Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1760: “Phụ Hoàng có thể tỉnh lại rồi”


“Giao cho con là được”, nhìn ánh mắt mong chờ của bốn người bọn họ, Diệp Thành vỗ ngực.



Thấy Diệp Thành tự tin như vậy, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.



“Phiền các tiền bối lùi về sau một chút”, Diệp Thành xắn tay áo.

Advertisement



Nghe vậy, phía Phục Linh không dám chậm trễ, lần lượt lùi về sau.



Chỉ có Gia Cát Vũ khi đang định vỗ mông lùi về sau thì bị Diệp Thành kéo lại: “Tiền bối không được đi, ở lại giúp con”.



“Cái gì, ta giúp được sao?”



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi, chân hoả bao trùm lấy cơ thể của Đao Hoàng, thiên lôi bao quanh linh hồn của Đao Hoàng, “dùng sức mạnh linh hồn của người để tẩy luyện linh hồn’.



“Đây là đạo lý gì vậy?”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu.



“Không có đạo lý gì cả, vì người có sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.

Sức mạnh nguyên thần?



Nghe bốn từ này, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du ở phía cách đó không xa đều đổ dồn ánh mắt nhìn Gia Cát Vũ, Diệp Thành mà không nói thì bọn họ thực sự không biết Gia Cát Vũ còn có tạo hoá này.



“Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi”, Gia Cát Vũ ho hắng, việc này ông ta đúng là giấu phía Độc Cô Ngạo.



Nói rồi ông ta lại nhìn sang Diệp Thành: “Ta vẫn chưa dùng đến nó, cho dù ta từng có sức mạnh nguyên thần thì có liên quan gì đến thương thế của Đao Hoàng?”



“Vậy thì để con nói cho người hiểu”, Diệp Thành vừa luyện hoá vu chú, tôi luyện cơ thể, trị đạo thương và tôi luyện linh hồn cho Đao Hoàng vừa nói: “Vu chú và đạo thương không khó nhưng khó ở chỗ công pháp Của Đao Hoàng tiền bối, cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng tiền bối không thể chịu được công pháp bá đạo này, việc mà chúng ta cần làm đó là tăng sức mạnh của cơ thể và linh hồn, còn sức mạnh nguyên thần mà người có thì người dùng linh hồn của người để tôi luyện linh hồn của Đao Hoàng tiền bối, như vậy là cách làm tốt nhất để tăng sức mạnh linh hồn, con nói vậy người có hiểu không?”

“Hơi hiểu”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo sau đó hít vào một hơi thật sâu, gọi ra sức mạnh nguyên thần bao quanh linh hồn của Đao Hoàng.



Lúc này, Diệp Thành dùng tiên hoả vừa tôi luyện cơ thể Đao Hoàng vừa tôi luyện vu chú của ông ta, hắn còn dùng thiên lôi trị đạo thương và tôi luyện linh hồn của ông ta còn nhiệm vụ của Gia Cát Vũ chính là dùng sức mạnh linh hồn tẩy luyện linh hồn của Đao Hoàng, mọi thứ dều diễn ra theo tuần tự.



Ở cách đó không xa, nhìn cả hai người đứng trước cỗ quan tài bằng băng với khuôn mặt nghiêm túc mà phía Phục Linh tỏ ra lo lắng.



“Xem ra đưa hắn tới đây là một lựa chọn hợp lý”, Độc Cô Ngạo hiếm khi mới nở nụ cười: “Đến cả Dược Vương cũng bó tay mà hắn lại có cách, đúng là phúc tinh”.



“Phụ Hoàng có thể tỉnh lại rồi”, Bích Du liên tục vân vê vạt áo, khuôn mặt không khỏi căng thẳng.



“Hiện giờ ta rất muốn biết là ai khiến huynh trưởng bị thương thế này”, Phục Linh lạnh lùng lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên hàn quang.



“Ở Đại Sở này người có khả năng chiến thắng huynh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay”, Độc Cô Ngạo trầm giọng, “nếu như điều tra thì đáp án không khó đoán ra nhưng sự việc năm đó quá rắc rối, có lẽ có những chuyện mà chúng ta chưa biết nên đợi huynh ấy tỉnh lại thì mọi sự mới rõ ràng được”.



Nghe vậy, cả ba người đứng đó tĩnh lặng quan sát Gia Cát Vũ và Diệp Thành ở phía không xa.



Mọi thứ lúc này đều được diễn ra theo trình tự.

Thời gian dần trôi, mãi tới khi màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn còn đứng đó. Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc còn lấy máu Thánh Thể đẩy vào cơ thể Đao Hoàng.



 
Chương 1761: Chỉ muốn dùng đại chiêu”.  


Nhờ sự nỗ lực của hắn mà vu chú trong cơ thể Đao Hoàng đã được luyện hoá, đạo thương cũng được trị khỏi, hiện giờ hắn vừa tôi luyện cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng vừa hợp sức với Gia Cát Vũ tẩy luyện linh hồn của ông ta.



Ở phía không xa, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du không hề di chuyển, bọn họ vẫn lo lắng nhìn về bên này.



“Phục Linh tiền bối, có thể mở phong ấn của Đao Hoàng tiền bối rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng.

Advertisement



Nghe vậy, Phục Linh vội tiến lên trước khẽ phất tay chỉ điểm vào trán Đao Hoàng giải trừ phong ấn.



Đột nhiên, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể Đao Hoàng phát ra, có lẽ vì luồng khí tức này quá mãnh liệt nên khiến cỗ quan tài bằng băng vỡ tan, cả cơ thể Đao Hoàng lơ lửng giữa hư không, có điều đáng tiếc là Đao Hoàng vẫn trong trạng thái ngủ sâu.



“Huynh trưởng”, thấy khí tức của Đao Hoàng mạnh mẽ và ổn định hơn, Phục Linh mới thở phào, so với bà ta thì Bích Du lại tiến lên trước kích động hơn nhiều.



“Người vẫn ổn chứ?”, Bích Du nhìn Đao Hoàng rồi lại nhìn sang Diệp Thành, thấy hắn mặt mày ướt đầm mồ hôi, cô vội lấy ra khăn tay lau cho hắn.



“Ta…ta không sao”, Diệp Thành cười trừ.



“Khụ khụ”, thấy Bích Du như vậy, Gia Cát Vũ ở bên ho hắng, mặt mày ái ngại: “Ai ya, mặt ta bao nhiêu mồ hôi như vậy mà không lau cho ta, đúng là già rồi chẳng ai thương”.



Bích Du nghe vậy chợt đỏ mặt, cô lập tức tới trước mặt Gia Cát Vũ: “Gia Cát gia gia, chẳng phải còn có Bích Du sao?”

“Ta nói này Bích Du”, Gia Cát Vũ tươi cười nhìn Bích Du: “Trước đây con không thế này đâu, trước đây ta rất ít khi thấy con cười, sao mà mới tới Bắc Sở có một lần mà con lại hoạt bát lên hẳn vậy?”



Nói tới đây, Gia Cát Vũ lại liếc nhìn sang Diệp Thành: “Hay là gặp người nào đó tâm trạng tự dưng tốt lên”.



“Đâu…đâu có”.



“Còn không thừa nhận, mặt đỏ lên rồi kìa”.



“Người có thể nghỉ ngơi đi rồi tí nữa luyện”, phía này Diệp Thành lên tiêng, vì Gia Cát Vũ chỉ mải trêu Bích Du, sức mạnh linh hồn của ông ta yếu đi hẳn.



“Già rồi, già rồi mà”, Gia Cát Vũ ái ngại, nói rồi ông ta không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên: “Ta nói, lần này tới đây tính khí của ngươi cũng không vừa nhỉ?”


“Gì chứ, tính khí con vẫn rất ổn định mà”.



“Thế à? Đợi lát nữa tìm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện, không biết vì sao mà cứ nhìn thấy mặt ngươi tay ta lại ngứa”, Gia Cát Vũ lên tiếng.



“Con cũng có cảm giác như vậy, nhìn thấy người là mắt trái của con cứ giật lên, chỉ muốn dùng đại chiêu”.



“Cái đó, Bích…Bích Du à, nào, lại đây lau…lau mồ hôi cho gia gia”.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Trong Vạn Hoa Cốc, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn đang giúp Đao Hoàng tẩy luyện cơ thể và linh hồn.



Cả hai người vô cùng mệt mỏi, Diệp Thành còn đỡ, khí huyết thánh thể dồi dào, sức sống mãnh liệt, chỉ có Gia Cát Vũ khuôn mặt tái nhợt, đầu óc ong ong, lâu rồi ông ta không dùng đến sức mạnh linh hồn nên vượt quá sức.



Có điều sau một ngày một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ, cả hai cũng thu được kết quả.



Mặc dù Đao Hoàng vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí huyết đã bắt đầu dồi dào hơn, đặc biệt, nhờ có máu của thánh thể mà Diệp Thành đẩy vào mà cơ thể ông ta có thêm một lớp kim huy mỏng bao quanh.



“Có thêm hai Diệp Thành nữa thì mới được”,







 
Chương 1762: Ta lại nợ ngươi một mối ân tình rồi”.  


“Tiểu tử, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?”, Gia Cát Vũ nhìn vào chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới.



“Là Chung Viêm tiền bối truyền cho con”, Diệp Thành không che giấu và cũng không giấu nổi, nhóm người phía Độc Cô Ngạo đều là kẻ mạnh uy danh một phương, bọn họ biết Huyền Thương Ngọc Giới cũng không có gì là lạ.



“Chung Viêm?”, nghe cái tên này, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh lần lượt nhìn nhau.

Advertisement



“Nói vậy thì hiện giờ ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín rồi?”



Diệp Thành gật đầu mỉm cười.



Thấy Diệp Thành gật đầu, đôi mắt ba người phía Độc Cô Ngạo chợt loé sáng, đến cả ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi hẳn. Nếu không phải nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới thì bọn họ cũng không biết được hiện giờ Diệp Thành là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng.



“Ta từng nghe nói Viêm Hoàng thống nhất nhưng không ngờ thánh chủ của Viêm Hoàng lại là tiểu tử này”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi.



“Chẳng trách mà lại có thể có cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm: “Nhất định là đại quân của Viêm Hoàng”.



“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi”, Phục Linh khẽ cười.



Khi cả ba người đang nói chuyện thì ba phần thần thức bay vào trong thần hải của bọn họ, người truyền thần thức chính là Diệp Thành còn những phần lạc ấn bên trong thần thức là những kí ức liên quan đến hắn.



Sau một lát, Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ thẫn thờ tại chỗ, ánh mắt đều đổ dồn nhìn sang Diệp Thành.



Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì thần thức mà Diệp Thành truyền cho bọn họ mang theo quá nhiều thông tin chấn động giống như chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc về Thanh Vân Tông và rất nhiều việc về các thế gia hợp tác cùng những chuyện về Đan Thành và Quảng Hàn Cung kết liên minh.



“Không ngờ hắn lại…lại nắm trong tay cả một thế lực khủng khiếp như vậy”, vẻ mặt Gia Cát Vũ thay đổi rõ rệt, đây là lần đầu tiên ông ta tỏ ra bất ngờ như vậy.



“Tất cả chúng ta đều không hề hay biết, thực lực hiện giờ mà hắn có trong tay đủ để quét sạch bất cứ thế lực nào của Đại Sở”, mặc dù Độc Cô Ngạo ngạo nghễ nhưng trong ánh mắt sắc lạnh của ông ta cũng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.




“Trong thời gian ngắn như vậy, hắn rốt cục làm thế nào chứ?”, Phục Linh càng kinh ngạc hơn.



Tiếp đó, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ bao trùm bên trong Vạn Hoa Cốc. Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ không hề rời mắt khỏi Diệp Thành, chính tên hậu bói này đã làm quá nhiều việc khiến bọn họ không dám tưởng tượng.



Còn Diệp Thành, hắn đã đoán được cả ba người sẽ có biểu cảm như vậy, sự việc kinh thiên động địa như vậy cho dù là ai cũng không khỏi ngỡ ngàng.



Sau một canh giờ, Diệp Thành mới hạ tay xuống.



Phù!



Hắn thở ra một hơi thật dài và lảo đảo. Gia Cát Vũ ở bên cũng không khá hơn là bao, cả hai người phải tiêu hao rất nhiều, sự tổn thất trong một ngày một đêm khiến cho dù là hai người có khí huyết dồi dào như vậy cũng cảm thấy có phần héo mòn.



“Nhiều nhất là hai canh giờ, tiền bối Đao Hoàng có thể tỉnh lại”, Diệp Thành vừa lau đi mồ hôi vừa mỉm cười nói.



“Đa tạ tiểu hữu, ta lại nợ ngươi một mối ân tình rồi”.



 
Chương 1763: “Ngươi làm sao mà nhận ra được?”  


“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành xua tay sau đó nhấc đôi chân mềm nhũn đi về một hướng, hắn tìm một nơi thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó nhóm lửa đặt một con linh dương lên trên bếp.



“Đúng là đói thật”, Gia Cát Vũ ghé lại gần.



Chỉ có Bích Du sau khi ngồi xuống thì chốc chốc lại nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành.



Advertisement

“Sau ngày hôm đó ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện”, Bích Du ôm lấy đôi chân, cuối cùng cũng lên tiếng.



“Cũng không sao cả”, Diệp Thành đáp lời, hắn bận rộn cho thêm những gia vị cổ quái lên con linh dương trên bếp lửa.



“Xem hai người nói chuyện hợp như vậy hay là thành thân đi”, ở bên, Gia Cát Vũ sáng mắt nhìn Diệp Thành và Bích Du, nói rồi ông ta không quên xoa tay cười đê tiện: “Nói thật thì hai con cũng xứng đôi lắm đấy”.



“Gia gia, người lại nói gì vậy?”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ, khuôn mặt cô ửng đỏ.



“Đúng vậy”, Diệp Thành liếc nhìn Gia Cát Vũ, “hai chúng con thân quen như vậy rồi mà lên giường với nhau thì con không tiện ra tay tí nào cả”.



Hả?



Gia Cát Vũ há hốc mồm, khoé miệng ông ta giật giật.

Lúc này, khuôn mặt Bích Du ửng đỏ, cô không ngờ Diệp Thành lại nói ra những câu như vậy nên cứ thế dứt khoát rời đi.



Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành mới tới ngồi bên Gia Cát Vũ, hắn dùng tay chọc chọc vào người ông ta sau đó mới nhướng mày, nói: “Con nói này, có phải người thích Phục Linh tiền bối không?”



“Ngươi làm sao mà nhận ra được?”



“Nói thừa, con có phải bị mù đâu”, Diệp Thành nói rồi không quên chớp mắt với Gia Cát Vũ: “Hay là con giúp người, con ra tay chắc chắn sẽ thành công”.



“Nói ta nghe xem”, Gia Cát Vũ sáng mắt, ngồi gần lại phía Diệp Thành, một tay khoác lên vai Diệp Thành.



“Chỗ con có vài liều xuân dược, hay là con bán cho người?”




“Mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ lập tức đứng dậy đạp Diệp Thành lộn nhào đi.



Cho Phục Linh uống?



Gì thế chứ?



Đó là muội muội của Đao Hoàng, nếu như Đao Hoàng tỉnh lại mà không cho ta một đao chém làm đôi mới là lạ.



Rầm!



Khi cả hai đang trò chuyện thì một tiếng động mạnh vang lên, sau đó là một đạo trường hồng rẽ lên trời.



Nghe vậy, cả hai người đưa mắt qua nhìn.



Phía này, Đao Hoàng đã đứng dậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.



Ông ta thực sự có phong thái của anh hùng cái thế, cơ thể vạm vỡ vững chãi như ngọn núi, đến cả mái tóc cũng mang màu đen láy như dòng thác đổ, toàn thân có kim quang lấp lánh phát ra kim huy sáng ngời, quan trọng nhất đó là luồng khí cuồng bạo kia khiến không gian cũng trở nên méo mó.

Hừ!



 
Chương 1764: “Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”


Ông ta thở dài, trong tiếng gằn còn mang theo tiếng rồng gầm, luồng khí vẩn đục bên trong cổ họng cứ thế được hả ra, một tiếng gằn như tiếng sấm rền rung động cả thương không.



“Uy lực mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.



“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Gia Cát Vũ đứng dậy tới bên Đao Hoàng.



Advertisement

“Huynh trưởng”, đôi mắt Phục Linh đỏ hoe.



“Phụ hoàng”, Bích Du cũng há hốc miệng, cứ thế lao vào lòng Đao Hoàng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm vạt áo ông ta.



“Ông ấy vẫn là Đao Hoàng của năm xưa”, Độc Cô Ngạo cười sảng khoái.



“Cảnh tượng này đúng là khiến người ta phải cảm khái”, Gia Cát Vũ vừa đi tới khuôn mặt cũng trẻ lên nhiều lần.



“Không ngờ còn có thể gặp được mọi người”, Đao Hoàng mỉm cười, giọng nói mặc dù vang dội nhưng vẫn khàn khàn, xem ra cả trăm năm nay ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.



Tiếp theo đó là những lời nói dãi bày qua lại khiến Diệp Thành đứng ở cách đó không xa cũng suýt chút nữa phải lau nước mắt.



“Phụ Hoàng, người nên cảm ơn Diệp Thành, là hắn đã cứu người, cũng từng cứu cô cô”, không biết từ bao giờ Bích Du mới lau đi nước mắt chỉ vào Diệp Thành đang gặm chân linh dương ở phía không xa.



“Diệp Thành?”, Đao Hoàng vô thức nhìn về phía cách đó không xa.



“Là con, là con”, Diệp Thành lập tức vứt đi chân linh dương trong tay, hắn lau đi vết dầu nơi khoé miệng rồi vội chạy lại.



Thế nhưng khi Đao Hoàng nhìn thấy khuôn mặt và chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành thì ông ta lại thẫn thờ.



Ngay sau đó ông ta liền tiến lên chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Toại Ao bái kiến tiền bối”.







Nghe thấy lời này của Đao Hoàng, Diệp Thành đang chạy tới suýt thì ngã nhào xuống đất.



Vẻ mặt những người khác như Phục Linh, Độc Cô Ngạo cũng khựng lại, cái lạy này của Đao Hoàng khiến họ sững sờ tại chỗ.




“Tiền bối, đại lễ này của người sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất!”, bên này, Diệp Thành vội vàng chạy tới đỡ Đao Hoàng dậy. Đao Hoàng là ai, đại lễ của ông ấy có mấy ai nhận nổi?



“Ân chỉ dạy năm đó của tiến bối, Toại Phong trọn đời khó quên”, vẻ mặt Đao Hoàng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.



“Không phải đâu, con…”, Diệp Thành ngây người.



“Chuyện này là thế nào vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh bước tới, thảng thốt nhìn Đao Hoàng: “Đừng nhận nhầm, tiểu tử này còn chưa tới hai mươi tuổi, huynh chắc chắn trước đây từng gặp hắn?”



“Hai mươi tuổi?”, Đao Hoàng giật mình, lúc này mới vô thức quan sát Diệp Thành, nhìn vòng tuổi đúng là chưa tới hai mươi.



“Không phải chứ! Sao lại giống nhau như đúc thế này?”, Đao Hoàng tự lẩm bẩm, nói xong ông ấy còn nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành: “Cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”



“Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ dùng ngón tay chọc chọc Đao Hoàng.



“Tiểu hữu, ngươi với Hồng Trần tiền bối có quan hệ gì?”, Đao Hoàng phớt lờ lão già Gia Cát Vũ mà nhìn thẳng vào Diệp Thành.











 
Chương 1765: Đao Hoàng là ai?


“Hồng Trần mà ông nói là Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng phải không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Độc Cô Ngạo đã nhìn Đao Hoàng hỏi.



“Chính là vị tiền bối đó”, Đao Hoàng gật đầu cười.



“Huynh nhận nhầm Diệp Thành là Hồng Trần tiền bối đấy à?”, lão già Gia Cát Vũ sờ cằm nhìn Đao Hoàng: “Huynh từng gặp Hồng Trần?”



Advertisement

“Từng gặp”, Đao Hoàng nói rất chắc chắn, nói xong ông ấy lại nhìn Diệp Thành bên cạnh mình: “Diệp Thành tiểu hữu bây giờ và Hồng Trần tiền bối năm xưa thật sự như được tạc ra từ cùng một khuôn”.



Nghe vậy, ánh mắt Phục Linh, Độc Cô Ngạo, lão già Gia Cát Vũ và Bích Du đều đổ dồn vào Diệp Thành.



Hồng Trần là ai? Đó là nhân vật nổi tiếng một thời của Đại Sở, khi ông ấy là Thánh chủ của Viêm Hoàng, đó là thời kỳ đỉnh cao nhất của Viêm Hoàng ngoài thời đại của Viêm Hoàng, chỉ là ông ấy rất bí ẩn, rất ít người được thấy diện mạo thực của ông ấy, ngay cả những người giữ chức vụ cao ở Viêm Hoàng cũng không ngoại lệ.



Bây giờ chính miệng Đao Hoàng nói rằng Diệp Thành và Hồng Trần trông giống hệt nhau, họ mới biết không ngờ Hồng Trần năm xưa có diện mạo thế này.



Khụ khụ!



Sự im lặng ngắn ngủi bị tiếng ho nhẹ của Diệp Thành phá vỡ, hắn cười gượng nhìn Đao Hoàng: “Tiền bối à, con và Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng không có mối quan hệ thân thích, nếu xét đến quan hệ thì chúng con đều là Thánh chủ của Viêm Hoàng. Ông ấy là đời thứ chín mươi bảy, còn con là đời thứ chín mươi chín”.



“Tiểu tử, ngươi không phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Con thật sự không biết”.



“Khả năng cao là vậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ xoa cằm, phía Phục Linh, Độc Cô Ngạo có lẽ cũng nghĩ như vậy.



“Chẳng trách…”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, có lẽ ông ấy cũng nghĩ như vậy: “Chẳng trách ngươi và Hồng Trần tiền bối lại giống nhau đến vậy, hơn nữa còn làm Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, có lẽ điều này không phải trùng hợp”.



Nghe ông ấy nói vậy, Diệp Thành vô thức gãi đầu, cảm thấy hơi khó tin, chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy tiền bối của mình là Hồng Trần rồi.



“Hôm nào phải tới Hạo Thiên thế gia xác nhận lại mới được. Ừm, phải lấy gia phả ra kiểm tra thử”, Diệp Thành xoa cằm, nói nhỏ.



“Diệp Thành tiểu hữu, lúc trước ngươi cứu Linh Nhi, sau này lại cứu ta, chúng ta nợ ngươi hai ân huệ lớn”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Đao Hoàng đã vỗ vai hắn, có lẽ lực quá mạnh khiến người hắn lảo đảo một hồi: “Dù ngươi có phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hay không, nếu sau này cần ta giúp thì cứ nói”.



“Phụ Hoàng, người đừng chỉ nói cho có thôi nha!”, Bích Du cười duyên dáng.







“Đó là đương nhiên rồi”, Đao Hoàng cười sảng khoái: “Ân huệ là ân huệ, hôm nay ta vui, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp”.



Nghe vậy, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.



Đao Hoàng là ai? Là cao thủ vô song trong truyền thuyết của Đại Sở, bí thuật mà ông ấy truyền lại chắc chắn không đơn giản.



Lúc này, Diệp Thành vội vàng mở Tiên Luân Nhãn, hắn muốn thông qua năng lực của Tiên Luân Nhãn để sao chép và suy luận đao pháp mà Đao Hoàng truyền lại.



Bên này, Đao Hoàng đã trở tay lấy một thanh Long Đao ra rồi bước lên hư thiên, đột nhiên chém ra một đao.



Lập tức, một đao mang màu vàng dài hơn hai mươi trượng xuất hiện, đao ý bất phàm, đao mang bá đạo chém cả hư không, uy lực kinh người.











 
Chương 1766: Đây cũng là trùng hợp?”  


Trong hư không, Đao Hoàng bay xuống, nhìn Diệp Thành cười bảo: “Tiểu hữu đã nhìn rõ chưa?”



“Tiền bối, hay là người đổi đao pháp khác được không?”, Diệp Thành cười khan: “Đao pháp này con cũng biết”.



“Ngươi cũng biết?”, Đạo Huyền ngạc nhiên.

Advertisement



“Người xem”, Diệp Thành bước ra, trở tay lấy ra Bá Long Đao rồi cũng bay lên trời, chém một đao lên hư không, đao mang màu vàng dài hơn mười trượng xuất hiện, tuy uy lực không bá đạo bằng Đao Hoàng nhưng ai nhìn cũng thấy đao pháp của hắn và Đao Hoàng thi triển là cùng một loại.



“Người xem, giống nhau đúng không?”, Diệp Thành cất Bá Long Đao, sau đó nhìn về phía Đao Hoàng.



“Là ta sơ suất, sơ suất”, Đao Hoàng xấu hổ vỗ trán: “Ngươi là con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hẳn là đã được truyền cho bí thuật này”.



“Tiền bối chờ chút”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Đao Hoàng, thử hỏi: “Bát Hoang Trảm của tiền bối là do Hồng Trần tiền bối truyền lại sao?”



“Ừm”, Đạo Huyền nghiêm túc gật đầu, ánh mắt đầy vẻ kính nể: “Hồng Trần tiền bối thật sự là một bậc thầy về tu luyện, ông ấy thật sự là cái gì cũng biết. Năm xưa ta được ông ấy hướng dẫn nên mới học được Bát Hoang Trảm này, sau hàng trăm năm ta mới lĩnh ngộ được điều kỳ diệu của đao, vì thế mới lấy tên là Đao Hoàng”.



Nói xong lời này, Diệp Thành vô thức day đầu mày: “Chờ một chút, để con suy nghĩ đã”.



Hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được.



“Ông ấy với mình có diện mạo giống hệt nhau. Được rồi, là trùng hợp”.



“Mình đến hố thần, ông ấy cũng đến hố thần. Được rồi, là trùng hợp”.



“Ông ấy đến Thập Vạn Đại Sơn, mình cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn. Được rồi, là trùng hợp”.



“Mình là Viêm Hoàng Thánh chủ, ông ấy cũng là Viêm Hoàng Thánh chủ. Được rồi, là trùng hợp”.



“Mình có Tiên Luân Nhãn, ông ấy cũng có Tiên Luân Nhãn. Được rồi, là trùng hợp”.


“Ông ấy gọi tên Nhược Hi, mình cũng có liên quan đến Nhược Hi. Được rồi, là trùng hợp”.



“Mình biết Bát Hoang Trảm, ông ấy cũng biết Bát Hoang Trảm. Được rồi, đây cũng là trùng hợp?”



“Nhưng vấn đề là Huyền Thương Ngọc Giới của mình là do Chung Viêm tiền bối đưa, Tiên Nhãn của mình là do Khương Thái Hư tiền bối cho, Bát Hoang Trảm của mình học được từ kiếm Thiên Khuyết. Mình là người của Hạo Thiên thế gia, mình chỉ có diện mạo giống ông ấy thôi mà sao lại có nhiều điều trùng hợp đến vậy?”



Diệp Thành gãi đầu, cảm thấy mình với Hồng Trần trong truyền thuyết có quá nhiều điểm trùng hợp.



Nếu Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều do trời sinh đã có, lại thêm diện mạo của hai người giống nhau, Diệp Thành sẽ cho rằng mình là đời sau của Hồng Trần.



Nhưng hắn có được Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều không liên quan đến Hồng Trần, bao nhiêu điều trùng hợp gộp lại với nhau khiến người ta khó mà tin được.



Đột nhiên không biết vì sao Diệp Thành lại nhớ đến vách đá cổ ở hố thần và bài thơ được khắc trên vách đá ở linh sơn của Viêm Hoàng.



Hắn nhớ mang máng trong bài thơ có nhắc đến tên hắn và Sở Huyên, lẽ nào… đây cũng là trùng hợp sao?



Diệp Thành càng nghĩ càng thấy rối, hắn từng cho rằng Tiên Luân Nhãn của Hồng Trần là do người cướp Tiên Nhãn của Khương Thái Hư truyền lại, nhưng quá nhiều sự trùng hợp khiến cho suy đoán lúc trước và bây giờ của hắn nảy sinh mâu thuẫn.

“Hồng Trần có lai lịch gì đây?”, nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác sờ đầu, lòng hiếu kỳ của hắn về Hồng Trần đã cao đến mức không thể đo đếm được.



 
Chương 1767: Thung lũng tối?  


Trong Vạn Hoa Cốc tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm lẩm bẩm của Diệp Thành.



Tại đây, phía Gia Cát Vũ cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái, họ cảm thấy thanh niên trước mặt có quá nhiều điều bí ẩn.



“Ta nghĩ ta không cần phải truyền bí thuật của ông ấy nữa”, khi Diệp Thành còn đang tự nói một mình thì Đao Hoàng đã lại cười ngượng ngùng: “Những bí pháp mà Hồng Trần tiền bối tinh thông đều rất nghịch thiên, chắc chắn ông ấy sẽ truyền lại cho thế hệ sau”.

Advertisement



“Thật sự không ngờ”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi cảm thán: “tiểu tử này còn có lai lịch lớn đến vậy”.



“Nghe ông nói vậy, ta lại thấy tiếc”, Độc Cô Ngạo thở dài: “Ta thậm chí còn không có cơ hội được gặp vị tiền bối trong truyền thuyết ấy”.



“Hắn có thể thống nhất Viêm Hoàng cũng không phải vô cớ”, Phục Linh cười nhẹ.



“Chẳng trách khi ở cuộc thi tam tông hắn lại biết nhiều bí pháp như vậy”, Bích Du cũng bất giác nhìn Diệp Thành vẫn đang trầm tư suy nghĩ: “Tiền bối Hồng Trần của hắn thật sự là một bậc thầy tu luyện không gì không biết!”



Diệp Thành lắc đầu, suy nghĩ lâu như vậy cũng không tìm ra lý do nào hợp lý, ngược lại còn thấy loạn hơn.



Nào, uống một ly đi!

Đao Hoàng không biết suy nghĩ của Diệp Thành, ông cười rất hào sảng.



Sau đó, Diệp Thành vẫn đang mờ mịt đã bị kéo tới, ngồi xuống với mọi người.



Phải nói rằng ngồi bên cạnh Đao Hoàng, Diệp Thành cảm thấy vô cùng áp lực, cảm giác áp lực này không phải đến từ huyết mạch, mà là khí thế, tuy Đao Hoàng đã cố hết sức kiểm soát khí thế của mình, nhưng hắn vẫn thấy áp lực như núi.



“Rốt cuộc một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”, bầu không khí đang hài hoà vui vẻ, vì câu này của Độc Cô Ngạo mà trở nên nghiêm túc.



Mọi người đều nhìn vào Đao Hoàng, họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc Đao Hoàng cái thế thiên hạ đã gặp phải chuyện mà mà lại rơi vào cảnh suýt chết thế này.

Haiz!



Dưới ánh mắt của mọi người, Đao Hoàng thở dài một tiếng, sau đó trong đôi mắt đen của ông thoáng qua một tia kiêng kỵ: “Ta đã đến thung lũng tối”.



Thung lũng tối?



Nghe thấy ba chữ này, mọi người đều nhíu mày.



Đại Sở có năm cấm địa: Hố thần, huyễn hải, hoang mạc, đầm vô vọng, thung lũng tối, mọi người không ngờ Đao Hoàng biến mất một trăm năm trước khi quay về lại suýt mất mạng là vì tới thung lũng tối.



“Đang yên đang lành tự nhiên huynh đến thung lũng tối làm gì?”, lão già Gia Cát Vũ nghi hoặc nhìn Đao Hoàng.



Đao Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không định đến thung lũng tối, ta thậm chí còn không biết đó là thung lũng tối”.



Ông vừa dứt lời, mọi người lại nhíu mày lần nữa.



Thung lũng tối cũng u tối như tên gọi của nó, năm cấm địa của Đại Sở nơi nào cũng kỳ quái, thung lũng tối cũng không ngoại lệ. Bởi vì không ai biết nó ở đâu, nó thật sự giống như âm phủ vậy, chưa biết chừng ngày nào đó đi mãi đi mãi lại vào thung lũng tối.

“Nơi đó thật sự rất đáng sợ”, khi mọi người còn đang cau mày thì Đao Hoàng đã hít sâu một hơi, mọi người nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt ông: “Ở đó có rất nhiều sinh vật kỳ quái, không thể giết chết. Ta cứ tưởng mình đã chết, nhưng khi tỉnh lại thì đã ở Nam Yến Đại Trạch”.



 
Chương 1768: “Còn có chuyện này sao?”


“Ngay cả ông cũng còn kiêng kỵ như vậy, bị mắc kẹt ở đó hàng trăm năm suýt chết, vậy thung lũng tối đó thật sự rất đáng sợ”, Độc Cô Ngạo trầm tư.



“Hèn gì bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm thấy huynh”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi vuốt râu.



“Thật là”, Diệp Thành thở dài: “Tiền bối mất tích cả trăm năm, người ở Đại Sở còn tưởng người đã hoá đạo rồi chứ, nếu người tái xuất Đại Sở, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ”.

Advertisement



“Hư danh mà thôi”, Đao Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.



“Nhưng ta phát hiện một chuyện rất thú vị ở thung lũng tối”, sau khi phất tay, Đao Hoàng lại bất giác xoa tay.



“Phụ Hoàng, có chuyện gì thú vị vậy ạ?”, Bích Du nhanh nhảu hỏi.



“Hình như thung lũng tối được kết nối với một nơi không xác định”, Đao Hoàng sờ cằm, không chắc chắn lắm: “Ta có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức không thuộc về Đại Sở, là khí tức từ nơi không rõ đó, nó rất dồi dào. Quan trọng nhất là có một khoảnh khắc ta hít luồng khí tức ấy vào và cảm thấy tu vi dường như có dao động, gần đột phá được cảnh giới Thiên”.



“Lợi hại vậy!”, lão già Gia Cát Vũ kinh ngạc.



“Chỉ hít vào một luồng khí tức đó thôi mà đã gần đột phá được cảnh giới Thiên, vậy thì kỳ lạ thật!”, Diệp Thành sờ cằm suy tư.


“Đáng tiếc”, Đao Hoàng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thung lũng tối đầy rẫy nguy hiểm, khoảnh khắc dao động ấy biến mất trong nháy mắt, dù muốn tìm lại cơ hội đột phá nhưng tìm thế nào cũng không thấy”.



“Chuyện thế này tuỳ duyên thôi, không thể cưỡng ép được, huynh trưởng đừng để tâm”, Phục Linh cười an ủi.



“Dù thế nào, ta vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng”, Đao Hoàng không quá quan tâm, vẫn cười rất thoải mái.







“Nếu huynh đã về thì chúng ta phải giải quyết ân oán với một số người từ một trăm năm trước thôi”, Độc Cô Ngạo nhấp một ngụm rượu, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.



Nói đến những người đó, Diệp Thành và Bích Du đều cau mày, mà trong mắt Gia Cát Vũ và Phục Linh lại loé lên tia lạnh lẽo.



“Đương nhiên phải giải quyết rồi”, Đao Hoàng hừ lạnh một tiếng, khí thế ngông cuồng lộ ra.



“Còn nữa…”, Độc Cô Ngạo xoay ly rượu, chậm rãi nói: “Đại Sở ngày nay không bằng trước kia, những kẻ địch mạch từ thời cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, những cao thủ cổ đại kia ai cũng ở cấp bậc như một vị vương, sức chiến đấu của chúng không hề kém ”.



“Còn có chuyện này sao?”, Đao Hoàng nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia âm u không rõ.



“Không chỉ có bọn chúng”, Diệp Thành trầm tư: “Rất nhiều hậu duệ của cửu Hoàng Đại Sở cũng đã giải trừ phong ấn, con đã gặp Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng, công chúa Đại Sở Hoàng Yên của Hoàng tộc Đại Sở cũng đã xuất thế, còn có Chu Thiên Dật con trai của Đông Hoàng nghe nói cũng đã giải trừ phong ấn, hậu duệ của các vị Hoàng đế khác có lẽ cũng đang lần lượt xuất thế”.



“Xem ra thời đại này không bình thường được rồi”, Đao Hoàng khẽ nhíu mày: “Nhiều thế lực cổ tự phong ấn lần lượt giải trừ phong ấn, lẽ nào Đại Sở sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?”



“Chúng ta không sợ”, lão già Gia Cát Vũ chẳng hề có áp lực: “Huynh về rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa!”









 
Chương 1769: “Tấn công Chính Dương Tông?”


“Tầm nhìn của cao thủ quả nhiên khác mọi người”, Diệp Thành nói thầm trong lòng: “Xem ra đến cấp bậc như Đao Hoàng cũng nhìn ra rất nhiều chỗ khác, sự bí ẩn của Đại Sở khiến người khác nhìn thế nào cũng không thấu”.



“Còn chuyện này ta cần phải nói”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Độc Cô Ngạo lại lên tiếng: “Khi cứu Diệp Thành, ta đã gặp Pháp Luân Vương từng bị Chiến Vương trấn áp, ông ta thật sự cường đại vô song, sức chiến đấu còn mạnh hơn ông”.



Advertisement

“Không phải Pháp Luân Vương đã bị Chiến Vương giết rồi ư?”, Đao Hoàng cau mày nhìn Độc Cô Ngạo.



“Sự thật không phải như tiền bối nghĩ”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Có lẽ người đời đều đã bị Pháp Luân Vương lừa, năm đó ông ta chưa chết mà sống sót bằng một cách rất kỳ quái, hơn nữa còn ẩn nấp ở Chính Dương Tông, trong tay nắm giữ cả một đội quân Âm Minh”.



“Nếu là như vậy thì ta thật sự muốn gặp vị vương năm đó một lần”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu đã lan rộng khắp tứ phía.



“Vậy thì vừa hay”, Diệp Thành vội vàng tiếp lời, cười ngượng ngùng: “Tiền bối, không giấu gì người, mấy ngày nữa chúng con sẽ tấn công Chính Dương Tông, nếu người rảnh thì tới giúp chúng con nhé, dù sao cao thủ như Pháp Luân Vương chỉ người ở cấp bậc như tiền bối mới có thể sánh ngang”.



“Tấn công Chính Dương Tông?”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành một lượt: “Tiểu tử, tuy Viêm Hoàng mạnh nhưng so với Chính Dương Tông thì còn kém xa, ngươi chắc chắn định tấn công Chính Dương Tông chứ?”



“Phụ Hoàng, người đánh giá thấp hắn rồi”, Bích Du nhoẻn miệng cười, ngưng tụ ký ức chuyện Diệp Thành gặp nạn một năm trước và thế lực mà hắn nắm giữ hiện tại thành thần thức rồi truyền cho Đao Hoàng.



Sau chừng năm giây, ánh mắt Đao Hoàng nhìn Diệp Thành chợt thay đổi, ông ấy cũng bị sốc như phía lão già Gia Cát Vũ, không ngờ hậu bối cảnh giới Không Minh này lại có thể nắm giữ lực lượng lớn mạnh đến vậy.



“Nếu tiền bối không rảnh thì thôi vậy”, Diệp Thành cười ngượng.



“Rảnh, đương nhiên rảnh rồi”, Đao Hoàng khôi phục vẻ bình thường, cười rất sảng khoái: “Đại ân của tiểu hữu, chúng ta không có lý do gì để từ chối, nhưng hãy cho chúng ta vài ngày, ta cần thời gian để hồi phục trạng thái đỉnh phong”.



“Vâng vâng, được ạ”, Diệp Thành lập tức cười tươi, nhờ vào sự mặt dày của hắn cuối cùng cũng lôi kéo được phía Đao Hoàng vào đội hình, có phía Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo, sức chiến đấu tổng thể của họ đã tăng lên một bậc.


Điều quan trọng nhất là, Đao Hoàng và Pháp Luân Vương cùng một cấp bậc, có ông ấy giữ chân Pháp Luân Vương, những việc khác sẽ dễ dàng xử lý hơn nhiều.







Đến đêm khuya, Diệp Thành mặt đỏ bừng bừng, lảo đảo đứng dậy: “Vãn bối phải đi rồi, con chờ các vị tiền bối ở Hằng Nhạc nhé”.



“Không thành vấn đề”, Gia Cát Vũ xoay khớp cổ: “Lão tử đã không ưa Chính Dương Tông từ lâu rồi, ngươi về trước chờ đi, chờ Toại Phong khôi phục trạng thái đỉnh phong, chúng ta sẽ cùng đánh Chính Dương Tông”.



“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó cung kính cúi đầu hành lễ với mọi người rồi mới hít sâu một hơi bước lên hư thiên, biến mất trên bầu trời như một đạo thần hồng.



“Đúng là hậu sinh khả uý!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đao Hoàng không khỏi nở nụ cười vui mừng khen ngợi.



“Toại Phong à, lẽ nào huynh không phát hiện ra điều gì sao?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng, nói xong còn ra hiệu cho Đao Hoàng nhìn con gái bảo bối của mình.

Nghe vậy, Đao Hoàng vô thức nghiêng đầu nhìn Bích Du, phát hiện đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn luôn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.



 
Chương 1770: “Pháp Luân Vương?”


“Thích tiểu tử đó à?”, Đao Hoàng ngỡ ngàng nhìn phía lão già Gia Cát Vũ.



“Nói thừa”.







Bên này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Vạn Hoa Cốc như một đạo kinh mang không gì bì được, lao nhanh về hướng Hằng Nhạc Tông.



Advertisement

Đến giờ đầu hắn vẫn còn choáng váng, mọi chuyện xảy ra khiến hắn cảm thấy không chân thực lắm.



Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà những điều hắn trải qua lại khiến người ta phải cảm thán. Đan Ma, Ma Vương của Ma Vực, con gái Nguyệt Hoàng, Pháp Luân Vương, Đao Hoàng, có ai không tuyệt thế vô song, thế mà hắn lại đã gặp hết.



Tuy nhiên ngoài cảm thán, hắn cũng thu hoạch được rất nhiều, thành công liên minh với Đan Thành và Quảng Hàn Cung, bây giờ lại liên minh được với phía Đao Hoàng, đội hình này có thể gọi là rất lớn.



Khi bình minh ló dạng, Diệp Thành mới về đến Hằng Nhạc Tông.



Vừa vào đại điện của Hằng Nhạc, hắn phát hiện những người giữ chức vụ cao của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đều ở đây, ngồi ngay ngắn thành hai hàng.



“Ồ, mọi người ở đây hết à?”, Diệp Thành cà lơ phất phơ, chẳng có dáng vẻ của một vị Thánh chủ hay chưởng giáo mà lại giống lưu manh hơn, hắn rất tự giác đi về vị trí chính giữa ở phía Nam.



“Lão phu nhẩm tính rồi, tên này lại bắt đầu ra vẻ đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông bấm đốt tay như thật, hệt thầy bói, nhất là biểu cảm ấy thật sự rất nghiêm túc.



Mặc dù Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang pha trò nhưng ánh mắt phía Thiên Tông Lão Tổ và Hằng Nhạc Lão Tổ vẫn đều tập trung vào Diệp Thành, không có ngoại lệ.



“Đan Thành đã đồng ý liên minh”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành cười toe toét: “Đồng thời, ta cũng đã trở thành thành chủ của Đan Thành”.

Lời hắn vừa dứt, mọi người trong đại điện đều sững sờ ngây ngốc.



Đan Thành là sự tồn tại thế nào? Đó là nơi tập trung luyện đan sư của Đại Sở, khả năng triệu tập của họ rất lớn, không phải bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở cũng có thể so sánh được, bây giờ họ không chỉ đồng ý liên minh mà còn để Diệp Thành làm thành chủ.



Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều thay đổi.



“Đêm đến Đan Thành, chúng ta đã gặp kẻ mạnh đến từ Ma Vực, trong đó có sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối là Đan Ma và Ma Vương của Ma Vực chưa từng xuất hiện – Quỳ Vũ Cương”, khi mọi người còn đang vui mừng thì Diệp Thành lại ném ra một tin không được tốt lắm, trong đại điện lập tức bao phủ một tầng mây mù.



Ma Vực, nghe thấy tên thế lực cổ xưa lớn mạnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.



Những năm tháng khi xưa, Ma Vực đã không chỉ một lần gây lên gió tanh mưa máu ở vùng đất này, đỉnh điểm là thời kỳ thống nhất, nếu không có Viêm Hoàng liên hợp cùng thế lực tứ phương trấn áp Ma Vực thì e rằng lịch sử Đại Sở đã phải viết lại.



Giờ phút này, sắc mặt người của Viêm Hoàng là khó coi nhất, vì Ma Vực năm đó là do Viêm Hoàng trấn áp, bây giờ Ma Vực xuất thế lần nữa, Viêm Hoàng sẽ bị liệt vào danh sách kẻ thù số một, họ có thể tưởng tượng được sự trả thù của Ma Vực sẽ tàn ác thế nào.


“Quảng Hàn Cung cũng đã đồng ý liên minh với chúng ta”, khi sắc mặt mọi người xấu đi, Diệp Thành ngồi ở vị trí chính giữa lại cười khà khà.



“Quảng Hàn Cung?”, nghe thấy ba từ này, giây trước sắc mặt mọi người còn khó coi, giây sau vẻ mặt đã trở nên sững sờ, không ngờ sau tin xấu còn có một bất ngờ đáng mừng thế này.



“Quảng Hàn Cung do Nguyệt Hoàng sáng lập đã đồng ý liên minh với chúng ta, ghê gớm chưa?”, Diệp Thành cười rất đắc ý.



“Ghê”, mọi người bật cười vui vẻ, Quảng Hàn Cung là bá chủ vùng đất này thời đại Nguyệt Hoàng, sau bao nhiêu năm tuy đã suy tàn nhưng nền tảng vẫn vững chắc, liên minh với họ, với Viêm Hoàng và Hằng Nhạc mà nói có thể gọi là như hổ thêm cánh.



“Tiểu tử, ta rất tò mò, sao ngươi lại có liên quan đến Quảng Hàn Cung thế?”, phía Hằng Nhạc Lão Tổ đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó hiểu.



“Đó là một lần tình cờ thôi, ta đã gặp con gái của Nguyệt Hoàng ở Đan Thành”, có lẽ biết nghi hoặc của mọi người, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Nói thật, ta cũng rất ngạc nhiên khi có thể gặp Thiên Thương Nguyệt ở Đan Thành, nhưng chúng ta nói chuyện cũng khá vui vẻ”.



“Không ngờ Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng lại ở Đan Thành”, mọi người đều thở dài, họ thật sự rất bất ngờ.



“Tuy nhiên có thể liên minh với Quảng Hàn Cung, thực lực của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt, không cần sợ Ma Vực nữa”, mọi người hít một hơi thật sâu, tầng mây mù giăng lên vì Ma Vực lúc trước cũng đột nhiên biến mất, bầu không khí trong đại điện thoáng chốc thay đổi từ ngột ngạt thành vui mừng.



“Trên đường về, ta bị Pháp Luân Vương chặn đánh”, khi mọi người đang vui mừng hớn hở, Diệp Thành lại tung ra tin nữa.



“Đáng chết, ngươi có thể nói một lần luôn không?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều mắng: “Một tin tốt, một tin xấu, một tin tốt, một tin xấu, ngươi bị rảnh hả?”



“Pháp Luân Vương?”, khi hai người còn đang mắng mỏ Diệp Thành thì phía Hằng Nhạc Lão Tổ và Thiên Tông Lão Tổ lại ngập ngừng hỏi.











 
Chương 1771: “Mọi người đoán xem ta đã gặp ai”


Pháp Luân Vương là người lập ra Âm Minh Thánh Vực, là kẻ thù vô song của Chiến Vương năm xưa. Ông ta và Chiến Vương là hai người được công nhận là có khả năng tiến cấp đến cảnh giới Hoàng thời đại đó. Ông ta đã từng ép Chiến Vương phải rời khỏi Đại Sở đến vùng biên giới, nếu không nhờ Chiến Vương lui về sau chấp thuận phong ông ta làm Hoàng đế thì lịch sử Đại Sở thời đó đã phải viết lại.



Tương truyền, trong trận chiến cái thế đó, Pháp Luân Vương đã bị Chiến Vương chặt đầu, người đời đều cho rằng ông ta đã chết, nếu hôm nay Diệp Thành không nói, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ biết rằng kẻ mạnh vô song này vẫn còn tồn tại.

Advertisement



“Trước đó ta từng nói Chính Dương Tông vẫn còn có một cao thủ vô song”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Mà cao thủ vô song ấy chính là Pháp Luân Vương mà ta vừa nói”.



“Còn có chuyện này nữa”, sắc mặt mọi người lại thay đổi.



“Cho nên, chúng ta phải đánh giá lại thực lực của Chính Dương Tông”, Diệp Thành nói: “Pháp Luân Vương có thể ép Chiến Vương phải rời Đại Sở tới vùng biên giới, không chỉ dựa vào sức chiến đấu vô địch mà còn có Âm Minh Tử Tướng nhiều vô số kể cùng với Khôi còn kỳ quái hơn cả Âm Minh Tử Tướng. Bây giờ ông ta vẫn còn sống, lại ẩn nấp nhiều năm, không ai biết ông ta đang điều khiển bao nhiêu đại quân Âm Minh, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta nghĩ hấp tấp khai chiến mà chưa điều tra rõ ràng sẽ dẫn đến tổn thất vô cùng nặng nề”.



“Đồng ý”, mọi người gật đầu, nhưng trong đại điện lại bị bao phủ bởi một tầng mây mù.



“Còn một tin cuối cùng”, Diệp Thành lại lên tiếng.


“Hy vọng không phải tin gì đáng sợ”, không ít người đã đưa tay ôm ngực, Diệp Thành tung hết tin này đến tin khác, hơn nữa tin sau lại đáng sợ hơn tin trước khiến trái tim nhỏ bé của họ không chịu nổi.



“Mọi người đoán xem ta đã gặp ai”, Diệp Thành lại cười toe toét, thần bí nhìn mọi người.



“Thần bí như vậy chắc chắn là cao thủ không tầm thường, đừng lề mề nữa, nói thẳng đi! Ngươi đã gặp ai?”



“Đao Hoàng”, Diệp Thành nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.



“Đao… Đao Hoàng?”, đại điện đột nhiên sục sôi, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.



Cũng không trách họ như vậy, vì tên tuổi của Đao Hoàng quá lớn, ông ấy được công nhận là tu sĩ có triển vọng lên tới cảnh giới Thiên nhất thời đại này, chiến tích của ông ấy cũng vô cùng huy hoàng. Không ít người có mặt ở đây vẫn còn nhớ rõ, trận chiến ở Đông Lăng Cổ Uyên, một mình ông ấy đã đánh bại chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, sức chiến đấu của ông mạnh đến mức khiến người ta phải kính nể.



Chỉ là, một người mạnh như vậy lại biến mất vào một trăm năm trước, cũng không biết đã chết hay là thế nào mà không có một tin gì, bây giờ Diệp Thành tận mắt nhìn thấy Đao Hoàng, họ làm sao có thể không sốc!



“Tiểu tử ngươi ra ngoài một chuyến thôi có cần ghê gớm vậy không! Gặp biết bao nhiêu nhân vật cái thế”, sau khi kinh ngạc, mọi người đều quan sát Diệp Thành: “Đầu tiên là Đan Ma và Ma Vương của Ma Vực, sau đó là con gái của Nguyệt Hoàng và Pháp Luân Vương, bây giờ lại thêm một Đao Hoàng, đỉnh cao đấy!”



“Bốn vị tiền bối Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ, Phục Linh đã đồng ý liên minh với chúng ta”, khi mọi người còn đang nói nhỏ với nhau thì Diệp Thành lại ném thêm tin tức bùng nổ nữa.



“Thật ư?”, hơi thở của mọi người đều trở nên gấp gáp, trong mắt bùng lên tia lửa. Đó là Đao Hoàng, là sự tồn tại vô song, không chỉ ông ấy mà còn có Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh có thực lực không kém hơn ông ấy bao nhiêu, tuy số lượng ít nhưng lại đều rất đẳng cấp.

“Tiểu tử, nói thật cho gia gia biết, có còn tin xấu nào nữa không?”, Vô Nhai Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Nếu không còn thì chúng ta sẽ vui đến phát điên mất”.



 
Chương 1772: Cả cơ thể biến thành hư ảo.  


“Con thề với trời, hết rồi”, Diệp Thành cười tươi, lộ ra hai hàm răng trắng.



“Ba tin tốt, hai tin xấu, thế là hoà”, Vô Nhai Đạo Nhân thực sự vui đến phát điên, lão ta phất tay lấy hết rượu hảo hạng mà mình trân quý bao năm ra: “Nào nào nào, uống thoải mái đi, lão tử mời”.



Nghe lão ta nói vậy, bầu không khí trong đại điện lập tức nóng lên, tầng mây mù trước đó hoàn toàn bị cuốn bay.

Advertisement



“Cảm giác làm công thần thích thật”, nhìn mọi người mặt mày rạng rỡ, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, không uổng công hắn lôi kéo đồng minh khắp nơi, bây giờ xem ra tất cả đều xứng đáng.



Hế?



Khi Diệp Thành đang vui vẻ thì cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ.



Hắn nhìn về một hướng, ánh mắt dừng lại ở hướng Thiên Tông Lão Tổ, ồ không đúng, chính xác hơn là Sở Linh Ngọc bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, lúc này cô ta đang bình tĩnh quan sát Diệp Thành, hơn nữa ánh mắt cực kỳ quái lạ.



Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng Diệp Thành đột nhiên có cảm giác khác thường, đó là Sở Linh Ngọc hôm nay hơi kỳ lạ, khác hoàn toàn với Sở Linh Ngọc trong trí nhớ.



Nếu là trước đây, nghe thấy nhiều tin tốt thế này cô ta đã nhảy dựng lên từ lâu, nhưng bây giờ cô ta lại ngồi yên như tượng, đặc biệt là ánh mắt, nhìn chằm chằm khiến Diệp Thành rất mất tự nhiên.



Khụ khụ!




Có lẽ nhận thấy Diệp Thành và Sở Linh Ngọc đang nhìn nhau, Thiên Tông Lão Tổ ở bên cạnh ho nhẹ.



“Phụ thân, người có cần giữ con trong bóng tối nhiều năm như vậy không? Có phải người đã biết từ lâu, hay nói cách khác, năm nào tháng nào đó người cũng đã từng gặp người đó không?”, Sở Linh Ngọc dời mắt, cất giọng lãnh đạm, giọng cô ta nhỏ, chỉ Thiên Tông Lão Tổ ở bên cạnh mới nghe được.



“Ta đã từng gặp!”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, thầm liếc nhìn Diệp Thành rồi lại kín đáo thu hồi ánh mắt: “Chuyện phong ấn ký ức của con đúng là lỗi của vi phụ, nhưng Ngọc Nhi à, hy vọng con có thể hiểu được ý tốt của ta”.



“Con không hiểu”, Sở Linh Ngọc lại thờ ơ nói, đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi đại sảnh.




Thấy Sở Linh Ngọc bước ra khỏi đại điện, Diệp Thành có phần nhạc nhiên, hắn đi xuống khỏi vị trí ngồi, sải bước tới bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ.



“Tiền bối, nữ nhi bảo bối này của người có chuyện gì vậy, sao con lại cảm thấy khác thường thế?”, Diệp Thành ngồi vào vị trí của Sở Linh Ngọc trước đó và nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.



“Diệp Thành à, có một số chuyện không giống như ngươi đang nghĩ đâu”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, “con người đều có bí mật, ta có, Ngọc Nhi cũng có, lúc này ta không nói nhưng rồi có ngày ngươi sẽ tự hiểu”.



Nói rồi, Thiên Tông Lão Tổ cũng đứng dậy, thân hình như ma, thoắt biến mất khỏi đại điện, cả cơ thể biến thành hư ảo.



“Bí mật?”, Diệp Thành gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, không biết ý của Thiên Tông Lão Tổ là gì.



Không lâu sau đó, bóng người bên trong đại điện cũng tản đi.



Vì Diệp Thành mang tới quá nhiều tin mừng nên bọn họ phải ăn mừng một phen, có điều có một số việc cũng nên làm.











 
Chương 1773: “Sao hôm nay ta thấy ngươi khác thế nhỉ?”


“Phiền người tiếp tục điều tra”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng con bảo người ở lại là còn có việc khác nữa”.



“Có gì ngươi cứ nói đi, ta rất bận”.



“Ba ngày nay con rời khỏi đây, người đã xử lý xong các gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông chưa?”, Diệp Thành cười hỏi.



Advertisement

“Dùng thực lực tuyệt đối chèn ép, không quá nửa canh giờ đã có thể trấn áp”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “nếu không phải ngươi có mệnh lệnh từ trước thì phía sư huynh suýt chút nữa đã xử lý luôn cả chín phân điện của Chính Dương Tông rồi”.



“Bao nhiêu gia tộc phụ thuộc như vậy đều đã bị diệt, Chính Dương Tông không có động tĩnh gì sao?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi thăm dò.



“Không có”, Hồng Trần Tuyết khẽ lắc đầu: “Từ khi bắt đầu diệt các gia tộc cho tới khi kết thúc không thấy bất cứ hành động nào của Chính Dương Tông, cho dù là tới bây giờ cũng như vậy”.



“Có phần hơi bất thường”, Diệp Thành trầm ngâm.



“Ngoài những điểm này ra thì còn có việc gì khác không? Nếu không có gì thì ta đi đây”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn Diệp Thành.



“Có”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “tìm một người tên là Nhược Hi”.



“Nhược Hi?”, sau khi Hồng Trần Tuyết nghe xong thì chợt thẫn thờ vì năm xưa sư tôn của bà ta cũng liên tục nhắc tới cái tên này, hiện giờ Diệp Thành cũng muốn đi tìm Nhược Hi, bà ta sao có thể không bất ngờ cho được.

“Vì sao ngươi lại tìm Nhược Hi?”, Hồng Trần Tuyết tò mò nhìn Diệp Thành.



“Người chỉ cần tìm là được”, Diệp Thành mỉm cười, “cho dù là lão nhân, trẻ nhỏ, tu sĩ, người phàm, bất cứ ai tên là Nhược Hi thì đều đưa về đây cho con”.



“Sao hôm nay ta thấy ngươi khác thế nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết cau mày nhìn Diệp Thành.



“Người đi đi, có một số chuyện hiện giờ con không thể giải thích rõ ràng được”.



“Ta đợi lời giải thích của ngươi”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thật sâu cuối cùng liếc nhìn Diệp Thành lần cuối rồi mới rời khỏi đại điện.



“Tiền đề là người phải tìm được đã”, Diệp Thành lên tiếng, nói rồi cũng sải bước ra khỏi đại điện.



Chỉ trong ba ngày, hắn phát hiện sự thay đổi của Hằng Nhạc Tông không hề ít, có rất nhiều nơi được bố trí trận pháp bí mật, Diệp Thành dùng thần thức đảo qua, cho dù là đệ tử hay trưởng lão của Hằng Nhạc Tông thì tu vi đều đã tăng lên.



“Diệp…Diệp sư huynh”, khi đang bước đi, Diệp Thành chợt nghe thấy tiếng chào từ một góc khuất ở phía sau mình khiến hắn vô thức quay lại.



Phía sau là một nữ tử mặc y phục trắng, trông không đến mức tuyệt sắc nhưng cũng rất dịu dàng, giống như một khuê tú của gia tộc lớn ở thế giới người phàm vậy, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Lâm Thi Hoạ từng được Diệp Thành cứu khi ở bên ngoài sao?



“Lâm sư muội, muội về từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành mỉm cười, vì cô ấy mà Từ Phúc đích thân nhắc tới.



“Muội về từ hôm qua”, Lâm Thi Hoạ mỉm cười dịu dàng.



“Về là tốt rồi, muội cố gắng tu luyện đi, sau này ở đây chính là nhà của chúng ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra một cái túi đựng đồ, trong này về cơ bản đều là linh dược linh đan và bí thuật công pháp mà tu sĩ cần dùng để tu luyện.



Lâm Thi Hoạ ngại ngùng nhưng vẫn nhận lấy, “đa tạ Diệp sư huynh”.



“Đều là người một nhà mà”, Diệp Thành mỉm cười quay người đi về phía Ngọc Nữ Phong.











 
Chương 1774: “Huyết mạch của cổ tộc”


“Long gia, ngươi có phát hiện ra…”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.



“Huyết mạch của cổ tộc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng như biết Diệp Thành đang nói tới điều gì.

Advertisement



“Trước đây ta chưa từng nhận ra, hiện giờ được gặp quả nhiên khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành mỉm cười.



“Có lẽ là chưa thức tỉnh, hoặc có thể đến cả bản thân cô ta cũng không biết huyết mạch trong người mình đặc biệt”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “tìm thời gian nào giúp cô ta thức tỉnh huyết mạch, đợi ta ra ngoài sẽ đích thân dạy cô ta triệu hoan thuật của cổ tộc”.



“Nhân tài, Hằng Nhạc Tông lại có thêm nhân tài rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “ta phải sắp xếp thời gian đi kiểm tra một lượt, biết đâu còn có thể tìm được huyết mạch đặc thù tiềm ẩn”.



Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa di chuyển về Ngọc Nữ Phong.



Ập vào mắt hắn là hai bóng hình xinh đẹp, một người ngây thơ lãng mạn giống như một tiểu tinh linh, một người điềm tĩnh vô cùng, trông như một mĩ nhân được tạc từ băng, quan trọng nhất đó là cả hai người trông có phần giống nhau.



Nhìn hai người, Diệp Thành thẫn thờ vì cả hai người này chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt của nhà họ Thượng Quan ở Đông Nhạc.




“Sư phụ”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Tịch Nhan không biết chạy từ đâu ra.



“Về…về rồi à?”, Diệp Thành vô thức xoa mũi vì Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng đã nhìn về bên này, cả ba người nhìn nhau, cảnh tượng lúc này vô cùng gượng gạo.



Đối với Thượng Quan Ngọc Nhi, lần trước khi ở nhà Thượng Quan quả thực là hiểu nhầm, vì cơ duyên trùng hợp nên đạo thân của hắn đã thấy hết cơ thể của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến bản tôn như hắn gặp phải nghiệp.



Còn Thượng Quan Ngọc Nhi, Diệp Thành cũng chẳng biết phải giải thích thế nào vì đêm hôm đó, lời nói đó không phải do hắn nói mà là Thái Hư Cổ Long nói, thế rồi hắn phải gánh tội thay.



Hện giờ gặp được cả hai tỷ muội này ở Ngọc Nữ Phong, cảnh tượng không gượng gạo mới lạ.



Có điều, mặc dù hắn kinh ngạc nhưng lại không tỏ ra bên ngoài, Truyền Tống Trận kết nối giữa nhà họ Thượng Quan ở Đông Nhạc và Hằng Nhạc Tông đã được đả thông, bọn họ muốn tới đây thì cùng lắm không tới một canh giờ.



“Hai…hai vị, thật trùng hợp”, cảnh tượng gượng gạo cuối cùng cũng bị tiếng cười trừ của Diệp Thành phá vỡ.



“Không trùng hợp tí nào cả”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thành, còn Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên vẫn nền nã như trước, đặc biệt, cứ nghĩ tới câu nói đêm hôm đó mà vẻ mặt cô càng không thể tự nhiên nổi.



“Sư phụ, hai vị sư mẫu này tặng cho con rất nhiều đồ hay ho”, khi cả ba người còn đang thẫn thờ thì Tịch Nhan ở bên ngây thơ nói ra một câu.



“Sư…sư mẫu?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhưng thấy Tịch Nhan chớp mắt với mình, đồ đệ bảo bối của ta ơi, giúp sư phụ tán gái không cần thiết phải thẳng thắn vậy chứ? Lẽ nào con không biết sư tổ của con cũng ở trên đỉnh núi này sao? Nếu như làm không tốt thì sư phụ của con rất có thể bại liệt nữa người đấy.



“Tịch Nhan, đừng nói bừa”, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lôi Tịch Nhan tới.

“Sư mẫu đừng ngại, sư phụ con nói rồi, sẽ có ngày rước người về mà”, Tịch Nhan toét miệng cười, “còn Hàn Nguyệt sư mẫu nữa, tới lúc đó rước cả hai người”.



 
Chương 1775: “Vạn Kiếm Triều Tông”


Nghe Tịch Nhan nói xong, ánh mắt của Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt đều nhìn về phía Diệp Thành.



“Đừng ồn ào, không phải ta nói”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.



Advertisement

“Tin ngươi mới là lạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thành sau đó kéo Thượng Quan Ngọc Nhi xuống núi, trông bộ dạng giống như đang định đi thăm thú Hằng Nhạc Tông một lượt, trông cái vẻ đó thì trong thời gian ngắn nhất bọn họ không định về gia tộc.



Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành mới ho hắng nhìn sang Tịch Nhan: “Tiểu nha đầu, con đừng có khiến ta phải kinh động hết lần này tới lần khác như vậy, được không?”



“Sư phụ, hai vị đại tỷ nhà Thượng Quan rất xinh đẹp, làm sư mẫu của con được thì thật là tốt”, Tịch Nhan toét miệng cười, “Hùng Nhị sư thúc nói rồi, nam nhân mà, năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình”.



“Ta biết ngay là tên béo chết dẫm đó mà, sau này con bớt chơi với hắn đi”.



“Con biết rồi ạ”, Tịch Nhan cười khúc khích sau đó chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, người dạo này chẳng thèm để ý đến việc tu luyện của con gì cả, người không làm tròn bổn phận”.



“Cũng đúng”, Diệp Thành xoa cằm.



“Hôm nay người phải tới xem thành quả tu luyện của Tịch Nhan mới được, giờ con lợi hại lắm đấy”, nói rồi Tịch Nhan lùi sau mười mấy tượng, miệng cười khúc khích , khí thế mạnh mẽ nhanh chóng hiển hiện, toàn thân có quang hoa lấp lánh, trên trán còn có một đạo ấn kí cổ xưa khắc hoạ.




“Không đơn giản mà”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.



“Đến thôi”, Tịch Nhan chớp mắt, sau đó sải bước, cơ thể giống như ma quỷ, lăng sương kiếm trong tay, nhất kiếm phong thần quyết cứ thế chĩa về trán Diệp Thành, uy lực của cô bé khiến Diệp Thành phải bất ngờ.



Vút!



Lăng sương kiếm vang lên âm thanh út vút, mũi kiếm sắc lẹm đâm về phía cách Diệp Thành một trượng.


“Tốc độ cũng được đấy, uy lực của kiếm lại yếu rồi”, Diệp Thành mỉm cười khẽ giơ tay cứ thế kẹp chặt đầu mũi kiếm của Tịch Nhan sau đó khẽ gảy, kiếm của Tịch Nhan bay đi, đến cả Tịch Nhan cũng lùi về sau.



“Sư phụ đừng xem thường con”, Tịch Nhan lùi về sau, hai bàn tay nhanh chóng kết ấn.



Ngay lập tức liền có tiếng Vạn Kiếm vang lên, xung quanh cơ thể Tịch Nhan trong chốc lát hiện lên vô số kiếm khí, kiếm khí nào cũng mạnh mẽ, số lượng khổng lồ bay về phía Diệp Thành.



“Vạn Kiếm Triều Tông”, Diệp Thành bất giác mỉm cười, phía trước hắn cũng hiện lên một đạo huyền quang thuẫn giáp.



Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Vạn Kiếm Triều Tông mà Tịch Nhan thi triển khi sắp đâm vào huyền quang thuẫn giáp lại tự rẽ sang hướng khác, lần lượt lướt qua huyền quang thuẫn giáp rồi bay về phía Diệp Thành.



“Chiêu này thú vị đấy”, Diệp Thành mỉm cười với vẻ mặt bất ngờ, hắn khẽ dậm chân xuống mặt đất, xung quanh bước chân của hắn hình thành nên một vòng xoáy, vòng xoáy nhanh chóng di chuyển, liên tục biến to lên khiến kiếm khí từ tứ phía bắn tới lập tức tan biến.



“Bích Hải Thiên Tuyền”, thủ ấn của Tịch Nhan lại lần nữa biến hoá.



Đột nhiên, cả thiên địa rung chuyển, một vùng biển hiển hiện, sóng cả cuộn trào, cả Ngọc Nữ Phong đều bị bao trùm trong đó, đến cả Sở Linh đang bế quan cũng phải kinh động ra khỏi động phủ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng hào hùng này.

Rầm!



 
Chương 1776: “Thật khiến ta phải bất ngờ”


Không lâu sau đó, thiên địa của Ngọc Nữ Phong chấn động bởi áp lực quá mạnh mẽ của Bích Hải Thiên Tuyền mà Tịch Nhan thi triển, giống như thể nó đang nuốt trọn mọi thứ vậy.



“Đại chiêu quần công, không tồi”, Tịch Nhan vẫn đứng sừng sững như bia đá khổng lồ, mặc cho biển Bích Hải Thiên Tuyền của Tịch Nhan nuốt trọn nhưng hắn cũng không hề di chuyển.



Advertisement

Có điều rất nhanh sau đó, hắn nhận ra sự huyền diệu của biển Bích Hải Thiên Tuyền này, không ngờ nó lại có khả năng nuốt trọn linh lực của mình vả lại trong đó còn ẩn chứa cả thuật pháp phong ấn, từng đạo xích phù văn đã bao quanh cơ thể hắn, muốn cấm cố đan hải của hắn.



“Thú vị đấy”, Diệp Thành rùng mình, cứ thế đánh tan từng đường xích phù văn đang bao quanh cơ thể mình, hắn tung ra một chưởng đánh tan biển Bích Hải Thiên Tuyền của Bích Du.



Thế nhưng hắn vừa mới gạt đi được biển Bích Hải Thiên Tuyền thì một đôi mắt khổng lồ lại hiển hiện, đồng tử xa xăm còn có vạn hoa đang bay, hiện lên ánh sáng huyền diệu dị thường, trông thì rất đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác bị xoay chuyển, có thể thôn tính tâm trí.



“Tịch Nhan, đây là lần đầu tiên Vạn hoa Đồng của con có tác dụng với ta, nhưng chưa chắc đã có tác dụng lần thứ hai đâu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhanh chóng phá giải được hoan thuật của Tịch Nhan sau đó lùi về sau một bước vì một kiếm mạnh mẽ của Tịch Nhan đã đâm tới mang theo sức mạnh đâm xuyên vô hạn.



Thấy vậy, Diệp Thành khẽ né người né qua một kiếm của Tịch Nhan sau đó lật tay đánh ra một chưởng.



Có điều hắn cũng đã xem nhẹ thực lực thực sự của Tịch Nhan giống như thể biết trước Diệp Thành sẽ tung chưởng này nên trong lúc xuất kiếm cô bé đã quay một vòng, thần quang trên trán phát sáng, một thanh sát kiếm linh hồn bay ra ngoài.





“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành kinh ngạc, trên trán hắn có sát kiếm linh hồn bay ra phá tan sát kiếm linh hồn của Tịch Nhan.



“Nhận một chưởng của đồ nhi đây”, Tịch Nhan toét miệng cười, bàn tay vung kiếm tới.



“Đòn công kích với đẳng cấp này không thể khiến ta bị thương được”, Diệp Thành tung ra một chưởng sau lời nói đó.



Ừm?



Đúng lúc hai chưởng va chạm vào nhau, Diệp Thành bất giác cau mày.



Giây phút sau đó, hắn liền bị chưởng đánh của Tịch Nhan làm lảo đảo vì trong thời khắc ngắn ngủi đó, sức mạnh trong tay Tịch Nhan đột nhiên tăng vọt lên gấp chục lần. Vì khinh địch mà hắn phải chịu thiệt.



Lúc này, hình thái của Tịch Nhan đã thay đổi, xung quanh cơ thể cô bé hiện lên một bóng hình hư ảo khổng lồ, sức mạnh cũng tăng lên mười mấy lần sau khi bóng hình hư ảo này xuất hiện.



“Ngoại đạo pháp tướng, sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành nheo mắt, hắn nhìn thấu manh mối, đồ nhi Tịch Nhan của hắn lại có khả năng kết hợp giữa đất và trời, sử dụng sức mạnh thiên địa, còn bóng hình hư ảo bao quanh cô bé chính là ngoại đạo pháp tướng và đó cũng chính là thần thông nghịch thiên mang theo sức mạnh tấn công và phòng bị.



“Khả năng của nha đầu này có cần phải nghịch thiên thế không chứ?”, lòng Diệp Thành chợt dậy sóng, kể cả là hắn thì cho tới bây giờ cũng chưa từng làm vậy chứ đừng nói là tận dụng sức mạnh của đất trời, còn đồ nhi của hắn lại làm được, vả lại trông bộ dạng đó thì không phải mới chỉ làm được một vài ngày.



“Ta đã nói rồi mà, nha đầu này nhất định có thể vượt qua ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “khả năng thiên bẩm vượt trội thế này thật hiếm có trên đời, vả lại cô bé mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư, nếu như cùng cấp với ngươi thì ngươi phải chịu thiệt nhiều”.











 
Chương 1777: “Giỏi biện lý do lắm


Diệp Thành mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn tấn công chính nghĩa, hắn dễ dàng tìm thấy Tịch Nhan sau đó tung một chưởng khiến cô nhóc lùi về sau.



Sau đó tốc độ của Diệp Thành tăng nhanh hơn, cơ thể hắn giống như một đạo kinh mang, hắn dùng tới nhất dương chỉ, một chỉ mang theo khả năng đâm xuyên mạnh mẽ ép về phía Tịch Nhan.



Phía này, Tịch Nhan vừa đứng vững thì liền nhận ngay nhất chỉ kia của Diệp Thành, sức mạnh trong nhất chỉ này của Diệp Thành khiến khuôn mặt cô bé chợt tái nhợt vì nhất chỉ này quá mạnh.

Advertisement



Đột nhiên, khi ngón tay kia chỉ còn cách phần trán Tịch Nhan chừng một tấc thì Diệp Thành chợt dừng lại sau đó khẽ búng vào trán Tịch Nhan: “Tiểu nha đầu, con thua rồi”.



“Vẫn là sư phụ lợi hại”, Tịch Nhan chép miệng, đòn tấn công trước đó của cô bé rất mạnh, bí thuật này nối với bí thuật kia, bí thuật nào cũng bất phàm nhưng trước mặt Diệp Thành thì lại chẳng khác gì trưng bày cả.



Nên biết rằng hiện giờ cô có thể hoà hợp với đất trời mở ra ngoại đạo pháp tướng nhưng lại không thể chặn lại một chiêu của Diệp Thành, trong trận đối đầu ngắn ngủi này, cô bé thực sự phải bất ngờ, cô vẫn tưởng rằng mình rất mạnh nhưng trước mặt sư phụ thì mọi thứ cũng chỉ như trò chơi.



“Con đường của tu sĩ còn rất dài”, Diệp Thành khẽ xoa đầu Tịch Nhan nhưng trong lòng hắn đã không còn bình lặng như trước, đúng như Thái Hư Cổ Long nói, nếu như Tịch Nhan cùng cấp với hắn thì hắn nhất định phải thiệt thòi.



“Ngươi lại khiến cô bé sợ rồi”, Sở Linh đi tới kéo Tịch Nhan về bên mình sau đó trừng mắt với Diệp Thành.



“Chỉ là cọ sát thôi, ta cũng không ra tay quá mạnh”, Diệp Thành nhướng vai, hắn phất tay lấy ra rất nhiều quyển tông đưa cho Tịch Nhan: “Này, con cầm đi tu luyện, đừng vội vàng mà phải nắm vững căn bản”.

“Con hiểu rồi”, Tịch Nhan vẫn ngoan ngoãn như trước, cô nhận lấy rất nhiều quyển tông rồi nhanh nhẹn chạy xuống núi, vừa chạy vừa nhảy trông rất hồn nhiên, khi đi qua Diệp Thành cô bé còn không quên cười khúc khích.



“Bao giờ thì tấn công Chính Dương Tông?”, nhìn bóng hình Tịch Nhan rời đi rồi, Sở Linh mới nhìn sang Diệp Thành.



“Không có gì thay đổi thì hai tới ba ngày nữa”, Diệp Thành tìm một nơi ngồi xuống, tiện tay lấy một quả linh quả trên bàn cắn ngấu nghiến.



“Với thực lực hiện giờ của chúng ta mà khai chiến thì nắm chắc mười phần thắng, vì sao còn kéo dài thời gian, hình thế của Đại Sở sớm muộn sẽ có biến cố”, Sở Linh thắc mắc.



“Cái này thì ta đương nhiên biết”, Diệp Thành nhướng vai, “nhưng đây là chiến tranh, ta là thống soái ba quân, việc ta muốn làm không chỉ là dành chiến thắng mà là làm thế nào mới có thể giảm thiểu thương vong tối đa, huống hồ Chính Dương Tông không hề đơn giản như nàng nghĩ”.

“Đạo lí của ngươi vẫn nhiều như vậy”.



“Nghe ta không sai đâu”.



“Nghe nói ngươi gặp Đao Hoàng rồi?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Đương nhiên rồi”, nói tới Đao Hoàng, Đao Hoàng đột nhiên hào hứng, hắn đứng hẳn lên nói liên hồi bắn cả nước bọt: “Ông ấy là tu sĩ mạnh tuyệt đối, dù không còn ở trạng thái đỉnh phong nhưng khả năng chiến đấu không phải người mà chúng ta có thể so bì”.



“Nếu như tỷ tỷ biết Đao Hoàng hiện thế thì nhất định sẽ rất vui”, Sở Linh vô tư nói, nói rồi cô không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kì quái.



“Cái này thì liên quan gì đến sư phụ?”, thấy ánh mắt đó của Sở Linh, Diệp Thành chợt thẫn thờ.



“Ngươi không biết sao? Tỷ Tỷ rất ái mộ Đao Hoàng”, Sở Linh mỉm cười nói.



“Còn…còn có cả chuyện này cơ à?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh bằng ánh mắt thú vị, “có phải giấu ta không? Trước đây sao ta chưa từng nghe tới?”



“Ngươi từng hỏi ta sao?”, Sở Linh nhướng vai.

“Giỏi biện lý do lắm”, Diệp Thành chép miệng.



 
Chương 1778: Đây là một quá trình hết sức lâu dài.  


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Thành lại lần nữa đóng động phủ, hắn muốn trước khi đại chiến bế quan lần cuối cùng.



Hoặc có thể nói lần này hắn đi phải chịu sự đả kích cực kỳ lớn. Khả năng chiến đấu mạnh mẽ mà hắn tự nhận trong mắt nhiều anh hùng cái thế vẫn chưa đủ.



“Ngươi có biết ngươi và Ma Vương, Pháp Luân Vương có khảng cách thế nào không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.



Advertisement

“Trước tiên ta thấy tu vi khác biệt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng sau khi cọ sát với Tịch Nhan thì ta nhận ra ta đang sai lầm, khoảng cách của chúng ta không hẳn là tu vi mà là sự hiểu biết về đạo và thiên địa.”



“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “chư thiên đạo, chư thiên vạn vực, đạo của thế gian phân thành rất nhiều loại, con đường của tu sĩ đều có điểm tương đồng thì đạo cũng vậy, Đao Hoàng lấy đao mà ngộ đạo, Ma Vương của ma vực lấy ma bước vào đạo, Sát Vương của Sát Thủ Thần Triều lấy sát để chứng đạo, đây chính là đạo của bọn họ, ngươi có thấy đạo của mình là gì không? Kẻ mạnh thực sự theo đuổi đạo, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại phân mức lĩnh hội bao nhiêu”.



“Trước đây ta không hiểu nhưng giờ ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm ngâm, cả cơ thể bất giác run lên, hắn thẫn thờ ở đó, trầm tư suy nghĩ về đạo của mình.



Không biết từ bao giờ hắn mới từ từ mở mắt ra.



Tiếp sau đó, bên trong động phủ liền chìm vào im lặng.



Thời gian cứ thế dần trôi.



Diệp Thành giống như một lão thiền sư, cứ thế ngồi cả hai ngày một đêm, trong lúc này hắn không hề di chuyển mà nhắm mắt, trên trán chốc chốc lại nhăn lại, chốc chốc lại dãn ra, lúc mê man lúc tỉnh táo rất kì dị.



Không biết từ bao giờ thánh thể của Diệp Thành mới run rẩy, hắn bước vào trạng thái dị thường.



Trạng thái này rất huyền diệu, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giống như chiếc lá trúc theo gió bay đi, có lúc lại giống như lớp bèo trôi không bến bờ, toàn thân hắn có thêm sức mạnh như có như không bao trùm.



Sức mạnh này lúc yếu lúc mạnh gống như ở trước mặt nhưng lại không thể chạm tới, đợi tới khi giơ tay tới thì lại càng thấy xa vời, cách nghìn non vạn thuỷ có một con sông đào vĩnh viễn không thể vượt qua ngăn cách ở đó.



Diệp Thành muốn tiến vào nhưng lại thấy mình không đủ sức.



Trong chốc lát, sức mạnh kia càng mãnh liệt hơn kéo nguyên thần của hắn thoát li khỏi cơ thể bay về một nơi không rõ tên.



Hắn không biết trôi dạt mất bao lâu, chỉ biết mình dừng lại ở nơi xa xôi, trạng thái hắn mông lung, tưởng chừng chỉ cần một trận gió thổi tới cũng có thể khiến hắn bay đi. Hắn nhận ra mình đã tới một thế giới hỗn độn, đưa mắt nhìn ra xa toàn khí hỗn độn, ánh sáng hỗn độn bay qua bay lại, thế giới này khó mà nhìn thấu.



Rầm!




Tiếng nổ ầm vang vang lên, cả thế giới hỗn độn rung chuyển, ánh sáng hỗn độn cũng loé lên, thế giới hỗn độn này xuất hiện vết nứt, khi vết nứt đầu tiên hiện lên, thì vết nứt tiếp sau đó cũng liên tục hiển hiện.



Rầm!



Thế giới hỗn độn có điện lôi xoẹt qua, đám mây hỗn độn cuộn tới, ánh sáng hỗn độn loé lên, muốn huỷ diệt thế giới hỗn độn này.



Cuối cùng thế giới hỗn độn cũng nứt lìa, những thứ nhẹ bẫng cứ thế bay lên trời hoá vào bầu trời xanh thẳm, những thứ cặn đục hoá về với đất, hoá thành mặt đất dày dặn.



Mọi thứ xung quanh mặc dù hư ảo nhưng Diệp Thành lại cảm thấy rất thật, đây chính là thế giới hỗn độn, cảnh tượng trước mắt không phải cảnh tượng thiên địa thuở sơ khai sao?



Hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao mình lại chìm vào trạng thái này?



Cảnh tượng vẫn đang biến hoá, thế giới hỗn độn sau khi hoá thành thiên địa thì vẫn tiếp tục quá trình biến hoá của mình. Thiên địa do hỗn độn mà trở nên sáng lạn hơn, một vầng mặt trời rực rỡ lửng lơ phát ra vô vàn ánh sáng, thiên địa về đêm vẫn đang huyễn hoá, cả bầu hư không rực rỡ, vô vàn vì sao lấp lánh.



Đây là một quá trình hết sức lâu dài.











 
Chương 1779: Cơ thể của Diệp Thành cũng thay đổi theo.  


Trên mặt đất, thổ nhưỡng nứt lìa, từng mầm non nhú ra nuốt trọn tinh hoa của trời, hấp thu dưỡng chất từ mặt đất mà lớn lên từng ngày, không biết mất bao nhiêu năm tháng mới trở thành cây cổ thụ cao chọc trời.



Thiên địa bắt đầu có sinh linh, từng mầm non vươn ra khỏi mặt đất, từng nhành hoa cây cỏ với sức sống mãnh liệt vươn mình, thiên địa tối tăm này có thêm sắc xanh tươi tốt.



Diệp Thành tĩnh lặng quan sát sự diễn hoá.

Advertisement



Thời gian cứ thế dần trôi, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi.



Thời đất bắt đầu phân rõ mùa, mùa xuân với sức sống dồi dào, mùa hạ nắng nóng chói chang, mùa thu đìu hiu, mùa đông cô quạnh, thiên địa bắt đầu trở nên đẹp hơn, bốn mùa thay nhau dần trôi, trời đất ngày càng thêm hình hài mới.



Ngày tháng dần trôi.



Diệp Thành giống như kẻ thứ ba, trở thành vị khách duy nhất chứng kiến sự thay đổi của trời đất, đương nhiên rất huyền diệu.



Thế nhưng thế giới này lại không biết trải qua bao nhiêu năm thì nhật nguyệt mới tiêu tan, những vì sao bị huỷ diệt, mặt đất nứt lìa, mọi thứ trong thiên địa đều tiêu tán theo, thế giới do hỗn độn hoá thành cuối cùng cũng trở về trạng thái hỗn độn.



Diệp Thành đi lại trong thế giới này như một sinh vật sống duy nhất còn sót lại.



Hắn biết rằng mình chỉ là kẻ đứng ngoài thế giới này, hắn vào đây một cách dị thường và cũng không biết mình ra khỏi đây từ bao giờ.



Hỗn độn! Hỗn độn! Hỗn độn!



Mọi thứ ở đây đều là hỗn độn, một kỉ nguyên khép lại được dự báo trước sẽ có một kỉ nguyên mới mở ra.



Rầm! Rầm!



Lại là tiếng sấm xé tan hỗn độn khiến hỗn độn tách ra, trời đất lại lần nữa hình thành, nhật nguyệt hiển hiện, các vì sao ngưng tụ, sông ngòi chảy quanh, vạn vật tái sinh, lại là một thế giới với sự sống dồi dào.



Thế nhưng chủ nhân của thế giới này có vẻ như không hài lòng với kiệt tác này cho lắm, thượng đế lại khiến vạn vật trong trời đất này quay về hỗn độn.


Diệp Thành không di chuyển nữa mà khoanh chân ngồi trong thế giới hỗn độn này, hắn coi nơi này là ý cảnh của mình.



Hỗn độn đang diễn biến, diễn hoá ra thiên địa và vạn vật rồi lại từ vạn vật quay về hỗn độn, một kỉ nguyên một luân hồi, đây là những năm tháng dài vô tận, căn nguyên của thế giới này dần dần ổn định.



Trong trạng thái hỗn độn, thế giới hỗn độn không biết đã diễn hoá bao nhiêu vòng, huỷ diệt và tái sinh liên tục lặp lại.



Cơ thể của Diệp Thành cũng thay đổi theo.



Trong vùng đan hải của hắn đã có thêm một thế giới mới, bên trên là vầng mặt trời lơ lửng phát ra ánh sáng rực rỡ, bên dưới là linh lực màu vàng kim cuộn trạo, biển màu vàng kim mênh mang chứa đựng cả vùng đất rộng lớn một phương.



Vùng đan hải của Diệp Thành đã mang theo hình hài của thế giới, sau nhiều lần biến hoá, đan hải nhất định có thể hoá thành thế giới thực thụ.



Vù!



Thế giới hỗn độn lại một lần nữa hoá thành thiên địa.



Lần này chủ nhân của tạo vật giống như dốc hết sức mình nên trải qua nhiều lần tịch diệt và tái sinh đó, tốc độ diễn hoá của nó cũng dần dần chậm đi, mỗi lần tiến hoá không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, trời đất được tẩy luyện và trở nên rực rỡ hơn.

Trong kỉ nguyên này, thiên địa và vạn vật không còn quay về trạng thái hỗn độn nữa mà liên tục biến hoá.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom