Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 6296: Ông chủ của các anh là ai?


Cách thành phố Hồ ba trăm năm mươi cây số có một thành phố nhỏ hơn, tên là thành phố Ký. Người mua nhà ở thành phố Kỳ đều là dân chăn nuôi ở gần đó, mục đích là để. tiện cho con đi học.

Lúc này, trong một căn nhà riêng ở ngoại ô thành phố Ký, ba người đàn ông đang ngồi trò chuyện trong sân, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một người đàn ông đứng ở cửa hút thuốc bước tới hỏi: “Ai?”

“Tôi!”, vừa dứt lời, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị đạp bay khiến người sau cánh cửa văng ra xa, thổ huyết chết.

Hai người còn lại vô cùng hoảng sợ, lập tức sờ đến thắt lưng. Thế nhưng tay vào đặt vào phía sau thì đã có hai tia sáng phóng đến trúng vào giữa trán chúng.

Đó là hai viên đá, đập vỡ đầu hai người đó, hai người này chết.

Người ra tay là Phương Lập, còn Ngô Bình đã vào đến trong phòng, sau khi vài tiếng hét lên, sau đó cánh cửa bị mở ra, Ngô Bình dìu Ngô Đại Hưng đi ra.

Sắc mặt Ngô Đại Hưng khá tốt, nhưng trên da có rất nhiều vết thương, ông ấy cười toe toét: “Tiểu Bình, bố biết con sẽ tới cứu bố. Cái đám này đúng là xui xẻo”.

Ngô Đại Hưng vẫn rất tự tin, ông ấy biết con trai mình có bản lĩnh.

Ngô Bình: “Bố, bố đánh bạc à?”

Ngô Đại Hưng: “Con cũng không phải không biết, bình thường bố cũng chơi nhưng chỉ chơi nhỏ thôi. Nhưng lần này không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì mà dần dần bố cược ngày càng lớn. Bố không đem theo nhiều tiền, chúng bèn cho bố mượn. Cứ thế, bố nợ chùn mấy triệu. Bố thấy mấy triệu đã nhiều lảm rồi nên sau đó không chơi nữa”.

Nói đến đây, ông ấy ra vẻ tức giận nói: “Ai ngờ lãi suất chúng đưa ra cao như vậy, cứ một tiếng lại tăng gấp đôi. Tôi vay cả mấy triệu, nhưng chúng lại bắt bố trả cả trăm triệu. Dĩ

nhiên là bố không chịu, chúng bät cóc bố luôn”.

Ngô Bình: “Con biết rồi, con bảo Phương Lập đưa bố về”.

Cậu ra hiệu cho Phương Lập rời đi, Phương Lập đến trước mặt: “Ông cụ, tôi là người bên cạnh chủ nhân, tôi tên là Phương Lập, sau này ông có việc gì có thể sai bảo tôi”.

Ngô Đại Hưng nói: “Được, tôi gọi ông là ông Phương nhé”. Phương Lập dẫn Ngô Đại Hưng về Trung Châu trước.

Ngô Bình quay lại vào trong căn nhà, đánh ngã mấy người bên trong, nhưng đều chưa chết, cậu còn muốn hỏi mấy câu.

Một người trong đó vẻ mặt khá hung dữ, mặc dù đeo mặt nạ nhưng Ngô Bình vẫn nhận ra hẳn là tên bắt cóc xuất hiện trong video.

“Ông chủ của các anh là ai?”, Ngô Bình hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Tên bắt cóc nhìn Ngô Bình, cười nhạo: “Chúng tôi biết cậu rất mạnh nhưng không có tác dụng, bên bọn tôi cũng có người mạnh vậy”.

Ngô Bình: “Vậy thì nói tôi nghe thử xem nhân vật lợi hại bên các anh đi”.

Tên bắt cóc hừ một tiếng, tỏ vẻ mạnh miệng.

Ngô Bình giơ tay bóp chân hẳn lập tức nghe được tiếng “rảc”, đầu gối hản bị gãy, đau đớn khiến tên bät cóc kêu thảm thiết.

Ngô Bình võ vài cái lên người hắn nói: “Tôi sẽ khiến anh đau gấp mười lần, còn đảm bảo anh sẽ không choáng chết”.

Tên bắt cóc không chịu nổi kêu thảm thiết: “Giết tôi đi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Anh sẽ không chết, cho dù anh có chết thật, tôi cũng có thể làm anh sống lại, tiếp tục chịu đau đớn. Đến lúc đó anh sẽ hiểu sâu sắc cái gì gọi là sống không bằng chết”.

Cuối cùng ánh mắt tên bắt cóc cũng hiện lên vẻ sợ hãi, hắn là một kẻ liều lĩnh, cả đời đã giết hại hàng chục người, hơn nữa rất nhiều người trong số đó đã bị hắn tra tấn đến chết. Bây giờ tất cả những việc đó hiện lên trong đầu hản, hẳn đột nhiên tràn ngập sợ hãi...

“Tôi nói này, cậu cho tôi chết sảng khoái đi”, hẳn nghiến răng nói.
 
Chương 6297: Thần công tử


“Chúng tôi đều gọi là “Thần công tử”.

Thần công tử là thiên kiêu của Tiên Giới, thân phận hiển hách, ngay cả trong mắt một vài lão thần tiên chúng tôi, đều cam lòng làm người hầu của anh ta! Người như vậy, chúng tôi có thể bán mạng vì anh ta, là vinh quang của cả đời của chúng tôi, chết không hối hận”.

“Thân phận cụ thể của Thần công tử này, anh có biết rõ không?”. Suy nghĩ một lúc, Ngô Bình hỏi tiếp.

Tên cướp lắc đầu: “Không rõ, chúng tôi chỉ biết anh ta có huyết mạch hoàng gia, là nòng cốt của đại giáo. Tên của anh †a, tôi chỉ từng nghe người ta nhäc đến một lần, là Thần Vân Đô”.

Ngô Bình ghi nhớ cái tên này, tiếp tục thẩm vấn.

“Tại sao Thần công tử muốn nhằm vào tôi? Anh ta có thù với tôi sao?”

Tên cướp lập tức nói: “Tôi cấp bậc thấp, không biết nhiều, nhưng vừa hay lại biết chuyện này. Thần công tử muốn đối phó cậu, đó là một trong vô số mệnh lệnh, không hẳn là chuyện

“Ồ, nói như vậy anh ta không xem tôi ra gì sao?”, Ngô Bình hỏi.

Tên cướp có vẻ kính trọng nói: “Chuyện lớn mà Thần công. tử muốn làm rất nhiều, chuyện của cậu đương nhiên không tính là gì”.

“Nguyên do anh ta muốn đối phó với tôi là gì?”, Ngô Bình hỏi.

Tên cướp cũng nhiều chuyện, bèn nói: “Thần công tử phong lưu phóng khoáng, người theo đuổi rất nhiều, trong đó cũng có không ít cô gái trẻ trung xinh đẹp. Có mấy người Thần công tử nhìn trúng, nên giữ lại bên cạnh. Có một cô gái trong đó tên Vương Nhiễm, trước đây từng theo Thần công tử mấy đêm. Vương Nhiễm kia nói nhà họ Vương cô ấy vốn là đại tộc ở Trung Châu, sau này bị cậu và mấy người khác liên thủ hạ bệ, nên mới cầu xin Thần công tử giúp cô ấy, nên mới xảy ra nhiš chuyện như vậy”.

Ngô Bình cũng cạn lời, cậu không ngờ tất thảy mọi chuyện đều là vì một cô gái của nhà họ Vương. Ban đầu Nghiêm Lãnh Thạch vốn định giết sạch tận gốc, không giữ lại mầm họa, chỉ là Ngô Bình cảm thấy không cần thiết, nên giữ lại không ít người nhà họ Vương.

“Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long thì sao?”, cậu hỏi.

“Hai người này cũng năm trong kế hoạch, bọn họ bị một cao thủ bên cạnh Thần công tử bắt đi, bây giờ đang bị khống chế, muốn ông ta từ từ nhả ra lại mọi thứ đã lấy của nhà họ Vương năm đó, hơn nữa còn phải trả gấp đôi”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc: “Nói như vậy, Thần công tử chỉ là sắp xếp mọi chuyện, sau đó có một người thực hiện?”

“Không sai”. Tên bät cóc nói: “Anh ta tên Luyện Tử Đấu, là cấp trên trực tiếp của tôi, toàn quyền trách nhiệm trong chuyện này. Người như Luyện Tử Đấu, bên cạnh Thần công tử có mấy

chục người, mỗi người đều có năng lực trấn giữ một vùng”.

Ngô Bình: “Anh biết Luyện Tử Đấu đang ở đâu không?”

Tên bắt cóc lắc đầu: “Thậm chí tôi còn chưa gặp anh ta, bình thường đều có người truyền lời cho tôi”.

Ngô Bình: “Vậy thì liên lạc cho anh ta”.

Tên bắt cóc cầm điện thoại, bấm một dãy số, cuộc gọi được kết nối, có giọng của phụ nữ vang lên, rất cộc căn: “Lại có chuyện gì?”
 
Chương 6298: Đưa đến thế nào?


Cô gái im lặng mấy giây rồi nói: “Đưa người đến đây! Nếu ông ta mà chết thì các anh cũng sống không nổi đâu!”

Ngô Bình: “Đưa đến thế nào?”

“Tôi gửi định vị vào điện thoại cho anh, đưa đến ngay lập tức!” Nói xong, cô gái đã cúp điện thoại.

Ngô Bình hỏi tên bắt cóc: “Người nhận điện thoại chính là Luyện Tử Đấu?”

Tên bắt cóc lắc đầu: “Cô ta là một trong bốn mỹ nhân bên cạnh Luyện Tử Đấu. Luyện Tử Đấu này cũng noi theo Thần công tử, bên cận nhận đến mấy người đẹp hầu hạ, người vừa nãy làm việc khá tốt, nên giúp Luyện Tử Đấu công việc. Giống như bên tôi, mười lần thì đến tám lần là cô ta phụ trách truyền lệnh”.

Ngô Bình: “Đi lái xe đi”.

Ngô Bình kéo tên bắt cóc lên một chiếc xe ngoài sân, anh ta khởi động xe, đi theo định vị trong điện thoại tên bắt cóc.

Trên đường, chiếc xe chạy với tốc độ hơn trăm cây số trên giờ, chưa đến nửa tiếng, bọn họ đã đến trước một căn nhà ba tầng. Trước căn nhà có một sân nhỏ, có mười mấy chiếc xe đậu ở đó, kiểu xe gì cũng đều có, có mấy chiếc còn là kiểu xe sang cả triệu đô.

Xe hai người vừa dừng thì có một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi đi đến, trông không tệ, là kiểu mỹ nữ đầy đặn.

Ngô Bình xuống xe, tên bắt cóc cũng đi xuống theo.

Cô gái liếc nhìn Ngô Bình, cảm thấy khí chất cậu không giống người bình thường, bất giác nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình nói: “Tôi là Ngô Bình, Ngô Đại Hưng mà các. người bắt đi là bố tôi, tôi đến tìm Luyện Tử Đấu”.

Nghe thấy lời này, cô gái lùi lại mất bước, sau đó vung tay lên: “Bắt anh ta lại!”

Hai võ giả rõ ràng là cấp bậc Luyện Khí đi đến, Ngô Bình chẳng buồn liếc nhìn, tay nhẹ nhàng vung lên, hai người kia đã bị gió cuốn bay như bù nhìn vậy, nặng nề đập vào tường, cả tòa nhà cũng chấn động.

Ngô Bình dùng thần niệm tìm kiếm, phát hiện vị trí ở tầng ba có một người khí thế không thấp, cậu nhảy lên không trung, trực tiếp phá vỡ cửa sổ tầng ba, tiến vào trong căn phòng.

Căn phòng này trang trí màu hồng phấn, bên trong có một cái giường rộng hơn ba mét, dài hơn năm mét, bên trên có ba cô gái đang nằm, bày ra đủ loại tư thế, sau đó có một người đàn ông có khuôn mặt còn dài hơn cả lừa đang chuẩn bị làm gì đó.

Ngô Bình đột nhiên phá cửa sổ tiến vào, người này giật mình kinh ngạc, vươn tay chỉ vào Ngô Bình, hung hăng nói: “Mày muốn chết sao!”

Nào ngờ, Ngô Bình nắm lấy ngón tay anh ta, trực tiếp kéo ra cửa sổ, sau đó ném mạnh anh ta xuống đất.

“Rầm!”

Cú ném này, cậu dùng nửa phần sức mạnh, cả người đàn ông đập xuống sàn bê tông, lục phủ ngũ tạng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Tu vi của anh ta không thấp, nhưng cũng chỉ là Bí Cảnh †ầng một hơn nữa trình độ cũng chẳng ra sao, căn cơ cũng không vững.

Người đàn ông chính là Luyện Tử Đấu, anh ta không ngừng phun ra máu, máu lại xộc lên cổ họng, sau đó không ngừng ho khan.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt an ta, nhìn anh †a chằm chằm hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Cô gái kia nhìn thấy người đàn ông của mình không đỡ nổi một chiêu, lập tức biến sức, trốn tránh ở phía xa, nhưng cô ta vẫn nhắc nhở nói: “Anh ta chính là Ngô Bình!”

“Ngô Bình!”. Sắc mặt Luyện Tử Đấu khó coi: “Người phụ nữ kia lại dám lừa tôi, cô ta nói anh không có lai lịch gì lợi hại cả, thực lực cũng bình thường. Bây giờ xem ra, là tôi nhầm to rồi!”

Ngô Bình: “Nói hết tiền căn hậu quả cho tôi!”

Luyện Tử Đấu biết lúc này nếu không thành thật khai báo thì kết cục chỉ có chết, anh ta không muốn chết, tuy anh ta chỉ là Bí Cảnh tầng một, nhưng ở giới thế tục vẫn có thể hô mưa. gọi gió, ai ai cũng cung phụng anh ta như khách quỷ, anh ta có vô số mỹ nữ hầu ạ, có tiền tài tiêu không hết. Cuộc sống đẹp. đế như vậy, sao anh nỡ chết được chứ?

Luyện Tử Đấu kể, cũng giống với những gì tên bắt cóc nói, Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh gọi điện cho chủ nhân, cứ nói nếu nửa tiếng sau anh ta không mau chóng đến đây thì anh sẽ chết”.
 
Chương 6299: Thần Vân Đô


Luyện Tử Đấu: “Vâng thưa chủ nhân”.

Thần công tử: “Tốt lắm! Tôi dạo này cũng mới biết đến danh tiếng của anh ta, anh ta cũng có chút lai lịch. Anh nói với anh ta, tôi sẽ đi gặp anh ta!”

Nói xong, ánh sáng trên lá bùa biến mất, Luyện Tử Đấu hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi đã nói rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Kể về Thần công tử đó xem nào, anh ta có lai lịch ra sao”.

Luyện Tử Đấu là thuộc hạ làm việc bên cạnh Thần công tử, tuy địa vị không quá cao, nhưng cũng biết không ít chuyện, anh ta vội nói: “Thần công tử là hoàng tử của hoàng triều Thần Tự lưu lạc đến nhân gian. Nhưng nửa năm trước, anh ấy đã nhận tổ quy tông rồi. Có vẻ như anh ấy đến giới thế tục để hoàn thành sứ mệnh nào đó. Nhưng chuyện cơ mật thế này, tôi cũng không biết được quá nhiều, những chuyện này cũng có mấy phần phỏng đoán”.

Ngô Bình hứng thú: “Hoàng tử lưu lạc đến nhân gian? Vậy đó chẳng phải là con riêng sao?”

Luyện Tử Đấu nói: “Có thể hiểu như vậy. Cậu Ngô, cao thủ bên cạnh Thần công tử không đếm xuể, tôi khuyên anh nên rời đi đi, nếu không...”

Ngô Bình: “Hoàng triều Thần Tự mà anh nói nằm ở đâu ở Tiên Giới?”

“Là hoàng triều mạnh nhất Vô Tự Tiên Giới, Vô Tự 

Thiên Giới trên có đại giáo dưới có tông môn nhỏ, mỗi giáo chủ nắm giữ một phương đều phải được hoàng đế sắc phong và cho phép mới được”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, hoàng triều Thần Tự này lại có thế lực lớn như vậy, đến cả thể lực cấp bậc như đại giáo mà cũng bị nó kiểm soát!”

Luyện Tử Đấu: “Tôi là tu sĩ Vô Tự Tiên Giới, lần này đi theo chủ nhân đến đây, là muốn gây dựng sự nghiệp”.

Ngô Bình: “Người mạnh nhất bên cạnh Thần Vân Đô là ai, anh ta có tu vi gì?”

Luyện Tử Đấu: “Trong giới thế tục không có ai là mạnh tuyệt đối, vì vậy tu sĩ bên cạnh anh ấy mạnh nhất cũng chỉ là Thần Thông thất cảnh”.

Thần Thông thất cảnh cũng chính là cảnh giới Tiểu 'Thần Kiếp, tu sĩ ở cảnh giới này rất khó đối phó.

Ngô Bình hỏi xong, lúc này mới bảo Luyện Tử Đấu bò ra từ dưới đất.

Cậu chuyển ghế dựa, rồi ngồi xuống trong sân, những người khác đầu quỳ dưới đất, không dám động. đậy.

Gậu vừa đợi, vừa lật xem đan kinh do Hoàng Sư Đạo. để lại. Dược liệu của Thánh Cổ Đại Lục và của thế giới này khác nhau rất nhiều. Cùng một vị thuốc, ở Thánh Cổ Đại Lục có thể là thuốc hay, nhưng đến bên này lại trở thành thuốc độc. Bây giờ trong tay cậu đã có dược liệu của Thánh Cổ Đại Lục, cũng có dược liệu của thế giới này, vì vậy cậu nhất định phải hiểu rõ dược liệu của hai bên cùng với đan đạo mới được.

Đọc đan kinh một lúc, cậu lần lượt lấy ra một phần dược liệu vào miệng nhai, cảm nhận dược lực ẩn chứa bên trong.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bỗng có một chiếc kiệu lớn tám người khiêng từ phía xa đi đến. Tám kiệu phu đều là cao thủ Bí Cảnh, bọn họ nâng kiệu rất vững vàng, tốc độ cũng rất nhanh, những chiếc xe được gọi là hạng sang trên thế giới cũng không thể sánh bằng. Hai bên kiệu lần lượt có bốn cao thủ. Tám cao thủ đều mang hơi thở của tu sĩ Thần Thông!

Kiệu dừng lại cách Ngô Bình không xa, hai cô gái áo vàng đi đến, vén rèm kiệu, bên trong có một người đàn ông thấp bé đi ra.

Người này cao chừng một mét sáu, cằm nhọn, trán khá rộng, tóc hơi thưa, mắt một mí, hàng mày vừa thô vừa ngắn trông như hai dấu chấm hình quả trứng được vẽ trong tranh vậy.
 
Chương 6300: hoàng tử bị vứt bỏ


Ngô Bình vẫn thản nhiên ngồi đó: “Vậy sao, vậy anh nói xem, tôi là ai”.

Thần Vân Đô lắc đầu: “Cậu là ai không quan trọng.

Quan trọng là sự lựa chọn tiếp theo của cậu, chọn đúng, cậu sẽ một bước lên mây. Chọn sai, kết cục của cậu sẽ rất thê thảm. Không chỉ cậu, mà người nhà, bạn bè cậu đều sẽ thê thảm như vậy”.

Thần Vân Đô đang đe dọa cậu, nhưng Ngô Bình trước giờ không thích bị người khác đe dọa. Cậu đóng kinh đan lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng đế Thần Tự năm đó không cần anh, đúng là có khả năng tiên tri. Với sự ngu xuẩn của các hạ, thực sự không xứng làm thành viên của hoàng thất”.

Thời niên thiếu bị vứt bỏ, đây là một cái gai trong lòng Thần Vân Đô, vừa chạm đã đau. Lúc này nghe thấy Ngô Bình nói vậy, anh ta bỗng tức giận, hung hăng nói: “Cậu dám cười nhạo bổn công tử!”

Ngô Bình cười lạnh: “Cười nhạo anh? Tôi chưa giết anh ngay lập tức đã là nhân từ lắm rồi! Dám động đến người nhà của tôi, anh đã chạm đến giới hạn của tôi rồi. Cho dù anh có thân phận gì, có phải là hoàng tử bị vứt bỏ hay không, hôm nay đều phải trả cái giá cả đời khó quên!”

Thần Vân Đô hừ một tiếng: “Bổn công tử vốn còn muốn thu cậu làm thuộc hạ, cho cậu một tiền đồ sáng lạn. Nhưng nếu đã không thức thời vậy thì đi chết đi!” 

Nói xong, sau lưng anh ta có một người đàn ông thấp lùn như trái bí đao chạy ra, người này bụng tròn, đội mũ bát giác, mặc áo bào tím. Người này để ria mép dài hình chữ bát, anh ta vuốt râu, bước đi hình chữ bát về phía Ngô Bình, vừa đi vừa cười ha ha nói: “Dám vô lễ với chủ nhân chúng ta, màu đúng là tội đáng muôn chết. Nhưng ông trời từ bi, tao sẽ khiến mày chết trăm lần mới được”.

Nói rồi, anh ta vươn tay về phía Ngô Bình.

Người này là một cao thủ Thần Thông tầng ba Phản Phác Cảnh, thực lực vượt xa tu sĩ Bí Cảnh. Nhưng Ngô Bình không phải tu sĩ bình thường, cậu tích lũy kinh nghiệm thâm hậu, những người này không thể tưởng tượng hay hiểu nổi.

Một cánh tay vung tới đã có một lực hút kinh người xuất hiện. Vốn dĩ tên bí đao lùn này muốn hút Ngô Bình qua, sau đó dạy dỗ cậu một trận. Trong mắt anh ta, Ngô Bình có nhìn thế nào cũng chỉ là tu sĩ Bí Cảnh, loại nhân vật nhỏ bé như vậy chẳng phải rất dễ hạ gục sao?

Nhưng anh ta hút về, Ngô Bình lại lẳng lặng không đổi, còn anh ta thì lại bị phản lực kéo ngược qua.

Ngô Bình vung tay đã bóp chặt cổ anh ta. Sức lực cấm ky mục nát tiến vào thân thể đối phương, tên bí đao lùn lập tức cứng đờ người, sau đó da dẻ mục rửa nhanh chóng thấy rõ, tiếp đó cả người đều thối rữa, hóa thành tro bụi với tốc độ cực nhanh.

Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt nhìn. Người đã chết này tuy không phải người có thực lực mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng cũng là cao thủ Thần Thông Tam Cảnh, người như vậy sao nói chết là đã chết ngay vậy rồi? Anh ta sử dụng tà thuật hay sao?

Thần Vân Đô cũng kinh sợ, anh ta lạnh lùng nói: “Ngây ra đó làm gì? Lên!”

Thế nhưng, tất cả mọi người đều không động đậy. Dưới ánh mặt trời, trong cái bóng của bọn họ đều có một cái đỉnh đen tuyền ghim xuống đất. Đây chính là một thủ đoạn mở rộng của Huyền Ảnh Gông, Định Ảnh Đinh!

Cậu dùng huyền ảnh của bản thân hóa thành những chiếc đỉnh bóng, sau đó đóng chặt bóng của những người này xuống đất. Cứ như vậy, thân thể bọn họ cũng sẽ bị liên lụy, không thể động đậy!

Vẻ mặt mọi người kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thần Vân Đô nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta không ngờ thủ đoạn của Ngô Bình lại kỳ dị như vậy, tám tu sĩ Thần Thông anh ta đem đến chỉ trong chớp mắt đã bị khống chế rồi!

“Tôi đánh giá thấp cậu rồi”. Thần Vân Đô hít sâu một hơi: “Tôi rút lại lời lúc nấy đã nói”.
 
Chương 6301: Nhiệm vụ của anh có liên quan gì đến tôi


Thần Vân Đô giật thót, anh ta quả thật không phải là hoàng tử thật, chỉ là người ngoài không biết chuyện này, sao cậu ta lại biết?

Ngô Bình: “Hai chọn một, anh nhanh quyết định đi”.

Thần Vân Đô nói: “Cậu Ngô, có thể nói chuyện riêng một lát không?”

Ngô Bình: “Được chứ”.

Hai người đi lên mái nhà, những người khác tiếp tục. ở lại bên dưới.

Thần Vân Đô nói: u Ngô, tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trước đó. Trước khi cậu quyết định có tha thứ cho. tôi hay không, tôi nói với cậu một chuyện trước”.

Ngô Bình nhìn anh ta nói: “Anh nói đi”.

Thần Vân Đô: “Thật ra mục đích tôi đến thế tục là tìm hoàng tử thật”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Hoàng tử thật?”

Thần Vân Đô gật đầu: “Thật ra tôi giả làm hoàng tử để che giấu mọi người, thu hút hỏa lực về phía tôi. Làm thế thì có thể bảo vệ được hoàng tử thật”.

“Nói rõ hơn đi”, Ngô Bình nói.

Thế là Thần Vân Đô giải thích cặn kẽ sự việc, thì ra lúc hoàng đế Thần Tự hiện giờ còn là hoàng tử đã từng ngao du một khoảng thời gian ở thế tục, lúc đó ông ta yêu một người phụ nữ phàm trần, thân mật thể xác với người đó. Sau đó người phụ nữ này sinh cho ông ta một đứa con trai.

Nhưng con trai của ông ta chưa đầy một tháng tuổi, ông ta bị ép buộc trở về hoàng triều để kế thừa. Sau khi lên ngôi, ông ta chỉ có thể củng cố hoàng quyền trong †ay trước, không còn sức quan tâm đến hai mẹ con ở thế tục. Tất nhiên, ông ta làm thế là để bảo vệ sự an toàn của họ.

Chỉ là nhiều năm qua hoàng đế Thần Tự vẫn luôn không có người thừa kế. Trong nửa năm gần đây, các đại thần và hoàng thân quốc công đều thỉnh cầu hoàng đế lập thái tử. Nhưng ứng cử viên cho vị trí thái tử mà họ đề cử đều là các thế lực lớn chọn ra từ trong hoàng tộc.

Dĩ nhiên hoàng đế không muốn phong con cháu của người khác làm thái tử, nên ông ta muốn đón đứa con trai được sinh ra lúc mình còn là Vương gia về. Nhưng không được để người ngoài biết chuyện này nên đã phái một nhóm người cố tình giả làm con của hoàng đế để gây rối dư luận.

Thần Vân Đô là một trong số đó, thật ra Thần Vân Đô cũng không phải là tên của anh ta, mà là tên của hoàng tử thật kia.

Ngô Bình: “Các anh không biết hoàng tử đang ở đâu à?”

Anh ta lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa rõ, hai mẹ con đó  đã mất tích bảy năm rồi. Tôi đã điều tra mấy ngày nay nhưng vẫn chưa có manh mối”.

“Hoàng đế muốn tìm đứa con trai này, sau đó lập anh ta làm thái tử?”

“Đúng thế, hoàng đế không muốn truyền cơ nghiệp. của mình vào tay người ngoài”.

“Thân là hoàng đế, sinh con trai khó thế sao?”, Ngô Bình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Thần Vân Đô: “Có một tin đồn, hoàng đế từng bị nguyền rủa, tất cả con của ông ta đều sẽ chết trong bụng mẹ”.

Ngô Bình trầm tư suy nghĩ: “Nói thế tức là có người âm mưu hại hoàng đế khiến cho hoàng đế không có hậu duệ, chỉ là kẻ bày mưu không ngờ trước đó hoàng đế từng có một đứa con trai”.

“Anh tên gì thế?”, cậu hỏi người có tên giả Thần Vân Đô này.

“Nhan Bình Triều”, đối phương nói.

“Hôm nay tôi tha cho anh, nhưng anh cũng phải trả giá”, Ngô Bình nói.
 
Chương 6302: hợp tác


Nhan Bình Triều vội nói: “Sở dĩ năm đó hoàng đế có thể xưng đế là vì ông ta đã đến một nơi, lấy được một tia hoàng khí ở đó, mà tôi thì biết nơi đó”.

“Hoàng khí?”, Ngô Bình suy ngẫm.

“Đúng thế, trong đó có hoàng khí mà Thánh Hoàng xưa kia để lại, hoàng đế chỉ hấp thu một ít, sau đó thành công lên ngôi. Bởi vì hoàng khí tương đương với khí vận của cả tộc người”.

Ngô Bình: “Anh biết Thánh Hoàng?” Nhan Bình Triều: “Nghe nói ở thời đại cổ xưa, Thánh Hoàng từng xuất hiện ở nhân gian, cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm”.

“Nói tôi biết nơi có hoàng khí đó xem, đây là cái giá anh muốn đưa?”

Nhan Bình Triều cười khổ: “Cậu Ngô, nói cho cậu bí mật này là tôi đã mạo hiểm tính mạng rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Vẫn không đủ”.

Nhan Bình Triều thở dài: “Cậu Ngô còn muốn tôi thế nào nữa?”

“Hoàng triều Thần Tự lớn mạnh như vậy, quyền uy của hoàng đế to như trời. Anh được ông ta phái đến chắc cũng có thể liên hệ được với ông ta”. 

Nhan Bình Triều chớp mắt: “  Câu Ngô muốn gặp. hoàng đế?”

Ngô Bình: “Cũng không chắc. Hoàng đế phái anh đến làm nhiệm vụ thì chắc đã cho anh không ít tài nguyên nhỉ?”

Nhan Bình Triều biến sắc, đây là điều anh ta sợ nhất. Sở dĩ anh ta đến thế tục là vì nguồn tài nguyên khổng lồ mà hoàng đế đưa ra. Nhiệm vụ của anh ta không chỉ là †ìm hoàng tử, mà còn là tạo ra một thế lực siêu cấp trong thế tục. Tuy nhiên, để tránh gây chú ý, hoàng đế không phái bất kỳ ai đi giúp anh ta, thứ ông ta có thể cho. chỉ có tài nguyên. Nắm chắc được những tài nguyên này, Nhan Bình Triều mới có thể lập nghiệp.

“Chuyện này...”

“Vậy là có rồi. Tôi không cần nhiều, anh chia một nửa tài nguyên đó cho tôi, tôi tha cho anh”, Ngô Bình nói.

Nhan Bình Triều cười khổ: “Cậu Ngô, tôi chỉ có một ít tài nguyên, nhưng đó là phần thưởng hoàng đế bảo tôi đi làm việc, tôi thật sự không thể chia cho cậu một nửa”.

Ngô Bình không nói gì, Nhan Bình Triều cắn răng nói: “Cậu Ngô, hay là chúng ta hợp tác nhé?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Hợp tác cái gì?”

Nhan Bình Triều thở dài: “Đã đến bước này rồi, tôi cũng không giấu nữa. Hoàng đế còn có một nhiệm vụ khác, đó là thiết lập một thế lực trong thế tục, sau này thế lực này sẽ phục vụ cho hoàng tử điện hạ”.

Ngô Bình không có hứng thú với thế lực gì đó, cậu hỏi tiếp: “Hoàng đế đã cho anh bao nhiêu tài nguyên?”

Nhan Bình Triều hít sâu một hơi nói: “Tài nguyên khổng lồ, hơn nữa chỉ cần lấy được thành tích thì sau đó muốn bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu”.

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Hoàng đế bảo anh làm thế chỉ là vì phục vụ cho hoàng †ử?”

Nhan Bình Triều lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, tư duy của người đứng đầu không phải là thứ tôi có thể hiểu”.

Ngô Bình: “Anh nói hợp tác là hợp tác thế nào?”

“Tôi muốn xây dựng thế lực này thì phải tuyển người và làm nhiều việc, người của cậu Ngô có thể vào đó. Đồ tôi mua cũng có thể mua lại với giá cao từ chỗ cậu”.

Ngô Bình: “Vậy thì hiện giờ thứ anh cần nhất là gì?”

“Đan dược”, Nhan Bình Triều nói: “Đan dược hoàng thất có đặc tính quá rõ ràng nên tôi phải mua từ bên ngoài mới được. Nếu cậu có thể cung cấp đan dược, hơn nữa chất lượng đủ tốt, giá cả có thể thương lượng”.

Ngô Bình động lòng, đan dược chẳng phải là thứ cậu am hiểu đó sao?

“Nếu là đan dược cao cấp, anh cũng có thể mua với số lượng nhiều?” 

Nhan Bình Triều nói: “Tôi đã nói rồi, tiền không phải là vấn đề, hơn nữa càng hiếm, càng trân quý thì bên trên càng dễ phê duyệt đưa tiền ra”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Trên anh còn có người phê duyệt nữa à?”

Nhan Bình Triều nói: “Chuyện này rất bình thường, nếu không được chấp thuận, chẳng phải những tài nguyên này là của tôi sao? Hơn nữa bên ngoài còn có mấy người tranh giành với tôi, ai trong bọn tôi có năng lực hơn thì sẽ có được nhiều tài nguyên hơn”.

Ngô Bình suy ngầm một lúc rồi nói: “Anh muốn đan dược quý, tôi có thể cung cấp cho anh, hơn nữa đảm bảo cấp trên của anh hài lòng”.

Mắt Nhan Bình Triều sáng lên nói: “Được, chỉ cần cậu Ngô có đan dược tốt, tôi có thể tăng giá lên gấp. mấy lần".
 
Chương 6303: Năm loại đan dược


Ngô Bình nghĩ đến Phương Lập, nói: Tôi có thể chọn vài người giúp anh”.

 

Mắt Nhan Bình Triều sáng lên: “Cậu Ngô là người tu luyện của thế tục, hiểu rõ nơi này hơn tôi nhiều, có cậu Ngô giúp thì tôi nhất định có thể làm được”.

“Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch đang ở đâu?”, Ngô Bình nhìn anh ta hỏi.

Nhan Bình Triều lập tức nói: “Cậu Ngô yên tâm, hai người này đều bị tôi khống chế không sao cả, tôi lập tức bảo người thả họ đi, đồng thời tôi sẽ trả lại tất cả những gì tôi có được”.

Ngô Bình: “Lần này đối phó với Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch, bên Trung Châu cũng có người tham dự nhỉ?”

Cậu biết rất rõ nếu không có sự giúp đỡ của những người nắm rõ tình hình Trung Châu, Nhan Bình Triều sẽ không bao giờ ra tay nhanh như vậy, thậm chí còn cướp cả công ty taxi của bố cậu.

Nhan Bình Triều: “Có vài gia tộc ở Trung Châu nghe. nói tôi muốn động vào Liễu và Nghiêm thì lập tức chạy đến cùng lên kế hoạch, đưa người đến hỗ trợ. Nói thật, tôi thậm chí còn chưa làm gì thì họ đã giúp tôi làm cho. xong rồi”.

Ngô Bình híp mắt: “Xem ra họ rất nhiệt tình, tôi nhất định sẽ báo đáp đàng hoàng mới được”. 

Nhan Bình Triều nói: “Đúng thế, đám người này rất đáng ghét, tôi chỉnh đốn họ thay cậu Ngô”.

“Không cần đâu”, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh đưa danh sách cho tôi”.

Nhan Bình Triều dặn dò người bên dưới, chưa đến hai mươi phút sau, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch cả người đầy vết thương được đưa đến trước mặt hai người.

Nhìn thấy Ngô Bình, Liễu Kim Long vô cùng hổ thẹn nói cậu Ngộ, là tôi làm không tốt”.

Nghiêm Lãnh Thạch càng áy náy hổ thẹn, quỳ xuống đất: “Tôi không bảo vệ chủ nhân chu toàn, chủ nhân cứ trách phạt”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này không trách hai người được, đối phương có lai lịch khá lớn, hai người không có sức đối phó”.

Nhan Bình Triều cười nói: “Hai vị, bây giờ tôi và cậu Ngô đang hợp tác, chuyện trước đó đã đắc tội rồi”.

Liễu Kim Long “hừ” một tiếng, hỏi: “Cậu Ngô, bên Trung Châu có một đám người nhân lúc này đánh cướp, chúng ta nhất định phải đánh trả”.

Ngô Bình: “Đây là điều đương nhiên, các người về trước chuẩn bị hành động cho tối nay”.

Sau khi hai người ra ngoài, Ngô Bình xin giấy bút rồi viết các loại đan dược lên đó. Năm loại đan dược này đều sử dụng dược liệu trong vườn thuốc này, cũng cần sử dụng các bài thuốc trong sách luyện đan, thế nên các thầy luyện đan khác không thể luyện chế. Điêu này khiến cho năm loại đan dược mà cậu cung cấp rất khan hiếm, trên thế giới này chỉ có cậu mới có thể luyện chế được.

Nhan Bình Triều mỉm cười cầm lấy công thức đan dược, thật ra anh ta không ngờ Ngô Bình có thể cung cấp một loại đan dược quý hiếm như vậy, dù sao ở Tiên Giới chỉ cần chịu đưa tiền thì đan dược gì mà không mua được?

Tuy nhiên, khi nhìn thấy tác dụng của phương thuốc đầu tiên, anh ta sửng sốt, hai tay nắm lấy tờ giấy, sau đó ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô, đan này có tồn tại thật sao?”

Hoá ra loại phương thuốc đầu tiên mà Ngô Bình viết có tên là Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan. Loại đan dược này có thể tăng sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên. Độ hòa hợp càng cao thì con đường tu hành sẽ đi càng xa, qua đó gián tiếp nâng cao tư chất của mình. Chẳng hạn như Thánh Xúc, quá trình này cũng có yêu cầu cực cao về khả năng hòa hợp, nếu một người uống Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan này thì hiệu quả của Thánh Xúc có thể được tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ chỉ có thể mở được một hoàng mạch, có thể sẽ mở được hai tử mạch vì tác dụng của Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan.

Bởi vì điều này, khi nhìn thấy loại đan dược này, Nhan Bình Triều không dám tin đây là một đan dược thật, dù sao mặc dù ở Tiên Giới cũng có loại đan dược tương tự nhưng hiệu quả lại kém xa. Hơn nữa không phải ai cũng có thể mua được loại đan dược này, nó bị vài thế lực siêu cấp chiếm độc quyền, người ngoài có tiền cũng không thể mua. Dù có thể mua được cũng cần tốn gấp mười lần, thậm chí gấp một trăm lần mới có thể mua.

Ngô Bình: “Đương nhiên, trong ba ngày, anh có thể mở mang tầm mắt về Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan”.

Nhan Bình Triều hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn bốn loại đan dược còn lại, vẻ mặt càng ngạc nhiên hơn. Anh †a cất phương thuốc vào rồi hỏi: “Nếu cậu Ngô có thể cung cấp năm loại đan dược này thật thì dễ bàn giá cả”.
 
Chương 6304: Đào Sơn


“Hoàng khí đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.

Nhan Bình Triều nói: “Dưới Đào Sơn”.

Ngô Bình: “Đào Sơn ở đâu?”

Nhan Bình Triều: “Ngọn núi này bình thường bị che lấp, ba mươi năm mới xuất hiện một lần, còn một thời gian nữa mới xuất hiện trở lại. Hơn nữa, mỗi lần Đào Sơn xuất hiện đều có vị trí khác nhau, nhưng tôi có thể nói quy luật cho cậu Ngô nghe”. 

Ngô Bình nhíu mày: “Đây là bí mật mà anh nói à?”

Nhan Bình Triều nghiêm nghị Cậu Ngô, đây là bí mật tuyệt đối, rất ít người biết. Tôi cũng là vì chị mình là cung nữ thân cận của bệ hạ hoàng đế nên mới biết chuyện này”.

Ngô Bình: “Thế nên anh cũng muốn có được hoàng khí?”

Nhan Bình Triều cười khổ: “Chỉ có người may mắn mới có được hoàng khí, sao tôi dám ảo tưởng vậy được? Nhưng nếu tôi có thể nói bí mật này cho những người như cậu Ngô thì sẽ có kết cục tốt. Tôi mong sau này cậu Ngô sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ, đừng quên tôi”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm anh ta, nửa tin nửa ngờ với lời nói của anh ta. Nhưng Nhan Bình Triều lại lấy một tấm bản đồ ra, trong đó gồm một phần lãnh thổ của Đại Hạ và nước Tống, trên đó có mười hai điểm được đánh dấu.

Nhan Bình Triều: “Mười hai điểm này là nơi Đào Sơn từng xuất hiện trước đó. Cậu có để ý thấy nếu cậu nối ãl những điểm xuất hiện này thì nó sẽ trở thành một đường I_ cong rất mượt mà. Hơn nữa, khoảng cách xuất hiện giữa các điểm cũng bằng nhau. Thế nên tôi đoán tiếp theo lần Đào Sơn xuất hiện tiếp theo chắc là ở đây”.

Anh ta chỉ vào một điểm trên bản đồ, Ngô Bình nhìn š qua, điểm đó nằm ngay trong một khu rừng nguyên sinh ở biên giới giữa nước Tống và Đại Hạ. 

“Quỹ đạo của Đào Sơn dễ bị phát hiện như vậy, chắc. cũng có rất nhiều đoán được”, cậu nói.

Nhan Bình Triều lắc đầu: “Không, rất ít người biết và nhìn thấy Đào Sơn. Mỗi lần Đào Sơn xuất hiện, chỉ có mười hai người trên thế giới có thể nhìn thấy. Khi đó, hoàng đế bệ hạ là một trong những người có thể nhìn thấy Đào Sơn”.

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ có mười mấy người có thể nhìn thấy Đào Sơn?”

Nhan Bình Triều: “Đúng thế, nghe nói ai nhìn thấy Đào Sơn thì sẽ có được cơ duyên. Cơ duyên này có mười hai phần, mỗi lần đưa ra một cơ hội thì sẽ mất đi một cơ hội. Cuối cùng, chỉ có mười hai người có được cơ hội này có thể vào thăm dò Đào Sơn”.

“Mười hai người đều có thu hoạch?”

“Vậy thì tôi không rõ, dù sao bọn tôi biết khá ít về

chuyện bí mật này”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó cậu về biệt thự Hoàng Long. Lúc này Hàn Băng Nghiên, Âu Dương Chí Viễn đều ở đó.

Ngô Đại Hưng không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là được.

Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long mặt đầy sát khí, Ngô Bình vừa đến, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, mọi thứ đã xong, có thể ra tay bất cứ lúc nào”.

“Đã điều tra kỹ rồi?", Ngô Bình hỏi.
 
Chương 6305: Phi Long Bảo Tương đan


 

Những chuyện này không cần Ngô Bình phải đích thân ra tay, sau khi dặn dò một lượt, cậu cùng Hàn Băng Nghiên ở nhà vừa chờ tin tức vừa luyện đan dược.

Trong năm loại đan dược mà cậu cung cấp có một loại tên là Phi Long Bảo Tương Đan, đan dược này có thể giúp các tu sĩ thay đổi khí cơ, giúp cơ thể càng được trời đất, thiên nhiên ủng hộ.

Có một số người vừa sinh ra đã là con cưng của trời, làm chuyện gì cũng suôn sẻ, may mắn. Thể chất của những người đó dễ quy tụ khí tức có lợi trong trời đất hơn, nhờ đó mà con đường tu hành cũng thuận lợi hơn.

Loại đan dược này còn hiếm hơn cả loại thứ nhất Cửu Chuyển Thiên Tâm đan, có công hiệu nghịch thiên cãi mệnh. Đấy là loại đan dược quý hiếm mà có tiền cũng khó mua được. Nếu không phải Ngô Bình có đan phổ thì cũng khó luyện được loại đan dược này.

Ngô Bình tìm đủ đan dược và bắt đầu luyện Phi Long Bảo Tương đan. Loại đan này dùng một loại dược liệu rất quý đó là cỏ Phi Long. Loại thuốc này có chứa năng lượng cực mạnh, sau khi uống nó sẽ giống như rồng đang bay, rất khó khống chế. Điều này cũng khiến việc luyện chế Phi Long Bảo Tương đan trở nên cực kỳ khó, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ thất bại ngay.

Ngô Bình ngẫm trước trong đầu hai lượt rồi mới chính thức luyện đan. Cậu cho cỏ Phi Long vào lò đan chưa được một lúc thì lò đan bỗng dưng vang lên một tiếng “am”, một luồng sức mạnh lớn tuôn ra, phá tan hết những dược lực của những thảo dược mà Ngô Bình đã luyện trước đó, lửa trong lò tắt hẳn, bốc lên hai luồng khói đen.

Ngô Bình chau mày, sức mạnh của cỏ Phi Long mạnh quá, những đan dược khác vốn không thể chịu nỗi, làm sao để luyện loại đan này đây?

Cậu thử liên tục ba lò, hết lần này đến lần khác thất bại, dù cậu thay đổi phương pháp thế nào thì sức mạnh của cỏ Phi Long vẫn phá tan dược lực của những loại thảo dược khác.

Có điều, những lần thất bại này cũng giúp cậu sáng dạ ra, cậu nghĩ ra một cách có thể khống chế sức mạnh của cỏ Phi Long, đó là Đan Trận.

Trong giới thầy luyện đan, không được mấy người hiểu về Đan Trận, rất nhiều quá trình luyện đan đều cần sự hỗ trợ của Đan Trận, nhưng muốn xây dựng được. một Đan Trận tốt thì lại không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu sử dụng Đan Trận không đúng thì không chỉ không có tác dụng hỗ trợ mà ngược lại còn giảm chất lượng của đan dược.

Đến lò thứ tư, hai tay của Ngô Bình không ngừng dùng pháp quyết, bí ấn được ngưng tụ từ mấy chục loại bí lực được cậu truyền vào trong lò đan, rồi từ từ ngưng tụ thành một bí trận. Bí trận này là đan trận được cậu nghiên cứu từ cỏ Phi Long, chuyên dùng để khống chế sức mạnh của cỏ Phi Long.

Khi cho cỏ Phi Long vào lò, sức mạnh đó vừa xuất hiện thì đã bị đan trận khống chế ngay. Cuối cùng thì mấy loại đan dược cũng bắt đầu dung hợp với nhau và xảy ra thay đổi kì diệu.

Chỉ là đan trận của Ngô Bình xuất hiện đã khiến quá trình dung hợp của dược lực xảy ra vài biến đổi nhỏ. Mười lăm phút sau, Ngô Bình võ nhẹ lên lò đan thì liền có ba luồng sáng vụt ra, chúng bị cậu bắt lấy thì biến thành ba viên Phi Long Bảo Tương Đan.

Ba viên đan dược có màu xám, phẩm chất rất kém, rõ ràng là bí trận đã ảnh hưởng đến hiệu quả luyện đan.

“Đan dược hạ hạ phẩm”. Ngô Bình chau mày, tiếp. tục hoàn thiện bí trận.

Lò thứ năm, cậu điều chỉnh nhẹ đan trận, kết quả phẩm chất của đan dược đã được nâng cao rất nhiều, đạt đến trung thượng phẩm.

Cậu tiếp tục cải tiến lò thứ sáu, tiếp tục điều chỉnh, cuối cùng luyện được bốn viên Phi Long Bảo Tương đan thượng phẩm.

Tám giờ tối, Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long về đến Hoàng Long sơn trang, trên người họ đều có mùi máu, sát khí trong ánh mắt vẫn chưa tắt hẳn.

“Cậu chủ, đã xử lý xong mấy gia tộc đó, những thuộc. hạ trước đây phản bội chúng ta cũng đã bị trừ khử hết”. Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chắc chắn sau này sẽ không có chuyện tương tự như thế xảy ra nữa”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, hỏi: “Trung Châu phản ứng thế nào?”

Liễu Kim Long: “Những người vốn chỉ muốn hóng chuyện đều tỏ thái độ tốt vì sợ bị vạ lây”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Qua hành động lần này, các thế lực lớn nhỏ ở Trung Châu sẽ không còn ai dám đắc tội với nhà họ Ngô nữa”.

Ông ta nói xong thì lấy ra một danh sách, nói: “Cậu chủ, sau khi mấy nhà đó bị tiêu tất cả tài sản đều được viết ở đây”.
 
Chương 6306: Đào Thành cầu cứu


Cậu lấy ra hai viên Phi Long Bảo Tương đan trung thượng phẩm đưa cho hai người họ, mỗi người một viên rồi nói: “Loại đan dược này có thể thay đổi khí chất và cuộc sống của hai người, thử đi”.

Hai người họ vui mừng đưa hai tay ra nhận đan dược rồi hỏi khi nào được uống, Ngô Bình bảo họ uống ngay, sau đó qua phòng bên cạnh ngồi thiên điều hòa hơi thở.

Ngô Bình cũng chưa có được cái nhìn trực quan về tác dụng của loại đan dược này, vừa hay nhân cơ hội quan sát thử.

Mấy hôm nay Ngô Bình đều ở nhà nên đã luyện được một số đan dược cho bố mẹ và Hàn Băng Nghiên, giúp họ tăng cường sức khỏe và chống lão hóa.

“Anh Bình, mấy ngày nay Đào Thành tìm anh mãi nhưng không liên lạc được với anh”.

“Cậu ấy tìm anh làm gì?”, Ngô Bình hỏi, cậu đã không liên lạc với cậu em này một thời gian rồi, cũng không biết tình hình gần đây của cậu ta thế nào.

“Gậu ấy không nói, nhưng có vẻ rất gấp”.

Ngô Bình “hừm” một tiếng, nói: “Nhất định tên nhóc. này lại gây họa nữa rồi, nếu không thì cậu ấy sẽ nhớ đến anh chắc?”

Ngô Bình vừa dứt lời thì điện thoại liền reo, Đào Thành đang gọi đến.

Cậu vừa bắt máy thì Đào Thành ở đầu kia đã reo lên: “Đại ca, cuối cùng cũng gọi được cho anh rồi”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì?”

Đào Thành thở dài: “Đại ca, em mới quen bạn gái, cô ấy đến từ tiên giới. Mấy ngày trước cô ấy phát hiện mình đã có thai và quyết định sinh con”.

“Khoan đã”. Ngô Bình vội hỏi: “Cậu nói bạn gái cậu có thai rồi sao?”

Đào Thành: “Đúng thế, em cũng rất đau đầu, dù sao thì em cũng mới mười tám, không dám nói chuyện này với bố mẹ”.

Ngô Bình: “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”

Đào Thành: “Bố mẹ bạn gái em không đồng ý, anh trai cô ấy đã từ tiên giới chạy đến, tìm giết em khắp nơi. Lần trước suýt chút em đã bị anh ta đánh chết. Bạn gái em cũng đã bị đưa đi rồi”.

Ngô Bình: “Bạn gái cậu có thân phận thế nào?”

Đào Thành: “Bố mẹ cô ấy là tông chủ Thiên Nhạch Tông, tông môn nhị phẩm.

Ngô Bình: “Nghĩa là cậu đã làm bụng con gái của tông chủ to lên rồi?”

Đào Thành cười hehe: “Đại ca, đừng nói khó nghe như thế, gì mà làm cho to, hai đứa em yêu nhau thật lòng”.

Ngô Bình: “Như nhau cả thôi”.

Đào Thành: “Đại ca, bây giờ em không còn chỗ nào. trốn nữa, anh vợ em quyết tâm muốn giết chết em. Anh cứu em với”.

Ngô Bình: “Tôi đang ở Hoàng Long Sơn Trang, cậu đến đây đi”.

Đào Thành vui mừng: “Cảm ơn đại ca”.

Ngô Bình cười khẩy: “Cần cứu mạng thì mới nhớ ra tôi là đại ca của cậu à?”

Đào Thành cười gượng gạo: “Chẳng phải đại ca bận sao, gần đây em không dám làm phiền anh. Em sẽ qua ngay”.

Ngô Bình tắt máy thì nghe phòng bên có tiếng động lạ. Mấy phút sau Nghiêm Lãnh Thạch ra ngoài trước, lúc này vẻ ngoài của Nghiêm Lãnh Thạch không có gì khác biệt với trước đó nhưng vóc dáng lại cao và ốm hơn, khuôn mặt cũng có thay đổi chút ít. Những thay đổi nhỏ đó đã khiến khí chất của ông ta khác hẳn so với trước đây.

Trước đây mặt Nghiêm Lãnh Thạch khá lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác rất xa cách. Nhưng bây giờ. Nghiêm Lãnh Thạch lại khiến người ta cảm thấy rất tươi mới và dễ chịu.
 
Chương 6307: Nhạc Cương Cực


“Phi Long Bảo Tương đan”. Ngô Bình nói: “Nó sẽ khiến cho khí tức của ông càng gần với thiên đạo tự nhiên hơn, từ đó sẽ tu hành dễ dàng hơn”.

Nghiêm Lãnh Thạch tròn mắt: “Không ngờ lại có công hiệu thần kì đến thế”.

Ngô Bình: “Hiệu quả của đan dược này không phải nhất thời, thời gian càng lâu thì ông càng nhận ra được lợi ích mà nó mang lại”.

Sau đó, Liễu Kim Long cũng bước ra, tình trạng của ông ta cũng tương tự như Nghiêm Lãnh Thạch, khí chất trên người đã thay đổi hẳn.

Sau khi Liễu Kim Long biết được hiệu quả thần kỳ của đan dược thì cũng vô cùng bất ngờ, vội vái lạy cảm ơn Ngô Bình.

Chính vào lúc đó, một bóng người đáp xuống ngoài cửa, Đào Thành hoảng hốt đẩy cửa chạy vào. Cậu ta nhìn quanh, khi thấy Ngô Bình thì vội chạy qua, nói: “Lão đại, anh ta đã đuổi đến rồi”.

Ngô Bình nhìn Đào Thành và lắc đầu liên tục, nói: “Cậu bị anh vợ truy sát, phải chăng là vì còn làm chuyện gì khác nữa?”

Đào Thành hơi ngượng ngùng, nói: “Em họ của bạn gái em vừa gặp em đã thích, cứ đòi theo em nên em...”

Ngô Bình cười khẩy: “Vì vậy cậu cũng làm cho con nhỏ có bầu rồi?” 

Đào Thành vội phất tay: “Không có, không có, chúng em chỉ ở bên nhau mấy ngày thôi”.

Ngô Bình thở dài, nếu cậu là ông anh vợ đó thì cậu cũng sẽ đánh chết tên khốn này.

“Âm”.

Một âm thanh lớn vang lên bên ngoài, mặt đất rung chuyển nhẹ.

Đào Thành tái mặt: “Anh ta đến rồi”.

Phương Lập là người đầu tiên xông ra, hỏi với giọng nặng nề: “Ai đó?”

Đối phương lạnh lùng đáp: “Giao Đào Thành ra đây thì sẽ tha chết cho các người”.

“Cũng lớn giọng đấy”. Phương Lập hừm một tiếng rồi lập tức xuất chiêu từ hai bên.

Ngô Bình không ra ngoài, cậu cầm cốc trà lên uống một ngụm, bình thản hỏi: “Anh vợ cậu có tu vi thế nào?”

“Thần Thông Tam Cảnh”. Đào Thành đáp.

“Đến cả Thần Thông Tam Cảnh cũng đánh không lại, gần đây cậu đã làm gì? Không tu luyện sao?”

Đào Thành cứng miệng: “Lão đại, anh tưởng ai cũng giỏi được như anh sao? Em đã tu luyện được đến Bí Cảnh tầng năm trong thời gian ngắn như thế đã lợi hại lắm rồi. Nhưng dù như vậy thì em vẫn không đánh lại được Thần Thông tam cảnh”.

Ngô Bình: “Trước hết cậu đừng chạy lung tung nữa, đợi lát tôi sẽ đưa cậu đến chỗ này”.

Đào Thành vội hỏi: “Đi lánh mặt sao?”

“Lánh mặt gì? Lát nữa ông anh vợ đó của cậu sẽ ngoan ngoãn nhìn nhận cậu thôi”.

Chính vào lúc đó, bên ngoài bỗng trở nên yên lặng, Phương Lập kéo theo một người bước vào. Người đó cao †o tuấn tú, nhưng đã bị thương nặng, mặt trắng bệch, miệng và mũi đều không ngừng chảy máu.

Phương Lập vứt anh ta lên nền đất, nói: “Cậu chủ, có cần giết chết anh ta không?”

Ngô Bình: “Dù sao thì cũng là anh vợ Đào Thành, sao có thể giết được”.

Người đó vừa buồn vừa giận, anh ta không ngờ đẳng sau tên khốn nạn Đào Thành còn có cao thủ chống lưng.

“Tôi là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông, Nhạc Cương Cực”.

Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là thế lực ghê gớm nào. nữa, thì ra là một tông môn nhỏ nhị phẩm, ai đã cho anh lá gan lớn đến mức dám truy sát đệ tử của Thái Hoàng giáo 

Nhạc Cương Cực ngây ra: “Thái Hoàng giáo?”

Ngô Bình: “Đào Thành là đệ tử kiếm các của Thái Hoàng giáo, còn tôi là trưởng lão của kiếm các.

Nhạc Cương Cực tròn mắt, tên nhóc này là đệ tử của đại giáo, Sao có thể chứ? Nếu là thật thì sao sau đó lại không nói.
 
Chương 6308: Thất Tinh Trảm Đạo Phù


Đào Thành hít một hơi thật sâu, lập tức đứng thẳng lưng, đi đến trước mặt Nhạc Cương Cực, cười, nói: “Anh vợ, bây giờ anh có còn muốn giết tôi nữa không?”

Nhạc Cương Cực im lặng, dù cho anh ta có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không dám giết đệ tử của Thái Hoàng giáo. Thiên Nhạc Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm, đến cả tông môn nhất phẩm cũng không dám đắc tội, sao có thể đắc tội với thế lực siêu cấp như Thái Hoàng giáo.

Anh ta không nói gì, vẻ mặt rất khó coi. Đào Thành đỡ anh ta dậy, thở dài, nói: “Anh vợ, tôi và Chân Chân yêu nhau thật lòng, việc gì anh phải phản đối chứ?”

Nhạc Cương Cực hừm một tiếng nặng nề, không nói  gì.

Ngô Bình: “Thiếu tông chủ Nhạc, anh hãy về đi. Anh có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi cho chúng tôi một câu trả lời”.

Nhạc Cương Cực liếc nhìn Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi. Đào Thành vội hỏi: “Lão đại, em còn muốn đánh

thêm cho anh ta một trận nữa”.

Ngô Bình cười khẩy: “Được thôi, cậu đuổi theo đánh đi”.

Đào Thành cười gượng, nói: “Thôi vậy, tha cho anh †a lần này, ai bảo anh ta là anh vợ của em làm gì”.

Ngô Bình: “Cậu không cần lo lắng, anh ta sẽ đích thân đưa em gái mình đến trước mặt cậu. Bây giờ cậu hãy theo tôi đến chỗ này”.

Cậu vừa nói vừa lấy cánh cửa đó ra, một cánh cửa cổ kính, cũ kĩ liền xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngô Bình đẩy cửa, đưa mấy người Đào Thành, Nghiêm Lãnh Thạch vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Thế giới trong cánh cửa thật ra tương tự như thế giới ở thánh địa Thượng Gổ, vì vậy ở đây cũng có thể sẽ có thánh xúc.

Ngô Bình bảo mấy người đó đứng một chỗ đợi, còn cậu thì đến tiệm thuốc xem dược liệu. Hoàng Phu ra đón cậu, sau đó lại hỏi thêm được một vài vấn đề.

Nửa ngày sau, cậu về lại chỗ cũ, cậu hỏi mọi người: “Có cảm giác gì đặc biệt không?”

Đào Thành nói: “Em cảm thấy khí tức đại đạo ở đây khác hẳn với bên ngoài”.

Ngô Bình: “Không sai, khí tức đại đạo ở đây thuộc đại lục Thánh Cổ, giờ tôi sẽ chỉ mọi người làm sao để tìm kiếm lợi ích từ bên trong”.

Sau đó cậu dựa theo phương pháp trước đây từng dạy mấy người Lăng Bộ Phi để truyền thụ cho họ cách nâng cao thánh xúc hiệu quả.

Sau khi mấy người họ bắt đầu, Ngô Bình đã ra khỏi cửa và để ba người họ lại bên trong.

Sáng hôm sau cậu mới đẩy cửa vào trong, kiểm tra tình hình của họ. Lúc này ba người họ đều đã hồi phục, ai cũng có thu hoạch.

Đào Thành rất bất ngờ, nói: “Lão đại, trong cơ thể em có thêm năm kinh mạch nữa”.

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, trong cơ thể tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.

Liễu Kim Long: “Tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.

Ngô Bình cười, nói: “ÐĐấy không phải là kinh mạch mà là đạo mạch, để tôi xem thử mọi người đã khơi thông được những đạo mạch như thế nào rồi”.

Cậu nhìn sơ qua, phát hiện đúng là trong cơ thể của Nghiêm Lãnh Thạch đã có thêm bốn đạo mạch, trong đó có một Tử Mạch và ba Hoàng Mạch. Liễu Kim Long khá hơn một chút, được hai Tử Mạch và hai Hoàng Mạch.

Đào Thành thu hoạch nhiều nhất, cậu ta có được sáu đạo mạch, trong đó có một Huyền Mạch, năm đạo mạch còn lại đều là Tử Mạch.

Cậu gật đầu, cười, nói: “Khá lắm, có được một Huyền Mạch”.

Đào Thành chớp mắt, hỏi: “Lão đại, Huyền Mạch này có lợi ích gì?”

Ngô Bình: “Sau này cậu sẽ biết lợi ích của nó là gì”.

Cậu cho mấy người họ làm quen với đạo mạch, sau đó quay về học viện Hoàng gia. Cậu đã hứa sẽ cho mấy người họ đan dược, mà Phi Long Bảo Tương đan cậu luyện vừa hay lại rất thích hợp.

Cậu tặng cho nhóm của Lăng Bộ Phi mỗi người một viên Phi Long Bảo Tương đan. Lăng Bộ Phi, Mạc Khinh Ngữ đều phải về sư môn phục mệnh, hôm đó cả hai đều lần lượt đi chấp hành.
 
Chương 6309: Pháp Khiếu


Trước khi tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Phù, Ngô Bình quyết định tu luyện kiếm thứ bảy trong Trảm Đạo. 'Thập Tam Kiếm trước.

Kiếm thứ bảy có tên là kiếm Phản Kích. Tu luyện kiếm này thành công có thể biến ba phần sức mạnh từ đòn tấn công của kẻ địch thành sức mạnh phản công, dùng sức mạnh của chính mình tấn công kẻ thù.

Có mười hai mạch đạo hỗ trợ, lần này tu luyện cũng mất hơn một ngày, mãi đến xế chiều ngày hôm sau cậu mới luyện thành công kiếm thứ bảy. Chỉ nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ màu bạc xuất hiện phía sau, trên mũi kiếm có vô số phù chú, thấy rõ sự bất phàm.

Chân phù này dùng bảy loại Bí Lực ngưng tụ tạo thành nền tảng Thất Tinh Trảm Đạo Bí Lực, dùng Thất Tỉnh Trảm Đạo Kiếm làm vật dẫn, nên về bản chất thì nó là một kiếm phù.

Thất Tỉnh Trảm Đảo Bí Lực, dung hợp bảy loại Bí Lực Thần Cấp, uy lực của có vượt xa bất kỳ loại Bí Lực Thần Cấp nào khác, cũng vượt xa Thất Đại Bí Lực Thần Cấp cộng lại! Có thêm hiệu quả của Thất Kiếm, chân phù này của Ngô Bình thực sự có thể nói là kinh thiên động địa, chấn động từ xưa lẫn nay!

Lúc này, Thất Đại Bí Khiếu trỗi dậy, Bí Lực bên trong đều tuôn ra, tiến vào trong huyền mạch, sau đó mở một huyệt đạo trong huyền mạch, huyệt đạo này cao cấp hơn cả Bí Khiếu, không gian bên trong rộng lớn, gọi là Pháp Khiếu, có thể cất giữ được chân phù, thần thông. 

Chốc lát sau, bí ấn ngưng tụ trong Pháp Khiếu, kết thành một chân phù khổng lồ, chính là Thất Tinh Trảm Đạo Phù!

Phù này vừa xuất hiện, trên đầu Ngô Bình đã có một luồng kiếm khí phóng lên trời, kinh thiên động địa!

Thế nhưng giây tiếp theo, hơi thở bỗng biến mất, Ngô Bình cũng mở bừng mắt.

Cậu đẩy cửa đi ra, phát hiện Hàn Băng Nghiên đang đợi bên ngoài. Thấy cậu đi ra thì vội nói: “Anh Bình, tông chủ Thiên Nhạc Tông đích thân đưa con trai con gái mình đến, đã đợi ở phòng khách hơn một tiếng đồng hồ rồi”.

Người từ xa đến là khách, Ngô Bình vội vàng đến phòng khách gặp mặt.

Lúc này, trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong đó là người đàn ông trung niên, mặt đỏ, để râu dài màu xanh, mắt phượng mày dài, uy phong lãm liệt. Người còn lại chính là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông lúc trước, Nhạc Cương Cực.

Vẻ mặt Nhạc Cương Cực không được tự nhiên, cũng có phần không tình nguyện. Anh ta nhìn lên lầu hai, em gái đang nói cười với cái tên nhóc kia, lại càng tức giận hơn. Nhưng chuyện này cha đã quyết định, anh ta không thể ngăn cản.

Ngô Bình bước nhanh đến, chắp tay cười nói: “Nhạc tông chủ, đã để ông đợi lâu”. 

Người đàn ông trung niên vội đứng dậy, chắp tay ôm quyền, cười nói: “Cậu đây chắc hẳn là Ngô trưởng lão, tại hạ Nhạc Thiên Ba, được gặp mặt với các hạ”.

Hàn huyền vài câu, Nhạc Thiên Ba nói đến chuyện chính, ông ta nói: “Con gái nhà tôi đã mang thai, tôi và Cương Cực nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn nên thuận theo tự nhiên, để con bé và Đào Thành thành hôn. Nhưng Đào Thành là đệ tử quý giáo, vì vậy ba cha con chúng ta mới đến cửa bàn bạc chuyện này”.

Ngô Bình nghiêng đầu nói: “Đào Thành, xuống đây”.

Đào Thanh đang nói cười vui vẻ, nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, mau chóng xuống lầu.

Anh ta nhìn mọi người, cười nói: “Lão đại, anh có gì dặn dò sao?”

“Nhà họ Nhạc đến bàn hôn sự, anh có gì muốn nói không?”

Đào Thành cười n được”.

'Đương nhiên là cầu còn không “Vậy được, chuyện kết hôn này cứ quyết định như vậy, chọn ngày lành tháng tốt rồi hai người thành hôn”. Sau đó, lại nói thêm vài câu hàn huyên. Ngô Bình cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, uống mấy ly với cha con họ Nhạc.

Rượu quá ba chén, thức ăn đủ vị, Nhạc Thiên Ba khế thở dài, nói: “Thiên Nhạc Tông gặp nguy sớm tối, con gái tôi có thể tìm được chỗ về lúc này, tôi và Cương Cực cũng an tâm rồi”.
 
Chương 6310: bí mật của Thiên Nhạc Tông


Nhạc Cương Cực uống cạn một chén rượu, nói: “Một kẻ thù năm đó của tôi, đã gia nhập vào tông môn nhất phẩm Lưu Vân Tông.

Lại còn trở thành chức vụ trưởng lão của Lưu Vân Tông. Không lâu trước đó, anh ta đại diện cho Lưu Vân Tông đến Thiên Nhạc Tông, yêu cầu Thiên Nhạc Tông gia nhập Lưu Vân Tông. Tôi không đồng ý, anh ta tuyên bố trong vòng một tháng sẽ tiêu diệt Thiên Nhạc Tông!”

Đào Thành đập bàn một cái: “Đúng là ức hiếp người quá đáng! Nhạc phụ yên tâm, con nhất định đứng bên cạnh Thiên Nhạc Tông!”

Nhạc Thiên Ba lắc đầu: “Con chăm sóc con gái cha cho tốt, chuyện này không cần lo”.

Ngô Bình và đối phương chạm ly, một hơi uống cạn, chợt hỏi: “Nhạc tông chủ, Lưu Vân Tông làm như vậy, chỉ là vì báo thù sao?”

Nhạc Thiên Ba khế thở dài, nói: “Nơi lập ra Thiên Nhạc Tông là một Thần Sơn tên “Thiên Nhạc”. Thiên Nhạc Thần Sơn cất giấu một vài bí mật, mà đúng lúc kẻ thù kia của tôi biết được, nên anh ta nhất định sẽ tấn công Thiên Nhạc Tông”.

Ngô Bình không hỏi bí mật của Thiên Nhạc Tông là gì, bởi vì đây là bí mật của tông môn.

Nhạc Thiên Ba nhìn Ngô Bình, nói: “Nghe danh kiếm các đã lâu, Ngô trưởng lão là đệ tử Kiếm Lão, tiên đồ vô lượng, tư chất trác tuyệt, nói không chừng có thể thấu hiểu được bí ẩn của Thiên Nhạc Thần Sơn”.

Ngô Bình bình tĩnh: “Ý của ông là?”

Nhạc Thiên Ba: “Trên Thiên Nhạc Thần Sơn, có ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, loại sức mạnh này rất khó lĩnh ngộ, hơn nữa quá trình lĩnh ngộ vô cùng nguy hiểm. Lúc đầu, tổ sư Thiên Nhạc Tông chúng tôi lĩnh ngộ được ba trăm nay, cũng chỉ ngộ ra được một sát chiêu trong đó, nhờ đó sáng chế ra Thiên Nhạc Lục Thức, tung hoành khắp nơi, đánh bại rất nhiều thiên kiêu, cuối cùng sáng lập ra Thiên Nhạc Tông”.

Nói đến đây, Nhạc Tiên Ba lại thở dài nói: “Thật ra, Thiên Nhạc Tông năm đó đã từng là một tông môn nhất phẩm hùng mạnh. Nhưng từ sau khi tổ sư tọa hóa, thì không còn ai học được Thiên Nhạc Lục Thức, vì thế thực lực Thiên Nhạc Tông tôi đời sau không bằng đời trước. Đến đời tôi đã hạ xuống tông môn nhị phẩm! Tôi có lỗi với tổ sư Thiên Nhạc Tông!”

Ánh mắt Nhạc Thiên Ba mang theo sự không cam †âm và áy náy. 

Ngô Bình dành toàn bộ quan tâm vào Thiên Nhạc Thần Sơn, cậu hỏi Nhạc Thiên Ba: “Nhạc tông chủ cũng từng lĩnh ngộ sức mạnh thần bí đó rồi?”

Nhạc Thiên Ba cười khổ, ánh mắt ông ta có chút tuyệt vọng và bất đắc dĩ, nói: “Quá khó! Khi tôi vừa tiếp xúc với sức mạnh đó thì đã bị đánh bay, hôn mê tròn bảy ngày bảy đêm. Sau khi tỉnh lại, tu vi giáng xuống ba năm sau mới miễn cưỡng khôi phục được Từ sau lần đó, tôi không dám lĩnh ngộ nữa!”

Ngô Bình nhíu mày: “Nguy hiểm đến vậy sao?”

Nhạc Thiên Ba: “Trước tôi có không ít người đã chết trong lúc lĩnh ngộ”.

“Luồng sức mạnh đó như thế nào?” Ngô Bình lại càng tò mò hỏi.

“Rất nhanh, cảm giá như một luồng sức mạnh tiêu diệt mọi thứ, trấn áp vạn cổ đánh mạnh vào tinh thần tôi vậy. Khống chế thân thể tôi, sau đó tôi đã mất tri giác!”

Ngô Bình gật đầu: “Nói như vậy, luồng sức mạnh này quả thực rất mạnh. Vậy ban đầu tổ sư Thiên Nhạc đã lĩnh ngộ thế nào?”

Nhạc Tiên Ba: “Ông ấy trộm lấy một vài ít sức mạnh, dùng nó tạo ra Thiên Nhạc Lục Thức. Đáng tiếc, đệ tử đời sau không ai thành công cải”

Ngô Bình trong lòng hốt hoảng, một luồng sức mạnh đã có thể tạo ra được Thiên Nhạc Lục Thức tung hoành khắp nơi, rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?

“Người biết đến sức mạnh này rất ít đúng không?”

“Đúng vậy, lúc đầu chỉ có lão tổ chúng tôi biết. Cho dù đến bây giờ, nội bộ Thiên Nhạc Tông cũng có rất ít người biết bí mật này, tính cả cha con chúng tôi và kẻ thù kia của tôi thì cũng chỉ có bảy người”.

Ngô Bình: “Nhưng Nhạc tông chủ bây giờ lại nói cho chúng tôi biết”. Nhạc Thiên Ba nghiêm túc nói: “Hy vọng Ngô trưởng lão có thể thử xem”.

Ngô Bình cười nói: “Vô công không hưởng lộc, Nhạc: tông chủ cần tôi làm gì?”
 
Chương 6311: Đến Thiên Nhạc Tông


Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải thảo luận chuyện này với những người quan trọng trong Thái Hoàng giáo, ngày mai mới trả lời được”.

Nhạc Thiên Ba: “Chuyện đó đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin của Ngô trưởng lão”.

Sau bữa tiệc, Ngô Bình bảo Đào Thành sắp xếp chỗ ở cho hai bố con họ, còn cậu thì dùng bùa truyền tin, liên lạc với sư phụ. Dù gì thì chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, cậu phải thông báo với ba sư phụ.

Rất nhanh sau đó, La Vô Phi là người đầu tiên truyền tin đến, nói rằng đã trao đổi chuyện này với cấp trên, bên trên đã thông qua, thậm chí còn có thể sáp nhập Thiên Nhạc Tông vào tông bảo hộ của Thái Hoàng giáo.

Ngô Bình nhận được tin thì đến gặp lại Nhạc Thiên Ba và nói sự thật cho ông ta biết. Nhạc Thiên Ba vô cùng vui mừng, không ngừng cảm ơn.

“Ngô trưởng lão, chúng tôi cũng phải về rồi, hôm nãy đã làm phiền, nếu trưởng lão có thời gian rảnh thì có thể đến Thiên Nhạc Thần Sơn chơi”.

Ngô Bình biết chuyện này không nên để lâu, nếu để cơ mật bị truyền ra ngoài thì e rằng sẽ có thế lực siêu cấp chen vào, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.

“Được, tôi sẽ đi cùng Nhạc tông chủ đến Thiên Nhạc 'Tông một chuyến”.

Đào Thành nói: “Lão đại, tôi cũng đi”.  

 Thiên Nhạc Tông nằm ở tiên giới U Thiên, trong số mười tiên giới lớn thì tiên giới U Thiên khá đặc biệt, lão tổ U Thiên tạo ra giới này vừa chính vừa tà, luyện rất nhiều dị giới vào trong tiên giới U Thiên, tạo ra rất nhiều cấm địa hung địa.

'Thiên Nhạc Tông nằm ở gần Chúc Long Đàm, một trong năm hung địa lớn.

Cửa của Thiên Nhạc Tông được xây dựng trên những đỉnh núi nối tiếp nhau, sườn đông núi là một thung lũng rộng lớn, sinh vật phong phú, người dân an cư lạc nghiệp, tạo nên một thành phố lớn và năm thành phố nhỏ, trong đó thành phố lớn nhất là Chúc Long Thành. Chúc Long Thành có đến mấy ngàn vạn dân sinh sống, nhưng Chúc Long Thành cũng là thành phố duy nhất ở thung lũng không chịu sự khống chế của Thiên Nhạc Tông, nơi đó thuộc một thế lực siêu cấp, đó là U Hải.

Lúc này, Ngô Bình và Đào Thành được mời đến một ngôi nhà lớn kiểu miệt vườn ở Chúc Long Thành nghỉ lại.

Nhạc Thiên Ba quay về Thiên Nhạc Tông sắp xếp công việc trước, để Nhạc Cương Cực ở lại với hai người họ.

Giờ thái độ của Nhạc Cương Cực với Đào Thành đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn rất lạnh lùng.

“Anh cả”. Đào Thành chạy qua cười, hỏi Thành Chúc Long  có chỗ nào vui không?”

Đào Thành bĩu môi: “Anh không nói thì chúng tôi tự đi”.

“Vậy tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút, thành phố này thuộc U Hải, ngộ nhỡ đắc tội với người của U Hải thì cậu chết chắc”.

Ngô Bình: “U Hải là thế lực như thế nào?”

“U Hải là thế lực chính của tiên giới, kế thừa từ lão tổ U Thiên. Tu sĩ của cả tiên giới U Thiên đều muốn được vào U Hải”.

Ngô Bình để Đào Thành tự đi khám phá, còn cậu thì ở lại trong nhà tu luyện, thử đả thông bí khiếu quan trọng thứ ba của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ.

Đả thông bí khiếu này rất khó, trước đây cầu từng thử nhiều lần nhưng vần cứ thiếu một chút. Lần này, cậu dốc hết sức, đến trưa hôm sau thì thành công khơi thông được bí khiếu này.

Cậu đã khơi thông được ba bí khiếu trong chín bí khiếu lớn, giữa ba bí khiếu có mối liên hệ với nhau, một luồng năng lượng kỳ diệu di chuyển trong cơ thể Ngô Bình. Cấm ky chân phù đầu tiền của cậu đột nhiên chấn động.

Ngô Bình giật mình, lập tức khởi động phù này, mượn sức mạnh của cấm ky này để khơi thông bí khiếu thứ tư. Đấy là bí khiếu truyên thừa, sức mạnh của cấm ky hợp nhất với bí lực, bí khiếu đó liền lập tức được khai thông.

Lúc này, bốn bí khiếu lớn của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ liên kết với nhau, tay quỷ ở bên ngoài Cửu Liên Đài không ngừng chuyển động, một luồng sức mạnh bất diệt tuôn ra. Ngô Bình lập tức khiến nó hợp nhất với bí lực thần cấp, đánh vào bí khiếu truyền thừa thứ hai.
 
Chương 6312: lai lịch Thiên Nhạc thần sơn


Bỗng dưng, một sức mạnh sắc bén tuôn ra, Ngô Bình nhân cơ hội khởi động truyền thừa thứ ba.

Bí khiếu.

Lại một âm thanh lớn nữa vang lên, bí khiếu truyền thừa thứ ba đã được khơi thông, bí khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ tổng cộng có sáu cái.

Cuối cùng, tay quỷ ở vòng ba lại chuyển động, một luồng sức mạnh lớn tuôn ra, Ngô Bình mượn nó đả thông bí khiếu truyền thừa thứ tư.

Lúc này, thất khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ cùng vang lên, ba phù văn huyền diệu luôn ngủ say trong cơ thể cậu đồng loạt chấn động. Cậu có được ba phù văn này ở trong Nghệ Hoàng điện, do tên tím, tên xanh và tên vàng biến thành. 

Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lập tức hét lên, ba phù văn hợp lại làm một, hòa cùng với bí lực thần cấp cậu chọn sẵn trước đó, đánh mạnh lên bí khiếu nòng cốt thứ †ư.

Bí khiếu nòng cốt thứ tư rất khó đả thông, cậu không định sẽ thử trong thời gian này. Nhưng giờ cơ hội đang ở trước mắt, đương nhiên cậu không thể bỏ cuộc.

Sức mạnh đáng sợ đập vào bí khiếu nòng cốt, một âm thanh lớn vang lên, cơ thể Ngô Bình rùng lên, bí khiếu đã được khơi thông.

Ba phù văn huyền diệu bay vào và nhanh chóng hợp. nhất, biến thành một phù văn càng thần bí và huyền diệu hơn.

Điểm thần kỳ của Cửu Dương Hoá Cấm Đồ nằm ở chỗ có thể luyện được sức mạnh cấm ky và điều khiển nó. Đẳng cấp năng lượng của ba phù văn tương đương với sức mạnh của cấm ky, vì vậy có thể luyện hóa được nó, trở thành một phần trong hệ thể sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.

Lúc này Cửu Dương Hóa Cấm Đồ chỉ còn lại một bí khiếu cuối cùng, bí khiếu truyền thừa thứ năm.

Tám bí khiếu lớn rung chuyển, vương tọa Thích Khách ẩn trong cơ thể Ngô Bình lắc lư, Ngô Bình nghiến răng, dùng hết sức khởi động nó. Nó liền biến thành một luồng sát quang, cùng một bí lực thần cấp đập vào bí khiếu thứ chín. 

Trong tiếng vang lớn, bí khiếu đã được khơi thông, vương tọa lơ lửng bên trong, còn bí lực thân cấp đó thì lại dùng nó như một vật dẫn, ngưng tụ thành một ảo ảnh giống hệt như Ngô Bình.

Sức mạnh của vương tọa Thích Khách toát ra, vô số chiêu thức, tuyệt kỹ, kinh nghiệm thích sát đều hiện lên hết trong đầu Ngô Bình.

Đến giờ, chín bí khiếu lớn đã được khơi thông hết, chín loại sức mạnh đan xen nhau, tạo thành sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm, truyền vào trong một huyền mạch, và khởi động pháp khiếu thứ hai.

Pháp khiếu vừa được khởi động thì Ngô Bình liền nhân cơ hội ngưng tụ Cửu Dương Hóa Cấm chân phù.

Ngô Bình cứ tu luyện như thế, không biết đến thời gian, chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.

Đến khi cậu mở mắt ra thì cơ thể đã có thêm một sức mạnh huyền diệu lạ kỳ, sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.

Cửu Dương Hóa Cấm không chỉ có thể luyện hóa được cấm ky mà còn có thể tấn công và phòng thủ, rất thần kỳ.

Đào Thành ở bên ngoài thấy Ngô Bình đẩy cửa bước ra thì thở phào: “Lão đại, anh bế quan đã mấy ngày rồi, làm tôi lo chết đi được”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì?” 

 “Bố vợ tôi đã đến mấy lần nhưng thấy lão đại đang bế quan thì không dám làm phiền”.

Ngô Bình: “Ừ, cậu đi thông báo với ông ta đi”.

Nửa tiếng sau, Nhạc Thiên Ba lại đến, ông ta nói: “Ngô trưởng lão, đã chuẩn bị xong hết rồi, lối vào đã được mở, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình gật đầu, đi cùng Nhạc Thiên Ba đến trước một ngọn núi ở trong Thiên Nhạc Tông. Ngọn núi này phải đến gần mới thấy được, dù có đứng cách mấy trăm mét cũng không thể nào nhìn thấy được nó.

Trước ngọn núi có một con đường bậc thang dài, dẫn thẳng lên đỉnh núi.

Nhạc Thiên Ba đứng trước bậc thang thứ nhất, nói: “Ngô trưởng lão, từ đây đi thẳng lên trên sẽ gặp phải một số nguy hiểm, nhưng với tư chất của trưởng lão nhất định sẽ không thành vấn đề. Đến đỉnh núi anh sẽ nhìn thấy một đại điện, cửa của đại điện đã được tôi mở sẵn. Công tử vào trong đại điện thì có thể tiếp xúc được với sức mạnh đớ:”.
 
Chương 6313: luyện hóa


Đào Thành nhíu mày: “Cấm ky gì?”

“Nghe nói đây là thứ mà đại năng Hỗn Độn Cảnh cố gắng theo đuổi, là một loại hệ thống thần bí mạnh mẽ nào đói”

Đào Thành nhếch miệng cường: “Lão đại tôi rất lợi hại, anh ấy nhất định sẽ lấy được thứ cấm ky gì đó!”

Nhạc Thiên Ba liếc nhìn Đào Thành, nói: “Đào Thành, nếu Ngô trưởng lão có thể thành công, vậy thì cậu ấy nhất định sẽ trở thành nhân vật siêu cấp trong lịch sử! Cậu nhất định phải đi theo bên cạnh anh ấy, chỉ có như vậy, anh mới có thể được lưu danh trong sách sử!”

Đào Thành xoa mũi: “Tôi sớm đã phục anh ấy rồi, cho dù kết quả ra sao, anh ấy cũng là đại ca tôi!”

Ngô Bình đi đến cuối bậc thang, dọc con đường này có lưồng sức mạnh đang cản trở cậu, nhưng cũng không. mạnh. Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy một cánh cửa khổng lồ, xung quanh cửa điện trống không, cũng không có cung điện gì, xem ra có lẽ cung điện đã giấu ở không gian nào đó rồi, chỉ để lộ một cánh cửa mà thôi.

Đẩy cửa điện ra, cậu bước vào trong. Chân vừa đáp đất đã có một luồng sức mạnh ập đến, ùa vào trong người cậu. Luồng sức mạnh này như mũi kiếm bén nhọn, lập tức phá vỡ phòng ngự của cậu, đâm thẳng vào. trong người cậu.

Ngay lúc này, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ trong người cậu bỗng sáng lên, Hóa Cấm Đại Trận tự động di chuyển, chốc lát đã hấp thụ, trấn áp lưồng sức mạnh kia!

Chỉ trong chớp mắt, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ của Ngô Bình đã có thể một luồng sức mạnh kỳ lạ, số lượng dù ít nhưng lại có lực sát thương rất mạnh!

Chân sau cũng vượt qua ngưỡng cửa, luồng sức mạnh thứ lại tiến vào thân thể, so với luồng sức mạnh lúc đầu thì càng sắc bén hơn, số lượng cũng nhiều hơn gấp đôi.

“Rầm!”

Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận lại trấn áp lần nữa, hấp thụ toàn bộ.

Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, không biết Thiên Nhạc †ổ sư năm đó đã hấp thụ mấy luồng sức mạnh?

Lúc này cậu đã đứng trong đại điện, không gian xung quanh đều bị bao phủ bởi ánh sáng đen đỏ, đen trắng cưồn cuộn, vô cùng quỷ dị.

Ngô Bình lại bước thêm một bước, kết quả luồng sức mạnh gấp ba lần thứ nhất lại xuất hiện, cũng bị Ngô Bình hấp thụ. Lần này, sức mạnh trong người cậu đã mạnh hơn lúc đầu gấp năm lần.

Trong lòng cậu chợt suy nghĩ, bước ra bước thứ tư thứ năm, luồng sức mạnh gấp bốn gấp năm lần xuất hiện. Chỉ là trong người cậu đã trấn áp luồng sức mạnh tương tự nhưng mạnh hơn gấp sáu lần, những luồng sức mạnh này hoàn toàn không đe dọa gì đến cậu. 

Năm bước, sáu bước bảy bước, Ngô Bình chầm chậm đi, mỗi một bước đi, lại có thêm một luồng sức mạnh xuất hiện, sức mạnh trong người cậu cũng càng lúc càng mạnh.

Sau ba mươi bước, sức mạnh hấp thụ đã đủ sức ảnh hưởng đến Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận.

“Rầm rầm”.

Bên trong đại trận bắt đầu di chuyển luồng sức. mạnh kỳ dị, sau lưng Ngô Bình xuất hiện cái bóng hai màu đen đỏ, cái bóng trông giống người những cũng không phải người, đầu người thân rắn, trên đầu có một cái sừng, ánh mắt tối đen, cái bóng còn lại trông như động vật họ mèo nào đó, trên lưng có cánh, đôi mắt có đồng tử đỏ rực.

Đại trận di chuyển, một lượng lớn sức mạnh cấm chế xung bị hấp thụ, thân thể Ngô Bình tạo thành một lốc xoáy, những luông sáng đen đỏ lần lượt cuốn vào, khiến cái bóng sau lưng Ngô Bình càng lúc càng trở nên thực hơn.

Sau một trăm bước, luồng sáng biến mất, Ngô Bình nhìn thấy một thứ gì đó. Một quái vật đầu rắn thân người, dài trăm mét, nó quấn quanh một quái vật trông như động vật cùng họ mèo, trên lưng có đôi cánh, móng vuốt sắc nhọn trong tay đâm vào mắt trái của quái vật có cánh. Còn quái vật có cánh cũng dùng móng vuốt mình xẻ bụng quái vật thân rắn, nội tạng rơi cả xuống đất. 

Hơi thở trên người hai quái vật dung hòa, không bên nào hạ được bên nào.

Lúc này, mèo đen lại bước ra khỏi không gian chứa đồ, nó nhảy lên vai Ngô Bình, truyền âm nói: “Vận may. cậu tốt thật đấy, hại loại cấm ký này cắn nuốt lẫn nhau, dung hòa lẫn nhau trong một thời gian dài, sẽ tạo ra một loại cấm ky cao cấp hơn”.

“Cấm ky tối cao sao?”

“Chưa đến mức đó, thuộc cấm ky Đại Thiên cũng khá mạnh”. Mèo đen nói: “Đúng lúc chủ nhân sử dụng Cửu Dương Hóa Cấm, luyện hóa được cấm ky này!”

Nói xong, mèo đen vung móng vuốt, hai quái vật khổng lồ bỗng bị thu nhỏ chừng bàn tay, bay đến trước mặt Ngô Bình.
 
Chương 6314: Nghịch chuyển thời gian


Pháp Khiếu chấn động, sức mạnh đỏ đen tác động lẫn nhau tạo ra một loại sức mạnh hoàn toàn mớ, sức mạnh nặng so với sức mạnh mà cậu đã hấp thu trước. đó cũng có điểm khác nhau, càng tinh khiết và chính tông hơn.

Mèo đen: “Cậu Ngô, cấm chế này có thể nghịch chuyển thời gian, chỉ là sử dụng một lần thì phải làm lạnh một thời gian”.

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Nghịch chuyển thời gian?”

“Đúng vậy. Đợi ra khỏi đại điện, cậu có thể tìm cơ hội thử nghiệm hiệu quả của nó thử xem.

Ngô Bình: “Nghịch chuyển thời gian, là cục bộ thôi sao?”

Mèo đen: “Cấm chế này có thể ảnh hưởng đến thời gian vũ trụ, lấy một đoạn trong dòng sông thời gian, sau đó đưa cậu vào bất kỳ một thời điểm nào đớ”.

Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, cậu quay người rời khỏi đại điện, lập tức bay xuống núi.

Cậu vừa đi ra đã phát hiện mặt đất bên ngoài đã ẩm ướt, hình như trời đã đổ mưa, thời tiết lúc này lạnh hơn lúc nãy nhiều.

Đào Thành và Nhạc Thiên Bá vẫn còn đứng ở đó, nhưng có vẻ như đã đứng rất lâu rồi.

Thấy ngô Bình đi ra, Đào Thành thở phào một hơi, thảm thương kêu lên: “Đại ca, anh dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng anh không ra ngoài được nữa chứ, hu hu...”

Ngô Bình lập tức trừng mắt: “Cậu khóc gào cái gì, chẳng phải tôi chỉ mới vào có mấy phút thôi sao?”

Đào Thành trừng mắt: “Mấy phút? Vỏn vẹn cả bảy ngày đấy! Bảy ngày nay mưa ba trận, gió bão hai trận, tóc tôi cũng bị thổi loạn rồi đây!”

Ngô Bình lập tức kinh ngạc, nhưng sau đó đã hiểu ra chuyện gì, đây chắc chắn là do sức mạnh cấm ky kia ảnh hưởng đến tuyến thời gian đưa cậu đến bảy ngày. saul

Nhạc Thiên Ba thấy cậu không sao cũng thở phào, vội hỏi: “Ngô trưởng lão không sao là tốt rồi. Không biết có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ nói: “Tôi hấp thụ được một vài sức mạnh”.

Nhạc Thiên Ba sáng mắt: “Ngô trưởng lão đã đi mấy bước trong đó?”

Ngô Bình hỏi ngược lại: “Thiên Nhạc tổ sư các ông đi được mấy bước vậy?”

Nhạc Thiên Ba: “Sáu bước!”

“Đây chính là nguồn gốc của Thiên Nhạc Lục Thức sao?” Ngô Bình cười nói: “Tôi đi được bảy bước”.

Cậu cũng không tiện nói quá nhiều, dù sao nếu vượt qua tổ tiên nhà người ta quá nhiều thì mặt mũi Thiên Nhạc Tông cũng khó xem. 

Nhạc Thiên Ba vui mừng: “Tốt quá rồi!”

Ngô Bình cảm nhận một lát, sức mạnh lúc trước cậu hấp thụ cũng không có tác dụng gì, dù sa cậu cũng đã có được căn nguyên của những sức mạnh này rồi, sức mạnh tạo ra thì càng cao cấp hơn.

Cậu nói: “Nhạc tông chủ, sức mạnh này đối với tôi không có tác dụng gì, tôi giao nó lại cho ông vậy”.

Nhạc Thiên Ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Chuyện này...”

Ngô Bình: “Đào Thành là anh em của tôi, ông là bố vợ của cậu ấy, không cần khách sáo”. Nói rồi, cậu vươn †ay ấn vào đầu Nhạc Thiên Ba, cậu đưa ba phần sức mạnh mà cậu hấp thụ được vào trong người đối phương.

Những luồng sức mạnh này đã được cậu luyện hóa, rất dễ bị hấp thụ. Lúc này, Nhạc Thiên Ba đã cảm nhận được một luồng sức mạnh sôi sục trong người, vô cùng mạnh mất

Ông ta vô cùng kích động, bái lạy Ngô Bình: “Cám ơn đại ân Ngô trưởng lão! Nhạc Thiên Ba tôi đời đời ghi nhớt”

Ngô Bình: “Tôi giao phần sức mạnh còn lại cho Đào. Thành, mọi người cùng nhau tu luyện Thiên Nhạc Lục

Thức, chắc chắn sẽ khiến Thiên Nhạc Tông rạng danh”.

Đào Thành cười nói: “Đại ca, có của tôi nữa sao?” 

Ngô Bình ấn vào đầu anh ta, đưa bảy phần sức. mạnh còn lại vào trong người anh ta.

Đào Thành cứ như say rượu vậy, lảo đảo nghiêng ngả, được Nhạc Thiên Ba đỡ lấy.
 
Chương 6315: Thảm án nhà họ Phương


Ngô Bình hỏi: “Bên Lưu Vân Tông thế nào rồi?”

Nhạc Thiên Ba: "Sau khi Thái Hoàng Giáo chào hỏi, Lưu Vân Tông không còn dám uy hiếp chúng ta nữa. 'Tông chủ của họ cũng đến nói vài lời tử tế với tôi, hẳn là không có vấn đề gì”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi ra ngoài nhiều ngày, sắp quay về rồi, có thời gian sẽ đến thăm sau”.

Nhạc Thiên Bá: “Ngô trưởng lão đợi thêm vài ngày, tôi cũng có cơ hội tiếp đãi đàng hoàng”.

Ngô Bình: “Sau này sẽ có cơ hội, tạm biệt trước”. '

Đi xa sắp mười ngày rồi, cậu hơi không yên tâm. Biệt thự Hoàng Long ở Trung Châu. Một tia sáng rơi xuống, là Ngô Bình.

Liễu Kim Long đang ở biệt thự, ông ta vội chạy đến đón, nói là Nhan Bình Triều đó đã đến nhiều lần, lần nào. cũng nhắc đến đan dược.

Trước đó Ngô Bình đã hẹn với đối phương là sẽ đưa đan dược cho hắn trong ba ngày, nhưng chuyến đi này. làm chậm trễ kế hoạch, cậu gật đầu: “Tôi hiểu rồi, còn có chuyện gì nữa không?”

Liễu Kim Long: “Mấy ngày nay tôi và anh Nghiêm đột phá về mặt tu hành, chắc là có liên quan đến việc mở đạo mạch”. 

“Đó là đương nhiên, trước kia tôi truyền cho hai người vài công pháp, hai người cứ tu luyện từ từ”.

“ừ”

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu luyện chế Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan, trải qua mấy lần luyện chế, đan dược luyện chế ra đã đạt tới thượng thượng phẩm.

Đan dược được luyện ra không lâu, Nhan Bình Triều đến. Ngô Bình lấy ba viên Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan thượng thượng phẩm và ba viên Phi Long Bảo Tương Đan thượng phẩm ra đưa cho hẳn.

Nhan Bình Triều nhìn thấy đan dược, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Không ngờ cậu Ngô thật sự có loại đan dược này”.

Ngô Bình: “Anh đã biết rõ tác dụng của đan dược, vậy thì ra giá đi”.

Nhan Bình Triều suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đã xin phép cấp trên, Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan thượng thượng phẩm có giá ba trăm triệu tiền Tiên mỗi viên; Phi Long Bảo Tương Đan thượng phẩm có giá bốn trăm năm mươi triệu tiền Tiên. Cậu Ngô thấy mức giá này có phù hợp không?”

Ngô Bình: “Được, mỗi tháng tôi cung cấp mười viên Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan, mười viên Phi Long Bảo. 'Tương Đan, đưa tiền trước, sau đó mới đưa hàng”. 

Nhan Bình Triều rất vui mừng, lập tức lấy một túi tiền ra, cười nói: “Cậu Ngô, trong đó có bảy tỷ rưỡi tiền Tiên. Tháng sau tôi sẽ cử người đến lấy đan dược, cậu thấy được không?”

Ngô Bình: “Không thành vấn đề, ngày ba hàng tháng, anh tìm Liễu Kim Long lấy hai mươi viên đan dược”.

“Được!

Sau khi tiên Nhan Bình Triều đi, Ngô Bình đang định uống một ngụm nước nghỉ ngơi, tiện tay lật điện thoại ra, nhận được một tin nhắn.

“Anh Ngô cứu mạng”.

Người gửi tin nhắn là người phụ nữ ở biển Phương Bình tỉnh Hải Đông, Phương Thi Linh, hai người từng có

duyên gặp nhau, còn lưu số điện thoại của nhau.

Ngô Bình bấm số đối phương nhưng không thể gọi được.

Cậu nhíu mày, lúc đầu mình còn đồng ý tặng Phương Bình Hải mấy viên đan dược, lẽ nào cô ta đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cậu lập tức chạy đến tỉnh Hải Đông.

Nhà họ Phương ở tỉnh Hải Đông.

Lúc này, có rất nhiều người tụ tập bên ngoài nhà họ. Phương để xem náo nhiệt, trong nhà họ Phương máu chảy thành sông, có thi thể năm đầy trên mặt đất, có vài người của chính quyền tỉnh Hải Đông đang ghi chép theo. công việc.

Cả nhà trên dưới không một ai sống sót.

Ngô Bình đứng trước cổng, ánh mắt lạnh như băng, ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy, tiêu diệt cả nhà Phương Bình Hải.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom