Dịch Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 160: Bao dưỡng Đường Tâm Lạc là người đàn ông hoang dã


Đường Tâm Lạc nghe thấy anh nói, cái mũi không nhịn được nhăn lại, nước mắt lại không thể khống chế rơi xuống.

“Chồng…”không nghĩ qua là, gọi theo anh.

Lục Dục Thần nghe được giọng nói như mèo kêu của cô gọi “Chồng”, đôi mắt càng thêm sâu sắc, càng ôm chặt cô vào trong lòng hơn.

Bàn tay to ở trên lưng cô khẽ vuốt, giống như trấn an, lại giống như trìu mến.

Đường Tâm Lạc nhào vào trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ ôm eo gầy của anh, khuôn mặt xấu hổ chôn ở trước ngực anh không dám ngẩng đầu.

Lúc này cô mới phản ứng kịp, vừa rồi quá kích động, giống như nhất thời nói lỡ.

Chữ “Chồng” này, không phải lần đầu tiên gọi, nhưng lần đầu tiên thành tâm gọi ra miệng.

Huống chi, khi cô gọi anh, giọng nói không che dấu bất lực và yếu ớt.

Đường Tâm Lạc cảm thấy vô cùng mất mặt!

Lục Dục Thần đối với âm thanh yểu điệu “Chồng”, hiển nhiên vô cùng thỏa mãn.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, để cho cô cả người đều núp dưới cánh chim của anh.

Động tác như vậy, giống như tuyên bố anh ham muốn chiếm hữu và hàm ý bảo hộ người phụ nữ này.

Truyền thông dưới bậc thềm, bỗng nhiên đánh hơi được không khí không bình thường.

Lục Dục Thần, nhân vật truyền kỳ thành phố A, quyền thế cao nhất Hoa Quốc.

Tuy anh rất ít lộ diện trên truyền thông, nhưng truyền thông thành phố A không có không nhận biết khuôn mặt của anh. Chỉ cần làm ngành nghề truyền thông, gần như ai mới vào làm, bị thủ trưởng dạy dỗ, nhất định phải nhớ khuôn mặt này.

Đơn giản là hễ vận khí tốt một chút, nếu ngày nào đó ở thành phố A ngẫu nhiên gặp vị nhân vật này, chỉ cần so sánh một gương mặt này, đủ để cho ngày hôm sau sách báo bán hết.

“Là Thần thiếu…Mau chụp ảnh!” 

“Quá kích động, tôi lại có thể nhìn thấy Thần thiếu! Đây chính là năm năm từ khi tôi làm đến nay lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thần thiếu!”

“Hai người paparazzi , chụp được Thần thiếu và Lâm đại mỹ nhân bí mật gặp mặt, buổi sáng hôm nay vài trang đưa tin đã bị vài nhà truyền thông thành phố A đăng, hai paparazzi cũng kiếm được chút lớn. Nếu bây giờ chúng ta chụp được Thần thiếu bảo hộ, tuyệt đối so với kiếm được càng lớn!”

Nghe nói như vậy, mấy phóng viên còn đang sợ hãi mấy vệ sĩ áo đen nhao nhao lấy ra cameras cùng chụp.

Người bên cạnh Lục Dục Thần cũng không ngồi không, nếu là bình thường đã sớm đưa những phóng viên này đánh cho không tìm ra.

Nhưng hôm nay, Lục gia không lên tiếng, trợ lý Mạnh không lên tiếng, ngay cả Thất gia cũng không lên tiếng.

Không có mệnh lệnh, nhóm vệ sĩ áo đen không có xuất thủ, chỉ vẫn như cũ chắn ở trước bậc thềm, không cho phóng viên đến gần.

Các phóng viên ở phía dưới dừng chụp, bên trên vẻ mặt lờ mờ của Đường gia lại đe dọa.

Trong người Đường gia địa vị và kiến thức cao nhất, là bà Đường.
 
Chương 161: Có hình ảnh không thích hợp cho trẻ em


Nghĩ đến đây, lập tức Đường Vương Xuân không nể mặt, chỉ tay mắng hai người.

"Đường Tâm Lạc, từ khi nào cô tìm được chỗ dựa vậy hả? Bà của cô còn ở đây, còn chưa có chết, cô liền cấu kết với loại đàn ông này làm bậy...Cô giống y chang mẹ cô, chỉ biết đeo bám đàn ông! Thật sự làm Đường gia mất hết mặt mũi!"

Đường Vương Xuân tỏ ra đau lòng quở trách Đường Tâm Lạc, hoàn toàn quên mất, bà đã sớm đuổi Đường Tâm Lạc ra khỏi Đường gia.

Lúc trước, Đường Tâm Lạc hoàn toàn bị bà áp chế, không cách nào phản kháng, bị bà đuổi đi như con chó.

Bây giờ, Đường Tâm Lạc tìm luật sư thưa kiện, còn có chỗ dựa khá vững chắc.

Bà Đường nghĩ, lập tức đổi phương thức, trực tiếp xuất ra chiêu cậy già lên mặt mà bà học ở nông thôn, dùng thân phận trưởng bối áp chế Đường Tâm Lạc.

Nếu bà là người ngoài, mắng một cô gái trên đường, có lẽ người khác sẽ cảm thấy bà quá đáng.

Nhưng bà lại là bà nội của Đường Tâm Lạc, thân là bà nội giáo huấn cháu gái, cho dù người khác có nghe được, cũng cảm thấy bà làm đúng.

Đường Vương Xuân thấy cách làm của mình không chê vào đâu được, lại không phát hiện một đám phóng viên dưới đài, thấy bà tìm đường chết, vẻ mặt liền có chút đặc sắc.

Đã gặp vô số người, nhưng chưa thấy ai tích cực chủ động tìm đường chết như bà.

Tất cả bọn họ đều nhận hối lộ của Đường gia, đến để bêu xấu Đường Tâm Lạc.

Chỉ là không nghĩ tới, tình hình so với tin báo của Đường gia còn hấp dẫn hơn nữa.

May mà bọn họ chưa kịp viết cái gì, nếu không, đắc tội Thần thiếu, sau này đừng hòng sinh sống ở thành phố A này.

Trên đài cao, bà Đường không biết mình đã đắc tội người có quyền thế nhất thành phố A, bên trong miệng còn đang chửi rủa không ngừng.

"Đúng là Đường gia tạo nghiệt mà, sao có thể nuôi một con người bất hiếu như vậy! Chẳng những muốn kiện bà của mình, còn ở ngoài câu dẫn đàn ông không đàng hoàng. Đường Tâm Lạc, cô làm như vậy, con trai tôi làm sao có thể yên tâm dưới suối vàng! Cô thật đúng là nghiệt chướng của Đường gia, thật muốn chọc tôi tức chết...."

Bà Đường đứng ở đó đấm ngực dậm chân, giọng muốn lớn bao nhiêu liền lớn bấy nhiêu.

Một chút bà cũng không cảm thấy mất mặt, còn ước gì cảnh mình khóc bị phóng viên chụp lại.

Đường Tâm Lạc không thể nghe được nữa, đẩy Lục Dục Thần, muốn hai mặt một lời với bà Đường.

Nhưng mà, cô vừa đẩy ra một chút, anh đã chế trụ sau gáy cô, vùi đầu cô vào ngực anh.

"Kệ bà ta." Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.

Sau khi, Lục Dục Thần cúi đầu dỗ dành cô vợ nhỏ của mình, liền ngẩng đầu lên. 

Đôi mắt lạnh lùng nhìn bà, chỉ liếc mắt một cái, liền làm chân bà Đường mềm nhũn.

"Lục Thất." Âm thanh băng lãnh truyền ra.

"Vâng." Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện ngay sau lưng anh.

Cho dù bị quần áo che lấp, nhưng một thân cơ bắp rắn chắc làm người ta không khỏi sợ hãi.

Bỗng nhiên bà Đường có dự cảm xấu.

Lục Dục Thần không nhìn bà nữa. Một tay đặt sau lưng cô, tay còn lại ôm cô, thoáng cái thân thể nhỏ nhắn của cô đã bị anh bế lên.

Hai chân cách mặt đất, Đường Tâm Lạc giật nảy mình, nhịn không được khẽ hô:

"Lục Dục Thần..."

"Đừng sợ." Anh nhẹ nhàng trấn an cô, hôn lên mặt cô một cái:

"Lát nữa sẽ đổ máu, hình ảnh này không thích hợp cho bảo bảo, chúng ta vào trong trước."
 
Chương 162: Giáo huấn người Đường gia


Đường Tâm Lạc im lặng, cho dù đoán không ra anh sẽ làm gì, nhưng cũng biết một phần.

Trêu chọc người như anh, Đường gia đừng mơ mà sống yên.

Quả nhiên, một giây sau, cô liền nghe thấy Lục Dục Thần nói với Lục Thất:

"Nể mặt Đường Tâm Lạc, lần này sẽ tha cho phụ nữ và người già. Còn lại, các người tự xử lý."

"Vâng, Lục gia." Lục Thất đáp lời, xong ngẩng đầu, hung ác nhìn đám người thân thích của Đường gia.

"Anh..Anh muốn làm gì..." Thấy Lục Thất sắp đến gần, bà Đường bị dọa lui về sau mấy bước.

Nếu không phải Đường Mật nhanh tay đỡ bà, thì đã té nằm một đống dưới sàn rồi.

Lục Thất không trả lời, chỉ đi đến hướng người Đường gia, tại lối thoát xông ra thêm 3 người áo đen nữa.

Đối mặt với 4 người đàn ông cao lớn, người Đường gia bị dọa đến không dám nhúc nhích.

Lục Thất dẫn đầu, trực tiếp đi qua mấy phụ nữ, một phát bắt được người đang ẩn trốn phía sau.

Người trẻ tuổi kia không hề có lực phản kháng, bị Lục Thất bắt giữ cổ tay, hơi dùng lực, xương tay liền gãy nát.

"AAAA." B

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra, bốn người chỉ dùng một chút thời gian, liền đã giải quyết bảy tám người đàn ông của Đường gia.

Lúc này Đường Tâm Lạc đã bị anh ôm vào trong phòng nghỉ của tòa án, đối với cảnh máu me bên ngoài, ngoại trừ nghe được tiếng la hét thảm thiết, còn lại đều không nhìn trực tiếp được.

Lục Dục Thần thấy cô hiếu kỳ ló đầu ra nhìn, anh thở dài, cúi đầu cắn môi cô, chuyện lực chú ý của cô đi.

...

Phóng viên bên dưới, cho dù nhìn thấy hết tất cả, cũng không ai dám chụp hình đưa tin.

Ai mà không biết thân phận của Lục gia, có ngu ngốc mới làm vậy.

Đàn ông Đường gia bị Lục Thất đánh vô cùng thê thảm.

Đến người cuối cùng, Lục Thất giẫm lên tay của người kia, dùng chân ma sát thật mạnh, đột nhiên sau lưng xuất hiện một bóng người, không biết cầm cái gì trong tay, đâm thẳng vào lưng Lục Thất.

Lục Thất nhìn cũng không thèm nhìn, đá ra sau một cái, bóng người trực tiếp rơi xuống bậc thang.

Chờ đến khi hoàn toàn tiếp đất, mọi người mới thấy rõ, đó là người hầu hồi môn của Đường Vương Xuân.

Bà Đường muốn nói gì đó, nhưng khi Lục Thất quay đầu, thất ánh mắt tàn khốc khát máu của anh, bà liền bị dọa im bặt.

Đường Mật vội vàng đỡ bà, nhịn không được chất vấn:

"Không phải vừa rồi vị tiên sinh kia đã nói, bỏ qua cho phụ nữ và người già sao, anh...Sao các anh có thể đánh phụ nữ chứ!"

Người đàn ông áo đen bên cạnh Lục Thất quát một tiếng:

"Chúng tôi không có đánh phụ nữ và người già, chỉ tại các người gây sự trước. Nếu còn ai dám làm như vậy, người nằm dưới đất kia chính là hậu quả của các người!"

Thuộc hạ của Lục gia, đều được huấn luyện đặc biệt, từng bị ném qua chiến quốc sinh sống. Ở đó, cho dù là phụ nữ hay trẻ con, cũng có thể giết. Vừa rồi, nếu không phải Lục Dục Thần ra lệnh, thì bây giờ toàn bộ người Đường gia làm gì còn sức đứng đây nói chuyện với bọn họ.

Người Đường gia bị lời nói của người áo đen dọa sợ, vốn định ỷ vào giới tính để động thủ, liền không dám hó hé nữa.

Chờ Lục Thất "giáo huấn" xong bỏ đi, mấy phụ nữ Đường gia liền đỡ những người bị thương, khóc sướt mướt, cùng nhau rời khỏi hiện trường.

Trong nháy mắt, một đám đông đúc nay chỉ còn lại ba người Đường Vương Xuân, Đường Nhược Lan và Đường Mật.

Về phần luật sư cùng trợ lý, đã sớm chuồn vào trong tòa án.
 
Chương 163: Biết được thân phận của đại nhân vật


"Mẹ, lần này chúng ta nên làm gì?" Đường Mật đỡ bà Đường, ủy khuất nhìn Đường Nhược Lan.

Từ nhỏ đến lớn, cô là công chúa ở Đường gia.

Vì ba mất sớm, nên mẹ và bà nội đều yêu chiều cô, có gì tốt đều để phần cho cô.

Ở Đường gia, địa vị của cô còn cao hơn Đường Tâm Lạc.

Đây là lần đầu tiên cô chật vật như vậy.

"Đừng gấp, cho dù người kia có hung ác, thì vào tòa án cũng không làm được gì." Hiện tại Đường Nhược Lan cũng có chút kiêng kị thân phận của người đàn ông kia.

Hi vọng anh chỉ vì bị bà Đường mắng, cho nên mới ra tay giáo huấn bọn họ.

Đường Nhược Lan nghĩ như vậy, trong lòng cũng oán trách mẹ mình làm việc quá đắc tội người khác, mắng thì mắng Đường Tâm Lạc thôi, làm sao lại không có mắt như vậy, nhìn chút cũng biết người kia là người quyền thế, vậy mà cũng dám mắng.

"Mật Mật đừng sợ, có bà nội ở đây. Bà không tin, vào tòa án bọn họ cũng có thể vô pháp vô thiên như vậy!" Bà Đường đau lòng nhìn cháu gái của mình, dù bị dọa không ít, nhưng cũng cố gắng an ủi.

Bà an ủi Đường Mật, cũng tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân.

"Đi thôi mẹ, mau vào, sắp đến thời gian ra tòa rồi." Đường Tâm Lạc nhìn bà Đường, chỉ có thể nhẫn nhịn dìu bà Đường vào trong.

Về phần đám người thân thích của Đường gia, vốn bà không trông cậy vào, chạy đi cũng tốt, tránh làm cản trở bọn họ.

Bên ngoài phòng nghỉ, liền thấy Luật sư và trợ lý của Đường gia. 

"Bà Đường, tôi nói cho bà biết...Lần này các người trêu chọc nhầm người rồi, tôi không thể làm được chuyện này, các người nên mời cao nhân khác đi!"

Vị này là luật sư Lý, Đường Nhược Lan bỏ ra rất nhiều tiền mới mời tới được, mặc dù không nổi tiếng như luật sư Phạm, nhưng cũng là người tài trong thành phố A.

Chỉ bất quá, vừa rồi ở ngoài cửa, lúc anh trông thấy luật sư Phạm, liền hối hận.

Sau khi thấy Lục Dục Thần ở phía sau, càng hối hận đến phát điên.

"Luật sư Lý, sao anh có thể làm vậy! Tôi cho anh mấy chục vạn, bây giờ anh nói không làm là sao, phiên tòa cũng sắp mở rồi, anh muốn lừa người phải không!?"

"Tôi không lừa bà, thật sự là...thật sự không thể làm được. Bà...cô cháu gái của bà có chỗ dựa quá lớn, nếu biết trước người đứng sau lưng cô ta là vị kia, thì có chết tôi cũng không nhận tiền của bà!"

Luật sư Lý đã từng gặp cảnh như này, vì giúp một vị nhà giàu nào đó mà đắc tội Thần thiếu.

May mắn lần đó Thần thiếu không chấp nhất với nhân vật nhỏ bé như anh, mới cho anh thoát một kiếp.

"Nhân vật gì mà lợi hại như vậy, ngay cả luật sư Lý cũng không dám kiện? Nếu anh muốn lên giá cứ nói thẳng, đừng có lắm mồm dọa người khác!"

Luật sư Lý liếc mắt, nếu không phải Đường gia nhiều tiền, anh cũng không chấp nhận vụ này, ai lại đi kiện cháu gái của mình.

"Tôi dọa mọi người làm gì? Tôi là người mê tiền như vậy sao? Mà cho dù có cũng..Được rồi...Tôi làm người tốt liền tốt đến cùng, nói cho các người biết...Người đứng sau cháu gái của các người chính là Thần thiếu, Thần thiếu của Tập đoàn Hoàng Đình. Nếu không biết xưng hô Thần thiếu, thì chắc cũng biết Lục gia nhỉ? Vị đó chính là gia chủ của Lục gia-Lục Dục Thần."

Thần thiếu là biệt danh của anh khi anh tiếp nhận tập đoàn Hoàng Đình.

Sau khi anh tiếp quản Lục gia, vốn xưng hô "Lục gia" chỉ có người trong nhà mới nói vậy, nhưng không biết tại sao, dần dần cũng lan truyền ra ngoài.

Hai năm gần đây, xưng hô này càng làm người ta khắc sâu vào trí nhớ.

"Lục..Lục gia..Sao lại là anh ta!"

Nhưng bà sinh ra không tốt, khi tuổi trẻ ra ngoài cùng cụ cố ông xã giao, quả thực chọc không ít chuyện cười. Về sau cụ cố ông đi sớm, bà cũng không vừa ý tham gia những bữa tiệc danh môn, lâu ngày, càng rời xa giới thượng lưu thành phố A.

Lại thêm nữa, Lục Dục Thần là người như thế nào.

Nhà giàu thông thường làm sao có thể gặp mặt anh được.

Cho nên đến bây giờ, bà Đường cũng không biết Lục Dục Thần là ai.

Nếu đến bà còn chưa thấy qua anh, những người Đường gia khác lại càng không có khả năng biết thân phận của anh.

Mắt thấy anh ngồi siêu xe ngàn vạn, khí thế xuất hiện bất phàm ở của tòa án, vốn cho là anh tim Đường Tâm Lạc phiền toái, ai biết trong nháy mắt, hai người ôm nhau.

Bà đường không biết thân phận đối phương, nhưng thấy anh ôm Đường Tâm Lạc, trong lòng không muốn gặp đối phương.

Tối đa chỉ là người có tiền bao dưỡng Đường Tâm Lạc.

Cho dù là có tiền thì thế nào?

Bà là bà nội người bồi tiền hóa*, ở trước mặt hiếu đạo, cho dù là thiên vương lão tử đến đây bà cũng không sợ đối phương!

*Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).
 
Chương 164: Muốn cướp đàn ông của Đường Tâm Lạc


"Nhược Lan, mẹ không nghe nhầm chứ...nha đầu Đường Tâm Lạc, thật sự leo lên được Lục gia!?"

Dù bà Đường ít đi dạ tiệc, nhưng cũng biết uy danh của Lục Dục Thần.

Bà nghe được tin này, trên mặt liền xanh trắng một trận.

Lúc này, sắc mặt của Đường Nhược Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bà Đường.

"Không, không có khả năng!" Đúng lúc này, đột nhiên Đường Mật hét lớn.

"Loại phụ nữ vô liêm sĩ như Đường Tâm Lạc, chắc chắn là cầu xin Lục tiên sinh, mới bò được lên giường của anh. Nếu không thì, người như Lục tiên sinh, làm sao lại coi trọng cô ta!"

Nghĩ đến thân thể cao lớn của Lục Dục Thần, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, trong lòng Đường Mật nhịn không được nóng lên.

Vừa rồi ở bên ngoài tòa án, khi cặp mắt thâm thúy lạnh lùng lơ đãng đảo qua mặt cô, trái tim cô xém chút nhảy ra ngoài.

Đàn ông hoàn mỹ như vậy, giống như thánh thần, cơ bản Đường Tâm Lạc không xứng.

"Đúng, Đường Mật nói rất đúng." Đường Nhược Lan gật đầu đồng ý.

"Luật sư Lý, Mật Mật nhà chúng tôi nói rất đúng. Cô cháu gái kia của tôi đã từng ly hôn, một thân tàn hoa bại liễu làm sao Lục gia lại yêu thích chứ? Anh cũng đã nói, ở thành phố A Lục gia là người quyền thế nhất, anh suy nghĩ một chút, đổi lại là anh, anh sẽ nguyện ý thích một người như vậy sao?!"

Luật sư Lý nghe Đường Nhược Lan nói, không khỏi nhíu mày.

Hình như cũng có lý....

Tuy vừa rồi Lục gia giúp Đường Tâm Lạc giải quyết người Đường gia, nhưng cũng không có nghĩa là anh thích cô ta.

Dù dì thì vừa rồi bà Đường cũng đắc tội anh, nếu như bà Đường không mắng cả Lục gia, thì chắc Lục gia sẽ không so đo với Đường gia.

Thấy vẻ mặt do dự của luật sư Lý, lập tức Đường Nhược Lan thêm dầu vô lửa.

"Luật sư Lý, tôi nói cho anh biết. Cô cháu gái kia của tôi cũng không phải người bình thường. Chồng trước của cô ta là thiếu gia chi nhánh của Lục gia, về sau cô ta đi ngoại tình bị phát hiện, phải bồi thường một nửa tài sản thì cô ta mới buông tha cho Lục gia. Anh đừng nhìn bây giờ mà nghĩ cô ta có quyền thế, nói không chừng khi nào chơi chán, sẽ bị vứt đi. Phụ nữ như cô ta, ai dám lấy về nhà chứ!"

Luật sư Lý càng nghe càng do dự.

Thừa cơ Đường Nhược Lan cho thêm ít tiền, vốn luật sư Lý kiêng kị thân phận của Lục Dục Thần, bây giờ không kiêng kị nữa, vì tiền, cuối cùng đáp ứng Đường gia thưa kiện.

Sắp đến giờ ra tòa, Đường Mật phàn nàn với Đường Nhược Lan và bà Đường.

"Mẹ, bà ngoại, mọi người nói xem...Con với Đường Tâm Lạc, ai đẹp hơn?" Đường Mật ưỡn cao ngực cúp 36E, đáy mắt khó che dấu kiêu ngạo.

"Đương nhiên là Mật Mật nhà chúng ta, cái nha đầu chết tiệt kia, làm sao mà hơn con được."

Bà Đường cũng phụ họa nói: 

"Mật Mật nhà chúng ta đẹp như vậy, sao có thể sao sánh với cái loại phụ nữ kia chứ."

Đường Mật nghe hai người nói, hơi hơi vểnh miệng:

"Thật ra con cũng cảm thấy vậy...Mẹ, bà ngoại...Con có chuyện muốn nói cho hai người biết."

Hai người xích lại gần, nghe Đường Mật nói xong, giật nảy mình.

"Cái gì, con...con muốn gả cho Lục gia?" Ngay cả người bừng bừng dã tâm như Đường Nhược Lan cũng bị lời nói của con gái dọa ngẩn người.

Bà Đường cũng khuyên:

"Đứa bé ngốc, thuộc hạ của người đàn ông kia ngay cả phụ nữ cũng đánh, con không thể gả cho loại đàn ông như vậy."

"Có gì mà không thể? Nếu Lục tiên sinh thích con, thì thuộc hạ của anh ta cũng không thể vô lễ với con. Mẹ, bà, các người phải ủng hộ con chứ...Chẳng lẽ, hai người không muốn có con rể cùng cháu rể quyền thế?
 
Chương 165: Một năm sau, cô có thể quên anh sao?


"Chuyện này..." Bà Đường do dự, thật sự bà có chút sợ người đàn ông này.

Luật sư Lý đứng ở cửa, nghe ba người nói chuyện, xem chút cười muốn xái quai hàm.

Ba người này, dã tâm cũng quá lớn đi.

Cơ bản người ta còn chưa coi trọng Đường tiểu thư, bọn họ đã bàn tính chuyện con với chả rễ Lục gia.

Thật giống như là Lục gia đang yêu say đắm vị Đường tiểu thư này không bằng.

Không thể không nói, ba bà cháu Đường gia này, bệnh ảo tưởng có chút nặng.

"Mẹ, bà ngoại, hai người ủng hộ con đi mà! Loại phụ nữ như Đường Tâm Lạc mà cũng được Lục tiện sinh bao nuôi, vậy con sao có thể kém cô ta được? Không phải hai người đã nói, con xinh đẹp hơn Đường Tâm Lạc sao! Chắc chắn Lục tiên sinh sẽ vừa ý con."

Nghĩ đến Lục Dục Thần, Đường Mật không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Từ nhỏ đến lớn, phàm là vật cô thích, mẹ và bà đều cướp của Đường Tâm Lạc đưa cho cô.

Mà người đàn ông kia, bây giờ cô rất thích.

"Mật Mật nói đúng."

Giống như thấy được cả bầu trời phú quý, Đường Nhược Lan nói:

"Mẹ, lần này chúng ta nhất định phải ủng hộ Đường Mật, Mật Mật nhà chúng ta điều kiện tốt như vậy, chỉ cần Lục gia không mù, nhất định sẽ chọn Mật Mật của chúng ta."

Bà Đường cũng gật đầu:

"Được rồi, nếu Mật Mật thích như vậy, bà ngoại sẽ nghe con..."

***

Cuối cùng phiên tòa cũng mở màn.

Bên này luật sư Phạm chuẩn bị tài liệu phi thường đầy đủ, lại thêm tài biện hộ kinh người, vừa nói mấy câu, làm luật sư Lý bên này không còn sức đánh trả.

Luật sư Lý lau mồ hôi trên trán, vô cùng hối hận bản thân mê tiền.

Vụ này rõ ràng như vậy, gia sản là của ba Đường Tâm Lạc, Đường Tâm Lạc là người thừa kế hợp pháp nhất, bà Đường muốn một phần còn có thể, chứ không thể bá đạo chiếm hết được.

Không chỉ có luật sư Lý oán hận, mà quan tòa cũng giống vậy.

Thật sự không hiểu, ba người Đường gia này, nhất là dì của nguyên cáo, thân là dì mà lại muốn đoạt gia tài của cháu gái.

"Nguyên cáo đã nói xong, bị cáo, các người có muốn bổ sung gì hay không?"

Quan tòa nghe Đường Tâm Lạc nói xong, liền quay đầu hỏi bên bà Đường.

Bà Đường há to miệng, cơ bản lúc tiến vào không thấy sợ, nhưng khi nhìn thấy quan tòa, cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm, bà liền khẩn trương không mở miệng được.

Đường Nhược Lan thấy bà Đường sợ, chỉ có thể tự bản thân ra tay.

"Thưa quan tòa, chúng tôi muốn cung cấp bằng chứng!" Đường Nhược Lan lấy cùi chỏ đụng đụng bà Đường, lập tức bà Đường liền hồi thần.

"Đúng, quan tòa, chúng tôi có chứng cứ." 

Luật sư Lý không biết Đường gia còn chuẩn bị chứng cứ, đến gần xem thử, liền thay đổi sắc mặt.

Wow, thì ra Đường gia còn át chủ bài.

Nếu lấy ra sớm chút, thì lúc đầu anh cũng không bị luật sư Phạm đánh tới mức trở tay không kịp a!

Trình chứng cứ lên, Đường Tâm Lạc thấy ánh mắt đắc ý của người Đường gia và vẻ mặt nghiêm túc của quan tòa, trong lòng không khỏi xiết chặt.

Lục Dục Thần đang ôm cô, thấy thân thể cô cứng ngắc, liền nghiêng đầu hôn lên trán cô:

"Đừng sợ, anh đã nói, sẽ giúp em lấy lại Đường thị."

Nghĩ đến địa vị cùng thủ đoạn của anh, thoáng chút Đường Tâm Lạc bình tĩnh lại. Nhưng vẫn không tự chủ, xích lại gần trong ngực anh.

Bây giờ, cô đặc biệt yếu ớt.

Trước kia không có ỷ lại vào anh như thế, nhưng bây giờ, cô lại muốn dựa vào anh.

Cô như vậy, một năm sau, có thể thoải mái quên anh sao?
 
Chương 166: Xoay chuyển tình thế


Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần thân mật bên này, đã bị Đường Mật nhìn thấy hết.

Càng nhìn bọn họ thân mật cô càng thấy ghét!

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà từ nhỏ đến lớn, Đường Tâm Lạc luôn luôn đứng trước cô, có được thứ tốt hơn cô.

Khi còn nhỏ cũng vậy, bản thân vừa đoạt một con búp bê của Đường Tâm Lạc, thì cậu liền mua một con khác tốt hơn cho Đường Tâm Lạc.

Về sau, cậu mất thì có mợ che chở cho cô ta.

Cho dù bản thân có tranh đoạt ra sao, thì Đường Tâm Lạc luôn luôn có những thứ làm cô ghen tỵ.

Rõ ràng hai người đều là con cháu Đường gia...Nhưng dựa vào cái gì mà Đường Tâm Lạc lại có mọi thứ tốt hơn cô!

Ánh mắt oán độc của Đường Mật quá mức rõ ràng, Đường Tâm Lạc dễ dàng phát hiện cô ta đang nhìn mình.

Thật ra Đường Tâm Lạc đã quen ánh mắt này của Đường Mật, cũng chỉ có thể kinh ngạc rồi cho qua.

Dáng người Đường Mật rất tốt, tuy gương mặt không quá xinh đẹp, nhưng khi cười con mắt liền cong cong, má có hai má lúm đồng tiền, khuôn mặt như thiên sứ, còn dáng người như yêu tinh.

Nhìn bề ngoài thì là một phụ nữ sáng sủa thánh thiện, nhưng trong lòng lại hẹp hòi, có tính đố kỵ rất mạnh.

Khi còn nhỏ, Đường Tâm Lạc rất khách sáo với Đường Mật.

Bởi vì dượng mất sớm, nên dì liền mang theo Đường Mật về Đường gia ở.

Bà nội luôn luôn yêu thương người em họ này hơn cô, có vật gì tốt, liền cướp của cô đưa cho Đường Mật.

Cứ như vậy, thậm chí trong một khoảng thời gian rất dài Đường Tâm Lạc phải chia sẻ đồ của mình cho Đường Mật, trước khi chia sẻ, cô để Đường Mật chọn trước, còn đồ thừa lại thì cô dùng.

Nếu không phải sau này mẹ qua đời, gặp nhiều biến cố, thì có lẽ bây giờ cô vẫn sẽ nhường nhịn mấy người này.

"Sao vậy, không thoải mái hả?" Bỗng nhiên Lục Dục Thần nói bên tai cô.

Đường Tâm Lạc lắc đầu:

"Không có...Chỉ là nghĩ đến một số chuyện ở quá khứ."

Cô lén nhìn Đường Mật, liền thấy sắc mặt Đường Mật đã chuyển thành ái mộ. Cô ta nhìn người bên cạnh cô, trong ánh mắt mang theo yêu thương cùng với bất đắc dĩ.

Đường Tâm Lạc không vui nhíu mày, cảm giác bị người rình mò, âm thầm muốn cướp đoạt mọi thứ của cô đã trở lại.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên quan tòa bên trên tranh luận kịch liệt. Làm Đường Tâm Lạc hồi thần.

Quan tòa chính xụ mặt gõ chùy gỗ, bảo mọi người im lặng. 

Bà Đường gồng cổ chỉ luật sư Phạm mà mắng:

"Cậu là đồ luật sư quèn, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao? Đường Vương Xuân tôi là hạng người gì, anh tự mình hỏi thăm mọi người liền biết! Trong thôn tôi, mọi người đều biết là Đường Vương Xuân tôi không bao giờ nói láo! Giấy nợ này do con trai tôi năm đó viết, khi đó Đường thị gặp khó khăn, may mắn có con rể của tôi cho mượn tiền. Chỉ tiếc, về sau con tôi chết sớm, con rể cũng mất luôn, mấy tháng trước thu dọn đồ đạc, thì tìm thấy tờ giấy nợ này trong di vật của con rể!"

Thì ra, chứng cứ của Đường gia, là một tờ giấy nợ.

Trong giấy nợ viết rõ, ba của Đường Tâm Lạc- Đường Vạn Sơn, lấy 20% cổ phần của Đường thị thế chấp, mượn em rể là Lý Minh bốn trăm triệu đồng.

Mà bên trong giấy nợ còn viết rõ, nếu như khoản tiền này không trả hết, thì sẽ trực tiếp giao 20% cổ phần của Đường Vạn Sơn cho Lý Minh.

Lý Minh đã qua đời mấy năm trước, nếu như giấy nợ này là thật, thì 20% cổ phần này sẽ được chuyển cho Đường Nhược Lan.

Tờ giấy nợ này, bỗng nhiên lòi ra, làm bên nguyên không thể nắm chắc phần thắng trong tay nữa, đây chính là xoay chuyển tình thế trong truyền thuyết.
 
Chương 167: 167: Anh Chơi Với Bọn Họ


"Không thể nào, ba em không có làm như vậy!" Đường Tâm Lạc nắm lấy tay Lục Dục Thần, kích động nói.Lục Dục Thần ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an:"Yên tâm, bọn họ không làm gì được đâu."Anh lạnh lùng nhìn đám người Đường gia đang đắc ý, nhếch miệng cười lãnh khốc.Thủ đoạn như vậy, Đường Tâm Lạc chưa gặp nhiều, nhưng anh đã gặp nhiều rồi.Ban đầu anh không định nhúng tay vào chuyện của Đường gia.

NHiều nhất, anh cũng chỉ làm theo hợp đồng, giúp Đường Tâm Lạc đoạt lại gia sản.Nhưng mà bây giờ...Anh lạnh lùng nhìn ba người kia, bỗng nhiên muốn đổi ý.Nếu các người muốn chơi, vậy anh sẽ hạ mình, chơi với bọn họ một chút.Đột nhiên Lục Dục Thần đứng dậy, ôm ngang cô lên."Lục Dục Thần...Anh, anh là gì..." Đường Tâm Lạc giật mình, theo bản năng ôm cổ của anh, tránh bị té xuống.Anh ôm cô, không thèm quan tâm đến ai, đi thẳng ra cửa.


Không ai dám ngăn cản, ngay cả quan tòa tối cao, sau khi thấy sắc mặt của anh cũng không dám hó hé câu nào."Đưa em về nhà." Anh nhàn nhạt nói."Về nhà cái gì? Bây giờ còn đang trong giờ ra tòa..."Đường Tâm Lạc cuống lên, tờ giấy nợ kia tuyệt đối là giả.

Ba cô coi trọng sự nghiệp của Đường gia như vậy, cho dù gặp khó khăn đi nữa, ông cũng không lấy 20% cổ phần đi thế chấp."Ngoan ngoãn nghe lời, theo chồng về nhà." Cơ bản Lục Dục Thần không cho cô cơ hội cự tuyệt, đôi chân dài thẳng tắp đi ra ngoài."Nhưng mà...""Yên tâm, bây giờ vụ kiện này đã không còn quan trọng nữa.


Nếu bọn họ muốn chơi, vậy cứ để bọn họ chơi." Lục Dục Thần hạ mắt nhìn cô, cưng chìu nói:"Ngoan ngoãn nghe lời, chồng bảo đảm, sẽ cướp Đường thị về cho vợ."Đường Tâm Lạc: "..."Tuy không muốn thừa nhận, nhưng, cô đã bị lời nói cùng khuôn mặt của anh mê hoặc mất rồi.Đường Tâm Lạc không biết Lục Dục Thần đang nghĩ gì, nhưng lúc này, cô cảm thấy tin tưởng anh vô cùng.Cô không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.Không khí ngọt ngào giữa hai người đối lập hoàn toàn với không khí trang nghiêm của tòa án.Thấy Lục gia ôm vợ rời đi, luật sư Phạm thở dài.Anh đi theo Lục gia nhiều năm, đã quá quen với thủ đoạn của Lục gia.Giương mắt nhìn người Đường gia ở đối diện, đột nhiên cảm thấy thương hại bọn họ.Haizz, thật đúng là một đám người đáng thương!Mấy người đó không biết, sư tử ngủ gật thì đúng là không đáng sợ, nhưng nếu bị gợi lên hứng thú mới thật sự đáng sợ.*Kiện cáo kết thúc, người Đường gia cho rằng trong tay có chứng cứ quyết định nên không sợ, nhưng muốn thắng kiện, phải chờ thêm mấy lần kiện nữa, ít nhất cũng mấy tháng.Ai biết, sau khi kết thúc phiên tòa thứ nhất, Đường Tâm Lạc đã rút đơn khởi tố.Không nghĩ tới dễ dàng thắng lợi như vậy, bà Đường và Đường Nhược Lan cười xém không ngậm mồm lại được.

Trên đường trở về, mẹ một câu con một câu không ngừng phỉ báng Đường Tâm Lạc.Còn Đường Mật, trái tim luôn treo trên người Lục Dục Thần, sau khi trở về, một mực rầu rĩ không vui.Kết quả, chưa vui được bao lâu thì một cuộc điện thoại gọi đến phá vỡ tất cả vui sướng của họ."Cái gì? GIá cổ phiếu của công ty bị giảm mất 20%?!".

 
Chương 168: 168: Đường Gia Suy Tàn


Bên kia điện thoại, âm thanh lo lắng của chủ tịch công ty-Triệu Quyền truyền đến:"Đúng vậy, hai tiếng trước, có người bán cổ phiếu của Đường gia.

Tôi lập tức phái người đàm phán với đối phương, nhưng cơ bản đối phương không cần tiền, hai tiếng ngắn ngủi, giá cổ phiếu của Đường thị giảm mất 20%.""Đường tổng, tôi gọi điện là muốn hỏi ngài một chút, hiện tại công ty tổn thất rất nghiêm trọng, chúng ta có nên bán cổ phiếu còn lại đi không?"Đường Nhược Lan nghe đối phương hỏi, liền sửng sốt.Bà không hiểu kinh doanh, nên mới mời nhân tài từ nước ngoài về làm chủ tịch, cũng chính là vị đang nói điện thoại với bà.Từ khi bà và mẹ quản lý Đường thị, liền đuổi những người trung thành với mẹ của Đường Tâm Lạc đi hết, chỉ giữ lại những người nguyện ý nghe theo bà.Bình thường không xảy ra chuyện thì rất tốt, nhưng nếu đụng chuyện khó khăn, bên cạnh lại không có một ai có thể dùng được."Không được, không thể để cổ phiếu giảm nửa, ông nhất định phải nghĩ ra biện pháp!"Bọn họ vừa mới thắng kiện, ban đầu cổ phần của công ty chia rất rõ, trong tay Đường Tâm Lạc giữ 40%, Đường Nhược Lan giữ 5%, bà Đường 10%.Sau khi Đường Tâm Lạc ly hôn với Lục Kình Hạo, đã bồi thường mất 20% còn lại 20% bị bọn họ cướp đi.


Lúc kia, Lục Kình Hạo thiếu vốn, nên đã bán lại 20% với giá thấp cho bọn họ.Hiện tại, cổ phần trong tay Đường Nhược Lan và bà Đường cộng lại là 55%.Vì mua 20% cổ phần trong tay Lục Kình Hạo, bà và mẹ bà đã đổ hết vốn liếng của bản thân để mua cho được.Nếu lúc này, cổ phiếu Đường gia bị giảm, biến thành một đống giấy vụn, thì bọn họ cũng phá sản."Đường tổng, nếu ngài cứ kéo dài thời gian, thì có thể mất cả chì lẫn chài.

Hiện tại thu tay còn kịp, cho dù bây giờ bán cổ phần còn lại với giá hiện tại, thì ngài còn có thể thu lại một chút vốn."Triệu Quyền là người làm ăn kinh doanh, cũng không có tình cảm gì với Đường thị.Với ông mà nói, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, cứu một công ty sắp chết, không bằng giữ lại ít vốn để làm lại từ đầu.Mặc dù cách ông làm không đúng với công ty, nhưng lại đúng với bản thân.Nếu như Đường Nhược Lan nghe ông, cố gắng còn có thể trụ được một nửa Đường gia."Không được, tuyệt đối không được!" Đường Nhược Lan còn chưa lên tiếng, bà Đường đã giành lấy điện thoại."Cho dù tốn bao nhiêu tiền, cũng phải giữ Đường thị lại! Nếu như Đường thị bị mất, tôi làm gì còn mặt mũi gặp chồng mình dưới suối vàng! Đường thị không thể ngã, tuyệt đối không thể ngã!"Trong tay bà Đường giữ nhiều cổ phần nhất, Triệu Quyền không dám không nghe."Không có tiền thì mượn ngân hàng, lấy cổ phần của tôi thế chấp.


Nếu chưa đủ, tôi còn có mấy mảnh đất, đều bán hết đi, nhất định phải kéo giá cổ phiếu về!"Đường Nhược Lan nghe bà Đường nói, giận đến đỏ mắt!Bà Đường không hiểu thương trường, mới hai tiếng giá đã giảm 20%, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị.

Đối mặt với đối thủ như vậy, Đường thị không muốn ngã cũng phải ngã.Đường Nhược Lan thầm nghĩ, nhất định phải giữ đường lui cho bản thân.Trong nháy mắt không khí vốn đang vui vẻ, liền trở nên u sầu.Ba ngày sau đó, giá cổ phiếu của Đường thị đã bị đóng băng, người giữa cổ phiếu của Đường thị đều cuống cuồng bán, mà mấy tờ cổ phiếu như giấy lộn đó, bị một người nào đó thu mua lại..

 
Chương 169: 169: Muốn Cứu Đường Thị Sao


"Nhược Lan, chuyện thế nào rồi?" Bà Đường thấy Đường Nhược Lan quay trở về, lập tức lo lắng hỏi.

Đường Nhược Lan tức giận quăng khăn choàng cổ xuống sofa, mệt mỏi nói:"Những người kia, bình thường thì vui vẻ cùng nhau uống trà dạo phố, hiện tại tìm bọn họ mượn tiền, kết quả đều kiếm cớ tránh mặt.

Mẹ, chỉ sợ chuyện không thành! "Giá cổ phiếu giảm, lúc trước vì muốn kéo lại giá của cổ phiếu, bà và mẹ đã lấy cổ phiếu của mình đi thế chấp, vay tiền ngân hàng.

Bây giờ, ngân hàng thấy Đường thị sắp suy tàn, liền đến cửa đòi nợ.

Không chỉ như thế, chủ tịch của công ty-Triệu Quyền cũng đã bỏ trốn, mộ số đối tác làm ăn cũng bắt đầu rút vốn.

Đường thị gần như suy tàn, nhưng cho dù như vậy, bà Đường vẫn muốn bảo vệ Đường thị.

Tuy bà là người tham lam không nhìn xa trông rộng, nhưng khi về làm dâu Đường gia thì bà luôn luôn biết ơn Đường gia.

Vì vậy, cho dù chuyện đã đi đến nước này, thì bà vẫn thúc giục Đường Nhược Lan ra ngoài tìm người vay tiền, nghĩ biện pháp cứu giúp Đường thị.

"Mẹ, Đường thị đã thành ra như vậy, người tài trong công ty cũng chạy hết, không bằng.

.


Tuyên bố phá sản cho rồi.

"Lúc Đường Nhược Lan nói chuyện, bà cũng nói chuyện qua loa, không nói cho mẹ mình biết rằng, lúc giá cổ phiếu giảm mất 20%, bà đã bán 5% cổ phiếu của mình đi.

Bán lúc đó, cũng chỉ lỗ 20% mà thôi, lúc bán xong bà lập tức dùng số tiền đó đi bán khống giá cổ phiếu.

Nói cách khác, giá cổ phiếu càng giảm, bà kiếm lời càng nhiều.

Ba ngày qua, bà đã kiếm lời gần 300 triệu, chỉ là không dám nói chuyện này cho bà Đường biết.

"Phá.

.

Phá sản.

.

Không thể, nếu Đường thị không còn, sao mẹ có thể gặp mặt cha con nữa? Còn ba chồng, năm đó ông kiên trì bảo cha con lấy mẹ, mới qua mấy đời, Đường thị lại bại trong tay mẹ! Nhược Lan, thật sự là muốn cái mạng già của mẹ sao!"Bà Đường khóc như mưa, khuôn mặt nhăn thành một nắm.

Nhưng làm như vậy, cũng không cách nào ngăn Đường gia suy tàn.


Sớm muộn gì ngân hàng cũng đến cửa đòi nợ, nếu không tuyên bố phá sản, sẽ vác nhiều nợ hơn.

Ai ngờ, lúc bà Đường khóc đến sắp tắt thở, liền nhận được điện thoại của Đường Tâm Lạc.

"Cô.

.

cô cái đồ bất hiếu, gọi muốn chê cười Đường gia sao? Đường gia sụp đỗ, cô liền vui như vậy sao?"Bà Đường tức đến tím gan, đang lo không có chổ phát tiết, Đường Tâm Lạc liền đụng phải họng súng.

Đầu bên kia điện thoại, Đường Tâm Lạc nghe Bà Đường tráo phúng, không những không giận mà còn cười, nhàn nhạt nói ra mục đích của mình.

Bà Đường cầm điện thoại, sắc mặt đang tức giận dần dần chuyển sang nghiêm túc, cuối cùng sững sờ đứng im lại chổ.

Chờ một hồi lâu, Đường Nhược Lan mới nghe bà Đường chật vật phun ra một câu.

"Được, ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ.

"Cúp máy.

Đường Nhược Lan nóng nảy hỏi:"Mẹ, nha đầu chết tiệt kia gọi làm gì vậy? Hai người hẹn ngày mai gặp sao?"Bà Đường để điện thoại xuống bàn, biểu hiện có chút ngốc lăng.

Bà gật gật đầu, nói:"! Cô ta nói có thể cứu Đường thị, giao cổ phần trong tay của mẹ cho cô ta! Nợ nần bên ngân hàng, cô ta sẽ trả thay.

""Chuyện này! Chuyện này sao có thể!".

 
Chương 170: 170: Đoạt Lại Đường Thị


Đường Tâm Lạc thật sự không nói dối.Lục Dục Thần ra tay, chưa tới ba ngày, giá cổ phiếu của Đường thị đã đóng băng.Hiện tại, tất cả cổ phiếu của Đường thị trên thị trường đều bị anh mua lại.

Hơn nữa, mua với giá vô cùng thấp.Bây giờ chỉ còn sót lại 50% cổ phần trong tay bà Đường.Bà Đường đã thế chấp 50% này cho ngân hàng, sớm muộn gì ngân hàng cũng lấy đi.Nhưng bây giờ 50% cổ phiếu này không khác gì một đống giấy lộn, không có giá trị gì hết, cho nên, nếu như có người nguyện ý giúp bà Đường trả hết nợ nần, thì ngân hàng là người vui nhất.Đường Tâm Lạc cúp máy, không hiểu hỏi người đàn ông bên cạnh."Bà nội đã đồng ý...Chẳng qua làm như vậy anh có tổn thất nhiều không? Cho dù cầm về hết cổ phần của Đường thị, cũng không có ích gì, bây giờ Đường thị chỉ là một cái xác rỗng.

Tuy em muốn đoạt lại Đường thị, nhưng Đường thị biến thành như vậy, không biết cha với mẹ ở dưới suối vàng có trách em không."Lục Dục Thần nhìn cô vợ nhỏ đang nhíu mày, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực:"Yên tâm, có anh ở đây, Đường thị sẽ hưng thịnh lại như cũ.


Ngày mai đi cùng luật sư Phạm hoàn thành thủ tục chuyển giao hết số cổ phiếu còn lại, còn chuyện nợ nần của ngân hàng cứ để anh lo, sau này Đường thị đã là của em, anh sẽ giúp em."Nói qua nói lại, lần này thu mua Đường thị, làm anh lỗ rất nhiều tiền.Từ lúc Lục Dục Thần làm chủ hội đồng quản trị, hoàn toàn khống chế tập đoàn Hoàng Đình, chưa từng làm chuyện thua lỗ như vậy.Mà lần này, vì Đường Tâm Lạc, anh như bị ma xui quỷ khiến dùng thực lực của Hoàng Đình đánh một Đường thị nho nhỏ.So với tập đoàn quốc tế Hoàng Đình, đương nhiên Đường thị không thể chịu nổi một kích.Trong ba ngày, cổ phiếu trên thị trường của Đường thị đã bị anh thu vào túi.Chỉ cần ngày mai lấy nốt 50% cổ phần của bà Đường.

Thì Đường Tâm Lạc chính thức là người cầm quyền của Đường thị.**Hôm sau, Đường Tâm Lạc và luật sư Phạm gặp bà Đường như lời hẹn, Đường Nhược Lan và Đường Mật cũng đi theo.Vì Đường Tâm Lạc nguyện ý cứu Đường thị, nên thái độ của bà Đường cũng hòa hoãn chút.Còn Đường Nhược Lan và Đường Mật vẫn ghét cô như cũ, đặc biệt là Đường Mật, từ khi gặp mặt, ánh mắt luôn quét bốn phía, không biết nhìn cái gì, chắc có mục đích khác.Đường Tâm Lạc cũng không quan tâm, trực tiếp cùng bà Đường ký giao kèo chuyển nhượng cổ phần.Chuyển 50% cổ phần trong tay bà Đường cho cô, còn nợ của ngân hàng cô sẽ gánh cho bà Đường.Bây giờ cổ phiếu của Đường thị như mấy tờ giấy lộn, có cho cũng không ai thèm.


Đường Tâm Lạc chủ động gánh vác nợ nần của Đường gia, thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ.Ký xong giao kèo, bà Đường mím môi một cái, có chút uyển chuyển nói:"Tâm Lạc...Trước kia bà nội hiểu lầm con, may mắn lần này có con giúp...và Lục gia.

Bà nội biết, con vẫn còn tình nghĩa với Đường gia, người ta nói hoạn nạn mới thấy chân tình quả không sai, trước kia là bà nội hồ đồ, bây giờ chúng vẫn là người một nhà có được không?"Đường Tâm Lạc khiêu mi nhìn bà Đường, mặc dù biết bà Đường không có ý xấu với Đường thị, nhưng cô vẫn cảm thấy, không cách nào gỡ xuống khúc mắc.Từ nhỏ đến lớn, Đường Vương Xuân không bao giờ quan tâm cô, tuy cô là cháu ruột, nhưng vì cô là con gái, nên thường xuyên mắng cô là "đồ bỏ đi."Bà Đường luôn cho rằng, chỉ có con trai mới là chân lý.Quả nhiên, câu kết tiếp của bà Đường bại lộ bản chất của bà."Bà nội biết, lần này cứu được Đường thị, là nhờ Lục gia.

Nếu không phải có ngài ấy, con cũng không có nhiều tiền tài như vậy, Tâm Lạc..Chúng ta đều là người một nhà, con xem chút...Mật Mật cũng trẻ tuổi, dáng người cũng tốt hơn con, ăn nói cũng ngọt ngào...".

 
Chương 171: 171: Để Mật Mật Giúp Cô


"Bà nói lời này là có ý gì?" Đường Tâm Lạc trừng mắt nhìn, giả vờ nghe không rõ."Tâm Lạc, bà nội cũng là vì tốt cho con.

Thân là bà của con, chẳng lẽ sẽ hại con hay sao? Đàn ông đều giỏi thay đổi, lúc trước Lục Kình Hạo cũng vậy, nói chi là Lục gia.

Nhưng Mật Mật lại khác biệt, là tiểu thư khuê các, lại trẻ trung xinh đẹp, con giúp một tay, cho dù mai mốt Lục gia chán ghét con, cũng còn Mật Mật, phải không?"Bà Đường nói xong, cố ý đẩy Đường Mật.Tuy Đường Mật xem thường Đường Tâm Lạc, nhưng vì mục đích của mình, chỉ có thể mím môi tạo ra hai má lúm đồng tiền, cười ngọt ngào với Đường Tâm Lạc."Chị họ, người như Lục tiên sinh, không phải có rất nhiều bạn gái sao, lúc trước còn bị scandal với mấy ngôi sao đang hot đó?Cô thở dài, một mặt giả bộ thương hại nói:"Chị họ yên tâm, chắc chị cũng hiểu em, Đường Mật em không phải loại người không có lương tâm.

Lần này là vì chị giúp Đường thị, nên em mới muốn trả ơn cho chị.


Chị tiến cử em cho Lục tiên sinh, chị em chúng ta cùng nhau hầu hạ, giúp đỡ lẫn nhau."Đường Mật vừa dứt lời, Đường Nhược Lan liền nói thêm vào."Tâm Lạc à, lần này con cứu Đường thị, dì và bà nội liền muốn giúp con một chút.

Một người đã từng ly hôn như con, chỉ sợ Lục gia cũng không dễ chịu gì.

Người như Lục gia, không phải loại người có thể dễ dàng nắm chặt, hiện tại ngài ấy vẫn cưng chiều con, nhưng cũng có scandal với nhiều phụ nữ khác, nếu như ngày nào đó chán con, thì con làm sao bây giờ?"Trong mắt Đường Nhược Lan, Đường Tâm Lạc vẫn là một người nhát gan, bị nói mấy câu đã dọa sợ.


Chắc chắn cô ta không hiểu ý đồ của bọn họ.Bà Đường cũng rèn sắt khi còn nóng nói:"Tâm Lạc, có Mật Mật bên cạnh giúp đỡ con, tuyệt đối không có ý xấu.

Nó vừa hiểu chuyện lại vừa ngoan ngoãn, có khi còn may mắn sinh cho Lục gia một người thừa kế, đến lúc đó Đường gia có thể bình an sống rồi!"Không ngờ, đến bây giờ, bọn họn vẫn cảm thấy Đường Mật thích hợp với Lục Dục Thần.

Mà Đường Tâm Lạc, một người đã từng ly hôn, cơ bản chỉ là đồ chơi của Lục gia thôi.Đường Tâm Lạc lạnh lùng nhìn ba người, một tia dịu dàng còn sót trong lòng liền biết mất không còn dấu vết.Vốn muốn cho bà Đường còn chút mặt mũi.Nhưng bây giờ, đừng có mơ!Đường Tâm Lạc đổi kiểu ngồi, tựa lên ghế sofa, lười biếng nhìn ba người nói:"Chuyện của tôi, không cần ba vị phí tâm.""Còn nữa, lần này tôi trả nợ cho các người, những thứ mấy người đã thế chấp thì tôi sẽ lấy bù lại.

Nói cách khác, ngoại trừ 50% cổ phần của Đường thị, còn có nhà, đất...đều quy về trên danh nghĩa của tôi.

Sau này, những thứ đó đều là tài sản của tôi, tôi cho các người thời gian một tuần, hi vọng sau một tuần, lúc tôi đi thu nhà, các người đã dọn đi rồi.""Cô...Đứa bé này, sao cô lại có thể nói như vậy!" Tay bà Đường run run, không nghĩ tới, bà khuyên Đường Tâm Lạc nửa ngày, vậy mà cô lại nói với bà như vậy."Tôi là bà của cô! THế mà cô dám đuổi tôi ra Đường gia sao!?"Đường Tâm Lạc không thèm nhìn."Bà cụ này, tôi đã nhắc nhỡ bà nhiều lần rồi, ngày bà đuổi tôi ta khỏi Đường gia, thì bà đã không còn là bà nội của tôi rồi.".

 
Chương 172: 172: Lục Dục Thần Là Chồng Của Tôi


"Cô! Cái đồ bất hiếu! Tôi là bà nội của cô! Nếu biết trước cô như vậy, thì sau khi Vạn Sơn mất, tôi liền đuổi cô và mẹ cô ra khỏi Đường gia cho rồi!"Lúc này bà Đường không giả bà cháu tình thâm nữa, đứng lên chỉ mũi Đường Tâm Lạc mắng xối xả.

Đường Nhược Lan cũng mắng theo, chỉ có Đường Mật, vì muốn giữ hình tượng, nên chỉ trừng mắt hung dữ nhìn.

Đường Tâm Lạc hừ lạnh một tiếng:"Không phải vừa rồi còn bà bà cháu cháu ngọt sớt sao? Bây giờ chịu lộ nguyên hình rồi hả?"Cô nhìn bà Đường, như nhìn một người xa lạ không hơn không kém.

"Bà còn biết bà là bà của tôi sao? Ha ha.

.

Thật buồn cười, thì ra trên đời này còn có loại bà nội hãm hại cháu ruột của mình.

Bà Đường, nói thật, có bà nội như vậy! Tôi-Đường Tâm Lạc nguyện ý không cần!""Cô----Nghiệp chướng này----" bà Đường giơ tay lên, định đánh Đường Tâm Lạc.

Vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh Đường Tâm Lạc liền nhấc bước, bà Đường thấy vậy liền rút tay về.

Bà xém quên, lần này Đường Tâm Lạc còn mang theo hai vệ sĩ.

Thấy bộ dạng của bà Đường, Đường Tâm Lạc liền khinh thường, bà nội của cô vẫn như vậy, miệng cọp gan thỏ.


Cổ phần đã chuyển nhượng xong, Đường Tâm Lạc không muốn phí thời gian nữa, đứng lên đi về.

Bà Đường kiêng kị hai vệ sĩ, không dám ngăn cản.

Nhưng Đường Mật không muốn bỏ qua cơ hội lần này, liền nháy mắt với bà Đường.

Bà không nỡ để cháu gái chịu ủy khuất, không muốn thấy Đường Mật thất vọng, chỉ có thể kiên cường cản Đường Tâm Lạc.

"Tâm Lạc! Đứa bé này, con đừng đi! Vừa rồi là bà nội nhất thời tức giận, con cũng thật là bướng bỉnh, sao lại so đo với người già như bà chứ!"Bà Đường đuổi theo Đường Tâm Lạc, miệng không ngừng khuyên ngăn:"Bà nội cũng muốn tốt cho con, con nhìn xem, đã từng kết hôn, mà tính tình vẫn bướng bỉnh như thế, sớm muộn cũng có ngày chọc giận Lục gia.

Mật Mật là em họ của con, tính cách lại tốt, nhìn thế nào cũng là môt đứa bé ngoan ngoãn, con mang theo nó cùng về, chẳng những có thể giúp đỡ con, nếu mai sau làm vợ Lục gia, cũng sẽ không quên con đâu.

"Trong lòng người Đường gia đều nghĩ Đường Tâm Lạc chỉ là tình nhân của Lục gia.

Tình nhân mà thôi, chơi chán sẽ vứt đi.

Đến cô ta còn được làm tình nhân thì nói không chừng Đường Mật có thể làm Lục phu nhân.

Bà Đường muốn kéo Đường Tâm Lạc, liền bị cô vung tay hất ra.


Đường Tâm Lạc thật không hiểu, bà Đường là bà ruột của cô sao?Vì cái gì không chút áy náy nói ra những lời như vậy!?"Bà Đường, bà biết mình đang nói gì không?" Đường Tâm Lạc híp mắt nhìn lại, đáy mắt ẩn nhẫn tức giận.

Bất giác bà Đường lui về sau một bước.

Bà chưa từng sợ Đường Tâm Lạc, nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ thấy Đường Tâm Lạc như vậy, bà liền lo sợ.

Bộ dạng híp mắt của cô, rất giống một người.

Hình như, chính là giống bộ dạng của Lục gia ở tòa án.

Lạnh lùng híp mắt, mang theo một uy thế khủng khiếp.

Đường Tâm Lạc cũng không biết mình thay đổi như vậy, dần dần bị nhiễm khí thế của Lục Dục Thần, cô híp mắt nhìn bà Đường, lạnh lùng nói từng chữ.

"Tôi chỉ nói cho các người biết một lần.

" Cô rất ít khi dùng thân phận đè người, nhưng bây giờ phải dùng.

"Lục Dục Thần là chồng của tôi, nếu các người còn đánh chủ ý với anh ấy, thì đừng trách tôi vô tình.

"Cô nói xong liền xoay người đi.

Bỏ lại ba người Đường gia đang khiếp sợ.

.

 
Chương 173: 173: Lục Dục Thần Quá Đẹp


"Không! Không có khả năng.

" Đường Tâm Lạc đi được một lúc, thì Đường Mật mới phản ứng lại được.

"Con không tin, mẹ! Con không tin! Dựa vào cái gì mà Đường Tâm Lạc được Lục tiên sinh cưới chứ? Một thân tàn hoa bại liễu, là đồ bỏ đi, Lục tiên sinh không thể coi trọng cô ta!"Đường Mật tức giận kéo tay Đường Nhược Lan, cô không muốn tin chuyện này là thật.

Đường Nhược Lan vội vàng an ủi:"Mật Mật đừng gấp, không thể tin cái nha đầu chết tiệt kia! Cô ta sợ con đoạt Lục gia nên mới nói vậy! Nếu cô ta thật sự gả cho Lục gia, thì cả thành phố A này phải biết chứ, không có khả năng đến bây giờ không có ai biết.

""Mật Mật, con đừng buồn! Mẹ con nói rất đúng, cô ta sợ Lục gia coi trọng con, nên mới cố ý nói ra những lời như vậy, để chúng ta thấy khó mà lui!"Lời cảnh cáo của Đường Tâm Lạc, ba người này không thèm để ý đến.

Không chỉ có thế, sau khi về nhà, bọn họ cũng không định dọn nhà, tỉnh bơ ở lại, vẫn xem mình là chủ nhân của Đường gia.

*Đường Tâm Lạc mới ra khỏi phòng luật sư, liền nhận được điện thoại của Lục Dục Thần.

"Bây giờ sao?" Cô nghe Lục Dục Thần nói, trong lòng có chút ngoài ý muốnBây giờ vẫn là giờ làm việc, anh bảo cô qua công ty làm gì?Cô nhớ trước kia, Mạnh Trạch có nhắc cô, là Lục Dục Thần không thích phụ nữ tùy tiện đến công ty của anh.

Đương nhiên, thanh mai trúc mã của anh -Kiều Nhân Nhân thì ngoại lệ.

Bên kia điện thoại, âm thanh lạnh lùng truyền đến:"Đêm nay có tiệc rượu, em qua đây, giúp anh.

"Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, xém chút nói ra : anh có thể kêu Kiều Nhân Nhân hoặc là cái nữ minh tinh gì đó của anh đi được mà.


Nhưng nghĩ tới mấy ngày nay anh giúp cô, liền không nói ra được.

"Được, em qua liền.

" Cô cúp máy, có chút hoang mang nhìn ra cửa sổ.

Từ khi Lục Dục Thần đột ngột xuất hiện ở tòa án, bảo vệ cưng chiều cô, liền làm quan hệ của bọn họ có chút vi diệu.

Nói hòa thuận, cũng không giống, chung quy đêm đó anh cùng ăn cơm với Kiều NHân Nhân, rồi còn có scandal với nữ minh tinh khác, cũng không giải thích với cô một câu.

Nhưng nói không hòa thuận, cũng không đúng lắm.

Vì, sau khi từ tòa án trở về, mỗi ngày sau khi tan sở anh đều về nhà đúng giờ để ăn cơm với cô.

Cơm nước xong xuôi, còn dẫn cô đi tản bộ, thái độ đối với cô, giống như thân mật hơn trước rất nhiều.

Đường Tâm Lạc không hiểu, rốt cuộc Lục Dục Thần xem cô là gì?Chỉ đơn giản là người hợp tác hay là!.

"vợ.


"Nhưng còn cô, hình như cô đã có thứ tình cảm không nên có với người đàn ông này!.

Đường Tâm Lạc tới tập đoàn Hoàng Đình rất nhanh.

Lần này, không bị ai ngăn cản, vẫn là Mạnh Trạch xuống tiếp cô, trực tiếp dẫn cô tới tầng cao nhất của tòa nhà.

Lúc cô nhìn thấy Lục Dục Thần, anh đang cúi đầu, ngồi ở bàn công việc ký mấy tài liệu.

Âu phục phẳng phiu, khuôn mặc sắc bén, anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhưng khi nhìn cô thì có chút nhu hòa.

"Lại đây.

" Đột nhiên anh ngoắc ngoắc tay.

Đại não còn chưa phản ứng, thì cơ thể của Đường Tâm Lạc đã tự động bước đến chổ anh.

Nhan sắc mê người, cho dù cô và anh là quan hệ hợp đồng, nhưng cô vẫn không kìm được bị anh dụ dỗ.

Chờ khi đến trước người anh, thấy rõ anh, liền không dấu được kinh diễm trong mắt.

Chậc chậc, dáng người này, thật sự là mặc cái gì cũng dễ nhìn!Chỉ là âu phục phổ thông, gồm ba phần, áo sơ mi, áo lót, áo khoác ngoài, thắt thêm cà vạt ở cổ áo.

Đường Tâm Lạc đang u mê nhìn anh, liền thấy đột nhiên anh đứng dậy, cởi áo khoác trước mặt cô.

Trong lòng Đường Tâm Lạc rơi "lộp bộp"Lục Dục Thần, anh!.

anh muốn làm gì vậy?!.

 
Chương 174: 174: Có Chút Thích


"Anh! Anh làm gì?" Đường Tâm Lạc đần độn hỏi anh.

Nơi này là phòng làm việc, sao anh có thể làm vậy!?Lục Dục Thần cụp mắt, ngón tay thon dài giật giật cà vạt đen, hời hợt nhìn cô:"Cởi quần áo, lên giường.

""Cởi cởi cởi cởi!.

.

cởi quần áo! Lên giường?" Đường Tâm Lạc xém kêu ra tiếng:"Bây giờ em là phụ nữ có thai nha!"Sao anh ta có thể hung tàn vậy, cả phụ nữ có thai cũng không tha.

Lục Dục Thần câu môi, trực tiếp bế cô lên, đặt trên bàn làm việc.

"Anh biết, em là phụ nữ có thai.

" Anh nắm cằm tinh xảo của cô, hôn xuống.

CHưa kịp chuẩn bị, Đường Tâm Lạc đã bị anh hôn.

Anh bá đạo xâm chiếm hơi thở của cô, không cho cô đường lui.

Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến tim đập mạnh.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng lần nào cũng làm cô cảm giác tâm hoảng ý loạn.

Mặt cô đã đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

Cô không hiểu tại sao lại biến thành như vậy.


Chẳng lẽ, là vì! cô thích?Sau khi hôn xong, anh mới buông cô ra, bàn tay đặt sau gáy cô, cúi đầu chăm chú nhìn cô.

"Nghe đồn, hôm nay Lục phu nhân nói, nếu ai đánh chủ ý lên Lục tiên sinh, thì sẽ không khí với người đó.

"Biết được tin này, làm anh rất hài lòng.

KHông khỏi muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.

Tiệc rượu đêm nay, vốn đã chuẩn bị một người khác, nhưng vì muốn gặp cô, nên mới bảo cô tham gia.

Anh hạ mắt nhìn cô, chờ mong trong mắt bị anh giấu rất sâu.

"Lục phu nhân, nói cho anh biết, em sẽ làm gì những người tiếp cận anh hả?"Đường Tâm Lạc nghe anh nói, đột nhiên tim run lên.

Trong lòng có chút chua chát.

Cô biết chuyện sẽ xảy ra như vậy mà.

Chẳng qua cô chỉ mượn thế lực của Lục Dục Thần, để ra oai với người Đường gia, chưa tới một tiếng, đã bị anh biết hết.

"Chuyện này! " Đường Tâm Lạc rất dễ xấu hổ, đặc biệt là trước mặt Lục Dục Thần, càng dễ xấu hổ hơn.

Cô cho là Lục Dục Thần đang trách cô.

Vốn quan hệ của hai người chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, không có tình cảm riêng tư.

Cô không nên nói mình là Lục phu nhân, giải quyết hoa đào bên ngoài của anh.


"Chuyện này! "Cô xấu hổ, nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nên nói gì.

Anh kiêng nhẫn chờ cô mở miệng.

Khóe môi lạnh bạc, lơ đãng hiện lên ý cười mà ngay cả anh cũng không phát hiện.

Suy tính nửa ngày, Đường Tâm Lạc quyết định, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị trừng trị thích đáng.

"Thật xin lỗi.

.

Lần sau em không dám nữa.

"Cô cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện, khóe miệng người nào đó đang cười, sau khi nghe cô nói, liền cứng lại.

"Em sẽ không can thiệp ! a!.

"Không kịp phản kháng, anh đã hôn tới.

So với hồi nảy, lần này hôn càng bá đạo hơn.

Tay anh chế trụ sau gáy cô, không cho cô thoát.

Đường Tâm Lạc luống cuống, hốt hoảng muốn trán, càng bị anh ôm chặt hơn.

Tay trái giữ gáy, tay phải ôm eo, gim cầm cô trên bàn làm việc.

Môi mỏng hơi lạnh, trằn trọc trên môi cô, điên cường hấp lấy ngọt ngào trong miệng cô.

Mà cô bị anh ôm trong ngực, lúc đầu giãy dụa, dần dần mất sức.

Cuối cùng thân thể cũng mềm nhũn ra, chỉ có thể tựa vào ngực anh.

.

 
Chương 175: 175: Không Cẩn Thận Chọc Giận Lục Dục Thần


Lục Dục Thần kéo cô, để đầu cô tựa lên vai anh."Nói, về sau có dám hay không hả?" Anh cúi đầu, nói bên tai cô.Âm thanh sắc bén, mang theo chút cảnh cáo.Đường Tâm Lạc nghĩ anh tức giận, không kịp suy nghĩ, liền lắc đầu."Không...Không dám."Nói đùa, mới làm một lần đã bị anh hôn đến xém ngạt thở.

Nếu lần sau còn dám, nói không chừng sẽ bị anh trừng trị thảm hơn.Trong lòng càng đắng chát, mũi cũng không nhịn được có chút cay cay."Không dám?" Sắc mặt anh dần dần trầm xuống.Đáy mắt lạnh lẽo đến thấu xương."Xem ra giáo huấn vừa rồi còn chưa đủ."Đường Tâm Lạc không hiểu anh nói gì, anh đang chê cô xin lỗi không đủ thành khẩn sao?Đột nhiên Đường Tâm Lạc bi anh ôm ngang lên.Anh ôm cô đến phòng nghỉ sát vách.


Cửa phòng bị anh đá mạnh một cái."Phanh." một tiếng làm Đường Tâm Lạc đang định nói gì đó liền ngậm miệng, không dam nói nữa.Hình như cô chọc giận Lục Dục Thần thì phải?Là vì thái độ xin lỗi không thành khẩn sao?Nếu bây giờ, thành khẩn xin lỗi lần nửa, có thể cứu vãn hay không...Trong đầu cô rối loạn, người đã bị Lục Dục Thần đặt xuống giường mềm mại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp đôi mắt chứa đầy tức giận.TRái tim nhỏ không nhịn được run lên.Đường Tâm Lạc cá chắc, nếu không phải bây giờ cô đang có thai, thì Lục Dục Thần sẽ trực tiếp ném cô xuống giường."E hèm, chuyện kia..." Vừa mới mở miệng, anh đã đè lên.Cô nhìn anh toàn thân hàn ý, liền theo bản năng lui về sau.Cổ tay bị anh bắt được, Lục Dục Thần lạnh lùng nhỉn cô, trong mắt hẹp dài như có chút gì lóe lên."Đường Tâm Lạc..."Bỗng nhiên anh mở miệng, âm thanh trầm thấp thanh lãnh.Anh chậm rãi xoa cổ tay của cô.Từng chút từng chút, giống như đang sờ một vật trân quy1.Rõ ràng không phải là chuyện nhạy cảm gì, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đập loạn.Đường Tâm Lạc bất an nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm nào.Lơ đãng, cô mở miệng, có chút nịnh nọt nói"Tại..."Âm thanh của cô dịu dàng.Người nào đó đang lạnh lùng liền có chút biến sắc.Từ trước tới nay, cô chưa từng dùng giọng điệu này nói với ai cả.Chỉ có ở trước mặt anh, mới làm như vậy.Cái này thật làm Lục Dục Thần hài lòng, thoáng cái, giận dữ cũng suy giảm chút.Suy nghĩ của anh, Đường Tâm Lạc không thể hiểu.Lục Dục Thần, ba chữ này cũng đủ làm người khác sợ hãi rồi...Nhìn bộ dạng nũng nịu yêu kiều của cô, suy nghĩ muốn "trừng trị"cô liền biến mất hoàn toàn.Bất quá, Lục Dục Thần nhíu mày.


Cảm giác tức giận biến mất nhưng lại dâng lên một trận dục hỏa.Đều là cái tiểu yêu tinh này gây ra.Cố ý nũng nịu nói chuyện.

Dùng cặp mắt anh đào nũng nịu nhìn anh.Thấy ánh mắt Lục Dục Thần biến hóa, Đường Tâm Lạc liền cảnh giác."Anh...anh muốn làm gì...bây giờ là ban ngày, em...em còn là phụ nữ có thai...".

 
Chương 176: 176: Bị Anh Dỗ Đến Choáng


"Anh biết em là phụ nữ có thai.

"Anh lạnh lùng nói, sắc mặt có chút lạnh đi.

Lục Dục Thần như vậy làm người khác rất sợ hãi.

Giống như có thể hóa thành mãnh thú bất kỳ lúc nào, nhào lên, gặm cô không còn manh giáp.

Theo bản năng, Đường Tâm Lạc muốn tránh thoát anh, nhưng làm thế nào thì cổ tay vẩn bị anh tóm chặt.

Thấy cô vợ nhỏ sợ hãi, Lục Dục Thần nhẹ nhàng kéo cô tới gần mình.

Ôm cô vào lòng, tựa đầu vào hõm vai cô, hưởng thụ mùi hương ngọt ngào của cô.

Đường Tâm Lạc muốn giãy dụa, liền bị anh dung sức, giam giữ cô lại.

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.

"Âm thanh của anh vô cùng mị hoặc.

Vang bên tai cô, làm toàn thân cô run lên một chút.

"Yên tâm, anh sẽ không động vào em.


"Anh tiếp tục "dỗ dành", vì cô đang mang thai, nên Lục Dục Thần không hề có ý nghĩ làm gì cô cả.

Kêu cô tới, chỉ vì nghe thuộc hạ của anh kể lại chuyện đó, không khỏi muốn gặp cô chút.

Về phần sau khi thấy cô, muốn nói gì, muốn làm gì thì anh cũng chưa biết được.

Bất quá bây giờ, anh không quan tâm đến vấn đề này nữa.

Ôm cơ thể mềm mại trong ngực, phàm là đàn ông, đều hiểu nên làm cái gì.

Có Thật là sẽ không làm gì không? Đường Tâm Lạc không thể tin được nhìn anh, nhưng cũng phải cố gắng tin anh.

Bây giờ cô như thỏ trắng lọt vào hang sói, lời của sói xám, cho dù cô tin hay không, thì cũng không còn cách nào khác.

Tạm thời thành thật nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn nghe lời, thì anh sẽ buông tha cho cô?KHông dám hành động thiếu suy nghĩ tránh chọc giận đối phương, Đường Tâm Lạc chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ôm cô.

Áo khoác của cô đã bị anh ném trên bàn công việc trước khi anh ôm cô vào phòng.

Hiện tại, bị anh ôm trong ngực, Đường Tâm Lạc chỉ mặc một chiếc áo lông cổ hình chữ V.

Lúc đầu, Lục Dục Thần ôm cô, chỉ tựa đầu vào hõm vai cô.

NHưng dần dần, tình huống liền thay đổi.


"Không được! "Cô vô lực đẩy anh, nhưng người đàn ông đan hôn cô vẫn không nhúc nhích.

Đường Tâm Lạc cũng không biết phải làm sao.

Rõ ràng anh nói chỉ ôm thôi mà, sẽ không làm gì cô mà?"Ngoan, anh không đụng, anh chỉ hôn thôi.

" Âm thanh của anh khàn khàn, mang theo chút trấn an.

Đường Tâm Lạc rất muốn mắng người.

Gì mà không động, chỉ hôn thôi!!!Hôn người cô mà nói là không động sao???Cô đáng thương cứ thế bị anh lừa đến triệt để.

Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến mơ màng, rất nhanh liền không còn sức để phản kháng.

Chỉ chốc lát sau, Lục Dục Thần nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống giường.

Thấy cô ngoan ngoãn nằm xuống, lúc này tức giận trong lòng mới hoàn toàn biến mất.

"Lục Dục Thần! Em mệt, hôm nay anh có thể tha cho em không! " Cô nằm trên giường, giả bộ đáng thương cầu xin anh.

Cặp mắt anh đào xinh đẹp rưng rưng nước mắt.

Giống như ủy khuất, làm người khác động lòng.

Lúc này trong đầu Đường Tâm Lạc trống rỗng, cơ bản không biết mình nói gì.

Cô chỉ biết, bản thân không cẩn thận chọc giận người đàn ông này.

Rõ ràng bảo cô đi đến để tham gia tiệc rượu, nhưng không biết vì sao, anh lại hôn cô, quần áo cũng cởi, còn lăn đến trên giường nữa.

.

 
Chương 177: 177: Để Cô Nghỉ Ngơi Thật Tốt


"Yên tâm, anh đã nói, sẽ không động vào em.

"Anh nhìn da thịt trắng ngần của cô, càng nhìn xuống, mắt đen càng sâu thêm.

Bàn tay, dời xuống theo ánh mắt, cuối cùng đặt trên bụng phẳng lì của cô.

Tính toán thời gian, còn khoảng hai tuần nữa mới tròn ba tháng.

Nói cách khác, anh phải nhịn thêm nửa tháng nữa.

Đôi mắt tối lại, thân thể nghiêng qua một bên, cẩn thận để đầu cô dựa vào tay mình.

"Ngoan, ngủ đi.

"Nụ hôn của anh rơi vào chóp mũi cô.

Nhẹ nhàng vô cùng, không giống như lúc hôn cổ cô.

Sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, anh liền im lặng nằm bên cạnh cô, ôm cô vào ngực, để cho mặt cô tựa vào tim anh.

Đường Tâm Lạc hoàn toàn ngốc lăng.

Dục hỏa trong mắt anh rất rõ ràng.

Cô còn tưởng, hôm nay mình không chạy thoát rồi chứ.


Ai biết, Lục Dục Thần lột sạch cô, rồi chỉ ôm cô ngủ?"Ngủ? Bây giờ là ban ngày! " Cô rụt rè mở miệng.

Nói xong, liền hối hận.

Ngủ, hình như tốt hơn so với cùng anh làm chuyện kia.

Lục Dục Thần nghe cô nói, một tay chống đầu, nhìn cô.

"Nếu như không hài lòng, chúng ta có thể tiếp tục.

""Không, em hài lòng.

.

Hài lòng.

.

" Cô lập tức che miệng lại, giả bộ nhắm mắt ngủ.

Cả người dựa vào ngực anh, không dám nhúc nhích.

Lục Dục Thần hài lòng nhìn cô ngoan ngoãn nhắm mắt.

Anh biết cô mệt mỏi, mấy ngày nay tình trạng nghén thai vừa tốt hơn chút, cô liền vội vàng xử lý chuyện Đường gia.

Tối hôm qua, cho dù bị anh ép lên giường nghỉ ngơi, nhưng vẫn không ngủ an ổn.


Cô đối với Đường thị, quá quá khẩn trương.

Dù sao cũng chưa đến thời gian dự tiệc, dứt khoát ép cô ngủ một chút.

Chờ một hồi, liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, Lục Dục Thần mới chậm rãi thở ra.

Cúi đầu nhìn cô, đáy mắt có chút thương xót.

Trên mặt tuấn mỹ của người đàn ông nào đó lộ ra một chút cười khổ.

Lục Dục Thần ơi Lục Dục Thần, mày cũng có ngày như bị như vậy sao.

Thật đúng là, tự tìm rắc rồi cho mình! ***Thật sự Đường Tâm Lạc rất mệt mỏi.

Tình huống Đường thị rất tồi tệ, cho dù sau khi cô đoạt lại công ty, có Lục Dục Thần giúp đỡ, nhưng Đường thị vẫn bị tổn thương nặng nề.

Một số người có năng lực, đều bị Đường Nhược Lan đuổi đi hết.

Chỉ còn lại một đám ăn hại chỉ biết vuốt mông ngựa.

Lúc Đường thị sắp phá sản, thì cũng kéo nhau chạy hết, bây giờ Đường thị chỉ là các xác rỗng, còn lại mấy lao công cùng nhân viên già.

Lục Dục Thần đã giúp cô rất nhiều, Đường Tâm Lạc không muốn làm phiền anh nữa.

Cũng vì chuyện này, làm cô mất ngủ mấy đêm, có ngủ cũng ngủ không an ổn.

Hôm nay, đột nhiên bị Lục Dục Thần gọi đến, lột sạch ném lên giường, dưới tình huống khẩn trương, liền quên mất chuyện phiền não.

Đường Tâm Lạc ngủ cực kỳ ngon, cực kỳ thỏa mãn.

Trong mơ, cơ thể của cô như được một tầng ấm áp bao bọc làm cô không nhịn được muốn sát lại gần nguồn nhiệt đó.

.

 
Chương 178: 178: Hài Lòng Sao


Ưm.

.

Thật thoải mái! Đường Tâm Lạc ngủ say sưa, càng dựa vào nguồn nhiệt kia, càng thấy dễ chịu.

Cô không tự chủ, dùng mặt cọ cọ vào người nhiệt kia.

Chóp mũi, cũng không nhịn được ủi ủi vào.

Ưm, thật thoải mái.

Nhưng mà, vật kia giống như không thành thật, không chỉ để cô ôm, còn có thể chạy thoát khỏi côĐường Tâm Lạc cau mày, ôm vật kia, rất không hài lòng, "nó" hình như không tốt như lúc đầu.

Đang chuẩn bị phàn nàn vài câu,đột nhiên âm thanh khàn khàn trên đỉnh đầu truyền tới.

"Ngoan ngoãn nằm im, đừng có câu dẫn anh.

""! " Ai câu dẫn anh hả.

Cô hít mũi, định phản bác, đột nhiên im bặt.

Cái âm thanh này! Cô.

.

cô đang câu dẫn ai?!!Đột nhiên đôi mắt hoa đào mở ra.

Nguồn nhiệt trong giấc mơ cũng hiện rõ nguyên hình.


Cô cô cô! cô vậy mà!.

Chóp mũi của cô ngạo nghễ đặt trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Đường Tâm Lạc trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ nhìn Lục Dục Thần.

Cô cô cô, tuy cô sợ lạnh, nhưng cũng không thể chủ động ôm Lục Dục Thần như vậy?Mất mặt mất mặt mất mặt!Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt xông thẳng lên não.

Mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cũng không biết phản ứng sao.

Thấy cô vợ nhỏ ngây người, anh câu môi, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.

"Thế nào, hài lòng không?"Hài lòng cái "píp"!Lần đầu tiên Đường Tân Lạc nói tục.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể mạnh mẽ thầm mắng một câu trong lòng, không dám mở miệng trước mặt người đàn ông này.

Cô đỏ mặt chui ra khỏi chăn, ép buộc bản thân không nhìn tới ánh mắt đắc chí của anh.

"Chủ động trêu chọc xong, liền muốn chạy hả?" Lục Dục Thần không có ý định buông tha cô, nhấc tay, nắm cằm của cô.

Đường Tâm Lạc mới chui ra khỏi chăn, liền rơi vào trong tay anh.

Lục Dục Thần ra tay, kéo cô vào trong ngực.

Hai người đối mặt nhau, tay nhỏ chống trên lồng ngực của anh, nhiệt độ giữa hai người bắt đầu nóng lên.

"Em! Em không cố ý.

.


" Cô muốn khóc lên, âm thanh mang theo sợ hãi.

Rõ ràng cô đang ngủ, ai biết Lục Dục Thần tỉnh sớm vậy.

Nếu tỉnh rồi thì xuống giường đi, tại sao lại ngồi xem văn kiện trên giường?Anh tựa ở đầu giường, cô nằm trên giường.

Cô chỉ là đang mơ thôi mà, chỉ là mơ nên mới lại gần anh.

Đường Tâm Lạc giả bộ đáng thương nhìn anh, cảm thấy bản thân rất oan ức.

Đúng lúc này, chuông báo điện thoại di động vang lên.

Lục Dục Thần nhíu mày, đưa tay chế trụ sau gáy cô, nặng nề hôn một cái.

Một hồi lâu, mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

Trán anh chống lên trán cô, chóp mũi chạm vào nhau, hít thở hô hấp của nhau.

"Tạm thời tha cho em.

"!.

"Ngoan ngoãn nằm đây, sẽ có người đưa lễ phục đến.

"Anh nói xong, liền đi xuống giường.

Một thân thể hoàn mỹ liền hiện ra.

Đường Tâm Lạc còn chưa bịt kịp mắt, đã nhìn thấy cơ bắp cùng đường cong trên thên thể của anh.

Vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp, cơ ngực rắn chắc, bụng sáu múi tinh tế.

Mông săn chắc, bắp đùi thon gọn.

Đây là cơ thể mà đàn ông mơ ước, phụ nữ điên cuồng, tràn ngập mê hoặc động lòng người.

.

 
Chương 179: 179: Nhìn Thấy Anh Mặt Đỏ Tim Run


Đường Tâm Lạc đỏ mặt cúi đầu xuống, trái tim đập "thình thịch".

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh "xột xoạt" mặc quần áo.

Cô nhịn không được lấy tay che ngực.

Thật sự sợ anh nghe tiếng tim đập của mình.

Chỉ vài phút sau, Lục Dục Thần đã mặc xong áo sơ mi và quần tây.

Ngón tay thon dài đang cài thắt lưng, ánh mắt lơ đãng nhìn người nào đó đang cúi đầu như chim cút.

Thấy cổ trắng ngần và ngực của cô lưu lại dấu hôn, đôi mắt anh tối lại.

Tiểu yêu tinh đáng chết, luôn làm người khác động tâm!Nhưng Lục Dục Thần không muốn thừa nhận.

Đường Tâm Lạc hoàn toàn không biết Lục Dục Thần suy nghĩ cái gì, chỉ thấy anh dừng động tác mặc đồ lại một chút, một lát sau, mới nghe tiếng đóng cửa.

Anh đã ra ngoài.

"Hô! " Đường Tâm Lạc nhẫn nhịn nửa ngày, cúi cùng cũng thở ra một ngụm.


"Quá không đúng rồi! " Cô đưa tay che mặt:"Đường Tâm Lạc! Sao mày lại trở nên như vậy?"Ngồi trên giường một hồi lâu, trong đầu vẫn còn đầy hình ảnh đỏ mặt của anh.

"Đường Tâm Lạc! sao mày lại trở nên háo sắc như vậy chứ!""Không được nghĩ! không được nghĩ nữa!"Ảo não lắc đầu, cô muốn quên đi những hình ảnh đó!.

"Phu nhân, ông chủ bảo tôi mang lễ phục đến, tôi vào được không?" Âm thanh của thư ký Trương ngoài cửa truyền vào.

Đường Tâm Lạc lập tức chỉnh tóc, ngồi xuống:"Có thể, anh vào đi.

"Cửa phòng bị mở ra, tiếp theo, thư kí Trương cầm mấy túi quà đi đến.

"Phu nhân, những thứ này đều là do ông chủ bảo tôi đem tới.

" Trương Lỵ là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, năng lực làm việc rất xuất chúng.

Đương nhiên, cô cũng xử lý một số chuyện liên quan đến phụ nữ của Lục Dục Thần.

Ví dụ như, sắp xếp các đối tượng gặp mặt hẹn hò cho Lục Dục Thần, chuẩn bị quà cho những người đó.

Ngay cả quà sinh nhật của vị thanh mai trúc mã Kiều tiểu thư kia cũng một tay cô sắp xếp.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô thấy ông chủ tự mình chọn quần áo cho phụ nữ.


Hình như trong lòng ông chủ, vị phu nhân mới cưới này quan trọng hơn vị kia rất nhiều.

Thư ký Trương cầm mấy túi quà bỏ lên bàn.

"Phu nhân, bộ lễ phục này, cùng với tất cả phụ kiện phối hợp đều do chính tay ông chủ lựa chọn.

"Thư ký Trương đứng cạnh giường, một mực cung kính giới thiệu cho Đường Tâm Lạc.

Ánh mắt lơ đãng rơi vào trên cổ của Đường Tâm Lạc, sáng tỏ khiêu môi.

Trách không được ông chủ lại chọn trang phục cho phu nhân, thì ra là muốn che giấu hôn trên cổ của phu nhân.

Ông chủ muốn cô giúp đỡ phu nhân mặc đồ, nhưng hiện tại xem ra, nếu cô tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ làm phu nhân càng thêm xấu hổ.

"Phu nhân, tôi đi ra ngoài trước, ngài nhanh thay lễ phục đi.

""Được! Cảm ơn cô, thư ký Trương.

" Đường Tâm Lạc cảm kích cười một tiếng.

Chờ khi thư ký Trương ra ngoài, cô mới bọc chăn mền, đi đến cạnh bàn.

Mở hộp thứ nhất, một sợi dây chuyền kim cương liền hiện ra.

Dây chuyền được xâu chuỗi thành 3 phần, ở giữa nạm một viên hồng ngọc hình giọt nước.

Đường Tâm Lạc gặp qua vô số trang sức, nhưng đây là lần đầu tiên thấy trang sức hoa lệ chói mắt như vậy.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom