Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 6056: Chỉ là một tên ở rể thôi, có gì lớn lao đâu


“Chu Ngạo Quân, cô hãy nói cho tôi biết, có phải cậu Ngô này đã lấy được một món đồ từ trên người Higashi Inu Heishiro không?”

“Đúng vậy”. Chu Ngạo Quân khế trả lời.

Ngô Khả Kỳ gật đầu, hỏi: “Đấy là thứ gì?”

“Bảo ngọc tiên truyền”. Chu Ngạo Quân nói.

Người đàn ông đó nhìn sang Ngô Bình: “Cậu Ngô, thế này có xem là bằng chứng không?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Dùng cách này mà cũng muốn lừa được tôi sao?”

Cậu nói xong thì đá Chu Ngạo Quân đó bay ra xa, cô ta hét lên đau đớn, sau khi rơi xuống đất thì biến thành một người phụ nữ ngoài ba mươi với một bức họa trùm trên người.

Ngô Khả Kỳ giận dữ, vẻ mặt rất khó coi,nói: “Cậu Ngô, dám làm người của tôi bị thương sao?”

Ngô Bình liếc hẳn ta, nói: “Dù là anh thì tôi cũng vẫn đánh vậy thôi”.

Ngô Khả Kỳ giận dữ, nói: “Vậy thử xem”.

Ngô Bình không nói gì, giơ tay đấm một cái, ba nghìn quyền ảnh đồng thời xuất hiện, khóa chặt mọi đường lui của Ngô Khả Kỳ.

“Âm.

Ngô Khả Kỳ ôm tay trước ngực, một tấm chắn sáng vàng kim liền xuất hiện bên ngoài cơ thể, ba nghìn quyền ảnh đập lên trên tấm chắn, mặt Ngô Khả Kỳ tái nhợt, hắn ta hộc máu.

Ngô Bình hừm một tiếng lạnh lùng, đao xương Thiên Tai xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, cậu giơ tay lên, đao lại phóng ra.

“Keng”.

Sức sát thương của Đao xương Thiên Tai rất đáng sợ, mới chém xuống một đao thì tấm chắn đã nát vụn, Ngô Khả Kỳ té ngồi xuống đất, hét lên với vẻ mặt kinh hoàng: “Tha mạng”.

Đao xương Thiên Tai kề lên cổ Ngô Khả Kỳ, Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh nghĩ tôi có dám giết anh không?”

Ngô Khả Kỳ không ngờ thực lực của Ngô Bình lại đáng sợ đến thế, hắn ta thở dài, nói: “Tôi nhận thua, là tôi đã đánh giá thấp cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Tuần Tiên T¡ là do anh quản lý sao?”

Ngô Khả Kỳ: “Tôi là quan tam phẩm phụ trách tỉnh bảy tỉnh phía bäc của Tuần Tiên Tỉ”.

“Là ai bảo anh điều tra tôi?”, Ngô Bình gạn hỏi.

Ngô Khả Kỳ: “Là tôi cảm thấy cậu Ngô đáng ngờ”.

Ngô Bình cười khẩy: “Nói chuyện cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì đừng nói bậy, nếu không thì dễ rước họa vào thân lắm”.

Ngô Khả Kỳ thở dài, nói: “Ngô thống lĩnh dạy phải”.

Ngô Bình nhìn hắn ta chằm chằm: “Anh biết tôi là ai sao?” 

Ngô Khả Kỳ: “Thống lĩnh trại thị vệ dưới trướng Đông Vương, đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình: “Đã biết thân phận của tôi mà còn dám nhằm vào tôi, lá gan của anh to đấy”.

Ngô Khả Kỳ nhìn Ngô Bình, nói: “Chỗ dựa của Tuần Tiên Ti cũng không phải nhỏ. Anh em của ông chủ chúng tôi là con rể của nhà họ Hoa, thế gia thiên niên, nhà họ Hoa có rất nhiều cao thủ, còn có cao thủ đạo cảnh làm chỗ dựa, dù là Đại Hạ thì cũng không là gì với nhà họ Hoa”.

Ngô Bình: “Chỉ là một tên ở rể thôi, có gì lớn lao đâu”.

Ngô Khả Kỳ không dám phản bác, nói: “Chuyện hôm nay là do tôi không đúng, xin Ngô thống lĩnh bỏ qua”.
 
Chương 6057: Sếp, chúng ta nên làm gì đây?


Mấy người Ngô Khả Kỳ điên cuồng chạy ra xa, sau đó leo. lên một chiếc xe, chiếc xe mau chóng rời đi.

Đến khi chiếc xe lên cao tốc, Ngô Khả Kỳ mới thở phào. nhẹ nhõm, mấy tên thuộc hạ bên cạnh hẳn cũng cảm thấy như vậy. Một tên thuộc hạ nói: “Sếp Ngô, không ngờ người này lại khó giải quyết như vậy, chúng ta suýt chút nữa đã chết trong tay hẳn rồi!”

Ngô Khả Kỳ vẫn còn sợ hãi trong lòng, bọn họ đều biết Ngô Bình lợi hại, nhưng tu vi Ngô Khả Kỳ vượt trội hơn nhiều so với đối phương, hơn nữa đầu óc lại có nhiều chiêu trò, kết quả đều chưa kịp dùng đến.

“Người này quá đáng sợ, hắn căn bản không cho chúng ta cơ hội ra tay. Lúc đó, cả người tôi như khúc cây vậy, thân thể không bị ý thức khống chế, quá đáng sợ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, sao hắn làm được như vậy”.

Thuộc hạ kia nói: “Sếp, chúng ta nên làm gì đây?”

“Bây giờ tôi càng nghỉ ngờ là hắn có được thứ đồ kia, đáng tiếc là không có chứng cứ!”

“Đây là nhiệm vụ bên trên giao xuống, nếu như không hoàn thành thì Từ Lăng Quang nhất định sẽ nhúng tay vào. Hản đã ngấp nghé vị trí người đứng đầu bảy tỉnh phía Bắc này từ lâu rồi, lần này tuyệt đối không thể để hẳn ra tay!”

Ngô Khả Kỳ nhíu mày, nói: “Chuyện tôi có thể nghĩ đến, chắc chăn Từ Lăng Quang cũng sẽ nghĩ đến, chẳng qua chỉ là chúng ta ra tay nhanh hơn mà thôi”.

Thuộc hạ kia nói: “Sếp, ý anh là, sau này Từ Lăng Quang. sẽ ra tay sao?”

Ngô Khả Kỳ cười lạnh: “Tên Ngô Bình này rất đáng sợ, Từ Lăng Quang chắc chắn không chiếm được chỗ tốt, Ngô Bình có thể giết chết hẳn là tốt nhất!”

Chiếc xe chạy đến một trang viên, một mình Ngô Khả Kỳ xuống xe, đi vào bên trong, xuyên qua hoa viên, phòng khách, hẳn đi thẳng đến viện sau, gõ cửa sau đó đẩy cửa bước vào.

Trong phòng có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, hẳn đang ngồi trên ghế hút thuốc, nhả ra làn khói bay thẳng lên trần nhà, sau đó ngưng tụ thành một đóa sen.

“Chủ nhân!”, Ngô Khả Kỳ quỳ xuống, vô cũng kính cẩn nói.

Người đàn ông trẻ tuổi kia chẳng buồn nhìn hắn, hỏi: “Tìm được người rồi?”

Ngô Khả Kỳ cúi thấp đầu, nói: “Tìm được rồi. Không ngờ thực lực hẳn lại rất mạnh, thủ đoạn tà môn, tôi bỗng chốc bị hẳn khổng chế, suýt nữa đã mất mạng. Nếu không phải nể mặt Tuần Tiên Tỉ thì hắn cũng sẽ không thả tôi rời đi”.

Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Có thể trở thành đệ tử tinh anh của tông môn hạng nhất, thực lực đương nhiên không yếu rồi. Nhưng hẳn có thể dọa anh sợ đến thế này, thì cũng khiến tôi bất ngờ”.

Ngô Khả Kỳ: “Tôi rất hổ thẹn!”

“Không phải lỗi của anh, là hắn quá mạnh”. Người đàn ông trẻ tuổi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói: “Hẳn vẫn đang ở đó sao?"

Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ không còn ở đó rồi”.

“Anh đang tìm tôi sao?”. Đột nhiên, ngoài cửa chợt xuất hiện bóng người, chính là Ngô Bình.

Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Khả Kỳ biến sắc, theo bản năng. vươn tay sang hông. Lúc này Ngô Khả Kỳ nhìn cậu, tay lại chầm chậm buông xuống, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi!”

Ngô Bình lại chẳng buồn nhìn hẳn, ánh mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Vừa nhìn đã thấy anh không giống người làm chủ rồi, tôi đoán sau lưng chắc chắn có một người khác, cho nên mới đi theo nhìn xem”.

Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, cười nói: “Không hổ là đệ tử tinh anh, tâm tư kín đáo. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thanh Lân, là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất".

Thế gia hoàng kim hạng nhất tương đương với nhóm đứng cao nhất trong tông môn hạng nhất, thực rất cực kỳ mạnh, Liên Sơn Tông cũng không thể so được!

Vẻ mặt Ngô Bình không chút gợn sóng, cậu nói: “Thì ra xuất thân từ thế gia hoàng kim, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy”.

Thanh Lân cười nói: “Tôi đến nơi này chưa bao lâu, Ngô Khả Kỳ là một người làm mà tôi nhận vào. Anh đánh người của tôi, món nợ này tính thế nào?”

Ngô Bình: “Tìm tôi tính nợ? Chỉ dựa vào anh?”

Sắc mặt Thanh Lân lạnh lùng: “Không phải tôi coi thường Liên Sơn Tông anh, mà ở trước mặt nhà họ Thanh tôi, Liên Sơn Tông chẳng đáng để xách giày!”
 
Chương 6058: Thanh Lân vội nói thế tử bớt giận!


Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không chỉ không dám ra tay với anh, mà tôi còn dám giết chết anh. Nhưng trước khi anh chết, tôi đưa anh đi gặp một người đã”.

Nói rồi, cậu và Thanh Lân đã biến mất trên không, để lại Ngô Khả Kỳ ngơ ngác tại chỗ. Người này lại dám động đến thế tử Thanh, cậu không sợ thế gia hoàng kim hạng nhất báo. thù sao?

Đầu óc Thanh Lân trống rỗng, đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã đến sơn trang Hoàng Long, bị Ngô Bình ném xuống đất.

“Anh Ngô, anh đã về rồi”. Trong phòng khách, Mao Thiết đi đến, trên vai cậu ta còn có một bàn tay nằm trên đó, chính là Trương Huyền Bạch. Mao Thiết hiện tại chính là người đại diện nói chuyện thay cho Trương Huyền Bạch, hai người chung sống với nhau mấy người, Trương Huyền Bạch đã trực. tiếp thông qua Mao Thiết để giao tiếp với người khác.

Anh ta vốn định mấy ngày trước đã đi rồi, quay về nhà họ Trương, nhưng mấy hôm nay ở sơn trang Hoàng Long khá vui vẻ, nên cũng không vội quay về.

Thanh Long lạnh lùng nói: “Nhà họ Thanh tôi nhất định sẽ tiêu diệt toàn môn của anh, tru di cửu tộc anh! Sau đó khiến anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

Ngô Bình đành chịu nói: “Anh Trương, nhìn thấy rồi chứ? Có người muốn tru di cửu tộc tôi, bây giờ tôi rất sợ đấy”.

Trương Huyền Bạch cười lạnh: “Người nào mà có khẩu khí lớn vậy!”

Thanh Lân tức giận ni hạng nhất, Thanh Lân!”

Tôi là thế tử thế gia hoàng kim

“Nhà họ Thanh?”, Trương Huyền Bạch như có chút ấn tượng: “Năm đó nhà họ Thanh có con gái gả đến nhà họ Trương tôi, nhà họ Thanh cũng nhờ đó mà từ một thế gia thanh đồng một bước trở thành thế gia hoàng kim. Anh chính là thế tử nhà họ Thanh đó sao?”

Nghe thấy lời này, Thanh Lân ngây người, hắn nhìn Mao Thiết run giọng hỏi: “Anh là ai?”

“Thế tử nhà họ Trương, Trương Huyền Bạch”. Hắn lạnh nhạt nói: “Có lẽ anh từng nghe đến tôi rồi”.

Thanh Lân quỳ mạnh xuống đất: “Tiểu nhân Thanh Lân, bái kiến thế tử!”

Nhà họ Trương là thế gia vạn năm, căn cơ thâm sâu, cho dù có một nghìn nhà họ Thanh cũng không thể so sánh nổi! Chính vì như vậy, nhà họ Thanh mới có thể dựa vào một cô con gái gả vào nhà họ Trương mà mau chóng vùng lên, một bước trở thành thế gia hoàng kim!

Trương Huyền Bạch cười lạnh nói: “Anh Ngô có ơn cứu mạng tôi, anh lại dám đối phó với anh ấy, đúng là chán sống!”

Thanh Lân sợ hãi mất hồn mất vía, run giọng nói: “Tôi biết sai rồi, mong cậu khai ân!”

Ngô Bình cười nói với Trương Huyền Bạch: “Tôi là đệ tử Liên Sơn Tông, hẳn lại dùng thân phận thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất chèn ép tôi, tôi chỉ đành đưa hắn đến gặp anh Trương thôi”.

Trương Huyền Bạch nói: “Thế gia hoàng kim hạng nhất gì chứ, trước mặt tôi cũng chả là cái thá gì!”

Thanh Lân vội nói thế tử bớt giận!”

Vâng vâng, tôi không phải là thá gì cả,

Trương Huyền Bạch nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh cứ tùy ý giải quyết hẳn, giết chết cũng không sao”.

Ngô Bình nói: “Thôi vậy, tôi và hắn cũng không thù oán gì, trước cứ hỏi hẳn vài câu đã”.

Thanh Lân vội nói: “Cậu Ngô cứ hỏi!” Ngô Bình: “Là anh bảo Ngô Khả Kỳ điều tra tôi sao?”

Thanh Lân nói: “Không phải Ngô Khả Kỳ nói với tôi, cậu Ngô có khả năng lấy được thứ đồ kia. Tuy hản không chắc chắn, nhưng tôi cũng muốn có được thứ đồ kia, vì thế bảo hắn đi điều tra, không ngờ lại xung đột với cậu, tôi đáng chết, mong cậu thứ tội!”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi không giết anh, nhưng anh phải giúp tôi làm vài chuyện”.

Thanh Lân lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm!”

Ngô Bình: “Thứ nhất, anh tuyên bố với bên ngoài, bảo bối trên người ninja Đông Doanh kia đã bị anh đoạt được. Anh là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất, dù người khác có biết cũng không dám làm gì anh”.

Thanh Lân ngẫm nghĩ, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo!”

Ngô Bình: “Thứ hai. Tôi cho anh một cơ hội gần gũi với thế tử Trương Huyền Bạch, hộ tống anh ấy về nhà họ Trương”.
 
Chương 6059: Anh Ngô bảo anh ta đưa tôi quay về?


Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Xem ra anh là người thông minh”.

Trương Huyền Bạch nói: “Anh Ngô bảo anh ta đưa tôi quay về?”

Ngô Bình gật đầu: “Người này biết anh, cũng biết nhà họ Trương, để anh ta đưa anh quay về là thích hợp nhất. Hơn nữa tôi cũng dùng cấm chế nằm giữ sinh mạng anh ta, anh ta cũng không dám gây ra chuyện gì với anh”.

Trương Huyền Bạch gật đầu: “Cũng được. Với thân phận thế tử của anh ta, càng dễ gặp cha tôi hơn”.

Ngô Bình: “Sau khi anh Trương về nha thì mau chóng báo. cho tôi biết”.

Trương Huyền Bạch: “Được, anh Ngô cứ yên tâm”.

Ngô Bình nhìn Thanh Lân, nói: “Anh nên biết, đây là cơ hội được bay cao của nhà họ Thanh anh. Hơn nữa tuy anh là thế tử, nhưng áp lực chắc chẵn rất lớn”.

Thanh Lân căng thẳng trong lòng, quả thực, hiện tại áp lực lớn nhất hắn phải đối mặt, là một người anh em cùng cha khác mẹ của hắn bỗng nhiên quật khởi, đối với người đã được chọn làm thế tử thì cha cũng có chút dao động. Hẳn có cảm giác, nếu hắn không thay đổi gì, thì e rằng rất khó giữ được vị trí thế tử. Trước mắt, nếu hắn ôm chặt đùi lớn Trương Huyền Bạch thì vị trí thế tử kia sẽ vững như núi Thái Sơn!

“Tôi đã hiểu!”, Thanh Lân vội nói. “Anh chuẩn bị đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát”.

Đầu tiên Thanh Lân cho người tuyên bố trước, bảo ngọc tiên truyền kia hắn đã đoạt được, sau đó lại liên lạc trước với tâm phúc trong gia tộc, bảo bọn họ chuẩn bị trước mọi thứ cho tốt.

Hai tiếng sau, tại trang viên của Thanh Lân, Ngô Bình tự mình đến tiễn. Để thuận tiện, Mao Thiết cũng được đưa đi, anh ta tiếp tục trở thành người truyền lời thay cho Trương Huyền Bạch.

“Anh Trương, hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại”. Ngô Bình cười nói.

Trương Huyền Bạch: “Anh Ngô, đợi tôi khôi phục lại, sẽ gặp lại anh. Tạm biệt!”

Nói xong, bọn họ đi vào trong truyền tống trận đơn giản. Truyền tống trận này chỉ có thể dùng được một lần, sau khi dùng thì sẽ không còn giá trị.

Lúc này, pháp trận phát sáng, mộ sáng phóng thẳng

lên trời, sau đó mấy người họ đã biến mất.

Lúc này, ngoài viện có nhóm người Ngô Khả Kỳ đang đứng. Ngô Khả Kỳ là thuộc hạ của Thanh Lân, mà hắn vừa nhận được lệnh, sau này phải nghe theo lệnh của Ngô Bình, phải kính cẩn hơn cả đối với hản!

Ngô Khả Kỳ là người có mắt nhìn, hắn vội nói: “Cậu Ngô, thế tử Thanh Lân quay về rồi?”

Ngô Bình ừ một tiếng: “Từ Lăng Quang lúc trước anh nhắc đến, hắn là ai?”

Ngô Khả Kỳ: “Người này là người phụ trách công việc của ba tỉnh trong Tuần Tiên Ti, thấp hơn tôi nửa cấp, nhưng làm việc không cần thông qua đồng ý của tôi”.

Ngô Bình: “Hản đe dọa đến anh sao?”

Ngô Khả Kỳ: “Dạo này danh tiếng hẳn đang nổi bật, làm rất nhiều vụ lớn”.

Ngô Bình: “Thanh Lân bảo anh sau này nghe theo lệnh của tôi, anh có gì muốn nói không?”

Ngô Khả Kỳ vội nói: “Tôi nhất định sẽ làm phục vụ cậu Ngô thật tốt!”

Ngô Bình: “Tốt lắm. Nếu anh nghe lời, tôi cũng có thể giúp anh”.

Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Cậu Ngô, trước mắt tôi có gặp một chuyện rắc rối”.
 
Chương 6060: Ý của cậu Ngô là?


Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Vốn dĩ là không dám, nhưng sau lưng có Từ Lăng Quang trợ giúp. Nếu Cừu Ứng Thiên giết tôi, không những không bị truy cứu, mà trái lại còn trở thành bạn bè với chủ nhân mới của Tuần Tiên Tỉ tỉnh Bắc Thất”.

Ngô Bình nói: “Nói như vậy, vấn đề thực sự không nằm trên người Cừu Ứng Thiên, mà là trên người Từ Lăng Quang. Vậy hẳn dựa vào đâu muốn đối đầu với anh?”

Ngô Khả Kỳ: “Tư chất Từ Lăng Quang rất tốt, quan hệ với ông chủ lớn Tuần Tiên T¡ cũng tốt hơn chút, nên...”

“Cho nên ông chủ lớn của bọn họ sớm cũng đã muốn đổi anh rồi?” Ngô Bình nhìn hẳn.

Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.

“Vì vậy cho dù anh có giải quyết được rắc rồi này, thì về sau sẽ càng có nhiều rắc rối xuất hiện hơn. Theo tôi thấy, so với bị động phòng bị, thì chỉ băng chủ động tấn công đi”.

Ngô Khả Kỳ ngây người: “Ý của cậu Ngô là?”

Ngô Bình hỏi hắn: “Theo tôi thấy, sở dĩ ông chủ lớn của anh bảo hẳn tranh chấp với anh, nguyên nhân căn bản là năng lực nghiệp vụ của anh không bãng Từ Lăng Quang. Chỉ cần anh làm việc tốt, thì tự nhiên Từ Lăng Quang cũng không còn là mối đe dọa của anh nữa”.

Ngô Khả Kỳ cũng bất đắc dĩ, nói: “Cậu Ngô nói đúng. Quả thực Từ Lăng Quang rất có năng lực, mấy năm nay làm không ít vụ hoàn hảo”.

Ngô Bình: “Vậy anh cứ làm một vụ lớn hơn, để ông chủ lớn nhìn anh với ánh mắt khác”.

Ngô Khả Kỳ chợt ngây người, vụ lớn hơn? Trong đầu hẳn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Năm năm trước, tỉnh Bắc Thất xảy ra vụ án mất tích liên hoàn, người mất tích đều là các cô gái từ mười bốn đến mười sáu tuổi. Vì tổng số người mất tích vượt hơn mười nghìn người, nên toàn nước chấn động, hoàng đế hạ lệnh nghiêm tra, Tuần Tiên Tỉ chúng tôi là cơ quan điều tra chủ yếu. Nhưng ba năm trôi qua, cuối cùng cũng không tra được gì”.

Ngô Bình: “Vụ án này rất quan trọng với Tuần Tiên T¡ sao?”

Ngô Khả Kỳ: “Đương nhiên rồi. Ông chủ lớn của chúng tôi vốn có thể tiến lên một bậc, nhưng vì không thể phá được vụ án này, chỉ đành tiếp tục ở lại Tuần Tiên T¡”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì làm vụ này đi. Chỉ cần hoàn thành vụ án này, bất kỳ ai cũng không thể uy hiếp được anh”.

Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Cậu Ngô, vụ án ngay cả ông chủ lớn cũng không thể phá được, sao tôi có thể hoàn thành chứ?”

Ngô Bình: “Bây giờ anh lấy hồ sơ đế, tôi xem trước thử. Nói không chừng, tôi có thể giúp được anh”.

Ngô Khả Kỳ vui mừng, vội nói: “Được, cậu Ngô đợi một lát!”

Không lâu sau, Ngô Khả Kỳ đã chuyển hồ sơ điện tử, Ngô Bình ngồi xem trước máy tính. Cậu phát hiện, toàn bộ các cô gái mất tích đều có một đặc điểm chung, đều sinh ra vào tiết xuân phân, tuổi tác không quá mười sáu, người sinh ra cùng một ngày, cả nước cộng lại cũng hơn nghìn người, nếu từ mười bốn đến mười sáu tuổi, vậy thì có đến mấy trăm nghìn người.

Trong mấy trăm nghìn người, có hơn mười nghìn người mất tích, đây chắc chẳn là chuyện rất kinh khủng!

Sau đó, cậu lại phát hiện điểm chung thứ hai. Địa điểm xuất hiện của các cô gái mất tích có thể nối thành một đường nối liền không ít thành phố trong tỉnh Bắc Thất.

Ngô Bình nghỉ ngờ, có một người hoặc một tổ chức, bắt đầu từ một thành phố, đã bắt cóc từng cô gái mà họ cần.

Cậu nói: “Ba năm trước, tôi căn bản không biết có vụ án lớn này xảy ra, xem ra bên trên đã phong tỏa tin tức”.

Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng phong tỏa cũng không nổi, dù sao người mất tích cũng quá nhiều. Dân chúng oán hận, vì thế hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, giết chết không ít quan viên phụ trách trị an ở địa phương đó”.

Ngô Bình: “Dạo này còn có cô gái nào mất tích không?” Ngô Khả Kỳ lắc đầ

lẻ tẻ, nhưng các cô gái từ mười bốn đến mười sáu, sinh vào tiết xuân phân thì chưa từng thấy có báo cáo”.

“Thật ra vẫn luôn có mấy vụ mất tích

Ngô Bình hỏi: “Vụ án xảy ra gần đây nhất là ở đâu?”

Ngô Khả Kỳ nói: “Không phải ở tỉnh Bắc Thất, là ở tỉnh Giang Naml”

Ngô Bình nhíu mày: “Bọn họ đã bắt đầu bắt người ở Giang Nam rồi!"

Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng cường độ rõ ràng không cao như trước, mỗi ngày cũng có mấy người mất tích, chứ không giống như lúc trước ở Bắc Thất, một ngày phải có mấy chục, mấy trăm người mất tích”.

Ngô Bình nghĩ đến địa điểm vụ án một tháng gần đâu, cậu phát hiện địa điểm các vụ án đều phân tán, không có quy

luật cụ thể, xem ra có lẽ đối phương là gây án tùy ý.
 
Chương 6061: đến Hổ Thành


Ngô Khả Kỳ lập tức gọi điện, nói với Ngô Bình ngay: “Cậu Ngô, mấy phút trước, Hổ Thành có người báo án! Một cô gái chừng mười lăm xảy ra chuyện,

cũng sinh vào tiết xuân phân!

Ngô Bình: “Anh bảo bọn họ giữ người báo án lại, chúng ta qua ngay”.

Không lâu sau, hai bóng người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trước nha môn. Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp nhận tra hỏi, bọn họ đều đang lo lắng, người phụ nữ không ngừng rơi nước mắi.

Ngô Khả Kỳ vừa đến đã bảo nhân viên tra hỏi đi ra, anh ta mời Ngô Bình ngồi xuống, nói: “Mọi người đừng lo lắng, bên trường rất coi trọng vụ án của mọi người, chúng tôi là nhân viên phụ trách vụ án này, đây là cậu Ngô. Hai người có chuyện gì đều có thể nói với anh ấy”.

  Ngô  Bình lấy ghi chép ra đơn giản nhìn một lát rồi hỏi :"ông họ gì.

“Tôi họ Vương”.

“Ông Vương, trên ghi chép có nói, con gái ông tắm vào một tiếng trước, mà hai người đều nghe thấy tiếng động cô ấy tắm rửa. Nhưng qua chừng hai mươi phút sau thì bên trong lại yên tĩnh, hơn nữa không có ai đáp lại. Mở cửa phòng tắm ra, kết quả  người không thấy đâu”.

Ông Vương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Cũng có nghĩa, từ khi con gái hai người mất tích đến hiện tại mới khoảng chừng một tiếng”.

“Ừ, đúng”.

Ngô Bình: “Trên người hai vị có thứ gì như tóc của con gái hai người không? Chỉ cần trên người thì đều được”.

Bà Vương ngẫm nghĩ, lấy một cái lược từ trong túi, nói: “Lược con gái tôi dùng, bên trên có tóc của con bé”.

Ngô Bình nhận chiếc lược: “Sao bà lại đem theo lược bên người?”

Bà Vương: “Chúng tôi cầm đến, là nghĩ nhỡ đâu cần kiểm tra gen gì đó, có lẽ sẽ dùng được”. Rõ ràng, cặp vợ chồng này đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Ngô Bình gật đầu: “Được, hai người quay về đợi tin tức đi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết ức tìm được con gái hai người”.

Tiễn cặp vợ chồng này về, Ngô Bình lập tức vẽ một trận đồ xuống đất, sau đó lấy tóc đặt vào bên trong, niệm chú. Cậu đang niệm một loại chú ngữ cảm ứng, có thể thông qua da tóc của người sẽ cảm nhận được phương hướng hơi thở của người sống.

Thấy Ngô Bình làm như vậy, Ngô Khả Kỳ vội nói: “Cậu Ngô, lúc trước chúng tôi cũng từng thử rất nhiều cách như vậy, tuy cũng có cảm ứng được, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.

Ngô Bình: “Thử xem sao. Anh ở đây đợi tin tức, tôi đi điều tra xem”.

Nói xong, cậu bèn bay về phương hướng trước đó vừa cảm nhận được. Sau khi bay lên không trung, thân niệm Ngô Bình mở rộng, bao phủ phạm vi cả trăm dặm xung quanh.

Bay một hồi, Nhan Tướng Quốc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, cậu đến Hổ Thành khi nào vậy?”

Ngô Bình nói ngắn gọn: “Ông Nhan, tôi đến đây xử lý vụ án. Gần đây có người bắt cóc các cô gái trẻ, trước mắt thì anh ta đang gây án ở Hổ Thành”.

Nhan Tướng Quốc tức giận nói: “Tôi nói mà sao dạo này cứ có người mất tích, chuyện này nhà họ Nhan tôi không thể ngồi không mà nhìn được! Cậu có cần nhà họ Nhan tôi làm gì, cứ dặn dò!” 

Ngô Bình: “Tạm thời không cần. Ông Nhan cứ về nhà đợi tin, nếu có phát hiện gì, tôi sẽ báo với nhà họ Nhan biết ngay”.

“Được!”

Tạm biệt Nhan Tướng Quốc, Ngô Bình bay đi chừng trăm dặm, đến một trấn nhỏ. Theo cậu cảm nhận được, cô gái mất tích kia có lẽ đang ở quanh trấn nhỏ này chừng mấy chục dặm.

Thế nhưng, thần niệm cậu tìm kiếm khắp nơi, lại không phát hiện được cô gái mất tích kia.
 
Chương 6062: Anh quay về đi


“Ông chủ có từng nghe nói, dạo này có rất nhiều cô gái nhỏ mất tích không”. Cậu cố dẫn dắt.

Ông chủ nói: “Chỗ chúng tôi không có, nhưng nghe nói trong khu vực nội thành có người mất con gái. Chậc, thói đời gì vậy chứ!”

Ngô Bình: “Ông chủ, hôm nay trên trấn có người nào đặc biệt đến không?”

Ông chủ liếc nhìn cậu, cười hỏi: “Người đặc biệt là thế nào?”

Ngô Bình: “Chính là trông rất thần bí, ra tay rất rộng rãi”.

Ông chủ ngẫm nghĩ, nói: “Đúng là có thật. Trên trấn chúng tôi, có một khu nhà nghỉ rất mắc, là một biệt thự tư nhân xây dựng, ở một đêm tốn đến một nghìn năm trăm tệ. Biệt thự trang trí không tệ, nhưng một tháng không có mấy người đến ở. Nhưng mấy người kia lại dứt khoát đặt ba đêm. Đến chỗ siêu thị trấn chúng tôi mua đồ cũng không trả giả, muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu”.

Ngô Bình giật mình trong lòng: “Bọn họ có mấy người?”

“Không rõ nữa, lái một chiếc xe thương vụ màu đen, không nhìn rõ bên trong mấy người. Mỗi lần đều là hai người xuống xe mua đồ. Đúng rồi, bọn họ còn mua đồ dùng hằng ngày ở siêu thị kế bên tôi nữa. Ông chủ và tôi rất thân, ông ta nói hai người kia mua đồ đến tiền thối cũng không cần”. 

Ngô Bình: “Khu nhà nghỉ kia ở đây, cách xa chỗ này không?”

Ông chủ chỉ về ngọn núi nhỏ đối diện, nói: “Chính là giữa sườn núi kia, rất yên tĩnh, chỉ là buổi tối ở thì hơi sợ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy không tệ, có thời gian tôi cũng đến ở một đêm”.

Ăn xong, Ngô Bình để lại hai trăm tệ, ông chủ muốn thối tiền, cậu lại xua tay nói không cần.

Phía trên trấn nhỏ có một ngọn núi nhỏ không tên, giữa sườn núi xây một biệt thự, bên trên có ba tầng, phía dưới một tầng. Xung quanh biệt thự còn có một hoa viên nhỏ, hoàn cảnh cũng không tệ.

Bỗng chốc, Ngô Bình xuất hiện trên đỉnh biệt thự. Cậu quan sát xung quanh, phát hiện có người đang bày bố pháp trận xung quanh biệt thự, pháp. trận có thể ngăn cách thần niệm, chẳng trách cậu không thể phát hiện được nơi này.

Lúc này, cậu nhìn thấy có người đến sân viện, ném mấy bịch rác vào thùng rác. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh ta rất rõ ràng, Ngô Bình nhẹ nhàng điểm tay.

Một luồng quang ảnh bay vào cái bóng của đối phương, người này lập tức sững người. Mấy giấy sau, anh ta bèn đi ra ngoài.

Đến sau một tảng đá lớn, anh ta nhìn thấy Ngô Bình. Người này đã bị Ngô Bình khống chế, bị con rối chiếm hữu.

“Anh tên gì?”

“Dương Tam Bảo”.

“Dương Tam Bảo, trong biệt thự có mấy người?”

“Ba mươi lăm người”.

“Có mấy cô gái trẻ”.

“Mười chín”.

“Mấy cô gái đến từ đâu”.

“Là do chúng tôi bắt được từ khắp nơi đến”.

“Tại sao lại bắt bọn họ?”, cậu tiếp tục hỏi.

“Không biết. Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh, sau khi bắt đủ hai mươi thì bên trên sẽ cử người đến, đưa các cô gái đi”.

Ngô Bình võ vai anh ta: “Anh quay về đi”.

Sau đó, Ngô Bình canh giữ ở một rừng cây nhỏ cách biệt thự không xa, lúc nào cũng chú ý đến chỗ này.

Trời tối nhanh chóng, lại có một chiếc xe chạy đến biệt thự. Ngô Bình nhìn thấy rõ ràng, đám người này kéo một chiếc vali lớn từ trên xe xuống, bên trong dường như có người!

Cậu chưa hành động, tiếp tục đợi!

Đợi đến hai giờ rưỡi sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng có một bóng người đáp xuống sân viện.
 
Chương 6063: thế lực trên núi kia rất đáng sợ sao


Người này gật đầu, nói: “Được, tôi đưa người đi, các anh tiếp tục tìm người!”

Nói xong, anh ta vung tay, một màn sương đen bao phủ hai mươi chiếc vali bay lên, đi về hướng Tây Bắc.

Qua một lúc, Ngô Bình âm thầm đi theo. Một bóng đen bay sát mặt đất, tốc độ vừa vặn đuổi theo người áo đen.

Ngô Bình đi theo chừng một tiếng đồng hồ, bóng đen kia mới dừng lại, đáp xuống trên sườn núi. Trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, sau đó anh ta lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng, bổ sung thể lực.

Nuốt đan dược xong, anh ta bỗng lên tiếng: “Ra đi, cứ ẩn nấp trong tối mãi không mệt sao?”

Anh ta nói xong, một người áo đen thấp lùn khác từ trong bóng tối đi ra, nói: “Hết cách rồi, đây là quy định bên trên. Nếu chúng tôi không làm theo sẽ bị phạt tội”.

Người này nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần cẩn thận như vậy. Chậc, mục tiêu ba sáu nghìn, còn thiếu hơn hai mươi nghìn nữa, không biết chúng ta còn phải cực khổ bao lâu nữa!”

“Cực khổ cũng đáng giá. Một khi giáo chủ đại công hùng mạnh, thì ngay cả hoàng đế cũng phải e sợ ba phần. Đến lúc đó, chúng ta đều là công thần cả!”. Người áo đen thấp lùn đến sau nói.

Hai người nói chuyện vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.

Lúc trời sáng, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm ở Tây bắc. Nơi này có một căn nhà lớn nằm sâu bên trong, bước vào căn nhà đã có mười mấy người xuất hiện chào đón, đưa hai mươi vali lớn kéo vào trong sảnh lớn.

Ngô Bình âm thầm thả một con rối, lặng lẽ lẻn vào sản lớn. Cậu phát hiện, trong sảnh lớn có một cánh cửa ngầm, sau khi đi vào cửa ngầm sẽ tiến vào giữa lòng núi lớn. Trong lòng núi còn có hang động, không gian bên trong rất lớn.

Con rối đi vào trong một đoạn thì thấy hai bên xuất hiện rất nhiều thạch động, trong từng thạch động đều có mười mấy cô gái! Mà những thạch động như vậy ít nhất cũng có hơn nghìn cái!

Ngô Bình biết, lần này cậu đã tìm được hang ổ của đối phương! Chỉ là, cậu vẫn không rõ nơi này là chỗ nào.

Vì thế cậu lẳng lặng rút lui, rời khỏi núi lớn, sau đó báo với Đông Vương trước. Hang ổ lớn như vậy, đương nhiên cậu không thể đưa hết toàn bộ cho  Tuần Tiên Ti, cậu và Đông Vương cũng muốn lấy một ít.

Sau khi Đông Vương biết tin, thì ngạc nhiên nghỉ ngờ nói: “Cậu có thể tìm được nhanh chóng như vậy, chứng tỏ đám người kia cũng không khó tìm. Nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn luôn bình yên vô sự, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Ngô Bình cũng cảm thấy nghỉ ngờ như vậy, bèn hỏi: “Ý vương gia là, sau lưng thế lực này có chỗ dựa?”

“Chỗ dựa rất lớn!”. Đông Vương nói từng câu từng chữ: “Hạ Quốc lớn mạnh hơn cậu nghĩ nhiều, cậu cảm thấy Đại Hạ sẽ khoan nhượng để chuyện này xảy ra hay sao? Nếu nó đã xảy ra rồi, thì chắc chăn không bình thường!”

Ngẫm nghĩ một lát, ông ta nói: “Ngô Bình, chuyện này tạm thời đừng quản nữa, tôi sợ sẽ bất lợi cho cậu”.

Ngô Bình: “Vương gia cũng không muốn nhúng tay sao?”

Đông Vương: “Có nhúng tay hay không, tôi phải điều tra trước rồi mới nói được. Bây giờ tôi đi gặp hoàng đế bệ hạ, cậu đợi tin của tôi!”

Ngắt liên lạc, Ngô Bình chỉ đành trốn ở nơi xa  đợi tin.

Hơn một tiếng sau, cuối cùng Đông Vương cũng đã có tin tức.

“Mau chóng rời đi, chuyện này tuyệt đối không nhúng tay vào!”. Giọng điệu Đông Vương vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có phần lo lăng.

Ngô Bình nhíu mày: “Vương gia, tôi có thể biết nguyên do không?”

Đông Vương im lặng mấy giây: “Cậu đến Vương Phủ!”

Ngô Bình: “Được, tôi đến ngay!”

Giữa trưa, Ngô Bình đã xuất hiện trong Đông 'Vương Phủ. Đông Vương đang đợi cậu trong phủ, người vừa đến đã được mời đến thư phòng.
 
Chương 6064: Chuyện này hoàng đế không quản, tôi quản


“Bệ hạ nói, chuyện này có người phụ trách làm rồi, không cần tôi hỏi đến nữa. Hơn nữa còn bảo người của tôi cũng không cần tham gia, trách ảnh hưởng đến tiến độ vụ án! Như vậy chứng tỏ, bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta điều tra đến kết quả! Mà thế lực có thể khiến bệ hạ ra quyết định như vậy, chỉ có thể là những thế lực vô cùng kinh khủng!”

Ông ta ngàng một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra tôi cũng có nghe đồn từ trước. Vụ án sớm đã điều tra ra nhưng sau khi điều tra rõ chân tướng thì hoàng đế Đại Hạ cũng không thể ngăn cản bọn họ!”

Ngô Bình cười lạnh: “Vậy cứ giương mắt nhìn nhiều cô gái vô tội bị hại như vậy sao?”

Đông Vương cười lạnh: “Nói câu khó nghe, đối với người ở trên cao mà nói, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc thống trị, thì con số này có nhiều hơn nữa cũng không phải vấn đề, cậu hiểu không?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vương gia, nếu tôi đã biết đến chuyện này thì không thể không quản!”

Đông Vương nhìn cậu chằm chăm: “Cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi?”  

Ngô Bình cười nói: “Chuyện tôi muốn làm sắp tới, chỉ dùng danh nghĩa cá nhân tôi, không liên quan đến vương gia. Chuyện này hoàng đế không quản, tôi quản!”

Đông Vương khế thở dài, nói: “Cậu muốn làm gì, tôi không ngăn được. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, bên trong chắc chẳn có cao thủ Thần Thông Cảnh. Cậu đi chuyến này, rất có khả năng không đường quay về, cậu phải nghĩ cho kỹ!”

Ngô Bình: “Cảm tạ vương gia nhắc nhở”.

Đông Vương lấy ra một tấm bùa chú từ trong lòng, trên bùa có hơi thở đại đạo. Ông ta đưa tấm bùa cho Ngô Bình, nói: “Đây vốn là một món bảo bối bổn vương có được từ nhiều năm trước, là một lá bùa do cao thủ Đạo Cảnh luyện chế. Bùa này chỉ dùng được một lần, cậu phải dùng cẩn thận. Bùa này khi được dùng đến có thể đưa cậu ra xa đến nghìn dặm, giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm!”

Tuy Đông Vương không hy vọng Ngô Bình không tham gia, nhưng trong lòng ông ta cũng không hy vọng Ngô Bình gặp chuyện, còn đưa cả lá bùa Đạo Cảnh quý giá để cậu bảo vệ tính mạng.

Ngô Bình cũng không khách sáo, cậu nhận lấy lá bùa, ôm quyền nói: “Vương gia, thuộc hạ đi đây!”

Nói xong, cậu hóa thành một luồng sáng, phóng lên trời.

Sau khi Ngô Bình rời đi, một cô gái áo đỏ từ trong thư phòng đi ra, cô gái trông rất xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi chín.

“Phụ vương, tại sao cha không ngăn anh ta lại?”

Cô gái này chính là con gái của Đông Vương - Đan Chu Nhi, vừa từ bên ngoài quay về Vương Phủ.

Đông Vương: “Ngô Bình là đệ tử tinh anh, cậu ấy có nguyên tắc làm việc của mình, cha nhất định phải tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Chỉ có như vậy, sau này cậu ấy lớn mạnh rồi thì sẽ tôn trọng ông chủ cũ của mình là cha đây”.

Đan Chu Nhỉ: “Phụ vương, dường như cha rất tin tưởng Ngô Bình”.

Đông Vương cười nói: “Đương nhiên rồi. Nếu không, sao cha lại coi trọng cậu ấy như vậy?”

Đan Chu Nhi: “Vâng, vậy thì xem xem lần này, anh ta có thể làm được chuyện này đến bước nào”.

Đông Vương không còn vẻ tươi cười, nói: “Hy vọng cậu ấy có thể bình an quay về!”

Không lâu sau, Ngô Bình đa xuất hiện trong núi sâu, cậu liên lạc với Ngô Khả Kỳ trước, hỏi: “Ông chủ lớn của các anh trả lời anh chưa?”

Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ nói: “Kỳ lạ lắm, ông chủ lớn nói không được khỏe, tạm thời không thể hành động được”.

Ngô Bình: “Chuyện này, anh đừng quản nữa, cũng đừng hỏi thêm nữa”.

Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Vâng, tôi hiểu rồi”.

Báo với Ngô Khả Kỳ xong, Ngô Bình loại đi vào sân viện kia. Thế nhưng, lần này cậu vừa xuất hiện, cả sân viện đã bị một màng sáng bao phủ, sau đó trong sân bỗng đầy ắp người đứng đó.

Người đứng đầu là một người trung niên cao lớn mặc áo khoác vàng, mắt tím tóc bạc, mặt dài mũi khoằm, trước ngực có một miếng hộ tâm đầu hổ màu vàng kim, ông ta lạnh lùng nói: "Nhóc con, ra đi!"
 
Chương 6065: Tu sĩ Thần Thông đó là ai thế


Ngô Bình: “Các ông bắt nhiều cô gái như vậy, nếu tôi biết rồi dĩ nhiên phải điều tra cho rõ”.

Người trung niên khinh thường nói: “Một con sâu bọ mà cũng dám hỏi chuyện của Thần Long, thật là nực cười. Quỳ xuống đi, có lẽ tôi có thể rộng lượng giữ làm người hầu”.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Để tôi làm việc cho ông, ông cũng xứng à?”

Người trung niên nổi giận: “Cái thứ không biết điều, đánh nó”.

Hai người đi theo một trái một phải nhào đến, một cầm dao, một cầm kiếm, dao quang kiếm ảnh phối hợp chặt chẽ.

Ngô Bình biết hôm nay phải có trận chiến này, cậu rút đao xương Thiên Tai, ánh đao lóe lên, cả người và vũ khí đều bị trúng một đao, một người bị chém từ vai trái đến hông phải, người còn lại bị chém thành đôi từ giữa.

Thi thể ngã xuống, đao xương Thiên Tai trong tay Ngô Bình lóe sáng, đã hút hết tinh huyết sinh mệnh của hai người.

Người trung niên ngạc nhiên, hai người vừa chết đó là người giỏi giang trong đám thuộc hạ của ông ta, thực lực không yếu, thế mà lại bị tên này giết.

“Lên hết cho tôi”, ông ta vung tay, có người lao ra từ trong điện. Tu vi của đám người này đều không yếu, trong đó lại có không ít tu sĩ Bí Cảnh.

Đoàn kết là sống, nhìn thấy nhiều người xông đến thế, Ngô Bình cảm thấy hơi đau đầu. Cậu hít sâu một hơi, quyết định thi triển ba trong năm tuyệt học lớn mà người nhà họ Lục tặng, Hoan Thế Thiên Trảm!

Hoan Thế Thiên Trảm này bao hàm ảo thuật, có thể dùng dao, cũng có thể dùng kiếm, là một kiểu tu luyện khá khó trong năm tuyệt học lớn, nhưng uy lực cực kỳ lớn.

Ngô Bình vượt qua Thiên Bi, sở hữu võ cốt Tiên Thiên, cộng thêm việc cậu tu luyện Hoan Không Đại Đạo, đồng thời sở hữu mộng cảnh Huyền Thiên, tất cả những điều này làm cho cậu dễ dàng điều khiển Hoan Thế Thiên Trảm.

Hoan Thế Thiên Trảm có tất cả mười hai thức, sáu mươi chiêu. Trước đó cậu đã từng nghiên cứu nhưng thời gian tu luyện lúc đó vẫn chưa chín mùi nên vẫn chưa chính thức tập luyện.

Thấy địch ngày càng nhiều, chính là cơ hội tốt để cậu luyện dao. 

“Dao lên”, cậu lập tức sử dụng Hoan Thế Thiên

Trảm, đao xương Thiên Tai biến mất, cả người cậu cũng biến mất, người xung quanh cũng dần rời vào trạng thái ảo giác, Ngô Bình trước mặt biến thành người khổng lồ cao mười mét, tay cầm thanh đao lớn dài hai mươi mét, cảm giác bị áp bức kinh người khiến ánh mắt họ đờ đẫn, cảm thấy càng sợ hãi.

“Chuyện gì thế?”, người trung niên giật thót, nhanh chóng ổn định lại tâm thần. Nhưng cho dù ông ta ổn định như thế nào, cả sân viện cũng đã bị mộng cảnh Huyền Thiên của Ngô Bình bao phủ, biến thành một thế giới hư ảo.

Một tia đao quang xuất hiện trong không trung, người trung niên không kịp tránh, chỉ có thể giơ tấm khiên hình tròn trên tay trái lên trước mặt.

Đây là thức thứ nhất của Thiên Trảm, đao quang xoẹt qua, tấm khiên và cánh tay của người trung niên cùng bị chém đứt, ông ta thét lên, lùi về sau.

Tiếng thét thảm thiết liên tục vang lên, đao. quang xuất hiện trong thế giới ảo, hết người này đến người khác bị chém chết tại đó.

Ngô Bình hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện Hoan Thế Thiên Trảm, thức thứ nhất, thức thứ hai, khi cậu hoàn thành thức thứ mười hai, hơn một trăm thi thể đã ngã xuống trong sân viện, trong đó có cả người trung niên dẫn đầu đó”.

Hoan Thế Thiên Trảm tiêu tốn rất nhiều sức lực, cũng may đao xương Thiên Tai có thể liên tục lấy sức sống từ cơ thể những người này, vì vậy Ngô Bình không những không cảm thấy mệt mà còn tràn đầy năng lượng.

“To gan!”

Trong không trung vang lên một giọng nói đầy tức giận, một tia kiếm quang màu đen từ trên trời rơi xuống như thác nước từ trên trời giáng xuống, phút chốc bao trùm Ngô Bình.

Đối mặt với kiếm quang đáng sợ này, Ngô Bình lại rất bình tĩnh, vung nhẹ đao xương Thiên Tai trong tay, thời gian trở nên chậm hơn, kiếm quang lại dừng ở nơi cách đỉnh đầu cậu vài mét.

Cậu nhảy lên bay lên không trung, đây là một nam tu khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hung tợn, mắt vẫn dán chặt dưới đất. Nhưng lúc này hắn đã kịp phản ứng lại, mắt và cổ chậm rãi chuyển hướng về phía Ngô Bình, muốn nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện bên cạnh này là ai.

Đao quang lóe lên, đầu người này văng ra xa, đường đường là một tu sĩ Thần Thông cấp bảy thế mà cứ thế bị chém chết. 
 
Chương 6066: Nhật Nguyệt Tiên Giáo


Người này lắp bắp nói: “Đừng giết tôi..., nói rồi anh ta quỳ xuống.

Ngô Bình: “Tôi không giết anh, trả lời thành thật”.

“Anh ta... anh ta là Tả Hộ Pháp của giáo chúng tôi”. “Giáo gì cơ?” “Nhật Nguyệt Tiên Giáo”.

“Ngoài Tả Hộ Pháp này còn ai có tu vi là cảnh giới Thần Thông không?”

“Còn có Hữu Hộ Pháp, bốn đường chủ, giáo chủ đại nhân”.

“Giáo chủ các anh đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi. 

 “Mấy người giáo chủ không ở đây, lúc tu luyện họ mới đến. Tháng này là Tả Hộ Pháp trực nên chỉ có anh ta ở đây”.

Ngô Bình: “Trong động này có bao nhiêu cô gái?”

“Hiện tại có hơn năm ngàn”. “Trước kia có bao nhiêu? Giờ họ đang ở đâu?”

“Trước kia có mười ngàn người, đều bị giáo chủ dùng luyện công rồi”, người này thấp giọng đáp.

“Luyện công gì?”

“Nhật Nguyệt Tiên Công! Để luyện được cái này được chia làm bốn giai đoạn, lần lượt cần có chín ngàn những cô gái trẻ. Những cô gái lần lượt được sinh vào ngày xuân phân, hạ chí, thu phân và đông chí, tổng cộng có ba mươi sáu ngàn người”.

Ngô Bình: “Giáo chủ các anh có lai lịch thế nào?”

“Tôi cũng không rõ, Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng mới lập ra vào mấy năm trước”.

Sau khi hỏi rõ rồi, Ngô Bình bảo những người không chết đó ra ngoài. Những người này bị nhốt trong Hoan Thế, không dám phản kháng, đều quỳ xuống, thế mà vẫn còn tám chín mươi người.

Ngô Bình: “Các người dẫn các cô gái bên trong ra ngoài đi”.

Mọi người không dám trái lệnh, vội vàng dẫn các cô gái ra ngoài. Hơn năm ngàn người nhanh chóng lấp đầy sân, những cô gái này đều bị bắt làm tù binh trong nửa năm qua, ngày nào họ cũng sống trong bóng tối, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng tinh thần lại bị bào mòn.

Ngô Bình nói: “Các cô gái, tôi đến cứu các cô. Tiếp theo tôi muốn các cô xếp thành nhóm theo. tỉnh thành của mình”.

Không lâu sau, được cậu hướng dẫn, hơn năm ngàn người được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có tám chín trăm người, còn lại mấy trăm người đều đến từ các khu vực khác.

Ngô Bình nói: “Mọi người chắc đều biết mình sống ở đâu, cũng nhớ đường về nhà. Sau đây tôi sế đưa các cô đến thủ phủ tỉnh của các cô, sau đó cho các cô một khoản tiền, các cô tự bắt xe về nhà. Nhớ kỹ, sau khi về đừng báo cảnh sát, cũng đừng nói những gì mình trải qua với người khác, nghe rõ chưa?”

Các cô gái đều gật đầu. 

Sau đó, Ngô Bình báo cho Nhan Tướng Quốc để nhà họ Nhan đưa những cô gái này về quê nhà. Trước đó, cậu đã phế bỏ tu vi của người Nhật Nguyệt Tiên Giáo, sau này không còn sống được. bao lâu nữa.

Nhan Tướng Quốc cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ nên ông ta phái những người giúp việc không có quan hệ gì với nhà họ Nhan, ở giữa còn có rất nhiều tầng quan hệ. Những người này, chỉ cần đưa đủ tiền cho họ thì chắc chắn sẽ làm.

Hơn một trăm chiếc xe buýt liên tục đi vào khu vực núi, các cô gái được đưa về tỉnh phủ nơi mình sống.
 
Chương 6067: Trú Nhan Đan


Ngô Bình thở dài: “Chuyện này hoàng đế cũng không muốn quản, tôi làm như vậy cũng đắc tội với nhân vật lớn rồi. Tôi hỏi rồi, những người kia cũng không biết giáo chủ có lai lịch thế nào”.

Nhan Tướng Quốc nói: “Thế tục tuy không so được với Tiên Giới, nhưng thế tục cũng có nguyên tắc của thế tục, người kia không dám bắt người lộ liễu, chứng tỏ cũng có chút e sợ. Cậu phá hư chuyện của anh ta, nếu anh ta là người thông minh thì sẽ ẩn nấp một thời gian. Trong lúc này, tôi nghĩ anh ta sẽ không kiếm chuyện với cậu đâu. Cho dù có tìm cậu thì cũng chưa chắc có thể tìm được”.

Ngô Bình: “Hy vọng vậy. Nói đến cùng vẫn là chỗ dựa sau lưng không vững, thực lực không mạnh, nếu không cũng không cần lo lắng những chuyện này”.

Nhan Tướng Quốc cười nói: “Trong lòng lo sợ thì mới có động lực tu hành, chuyện này cũng không phải chuyện xấu”.

Ngô Bình: “Ông Nhan nói đúng”.

Lại ngồi một lúc rồi Ngô Bình tạm biệt Nhan Tướng Quốc. Cậu quay về nhà trước, chào hỏi với bố mẹ và Hàn Băng Nghiên rồi quay về thủ đô.

Nơi cậu muốn đến chính là đại học Thần Kinh. Lần này đại học Thần Kinh mở thông đạo đặc biệt, tổng cộng có mười bảy người tham gia, tiếp nhận khảo sát và huấn luyện. Người được thông qua thì có thể chính thức gia nhập học viện quân sự Đại Hạ.

Hôm nay là thứ ba, mười bảy sinh viên đại học Thần Kinh, bắt buộc phải đến đại học Thần Kinh điểm danh lúc chín giờ rưỡi. Đại học Thần Kinh rất lớn, diện tích hơn ba nghìn mẫu, trong góc trường có một tòa nhà trước tòa nhà là một khoảng đất trống.

Lúc Ngô Bình đến, vừa đúng chín giờ hai mươi bảy phút, lúc này trên sân đã có mười sáu người đứng đó. Trước mặt mười sáu người này là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tư thế oai hùng.

Cô gái da trắng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, cô ta mặc bộ quân phục xanh lục bụi bặm, giày quân đội xám, đứng thẳng người.

Ngô Bình mặc bộ quần áo thể thao xuất hiện, cậu nói: “Ngô Bình báo danhl”

Cô gái liếc nhìn cậu, người khác đều đến trước hai ba tiếng đồng hồ, nhưng tên này lại gần đúng giờ mới đến.

“Ừ. Căn phòng xanh phía sau cách tám trăm mét chính là doanh trại của các cậu, quần áo và trang bị của cậu đều ở bên trong. Trước chín giờ, cậu phải thay xong quần áo”. 

Nói xong thì nhìn đồng hồ rồi nói: “Cậu chỉ có hai phút rưỡi!”

Ngô Bình: “Vâng”. Sau đó quay người chạy về phía doanh trại.

Tám trăm mét, chạy xong cũng hết ba phút, đi đi về về cộng thêm thời gian thay quần áo, chắc chắn cậu không đến kịp. Nhưng nếu cậu làm không được thì cô ta sẽ trừng phạt tên nhóc chậm chạp này!

Thế nhưng, lúc Ngô Bình chạy đi, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ nhìn thấy làn khói phóng thẳng đến doanh trại, trước sau cũng chỉ có mười giây!

Nửa phút sau, lại có một làn khói từ trong doanh trại lao ra, một cơn gió mạnh thổi đến, Ngô Bình đã đứng trước mặt tất cả mọi người. Lúc này, thời gian vừa đúng chín giờ hai mươi chín phút! Còn một phút nữa là đến chín giờ rưỡi!

Cô gái không có biểu cảm gì: “Xem ra cậu đã tu luyện rồi, chạy rất nhanh”.

Ngô Bình: “Cô quá khen rồi, có luyện qua một chút”.

“Tôi là giám sát viên của các cậu, họ Lam, các cậu có thể gọi tôi là giám sát Lam”. Sau đó cô ta tỏ ý Ngô Bình đứng cuối hàng.

“Tiếp theo, tôi sế nói một chút về nội dung kiểm tra. Hai ngày đầu, kiểm tra năng lực học tập của các cậu. Học viện quân sự là nơi để học tập, không có năng lực học hỏi mạnh mẽ, năng lực tư duy vượt trội thì không cách nào trở thành thành học viên học sự hợp cách cả. Đương nhiên, các cậu đều là hạt giống tót của đại học Thần Kinh, có lẽ sẽ không khiến tôi thất vọng”.

Lúc này, hai người mặc đồng phục màu đen đi đến, một người chừng bốn mươi tuổi, một người ba mươi tuổi. Vẻ mặt người bốn mươi tuổi uy nghiêm, nói: “Các bạn học, tôi tên La Cương, phụ trách công việc bảo vệ quốc khốc. Quốc khố có không ít bảo vậy, những thứ quý giá nhất được đặt trong khu trân bảo. Nơi đó có ba món bảo bối, mỗi người các cậu có thời gian hai ngày đi quan sát ba món bảo bối. Trong thời gian này, các cậu có thể thu hoạch được gì, thì phải nhìn xem năng lực lĩnh ngộ của các cậu”.

Giám sát Lam: “Nghe rõ chưa? Tiếp theo chúng †a phải đến quốc khố, quốc khố là nơi quan trọng của Đại Hạ, ngay cả các đại thần vương công nếu không được phép cũng không thể tiến vào. Các cậu có thể vào quan sát bảo vật, chắc chắn là cơ duyên lớn nhất cả đời, nhất định phải quý trọng”. Nhóm người đi về phía trước, Ngô Bình cố ý đi phía sau, sóng vai đi cùng giám sát Lan, nói: “Giám sát Lan, các giám sát đều xinh đẹp như vậy sao?” 

Giám sát Lan hừ lạnh: “Bớt nịnh nọt đi, có phải cậu muốn hỏi gì không?”

Ngô Bình cười ha ha, lấy một lọ đan dược ra từ trong túi. Lọ đan dược này cậu lấy được từ trong hang động của tu sĩ si mê kia, tên là Trú Nhan Đan, có thể khiến người dùng có dung nhan không già, da dẻ trắng mịn.
 
Chương 6068: Lam Chỉ Ngư


Cô gái nào chẳng yêu thích cái đẹp, cô ta khẽ động ngón tay, nói: “Nếu cậu muốn dựa vào món đồ này, để tôi mở rộng cửa giúp cậu thì chỉ e cậu phải thất vọng rồi”.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Giám sát Lam, tôi là người xuất sắc như vậy, còn cần đến người khác mở sao? Tôi nhất định phải dựa vào thực lực bản thân giành được vị trí đầu tiên”.

Sau đó cậu cười nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi xem, mấy món trân bảo trong quốc khố có lai lịch thế nào, tại sao muốn để chúng tôi quan sát?”

Giám sát Lam đứng lại, nói: “Nếu là hỏi về chuyện này thì cũng không cần tặng đồ cho tôi, tôi có thể nói cho cậu”.

Ngô Bình vội nhét lọ đan dược vào tay cô ta: “Giám sát Lam không cần khách sáo, cũng không phải thứ gì đáng tiền”.

Giám sát Lam thấy cậu thật lòng, cũng không khách khí, nhận lấy đan dược rồi nói: “Trong quốc khố có mấy món lai lịch thần bí, lần lượt là Nhân Hoàng Bia, U Thiên Đồ, Thái Thượng Chung. Nghe nói, ba món đồ này đều ẩn chứa điều huyền diệu, nếu người nào có thể lĩnh ngộ được một ít thôi cũng có thể có được lợi ích không nhỏ rồi”.

Ngô Bình: “Món đồ quý giá như vậy mà lại để ở quốc khố sao?”

Giám sát Lam nhìn cậu rồi nói: “Ba món bảo bối, là do ba nhân vật lớn để lại, bên trên có ấn ký tinh thần của bọn họ, không ai dám động đến!”

Ngô Bình chớp mắt: “Nhân vật lớn thế nào?”

“Tóm lại là người không ai dám kiếm chuyện”. Giám sát Lam nói.

Ngô Bình: “Được thôi. Cám ơn giám sát Lam nói cho tôi biết”.

Lúc này giám sát Lam vội hỏi: “Tôi nghe nói, cậu là người bên Đông Vương?” 

Ngô Bình: “Vâng, Đông Vương giúp tôi vào danh sách”.

Giám sát Lam: “Vậy cậu phải cẩn thận đấy. Trong những người đồng hành, có hai người là người của “Tả Tướng” Tư Đồ Vô Nan, Tư Đồ Vô Nan và Đông Vương bất hòa với nhau”.

Ngô Bình: “Mấy người đó tôi gặp rồi, không có sức ép gì với tôi cả”.

Giám sát Lam: “Ồ, cậu tự tin bản thân mình vậy sao?”

Ngô Bình: “Không phải có tự tin, mà là bọn họ quá yếu”.

Chẳng mấy chốc, nóm người đã ngồi trên một chiếc xe buýt rất xa hoa, từng vị trí đều rất rộng rãi. Ngô Bình ngồi bên cạnh giám sát Lam, gần vị trí đầu xe.

“Giám sát Lam, ngày thứ ba kiểm tra gì vậy?”, cậu hỏi. “Thể năng. Chỉ ai có thể năng đạt chuẩn thì mới có thể tiến vào học viện quân sự”.

“Nghe nói, trong mười bảy người, chỉ có một hai người có thể ở lại?” 

“Cậu nghe ai nói  Giám sát Lam liếc nhìn cậu: “Lần này không giới hạn số người, nếu các cậu đều xuất sắc thì có thể giữ lại toàn bộ. Nếu toàn bộ đều không đạt chuẩn thì đào thải toàn bộ”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Thay đổi quy tắc rồi sao?”

“Không phải thay đổi quy tắc, mà là viện trưởng học viện quân sự Đại Hạ đổi người rồi, ý của viện trưởng mới là thà thiếu chứ không ẩu”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt, như vậy tôi cũng không còn áp lực tâm lý gì nữa”.

Sau đó cậu đè thấp giọng nói: “Giám sát Lam, cô tên gì vậy?”

Giám sát Lam trừng cậu: “Cậu hỏi kỹ như vậy làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn biết tên cô thôi”.

Giám sát Lam hỏi: “Đan dược cậu tặng tôi thực sự có tác dụng sao?”

Ngô Bình hạ giọng nói: “Không dám giấu gì, đan dược này là do một cao thủ Đạo Cảnh luyện chế, cô nói xem có tác dụng hay không?” 
 
Chương 6069: Đến quốc khố


Ngô Bình cười, nói: “Tên của giám sát hay thật, chắc cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, hay là sau này tôi gọi cô là chị Chỉ Ngư được không?”

Lam Chỉ Ngư không nói gì, không nói gì tức là đồng ý.

Ngô Bình lập tức nói: “Chị Chỉ Ngư là người của học viện quân sự Đại Hạ sao?”

Lam Chỉ Ngư: “Tôi tốt nghiệp năm ngoái, năm nay ở lại trường làm trợ giảng”.

Ngô Bình bỗng nói với vẻ đầy bái phục: “Chị Chỉ Ngư giỏi thật, tôi nghe nói số lượng nữ học viên của học viện quân sự Đại Hạ cực kỳ ít, tỷ lệ nam nữ là ba mươi mấy trên một, nữ sinh có thể vào được học viện quân sự Đại Hạ nhất định phải rất lợi hại”.

Lam Chỉ Ngư: “Tôi cũng từng học ở đại học Thần Kinh, vì vậy bên trên mới cho tôi phụ trách lần khảo sát này”.

Ngô Bình cười, nói: “Vậy chị Chỉ Ngư xem như về thăm nhà rồi. Năm nay tôi mới thi vào đại học thần kinh, vẫn chưa đi hết tất cả các nơi”.

“Sau khi kết thúc khảo sát thì cậu có thể chính thức đến học ở đại học Thần Kinh rồi”. Lam Chỉ Ngư nói xong thì bỗng nói với người trước mặt “Lát nữa đến quốc khố không được ồn ào, lúc xuống xe mỗi người có thể nhận một túi thức ăn, đủ để các cô cậu ăn trong ba ngày”.

Ngô Bình chớp mắt, nói: “Có thể ăn thức ăn tự mang theo không?”

Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu rồi nói: “Nếu như cậu có thức ăn thì cũng được”.

Ngô Bình trở tay, lấy ra một túi thịt khô, đấy là túi thịt cậu giữ lại khi ăn cơm trên đảo Linh Tê, là thịt khô mà ông chủ Hoàng làm, mùi vị khá ngon, thơm nức mũi.

Lam Chỉ Ngư không kiềm được, hỏi: “Đấy là thịt gì thế?

Ngô Bình: “Thịt yêu thú, chị Chỉ Ngư nếm thử đi”. Cậu vừa nói vừa đưa qua một miếng.

Lam Chỉ Ngư nhìn miếng thịt khô hơi trong suốt, không cưỡng lại được mùi thơm quyến rũ của nó nên đã nhận lấy và căn một miếng. Nó không dai như thịt bình thường mà ngược lại rất dễ nhai, mùi vị ngon cực, lần đầu tiên cô ta được nếm.

Lam Chỉ Ngư ăn hết miếng thịt khô dài khi nào không hay, cô ta thở dài, nói: “Cậu có pháp khí chứa đồ trên người sao? Cậu là tu sĩ bí cảnh à?”

Ngô Bình cũng không che giấu, cười, nói: “Chị Chỉ Ngư quan sát tốt quá, tôi mới vừa lên bí cảnh không bao lâu”.

Lam Chỉ Ngư vô cùng kinh ngạc, dù ở học viện quân sự Đại Hạ thì cũng chẳng được mấy người là tu sĩ bí cảnh.

“Cậu có sư phụ không?”, cô ta tiếp tục hỏi. “Đệ tử Liên Sơn Tông”. Ngô Bình cười, nói.

Lam Chỉ Ngư gật nhẹ đầu, nói: “Hèn gì cậu lại có pháp khí chứa đồ, còn tự tin đến vậy. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, trong số những người này có một số người không đơn giản đâu”.

Ngô Bình: “Cảm ơn chị Chỉ Ngư đã nhắc nhở”.

Xe chạy được một lúc thì đến trước một cánh cổng lớn, trước cổng không có bất cứ biển báo nào. Lúc này, Lam Chỉ Ngư yêu cầu tất cả mọi người xuống xe, sau đó mỗi người lấy ra một túi đựng thức ăn và đi bộ vào trong.

La Cương lớn tiếng: “Các bạn, phía trước chính là quốc khố, quốc khố rất lớn, lát nữa các bạn sẽ vào trong một chiếc xe điện rất tối, xe điện sẽ chạy thẳng đến điểm đích”.

Anh ta đang nói thì có một chiếc xe buýt điện với cửa sổ tối đen chạy đến, mọi người lần lượt lên xe. Từ trong xe không thể nhìn thấy bên ngoài, thậm chí đến cả thần niệm cũng không cách nào ra khỏi phạm vi của xe, tất cả mọi người chỉ có thể thấy được tình hình trong xe.

Quốc khố thật sự rất lớn, xe chạy bên trong gần hai mươi phút mới dừng lại, lúc họ xuống xe thì phát hiện mình đang ở một phòng khách khổng lồ, xung quanh căn phòng đều là bóng tối, bên trên có ba luồng sáng chiếu xuống, rọi lên ba món đồ.
 
Chương 6070: Chuông Thái Thượng


Đám đông có người hỏi: “Xin hỏi thế nào mới xem là có thu hoạch?”. La Cương đáp: “Đây là điều mà tôi muốn nói. Ba món đồ này đều không thể xem thường, nếu có thể lĩnh ngộ chúng thì sẽ có dị tượng xuất hiện, thậm chí nếu có thể lĩnh hội được trên ba phần thì sẽ có thể đánh thức ba vị đại năng. Đại năng sẽ rọi tiên quang xuống, gột rửa thể xác và linh hồn của người lĩnh hội, nhờ đó có được lợi ích vô cùng to lớn. Đương nhiên, lịch sử chưa từng có ai có thể khiến đại năng chiếu tiên quang xuống, hi vọng sẽ có được nhân tài như thế trong số các bạn".

Lam Chỉ Ngư: “Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian nghiên cứu đi”.

Mọi người thi nhau hướng về ba món báu vật đó, chỉ có Ngô Bình bình thản, đi bên cạnh Lam Chỉ Ngư, mỉm cười và nói: “Chị Chỉ Ngư, lịch sử có nhiều người có thu hoạch không?”

Lam Chỉ Ngư im lặng một lúc rồi n năm nay chỉ có ba người, trong đó có hai người chỉ lĩnh hội được sơ sơ, một người lĩnh hội được bản đồ U Thiên sâu hơn một chút. Sau đó người lĩnh hội được bản đồ U Thiên đã trở thành một nhân vật lớn”.

“Là ai?”

“Tô Thần Hầu”. Lúc Lam Chỉ Ngư nhắc đến người đó thì ánh mắt thoáng vẻ kính sợ, như thể đang nhắc đến một vị thần.

Đương nhiên Ngô Bình cũng từng nghe nói đến Tô Thần Hầu, nghe nói thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới thần thông, đến cả hoàng đế cũng phải nể ông ta ba phần, đó là một nhân vật truyền kì.

Lam Chỉ Ngư tiếp tục nói: “Hai người hiểu được sơ sơ còn lại cũng gầy công lập nghiệp, một người ở phía nam được phong vương, người kia trở thành đại thống lĩnh của Nội Tứ Vệ trong Bát Vệ của Đại Hạ, chịu trách nhiệm về an toàn của hoàng tộc”.

Ngô Bình: “Xem ra họ đều rất thành công”.

Lam Chỉ Ngư: “Thật ra yêu cầu khảo sát với các cậu không hề cao, chỉ cần các cậu có thể nói được một vài cảm nhận gần với thực tế thì xem như đã được thông qua rồi. Còn về việc lĩnh hội ý nghĩa thâm sâu của ba món bảo vật thì là chuyện của thiên tài tuyệt thế rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy một khi có người lĩnh hội được thì sẽ lập tức trở thành trung tâm chú ý của Đại Hạ rồi?”

“Chuyện đó là đương nhiên, chẳng hạn cậu lĩnh hội được chút xíu của một bảo vật nào đó thì sẽ lập tức được học viện quân sự Đại Hạ đặc biệt bồi dưỡng, muốn gì có đó, thậm chí các thế gia, tông môn của tiên giới cũng sẽ đến chiêu mộ cậu”.

Ngô Bình: “Vậy nếu như tôi lĩnh hội được ba phần, được tiên quang gột rửa thì sao?”

Lam Chỉ Ngư ngây ra, nói: “Chuyện đó chưa từng xảy ra, nên tôi cũng không biết sẽ thế nào”.

Ngô Bình nói chuyện một lúc, đợi mười mấy người đó bình thản lại thì mới bước đến trước chuông Thái Thượng, nơi ít người tập trung nhất và quan sát.

Chuông Thái Thượng cao gần ba mét, mặt ngoài chuông có khắc rất nhiều phù văn kỳ diệu, nó lơ lửng cách mặt đất nửa mét, phát ra ánh sáng vàng kim nhẹ.

Lúc này có ba người vây quanh chuông nghiên cứu, mặt mày ai cũng mơ hồ.

Ngô Bình bước đến trước chuông Thái Thượng, đưa tay ấn lên chuông nhưng lại không phát hiện được điều gì. Cậu quan sát mấy phút rồi đấm lên chuông Thái Thượng một đấm, chuông rung nhẹ và phát ra âm thanh trầm thấp.

Thế là cậu lại đấm tiếp đấm thứ hai, đấm này cậu dùng hết sức, chuông Thái Thượng rung mạnh, cậu sờ tay lên chuông, sự rung chuyển kỳ lạ đó khiến máu huyết cậu sôi sục, xương cốt tê dại, thần hồn lơ lửng.

Cậu thầm giật mình, sự rung động của chuông Thái Thượng thật đáng sợ, thể chất võ cốt bẩm sinh của cậu mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Mấy người khác thấy dễ, mắt sáng lên, cũng học theo Ngô Bình đưa tay ra sờ lên chuông Thái Thượng, nhưng tay họ vừa chạm vào chuông thì ai cũng thốt lên đau đớn, cả cánh tay và xương bả vai đều bị gãy vì chấn động, thậm chí một số xương còn chọc ra khỏi da, lộ ra ngoài.
 
Chương 6071: Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh


La Cương muốn hỏi Ngô Bình vài chuyện, nhưng lại bị giám sát Lam ngăn lại, cô ta thấp giọng nói: “Đừng làm phiền cậu ấy, có lế cậu ấy có phát hiện gì đó!”

Ngô Bình cảm nhận có huyền cơ ẩn giấu trong sức mạnh chấn động này. Sức mạnh chấn động này cứ ba giây lại thay đổi một lần, một phút hai mươi lần, mười hai phút thì hai trăm bốn mươi lần. Mười hai phút sau, lại bắt đầu một vòng chấn động mới.

Chấn động liên tục bảy trăm hai mươi lần, sau ba vòng chấn động, cậu đã lĩnh ngộ được được cơ bản toàn bộ sức mạnh chấn động của chuông Thái Thượng. Sau đó, cơ thể cậu bắt đầu mô phỏng theo. sức mạnh chấn động của chuông Thái Thượng, mới đầu cũng không khó. Đến lần chấn động thứ một trăm hai mươi, độ khó mới bắt đầu tăng lên. Nhưng thể chất cậu bất phàm, vì thế những chuyện này cũng không làm khó được cậu, thoáng chốc đã lĩnh ngộ được một trăm tám mươi lần chấn động.

Sau đó, sáu mươi lần chấn động còn lại đều có liên quan đến thần hồn, thuộc loại chấn động cấp bậc thần hồn. Mới đầu cũng không khó, bốn mươi lần đầu rất thuận lợi, bốn mươi lần chấn động sau lại trở nên thâm sâu hơn, nhưng cậu vẫn hoàn thành như cũ.

Đến khi Ngô Bình hoàn thành toàn bộ một trăm tám mươi lần chấn động thì đã là bảy tiếng sau. 

Giám sát Lam vẫn luôn đợi cậu, lúc này không nhịn được bèn hỏi: “Ngô Bình, cậu có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình khẽ cười, nói: “Thử xem”.

Cậu lại đánh một quyền vào chuông Thái Thượng, tiếng chuông ngân dài, thân thể cậu và chuông Thái Thượng đều chấn động, bỗng nhiên tỏa ra vầng sáng màu vàng, hòa lẫn với chuông Thái Thượng.

Lúc này, trên chuông Thái Thượng bỗng xuất hiện vô số bùa chú và hình vẽ màu vàng, những hình vẽ này chỉ có Ngô Bình có thể nhìn thấy được, những thứ đó lần lượt tiến vào thức hải của Ngô Bình, hóa thành một thiên kinh văn, tên là Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh!

Sau đó, trong thức hải của cậu, một vùng tiên quang giáng xuống, vừa huyền diệu vừa bí ẩn bắt đầu tẩy rửa thần hồn, hình thể cậu, luồng sáng vàng quanh người cậu lại càng đậm hơn.

Đồng thời, người bên ngoài cũng không biết được cậu đang được tẩy rửa bởi tiên quang, mà chỉ cảm thấy luồng sáng vàng quanh người cậu vô cùng thần kỳ.

Tiên quang duy trì một khắc đồng hồ rồi biến mất, Ngô Bình mở bừng mắt. Cậu phát hiện, Lam Chỉ Ngư và mười ba bạn học khác đều đang nhìn cậu chăm chằm. Trên người có luồng sáng vàng, rõ ràng đây là một hiện tượng lạ, có phải cậu đã lĩnh ngộ được Thái Thương Chung rồi không?

“Cậu thật sự lĩnh ngộ rồi sao?”, Lam Chỉ Ngư kích động hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Chị Chỉ Ngư, có lẽ tôi lĩnh ngộ được chút ít rồi”.

Cậu lĩnh ngộ được nào chỉ một chút, mà là toàn bộ Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh!

Mọi người đều mang theo ánh mắt hâm mộ, lĩnh ngộ được chút ít, có nghĩa người này tiền đồ vô lượng!

La Cương cũng rất kích động nói: “Tôi đi thông báo với bên trên!”

Lam Chỉ Ngư ngăn ông ta lại nói: “Tướng quân La, đợi đã. Ngô Bình còn còn hai món bảo bối chưa được lĩnh ngộ”.

Ngô Bình lại đi đến bức tranh kia, bản đồ U Thiên.

Bản đồ U Thiên được trải ra trên bàn, lúc này xung quanh có năm người đang nghiên cứu nó. Khi Ngô Bình đi đến, mấy người này đều lần lượt lui ra một khoảng cách, muốn nhìn xem cậu có thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của bức tranh này không.

Ngô Bình liếc nhìn, bản đồ U Thiên có vô số đường kẻ hỗn loạn bên trên, và một vòng xoáy được. tạo thành do các đường kẻ kia ngưng tụ lại.

Nhìn một lúc, cậu cũng không phát hiện ra manh mối gì, trái lại, lại cảm thấy bản đồ U Thiên này rất bài xích cậu. Trong lòng cậu chợt động, chẳng lẽ bởi vì bản thân cậu đã lĩnh ngộ chuông Thái Thượng nên bản đồ U Thiên mới bài xích bản thân?

Vì thế, cậu lại đi đến bia Nhân Hoàng, thế nhưng cũng có cảm giác tương tự như vậy, lúc cậu nhìn sang bia Nhân Hoàng thì cảm thấy bia văn mơ. hồ, nhìn thế nào cũng không rõ được. Rất rõ ràng, bia Nhân Hoàng cũng đang cự tuyệt cậu!

“Tà môn!”. Cậu thầm nói một tiếng trong đầu, quay người nói với Lam Chỉ Ngư: “Chị Chỉ Ngư, hai thứ còn lại không có duyên với tôi, tôi ra ngoài trước”.

Lam Chỉ Ngư có chút bất ngờ, nói: “Ngô Bình, cậu không lĩnh ngộ thêm một lát nữa sao? Dù sao cũng chỉ mới gần nửa ngày thôi mà?”

Ngô Bình: “Thôi vậy, ở lại cũng lãng phí thời gian. Tôi về đại học Thần Kinh đi dạo một vòng, làm quen với hoàn cảnh bên đó”.
 
Chương 6072: đến Thạch Hải Tử chơi


Một tiếng sau, cậu quay về đại học Thần Kinh. Cậu không đi vào mà chỉ đi vòng vòng trước cổng đại học.

Cậu ngồi trong một tiệm đồ uống lạnh, bỗng nghĩ đến Diệp Ngưng Băng. Diệp Ngưng Băng cũng thi vào đại học Thần Kinh, còn khuyên cậu gia nhập vào học viện hoàng gia. Vì thế, cậu bèn gọi điện cho Diệp Ngưng Băng.

“Diệp Ngưng Băng, em ở Thần Kinh sao?”, cậu hỏi thẳng.

Diệp Ngưng Băng: “Ừ, đang ở đây. Em đã đến báo danh trước rồi, vừa mới làm quen với bạn bè”.

Ngô Bình: “Anh đang ở trước cổng trường”.

Diệp Ngưng Băng vừa kinh ngạc vừa vui: “Vậy sao? Em đi tìm anh ngay!”

Ngô Bình báo địa chỉ cho đối phương, mười phút sau, Diệp Ngưng Băng cùng với bốn bạn học đi đến. Trong bốn bạn học có ba nữ một nam, nhìn ra được ba bạn nữ đều có ý với bạn nam kia.

Phát hiện Ngô Bình ngồi đợi bọn họ ở tiệm đồ uống lạnh, sắc mặt ba cô gái rõ ràng đều có chút khinh thường.

Diệp Ngưng Băng lại không để ý những thứ này, cô ấy cười nói: “Ngô Bình, anh đến nhanh thật, đến báo danh trước giống em sao?”

Ngô Bình không nhắc đến chuyện học viện quân sự, nói: “Xem như vậy đi, thuận tiện đến xem đại học Thần Kinh thế nào”.

Sau đó cậu nhìn mấy người còn lại: “Bạn cậu mới quen sao?”

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Ừ, cũng giống tụi mình, mấy hôm nay cùng đến báo danh”.

Cô ấy cũng không giới thiệu nhiều về Ngô Bình với bọn họ, bởi vì cô ấy biết rõ, những người này không cùng thế giới với Ngô Bình, giới thiệu rồi Ngô Bình cũng sẽ không nhớ rõ họ.

Bạn nam kia trông trắng trẻo gọn gàng, gương mặt tươi cười nhẹ nhàng, cậu ta chủ động vươn tay ra: “Hạ Dã Thiên”.

Ngô Bình cũng vươn tay, nói: “Ngô Bình”. 

Hạ Dã Thiên cười nói: “Ngưng Băng, nếu đã là bạn tốt của cậu vậy chúng ta cùng đến Thạch Hải Tử chơi đi?”

Thạch Hải Tử là một vùng đặc biệt, chỉ có hoàng thân quốc thích, quan to quý tộc hoặc con cháu đệ tử bọn họ mới có tư cách tiến vào. Đương nhiên, người thường cũng có thể thể do người khác dẫn vào được.

Nhìn ra được, Hạ Dã Thiên này có chút lai lịch, nếu không sẽ khôn nói dẫn mọi người đến Thạch Hải Tử chơi.

Diệp Ngưng Băng hỏi ý kiến Ngô Bình trước, Ngô Bình nghĩ có hai ngày rảnh rỗi, thì gật đầu, nói: “Được”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vậy được, chúng ta cũng đến đó chơi, nghe nói bên đó có rất nhiều chỗ chơi”.

Hạ Dã Thiên cười nói: “Cứ giao cho tôi, tôi biết rõ”.

Không lâu sau, có một chiếc xe thương vụ dừng trước cổng. Xe thương vụ có tám chỗ, Ngô Bình chủ động ngồi chỗ sau cùng, nhưng Diệp Ngưng Băng cũng ngồi theo cùng cậu.

Hạ Dã Thiên vốn muốn ngồi cùng Diệp Ngưng  Băng, không ngờ cô ấy lại bỏ gần tìm xa, ngồi hàng cuối với Ngô Bình. Trong lòng cậu ta có chút khó chịu, cố ý hỏi: “Bạn học Ngô là người ở đâu?”

Ngô Bình: “Trung Châu”.

Hạ Dã Thiên ồ một tiếng: “Trung Châu là thị trấn quan trọng của Giang Nam, từ xưa đã có nhiều người tài”.

Diệp Ngưng Băng nói: “Đương nhiên. Không giống như các cậu, Ngô Bình chính là thủ khoa thi đại học tỉnh Giang Nam đấy”.
 
Chương 6073: Vậy nếu lĩnh ngộ được toàn bộ thì sao


Trong ba bạn nữ, có một nữ sinh mặt tròn cười nói: “Thường nói bần hàn khó có quý tử, Ngô Bình có thể thi được đại học Thần Kinh cũng xem như thay đổi vận mệnh rồi”.

Hạ Dã Thiên cười nói: “Ngô Bình, đợi sau khi cậu tốt nghiệp, nếu cần gì thì tôi có thể giúp cậu sắp xếp công việc ở cơ quan nhà nước”.

Hai người này ngoài mặt thì khen Ngô Bình, nhưng thực sự không coi trọng gì cậu cả.

Diệp Ngưng Băng thờ ơ lạnh nhạt, cũng không vạch trần, nhưng trong lòng có phần không vui, thản nhiên nói: “Dừng xe ở phía trước đi, tôi và Ngô Bình còn có chút chuyện, các cậu cứ chơi trước đi”.

Hạ Dã Thiên vội nói: “Ngưng Băng, nếu cậu không đi vậy thì không vui gì cả”. Nói rồi lại liếc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình khẽ cười: “Cũng đã đi nửa đường rồi, vẫn nên đi dạo một chuyến đi”.

Diệp Ngưng Băng: “Được thôi”.

Thế nhưng, sau đó Diệp Ngưng Băng cũng không nói chuyện với mấy người họ nữa, cô nói: “Bây giờ anh đã vào đại học Thần Kinh, sau này em dẫn anh tham gia kiểm tra học viện Hoàng Gia”. 

Ngô Bình: “Em đậu rồi?”

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Em đã đậu kỳ khảo sát rồi”.

Nghe thấy hai người nói chuyện, Hạ Dã Thiên kinh ngạc hỏi: “Ngô Bình muốn đến học viện Hoàng Gial"

Học viện Hoàng Gia không phải nơi ai cũng cũng có thể vào được, Hạ Dã Thiên cũng không có tư cách, người bên trong đều là con cháu hoàng gia, vương tôn quý tộc hoặc là người có thiên phú tu hành, dù là kiểu người nào thì cậu ta cũng không thể so được.

Ngô Bình cười nói: “Thử xem thôi”.

Hạ Dã Thiên cười ha ha: “Thử cũng không tệ, nhỡ đâu thành công thì sao?”

Sau đó cậu ta nói với Diệp Ngưng Băng: “Ngưng Băng, tôi thật sự không ngờ cậu đã đậu kỳ kiểm tra của học viện Hoàng Gia, thật sự chúc mừng cậu”.

Diệp Ngưng Băng: “Cậu cũng không tệ, sinh viên dự thính của học viện quân sự Đại Hạ, nói không chừng có thể lên chính thức”.

Hạ Dã Thiên có chút đắc ý, sinh viên dự thính của học viện quân sự Đại Hạ không phải ai cũng có cơ hội, cậu ta nói: “Tôi cũng là đi xem cho vui thôi, lên chính thức cũng rất khó”.

Nữ sinh mặt tròn nói: “Dã Thiên, cậu xuất sắc như vậy, nhất định không vấn đề gì đâu”.

Lúc này Lam Chỉ Ngư gọi điện đến, Ngô Bình nghiêng người nhận điện thoại.

“Chị Chỉ Ngư, ồ, vâng!”. Nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

Lam Chỉ Ngư nói sinh viên tiêu hao thể lực rất nhiều, bây giờ đã nghỉ ngơi rồi, buổi tối cô ta không có việc gì nên hỏi Ngô Bình có tiện không, nếu tiện thì hẹn cậu ăn cơm. Ngô Bình đương nhiên thoải mái đồng ý.

Diệp Ngưng Băng thính tai, nghe thấy giọng của con gái, lại còn hẹn Ngô Bình ăn cơm, cô ấy cười hỏi: “Ai vậy, bạn gái sao?”

Ngô Bình: “Một người bạn mới quen”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vừa đến Thần Kinh đã quen được mỹ nữ rồi, không tệ đấy”.

Ngô Bình trừng mắt: “Là anh nhờ vả người ta, trợ giảng học viện quân sự”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Anh là một trong mười bảy người trong danh sách sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Hôm nay đến quốc khố, bọn họ vẫn đang ở bên trong”.

Diệp Ngưng Băng: “Với thực lực của anh, nhất định có thể đậu kỳ kiểm tra”.

Hạ Dã Thiên có chút bất ngờ: “Thì ra Ngô Bình cũng muốn gia nhập học viện quân sự Đại Hạ, nhưng trong mười bảy người, e rằng chỉ có một hai người thành công”.

Diệp Ngưng Băng hỏi: “Trong quốc khố có mấy món bảo bối, anh ra sớm như vậy, nhất định có thu hoạch gì rồi chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Lĩnh ngộ được một vài thứ của chuông Thái Thượng”.
 
Chương 6074: Xe của các cậu bị trưng dụng tạm thời


Diệp Ngưng Băng cười nói: “Nếu lĩnh ngộ được  toàn bộ, đương nhiên là đệ tử chân truyền của Đại Đạo Tôn, sau này có thể có được pháp chỉ triệu hồi của Đại Đạo Tôn, được đích thân Đại Đạo Tôn chỉ điểm”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không tệ”.

Ba cô gái kia vẫn không hiểu hàm ý mấy câu này, nhưng trong lòng Hạ Dã Thiên thì chấn động dữ đội, cậu ta run rẩy hỏi: “Ngô Bình, cậu thật sự lĩnh ngộ được một vài thứ của chuông Thái Thượng sao?”

Ngô Bình cười nói: “Xem như vậy đi. Bạn học Hạ cũng từng thử rồi sao?”

Hạ Dã Thiên rất ngượng ngùng, nói: “Tôi chỉ là sinh viên dự thính, không có tư cách tiếp xúc với chuông Thái Thượng”.

Một nữ sinh hỏi: “Chuông Thái Thượng là gì, có thể vang sao?”

Mấy người họ đều không quan tâm đến cô ta, Diệp Ngưng Băng nói: “Lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi, vậy gia nhập vào học viện Hoàng Gia càng dễ hơn, em có thể giúp anh xin trực tiếp. Hơn nữa anh còn là đệ tử dưới danh nghĩa của Thái Thượng Đại Đạo Tôn, ở học viện Hoàng Gia có địa vị rất cao, không ai dám không nể mặt anh cả”. 

Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, nói: “Lúc anh lĩnh ngộ bản đồ U Thiên và Bia Nhân Hoàng, cảm nhận được bị bài xích, không biết là vì nguyên do gì?

Hai mắt Diệp Ngưng Băng sáng rực, nói: “Chuyện này rất bình thường, ba loại truyền thừa, anh chỉ có thể có được một loại. Hơn nữa có thể bị hai món bảo bối khác bài xích, chứng tỏ những gì anh học được không chỉ là những thứ nhỏ nhoi”.

Ngô Bình: “Ngay cả Thái Thượng Đại Đạo Tôn cũng muốn để lại truyền thừa ở giới thế tục, xem ra giới thế tục đối với bọn họ rất quan trọng”.

Diệp Ngưng Băng: “Đương nhiên rồi. Trong vũ trụ có nhiều đại năng như vậy, đa phần đều đến từ thế tục, thế tục là quê hương của nhiều cao thủ như vậy, người càng mạnh lại càng không dám giở trò ở giới thế tục”.

Ngô Bình chợt giật mình trong lòng: “Vậy nếu có người làm chuyện xấu ở giới thế tục thì sao?”

“Đương nhiên sẽ có người xử lý bọn họ”. Diệp Ngưng Băng nói: “Cho dù hoàng đế Đại Hạ không quản, cũng sẽ có tu sĩ chính nghĩa ra tay”.

Ngô Bình thầm nghĩ, xem ra cho dù bản thân cậu không ra tay, thì cũng sẽ có tu sĩ khác ra mặt giải quyết tiên giáo Nhật Nguyệt. 

Lúc này Hạ Dã Thiên đã khách sáo với Ngô Bình hơn nhiều, thái độ khiêm tốn hơn hẳn, bởi vì cậu ta hiểu rõ Ngô Bình đã có được cả hai thân phận của học viện quân sự Đại Hạ và học viện Hoàng Gial

Cuối cùng xe cũng đến Thạch Hải Tử, khi vào cổng phải đi qua một trạm gác, cần xuất trình giấy tờ thân phận, Hạ Dã Thiên trực tiếp trình thẻ chứng minh. Người phụ trách mặc đồng phục xanh lục, anh ta nhìn chứng minh, nói: “Xin lỗi, hôm nay có nhân vật quan trọng đang ở Thạch Hải Tử, hôm nay cấp bậc của anh không thể đi vào”.

Hạ Dã Thiên sững người, lúc này cảm thấy rất mất mặt, nhưng cậu ta cũng đành chịu.

Diệp Ngưng Băng lấy huy hiệu của học viện Hoàng Gia, cười hỏi: “Cái này có thể không?”

Người kia liếc nhìn, bỗng kính cẩn với Diệp Ngưng Băng, nói: “Có thể, xin mời vào!”

Ngô Bình cười nói: “Xem ra thân phận sinh viên học viện Hoàng Gia rất hữu dụng”.

Diệp Ngưng Băng: “Thật ra huy hiệu của Liên Sơn Tông dùng còn hiệu quả hơn, huống hồ cậu còn là đệ tử tỉnh anh”.

Hạ Dã Thiên càng kinh ngạc: “Ngô Bình là đệ tử  tinh anh của Liên Sơn Tông?”

Diệp Ngưng Băng: “Đúng vậy, cho nên tôi cũng không bất ngờ chuyện cậu ấy lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng”.

Hạ Dã Thiên giơ ngón cái: “Cậu Ngô đúng là lợi hại, vừa nấy thất lễ rồi”.

Bây giờ cậu ta không dám gọi thẳng tên của Ngô Bình nữa, mà gọi là cậu Ngô.

Chiếc xe đi vào, Ngô Bình phát hiện cảnh vật bên trong cũng không tệ, khắp nơi đều có cây cỏ, tựa như bước vào một hoa viên.

Tài xế đang chuẩn bị tìm một nơi đậu xe thì phía trước bỗng có mấy người trẻ tuổi mặc quân phục đi đến, trông khoảng chừng hai mươi tuổi, bọn họ nói cười vui vẻ, một người trong đó nhìn thấy xe của Hạ Dã Thiên bỗng tỏ ý bảo xe dừng lại.

Tài xế đang trưng cầu ý kiến Hạ Dã Thiên thì cậu ta nói: “Dừng xe lại trước”.
 
Chương 6075: Các cậu là đồng bọn


Hạ Dã Thiên vừa nghe là học viện quân sự thì vội nói: “Xe chúng tôi vẫn còn dùng, làm phiền các anh đổi xe khác”. Cậu ta vừa nhìn đã biết mấy người này đều là học viên chính thức của học viện quân sự, cho nên không dám kiếm chuyện.

Vẻ mặt người kia u ám, nói: “Cậu nghe không hiểu sao? Tôi nói trưng dụng xe của cậu, tất cả mọi người xuống xel”

Diệp Ngưng Băng khẽ nhíu mày, nói: “Chỉ là mấy học viên, các anh có tư cách gì trưng dụng xe?”

Người kia tức giận, vươn tay kéo cửa xe, bởi vì Diệp Ngưng Băng ngồi bên trong nên anh ta bèn kéo Ngô Bình trước. Nhưng tay anh ta vừa chạm vào Ngô Bình thì cánh tay đã tê rần, sau đó cả người như bị điện giật bay ra cả nửa mét.

“Chuyện gì vậy?”. Mấy người còn lại đều vây quanh, dùng ánh mắt không tốt nhìn Ngô Bình chằm chăm.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Xe không cho các anh mượn được, các anh đi đi”.

Một người trong đó có tu vi, nhấc chân đạp vào Ngô Bình trong xe, cú đá này dùng hết sức lực, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị đá chết.

Ngô Bình nhíu mày, đánh một quyền xuyên  không.

Trên ngực người vừa ra tay kia xuất hiện một chưởng ấn rõ ràng, quần áo sau lưng cũng bị rách một mảng. Anh ta thét lớn một tiếng, ho ra máu ngã xuống đất.

Mọi người đều kinh ngạc, một người kêu lên: “Cậu dám ra tay với chúng tôi!”

Diệp Ngưng Băng xuống xe phía bên kia, cô ấy lạnh lùng nói: “Có biết các anh đang ra tay với ai không?”

Một học viên nam mặt chữ điền trầm giọng nói: “Dù là ai đánh người của học viện quân sự Đại Hạ thì đều phải trả giá!”

Diệp Ngưng Băng cười lạnh: “Hôm nay có mười bảy người đến quốc khố, chuyện này các anh biết chứ?”

Học viên chữ điền ngâu người, nói: “Một kỳ kiểm tra của đại học Thần Kinh, đương nhiên tôi biết”.

Diệp Ngưng Băng: “Cậu ấy tên Ngô Bình, là một người trong số đó”. 

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, người này cười lạnh nói: “Mười bảy người kia, không phải nên ở trong quốc khố lĩnh ngộ bảo vật sao, cậu ta bỏ cuộc rồi sao?”

“Không phải bỏ cuộc, mà là lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi”. Diệp Ngưng Băng liếc nhìn mấy người họ, phát hiện sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

Cô ấy nói tiếp: “Bây giờ Ngô Bình là đệ tử ký danh của Thái Thượng Đại Đạo Tôn, các anh to gan, dám ra tay với cậu ấy!”

Mấy người này bị dọa sợ run rẩy, trông có vẻ không biết phải làm sao.

Người đang ngồi dưới đất kia nghiến răng nói: “Đừng có hù dọa chúng tôi. Nhiều năm rồi chẳng có ai có thể lĩnh ngộ được cái gì cả”.

Diệp Ngưng Băng: “Cậu ấy là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, sao có thể giống với đám phế vật các anh chứ?”

Biết được thân phận thật sự của Ngô Bình, mấy người này nặng nề trong lòng, có mấy người nhanh trí lập tức tươi cười, khom người nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, là chúng tôi có mắt không tròng, cậu đừng tức giận”.

Ngô Bình lại không chú ý đến chuyện này, mà lại nhìn chằm chằm quần áo của mấy người họ, trên quần áo của bọn họ đều có vết máu loang lổ.

“Các anh mới đánh người?”, cậu hỏi.

Mấy người này lập tức hoảng sợ, một người nói:” Chúng tôi vừa mới đánh nhau”.

Ngô Bình chú ý thấy thái độ mấy người này không tự nhiên, lại hỏi tiếp: “Đánh ai?”

Mấy người họ lại càng hoảng sợ, người kia nói: “Cậu Ngô, chuyện hôm nay là chúng tôi không đúng. Đến học viện quân sự rồi, chúng tôi nhất định sẽ đích thân đến cửa xin lỗi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đang hỏi các anh, rốt cuộc là đánh ai?”

Ngay lúc này, phía sau có một nhóm người lao đến, người đứng đầu là một người trung niên. Nhìn thấy người đến, sắc mặt mấy người kia thay đổi, quay người muốn chạy thì lại bị một luồng sức mạnh vô hình khống chế, không ai động đậy được.

“Cậu Ngô, thả chúng tôi đi đi, cầu xin cậu!”, bọn họ hoảng sợ la lớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom