Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5816: Cậu là đệ tử tông môn


Huấn luyện viên dường như đã hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Trận này không phải trận đấu quyết định, Ngô Bình đang muốn che giấu thực lực”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có suy nghĩ về vấn đề đó. Nhưng quan trọng nhất là có thể sau này tôi sẽ không thường xuyên có mặt trong đội, các cậu nên xây dựng lòng tin, gặp đối thủ mạnh tự nhiên sẽ mạnh”. 

Họ nói vài câu thì trận đấu lại tiếp tục.

Sự xuất hiện của Ngô Bình liền khiến không khí trở nên nóng hơn, khiến đội trung học Lam Sơn không có sức chống trả. Họ liên tục bị giành bóng, hoàn toàn không có đội hình dưới bảng, không giành được điểm nào ở ngoài vạch 3 điểm, còn trường số 1 Trung Châu thì liên tục giành được điểm, lúc trận đấu còn lại hơn một phút thì tỷ số đã cách biệt 16 điểm.

Cuối cùng tiếng còi kết thúc trận đấu cũng vang lên, trường số 1 Trung Châu giành phần thắng trong trận đấu thứ hai với tỷ số 135:102.

Kiều Tuấn Tài đến báo cáo tình hình, cười, nói: “Cậu Ngô, trận này tôi đặt tám tỷ rưỡi, 1:2.4, kiếm được mười một tỷ chín trăm triệu”.

Hản nói đến đấy thì hỏi: “Có cần đổi tiền thành tiền tiên của tiên giới tu hành không?” Ngô Bình: “Tiền tiên?”

Kiều Tuấn Tài nói: “Là thế này, sức mua của tiền của nhân gian năm nào cũng giảm, nhưng nếu đổi thành tiền tiên thì khác, hơn nữa đối với một số hàng tốt người ta chỉ nhận tiền tiên thôi”.

Ngô Bình hứng thú: “Tiền tiên mà anh nói được đổi như thế nào? Tỷ giá đổi là bao nhiêu?” 

Kiều luân la lẹn tại trên thị trường một đồng tiền tiên đổi được mười lăm triệu”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Nói vậy thì mười tỷ chỉ có thể đổi được một ngàn tiền tiên thôi sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Cậu yên tâm, đến khi đổi lại thì

chỉ có lời chứ không lỡ”.

Ngô Bình suy nghĩ, cảm thấy có lý, nói: “Vậy anh đổi hết số tiền tôi kiếm được thành tiền tiên đi”.

“OK, vậy thì có thể đổi được hai ngàn bảy trăm sáu mươi đồng tiền tiên”.

Sau đó, hẳn liếc nhìn điện thoại rồi nhỏ tiếng nói: “Cậu Ngô, trận đấu với trường trung học Lam Sơn có rất nhiều người thua, giờ họ đều rất ghét trường số 1 Trung Châu, thậm chí còn có một số người tán gia bại sản nữa”.

Ngô Bình cười, nói: “Nếu như đã dám chơi thì phải dám chịu, nếu có thể thẳng dễ dàng thì còn gọi là cá cược nữa sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Ngoài ra, tôi cảm thấy nhất định sẽ có người điều tra cậu Ngô vì việc trường số 1 Trung Châu và trường số 6 Giang Bắc có biểu hiện xuất sắc khác thường”. 

Ngô Bình bình thản nói: “Vậy thì cứ để họ điều tra thôi”.

Hai người họ đang nói chuyện thì có mấy người đàn ông mặc đồ vest đen tiến đến, một trong số họ đưa giấy tờ của mình ra, nói: “Chúng tôi là người của sở điều tra tội phạm kinh tế nghiêm trọng, có chuyện cần tìm cậu”.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đó đặt tay lên vai Ngô Bình, nói: “Qua đây nói chuyện”.

Ngô Bình sang một bên thì người đó hỏi: “Chúng tôi nghỉ ngờ cậu dùng hàng cấm, thay đổi kết quả thi đấu”.

Ngô Bình chớp mắt: “Vậy các anh có bằng chứng không?”

Người đó sầm mặt nói: “Nhóc con, chuyện mà sở điều tra chúng tôi muốn điều tra thì nhất định sẽ có thể điều tra rõ, nếu không phối hợp thì chúng tôi chỉ đành nhốt cậu lại, dùng biện pháp để cậu nói ra thôi”.

Ngô Bình: “Không có bằng chứng thì tôi sẽ không đi theo các anh đâu”. 

Người đó mạnh tay, muốn đè chặt Ngô Bình nhưng hắn vừa dùng sức thì đã cảm thấy chân mình nhấc bổng, hắn đã bị Ngô Bình hất ngã, sau đó đạp. lên ngực.

“Ọc”, Người đó nôn ra máu, mặt tái mét. Những người còn lại đều giật mình, đang định ra tay thì chân của Ngô Bình đã giãm lên đầu của

người đang năm dưới đất, cậu lạnh lùng nói: “Không được động đậy, nếu không thì tôi sẽ giãm chết hắn”.

Người bị giãm vừa kinh ngạc vừa tức giậi có biết hậu quả của việc đắc tội với sở điều tra không?”
 
Chương 5817: Sửa soạn một chút rồi chúng ta đi


"Là tông môn hạng nhất", Ngô Bình nói: "Dù tôi đánh chết anh thì sở điều tra gì đó của mấy người cũng có thể làm được gì tôi chứ?"

Người kia lập tức mặt mày đau khổ nói: "Thật sự xin lỗi! Tôi có mắt không tròng, không biết cậu là tu sĩ thượng giới, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng!"

Ngô Bình nhìn chăm chằm vào đối phương: "Là ai cử anh tới?"

Người nọ nào dám giấu giếm, vội đáp: "Có vài nhóm người, hôm nay thua rất nhiều tiền nên họ đã mời tôi ra mặt điều tra".

Ngô Bình: "Anh trở về nói cho họ biết, đêm nay tôi sẽ chờ họ dưới tầng hầm của sân vận động".

"Vâng, vâng, tôi chắc chắn sẽ nhắn lại!", người nọ vội nói.

"Cút đi!", Ngô Bình nhấc chân đá gã bay ra ngoài.

Kiều Tuấn Tài thấy Ngô Bình đuổi người của sở điều tra đi mới giơ ngón tay cái lên nói: "Cậu Ngô ngầu ghê! Đám vô sỉ sở điều tra kia quen thói lộng hành ngang ngược, nên có người ra mặt dạy cho họ một bài học từ lâu mới đúng!" 

Ngô Bình cũng không hiểu biết nhiều về sở điều tra bèn hỏi: "Sở điều tra kia trông coi cái gì?"

Kiều Tuấn Tài: "Chuyện gì cũng nhúng tay vào! Quyền lực của họ rất lớn! Thực ra, nhóm người kia chính tai mắt của chính phủ, phục vụ cho đám lãnh đạo".

Những trận đấu còn lại cũng không có trận nào đáng chú ý, Ngô Bình bèn rời khỏi sân vận động trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Bố mẹ đều ra ngoài đi du lịch, cậu nghịch điện thoại một lúc rồi nhận được cuộc gọi của Hàn Băng Nghiên.

"Anh Bình, em đã đến thành phố Tây Hải, anh đang ở đâu thế?"

Ngô Bình cười nói: "Chẳng phải đã nói em đừng tới sao?"

Hàn Băng Nghiên: "Em xin nghỉ hai ngày đến cổ vũ cho anh”.

Vì vậy, Ngô Bình bèn gửi địa chỉ khách sạn cho Hàn Băng Nghiên. Khoảng bốn mươi phút sau, Hàn Băng Nghiên đã xuất hiện trong phong Ngô Bình.

Hàn Băng Nghiên biết Trung Châu thăng một trận thì vui vẻ cười nói: "Anh Bình, em biết ngay các  anh sẽ thẳng mà!"

Ngô Bình: "Ngày mai sẽ đấu với Thần Đô, đó sẽ là một trận đấu ác liệt".

Hàn Băng Nghiên: "Em tin các anhl"

Cách buổi tối còn sớm, Ngô Bình bèn nói: "Băng Nghiên, nếu em không mệt thì chúng ta đi dạo nhé".

Hàn Băng Nghiên lập tức đáp: "Được đó. Em đã ngủ hai tiếng trên máy bay rồi, giờ tỉnh táo lắm luôn!"

Ngô Bình: “Anh dẫn em đến Tây Hải đi dạo".

Tây Hải là một hồ nước còn được gọi là hồ Tây Hải, có diện tích hơn 400 kilomet vuông, phong cảnh như tranh vẽ, trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ được khai thác thành khu du lịch. Hơn nữa, vòng quanh hồ Tây Hải lại là một con phố thương mại cực kỳ nhộn nhịp.

"Được, em đã muốn đến Tây Hồ từ lâu. Nghe nói, trong đó đã từng xảy ra rất nhiều chuyện ma quái. Còn có tranh Tiên Vương, tượng Vương Mẫu, chỗ nào cũng là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng".

Ngô Bình bảo: "Sửa soạn một chút rồi chúng ta đi".

Hai người vừa ra khỏi cửa, xe mà Kiều Tuấn Tài cử tới cũng đến chở họ đến Tây Hải.

Cả hai đến khu phố thương mại Tây Hồ trước, nơi này vừa bán những mặt hàng xa xỉ đắt đỏ, có đồ ăn ngon nên thu hút rất nhiều khách du lịch.

Đến Tây Hải mà không đi hồ Tây Hải một chuyến thì coi như đi một chuyến tay không. Ngô Bình thuê một con thuyền nhỏ, hai người bèn ngồi thuyền ngắm cảnh.

Lúc này, cách đó không xa có người cầm kính viễn vọng quan sát mỗi một hành động của Ngô Bình rồi nói: "Thiếu chủ, mục tiêu đã ngồi thuyền ra giữa hồ".

Ngô Bình cầm lấy cần câu, câu cá với Hàn Băng Nghiên.
 
Chương 5818: Liên quan đến số mệnh


Con thuyền nhanh chóng đến gần, đối phương ỏi: "Cậu Ngô, chắc hôm nay kiếm được không ít nhỉ.

Ngô Bình liếc anh ta hỏi: "Anh biết tôi?"

Đối phương cười nói: "Tôi là Viên Sâm, có gặp cậu ở sân động, cậu chơi bóng rổ rất lợi hại".

Ngô Bình: "Có gì cứ nói thẳng".

Viên Sâm nói: "Có người lời, có người lỗ. Người thua lỗ kia khó chịu, muốn gây chuyện với cậu".

Ngô Bình: "Gây chuyện với tôi? Cũng chẳng phải tôi khiến họ thua lỗ".

Viên Sâm nhàn nhạt nói: "Nếu không phải cậu thì sao Giang Bắc có thể thắng?"

Ngô Bình khá bất ngờ, hỏi anh ta: "Sao anh lại biết?"

Viên Sâm: "Giang Bắc vẫn luôn nắm trong sự giám sát của chúng tôi, trước đó chỉ có mình cậu đi tìm họ".

Ngô Bình: "Là tôi thì sao? Mọi người thẳng bằng bản lĩnh của bản thân thôi. Nếu các người có bản lĩnh thì cũng có thể làm vậy".

Viên Sâm thở dài: "Ai mà ngờ được sẽ có tu sĩ Bí Cảnh tham gia vào cơ chứ? Dù sao cũng chỉ là chút tiền, tu sĩ Bí Cảnh bình thường cũng chẳng thèm để ý". 

Ngô Bình: "Đúng vậy, chút tiền ấy chẳng là gì với tôi, vừa hay gặp phải thôi".

Viên Sâm cười nói: "Ngày mai Trung Châu sẽ đấu với Thần Đô, Lâm Tôn rất thần bí, tu vĩ cũng bỏ xa tôi, không biết cậu Ngô có nắm chắc không?"

Ngô Bình hỏi anh ta: "Anh biết bao nhiêu về Lâm Tôn?"

Viên Sâm: "Tôi chỉ biết cậu ta rất lợi hại thôi. Hơn một năm trước, có một tu sĩ thần thông đến gây chuyện với cậu ta, cuối cùng lại mất tích, đến giờ vãn không thấy đâu. Vả lại, giờ Lâm Tôn đang là đệ tử chân truyền của một giáo lớn ở Tiên Giới, thân phận cực kỳ cao quý".

Ngô Bình: "Giáo lớn mạnh lắm hả?"

Viên Sâm: "Cực kỳ mạnh. Ở trước mặt nó, tông môn hạng một chẳng đáng là gì cả".

"Thân phận cao quý như vậy thế mà lại chạy. đến chơi bóng rổ ư?", Ngô Bình lắc đầu.

Viên Sâm nói: "Chẳng phải cậu Ngô cũng vậy sao? Đây là một kiểu rèn luyện trong dân gian".

Đầu óc Ngô Bình chợt nghĩ tới một điều: "Mục. đích Lâm Tôn kia ở lại trong Thần Đô là gì?" 

Viên Sâm: "Bởi vì hai nữ sinh". Ngô Bình ngẩn người: "Vì nữ sinh?"

Viên Sâm: "Thần Đô có hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, được xưng là hai hoa khôi của trường. Lâm Tôn thích hai người đó, gạ gẫm hai năm nhưng hai cô không chịu ưng cậu ta".

Ngô Bình kinh ngạc: "Một tu sĩ Bí Cảnh theo đuổi bạn gái mà còn thất bại?"

Viên Sâm: "Đúng thế, đây rất có thể là một trong những lý do cậu ta không cam lòng và muốn ở lại trong trường".

"Đúng rồi, ngày mai Diệp Ngưng Băng - một trong hai hoa khôi giảng đường sẽ đến xem thi đấu. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ".

Ngô Bình: "Cô ta tới là để xem Lâm Tôn thi đấu?"

Viên Sâm: "Không biết nữa, chắc vậy. Dù sao, quan hệ giữa Lâm Tôn và cô ta cũng coi như khá tốt".

Ngô Bình: "Anh biết rõ như vậy, hay là anh cũng học ở Thần Đô?” 

Viên Sâm: "Một người bạn của tôi học ở đó nên biết một chút. Trận đấu ngày mai, tôi mong cậu sẽ thắng".

Ngô Bình ngó anh ta hỏi: "Tại sao?"

Viên Sâm: "Lâm Tôn vô cùng tài năng, còn cực kỳ tự tin, làm cái gì cũng thành công. Nếu cậu vượt qua được cậu ta thì có thể chèn ép sự ngông nghênh kiêu ngạo của cậu ta xuống".

Anh ta ngừng một chút rồi lại nói: "Trận đấu này của các cậu thậm chí còn có thể liên quan đến số mệnh trong cõi u minh".

Ngô Bình: "Liên quan đến số mệnh?"

Viên Sâm: "Tôi cũng chỉ nghe một ông lớn nói thôi, ông ấy nói người có số mệnh mạnh mẽ chắc chản sẽ không bị người khác chèn ép. Một khi bị người khác chèn ép, đối phương sẽ cướp đi số mệnh của người đó".

Ngô Bình lại không cho là đúng: "Anh tìm tôi là Vì nói mấy câu đó?"
 
Chương 5819: Tiên Vương Đồ


Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý anh là trận đấu này của tôi và Lâm Tôn là nguyên nhân của một loạt những thay đổi diễn ra sau đó sao?”

Viên Sâm gật đầu: “Có thể hiểu như vậy”.

“Anh biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì sao?”, cậu hỏi.

Viên Sâm lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết đại khái thôi”.

Ngô Bình: “Ừ, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này”.

Viên Sâm chắp tay: “Chúc cậu Ngô mã đáo thành công, tôi không làm phiền cậu nữa”.

Sau đó, anh ta lên con thuyền nhỏ và từ từ rời đi.

“Mọi người nói gì thế, nghe chẳng hiểu gì cả”. Hàn Băng Nghiên thắc mắc.

Ngô Bình cười, nói: “Không có gì, Băng Nghiên, trên hòn đảo phía trước có bức tranh tên Tiên Vương Đồ, chúng ta qua xem thử đi”.

Gần đó có một mỏm đá nhô lên khỏi mặt nước, trên mỏm đá có một bức họa, hình ảnh là một vị tiên vương đang ngồi giảng kinh cùng mười hai đệ tử quỳ trước mặt. Nghe nói bức tranh này do một họa sĩ không rõ tên tuổi vẽ từ một ngàn năm trăm năm trước, rất có khí chất tiên, được hậu thế gọi là Tiên Vương Đồ.

Chiếc thuyền nhỏ tiến lại gần, Ngô Bình nhìn hình tiên vương trên mỏm đá và giật mình, dường như cậu nghe thấy có người đang giảng kinh bên tai.

Cậu hơi ngơ ngác, nghĩ răng mình đã nghe nhầm, nhưng khi nghe kĩ thì đúng là có người đang giảng kinh.

Lúc này, lại có thêm hai chiếc thuyền nhỏ nữa tiến đến, có điều xung quanh mỏm đá xuất hiện xoáy nước, hai chiếc thuyền nhỏ vừa đến gần thì đã bị chuyển hướng, những người trên thuyền không còn cách nào, chỉ có thể nhìn lướt qua rồi rời khỏi đó.

Cứ như thế, liên tục có người chèo thuyền đến nhưng mới nhìn sơ thì đã phải rời đi, chỉ có thuyền của Ngô Bình là đỗ rất lâu ở đó, còn cậu thì đăm chiêu nhìn Tiên Vương Đồ.

Tiếng giảng kinh vang lên bên tai Ngô Bình càng lúc càng rõ, sau đó, cảnh tượng trong tranh như sống lại trước mắt cậu, cậu nhìn thấy một tiên vương vô cùng uy nghiêm và đức độ đang giảng kinh cho các đệ tử, từng câu từng chữ như tiếng chuông buổi sáng, tiếng trống buổi trưa, đánh thức tinh thần của cậu, truyền cảm hứng cho tâm hồn cậu.

Cậu nghe hết một lượt kinh thì mọi thứ đều biến mất, mỏm đá chỉ còn là mỏm đá với bức tranh bên trên, cậu thấy hơi khó hiểu, những thứ lúc nãy đều là ảo giác sao?

“Anh Bình, lúc nãy đã có chuyện gì thế?”. Lúc này Hàn Băng Nghiên hỏi.

Ngô Bình đáp: “Sao thế Băng Nghiên?”

Hàn Băng Nghiên cười mếu: “Tự dưng anh ngây người nhìn Tiên Vương Đồ hơn cả tiếng đồng hồ, em đợi đến tê cả người rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Hơn một tiếng đồng hồ rồi sao?”

Cậu vội quẩy mái chèo và nói: “Lên bờ ăn chút gì thôi”.
 
Chương 5820: Ông chú đang đùa đấy sao


Thuyền nhỏ của đối phương cũng dừng ở trước Tiên Vương Đồ, xung quanh mỏm đá xuất hiện xoáy nước khổng lồ, chiếc thuyền nhỏ không thể nào. dừng lại được, người chèo thuyền chỉ đành không ngừng chèo, để giữ thuyền được cân bằng.

“Cậu chủ, Tiên Vương Đồ này có ý nghĩa gì?”. Người chèo thuyền hỏi.

Lâm Tôn quan sát Tiên Vương Đồ vài phút rồi nói với vẻ mặt thất vọng: “Nghe nói người có ngộ tính sẽ nghe thấy tiên vương trong tranh giảng kinh, nhưng tôi không có cảm giác gì cả, lẽ nào ngộ tính của tôi vẫn chưa đủ?”

Người chèo thuyền cười, nói: “Cậu chủ, cậu có tư chất hơn người, sao ngộ tính lại không đủ được. Nhất định những điều đó điều là lời đồn, không thể tin là thật”.

Lâm Tôn: “Lời đồn đãi nó tiên vương trên bức tranh này là hình ảnh phản chiếu tâm linh của đại năng cảnh giới Hỗn Độn, bên trong chứa tuyệt học: tối cao. Đáng tiếc tôi không có duyên với tuyệt học tối cao”.

Gần đó, có một ngọn hải đăng, trên hải đăng có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang liên tục quan sát tình hình xung quanh Tiên Vương Đồ, ông ta bỏ qua Lâm Tôn, nhìn theo Ngô Bình đang rời đi.

Ông ta liền lấy máy bộ đàm ra, kích động nói: “Gia chủ, lúc nấy có một chiếc thuyền nằm yên trước Tiên Vương Đồ, người trên thuyền nhìn chằm chăm vào Tiên Vương Đồ chín mươi sáu phút”.

“Bọn họ sắp sửa lên bờ rồi, một nam một nữ, người nam mặc đồ thể thao màu trắng phối xanh dương, cao tầm một mét chín”.

Mặt khác, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đã lên bờ, đến phố ẩm thực gần đó tìm một quán nhỏ và gọi vài món ăn.

Ngô Bình vừa ngồi xuống thì có một người trung niên bước nhanh đến, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm ai đó. Bỗng dưng, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, sau đó mỉm cười và ngồi xuống bàn bên cạnh rồi cũng gọi vài món ăn.

Ông ta gọi món xong thì cười, nói: “Cậu bạn, hai người là người nơi khác đến du lịch sao?”

Ngô Bình: “Đi ngang qua đây nên đến Tây Hải xem thử”.

Người trung niên: “Vậy nhất định hai người phải đến xem Tiên Vương Đồ”.

Ông ta vừa nhắc đến Tiên Vương Đồ thì Hàn Băng Nghiên liền cười nói: “Chúng tôi đã xem rồi, còn đứng ngây ra nhìn nó hơn một tiếng đồng hồ nữa”.

Mắt người đàn ông sáng lên, ông ta cười, nói: “Nhìn hơn một tiếng đồng hồ sao? Hai người thật kiên trì đấy”.

Sau đó, ông ta lại nói: “Tôi nghe nói có người có thể nghe được tiên vương trong Tiên Vương Đồ giảng kinh, cậu em, cậu cũng đã nghe được rồi chứ?”

Ngô Bình nghe ông ta nói vậy thì liền hứng thú, cậu gật đầu, nói: “Không sai, tôi thấp thoáng nghe được tiếng giảng kinh”.

Người đàn ông run run hỏi: “Cậu em, vậy cậu nhớ được bao nhiêu câu kinh? Tôi nghe nói nhớ được càng nhiều kinh thì chứng tỏ người đó càng có phúc”.

Thật ra Ngô Bình đã nhớ hết toàn bộ bài kinh, có điều, cậu cảm thấy người trung niên này hỏi quá nhiều nên cố ý nói: “Cũng không nhớ được bao nhiêu, bảy tám câu thôi”.

Người đàn ông giật mình, đứng bật dậy, nói: “Cậu em, tôi có mở một quán rượu ở phía trước, tôi cảm thấy rất mình có duyên với cậu, hay là chúng ta đến đó ngồi một lát?”

Hàn Băng Nghiên nói: “Không cần đâu, cảm ơn. Chúng tôi đã gọi món xong rồi”.

Người đó cười nói: “Cô gái, mấy món cô gọi là do người vùng ngoài làm, không chuẩn vị, đến chỗ của tôi đi, chỗ tôi có món ngon đúng điệu nhất của Tây Hải”.

Hàn Băng Nghiên động lòng, hỏi: “Ông chú à, thật không? Không lừa chúng tôi đấy chứ?”

Người đàn ông cười haha: “Hai người đến rồi sẽ biết”.

Hàn Băng Nghiên nhìn sang Ngô Bình, Ngô Bình nghĩ dù sao thì cũng là đi chơi nên liền nói: “Vậy thì làm phiền ông chú rồi”.

Sau đó, hai người họ đi theo người đàn ông, họ đi được hơn một trăm mét thì ghé vào trong một quán rượu với phong cách cổ xưa, quán rượu đó không quá to, nhưng vào trong mới biết bên trong cực kỳ rộng.

Họ băng qua hai cái sân nhỏ, một vườn hoa thì đến một rừng trúc tím, trong rừng trúc có xây một lầu nhỏ, rất trang nhã.

Người đàn ông mời hai người họ lên lầu rồi dặn dò người làm chuẩn bị thức ăn.

Ngô Bình nhìn không gian xung quanh không †ồi thì cười, hỏi: “Chỗ này không giống quán rượu nhỉ?”

Người đàn ông đứng dậy, cung kính hành lễ với Ngô Bình: “Hướng Chấn Minh ra mắt công tử”.

Đối phương đột nhiên hành lễ lớn khiến Ngô Bình rất bất ngờ, cậu vội nói: “Không dám nhận”.

Hướng Chấn Minh nghiêm túc nói: “Công tử, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là môn chủ Tiên Vương Môn”.
 
Chương 5821: cậu tới đúng giờ ghê


Ngô Bình ngây người, nghe xong ba câu kinh văn đã sáng lập lên Tiên Vương Môn? Phải biết rằng, số kinh văn mà cậu nhớ được tổng cộng là hơn ba trăm câu đó!

Cậu bình tĩnh lại nói: "Tôi và ông mới gặp, ông đã bảo tôi làm môn chủ gì đó, e rằng không thích hợp lảm'.

"Thích hợp! Chỉ cần cậu bằng lòng, bây giờ cậu chính môn chủ Tiên Vương Môn!"

Chuyện quá đột nhiên, Ngô Bình chưa kịp chuẩn bị nên đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý. Dù sao, cậu vẫn không biết Tiên Vương Môn là môn phái nào.

"Xin lỗi, giữa chúng ta vẫn còn thiếu sự hiểu biết về đối phương", cậu uyển chuyển nói.

Hướng Chấn Minh lập tức hiểu được Ngô Bình suy nghĩ gì, ông ta vội nói: "Thưa cậu, Tiên Vương Môn chúng tôi cũng rất có tiếng trong giới tu hành ở thế tục. Giờ trong môn phái có bảy tu sĩ Bí Cảnh, một tu sĩ Thần Thông Cảnh, bảy mươi lăm tu sĩ Luyện Khí Cảnh".

Ngô Bình hơi kinh ngạc, xem ra thực lực của Tiên Vương Môn cũng rất mạnh. 

Hướng Chấn Minh tiếp tục nó: "Thưa cậu, Tiên Vương Môn cũng ở gần đây, không biết cậu có muốn dời bước đến đó ngồi chơi không?"

Ngô Bình ngó thời gian cũng không còn sớm bèn nói: "Lần khác đi. Tối tôi có hẹn rồi, cần phải giải quyết một chút rắc rối".

Ánh mắt Hướng Chấn Minh sáng lên: "Cậu gặp rắc rối à?"

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không coi như rắc rối, tôi có thể xử lý được".

Hướng Chấn Minh nói: "Vậy được rồi, nếu cậu có cần thì có thể liên lạc với Tiên Vương Môn tôi bất cứ lúc nào', ông ta nói xong, hai tay bèn đưa ra một tấm danh thiếp.

Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên lại nếm vài món ngon rồi đứng dậy rời đi. Ông ta đưa hai người ra cửa rồi khẽ gọi: "Tuyết Vũ"

Một cô gái mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh Hướng Chấn Minh, khí tức cô ta mờ mờ ảo ảo như một cái bóng. Nếu lúc này có cao thủ ở đây thì sế cảm giác được cô ta là một tu sĩ Bí Cảnh tầng bốn!

Tuyết Vũ đáp: "Sư phụ!" 

Hướng Chấn Minh nói: "Tuyết Vũ, sư phụ nuôi dạy con 19 năm chính là vì ngày hôm nay. Từ giờ trở đi, ta muốn con dốc hết sức đến gần cậu Ngô kia, tốt nhất là có thể trở thành người phụ nữ của cậu tai"

Tuyết Vũ im lặng một lát rồi đáp: "Vâng!"

Hướng Chấn Minh nhìn về phía cô ta nói: "Tuyết Vũ, tư chất của con rất tốt. Đáng tiếc sư phụ không có công pháp tốt. Nhưng cậu Ngô kia lại khác, nếu cậu ta chịu giúp con thì thành tựu của con sẽ vượt xa hiện tại!"

Tuyết Vũ: "Sư phụ, cậu ta hiểu được bảy, tám câu kinh văn thật ạ? Còn lợi hại hơn sư tổ?"

Hướng Chấn Minh: "Căn cơ tu hành của cậu ta rất vững, ta thấy không giống như nói dối. Hơn nữa, †a bảo con làm quen với cậu ta là hy vọng con điều tra rõ ràng, rốt cuộc cậu ta đã học được bao nhiêu thứ"

Tuyết Vũ: "Vâng, con chắc chắn sẽ tìm hiểu được!"
 
Chương 5822: kiếm Huyết Ảnh


Vừa nói xong, đẳng sau lại có thêm năm bóng người nữa hình thành một hàng.

Ngô Bình đứng cách mười mét, nhìn thoáng qua mấy người họ rồi nhàn nhạt hỏi: "Trong số các người ai làm chủ?"

Một người đàn ông trung niên áo xám đứng ra nhìn chăm chằm vào Ngô Bình lạnh lùng nói: "Nghe nói trên người của cậu có một cái huy hiệu, là đệ tử của Đại Tông?"

Ngô Bình: "Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?"

Người đàn ông áo xám hừ lạnh: "Nếu đúng, chúng tôi có thể không giết cậu. Nếu không đúng thì hôm nay cậu đừng hòng còn sống sót rời khỏi đây!"

"Dọa ta? Các người cũng xứng!", Ngô Bình sa sầm mặt mày.

Đối diện lập tức có hai người đứng ra, khí tức của họ vô cùng kỳ quái, có thể thấy được đều là cao thủ! Trong thế tục, cao thủ Bí Cảnh rất hiếm, đối phương lại cử ra hai người, xem ra là cực kỳ coi trọng Ngô Bình.

Ngô Bình vừa định chơi với họ, bên cạnh bỗng xẹt qua một làn gió thơm, có người xông về phía hai người đối diện. Trong giây phút ấy, hai người kia lập tức bay ra mấy mét, người thì ngất xỉu, người thì bị thương hộc máu.

"Cô là ai?", đối diện hét lên.

Bóng người đứng giữa Ngô Bình và bọn họ, tay phải cầm một thanh đoản kiếm màu đỏ nhạt, thân kiếm nửa trong suốt tỏa ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh trăng.

"Kiếm Huyết Ảnh!", mấy người đối diện thoáng chốc kinh ngạc hô lên, cả đám biến sắc, liên tục lùi ra sau như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Bóng người truyền ra một giọng nữ lạnh lẽo như băng: "Ai dám đối đầu với cậu Ngô, kiếm Huyết Ảnh sẽ kề ngay cổ người đó!"

Sắc mặt họ chợt khó coi, người kia nói chúng tôi nể mặt kiếm Huyết Ảnh, tạm biệt!"

"Được,

Đám người kia cõng người bị thương nhảy xuống sân vận động rồi biến mất trong bóng đêm tối tăm. 

Ngô Bình nhìn cô gái áo đen kia, dáng người của cô ta cực kỳ quyến rũ, mặt bịt khăn đen chỉ để lộ ra cặp mắt trong veo. Chỉ nhìn con ngươi của cô ta thôi thì Ngô Bình cũng biết đây chắc chắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

"Cô là ai, tại sao giúp tôi?", Ngô Bình khó chịu hỏi, cậu đang định dùng mấy người kia luyện tập coi sức mạnh bí kỹ của mình thế nào. Giờ thì hay rồi, đều bị người phụ nữ này dọa chạy, đúng là xen vào việc của người khác.

Cô gái ra mặt giúp Ngô Bình thoát khỏi nguy hiểm, ai ngờ chẳng nhận được lời cảm ơn, còn đổi lấy vẻ mặt ghét bỏ, ý cậu ta là gì đây?

Song, nhớ đến mong đợi của sư phụ, cô ta dằn cơn tức xuống, dịu dàng nói: "Vâng lệnh sư phụ bảo vệ cậu".

"Lệnh sư phụ? Sư phụ cô là Hướng Chấn Minh?"

Cô gái: "Đúng vậy. Tôi là Tuyết Vũ, vâng lệnh sư phụ bảo vệ cậu".

"Khỏi cần", Ngô Bình xua tay: "Cô đi lẹ đi", cậu nói xong bèn xoay người rời đi.

Cô gái tức anh ách, tên kia cũng kiêu ngạo quá rồi, mình rõ ràng đã cứu mạng cậu ta mà cậu ta chẳng những không cảm ơn còn đuổi mình đi, đúng là buồn cười!

"Đợi đã!", Tuyết Vũ mặt ngoài lạnh lùng như băng nhưng thực chất lại rất nóng tính, cơ thể cô ta nhoáng lên đã ngăn trước mặt Ngô Bình.

"Cậu Ngô, nếu ban nấy tôi không ra tay thì e rằng hai cao thủ Bí Cảnh kia đã đánh cậu bị thương rồi", Tuyết Vũ nói.

Ngô Bình chớp chớp mắt: "Chỉ bằng vài ba cái miếng giẻ rách như họ mà muốn đánh tôi bị thương?"

Tuyết Vũ cau mày, cảm thấy Ngô Bình đang mạnh miệng nói: "Hai người kia đều có thực lực Bí Cảnh tầng ba, sở hữu bí pháp, cũng không phải người thường có thể cản nổi".

Ngô Bình nhíu mày: "Ý cô là tôi không đánh lại bọn họ?"

Tuyết Vũ cúi đầu: "Tôi quả thật cho rằng là như vậy".

Ngô Bình lắc đầu: "Cô tiếp tục cho rằng đi", cậu nói xong bèn nhảy xuống khỏi sân vận động rồi trở về khách sạn mình ở.

Tuyết Vũ yên lặng theo sau như một luồng sương khói và vẫn giữ một khoảng cách mười mét  với cậu.

Khi đi ngang qua một công viên thì Ngô Bình hạ xuống một ngọn cây, quay đầu nhìn Tuyết Vũ: "Cô đừng đi theo tôi”.

Tuyết Vũ: "Cậu Ngô, tôi xin lỗi vì những lời lúc nãy của mình".

Cô ta dường như đã suy nghĩ kỹ lại, muốn nịnh bợ người trước mặt thì không thể làm trái ý cậu, phải theo lời cậu mới được.

Nhưng mà, ở trong mắt Ngô Bình câu ấy của cô ta lại như một sự có lệ, vì trên mặt lại chẳng có chút xin lỗi nào
 
Chương 5823: cậu chuẩn bị cược bao nhiêu


Tuyết Vũ chỉ chân chờ một lát, nhớ đến lời sư phụ thì mới lấy Kiếm Huyết Ảnh ra, vung tay chém ra một kiếm. Thoáng chốc, không trung lập tức xuất hiện ba bóng người y hệt cô ta, ai cũng bao phủ một luồng ánh sáng đỏ như máu tràn ngập sát khí.

Ngô Bình chỉ liếc một cái đã cảm thấy bí kỹ này thật sự tầm thường, sơ hở chồng chất, sức mạnh cũng có hạn. Cậu thầm sử dụng kính Lăng Thiên, trong đầu lập tức xuất hiện bản nâng cấp của bộ bí kỹ kia.

Cậu vươn tay nói: "Đưa kiếm của cô cho tôi". Tuyết Vũ hai tay nâng kiếm giao cho cậu. Ngô Bình cầm kiếm nhàn nhạt nói: "Cô nhìn cho

kỹ, đây mới là bí kỹ mạnh, ban nấy cô dùng chỉ là trò trẻ con".

Cậu nói xong thoáng chốc hóa thành bảy bóng người màu đỏ, sau đó lập tức thay đổi vị trí ba lần, như thật như giá xông về phía một cây cổ thụ.

"Am!" Sau một tiếng vang nhỏ, cây cổ thụ đã bị chặt

thành vô số khúc, toàn bộ lá cây đều bị tước sạch, hóa thành từng mảnh rớt lả tả xuống. 

Tuyết Vũ nhìn thấy bí thuật mà Ngô Bình thi triển thì lập tức sững sờ, khó có thể tin mà nhìn cậu, kia là Huyết Quang Trảm của mình ư?

Ngô Bình trả kiếm lại cho cô ta hỏi: "Nếu tôi chém ra một kiếm như vậy thì mấy người ban nấy có thể sống nổi không?”

Tuyết Vũ lập tức nói: "Bọn họ thậm chí còn không đỡ được nửa chiêu, tất cả mọi người sẽ chết!"

Ngô Bình nói: "Cái này tôi dạy cô đó, cô cứ chậm rãi học đi", cậu nói xong thì nghênh ngang rời đi, để lại Tuyết Vũ sững sờ tại chỗ.

Đêm đó, trong công viên xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen, tay cầm bảo kiếm màu đỏ không ngừng luyện tập, cứ luyện lần nào thì sức mạnh lại tăng lần ấy. Đến hừng đông thì cô đã hóa thành bảy bóng người đỏ như máu, thoät ẩn thoät hiện trong rừng!

Còn Ngô Bình, sau khi trở về khách sạn thì kinh văn nghe được ở Tiên Vương Môn lập tức hiện lên trong đầu cậu. Nội dung của nó cực kỳ uyên thâm, cậu không thể nào hiểu được hết trong thời gian ngắn.

Song, có một vài câu đã nhắc đến bí kỹ và bí pháp. Cậu quyết định lấy linh cảm từ nó để nghiên cứu mấy bí kỹ khác.

Có một đoạn trong kinh văn cực kỳ thú vị, đại khái nói là vũ trụ này cũng không hoàn mỹ, vẫn còn tồn tại một vài lỗ hổng. Trong kinh văn, còn có một số cách lợi dụng những lỗ hổng ấy để đề cao bí kỹ và bí pháp.

Ví dụ như lỗ hổng mà giờ cậu đang nghiên cứu, có thể dùng một mánh lới đặc biệt thoáng chốc tăng lực sát thương của bản thân lên 9 lần. Nếu may mắn, có thể tăng lên cả mấy chục lần!

Khi tìm hiểu nội dung trong kinh văn, cảm giác đầu tiên của Ngô Bình là không đáng tin, nhưng cậu vẫn quyết định thử một lần.

Cậu không ngừng thử nghiệm, mãi đến khi trời sắp sáng mới nắm được bí quyết, lập tức đánh ra một quyền có sức mạnh gấp mười hai lần! Sau khi nó được đánh ra, không gian thoáng chốc bị xé rách, một đường không gian màu đen kéo thẳng về phía trước tạo thành một con đường dài hơn ngàn mét to như cái thùng, sau hơn mười giây mới biến mất.

Khi cậu đấm ra một quyền đó, không gian phía sau cũng hơi co lại như có một sức mạnh bắn ra từ trong thời không thần bí, rồi thoáng chốc chui vào người cậu nên mới khiến Ngô Bình đánh ra được một chiêu kinh người như vậy. 

"Mạnh thật!", cậu hoảng sợ, kinh ngạc trước sự khủng bố của kinh văn trong Tiên Vương Môn.

Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, đến tám giờ rưỡi thì cậu bèn đi đến sân vận động cùng đồng đội.

Hôm nay, Trung Châu sẽ thi đấu với đội mạnh nhất là Thần Đô, cậu cũng sẽ gặp phải Lâm Tôn mạnh mẽ kia.

Kiều Tuấn Tài đã chờ ở đó từ lâu, vừa thấy Ngô Bình đã nhanh chóng bước tới giao số tiền đã đổi được cho cậu mới nói: "Thưa cậu, hôm nay Trung Châu đấu với Thần Đô là trận được chú ý nhiều nhất. Tôi nghe nói, có rất nhiều ông lớn chuẩn bị cá cược trong trận này".

Ngô Bình hỏi: "Họ chuẩn bị cược bên nào?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Cược Lâm Tôn nhiều hơn chút, dù sao thưc lực của cậu ta cũng mạnh, lai lịch lại không tầm thường. Nhưng cược cậu cũng không

ít vì hôm qua cậu đã thể hiện cực kỳ xuất sắc".
 
Chương 5824: Bởi vì tôi đã cược cậu thắng


Ngô Bình: "Tôi đã bảo người ta chuẩn bị ít nhất sáu mươi tỷ, anh có thể cược bao nhiêu thì cược bấy nhiêu!"

Kiều Tuấn Tài cười bảo: "Được, cậu yên tâm, cứ giao cho tôi!"

Bấy giờ, Ngô Bình lại nhớ tới Tiên Vương Môn bèn hỏi: "Anh biết Tiên Vương Môn không?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Đương nhiên là biết. Nó chính là một trong mấy thế lực tu hành mạnh nhất thành phố Tây Hải và thậm chí là cả tỉnh luôn đó. Bố tôi từng gặp người trong môn phái ấy và cũng phải nhún nhường mấy phần, không dám đắc tội họ".

Ngô Bình: "Ngày hôm qua, tôi gặp một người tên là Hướng Chấn Minh, ông ta bỗng dưng bảo tôi làm môn chủ của họ".

Kiều Tuấn Tài ngây người: "Gì cơ? Hướng Chấn Minh muốn cậu làm môn chủ ái"

Ngô Bình: "Tôi không rõ về Tiên Vương Môn lắm nên đã từ chối".

Kiều Tuấn Tài vỗ chân nói: "Cậu chủ của tôi ơi, sao cậu lại từ chối chứ! Người ta bảo cậu làm môn chủ thì chắc chắn có đạo lý của họ".

Ngô Bình: "Người không quen thì đương nhiên tôi sẽ không đồng ý". 

Kiều Tuấn Tài còn định nói gì đó thì ở đối diện bỗng có một cô gái đi tới, cô ta mặc một chiếc váy màu đen, nước da trắng ngần, xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ là, trông hơi lạnh lùng tựa như băng tuyết khiến người ta không dám đến gần.

Toàn bộ nam sinh kể cả các huấn luyện viên đều ngơ ngác nhìn cô ta.

"Oa! Nữ thần! Cô ấy là ai thế? Học trường nào vậy?"

"Khi còn sống vậy mà có thể nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, đúng là chết cũng không hối tiếc!", có người cảm khái.

Cô ta vừa đến thì Ngô Bình đã nhận ra đó là Tuyết Vũ, sao cô gái này lại xuất hiện, còn chưa thôi à?

Tuyết Vũ đi đến bên cạnh Ngô Bình, khẽ gật đầu chào hỏi: "Chào cậu".

Các nam sinh đều kinh ngạc, sao lại là cậu ta! Lễ nào nữ thần là của Ngô Bình? Trong lòng mọi

người đều đang la hét ông trời không công bằng.

Ngô Bình "Ừ" một tiếng rồi không để ý đến cô ta, hỏi Kiều Tuấn Tài: "Buổi sáng hay buổi chiều?"

Kiều Tuấn Tài: "Hẳn là trận thứ hai trong sáng". 

Ngô Bình: "Vẫn còn sớm".

Mấy người tim một chỗ ngồi xuống, Hàn Băng Nghiên cũng tới, cô lâu lâu lại ngó Tuyết Vũ xinh đẹp tuyệt trần một cái rồi huých vào vai Ngô Bình hỏi: "Anh Bình, cô ấy là ai vậy?"

Ngô Bình: "Còn nhớ người mời chúng ta ăn cơm hôm qua không? Cô ta là đệ tử của ông ta, nói là đến bảo vệ anh. Buồn cười thật, anh còn cần cô ta bảo vệ sao?"

Hàn Băng Nghiên cong môi cười: "Người ta cũng có ý tốt, anh đừng nói vậy".

Tuyết Vũ nhắm mắt làm ngơ trước lời nói của Ngô Bình, chỉ im lặng ngồi vào một chỗ xa.

Lúc này, đám đông bỗng vang lên từng tiếng xôn xao, vô số người phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán rồi nhìn về phía lối vào.

Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa mặc chiếc váy ngắn màu đỏ đi đến, vẻ ngoài của cô ta không kém cạnh Tuyết Vũ chút nào, dáng người cũng cực kỳ quyến rũ. Cô ta vừa xuất hiện thì lập tức trở thành tiêu điểm của đám nam sinh.

Nhưng càng khiến cho người ta bất ngờ là cô gái xinh đẹp kia cũng đi về phía Ngô Bình, cười nói: "Chào bạn học Ngô, tôi là Diệp Ngưng Băng!", cô ta nói xong còn vươn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn ra.

Cô gái này vừa xuất hiện thì ngay cả người xinh đẹp như Hàn Băng Nghiên cũng có hơi lép vế, dường như mọi sự chú ý đều bị cô ta hút hết đi.

Ngô Bình bắt tay với cô ta rồi nói: "Bạn học Diệp, tôi cũng ngưỡng mộ hoa khôi Thần Đô đã lâu, nay gặp được đúng là danh xứng với thực!"
 
Chương 5825: Cô là Ngọc La Sát


Ngô Bình ngây người: "Cậu cũng cá cược?"

Diệp Ngưng Băng: "Đúng vậy. Hôm qua, tôi xem trận đấu trực tiếp của các cậu cảm thấy các cậu lợi hại hơn Lâm Tôn nên đã cược một triệu cho Trung Châu thắng".

Lý do này cực kỳ hoàn mỹ, Ngô Bình chỉ đành phải nói: "Cậu cũng biết nhìn đó".

Sau đó, cô ta bèn nhỏ giọng nói: "Có người cược mười ngàn tiền tiên cược cậu thắng đấy!"

Ngô Bình hoảng sợ: "Mười nghìn tiền tiên?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Mười nghìn tiền tiên, ít nhất cũng phải bằng một trăm năm mươi tỷ!"

"Cậu có biết ai đã cược không?"

Diệp Ngưng Băng còn chưa mở miệng, Tuyết Vũ đã nói: "Tiên Vương Môn".

Diệp Ngưng Băng tò mò nhìn về phía Tuyết Vũ, hỏi: "Cô là?"

Tuyết Vũ: "Tiên Vương Môn, Tuyết Vũ".

Diệp Ngưng Băng khẽ nhướn hàng mày xinh đẹp lên: "Huyết Ảnh Kiếm! Cô là Ngọc La Sát!" 

Ngô Bình: "Tên tuổi của cô cũng lớn ghê, chỉ là biệt danh nghe quá dữ”.

Tuyết Vũ lập tức nói: "Nếu cậu không thích, tôi có thể đổi".

Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người lập tức ngây dại, Ngô Bình không thích thì cô ta sẽ đổi?

Hàn Băng Nghiên khẽ nhéo miếng thịt trên eo Ngô Bình, cậu nhếch miệng hét a một tiếng rồi nói: "Anh xuống sân làm nóng người đã".

Ngô Bình thay đồng phục rồi đi xuống sân, chuyền bóng, thảy bóng với đám Tiêu Kiếm.

Diệp Ngưng Băng nhìn dáng người mạnh mế của Ngô Bình dưới sân cười nói: "Dáng người hoàn mỹ ghê".

Hàn Băng Nghiên: "Bạn trai của tôi, dáng người đương nhiên là hoàn mỹ rồi!"

Diệp Ngưng Băng thấy cô công khai biểu thị chủ quyền thì cười bảo: "Vậy cô cần phải nắm cho chắc, đàn ông ưu tú như thế thì sẽ có rất nhiều người mơ ước đấy".

Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng, trong lòng quả thật sinh ra một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.

Kết quả rút thăm rất nhanh đã có, trận đấu của hai đội sẽ diễn ra ở trận thứ hai vào buổi chiều. Có điều, trận đầu cũng rất đáng chú ý, chính là Hải Đô đấu với Dân Đại.

Gần đây, Hải Đô cực kỳ nổi trội, nửa năm trước vừa tham gia giải thi đấu bóng rổ đã đạt được giải thưởng. Riêng thành tích này thôi đã khiến các đội khác lu mờ.

Dân Đại cũng rất mạnh, các thành viên trong đội cũng có nhiều người đến từ dân tộc trên thảo nguyên ở phía Bắc, thể lực khủng bố, có sức tấn công cực kỳ dữ dội.

Ngô Bình làm nóng cơ thể một hồi, Kiều Tuấn Tài mới đi tới nói: "Cậu Ngô, trận đấu giữa Dân Đại và Hải Đô cũng cực kỳ đáng chú ý, có cần tham gia vào không?"

Ngô Bình hỏi: "Ai có phần thắng lớn hơn?"

Kiều Tuấn Tài: "Tỉ số phần thăng của hai bên là 3:7, Hải Đô 7, Dân Đại 3".

Ngô Bình: "Ừ, vậy cược năm tỷ Dân Đại thắng".

Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Được, tôi lập tức sắp xếp".

Lúc này, khoảng cách trận đấu của hai bên còn 

có năm phút, cầu thủ cũng đã vào sân hết.
 
Chương 5826: Tôi đã xem nhẹ cậu rồi


 Trận đấu chính thức bắt đầu, Dân Đại vừa ra trận đã như được trời giúp, phối hợp ăn ý, hiệp thứ

 nhất đã kiếm được ba mươi lăm điểm, mà Hải Đô

 có danh tiếng cao hơn lại chỉ ghi được hai mươi sáu điểm.

Nhưng Hải Đô quả thật rất mạnh, hết hiệp ba đã trực tiếp san bằng tỷ số, đôi bên đều ghi được 84:84

 Tiến vào hiệp bốn, Ngô Bình bắt đầu dùng hết sức thi triển bí chú khiến thể lực và độ tập trung của đội Dân Đại tăng lên gấp đôi. Sức tấn công của họ lập tức trở nên dữ dội, đánh cho Hải Đô không có một chút sức chống cự nào.

Trận đấu kết thúc, điểm số hai bên đã là 124:105, Dân Đại giành được chiến thăng.  

Kết quả có chút ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả những người cược Dân Đại thắng cũng cảm thấy họ biểu hiện tốt quá, hoàn toàn không phải sự biểu hiện bình thường của họ.

Trận đấu đầu tiên kết thúc, Kiều Tuấn Tài đến báo kết quả. Dân Đại có tỷ lệ cược là 1:3 nên năm tỷ của Ngô Bình đã biến thành mười lăm tỷ.

Song, so với trận đấu kế tiếp thì chút tiền đó hoàn toàn chẳng đáng là gì.

Trung Châu và Thần Đô đều sôi nổi xuống sân, Lâm Tôn và Ngô Bình đi đến vị trí đối diện rồi khẽ gật đầu chào hỏi. Trọng tài cầm bóng, sau tiếng còi, quả bóng bị ném lên cao.

Chụp được cầu quyết định quyền phát bóng kế tiếp nên Ngô Bình và Lâm Tôn đều dốc hết sức để lấy được. Bóng bay lên cao, hai bóng người cũng bay lên trời, nhảy cực kỳ cao, gần như là cùng lúc. chụp được bóng.

Có điều, lực cổ tay của Ngô Bình lại cực kỳ quỷ dị, Lâm Tôn cảm thấy bàn tay hơi tê, bóng thế mà lại biến mất, bị Ngô Bình đập mạnh về phía Trung Châu.

Tiếu Kiếm chụp lấy bóng rồi xông thẳng về phía đối phương. Toàn bộ thành viên của Trung Châu đều được Ngô Bình sử dụng bí lực nên phát huy hơn hẳn ngày thường. Nhưng mà, có vẻ Thần Đô cũng giống như vậy, hai bên đều lộ ra thực lực cực kỳ mạnh.

Lực chú ý của Ngô Bình đều đặt hết lên người Lâm Tôn, cậu biết chỉ cần canh Lâm Tôn thì Trung Châu có thể thăng trận này.

Bước chân của hai bên đều vô cùng huyền diệu, nhưng nếu so sánh thì Ngô Bình có vẻ nhỉnh hơn, dù Lâm Tôn di chuyển như thể nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.

Bị một kèm một gắt gao, ban đầu Lâm Tôn còn không cho là đúng, là một cao thủ Bí Cảnh, cậu ta cũng chẳng coi Ngô Bình là cái đinh gì. Song qua một phút, ba phút rồi mười phút, Ngô Bình ngày càng kèm kẹp sít sao, từ lúc vào sân đến giờ, cậu ta chỉ chạm vào bóng được một lần, còn lại đều bị Ngô Bình cướp đi.

Lúc này, điểm số của hai bên đã là 36:32, Trung Châu dẫn trước bốn điểm.

Trong mắt Lâm Tôn toát ra vẻ không kiên nhẫn và tức giận, cậu ta bỗng dưng tăng tốc, dùng một tốc độ khó tin thoáng chốc vượt qua Ngô Bình, chạy thẳng về phía rổ.

Nhưng mà, khi bóng bay về phía mình, cậu ta chuẩn bị chụp lấy thì một bàn tay chợt chặn ngang chụp lấy bóng rồi ném ra sau.

Tiền phong chính La Nguyên Lượng nhảy lên nhận lấy bóng rồi chạy về phía rổ và đập thẳng bóng vào rổ.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng hoan hô, Lâm Tôn nheo mắt lại, bóng của mình liên tục bị Ngô Bình ngắt bóng khiến cậu ta cảm thấy rất mất mặt. Là ông hoàng bóng rổ của Thần Đô và là cao thủ Bí Thiên Cảnh, cậu ta không thể nào chấp nhận nổi chuyện này cứ liên tiếp xảy ra được.

Lúc này, khí thế quanh người cậu ta lập tức nặng tựa ngàn cân, không khí trên sân cũng như sệt lại, hành động của các thành viên khác cũng trở nên khó khăn, mặt mày trắng bệch.

Ngô Bình khế cau mày, bước ra một bước phát ra một sức mạnh phản trọng lực. Thoáng chốc, tất cả các cầu thủ đều khôi phục hành động, trận đấu tiếp tục tiến hành.

"Tôi đã xem nhẹ cậu rồi", Lâm Tôn nhìn chằm chăm Ngô Bình, gắn từng chữ nói.

Ngô Bình: "Cậu lại làm tôi thất vọng rồi". Lâm Tôn nhếch mép nói: "Vừa nhìn thấy cậu, tôi

đã cảm giác được một khí tức quen thuộc, có lẽ chúng ta đến từ cùng một nơi". 

Ngô Bình ngẩn ra: "Cùng một nơi, ở đâu cơ?"

Lâm Tôn: "Cậu có từng nghe nói qua vũ trụ Chấn Đán chưa?"
 
Chương 5827: Cậu không nhận ra à


Vừa dứt lời, cậu ta như thể biến thành một ảo ảnh, bỗng chốc đã nhận lấy bóng rồi định ném vào rổ.

Lần này, Ngô Bình không ngăn cậu ta lại, nhưng rõ ràng bóng của Lâm Tôn sắp được ném vào rổ thì bất ngờ bị một lực cản lại nên nó đập vào rổ, sau đó bật ngược ra sau.

Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi giành lại bóng thì quay người phản công.

Sắc mặt Lâm Tôn càng thêm khó coi, dốc toàn lực đuổi theo. Nhưng dù sao đây cũng là một trận bóng, cậu ta không thể thi triển khả năng tu sĩ bí cảnh ra được, nếu không sẽ bị mọi người nghi ngờ.

Ngay khi Ngô Bình bật người nhảy lên, Lâm Tôn cũng nhảy lên theo, tay giơ lên chặn lại bóng. Ngô Bình lập tức đổi tay, đẩy Lâm Tôn ra, đồng thời bóng cũng nhẹ nhàng lăn vào rổ.

Hai người âm thầm đánh nhau năm lần trên không trung, Lâm Tôn cảm thấy khó chịu khắp cả người, Ngô Bình cũng cảm nhận được thực lực mạnh của đối phương nhưng nhìn chung, cậu cảm thấy Lâm Tôn vẫn kém hơn cậu một chút.

Dù sao hai người chỉ có thể thi triển bí lực và sức lực, điều này đã hạn chế rất nhiều đến sự phát huy của Lâm Tôn. 

Kết thúc hiệp một, Trung học số 1 Trung Châu dẫn trước đối thủ mười bảy điểm.

“Trung học số 1 Trung Châu mạnh quá! Trung học số 1 Thần Đô thế mà bị dẫn trước mười bảy điểm".

“Đúng thế, phản ứng của Lâm Tôn rất nhanh, nhưng cũng rất khó chạm đến bóng. Người tên Ngô Bình này thực sự rất đáng sợ, tôi thấy siêu sao bóng rổ hàng đầu thế giới cũng có thể chơi tốt được như cậu ta”.

Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Tôn đi đến trước mặt Ngô Bình, cậu ta nhìn Ngô Bình cười nói: “Cảnh giới Bí Kỹ, có thực lực này, cậu rất giỏi rồi”.

Ngô Bình uống ngụm nước, nói: “Quá khen, có thể là người khác quá yếu”.

Lâm Tôn nhếch môi cười: “Trận tiếp theo, tôi sẽ nghiêm túc đấu với cậu, cậu chuẩn bị cho tốt đi”.

“Tôi đợi đây”, Ngô Bình nói.

Sau khi Lâm Tôn đi, Diệp Ngưng Băng chạy đến, cô ấy cười nói: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu. Nhưng trận tiếp theo Lâm Tôn sẽ chơi nghiêm túc đấy, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình động lòng: “Cậu ta không nghiêm túc  là sao?”

Diệp Ngưng Băng: “Cậu không nhận ra à? Cậu ta vẫn luôn kiềm chế tu vi của mình, trước đó cậu ta chỉ thi triển một phần ba thực lực của mình thôi”.

Ngô Bình nhướng mày: “Hóa ra cậu ta phong ấn sức mạnh của mình, nhưng cũng chẳng sao, tôi cũng chưa nghiêm túc mà”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vậy à, thế cậu áp chế bao nhiêu sức mạnh?”

Ngô Bình mỉm cười: “Tôi chỉ thể hiện chưa đến một phần”.

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng cứng đờ, không đến một phần mười sức lực đã có thể đè ép được Lâm Tôn sử dụng một phần ba sức mạnh?

Hiệp thứ hai bät đầu, động tác của Ngô Bình và Lâm Tôn rõ ràng là chậm lại, hơn nữa một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, không ai có thể đến gần trong vòng ba mét xung quanh họ. Ngay cả một con ruồi cũng không thể đứng được trong phạm vi sức mạnh cực lớn được hình thành xung quanh hai người.

“Âm!”

Không trung vang lên âm thanh như tiếng sấm, các thành viên khác cũng bị lấn ra đến sát biên, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Bình dẫn bóng lên trước, cả hai người xảy ra va chạm, Ngô Bình lảo đảo, Lâm Tôn lại bị đụng văng ra xa mấy mét, hai chân trượt dài dưới đất.

Ngô Bình úp rổ, lại được điểm.

Hiện trường trở nên cực kỳ quái lạ, đơn điệu, không phải vì Ngô Bình dẫn bóng mà là Lâm Tôn dẫn bóng, hai người lần lượt lấy được điểm, nhưng nhìn chung Ngô Bình lấy được điểm nhiều hơn một chút.

Kết thúc hiệp thứ hai, Trung Châu kéo giãn cách biệt lên hai mươi ba điểm.

Hiệp thứ ba, sân bóng lại khôi phục trạng thái bình thường, hai bên cậu tấn công tôi chặn lại. Nhưng Ngô Bình và Lâm Tôn đều không tham gia vào, hiệp đấu này số điểm của hai đội ngang bằng nhau.
 
Chương 5828: những việc khác giao cho anh xử lý


Diệp Ngưng Băng nói: “Họ đã đấu với nhau trong hiệp hai, đều biết rõ khả năng của đối phương. Thế nên trong hiệp ba và nửa đầu hiệp bốn, họ sẽ không ra sức đấu nữa. Nếu tôi đoán không lầm, thời khắc cuối cùng của trận đấu chắc chắn sẽ là ba phút cuối cùng”.

Quả nhiên hiệp thứ tư diễn ra đến phút thứ tám, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng. Tất cả các thành viên trong sân đều dừng lại, đứng tại chỗ bất động. Ngô Bình dẫn bóng chạy đến chỗ Lâm Tôn.

Lâm Tôn chặn lại bằng những động tác có vẻ là bình thường, Ngô Bình tránh được, lập tức lao tới đụng vào cậu ta. Xương vai của Lâm Tôn bị tông vào gần như bị gấy, cả người lảo đảo lùi về sau.

Ngô Bình lên rổ, ghi bàn.

Sau đó Lâm Tôn dẫn bóng, Ngô Bình ngăn lại. Đồng thời cũng va chạm vào nhau rất mạnh, thân hình Ngô Bình chỉ khế cử động, Lâm Tôn lại bị đẩy ra xa, bóng rơi khỏi tay.

Động tác của hai bên ngày càng chậm, khán giả đều sửng sốt, đây là chơi bóng rổ sao? Sao chỉ có hai người đang đấu với nhau vậy, những người khác đều đứng ngoài nhìn?

Sau đó hai bên đối đầu ngày càng gay gắt, về cơ bản ba quả bóng thì Ngô Bình có thể ghi được hai bàn, Lâm Tôn có thể ghi một bàn, chỉ có hai người trong sân mới biết được mỗi lần đối đầu với nhau, Lâm Tôn sẽ bị thương.

Một phút cuối cùng, Ngô Bình giành được bóng, lạnh nhạt nói: “Không cần đấu nữa, cậu đã thua rồi”.

“Phụt!”

Lâm Tôn nôn ra máu, cậu ta vươn tay đè lên vai nói: “Nếu đã là trận đấu thì phải dốc sức chơi đến giây cuối cùng”.

Nói rồi cậu ta chạy đến chỗ Ngô Bình.

Lần này cậu ta như bù nhìn, bị Ngô Bình va chạm văng ra khỏi sân, khi cậu ta giãy giụa đứng lên thì tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

“Trung học số 1 Trung Châu thắng rồi, 109: 95”.

Trong đám đông có mấy người ăn mặc như tu sĩ nhìn Lâm Tôn trên sân, đều lắc đầu. Một người đàn ông có bộ râu đỏ nói: “Lâm Tôn đã thua, nó đã đánh mất tinh thần và tôn nghiêm rồi, đã không còn xứng đáng với sự dốc sức bồi dưỡng của chúng ta nữa”. 

Một người phụ nữ trung niên hỏi: “Sư huynh muốn vứt bỏ Lâm Tôn à?”

Người đàn ông: “Truyền lệnh của tôi, giảm cấp. bậc của Lâm Tôn xuống thành đệ tử tinh anh hạng hai, không còn được hưởng đãi ngộ của đệ tử tinh anh hạng nhất nữa”.

Người phụ nữ trung niên thở dài: “Đãi ngộ của tinh anh hạng hai thua kém đệ tử tinh anh hạng nhất gấp mười lần, mong là Lâm Tôn sẽ tiếp tục cố gắng”.

Người đàn ông nói: “Điều tra kỹ lưỡng người đấu bóng rổ với Lâm Tôn cho tôi. Nếu cậu ta không có thầy truyền dạy thì có thể chiêu mộ cậu ta; nếu đã có thầy truyền dạy thì hãy ghi lại rồi cử người quan sát lâu dài”.

“Vâng!”, có người ở phía sau thấp giọng nói.

Trận đấu kết thúc, Kiều Tuấn Tài chạy đến cười nói: “Cậu Ngô, lần này đặt cược bảy mươi tỷ, tỷ lệ 1:2.8”.

Ngô Bình nói: “Ừ, những việc khác giao cho anh xử lý".

Buổi chiều không còn trận đấu nữa, Ngô Bình gọi mọi người và huấn luyện viên ra phía sau rồi nói: “Em sẽ không tham gia vào những trận đấu sau nữa.

Mọi người nhìn nhau, huấn luyện viên hỏi: “Ngô Bình, sao em lại không tham gia?”

Ngô Bình cười nói: “Nếu em tham gia, quán quân chắc chắn thuộc về Trung Châu, nhưng vinh quang không có áp lực này thì có ý nghĩa gì nữa?”

Huấn luyện viên thở dài: “Biểu hiện của em hơn hẳn tưởng tượng của cô”.

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, dù không có em, Trung học số 1 Trung Châu cũng rất mạnh, ít nhất có thể tiến vào top ba”.
 
Chương 5829: không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây


Ngô Bình cau mày, thực lực của Hướng Chấn Minh rất mạnh, ai có thể đánh ông ta bị thương?

Cậu vốn không định hỏi, chỉ là thấy dáng vẻ lo lắng âu sầu của Tuyết Vũ thì không khỏi mủi lòng, ngẫm nghĩ một lát bèn nói: "Cô ra ngoài chờ tôi đi".

"Cảm ơn cậu!", Tuyết Vũ vội vàng nói.

Sau đó, Ngô Bình nói với các đội viên: "Tuy trận đấu kế tiếp tôi không tham gia, nhưng vẫn sẽ sát cánh bên mọi người".

Huấn luyện viên biết Ngô Bình đã quyết định nên đành phải nói: "Vậy cô sẽ nói với bên ngoài là em bị thương nên không thể tham gia trận đấu kế tiếp".

Ngô Bình gật đầu: "Kế tiếp, chäc Lâm Tôn sẽ không thi đấu nữa nên áp lực của các cậu sẽ vơi đi rất nhiều".

Lúc này, Diệp Ngưng Băng cũng đến chào hỏi: "Ngô Bình, chúc mừng cậu".

Ngô Bình: "Tôi giúp cậu thắng tiền, cậu đúng là nên cảm ơn tôi".

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được, tối tôi mời, hy vọng cậu có thể đến. Chúng ta lưu số nhé, đến lúc đó tôi cũng tiện thông báo cho cậu”. 

Ngô Bình: "Được".

Cậu bảo Hàn Băng Nghiên về khách sạn trước rồi gọi Tuyết Vũ cùng đi đến Tiên Vương Môn.

Trong một tòa nhà im lặng ở Tiên Vương Môn, Hướng Chấn Minh ngồi trên một chiếc ghế mây, mặt mày xám ngoét, ngoài da có một lớp màng màu xám trắng như mạng nhện, còn có một vài con sâu nhỏ xíu không ngừng bò ra từ trong lỗ tai và hốc mắt ông ta rồi bò tới bò lui trên người.

Xung quanh có rất nhiều thành viên của Tiên Vương Môn đang đứng, nhưng cũng không dám đến gần. Hướng Chấn Minh vậy mà vẫn hết sức bình tĩnh, thấy Ngô Bình bèn nói: "Cậu Ngô, mong cậu thông cảm cho tôi không thể đứng dậy chào đón”.

Ngô Bình cau mày hỏi: "Ông bị sao vậy?"

Hướng Chấn Minh đáp: "Ngày xưa, Tiên Vương Môn chúng tôi có đắc tội một gã cổ sư, người nọ ghi hận trong lòng nên vẫn muốn trả thù. Hôm nay, cuối cùng gã cũng tìm được cơ hội và hạ cổ tôi!"

Trước đó, Ngô Bình cũng đã biết rất nhiều tri thức về y thuật, đi lên vài bước quan sát một lát rồi nói: "Đây là cổ ăn gan, chuyên ăn gan người và tiết ra chất độc. Người trúng loại cổ này, trong vòng ba ngày sẽ chết một cách cực kỳ thê thảm, thường có rất nhiều người không chịu nổi, chỉ có thể tự sát". 

Hướng Chấn Minh mặt mày lạnh nhạt nói: "Người rồi cũng sẽ chết. Chỉ là trước khi chết, tôi muốn gặp cậu Ngô một lần. Cậu Ngô, không biết cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

Xem ra, Hướng Chấn Minh vẫn hy vọng Ngô Bình gia nhập vào Tiên Vương Môn.

Ngô Bình nói: "Có gia nhập hay không thì bỏ qua một bên trước đó. Nhưng tôi có thể nói cho ông là ông sẽ không chết".

Cậu nói bèn giơ tay phải đặt lên đầu Hướng Chấn Minh, tụng bí chú đuổi cổ. Thoáng chốc, trong mắt mũi miệng và lỗ tai của Hướng Chấn Minh liên tục có sâu chui ra, chúng vừa ra đã bị bí chú giết chết.

Ba phút sau, trong cơ thể ông ta đã không còn sâu chui ra nữa. Ngô Bình viết một đơn thuốc nói: "Tìm một người đi bốc thuốc đi".

Lúc này, Hướng Chấn Minh vô cùng suy yếu, nhưng lại cảm giác được trong người không còn sâu nữa. Ông ta lập tức sáng mắt lên nói: "Không ngờ y thuật của cậu Ngô cũng tốt như vậy".

Ngô Bình: "Cơ thể ông bị tổn hại rất nặng, cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn".

Hướng Chấn Minh gật đầu: "Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ. Tôi đã thông báo cho các thành viên trong tcm trở về cùng nhau đối phó cổ sư rồi".
 
Chương 5830: Cô nghĩ gì vậy


Hướng Chấn Minh sốt ruột, vội nói: "Cậu Ngô, cậu thật sự không muốn gia nhập Tiên Vương Môn chúng tôi ư?"

Ngô Bình nói: "Tôi còn đang học cấp ba, ông bảo một người trẻ tuổi như tôi làm môn chủ, tôi cũng không rảnh".

Hướng Chấn Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy cậu có thể tạm thời không làm môn chủ mà làm thiếu môn chủ của chúng tôi, sao nào?"

Ngô Bình hỏi: "Thiếu môn chủ? Có gì khác nhau ư?"

Hướng Chấn Minh đáp: "Môn chủ vừa nắm giữ quyền lực vừa phải gánh vác trách nhiệm. Thiếu môn chủ lại khác, chỉ cần hưởng thụ quyền lợi, không cần gánh vác trách nhiệm".

Ngô Bình nghe vậy thì thấy thiếu môn chủ kia cũng được, cười nói: "Không công không hưởng lộc, một người ngoài như tôi nào dám làm thiếu môn chủ của các ông".

Hướng Chấn Minh nói: "Cậu Ngô, chẳng phải cậu đã hiểu được bảy, tám câu kinh văn sao? Nếu có thể tìm hiểu ra được mấy thứ tuyệt học gì đó, tùy tiện dạy chúng tôi một ít đã là ân huệ to lớn rồi!"

Ngô Bình suy ngẫm một lát rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ dạy cho Tuyết Vũ trước vậy".

Tuyết Vũ ngẩn ra: "Cậu muốn dạy tôi?" Ngô Bình gật đầu: "Tìm một nơi yên tĩnh đi". Hướng Chấn Minh vội sai người đi sắp xếp.

Hai người đi tới một căn nhà khác, Ngô Bình suy nghĩ một lát, nhớ đến trong kinh văn có đoạn liên quan đến bộ pháp. Bộ pháp kia cực kỳ ảo diệu, có thể lên trời xuống đất, nếu thi triển thì chẳng ai có thể tìm được, tuyệt không thể tả.

Cậu chỉ ngẫm nghĩ một lúc, kết hợp với ký ức trong đầu đã sáng tác ra một bộ bộ pháp tên là Thiên U Bộ. Ý là bộ pháp này có thể lên được trời, hạ được hoàng tuyền, không gì không làm được.

Ngô Bình nghĩ xong bí kỹ bèn thi triển, lần đầu dùng còn tưởng sẽ không có hiệu quả rõ rệt. Ai ngờ vừa nhấc chân, Ngô Bình đã biến mất, chỉ có một loạt dấu chân mờ nhạt trên mặt đất tựa như sóng gợn.

Tuyết Vũ sững sờ, đây là bí kỹ gì vậy!

Trong lúc cô ta đang vô cùng kinh ngạc thì cảm thấy tóc bị ai đó giật một cái, quay đầu lại mới thấy Ngô Bình đã đứng sau lưng mình.

Ngô Bình cười hỏi: "Thiên U Bộ này thế nào?" Tuyết Vũ vội vàng gật đầu: "Quá thần kỳ!

Ngô Bình: "Đây chỉ là Vô Hình Bộ trong chín bước của Thiên U Bộ, những bước khác sẽ chậm rãi dạy cô sau".

Ngô Bình nói thì đơn giản, nhưng khi Tuyết Vũ dùng hết sức thi triển lại cứ luôn hoa mắt chóng mặt, không có cách nào thể hiện được tinh túy của nó. Ngô Bình dạy mấy lần mà cô ta vẫn không làm được thì lập tức hơi mất kiên nhãn nói: "Cô được không vậy, cái này thôi cũng học không được".

Tuyết Vũ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Thưa cậu, tôi sẽ cố gắng học".

Ngô Bình lại dạy thêm mấy lần, cảm thấy cô ta vẫn không hiểu được ý chính thì không khỏi khó hiểu, bí kỹ này khó lắm hả? Cậu cũng không nghĩ xem tư chất, căn cốt và thực lực giữa cả hai thế nào, dẫn đến người thì học chậm, người thì có thể thành thạo trong một thời gian ngắn.

Mắt thấy cô ta thật sự học không được, Ngô Bình thở dài nói: "Cô tới dây, giãm lên hai chân tôi, tôi dẫn cô đi một lần".

Tuyết Vũ ngẩn người nói: "Thưa cậu, vậy có phải hơi kỳ cục không?"

Ngô Bình: "Bớt nói nhảm, đi lên".

Vì thế, Tuyết Vũ đưa lưng về phía Ngô Bình, hai chân đạp lên chân cậu, tay trái Ngô Bình ôm chặt lấy eo, tay phải đè lên mạch của cô ta, quan sát và điều khiển cách thức vận chuyển bí lực trong cơ thể Tuyết Vũ.

Sau khi Tuyết Vũ đứng vững, cảm thấy cơ thể mình dính sát vào Ngô Bình, sự tiếp xúc gần gũi như này khiến cô ta bối rối, hô hấp cũng hơi rối loạn.

Ngô Bình nhíu mày: "Cô nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần, cảm giác cách bí lực vận chuyển đi".

Cậu nói xong bèn nhấc chân, dùng lực của bàn chân và eo dẫn Tuyết Vũ thi triển Thiên U Bộ. Hai người vừa di chuyển đã biến mất tại chỗ, chì còn lại một loạt dấu chân nhợt nhạt trên mặt đất. 
 
Chương 5831: Anh chắc hẳn cũng là một người thú vị


Ngô Bình vội thả cô ta xuống, mặt mày đỏ bừng, ho khan một tiếng rồi nói: "Cô dựa theo cách tôi dạy luyện đi", nói xong bèn nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này, thuốc cũng được mua về. Sau khi Hướng Chấn Minh uống thuốc, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, Ngô Bình lại khám một chút rồi dặn ông †a nghỉ ngơi đầy đủ, mai cậu lại đến.

Sau khi tạm biệt hcm, Ngô Bình bèn quay về khách sạn tìm hbn chuẩn bị tối dẫn cô ấy và bố mẹ đi ăn cơm.

Mọi người đang chuẩn bị đi thì Diệp Ngưng Băng gọi điện tới: "Ngô Bình, tối nay tôi mời, có vinh hạnh được đón tiếp cậu không đây?"

Ngô Bình: "Được. Nhưng tôi đang định đi ăn với bạn gái và người nhà, hay là mọi người cùng ăn?"

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được. Mọi người đến khách sạn tôi hẹn đi, đồ ăn nơi này rất ngon".

Tại khu biệt thự Song Long ở thành phố Tây Hải.

Song Long có một nửa khách sạn được xây dựng trên núi thuộc về tài sản tư nhân, bình thường cũng không mở ra với người ngoài. Có thể đến đây ăn cơm đều là người được chủ nhân nơi đây mời. 

Chủ nhân của Song Long cực kỳ thần bí, có rất nhiều trong thành phố Tây Hải cũng không biết thân phận của ông ta. Hễ ai biết thì lại vô cùng kính cẩn với ông ta.

Xe chạy đến Song Long, ở cửa có một trạm gác, vì biển số xe của Ngô Bình đã được đưa vào hệ thống nên thanh gác cổng trực tiếp nâng lên, xe quẹo vào.

Xe chạy đến giữa sườn núi rồi ngừng lại trước một tòa nhà ba tầng. Diệp Ngưng Băng bước tới, đằng sau còn có hai thanh niên, trông cũng không lớn tầm mười chín, hai mươi tuổi.

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Ngô Bình, cô chú đây là bố mẹ cậu hả?"

Ngô Bình giới thiệu: "Đây là bố mẹ tôi".

Diệp Ngưng Băng cười bước tới chào hỏi: "Thưa chú, thưa dì, cháu tên là Diệp Ngưng Băng, là bạn của Ngô Bình".

Ngô Đại Hưng cười nói: "Chào cháu".

Diệp Ngưng Băng chỉ vào hai người sau lưng nói: "Ngô Bình, đây là bạn tôi Trương Kiếm Thu và Lâm Tử Đống. Họ đều là dân Tây Hải gốc, nghe nói cậu rất lợi hại nên muốn gặp vị đại thần bóng rổ là cậu một lần". 

Người tên Trương Kiếm Thu cao khoảng một mét tám, cơ thể khỏe khoản, hai mắt sáng như sao, bàn tay của anh ta còn to hơn người thường gấp đôi, khớp xương thô to.

Khi hai bên bắt tay, Ngô Bình cảm giác tay anh ta giống như một bàn tay sắt.

"Nghe tiếng đã lâu!", Trương Kiếm Thu cong môi cười, tay cũng bóp mạnh hơn.

Song, chút sức ấy lại chẳng đáng là gì với Ngô Bình. Mặt mày cậu vẫn lạnh nhạt, tay lại lúc chặt lúc lỏng khiến đối phương không có cách nào dùng sức.

Trương Kiếm Thu cười ha ha: "Người anh em đúng là anh xứng với thực, bái phục".

Một người khác tên là Lâm Tử Đống cũng không cao, đeo kính. Anh ta đỡ gọng kính cười nói: "Cậu chơi bóng rất lợi hại, tôi cược đội các cậu thắng đã kiếm lời được rất nhiều tiền".

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Anh cược đội chúng tôi thắng?"

Lâm Tử Đống gật đầu: "Cược hai trận, kiếm lời được một tỷ rưỡi".

Diệp Ngưng Băng nói: "Tử Đống, hôm nay anh mời đi. Em mới kiếm được mấy triệu, thế mà anh lời được một tỷ rưỡi ".

Lâm Tử Đống cười nói: "Đúng là để anh mời. Cậu Ngô, chú và dì mời vào trong".

Mấy người được mời đến một gian phòng khách, bên trong trang trí cực kỳ xa hoa, thảm đều được làm thủ công. Toàn bộ nhân viên đều ăn mặc sườn xám màu đỏ, ai cũng duyên dáng và xinh đẹp.

Mọi người ngồi xuống, Diệp Ngưng Băng ngó đồng hồ nói: "Xem ra Gia Cát lại đến muộn rồi".

Ngô Bình: "Còn ai à?"
 
Chương 5832: Cậu có muốn tham gia với chúng tôi không


'Trương Kiếm Thu cười nói: "Cậu ta đúng là rất thú vị. Lần đầu tiên gặp, cậu ta đang câu cá trong hồ, chẳng cần làm gì mà tất cả cá đều bơi xung quanh và tự động nhảy vào giỏ cá của cậu †a".

Lâm Tử Đống: "Này đã là gì. Lần đầu tôi gặp thì cậu ta đang cãi nhau với một đứa bé lên ba, thế mà còn cãi thua cơ". 

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Đúng thế, anh ta hoàn toàn không phải là một người bình thường".

Ngô Bình nghe xong lại như nghĩ tới gì đó: "Đây chỉ có thể chứng tỏ, anh ta có một tấm lòng son. Cả cá cũng không cảm nhận được sự đe dọa của anh ta đối với mình, còn đến gần anh ta. Con nít thích anh ta, bằng lòng cãi nhau với anh ta. Người như vậy, chắc chắn đã tu luyện tới trình độ rất cao siêu".

"Ha ha, cậu đoán sai rồi, tu vi của tôi chẳng cao chút nào", bấy giờ chợt truyền tới một giọng nói, một thanh niên khoảng hai mươi không cao không lùn, không mập không gầy, vẻ ngoài bình thường nhưng trên mặt lại treo nụ cười hiền hòa.

Anh ta vừa đến, đám Diệp Ngưng Băng đều cười, đứng dậy nghênh đón.

Người này chính là Gia Cát Truyền Nhất, anh ta đi đến trước mặt Ngô Bình vươn tay cười nói: "Gia Cát Truyền Nhất! Diệp Ngưng Băng nói có một người rất thú vị muốn tôi tới gặp một lần. Giờ tôi đã gặp được, cậu quả nhiên rất thú vị".

Ngô Bình nhìn Gia Cát Truyền Nhất, anh ta thế mà lại không có tu vi, nhưng tính cách lại hết sức phóng khoáng, trên người có một sức hấp dẫn và cảm giác thân thiết.

Ngô Bình bắt tay anh ta, cảm giác tay Gia Cát Truyền Nhất rất thô ráp dường như đã làm rất nhiều công việc vất vả.

Gia Cát Truyền Nhất trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình cười bảo: "Không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây?"

Ngô Bình ngẩn người: "Trước đây chúng ta từng gặp rồi à?"

Gia Cát Truyền Nhất cười nói: "Gặp rồi, ở một thế giới khác".

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát, cậu lại nói mấy lời kỳ lạ rồi. Ngoài thế giới này của chúng ta ra, còn có thế giới nào nữa, lế nào là Tiên Giới sao?"

Gia Cát Truyền Nhất: "Một ngày nào đó, cậu ta sẽ nhớ tới thôi”.

Anh ta nói đến đây bèn nâng một ly rượu lên nói với Ngô Bình: "Chúng ta uống một chén".

Ngô Bình cụng ly với anh ta rồi uống cạn rượu. Sau đó, anh ta bỏ ly xuống quay đầu đi thẳng một mạch. Đám Diệp Ngưng Băng đuổi theo nhưng cũng không kéo người về được.

Diệp Ngưng Băng quay trở lại bàn, tức anh ách nói: "Tên kỳ quái kia lại làm gì nữa vậy!" 

 Trương Kiếm Thu lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cứ mặc

kệ cậu ta, cậu ta vốn là một người kỳ lạ mà”.

Ngô Bình lại im lặng, lẽ nào mình đã từng gặp anh ta thật, còn là ở thế giới kia?

Diệp Ngưng Băng bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, còn lấy thêm hai bình rượu.

Bấy giờ, Diệp Ngưng Băng mới nói vào chuyện chính: "Ngô Bình, thực ra chúng tôi tìm cậu là muốn gặp mặt làm quen, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau".

Ngô Bình liếc mấy người kia một cái hỏi: "Các vị là một nhóm?"

Diệp Ngưng Băng cười: "Đám chúng tôi đều có một điểm chung chính là có được Túc Tuệ, là người tu hành".

Trong lòng Ngô Bình khế nhúc nhích: "Có Túc Tuệ, vậy các vị đều nhớ rõ chuyện kiếp trước?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Hiển nhiên là cậu cũng giống chúng tôi, cũng là người có được Túc Tuệ”.

Ngô Bình: "Tôi cũng có hả?"

Diệp Ngưng Băng: "Không có Túc Tuệ thì sao  cậu có thể tu luyện tới Bí Cảnh khi mới mười mấy. tuổi? Cậu cũng biết, dù là thiên tài trong các tông môn kia cũng khó mà tu luyện nhanh như vậy".

Ngô Bình nghĩ lại thì đúng là thế thật. Từ khi cậu nhớ lại ký ức đến lúc có được tu vi như giờ cũng không mất bao lâu.

Trương Kiếm Thu: "Thế nên chúng ta đều là cùng một loại người. Có điều, cậu vẫn chưa nhớ hết lại chuyện của kiếp trước thôi".

Ngô Bình kinh ngạc, hỏi Diệp Ngưng Băng: "Cậu nhớ rõ hết tất cả chuyện của kiếp trước luôn hả?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Nhớ. Tôi vốn là đệ tử tông môn, vì bị bạn học ghen ty nên bị hại chết. May mà tôi có sự chuẩn bị, thần hồn chuyển sang kiếp khác ở giới thế tục".

Ngô Bình: "Hồi đó, cậu có tu vi gì?" Diệp Ngưng Băng thở dài: "Khi ấy, tôi là tu sĩ Thần Thông hậu kỳ, nếu không chết, vốn dĩ đã có cơ

hội tiến vào Đạo Cảnh".

Ngô Bình hết sức bội phục: "Hóa là cao thủ Thần Thông Cảnh, lợi hại!"

Diệp Ngưng Băng ngó cậu: "Tôi cảm thấy lai lịch của cậu còn lớn hơn cả mình, chỉ là cậu còn chưa nhớ ra thôi".

Ngô Bình đau đầu: "Tuy trong đầu tôi thường hiện lên một vài thông tin tu hành, nhưng tôi không nhớ nổi cái gọi là chuyện ở kiếp trước".
 
Chương 5833: Chắc cậu cũng tham gia nhỉ


Ngô Bình cười hỏi: "Tham gia vào hội của mấy người thì có chỗ tốt gì?"

"Dùng chung tài nguyên", Diệp Ngưng Băng nói: "Mỗi người chúng ta đều có Túc Tuệ, hiểu biết một số thứ. Thế nên, giữa các thành viên có thể trao đổi với nhau. Ví dụ như, tôi cần công pháp của cậu, cậu muốn bí kỹ của tôi, vậy chúng ta có thể thầm trao đổi với nhau".

Ngô Bình cũng không thân với họ, mọi người chỉ mới quen biết nên cũng không muốn thân thiết quá, cười nói: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ".

Vừa bưng lên một món, Ngô Bình là khách thì thường sẽ là người nhấc đũa đầu tiên. Có điều, cậu vừa cầm lấy đũa, ánh mắt đã híp lại, sau đó gắp ra một con sâu to như hạt gạo. Màu sắc của nó gần giống với đồ ăn, nếu không phải cậu có sức quan sát kinh người thì đã không thể phát hiện ra nó.

Diệp Ngưng Băng hỏi: "Đây là sâu hả?” Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Là cổ trùng, có độc".

Cậu đứng lên nói: "Bảo người đổ hết đồ ăn của tôi đi, tôi đi ra ngoài một chuyến".

Ngô Bình vừa đi ra ngoài vừa thả ra thần niệm tìm người hạ cổ. Lúc này, ở trên đỉnh sơn trang Song Long có một người đàn ông trung niên đang đứng. 

Ông ta cảm giác được thần niệm Ngô Bình tập trung lên người mình thì lập tức nhảy xuống chạy bạt mạng xuống núi.

Nhưng mà, ông ta mới chạy hơn mười mét trên eo đã tê dại, sau đó cả người lập tức ngã sõng soài, gãy cả răng cửa, máu chảy ròng ròng.

Ngô Bình không biết đã xuất hiện bên cạnh từ bao giờ, cậu đạp lên lưng ông ta lạnh nhạt nói: "Dám hạ cổ với tôi, ông cũng can đảm đấy!"

'Tên kia muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng cổ lại cứng ngắc, chỉ có thể hung hăng nói với mặt đất trước mặt: "Mày dám phá hỏng chuyện của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Ngô Bình: "Ông chính là cổ sư đã hại Hướng Chấn Minh?”

"La tao! Nhóc con, giờ mày tốt nhất là thả tao đi, không thì..."

Ngô Bình cười lạnh: "Đến lúc này rồi, còn ngông cuồng ghê nhỉ".

"Rắc!"

Ngô Bình giơ chân giẫm gãy xương cổ rồi nhấn vài cái lên người, phế bỏ tu vi của ông ta. 

Trên mặt cổ sư toát ra vẻ hoảng sợ, sau đó có vô số con sâu chui ra khỏi cơ thể ông ta rồi lại chui vào. Vẻ mặt ông ta lập tức đau đớn khó tả, đôi mắt thoáng chốc đỏ chót như máu.

Ngô Bình biết ông ta sẽ bị cổ trùng cắn trả đến chết nên không để ý ông ta nữa, trở về đại sảnh ăn cơm. Cậu vừa đi chưa bao lâu, cổ sư đã bị gặm không còn một mảnh, hiện trường chỉ còn lại một bộ quần áo.

Sau khi trở về, lại gọi một bàn đồ ăn khác lên. Diệp Ngưng Băng hỏi: "Ngô Bình, chuyện gì vậy?"

Ngô Bình đáp: "Có một cổ sư nhằm vào tôi đã bị tôi đuổi đi rồi".

Trương Kiếm Thu bỗng đứng lên nói: "Cậu Ngô, tôi còn có chuyện, đi trước nhé".

Sau đó, Lâm Tử Đống cũng nói: "Tôi cũng vậy. Cậu Ngô, Ngưng Băng, gặp lại sau nhé".

Ngưng Băng thấy hai người họ rời đi thì lắc lai tên nhát gan, cậu vừa nhắc đến cổ sư

Ngô Bình cười hỏi: "Cậu không sợ hả?”

Diệp Ngưng Băng: "Tôi sợ cái gì? Cậu đi ra ngoài một chuyến là đã giải quyết xong hết mọi chuyện từ lâu rồi".

Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Hàn Băng Nghiên và bố mẹ về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn mình thì ở lại sơn trang Song Long.

Tại bãi đậu xe của biệt thự, Ngô Bình hỏi: " phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?

Hóa ra, lúc đám Trương Kiếm Thu đang ở đó thì Diệp Ngưng Băng đã lén dùng chân đá Ngô Bình hai cái như nhắc nhở cậu.
 
Chương 5834: Ngay cả ác ý cũng không được có ư


Diệp Ngưng Băng: "Chúng tôi là cùng một bọn. Có điều, giờ tôi đổi ý". "Tại sao lại đổi ý?", Ngô Bình hỏi.

Diệp Ngưng Băng lại thở dài, đáp: "Bởi vì tôi cảm thấy làm bạn với cậu sẽ tốt hơn".

Cô ta ngó đồng hồ rồi bảo: "Đám Trương Kiếm Thu chắc đã hành động. Thế lực của họ rất lớn, xin lỗi nhé, tôi không thể giúp cậu, kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính cậu". 

Ngô Bình: "Hành động mà cậu nói là gì?"

Diệp Ngưng Băng: "Bắt bố mẹ và bạn gái cậu rồi khống chế cậu, cạy ra tất cả bí mật từ trong miệng cậu".

"Bí mật của tôi đáng giá thế ư?", cậu hỏi.

Diệp Ngưng Băng: "Cậu cũng là người có Túc Tuệ nên thứ trong đầu cậu chắc chắn rất lợi hại. Không thì, cậu đã chẳng trở thành tu sĩ Bí Cảnh trong thời gian ngắn như vậy".

Ngô Bình lấy điện thoại ra nhấn số Hàn Băng Nghiên, bên kia vừa nhấc máy, nhưng lại truyền tới một giọng nói xa lạ: "Không muốn bạn gái và bố mẹ cậu xảy ra chuyện thì đến đây đi", sau đó, đối phương báo cho cậu một địa chỉ.

Ngô Bình: "Tôi sang ngay".

Cậu cúp điện thoại xong thì nhìn chằm chăm vào Diệp Ngưng Băng hỏi: "Gia Cát Truyền Nhất kia cũng là cùng một bọn với các người?"

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát Truyền Nhất cũng định tham gia, nhưng không biết sao sau khi anh ta gặp cậu lại từ bỏ. Thế nên, người muốn đối phó cậu chỉ có đám Trương Kiếm Thu với Lâm Tử Đống thôi". 

"Bọn họ có mấy người?"

"Hắn là có bảy, tám người, tu vi chưa chắc cao nhưng ai cũng là cáo già. Dù sao cũng sống lại một kiếp, kinh nghiệp tràn trề", Diệp Ngưng Băng nói đến đây lại bảo: "À đúng rồi, Lâm Tôn cũng là cùng một bọn với họ. Chúng tôi nhìn trúng cậu chính là do Lâm Tôn cho hay".

Ngô Bình: "Lâm Tôn cũng là người có Túc Tuệ?"

Diệp Ngưng Băng: "Đúng vậy. Song thân phận của anh ta rất thần bí, tôi cũng không rõ lắm".

"Thế nên, chắc hẳn Lâm Tôn đang chờ tôi ở nơi nào đó?"

Diệp Ngưng Băng: "Chắc vậy. Vì tôi từ chối tham gia nên cũng không rõ sự sắp xếp của họ lắm. Tóm lại, cậu phải cẩn thận".

Ngô Bình: "Cảm ơn".

Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Nếu cậu có thể sống sót lại cảm ơn tôi cũng không muộn".

Ngô Bình nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ liên lạc với cậu. Tôi có chút chuyện muốn hỏi".

Cậu nói xong bèn biến mất khỏi tại chỗ. 

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng lập tức trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm: "Quả nhiên đã xem thường cậu ta, có vẻ sự lựa chọn của tôi và anh là đúng, người này không dễ chọc".

Không biết khi nào thì Gia Cát Truyền Nhất cũng xuất hiện, anh ta đi ra từ sau một gốc cây nói: "Khí tức của người này rất giống một người mà tôi quen. Gần đây, người đó vẫn không xuất hiện, tôi nghi ngờ cậu ta cũng chuyển sang kiếp khác như chúng ta".

Diệp Ngưng Băng: "Có thể được anh nhớ kỹ thì chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ".

Gia Cát Truyền Nhất: "Thực lực của cậu ta vô cùng đáng sợ, là người vô địch dưới Đạo Cảnh".

Diệp Ngưng Băng chấn động: "Vô địch dưới Đạo Cảnh!"

Gia Cát Truyền Nhất: "Đám ngu sỉ Trương Kiếm Thu cho rằng mình đông là có thể đối phó được cậu ta, ha ha, họ sẽ biết sự lợi hại của cậu ta ngay thôi!"

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát, sao anh không nhắc nhở họ?"

Gia Cát Truyền Nhất: "Ngu thì chết, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ, sao tôi phải nhắc chứ?" 

Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Trong mắt anh, hình như ai cũng ngu thì phải".

Gia Cát Truyền Nhất: "Không, cô cũng rất thông minh. Tôi chỉ nhắc cô một câu, cô đã thay đổi kế hoạch ngay và chọn giúp Ngô Bình".

Diệp Ngưng Băng: "Nhưng tôi vẫn không hiểu. Dù kiếp trước cậu ta vô cùng lợi hại, nhưng suy cho cùng kiếp này vẫn là kiếp này, chắc gì anh đã không đánh lại cậu ta".

Gia Cát Truyền Nhất: "Đối phó cậu ta? Cô có biết người như cậu ta thì số mệnh trên người mạnh như thế nào không? Đừng nói đối phó cậu ta, dù tôi có ác ý với cậu ta thôi thì số mệnh của bản thân cũng sẽ bị gọt mất một nửa rồi!"
 
Chương 5835: Hại chết bao nhiêu người rồi


Trong một công xưởng ở ngoại ô phía đông thành phố Tây Hải, hai vợ chồng Ngô Đại Hưng và Hàn Băng Nghiên đang bị bắt trói ở một góc, trong xưởng có tám người, trong đó có Trương Kiếm Thu và Lâm Tử Đống.

'Trương Kiếm Thu cầm một thanh kiếm ngắn trong tay, thanh kiếm ngắn rất sắc bén, anh ta đang dùng nó để cắt móng tay.

Lâm Tử Đống ở bên cạnh nói: “Lâm Tôn không đến".

Trương Kiếm Thu hừm một tiếng: “Cậu ta không đến càng tốt, bớt một người thì bớt một phần cần chia”.

Lâm Tử Đống: “Gia Cát và Lâm Tôn đều không đến, Diệp Ngưng Băng rút lui làm tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Chúng ta đều là người thông minh, không có lý do mỡ dâng đến miệng mà lại chê?”

"Trương Kiếm Thu liếc anh ta: “Mặc dù tên Ngô Bình đó có chút thủ đoạn nhưng liệu có đánh lại tám người chúng ta không? Huống hồ gì người nhà cậu ta còn đang nằm trong tay chúng ta, cậu ta chỉ có thể nghe theo chúng ta thôi”.

Lâm Tử Đống: “Ầy, tính ra thì chúng ta cũng đều là giang hồ lão luyện rồi, nhưng không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn”.  

Lúc này, một bóng người mờ ảo xuất hiện bên cạnh mấy người Ngô Đại Hưng, tiếp đó, ba người họ đều biến mất.

“Người đâu cả rồi?”. Trương Kiếm Thu phát hiện mất con tin thì lớn tiếng hét. Mấy người canh gác chỉ biết nhìn nhau, họ hoàn toàn không biết những người đó đã biến mất như thế nào.

Lúc này, Ngô Bình đưa bố mẹ và Hàn Băng Nghiên ra một chỗ văng vẻ ở ngoài công xưởng, cởi trói cho họ và nói: “Băng Nghiên, mọi người ở đây đợi anh một lát”.

Tiếp ngay đó, Ngô Bình liền xuất hiện ở công xưởng.

Lúc này, Trương Kiếm Thu đang dốc hết sức dùng thần niệm tìm kiếm nhưng không có kết quả gì. Anh ta đang thắc mắc thì có một bàn tay ấn lên vai anh ta. Người Trương Kiếm Thu run lên, sau đó có một luồng sức mạnh kỳ lạ truyền vào trong cơ thể anh ta khiến anh ta mất ý thức. Kỳ lạ hơn nữa là anh ta nhận ra dường như những người xung quanh không hề biết có người đang khống chế anh ta.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, Trương Kiếm Thu cảm thấy cơ thể mình bị mất kiểm soát, anh ta quay người, tiến về phía một thành viên trong nhóm. Những người xung quanh đều không biết, lúc này, Ngô Bình ở trên cao, búng ngón tay, mười sợi tơ ngưng tụ từ mười luồng bí lực rơi xuống, điều khiển mọi hoạt động của Trương Kiếm Thu.

Người đó thấy Trương Kiếm Thu tiến đến thì hỏi: “Người biến mất rồi, làm sao đây...”

“Ọc"

Trương Kiếm Thu đưa tay lên, đâm thanh kiếm ngắn trong tay vào ngực người đó. Người đó không kịp phản ứng, trợn tròn mắt, chỉ nói được một chữ “anh” rồi ngã xuống đất và chết.

Những người khác đều nhìn về phía Trương Kiếm Thu, Lâm Tử Đống lớn tiếng hỏi: “Trương Kiếm Thu, anh điên rồi sao?”

Trương Kiếm Thu mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt hoảng hốt, anh ta mở miệng định nói chuyện nhưng lại không nói được gì. Sau đó, anh ta đột nhiên nhảy lên, bay về phía Lâm Tử Đống.

Lâm Tử Đống giật mình, thụt lùi về sau. Nhưng tốc độ của Trương Kiếm Thu lại nhanh kinh người, dường như có một luồng sức mạnh đẩy anh ta về phía trước.

“Ọc”,

Kiếm quang lướt qua, Trương Kiếm Thu bị chém đứt một cánh tay, máu tươi phụt ra, anh ta đau đớn hét lên.

Trương Kiếm Thu tuyệt vọng, cơ thể mất kiểm soát, không ngừng đuổi giết, kiếm pháp được thi triển vi diệu hơn bản thân anh ta thực hiện gấp trăm lần.

Kiếm quang lướt qua, đầu Lâm Tử Đống rơi xuống đất, tu vi của anh ta không cao, sao có thể tránh được đòn chí mạng đó?

Tiếp đó, Trương Kiếm Thu như thần chết, bắt đầu cướp đi sinh mạng của tất cả mọi người. Chỉ sau một phút ngắn ngủi, ngoại trừ Trương Kiếm Thu ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đã bị giết chết, không ai thoát được.

Trương Kiếm Thu muốn khóc nhưng không được, chỉ biết nhìn cảnh tượng trước mắt và ngây người ra,

Ngô Bình từ từ đáp xuống đất, đứng trước mặt anh ta, nói: “Chỉ với đám vô dụng các anh mà cũng dám có ý đồ với tôi, ai cho các anh lá gan đó?”

Trương Kiếm Thu khôi phục được khả năng nói chuyện, anh ta nghiến răng, hỏi: “Có phải Diệp Ngưng Băng đã nói hết tất cả cho cậu biết?”

Ngô Bình: “Cô ấy có nói hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả”. 

'Trương Kiếm Thu thở dài, nhắm mắt, nói: “Muốn giết thì giết đi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom