Thánh và mấy trăm cảnh giới Hoàng, nhìn sắc mặt lão tổ, bọn họ biết là đã xảy ra chuyện lớn.



Nhìn Thiên Sát Lão Tổ rời đi, lão tổ các thế lực phụ thuộc khác như kiến bò trên chảo lửa.



Lúc trước là Xích Huyết Tông, sau đó là Thiên Lang Tông, bây giờ lại tới Thiên Sát Tông, một lần là bất ngờ, hai lần là trùng hợp, vậy lần thứ ba thì sao? Hiển nhiên là có người nhắm chuẩn cơ hội, nhân lúc bọn họ không ở đó mà tập kích địa bàn của họ.



Bọn họ có lý do để tin rằng không lâu nữa địa bàn của mình cũng sẽ lên tiếng cầu cứu.



Nghĩ đến đây, mấy đại lão tổ đều nhìn Thánh Nhân của Sâm La Điện.



Sắc mặt Thánh Nhân của Sâm La Điện đã trở nên cực kỳ âm trầm, tu đến cấp bậc này, sao ông ta lại không nhìn ra sự kỳ quái trong chuyện này? Tám phần là do có người thừa nước đục thả câu, hơn nữa tu vi còn không yếu.



“Rút!”



Thánh Nhân của Sâm La Điện lạnh lùng lên tiếng.



Không thể ở đây thêm nữa, nếu tiếp tục ở lại, các thế lực phụ thuộc của Sâm La Điện sẽ lần lượt bị cướp sạch, Sâm La Điện là chủ tông, không thể không lo cho thế lực phụ thuộc, nếu không rất có thể sẽ bị bọn họ tạo phản.



“Rút!”



Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thánh Nhân Sâm La Điện, các thế lực phụ thuộc như được đại xá, vội vã bước lên hư thiên dẫn người của mình dùng tốc độ nhanh nhất quay về tông, nếu về muộn thì sẽ không còn lại gì.



“Chết tiệt!”



Trước khi đi, Thánh Nhân Sâm La Điện nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn về hướng Thiên Đình, vẻ mặt hung tợn như muốn ăn thịt người.

“Rút lui rồi!”



 
Chương 3341: “Khiêm tốn!”


Thấy Sâm La Điện và thế lực phụ thuộc rút lui, phía Long Nhất đều nở nụ cười.



Mà ở đây, Diệp Thành vẫn đang bận rộn nhiệt tình cướp đoạt.

Advertisement



Lần này hắn không cướp hết, dường như đã tính ra được Sâm La Điện sẽ rút quân, không lâu nữa sẽ trở về địa bàn.



Tông môn có Thánh Nhân trấn giữ, kết giới hộ sơn và công kích trận pháp đều cực kỳ cường đại, hắn không thể dễ dàng phá vỡ, cho dù thêm ba Âm Minh Tử Tướng cũng khó mà phá được.



Vì vậy hắn cần nhanh chóng giải quyết trận chiến, chỉ cướp bảo bối đáng quý.



Thời gian eo hẹp, hắn chỉ cướp được bốn nhà, cướp đến nhà thứ tư thì suýt bị chặn lại ở cổ tinh đó, đại chiến một phen, hắn mới đột phá được vòng vây từ tứ phía.



Đêm nay, vùng tinh vực này rất náo nhiệt, bốn tông môn liên tục bị cướp, mà tất cả đều là thế lực phụ thuộc của Sâm La Điện.



Lại thêm Hoá Long Tông lần trước, tu sĩ bốn phương không khó đoán ra được Sâm La Điện đã động đến tồn tại không nên động, nếu không bao nhiêu cổ tinh, bao nhiêu thế lực như vậy, sao người ta chỉ gây khó dễ với Sâm La Điện của ngươi?


Mấy thế lực phụ thuộc không bị cướp của Sâm La Điện, lần này trở về đều đã trở nên ngoan ngoãn.



Sau này bọn họ sẽ ghi nhớ một điều, đó là sẽ không bao giờ ra ngoài đi lung tung, nếu không khi về rất có thể sẽ mất nhà, giống như Xích Huyết Tông, Thiên Sát Tông và Thiên Lang Tông vậy.



Không chỉ bọn họ ghi nhớ mà hầu như tất cả các môn phái trong tinh vực này đều sẽ ghi nhớ, có một kẻ hèn hạ chuyên làm chuyện xấu này, mà thủ đoạn còn thuộc kiểu rất không biết xấu hổ.



Diệp Thành trở về, mang theo bảo bối cướp được từ ba tông môn về.



Ba mươi nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở đứng xếp hàng hai bên nghênh đón, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.




“Khiêm tốn!”



Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối, Sâm La Điện đã rút lui, nếu đủ thời gian thì hắn nhất định sẽ cướp lần lượt từng thế lực phụ thuộc của chúng.



Thiên Đình không hề nhàn rỗi.



Từ cuộc tấn công ồ ạt của Sâm La Điện, người của Thiên Đình cũng thông minh hơn, một hư thiên tuyệt sát trận là không đủ, Long Nhất đã chọn được tám ngọn núi, tạo thêm tám hư thiên tuyệt sát trận nữa, phải có nhiều hư thiên tuyệt sát trận thì uy lực mới mạnh, mới có thể ngăn được những kẻ xâm lược.



Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn lấy thân thể của người bóng đen và Thiên Sát Lão Tổ ra, trước khi tiếp tục hành trình tìm người chuyển kiếp, hắn sẽ luyện thêm cho Thiên Đình vài Âm Minh Tử Tướng.



Lần này đi không biết khi nào mới trở lại, hắn không muốn sau khi mình đi an toàn của Thiên Đình lại không được đảm bảo.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom