Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1280: “Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”


Bên này, Diệp Thành lại nở nụ cười không đứng đắn, hắn đã không còn thấy lạ trước phản ứng này của Cơ Tuyết Băng.



Ánh mắt hắn nhìn vào đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông.



Ngay sau đó, hai mắt hắn không khỏi nhíu lại, bởi vì trong số những người Cơ Tuyết Băng dẫn tới có đến hơn ba phần là Âm Minh tử tướng, hơn nữa rất nhiều tên trong số đó ở cấp bậc cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

Advertisement



“Nhiều vậy”, Diệp Thành khẽ nhíu mày, hắn nghĩ các phân điện lớn khác của Chính Dương Tông cũng sẽ làm vậy, một điện có đến một phần ba số quân là Âm Minh tử tướng, tuy không nhiều nhưng chín điện cộng lại thì con số sẽ rất lớn.



“Mình vẫn đánh giá quá thấp Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, trong mắt còn loé lên tia nhìn bất định.



Chính Dương Tông có một đại quân Âm Minh khổng lồ như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, đây mới chỉ là hắn nhìn thấy, vậy phần hắn không thấy thì sao? Có lẽ còn nhiều hơn nữa! Chỉ với lực lượng này, địa vị bá chủ của Chính Dương Tông ở Nam Sở đã không ai có thể lay chuyển nổi.



Lúc này hắn càng thêm chắc chắn lý do Chính Dương Tông không cần chiến lợi phẩm mà chỉ cần thi thể của người chết, mục đích là để tạo thêm một đội quân Âm Minh!



“Không ổn!”, Diệp Thành vô thức xoa cằm: “Sau này khai chiến với Chính Dương Tông, chỉ dựa vào đại quân Âm Minh này thôi, quân ta đã tổn thất nặng nề rồi”.



“Tiền bối tấn công cổng Nam, ta tấn công cổng Đông”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Cơ Tuyết Băng đã chợt lên tiếng.



“Sao cũng được”, Diệp Thành nhún vai, bảo hắn tấn công bốn cổng thành Đông Tây Nam Bắc hắn cũng vui lòng, dù sao cũng không phải người của hắn.



“Sáng sớm, đúng giờ phát động tấn công”, Cơ Tuyết Băng lại thờ ơ lên tiếng: “Còn nữa, đừng quên thoả thuận của chúng ta, Chính Dương Tông không nhận chiến lợi phẩm, chỉ cần thi thể người chết”.



“Đã hiểu, lại chế tạo Âm Minh tử tướng chứ gì!”, Diệp Thành cười khẽ.



Nghe vậy, đôi lông mày xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng cau lại, trong đôi mắt đẹp loé lên tia sáng, cô ta khá bất ngờ khi Diệp Thành có thể đoán được bí mật này.



“Chính Dương Tông các cô thật biết nhìn xa trông rộng!”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ đùa cợt: “Đội quân Âm Minh đông như vậy, xem ra sau khi Thanh Vân Tông bị tiêu diệt, mục tiêu tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc Tông ta rồi”.




Cơ Tuyết Băng nghe Diệp Thành nói xong chìm vào khoảng lặng ngắn, ba giây sau cô ta mới nhẹ nhàng cất lời: “Có lẽ ông có thể bầu chọn một minh chủ khác”.



“Nghe ý của Thánh nữ Chính Dương thì chưởng giáo Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc ta không phải minh chủ à?”, Diệp Thành cười hứng thú nhìn Cơ Tuyết Băng.



“Tiền bối là người thông minh, cần gì ta phải nói nhiều”, giọng Cơ Tuyết Băng vẫn lạnh lùng từ đầu đến cuối.



“Nói, đương nhiên phải nói chứ”, Diệp Thành ngưng tụ một cái ghế ở sau lưng, lười biếng nằm lên đó, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn vẫn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ thích thú: “Có lẽ ta có thể hiểu ý của cô, Doãn Chí Bình không phải minh chủ, chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông các cô mới là minh chủ. Minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, thế lực của cô mạnh thì cô là minh chủ, thế lực của cô yếu thì cô là củi mục, phải vậy không?”



Cơ Tuyết Băng im lặng trước lời phân tích của Diệp Thành, tuy cô ta không hoàn toàn đồng ý nhưng có lẽ đây là hiện thực trần trụi của thế giới hỗn loạn này.



“Không biết tại sao nói đến minh chủ ta lại chợt nhớ đến một người”, Diệp Thành vẫn cất giọng hờ hững: “Người này hẳn là rất quen thuộc, ồ không đúng, hẳn là người mà cô từng rất quen thuộc”.



“Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng cất giọng.



“Diệp Thành”, Diệp Thành nói ra tên của mình, nói xong còn hứng thú quan sát Cơ Tuyết Băng.



 
Chương 1281: Mạnh là chính, yếu là tà


Diệp Thành!



Nghe thấy hai chữ này, người Cơ Tuyết Băng run lên rõ rệt, trong đôi mắt lãnh đạm có thêm vẻ phức tạp và tự giễu, khuôn mặt luôn không có cảm xúc lúc này cũng có thêm vẻ đau khổ.



Một thân hình đẫm máu loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt mơ màng của cô ta, toàn thân người đó cắm đầy mũi tên, đóng đinh trên Vọng Cổ Nhai, chết một cách bi tráng.

Advertisement



“Thánh nữ Chính Dương, cô nghĩ Diệp Thành có phải ma không?”, Diệp Thành lại hỏi.



“Không phải”, Cơ Tuyết Băng trả lời ngay không hề nghĩ ngợi.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thản nhiên nhún vai: “Không phải sao? Ta nghĩ hắn là ma đấy, hơn nữa còn là một đại ma đầu”.



Nghe câu này, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày: “Lời này của tiền bối có phải hơi độc đoán quá không?”



“Không độc đoán chút nào”, Diệp Thành cười nhạo báng: “Mọi người đều cho rằng minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, vậy tại sao ma không thể dùng quy tắc này để định nghĩa? Diệp Thành yếu nên hắn là ma, là tà cũng xứng đáng, Linh Chân Thượng Nhân mạnh nên đương nhiên ông ta là chính, là lẽ phải”.



Nghe Diệp Thành nói như vậy, Cơ Tuyết Băng mấp máy môi nhưng không biết nên phản bác thế nào.

“Vậy nên trên đời làm gì có chính với tà, đúng với sai, minh chủ với củi mục”, Diệp Thành thoải mái vặn khớp cổ: “Mạnh là chính, yếu là tà. Mạnh thì đúng, yếu thì sai. Mạnh là minh chủ, yếu là củi mục. Đây là quy tắc tàn khốc mà bao người đang tiếp nhận! Trước đây ta không hiểu, nhưng giờ thì ta hiểu rồi”.



Cơ Tuyết Băng lại chìm vào im lặng, mặc dù cô ta cũng giỏi tranh luận nhưng lại không biết lấy gì để phản bác quy luật tàn khốc này.



Oa!



Diệp Thành ở bên này đã lười biếng vươn vai, thoải mái đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời: “Gần sáng rồi, có phải chúng ta nên chuẩn bị bắt đầu tấn công rồi không? Đánh một trận đàng hoàng, biết đâu lại bắt được vài mỹ nữ về chơi”.



Nghe những lời này của Diệp Thành, đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh lẽo.


“Làm việc thôi”, hắn vặn vẹo cổ rồi bước vào hư không trước, sau đó lời nói hư ảo vẫn còn vọng vào tai Cơ Tuyết Băng: “Về nói với minh chủ nhà cô rằng nếu các ngươi đủ mạnh thì Thương Hình ta cũng không phải người không biết thức thời”.



Bầu trời đêm u tối, không nhìn thấy ánh sáng của trăng và sao.



Trên tường thành phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, từng nhóm người mặc áo giáp đi qua đi lại, bọn họ đều là tu sĩ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Linh Hư.



Một bên khác có hai người ung dung bước đi, một người là lão già áo bào tím, một người là trung niên mặc áo mãng bào, từng đội quân tu sĩ đi tuần tra đều cung kính hành lễ với họ, xem ra thân phận của hai người này đều không thấp.



“Chưởng giáo cũng lạ thật, còn sáu ngày nữa Hằng Nhạc và Chính Dương mới tấn công chúng ta cơ mà, có cần phải làm quá lên vậy không?”, người trung niên mặc áo mãng bào khó hiểu: “Sáu ngày đủ cho chúng ta chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ”.



“Ngươi thì biết cái gì!”, lão già áo bào tím lườm người nọ: “Chín điện của chúng ta đấu với mười tám điện, sao có thể lơi là được?”



“Ồ”.











 
Chương 1282: “Mau đi xin các điện khác cứu viện”.  


“So về điều này thì Doãn Chí Bình kém Dương Đỉnh Thiên cả vạn dặm”, lão già áo bào tím cười khẩy chế nhạo.



“Quan tâm ông ta làm gì! Mau lên, đi xong vòng này rồi về tu luyện”, người trung niên mặc áo mãng bào thúc giục.



“Tu luyện?”, lão già áo bào tím nói kháy: “Ta thấy ngươi nóng lòng về chơi gái thì có ấy! Ta nghe nói mấy ngày trước ngươi cướp được rất nhiều mỹ nữ từ hoàng cung của thế giới người phàm về”.



“Ông còn không biết ngại mà nói ta?”, người trung niên kia cười đểu: “Vì cướp nữ nhân mà ông đã diệt cả tông môn nhà họ Tôn, so với ông thì ta chẳng là gì cả”.

Advertisement



“Ngươi tra được rõ đấy! Ta… Cẩn thận!”, lão già áo bào tím còn chưa nói xong đã hô lên.



Nhưng ông ta vẫn chậm, giây trước người trung niên áo mãng bào còn trò chuyện với ông ta, bây giờ đã bị một mũi tên đâm xuyên qua đầu, chẳng kịp hét lên một tiếng đã chết tại chỗ.



Thấy thế, vẻ mặt lão ta thay đổi đáng kể, vừa định lên tiếng thì một cây chiến mâu đã bay tới, ông ta bị ghim trên lầu cổng thành.



Giết!



Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi những tu sĩ của Thanh Vân Tông đang ở trên tường thành còn chưa kịp phản ứng lại, một giọng nói lạnh lùng như sương băng vang lên khắp đất trời.



Ầm! Đoàng!



Đột nhiên một khoảng hư không nổ tung, cả nhóm người đông đúc ào ra như thuỷ triều, khí thế của ai cũng mãnh liệt, người thì đi trên phi kiếm, người cưỡi mây lướt gió, sát khí ngút trời, ùn ùn kéo đến.



Kẻ thù tấn công! Kẻ thù tấn công!



Chẳng mấy chốc, tiếng hét đột ngột vang lên.



Giết! Giết!



Đột nhiên, màn đêm tĩnh lặng bị tiếng hét dời non lấp biển phá vỡ, từng bóng người mặc áo đen giống như sát thần lao tới tước đoạt từng mạng sống, máu tươi nhuộm đỏ cả tường thành.



Cùng lúc đó, tám phân điện khác của Thanh Vân Tông cũng đồng loạt bị tấn công, cảnh tượng vô cùng hào hùng.



“Giết cho ta, kẻ nào rút lui đều phải chết!”



Ở phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Diệp Thành vung đại đao lao về phía trước, một đao giết chết cảnh giới Linh Hư của Thanh Vân Tông.


Giết!



Phía sau hắn, tiếng hô giết rung chuyển đất trời, đại quân hắn dẫn theo ùn ùn kéo đến, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, lập tức bị tóm gọn, quân phòng thủ cổng Bắc gần như đã bị giết hết toàn bộ.



Ở một nơi khác, đại quân do Cơ Tuyết Băng chỉ huy như đại dương, nhấn chìm thiên thành Thanh Vân.



“Khốn kiếp, ở đâu ra nhiều kẻ mạnh thế?”, một ông già mặc áo tím lao ra từ Địa Cung phủ điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông.



Nếu Diệp Thành nhìn thấy người này chắc chắn sẽ nhận ra, bởi vì khi hắn thành ma, người này cũng tham gia bao vây giết hắn, đây chẳng phải Triệu Thanh của Thanh Vân Tông sao? Đúng thế, Triệu Thanh không chỉ là trưởng lão của Thanh Vân Tông mà còn là điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân, thân phận cực kỳ hiển hách.



“Điện chủ, đội hình quân địch cực kỳ mạnh”, ngay sau đó một người mặc đồ đen đã quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh.



“Chết tiệt”, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng: “Mau đi xin các điện khác cứu viện”.



“Các… Các điện khác cũng đang bị tấn công, cả chín phân điện đều… đều không được bình yên”, người kia vội nói.



“Bị tấn công cùng một lúc?”, hai hàng lông mày của Triệu Thanh chau lại, hai giây sau một tia sáng sắc bén xẹt qua trong mắt ông ta: “Là Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông”.



“Sao… Sao có thể chứ?”, người áo đen biến sắc: “Không phải chưởng giáo đã phái người đi đàm phán với Hằng Nhạc rồi ư? Không phải Hằng Nhạc cũng đã đồng ý liên hợp với chúng ta, chống lại Chính Dương rồi sao?”



“Còn không hiểu à? Chúng ta bị lừa rồi”, Triệu Thanh tức giận: “Doãn Chí Bình, ngươi được lắm, dám gài bẫy Thanh Vân Tông ta”.

“Vậy chúng ta…”



 
Chương 1283: Không đau lòng!  


“Còn ngây ra đấy làm gì, xin điện chính cứu viện đi, những người khác đều ra trận cho ta”.



Ù! Ù! Ù!



Ngay lập tức, từng luồng sáng lớn lao vút lên trời, từng món binh khí bay vào khoảng không, các công kích trận pháp đồng thời hồi phục sức mạnh.



Advertisement

Phụt! Phụt! Phụt!



Ngoài chiến trường, đại quân Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chỉ huy đã khiến nơi đây hoá thành huyết vụ.



Không đau lòng!



Diệp Thành lao về phía trước bất giác chế giễu, tay vẫn vung Quỷ Phách Ngân Đao của Thương Hình, hắn đi tới đâu nơi đó liền biến thành vũng máu.



Giết!



Giết!



Đột nhiên có tiếng hô giết vang lên rung chuyển đất trời.


Trận đại chiến sắp bắt đầu.



Mặc dù đại quân do Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chỉ huy tấn công bất ngờ khiến phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông trở tay không kịp, nhưng đối phương có cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ, mà thiên thành Thanh Vân lại là địa bàn của Thanh Vân Tông, bọn họ vừa đứng vững thì đại quân của hai bên đã lao vào chiến đấu ngay lập tức.



Phụt! Phụt! Phụt!



Hai quân vừa chiến đấu, máu tươi liền bắn ra tung toé, nhuộm đỏ cả bầu trời.



Cheng! Rầm! Uỳnh! Bịch!

Những âm thanh hỗn loạn như vậy nối tiếp nhau vang lên. Trong thiên thành Thanh Vân, các cung điện lần lượt sụp đổ, các dãy núi bên trong cũng theo đó mà tách rời, từng luồng sáng bay lên, đủ loại màu sắc, các binh khí bản mệnh lơ lửng trên hư không phát ra thần hoa rực rỡ, tựa như những ngôi sao sáng trên trời, cực kỳ chói mắt.



Phụt!



Ở đây, Diệp Thành lại lần nữa vung đao chém chết một kẻ cảnh giới Không Minh của Thanh Vân Tông, hơn nữa còn rất tự giác lấy đi túi đựng đồ của người đó.



Sau khi giết xong người này, Diệp Thành còn nhìn xung quanh một lượt.



Đại quân phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông và phân điện thứ chín của Chính Dương Tông đã chinh phạt vào trong hết, đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông cũng từ bốn phía của thiên thành Thanh Vân lao tới, trận chiến cực kỳ khốc liệt.



Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy bóng dáng của Cơ Tuyết Băng giữa chiến trường rộng lớn.



Bóng dáng Cơ Tuyết Băng trong đội quân cực kỳ bắt mắt, toàn thân tản ra thần hoa, bảo liên đăng lơ lửng trên đầu, thần hà lộng lẫy tản ra mang theo áp lực mạnh mẽ, mỗi một đòn đều khiến cả loạt cao thủ của Thanh Vân Tông ngã xuống nằm trong vũng máu.



Cô ta là nữ sát thần với sức chiến đấu cực mạnh, ra tay gọn gàng dứt khoát, thần thông cái thế được tung ra liên tiếp, cả đường đi ít ai có thể sống sót qua ba hiệp trong tay cô ta.



Hơn nữa Diệp Thành nhìn ra được, từ sau khi Cơ Tuyết Băng giết vào thành, mục tiêu của cô ta vô cùng rõ ràng, đó chính là hư không đại trận của phủ điện chủ.



Phải biết hư không đại trận của phân điện không chỉ nối liền với hư không đại trận, mà còn nối liền với điện chính, nếu các phân điện khác và Thanh Vân Tông phái quân cứu viện tới thì cục diện rất có thể sẽ đảo ngược.



 
Chương 1284: Tổn thất nặng nề.  


Mục đích của Cơ Tuyết Băng là phá huỷ hư không đại trận, cắt đứt viện trợ của các phân điện khác và điện chính của Thanh Vân Tông với nơi này.



Đây là cách được sử dụng phổ biến nhất khi tấn công phân điện, phá hỏng hư không đại trận tương đương với việc cắt đứt liên lạc với các điện khác và điện chính, nếu không có viện binh thì chẳng khác gì một thành biệt lập.



Advertisement

Rõ ràng cách đánh của Cơ Tuyết Băng là rất đúng đắn.



Tuy nhiên Diệp Thành sẽ không giúp Cơ Tuyết Băng phá hư không đại trận, chẳng những hắn không giúp mà ngược lại hắn sẽ gây rắc rối cho cô ta, vì hắn muốn Thanh Vân Tông phái viện binh tới.



Vốn dĩ quân của Doãn Chí Bình mà hắn dẫn tới đều là để tìm đến cái chết!



Bây giờ Hằng Nhạc, Chính Dương đang đấu với một mình Thanh Vân, chiếm ưu thế tuyệt đối, muốn quân của Doãn Chí Bình chết hết ở đây là điều không khả thi lắm, bởi vì phân điện thứ chín của Thanh Vân đã rơi vào thế yếu.



Nhưng nếu điện chính của Thanh Vân Tông phái viện binh tới đây thì mọi chuyện sẽ khác.



Có viện binh của điện chính, sức chiến đấu của phân điện thứ chín Thanh Vân sẽ tăng mạnh, như vậy người của Doãn Chí Bình sẽ chết ở đây một cách thích đáng, ngay cả đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông cũng sẽ bị thương nặng.

Hơn nữa không chỉ Diệp Thành mà phía Chung Quy, Chung Ly cũng làm như vậy.



Tất nhiên điều này cũng là do hắn đã chỉ đạo từ trước.



Vì vậy ở một khía cạnh nào đó, những điều họ làm không chỉ giúp Thanh Vân Tông mà cũng là giúp chính mình, mượn tay Thanh Vân Tông tiêu diệt người của Doãn Chí Bình.



Điều họ muốn là Hằng Nhạc, Thanh Vân và Chính Dương đều tổn thất nặng nề.


Bùm! Bùm! Bùm!



Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì phía phủ điện chủ đã truyền tới tiếng nổ vang.



Nhìn ra xa, toàn bộ phủ điện chủ đã bị thần hoa chói mắt của đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mà Cơ Tuyết Băng hoá ra bao phủ, nhưng ba Cơ Tuyết Băng đều gặp phải kẻ địch mạnh.



Diệp Thành liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào người đang chiến đấu với bản tôn của Cơ Tuyết Băng, trong mắt hắn chợt hiện lên tia lạnh lẽo: “Triệu Thanh, thật trùng hợp! Ở đây mà cũng gặp được ông”.



Nói xong Diệp Thành lập tức vung Quỷ Phách Hồn Ngân Đao sát phạt về hướng đó.



Hắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã vây giết mình hôm đó, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Linh Chân Thượng Nhân của Chính Khí Điện…











 
Chương 1285: “Doãn Chí Bình đáng chết”


Khốn kiếp!



Trong đại điện của điện chính Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí giận dữ rít lên, hai mắt dữ dằn như con sư tử điên.



Mới vài phút trước, chín phân điện lớn đều xin cứu viện khẩn, hơn nữa gần như là cùng lúc, ông ta là chưởng giáo của tông, sao lại không biết điều này có ý nghĩa gì.

Advertisement



Chỉ vài canh giờ trước, người ông ta cử đi báo tin rằng Doãn Chí Bình đồng ý liên minh với Thanh Vân để đấu với Chính Dương.



Nhưng bây giờ chỉ vài canh giờ sau, mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, đánh cho Thanh Vân trở tay không kịp, có lẽ đây là tổn thất lớn nhất mà ông ta phải chịu từ khi trở thành chưởng giáo của Thanh Vân đến nay.



“Doãn Chí Bình”, tiếng gào thét của Công Tôn Trí vang vọng khắp đại điện: “Ngươi dám gài bẫy ta”.







Bùm! Ầm!



Trong phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đã đánh từ hư không sang không gian hư vô, rồi lại từ không gian hư vô đánh vào trời cao, cuối cùng lại từ bầu trời cao đánh về hư không, cảnh chiến đấu vô cùng hùng tráng.


Triệu Thanh là kẻ mạnh có tiếng từ lâu, không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường.



Mà Cơ Tuyết Băng, cho dù có khả năng giết cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng để tiêu diệt được Triệu Thanh cũng không hề dễ.



“Cô chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi, còn kém xa lắm”, thấy Cơ Tuyết Băng bị đẩy lùi, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng.



“Nếu thêm cả ta nữa thì sao?”, sau khi một cao thủ của Thanh Vân hoá thành huyết vụ, Diệp Thành vác Quỷ Phách Ngân Đao chầm chậm bước tới, khoé miệng mang theo nụ cười tàn bạo, trong mắt còn lóe lên tia lạnh lùng.



“Thương Hình”, nhìn thấy Diệp Thành, vẻ mặt Triệu Thanh đột nhiên tối sầm, nếu chỉ một mình Cơ Tuyết Băng thì đương nhiên ông ta không sợ, nhưng thêm Thương Hình thì khác, bởi vì Thương Hình cùng cấp bậc với ông ta.



“Doãn Chí Bình đáng chết”, Triệu Thanh hét lớn. Hai canh giờ trước, điện chính của Thanh Vân Tông còn báo tin rằng họ đang bàn bạc với Hằng Nhạc Tông liên minh chống lại Chính Dương Tông.



Bây giờ, Hằng Nhạc và Chính Dương đã liên minh với nhau, Triệu Thanh phát hiện mình bị lừa, hơn nữa còn bị Doãn Chí Bình xoay vòng vòng, nếu biết trước chắc chắn ông ta đã tăng cường kết giới hộ thành, như vậy cao thủ của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không vào được dễ dàng như vậy.



“Ngày đó ta nên giết hắn”, nghĩ rồi Triệu Thanh cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy vẻ dữ tợn.



“Ngày đó”, Diệp Thành nhướng mày, cười lạnh lẽo: “Khi ngươi với chưởng giáo nhà ta chung sức bao vây giết Diệp Thành, ta thấy các ngươi hợp tác vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại thẹn quá hoá giận như vậy?”







“Không cần nhiều lời với ông ta”, không đợi Triệu Thanh lên tiếng, Cơ Tuyết Băng bên cạnh đã động thủ, Cửu Thiên Huyền Linh Ấn từ trên cao xuống người ông ta.



“Chỉ dựa vào cô?”, Triệu Thanh giận dữ hét lên, vung tay tung ra một chưởng, phá vỡ Cửu Thiên Huyền Linh Ấn của Cơ Tuyết Băng.



“Ta giữ chân ông ta, ông phá hư không truyền tống trận đi”, Cơ Tuyết Băng hờ hững lên tiếng, sau đó lại thi triển bí pháp đánh về phía Triệu Thanh.

“Được thôi”, Diệp Thành cười nhạt, vác Quỷ Phách Ngân Đao đi về phía phủ điện chủ, xông thẳng vào Địa Cung.



 
Chương 1286: “Cứ từ từ đánh đi nhé”


Thấy vậy, Triệu Thanh đẩy lùi Cơ Tuyết Băng rồi chạy về phía Diệp Thành.



Là điện chủ một phân điện, sao Triệu Thanh không biết độ quan trọng của hư không truyền tống trận, một khi bị phá hỏng thì phân điện thứ chín sẽ trở thành một toà thành biệt lập, hậu quả thế nào nghĩ thôi cũng biết.



Hơn nữa đây không phải điều đáng lo ngại nhất, điều ông ta lo lắng là quân viện binh của điện chính đã vào hư không truyền tống trận, nếu lúc này truyền tống trận của phân điện thứ chín bị phá hỏng thì thông đạo không gian từ phân điện thứ chín tới điện chính của Thanh Vân Tông sẽ hoàn toàn sụp đổ, vậy quân viện binh đang ở trong thông đạo không gian sẽ bị cuốn vào khe hở không gian và họ sẽ bị tổn thất nặng nề.



Advertisement

“Đứng lại”, Triệu Thanh quát lên, vung chưởng về phía Diệp Thành.



“Đối thủ của ông là ta”, Cơ Tuyết Băng vụt tới như bóng ma, một kiếm chém lên cánh tay Triệu Thanh.



“Cứ từ từ đánh đi nhé”, Diệp Thành chạy vào Địa Cung.



Chỉ là hắn còn chưa vào, chín bóng người đã ào ào lao ra, hơn nữa trên đầu ai cũng có binh khí đáng sợ, khí thế của ai cũng mạnh mẽ, tu vi đều là cảnh giới Không Minh đỉnh phong.



Giết!



Chín tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong của Thanh Vân Tông đồng thời ngự động binh khí bản mệnh, hợp lực đánh Diệp Thành.



Hự!

Diệp Thành rên lên một tiếng, với sức chiến đấu của hắn mà cũng bị đẩy lùi về phía sau, nếu không nhờ thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, sợ rằng một hiệp này thôi hắn đã bị nghiền nát tại chỗ.



Giết!



Diệp Thành còn chưa đứng vững, chín tu sĩ của Thanh Vân Tông đã lao về phía trước, mỗi người đều thể hiện ra thần thông khủng khiếp.



Bắt đầu rồi!



Diệp Thành cười giễu, không lùi mà tiến, vung đao chém về phía trước, một đao chém bay người đầu tiên, vung tay đẩy lùi người thứ hai, người thứ ba là thảm nhất, vừa xông lên còn chưa thi triển bí pháp thần thông đã bị Diệp Thành đá bay.



Nhưng lúc này Diệp Thành cũng đã bị thương, sau lưng bị chém một nhát, trước ngực và trên vai đều bị đâm trúng.




Cút!



Diệp Thành hét lên một tiếng, xoay Quỷ Phách Ngân Hồn một vòng, kẻ nào nhào tới đều bị chém lùi về phía sau.



Đương nhiên hắn làm vậy chỉ để đóng kịch cho Cơ Tuyết Băng xem, ngay từ đầu hắn đã không dùng toàn lực, cũng không sử dụng đạo thân và Âm Minh tử tướng, rất nhiều chiêu át chủ bài cũng không dùng đến, hắn đang kéo dài thời gian chờ quân viện binh của Thanh Vân Tông tới.



Nhưng hắn là ai chứ? Hắn là Diệp Thành, đương nhiên sẽ có phương án hai.



Trước khi hắn vào phân điện thứ chín để chiến đấu đã hoá ra đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh, hơn nữa lúc này bọn chúng cũng đã thông qua không gian hư vô để vào Địa Cung của phân điện thứ chín.



Mà hắn làm vậy đương nhiên là để ngăn có kẻ phá huỷ đại trận.



Nói cách khác, dù là người của Doãn Chí Bình hay người của Chính Dương Tông, chỉ cần lại gần đại trận là sẽ bị đạo thân sấm sét của hắn giết.



Ầm! Đùng! Đoàng!



Lúc này Diệp Thành đã giao chiến với chín người, tiếng nổ vang lên không dứt.

Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đang chiến đấu trên hư không, hai đạo thân của cô ta cũng đã bị rất nhiều kẻ mạnh bao vây.



 
Chương 1287: “Sao lại có động tĩnh lớn thế này?”


Mà lúc này đại quân của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng đang nhấn chìm đại quân của Thanh Vân như một đại dương đen.



Hai điện đấu với một điện, Thanh Vân Tông hoàn toàn rơi vào thế yếu, tuy đã dốc hết sức chống cự nhưng vẫn khó có thể chống lại quân địch đông như nước lũ.



Advertisement

Phụt! Phụt! Phụt!



Từng bóng người rơi xuống hư không, nổ tung hoá thành huyết hoa, trận chiến diễn ra hết sức ác liệt.



Đã chiến đấu thì mạng sống chỉ như cỏ rác, mỗi một giây đều có người ngã xuống, thiên thành Thanh Vân xinh đẹp đã chìm trong máu tươi, bầu trời đêm vốn có màu đen kịt cũng bị phủ lên một lớp máu đỏ.



Không chỉ phân điện thứ chín của Thanh Vân mà tám phân điện khác cũng gặp cảnh tương tự.



Nhìn lên hư không, nhìn xuống mặt đất, quân đấu với quân, tướng đấu với tướng, đâu đâu cũng có người, thần quang, kiếm mang, chưởng ấn, quyền ảnh, sát trận, trận đồ, binh khí.

Rầm! Bịch!



Màn đêm yên tĩnh nhưng lại không hề yên bình, cả Nam Sở gần như đều hỗn loạn, khắp nơi đều vang lên tiếng nổ, khắp nơi đều sục sôi chiến đấu.



Không chỉ phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, lúc này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều dẫn người của Viêm Hoàng tới, sát phạt vào trong từng khu thành cổ.



Những thành cổ này đều của những gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông vả lại gia tộc nào cũng vô cùng tàn bạo.



Đây chính là chiến lược của Diệp Thành, đã đánh thì phải đánh cho Thanh Vân Tông đau đớn, tê liệt, như vậy thì mới có thể khiến Thanh Vân hận Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông tới tận xương tuỷ, như vậy thì sau này bọn họ mới có thể liên minh với Thanh Vân Tông đối đầu với Chính Dương Tông và đưa ra được điều kiện có lợi khác.



Chỉ vì trận đại chiến quá khốc liệt, chỉ vì địa điểm đại chiến quá nhiều, quá nhiều nên cả Nam Sở, thậm chí là cả bắc Sở và thế lực tứ phương của Đại Sở đều kinh động.



Nhìn tứ phương thần hoa bao quanh, đó chính là từng mảng huyết vụ đẫm máu cuộn trào, tiếng giết , gào rít, liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.



“Sao lại có động tĩnh lớn thế này?”, đã có không ít thế lực tới thăm dò, khi trông thấy từng chiến trường tan hoang, bọn họ đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng vì trận đại chiến quá thảm khốc, cảnh tượng đổ nát khắp nơi.



“Theo như tông tin đáng tin thì Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hai tông với mười tám phân điện cùng công kích chín phân điện của Thanh Vân Tông”.



“Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông liên minh, ta không nghe nhầm chứ?”, có người kinh ngạc lên tiếng: “Có chuyện gì vậy, người của Hằng Nhạc Tông đầu óc có vấn đề rồi sao? Sao lại có thể liên minh với Chính Dương Tông đánh Thanh Vân Tông?”



“Đầu của Doãn Chí Bình đúng là bị úng nước”, có lão già lạnh lùng lên tiếng: “Ta dám khẳng định đêm nay sẽ đánh tan Thanh Vân Tông, không mất bao lâu nữa Hằng Nhạc Tông sẽ dẹp bằng Thanh Vân Tông”.



“Đúng là ngông cuồng tự đại, sớm muộn gì Hằng Nhạc Tông cũng sẽ bị tiêu diệt”.



“Ngu ngốc, đúng là một lũ ngu ngốc”, trong màn đêm, lão tổ nhà họ Tư Đồ đứng sừng sững giữa vân đoàn hướng ánh mắt nhìn ra xa, ông ta bất giác thở dài: “Liên minh với Chính Dương Tông, ta thấy đám Thông Huyền đúng là hồ đồ”.



 
Chương 1288: “Thú vị lắm”


“Phụ thân, thế cân bằng của tam tông bị phá vỡ rồi”, ở nhà Thượng Quan Thế Gia, một nữ nử mặc y phục tím nhìn về phía chín phân điện của Thanh Vân Tông, trong ánh mắt rõ vẻ lo âu.



“Hàn Nguyệt, Nam Sở sắp có biến rồi”, một người trung tuổi mặc mãng bào lắc đầu bất lực.



Advertisement

“Trận hỗn chiến giữa hai mươi bảy điện nổ ra, so với trận hỗn chiến này thì vài trận đạic hiến của Viêm Hoàng ta đúng là quá nhỏ bé”, ở thành cổ Thiên Thu, Chung Giang trên đỉnh vân đoàn tặc lưỡi lên tiếng.



“Đêm nay cho dù là quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể diệt được Thanh Vân Tông hay không thì thế cân bằng ở Nam Sở chắc chắn cũng bị phá vỡ”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu lên tiếng.



“Điều này đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một cơ hội”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười lên tiếng.



“Chiến tranh với quy mô lớn thế này, đúng là tam tông ăn no rửng mỡ rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, phía trước màn thuỷ mạc khổng lồ vang lên tiếng tặc lưỡi.



“Sự thất sách trong chiến lược của Hằng Nhạc Tông định sẵn thế cục ở Nam Sở sẽ có sự thay đổi lớn”, Đông Hoàng Thái Tâm khoanh tay trước ngực điềm tĩnh lên tiếng.



“Càng nói càng bực mình”, Phục Nhai bất lực lắc đầu, “nếu như lúc này người làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là tiểu tử Diệp Thành kia thì có lẽ đêm nay phía bị tấn công là Chính Dương Tông mới phải”.

“Đây là mệnh rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ phất tay thu lại màn thuỷ mạc.



“Chưởng giáo, chín phân điện của Thanh Vân Tông đã bị tán công toàn bộ, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, chín phân điện bị nhấn chìm cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, một người mặc y phục đen quỳ dưới nền đất, chưởng giáo trong lời nói của hắn không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình.



Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, đúng như Diệp Thành đoán trước, trước mặt hắn ta là một bàn tiệc rượu, lúc này hắn đang nhàn nhã thưởng rượu, vả lại mỗi bên còn ôm một mĩ nữ xinh như hoa.



“Thú vị lắm”, Doãn Chí Bình cười tôi độc, vẻ mặt rất hưởng thụ.



“Chưởng giáo, chúng ta ẫn phải đề phòng Chính Dương Tông. Thanh Vân Tông bị đánh tan thì mục tiêu tiếp theo của bọn chúng chính là Hằng Nhạc Tông”, ở bên, một lão già tóc bạc thận trọng lên tiếng.



“Binh mã của Hằng Nhạc Tông mạnh mẽ có gì mà phải sợ Chính Dương Tông? Nực cười”, Doãn Chí Bình mặt mày vẫn thàn nhiên, hắn càng cười tôi độc hơn, trong ánh mắt có ánh nhìn u ám hiện lên: “Ai diệt ai cũng chưa chắc đâu”.



Cũng giống với hắn ta, bên trong đại điện của Chính Dương Tông cũng được bày sẵn một bàn tiệc rượu, Thành Côn nhàn nhã ngồi đó cười tôi độc y như Doãn Chí Bình: “Doãn Chí Bình, ta thích ngươi rồi đó”.



Rầm! Bịch! Đùng!



Khi tứ phương còn đang xôn xao thì trận hỗn chiến của chín phân điện ở Thanh Vân Tông vẫn tiếp tục diễn ra, một điện đấu với hai điện, Thanh Vân Tông đương nhiên ở thế yếu, có điều bọn họ vẫn cố gắng cầm cự chờ đợi quân chi viện của tông môn.



Ở phân điện thứ chín, Cơ Tuyết Băng tung một chưởng khiến Triệu Thanh bị đánh lùi về sau, còn phía Diệp Thành, hắn bị chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cùng bắt tay đối đầu với một mình hắn.



Đột nhiên Cơ Tuyết Băng chợt cau mày vì chiến đấu càng lâu, nếu quân chi viện của Thanh Vân Tông sát phạt tới thì chiến cục sẽ nhanh chóng xoay chuyển.











 
Chương 1289: “Vậy thì trận đại chiến tiếp theo sắp diễn ra rồi”. 


“Ta không vội, ta không hề vội đâu”, phía này Diệp Thành vẫn đang nhàn nhã đấu với chín tu sĩ mạnh của Thanh Vân Tông.



Advertisement

Hắn cứ dây dưa như thế, không giết người cũng không tung đại chiêu, tấn công ở mức tiêu chuẩn, phần lớn thời gian đều dùng để phòng ngự, có lúc hắn còn quay người chuồn đi sau đó đột nhiên sát phạt quay lại.



Kéo dài thời gian thì càng có lợi cho bọn họ có điều mặc dù Diệp Thành kéo dài thời gian còn Cơ Tuyết Băng lại không thể nào thoát ra được, còn liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông cũng cùng sát phạt tới.



Ở phía xa, mười mấy đạo thần quang bắn tới, bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có người của Hằng Nhạc Tông, cũng có người của Chính Dương Tông, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó chính là Truyền Tống Trận trong hư không của địa cung chủ phủ.



Phụt! Phụt! Phụt!



Mười mấy người này rất mạnh, sát khí ngút trời, bọn họ sát phạt tới rất nhanh, không tới mười mấy giây đã sát phạt được vào trong điện chủ phủ.



Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành lại nhếch lên, lúc này một lão già mặc đồ tím của Chính Dương Tông đã sát phạt vào trong địa cung.



Rầm!



Không lâu sau đó, bên trong địa cung có âm thanh truyền đến, cả địa cung như bùng nổ còn lão già kia lại sát phạt ra ngoài.


Lão già này chẳng phải là lão già mặc đồ tím trước đó, ông ta là đạo thân của Diệp Thành biến hoá thành, còn lão già mặc đồ tím trước đó đã bị hắn giết sau đó biến thành bộ dạng của lão.



“Truyền Tống Trận trong hư không đã bị huỷ rồi”, Diệp Thành lên tiếng, nhưng thực chất thì Truyền Tống Trận vẫn đang vận chuyển.



Diệp Thành lập tức sát phạt vào trận địa của quân địch, càng lúc càng di chuyển xa hơn, hắn cứ thế giết rồi giết…thế rồi chẳng thấy tung tích đâu nữa.



Có điều lời của hắn vẫn khiến kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông tin tưởng, bọn họ đều cho rằng Truyền Tống Trận trong hư không đã bị huỷ.



“Ta nhận ra mình càng ngày càng thông minh rồi đấy”, trong hư không, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng bóc, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn.

“Vậy thì trận đại chiến tiếp theo sắp diễn ra rồi”.



 
Chương 1290: Hằng Nhạc Tông cũng sẽ bị tiêu diệt”. 


Rầm! Bịch!



Màn đêm yên tĩnh nhưng lại không hề yên bình, cả Nam Sở gần như đều hỗn loạn, khắp nơi đều vang lên tiếng nổ, khắp nơi đều sục sôi chiến đấu.

Advertisement



Không chỉ phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, lúc này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều dẫn người của Viêm Hoàng tới, sát phạt vào trong từng khu thành cổ.



Những thành cổ này đều của những gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông vả lại gia tộc nào cũng vô cùng tàn bạo.



Đây chính là chiến lược của Diệp Thành, đã đánh thì phải đánh cho Thanh Vân Tông đau đớn, tê liệt, như vậy thì mới có thể khiến Thanh Vân hận Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông tới tận xương tuỷ, như vậy thì sau này bọn họ mới có thể liên minh với Thanh Vân Tông đối đầu với Chính Dương Tông và đưa ra được điều kiện có lợi khác.



Chỉ vì trận đại chiến quá khốc liệt, chỉ vì địa điểm đại chiến quá nhiều, quá nhiều nên cả Nam Sở, thậm chí là cả bắc Sở và thế lực tứ phương của Đại Sở đều kinh động.

Nhìn tứ phương thần hoa bao quanh, đó chính là từng mảng huyết vụ đẫm máu cuộn trào, tiếng giết , gào rít, liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.



“Sao lại có động tĩnh lớn thế này?”, đã có không ít thế lực tới thăm dò, khi trông thấy từng chiến trường tan hoang, bọn họ đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng vì trận đại chiến quá thảm khốc, cảnh tượng đổ nát khắp nơi.



“Theo như tông tin đáng tin thì Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hai tông với mười tám phân điện cùng công kích chín phân điện của Thanh Vân Tông”.



“Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông liên minh, ta không nghe nhầm chứ?”, có người kinh ngạc lên tiếng: “Có chuyện gì vậy, người của Hằng Nhạc Tông đầu óc có vấn đề rồi sao? Sao lại có thể liên minh với Chính Dương Tông đánh Thanh Vân Tông?”




“Đầu của Doãn Chí Bình đúng là bị úng nước”, có lão già lạnh lùng lên tiếng: “Ta dám khẳng định đêm nay sẽ đánh tan Thanh Vân Tông, không mất bao lâu nữa Hằng Nhạc Tông sẽ dẹp bằng Thanh Vân Tông”.



“Đúng là ngông cuồng tự đại, sớm muộn gì Hằng Nhạc Tông cũng sẽ bị tiêu diệt”.



“Ngu ngốc, đúng là một lũ ngu ngốc”, trong màn đêm, lão tổ nhà họ Tư Đồ đứng sừng sững giữa vân đoàn hướng ánh mắt nhìn ra xa, ông ta bất giác thở dài: “Liên minh với Chính Dương Tông, ta thấy đám Thông Huyền đúng là hồ đò”.



“Phụ thân, thế cân bằng của tam tông bị phá vỡ rồi”, ở nhà Thượng Quan Thế Gia, một nữ nử mặc y phục tím nhìn về phía chín phân điện của Thanh Vân Tông, trong ánh mắt rõ vẻ lo âu.



“Hàn Nguyệt, Nam Sở sắp có biến rồi”, một người trung tuổi mặc mãng bào lắc đầu bất lực.

“Trận hỗn chiến giữa hai mươi bảy điện nổ ra, so với trận hỗn chiến này thì vài trận đạic hiến của Viêm Hoàng ta đúng là quá nhỏ bé”, ở thành cổ Thiên Thu, Chung Giang trên đỉnh vân đoàn tặc lưỡi lên tiếng.



 
Chương 1291: “Thú vị lắm”,


“Đêm nay cho dù là quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể diệt được Thanh Vân Tông hay không thì thế cân bằng ở Nam Sở chắc chắn cũng bị phá vỡ”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu lên tiếng.



“Điều này đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một cơ hội”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười lên tiếng.

Advertisement



“Chiến tranh với quy mô lớn thế này, đúng là tam tông ăn no rửng mỡ rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, phía trước màn thuỷ mạc khổng lồ vang lên tiếng tặc lưỡi.



“Sự thất sách trong chiến lược của Hằng Nhạc Tông định sẵn thế cục ở Nam Sở sẽ có sự thay đổi lớn”, Đông Hoàng Thái Tâm khoanh tay trước ngực điềm tĩnh lên tiếng.



“Càng nói càng bực mình”, Phục Nhai bất lực lắc đầu, “nếu như lúc này người làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là tiểu tử Diệp Thành kia thì có lẽ đêm nay phía bị tấn công là Chính Dương Tông mới phải”.



“Đây là mệnh rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ phất tay thu lại màn thuỷ mạc.

“Chưởng giáo, chín phân điện của Thanh Vân Tông đã bị tán công toàn bộ, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, chín phân điện bị nhấn chìm cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, một người mặc y phục đen quỳ dưới nền đất, chưởng giáo trong lời nói của hắn không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình.



Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, đúng như Diệp Thành đoán trước, trước mặt hắn ta là một bàn tiệc rượu, lúc này hắn đang nhàn nhã thưởng rượu, vả lại mỗi bên còn ôm một mĩ nữ xinh như hoa.



“Thú vị lắm”, Doãn Chí Bình cười tôi độc, vẻ mặt rất hưởng thụ.



“Chưởng giáo, chúng ta ẫn phải đề phòng Chính Dương Tông. Thanh Vân Tông bị đánh tan thì mục tiêu tiếp theo của bọn chúng chính là Hằng Nhạc Tông”, ở bên, một lão già tóc bạc thận trọng lên tiếng.




“Binh mã của Hằng Nhạc Tông mạnh mẽ có gì mà phải sợ Chính Dương Tông? Nực cười”, Doãn Chí Bình mặt mày vẫn thàn nhiên, hắn càng cười tôi độc hơn, trong ánh mắt có ánh nhìn u ám hiện lên: “Ai diệt ai cũng chưa chắc đâu”.



Cũng giống với hắn ta, bên trong đại điện của Chính Dương Tông cũng được bày sẵn một bàn tiệc rượu, Thành Côn nhàn nhã ngồi đó cười tôi độc y như Doãn Chí Bình: “Doãn Chí Bình, ta thích ngươi rồi đó”.



Rầm! Bịch! Đùng!



Khi tứ phương còn đang xôn xao thì trận hỗn chiến của chín phân điện ở Thanh Vân Tông vẫn tiếp tục diễn ra, một điện đấu với hai điện, Thanh Vân Tông đương nhiên ở thế yếu, có điều bọn họ vẫn cố gắng cầm cự chờ đợi quân chi viện của tông môn.



Ở phân điện thứ chín, Cơ Tuyết Băng tung một chưởng khiến Triệu Thanh bị đánh lùi về sau, còn phía Diệp Thành, hắn bị chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cùng bắt tay đối đầu với một mình hắn.

Đột nhiên Cơ Tuyết Băng chợt cau mày vì chiến đấu càng lâu, nếu quân chi viện của Thanh Vân Tông sát phạt tới thì chiến cục sẽ nhanh chóng xoay chuyển.



 
Chương 1292: Ta không hề vội đâu


Nghĩ tới đây, Cơ Tuyết Băng sát phạt về phía địa cung của chủ phủ giống như một đạo thần quang.



Đi đâu?

Advertisement



Triệu Thanh hắng giọng, tốc độ càng nhanh hơn như một đạo thần mang chắn trước người Cơ Tuyết Băng, ra tay toàn những chiêu thần thông cái thé.



“Ta không vội, ta không hề vội đâu”, phía này Diệp Thành vẫn đang nhàn nhã đấu với chín tu sĩ mạnh của Thanh Vân Tông.



Hắn cứ dây dưa như thế, không giết người cũng không tung đại chiêu, tấn công ở mức tiêu chuẩn, phần lớn thời gian đều dùng để phòng ngự, có lúc hắn còn quay người chuồn đi sau đó đột nhiên sát phạt quay lại.



Kéo dài thời gian thì càng có lợi cho bọn họ có điều mặc dù Diệp Thành kéo dài thời gian còn Cơ Tuyết Băng lại không thể nào thoát ra được, còn liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông cũng cùng sát phạt tới.



Ở phía xa, mười mấy đạo thần quang bắn tới, bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có người của Hằng Nhạc Tông, cũng có người của Chính Dương Tông, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó chính là Truyền Tống Trận trong hư không của địa cung chủ phủ.



Phụt! Phụt! Phụt!



Mười mấy người này rất mạnh, sát khí ngút trời, bọn họ sát phạt tới rất nhanh, không tới mười mấy giây đã sát phạt được vào trong điện chủ phủ.



Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành lại nhếch lên, lúc này một lão già mặc đồ tím của Chính Dương Tông đã sát phạt vào trong địa cung.



Rầm!




Không lâu sau đó, bên trong địa cung có âm thanh truyền đến, cả địa cung như bùng nổ còn lão già kia lại sát phạt ra ngoài.



Lão già này chẳng phải là lão già mặc đồ tím trước đó, ông ta là đạo thân của Diệp Thành biến hoá thành, còn lão già mặc đồ tím trước đó đã bị hắn giết sau đó biến thành bộ dạng của lão.



“Truyền Tống Trận trong hư không đã bị huỷ rồi”, Diệp Thành lên tiếng, nhưng thực chất thì Truyền Tống Trận vẫn đang vận chuyển.



Diệp Thành lập tức sát phạt vào trận địa của quân địch, càng lúc càng di chuyển xa hơn, hắn cứ thế giết rồi giết…thế rồi chẳng thấy tung tích đâu nữa.











 
Chương 1293: “Đúng là đánh giá thấp ông rồi”,


Giết! Giết cho ta!



Sau tràng cười sảng khoái, Diệp Thành hắng giọng khiến cả phân điện thứ chín đều nghe thấy tiếng rít lên của hắn.



Advertisement

Những phân điện khác của Thanh Vân Tông về cơ bản đều như vậy, phía Chung Quy, Chung Giang dùng các bí pháp tương tự Diệp Thành nhưng cho dù làm thế nào thì bọn họ vẫn cố gắng duy trì đại trận trong hư không, cho nên tiếp theo đây mới là màn kịch hay.



Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đánh liên tiếp khiến Thanh Vân Tông không kịp trở tay, quân viện trợ của tông môn phía Thanh Vân Tông cũng bị bọn họ đánh cho tới tấp vì tất cả mọi người đều cho rằng đại trận trong hư không của các phân điện đã bị huỷ, ai nào nghĩ tới được đại quân của tông môn Thanh Vân Tông đột nhiên lại sát phạt ra.



Phía này, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông đã sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, chặn lại chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong đang vây giết Diệp Thành.



Còn Diệp Thành lại vung Hồn Phách Ngân Đao cứ thế bay về phía hư không nơi mà Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đang giao chiến.



Rầm! Đùng!



Nhìn từ xa trận chiến giữa Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh vô cùng khốc liệt, hai bên đều bị thương.



Một bên, Cơ Tuyết Băng đầu lơ lửng liên đăng, xung quanh có tam thải thần hà bao quanh, mỗi một lần ra tay đều là những đòn thần thông cái thế. Bí pháp Huyền Linh liên tục được sử dụng, phong thái tuyệt thế của cô ta trông không khác gì Huyền Nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm.



Một bên, Triệu Thanh đầu tóc rối xù, đôi mắt tôi độc, khuôn mặt nhơ nhuốc máu trông càng đáng sợ hơn khi xuất hiện trong màn đêm, trông ông ta không khác gì lệ quỷ bước ra khỏi địa ngục khiến người ta nhìn mà dựng tóc gáy.



Nhận lấy một đao của ta!



Diệp Thành sát phạt tới không nói thêm lời thứ hai, hắn cứ thế vung đao với đao mang cái thế.


Cút!



Triệu Thanh phẫn nộ, lòng bàn tay huyễn hoá ra thần quang màu tím, ngưng tụ thành một đạo chưởng ấn hình sao sau đó đánh ra khiến đao mang của Diệp Thành tan nát, đến cả Diệp Thành cũng phải lùi về sau.



Vút!



Giữa điện quang hoả thạch, Cơ Tuyết Băng vung kiếm sát phạt tới, một kiếm trảm ra một đạo kiếm mang mạnh mẽ suýt chú nữa khiến Triệu Thanh bị chém làm đôi.



A…!



Triệu Thanh gằn lên, thiêu đốt tinh nguyên, khả năng chiến đấu tăng lên một bậc, phần trán cũng có phù văn dị thường hiển hiện, quan trọng nhất là tóc ông ta biến thành màu tím đậm.



“Đúng là đánh giá thấp ông rồi”, Diệp Thành vác theo Hồn Phách Ngân Đao trên vai.

Ở một hướng khác, khí thế của Cơ Tuyết Băng cũng lên cao, phần trán cô ta có một đạo phù văn tuyệt đẹp khắc hoạ ra, khí tức với ba màu tím, xanh, lam xoay quanh cơ thể ngưng tụ thành thần hà ba màu.



 
Chương 1294: Cửu thiên huyền linh cấm!  


Hai người một trước một sau chặn Triệu Thanh giữa hư không.



“Các ngươi đều phải chết”, Triệu Thanh phẫn nộ rít lên, phần trán còn có một luồng khí màu đỏ hiển hiện, không ngừng biến to lên giữa hư không và hình thành nên biển màu đỏ cuộn trào che lấp cả bầu trời và mặt đất, bên trong biển đó còn có tiếng lệ quỷ thét gào, người ta vẫn có thể trông thấy từng bóng hình vùng vẫy bên trong.



“Mẹ kiếp, giết bao nhiêu người mới tế luyện ra biển máu này đây?”, Diệp Thành nhìn mà rợn tóc gáy.



Rầm!



Tiếng nổ ầm vang vang vọng khắp nơi, Cơ Tuyết Băng tế gọi ra biển huyền linh ngăn lại biển máu của Triệu Thanh.

Advertisement



Chiến!



Diệp Thành vung đao, một đạo đao mang dài hai mươi trượng xuất hiện.



Hừ!



Triệu Thanh hắng giọng, một tay vung lên trời ngưng tụ thành sức mạnh thần bí, tạo thành thủ ấn khổng lồ, cứ thế đánh tan đao mang của Diệp Thành.



Mẹ kiếp.



Diệp Thành lùi về sau, hắn đứng vững lại thì lên tiếng mắng chửi. Nếu không phải vì để che giấu thân phận thì đao mang kia của hắn mà là Bát Hoang Trảm thì một đao cũng đủ khiến Triệu Thanh phải bại trận.



Cửu thiên huyền linh ấn!



Cửu thiên huyền linh chỉ!



Cửu thiên huyền linh cấm!

Cơ Tuyết Băng lên tiếng sau đó liên tiếp thi triển huyền linh cấm pháp, bí thuật và thần thông giao nhau, khơi gợi sức mạnh của thần tộc, ngưng tụ thành một đạo thần mang với ba màu sắc đâm xuyên ngực Triệu Thanh.



Thiên vũ địch phàm!



Tam thiên hoa giới!



Phong quyển khiên thần!


Không đợi Triệu Thanh đứng vững, Cơ Tuyết Băng đã kết ấn sử dụng huyền linh cấm pháp, ba bí pháp giao nhau mang theo sức mạnh thần bí khiến Triệu Thanh bị đánh bay đi.

Để ta!



Diệp Thành lao tới chỉ vào lỗ máu trên người Triệu Thanh rồi lật tay tung chưởng khiến Triệu Thanh lật nhào, tiếp đó là một đao mang cái thế giáng từ trên trời xuống.



Phụt!



Sau làn mưa máu, một cánh tay của Triệu Thanh lập tức bị trảm xuống.




A…!



Triệu Thanh rít lên, thực lực của ông ta dù có mạnh đến mấy cũng không thể ngăn lại được đòn tấn công liên tiếp của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.



Diệp Thành nhân cơ hội chém một đao về phía Triệu Thanh nhưng sau khi bước ra, hắn lập tức phải khựng lại và nhìn xuống bên dưới, nói chuẩn xác hơn là nhìn về phía phủ điện chủ đã tan vỡ, vì hắn cảm thấy một luồng sức mạnh khiến hắn phải kiêng dè.



Hắn biết quân cứu viện của Thanh Vân Tông đã tới.



Đương nhiên hành động này chỉ là giả, mọi thứ đều vì che mắt kẻ khác, vì ngay từ đầu hắn đã biết quân cứu viện của Thanh Vân Tông sẽ tới.



Hắn nhìn ra Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện cũng cảm nhận được, cô ta cau mày nhìn vào hư không, trong đôi mắt còn hiện lên thần quang như thể có thể trông thấy đống hoang tàn đổ nát thông qua khoảng cách muôn trùng, có thể trông thấy Truyền Tống Trận trong hư không khổng lồ đang nhanh chóng di chuyển.



Đột nhiên, mặt cô ta khó coi thấy rõ.



Mãi tới lúc này cô ta mới ý thức được mình đã bị lừa, Truyền Tống Trận trong hư không không hề bị huỷ hoại, không những không hề bị huỷ hoại mà quân cứu viện của Thanh Vân Tông cũng đã tới.



Hiện giờ kẻ mặt mày đặc sắc nhất vẫn là Triệu Thanh vì mọi thứ đều đúng như ông ta dự đoán.



Mặt ông ta từ tôi độc trở nên hào hứng, quân chi viện của Thanh Vân Tông tới có nghĩa rằng trận đại chiến ai thắng ai thua cũng chưa biết trước được.



Khốn khiếp!



Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn giả vờ phẫn nộ rít lên: “Tên trước đó của Chính Dương Tông đâu? Không phải Truyền Tống Trận bị huỷ rồi sao?”



Được đấy, mẹ kiếp, bảo hai bên đang đại chiến ngừng lại.

Lúc này, tất cả người của Hằng Nhạc Tông đều lần lượt nhìn người của Chính Dương Tông bằng ánh mắt phẫn nộ, hiện giờ đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ý tứ trong lời nói của Diệp Thành, tất cả mọi người của hắn đều bị lão già áo tím của Chính Dương Tông lừa.



 
Chương 1295: Ta đi huỷ Truyền Tống Trận


Đương nhiên, lúc này lão già áo tím kia đã mất tích vì lão ta đã bị đạo thân của Diệp Thành thiêu đốt thành hư vô, còn đạo thân Diệp Thành lừa tất cả mọi người đã biến mất từ lâu rồi.



Chỉ phút trước phút sau, Cơ Tuyết Băng đã sát phạt tới Truyền Tống Trận trong hư không, cô ta hi vọng trước khi quân cứu trợ của Thanh Vân Tông tới thì có thể huỷ được Truyền Tống Trận kia.



Advertisement

Phía này Diệp Thành cũng sát phạt theo, hắn đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai rồi.



Đứng lại!



Biết Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng định huỷ đi Truyền Tống Trận trong hư không, Triệu Thanh hắng giọng, biển máu sục sôi ngút trời, không gian bị phá vỡ từng tấc từng tấc một, bầu hư không cũng theo đó mà sụp đổ.



“Chặn ông ta lại, ta đi huỷ Truyền Tống Trận”, Diệp Thành gằn lên.



Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng đang xông lên chợt dừng lại, cô ta quay phắt người ngự động huyền linh chi hải nghịch thiên chặn lại biển máu của Triệu Thanh.



Phía này, Diệp Thành đã sát phạt tới trước Truyền Tống Trận, Quỷ Phách Ngân Đao cũng giơ qua đầu.



Sao lại không tới.




Trong lúc nước sôi lửa bỏng Diệp Thành lẩm bẩm vung Hồn Phách Ngân Đao qua đầu, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người hắn gại gại mũi rồi mới chém đao xuống.



Bang!



Cảnh tượng Truyền Tống Trận bị phá tan trong tưởng tượng không hề xuất hiện, tiếng vang chói tai của kim loại va chạm vào nhau, một đao của Diệp Thành như chém vào sắt đá, hắn lập tức bị đánh bật bay đi.



Đợi khi tất cả mọi người nhìn qua thì một bóng người mặc đồ xanh đã bước ra khỏi Truyền Tống Trận, nhìn một đao trước đó của Diệp Thành, người này cũng tung chưởng.



Sư tôn!




Lão tổ!



Đột nhiên, người của Thanh Vân Tông rít lên, âm thanh kích động vì lão già mặc đồ xanh kia chính là lão tổ của Thanh Vân Tông, người Nam Sở gọi ông ta là Thanh Vân Lão Tổ.



Phía này, Diệp Thành bị chém tới mức đứng hình, hắn thẫn thờ nhìn Thanh Vân Lão Tổ, nghe tiếng gầm gừ vang vọng khắp núi rừng, khoé miệng của hắn giật giật: “Một…một người thật mạnh”.







Rầm!



Diệp Thành vừa dứt lời, phía sau Thanh Vân lão tổ liền xuất hiện một đạo quang môn cao cả hàng trăm trượng.



Đột nhiên bên trong đạo quang môn có bóng người di chuyển, người ngự giá phi kiếm, người ngồi trên linh thú, người ngự trên sương, từng mảng đen kịt với thần huy chói lọi, khí thế ngút trời, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Linh Hư.



Rầm!

Có lẽ khí thế của những người này quá mạnh mẽ nên rất nhiều người còn chưa ra ngoài thì một nửa hư không đã bị đè nén như muốn sụp đổ.



 
Chương 1296: “Ta không xót xa đâu”,


Quân chi viện của Thanh Vân đã tới, vả lại đi đầu còn là Thanh Vân lão tổ.



Lúc này người của Hằng Nhạc Tông và người của Chính Dương Tông mặt mày khó coi tới tột độ, lại thêm quân chi viện của Thanh Vân với sức chiến đấu vượt qua bọn họ, vả lại số lượng còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều.



Advertisement

Giết, không được sót bất cứ tên nào.



Thanh Vân Lão Tổ gằn giọng cứ thế tham gia vào trận đại chiến, một chưởng quét ngang khiến người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lập tức bay đi lập tức.



Chiến, chiến với bọn chúng!



Tiếng hô của Diệp Thành vang dội, vang khắp cả phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, vả lại hắn còn xông lên đầu tiên, tay cầm Quỷ Hồn Ngân Đao, cả chặng đường càn quét, phía sau để lại từng mảng máu đỏ tươi.



Ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng vẫn đại chiến với Triệu Thanh nhưng mặt mày lại vô cùng khó coi. Thế cục hiện giờ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô ta, quân chi viện của Thanh Vân Tông đã tới khiến cục diện vốn dĩ đang tốt đẹp thì đột nhiên lại như bị lật ngược lại một cách nhanh chóng.



So với cô ta thì khí thế của Triệu Thanh mạnh mẽ thấy rõ. Quân chi viện đã tới, ông ta đương nhiên có thêm sự tự tin, thần thông cái thế được đánh ra, kể cả với khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng cũng bị đánh tới mức liên tiếp lùi về sau.


Giết!



Người của Thanh Vân Tông hợp lại với nhau, có Thanh Vân Lão Tổ trấn áp, khí thế của binh lính càng lên cao, giống như biển cả nhấn chìm Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông.



Giết!



Liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hô lên, đại quân của hai bên hợp lại thành một, khí thế không hề yếu, những tu sĩ của Thanh Vân Tông đại chiến cùng nhau.

Trong cùng một khoảng thời gian, tám đại điện khác của Thanh Vân Tông cũng như vậy.



Vì nguyên nhân này và khác nên Truyền Tống Trận hư ảo đều được duy trì lại cho tới bây giờ, quân chi viện của tông môn Thanh Vân sát phạt tới, khí thế sục sôi, trận đại chiến vốn dĩ khốc liệt thì càng tàn khốc hơn bao giờ hết.



Phụt! Phụt! Phụt!



Sau từng đạo huyết hoa bay vọt ra, Diệp Thành cũng nhanh chóng sát phạt tới.



Nếu nói về tên này thì quả thực là mặt dày, người ta đều là binh với binh, tướng đấu với tướng, hắn lại khác, cứ thế khuấy đảo, đại khai sát giới tiểu binh của người ta.



Có điều một đại tướng như hắn lại sát phạt vào trong đám tiểu binh còn đại tướng của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lại khác, vốn dĩ những kẻ mạnh ở cấp cao đã ít hơn Thanh Vân Tông, vì sự khuấy đảo của Diệp Thành khiến những kẻ mạnh khác liên tiếp bị tiêu diệt.











 
Chương 1297: Trấn áp cho ta!  


“Mẹ kiếp”, thấy lão tổ Thanh Vân sát phạt tới, Diệp Thành không nói lời nào, hắn quay người chạy đi, hắn không sử dụng toàn lực mà cho dù sử dụng toàn lực thì cũng không thể đánh lại được Thanh Vân lão tổ vì khoảng cách của hai người quá lớn.



“Đứng lại”, Thanh Vân lão tổ vung tay, một đại ấn che trời giáng xuống.



Ngay sau đó, Diệp Thành đã bị một chưởng đánh bay, một chưởng của lão tổ Thanh Vân vô cùng mạnh mẽ, hư không như vỡ tan, không chỉ mình hắn ta mà người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đều gặp phải nạn, kẻ nào tu vi yếu đều hoá thành huyết vụ.

Advertisement



Phía này Diệp Thành lồm cồm bò dậy, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế bỏ chạy thục mạng.



Đi đâu?



Khí thế của lão tổ Thanh Vân sục sôi ngút trời, vân sương cuộn trào sát phạt tới, thần thông cái thế liên tiếp nhau kéo đến.



Rầm! Đùng!



Thiên địa như bùng nổ, vài phân điện còn sót lại của Thanh Vân Tông cũng bị phá tan, nhiều người bị cuốn vào trong làn sóng mạnh mẽ, người của tam tông đều phải đổ máu.



Tiếp đó, Diệp Thành bắt đầu thể hiện thế mạnh mặt dày của mình.



Hắn vừa bò vừa chạy, bỏ chạy đến mức không hề có dáng dấp của một điện chủ, vả lại điều khiến Thanh Vân lão tổ cảm thấy xót xa đó chính là Diệp Thành chạy khắp nơi khiến mỗi lần ông ta ra tay đều đánh không trúng mà lại khiến người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hoá thành huyết vụ, đến cả người của Thanh Vân Tông cũng khó thoát khỏi làn sóng chiến đấu.



Ta không xót!



Lý do của Diệp Thành vô cùng chính đáng, dù sao cũng chẳng phải người của hắn, tên nào chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn.



Trấn áp cho ta!



Thanh Vân lão tổ phẫn nộ, với thân phận của mình, ông ta sử dụng tới binh khí bản mệnh, đó là một bàn bát quái, cứ thế xông thẳng lên vân tiêu, trong chốc lát biến to lên mười mấy trượng, thần huy rực rỡ, uy lực mạnh mẽ.




Có điều, không đợi bàn bát quái phục hồi uy lực, Diệp Thành đã chuồn đi vả lại hắn còn chuồn đi rất nhanh.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành đã vượt qua sự trấn áp của trận đồ bát quái kia nhưng người của bên dưới lại đen đủi, uy lực và sức mạnh của bàn bát quái khiến người của tam tông đang đại chiến phía dưới lập tức bị dẹp bằng.



Đáng chết!



Thanh Vân lão tổ nghiến răng, ông ta lập tức thu lại bàn bát quái. Cuối cùng ông ta cũng đã nhìn ra đối phó với một tên mặt dày thế này không thể sự dụng đại chiêu quần công được, đánh không lại hắn là một phần còn phải trả giá bằng tính mạng của người khác, đối phó với một tên tiện nhân thế này phải sử dụng đại chiêu tấn công đơn.







Nghĩ thông điểm này, Thanh Vân lão tổ cứ thế bước mười mấy trượng, lập tức giơ tay chỉ vào hư không.



Ôi trời.



 
Chương 1298: Giết cho ta!  


Cảm nhận được sống lưng lạnh toát, Diệp Thành dựng cả chân lông, hắn lập tức quay người đem Hồn Phách Ngân Đao chắn trước người.



Bang! Rắc!



Hai âm thanh này lần lượt vang lên, Thanh Vân lão tổ chỉ một chỉ mang vào Hồn Phách Ngân Đao phát ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào với nhau, nhưng giây phút sau, Hồn Phách Ngân Đao đã bị một chỉ u mang đâm xuyên, đến cả cơ thể của Diệp Thành cũng bị chọc trào máu.



Advertisement

Mẹ kiếp!



Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn đã đánh giá quá cao thanh Hồn Phách Ngân Đao của Thương Hình, trông thì có vẻ lợi hại nhưng lại kém xa thanh Thiên Khuyết của hắn.



Được lắm!



Diệp Thành mắng chửi rồi quay phắt người định bỏ chạy, chân bước ra bộ pháp huyền diệu, cơ thể giống như bóng ma, chỗ nào đông người thì hắn len lỏi vào chỗ đó.



Có điều những người đang đại chiến kia cũng rất thông minh, những nơi hắn chạy qua đều có kẻ né tránh về tứ phương tránh gặp hoạ.



Vù! Vù! Vù!



Thanh Vân lão tổ không ngừng ra tay, từng đạo thần mang với chiêu thức tấn công đơn đánh về phía Diệp Thành, tiếng vút vút vang lên vô cùng chói tai.

Phía trước, Diệp Thành bỏ chạy với công phu cái thế, hắn đã một lần chịu thiệt thì đầu óc đương nhiên khôn lên nhiều, đại chiêu tấn công đơn của Thanh Vân lão tổ quá mạnh, cách tốt nhất không phải là đối đầu mà là né tránh.



Sự thực chứng minh chiến lược này của hắn hoàn toàn chính xác khiến một tu sĩ mạnh như Thanh Vân lão tổ cũng không khỏi tức tối.



Chặn hắn lại cho ta.



Cuối cùng, tiếng gằn của Thanh Vân lão tổ vang vọng khắp thương không.



Thế rồi từ bốn, năm hướng đều có bóng người sát phạt tới, người nào người nấy sát khí ngút trời, khí thế sục sôi, tu vi đều ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thực thụ, bọn họ từ tứ phương tám hướng sát phạt về phía Diệp Thành.



Thấy vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn đảo mắt sát phạt về phía đông, vì hắn cảm nhận được những lão già ở phía Đông của Thanh Vân mặc dù tu vi ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong nhưng khí thức lại không ổn định, rõ ràng là vừa tiến giới chưa lâu, người thế này thực lực sẽ yếu hơn một chút.




Đứng lại.



Lão già của Thanh Vân ở phía Đông lập tức tung một chưởng tới.



Diệp Thành không nói lời nào, hắn xông lên tung ra một đao chém vào chưởng ấn của lão già kia sau đó lật tay cho lão ta một chưởng khiến lão ta bị đánh bay đi.



Tạo được lỗ hổng, Diệp Thành lập tức bay đi thoát ra khỏi vòng vây.



Giết cho ta!



Thanh Vân lão tổ sát phạt tới, cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bao vây về phía Diệp Thành.



Rầm! Đùng! Keng!



Phân điện thứ chín của Thanh Vân rất náo nhiệt, tiếng gầm thét, hô hào vang vọng khắp nơi, đây chính là những âm thanh phát ra từ những kẻ đang bao vây lấy Diệp Thành.



Cảnh này trông vô cùng hoành tráng.

Nếu nhìn từ hư không có thể thấy Diệp Thành bỏ chạy ở phía trước, phía sau là toán người truy sát theo.



 
Chương 1299: Tất cả đều là lũ vô dụng


Giết!



Bùm! Đùng! Đoàng!



Dưới bầu trời chỉ toàn những tiếng nổ như thế này.

Advertisement



Lần này Nam Sở thật sự đã loạn, chín phân điện lớn đều có cao thủ của điện chính Thanh Vân tới cứu viện, đội hình trở nên mạnh chưa từng có, xoay chuyển thế cục, hai phe lực lượng ngang nhau, chiến đấu trời long đất lở.



“Chậc chậc chậc!”, người của các thế lực từ bốn phương đi nghe ngóng lại bắt đầu cảm thán: “Trận này đánh thế nào đây!”



“Hai điện đánh một điện, sức mạnh gấp đôi, cao thủ của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều là kẻ ngốc sao? Đều không phá huỷ truyền tống trận trong phân điện trước à? Đúng là tự tìm đến cái chết”, có người cười nhạo: “Bây giờ thì hay rồi, điện chính của Thanh Vân đã phái viện binh tới, bị đánh không kịp trở tay rồi đúng không!”



“Có lẽ Doãn Chí Bình và Thành Côn đều không ngờ tới điều này!”



“Khốn kiếp”, trong đại điện của Chính Dương Tông, nghe thuộc hạ bẩm báo, Thành Côn đứng bật dậy, tức giận quát: “Làm ăn kiểu gì vậy! Không biết khi tấn công phân điện thì phải phá huỷ hư không truyền tống trận trước sao?”



“Bây giờ truy cứu những việc này cũng muộn rồi, quân viện trợ từ điện chính của Thanh Vân Tông đã tới, cho dù chúng ta có sức chiến đấu của mười tám điện cũng vẫn bị áp chế thôi”, phía dưới, một Thái Thượng trưởng lão cất lời.


“Bây giờ hoặc là rút lui hoặc là phái thêm quân đi”.



“Rút? Sao có thể rút lui được?”, Thành Côn gầm lên: “Đã khai chiến thì phải chiến tới cùng, truyền lệnh của ta tới chín điện chủ, dù chết cũng phải cố gắng chống đỡ cho ta, quân tiếp viện đang trên đường tới rồi”.



“Chỉ một mình Chính Dương chúng ta tăng quân tiếp viện thôi ư? Không thông báo cho phía Hằng Nhạc à?”, một Thái Thượng trưởng lão nhíu mày nhìn Thành Côn.



“Hai nhà liên hợp đương nhiên sẽ không chỉ một mình chúng ta góp sức”, Thành Côn trầm giọng ra lệnh: “Thông báo cho Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc, thành công hay thất bại phụ thuộc vào hành động lần này, muốn tiêu diệt Thanh Vân thì phái thêm quân cho ta”.



“Mười tám điện mà lại khiến trận chiến trở nên thế này, vô dụng, tất cả đều là lũ vô dụng”, lúc này, trên đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình đã gào thét như một con chó điên: “Phái thêm quân, thêm quân cho ta, không diệt được Thanh Vân quyết không rút quân”.



“Chưởng giáo, phái thêm quân có cần thông báo cho phía lão tổ không ạ?”, phía dưới có người nơm nớp lo sợ hỏi.



“Ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, lệnh của ta chính là lệnh của lão tổ”, Doãn Chí Bình lật bàn, không còn tư thế ung dung như trước, hắn ta vẫn đang gào thét: “Giết, giết hết cho ta”.



“Có lẽ lúc này tâm trạng của Thành Côn và Doãn Chí Bình đều đang rất tệ”, trên một ngọn đồi nhỏ, nơi chim cũng không buồn đậu, Cổ Tam Thông ngoáy mũi nói.



Bên cạnh ông ta là phía Vô Nhai Đạo Nhân và Bạch Dịch, nhiệm vụ của họ là tiêu diệt các gia tộc phụ thuộc vào Thanh Vân Tông, mà họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, lúc này đang trốn trên đồi xem kịch hay.



Chẳng mấy chốc, Thần hồng vụt đến từ tám hướng, nhìn kỹ thì là phía Chung Quy, Chung Giang, Sở Linh Ngọc và lão tổ của nhà họ Tô.



Đúng vậy, họ cũng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Với thân phận điện chủ, trước khi quân tiếp viện của điện chính Thanh Vân tới, họ đã dùng bí pháp rời đi trước, để lại những người mình dẫn đến chiến đấu ở đó.



“Cảm giác chơi xấu từ phía sau thế này thật tuyệt!”, sau khi đáp đất, Chung Ly không kìm được bật cười thành tiếng.



“Mọi người không nhìn thấy khi quân tiếp viện của Thanh Vân Tông tới, người của Hằng Nhạc và Chính Dương Tông phải gọi là gần như khóc ngay tại chỗ”.

“Chiêu này của Thánh chủ thật sự rất đểu, nhưng ta thích”, Bạch Dịch cười to: “Trận chiến đêm nay, ba tông chắc chắn đều tổn thất nặng nề”.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom