Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2420: Ép ta!  


Giết cho ta!



Kẻ mặc y phục tím gằn lên phẫn nộ, phần trán có sát kiếm màu đỏ máu bay ra.



Diệp Thành không né tránh, hắn phất tay kẹp chặt thanh sát kiếm đó rồi lật tay đánh ra một chưởng khiến tên kia bị trấn áp xuống khỏi hư thiên.

Advertisement



Huyết tiếp hạn giới quả nhiên bá đạo!



Trên đại địa, kẻ mặc hắc bào lảo đảo đứng dậy, máu me nhơ nhuốc, hắn như biết được trạng thái này của Diệp Thành bá đạo và đáng sợ tới mức nào.



Dịch thiên hoán địa!



Ngay sau đó, hắn thi triển bí thuật, biết không phải là đối thủ của Diệp Thành nên hắn không định dây dưa với Diệp Thành lâu hơn, muốn dùng tới bí thuật nghịch thiên này để chuồn đi!



Vù!



Không gian rung chuyển, hắn và ngọn núi ở diện thay đổi vị trí cho nhau.



Thế nhưng tốc độ của Diệp Thành lại nhanh hơn, Thúc Địa Thành Thốn nhanh như gió, trong chốt lát đã sát phạt tới phía sau tên này, nhất chỉ thần mang đâm xuyên thân thể của kẻ mặc y phục tím.


Chết đi!



Kẻ mặc y phục tím lập tức quay người, ánh mắt bắn ra một tia sét, hắn định trảm diệt chân thân linh hồn của Diệp Thành.



Diệp Thành giơ tay, một chưởng đánh tan tia sét kia, tiện tay hắn lôi luôn cả kẻ mặc y phục tím xuống khỏi hư thiên, sau đó nhanh chóng tung ra cả trăm chưởng khiến tên kia đang ngã nhào khi đáp đất đã thành một vũng máu thịt nhơ bẩn.



Có điều, vũng máu thịt đó lại nhúc nhích, nó lại lần nữa hình thành nên hình người, hoá thành kẻ mặc y phục tím với vẻ mặt tôi độc.



Ép ta!



Kẻ mặc y phục tím gằn lên phẫn nộ, hắn giống như một đạo thần mang màu đen cứ thế xuyên vào bầu trời, tiếp đó, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, còn con mắt hỗn độn kia của hắn cũng nứt toạc ngay khi ấn quyết được dùng đến.




Vù!



Trong lúc này, thiên địa rung chuyển, hư thiên với sấm sét xoẹt qua, có hai bàn tay khổng lồ xuất hiện, giữa các ngón tay còn có đường vân màu đen cổ xưa đánh về phía Diệp Thành.



Trước kia khi hắn và Thánh Tử Thần Triều quyết chiến cũng có bàn tay khổng lồ thế này muốn tóm lấy hắn, bây giờ xem ra kẻ đánh muốn đánh lén hắn hôm đó chính là tên này.







Chết đi!



Kẻ mặc y phục tím mặt mày méo xệch tôi độc, xung quanh cơ thể đều đang sục sôi máu như thể hắn ta đang chuẩn bị thi triển bí thuật khiến hắn phải tiêu hao không ít sức lực vậy.



Diệp Thành di chuyển, hai tay giơ lên, huyễn hoá thành hai bàn tay khổng lồ cũng phải to chừng vài trăm trượng, trong đó dung hợp sức mạnh huyết mạch và đạo tắc của hắn, khiến bàn tay khổng lồ màu đen đang vươn tới lập tức tan biến.



Phụt!











 
Chương 2421: “Ngươi cố ý giúp ta giải phong cấm?”  


Chiến mâu gãy rời, kẻ mặc y phục tím bị một khóm vân hà bảy màu cuộn chặn.



Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn vào một hướng trong hư thiên.



Advertisement

Ở đó có thần hà bảy màu bao quanh, hoá thành một bóng người phong hoa tuyệt đại, y phục màu trắng, mái tóc màu trắng, tay cầm thần kiếm bảy màu, thần kiếm còn vang lên từng âm thanh vút vút khiến thiên địa chấn động.



“Ta đợi cô lâu rồi”, nữ tử tóc bạc hiện thân, Diệp Thành tỏ vẻ không hề kinh động, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, đôi mắt mênh mang nhìn thẳng vào nữ tử tóc bạc kia.



Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, lặng lẽ đứng giữa hư thiên, xung quanh cơ thể ánh lên thần hà bảy màu trông có vẻ rất gần nhưng lại xa vời vợi, đôi mắt long lanh như nước không mang theo bất cứ tình cảm nào, lạnh lùng băng giá.



“Bây giờ là hai đấu một rồi”, kẻ mặc y phục tím lảo đảo đứng dậy, hắn ta cười tàn bạo, cơ thể mạnh mẽ nhờ dùng một loại sức mạnh thần bí ngưng tụ, khí thế của hắn lên cao, hắn tỏ vẻ rất tự tin vào sức chiến đấu của nữ tử tóc bạc, lại thêm cả hắn cùng hợp tác chiến đấu thì không có lý do gì không thể giết được Diệp Thành.



“Hình như ngươi vẫn chưa nhìn thấu tình thế”, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như một vị vương vang vọng khắp chốn nhân gian. Thái Hư Cổ Long cũng bước ra từ không gian hư vô, trong tay cầm thái hư long kiếm.



TIếp đó, Tử Huyên cũng bước ra từ một hướng khác trong hư thiên, tay cầm một thanh thần kiếm.



Phía sau cô ta, một lão tu sĩ chậm rãi bước ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là thần binh Âu Dương Vương của Sở Hải, tiếp sau ông ta lần lượt là Đao Hoàng với khí thế bá đạo muốn thôn tính đất trời.




Thế rồi lần lượt có bóng người bước ra, phải lên đến cả hàng nghìn người, Thiên Tông Lão Tổ, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và phía Cổ Tam Thông cũng có mặt, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khí thế thông thiên, trận thế khổng lồ, bọn họ đứng ở tứ phương trong chư thiên, chặn đường lui của kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc.



Thấy vậy, cho dù là nữ tử tóc bạc với khả năng chiến đấu mạnh mẽ cũng không khỏi cau mày, thần kiếm bảy màu rung lên.



Nhìn kẻ mạnh rợp trời, sắc mặt kẻ mặc y phục tím khó coi thất rõ.



Cho tới lúc này hắn mới như tỉnh mộng, nhìn Diệp Thành bằng con mắt hằn học: “Ngươi cố ý giúp ta giải phong cấm?”


“Không đầu tư diễn vở kịch này thì sao có thể dụ cô ta ra ngoài?”, Diệp Thành nói giọng lãnh đạm, hắn ngó lơ kẻ mặc y phục tím, đôi mắt hắn từ đầu tới cối đều nhìn nữ tử tóc bạc kia.



Quả thực, đây là một màn kịch được dàn dựng hết sức công phu tỉ mỉ.



Diệp Thành sưu hồn kẻ mặc y phục tím là giả, phá hoại phong cấm mới là thật, hắn tạo cho tên này cơ hội thoát thân ra ngoài rồi mới lại chặn đường vây giết, ép nữ tử áo trắng ra ngoài cứu trợ, đây mới chính là mục địch thực sự của hắn.



Sự thực chứng mình, màn kịch này của hắn đã dàn dựng thành công, mọi thứ đều theo ý hắn.



Sắc mặt kẻ mặc y phục tím lại lần nữa tối sầm cả lại.



Được lắm! Hắn còn tưởng rằng đó là do phía Diệp Thành sơ suất, không lâu trước đó hắn vẫn còn đang mừng thầm.



Bây giờ xem ra mọi thứ đêm nay đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thành, cuối cùng cũng đã chạy thoát được ra ngoài rồi nhưng tình huống lại không ổn tí nào, không chỉ mình hắn mà đến cả nữ tử tóc bạc kia cũng bị kéo theo.



“Cô rốt cục là ai?”, khi kẻ mặc y phục tím còn đang phẫn nộ thì Diệp Thành đã lên tiếng, hắn nhìn về phía nữ tử tóc bạc ở đối diện trong hư thiên.

Nghe câu hỏi của Diệp Thành, cô ta vẫn không hề lên tiếng đáp lời, hoặc có thể nói cô ta chưa bao giờ đáp lời hắn mà chỉ đờ đẫn như hình nộm, không hề để tâm tới bất cứ sự vật ở thế giới bên ngoài.



 
Chương 2422: “Ta và cô rốt cục có ân oán gì?”


“Ta và cô rốt cục có ân oán gì?”, Diệp Thành lại lần nữa truy hỏi, đôi mắt hắn hiện lên từng đường vân máu, cảnh tượng Diệp Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt chết vẫn còn hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.



Chính vì nữ tử tóc bạc phía đối diện mà khiến một việc đại hỉ trở thành bi kịch, chính vì cô ta mà mối nhân duyên của đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt mới trở nên thê lương như vậy.



Thế nhưng lời nói của hắn lại nhận về sự im lặng của nữ tử kia.

Advertisement



Vút!



Diệp Thành không hỏi thêm nữa, hắn lật tay lấy ra sát kiếm, một kiếm phong thần quyết đâm xuyên hư thiên, chém về phía nữ tử tóc bạc.



Vút!



Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển, thần kiếm bảy màu trong tay cô ta cũng vang lên âm thanh sắc lạnh, trảm ra một nhát kiếm huỷ thiên diệt địa.



Keng!



Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm Xích Tiêu trong tay Diệp Thành lập tức bị trảm gãy rời. Kiếm Xích Tiêu từ khi được luyện ra đến giờ vẫn luôn đồng hành cùng hắn, nó đã trảm không biết bao nhiêu đầu người, nhuốm không biết bao nhiêu máu người, vậy mà bây giờ lại bị gãy như vậy.

Diệp Thành thu lại kiếm Xích Tiêu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, sát khí sục sôi khiến thiên địa như chấn động.



Giết!



Phía Thái Hư Cổ Long cũng di chuyển, cùng với hắn là Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng hợp lực đối kháng với nữ tử tóc bạc.



Giết!



Phía Thiên Tông Lão Tổ và Độc Cô Ngạo cũng lần lượt rút sát kiếm sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím.




Rầm! Rầm! Đoàng!



Giữa thiên địa vang lên từng tiếng nổ ầm vang, cảnh tượng đại chiến kinh thế vô cùng ác liệt, trời long đất lở



Ở phía xa, có hàng triệu quân hùng choán lấp đất trời tiến tới, đó đều là tu sĩ của Thiên Đình, sát khí ngút trời, người nào người nấy đều có thần quang bao quanh trông giống như những vì sao sáng chói trên bầu trời.



Thấy vậy sắc mặt kẻ mặc y phục tím thay đổi rõ rệt.



Trận vây giết đêm nay với trận dung còn lớn hơn cả lần trước, một khi bị bao vây thì chỉ có thể có kết cục thập tử nhất sinh, cho dù hắn và nữ tử tóc bạc kia có mạnh thì cũng chỉ có hai người, sao có thể địch lại được cả đại quân tu sĩ hùng mạnh như vậy.



Nghĩ tới đây, hắn lại nghiến răng, sử dụng tới thần thông nghịch thiên dịch thiên hoán địa, thay đổi vị trí với phía lão tổ nhà họ Tô.



Đứng lại.



Độc Cô Ngạo hắng giọng lạnh lùng bước vào hư thiên, ông ta trảm ra một kiếm kinh thế mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ, kẻ mặc y phục tím bị ép tới mức lảo đảo, mỗi một bước lùi về sau đều khiến môt phần hư thiên tan hoang.



Thiên Tông Lão Tổ sát phạt , tung ra từng đại ấn rợp trời.

Kẻ mặc y phục tím lại lần nữa bị trọng thương, phun ra cả miệng máu, thân hình thảm hại, hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị nhất chỉ của Phục Linh đâm xuyên trán, thần hải tổn hại, linh hồn cũng trúng đòn tấn công mang tính huỷ diệt.



 
Chương 2423: Thần diệt!  


Thượng Quan Huyền Tông sát phạt tới cùng với Huyền Cương xoay chuyển một mặt thần gương khiến kẻ mặc y phục tím vừa bước tới đã bị ép cho tới mức lảo đảo.



Tiễn ngươi lên đường!



Nhát kiếm của Độc Cô Ngạo tuyệt thế chĩa về phía trán tên này.



Advertisement

Không không không!



Kẻ mặc y phục tím trố mắt, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, hắn muốn thoát khỏi sự ràng buộc này nhưng lại không đủ sức, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đâm về phía mình mỗi lúc một to dần, thanh kiếm còn chưa tới mà hắn cảm thấy như linh hồn mình bị kéo xuống chín tầng địa cục vậy.



Phụt!



Máu tươi bắn vọt, phần trán của kẻ mặc y phục tím bị nhát kiếm của Độc Cô Ngạo đâm xuyên, đến cả thần hải là linh hồn của hắn cũng bị tịch diệt.



Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế nhưng kết cục của hắn lại không khá khẩm hơn kẻ mặc y phục đen đáp xuống Nam Sở là bao, cùng ở cảnh giới Chuẩn Đế, cùng bị trấn áp tu vi, cũng bị một nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tiêu diệt.



Trảm xong tên này, phía Độc Cô Ngạo lần lượt sát phạt về phía vòng chiến đấu của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long.



Nữ tử tóc bạc cau mày như cảm nhận được cái chết của kẻ mặc y phục tím và những kẻ mạnh khác đang lại gần.



Cô ta thông thạo rất nhiều thần thông, trước mặt Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương, Đao Hoàng và Diệp Thành mà vẫn chưa bị trấn áp, sức chiến đấu đã vượt xa sự tưởng tượng của phía Thái Hư Cổ Long.


Có lẽ vùng đất rộng lớn này người có thể địch lại được cô ta cũng chỉ có Hồng Trần mà thôi.



Thế nhưng hôm nay lại không có Hồng Trần, ông ta đã bị phong đạo tắc và linh lực, có lẽ lúc này ông ta vẫn đang ngủ say trong Hằng Nhạc Tông.



Rầm!



Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bát hoang chưởng với chín đạo hợp nhất của Diệp Thành đánh vào hư thiên.



Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, cô ta chém ra một kiếm huỷ thiên diệt địa khiến nắm đấm của Diệp Thành lập tức máu me nhơ nhuốc.



Hiện giờ hắn ở trạng thái không chết không bị thương nhưng nơi vết thương lại có u quang bảy màu bao quanh hoá giải tinh khí của hắn, mặc dù Diệp Thành ở trạng thái huyết tiếp hạn giới nhưng vết thương khó có thể liền lại.



Thật mạnh!



Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thấy vậy thì bất giác tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ thầm nhủ về sự đáng sợ của Chu Tiên Kiếm, đến cả người ở trạng thái huyết tiếp hạn giới mà cũng bị trúng chiêu, vết thương còn khó có thể liền lại, nếu như bọn họ trúng chiêu thì sẽ không hề dễ chịu tí nào.



Đứng lại!



Khi cả hai người kinh ngạc thì Đao Hoàng đã hắng giọng lên tiếng, ông ta chém ra đao mang cái thế muốn chặn nữ tử tóc bạc.



Âu Dương Vương cũng bước vào hư thiên, tay trái diễn hoá âm dương đánh ra âm dương bát quái, tay phải diễn hoá càn khôn đánh ra cổ ấn càn khôn, đây là bí thuật mạnh mẽ của một tông mang theo khả năng phong ấn.



Nữ tử tóc bạc mặt mày lạnh lùng vung một kiếm trảm rời âm dương bát quái sau đó vung tay tung chưởng đánh tan cổ ấn càn khôn, cho dù với sức chiến đấu của Sở Hải Thần Binh thì cũng bị ép lùi về sau.



Thần Thương!



Thái Hư Cổ Long dùng tới bí thuật, phần trán có một đạo kim mang chuyên trảm diệt linh hồn bay ra.



Thần diệt!



Tử Huyên cũng vậy, phần trán có một đạo thần mang màu tím bay ra chuyên trảm diệt linh hồn, hai bí thuật này trong tay bọn họ có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng mặc dù bí thuật mạnh nhưng trước mặt nữ tử tóc bạc cũng chẳng là gì, chỉ cần một tay, với thần kiếm bảy màu kia mà cô ta đã có thể đánh tan thần mang linh hồn của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



 
Chương 2424: “Tại sao lại là không gian khác nhau?”


Diệp Thành sát phạt tới đánh ra một chưởng cự long vàng kim và gào thét về phía nữ tử kia.



Vút!



Vẫn là Chu Tiên Kiếm với uy lực huỷ thiên diệt địa trảm diệt cự long vàng kim.



Trảm được cự long, nữ tử tóc bạc gạt chân bước đi né tránh một kiếm của Độc Cô Ngạo, cô ta lật tay khiến Thiên Tông Lão Tổ lùi về sau rồi vung kiếm ngang trời khiến phía Phục Linh đang sát phạt về phía này cũng phải lùi về sau.

Advertisement



Lúc này, cô ta mới lùi sau một bước, phía sau còn có vòng xoáy bảy màu xuất hiện.



Lại là bí thuật đó!







Thái Hư Cổ Long thấy vậy thì sắc mặt lạnh lùng thấy rõ, lần trước ở Hải Vực, nữ tử tóc bạc đó cũng nhờ vào vòng xoáy bảy màu thoát thân.



Thập nhị thiên tự đại minh trận!



Tử Huyên dùng một tay kết ấn, cái lồng chọc trời xuất hiện, trấn áp cả thiên địa khiến cho vòng xoáy bảy màu đang xoay vần kia dừng lại mất một phút.



Thái Hư Tịch Diệt!



Thái Hư Cổ Long phất tay ngang trời khiến bầu hư thiên nứt ra từng tấc một, đó là một loại bí thuật không gian, tộc Thái Hư Cổ Long mạnh về không gian, đó là thái hư tịch diệt, là đại thần thông trong bí thuật về không gian.


Vì thái hư tịch diệt nên vòng xoáy bảy màu kia cứ thế dừng lại không xoay chuyển nữa.



Nữ tử tóc bạc kia cau mày, dùng một tay kết ấn, lại là đế pháp cực đạo khiến thiên địa tĩnh lặng.



Mở!



Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở ra khiến thiên địa tĩnh lặng quay về trạng thái ban đầu.



Có điều trong giây phút đó, nữ tử tóc bạc lại bay vào vòng xoáy bảy màu kia.



Đứng lại!

Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn giống như một đạo thần mang, vào giây phút cuối cùng kia vòng xoáy cầu vồng tiêu tán hắn đã bay vào trong đó, cùng với hắn còn có Thái Hư Cổ Long Tử Huyên và Đao Hoàng cùng Âu Dương Vương.



Rầm! Đoàng!



Ngay sau đó, hư thiên vang lên từng tiếng động rầm trời khiến phía Độc Cô Ngạo lần lượt ngẩng đầu tìm không ra được nơi khởi nguồn của những âm thanh này.



Đây là thế giới mờ mịt sương trắng, Diệp Thành và phía Thái Hư Cổ Long lần lượt hiện thân, từ khi vào đây cùng với nữ tử tóc bạc thì cảnh tượng trước mặt bọn họ là như vậy, không thấy bóng dáng nữ tử tóc bạc kia đâu.



“Không gian khác nhau”, Thái Hư Cổ Long nhìn tứ phía, sắc mặt khó coi vô cùng.



“Tại sao lại là không gian khác nhau?”, Đao Hoàng tỏ ra khó hiểu.



“Đó là một loại không gian vốn dĩ không tồn tại”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “có thể nói là hư ảo hoặc có thể nói là không gian mà nữ tử tóc bạc kia tự nghĩ ra”.



“Thần thông mạnh quá”, cho dù là Đao Hoàng cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.



“Nói vậy thì chúng ta đang trong hư ảo rồi”, Âu Dương Vương trầm giọng.



“Trên lý thuyết thì là như vậy”.











 
Chương 2425: “Mọi người không đi cùng nhau sao?”


“Việc cấp bách, ra ngoài rồi nói”, Tử Huyên đáp lời.



“Phải mất chút thời gian’, Thái Hư Cổ Long lập tức ngồi khoanh chân ở không trung, hai tay chắp lại nhẩm niệm chú ngữ, đó là ngôn ngữ của tộc Thái Hư Cổ Long chuyên dùng, cho dù là mấy người phía Diệp Thành thì cũng nghe không hiểu.



“Đáng chết”, đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, nắm tay nắm chặt đến mức bật cả máu, tính toán bao nhiêu, lại diễn một vở kịch đạt như vậy nhưng cuối cùng vẫn để cô ta chạy thoát, lần này để cô ta thoát thân không biết bao giờ mới tìm được lại.



“Ngươi yên tâm, trên người cô ta đã bị ta khắc ấn kí đế đạo”, Tử Huyên truyền âm cho Diệp Thành, “chỉ cần cô ta ra ngoài thì tìm cô ta không khó”.

Advertisement



“Hi vọng là vậy”, Diệp Thành hít sâu, nắm tay càng chặt hơn.



“Lần này không phải không có thu hoạch”, Tử Huyên khẽ giọng nói, cô đảo mắt nhìn thế giới mờ sương xung quanh, “đã biết cô ta có thể thay đổi không gian thì lần tới khai chiến chúng ta phải có bí thuật hoá giải”.



Tiếp sau đó, bên trong thế giới mờ sương chìm vào im lặng khá lâu.



Thái Hư Cổ Long vẫn ngồi khoanh chân ở đó, bên trong cơ thể hắn có một con rồng màu vàng kim hư ảo bay ra, không ngừng xoay tròn, tiếng gầm hùng hồn vang dội kéo dài không dứt, nơi nào mà âm thanh dội tới thì màn sương liên tục tản đi.



Bên ngoài thế giới, đại quân của Thiên Đình đã sát phạt tới choán lấp thiên địa, bọn họ đứng chật kín trong hư không, lúc này tất cả đang tập trung đi tìm người, thần thức tản ra vô tận nhưng lại không tìm thấy bóng dáng phía Diệp Thành đâu.



“Thật kì lạ”, Thượng Quan Huyền Tông cau mày, “không hề có lấy một dấu tích nào, đúng là khó hiểu”.



“Thần thông của nữ tử tóc bạc kia vượt xa dự đoán của chúng ta”.



“Có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương tiền bối có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”, Thiên Tông Lão Tổ nói.

“Phụ thân”, tiếng gọi từ xa vang vọng tới, một đạo thần hồng rực rỡ rẽ trời bay tới, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Linh Ngọc, cô di chuyển với tốc độ cực nhanh, vả lại sắc mặt còn có phần căng thẳng giống như đang mất đi món bảo bối nào đó vậy.



“Ngọc Nhi, sao con không ở Hằng Nhạc Tông mà đến đây?”



“Phụ thân có thấy Hồng Trần đâu không?”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngắt lời Thiên Tông Lão Tổ, vừa nói cô vừa nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng như đang tìm kiếm.



“Hồng Trần?”, Thiên Tông Lão Tổ cau mày, “sao, Hồng Trần không ở Hằng Nhạc Tông sao?”



“Đột nhiên bay đi rồi”, Sở Linh Ngọc rõ vẻ sốt ruột, “con đi tìm cả chặng đường rồi tìm tới đây mà vẫn không thấy bóng dáng huynh ấy đâu”.



“Bay đi rồi?”, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt khiến Sở Linh Ngọc ở phía đối diện cau mày, “trước đó Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phong ấn huynh ấy, là con hoá giải sao?”



“Không phải con”, Sở Linh Ngọc đáp lời sau đó lập tức bay về phía xa tiếp tục đi tìm Hồng Trần.




“Có vẻ như tự Hồng Trần phá được phong ấn rồi”, nhìn bóng dáng Sở Linh Ngọc bay về phía xa, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói, “Hồng Trần có khả năng chiến đấu ngang với nữ tử tóc bạc kia, là bậc thông thiên, những phong ấn bình thường không thể nào tồn tại lâu trên người hắn được”.



“Đừng đi đâu lung tung là tốt nhất”, Thiên Tông Lão Tổ tỏ vẻ lo lắng, ông ta vẫn luôn có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.



Rầm!



Khi cả hai người đang nói chuyện thì trong không gian như có thứ gì đó nổ tung, hai bóng người thảm hại cứ thế bay ra, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Đao Hoàng và Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương.



Phù!



Thấy hai người bình yên vô sự, tất cả mọi người đều lần lượt thở phào nhưng không thấy phía Diệp Thành thì ai nấy đều cau mày.



“Mấy người phía Diệp Thành đâu?”, Đao Hoàng nhìn tứ phía rồi mới nhìn sang tất cả mọi người.



“Mọi người không đi cùng nhau sao?”, ai nấy đều ngỡ ngàng.



“Đi cùng mà, nhưng…”



“Dị không gian hư ảo, có lẽ bọn họ đã đáp xuống nơi khác rồi”, Âu Dương Vương ngắt lời Đao Hoàng cứ thế bay về phía xa, “đi thôi, trên người Diệp Thành có ấn kí của ta”.



“Dị không gian là thứ gì?”, tất cả mọi người đều gãi đầu lẩm bẩm rồi đi theo Đao Hoàng và Âu Dương Vương.





 
Chương 2426: Ta là ai?  


Đây là vùng đất rộng lớn không thấy điểm cuối.



Nếu nhìn kĩ thì có th thấy một nơi trong không gian méo mó, có vòng xoáy bảy màu xuất hiện, nữ tử tóc bạc tay cầm Chu Tiên Kiếm bước ra.



Trên người cô ta có thần hà bảy màu bao quanh nhưng trông hơi nhạt, khi đáp đất, bước đi của cô ta không được vững, có lẽ vì sử dụng bí thuật dị không gian nên khiến cô ta tiêu hao không ít nhưng có thể thoát thân khỏi trận dung vây giết đó cũng đáng để cô ta tự hào rồi.

Advertisement



Trong chốc lát, cô ta chợt ngẩng mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô phía trước.



Nơi đó có một bóng hình mờ ảo đang từ từ đi tới, người này mặc y phục đen đeo mặt nạ màu đen, mái tóc đen tung bay, khí thế lạnh lùng ngút trời, trông không khác gì một vị sát thần bóng đêm.



Đó là Hồng Trần, ông ta đi từ phía xa tới, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm màu đỏ gạch, chốc chốc có tiếng vút vút sắc lạnh vang lên mang theo đạo uẩn.



Hồng Trần dừng bước nhìn nữ tử tóc bạc, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.



“Ông rốt cục là ai?”, nữ tử tóc bạc hé miệng nhìn Hồng Trần, cô ta chủ động lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến người ta nghe mà động lòng với từng âm phù diệu vợi.



Vấn đề này cô ta đã hỏi nhiều lần rồi.


Sự việc trên đời này vẫn luôn kì diệu như vậy, mỗi lần cô ta xuất hiện Hồng Trần cũng sẽ xuất hiện, cô ta giống như u linh thần không biết quỷ không hay nhưng ông ta lại cũng giống u linh như hình với bóng đi theo cô ta khiến cô ta có muốn trốn thoát cũng không được, có lẽ người khác không biết cô ta và Hồng Trần đã chiến với nhau cả trăm hiệp rồi.



Cô ta không biết lai lịch của Hồng Trần, chỉ biết ông ta bí thuật thông thiên, có khả năng chiến đấu cái thế và ngang ngửa với mình, ông ta là người duy nhất cô ta sợ ở vùng đất này.



Nghe câu hỏi của nữ tử tóc bạc, Hồng Trần không nói gì nhưng trong đôi mắt đờ đẫn lại loé lên ánh nhìn mênh mang.



Ta là ai?



Câu hỏi này cũng quẩn quanh trong đầu ông ta cả hơn một nghìn năm rồi.



Ông ta cũng muốn biết mình là ai nhưng mỗi lần nghĩ đều không nghĩ ra, nghĩ nhiều sẽ càng trở nên đờ đẫn, nghĩ nhiều sẽ rơi vào trạng thái luân hồi.



Ông ta không biết mình là ai càng không biết ý nghĩa của mình khi tồn tại trên thế gian này.



Mãi cho tới rất nhiều năm về trước ông ta ngửi thấy một luồng khí tức khiến ông ta rất ghét, luồng khí tức đó tới từ nữ tử tóc bạc ở phía đối diện, nói chính xác hơn thì chính là từ thanh Chu Tiên Kiếm trong tay cô ta, ông ta chỉ hận không thể khiến nó nát tan.



Từ ngày hôm đó, ông ta như biết được ý nghĩa mình tồn tại trên đời này, đó chính là tiêu diệt luồng khí tức mà mình căm ghét.



Cho nên nơi nào có Chu Tiên Kiếm xuất hiện thì ông ta sẽ xuất hiện.



Cho dù là bao xa thì ông ta đều có thể ngửi thấy rõ ràng, cũng giống như lần này ông ta phá phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại trên cơ thể mình sau đó tìm được vị trí chính xác của Chu Tiên .



Thiên địa chìm vào im ắng, cả hai đứng đối diện nhìn thẳng vào nhau.



Cảnh tượng đại chiến khiến trời long đất lở không hề xuất hiện, cả hai giống như pho tượng đá bất động, nếu như có kẻ mạnh ở đây thì nhất định sẽ nhìn ra cả hai người với bí thuật thông thiên này đều đang đại chiến bằng ý niệm.

Rầm! Đoàng!



 
Chương 2427: Phía đông bắc!  


Không lâu sau đó, hư vô liền có tiếng nổ rầm trời vang lên khiến cả thiên địa chấn động.



Mặc dù cả hai người đang dùng ý niệm để chiến đấu với nhau nhưng uy lực mạnh mẽ và khí thế đại chiến lại khiến cho vùng đất này nứt ra từng tấc một. Mây đen bao phủ dày đặc, có sấm sét xoẹt qua, cảnh tượng đáng sợ như thời hỗn độn sơ khai.



Hướng đông bắc!

Advertisement



Không biết ở cách đó bao nhiêu dặm Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long giống như hai đạo thần mang rẽ ngang hư thiên.



Phía đông bắc!



Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng giống như hai đạo thần hồng rẽ ngang trời, sau đó là đại quân Thiên Đình rợp trời giống như những vì sao sáng chói.



Cũng giống như bọn họ, Diệp Thành đang ngự không phi hành cũng cảm nhận được nên bay đi như một đạo kim mang.



Bọn họ đã ra khỏi dị không gian từ hư ảo nhưng lại xuất hiện ở những nơi không giống nhau, Âu Dương Vương và Đao Hoàng xuất hiện cùng nhau, Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long xuất hiện cùng nhau, chỉ duy nhất có hắn là một mình, cũng may hắn không bị thương ở đâu.



Rầm! Đoàng!

Trên thương nguyên rộng lớn, tiếng nổ ầm vang dần tắt đi.



Thiên địa lúc này cũng dần chìm vào bầu không khí im lặng đến chết chóc sau khi âm thanh vang dội kia tắt lịm.



Phụt! Phụt!



Giây phút sau đó, nữ tử tóc bạc và Hồng Trần lần lượt phun ra máu.



Cũng giống như trận chiến ở Vân Nhược Cốc, Tiên Luân Nhãn mắt phải của Hồng Trần chảy máu, lưỡi kiếm Chu Tiên Kiếm cũng nhuốm máu.



Bóng hình hai người lảo đảo, thần quang xung quanh cơ thể nhạt dần giống như thể bọn họ bị trọng thương từ đối phương trong trận chiến ý niệm. Không biết đây là trận đấu thứ bao nhiêu nhưng vẫn chưa thể phân được thắng bại.



Vút!



Hồng Trần đứng vững lại, thần kiếm trong tay rung lên với tia sét bao quanh, có cả triện văn cổ xưa chạy trên kiếm, một luồng sức mạnh huỷ thiên diệt địa đang nhanh chóng ngưng tụ về phía kiếm của Hồng Trần, ông ta muốn dùng nhát kiếm đỉnh phong này để trảm diệt nữ tử tóc bạc.



Vút!



Phía đối diện, Chu Tiên Kiếm trong tay nữ tử tóc bạc cũng đang vang lên từng âm thanh vút vút, thần quang bảy màu nhạt đi lúc trước thì lúc này lại lần nữa phát sáng, cô ta đang ngưng tụ một luồng sức mạnh diệt thế và cũng muốn trảm diệt đại địch cái thế của mình bằng nhát kiếm đỉnh phong.



Nhìn từ xa, cả hai người giống như vì sao sáng chói hơn bất cứ vì sao nào trên bầu trời, thiên địa mà bọn họ đứng đều nứt lìa vì không thể chịu được uy lực diệt thế đó.



Vút! Vút!



Sau khi thần kiếm vang lên âm thanh vút vút thì cả hai người đồng thời di chuyển, sát phạt tới từ hư thiên ở hai phía đông tây, đâm một kiếm tuyệt sát về phía đối phương.



Rầm! Đoàng!











 
Chương 2428: Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!  


Uy lực của thanh kiếm quá mạnh khiến mặt nạ mà nữ tử tóc bạc đeo không chịu được áp lực và nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt với dung nhan tuyệt thế của Tử Huyên.



Trong chốc lát, cơ thể Hồng Trần run lên.



Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Tử Huyên, trong mắt ông ta chợt hiện lên cái nhìn đau khổ, khuôn mặt đó lạ lẫm như vậy nhưng sao lại vẫn rất đỗi quen thuộc khiến nhát kiếm mà ông ta đâm ra chợt khựng lại, trên thần kiếm, uy lực huỷ thiên diệt địa kia cũng giảm đi một nửa.



Advertisement

Phụt! Phụt!



Máu tươi bảy màu và màu đen trong chốc lát choán lấp hư thiên.



Nhát kiếm của nữ tử tóc bạc đâm xuyên ngực Hồng Trần, nhát kiếm của Hồng Trần cũng đâm xuyên cơ thể cô ta.



Thiên địa lúc này chìm vào im ắng, cả hai người như pho tượng gỗ đứng đó thẫn thờ, thanh trường kiếm dài như vậy đâm xuyên cơ thể đối phương, vả lại khoảng cách còn gần như vậy.



Rắc!



Lớp mặt nạ màu đen mà Hồng Trần đeo cũng nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt từng trải qua bao bể dâu, mang theo vết tích của thời gian.



Giây phút này, trong đôi mắt nữ tử tóc bạc cũng hiện lên ánh nhìn đầy đau khổ, mặc dù cô ta là người kiểm soát Chu Tiên Kiếm nhưng lại không có thần trí tỉnh táo, có điều khi trông thấy khuôn mặt Hồng Trần, cơ thể cô ta cũng bất giác run lên.



Làn gió nhẹ khẽ thổi tới, bàn tay nhuốm máu của Hồng Trần khẽ xoa vào khuôn mặt tuyệt thế của nữ tử tóc bạc, giọng nói ông ta khản đặc run run, “do tằng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu liễu khanh”.



“Sở Huyên, nàng còn nhớ Diệp Thành không?”, đôi bàn tay của Hồng Trần cuối cùng cũng chạm vào khuôn mặt cô, dòng nước mắt lăn dài trên má, kí ức của ông ta chưa bao giờ lại rõ ràng đến vậy.







Sở Huyên, nàng có còn nhớ Diệp Thành không?



Bàn tay nhuốm đầy máu của Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt thế của nữ tử tóc trắng, trong đôi mắt mông lung là vẻ dịu dàng.



Cơ thể nữ tử tóc trắng run lên, nhưng không né tránh, cô ta ngây ra, đôi mắt mờ mịt.



Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!




Hồng Trần cười trong nước mắt, giọng nói khàn khàn, mỗi chữ đều như mang theo sự thăng trầm vô tận.



Tay cầm kiếm của nữ tử tóc trắng run lên, vẻ mặt càng thêm hoang mang.



Không biết vì sao nhìn Hồng Trần hai mắt đẫm lệ, trong lòng cô ta chợt đau đớn, cơn đau lạ thường thậm chí còn đau hơn nhát kiếm Hồng Trần đâm vào khi nãy, lúc này cô ta thật sự đang đau đến thấu tim.



Keng!



Kiếm Tru Tiên rung lên khiến sự mờ mịt trong mắt cô ta tiêu tán, một lần nữa cô ta hoàn toàn lấy lại được lý trí.



Phụt!



Nữ tử tóc trắng rút kiếm Tru Tiên, lảo đảo lùi lại một bước, đứng cũng không còn vững nữa. Cô ta cũng bị thương, bị một kiếm của Hồng Trần đâm xuyên cơ thể, tuy nhát kiếm đó của Hồng Trần chỉ có một nửa uy lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, nếu nhát kiếm đó mang theo toàn bộ uy lực thì đã đủ để giết cô ta rồi.



Ầm!



Trên bầu trời xa đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, sát khí cuồn cuộn dâng trào, cao thủ trên hư thiên lao thẳng về phía này với đội hình rất đông, kín cả bầu trời, điên cuồng nghiền ép thiên địa rộng lớn.



Miệng nữ tử tóc trắng rỉ máu, cô ta nhìn hư thiên, không ngừng lảo đảo lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi rồi xoay người bay vụt đi như một đạo thần hồng, cô ta đang ở trạng thái yếu làm sao đấu lại được nhiều cao thủ thế này!



 
Chương 2429: “Rốt cuộc ông là ai?”


“Sở… Sở Huyên…”, phía sau, Hồng Trần gọi cô ta, bước đi loạng choạng lảo đảo, bàn tay nhuốm máu với về hướng cô ta rời đi như muốn níu giữ bóng dáng yêu kiều ấy, nhưng lại chỉ bắt được làn sương mù.



Gió nhẹ thổi qua, ông loạng choạng ngã xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ, bóng dáng xinh đẹp khuất xa cũng trở nên vô cùng mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của ông.



Advertisement

Vút! Vút!



Ngay sau đó, một bóng người màu vàng và một bóng người màu tím bay tới, tốc độ nhanh kinh người, nhìn kỹ thì thấy là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



Vừa đáp xuống, hai người đã thấy Hồng Trần đang nằm trên đất.



Thấy vậy, hai người không kịp nghĩ nhiều, đồng loạt tiến tới chỗ ông.



Trông Hồng Trần lúc này rất thê thảm, toàn thân đầy máu, vết kiếm đáng sợ trước ngực còn có u mang bảy màu bao quanh, tiêu tan dần sự sống của ông ta.



Vẫn như nhát kiếm đã đâm chết Thần Huyền Phong, nhát kiếm đâm xuyên ngực Hồng Trần cũng là một kiếm tuyệt sát, nhắm vào linh hồn chân thân khiến linh hồn ông ta không ngừng tan biến, ngọn lửa linh hồn yếu ớt tối mịt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.



Đáng chết!

Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, vẻ mặt Tử Huyên cũng rất khó coi.



Hai người đồng loạt ra tay, đặt tay lên người Hồng Trần trút luồng sức mạnh bí ẩn kéo dài sinh mệnh vào cơ thể ông.



Lại có hai bóng người nữa xẹt qua bầu trời, là Âu Dương Vương và Đao Hoàng, nhìn thấy Hồng Trần trong trạng thái này, vẻ mặt họ cũng vô cùng khó coi. Không nhiều lời, hai người cũng tiến lên thi triển bí thuật để cứu Hồng Trần.



Nhưng dù bốn người có cố gắng đến đâu cũng không ngăn được ngọn lửa linh hồn đang không ngừng dập tắt của Hồng Trần.



Nhát kiếm tuyệt sát đó quá đáng sợ, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, dù Hồng Trần có sức chiến đấu vô song cũng không thể chống lại, nếu đổi lại là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.



Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, tựa như tác phẩm điêu khắc từ băng.




Mặc dù ông ta đang mở mắt nhưng lại thẫn thờ và trống rỗng, giống như hình nộm không biết đau đớn, thờ ơ với mọi thứ của thế giới bên ngoài, ông ta lại một lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn.



Cách đó không xa, Diệp Thành đi tới nhưng một tay ôm ngực, cơ thể loạng choạng, khoé miệng còn có máu trào ra.



Không lâu trước đó hắn còn đang ngự không bay đi, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói như bị ai đó dùng kiếm đâm một nhát, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí là linh hồn bản nguyên cũng đau thấu tim khiến hắn rơi khỏi hư thiên.



“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành lảo đảo bước tới, hai tay túm chặt cổ áo Hồng Trần, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào ông ta, hắn không biết tại sao lại đau như vậy, nhưng hắn biết vết thương của mình đều là bởi nhát kiếm đó của Hồng Trần.



Trước câu hỏi của Diệp Thành, Hồng Trần không phản ứng gì giống như xác chết biết đi, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.



“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành gào lên như phát điên, hắn lay mạnh Hồng Trần: “Tại sao ông lại giống hệt ta? Tại sao ông lại biết mọi thần thông của ta? Tại sao ông lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn…”



Giọng Diệp Thành càng lúc càng cao, hắn gào thét điên cuồng, hỏi tất cả những bí mật mà hắn muốn biết.











 
Chương 2430: “Nếu họ là cùng một người thì sao?”


Nhưng trước tiếng hét lớn của Diệp Thành, trước sự ngờ vực của phía Tử Huyên, Hồng Trần vẫn ngơ ngác như một hình nộm.



Ù! Ù!



Vào lúc này, Tiên Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, Tiên Nhãn bên mắt phải của Hồng Trần cũng rung lên.



Đột nhiên giây trước Hồng Trần còn ngơ ngác như hình nộm, giây phút này đã ngồi bật dậy, đôi tay nhuốm máu nắm chặt lấy tay Diệp Thành, đôi mắt trống rỗng có sự thay đổi luân phiên giữa tỉnh táo và mơ màng.

Advertisement



“Giết… Giết…”, Hồng Trần khó nhọc nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn.



“Giết… Giết… Giết Nhược… Nhược…”, lời nói của ông ta đứt quãng, bàn tay nắm chặt tay Diệp Thành giống như Thần Huyền Phong, một câu nói như dùng hết chút sức cuối cùng của ông ta.



Nhưng Hồng Trần giống Thần Huyền Phong hôm đó, dù dốc hết chút sức cuối cùng vẫn không nói được hết.



Ngọn lửa linh hồn của ông ta hoàn toàn dập tắt, đôi mắt mệt mỏi cũng mất đi tia sáng cuối cùng, có thể nói là chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt tang thương ấy.



Haiz!



Nhìn sinh mệnh Hồng Trần chấm dứt, phía Thái Hư Cổ Long đều thở dài, rút bàn tay đang đặt trên người ông về.



Họ đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thể giúp Hồng Trần kéo dài sinh mạng, trơ mắt nhìn vị cao thủ thông thiên ngã xuống, ông là một thần thoại nhưng lại chết không nhắm mắt khiến người ta chạnh lòng thương tiếc.



Diệp Thành giống như một pho tượng bất động, ngơ ngác nhìn Hồng Trần.


Tay Hồng Trần vẫn nắm chặt tay hắn, ông ta lúc này cũng giống Thần Huyền Phong hôm đó, chết không nhắm mắt, trước khi chết cũng đau khổ, ngay cả lời nói cuối cùng cũng giống hệt.



Trái tim Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn ôm chặt ngực mình như thể mất đi người thân, cơn đau thấu tim, Huyền Thương Ngọc Giới cũng tiếc thương như muốn khóc.



Bỗng nhiên, giữa đất trời như vang lên bài ca tử cổ tiễn đưa Hồng Trần vô song về với cát bụi.



Haiz!



Trong không trung dường như có tiếng thở dài khe khẽ, xa xăm mà cổ xưa, nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện là giọng của Phục Nhai, ông ta đứng trong đại điện Thiên Huyền Môn, buồn bã nhìn vào màn nước trước mặt.



Đông Hoàng Thái Tâm cũng đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp trong veo loé lên tia sáng đầy ẩn ý.

“Thần nữ, đến giờ người đã nhìn ra lai lịch của Hồng Trần chưa?”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Theo ngươi thì ông ta có lai lịch gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.



“Chắc là tổ tiên của Diệp Thành”, Phục Nhai trầm ngâm vuốt râu.



“Nếu ta nói Diệp Thành có trước, sau đó mới có Hồng Trần, ngươi có tin không?”



“Thần nữ, có phải người nói ngược rồi không? Ta đã tra luân hồi của Chư Thiên rồi, Diệp Thành quả thực chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu xét về tuổi tác thì Hồng Trần hơn hắn chín trăm tuổi, nên là Hồng Trần có trước, sau đó có Diệp Thành mới đúng chứ?”



“Ta không nói ngược, mà ngươi nói cũng không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên nói.



“Người không nói ngược, mà ta cũng không nói sai? Vậy chẳng phải sẽ mâu thuẫn sao?”



“Nếu họ là cùng một người thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.



“Cùng… Cùng một người?”, Phục Nhai ngây người, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp.



“Chẳng lẽ…”, vài giây sau Phục Nhai chợt quay đầu lại, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ không tin được.











 
Chương 2431: Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già.  


“Cũng đến từ tương lai”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Ông ta là Diệp Tinh Thần tương lai, cũng xuyên qua thời không mà tới, nhưng khác với Hồng Trần, ông ta đến thời đại của Sở Hoàng”.



“Chẳng trách, thảo nào Hồng Trần và Thần Huyền Phong có thể nằm ngoài lục đạo luân hồi của Đại Sở, thảo nào đến Chư Thiên Luân Hồi cũng không soi ra được tiền kiếp và đời này của họ, thảo nào họ lại giống hệt Diệp Thành”, Phục Nhai như tỉnh lại từ trong giấc mơ: “Như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu được, thời không, pháp tắc kỳ diệu vô thượng, Diệp Thành và Diệp Tinh Thần đạo thân của hắn trong tương lai làm bằng cách nào vậy?”



“Là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, một câu của Đông Hoàng Thái Tâm đã nói ra bí mật: “Nếu ta đoán không nhầm thì Diệp Thành trong tương lai chắc chắn đã có đủ hai bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hơn nữa Tiên Luân mắt trái còn thức tỉnh được thời không pháp tắc, bọn họ xuyên qua thời không phải trả giá bằng việc chôn vùi Tiên Luân mắt trái, đây cũng là lý do vì sao Hồng Trần chỉ có Tiên Luân mắt phải mà không có Tiên Luân mắt trái”.

Advertisement



“Thì ra là vậy”, Phục Nhai lẩm bẩm rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Nhưng vì sao Thần Huyền Phong và Hồng Trần đều không nhớ Diệp Thành và Diệp Tinh Thần, hơn nữa hầu hết thời gian họ đều ở trong trạng thái thần trí không rõ ràng vậy?”



“Xuyên qua thời không là việc làm nghịch thiên, phá vỡ pháp tắc đã định, phạm phải ý chí của trời cao nên ký ức của họ mới bị thời không xoá mờ, chỉ có rất ít thời gian thi thoảng được tỉnh táo”.



“Thì ra đây mới là mấu chốt vấn đề”, Phục Nhai hít một hơi thật sâu.



“Điều khiến ta không nghĩ ra được là họ không tiếc phải trả cái giá đắt cũng phải xuyên không tới thời đại này, rốt cuộc là vì mục đích gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Hồng Trần đã chết với vẻ mặt mê man: “Lẽ nào Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai sẽ có những thay đổi kinh thiên động địa?”







Đêm đen tối tăm, gió lạnh thét gào.



Bài ca cổ tiễn đưa vẫn còn ngân dài, mang theo nỗi buồn đau vô hạn.



Phía Chung Giang đã đến, cao thủ Đại Sở cũng đến, đứng chật kín bốn phương trời.



Sư tôn!



Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly lần lượt tiến về phía trước, thân thể run lên như ông lão cao tuổi, mái tóc thoáng chốc bạc trắng, họ quỳ trước Hồng Trần, chẳng còn quan tâm đến thân phận của mình nữa mà gào thóc thật lớn.



Hồng Trần Tuyết cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai run lên, bà đứng ở nơi cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía này.



Tim ta đau quá!



Phía Sở Linh cũng tới, cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du cũng đã tới, bọn họ đều ôm ngực.




Hồng Trần!



Ở đằng xa, một bóng dáng mảnh mai yếu ớt loạng choạng chạy lại, đó là Sở Linh Ngọc, cô ta điên cuồng đẩy đám đông ra chạy tới chỗ Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, ôm chặt Hồng Trần đã chết vào lòng, hai mắt lệ nhoà.



Thời gian như ngừng trôi, bức tranh thê lương khiến lòng người quặn đau.



Lại là một mối tình buồn thương, chờ đợi cả nghìn năm vẫn không có kết quả, trời cao cho một chút hy vọng rồi cuối cùng vẫn hoá thành tuyệt vọng.



Đời này không còn duyên được làm tân nương của chàng nữa.



Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già.



Một đời một kiếp trong nháy mắt, vĩnh viễn dừng ở trấn nhỏ thế giới phàm trần nghìn năm trước.



Hỏi thế gian liệu có kiếp sau? Trăm chuyển nghìn hồi liệu có gặp lại nàng tóc dài xoã vai, nắm tay đi cùng tiếp tục tiền duyên?











 
Chương 2432: Dùng hư thiên sát trận!  


Sự tĩnh lặng nơi đây cuối cùng vẫn bị âm thanh phía chân trời phá vỡ, lắng nghe kỹ mới biết là có đại chiến.



Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, bước lên hư thiên như một đạo thần mang vô song, bay thẳng về phía đó, sát khí lạnh băng cuộn lên khắp trời, những nơi nó đi qua dù là núi cao hay sông lớn đều kết thành băng.



Sau đó phía Thái Hư Cổ Long cũng lần lượt theo sau, đại quân Thiên Đình cũng vậy, đoàn quân đông nghịt áp đảo bầu trời.



Trên thương nguyên hoang tàn chỉ còn lại người của Thiên Tông thế gia cùng với Sở Linh Ngọc và Hồng Trần đang được cô ngây ngốc ôm chặt trong lòng.



Advertisement

Thiên Tông Lão Tổ đứng yên bất động như pho tượng đá, không nói lời nào, ông có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can của con gái, chờ đợi cả nghìn năm nhưng còn đau khổ hơn cả nghìn năm trước.



Có lúc ông nghĩ nếu một nghìn năm trước ông không can thiệp, có lẽ đây sẽ là một mối tình đẹp.



Cô cô!



Lăng Hạo hét lên, cắt ngang suy nghĩ của Thiên Tông Lão Tổ.



Sở Linh Ngọc đang hoá đạo, mái tóc dài từng sợi từng sợi hoá thành màu tuyết trắng, ngọn lửa linh hồn dập dờn, không ngừng lụi tàn, cơ thể cô cũng dần hoá thành tro bụi theo gió với Hồng Trần.



Cao thủ của Thiên Tông thế gia tiến lên nhưng bị Thiên Tông Lão Tổ phất tay ngăn lại.



Thôi bỏ đi!



Giọng Thiên Tông Lão Tổ khàn đặc, ông lặng lẽ xoay người, trong gió lạnh, bóng lưng ông rất tiêu điều, bước đi loạng choạng, trông ông như già đi rất nhiều.



Ông hiểu con gái mình hơn ai hết, ông già rồi, con gái ông cũng già rồi, quy tịch cùng người mình yêu có lẽ mới là tâm nguyện lớn nhất của cô, ông không muốn ngăn cản nữa, mà cũng không ngăn cản được.

Gió nhẹ thổi qua, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần cùng hoá thành bụi, hoà vào nhau cùng với tình yêu, theo gió bay đến phương xa.



Cung tiễn sư tôn!



Phía Chung Giang quỳ rạp dưới đất, lệ nhoà đôi mắt.



Cơ thể Hồng Trần Tuyết run lên, vào lúc Hồng Trần tan biến, bà cũng ngã khuỵu xuống đất, nước mắt long lanh như pha lê lăn trên gò má xinh đẹp, bà vẫn chưa nói ra tình yêu đã giấu kín cả nghìn năm của mình.



Kiếp này không còn Hồng Trần nữa, tuyết trong hồng trần phải vì ai mà bay lượn, vì ai mà múa đây?



Bà cũng già rồi, mái tóc dài trở nên trắng như tuyết, đung đưa theo hồng trần, thê lương mà buồn bã.



Giết!


Ở phía chân trời xa, tiếng hô giết rung chuyển đất trời.



Nhìn ra xa, đó là cả biển người đang kéo đến nhưng vẫn không ngăn được nữ tử áo trắng cầm kiếm Tru Tiên, đại quân mấy triệu người bị giết thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



Không biết đến lúc nào tiếng hô giết mới dừng lại.



Đại quân Thiên Đình ở khắp các nơi, bao vây nữ tử áo trắng ở giữa, đội quân có tới cả chục triệu tu sĩ.



Nhưng vùng trời nữ tử tóc trắng đang đứng lại trở nên rất kỳ lạ.



Đó là một khoảng hố đen không gian với bán kính mười nghìn trượng, chính giữa hố đen có một vùng đất nghìn trượng đang lơ lửng, mà nữ tử tóc trắng thì đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng đó.



Nói cách khác, muốn giết được cô ta thì trước tiên phải vượt qua hố đen không gian đó.



Giết!



Tiếng hô giết lại vang lên, mọi người từ mọi hướng lại lao tới.



Nhưng họ vừa đặt chân vào thì đã bị hố đen không gian hút vào, chứ đừng nói đến xông được vào mảnh đất nghìn trượng chính giữa hố đen.



Dừng!











 
Chương 2433: Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành biến mất.  


Ù! Ù! Ù!



Trong tích tắc, hư thiên tứ phương đều rung lên, hàng trăm hư thiên tuyệt sát đại trận cùng lúc khởi động uy năng, nhắm thẳng vào nữ tử tóc trắng, bắn ra từng khoảng thần mang huỷ thiên diệt địa.



Nhưng những khoảng thần mang ấy vừa chạm tới hố đen không gian đã bị hút mất, không thể đánh tới vùng đất nữ tử tóc trắng đang đứng.

Advertisement



Thần thông gì thế này?



Tất cả mọi người đều kinh hãi, hố đen không gian có thể hút trọn mọi thứ, dù có cả chục triệu tu sĩ nhưng không ai có thể xông vào, đến thần mang do hư thiên sát trận bắn ra cũng bị hút hết, còn nữ tử tóc trắng vẫn không hề hấn gì.



Bao vây cho ta!



Tiêu Phong không còn cách nào, chỉ đành chỉ huy đại quân tu sĩ bao vây hố đen không gian, chờ nhóm Diệp Thành tới.



Chiến đấu bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Phong thấy một cảnh tượng kỳ quái thế này, hàng chục triệu tu sĩ mà không làm được gì cô ta, đó là lớp phòng ngự tuyệt vời, kết giới hộ sơn đứng trước nó chỉ như trò đùa trẻ con.



Trên hư thiên, Diệp Thành là người tới nơi đầu tiên, hắn bị sát khí làm cho mất trí, đang định xông vào thì bị Thái Hư Cổ Long ngăn lại.



“Không ngờ lại có thể triệu hồi được hố đen không gian”, Diệp Thành hai mắt đầy tơ máu, sát khí ngút trời nhưng cũng vô cùng kinh ngạc.



“Đó là Đế Đạo Hắc Ngạn”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi, dường như biết đó là thần thông gì và dường như cũng biết sự đáng sợ của nó: “Có hố đen không gian ngăn cách, dù cả chục triệu tu sĩ cũng không thể vượt qua, vào bao nhiêu cũng vô ích”.



“Vẫn đánh giá thấp cô ta rồi”, vẻ mặt Tử Huyên khó coi: “Không ngờ còn thông hiểu cả cực đạo đế thuật”.



“Làm thế nào để phá giải đây”, Đao Hoàng đến sau nhìn Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



“Rất đơn giản, tấn công nữ tử tóc trắng”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.



“Nói thừa”, Cổ Tam Thông mắng to: “Muốn tấn công được nữ tử tóc trắng thì phải vượt qua hố đen không gian đó trước, mà hố đen ấy đến thần mang của sát trận cũng bị hút thì ai có thể vào được?”


“Một người có thể vào được”, Tử Huyên nhìn Diệp Thành.



Thiên Đạo, mở!



Không cần Tử Huyên nói, Diệp Thành cũng đã sử dụng bí thuật Tiên Luân, đưa mình vào hố đen không gian.



Người bình thường không ai có thể đi qua hố đen không gian, nhưng hắn là ngoại lệ. Tiên Luân Thiên Đạo có thể nối liền hố đen không gian, chỉ cần tính chuẩn khoảng cách và phương hướng thì sẽ tới được bên nữ tử tóc trắng nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra.



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành biến mất.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành xuất hiện, tế ra hàng trăm viên linh châu chiếu sáng, thần thức cực cận tản ra.



Sau đó hắn nhìn về một hướng, bay về phía đó như một đạo thần mang.



Thế giới bên ngoài, nữ tử tóc trắng lẳng lặng đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng của hố đen không gian.



Cô ta lại đeo mặt nạ màu trắng lên, khoé miệng thi thoảng lại trào máu, thần hà bảy màu quanh người đã tối đi nhiều.

Lúc trước cô ta đã sử dụng rất nhiều bí thuật, sau đó trúng một nhát kiếm của Hồng Trần, lại bị đại quân tu sĩ bao vây khiến cô ta tiêu hao rất nhiều, nếu không vì vậy, cô ta cũng không tế ra phòng ngự Đế Đạo Hắc Ngạn này.



 
Chương 2434: Chư Thiên Phong Cấm!  


Phải nói rằng Đế Đạo Hắc Ngạn này thực sự bá đạo, hố đen không gian bán kính mười nghìn trượng khiến hàng chục triệu tu sĩ bất lực, chỉ có thể đứng nhìn.



Cô ta chỉ cần thời gian để hồi phục thương thế thôi, một khi khôi phục thần lực, dù chục triệu tu sĩ cũng không ngăn được cô ta. Cô ta thuộc thế hệ thông thiên, tuy không địch lại cả chục triệu tu sĩ nhưng muốn thoát thân thì không khó.



Nhưng khi cô ta đang cố gắng hết sức để chữa lành thương thế thì một cơn gió lạnh đột ngột thổi tới.



Advertisement

Ngay lập tức, cô ta cau mày, di chuyển ra ngoài.



Keng!



Cô ta vừa đi, nơi đứng lúc trước đã bị một kiếm chém nứt toác.



Diệp Thành xông tới, khoảng cách và phương hướng đều được tính toán rất chính xác, nếu nữ tử tóc trắng không tránh đi kịp thời thì có lẽ hắn đã giết được cô ta.



Nhưng dù vậy nữ tử tóc trắng cũng bị thương, tay trái bị Diệp Thành chém mất, vì cô ta đang trong trạng thái yếu nên vết thương không thể lành lại ngay được.



Khoé miệng nữ tử tóc trắng lại có máu trào ra, cô ta hững hờ nhìn Diệp Thành đối diện.



Ngàn tính vạn tính nhưng vẫn có sơ hở, cô ta quên mất nhân tố bất định Diệp Thành, hắn có Tiên Luân Nhãn có thể đi lại trong hố đen, Đế Đạo Hắc Ngạn của cô ta đứng trước mặt hắn chỉ là vật trang trí mà thôi.



Để mạng lại!




Diệp Thành hét lên, sát khí ngút ngàn bị kìm nén quá lâu phóng ra như hồng hoang dã thú.



Bùm! Rầm!



Trận đại chiến lập tức nổ ra, mặt đất không ngừng nứt toác.



Nhìn thay đổi ở vùng đất này, các tu sĩ Thiên Đình ở thế giới bên ngoài đều sững sờ, không biết Diệp Thành qua đó bằng cách nào, đó là hố đen không gian, thế mà Thánh chủ của họ lại không bị hút vào.



Trong tiếng hô kinh ngạc, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã tạo kết ấn, họ cũng sử dụng đế đạo bí thuật.


Chư Thiên Phong Cấm!



Hai người hô lên, chín mươi chín chùm sáng xuyên qua đất trời, mỗi chùm sáng đều có sấm sét bao quanh, mỗi chùm sáng đều dùng sức mạnh tu vi và đạo tắc để khắc phù văn.



Chín mươi chín chùm sáng được nối lại với nhau bằng phù văn, ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ vạn trượng, bao phủ hố đen không gian kia bên trong.



Lần này họ cùng hợp lực thi triển bí thuật phong cấm nghịch thiên, chuyên dùng để nhằm vào nữ tử tóc trắng, đề phòng cô ta lại trốn thoát, người như cô ta quá đáng sợ, dù phải trả cái giá thế nào cũng phải giết được cô ta.



Hàng chục triệu tu sĩ cũng đồng loạt tế ra sát kiếm, chỉ chờ Diệp Thành phá vỡ Đế Đạo Hắc Ngạn là bọn họ sẽ cùng nhau xông lên.



Đây là cục diện không thể xoay chuyển, nữ tử tóc trắng đã không còn lối thoát.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Trời đất bao la, tiếng ầm ầm vang vọng cả bầu trời.



Đại quân Thiên Đình đứng khắp hư thiên, khí thế mạnh mẽ khiến trời đất hỗn loạn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào vùng đất chỉ có bán kính nghìn trượng kia.

Ở đó, Diệp Thành và nữ tử tóc bạc đang chiến đấu kinh thiên động địa.



 
Chương 2435: Nợ máu phải trả bằng máu!  


Lúc này Diệp Thành đang ở trong trạng thái huyết tiếp hạn giới bá đạo vô song, chỉ có tấn công rồi lại tấn công, thù hận che mờ hai mắt khiến hắn quên mất đau đớn là gì.



Còn nữ tử tóc bạc thì đang trong trạng thái suy yếu, liên tục bị khống chế, thần hà bảy màu quanh người gần như dập tắt.



Giết!



Advertisement

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn thoáng chốc lao tới, một quyền đâm xuyên hư thiên.



Nữ tử tóc bạc vung kiếm, chém nắm đấm của Diệp Thành máu bay đầy trời, nhưng cô ta cũng bị lảo đảo lùi về phía sau.



Ù!



Thần quang nơi đầu mày của Diệp Thành nóng rực, một chiếc đỉnh nhỏ bay ra rồi trở nên to lớn trong nháy mắt, tản ra thần huy chói mắt, khí linh Hỗn Độn Thần Đỉnh tỉnh lại sau giấc ngủ say, nhìn thấy kẻ thù đã từng làm mình bị thương, không cần triệu hồi nó cũng tự ra tay giúp đỡ.



Không chỉ có nó mà Đế giác bị vỡ cũng bay ra, khảm trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Ầm!



Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, thần uy khôi phục, rất nhiều dị tượng đan xen, nghiền nát một khoảng hư thiên.



Nữ tử tóc bạc lập tức loạng choạng một hồi.



Nếu ở trạng thái đỉnh phong, cô ta sẽ chẳng thèm coi trọng Hỗn Độn Thần Đỉnh này, nhưng bây giờ đang trong trạng thái suy yếu, Hỗn Độn Thần Đỉnh còn có Đế giác tương trợ, với sức chiến đấu của cô ta cũng suýt bị trấn áp.



Keng!



Vào thời khắc nguy nan, kiếm Tru Tiên lại rung lên, thần hà bảy màu tối mịt lập tức trở nên rực rỡ, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị một kiếm chém văng.



Thái Cổ Long Thiên!



Diệp Thành xông lên, một đạo cự ấn khổng lồ lăng thiên giáng xuống, trên đó được khắc đầy những phù văn hình rồng, đó là bí thuật trấn áp của tộc Thái Hư Cổ Long, tương truyền thuật này do Thái Hư Long Đế sáng tạo, từng trấn áp được cao thủ đế đạo Dị Vực.



Nữ tử tóc bạc bị thương, dòng máu bảy màu bắn vọt ra, từng sợi từng sợi thần hà bảy màu đều bị nghiền thành tro bay.




Trấn áp!



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, sức mạnh tu vi, sức mạnh huyết mạch và đạo tắc cùng xuất ra, thần uy của Thái Cổ Long Thiên cự ấn tăng lên rất nhiều.



Thấy vậy, kiếm Tru Tiên lại rung lên lần nữa, tựa như được hồi sinh, uy lực của thần kiếm lập tức phóng ra, một kiếm chém bay Long Thiên cự ấn, đến Diệp Thành cũng bị đẩy lùi ra xa.



Phụt!



Sau khi đẩy lùi Diệp Thành, nữ tử tóc bạc hộc ra một ngụm máu tươi.



Rầm!



Cách đó không xa, Diệp Thành dừng lại, có lẽ là cơ thể quá nặng khiến mặt đất dưới chân nứt ra.



Nợ máu phải trả bằng máu!











 
Chương 2436: Ra khỏi kết giới!  


Phụt!



Máu tươi bắn ra tung toé, giọt nào cũng vô cùng lộng lẫy, rực rỡ chói mắt, nữ tử tóc bạc bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên cơ thể.



Ầm!



Advertisement

Đế Đạo Hắc Ngạn sụp đổ, hố đen không gian tiêu tán.



Sau khi Đế Đạo Hắc Ngạn sụp đổ, mặt nạ che mặt nữ tử tóc bạc cũng dần tan đi theo gió, dung nhan tuyệt thế hiện ra trước mắt mọi người.



Đây…



Nhìn thấy khuôn mặt đó, cơ thể Diệp Thành run lên như bị sét đánh, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu lập tức lồi lên.



Khuôn mặt này…



Tất cả mọi người đều sững sờ, dù cách rất xa nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt ấy.



Dù với định lực của phía Thái Hư Cổ Long cũng không khỏi bàng hoàng, ai có thể ngờ được nữ tử tóc bạc như ma quỷ có sức chiến đấu vô song lại là Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông.



Sao có thể như thế?


Sở Linh run lên, hai mắt đẫm lệ, điên cuồng chạy tới.



Đáng chết!



Phía Thái Hư Cổ Long cũng xông tới, hơn nữa đều sử dụng thần thông phong ấn, nhưng không phải phong ấn Sở Huyên mà là phong ấn kiếm Tru Tiên.



Sự việc đã đến nước này, với nhãn giới của họ đương nhiên cũng nhìn ra được những chuyện này không phải do Sở Huyên làm, thủ phạm là kiếm Tru Tiên, là nó khống chế thần trí của cô gây ra những vụ thảm sát hàng loạt.



Nhưng họ vẫn đánh giá quá thấp kiếm Tru Tiên, dù đang ở trạng thái yếu nhưng nó vẫn vô cùng mạnh mẽ.



Keng!



Sau một tiếng ngân, nó bay khỏi tay Sở Huyên rồi lao thẳng về một hướng như luồng thần quang đầy màu sắc.



Thấy vậy, tu sĩ của Thiên Đình lần lượt xông lên, thi triển những thần thông vô song.



Nhưng tốc độ của kiếm Tru Tiên quá nhanh, thần thông của họ không theo kịp tốc độ của nó.



Hơn nữa những nơi kiếm Tru Tiên đi qua đều có từng nhóm người hoá thành thây khô, tinh nguyên trong cơ thể bị hút sạch, mà sau khi tinh nguyên của các tu sĩ bị hút thì thần quang bảy màu yếu ớt của nó lại sáng lên.



Thấy vậy Thái Hư Cổ Long thay đổi sắc mặt, hắn ta đã nhìn ra mục đích của kiếm Tru Tiên, nó dùng máu của tu sĩ để bổ sung lượng tiêu hao cho mình.



Ra khỏi kết giới!



Thái Hư Cổ Long đột nhiên quát lớn, độ mạnh của kiếm Tru Tiên vượt xa dự đoán của hắn ta, tu sĩ bình thường nào có thực lực chống lại!



Phong ấn!



Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng tiến lên, đồng loạt thi triển thuật phong ấn với kiếm Tru Tiên.

Phá Vỡ Chư Thiên!



 
Chương 2437: “Ta sẽ không để nàng chết,


Kiếm Tru Tiên vang lên tiếng này, sau đó cả hư thiên sụp đổ, đến chư thiên phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên hợp lực tế ra cũng bị phá một góc, chỉ một góc đã đủ để nó chạy thoát ra ngoài.



Chết tiệt!



Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, hắn ta lại một lần nữa đánh giá thấp kiếm Tru Tiên, thần thông của nó hơn hẳn hắn ta và Tử Huyên.



Advertisement

Đuổi theo!



Hắn ta là người đầu tiên đuổi theo, tuy kiếm Tru Tiên phá vỡ phong ấn nhưng chắc chắn đã yếu hơn, nếu lần này lại để nó chạy thoát thì không ai ở Đại Sở có thể khống chế được nó nữa.



Sau lưng, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng cùng đuổi theo, đại quân Thiên Đình cũng đuổi, đông đảo người trên hư thiên đều đồng loạt đuổi theo.



Trên mặt đất, Diệp Thành hai mắt đỏ như máu, ôm chặt Sở Huyên, Thánh thể bản nguyên, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh linh hồn, sức mạnh tu vi, chân nguyên bản mệnh đều điên cuồng trút vào cơ thể Sở Huyên.



Sở Huyên là nữ tử tóc bạc, người mà hắn từng thề phải tự tay giết chết lại chính là người hắn yêu nhất, hắn không thể chấp nhận được điều này.



Hoá ra suy đoán của hắn không sai.



Đạo thân của hắn đều bị người mà họ cực kỳ thân thuộc giết, thân thuộc đến mức họ không có chút đề phòng nào. Sao họ có thể đề phòng Sở Huyên được? Sao họ có thể nghĩ tới người mà bản tôn yêu nhất lại ra tay với mình?

Lúc này Diệp Thành đã hiểu ra mọi chuyện, hiểu ra tại sao ba năm trước Sở Huyên không về Hằng Nhạc, hiểu ra tại sao Sở Huyên lại trốn hắn, hiểu ra đêm ở Vân Nhược Cốc là ai đã đánh lùi Hồng Trần, cũng hiểu ra tại sao Sở Huyên lại bế quan và hiểu ra pháp trận thượng cổ lạc ấn trên cánh cửa đá của động phủ.



Nhưng hiểu ra thì thế nào? Tất cả đều đã muộn.



Nhát kiểm đó của hắn quá bá đạo, không chừa cho cô cơ hội nào, là một nhát kiếm tuyệt sát.



Linh hồn bản mệnh của Sở Huyên đã bị tiêu diệt, ngọn lửa linh hồn cũng có thể dập tắt bất cứ lúc nào.



Tại sao lại là nàng? Tại sao lại là nàng?



Nước mắt hắn tuôn rơi, cơ thể run lên, hắn dốc hết sức muốn cứu lấy linh hồn bản mệnh của Sở Huyên.



Sở Huyên mở mắt, chút mờ mịt cuối cùng trong mắt biến mất, cô tỉnh táo lại và nhớ ra mọi chuyện.



“Xin… Xin lỗi”, miệng Sở Huyên trào máu nhưng hai mắt đẫm lệ, đôi tay này của cô đã giết quá nhiều người.



“Không phải lỗi của nàng”, giọng Diệp Thành nghẹn ngào, lúc này mọi thù hận đều đã tan biến, nếu hắn biết trước là Sở Huyên thì sẽ không tuyệt tình đến thế, dù giúp cô gánh vác mọi sai lầm thì có sao? Huống hồ người sai không phải cô, mà là kiếm Tru Tiên chết tiệt kia.



“Đừng… Đừng lãng phí tinh nguyên nữa”, Sở Huyên run rẩy nâng tay lên muốn sờ vào khuôn mặt hắn, hy vọng có thể khắc ghi từng đường nét trên gương mặt hắn vào linh hồn mình, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp không bị xoá nhoà.



“Ta sẽ không để nàng chết, ta sẽ không để nàng chết”, Diệp Thành hét lên, làm tất cả những gì có thể.



“Điều… Điều nuối tiếc nhất đời này là không được… không được mặc áo cưới cùng Diệp Thành, nếu… nếu có kiếp sau…”, lời nói ngắt quãng, duyên định ba đời mang theo tình cảm dịu dàng bể dâu.



Cuối cùng bàn tay đang giơ lên của cô vẫn không chạm được vào mặt hắn, đôi mắt mông lung không muốn khép lại cũng mất đi chút ánh sáng cuối cùng, chỉ có hai hàng lệ long lanh lướt qua gò má xinh đẹp mà thê lương.



A…!











 
Chương 2438: “Nhìn kĩ cơ thể hắn


Sở Linh rời đi, cô bước vào căn phòng của Sở Huyên lau đi từng lớp bụi còn vương, thay Sở Huyên chăm chút từng di vật khi còn sống, có lúc cô còn tưởng rằng Sở Huyên vẫn đang ngao du chỗn thế nhân, nhưng khi tỉnh táo lại thì phải đối mặt với cảnh cảnh còn người mất.



Ngày và đêm dần trôi.



Đại Sở chính thức bước vào thời kì thịnh thế phồn vinh, những thế lực tàn lưu ở Bắc Sở về cơ bản đã bị diệt trừ, tu sĩ mạnh của Thiên Đình vượt qua cửu Hoàng trước kia, cho dù là liệt đại chư vương thì cũng không dám ngang nhiên làm loạn.

Advertisement



Mới đó mà chín ngày đã trôi qua.



Lại là một đêm yên tĩnh, Sở Linh lau mặt cho Diệp Thành, cô quay người bước ra ngoài, bước chân lên đỉnh Ngọc Nữ Phong, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao hi vọng có thể tìm thấy vì sao sáng nhất ấy.



Trên chiếc giường băng ngọc, Diệp Thành ngủ thật sâu.



Bất chợt, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ đau đớn, tiếp đó, cơ thể hắn run rẩy.



Giây phút sau hắn chợt hé miệng khẽ hô: “Ngọn núi này là ta mở, cái cây này là ta chặt, muốn đi qua đường này phải có lộ phí”.



Nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ thấy ngỡ ngàng, rõ ràng hắn không hề tỉnh lại nhưng lại nói ra câu này.

Nói mơ thì không có gì là lạ nhưng lạ ở chỗ một người bị tổn thương tình cảm như hắn mà nét mặt lại dữ tợn hung tàn, lại thêm câu nói mà hắn vừa thốt ra, hắn giống như cường đạo vả lại lúc này còn đang chặn đường người khác.



“Cung hỉ viên ngoại, phu nhân có tin hỉ rồi”, Diệp Thành lại lên tiếng, giọng nói hung hãn ban nãy chợt thay đổi bằng giọng nịnh bợ, vẻ mặt hung thần ác sát như cường đạo bỗng chốc hoá thành vẻ nịnh nọt giống như hắn là một lang trung bắt mạch cho phu nhân nhà giàu có.



“Tráng sĩ tòng quân bảo vệ quốc gia”, rồi đột nhiên, lời nói của Diệp Thành lại thay đổi, giọng điệu cương nghị rắn rỏi, khuôn mặt uy phong lẫm liệt, có vẻ như hắn là một tướng quân ra trận, trước khi lâm trận vẫn thể hiện vẻ ngang tàng coi cái chết nhẹ như không.



“Mưa thuận gió hoà, năm nay có lẽ là một năm bội thu”.



“Vị đại ca ăn cơm hay nghỉ trọ?”

“Đợi ta ta áo gấm về làng sẽ rước nàng, đợi ta”.



“Đi qua ngọn núi này thì chính là Vân Dương, đi hết con đường này ta sẽ mời mọi người uống rượu thoả thích”.



Diệp Thành không ngừng lên tiếng nói ra những lời nói lạ thường.



Mỗi lời hắn nói thì vẻ mặt và giọng điệu đều khác nhau dường như hắn đang đóng các vai trò khác nhau, lúc như cường đạo, lúc như tướng quân, lúc lại như trung lang, lúc như tiểu nhị trong cửa tiệm.



Điều kì lạ là từ đầu tới cuối hắn không hề mở mắt mà từng lời nói dị thường đó như là nói mê.



“Chuyện gì thế này?”, nghe từng lời nói đó của Diệp Thành, lại nhìn khuôn mặt thay đổi liên tục của hắn, Phục Nhai đứng trước màn nước Hoan Thiên Thuỷ Mặc chợt gãi đầu: “Không phải vì cái chết của Sở Huyên mà chịu đả kích đến mức phát điên chứ?”



“Nhìn kĩ cơ thể hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.



“Có điểm dị thường không?”, Phục Nhai lẩm bẩm lại gần hơn một chút, ông ta nhìn vào cơ thể Diệp Thành.



Vừa nhìn ông ta đã phát hiện ra vấn đề, cơ thể Diệp Thành có điểm khác thường.

Đó là từng đạo quang hoa bao quanh cơ thể hắn lúc ẩn lúc hiện, bên trong còn mang theo sức mạnh thần bí không rõ ràng tự đan xen với nhau, chính là thứ mà một tông như luân hồi.



 
Chương 2439: “Ta chỉ hỏi thôi mà”


“Đó là gì?”, Phục Nhai ngỡ ngàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Sức mạnh luân hồi”.



Advertisement

“Sức mạnh luân hồi?”, Phục Nhai nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc.



“Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì sao Diệp Thành lại thoát ra được khỏi vòng luân hồi của lục đạo luân hồi ở Đại Sở sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lên tiếng, “đến cả chư thiên luân hồi cũng không thể chiếu ra được kiếp trước và kiếp này của hắn, đáp án nằm chính ở bản thân hắn”.



“Hắn tự hình thành luân hồi?”



“Không sai, tự hình thành luân hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, “sức mạnh luân hồi ở kiếp trước đang thu hút lấy hắn, còn bên trong sức mạnh luân hồi kia cũng mang theo rất nhiều kí ức vụn vỡ của kiếp trước, ví dụ như có kiếp hắn là cường đạo, có kiếp hắn là lang trung, có kiếp là tướng quân, có kiếp làm tiểu nhị trong quán ăn, đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại nói ra những câu nói kì lạ”.



“Đúng là bất ngờ”, tâm cảnh của Phục Nhai không yên bình, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, “nguyên nhân gì khiến hắn tự hình thành luân hồi, lẽ nào hắn tự ngộ ra được ý nghĩa pháp tắc của luân hồi?”



“Có lẽ hắn trong tương lai đã vỡ ra ý nghĩa của luân hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm ngâm, “chắc chắn có liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta có một cảm giác Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn khiến cho hắn trong tương lại không thể không nghịch thiên cải đạo, lấy trung gian làm Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lấy sức mạnh luân hồi của kiếp trước độ truyền cho mình thay đổi biến cố xuất hiện bất cứ lúc nào”.



“Thần nữ, người ở tương lai vượt thời gian tới thời đại này thì quỹ đạo lịch sử liệu có vì vậy mà thay đổi không?”




“Sẽ thay đổi”, Đông Hoàng Thái Tâm quả quyết, “niên luân của lịch sử đã đi sang một quỹ đạo khác so với ban đầu ngay vào giây phút Diệp Thành và Hồng Trần xuất hiện, việc của tương lai cũng vì vậy mà thay đổi”.



“Diệp Thành và Diệp Tinh Thần trong tương lai tới thời đại này rốt cục để làm gì?”, Phục Nhai gãi đầu.



“Việc này trong tương lai không xa Diệp Thành sẽ cho chúng ta đáp án”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “nhiệm vụ của ngươi là trong thời gian ngắn nhất tìm người thoát ra khỏi vòng lục đạo luân hồi của Đại Sở, Thần Huyền Phong và Hồng Trần đã chết, người thứ ba thoát khỏi vòng luân hồi nhất định không hề đơn giản, nói không chừng cũng đến từ tương lai”.



“Ta hiểu rồi”, Phục Nhai gật đầu lập tức quay người nhưng bước ra được hai bước thì ông ta lại quay lại.



“Thần nữ, có một việc ta muốn thỉnh giáo”.




“Nói”.



“Ví dụ như Thần Huyền Phong và Hồng Trần đã chết thì liệu có thể chuyển thế ở luân hồi Đại Sở không?”



“Đây là vấn đề mà ngươi nên quan tâm sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm giọng.



“Ta chỉ hỏi thôi mà”, Phục Nhai ho hắng lặng lẽ rời đi.



Lại là một ngày mới bắt đầu trên vùng đất rộng lớn mà yên bình này.



Ai ya!



Trên Ngọc Nữ Phong, cánh cửa lầu các mở ra, Diệp Thành đã ngủ không biết bao lâu chợt nhấc bước chân bước ra ngoài.



Mọi người thấy vậy thì lần lượt đứng dậy, nhìn hình thái của Diệp Thành ai nấy dều xót xa.

Diệp Thành vẫn là Diệp Thành nhưng mái tóc bạc trắng, khoé miệng còn có râu mọc lởm chởm, đôi mắt ảm đạm, cả cơ thể tiều tuỵ giống như người mắc bệnh lâu năm, không có lấy sinh khí.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom