Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2140: “Ngươi…ngươi từng gặp ta?”


Diệp Thành không nói gì, hắn cứ thế bước qua và không để lại bất cứ tung tích gì.



Trời dần tối, Diệp Thành dừng chân ở trước một cổ thành, vẻ mặt đờ đẫn.



Mặc dù cơ thể Diệp Thành đã hiện lại nhưng mỗi lần đi qua từng lầu các, từng cung điện thì phần hư ảo không phải là cung điện lầu các mà là cơ thể của hắn.

Advertisement



Quỷ sao?



Không lâu sau đó, bên trong một cổ thành yên tĩnh liền vang lên tiếng hét lớn, cả vùng đất này chợt dậy sóng.



Thử nghĩ mà xem, khi đang ngủ ngon đột nhiên có người bước qua đầu giường và lẩm bẩm như vậy thì cảm giác và cảnh tượng đó có khác gì gặp phải ma đâu.



Không chỉ mình cổ thành này hỗn loạn mà tất cả những cổ thành mà Diệp Thành đi qua đều vô cùng hỗn loạn.



Trong màn đêm, bên trong hoàng cung của nước Thiên Lam, quân vương của nước Thiên Lam quỳ phục bên ngoài một toà đạo quan: “Thượng tiên, vài ngày gần đây ở nước Thiên Lam có hồn phách nhiễu loạn khiến lòng dân hoang mang, kính mong thượng tiên ra tay tương trợ”.



“Phản rồi, phản thật rồi”, bên trong đạo quan có một người bước ra, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là tu sĩ trẻ tên Lý Tiêu sao?



Trong màn đêm, tên này ngồi trên lưng ngựa cứ thế chạy về phía xa.



Cảnh tượng này trông có phần lạ thường, đường đường là một tu sĩ mà lại phải cưỡi ngựa của người phàm, tu vi chẳng ra sao đã đành, lại còn nghèo kiết xác, đến một con linh thú cũng không có.



Ma!



Dưới ánh trăng, tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên bên trong một cổ thành tạo thành phản ứng dây chuyền, tất cả đều vì một tên u linh như Diệp Thành mà cảm thấy sợ hãi, bao gồm cả những đứa trẻ ở đây.



Diệp Thành dừng chân, hắn mơ màng nhìn xung quanh, sau vài giây hắn mới dừng chân trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.



Hí…!


Tu sĩ tên Lý Tiêu kia đã đến, hắn cưỡi trên con ngựa uy phong chẳng ra sao, trong tay còn cầm thanh linh kiếm mà trước kia Diệp Thành tặng cho.



Thế nhưng khi nhìn thấy rõ dung mạo Diệp Thành thì hắn mới ngã nhào khỏi ngựa, cũng may hắn là tu sĩ có linh lực hộ thể nếu không thì sẽ vì cú ngã vừa rồi mà đau đớn thê thảm.



“Bái…bái kiến tiền bối”, tên này đứng dậy khom người dưới chân Diệp Thành.



“Ngươi…ngươi từng gặp ta?”, Diệp Thành lên tiếng, Lý Tiêu không ngẩn người vì cú ngã vừa rồi nhưng hắn lại thẫn thờ vì câu nói đó của Diệp Thành.



“Từng…từng gặp ạ”, sau giây phút sững sờ, Lý Tiêu mới vội gật đầu.



“Ta là ai?”, giọng nói Diệp Thành khản đặc không mang theo chút tình cảm nào.



“Tiền bối là….tiền bối là…”, Lý Tiêu há hốc miệng nhưng không biết phải trả lời làm sao, không phải hắn không muốn trả lời mà vì hắn căn bản không biết đáp án. Mặc dù Diệp Thành từng tặng linh kiếm cho hắn nhưng lại không nói cho hắn biết mình là ai.



Trong chốc lát, Diệp Thành quay người, cơ thể hắn trở nên hư ảo, chốc chốc lại hoá thật, lúc trở nên già lão, lúc nào thành thanh niên khiến Lý Tiêu kinh ngạc, “vị tiền bối này cũng thật là…”



Diệp Thành lại đi rồi, hắn đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng.

Lý Tiêu đuổi theo nhưng rồi lại dừng bước, đợi khi bóng hình Diệp Thành đi khuất rồi thì hắn mới xắn tay áo lên hùng hồn nói với mấy người phàm kia: “Nhìn gì mà nhìn, đi ngủ hết cho ta”.



 
Chương 2141: “Mẹ ơi, con đói rồi”


Nghe vậy, những người phàm giây phút trước còn đang thẫn thời thì lúc này chỉ biết á khẩu tản đi, so với một nhân vật chẳng khác gì ma quỷ như Diệp Thành thì trong mắt bọn họ vị tiên nhân này mới đáng sợ nhất.



Trong màn đêm đen, Diệp Thành lại đờ đẫn bước đi không hề có phương hướng.



Đây lại là một con đường rất dài, hắn bước ra khỏi nước Thiên Lam và đến một đất nước người phàm khác, hắn bước qua từng toà cổ thành, đi qua từng vùng đất mà không để lại dấu vết gì.

Advertisement



Giết!



Trong màn đêm, tiếng gằn giọng vang vọng như làn sóng.



Nhìn từ xa, đó là từng bóng người đen kịt lúc này đang xông lên chém giết nhau.



Đây là chiến tranh ở thế giới người phàm, mặc dù cảnh tượng không hùng tráng như ở thế giới tu sĩ nhưng mạng người cũng như cỏ rác, màn đêm khoác thêm một lớp mạng màu đỏ máu, đại địa mênh mang nhuốm đỏ máu.



Khi hai bên đang chiến tranh khốc liệt thì Diệp Thành như u linh xuất hiện, hình thái dị thường của hắn cứ thế lướt qua.



Ma!



Không lâu sau đó, tiếng hét vang vọng khắp đất trời, cho dù là tướng quân hay binh lính đều tả tơi rụng rời, không chiến tiếp nữa mà bỏ chạy thục mạng như thể vừa bị đánh bại vậy.




Chiến trường khốc liệt trong chốc lát chợt trở nên trống không.



Nơi này chỉ còn lại từng làn gió mang theo mùi máu tanh nồng, xác chết la liệt, đao thương kiếm kích cắm khắp nơi cùng biết bao chiến kì đang bay phất phơ theo từng làn gió máu.



Diệp Thành bước qua, phía sau hắn là một loạt dấu chân màu đỏ máu, sau khi hắn đi qua, chiến trường đẫm máu này bắt đầu có cát vàng bay bụi mù chôn vùi từng thi thể đẫm máu và những binh khí nhuốm sắc đỏ kia.



Không biết từ bao giờ thiên địa chợt có tuyết rơi trắng xoá như những lớp lông ngỗng mỏng manh, trời đất như khoác lên mình lớp áo ngoài màu trắng như tuyết.



Trên đường đi, Diệp Thành vô hồn gặp rất nhiều người phàm chết đói bên lề đường, hắn cũng thấy những người vô tội vì chiến tranh mà phải bỏ mạng, thế giới này thật tàn khốc, nơi nào còn tồn tại dã tâm thì nơi đó còn đổ máu.




Trên con đường núi cheo leo, Diệp Thành chợt dừng chân tĩnh lặng quan sát xung quanh mình.



Nơi đó có một người phụ nữ đang cuộn mình trong lớp tuyết không có lấy luồng khí tức và đã bị đông cứng bất động.



Bên cạnh người phụ nữ ấy còn có một bé gái chừng hai ba tuổi, bàn tay nhỏ bé bị đông cứng đến mức đỏ tấy, lúc này, cô bé đang cố gắng lay mẹ mình, cô bé ngây thơ đờ đẫn vô tri còn tưởng rằng mẹ mình đang ngủ.



“Mẹ ơi, con đói rồi”, cô bé chớp mắt nhìn người phụ nữ, thấy không có lấy lời hồi đáp thì mới bò dậy, đôi tay đỏ tấy không ngừng cào cào lớp tuyết tìm thứ gì đó có thể ăn.



Trời quá lạnh, cô bé cũng bị đông cứng, cơ thể nhỏ bé cóng lạnh cuộn tròn ở đó, trong tay còn cầm một nhánh cỏ dính bùn đất.



Diệp Thành bước đi, phần lương thiện trong kí ức khiến hắn ôm lấy đứa trẻ, hắn biến mất trong lớp tuyết rơi, khi hắn đi rồi thì người phụ nữ kia cũng bị lớp tuyết vùi lấp, hồn quy về thiên địa.



Đêm tối, bên trong một ngôi miếu cũ nát có ánh lửa bập bùng.



Diệp Thành tĩnh







 
Chương 2142: “Ta là Liễu Như Yên đây”


Nhược Hi?



Diệp Thành đờ đẫn lẩm bẩm, hắn vặn cổ nhìn đôi mắt long lanh kia.



Cô bé vẫn ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ trong sáng.



Advertisement

Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo, hắn ôm cô bé vào lòng.



Không biết từ bao giờ cô bé mới dựa vào lòng Diệp Thành mà ngủ thiếp đi, chốc chốc lại dụi dụi đầu vào Diệp Thành, trong màn đêm yên tĩnh, thi thoảng cô bé lại nằm mơ và gọi mẹ.



Bên ngoài gió tuyết vẫn thổi mịt mờ, trên đại địa, ngôi miếu cũ này lại trở thành nơi duy nhất ấm áp.



Trong đêm đen, Diệp Thành dựa vào trụ đá chìm vào giấc ngủ.



Lúc này mái tóc hắn đã bạc trắng, khoé miệng râu ria mọc lởm chởm, khuôn mặt già nua hốc hác, y phục rách rưới tả tơi trông giống như một kẻ ăn mày hành khất, ai có thể ngờ nổi đây chính là Thánh Chủ Thiên Đình.



“Công chúa, nơi này có một cái miễu cũ”, bên ngoài căn miếu cũ kĩ chợt vang lên giọng nói này.



“Gió tuyết to quá, chúng ta lánh tạm ở đây đã”, ngay sau đó liền có giọng nữ trong trẻo vang lên.

Không lâu sau đó, cánh cửa của ngôi miếu cũ kĩ liền bị đẩy ra, gió tuyết trắng toát thổi bạt tới, một người mặc áo lông vũ bước vào, đây là một thư sinh hoặc có thể nói là một thư sinh nữ giả trang nam.



Phía sau cô còn có vài người mặc y phục đen, người nào người nấy tay cầm binh khí, toàn thân có luồng khí lạnh băng, còn lạnh hơn cả gió tuyết.



“Có người?”, một người mặc y phục đen thẫn thờ nhìn đống lửa, ánh mắt lúc này mới dừng lại ở Diệp Thành và Nhược Hi đang ngủ say.



“Đóng cửa lại đi, đứa trẻ sẽ lạnh”, Diệp Thành bị đánh thức, hắn mở đôi mắt đờ đẫn, giọng nói khản đặc.



“To gan, ngươi có biết…”



“Lui xuống”, người mặc y phục đen kia còn chưa nói xong đã bị nữ tử mặc áo lông vũ ngắt lời.



“Công chúa, đây…”



“Lui xuống”, nữ tử kia nói rồi nhấc chân bước đi, ánh mắt nhìn Diệp Thành, cô quỳ gối giơ tay ra thăm dò, bàn tay vén mái tóc bạc trắng rối bời đang che lấp một nửa khuôn mặt Diệp Thành.



“Đúng…đúng là huynh rồi”, sau khi khuôn mặt mỏi mệt kia hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt của nữ tử chợt nhoà đi.



Diệp Thành ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn, hắn nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù khuôn mặt đó quen thuộc nhưng trong kí ức vụn vỡ của hắn, hắn không hề tìm nổi bất cứ kí ức nào liên quan đến cô.



“Cô là ai?”, Diệp Thành vẫn lên tiếng với giọng nói khàn khàn.



“Ta là Liễu Như Yên đây”, nữ tử kia nắm chặt hai bên vai Diệp Thành, đôi mắt nhoà nước, “huynh còn nhớ ta không?”



“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.



“Sao huynh lại có thể…”



“Công chúa, thần trí của người này hình như không được bình thường”, phía sau, một người mặc y phục đen lên tiếng nhắc nhở.



“Thần trí không bình thường?”, Liễu Như Yên sững người, cô nhìn biểu cảm đờ đẫn đó của Diệp Thành rồi lại nhìn mái tóc bạc rối bời, y phục tả tơi, râu ria lởm chởm, đây đâu phải là một vị tiên mà trước kia làm loạn cửu tiêu.



 
Chương 2143: “Công chúa xin người thứ tội,


“Sao huynh lại thành ra thế này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Liễu Như Yên ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã làm ướt mái tóc bạc của hắn.



Thấy vậy, mấy người mặc y phục đen lần lượt ho hắng, bọn họ bất giác quay người đi.



Cảnh tượng đêm nay thực sự khiến bọn họ phải bất ngờ, công chúa khai quốc của bọn họ trước nay lạnh lùng băng giá, đặc biệt luôn giữ thái độ lạnh lùng với nam nhi, nào ai ngờ lại thân thiết với một kẻ thần trí không bình thường, lại giống như một tên ăn mày hành khất như vậy.

Advertisement



Bên trong căn miếu tồi tàn lại lần nữa chìm vào yên lặng.



Diệp Thành vẫn ngây dại như vậy, mặc cho Liễu Như Yên ôm mình vào lòng còn Tiểu Nhược Hi trong lòng hắn đã mở mắt chớp mắt nhìn Liễu Như Yên.



Mấy người mặc y phục đen chốc chốc lại nhìn lén nhưng vẻ mặt đều rất kì quái, một công chúa, một tên ăn mày hành khất, một cô nhóc, cảnh tượng này sao lại trông giống như một gia đình có ba người thế nhỉ?



Lấy cây đàn lại đây cho ta!



Không biết từ bao giờ bên trong căn miếu mới vang lên giọng nói của Liễu Như Yên.



Không lâu sau đó, bên trong căn miếu lại vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trong như nước chảy róc rách khiến cho những cơn gió tuyết bên ngoài kia chợt nhẹ nhàng đi nhiều.

Lúc này, Diệp Thành với vẻ mặt đờ đẫn ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn của hắn lần đầu hiện lên ánh sáng, ánh sáng đó dần dần lan toả nhờ những tiếng đàn của Liễu Như Yên.



Hắn bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt hướng từ những người mặc y phục đen sang Liễu Như Yên rồi lại từ Liễu Như Yên nhìn sang Tiểu Nhược Hi trong lòng.



“Đây là đâu?”, giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nhìn Liễu Như Yên đang gảy đàn, “sao ta lại ở đây?”



“Huynh…”, Liễu Như Yên thẫn thờ, cô vội đứng dậy, trong đôi mắt rõ vẻ mừng rỡ: “Huynh đã nhớ lại rồi sao?”



“Nhớ lại”, tiếng đàn ngưng bặt, Diệp Thành lắc lắc đầu, đôi mắt trước đó tỉnh táo thì lúc này lại đờ đẫn, vẻ mặt hắn lại lần nữa trở nên vô hồn.

“Đây…”, Liễu Như Yên vừa đứng dậy còn chưa bước đi thì lại thẫn thờ tại chỗ.



“Tên này đúng là có bệnh”, vài người mặc y phục đen lên tiếng.



“Ngươi nói gì?”, Liễu Như Yên quay đầu sang, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không chút biểu cảm.



“Công chúa xin người thứ tội, xin công chúa bớt giận”, mấy người kia lập tức quỳ xuống đất, “ý…ý của thần là hắn có phản ứng với tiếng đàn của công chúa”.



“Tiếng đàn?”, Liễu Như Yên cau mày, cô lại vội ngồi xuống gảy đàn, gảy lại khúc đàn ban nãy.



Liễu Như Yên chăm chú quán sát thì thấy Diệp Thành vừa đờ đẫn lại trở nên tỉnh táo sau khi tiếng đàn vang lên. Hắn đưa mắt nhìn quanh như vừa rồi, đến cả lời nói cũng nói y hệt ban nãy.



Lần này, Liễu Như Yên không ngừng gảy đàn, cô nhìn Diệp Thành thăm dò: “Có phải huynh có bệnh gì không?”



“Cô đang mắng ta sao?”, Diệp Thành lên tiếng vẫn đưa mắt nhìn tứ phương.



“Không, không, ta không có ý này”.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Tiểu Nhược Hi trong lòng rồi mới nhìn sang Liễu Như Yên: “Còn nữa, vì sao cô lại ở đây?”



 
Chương 2144: “Vậy thân nương của muội đâu?”  


“Đây…”, Liễu Như Yên hé miệng nhưng không biết phải trả lời làm sao.



“Nơi này là nước Nam Triệu”, một người mặc y phục đen trả lời thay cho Liễu Như Yên, “vị trước mặt ngươi là công chúa khai quốc của nước Nam Triệu, công chúa xuất cung đi tìm hiểu đời sống nhân dân, trên đường đi gặp gió tuyết nên mới dừng chân ở đây, còn ngươi, chúng ta thực sự không biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, nhưng điều chắc chắn là đầu ngươi hình như không được bình thường, ừm, nói chính xác hơn thì ngươi bị mất trí nhớ”.



“Mất trí nhớ?”, sau khi nghe người này nói, Diệp Thành vẫn ngó lơ phần nửa đầu lời nói nhưng sau khi nghe tới mất trí nhớ thì hắn chợt ngỡ ngàng.



Advertisement

Diệp Thành bất giác day trán, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây thì quả thực hắn cảm thấy khó hiểu bởi những phần kí ức không liền mạch, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy mình đã quên đi gì đó.



“Công chúa đang gảy đàn thì ngươi mới tỉnh táo”, người mặc y phục đen kia lại lên tiếng.



“Ý của ngươi là nếu cô ấy không gảy đàn thì ta sẽ rơi vào trạng thái mất trí nhớ sao?”, Diệp Thành nhìn người kia.



“Không thể phủ nhận đầu óc của ngươi hiện giờ rất sáng suốt”, người kia gãi tai đáp.



“Hắn nói đúng đấy”, Liễu Như Yên lên tiếng, “trước đó huynh giống như một thi thể vô hồn, huynh không nhớ ta, cũng không nhớ mình là ai, chỉ cần ta ngừng gảy đàn thì huynh lại lần nữa rơi vào trạng thái đó”.



“Vậy thì không được ngừng gảy đàn”, Diệp Thành vẫn day trán hình như hắn nhớ ra gì đó, mọi thứ giống như một giấc mộng, vừa tỉnh lại thì hắn đã từ Vân Nhược Cốc ngủ say tới cái miếu hoang này rồi.



“Ba đạo thân bị trảm, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng chìm vào ngủ say”, ánh mắt Diệp Thành loé lên tia sáng, hắn nhớ cảnh tượng cuối cùng ở Vân Nhược Cốc nhưng hiện giờ nghĩ lại thì đó hình như là sự việc xảy ra cách đây rất lâu rồi.


“Tính từ đêm nay thì đã trôi qua rất lâu từ ngày chúng ta gặp mặt lần cuối rồi”, Diệp Thành nhìn Liễu Như Yên.



“Gần ba năm”.



“Ba…ba năm?”







Sáng sớm, mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.

Trận bão tuyết hoành hành cả đêm cuối cùng cũng dừng lại khi ngày mới đến.



Trên vùng đất rộng rãi, người qua người lại liên tục, phần đa là những binh lính mặc áo giáp, bảo vệ một chiếc kiệu ở chính giữa.



Trong kiệu, Liễu Như Yên vẫn đang gảy đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp vùng đất rộng rãi, các binh lính nghe mà thấy tinh thần sảng khoái, đi đón quý nhân vốn là một chuyện vô vị, nhưng được nghe công chúa đích thân gảy đàn cũng là chuyện tốt.



“Đây là con gái của huynh với vị tiên tử đó sao?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nhìn Nhược Hi, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía Diệp Thành.



“Chúng ta còn chưa ngủ với nhau thì lấy đâu ra con gái”, Diệp Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ chuyện khác, trước câu hỏi của Liễu Như Yên hắn chỉ đáp bừa, nhưng lại khiến Liễu Như Yên rất lúng túng.



“Bé con, muội tên gì?” để che giấu sự lúng túng, Liễu Như Yên lại nhìn Nhược Hi đang thích thú ăn linh quả.



“Muội tên là Nhược Hi”, cô nhóc ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.



“Vậy thân nương của muội đâu?”



“Đại ca ca nói nương của muội đã đến một nơi rất xa rồi”, cô nhóc ngây thơ chưa hiểu chuyện, vẫn cười xán lạn như vậy: “Đại ca ca còn nói sẽ đưa muội đi tìm nương”.



“Vậy sao!”, Liễu Như Yên mỉm cười nhưng lại nhìn Diệp Thành, cô nhóc chưa hiểu thế sự nhưng sao cô lại không hiểu ý của câu nói đó.



 
Chương 2145: “Rốt cuộc người đó là ai vậy?”


“Như cô nghĩ đấy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Nhược Hi.



Một số chuyện dần hiện lên trong đầu hắn theo tiếng đàn của Liễu Như Yên, ví dụ như ký ức về cô gái này, giống như cái tên Nhược Hi của cô bé, không có than nương, là một đứa trẻ đáng thương.



Trên đường đi, hắn đã không chỉ một lần dùng năng lực tu sĩ để kiểm tra Nhược Hi.



Advertisement

Hắn chắc chắn Nhược Hi là người phàm, nhưng hắn không chắc cô bé có phải Nhược Hi mà hắn đang tìm hay không, nhưng dù là người phàm hay tu sĩ, là cô bé thì sẽ là cô bé, không thể thay đổi được.



“Ừm, ta có thể nghỉ một lát được không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Liễu Như Yên ho khan hỏi: “Tay rất đau”.



“Cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi”, Diệp Thành cũng ho khan, từ khi gặp lại ở căn miếu hôm qua Liễu Như Yên đã liên tục đánh đàn cả đêm, cô chỉ là người phàm, đánh đàn cả đêm không mệt mới lạ.



Hắn cũng đã nghĩ đến việc đưa Liễu Như Yên bay đến Hoàng cung nước Nam Triệu, chỉ cần trên đường đi Liễu Như Yên tiếp tục gảy đàn để hắn tỉnh táo là được.



Nhưng đề nghị của hắn đã bị Liễu Như Yên từ chối.



Bay cao còn bay nhanh, lỡ bất cẩn xảy ra sơ xuất gì, hắn trở về trạng thái ngơ ngác, có thể bay ổn định hay không cũng chưa biết. Hắn có Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, ngã vài lần cũng chẳng sao, nhưng Liễu Như Yên thì khác, cô là người phàm, nếu ngã thật thì kết cục thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.



Đương nhiên, Liễu Như Yên cũng có ý đồ riêng trong chuyện này.



Bay trên không trung thì khoảng mười lăm phút sẽ tới Hoàng cung nước Nam Triệu, cô không muốn đến nhanh như vậy. Như bây giờ rất tốt, có thể ngồi riêng trên cùng một chiếc kiệu với người mình thích, lại có thể ngắm cảnh tuyết, lãng mạn biết bao.



Mặc dù cô không biết vì sao tiếng đàn của mình có thể khiến hắn khôi phục tỉnh táo, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô có thể đi cùng hắn suốt chặng đường.



Chẳng bao lâu, tiếng đàn ngừng lại.



Khi tiếng đàn vừa dứt, ánh mắt Diệp Thành dần tối đi, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, cả người lại trở về trạng thái ngơ ngác.



“Đây là đâu? Cô là ai?”, cũng may đây không phải diễn kịch, Diệp Thành giống như biến thành người khác, giọng nói khàn khàn, mờ mịt nhìn Liễu Như Yên đối diện.



“Đây là nước Nam Triệu, ta là thê tử của huynh”, Liễu Như Yên cười ngọt ngào.



“Nước Nam Triệu, thê tử”, Diệp Thành lẩm bẩm.




“Đây là con của chúng ta”, Liễu Như Yên chỉ vào Nhược Hi đang vùi đầu ăn linh quả, nghe xong lời này cô nhóc vô thức ngẩng đầu, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi.



“Con”, Diệp Thành ngẩn người, vô thức quay đầu lại, nhìn Nhược Hi bên cạnh.



“Con bé rất ngoan”, cười dịu dàng, tựa má vào vai Diệp Thành, khẽ nói: “Nếu huynh muốn, ta sẽ sinh cho huynh thật nhiều thật nhiều con”.



Đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước, trong thế giới phủ đầy tuyết.



Đến một lúc nào đó, rèm kiệu được vén lên, Liễu Như Yên đưa Diệp Thành và Nhược Hi xuống.



Đoàn xe tiến về phía trước còn họ thì đi bộ, Diệp Thành ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh, một tay bị Liễu Như Yên nắm, một tay bị Nhược Hi nắm, ánh nắng ấm áp phản chiếu, để lại hàng loạt dấu chân trên con đường tuyết.



“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”, các hộ vệ dắt chiến mã của mình đi sau họ, rất nhiều người đều gãi đầu khó hiểu.



“Có vẻ công chúa thích tiểu tử đó”, có người xoa cằm nói.



“Còn cô gái nhỏ kia nữa, tám







 
Chương 2146: “Nước Đột Nô muốn kích động chiến tranh à?”


Vút!



Người đó vừa được kéo ra thì một mũi tên dài bay vút qua người, cắm vào chiếc kiệu.



Thấy vậy, hơn chục hộ vệ đồng loạt rút kiếm bảo vệ Liễu Như Yên, Diệp Thành và Nhược Hi ở giữa, họ nheo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng rất khó coi.

Advertisement



Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa va vào mặt đất vang lên, tuyết trắng dưới đất bay tứ tung, những bóng người đen kịt vây quanh tứ phía, số lượng lên đến cả nghìn người.



“Nương, con sợ”, Nhược Hi sợ hãi, trốn sau lưng Liễu Như Yên, hơn nữa còn gọi cô là nương.



“Đừng sợ”, Liễu Như Yên sửng sốt một chút rồi xoa đầu, ôm cô bé vào lòng. Dù là công chúa có địa vị cao nhưng cô cũng là nữ tử, cũng có tình yêu của một người mẹ.



“Công chúa, trang bị tốt như thế không giống thổ phỉ cường đạo bình thường!”, một thị vệ lên tiếng.



“Người nước Đột Nô”, Liễu Như Yên nhẹ giọng nói, nhìn lướt qua đã biết lai lịch những người đó.



“Nước Đột Nô”, sắc mặt đám thị vệ lại xấu đi, dường như nghĩ tới điều gì: “Dám xuất hiện với số lượng đông thế này trong lãnh thổ Nam Triệu chúng ta, xem ra bọn chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng!”



“Vậy thì sao!”, giọng Liễu Như Yên vẫn đều đều, dù đang đối mặt với cả nghìn kẻ địch, cô cũng không sợ hãi, có Diệp Thành ở đây, đừng nói là một nghìn, cho dù mười triệu người cũng chẳng đủ cho một mình hắn đấu.



Tuy nhiên lời này lại khiến tim nhóm thị vệ đập thình thịch.



Đối phương có cả nghìn người đó! Có thể nhấn chìm họ trong thoáng chốc, không biết công chúa của họ lấy tự tin ở đâu.



Khi nói, họ đã bị bao vây chật kín.



Chẳng mấy chốc, một con chiến mã thong dong bước tới, người ngồi trên lưng ngựa cao to lực lưỡng, tay cầm trảm tướng đại đao, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, không giống tướng quân mà giống cường đạo chuyên làm chuyện ác hơn.



“Như Yên công chúa, đi với chúng ta một chuyến đi!”, giọng kẻ đó thô lỗ, hai mắt đỏ ngầu loé lên tia phóng túng.


“Nước Đột Nô muốn kích động chiến tranh à?”, Liễu Như Yên lạnh nhạt nhìn người đó.



“Đừng nói khó nghe như vậy mà!”, người nọ cười nhạo báng: “Quốc vương của chúng ta ngưỡng mộ công chúa đã lâu, cho nên phái tại hạ tới đây nói chuyện với công chúa”.



“Quý quốc chẳng qua là muốn lấy ta để uy hiếp Phụ hoàng thôi. Sao Đột Nô tướng quân phải nói hay như vậy?”, giọng điệu Liễu Như Yên đều đều.



“Nếu công chúa đã hiểu rõ thì xin mời! Như vậy chúng ta cũng dễ báo cáo, nếu không…”, người đó còn chưa nói xong chợt phát hiện mình đã bay khỏi chiến mã.



Cảnh tượng này không chỉ khiến binh lính nước Đột Nô mà ngay cả thị vệ của Liễu Như Yên cũng ngơ ngác, bắt người thì bắt người, còn chơi ảo thuật nữa?



Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ra, không phải gã kia ảo thuật mà là bị người ở trên không túm lấy, còn người ra tay không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành đang đờ đẫn kia.



Ai? Kẻ nào?



Gã đàn ông kinh hãi hét lên, gã không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng một bàn tay to đang túm lấy mình, cho dù phản kháng thế nào cũng vô ích, giống như cừu non chờ bị làm thịt.



Giây tiếp theo, gã bay ra ngoài, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời.

Oa!



 
Chương 2147: “Ra vẻ được lắm


Mọi người đều ngẩng dầu, trố mắt nhìn gã bay ra ngoài.



Ầm!



Hơn mười giây sau, mọi người mới nghe thấy một tiếng ầm phát ra từ ngọn núi cách đó hơn tám trăm dặm.



Advertisement

Ực ực!



Nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc này, đám thị vệ của Liễu Như Yên đồng loạt nuốt nước bọt: “Nhấc người trên không, không… không ngờ tiểu tử tinh thần không tỉnh táo đó lại… lại là cao thủ võ lâm”.



“Cao thủ võ lâm cái gì? Đó là tu sĩ”, có thị vệ cao tuổi hít sâu một hơi: “Người phàm làm sao có thể có nội lực mạnh mẽ như vậy?”



“Tu… Tu sĩ?”, mọi người sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.



“Ma!”, đám binh lính nước Đột Nô sau khi phản ứng lại thì hét lên thật to, chạy còn nhanh hơn thỏ, hàng nghìn người ngựa biến mất trong tích tắc.



“Đi thôi”, Liễu Như Yên cười dịu dàng, nắm lấy tay Diệp Thành tiếp tục bước đi trên nền tuyết trắng.



Lần này, thị vệ đi theo phía sau đều sợ hãi, không dám thở mạnh.

Bây giờ họ đã hiểu vì sao công chúa của họ lại yêu Diệp Thành rồi, hắn hoàn toàn không phải một kẻ ăn mày tinh thần không tỉnh táo mà là tiên nhân hạ phàm, cách biệt một trời một vực!



“Ra vẻ được lắm”, nhìn Diệp Thành đi trên mặt tuyết mênh mông, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý sâu xa.



“Cái này gọi là thực lực”, Đông Hoàng Thái Tâm nằm trên ghế lật xem sách cổ, ung dung nói: “Ở thế giới tu sĩ hắn đã giống như một vị vương chứ nói gì ở thế giới phàm trần”.



“Cũng đúng”, Phục Nhai vuốt râu, thử dò hỏi Đông Hoàng Thái Tâm: “Khúc đàn mà tiểu nữ kia gảy thần bí vậy sao?”



“Đó là cửu u thiên khúc Tỉnh Thế Thiên, không phải khúc nhạc bình thường”.



“Thảo nào”, Phục Nhai xoa cằm: “Xem ra tiểu tử kia gặp được quý nhân rồi, dạy tiên khúc này cho nhiều người hơn, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi bệnh lạc giữa hiện thực và hư ảo của hắn”.



“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn lật sách cổ: “Không phải ai đánh cũng có tác dụng, đánh đàn là một chuyện, quan trọng vẫn là tình cảm, tình cảm sâu đậm thì tiếng đàn mới có thể khiến người khác thức tỉnh. Diệp Thành vì tình mà rơi vào luân hồi hiện thực với hư ảo, cũng chỉ có tình mới có thể giúp hắn thoát khỏi khổ hải. Đây là số phận sắp đặt, ma xui quỷ khiến, cũng là vòng tuần hoàn nhân quả”.







Chạng vạng tối, đoàn xe tiến vào Hoàng thành Nam Triệu.



Đây là lần thứ hai Diệp Thành đến nơi này, lần thứ nhất là ba năm trước.



Hơn nữa vào thời điểm đó, nơi này không tên là Hoàng thành Nam Triệu mà là Hoàng thành Thiên Hương, thay vua đổi chủ, bây giờ đất nước này họ Liễu chứ không phải họ Lưu.



“Đây là…”



Liễu Thanh Tuyền nhìn thấy Diệp Thành thì sửng sốt, dù đã qua ba năm, dù Diệp Thành đã mọc thêm râu lởm chởm thì ông vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chàng thanh niên trước mặt mới là quân vương của vùng đất này.



Bây giờ gặp lại như đã cách cả đời.



“Nương,







 
Chương 2148: “Có lẽ là vì tiên nhân kia”.  


“Đúng thế!”, Liễu Như Yên thản nhiên đáp lại, lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa ngọc cho cô bé.



“Không… Không phải chứ, sinh… sinh khi nào vậy, với ai?”



“Phụ hoàng tự đoán đi!”, Liễu Như Yên nhún vai, kéo Diệp Thành và Nhược Hi ra khỏi đại điện, để lại Liễu Thanh Tuyền còn đang ngơ ngác phía sau.



Advertisement

“Bệ hạ, lần này công chúa trở về có vẻ đã thay đổi rất nhiều”, một thị vệ cười khẽ.



“Vậy sao?”, Liễu Thanh Tuyền nhướng mày.



“Trước kia công chúa rất lạnh lùng, bây giờ đã vui vẻ hơn nhiều”, thị vệ đó lại cười: “Có lẽ là vì tiên nhân kia”.







Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.



Trên đỉnh núi, Sở Huyên ngồi đó, hai tay ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn Hằng Nhạc Tông phủ đầy sương mù.



Gió nhẹ lướt qua làm lay động mái tóc bạc trắng của cô, cô giống như tiên nữ giáng trần, thánh thiện hoàn mỹ, ngồi trên đỉnh núi quả là một bức tranh tuyệt diệu, lúc này cô đang nhìn người qua người lại dưới chân núi mà thẫn thờ.

Mặc dù đã trở về rất lâu nhưng cô vẫn có cảm giác đã qua một đời, Ngọc Nữ Phong vẫn là Ngọc Nữ Phong, chỉ thiếu một người.



“Tỷ!”



Làn gió nhẹ thổi tới, Sở Linh huyễn hoá ra, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi: “Tỷ đang nghĩ gì vậy?”



“Không nghĩ gì cả”, Sở Huyên vuốt tóc, trong nụ cười có thêm vẻ năm tháng bể dâu.



“Tỷ đang nghĩ tới Diệp Thành phải không?”, Sở Linh khoác tay Sở Huyên, tựa đầu vào vai cô: “Nam Sở đã thái bình, tất cả người của Nhân Hoàng đều đã đến Bắc Sở, sẽ có tin tức của hắn sớm thôi”.








Đây là một khu vườn đầy hoa, dù là mùa đông giá lạnh nhưng nơi đây vẫn hoa thơm chim hót, vạn vật sinh sôi nảy nở.



Giữa những bông hoa rải rác, Nhược Hi bước đi, đuổi theo những cánh bướm như một tiểu tinh linh, thi thoảng sẽ cười khúc khích với giọng cười trẻ thơ, hồn nhiên, vô tư, vô lo vô nghĩ.



Trên lầu các, Diệp Thành lẳng lặng ngồi trước gương đồng, ngẩn người nhìn mình trong gương.



Phía sau hắn, Liễu Như Yên đang cầm một chiếc lược, lúc này cô đang chải mái tóc trắng rối bù cho hắn, cô chải rất cẩn thận, từng sợi từng sợi từ từ được chải mượt.



“Ta sẽ dạy tất cả nữ tử của nước Nam Triệu khúc đàn đó, huynh sẽ khoẻ lại nhanh thôi”, Liễu Như Yên vừa chải tóc vừa khẽ nói, như nói với mình mà cũng như nói với Diệp Thành đang đờ người.



“Rốt cuộc ta là ai?’, Diệp Thành lên tiếng, chất giọng khàn khàn.



“Huynh tên Diệp Thành, là tiên”, Liễu Như Yên khẽ cười.



“Diệp Thành”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, vẻ mặt càng mờ mịt hơn, một cái tên vừa lạ vừa quen khiến hắn không nhớ được, nhưng cũng không sao quên được.



“Lại đây nào cô bé, tới đây với gia gia nào”, ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Liễu Thanh Tuyền, tuy là vua của một nước nhưng lúc này ông không hề có vẻ uy nghiêm của Hoàng đế, ông ôm Nhược Hi vào lòng, cực kỳ cưng chiều.

Mới mấy ngày trôi qua, ông đã được thăng chức từ phụ thân lên gia gia, ngươi nói xem có phải rất kỳ lạ không?



 
Chương 2149: “Mau đàn khúc nhạc đó!”  


Đột nhiên Diệp Thành chìm vào trạng thái ngủ say.



Liễu Như Yên ra khỏi lầu các, gọi một cung nữ thông minh lanh lợi đến, cô ấy đưa cho cô một cây đàn.



Chẳng mấy chốc, tiếng đàn du dương vang lên trong vườn, đàn bướm tung tăng bay múa, chim chóc đậu trên lan can, tiếng đàn êm dịu khiến Nhược Hi và Liễu Thanh Tuyền đều ngưng đùa giỡn.



“Tiểu Nguyệt, ta cho ngươi ba ngày để học khúc đàn này”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Ngươi phải nhìn thật kỹ, học bằng cả trái tim, không được lười biếng”.

Advertisement



“Nô tỳ đang học rồi ạ”, cung nữ tên Tiểu Nguyệt nhìn không rời mắt, mỗi lần Liễu Như Yên gảy đàn, cô ấy đều âm thầm ghi nhớ.



Không bao lâu, tiếng đàn dừng lại, Liễu Như Yên đứng dậy còn cung nữ Tiểu Nguyệt thì ngồi xuống.



Tiếng đàn lại vang lên, cho dù nhớ kỹ nhưng Tiểu Nguyệt vẫn lúng túng, khúc đàn hay bị cô ấy chơi đứt quãng, còn kém Liễu Như Yên rất nhiều.



“Cứ từ từ!”



Liễu Như Yên cười nhẹ, bước ra khỏi mái đình.



Trên lầu các, Diệp Thành nằm ngủ không yên trên chiếc giường lớn êm ái, tiếng đàn hỗn loạn truyền đến khiến tinh thần hắn không yên, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn, trên trán thi thoảng lại chảy ra mồ hôi lạnh.



Đến khi Thiên Ma diệt Thất Sát sẽ là lúc trận chiến chư tiên nổ ra!



Vẫn là giọng nói hư ảo đó, giống như tiếng Phật nói, lại giống như Ma chú, lặp đi lặp lại.








“Diệp Thành!”



Liễu Như Yên khẽ gọi, liên tục lấy khăn lau mồ hồi trên trán cho hắn, thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, cô không khỏi nắm chặt hai tay hắn.



Diệp Thành ngủ liền ba ngày.



Vào đêm ngày thứ tư, hắn đang ngủ bỗng ngồi bật dậy, hơi thở hổn hển dồn dập, vẻ mặt đau đớn mà mê man, hai mắt mờ đi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, ký ức hỗn loạn khiến hắn ôm chặt lấy đầu.



“Mau đàn khúc nhạc đó!”




Liễu Như Yên vội ra lệnh cho cung nữ Tiểu Nguyệt.



Tiểu Nguyệt hiểu ý, hít một hơi thật sâu rồi lập tức gảy đàn.



Sau đó tiếng đàn du dương vang lên, tuy không hay và lay động lòng người như Liễu Như Yên đánh, nhưng cũng giống bảy tám phần, tiếng đàn réo rắt vang vọng mãi không dừng.



Nhưng điều khiến Liễu Như Yên phải cau mày là Diệp Thành không có bất cứ sự thay đổi nào khi nghe tiếng đàn, vẻ mặt hắn vẫn đờ đẫn, nét mặt vẫn đau khổ, tiếng đàn có hay không với hắn cũng không có gì khác biệt.



“Sao lại thế này?”



Liễu Như Yên khẽ lẩm bẩm, không hiểu tại sao.



“Để ta!”



Cuối cùng cô đứng dậy, ngồi trước cây đàn rồi hít một hơi sâu, vung tay lên bắt đầu gảy dây đàn.



Tiếng đàn lại vang lên, trầm bổng du dương.



Lập tức, Diệp Thành đang đờ đẫn bỗng







 
Chương 2150: “Đó là một thứ rất thú vị”


“Ta ngủ bao lâu rồi?”, Diệp Thành đã tỉnh táo lại, không ngừng day đầu mày.



“Không nhiều, ba ngày”.



“Ba ngày mà còn không nhiều?”, Diệp Thành tiếp tục vò đầu bứt tai: “Thật ra cô có thể để người khác đánh đàn, như thế cô sẽ không phải mệt”.



Advertisement

“Ta cũng muốn lắm”, vẻ mặt Liễu Như Yên hơi kỳ lạ.



“Có ý gì?”



“Bởi vì người chỉ có phản ứng khi công chúa đánh đàn thôi”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhanh nhảu đáp lời: “Lúc trước là tiểu nữ đánh, cùng một bản nhạc nhưng người lại không có chút phản ứng nào”.



“Còn có chuyện này nữa à?”, Diệp Thành giật mình, nhìn về phía Liễu Như Yên.



“Đúng… Đúng là hơi kỳ lạ”.



“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một viên đá ngọc phát sáng, để nó lơ lửng trước mặt Liễu Như Yên: “Đây là thuỷ tinh ký ức, có thể lạc ấn tiếng đàn của cô”.



“Đã hiểu”, Liễu Như Yên như đã hiểu ý Diệp Thành, tiếp tục gảy đàn để tiếng đàn lạc ấn hết vào trong thuỷ tinh ký ức.



Không lâu sau, Diệp Thành lấy lại viên đá, chạm lên bề mặt của nó.

Thuỷ tinh ký ức rung lên, tiếng đàn trong trẻo, du dương vọng lại, giống hệt tiếng đàn của Liễu Như Yên.



Thấy thế, Liễu Như Yên ngừng chơi đàn.



Nhưng, dù tiếng đàn trong thuỷ tinh ký ức vẫn vang lên cũng không ngăn được Diệp Thành từ từ trở về trạng thái đờ đẫn.



Như vậy cũng không được?



Liễu Như Yên cau mày, lại gảy đàn kéo Diệp Thành vẫn chưa hoàn toàn chìm vào trạng thái đờ đẫn về lại trạng thái tỉnh táo.



Diệp Thành khôi phục tỉnh táo, trước tiên hắn lắc đầu sau đó mới xấu hổ nhìn Liễu Như Yên: “Xem ra chỉ có thể phiền cô đi cùng ta một chuyến rồi, xong việc ta sẽ lại đưa cô về”.


“Như vậy quá mạo hiểm”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Tuy ta chưa đến thế giới tu sĩ bao giờ, nhưng vẫn biết rõ những nguy hiểm ở đó, đàn cũng sẽ có lúc dừng, tiếng đàn vừa dừng, huynh sẽ lại rơi vào trạng thái kỳ lạ đó, thậm chí còn không thể bay trên không. Khi đó thực lực của huynh có hạn, con đường phía trước chúng ta không thể biết, không thể đảm bảo rằng kẻ thù của huynh sẽ không đuổi giết huynh, bọn họ là tu sĩ, ai cũng mạnh, người phàm không thể so sánh”.



“Đúng là ta đã quên mất chuyện này, nhưng không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Điều này không làm khó được ta, chúng ta không mạo hiểm, đi đường vòng từ thế giới phàm trần cũng có thể tới được địa bàn của ta, nhưng sẽ mất nhiều thời gian, vì không có truyền tống trận để di chuyển”.



“Truyền… Truyền tống trận lại… lại là thứ gì nữa?”, Liễu Như Yên tò mò hỏi.



“Đó là một thứ rất thú vị”, Diệp Thành bước đi, khí huyết màu vàng bay ra khỏi cơ thể, ngưng tụ thành vân đoàn, đưa Liễu Như Yên đứng lên trên đó: “Cô hãy ở bên cạnh ta, liên tục đánh đàn, khi nào không đánh được nữa phải báo trước một tiếng”.



“Ừm, ta hiểu”.



“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, nhưng vừa bước đi hắn lại ngượng ngùng, hắn vốn định bay vọt lên trời nhưng lại rơi xuống, đến Liễu Như Yên cũng bị liên luỵ, suýt nữa ngã khỏi vân đoàn.



“Huynh… Huynh không bay được?”, sau khi vân đoàn ổn định, Liễu Như Yên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.



“Không thể nào!”, Diệp Thành đứng dậy, vẻ mặt cũng rất kỳ quái, rõ ràng bây giờ hắn đang ở trạng thái bình thường nhưng lại không thể bay, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.



“Hình như huynh không bay được thật”, Liễu Như Yên lại nói, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt quái lạ.



“Linh tinh, là do







 
Chương 2151: “Hay là huynh nghỉ ngơi một chút đi?”


Rầm!



Ngay sau đó có tiếng động lớn vang lên, Diệp Thành bước lên không trung, thân thể mất cân bằng, đầu chúi xuống đất khiến phiến đá xanh lõm xuống thành một cái hố lớn.



Oa!



Diệp Thành đau đớn, ôm trán đứng lên, không thể hiện được ngược lại còn thiệt thân.

Advertisement



“Ta không tin!”



Diệp Thành thầm mắng, khí huyết sôi trào, tiếp tục thử.



Rầm! Rầm! Rầm!



Tiếp theo, những âm thanh thế này liên tục vang lên trong lầu các, Diệp Thành chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, hắn liên tục tạo nên từng cái hố lớn dưới mặt đất mà vẫn chưa thể bay lên được.



“Đạo tắc bị tổn hại, đến bay cũng không bay được sao?”, Diệp Thành vò đầu.



“Hay là huynh nghỉ một lúc đi?”, Liễu Như Yên không nỡ nhìn thêm nữa bèn hỏi thử.



“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành lại lau máu mũi: “Không ngự không được thì chúng ta ngự kiếm”.



“Vậy huynh thử trước đi”, Liễu Như Yên tự giác bước xuống khỏi vân đoàn, nhìn cảnh Diệp Thành liên tục ngã xuống, cô cảm thấy đứng trên mặt đất vẫn an toàn hơn.



“Cũng không phải cô ngã mà!”, Diệp Thành không cho là vậy, hắn trở tay lấy linh kiếm ra, đứng trên nó.



“Bay lên”, trong lầu các chợt vang lên tiếng hét như sói tru của Diệp Thành.



“Hình như… không bay”, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn Diệp Thành.



“Hơ, ta không tin”, Diệp Thành xắn tay áo, lại bá khí hét lên lần nữa: “Bay lên”.



Nhưng hình ảnh phi kiếm bay lên trời trong tưởng tưởng không xuất hiện, hắn vẫn đứng yên trên phi kiếm.



Bay lên!


Bay lên!



Diệp Thành hưng phấn, liên tục hét lên, mỗi lần lại hét to hơn, vang hơn, thị vệ ngoài lầu các nghe mà thấy khó hiểu.



Trong lầu các, không chỉ Diệp Thành mà đến Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt cũng hơi ngượng, nhìn hắn hét lên như kẻ ngốc vẫn chẳng bay được!



“Hay là huynh nghỉ ngơi một chút đi?”, cuối cùng Liễu Như Yên vẫn lên tiếng, ngập ngừng nhìn Diệp Thành.



“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức gọi phân thân ra, đột nhiên có thêm người xuất hiện làm cho Liễu Như Yên giật mình, cung nữ Tiểu Nguyệt thì sợ hãi suýt nữa bật khóc.



“Thấy chưa, đây là phân thân của ta, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã khựng lại, bởi vì phân thân hắn vừa ngưng tụ ra còn chưa xuất hiện được ba giây đã hoá thành một làn khói xanh rồi tan biến.



“Ơ…”, Diệp Thành tức tối, lại ngưng tụ phân thân ra, nhưng lần này phân thân chỉ tồn tại chưa đến hai giây đã biến mất.



Sau đó hắn cố hết sức để ngưng tụ phân thân, nhưng kết quả vẫn như vậy, phân thân vừa xuất hiện, hắn còn chưa nói gì nó đã biến mất.



“Hay là người uống chút nước đi?”, lần này người lên tiếng không phải Liễu Như Yên nữa, mà là cung nữ Tiểu Nguyệt.



“Không sao, chuyện này không làm khó được huynh ấy”, Liễu Như Yên đang đánh đàn nhoẻn miệng cười.



“Đương nhiên không làm khó được ta rồi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, bắt đầu lục tung túi đựng đồ, Âm Minh Tử Tướng đã hết từ lâu, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành gọi hình nộm Tử Huyên ra.

Woa!



 
Chương 2152: “Khi nào lão tử về sẽ đá chết ngươi”.  


Tử Huyên vừa xuất hiện, cung nữ Tiểu Nguyệt đã đưa tay che miệng, không biết là do Tử Huyên quá xinh đẹp nên bị sốc hay là do Diệp Thành đột nhiên biến ra một mỹ nữ nên ngạc nhiên.



“Sao người này không nhúc nhích?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa tò mò quan sát Tử Huyên từ đầu đến chân.



“Đây là hình nộm thôi, ta không ra lệnh thì cô ấy sẽ không di chuyển”, Diệp Thành mỉm cười: “Cô ấy đánh nhau rất giỏi, có cô ấy bảo vệ chúng ta trên đường sẽ rất an toàn, quan trọng nhất là cô ấy biết bay, còn bay cực kỳ nhanh nữa”.



“Thật không, cô ấy biết bay á?”, không chỉ cung nữ Tiểu Nguyệt mà Liễu Như Yên cũng bất ngờ.

Advertisement



“Đừng không tin mà”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, ra lệnh cho Tử Huyên: “Nào, bay thử cho mọi người nhìn đi”.



Lập tức, Tử Huyên đang đứng sừng sững bỗng di chuyển, vừa bước một bước đã bay ra ngoài cửa sổ, vụt lên trời xanh như một đạo thần quang, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất.



“Đúng là bay nhanh thật”, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn lên trời với ánh mắt ngạc nhiên.



“Lợi hại không?”, Diệp Thành chỉnh lại cổ áo, sau đó búng tay: “Tử Huyên, quay về”.



Nghe vậy, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn ra ngoài cửa sổ, con người có thể bay là điều mới lạ nhất trong mắt người phàm, bao gồm cả họ.



Nhưng Diệp Thành đã ra lệnh mà mãi cũng không thấy Tử Huyên bay về.



Lần này, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt lại quay đầu nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.



“Tỷ à, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào”, Diệp Thành ngửa mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì một giây trước, linh hồn lạc ấn trong cơ thể Tử Huyên của hắn đã biến mất.




“Đừng… Đừng đùa vậy chứ”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn biết là tàn hồn của nữ đế trong cơ thể hình nộm Tử Huyên đang đùa, linh hồn lạc ấn của hắn cũng là do cô ấy xoá mất, mà cơ thể Tử Huyên cũng là do cô ấy đưa đi.







“Không phải bay mất rồi chứ!”, cung nữ Tiểu Nguyệt và Liễu Như Yên nhỏ giọng hỏi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.



“Đang nhìn gì vậy?”, không biết Liễu Thanh Tuyền đi vào từ lúc nào, thấy ba người đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ông cũng tiến lại gần nhìn lên trời, ngay cả Nhược Hi trong lòng ông cũng tò mò nhìn theo.



“Hình như mất thật rồi?”, không biết qua bao lâu cung nữ Tiểu Nguyệt mới nhìn Diệp Thành nói lên một câu thấm thía.



“Chuyện này cũng không làm khó được huynh, đúng không?”, Liễu Như Yên cũng dời mắt, quay đầu nhìn Diệp Thành: “Mất rồi thì làm cái khác đi”.




“Không làm được nữa”, Diệp Thành hung hăng gãi đầu, thế giới phàm trần khỉ ho cò gáy này tìm đâu ra nguyên liệu luyện chế hình nộm, cho dù tìm được thì cơ thể người phàm dù có luyện ra hình nộm và Âm Minh Tử Tướng thì cũng rất yếu, chứ đừng nói gì đến việc ngự không, ngự kiếm.



Đúng là ngàn tính vạn tính cũng không tính đến trường hợp tàn hồn của nữ đế Nguyệt Thương lại chơi hắn chiêu này, khiến hắn trở tay không kịp!



“Hay là chúng ta đi tìm đi?”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhìn Diệp Thành hỏi dò.



“Tìm cái quái gì!”, Diệp Thành thầm mắng, với trạng thái lúc tỉnh lúc mê bây giờ của hắn, tám đời cũng không đuổi kịp!



Sau đó hắn ngồi xếp bằng trên đất, tập trung ý niệm, ngưng thành giọng nói thần thức.



“Đạo thân Tinh Thần, mau chóng trả lời!”



Hắn liên tục gọi đạo thân duy nhất còn sót lại của mình, đây là hy vọng duy nhất của hắn.



Nhưng hắn gọi rất lâu cũng không thấy hồi âm, mãi một lúc lâu sau hắn mới phát hiện đạo thân của mình đã bị ngủ say.



“Bà nội ngươi, dậy chưa hả?”, Diệp Thành bực bội mắng thành tiếng, Liễu Như Yên và cung nữ đều giật mình.



“Vào lúc mấu chốt mà lại mất liên lạc với lão tử”.



“Khi nào lão tử về sẽ đá chết ngươi”.



 
Chương 2153: “Ta không phải kẻ ngốc”


Sau đó trong lầu các rất không yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo của Diệp Thành, thị vệ gác ngoài cửa không chỉ một lần gãi đầu, ai nấy đều nhìn qua khe cửa: “Bên trong có chuyện gì vậy?”



Trong lầu các, nhìn Diệp Thành gào thét một mình, Liễu Như Yên, Liễu Thanh Tuyền và cung nữ Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt viết rõ mấy chữ: Không phải thần trí của hắn không tỉnh táo mà là hắn thật sự bị bệnh!



Không biết đến bao giờ tiếng la hét trong lầu các mới dừng lại.



Lại nhìn Diệp Thành, lần này hắn đã im lặng, thật sự im lặng, ngồi xổm trên đất, hai tay ôm mặt như phạm nhân.

Advertisement



Đạo tắc tổn hại thật sự ảnh hưởng quá lớn.



Không thể ngự không, không thể ngự kiếm, không thể hoá ra phân thân, không thể liên lạc với đạo thân, Tử Huyên bị người cướp mất, với trạng thái này của hắn, cho dù có tiếng đàn của Liễu Như Yên duy trì trạng thái tỉnh táo thì cũng rất khó về được Nam Sở, cũng không thể chạy về được, chạy về thì biết tới năm nào!



“Hay là người ở lại đây thêm vài ngày nữa?”, cung nữ Tiểu Nguyệt bước lên, vỗ nhẹ vào vai hắn.



“Vậy thì ở thêm mấy ngày nữa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ mà hôm nay lại quá mất mặt, câu ‘không làm khó được ta’ nói biết bao nhiêu lần cuối cùng lại thành tự vả.



“Chắc huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi!”, Liễu Như Yên lên tiếng.



“Ta không mệt”.



“Nhưng ta mệt”, Liễu Như Yên lúng túng ho khan: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, tay đau”.



“Nghỉ ngơi cũng được, nhưng đừng có lừa ta rằng cô là thê tử của ta, còn sinh cho ta một bé gái trong lúc ta thần trí không tỉnh táo”.



“Huynh… Huynh đều nhớ à?”, hai má Liễu Như Yên đỏ như quả cà chua, chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.



“Ta không phải kẻ ngốc”, Diệp Thành rất tự giác leo lên giường.



“Lần sau ta sẽ chú ý”, Liễu Như Yên rất xấu hổ, lập tức ngừng đánh đàn, tiếng đàn biến mất.



Mà khi tiếng đàn biến mất, Diệp Thành cũng dần trở lại trạng thái ngơ ngác, thoáng chốc như trở thành một người hoàn toàn khác.



“Ta là ai, đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Cô là ai?”



Như lúc trước, hắn vừa mở miệng là lại hỏi mấy cái này, chẳng có gì thay đổi.


“Người là Diệp Thành, đây là Hoàng cung Nam Triệu”, cung nữ Tiểu Nguyệt trả lời ngay: “Người đang bị ốm, được công chúa của chúng ta đưa về. Công chúa là thê tử của người, công chúa còn sinh cho người một cô con gái nữa, đang ở ngoài kia kìa”.



“Tiểu Nguyệt”, Liễu Như Yên trừng mắt nhìn cô ấy, hai má lập tức đỏ bừng.



“Diệp Thành, Hoàng cung Nam Triệu, thê tử, con gái”, Diệp Thành đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm một mình.



Chẳng mấy chốc, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.



Lần này, hắn ngủ rất lâu, những chín ngày, trong thời gian này hắn không chỉ một lần nói mê, như Sở Huyên, Sở Linh, Thiên Đình, Bắc Sở, Thiên Ma, nhưng đều là những từ mà Liễu Như Yên không hiểu.



Trong chín ngày này, quốc vương Liễu Thanh Tuyền không hề nhàn rỗi.



Thái y của Hoàng cung, lang y của cả nước Nam Triệu đều được ông gọi hết đến, xếp hàng khám bệnh cho Diệp Thành.



Nhưng những người này khi đi vào đều lành lặn, lúc đi ra hầu hết đều khập khiễng, đa phần đều bị mạch tượng của Diệp Thành hất văng, nhiều người còn đã bị liệt, lúc này đang nằm trên giường bệnh kêu la oai oái kia kìa.



Đến nỗi nhiều ngày như vậy không một thầy lang nào dám khám cho người khác nữa, sợ bị gọi vào Hoàng cung khám cho Diệp Thành.



Thời gian này Liễu Như Yên cũng không hề nhàn rỗi, cô dạy cho một số cung nữ thông minh lanh lợi khúc đàn của mình.









 
Chương 2154: “Cô hà tất phải như vậy?”  


“Gửi thư?”, Liễu Như Yên nghe vậy thì chợt thẫn thờ.



“Trạng thái hiện giờ của ta lúc tỉnh lúc quên nên đương nhiên không thể rời xa tiếng đàn của cô được, ta lại không thể ngự không ngự kiếm, không thể hoá ra phân thân, cũng không thể liên hệ được với đạo thân nên chỉ có thể tìm người gửi thư cho ta để tiện có người có thể tới tìm ta”.



Advertisement

“Đây là thế giới người phàm, cách thế giới tu sĩ xa xôi, đến cả một tu sĩ như huynh còn thấy lạc lõng thì đừng nói là người phàm khác”, Liễu Như Yên tặc lưỡi.



“Ta không tìm người phàm, ta tìm tu sĩ”, Diệp Thành chậm rãi nói, “quốc sư độ quốc ở thế giới người phàm chẳng phải là tu sĩ sao?”



“The như ta thấy thì quốc sư ở thế giới người phàm về cơ bản đều là tu sĩ cấp thấp, còn xa mới đạt được tới mức có thể ngự kiếm phi hành, tìm bọn họ chi bằng tự huynh đi còn nhanh hơn”.



“Vậy lại khác”, Diệp Thành xua tay, “nếu như ta luôn ở trạng thái tỉnh táo thì đương nhiên không cần tìm bọn họ, nhưng hiện giờ lúc ta nhớ lúc ta quên nên ta đi đâu cũng phải đi cùng cô, tốc độ sẽ bị giảm đi đáng kể”.



Nói tới đây, hắn lại mỉm cười: “Vả lại, có ta ở đây ta sẽ khiến cho bọn họ có đủ tư cách ngự kiếm phi hành, tôi luyện kinh mạch để bọn họ có thể tăng cảnh giới tu vi trong thời gian ngắn nhất, những việc này vẫn trong khả năng của ta”.



“Quả nhiên không có gì có thể làm khó huynh”, Liễu Như Yên mỉm cười.



“Có thể không nhắc tới chuyện này được không vậy?”, Diệp Thành ho hắng, sau đó hắn lấy ra một miếng ngọc thạch rồi lạc ấn thần thức vào trong đó, “phái người đem cho quốc sư của nước Thiên Lam”.



“Rõ”, thị vệ đứng canh bên ngoài điện lập tức bước vào nhận lấy ngọc thạch mà Diệp Thành đưa.



“Ôi cái não này của ta”, sau khi thị vệ rời đi, Diệp Thành không ngừng gõ vào đầu mình, từ sau khi ở Vân Nhược Cốc hắn liền rơi vào trạng thái thế này, cho dù là Thánh Chủ Thiên Đình thì hắn cũng đành bất lực, chỉ có thể dựa vào tiếng đàn của một người phàm để duy trì trạng thái tỉnh táo.



“Huynh có bao giờ nghĩ vì sao mình lại có phản ứng với tiếng đàn của ta không?”, Liễu Như Yên nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.


“Khúc đàn này không phải là khúc đàn bình thường”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ta có thể nghe ra lai lịch của khúc nhạc này lớn tới mức nào, nó có sức mạnh làm đánh thức thế gian, nếu như được gảy bởi tu sĩ có cảnh giới cao si thì có thể dùng sức của một người địch được cả nghìn quân”.



“Vậy huynh dạy ta tu luyện nhé?”, Liễu Như Yên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hi vọng.



“Ta có một đồ đệ cũng là công chúa ở đất nước người phàm, là ta đưa cô bé đi theo con đường tu sĩ này”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, hắn lấy ra vò rượu, trong đầu hiện lên hình ảnh Tịch Nhan, “có điều ta cũng có phần hối hận, năm xưa vì ta mà cô bé suýt chút nữa gặp hoạ diệt thân, ta không muốn cô đi trên con đường đó, đây là con đường đầy khổ ải và tàn khốc, phải đánh đổi bằng máu”.



“Ta không sợ”, Liễu Như Yên hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt rõ vẻ kiên định, cô cũng giống Tịch Nhan năm xưa, mang theo vài phần kiên cường.



“Ta có thê tử rồi”, Diệp Thành như nhìn ra ý tứ trong lời nói của Liễu Như Yên, cô đâu phải chỉ có khát vọng tu tiên, rõ ràng là muốn đi theo hắn, tâm tư của nữ nhân hắn đương nhiên vẫn hiểu được phần nào.



“Lời nói ta nói ba năm trước với bây giờ cũng giống nhau mà thôi”, Liễu Như Yên nghẹn ngào bặm môi, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thành, “ta không quan tâm huynh có bao nhiêu nữ nhân, cũng không mong đợi trở thành nữ nhân của huynh, ta chỉ mong khi huynh mệt rồi ta có thể gảy đàn cho huynh nghe, như vậy là ta mãn nguyện rồi”.



“Cô hà tất phải như vậy?”

“Trời xanh đã cho huynh và ta tương ngộ thì ta sẽ không buông tay lần nữa đâu.



 
Chương 2155: “Không phải có Truyền Tống Trận sao?


“Vậy thì cô làm người phàm thêm vài ngày nữa đi”, Diệp Thành rút rượu vào miệng, “có lẽ mười năm hay hàng trăm năm sau cô sẽ cảm động mà rơi nước mắt vì trải nghiệm chốn trần gian này nhưng rồi nó cũng chỉ như làn khói trong kí ức của cô thôi”.



“Nói vậy thì huynh đồng ý rồi sao?”, Liễu Như Yên ngẩng đầu, trong ánh mắt rõ vẻ vui mừng.



“Sau chín ngày ta sẽ dẫn dắt cô tu tiên”.



Advertisement

“Cảm ơn huynh”, Liễu Như Yên cảm kích nhảy cẫng lên giống như một cô bé, trông hết sức ngây thơ.



“Đây là con đường do cô chọn”, nhìn Liễu Như Yên vui vẻ như vậy, Diệp Thành bất giác mỉm cười vì Liễu Như Yên vừa nhảy lên thì tiếng đàn cũng ngưng lại và đôi mắt hắn dần trở nên đờ đẫn, hắn ngồi đó và chìm vào giấc ngủ.



Không biết từ bao giờ Liễu Như Yên mới bình tĩnh lại, đợi tới khi Diệp Thành ngủ say rồi mà cô vẫn cảm thấy ái ngại, chỉ vì nhất thời vui mừng mà cô quên đi chuyện này.



Thấy Diệp Thành ngủ say, Liễu Như Yên mới bặm môi, cuối cùng cô quỳ gối xuống khẽ vuốt mái tóc bạc của Diệp Thành, vuốt ve khuôn mặt mỏi mệt của hắn.



“Hãy tha thứ cho sự mạo phạm của ta”, bên trong lầu các yên tĩnh, Liễu Như Yên cúi mặt xuống để lại nụ hôn trên trán Diệp Thành.



Diệp Thành đờ đẫn không cử động, hắn ngủ rất say, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ.



Đêm tối, Diệp Thành bị đánh thức dậy vì quốc sư của nước Thiên Lam đến rồi, hình dạng xấu xí, không cần nói cũng biết đây chính là tu sĩ Lý Tiêu trẻ tuổi kia, đêm hôm đó hắn bị Diệp Thành doạ cho sợ mất mật, mấy ngày sau không dám ra khỏi cửa.


“Bái kiến tiền bối”, tên này vừa vào trong lầu các thì đã cúi khom người xuống đất.



“Đứng dậy rồi nói”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



“Đa tạ tiền bối”, Lý Tiêu đứng dậy cung kính, nhưng khi nhìn vết son trên trán Diệp Thành thì trong lòng hắn chợt thầm nhủ: “Vị tiền bối này cũng phải lòng ai rồi?”



“Giúp ta làm một việc”, Diệp Thành lên tiếng, “đưa một món đồ đến Thiên Đình”.



“Tiền bối dặn gì vãn bối nhất định sẽ dốc sức làm, vãn bối…”, Lý Tiêu còn chưa nói xong thì đã dừng lại, hắn nhìn Diệp Thành thăm dò: “Xin tiền bối thứ lỗi cho vãn bối ngu xuẩn, Thiên Đình ở nơi nào ạ?”





“Nam Sở”.



“Nam…Nam Sở?”, Lý Tiêu vô thức nuốt nước bọt, khuôn mặt hắn rõ vẻ lưỡng lự: “Tiền bối, Nam Sở cách nơi này ít nhất cũng vài triệu dặm, với sức của vãn bối thì đi tám đời cũng không tới nơi nổi”.



“Không phải có Truyền Tống Trận sao?”, Diệp Thành nhìn Lý Tiêu với vẻ mặt hào hứng.



“Đi thì vẫn đi được”, Lý Tiêu ái ngại, “nhưng ta không…không có tiền, nghe nói đi qua Truyền Tống Trận phải mất rất nhiều linh thạch, một lần đi đã mất vài chục nghìn linh thạch rồi, số linh thạch mà ta có không bằng chỗ tiền lẻ của người ta”.



“Ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không có linh thạch, linh thạch của hắn đều đã hết sạch khi ở đầm Vô Vọng rồi, nhưng hắn có bảo bối vả lại còn có không ít bảo bối, chỉ cần lấy một món bất kì ra thì đều có giá trị lớn.



“Những thứ bên trong này ngươi cứ đem đi bán, thu về cũng không thiếu tiền đâu, đủ cho ngươi đi lại vài chuyến”, Diệp Thành phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Lý Tiêu.



“Đa…đa tạ tiền bối”, Lý Tiêu vô thức mở túi đựng đồ ra, bên trong đó có binh khí, linh ngọc, linh châu, món nào cũng lấp lánh ánh sáng, suýt chút nữa khiến đôi mắt hắn mù đi vì choán ngợp bởi những ánh sáng này, hắn nhìn thôi mà tim đã đập thình thịch rồi, hắn nào có bao giờ thấy nhiều bảo bối như vậy.











 
Chương 2156: “Trừ phi hắn có hai cái mạng”.  


“Cái này vãn bối hiểu ạ”, Lý Tiêu toét miệng cười, hắn nhìn Diệp Thành ái ngại: “Tiền bối, Thiên Đình đó cụ thể ở nơi nào của Nam Sở ạ? Vãn bối hỏi để tiện có mục tiêu rõ ràng, tránh phải đi đường vòng”.



“Cả Nam Sở đều là Thiên Đình”.



“Không…không phải chứ?”, Lý Tiêu há hốc miệng, “vãn bối chỉ biết tam tông ở Nam Sở, Thiên Đình ở đâu ra vậy?”



Advertisement

“Là vì ngươi ở thế giới người phàm lâu quá thôi”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.



“Đúng vậy, ta ở đây cũng cả chục năm rồi”, Lý Tiêu cười trừ.



“Tịnh Thần Ngưng Khí”, Diệp Thành đã tới trước mặt hắn, một tay Diệp Thành ấn vào đầu Lý Tiêu.



Tiếp đó, khí huyết thánh thể trút vào cơ thể Lý Tiêu từ phần đầu của hắn, thấm dần vào từng đường kinh mạch và đan điền của hắn.



Hự…!



Lý Tiêu hự lên một tiếng, sắc mặt hắn rõ vẻ đau đớn.



Cố chịu đi!

Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng, sức mạnh huyết mạch ngút trời, căn nguyên thánh thể và thánh huyết cùng đẩy ra, trong chốc lát dẫn ra rất nhiều sức mạnh bên trong linh châu linh ngọc đẩy vào người Lý Tiêu, cung cấp cho hắn linh khí cần thiết.



Hự! Hự!



Sau những tiếng này vang lên, tu vi của Lý Tiêu tăng vọt, hắn từ tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên tiến tới cảnh giới Chân Dương rồi từ cảnh giới Chân Dương tăng vọt lên cảnh giới Chân Dương Đỉnh Phong, cho tới khi đột phá lên cảnh giới Linh Hư mới dừng lại ổn định.



Nếu có người ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc. Mặc dù Thánh Chủ Thiên Đình không ở trạng thái ổn định nhưng thủ đoạn lại nghịch thiên, chỉ trong thời gian không tới một canh giờ mà hắn có thể khiến một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên tăng cảnh giới lên Linh Hư, đây là một bước nhảy vọt!



Không biết từ bao giờ Lý Tiêu mới tỉnh lại, hắn kích động vô cùng, hắn của hiện tại và trước kia rõ ràng có sự khác biệt một trời một vực, nếu như quay về tông môn thì nhất định có thể khiến cá lão tổ kinh ngạc.



“Những linh phù này dùng khi gặp tình huống khẩn cấp”, Diệp Thành lại đưa cho Lý Tiêu một cái túi đựng đồ.




“Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!”, Lý Tiêu không ngừng cúi đầu, đây là vị quý nhân trong đời hắn, là người đã thay đổi vận mệnh cả đời của hắn.



“Đây chính là thứ mà ta muốn tặng cho ngươi”, Diệp Thành đưa Bá Long Đao cho Lý Tiêu.



“Thanh đao thật mạnh”, Lý Tiêu nhận lấy, hắn lập tức lảo đảo vì thanh đao này quá nặng, vả lại đao khí kinh người, cho dù hiện giờ tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Linh Hư nhưng cũng khó có thể trụ được được áp lực từ nó.



“Vậy thì lên đường đi”.



“Vãn bối nhất định sẽ làm tròn sứ mệnh”, Lý Tiêu kích động khôn cùng, hắn lập tức quay người, sải bước vào hư không, cũng vì không quen nên hắn chúi đầu xuống đất. Lý Tiêu ái ngại lồm cồm bò dậy tế gọi ra phi kiếm.



“Đừng đi nhầm đường là được”, nhìn Lý Tiêu rời đi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.



“Huynh không sợ hắn đi rồi không quay về sao?”, Liễu Như Yên vẫn đang gảy đàn chợt lên tiếng.



“Trừ phi hắn có hai cái mạng”.



“Có phải ta nên cảm thấy may mắn không?”, Liễu Như Yên mỉm cười.

“Ý cô là gì?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống thì ngỡ ngàng nhìn Liễu Như Yên.



 
Chương 2157: “Còn có cả tâm trạng gảy đàn?”


“Mặc dù ta không hiểu nhiều về giới tu sĩ nhưng ta vẫn biết phân biệt đông tây nam bắc, cả nam Sở là Thiên Đình, vậy thì thân phận của huynh ở giới tu sĩ giống như chư hầu vương độ quốc của thế giới người phàm vậy, vả lại còn là chư hầu vương mà đến cả hoàng đế cũng phải kính nể, một người có tầm ảnh hưởng như vậy ở Nam Triệu ta thì có phải là vinh hạnh cho chúng ta không?”



“Cô hiểu như vậy cũng không sai”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời, “nhưng cũng đúng như chư hầu vương ở thế giới người phàm, địa bàn, công trạng và vinh hạnh của bọn họ đều không phải do trời xanh ban tặng, phía sau đó là cả núi thây biển máu”.



“Ta có thể cho rằng huynh đang chỉ dạy ta về quy tắc sinh tồn trong giới tu sĩ không?”



Advertisement

“Không chỉ là giới tu sĩ mà ở thế giới người phàm cũng vậy, thắng làm vua, thua làm giặc”.







Đêm ở Nam Triệu thật yên bình.



Trên chiếc giường êm ái, Diệp Thành lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, cũng giống như trước đó, nét mặt hắn vẫn mơ màng và đau khổ.



Phía trước chiếc giường, Liễu Như Yên tĩnh lặng ngồi đó, trong tay cầm dải lụa không ngừng lau đi mồ hôi vã trên trán Diệp Thành, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không thể làm dịu đi nét mặt đau đớn đó của hắn.



Rầm!



Màn đêm yên tĩnh vì âm thanh này mà trở nên ồn ào, cả hoàng thành Nam Triệu bị kinh động, cấm vệ quân xông ra lần lượt cầm vũ khí.


Trên hư không, hai con chim đại bàng bay tới trông hết sức dị thường, chúng bay nhanh vô cùng, lơ lửng trên bầu trời của hoàng cung Nam Triệu.



Nhìn từ xa, bên trên còn có hai người, một thanh niên mặc y phục trắng, một thanh niên mặc y phục tím, tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, nếu không thì cũng không không tạo ra linh thú bước đi thay mình.



Tiên nhân!



Thấy vị tiên kia vẻ mặt hung tợn, cấm vệ quân sợ hãi tột độ.



“Thượng tiên, thượng tiên gây ra động tĩnh lớn như vậy không biết là vì việc gì?”, Liễu Như Yên bước ra khỏi lầu các, cô ngẩng mặt nhìn trời.

“Ta chính là quốc sư của nước Đột Nô”, người thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, “giết tướng quân của nước Đột Nô ta mà không có lời giải thích sao? Mau bảo quốc sư của nước các ngươi ra đây trả lời, nếu không thì đêm nay chúng ta sẽ dẹp bằng Nam Triệu”.



“Hai vị, uổng công hai vị là tiên nhân, tiên nhân mà cũng hành xử như vậy sao?”, Liễu Như Yên hắng giọng: “Quân đội của quý quốc lén vào Nam Triệu ta, uy hiếp ta và Phụ Hoàng, như vậy không đáng giết sao?”



“Đúng là to gan”, người thanh niên mặc y phục tím lên giọng khiến những người phàm khác trào máu ở tai, “đã vậy thì đêm nay ta sẽ khiến Nam Triệu máu chảy thành sông”.



Nói rồi, cả hai lần lượt ra tay, một tên nhả ra hoả diệm, một tên nhả ra một đạo thiên lôi, trong mắt tu sĩ mặc dù những thứ này chẳng khác gì trò chơi nhưng ở thế giới người phàm thì hoả diệm và thiên lôi lại là đại nạn.



Tưng…!



Không lâu sau đó, bên trong một toà lầu các của hoàng cung chợt vang lên tiếng đàn khiến cả hai tên kia thẫn thờ.



“Còn có cả tâm trạng gảy đàn?”, kẻ mặc y phục trắng cười giễu cợt.



“Các ngươi ở môn phái nào?”, một giọng nói vang lên từ bên dưới.



“Độc Long Môn, ta cho







 
Chương 2158: Khốn khiếp!  


Đi…đi đâu rồi?



Phía cấm vệ quân sững sờ.

Advertisement



Bọn họ còn chưa nhìn rõ nhưng đại bàng lại nhìn rất rõ hai tên kia bị bàn tay vàng vừa rồi bạt cho thành hư vô rồi.



Đại bàng có linh tính, cơ thể nó run rẩy, nó bay từ hư không xuống, đậu trước lầu các và khom người ở đó. Mặc dù nó là linh thú nhưng cũng biết phân biệt mạnh yếu, người ở bên trong kia thực sự quá mạnh.



“Linh thú tặng cho cô, nếu rảnh thì cứ lên trời chơi cho biết”, bên trong lầu các, Diệp Thành vươn vai.



“Đa tạ”, Liễu Như Yên cười tươi giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời, cô vui mừng chạy ra ngoài, đâu còn chút dáng vẻ một công chúa.



Liễu Như Yên chạy đi thì cũng không sao nhưng không có ai ngảy đàn thì Diệp Thành vốn dĩ đang muốn tìm một nơi nào đó ngâm thơ đã lại ngã vật ra đất, hắn tỉnh lại chưa nổi một phút đã lại chìm vào giấc ngủ.



Bên ngoài, Liễu Như Yên đang vuốt ve đầu đại bàng, “sau này ngươi đi theo ta, phải ngoan nhé”.




Trước đó không lâu đại bàng vẫn còn giữ ánh mắt hung tợn thì lúc này trông dịu đi rất nhiều, không phải nó sợ Liễu Như Yên mà sợ Diệp Thành, nó có cảm giác rằng chỉ cần một cái chỉ thôi cũng có thể khiến nó chết thảm hại rồi.



Diệp Thành chỉ cần ra tay đã có thể diệt hai quốc sư của nước Đột Nô khiến cấm vệ quân đông nghịt không kịp phản ứng lại.



Đợi tới khi bọn họ phản ứng lại thì lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thành, vẻ mặt cung kính giống như đang bái một vị thần. Có vị đại thần này ở đây thì bọn họ sẽ được an toàn, ai dám lũng loạn Nam Triệu chứ.



Màn đêm lại buông xuống sau một khúc nhạc không trọn vẹn.


Khốn khiếp!



Trong đêm tối, bên trên một đỉnh núi ở Bắc Sở vang lên tiếng gằn phẫn nộ.



Đỉnh núi này không phải quá lớn nhưng lại sừng sững nguy nga, bên trên còn có một cung điện khổng lồ. Ở Bắc Sở, nơi này được gọi là Độc Long Môn.



Lúc này bên trong đại điện của Độc Long Môn, môn chủ Độc Long Môn tức tối, tất cả đệ tử ông ta phái tới thế giới người phàm đều bị diệt vả lại còn không phải chỉ có hai người.



Đệ tử tới thế giới người phàm làm quốc sư vốn dĩ chẳng được tông môn coi trọng nhưng hai tên này lại khác, bọn chúng là con riêng của môn chủ, là do ông ta lén cho hai tên này đi để tiện cho ông ta sớm ngày quay về.



Giờ thì hay rồi, sau một giấc ngủ tỉnh lại hai đứa con trai của ông ta đã không còn nữa.



“Giết”, môn chủ Độc Long Môn gào lên như con chó điên, “giết quốc sư Nam Triệu cho ta”.



“Tuân mệnh”, tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng, bọn họ cũng biết vì sao môn chủ Độc Long Môn lại phẫn nộ như vậy, không một ai dám chậm trễ, bọn họ lập tức khoác lên mình bộ y phục đen bay ra ngoài, cứ thế bay về phía nước Nam Triệu ở thế giới người phàm.



 
Chương 2159: “Còn có cả chuyện này à?


Ranh giới giữa thế giới giữa Đọc Long Môn và thế giới người phàm cách nước Nam Triệu không quá xa.



Còn ba tên mặc y phục đen kia lại rất chuyên nghiệp, chạy còn nhanh hơn thỏ, trước khi trời sáng đã kịp sát phạt tới hoàng thành nước Nam Triệu.



Rầm!

Advertisement



Chẳng mấy chốc, hoàng cung nước Nam Triệu chợt vang lên tiếng động mạnh.



Sau đó không lâu, ba kẻ mặc y phục đen kia vừa đặt chân đến đây còn chưa kịp nói câu nào đã phải đến trình diện ở điện Diêm Vương rồi.



Đều…đều chết cả rồi sao?



Sau khi môn chủ Độc Long Môn nghe tin này thì vẻ mặt thay đổi rõ rệt, tim ông ta đau đớn xót xa, đó là ba tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, sao có thể nói chết là chết được.



“Môn Chủ, theo như thuộc hạ thấy thì nước Nam Triệu có lẽ có một lão tiền bối tu vi ít nhất ở cảnh giới Không Minh”, một lão già mặc y phục tím trầm giọng lên tiếng: “Tốt nhất không nên đụng vào, cẩn thận chuốc hoạ diệt thân”.



“Vậy mạng của hai đứa con trai ta thì sao?”, môn chủ Độc Long Môn đột nhiên gằn lên phẫn nộ: “Cảnh giới Không Minh thì đã sao? Chỗ dựa vững chắc của chúng ta chính là Huyết Linh thế gia, kẻ đó có mạnh thì có thể địch được nổi cả một gia tộc không?”

“Môn…Môn chủ nói phải ạ, môn chủ nói phải ạ”.



“Lần này ngươi đi”, môn chủ Độc Long Môn hắng giọng: “Không cần tấn công mà điều tra lai lịch của tên kia cho ta”.



“Rõ”, lão già mặc y phục tím lập tức biến mất trong cung điện.



Dưới bầu trời sao, tốc độ của ông ta vô cùng nhanh, tu vi của ông ta ở cảnh giới linh Hư đỉnh phong, không tới một canh giờ đã tới nước Nam Triệu.



Ông ta cũng rất thông minh, còn chưa vào hoàng thành đã dùng ẩn nặc phù che đi khí tức toàn thân sau đó mới hoá thành một lão già bán giày cỏ lẻn vào hoàng thành. Lão ta dừng chân ở trước một sạp hàng bán trà.

“Đại ca, nghe nói hoàng thành của chúng ta có một vị tiên nhân rất mạnh phải không?”, lão già mặc y phục tím vừa nhâm nhi trà vừa hỏi.



“Chỉ cần nhìn là biết ngươi từ bên ngoài tới đây”, ông lão bán trà mỉm cười ôn hoà: “Còn vị tiên mà ngươi nói thì đúng là rất mạnh, tối qua hai quốc sư nước Đột Nô còn bị người ấy giết”.



“Lợi hại vậy sao?”, lão già mặc y phục tím cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc.



“Có điều hình như hắn bị chứng bệnh kì quái nào đó”, ông lão ngồi xuống ghế lấy ra tẩu thuốc bắt đầu rít lên .



“Bị bệnh lạ?”, lão già mặc y phục tím sững người, “bệnh lạ gì?”



“Đây cũng là tin mà người trong cung đồn ra, nói là thần trí vị tiên đó không được tỉnh táo, giống như một cái xác không hồn, không nhớ ai, kì lạ đó là hắn chỉ cần nghe tiếng đàn của công chúa là sẽ lập tức khỏi”.



“Còn có cả chuyện này à?”, ánh mắt lão già mặc y phục tím loé lên, lão ta bỏ lại đồng tiền rồi quay người rời đi.



Lão ta rất thận trọng, tới khi màn đêm buông xuống và tới tận đêm khuya mới vào trong hoàng cung.



Khi đi ra thì trong tay lão ta đã lôi theo một người, nếu nhìn kĩ thì chính là một thị vệ.

Sưu hồn!



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom