Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2480: “Thứ lỗi cho muội không thể phụng lệnh”


“Là do ta nghĩ quá đơn giản”, giọng Diệp Thành vẫn khàn đặc, kiệt sức, làm gì còn khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể như lúc trước nữa!



Thiên Ma tấn công tới rồi!



Advertisement

Khi mấy người đang nói chuyện thì có người hét lớn.



Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức lạnh đi, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, bởi vì đợt tấn công lần này của Thiên Ma quá nhanh, dường như đại quân Thiên Ma không còn muốn cho họ cơ hội nghỉ ngơi nữa.



“Thi Hoạ, đưa hắn về Nam Sở đi”, Thái Hư Cổ Long bỏ lại câu này rồi cùng các cao thủ khác bay lên các đỉnh núi. Bây giờ Diệp Thành đang ở trạng thái vô cùng yếu, một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng có thể lấy mạng hắn.



Diệp Thành bị thương quá nặng, không nghỉ ngơi ba đến năm ngày thì hoàn toàn không thể bình phục.



Lúc này, trận chiến với Thiên Ma quá khốc liệt, dù phía Đao Hoàng cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào chứ nói gì Diệp Thành đang ở trạng thái cực yếu, một khi cuộc chiến bắt đầu, không ai có thời gian để bảo vệ hắn.

“Vâng”, Lâm Thi Hoạ đáp lại, mặc kệ Diệp Thành có đồng ý hay không đã kéo hắn lên lưng thanh loan, đề phòng hắn phản kháng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cưỡng chế dùng thuật phong cấm với Diệp Thành.



Ngay tức thì, thanh loan giang cánh bay vút lên trời cao, thân hình như tia chớp, tốc độ kinh người, phía sau còn có rất nhiều cao thủ đi theo, thân phận Diệp Thành quá đặc biệt, hắn là thống soái của tam quân, họ không thể để hắn xảy ra chuyện gì.



Giết!



Chẳng mấy chốc, sau lưng vang lên tiếng hô giết kinh thiên động địa, tu sĩ Đại Sở đã bài binh bố trận từ trước, đồng loạt cầm sát kiếm lao ra ngoài.

Trận chiến đẫm máu lại nổ ra.



Trận chiến vô cùng khốc liệt, mạng người như cỏ rác, từng người từng người đuổi theo rồi rơi xuống khỏi hư thiên, hoá thành huyết vụ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



“Lâm sư muội, để ta xuống đi”, nhìn bầu trời nhuốm máu sau lưng, Diệp Thành lên tiếng. Giọng hắn khô khốc, hắn muốn phá phong ấn của Lâm Thi Hoạ nhưng không thành công.



Diệp Thành chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như bây giờ, đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình, nhìn các tướng sĩ xông lên phía trước mà hắn lại chỉ có thể là người được bảo vệ phía sau, tâm trạng này khiến cho người trước nay luôn xông lên phía trước là hắn cảm thấy chua xót.



“Thứ lỗi cho muội không thể phụng lệnh”, Lâm Thi Hoạ hít sâu một hơi, nếu là trước đây cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vì sự an toàn của Diệp Thành, cô đã hạ quyết tâm kiên quyết đến cùng.



Ngày nay, cô đã không còn là cô bé mặc cho người khác bắt nạt năm xưa nữa.



Sư phụ cô là Thái Hư Cổ Long, trong người cô mang huyết mạch Cổ tộc, mấy năm nay tuy cô không trở nên mạnh mẽ được như Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nhưng trong thế hệ Huyền Tự thì đạo hạnh của cô cũng thuộc nhóm có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trải qua mấy trận chiến, cô cũng đã được chiến tranh gột rửa, trong mắt không chỉ có sự dịu dàng của một nữ tử mà còn có sát khí của một nữ tướng.



 
Chương 2481: “Chúng ta sẽ thắng”


Thật sự nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh, thật sự nhìn thấy từng người thân thuộc ngã xuống trước mắt mình, cô giết kẻ thù nhưng đồng thời trong lòng cũng vừa khóc vừa sợ, sợ Diệp Thành mà mình quan tâm một ngày nào đó cũng sẽ như họ, hoá thành vũng máu trước mắt mình.



Lâm Thi Hoạ không giải trừ phong ấn, Diệp Thành cũng không cố gắng phá giải nữa, vì hắn biết lúc này mình nói gì cũng đều vô ích.



Thanh loan hí lên, vụt qua bầu trời nhanh như tia chớp.

Advertisement



Trước, sau, trái, phải đều có người bảo vệ Diệp Thành, nhưng chỉ có một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên. Đại chiến nguy cấp, họ không phân được nhiều người để hộ tống hắn, đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.



“Sư huynh, chúng ta sẽ lại được thấy mặt trời chiếu rọi mặt đất chứ?”, sự im lặng suốt chặng đường cuối cùng cũng bị Lâm Thi Hoạ phá vỡ.



“Ừ”, Diệp Thành không hề nghĩ ngợi đã nói luôn, nhưng câu trả lời này không có chút tự tin nào.



Ngay cả Thánh chủ Thiên Đình là hắn cũng cảm thấy con đường phía trước rất mịt mờ, hắn đã được thấy sự cường đại của Thiên Ma, dù là binh lực hay đội hình cao thủ thì Thiên Ma đều gấp mười lần so với tu sĩ Đại Sở.



Trận chiến này sẽ còn kéo dài, không biết liệu Đại Sở có cầm cự được hay không, chứ đừng nói đến việc quay lại Bắc Chấn Thương Nguyên phá huỷ ma trụ.



Diệp Thành không nhìn thấy hy vọng, có lẽ vùng đất tối mịt này sẽ khó được thấy mặt trời rạng rỡ, núi sông hùng vĩ ở đây sẽ bị gót sắt của Thiên Ma từng chút từng chút nhấn chìm, cho đến khi trở thành địa ngục Cửu U.



Ưm…!



Khi Diệp Thành đang thẫn thờ thì chợt có đôi môi đỏ mọng, mềm mại đặt lên môi hắn.



Diệp Thành lập tức sững sờ tại chỗ.



Người hôn hắn đương nhiên là Lâm Thi Hoạ, đôi môi mềm đỏ mọng đó đương nhiên cũng là của Lâm Thi Hoạ.



Bốn mắt nhìn nhau, mắt Lâm Thi Hoạ đẹp như nước, trong veo, mang theo nét dịu dàng của nữ tử.




Thời gian như ngừng trôi.



Vài giây sau, Lâm Thi Hoạ mới vô thức dời đôi môi, nhẹ nhàng lùi lại một bước, đôi mắt đẹp rũ xuống, gò má ửng hồng, thậm chí chính cô cũng không biết tại sao mình lại to gan đến vậy.



Có lẽ cô không nhìn thấy hy vọng nữa, trận đại chiến này, cô và Diệp Thành có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, chính vì vậy cô mới bộc lộ tình yêu giấu kín trong lòng, cô không muốn để lại nuối tiếc, một nụ hôn nói lên tất cả, thể hiện tình yêu của Lâm Thi Hoạ với Diệp Thành.



“Sư huynh, thứ… thứ lỗi cho Thi Hoạ mạo phạm”, Lâm Thi Hoạ cúi đầu, khẽ cắn môi như đứa trẻ phạm sai lầm.



“Chúng ta sẽ thắng”, Diệp Thành cười mệt mỏi, lúc này mới hiểu tâm ý của Lâm Thi Hoạ, dường như hắn cũng đã nhìn thấu tâm tư trong lòng cô, con người khi rơi vào đường cùng mới có thể bộc lộ tình cảm chân thành nhất trong lòng.



“Sẽ thắng”, trong mắt Lâm Thi Hoạ chan chứa nước mắt, sau khi trải qua chiến tranh mới biết hoà bình đáng quý nhường nào. Cô vẫn giống hầu hết các nữ tử khác, có tâm hồn thiếu nữ, hy vọng thiên hạ thái bình, được ở bên người mình yêu đến lúc đầu bạc răng long.











 
Chương 2482: Đuổi theo!  


Keng!



Lâm Thi Hoạ lập tức tế ra sát kiếm, cao thủ của Thiên Đình cũng đồng loạt gọi binh khí bản mệnh ra, bảo vệ Diệp Thành ở giữa.



Diệp Thành cũng hơi nheo mắt, dù hiện tại hắn đang trong trạng thái yếu, dù Lục Đạo Tiên Luân Nhãn bị phong ấn nhưng nhãn giới của hắn vẫn còn, có thể trong nháy mắt nhìn ra sát khí lạnh băng ẩn trong khoảng hư thiên phía trước.



Advertisement

Ù!



Dưới sự chú ý của mọi người, mặt đất rung chuyển.



Sau đó một cánh cổng đá cổ xưa nhô lên từ mặt đất, trên đó được khắc đầy ma văn, lấp lánh ma quang cổ xưa.



Phá huỷ nó!



Diệp Thành lập tức nghiêm giọng hô lên, giọng điệu còn hơi vội vã.



Hắn còn chưa dứt lời, một lão bối mặc áo bào đen trong đoàn đã đứng ra, ngự động binh khí bản mệnh của mình, cánh cổng đá cổ xưa còn chưa hoàn toàn nhô hết khỏi mặt đất đã sập xuống.



“Lệnh cho tu sĩ Đại Sở, toàn quân rút lui”, Diệp Thành lại lên tiếng, sắc mặt khó coi tột cùng.

Lão bối áo đen không dám trái lệnh, lập tức giơ cao sát kiếm trong tay, miệng niệm chú, một đạo cực quang chói mắt phóng lên trời.



“Sư huynh, cánh cổng đá lúc trước là…”, thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Thành, Lâm Thi Hoạ ngập ngừng hỏi.



“Truyền tống vực môn”.



“Đó… Đó chính là truyền tống vực môn sao?”, mọi người đều bị sốc, đây là lần đầu tiên họ thấy truyền tống vực môn, nếu đã là truyền tống vực môn thì họ biết tại sao Diệp Thành lại hạ lệnh cho toàn quân tu sĩ Đại Sở rút lui rồi.



Tình cờ là họ gặp được truyền tống vực môn này, có trời mới biết những nơi bí mật khác còn bao nhiêu truyền tống vực môn như này nữa, không lâu nữa phía sau tu sĩ Đại Sở chắc chắn sẽ có một đội quân Thiên Ma cực kỳ đông đảo.



Vì vậy việc làm của Diệp Thành rất đúng đắn.




Bây giờ tu sĩ Đại Sở vẫn chưa bị bao vây, còn có thể xoay chuyển, tu sĩ Đại Sở vẫn còn cơ hội thoát được, nếu để âm mưu của Thiên Ma thành công thì tu sĩ Đại Sở đang ở Bắc Sở có thể sẽ bị xoá sổ bất cứ lúc nào.



Rút!



Thái Hư Cổ Long nhận được truyền âm chợt hét lớn.



Ngay tức khắc, tu sĩ Đại Sở đồng loạt rút lui, những người thông minh một chút đều đã nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, nếu tiếp tục chiến đấu, không bao lâu nữa toàn bộ tu sĩ Đại Sở sẽ bị bao vây.



Đuổi theo!



Thấy tu sĩ Đại Sở rút lui, Thiên Ma tướng đồng loạt giơ sát kiếm chỉ về phía họ.



Đại quân Thiên Ma lập tức đuổi theo, khí thế áp đảo, không cho tu sĩ Đại Sở thời gian phản ứng.



Cùng lúc đó, tại trụ sở của Thiên Đình ở Nam Sở, Hồng Trần Tuyết đang nhìn Thái Cổ Tinh Thiên với vẻ mặt tái nhợt.



Từ đây bà có thể thấy rõ Bắc Sở hiện đang có bao nhiêu đại quân Thiên Ma, số lượng đó không chỉ gấp mười lần tu sĩ Đại Sở.

Không chỉ vậy, phía sau tu sĩ Đại Sở còn có rất nhiều nơi xuất hiện Thiên Ma binh không hề báo trước, lúc này chúng đang tập trung với số lượng cực kỳ đông đảo, có thể chặn được tu sĩ Đại Sở ở lại Bắc Sở.



 
Chương 2483: Ai ngăn cản, hắn ư?  


“Người vẫn chưa phái thêm quân cứu viện đi ạ?”, phía sau, Tịch Nhan hoảng loạn nhìn Hồng Trần Tuyết, giờ đây cô đã mặc lên mình chiến y, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, khoác lên mình chiến y, hiện giờ cô đã là một nữ tướng quân vô song.



“Không ai được phép ra khỏi Nam Sở”, Hồng Trần Tuyết lãnh đạm: “Kẻ nào trái lệnh, chém”.



“Người…”

Advertisement



“Con nghĩ tu sĩ Đại Sở liều mình ngăn chặn Thiên Ma là vì điều gì?”, Hồng Trần Tuyết thẳng thừng ngắt lời Tịch Nhan, giọng điệu mạnh mẽ: “Họ đang tranh thủ thời gian cho chúng ta, tường thành của Nam Sở sẽ là lá chắn có lợi nhất cho Đại Sở phản công sau này. Truyện lệnh xuống, toàn quân tu sĩ Nam Sở chuẩn bị chiến đấu, tiếp tục tăng cường củng cố tường thành”.



“Con mặc kệ”, Tịch Nhan hít sâu một hơi, bay ra khỏi đại điện như một đạo thần quang.



“Đưa con bé về”, Hồng Trần Tuyết trầm giọng ra lệnh.



“Rõ”, Phong Tế gật đầu rồi cũng bay nhanh ra khỏi đại điện như một tia thần mang, đuổi theo Tịch Nhan.



Sau khi Phong Tế đi, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay siết chặt trắng bệch, bà vẫn lo lắng quan sát Thái Cổ Tinh Thiên.



Khi Diệp Thành đi đã giao Nam Sở cho bà, đương nhiên bà phải làm tốt sứ mệnh của mình. Hồng Trần đã chết, bà tuyệt vọng chán nản, không còn nóng nảy hấp tấp như trước nữa, thân là Thánh chủ Nhân Hoàng, bà hiểu hơn ai hết hiện tại Đại Sở đang nguy hiểm nhường nào, càng là lúc nguy cấp thì càng phải bình tĩnh.

Dù bà rất muốn hạ lệnh cứu viện, nhưng sự tàn khốc của chiến tranh buộc bà phải bảo vệ Nam Sở an toàn, chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt hơn.



Phía trên hư thiên mờ tối, thanh loan khổng lồ lần nữa dừng lại, đôi mắt phượng sắc bén dè chừng nhìn hư thiên đối diện.



Ở đó có ba người chặn đường họ, một người cầm chiến mác, một người cầm chiến rìu, một người cầm ma đao, họ đều mặc áo giáp lạnh băng, ở Thiên Ma Vực ai cũng ở cấp bậc Chuẩn Đế.







Ba ma tướng!


Vẻ mặt Diệp Thành vô cùng nặng nề, thầm nhẩm tính sức chiến đấu của hai bên.



Lão bối mặc áo bào đen bên cạnh hắn là trưởng lão phân điện thứ nhất của Thiên Đình, tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, có thể miễn cưỡng chặn được một ma tướng, tuy Lâm Thi Hoạ không phải cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng hợp lực với thanh loan cũng có thể miễn cưỡng giữ chân một ma tướng.



Nhưng ma tướng thứ ba thì sao? Ai ngăn cản, hắn ư?



Rất rõ ràng điều này không thực tế, trạng thái hiện tại của hắn có lẽ còn không đỡ nổi một chiêu trong tay ma tướng, còn hơn mười người đi cùng còn lại thì đều ở cảnh giới Không Minh, còn chẳng đỡ nổi một chưởng của ma tướng.



“Sư tôn, đồ nhi bất đắc dĩ, phải mạo phạm vong linh rồi”, khi Diệp Thành đang nghiêm mặt thì Lâm Thi Hoạ bên cạnh đã hít sâu một hơi.



Cô chắp hai tay lại, nhanh chóng tạo ấn quyết, miệng đọc chú văn cổ mà Diệp Thành nghe không hiểu, dường như đang thi triển một loại thần thông cực kỳ cường đại nên mái tóc dài mềm mại của cô dần biến thành màu trắng như tuyết.



Diệp Thành cau mày, tuy không biết Lâm Thi Hoạ tạo ấn quyết gì nhưng chắc chắn là một loại thông linh triệu hồi cực kỳ bá đạo.











 
Chương 2484: “Tiền bối, đây là Đại Sở”


“Thanh loan kia thuộc về ta”, ma tướng cầm ma đao cười tươi để lộ hai hàm răng trắng loá, nụ cười rất dữ tợn.



Hả?



Đang nói, ba người chợt cau mày, hơi nheo mắt nhìn khoảng hư thiên phía Diệp Thành đang đứng.



Advertisement

Mặt đất nơi đó rung chuyển, một quan tài đá cổ từ từ nhô lên khỏi mặt đất, có lẽ đã từ rất lâu rồi nên trên quan tài phủ đầy bụi, từng đợt khí tức cổ tràn ra.



Thông linh thuật?



Ba ma tướng nhếch miệng, hứng thú nhìn cỗ quan tài đá đã nhô lên hoàn toàn khỏi mặt đất.



Quan tài?



Ông lão mặc áo bào đen của Thiên Đình và những cao thủ đi cùng của Thiên Đình đều sững sờ, đến Diệp Thành cũng ngạc nhiên, hắn không ngờ Lâm Thi Hoạ lại thông linh ra quan tài đá.



Mở!



Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Lâm Thi Hoạ đã mở miệng, khẽ nói ra một chữ.

Ù!



Quan tài đá rung lên, lớp bụi phía trên bay đi, nắp quan tài rơi xuống.



Tiếp đó, một bàn chân bước ra khỏi quan tài, có lẽ là thân thể quá nặng nên khi bàn chân chạm đất, mặt đất rung lên, khi bàn chân còn lại bước ra cũng vậy, mặt đất rung chuyển kịch liệt.



Rầm!



Đến lúc này quan tài mới nổ tung, một người mặc áo bào màu vàng tím xuất hiện trước mặt mọi người.



Diệp Thành ngẩng đầu lên, nhìn từ góc của hắn, bóng lưng người đó uy nghiêm thẳng tắp, tựa như bức tượng đài không bao giờ sụp đổ, toàn thân toát lên khí tức thăng trầm, thậm chí mái tóc đen tung bay cũng nhuốm bụi trần năm tháng bể dâu.




Lúc này Diệp Thành mới thật sự hiểu câu nói đó của Lâm Thi Hoạ.



Đúng là Lâm Thi Hoạ thi triển thông linh thuật, hơn nữa còn thông linh với người đã qua đời từ lâu, quả thật cô đã mạo phạm vong linh.



Khí tức mạnh quá!



Các cao thủ đi cùng của Thiên Đình hít sâu một hơi, nhìn người được thông linh bước ra với vẻ dè chừng, với định lực của Diệp Thành cũng không khỏi nheo mắt, bởi vì người đó quả thực rất cường đại.



“Đây là đâu?”, người mặc áo bào vàng tím mở miệng, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt hoang mang.



“Tiền bối, đây là Đại Sở”, Lâm Thi Hoạ hít sâu một hơi.



“Đại Sở?”, người đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn đất trời tối mịt với ánh mắt không thể tin được, cả thế giới đều bị bao phủ bởi mây mù hỗn độn, không có một tia sáng, như địa ngục Cửu U.



“Sao Đại Sở lại trở nên thế này?”, giọng người ấy vẫn khàn khàn: “Còn ta nữa, không phải ta đã chết rồi sao?”



“Vãn bối thực sự bất đắc dĩ nên mới thông linh tới minh giới, mong tiền bối thứ lỗi”, Lâm Thi Hoạ ở phía sau quỳ một chân xuống.

“Thông linh?”, người mặc áo bào tím vàng cứng ngắc quay người lại nhìn Lâm Thi Hoạ, giọng điệu uy nghiêm không gì sánh được, mang theo ý lạnh như băng, điều này thực sự đã mạo phạm đến vong linh của ông ta.



 
Chương 2485: “Các người nói xong chưa?”


“Ông…”, nhìn thấy tôn dung người đó, cao thủ Thiên Đình đi theo đều ngây người, dường như đã từng thấy người này.



“Đây…”, không chỉ họ sửng sốt mà Diệp Thành cũng giật mình.



Advertisement





Nhìn người kia, Diệp Thành chợt hoang mang, hắn tưởng rằng mình đang nhìn nhầm, chỉ vì khuôn mặt đó khiến hắn nhớ về Pháp Luân Vương.



Diệp Thành không dám tin người mà Lâm Thi Hoạ thông linh từ U Minh lại là Pháp Luân Vương đã chết.



Trong chốc lát, từng cảnh tượng trước kia ùa về, Pháp Luân Vương cái thế chết trong biển sấm sét bi đát thế nào, bóng hình bất khuất đó so với Pháp Luân Vương hiện tại như trùng khớp đến mức hoàn mĩ.



Pháp Luân Vương với đôi mắt xa xăm hiện lên hàn quang lạnh giá khiến Lâm Thi Hoạ nhìn mà thần sắc tái nhợt.



Cuối cùng ông ta cũng mở mắt nhìn những kẻ mạnh tuỳ tùng của Thiên Đình sau đó mới nhìn sang Diệp Thành toàn thân đẫm máu.

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu điềm tĩnh nhưng lại chắp tay hành lễ với Pháp Luân Vương.



“Diệp Thành”, giọng Pháp Luân Vương khản đặc, ông ta cười có phần bi đát, có oán hận, có phẫn nộ, có tán thưởng, có kinh ngạc, đây là chính là lần tương ngộ cách cả một đời khiến nụ cười của ông ta mang theo vẻ mỏi mệt và bể dâu.



“Sao Đại Sở lại thành ra thế này?”, Pháp Luân Vương không nghĩ nhiều về chuyện trước kia nữa, đôi mắt già nua của ông ta nhìn Diệp Thành.



“Thiên ma ngoại vực xâm phạm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “hậu duệ của các hoàng đế, liệt đại chư vương, Thiên Đình của Đại Sở, tất cả đều đã liên hợp cùng đối kháng”.



“Hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương liên hợp với nhau sao?”, Pháp Luân Vương thẫn thờ trong giây lát: “Thiên Đình của Đại Sở là thế lực thế nào mà lại cùng kề vai tác chiến với hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chưa vương?”




“Thiên Đình thống nhất Đại Sở rồi, Diệp Thành chính là Thánh Chủ của Thiên Đình”, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình thay Diệp Thành đáp lời.



“Đại Sở thống nhất rồi?”, Pháp Luân Vương ngỡ ngàng, ông ta bất giác nhìn sang Diệp Thành, ánh mắt đó mang theo bao ý tứ: “Xem ra sau khi bổn vương rời xa cõi đời này đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi”.



“Các người nói xong chưa?”, phía sau, ba tên ma tướng khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Thành và Pháp Luân Vương với ánh mắt giễu cợt mang thoe u quang.



Pháp Luân Vương không nói gì, ông ta quay người lại, đôi mắt vẩn đục nhìn ba tên ma tướng.



Với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra ba tên ma tướng này bất phàm thế nào, ba tên này không phải có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà bị áp chế tu vi.



Rầm!



Một tiếng động mạnh vang vọng khắp thương không, bầu hư thiên phía ba tên ma tướng kia cuồn cuộn mây và sương đen, kéo theo vô số ma binh đến choán lập cả mặt đất và bầu trời. Vùng biển đen sục sôi nuốt chửng từng tấc sơn hà.

“Tiểu nha đầu giải cấm chế linh hồn của ta”, Pháp Luân Vương lên tiếng, giọng nói không còn lạnh lùng như trước nữa.



 
Chương 2486: Càn khôn trì, hiện!  


Lâm Thi Hoạ ngập ngừng một lát nhưng vẫn dùng một tay kết ấn giải cấm chế bên trong cơ thể của Pháp Luân Vương.



Cấm chế linh hồn vừa được giải, một luồng ánh sáng hữu hình chiếu từ phần đỉnh đầu của Pháp Luân Vương lên trên trời, xuyên tận thiên tiêu khiến thiên địa cũng phải rung chuyển về uy lực khủng khiếp này, vị vương cái thế lại lần nữa xuất hiện với thần uy cái thế.



Advertisement

Đây!



Ba vị ma tướng mặt mày tái nhợt lần lượt gằn lên.



Đột nhiên, Thiên ma binh rợp trời sát phạt đến, bức màn đen che trời khiến thiên địa tối tăm đi trong chốc lát.



Các người coi Đại Sở của ta không có ai tồn tại sao?



Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta dùng một tay kết ấn quyết, hư thiên lập tức nứt lìa, vô số minh quang xuyên từ trên trời xuống còn ông ta đứng sừng sững giữa đại địa, nếu nhìn kĩ thì chính là từng lão nhân cổ quái với hình dạng dị thường xếp thành từng đội ngũ chỉnh tề, số lượng khổng lồ, cho dù là Diệp Thành nhìn thì cũng không khỏi rợn người.



“Thông thông linh?”, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình kinh ngạc.


“Âm minh khôi tướng”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Lâm Thi Hoạ: “Người được thông linh ra cũng có thể thi triển thông linh thuật?”



“Trên lí thuyết là không thể”, Lâm Thi Hoạ khẽ mỉm cười: “Tiền bối ấy có huyết mạch cổ tộc nên có thể thi triển bí thuật thông linh”.



“Muội có thể thông linh ra Pháp Luân Vương khiến ta rất bất ngờ”.



“Đây chính là bí pháp cấm kị mà sư tôn truyền cho con”, Lâm Thi Hoạ mỉm cười: “trước khia trong trận chiến với Chính Dương Tông sư phụ đã thu thập được máu của Pháp Luân Vương, thông qua máu của ông ấy mới có thể thi triển được thông linh, hiện giờ cũng chỉ vì vào tình huống bất đắc dĩ muội mới dùng đến, nếu không thì cũng không dám mạo phạp tới vong linh người chết”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thầm nhủ thần thông của Thái Hư Cổ Long quả nhiên mạnh mẽ vô song.



Rầm! Đoàng!



Khi cả hai người nói chuyện thì đại quân Âm Minh khôi tướng đã giao tranh với đại quân Thiên Ma.



Đại trận vô cùng khốc liệt, từng đám người hoá thành tàn tro, khôi tướng mạnh mẽ trước kia trong mắt Thiên Ma rõ ràng chẳng đáng để quan tâm, cũng vì số lượng đông đảo nên mới có thể trấn áp đại quân Thiên Ma.



Càn khôn trì, hiện!



Pháp Luân Vương không tham chiến, ông ta lại lần nữa bấm quyết, triệu gọi một bể linh trì từ thiên ngoại.











 
Chương 2487: Ngông cuồng!  


Còn không vào trong?



Pháp Luân Vương liếc nhìn Diệp Thành đang chăm chú quan sát càn khôn trì.



Advertisement

Diệp Thành thẫn thờ giây lát, hắn hiểu ra ngụ ý của Pháp Luân Vương, thần trì được gọi ra từ dị vực kia có thể dùng để trị thương.



Đương nhiên Diệp Thành cũng không từ chối, Đại Sở hiện giờ cần hắn nhanh chóng hồi phục trạng thái đỉnh phong.



Ngay sau đó, hắn bước một chân vào càn khôn trì, nước của càn khôn trì cũng dậy sóng, chân nguyên tinh tuý bên trong càn khôn trì dần thấm vào trong cơ thể Diệp Thành thông qua từng lỗ chân lông, bù đắp cho thánh thể của hắn.



Vẻ mặt Diệp Thành trang nghiêm như một lão tăng đang ngồi thiền, hắn thi triển thôn thiên ma công, cố gắng hấp thu tinh hoa trong thần trì.



Ở một bên, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình đi theo tuỳ tùng tế gọi ra sát kiếm bảo vệ thần trì, tránh biến cố đột nhiên xuất hiện.



Phía này, Pháp Luân Vương và Lâm Thi Hoạ đứng song song lặng lẽ nhìn âm minh khôi tướng và đại quân Thiên Ma đang huyết chiến.



Không biết vì sao khoé miệng Lâm Thi Hoạ lại liên tiếp có máu trào ra, từng dòng máu nối tiếp nhau chảy mãi không dừng khiến khí tức của cô yếu đi trông thấy, đôi mắt cũng theo đó mà ảm đạm hơn.


“Đáng không?”, Pháp Luân Vương nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng như thể ông ta biết được vì sao Lâm Thi Hoạ lại như vậy.



“Có thể cứu được mạng huynh ấy thì có nghĩa là cứu được thêm nhiều mạng người, vì sao không đáng?”, Lâm Thi Hoạ khẽ mỉm cười, cô cười mỏi mệt, “chỉ mong có thể thêm chút thời gian cho tiền bối để cứu thêm được nhiều người hơn”.



Pháp Luân Vương không nói nữa, ông ta chợt cau mày.



Không biết mất bao lâu Pháp Luân Vương lại lần nữa kết ấn quyết triệu gọi ra nhiều âm minh khôi tướng hơn để trợ chiến, vì lại có thêm đại quân thiên ma sát phạt tới từ một phương nên trận thế mở rộng hơn khiến Pháp Luân Vương không khỏi kiêng dè.



Lần này ông ta không chỉ thông linh âm minh khôi tướng mà còn triệu gọi ra Âm Minh Tử Tướng tàn lưu năm xưa, đến cả tị tổ tam tông, trưởng lão tam tông và rất nhiều tu sĩ mạnh cổ xưa cũng lần lượt được được triệu gọi ra.


Rầm!



Sau tiếng động dữ dội, Diệp Thành bay ra khỏi càn khôn trì, hắn cứ thế nuốt trọn tinh hoa tàn lưu trong càn khôn trì.



Hắn còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng ít nhất thì đã có thể khôi phục được bảy, tám phần sức chiến đấu, so với trạng thái yếu ớt trước kia thì hắn có khả năng tự bảo vệ bản thân hơn, vết thương của hắn quá nặng, cho dù là càn khôn trì thì cũng không thể hoàn toàn trị thương.



Diệp Thành đi tới, hắn đứng về phía Pháp Luân Vương cười nói: “Không ngờ Diệp Thành lại kề vai tác chiến với Pháp Luân Vương”.



“Ngươi nên cảm tạ Thiên Ma mới đúng”, Pháp Luân Vương nói giọng dứt khoát, sải bước gia nhập vào trận đại chiến. Ông ta tung ra một chưởng quét bằng cả đám, đoạt lại chiến mâu màu đen rồi cứ thế sát phạt về phía ba tên ma tướng của Thiên Ma.



Ngông cuồng!



Ba tên Thiên Ma Tướng hắng giọng lạnh lùng, liên thủ tấn công.



Sức chiến đấu của Pháp Luân Vương mạnh mẽ, ông ta đâm ra một mâu khiến ma tướng đang cầm chiến rìu máu me nhơ nhuốc và bay đi.



Thấy vậy, Diệp Thành cũng cầm thần đao huyết linh sát phạt vào, hắn vung đao dẹp bằng cả đám, sau đó sát phạt tới phía trước Pháp Luân Vương, một đao suýt chút nữa đã có thể khiến ma tướng cầm chiến mâu bỏ mạng, tiếp đó là một chưởng khiến tên ma tướng cầm ma đao phải lùi về sau.

Ông lão mặc hắc bào phía Thiên Đình cũng sát phạt tới, ông ta không thể địch lại được ma tướng nhưng đối phó với ma binh thì ông ta dư sức.



 
Chương 2488: Lên đường bình an!  


Sau một tiếng hí, thanh loan cùng Lâm Thi Hoạ xông vào trận chiến, đôi cánh nó dang rộng quét ra hoả diệm sấm sét khiến từng đám thiên ma binh hoá thành làn khói.



Phụt!



Sau làn máu bắn vọt, Pháp Luân Vương cái thế dùng một mâu đâm xuyên ngực tên ma tướng kia, đến cả binh khí bản mệnh của hắn cũng tiêu tan.



Advertisement

“Ngươi nên tiễn cô nhóc một đoạn”, Pháp Luân Vương tấn công về phía tên ma tướng đang cầm ma đao, trong lúc này còn không quên liếc nhìn Diệp Thành vừa trảm diệt một tên ma tướng, “cô nhóc đó và ta đã thống nhất thoả thuận không bao giờ thay đổi”.



Nghe vậy, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương thì chợt cau mày, hắn nhìn về một hướng trong hư thiên, ánh mắt dừng lại phía thanh loan, nói chính xác là dừng lại ở Lâm Thi Hoạ trên người thanh loan.



Lâm Thi Hoạ ngả người trên đó, thần quang toàn thân tối tăm, cả cơ thể đều bị một lớp tử khí bao quanh.



Diệp Thành thấy vậy thì lập tức bước vào hư thiên, đáp trên thân thanh loan.



Thi Hoạ!



Diệp Thành nắm chặt bàn tay Thi Hoạ rồi đẩy tinh nguyên vào trong cơ thể cô, lúc này hắn mới nhận ra bàn tay của Lâm Thi Hoạ rất lạnh, binh khí bản mệnh của cô cũng không ngừng tan biến, ngọn lửa linh hồn đang nhanh chóng lụi tàn.



“Sư huynh đừng phí tinh nguyên vô ích”, Lâm Thi Hoạ vẫn dựa vào lòng Diệp Thành, cô khẽ lên tiếng, giọng nói mỏi mệt.


Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn đang điên cuồng đẩy tinh nguyên vào cơ thể cô, đôi mắt hắn đỏ ngầu, nếu không phải Pháp Luân Vương nói thì hắn cũng không biết Lâm Thi Hoạ hiến tế linh hồn, cô đã chuẩn bị đối mặt với cái chết từ trước cho nên mới dám hôn hắn.



“Có thể được chết trong lòng huynh thật là tốt”, Lâm Thi Hoạ vẫn đang mấp máy môi, khuôn mặt tái nhợt, cô vùi đầu vào ngực Diệp Thành, có lẽ đây là lần đầu tiên cô gần hắn như vậy và cũng được định là lần cuối cùng.



Vào thời khắc sinh tử, trong đôi mắt hoang hoải của cô chợt hiện lên cảnh tượng đằng sau ngọn núi ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, trong đêm đen rét buốt, là một bàn tay ấm áp lôi cô lại nhân gian từ địa ngục.



Người đó tên là Diệp Thành, cái tên ấy khắc sâu trong tâm trí cô, cô thề nguyện không bao giờ quên.

Trong tiếng hí của thanh loan mang theo nỗi ai oán, nó vẫn dang rộng đôi cánh quét ra từng lớp hoả diệm và lôi chớp hi vọng có thể giúp linh chủ của mình là Lâm Thi Hoạ giết được nhiều kẻ địch hơn trước khi quay về linh giới.



Trên lưng nó, đôi mắt Lâm Thi Hoạ rưng rưng hơi khép lại, đôi dòng lệ long lanh chảy dài trên gò má.



Cô ra đi thanh thản, trong nụ cười thê lương còn mang theo nét dịu dàng của một nữ tử, cô lặng lẽ nằm trong lòng Diệp Thành, bàn tay tái nhợt bất lực cho tới lúc chết vẫn nắm lấy vạt áo hắn, cho tới chết cũng không muốn buông ra.



Thi Hoạ!



Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn lên tiếng gọi nhưng tiểu sư muội ngoan hiền trong kí ức không còn nở nụ cười với hắn nữa.



Làn huyết phong thổi tới, cơ thể Lâm Thi Hoạ dần hoá thành u u vụ bay vào thiên địa.



Thanh loan vẫn đang thét gào, trong đôi mắt còn thấp thoáng dòng lệ, nó cũng tiêu tán theo. Linh chủ Lâm Thi Hoạ trước khi chết đã giải trừ kế ước với nó, hiện giờ linh chủ chết rồi, nó muốn quay về linh giới.



Lên đường bình an!



Diệp Thành nhìn luồng u hương và khói sương tàn lưu cuối cùng, giọng hắn nghẹn ngào khản đặc.



Haiz!



 
Chương 2489: Hộ pháp cho ta!  


Vị vương vẫn đang chứng kiến cảnh tượng này bất giác thở dài, không biết vì sao khi nhìn Lâm Thi Hoạ tiêu tán ông ta lại có phần cảm khái, xưa kia, ông cũng từng phải chứng kiến cảnh tượng người ấy tiêu tán.



Không biết bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu mùa hoa tàn, dung nhan khuynh thế năm xưa cũng chẳng thể gặp lại nữa.



Advertisement

Giết!



Trong chốc lát, Pháp Luân Vương vung chiến mâu đen tuyền, vị vương cái thế với khí thế thôn tính bát hoang, nơi nào ông ta đi qua thì từng đám Thiên Ma hoá thành tàn tro, ông ta không khác gì tu la trong biển máu.



Ông ta phải chiến, coi như là vì kiếp trước của mình, coi như là câu trả lời đối với vùng đất này. Lâm Thi Hoạ đánh đổi tính mạng để gọi được ông ta ra, đây chính là kì vọng và khát khao của cô bé, vị vương cái thế có thể chết nhưng phải chết cho xứng đáng.



Gừ!



Sau tiếng rồng gầm vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành cũng đứng dậy, chiến long màu vàng kim xoay quanh cơ thể, tàn sát đến mức thiên ma binh không còn thành đội quân, cái chết của Lâm Thi Hoạ, nỗi bi thương của hắn khiến hắn vung thần đao không chút nương tình.



Rắc!



Lúc này, Thái Hư Cổ Long ở cách đó không biết bao nhiêu dặm đột nhiên nghe thấy từng miếng ngọc ghép nứt lìa trong ngực.



Cơ thể Thái Hư Cổ Long run lên, nước mắt tuôn trào, đó là ngọc ghép linh hồn của Lâm Thi Hoạ, nó nứt rồi có nghĩa là Lâm Thi Hoạ đã chết, đồ đệ duy nhất trong kiếp này của hắn chết rồi!



Rầm! Đoàng!



Bầu hư thiên ở phía trước sụp đổ, thiên ma binh rợp trời như làn sóng dội tới.



Đúng như Diệp Thành đoán, Thiên Ma tăng thêm quân tấn công tứ phía trước và sau, chúng muốn tiêu diệt tu sĩ của Đại Sở nhanh chóng. Tu sĩ của Đại Sở muốn quay về Nam Sở thì không thể không xông lên công phá vòng vây của chúng.



Giết!



Thái Hư Cổ Long tay cầm chặt long kiếm Thái Hư, hắn như kẻ điên điên cuồng vung kiếm tạo ra một con đường máu, đây là chiến tranh, tàn khốc vô cùng, phải chứng kiến từng người thân ngã xuống mà không có nổi thời gian để tỏ lòng tiếc thương.



Vút!



Tử Huyên cũng vung thần đao, cô cùng với Đao Hoàng, Âu Dương Vương, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang hợp lực, bọn họ giống như một cây thần đao cái thế cứ thế đâm vào tim của đại quân Thiên Ma và dẫn đường cho tu sĩ của Đại Sở rút lui.



Phía sau, liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế vì để chặn hậu cho tu sĩ của Đại Sở mà ngăn chặn địa quân Thiên Ma tấn công từ phía sau.



Giết!



Phía này, Diệp Thành và Pháp Luân Vương đứng quay lưng vào nhau, cả hai vẫn đang dốc sức chống lại đại quân Thiên Ma binh.



Đại địch năm xưa hiện giờ như đồng đội cùng kề vai sát cánh trên chiến trường nên yên tâm quay lưng lại với phía đối phương khiến người ta không khỏi cảm khái.











 
Chương 2490: Trong cỗ quan tài thứ năm là một nữ tử.  


Diệp Thành hiểu ý, hắn vung đao chém chết một tên ma tướng sau đó bay lên trời, tay càm huyết linh thần đao bảo vệ hai bên trái phải.



Giết cho ta!



Một tên ma tướng thấy thế thì lập tức vung đao, hắn chỉ về phía hư thiên giữa Diệp Thành và Pháp Luân Vương.

Advertisement



Tiếp đó, Thiên Ma binh giống như từng đợt lũ cuốn xông đến, hư thiên tuyệt sát trận cũng ngắm chuẩn và một hướng trong hư thiên, chúng muốn tiêu diệt Diệp Thành và Pháp Luân Vương.



Ngoại đạo pháp tướng, mở!



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn điều khiển hỗn độn thế giới, Hỗn Độn Thần Đỉnh, huyết linh thần đao, Cửu Châu Thần Đồ, ngưng tụ thành lớp bảo vệ khổng lồ bảo vệ xung quanh mình và Pháp Luân Vương.



Thế nhưng sau khi hắn dốc toàn lực ngưng tụ ra lớp phòng ngự thì giây phút sau đó, hư thiên sát trận lại bị thiên Ma đâm xuyên, phải là phòng ngự của Diệp Thành không đủ mạnh mà vì Thiên Ma binh tấn công quá đông và hung hãn, không phải dùng sức một người có thể địch lại được.



Tấn công tiếp!



Tên ma tướng kia tiếp tục gằn giọng, khuôn mặt hung tợn.



Lần này, sát trận hư thiên tứ phía lần lượt ngắm chuẩn vào hư thiên ở phía này.


Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, mở ra thái hư long cấm, tăng thêm cả hàng trăm loại trận pháp phòng ngự.



Vù! Vù!



Hư thiên rung chuyển, hàng trăm thần mang cái thế của sát trận trong hư thiên cùng đánh tới, trận pháp phòng ngự của Diệp Thành lập tức vỡ tan, cho dù là Diệp Thành thì một nửa thánh thể cũng nứt lìa, hình thái vô cùng thảm hại.



Mở!



Chỉ nghe thấy tiếng Pháp Luân Vương gằn lên, đại địa trong chốc lát nứt ra.



Tiếp đó, chín cỗ quan tài cổ xưa bay từ khỏi mặt đất lên, ông ta cũng dùng tới cấm thuật thông linh minh giới.




Bịch!



Cỗ quan tài đầu tiên vỡ tan, một người đàn ông cường tráng tay cầm cây gậy bằng xương cốt bước ra, cơ bắp toàn thân như giao long khắc hoạ toàn những đường vân cổ xưa, có lôi chớp bao quanh, chỉ khi cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định mới có lôi chớp như vậy.



Tiếp đó, cỗ quan tài thứ hai nổ tung, người bước ra khỏi quan tài là một thanh niên mặc chiến giáp vàng kim.



Trong cỗ quan tài thứ ba là một lão già đầu tóc bạc phơ, trang phục thời xưa, không biết từ thời đại nào.







Trong cỗ quan tài thứ tư là một người đàn ông trung tuổi tay cầm chiến thương, bóng lưng vững chãi như ngọn núi, đứng sừng sững không gục ngã.



Trong cỗ quan tài thứ năm là một nữ tử.



Trong cỗ quan tài thứ sáu là một người thanh niên với hình dáng giống thư sinh.











 
Chương 2491: Khí thế mạnh mẽ quá.  


Sau khi triệu gọi một loạt những người từ thời xưa này, Pháp Luân Vương phun ra cả miệng máu, khí tức cả cơ thể yếu đi nhiều.



Khí thế mạnh mẽ quá.



Nhìn những người kia, Diệp Thành chớp mắt, hắn không biết Pháp Luân Vương còn có thể triệu gọi ra được một toán người mạnh mẽ thế này, trước kia khi đại chiến với Pháp Luân Vương, nếu như ông ta gọi ra bao nhiêu người thế này thì phía hắn nhất định thảm hại.



Advertisement

Giết!



Pháp Luân Vương cất giọng dứt khoát, ông ta hạ lệnh tấn công với chín người kia.



Tiếp đó, chín người được gọi ra ngoài lần lượt di chuyển sát phạt vào đại quân Thiên Ma.



Phụt! Phụt!



Mặc dù kiếp trước chín người này có tu vi ở cảnh giới Thiên nhưng lại không có sức chiến đấu ở cảnh giới Thiên, có điều cho dù là vậy thì đại quân Thiên Ma kia vẫn liên tục ngã xuống, không ai có thể ngăn lại bước chân bọn họ khiến nhiều tên ma tướng không thể không lùi về sau.



Cụ diện lúc này vì sự xuất hiện của chín người này mà thay đổi, đại quân Thiên Ma mà bị tàn sát thảm hại.



Đi!


Diệp Thành và Pháp Luân Vương lần lượt bước ra khỏi chiến trường nhưng phương hướng của hai người lúc này không phải hướng về Nam Sở mà là về phía Bắc.



Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là chỉ phương hướng cho tu sĩ ở Đại Sở, dẫn đường cho bọn họ rút lui an toàn về Nam Sở.



Rầm! Đoàng! Đoàng!



Trên đường, Diệp Thành liên tục ra tay, chỉ cần nhìn thấy truyền tống vực môn là hắn không do dự ra tay phá huỷ, Thiên Ma binh đã đủ nhiều rồi, nếu để cho truyền tống vực môn tồn tại thì sẽ kéo tới nhiều Thiên Ma binh sát phạt tới hơn.



Có điều, vì Thiên Ma tàn sát bừa bãi nên những tán tu ẩn thế của Đại Sở cũng bị ép ra ngoài.

Nhìn vào hư thiên, đó là từng bóng hình rợp trời, người nào người nấy đều có sức chiến đấu thông thiên, tất cả đều là những nhân vật có tầm cỡ đang ngru say thì bị Thiên Ma thức tỉnh, lúc này tất cả đều đang đại sát về tứ phương.



Nhìn vào thiên địa, cả Bắc Sở chìm trong hỗn loạn.



Đại quân Thiên ma chia làm hai nhánh, một nhánh quân truy sát tu sĩ Đại Sở từ Bắc tới Nam, một nhánh quân chặn đường tu sĩ từ Nam sang bắc, đây là cục diện chiến tranh quy mô lớn còn phía Diệp Thành, Pháp Luân Vương và những tán tu ẩn thế là quy mô nhỏ.



Sự hỗn loạn không chỉ diễn ra ở thế giới tu sĩ Đại sở mà thế giới người phàm cũng lâm vào cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Thiên Ma binh đang tàn sát bừa bãi.



Giết!



Phía Dương Đỉnh Thiên đi trước dẫn đường cho người phàm ở Đại Sở giết chóc điên cuồng, đó là con đường trải đầy máu xương.



Rầm! Đoàng!



Ngọn lửa chiến tranh nhanh chóng lan tới Nam Sở, truyền tống vực môn dị thường của Thiên Ma cũng bay xuống đại địa của Nam Sở.











 
Chương 2492: Tiền bối!  


Có lẽ vì khoảng cách quá xa nên truyền tống vực môn bay xuống Nam Sở cũng chỉ có ba tới năm cái, những Thiên Ma binh được truyền tống tới đây không nhiều như trong tưởng tượng, lại thêm trận thế ở Nam Sở vững mạnh có thể trấn áp tuyệt đối Thiên Ma binh.



Phụt! Phụt!



Advertisement

Trên hư thiên tăm tối của Bắc Sở, Diệp Thành liên tiếp trảm diệt hai tên ma tướng, hắn dừng chân ở một cổ trấn nhuốm máu.



Đây là Thanh Tiên Cổ Trấn, hắn từng tới đây, trong kí ức của hắn, Thanh Tiên Cổ Trấn vô cùng thanh bình, chính là cổ trấn người phàm duy nhất trong giới tu sĩ, nơi này có kì nhân Chu Dịch.



Lúc này, khi lần nữa đặt chân tới đây, Thanh Tiên Cổ Trấn đã nhuốm đỏ máu, cảnh tượng đẫm máu hiện lên khắp nơi nơi, đâu còn khung cảnh yên bình như trước.



Tiền bối!



Vẫn là dưới gốc cây cổ thụ đó, Diệp Thành tìm tháy Chu Dịch đang ngã dưới nền đất.



Chu Dịch với tài năng xem quẻ nghịch thiên, nhưng lại không hề có chút tu vi, càng không có sức chiến đấu, một tên Thiên Ma bình thường cũng có thể lấy mạng ông, cũng chính vì vậy mà ông mới không thể thoát khỏi vận mệnh.



Chu Dịch đã lìa đời nhưng khí tức vẫn chưa tắt hẳn, đó là một loại bí thuật kéo dài sinh mệnh vô cùng kì diệu.


“Bảo vệ Đại Sở chính là bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh”, Chu Dịch nhìn Diệp Thành qua đôi mắt vẩn đục, ông ta cười hiền từ, bàn tay run rẩy lấy ra một tấm mai rùa từ trong ngực nhét vào người Diệp Thành, giọng nói khản đặc.



“Vãn bối nhất định làm tròn sứ mệnh”, Diệp Thành nắm chặt tay Chu Dịch, hắn đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông nhưng vẫn không cứu vãn được sinh mệnh ông.



Chu Dịch đã hoá về với cát bụi, chỉ còn lại chiếc mai rùa cổ xưa trong tay Diệp Thành, đó là nỗi niềm nặng nề khôn tả.







Rầm! Bịch!


Giữa đất trời ảm đạm, tiếng nổ ầm vang liên tục vang lên.



Nhìn vào thiên địa là những bóng người choán ngợp đang đại chiến.



Diệp Thành đã bay ra khỏi Thanh Tiên Cổ Trấn, tay hắn vẫn cầm tấm mai rùa cổ xưa mà Chu Dịch đưa cho trước khi rời xa cõi đời.



Phía trước là từng đám Thiên Ma binh đen kịt đang đại chiến kinh thiên động địa với tu sĩ của Đại Sở.



Diệp Thành sát phạt vào trong, đánh tan cả đám, một đao bá đạo vô song lập tức chém chết một tên mà tướng của Thiên Ma vực.



Lúc này Diệp Thành mới nhận ra những người đang đại chiến với đại quân Thiên Ma cũng chỉ có người của phân điện thứ chín của Thiên Đình mà không hề có những người của phân điện khác cũng như tam tông hay hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương.



“Chuyện gì thế này”, Diệp Thành sát phạt tới trước phân điện thứ chín, hắn cau mày nhìn điện chủ của chín phân điện.



“Thiên Ma sát phạt từ trước và sau, tu sĩ của Đại Sở đều bị đánh tan”, điện chủ phân điện thứ chín thấy Diệp Thành thì vô cùng kích động nói ra nguyên do, “ta dốc sức chém giết thì mới có thể thoát ra khỏi vòng vây của Thiên Ma, mở ra đường máu”.



“Đi theo ta”, Diệp Thành nói giọng kiên quyết, tay hắn cầm huyết linh thần đao, chân bước trên biển ác sát cứ thế sát phạt về phía Bắc.

Phía sau, đại quân của phân điện thứ chín lần lượt đi theo. Mặc dù bọn họ cũng rất sợ hãi Thiên ma Quân nhưng có thánh chủ Thiên Đình dẫn đường thì người nào người nấy khí thế chiến đấu hút trời.



 
Chương 2493: Diệp Thành ở đây!  


Sắc mặt Diệp Thành vô cùng khó coi, việc mà hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, nếu như tu sĩ ở Đại Sở đều hợp sức với nhau thì còn có thể cứu vãn nhưng nếu như bị phân tách ra thì tình hình lại khác.



Phân chia để trị, đây là sách lược trong đánh trận, mục đích của Thiên Ma rất đơn giản, chính là chia rẽ tu sĩ của Đại Sở để tàn sát.



Advertisement

Cho nên nhiệm vụ của hắn chính là tập hợp các tu sĩ của Đại Sở lại lần nữa, chỉ khi tu sĩ tập hợp lại thì mới có thể phá tan vòng tấn công.



Diệp Thành ở đây!



Trên cả chặng đường lời nói này vang vọng giữa đất trời, lời nói này chính là do Diệp Thành dùng sức mạnh tu vi và sức mạnh linh hồn để chuyển thành thần âm, mục đích chính là để cho tu sĩ của Đại Sở nghe được thần âm này thì đều xác định được phương hướng chính xác.



Giết!



Diệp Thành vung huyết linh thần đao, hắn dẫn theo đại quân của hai điện sát phạt quay về.



Bọn họ không cứng nhắc đối đầu mà làm loạn trong phạm vi đại quân của Thiên Ma, tìm kiếm những tu sĩ của Đại Sở đang bị bao vây, một khi phát hiện ra thì sẽ tập trung lực lượng sát phạt quay về, đợi giải cứu được những tu sĩ bị vây bắt của Đại Sở thì sẽ hợp binh lại với nhau cứ thế tạo thành một vòng vây.


Ở một hướng khác, Thái Hư Cổ Long và ph Tử Huyên vì cơ bản cũng làm theo thế này, bọn họ sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng khi sát phạt quay về thì lại có rất nhiều tu sĩ của Đại Sở bị bao vây, nếu không có viện binh thì chắc chắn sẽ bị vi giết thảm hại.



Cút!



Ở một hướng trong thiên địa, ma vương Quỳ Vũ Cương gằn lên phẫn nộ, ông ta tung một chưởng đánh bay một tên ma tướng, nhưng cũng chính vì vậy mà phần lưng của ông ta bị một nhát kiếm trảm vào, xương sống lưng lòi ra ngoài, nếu không phải đạo hạnh của ông ta cao thâm thì đã bị nhát kiếm kia đâm chết từ lâu rồi.



Đây là một vùng đất rộng mênh mang, liệt đại chư vương đều có mặt ở đây nhưng lại bị vô số thiên ma binh bao vây. Bọn họ có trọng trách chặn đường phía sau, sau khi tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan thì bọn họ ở phía sau cùng lại bị bao vây ở vùng đất này, Thiên Ma vẫn không ngừng cho thêm quân tới muốn giết chết bọn họ.



“Hôm nay có thể gọi là một ngày chém giết sảng khoái”, Phệ Hồn Vương cười tôi độc, ông ta bị thương rất nặng, giống như tu la đẫm máu, một mình ông ta chiến đấu với chín tên ma tướng của Thiên Ma, vị vương cái thế với sức chiến đấu thông thiên không có đối thủ.



Ở những nơi khác, liệt đại chư vương về cơ bản đều lấy sức của một mình mình để đối đầu với chín kẻ địch, hoặc có thể nói tu sĩ của Đại Sở đều đang đánh với trạng thái một chọi lại với chín, vì Thiên Ma binh quá đông, sức chiến đấu áp chế tuyệt đối khiến bọn chúng họ đánh tới tấp.



Ừm.



Trong lúc này, ở hư Thiên phía đông nam, vòng vây của Thiên ma bị sát phạt tạo ra một lỗ hổng, có quân viện trợ tới.



Liệt đại chư vương lần lượt đưa mắt nhìn và đều nheo mắt.



Cũng không thể trách bọn hỏi như vậy vì người cầm binh sát phạt tới không phải ai khác mà chính là Pháp Luân Vương đã chết từ lâu. Ở trong tình cảnh này gặp lại Pháp luân Vương khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.



Đi!



Pháp Luân Vương gằn lên phẫn nộ, ông ta không giải thích nhiều, trong tình cảnh này về cơ bản không thể có thời gian mà giải thích.



Nghe vậy, liệt đại chư vương sát khí mút trời, bọn họ lập tức sát phạt về phía vị trí hổng mà Pháp Luân Vương tạo ra. Mặc dù Thiên ma dốc sức ngăn cản nhưng vì Pháp luân vừa mang quần tới làm loạn nên liệt đại chư vương mới có thể mở ra đường máu.

Giết cho ta!



 
Chương 2494: Đáng chết!  


Chúng ma Thiên Ma tức tối hô hào, tiếng gào thét vang vọng đất trời, chúng lần lượt cầm sát kiếm của mình lên.



Liệt đại chư vương cùng kề vai tác chiến, ánh mắt đều đổ đồn về phía Pháp Luân Vương, với khả năng quan sát của bọn họ thì đương nhiên có thể nhận ra Pháp Luân Vương hiện giờ đang là sự tồn tại thế nào.



Pháp Luân Vương cũng nhìn sang hai bên trái phải, liệt đại chư vương đều có mặt ở đây, chỉ còn thiếu thần vương Thần Huyền Phong.

Advertisement



Tử trận rồi sao?



Pháp Luân Vương thầm nhủ, ông ta không hề biết những chuyện xảy ra trước kia.



Nhìn tám vị vương đứng với nhau, tu sĩ của Đại Sở đều cảm khái, đại địch trước kia hiện giờ lại cùng kề vai tác chiến bảo vệ Đại Sở, cảnh tượng này khiến người ta thấy hân hoan.



Giết!



Trong chốc lát, chư vương lần lượt cầm sắt kiếm lên, thần uy cái thế phóng ra, tất cả đều xông về phía trước không kẻ nào có thể chặn đường.



Giết!



Phía này, Diệp Thành dẫn theo đại quân của Thiên Đình lại lần nữa công phá vòng vây của Thiên Ma.



Nơi này, đại quân Thanh Vân Tông bị vây bắt, chưởng giáo Thanh Vân Tông là Chu Ngạo cũng đang cầm quân sát phạt ra từ hai bên trái phải, thấy Diệp Thành sát phạt tới thì ai nấy sát khí mút trời, tất cả gia nhập vào trong đại quân mà Diệp Thành dẫn đầu.



Hai bên cùng hợp quân lại với nhau, cứ thế bay về phía đông bắc.



Ở cách đó tám nghìn dặm lại có một vòng vây khổng lồ, những người bị bao vây ở đó chính là đại quân của Hằng Nhạc Tông do Liễu Dật dẫn đầu.



Diệp Thành và Chu Ngạo xông lên trước, sát phạt từ ngoài vào trong, cố gắng tạo ra khẽ hở.



Thấy quân chi viện tới, đại quân của Hằng Nhạc Tông lần lượt gia nhập, bọn họ thoát thân ra từ vị trí hổng, cho dù Thiên Ma binh tới cũng không thể ngăn bọn họ.



Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, Diệp Thành dẫn đại quân tu sĩ chuyển hướng về phía tây bắc.




Cách đó chừng chín nghìn dặm lại có một vòng vây, đại quân Thiên Ma như nước lũ choán lấp cả thiên địa, cứ thế bao vây đại quân của Chính Dương Tông. Mặc cho tu sĩ của Chính Dương Tông sát phạt ra ngoài nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây.



Diệp Thành bước vào hư thiên, hắn không nói lời nào mà lập tức vung đao.



Đáng chết!



Từng tên ma tướng gằn lên phẫn nộ, chúng cầm chiến thương đánh tới đâm xuyên hư thiên.



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua chiến thương kia, sau đó nhanh chóng sát phạt tới trước ma kiếm, một đao chém xuống khiến đầu tên ma tướng kia bị trảm bay xuống khỏi hư thiên, đường đường mà ma tướng mà lại bị giết chết từ chính diện một cách thảm khốc như vậy.



Giết!



Liễu Dật và Chu Ngạo cũng tạo ra được lỗ hổng cứu đại quân Chính Dương Tông do Cơ Tuyết Băng dẫn đầu ra ngoài.



Đi!











 
Chương 2495: “Muội là đồ nhi của Diệp Thành”


Nhanh chóng quay về Nam Sở!



Diệp Thành bỏ lại một câu sau đó bay ngang qua bầu trời như một đạo thần mang, Cơ Tuyết Băng theo sau cũng rẽ ngang trời như đạo thần hồng.



Advertisement

Sau khi bọn họ đi, Chu Ngạo và Liễu Dật thay thế vị trí của hai người dẫn đại quân chín điện tam tông sát phạt về phía nam.



Nhìn vào thiên địa, liệt đại chư vương dẫn theo đại quân chư vương, hậu duệ hoàng đế dẫn theo đại quân hoàng đế, Thái Hư Cổ Long dẫn theo tu sĩ của Đại Sở, Chu Ngạo và Liễu Dật dẫn đại quân chín điên tam tông trông như bốn con rồng khổng lồ đang làm loạn trong biển người Thiên Ma binh, quấy nhiễu kế hoạch vây giết của bọn chúng.



Đúng là đã đánh giá thấp các ngươi rồi.



Trên Bắc Chấn Thương Nguyên, Cửu U Ma Quân đứng giữa hư thiên hắng giọng lạnh lùng, có vẻ như ông ta có thể nhìn thấy cục diện dù ở cách đó không biết bao xa.







Đây là vùng đất nhuốm đỏ máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, trông như chốn địa ngục giữa nhân gian.



Trên mặt đất, có hai bóng người đang đỡ lấy nhau bước đi lào đảo, phía sau bọn họ là một loạt những dấu chân đẫm máu.



Hai người này chính là Hổ Oa và Tịch Nhan.



Từ khi Thiên Ma xâm lược, Hổ Oa liền đi theo Cơ Tuyết Băng xông pha chiến trường, tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan, cậu và Cơ Tuyết Băng mất dấu nhau, Hổ Oa dẫn theo một phần tu sĩ của Chính Dương Tông đột phá ra khỏi vòng vây nhưng bị đại quân của Thiên Ma vây bắt.



Còn Tịch Nhan chạy ra khỏi Nam Sở, Phong Tế không thể đưa cô bé quay về.



Cô đã có thể tìm được Hổ Oa một cách chính xác nhưng với sức của một mình thì khó mà có thể cứu vãn kết cục thua thảm. Mặc dù liên thủ với nhau nhưng bọn họ vẫn bị đánh thảm hại, tu sĩ của Chính Dương Tông đều tử trận, còn bọn họ may mắt thoát được và còn giữ lại được mạng sống.



Giữa trời đất tối tăm, hai bóng hình run rẩy bước đi.




Bọn họ chính là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Thiên Đình, một người là đồ đệ của Thánh Chủ Diệp Thành, một người là đồ đệ của chưởng giáo Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, một trong hai người bọn họ nhất định là Thánh Chủ tương lai của Thiên Đình.



Thế nhưng chiến tranh tàn khốc đã khiến cho hai người còn chưa đầy hai mươi tuổi đã phải xông pha chiến trường từ sớm. Cuộc đời rực rỡ huy hoàng của bọn họ cũng vì trận chiến tranh tàn khốc này mà chấm dứt.



“Tịch Nhan, muội không nên đến đây”, Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn cố gắng chống vào mặt đất, miệng không ngừng phun máu, cậu đỡ lấy Tịch Nhan, mặc dù ngọn lửa linh hồn đang tịch diệt nhưng vẫn cố gắng đẩy chút tinh nguyên còn lại vào cơ thể Tịch Nhan.



“Muội là đồ nhi của Diệp Thành”, Tịch Nhan cười dịu dàng, miệng trào máu, binh khí bản mệnh đang nứt ra, Hổ Oa đẩy tinh nguyên vào cơ thể cô còn cô lại đang đẩy chân lực vào cơ thể Hổ Oa.



“Đúng là cảnh tượng khiến người ta cảm động mà”, một giọng nói u ám vang lên, một tên ma tướng khoác chiến giáp lạnh băng bước tới.



“Huyết mạch Thánh Viên, huyết mạch Linh Tộc, vận may cũng không tồi”, tên ma tướng nhìn Hổ Oa và Tịch Nhan với ánh mắt thèm khát tham lam, hắn ta vừa cười vừa liếm cái miệng đỏ chót của mình.



Phía sau hắn ta là vô số ma binh, trên đại địa, trên hư thiên rợp bóng người, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hổ Oa và Tịch Nhan.



Tịch Nhan và Hổ Oa không nói lời nào, cả hai cố gắng đứng vững tựa lưng vào nhau nhìn đám ma binh rợp trời.

“Tịch Nhan, muội có sợ không?”, Hổ Oa nói với giọng khản đặc.



 
Chương 2496: Sư phụ đưa con về nhà!  


“Không sợ”, Tịch Nhan vẫn mỉm cười, cơ thể cô thiêu đốt hoả diệm, đó là sức mạnh tu vi và huyết mạch được cô thiêu đốt bằng chút sức lực cuối cùng, từng lọn tóc dần hoá thành bạc trắng.



“Ta cũng không sợ”, Hổ Oa mỉm cười huyết tế ra linh hồn, mái thóc suôn dài cũng hoá thành bạc trắng.



“Không biết tự lượng sức”, tên ma tướng kia nhếch miệng cười giễu cợt, hắn ta vung tay, “giết cho ta”.



Advertisement

Nghe vậy, Thiên Ma binh rợp trời lần lượt sát phạt tới từ tứ phương như muốn thôn tính Tịch Nhan và Hổ Oa.



Chiến!



Hổ Oa gằn lên sát phạt lên phía trước, cậu vung thiết côn dẹp bằng cả một đám, toàn thân kim mang chói lọi choán mắt người nhìn, mặc dù vào giây phút cuối cùng của cuộc đời nhưng chiến ý vẫn ngút trời, Hổ Oa không hề tỏ ra sợ hãi.



Tịch Nhan cũng vậy, kiếm lăng tiêu trong tay rung lên, cô vung kiếm chém ra một mảng sáng tịch diệt, từng tên Thiên Ma ngã xuống.



Nhìn vào hư thiên, một bóng người màu trắng và một bóng người màu vàng kim trông nổi bật giữa đám ma binh đen kịt, sức chiến đấu của cả hai người bùng nổ trước lúc chết, cho dù là ma tướng cũng phải cau mày.



Không biết từ bao giờ kiếm lăng tiêu trong tay Tịch Nhan gãy rời, thần quang toàn thân tắt lịm.



Ở một hướng khác, Hổ Oa cũng đi tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, Ô Thiết Côn gãy đôi, kim quang toàn thân tối tới cực điểm.

Ma tướng bật cười lạnh lùng, ông ta vung tay, lòng bàn tay có vòng xoáy xuất hiện muốn nuốt chửng cả hai người.



Thế nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm mang huỷ thiên diệt địa bay từ phía xa tới khiến thiên địa nứt lìa.



Ma tướng tái mặt, ông ta thu người lùi về sau.



Phong Thần Quyết!



Giọng nói lạnh băng mang theo sát khí ngút trời, một nhát kiếm màu đỏ gạch vung ra, một kiếm đâm xuyên đầu tên ma tướng. Đường đường là ma tướng nhưng lại bị tuyệt sát, và đáng hổ thẹn là cho tới chết ông ta cũng không biết kẻ giết mình là ai.



Sư tôn!




Thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Hổ Oa và Tịch Nhan lần lượt nở nụ cười mỏi mệt, trong cơn gió mang theo mùi máu, cả hai ngã xuống khỏi hư thiên.



Cơ Tuyết Băng bay lên đỡ lấy Tịch Nhan.



Diệp Thành bước tới ôm lấy Hổ Oa.



Nhìn ngọn lửa linh hồn đang nhanh chóng tắt dần của hai người, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng run rẩy, cho dù là Đại La Kim Tiên tại thế cũng khó có thể cứu vãn được bọn họ.



Giết! Giết cho ta!



Lại là một ma tướng sát phạt tới từ tứ phương, tiếng gằn vang vọng khắp đất trời. bọn chúng đuổi theo Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng suốt cả chặng đường, vả lại phía sau chúng còn có ma binh rợp trời đi cùng, chúng muốn trảm diệt Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ngay tại nơi này.



Sư phụ đưa con về nhà!



Sư phụ đưa con về nhà!



Cả hai người cùng đồng thanh, Diệp Thành cõng Hổ Oa, Cơ Tuyết Băng cõng Tịch Nhan.

Vù! Vù!



 
Chương 2497: Tế sát trận!  


Hai người bước lên trời, Diệp Thành vung huyết linh thần đao, Cơ Tuyết Băng tế gọi ra thần kiếm huyền linh khiến những tên ma binh xông tới lập tức phải bỏ mạng.



Hai tên ma tướng sát phạt về phía trước, một tên bay về phía Diệp Thành, một tên bay về phía Cơ Tuyết Băng.



Cút!



Advertisement

Diệp Thành gằn giọng phẫn nộ, tiếng gằn chấn động đất trời, một đao bát hoang khiến tên ma tướng kia bị trảm bay, tên này vừa đứng vững đã trúng thêm một chưởng của Diệp Thành rồi hoá thành huyết vụ.



Cơ Tuyết Băng bá đạo vô song, thần kiếm huyết linh trảm thiên diệt địa khiến thần binh trong tay tên ma tướng kia bị một kiếm của cô trảm gãy rời, đến cả một nửa cơ thể cũng bị trảm diệt, sắc mặt tên ma tướng tối sầm cả lại, hắn ta muốn rút lui nhưng đã muộn, bị nhát kiếm kia của Cơ Tuyết Băng đâm xuyên trán, linh hồn lập tức bị trảm diệt.



Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!



Diệp Thành bước vào trạng thái ma đạo, hắn bước trên biển ma sát, phần đầu có bầu trời sao lơ lửng, mở ra thế giới hỗn độn.



Cơ Tuyết Băng cũng sử dụng bí thuật cấm kị, trên trán có một đường vân cổ xưa xuất hiện mang theo ngoại đạo pháp tướng, cùng đan xen với thế giới hỗn độn của Diệp Thành, lại có Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ bao quanh tạo thành đạo trận bảo vệ hai người.



Rầm!



Vùng đất này trong chốc lát đẫm máu, liên tiếp có ma tướng bị trảm diệt, những tên ma binh nào xông lên trước cũng không hề có kết cục tốt đẹp hơn.

Rầm! Đoàng! Đoàng!



Ở một hướng khác, động tĩnh dữ dội, tu sĩ Đại Sở vẫn bị vây bắt, cảnh tượng hết sức khốc liệt.



Trên tường thành dài hơn ba triệu dặm của Nam Sở chật kín bóng người, ai nấy đều khoác chiến giáp, tay cầm sát kiếm, huyết khí sục sôi như ngọn lửa đang bùng cháy, từng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về thiên địa phía xa.



Nơi đó đã có thể nhìn thấy từng bóng tu sĩ của Đại Sở, bọn họ đang sát phạt ra khỏi vòng vây.



Có điều phía sau tu sĩ của Đại Sở là từng bóng người rợp trời, đại quân Thiên Ma sát phạt tới.



Tế sát trận!



Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân hô lên.



Ngay sau đó, bầu hư không trên tường thành xuất hiện từng sát trận choán lấp bầu trời và mặt đất, uy lực mạnh mẽ, còn có cả kết giới hộ sơn khổng lồ bao trùm cả ba triệu dặm tường thành của Nam Sở, tất cả mọi người đều tế gọi ra binh khí.



Mở cửa thành!



Sau tiếng gằn của Man Sơn, hàng chục nghìn tường thành được mở ra.



Trong lúc này, những tu sĩ rút lui về như từng đạo thần mang bay vào tường thành, đợi tới người cuối cùn bay vào thì cửa thành mới đóng lại và có thêm hàng trăm đạo phong ấn.



“Mẹ kiếp, đánh cho ta, ngắm cho chuẩn”, Cổ Tam Thông giơ sát kiếm chỉ về phía đại quân thiên ma đang sát phạt tới.



Trong chốc lát, hàng tỉ thần mang bay ra, bọn họ đã chờ đợi giây phút này lâu rồi, không thể ra ngoài tới bắc Sở cứu viện, các tu sĩ ở Nam Sở chiến ý sục sôi cuối cùng cũng tìm được thời cơ trút giận.



Phụt! Phụt!











 
Chương 2498: “Từ trước đến nay đệ vẫn luôn làm rất tốt”


Rút! Mau rút!



Thấy Thiên Ma binh liên tục bị tiêu diệt, các ma tướng của Thiên Ma tức giận quát lên.



Người ta đợi quân địch mệt rồi tấn công, nếu cứ nhất quyết tấn công tiếp, có trời mới biết sẽ chết bao nhiêu người.



Ngay tức thì, Thiên Ma binh nhếch nhác chật vật đồng loạt rút lui, cho đến khi ra khỏi phạm vi tối đa mà tường thành hư thiên sát trận có thể tấn công, ở tại chỗ dưỡng thương, xếp thành đội hình ma binh.

Advertisement



Bên này, phía Thái Hư Cổ Long đã trèo lên tường thành, sắc mặt ai cũng tái nhợt, hầu như ai cũng đều đã bị thương.



Hậu duệ các hoàng đế và chư vương các đời nhìn tường thành dưới chân, trong mắt loé lên ẩn ý sâu xa khó giải thích, phòng ngừa thật chu đáo! Năm xưa chịu bao nhiêu áp lực cũng phải xây được tường thành, bức tường thành vô dụng trong mắt họ giờ đây lại trở thành lá chắn lớn nhất để họ chống lại Thiên Ma.



Pháp… Pháp Luân Vương?



Khi phía Cổ Tam Thông nhìn thấy Pháp Luân Vương cũng ở trong số đó thì đều sững người, tưởng mình nhìn nhầm. Pháp Luân Vương vô song chẳng phải đã chết trong trận đại chiến với Chính Dương Tông rồi sao?



Trước vấn đề này, Thái Hư Cổ Long im lặng, trong lòng rất đau, sao hắn ta lại không biết lý do Pháp Luân Vương sống lại chứ?! Đó là do đồ nhi của hắn ta dùng mạng sống đổi lại.



Trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Pháp Luân Vương thẳng thừng phớt lờ.



Lúc này ông ta cũng giống như phía Ma Vương, nhìn bức tường thành dưới chân, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhìn ra bức tường thành này rất phi phàm, không phải tường thành bình thường mà trên mỗi tấc đất đều được lạc ấn trận văn.



Diệp Thành đâu?



Khi mọi người đang im lặng thì Chung Giang chợt hỏi.



Lời này vứt thốt ra, mọi người đều nhíu mày, lúc này mới nhận ra Diệp Thành không ở đây.



Ở bên kia!




Không biết là ai đã hét lên.



Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo hướng người đó chỉ.



Đập vào mắt họ là đại quân Thiên Ma vô tận, giống như tấm thảm đen trải cả mặt đất, lại tựa như tấm màn đen che phủ cả bầu trời.



Trong đại quân Thiên Ma đông nghịt, họ nhìn thấy hai bóng người, so với đại quân Thiên Ma, họ như hai hạt cát nhỏ bé, đó là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang cõng Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này họ đang điên cuồng chém giết đại quân Thiên Ma.



Kẻ nào cản ta đều phải chết!



Tuy thân hình Diệp Thành nhỏ bé nhưng giọng nói lạnh như băng của hắn lại vang khắp thiên địa rộng lớn, vọng lại liên hồi giữa không trung.



Giết!



Đại quân Thiên Ma kéo đến như sóng thủy triều, hết lần này đến lần khác nhấn chìm Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nhưng rồi lại bị hai người giết sạch hết lần này đến lần khác, cảnh tượng đẫm máu ấy khiến người ta nhìn mà sợ hãi.


Mẹ kiếp!



Man Sơn giận dữ hét lên, sau đó lấy rìu chiến ra định dẫn người xông ra khỏi tường thành Nam Sở, nhưng bị Thái Hư Cổ Long ngăn lại.



Không phải phía Thái Hư Cổ Long không muốn cứu, mà vì khoảng cách quá xa, nếu lúc này xông ra không biết sẽ thiệt hại bao nhiêu mạng người vô ích, điều họ cần làm là chờ, chờ đến khi khoảng cách gần rồi sẽ cứu Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.



Phụt! Phụt!



Trong đại quân Thiên Ma, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng một trái một phải, liên thủ với nhau, đại quân Thiên Ma hàng chục triệu người không ai có thể ngăn cản bước chân họ.



Sau lưng hai người, khí tức của Hổ Oa và Tịch Nhan đã suy yếu đến cực điểm, ngọn lửa linh hồn đang cố gắng duy trì cũng đã tối mịt, có thể dập tắt bất cứ lúc nào, dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không thể cứu được.



“Sư nương, Tịch Nhan mệt quá”, Tịch Nhan ở sau lưng Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trong veo đã trở nên mông lung, ánh sáng trong mắt mất dần, mi mắt không ngừng run rẩy như muốn nhắm lại ngay trong giây tiếp theo.



“Cô nhóc, chúng ta sắp về đến nhà rồi”, Cơ Tuyết Băng khẽ thì thầm, Huyền Linh bản nguyên cuộn trào trong cơ thể cô vẫn đang liên tục truyền vào cơ thể Tịch Nhan, chỉ mong có thể kéo dài sinh mệnh cho cô bé, có thể khiến cô bé sống sót trở về Nam Sở, được gặp lại Phụ hoàng và Mẫu hậu lần nữa.



“Đại ca, Hổ Oa không khiến huynh mất mặt chứ?”, Hổ Oa cũng mệt mỏi nằm nhoài trên lưng Diệp Thành, nhẹ giọng cất tiếng, cậu vẫn hiền lành chất phác như thế, ánh sáng trong Hoả nhãn kim tinh đã rất tối, dù Diệp Thành truyền tinh nguyên thế nào cũng không thể ngăn cản.



“Từ trước đến nay đệ vẫn luôn làm rất tốt”, giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nở nụ cười cực kỳ tang thương.



“Cảm ơn đại ca ca”, Hổ Oa cười đôn hậu, cậu đã kiệt sức, đôi mắt luôn gắng gượng mở ra cuối cùng cũng run rẩy khép lại, đôi tay ôm cổ Diệp Thành cũng vô lực trượt xuống.



Đến khi cận kề cái chết, cậu vẫn nghĩ đến khu vườn nhỏ năm xưa.



Đó là ký ức bình dị mà cay đắng, một ông lão tên Trương Phong Niên, một linh thú cấp thấp tên Tiểu Ưng, còn có một người ca ca mà cậu vẫn luôn rất tôn trọng, tất cả đều khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đến chết cũng không quên.



Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng run lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ.











 
Chương 2499: Thúc Địa Thành Thốn!  


“Kiếp sau chàng có lấy ta không?”, Tịch Nhan hai mắt đẫm lệ, lúc này cô không phải một cô bé nữa, cũng không phải đồ nhi của Diệp Thành mà là một nữ tử si tình, đôi mắt mông lung tràn đầy tình cảm dịu dàng của một nữ tử.



“Có”, Diệp Thành cười trong nước mắt.



“Vậy ta sẽ chờ chàng ở kiếp sau”, Tịch Nhan cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp đến lúc nhắm lại vẫn nhìn Diệp Thành, hy vọng có thể khắc ghi gương mặt hắn vào sâu linh hồn, nguyện đời đời kiếp kiếp không quên.



Advertisement

Người Diệp Thành lại run lên, nước mắt cuối cùng vẫn trào ra.



Khi xưa là hắn cho Tịch Nhan hy vọng, một cô công chúa của thế giới phàm trần đã vượt nghìn dặm xa xôi để đến được Hằng Nhạc Tông, cảnh tượng đó như vẫn hiện ngay trước mắt, nhưng giờ đây cô nhóc tinh nghịch ấy đã trút hơi thở cuối cùng.



Bùm!



Hư thiên đại trận của Thiên Ma bắn tới, đánh bật Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang đau thương khỏi hư thiên, tạo thành một cái hố thật sâu trên mặt đất.



Hai người lấy dây ngọc ra buộc chặt Tịch Nhan và Hổ Oa đã chết trên lưng mình.



Sư tôn đưa con về nhà!



Sư tôn đưa con về nhà!

Hai người vẫn đồng thanh nói, sau đó nắm chặt sát kiếm, lao về phía đại quân Thiên Ma đang xông tới.



Phụt! Phụt!



Ngay lập tức, máu bắn tung tóe, Thiên Ma lần lượt bị nghiền thành tro bụi.



Hai người kề vai chiến đấu, một người như chiến thần bát hoang, một người như nữ vương vô song, đánh giết khiến cho quân Thiên Ma nghe mà sợ mất mật, đừng nói là tu sĩ Đại Sở, đến ma tướng Thiên Ma cũng đều kinh hãi, tay cầm chiến mâu cũng hơi run lên.



Nhìn thấy cánh này, vẻ mặt tu sĩ Đại Sở hơi thẫn thờ.



Trước kia, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng là người thương, cũng là kẻ thù không đội trời chung, hôm nay lại sánh vai cùng nhau giết giặc khiến cho cả Đại Sở đều được thấy thực lực của họ, đệ tử thế hệ Huyền Tự không ai có thể vượt qua được phong thái của họ.




Giết! Giết cho ta!



Không biết vì sợ hãi hay vì nguyên do gì khác, tướng quân Thiên Ma phẫn nộ hét lên, giơ sát kiếm, tất cả hư thiên sát trận đều nhắm vào Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.



Ù! Ù!



Hư thiên sát trận đen ngòm bắn ra thần uy huỷ diệt thiên địa, còn chưa thấy thần mang phóng ra mà bầu trời đã sụp đổ do không chịu nổi áp lực.



Thúc Địa Thành Thốn!



Diệp Thành sử dụng bí thuật Súc Địa Thành Thốn, một bước đi được mấy nghìn trượng.



Đảo Ngược Càn Khôn!



Cơ Tuyết Băng cũng sử dụng bí thuật tương tụ như Súc Địa Thành Thốn, cũng đi được cả mấy nghìn trượng.



Họ vừa đi, thần mang từ sát trận khắp trời liền bắn tới, bao phủ bầu trời và mặt đất bán kính mấy nghìn trượng.

Phụt! Phụt! Phụt!



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom