Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1480: Thái Hư Chỉ!  


So với bọn họ, phía Thông Huyền Chân Nhân rất cảnh giác, giống như Hằng Nhạc và Chính Dương, bọn họ cũng không vội ra tay, vì bọn họ nghĩ Doãn Chí Bình chắc chắn có khả năng giết được Diệp Thành.



Vì thế đúng như Diệp Thành dự đoán trước đó, ba tông nghi ngờ lẫn nhau, kiêng kỵ và kiềm chế, lại thêm tình hình hiện tại nên bọn họ đều tập trung vào hắn.



Mà đây chính xác là những điều mà Diệp Thành muốn thấy, hắn không cần trợ giúp, chỉ cần một chiến đài để chiến đấu công bằng mà thôi.



“Tần Vũ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào. Hôm nay ngươi đã đến thì không cần về nữa”, dưới sự chú ý của bao người, tiếng cười âm u của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời.



Advertisement

“Khai mạc hoành tráng như vậy, cẩn thận cắn vào lưỡi”, Diệp Thành thoải mái vặn khớp cổ.



Nói xong hắn liếc nhìn túi đựng đồ bên hông Doãn Chí Bình một cách kín đáo, vừa nhìn đã thấy rất nhiều lệnh bài thần quang sáng chói bên trong.



“Nhiều lệnh bài như vậy, chắc chắn có lệnh bài của chưởng giáo Hằng Nhạc”, Diệp Thành thì thầm.



Mặc dù không biết là lệnh bài nào, nhưng hắn khẳng định chắc chắn có lệnh bài chưởng giáo trong số đó. Hắn sẽ lấy rồi truyền tống cho phía Dương Đỉnh Thiên để họ phân biệt, bởi vì hắn thật sự chưa nhìn thấy lệnh bài của chưởng giáo Hằng Nhạc bao giờ.



“Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường xuống hoàng tuyền”, Doãn Chí Bình đã bước ra một bước, Thái Hư Long Ấn khổng lồ chừng hai mươi trượng lập tức bắn ra, uy lực cực mạnh cực nặng, vừa ra tay đã khiến hư không nứt lìa.



“Ngươi tưởng ta sợ chắc”, Diệp Thành cười khẩy, không lùi mà tiến, ra tay gọn gàng dứt khoát, Bát Hoang Quyền dung hợp nhiều bí pháp và bí thuật với uy lực vô song, một quyền xuyên thủng không gian.



Rầm!



Quyền ảnh và chưởng ấn va vào nhau, ngay lập tức có tiếng nổ vang lên, lấy điểm đó làm trung tâm, một vầng sáng vô hình được hình thành rồi lan ra mọi hướng, khiến người xem chiến bất giác lùi lại rất xa.



Thái Hư Tạo Hoá, Cửu Chuyển Thiên Long!



Sau một đòn mạnh mẽ, tiếng hét của Doãn Chí Bình lại vang vọng khắp đất trời, hắn ta giơ tay lên trời, năm ngón tay xoè ra rồi nắm lại, chín long ảnh khổng lồ từ trên trời lao xuống, gầm thét về phía Diệp Thành.



Bát Bộ Thiên Long, Cửu Cung Thiên Ấn!



Diệp Thành cũng đột ngột giơ tay lên, hắn thi triển bí pháp Thiên Hoàng của Chung Quy, tám long ảnh cực lớn cộng thêm chín Thiên Long Đại Ấn khổng lồ lập tức xuất hiện.



Gừ! Gừ! Gừ!



Giữa đất trời chợt vang lên tiếng rồng gầm đáng sợ.



Từ xa nhìn vào hư không, đó là trận hỗn chiến của mười tám long ảnh to lớn, cộng với chín Thiên Long Đại Ấn khổng lồ, mỗi làn khí toát ra vừa rực rỡ vừa nặng nề.



Bùm! Bùm!



Bầu trời rung lên dữ dội, không gian hư vô sụp đổ từng tấc từng tấc.


Lúc này, khán giả lại lùi về sau một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sợ hãi: “Vừa ra tay đã tung chiêu lớn, đẳng cấp của trận đấu đỉnh phong đúng là vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”



Ầm!



Trong tiếng cảm thán, long ảnh của Doãn Chí Bình và Thiên Long Đại Ấn của Diệp Thành đã lần lượt sụp đổ.



Thái Hư Chỉ!



Doãn Chí Bình lại ra tay, một chỉ bắn ra thần quang sắc bén, là chiêu thức dựa vào nền tảng của linh hồn Thái Hư Cổ Long, phía trên nhất chỉ còn có lôi điện bao quanh, uy lực rất mạnh, kèm thêm sức xuyên thấu bắn thẳng về phía Diệp Thành.



Diệp Thành không hề sợ hãi, hắn tiến lên tung ra một quyền, uy lực bá đạo vô song.



Rắc!



Chỉ mang của Doãn Chí Bình bị một quyền của Diệp Thành phá vỡ.



Đương nhiên Diệp Thành cũng phải trả giá cho việc này, dù là thể xác cường đại của Hoang Cổ Thánh Thể thì nắm đấm của hắn cũng trở nên đẫm máu, trong vết thương còn có ánh sáng mờ làm tan tinh khí của hắn.



Giết!



Chiến!



Hai người cùng hét lên, từ hai phía của bầu trời phóng tới, cuốn theo khí thế ngút trời.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến lập tức trở nên gay cấn, khung cảnh vô cùng rộng lớn.



 
Chương 1481: Đề phòng có kẻ gây rối đánh lén.  


“Độc Cô à, đều tên là Tần Vũ nhưng ta thấy đồ nhi của ngươi so với tên này chênh lệch xa quá!”, Gia Cát Vũ vừa xem chiến vừa liếc Độc Cô Ngạo bên cạnh.



“Ta thấy hắn tên là Diệp Thành thì chính xác hơn đấy”, giọng điệu Độc Cô Ngạo ung dung, mang theo vẻ cao ngạo, lạnh lùng.



“Ngươi biết rồi?”, Gia Cát Vũ ngỡ ngàng nhìn Độc Cô Ngạo.

Advertisement



“Gia Cát gia gia, mấy tháng trước chúng con đã biết rồi”, Bích Du ở bên cạnh mỉm cười.



“Ta còn tưởng có mình ta nhìn ra thôi chứ!”, lão già Gia Cát Vũ ngượng ngùng, lão ta còn định ra vẻ huyền bí thoả mãn lòng hư vinh! Bây giờ thì hay rồi, còn chưa thể hiện đã bị chặn mất.



Ùng! Ùng! Ùng!



Khi mấy người đang nói chuyện, âm thanh xôn xao từ tứ phương đã truyền tới.



Chẳng mấy chốc có những cột sáng bay vút lên bầu trời từ bốn hướng, đâm thẳng lên trời xanh, trên mỗi cột sáng đều có phù văn lưu chuyển, đan xen tạo thành sợi xích phù văn, hình thành kết giới khổng lồ ba mươi nghìn trượng.



Kết giới rất lớn bao trùm Diệp Thành và Doãn Chí Bình bên trong.


Người tạo kết giới là cao thủ của ba tông, hiếm khi bọn họ ăn ý như vậy.



Tuy nhiên kết giới bọn họ gọi ra bao trùm Diệp Thành và Doãn Chí Bình không phải vì sợ dư chấn từ trận chiến của hai người ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, bọn họ không tốt đến thế.



Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, đó là sợ hai người đang đánh đột nhiên bỏ chạy, bọn họ biết quá rõ khả năng chạy trốn của Diệp Thành nên mới tạo kết giới để nhốt hai người họ ở bên trong trước.



Đương nhiên, ngoài điều này ra, ba tông còn có những tính toán riêng nữa.



Đầu tiên là Chính Dương và Thanh Vân, bọn họ thật sự muốn cho hai người một chiến đài để quyết chiến công bằng, vì không có sự tham gia của bên thứ ba, hai người mới có thể thật sự chiến đấu một trận không chết không thôi đúng nghĩa ở trong kết giới. Kết quả bọn họ muốn là hai bên đều thất bại hoặc bị thương nặng, mà kết cục lý tưởng nhất là cả hai cùng chết.



Mà Hằng Nhạc Tông thì suy nghĩ toàn diện hơn.



Một bên tham chiến là người của Hằng Nhạc Tông, nếu chẳng may bị ai tấn công giết chết thì đó mới là điều vớ vẩn nhất, bởi vì tình cảnh hiện nay vô cùng hỗn loạn, biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.



Do đó bọn họ phải tạo kết giới trước, đề phòng có kẻ gây rối đánh lén.



Quan trọng nhất là bây giờ ba tông đang có sự ăn ý cơ bản nhất, đó là cho dù thế nào thì hôm nay cũng không để Tần Vũ sống sót rời đi, mà kết giới này chính là một cái lồng tốt, dù Diệp Thành thắng hay thua đều không thoát ra được.



Như vậy, cả ba tông đều có những tính toán riêng, góp phần tạo nên sự ăn ý và dứt khoát như bây giờ.



“Tổng cộng có tám cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển kết giới, xem ra hôm nay ba tông không định để cho Tần Vũ sống sót rời đi rồi!”, hành động này của ba tông khiến người xem chiến phải nhíu mày.



“Từ lúc Tần Vũ công khai khiêu chiến Doãn Chí Bình, hắn đã rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh rồi”.



“Chúng ta cũng nhìn ra rồi, ba tông thật sự rất đê hèn”, phía Trần Vinh Vân cũng lên tiếng chửi rủa.

“Này, có thể buông ta ra trước không?”, Đan Nhất đen mặt nhìn ba người, từ lúc đến tới giờ, ba tên vẫn ôm chặt cánh tay ông ta.



 
Chương 1482: Đều nằm trong dự đoán của hắn.  


“Ôm người, chúng con mới thấy an toàn”.



“Tỷ à, xem ra lần này ba tông không định để Tần Vũ đi đâu”, Thượng Quan Ngọc Nhi trong đám đông cau mày nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.



“Hắn dám công khai khiêu chiến Doãn Chí Bình thì hẳn đã nghĩ tới đường lui cho mình”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít sâu một hơi, có cảm giác tự lừa mình dối người. Bởi vì tình hình hiện nay rõ ràng là một ngõ cụt, tám cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển kết giới hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.

Advertisement



“Phụ thân…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn với vẻ mặt đầy hy vọng.



“Tình hình hiện nay không phải điều chúng ta có thể kiểm soát”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhíu mày thật chặt.



“Thập Tam! Ta nhớ có phải ngươi vẫn còn nợ ta một ân huệ không?”, trong đám đông, Thái Ất Chân Nhân nhìn Ngưu Thập Tam bên cạnh.



“Ngươi không thấy chán à? Lão tử đã nghe ngươi lảm nhảm hơn tám trăm lần rồi đấy”, Ngưu Thập Tam chửi bới, mặt đen như than: “Nếu có thể dùng tiền báo đáp thì bây giờ lão tử sẽ lấy mấy triệu ra đè chết ngươi”.



“Ta rất thích tính cách của ngươi”, Thái Ất Chân Nhân ngoáy mũi: “Hôm nay ta sẽ để ngươi trả nợ”.



“Ôi trời! Cuối cùng ta cũng đợi được tới ngày này”, Ngưu Thập Tam lập tức bắt tay Thái Ất Chân Nhân, cảm động vô cùng. Vì món nợ ân huệ này mà mỗi lần gặp nhau, Thái Ất Chân Nhân lại lảm nhảm không ngừng, ông ta nghe mà đầu muốn nổ tung.

“Nhìn thấy tên kia không?”, Thái Ất Chân Nhân giơ tay chỉ vào Diệp Thành đang đại chiến với Doãn Chí Bình trong kết giới.



“Cứ nói thẳng đi, lề mà lề mề”.



“Bảo vệ hắn thật tốt”.



“Ta còn có việc, đi trước đây”, Ngưu Thập Tam nói xong định xoay người bỏ đi.



“Đi đâu!”, Thái Ất Chân Nhân tiến lên kéo Ngưu Thập Tam lại.

“Khốn kiếp, không phải vậy chứ!”, Ngưu Thập Tam chửi to: “Ngươi muốn ta liều mạng với ba tông à!”



“Ngươi là người nhà họ Ngưu mà, ta tin ngươi!”, Thái Ất Chân Nhân cười toe toét, để lộ hai hàm răng ố vàng.



“Như vậy dù thắng hay thua, ngươi cũng khó mà thoát được”, giữa tiếng thảo luận của mọi người, ba tông đều cười giễu, ánh mắt nhìn Diệp Thành đang chiến đấu còn có tia sáng lạnh loé lên.



“Thật sự cho rằng lão tử là kẻ dễ ức hiếp đấy à?”, khoé miệng Diệp Thành cũng hiện lên ý cười lạnh lẽo.



Hắn thông minh nhường nào, tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay hắn đã suy diễn biết bao nhiêu lần, khả năng nào có thể xảy ra hắn đều đã tính tới, bao gồm cả việc ba tông cùng tạo kết giới.



Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không sai, tình hình hiện tại đều nằm trong dự đoán của hắn.



Rầm! Bịch! Đoàng!



Trên Loạn Cổ Thương Nguyên, có thể nghe thấy những âm thanh chấn động vang vọng, mỗi một âm thanh như sấm rền.



Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Doãn Chí Bình đấu với nhau không dưới trăm hiệp.

Có điều, có thể thấy rằng so với Doãn Chí Bình mà nói thì cơ thể của Diệp Thành vẫn khá là thảm hại vì không thể hiện khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong nên ngay từ đầu hắn đã bị Doãn Chí Bình lấn lướt.



 
Chương 1483: Mạnh hơn cô ta tưởng nhiều. 


“Tần Vũ, ngươi chỉ có chút sức mọn này sao?”, Doãn Chí Bình bật cười u ám không chút kiêng dè, giữa đất trời, tiếng cười của hắn vang vọng không thôi.



“Đánh bại ta đi rồi hãy nói”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn như mãnh thú hồng hoang lao lên, ra tay tung ra những đòn thần thông cái thế.



“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười, một tay kết ấn quyết.

Advertisement



Thái hư cửu chuyển phong thiên!



Sau tiếng hô khẽ của Doãn Chí Bình, hư không đột nhiên rung lên, chín ngọn núi hư ảo hiển hiện cao cả tám nghìn trượng cứ thế đè nén cả hư không mang theo khả năng phong ấn mạnh mẽ đè nén về phía Diệp Thành.



Diệp Thành lập tức bị trấn áp tới mức lảo đảo.



Đứng dậy cho ta!



Diệp Thành gằn lên, cố gắng đứng dậy, sau đó khí huyết màu vàng kim sục sôi.



Rầm!



Hư không lại lần nữa rung chuyển, dưới chân hắn hiện lên biển tinh hải màu vàng kim, ánh vàng kim chói mắt, trong lúc này còn có thần long xoay vần, tiếng phượng hoàng hí, bạch hổ gầm gào, huyền vũ đan xen, rất nhiều dị tượng xuất hiện đè nén cả hư không.




Phá cho ta!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn chỉ tay lên trời, biển sao màu vàng kim cuốn theo vô số dị tượng nghịch thiên lên trời đối địch lại với chín ngọn núi khổng lồ từ trên trời đang giáng xuống.



Rầm!



Biển sao màu vàng kim và chín ngọn núi khổng lồ va vào nhau, hư không sụp đổ từng chút, từng chút một.



Có điều, Diệp Thành cũng đã đánh giá thấp uy lực trong bí pháp của Doãn Chí Bình, kể cả biển sao vàng kim của hắn có mạnh mẽ thì hắn vẫn bị trấn áp đẩy lùi tới mức phun ra máu.




“Xem ra đệ tử thứ nhất và thứ hai trên bảng Phong Vân vẫn có khoảng cách rất lớn”, thấy Diệp Thành bị áp chế, những kẻ tới xem trận chiến ở tứ phương lần lượt tặc lưỡi.



“Huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể cũng đấu không lại với kí chủ có độ hoà hợp chín phần sao?”



“Nếu cứ đánh tiếp thì Tần Vũ thất bại cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi”, rất nhiều lão bối vuốt râu lên tiếng.



“Đồng cấp vô địch sao?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng cải trang thành nam trầm ngâm.



Cô ta từng đấu với Doãn Chí Bình nên biết sự khủng khiếp của Doãn Chí Bình thế nào, nếu không phải lần này liên thủ với Diệp Thành thì cô ta thật sự sẽ thất bại, vì Doãn Chí Bình thực sự quá mạnh, mạnh hơn cô ta tưởng nhiều.



Hiện giờ không có sự giúp đỡ của cô ta mà Tần Vũ lại độc chiến với Doãn Chí Bình, cô ta cho rằng Diệp Thành còn kém hắn xa.



“Cơ đạo hữu”, khi Cơ Tuyết Băng còn đang cau mày thì Từ Nặc Nghiên ở bên chớp mắt nhìn cô.











 
Chương 1484: “Ôi, nhiều bảo bối quá”,


“Vô môn vô phái”, mặc dù như vậy nhưng Cơ Tuyết Băng vẫn lãnh đạm nói ra bốn từ này.



“Vậy huynh đã có thê tử của mình chưa?”, Từ Nặc Nghiên lại lần nữa chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.



Nghe vậy, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên hết sức khó hiểu.



Advertisement

Phía này, Từ Nặc Nghiên vẫn đang nhìn cô, trông bộ dạng như thể không có được đáp án chính xác thì sẽ không ngừng nghỉ.



Ta còn có việc.



Cơ Tuyết Băng khẽ hắng giọng, cô quay người bước ra khỏi đám người, cuối cùng cô cũng nhìn ra người ngay bên cạnh không biết rốt cục muốn làm gì đó sẽ khiến cô không thể yên tĩnh mà quan sát trận chiến được.



Thấy Cơ Tuyết Băng rời đi, Từ Nặc Nghiên cũng quay người đi ra khỏi đám người, Cơ Tuyết Băng đi đâu cô ta đi theo đó.



Chẹp, chẹp, chẹp…!



Cảnh này khiến cho đám Tạ Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương ở bên không khỏi tặc lưỡi, “đây là lần đầu tiên ta thấy cô ấy mặt dày như vậy, Cơ Vô Trần kia có gì tốt chứ?”



Bọn họ vừa dứt lời, bên trong kết giới chợt vang lên tiếng động kinh thiên động địa, Diệp Thành bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi, hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước đều khiến hư không như vỡ vụn.



Thấy vậy, Doãn Chí Bình bước một chân ra, cơ thể giống như ma quỷ, tốc độ vô cùng nhanh sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, hắn giơ tay chỉ ra một chỉ.



Phía này, Diệp Thành cố gắng đứng vững, né qua một đòn hiểm hóc của Doãn Chí Bình.



Phụt!



Sau tiếng máu phun trào, phần vai của hắn đột nhiên bị chọc thủng trào máu.



Trong phút chốc, Diệp Thành bước ra, trong tay còn có thêm một vật, nói chính xác hơn là một cái túi đựng đồ và chính xác hơn nữa thì chính là túi đựng đồ của Doãn Chí Bình.







Phát hiện túi đựng đồ của mình bị cướp mất, sắc mặt của Doãn Chí Bình tối sầm cả lại.




Ngươi muốn chết?



Doãn Chí Bình hắng giọng bước ra như một đạo thần mang sát phạt về phía Diệp Thành.



Lại nhìn sang Diệp đại thiếu gia của chúng ta, thấy Doãn Chí Bình sát phạt đến thì lập tức vận dụng ngay cách đánh bá đạo quay người bỏ chạy, tốc độ của hắn quả là rất nhanh, hắn liên tục nhảy chồm chồm lên bên trong kết giới rộng lớn.



“Ôi, nhiều bảo bối quá”, vừa chạy hắn vừa nhìn vào túi đựng đồ của Doãn Chí Bình.



Lần này hắn không hề nói khoác mà bên trong túi đựng đồ của Doãn Chí Bình thực sự có quá nhiều đồ, linh kiếm, linh đan, bí tông, linh thạch cần gì có nấy vả lại số lượng còn rất nhiều.



Thấy Diệp Thành nhìn vào túi đựng đồ rồi lại bỏ chạy thục mạng, những kẻ quan sát ở tứ phương đều giật giật khoé miệng, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.



Đại ca à, đang giao chiến mà, ngươi còn muốn đi trộm đồ của người khác sao? Đúng là mặt dày.



Phát rồi! Phát tài rồi!



Khi tất cả mọi người đều đang chép miệng thì bên trong kết giới vang lên tiếng hô của Diệp Thành.



Vả lại, cảnh tượng tiếp theo mới thể hiện hết được sự vô liêm sỉ của hắn.



 
Chương 1485: “Là tơ tằm tự  nhiên, đáng giá lắm”.  


Hắn không chỉ đang bỏ chạy mà hơn nữa còn lấy từng món đồ bên trong túi ra mà tuỳ ý vứt ra ngoài.



Bên trong túi đựng đồ chỉ toàn quần lót hình hoa.



Chỉ trong vòng ba giây, bên trong kết giới khổng lồ toàn quần lót hoa bay tứ tung, màu sắc loè loẹt khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Người biết thì còn biết đó là do Diệp Thành ném ra ngoài, người không biết còn tưởng đó là cơn mưa quần hoa từ trên trời trút xuống.

Advertisement



Cảnh tượng vô thiên vô pháp này khiến người ta nhìn mà suýt thì phải quỳ xuống, có cần phải đê tiện đến mức thế này không?



“Ngươi mặc quần hoa gì thế?”, trong đám người, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo vừa nhìn Ngưu Thập Tam vừa nhìn xuống bên dưới của Ngưu Thập Tam.



“Cút”.



Không chỉ ba người này mà ở hiện trường có rất nhiều người vô thức nhìn sang người bên cạnh, từng cặp mắt như thể viết nên câu thế này: Có phải ngươi mặc quần hoa không vậy?



Phía này, Từ Nặc Nghiên nhìn vào bên trong kết giới rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng ở bên cạnh, cô đảo mắt liếc xuống dưới khiến Cơ Tuyết Băng suýt chút nữa thì nổi cơn tam bành.



Cút!



Phía này, Phục Linh gằn lên một câu khiến Gia Cát Vũ giật mình nằm bò xuống cũng bởi ông lão đê tiện này đang nhìn xuống phần dưới của bà ta.



Cút!



Hiện trường lúc này liên tục vang lên âm thanh này, có một số tên mặt dày nhìn cánh nam nhi đã đành, ấy thế mà bọn họ còn nhìn sang nữ nhân khiến từng âm thanh này vang lên tạo thành cả làn sóng.



“Nào, nào, mỗi người một cái, đừng khách sáo”, Diệp Thành cứ thế vung tay ném ra cả một loạt quần lót hoa.



“Tỷ, tỷ thích người như vậy sao?”, trong đám người, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng mặt nhìn những chiếc quần hoa đang bay đầy trời, vẻ mặt hết sức khó hiểu.



Thượng Quan Hàn Nguyệt không nói gì, cô vô thức cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của mình, hiếm khi mới thấy nét mặt cô ửng đỏ như vậy, vì cảnh tượng ngày hôm nay thực sự khiến người ta không dám nhìn.


“Thi…Thi Nguyệt à? Hay là chúng ta đổi người khác đi”, phía này, Hoa Tư ho hắng nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên.



Lại nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, cô chỉ biết vùi đầu lau đi lau lại viên linh châu của mình như thể không nghe thấy Hoa Tư đang nói gì, nhưng điều mà người ta dám khẳng định đó là trên khuôn mặt cô thoáng qua nét ửng đỏ.



So với cô và Thượng Quan Hàn Nguyệt thì Bích Du phía này lại dứt khoát che đi khuôn mặt của mình.



Đây là cảnh tượngt hế nào chứ? Vốn dĩ đến đây để giao chiến mà hiện giờ quần lót hoa lại trở thành chủ đề khiến người ta bàn tán, từng cặp mắt đều dán vào hư không.



Vả lại cũng có những người đang nhặt lượm quần lót hoa, bọn họ chưa từng mặc loại này bao giờ nên vẫn mặt dày lấy.



“Nào, nào, nào, mỗi người một cái”, Vi Văn Trác ở đối diện cũng khua tay lấy vài cái, “là tơ tằm tự nhiên, đáng giá lắm”.



“Tới đây xem trận chiến này đúng là có phúc, hi hi hi”.



“Ba người các ngươi đứng sang bên kia đi” Đan Nhất chỉ về một hướng, sắc mặt tối sầm cả lại.



“Sư huynh, đây…”, Lão tổ của Hằng Nhạc Tông ở hư không nhìn về phía Thông Huyền Chân Nhân.

“Hắn không thoát nổi đâu”, Thông Huyền Chân Nhân hít sâu một hơi, mặt mày nóng ran lên, cho dù thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại chơi chiêu này.



 
Chương 1486: “Tần Vũ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”


Lúc này, cho dù là Doãn Chí Bình có thắng thì cũng sẽ mất thể diện, hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, hắn mất mặt thì Hằng Nhạc Tông cũng mất mặt vả lại còn mất mặt từ Nam Sở tới Bắc Sở.

Advertisement



A…!



Bên trong kết giới vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Chí Bình, từng đòn thần thông cái thế đánh về phía Diệp Thành.

Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này, hắn chuồn nhanh hết sức, vừa tháo chạy vừa ném những món đồ quái dị của Doãn Chí Bình bên trong túi đựng đồ ra ngoài khiến người ta nhìn mà thẫn thờ.



“Tần Vũ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình thự sự phẫn nộ, chỉ một phút lơ là mà hắn trở thành trò cười cho thiên hạ, mặt hắn lúc này đỏ bừng và nóng ran.

“Chơi với ta, ta chơi với ngươi đến nơi đến chốn”, phía trước, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn không ném đồ ra nữa mà nhét túi đựng đồ vào trong ngực áo.



Có điều, trong mắt người ngoài thì hắn đang nhét đồ vào ngực áo nhưng thực chất thì lại đang thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể để truyền tống túi đựng đồ đi.



Theo như người ngoài thấy thì hắn đang hành động kì cục nhưng mục đích lại không phải như vậy, hắn chẳng buồn quan tâm tới mớ quần hoa loè loẹt của Doãn Chí Bình làm gì, cái mà hắn quan tâm chính là lệnh bài trong túi đựng đồ.

Hiện giờ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.



 
Chương 1487: “Đúng như mọi người đoán”


Bịch!



Khi những chiếc quần hoa bay rợp trời, Diệp Thành bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi, cả cơ thể lộn nhào mấy vòng trong hư không.



Advertisement

“Tần Vũ, ta lấy mạng của ngươi”, Doãn Chí Bình sá phạt đến, Thái Hư Long Kiếm trong tay vung ra, chém ra một đạo kiếm mang, cả hư không nứt lìa bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.



“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành cứ thế đứng lại, hắn lật tay lấy ra Bá Long Đao, hai tay cầm đao giơ qua đầu.



Bang!



Ngay lập tức, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, một kiếm của Doãn Chí Bình cứ thế chém mạnh vào Bá Long Đao, Diệp Thành ngay lập tức bị ép tới mức lảo đảo, hầu họng chợt thấy khái, hắn phun ra một ngụm máu tươi.



“Uy lực của nhát kiếm này sao lại mạnh như vậy được?”, Diệp Thành thầm mắng chửi, không phải hắn chưa từng thấy uy lực của thanh Thái Hư Long Kiếm mà Doãn Chí Bình cầm nhưng hôm nay hắn thực sự nhận ra uy lực của nó vượt ngoài phạm vi mà hắn có thể trụ được.



Vút!

Tiếng kiếm lại vang lên lần nữa, Doãn Chí Bình vung thanh Thái Hư Long Kiếm, một kiếm tiếp tục trảm vào hư không, uy lực của nó rõ ràng vô cùng bá đạo, kể cả là Diệp Thành cũng không dám khinh xuất đối đầu.



“Không đúng”, Diệp Thành liên tục bị chèn ép, hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào thanh Thái Hư Long Kiếm của Doãn Chí Bình.



“Đây không phải là thanh Thái Hư Long Kiếm trước kia, bề ngoài của nó chỉ giống với thanh kiếm Thái Hư Long Kiếm mà thôi”, Diệp Thành nhìn ra được manh mối.



Nói rồi hắn bước ra một bước, né tránh đòn hiểm hóc của Doãn Chí Bình còn đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Doãn Chí Bình.



Dù cách xa như vậy nhưng hắn lại như nghe ra được tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, bên trong nó còn có tiếng rồng gầm, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra thiên âm đại đạo giao hoà, còn có cả ma lực mê hoặc tâm tính con người.



“Hắn lấy đâu ra chú kiếm thần thiết mạnh như vậy?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn nhìn thấu nhiều bí mật hơn, uy lực của thanh Thái Hư Long Kiếm này mạnh như vậy chứng tỏ nguyên liệu để đúc ra nó phải nghịch thiên.



“Thanh kiếm đó mạnh quá”, không chỉ Diệp Thành mà những người xem trận chiến ở tứ phương cũng nhận ra điều này, bọn họ chăm chú nhìn thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình.



“Uy lực mạnh như vậy, không phải người thường có thể ngăn lại được”.



“Không phải là thanh Thái Hư Long Kiếm trước kia”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nheo mắt, cô và Diệp Thành giống nhau, từng giao chiến với Doãn Chí Bình nên đương nhiên nhìn ra thanh kiếm này không phải là Thái Hư Long Kiếm trước đó.



“Sư huynh, thanh kiếm đó của Doãn Chí Bình …”, vài lão tổ của Chính Dương Tông nhìn sang Chính Dương Lão Tổ.



“Đúng như mọi người đoán”, Chính Dương Lao Tổ lãnh đạm lên tiếng.



“Tiểu tử được lắm, suýt chút nữa thì ta đã nhìn nhầm rồi”, ở một hướng khác, Thanh Vân Lão Tổ bật cười lạnh lùng, ông ta cũng nheo mắt nhìn vào thanh kiếm của Doãn Chí Bình.



“Sư huynh, lai lịch của thanh kiếm đó khủng khiếp lắm sao”, ở một bên, vài lão tổ của Thanh Vân lần lượt nhìn sang Thanh Vân Lão Tổ.



 
Chương 1488: Thái Hư Long Hải!  


“Lai lịch cũng không phải quá khủng khiếp”, Thanh Vân Lão Tổ khẽ nói, giọng điệu ý tứ thấy rõ: “Có điều đó không chỉ là một thanh kiếm mà còn là lệnh bài có thể hiệu lệnh tam quân của Hằng Nhạc Tông”.



“Sư huynh, Doãn Chí Bình làm vậy có phải là quá…”, ở phía này, vài lão tổ của Hằng Nhạc Tông lần lượt nhìn sang Thông Huyền Chân Nhân.



Advertisement

“Nếu như có thể giết Tần Vũ thì lại không sao”, Thông Huyền Chân Nhân khẽ vuốt râu nhưng ông ta lại âm thầm truyền âm cho vài lão tổ khác, “cảnh giác người của hai tông môn khác, đừng để bọn họ lấn lướt”.



Phụt! Phụt! Phụt!



Trong tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phương, Diệp Thành liên tục phải chịu thiệt thòi.



Thanh kiếm trong tay Doãn Chí Bình quá bá đạo, kể cả là cơ thể của Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng không thể trụ được, từng vết máu chảy dài trên cơ thể hắn, mỗi một vết thương đều có luồng sức mạnh dị thường bao quanh, u mang hiển hiện hoá giải tinh khí của hắn khiến vết thương khó có thể lành lại nhanh chóng.



“Còn chưa kiểm soát được Hằng Nhạc Tông sao?”, Diệp Thành trào máu nơi khoé miệng.



Hắn vẫn không dùng hết sức, hắn đang đợi, đợi phía Dương Đỉnh Thiên kiểm soát được Hằng Nhạc Tông sau đó hắn có thể cởi bỏ lớp mặt nạ này mà không phải chịu bất cứ gánh nặng nào ràng buộc, cứ thế bộc phát khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong mạnh mẽ nhất.

“Tần Vũ, ngươi khiến ta rất thất vọng”, phía này, Doãn Chí Bình bật cười u ám, hắn nhìn Diệp Thành bằng con mắt mỉa mai.



“Giả bộ giỏi lắm, cẩn thận bị đánh lại đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng.



“Đợi ta phế được ngươi thì cái miệng của ngươi sẽ không lẻo mép được nữa đâu”, Doãn Chí Bình cay nghiệt, hắn lại lần nữa vung thanh Thái Hư Long Kiếm, một kiếm trảm ra ba long ảnh khổng lồ.



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn cũng vung kiếm, một kiếm chém tan một long ảnh khổng lồ, lật tay tung chưởng đánh tan long ảnh thứ hai, sau đó hắn quay phắt người Vu Hoàng Chiến Mâu trong tay, một mâu đâm xuyên long ảnh thứ ba.



Thái Hư Thần Trảm!



Doãn Chí Bình di chuyển với tốc độ rất nhanh, hắn liên tiếp trảm ra ba nhát kiếm, mỗi một nhát kiếm đều tuyệt thế, uy lực mạnh mẽ.



Thấy vậy, tay trái của Diệp Thành vung một đao chém tan một đao kiếm mang, tay phải dùng Vu Hoàng Chiến Mâu đâm nát một đạo kiếm mang còn hắn lại bị đao mang thứ ba chém bay đi, nếu không phải cơ thể của Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì hắn đã chết ngay lập tức rồi.



Thái Hư Long Hải!



Doãn Chí Bình như thể không muốn cho Diệp Thành thêm thời gian phản ứng, hắn hô lên, khí huyết sục sôi ngưng tụ thành biển cả.



Đó là mật thuật kinh thiên động địa của tộc Thái Hư Cổ Long, lấy Thái Hư Cổ Long Hồn làm gốc rễ, thần quang bắn tứ phía, có long khí cuộn quanh, mỗi một đạo long khí đều nặng tựa núi non khiến cả hư không như vỡ tan.



Thấy vậy Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn bước ra một bước, chân dẫm lên biển màu vàng kim, ánh vàng kim chói lọi, dị tượng đan xen giao hoà, trong lúc này còn có thể nghe được thiên âm đại đạo đan xen, âm thanh vang dội trấn áp hư không.



Nhìn thủ đoạn mạnh mẽ của cả hai người, những kẻ xem trận chiến ở







 
Chương 1489: Tuyệt đối không thể nhận nhầm”.  


Gừ! Gừ! Gừ!



Những người quan sát trận chiến đều có thể nghe thấy tiếng rồng gầm, biển Thái Hư Long Hải và biển sao màu vàng kim tranh hùng, không bên nào nhường bên nào, không ngừng thôn tính sức mạnh của đối phương.



Advertisement

Giết!



Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, hắn bước trên biển Thái Hư Long Hải, khí huyết sục sôi cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.



Diệp Thành hắng giọng, khí huyết màu vàng kim cuộn trào, hắn không lùi mà tiến, chân bước trên biển tinh hải màu vàng kim sát phạt tới, tay tung ra đòn thần thông cái thế.



Rầm! Bịch! Đoàng!



Ngay lập tức, đất trời vang lên từng âm thanh nổ lớn, hai người đại chiến dùng bí thuật để đối kháng với nhau, biển Kim Quang Tinh Hải và Thái Hư Long Hải giao nhau kịch liệt khiến những người xem không thể rời mắt.



Cũng vào lúc này, Dương Đỉnh Thiên ở trong một lầu các nhỏ ở ngoại môn cầm được túi đựng đồ mà Diệp Thành truyền tống tới.


“Mai phục mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể khai chiến rồi”, ở bên, mấy người phía Cổ Tam Thông lần lượt vươn vai, chuẩn bị hành động.



Thế nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, vả lại sắc mặt của ông ta lại rất khó coi.



“Không có”, không biết mất bao lâu ông ta mới khẽ lắc đầu.



“Không có?”, Cổ Tam Thông cau mày, cầm lấy túi đựng đồ và lấy ra mười mấy tấm lệnh bài, “bao nhiêu lệnh bài như vậy mà lại không có lệnh bài của chưởng giáo Hằng Nhạc Tông sao?”

“Không có”, Dương Đỉnh Thiên khẳng định, “ta từng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, tuyệt đối không thể nhận nhầm”.







“Không có”, một câu nói của Dương Đỉnh Thiên khiến tất cả mọi người đều phải cau mày.



“Lẽ nào lệnh bài không ở trên người Doãn Chí Bình?”



“Lệnh bài chắc chắn trên người hắn”, Dương Đỉnh Thiên quả quyết, “lệnh bài đó vô cùng quan trọng, tuyệt đối sẽ không giao cho người thứ hai, một khi trời khỏi phạm vi cách chưởng giáo mười trượng thì sẽ phát ra cấm chế, đó là cách để phòng kẻ khác trộm lệnh bài”.



“Vậy thì không hay rồi”, Chung Giang trầm ngâm.



“Có gì không hay chứ, thực sự không được thì cứ thế mà chiến thôi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu hung hăng.



“Không đến thế bất đắc dĩ thì không làm như vậy được, tốt nhấn không khai chiến trực diện”, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm, “Đây là tông môn của Hằng Nhạc Tông, có quân đội tu sĩ của bọn họ, trong đó không thiếu kẻ mạnh, đừng nói là mấy người chúng ta mà cho dù thêm hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng không đủ đối đầu”.



 
Chương 1490: Thái Hư Long Ấn!  


“Không sai”, Dương Đỉnh Thiên thêm vài, “chúng ta vốn dĩ lực lượng thưa, không thể để xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn, đã tính kế lâu như vậy rồi, nếu đánh thì phải đánh tới cùng, khống chế được các lão bối của Hằng Nhạc Tông là chuyện dễ nhưng khó có thể đảm bảo sẽ không kinh động tới tông môn Hằng Nhạc Tông, một khi các lão bối của Hằng Nhạc Tông tung lưới thì cục diện sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta nữa, đúng như Diệp Thành nói, một khi khai chiến trực diện thì bất cứ biến cố nào cũng có thể xảy ra, ưu thế của chúng ta cũng sẽ không còn nữa”.



“Cho nên chúng ta cần đại quân của Viêm Hoàng tới trợ chiến”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng.



“Liên hệ với bản thể của con, ta tới nói với nó”, Dương Đỉnh Thiên vội nhìn vào ba phần phân thân của Diệp Thành.

Advertisement



“Con hiểu rồi”, ba phần phân thân của Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, thông qua bí pháp liên hệ với Diệp Thành.



Đoàng! Rầm!



Khi mấy người đang trò chuyện thì trong kết giới của Loạn Cổ Thương Nguyên, trận đại chiến khốc liệt vẫn đang diễn ra.



Nhìn vào hư không, thần hoa với quang mang chiếu rọi, từng khe nứt không gian xuất hiện nhưng ngay sau đó đã bị chưởng đánh của hai người dẹp bằng, đại chiến tới lúc này, hình thái của Diệp Thành đã vô cùng thảm hại.



Thái Hư Cửu Đạo!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn tung kiếm chém ra chín đạo thần mang, chín đạo thầm mang này vô cùng dị thường, vừa bay lên vừa hợp vào làm một, chính là thần mang chín màu mang theo sức mạnh đâm xuyên mọi thứ.

Thấy vậy, Diệp Thành lập tức đem sức mạnh dồi dào đẩy vào trong Vu Hoàng Chiến Mâu sau đó dùng nhiều mật pháp kết hợp, một mâu đâm vào hư không cứ thế hướng về phía thần mang chín màu kia.



Thế nhưng đúng lúc này, chín đạo thần mang chín màu hợp thành một kia lại phân thành chín phần, lướt qua Vu Hoàng Chiến Mâu.



Ôi trời!



Diệp Thành mắng chửi, hắn vội né người lùi về sau nhưng cũng đã muộn.



Phụt! Phụt!


Sau tiếng phun ra máu, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ của Diệp Thành không thể trụ lại với thần mang kia, cơ thể hắn cứ thế bị đánh trào máu.



Thái Hư Long Ấn!



Doãn Chí Bình ra tay nhanh chóng, hắn gạt chân sau đó tung ra một chưởng khiến Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững thì đã lập tức bay đi.



Cảnh tượng này khiến người của tứ phương lại lần nữa không nhịn được mà tặc lưỡi.



“Xem ra Tần Vũ có phần tự đại rồi”, rất nhiều người khẽ vuốt râu, “muốn chiến với đệ tử xếp thứ nhất trên bảng Phong Vân quả thực không biết tự lượng sức mình, khoảng cách quá lớn”.



“Tỷ, cứ đánh như vậy thì không bao lâu sau hắn sẽ bị Doãn Chí Bình giết mất”, phái này, Thượng Quan Ngọc Nhi cau mày nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên.



“Không ngờ kí chủ với độ hoà hợp chín phần lại mạnh như vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mặt mày nghiêm trọng, trong ánh mắt còn mang theo vẻ lo lắng.



“Biết rõ không phải là đối thủ của







 
Chương 1491: “Không phải xảy ra biến cố gì rồi chứ?”


“Yên tâm, có người để ngươi đánh đấy”, Thái Ất Chân Nhân đủng đỉnh cắn miếng phao câu gà, mặc dù ông ta không biết vì sao Diệp Thành lại che dấu thực lực nhưng ông ta rất tin tưởng vào khả năng chiến đấu của hắn.



“Tới lúc đó đừng sợ là được, đừng có quên ngươi họ Ngưu”, ở bên, Ngô Tam Pháo mặt dày gặm miếng chân gà, hắn ta và Thái Ất Chân Nhân giống nhau, có sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của Diệp Thành.



“Hai người lấy đâu ra tự tin vậy chứ?”, Ngưu Thập Tam tặc lưỡi nhìn cả hai người bên cạnh.

Advertisement



“Chết thì chết, có gì ghê gớm đâu”, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông về cơ bản đều nhếch miệng cười mỉa mai, dù sao thì hai bên cũng không phải là người của bọn họ, bọn họ chẳng có lý gì phải xót.



“Bình Nhi quả nhiên không làm ta thất vọng”, lại nhìn sang phía Thông Huyền Chân Nhân, ông ta vuốt râu mặt mày tự đắc, còn khi nhìn sang Diệp Thành, ông ta lại tỏ vẻ giễu cợt khinh khi.



“Cũng chỉ vì hắn có khả năng chiến đấu mạnh mẽ thôi”, ở bên, mấy lão tổ của Hằng Nhạc Tông lần lượt thêm vào, “phạm bao nhiêu tội nghiệp như vậy, nếu hắn không phải là kí chủ của Hằng Nhạc Tông thì lão tử đã chém chết hắn từ lâu rồi”.



Đương nhiên những lời này bọn họ chỉ nói thầm trong lòng, mặc dù bọn họ không coi Doãn Chí Bình ra gì nhưng bọn họ lại cần khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hắn.



Rầm!



Khi tứ phương đang xôn xao thì bên trong kết giới chợt vang lên tiếng động mạnh, một kiếm của Doãn Chí Bình đánh bay Diệp Thành sau đó tung ra Thái Hư Long Ấn khiến Diệp Thành vừa đứng vững suýt chút nữa phải quỳ sụp xuống đất.

Mở cho ta!



Diệp Thành gằn lên, hắn cố gắng đững vững, khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể sục sôi, một chưởng đánh lên trời khiến Thái Hư Long Ấn lập tức vỡ tan.



Thái Hư Chỉ!



Doãn Chí Bình nhanh chóng sát phạt đến, nhất chỉ thần mang cứ thế chỉ vào người Diệp Thành tạo ra một vết thương trào máu.



Cút!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, bát hoang quyền hỗn hợp với hàng long, một chưởng mang theo uy lực bá đạo cứ thế tung ra.



Thấy vậy, Doãn Chí Bình lập tức giơ tay, quyền chưởng va chạm vào nhau tạo nên âm thanh rúng động, cả hai người lập tức bị đẩy lùi về sau.



Phụt!



Diệp Thành lại lần nữa phun ra máu, cơ thể hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống khỏi hư không. Hắn vẫn đợi tín hiệu từ phía Dương Đỉnh Thiên vì chỉ có dành được Hằng Nhạc Tông thì hắn mới có thể phát huy được khả năng chiến đấu đỉnh phong mà không phải kiêng dè bất cứ điều gì.



“Không phải xảy ra biến cố gì rồi chứ?”, Diệp Thành lau đi vết máu nơi khoé miệng, lòng thầm lo lắng.



“Không phải chứ”, Diệp Thành vẫn đang suy nghĩ đủ thứ, “những tu sĩ mạnh mai phục Hằng Nhạc Tông có lẽ có thể dễ dàng kiểm soát các lão bối của Hằng Nhạc Tông, lại thêm đại quân của Viêm Hoàng, không có lý do gì lại kéo dài thời gian đến bây giờ”.



“Bản thể, bên trong túi đựng đồ không có lệnh bài”, Diệp Thành vừa đáp xuống thì nghe thấy giọng nói từ phân thân truyền tới.



“Không có?”, Diệp Thành cau mày, “bao nhiêu lệnh bài như vậy sao lại không có?”



“Quả thực không có”, giọng nói này là của Dương Đỉnh Thiên.

“Lẽ nào nó không nằm trên người Doãn Chí Bình?”



 
Chương 1492: ác mộng của đối thủ.


“Nhất định trên người hắn”, Dương Đỉnh Thiên vẫn quả quyết, “còn nữa, lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc không đơn thuần chỉ là lệnh bài, nó còn là một món binh khí, không có hình thái cố định”.



“Sư bá, hay là người nói chi tiết hơn một chút đi, cho con có thể có mục tiêu chắc chắn”, Diệp Thành vội lên tiếng.



Advertisement

“Lệnh bài chưởng giáo là một loại lệnh bài được làm từ thần thiết đặc biệt”, Dương Đỉnh Thiên không vòng vo, cứ thế nói vào trọng điểm: “Đó là loại thần thiết do Tị Tổ của Hằng Nhạc Tông năm xưa đi du ngoạn có được, tương truyền đến từ thiên ngoại và được gọi với cái tên Cửu Huyền Thần Thiết”.



“Cửu Huyền Thần Thiết?”, Diệp Thành cau mày, quả thực hắn chưa từng nghe nói tới loại thần liệu này chứ đừng nói là từng nhìn thấy.



“Tiểu tử, thiết kiếm của ta có lẽ con cũng đã từng trông thấy”, như thể biết được thắc mắc trong lòng Diệp Thành, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng: “Nó chính là thanh kiếm dùng Cửu Huyền Thần Thiết đúc thành”.



“Nếu như người nói vậy thì con hiểu rồi”, trong đôi mắt Diệp Thành chợt loé lên thần quang.



Thế rồi hắn bất giác mở mắt nhìn Doãn Chí Bình đang tiến lại gần, cuối cùng hắn nhìn vào thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình vì thanh kiếm đó cùng chất liệu với thanh kiếm của Dương Đỉnh Thiên.



Nói thẳng ra thì thanh kiếm trong tay Doãn Chí Bình chính là lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc hoá thành.



“Ta nói mà”, Diệp Thành cười lạnh lùng, “chẳng trách mà uy lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với thanh Thái Hư Long Kiếm trước kia, hoá ra là do lệnh bài chưởng giáo hoá thành, Doãn Chí Bình, ngươi biết nhiều đấy”.




“Có thể tìm được thì tìm, nếu không thể tìm được thì không cần phải miễn cưỡng”, lời của Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa vang lên.



“Không cần ạ, con đã tìm thấy rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.







Bịch!


Khi Diệp Thành đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình đã đạp tan hư không bằng một đạp, thế nhưng hắn lại không tiến công mà ngược lại còn đững sừng sững ở đó, nhìn Diệp Thành trong bộ dạng thảm hại.



Vút! Vút! Vút!



Có thể nghe ra thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay hắn không ngừng vang lên tiếng vút vút, có tiếng rồng gầm, cũng có thiên âm đại đạo đan xen, chốc chốc còn có thể trông thấy dị tượng huyền diệu.



“Tần Vũ, có phải ngươi giác ngộ được gì đó rồi không?”, Doãn Chí Bình mỉa mai, giọng nói của hắn vang vọng khắp đất trời, hai hàm răng trắng bóc hiện ra kinh người.



Hừ!



Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này, đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình.



Đã biết Thái Hư Long Kiếm chính là lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc thì hắn đương nhiên phải dốc hết sức bằng mọi cách có được nó, và phương pháp hắn nghĩ tới chính là cận chiến.



Hắn chỉ có thể cận chiến mới có thể đoạt được thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình, nếu như đánh cận chiến thì uy lực của thanh kiếm này sẽ rất khó triển khai.

Vả lại quan trọng hơn cả đó là đây chính là sở trường của Diệp Thành, có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, nếu như bị hắn đánh cận chiến thì đó chắc chắn là ác mộng của đối thủ.



 
Chương 1493: Cổ làm ra vẻ huyền bí à!  


Chiến lược vừa được vạch ra, Diệp Thành lập tức thu lại thanh Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu, sau đó hắn vặn cổ, sát khí trong cơ thể bị hắn kiểm soát đè nén lại, khí huyết ngút trời cứ thế hiện ra.



Cổ làm ra vẻ huyền bí à!



Doãn Chí Bình hắng giọng coi thường, hắn bước ra một bước, cơ thể giống như ma quỷ, nhanh tới mức vô ảnh, hắn hiện thân ở khoảng cách cách Diệp Thành mười trượng, vẫn là một kiếm kinh thiên động địa muốn giết Diệp Thành ngay tức khắc.



Diệp Thành gạt chân, né qua nhát kiếm hiểm hóc của Doãn Chí Bình sau đó đạp bằng không gian hư vô, cứ thế sát phạt về phía Doãn Chí Bình.

Advertisement



Chết!



Doãn Chí Bình hắng giọng, hắn chỉ điểm, thần mang mạnh mẽ trấn áp khiến hư không méo mó.



Có điều, điều khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ đó là Diệp Thành đang sát phạt tới lại không hề né tránh hay phòng bị, hắn cứ thế chịu một chỉ của Doãn Chí Bình, phần ngực vừa liền lại đã lại bị chọc tiếp một lỗ.



Còn Diệp Thành phải trả cái giá đó thì cũng phải đối mặt với áp lực mạnh mẽ, hắn nhanh chóng sát phạt tới trước mặt Doãn Chí Bình, giơ tay đánh về phía Doãn Chí Bình.



Doãn Chí Bình mặt mày tối sầm cả lại, hắn không ngờ Diệp Thành lại liều mạng trả cái giá đắt để sát phạt tới trước mặt mình như vậy. Hiện giờ với đòn đánh mạnh mẽ của Diệp Thành ở cự ly gần như vậy khiến hắn không có quá nhiều thời gian phản ứng lại.



Trong chốc lát, hắn vội giơ tay, tung ra một chưởng.



Thế nhưng Diệp Thành vừa giơ tay lên thì phải nhanh chóng thu tay về, hắn lập tức né người khỏi chưởng ấn mạnh mẽ kia của Doãn Chí Bình sau đó tung một chưởng mạnh mẽ nện thẳng vào ngực của Doãn Chí Bình.

Hự!



Trúng một chưởng mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể nên cho dù là Doãn Chí Bình thì phần xương cốt ở ngực cũng bị gãy mất vài cái.



“Ngươi đáng chết”, Doãn Chí Bình đột nhiên gằn lên, hắn chém ra một kiếm.



Có điều, uy lực trong thanh Thái Hư Long Kiếm đó mặc dù bá đạo nhưng khi chiến đấu ở cự ly gần thì thanh kiếm chưa kịp hạ xuống đã bị một đạp của Diệp Thành hất văng đi. Hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước lùi lại đều khiến không gian dưới chân nứt lìa.



Roẹt!



Diệp Thành như thần phong, cơ thể như ma quỷ. Doãn Chí Bình cố gắng đứng vững, hắn đã sát phạt tới, không nói thêm lời nào, cứ thế tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ mạnh mẽ.

Hự…!



Doãn Chí Bình lại lần nữa chịu đòn đánh đau đớn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã trúng một chưởng Cuồng Long Thiên Nộ khiến thần hải xáo trộn, cả cơ thể lảo đảo.



Có điều hắn có Thái Hư Cổ Long Hồn hộ thể, mặc dù Cuồng Long Thiên Nộ của Diệp Thành bá đạo nhưng cũng chỉ khiến hắn lảo đảo trong phút chốc.



Thế nhưng trong giây phút này, Diệp Thành lại không hề nhàn rỗi.



Gừ!



Sau tiếng rồng gầm mạnh mẽ, cách đánh của Diệp Thành thay đổi dị thường, cả cơ thể hắn nhao lên, ra tay tung những chưởng trái với quy tắc thường lệ, lúc như giao long, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sư tử, các ngón đòn vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân tay, đầu gối và vai được vận dụng linh hoạt, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí vô cùng mạnh mẽ.





Gừ! Gừ! Gừ!



Sau mỗi lần Diệp Thành ra tay đều có tiếng gầm vang lên, trong lúc này có rất nhiều dị tượng đan xen như thể hắn không phải là một con người mà là mãnh thú vậy.



Rầm! Bịch!



Những âm thanh mạnh







 
Chương 1494: Diệp Thành của muội cũng thông thạo bí pháp này”.  


Khi hắn còn chưa trở thành kí chủ, vẫn chỉ là thủ đồ của Giới Luật Đường ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, trong cuộc so tài ngoại môn, hắn từng bị cách đánh này hại tới mức thê thảm, còn tên đệ tử đánh hắn thảm hại tên là Diệp Thành.



Cảnh tượng này và lúc đó sao lại giống nhau đến vậy, hôm đó hắn không còn sức mà đánh lại, hôm nay gặp cách đánh này hắn cũng phải bất lực.



Còn dám thể hiện nữa không?



Advertisement

Diệp Thành bật cười, hắn tấn công liên tiếp, càng đánh càng hung hãn, nắm đấm màu vàng kim vô cùng mạnh mẽ, mỗi đấm đều mang theo sức mạnh vô song.



A…!



Doãn Chí Bình gằn lên, hắn không ngừng lùi về sau thế nhưng sau mỗi bước lùi lại, hắn còn chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, mỗi lần đều thi triển mật thuật nhưng đều bị đánh lùi, gặp phải phản phệ khủng khiếp.



Phụt! Phụt! Phụt!



Máu tươi liên tục bắn vọt, Doãn Chí Bình lúc này trông vô cùng thảm hại, trên người đâu đâu cũng là chưởng ảnh, chưởng ấn, dấu chân và vết thương chẳng chịt.



“Cách đánh này…”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nhìn mà thẫn thờ, cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến thế, chẳng phải cô ta cũng từng phải chịu thiệt bởi cách đánh này sao? Và người thanh niên đánh cô ta thảm hại tên là Diệp Thành.



“Cách…cách đánh này”, ở một hướng khác, nhìn Diệp Thành đại triển thần uy, trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Ngọc Nhi chợt nhoà đi, khi ở trận so tài tam tông, cô ta cũng ở hiện trường, cô ta cũng từng chứng kiến bí thuật đánh cận thân bá đạo này.


“Ngọc Nhi, xem ra con cũng có cảm giác này”, ở bên, Thượng Quan Bác vuốt râu nói ý tứ.



“Sao vậy ạ? Sư thúc và sư muội từng thấy cách đánh này rồi sao?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn Thượng Quan Bác và Thượng Quan Ngọc Nhi.



Nghe vậy, Thượng Quan Bác không nói gì, chỉ có Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên khẽ mím môi, “Diệp Thành của muội cũng thông thạo bí pháp này”.



“Đây…đây là cách đánh thế nào”, khi cả ba người đang trò chuyện thì những tu sĩ ở tứ phía đều tỏ vẻ khó hiểu.



“Nếu làm không tốt thì Tần Vũ còn có thể lấn lướt”, rất nhiều người cười nói.

“Tên ngu độn Doãn Chí Bình, đúng là uổng phí khả năng chiến đấu mạnh mẽ”, phía này, Gia Cát Vũ chép miệng, “khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng thuật chiến đấu gần lại chẳng ra sao”.



“Thuật chiến đấu gần, tên nhóc Tần Vũ kia cũng không phải ngốc mà”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà, “thuật chiến đấu gần huyền diệu như vậy, lại thêm cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ khiến tu sĩ càng phát huy được tối đa sức mạnh”.



“Như vậy thì Thái Hư Long Kiếm của Doãn Chí Bình dù có bá đạo cũng không thể thi triển được rồi”, Đan Nhất mỉm cười lên tiếng.



“Khả năng mạnh mẽ như vậy, không biết khả năng luyện đan thế nào”, Đan Thần lên tiếng.



“Dù có mạnh cũng không thể mạnh hơn Diệp Thành được”, Đan Nhất khẽ cười và lắc đầu sau đó nhìn sang nhóm Vi Văn Trác, “trước đây các con biết nhau, vậy đã từng thấy chân hoả của Tần Vũ chưa?”



“Đương nhiên chúng con thấy rồi”, Trần Vinh Vân lập tức lên tiếng: “Con nói ra chắc các vị tiền bối không tin, chân hoả của tên tiểu tử đó có bảy màu”.



“Bảy…bảy màu?”, lúc này không chỉ Đan Thần, Đan Nhất, Huyền Nữ mà đến cả Lạc Hi cũng bất giác ngẩng đầu tròn mắt nhìn.



Trong tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt của Thông Huyền Chân Nhân tối sầm cả lại, ông ta thầm nhủ lần này nếu dành chiến thắng trở về thì nhất định sẽ rèn luyện khắc nghiệt Doãn Chí Bình thuật chiến đấu gần.



So với ông ta thì mấy vị lão tổ khác lại có cảm giác đặc biệt.



Không biết vì sao khi nhìn thấy Doãn Chí Bình bị Tần Vũ đánh cho sưng vêu mặt mũi trong kết giới, trong lòng bọn họ lại có cảm giác vô cùng thoải mái.



 
Chương 1495: Nó đã thuộc về ta!  


A!



Khi mọi người đang thảo luận xôn xao thì tiếng hét giận dữ của Doãn Chí Bình cũng không ngừng vang lên trong kết giới.



Lúc này hắn ta cũng thảm hại không kém Diệp Thành, bị đánh không còn ra hình dạng con người.



Advertisement

“Kêu thì có ích gì!”, Diệp Thành cười khẩy, lại tung thêm một quyền mạnh mẽ.



Tuy nhiên tốc độ tung quyền lần này của hắn rõ ràng đã chậm hơn nửa nhịp.



Hoặc có thể nói là hắn cố tình làm chậm nửa nhịp, nói thẳng ra là để lừa Doãn Chí Bình.



Doãn Chí Bình nắm bắt cũng rất chuẩn.



Giết!



Sau tiếng gầm rú, hắn ta chém ra một kiếm.



Máu tươi bắn ra tung toé, Diệp Thành né được chỗ hiểm, nhất kiếm của Doãn Chí Bình chém lên vai phải của hắn, nhưng vì lực của hắn ta không đủ, mà cơ thể hắn lại cường hãn bá đạo dị thường nên cánh tay mới không bị chém rụng.



Nhưng lúc này, hắn chợt giơ tay phải lên, nắm chắc Thái Hư Long Kiếm.




Cùng lúc đó, nắm đấm bên trái của hắn đột nhiên ngừng công kích, trên tay còn xuất hiện một thanh sát kiếm màu đỏ với sức mạnh vô địch, chém thẳng vào cánh tay đang cầm kiếm của Doãn Chí Bình.



Vẻ mặt Doãn Chí Bình thay đổi, với khoảng cách này mà Diệp Thành lại tấn công với tốc độ quá nhanh khiến hắn ta không có thời gian phản ứng.



Phụt!



Máu tươi bắn ra, tay cầm kiếm của Doãn Chí Bình lập tức bị chém lìa.



Nó đã thuộc về ta!


Diệp Thành cầm lấy Thái Hư Long Kiếm rồi nhanh chóng rút lui.



Thấy thế, mấy lão tổ của Hằng Nhạc ở bên ngoài kết giới đều nhìn Thông Huyền Chân Nhân, người khác có thể không biết nhưng sao bọn họ có thể không biết Thái Hư Long Kiếm đó chính là lệnh bài chưởng giáo của Hằng Nhạc, nếu rơi vào tay người khác, hậu quả sẽ khó lường.



“Yên tâm, hắn bị kết giới bao vây rồi, không chạy được đâu”, Thông Huyền Chân Nhân cười khẩy.



“Hô hô, thanh kiếm này tuyệt đó!”, trong kết giới, Diệp Thành cầm Thái Hư Long Kiếm trong tay, nhìn nó với vẻ hài lòng.



Keng! Keng! Keng!



Lúc này Thái Hư Long Kiếm vẫn rung lên trong tay hắn như đang chống cự, sức mạnh cường đại dị thường bên trong đang nhanh chóng khôi phục, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Diệp Thành.



Phá!



Diệp Thành quát lên một tiếng, áp chế sức mạnh trong Thái Hư Long Kiếm.



Phụt!



Sau khi Diệp Thành áp chế sức mạnh đó, Doãn Chí Bình ở hư không đối diện lập tức phải hứng chịu phản phệ, vừa đứng vững đã phun ra một ngụm máu tươi.

Giết, giết, giết!



 
Chương 1496: “Chính là lệnh bài chưởng giáo”


Ngay lập tức, trong đất trời vang vọng tiếng gào thét điên cuồng của Doãn Chí Bình, hắn ta đầu tóc bù xù, gào lên như một con chó điên.



Cánh tay phải của Doãn Chí Bình vẫn đang chảy máu, vì Diệp Thành đã chặt đứt nửa cánh tay của hắn ta, nếu không hắn ta cũng không bị cướp mất Thái Hư Long Kiếm.



Nhưng sau tiếng gầm gừ của hắn ta, cánh tay bị đứt lìa lúc này đang hồi phục nguyên trạng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khả năng hồi phục đáng sợ khiến người xem từ mọi hướng đều phải sửng sốt.

Advertisement



“Thanh kiếm này thuộc về ta”, Diệp Thành cười tươi rói, cất Thái Hư Long Kiếm vào túi đựng đồ ngay trước mặt Doãn Chí Bình.



Trong mắt người ngoài, Thái Hư Long Kiếm bị hắn nhét vào túi đựng đồ, nhưng trên thực tế hắn đã sử dụng bí pháp thông qua mối liên hệ giữa bản thể và phân thân để truyền tới chỗ Dương Đỉnh Thiên.



Hế?



Hành động này của hắn khiến người xem đều ngỡ ngàng: “Thái Hư Long Kiếm bá đạo như thế sao Tần Vũ không dùng?”



“Ngươi thì biết cái gì! Thái Hư Long Kiếm có cấm chế, chỉ chủ nhân của nó là Doãn Chí Bình sử dụng mới phát huy được uy lực thực sự”.



“Ồ… Ồ, thì ra là vậy!”

Giết!



Doãn Chí Bình lại điên cuồng lao về phía Diệp Thành.



Trận chiến hôm nay cho dù hắn ta có thắng thì cũng mất sạch mặt mũi, đầu tiên là bị trộm túi đựng đồ, sau đó lại bị cướp Thái Hư Long Kiếm, hai chuyện này thôi cũng đủ khiến hắn ta không còn mặt mũi.



“Không có Thái Hư Long Kiếm mà vẫn điên cuồng được, ngươi rất tự tin đó!”, Diệp Thành không lui mà tiến, lao thẳng về phía Doãn Chí Bình như hồng hoang dã thú, ra tay toàn là thần thông cái thế.



Bùm! Đùng! Đoàng!


Trận đại chiến lại bắt đầu, thanh thế vô cùng lớn.



Lần này Doãn Chí Bình đã thông minh hơn, cực kỳ đề phòng Diệp Thành đến gần, nếu không kết cục của hắn ta sẽ thảm.



Diệp Thành không đánh cận chiến nữa, bởi vì muốn đánh bại Doãn Chí Bình mà chỉ dựa vào lối đánh này thì chưa đủ. Hắn không vội, hắn chỉ chờ phía Dương Đỉnh Thiên ra hiệu, lúc đó hắn sẽ phát huy sức chiến đấu đỉnh phong.



Bên này có tiếng rung của kiếm vang lên, trong tay phân thân của Diệp Thành đã xuất hiện thanh Thái Hư Long Kiếm.



Dương Đỉnh Thiên đưa tay cầm lấy Thái Hư Long Kiếm, hơi nheo mắt quan sát.



“Thế nào, lần này không sai chứ?”, phía Cổ Tam Thông đều nhìn Dương Đỉnh Thiên.



“Chính là lệnh bài chưởng giáo”, Dương Đỉnh Thiên khẳng định.



“Hành động”, Thiên Tông







 
Chương 1497: Kẻ nào trái lệnh, giết!


Đây là toà linh sơn được mây mù bao phủ, một người trung niên mặc áo đen ngồi xếp bằng lặng lẽ hấp thu linh khí của đất trời, quanh thân còn có ánh sáng u tối lạnh lẽo bao bọc, thi thoảng sẽ có hai luồng sáng hoà vào cơ thể ông ta.



Người này chính là các chủ Tình Báo Các tổng của Hằng Nhạc, Phong Tế.



Advertisement

Hế?



Giây tiếp theo Phong Tế chợt nhíu mày, đứng bật dậy.



Nhưng còn chưa thực hiện thêm động tác nào, một thanh thiết kiếm hoen gỉ đã đặt trên vái trái của ông ta, đồng thời một lá linh phù màu bạc cũng dán lên người ông ta, phong ấn linh hồn và đan hải.



“Các chủ Tình Báo Các tổng của Hằng Nhạc – Phong Tế đúng không?”, giọng nói thong thả vang lên, bóng dáng Cổ Tam Thông hoá hiện ra.



“Đạo hữu làm vậy là có ý gì?”, mặc dù rất bất ngờ trước thực lực của Cổ Tam Thông, nhưng vẻ mặt Phong Tế vẫn không đổi.



“Không có ý gì, chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi”, Cổ Tam Thông cười nhạt, ấn Phong Tế về lại vị trí ban đầu, sau đó phất tay gọi kết giới bao trùm toàn bộ linh sơn.



Cùng lúc này, nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, thất các, cửu phong của nội môn Hằng Nhạc, nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, tam phong, bát các của ngoại môn Hằng Nhạc cũng đã bị kết giới bao phủ.




Đúng vậy, khi Cổ Tam Thông áp chế Phong Tế thì phía Chung Giang cũng đồng thời ra tay thành công.



Họ hành động rất nhanh, hơn nữa còn ra tay cùng lúc.



Quan trọng nhất là, để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn, tu vi thực lực của mỗi người đều mạnh hơn hẳn mục tiêu của mình.



Như Cổ Tam Thông, ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, mà Phong Tế chỉ là cảnh giới Không Minh đỉnh phong, thực lực hoàn toàn bị áp chế. Điều họ cần là tốc độ, họ phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.


Lúc này, hầu như những người giữ chức vụ cao của Hằng Nhạc Tông đều đã bị khống chế.



Đúng như Diệp Thành dự đoán, chỉ cần lên kế hoạch tốt, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì khống chế những người giữ chức vụ cao của Hằng Nhạc Tông chỉ là vấn đề trong vài giây. Mà sự thực đúng là như vậy, từ khi họ hành động đến khi kết thúc cũng chỉ ba giây mà thôi.



Ùng! Ùng! Ùng!



Sau đó thiên địa rung lên, kết giới khổng lồ chín tầng bao phủ toàn bộ Hằng Nhạc Tông, đừng nói là người, cho dù một con ruồi cũng đừng hòng ra vào được, ngay cả truyền âm cũng bị Diệp Thành ngăn lại.



“Tất cả đệ tử, trưởng lão trở về núi của mình, không có mệnh lệnh không được xuống núi, kẻ nào trái lệnh, giết!”, một giọng nói uy nghiêm vang lên rất lâu trên bầu trời Hằng Nhạc Tông.



“Thế… Thế này là thế nào?”, động tĩnh lớn như vậy đương nhiên khiến đệ tử và trưởng lão bình thường của Hằng Nhạc đều thảng thốt, ai cũng ngẩng đầu nhìn kết giới khổng lồ chín tầng phía trên.



“Kết giới chín tầng đấy, xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”



“Ai biết được, đây là chuyện của người nắm quyền, chúng ta cứ về đi đã!”

Hằng Nhạc Tông rộng lớn mấy giây trước còn người đông nhốn nháo, bây giờ đã trở nên trống trải lạ thường.



 
Chương 1498: Chúng con có thể phân biệt được


Hằng Nhạc.



Đây là một toà Địa Cung khổng lồ, tĩnh mịch.



Sâu trong Địa Cung có một trưởng lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, bị phong ấn bởi ba lá linh phù, đừng nói là dùng linh lực, cho dù di chuyển cũng vô cùng khó khăn.

Advertisement



Người này là một trong số lão tổ của Hằng Nhạc, người Nam Sở gọi ông ta là Hằng Thiên Thượng Nhân.



Lại nhìn đến hai người bên cạnh ông ta, chẳng phải chính là Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang sao?



“Hai vị đạo hữu có ý gì?”, giọng điệu của Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng.



“Không có ý gì cả”, hai người cùng cười đáp.



“Rốt cuộc hai người là ai?”, Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh giọng hỏi.



“Hằng Thiên sư thúc, đắc tội rồi”, giọng nói này từ bên ngoài Địa Cung truyền vào.

Lời còn chưa dứt, một người trung niên mặc áo giáp đã bước vào, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.



“Dương Đỉnh Thiên”, nhìn thấy người tới, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt nheo mắt.



“Dương Đỉnh Thiên chào Hằng Thiên sư thúc”.



“Sao ngươi lại ở Hằng Nhạc Tông?”, Hằng Thiên Thượng Nhân cau chặt mày nhìn Dương Đỉnh Thiên.



“Sao con không thể ở Hằng Nhạc Tông?”, giọng Dương Đỉnh Thiên đều đều: “Nợ máu phải trả bằng máu, chúng con chờ đợi rất lâu mới tới ngày này đấy”.


“Ngươi…”, Hằng Thiên Thượng Nhân mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, mặc dù sống trong Địa Cung này đã lâu nhưng ông ta vẫn biết hết mọi chuyện.



Nhưng vua nào thần đấy, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực đó, phía Dương Đỉnh Thiên là kẻ thua cuộc, hoàn toàn bị đánh bại, cho dù đã rời khỏi Hằng Nhạc nhưng Doãn Chí Bình – kẻ nắm quyền mới sao có thể để họ sống sót!



“Thắng làm vua, thua làm giặc” vẫn luôn tàn khốc như vậy, cho dù họ muốn ngăn cản nhưng có ngăn được không? Cho dù ngăn được nhất thời, có ngăn được cả đời không?



Nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên hôm nay, Hằng Thiên Thượng Nhân vô cùng áy náy, nhưng vì tương lai của Hằng Nhạc, họ phải hỗ trợ Doãn Chí Bình, nói cách khác họ không có lý do gì để không ngăn cản những người uy hiếp đến sự an toàn của chưởng giáo Hằng Nhạc.



“Đỉnh Thiên, chắc chắn con rất oán hận chúng ta phải không?”, không biết đến lúc nào Hằng Thiên mới hổ thẹn nói một câu.



“Oan có đầu, nợ có chủ, chúng con có thể phân biệt được”, giọng Dương Đỉnh Thiên vẫn đều đều.



“Nếu có thể lựa chọn lại, ta sẽ lựa chọn ủng hộ Diệp Thành, sự thật chứng minh ngươi đã đúng, Doãn Chí Bình không thích hợp làm thống soái của ba quân”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Ngươi đi đi! Nhân lúc các sư huynh còn chưa về, đã đi rồi thì đừng quay lại nữa”.



“Trước kia chúng







 
Chương 1499: Thế này là thế nào?”  


“Có phải sư thúc coi thường chúng ta quá rồi không?”, lần đầu tiên Dương Đỉnh Thiên nở nụ cười: “Sư thúc hiểu con mà, khi chưa chắc chắn phần thắng, chúng con sẽ tuỳ tiện xông vào sao?”



“Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?”



Advertisement

“Nếu con nói cho sư thúc rằng Diệp Thành vẫn còn sống, hắn chính là sát thần Tần Vũ, là Thánh chủ Viêm Hoàng, nắm giữ quân lực có thể tiêu diệt toàn bộ Hằng Nhạc, liệu sư thúc có còn cho rằng chúng ta không biết tự lượng sức nữa không?”



Nghe vậy, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt ngẩng đầu, nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ không tin được.



Ầm!



Không đợi Dương Đỉnh Thiên gật đầu, một toà Địa Cung của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nổ.



Sau đó, những bóng người đông như thuỷ triều ào ra từ trong Địa Cung, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp mây cưỡi gió, số lượng nhiều vô kể.



Đây không phải một nhóm người nữa mà là một đội quân tu sĩ, là đại quân của Viêm Hoàng.

Bùm! Đùng! Đoàng!



Đại quân Viêm Hoàng liên tục tiến vào Hằng Nhạc khiến hư không rung chuyển, bầu trời của Hằng Nhạc đổi màu, bị đại quân ùn ùn kéo đến của Viêm Hoàng bao phủ, ban ngày rạng rỡ lại như bị màn đêm che mất, cả vùng trời tối sầm.



“Thế… Thế này…”, nhìn lên hư không, dù là đệ tử, trưởng lão hay Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều đồng thời biến sắc: “Đại quân tu sĩ này từ đâu tới vậy?”



“Bao vây mọi lầu các, mọi cung điện, mọi ngọn núi, kẻ nào manh động thì giết!”, ngay lúc mọi người còn đang kinh hoàng, một giọng nói đanh thép, uy nghiêm đã vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.



Từ xa nhìn về phía hư không, đó là một người trung niên mặc áo giáp, tay cầm đại kích đứng trên bầu trời, giống như một vị thần vương.



Ông ta chẳng phải Tiêu Phong – điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc sao?



“Tiêu… Tiêu Phong”, nhìn thấy Tiêu Phong, rất nhiều trưởng lão, Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc đều sững sờ tại chỗ, bây giờ kẻ ngốc cũng nhìn ra được đội quân tu sĩ hùng mạnh này là ai dẫn tới.



“Thế… Thế này là thế nào?”



“Các đại thống lĩnh đâu? Chưởng giáo đâu? Các lão tổ đâu?”



Trong tiếng hô hoảng loạn của mọi người, đại quân Viêm Hoàng đã tiến về phía trước.



Đại quân Viêm Hoàng tựa như đại dương, mà lúc này đại dương ấy đang phân lưu, chảy tới mỗi lầu các, mỗi cung điện, mỗi ngọn núi, bao quanh kín kẽ gió thổi không lọt.



Phù!



Thấy đại quân Viêm Hoàng đã tới, toàn bộ cục diện đã hoàn toàn được kiểm soát, Cổ Tam Thông và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom