Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưởng Thức

Chương 87: Ngoại truyện 1 - Thật may mắn khi gặp được em


Tranh thủ hai ngày cuối cùng của đợt nghỉ Tết, Khương Niệm đã rủ rất nhiều bạn bè cùng đi uống rượu.

Quán bar nhộn nhịp về đêm.

Nguyễn Hãn và Hứa Hạ đã đi du lịch nước ngoài về.

"Này, đã công khai đến mức này rồi sao?" Nguyễn Hãn nhìn thấy nhẫn đôi trên ngón tay của Diêu Nhiễm và Khương Niệm không khỏi nói.

Khương Niệm nhìn Nguyễn Hãn cùng bé con của cô ấy, cười nói: "Nguyễn tổng không phải cũng công khai sao? Ngày ngày ở trong vòng bạn bè đều thể hiện tình cảm của mình."

Sắc mặt Hứa Hạ nóng lên, ngượng ngùng vì bị chọc.

Nguyễn Hãn nhìn thấy, lặng lẽ mỉm cười. Bình thường nàng luôn nhút nhát, mọi người đều cho rằng cô nàng này là một cô gái hiền lành và vô hại, nhưng khi hai người ở riêng, nàng không nhẹ nhàng cũng không nghiêm túc.

"Chúc mừng hai người lại được bên nhau." Nguyễn Hãn nói rồi nâng ly chúc mừng họ, đoán chừng Diêu Nhiễm không thể buông, nên hai người không chia tay.

Diêu Nhiễm cụng ly với cô, mỉm cười mà không nói lời nào.

"Nào, Khương Niệm, chúng ta uống rượu đi."

Khương Niệm luôn là người có thể khuấy động bầu không khí nhất trong đám đông, tối nay cô gặp rất nhiều bạn bè ở đây, bọn họ đều kéo cô đi uống rượu.

Diêu Nhiễm lén nhìn cô.

Khương Niệm biết nàng có ý gì.

"Khương Niệm, bạn gái của cậu lạnh lùng như vậy, làm sao mà cậu theo đuổi được thế?"

Khương Niệm  liếc nhìn Diêu Nhiễm.

Diêu Nhiễm cũng nhìn cô, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Khương Niệm lập tức hiểu ra, quá xấu hổ nên không nói gì.

Bầu không khí tối nay tốt đến nỗi Khương Niệm không thể ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, nên uống rất nhiều.

Diêu Nhiễm bình thường ở bên ngoài tỏ ra nghiêm túc, cho nên Khương Niệm cư xử ngoan ngoãn, cùng lắm chỉ lén lút nắm tay dưới gầm bàn. Nhưng sau khi uống quá nhiều, cô không còn quan tâm nữa, dưới ánh mắt của mọi người, cô trực tiếp ôm Diêu Nhiễm vào lòng, tựa vào người Diêu Nhiễm.

"Chậc, chậc, chậc."

Có người cất giọng trêu chọc.

Diêu Nhiễm nhìn cô nói: "Uống ít thôi."

Khương Niệm ôm Diêu Nhiễm càng ngày càng chặt, dụi mặt vào mặt nàng: "Hôm nay vui quá, đây là ngoại lệ, lần sau em sẽ không dám làm như vậy."

Có nhiều người đang nhìn, Diêu Nhiễm thì thầm với cô: "Người tôi có mùi rượu, đừng ôm."

Khương Niệm nhẹ nhàng nói: "Em mà ôm người khác chị sẽ ghen cho coi."

Diêu Nhiễm: "..."

Bị một kẻ say rượu trêu chọc.

Khương Niệm ôm không thấy đủ, môi di chuyển đến cổ nàng

Diêu Nhiễm vội vàng cúi đầu nói: "Đừng quậy nữa, còn ở bên ngoài."

"Ừm..."

Khương Niệm đáp lại, nhưng môi vẫn không ngừng hôn nàng.

Diêu Nhiễm đành phải xoa đầu cô, cúi đầu nói với cô: "Ngoan nào"

"Được." Khương Niệm lúc này thấy thoải mái hơn, chỉ ôm lấy nàng.

Thủ đoạn này quả nhiên có tác dụng, Diêu Nhiễm hạ mắt cười với cô, nàng hiểu tính tình của Khương Niệm, cô luôn ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt sau khi uống rượu sẽ phải dỗ dành như một đứa trẻ.

Diêu Kỳ sửng sốt. Đây có phải là chị gái của cô không? Cô biết chắc hẳn Diêu Nhiễm rất thích Khương Niệm nên đã trực tiếp tiết lộ chuyện này với gia đình mình trong dịp Tết Nguyên Đán... Nhưng cô không ngờ Diêu Nhiễm lại có thể thay đổi như vậy vì một người.

Diêu Nhiễm không biết Khương Niệm có thể cư xử đúng mực được bao lâu, liền chào mọi người: "Xin lỗi, em ấy uống nhiều quá, chúng tôi về trước."

Nguyễn Hãn liếc nhìn Diêu Nhiễm, nói với nàng: "Cậu gấp vậy à?"

Diêu Nhiễm cau mày: "..."

Nguyễn Hãn cười vui vẻ, nghĩ tới mình lúc đó đã nói với Khương Niệm, Diêu Nhiễm chỉ chấp nhận tình yêu tinh thần, thật là lo lắng thừa.

Khương Niệm cảm thấy chóng mặt, bị Diêu Nhiễm trực tiếp kéo về nhà.

Sau khi về đến nhà, Diêu Nhiễm nhận được cuộc gọi từ mẹ Diêu. Đinh Mạnh Vi vẫn cảm thấy chuyện nàng ở bên một cô gái như một trò đùa, nàng phải quay lại "nề nếp".

Nhưng Diêu Nhiễm vẫn kiên quyết.

Đinh Mạnh Vi ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu rồi kết thúc cuộc gọi.

Diêu Nhiễm cúp điện thoại, quay sang  thì thấy Khương Niệm đang đi tới.

"Mẹ chị gọi điện à?"

"Không có gì đâu." Diêu Nhiễm mỉm cười nói.

"Có chuyện gì phải nói cho em biết." Giọng điệu của Khương Niệm có hơi mơ hồ, nhưng lại nghiêm túc.

"Chuyện này quá đột ngột. Bà ấy cần thời gian để tiếp nhận."

Khương Niệm gật đầu, cô hiểu được, như Khương Viễn Hằng vẫn chưa chấp nhận việc cô thích con gái. Không phải người thân nào cũng có thể tôn trọng và chúc phúc, huống chi Diêu gia lại truyền thống như vậy.

Cô mỉm cười ôm lấy Diêu Nhiễm, hôn lên môi nàng để an ủi.

Diêu Nhiễm cảm thấy trong khoảng thời gian này Khương Niệm vẫn luôn cố gắng làm cho nàng vui vẻ, cố gắng chia sẻ gánh nặng với nàng: "Toàn là mùi rượu.

Khương Niệm có hơi ủy khuất: "Chị ghét bỏ em?"

Diêu Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười, "Ừ."

Nàng lại trêu chọc cô, Khương Niệm cũng cười, cắn môi, vòng tay qua cổ nàng, hôn thật sâu, cố ý đẩy hơi rượu qua.

Bị người say xỉn hôn lên, Diêu Nhiễm không thể cưỡng lại, nàng  ôm cô ngày càng chặt hơn.

-

Sau kỳ nghỉ lễ studio đã hoạt động trở lại.

Buổi tối, sau khi Khương Niệm trình bày xong bản phác thảo thiết kế với khách hàng, cô nhìn thấy một người phụ nữ khá thanh lịch bước vào studio. Cô đứng dậy tiến về phía trước: "Dì."

Đinh Mạnh Vi đang quan sát studio, chuyển sự chú ý về phía Khương Niệm, bà hỏi: "Cháu là Khương Niệm à?"

Khương Niệm mỉm cười gật đầu: "Dạ."

Đinh Mạnh Vi im lặng, thật khó tưởng tượng Diêu Nhiễm lại tìm đến một cô gái trẻ như vậy, chắc cũng tầm tuổi Diêu Kỳ, lại còn làm thợ xăm.

"Dì, vào trong ngồi đi."

Khương Niệm lễ phép chào hỏi. Hôm đó Diêu Nhiễm đang tắm, cô giúp nàng trả lời cuộc gọi của Đinh Mạnh Vi. Bà nói muốn gặp và cô đã hào phóng đồng ý.

Hai người cùng nhau lên lầu. Khương Niệm dẫn Đinh Mạnh Vi tới văn phòng, mang đến một tách cà phê.

Đinh Mạnh Vi hỏi: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi bốn, chẳng mấy chốc sẽ là hai mươi lăm." Khương Niệm ngồi xuống đối diện Đinh Mạnh Vi. Bà là một người phụ nữ rất nghiêm túc.

Đinh Mạnh Vi thở dài, hồi lâu không nói nên lời: "Cháu không thích hợp."

Khương Niệm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Dì, chúng cháu biết rõ nhất có thích hợp hay không. Cháu và Diêu Nhiễm rất nghiêm túc, cháu sẽ đối xử tốt với nàng."

Đinh Mạnh Vi cau mày, nhẹ giọng nói: "Dì muốn nói chuyện thực tế hơn, cháu đừng buồn. Con gái ở tuổi cháu có xu hướng coi tình yêu là tất cả, nhưng Diêu Nhiễm thì không, sẽ cân nhắc rất nhiều. Có lẽ trước đây con bé chưa từng gặp một người như cháu. Diêu Nhiễm sẽ muốn thử điều gì đó mới mẻ trong một thời gian. Khi sự mới lạ không còn nữa và mối quan hệ không thể tiến xa hơn, con bé sẽ trở lại nề nếp bình thường của mình. Cháu có hiểu không? Cháu vẫn còn trẻ, dì chỉ muốn ân cần khuyên răn cháu."

Khương Niệm nghe được lời Đinh Mạnh Vi nói, hỏi: "Dì, dì không hiểu nàng chút nào à?"

Đinh Mạnh Vi cười nói: "Con gái của tôi sao tôi không hiểu chứ?"

"Nhưng nàng không thích "nề nếp" mà dì nói, nàng đã rất mệt mỏi." Khương Niệm thẳng thắn nói: "Cháu chỉ biết rằng khi ở bên cháu, nàng rất vui vẻ và thoải mái, chúng cháu đã lên kế hoạch sau này..."

Mặc dù Đinh Mạnh Vi trông không vui nhưng bà vẫn duy trì lễ giáo bình thường và không có xung đột lời nói quá mức.

.....

Diêu Nhiễm tối nay tan làm sớm, như thường lệ lái xe đến đón Khương Niệm, vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy Khương Niệm đứng bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn về phương xa.

Nghe được tiếng bước chân, Khương Niệm quay đầu lại.

Diêu Nhiễm chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tình của Khương Niệm, đoán ra: "Gặp phải vị khách vô lý à?"

Khương Niệm lắc đầu.

Diêu Nhiễm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Khương Niệm thành thật nói: "Mẹ chị vừa rồi cũng ở đây."

Diêu Nhiễm sửng sốt một chút: "Sao bà ấy lại tới đây?"

Khương Niệm: "Trước đây bà ấy nói rằng muốn gặp em."

Diêu Nhiễm im lặng một lát rồi hỏi: "Sao chuyện này không nói cho tôi biết?"

Khương Niệm lý trí trả lời: "Trước kia lúc chị nói với người nhà cũng không có nói cho em biết, cho nên chúng ta hòa nhau."

Diêu Nhiễm cau mày hỏi: "Bà ấy đã nói gì với em?" Nàng biết tính cách của Đinh Mạnh Vi, bà sẽ không làm gì quá đáng, nhưng nhất định sẽ nói ra những lời khó nghe.

"Nói chị ở bên em chỉ vì sự mới mẻ, sau này chị sẽ trở lại "nề nếp"..."

Diêu Nhiễm vẫn chưa nói gì.

Khương Niệm liền nói: "Không quan trọng, dù sao em cũng hiểu chị, chị sẽ không bao giờ không muốn em nữa." Nói đến đây, cô cảm thấy có hơi khó chịu, hốc mắt cũng  đỏ lên.

Diêu Nhiễm đại khái đoán được Đinh Mạnh Vi đã nói gì với Khương Niệm, nàng nhẹ nhàng ôm Khương Niệm an ủi: "Ừ, đừng suy nghĩ nhiều."

Khương Niệm ôm chặt lấy nàng, mỉm cười nhẹ giọng thì thầm: "Em nói với bà ấy, chị và em rất hạnh phúc bên nhau, chị sẽ không thể chịu được nếu không có em."

Diêu Nhiễm cười.

Khương Niệm quấn lấy nàng hỏi: "Không phải vậy sao?"

Diêu Nhiễm nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, sờ đầu cô: "Đúng là như vậy."

Khương Niệm mỉm cười tựa đầu vào vai nàng, tâm tình không tốt lập tức biến mất.

Cái ôm lặng lẽ nhưng ấm áp.

Ôm cô hồi lâu, Diêu Nhiễm dùng lòng bàn tay vuốt tóc Khương Niệm, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi thật may mắn khi gặp được em."

Một lời tỏ tình lãng mạn.

Khương Niệm ngẩng đầu nhìn nàng, tưởng như nghe nhầm: "Chị nói gì cơ?" Cô đã nghe rõ, nhưng vẫn muốn được nghe lại.

Diêu Nhiễm hôn lên trán cô, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Khương Niệm, nàng cảm thấy có mấy lời cần nói thẳng——

"Tôi Yêu Em."

2

__________

Tác giả có điều muốn nói:

Chú chó ngất xỉu hahahaha
 
Chương 88: Ngoại truyện 2 - Dù trẻ con cũng là người của chị


Nhiệt độ dần tăng lên, gió thổi qua các ngõ hẻm mang lại hơi ấm, lại một mùa rực rỡ nữa đang đến.

Studio đang hoạt động tốt, độ nổi tiếng trên mạng ngày càng tăng. Vẫn như trước, rất nhiều khách hàng tìm đến Khương Niệm, nhưng lại có ít người trò chuyện với cô hơn. Chiếc nhẫn cô đeo trên tay trái rất bắt mắt và cao cấp, cô như muốn cho cả thế giới biết rằng mình đã có chủ.

Khâu Lam rất ngạc nhiên, nói rằng vào thời điểm này năm ngoái, Khương Niệm vẫn đang sải cánh khắp nơi như một con công.

Khương Niệm cũng cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô lại thích sự thay đổi này.

Mùa xuân thích hợp để đi du lịch. Khương Niệm và Diêu Nhiễm, tuy rằng một người náo nhiệt người còn lại thì yên tĩnh, nhưng cả hai đều thích đi dạo xung quanh. Nhân dịp cuối tuần Diêu Nhiễm được nghỉ, Khương Niệm cũng xin nghỉ phép hai ngày, vừa đủ cho một chuyến du lịch ngắn

Diêu Nhiễm hỏi Khương Niệm muốn đi đâu.

Khương Niệm suy nghĩ một chút, nói có thể đi Thanh Phong Tự. Vào thời điểm này năm ngoái, lúc đi chùa cầu duyên, một số tâm nguyện đã trở thành hiện thực, nên muốn trở lại.

Diêu Nhiễm cười đồng ý.

Theo đó, hai người lại đến núi Thanh Phong, cũng gần thời điểm năm ngoái. Trên đường đi, trời trong xanh, không khí tràn ngập hương thơm và những bông hoa rực rỡ.

Buổi chiều, hai người leo núi lên chùa thắp hương. Buổi tối lại đi bộ trên con đường đá xanh rồi thong thả xuống núi.

Mặc dù đây là lần thứ hai đến đây, nhưng Khương Niệm vẫn thấy mới mẻ, tràn đầy sự tươi mới, cô dẫn Diêu Nhiễm đi vòng quanh cho đến khi trời tối, sau đó hai người cùng nhau trở về khách sạn.

Vẫn là biệt thự Lưu Thủy, có thể ngắm phong cảnh núi non tuyệt vời.

Sau khi trở về khách sạn, Khương Niệm kéo Diêu Nhiễm ngồi xuống ghế sofa, giúp nàng xoa bóp mắt cá chân và chân.

Thấy cô suy tư, Diêu Nhiễm nắm lấy tay cô nói: "Không cần, em không mệt sao?"

"Em không sao." Khương Niệm nhìn nàng: "Chị có mệt không?"

Diêu Nhiễm nhìn cô, không trả lời. Khương Niệm cũng thường xuyên hỏi vấn đề này khi trên giường, thật không biết xấu hổ.

Khương Niệm tiếp tục giúp nàng bóp chân và cúi đầu cười thầm.

Diêu Nhiễm lười biếng véo mặt cô, sau đó kéo cô lại, ngăn cô xoa bóp thêm: "Vậy được rồi."

Khương Niệm bị kéo như vậy, thoải mái ôm lấy nàng, từ khi biết Diêu Nhiễm thích cô bám dính, cô liền không chút kiêng kỵ. Cô nghiêm túc hỏi: "Diêu tổng, hôm nay có vui không?

Diêu Nhiễm ôm lại và gật đầu.

"Khi chị ở bên em sẽ luôn hạnh phúc." Khương Niệm nói.

Diêu Nhiễm cười nhạo sự không biết xấu hổ của cô.

Khương Niệm nghĩ tới chuyện giữa hai người, nghĩ kỹ lại, trên thực tế Diêu Nhiễm rất thích cách tiếp cận và sự nhiệt tình của cô. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Nhiễm và hỏi: "Chị đã bị em thu hút từ rất sớm phải không?"

Diêu Nhiễm lắng nghe và không phủ nhận.

Trong mắt Khương Niệm tràn đầy mong đợi, phản ứng ngầm của Diêu Nhiễm đã cho cô câu trả lời. Nhưng cô vẫn mỉm cười, nũng nịu hỏi: "Không phải sao?"

Diêu Nhiễm không thể cưỡng lại được: "Ừ."

"Chị thật giỏi giả vờ, làm em theo đuổi vất vả quá." Khương Niệm bất đắc dĩ lẩm bẩm, vùi mặt vào trong ngực nàng. "Hình như lần nào em cũng phải đuổi theo chị, may mắn thay là lần nào em cũng bắt được."

Diêu Nhiễm chạm vào lưng Khương Niệm, cái ôm chặt hơn, Khương Niệm đã dành quá nhiều nhiệt huyết cho nàng.

Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, bất chợt nói: "Em rất muốn nhìn thấy chị theo đuổi, chị thậm chí chưa từng theo đuổi em."

Diêu Nhiễm trầm mặc, nhìn lông mày cô hỏi: "Muốn tôi đuổi theo em như thế nào?"

Khương Niệm bật cười, tự hỏi tại sao nàng lại đáp ứng yêu cầu kỳ lạ như vậy. Cô nhìn vào mắt Diêu Nhiễm, nghĩ nghĩ rồi thẳng thừng nói: "Nếu chị theo đuổi em, em sẽ không trụ được một giây."

1

Diêu Nhiễm: "......."

Nàng chưa bao giờ thấy ai thiếu dè dặt đến thế.

Hai người ôm nhau nghỉ ngơi và trò chuyện. Khương Niệm nói: "Chị còn nhớ lần trước tới đây không? Chúng ta cũng ở cùng phòng."

Diêu Nhiễm tự nhiên nhớ tới, lúc đó nàng vô cùng xấu hổ. Bây giờ trong căn phòng khách sạn quen thuộc, hai người đang ôm nhau thật chặt, cảm giác khá tinh tế.

"Lúc đó chị cũng không thèm nhìn em, luôn luôn tránh né..." Khương Niệm nhắc lại, cảm thấy tủi thân.

Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói: "Có sao?"

"Không phải à?" Khương Niệm nói, ôm người trong lòng, đẩy nàng nằm xuống ghế sofa, đè lên người Diêu Nhiễm, sau đó ôm mặt nàng để nàng nhìn mình.

Ầm ĩ đến mức Diêu Nhiễm cũng bật cười. Nàng nhìn nụ cười của Khương Niệm trước mặt, ánh mắt trở nên tập trung. Quả thật ban đầu nàng trốn tránh và kiềm chế tình cảm của mình đối với Khương Niệm, nàng cảm thấy mình không thể bị Khương Niệm làm cho rung động. Hơn nữa nàng còn nghi ngờ, nàng chưa từng gặp người như Khương Niệm, nên đó chỉ xúc động nhất thời. Nhưng thời gian đã chứng minh điều ngược lại...

Lúc mới biết mình bị lừa, rồi buông lời chia tay, nàng ưu tư không phải vì sự chia ly, điều nàng mong mỏi trong lòng chính là Khương Niệm có thể sống đúng bản chất của mình một cách trưởng thành và kiên định hơn. May mắn thay, sau bao rắc rối, Khương Niệm đã quay về bên nàng.

Khương Niệm thích nàng dịu dàng nhìn mình, cái nhìn này giống như những lời yêu thương dịu dàng. Cô không khỏi cúi đầu hôn lên môi nàng.

Diêu Nhiễm lập tức đáp lại, sau một lúc, nàng đưa tay ra ôm lấy gáy Khương Niệm, chủ động hôn sâu hơn.

"Ừm." Hô hấp của Khương Niệm nặng nề, cô ôm lấy cổ Diêu Nhiễm, dùng lực đẩy môi và lưỡi về phía nàng. Sau đó cô đã làm điều mình muốn làm với nàng vào thời điểm này năm ngoái. Trong khi hôn, cô dùng lòng bàn tay liên tục chạm vào eo và bụng của Diêu Nhiễm, nhẹ nhàng cởi nút quần.

Bầu không khí dần dần trở nên nóng bỏng và quyến rũ.

Diêu Nhiễm thả lỏng môi, nhìn cô.

Khương Niệm nhìn nàng một lúc, hôn nàng, khóe miệng nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi tắm nhé?"

1

Diêu Nhiễm cắn môi: "Ừ."

Sự ăn ý trong mọi chuyện.

Phòng đôi họ ở lần trước và lần này có cách bố trí tương tự, có cảm giác déjà vu.

Ở trong phòng tắm được nửa tiếng, cả hai người đều đỏ bừng khi bước ra và cùng nhau ngã xuống nệm.

Những nụ hôn và hơi thở sau khi tắm thật ẩm ướt, chúng mơn man chạm vào má, cổ và ngực/miệng của nhau với trái tim đập dữ dội.

Diêu Nhiễm hôn lên tóc Khương Niệm, hai cơ thể nóng rực nhẹ nhàng va chạm, cọ xát, đầu ngón tay lướt qua vòng eo thanh tú, mỗi tấc đều nóng bỏng. Nàng chưa bao giờ thấy nhiệt tình của Khương Niệm nhạt đi, dù là lúc bình thường hay lúc này.

Đương nhiên, nàng thích sự nhiệt tình của Khương Niệm.

"Thật ra, năm ngoái khi chúng ta ở cùng phòng, em rất muốn..." Khương Niệm đang nói giữa chừng liền im lặng.

Diêu Nhiễm hiểu phần sau mà không cần nói ra, nàng ôm chặt eo Khương Niệm và hôn cô thật sâu.

Một hồi lâu, Khương Niệm mới buông đôi môi đỏ mọng ra, khàn giọng nói: " Muốn thế này."

Diêu Nhiễm thở dài, phàn nàn với cô: "Em suốt ngày nghĩ đến chuyện này."

"Do thích quá mà, em chưa từng thích ai nhiều như vậy, chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc chị." Khương Niệm nói ngắt quãng, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Mặt Diêu Nhiễm nóng bừng.

Có vẻ như không thích hợp để nói về bất cứ điều gì vào thời điểm này.

"Không phải chị cũng rất thích sao?" Khương Niệm nhéo vành tai nàng, không ngừng nói: "Khi chúng ta không ở bên nhau, em luôn nghĩ đến chị... chị gợi cảm nhưng toàn giả vờ nghiêm túc."

Diêu Nhiễm xấu hổ cắn cổ cô.

Khương Niệm ngừng nói.

Họ chìm đắm trong cảm xúc, một lúc sau hai người cùng lúc khẽ thở sâu.

Nghĩ đến trước đây Diêu Nhiễm không để ý tới mình, Khương Niệm tối nay không kiềm chế được sự nhiệt tình, Diêu Nhiễm lại luôn nuông chiều cô. Ôm lấy eo cô, chỉ trong chốc lát, lại cảm thấy khô nóng.

Khương Niệm hỏi: "Chị thích thế này không?"

Diêu Nhiễm cau mày, nhưng phản ứng theo bản năng luôn thành thật nhất. Nếu trước đó nàng luôn đè nén, sau khi gặp Khương Niệm, tất cả nhiệt huyết của nàng đều dâng trào không chút kiềm chế, đôi khi nàng còn tự thấy xấu hổ.

Sau đó hai người ôm nhau, Khương Niệm cười đắc thắng nói: "Nhiễm Nhiễm, chị thật dễ..."

1

Diêu Nhiễm lập tức trầm giọng ra lệnh: "Đừng nói gì cả."

Khương Niệm vẫn cười.

Nhìn thấy cô như vậy, Diêu Nhiễm chỉ đơn giản lật người lại.

Khương Niệm nhìn nàng, quả nhiên không nói nữa, chỉ là tiếng hét trong miệng cô còn lớn hơn lần trước.

1

Đây không phải là ở nhà, Diêu Nhiễm sợ phòng cách âm kém, "Hãy nhỏ giọng."

"Ừm." Khương Niệm lại hừ một tiếng, "Em, chị biết em nhịn không được mà."

Diêu Nhiễm kịp thời chặn môi cô.

"Ừm." Khương Niệm bị hôn đến mức không kịp nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng ngâm nga. Cô ôm lấy cổ nàng, thưởng thức nụ hôn sâu lắng và dịu dàng này.

Sự nhiệt tình lan truyền trong một thời gian dài.

Khương Niệm nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, khàn giọng nói: "Sau khi biết em nhỏ tuổi hơn, có vẻ như chị luôn thích bắt nạt em."

Diêu Nhiễm không nói nên lời.

Khương Niệm mím môi cười, muốn tiếp tục hôn nàng.

Diêu Nhiễm cố tình tránh né.

Khương Niệm sau khi biết mình nói sai, liền ôm lấy Diêu Nhiễm nói: "Em sai rồi."

Diêu Nhiễm buồn cười khi nhìn thấy cô như thế này, cô nói nhảm rất nhanh, sau đó lần nào cũng nhận lỗi.

Khương Niệm nhìn chằm chằm vào nàng, ngọt ngào gọi: "Tỷ tỷ ~" Đã thử nhiều lần, cô biết Diêu Nhiễm không chịu nổi hành động nịnh nọt của mình

Diêu Nhiễm bất đắc dĩ cười nói: "Đồ yêu nghiệt trẻ con."

Khương Niệm đè nàng xuống dưới, cười rung động ôm nàng vào lòng, lúc này cô rất tự tin: "Phải làm sao đây? Dù trẻ con cũng là người của chị."

Diêu Nhiễm bị nụ cười ngọt ngào này mê hoặc đến nỗi nàng lặng lẽ hôn cô.

__________

Tác giả muốn nói:

Có vợ thì khác hẳn, chú chó ngày càng khoe khoang hahaha.

Tay trong tay hạnh phúc.
 
Chương 89: Ngoại truyện 3 (HE) - Em đồng ý (Hoàn toàn văn)


Vào ngày kỷ niệm 5 năm thành lập studio, Khâu Lam đã nhờ Khương Niệm làm người mẫu và chụp một số bức ảnh quảng cáo. Khương Niệm và Diêu Nhiễm cùng đứng chung trong một khung hình.

Sau khi Khâu Lam đăng ảnh quảng cáo lên mạng xã hội, bức ảnh của Khương Niệm và Diêu Nhiễm đã thu hút rất nhiều lượt truy cập, những cư dân mạng không biết kêu gọi đẩy thuyền hai người trong phần bình luận.

Khương Niệm vẫn luôn cao giọng, trực tiếp trả lời ở phần bình luận: Cảm ơn, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm rồi.

Sau đó nhận được rất nhiều lời chúc phúc và sự ghen tị.

Vào ngày kỷ niệm 5 năm của studio, Khương Niệm đã mở thêm chi nhánh. Trên thực tế, Khâu Lam đã thảo luận với cô về việc mở thêm chi nhánh từ lâu, nhưng cô luôn chiếu lệ và không mấy hứng thú. Năm ngoái, Khâu Lam nói đùa lại nhắc đến chuyện đó và cô sẵn sàng đồng ý.

Khâu Lam cũng thắc mắc tại sao cô có động lực thay đổi quyết định của mình, trước đây, chỉ có hoài nghi và lười biếng.

Cô chỉ cảm thấy mình nên lên kế hoạch và cân nhắc kỹ. Cô muốn có thể cho Diêu Nhiễm nhiều hơn.

Sau hai tháng chuẩn bị, chi nhánh đã khai trương thành công. Khâu Lam tình cờ đang chuẩn bị cho đám cưới, trong khoảng thời gian này Khương Niệm rất bận, hơn nửa tháng đều tăng ca. Khi chi nhánh mới đi vào hoạt động, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sau hơn nửa tháng mệt mỏi, tối hôm nay mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong studio, tạm gác lại công việc bận rộn để thư giãn.

Khoảng chín giờ tối, Diêu Nhiễm gọi điện cho Khương Niệm, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào: "Khi nào em xong việc? Tôi tới đón."

"Không cần đến đón em, hôm nay em sẽ tự về." Khương Niệm biết Diêu Nhiễm thường xuyên làm việc mệt mỏi, dù hay tăng ca trong thời gian này, nhưng cô không để Diêu Nhiễm đến đón.

"Chị Niệm, nhanh lên! Đến lượt chị rồi!"

Bên cạnh có người thúc giục Khương Niệm, Diêu Nhiễm trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói: "Đừng về trễ."

"Được." Khương Niệm ngoan ngoãn đồng ý, bổ sung thêm: "Chị đi ngủ sớm đi, đừng đợi em."

Diêu Nhiễm lại im lặng: "Ừ."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diêu Nhiễm ở lại trong phòng làm việc một lúc rồi lái xe rời đi, cũng không quay lại con đường quen thuộc...

Studio ở đầu bên kia rất nhộn nhịp.

Một nhóm người đang ngồi cùng nhau ăn bánh và chơi game, Khương Niệm vốn định chơi thêm hai ván rồi về nhà, nhưng lại bị người khác kéo lại, không thể rời đi.

"Cô bôi hết lên mặt rồi kìa."

"Hả?" Khương Niệm lấy khăn giấy muốn lau.

"Ở đây."

Đối phương mỉm cười dùng ngón tay chỉ...

Khi Diêu Nhiễm bước vào studio, nàng nhìn thấy Diêu Nhiễm đang vui vẻ giữa đám đông, nói chuyện và cười đùa với những người xung quanh--

"Để tôi tự làm." Khương Niệm từ chối sự nhiệt tình của đối phương, dùng khăn giấy lau mặt. Cô nhìn ra cửa, liền nhận ra Diêu Nhiễm đang tới.

Diêu Nhiễm thong thả bước vào studio.

Khương Niệm đứng dậy đi về phía nàng: "Sao chị lại tới đây? Không phải em bảo không cần đón sao?"

Diêu Nhiễm nhìn cô nói: "Tôi chỉ tiện đường thôi."

Khương Niệm gật đầu, hiểu ý, sao nàng có thể tiện đường với studio mới khai trương chứ? Cô cười hỏi: "Muốn ăn bánh không? Em cắt cho chị."

Diêu Nhiễm nói: "Tôi không ăn."

Khương Niệm vốn định về nhà, nhưng khi nhìn thấy Diêu Nhiễm tới, cô quay người chào những người khác, nói cô sẽ về trước, lần sau chơi tiếp.

"Ở chơi thêm đi, chị Niệm."

"Chị Niệm muốn về cùng bạn gái."

Diêu Nhiễm biết Khương Niệm dạo này rất bận rộn, đã lâu không thể cùng bạn bè thư giãn. "Không sao đâu, em có thể ở lại chơi thêm."

Khương Niệm thấp giọng nói: "Em muốn về nhà, nhưng bọn họ không cho em đi."

Diêu Nhiễm không nói gì thêm.

Mãi đến khi về đến nhà, Khương Niệm mới cảm thấy hôm nay Diêu tổng có vẻ bình tĩnh hơn bình thường, cô đứng trước mặt Diêu Nhiễm, cố giải thích: "Đó là một người bạn em quen biết trước kia, tối nay cô ấy tới xăm hình, sẵn tiện muốn ở lại tham gia. Em không khiêu khích người khác..."

Khương Niệm đặc biệt nhạy cảm trong vấn đề này. Cô bây giờ cư xử rất quy củ, mỗi khi có người khác đến gần một chút, cô sẽ luôn lo lắng giải thích với Diêu Nhiễm, vì sợ lại bị hiểu lầm.

Diêu Nhiễm nhìn cô chăm chú và không nói gì.

Khương Niệm cau mày, lo lắng nói: "Đừng hiểu lầm."

Diêu Nhiễm mỉm cười nói: "Không có hiểu lầm gì cả." Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, lòng tin cũng dần dần được xây dựng. Nhưng thỉnh thoảng nàng lại tự hỏi liệu Khương Niệm có cảm thấy chán sau khi họ ở bên nhau một thời gian dài hay không...

Khương Niệm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận ra Diêu Nhiễm đang trêu chọc cô bằng "ghen tuông giả tạo", cô mỉm cười ôm lấy Diêu Nhiễm, "Chị có buồn không khi không có em ở bên cạnh trong thời gian này?"

Diêu Nhiễm nhìn cô, đoán được điều gì đó.

Khương Niệm ý thức được mình quả thực đã "lạnh nhạt" với nàng hơn trước, "Em không để chị đến đón vì không muốn chị quá mệt, chị đừng suy nghĩ nhiều."

Diêu Nhiễm nhướng mày hỏi: "Thật sao?"

Quả nhiên, nàng không vui vì điều này, Khương Niệm cười ôm nàng chặt hơn: "Đúng vậy." Khi cô cười, vẻ mặt nũng nịu.

Diêu Nhiễm mềm lòng, trong ba năm, Khương Niệm đã trưởng thành rất nhiều, nhưng tính hay làm nũng vẫn không hề thay đổi.

"Tối nay em sẽ dành nhiều thời gian bên chị." Khương Niệm xoa eo nàng, "Đêm nay chị ở bên em lâu hơn, được không?"

Yao Ran: "..."

Không có gì nghiêm trọng.

Khương Niệm rúc vào người nàng, thân mật hỏi: "Chị có muốn không?"

Khi điều gì đó sắp xảy ra, Diêu Nhiễm thấy gần đây cô mệt mỏi đến nỗi dưới mắt có quầng thâm, nên nàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Tắm đi rồi đi ngủ sớm."

Khương Niệm bất đắc dĩ mím môi, trong lòng không khỏi hoài nghi, nàng không còn bị cô hấp dẫn sao?

Buổi tối đi tắm, Khương Niệm cẩn thận lựa chọn một bộ váy ngủ. Sau khi tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm, liền đụng phải Diêu Nhiễm.

Ánh mắt Diêu Nhiễm sững sờ trong hai giây, đó là một chiếc váy khác mà nàng chưa từng thấy trước đây, đồ lót và váy của Khương Niệm có thể chiếm một diện tích nhỏ trong tủ quần áo, cô có thể mặc không trùng lặp trong nửa tháng.

"Đừng để bị cảm nhé." Diêu Nhiễm nói với cô. Bây giờ chưa phải là mùa hè, mới tắm xong lại ăn mặc như vậy.

Khương Niệm: "......" Mọi người thường nói khi ở bên nhau quá lâu, sẽ không còn cảm xúc mạnh mẽ nữa. Có phải họ đang đánh mất niềm đam mê của mình?

Diêu Nhiễm đi vào phòng tắm tắm rửa, không lâu sau, nàng mặc váy ngủ đi ra ngoài. Nàng nhìn về phía giường, Khương Niệm có lẽ vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, thậm chí còn không đắp chăn, cổ và xương quai xanh lộ ra ngoài.

Nàng nhẹ nhàng đến gần, lên giường nằm xuống, kéo chăn đắp cho Khương Niệm.

Khương Niệm lúc này xoay người, ôm lấy người bên cạnh, áp thân thể mình vào người nàng.

Diêu Nhiễm cúi đầu nhìn cô: "Chưa ngủ à?"

Khương Niệm mở mắt, lười biếng hừ một tiếng: "Đợi chị." Cô áp cả người vào người Diêu Nhiễm, ôm chặt lấy nàng, rồi lại nhắm mắt lại.

Diêu Nhiễm bất lực nhìn cô đang nhắm mắt muốn ngủ, với tay tắt đèn.

Sau khi tắt đèn Khương Niệm liền cư xử không đứng đắn, cô chạm vào eo và đùi của nàng, vùi mặt vào ngực nàng.

Diêu Nhiễm vốn tưởng rằng cô đang ngủ say, cho đến khi cái rúc má vào từ từ chuyển thành nụ hôn nhẹ nhàng, nụ hôn rơi xuống vùng nhạy cảm, toàn thân nàng mềm nhũn trong giây lát. Lúc này mới phát hiện Khương Niệm đang cố ý trêu chọc.

Nụ hôn của Khương Niệm càng ngày càng mãnh liệt, sự vuốt ve trên eo và bụng nàng cũng càng lúc càng cuồng nhiệt.

"Ừm." Diêu Nhiễm hít sâu, cổ áo váy ngủ của nàng từ từ nới lỏng, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề hơn, nàng không thể kiềm chế cơn ngứa ngáy nữa, lặng lẽ ôm má Khương Niệm.

Trong bóng tối, đôi môi nóng bỏng của hai người hôn nhau một cách tự nhiên. Sau vài nụ hôn sâu, vừa quen thuộc vừa khẩn trương, họ ôm nhau thật sâu.

"Ừm..." Hơi thở nặng nề làm xáo trộn sự yên tĩnh của màn đêm.

Sau khi Khương Niệm nhận được nụ hôn sâu, cô không kìm được nụ cười trên môi, cô nài nỉ Diêu Nhiễm hôn cô nhiều hơn, vừa hôn vừa mò mẫm bật đèn.

Họ hôn nhau say đắm trong bóng tối, khi đèn bật sáng, cả hai đều xúc động thở dốc, gò má ửng hồng lộ rõ sự mập mờ.

Nhìn nhau một lúc mà không nói gì, họ tiếp tục hôn nhau một cách quen thuộc.

Hôn một hồi, Khương Niệm trầm giọng hỏi: "Chị không nghỉ ngơi sao?"

Thủ thuật đặt câu hỏi có chủ ý... Diêu Nhiễm bất lực cau mày với cô.

Khương Niệm xoa chóp mũi, mỉm cười có chút trẻ con, tinh nghịch.

Diêu Nhiễm nhìn cô, không khỏi hôn lên khóe môi cong cong của cô.

Khương Niệm càng cười vui vẻ hơn, nhưng vẫn không chịu nổi cám dỗ từ sự trêu chọc của nàng, Khương Niệm cười, hôn nàng sâu hơn, nhiệt tình đến vô lý.

Diêu Nhiễm cười nhạo sự lỗ mãng của cô, không thể cưỡng lại sức nóng thiêu đốt của nụ hôn, nàng dễ dàng xé váy ngủ của Khương Niệm, kéo và ôm chặt lấy cô. Nụ hôn vừa say đắm vừa dịu dàng, có chút "trừng phạt".

Khương Niệm thích đến phát điên, ngậm lấy dái tai Diêu Nhiễm, liếm và hôn lên, nhẹ nhàng thở dốc: "Em không mệt, đêm nay lâu hơn một chút được không?"

......

Chẳng bao lâu, hơi thở rối loạn tràn ngập khắp căn phòng, mặt cả hai đều đỏ bừng, tai cũng đỏ, bối rối và mê mẩn.

Khương Niệm cũng rất giỏi trong việc dụ dỗ khi làm tình, sử dụng cơ thể và ánh mắt. Khi thích nàng sẽ thể hiện điều đó một cách thẳng thắn nhất mà không giấu diếm điều gì, cô phát hiện mình đã lo lắng quá nhiều, Diêu Nhiễm luôn nhạy cảm như vậy trước mặt cô...

Diêu Nhiễm cảm nhận được sự nhiệt tình quen thuộc, thỉnh thoảng hôn lên môi Khương Niệm, như thể không bao giờ là đủ... Khương Niệm có lúc khiến nàng cảm thấy suốt cả đời sự nhiệt tình của cô đối với nàng sẽ không hề suy giảm.

Khương Niệm lắc lắc eo, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diêu Nhiễm, càng đắm chìm trong sự hưởng thụ, cô càng có nguồn năng lượng vô tận.

Tiếng cười khúc khích và nụ hôn sâu đan xen vào nhau. Cơ thể họ đã cọ xát vào nhau quá nhiều lần, họ hiểu nhau quá rõ nên luôn có thể dễ dàng khơi dậy sự thoải mái.

Sau khi vui vẻ, cả hai lặng lẽ rúc vào nhau. Diêu Nhiễm giúp cô vuốt tóc: "Sắp tới sinh nhật em rồi, em muốn tổ chức như thế nào?"

Khương Niệm tính toán, biết được đây là sinh nhật lần thứ ba trải qua với Diêu Nhiễm. Họ cùng nhau đi du lịch vào năm ngoái, năm trước nữa thì tổ chức cùng bạn bè, năm nay... Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ở nhà, chỉ chúng ta thôi, có được không?

"Được." Diêu Nhiễm thuận tiện nhắc nhở, "Em đã nghĩ đến sẽ ước gì cho ngày sinh nhật của mình chưa?"

Ngoài việc tặng quà mỗi khi tổ chức sinh nhật, họ còn trao cho nhau một điều ước, điều này đã trở thành thói quen. Khương Niệm ngọt ngào cười nói: "Phải suy nghĩ kỹ, ngày đó em sẽ nói cho chị biết."

Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm nói: "Em đã gần ba mươi tuổi rồi."

"Không thể nào." Diêu Nhiễm cười nhạo cô, phải vài năm nữa.

"Chỉ cần làm tròn lên thôi." Khương Niệm lo lắng nói.

Diêu Nhiễm sờ lên gò má mịn màng thanh tú của cô, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Em có từng nghĩ tới không? Khi em ba mươi, tôi cũng gần bốn mươi..."

Khương Niệm hiểu được ẩn ý, quay người ôm lấy nàng, đùa giỡn nói: "Vậy khi em bốn mươi tuổi, chị có nghĩ rằng em không còn trẻ nữa không? Chị sẽ không tìm một cô gái khác chứ?"

Diêu Nhiễm buồn cười: "Em đang nói nhảm cái gì vậy."

Khương Niệm: "Em đã nghĩ rồi, em muốn cùng chị già đi."

Lời yêu thương luôn làm ấm lòng người. Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói: "Miệng ngọt quá."

"Thật sao?" Khương Niệm hôn lên môi nàng, "Có ngọt ngào hơn không?"

Diêu Nhiễm mỉm cười không nói gì, nhưng ánh mắt không giấu được sự yêu thương.

-

Sau khi studio không còn bận rộn nữa, Khương Niệm cùng Khâu Lam đi thử váy cưới, trong mắt hiện lên sự hâm mộ.

Khâu Lam cười nhạo cô: "Nếu thấy ghen tị, sao cậu không cầu hôn đi?"

Khương Niệm không nói một lời, mặc dù luôn chủ động, nhưng hiện tại vẫn luôn theo nhịp điệu của Diêu Nhiễm, không biết có nên hay không.

Diêu Nhiễm đang bận làm việc, sau cuộc họp, nàng nhìn thấy Khương Niệm gửi ảnh cho mình. Nàng bấm vào nhìn một lúc. Trong ảnh, Khương Niệm đang đeo mạng che mặt cô dâu, một bức ảnh selfie với nụ cười rực rỡ và rung động.

[Cún cưng vui vẻ] Đẹp không?

Diêu Nhiễm trầm ngâm và trả lời cô: Đẹp.

Khương Niệm nhận được hồi âm, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không nói.

......

Còn vài ngày nữa là sinh nhật Khương Niệm, khi Diêu Nhiễm đến đón Khương Niệm luôn mang theo một bó hoa. Nàng từng là một người không lãng mạn, tinh tế mà nói, Khương Niệm đã thay đổi nàng rất nhiều.

Mỗi lần Diêu Nhiễm tặng hoa cho mình, Khương Niệm đều rất vui vẻ. Việc tặng hoa không phù hợp với tính cách của Diêu tổng, nhưng nàng sẵn sàng chuẩn bị những điều bất ngờ cho cô.

Đêm nay, họ sẽ ăn cơm tối ở nhà, ngay khi cánh cửa được hé mở, Khương Niệm như phát hiện một thế giới mới. Đứng ở cửa hồi lâu, không ngờ Diêu Nhiễm đã cẩn thận trang trí căn phòng bằng ánh nến và hoa, khiến không khí vừa mộng mơ vừa lãng mạn.

1

Diêu Nhiễm hỏi: "Sao em còn đứng ngốc ở đó vậy?"

Khương Niệm mừng rỡ: "Hôm nay hoành tráng như vậy sao? Chị chuẩn bị cả ngày sao?"

Diêu Nhiễm đơn giản trả lời: "Tổ chức sinh nhật cho em."

Khương Niệm hôn lên má nàng: "Vợ thật chu đáo."

Diêu Nhiễm mỉm cười, Khương Niệm rất dễ hài lòng, điều này đôi khi khiến nàng tự hỏi liệu mình có làm tốt thật hay không. Khương Niệm chỉ nói rằng vì cô thích nàng nhiều như vậy nên dù nàng có làm gì cô cũng sẽ vui vẻ.

Diêu Nhiễm tự tay nấu bữa tối. Mấy năm gần đây, kỹ năng nấu nướng của nàng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Khi ở một mình, nàng không quan tâm nhiều lắm, nhưng sau khi trở thành cuộc sống của hai người, nàng vô thức bắt đầu nghiêm túc hơn.

Sau bữa tối. Khương Niệm không hề dè dặt chút nào, nóng lòng hỏi Diêu Nhiễm: "Năm nay chị tặng quà sinh nhật gì cho em?"

Diêu Nhiễm không trả lời, đã lấy hộp quà ra trước.

Khương Niệm mỉm cười mở hộp quà ra, bên trong là một bức tượng gỗ có hình hai người nhỏ bé đang nắm tay nhau, bên cạnh là một chú chó con.

Chú chó con này rõ ràng là Tứ Mao, Khương Niệm nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là hình ảnh chibi của bọn họ, cô không khỏi mỉm cười: "Diêu tổng, sao chị có thể tặng món quà trẻ con như vậy?"

Diêu Nhiễm hỏi: "Thích không?"

"Em thích, thật đáng yêu." Khương Niệm gật đầu liên tục, nhìn thấy trong hộp quà còn có một hộp nhỏ khác, cô mở ra xem, tim đột nhiên ngừng đập.

Một chiếc nhẫn kim cương.

Khương Niệm ngẩng đầu lại nhìn Diêu Nhiễm.

Diêu Nhiễm lại hỏi cô: "Cái này thì sao, em có thích không?"

Khương Niệm cười ngốc nghếch, không nói nên lời. Quá đột ngột.

Diêu Nhiễm không quen nói lời yêu thương lãng mạn và cảm động, nàng chỉ nhẹ nhàng và nghiêm túc hỏi: "Em có sẵn sàng ở bên tôi mãi mãi không? Hạnh phúc cũng như bất hạnh, cùng nhau trải qua..."

Ánh mắt Khương Niệm lập tức nóng lên, vội vàng đáp: "Em sẵn lòng! Em rất sẵn lòng!"

2

Diêu Nhiễm mỉm cười trước câu trả lời thiếu kiên nhẫn này. Ở bên Khương Niệm đã lâu, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng, sợ Khương Niệm chưa suy nghĩ kỹ càng, trong tương lai cô sẽ có những lựa chọn khác...

Nhưng thời gian trôi qua, cả hai ngày càng quyết tâm và không thể tách rời.

Ngay khi chiếc nhẫn cầu hôn được đeo vào, nó tượng trưng cho sự bắt đầu của một mối quan hệ khác.

Diêu Nhiễm: "Điều ước sinh nhật năm nay của em là gì?"

"Đã vượt quá rồi." Khương Niệm hưng phấn cười nói, "Năm nay em vốn nguyện ước, hy vọng chị sẽ để em cầu hôn chị..."

Cô đã hết sức cẩn thận khi luôn hỏi ý nàng ngay cả khi cầu hôn, cô quả thật quan tâm đến cảm xúc của nàng. Diêu Nhiễm cười cô ngốc nghếch, nhưng trong mắt lại nóng lên, xúc động ôm lấy Khương Niệm nói: "Ừ, tôi đồng ý."

Khương Niệm vui vẻ ôm lấy nàng, "Em còn chưa hỏi mà? Chị thật thiếu dè dặt, muốn cưới em quá rồi..."

Cái đuôi gần như chỉa thẳng trên trời. Diêu Nhiễm cũng cười và xoa đầu cô.

Khương Niệm cảm giác được một nụ hôn ấm áp rơi lên mặt mình.

"Chúc mừng sinh nhật, bảo bối."

(Toàn văn hoàn)

_________

Tác giả có điều muốn nói:

Rải hoa xong ~ Tỷ tỷ và chú chó vui quá, họ sẽ luôn hạnh phúc ~~~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đồng hành hơn ba tháng ~~ Hẹn gặp lại các bạn trong bài viết mới

Một cuốn sách khác sẽ được phát hành trong năm nay. Bạn có thể giúp tôi bấm vào nhận thông báo trước. Tôi không chắc cuốn nào sẽ được phát hành vào lúc này.

Editor: Không thể ngọt hơn 😊. Hy vọng mọi người sẽ có một mối tình ngọt ngào như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom