Dịch Thần Y Trọng Sinh

Chương 1414


Tu Chân giới, trên một tinh cầu nhỏ linh khí nồng đậm gấp bội lần Địa Cầu, một đạo ánh sáng bảy màu mỏng manh từ trên trời giáng xuống, chiếu lên trên Truyền Tống Trận ở tinh cầu này.  

Hào quang thu lại, Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong Truyền Tống Trận. Mạc Phàm cảm nhận được linh khí phả vào mặt, nhưng không xác nhận đây là nơi nào, chỉ miễn cưỡng suy nghĩ, quần áo thoải mái trên người biến thành trường bào cổ màu trắng, hắn lấy một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, mới nuốt vào liền hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.  

… M  

ạc Phàm ngủ thẳng ba ngày, sau khi hắn tỉnh lại thì ở trong một căn phòng.  

Căn phòng này được xây theo phong cách cổ, không xa hoa lắm, ngoại trừ giường gỗ hắn đang nằm ra, thì chỉ có một chiếc bàn gỗ và ba cái ghế dài.  

Bên cạnh cửa sổ là mấy cây Chu Linh Thảo đã bị tàn phá.  

Tuy hơi đơn sơ, nhưng được thu dọn sạch sẽ, trong phòng còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.  

Mạc Phàm nhìn một vòng trong phòng nhỏ, không nhìn thấy những người khác, thì bắt đầu kiểm tra cơ thể mình.  

Linh khí gần như hao sạch, khí huyết vô cùng suy yếu.  

Phần lớn vết thương trên người đã kết vảy, không biết ai bôi thuốc lên mấy vết thương nặng lưu lại trong quá trình truyền tống, nhưng vẫn chảy máu như cũ.  

Những vết thương này nếu là bình thường, cho dù không có Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, dựa vào sức khôi phục cơ thể của hắn cũng đã khỏi hẳn rồi.  

Nhưng khí huyết của hắn tiêu hao quá nhiều, trước khi đi hắn để lại phần lớn lực Tạo Hóa Bất Diệt cho Tiểu Vũ, phải mất một thời gian mới khôi phục lại được.  

Trừ phi hắn lấy lực Tạo Hóa Bất Diệt trong cơ thể người khác bổ sung, hiện giờ Tạo Hóa Bất Diệt Ấn của hắn có thể làm được, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.  

Mạc Phàm lại kiểm tra thần thức của hắn, thần thức chỉ có hai phần bình thường.  

Cửu Chuyển Kim Đan vốn có hai đạo thụ văn, hiện giờ chỉ còn bán đạo, nếu bán đạo này cũng hỏng, Kim Đan của hắn coi như phế đi.  

Ngoại trừ lần trước hắn bị vũ khí tiên tiến tấn công ra, lần này là lần bị thương nặng nhất, chuyện này đều do Long Ngạo Thiên ban tặng.  

Nhưng có thể sống sót trong quá trình truyền tống đó xem như là vận khí của hắn rất tốt rồi.  

Đổi lại là những người khác, nếu gặp phải chuyện tương tự như hắn, đừng nói là tu vi giảm đi, trong một vạn người cũng chưa chắc có một người sống sót.  

Chỉ cần hắn còn sống, sẽ có cơ hội tìm Long Ngạo Thiên báo thù.  

Đến lúc đó hắn sẽ để Long Ngạo Thiên nếm thử cảm giác bị Thao Thiết Chi Hồn cắn nuốt.  

Xác nhận tình hình xong, hắn muốn lấy một số đan dược khôi phục trong nhẫn trữ vật ra, thì lông mày nhíu lại.  

Hiện giờ Tinh Khí Thần của hắn vô cùng suy yếu, biện pháp tốt nhất là thông qua đan dược và thiên tài địa bảo bổ sung trước.  

Nhưng nhẫn trữ vật hắn luôn mang theo bên người đã không thấy nữa.  

Hắn kiểm tra Thức Hải, ngọc kiếm Vô Phong vẫn còn đó, chỉ có nhẫn trữ vật là biến mất.  

Trước khi tới, tuy hắn đã phân chia phần lớn đồ trong nhẫn trữ vật cho mọi người.  

Hắn đưa quỷ tỉ cho Quỷ Mị Nhi, trường thương Longinus cho Bạch Tử Hàn, Khỏa Thi Bố cho Chu Trường Hoằng…  

Nhưng bên trong ngoại trừ một số đan dược và thiên tài địa bảo cần thiết ra, còn có một số thứ cần dùng khi ở Tu Chân giới, ví dụ như linh thạch.  

Ở Tu Chân giới, linh thạch là tiền thông dụng, đan dược và thiên tài địa bảo đều không dùng tốt như linh thạch, dù sao linh thạch là thứ có thể trực tiếp bổ sung linh khí.  

Chính vì như vậy hắn mới chuẩn bị một lượng lớn linh thạch.  

Không có cái nhẫn này, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận tới chỗ Thần Nông Tông là chuyện không thể được.  

Tuy kiếm linh thạch không phải việc khó đối với hắn, nhưng phải tốn chút thời gian.  

Hiện giờ hắn không có nhiều thời gian.  

Hắn cũng không sốt ruột, hắn ngồi dậy vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.  

Lúc hắn tới nơi này còn từng sử dụng nhẫn trữ vật, chắc chắn chiếc nhẫn này đã bị người ta lấy đi.  

Muốn lấy lại nhẫn, vẫn nên khôi phục chút thực lực thì hơn.  

Ngoài ra hắn đang ở đâu còn chưa biết, vẫn nên tìm hiểu rõ những chuyện này thì hơn.  

Vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí nồng đậm ở trong không khí bay về phía hắn, bổ sung linh khí gần như khô héo trong cơ thể hắn.  

Theo linh khí tràn vào trong cơ thể, trắng xanh trên mặt hắn dần khôi phục lại, miệng vết thương cũng bắt đầu khôi phục, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.  

Nhưng Mạc Phàm mới tu luyện không lâu, cửa phòng mở ra, một cô gái cầm một chiếc giỏ trúc đi vào.  

Cô gái này khoảng 20 tuổi, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, bên hông buộc đai lưng hoa nhỏ màu trắng, trên mái tóc dài đen tuyền buông xuống tận hông ngoại trừ cài một chiếc trâm ngọc ra, thì không còn trang sức nào nữa.  

Trang phục đơn giản một chút, nhưng ngũ quan xinh xắn và dáng người lung linh không thua gì tiểu thư khuê các, trái lại có thêm chút điềm đạm, thanh tú và linh động.  

Nhất là đôi mắt như bảo thạch màu đen, giống như thu thủy sâu rộng, khiến cho người ta liếc mắt một cái là say mê.  

Nếu so sánh cô gái này, tuy không thể so được với Tiểu Tuyết, nhưng là mỹ nữ không kém Ngao Sương, chẳng qua là không cùng phong cách.  

Ngao Sương là công chúa bá đạo, cô gái này thì như thiếu nữ nhà bên.  

Cô gái này thấy Mạc Phàm ngồi dậy, lông mày vốn đang nhíu chặt lập tức giãn ra, trên mặt lộ ra vui mừng sợ hãi.  

- Vị công tử này, ngươi tỉnh rồi sao?  

Sau khi cô cứu Mạc Phàm trở về, khí tức trên người Mạc Phàm vẫn rất yếu, cô bôi thuốc lên vết thương trên người Mạc Phàm mà không thấy tốt hơn.  

Cô chuẩn bị đợi nếu Mạc Phàm không tỉnh lại, cô sẽ đưa Mạc Phàm tới y quán chữa trị, không ngờ Mạc Phàm tự mình ngồi dậy rồi.  

Mạc Phàm sớm đã cảm nhận được cô gái này tới gần căn phòng nhỏ, cho nên hắn không tiếp tục tu luyện, dừng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chậm rãi mở to mắt.  

- Là cô nương cứu ta sao?  

Mạc Phàm đánh giá cô gái này, nho nhã lễ độ cười nói.  

Hắn được mang tới đây, một số vết thương trên người được quấn băng vải, có nhiều chỗ còn được bôi thuốc, chắc chắn hắn được cứu tới đây.  

- Công tử té xỉu ở trong Truyền Tống Trận, trên người lại đầy vết thương, ta chỉ mang công tử về, bôi chút thuốc cho công tử mà thôi, công tử có thể tỉnh lại thì quá tốt, công tử đói bụng rồi đúng không, ta sẽ lập tức làm chút thức ăn cho công tử.  

Cô gái bỏ giỏ trúc xuống, nhiệt tình nói.  

Được cô gái này nhắc nhở, trái lại Mạc Phàm cảm thấy bụng hơi đói rồi.  

- Làm phiền cô nương rồi.  

- Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, đúng rồi, ta tên là Lục La, công tử gọi ta là A La được rồi.  

- Lục La?  

Không lâu sau, một bàn đồ ăn đơn giản xuất hiện.  

Mạc Phàm cũng không khách sáo, hắn được Lục La nhặt về, coi như là có duyên, sau này báo đáp là được.  

- Lục La cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào không?  

Kiếp trước hắn thông qua Truyền Tống Trận tới Bích Thần Tinh gần Thần Nông Tông, tinh cầu này xem như là nơi Thần Nông Tông rèn luyện.  

Hắn ở Bích Thần Tinh một thời gian, xem như khá quen thuộc nơi đó.  

ầ ắ ể ắ ắ ắNơi này không phải là Bích Thần Tinh, nhưng hắn có thể chắc chắn hắn đã tới Tu Chân giới.  

- Nơi này Tinh Hỏa Trấn gần Viêm Dương Thành ở Hỏa Liệt Tinh.  

- Hỏa Liệt Tinh?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

Tất nhiên hắn biết Hỏa Liệt Tinh, một trong những nơi rèn luyện của Thần Nông Tông, tuy cách Thần Nông Tông xa hơn Bích Thần Tinh, nhưng đến đây cũng coi như không tệ rồi.  

- Lục La cô nương nhìn thấy nhẫn trữ vật của ta không?  

Mạc Phàm hỏi.  

Nghe thấy câu này Lục La lập tức nhíu chặt mày.
 
Chương 1416


Trong tửu lâu, không ít người nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì cười to.  

Mạc Phàm là người vừa tới Tu Chân giới, vậy mà dám nói chuyện như vậy, tha cho tên đầu bóng loáng không chết.  

Bọn họ từng gặp người gan lớn, nhưng chưa từng gặp người nào không biết sống chết như Mạc Phàm.  

Mạnh Vô Kỳ vốn không để Mạc Phàm ở trong lòng, không khỏi nhìn Mạc Phàm vài lần.  

Anh ta trấn giữ Truyền Tống Trận này không phải ngày một ngày hai, gặp không ít người như Mạc Phàm tìm anh ta lấy đồ, nhưng không có một ai giống như Mạc Phàm.  

Dù sao phàm là người dám ra tay với anh ta, đa số không có bối cảnh, thân phận gì, nếu là đệ tử của tông phái, nói ví dụ như đệ tử của Thần Nông Tông, anh ta không chỉ không ra tay, còn lấy đồ ăn ngon rượu đắt chiêu đãi, sợ thất lễ.  

Mạc Phàm là con chuột nhắt vô danh, anh ta lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm, Mạc Phàm có năng lực làm gì anh ta. Thậm chí anh ta hoài nghi Mạc Phàm là tu sĩ phi thăng từ Hạ giới tới, bởi vì phần lớn Truyền Tống Trận ở Tu Chân giới truyền tống tới đều đi từ trong cửa truyền tống ra, hay là xuất hiện trong Truyền Tống Trận, gần như không có thông đạo truyền tống từ trên trời giáng xuống, phần lớn những người như vậy từ Hạ giới tới Tu Chân giới.  

Một người phi thăng vẫn chỉ là phàm nhân đối với anh ta, càng không lọt nổi mắt xanh của anh ta.  

Tên đầu bóng loáng kia cũng hơi nhếch miệng cười.  

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy có hứng thú với Lục La à, có phải nhìn trúng tiểu tiện nhân đó rồi không?  

Tên đầu bóng loáng vừa nói xong, không ít người lập tức ồn ào.  

- Tiểu tử, ánh mắt ngươi không tệ đâu, trước đây Lục La là mỹ nữ thiên tài của Tinh Hỏa Trấn chúng ta, có không biết bao nhiêu người muốn biến cô ta thành phụ nữ đâu đó.  

- Nhưng mà tiểu tử ngươi đúng là xui xẻo, lại có quan hệ với tiểu tiện nhân kia, hiện giờ những người có quan hệ với tiểu tiện nhân này đều đã chết, ta khuyên ngươi nên nhặt nhẫn Mạnh thiếu đưa, cách tiểu tiện nhân đó xa một chút.  

Một người khác cười mỉa nhắc nhở.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời người đó nói, vẫn khẽ nhấp một ngụm rượu.  

- Ta cho ngươi mười giây, nói hoặc chết.  

Tuy chén rượu này hơi tệ, nhưng cũng là Linh Tửu, lần trước lúc hắn uống loại rượu này, đã ra tay giết một người chửi sư phụ hắn là đệ tử tà phái, lần này hắn không ngại giống như trước đây.  

Giọng nói lạnh như băng khiến tươi cười của không ít người cứng đờ, nhưng lập tức lắc đầu.  

Kiến càng lay cổ thụ, chỉ dựa vào miệng cũng không có tác dụng.  

Mạnh Vô Kỳ và đám đầu bóng loáng không hẹn mà cùng cười khinh thường, có mấy người còn đập bàn cười.  

- Quang thiếu, có người nói muốn giết ngươi hai lần, ta không nghe lầm đấy chứ?  

Nam tử tóc dài đối diện tên đầu bóng loáng nói.  

- Ngươi không nghe sai, ta cũng nghe thấy được.  

Ở đây chỉ có tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ chau mày, dùng thần thức đảo qua người Mạc Phàm mấy lần.  

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa phần lớn là xảy ra chuyện trong quá trình truyền tống, khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu, rất không ổn định, rõ ràng là bị thương không nhẹ.  

Nhưng Mạc Phàm luôn cho ông ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, ông ta không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.  

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng ông ta cảm thấy Mạc Phàm như tên đồ tể không chỉ giết một cao thủ Nguyên Anh.  

Lúc tu sĩ Nguyên Anh nhòm ngó tu vi của Mạc Phàm, đám đầu bóng loáng vẫn âm dương quái khí.  

- Quang thiếu, bị người ta uy hiếp hai lần, nếu ta gặp phải loại chuyện này, ta tuyệt đối không đành lòng, nếu ngươi không muốn ra tay, vậy để ta giáo huấn tiểu tử này giúp ngươi nhé?  

Nam tử tóc dài nhìn lướt qua bóng lưng đơn bạc của Mạc Phàm, nói với vẻ khinh thường.  

- Đừng, nhỡ đâu tiểu tử này thật sự lợi hại, là chiến tu nhất trảm lưỡng trảm, một chiêu giết chết được ta, không dễ dàng gì ta mới tu tới Kim Đan đỉnh phong, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?  

Tên đầu bóng loáng cũng không tức giận, cười nói.  

Anh ta bưng chén rượu lên, thất tha thất thểu đi tới.  

- Tiểu tử, ngươi thật sự dọa Quang gia ta sợ rồi, ngươi đã muốn nghe, vậy ta nói cho ngươi biết.  

Lục La trời sinh đã có tu vi Trúc Cơ, vô cùng hiếm có ở trong nhân loại, còn vô cùng xinh đẹp, lúc nhỏ được bồi dưỡng làm thiên tài của Tinh Hỏa Trấn.  

16 tuổi Lục La tới Kim Đan đỉnh phong, Kim Đan thất chuyển, ở một nơi nhỏ như Tinh Hỏa Trấn chỉ có mình cô ta.  

Vốn tới tuổi này Lục La sẽ tham gia tuyển chọn tông môn.  

Nhưng lúc này có một đệ tử thế gia được truyền tống tới Tinh Hỏa Trấn, anh ta nhìn trúng Lục La.  

Lục La không có hứng thú với người thanh niên này, từ chối rất nhiều lần.  

Nhưng tu vi của cô không bằng người thanh niên này, bối cảnh thì càng khỏi phải nói, từ chối không có bất luận tác dụng gì, đành phải lấy cái chết ra uy hiếp.  

Người thanh niên này thấy Lục La lấy cái chết ra để uy hiếp thì thẹn quá hóa giận, một tay bóp nát Kim Đan của Lục La, còn hạ nguyền rủa vói Lục La nữa, sau đó giận dữ rời đi.  

Sau khi người thanh niên này rời đi, cha mẹ Lục La lần lượt mắc bệnh mà mất mạng, sau đó là đệ đệ của cô ta.  

Mấy người chết một cách khó hiểu liên tục, không còn ai dám tiếp xúc với Lục La nữa.  

Thậm chí có không ít người mê sắc đẹp của Lục La, cũng không dám mạo hiểm đụng vào cô.  

Nếu không với tư sắc và tu vi của Lục La, đã sớm bị người ta khinh bạc không biết bao nhiêu lần.  

Có thể nói Lục La là cấm kỵ ở Tinh Hỏa Trấn.  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.  

Lúc trước hắn vẫn luôn tò mò, một cô gái không nơi nương tựa chỉ có tu vi Trúc Cơ sao có thể sống sót ở đây.  

Hiện giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra là như vậy.  

Lúc trước hắn kiểm tra qua cơ thể Lục La, quả thật phát hiện ra chút khác thường, nhưng thần thức của hắn hao phí quá nhiều, cho nên không đi tra cẩn thận, không ngờ thực sự là nguyền rủa.  

- Tiểu tử, ta nói xong rồi, Mạnh thiếu chúng ta đưa nhẫn cho ngươi rồi, ngươi còn không nhặt lên?  

Tên đầu bóng loáng cười nói.  

Tính nợ của Mạnh Vô Kỳ trước, rồi tính của anh ta sau cũng không muộn.  

Dùsao hôm nay bọn họ có việc vui rồi.  

Nói xong anh ta nhổ “phi” một cục đờm vào trên nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn dơ bẩn tới mức khiến người ta không dám nhìn.  

Mạc Phàm uống một hơi cạn sạch chén rượu, chậm rãi xoay người lại.  

Hắn không thèm nhìn nhẫn trữ vật trên đất, tất nhiên đây không phải là nhẫn trữ vật của hắn.  

- Trả nhẫn trữ vật của ta đây, nếu không chức đội trưởng trông coi Truyền Tống Trận của ngươi tới đây là dừng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nếu đã biết chuyện của Lục La rồi, cũng tới lúc lấy nhẫn trữ vật về.  

- Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi, Mạnh thiếu chúng ta thấy ngươi từ ngoài tới rất đáng thương, nên cho ngươi nhẫn trữ vật, còn đưa cho ngươi chút linh thạch, ngươi không biết điều còn không tính, vậy mà dám nói chuyện với Mạnh thiếu của chúng ta như vậy, muốn chết à!  

Mấy người khác đứng dậy, pháp khí xuất hiện trong tay bọn họ.  

Không đợi bọn họ ra tay, Mạnh Vô Kỳ đã ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.  

Mấy người lạnh lùng trừng Mạc Phàm một cái, dáng vẻ như sẽ khiến Mạc Phàm đẹp mặt, lúc này mới ngồi xuống.  

Mạnh Vô Kỳ gắp đồ ăn, lại uống một ngụm rượu, sau đó ngón tay anh ta sáng lên, nhẫn trữ vật của Mạc Phàm xuất hiện trong tay anh ta.  

- Nhẫn của ngươi ở đây, có bản lĩnh ngươi tự tới lấy đi.
 
Chương 1414


Tu Chân giới, trên một tinh cầu nhỏ linh khí nồng đậm gấp bội lần Địa Cầu, một đạo ánh sáng bảy màu mỏng manh từ trên trời giáng xuống, chiếu lên trên Truyền Tống Trận ở tinh cầu này.  

Hào quang thu lại, Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong Truyền Tống Trận. Mạc Phàm cảm nhận được linh khí phả vào mặt, nhưng không xác nhận đây là nơi nào, chỉ miễn cưỡng suy nghĩ, quần áo thoải mái trên người biến thành trường bào cổ màu trắng, hắn lấy một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, mới nuốt vào liền hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.  

… M  

ạc Phàm ngủ thẳng ba ngày, sau khi hắn tỉnh lại thì ở trong một căn phòng.  

Căn phòng này được xây theo phong cách cổ, không xa hoa lắm, ngoại trừ giường gỗ hắn đang nằm ra, thì chỉ có một chiếc bàn gỗ và ba cái ghế dài.  

Bên cạnh cửa sổ là mấy cây Chu Linh Thảo đã bị tàn phá.  

Tuy hơi đơn sơ, nhưng được thu dọn sạch sẽ, trong phòng còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.  

Mạc Phàm nhìn một vòng trong phòng nhỏ, không nhìn thấy những người khác, thì bắt đầu kiểm tra cơ thể mình.  

Linh khí gần như hao sạch, khí huyết vô cùng suy yếu.  

Phần lớn vết thương trên người đã kết vảy, không biết ai bôi thuốc lên mấy vết thương nặng lưu lại trong quá trình truyền tống, nhưng vẫn chảy máu như cũ.  

Những vết thương này nếu là bình thường, cho dù không có Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, dựa vào sức khôi phục cơ thể của hắn cũng đã khỏi hẳn rồi.  

Nhưng khí huyết của hắn tiêu hao quá nhiều, trước khi đi hắn để lại phần lớn lực Tạo Hóa Bất Diệt cho Tiểu Vũ, phải mất một thời gian mới khôi phục lại được.  

Trừ phi hắn lấy lực Tạo Hóa Bất Diệt trong cơ thể người khác bổ sung, hiện giờ Tạo Hóa Bất Diệt Ấn của hắn có thể làm được, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.  

Mạc Phàm lại kiểm tra thần thức của hắn, thần thức chỉ có hai phần bình thường.  

Cửu Chuyển Kim Đan vốn có hai đạo thụ văn, hiện giờ chỉ còn bán đạo, nếu bán đạo này cũng hỏng, Kim Đan của hắn coi như phế đi.  

Ngoại trừ lần trước hắn bị vũ khí tiên tiến tấn công ra, lần này là lần bị thương nặng nhất, chuyện này đều do Long Ngạo Thiên ban tặng.  

Nhưng có thể sống sót trong quá trình truyền tống đó xem như là vận khí của hắn rất tốt rồi.  

Đổi lại là những người khác, nếu gặp phải chuyện tương tự như hắn, đừng nói là tu vi giảm đi, trong một vạn người cũng chưa chắc có một người sống sót.  

Chỉ cần hắn còn sống, sẽ có cơ hội tìm Long Ngạo Thiên báo thù.  

Đến lúc đó hắn sẽ để Long Ngạo Thiên nếm thử cảm giác bị Thao Thiết Chi Hồn cắn nuốt.  

Xác nhận tình hình xong, hắn muốn lấy một số đan dược khôi phục trong nhẫn trữ vật ra, thì lông mày nhíu lại.  

Hiện giờ Tinh Khí Thần của hắn vô cùng suy yếu, biện pháp tốt nhất là thông qua đan dược và thiên tài địa bảo bổ sung trước.  

Nhưng nhẫn trữ vật hắn luôn mang theo bên người đã không thấy nữa.  

Hắn kiểm tra Thức Hải, ngọc kiếm Vô Phong vẫn còn đó, chỉ có nhẫn trữ vật là biến mất.  

Trước khi tới, tuy hắn đã phân chia phần lớn đồ trong nhẫn trữ vật cho mọi người.  

Hắn đưa quỷ tỉ cho Quỷ Mị Nhi, trường thương Longinus cho Bạch Tử Hàn, Khỏa Thi Bố cho Chu Trường Hoằng…  

Nhưng bên trong ngoại trừ một số đan dược và thiên tài địa bảo cần thiết ra, còn có một số thứ cần dùng khi ở Tu Chân giới, ví dụ như linh thạch.  

Ở Tu Chân giới, linh thạch là tiền thông dụng, đan dược và thiên tài địa bảo đều không dùng tốt như linh thạch, dù sao linh thạch là thứ có thể trực tiếp bổ sung linh khí.  

Chính vì như vậy hắn mới chuẩn bị một lượng lớn linh thạch.  

Không có cái nhẫn này, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận tới chỗ Thần Nông Tông là chuyện không thể được.  

Tuy kiếm linh thạch không phải việc khó đối với hắn, nhưng phải tốn chút thời gian.  

Hiện giờ hắn không có nhiều thời gian.  

Hắn cũng không sốt ruột, hắn ngồi dậy vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.  

Lúc hắn tới nơi này còn từng sử dụng nhẫn trữ vật, chắc chắn chiếc nhẫn này đã bị người ta lấy đi.  

Muốn lấy lại nhẫn, vẫn nên khôi phục chút thực lực thì hơn.  

Ngoài ra hắn đang ở đâu còn chưa biết, vẫn nên tìm hiểu rõ những chuyện này thì hơn.  

Vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí nồng đậm ở trong không khí bay về phía hắn, bổ sung linh khí gần như khô héo trong cơ thể hắn.  

Theo linh khí tràn vào trong cơ thể, trắng xanh trên mặt hắn dần khôi phục lại, miệng vết thương cũng bắt đầu khôi phục, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.  

Nhưng Mạc Phàm mới tu luyện không lâu, cửa phòng mở ra, một cô gái cầm một chiếc giỏ trúc đi vào.  

Cô gái này khoảng 20 tuổi, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, bên hông buộc đai lưng hoa nhỏ màu trắng, trên mái tóc dài đen tuyền buông xuống tận hông ngoại trừ cài một chiếc trâm ngọc ra, thì không còn trang sức nào nữa.  

Trang phục đơn giản một chút, nhưng ngũ quan xinh xắn và dáng người lung linh không thua gì tiểu thư khuê các, trái lại có thêm chút điềm đạm, thanh tú và linh động.  

Nhất là đôi mắt như bảo thạch màu đen, giống như thu thủy sâu rộng, khiến cho người ta liếc mắt một cái là say mê.  

Nếu so sánh cô gái này, tuy không thể so được với Tiểu Tuyết, nhưng là mỹ nữ không kém Ngao Sương, chẳng qua là không cùng phong cách.  

Ngao Sương là công chúa bá đạo, cô gái này thì như thiếu nữ nhà bên.  

Cô gái này thấy Mạc Phàm ngồi dậy, lông mày vốn đang nhíu chặt lập tức giãn ra, trên mặt lộ ra vui mừng sợ hãi.  

- Vị công tử này, ngươi tỉnh rồi sao?  

Sau khi cô cứu Mạc Phàm trở về, khí tức trên người Mạc Phàm vẫn rất yếu, cô bôi thuốc lên vết thương trên người Mạc Phàm mà không thấy tốt hơn.  

Cô chuẩn bị đợi nếu Mạc Phàm không tỉnh lại, cô sẽ đưa Mạc Phàm tới y quán chữa trị, không ngờ Mạc Phàm tự mình ngồi dậy rồi.  

Mạc Phàm sớm đã cảm nhận được cô gái này tới gần căn phòng nhỏ, cho nên hắn không tiếp tục tu luyện, dừng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chậm rãi mở to mắt.  

- Là cô nương cứu ta sao?  

Mạc Phàm đánh giá cô gái này, nho nhã lễ độ cười nói.  

Hắn được mang tới đây, một số vết thương trên người được quấn băng vải, có nhiều chỗ còn được bôi thuốc, chắc chắn hắn được cứu tới đây.  

- Công tử té xỉu ở trong Truyền Tống Trận, trên người lại đầy vết thương, ta chỉ mang công tử về, bôi chút thuốc cho công tử mà thôi, công tử có thể tỉnh lại thì quá tốt, công tử đói bụng rồi đúng không, ta sẽ lập tức làm chút thức ăn cho công tử.  

Cô gái bỏ giỏ trúc xuống, nhiệt tình nói.  

Được cô gái này nhắc nhở, trái lại Mạc Phàm cảm thấy bụng hơi đói rồi.  

- Làm phiền cô nương rồi.  

- Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, đúng rồi, ta tên là Lục La, công tử gọi ta là A La được rồi.  

- Lục La?  

Không lâu sau, một bàn đồ ăn đơn giản xuất hiện.  

Mạc Phàm cũng không khách sáo, hắn được Lục La nhặt về, coi như là có duyên, sau này báo đáp là được.  

- Lục La cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào không?  

Kiếp trước hắn thông qua Truyền Tống Trận tới Bích Thần Tinh gần Thần Nông Tông, tinh cầu này xem như là nơi Thần Nông Tông rèn luyện.  

Hắn ở Bích Thần Tinh một thời gian, xem như khá quen thuộc nơi đó.  

ầ ắ ể ắ ắ ắNơi này không phải là Bích Thần Tinh, nhưng hắn có thể chắc chắn hắn đã tới Tu Chân giới.  

- Nơi này Tinh Hỏa Trấn gần Viêm Dương Thành ở Hỏa Liệt Tinh.  

- Hỏa Liệt Tinh?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

Tất nhiên hắn biết Hỏa Liệt Tinh, một trong những nơi rèn luyện của Thần Nông Tông, tuy cách Thần Nông Tông xa hơn Bích Thần Tinh, nhưng đến đây cũng coi như không tệ rồi.  

- Lục La cô nương nhìn thấy nhẫn trữ vật của ta không?  

Mạc Phàm hỏi.  

Nghe thấy câu này Lục La lập tức nhíu chặt mày.
 
Chương 1415


- Chuyện này sao?  

Bàn tay trắng nõn của Lục La nắm chặt làn váy, môi son của cô hé mở lại đóng lại, dáng vẻ khó xử muốn nói lại thôi.  

- Bị những người khác lấy đi sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

Cô gái này không giống người sẽ trộm đồ của người khác, cho nên phần lớn là không phải Lục La lấy đi.  

- Là bị người trông coi Truyền Tống Trận lấy đi, nhưng người kia không chỉ có chút thế lực ở Tinh Hỏa Trấn, ở Hỏa Liệt Tinh đều có chút bối cảnh, cho nên có khả năng nhẫn trữ vật của công tử không dễ lấy lại được.  

Lục La xoắn xuýt một lát, nói.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhướn mày, một lát sau lại giãn ra.  

Không khác với suy nghĩ của hắn lắm, ngoại trừ Truyền Tống Trận bỏ đi, đều có không ít tu sĩ trấn giữ. Người hôn mê giống như hắn ở đó, bởi vì trên người không có gì đánh dấu thân phận, nếu được xác nhận là ma tu, tà tu bị truy nã thì giết ngay tại chỗ, bình thường tu sĩ thân phận không rõ sẽ không có ai để ý tới, dù sao có nhiều tu sĩ lắm, nếu không có chỗ tốt thì đều để tu sĩ hôn mê tự sinh tự diệt.  

Còn lấy đồ hữu dụng trên người tu sĩ hôn mê thì càng quá bình thường, bình thường những người trông coi Truyền Tống Trận gặp được người xa lạ đều vơ vét tài sản một phen, càng không nói tới gặp tu sĩ hôn mê mà không lấy đồ trên người tu sĩ đó.  

Một khi hắn chết đi, nhẫn trữ vật có thể mở được hết, đồ bên trong đều thuộc về người nọ.  

Nhẫn trữ vật của hắn bị lấy đi còn được nhặt về, xem như là vận khí tốt rồi.  

- Cụ thể là ai, Lục La cô nương có thể nói cho ta biết được không?  

Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, hỏi.  

Nếu bị thủ vệ lấy đi, vậy thì dễ làm hơn nhiều.  

- Chuyện này sao?  

Trên mặt Lục La lộ vẻ khó xử.  

- Lục La cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không liên lụy tới cô nương.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

- Lục La không sợ bị công tử liên lụy, chỉ là người kia là trùm ở đây, ta sợ công tử không lấy nhẫn trữ vật về được, trái lại sẽ bị người đó gây thương tích.  

Lục La lo lắng nói.  

- Chuyện này thì Lục La cô nương yên tâm, ta tự có chừng mực.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Hiện giờ hắn mới vào Tu Chân giới, tuy kiếp trước là đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng hiện giờ hắn là người không có thân phận, tất nhiên hắn sẽ cẩn thận hơn.  

Đương nhiên hắn rất muốn biết người kia có đáng giá để hắn phải cẩn thận hơn không.  

- Được rồi, ta dẫn công tử đi gặp người kia.  

Lục La do dự một lát, vẫn nói.  

…  

Nửa tiếng sau, Lục La dẫn Mạc Phàm tới một căn tửu lâu.  

- Ngồi bên cạnh cửa sổ, người hơi mập một chút, anh ta tên là Mạnh Vô Kỳ, là đội trưởng của đội hộ vệ Truyền Tống Trận.  

Lục La cô nương chỉ một người trong đó nói.  

“A.” Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn người kia một cái.  

Tu vi bình thường, chỉ có Kim Đan đỉnh phong, nhưng người phía sau anh ta là một cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ.  

Một người là Kim Đan đỉnh phong, lại có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh làm nô, quả thật như lời Lục La nói, có chút thân phận.  

- Công tử, ta quen anh ta, hay là ta nói với anh ta trước một lát, nói không chừng anh ta sẽ trả nhẫn cho công tử.  

Lục La nhìn Mạnh Vô Kỳ, nghĩ một lát nói.  

- Không cần, ta tự mình giải quyết được, cô tránh trước đi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn đã nợ Lục La nhân tình, lại để vị cô nương này lấy lại đồ giúp hắn, hắn không làm được chuyện này.  

Có người lấy đồ của hắn, vậy thì không lấy lại được đơn giản như vậy.  

- Vậy công tử cẩn thận một chút.  

Lục La liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cũng không cưỡng cầu nữa, đi xuống lầu.  

Mạc Phàm cười khẽ, lấy một chén rượu trong mâm của tiểu nhị ở bên cạnh, đi đến chỗ Mạnh Vô Kỳ.  

Tiểu nhị hơi sửng sốt, anh ta muốn tìm Mạc Phàm lấy tiền, nhưng chân không nâng lên nổi.  

Mạc Phàm mới đi tới bên cạnh cửa sổ, tu sĩ Nguyên Anh kia hơi nhíu mày.  

- Tiểu tử, muốn uống rượu thì cút sang một bên.  

Tu sĩ Nguyên Anh kia nói.  

- Là ngươi lấy nhẫn trữ vật của ta sao?  

Mạc Phàm nhấp một ngụm rượu, hỏi.  

Mạnh Vô Kỳ vốn đang uống vui vẻ với mấy người, lông mày nhíu chặt lại.  

Không chỉ đám Mạnh Vô Kỳ bỏ chén xuống, cả lầu hai tửu lâu cũng vô cùng yên tĩnh.  

- Tiểu tử này là ai?  

Có người tò mò hỏi.  

Ở Tinh Hỏa Trấn không ai không biết Mạnh Vô Kỳ, nhưng bọn họ chưa từng gặp Mạc Phàm.  

- Đây không phải là tiểu tử mấy ngày hôm trước từ trên trời rơi xuống rồi được Lục La nhặt đi sao, vậy mà tỉnh lại rồi, Lục La khắc chết người nhà, vậy mà tiểu tử này không sao, mệnh đúng là đủ lớn.  

Một người đàn ông trong đó nhận ra Mạc Phàm, cười nói.  

Trải qua tiểu tử kia nhắc nhở, không ít người nhận ra Mạc Phàm.  

Ngày đó Mạc Phàm từ trên trời giáng xuống, không ít bọn họ có chút ấn tượng.  

Mạnh Vô Kỳ cũng hiểu ra, khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười mỉa, lấy một hạt đậu ném vào trong miệng.  

- Hóa ra là tiểu tử này, nhẫn trữ vật của ngươi không ở trên tay ngươi, lại đến chỗ Mạnh thiếu ta đòi, đầu ngươi bị chập mạch à, hay Mạnh thiếu của chúng ta là người tốt bụng, ngươi tìm Mạnh thiếu đòi nhẫn trữ vật, Mạnh thiếu phải đưa cho ngươi một cái.  

Một nam tử đầu trọc ở bên cạnh Mạnh Vô Kỳ cười mỉa nói.  

- Tiểu Quang, người tới là khách, đừng vô lễ với khách.  

Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng nói.  

Đầu bóng loáng nghe thấy lời Mạnh Vô Kỳ nói thì hơi nhếch miệng, quả thật không nói nữa.  

Không ít người ở xung quanh không nói gì thêm, tất cả đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

Ngón tay Mạnh Vô Kỳ sáng lên, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay anh ta.  

- Ngươi muốn nhẫn trữ vật đúng không, cho ngươi cái này, bên trong không chỉ có kiện pháp khí, còn một ít linh thạch, không cần cảm tạ, cầm đi đi.  

Mạnh Vô Kỳ đặt nhẫn trữ vật lên trên bàn, nhìn về phía Mạc Phàm.  

Bên cạnh anh ta, đầu bóng loáng nhướn mày cười lạnh lùng, cánh tay anh ta vung lên, nhẫn rơi từ trên bàn xuống đến chân Mạnh Vô Kỳ.  

Nếu Mạc Phàm nói lời hay, anh ta còn có thể để Mạc Phàm lấy nhẫn trữ vật này đi.  

Một chiếc nhẫn cộng thêm mấy khối linh thạch, vốn dĩ không đáng mấy đồng, trêu chọc Mạc Phàm là được rồi.  

Nhưng Mạc Phàm lại hung hăng vênh váo, cho dù là thứ không đáng giá tiền, cũng không thể để Mạc Phàm lấy đi.  

Một người từ bên ngoài tới, không có nhẫn trữ vật, vậy thì có ý nghĩa không có linh thạch, ở Tu Chân giới ngay cả cơm đều không ăn được, càng không nói tu luyện.  

- Ngại quá, không ngờ nó lại rơi xuống đất, tự ngươi nhặt lên đi.  

Tên đầu bóng loáng cười mỉa nói.  

Lúc nói chuyện, anh ta giẫm chân lên chiếc nhẫn trên đất.  

Không ít tửu khách ở đây cười to, vẻ mặt xem trò hay.  

Ở Tu Chân giới là như vậy, không có thực lực thì nửa bước khó đi, tuy rất hiện thực nhưng chính là như vậy, không ai đi thương hại kẻ yếu, cũng không có người khinh bỉ cường giả, cho dù cách làm việc của người mạnh rất quá phận.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong đôi mắt rét lạnh không có chút gợn sóng.Hắn không đi nhặt cái nhẫn kia, trái lại hỏi:  

- Ngươi mới nói Lục La cô nương khắc chết người một nhà, nói cho ta biết là vì sao, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.  

Hắn được Lục La cứu, nợ ân tình của Lục La, nếu trên người Lục La có chuyện như vậy, hắn sẽ giải quyết giúp Lục La.
 
Chương 1417


- Mạnh thiếu ra tay, lần này có trò hay để coi rồi.  

Có người thấy Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn trữ vật ra, cười nói với vẻ đầy hứng thú.  

Xem tiểu lâu la đấu với tiểu lâu la có gì thú vị, Mạnh Vô Kỳ ra tay càng thú vị hơn.  

- Mạnh thiếu uy vũ, tiểu tử, nhẫn trữ vật của ngươi ở trong tay Mạnh thiếu chúng ta, ngươi tự lấy đi.  

Tên đầu bóng loáng cười nói với Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, không nhanh đi lấy đi?  

Những người khác ồn ào theo.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn không do dự muốn lấy chiếc nhẫn kia.  

“Cộp cộp…” Âm thanh lên lầu vang lên, Lục La vội vàng chạy lên.  

- Công tử, đừng lấy chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kia có vấn đề.  

Một tay Lục La đè lên ngực lên xuống phập phồng, nói.  

Lục La mới mở miệng, tất cả mọi ngườibao gồm cả Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.  

- Tiểu tiện nhân, có phải ngươi muốn chết hay không, đừng tưởng rằng trên người ngươi có nguyền rủa, chúng ta không dám làm gì ngươi.  

Tên đầu bóng loáng híp mắt, sát khí tỏa ra bốn phía.  

Trên người Lục La có nguyền rủa, nhưng càng khiến người ta e sợ là đệ tử thế giá hạ nguyền rủa với Lục La.  

Sở dĩ đệ tử kia không giết Lục La, chỉ hành hạ cô là vì đợi Lục La cúi đầu với mình.  

ấ ồ ẩ ắ ấLúc trước có lão khất cái có ý đồ với Lục La, mới đẩy cửa nhà Lục La ra đã bị cắt thành mấy mảnh.  

Nhưng giết người có nhiều phương pháp, Mạnh Vô Kỳ thân là trùm ở Tinh Hỏa Trấn, muốn giết Lục La thần không biết quỷ không hay vẫn rất dễ dàng.  

Ví dụ như sắp xếp cho Lục La một nhiệm vụ, hay cố ý ném một đệ tử Ma Giáo tới gần chỗ ở của Lục La, đều có thể giết chết Lục La.  

- Công tử, cái nhẫn đó của công tử sẽ nổ mạnh, đừng nghe người đó nói, đừng đi lấy chiếc nhẫn đó.  

Lục La thở dốc nói.  

Cô trốn đi theo lời Mạc Phàm, nhưng không đi xa.  

Những lời tên đầu bóng loáng nói dụ Mạc Phàm đi tới chỗ Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn, cô nghe thấy hết.  

Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Vô Kỳ chơi trò này, lúc trước có một người trẻ tuổi mang một số lớn linh thạch tới mua dược liệu trong hội đấu giá được cử hành hàng năm ở Tinh Hỏa Trấn, tự mình chữa bệnh cho mẫu thân.  

Bởi vì trên đường đi gặp một đám cướp, lúc truyền tống tới nơi này cũng hôn mê như Mạc Phàm.  

Lúc tỉnh lại phát hiện không còn nhẫn trữ vật nữa thì như điên rồi.  

Một lão giả thấy anh ta đáng thương, liền tốt bụng nhắc nhở một phen, nói là nhẫn trữ vật bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi.  

Người thanh niên này quỳ xuống dập đầu với Mạnh Vô Kỳ, thậm chí còn ký khế ước bán thân, Mạnh Vô Kỳ cũng không chịu đưa nhẫn trữ vật cho người thanh niên kia.  

Cuối cùng người thanh niên kia nổi giận ra tay với Mạnh Vô Kỳ, anh ta chỉ là Kim Đan trung kỳ nên không phải đối thủ của Mạnh Vô Kỳ, bị bắt dễ dàng.  

Lúc ấy Mạnh Vô Kỳ cũng giống như hiện giờ, lấy nhẫn trữ vật ra bảo người thanh niên kia tự mình tới lấy.  

Người thanh niên kia vì chữa bệnh cho mẫu thân, dám ra tay với Mạnh Vô Kỳ, tất nhiên sẽ không sợ vấn đề gì, cho nên anh ta giơ tay lấy nhẫn trữ vật.  

Tay trái anh ta cầm nhẫn trữ vật, tay trái bị lực lượng trên nhẫn nổ tung.  

Người thanh niên này nghiến răng, lại giơ tay phải đi lấy, tay phải cũng nổ tung theo.  

Cuối cùng người thanh niên mất đi hai tay nghiến răng, thử lần ba, dùng miệng lấy chiếc nhẫn kia.  

Nhưng vận khí của người thanh niên này không tốt như vậy.  

Lúc anh ta lấy linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, đổi linh dược chữa bệnh cho mẫu thân, Mạnh Vô Kỳ dẫn theo một đám người xuất hiện, toàn bộ linh thạch bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi, người thanh niên kia chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.  

Không ai ra tay mà bị tức chết.  

Cả Tinh Hỏa Trấn đều biết chuyện này, Mạnh Vô Kỳ lại lấy chiếc nhẫn này ra bảo Mạc Phàm đi lấy, chắc chắn là muốn lặp lại chiêu cũ.  

Bởi vì nhẫn trữ vật đều có chủ, Mạnh Vô Kỳ không mở được nhẫn ra, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy.  

Nhưng nếu đối phương không coi trọng chiếc nhẫn lắm, không phải nhát gan thì bên trong không có đồ đáng giá.  

Trái lại thì chắc chắn trong nhẫn có không ít thứ tốt.  

Cho nên anh ta lấy được nhẫn trữ vật, đều gieo Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng lên.  

Hỏa ấn này ở trên nhẫn rất khó phát hiện, chỉ nổ mạnh người có ý đồ lấy nhẫn đi, sẽ không phá hủy chiếc nhẫn.  

Nếu Mạc Phàm đi lấy chiếc nhẫn trữ vật này, chắc chắn sẽ có kết cục như người thanh niên trước kia.  

- Tiểu tiện nhân, ta thấy ngươi muốn chết thật rồi, lão tử thành toàn cho ngươi.  

Tên đầu bóng loáng nhíu chặt mày, một tay không do dự vỗ về phía ngực Lục La.  

Tay anh ta vừa động, một vòng xoáy lập tức xuất hiện, lực hút cường đại tự nhiên hiện ra.  

Cổ Lục La bị bóp chặt, trên người chỉ chớp lóe lục quang nhạt, rồi biến mất vô hình, cơ thể sắp bay về phía tên đầu bóng loáng kia.  

Nhưng không đợi Lục La bay ra nửa bước.  

- Ta thấy người muốn chết là ngươi mới đúng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn giơ tay lấy nhẫn trữ vật trên tay Mạnh Vô Kỳ, không đợi chú ấn nổ tung như lời Lục La nói, nhẫn trữ vật đã được vào tay tên đầu bóng loáng duỗi về phía Lục La.  

Ấn ký hỏa diễm trên nhẫn lập tức sáng lên, hỏa diễm trào từ trong ra, bao phủ toàn bộ cánh tay của tên đầu bóng loáng.  

“Bùm!” một tiếng thật lớn, hỏa diễm nổ tung, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.  

“A…” Lửa tán đi, một tay của tên đầu bóng loáng biến mất không thấy, chỗ cánh tay và bả vai cũng là một vùng cháy đen, không ngừng có máu loãng chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi thịt bị nướng.  

Sắc mặt mọi người ở đây thay đổi, nhìn nhẫn trữ vật trôi nổi trong không trung.  

- Sao lại thế này?  

Chiếc nhẫn này vốn dùng để đùa giỡn Mạc Phàm, Mạc Phàm cầm chiếc nhẫn đó sẽ lập tức nổ tung, vậy mà lại nổ tung trên tay tên đầu bóng loáng.  

Là tốc độ của tiểu tử này quá nhanh, hay là có vấn đề gì khác?  

Lục La tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ mặt cô hơi sửng sốt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy khó hiểu.  

- Đây là?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, tuy chú ấn này do tôi tớ của anh ta hạ, nhưng anh ta biết rất rõ về Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng.  

Ngoại trừ anh ta và tôi tớ của anh ta ra, chỉ cần những người khác động vào chiếc nhẫn sẽ lập tức nổ tung, ngay cả thời gian ném đi cũng không có.  

Trừ phi tốc độ nhanh tới cực hạn, nếu không không có khả năng xuất hiện tình cảnh hiện giờ.  

Tốc độ ra tay của Mạc Phàm không tính là nhanh, chuyện này rõ như ban ngày.  

Chẳng lẽ?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, trừng mắt với tôi tớ phía sau anh ta một cái.  

Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng này là do tôi tớ hạ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phần lớn là sai lầm của tôi tớ.  

Sắc mặt tôi tớ của anh ta trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán người này xuống.  

Người này không mở miệng đặt tay ra sau lưng, trong tay xuất hiện một quang ảnh như hình phong điểu, quang ảnh lặng yên không tiếng động bay ra ngoài cửa sổ.  

Bên cạnh Mạc Phàm, người thanh niên kia chịu đựng đau nhức, một tay còn sót lại không do dự đánh về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, lão tử muốn diệt ngươi.  

Những lời này vừa vang lên, trên nắm tay của anh ta đại phóng hào quang, mấy quang ảnh hình xà trông rất sống động bay ra, một con há mồm to như bồn máu muốn táp Mạc Phàm.  

Quả đấm này vừa đánh ra, cả lầu hai tửu lâu được bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo, đẫm máu, hung lệ.
 
Chương 1415


- Chuyện này sao?  

Bàn tay trắng nõn của Lục La nắm chặt làn váy, môi son của cô hé mở lại đóng lại, dáng vẻ khó xử muốn nói lại thôi.  

- Bị những người khác lấy đi sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

Cô gái này không giống người sẽ trộm đồ của người khác, cho nên phần lớn là không phải Lục La lấy đi.  

- Là bị người trông coi Truyền Tống Trận lấy đi, nhưng người kia không chỉ có chút thế lực ở Tinh Hỏa Trấn, ở Hỏa Liệt Tinh đều có chút bối cảnh, cho nên có khả năng nhẫn trữ vật của công tử không dễ lấy lại được.  

Lục La xoắn xuýt một lát, nói.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhướn mày, một lát sau lại giãn ra.  

Không khác với suy nghĩ của hắn lắm, ngoại trừ Truyền Tống Trận bỏ đi, đều có không ít tu sĩ trấn giữ. Người hôn mê giống như hắn ở đó, bởi vì trên người không có gì đánh dấu thân phận, nếu được xác nhận là ma tu, tà tu bị truy nã thì giết ngay tại chỗ, bình thường tu sĩ thân phận không rõ sẽ không có ai để ý tới, dù sao có nhiều tu sĩ lắm, nếu không có chỗ tốt thì đều để tu sĩ hôn mê tự sinh tự diệt.  

Còn lấy đồ hữu dụng trên người tu sĩ hôn mê thì càng quá bình thường, bình thường những người trông coi Truyền Tống Trận gặp được người xa lạ đều vơ vét tài sản một phen, càng không nói tới gặp tu sĩ hôn mê mà không lấy đồ trên người tu sĩ đó.  

Một khi hắn chết đi, nhẫn trữ vật có thể mở được hết, đồ bên trong đều thuộc về người nọ.  

Nhẫn trữ vật của hắn bị lấy đi còn được nhặt về, xem như là vận khí tốt rồi.  

- Cụ thể là ai, Lục La cô nương có thể nói cho ta biết được không?  

Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, hỏi.  

Nếu bị thủ vệ lấy đi, vậy thì dễ làm hơn nhiều.  

- Chuyện này sao?  

Trên mặt Lục La lộ vẻ khó xử.  

- Lục La cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không liên lụy tới cô nương.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

- Lục La không sợ bị công tử liên lụy, chỉ là người kia là trùm ở đây, ta sợ công tử không lấy nhẫn trữ vật về được, trái lại sẽ bị người đó gây thương tích.  

Lục La lo lắng nói.  

- Chuyện này thì Lục La cô nương yên tâm, ta tự có chừng mực.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Hiện giờ hắn mới vào Tu Chân giới, tuy kiếp trước là đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng hiện giờ hắn là người không có thân phận, tất nhiên hắn sẽ cẩn thận hơn.  

Đương nhiên hắn rất muốn biết người kia có đáng giá để hắn phải cẩn thận hơn không.  

- Được rồi, ta dẫn công tử đi gặp người kia.  

Lục La do dự một lát, vẫn nói.  

…  

Nửa tiếng sau, Lục La dẫn Mạc Phàm tới một căn tửu lâu.  

- Ngồi bên cạnh cửa sổ, người hơi mập một chút, anh ta tên là Mạnh Vô Kỳ, là đội trưởng của đội hộ vệ Truyền Tống Trận.  

Lục La cô nương chỉ một người trong đó nói.  

“A.” Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn người kia một cái.  

Tu vi bình thường, chỉ có Kim Đan đỉnh phong, nhưng người phía sau anh ta là một cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ.  

Một người là Kim Đan đỉnh phong, lại có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh làm nô, quả thật như lời Lục La nói, có chút thân phận.  

- Công tử, ta quen anh ta, hay là ta nói với anh ta trước một lát, nói không chừng anh ta sẽ trả nhẫn cho công tử.  

Lục La nhìn Mạnh Vô Kỳ, nghĩ một lát nói.  

- Không cần, ta tự mình giải quyết được, cô tránh trước đi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn đã nợ Lục La nhân tình, lại để vị cô nương này lấy lại đồ giúp hắn, hắn không làm được chuyện này.  

Có người lấy đồ của hắn, vậy thì không lấy lại được đơn giản như vậy.  

- Vậy công tử cẩn thận một chút.  

Lục La liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cũng không cưỡng cầu nữa, đi xuống lầu.  

Mạc Phàm cười khẽ, lấy một chén rượu trong mâm của tiểu nhị ở bên cạnh, đi đến chỗ Mạnh Vô Kỳ.  

Tiểu nhị hơi sửng sốt, anh ta muốn tìm Mạc Phàm lấy tiền, nhưng chân không nâng lên nổi.  

Mạc Phàm mới đi tới bên cạnh cửa sổ, tu sĩ Nguyên Anh kia hơi nhíu mày.  

- Tiểu tử, muốn uống rượu thì cút sang một bên.  

Tu sĩ Nguyên Anh kia nói.  

- Là ngươi lấy nhẫn trữ vật của ta sao?  

Mạc Phàm nhấp một ngụm rượu, hỏi.  

Mạnh Vô Kỳ vốn đang uống vui vẻ với mấy người, lông mày nhíu chặt lại.  

Không chỉ đám Mạnh Vô Kỳ bỏ chén xuống, cả lầu hai tửu lâu cũng vô cùng yên tĩnh.  

- Tiểu tử này là ai?  

Có người tò mò hỏi.  

Ở Tinh Hỏa Trấn không ai không biết Mạnh Vô Kỳ, nhưng bọn họ chưa từng gặp Mạc Phàm.  

- Đây không phải là tiểu tử mấy ngày hôm trước từ trên trời rơi xuống rồi được Lục La nhặt đi sao, vậy mà tỉnh lại rồi, Lục La khắc chết người nhà, vậy mà tiểu tử này không sao, mệnh đúng là đủ lớn.  

Một người đàn ông trong đó nhận ra Mạc Phàm, cười nói.  

Trải qua tiểu tử kia nhắc nhở, không ít người nhận ra Mạc Phàm.  

Ngày đó Mạc Phàm từ trên trời giáng xuống, không ít bọn họ có chút ấn tượng.  

Mạnh Vô Kỳ cũng hiểu ra, khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười mỉa, lấy một hạt đậu ném vào trong miệng.  

- Hóa ra là tiểu tử này, nhẫn trữ vật của ngươi không ở trên tay ngươi, lại đến chỗ Mạnh thiếu ta đòi, đầu ngươi bị chập mạch à, hay Mạnh thiếu của chúng ta là người tốt bụng, ngươi tìm Mạnh thiếu đòi nhẫn trữ vật, Mạnh thiếu phải đưa cho ngươi một cái.  

Một nam tử đầu trọc ở bên cạnh Mạnh Vô Kỳ cười mỉa nói.  

- Tiểu Quang, người tới là khách, đừng vô lễ với khách.  

Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng nói.  

Đầu bóng loáng nghe thấy lời Mạnh Vô Kỳ nói thì hơi nhếch miệng, quả thật không nói nữa.  

Không ít người ở xung quanh không nói gì thêm, tất cả đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

Ngón tay Mạnh Vô Kỳ sáng lên, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay anh ta.  

- Ngươi muốn nhẫn trữ vật đúng không, cho ngươi cái này, bên trong không chỉ có kiện pháp khí, còn một ít linh thạch, không cần cảm tạ, cầm đi đi.  

Mạnh Vô Kỳ đặt nhẫn trữ vật lên trên bàn, nhìn về phía Mạc Phàm.  

Bên cạnh anh ta, đầu bóng loáng nhướn mày cười lạnh lùng, cánh tay anh ta vung lên, nhẫn rơi từ trên bàn xuống đến chân Mạnh Vô Kỳ.  

Nếu Mạc Phàm nói lời hay, anh ta còn có thể để Mạc Phàm lấy nhẫn trữ vật này đi.  

Một chiếc nhẫn cộng thêm mấy khối linh thạch, vốn dĩ không đáng mấy đồng, trêu chọc Mạc Phàm là được rồi.  

Nhưng Mạc Phàm lại hung hăng vênh váo, cho dù là thứ không đáng giá tiền, cũng không thể để Mạc Phàm lấy đi.  

Một người từ bên ngoài tới, không có nhẫn trữ vật, vậy thì có ý nghĩa không có linh thạch, ở Tu Chân giới ngay cả cơm đều không ăn được, càng không nói tu luyện.  

- Ngại quá, không ngờ nó lại rơi xuống đất, tự ngươi nhặt lên đi.  

Tên đầu bóng loáng cười mỉa nói.  

Lúc nói chuyện, anh ta giẫm chân lên chiếc nhẫn trên đất.  

Không ít tửu khách ở đây cười to, vẻ mặt xem trò hay.  

Ở Tu Chân giới là như vậy, không có thực lực thì nửa bước khó đi, tuy rất hiện thực nhưng chính là như vậy, không ai đi thương hại kẻ yếu, cũng không có người khinh bỉ cường giả, cho dù cách làm việc của người mạnh rất quá phận.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong đôi mắt rét lạnh không có chút gợn sóng.Hắn không đi nhặt cái nhẫn kia, trái lại hỏi:  

- Ngươi mới nói Lục La cô nương khắc chết người một nhà, nói cho ta biết là vì sao, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.  

Hắn được Lục La cứu, nợ ân tình của Lục La, nếu trên người Lục La có chuyện như vậy, hắn sẽ giải quyết giúp Lục La.
 
Chương 1416


Trong tửu lâu, không ít người nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì cười to.  

Mạc Phàm là người vừa tới Tu Chân giới, vậy mà dám nói chuyện như vậy, tha cho tên đầu bóng loáng không chết.  

Bọn họ từng gặp người gan lớn, nhưng chưa từng gặp người nào không biết sống chết như Mạc Phàm.  

Mạnh Vô Kỳ vốn không để Mạc Phàm ở trong lòng, không khỏi nhìn Mạc Phàm vài lần.  

Anh ta trấn giữ Truyền Tống Trận này không phải ngày một ngày hai, gặp không ít người như Mạc Phàm tìm anh ta lấy đồ, nhưng không có một ai giống như Mạc Phàm.  

Dù sao phàm là người dám ra tay với anh ta, đa số không có bối cảnh, thân phận gì, nếu là đệ tử của tông phái, nói ví dụ như đệ tử của Thần Nông Tông, anh ta không chỉ không ra tay, còn lấy đồ ăn ngon rượu đắt chiêu đãi, sợ thất lễ.  

Mạc Phàm là con chuột nhắt vô danh, anh ta lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm, Mạc Phàm có năng lực làm gì anh ta. Thậm chí anh ta hoài nghi Mạc Phàm là tu sĩ phi thăng từ Hạ giới tới, bởi vì phần lớn Truyền Tống Trận ở Tu Chân giới truyền tống tới đều đi từ trong cửa truyền tống ra, hay là xuất hiện trong Truyền Tống Trận, gần như không có thông đạo truyền tống từ trên trời giáng xuống, phần lớn những người như vậy từ Hạ giới tới Tu Chân giới.  

Một người phi thăng vẫn chỉ là phàm nhân đối với anh ta, càng không lọt nổi mắt xanh của anh ta.  

Tên đầu bóng loáng kia cũng hơi nhếch miệng cười.  

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy có hứng thú với Lục La à, có phải nhìn trúng tiểu tiện nhân đó rồi không?  

Tên đầu bóng loáng vừa nói xong, không ít người lập tức ồn ào.  

- Tiểu tử, ánh mắt ngươi không tệ đâu, trước đây Lục La là mỹ nữ thiên tài của Tinh Hỏa Trấn chúng ta, có không biết bao nhiêu người muốn biến cô ta thành phụ nữ đâu đó.  

- Nhưng mà tiểu tử ngươi đúng là xui xẻo, lại có quan hệ với tiểu tiện nhân kia, hiện giờ những người có quan hệ với tiểu tiện nhân này đều đã chết, ta khuyên ngươi nên nhặt nhẫn Mạnh thiếu đưa, cách tiểu tiện nhân đó xa một chút.  

Một người khác cười mỉa nhắc nhở.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời người đó nói, vẫn khẽ nhấp một ngụm rượu.  

- Ta cho ngươi mười giây, nói hoặc chết.  

Tuy chén rượu này hơi tệ, nhưng cũng là Linh Tửu, lần trước lúc hắn uống loại rượu này, đã ra tay giết một người chửi sư phụ hắn là đệ tử tà phái, lần này hắn không ngại giống như trước đây.  

Giọng nói lạnh như băng khiến tươi cười của không ít người cứng đờ, nhưng lập tức lắc đầu.  

Kiến càng lay cổ thụ, chỉ dựa vào miệng cũng không có tác dụng.  

Mạnh Vô Kỳ và đám đầu bóng loáng không hẹn mà cùng cười khinh thường, có mấy người còn đập bàn cười.  

- Quang thiếu, có người nói muốn giết ngươi hai lần, ta không nghe lầm đấy chứ?  

Nam tử tóc dài đối diện tên đầu bóng loáng nói.  

- Ngươi không nghe sai, ta cũng nghe thấy được.  

Ở đây chỉ có tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ chau mày, dùng thần thức đảo qua người Mạc Phàm mấy lần.  

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa phần lớn là xảy ra chuyện trong quá trình truyền tống, khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu, rất không ổn định, rõ ràng là bị thương không nhẹ.  

Nhưng Mạc Phàm luôn cho ông ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, ông ta không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.  

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng ông ta cảm thấy Mạc Phàm như tên đồ tể không chỉ giết một cao thủ Nguyên Anh.  

Lúc tu sĩ Nguyên Anh nhòm ngó tu vi của Mạc Phàm, đám đầu bóng loáng vẫn âm dương quái khí.  

- Quang thiếu, bị người ta uy hiếp hai lần, nếu ta gặp phải loại chuyện này, ta tuyệt đối không đành lòng, nếu ngươi không muốn ra tay, vậy để ta giáo huấn tiểu tử này giúp ngươi nhé?  

Nam tử tóc dài nhìn lướt qua bóng lưng đơn bạc của Mạc Phàm, nói với vẻ khinh thường.  

- Đừng, nhỡ đâu tiểu tử này thật sự lợi hại, là chiến tu nhất trảm lưỡng trảm, một chiêu giết chết được ta, không dễ dàng gì ta mới tu tới Kim Đan đỉnh phong, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?  

Tên đầu bóng loáng cũng không tức giận, cười nói.  

Anh ta bưng chén rượu lên, thất tha thất thểu đi tới.  

- Tiểu tử, ngươi thật sự dọa Quang gia ta sợ rồi, ngươi đã muốn nghe, vậy ta nói cho ngươi biết.  

Lục La trời sinh đã có tu vi Trúc Cơ, vô cùng hiếm có ở trong nhân loại, còn vô cùng xinh đẹp, lúc nhỏ được bồi dưỡng làm thiên tài của Tinh Hỏa Trấn.  

16 tuổi Lục La tới Kim Đan đỉnh phong, Kim Đan thất chuyển, ở một nơi nhỏ như Tinh Hỏa Trấn chỉ có mình cô ta.  

Vốn tới tuổi này Lục La sẽ tham gia tuyển chọn tông môn.  

Nhưng lúc này có một đệ tử thế gia được truyền tống tới Tinh Hỏa Trấn, anh ta nhìn trúng Lục La.  

Lục La không có hứng thú với người thanh niên này, từ chối rất nhiều lần.  

Nhưng tu vi của cô không bằng người thanh niên này, bối cảnh thì càng khỏi phải nói, từ chối không có bất luận tác dụng gì, đành phải lấy cái chết ra uy hiếp.  

Người thanh niên này thấy Lục La lấy cái chết ra để uy hiếp thì thẹn quá hóa giận, một tay bóp nát Kim Đan của Lục La, còn hạ nguyền rủa vói Lục La nữa, sau đó giận dữ rời đi.  

Sau khi người thanh niên này rời đi, cha mẹ Lục La lần lượt mắc bệnh mà mất mạng, sau đó là đệ đệ của cô ta.  

Mấy người chết một cách khó hiểu liên tục, không còn ai dám tiếp xúc với Lục La nữa.  

Thậm chí có không ít người mê sắc đẹp của Lục La, cũng không dám mạo hiểm đụng vào cô.  

Nếu không với tư sắc và tu vi của Lục La, đã sớm bị người ta khinh bạc không biết bao nhiêu lần.  

Có thể nói Lục La là cấm kỵ ở Tinh Hỏa Trấn.  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.  

Lúc trước hắn vẫn luôn tò mò, một cô gái không nơi nương tựa chỉ có tu vi Trúc Cơ sao có thể sống sót ở đây.  

Hiện giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra là như vậy.  

Lúc trước hắn kiểm tra qua cơ thể Lục La, quả thật phát hiện ra chút khác thường, nhưng thần thức của hắn hao phí quá nhiều, cho nên không đi tra cẩn thận, không ngờ thực sự là nguyền rủa.  

- Tiểu tử, ta nói xong rồi, Mạnh thiếu chúng ta đưa nhẫn cho ngươi rồi, ngươi còn không nhặt lên?  

Tên đầu bóng loáng cười nói.  

Tính nợ của Mạnh Vô Kỳ trước, rồi tính của anh ta sau cũng không muộn.  

Dùsao hôm nay bọn họ có việc vui rồi.  

Nói xong anh ta nhổ “phi” một cục đờm vào trên nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn dơ bẩn tới mức khiến người ta không dám nhìn.  

Mạc Phàm uống một hơi cạn sạch chén rượu, chậm rãi xoay người lại.  

Hắn không thèm nhìn nhẫn trữ vật trên đất, tất nhiên đây không phải là nhẫn trữ vật của hắn.  

- Trả nhẫn trữ vật của ta đây, nếu không chức đội trưởng trông coi Truyền Tống Trận của ngươi tới đây là dừng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nếu đã biết chuyện của Lục La rồi, cũng tới lúc lấy nhẫn trữ vật về.  

- Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi, Mạnh thiếu chúng ta thấy ngươi từ ngoài tới rất đáng thương, nên cho ngươi nhẫn trữ vật, còn đưa cho ngươi chút linh thạch, ngươi không biết điều còn không tính, vậy mà dám nói chuyện với Mạnh thiếu của chúng ta như vậy, muốn chết à!  

Mấy người khác đứng dậy, pháp khí xuất hiện trong tay bọn họ.  

Không đợi bọn họ ra tay, Mạnh Vô Kỳ đã ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.  

Mấy người lạnh lùng trừng Mạc Phàm một cái, dáng vẻ như sẽ khiến Mạc Phàm đẹp mặt, lúc này mới ngồi xuống.  

Mạnh Vô Kỳ gắp đồ ăn, lại uống một ngụm rượu, sau đó ngón tay anh ta sáng lên, nhẫn trữ vật của Mạc Phàm xuất hiện trong tay anh ta.  

- Nhẫn của ngươi ở đây, có bản lĩnh ngươi tự tới lấy đi.
 
Chương 1418


- Đây là Vạn Xà Hồn Quyền sao?  

Sắc mặt không ít người thay đổi, kiêng kị nói.  

Tuy tên đầu bóng loáng này chỉ là một người hầu bên cạnh Mạnh Vô Kỳ, nhưng không phải là tôm chân mềm.  

Không biết quyền pháp này của anh ta từ đâu tới, nghe nói bên trong phong ấn Vạn Xà Hồn, mỗi lần giết một sinh linh, Vạn Xà Hồn này sẽ mạnh hơn một chút, tương ứng uy lực quyền pháp này cũng càng khủng bố.  

Một quyền tương đương với Kim Đan đỉnh phong cộng thêm lực lượng của vạn xà.  

Ở Tinh Hỏa Trấn, trong số tu sĩ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, tên đầu bóng loáng này không có nhiều đối thủ.  

Cũng vì nhìn trúng quyền pháp của tên đầu bóng loáng này, Mạnh Vô Kỳ mới nhận tên đầu bóng loáng này làm người hầu.  

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, tuy không biết vừa rồi Mạc Phàm làm gì khiến Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng không nổ tung trên tay mình, mà nổ mạnh trên tay tên đầu bóng loáng.  

Nhưng một quyền này đánh xuống, chỉ sợ Mạc Phàm sắp thành tế phẩm của vạn xà rồi.  

Cách đó không xa, Lục La mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.  

- Công tử, cẩn thận.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hơi bất ngờ liếc nhìn tên bóng loáng này một cái.  

Trái lại hắn không coi trọng tên đầu bóng loáng này, hắn vốn tưởng rằng tên đầu bóng loáng này là một người chỉ biết nịnh nọt, không ngờ ngoại trừ nịnh nọt ra, anh ta còn ngu ngốc như vậy.  

Phương pháp để đủ loại hồn nhập thể, nhìn thì giống như thực lực của một người một yêu, thực ra giống như quỷ bà nuôi dưỡng cổ thảo trên Địa Cầu hạ cổ với mình, người nghiên cứu chế tạo độc dược ăn độc dược của mình.  

Trái lại như vậy sẽ khiến mình cường đại một thời gian, nhưng đợi yêu hồn khôi phục, mà ký chủ không có biện pháp cung cấp tế phẩm cấp cao, người kế tiếp bị cắn nuốt sẽ là ký chủ.  

Hắn lắc đầu, nắm lấy nhẫn trữ vật đang trôi nổi trong không trung, lại đặt lên tay còn sót lại của tên đầu bóng loáng này.  

Mắt tên đầu bóng loáng mở to, trong mắt đều là không thể tin được.  

Vừa rồi Mạc Phàm từng lấy chiếc nhẫn kia một lần, vậy mà còn dám lấy nhẫn tiếp.  

- Chuyện này…  

Quả thật thực lực của anh ta là Kim Đan đỉnh phong ở Tinh Hỏa Trấn, nhưng trên chiếc nhẫn này là Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng do tu sĩ Nguyên Anh gieo xuống.  

Anh ta nắm lấy cái nhẫn kia, cho dù có lực lượng của Vạn Hồn Xà, tay anh ta và Vạn Hồn Xà cũng sẽ bị nổ nát, chuyện này không có bất luận bất ngờ gì.  

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm nắm chiếc nhẫn mà không bị nổ, nhưng chắc chắn thứ này có thời gian hạn chế, lúc này anh ta chỉ muốn tránh thoát, bị nổ hủy cánh tay chỉ là Mạc Phàm, tuyệt đối không thể là anh ta.  

Đợi cánh tay Mạc Phàm bị nổ hủy, lại thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.  

Anh ta gần như không có bất luận do dự gì, vội vàng thu tay lại.  

Đồng thời dưới chân vừa động, không do dự lùi về sau.  

Nếu lại bị hủy một tay nữa, anh ta sẽ bị phế.  

Anh ta không phải là đệ tử của đại tông môn, cho dù không thể tứ chi tự sinh, cũng có thể thông qua một số thuốc dán đôi cánh tay mới.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.  

- Không phải ngươi muốn giết ta sao, một chiếc nhẫn ngươi cũng không dám đụng, ngươi giết ta thế nào, như vậy mà muốn ta để ngươi giết.  

ể ề ế ầ ểThân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh tên đầu bóng loáng, để nhẫn vào trong lòng bàn tay anh ta.  

- Tiểu tử, ngươi…  

Sắc mặt tên đầu bóng loáng xanh mét, còn chưa kịp mở miệng mắng.  

“Bùm!” Lại một tiếng nổ nữa, hỏa hoa bắn ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

Vừa rồi tên đầu bóng loáng kia còn tốt, chỉ trong phút chốc tứ chi chỉ còn hai chân.  

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ít người vốn đang còn chút men say, hiện giờ tỉnh táo hoàn toàn.  

Nhất là mấy người ồn ào lúc trước, bọn họ không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng hối hận không thôi.  

Nếu Mạc Phàm cầm nhẫn mà không bị nổ một lần thì có khả năng là trùng hợp, do vận khí.  

Hiện giờ cái nhẫn kia ở trong tay Mạc Phàm lâu như vậy, đều không nổ mạnh.  

Chỉ sợ người bọn họ luôn trào phúng không phải là kẻ yếu, là một tấm sắt cứng.  

Còn không phải là tấm sắt bình thường.  

Vừa rồi bọn họ đá vào tấm sắt, chỉ sợ không có kết cục tốt.  

Trong lúc này, ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm đã thay đổi.  

Mạnh Vô Kỳ cũng nhíu mày, vừa rồi anh ta hoài nghi Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng có vấn đề, hiện giờ xem ra không phải, mà là tiểu tử này có vấn đề.  

Nhưng anh ta chỉ suy nghĩ một lát, vẻ mặt anh ta liền khôi phục như thường.  

Cường long không áp địa đầu xà, anh ta có thể trở thành trùm ở Tinh Hỏa Trấn, không phải là đồn thổi, vứt bừa một người tới cũng thổi không đi.  

Đương nhiên anh ta chẳng những không hạ lệnh bảo người khác đối phó Mạc Phàm, trái lại còn vỗ tay.  

- Rất có thủ đoạn, tiểu tử, ngươi tên là gì, đến từ nơi nào?  

Người giống như Mạc Phàm, vừa tới Tu Chân giới không nơi nương tựa, rất cần chỗ dựa vào.  

Nếu không con đường sau này khó mà đi tiếp được.  

Nếu tài cán của Mạc Phàm sử dụng vì anh ta, anh ta không những trả nhẫn cho Mạc Phàm, còn cho Mạc Phàm thân phận và không ít ưu đãi.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật kia, rót một chút linh khí vào bên trong, trên nhẫn sáng lên hào quang màu bạch ngọc, tầng màu đen ở bên ngoài chiếc nhẫn lui đi, lộ ra dáng vẻ ban đầu của chiếc nhẫn.  

Hắn đeo nhẫn trữ vật lên tay, lại liếc mắt nhìn tên đầu bóng loáng một cái.  

Tên đầu bóng loáng bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, thì sắc mặt anh ta thay đổi.  

Hai tay bị phế, Mạc Phàm giết anh ta chẳng khác gì giết chết một con kiến.  

- Đừng giết ta, đừng giết ta.  

- Ngươi vừa nói cho ta biết chuyện của Lục La, ta sẽ không giết ngươi.  

Mạc Phàm nói xong xoay người đi về phía Mạnh Vô Kỳ.  

Trước mắt tên đầu bóng loáng sáng lên, vội vàng lạy Mạc Phàm, lúc anh ta mới cúi người, tàn nhẫn xuất hiện trong đáy mắt anh ta.  

Mạc Phàm hủy hai tay của anh ta, tương đương phế anh ta cả đời, sao anh ta có thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng như vậy?  

Anh ta mới khom người xuống, một chiếc cốt tiễn màu đen lóe sáng u quang bay từ lưng anh ta ra.  

Không đợi bất luận kẻ nào phát ra âm thanh, cốt tiễn màu đen kia đã tới tim Mạc Phàm.  

Một màn bất chợt này khiến vẻ mặt không ít người sửng sốt.  

Không ít người vừa rồi vô cùng hối hận nhướn mày, trên mặt hiện lên vui mừng lần nữa.  

Nhưng mà…  

Không đợi cốt tiễn này đâm trúng Mạc Phàm, một bàn tay xuất hiện phía trước cốt tiễn màu đen, cốt tiễn màu đen chỉ cách tim Mạc Phàm nửa ngón tay thì bị nắm chặt.  

Cái tay này không phải của người khác, đúng là của Mạc Phàm.  

Cả quá trình này Mạc Phàm không xoay người, giống như sau đầu mọc mắt, nắm được cốt tiễn màu đen kia.  

Nhìn thấy cốt tiễn bị nắm chặt, mắt tên đầu bóng loáng đảo liên tục, trong mắt đều là sợ hãi.  

Có không biết bao nhiêu người đã chết vì chiêu này của anh ta, trong đó bao gồm cả cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ.  

Mạc Phàm không chỉ có thể phát hiện, còn đỡ được.  

- Đại nhân tha mạng, tha mạng.  

- Tha cho ngươi, có thể.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Vai phụ như vậy, chết hay sống đều không quan trọng.  

- Đa tạ đại nhân!  

Tên đầu bóng loáng vội vàng bái lạy nói.  

- Nhưng người như ngươi, vẫn nên chết thì hơn.  

Mạc Phàm ném cốt tiễn trên tay, một đạo hắc quang bắn vào trong miệng tên đầu bóng loáng.  

Cốt tiễn xuyên qua miệng tên đầu bóng loáng, chui từ trong đầu ra, định trên mặt đất.  

Cơ thể tên đầu bóng loáng run rẩy vài cái, thần quang trong mắt chậm rãi mất đi.
 
Chương 1416


Trong tửu lâu, không ít người nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì cười to.  

Mạc Phàm là người vừa tới Tu Chân giới, vậy mà dám nói chuyện như vậy, tha cho tên đầu bóng loáng không chết.  

Bọn họ từng gặp người gan lớn, nhưng chưa từng gặp người nào không biết sống chết như Mạc Phàm.  

Mạnh Vô Kỳ vốn không để Mạc Phàm ở trong lòng, không khỏi nhìn Mạc Phàm vài lần.  

Anh ta trấn giữ Truyền Tống Trận này không phải ngày một ngày hai, gặp không ít người như Mạc Phàm tìm anh ta lấy đồ, nhưng không có một ai giống như Mạc Phàm.  

Dù sao phàm là người dám ra tay với anh ta, đa số không có bối cảnh, thân phận gì, nếu là đệ tử của tông phái, nói ví dụ như đệ tử của Thần Nông Tông, anh ta không chỉ không ra tay, còn lấy đồ ăn ngon rượu đắt chiêu đãi, sợ thất lễ.  

Mạc Phàm là con chuột nhắt vô danh, anh ta lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm, Mạc Phàm có năng lực làm gì anh ta. Thậm chí anh ta hoài nghi Mạc Phàm là tu sĩ phi thăng từ Hạ giới tới, bởi vì phần lớn Truyền Tống Trận ở Tu Chân giới truyền tống tới đều đi từ trong cửa truyền tống ra, hay là xuất hiện trong Truyền Tống Trận, gần như không có thông đạo truyền tống từ trên trời giáng xuống, phần lớn những người như vậy từ Hạ giới tới Tu Chân giới.  

Một người phi thăng vẫn chỉ là phàm nhân đối với anh ta, càng không lọt nổi mắt xanh của anh ta.  

Tên đầu bóng loáng kia cũng hơi nhếch miệng cười.  

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy có hứng thú với Lục La à, có phải nhìn trúng tiểu tiện nhân đó rồi không?  

Tên đầu bóng loáng vừa nói xong, không ít người lập tức ồn ào.  

- Tiểu tử, ánh mắt ngươi không tệ đâu, trước đây Lục La là mỹ nữ thiên tài của Tinh Hỏa Trấn chúng ta, có không biết bao nhiêu người muốn biến cô ta thành phụ nữ đâu đó.  

- Nhưng mà tiểu tử ngươi đúng là xui xẻo, lại có quan hệ với tiểu tiện nhân kia, hiện giờ những người có quan hệ với tiểu tiện nhân này đều đã chết, ta khuyên ngươi nên nhặt nhẫn Mạnh thiếu đưa, cách tiểu tiện nhân đó xa một chút.  

Một người khác cười mỉa nhắc nhở.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời người đó nói, vẫn khẽ nhấp một ngụm rượu.  

- Ta cho ngươi mười giây, nói hoặc chết.  

Tuy chén rượu này hơi tệ, nhưng cũng là Linh Tửu, lần trước lúc hắn uống loại rượu này, đã ra tay giết một người chửi sư phụ hắn là đệ tử tà phái, lần này hắn không ngại giống như trước đây.  

Giọng nói lạnh như băng khiến tươi cười của không ít người cứng đờ, nhưng lập tức lắc đầu.  

Kiến càng lay cổ thụ, chỉ dựa vào miệng cũng không có tác dụng.  

Mạnh Vô Kỳ và đám đầu bóng loáng không hẹn mà cùng cười khinh thường, có mấy người còn đập bàn cười.  

- Quang thiếu, có người nói muốn giết ngươi hai lần, ta không nghe lầm đấy chứ?  

Nam tử tóc dài đối diện tên đầu bóng loáng nói.  

- Ngươi không nghe sai, ta cũng nghe thấy được.  

Ở đây chỉ có tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ chau mày, dùng thần thức đảo qua người Mạc Phàm mấy lần.  

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa phần lớn là xảy ra chuyện trong quá trình truyền tống, khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu, rất không ổn định, rõ ràng là bị thương không nhẹ.  

Nhưng Mạc Phàm luôn cho ông ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, ông ta không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.  

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng ông ta cảm thấy Mạc Phàm như tên đồ tể không chỉ giết một cao thủ Nguyên Anh.  

Lúc tu sĩ Nguyên Anh nhòm ngó tu vi của Mạc Phàm, đám đầu bóng loáng vẫn âm dương quái khí.  

- Quang thiếu, bị người ta uy hiếp hai lần, nếu ta gặp phải loại chuyện này, ta tuyệt đối không đành lòng, nếu ngươi không muốn ra tay, vậy để ta giáo huấn tiểu tử này giúp ngươi nhé?  

Nam tử tóc dài nhìn lướt qua bóng lưng đơn bạc của Mạc Phàm, nói với vẻ khinh thường.  

- Đừng, nhỡ đâu tiểu tử này thật sự lợi hại, là chiến tu nhất trảm lưỡng trảm, một chiêu giết chết được ta, không dễ dàng gì ta mới tu tới Kim Đan đỉnh phong, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?  

Tên đầu bóng loáng cũng không tức giận, cười nói.  

Anh ta bưng chén rượu lên, thất tha thất thểu đi tới.  

- Tiểu tử, ngươi thật sự dọa Quang gia ta sợ rồi, ngươi đã muốn nghe, vậy ta nói cho ngươi biết.  

Lục La trời sinh đã có tu vi Trúc Cơ, vô cùng hiếm có ở trong nhân loại, còn vô cùng xinh đẹp, lúc nhỏ được bồi dưỡng làm thiên tài của Tinh Hỏa Trấn.  

16 tuổi Lục La tới Kim Đan đỉnh phong, Kim Đan thất chuyển, ở một nơi nhỏ như Tinh Hỏa Trấn chỉ có mình cô ta.  

Vốn tới tuổi này Lục La sẽ tham gia tuyển chọn tông môn.  

Nhưng lúc này có một đệ tử thế gia được truyền tống tới Tinh Hỏa Trấn, anh ta nhìn trúng Lục La.  

Lục La không có hứng thú với người thanh niên này, từ chối rất nhiều lần.  

Nhưng tu vi của cô không bằng người thanh niên này, bối cảnh thì càng khỏi phải nói, từ chối không có bất luận tác dụng gì, đành phải lấy cái chết ra uy hiếp.  

Người thanh niên này thấy Lục La lấy cái chết ra để uy hiếp thì thẹn quá hóa giận, một tay bóp nát Kim Đan của Lục La, còn hạ nguyền rủa vói Lục La nữa, sau đó giận dữ rời đi.  

Sau khi người thanh niên này rời đi, cha mẹ Lục La lần lượt mắc bệnh mà mất mạng, sau đó là đệ đệ của cô ta.  

Mấy người chết một cách khó hiểu liên tục, không còn ai dám tiếp xúc với Lục La nữa.  

Thậm chí có không ít người mê sắc đẹp của Lục La, cũng không dám mạo hiểm đụng vào cô.  

Nếu không với tư sắc và tu vi của Lục La, đã sớm bị người ta khinh bạc không biết bao nhiêu lần.  

Có thể nói Lục La là cấm kỵ ở Tinh Hỏa Trấn.  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.  

Lúc trước hắn vẫn luôn tò mò, một cô gái không nơi nương tựa chỉ có tu vi Trúc Cơ sao có thể sống sót ở đây.  

Hiện giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra là như vậy.  

Lúc trước hắn kiểm tra qua cơ thể Lục La, quả thật phát hiện ra chút khác thường, nhưng thần thức của hắn hao phí quá nhiều, cho nên không đi tra cẩn thận, không ngờ thực sự là nguyền rủa.  

- Tiểu tử, ta nói xong rồi, Mạnh thiếu chúng ta đưa nhẫn cho ngươi rồi, ngươi còn không nhặt lên?  

Tên đầu bóng loáng cười nói.  

Tính nợ của Mạnh Vô Kỳ trước, rồi tính của anh ta sau cũng không muộn.  

Dùsao hôm nay bọn họ có việc vui rồi.  

Nói xong anh ta nhổ “phi” một cục đờm vào trên nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn dơ bẩn tới mức khiến người ta không dám nhìn.  

Mạc Phàm uống một hơi cạn sạch chén rượu, chậm rãi xoay người lại.  

Hắn không thèm nhìn nhẫn trữ vật trên đất, tất nhiên đây không phải là nhẫn trữ vật của hắn.  

- Trả nhẫn trữ vật của ta đây, nếu không chức đội trưởng trông coi Truyền Tống Trận của ngươi tới đây là dừng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nếu đã biết chuyện của Lục La rồi, cũng tới lúc lấy nhẫn trữ vật về.  

- Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi, Mạnh thiếu chúng ta thấy ngươi từ ngoài tới rất đáng thương, nên cho ngươi nhẫn trữ vật, còn đưa cho ngươi chút linh thạch, ngươi không biết điều còn không tính, vậy mà dám nói chuyện với Mạnh thiếu của chúng ta như vậy, muốn chết à!  

Mấy người khác đứng dậy, pháp khí xuất hiện trong tay bọn họ.  

Không đợi bọn họ ra tay, Mạnh Vô Kỳ đã ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.  

Mấy người lạnh lùng trừng Mạc Phàm một cái, dáng vẻ như sẽ khiến Mạc Phàm đẹp mặt, lúc này mới ngồi xuống.  

Mạnh Vô Kỳ gắp đồ ăn, lại uống một ngụm rượu, sau đó ngón tay anh ta sáng lên, nhẫn trữ vật của Mạc Phàm xuất hiện trong tay anh ta.  

- Nhẫn của ngươi ở đây, có bản lĩnh ngươi tự tới lấy đi.
 
Chương 1417


- Mạnh thiếu ra tay, lần này có trò hay để coi rồi.  

Có người thấy Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn trữ vật ra, cười nói với vẻ đầy hứng thú.  

Xem tiểu lâu la đấu với tiểu lâu la có gì thú vị, Mạnh Vô Kỳ ra tay càng thú vị hơn.  

- Mạnh thiếu uy vũ, tiểu tử, nhẫn trữ vật của ngươi ở trong tay Mạnh thiếu chúng ta, ngươi tự lấy đi.  

Tên đầu bóng loáng cười nói với Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, không nhanh đi lấy đi?  

Những người khác ồn ào theo.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn không do dự muốn lấy chiếc nhẫn kia.  

“Cộp cộp…” Âm thanh lên lầu vang lên, Lục La vội vàng chạy lên.  

- Công tử, đừng lấy chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kia có vấn đề.  

Một tay Lục La đè lên ngực lên xuống phập phồng, nói.  

Lục La mới mở miệng, tất cả mọi ngườibao gồm cả Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.  

- Tiểu tiện nhân, có phải ngươi muốn chết hay không, đừng tưởng rằng trên người ngươi có nguyền rủa, chúng ta không dám làm gì ngươi.  

Tên đầu bóng loáng híp mắt, sát khí tỏa ra bốn phía.  

Trên người Lục La có nguyền rủa, nhưng càng khiến người ta e sợ là đệ tử thế giá hạ nguyền rủa với Lục La.  

Sở dĩ đệ tử kia không giết Lục La, chỉ hành hạ cô là vì đợi Lục La cúi đầu với mình.  

ấ ồ ẩ ắ ấLúc trước có lão khất cái có ý đồ với Lục La, mới đẩy cửa nhà Lục La ra đã bị cắt thành mấy mảnh.  

Nhưng giết người có nhiều phương pháp, Mạnh Vô Kỳ thân là trùm ở Tinh Hỏa Trấn, muốn giết Lục La thần không biết quỷ không hay vẫn rất dễ dàng.  

Ví dụ như sắp xếp cho Lục La một nhiệm vụ, hay cố ý ném một đệ tử Ma Giáo tới gần chỗ ở của Lục La, đều có thể giết chết Lục La.  

- Công tử, cái nhẫn đó của công tử sẽ nổ mạnh, đừng nghe người đó nói, đừng đi lấy chiếc nhẫn đó.  

Lục La thở dốc nói.  

Cô trốn đi theo lời Mạc Phàm, nhưng không đi xa.  

Những lời tên đầu bóng loáng nói dụ Mạc Phàm đi tới chỗ Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn, cô nghe thấy hết.  

Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Vô Kỳ chơi trò này, lúc trước có một người trẻ tuổi mang một số lớn linh thạch tới mua dược liệu trong hội đấu giá được cử hành hàng năm ở Tinh Hỏa Trấn, tự mình chữa bệnh cho mẫu thân.  

Bởi vì trên đường đi gặp một đám cướp, lúc truyền tống tới nơi này cũng hôn mê như Mạc Phàm.  

Lúc tỉnh lại phát hiện không còn nhẫn trữ vật nữa thì như điên rồi.  

Một lão giả thấy anh ta đáng thương, liền tốt bụng nhắc nhở một phen, nói là nhẫn trữ vật bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi.  

Người thanh niên này quỳ xuống dập đầu với Mạnh Vô Kỳ, thậm chí còn ký khế ước bán thân, Mạnh Vô Kỳ cũng không chịu đưa nhẫn trữ vật cho người thanh niên kia.  

Cuối cùng người thanh niên kia nổi giận ra tay với Mạnh Vô Kỳ, anh ta chỉ là Kim Đan trung kỳ nên không phải đối thủ của Mạnh Vô Kỳ, bị bắt dễ dàng.  

Lúc ấy Mạnh Vô Kỳ cũng giống như hiện giờ, lấy nhẫn trữ vật ra bảo người thanh niên kia tự mình tới lấy.  

Người thanh niên kia vì chữa bệnh cho mẫu thân, dám ra tay với Mạnh Vô Kỳ, tất nhiên sẽ không sợ vấn đề gì, cho nên anh ta giơ tay lấy nhẫn trữ vật.  

Tay trái anh ta cầm nhẫn trữ vật, tay trái bị lực lượng trên nhẫn nổ tung.  

Người thanh niên này nghiến răng, lại giơ tay phải đi lấy, tay phải cũng nổ tung theo.  

Cuối cùng người thanh niên mất đi hai tay nghiến răng, thử lần ba, dùng miệng lấy chiếc nhẫn kia.  

Nhưng vận khí của người thanh niên này không tốt như vậy.  

Lúc anh ta lấy linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, đổi linh dược chữa bệnh cho mẫu thân, Mạnh Vô Kỳ dẫn theo một đám người xuất hiện, toàn bộ linh thạch bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi, người thanh niên kia chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.  

Không ai ra tay mà bị tức chết.  

Cả Tinh Hỏa Trấn đều biết chuyện này, Mạnh Vô Kỳ lại lấy chiếc nhẫn này ra bảo Mạc Phàm đi lấy, chắc chắn là muốn lặp lại chiêu cũ.  

Bởi vì nhẫn trữ vật đều có chủ, Mạnh Vô Kỳ không mở được nhẫn ra, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy.  

Nhưng nếu đối phương không coi trọng chiếc nhẫn lắm, không phải nhát gan thì bên trong không có đồ đáng giá.  

Trái lại thì chắc chắn trong nhẫn có không ít thứ tốt.  

Cho nên anh ta lấy được nhẫn trữ vật, đều gieo Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng lên.  

Hỏa ấn này ở trên nhẫn rất khó phát hiện, chỉ nổ mạnh người có ý đồ lấy nhẫn đi, sẽ không phá hủy chiếc nhẫn.  

Nếu Mạc Phàm đi lấy chiếc nhẫn trữ vật này, chắc chắn sẽ có kết cục như người thanh niên trước kia.  

- Tiểu tiện nhân, ta thấy ngươi muốn chết thật rồi, lão tử thành toàn cho ngươi.  

Tên đầu bóng loáng nhíu chặt mày, một tay không do dự vỗ về phía ngực Lục La.  

Tay anh ta vừa động, một vòng xoáy lập tức xuất hiện, lực hút cường đại tự nhiên hiện ra.  

Cổ Lục La bị bóp chặt, trên người chỉ chớp lóe lục quang nhạt, rồi biến mất vô hình, cơ thể sắp bay về phía tên đầu bóng loáng kia.  

Nhưng không đợi Lục La bay ra nửa bước.  

- Ta thấy người muốn chết là ngươi mới đúng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn giơ tay lấy nhẫn trữ vật trên tay Mạnh Vô Kỳ, không đợi chú ấn nổ tung như lời Lục La nói, nhẫn trữ vật đã được vào tay tên đầu bóng loáng duỗi về phía Lục La.  

Ấn ký hỏa diễm trên nhẫn lập tức sáng lên, hỏa diễm trào từ trong ra, bao phủ toàn bộ cánh tay của tên đầu bóng loáng.  

“Bùm!” một tiếng thật lớn, hỏa diễm nổ tung, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.  

“A…” Lửa tán đi, một tay của tên đầu bóng loáng biến mất không thấy, chỗ cánh tay và bả vai cũng là một vùng cháy đen, không ngừng có máu loãng chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi thịt bị nướng.  

Sắc mặt mọi người ở đây thay đổi, nhìn nhẫn trữ vật trôi nổi trong không trung.  

- Sao lại thế này?  

Chiếc nhẫn này vốn dùng để đùa giỡn Mạc Phàm, Mạc Phàm cầm chiếc nhẫn đó sẽ lập tức nổ tung, vậy mà lại nổ tung trên tay tên đầu bóng loáng.  

Là tốc độ của tiểu tử này quá nhanh, hay là có vấn đề gì khác?  

Lục La tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ mặt cô hơi sửng sốt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy khó hiểu.  

- Đây là?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, tuy chú ấn này do tôi tớ của anh ta hạ, nhưng anh ta biết rất rõ về Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng.  

Ngoại trừ anh ta và tôi tớ của anh ta ra, chỉ cần những người khác động vào chiếc nhẫn sẽ lập tức nổ tung, ngay cả thời gian ném đi cũng không có.  

Trừ phi tốc độ nhanh tới cực hạn, nếu không không có khả năng xuất hiện tình cảnh hiện giờ.  

Tốc độ ra tay của Mạc Phàm không tính là nhanh, chuyện này rõ như ban ngày.  

Chẳng lẽ?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, trừng mắt với tôi tớ phía sau anh ta một cái.  

Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng này là do tôi tớ hạ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phần lớn là sai lầm của tôi tớ.  

Sắc mặt tôi tớ của anh ta trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán người này xuống.  

Người này không mở miệng đặt tay ra sau lưng, trong tay xuất hiện một quang ảnh như hình phong điểu, quang ảnh lặng yên không tiếng động bay ra ngoài cửa sổ.  

Bên cạnh Mạc Phàm, người thanh niên kia chịu đựng đau nhức, một tay còn sót lại không do dự đánh về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, lão tử muốn diệt ngươi.  

Những lời này vừa vang lên, trên nắm tay của anh ta đại phóng hào quang, mấy quang ảnh hình xà trông rất sống động bay ra, một con há mồm to như bồn máu muốn táp Mạc Phàm.  

Quả đấm này vừa đánh ra, cả lầu hai tửu lâu được bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo, đẫm máu, hung lệ.
 
Chương 1419


Mạc Phàm thu tay, chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ.  

- Âm Dương Hỏa Chú trên nhẫn trữ vật của ta là do ngươi thêm đúng không?  

Tuy Âm Dương Hỏa Chú không tính là cấp thấp, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể sử dụng, nhưng loại tiểu tạp kỹ này đâu thể giấu được mắt hắn?  

Tu sĩ Nguyên Anh kia nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái không nói gì.  

Trái lại Mạnh Vô Kỳ nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy bản thiếu đang nói chuyện với ngươi sao?  

- Ngươi sao?  

Mạc Phàm dời mắt liếc Mạnh Vô Kỳ một cái.  

- Ngươi không muốn ta tính sổ với ông ta cũng được, vậy ta tính tất cả sổ sách với ngươi được rồi, là ngươi cầm nhẫn trữ vật của ta đúng không?  

- Tính sổ với ta, không nói tới chuyện khác, ngươi giết người của ta ở nơi này, bản thiếu có thể khiến ngươi không sống nổi ở Tinh Hỏa Trấn này, ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thiên phú mà thôi, dựa vào cái gì tính sổ với ta?  

Mạnh Vô Kỳ lắc đầu cười, không chấp nhận nói.  

Tính sổ phải có bản lĩnh, một người vừa mới tới nơi này lại tính sổ với anh ta, nếu không phải đầu ngập nước, thì bị lừa đá rồi.  

- Mạnh thiếu, nên cẩn thận người này.  

Nguyên Anh hậu kỳ kia do dự một lát, vẫn nhắc nhở.  

Nếu như Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, ông ta đã sớm ra tay rồi, sẽ không đợi Mạc Phàm ra tay giết người.  

- Cẩn thận sao?  

Mạnh Vô Kỳ cười to.  

Anh ta không chỉ là đội trưởng phụ trách Truyền Tống Trận, anh ta có được công việc béo bở như vậy, sao có thể là người thường.  

Đừng nói là một tiểu trận như vậy, cho dù đến Viêm Dương Thành, anh ta cũng có thể đi ngang, không cần sợ bất luận kẻ nào.  

Chỉ là một người không có thân phận không có bối cảnh, lại bảo anh ta cẩn thận, lão hổ phải cẩn thận một con kiến trên đất sao.  

- Nhẫn trữ vật của ngươi là ta lấy, ta thấy ngươi còn có chút thiên phú, hiện giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất nhỏ giọt máu lên trên ngọc bài này, sau này ngươi là người của Mạnh gia ta, cho dù đến Viêm Dương Thành, ngươi đều có thể muốn làm gì thì làm đó.  

Tay Mạnh Vô Kỳ sáng lên, một ngọc bài màu đen xuất hiện trong tay anh ta, được anh ta ném lên trên bàn rượu.  

Một mặt miếng ngọc bội này khắc hỏa diễm hình đóa hoa lan, một mặt khác khắc chữ “Mạnh”.  

Đây là ngọc bài tôi tớ của Mạnh gia bọn họ, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên, sẽ định khế ước chủ tớ, thành tôi tớ của Mạnh gia bọn họ.  

- Đúng rồi, đây là phó bài nhị cấp, chỉ có tôi tớ Nguyên Anh kỳ mới có tư cách đạt được phó bài này.  

Mạnh Vô Kỳ vênh mặt bổ sung thêm.  

Mạc Phàm không nhiều tuổi đã có tu vi, khí phách như vậy, đây là vì trên người có thương tích, nếu có thể nhân cơ hội mua chuộc, tuyệt đối là chuyện rất đáng.  

Hơn nữa trước mắt là cơ hội tốt nhất.  

Nhìn thấy ngọc bội này, không ít người ở đây lộ ra hâm mộ.  

Bọn họ chưa từng ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, phần lớn là bám vào người của Mạnh Vô Kỳ, dù sao Mạnh gia là một trong số những gia tộc mạnh ở gần Viêm Dương Thành, bám được Mạnh Vô Kỳ, sau này có thể hoành hành ở Viêm Dương Thành.  

Còn ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, bọn họ đều là đám người nổi bật.  

Nhưng vì tu vi có hạn, chỉ có phó bài nhất cấp, không chỉ quyền lợi có hạn, lấy được lương tháng thì giảm rất nhiều.  

Nếu đổi thành phó bài nhị cấp, vậy thì khác hoàn toàn.  

Mạc Phàm nhìn thấy ngọc bài này, lông mày hắn hơi nhướn lên.  

Hắn thật sự từng thấy tạo hình ngọc bài loại này rồi, sư huynh mà hắn có quan hệ không tốt lắm ở Thần Nông Tông tên là Mạnh Bất Đồng.  

Mạnh Bất Đồng có quan hệ gì với Mạnh Vô Kỳ thì hắn không biết, nhưng có một lần hắn thấy Mạnh Bất Đồng đưa lệnh bài cho một tôi tớ, là lệnh bài lan hỏa này, chẳng qua màu sắc khác, màu lệnh bài kia là ngọc bài bảy màu.  

Nhưng tôi tớ của Mạnh Bất Đồng không phải là người thường, một chiến tu cấp bậc Đại Thừa.Chỉ hơi suy nghĩ một lát, hắn liền thoải mái.  

Hắn vì ý niệm khác với Mạnh Bất Đồng, lại cạnh tranh người thừa kế kế tiếp của Thần Nông Tông, vì không muốn xung đột với Mạnh Bất Đồng, hắn ít giao tiếp với Mạnh Bất Đồng, ngay cả khu vực mà Mạnh Bất Đồng quản lý cũng ít đi.  

Nếu hắn nhớ không nhầm, khu vực mà Mạnh Bất Đồng phụ trách ở ngay phía nam Thần Nông Tông, Hỏa Liệt Tinh này lại ở phía nam Thần Nông Tông.  

Mạnh Vô Kỳ có được lệnh bài lan hỏa cấp thấp như vậy, phần lớn là có quan hệ với Mạnh Bất Đồng.  

Nghĩ như vậy, hắn cười bất đắc dĩ.  

Nơi này là nơi kiếp trước hắn muốn tránh, chính là vì không muốn xung đột với sư huynh Mạnh Bất Đồng ở Thần Nông Tông vạn năm, một đời này, trái lại hắn thông qua Truyền Tống Trận tới nơi này, còn gặp được người Mạnh gia.  

- Thứ hai thì sao?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Loại thứ hai, ngươi giết tôi tớ của Mạnh gia ta, ta chỉ có thể giết ngươi.  

Mạnh Vô Kỳ bình tĩnh nói.  

Tên đầu bóng loáng chết anh ta không đau lòng chút nào, người như vậy chỉ cần một câu của anh ta có không biết bao nhiêu người muốn gia nhập, nhưng không thể để Mạnh gia mất mặt.  

Không ai có thể giết người Mạnh gia bọn họ, cũng không thể bị giết chết, nhất là trên địa bàn của Mạnh gia.  

- A, phải không, không phải ngươi mới nói ta có tư cách gì tính sổ với ngươi sao, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tư cách gì tính sổ với ta, chỉ dựa vào ngươi là người Mạnh gia sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt hắn tỏa ra bốn phía, bốn chữ “không biết sống chết” xuất hiện.  

- Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại thích tự tìm đường chết, các người ai giết được cậu ta giúp ta, ngọc bài này sẽ là của người đó, chúng ta đi thôi.  

Mạnh Vô Kỳ ném phó bài nhị cấp lên đất, đứng dậy ung dung đi tới cửa.  

Người không thể để anh ta sử dụng, cho dù có thiên phú cũng là chướng ngại vật, vậy thì diệt tốt hơn.  

Anh ta nói tới đây, Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Cho dù không chết ở căn tửu lâu này, cũng không thể thấy mặt trời ngày mai.  

Anh ta vừa nói như vậy, trước mắt không ít người sáng lên, giống như nhìn thấy một tòa linh sơn.  

Phó bài nhị cấp của Mạnh gia, đó là đãi ngộ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.  

Cơ hội tốt như vậy, không phải là chuyện dễ tìm.  

- Ngọc bài kia là của ta.  

Một nam tử tóc dài đập bàn đứng dậy, một kiếm bốn phía đầy sương hoa.  

Mấy người khác cũng nhảy dựng lên, khí tức trên người ngoại phóng mà ra, cùng xông về phía Mạc Phàm.  

- Công tử cẩn thận.  

Lục La thấy nhiều người xông về phía Mạc Phàm như vậy, vội vàng nhắc nhở.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay hắn vươn ra, một thanh trường kiếm ngưng như thực chất lập tức xuất hiện sau lưng hắn.  

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ xung quanh Mạc Phàm và Lục La, trường kiếm che kín bên cạnh mỗi người ở lầu hai tửu lâu, ngay cả gần tiểu nhị muốn tiền nhưng mãi không có cơ hội mở miệng nói đều là trường kiếm sắc bén bức người.  

Chỉ cần bọn họ hơi cử động, sẽ bị trường kiếm đâm thành con nhím.  

Trong lúc này, một khắc trước tửu lâu còn vô cùng sôi trào, chỉ trong chớp mắt liền yên tĩnh tới mức tận cùng, có thể nghe thấy âm thanh trái tim người ta đập “thình thịch thình thịch…”
 
Chương 1417


- Mạnh thiếu ra tay, lần này có trò hay để coi rồi.  

Có người thấy Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn trữ vật ra, cười nói với vẻ đầy hứng thú.  

Xem tiểu lâu la đấu với tiểu lâu la có gì thú vị, Mạnh Vô Kỳ ra tay càng thú vị hơn.  

- Mạnh thiếu uy vũ, tiểu tử, nhẫn trữ vật của ngươi ở trong tay Mạnh thiếu chúng ta, ngươi tự lấy đi.  

Tên đầu bóng loáng cười nói với Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, không nhanh đi lấy đi?  

Những người khác ồn ào theo.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn không do dự muốn lấy chiếc nhẫn kia.  

“Cộp cộp…” Âm thanh lên lầu vang lên, Lục La vội vàng chạy lên.  

- Công tử, đừng lấy chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kia có vấn đề.  

Một tay Lục La đè lên ngực lên xuống phập phồng, nói.  

Lục La mới mở miệng, tất cả mọi ngườibao gồm cả Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.  

- Tiểu tiện nhân, có phải ngươi muốn chết hay không, đừng tưởng rằng trên người ngươi có nguyền rủa, chúng ta không dám làm gì ngươi.  

Tên đầu bóng loáng híp mắt, sát khí tỏa ra bốn phía.  

Trên người Lục La có nguyền rủa, nhưng càng khiến người ta e sợ là đệ tử thế giá hạ nguyền rủa với Lục La.  

Sở dĩ đệ tử kia không giết Lục La, chỉ hành hạ cô là vì đợi Lục La cúi đầu với mình.  

ấ ồ ẩ ắ ấLúc trước có lão khất cái có ý đồ với Lục La, mới đẩy cửa nhà Lục La ra đã bị cắt thành mấy mảnh.  

Nhưng giết người có nhiều phương pháp, Mạnh Vô Kỳ thân là trùm ở Tinh Hỏa Trấn, muốn giết Lục La thần không biết quỷ không hay vẫn rất dễ dàng.  

Ví dụ như sắp xếp cho Lục La một nhiệm vụ, hay cố ý ném một đệ tử Ma Giáo tới gần chỗ ở của Lục La, đều có thể giết chết Lục La.  

- Công tử, cái nhẫn đó của công tử sẽ nổ mạnh, đừng nghe người đó nói, đừng đi lấy chiếc nhẫn đó.  

Lục La thở dốc nói.  

Cô trốn đi theo lời Mạc Phàm, nhưng không đi xa.  

Những lời tên đầu bóng loáng nói dụ Mạc Phàm đi tới chỗ Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn, cô nghe thấy hết.  

Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Vô Kỳ chơi trò này, lúc trước có một người trẻ tuổi mang một số lớn linh thạch tới mua dược liệu trong hội đấu giá được cử hành hàng năm ở Tinh Hỏa Trấn, tự mình chữa bệnh cho mẫu thân.  

Bởi vì trên đường đi gặp một đám cướp, lúc truyền tống tới nơi này cũng hôn mê như Mạc Phàm.  

Lúc tỉnh lại phát hiện không còn nhẫn trữ vật nữa thì như điên rồi.  

Một lão giả thấy anh ta đáng thương, liền tốt bụng nhắc nhở một phen, nói là nhẫn trữ vật bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi.  

Người thanh niên này quỳ xuống dập đầu với Mạnh Vô Kỳ, thậm chí còn ký khế ước bán thân, Mạnh Vô Kỳ cũng không chịu đưa nhẫn trữ vật cho người thanh niên kia.  

Cuối cùng người thanh niên kia nổi giận ra tay với Mạnh Vô Kỳ, anh ta chỉ là Kim Đan trung kỳ nên không phải đối thủ của Mạnh Vô Kỳ, bị bắt dễ dàng.  

Lúc ấy Mạnh Vô Kỳ cũng giống như hiện giờ, lấy nhẫn trữ vật ra bảo người thanh niên kia tự mình tới lấy.  

Người thanh niên kia vì chữa bệnh cho mẫu thân, dám ra tay với Mạnh Vô Kỳ, tất nhiên sẽ không sợ vấn đề gì, cho nên anh ta giơ tay lấy nhẫn trữ vật.  

Tay trái anh ta cầm nhẫn trữ vật, tay trái bị lực lượng trên nhẫn nổ tung.  

Người thanh niên này nghiến răng, lại giơ tay phải đi lấy, tay phải cũng nổ tung theo.  

Cuối cùng người thanh niên mất đi hai tay nghiến răng, thử lần ba, dùng miệng lấy chiếc nhẫn kia.  

Nhưng vận khí của người thanh niên này không tốt như vậy.  

Lúc anh ta lấy linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, đổi linh dược chữa bệnh cho mẫu thân, Mạnh Vô Kỳ dẫn theo một đám người xuất hiện, toàn bộ linh thạch bị Mạnh Vô Kỳ lấy đi, người thanh niên kia chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.  

Không ai ra tay mà bị tức chết.  

Cả Tinh Hỏa Trấn đều biết chuyện này, Mạnh Vô Kỳ lại lấy chiếc nhẫn này ra bảo Mạc Phàm đi lấy, chắc chắn là muốn lặp lại chiêu cũ.  

Bởi vì nhẫn trữ vật đều có chủ, Mạnh Vô Kỳ không mở được nhẫn ra, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy.  

Nhưng nếu đối phương không coi trọng chiếc nhẫn lắm, không phải nhát gan thì bên trong không có đồ đáng giá.  

Trái lại thì chắc chắn trong nhẫn có không ít thứ tốt.  

Cho nên anh ta lấy được nhẫn trữ vật, đều gieo Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng lên.  

Hỏa ấn này ở trên nhẫn rất khó phát hiện, chỉ nổ mạnh người có ý đồ lấy nhẫn đi, sẽ không phá hủy chiếc nhẫn.  

Nếu Mạc Phàm đi lấy chiếc nhẫn trữ vật này, chắc chắn sẽ có kết cục như người thanh niên trước kia.  

- Tiểu tiện nhân, ta thấy ngươi muốn chết thật rồi, lão tử thành toàn cho ngươi.  

Tên đầu bóng loáng nhíu chặt mày, một tay không do dự vỗ về phía ngực Lục La.  

Tay anh ta vừa động, một vòng xoáy lập tức xuất hiện, lực hút cường đại tự nhiên hiện ra.  

Cổ Lục La bị bóp chặt, trên người chỉ chớp lóe lục quang nhạt, rồi biến mất vô hình, cơ thể sắp bay về phía tên đầu bóng loáng kia.  

Nhưng không đợi Lục La bay ra nửa bước.  

- Ta thấy người muốn chết là ngươi mới đúng.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Hắn giơ tay lấy nhẫn trữ vật trên tay Mạnh Vô Kỳ, không đợi chú ấn nổ tung như lời Lục La nói, nhẫn trữ vật đã được vào tay tên đầu bóng loáng duỗi về phía Lục La.  

Ấn ký hỏa diễm trên nhẫn lập tức sáng lên, hỏa diễm trào từ trong ra, bao phủ toàn bộ cánh tay của tên đầu bóng loáng.  

“Bùm!” một tiếng thật lớn, hỏa diễm nổ tung, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.  

“A…” Lửa tán đi, một tay của tên đầu bóng loáng biến mất không thấy, chỗ cánh tay và bả vai cũng là một vùng cháy đen, không ngừng có máu loãng chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi thịt bị nướng.  

Sắc mặt mọi người ở đây thay đổi, nhìn nhẫn trữ vật trôi nổi trong không trung.  

- Sao lại thế này?  

Chiếc nhẫn này vốn dùng để đùa giỡn Mạc Phàm, Mạc Phàm cầm chiếc nhẫn đó sẽ lập tức nổ tung, vậy mà lại nổ tung trên tay tên đầu bóng loáng.  

Là tốc độ của tiểu tử này quá nhanh, hay là có vấn đề gì khác?  

Lục La tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ mặt cô hơi sửng sốt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy khó hiểu.  

- Đây là?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, tuy chú ấn này do tôi tớ của anh ta hạ, nhưng anh ta biết rất rõ về Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng.  

Ngoại trừ anh ta và tôi tớ của anh ta ra, chỉ cần những người khác động vào chiếc nhẫn sẽ lập tức nổ tung, ngay cả thời gian ném đi cũng không có.  

Trừ phi tốc độ nhanh tới cực hạn, nếu không không có khả năng xuất hiện tình cảnh hiện giờ.  

Tốc độ ra tay của Mạc Phàm không tính là nhanh, chuyện này rõ như ban ngày.  

Chẳng lẽ?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu chặt mày, trừng mắt với tôi tớ phía sau anh ta một cái.  

Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng này là do tôi tớ hạ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phần lớn là sai lầm của tôi tớ.  

Sắc mặt tôi tớ của anh ta trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán người này xuống.  

Người này không mở miệng đặt tay ra sau lưng, trong tay xuất hiện một quang ảnh như hình phong điểu, quang ảnh lặng yên không tiếng động bay ra ngoài cửa sổ.  

Bên cạnh Mạc Phàm, người thanh niên kia chịu đựng đau nhức, một tay còn sót lại không do dự đánh về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, lão tử muốn diệt ngươi.  

Những lời này vừa vang lên, trên nắm tay của anh ta đại phóng hào quang, mấy quang ảnh hình xà trông rất sống động bay ra, một con há mồm to như bồn máu muốn táp Mạc Phàm.  

Quả đấm này vừa đánh ra, cả lầu hai tửu lâu được bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo, đẫm máu, hung lệ.
 
Chương 1418


- Đây là Vạn Xà Hồn Quyền sao?  

Sắc mặt không ít người thay đổi, kiêng kị nói.  

Tuy tên đầu bóng loáng này chỉ là một người hầu bên cạnh Mạnh Vô Kỳ, nhưng không phải là tôm chân mềm.  

Không biết quyền pháp này của anh ta từ đâu tới, nghe nói bên trong phong ấn Vạn Xà Hồn, mỗi lần giết một sinh linh, Vạn Xà Hồn này sẽ mạnh hơn một chút, tương ứng uy lực quyền pháp này cũng càng khủng bố.  

Một quyền tương đương với Kim Đan đỉnh phong cộng thêm lực lượng của vạn xà.  

Ở Tinh Hỏa Trấn, trong số tu sĩ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, tên đầu bóng loáng này không có nhiều đối thủ.  

Cũng vì nhìn trúng quyền pháp của tên đầu bóng loáng này, Mạnh Vô Kỳ mới nhận tên đầu bóng loáng này làm người hầu.  

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, tuy không biết vừa rồi Mạc Phàm làm gì khiến Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng không nổ tung trên tay mình, mà nổ mạnh trên tay tên đầu bóng loáng.  

Nhưng một quyền này đánh xuống, chỉ sợ Mạc Phàm sắp thành tế phẩm của vạn xà rồi.  

Cách đó không xa, Lục La mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.  

- Công tử, cẩn thận.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hơi bất ngờ liếc nhìn tên bóng loáng này một cái.  

Trái lại hắn không coi trọng tên đầu bóng loáng này, hắn vốn tưởng rằng tên đầu bóng loáng này là một người chỉ biết nịnh nọt, không ngờ ngoại trừ nịnh nọt ra, anh ta còn ngu ngốc như vậy.  

Phương pháp để đủ loại hồn nhập thể, nhìn thì giống như thực lực của một người một yêu, thực ra giống như quỷ bà nuôi dưỡng cổ thảo trên Địa Cầu hạ cổ với mình, người nghiên cứu chế tạo độc dược ăn độc dược của mình.  

Trái lại như vậy sẽ khiến mình cường đại một thời gian, nhưng đợi yêu hồn khôi phục, mà ký chủ không có biện pháp cung cấp tế phẩm cấp cao, người kế tiếp bị cắn nuốt sẽ là ký chủ.  

Hắn lắc đầu, nắm lấy nhẫn trữ vật đang trôi nổi trong không trung, lại đặt lên tay còn sót lại của tên đầu bóng loáng này.  

Mắt tên đầu bóng loáng mở to, trong mắt đều là không thể tin được.  

Vừa rồi Mạc Phàm từng lấy chiếc nhẫn kia một lần, vậy mà còn dám lấy nhẫn tiếp.  

- Chuyện này…  

Quả thật thực lực của anh ta là Kim Đan đỉnh phong ở Tinh Hỏa Trấn, nhưng trên chiếc nhẫn này là Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng do tu sĩ Nguyên Anh gieo xuống.  

Anh ta nắm lấy cái nhẫn kia, cho dù có lực lượng của Vạn Hồn Xà, tay anh ta và Vạn Hồn Xà cũng sẽ bị nổ nát, chuyện này không có bất luận bất ngờ gì.  

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm nắm chiếc nhẫn mà không bị nổ, nhưng chắc chắn thứ này có thời gian hạn chế, lúc này anh ta chỉ muốn tránh thoát, bị nổ hủy cánh tay chỉ là Mạc Phàm, tuyệt đối không thể là anh ta.  

Đợi cánh tay Mạc Phàm bị nổ hủy, lại thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.  

Anh ta gần như không có bất luận do dự gì, vội vàng thu tay lại.  

Đồng thời dưới chân vừa động, không do dự lùi về sau.  

Nếu lại bị hủy một tay nữa, anh ta sẽ bị phế.  

Anh ta không phải là đệ tử của đại tông môn, cho dù không thể tứ chi tự sinh, cũng có thể thông qua một số thuốc dán đôi cánh tay mới.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.  

- Không phải ngươi muốn giết ta sao, một chiếc nhẫn ngươi cũng không dám đụng, ngươi giết ta thế nào, như vậy mà muốn ta để ngươi giết.  

ể ề ế ầ ểThân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh tên đầu bóng loáng, để nhẫn vào trong lòng bàn tay anh ta.  

- Tiểu tử, ngươi…  

Sắc mặt tên đầu bóng loáng xanh mét, còn chưa kịp mở miệng mắng.  

“Bùm!” Lại một tiếng nổ nữa, hỏa hoa bắn ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

Vừa rồi tên đầu bóng loáng kia còn tốt, chỉ trong phút chốc tứ chi chỉ còn hai chân.  

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ít người vốn đang còn chút men say, hiện giờ tỉnh táo hoàn toàn.  

Nhất là mấy người ồn ào lúc trước, bọn họ không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng hối hận không thôi.  

Nếu Mạc Phàm cầm nhẫn mà không bị nổ một lần thì có khả năng là trùng hợp, do vận khí.  

Hiện giờ cái nhẫn kia ở trong tay Mạc Phàm lâu như vậy, đều không nổ mạnh.  

Chỉ sợ người bọn họ luôn trào phúng không phải là kẻ yếu, là một tấm sắt cứng.  

Còn không phải là tấm sắt bình thường.  

Vừa rồi bọn họ đá vào tấm sắt, chỉ sợ không có kết cục tốt.  

Trong lúc này, ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm đã thay đổi.  

Mạnh Vô Kỳ cũng nhíu mày, vừa rồi anh ta hoài nghi Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng có vấn đề, hiện giờ xem ra không phải, mà là tiểu tử này có vấn đề.  

Nhưng anh ta chỉ suy nghĩ một lát, vẻ mặt anh ta liền khôi phục như thường.  

Cường long không áp địa đầu xà, anh ta có thể trở thành trùm ở Tinh Hỏa Trấn, không phải là đồn thổi, vứt bừa một người tới cũng thổi không đi.  

Đương nhiên anh ta chẳng những không hạ lệnh bảo người khác đối phó Mạc Phàm, trái lại còn vỗ tay.  

- Rất có thủ đoạn, tiểu tử, ngươi tên là gì, đến từ nơi nào?  

Người giống như Mạc Phàm, vừa tới Tu Chân giới không nơi nương tựa, rất cần chỗ dựa vào.  

Nếu không con đường sau này khó mà đi tiếp được.  

Nếu tài cán của Mạc Phàm sử dụng vì anh ta, anh ta không những trả nhẫn cho Mạc Phàm, còn cho Mạc Phàm thân phận và không ít ưu đãi.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật kia, rót một chút linh khí vào bên trong, trên nhẫn sáng lên hào quang màu bạch ngọc, tầng màu đen ở bên ngoài chiếc nhẫn lui đi, lộ ra dáng vẻ ban đầu của chiếc nhẫn.  

Hắn đeo nhẫn trữ vật lên tay, lại liếc mắt nhìn tên đầu bóng loáng một cái.  

Tên đầu bóng loáng bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, thì sắc mặt anh ta thay đổi.  

Hai tay bị phế, Mạc Phàm giết anh ta chẳng khác gì giết chết một con kiến.  

- Đừng giết ta, đừng giết ta.  

- Ngươi vừa nói cho ta biết chuyện của Lục La, ta sẽ không giết ngươi.  

Mạc Phàm nói xong xoay người đi về phía Mạnh Vô Kỳ.  

Trước mắt tên đầu bóng loáng sáng lên, vội vàng lạy Mạc Phàm, lúc anh ta mới cúi người, tàn nhẫn xuất hiện trong đáy mắt anh ta.  

Mạc Phàm hủy hai tay của anh ta, tương đương phế anh ta cả đời, sao anh ta có thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng như vậy?  

Anh ta mới khom người xuống, một chiếc cốt tiễn màu đen lóe sáng u quang bay từ lưng anh ta ra.  

Không đợi bất luận kẻ nào phát ra âm thanh, cốt tiễn màu đen kia đã tới tim Mạc Phàm.  

Một màn bất chợt này khiến vẻ mặt không ít người sửng sốt.  

Không ít người vừa rồi vô cùng hối hận nhướn mày, trên mặt hiện lên vui mừng lần nữa.  

Nhưng mà…  

Không đợi cốt tiễn này đâm trúng Mạc Phàm, một bàn tay xuất hiện phía trước cốt tiễn màu đen, cốt tiễn màu đen chỉ cách tim Mạc Phàm nửa ngón tay thì bị nắm chặt.  

Cái tay này không phải của người khác, đúng là của Mạc Phàm.  

Cả quá trình này Mạc Phàm không xoay người, giống như sau đầu mọc mắt, nắm được cốt tiễn màu đen kia.  

Nhìn thấy cốt tiễn bị nắm chặt, mắt tên đầu bóng loáng đảo liên tục, trong mắt đều là sợ hãi.  

Có không biết bao nhiêu người đã chết vì chiêu này của anh ta, trong đó bao gồm cả cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ.  

Mạc Phàm không chỉ có thể phát hiện, còn đỡ được.  

- Đại nhân tha mạng, tha mạng.  

- Tha cho ngươi, có thể.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Vai phụ như vậy, chết hay sống đều không quan trọng.  

- Đa tạ đại nhân!  

Tên đầu bóng loáng vội vàng bái lạy nói.  

- Nhưng người như ngươi, vẫn nên chết thì hơn.  

Mạc Phàm ném cốt tiễn trên tay, một đạo hắc quang bắn vào trong miệng tên đầu bóng loáng.  

Cốt tiễn xuyên qua miệng tên đầu bóng loáng, chui từ trong đầu ra, định trên mặt đất.  

Cơ thể tên đầu bóng loáng run rẩy vài cái, thần quang trong mắt chậm rãi mất đi.
 
Chương 1420


- Chuyện này…  

Mọi người nhìn khí binh gần như dán lên da trước người, cơ thể không ngừng run rẩy.  

Chỉ cần tới cảnh giới Kim Đan, đều có thể ngưng tụ khí binh.  

Nhưng trong bọn họ có không ít tu sĩ cảnh giới Kim Đan, chỉ sợ cộng lại cũng không có biện pháp ngưng tụ ra được nhiều khí binh như vậy, còn là loại khí binh ngưng như thực chất.  

Trên loại khí binh này đều có phù văn, gần như tương đương với một thanh pháp khí.  

- Người thanh niên này thật mạnh.  

Có người nuốt nước bọt nghĩ thầm.  

Nam tử tóc dài và mấy người ra tay với Mạc Phàm lại càng yên lặng như ve mùa đông, không dám thở mạnh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán và sau lưng bọn họ xuống, bọn họ cũng không dám nhúc nhích.  

Những người khác muốn ra tay còn chưa kịp, bọn họ vì phó bài nhị cấp mà ra tay với Mạc Phàm.  

Hiện giờ chỉ cần một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, bọn họ sẽ bị khí binh của Mạc Phàm đâm thành ong vò vẽ.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, sắc mặt anh ta thay đổi, bước chân nâng lên không trung mà vẫn chưa hạ xuống.  

Anh ta biết Mạc Phàm không đơn giản, nhưng không ngờ lại không đơn giản tới vậy, anh ta xem như là mạnh trong Kim Đan đỉnh phong, nhưng không bằng một phần mười Mạc Phàm.  

Anh ta càng kinh ngạc chính là, Mạc Phàm lại muốn giết anh ta.  

Nếu anh ta dám hạ chân xuống, anh ta không nghi ngờ mình sẽ nổ tung.  

- Liễu thúc, ngươi còn thất thần làm gì, không nhanh bắt tên tiểu tử này đi?  

Mạnh Vô Kỳ lạnh giọng hỏi.  

Anh ta không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng tôi tớ của anh ta là tu sĩ Nguyên Anh, cao hơn Mạc Phàm không chỉ một đại cảnh giới, đủ để đối phó.  

Tu sĩ Nguyên Anh kia do dự một lát, thực lực thuộc về tu sĩ Nguyên Anh tuôn ra mãnh liệt.  

Dưới lực lượng của Nguyên Anh kỳ, khí binh hình kiếm lần lượt vỡ nát.  

Chỉ trong phút chốc, khí binh không còn một cái.  

“Keng” một tiếng, tu sĩ Nguyên Anh kỳ rút một thanh trường kiếm ra.  

Thanh trường kiếm này vừa ra, khí binh bị chấn nát được trường kiếm hấp thu, trường kiếm phát ra âm thanh “ong ong” đâm về phía Mạc Phàm.  

Rõ ràng chỉ là một kiếm, nhưng dưới kiếm thế cường đại, mọi người không chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, cả người cũng lập tức như tấm bèo nhỏ bé, chỉ một ý niệm trong đầu cũng cắn nát bọn họ dễ dàng.  

Nhưng một kiếm như vậy còn chưa đâm trúng Mạc Phàm đã dừng lại.  

Một tay Mạc Phàm nâng lên, phù văn sáng lên, những phù văn này nhanh chóng xoay tròn, trong vòng xoáy, một thanh trường kiếm do phù văn tạo thành xuất hiện, thân kiếm tăng vọt.  

Kiếm thế do tu sĩ Nguyên Anh bố trí mà thành như giấy dán dưới kiếm của Mạc Phàm, bị trường kiếm phù văn chọc thủng, cắn nát dễ dàng.  

Kiếm thế cường đại biến mất không còn lại gì.  

Mũi kiếm sắc bén chỉ về phía yết hầu của tu sĩ Nguyên Anh, huyết châu chảy từ yết hầu của tu sĩ Nguyên Anh xuống.  

- Sổ sách của ngươi chủ nhân ngươi ôm thay cho, nếu ngươi không muốn mạng, ta cũng có thể giết ngươi.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

Giọng điệu nói chuyện giống như có nên giết một con gà hay không.  

Vẻ mặt tu sĩ Nguyên Anh kia ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng, buông trường kiếm trong tay ra thì không phải, không chỉ vào Mạc Phàm cũng không phải.  

Theo Mạc Phàm kích nổ Âm Dương Hỏa Chú hai lần, ông ta chắc chắn Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan mạnh hơn ông ta.  

Nếu không sao có thể khống chế hỏa chú mà ông ta hạ dễ dàng?  

Nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm khủng bố như vậy, một kiếm trên tay lại phá hủy được kiếm thế của ông ta.  

Đây là do Mạc Phàm Kim Đan sơ kỳ bị thương, nếu Mạc Phàm đến Kim Đan đỉnh phong, cơ thể cũng ở trạng thái đỉnh phong, vậy chẳng phải Nguyên Anh đỉnh phong không phải là đối thủ của hắn sao?  

Lúc tu sĩ Nguyên Anh xoắn xuýt, những người ở xung quanh bao gồm Mạnh Vô Kỳ trong đó cũng ngây ngẩn cả người.  

- Ông trời của ta, sao lại có chuyện này được?  

Bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm còn chưa tính, vậy mà tu sĩ Nguyên Anh cũng một kiếm bại trận, thua dưới tay Mạc Phàm.  

- Tiểu tử này là thiên tài của đại môn phái sao?  

Có người ngầm hỏi.  

Trong tình hình chung, tu sĩ Kim Đan bình thường không phải đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh.  

Nhưng đệ tử của đại tông môn tu luyện công pháp cao nhất, sử dụng thiên tài địa bảo cấp cao, trong tay đều là pháp bảo thượng phẩm, thậm chí là linh khí, lấy cảnh giới Kim Đan đối phó tu sĩ Nguyên Anh ở nơi nhỏ bé như bọn họ là chuyện rất bình thường.  

Mạc Phàm có thể làm được chuyện này, rất có khả năng là loại người kia.  

- Nếu là thiên tài của đại môn phái, sao không có lệnh bài, không phải đâu?  

Phàm là đệ tử của đại môn phái đều có lệnh bài và phục sức riêng, nếu có những thứ này, chắc chắn Mạnh Vô Kỳ sẽ không nhân cơ hội lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm có thực lực như vậy, nhưng không thấy thứ chứng minh thân phận, vậy rất có khả năng…  

- Tự ngươi không đưa ra được quyết định, vậy ta giúp ngươi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, thân thể hắn nhoáng lên một cái tới bên cạnh tu sĩ Nguyên Anh kia, nhanh như tia chớp, một quyền đánh về phía ngực tu sĩ Nguyên Anh.  

Tu sĩ Nguyên Anh này không có thù, còn chưa tới tình hình phải giết chết.  

“Bùm!” Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tu sĩ Nguyên Anh còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh bay ra ngoài.  

Trên tường trong tửu lâu được thêm trận pháp, một đại động hình người xuất hiện.  

Trong trấn nhỏ náo nhiệt là một vùng bối rối.  

Lần này không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, có người mắt khẽ đảo, lùi ra xa Mạc Phàm hơn.  

Một kiếm xé rách kiếm thế của tu sĩ Nguyên Anh, một quyền đánh tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan này đáng sợ tới mức nào mới làm được vậy?  

Không chỉ bọn họ, Mạnh Vô Kỳ vẫn luôn bình tĩnh cũng ngây ngẩn cả người.  

ế ể ể ố ồHộ vệ của anh ta, cao thủ Nguyên Anh kỳ, vậy mà cứ thế bị một tiểu tử vô danh tiểu tốt đánh bại rồi.  

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại tới Tinh Hỏa Trấn?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày lạnh giọng nói.  

- Ta sao? Là người của tinh cầu nhân gian tới, vì sao lại tới nơi này à, ta vốn định tới Bích Trần Tinh, không tính toán tới nơi này, chỉ là trong thông đạo truyền tống xuất hiện chút vấn đề, mới tới nơi này.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn vốn không cần phải giải thích, nhưng mà hắn muốn Mạnh Vô Kỳ chết một cách rõ ràng.  

- Người ở tinh cầu nhân gian tới sao?  

Mạnh Vô Kỳ vốn vui vẻ, sau đó sắc mặt khó coi hơn, giống như bị người ta tát mạnh trước mặt người khác.  

Trong tình hình chung, người của tinh cầu nhân gian tới, bởi vì linh khí quá loãng, lấy bừa một người ở Tu Chân giới đều có thể nghiền áp người từ nhân gian tới.  

Nhưng Mạc Phàm thì ngược lại.  

Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ ở nhân gian, vậy mà đánh bại tu sĩ Nguyên Anh chỗ bọn họ.  

Chuyện này như phái tông sư của môn phái võ đạo chính tông ra, bị một tiểu tử dã lộ đánh bại.  

- Nếu là nhân gian tới, lại đi nhầm nơi, vậy ngươi phải biết ta là ai, ta là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, ngươi giết người của ta, còn ra tay với ta nữa, ngươi không muốn sống nữa sao?  

Mạnh Vô Kỳ lạnh giọng quát.  

- Người, chỉ là một người chết, bây giờ ngươi có thể đi chết đi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Mệnh kiếm trong tay hắn run lên, không do dự đâm về phía Mạnh Vô Kỳ.  

Mạnh Vô Kỳ sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.  

Anh ta đã nói thân phận của mình cho Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm còn dám giết anh ta.  

Tiểu tử này?  

Nhưng đúng lúc này, một dòng khí cường đại ngang trời mà tới, chỉ trong giây lát đã tới tửu lâu, một giọng nói uy áp cũng vang lên theo.  

- Dừng tay!
 
Chương 1418


- Đây là Vạn Xà Hồn Quyền sao?  

Sắc mặt không ít người thay đổi, kiêng kị nói.  

Tuy tên đầu bóng loáng này chỉ là một người hầu bên cạnh Mạnh Vô Kỳ, nhưng không phải là tôm chân mềm.  

Không biết quyền pháp này của anh ta từ đâu tới, nghe nói bên trong phong ấn Vạn Xà Hồn, mỗi lần giết một sinh linh, Vạn Xà Hồn này sẽ mạnh hơn một chút, tương ứng uy lực quyền pháp này cũng càng khủng bố.  

Một quyền tương đương với Kim Đan đỉnh phong cộng thêm lực lượng của vạn xà.  

Ở Tinh Hỏa Trấn, trong số tu sĩ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, tên đầu bóng loáng này không có nhiều đối thủ.  

Cũng vì nhìn trúng quyền pháp của tên đầu bóng loáng này, Mạnh Vô Kỳ mới nhận tên đầu bóng loáng này làm người hầu.  

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, tuy không biết vừa rồi Mạc Phàm làm gì khiến Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng không nổ tung trên tay mình, mà nổ mạnh trên tay tên đầu bóng loáng.  

Nhưng một quyền này đánh xuống, chỉ sợ Mạc Phàm sắp thành tế phẩm của vạn xà rồi.  

Cách đó không xa, Lục La mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.  

- Công tử, cẩn thận.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hơi bất ngờ liếc nhìn tên bóng loáng này một cái.  

Trái lại hắn không coi trọng tên đầu bóng loáng này, hắn vốn tưởng rằng tên đầu bóng loáng này là một người chỉ biết nịnh nọt, không ngờ ngoại trừ nịnh nọt ra, anh ta còn ngu ngốc như vậy.  

Phương pháp để đủ loại hồn nhập thể, nhìn thì giống như thực lực của một người một yêu, thực ra giống như quỷ bà nuôi dưỡng cổ thảo trên Địa Cầu hạ cổ với mình, người nghiên cứu chế tạo độc dược ăn độc dược của mình.  

Trái lại như vậy sẽ khiến mình cường đại một thời gian, nhưng đợi yêu hồn khôi phục, mà ký chủ không có biện pháp cung cấp tế phẩm cấp cao, người kế tiếp bị cắn nuốt sẽ là ký chủ.  

Hắn lắc đầu, nắm lấy nhẫn trữ vật đang trôi nổi trong không trung, lại đặt lên tay còn sót lại của tên đầu bóng loáng này.  

Mắt tên đầu bóng loáng mở to, trong mắt đều là không thể tin được.  

Vừa rồi Mạc Phàm từng lấy chiếc nhẫn kia một lần, vậy mà còn dám lấy nhẫn tiếp.  

- Chuyện này…  

Quả thật thực lực của anh ta là Kim Đan đỉnh phong ở Tinh Hỏa Trấn, nhưng trên chiếc nhẫn này là Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng do tu sĩ Nguyên Anh gieo xuống.  

Anh ta nắm lấy cái nhẫn kia, cho dù có lực lượng của Vạn Hồn Xà, tay anh ta và Vạn Hồn Xà cũng sẽ bị nổ nát, chuyện này không có bất luận bất ngờ gì.  

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm nắm chiếc nhẫn mà không bị nổ, nhưng chắc chắn thứ này có thời gian hạn chế, lúc này anh ta chỉ muốn tránh thoát, bị nổ hủy cánh tay chỉ là Mạc Phàm, tuyệt đối không thể là anh ta.  

Đợi cánh tay Mạc Phàm bị nổ hủy, lại thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.  

Anh ta gần như không có bất luận do dự gì, vội vàng thu tay lại.  

Đồng thời dưới chân vừa động, không do dự lùi về sau.  

Nếu lại bị hủy một tay nữa, anh ta sẽ bị phế.  

Anh ta không phải là đệ tử của đại tông môn, cho dù không thể tứ chi tự sinh, cũng có thể thông qua một số thuốc dán đôi cánh tay mới.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.  

- Không phải ngươi muốn giết ta sao, một chiếc nhẫn ngươi cũng không dám đụng, ngươi giết ta thế nào, như vậy mà muốn ta để ngươi giết.  

ể ề ế ầ ểThân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh tên đầu bóng loáng, để nhẫn vào trong lòng bàn tay anh ta.  

- Tiểu tử, ngươi…  

Sắc mặt tên đầu bóng loáng xanh mét, còn chưa kịp mở miệng mắng.  

“Bùm!” Lại một tiếng nổ nữa, hỏa hoa bắn ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

Vừa rồi tên đầu bóng loáng kia còn tốt, chỉ trong phút chốc tứ chi chỉ còn hai chân.  

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ít người vốn đang còn chút men say, hiện giờ tỉnh táo hoàn toàn.  

Nhất là mấy người ồn ào lúc trước, bọn họ không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng hối hận không thôi.  

Nếu Mạc Phàm cầm nhẫn mà không bị nổ một lần thì có khả năng là trùng hợp, do vận khí.  

Hiện giờ cái nhẫn kia ở trong tay Mạc Phàm lâu như vậy, đều không nổ mạnh.  

Chỉ sợ người bọn họ luôn trào phúng không phải là kẻ yếu, là một tấm sắt cứng.  

Còn không phải là tấm sắt bình thường.  

Vừa rồi bọn họ đá vào tấm sắt, chỉ sợ không có kết cục tốt.  

Trong lúc này, ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm đã thay đổi.  

Mạnh Vô Kỳ cũng nhíu mày, vừa rồi anh ta hoài nghi Âm Dương Hỏa Chú lưỡng trọng có vấn đề, hiện giờ xem ra không phải, mà là tiểu tử này có vấn đề.  

Nhưng anh ta chỉ suy nghĩ một lát, vẻ mặt anh ta liền khôi phục như thường.  

Cường long không áp địa đầu xà, anh ta có thể trở thành trùm ở Tinh Hỏa Trấn, không phải là đồn thổi, vứt bừa một người tới cũng thổi không đi.  

Đương nhiên anh ta chẳng những không hạ lệnh bảo người khác đối phó Mạc Phàm, trái lại còn vỗ tay.  

- Rất có thủ đoạn, tiểu tử, ngươi tên là gì, đến từ nơi nào?  

Người giống như Mạc Phàm, vừa tới Tu Chân giới không nơi nương tựa, rất cần chỗ dựa vào.  

Nếu không con đường sau này khó mà đi tiếp được.  

Nếu tài cán của Mạc Phàm sử dụng vì anh ta, anh ta không những trả nhẫn cho Mạc Phàm, còn cho Mạc Phàm thân phận và không ít ưu đãi.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật kia, rót một chút linh khí vào bên trong, trên nhẫn sáng lên hào quang màu bạch ngọc, tầng màu đen ở bên ngoài chiếc nhẫn lui đi, lộ ra dáng vẻ ban đầu của chiếc nhẫn.  

Hắn đeo nhẫn trữ vật lên tay, lại liếc mắt nhìn tên đầu bóng loáng một cái.  

Tên đầu bóng loáng bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, thì sắc mặt anh ta thay đổi.  

Hai tay bị phế, Mạc Phàm giết anh ta chẳng khác gì giết chết một con kiến.  

- Đừng giết ta, đừng giết ta.  

- Ngươi vừa nói cho ta biết chuyện của Lục La, ta sẽ không giết ngươi.  

Mạc Phàm nói xong xoay người đi về phía Mạnh Vô Kỳ.  

Trước mắt tên đầu bóng loáng sáng lên, vội vàng lạy Mạc Phàm, lúc anh ta mới cúi người, tàn nhẫn xuất hiện trong đáy mắt anh ta.  

Mạc Phàm hủy hai tay của anh ta, tương đương phế anh ta cả đời, sao anh ta có thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng như vậy?  

Anh ta mới khom người xuống, một chiếc cốt tiễn màu đen lóe sáng u quang bay từ lưng anh ta ra.  

Không đợi bất luận kẻ nào phát ra âm thanh, cốt tiễn màu đen kia đã tới tim Mạc Phàm.  

Một màn bất chợt này khiến vẻ mặt không ít người sửng sốt.  

Không ít người vừa rồi vô cùng hối hận nhướn mày, trên mặt hiện lên vui mừng lần nữa.  

Nhưng mà…  

Không đợi cốt tiễn này đâm trúng Mạc Phàm, một bàn tay xuất hiện phía trước cốt tiễn màu đen, cốt tiễn màu đen chỉ cách tim Mạc Phàm nửa ngón tay thì bị nắm chặt.  

Cái tay này không phải của người khác, đúng là của Mạc Phàm.  

Cả quá trình này Mạc Phàm không xoay người, giống như sau đầu mọc mắt, nắm được cốt tiễn màu đen kia.  

Nhìn thấy cốt tiễn bị nắm chặt, mắt tên đầu bóng loáng đảo liên tục, trong mắt đều là sợ hãi.  

Có không biết bao nhiêu người đã chết vì chiêu này của anh ta, trong đó bao gồm cả cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ.  

Mạc Phàm không chỉ có thể phát hiện, còn đỡ được.  

- Đại nhân tha mạng, tha mạng.  

- Tha cho ngươi, có thể.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Vai phụ như vậy, chết hay sống đều không quan trọng.  

- Đa tạ đại nhân!  

Tên đầu bóng loáng vội vàng bái lạy nói.  

- Nhưng người như ngươi, vẫn nên chết thì hơn.  

Mạc Phàm ném cốt tiễn trên tay, một đạo hắc quang bắn vào trong miệng tên đầu bóng loáng.  

Cốt tiễn xuyên qua miệng tên đầu bóng loáng, chui từ trong đầu ra, định trên mặt đất.  

Cơ thể tên đầu bóng loáng run rẩy vài cái, thần quang trong mắt chậm rãi mất đi.
 
Chương 1419


Mạc Phàm thu tay, chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ.  

- Âm Dương Hỏa Chú trên nhẫn trữ vật của ta là do ngươi thêm đúng không?  

Tuy Âm Dương Hỏa Chú không tính là cấp thấp, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể sử dụng, nhưng loại tiểu tạp kỹ này đâu thể giấu được mắt hắn?  

Tu sĩ Nguyên Anh kia nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái không nói gì.  

Trái lại Mạnh Vô Kỳ nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy bản thiếu đang nói chuyện với ngươi sao?  

- Ngươi sao?  

Mạc Phàm dời mắt liếc Mạnh Vô Kỳ một cái.  

- Ngươi không muốn ta tính sổ với ông ta cũng được, vậy ta tính tất cả sổ sách với ngươi được rồi, là ngươi cầm nhẫn trữ vật của ta đúng không?  

- Tính sổ với ta, không nói tới chuyện khác, ngươi giết người của ta ở nơi này, bản thiếu có thể khiến ngươi không sống nổi ở Tinh Hỏa Trấn này, ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thiên phú mà thôi, dựa vào cái gì tính sổ với ta?  

Mạnh Vô Kỳ lắc đầu cười, không chấp nhận nói.  

Tính sổ phải có bản lĩnh, một người vừa mới tới nơi này lại tính sổ với anh ta, nếu không phải đầu ngập nước, thì bị lừa đá rồi.  

- Mạnh thiếu, nên cẩn thận người này.  

Nguyên Anh hậu kỳ kia do dự một lát, vẫn nhắc nhở.  

Nếu như Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, ông ta đã sớm ra tay rồi, sẽ không đợi Mạc Phàm ra tay giết người.  

- Cẩn thận sao?  

Mạnh Vô Kỳ cười to.  

Anh ta không chỉ là đội trưởng phụ trách Truyền Tống Trận, anh ta có được công việc béo bở như vậy, sao có thể là người thường.  

Đừng nói là một tiểu trận như vậy, cho dù đến Viêm Dương Thành, anh ta cũng có thể đi ngang, không cần sợ bất luận kẻ nào.  

Chỉ là một người không có thân phận không có bối cảnh, lại bảo anh ta cẩn thận, lão hổ phải cẩn thận một con kiến trên đất sao.  

- Nhẫn trữ vật của ngươi là ta lấy, ta thấy ngươi còn có chút thiên phú, hiện giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất nhỏ giọt máu lên trên ngọc bài này, sau này ngươi là người của Mạnh gia ta, cho dù đến Viêm Dương Thành, ngươi đều có thể muốn làm gì thì làm đó.  

Tay Mạnh Vô Kỳ sáng lên, một ngọc bài màu đen xuất hiện trong tay anh ta, được anh ta ném lên trên bàn rượu.  

Một mặt miếng ngọc bội này khắc hỏa diễm hình đóa hoa lan, một mặt khác khắc chữ “Mạnh”.  

Đây là ngọc bài tôi tớ của Mạnh gia bọn họ, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên, sẽ định khế ước chủ tớ, thành tôi tớ của Mạnh gia bọn họ.  

- Đúng rồi, đây là phó bài nhị cấp, chỉ có tôi tớ Nguyên Anh kỳ mới có tư cách đạt được phó bài này.  

Mạnh Vô Kỳ vênh mặt bổ sung thêm.  

Mạc Phàm không nhiều tuổi đã có tu vi, khí phách như vậy, đây là vì trên người có thương tích, nếu có thể nhân cơ hội mua chuộc, tuyệt đối là chuyện rất đáng.  

Hơn nữa trước mắt là cơ hội tốt nhất.  

Nhìn thấy ngọc bội này, không ít người ở đây lộ ra hâm mộ.  

Bọn họ chưa từng ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, phần lớn là bám vào người của Mạnh Vô Kỳ, dù sao Mạnh gia là một trong số những gia tộc mạnh ở gần Viêm Dương Thành, bám được Mạnh Vô Kỳ, sau này có thể hoành hành ở Viêm Dương Thành.  

Còn ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, bọn họ đều là đám người nổi bật.  

Nhưng vì tu vi có hạn, chỉ có phó bài nhất cấp, không chỉ quyền lợi có hạn, lấy được lương tháng thì giảm rất nhiều.  

Nếu đổi thành phó bài nhị cấp, vậy thì khác hoàn toàn.  

Mạc Phàm nhìn thấy ngọc bài này, lông mày hắn hơi nhướn lên.  

Hắn thật sự từng thấy tạo hình ngọc bài loại này rồi, sư huynh mà hắn có quan hệ không tốt lắm ở Thần Nông Tông tên là Mạnh Bất Đồng.  

Mạnh Bất Đồng có quan hệ gì với Mạnh Vô Kỳ thì hắn không biết, nhưng có một lần hắn thấy Mạnh Bất Đồng đưa lệnh bài cho một tôi tớ, là lệnh bài lan hỏa này, chẳng qua màu sắc khác, màu lệnh bài kia là ngọc bài bảy màu.  

Nhưng tôi tớ của Mạnh Bất Đồng không phải là người thường, một chiến tu cấp bậc Đại Thừa.Chỉ hơi suy nghĩ một lát, hắn liền thoải mái.  

Hắn vì ý niệm khác với Mạnh Bất Đồng, lại cạnh tranh người thừa kế kế tiếp của Thần Nông Tông, vì không muốn xung đột với Mạnh Bất Đồng, hắn ít giao tiếp với Mạnh Bất Đồng, ngay cả khu vực mà Mạnh Bất Đồng quản lý cũng ít đi.  

Nếu hắn nhớ không nhầm, khu vực mà Mạnh Bất Đồng phụ trách ở ngay phía nam Thần Nông Tông, Hỏa Liệt Tinh này lại ở phía nam Thần Nông Tông.  

Mạnh Vô Kỳ có được lệnh bài lan hỏa cấp thấp như vậy, phần lớn là có quan hệ với Mạnh Bất Đồng.  

Nghĩ như vậy, hắn cười bất đắc dĩ.  

Nơi này là nơi kiếp trước hắn muốn tránh, chính là vì không muốn xung đột với sư huynh Mạnh Bất Đồng ở Thần Nông Tông vạn năm, một đời này, trái lại hắn thông qua Truyền Tống Trận tới nơi này, còn gặp được người Mạnh gia.  

- Thứ hai thì sao?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Loại thứ hai, ngươi giết tôi tớ của Mạnh gia ta, ta chỉ có thể giết ngươi.  

Mạnh Vô Kỳ bình tĩnh nói.  

Tên đầu bóng loáng chết anh ta không đau lòng chút nào, người như vậy chỉ cần một câu của anh ta có không biết bao nhiêu người muốn gia nhập, nhưng không thể để Mạnh gia mất mặt.  

Không ai có thể giết người Mạnh gia bọn họ, cũng không thể bị giết chết, nhất là trên địa bàn của Mạnh gia.  

- A, phải không, không phải ngươi mới nói ta có tư cách gì tính sổ với ngươi sao, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tư cách gì tính sổ với ta, chỉ dựa vào ngươi là người Mạnh gia sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt hắn tỏa ra bốn phía, bốn chữ “không biết sống chết” xuất hiện.  

- Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại thích tự tìm đường chết, các người ai giết được cậu ta giúp ta, ngọc bài này sẽ là của người đó, chúng ta đi thôi.  

Mạnh Vô Kỳ ném phó bài nhị cấp lên đất, đứng dậy ung dung đi tới cửa.  

Người không thể để anh ta sử dụng, cho dù có thiên phú cũng là chướng ngại vật, vậy thì diệt tốt hơn.  

Anh ta nói tới đây, Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Cho dù không chết ở căn tửu lâu này, cũng không thể thấy mặt trời ngày mai.  

Anh ta vừa nói như vậy, trước mắt không ít người sáng lên, giống như nhìn thấy một tòa linh sơn.  

Phó bài nhị cấp của Mạnh gia, đó là đãi ngộ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.  

Cơ hội tốt như vậy, không phải là chuyện dễ tìm.  

- Ngọc bài kia là của ta.  

Một nam tử tóc dài đập bàn đứng dậy, một kiếm bốn phía đầy sương hoa.  

Mấy người khác cũng nhảy dựng lên, khí tức trên người ngoại phóng mà ra, cùng xông về phía Mạc Phàm.  

- Công tử cẩn thận.  

Lục La thấy nhiều người xông về phía Mạc Phàm như vậy, vội vàng nhắc nhở.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay hắn vươn ra, một thanh trường kiếm ngưng như thực chất lập tức xuất hiện sau lưng hắn.  

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ xung quanh Mạc Phàm và Lục La, trường kiếm che kín bên cạnh mỗi người ở lầu hai tửu lâu, ngay cả gần tiểu nhị muốn tiền nhưng mãi không có cơ hội mở miệng nói đều là trường kiếm sắc bén bức người.  

Chỉ cần bọn họ hơi cử động, sẽ bị trường kiếm đâm thành con nhím.  

Trong lúc này, một khắc trước tửu lâu còn vô cùng sôi trào, chỉ trong chớp mắt liền yên tĩnh tới mức tận cùng, có thể nghe thấy âm thanh trái tim người ta đập “thình thịch thình thịch…”
 
Chương 1421


Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt không ít người thay đổi.  

Cả Tinh Hỏa Trấn không ai không biết giọng nói này, vậy mà vị kia lại tới đây.  

Mạnh Vô Kỳ thì vui vẻ, giống như gặp được cứu tinh, anh ta vội vàng kêu lên:  

- Đồng thúc thúc, cứu ta, tiểu tử phàm nhân từ Hạ giới tới muốn giết ta.  

Giọng nóimới vang lên, một lực lượng tự nhiên xuất hiện phía sau Mạnh Vô Kỳ, Mạnh Vô Kỳ bị Mạc Phàm định cơ thể nhanh chóng lùi về sau, lùi ra hơn mười mét, đến bên cạnh tửu lâu mới dừng lại.  

Giữa Mạnh Vô Kỳ và Mạc Phàm xuất hiện gợn sóng, trong gợn sóng, một nam tử thân thể cao lớn, uy vũ, mặc chiến giáp đi từ trong ra.  

Nam tử này khoảng 3, 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo hình chữ “X” từ lông mày ông ta lan tới hai gò má, khiến gương mặt vốn uy nghiêm của ông ta càng hung hãn hơn vài phần.  

Nam tử này vừa xuất hiện, cảm giác Thái Sơn áp đỉnh lập tức xuất hiện, cả căn tửu lâu đều trầm xuống.  

Nam tử này nhìn thoáng qua phù kiếm của Mạc Phàm đâm tới, đại thủ vươn ra, lập tức nắm lấy Mệnh Kiếm Phù Ảnh của Mạc Phàm.  

Ông ta mới đụng vào phù kiếm, quyền trên tay sáng lên ô quang.  

“Phập!” Ô quang trên quyền này chớp lóe rồi tắt, phù kiếm đâm vào tay nam tử.  

Nam tử bị một kiếm của Mạc Phàm đâm trúng, từ cánh tay bắt đầu tới toàn thân, màu sắc giống như thành cọc gỗ.  

Ba giây trôi qua, nam tử biến thành một pho tượng mộc điêu hoàn toàn.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua mộc điêu này, ý niệm vừa động, hắn thu hồi mệnh kiếm.  

Lúc này.  

Trong gợn sóng mà nam tử đi ra, một nam tử mặc chiến giáp lại đi từ trong gợn sóng ra.  

Một tay ông ta đặt lên mộc điêu, mộc điêu nhanh chóng biến thành nhỏ như hạt đậu, biến mất trong tay ông ta.  

Ông ta cất mộc điêu kia đi, lúc này mới nhìn về phía những người khác trong tửu lâu.  

Khi nhìn Lục La đứng ở một bên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp, sau đó lập tức rời mắt nhìn những người khác.  

Ngoại trừ Mạnh Vô Kỳ và Mạc Phàm ra, những người khác bị ánh mắt nam tử đảo qua, đều lộ vẻ sợ hãi.  

Ở Tu Chân giới, từng thành trấn đều có đóng quân, đóng quân không chỉ bảo vệ trị an, cũng phụ trách quản lý mọi chuyện trong thành trấn.  

Mà nam tử này là Đồng Chiến quân trưởng của đội đóng quân ở Tinh Hỏa Trấn.  

Nếu Mạnh Vô Kỳ là trùm ở Tinh Hỏa Trấn, vậy nam tử này là chủ nhân của Tinh Hỏa Trấn.  

Người này tới đây, chuyện này ầm ĩ rồi.  

- Ta nhận được phong điểu truyền tin, nói là có nhân vật không rõ gây chuyện ở đây, ai có thể nói cho ta biết là có chuyện gì xảy ra không?  

Đồng Chiến nhìn một vòng trong phòng, hai ngón tay vươn ra, một quang ảnh hình phong điểu xuất hiện ở giữa ngón tay ông ta, hỏi.  

- Là như vầy, Đồng thúc thúc, ba ngày trước đột nhiên tiểu tử này được truyền tống tới, không có đánh dấu thân phận, ta thấy cậu ta không giống tà ma, liền dựa theo quy củ lấy nhẫn trữ vật của cậu ta, để Lục La cô nương chăm sóc, không biết tiểu tử này tỉnh dậy thế nào, liền tới đòi nhẫn trữ vật, ta lấy nhẫn ra bảo cậu ta lấy đi, vậy mà cậu ta ra tay giết Tiểu Quang, ta bảo người bắt cậu ta chuẩn bị giao cho ngươi thẩm vấn, ai biết những người này cũng không phải đối thủ của cậu ta, Liễu thúc hộ vệ của ta cũng bị cậu ta đánh bại, ta chỉ muốn xác nhận thân phận của tiểu tử này, vậy mà tiểu tử này đòi giết ta.  

Mạnh Vô Kỳ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói rất có đạo lý.  

- Đồng thúc, không phải như vậy, trên chiếc nhẫn kia có Âm Dương Hỏa Chú, Mạnh Vô Kỳ muốn hủy cánh tay vị công tử này mới làm vậy, còn Tiểu Quang bị giết, hoàn toàn là Tiểu Quang ra tay với vị công tử này, sau khi bị vị công tử này đánh bại, Tiểu Quang lại hạ độc thủ với công tử, mới bị công tử này giết chết.  

Lục La nghe thấy lời Mạnh Vô Kỳ nói, vội vàng cãi thay Mạc Phàm.  

Đồng Chiến nhíu mày, chuyện của Mạnh Vô Kỳ không phải ông ta không biết, lần trước lúc người thanh niên kia bị Mạnh Vô Kỳ bức tuyệt khí bỏ mình, ông ta đã là quân trưởng của đội đóng quân ở Tinh Hỏa Trấn.  

Lúc ấy ông ta giáo huấn Mạnh Vô Kỳ một phen, Mạnh Vô Kỳ thành thật một thời gian.  

Mạnh Vô Kỳ lại chơi trò này, chắc chắn là lặp lại chiêu cũ.  

- Đồng thúc thúc, ngươi đừng nghe nha đầu chết tiệt này nói linh tinh, từ sau lần trước, ta đã hối hận hoàn toàn làm người mới, tiểu tử này tỉnh dậy, ta thật sự muốn trả lại nhẫn cho cậu ta, nếu không vì sao tay tiểu tử này không bị nổ, trái lại hai tay Tiểu Quang bị phế.  

Mạnh Vô Kỳ hừ lạnh một tiếng nói.  

- Làm sao có thể, tôi thấy rõ trên nhẫn có chú ấn sáng lên.  

- Chứng cứ đâu, mấy người có thấy được không?  

Mạnh Vô Kỳ hỏi những người khác.  

Những người đó nhìn Mạnh Vô Kỳ và Đồng Chiến, toàn bộ không hẹn mà cùng lắc đầu.  

- Mấy người…  

Mắt Lục La đảo liên tục, trong mắt lộ ra vẻ khó xử.  

Mạnh Vô Kỳ nói trên nhẫn không có Âm Dương Hỏa Chú, là Mạc Phàm tự mình làm nổ hai tay Tiểu Quang, quả thật có thể như vậy.  

- Nha đầu chết tiệt kia, còn gì để nói nữa không?  

Mạnh Vô Kỳ cười nham hiểm, đắc ý nói.  

Trước kia sư phụ của Lục La là Đồng Chiến, dựa vào chút quan hệ ấy Lục La mới gọi Đồng Chiến là Đồng thúc thúc.  

Nhưng từ khi Lục La bị phế còn bị hạ nguyền rủa, hai người gần như không lui tới.  

Mà Đồng Chiến là một chiến tướng thuộc hạ của thúc thúc anh ta, dựa vào tầng quan hệ này, những lời Lục La nói chẳng có tác dụng gì.  

Cho dù anh ta thật sự dùng Âm Dương Hỏa Chú hại Mạc Phàm, Đồng Chiến cũng đứng về phía anh ta.  

- Được rồi Lục La, ở đây không còn chuyện gì của ngươi, cũng không liên quan tới ngươi, ngươi quay về đi.  

Đồng Chiến vẫy tay nói.  

- Ta…  

Lục La nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng, do dự bất định.  

- Lục La cô nương, ngươi đi về trước đi, lát nữa ta sẽ về giải nguyền rủa giúp ngươi.  

Mạc Phàm cười khẽ với Lục La nói.  

Nguyền rủa trên người Lục La không phải là nguyền rủa cao thâm gì, chỉ là nguyền rủa vốn như hủ cốt độc, người bình thường khó mà giải được, căn bản không là vấn đề với hắn.  

- Ta quay về đợi công tử, mong công tử không ra tay với Đồng thúc thúc.  

Lục La liếc mắt nhìn Đồng Chiến một cái nói.  

Đồng Chiến là người rất mạnh trong trấn nhỏ này, nhưng cô có thể cảm nhận được Mạc Phàm không kém Đồng Chiến, nếu không thế thân của Đồng Chiến sẽ không khinh địch bị Mạc Phàm giết dễ như vậy.  

Hai người mà ra tay, khả năng Đồng Chiến chịu thiệt sẽ lớn hơn.  

Tuy sau khi cô bị phế, Đồng Chiến đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng ông ta vẫn là người truyền công pháp cho cô.  

Nghe lời Lục La nói, lông mày Đồng Chiến nhíu lại, trong mắt xuất hiện phức tạp.  

- Yên tâm đi, nếu ta muốn ra tay với ông ta, ông ta đã không nói được nhiều như vậy.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Lục La liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy cảm kích, hơi cúi người với Đồng Chiến một cái, lúc này mới rời khỏi tửu lâu.  

Trên tửu lâu chỉ còn lại Mạc Phàm, Đồng Chiến và đám Mạnh Vô Kỳ.  

- Tiểu tử, đã đến nước này mà ngươi còn muốn trở về, ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ, ngươi cảm thấy Mạnh Vô Kỳ ta dễ bắt nạt như vậy à?  

Mạnh Vô Kỳ cười mỉa nói.
 
Chương 1419


Mạc Phàm thu tay, chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh phía sau Mạnh Vô Kỳ.  

- Âm Dương Hỏa Chú trên nhẫn trữ vật của ta là do ngươi thêm đúng không?  

Tuy Âm Dương Hỏa Chú không tính là cấp thấp, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể sử dụng, nhưng loại tiểu tạp kỹ này đâu thể giấu được mắt hắn?  

Tu sĩ Nguyên Anh kia nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái không nói gì.  

Trái lại Mạnh Vô Kỳ nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy bản thiếu đang nói chuyện với ngươi sao?  

- Ngươi sao?  

Mạc Phàm dời mắt liếc Mạnh Vô Kỳ một cái.  

- Ngươi không muốn ta tính sổ với ông ta cũng được, vậy ta tính tất cả sổ sách với ngươi được rồi, là ngươi cầm nhẫn trữ vật của ta đúng không?  

- Tính sổ với ta, không nói tới chuyện khác, ngươi giết người của ta ở nơi này, bản thiếu có thể khiến ngươi không sống nổi ở Tinh Hỏa Trấn này, ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thiên phú mà thôi, dựa vào cái gì tính sổ với ta?  

Mạnh Vô Kỳ lắc đầu cười, không chấp nhận nói.  

Tính sổ phải có bản lĩnh, một người vừa mới tới nơi này lại tính sổ với anh ta, nếu không phải đầu ngập nước, thì bị lừa đá rồi.  

- Mạnh thiếu, nên cẩn thận người này.  

Nguyên Anh hậu kỳ kia do dự một lát, vẫn nhắc nhở.  

Nếu như Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, ông ta đã sớm ra tay rồi, sẽ không đợi Mạc Phàm ra tay giết người.  

- Cẩn thận sao?  

Mạnh Vô Kỳ cười to.  

Anh ta không chỉ là đội trưởng phụ trách Truyền Tống Trận, anh ta có được công việc béo bở như vậy, sao có thể là người thường.  

Đừng nói là một tiểu trận như vậy, cho dù đến Viêm Dương Thành, anh ta cũng có thể đi ngang, không cần sợ bất luận kẻ nào.  

Chỉ là một người không có thân phận không có bối cảnh, lại bảo anh ta cẩn thận, lão hổ phải cẩn thận một con kiến trên đất sao.  

- Nhẫn trữ vật của ngươi là ta lấy, ta thấy ngươi còn có chút thiên phú, hiện giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất nhỏ giọt máu lên trên ngọc bài này, sau này ngươi là người của Mạnh gia ta, cho dù đến Viêm Dương Thành, ngươi đều có thể muốn làm gì thì làm đó.  

Tay Mạnh Vô Kỳ sáng lên, một ngọc bài màu đen xuất hiện trong tay anh ta, được anh ta ném lên trên bàn rượu.  

Một mặt miếng ngọc bội này khắc hỏa diễm hình đóa hoa lan, một mặt khác khắc chữ “Mạnh”.  

Đây là ngọc bài tôi tớ của Mạnh gia bọn họ, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên, sẽ định khế ước chủ tớ, thành tôi tớ của Mạnh gia bọn họ.  

- Đúng rồi, đây là phó bài nhị cấp, chỉ có tôi tớ Nguyên Anh kỳ mới có tư cách đạt được phó bài này.  

Mạnh Vô Kỳ vênh mặt bổ sung thêm.  

Mạc Phàm không nhiều tuổi đã có tu vi, khí phách như vậy, đây là vì trên người có thương tích, nếu có thể nhân cơ hội mua chuộc, tuyệt đối là chuyện rất đáng.  

Hơn nữa trước mắt là cơ hội tốt nhất.  

Nhìn thấy ngọc bội này, không ít người ở đây lộ ra hâm mộ.  

Bọn họ chưa từng ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, phần lớn là bám vào người của Mạnh Vô Kỳ, dù sao Mạnh gia là một trong số những gia tộc mạnh ở gần Viêm Dương Thành, bám được Mạnh Vô Kỳ, sau này có thể hoành hành ở Viêm Dương Thành.  

Còn ngồi cùng bàn với Mạnh Vô Kỳ, bọn họ đều là đám người nổi bật.  

Nhưng vì tu vi có hạn, chỉ có phó bài nhất cấp, không chỉ quyền lợi có hạn, lấy được lương tháng thì giảm rất nhiều.  

Nếu đổi thành phó bài nhị cấp, vậy thì khác hoàn toàn.  

Mạc Phàm nhìn thấy ngọc bài này, lông mày hắn hơi nhướn lên.  

Hắn thật sự từng thấy tạo hình ngọc bài loại này rồi, sư huynh mà hắn có quan hệ không tốt lắm ở Thần Nông Tông tên là Mạnh Bất Đồng.  

Mạnh Bất Đồng có quan hệ gì với Mạnh Vô Kỳ thì hắn không biết, nhưng có một lần hắn thấy Mạnh Bất Đồng đưa lệnh bài cho một tôi tớ, là lệnh bài lan hỏa này, chẳng qua màu sắc khác, màu lệnh bài kia là ngọc bài bảy màu.  

Nhưng tôi tớ của Mạnh Bất Đồng không phải là người thường, một chiến tu cấp bậc Đại Thừa.Chỉ hơi suy nghĩ một lát, hắn liền thoải mái.  

Hắn vì ý niệm khác với Mạnh Bất Đồng, lại cạnh tranh người thừa kế kế tiếp của Thần Nông Tông, vì không muốn xung đột với Mạnh Bất Đồng, hắn ít giao tiếp với Mạnh Bất Đồng, ngay cả khu vực mà Mạnh Bất Đồng quản lý cũng ít đi.  

Nếu hắn nhớ không nhầm, khu vực mà Mạnh Bất Đồng phụ trách ở ngay phía nam Thần Nông Tông, Hỏa Liệt Tinh này lại ở phía nam Thần Nông Tông.  

Mạnh Vô Kỳ có được lệnh bài lan hỏa cấp thấp như vậy, phần lớn là có quan hệ với Mạnh Bất Đồng.  

Nghĩ như vậy, hắn cười bất đắc dĩ.  

Nơi này là nơi kiếp trước hắn muốn tránh, chính là vì không muốn xung đột với sư huynh Mạnh Bất Đồng ở Thần Nông Tông vạn năm, một đời này, trái lại hắn thông qua Truyền Tống Trận tới nơi này, còn gặp được người Mạnh gia.  

- Thứ hai thì sao?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Loại thứ hai, ngươi giết tôi tớ của Mạnh gia ta, ta chỉ có thể giết ngươi.  

Mạnh Vô Kỳ bình tĩnh nói.  

Tên đầu bóng loáng chết anh ta không đau lòng chút nào, người như vậy chỉ cần một câu của anh ta có không biết bao nhiêu người muốn gia nhập, nhưng không thể để Mạnh gia mất mặt.  

Không ai có thể giết người Mạnh gia bọn họ, cũng không thể bị giết chết, nhất là trên địa bàn của Mạnh gia.  

- A, phải không, không phải ngươi mới nói ta có tư cách gì tính sổ với ngươi sao, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tư cách gì tính sổ với ta, chỉ dựa vào ngươi là người Mạnh gia sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt hắn tỏa ra bốn phía, bốn chữ “không biết sống chết” xuất hiện.  

- Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại thích tự tìm đường chết, các người ai giết được cậu ta giúp ta, ngọc bài này sẽ là của người đó, chúng ta đi thôi.  

Mạnh Vô Kỳ ném phó bài nhị cấp lên đất, đứng dậy ung dung đi tới cửa.  

Người không thể để anh ta sử dụng, cho dù có thiên phú cũng là chướng ngại vật, vậy thì diệt tốt hơn.  

Anh ta nói tới đây, Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Cho dù không chết ở căn tửu lâu này, cũng không thể thấy mặt trời ngày mai.  

Anh ta vừa nói như vậy, trước mắt không ít người sáng lên, giống như nhìn thấy một tòa linh sơn.  

Phó bài nhị cấp của Mạnh gia, đó là đãi ngộ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.  

Cơ hội tốt như vậy, không phải là chuyện dễ tìm.  

- Ngọc bài kia là của ta.  

Một nam tử tóc dài đập bàn đứng dậy, một kiếm bốn phía đầy sương hoa.  

Mấy người khác cũng nhảy dựng lên, khí tức trên người ngoại phóng mà ra, cùng xông về phía Mạc Phàm.  

- Công tử cẩn thận.  

Lục La thấy nhiều người xông về phía Mạc Phàm như vậy, vội vàng nhắc nhở.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay hắn vươn ra, một thanh trường kiếm ngưng như thực chất lập tức xuất hiện sau lưng hắn.  

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ xung quanh Mạc Phàm và Lục La, trường kiếm che kín bên cạnh mỗi người ở lầu hai tửu lâu, ngay cả gần tiểu nhị muốn tiền nhưng mãi không có cơ hội mở miệng nói đều là trường kiếm sắc bén bức người.  

Chỉ cần bọn họ hơi cử động, sẽ bị trường kiếm đâm thành con nhím.  

Trong lúc này, một khắc trước tửu lâu còn vô cùng sôi trào, chỉ trong chớp mắt liền yên tĩnh tới mức tận cùng, có thể nghe thấy âm thanh trái tim người ta đập “thình thịch thình thịch…”
 
Chương 1420


- Chuyện này…  

Mọi người nhìn khí binh gần như dán lên da trước người, cơ thể không ngừng run rẩy.  

Chỉ cần tới cảnh giới Kim Đan, đều có thể ngưng tụ khí binh.  

Nhưng trong bọn họ có không ít tu sĩ cảnh giới Kim Đan, chỉ sợ cộng lại cũng không có biện pháp ngưng tụ ra được nhiều khí binh như vậy, còn là loại khí binh ngưng như thực chất.  

Trên loại khí binh này đều có phù văn, gần như tương đương với một thanh pháp khí.  

- Người thanh niên này thật mạnh.  

Có người nuốt nước bọt nghĩ thầm.  

Nam tử tóc dài và mấy người ra tay với Mạc Phàm lại càng yên lặng như ve mùa đông, không dám thở mạnh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán và sau lưng bọn họ xuống, bọn họ cũng không dám nhúc nhích.  

Những người khác muốn ra tay còn chưa kịp, bọn họ vì phó bài nhị cấp mà ra tay với Mạc Phàm.  

Hiện giờ chỉ cần một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, bọn họ sẽ bị khí binh của Mạc Phàm đâm thành ong vò vẽ.  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, sắc mặt anh ta thay đổi, bước chân nâng lên không trung mà vẫn chưa hạ xuống.  

Anh ta biết Mạc Phàm không đơn giản, nhưng không ngờ lại không đơn giản tới vậy, anh ta xem như là mạnh trong Kim Đan đỉnh phong, nhưng không bằng một phần mười Mạc Phàm.  

Anh ta càng kinh ngạc chính là, Mạc Phàm lại muốn giết anh ta.  

Nếu anh ta dám hạ chân xuống, anh ta không nghi ngờ mình sẽ nổ tung.  

- Liễu thúc, ngươi còn thất thần làm gì, không nhanh bắt tên tiểu tử này đi?  

Mạnh Vô Kỳ lạnh giọng hỏi.  

Anh ta không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng tôi tớ của anh ta là tu sĩ Nguyên Anh, cao hơn Mạc Phàm không chỉ một đại cảnh giới, đủ để đối phó.  

Tu sĩ Nguyên Anh kia do dự một lát, thực lực thuộc về tu sĩ Nguyên Anh tuôn ra mãnh liệt.  

Dưới lực lượng của Nguyên Anh kỳ, khí binh hình kiếm lần lượt vỡ nát.  

Chỉ trong phút chốc, khí binh không còn một cái.  

“Keng” một tiếng, tu sĩ Nguyên Anh kỳ rút một thanh trường kiếm ra.  

Thanh trường kiếm này vừa ra, khí binh bị chấn nát được trường kiếm hấp thu, trường kiếm phát ra âm thanh “ong ong” đâm về phía Mạc Phàm.  

Rõ ràng chỉ là một kiếm, nhưng dưới kiếm thế cường đại, mọi người không chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, cả người cũng lập tức như tấm bèo nhỏ bé, chỉ một ý niệm trong đầu cũng cắn nát bọn họ dễ dàng.  

Nhưng một kiếm như vậy còn chưa đâm trúng Mạc Phàm đã dừng lại.  

Một tay Mạc Phàm nâng lên, phù văn sáng lên, những phù văn này nhanh chóng xoay tròn, trong vòng xoáy, một thanh trường kiếm do phù văn tạo thành xuất hiện, thân kiếm tăng vọt.  

Kiếm thế do tu sĩ Nguyên Anh bố trí mà thành như giấy dán dưới kiếm của Mạc Phàm, bị trường kiếm phù văn chọc thủng, cắn nát dễ dàng.  

Kiếm thế cường đại biến mất không còn lại gì.  

Mũi kiếm sắc bén chỉ về phía yết hầu của tu sĩ Nguyên Anh, huyết châu chảy từ yết hầu của tu sĩ Nguyên Anh xuống.  

- Sổ sách của ngươi chủ nhân ngươi ôm thay cho, nếu ngươi không muốn mạng, ta cũng có thể giết ngươi.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

Giọng điệu nói chuyện giống như có nên giết một con gà hay không.  

Vẻ mặt tu sĩ Nguyên Anh kia ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng, buông trường kiếm trong tay ra thì không phải, không chỉ vào Mạc Phàm cũng không phải.  

Theo Mạc Phàm kích nổ Âm Dương Hỏa Chú hai lần, ông ta chắc chắn Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan mạnh hơn ông ta.  

Nếu không sao có thể khống chế hỏa chú mà ông ta hạ dễ dàng?  

Nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm khủng bố như vậy, một kiếm trên tay lại phá hủy được kiếm thế của ông ta.  

Đây là do Mạc Phàm Kim Đan sơ kỳ bị thương, nếu Mạc Phàm đến Kim Đan đỉnh phong, cơ thể cũng ở trạng thái đỉnh phong, vậy chẳng phải Nguyên Anh đỉnh phong không phải là đối thủ của hắn sao?  

Lúc tu sĩ Nguyên Anh xoắn xuýt, những người ở xung quanh bao gồm Mạnh Vô Kỳ trong đó cũng ngây ngẩn cả người.  

- Ông trời của ta, sao lại có chuyện này được?  

Bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm còn chưa tính, vậy mà tu sĩ Nguyên Anh cũng một kiếm bại trận, thua dưới tay Mạc Phàm.  

- Tiểu tử này là thiên tài của đại môn phái sao?  

Có người ngầm hỏi.  

Trong tình hình chung, tu sĩ Kim Đan bình thường không phải đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh.  

Nhưng đệ tử của đại tông môn tu luyện công pháp cao nhất, sử dụng thiên tài địa bảo cấp cao, trong tay đều là pháp bảo thượng phẩm, thậm chí là linh khí, lấy cảnh giới Kim Đan đối phó tu sĩ Nguyên Anh ở nơi nhỏ bé như bọn họ là chuyện rất bình thường.  

Mạc Phàm có thể làm được chuyện này, rất có khả năng là loại người kia.  

- Nếu là thiên tài của đại môn phái, sao không có lệnh bài, không phải đâu?  

Phàm là đệ tử của đại môn phái đều có lệnh bài và phục sức riêng, nếu có những thứ này, chắc chắn Mạnh Vô Kỳ sẽ không nhân cơ hội lấy nhẫn trữ vật của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm có thực lực như vậy, nhưng không thấy thứ chứng minh thân phận, vậy rất có khả năng…  

- Tự ngươi không đưa ra được quyết định, vậy ta giúp ngươi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, thân thể hắn nhoáng lên một cái tới bên cạnh tu sĩ Nguyên Anh kia, nhanh như tia chớp, một quyền đánh về phía ngực tu sĩ Nguyên Anh.  

Tu sĩ Nguyên Anh này không có thù, còn chưa tới tình hình phải giết chết.  

“Bùm!” Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tu sĩ Nguyên Anh còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh bay ra ngoài.  

Trên tường trong tửu lâu được thêm trận pháp, một đại động hình người xuất hiện.  

Trong trấn nhỏ náo nhiệt là một vùng bối rối.  

Lần này không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, có người mắt khẽ đảo, lùi ra xa Mạc Phàm hơn.  

Một kiếm xé rách kiếm thế của tu sĩ Nguyên Anh, một quyền đánh tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan này đáng sợ tới mức nào mới làm được vậy?  

Không chỉ bọn họ, Mạnh Vô Kỳ vẫn luôn bình tĩnh cũng ngây ngẩn cả người.  

ế ể ể ố ồHộ vệ của anh ta, cao thủ Nguyên Anh kỳ, vậy mà cứ thế bị một tiểu tử vô danh tiểu tốt đánh bại rồi.  

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại tới Tinh Hỏa Trấn?  

Mạnh Vô Kỳ nhíu mày lạnh giọng nói.  

- Ta sao? Là người của tinh cầu nhân gian tới, vì sao lại tới nơi này à, ta vốn định tới Bích Trần Tinh, không tính toán tới nơi này, chỉ là trong thông đạo truyền tống xuất hiện chút vấn đề, mới tới nơi này.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn vốn không cần phải giải thích, nhưng mà hắn muốn Mạnh Vô Kỳ chết một cách rõ ràng.  

- Người ở tinh cầu nhân gian tới sao?  

Mạnh Vô Kỳ vốn vui vẻ, sau đó sắc mặt khó coi hơn, giống như bị người ta tát mạnh trước mặt người khác.  

Trong tình hình chung, người của tinh cầu nhân gian tới, bởi vì linh khí quá loãng, lấy bừa một người ở Tu Chân giới đều có thể nghiền áp người từ nhân gian tới.  

Nhưng Mạc Phàm thì ngược lại.  

Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ ở nhân gian, vậy mà đánh bại tu sĩ Nguyên Anh chỗ bọn họ.  

Chuyện này như phái tông sư của môn phái võ đạo chính tông ra, bị một tiểu tử dã lộ đánh bại.  

- Nếu là nhân gian tới, lại đi nhầm nơi, vậy ngươi phải biết ta là ai, ta là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, ngươi giết người của ta, còn ra tay với ta nữa, ngươi không muốn sống nữa sao?  

Mạnh Vô Kỳ lạnh giọng quát.  

- Người, chỉ là một người chết, bây giờ ngươi có thể đi chết đi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Mệnh kiếm trong tay hắn run lên, không do dự đâm về phía Mạnh Vô Kỳ.  

Mạnh Vô Kỳ sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.  

Anh ta đã nói thân phận của mình cho Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm còn dám giết anh ta.  

Tiểu tử này?  

Nhưng đúng lúc này, một dòng khí cường đại ngang trời mà tới, chỉ trong giây lát đã tới tửu lâu, một giọng nói uy áp cũng vang lên theo.  

- Dừng tay!
 
Chương 1411


Vũ Quang Bàn có cấp bậc khác nhau, tốc độ làm chậm thời gian cũng khác.  

Vũ Quang Bàn cấp thấp có thể làm chậm gấp đôi thời gian trôi qua, Vũ Quang Bàn cấp cao có thể làm chậm gấp trăm lần.  

Hắn không yêu cầu xa vời là Vũ Quang Bàn cấp cao, chỉ cần là Vũ Quang Bàn bình thường, cho hắn thêm chút thời gian là được.  

- Đưa Tiểu Vũ cho tôi.  

Mạc Phàm nói với Lưu Phỉ Phỉ.  

Lưu Phỉ Phỉ gật đầu, đưa Tiểu Vũ cho Mạc Phàm, cô đi ra khỏi Trận Nhãn.  

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, tế đàn có một chiếc giường đá bay lên.  

Một tay hắn nắm về phía không trung, linh khí ngưng tụ thành một nệm hơi mềm mại, rơi lên trên giường đá, Tiểu Vũ được đặt ở trên nệm hơi.  

Hắn cầm lấy Vũ Quang Bàn, linh khí dậy sóng trút vào bên trong.  

Trên Vũ Quang Bàn màu đen lập tức sáng lên lam quang nhạt, một quang quyển do phù văn tạo thành bay từ Vũ Quang Bàn lên.  

Mạc Phàm nhìn thấy quang quyển kia thì mắt hơi tối sầm lại.  

Chỉ có một quang quyển, nói lên Vũ Quang Bàn chỉ cấp một, nói cách khác Vạn Niên Tuyệt trên người Tiểu Vũ chỉ có thể chống đỡ nửa năm, dưới tác dụng của Vũ Quang Bàn này, Tiểu Vũ chỉ có thể kiên trì một năm.  

Nếu Vũ Quang Bàn cấp cao một chút, thời gian của Tiểu Vũ sẽ dài hơn một chút.  

Nhưng chỉ trong phút chốc, thất vọng trong mắt Mạc Phàm được đánh tán.  

Một năm thì một năm, tốt hơn so với nửa năm.  

- Khai!  

Hắn khẽ quát một tiếng, trên Vũ Quang Bàn phát ra âm thanh linh kiện va chạm vào nhau, từ to bằng lòng bàn tay biến thành thau rửa mặt, trôi nổi trên đỉnh đầu Tiểu Vũ.  

Mấy cái máng khảm cũng cùng xuất hiện phía trên Vũ Quang Bàn.  

Mấy tinh thạch hắn cầm trong tay hơi chấn động, thạch y màu đen ở bên ngoài đã được chấn ra, lộ ra bản thể màu lam ở bên trong.  

ắ ấ ầ ế ố ểHắn đặt từng tinh thạch vào trong máng khảm, Vũ Quang Bàn chấn động, một vầng sáng lập tức chiếu xuống, bao bọc Tiểu Vũ ở bên trong.  

Khi quầng sáng chiếu xuống, chỉ trong chớp mắt tốc độ linh khí hóa lỏng bay quanh Tiểu Vũ lập tức chậm gấp đôi.  

- Đây là?  

Ngao Sương cảm nhận được dị thường của Vũ Quang Bàn, hỏi.  

- Pháp khí kéo dài thời gian.  

Mạc Phàm giải thích, đầu ngón tay hắn sáng lên kim quang, họa lăng không quanh Tiểu Vũ.  

Một tiếng sau, một trận pháp hình tròn đường kính gần mười mét hình thành xung quanh Tiểu Vũ, chắn Lưu Phỉ Phỉ và Ngao Sương ở bên ngoài.  

Mạc Phàm nhìn trận pháp này, lông mày hắn hơi giãn ra một chút.  

Trận pháp này, hẳn là không có ai ở trên Địa Cầu có thể xông vào được.  

Nhưng không thể để không ai tiến vào, tuy Tiểu Vũ được phong ấn, nhưng vẫn cần người chăm sóc mới được.  

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, một quang điểm màu vàng bay vào trong cơ thể Ngao Sương.  

- Trận pháp này sẽ bảo hộ Tiểu Vũ, chỉ có cô mới có thể tiến vào, những người khác muốn tiến vào phải đi cùng cô, từ hôm nay trở đi, cô tới bảo hộ Tiểu Vũ, không phải người Mạc gia, tiến vào nơi này nửa bước, giết kẻ đó cho tôi.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.  

Hắn khó có được trọng sinh mà về, mang người nhà đi tới bước này, nhưng vẫn để Tiểu Vũ bị thương tổn trí mạng, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.  

- Tôi nhất định sẽ không để bất luận người ngoài nào tiến gần tới Tiểu Vũ.  

Ngao Sương nắm chặt bàn tay, nghiến răng nói.  

- Tiểu Phàm, tôi ở đây chăm sóc Tiểu Vũ được không?  

Lưu Phỉ Phỉ ở bên cạnh hỏi.  

- Cũng được, Ngao Sương, ngoại trừ bảo hộ Tiểu Vũ ra, một năm này cô phụ trách dạy Phỉ Phỉ tu luyện.  

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.  

Ngao Sương là Long công chúa, không thể trông cậy cô có thể chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, Lưu Phỉ Phỉ càng thích hợp hơn một chút.  

Ngoài ra Lưu Phỉ Phỉ có tu vi trong người, mới có thể bảo vệ mình thật tốt.  

- Được.  

Ngao Sương gật đầu liên tục.  

Mạc Phàm dặn dò hai người một số chuyện quan trọng, lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ ngủ say trong trận pháp.  

Hắn đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, một tay vươn ra, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người lập tức sáng lên.  

Năng lượng huyết sắc lập tức thoát từ lòng bàn tay hắn ra, ngưng tụ thành một tảng đá huyết sắc hình tròn.  

Theo cục đá này ngưng tụ, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn của hắn nhạt đi nhiều.  

Không chỉ như vậy, sắc mặt của hắn cũng trắng xanh hơn, giống như một người mới mất quá nhiều máu.  

Mãi đến khi Tạo Hóa Bất Diệt Ấn gần như biến mất, lúc này hắn mới dừng lại.  

Tảng đá này là phần lớn lực Tạo Hóa Bất Diệt ở trong cơ thể hắn, tuy thứ này không thể giải Vạn Niên Tuyệt, nhưng là lực lượng rất khó nói.  

Lúc trước từng có người đạt được lực tạo hóa, không chỉ có thể cải tử hoàn sinh, hỗn loạn âm dương, còn khai sáng ra một tông phái có thế lực không kém.  

Nhỡ đâu một năm này xảy ra vấn đề, nói không chừng lực Tạo Hóa Bất Diệt này có thể kháng lại giúp Tiểu Vũ.  

Cũng may trước đó hắn tới bí cảnh của Tạo Hóa Môn một chuyến, chiếm được cơ duyên, nếu không hắn không có biện pháp đưa lực tạo hóa của mình cho Tiểu Vũ.  

Ý niệm của hắn vừa động, cái tay cầm lực Tạo Hóa Bất Diệt lập tức trong suốt, lực Tạo Hóa Bất Diệt được hắn đặt vào trong cơ thể Tiểu Vũ.  

Tảng đá nhập thể, trên trán Tiểu Vũ xuất hiện một Tạo Hóa Bất Diệt Ấn tương tự như trên người hắn.  

Ngoại trừ lực Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ra, một tay Mạc Phàm vươn ra chiêu xuất Hồng Liên, đặt Hồng Liên vào tay Tiểu Vũ.  

Hồng Liên giống như đoán được ý đồ của Mạc Phàm, lúc này bay lên, trôi nổi sau lưng Mạc Phàm, dáng vẻ như không tình nguyện lắm.  

- Bảo vệ tốt em gái của ta, một năm sau ta mang ngươi tới một thế giới khác.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

Lực Tạo Hóa Bất Diệt đều vô cùng bất phàm như Hồng Liên, có tác dụng rất lớn khi hắn tiến vào Tu Chân giới, nhưng ở lại bên cạnh Tiểu Vũ sẽ có thêm một tầng đảm bảo.  

Hồng Liên nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì bay quanh Mạc Phàm vài vòng, lúc này mới quay về tay Tiểu Vũ.  

Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm mới xoay người nhìn Long Bác đang hôn mê bất tỉnh cách đó không xa.  

Cấm chế trên người Long Bác đã được giải trừ, nhưng sau khi trải qua nuốt hồn, Nguyên Anh của ông ta biến thành mảnh nhỏ.  

Như vậy Long Bác không có biện pháp tỉnh lại, chỉ có thể ngưng tụ Nguyên Anh của Long Bác lần nữa, mới khiến Long Bác khôi phục như thường.  

Không chỉ muốn ngưng tụ, còn ngưng tụ thành 9 thế hồn Long Bác lúc trước, mới khiến Long Bác khôi phục thành nguyên lão hoàn toàn.  

- Ngưng Anh!  

Ngón tay hắn đặt lên mi tâm Long Bác, quát.  

Ngón tay hắn vừa đặt lên mi tâm Long Bác, hào quang màu xám như gợn sóng dập dờn ra xung quanh.  

Trong Thức Hải của Long Bác, mảnh nhỏ Nguyên Anh màu sắc khác nhau vốn đan vào cùng một chỗ nhanh chóng tách ra, ngưng tụ thành 9 Nguyên Anh màu sắc khác nhau.  

Linh hồn Long Bác mới vỡ nát không lâu, Ngưng Hồn Thuật cũng không phải là thuật pháp cấp cao, không lâu sau, 9 bóng dáng ngưng tụ thành công.  

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí cuồn cuộn từ đầu ngón tay hắn biến mất vào trên một Nguyên Anh trong Thức Hải của Long Bác.  

Nguyên Anh này được linh khí bao bọc, giống như cỏ khô vài ngày gặp được mưa, khí tức nhanh chóng mạnh hơn, không lâu sau liền ngưng tụ lại như thực chất, mạnh hơn mấy Nguyên Anh khác nhiều.  

Ý niệm Mạc Phàm vừa động, một Tụ Linh Trận xuất hiện, linh khí ở trong Phong Thiên Chi Địa hội tụ mà tới, được Long Bác hấp thu vào trong cơ thể, 9 Nguyên Anh cùng mạnh hơn, nhưng Nguyên Anh được Mạc Phàm chiếu cố mạnh hơn những Nguyên Anh khác một chút.  

Mạc Phàm xác nhận Long Bác đã không sao, thì hơi thở phào nhẹ nhõm.  

Nhất thể cửu anh, Long Bác tỉnh lại sẽ có được trí nhớ trước đây, còn mạnh hơn trước nữa.  

Hắn nhìn Tiểu Vũ trên tế đàn một lát, lại dặn dò vài câu, xoay người đi ra khỏi Phong Thiên Chi Địa.  

Một năm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm, ở yên đây là vô dụng nhất. Không chỉ muốn cứu Tiểu Vũ, còn có Tiểu Tuyết ở Ngạo Nhật Sơn Tông đợi hắn, cũng tới lúc rời khỏi Địa Cầu rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom