Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1400: Cửu Thiên Huyền Linh Ấn!  


Hai người chạy đi khắp nơi, đến nỗi một số tu sĩ đang tu luyện trong núi sâu rừng già cũng bị quấy rầy.



Sát thần Tần Vũ bị Huyền Linh Chi Thể đuổi giết!



Chẳng bao lâu sau, tin tức này như mọc cánh, truyền từ Đông Nhạc đến Tây Thục, từ Tây Thục đến Nam Cương, từ Nam Cương đến Bắc Nguyên, trong vòng chưa đầy một khắc nó đã lan khắp Nam Sở, sau đó từ Nam Sở lan ra khắp Đại Sở.



Advertisement

“Sao lại thế? Với thực lực của hắn chắc chắn có thể đấu lại Cơ Tuyết Băng mà!”, lão tổ nhà Tư Đồ nghe thấy tin này không khỏi giật mình.



“Cô ta cũng không phải đối thủ của Diệp Thành mới đúng”, Cổ Tam Thông vẫn đang khắc trận văn cũng cáu kỉnh chửi bới.



“Chắc chắn tiểu tử này đang có âm mưu gì đó”, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh vuốt râu, nói một câu đầy ẩn ý.



Phụt phụt phụt!



Ở đây, trên lưng Diệp Thành lần lượt xuất hiện ba vết máu.



Nhưng với hắn mà nói đây đều là những vết thương nhỏ, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, cơ thể vốn đã bá đạo, khả năng hồi phục còn đáng kinh ngạc hơn, vết thương lành lại chỉ là vấn đề thời gian.



Ngược lại, Cơ Tuyết Băng phía sau hắn lại khá nóng ruột, thi triển thần thông cái thế liên tục, các bí pháp cấm kỵ nhiều vô kể.



Cô ta biết rõ khuyết điểm của bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh, với tu vi hiện tại của cô ta khó mà kéo dài được một canh giờ, cô ta cần tận dung thời gian này để đuổi kịp Diệp Thành.




Tuy nhiên điều khiến cô ta bất lực là, với tốc độ của cô ta không ngờ lại không đuổi kịp.



Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cô ta đã vung mạnh tay áo.



Sau đó, một tấm linh phù màu vàng tím bắn lên không trung như một đạo thần mang.



Cấm Thiên!



Cô ta hô lên một tiếng, linh phù toả ra ánh sáng rực rỡ, sau đó trở nên to hơn, mà nó không chỉ to bình thường, thực sự có thể che được cả bầu trời và mặt trời, lực lượng mạnh mẽ vây cấm một khoảng hư không hình vuông rộng ba nghìn trượng.


Chết tiệt!



Diệp Thành đang chạy trốn phía trước chợt khựng lại, cảm giác như bước vào vũng bùn lầy, trên lưng mang theo cả ngọn núi khổng lồ, suýt thì khuỵu xuống.



“Mẹ kiếp, còn có chiêu này nữa”, Diệp Thành cắn răng, vô thức nhìn linh phù màu vàng tím lơ lửng trên bầu trời cao, tấm linh phù mang sức mạnh phong ấn, ngay cả khí huyết của hắn cũng bị ép trở về đan hải.



Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!



Cửu Thiên Huyền Linh Ấn!



Vào lúc này, hai đạo thân của Cơ Tuyết Băng nhào tới, nhất chỉ chọc vào cơ thể Diệp Thành, một chưởng hất văng hắn đi.



“Cửu Thiên Huyền Linh, cấm”.



“Cửu Thiên Huyền Linh, trấn áp”.



“Cửu Thiên Huyền Linh, diệt”.



Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị ba Cơ Tuyết Băng bao vây, ba giọng nói lãnh đạm mà dễ nghe vang lên, lại ba loại bí pháp khác được thi triển.

Lập tức, dưới chân Diệp Thành xuất hiện một đại trận kỳ dị, giam cầm lấy hắn, tiếp đó một bông hoa sen khổng lồ tầm năm trượng xuất hiện, còn hắn ở ngay chính giữa bông sen.



 
Chương 1401: “Hắn là thứ quái thai gì vậy?


Cánh hoa sen trong suốt như pha lê, rực rỡ hoàn mỹ, lần lượt quấn quanh trung tâm như muốn biến thành nụ hoa, khí tức ba màu tuôn ra, không ngờ lại không ngừng mài mòn, hoà tan khí huyết của hắn.



“Mẹ nó, lại là bí pháp gì đây”, Diệp Thành thầm chửi.



Hắn còn nhớ trong cuộc thi tam tông, hắn bị hoa sen quỷ dị này chém rất thảm, bị áp chế tột độ khiến hắn phải sử dụng bí pháp tế đàn của Liễu Dật mới đổi được sức chiến đấu mạnh mẽ, một chiêu phá vỡ rồi thoát ra.

Advertisement



Bây giờ lại bị bí pháp này bao vây, hắn thật sự rất tức giận.



“Ta đã không còn là Diệp Thành khi đó nữa”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, khí huyết bị ép về đan hải mạnh mẽ lao ra khỏi linh khiếu, rót vào các kinh mạch trong cơ thể, sau đó tản ra từ các lỗ chân lông tựa như một đám cháy.



Mở!



Diệp Thành lạnh lùng hô lên, cánh hoa đang bao quanh hắn đã tách ra một chút.



Mở!



Lại một tiếng gằn nữa, cánh hoa đã tách được bắt đầu nứt ra.

Mở!



Tiếng hét thứ ba vang lên, hoa sen khổng lồ bị hắn phá vỡ, còn hắn như một con giao long bay ra khỏi đó, một chưởng quét sạch hư không, ba Cơ Tuyết Băng vốn đang hứng chịu phản phệ lập tức bị đẩy lùi.



Phụt! Phụt!



Trong lúc lùi lại, hai đạo thân của Cơ Tuyết Băng đã hoá thành làn khói xanh rồi biến mất, không phải vì phản phệ mà vì thời gian của bí pháp đã hết, ngay cả bản tôn là cô ta cũng lảo đảo lùi lại vài bước.



“Hắn là thứ quái thai gì vậy?”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày, bí pháp liên tiếp bị phá vỡ, kẻ luôn cao ngạo tự tin như cô ta không ngờ lại sinh ra cảm giác bất lực, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của cô ta.


“Thời gian của bí pháp đã hết rồi sao?”, bên này, Diệp Thành vừa xoay cổ vừa chậm rãi bước đến, mỗi bước hắn đi, khoảng không đều phát ra tiếng “bịch bịch”.



“Nếu thời gian đã hết thì bây giờ đến lượt ta”, Diệp Thành cười để lộ hai hàm răng trắng.



Nói rồi hai tay hắn run lên, một tay cầm chắc chiến mâu màu đen, một tay cầm Bá Long Đao.



Thấy thế, Cơ Tuyết Băng cau mày, sau đó quay người, bước trên hư không vội vàng bỏ trốn, bởi vì tên thanh niên trước mặt cô ta quá kỳ dị, nếu đánh tiếp khả năng cao cô ta sẽ bại trận.



Muốn đi?



Phía sau cô ta, Diệp Thành khí huyết ngút trời, hắn giẫm trên tinh hà màu vang chạy theo, Thái Hư Thần Hành Thuật huyền diệu khiến hắn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách mấy trăm trượng với Cơ Tuyết Băng, mà nhất mâu cũng bắn ra thần mang đáng sợ.



Cơ Tuyết Băng chợt quay người lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hút trọn thần mang kia.











 
Chương 1402: “Cú đánh trả này đẹp lắm”


Diệp Thành bước trên thất tinh, sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, tốc độ còn nhanh hơn Cơ Tuyết Băng.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Chẳng mấy chốc, những ngọn núi lần lượt sụp đổ, cảnh tượng còn lớn hơn trước, đương nhiên lại thú hút sự chú ý của nhiều người hơn.

Advertisement



“Đây… Đây là tình huống gì? Mới nãy Huyền Linh Chi Thể còn đang đuổi giết Tần Vũ, sao mới một lát mà đã đảo ngược lại rồi?”



“Thời gian này Huyền Linh Chi Thể làm sao vậy!”, có người gãi đầu rất phiền muộn: “Đầu tiên là Diệp Thành của Hằng Nhạc, sau đó là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể, tiếp nữa là sát thần Phong Vân Tần Vũ, còn có Thánh tử của thế lực bí ẩn kia nữa…”



“Thật ấy! Hoắc Tôn thì không nói, ít nhất Huyền Linh Chi Thể với hắn ta ngang tài ngang sức, nhưng còn sát thần Phong Vân Tần Vũ với Thánh tử thế lực bí ẩn kia từ đâu nhảy ra vậy?”



“Truyền thuyết Huyền Linh Chi Thể bất bại đâu? Thế này là thế nào?”



Không bao lâu, tin tức thế này lại lan khắp như có cánh, trong vòng chưa đầy một khắc mà đã lan khắp Nam Sở, sau đó lại từ Nam Sở truyền khắp Đại Sở.



“Xem đi xem đi, ta nói mà!”, Cổ Tam Thông đang khắc trận văn ở Tư Đồ thế gia bĩu môi: “Chắc chắn tiểu tử đó không có âm mưu gì tốt”.


“Cú đánh trả này đẹp lắm”, Long Nhất giật giật khoé miệng.



Phụt! Phụt!



Trong hư không, Cơ Tuyết Băng liên tục bị thương, lần này đổi thành cô ta là người chật vật.



Tốc độ chạy của Diệp Thành cực nhanh, khả năng đuổi giết không phải chỉ nói đùa, mấy lần hắn đã suýt đuổi kịp Cơ Tuyết Băng, tuy lần nào cô ta cũng có thể tránh thoát nhưng hắn vẫn khiến cô ta bị thương không nhẹ.



Phụt!



Sau một đường máu rẽ ngang trời, Cơ Tuyết Băng đứng khựng người lại vì tốc độ của Diệp Thành quá nhanh, chỉ một mâu tung ra khiến cô ta suýt chút nữa bị đâm xuyên.



“Chạy, cô chạy tiếp đi?”, giọng nói từ phía trước vọng tới, sau đó Diệp Thành đang truy sát Cơ Tuyết Băng từ phía sau đã vượt qua cô ta và chặn phía trước cô ta.



“Này, chúng ta thương lượng nhé, theo ta quay về”, Diệp Thành xoay xoay lọn tóc.



Còn theo ngươi quay về? Quay về để phong ấn ta à? Được đôi ba ngày lại lôi ta ra để đòi tiền chuộc, đôi ba ngày đánh ta ngất, cả ngày bị ngươi chọc tức muốn chết.



Nghĩ đi nghĩ lại, Cơ Tuyết Băng càng đỏ mặt, không biết vì tức hay thế nào mà mỗi lần nhìn Diệp Thành, khuôn mặt cô đều méo xệch cả đi, Cơ Tuyết Băng nghiến răng ken két, chỉ muốn bóp chết tên này ngay lập tức.



Thế nhưng tên tiện nhân mặt dày trước mặt lại rất lợi hại, cho dù là cô thì cũng không thể đánh thắng chứ đừng nói là bóp chết hắn.



“Nương tử, ngoan, về nhà thôi”, khi Cơ Tuyết Băng đang tức tối thì Diệp Thành lại lên tiếng nói câu này.



“Tên ranh, cút”, Diệp Thành bất giác mắng chửi, rõ ràng câu vừa rồi không phải do hắn nói ra mà do Thái Hư Cổ Long ở dưới lòng đất của Chính Dương Tông nói ra.

“Mẹ kiếp, ngươi mới là tên ranh, lão tử ta là Thái Hư Cổ Long”.



 
Chương 1403: Về ta sẽ tính sổ với ngươi”


“Ta chưa bao giờ gặp Thái Hư Cổ Long nào mà đê tiện như ngươi, ngươi đúng là tên bán đứng ta, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã phải im bặt vì hắn cảm nhận được Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện phản ứng khác thường.



Hắn đưa mắt nhìn thì thấy khuôn mặt của Cơ Tuyết Băng đã đỏ bừng lên, lần này cô không chỉ bị chọc tức mà còn vô cùng xấu hổ. Cơ Tuyết Băng là Huyền Linh Chi Thể, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy mà trêu chọc cô ta bằng câu nói này.



Cơ Tuyết Băng tức rồi, cô thực sự vô cùng tức giận.

Advertisement



Thế rồi khí tức của Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô trở nên lạnh lùng thấy rõ, phần trán còn xuất hiện một đường phù văn hình hoa sen, sau khi đường phù văn này hiển hiện thì một đạo thần hà ba màu xuất phát từ trên cơ thể Cơ Tuyết Băng cứ thế chiếu rọi lên trời.



Ngay lập tức, hư không cao vợi bị thần hà ba màu chọc thủng tạo thành một cái hố to, tiếp đó, trên thiên tiêu xuất hiện cảnh tượng hoành tráng đó là một bó hoa sen che lấp mặt trời, trông vô cùng choán mắt, trên bông hoa còn có thần quang bao quanh, phát ra thần hà ba màu, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy xung quanh bông hoa có những dị tượng huyền diệu đan xen nhau tạo thành cảnh tượng hoàn mĩ.



Sau khi cảnh tượng này xuất hiện, mái tóc Cơ Tuyết Băng cũng trở thành màu đỏ, khí thế tăng vọt, lúc này cô giống như một nữ vương cái thế đang nhìn xuống thế gian.



Có thể thấy trong đôi mắt đẹp kia còn có hai bông hoa lửa đang rực cháy.



“Tên đê tiện nhà ngươi, nhìn xem, ngươi chọc tức cô ta rồi”, Diệp Thành tối sầm mặt mắng chửi.



“Cái đó à…Thôi ta ngủ trước đây”.


………



Rầm!



Phía này Cơ Tuyết Băng với khả năng chiến đấu tăng vọt đã vung tay, bàn tay che lấp mặt đất, còn chưa giáng xuống đã khiến một ngọn núi sừng sững sụp đổ giống như thể nó không thể chịu nổi uy lực mạnh mẽ đó.



“Tên ranh nhà ngươi, về ta sẽ tính sổ với ngươi” Diệp Thành vội chặn họng Thái Hư Cổ Long sau đó đạp tan hư không, tung ra chưởng bát hoang hỗn hợp với rất nhiều bí pháp nghịch thiên.



Rầm! Bịch!



Hai đạo chưởng ấn lần lượt được Diệp Thành tung ra, một chưởng của hắn mặc dù bá đạo nhưng khả năng chiến đấu trong một chưởng của Cơ Tuyết Băng lại vô cùng mạnh mẽ khiến Diệp Thành vừa xông lên thương không đã bị trấn áp xuống bên dưới.



“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành xoa xoa nắm đấm đau đớn của mình, phần xương cốt rụng rời nhờ có khả năng phục hồi bá đạo mà nhanh chóng liền lại.



Vút!



Cơ Tuyết Băng lại lần nữa vung tay, một kiếm Huyền Linh thần kiếm trảm ra một đạo tinh hà khiến thiên địa nứt lìa.



Thấy vậy, Diệp Thành vung đao nhưng trong lòng bàn tay lại không vận đủ khí, chỉ một câu nói của Thái Hư Cổ Long mà khiến Cơ Tuyết Băng nhảy dựng lên thế này, mặc dù người nói không phải là hắn nhưng dù sao hắn cũng không tránh khỏi tội.



Bang!



Một kiếm cái thế của Cơ Tuyết Băng cứ thế chém vào Bá Long Đao, kể cả một người có khả năng chiến đấu như Diệp Thành cũng suýt chút nữa bị chém quỳ sụp xuống đất, khả năng chiến đấu tăng vọt khiến Cơ Tuyết Băng trở nên mạnh mẽ dị thường.



Phá cho ta!

Diệp Thành hô lên, khí huyết sục sôi, cứ thế vung tay.



 
Chương 1404: Tần Vũ lại bị truy sát rồi?  


Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng, một tay kết ấn tế gọi ra một đám vân hải trấn áp về phía Diệp Thành sau đó lại như một đạo thần mang liên tiếp vung tay, từng đòn thần thông cái thế nối nhau.



Diệp Thành bấm bụng sát phạt lên trước, trận đại chiến lại sục sôi.



Advertisement

Rầm! Rầm!



Thế rồi tiếng nổ ầm vang như tiếng sấm rền vang vọng khắp thương không, cảnh tượng đại chiến của cả hai người lại lần nữa nổ ra.



Không thể phủ nhận sau khi Cơ Tuyết Băng tăng vọt khả năng chiến đấu thì cô như một vị nữ vương cái thế, đánh tới mức Diệp Thành không ngóc đầu lên được, quan trọng nhất đó là trong những thần thông của cô lại có thêm một luồng sức mạnh mới khiến Diệp Thành có cảm giác bị đè nén.



“Sức mạnh thần tộc”, Diệp Thành tìm ra được lý do, hắn biết Cơ Tuyết Băng đang dùng sức mạnh gì, có thể khiến huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể cảm thấy bị trấn áp thì hắn biết chỉ có thể là sức mạnh của thần tộc.



“Không dừng hết sức thì không đánh lại nổi mất”, Diệp Thành vừa né tránh vừa mắng chửi.



Nghĩ vậy, hắn tung một chưởng sau đó quay người toan bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, bản lĩnh của hắn cũng chỉ còn chiêu này là mạnh nhất mà thôi.



Vậy thì ngụ ý của hắn rất rõ ràng chính là dẫn dụ Cơ Tuyết Băng tới một nơi không có người, nếu thi triển những chiêu bài tủ ở đây thì thân phận thực sự của hắn sẽ bị bại lội, điều này hắn thực sự không mong muốn thấy.




Thấy Diệp Thành bỏ chạy, Cơ Tuyết Băng tức tối vô cùng.



Lúc này, đặc biệt là nghĩ tới những lần tạo nghiệp của Diệp Thành với mình mấy ngày nay và câu nói vừa rồi của hắn, Cơ Tuyết Băng càng có thêm động lực lao nhanh như đạo thần quang sát phạt đuổi theo Diệp Thành, cô không những phải bóp chết tên tiện nhân mặt dày này mà còn phải trừ khử đi cái miệng thối tha suốt ngày khiến cô phải tức tối.



Lần này, sau khi khả năng chiến đấu tăng vọt thì tốc độ của Cơ Tuyết Băng cũng tăng theo.



Thấy tốc độ của Cơ Tuyết Băng tăng lên, Diệp Thành lại càng chạy nhanh hơn, thân pháp Thái Hư Thần Hành Thuật cũng phát huy hết tác dụng.


Thấy cả hai bắt đầu rượt đuổi nhau, những người xem trận chiến lại bắt đầu xôn xao.



Tần Vũ lại bị truy sát rồi?



Không lâu sau đó, tin tức này lại được truyền đi.



Lúc này, những người nghe tin tức này mặt mày đều tỏ ra hết sức bất ngờ, từ khi nghe thấy thông tin Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể đại chiến, chiến cục liên tục thay đổi, đầu tiên là Cơ Tuyết Băng truy sát Hoang Cổ Thánh Thể, sau đó Hoang Cổ Thánh Thể truy sát Cơ Tuyết Băng, bây giờ hai người lại đổi vai cho nhau.



Thế rồi những kẻ của Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông chạy về phía này lại phải đổi phương hướng, di chuyển về phía Cơ Tuyết Băng đại chiến với Diệp Thành.



Rầm!



Một âm thanh chấn động vang lên, một ngọn núi sụp đổ, Diệp Thành cũng theo đó mà bay đi.



Thế nhưng giây phút sau đó, tên này lại lồm cồm bò dậy chạy vội ra ngoài, mặt mày đen thui.

Cơn phẫn nộ của hắn nhằm vào những kẻ chạy tới xem kịch, hắn muốn dụ Cơ Tuyết Băng tới chỗ không người để thi triển đại chiêu nhưng nào ngờ những kẻ này lại như đám côn trùng, hắn và Cơ Tuyết Băng đánh tới đâu bọn họ đuổi theo tới đó, nếu như không phải vì bọn họ chỉ là những kẻ đứng ngoài xem trận chiến thì hắn đã lập tức dùng hết sức sát phạt Cơ Tuyết Băng dứt khoát rồi.



 
Chương 1405: “Ta nghỉ lát nữa đã”


“Ăn no rửng mỡ à?”, Diệp Thành mắng chửi, nếu như Cơ Tuyết Băng cho hắn thời gian thì hắn không ngại dẹp sạch sàn đấu.



“Huyền Linh Thần Độ”, vào lúc Diệp Thành đang mất tập trung, Cơ Tuyết Băng sử dụng bí pháp mạnh mẽ, sát phạt về phía cách Diệp Thành hai mươi trượng sau đó tung chưởng.



“Cô lại bắt đầu rồi đấy”, Diệp Thành phản ứng không kịp, hắn vội quay người tung ra một chưởng.

Advertisement



Rầm!



Hai chưởng giao nhau, Diệp Thành bị đánh lùi về sau.



Cơ Tuyết Băng sát phạt lên, không hề cho Diệp Thành cơ hội bỏ trốn, mật pháp Huyền Linh cứ thế liên tiếp đánh ra mang theo thần thông cái thế khiến Diệp Thành không phân biệt nổi đông tây nam bắc.



“Lão tử không phải không đánh nổi cô mà là lão tử đây chưa dùng hết sức thôi”, Diệp Thành tức tối bò ra khỏi đống đá đổ nát, thân hình thảm hại.



“Chạy, sao không chạy nữa?”, Cơ Tuyết Băng cầm theo Huyền Linh Thần Kiếm từ từ đi tới, khuôn mặt đỏ bừng vẫn mang theo nét lạnh lùng.



“Ta nghỉ lát nữa đã”, Diệp Thành nghiến răng ôm lấy cánh tay, không lâu trước đó bên cánh tay này của hắn suýt chút nữa bị một kiếm của Cơ Tuyết Băng trảm đứt.



Cơ Tuyết Băng ngó lơ, cô ta không thừa lời với Diệp Thành, cứ thế cầm Huyền Linh Thần Kiếm sát phạt tới.




“Lại nữa rồi”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức rút thanh Bá Long Đao đang cắm nghiêng trên mặt đất.



Thế rồi đúng lúc hắn chuẩn bị đại chiến một hiệp mới với Cơ Tuyết Băng thì phần trán của hắn cau lại vì hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng quen thuộc đang nhanh chóng ngưng tụ.



“Dừng”, Diệp Thành lập tức ho lên sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hư không cao vời vợi.







Dừng!




Sau tiếng hô của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại.



Thế nhưng Cơ Tuyết Băng dừng tiến công không phải vì lời nói của Diệp Thành mà vì cô cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ.



Lúc này cô cũng giống như Diệp Thành, ngẩng đầu nhìn vào hư không như thể có thể thông qua một loại thần thông nào đó và nhìn thấy được luồng sức mạnh mạnh mẽ đang ngưng tụ.



Không lâu sau đó, những người chạy tới xem trận chiến cũng đuổi theo tới nơi, thấy hai người không đại chiến nữa thì đều ngẩng đầu nhìn vào hư không và bất giác thẫn thờ.



“Mọi người đang nhìn gì vậy?”, những người chạy tới đây thắc mắc.



Ập vào mắt bọn họ chính là chín vòng xoáy khổng lồ, lúc này những vòng xoáy này đang di chuyển, trong lúc này còn có cả lôi điện xoẹt qua, có tiếng trồng gầm thét vang vọng, uy lực chấn động cả đất trời.



“Đó là gì?”, có người xem trận chiến tái mặt như thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ trong vòng xoáy kia.



“Tránh đi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành rít lên, hắn vừa dứt lời đã bước ra một bước.



Không cần hắn nói thì Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển theo, nhanh chóng lùi về phía sau.



 
Chương 1406: “Hắn ẩn mình trong không gian hư vô sao?”  


“Muộn rồi”, chỉ nghe một tiếng cười tôi độc khinh người vang vọng khắp bầu trời.



Tiếng nói này vừa dứt, chín vòng xoáy khổng lồ trong hư không cao vời vợi rung chuyển kịch liệt.



Tiếp đó, bên trong mỗi một vòng xoáy đều có một trụ ánh sáng thô dày xuyên thẳng xuống mặt đất, trên mỗi một trụ sáng đều có phù văn chằng chịt di chuyển, sau đó đan xen vào nhau hình thành nên một chuỗi phù văn khiến chín trụ sáng kia liên kết với nhau tạo thành cái lồng rộng cả hàng chục nghìn trượng bao quanh Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Advertisement



Gừ! Gừ! Gừ!



Tiếp đó, từng âm thanh tiếng rồng gầm vang vọng, một cái vuốt rồng to chừng cả trăm trượng đang lơ lửng bên trên cái lồng rộng lớn, trên đó còn có long khí vây quanh, mỗi một đường đều rất nặng.



Thái Hư Long Cấm!



Thấy cái lồng khổng lồ đó, các tu sĩ lão bối đều nheo mắt mắt như thể nhìn ra được đó là bí pháp gì, vì trong lần đại chiến giữa Đan Thánh Diệp Thành và kí chủ Doãn Chí Bình, bọn họ đã từng thấy cảnh tượng này.



Vậy đã là Thái Hư Long Cấm thì chỉ có kí chủ mới có thể thi triển, thân phận của người ra tay trong bóng tối đã được xác định.



Đáng chết!



Bên trong Thái Hư Long Cấm, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn cảm nhận được khí huyết toàn thân đang liên tục bị hoá giải, linh lực dồi dào cũng theo đó bị đẩy ngược lại về vùng đan hải do gặp luồng sức mạnh khủng khiếp từ Thái Hư Long Cấm.



Lúc này hắn đương nhiên đoán ra được người ra tay với mình là ai, nghĩ tới cái tên hắn ta, nghĩ tới khuôn mặt gian ác độc tàn đó mà sát khí lạnh băng của Diệp Thành lại trỗi lên.



Phía này, sắc mặt Cơ Tuyết Băng lạnh hẳn lại, Diệp Thành có thể đoán ra thì Cơ Tuyết Băng cũng có thể đoán ra, kẻ ra tay đánh lén ngoài kí chủ Doãn Chí Bình ra thì còn có thể là ai.



Lúc này cả hai người đều rất khó coi, bọn họ đang đánh nhau nảy lửa nhưng lại không hề phát hiện ra kẻ âm thầm ra tay đánh lén là Doãn Chí Bình.



Hiện giờ cả hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng lại bị Doãn Chí Bình bao vây.




Chẹp, chẹp, chẹp…!



Tiếng tặc lưỡi vang lên, Doãn Chí Bình bước ra khỏi không gian hư vô, toàn thân có long khí bao quanh, hắn cười vô cùng tôi độc, hai hàm răng trắng bóc hiện ra càng khiến hắn trông nham hiểm hơn.



“Doãn Chí Bình”, tất cả những người quan sát trận đấu đều nhìn ra Doãn Chí Bình.



“Hắn ẩn mình trong không gian hư vô sao?”



“Bị Thái Hư Long Cấm trói buộc, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng khả năng sẽ chết ở đây rồi”, có người tặc lưỡi lên tiếng.



“Đường đường là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đứng đầu trên bảng xếp hạng Phong Vân mà cũng thích chơi trò đánh lén sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình, vẻ mặt lạnh băng, cô khác với Diệp Thành ở chỗ lúc này trong ánh mắt cô mang theo sát khí không hề che đậy.











 
Chương 1407: “Ta tin ngươi lần này”


“Tần Vũ, ngươi cũng đánh giá bản thân cao quá rồi đấy”, Doãn Chí Bình ngả người trên vương toạ, hắn nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng tôi độc.



“Ra vẻ được đấy”, Diệp Thành nói rồi không quên đánh tản đi một luồng long khí hiểm ác bao quanh cơ thể mình, có lẽ vì áp lực quá lớn nên kể cả một người có khả năng chiến đấu như hắn cũng bị đè nén tới mức phun ra máu.



Advertisement





Ở một hướng khác, trạng thái của Cơ Tuyết Băng cũng không khá hơn là bao, thần hà xung quanh cơ thể cũng không ngừng bị dập tắt, khoé miệng của cô có dòng máu trào ra.



Hiện giờ cả hai đều đã trúng chiêu, bị Thái Hư Long Cấm chèn ép đến mức không cử động nổi, tinh khí, chân nguyên và linh lực đều bị hoá giải, nếu không có gì bất ngờ thì bọn họ sẽ bị luyện hoá đến chết trong cái lồng này.



Cơ Tuyết Băng thì không biết nhưng Diệp Thành lại biết và cảm nhận rất rõ vì hắn từng trúng Thái Hư Long Cấm.



Vả lại điều khiến sắc mặt hắn khó coi đó lần này Thái Hư Long Cấm không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với lần trước, quan trọng hơn cả đó là nó có thêm sức mạnh thôn tính, khí huyết, chân nguyên và linh lực của Diệp Thành đều bị nó nuốt trọn.



“Đến ta cũng bị chèn ép, Âm Minh Tử Tướng, tiên hoả và thiên lôi hay hình nộm đều không có tác dụng”, vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành nghĩ tới rất nhiều thứ.

“Dùng thiên chiếu hay Đan Tổ Long Hồn đều có thể phá được Thái Hư Long Cấm”.



“Nhưng cả hai cách này đều sẽ khiến mình bại lộ thân phận”, trong mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn bất định, từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn ghi nhớ một điều, không tới nước đường cùng thì tuyệt đối không để lộ thân phận của mình.



“Dùng ma đạo? Không được, cái này càng không được”.



“Ta thấy dùng thiên kiếp vẫn ổn hơn”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc lên hư vô mênh mang, thiên kiếp khi hắn tiến giới tới cảnh giới kHông minh còn bị hắn phong ấn, nếu như cả một rận thần phạt giáng xuống thì Thái Hư Long Cấm nhất định sẽ bị xẻ cho tơi bời.



“Dùng tới thiên kiếp thật lãng phí”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long chợt vang lên trong vùng đan hải của Diệp Thành, “dùng sức mạnh huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể”.




“Đáng tin không?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt khó tin.



“Đáng tin, đương nhiên là đáng tin rồi”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời: “Truyền âm cho Cơ Tuyết Băng bảo cô ta sử dụng sức mạnh của huyết mạch, hai ngươi có hai dòng huyết mạch âm dương tương trợ lẫn nhau, nghe ta không sai đâu”.



“Ta tin ngươi lần này”, Diệp Thành nói rồi không quên truyền âm cho Cơ Tuyết Băng.



Cơ Tuyết Băng nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ khó tin, “ngươi chắc chắn như vậy sẽ được chứ?”



“Được hay không thử là biết”, Diệp Thành nhướng vai, “trước mặt kẻ địch, chúng ta phải hợp tác ăn ý, còn ân oán giữa ta và cô thì đợi ra ngoài rồi tính”.



“Không cần ngươi phải nhắc ta”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng lên tiếng.



“Hai vị, cảm giác thế nào?”, khi cả hai đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình nhàn nhã ngồi trên hư không mỉm cười nham hiểm, trong đôi mắt đê tiện đó còn hằn lên u quang nham hiểm.

“Cảm giác thế nào à?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.



 
Chương 1408: “Đó là gì vậy?”


Dứt lời, toàn thân hắn có kim mang bay ra, tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên.



Giây phút sau đó, một đạo long ảnh màu vàng kim bay ra khỏi cơ thể hắn, chính là sức mạnh huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể.



Advertisement

Gừ!



Tiếng trồng gầm vang dội khắp hư không, hình ảnh con rồng với sắc vàng kim bay xung quanh Diệp Thành.



Cùng lúc này, tiếng phượng hoàng hí cũng phát ra từ cơ thể Cơ Tuyết Băng, một con phượng hoàng bảy sắc bay ra khỏi cơ thể cô, đây chính là sức mạnh của huyết mạch Huyền Linh Chi Thể ngưng tụ thành.



Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét, tiếng phượng hoàng hí vang lên, hình ảnh con rồng khổng lồ với sắc vàng kim và phượng hoàng kì tài khổng lồ bay lên trời xoay vần quanh nhau, cứ thế bay hình vòng tròn trên bầu trời, càn khôn cùng dung hợp, âm dương giao hoà sinh ra một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.



Thấy vậy, Doãn Chí Bình đứng bật dậy, hắn lập tức kết ấn ngự động đại long ấn trấn áp xuống bên dưới.



“Đó là gì vậy?”, sắc mặt của những xem trận chiến đều vô cùng ngỡ ngàng khi nhìn thấy hình ảnh rồng vàng kim và phượng hoàng bảy màu.



“Thủ đoạn của Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể quả thực không phải vừa”, có lão bối trầm trồ.



Phá!



Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt hô lên, luồng sức mạnh đan xen giữa Thánh Long và Thần Phượng lập tức đánh tan đại long ấn đang giáng từ trên trời xuống, cái lồng khổng lồ được tạo ra từ Thái Hư Long Cấm cũng theo đó mà bị phá tan, đến cả Doãn Chí Bình cũng phải lùi sau nửa bước.



“Mẹ kiếp”, cấm cố vừa bị phá bỏ, bước chân của Diệp Thành đã bước lên biển tinh hà màu vàng kim, hắn vung bá long đao sát phạt về phía Doãn Chí Bình.



Vút!


Sau tiếng kiếm vung ra, Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, chân bước trên biển huyền linh, tay cầm huyền linh thần kiếm sát phạt vào hư không.


Thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng sát phạt đến, Doãn Chí Bình không những không tỏ vẻ lo sợ mà ngược lại còn bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc: “Đúng là đã đánh giá các ngươi thấp rồi”.



Dứt lời, hắn tung một chưởng đánh ra chín đạo thần long cự ảnh khổng lồ.



Gừ! Gừ! Gào!



Chín con rồng gầm thét, tiếng vang chấn động như tiếng sầm rền, mỗi một phần thân rồng đều có long khí bao quanh, mỗi phần long khí đều nặng tựa núi cao khiến cả hư không như rung chuyển.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, khí thế bá đạo toát ra, hắn vung ngang thanh đao chém vào ba đạo long ảnh sau đó lại tung chưởng khiến ba đạo long ảnh tan thành hư vô, còn đạo long ảnh cuối cùng cứ thế bị biển màu vàng kim nhấn chìm.



“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười nham hiểm, Thái Hư Cổ Long hiển hiện che lấp cả bầu trời sau đó từ từ giáng xuống, cả rặng núi như chịu áp lực nặng nề khiến từng ngọn núi sụp đổ.



Thấy vậy, Diệp Thành lập tức nghịch thiên sát phạt tới nhưng tốc độ của Cơ Tuyết Băng còn nhanh hơn hắn, Huyền Linh Thần Kiếm mạnh mẽ, một kiếm chém ra một đạo kiếm mang tinh hà khiến cho Thái Hư Long Ấn giáng từ trên trời xuống lập tức vỡ tan.



Lúc này, cả ba người mới bãi chiến, mỗi người đứng ở một góc trong không gian hư vô.

Một bên, Diệp Thành bước trên biển tinh hải màu vàng kim, toàn thân có ánh vàng kim chói lọi, khí tức vàng kim bao quanh cơ thể, cả cơ thể hắn giống như được đúc bằng vàng, khí huyết sục sôi, chiến ý ngút trời, Diệp Thành lúc này y như một vị chiến thần vậy.



 
Chương 1409: Tam thiên hoa giới! 


Một bên, Cơ Tuyết Băng bước trên biển huyền linh, toàn thân có thần hà bao quanh, mỗi một luồng khí đều hiện lên tuyệt đẹp, đến cả từng lọn tóc cũng nhuốm một lớp thần hoa, khí thế mạnh mẽ dị thường, trông chẳng khác gì huyền nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm.



Một bên, Doãn Chí Bình chân bước trên biển Thái Hư Long Biển, toàn thân với long khí bao quanh, bên trong cơ thể có tiếng rồng gầm vang vọng, uy lực mạnh mẽ, không gian xung quanh méo mó như muốn nổ tung, khả năng chiến đấu của hắn mạnh mẽ dị thường, trông hắn chẳng khác vì một vị thần vương.



Advertisement

Rầm! Rầm! Đoàng!



Cả ba giữ thế chân vạc, khí thế mạnh mẽ khiến cho cả hư không rung chuyển.



Cảnh tượng này khiến cho những kẻ tới xem trận chiến từ tứ phương cũng phải kích động, người nào người nấy quan sát chăm chú không rời mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cảnh tượng đặc sắc nào.



“Hoang Cổ Thánh Thể Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ với độ hoạ hợp chín phần Doãn Chí Bình, đây đúng là ba người xuất sắc nhất Đại Sở”, có người trầm trồ lên tiếng.



“Đệ tử xếp thứ nhất, thứ hai, thứ ba trên bảng Phong Vân, đây chắc chắn là trận quyết chiến kịch liệt nhất trên bảng Phong Vân”.



“Đệ tử thứ nhất trên bảng Phong Vân một mình chiến đấu với đệ tử thứ hai và đệ tử thứ ba, ai mạnh ai yếu đây?”, rất nhiều người bắt đầu đưa ra suy đoán về kết cục của trận đại chiến này.

“Các ngươi mà đủ tư cách chiến đấu với ta sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, giọng nói tôi độc của Doãn Chí Bình vang vọng khắp bầu trời, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như thể hắn là vị vua của thế gian vậy.



“Ra dáng được đấy”, Diệp Thành lấy tay khẩy kẽ răng, hắn vác Bá Long Đao lên, một tay gãi tai, trông dáng vẻ như vị chiến thần nhưng bộ dạng lúc này của hắn so với một tên vô lại thì chẳng có gì khác biệt.



“Vậy thì trong hai ngươi kẻ nào tiếp chiêu trước?”, Doãn Chí Bình cười u ám.



“Ngươi mạnh như vậy thì đánh cả hai chúng ta có vấn đề gì đâu, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Cơ Tuyết Băng đã di chuyển, chân bước trên biển Huyền Linh cứ thế sát phạt về phía trước.



“Mẹ kiếp, còn hung hơn cả ta”, Diệp Thành tỏ vẻ ái ngại, không ngờ Cơ Tuyết Băng lại ra tay dứt khoát như vậy, quan trọng nhất đó là hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí đằng đằng của cô với Doãn Chí Bình.




“Muốn đánh thì cô đánh trước”, Diệp Thành gãi tai, hắn vào vai một vị khách đứng xem.



Vút!



Khi Diệp Thành nói thì Cơ Tuyết Băng đã chém ra một kiếm tuyệt thế vào hư không, có điều kiếm này của cô mạnh mẽ nhưng lại bị một chưởng hư ảo của Doãn Chí Bình đánh lui.



“Hôm nay không chết không nghỉ”, Cơ Tuyết Băng nhẩm trong lòng, sát khí càng tăng lên mạnh mẽ, cô đứng lại, tung chưởng đánh ra một biển vân hải, tiếp đó là cửu thiên huyền linh ấn và cửu thiên huyền linh chỉ.



“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng, bàn tay biến to lên, hắn tung chưởng quét ngang qua đánh tan biển mây của Cơ Tuyết Băng sau đó lại tung thêm một chưởng khiến cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng biến mất vào hư vô, cuối cùng Thái Hư Nhất Chỉ xuất hiện lại lần nữa đẩy lùi Cơ Tuyết Băng.



Thiên vũ địch phàm!



Phong quyển khiên trần!

Tam thiên hoa giới!



 
Chương 1410: “Thôn Thiên Ma Công?


Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn thi triển một mạch ba loại cấm pháp huyền linh.



Đột nhiên, bầu trời có thần vũ giáng xuống, từng cánh hoa vô hình xuất hiện bay giữa hư không, bay lên chiến đài trông như một thế giới vạn hoa tuyệt đẹp, cuối cùng là cơn gió vô hình hình thành nên vòng xoáy hữu hình, gió và hoa, hoa và mưa cứ thế đan xen lẫn nhau, nhưng thế giới mà ba đại mật pháp tạo ra lại vô cùng choán mắt khiến những kẻ đứng ngoài xem trận chiến cũng phải kinh ngạc.



Rầm! Đùng!

Advertisement



Sức mạnh của ba loại cấm pháp giao nhau vô cùng mạnh mẽ khiến hư không như rung chuyển, không có sấm sét nhưng lại có tiếng sấm sét.



“Uy lực cũng được đấy nhưng cô còn kém xa lắm”, Doãn Chí Bình cười nham hiểm, hắn khẽ giơ tay, năm ngón tay xoè ra, chỉ thấy lòng bàn tay hắn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, nhanh chóng xoay chuyển với tốc độ vô cùng nhanh.



Thế rồi sức mạnh thần bí của ba loại bí pháp mà Cơ Tuyết Băng đánh ra đan xem với nhau bị vòng xoáy màu đen kia đánh tan, cuối cùng thì bị nhấn chìm trong đó.



“Đây là mật pháp gì?”, kẻ quan sát tứ phương kinh ngạc trầm trồ.







“Ba đại mật pháp của Huyền Linh mạnh thế nào, ấy vậy mà lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy sao?”



“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần quả nhiên nghịch thiên”.



“Không phải là Thái Hư Động”, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành còn đang quan sát trận chiến thì nheo mắt lại, “là một loại thần thông thôn tính mạnh mẽ”.



“Đó là Thôn Thiên Ma Công”, trong lúc này, giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.



“Thôn Thiên Ma Công?”, Diệp Thành nhướng mày.



“Nói tới mật pháp này thì ta phải giảng giải cho ngươi hiểu về ác thú đó đã”.




“Ác thú đó là một loại mãnh thú hồng hoang hung hãn dị thường, nói chúng hung tàn cũng bởi vì chúng rất tham ăn, vả lại thấy gì là ăn nấy, con nào cũng như quỷ chết đói, không có gì là chúng không dám ăn, vì sự lớn mạnh của chúng, cũng vì tính tham hăn của cả tộc mà khiến thời hồng hoang có quá nhiều chủng tộc bị tuyệt diệt, cũng chính vì vậy mà vạn tộc mới hợp sức với nhau tạo thành liên minh, giữa thời kì Hồng Hoang tuyên chiến với tộc của ác thú đó, trận chiến đó kéo dài hàng trăm nghìn năm, vạn tộc liên minh nên dành được chiến thắng nhưng lại vô cùng thê thảm vì mất mát và đau thương, còn tộc ác thú kia cũng vì vậy mà chạy trốn vào vũ trụ biên hoang”.



Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành bất giác gãi đầu: “Vậy thì liên quan gì tới Thôn Thiên Ma Công?”



“Đương nhiên có liên quan rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp lời: “Sự tham ăn của ác thú chính là một loại bí pháp thôn thiên, trong thời kì đại chiến với tộc ác thú, có tu sĩ của vạn tộc đã mô phỏng đặc tính tham ăn của tộc ác thú nên tạo ra một bộ mật pháp vô thượng, còn mật pháp vô thượng đó chính là Thôn thiên Ma Công trong tay ngươi, ngoài ra vị tu sĩ kia cũng chính là người của ma tộc mà sử sách gọi là Thôn Thiên Ma Tôn”.



“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc.



“Có điều mật pháp này mặc dù rất mạnh nhưng lại tà ác”, Thái Hư Cổ Long không né tránh mà nói: “Từ khi Thôn Thiên Ma Công được tạo ra đã có cực đoan, gọi đó là ma công vì nó chính là một loại mật thuật tà ác hút trọn tinh nguyên và linh hồn của con người, tu luyện loại ma công này sau này sẽ bị oán niệm và lệ khí thôn tính tâm trí, vả lại ngươi thôn tính càng nhiều thì phản phệ càng mạnh, nếu như tâm trí không kiên định sẽ tạo ra linh đài, rất có thể sẽ trở thành một đại ma đầu tàn sát độc tàn”.



“Xem ra ngươi rất am hiểu loại thôn thiên thần thông này?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Thái Hư Cổ Long.











 
Chương 1411: “Cái này thì ta hiểu”


“Cái này thì ta không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu, “chúng ta từng là một thể nhưng sau khi bị Huyền Thần trảm thành ba phần thì kí ức được tiếp nối không giống nhau, mật pháp mà ta biết thì chưa chắc hai Thái Hư Cổ Long Hồn còn lại cũng biết, còn những bí pháp thần thông mà chúng biết chưa chắc ta đã biết”.



“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành gật đầu.



Advertisement

“Ta nói này, không phải ngươi chỉ định đứng ngoài nhìn chứ?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành như thể nó có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến giữa Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình thông qua chín phần phân thân: “Người thương trước kia của ngươi không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình, trong cơ thể của Doãn Chí Bình có Thái Hư Cổ Long Hồn, có lẽ nó rất hiểu về sự cực đoan trong bí pháp của thần tộc”.



Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn vào hư không.



Ở đó, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình đang đại chiến nảy lửa nhưng điều khiến hắn phải bất ngờ đó là hôm nay Cơ Tuyết Băng có phần khác thường, giống như phát điên vậy, tấn công không màng cái giá phải trả.



Có điều mặc dù khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng mạnh mẽ nhưng lại bị Doãn Chí Bình kiềm hãm, cũng đúng như Thái Hư Cổ Long nói, bí pháp huyền linh của cô mỗi lần thi triển đều bị áp chế, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm máu huyền linh.



Ngược lại, nhìn sang Doãn Chí Bình, hắn căn bản bình an vô sự, khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hắn khiến Diệp Thành có phần kiêng dè, hắn chiếm ưu thế vả lại mỗi lần thi triển bí pháp thần thông đều khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại.



“Mắc dù ta rất muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi nhưng thấy ngươi hống hách như vậy nên lão tử đây không vui”, Diệp Thành lập tức bước vào hư không sát phạt về phía trước.

“Ấy, Tần Vũ cũng tham gia vào trận đại chiến rồi”, hành động của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của người quan sát ở tứ phương.



“Tám phần là vậy”, có lão bối vuốt râu: “Xem ra hắn liên thủ với Cơ Tuyết Băng để diệt Doãn Chí Bình rồi, nếu được thì hắn chính là đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân”.



“Người xếp thứ hai và thứ ba liên thủ với nhau đánh lại đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân, trận chiến này quả thực hết sức đặc sắc”, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng cả lên.



“Thưởng cho ngươi một đao”, khi mọi người đang nói thì Diệp Thành đã sát phạt vào trong vòng chiến đấu, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế tung ra một đạo đao mang cái thế.



Thấy vậy, Doãn Chí Bình vừa định sử dụng bí pháp đánh trọng thương Cơ Tuyết Băng thì lập tức dừng lại và cau mày.




Hắn giơ tay, bàn tay được huyễn hoá thàn hình vuốt rồng đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành.



“Sao thế, ngươi cũng muốn chơi à?”, Doãn Chí Bình mỉa mai.



“Đao này của ta chuyên trảm súc sinh”, Diệp Thành không nhìn sang Doãn Chí Bình mà hả hơi lên bá long đao sau đó không quên dùng vạt áo lau thanh đao.



Nghe vậy, Doãn Chí Bình lanh mặt hẳn lại, sắc mặt hắn trông dữ dằn thấy rõ.



“Giúp ta giết hắn, ân oán giữa chúng ta coi như xoá bỏ”, phía này, Cơ Tuyết Băng trông vô cùng thảm hại, cô truyền âm cho Diệp Thành.



“Giúp ta giết hắn thì ân oán giữa chúng ta có thể xoá bỏ”, khi Diệp Thành đang lau Bá Long Đao của mình thì Cơ Tuyết Băng đã truyền âm vào thần hải của hắn.



Nghe lời này, Diệp Thành nhướng mày, tiếp tục lau Bá Long Đao: “Rốt cuộc cô với hắn có mối thù lớn nhường nào vậy?”

“Không chết không thôi”, giọng Cơ Tuyết Băng thờ ơ nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy hy vọng. Ý cô ta rất rõ ràng, đó là mong Diệp Thành có thể giúp đỡ, dựa vào sức của một mình cô ta thì rất khó có thể giết dược Doãn Chí Bình.



 
Chương 1412: Sức mạnh huỷ diệt vô tận.  


“Không chết không thôi?”, Diệp Thành lại nhướng mày, trong đầu bất giác bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc tại sao Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình lại có mối thù hận lớn thế.



Nhưng hắn nào biết cô ta liều mạng muốn giết Doãn Chí Bình như vậy không phải vì danh lợi hay địa vị, cũng không phải vì vinh quang, mà vì Doãn Chí Bình đã giết người mà cô ta quan tâm.



Chỉ là cô ta cũng đâu biết người mà cô ta quan tâm lại đang trò chuyện vui vẻ với mình ngay lúc này.



Gừ! Gừ! Gừ!

Advertisement



Khi hai người đang nói chuyện thì tiếng rồng gầm rung chuyển đất trời đột nhiên vang lên, Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình đã ập tới.



Thái Hư Long Hải này thực sự rất bá đạo, nó được hình thành từ long khí và long hồn, ẩn chứa sức mạnh bí ẩn, trong đó còn có cự long được sức mạnh long hồn và sức mạnh long khí ngưng tụ mà thành, khí thế cực kỳ lớn, nó đi tới đâu hư không bị nghiền nát tới đó.



Nhìn thấy điều này, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cũng bắt đầu ra tay.



Một bên, Diệp Thành gọi biển Thánh Thể ra, một bên Cơ Tuyết Băng lại gọi biển Huyền Linh, một bên với ánh sáng vàng rực rỡ, một bên với thần hà ba màu lóng lánh.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Đột nhiên hư không lại có tiếng nổ vang, biển Thánh Thể và biển Huyền Linh đã ào ào dâng tới phía Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình.



Mà điều đáng kinh ngạc là biển Thánh Thể của Diệp Thành và biển Huyền Linh của Cơ Tuyết Băng khi ập tới đã dung hoà vào nhau, không phải hai người làm vậy mà do hai biển tự động dung hoà.



Bùm!




Ngay lập tức, hư không nổ tung, tất cả đều vì biển Thánh Thể và biển Huyền Linh dung hợp, tạo thành biển hỗn hợp với khí thế cực kỳ hoành tráng, thần quang vô tận, uy lực vô song, mỗi làn khí tức tản ra đều nặng như núi, nghiền chết tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín dễ như trở bàn tay.



“Còn có thể thế này sao?”, nhìn cảnh tượng quái dị này, Diệp Thành không khỏi sửng sốt.



“Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ!”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên rất đúng lúc: “Ta đã nói rồi, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể kết hợp sẽ tạo ra hiệu quả không ngờ tới. Ngươi biết huyết mạch bọn họ kết hợp có thể tạo ra Đại Đế muôn thuở mà”.



“Hôm nay ta thực sự đã được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành cảm thán.



“Vậy nên vì thế hệ mai sau, cần làm thì hãy làm đi”.



“Cút”.




“Va vào rồi, va vào rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì bốn hướng đều vang lên âm thanh thế này, bởi vì dưới sự chú ý của bọn họ, biển hỗn hợp do biển Thánh Thể và biển Huyền Linh dung hợp đã va chạm với Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình.



Ầm!



Một âm thanh trầm thấp vang vọng khắp bầu trời rộng lớn, hư không giống như gợn sóng khủng khiếp nổ tung, quần sơn dài đằng đẵng cũng vì không chịu nổi áp lực này mà lần lượt sụp đổ.



Dưới sự chú ý của mọi người, cả khoảng đất trời bị chia cắt, trên hư không tranh hùng có hàng tỷ thần quang đang bùng nổ.



Nhưng có thể thấy Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình tuy bá đạo nhưng vẫn bị biển hỗn hợp áp đảo.



Biển hỗn hợp là sự kết hợp của hai căn nguyên huyết mạch nghịch thiên tạo thành, sao Thái Hư Long Hải có thể so sánh được! Nếu thực lực bản thân Doãn Chí Bình không mạnh, lại không có sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long hỗ trợ thì Thái Hư Long Hải đã bị nghiền nát và nuốt chửng ngay tại chỗ rồi.



Bên này, thấy Thái Hư Long Hải của mình bị áp đảo, vẻ mặt Doãn Chí Bình trở nên hơi âm trầm.



Bắt đầu thôi!



Ở phía đối diện, Diệp Thành như con dã thú với huyết khí ngút trời, hắn ra tay vẫn gọn gàng dứt khoát, Bát Hoang vẫn chém ra đao mang vô song như trước.











 
Chương 1413: “Ngươi từng đấu với hắn à?”


Vẻ mặt Doãn Chí Bình khó coi, hắn ta biết mình không tránh được, toàn thân lập tức được một luồng sức mạnh bí ẩn bao phủ.



Cheng!



Mặc dù nhất kiếm của Cơ Tuyết Băng đâm trúng Doãn Chí Bình, nhưng bị sức mạnh bí ẩn kia cản trở nên thanh kiếm đã đi chệch quỹ đạo, đường kiếm ban đầu vốn là đâm vào ngực Doãn Chí Bình nhưng lúc này đã lệch sang vai, chỉ để lại một vết sẹo nông trên vai hắn ta.

Advertisement



“Đó là Thái Hư Na Di”, Diệp Thành lại cầm đao lên, vừa tấn công vừa truyền âm cho Cơ Tuyết Băng: “Bí pháp này có thể di chuyển vết thương, nhất kiếm lúc nãy của cô đã bị nó di chuyển”.



“Dường như ngươi hiểu rất rõ bí pháp của hắn”, Cơ Tuyết Băng cũng theo Diệp Thành tấn công Doãn Chí Bình lần nữa.



“Sau khi bị hắn ta đánh, đương nhiên cũng được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành thản nhiên đáp.



“Ngươi từng đấu với hắn à?”, Cơ Tuyết Băng chém ra một kiếm, sau đó tranh thủ thời gian quay sang nhìn Diệp Thành.



“Coi như là rồi đi!”, Diệp Thành nói xong lại vung đao lên chém ra một đạo đao mang, sau đó vung tay lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, nhất mâu đâm xuyên hư không, suýt nữa đã xuyên qua ngực Doãn Chí Bình.



Sau đó Cơ Tuyết Băng lại lao tới, nhất kiếm chém ra một đạo kiếm mang thần hồng, tiếp nữa cô ta trở tay tung ra Cửu Thiên Huyền Linh Ấn và Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ.


Hai người đã từng hợp tác nên phối hợp rất ăn ý, trợ giúp cho nhau làm chủ công. Một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, ai cũng có khả năng hồi phục bá đạo và bí thuật tấn công kinh người, đánh cho kí chủ có độ phù hợp chín phần liên tục lùi lại.



Hơn nữa Diệp Thành từng đấu với Doãn Chí Bình nên rất quen thuộc với cách đánh của hắn ta, lại có Thái Hư Cổ Long “bách khoa toàn thư” giải đáp nên hắn lại càng như hổ thêm cánh.



Trong quá trình chiến đấu hắn cũng liên tục giải thích cho Cơ Tuyết Băng, mặc dù rất nhiều bí pháp của Doãn Chí Bình mạnh mẽ và bá đạo, nhưng vẫn bị hai người hợp lực phá giải.



Lúc này vẻ mặt Doãn Chí Bình đã cực kỳ u ám.



Tuy hắn ta là kí chủ có độ phù hợp chín phần, có sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long giúp đỡ, có sức chiến đấu vô song nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, hai người liên thủ, phối hợp vô cùng ăn ý khiến hắn ta vô cùng chật vật, thảm hại.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Những tiếng như này liên tục vang lên trong hư không.



Ba người, một người như chiến thần hoàng kim, một người như huyền nữ cửu thiên, một người như thần vương cái thế, cảnh tượng trận chiến cực kỳ hào hùng, những người xem chiến ở bốn phương đều hai mắt phát sáng, tiếng hô ngạc nhiên như sóng thuỷ triều.



Chẳng mấy chốc, tin tức Doãn Chí Bình kí chủ có độ phù hợp chín phần một mình đấu với sát thần Tần Vũ và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã lan khắp Nam Sở, sau đó lại từ Nam Sở truyền khắp Bắc Sở, tiếp đó là toàn bộ Đại Sở.



Đột nhiên, Đại Sở vốn đã xôn xao lại lần nữa bùng nổ.



“Chuyện gì thế này? Không phải Tần Vũ đang đấu với Cơ Tuyết Băng à? Sao lại nhảy ra một Doãn Chí Bình vậy?”



“Ai biết được hắn từ đâu ra”.



“Nhưng trận chiến lần này chắc chắn vô cùng đặc sắc, người đứng thứ nhất bảng Phong Vân một mình đấu với người đứng thứ hai, thứ ba bảng Phong Vân, nghĩ thôi đã thấy kích thích”.

“Đây chính là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt trong truyền thuyết sao?”, ở thành cổ Thiên Thu, những người già, người trẻ, những người độ tuổi trung niên lại tụ tập một chỗ, ai cũng nói với vẻ đầy ẩn ý.



 
Chương 1414: Thái Hư Động!  


“Hay là chúng ta qua đó giúp đỡ đi?”, lão tổ nhà họ Tô thử hỏi.



“Không sao, tiểu tử kia nhiều quân át chủ bài lắm, không chết được!”



“Giết, Tần Vũ và Doãn Chí Bình đều phải chết”, cao thủ của Chính Dương Tông đã đuổi tới với tốc độ cực nhanh, hơn nữa đều đã sẵn sàng giết chết Tần Vũ và Doãn Chí Bình.



Advertisement

“Giết, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng đều phải chết”, cao thủ của Hằng Nhạc Tông cũng đang trên đường tới.



“Giết, Tần Vũ, Doãn Chí Bình và Cơ Tuyết Băng đều phải chết”, cao thủ của Thanh Vân Tông là hùng hổ nhất, dữ tợn nhất, dù sao cũng không có người của tông môn bọn họ, bây giờ giết thì sau này sẽ bớt đi ba kẻ thù mạnh.



Vậy nên vấn đề lại tới rồi! Dù là nhà nào tới trước thì Tần Vũ do Diệp Thành đóng giả cũng sẽ là tâm điểm của sự chú ý.



Không biết nếu Diệp Thành biết suy nghĩ của ba nhà thì hắn sẽ có vẻ mặt thú vị nhường nào?



Không biết nếu Diệp Thành biết lúc này phía Chung Giang đang nhâm nhi thưởng rượu ở thành cổ Thiên Thu thì sẽ thế nào? Người nhà khác đã tới hết rồi mà các ông còn không biết ngượng, không phái vài người tới đây giúp đỡ đi?







Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi kẻ mạnh từ bốn phía đang trên đường tới, trận chiến giữa Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình vẫn diễn ra gay cấn.




Lúc này Doãn Chí Bình đã rơi vào thế bất lợi, với sức chiến đấu của hắn ta mà cũng không đỡ được đòn tấn công của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng khi hai người liên thủ, ngay từ lúc đầu hắn ta đã bị đánh lùi, mỗi lần định đáp trả đều bị đánh lui trở lại.



A!



Không biết đến lúc nào, tiếng gào thét của Doãn Chí Bình vang vọng cả đất trời, hắn ta tung ra một chưởng đánh về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.



Đầu tóc hắn ta bù xù, khuôn mặt dữ tợn, không còn nụ cười giễu cợt như lúc trước nữa.



Đại Thiên Long Ấn!


Cửu Chuyển Huyền Thiên!



Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đồng thời ra tay, ai cũng sử dụng thần thông cái thế, phá vỡ chưởng ấn của Doãn Chí Bình, ngay cả Doãn Chí Bình cũng bị đẩy lùi loạng choạng, mỗi bước lùi lại đều khiến hư không vỡ ra.



Huyền Linh Thần Quyết!



Cơ Tuyết Băng lại ra tay, nhất kiếm chém ra thần mang, bắn thẳng về phía chân mày của Doãn Chí Bình.



Thái Hư Động!



Doãn Chí Bình ổn định bước chân, lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hút trọn thần mang của Cơ Tuyết Băng, nói chính xác hơn là di chuyển thần mang của cô ta vào hố đen không gian.



Tiếp chiêu đi!



Diệp Thành tiến lên, tay cầm Bá Long Đao chém từ trên cao xuống, cực kỳ dứt khoát, mạnh mẽ.



Thấy vậy, Doãn Chí Bình dữ tợn rút Thái Hư Long Kiếm ra, nhất kiếm chém vỡ đao mang màu vàng từ trên cao ập xuống của Diệp Thành, chính Diệp Thành cũng bị lùi lại một bước.



Doãn Chí Bình vừa định tiến lên nhưng lông mày chợt cau lại, hắn ta đột nhiên nhìn về hướng khác, bởi vì Cơ Tuyết Băng đã ra chiêu lớn.

Nhìn ra xa thì thấy một chiếc linh gương khổng lồ cao hơn trăm trượng, sừng sững giữa đất trời, toả ra huyền quang rực rỡ sáng chói, mà Cơ Tuyết Băng đã hoá thân thành người trong gương.



 
Chương 1415


“Cửu Thiên Huyền Linh Gương”, có vẻ Doãn Chí Bình cũng biết bí pháp này, hơn nữa cũng hiểu rõ sự đáng sợ của nó.



Hắn ta vốn đang định tấn công Diệp Thành chợt quay lại đột ngột lao về phía Cơ Tuyết Băng.



“Đi đâu?”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không cho hắn ta cơ hội phá huỷ chiêu lớn của Cơ Tuyết Băng, hắn bước lên cản đường hắn ta, một đao chém ra tạo thành chiêu lớn chí mạng.



Advertisement

“Khốn kiếp”, vẻ mặt Doãn Chí Bình dữ tợn, nhưng lại không thể không đỡ lại, hắn ta không ngừng vung tay, thần thông cái thế liên tục xuất hiện.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Lúc này, đất trời vốn đã không yên ắng lại càng trở nên ầm ĩ.



Trên hư không, hai người như hai con súc sinh, phát động một cuộc đối đầu về bí thuật.



Diệp Thành có căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết ngút trời, sức mạnh sinh mệnh dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh tinh tú nên hắn có thể thoải mái thi triển bí pháp.



Doãn Chí Bình cũng rất lợi hại, không chỉ có linh hồn Thái Hư Cổ Long mà còn có Thái Hư Cổ Long Chú, loại chú ấn này cực kỳ ác độc, có thể hấp thu bổ sung từ người mang chú, giúp hắn ta thi triển bí pháp một cách thoải mái.



Hai người đều đang trong trạng thái đỉnh phong, màn đối đầu bí thuật cũng rất hào hùng, lộng lẫy, bao phủ khắp đất trời.

Chậc chậc chậc!



Kẻ xem từ tứ phương nhìn thấy cảnh tượng này đều bất giác tặc lưỡi: “Hai người này là súc sinh ư? Tung ra đại chiêu chí mạng thế này, linh lực phải dồi dào nhường nào!”



“Nếu là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất bình thường, cho dù có đan hải thì cũng cạn kiệt linh lực từ lâu rồi”.



“Nếu không sao lại nói bọn họ lợi hại chứ? Ai cũng ghê gớm!”



“Gương Hoá Vạn Thiên, Cửu Chuyển Huyền Linh”, giữa những tiếng bàn tán, Cơ Tuyết Băng hoá thân thành người trong gương đã hô lên, cô ta vung tay chỉ vào Doãn Chí Bình đang chiến đấu với Diệp Thành ở nơi xa.



Ùng!




Đột nhiên Cửu Thiên Huyền Linh Gương rung lên dữ dội.



Sau đó có tiếng sát kiếm vang lên, một đạo thần mang bắn ra từ trong gương, quanh thần mang được thần quang ba màu bao phủ, mang theo uy lực huỷ diệt, đâm xuyên không gian hư vô, bắn thẳng tới Doãn Chí Bình.



Cảm nhận được sự đáng sợ của thần mang đó, Doãn Chí Bình đang đối đầu với Diệp Thành chợt lộ vẻ kinh hãi.



Thái Hư Động!



Doãn Chí Bình lại vung tay lên, vòng xoáy kết nối với hố đen không gian xuất hiện, di chuyển thần mang của Cơ Tuyết Băng vào đó.



“Ngươi coi là ta không tồn tại đấy à?”, Diệp Thành lại lao tới, vung ra một chiêu bá đạo.



“Chết tiệt”, vẻ mặt Doãn Chí Bình gớm ghiếc dữ tợn, nếu ngăn cản đao mang của Diệp Thành thì hắn ta chắc chắn sẽ bị thần mang của Cơ Tuyết Băng làm cho bị thương, nếu ngăn thần mang của Cơ Tuyết Băng thì rất có thể hắn ta sẽ bị Diệp Thành chém chết tại chỗ.



Trong chớp mắt, hắn ta chợt lùi lại, muốn tranh thủ thời gian để tránh hai chiêu này.



Phong ấn!

Diệp Thành một tay tạo kết ấn, thi triển bí pháp giam giữ, phong ấn hư không chu vi nghìn trượng xung quanh.



 
Chương 1416: Pháp khí?”  


Doãn Chí Bình đang cấp tốc lùi lại chợt dừng bước.



Keng!



Thần mang ba màu của Cơ Tuyết Băng đã lao đến, Doãn Chí Bình vừa phá được trói buộc đã lập tức trúng chiêu, dù có bí pháp Thái Hư Na Di nhưng hắn ta vẫn bị thương, trước ngực bị đâm thủng một lỗ.



Advertisement

“Các ngươi thật đáng chết”, Doãn Chí Bình gầm lên dữ dội, vẻ mặt vặn vẹo như ác ma.



Ngay lập tức có thần quang le lói quanh quẩn nơi đầu mày hắn ta.



Sau đó thần huy bay ra, lao vút lên bầu trời, nhìn kỹ thì đó là một tấm bản đồ rực rỡ.



Quang hoa loé lên, bản đồ khổng lồ chợt mở ra, rộng vài trăm trượng, dài trên nghìn trượng, giống như thác nước bạc trút từ trên trời xuống, vô cùng chói mắt trong màn đêm đen.



Bản đồ có chiều dọc từ Nam đến Bắc, chiều ngang từ Đông sang Tây, được đại thần thông lạc ấn mà thành, mênh mông bát ngát, mỗi một ngọn núi, một dòng sông, một toà thành cổ trên đó đều được đánh dấu hết sức rõ ràng.



Tuy chỉ là một tấm bản đồ nhưng Diệp Thành có cảm giác ở trước mặt nó bản thân cực kỳ nhỏ bé, bởi vì nó thật sự quá hùng vĩ, đồ sộ.



“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, lúc này, trong số những người xem chiến đã có vị tu sĩ già phát hiện ra, hai mắt lấp lánh nhìn bản đồ to lớn.


“Tiền bối, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì vậy ạ?”



“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ do Thần Hoàng đúc ra từ những cuộc chinh chiến Đại Sở năm xưa sao?”



“Nói chính xác thì là một phần của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, có vị lão tiền bối đạo pháp cao thâm lên tiếng giải thích: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là bản đồ bao gồm toàn bộ Đại Sở, năm đó Thần Hoàng Huyền Thần quy tiên, Đại Sở Huyền Tông nội loạn, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng bị chia cắt cùng với sự tan rã của Đại Sở Huyền Tông. Bản đồ chúng ta đang nhìn thấy có lẽ chỉ là bản đồ Nam Sở, phần còn lại không biết đã lưu lạc đến nơi nào”.



“Đó không chỉ là bản đồ mà còn là pháp khí”, có người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ kính nể và thán phục.



“Pháp… Pháp khí?”

Bùm!



Giữa những làn sóng xôn xao, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ chấn động một hồi, uy thế kinh thiên động địa chợt xuất hiện, cả khoảng hư không đều sụp đổ.



Hự!



Diệp Thành rên lên một tiếng, toàn thân lảo đảo, suýt nữa đã khuỵu xuống, khí huyết tung bay quanh thân cũng bị ép vào cơ thể, trên lưng như vác theo cả ngọn núi khổng lồ tám nghìn trượng.



Rắc!



Sau đó là tiếng linh gương bị vỡ, Cửu Thiên Huyền Linh Gương của Cơ Tuyết Băng vỡ vụn, mà cô ta cũng bị ép ra khỏi linh gương, bị Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trấn áp loạng choạng, khoé miệng còn trào ra vệt máu.



“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, Cơ Tuyết Băng nghiêm nghị nhìn bản đồ to lớn dựng thẳng trên hư không.



“Pháp khí do bí tổ tam tông chế tạo ra, quả nhiên không phải trò đùa”, khí huyết trên người Diệp Thành lại bốc lên, hắn đứng vững lại, kinh ngạc nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, hắn đã nghe Dương Đỉnh Thiên nói về nó từ trước, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy vẫn khiến hắn mở mang tầm mắt.











 
Chương 1417: “Hôm nay các ngươi đều phải chết”


Ầm!



Sau tiếng hét tức giận tột độ của Doãn Chí Bình, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại rung lên, uy thế kinh hoàng lại lần nữa hiển hiện.



Bùm!

Advertisement



Hư không bị nghiền nát mà sụp đổ, uy lực lăng thiên khiến mấy ngọn núi vốn đã sứt mẻ lập tức hoá thành tro bay, thậm chí mặt đất cũng bị nứt ra.



Cửu Châu Huyền Thiên Đồ mạnh mẽ, rung chuyển mọi hướng.



Phụt! Phụt!



Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cùng nôn ra máu, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên trong cơ thể hai người.



Trấn áp!



Doãn Chí Bình lại nổi cơn thịnh nộ.



Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng?



Khí huyết của Diệp Thành bốc lên, hắn ổn định cơ thể, giữa đầu mày có ánh sáng vàng rực rỡ, một chiếc tiểu đỉnh bay ra, lơ lửng trên đầu.



Ùng!



Đại La Thần Đỉnh bắn ra thần huy, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, toàn thân tản ra khí huyền diệu, ngưng tụ thành thác nước màu vàng, mỗi làn khí đều cực kỳ nặng, Độn Giáp Thiên Tự trên đó đã tự động di chuyển, thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.



Ùng!



Lại một tiếng rung khác, Cơ Tuyết Băng cũng đã sử dụng binh khí bản mệnh.


Đó chính là Bảo Liên Đăng trong suốt như pha lê, quanh thân được thần quang ba màu bao lấy, đồng thời cũng tản ra thần hoa, rực rỡ tươi đẹp.



Ù! Ù!



Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành và Bảo Liên Đăng của Cơ Tuyết Băng bay lên trời cao, hai người bay hình tròn vòng quanh, thần uy đan xen, không ngờ thật sự có thể ngăn được uy lực đáng sợ của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.



Mặc dù ngăn được uy lực từ Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nhưng Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều biết, pháp khí cần pháp lực mới có thể thức tỉnh uy lực mạnh mẽ, vậy nên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ này không thể thi triển toàn bộ uy lực, nếu là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển thì hai người đã bị nghiền thành tro bay từ lâu rồi.



“Xem ra bản đồ của ngươi cũng không hữu dụng lắm!”, ngăn được uy lực của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, Diệp Thành cười khẩy nhìn Doãn Chí Bình, khí thế bị kìm nén tuôn ra, cháy lên như lửa đốt.



Ở bên kia, khí thế của Cơ Tuyết Băng cũng đã trở lại trạng thái đỉnh phong, thần hà tuyệt đẹp lại quấn quanh thân thể cô ta.



Cô ta nhìn thoáng qua Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang dựng thẳng trên bầu trời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành. Với nhãn lực của cô ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của Đại La Thần Đỉnh, nhất là khi nhìn thấy Độn Giáp Thiên Tự bao quanh nó, đôi mắt đẹp của cô ta còn ánh lên tia sáng với ý nghĩ sâu xa.



“Hôm nay các ngươi đều phải chết”, tiếng hét của Doãn Chí Bình lại vang vọng khắp bầu trời.



Bùm!

Sau tiếng nổ, hình dạng của hắn ta đã thay đổi, toàn thân được bao phủ bởi Thái Hư Long Giáp, long khí dồi dào cuồn cuộn hình thành một con rồng bay lượn quanh người hắn ta, nơi đầu mày hắn ta có một đạo phù văn hình rồng xuất hiện, khí thế của hắn ta tăng vọt lên một bậc.



 
Chương 1418: Trấn áp!  


“Ngươi nghĩ lão tử sẽ sợ chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh rồi xông lên đầu tiên, Bá Long Đao trong tay trái chém ra đường đao mang có một không hai, chiến mâu Vu Hoàng trong tay phải dung hợp nhiều bí pháp, nhất mâu xuyên thủng không gian hư vô.



Giết!



Doãn Chí Bình không lùi mà tiến, nhất kiếm Thái Hư chém vỡ đao mang của Diệp Thành, hắn ta lại trở tay đánh bay chiến mâu Vu Hoàng.



Advertisement

Cửu Thiên Huyền Linh, cấm!



Cửu Thiên Huyền Linh, trấn áp!



Cửu Thiên Huyền Linh, diệt!



Bên này, sau khi chém ra nhất kiếm vô song, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng tạo kết ấn, tung ra ba đại cấm pháp.



Dưới chân Doãn Chí Bình lập tức xuất hiện đại trận kỳ dị, giam cầm hắn ta, sau đó một bông hoa khổng lồ chừng năm mươi trượng xuất hiện, còn Doãn Chí Bình đã ở chính giữa bông hoa.



Cánh hoa óng ánh trong suốt, rực rỡ hoàn mỹ, liên tục quấn về phía trung tâm như muốn tạo thành nụ hoa, trấn áp Doãn Chí Bình trong đó.



Phụt!



Doãn Chí Bình nôn ra máu, long khí quanh thân cũng bị áp chế, luồng khí ba màu bay ra từ hoa sen bao vây hắn ta không ngừng mài mòn, hoà tan khí huyết trong người hắn ta.



Phá!



Vẻ mặt Doãn Chí Bình man rợ, hắn ta gào lên, khi hoa sen còn chưa hoàn toàn khép lại, một đạo long hồn hư ảo bay ra khỏi cơ thể, phá vỡ hoa sen, mạnh mẽ lao ra ngoài.



Phụt!



Lần này đổi lại là Cơ Tuyết Băng hộc máu, cô ta phải hứng chịu phản phệ đáng sợ.



Giết!



Doãn Chí Bình lao về phía Cơ Tuyết Băng, nắm trong tay thần thông cái thế như muốn nhân lúc Cơ Tuyết Băng chịu phản phệ mà giết chết cô ta, giết được cô ta, chỉ còn mình Diệp Thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.




“Ngươi luôn quên mất ta, khiến ta cảm thấy rất mất mặt đấy!”, bên này, Diệp Thành lại chặn đường Doãn Chí Bình.



Hắn mạnh như rồng như hổ, khí huyết tăng vụt, dâng trào cuồn cuộn, bốc cháy như lửa đốt, mà hắn như con súc sinh, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm chiến mâu Vu Hoàng, rất dũng mãnh.



Nhìn thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình tức giận không nguôi, cứ vào thời khắc mấu chốt là Diệp Thành lại tới gây chuyện khiến hắn ta ôm một bụng lửa giận.



Trấn áp!



Doãn Chí Bình hét lên cuồng bạo, một chưởng giáng xuống, một ngọn núi hư ảo khổng lồ từ trên cao rơi xuống, nó vừa xuất hiện hư không đã sụp đổ.



Phá!



Diệp Thành tiếp tục tiến lên, chống lại bằng một quyền bá đạo, đấm xuyên qua ngọn núi hư ảo.



Bùm! Đùng! Đoàng!











 
Chương 1419: “Đã hiểu”.  


Doãn Chí Bình gầm lên, khí huyết mạnh mẽ lại bốc lên, lao về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng như một con cự long hồng hoang.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Advertisement

Cuộc chiến lại tiếp tục với khí thế vô cùng hào hùng, trận chiến cũng càng trở nên ác liệt hơn.



Giờ phút này, dù là thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể hay khả năng phục hồi kinh người của Huyền Linh Chi Thể thì cũng đã toàn thân nhuốm máu.



So với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Doãn Chí Bình còn thảm hơn nhiều. Hắn ta bị những đòn tấn công ăn ý của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh cho phát điên, dù có linh hồn của Thái Hư Cổ Long nhưng vẫn bị áp đảo.



Chậc chậc chậc!



Chứng kiến trận đại chiến tuyệt vời có một không hai, các khán giả vây xem lại tặc lưỡi cảm thán: “Đã lâu lắm rồi ta không được xem trận chiến nào đặc sắc, tuyệt vời thế này”.



“Bây giờ thế hệ trẻ của Đại Sở có ba người xuất sắc nhất, cuộc chiến của ba người họ đáng được ghi vào sử sách”.

“Sát thần Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ có độ hoà hợp chín phần Doãn Chí Bình, một trong số họ sẽ là Đại Đế của Đại Sở sau này”.



“Theo ta thấy khả năng cao là Doãn Chí Bình”, một vị tu sĩ già nhẹ nhàng vuốt râu: “Một mình đấu với Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng cũng không bại, hắn ta xứng đáng là kẻ đứng đầu bảng Phong Vân của Đại Sở”.



“Ta cũng nghĩ vậy”, hầu như tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ theo hướng này.



Nhưng phán đoán của họ có lẽ đã có sai lầm lớn.



Doãn Chí Bình đấu một mình với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng không bại, chuyện này là thật, nhưng với tiền đề là Diệp Thành không sử dụng hết toàn lực, vì che giấu thân phận của mình nên ngay từ đầu hắn đã che giấu thực lực, nếu ở đây chỉ có hắn với Doãn Chí Bình thì khi ở trạng thái đỉnh phong, hắn không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.



Điều quan trọng nhất là lúc này hắn vẫn chưa phải tu sĩ cảnh giới Không Minh thực thụ, vì hắn vẫn chưa độ thiên kiếp, nếu được thiên kiếp gột rửa thì sức chiến đấu của hắn lúc này chắc chắn đã ở đẳng cấp khác.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Tiếng nổ rền vang vẫn chưa chấm dứt, ba người vừa giao chiến vừa di chuyển địa điểm chiến đấu, họ đi qua nơi nào, nơi đó liền thành một đống đổ nát, hư không vỡ tan, núi cao sụp đổ, dòng sông chảy ngược.



“Hai người họ thật sự có tướng phu thê đấy”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn màn nước, vuốt râu nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bên trong, nụ cười của lão ta có hơi kỳ lạ.



“Tìm thời gian để hai người họ ở riêng đi”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa nhìn vào gương nhỏ vén lại tóc, vừa ung dung nói: “Con của hai người họ có thể không vượt qua được Hiên Viên Đại Đế, nhưng ít nhất cũng sẽ là kẻ mạnh muôn đời”.



“Không phải người nói không cho ta can thiệp vào chuyện của Đại Sở sao?”



“Ta nghe nói ở Đại Sở có một thứ tên là Hợp Hoan Tán”.



“Đã hiểu”.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom