Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1320: “Khi nào ngươi mới thả ta đi?”


“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm!”



“Đến giờ quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn đang công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân đó thôi! Bắn phá cả đêm rồi, xem ra hai tông này đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt được Thanh Vân”.



“Ta rất thích nghe những chuyện thế này”, bên này, Diệp Thành vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, hai tai dựng thẳng, nghe rất chăm chú, nhập tâm.



Advertisement

“Khi nào ngươi mới thả ta đi?”, Cơ Tuyết Băng thờ ơ hỏi, nói xong còn nhìn hình nộm Tử Huyên bên cạnh.



Đúng vậy, cô ta đã bị Diệp Thành giữ lại, hình nộm Tử Huyên bên cạnh phụ trách trông chừng cô ta.



Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng hơi lạnh lùng, nhất là khi nhớ đến chuyện tối qua Diệp Thành cướp túi đựng đồ của mình, tức mà không có chỗ trút.



Nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng giận nhất, đáng giận nhất là túi đựng đồ đã bị cướp rồi mà Diệp Thành vẫn giữ cô ta lại, từ đêm qua đến giờ hắn đã dẫn cô ta đi ngao du hơn mười toà thành cổ, nhưng không thả cô ta đi.



“Cô vội cái gì!”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Đan hải của cô đã bị cấm chế, chẳng còn chút sức chiến đấu nào, cứ thế thả cô đi, có trời mới biết giữa đường cô có bị ai cướp không”.



“Việc này thì không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần thả ta đi là được”.



“Không được”, Diệp Thành xua tay ngay: “Ta đã nhận thù lao, dù thế nào cũng phải đưa cô an toàn trở về”.

“Ta thấy ngươi có ý khác thì có”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nói, cô ta không ngốc, tuy không biết Diệp Thành giữ mình lại có mục đích gì, nhưng trên đường đi, cô ta cũng coi như đã hiểu hắn, nói dễ nghe là không có tiết tháo, khó nghe thì là mặt dày, không biết xấu hổ.



Bây giờ bị một tên mặt dày giữ lại, mục đích chắc chắn không đơn giản như lời hắn nói, lo lắng cho sự an toàn của ta ư? Có quỷ mới tin!



Quả thực đúng như Cơ Tuyết Băng nói, Diệp Thành có mục đích khác.



Cơ Tuyết Băng là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hắn không thể thả cô ta về, cho dù về cũng phải phế bỏ tu vi của cô ta trước, không phải hắn nhẫn tâm, mà là chiến tranh quá khốc liệt.



“Đến lúc thả cô, tự nhiên ta sẽ để cô đi”, Diệp Thành vừa lựa chọn đồ ở sạp ven đường vừa mặt dày nói.



“Ngươi…”, lúc này, với định lực của Cơ Tuyết Băng mà cũng bị Diệp Thành chọc tức lồng ngực phập phồng.



Tiếp theo, Diệp Thành lại dẫn Cơ Tuyết Băng đi dạo một vòng lớn, sau đó mới bỏ ra ba nghìn linh thạch để thuê một khu vườn nhỏ trong toà thành.



Vừa bước vào, Diệp Thành đã dùng mấy tấm linh phù phong toả toàn bộ khu vườn nhỏ.



Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn hắn, xoay người bước đi, khoanh tay ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây linh quả, không biết đang nghĩ gì.



Oa!



Diệp Thành như chốn không người, vươn vai thật dài, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhàn nhã thuởng thức.



“Long gia, có cách nào phá giải cấm chế đan hải không?”, ngay sau đó hắn lại gọi Thái Hư Cổ Long.



“Muốn biết không?”, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn chín phân thân của Diệp Thành.



“Ngươi hỏi vậy không phải là hỏi thừa sao?”



“Làm cô ta đi rồi ta sẽ nói cho ngươi”.



“Mẹ kiếp!”



 
Chương 1321: Bởi vì cô đáng tiền”


Grừ! Grừ!



Sau tiếng thú gầm, hai con yêu thú khổng lồ ở cửa hang lao tới, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Cơ Tuyết Băng sẽ bị xé xác ngay tại chỗ.



Advertisement

Nhưng vào lúc này, một tia thần quang từ phía xa bắn tới, nhìn kỹ lại thì đó là một cây chiến mâu.



Phụt! Phụt!



Máu bất ngờ bắn tung tóe, hai con yêu thú đang lao về phía Cơ Tuyết Băng đã chết, bị ghim trên vách đá.



Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng vội vàng quay đầu nhìn về phía đêm đen.



Cô ta nhìn thấy một người toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, dáng đứng thẳng tắp, bước chân vững vàng mạnh mẽ, hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, cực kỳ chói mắt trong đêm tối.



“Không ngờ hắn vẫn còn sống”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đan hải dần bị cấm chế, sức chiến đấu không còn nổi năm phần, hắn đã giết Triệu Thanh rồi sao?”



“Tối nay có thể vui vẻ ăn một bữa thịt hầm rồi”, Diệp Thành cất chiến mâu Vu Hoàng đi.




Sau đó hắn xắn tay áo, túm lấy hai con yêu thú đã chết, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, nhóm lửa rồi đặt Đại La Thần Đỉnh lên.



“Ngươi… Vì sao ngươi lại cứu ta?”, nhìn Diệp Thành bận rộn, Cơ Tuyết Băng bất giác cất tiếng hỏi.



“Bởi vì cô đẹp!”, Diệp Thành vừa cho dược liệu vào thần đỉnh vừa thản nhiên trả lời.



“Bởi… Bởi vì ta đẹp”, nghe câu trả lời của Diệp Thành, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên khá kỳ lạ.


“Được rồi! Bởi vì cô đáng tiền”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai, vừa rót linh dịch vào thần đỉnh vừa cười đắc ý.



“Đáng tiền?”



“Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, lấy bừa một thân phận mang đi bán đều rất đáng tiền”, Diệp Thành cười khà khà.



“Ngươi…”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lập tức từ kỳ lạ chuyển sang đặc sắc. Trên khắp Đại Sở có lẽ cũng chỉ thanh niên này dám nói cô ta như vậy, hơn nữa hắn còn nói rất rõ ràng mạch lạc, quả thực cô ta rất đáng tiền.



“Ta hỏi này, cấm chế Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La giải bằng cách nào?”, bên này, Diệp Thành vô tình hay cố ý hỏi một câu, hiển nhiên hắn không hề để ý đến vẻ mặt thú vị của Cơ Tuyết Băng.



“Chờ”, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, nhẹ giọng đáp: “Với sức chiến đấu của chúng ta, ít nhất bảy ngày mới phá giải được cấm chế, điều này tuỳ thuộc vào sức chiến đấu, sức chiến đấu của chúng ta thấp hơn Thanh Vân Lão Tổ nên chỉ có thể chờ”.



“Cấm pháp này thật tuyệt”, Diệp Thành sờ cằm: “Nếu học được, có lẽ sẽ bất khả chiến bại”.



“Không đơn giản vậy đâu”, Cơ Tuyết Băng vén tóc, tiếp tục nói: “Mặc dù hai bí pháp này lợi hại nhưng không phải không thể phá vỡ, kẻ nào có sức chiến đấu cao hơn Thanh Vân Lão Tổ thì hai bí pháp này không có tác dụng với họ, sức chiến đấu yếu hơn Thanh Vân Lão Tổ không bị đánh trúng thì sẽ không trúng chiêu”.

“Vấn đề là chúng ta trúng chiêu rồi”, Diệp Thành lắc đầu, nhìn đan hải của mình, màn sáng do luồng sức mạnh bí ẩn hình thành đang dần bao phủ đan hải của hắn, phía trên màn sáng còn có phù văn kỳ dị đang di chuyển.



 
Chương 1322: “Ngươi cút cho ta”.  


Đan hải của hắn gần như đã bị cấm chế hơn bảy phần, mà sức chiến đấu lúc này của hắn có thể phát huy ba phần đã là tốt lắm rồi.



So với hắn, đan hải của Cơ Tuyết Băng đã hoàn toàn bị cấm chế, bây giờ cô ta còn đang bị thương, đi lại cũng khó, không khác gì người phàm, thậm chí còn không bằng người phàm.



Keng! Xoảng! Koong!

Advertisement



Ngay sau đó, những tiếng leng keng liên tục vang lên.



Diệp Thành đã ngồi xổm trên mặt đất, lấy từng túi đựng đồ rồi dốc hết bảo bối ra, thật sự là thứ gì cũng có: binh khí, linh đan, linh dịch, linh thảo…



“Cái này được đấy, linh châu này cũng không tệ, thanh sát kiếm này… ừm, lúc về chắc cũng bán được giá cao”, Diệp Thành như đang đi chợ, phân loại, lựa chọn từng món.



Bên này, nhìn Diệp Thành không ngừng lấy túi đựng đồ ra, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lại trở nên đặc sắc hơn nữa.



Cô ta đếm thì thấy Diệp Thành đã lấy ra ít nhất hơn mấy nghìn túi đựng đồ, mà đây chỉ là hắn lấy ra, cộng thêm số hắn chưa lấy có trời mới biết là bao nhiêu, số lượng này khiến cô ta thực sự rất sốc.



Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới cất lại bảo bối vào túi đựng đồ rồi nhét vào trong áo.


Mặc dù đêm nay nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất khá, nhặt được một món tiền lớn, khi về có thể trang bị cho đội quân tu sĩ yếu.



Hoàn tất những việc này, Diệp Thành ngó thần đỉnh một lát rồi xoa xoa tay bước về phía Cơ Tuyết Băng.



Thấy thế, Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày, chủ yếu là biểu cảm trong mắt Diệp Thành nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.



Diệp Thành đã dừng lại, xoa xoa tay nhìn Cơ Tuyết Băng từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng rực, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào túi đựng đồ của cô ta, hai mắt phải gọi là lấp lánh! Thân phận tôn quý như Cơ Tuyết Băng, trong túi đựng đồ không có bảo bối mới lạ.



“Ngươi định làm gì?”, thấy Diệp Thành như thế, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh hơn.



“Ta cứu cô, cô không định báo đáp ta à?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.



“Ngươi muốn gì?”



“Đương nhiên là bảo bối rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Hay ta tự lấy nhé?”



“Sát thần Tần Vũ lừng danh Đại Sở cũng làm những chuyện lợi dụng lúc người khác gặp nguy à?”, Cơ Tuyết Băng thờ ơ liếc nhìn Diệp Thành.



“Vậy cô không hiểu gì về ta rồi. Con người ta có tật xấu, vì bảo bối mà kiên quyết không cần thể diện”.



“Đây đúng là sự thật”, nghe thấy câu này của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông xa xôi bất giác ngoáy mũi bảo: “Nhưng ta lại thích những kẻ không cần thể diện”.



“Ngươi cút cho ta”.



“Nói chuyện nghiêm túc với ngươi đây”, Thái Hư Cổ Long búng rỉ mũi rồi lại tiếp tục ngoáy bên còn lại: “Ta chân thành khuyên ngươi nên tạo một đứa bé với cô ta, đêm nay cảnh đẹp ý vui, rất thích hợp”.

“Nửa đêm rồi ngươi còn ở đây chọc cười ta!”



 
Chương 1323: “Làm cái đầu ngươi ấy!”,


“Ta nói thật đấy, đứa con do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra sẽ thừa hưởng ưu điểm của hai huyết mạch, vừa sinh ra đã có thể dung hợp với đất trời, là một huyết mạch kỳ dị. Thời hoang cổ có một người có huyết mạch này chứng đạo thành đế, người đó thật sự rất lợi hại!”



“Thật không?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt không tin.



“Đương nhiên là thật rồi! Huyền Hoang có một trăm ba mươi vị đế, nhưng người đó được công nhận là vị Đại Đế mạnh nhất, trong lịch sử gọi là Hiên Viên Đại Đế”.

Advertisement



“Hiên Viên Đại Đế, danh hiệu này nghe cũng rất lợi hại nhỉ”, Diệp Thành bất giác sờ cằm.



“Tuy ngươi là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng cũng có huyết mạch thánh thể”, Long gia lại nói tiếp: “Hai ngươi kết hợp rồi sinh con, khi nào đứa bé đó chứng đạo chắc chắn sẽ thành một vị Đại Đế vạn cổ. Cho dù không thành Đại Đế thì sau này cũng sẽ là kẻ cực kỳ mạnh ở Chư Thiên Vạn Vực”.



Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long xoa móng rồng, vẻ mặt đầy phấn khởi: “Làm đi, làm đi, làm đi”.



“Làm cái đầu ngươi ấy!”, Diệp Thành buột miệng mắng to.



Đúng là người nói vô tình, người nghe hữu ý, Cơ Tuyết Băng nghe thấy lời này của Diệp Thành, vẻ mặt càng trở nên kỳ lạ hơn. Thân là nữ nhân, cô ta bất giác co người lại, vì cô ta cảm nhận được người thanh niên trước mặt không những không biết kiểm soát, mà còn… bị điên.



Nếu cô ta biết Diệp Thành đang nói chuyện với ai, liệu có phải vẻ mặt sẽ còn thú vị hơn không?



Bên này, Diệp Thành thấy nét mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi thì ho khan một tiếng: “Ta không thể cứu cô không công được, đưa túi đựng đồ cho ta đi!”



Nói xong hắn đã phất tay lấy túi đựng đồ của Cơ Tuyết Băng đi.



Kẻ xấu xa lúc nào cũng tuỳ hứng như vậy đấy!



Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long chỉ biết tặc lưỡi cảm thán! Người trước mặt là bạn người thương trước kia của ngươi đấy, thế mà ngươi cũng làm được! Một khi con người đã không cần mặt mũi thì đúng là mặt dày thật!



“Này, mời cô uống canh”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang thở dài, Diệp Thành đã bưng một bát canh thịt hầm tới cho Cơ Tuyết Băng, hơn nữa hắn không dùng bát mà dùng chậu, còn là chậu lớn.




“Không uống”, Cơ Tuyết Băng quay mặt đi, cô ta tu luyện hơn mười năm, lần đầu tiên gặp kiểu người thế này.



“Không uống thì thôi, ta uống”.



Khốn kiếp!



Sự tĩnh lặng của đêm đen bị phá vỡ bởi tiếng hét giận dữ này.



Quân cứu viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông ầm ầm kéo đến chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông.



Nhưng những gì họ nhìn thấy chỉ còn là đống đổ nát, cảnh tượng hoang tàn, xác chết ngổn ngang khắp đất trời, mặt đất toàn là máu, trên hư không dày đặc huyết vụ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.











 
Chương 1324: “Vậy thì điều tra cho ta”


Ngay lập tức, quân liên minh điện chính của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hợp nhất với nhau, người giẫm trên phi kiếm, người điều khiển chiến xa cổ, người cưỡi linh thú, người cưỡi mây lướt gió, hừng hực khí thế sát phạt về phía điện chính của Thanh Vân Tông.



Màn đêm yên tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ.



Advertisement

Bùm! Đùng! Đoàng!



Không bao lâu sau những tiếng như này đã vang vọng khắp đất trời, quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương ùn ùn kéo đến, bao vây Thanh Vân Tông chật kín không một kẽ hở, lúc này bọn chúng đang tấn công dữ dội kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.



Nhìn ra xa, cả vùng trời đều bị thần hoa bao phủ, đao mang, kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ấn, binh khí, công kích trận pháp, công kích trận đồ dày đặc, chiến đấu trời long đất lở.



Có điều, tuy bọn chúng tấn công rất dữ dội nhưng cũng không thể lay chuyển kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.



Chậc chậc chậc!

Có tu sĩ đến xem chiến, nhìn thấy cảnh tượng hào hùng thế này thì bất giác tặc lưỡi cảm thán.



“Đây là trận quyết chiến hai tông đấu với một tông sao?”, kẻ mạnh của nhà Tư Đồ nhẹ nhàng vuốt râu: “Lâu lắm rồi không thấy trận chiến nào lớn thế này”.



“Quyết chiến hay không ta không biết, nhưng trận chiến đêm nay thật sự rất kỳ lạ!”, cao thủ nhà Thượng Quan tặc lưỡi lắc đầu: “Tấn công phân điện đầu tiên phải phá truyền tống trận trước, ngay cả điều này mà người của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không biết sao? Ban đầu đang thuận lợi nhưng vì quân tiếp viện từ điện chính của Thanh Vân tới, thế là lại trở tay không kịp”.



“Đúng thế! Trận này không chỉ chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông bị ảnh hưởng, mà chín phân điện lớn của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng bị ảnh hưởng, ba tông đều tổn thất nặng nề!”

“Đúng là cả ba bên đều tổn thất nặng nề, nhưng ta thấy Hằng Nhạc với Chính Dương bị tổn thất nhiều hơn chút”, có người trầm ngâm lên tiếng: “Vì đợi viện binh mà gần như chín đại quân từ chín phân điện lớn của bọn họ đều liều mạng, chết gần hết!”



“Mà bọn họ lại không gắng gượng được đến khi quân tiếp viện tới, trận này thảm rồi đây!”



“Tấn công cho ta, không hạ được Thanh Vân thì không cần về nữa”, trên đại điện Hằng Nhạc, Doãn Chí Bình vẫn gào thét như một con chó điên.



“Đánh, đánh đến chết cho ta!”, trên đại điện Chính Dương Tông, Thành Côn cũng như Doãn Chí Bình, gầm thét rung chuyển đại điện, cũng rống lên như con chó điên.



“Chưởng giáo, trận chiến đêm nay thất bại một cách hơi khó hiểu!”, phía dưới có một Thái Thượng trưởng lão lên tiếng: “Nếu truyền tống trận của một hai phân điện không phá được thì có thể hiểu, đằng này hư không truyền tống trận của cả chín phân điện đều không bị phá huỷ, khả năng không phải trùng hợp!”



“Vậy thì điều tra cho ta”, Thành Côn gầm lên: “Điều tra thật kỹ, ta muốn biết rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc điều gì khiến cho Chính Dương Tông thất bại một cách thảm hại thế này!”



Cho đến giờ phút này, ông ta cũng không muốn chấp nhận sự thật rằng bọn họ đã thua một cách thảm hại.

Mười tám điện đấu với chín điện, mặc dù bọn họ đã đánh được chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, nhưng chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cũng bị tổn thất nặng nề, hơn nữa từ một góc độ nào đó thì bọn họ còn tổn thất nhiều hơn Thanh Vân Tông.



 
Chương 1325: Đây là một toà thành cổ rộng lớn.  


Đây là một thất bại, một thất bại thảm hại.



Quan trọng nhất là đã làm lớn đến như vậy, ủ mưu bàn tính biết bao nhiêu ngày, nhưng lại đổi lấy một cái kết thế này, ông ta làm sao có thể từ bỏ?



Bùm! Đùng! Đoàng!

Advertisement



Bên này, quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn đang tấn công kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông, hơn nữa còn nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên bọn họ càng tấn công ác liệt hơn.



Nhìn những đòn tấn công dồn dập, vẻ mặt phía Công Tôn Trí trong đại điện của Thanh Vân Tông cực kỳ khó coi.



“Nằm trong dự đoán”, Thanh Vân Lão Tổ nhìn ra bên ngoài, không khỏi hít sâu một hơi: “Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì đại quân của các phân điện đều bảo vệ được hư không truyền tống trận, nếu không có quân tiếp viện của điện chính thì tỷ lệ thương vong của Thanh Vân Tông chúng ta còn nhiều hơn nữa”.



“Ta không nghĩ là đại quân các phân điện bảo vệ được hư không truyền tống trận”, một lão tổ khác của Thanh Vân Tông vuốt râu: “Ta có cảm giác ai đó đang âm thầm giúp đỡ chúng ta”.



“Ta cũng vậy”, một Thái Thượng trưởng lão lên tiếng: “Cảm giác của ta là một thế lực nào đó đang âm thầm điều khiển trận chiến này, mục đích là khiến cho cả ba tông đều thảm bại”.



“Dù thế nào, hiện tại lực lượng của cả chín phân điện lớn vẫn đang được bảo toàn”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị: “So với chúng ta, Hằng Nhạc và Chính Dương còn tổn thất nặng nề hơn nhỉ?”

“Doãn Chí Bình, ngươi thật đáng hận”, Công Tôn Trí đập một chưởng vỡ tan chiếc ghế bên cạnh.



“Bây giờ truy cứu những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì”, Thanh Vân Lão Tổ trầm giọng bảo: “Ta dám khẳng định phía lão già Thông Huyền không biết những việc làm này của Doãn Chí Bình, nếu không cũng không liên hợp với Chính Dương Tông đánh chúng ta”.



“Vậy nên muốn giải quyết tình hình khó khăn hiện nay, trọng tâm vẫn là Hằng Nhạc Tông”, Thanh Vân Thượng Nhân lên tiếng.



“Vậy thông báo cho nội gián của Hằng Nhạc, bẩm báo chuyện đêm nay cho phía Thông Huyền, nếu bọn họ biết chắc chắn sẽ lệnh cho Doãn Chí Bình rút quân, nếu Hằng Nhạc rút quân, chỉ dựa vào một mình Chính Dương Tông thì rất khó công phá được kết giới hộ sơn của chúng ta”.



“Thật bực bội”, Công Tôn Trí lạnh lùng nói, sát khí đằng đằng: “Từ khi Thanh Vân thành lập đến nay, ta chưa chịu tổn thất lớn thế này bao giờ”.






Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi mọi người nói chuyện thì trận công kích bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, chẳng những không dừng mà ngược lại còn dữ dội hơn.



Màn đêm dần lui, bình minh lại tới, tiếng nổ vang bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngớt, oanh tạc cả đêm, đại quân của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn không phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân.



Đây là một toà thành cổ rộng lớn.



Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mặc áo choàng đen bước vào, trên người cả hai đều không có chút dao động linh lực nào, đan hải của Diệp Thành đã hoàn toàn bị cấm chế.



Bên cạnh họ còn có một người mặc áo choàng đen nữa, trông dáng người thì là một nữ nhân, đằng sau lớp áo choàng đen, vẻ mặt nó đờ đẫn, hai mắt trũng sâu vô hồn, chẳng phải là hình nộm Tử Huyên sao?



“Trận hỗn chiến của hai mươi bảy điện đấy! Ta tu luyện gần trăm năm nay vẫn chưa thấy trận chiến tu sĩ nào lớn thế này đâu”, vừa đi vào, hai người đã nghe thấy những lời cảm thán không ngớt.



“Các ngươi không thấy trận chiến đó oanh liệt thế nào đâu!”, có người đi xem trận chiến về kể lại, nước bọt văng tung toé khắp trời: “Người đông nghìn nghịt, ùn ùn kéo đến như sóng thuỷ triều, nơi nào cũng là những bóng dáng đang chiến đấu, chây chất thành núi, máu chảy thành sông!”



 
Chương 1326: “Khi nào ngươi mới thả ta đi?”


“Đúng thế!”, có người thở dài: “Ta ước lượng thì thấy trận hỗn chiến lần này chỉ riêng cao thủ cảnh giới Không Minh chết trận thôi cũng đã không dưới một trăm nghìn người, chứ đừng nói là tu sĩ cảnh giới Linh Hư và cảnh giới Chân Dương”.



“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm!”



“Đến giờ quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn đang công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân đó thôi! Bắn phá cả đêm rồi, xem ra hai tông này đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt được Thanh Vân”.



Advertisement

“Ta rất thích nghe những chuyện thế này”, bên này, Diệp Thành vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, hai tai dựng thẳng, nghe rất chăm chú, nhập tâm.



“Khi nào ngươi mới thả ta đi?”, Cơ Tuyết Băng thờ ơ hỏi, nói xong còn nhìn hình nộm Tử Huyên bên cạnh.



Đúng vậy, cô ta đã bị Diệp Thành giữ lại, hình nộm Tử Huyên bên cạnh phụ trách trông chừng cô ta.



Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng hơi lạnh lùng, nhất là khi nhớ đến chuyện tối qua Diệp Thành cướp túi đựng đồ của mình, tức mà không có chỗ trút.



Nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng giận nhất, đáng giận nhất là túi đựng đồ đã bị cướp rồi mà Diệp Thành vẫn giữ cô ta lại, từ đêm qua đến giờ hắn đã dẫn cô ta đi ngao du hơn mười toà thành cổ, nhưng không thả cô ta đi.



“Cô vội cái gì!”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Đan hải của cô đã bị cấm chế, chẳng còn chút sức chiến đấu nào, cứ thế thả cô đi, có trời mới biết giữa đường cô có bị ai cướp không”.



“Việc này thì không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần thả ta đi là được”.



“Không được”, Diệp Thành xua tay ngay: “Ta đã nhận thù lao, dù thế nào cũng phải đưa cô an toàn trở về”.




“Ta thấy ngươi có ý khác thì có”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nói, cô ta không ngốc, tuy không biết Diệp Thành giữ mình lại có mục đích gì, nhưng trên đường đi, cô ta cũng coi như đã hiểu hắn, nói dễ nghe là không có tiết tháo, khó nghe thì là mặt dày, không biết xấu hổ.



Bây giờ bị một tên mặt dày giữ lại, mục đích chắc chắn không đơn giản như lời hắn nói, lo lắng cho sự an toàn của ta ư? Có quỷ mới tin!



Quả thực đúng như Cơ Tuyết Băng nói, Diệp Thành có mục đích khác.



Cơ Tuyết Băng là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hắn không thể thả cô ta về, cho dù về cũng phải phế bỏ tu vi của cô ta trước, không phải hắn nhẫn tâm, mà là chiến tranh quá khốc liệt.



“Đến lúc thả cô, tự nhiên ta sẽ để cô đi”, Diệp Thành vừa lựa chọn đồ ở sạp ven đường vừa mặt dày nói.


“Ngươi…”, lúc này, với định lực của Cơ Tuyết Băng mà cũng bị Diệp Thành chọc tức lồng ngực phập phồng.



Tiếp theo, Diệp Thành lại dẫn Cơ Tuyết Băng đi dạo một vòng lớn, sau đó mới bỏ ra ba nghìn linh thạch để thuê một khu vườn nhỏ trong toà thành.



Vừa bước vào, Diệp Thành đã dùng mấy tấm linh phù phong toả toàn bộ khu vườn nhỏ.



Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn hắn, xoay người bước đi, khoanh tay ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây linh quả, không biết đang nghĩ gì.



Oa!



Diệp Thành như chốn không người, vươn vai thật dài, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhàn nhã thuởng thức.



“Long gia, có cách nào phá giải cấm chế đan hải không?”, ngay sau đó hắn lại gọi Thái Hư Cổ Long.



“Muốn biết không?”, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn chín phân thân của Diệp Thành.



“Ngươi hỏi vậy không phải là hỏi thừa sao?”



“Làm cô ta đi rồi ta sẽ nói cho ngươi”.

“Mẹ kiếp!”



 
Chương 1327: Tiểu tử đó nhiều mưu kế lắm”.  


Bùm! Đùng! Đoàng!



Suốt một ngày, tiếng nổ ầm ĩ bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngừng lại.



Nam Sở cũng không yên bình, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều đang âm thầm liên lạc với các gia tộc phụ thuộc, muốn họ cũng phái quân đến trợ chiến, hợp lực cùng phá vỡ kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Advertisement



Không chỉ bọn chúng, Thanh Vân Tông cũng thông qua các cơ sở tình báo liên lạc với mấy gia tộc phụ thuộc.



Nhưng tin mà nhân viên tình báo truyền về lại khiến sắc mặt bọn họ trở nên khó coi hơn.



Đêm qua, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn vào quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương, không hề biết rằng các gia tộc phụ thuộc cũng đã bị tiêu diệt gần hết, tin tức tới hôm nay mới truyền tới.



“Khốn nạn”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí tức giận gào thét: “Hằng Nhạc, Chính Dương, các ngươi thật đáng hận”.



Đúng như Diệp Thành đoán, đương nhiên Thanh Vân Tông sẽ tính món nợ này cho Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông.



Chỉ là Công Tôn Trí nào biết, các gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông không phải do Hằng Nhạc và Chính Dương tiêu diệt, mà là do Diệp Thành phái người âm thầm tiêu diệt.

Mà Hằng Nhạc và Chính Dương cũng đến giờ mới nhận được tin tức.



Khác với Thanh Vân Tông, hai bên kia lại nghi ngờ lẫn nhau, Hằng Nhạc nghĩ là Chính Dương Tông làm, mà Chính Dương Tông lại nghĩ là Hằng Nhạc Tông làm, vì vậy đến giờ cả ba tông vẫn không hay biết gì.



Lúc này, phía Chung Quy, Chung Giang, Cổ Tam Thông đang nhàn nhã uống rượu ở thành cổ Thiên Thu, nghe từng tin tình báo mà Nhân Hoàng truyền tới, tâm trạng họ lại càng thoải mái hơn.



“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, kết cục này còn hoàn mỹ hơn ta tưởng tượng!”, lão tổ nhà họ Tô cười sung sướng.



“Hoá ra còn có thể đánh trận kiểu này”.


“Chúng ta cũng phải cảnh giác!”, Chung Quy vuốt râu: “Ba tông đều tổn thất lớn, chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này, chúng ta chắc chắn sẽ bị gọi về điện chính của Hằng Nhạc Tông, đừng để xảy ra sai sót”.



“Đừng lo, còn có Diệp Thành mà, tiểu tử đó nhiều mưu kế lắm”.



“Nhưng nói đến hắn, có phải đã đến lúc hắn nên về rồi không?”, Cổ Tam Thông nhấp một ngụm rượu, khoan thai hỏi.



“Không sao, ai chết chứ hắn sẽ không chết đâu, chắc đang trên đường về đấy”.







Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trong khu vườn nhỏ ở thành cổ, Diệp Thành vẫn đang ôm bình rượu khoan thai thưởng thức, thi thoảng cũng sẽ nhìn Cơ Tuyết Băng.



Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, từ lúc ngồi dưới gốc cây linh quả thì không hề nhúc nhích, động tác duy nhất là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn.



“Chắc cô ta đang nghĩ làm sao để bóp chết mình đây”, Diệp Thành ngoáy tai.



 
Chương 1328: “Ngươi giả vờ giỏi lắm”


“Tiểu tử, nghĩ thông suốt chưa?”, ngay sau đó, giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Làm cô ta đi rồi ta nói cho ngươi cách phá giải cấm chế”.



“Mẹ nó, ta có làm cô ta không thì liên quan gì đến việc ngươi nói cho ta biết cách phá giải?”



“Có, đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu đầy ẩn ý: “Chủ yếu là ta muốn xem xem đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra có thật sự ghê gớm như trong truyền thuyết không”.



Advertisement

“Được lắm!”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên.



“Vậy rốt cuộc ngươi có làm không?”



“Ngươi nói cho ta cách phá giải trước đi, xong chuyện ta sẽ làm”.



“Vậy ta nói cho ngươi xong, ngươi không làm thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, bớt lừa ta đi”.



“Xuỳ”, Diệp Thành không cho là thế: “Vậy nếu ta làm rồi ngươi không nói cho ta thì sao?”



“Vớ vẩn, ta không phải loại người đó”.



“Ngươi giả vờ giỏi lắm”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.

“Không tin thì thôi, lão tử còn không muốn nói đây”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành lần nữa rồi dứt khoát nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.



“Không cần ngươi nói, tiểu gia đây cũng phá giải được”, Diệp Thành lẩm bẩm.



Sau đó hắn lại cất bầu rượu đi, ngồi xếp bằng trên mặt đất.



Hắn nhẩm niệm, gọi tiên hoả và thiên lôi.



Tuy nhiên dù hắn gọi được thiên lôi và tiên hoả trong đan hải nhưng chúng không ra ngoài được, vì đan hải đã bị cấm chế nên chúng cũng bị phong ấn ở trong, muốn ra ngoài cần phải phá được phong ấn của đan hải.



Trong khoảng thời gian đó, hắn đã không chỉ một lần điều khiển tiên hoả và thiên lôi tấn công màn sáng kiên cố phong ấn đan hải, nhưng lần nào cũng thất bại, ngược lại hắn còn chịu khổ.




Cách này không được, hắn lại dùng đến sức mạnh linh hồn, nhưng cũng không phá được cấm chế trên đan hải.



Tiếp đó hắn lại sử dụng rất nhiều cách khác, nhưng đều không có tác dụng.



Mẹ kiếp!



Thử đến nửa đêm, Diệp Thành mới ngồi bệt dưới đất, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt mà cấm chế của đan hải vẫn không thể phá được.



Ừng ực!



Diệp Thành tu rượu ừng ực, sau đó nhìn sang Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn ngồi im như lúc ban đầu, không hề nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có cảm xúc gì, dường như mọi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô ta.



Diệp Thành lại quay đầu lại, ngồi ở đó sờ cằm, vẫn đang vắt óc nghĩ cách phá giải phong cấm.



“Đan hải bị phong cấm, linh lực chân nguyên cũng bị phong cấm, linh khí không vào được đan hải, linh lực trong đan hải cũng không ra được”.



“Phong cấm này thật bá đạo, ngay cả tiên hoả và thiên lôi cũng bị phong ấn bên trong”.

“Không công phá được từ bên trong, bên ngoài cũng không phá được”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm: “Muốn phá giải cấm chế không thể sử dụng vũ lực mãi, phải tìm đúng cách”.



 
Chương 1329: “Tìm kỹ nữ”.  


Thời gian chầm chậm trôi qua, đêm đã về khuya.



Trong khu vườn nhỏ tĩnh lặng, Diệp Thành chống cằm suy nghĩ, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, hai người như không liên quan gì đến nhau, hắn suy nghĩ chuyện của hắn, cô ta suy nghĩ chuyện của cô ta, không ai nói với ai câu nào.



Hế, đúng rồi!

Advertisement



Không biết đến lúc nào, Diệp Thành chợt vỗ đùi cái đét, có lẽ tiếng hô của hắn quá bất chợt khiến Cơ Tuyết Băng cũng giật nảy mình.



Bây giờ, Cơ Tuyết Băng càng tin chắc rằng Diệp Thành thật sự bị điên, hắn ngồi lẩm bẩm một mình cả tối, như đang nói chuyện với chính mình, lảm nhảm như kẻ tâm thần.



“Từ bên trong không phá giải được, từ bên ngoài cũng không phá giải được, nếu đồng thời tấn công từ cả bên trong lẫn bên ngoài, như vậy có lẽ sẽ được”, Diệp Thành không phát hiện ra ánh mắt của Cơ Tuyết Băng, hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong việc nghĩ cách phá giải cấm chế đan hải.



“Tiên hoả và thiên lôi có thể công phá từ bên trong, muốn phá giải cấm chế cần có ngoại lực”.



“Ngoại lực”, Diệp Thành xoa cằm, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: “Đại địa tinh nguyên mà chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông truyền tới là ngoại lực, sức mạnh của tinh tú mà chín phân thân ở cấm địa hoang mạc truyền tới cũng là ngoại lực”.



“Nếu tính như vậy thì sức mạnh của ma đạo, huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh linh hồn cũng là ngoại lực”.



“Chỉ cần phá vỡ được sự cân bằng của cơ thể thì đều là ngoại lực”.



“Đáng tin cậy đấy”, nghĩ đến đây Diệp Thành cười thành tiếng, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.



“Ngươi đi đâu đấy?”, đến lúc này, Cơ Tuyết Băng vẫn luôn im lặng mới lên tiếng.



“Tìm kỹ nữ”.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao sáng lấp lánh.



Nam sở về đêm không hề yên bình, quan trọng đó là động tĩnh phía Thanh Vân Tông quá lớn, từ khi Thanh Vân Tông bị bao vây, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đã dốc hết sức công kích bọn họ hai ngày một đêm rồi.


Có điều điều khiến bọn họ cảm thấy khó chịu đó là bọn họ vẫn không thể nào công phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.



Phía này, Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn cứ thế chạy ra khỏi cổ thành rồi lại chạy vào một rặng núi.



Vì phải thử một loại phương pháp phá giải nên có lẽ phải dùng đến rất nhiều quân bài áp chót, ví dụ như ma đạo, không thể nào để Cơ Tuyết Băng trông thấy được, nếu không thì thân phận của hắn rất có khả năng sẽ bị nghi ngờ.



Rầm!



Không lâu sau đó, bên trong rặng núi liền vang lên tiếng động mạnh khiến chim muông bay tán loạn.



Diệp Thành tạo ra một sơn động trên vách đá sau đó bay vào trong, tiếp đó hắn triệu gọi ra Âm Minh Tử Tướng trấn thủ cửa sơn động.



Không lâu sau đó, hắn liền khoanh chân ngồi xuống.



Bắt đầu thôi!



Đầu tiên, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi mới từ từ nhắm mắt lại.

Ma đạo, mở!



 
Chương 1330: Dung hoà cho ta!  


Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, đôi mắt hắn chợt mở ra.



Đột nhiên, sát khí ma đạo cuộn trào cứ thế bao quanh Diệp Thành, trong đó còn có cả những tiếng thét gào vang lên, mái tóc màu đen của hắn biến thành màu đỏ, giữa trán có ma văn cổ xưa xuất hiện, đôi mắt Diệp Thành cũng đồng thời biến thành màu đỏ như màu máu.



Vù!

Advertisement



Vì sức mạnh của ma đạo mà quang chiếu bị phong cấm trong vùng đan hải của hắn rung lên.



Thú vị đấy.



Đôi mắt Diệp Thành sáng lên.



Sức mạnh ma đạo phá vỡ thế cân bằng trong cơ thể hắn, đụng chạm tới sức mạnh phong cấm vùng đan hải.



Điều đó chứng minh rằng mọi sự suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, muốn phá vỡ được phong cấm của vùng đan hải không những cần tiên hoả và thiên lôi bên trong vùng đan hải mà cần có sự phối hợp của ngoại lực, nội và ngoại cùng phối hợp, phong cấm có lẽ thật sự có thể bị phá bỏ.



Không vội, còn nữa.



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ tôi luyện sức mạnh của huyết mạch thánh thể, ngưng tụ sức mạnh linh hồn.



Tinh thần chi lực, tới!



Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, chín phần phân thân của hoang mạc cấm địa lần lượt được khởi động, cứ thế sức mạnh của các vì sao được đẩy tới.



Tinh nguyên đại địa, tới!



Lại là một tiếng hô khẽ của Diệp Thành, chín phần phân thân của hắn dưới lòng đất của Chính Dương Tông cũng đồng thời được truyền tới.




Ấy?



Cảm nhận được sự khác thường của chín phần phân thân, Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông bất giác hé mắt nhìn, sau đó nó thông qua chín phần phân thân thấy được cảnh tượng bên phía Diệp Thành và cũng trông thấy Diệp Thành đang làm gì.



“Tên tiểu tử này đúng là có khả năng nghịch thiên mà”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long tấm tắc, vì nếu như là nó thì cũng sẽ thông qua sự phối hợp giữa nội lực và ngoại lực để phá giải phong cấm trong vùng đan hải.



Vút! Vút! Vút!



Khi Thái Hư Cổ Long còn đang tặc lưỡi thì cơ thể Diệp Thành bên trong sơn động đã vang lên những âm thanh thế này.



Nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra trong cơ thể hắn được ngưng tụ ra bốn thanh trường kiếm, một luồng sức mạnh ma đạo được hình thành, một luồng sức mạnh của huyết mạch hoang cổ thánh thể được ngưng tụ, một luồng sức mạnh của tinh nguyên đại địa được hình thành, một luồng sức mạnh của linh hồn ở cấp Thiên được ngưng tụ, và cuối cùng là luồng sức mạnh thứ năm, sức mạnh của tinh thần.











 
Chương 1331: Thẹn quá hoá giận rồi à?”


Lúc này, tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải của hắn cũng ngự động, cả hai dung hoà lại với nhau, tiên hoả và thiên lôi đan xen, ngưng tụ thành một cây thần tiễn màu đen.



Phá!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, thần kiếm màu vàng kim và thần tiễn màu đen cũng đồng thời di chuyển, bên trong vùng đan hải, thần tiễn màu đen bắn về phía tầng quang chiếu kia, thần kiếm màu vàng kim bắn về phía quang chiếu từ bên ngoài, mục tiêu của cả hai là đều ngưng tụ tại một điểm.

Advertisement



Vút! Vù!



Sau tiếng kiếm và tiễn vang lên, cả hai lần lượt đánh vào phần quang chiếu đang bao bọc lấy vùng đan hải.



Rắc!



Trong hư không như vang lên âm thanh này, tầng quang chiếu phong cấm vùng đan hải nhanh chóng nứt lìa, mũi kiếm và mũi tên va chạm vào nhau, xung quanh điểm va chạm hình thành nên một quầng sáng vô hình cứ thế lan ra.



Phụt! Phụt!



Cơ thể Diệp Thành lập tức rạn ra vì sự va chạm của thần kiếm và thần tiễn bên trong cơ thể hắn quá mạnh, kể cả là cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo cũng không thể trụ được.


Có điều cũng vì uy lực quá mạnh mẽ nên phần quang chiếu phong cấm vùng đan hải của Diệp Thành trong chốc lát nứt lìa.



Bục!



Sau tiếng động này bên trong cơ thể Diệp Thành, phần quang chiếu vỡ tan.



Đột nhiên phong cấm bên trong vùng đan hải được hoá giải, cánh cửa giữa vùng đan hải và thế giới bên ngoài nhanh chóng được mở ra, linh lực cuộn trào cứ thế bay ra ngoài, linh khí được đẩy vào vùng đan hải.



Ha ha!



Thế rồi bên trong sơn động vang lên tiếng cười giòn tan của Diệp Thành, tên này máu me đầm đìa, xương cốt và kinh mạch bên trong cơ thể bị đứt lìa bảy, tám phần nhưng hắn vẫn cười vô cùng sảng khoái, vùng đan hải bị phong cấm được hoá giải, mọi thứ trở lại bình thường.



“Tiểu Long nhóc con, tiểu gia đây phá giải được rồi”, tên này không vội đi tu luyện tu phục cơ thể mà ngược lại hào hứng nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Mẹ kiếp, ngươi mới là nhóc con đấy”.



“Nhìn đi, thẹn quá hoá giận rồi à?”



“Cút, lão tử đây không quan tâm tới ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế ngó lơ Diệp Thành.



“Cắt”, Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn lập tức ngồi khoanh chân trên mặt đất, Man Hoang Luyện Thể lập tức được vận chuyển.



Rắc! Rắc!



Không lâu sau đó, bên trong cơ thể hắn liên tiếp có tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sự bá đạo của luyện thể khiến những vết thương trên cơ thể hắn nhanh chóng được hồi phục, xương cốt và kinh mạch cũng không ngừng được nối liền nhờ quá trình luyện thể.

Sau ba canh giờ, tên này mới nhảy dựng lên, khí huyết mạnh mẽ.



 
Chương 1332: Đúng là bá đạo


“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la, bí pháp này đúng là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn cảm thấy có phần hối hận vì đêm đó chỉ mải bỏ chạy mà không nhìn xem Thanh Vân lão tổ thi triển mật pháp gì, đã không nhìn thấy thì đương nhiên không học mót được.



“Đợi đấy, rồi có ngày hai mật pháp này sẽ tới tay ta, đúng là bá đạo”, Diệp Thành thầm tính toán.



“Về thôi”, Diệp Thành vươn vai quay người nhảy ra khỏi hang động.



Advertisement

Rầm! Bịch!



Vừa nhảy ra khỏi hang động, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng động từ xa vọng lại.



Nghe vậy, hắn vô thức đưa mắt nhìn, ập vào mắt hắn là một ngọn núi khổng lồ, trong đó có mây và sương cuộn trào, có hai bóng người đẫm máu bay ra.



Ấy?



Nhìn thấy hai bóng người này, Diệp Thành vô thức rít lên, vì hai người này hắn đương nhiên biết, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông Chu Ngạo và đệ tử chân truyền thứ hai Lý Tinh Hồn sao?



“Hai tên này sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”, Diệp Thành xoa cằm.



Nghĩ vậy, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn, khi trông thấy người truy sát Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn hắn lại chết lặng vì đây lại là một người quen, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân của Đại Sở sao?

“Tên tiểu tử này cũng chạy đến Nam Sở?”, Diệp Thành thẫn thờ, “nhưng mà Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín, Chu Ngạo xếp thứ hạng cao hơn hắn ta, lại thêm tlh, cả hai không đánh lại nổi Lý Tu Minh sao?”



Thế nhưng hắn cũng đã nhận ra manh mối nhanh chóng.



Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn rõ phần trán của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn bị người ta tạo chú ấn, cũng chí vì sự ràng buộc của chú ấn nên mới khiến khả năng chiến đấu của hai tên kia bị giảm sút.



“Ta xem các ngươi có thể chạy được đi đâu?”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì tiếng cười của Lý Tu Minh đã vang vọng khắp thiên địa.



Nói rồi, tên này không hề kiêng dè gì mà vung tay, từng đạo đại ấn cứ thế giáng xuống.



Bịch! Rầm!




Vì hắn không hề kiêng dè gì nên từng ngọn núi đã sụp đổ.



Lại nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, hình thái của cả hai tên vô cùng thảm hại, một tên lảo đảo, một tên lắc lư, bọn chúng bị trọng thương, khí tức không ổn định, nếu như không có gì bất ngờ thì hôm nay cả hai tên này khó tránh khỏi cái chết.



“Xem ra hôm nay chúng ta phải bỏ mạng rồi”, Chu Ngạo lắc đầu bất lực.



“Ta thật sự thấy hối hận vì bước đi trên con đường tu luyện này”, Lý Tinh Hồn cười mỏi mệt.



“Chí ít thì thời niên thiếu của chúng ta cũng vô cùng rực rỡ”.



“Cùng lên đường với nhau, cũng không tồi”.



“Đúng là khiến người ta cảm động, vậy ta tiễn cả hai ngươi lên đường”, Lý Tu Minh tung một chưởng giáng từ trên trời xuống.



Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay màu vàng kim bạt tới.



Phụt!





 
Chương 1333: “Ngươi định doạ ta đấy à?


Thế rồi Lý Tu Minh bay ra, cơ thể của hắn va vào bốn, năm ngọn núi rồi mới dính chặt lên một vách đá, cả cơ thể tàn tạ trông không ra hình người.



Thấy cảnh này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thẫn thờ.



Advertisement

Sau hai giây, bọn họ lần lượt nhìn về phía kẻ ra tay, sau khi thấy Diệp Thành, bọn chúng vô cùng kinh ngạc: “Tần…Tần Vũ?”



“Lâu rồi không gặp, trình độ của hai ngươi đúng là không ra sao”, Diệp Thành lấy ra hai viên đan dược sau đó đi về phía vách đá.



“Tần Vũ, lại là ngươi”, phía này, Lý Tu Minh nhìn Diệp Thành từ từ đi tới, hắn đã nhận ra Diệp Thành nhanh chóng, sắc mặt vô cùng tôi độc, khi ở đại hội Thiền Uyên, hắn đã bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ.



Hiện giờ lại gặp lại Diệp Thành, bảo hắn không phẫn nộ sao được.



“Không ngoan ngoãn ở Bắc Sở, chạy đến Nam Sở làm gì?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng nhìn Lý Tu Minh.



Hắn sẽ không nương tay với Lý Tu Minh bằng mọi giá, hắn vẫn còn nhớ hôm đó tên này và sư tôn của hắn là Trường Thiên sỉ nhục Hạo Thiên thế gia. Khi ở Thiền Uyên hội minh, nếu không phải Trường Thiên đạo nhân có mặt ở đó thì hắn đã không ngần ngại diệt luôn hai tên này rồi.

Hiện giờ lại gặp Lý Tu Minh ở Nam Sở, cũng vừa hay tính luôn món nợ cũ.



“Sư phụ của ta sẽ không tha cho ngươi, giết, giết, giết”, Lý Tu Minh đầu tóc rối xù, hắn tức tối gào thét như con chó điên.



“Ngươi định doạ ta đấy à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức vung tay lên.



“Ngươi dám?”, không đợi Diệp Thành giáng chưởng xuống, một giọng nói đã vang lên.



Từ phía xa, mây và sương cuộn trào, một bóng hình mặc đồ tím giáng từ trên trời xuống với tốc độ vô cùng nhanh, sát khí cuộn trào, uy lực mạnh mẽ, cứ thế trấn áp cả hư không, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là sư phụ của Lý Tu Minh Trường Thiên Đạo Nhân sao?




“Lão tử còn chưa đến Bắc Sở tính sổ với ngươi đâu?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn lập tức sát phạt lên trời, bay về phía Trường Thiên đạo Nhân.



“Tần Vũ?”, không lâu sau đó, Trường Thiên Đạo Nhân bèn nhận ra Diệp Thành.



Đột nhiên, sắc mặt của ông ta tôi độc thấy rõ, trong mắt còn rõ vẻ bạo tàn và khát máu, ông ta chính là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng vì Diệp Thành mà mất đi thể diện ở Thiền Uyên Hội Minh, lại nhìn sang Diệp Thành, sát khí của hắn đằng đằng.



“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, Trường Thiên Đạo Nhân gằn lên phẫn nộ, tung ra một chưởng mạnh mẽ.



“Nói hùng hồn đấy, cẩn thận không mất lưỡi”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn bước vào hư không, bát hoang chưởng kết hợp với hàng long chưởng, bôn lôi chưởng, hám sơn chưởng, một chưởng mang theo sức mạnh hỗn hợp đánh về phía Trường Thiên Đạo Nhân.



Trường Thiên Đạo Nhân lập tức bị đánh lùi về sau, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, ông ta đường đường có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị một hậu bối với tu vi tầng thứ nhất cảnh giới Không Minh đánh lùi nên đương nhiên vô cùng phẫn nộ.



Giết!

Trường Thiên Đạo Nhân phẫn nộ, trên trán có một đạo thần quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sát kiếm màu bạc với uy lực mạnh mẽ cứ thế bay về phía Diệp Thành.



 
Chương 1334: Bát Hoang Chưởng!  


Diệp Thành không hề né tránh phòng ngự, cứ thế sát phạt lên, sát kiếm của Trường Thiên Đạo Nhân mặc dù mạnh mẽ nhưng lại không thể đâm xuyên trán hắn vì sự phòng ngự của Đan Tổ Long Hồn trong cơ thể hắn vô cùng kiên cố.



Thấy vậy, Trường Thiên Đạo Nhân tái mặt.



Bát Hoang Chưởng!

Advertisement



Lúc này, Diệp Thành bay lên trời, hai tay nắm chặt lấy Bá Long Đao, đao mang màu vàng kim dài hơn hai mươi trượng chém vào đất trời.



Ta không tin!



Trường Thiên Đạo Nhân run rẩy, mặt mày khó tin, ông ta vội rút ra một thanh sát kiếm, hai tay nắm chặt giơ qua đầu.



Bang! Keng! Phụt!



Ba âm thanh liên tiếp vang lên, một đao của Diệp Thành chém vào sát kiếm của Trường Thiên Đạo Nhân tạo ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau, giây phút sau, sát kiếm bị chém làm đôi, một bên cánh tay của Trường Thiên Đạo Nhân rụng rời.



A…!

Trường Thiên Đạo Nhân gào thét thảm thiết, ông ta trừng mắt phẫn nộ, binh khí bản mệnh lập tức được tế gọi hướng về phía Diệp Thành.



“Ông còn kém xa Tề Chấn Thiên”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung ra đòn công phá bá đạo rồi bước vào hư không, một chưởng bát hoang cứ thế đánh ra, binh khí bản mệnh của Trường Thiên Đạo Nhân còn chưa hồi phục được uy lực đã bị chưởng đánh của Diệp Thành đánh tan.



Phụt!



Trường Thiên Đạo Nhân lập tức phun ra máu lảo đảo lùi về sau.



Giết!

Diệp Thành cứ thế sát phạt, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, đạo thân nhất khí hoá tam thanh lần lượt được tế gọi ra, một tên cầm Bá Long Đao, một tên cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, một tên cầm kiếm Xích Tiêu, một tên cầm roi Đả Thần Tiên, ý chí chiến đấu sục sôi.



Rầm! Bịch!



Đột nhiên, âm thanh vang vọng khắp đất trời, từng ngọn núi sụp đổ.



Phía này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh tới mức thế này, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt xa những gì mà chúng tưởng.



“Sư…sư huynh, huynh có nhận ra hắn rất giống một người không?”, Lý Tinh Hồn há hốc miệng.



“Hắn…hắn vẫn còn sống?”, Chu Ngạo thẫn thờ nhìn vào hư không, cuối cùng ánh mắt nhìn Diệp Thành: “Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành năm xưa?”



So với bọn họ thì Lý Tu Minh ngã nhào trên mặt đất, hắn trố mắt nhìn vào hư không và không sao tin nổi, dù hắn có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ nổi sư phụ của mình lại bị Diệp Thành chèn ép.



Hắn lồm cồm bò dậy, muốn nhân cơ hội tẩu thoát.



Đi đâu!

Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã chặn hắn lại.



 
Chương 1335: Phong Thần Quyết!  


“Tha cho ta, tha cho ta với”, Lý Tu Minh vội quỳ xuống khẩn cầu.



“Tha cho ngươi?”, cả hai người bật cười lạnh lùng, “khi truy sát chúng ta đâu thấy ngươi tỏ vẻ thương tình”.



Advertisement

“Không thể nào, không thể nào”, khi cả ba tên đang nói chuyện thì hư không vang vọng lên tiếng gằn của Trường Thiên Đạo Nhân.



Ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không sao tin nổi vì ông ta nhận ra thân phận thật sự của Diệp Thành, sát thần Tần Vũ trước mặt ông ta chính là Đan Thánh Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông trước kia, vả lại khả năng chiến đấu của Diệp Thành còn vượt xa ông ta.



“Không gì là không thể, khi ông sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thì ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”, Diệp Thành lạnh lùng, ba đạo thân của hắn đồng thời ra tay thi triển bát hoang trảm.



Bịch!



Trường Thiên Đạo Nhân bị đánh tới mức quỳ phịch xuống dưới đất.



Phong Thần Quyết!




Diệp Thành một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay đâm tới, hắn xuất hiện nhanh như gió với đại chiêu tấn công đơn.



“Không, không…”, thấy một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành không ngừng to dần, đôi mắt của Trường Thiên Đạo Nhân trố ra, đồng tử co rút lại chỉ bằng đầu mũi kim.



Lúc này toàn thân ông ta lạnh toát, cả cơ thể cứng đơ, như thể ông ta đang bị kéo xuống địa ngục vậy.



Vào thời khắc sinh tử, Trường Thiên Đạo Nhân mới biết thế nào là hối hận, ông ta hận vì hôm đó bản thân phách lối, không hề kiêng dè gì mà sỉ nhục Hạo Thiên thế gia.




Nếu như ông ta biết hôm đó Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, là thiếu chủ Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia thì ông ta tuyệt đối sẽ không ngông cuồng để hôm nay chuốc hoạ diệt thân.



Phụt!



Sau lượt máu phun trào, Trường Thiên Đạo Nhân cứ thế bị một kiếm đâm xuyên trán, đến tiếng thét cuối cùng cũng không thể vang lên.



Tiếp đó, Diệp Thành di chuyển tới bên cạnh mấy người phía Chu Ngạo.



“Tha cho ta, tha cho ta”, sắc mặt của Lý Tu Minh tái mét, hắn run rẩy.











 
Chương 1336: “Thật sự không quay về sao?”


“Vì sao ta phải giết các ngươi?”, Diệp Thành nhướng vai: “Con người ta ân oán rõ ràng, ngươi và ta đều là những kẻ bất hạnh”.



Đều là những kẻ bất hạnh



Nghe câu này, cả hai tên tỏ vẻ vô cùng bi thương.

Advertisement



Đúng vậy, bọn họ đều là những người không may mắn, đều bị kí chủ hãm hại, bị tông môn ruồng bỏ, bị truy sát tới Bắc Sở rồi lại bị truy sát tới Nam Sở trong mấy tháng trời nên cả hai vô cùng mệt mỏi.



So với Diệp Thành thì cả hai còn đỡ, mặc dù ngày hắn bị truy sát cả hai tên này không có mặt nhưng bọn chúng có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thiết của Diệp Thành tới mức nào.



Hiện giờ gặp lại Diệp Thành, cả hai trỗi lên sự cảm khái.



Từng là đệ tử ưu tú trong cuộc so tài tam tông nhưng thực lực của Diệp Thành lại khiến bọn chúng không khỏi ngưỡng mộ.



“Thanh Vân gặp nạn mà các ngươi không đi giúp sao?”, thấy cả hai trầm ngâm, Diệp Thành mỉm cười nói.



“Giúp?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cười thê thảm, “là Thanh Vân Tông bỏ rơi chúng ta, nơi đó đã không còn là nhà của chúng ta nữa rồi, bảo vệ vùng đất bi thương này không còn ý nghĩa gì nữa”.



“Thật sự không quay về sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn cả hai tên.




“Không về nữa, cũng không thể quay về như xưa nữa”, cả hai người lắc đầu, vẻ mặt mang theo sự oán thán.



“Vậy tốt, sau này đi theo ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiểu gia đây sẽ đưa hai ngươi đi chinh chiến khắp thiên hạ”.



“Chinh…chinh chiến khắp thiên hạ?”, cả hai tên thẫn thờ, năm từ này không thể nói bừa được, từ xưa đến giờ, Đại Sở cũng chỉ có vua mới dám nói ra những từ này.



“Sao thế, không tin vào thực lực của ta à?”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, hai tay hắn lần lượt đặt lên vai hai tên kia, tiên hoả xuất hiện, giúp cả hai luyện hoá chú ấn bên trong cơ thể.



“Không phải ta không tin, là thế này…”




“Vậy ta nói cho các ngươi nghe bí mật này”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, đem nhiều mật hạnh ngưng tụ thành truyền âm thần thức đẩy vào trong đầu hai tên này.



Thế rồi ánh mắt của cả hai người kia lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, bọn chúng từ kinh ngạc biến thành ngỡ ngàng rồi từ ngỡ ngàng biến thành điềm nhiên vì mật hạnh mà Diệp Thành truyền cho bọn chúng khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng khó tin.



“Ca, chúng ta theo huynh”, ngay lập tức, cả hai tên gật đầu dứt khoát.



“Vậy mới phải cứ, đi theo ta không sai đâu”, Diệp Thành toét miệng cười, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn có khả năng không tồi, từng là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Hằng Nhạc Tông, hai nhân tài như vậy đương nhiên là phải thu nhận rồi.



“Chinh chiến khắp thiên hạ, nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi”, cả hai lần lượt hít vào một hơi thật sâu, hồi phục lại trạng thái ban đầu vì sức mạnh mà Diệp Thành có khiến bọn chúng nhìn thấy được tương lai tươi sáng.



“Này, tự chọn đi, không phải khách sáo”, phía này, Diệp Thành đem một đống linh thạch và một đống mật pháp cổ quyển đưa ra.



“Cho…cho chúng đệ sao?”, cả hai nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.



“Với người của mình ta chưa bao giờ khách sáo”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hàm răng trắng sáng.



“Hay, hay lắm”, cả hai tên mừng rơn, sáng mắt nhìn đống binh khí và mật pháp cổ tông, với khả năng quan sát của chúng đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối này, bọn chúng sao có thể ngờ nổi Diệp Thành lại hào phóng đến mức này, vinh hành thế này cho dù là ở Thanh Vân Tông ngày trước cũng chẳng bao giờ đến lượt chúng.



 
Chương 1337: Không phải người quen sao?”  


“Cứ từ từ mà chọn, không vội”, phía này, Diệp Thành đã lựa chọn một nơi thoải mái nghỉ ngơi, lấy ra một vò rượu nhâm nhi.



“Ta lấy cái này, thanh kiếm này không tồi, cho ngươi là hợp lý, thanh Kim Giao Giản này cho ta, ta thích binh khí thế này…”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mỗi tên chọn cho mình vài món binh khí bất phàm rồi lại chọn thêm vài bí pháp hay ho, mặt mày hớn hở tươi tắn hẳn.



“Đây, còn đây nữa này”, Diệp Thành lại lấy ra hai cái túi đựng đồ, bên trong có linh đan, linh đan từ một vân đến năm vân đều có khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều nhảy dựng vì bất ngờ.

Advertisement



“Đây….cũng là cho chúng ta sao?”, nhìn Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thận trọng nhảy lên rồi hỏi lại.



“Ta là Đan Thánh mà, đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiếu đan dược đâu”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười, cả hai tên này đã là nhân tài thì hắn đương nhiên sẽ không tiếc gì và phải bồi dưỡng chu đáo.



Vả lại hắn cũng dư giả, những thứ này đối với hắn mà nói chẳng đáng là bao, ở thời thế loạn lạc hiện giờ nhân tài còn quan trọng hơn bảo bối, huống hồ là hai nhân tài như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.



Sự phóng khoáng của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cảm thấy yên tâm.



Đây đúng là sự trào phúng, so với Diệp Thành thì cách làm của Thanh Vân Tông khiến bọn chúng phải xót xa.



Sự thực chứng minh cách làm của Diệp Thành là hoàn toàn chính xác, thu nhận nhân tài phải có cách vì chỉ một giây trước đó, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã quyết định đi cùng hắn.


“Đi thôi, ta đưa các ngươi đi gặp người quen”, Diệp Thành vươn vai nhảy xuống khỏi vách đá.



“Người quen? Ai cơ?”, cả hai tên tiến lên trước.



“Đi thì biết”, Diệp Thành đáp thản nhiên, “còn nữa, thân phận của ta cũng phải giữ bí mật”.



“Cái này thì chúng ta hiểu”.



Thế rồi cả ba tên đi cùng nhau, sau nửa canh giờ bọn chúng đã quay về tiểu viên bên trong Cổ Thành.



Vừa đi vào trong, Cơ Tuyết Băng đang ngồi trầm ngâm liền trừng mắt nhìn Diệp Thành, có lẽ cũng vì câu nói mà Diệp Thành bỏ lại trước khi rời đi: Chơi gái.



Diệp Thành đúng là tên mặt dày, hắn vẫn thản nhiên như thường, lão tử không đi chơi gái thì đương nhiên là người đàng hoàng, vả lại ở đây đã có đại mĩ nhân rồi hà tất phải bỏ thêm tiền đi chơi gái, đầu ta đâu có bị úng nước.



“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, phía này, khi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng thì lạp tức quay người toan bỏ chạy, có lẽ vì bọn chúng vẫn còn ấn tượng sâu sắc với màn thể hiện của Cơ Tuyết Băng ở trận so tài tam tông nên trong lòng vẫn còn ám ảnh.



“Đi đâu, quay lại cho ta”, Diệp Thành lập tức giơ tay lôi hai tên kia lại.



“Đây…đây chính là người quen mà huynh nói sao?”, cả hai tên nhếch miệng nhìn Diệp Thành, sao chúng có thể ngờ nổi người quen của Diệp Thành lại chính là Cơ Tuyết Băng chứ.



“Sao vậy? Không phải người quen sao?”



“Phải thì đúng là phải rồi, nhưng…”



“Cứ yên tâm ở đây, cô ta cũng không ăn thịt các ngươi đâu, vả lại chẳng phải ta đang ở đây sao?”, Diệp Thành xua tay: “Không sao, vùng đan hải của cô ta bị phong cấm rồi, không có sức đâu”.

“Hả? Bị phong cấm? Ngươi làm?”



 
Chương 1338: “Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm khái”


“Việc kinh thiên động địa thế này ta không làm nổi”, Diệp Thành nhướng vai, “là lão tổ của Thanh Vân Tông làm, nếu nói thì phải nói ông ta không hề tầm thường, hai chúng ta suýt chút nữa bị giết chết đấy”.



“Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn”, khi cả hai tên đang trò chuyện thì trong Cơ Tuyết Băng đã nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Thành lại đưa hai tên này về đây, càng không ngờ nổi Diệp Thành quen hai tên này.



Advertisement

“Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm khái”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn sang Diệp Thành.



Khi còn ở trận so tài tam tông, bọn chúng đều là những đệ tử anh tài, là cao thủ số một số hai nhưng hiện giờ lại chẳng là gì cả, đây chính là duyên phận được định sẵn sao?



“Một tên là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, một tên là chưởng giáo của Chính Dương Tông, cũng là đệ tử chân truyền của tam tông, nhìn hai người bọn họ như thế kia mà hai ta lại thành ra bộ dạng thế này”, nghĩ thôi cũng khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phải ái ngại gãi đầu rồi.



Khi cả hai tên cả khái thì Diệp Thành đã ngồi trên ghế đá, hắn xoa cằm, một tay gõ gõ lên bàn đá.



Là chủ soái của Viêm Hoàng hắn đương nhiên đang nghĩ thêm mưu kế.



“Nếu không có gì bất ngờ thì muộn nhất sáng mai Hằng Nhạc Tông sẽ rút quân”, Diệp Thành suy đi tính lại, “không biết phía Thông Huyền biết những việc mà mấy ngày nay Doãn Chí Bình làm thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào”.

“Hằng Nhạc Tông rút quân, Chính Dương Tông lại lần nữa công kích Thanh Vân Tông cũng chẳng còn ý nghĩa, chắc chắn cũng sẽ rút quân”.



“Vậy thì tiếp theo mới là thời điểm then chốt”, Diệp Thành xoa cằm, “trận chiến này đánh trong bóng tối, tam tông bị tổn thất nghiêm trọng, nếu như ngừng chiến thì nhất định bọn họ sẽ điều tra việc này, điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ là đối tượng mà bọn họ điều tra”.



“Có lẽ điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ bị triệu hồi về tông môn truy hỏi, việc này phải tính cho kĩ mới được”.



“Nếu thực sự không được thì chỉ có thể khai chiến sớm”.



Ban đêm, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông ngột ngạt đến cực điểm.



Phía trên, nhóm người phía Thông Huyền Chân Nhân ngồi nghiêm trang, mặt ai cũng xanh mét.



Bọn họ vốn đều đang bế quan nhưng lại bị các trưởng lão đánh thức, sau khi nghe bẩm báo, ai nấy đều nổi trận lôi đình.



Phía dưới là Doãn Chí Bình đang đứng, sắc mặt cũng không tốt lắm.



Lúc này trong lòng hắn ta đang nghĩ dù thế nào cũng phải lôi được kẻ báo tin cho phía Thông Huyền ra, sau đó tra tấn đến chết, nếu không vì kẻ đó thì phía Thông Huyền sẽ không nửa đêm xuất quan để khiển trách hắn ta.



“Lá gan của ngươi đúng là đã lớn hơn rồi”, cuối cùng, bầu không khí tĩnh lặng trong đại điện bị tiếng quát dữ tợn của Thông Huyền Chân Nhân phá vỡ: “Liên kết với Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông, ai cho ngươi quyền đó?”



“Lão tổ, con cứ nghĩ không có chuyện gì, nên…”











 
Chương 1339: “Nhà họ Chu?”


“Ngươi không biết Chính Dương Tông mạnh thế nào đâu”, Thông Huyền Chân Nhân hét lên giận dữ: “Lần này ngươi làm vậy đã đẩy Hằng Nhạc vào tình thế muôn đời không thể trở mình, ngươi là chưởng giáo của một tông mà lại không phân rõ được tình hình sao?”



“Con…”



“Không cần nói nữa, rút quân đi”, không đợi Doãn Chí Bình nói xong, một lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông đã trầm giọng ra lệnh: “Bây giờ, ngay lập tức”.

Advertisement



“Tuân lệnh”, Doãn Chí Bình hít sâu một hơi, vẻ mặt càng thêm khó coi, trong mắt thậm chí còn loé lên tia hung hãn.



Nói xong hắn ta xoay người bước ra ngoài, nhưng sát khí lại không kìm được mà lan ra: “Đừng để ta tra được kẻ nào đã báo tin cho mấy lão già này, nếu không ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.



“Chưởng giáo”, hắn ta vừa ra ngoài, các trưởng lão đã vây quanh.



“Truyền lệnh của ta, rút quân, đồng thời trói ba cô con gái của nhà họ Chu đưa đến phủ của ta”.



“Nhà họ Chu?”, các trưởng lão hơi khó xử: “Chưởng giáo, nhà họ Chu là gia tộc phụ thuộc Hằng Nhạc, hơn nữa thực lực không yếu, chúng ta làm vậy có phải… có phải hơi…”



“Vậy thông báo cho Chu Bá Thiên, nếu không giao ba cô con gái ra thì đêm nay ta sẽ diệt sạch cả nhà ông ta”, vẻ mặt Doãn Chí Bình vặn vẹo, vô cùng đáng sợ.

Nói xong hắn ta phất tay áo, xoay người biến mất.



Sau khi hắn ta đi, mấy trưởng lão do dự: “Đi thôi, đi thôi! Nếu phía lão tổ có trách tội thì cũng có Doãn Chí Bình chịu, chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, động đến ai chứ không thể động đến Doãn Chí Bình”.



Bên này, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, sau khi Doãn Chí Bình rời đi, bầu không khí cũng không hề dịu xuống mà ngược lại còn trở nên ngột ngạt hơn.



“Thông Huyền sư huynh, tầm nhìn của Doãn Chí Bình thật sự cách biệt rất xa với Dương Đỉnh Thiên!”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhàn nhạt nói.



“Đừng nhắc đến Dương Đỉnh Thiên với ta”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh, sắc mặt xám xịt: “Còn Doãn Chí Bình, ta sẽ đích thân theo dõi, có ai chưa từng phạm sai lầm? Hắn cần thời gian để mài dũa, vấn đề không lớn”.


Chẳng bao lâu, đại quân Hằng Nhạc đang bao vây Thanh Vân Tông nhận được lệnh rút lui.



Mệnh lệnh đến nhanh mà đại quân Hằng Nhạc rút lui cũng nhanh, đến nỗi phía Chính Dương Tông còn chưa phản ứng kịp.



Khốn kiếp!



Sau khi nghe tin Hằng Nhạc Tông rút lui, Thành Côn tức giận: “Doãn Chí Bình, ngươi dám chơi ta”.



“Chuyện này không đơn giản vậy đâu”, Ân Trụ nghiêm nghị nói: “Chắc chắn là phía Thông Huyền đã biết tin gì đó nên xuất quan trước thời hạn, lệnh rút quân chắc chắn cũng do phía Thông Huyền ban xuống”.



“Thật sự đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng”, một Thái Thượng trưởng lão khác của Chính Dương Tông lạnh lùng nói.



“Rút quân đi!”, cho dù đang hừng hực lửa giận nhưng Thành Côn vẫn phải cố nén, tuy tức giận nhưng ông ta vẫn chưa mất lý trí. Hằng Nhạc Tông đã rút quân rồi, chỉ một mình Chính Dương Tông rất khó có thể phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom