Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1880: Pháp Luân Vương vô địch thiên hạ.  


Như thế hàng nghìn năm sau, chục nghìn năm sau hắn cũng sẽ trở thành một kẻ máu lạnh không có tình cảm, cũng sẽ vì sự không cam lòng của mình mà vứt bỏ tất cả, sống trong thế đạo hỗn loạn như một con chó.



Ầm!



Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Pháp Luân Vương cái thế đã bị thương, bị một kích của Chiến Vương đánh bật, còn chưa đáp đất, ông ta đã bị thần quang từ thiên ô Phục Ma của Nguyệt Hoàng đánh trúng, áo choàng màu vàng tím rách tan, máu me xương cốt bay tứ tung.



Advertisement

Rầm!



Có lẽ là cơ thể Pháp Luân Vương quá nặng, khi tiếp đất, thiên địa cũng phải rung lên dưới sức ép ấy.



Nhưng ông ta vừa đáp đất, còn chưa ổn định thân hình thì Viêm Hoàng đã sát phạt tới, bia Thần thoáng chốc phóng đại rồi đánh xuống khiến Pháp Luân Vương lảo đảo một hồi.



Phá!



Pháp Luân Vương gầm lên, chống lại bia Thần của Viêm Hoàng.



Đùng! Đùng!



Chỉ là, Đông Hoàng xuất hiện khiến ông ta vừa đứng dậy đã lại bị trấn áp, chuông Đông Hoàng tản ra thần uy cái thế, đè ông ta nửa quỳ dưới đất, cơ thể cường đại nứt dần, máu tươi phụt ra tung toé.

Keng!



Sau tiếng rung của thần kiếm, đòn tấn công của Sở Hoàng đã đến, một kiếm bá đạo vô song mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt, đâm thẳng về hướng đầu mày của Pháp Luân Vương. Sở Hoàng không có suy nghĩ, cũng không có lòng thương hại, ông ta chỉ muốn tuyệt sát Pháp Luân Vương.





Phụt!



Máu bắn tung tóe, đầu mày của Pháp Luân Vương bị đâm xuyên, sau đó bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh bay ra ngoài, cơ thể đẫm máu vẽ một vòng cung màu máu trên hư không rồi rơi vào biển lôi sấm sét.



Không biết bao lâu sau Pháp Luân Vương mới lảo đảo đứng lên, loạng choạng suýt ngã mấy lần, tóc tai ông ta bù xù, toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.


Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, yên lặng nhìn ông ta, lúc này bóng lưng vị vua vô song thật ảm đạm, thê lương.



Ông ta đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại.



Ông ta cược thua, thua một cách thê thảm, thảm hại.



Không biết vì sao, nhìn Pháp Luân Vương lúc này, tất cả mọi người trên chiến trường dù là phía Cổ Tam Thông hay phía Thành Côn đều sinh ra nỗi buồn nặng nề.



Trước đây, bóng lưng ấy chí khí ngút trời, khí thế nuốt chửng thiên hạ, tóc ông ta nên đen như thác nước chứ không phải bạc trắng như hiện tại, khuôn mặt khi ấy góc cạnh sắc bén chứ không phải đầy nếp hăn như bây giờ, dáng người nên thẳng tắp chứ không phải cô đơn, thê lương thế này, đôi mắt ấy nên sáng như sao chứ không phải vẩn đục như lúc này…



Ông ta vẫn là vua, là Pháp Luân Vương vô địch thiên hạ.



Nhưng anh hùng đã xế bóng, năm tháng dãi dầu, ông ta đã già.



Rầm! Rầm! Rầm!



Cửu Hoàng hội ngộ, xếp thành một hàng ngay ngắn, chầm chậm đi về phía ông ta. Họ là Hoàng đế vô song, từng có cả thiên hạ trong tay, nhưng lúc này lại không có chút thương hại, quy luật của đạo không cho phép người ngoài xuất hiện trong biển lôi, nếu xuất hiện thì dù là ai cũng sẽ phải chết.



“Pháp… Pháp Lão, ra khỏi biển lôi đi”, sau khi im lặng, đám Thành Côn và Ân Trụ phía dưới điên cuồng hét lên.



 
Chương 1881: “Đợi ta giành được thiên hạ, ta sẽ lấy nàng”.  


Trận chiến đến giờ vẫn chưa phân định thắng thua, bọn họ cần Pháp Luân Vương và đại quân Âm Minh, nếu Pháp Luân Vương cố chấp muốn chiến đấu với cửu Hoàng thì chắc chắn bọn họ sẽ thất bại, bọn họ chưa muốn chết.



Tuy nhiên Pháp Luân Vương lại ngó lơ tiếng gọi của Thành Côn và Ân Trụ.



Advertisement

Sấm sét đùng đoàng nhưng không ngăn được khoé mắt ướt đẫm của ông ta.



Khóc, Pháp Luân Vương cái thế đã khóc, đôi mắt già nua mờ đục bị nước mắt làm cho nhoè đi.



“Đợi ta giành được thiên hạ, ta sẽ lấy nàng”.



“Ta không cần thiên hạ, chỉ cần cuộc sống bình yên là đủ rồi”.



Đến lúc sắp chết, bên tai Pháp Luân Vương vang lên những lời này, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện bóng dáng một nữ tử bình thường đang đứng dưới gốc cây hoa đào, nhón chân nhìn về phía trước chờ ông ta về. Lúc đó ông ta không phải vị vua vô song, nhưng lại có tấm lòng cái thế, lúc đó nàng không có dung mạo tuyệt thế nhưng lại dịu dàng như nước.



“Phù Nhi, ta thua rồi, Chúc Phong của nàng… thua rồi”, Pháp Luân Vương bật cười, nụ cười mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, kiệt sức, trên khuôn mặt già nua đẫm máu và nước mắt.


Lời nói này khiến người nghe cảm thấy lòng nặng nề.



Dù là kẻ thù không đội trời chung, nhưng người của liên quân tứ phương trên chiến trường vẫn thầm thở dài, trải qua năm tháng bể dâu, vị vua vô song trước khi chết vẫn nhớ về hồng nhan khuynh thế.



Hoặc có thể nói, điều ông ta không cam lòng là một lời hứa, muốn lấy cả thiên hạ để cưới nàng, khiến nàng trở thành Hoàng phi tôn quý nhất.



Chỉ là thăng trầm của cuộc đời, lời hứa năm nào đã biến thành ký ức không toàn vẹn, năm tháng chờ đợi biến thành tiếc nuối cả đời, hồng nhan khuynh thế nên đi đâu để tìm, họ đã bỏ lỡ trăm nghìn luân hồi, chớp mắt đã mấy chục nghìn năm.

A!



Giữa muôn ngàn bi thương, tiếng hét rung chuyển đất trời vang lên.



Trong biển lôi, Pháp Luân Vương bước đi lảo đảo, lại lần nữa lao thẳng về phía cửu Hoàng Đại Sở, vị vua vô song dù phải chết cũng phải chết trên con đường chiến đấu.



Ù! Ù! Ù!



Kiếm Thái A rung lên, bia Thần của Viêm Hoàng bùng lên uy lực kinh thiên động địa, thiên ô Phục Ma của Nguyệt Hoàng xoay tròn, chuông Đông Hoàng ngân dài, lư đồng Thiên Táng phát ra ánh sáng rực rỡ, kiếm Uyên Hồng chém ra kiếm mang vô song…



Sấm sét trong biển lôi bắn ra liên tục nhưng vẫn bị đòn công kích của cửu Hoàng che mất.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Tiếng ầm lớn xen lẫn với tiếng sấm làm rung chuyển cả đất trời.



 
Chương 1882: Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.  


Haiz!



Giờ phút này mọi người đều thở dài, cuối cùng Pháp Luân Vương thông thiên vẫn ngã xuống.



Không biết đến khi nào tiếng gầm mới dừng lại, biển sấm sét cũng thu nhỏ một nửa, bóng dáng của chín vị Hoàng đế cũng từ từ biến mất.

Advertisement



Bóng dáng bất khuất ấy cũng biến mất theo, Pháp Luân Vương vô song đã hoàn toàn biến thành quá khứ, sấm sét chôn vùi thân thể ông ta cùng với nỗi không cam lòng và tình yêu đầy đau buồn ấy.



Rầm!



Ngay sau đó, Âm Minh Tử Tướng Quảng Long trên chiến trường bỗng chốc nổ tung rồi hoá thành tro bụi.



Sau ông ta, cả chiến trường như hình thành phản ứng dây chuyền, bí tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc và bí tổ Vân Khâu của Thanh Vân lần lượt nổ tung, tiếp đó Âm Minh Tử Tướng lão tổ của ba tông lần lượt hoá thành tro bay, Âm Minh Tử Tướng trên chiến trường thoáng chốc biến thành khói bụi trong tiếng rít gào của gió máu.



Chứng kiến cảnh này, tia hy vọng cuối cùng của đám Thành Côn cũng biến mất, người của Chính Dương Tông đang kháng cự đều ngã gục xuống đất với khuôn mặt tái nhợt, Pháp Luân Vương đã chết, đại quân Âm Minh đã bị tiêu diệt, bọn họ không thể đánh trả.



Giết!

Ngay lập tức, liên quân tứ phía bao vây khắp mọi hướng như đại dương, đại quân Chính Dương Tông bị nhấn chìm.



Trận đại chiến đến lúc này không còn gì phải hồi hộp nữa, Chính Dương Tông vốn đã gặp bất lợi, bây giờ Pháp Luân Vương chết trận, đại quân Âm Minh bị tiêu diệt, lực lượng của bọn họ còn chẳng bằng một phần mười liên quân tứ phương.



Trận chiến không còn gì đáng bất ngờ nên kết cục đương nhiên cũng không ngoài dự đoán.



Đám Thành Côn lần lượt bị giam giữ, trận đại chiến lúc này mới thật sự kết thúc.



Nhìn từ hư không xuống, vùng đất trong bán kính một trăm dặm đều bị nhuộm đỏ màu máu, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, đâu đâu cũng là mặt hồ đỏ máu, huyết vụ màu máu bao phủ đất trời.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.



Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hư thiên, bởi vì Diệp Thành trong biển lôi vẫn đang chiến đấu với cửu Hoàng Đại Sở.



Lúc này hắn đã chẳng còn hình người nữa, dù khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể đáng sợ nhưng cũng không chịu nổi việc trên người liên tục xuất hiện vết thương, thánh quang bao quanh thân thể đã tối đi, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.



Pháp Luân Vương đã chết trận, sao ngươi còn kiên trì đến giờ?



Đó là bởi vì Pháp Luân Vương mạnh hơn Diệp Thành, vậy nên đương nhiên cửu Hoàng mà ông ta đối mặt cũng mạnh hơn cửu Hoàng của Diệp Thành rất nhiều.



Nhưng điều này cũng có thể chứng minh một chuyện, đó là Diệp Thành và Pháp Luân Vương cùng cảnh giới nhưng Pháp Luân Vương lại không bằng Diệp Thành, hắn có thể kiên trì đến giờ vẫn chưa chết, đây là minh chứng tốt nhất.



Nhưng dù vậy hắn vẫn bị đánh không có sức trở mình.



Tuy nhiên hắn trầm lặng hơn nhiều so với dự đoán, có thể nói hắn trầm lặng đến đáng sợ, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.



“Trong lòng cảm thấy rất buồn?”, trong thần hải, Thái Hư Cổ Long thở dài hỏi.

“Đúng”, Diệp Thành đáp, giọng hắn vang dội mạnh mẽ, trong đôi mắt kiên định loé lên thần quang.



 
Chương 1883: Trận đồ bát quái, mở! 


“Ai có thể ngờ được Hoang Cổ Thánh Thể bị đánh sống dở chết dở mà đến lúc này lại thấy đau buồn cho cái chết của kẻ thù”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười khó hiểu.



“Kẻ thù là kẻ thù, nhưng ta thực sự kính nể ông ta”.



Advertisement

“Ông ta là vị vua cái thế, có vinh dự này mà ngươi thật sự thấy buồn cho ông ta? Không, không phải, ngươi không buồn cho ông ta, mà là hành trình chinh phạt dài đằng đẵng này. Con đường này thật buồn, người đi trên con đường này thật nực cười, dù là vua chúa chí cao vô thượng, dù là Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng cũng đều có câu chuyện riêng. Nhưng câu chuyện ấy không phải để kể cho người khác nghe, mà là để cho ngươi biết khi ngươi sống như một con chó, có thể rơi nước mắt buồn bã như một con người”.



“Đây là cảm ngộ mà ngươi từng là bậc chí tôn truyền lại cho hậu bối à?”, giọng Diệp Thành trở nên đều đều.



“Ngươi có thể nghĩ như vậy”, Thái Hư Cổ Long lười biếng nằm trong thần hải của Diệp Thành: “Khi ngươi thật sự đạt đến đỉnh phong của thế giới này và được trường thọ, ngươi sẽ phát hiện vô địch thiên hạ sẽ rất cô đơn. Khi chí tôn đạt được vinh quang cao nhất thì cũng mang theo nỗi cô đơn mà thăng trầm của năm tháng mang lại, hắn phải trơ mắt nhìn người thân, người thương yêu, bằng hữu lần lượt già đi trước mắt mình. Khi ngươi kết thúc cuộc đời, người đáng thương ấy thậm chí còn chẳng có một gương mặt thân quen nào đến để đưa tiễn. Như vậy có nực cười không?”



Diệp Thành im lặng, nhưng lòng lại càng lúc càng buồn, “hắn” mà Thái Hư Cổ Long nói chẳng phải chính là nó sao?



Chí tôn thiên hạ khi xưa đã từng trải qua tất cả những gì nó nói, khiến thế hệ sau là hắn cảm thấy sợ hãi và do dự chưa từng có, ngay cả Đại Đế cũng buồn bã, lẽ nào con đường này đến chết vẫn chưa phải là kết thúc sao?







Ầm!




Khi Diệp Thành đang miên man suy nghĩ thì bia Thần của Viêm Hoàng đã giáng từ trên trời xuống.



Đây là sát khí rất đáng sợ, binh khí bản mệnh của Viêm Hoàng, nó to lên chừng một trăm trượng, từng đạo phù văn cổ quay xung quanh, khí tức kỳ lạ tản ra bao quanh đạo tắc Hoàng đế, nó như một ngọn núi lớn, đồ sộ nặng trịch.



Thấy vậy, Diệp Thành vội vàng ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh chống lại, miễn cưỡng ngăn được công kích của Viêm Hoàng.



Ù!


Hư không rung lên, Thần Hoàng lao tới, Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng trên bầu trời như một dải ngân hà, núi non sông ngòi trong đó đều hồi sinh, đó là một thế giới rộng lớn, mang theo uy lực kinh thiên động địa.



Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, gọi Cửu Châu Thần Đồ (Cửu Châu Huyền Thiên Đồ) không được nguyên vẹn ra chống lại Cửu Châu Thần Đồ của Thần Hoàng.



Tuy đều là Cửu Châu Thần Đồ nhưng của Thần Hoàng là do đạo tắc hoá thành, không phải Cửu Châu Thần Đồ thật, còn Cửu Châu Thần Đồn của Diệp Thành không được nguyên vẹn, vì thế khi hai thần đồ giao đấu trên bầu trời cũng không thể phân định thắng thua.



Tuy Diệp Thành đã ngăn được bia Thần của Viêm Hoàng và Cửu Châu Thần Đồ của Thần Hoàng, nhưng lại bị tháp Càn Khôn của Thái Vương đè bẹp.



Lên!



Tiếng hét của Diệp Thành rung chuyển bầu trời, hắn dựa vào thân xác Hoang Cổ Thánh Thể cường đại để nâng tháp Càn Khôn lên.



Nhưng hắn vừa đứng dậy, còn chưa kịp chạy trốn đã bị một chỉ của Nguyệt Hoàng đâm xuyên ngực, tiếp theo là một kiếm của Huyền Hoàng đâm vào khiến cho sống lưng rách ra một đường sâu hoắm, nếu cơ thể Diệp Thành không cường đại thì e đã bị chém chết từ lâu.



Tiên Thiên Canh Khí, mở!

Trận đồ bát quái, mở!



 
Chương 1884: Phải đánh thế nào đây!


Diệp Thành cắn chặt răng, mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, được Tiên Thiên Canh Khí bao phủ, ngay cả trận đồ bát quái cũng được bày ra dưới chân, hàng trăm binh khí đồng thời xuất hiện, nâng phòng ngự của hắn lên mức cao nhất.



Đoàng!



Sau tiếng sấm, một chưởng của Chiến Vương ập xuống, nửa bầu trời sụp đổ, hàng trăm binh khí đang lơ lửng trên đầu Diệp Thành vừa phóng ra thần uy cũng bị quét sạch trong một chưởng vừa rồi của ông ta.



Advertisement

Diệp Thành lập tức phun ra một ngụm máu, thánh thể lại nứt ra, thánh huyết tuôn trào.



Coong! Coong! Coong!



Tiếng chuông ngân dài, đòn tấn công của Đông Hoàng cũng đã tới, chuông Đông Hoàng khổng lồ nhanh chóng trở nên to lớn, toát ra thần khủng , Diệp Thành vừa may mắn thoát thân đã lại loạng choạng một hồi.



Keng!



Tiếng kiếm ngân rất chói tai, nhất kiếm của Sở Hoàng vẫn bá đạo như thế, mang theo sức xuyên thấu duỷ diệt vô song.



Lần này Diệp Thành không lui mà tiến, nắm chặt hai tay mạnh mẽ xông lên phía trước.



Nhưng khi thanh kiếm của Sở Hoàng chuẩn bị đâm vào đầu mày của hắn, hắn đã sử dụng Thái Hư Na Di để nhát kiếm cường hãn của Sở Hoàng chuyển hướng tới vai, sau đó vai hắn bị đâm trúng, Bá Long Đao trong tay chợt vung ra.


Phụt!



Dưới sự chú ý của mọi người, thân thể của Sở Hoàng lập tức bị chém làm đôi.



Cảnh tượng này khiến người xem phía dưới đều tim đập thình thịch, tuy không phải Sở Hoàng thật nhưng bị một đao của Diệp Thành chém làm đôi như vậy, nhìn thế nào cũng thấy kinh hãi.



Giết được một người là một người!



Tiếng gầm thét của Diệp Thành chấn động bầu trời, hắn đột nhiên bước tới, lại cho Sở Hoàng thêm một đao nữa.

Nhưng để giết được Sở Hoàng, hắn cũng phải trả cái giá đắt, liên tiếp bị thần lư Thiên Táng của Thiên Táng Hoàng và tháp Càn Khôn của Thái Vương đánh trúng, một nửa bộ xương của thánh thể đã vỡ vụn.



Đáng lắm!



Vẻ mặt Diệp Thành điên cuồng, hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí cách đó hàng trăm trượng.



Tuy nhiên điều khiến hắn suýt hộc máu tại chỗ là Sở Hoàng mà hắn vừa liều chết để giết đã lại hình thành thân thể mới từ trong biển lôi, uy lực vẫn mạnh mẽ như cũ, sức chiến đấu vẫn ở trạng thái đỉnh phong như trước.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành điên cuồng hét lên, mọi thứ trong cơ thể cuộn trào, hắn tức đến mức phun ra một ngụm máu.



“Phải… Phải đánh thế nào đây!”, nhìn Diệp Thành thân thể đẫm máu trong biển lôi, lão tổ nhà họ Tô mấp máy môi: “Giết rồi lại có thể tự hình thành, vậy phải đánh thế nào mới chết được!”



“Ngay cả Pháp Luân Vương vô song cũng chết trận, thiên kiếp này vượt xa tưởng tượng của chúng ta”, Chung Giang trầm tư, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: “Cửu Hoàng Đại Sở, chín người liên thủ, ai có thể đấu lại được họ!”



“Diệp Thành”, Thượng Quan Ngọc Nhi trong đám đông đã bật khóc, hai mắt đẫm lệ, bàn tay siết chặt trắng bệch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, như thể cô ta biết Diệp Thành có thể sẽ lại biến mất mãi







 
Chương 1885: Thiên kiếp này đến khi nào mới kết thúc đây?


So với họ, Sở Linh lại im lặng đến đáng sợ, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Diệp Thành trong biển lôi, như muốn khắc ghi bóng dáng ấy vào lòng trong thời khắc cuối cùng.



“Ngủ một giấc tỉnh dậy thật sự khiến ta bất ngờ!”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng vươn vai, nhìn màn nước huyễn thiên khổng lồ trước mặt, trong đó hiện ra hình ảnh Diệp Thành đang chiến đấu với cửu Hoàng.





Advertisement



“Thật sự khiến người ta hoài niệm!”, Phục Nhai ở bên cạnh nở nụ cười buồn: “Không ngờ chín vị Hoàng đế của Đại Sở lại xuất hiện cùng một thời đại dưới hình thái này, đều là Hoàng đế một thời, chín người trong truyền thuyết đã trở thành thần thoại!”



“Ngươi trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ thế?”, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Phục Nhai.



“Thời gian khiến người ta già đi mà!", Phục Nhai cười lắc đầu: “Đến khi nhìn thấy họ, ta mới phát hiện mình đã già đến mức quên cả những thăng trầm của năm tháng, thoáng chốc đã hơn chín mươi nghìn năm, chúng ta đã sống từ thời của Hằng Vũ Đại Đế đến thời Tiên Võ Đế Tôn!”



“Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm lườm Phục Nhai: “Người không biết còn tưởng ngươi đã sống chín mươi nghìn năm rồi đấy! Chán sống lâu thì lần này ta không ngại phong ấn đưa ngươi vào giấc ngủ trước thời hạn đâu!”



“Coi như ta chưa nói gì”, Phục Nhai lúng túng ho khan một tiếng.



“Ảnh hưởng hứng thú xem kịch của ta”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai lần nữa rồi lại chuyển tầm nhìn sang màn nước.

“Nhưng Thánh chủ này, nói đi cũng phải nói lại, thiên kiếp lần này của Diệp Thành quả thật rất kỳ lạ”, Phục Nhai không u sầu nữa, xoa cằm nhìn vào màn nước cảm thán: “Chín vị Hoàng đế của Đại Sở cũng chưa ai dẫn ra được thiên kiếp thế này”.



“Là do hắn quá lợi hại”, Đông Hoàng Thái Tâm lãnh đạm nói.



“Cũng đúng”, Phục Nhai gật đầu, không chút nghi ngờ điểm này: “Nếu hắn lên đến cảnh giới Thiên chắc chắn sẽ là người mạnh nhất trong số các Hoàng đế của Đại Sở”.



“Còn phải xem hắn có vượt qua được cửu Hoàng thần phạt này không đã”, Đông Hoàng Thái Tâm vuốt tóc, nhìn màn nước với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.



Phụt! Phụt! Phụt!

Khi hai người nói chuyện thì Diệp Thành trong biển lôi thiên kiếp liên tục bị thương, thánh thể nứt ra mấy lần lại được hắn dùng đại thần thông làm cho lành lại, nhưng sức người có hạn, dù hắn có Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lần này thật sự bị thương quá nặng.



“Long gia, ta không trụ được nữa”, Diệp Thành vừa cố gắng né tránh vòng vây của chín vị Hoàng đế, vừa mệt mỏi khàn giọng bảo.



“Không trụ được cũng phải cố”, Thái Hư Cổ Long quát lên: “Trụ được thì là trời đất bao la, không trụ được thì thành tro bụi, sử dụng ý chí chiến đấu chống lại thiên kiếp thần thú của ngươi đi”.



“Ngươi nói thì dễ…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một kiếm của Huyền Hoàng chém bay ra ngoài, còn chưa tiếp đất, các đòn tấn công của Thái Vương và Thiên Táng Hoàng đã lần lượt ập đến, tiếp theo là Thần Hoàng và Nguyệt Hoàng…



Phụt! Phụt! Phụt!



Máu vàng bắn tung toé khắp biển sấm sét, Diệp Thành bay ngược ra, đến khi đáp đất thì toàn thân đã máu thịt lẫn lộn, chống lại vòng vây công kích đợt mới của cửu Hoàng, thánh quang quanh người hắn đã hoàn toàn dập tắt.



“Thiên kiếp này đến khi nào mới kết thúc đây?”, lão già Gia Cát Vũ bên dưới đã nghiến răng ken két.



“Lẽ nào giết được Diệp Thành mới được coi là kết thúc?”, Phục Linh nhẹ giọng hỏi.



“Thiên phú của hắn quá nghịch thiên, thật sự đã chọc giận trời xanh”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi.

Hế?



 
Chương 1886: “Lại một người nữa”.  


Khi ba người đang cảm thán thì Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo vẫn luôn im lặng chợt đồng thời nhìn về một hướng.



Ở đó, một thanh niên mặc y phục màu trắng chậm rãi bước đi trên không, giống như thư sinh yếu ớt, không tìm ra chút khí tức tu sĩ nào từ trên người hắn ta nhưng lại tạo cho người ta áp lực như núi, hắn ta chẳng phải Chu Thiên Dật – con trai Đông Hoàng sao?



“Không phải người thời đại này”, đôi mắt sâu của Đao Hoàng hơi nheo lại.

Advertisement



“Đó là con trai của Đông Hoàng”, Tiêu Thần lên tiếng, dù là hắn ta cũng phải kinh ngạc, khi nhìn thấy Chu Thiên Dật hắn ta cũng bất giác lộ vẻ dè chừng, đều là con nối dõi của Hoàng đế, nhưng hắn ta tự nhận mình không bằng Chu Thiên Dật.



“Phụ Hoàng”, Chu Thiên Dật không quan tâm đến ánh mắt của phía Đao Hoàng, đôi mắt như giếng cổ không một gợn sóng lúc này đang nhìn Đông Hoàng trong biển lôi, dù đó không phải Đông Hoàng thật nhưng khoé mắt hắn ta vẫn ươn ướt.



“Mẫu thân”, chẳng mấy chốc giọng nữ trong trẻo như âm thanh tự nhiên vang lên, ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất, một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo chầm chậm xuất hiện, tựa như tiên tử, thánh khiết hoàn mỹ, đó chẳng phải Thiên Thương Nguyệt – con gái của Nguyệt Hoàng sao?



Cũng giống như Chu Thiên Dật, sau khi dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn Nguyệt Hoàng trong biển lôi chăm chú, dần dần trong mắt cô ta ậng lên hơi nước, sau đó ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng.



“Phụ Hoàng”.



“Phụ Hoàng”.



Hai giọng nói vang lên không theo thứ tự cụ thể nào, phía Đông và phía Tây của biển lôi đều có bóng người xuất hiện, đều là dung nhan tuyệt thế, một người mặc đồ trắng, một người mặc chiến giáp, một người như cửu thiên huyền nữ, một người như nữ vương cái thế.



“Con gái của Sở Hoàng, Đại Sở Hoàng Yên”.



“Con gái của Huyền Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu”.



Lần này người nói là Độc Cô Ngạo, dù là ông ta khi nhìn thấy con gái của hai vị Hoàng đế cũng không khỏi hít sâu một hơi, khi nhìn Nam Minh Ngọc Thu, trong mắt ông ta còn hiện lên vẻ dè chừng rõ rệt.



“Năm người con trai con gái của chín vị Hoàng đế Đại Sở đã tới, họ định làm gì?”, có người kinh ngạc thốt lên.




“Lại một người nữa”.



Lời nói của một người thu hút sự chú ý của rất nhiều người.



Dưới sự chú ý của mọi người, một thanh niên mặc áo giáp hoàng kim sải bước đi tới, mái tóc dày đen nhánh, hai mắt như sao, thân hình như núi, bước đi nặng nề, giữa những bước đi còn mang theo dáng vẻ oai phong lẫm liệt của bậc đế vương.



“Nhìn tướng mạo chắc là con trai của Thái Vương”, có người vô thức nhìn thanh niên mặc áo giáp hoàng kim, rồi lại vô thức nhìn Thái Vương bá đạo vô song trong biển lôi, dung mạo hai người giống nhau đến chín phần.



“Hắn là Long Đằng, con trai Thái Vương”, Tiêu Thần lên tiếng, trong mắt ánh lên vẻ kiêng dè.



“Người, người kia…”, lão già Gia Cát Vũ chỉ tay lên trời, hơn nữa vẻ mặt còn kỳ quái khó tả.



Nghe vậy, phía Đao Hoàng cũng nhìn sang.



Vẫn ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất, một bóng dáng già nua xuất hiện, bước đi chậm rãi, lưng hơi còng, tóc đã bạc, nhìn từ xa vẫn có thể thấy đôi mắt già nua đục ngầu.



 
Chương 1887: “Một người không dễ đụng vào xuất hiện”


“Đó…đó không phải là con trai trưởng của vị Hoàng nào chứ?”, nhìn ông lão cao tuổi đó, Thiên Tông Lão Tổ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bất giác lên tiếng.



“Con trai của Thiên Táng Hoàng, Đế Phạn”, Tiêu Thần lại lần nữa lên tiếng.



Advertisement

“Sao…sao ta lại thấy kì lạ thế nhỉ?”, Gia Cát Vũ giật giật khoé miệng nhìn sang Đế Phạn rồi lại vô thức nhìn Thiên Táng Hoàng bên trong biển thiên lôi, nhìn dáng vẻ của Đế Phạn thì ông ta có thể là gia gia tổ của Thiên Táng Hoàng rồi.



“Ông ấy giống như chúng ta, năm xưa cũng bị phụ hoàng của mình phong ấn”, Tiêu Thần chậm rãi lên tiếng, “có điều điểm khác so với chúng ta đó là phong ấn của ông ta gặp sự cố khiến tinh khí thoát ra ngoài, biến thành bộ dạng dở sống dở chết”.



“Nếu vậy thì ông ta cũng mạnh đến kinh người”, Đao Hoàng nãy giờ cuồng bạo nhưng khi nhìn thấy Đế Phạn bước tới với những bước đi run rẩy thì cũng tỏ vẻ kiêng dè.



“Khả năng chiến đấu của ông ta có thể so sánh với Pháp Luân Vương”, Tiêu Thần nói rồi trong đôi mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc và kính nể.



“Ngặt nỗi lại già rồi”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài.



“Con trưởng của Viêm Hoàng và Thần Hoàng không phải lạc đường rồi chứ?”, phía này, Gia Cát Vũ vô thức nhìn tứ phía.

“Hai vị Hoàng còn chưa thành thân, lấy đâu ra con trưởng?”, Độc Cô Ngạo lên tiếng.



“Còn có chuyện này sao?”



“Phụ Hoàng”, khi mọi người đang nói chuyện thì Đế Phạn đã dừng bước, ông ta nhìn Thiên Táng Hoàng rồi chợt trào nước mắt, cơ thể run lên.



Không biết vì sao khi nhìn thấy cơ thể run rẩy của Đế Phạn, trong lòng mọi người có mặt đều cảm thấy thê lương.



Nỗi thê lương này không chỉ với Đế Phạn mà còn có các vị trưởng nam trưởng nữ của các vị Hoàng.



Phụ thân và mẫu thân của bọn họ từng là những vị Hoàng của vùng đất này, là sự tồn tại chí cao vô thượng nhưng vì những nguyên do khác nhau mà bọn họ không thể không phong ấn con cái của mình.



Lúc này, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được giây phút phong ấn bị phá, Tiêu Thần và Nam Minh Ngọc Thu cảm thấy hoang mang và cô đơn thế nào. Một lần phong ấn như một giấc mơ, sau cơn mở tỉnh lại là những tháng ngày dài đằng đẵng chỉ một mình trơ trọi lại giữa bể dâu.



“Một người không dễ đụng vào xuất hiện”, trong lúc này, lớp sương mờ trong tầm mắt phía Chu Thiên Dần và Tiêu Thần tản đi, ánh mắt bọn họ nhất loạt nhìn về một hướng.



Phía đó có lớp sương màu đen hiện lên, khí thế ma sát sục sôi cuộn tới mảnh đất khô cằn nhuốm đỏ máu, trong lúc này người ta có thể nhìn thấy huyết hải sục sôi và thây xác chất thành núi cùng những vì sao tịch diệt.



Rầm!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một tiếng động rầm trời vang lên, một bóng hình vững chãi mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.



Người đó giống như một vị vua, toàn thân khoác bộ chiến giáp lạnh băng, mái tóc màu máu tung bay, đôi mắt đỏ au hiện lên ánh nhìn đầy ma tính, khí thế của người này rất mạnh mẽ, có thể nuốt trọn sơn hà, có thể trấn áp núi non sừng sững.



Ma Vương Quỳ Vũ Cương!



 
Chương 1888: “Phệ hồn tộc, Phệ Hồn Vương”.


Tiêu Thần lên tiếng, vô thức nắm chặt chiến vương kích trong tay.



“Ông ta chính…chính là Ma Vương của Ma Vực?”, giọng Tiêu Thần mặc dù nhỏ nhưng lại khiến tất cả mọi người phải xôn xao.



Advertisement

“Ma Vương của Ma Vực”, lúc này, đặc biệt là người của Viêm Hoàng giọng nói đều run rẩy, tất cả đều phải chịu áp lực kinh người của Quỳ Vũ Cương”, tiền bối Viêm Hoàng năm xưa đối đầu với người thế này sao?”



“Viêm Hoàng, đừng gây sự”, thấy từng tiếng kinh ngạc vang lên, Quỳ Vũ Cương như không nghe thấy gì, ánh mắt ông ta nhìn Viêm Hoàng trong biển thiên lôi, ông ta chợt có phần thất thần, đôi mắt rõ vẻ phức tạp mang theo nỗi uất hận, thê lương và mê man.



Năm xưa ông ta bại dưới tay người đó, mới chớp mắt đã cả vài vạn năm trôi qua.



Hiện giờ đại địch cái thế Viêm Hoàng đã quy tịch còn ông ta vẫn đang sống tạm qua ngày chỉ vì sự bất cam và nỗi oán thán trong lòng.



“Quỳ Vũ Cương, đây không phải là tác phong của ông”, khi Quỳ Vũ Cương còn đang tưởng nhớ chuyện khi xưa thì một giọng nói vang lên không rõ từ ai, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng lại như tiếng sấm rền vang vọng.



“Quỷ Điện, ngươi vẫn khiến người ta phải ghét bỏ như vậy”, Quỳ Vũ Cương không liếc mắt nhìn quanh, giọng nói như có như không.


“Ngươi có biết rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ phải trả giá cho câu nói này của mình không?”, sau giọng nói u ám này vang lên, một bóng người ma quỷ xuất hiện trong hư không phía đối diện Quỳ Vũ Cương, hai hàm răng trắng bóc hiện lên vô cùng nham hiểm, đôi mắt tử tịch với ánh nhìn tàn nhẫn. Người này không phải ai khác mà chính là Quỷ Vương năm xưa trấn áp Thiên Táng Hoàng.



“Hôm nay đúng là náo nhiệt”, phía sau Quỷ Vương, ba bóng hình ma quỷ liên tiếp xuất hiện, mặc dù có thể nhìn thấy người nhưng lại không thể tìm được khí tức của người này.



“Vu chú tộc, Vu Chú Vương”.



“Huyết tộc, Huyết Vương”.

“Phệ hồn tộc, Phệ Hồn Vương”.



“Hôm nay đáng để ghi nhớ”, phía sau Phệ Hồn Vương, bầu hư không ở phía đông với yêu khí ngút trời, có biển yêu khí ngưng tụ sục sôi, trong đó có một con giao long màu vàng kim, yêu vương của yêu tộc cũng tới.



“Không có khí tức của người sống, người đó có lẽ là U Minh Diêm La Vương của U Minh Địa Phủ”, Đao Hoàng nhìn Yêu Vương sau đó cau mày nhìn về một phương vì lại có người tới.



Người đó thực sự rất dị thường, thân khoác áo giáp cổ xưa, tay cầm chiến mâu, toàn thân đầy bụi trần giống như vừa bước ra từ nấm mồ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng giống như một người chết vậy.



Sau khi thấy người này xuất hiện, phía Quỳ Vũ Cương mới lần lượt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng.



“Cẩn thận, Thần Vương cũng tới rồi”, khi tất cả mọi người nhìn về phía U Minh Diêm La, một giọng nói khẽ khàng truyền vào tai mỗi người trong liên quân từ tứ phương.



Người truyền âm tới chính là Thiên Thương Nguyệt, cô ta giống như vị tiên tử đứng trong hư không, đôi mắt nhìn về hư vô một phương, có điều, điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu đó là trên khuôn mặt cô ta lại rõ vẻ phức tạp.



“Thần Vương của Sát…Sát Thủ Thần Triều?”, nghe danh hiệu này, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Đao Hoàng chợt run rẩy.



 
Chương 1889: “Ông…ông ta rốt cục ở đâu?”


Thần Vương là sự tồn tại thế nào, đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong thực thụ. Ông ta là sát thần trong màn đêm, trước kia suýt chút nữa tuyệt sát Sở Hoàng. Thời đại Viêm Hoàng còn chạy ra làm loạn, đến cả Nguyệt Hoàng với công pháp cái thế cũng bị nhát kiếm của ông ta tuyệt sát, đáng kinh hãi nhất chính là Huyền Hoàng, đạo căn suýt chút nữa bị trảm.



So với phía Quỳ Vũ Cương, Thần Vương mới là người khiến người ta phải kiêng kị nhất, chưa có một ai từng thấy chân dung của ông ta, hoặc có thể nói là những người từng nhìn thấy chân dung của ông ta đều đã chết, ông ta giống như u linh vậy.



Advertisement

“Ông…ông ta rốt cục ở đâu?”, đã có người run rẩy đảo mắt nhìn vào hư không nhưng lại không thấy bóng dáng Thần Vương đâu.



“Có thể để cho các ngươi nhìn thấy thì còn gọi là Thần Vương sao?”, Cổ Tam Thông mặt mày vẫn thản nhiên.



“Ta nói này lão Cổ, nào, tới gần ta một chút, ta sợ”, Ngưu Thập Tam ho hắng, mặt mày kinh ngạc nhìn tứ phương, chỉ sợ Thần Vương đột nhiên sát phạt ra ám sát mình.



“Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không hả?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Ngưu Thập Tam từ đầu tới chân, “ông ta là người có vai vế thế nào, ông ta sẽ hạ thấp thân phận của mình mà ra tay với ngươi sao? Vả lại, nếu như ông ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi có quấn thêm ba lớp bảo vệ mình thì cũng chẳng có tác dụng”.



“Câu này ta thích nghe đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên lên tiếng, nói rồi ông ta không quên mặt dày khoác lên mình lớp áo giáp.



Hiện trường lúc này vì sự xuất hiện của Thần Vương khiến tất cả mọi người đều cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh loát, chỉ sợ không cẩn thận mất đầu như chơi.


Không chỉ bọn họ mà đến cả Quỳ Vũ Cương và phía Quỷ Tôn cũng vậy, nên biết rằng Thần Vương không chỉ là một sát thủ vả lại còn là kẻ mạnh cái thế cùng cấp với bọn họ. Nếu như không để ý thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Bên dưới, liên quân tứ phương đã tập trung lại từ tứ phía, người nào người nấy tế gọi ra binh khí bản mệnh của mình, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng đã gọi ra kết giới bảo vệ khi Quỳ Vũ Cương tới.



Cảnh tượng này khiến bọn họ không thể sơ xuất. Mặc dù phía Quỳ Vũ Cương không phải là đối thủ của liên quân nhưng nếu như đánh nhau thì cho dù là bọn họ cũng sẽ bị trọng thương.



Rầm! Đoàng! Rầm!

Thiên địa bắt đầu rung chuyển nhưng không phải là tiếng sấm sét vang đến từ biển thiên lôi của Diệp Thành mà là uy lực kinh thiên động địa từ chín tu sĩ cái thế, mỗi người bọn họ đứng một vị trí trong hư không, người nào người nấy giống như ngọn núi sừng sững.



Đó đều là những vị Vương cái thế, chỉ vì cơ duyên không đủ nên mới mất đi địa vị của một vị Hoàng, nhưng cho dù là vậy thì người nào người nấy cũng là bậc thông thiên, không phải dùng sức của một người có thể đối đầu dược.



“Hôm…hôm nay làm sao thế, trưởng nam trưởng nữ của các vị Hoàng đều tới, kẻ địch cái thế của họ cũng tới”, có người thẫn thờ nhìn vào hư không run rẩy lên tiếng.



“Bọn họ đều đến đây vì chín vị Hoàng”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt bất giác nhìn vào biển thiên lôi.



Nghe câu này, rất nhiều người thẫn thờ, tất cả đều vô thức nhìn vào biển thiên lôi trong hư không vì sự xuất hiện của Quỳ Vũ Cương khiến người ta quá kinh ngạc mà quên mất đi Diệp Thành còn đang độ kiếp.



Rầm!



Khi tất cả đang đưa mắt nhìn thì biển thiên lôi chợt vang lên tiếng động rầm trời.



Ập vào mắt tất cả mọi người chính là Diệp Thành đang lảo đảo lùi về sau, vả lại hắn còn mất đi một cánh tay, lúc này vẫn đang cố gắng chống chọi với sự công kích của chín vị Hoàng.



 
Chương 1890: “Còn cần ngươi dạy bản Vương sao?”


Không thể phủ nhận sức chiến đấu của Diệp Thành rất ngoan cường, dưới sự công kích của chín vị Hoàng mà hắn vẫn có thể trụ được tời giờ phút này không bị trảm diệt, chỉ cần tính chiến tích này thôi cũng đủ để hắn tự hào rồi.



“Ta nói này, hôm nay không vui chút nào cả”, Thái Hư Cổ Long thông qua phần trán của Diệp Thành nhìn ra được thế giới bên ngoài, khi trông thấy phía Quỳ Vũ Cương, cho dù là nó cũng bất giác rụt cổ: “Cũng may hôm nay liên quân tu sĩ của chúng ta trấn áp nếu không thì rất có thể sẽ bị đánh tan tác”.



Advertisement

Diệp Thành không nói gì, hắn dành vài giây nhìn thế giới bên ngoài, thần sắc nghiêm trọng tới tột độ.



Hắn không ngờ khi mình độ kiếp lại kéo theo sự xuất hiện của trưởng nam trưởng nữ của vị Hoàng khác, càng không ngờ rằng đến cả đại địch cái thế thời Cửu Hoàng cũng lần lượt hiện thân, đó là kẻ mạnh ngang tầm với Pháp Luân Vương. Chín người tiếp theo cho dù có liên quân tú sĩ làm hậu thuẫn thì hắn cũng không hề cảm thấy an toàn.



“Hiện giờ mục đích của bọn họ và Pháp Luân Vương giống nhau”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu rồng, “đều muốn mượn thần phạt của Cửu Hoàng tìm thời cơ đột phá, nếu làm không tốt thì bọn họ đều giống như Pháp Luân Vương chết trong biển thiên lôi này”.



“Vậy thì tốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.



Rầm! Đoàng! Đùng!



Hư không vẫn rung chuyển, cũng không biết vì thiên kiếp sấm sét của Diệp Thành hay vì áp lực cái thế của Bát Vương.

Bầu không khí giữa đất trời vô cùng nặng nề, liên quân tu sĩ từ tứ phương tụ lại với nhau, biển người dày đặc giống như thể trên mặt đất phủ thêm sắc đen, tất cả đều nhìn phía Quỳ Vũ Cương bằng ánh mắt kiêng dè.



Thế nhưng, thấy ánh mắt thù địch đó của bọn họ, phía Quỳ Vũ Cương lại ngó lơ, đôi mắt nhìn vào biển thiên lôi.



Phía đó, Diệp Thành vẫn đang tử chiến, khí huyết thánh thể dồi dào cho hắn sức chiến đấu ngoan cường, quan trọng nhất vẫn là ý chí kiên cường và chiến ý mạnh mẽ khiến hắn cho dù ở vùng đất nguy hiểm cũng không từ bỏ hi vọng sống sót.



“Chẳng trách mà có thể có sức chiến đấu thế này, hậu bối này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta nhiều”, Huyết Vương bật cười liếm liếm cái lưỡi, trong đôi mắt rõ ánh nhìn tham lam, “khí huyết dồi dào thế này khiến ta rất hưng phấn”.



“Không thể phủ nhận nếu như hắn cùng cấp với Pháp Luân Vương thì hắn quả thực còn mạnh hơn Pháp Luân Vương”, Quỷ Vương vặn cổ, khí thế cuồng bạo lên cao.



“Tên tiểu tử đó bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong biển thiên lôi, các người còn ở đó mà nói những lời vô ích sao?”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Huyết Tế và Quỷ Tôn, “nếu như hắn chết rồi thì lôi kiếp cũng tiêu tán, đạo tắc của Cửu Hoàng cũng sẽ biến mất”.



“Còn cần ngươi dạy bản Vương sao?”, Quỷ Tôn hắng giọng, khí thế tăng lên tới đỉnh phong, ông ta sải bước ra một bước sát phạt vào biển thiên lôi.



“Ông…ông ta đang định lặp lại vết xe đổ của Pháp Luân Vương sao?”, hành động của Quỷ Tôn khiến liên quân tứ phương đột nhiên xôn xao.



Rầm!



Sau khi Quỷ Tôn bước vào biển thiên lôi, biển thiên lôi rung chuyển, trong lúc này còn mở rộng lên gấp đôi, cũng giống với lúc Pháp Luân Vương, nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở thứ hai hiện thân, đồng loạt sát phạt về phía Quỷ Vương.



Giết!



Quỷ Vương gằn lên phẫn nộ, không lùi mà tiến lao về phía Cửu Hoàng.



Rầm! Đoàng!



 
Chương 1891: Ái ngại không?


Ngay sau đó, tiếng động kinh thiên vang lên, Quỷ Vương cái thế lập tức thông thiên, vừa giao chiến khí thế mạnh mẽ đã đẩy lùi năm vị Hoàng trong số đó, khả năng chiến đấu không hề kém so với Pháp Luân Vương.



Rầm!



Advertisement

Bầu hư không rung chuyển, ba bóng hình lần lượt bay vào biển thiên lôi, nếu nhìn kĩ thì chính là Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và Huyết Vương.



Rầm! Đoàng!



Ngay lập tức, trong biển thiên lôi lại lần nữa rung chuyển và nó lại mở rộng lên gấp bốn lần. Ba mươi sáu bóng hình lập tức hiển hiện, chín người một nhóm phân thành bốn nhóm, mỗi một nhóm đều là trận dung của chín vị Hoàng của Đại Sở.



“Đang…đang định đánh nhau sao?”, nhìn thiên lôi mạnh mẽ đó, sắc mặt của liên quân tứ phương đột nhiên tái nhợt.



“Diêm La, ngươi rất kiên nhẫn đó”, phía này, Quỳ Vũ Cương liếc nhìn vào biển thiên lôi rồi lại nhìn U Minh Diêm La ở bầu hư không đối diện.



Nói rồi, Quỳ Vũ Cương lại nhìn vào hư không, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng: “Còn có Thần Huyền Phong của ngươi, với cấp bậc và vai vế của ngươi mà cũng đòi lén lút vụng trộm thế này sao?”

Nghe Quỳ Vũ Cương nói, Thị Huyết Diêm La Vương vẫn đừng sừng sững như một thi thể, còn Thần Vương Thần Huyền Phong trong hư không không hề đáp lời.



Ái ngại không?



Bên dưới, Cổ Tam Thông quỳ ở đó, ánh mắt nhìn Thị Huyết Diêm La Vương và Vương Thần Huyền Phong mà không hề quan tâm đến Ma Vương Quỳ Vũ Cương, ông ta bày ra bộ mặt với ý tứ sâu xa.



Đương nhiên những lời này ông ta cũng chỉ dám nói trong lòng, có trời mới biết Ma Vương Quỳ Vũ Cương có nổi điên lên rồi sát phạt tới xiên ông ta thành xâu mang đi nướng hay không.



Lại nhìn sang Ma Vương Quỳ Vũ Cương, sắc mặt ông ta đã lạnh như hàn băng, mãi tới khi thu lại ánh mắt ông ta mới bước một bước phá tan hư không, khí thế mạnh mẽ sát phạt vào biển thiên lôi.



Ông ta di chuyển, Thị Huyết Diêm La Vương cũng di chuyển theo, thân pháp vô cùng kì dị, tốc độ còn nhanh hơn cả Ma Vương Quỳ Vũ Cương.



Rầm! Rầm!



Sau khi hai người này bước vào hư không, biển thiên lôi khổng lồ lại lần nữa mở rộng lên gấp đôi, hai nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, không ai ra lệnh cho bọn họ, bọn họ cứ thế sát phạt công kích về phía đối thủ của mình.



Mãi tới lúc này mới thấy hư không méo mó, một bóng hình mặc y phục đen đeo mặt nạ bước ra.



Mái tóc người này màu đen, thân hình còn gầy hơn trong tưởng tượng, người này đứng sừng sững ở đó cho người ta cảm giác như là thanh sát kiếm tuyệt thế, một khi có người bước tới trước lại gần thì sẽ bị khí thế lạnh băng của người này đả thương.



Có lẽ điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt cô tịch của người này. Mặc dù trông đôi mắt không hề mang theo chút tình cảm nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi, dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể trông thấy núi thây biển xác trong mắt người này.



“Đó…đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong sao?”, liên quân tứ phương bao gồm cả Chung Giang, Chung Quy, Thiên Tông Lão Tổ, phía Đao Hoàng đều bất giác đổ dồn ánh mắt về bên này.



“Trong truyền thuyết ông ta suýt chút nữa giết vài vị thần vương cái thế trong số các vị Hoàng, quả nhiên là bậc thần thông”, Độc Cô Ngạo hít vào một hơi thật sâu, cảm giác sát kiếm trong tay cũng rung lên như đang sợ hãi.



 
Chương 1892: “Huyền Phong”


“Phụ Hoàng năm xưa cũng đối đầu với kẻ mạnh thế này sao?”, Đại Sở Hoàng yên khẽ lên tiếng, trong lòng không khỏi run rẩy.



“Huyền Phong”, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong đứng giữa hư không, Thiên Thương Nguyệt trong đám người lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn phức tạp.



Lúc này, ánh mắt Thiên Thương Nguyệt trở nên mơ hồ hơn, có ai biết rằng cô ta chính là người duy nhất trên đời này từng trông thấy chân dung thần vương mà còn sống đâu, vả lại cũng không ai biết được người thương trong lòng cô ta lại là Thần Vương Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa giết mẫu thân của cô ta.

Advertisement



Rầm!



Khi Thiên Thương Nguyệt nheo mắt thì Thần Vương đã bước từng bước vào biển thiên lôi.



Cũng giống như vài lần trước, biển thiên lôi rung lên kịch liệt sau đó lại mở rộng gấp đôi. Cũng giống như vài vị Vương trước đó, lại có chín người hiện thân, tạo thành trận dung của chín vị Hoàng.



Vút!



Thần vương ra tay, một kiếm thần kiếm cái thế vung ra, ông ta sát phạt tới phía trước Thiên Táng Hoàng.



Phụt!

Sau nhát kiếm cái thế này, Thiên Táng Hoàng còn chưa tung đòn công kích thì đã bị chém lìa đầu.



Ôi trời!



Bên dưới, Cổ Tam Thông đang ngồi chồm hỗm dưới đất kinh ngạc thốt lên.



Không chỉ ông ta mà người trong liên quân từ tứ phương suýt chút nữa cũng ngã ngửa, đường đường là một vị Hoàng, mặc dù chỉ là cơ thể từ đạo mà thành nhưng khi đối mặt trực diện lại bị Thần Vương tuyệt sát, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến người ta khó tin rồi.



“Cả tám đời người ta chưa từng gặp ai mạnh như vậy”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.


“Sát thần bóng tối chính là có sở trường tuyệt sát trong một chiêu như vậy”, Đao Hoàng trầm trồ, trong đôi mắt mênh mang chợt hiện lên cái nhìn kinh ngạc và vẻ mặt kính nể.



“Cho nên người thế này không giỏi chiến lâu dài”, Độc Cô Ngạo lên tiếng.



Quả nhiên, lời Độc Cô Ngạo vừa dứt thì Thần Vương lại trảm một vị Hoàng sau đó bắt đầu lụi bại dần, ông ta bị một đòn của Chiến Vương làm cho lảo đảo rồi lại bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh lùi. Sau khi chín vị Hoàng ổn định trận dung thì mới triển khai đòn công kích cái thế, Thần Vương cái thế chỉ có thể né tránh, thân hình vô cùng thảm hại.



So với ông ta mà nói thì những vị Tôn Vương khác cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy một mình chiến đấu với chín vị Hoàng nên cơ thể máu me be bét.



Rầm! Rầm!



Vùng đất này đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, cũng không biết tiếng động kinh thiên động địa là thiến sấm sét hay tiếng động do trận đại chiến tạo ra.



Nhìn vào mặt đất, từng bóng người đen kịt choán đầy mặt đất.



Nhìn vào hư không, đó là biển thiên lôi che trời lấp đất, trong biển thiên lôi là từng lớp mây và sương đen kịt cuộn trào che đi vầng mặt trời khiến cả đại địa chìm trong u ám.



“Vị Vương cái thế sắp phải thất thế khi sắp tới giây phút thăng hoa và huy hoàng sao?”, ở một hướng khác, thấy phía Quỳ Vũ Cương đang chiến đấu với chín vị Hoàng, Diệp Thành bất giác lên tiếng.



 
Chương 1893: “Ta hiểu rồi”


“Cũng chưa biết được”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng, “đều là những vị Vương cái thế nhưng không phải ai cũng giống như Pháp Luân Vương, so với sự cao ngạo của một kẻ mạnh thì có những người còn quan tâm tới tính mạng hơn, chín vị Hoàng xuất hiện với hình thái này ở nhân gian, đây chính là việc hết sức chấn động, sự xuất hiện của họ mục đích là mong muốn đột phá nhưng một phần cũng là vì sự tiếc nuối với những thất bại của trước kia”.



“Có thể gặp lại đại địch năm xưa sau hàng vạn năm như vậy, tâm trạng của bọn họ có lẽ rất bi thương”.



Advertisement

“Bớt nói những lời than thở đi, cố gắng đối đầu với đại địch của ngươi mới là quan trọng”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn né qua một kiếm của Sở Hoàng nhưng lại bị một chưởng của Thái Vương đánh bay đi.



Trận đại chiến hết sức hoành tráng, biển thiên lôi rợp trời phân thành chín khu vực. Diệp Thành và bát Vương đều phải lần lượt đối đầu với đại địch là trận dung của Cửu Hoàng.



Lúc này không ai tỏ ra yếu thế hơn, đặc biệt là phía Quỳ Vũ Cương, mặc dù toàn thân máu me nhơ nhuốc nhưng vẫn cố gắng đối đầu, một phần vì đang tìm thời cơ đột phá, một phần vì không muốn thất bại.



Bọn họ đều là những vị Vương cái thế, ở thời đại của bọn họ, bọn họ đều là những kẻ mạnh thông thiên có một không hai, tất cả đều tự nhận không yếu thế hơn ai nhưng hiện giờ khi cùng đối đầu với trận dung của Cửu Hoàng thì cũng chính là một trận đấu võ, ai bại trước thì chính là người bị lịch sử gạch tên.

Chẹp, chẹp, chẹp…!



Nhìn biển thiên lôi rợp trời, Đông Hoàng Thái Tâm bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn bất giác tặc lưỡi.



“Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn thấy được sự sôi nổi như vậy, thật khiến người ta phải cảm khái”, ở một bên, Phục Nhai lại bắt đầu trầm trồ.



“Có phải ta nên lôi vài người về để bọn họ nhìn cảnh này không?”, Đông Hoàng Thái Tâm cũng vuốt tóc, khẽ mỉm cười lên tiếng.



“Thánh chủ, người có thể nhìn thấu chân dung của Thần Huyền Phong không?”, Phục Nhai nhìn Thần Vương bên trong màn nước rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.



“Muốn nhìn đương nhiên có thể nhìn thấu”, Đông Hoàng Thái Tâm cười đáp: “Nhưng ta không muốn làm như vậy, ta muốn để cho cả Đại Sở này phải lưu lại nỗi thấp thỏm mong chờ, cái gì có thể nhìn thấu thì không còn thú vị nữa”.


“Ta chắc chắn khuôn mặt đó sẽ khiến ta phải kinh ngạc”.



“Hiếm khi suy nghĩ của chúng ta mới giống nhau, ta…ấy?”



Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói hết câu đã vội lên tiếng, bà ta nhìn vào màn nước, ánh mắt hướng về phía Diệp Thành, vẻ mặt dị thường.



“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn khôi phục đồng lực rồi sao?”, Phục Nhai sững người.



“Đâu chỉ là khôi phục mà còn thức tỉnh tiên luân cấm thuật của một tông”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lần nữa lên tiếng.



Rầm!



Khi hai người đang trò chuyện thì bên trong biển thiên lôi có một đạo thần quang màu vàng kim cứ thế xuyên lên bầu hư không, đến cả lớp mây và sương màu đen dày đặc kia cũng bị va chạm tạo ra một lỗ hổng, trong lúc này còn có từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống.



Rắc! Rắc!



 
Chương 1894: “Khả năng phục hồi thật bá đạo”


Xương cốt bên trong cơ thể Diệp Thành đang va chạm vào nhau vang lên từng âm thanh rắc rắc, vết thương toàn thân của hắn bốc lên từng làn khói xanh, miệng vết thương nhanh chóng hồi phục, đến cả cánh tay bị đứt lìa cũng nhanh chóng mọc ra với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.



Thánh quang mà Diệp Thành sắp chôn vùi lại lần nữa rực rỡ thần huy, toàn thân hắn có kim quang lấp lánh, khí huyết sục sôi như ngọn lửa cháy rực, toàn thân hắn lúc này như được đúc từ hoàng kim, trông giống như một vị chiến thần vậy.

Advertisement



“Đúng là khác người”, thấy sự thay đổi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long bất giác lên tiếng.



“Tiên luân thiên sinh, quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành gằn giọng, khả năng chiến đấu tăng vọt.



“Lão tử cảm thấy thật kì lạ, không phải huyết mạch của tiên tộc, chỉ có một Tiên Luân Nhãn mà hắn lại có thể thức tỉnh được ba loại tiên luân cấm thuật”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu, “không biết Tiên Vũ đại đế mà biết được thì liệu có nhảy ra khỏi quan tài không nữa”.



“Long gia, Tiên Luân Nhãn đồng lực của ta hồi phục rồi”.



“Niết bàn trùng sinh dưới thiên kiếp, ngươi đã trải qua không chỉ một lần, muốn cảm ơn thì cảm ơn thiên kiếp thần phạt của ngươi ấy”.

“Đúng là trời không phụ Diệp Thành ta”, Diệp Thành bật cười sảng khoái, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, khả năng chiến đấu lên cao, đây là lần đầu tiên hắn chủ động công phá, có Tiên Luân Thiên Sinh hồi phục, có thánh thể với khí huyết dồi dào làm chỗ dựa, hắn có thể đại khai sát giới tứ phương mà không phải kiêng dè gì.



Rầm! Đoàng!



Diệp Thành đột nhiên hồi sinh trong trạng thái nhơ nhuốc máu, vả lại càng chiến càng hăng, gây ra động tĩnh không hề vừa khiến phía Quỳ Vũ Cương đang dốc sức chiến đấu với chín vị Hoàng cũng bất giác nhìn về bên này.



Đột nhiên, tám người cùng nheo mắt như thể có thể nhìn thấy một luồng sức mạnh thần bí thông qua cơ thể Diệp Thành.


“Sao có thể, khả năng chiến đấu của hắn lại đang luân hồi?”, Quỷ Tôn cau mày.



“Khả năng phục hồi thật bá đạo”, yêu Vương nheo mắt lại gần như chỉ bằng một sợi chỉ.



“Khí huyết, tinh nguyên, bản nguyên, linh lực đều đang luân chuyển theo một quỹ đạo nào đó, vậy nó rốt cục thần thông tới mức nào chứ?”, Phệ Hồn Vương nói với vẻ mặt tham lam: “Sức mạnh mạnh lên không ngừng sao?”



Thế gian này lấy đâu ra loại sức mạnh bất tận đó?”, Quỳ Vũ Cương hắng giọng lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu nhiều hơn: “Hắn phải trả cái giá đau đớn vô cùng”.



Quả nhiên, Diệp Thành đang sát phạt về tứ phương chợt cảm thấy có gì đó không ổn, mái tóc màu đen của hắn đột nhiên có từng sợi bạc, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một số thứ không ngừng thay đổi: Tuổi thọ



“Sức mạnh không ngừng luân hồi, tuổi thọ cũng liên tục mất đi”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Cấm thuật bá đạo phải có sức sát thương bá đạo, Tiên Luân Thiên Sinh cho ngươi khả năng hồi phục bá đạo và sức chiến đấu vô tận thì cũng lấy đi của ngươi những gì nên lấy”.



“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ta cần sức mạnh này để đối kháng với Cửu Hoàng”.



 
Chương 1895: “Nói vậy cũng không phải là không có lý”


“Không phải là cách nhưng lại rất thực dụng”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai nói: “chỉ sợ ngươi không trụ được tới lúc thiên kiếp kết thúc, bản thân lại chết vì tiêu hao tuổi thọ. Cũng may trước đó ngươi hấp thu tinh nguyên đại địa và nhiều linh dược khác nếu không thì tiểu tử nhà ngươi đã mất mạng lâu rồi”.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ Thái Hư Cổ Long, hắn không ngừng vận chuyển Tiên Luân Thiên Sinh vì lúc này hắn thực sự cần tới sức mạnh đó.



Advertisement

Đối diện với hắn chính là Cửu Hoàng của Đại Sở, vả lại điều đáng châm chọc nhất không phải là điểm này mà là bọn họ sau khi bị diệt vẫn sẽ tụ họp lại với nhau, điều đó mới khiến Diệp Thành đau đầu nhất, và nó có nghĩa rằng trận đại chiến này chính là trận đại chiến tiêu hao.



Rầm! Đoàng!



Trận đại chiến càng trở nên khốc liệt hơn, hình thái của bát Vương cũng vô cùng thảm hại, người nào người nấy máu me nhơ nhuốc khiến người ta nhìn mà thót tim, cũng vì là Cửu Hoàng chứ nếu như đặt ở Đại Sở hiện giờ thì ai có thể làm bọn họ bị thương nổi.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành vẫn tắm trong máu, nhưng vì khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh và sức mạnh luân hồi nên khả năng chiến đấu của hắn vẫn ở trạng thái Đỉnh phong, hắn liên tục trảm các vị Hoàng khiến những người bên dưới kinh ngạc.



Có điều khả năng chiến đấu bá đạo như vậy quả thực phải trả bằng cái giá đắt.


Mỗi giây phút trôi qua, mái tóc của hắn dần bạc trắng, vả lại càng lúc càng bạc nhiều hơn.



“Chuyện…chuyện gì thế chứ?”, bên dưới, lão tổ nhà họ Tô ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “có thể đánh tới mức này sao? Nhưng mái tóc của hắn bị gì thế kia, lại tiêu hao tuổi thọ rồi sao?”



“Nói chính xác là hiến tuổi thọ để đổi lấy bí thuật bá đạo”, Đao Hoàng lập tức lên tiếng, “muốn duy trì sức mạnh bất tận thì phải liên tục vận chuyển bí pháp đó, muốn vận chuyển bí pháp đó liên tục thì bị lấy đi tuổi thọ”.



“Ôi trời, còn có bí thuật này sao?”, Gia Cát Vũ thẫn thờ.

“Cho nên hiện giờ trận chiến mà Diệp Thành đánh chính là trận chiến tiêu hao”, Độc Cô Ngạo lên tiếng, vẻ mặt không hề dễ coi chút nào.



“Nếu nói về thiên kiếp này thì chắc cũng sắp kết thúc rồi, còn muốn đánh tới bao giờ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi đầu, “lẽ nào muốn dẹp sạch chín vị Hoàng một mạch mới coi là thành công độ kiếp?”



“Nói vậy cũng không phải là không có lý”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng với khả năng chiến đấu của Diệp Thành thì rõ ràng là không làm được việc này”.



“Ta nói này, sao mắt nhìn của mấy người lại không được bình thường thế nhỉ?”, khi mấy người kia đang nói chuyện thì Ngưu Thập Tam ghé lại, giơ tay chỉ, ý bảo mọi người nhìn về phía Cu Thiên Dật, Tiêu Thần, Long Đằng, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.



Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang hướng đó.



Quả thực, mắt nhìn của bọn họ không được bình thường, ánh mắt của tất cả đều hướng về Diệp Thành.



Đột nhiên tất cả chợt hiểu ra có chuyện gì xảy ra, chỉ trách Diệp Thành kia quá khủng khiếp, hết lần này tới lần khác trảm diệt các vị Hoàng, việc này trong mắt những người con của họ mà bình thường được mới lạ.



Đoàng!



 
Chương 1896: Cảnh giới Thiên! Cảnh giới Thiên!


Khi mọi người đang nói chuyện thì trong biển lôi vọng lại tiếng động lớn, ma quang đen kịt bay thẳng lên trời, hư không bị va vào tạo ra một lỗ hổng.



Ngay lập tức, một luồng uy lực kinh thiên động địa xuất hiện, nhưng nó rất không ổn định, lúc ẩn lúc hiện khiến cho bầu trời, biển sấm sét và cả thiên địa đều như muốn sụp đổ, tiếng ầm đinh tai nhức óc.



Advertisement

“Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, phía dưới, ánh mắt của liên quân tứ phương đồng loạt tập trung vào Ma Vương Quỳ Vũ Cương, toàn thân ông ta tản ra khí tức ác sát, ma quang vọt thẳng lên trời, ngoại đạo pháp tướng đội trời đạp đất, giống như bậc hoàng đế vô thuợng.



“Đây là dấu hiệu trước khi đột phá!”, Đao Hoàng nhìn chằm chằm biển lôi, vẻ mặt nặng nề chưa từng có.



“Nếu ông ta đột phá được cảnh giới Thiên, vậy sẽ là một tai họa lớn đối với chúng ta”, giọng điệu của Độc Cô Ngạo vô cùng nặng nề.



“Không ngờ lại có thể đột phá áp chế đạo lạc ấn của Viêm Hoàng”, vẻ mặt chư hùng Viêm Hoàng đều tái nhợt, họ biết rõ Quỳ Vũ Cương tới cảnh giới Thiên có ý nghĩa gì. Năm xưa Viêm Hoàng mạnh mẽ trấn áp Ma Vực, bây giờ nếu Quỳ Vũ Cương trở thành Hoàng đế, vậy thì người đầu tiên bị xử lý chính là thế hệ sau của Viêm Hoàng.



“Không ngờ thật sự có thể đột phá”, Diệp Thành vẫn đang chiến đấu với cửu Hoàng, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm nghị tột đỉnh.



“Vẫn thiếu một chút nữa”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Sức chiến đấu của họ ngang nhau, đều là tài năng vô song, nhưng có vẻ Ma Vương may mắn hơn một chút nên mới tìm được cơ hội đó”.




“Không thể, không thể nào”, so với phía Diệp Thành thì sắc mặt phía Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương lại thoáng chốc đồng thời trở nên hung ác, dữ tợn.



Bọn họ đều là đế vương vô song, tự coi mình là vô địch thiên hạ, khi xưa tranh đoạt thiên hạ với Hoàng đế các triều đại, không phải bọn họ không mạnh bằng Hoàng đế, mà là thiếu cơ hội, chính cơ hội đó khiến cho bọn họ lỡ mất dịp tốt, trở thành niềm hối tiếc cả đời.



Bọn họ tự nhận mình là vô địch thiên hạ, nhưng lần này bọn họ lại sắp phải thất bại một lần nữa, bởi vì Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã sắp đột phá được tầng xiềng xích ấy.



Còn bọn họ đã chờ đợi cả nghìn năm lại chuẩn bị một lần nữa trôi theo dòng nước, bọn họ đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, vứt bỏ mọi thứ nhưng vẫn bị đào thải bởi những thăng trầm của lịch sử.




Bùm! Đùng! Đoàng!



Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, trên hư vô có sấm sét đánh xuống, từng đường từng đường như mưa như thác, Ma Vương đứng trong sấm sét, khí thế tăng vọt.



Cảnh giới Thiên! Cảnh giới Thiên!



Dù là Ma Vương vô song nhưng lúc này ông ta cũng không kìm được run rẩy vì kích động, nước mắt lưng tròng.



Mấy chục nghìn năm, ông ta lựa chọn tự phong bế hết lần này tới lần khác nhưng đều thất bại, trơ mắt nhìn người đời sau liên tục trở thành Hoàng đế, còn ông ta chỉ có thể ẩn nấp trong Ma Vực tăm tối, ông ta là vị vua cái thế! Nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng lại sống cuộc sống như một con chó.



Bây giờ, sau ngần ấy năm chờ đợi, ông ta cũng chờ được ngày này, tu vi vô địch thiên hạ, vinh quang chí cao vô thượng, sự không cam lòng và hối tiếc của ông ta cũng dần tan thành mây khói theo cơn mưa sấm sét lúc này.



Một lần nữa, dưới sự chú ý của mọi người, thân hình hùng vĩ của ông ta từ từ bay lên trời, chỉ thiếu chút nữa thôi, ông ta sắp phải đối đầu với lôi kiếp cảnh giới Thiên rồi.



 
Chương 1897: Cả biển lôi đều đã loạn rồi.


Nhưng đúng lúc này, có đạo huyết quang mang theo sức mạnh huỷ diệt bắn ra từ một phía, uy lực kinh người tựa như có thể xuyên thủng mọi thứ.



Sự việc diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, Ma Vương đang chìm đắm trong niềm hưng phấn đã bị đánh trúng, ma thể cường đại bị đâm xuyên, vừa bay lên chưa được bao lâu đã rơi xuống.



“Huyết Hậu, ngươi dám chơi xấu ta?”, Ma Vương tức giận gầm thét, tay cầm Nhật Nguyệt Tinh Thần, tung chưởng về Huyết Vương, vì người đánh lén ông ta khi nãy chính là Huyết Vương của Huyết tộc, Huyết Hậu.

Advertisement



“Ta mới là Hoàng đế chí cao vô thượng”, vẻ mặt Huyết Vương dữ tợn gớm ghiếc, ông ta không lùi mà tiến, vung một chưởng chống lại công kích của Ma Vương, biển lôi vì thế mà dấy lên những gợn sóng dữ dội.



Đoàng!



Một đòn đỉnh phong của hai vị vương va vào nhau, biển lôi suýt thì tách ra làm đôi.



Đúng như Thái Hư Cổ Long nói, sức chiến đấu của họ ngang nhau, chỉ với một đòn bằng tay không, cả hai đã bị đẩy lùi.



Keng!



Tiếng kiếm ngân cực kỳ chói tai, Ma Vương vừa mới ổn định cơ thể đã lại phải đỡ một đòn tấn công khác, người ra tay là Quỷ Vương, một kiếm nghịch thiên muốn tuyệt sát Ma Vương ngay tại chỗ.



Cút!




Ma Vương gầm thét như sấm, ngoại đạo pháp tướng cực lớn vung ra thủ ấn, đánh bật Quỷ Vương.



Chỉ là, sau Quỷ Vương còn có người khác ra tay, Yêu Vương hoá thành giao long, há miệng phun ra lôi mang màu vàng, sau đó là đòn tấn công của Phệ Hồn Vương và Vu Chú Vương, ngay cả U Minh Diêm La Vương cũng vung chiến mâu lạnh băng của mình lên.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Sau vài tiếng động lớn, Ma Vương vô song một mình chống lại sáu người cùng đẳng cấp, bị đánh hộc máu, pháp tướng ngoại đạo gần như sụp đổ.



Các ngươi đều đáng chết!




Ma Vương gầm lên dữ tợn nhưng vẫn không địch lại, bị sáu vị vương đánh cho không ngừng lùi về phía sau.



Keng!



Thần Vương Thần Huyền Phong cũng ra tay, là sát thần bóng đêm, một kiếm tuyệt sát của ông ta ngay cả Hoàng đế còn sợ chứ nói chi là Ma Vương.



Phụt!



Ma huyết lại bắn ra tung toé, Ma Vương tránh được tuyệt sát của Thần Vương ngay trong gang tấc, nhưng một cánh tay đã bị chặt mất, biến thành hư vô trong biển sấm sét.



Loạn rồi! Cả biển lôi đều đã loạn rồi.



Phải biết rằng hỗn chiến trong biển lôi không chỉ có tám vị vương cái thế, mà còn có chín nhóm cửu Hoàng, tám mươi mốt vị Hoàng đế, trận hỗn chiến kinh thiên động địa thế này khiến đất trời đều đổi sắc.



“Rất rõ ràng, phía Quỷ Vương không muốn cho Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên”, nhìn cuộc hỗn chiến của tám vị vương và bảy mươi hai vị Hoàng đế, Diệp Thành trốn ra xa.



“Bọn họ để ông ta lên đến cảnh giới Thiên mới lạ”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Nếu Ma Vương lên tới cảnh giới Thiên thì đạo của ông ta sẽ lạc ấn trong đất trời, những người ở đây bao gồm cả ngươi và ta đều bị áp chế bởi đạo của ông ta, đồng nghĩa với việc chặn con đường bước vào cảnh giới Thiên của chúng ta”.



 
Chương 1898: Khốn kiếp, một lũ khốn kiếp!


“Nói thật, vừa rồi ta đã suýt sử dụng Thiên Chiếu với Ma Vương”, Diệp Thành ho khan một tiếng.



“Hiểu”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Chỉ trách tình cảnh hôm nay quá vớ vẩn, bất kỳ ai tiến đến cảnh giới Thiên thì giây tiếp theo sẽ bị bao vây công kích ngay”.



“Giữa tám vị vương cần có sự cân bằng”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu có ai phá vỡ sự cân bằng này sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Ma Vương là một ví dụ điển hình”.

Advertisement



“Xem ra ngươi đã hiểu rất rõ!”



“Vì thế ta mới ghìm lại không phóng Thiên Chiếu”, Diệp Thành cười tươi: “Bởi vì còn có người không muốn Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên hơn ta”.



“Đời Ma Vương kết thúc rồi”, Thái Hư Cổ Long nói rồi nhìn hư không: “Ông ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tiến đến cảnh giới Thiên, cơ hội này đã biến mất”.



Quả nhiên, Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp cả đất trời, Quỳ Vũ Cương bị bảy vị vương bao vây tấn công, ma thể nứt ra, ma huyết tuôn trào.



A!



Tiếng hét tràn ngập đau thương và không cam lòng của Ma Vương vang lên, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là ông ta có thể dẫn ra thiên kiếp cảnh giới Thiên rồi, nhưng ông ta lại bỏ lỡ khoảnh khắc đó, ở ẩn chờ đợi hàng chục nghìn năm, cuối cùng vẫn vô ích.



Haiz!




Thấy Ma Vương như vậy, phía Đao Hoàng bên dưới không khỏi thầm thở dài, tuy họ cũng không muốn Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên nhưng đáng tiếc như vậy sao họ không thấy xót xa cho được.



Hừ hừ hừ!



Thấy Ma Vương vô duyên với cảnh giới Thiên, phía Quỷ Vương mới ngừng tấn công, bọn họ vẫn đang trong biển lôi, còn phải ứng phó với sự tấn công của cửu Hoàng Đại Sở, nếu muốn chống lại áp lực này để bao vây giết Ma Vương thì phải trả cái giá cực kỳ đắt.



Phụt!



Dưới sự chú ý của mọi người, Ma Vương phun ra một ngụm máu, không biết vì tức giận hay do bị thương.




Ông ta lảo đảo một hồi, bước đi loạng choạng ra khỏi biển lôi, với trạng thái lúc này, ông ta không thể địch lại cửu Hoàng, ông ta đã bỏ lỡ cơ hội đột phá cảnh giới Thiên, có phải ông trời lại cho ông ta thêm một cơ hội nữa không? Vì thế, ông ta ở lại trong biển lôi này thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì.



Rầm! Rầm! Rầm!



Bước chân Ma Vương vẫn nặng nề, bầu trời rung lên nhưng bóng lưng ông ta trông lại thật hiu quanh và cô đơn, Ma Vương vô song, mái tóc dài đã có vài sợi bác, ông ta cũng đã già rồi.



Khốn kiếp, một lũ khốn kiếp!



Trong đại điện Thiên Huyền Môn, tiếng chửi mắng chói tai vang vọng khắp nơi.



Nhìn ra xa thì thấy Đông Hoàng Thái Tâm đang cầm roi da trong tay, vẻ mặt tức giận, thở hổn hển: “Đừng kéo ta, để ta đi đánh chết mấy tên khốn đó”.



“Thánh chủ bớt giận!”, Phục Nhai đã nằm bò dưới đất, hai tay ôm chặt chân Đông Hoàng Thái Tâm, bị kéo đi mười mấy trượng vẫn không chịu buông tay.



“Mười vị Hoàng sắp giáng thế rồi, công đức của chúng ta cũng sắp viên mãn, lão nương chờ mãi cũng tới lúc được rời khỏi nơi chán chết này, thế mà lại chơi ta như thế. Mẹ kiếp, khốn nạn, vô liêm sỉ”.



Đùng! Đoàng!



 
Chương 1899: “Cũng có lý”


Thiên địa tràn ngập những tiếng đùng đoàng.



Thiên kiếp cửu Hoàng của Diệp Thành kéo dài đến mức khiến người ta khó hiểu, từ lúc bắt đầu độ kiếp đến giờ đã vượt xa thời gian thiên kiếp bình thường.



Advertisement

Tám vị vương cũng như Diệp Thành, họ cũng đang nỗ lực hết mình để chống lại cửu Hoàng, Ma Vương đã bị đá ra khỏi cuộc chơi, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội đột phá.



Hơn nữa, có ví dụ đẫm máu là Ma Vương, họ đã có chuẩn bị, nếu tìm được cơ hội đột phá sẽ lập tức rời khỏi nơi này, chờ đến lúc lên được cảnh giới Thiên sẽ quay lại sau.



Bên ngoài biển sấm sét, Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã dừng bước nhưng vẫn chưa đi mà lẳng lặng đứng bên mép biển sấm sét, im lặng quan sát những người bên trong.



Lờ mờ có thể nhìn thấy nét buồn bã trên mặt ông ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, tức giận, đến mức khiến cho cả thiên địa đều nổi lên gió buốt, có thể thấy rất nhiều nơi đã đóng thành băng.



“Lão phu tính rồi, sắp xảy ra chuyện lớn”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu đóng vai thầy bói.



“Ta cũng cảm nhận được sát khí từ Ma Vương”, Chung Giang hít sâu một hơi.




“Ông ta là Ma Vương vô song, cai quản Ma Vực, người kiêu ngạo như vậy, tu vi cường đại như thế, sao có thể cam tâm chịu nhục như này?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Chắc chắn ông ta sẽ báo thù”.



“Ta mong Diệp Thành có thể mau chóng kết thúc độ kiếp”, Dương Đỉnh Thiên lo lắng nhìn Diệp Thành trong biển lôi: “Chậm trễ sẽ xảy ra chuyện”.



“Sư huynh đang lo…”, Tiêu Phong vô thức nhìn Dương Đỉnh Thiên.



“Đối mặt với đội quân tu sĩ đông đảo của chúng ta, sao tám vị vương có thể đến một mình chứ!”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt không ngừng quét quanh hư không: “Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ đều dẫn quân đội tu sĩ tới, chỉ là đang trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy để đảm bảo vị vương của họ có thể an toàn rời khỏi đây”.




“Hay là chúng ta ra tay trước ạ?”, Chu Ngạo truyền âm tới.



“Không được”, Dạng Chấn đại thống lĩnh của Chính Dương Tông lập tức bác bỏ: “Chúng ta không biết tám vị vương dẫn bao nhiêu quân đội tu sĩ tới, hơn nữa đối phó với thế lực của tám vị vương cùng một lúc là lựa chọn không khôn ngoan, tốt nhất nên duy trì cân bằng hiện tại, hai phe hoà bình là được, bất đắc dĩ mới phải khai chiến”.



“Cũng có lý”, Chung Quy nhẹ nhàng vuốt râu, lại nhìn biển lôi lần nữa: “Nhiệm vụ của chúng ta là không được để hắn gặp nạn”.



Nghe lời này, mọi người đều hít sâu một hơi, ánh mắt lại đổ dồn vào biển lôi.



Trong biển lôi, Diệp Thành vẫn đang dốc hết sức chống lại đòn tấn công của cửu Hoàng, mái tóc dài của hắn vì sử dụng bí thuật mà đã bạc trắng gần hết, dù sức mạnh đang tuần hoàn nhưng khí tức của hắn rõ ràng đã không còn mạnh như trước.



“Nếu cứ tiếp tục thế này, rất có thể ta sẽ ngã xuống trước”, Diệp Thành nhìn cửu Hoàng với vẻ mặt cực kỳ khó coi, giây trước Viêm Hoàng vừa bị hắn giết lúc này đã sống lại, điều này khiến hắn cực kỳ bất lực.



Đây vẫn chưa phải điều phiền phức nhất, phiền phức nhất là thọ nguyên của hắn càng lúc càng tiêu hao nhanh, hơn nữa sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh quá độ thì tốc độ tuần hoàn của sức mạnh sẽ chậm lại, khả năng hồi phục cũng ngày càng suy yếu.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom