Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1360: “Cũng hợp lý đấy”


“Khốn kiếp”, cao thủ của Chính Dương Tông gầm thét rung trời, đi được nửa đường lại rẽ về hướng khác, tới núi Hoa Sơn.



“Đây không phải một nhóm muốn gây sự đấy chứ?”, mà người vừa rời khỏi Khung Sơn lại nhao nhao tiến về phía Hoa Sơn.



“Khả năng cao là cùng phe với Tần Vũ”, có vị tu sĩ già ung dung vuốt râu lên tiếng.

Advertisement



“Không phải đâu!”, có người nói ra ý kiến khác: “Bây giờ Chính Dương Tông đã hạ lệnh truy nã hắn khắp thiên hạ, hắn không dám gây chuyện nữa đâu. Ta nghĩ chắc là kẻ thù của Chính Dương Tông lấy danh Tần Vũ để gây chuyện”.



“Có thể là người của Thanh Vân Tông hoặc Hằng Nhạc Tông đấy”, có người vừa ngự kiếm, vừa sờ cằm suy đoán: “Bắt Hàn Tuấn là người của Thanh Vân Tông, lần này chắc là người của Hằng Nhạc Tông, mà cũng có thể bắt Hàn Tuấn là người của Hằng Nhạc Tông, còn lần này là người của Thanh Vân Tông, ta nghĩ là vậy”.



“Cũng hợp lý đấy”, ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ.



“Lại có thêm hai triệu linh thạch nữa”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành cầm theo một cuốn sổ nhỏ, vừa lẩm bẩm vừa đánh dấu một dòng trên đó: “Ghi kỹ lại, về phải nộp hết”.



Sau khi xong việc, Diệp Thành lại phát hiện Cơ Tuyết Băng đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.



“Cô lại nhìn ta làm gì? Thật sự không phải ta làm”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt vô tội: “Hôm nay ta đâu có ra ngoài, đừng chuyện gì cũng đổ cho ta. Có con tin đáng tiền như cô, ta còn bắt bọn họ làm gì? Cô nói xem có lý không?”


Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng trong mắt lại viết rõ: Ngươi đừng nguỵ biện, có nguỵ biện thêm nữa cũng vô dụng.



Xuỳ!



Diệp Thành lắc đầu, không đồng tình.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Bên này, trời đất xung quanh Hoa Sơn đã nổ ầm ầm, có lẽ là người tới xem quá đông, khí thế quá mạnh nên hư không không chịu nổi.



Lần này, người ngồi trên phiến đá là một lão già gian giảo, ngoài Cổ Tam Thông còn ai vào đây nữa.



Còn người mà ông ta bắt chính là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của Chính Dương Tông, nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Hoa Vân – đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ư?



Ưm! Ưm!



Miệng Hoa Vân bị nhét một chiếc tất thối, mặt đỏ bừng, nước mắt ầng ậc, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì ngạt.



“Đừng sợ, ta không phải tên mặt dày Tần Vũ kia, nhận tiền xong sẽ thả ngươi”, Cổ Tam Thông nhẹ nhàng vỗ vai Hoa Vân, rõ ràng là bắt cóc nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, hiền từ.



Lại nhìn Hoa Vân, hắn ta đã bị doạ sợ đến mức toàn thân nổi da gà, bởi vì khi bắt cóc hắn ta, người này cũng nở nụ cười như thế.



Rầm! Bùm!



Ngay sau đó, nửa khoảng hư không nổ tung, cao thủ của Chính Dương Tông ùn ùn kéo đến, khí thế ngút trời, lửa giận đùng đùng, cắn răng nghiến lợi.

“Các hạ, Chính Dương Tông không thù không oán với ngươi, tại sao lại bắt đệ tử nhà ta?”, một lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông bước lên trước hỏi, vẻ mặt u ám đáng sợ.



 
Chương 1361: “Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?


“Đúng là chúng ta không thù không oán”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Nhưng dạo này ta đang thiếu tiền, nghe nói Chính Dương Tông các ngươi giàu có nên bắt một tên”.



“Ta…”, lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông suýt thì hộc máu bởi câu nói này của Cổ Tam Thông. Con mẹ nó, đây là lý lẽ gì? Chính Dương Tông giàu có thì đệ tử nhà ta đáng bị bắt sao?



Advertisement

“Đừng nhiều lời nữa, một tay đưa tiền, một tay trả người”, Cổ Tam Thông mất kiên nhẫn giơ hai ngón tay: “Không nhiều, hai triệu linh thạch thôi, tiểu tử kia đáng giá này”.



Phổi của lão già kia đã sắp nổ tung, nhưng thấy Hoa Vân nước mắt lưng tròng nhìn mình, ông ta vẫn phải hít vào một hơi, kìm nén ý muốn động thủ, ném ra một túi đựng đồ: “Thả người”.



“Được thôi”, Cổ Tam Thông cũng thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liền đá Hoa Vân đi, sau đó biến mất, không cho Chính Dương Tông cơ hội ra tay.



“Điều tra cho ta!”, lão già áo tím của Chính Dương Tông gào thét như con chó điên.



“Chậc chậc chậc! Thế mà đã kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, người vây xem đều cảm thán.



“Kiếm tiền kiểu này nhanh thật đấy”, rất nhiều người sờ cằm, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, không biết đang tính toán chuyện gì.



“Tính cả Hoa Vân thì chắc đây là người thứ ba của Chính Dương Tông bị bắt”, có người lẩm bẩm: “Bọn bắt cóc không ngốc, chỉ chọn đệ tử thiên tài của Chính Dương Tông mà ra tay, không biết còn đệ tử nào bị bắt nữa không”.



“Nếu bắt thêm người nữa thì đủ tạo thành một bàn mạt chược đấy”.



“Nào nào nào, chỗ ta vẫn còn đây”, chẳng mấy chốc, một giọng nói đã truyền khắp tứ chúng: “Chính Dương Tông mang hai triệu linh thạch đến đỉnh Thanh Sơn chuộc đệ tử bảo bối nhà các ngươi về, quá hạn không chờ”.



“Mẹ kiếp”, đột nhiên không gian xung quanh vang lên toàn những tiếng chửi thề.


“Có phải đã bàn bạc trước hết rồi không?”, có ai đó thốt lên.



“Theo ta thấy, hôm nay bọn bắt cóc không định để cho các cao thủ của Chính Dương Tông tới chuộc người trở về đâu, cứ hết người này lại tới người khác thế này!”



“Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?”, cao thủ của Chính Dương Tông vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn liền nghe thấy câu này, ai nấy cũng như trúng xuân dược mà nhảy cẫng lên hơn ba trượng.



Còn những cơ thể của Triệu Thanh, Trường Thiên Chân Nhân và lão tổ nhà Vũ Văn thì về cơ bản đều tàn phế, hắn đương nhiên không thu nhận vì cho dù hắn có thể luyện thành Âm Minh Tử Tướng thì cũng chỉ là hàng hạ phẩm, so với những Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thì còn kém xa.



Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là hắn thiếu hồn linh ti ngọc vả lại còn thiếu trầm trọng, số hồn linh ti ngọc trong tay hắn hiện giờ về cơ bản đều do hắn lục được từ kẻ mạnh của Chính Dương Tông, miễn cưỡng cũng đủ dùng để luyện chế ra hai Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.



Không lâu sau đó, tiên hoả và thiên lôi lần lượt bay ra, huyễn hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



“Luyện cho kĩ, đừng có lười biếng”, Diệp Thành nói rồi không quên phất tay lấy ra rất nhiều nguyên liệu.

Mặc dù hai tên này không thể nói chuyện nhưng đều hiểu ý gật đầu để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.



 
Chương 1362: “Ta có thù với ngươi sao?”


Không lâu sau đó, cả hai tên bắt đầu hành động.



Cả hai ngoan ngoãn nên Diệp Thành nhàn hạ đi rất nhiều. Hắn cầm lấy vò rượu hồ lô, tìm một nơi thoải mái nhâm nhi.



Không biết sau bao lâu hắn mới vươn vai, cũng không làm phiền tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nữa mà quay người ra khỏi phòng.

Advertisement



Lúc này trời đã về đêm, bầu trời mênh mông vô tận với những ánh sao sáng lấp lánh trông thật đẹp và sáng nhất vẫn là vầng trăng với ánh trăng vàng chiếu rọi giữa màn đêm yên tĩnh.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng.



Cô ấy vẫn ngồi dưới gốc cây linh quả, hai tay ôm gối bất động giống như một pho tượng, dưới ánh trăng chiếu rọi, Cơ Tuyết Băng trông như một vị tiên nữ thuần khiết thoát tục.



Không biết từ bao giờ nhìn Cơ Tuyết Băng như vậy Diệp Thành lại có cảm giác rung động trong giây lát.



Mới chỉ một năm trước bọn họ còn là đệ tử của Chính Dương Tông, vẫn là một đôi thần tiên xứng đôi.



Thế mà hiện giờ cô ấy là Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, xếp thứ ba trên bảng Phong Vân và là niềm tự hào của nữ nhi khắp Đại Sở.



Hiện giờ hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đan thánh Diệp Thành, thiếu chủa của Hạo thiên thế gia, sát thần Tần Vũ, thánh chủ Viêm Hoàng, xếp thứ hai trên bảng Phong Vân là được coi là anh kiệt cái thế vang danh khắp Đại Sở.



Cô ấy thay đổi rồi, hắn cũng thay đổi rồi, người thương thuở xưa hiện giờ cùng trong tiểu viên này nhưng lại như xa lạ.



Trong chốc lát, đôi mắt Diệp Thành lướt qua ánh nhìn lạnh lùng, vào giây phút đó hắn đã không thể nhịn được mà ra tay, ra tay bỏ xua đi hình ảnh về người thương thuở nào.



Có lẽ hắn có phần hơi nhẫn tâm nhưng sự tàn khốc của chiến tranh khiến hắn không thể không đưa ra quyết định sớm hơn vì hắn biết tương lai không xa bọn họ phải gặp nhau trên chiến trường khốc liệt.



Cuối cùng Diệp Thành vẫn lại quyết định không ra tay, hắn từng trải qua từng trận chiến đẫm máu, trái tim của hắn đã bị máu tươi nhuốm tới mức nguội lạnh nhưng đối mặt với người thương trước kia hắn vẫn có chút mềm lòng.




Phía này, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả khẽ cau mày, mặc dù ánh mắt Diệp Thành chỉ thoáng qua cái nhìn lạnh lùng nhưng vẫn khiến cô nắm bắt được.



“Ta có thù với ngươi sao?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành.



“Không thù”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



“Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được sát khí của ngươi với ta”.



“Vậy có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành gãi tai, “cô đáng tiền như vậy ta không nỡ giết, hôm khác ta lại lôi cô đi làm thêm một mẻ nữa, không biết kiếm về thêm bao nhiêu tiền”.



“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng nghe câu nói đó của Diệp Thành mà á khẩu, mặt mày cô đỏ bừng, cô cảm thấy có phần hối hận, lẽ ra cô không nên nói chuyện với kẻ trước mặt mình vì cho tới cuối cùng thì cô vẫn là người chịu thiệt mà thôi.











 
Chương 1363: “Rốt cục ngươi định làm gì?”


Không thể phủ nhận câu hỏi của Diệp Thành khiến cô ta cảm thấy khó hiểu vì chủ đề này và những gì hắn vừa nói chẳng liên quan gì đến nhau, hắn thay đổi nhanh đến mức cô không phản ứng lại kịp.



Có điều câu hỏi của Diệp Thành lại khiến Cơ Tuyết Băng chìm vào im lặng trong giây lát.



Tu sĩ và người phàm là hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.

Advertisement



Cuộc sống của người phàm ngắn ngủi chẳng qua cũng chỉ trăm năm, so với tu sĩ mà nói thì cuộc đời của họ quá ngắn, và cũng hết đỗi bình thường.



Tu sĩ có được tuổi thọ rất dài, đi trên con đường nghịch thiên, cái gọi là tình có lẽ sẽ nhạt dần đi cũng vì những năm tháng dài đằng đẵng đó và dần dần người ta sẽ quên đi tâm niệm sơ khai thuở đầu. Bọn họ cao cao tại thượng, cuộc sống mang đầy những điều bất ngờ nhưng bọn họ lại vô cùng cô đơn vì đứng càng cao thì con đường bọn họ đi càng lắm chông gai thử thách.



Người phàm có cái hay của người phàm, tu sĩ lại có cái hay của tu sĩ, phải lựa chọn giữa cả hai khiến Cơ Tuyết Băng phân vân.



Phía này Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng khiến cô thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Trong vài giây ngắn ngủi, Cơ Tuyết Băng cảm nhận được người thanh niên trước mặt mình có phần khác với ngày thường.



“Ta không biết”, có lẽ vì để che đậy đi sự mất tự nhiên của mình nên Cơ Tuyết Băng cứ thế quay đầu đi.



“Ta rất hi vọng nghe được một đáp án chính xác của cô”, Diệp Thành từ từ đứng dậy, nếu như Cơ Tuyết Băng lựa chọn là người phàm thì hắn sẽ không hề do dự mà ra tay phế đi cô ta nhưng đáp án của cô ta lại quá mơ hồ.


“Rốt cục ngươi định làm gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành.



“Muốn làm cô”, Diệp Thành há miệng còn chưa nói gì thì ba từ kia cứ thế được vang lên khỏi miệng hắn.



Phía này, mặt Cơ Tuyết Băng đỏ bừng, sắc mặt cũng dần lạnh hẳn lại, cô không thể ngờ rằng Diệp Thành lại có thể nói ra một câu vô thiên vô pháp đến như vậy, đây là một sự sỉ nhục với cô.



Phía này, sắc mặt Diệp Thành đã thay đổi nhưng hắn lại dần tối sầm mặt lại, trên trán nổi gân xanh.



Cơ Tuyết Băng cho rằng câu đó do hắn nói nhưng là đương sự, hắn biết rõ câu nói vừa rồi không xuất phát từ hắn, còn kẻ nói câu này không ai khác chính là Thái Hư Cổ Long – kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn.



Ha ha ha…!



Bên trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long bật cười lớn.



“Mẹ kiếp, cút”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu này, nếu như điều kiện cho phép thì hắn sẽ xiên luôn con rồng tiện nhân này lên mà nướng trên bếp lửa rồi.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Nam Sở lại có chuyện lớn, các tu sĩ vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn lại lũ lượt kéo về đỉnh Thanh Sơn.



Còn chưa lên đến đỉnh Thanh Sơn, mọi người đã thấy một lão già mập mạp, bụng phệ, mặt ụ thịt đang ngồi mài đao.



Người này chính là Vô Nhai Đạo Nhân biến hoá ra, hơn nữa cũng là một phân thân.



Mà người bên cạnh lão ta chính là Bạch Dực – đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông. Hắn ta bị trói chặt đưa tới đây, nhìn Vô Nhai Đạo Nhân mài đao nhịp nhàng, suýt nữa đã sợ phát khóc.

“Lại là một cao nhân che giấu dung mạo”, những người tới xem lại sờ cằm ngẫm nghĩ.



 
Chương 1364: Chắc là hết rồi!  


“Chính Dương Tông đúng là thê thảm, chín đại đệ tử chân truyền từ một đến bốn đã bị bắt, hơn nữa đến giờ vẫn chưa tìm được Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể”.



“Xem ra bọn bắt cóc định bắt hết một lượt đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông rồi!”, có vị tu sĩ già nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì náo nhiệt lắm đây”.



“Đáng chết”, chẳng mấy chốc tiếng gầm thét rung trời vang vọng khắp chốn, lão già áo tím của Chính Dương Tông lại tới, mặt đen như đáy nồi, lúc xanh lúc tím.



Advertisement

Những người phía sau ông ta, ai cũng mang vẻ mặt cực kỳ khó coi, mắt đỏ ngầu như thể ai cũng nợ họ tám trăm linh thạch vậy.



“Chính Dương Tông ta có thù với ngươi sao?”, lão già áo tím trừng mắt nhìn Vô Nhai Đạo Nhân.



“Không có!”, Vô Nhai Đạo Nhân nhún vai xoè tay, vẻ mặt thản nhiên.



“Vậy tại sao ngươi lại bắt cóc đệ tử nhà ta?”, lão già tóc hoa râm phía sau lão già áo tím quát lên.



“Thấy người khác bắt nên ta cũng tiện thể bắt thôi”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai.



“Ta…”, phía lão già áo tím tức tối suýt thì thở không ra hơi, người khác bắt ngươi cũng bắt, từ khi nào bắt cóc tống tiền lại trở thành một lẽ đương nhiên thế này? Một đám ăn no rửng mỡ!



“Đừng lề mề nữa, mau lên, ta cũng không đòi nhiều, theo giá chung thôi, hai triệu linh thạch”, Vô Nhai Đạo Nhân dựng thẳng hai ngón tay.

“Ta…”, lão già áo tím dù ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong mà cũng suýt tức đến mức rút Quỷ Đầu Đại Đao. Lại còn giá chung , ngươi coi đây là nơi bán đồ đấy à!



“Có đưa không? Không đưa thì ta mang về hầm canh”, Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu mất kiên nhẫn.



“Đây”, tiếng gầm của lão già áo tím vút thẳng tận trời cao, tiếng gầm kinh thiên động địa, đến lúc này rồi ông ta còn có thể nói gì nữa, nói còn có ích gì không? Đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải đưa tiền sao? Có thời gian lằng nhằng ở đây, chi bằng đưa tiền chuộc sớm rồi về báo cáo kết quả!



“Thả người”, lão già áo tím phất tay áo, ném túi đựng đồ qua.



“Chúng ta đều là người có uy tín”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng rất thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liếc nhìn bên trong rồi đạp Bạch Dực qua, trước khi đối phương phát điên, lão ta đã xoay người biến mất.



“Chậc chậc chậc! Có tiền là tuỳ hứng! Hai triệu linh thạch nói nhận là nhận”, mọi người vây xem lại cảm thán.



“Ai bảo Chính Dương Tông giàu có chứ! Bọn bắt cóc chẳng phải cũng vì biết rõ điểm này nên mới bắt người của bọn họ sao? Nếu ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên thì ta cũng bắt, bắt hết một lượt toàn bộ đệ tử chân truyền nhà họ luôn”.



Lời này vừa dứt, những người xung quanh đều vuốt râu, nhìn người đó đầy ẩn ý: Là anh hùng đều nghĩ giống nhau.



Chẳng mấy chốc, phía lão già áo tím đã dẫn Bạch Dực rời đi, ai cũng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn.



Tuy họ đã đi nhưng những người tới hóng chuyện lại vẫn nhìn trái nhìn phải, ai cũng dựng tai lên muốn nghe xem còn tin tức người của Chính Dương Tông bị bắt nữa không.



Nhưng lần này mọi người lại thất vọng, bọn họ đứng chờ ở đây hơn nửa canh giờ cũng không nghe thấy tin tức đệ tử của Chính Dương Tông bị bắt nữa.



Chắc là hết rồi!



Sau đó mọi người bắt đầu giải tán, ai nấy đều thở dài.



A!











 
Chương 1365: “Thay đổi kế hoạch rồi à?


Đáng hận nhất không phải điều này, mà là cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào gài bẫy mình.



“Theo ta thấy chắc chắn là người của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”, phía dưới, lão già áo tím đi chuộc người hừ lạnh: “Đấu trực tiếp không bằng chúng ta nên chơi xấu từ phía sau đây mà”.



“Vậy chúng ta cũng đi bắt người của họ”, Thành Côn đang bực mà không có chỗ trút, vì vậy lập tức hạ lệnh, đương nhiên ông ta đã kết luận rằng nhóm bắt cóc kia là người của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.



Advertisement

Hơn nữa cho dù có phải người của Hằng Nhạc với Thanh Vân không thì ông ta cũng vẫn quyết định bắt, sai thì sai thôi.



Ý ông ta đã quá rõ ràng, bốn đệ tử của Chính Dương Tông bị bắt một cách vô duyên vô cớ, hao tổn rất nhiều tiền, kiểu gì cũng phải kiếm tiền lại, lão tử không quan tâm ngươi có phải hung thủ hay không, cứ bắt đã rồi tính.



Chẳng bao lâu sau, các cao thủ ẩn mình của Chính Dương Tông lần lượt hành động, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám.



Đêm nay Nam Sở rất hỗn loạn, một đoàn người bay trong bóng đêm đi làm chuyện xấu.



“Tiếp theo đây sẽ là Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành một tay cầm quyển sổ ghi chép, một tay ôm bình rượu, nhàn nhã thoải mái nhấp một ngụm rượu: “Kiếm tiền kiểu này nhanh thật”.



“Lão đại, nói thật cho chúng ta biết rốt cuộc đây có phải kiệt tác của ngươi không?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Mọi người nghĩ sao?”, Diệp Thành nở nụ cười thần bí.

“Nhìn nụ cười gian này, chắc chắn là kiệt tác của huynh rồi”, mọi người nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.



“Thanh Vân Tông mang tiền đến núi Thiên Lang chuộc người đi”, màn đêm tĩnh mịch vì câu nói này mà trở nên náo nhiệt.



“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành đang nói chuyện với phía Chu Ngạo không khỏi đứng lên, nhìn về nơi phát ra âm thanh với vẻ mặt kỳ lạ: “Theo kế hoạch, không phải ngày mai mới đến Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông sao?”



“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Đêm nay Nam Sở chắc chắn không thể yên bình”, chẳng mấy chốc đã có tiếng người vang lên.



Dưới màn đêm, mọi người lại túm năm tụm ba kéo nhau bay về một hướng.



Trên đời này đúng là nhiều người rảnh rỗi, ở đâu có chuyện là chạy tới hóng, lũ lượt kéo nhau tới núi Thiên Lang.



“Chuyện gì vậy!”, ở ngọn núi đến chim còn không đậu, có một tên đang vác bao tải giật mình nhìn những bóng người bay ngang qua bầu trời, điều đáng nói là đầu tên này sáng bóng, dưới trời tối trông như chiếc bóng đèn.



Người này không cần nói nhiều cũng biết, chính là Long Nhất.



“Không phải ngày mai mới bắt đầu sao?”, Long Nhất nhìn bao tải trên vai, sau đó lại nhìn từng bóng người lướt qua trên hư không.



“Thay đổi kế hoạch rồi à?”, Long Nhất sờ đầu, sau đó biến mất trong màn đêm.



Không biết bao lâu sau hắn ta mới dừng lại ở nơi sâu trong quần sơn.



Chẳng mấy chốc có tiếng gió vang lên, ba bóng đen bay tới không theo thứ tự cụ thể, đưa mắt nhìn sang thì thấy lão tổ nhà họ Tô, Bạch Dịch và Hắc Bào, trên vai ba người đều vác theo bao tải, trong bao tải không cần nói cũng biết chính là người của Thanh Vân Tông.



Hế?



Nhìn thấy ba người kia, Long Nhất cũng giật mình.



Bốn người họ phụ trách bắt cóc người của Thanh Vân Tông, bây giờ cả bốn đều ở đây, hiển nhiên người đòi tiền chuộc của Thanh Vân Tông lúc này không phải người của họ.



“Xem ra có kẻ khác bắt cóc người của Thanh Vân Tông rồi!”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Nhưng sẽ là thế lực nào đây?”



 
Chương 1366: “Tám phần là một đám bắt cóc tống tiền”.  


Rầm!



Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, một bia đá khổng lồ bị Cổ Tam Thông đánh tan bằng một chưởng.



Vì sao ông ta lại phẫn nộ như vậy, chẳng phải vì đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói sao? Người bị trói vốn dĩ đã khiến ông ta khó chịu rồi, ấy thế mà lại còn bị trói vào nửa đêm nửa hôm và còn bị bắt đem tiền ra để chuộc.

Advertisement



Vả lại mới chỉ ban ngày, khi nghe tin bốn đệ tử chân truyền đứng đầu của Chính Dương Tông liên tiếp bị bắt trói, ông ta còn cảm thấy mở cờ trong bụng, thế mà mới ngủ một giấc còn chưa tỉnh lại thì ông ta đã lại rơi vào hoàn cảnh tương tự như Chính Dương Tông.



“Chuộc người phải không?”, Thanh Vân lão tổ trầm giọng.



“Kí chủ hiện giờ sống chết chưa rõ, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng đã rời khỏi Thanh Vân Tông, hiện giờ Thanh Vân Tông chỉ còn lại vài đệ tử trẻ năng lực tạm ổn một chút, không thể để bọn họ mất tích được”, lão tổ của Thanh Vân Tông lẩm bẩm.



“Đi chuộc người”, Công Tôn Trí hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi tới cực điểm.



Những ngày gần đây xảy ra chuyện gì vậy chứ, trước là đệ tử Thiên Kiều ra đi, sau đó là kí chủ Lã Hậu mất tích, hỗn chiến tam tông rồi giờ lại có đệ tử bị trói, đúng là liên tiếp xảy ra những chuyện khó hiểu.



Không lâu sau đó, một nhóm người do Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông dẫn đầu đi chuộc người.


Đợi bọn họ kịp tới nơi thì trên đỉnh núi Thiên Lang đã chật kín người.



Cảnh tượng này trông choán mắt người nhìn.



Vào ban ngày, Thanh Vân Tông bọn họ còn chạy tới Chính Dương Tông xem màn kịch hay thế mà chưa hết một ngày bọn họ lại trở thành bên bị chê cười.



“Các hạ, với thân phận của các hạ mà bắt trói đệ tử của Thanh Vân Tông thì không biết kiêng dè gì rồi đấy”, mặt Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông tối sầm cả lại, ông ta nhìn chằm chằm một lão già mặc y phục đen đang ngồi trên một phiến đá to.



“Ngươi thích nói gì thì nói, lấy tiền ra thì chuộc được người”, lão già mặc đồ đen lãnh đạm lên tiếng, lão ta chính là người của Chính Dương Tông, ồ không đúng, nói chính xác hơn thì đó chỉ là một phân thân.



Tốc độ của Chính Dương Tông quả thực không vừa, ban ngày người của mình bị trói, buổi tối ông ta lại đi trói người của nhà khác.



“Thả người”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông không hề thừa lời, vì có nói thêm gì cũng chẳng có tác dụng tới cuối cùng tiền vẫn phải giao ra, bọn cướp sẽ không vì kẻ nào gào thét to mà nhân nhượng.



“Các ngươi có thể đưa người đi”, lão già mặc đồ đen vẫn dứt khoát như vậy, ông ta nhận tiền rồi quay người biến mất.



“Thanh Vân Tông, lấy tiền đến đỉnh Thiên Táng chuộc người, quá thời hạn không đợi”, tu sĩ tứ phương còn đang nhốn nháo thì âm thanh này vang lên, vả lại còn vang vọng khắp nơi.



“Thanh Vân Tông, đem tiền đến đỉnh Vân Long Sơn chuộc người”.



“Thanh Vân Tông, đem tiền lên đỉnh Vô Dương Sơn chuộc người”.



“Ôi trời”, nghe vậy, những tu sĩ chỉ biết chép miệng tặc lưỡi, “làm gì vậy chứ, đúng là ngang nhiên quá rồi đấy, liên tục bắt người đòi tiền chuộc, đây là doạ dẫm quang minh chính đại sao?”



“Tám phần là một đám bắt cóc tống tiền”.

“Khốn kiếp”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta lập tức dẫn người lên đỉnh Vân Long Sơn.



 
Chương 1367: “Vậy thì thú vị đấy”


Phía sau bọn họ lại là một loạt những âm thanh nhốn nháo, nửa đêm không ngủ mà lại bay về đỉnh Vân Long Sơn, từ đầu tới cuối bọn họ đều vào vai những người xem chuẩn mực.



Lúc này, bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngồi đó xoa cằm, vẻ mặt rất kì quái.



Chu Ngạo và nhóm Lý Tinh Hồn ở bên ngơ ngác nhìn nhau.

Advertisement



Chỉ có Cơ Tuyết Băng là chốc chốc lại nhìn Diệp Thành khiến hắn ái ngại bất giác gãi đầu: “Ta nói này, đệ tử nhà cô bị trói là cô nhìn ta, giờ đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói cô lại nhìn ta, rốt cục là có ý gì?”



Cơ Tuyết Băng không nói lời nào cứ thế quay đầu đi vì có nói thì cô ta cũng sẽ bị chọc tức đến chết.



Hừ!



Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn vỗ mông chạy ra khỏi tiểu viên.



Sau nửa canh giờ hắn liền tới bên trong địa cung, căn cứ điểm của Viêm hoàng, mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.



“Ai có thể nói cho ta biết rốt cục có chuyện gì xảy ra không?”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Diệp Thành đã tròn mắt nhìn nhóm người phía Chung Ly: “Không phải nói sáng mai mới hành động sao? Sao lại hành động trước, trói xong người của Chính Dương Tông thì đi trói người của Thanh Vân Tông nhưng thời gian cách nhau ngắn như vậy, chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?”


“Chuyện này cũng không thể trách chúng ta”, Long Nhất khịt mũi, “trời đất chứng dám, không phải chúng ta ra tay”.



“Không phải mọi người ra tay?”, Diệp Thành nhướng mày.







“Đây, chúng ta đều ở đây thì chắc chắn không phải do chúng ta làm rồi”, Bạch Dịch chỉ về phía lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào và Long Nhất, “bốn người chúng ta vẫn đang ở đây còn ai là người bắt cóc người của Thanh Vân Tông thì chúng ta không biết”.



“Hay đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “lẽ nào là một nhóm bắt cóc khác?”



“Theo như ta thấy thì tám phần là người của Chính Dương Tông”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, “có lẽ Chính Dương Tông đã đem món nợ này tính cho Thanh Vân Tông, ngươi trói người của ta thì ta phải trói người của ngươi, hiện giờ Thành Côn có lẽ đang nghĩ như vậy”.



“Vậy thì thú vị đấy”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.



“Vậy thì chúng ta có phải đi bắt cóc lấy tiền chuộc nữa không?”



“Đợi đã”, Diệp Thành cười ý tứ, “đã đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong đợi rồi thì hà tất phải khổ tâm làm gì? Cứ đợi đấy mà xem, cho dù chúng ta không ra tay thì không bao lâu nữa người của Hằng Nhạc Tông sẽ bị trói thôi”.



“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin.



“Ta có vài phần chắc chắn”, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Việc thế này ta từng làm khi còn ở Hằng Nhạc Tông, tam tông của Nam Sở hiện giờ giống như ba đỉnh núi chính ở ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, ngày thường trông có vẻ bình an vô sự nhưng lại nghi kị lẫn nhau, đối đầu với nhau, chiến đấu ngầm, gài bẫy lẫn nhau, cục diện thế chân vạc có lúc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị phá rối”.



“Trông có vẻ như chúng ta sắp được xem màn kịch hay rồi”, tất cả mọi người mỉm cười.









 
Chương 1368: “Ta lại nghĩ rằng đó là Chính Dương Tông”


“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vừa nhìn vào gương chải đầu vừa thản nhiên lên tiếng: “Ý nói rằng phải gây hiềm khích thôi mà”.



“Thông minh”, Diệp Thành khẽ vặn cổ, “đợi tới khi bọn họ hoàn toàn thay đổi sự tập trung thì việc tiếp theo lại dễ dàng rồi”.



Advertisement

“Cơ Tuyết Băng có phải đang ở chỗ ngươi không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.



“Đương nhiên là vậy rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “cô ấy chính là bảo bối rất đáng tiền”.



Nghe vậy, mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng, trên đời này chắc có lẽ chỉ có một mình tên mặt dày này nói về người thương trước kia như vậy.



“Việc của cô ấy cứ giao cho ta”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu trút vào miệng rồi mới nói tiếp: “Mặc dù ta không thể đảm bảo giết cô ấy nhưng ta nhất định sẽ phế đi cô ấy”.



“Ngươi định phế cô ta?”



“Một kẻ mạnh trong tương lai rơi vào tay ta thì ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta làm thống soái tam quân thì ta phải có trách nhiệm với binh và tướng của mình, mặc dù là tình cũ nhưng chiến tranh là chiến tranh, đây là hai chuyện không liên quan gì đến nhau, ta phải phân biệt rạch ròi”.

Nghe vậy, các lão bối khác không khỏi bất ngờ.



Vẻ mặt của bọn họ không biết nên dùng từ kinh ngạc hay trầm trồ để diễn tả, bọn họ cũng không biết nên kinh ngạc vì phong cách mạnh mẽ dứt khoát của Diệp Thành hay nên kinh ngạc vì sự tàn khốc của chiến tranh mà khiến một người thanh niên hào hoa phong nhã lại trở nên lạnh lùng như vậy.



“Có lẽ ngươi có thể thử lôi kéo cô ta”, Chung Giang vuốt râu, “thực lực của cô ta mạnh mẽ như vậy, một khi trưởng thành hơn thì sẽ khó có thể địch lại, nếu như có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo, như vậy chúng ta mới như hổ mọc thêm cánh”.



“Ta đương nhiên đã từng nghĩ tới điểm này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng không ai hiểu cô ta hơn ta cả. Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín và là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, sự tự hào đáng kiêu ngạo này được định sẵn là chúng ta không cùng lập trường, muốn để cô ta phản bội lại Chính Dương Tông thì khả năng là bằng không”.



“Thật đáng tiếc”.


“Đúng là đáng tiếc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, “ta sẽ đích thân tiẽn cô ta tới một con đường khác”.







Trong màn đêm yên tĩnh, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông đã đưa những người bị bắt cóc quay về.



Có thể thấy rằng từng khuôn mặt bên trong đại điện của Thanh Vân Tông vô cùng đáng sợ, bầu không khí nặng nề bao trùm.



“Khốn khiếp, khốn khiếp”, Cổ Tam Thông hai mắt đỏ ngầu, ông ta phẫn nộ gằn lên khiến đại điện như rung chuyển.



“Không phải Chính Dương Tông mà là Hằng Nhạc Tông”, vị Thái thượng trưởng lão đi chuộc người hắng giọng.



“Ta lại nghĩ rằng đó là Chính Dương Tông”, một Thái thượng trưởng lão khác lạnh giọng: “Rất rõ ràng bọn họ nhận định Thanh Vân Tông chúng ta là hung thủ nên mới báo thù ngông cuồng như vậy”.



“Cũng chưa hẳn”, Thanh Vân Tông lão tổ vuốt râu khẽ lắc đầu: “Ta lại cho rằng khả năng là Hằng Nhạc Tông cao hơn, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, vì để khơi dậy trận chiến giữa Thanh Vân Tông chúng ta và Chính Dương Tông mà bọn chúng muốn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi”.

“Ta tán đồng với lão tổ, đây chắc chắn là tác phong của Doãn Chí Bình, hắn thích nhấn là dùng mưu kế hại người, về điểm này thì chúng ta có thể nhận ra ở trong trận hỗn chiến của tam tông”.



 
Chương 1369: “Có cần ta ra tay không?”


“Đã vậy thì phải bắt trói”, Công Tôn Trí phẫn nộ, sự khó chịu của ông ta với Doãn Chí Bình đã không thể kiềm chế hơn được nữa, nghe mọi người nói vậy, ông ta đương nhiên nhận định mọi âm mưu quỷ kế do Doãn Chí Bình bày ra.



“Muốn tính toán hãm hại Thanh Vân Tông ta, lần này không dễ như vậy đâu”, Cổ Tam Thông nghiến răng, “thông báo đi, chỉ cần là những đệ tử của Hằng Nhạc Tông ở bên ngoài thì đều bắt trói cho ta, Thanh Vân Tông không thể chịu thiệt được”.



Advertisement

“Thận trọng vẫn hơn, nên thông báo cho Huyết Viêm âm thầm điều tra đã”.



“Vừa điều tra vừa bắt trói”, Thanh Vân lão tổ lập tức lên tiếng: “Nếu là bọn chúng thì chúng ta bắt trói người của chúng cũng là cú đáp trả thôi, nếu không phải bọn chúng thì cũng phải trói, trước đó bọn chúng cũng nghĩ kế hãm hại Thanh Vân Tông chúng ta, món nợ này phải tính, không thể chịu thiệt được, vả lại cũng không thể bỏ tiền một cách uổng phí”.



“Tuân lệnh”.



…….



Trong màn đêm, ở phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc đứng trước bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc nhưng cô ta lại dùng thân phận của Huyết Viêm, và ở một nơi khác của bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc kia đương nhiên là tông chính của Thanh Vân Tông.



“Huyết Viêm, điều tra cho ta kẻ trói người của Thanh Vân Tông có phải liên quan đến Hằng Nhạc Tông không?”, trên đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí trầm ngâm lên tiếng.



“Ta đang muốn bẩm báo đây”, Sở Linh Ngọc lập tức lên tiếng, vả lại diễn cũng y như thật: “Ta vừa nhận được tin tức kẻ bắt trói đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta chính là người của Hằng Nhạc Tông, mục đích chính là muốn khơi mào trận chiến giữa chúng ta và Chính Dương Tông”.




“Tốt lắm”, nhóm người phía Công Tôn Trí tức quá mà bật cười, vốn dĩ bọn họ nhận định là Hằng Nhạc Tông, sau khi nghe Sở Linh Ngọc nói vậy thì đương nhiên không có thêm bất cứ hoài nghi gì, người ta đã ra chiêu rồi thì lần này bọn họ đương nhiên không thể nằm im chịu trận.



“Có cần ta ra tay không?”, Sở Linh Ngọc hỏi thăm dò.



“Không cần”, Công Tôn Trí lập tức xua tay: “Ngươi cứ âm thầm điều tra trận hỗn chiến của tam tông, trong chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, chỉ cần có thông tin lập tức bẩm báo về Thanh Vân Tông”.



“Rõ”.


“Đi làm việc đi”, Công Tôn Trí nói rồi xua tay thu lại bức màn thuỷ mặc.



Bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa bị xoá bỏ, Sở Linh Ngọc đã thay đổi về bộ dạng ban đầu, khoé miệng cô ta mỉm cười đầy hứng thú: Tiểu tử được lắm, ngươi đúng là liệu sự như thần, làm vậy thì Nam Sở lại phải hỗn loạn một trận nữa rồi”.



……..



“Ta có một con lừa mà chưa bao giờ cưỡi, có một ngày ta nổi hứng cưỡi con lừa đó đi dạo chơi, trong tay ta cầm một cây roi da, trong lòng ta vô cùng đắc ý…”



Bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngả người trên chiếc ghế, hắn cao hứng ngân nga một khúc nhạc điệu, chốc chốc lại nâng chén trà nhấp một ngụm, trông hắn hôm nay có vẻ rất vui.



“Chúng ta có cần cho huynh ấy một trận không?”, đang ngủ nghe tiếng ồn ào, nhóm Chu Ngạo lần lượt đi ra khỏi phòng, người nào người nấy tỏ thái độ khó chịu.



Đúng ba canh giờ trước, sau khi Diệp Thành quay về, hắn cứ thế ngân nga khúc hát này, hát đi hát lại vài trăm lần không đổi khiến người ta nghe mà chỉ muốn đánh người.



Đến bọn họ còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng bị phong ấn dưới gốc cây linh quả, hai tay cô lúc này không ôm đầu gối nữa mà bịt lấy hai tai, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Thành cô thực sự chỉ muốn cho hắn một trận.



 
Chương 1370: “Không loại trừ khả năng này”.  


Có điều Cơ Tuyết Băng nào biết mặc dù Diệp Thành bày ra bộ dạng thèm đòn này nhưng đằng sau lớp mặt nạ là khuôn mặt trầm tĩnh hơn bao giờ hết.



Nếu như người nào đó hiểu Diệp Thành và nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì nhất định sẽ suýt xoa vì hắn là một kẻ đổi hai vai liên tục một cách nhanh chóng, kẻ đeo mặt nạ là Tần Vũ còn đằng sau lớp mặt nạ mới chính là Diệp Thành.



Hiện giờ trông Diệp Thành có vẻ nhàn nhã thong dong nhưng thực chất thì hắn lại không hề như những gì thể hiện ra bên ngoài.

Advertisement



Cho dù hắn có bày ra bộ dạng thế nào thì hẵn vẫn phải giữ lạnh lùng và điềm tĩnh vì hắn là thống soái của tam quân, lúc này hắn phải ủ mưu, mỗi một bước đi phải tính toán cẩn thận nếu không thì sẽ nhận phải kết cục vô cùng thảm hại.



Không biết từ bao giờ giọng hát mới ngừng lại.



Diệp Thành lắc lư người trên ghế nhưng lại không biết ngủ thế nào, một lúc lâu sau hắn mới chìm vào giấc ngủ.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ lại diễn ra có trình tự.



Thế nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị bước vào một ngày mới bận rộn thì một giọng nói vang vọng khắp tứ phương: Hằng Nhạc Tông mang theo tiền lên đỉnh Địa Long Sơn chuộc đệ tử về, quá hạn không đợi”.

Ôi trời!



Đột nhiên, Nam Sở yên bình lại dậy sóng: “Chuyện gì thế này?”



“Trước là Chính Dương Tông, sau là Thanh Vân Tông, giờ đến cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà cũng bị trói, đám người bắt trói này đúng là vô thiên vô pháp”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “đây là hành động muốn càn quét cả tam tông sao?”



“Lẽ nào có người muốn gây hiềm khích mối quan hệ giữa tam tông?”



“E rằng không đơn giản vậy đâu”, có người nheo mắt, “theo như ta thấy thì là mâu thuẫn trong nội bộ tam tông nên sau trận hỗn chiến tam tông đều tổn thất nghiêm trọng, đây chính là một cách chiến đấu mới”.

“Cách tranh đấu này chính là trói người?”, có người giật giật khoé miệng: “Có phải tam tông nhàn rỗi rồi không, muốn đánh thì đánh, chơi trò này làm gì vô dụng”.



“Đúng là to gan”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngồi trên vương toạ, mặt mày tôi độc.



Mặc dù hắn không để tâm tới sự sống chết của đệ tử ở Hằng Nhạc Tông nhưng hắn lại quan tâm tới uy nghiêm của mình, hiện giờ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, kẻ trói người của Hằng Nhạc Tông chính là đang không coi hắn ra gì, một kẻ từ trước tới nay vẫn ngông cuồng tự đại như hắn thì đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này.



Hôm nay hắn cũng giống như Công Tôn Trí hôm qua, mấy canh giờ đang ung dung tự tại thì giờ lại tới lượt hắn.



“Việc này không hề đơn giản”, một Thái thượng trưởng lão lên tiếng, “người của Chính Dương Tông bị bắt trói, người của Thanh Vân Tông cũng bị bắt trói, hiện giờ đến đệ tử của Hằng Nhạc Tông cũng bị bắt trói, đâu thể là chuyện trùng hợp như vậy được?”



“Ý của đệ tử chính là có người đang muốn làm loạn mối quan hệ giữa tam tông”, một lão già tóc bạc khẽ vuốt râu.



“Không loại trừ khả năng này”.



“E rằng không đơn giản như vậy, liên tục bắt trói các đệ tử của tam tông, người ngoài chỉ cần nhìn là biết mối quan hệ của tam tông bị ảnh hưởng, nếu như là ta thì sẽ không ngu ngốc đến mức dùng cách li gián này vì nó quá rõ ràng”.



“Không sai”, một Thái thượng trưởng lão khác khẽ gật đầu: “Ta lại cho rằng hung thủ là một trong hai bên Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, ba tông hỗn chiến, ba tông tổn thất nghiêm trọng, tâm lí vô cùng sốt ruột”.

“Đã như vậy thì trói cho ta”, Doãn Chí Bình gằn lên, “muốn tính kế với Hằng Nhạc Tông ta, đạo hành của bọn chúng còn kém xa”.



 
Chương 1371: Đòi tiền chuộc.  


Rầm! Đùng!



Sáng sớm, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông đã ra khỏi tông, cứ thế đi về phía đỉnh núi Địa Long.



Cũng giống như mấy lần trước đó, nhìn từ xa, đỉnh Địa Long cũng chật kín bóng người.

Advertisement



Có điều lần này người ngồi trên phiến đá lại là người của Thanh Vân Tông.



Không lâu sau đó, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sát phạt đến, mặt mày ai nấy đều tôi độc, khí tức mạnh mẽ, uy lực mạnh mẽ nối liền với nhau khiến hư không như rung chuyển.



“Thả người”, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông rất dứt khoát, vừa đáp xuống, bọn họ đã hắng giọng sau đó còn không quên ném ra một cái túi đựng đồ.



Lúc này, kể cả là người của Thanh Vân Tông thì cũng không thể phản ứng kịp vì đến một câu bọn họ cũng chưa phải lên tiếng.



Thế nhưng không lên tiếng cũng tốt, hai bên như hiểu ý nhau, vì nói nhiều thực ra cũng vô ích, vẫn nên dứt khoát một chút vân hơn, ngươi đưa tiền ta thả người, ngươi đưa người về nhà ta cũng quay đi không ai liên quan gì đến nhau.



Sự dứt khoát của hai bên khiến những người tới xem kịch không kịp phản ứng lại khiến giao dịch từ đầu tới cuối chỉ diễn ra chưa tới mười giây.

Không lâu sau đó, vài giọng nói liên tiếp vang lên về cơ bản đều là đòi tiền chuộc.



Về điểm này thì người ở tứ phương đã quá quen, lúc người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông bị trói chẳng phải cũng thế này sao? Đều có một, hai tên bị trói rồi lại đến cả đám bị trói.



Đã có tâm lí chuẩn bị trước thì kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông không hề thể hiện ra sự phẫn nộ của mình, cứ thế dẫn người sát phạt tới.



Những kẻ mạnh tới chuộc người của Hằng Nhạc Tông vô cùng dứt khoát, cũng giống như lần đầu tiên, sau khi đáp xuống, bọn họ không nói lời nào, cứ thế đưa tiền đón người về, tốc độ rất nhanh.



“Đúng là niềm vui bất ngờ”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn bật cười lạnh lùng, ông ta không ngờ Thanh Vân Tông lại chĩa mũi dùi về phía Hằng Nhạc Tông.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên khắp nam sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người, quá hạn không đợi”.



Ngay lập tức, Thành Côn đứng bật dậy, giây phút trước ông ta còn đang tỏ thái độ sảng khoái thì giây phút này sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, cuối cùng là chưng ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.



Thế rồi kẻ mạnh của Chính Dương Tông cứ thế sát phạt ra ngoài liên tục, vả lại dẫn đầu còn là lão già mặc y phục tím.



“Thanh Vân Tông, mang tiền lên đỉnh Hoa Sơn chuộc người”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí mặt mày đang sảng khoái thì giọng nói này vang vọng vào trong.



“Khốn khiếp”, sắc mặt Công Tôn Trí đột nhiên sầm hẳn lại.



Tiếp đó, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt ra khỏi tông môn, cứ thế tiến thẳng tới đỉnh Hoa Sơn.



“Dám tính kế với ta phải trả giá”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng.



Có điều hắn vừa dứt lời thì một âm thanh đã vọng vào: Hằng Nhạc Tông, đem tiền lên đỉnh Thanh Sơn chuộc người.



A…!





 
Chương 1372: “Lần này náo nhiệt thật”


Ngay sau đó đại điện cuả Hằng Nhạc Tông nhưu bùng nổ vì tiếng gằn giọng của Doãn Chí Bình. Sau đó, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông vừa chuộc người trở về chưa kịp ngồi xuống nhấp ngụm trà đã phải sát phạt ra ngoài.



Lúc này, Nam Sở thật sự rất náo nhiệt, những lần bắt trói người trước đó đều cách nhau mười mấy canh giờ nhưng hôm nay lại khác, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, vả lại còn lần lượt nhận được cảnh báo.



Advertisement

“Có cần đến mức vậy không chứ?”, người của tứ phương vẻ mặt đặc sắc thấy rõ.



“Trông có vẻ như có người muốn gây chia rẽ mối quan hệ của tam tông rồi”, có người buông lời.



“Ngươi thì hiểu cái quái gì, ngươi từng gặp kẻ nào ly gián mà dùng cách phô trương thế này chưa? Nếu như ngươi đụng tới mối quan hệ của tam tông thì to gan làm vậy sao? Đương nhiên sẽ không rồi, ta thấy tám phần là tam tông tự trói người của nhau”.



“Chưa chắc”, có người phản bác, “việc này mập mờ, thật giả thế nào chưa biết được”.



“Có điều chắc chắn một việc đó là lần này cả ba tông đều gặp rắc rối”, có người tặc lưỡi, “vốn dĩ đều như trên chảo lửa, bây giờ lại nghi kị và đối đầu lẫn nhau, cho dù có người muốn li gián thì bọn họ cũng sẽ sai rồi thêm sai”.



“Hiện giờ việc mà ta đang suy nghĩ đó là đi đâu xem kịch, tới đỉnh Khung Sơn, Thanh Sơn, Hoa Sơn hay Địa Long Sơn đây?”



“Lần này náo nhiệt thật”, trong tiểu viên ở Cổ Thành, nhóm Chu Ngạo nhìn vài phương hướng trong hư không mà tặc lưỡi.




Nói rồi bọn họ nhìn sang Diệp Thành, sự khởi đầu của mọi chuyện đều do vị trước mặt đây làm ra, Nam Sở có một tên tiện nhân thế này mà an toàn được mới lạ.



Thấy ánh mắt đó của mọi người, Diệp Thành chỉ nhướng vai, hắn nhìn sang Cơ Tuyết Băng.



Phía này Cơ Tuyết Băng cũng nhìn vài hướng trong hư không. Lúc này, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy khó hiểu, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, lại bị lừa đem tiền đi chuộc, nhìn cảnh này đúng là có người muốn li gián rồi.



Có điều nghĩ kĩ thì sự việc có lẽ không đơn giản như vậy, nếu như là cô thì nếu muốn chia rẽ mối quan hệ tam tông cô lại không lựa chọn cách làm phô trương như thế, ít nhất thì sẽ không vội vàng ra tay như vậy.


Nhất thời, cô cảm thấy đầu óc hoang mang, việc này thật khó hiểu, thật giả lẫn lộn khiến người ta rối như tơ vò.



Có lẽ vì quá chăm chú suy nghĩ nên Cơ Tuyết Băng không nhận ra có người đứng sau mình từ bao giờ.



Khi Cơ Tuyết Băng đang trầm ngâm thì Diệp Thành đã ra tay dính mười mấy đạo linh phù lên người cô.



Vù! Vù! Vù!



Không lâu sau đó, linh phù dần phát sáng, đó chính là một loạt linh phù được tổ hợp lại, bên trên còn có phù văn hiển hiện sau đó lưu chuyển ra và liên kết thành chín đường phù cố định cô lại.



“Ngươi làm gì?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành, với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra những phù văn này chính là phù chú phong ấn.



“Không làm gì cả, muốn cô ở đây thêm đôi ngày thôi mà”, Diệp Thành mặt dày gãi tai.



“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng mặt mày lạnh đi rất nhiều, gương mặt cô cũng đỏ bừng, vì quá kinh ngạc nên phong cấm vùng đan hải của cô đã bị xông phá, thế nhưng đúng lúc then chốt Diệp Thành lại phong ấn cô lại.

Sự thực cũng đúng như vậy, Diệp Thành đang nghĩ tới điểm này nên mới phong cấm cô trước.



 
Chương 1373: Lập tức trở về tông môn!  


Nên biết rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng vô cùng mạnh mẽ, kể cả là là hắn nếu không dùng hết sức cũng không thể nào đánh bạid dược cô, thế nhưng có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không đồng nghĩa với việc có thể phong ấn hoặc phế được Cơ Tuyết Băng, nếu như Cơ Tuyết Băng muốn trốn thì hắn căn bản rất khó có thể chặn lại.



Đã nghĩ được tới đây nên Diệp Thành đương nhiên sẽ không để cho Cơ Tuyết Băng hồi phực sức chiến đấu, thả đi dễ dàng nhưng bắt lại lại vô cùng khó, đó là cả quá trình hết sức gian khổ.



“Trông chừng cô ta”, trong ánh mắt lạnh lùng của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành đã quay người rời khỏi tiểu viên, trước khi đi hắn không quên ra lệnh cho phía Chu Ngạo.

Advertisement



Vả lại giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn đã đưa ra một quyết định đó chính là khi quay lại tiểu viên này, hắn sẽ không hề do dự mà phế đi Cơ Tuyết Băng.



Mặc dù Diệp Thành biết vấn đề về lập trường có thể khiến hắn phải phế đi Cơ Tuyết Băng từ lâu rồi nhưng con người mà, cho dù vô tình cũng sẽ nghĩ tới những ý niệm cũ, muốn phế đi người thương trước kia thì cần một khoảng thời gian để quyết định còn giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên thì hắn đã hạ quyết tâm này rồi.



Ra khỏi tiểu viên, Diệp Thành đi vài vòng rồi mới bước vào một tửu lâu.



Tửu lâu hiện tại rất ít người qua lại, phần lớn đều đi xem náo nhiệt cả.



Diệp Thành đi lên lầu ba tìm một nơi gần cửa sổ, hắn gọi một vò rượu vừa nhìn vào hư không vừa nhàn nhã nhâm nhi.



Hôm nay Nam Sở quả là náo nhiệt vì đệ tử của tam tông bị trói dấy lên làn sóng vô hình.

“Làm vậy có phải tiểu nhân không nhỉ?”, Diệp Thành vừa nhâm nhi rượu vừa gãi tai.



“Đê tiện là vô địch”, Thái Hư Cổ Long vừa tỉnh dậy đã hào hứng lên tiếng: “Có điều chiêu này của ngươi không có tác dụng rồi, sự lợi hại của việc tranh đấu giữa tam tông sẽ khiến vài ngày tiếp theo đây không hề yên bình, e rằng không ai rảnh mà đi quan tâm tới ngươi đâu”.



“Bọn họ không quan tâm ta thì ắt có kẻ quan tâm ta”, Diệp Thành nhấp rượu, “chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông rất hung hiểm, không biết có bao nhiêu người đang truy đuổi ta đây”.



“Ngươi ranh mãnh như thế, không sao đâu”.



“Sao ta cảm thấy như ngươi đang chửi ta thế nhỉ?”, Diệp Thành liếc nhìn Thái Hư Cổ Long.


Thái Hư Cổ Long bèn cười xoà: “Này, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp, ngươi xử Cơ Tuyết Băng đi cho ta”.



“Cút…”







Màn đêm buông xuống, nhưng Nam Sở vẫn không yên tĩnh.



Biết lứa đệ tử cuối cùng đã được chuộc, sự yên bình ngày hôm nay của Nam Sở mới tạm thời chấm dứt.



Tất cả các đệ tử đang tu luyện bên ngoài, lập tức trở về tông môn!



Chẳng bao lâu, các lão bối của ba tông ở Nam Sở đã hạ lệnh này, đề phòng các đệ tử lại bị bắt thêm nữa.











 
Chương 1374: Đêm nay Nam Sở rất náo loạn.  


Vào lúc nửa đêm, Long Nhất, lão tổ nhà họ Tô, Sở Linh Ngọc và Bạch Dịch chia ra hành động, người của Thanh Vân Tông bị họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay đây.



Bây giờ, ba tông tạm thời ngưng chiến, đã đến lúc họ xuất hiện, các ngươi không làm thì để ta, dù sao cũng có người gánh tội thay! Quan trọng nhất là hành động này của họ sẽ khiến ba tông bắt đầu một vòng bắt trói người mới.



“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”.



Advertisement

“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”.



“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”.



“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”.



Chẳng mấy chốc, bốn giọng nói này nối tiếp nhau vang lên, giống như thiên thạch rơi xuống đại dương sóng yên biển lặng của Nam Sở.



“Mẹ kiếp, lại nữa à?”, ngay sau đó Nam Sở lại sục sôi: “Nửa đêm rồi mà vẫn còn kính nghiệp vậy”.



“Đi thôi, xem thử tình hình thế nào”, người này vừa về đã lại định đi xem kịch lần nữa.



“Muốn đi thì các ngươi đi, ta không đi đâu”, có người bóp cổ, day eo: “Cả ngày chạy đi chạy lại mấy chục vòng, lâu lắm rồi lão tử chưa đi xa thế này”.



“Các ngươi thích đi thì đi! Ta không đi đâu, đi nữa cũng vẫn vậy thôi”.




“Các ngươi đều không đi thì ta cũng không đi nữa”.



Mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người chạy tới hóng tình hình, đám người rảnh rỗi vẫn đông nghìn nghịt.



“Khốn kiếp”, trong đại điện Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí lại hét lên: “Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông, các ngươi đã muốn chơi như vậy thì ta chơi cùng các ngươi, bắt cóc người của ta à, bắt tiếp đi!”



Chẳng bao lâu, người của Thanh Vân Tông chia nhau hành động, một nhóm đi chuộc người, một nhóm đi bắt người.



Đêm nay Nam Sở rất náo loạn.


“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Hoa Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Thanh Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Long Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



Không lâu sau, những tiếng nói đó lần lượt vang lên, người của Thanh Vân Tông hành động rất nhanh, các đệ tử đang tu luyện ở ngoài của Hằng Nhạc Tông còn chưa về tông môn đã bị bắt mất.



“Bắt, đi bắt cho ta”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình cũng gào thét ầm ĩ như một con chó điên.



Sau đó kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông cũng chia nhóm hành động, như Thanh Vân Tông, một nhóm đi chuộc người, một nhóm đi bắt trói người.



“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Hoa Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Thanh Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.

“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Long Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.



 
Chương 1375: Tình hình ngày càng gay gắt.  


Trong vòng chưa đầy một canh giờ, những tiếng nói này đã truyền khắp bốn phương, tốc độ của Hằng Nhạc Tông cũng không phải dạng vừa, mạng lưới tình báo cũng không phải chỉ để trưng, những đệ tử đang tu luyện bên ngoài của Chính Dương Tông đi được nửa được đã bị “đón đi”.



“Khốn kiếp, khốn kiếp”, cũng như Công Tôn Trí và Doãn Chí Bình, tiếng rống giận của Thành Côn còn vang hơn: “Bắt, đi bắt cho ta”.



Lần này, ban đêm Nam Sở còn náo nhiệt hơn ban ngày, từng nhóm người lao vụt đi như thuỷ triều, người thì ngự kiếm, người cưỡi mây đạp gió, người lại cưỡi linh thú.



Advertisement

“Ông chủ, cho ta thêm một bình rượu nữa”, trong tửu lâu của thành cổ, Diệp Thành nghe những âm thanh này, càng uống càng thấy ngon.



“Lâu lắm rồi tiểu gia mới vui thế này, thưởng cho ngươi đấy”, Diệp Thành nói rồi ném một túi đựng đồ chứa một nghìn linh thạch cho tiểu nhị mang rượu tới cho hắn.



“Đa tạ tiền bối”, tiểu nhị vui mừng khôn xiết, có lẽ một nghìn linh thạch không là gì với Diệp Thành, nhưng với tiểu nhị làm tạp dịch trong lầu các mà nói lại là một khối tài sản khổng lồ.



Diệp Thành ngồi lại cả đêm, nghe những âm thanh đó mà sảng khoái.



Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã sáng.



Bên này, cao thủ của ba tông và người tới xem kịch đã mệt mỏi cả đêm, lúc này ai cũng về nhà với đôi mắt đỏ ngầu.



Nhưng Chung Ly, Hồng Loan, Cảnh Giang và Chung Quy sau khi ngủ một giấc thật ngon, lúc này họ đã ra khỏi thành cổ Thiên Thu.


Người của Hằng Nhạc Tông mà họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay, các ngươi xong việc muốn ngủ, đương nhiên chúng ta sẽ tìm chút chuyện cho các ngươi làm rồi.







“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”.



“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”.



“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”.

“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”.



Khi những âm thanh này liên tiếp vang lên, Nam Sở vừa yên bình chưa được một khắc đã lại sục sôi.



“Không đi nữa, lần này thật sự không đi nữa”, khán giả đã mệt mỏi muốn chết, ai cũng xua tay.



“Một đám súc sinh không chịu dừng”.



“Thật náo nhiệt, lão tử đi đường xá xa xôi cũng không thất vọng”, Nam Sở lại có thêm một nhóm người, đại khái đều từ Bắc Sở chạy đến hóng chuyện, hơn nữa đều là nhóm người cực kỳ nhàn rỗi.



Một ngày mới, một cuộc đấu tranh mới lại bắt đầu.



Doãn Chí Bình tức giận hạ lệnh nghiêm, không quy định bắt người nhà nào, chỉ cần là người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông thì đều bắt hết, không chừa một ai.



Tại đây, phía Chung Quy đã nhận được tiền chuộc, tâm trạng thoải mái trở về thành cổ Thiên Thu.











 
Chương 1376: Số tiền nhà ta mất sẽ lấy lại từ nhà ngươi.  


Sóng gió tiếp tục thì tình hình này còn lâu mới kết thúc.



Bị bắt một thời gian, bọn họ cũng trở nên khôn ngoan hơn, từng mệnh lệnh được ban xuống, trưởng lão có tu vi không mạnh đều bị cấm túc trong tông môn, ngoan ngoãn ở nhà, không có chuyện gì không được ra ngoài dạo chơi, bị bắt còn phải bỏ tiền ra chuộc.



Kể từ đó, ngày thường đâu đâu cũng thấy đệ tử và trưởng lão của ba tông, nhưng bây giờ lại chẳng còn ai.

Advertisement



Không trói được người thì phải làm sao, đành trói Thánh tử, Thánh nữ của các gia tộc phụ thuộc nhà ngươi thôi.



Lần này ba tông thật sự đã bị chọc giận, đặc biệt là Chính Dương Tông hụt tiền khá nhiều, bọn họ dứt khoát phái cao thủ đi bắt người, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, trong đó còn có hai cảnh giới Chuẩn Thiên.



Ý của họ quá rõ ràng, số tiền nhà ta mất sẽ lấy lại từ nhà ngươi.



Kết quả là, một vòng giao tranh mới lại bắt đầu, ba tông thực sự không biết xấu hổ, lão tổ của tông môn cũng bị phái đi, nhưng không phải đánh nhau mà là bắt người, hành động càng lúc càng thuần thục.



Hơn nữa không chỉ ba tông mà rất nhiều cao thủ ẩn mình cũng tham gia.



Các ngươi đều không biết xấu hổ, vậy chúng ta giữ liêm sỉ làm gì nữa? Trước đây không làm được chuyện thế này, bây giờ còn ai thèm quan tâm?


Dưới bầu trời, tốp người túm năm tụm ba lần lượt dừng lại, ai cũng gãi đầu, nhìn một lúc lại xoa cằm.



Những người này cơ bản đều là cao thủ hợp sức bắt Diệp Thành, mấy ngày nay thậm chí họ còn chẳng tìm được bóng dáng của hắn, nhưng lại nghe nói người của ba tông và người của các gia tộc lớn bị bắt, hơn nữa tiền chuộc còn không ít.



“Bắt người kiếm tiền rất nhanh, còn đi tìm Tần Vũ làm gì nữa!”, không ít người đã xắn tay áo lên.



Đột nhiên, đội hình đi bắt người chợt trở nên đông đúc hơn, đó chính là những cao thủ hợp sức đi bắt Diệp Thành.



Giờ phút này ai còn tâm trí đi tìm Diệp Thành nữa, có thời gian không bằng đi bắt vài người rồi tống tiền! Tuy tiền chuộc không nhiều bằng bắt Diệp Thành, nhưng ruồi dù nhỏ cũng là thịt! Bắt nhiều thì tiền cũng kiếm được nhanh hơn.



“Nhà họ Lý, mang tiền đến núi Khung Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



“Nhà Nam Cung, mang tiền đến núi Thanh Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



“Chính Dương Tông, mang tiền đến núi Long Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



“Nhà họ Triệu, mang tiền đến núi Khung Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



“Nhà họ Chu, mang tiền đến núi Hoa Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn dẫn người nhà ngươi về”.



Mấy ngày nay, những âm thanh thế này chưa bao giờ dừng lại.

Nam Sở bùng nổ, cơn lốc quét thẳng đến Bắc Sở, Bắc Sở cũng bùng nổ, cả Đại Sở đều bùng nổ.



 
Chương 1377: “Ra tay nhẹ một chút”.  


Một điện ở Bắc Sở, rất nhiều thế gia, ba tông ở Nam Sở, rất nhiều cao thủ ẩn mình, rất nhiều lão tổ thế gia tu luyện đều tham gia.

Advertisement



Điều quan trọng nhất là những thế lực, cao thủ này đều không quan tâm kẻ bị bắt là người nhà ai, chỉ cần nhìn thấy là bắt, bắt xong mang đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại đi bắt tiếp, ngươi bắt, ta cũng bắt, kiếm tiền nhanh mà!



Thậm chí bắt xong còn không biết là người nhà ai, cũng không biết thông báo cho nhà nào đến đón người.



Vô liêm sỉ nhất là một số người nhận tiền chuộc xong cũng không thả người, đến nơi khác tiếp tục lộng hành.


Không biết từ bao giờ, vùng đất rộng lớn này đã hình thành một thị hiếu: Bắt người, đòi tiền chuộc, bắt người, đòi tiền chuộc…



“Tạo nghiệp rồi”, trong tửu lâu ở thành cổ, Diệp Thành ho khan một tiếng, bất giác day đầu mày.

Chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có kết quả thế này.



Mục đích ban đầu của hắn là làm nhiễu loạn tầm nhìn của ba tông bằng cách bắt người, chuyển hướng sự chú ý của bọn họ, ai ngờ sự việc ngày càng rắc rối, đến giờ lại không kiêng nể gì thế này.



“Hay là ta lại tìm người đánh cho hắn một trận nhé?”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, nhìn Diệp Thành qua màn nước, Phục Nhai vuốt râu nghiêm túc hỏi.



“Ra tay nhẹ một chút”.



 
Chương 1378: “Có thể khai chiến với Hằng Nhạc rồi”


Đêm khuya, Diệp Thành vẫn ngồi trong tửu lâu, nhàn nhã uống rượu.



Từ lúc hắn vào tửu lâu này đã ngồi gần mười ngày, mà tình trạng hỗn loạn mà bọn hắn gây ra cũng ngày càng ác liệt.



Tuy nhiên, trong gần mười ngày nay bên phía thành cổ Thiên Thu cũng liên tục truyền tới tin tốt: Hư không truyền tống trận của nhà họ Hùng, thành cổ Thiên Thu, chín phân điện lớn của Hằng Nhạc đã được nối liền; Viêm Hoàng thu nạp thêm mấy gia tộc không tệ; Nhân Hoàng liên tục có người trà trộn vào điện chính của ba tông…

Advertisement



Bây giờ mục tiêu của họ đã đạt được, thành công chuyển hướng sự chú ý của ba tông, hơn nữa còn củng cố được lực lượng của mình trong khoảng thời gian quý giá này.



“Có thể khai chiến với Hằng Nhạc rồi”, uống nốt chỗ rượu trong ly, Diệp Thành vươn vai, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén màu vàng kim.



Nhưng ngay lúc hắn định quay người rời đi thì một giọng nói từ phương xa truyền đến: “Nhà Tư Đồ ở Tây Thục mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc Thánh tử nhà ngươi về, quá hạn không chờ”.



Mẹ kiếp!



Nghe câu này, khoé miệng Diệp Thành giật giật.



Thánh tử của nhà Tư Đồ Tây Thục chẳng phải chính là Tư Đồ Nam sao?



Được rồi! Hắn đã gây ra một trận náo loạn rất ổn, người nhà Tư Đồ ở Tây Thục cũng bị kéo vào, hơn nữa người bị bắt còn là Tư Đồ Nam.



“Không có việc gì huynh ra ngoài làm gì chứ!”, Diệp Thành mắng một câu rồi xoay người bay vụt ra khỏi tửu lâu như một đạo thần mang.



Thanh Sơn, một trong số ít những ngọn núi khổng lồ ở Nam Sở, nằm chính giữa một quần sơn, cũng là ngọn núi cao nhất, nhìn từ xa nó sừng sững như biểu tượng của quần sơn



Lúc này, trên hư không và dưới mặt đất xung quanh Thanh Sơn đã chật kín người, đông như chảy hội.



Nhìn ra xa thì thấy một ông già lưng còng, dáng người gầy guộc, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt đỏ như máu, trong mắt ánh lên tia sáng nham hiểm đang ngồi trên tảng đá.



Còn chàng thanh niên bị phong ấn bên cạnh ông ta chính là huynh đệ tốt của Diệp Thành, Thánh tử nhà Tư Đồ Tây Thục, đệ tử chân truyền thứ tư của Hằng Nhạc ngày xưa: Tư Đồ Nam.


“Tiền bối này, ông không cần làm vậy đâu”, Tư Đồ Nam nhìn ông lão lưng gù.



“Ồn ào”, ông ta hừ lạnh, dứt khoát phong ấn khả năng nói của hắn ta.



“Chậc chậc chậc!”, người tới xem kịch vui lại cảm thán: “Đây đúng là thời đại bọn bắt cóc lộng hành mà!”



“Đúng thế!”, có người tặc lưỡi: “Chắc là Thánh tử và Thánh nữ của rất nhiều thế gia tu luyện ở Nam Sở đều bị bắt rồi!”



“Hôm nào ta cũng đi bắt một người, kiếm tiền bằng cách này nhanh biết mấy!”



Diệp Thành mặc áo choàng đen bước vào cùng đám đông.



Từ xa hắn đã nhìn thấy Tư Đồ Nam bị phong ấn ở đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Tư Đồ Nam sau khi từ cõi chết trở về, không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống này.



Hế?



Ngay sau đó, Diệp Thành nheo mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Nam: “Phân thân”.

“Bí pháp che giấu hay đấy, nếu mình không có Tiên Luân Nhãn thì cũng không nhìn ra đó là phân thân của Tư Đồ Nam”, Diệp Thành sờ cằm: “Mang phân thân tới đòi tiền chuộc là định không thả người à?”



 
Chương 1379: “Bọn họ không biết nhưng ta biết!”


Đến lấy tiền chuộc mà không dẫn bản tôn chỉ đưa phân thân tới nghĩa là muốn lừa tiền của nhà Tư Đồ đây!



Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đưa mắt nhìn ông lão lưng gù bên cạnh Tư Đồ Nam.



Advertisement

“Vương Nguyên Hoá”, Diệp Thành lại nheo mắt lần nữa, bởi vì ông lão lưng gù này chính là lão tổ của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên: Vương Nguyên Hoá.



Vương Nguyên Hoá ở cách đó không xa cũng là phân thân, mặc dù phương pháp ẩn thân của ông ta rất cao siêu, nhưng ở trước Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì vẫn không thể lẩn trốn.



Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Thành, nhưng không phải vì Vương Nguyên Hoá bắt cóc Tư Đồ Nam, mà vì hắn nhớ đến khuôn mặt âm hiểm của Vương Nguyên Hoá ngày hắn thành ma.



Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông và Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, chẳng phải bọn họ chính là người cùng Doãn Chí Bình âm mưu hãm hại hắn hôm đó sao? Hắn vẫn nhớ rõ lắm!



“Nếu ông đã đến thì ta cũng đỡ phải tới Bắc Xuyên tìm ông tính sổ”, Diệp Thành cười lạnh lùng.



Sau đó hắn mở Tiên Luân Nhãn, nhìn thẳng vào Vương Nguyên Hoá.

Ngay lập tức, với khả năng đặc biệt của Tiên Luân Nhãn, hắn tìm thấy một tia sáng còn mỏng hơn tóc rất nhiều lần trên người Vương Nguyên Hoá, đó là tia sáng liên kết bản tôn với phân thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì không thể tìm được.



Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm tia sáng đó, tiếp tục tìm kiếm.



Nhìn một lúc hắn lui ra ngoài, sau đó theo tia sáng ấy bay tới một nơi, bay mãi bay mãi, hắn trốn vào trong không gian hư vô.



Không biết bao lâu sau, hắn mới dừng lại ở một quần sơn chạy dài.



Chẳng bao lâu hắn đã tìm thấy hai bóng người ở sâu trong quần sơn, Vương Nguyên Hoá đang ngồi xếp bằng ở đó, còn Tư Đồ Nam thì vẫn bị phong ấn.




“Nếu tiền bối muốn tiền thì cứ nói, cần gì phải phiền phức thế này”, Tư Đồ Nam nói xong còn nhìn Vương Nguyên Hoá ở bên cạnh: “Mang phân thân của ta tới đó là định lừa nhà Tư Đồ của ta mấy lần?”



“Ngươi đáng tiền như vậy, sao ta nỡ để ngươi đi!”, Vương Nguyên Hoá cười nhạt, lộ ra hai hàm răng trắng, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, dưới bóng tối nhìn cực kỳ âm hiểm.



“Ông là tiền bối, làm vậy không sợ hậu bối nhạo báng à?”, Tư Đồ Nam lạnh lùng cười.



“Bọn họ không biết ta là ai thì sao nhạo báng ta được”, Vương Nguyên Hoá cười bỡn cợt.



“Bọn họ không biết nhưng ta biết!”, một giọng nói ung dung chợt vang lên, Diệp Thành mặc áo choàng đen bước ra từ không gian hư vô, tươi cười nhìn Vương Nguyên Hoá.



Nhìn thấy Diệp Thành, Vương Nguyên Hoá đứng bật dậy, lông mày cau chặt.



Cũng không thể trách ông ta như vậy, bởi vì trước đó ông ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Thành, trong khi ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Có người đến gần mà ông ta lại không hề hay biết.

Tư Đồ Nam ở bên cạnh sáng mắt, cảm thấy mình có hy vọng thoát thân.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom