Dịch Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
904,699
Điểm cảm xúc
147
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Tác giả: Sủng Phi
Tình trạng: Đang cập nhật




Phế vật vương phi, ngu xuẩn vô độ, bị người hãm hại cũng không biết phản kháng, bị người vu oan cũng không biết tự mình biện giải.

Ánh mắt thay đổi, sắc bén cơ trí, nàng từng là Hoàng hậu cao cao tại thượng, một ly rượu độc xuyên vào thân thể của phế vật vương phi kia.

Trượng phu Vương gia chỉ tâm niệm Trắc phi, được vậy thì hai người các ngươi cứ tình chàng ý thiếp, ta không cần đồ mù đó...

Trắc phi hãm hại, ta xem ngươi làm gì được ta...

Y thuật cứu người, ta chỉ cầu bình an cứu người nha...
 
Chương 1


Đau quá, thân thể như bị ai xé nát…

Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế.

Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực.

“Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm?

Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!”

Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết.

Ai là Triệu Khương Lan?

Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng.

Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào.

Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh?

Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện.

Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng.

Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang.

Thoạt nhìn ngỡ tuyệt sắc nhân gian, kỳ thật chính là lòng dạ sắt đá!

Cuối cùng đã xong năm mươi roi, Triệu Khương Lan buông lỏng thân thể, cả người trượt dài xuống đất.

Mộ Dung Bắc Uyên vốn nghĩ rằng nàng ngất đi nhưng phát hiện nàng đang trân trân nhìn hắn.

Đôi con ngươi vốn dĩ vô thần tựa cá chết hiện đen như mực, tựa như xoáy nước sâu lay láy.

Hắn bất động thanh sắc nhíu mày, lại nghe Triệu Khương Lan dùng hơi tàn phun ra một câu: “Mộ Dung Bắc Uyên, nếu ta nói ta bị người hãm hại, ngài tin không?”

Khác hẳn lúc ngu ngốc thét gào khi nãy, nàng bất chợt nói câu này khiến Mộ Dung Bắc Uyên sững SỜ.

Công chúa Ninh Vân đột nhiên đi tới: Hoang đường, ai hãm hại ngươi, rõ ràng ngươi hận bản công chúa nói ngươi vụng về, lòng muốn trả thù mới đẩy nha hoàn thiếp thân Lạc Miên của bản công chúa xuống nước, hại nàng ấy chết đuối. Là nhũ mẫu của bản công chúa tận mắt chứng kiến, ngươi còn muốn giảo biện sao!”

Trên mặt Triệu Khương Lan hiện lên một tia giễu cợt quỷ dị.

Loại này cũng muốn làm càn trước mặt nàng?

Nàng thản nhiên chất vấn: “Nhũ mẫu tận mắt chứng kiến, vậy sao lúc đó không gọi người tới cứu nàng ta mà khiến nàng ta chết đuối?”

Ninh Vân không ngờ nữ nhân ngu ngốc này lại hỏi thế nên nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã phản ứng: “Ngươi là Tứ Vương Phi, hiện tại bản công chúa đang ở Tứ Vương Phủ, nhũ mẫu sợ thân phận của ngươi nên mới không lập tức truy hô”

“Nếu đã kiêng ky thân phận của ta thì ắt hẳn nhũ mẫu ngậm miệng thà chết chứ không nói, vậy tại sao Lạc Miên vừa chết đã lập tức vạch trần mọi thứ? Có phải chính bà ta hại chết rồi vu oan giá họa cho ta không.”

y! Nhũ mẫu và Lạc Miên tình cảm thắm thiết, sao bà ấy lại giết Lạc Miên chứ.

Chỉ có ngươi thù hận bản công chúa, lại ỷ bản thân đang ở Tứ Vương Phủ, nên mới có gan lạnh lùng hạ sát.”

Ninh Vân càng thêm phẫn nộ, nhìn về Mộ Dung Bắc Uyên mà oán trách: “Tứ Ca, trông Tứ †ẩu còn chưa tỉnh ngộ, quất năm mươi roi thì chưa đủ đâu!”

Triệu Khương Lan dăn xuống cơn lửa như đốt bỏng sau lưng, gương mặt xa cách: “Nha hoàn thiếp thân của công chúa đều được tập võ nghệ, còn ta nửa điểm công phu không có thì sao có thể chống lại nàng ta?”

“Đó là do cô ám toán từ sau lưng!”

“Bờ hồ Thưởng Nguyệt thường có hộ vệ trong phủ tuần tra hàng đêm, nếu nàng ta bị đẩy xuống nước sẽ kêu cứu khiến hộ vệ chú ý, vậy sao nàng ta không hề kêu cứu!”

Ninh Vân cắn răng nghiến lợi giải thích: “Người rơi xuống nước sẽ bị sặc, làm sao có thể kêu cứu?”

Nàng trào phúng nhíu mày, gương mặt tràn đầy khinh thường: “Người là đồ ngốc sao? Nếu người còn tỉnh rơi xuống nước thì dù có sắp chết cũng phải cố la to kêu cứu, đây là bản năng sinh †ồn, trừ phi người đó là kẻ câm, hoặc lúc đó nàng ta đã bất tỉnh!”

Mộ Dung Bắc Uyên hạ thấp nét mặc thoáng kinh ngạc, xưa nay Triệu Khương Lan là loại nữ nhân ầm ï không não, tuyệt đối không thể suy nghĩ rõ ràng liền mạch thế này.

Tại sao bị đánh xong lại thông minh hơn nhiều.

Ninh Vân hít thở không thông, nét mặt ẩn chút sợ hãi.

Nhưng nàng ta rất nhanh đã tỉnh táo, Triệu Khương Lan vốn là đồ ngu, chẳng qua hiện tại đang phô trương thanh thế, không nên sợ nàng.

“Tứ Ca, sao Tứ tẩu mặt dày mày dạn thế kia, chứng cứ đã rõ mà nàng ta còn mạnh miệng, thậm chí muốn vu hãm cho ta, lý nào lại vậy chứ!”

Triệu Khương Lan găn giọng nói: “Để ta xem thi thể của Lạc Miên”

Mộ Dung Bắc Uyên nghi hoặc mà nhìn nàng đăm đăm, nữ nhân trên đất sắc mặt tái xanh, bất luận nhìn thế nào cũng thấy rõ yếu đuối.

Nhưng đôi mắt kia luôn hàm chứa bất khuất và tàn nhãn khiến người khác không thể xem thường.

Quỷ thần xui khiến, thế mà hắn đồng ý.

Thi thể của Lạc Miên nhanh chóng được người khiêng lên, Triệu Khương Lan tìm được nha hoàn của mình trong đám người ấy: “Hồng Mai, đỡ bản cung”

Hồng Mai đỏ mắt chạy tới, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng dậy: “Vương phi, người còn đi nổi không?”

Nàng chậm rãi đứng dậy, rõ ràng đau tận xương cốt nhưng dáng đi lại toát lên khí thế khinh người.

Đi đến bên cạnh thi thể, gương mặt vốn dĩ thanh tú của Lạc Miên nay đã trương phềnh, nét mặt trắng dã, rõ ràng đã chết.

Triệu Khương Lan cầm tay của nàng ta nhìn một lát liền phát hiện đầu ngón tay của nàng ta mơ hồ tím đen, nhưng khe móng tay lại rất sạch se.

Nàng câu lên khóe môi, nhìn chằm chằm Ninh Vân: “Nàng ta có dấu hiệu trúng độc, người chết đuối trước tiên sẽ chìm xuống đáy nước, sau đó mới trồi lên mặt nước. Đáy hồ đọng nhiều bùn cát, nếu nàng ta chết bình thường thì khe móng tay sẽ vấy nước bùn. Nhưng móng tay của Lạc Miên lại sạch sẽ, mà đầu ngón tay lại bất thường, thấy rằng lúc nàng ta rơi xuống đã bất tỉnh, e rằng đã trúng độc mất mạng từ trước”

Ninh Vân tàn nhãn vội vã nuốt khan, nhìn Triệu Khương Lan mà không dám tin.

Tại sao, tại sao nữ nhân này có thể nói ra toàn bộ sự việc, đồ đần như cô ta sao có thể đoán được?

Kinh khủng hơn chính là, Triệu Khương Lan đột nhiên nói: “Ninh Vân, độc dược thật sự là Thiên La Tán à? Đây chính là độc dược ở vương triều Vinh Dương, ai cũng biết mẫu phi của người là Thần phi nương nương đến từ Vinh Dương.

Nếu ta bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, người nghĩ ngài sẽ xử trí thế nào?”

“Người, ngươi không được nói bậy nói bại”

Ninh Vân hoàn toàn hoảng hốt.

Phụ hoàng rất ghét cảnh hậu cung ngươi lừa †a gạt, nếu để phụ hoàng biết nàng ta và mẫu phi lén giấu kịch độc của Vinh Dương thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân.

“Độc chết nha hoàn, giá họa Vương phi, Công chúa Ninh Vân, người còn chưa biết sai sao!”

Sau lưng Triệu Khương Lan dợn máu tươi nhưng nàng lại đứng thẳng, gương mặt từng đờ đẫn lại lộ ra túc sát uy nghiêm.

Dọa Ninh Vân ngã ngồi trên đất, lời nói không rõ ràng.

Mộ Dung Bắc Uyên vốn định ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không ngờ tới Triệu Khương Lan có thể thay đổi cục diện và khiến Ninh Vân sợ hãi thành thế này.

Hắn đè ép kinh ngạc trong lòng, trầm giọng nói với Ninh Vân: “Bản vương nể tình huynh muội nên bỏ qua chuyện trước đó, Ninh Vân, muội là công chúa của một nước phải tránh xa tâm thuật bất chính. Thu xếp hành lý hồi cung đi, đừng lưu lại phủ đệ của bản vương nữa”

Ninh Vân nào dám cãi lại, mặt xám ngoét dẫn người rời đi.

Lúc nàng ta đi ngang qua Triệu Khương Lan liền hung tợn trừng nàng một cái, hận không thể ăn tươi nàng.

Triệu Khương Lan thả lỏng thân thể, cuối cùng không chịu nổi đau rát mà ngã xuống.

Hồng Mai cố gắng đỡ nàng, cầu xin Mộ Dung Bắc Uyên tha thứ: “Vương gia, cầu xin ngài nghĩ tình nương nương bị oan mà phân phó đại phu đến chữa trị giúp người, thân thể người vốn không tốt, sẽ chịu không nổi đâu”

Mộ Dung Bắc Uyên loay hoay quan sát nàng một lúc, nữ nhân khí thế bức người mới nấy đột nhiên như bị rút cạn sức lực, yếu ớt tựa vào người Hồng Mai.

Nàng chết có liên quan gì đến hắn?

Loại nữ nhân khiến người buồn nôn, hắn còn hận nàng không mau chóng biến mất.

Nhưng biểu hiện vừa rồi của nàng sao lại giống một người khác lạ?

Trắc Phi Thẩm Hi Nguyệt vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Vương phủ thấy Mộ Dung Bắc Uyên chần chừ bèn tiến lên một bước, nói: “Vương gia, tốt xấu gì tỷ ấy cũng là Vương phi, vẫn nên cứu tỷ ấy đi, bằng không thiếp thân sẽ lo sợ.”

Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng nhìn Trắc Phi, vần là Hi Nguyệt của hắn thiện lương, tốt hơn Triệu Khương Lan rất nhiều!

Hắn lạnh lùng phân phó thủ hạ: “Đông Diêu, gọi Giang Dương đến chữa trị cho nàng ta”

“RõI”

Triệu Khương Lan tỉnh lại, cảm giác thiêu đốt sau lưng đã vơi bớt.

Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc đắng chát, Hồng Mai thấy nàng tỉnh liền bưng đến đút cho nàng.

Nàng đặt ở chóp mũi ngửi thử, là hoàng kì, nhục quế, tảo bì, chúng là những loại thuốc bồi bổ nguyên khí và vô hại, nàng bịt mũi uống một hớp.

Lần này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo và tiếp nhận đầy đủ tình cảnh hiện nay.

Nàng vốn là hoàng hậu dưới một người trên vạn người của địch quốc, vương triều Vinh Dương.

Còn là vu y tuyệt thế, tinh thông thần lực, sở hữu y thuật cao minh, là bảo bối hữu dụng của quân vương Vinh Dương.

Mà vị Triệu tiểu thư này là đại nữ nhi của Triệu thái phó thuộc vương triều Thịnh Khang, từ nhỏ đã vụng về, còn đặc biệt mê giai.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, nàng đã bỏ quên liêm sĩ mà truy đuổi hắn.

Tại yến hội trong cung mà hoàng tử thần quyến đều tham dự, nàng lén lút vào suối nước nóng của Mộ Dung Bắc Uyên.

Hạ mê huyễn hương với hắn, khiến hắn ý thức mơ hồ mà “phi lễ” nàng.

Vì mặt mũi của Hoàng gia, Mộ Dung Bắc Uyên đành phải cưới Triệu Khương Lan.

Khiến ai nấy đều biết tính xấu của Tứ Vương Phi mà lén lút chì chiết nàng.

Triệu Khương Lan xuyên qua bèn xoa nhẹ mi tâm, giận bản thân không biết tranh đấu, nàng vốn bị hoàng đế Vinh Dương ban dược tự sát, không thể nào trở về đó nữa.

Huống chỉ thân thể này yếu ớt sẽ không chịu nổi đường dài xóc nảy, chỉ bằng an ổn dùng thân phận Tứ Vương Phi sống tại đây.

Triệu Khương Lan đang nhắm mắt suy nghĩ thấu đáo chợt ngửi thấy mùi hương lạ.

Nàng bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy một con mèo tuyết trắng nhảy vào từ cửa sổ.

Nàng lẳng lặng ủ mưu, cùng mèo trắng bốn mắt nhìn nhau.

Con mèo ban đầu dựng thẳng lông đuôi chợt mềm mại thả xuống, uyển chuyển đi đến phía nàng.

Còn tốt, nàng vẫn thông thú linh, có thể hiểu thú ngữ. Nhưng mùi của con mèo này không tầm thường khiến nàng không khỏi nghi ngờ.

Triệu Khương Lan ôm lấy mèo đặt ở chóp mũi rồi hít hà, nét mặt biến đổi.

Lúc này có người vội vã xông vào, vội đoạt lấy mèo trắng trong tay nàng, mèo kia lập tức run rẩy như cái sàng gạo.

Người tới là Hạ ma ma trong viện của Trắc Phi Thẩm Hi Nguyệt.

Bà ta oán trách nhìn Triệu Khương Lan: “Tuyết Nhi chỉ lỡ đến viện của Vương phi, tại sao ngay cả một còn mèo mà Vương phi cũng không chịu buông tha?”

“Con mắt nào của bà nhìn thấy bản cung hành hạ mèo?”

Triệu Khương Lan cảnh cáo nhìn bà ta: “Ma ma tự tiện xông vào sương phòng của bản cung, vừa mới đến còn hưng sư vấn tội, có biết rõ thân phận của mình không? Là Thẩm Trắc Phi dạy bảo bà như thế?”

Hạ ma ma nhịn thở, nhìn Triệu Khương Lan đầy bất ngờ.

Đã xảy ra chuyện gì, lúc nữ nhân này nói chuyện liền khiến bà ta cảm thấy tràn đầy bức bách, không tự chủ mà run lên.

“Nô tỳ thấy mèo con hoảng sợ nên mới vội vã…

“Mới vội vã vu khống đương gia chủ mẫu?”

Hạ ma ma đáy mắt hiện lên không cam lòng: “Nô tỳ không dám”

“Bản cung đang đùa với con mèo này, nó nhìn thấy bà mới hoảng sợ như thế, bà không thấy nó đang run lẩy bẩy trong ngực bà sao?”

“Sao lại thế được?” Hạ ma ma không phục nên phản bác: “Đây là mèo mà Trắc Phi nuôi đã lâu, rất gắn bó tình cảm với lão nô, làm sao sợ lão nô được chứ?”

Triệu Khương Lan khẽ vấy tay với mèo trắng: “Tuyết Nhi, đến đây, để bản cung ôm một cái”

Tuyết Nhi không chút do dự từ trong tay Hạ ma ma lao ra ngoài, thoải mái cọ nhẹ trong lòng Triệu Khương Lan, Hạ ma ma cả kinh đến trừng lớn con mắt.

“Thấy rõ ràng chưa? Hạ ma ma” Triệu Khương Lan không nhanh không chậm đứng lên.

Hạ ma ma sợ nàng bắt lại mèo nên cắn răng cố sức túm con mèo trở về.

“Thì ra nô tỳ đã hiểu lầm, xin Vương phi chớ trách”

Bà ta nói xong liền muốn đi, sau lưng chợt truyền đến hai chữ đầy khí phách: “Dừng lại!”

Triệu Khương Lan chậm rãi đi tới: ‘Bản cung cho phép bà đi sao?”

“Vương phi có gì phân phó?”

Chát! Triệu Khương Lan giơ tay, bàn tay hung hăng đánh lên mặt của bà ta: “Đây là trừng phạt việc ngươi bất kính hôm nay, cút đi, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy”

Hạ ma ma giận tái mặt nhưng không nói tiếng nào rời đi.

Hồng Mai đi ra ngoài lấy dược cao thoa ngoài da, trông thấy Hạ ma ma đang nổi giận đùng đùng đi qua thì lòng đầy căng thẳng, vội vã chạy vào: “Vương phi, Hạ ma ma lại đến gây sự sao?”

“Tiện nô đó đã bị bản cung đánh một tát.”

Triệu Khương Lan hời hợt phun ra câu này, Hồng Mai sợ đến mặt mũi trắng bệch.

“Nhưng, nhưng bà ta chính là người của Trắc Phi, nếu trở về cáo trạng với Trắc Phi, rồi truyền đến tai vương gia, sợ rằng thời gian tới đây của Vương phi sẽ bất an”

Nét mặt nàng vừa hờ hững vừa ngạo nghễ: “Cáo trạng? Ồ, thứ ti tiện mạo phạm chủ tử, bản cung thân là Vương phi mà không thể đánh ư?”

Hồng Mai nơm nớp thoa thuốc cho nàng mà lòng đầy lo lăng.

Quả nhiên, đến chạng vạng tối, một bóng người cao dài đầy tức giận bước vào.
 
Chương 2


Ngũ quan Mộ Dung Bắc Uyên luôn thanh lãnh lúc này lại càng lạnh băng: “Triệu Khương Lan, ngươi thật to gan! Bổn vương đã cảnh cáo ngươi cách xa Hi Nguyệt một chút, nhưng ngươi lại dám làm mèo của Hi Nguyệt bị thương còn đánh ma ma của nàng, ngươi có để bổn vương vào mắt không hả!”

Triệu Khương Lan không chút nào để ý vẫn bình thản uống ngụm trà, một cử chỉ giơ tay nhấc chân lại có quý khí ngút trời: “Vương gia, con mắt nào của người thấy ta hành hạ con mèo kia?”

“Còn dám giảo biện? Móng vuốt mèo bị cắt toàn máu, nếu không phải ngươi thì ai lại ra tay ngoan độc vậy?”

Nàng như nghe được chuyện vui, hơi mỉm cười.

Đôi mắt sáng rực như nhìn thấy nhân tâm.

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nhìn như vậy cả người cảm thấy không tự nhiên.

Dưới dự tức giận lại dùng nội lực muốn dạy dỗ nàng một chút.

Triệu Khương Lan không phòng bị phun ra một ngụm máy, khóe miệng nhiễm màu đỏ thắm.

Ánh mắt nàng lại có chút sắc bén, không hề né tránh mà càng lại gần hắn hơn.

“Người là ta đánh, nhưng mèo không phải do ta làm bị thương. Ta đánh nô tài vì nàng ta không phân biệt tôn tỉ. Ta biết ngươi một lòng che chở Thẩm trắc phi, nhưng con người ta không thích nhất là bị oan, không bằng để Thẩm Hi Nguyệt giáp mặt cùng ta đối chất”

“Nguyệt Thu thấy Tuyết Nhi như thế thì khóc đến đứt ruột đứt gan, làm gì có sức lực nghe ngươi giảo biện. Bổn vương có mắt, có thể thấy được chân tướng, còn tưởng ngươi bị đánh sẽ thu liễm, ai ngờ còn quá đáng hơn!”

Nàng chống ta lên bàn đứng dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường: “Ngươi có mắt? Ta còn tưởng ngươi bị mà nha! Khó trách ngươi cùng Thẩm trắc phi tinh đầu ý hợp, bản lĩnh trả đũa như thế này đúng là cùng một khuôn mà ra. Hôm nay thị phi đúng sai lòng ngươi rõ nhất, ta bị đánh oan cũng không được một lời xin lỗi, sao lại là do ta đáng bị chứ? Nếu như Ninh Vân còn làm ra được chuyện vu oan giá họa kia, vì sao trắc phi của ngươi không làm được, người cái gì cũng chưa tra lại nhanh chóng định tội…Hoang đường.”

“Ngươi!” Mộ Dung Bắc Uyên tỏng mắt tràn ngập sát khí, đang định giáo huấn nàng, lại nghe âm thanh nữ tử nũng nịu truyền đến: “Vương gia, Vương gia buông tha Vương phi đi.”

Là Thẩm Hi Nguyệt!

Triệu Khương Lan lạnh lung nhếch miệng, vị trắc phi này thủ đoạn thật tốt nha.

Tuy rằng nguyên chủ thực sự dùng gia thế đè ép nàng ta, đoạt lấy vị trí chính phi.

Nhưng Thẩm Hi Nguyệt làm hại nguyên chủ rất thảm, nếu nói là trả nợ thì sớm đã trả hết nợ đi.

Giây tiếp theo, một bóng dáng thanh nhã thanh tú xinh đẹp đi nhanh tới.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ còn vương nước mắt, ánh mắt kiêu mị đã khóc tới mức sưng đỏ.

Một mỹ nhân như hoa như ngọc đáng thương như vậy rơi nước mắt, khó trách Mộ Dung Bắc Uyên thay nàng ta trút giận.

Tay Thẩm Hi Nguyệt bám vào cánh tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Vương phi tấm lòng nhân hậu, chắc chăn sẽ không làm bị thương Tuyết Nhi, có lẽ Hạ ma ma nhìn lầm”

“Hi Nguyệt, nàng luôn mềm lòng như vậy”

Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng vuốt ve mặt nàng, ngón tay ôn nhu lau khô nước mắt nàng ta.

Bộ dáng này với bản thân lúc nãy thật sự như hai ngươi khác nhau vậy.

Hắn có chứng tâm thần phân liệt sao? Triệu Khương Lan ghét bỏ trừng mắt.

Nàng cười lạnh một tiếng: “Vương gia nghe chưa? Trắc phí thừa nhận là Hạ ma ma nhìn nhầm rồi, cũng không phải do ta làm, ngươi còn muốn tiếp tục đổ oan cho ta?”

Thẩm Hi Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt ầm thâm tìm tòi nghiên cứu.

Nữ nhân trước mặt không giống Triệu Khinh Đần mà nàng ta quen biết.

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nói như vậy lại ôm một bụng tức giận: “Vì sao Hi Nguyệt lại nói vậy, trong lòng ngươi không biết sao? Vì tâm địa nàng ấy thiện lương lo lắng bổn vương sẽ trách phạt ngươi, bản thân ủy khuất muốn giấu chân tướng giúp ngươi, ngược lại ngươi lại lên mặt không có chút liêm sĩ nào!”

“À? Thẩm trắc phi có ý thế sao? Ngươi muốn vì bổn cung che giấu nên mới ủy khuất bản thân?”

Ánh mắt nàng nhìn thẳng Thẩm Hi Nguyệt, nhìn đến mức Thẩm Hi Nguyệt xém chút không dám ngẩng đầu lên.

Thực sự kỳ quái, sao nữ nhân này lại có khí thế bức người như vậy!

“Ngươi muốn Thẩm Hi Nguyệt trả lời thế nào?

Độc phụ, bổn vương đã nhịn ngươi đủ lâu rồi, quá nhiều lần tái diễn đã chạm vào ranh giới của bổn vương, đừng trách ta không khách khí.”

Giới hạn của Mộ Dung Bắc Uyên ngoài Thẩm Hi Nguyệt còn có ai?

Triệu Khương Lan khẽ nhíu mi cười như không cười: “Nhịn ta đủ lâu? Ta mới là nhịn các ngươi đủ lâu đấy! Nếu mèo do ta làm bị thương ta nguyện chịu phạt, nhưng nếu không phải do ta làm, không biết vương gia luôn tự xưng là công chính có thể trừng phạt trắc phi dung túng hạ nhân châm ngòi gây chuyện?”

Không đợi Mô Dung Tễ lên tiếng, nàng phân phó Hồng Mai: “Đi, đưa Tuyết Nhi cùng Hạ mâm đến đây, bổng cung phải đối chất cho rõ!”

Đáy lòng Thẩm Hi Nguyệt hơi sợ hãi, thật sự không ngờ tới bao cỏ vô dụng này lại đột nhiên thay đổi, dường như trở thành người khác.

Lúc trước Hạ ma ma nói thì nàng lại không tin, bây giờ có chút luống cuống.

Nhưng nàng nhìn đến sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Bắc Uyên lại tự tin hơn mấy phần.

Ai ai cũng biết Tứ vương gia có tình cảm sâu nặng với nàng ta, nếu không phải Triệu Khương Lan này thì nàng ta chính là Vương phi.

Mộ Dung Bắc Uyên hận nàng ta đến chết, tròng lòng càng áy náy với mình.

Hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Triệu Khương Lan, dù nữ nhân này có đem mọi chuyện nói ra cũng không làm nên chuyện gì.

Rất nhanh Hạ ma ma ôm Tuyết Nhi đi đến.

Triệu Khương Lan liếc qua cũng thấy rõ Tuyết Nhỉ bị thương ở móng vuốt, dù đã dùng băng gạt bao lại.

Nhưng vết máu vẫn thấm ra, xem ra miệng vết thương rất sâu!

Tuyết Nhi thấy nàng thì tỏ ra đáng thương kêu †o, trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên lại thấy thành sợ hãi.

Hắn nổi cơn thịnh nộ không áp chế được: “Triệu Khương Lan, Tuyết Nhi sợ ngươi tới mức như vậy, ngươi còn gì ngụy biện?”

“Tuyết Nhi” Triệu Khương Lan nhẹ nhàng gội một tiếng, mèo trắng đi theo xuống, thuận thế nằm xuống.

Nàng muốn duõi tay ôm nó, lại bị Mộ Dung Bắc Uyên đánh mạnh vào mu bàn tay đến mức bị thương.

Mặt hắn tràn đầy sát ý, cứ như muốn đem nàng băm thây vạn đoạn.

“Ngươi còn dám chạm vào nó?”

Tay Triệu Khương Lan bị đánh đỏ hồng, cũng không còn kiên nhãn, lạnh lung mở miệng: “Ta không xem miệng vết thương, sao có thể tự chứng mình bản thân trong sạch, Mộ Dung Bắc Uyên ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Hai người giằng co trong im lặng, trong mắt đều có sóng gió, trong lúc này độ ấm trong phòng hạ xuống không ít.

“Vương gia, nếu Vương phi đã muốn như thế thì để nàng xem đi, đừng vì chuyện nhỏ ảnh hưởng hòa khí, trong lòng thiếp thân sẽ khó xử”

Thẩm Hi Nguyệt nhu nhược nói một câu, khí tức trên người Mộ Dung Bắc Uyên nhạt đi không ít.

Hắn hờ hững nhìn chằm chằm Triệu Khương Lan: “Bổn vương muốn nhìn xem ngươi còn muốn nói dối thế nào?”

Triệu Khương Lan tháo băng quấn quanh chân của mèo, một vệt máu đáng sợ xuất hiện trước mặt.

Miệng vết thương này bị người rửa qua bằng nước rồi băng bó lại, cơ bản không được xử lý thỏa đáng.

Vì muốn giá họa cho nàng, các nàng ấy lại hạ độc thủ với mèo con như vậy.

Đáng tiếc, bọn họ tính kế sai người rồi.

Nếu là Triệu Khương Lan lúc trước sẽ không biết cách đối phó rồi.

Nhưng âm mưu quỷ kế gì mà nàng chưa thấy qua đâu, chút khôn vặt này cũng dám dùng hại nàng?

Tuyết Nhi mắt ngấn nước kêu hai tiếng, Triệu Khương Lan đã hiểu ý nó.

Nàng cười như không cười đánh giá Hạ ma ma: “Hạ ma ma, Tuyết Nhi nghày thường có chu động cào người không?”

Thẩm Hi Nguyệt lại giành trả lời trước: “Vương phi, Tuyết Nhi thực sự rất ngoan tuyệt đối sẽ không chủ động cào người, có phải hiểu lầm gì đó mà người hoài nghi nó như vậy?”

Chậc chậc, trắc phi này không quên chụp lên đầu nàng tội danh dơ bẩn.

Triệu Khương Lan lạnh lung liếc nàng ta một cái: “Bổn cung hỏi ngươi sao? Nếu không hỏi, hiện tại đến lượt ngươi nói sao?”

Thẩm Hi Nguyệt nghẹn ngào ủy khuất nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái, như là ai đó ức hiếp nàng ta.

Mộ Dung Bắc Uyên vừa định mở miệng răn dạy Triệu Khương Lan thì lại nghe nàng hỏi: “Nếu ai đó có ý định ngược đãi Tuyết Nhi, làm sau nó, nó cũng sẽ không cào sao?”

Ánh mắt Hạ ma ma có chút trốn tránh ấp úng nói: “Lão nô chưa bao giờ thấy Tuyết Nhi bị thương, cũng không rõ lắm.”

Mộ Dung Bắc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Người muốn nói Tuyết Nhi chủ động cào ngươi nên mới làm bị thương nớ? Triệu Khương Lan, dù là cái cớ này bổn vương không tin. Nó ngoan như vậy, dù là làm ngươi bị thương, cũng là do ngươi làm bị thương nó trước”

Triệu Khương Lan chính là muốn hắn nói ra lời này, nàng nhếch miệng cười: “Lời nói này rất có lý”

Phản ứng này rất quái lạ, Mộ Dung Bắc Uyên nhất thời không hiểu.

Hạ ma ma bị nàng nhìn đến mức sợ nổi da gà, hoảng sợ cúi đầu.
 
Chương 3


Giây tiếp theo, Triệu Khương Lan cười lạnh nhìn nàng ta nói: “Hạ ma ma, không bằng như thế này, ngươi cùng bổn cung vén ống tay áo lên, để lộ cánh tay, nhìn xem tay ai có vết cào làm bị thương, thì Vương gia có thể phán đoán được ai mới là người làm bị thương Tuyết Nhi, được chứ?”

“Vương phi!! Cánh tay nữ nhân sao có thể để người ta tùy ý nhìn thấy, Vương phi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ bị chê cười, bị lên án không biết giữ mình sao!”

Triệu Khương Lan cứ như nghe chuyện cười, tàn khóc ép hỏi: “Nơi này chỉ có một nam nhân duy nhất là phu quân của bổn cung, nếu bổn cung cùng Vương gia là phu thê, thì trượng phu nhìn thấy cánh tay của ta có gì không được, sao lại bị ngươi nói thành không biết tự giữ mình rồi? Khi trắc phi ở trên giường hầu hạ Vương gia đi ngủ, tới miệng ngươi thành dâm loạn vương phủ sao?”

“Dù là ngươi, bị chủ nhân mua về làm nô bộc, mạng cũng thuộc vương phủ này, bổn cung muốn nhìn thấy cánh tay của ngươi còn ủy khuất ngươi sao? Người xem là cái thá gì chứ!”

Thẩm Hi Nguyệt nghe nàng chất vấn thì xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nàng ta không có sức lực dựa vào Mộ Dung Bắc Uyên, hốc mắt đỏ lên.

“Triệu Khương Lan, người đừng quá đáng!”

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên như kiếm, sắc bén nhìn nàng cảnh cáo.

Nàng lại không thèm để ý cong cong khóe miệng: “Hôm nay cánh tay Hạ ma ma ta nhất định phải thấy. Nếu cánh tay nàng không có gì, ta sẽ nhận tội làm bị thương mèo này,cũng sẽ nhận một đao để xin lỗi Tuyết Nhi. Nhưng nếu cánh tay Hạ ma ma có vết cào thì thế nào?”

Không đợi Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng, Hạ ma ma quý xuống đất.

Nàng ta tự biết không giấu được, chủ động vén tay áo lên.

Cánh tay bên trái thật sự có vết cào đỏ ửng, tất nhiên do Tuyết Nhi cào.

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên hơi trùng xuống, lại nghe Hạ ma ma khóc nói: “Vương gia, Tuyết Nhi đúng là có cào lão nô, nhưng do lão nô rửa sạch miệng vết thương, nó cảm thấy đau nên mới không cẩn thận cào nô tỳ, nhưng lão nô lấy tính mạng đảm bảo, vết thương của Tuyết Nhi không phải do lão nô làm”

“Thật nực cười, tiện nô như ngươi có ý gì, ngươi rửa miệng vết thương sẽ đau hơn so với việc dùng đao chém vào chân sao, cho nên nó mới cào ngươi mà không cào bổn cung sao?”

Triệu Khương Lan run run giơ tay lên, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết không chút tỳ vết.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua, có chút mất tự nhiên đưa tầm mắt đi chỗ khác.

Nữ nhân này, hoàn toàn không có chút rụt rè của nữ nhị, thật lạt Nữ nhân này, hoàn toàn không có nữ nhi gia rụt rè, thật kỳ cụ!

c Hạ ma ma đến chết cũng không nhận: “Vương gia, mèo cào người cũng dựa cào tâm tình, có lế lúc đó Linh nhị bị Vương phi làm bị thowng nên thấy người sẽ sợ hãi, cho nên khi thấy lão nô đến gần thì liền hiểu lầm cào lão nô. Chỉ dựa vào điểm này lại định tôi lão nô, lão nô bị oan aI Triệu Khương Lan cười rồi lắc đầu: “Rõ ràng trước đó bổn cung hỏi ngươi, ngươi còn nói chắc chắn Tuyết Nhi sẽ không cắn người, vì sao bây giờ lại thay đổi nói rằng sẽ cào người tùy theo tâm tình, không phải tự vả mặt mình sao? Nếu không phải ngươi chột dạ, vì sao chột dạ che giấu không dám cho người khác soát người?”

Thẩm Hi Nguyệt vô cùng đau lòng nhìn thoáng qua Hạ ma ma, nhẹ giọng thở dài.

Mặt nàng ta hơi ưu sầu: “Vương gia, thiếp thân có thể làm chúng, vết cào kia là do ma ma rửa sạch miệng vết thương của Tuyết Nhi làm nó sợ hãi cào trúng, lúc trước ma ma không nói là sọ Vương gia trách tội Tuyết Nhi, không cho nó ở cạnh thiếp thân.”

Triệu Khương Lan nhíu mayfly “Thẩm trắc phi, ý ngươi là bổn cung đang nói dối?”

Thẩm Hi Nguyệt lập tức quỳ xuống: “Hi Nguyệt không dám! Ngàn sai vạn sai đều do thiếp thân sai, là thiếp thân không quản tốt linh nhi, làm nó xông đến chỗ Vương phi, quấy nhiễu thanh tịnh của Vương phi, thỉnh Vương phi trách phạt”

Mộ Dung Bắc Uyên thật ra đang nhìn vết cào, trong ánh mắt có chút dao động.

Nhưng vì lời nói của Thẩm Hi Nguyệt mà những nghỉ ngờ của hắn đều tiêu tán hết, vội vàng nâng nàng ta lên: “Thân thể nàng không tốt, đừng cứ động chút lại quỳ thế, nàng yên tâm, bổn cương nhất định đòi lại công bằng cho Tuyết Nhi”

“Không được, Vương gia, việc này bỏ đi, Tuyết Nhi cũng chỉ là một sủng vật, làm sao có thể sánh với thân thể ngàn vàn của Vương phi, đợi đến khi miệng vết thương chữa trị lành lặn lại thì không sao cả, Hi Nguyệt không muốn tiếp tục truy cứu”

Triệu Khương Lan lại nhanh hơn Mộ Dung Bắc Uyên một bước, ra sức cự tuyệt: “Trắc phi nói thật nhẹ nhàng, một câu của ngươi không truy cứu là có thể đứng ngoài cuộc sao, nhưng Vương gia nhận định ta là ngươi rat ay, oan tình của bổn cung tìm ai đây? Hiện tại lại không tuy cứu! Muộn rồi!”

Nàng sờ đầu mèo trắng: “Vạn vật đều có tâm linh, mèo cũng có thể có nhân tính, không bằng ngươi nói bổn cung biết hung khí làm ngươi bị thương ở đâu, đưa chúng ta đi tìm được không?”

Mèo kêu vài tiếng.

Hạ ma ma âm thầm bĩu môi trào phúng, còn nghĩ Vương phi thông mình hơn, không ngờ vẫn là kẻ ngốc.

Một con mèo mà thôi, sao lại hiểu được tiếng người.

Nhưng giây tiếp theo, Triệu Khương Lan đã bế nó: “Đí, hướng Lạc hương các.”

Lạc Hương các chính là chỗ ở của Thẩm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên lộ vẻ không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Sao thế, Vương gia lo lắng có chuyện sao, không dám cùng thần thiếp đi tìm thanh đao kia?”

“bi thì đi, đến lúc không tìm ra bổn vương sẽ không tha cho ngươi.”

Thẩm Hi Nguyệt hơi lo lắng đi phía sau, lại không tiện cho người trở về lấy thứ kia đi, chỉ có thể an ủi chính mình, con mèo này không thần kỳ như thế.

Khi đi ngang qua hoa viên, Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua hoa cỏ trên mặt đất, phân phó Hồng Mai; “Đi lấy một ít bồ công anh lại đây”

Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ hoặc nhìn nàng, nhưng Triệu Khương Lan không giải thích hắn cũng lười mở miệng.

Tới Lạc Hương các, Tuyết Nhi bỗng đi tới khuê phòng của Thẩm Hi Nguyệt, Triệu khinh đang không do dự đẩy cửa ra.

Căn phòng này tràn đầy ánh sáng, sạch sẽ rộng rải, so ra tốt hơn nhiều gian phòng của nàng.

Nếu nói chuyện này ra, ai tin nàng là chính phi chứ?

Hạ ma ma khẩn trương nhìn chằm chằm Tuyết Nhi, thấy vươn chân không bị thương tới góc ngắn kéo tủ dùng sức cào mạnh, lại đem ngăn kéo kia mở ra.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đang muốn nhanh ngăn cản, lại bị Triệu Khương Lan đá văng: “Cút, đừng nghĩ tiêu hủy chứng cứ!”
 
Chương 4


Mộ Dung Bắc Uyên cũng tiến lên, quả nhiên trong ngăn kéo có một con dài dài.

€ó lẽ trước đó không lau cẩn thận, trên mũi dao còn chút vết máu.

Tuyết Nhi phối hợp kêu vài tiếng, sợ tới mức nhào vào lòng Triệu Khương Lan.

Yết hầu Mộ Dung Bắc Uyên giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Triệu Khương Lan.

Nữ nhân này không cười mà nhìn chằm chằm hắn: “Thế nào?”

Hạ ma ma phát run quỳ trên mặt đất: “Vương gia, con dao này nhất dịnh do Vương phi cho người đặt trộm vào đây, mục đích giá họa cho trắc phi. Nếu không một con súc sinh sao có thể báo cho Vương phi được, nàng lại không chút do dự đi đến đây, căn bản đã biết trước vị trí này”

“Hạ ma ma khóc trách được trắc phi coi trọng như vậy, thât sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi há miệng ngậm miệng đều muốn đổ lên đàu ta. Ai không biết Thẩm trắc phi là tâm can của Vương gia, là người luôn được che chở, sợ là hơn một nửa thị vệ vương phủ đều dùng bảo vệ trắc phi, đừng nói là một người sống không có khả năng vô thanh vô tức mà vào phòng ngủ cùa trắc phi, mà là một con chuột cũng không có khả năng đó”

Triệu Khương Lan cầm lấy con dao kia, xem xét kỹ lưỡng, lại thấy một chữ “Tễ” nhỏ.

Nàng lợi bật cười: “U, con dao này chỉ e là do Vương gia đưa cho Trắc phi làm vật định tình, đồ quý trọng như vậy lại bị Hạ ma ma noi là của thần thiếp? Thần thiếp không có phúc khí nhận ban thưởng cỡ này của Vương gia đâu.”

Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên lập tức âm trầm khó coi, khi nhìn thấy con dao kia, hắn nhận ra ngay đó là con dao bản thân đã đưa cho Thẩm Hi Nguyệt, cho nên Hạ ma ma lấy lý do kia vô cùng không ổn.

Hắn lạnh lung nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt mở miệng: “Hạ ma ma, ngươi còn gì giải thích?”

“Ma ma, chẳng lẽ thật sự là ngươi? Sao ngươi lại làm ra loại chuyện này?”

Thẩm Hi Nguyệt diễn rất tốt, nhìn qua cứ như nàng ta không biết gì, một bộ dáng khiếp sợ như trời sập: “Uổng cho ta tín nhiệm ngươi, vậy mà ngươi đẩy ta vào con đường bất nghĩa?”

Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng, thật muốn vỗ tay cho kỹ thuật diễn xuất của nàng ta.

Thẩm Hi Nguyệt đã nói như vậy, Hạ ma ma không thể không nhận.

Cả người nàng ta nằm khóc trên mặt đất một cách thảm thiết: “Do nô tỳ nhất thời bị quỷ mê hoặc, vì Vương phi tát một cái mà tâm mang oán hận, nên mới ra tay tàn nhẫn với Tuyết Nhi để vu oan Vương phi. Nô tỳ đáng chết, nhưng việc này từ đầu đến cuối không hề có quan hệ với trắc phi, Vương gia, trắc phi luôn có tâm địa lương thiện, nếu không sẽ không vì Vương phi mà cầu tình, mọi chuyện lão nô làm sai, lão nô tình nguyệt chịu tội: Thẩm Hi Nguyệt quỳ xuống khóc như hoa lê đái vũ: “Vương gia, là lỗi thần thiếp, là do thần thiếp quản giáo không nghiêm để hạ nhân làm ra chuyện hoang đường như thế, thần thiếp đáng chết”

Triệu Khương Lan cố ý thở dài: “Ai da, trắc phi thật đúng là người làm từ nước, rõ ràng bổn cung bị người ta vu oan, bổn cung còn chưa khóc, ngươi sao lại khóc thế kia”

Nói xong, nàng thoáng nhìn qua Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia từng nói làm chủ cho Tuyết Nhi, không biết giờ đổi người như thế, người có bỏ được mà xuống tay không?”

Mộ Dung Bắc Uyên sao lại không nghe ra châm chọc trong lời nói kia, có chút khó xử nhìn thoáng qua Thẩm Hi Nguyệt đang rơi lệ, trầm giọng nói: “Ngươi muốn bổn vương làm thế nào?”

“Ta nhớ rõ Hạ ma ma nói, muốn dùng tính mạng của nàng thề không làm việc kia, hôm nay nếu như không vì bảo vệ tính mạng thì cũng sẽ không dám phát ra lời thề độc kia”

Hạ ma ma kêu lên: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng! Xin người hấy vì lão nô tận tâm tận lực hầu hạ trắc phi hết lòng, tạm tha cho nô tỳ một mạng”

“Vương gia” Đôi mắt Thẩm Hi Nguyệt đầy nước mắt, gắt gao cắn môi.

Ánh mắt kia như cầu khẩn, như nhược động lòng người.

Triệu khinh đang kéo khóe miệng: “Vương gia như long tử, hẳn là biết câu nhất ngôn cửu đỉnh”

Hắn không vui nói: “Dù cho Hạ ma ma sai, cũng không đáng tội chết”

“Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi Vương gia thiếu chút nữa hạ sát ta, thì ra Vương gia luyến tiếc không muốn giết một hạ nhân của trắc phi, lại có thể ra tay giết Vương phi chính mình, ha ha ha, thật là quá buồn cười”

Mặt Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn lạnh: “Bổn vương có gì luyết tiếc, người đâu, đem Hạ ma ma kéo ra ngoài đánh chết!”

“Thôi” Triệu Khương Lan mặt không cảm xúc nói: “Đánh nàng ta 50 roi, đuổi khỏi vương phủ, không bao giờ cho tới gần đây nửa bước”

Thẩm Hi Nguyệt đàng cắn răng nói với nàng: “Hi Nguyệt thay ma ma tạ ân Vương phi tha mạng”

“Trắc phi nên nói với bổn cung không phải chỉ riêng điều này, chẳng lẽ bổn cung vô duyên vô cớ dính phiền toias, còn không được trắc phi xin lỗi một câu sao!”

Thẩm Hi Nguyệt cúi đầu tỏ ra đáng thương nói: “Thiếp thân sai rồi, thiếp thân hướng Vương phi nhận lỗi”

“Được rồi” Mộ Dung Bắc Uyên nâng nàng ta đứng lên: “Ngươi phạt cũng phạt rồi, Hi Nguyệt cũng tạ tội rồi, ngươi đừng cứ bám lấy không buông”

“Mộ Dung Bắc Uyên đây là lần thứ hai” Triệu Khương Lan không mặn không nhạt nhắc hắn: “Ta không hy vọng lần sau xảy ra loại chuyện này, ngươi là Vương gia có thể công bằng một chút đi, chuyện gì cũng không nên quá ba lần, nhiều lần hắt nước bẩn lên ra, ta không cảm thấy vui đâu”

Đuôi mắt nhếch lên, như đang uy hiếp.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng thật kỹ, đối mặt với Triệu Khương Lan như vậy, cảm giác thật xa lạ.

Hiển nhiên nàng có khác biệt rõ ràng cứ như là một người khác, rốt cuộc là chuyện gì?

Triệu Khương Lan không rảnh quản hắn, cúi đầu xem xét vết thương của Tuyết Nhi, hướng Hồng Mai nói: “Đưa bồ công anh cho ta”

Nhận được bồ công anh, nàng dùng tay chà xát cành lá nát đi, chậm rãi đắp lên miệng vết thương của Tuyết Nhi.

Mộ Dung Bắc Uyên dùng sức nắm cổ tay nàng, giọng nói lạnh băng: “Ngươi đang làm gì?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom