Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5756: Cậu chủ, không vứt thứ đó đi sao?


Quản gia vội cúi đầu, quay đầu hướng về người đang đến.

“Cậu chủ”.

Một người đàn ông tầm ba mươi bước nhanh ra, anh ta không quan tâm đến quản gia mà đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào: “Tôi là Trương Khôi Tinh. Lúc nãy cậu nói là ngửi thấy tử khí sao?”

Ngô Bình: “Không sai, ông Trương là bệnh nhân, đương nhiên tử khí là của ông ta rồi, vì vậy tôi mới nói ông ta không sống qua được hôm nay”. 

Cậu chủ Trương Khôi Tinh đó im lặng một lúc rồi nói: “Mời hai vị vào phòng khách nói chuyện”.

Trương Khôi Tinh mời hai người họ vào phòng khách xong thì cho người dâng trà, anh ta thở dài, nói: “Cậu nói đúng, lúc nấy vị ngự y đó đã cố gắng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tình hình của bố tôi càng xấu hơn. Ngự y nói e rằng bố tôi không cầm cự qua được đêm nay”.

Quản gia đứng bên cạnh tái mặt, ông ta không hề biết chuyện này, không ngờ tình hình của ông chủ lại nghiêm trọng đến vậy.

Trương Khôi Tinh đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình: “Cậu không nhìn thấy bệnh nhân mà lại phán đoán chuẩn như vậy, thiết nghĩ y thuật của cậu rất giỏi. Không biết bố tôi có còn cứu được nữa không?”

Ngô Bình: “Phải xem thì mới biết được”. “Vậy thì phiền cậu rồi, mời”.

Ngô Bình được đưa vào phòng bệnh, trên giường bệnh có một người đàn ông tâm hơn năm mươi tuổi, ốm tong teo, hai mắt hõm vào trong, khí tức yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi. 

Ngô Bình liếc sơ là biết tinh khí của bệnh nhân đã cạn. Cậu bắt mạch, rồi lại quan sát mặt của bệnh nhân, sau đó suy nghĩ một lát rồi hỏi Trương Khôi Tinh: “Ông Trương bắt đầu bị bệnh từ lúc nào?”

Trương Khôi Tinh thở dài: “Một năm trước đã phát hiện ra tế bào ung thư, vốn dĩ không coi trọng lắm, vì đối với người bình thường mà nói, ung thư là bệnh nan y nhưng gia đình như chúng tôi có thể tìm được y bác sĩ giỏi nhất, thường thì đều có thể trị khỏi được. Nhưng điều khiến người ta không ngờ được là bệnh của bố tôi càng chữa càng nặng, người cũng càng lúc càng yếu”.

Ngô Bình bình thản nói: “Đây không phải là ung thư mà là trúng tà”.

Trương Khôi Tinh giật mình: “Trúng tà sao?”

Ngô Bình: “Là tà túy, loại tà túy này có thể hút cạn nguyên khí tinh huyết của con người, hơn nữa, càng dùng đồ bổ thì nó hấp thụ càng mạnh”.

Trương Khôi Tinh liền gật đầu: “Đúng, đúng vậy, trước đây bố tôi từng dùng nhân sâm, linh chỉ, nhưng mỗi lần uống thì cơ thể đều trở nên yếu hơn”.

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, muốn trị loại tà túy này không khó”. 

Trương Khôi Tinh vểnh tai hỏi: “Có thể trị được đúng không?”

Ngô Bình: “Anh cho người tìm một con gà trống đen sống trên mười năm, một con chó đực đen sống trên hai mươi năm, lấy nửa ký máu chó, ba lạng máu gà. Sau đó tìm thêm bốn lạng bột chu sa, hai lạng bột hùng hoàng, nửa ký rượu ủ một trăm năm. Ngoài ra, tìm thêm một cây bút bùa và một tờ giấy bùa”.

Trương Khôi Tinh liền nói với quản gia: “Mau đi chuẩn bị đi”.

Thế lực của nhà họ Trương rất lớn, chưa tới nửa tiếng đồng hồ họ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ Ngô Bình cần và đưa đến cho cậu.

Ngô Bình trộn lẫn máu, chu sa và hùng hoàng lại với nhau, dùng bút bùa viết ba lá bùa. Sau đó dán một tấm lên ngực Trương Tỉnh và một tấm lên lòng bàn chân.

Ba lá bùa bỗng bắt đầu phát sáng, cậu rút ra một cây kim, châm lên ngực Trương Tỉnh, một tia khí màu đen như mực bay ra, quấn thành một thứ rất kỳ lạ trong không trung. 

Mười phút sau, không còn khí đen bay ra khỏi ngực nữa, Ngô Bình mới dùng một chiếc bình đựng hết khí đen trong không trung lại và phong ấn chúng lại. Sau đó cậu nhấn nhẹ vài cái lên người Trương Tỉnh, ông ta bắt đầu mở mắt, câu đầu tiên ông ta nói là: “Đói quá”.

Ngô Bình liền dặn: “Nấu một chén cháo, cho ông ta húp chút cháo loãng. Ba tiếng sau mới cho ông ta dùng đồ bổ”.

“Vâng”. Quản gia liền làm theo.

Tinh thần của Trương Tỉnh khá tốt, ông ta nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu trai, cậu đã cứu tôi sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Ông Trương, ông đại nạn không chết, ắt có hậu phúc”.

Trương Tỉnh thở dài: “Mặc dù tôi yếu nhưng tôi biết hết những chuyện xảy ra lúc nãy, cả những chuyện mọi người nói với nhau. Tiểu thần y, cậu cứu tôi một mạng, nhất định Trương Tỉnh tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh”.

Ngô Bình nói: “Ông Trương nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ kê thêm đơn cho ông để giúp ông điều dưỡng”. 

Trương Khôi Tinh: “Thần y Ngô, tôi đã cho người sắp xếp phòng, mời hai vị về phòng nghỉ ngơi, lát nữa chúng tôi sẽ đãi tiệc mời hai vị”.
 
Chương 5757: Tôi có thể thử


Nghiêm Lãnh Thạch sửng sốt: “Luyện chế đan dược?

Sau khi Ngô Bình đột phá Luyện Khí tầng mười hai, một số kiến thức về luyện đan lũ lượt xuất hiện trong đầu cậu. Bây giờ nhìn thấy mấy tai họa này, những thông tin liên quan sẽ hiện ra đầy đủ hơn, cậu nghĩ mình có thể thử luyện chế một số loại đan dược.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể thử”.

Nghiêm Lãnh Thạch mừng rỡ nói: “Nếu chủ nhân có thể luyện chế được đan dược thì chắc chăn sẽ trở thành người được mọi người kính trọng nhất”.

Ngô Bình: “Tôi còn chưa chính thức bắt tay vào. luyện đan, bây giờ nói mấy thứ này vẫn hơi sớm”.

Vào buổi tối, Trương Khôi Tinh tổ chức một bữa tiệc cho hai người họ. Sau khi uống vài ly, Ngô Bình nói: “Cậu Trương chắc cũng biết về Vương Hạo Dã nhỉ?”

Trương Khôi Tinh đổi sắc nói: “Tại sao thần y Ngô lại nhắc đến người này?”

Ngô Bình: “Dạo này tôi có chút mâu thuẫn với nhà họ Vương”. 

Trương Khôi Tinh: “Hai năm nay, người này tìm được một chỗ dựa, cực kỳ kiêu ngạo. Nếu không phải bố tôi bị bệnh thì đã chỉnh đốn ông ta từ lâu rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Căn cơ của nhà họ Vương ở Trung Châu, nếu nhà họ Trương muốn động vào nhà họ Vương thì bọn tôi cũng muốn giúp một tay”.

Trương Khôi Tinh: “Vương Hạo Dã không đáng để lo, nhưng hai năm trước ông ta dựa dẫm vào một nhân vật tầm cỡ ở trong triều - Đế sư Du Giản, bố tôi muốn động vào ông ta thì phải xem ý của Đế sư”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nói thế, nếu Đế sư muốn bảo vệ Vương Hạo Dã thì nhà họ Trương không thể động vào ông ta?”

Trương Khôi Tỉnh: “Có thể hiểu như thế, dù sao Vương Hạo Dã và nhà họ Trương không có thù hận gì lớn, để loại bỏ ông ta mà đắc tội với Đế sư thì không đáng”.

Ngô Bình hỏi: “Vương Hạo Dã này tiếp cận với Đế sư thế nào vậy?” 

Trương Khôi Tinh: “Nghe nói cô con gái mà Đế sư yêu thương nhất mắc một căn bệnh lạ. Vương Hạo Dã đã mời một cao thủ đến để giảm bớt các triệu chứng cho con gái Đế su”.

Ngô Bình: “Nói thế tức là con gái Đế sư vẫn chưa hồi phục”.

Trương Khôi Tinh: “Đúng thế, chỉ là giảm bớt đau đớn thôi”.

Nói đến đây mắt anh ta sáng lên hỏi: “Thần y Ngô, y thuật của cậu cao như thế, sao không đi thử?”
 
Chương 5758: Vị này là Ngô Bình


Bữa tiệc tối kết thúc, Ngô Bình về lại căn phòng của mình tu luyện. Đến nửa đêm, cậu cảm thấy

mình đã hoàn thành tầng mười hai Luyện Khí, thế nên bèn thử đột phá Bí Cảnh. 

Bí Cảnh tầng một là cảnh giới Bí Chú, cần phải tu luyện Bí Chú.

Trước khi tu luyện Bí Chú thì phải học thuộc lòng toàn bộ mẫu chú, sau đó chọn đoạn phù hợp với bí lực của mình từ trong đó để tăng cường nó.

Cùng một bí lực, những người khác nhau có thể tạo ra bí chú và bí thuật khác nhau. Cũng giống như cùng một loại thuốc màu, các họa sĩ khác nhau có thể tạo ra những bức tranh với phong cách hoàn toàn khác nhau.

Học thuộc mẫu chú mất khoảng mười ngày, Ngô Bình chỉ mất nửa buổi tối đã thuộc được một đoạn ngắn. Một đoạn chú này có bảy đoạn là có phản ứng với bí lực mà cậu hấp thu, tức là cậu có thể tu luyện được bảy loại bí chú.

Sáng hôm sau, Ngô Bình lại đến thăm Trương Tỉnh, sức khỏe của Trương Tỉnh đã tốt hơn rất nhiều, thế nên Ngô Bình kế cho ông ta một đơn thuốc để uống trong một thời gian, nếu không có gì bất thường, ông ta sẽ hồi phục trong khoảng một tuần.

Buổi chiều, Trương Khôi Tinh gửi tin tức đến, nói rằng anh ta đã hẹn với Du Hân, lát nữa Du Hân sẽ đến đây, vì được Trương Khôi Tinh giới thiệu nên Du Hân cực kỳ xem trọng, cũng đích thân đến. 

Một tiếng sau, Trương Khôi Tinh xuất hiện cùng một cô gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Vừa nhìn thấy người này, Ngô Bình đã biết trong ba hồn bảy vía của cô ta đã bị mất một hồn một vía.

Nhưng có cao nhân cho cô ta một hồn một vía, chỉ là một hồn một vía đó không phải là của cô ta nên cô ta vẫn còn vấn đề rất nghiêm trọng.

'Tròng mắt Du Hân hơi đục, không thích ánh sáng, giọng nói cũng khá yếu, hơn nữa sắc mặt trắng bệch.

Còn có một người đàn ông ba mươi tuổi đi theo bên cạnh Du Hân, nhìn thấy anh ta, Trương Khôi Tinh vội nói: “Anh Quốc Văn, anh cũng đến à”.

Người này là anh trai của Du Hân - Du Quốc Văn, con trai của Đế sư, mặc dù không có chức vụ chính thức nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn ở Thần Kinh, thường được quan chức các cấp đến thăm hỏi.

Du Quốc Văn cười nói: “Anh Khôi Tinh, tôi nghe em gái tôi nói anh có một vị thần y, thậm chí đã chữa khỏi bệnh cho chú Trương. Nghe vậy nên tôi đã đi theo đến đây, không biết vị nào là thần y Ngô?” 

Trương Khôi Tinh giới thiệu với anh ta: “Vị này là Ngô Bình, thần y Ngô”.

Du Quốc Văn chắp tay lại nói: “Thần y Ngô”. Ngô Bình: “Không dám nhận chữ thần y”.

Du Quốc Văn: “Thần y Ngô không cần khiêm tốn, cậu có cách chữa được bệnh cho em gái tôi không?”

Ngô Bình lại nhìn Du Hân hỏi: “Có phải cô ấy bị mất một hồn một vía không?”

Du Quốc Văn gật đầu: “Thần y Ngô quả là thần y, chỉ nhìn thoáng qua là biết được rồi. Đúng thế, lúc trước em gái tôi bị một tên yêu quái làm hại, mất đi hồn vía. Sau đó mặc dù có một cao thủ cho nó mượn hồn vía nhưng vẫn không giống người bình thường”.

Ngô Bình: “Có điều bất thường cũng khó tránh khỏi. Dù mượn hồn phách có thể giúp cô ấy hồi phục một chút nhưng làm thế chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát. Thời gian lâu dần, cô ấy sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt”.

Du Quốc Văn biến sắc: “Tâm thần phân liệt? Sẽ rất nghiêm trọng à?” 

Ngô Bình: “Rất khó nói, kết quả tốt nhất là trở thành một người khác, kết quả tồi tệ nhất là cô ấy sẽ trở thành một con quái vật như dã thú. Đến lúc đó, các vị chỉ có thể nhốt cô ấy lại”.

Du Quốc Văn siết chặt năm đấm: “Cái người lần trước chữa trị kia không nói với tôi những điều này”.

Ngô Bình: “Nhưng bây giờ các anh đã tìm đến tôi, cũng không muộn”.

Mắt Du Quốc Văn sáng lên: “Nói thế tức là cậu có cách chữa cho em gái tôi?”

Ngô Bình: “Tất nhiên”.

Cậu bước đến trước mặt Du Hân hỏi: “Du Hân, tiếp theo cô cần phải phối hợp với tôi”.

Mặc dù Du Hân không được bình thường nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Ngô Bình, cô ta gật đầu: “Được, thần y Ngô”.

Ngô Bình bảo cô ta ngồi xuống, sau đó đốt một cây nhang ở bên cạnh rồi niệm bí chú. Bí chú này bắt nguồn từ bí lực cao cấp, được diễn sinh từ nó, tên là Bí Chú Chiêu Hồn. 

Một tay cậu ấn lên đỉnh đầu của Du Hân, tay còn lại không ngừng bấm ra một pháp quyết kỳ diệu. Sau khi niệm chú hơn nửa phút, trong phòng xuất hiện một làn gió mát thổi vào người Du Hân.

Ngay lúc ấy ở một ngôi chùa ngoài ngoại ô, một cái chuông đồng bị phong ấn bỗng tự kêu vang lên. Sau ba tiếng chuông liên tục, chuông đồng nứt ra, một tia sáng bay ra ngoài.

Lúc này một hòa thượng béo chạy ra ngoài, nhìn thấy chuông đồng bị hỏng bèn hét lên: “Kẻ nào dám đối đầu với ta?”

Bên này, tay phải Ngô Bình đặt hẳn lên đầu Du Hân rồi ấn một cái. Động tác này là đang trục xuất hồn phách được mượn, ấn một cái lên đầu là để đưa hồn phách được gọi đến vào trong người cô ta.

Ba hồn bảy vía hợp lại làm một, sắc mặt Du Hân tốt hơn rất nhiều, cảm giác có vẻ bất thường đó lập tức biến mất.
 
Chương 5759: Vậy thì tôi yên tâm rồi


Du Quốc Văn này cũng là một cao thủ, anh ta luôn điều tra tung tích của kẻ làm hại em mình nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có tung tích. Lần này tên yêu quái yêu nghiệt gì đó tự tìm đến, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.

Du Quốc Văn đằng đăng sát khí rời khỏi đó, chưa đến mười lăm phút thì anh ta đã quay lại, kéo theo một tên hòa thượng mập không rục rịch nỗi.

Du Quốc Văn cười nói: “Thần y Ngô, tôi đã bắt được yêu tăng rồi”.

Ngô Bình: “Cậu Du đúng là có thực lực phi phàm, khiến người ta bội phục”.

Du Quốc Văn: “Thần y Ngô, bệnh của em gái tôi đã khỏi, đại ơn của cậu thật không có lời nào nói hết, sau này tôi sẽ đến tận nhà để cảm tạ”.

Du Quốc Văn phải đi xử lý yêu tăng nên đã gấp gáp đưa Du Hân rời khỏi.

Sau khi hai anh em họ đi khỏi, Trương Khôi Tinh cười: “Thần y Ngô đã trị khỏi bệnh cho Du Hân, đế sư cũng không còn là chỗ dựa của Vương Hạo Dã nữa, nhà họ Trương tôi có thể ra tay rồi”.

Ngô Bình: “Cậu Trương, tốt nhất nên giao sản nghiệp của nhà họ Vương ở Trung Châu lại cho Nghiêm Lãnh Thạch quản lý”. 

Trương Khôi Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, thật ra lợi nhuận nhà họ Vương thu được ở Trung Châu phải giao nộp lên trên ít nhất một nửa. Đến lúc đó, các vị chỉ phải giao nộp ba phần lợi nhuận, số còn lại sẽ thuộc về các vị”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảm ơn cậu chủ Trương”.

Ngô Bình: “Không biết nhà họ Trương định đối phó với nhà họ Vương thế nào?”

Trương Khôi Tỉnh bình thản đáp: “Nếu như đã ra tay thì phải khiến nhà họ Vương mãi mãi không trở mình được”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.

Tối đó, Du Quốc Văn lại đến, đem theo một ít lễ vật. Trương Khôi Tinh nhân cơ hội bày tiệc rượu, nói chuyện của Vương Hạo Dã. Du Quốc Văn gọi điện cho Đế sư, sau khi anh ta quay lại thì nói: “Người do Vương Hạo Dã tìm đến suýt chút NỮA đã hại chết em gái tôi, chúng tôi quyết định mặc kệ. Các anh muốn xử lý thế nào thì nhà họ Du tôi cũng không nhúng tay vào”.

Trương Khôi Tinh: “Sau này Nghiêm Lãnh Thạch sẽ quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Vương, nhà họ Du sẽ được chia một phần rưỡi trong tổng lợi nhuận thu được”. 

Du Quốc Văn cười: “Tôi tặng một phần rưỡi này cho Thần y Ngô”.

Ngô Bình biết đó là thứ để duy trì quan hệ hai bên, cậu cười nói: “Cậu Du không cần khách sáo, nếu như anh không nhận lợi ích này thì trong lòng ông Nghiêm sẽ thấy bất an”.

Du Quốc Văn: “Nếu như vậy thì tôi nhận một phần vậy”.

Sáng hôm sau, Ngô Bình chào tạm biệt Trương Khôi Tinh rồi cùng Nghiêm Lãnh Thạch về tỉnh Giang Nam.

Sở dĩ cậu phải đi tỉnh là vì có hai việc cần làm, một là trường số 1 của Trung Châu muốn thách đấu với đội tuyển trường mạnh nhất trong tỉnh, việc thứ hai là Ngô Bình muốn đến gặp cô cả Cổ Thanh Liên của nhà họ Cổ, giao lưu kiếm thuật với cô ta.

Thật ra Ngô Bình đã quen biết với Đế sư và nhà họ Trương, hai nhà này cũng có thể giúp đỡ ông Thạch tiến thân, chỉ là việc giao lưu với cô cả họ Cổ đã được lên lịch rồi, không tiện hủy bỏ.

Hai giờ chiều, trận thi đấu với đội mạnh nhất tỉnh bắt đầu. Đương nhiên, lần này vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Bình dẫn dắt đội trường số 1 Trung Châu hạ đối thủ, thắng với tỷ số 1 trăm năm mươi chín, tám mươi, dẫn trước đối phương rất xa.

Trường số 1 Trung Châu thăng được trận này thì cũng giành được vé vào cuộc thi bóng rổ cấp ba toàn quốc.

'Tối hôm đó, Ngô Bình và các đồng đội ở cùng một khách sạn, tối đó mọi người cùng uống rượu, hát karaoke.

Hôm sau, những người còn lại về Trung Châu trước, Ngô Bình thì tiếp tục ở lại, vì hôm nay cậu phải gặp Cổ Thanh Liên.

Trong phòng khách sạn, Nghiêm Lãnh Thạch cho người đem đến cho cậu mấy bộ đồ, Ngô Bình chọn bộ đồ màu đen để thay, sau đó có thợ trang điểm đến, giúp cậu làm tóc.
 
Chương 5760: Kiếm ý mạnh thật


Nghiêm Lãnh Thạch: “Mọi chuyện do cậu chủ quyết định”.

Ngô Bình: “Ông nói sơ cho tôi nghe về nhà họ Cổ đi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ là nhà tu hành, có truyền thừa từ xưa, gia tộc còn có một cao thủ Bí Cảnh tầng chín. Ở tỉnh cũng như Giang Nam, nhà họ Cổ đều có sức ảnh hưởng rất lớn”.

Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Người có thực lực mạnh nhất ở Giang Nam là ai?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chuyện đấy thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải là người nhà họ Cổi.

Đến mười giờ, hai người họ ngồi xe đến nhà họ Cổ.

Nhà họ Cổ nằm ở trên một ngọn núi phía bắc của tỉnh, cả quả núi đều thuộc về nhà họ Cổ. Sau khi xe hơi được lái lên núi, Ngô Bình phát hiện hai bên đều có những cây cổ thụ được trồng ít nhất cũng mấy trăm năm.

Xe dừng lại trước một căn nhà bằng đá ở lưng chừng núi, trước nhà có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều hoa tươi. 

Lúc này, có một cô gái đang đứng trong sân, tay cầm kiếm, đứng im không động đậy.

Xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước đến: “Cô chủ nhà tôi đang luyện công, xin hai vị đợi một lát”.

Ngô Bình nhìn cô gái đó, vì nhìn từ phía sau lưng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô †a, vóc dáng không tồi, nhưng cơ thể lại mang sát khí.

Ngô Bình nhìn một lúc thì trong đầu bỗng xuất

¡¡ hiện rất nhiều kiến thức liên quan đến kiếm đạo, cậu † không kiềm được, hỏi: “Cô Cổ, cô đang luyện kiếm ý sao?”

: Cậu vừa thốt lên thì cô gái đang đứng im lìm đó bỗng quay đầu, cất kiếm vào là nhìn về phía Ngô Bình.

Cô gái đó rất xinh đẹp, đẹp theo phong cách truyền thống cứ như một tiên nữ bước ra từ trong

tranh vẽ cổ đại, không nhiễm bụi trần.

) “Cậu hiểu về kiếm sao?”. Cô gái hỏi, giọng nói ¡j_ rất thanh thoát.

Ngô Bình: “Biết sơ sơ”.

Cô gái đó chính là Cổ Thanh Liên, cô ta hỏi: 

Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được kiếm ý yếu ớt phát ra từ trên cơ thể cô. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách tu luyện này của cô có vấn đề”.

Cổ Thanh Liên chau mày, kiếm đạo mà cô ta tu luyện là danh môn chính thức truyền lại, vậy mà người này lại nói là có vấn đề, cô ta không nhịn được, hỏi: “Vậy sao? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết vấn đề nằm ở đâu?”

Ngô Bình: “Cô luyện như thế thì kiếm ý mà cô luyện được chỉ là kiếm ý hạ phẩm, làm bị thương kẻ địch thì đồng thời cũng làm bị thương chính mình”.

Cổ Thanh Liên vui vẻ: “Ồ, kiếm ý mà tôi tu luyện là hạ phẩm sao? Vậy xin hỏi thế nào mới là kiếm ý thượng phẩm?”

Ngô Bình: “Kiếm ý thượng phẩm trên dưỡng thần hồn, dưới giúp cơ thể cường tráng, có thể chuyển hóa sự hủ bại thành thần kỳ”.

Cổ Thanh Liên hừm lên: “Nói thì ai không nói được, nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì hãy cho tôi xem kiếm ý của cậu đi”.

Ngô Bình: “Cho tôi mượn bảo kiếm của cô dùng một chút”. 

Cổ Thanh Liên ném thanh kiếm dài qua, Ngô Bình cầm kiếm, ký ức xuất hiện trong đầu cậu nhiều hơn. Thế là, cậu làm động tác cầm kiếm, trời đất bỗng thêm cho cậu một luồng sức mạnh, mọi thứ dường như ngừng chuyển động.

Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa cảm nhận thấy một luồng kiếm ý kinh người, ông ta bất giác lùi về sau mấy bước, mặt tái nhợt. Người phụ nữ trung niên càng tệ hơn, ngồi bệt luôn xuống đất, mồ hôi rớt như mưa.

Cổ Thanh Liên giật mình, thốt lên: “Kiếm ý mạnh thật".

Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, cơ thể Ngô Bình chầm chậm di chuyển, kiếm ý càng lúc càng mạnh hơn. Gần mười giây trôi qua, động tác của cậu bỗng trở nên nhanh hơn, cậu đâm kiếm lên mây ở phía xa, một luồng kiếm khí mơ hồ bay vút lên trời, xuyên thẳng vào mây.

Đám mây trắng khổng lồ bị kiếm khí đâm trúng, chẻ ra làm hai. Mấy phút sau, bầu trời bỗng có tiếng sấm vang lên.
 
Chương 5761: sao cô lại muốn giết cậu ta?


Cổ Thanh Liên cười nói: “Lúc trước tôi nghe nói có cậu Ngô muốn tỷ võ với tôi, trong tâm tôi vốn không đồng ý. Hôm nay vừa gặp, mới biết kiếm đạo của cậu vượt xa em gái tôi đây rồi!"

Thực ra Cổ Thanh Liên lớn hơn Ngô Bình hai tuổi, nhưng khí thế Ngô Bình lại rất trưởng thành, khiến Cổ Thanh Liên tự xưng “em gái”, cô ta cũng không biết Ngô Bình chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.

Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện còn lại không cần ông ta tham gia nữa, ông ta lập tức nói: “Cô Cổ, chủ nhân, tôi phải đi thăm một người bạn, không làm phiền mọi người nữa”.

Ông ta nói đi là đi, Ngô Bình sờ mũi, nói: “Thật ra tôi mới học cấp ba mà thôi, tôi nên gọi là chị mới đúng”.

Cổ Thanh Liên ngây người: “Cậu chỉ mới học cấp ba?”

Cũng khó trách, dù là khí chất hay vóc dáng thì Ngô Bình đều giống một người đàn ông hai mươi tuổi, nào giống một cậu thiếu niên mười mấy tuổi chứ?

Cổ Thanh Liên trêu ghẹo nói: “Nói như vậy, cậu vẫn chưa thành niên?” 

Ngô Bình ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Sắp rồi”.

Cổ Thanh Liên muốn chọc cậu, nói: “Vậy sau này tôi gọi cậu là em trai nhé. Em trai, thực lực cậu mạnh như vậy, sư phụ là ai thế?”

Vấn đề này, Ngô Bình đã cân nhắc từ lâu. Nếu người khác hỏi sư phụ cậu, cậu nói bản thân tự học thành tài, người khác chắc chắn không tin, cho nên cậu nói: “Sư phụ là một cao nhân đắc đạo, rất ít khi xuất hiện ở thế tục”.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Chẳng lẽ lệnh sư là tu sĩ Tiên Giới?”

Ngô Bình không phủ nhận, chỉ nói: “Sư phụ tôi rất ít khi xuống núi, tình huống của ông ấy tôi cũng không rõ lắm. Ông ấy nói thời cơ chín muồi thì tự nhiên tôi sẽ biết thôi”.

Cổ Thanh Liên bỗng chốc coi trọng Ngô Bình hơn, đối với tu sĩ trong giới thế tục mà nói, tu sĩ Tiên Giới đều cao tới mức không thể leo tới!

“Em trai, nào, luyện kiếm với tôi đi

Cô ta lại lấy một thanh trường kiếm, muốn so kiếm pháp với Ngô Bình. 

Trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều chiêu kiếm thần kỳ, cậu tùy ý thể hiện một, hai chiêu thức đã khiến Cổ Thanh Liên kinh ngạc không thôi, liên tục tán thưởng.

“Em trai, kiếm pháp này của cậu tên gì vậy, mạnh thật!”

Ngô Bình cười nói: “Chị thích thì tôi có thể dạy chị”.

“Được, cậu nói giữ lời đấy”.

Vì vậy, hai người họ một người dạy một người học, Ngô Bình truyền thụ những gì tinh diệu nhất trong đó. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Cổ Thanh Liên đã học được đại khái, bộ kiếm pháp này không có tên, nhưng chiêu thức rất mạnh mẽ, lúc thi triển trước mặt có hai mươi đóa hoa kiếm, uy lực rất mạnh.

Hai người luyện kiếm một lúc thì thấy một người phụ nữ trung niên bay xuống sân viện, bà ta liếc nhìn hai người, vẻ mặt có chút u ám, hỏi: “Thanh Liên, cháu thua rồi?”

Cổ Thanh Liên cười gật đầu: “Cô à, kiếm thuật Ngô công tử vượt xa cháu nhiều, cháu...”

“Xoet!” 

Cô ta chưa nói xong thì người phụ nữ trung niên đột nhiên vung kiếm, kiếm chưa đến thì đã có luồng sát ý kinh người khóa chặt người Ngô Bình.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc, thét lên: “Cô à, đừng!”

Cô ta liếc mắt đã nhận ra, cô mình đang dùng sát chiêu trong kiếm đạo của nhà họ Cổ, Truy Hồn Nhất Kiếm!

Đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã biết không dễ đối phó, cậu bay lên không lùi lại, lật mình trên không, người đã đi vào rừng không thấy dấu.
 
Chương 5762: Chủ nhân không nên khách khí với bà tal


Người phụ nữ tên Cổ Hồng Ngọc, là cô của Cổ Thanh Liên, bà ta lạnh nhạt nói: “Hai ngày nữa, cậu Tô của Thanh Long Tông sẽ đến cầu hôn, cháu tỷ võ với nam sinh xa lạ là sao chứ? Nếu chuyện này để cậu Tô biết được, khó tránh trong lòng không vui”.

 Cổ Thanh Liên giận đến mặt trắng xanh: “Cô! Cậu Tô kia chỉ là ở nhà họ Cổ chúng ta mấy hôm mà thôi, mọi người nghĩ nhiều rồi!”

Cổ Hồng Ngọc nhíu mày, thấp giọng nói: “Thanh Liên, cháu là cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Cổ chúng ta, tư chất cũng tốt. Nếu có thể được cậu Tô nhìn trúng, nhà họ Cổ chúng ta có thể được Thanh Long Tông dẫn dắt. Trong ba gia tộc lớn Giang Nam, nhà họ Cổ chúng ta là yếu nhất. Nếu có thể có được công pháp Thanh Long Tông, tương lai nhất định có thể vượt qua hai gia tộc kia!”

Cổ Thanh Liên thở dài: “Cô à, mọi người quá chủ quan rồi. Cậu Tô này vừa đến, thế lực khác cũng đều đang nghĩ cách lôi kéo, cô dựa vào đâu mà nghĩ nhà họ Cổ chúng ta sẽ thành công?”

Cổ Hồng Ngọc nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức!”

Cổ Thanh Liên im lặng không nói, cô ta biết nói nhiều thêm cũng vô dụng.

Cổ Hồng Ngọc nói: “Thanh Liên, mấy ngày tới cháu đừng đi lại lung tung”. Nói xong, bà ta quay người rời đi.

lCổ Thanh Liên ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía Ngô Bình biến mất, buồn bã mất mát.

Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy từ trong rừng có một bàn tay vươn ra, vẫy về phía cô ta. Mắt cô ta sáng lên, bay một lúc cũng đi vào trong rừng. 

Lúc này, trên một gốc cổ thụ, Ngô Bình đang ngồi đó, vẻ mặt cười ha ha.

Cổ Thanh Liên hỏi: “Em trai, cậu không bị thương chứ?”

Ngô Bình: “Chút sức đó của bà ta, muốn khiến tôi bị thương còn chẳng có cửa. Tôi là thấy chị gọi bà ta là cô nên mới không ra tay tấn công”.

Cổ Thanh Liên vô cùng xin lỗi nói: lỗi, tôi không ngờ cô tôi sẽ ra sát chiêu với cậu”.

“Em trai, xin

Ngô Binh: “Vừa nấy hai người nói chuyện, tôi đều nghe cả rồi. Nhà họ Cổ chị muốn đón một nhân vật đến, cho nên không muốn tôi xuất hiện”.

Cổ Thanh Liên cười khổ: “Năm đó, cô tôi cũng giống hệt tôi, bị sắp xếp phải lấy lòng một người từ Tiên Giới. Nhưng cuối cùng thì thế nào chứ? Bọn họ tốt đẹp được nửa năm, người kia đã thất bại ngã ngựa trong cạnh tranh khốc liệt của tông môn rồi”.

Ngô Bình: “Tu sĩ Tiên Giới rất lợi hại sao?”

Cổ Thanh Liên: “Chưa nói tới việc lợi hại, nhưng bình thường bọn họ đều có tài nguyên và truyền thừa công pháp cao minh. Ví dụ như nhà họ Gổ tôi, có được truyền thừa chỉ có thể nói là ở mức độ trung bình. Nếu nhà họ Cổ có công pháp cao minh hơn, lại có đan dược hỗ trợ, thì trong vòng ba đến năm năm là có thể bồi dưỡng được một nhóm cao thủ rồi!”

Hai người nói chuyện mấy câu, Cổ Thanh Liên nói: “Em trai, tôi phải về rồi, buổi tối nếu cậu có thời gian thì đến “nhà hàng Bạch Mã”, tôi mời cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Đây là số điện thoại tôi”.

Để lại phương thức liên lạc, hai người nói lời tạm biệt với nhau.

Xuống núi, Ngô Bình mau chóng tìm tới Nghiêm Lãnh Thạch. Biết được người nhà họ Cổ lại ra tay đánh người, Nghiêm Lãnh Thạch tức giận nói: “Hừ, người phụ nữ này đúng là điên rồi!”

Ngô Bình: “Ông biết người phụ nữ đó là ai sao?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Bà ta tên Cổ Hồng Ngọc, năm đó dùng hết mọi cách để gả cho một tu sĩ Tiên Giới, kết quả chưa đến nửa năm, người đó đã chết rồi. Hừ, cứ nghĩ là đi theo đệ tử Tiên Giới thì có thể khiến nhà họ Cổ một bước lên trời, đúng là ngây thơi”

Ngô Bình như có suy nghĩ: “Chẳng lẽ không phải?

Nghiêm Lãnh Thạch: “Vậy thì phải xem là tìm được người nào. Nếu là thiên kiêu trong tông môn thì chắc chắn có chỗ tốt. Nhưng nếu chỉ là một đệ tử bình thường thì chẳng có ý nghĩa gì”.

Ngô Bình: “Không biết người đến lần này có phải là thiên kiêu tông môn không”.

Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Không thể nào. Nếu là thiên kiêu tông môn thì căn bản không đến lượt nhà họ Cổ”.

Ngô Bình: “Xem ra kế hoạch trước đó của chúng ta cũng không có ý nghĩa gì rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ này đối với chủ nhân mà nói có hay không không quan trọng. Nhưng người phụ nữ điên kia dám chém giết chủ nhân, chuyện này không thể bỏ qua như vậy!”

Ngô Bình: “Thôi vậy. Chẳng qua bà ta chỉ là luyện khí hậu kỳ, muốn giết tôi vẫn còn rất khó”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân không nên khách khí với bà tal”

Ngô Bình: “Thanh kiếm trong tay bà ta rất đặc biệt, là một món bảo bối”. 

Hai người đang nói chuyện thì Nghiêm Lãnh Thạch nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến chính là Vương Truyền Tông.

Vương Truyền Tông trong điện thoại thở gấp gáp: “Nghiêm Lãnh Thạch, chuyện này có phải có liên quan đến ông không?”

Giọng điệu Nghiêm Lãnh Thạch bình thản, nói: “Ông nói là chuyện Vương Hạo Dã toi đời sao?”
 
Chương 5763: Sao không đi nữa


Ngô Bình: “Ừ, ông về trước đi, tối nay tôi còn phải đi ăn với Cổ Thanh Liên. Nếu có thời gian, tối nay tôi sẽ về”.

Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Nếu chủ nhân có ý với cô chủ nhà họ Cổ, tốt nhất hành động trước thì hơn".

Ngô Bình: “Ông không cần quan tâm đâu”.

Sau khi Nghiêm Lãnh Thạch đi, Ngô Bình tìm một quán trà, gọi vài món ăn nhẹ, uống trà xem kịch. Hơn ba giờ chiều, cậu nhận được điện thoại của Đào Thành.

Trong điện thoại, Đào Thành nói: “Ngô Bình, anh đang ở đâu?”

Cậu cảm nhận được ngữ điệu gấp gáp của Đào Thành trong điện thoại, bèn nói: “Tôi đang ở tỉnh”.

Đào Thành: “Tốt quá rồi, anh đang ở đâu, tôi đến gặp anh”.

Ngô Bình: “Tôi đang ở một quán trà. Xảy ra chuyện gì à, hình như cậu rất vội”.

Đào Thành: “Gặp rồi nói, anh gửi địa chỉ cho tôi”.

Ngô Bình gửi địa chỉ cho Đào Thành, cậu đợi khoảng bốn mươi phút, Đào Thành vội vã chạy đến. Cậu ta đeo cặp kính râm, còn đội mũ như thể cố ý không muốn để người khác phát hiện ra mình.

Sau khi vào quán, cậu ta cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sao anh cũng ở tỉnh vậy?”

Ngô Bình: “Tôi đến làm chút việc. Cậu sao thế, cứ thấp thỏm lo lắng vậy”.

Đào Thành: “Đừng nhắc nữa. Dạo này trong đầu tôi có rất nhiều loại võ học lợi hại nên đã đến một võ đường thách đấu, còn may mãn liên tiếp thắng trận. Sau đó, có một ông lão bước ra, dáng vẻ rất gầy gò nhưng công phu rất lợi hại, chỉ vài chiêu đã đánh tôi văng ra xa, nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì không chừng đã bị ông ta đánh chết rồi cũng nên”.

Tu vi của Đào Thành đã đạt đến Luyện Khí tầng mười, thực lực đã khá mạnh, thế mà còn bị người ta đánh cho thành thế này, xem ra thực lực của ông cụ đó nhất định là rất mạnh.

Cậu nói: “Cậu đã là Luyện Khí tầng mười rồi mà còn sợ gì, đánh với ông ta là được”. 

Đào Thành: “Tôi đã đi loanh quanh ở tỉnh ly nửa ngày rồi, nhưng mỗi lần tôi chạy được một đoạn khá xa thì lại bị ông lão đó đuổi kịp, phiền chết mất thôi”.

Ngô Bình: “Khoảng thời gian này cậu vẫn chưa đột phá sao?”

Đào Thành: “Vẫn chưa, tôi đang hẹn hò với hai cô bạn gái, ngày nào cũng lo yêu đương với họ, nào có thời gian tu luyện?”

Ngô Bình liếc nhìn cậu ta: “Vậy thì đáng đời cậu”.

Đào Thành: “Ngô Bình, anh là người duy nhất ở trường biết tôi tu hành, anh phải giúp tôi”.

Ngô Bình bóc hạt dưa ăn, biếng nhác nói: “Không liên quan đến tôi, tự mình gây chuyện thì tự giải quyết đi”.

Đào Thành: “Này, anh không thể nể tình bạn bè mà giúp tôi được sao?”

Ngô Bình: “Bớt bớt lại đi, thực lực của cậu và người kia chắc cũng không thua kém nhau là bao, bằng không cậu đã bị đánh chết từ lâu rồi, còn có thể chạy đến đây được à?”

Đào Thành thở dài: “Tôi thật sự đánh không lại, cả người ông già đó cứng như thép, là cao thủ cảnh giới Bí Pháp”.

Vừa nói đến đây, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức cực mạnh xuất hiện ngoài quán trà, cậu đứng lên nói: “Mau chạy đi, người đó đến rồi”.

Hai người chạy đến tầng thượng, nhảy sang một tòa nhà khác, sau đó cùng chạy về phía công viên gần đó.

Giữa ban ngày ban mặt, hai người họ tựa như hai bóng ma, thế mà chẳng có ai chú ý đến. Công viên này rất lớn, chiếm mấy chục mẫu, lúc này thời tiết rất nóng nên không có ai ở công viên.

Chạy vào trong một cánh rừng, Ngô Bình nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai bèn dừng lại.
 
Chương 5764: Tôi vừa mới đột phá


Ngô Bình nhìn sang một bên, vài giây sau một bóng người đáp xuống, là một ông cụ gầy gò cao. 

hơn một mét sáu, khoảng sáu mươi tuổi, lông mày dài rậm, gò má cao, răng trắng, có đôi nhãn cầu màu vàng.

Ông lão nhếch môi cười: “Tên nhóc nhát cáy, không ngờ cậu còn có viện binh. Tốt lắm, tôi đánh chết luôn các cậu, trút giận cho đồ tử đồ tôn”.

Ngô Bình nhìn Đào Thành: “Cậu đánh chết đồ tử đồ tôn của ông ta à?”

Đào Thành: “Cũng chỉ đánh mười mấy người, có vài người bị thương nặng”.

Ngô Bình cạn lời, chạy đến chỗ người ta gây chuyện thì thôi đi, còn đánh người bị thương, người ta không đuổi giết cậu thì đuổi giết ai đây?

Cậu ho một tiếng, bước lên trước chắp tay lại nói: “Tiền bối, cậu ấy là đàn em của tôi, chuyện trước đó là do cậu ấy không đúng, bọn tôi bồi thường cho ông được không?”

Ông lão trợn trừng: “Đánh nhiều người bị thương như thế, cậu bồi thường thì có tác dụng quái gì”.

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi biết một chút y thuật, tôi có thể đảm bảo chữa trị hết cho mấy người bị thương bên ông, như thế được rồi chứ?”

Ông lão động lòng: “Cậu có thể trị thương?”

Ngô Bình: “Người tu hành chúng ta có mấy người không biết chữa trị chứ? Hơn nữa tôi còn là một thầy thuốc”.

Nghe nói Ngô Bình là thầy thuốc, vẻ mặt ông lão hòa hoãn đi một chút hỏi: “Cậu biết y thuật thật à”

Ngô Bình: “Dĩ nhiên, hơn nữa bây giờ tôi có thể về chỗ tiền bối để chữa trị cho mấy người bị thương đó”.

Ông lão im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, chỉ cần cậu có thể chữa được cho họ, tôi có thể không truy cứu nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn ông”.

Sau đó hai người đi theo ông lão. Ra khỏi công viên, họ gọi một chiếc xe rồi chạy đến võ đường Liên Sơn.

Võ đường Liên Sơn là một võ đường có tiếng trăm năm rồi, người trong giới đều biết đến nơi này, thật ra đằng sau võ đường Liên Sơn là một môn phái trong giới tu hành - Liên Sơn Tông.

Lên xe rồi, Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, nên xưng hô thế nào đây?” 

Ông lão nói: “Chu Kỳ Phu”.

Ngô Bình: “Tu vi của tiền bối cao thâm, tôi đây bái phục”.

Ông lão nhìn cậu: “Cả người cậu khí thế tràn đầy, thực lực mạnh hơn thằng nhóc này, cậu là đệ tử của ai vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Sư phụ của tôi đến từ Tiên Giới, chỉ là trước giờ không nói thân phận cho tôi nên tôi cũng không biết”.

Chu Kỳ Phu: “Y thuật của cậu cũng là do sư phụ cậu dạy cho à?”

Ngô Bình: “Ừ, học vấn của sư phụ tôi khá cao, dạy cho tôi rất nhiều thứ”.

Chu Kỳ Phu bỗng đánh một chưởng, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều là đã trở tay đánh ra một chưởng. Hai chiêu va chạm, trong xe phát ra âm thanh khá trầm, sau đó bánh xe nổ tung khiến tài xế hốt hoảng.

Ngô Bình trợn mắt, nhìn chăm chăm Chu Kỳ Phu. Ông ta biến sắc nói: “Nội lực mạnh đấy! Nhóc

này, cậu cũng là Bí Cảnh à?'

Ngô Bình vừa nói: “Tôi vừa mới đột phá”. 

Chu Kỳ Phu hít sâu một hơi nói: “Đổi chiếc khác. đi”.

Nhưng trước khi xuống xe, ông ta trả cho tài xế năm nghìn tệ để tài xế đi đổi bánh xe.

Ba người lại gọi một chiếc taxi khác, cuối cùng cũng đến được võ đường Liên Sơn.

Trước cửa võ đường rất náo nhiệt, có không ít người ra vào. Nhìn thấy ông lão về, mọi người đều cung kính đứng trước cửa cúi thấp đầu.

“Võ đường chủ!”, họ đồng thanh nói.

Chu Kỳ Phi đáp lại một tiếng, dẫn Ngô Bình và Đào Thành đến nơi luyện võ. Ở đây có mười mấy người năm dưới đất, tất cả đều bị thương nặng, có vài người hấp hối sắp chết.

Chu Kỳ Phu nhìn bộ dạng đệ tử của mình, ánh mắt hiện lên sát khí, ông ta hỏi: “Cậu có thể chữa được không?”

Ngô Bình mỉm cười: “Không thành vấn đề”.
 
Chương 5765: Đơn giản vậy thôi sao?


Ngô Bình chỉ mất một tiếng đồng hồ là đã trị khỏi cho mười mấy người bị thương. Đương nhiên, có một số người bị thương nặng nên cậu phải kê thêm đơn thuốc, để họ bốc thuốc uống thêm mấy ngày mới hồi phục hoàn toàn.

Sau khi trị khỏi cho người cuối cùng, Ngô Bình cười, nói: “Chu tiền bối, tôi đã trị khỏi cho mọi người hết rồi, chúng ta đã đi được chưa?”

Lúc này Chu Kỳ Phu đang hút thuốc, ông ta nhả ra một ngụm khói thuốc rồi nói: “Chúng ta không đánh không quen biết, Võ quán Liên Sơn của chúng tôi có lịch sử lâu đời, tôi thấy các cậu có tư chất rất tốt, có hứng thú gia nhập Võ quán Liên Sơn của chúng tôi không?”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi”.

Chu Kỳ Phu: “Tôi có bảo cậu bái sư đâu, chỉ là gia nhập võ quán, cùng học võ công thôi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn còn đang học cấp ba, e rằng không có nhiều thời gian ở võ quán”.

Chu Kỳ Phu liền nói: “Không sao, lúc nào cậu có thời gian thì đến, tôi sẽ không gò bó cậu”. 

Ngô Bình chớp mắt: “Nhưng đến cả những thứ sư phụ dạy tôi còn chưa học hết nữa mà, Võ quán Liên Sơn của các ông có thứ gì đáng để tôi ở lại học hả?”

Chu Kỳ Phu hút một hơi thuốc rồi nói: “Đi theo tôi”.

Ông ta dẫn Ngô Bình và Đào Thành đi ngang qua một sân vườn, đến trước một dãy nhà ngói với tám gian liền kề. Ông ta đẩy cánh cửa gỗ ra thì thấy bên trong là một không gian vô cùng rộng rãi.

Có thể nhìn thấy bên trong căn nhà có đặt hai mươi bốn pho tượng, mỗi pho tượng đều có một động tác khác nhau.

Chu Kỳ Phu nói: “Thật ra Võ quán Liên Sơn là nơi chiêu sinh đệ tử ở trần tục của Liên Sơn Tông, chỉ cần đạt được tiêu chuẩn yêu cầu thì có thể chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, Liên Sơn Tông ở tiên giới sao?”

Chu Kỳ Phu: “Nói chính xác hơn thì Liên Sơn Tông nằm ở tiên giới Linh Tiêu, là đại tông đứng đầu. So với các tông môn bình thường khác thì nó mạnh hơn gấp cả ngàn lần”.

Ông ta chỉ vào hai mươi bốn pho tượng đó rồi

nói: “Công pháp của Liên Sơn Tông giấu trong hai mươi bốn pho tượng này, ai có thể ngộ ra được thì sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình nhìn mười hai pho tượng, hỏi: “Công pháp của Liên Sơn Tông có lợi hại không?”

Chu Kỳ Phu cười, nói: “Hai mươi bốn pho tượng này có chứa một môn công pháp vô thượng là Liên Sơn Quyết. Năm xưa, người sáng lập ra Liên Sơn Tông, Liên Sơn tổ sư cũng chỉ lĩnh ngộ được một _ phần nhỏ sự vi diệu bên trong mà đã có được thành tựu rất lớn”.

Đào Thành: “Tại sao Liên Sơn Tông lại để món đồ quý giá như vậy ở đây?”

Chu Kỳ Phu bình thản đáp: “Vốn dĩ những bức tượng này thuộc về thế tục, năm xưa Liên Sơn tổ sư cũng lĩnh ngộ nó ở thế tục”.

Ngô Bình nhìn một lượt mấy pho tượng rồi nói: “Nếu như lĩnh hội được gì thì nhất định phải gia nhập Liên Sơn Tông của các ông sao?”

Chu Kỳ Phu cười, nói: “Nếu như các cậu thật sự ¡ lĩnh hội được gì thì Liên Sơn Tông sẽ dốc hết sức. bồi dưỡng cho các cậu. Đến lúc đó, các cậu có lý do gì mà không tham gia chứ?” 

Ngô Bình bỗng nói: “Có cơ hội sẽ đến lĩnh ngộ”.

Chu Kỳ Phu cũng không miễn cưỡng, nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh các cậu”.

Đào Thành rời khỏi võ quán thì bỗng nhiên hỏi: “Ở lại lĩnh hội một chút chẳng phải rất tốt sao?”

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã nhớ rõ hai mươi bốn pho tượng đó đại diện cho điều gì rồi, không cần thiết phải ở lại đó”.

Đào Thành giật mình: “Anh nhớ hết rồi sao?”

Ngô Bình: “Bí mật của pho tượng không nằm ở động tác và hình dạng bên ngoài, mà nằm ở đôi mắt. Bốn mươi tám con mắt đều có chữ và hình vẽ rất nhỏ, chỉ cần sắp xếp chúng lại thì có thể tổ hợp thành Liên Sơn Quyết hoàn chỉnh”.
 
Chương 5766: Qủy mới muốn cưới anh ta


Đào Thành bối rối gãi đầu, nói: “Tôi không chú ý đến mắt của các bức tượng”. 

Ngô Bình: “Chữ trong mắt của những pho tượng nhỏ như vi khuẩn, dù cậu có cố nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra được đâu”.

Đào Thành: “Mắt anh có thể nhìn thấy chữ nhỏ như vi khuẩn sao?”

Ngô Bình: “Tôi chỉ đảo mắt qua là đã nhìn thấy rồi, có thể là do tôi biết nhìn”.

Đào Thành đưa ngón cái lên, nói: “Anh học được rồi thì nhớ chỉ lại tôi nha”.

Lúc này trời đã chập tối, Ngô Bình hỏi: “Cậu sống ở đâu?”

Đào Thành: “Dì út của tôi sống ở tỉnh, mấy hôm nay tôi đều ở chỗ của dì út”. Ngô Bình: “Cậu về chỗ dì út cậu trước đi, tôi phải đi gặp một người”.

Đào Thành: “Dì út của tôi chỉ ở một mình, tối nay anh có thể đến ở cùng tôi”.

Ngô Bình: “Dì út của cậu chỉ có một mình?” Đào Thành: “Dì út của tôi mới mười tám tuổi

thôi, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên là chỉ sống một mình rồi”. 

Ngô Bình: “Dì út của cậu trẻ vậy sao?”

Đào Thành: “Chịu thôi, bà ngoại tôi bốn mươi lăm tuổi mới sinh dì út, chúng tôi cũng có thể nói là lớn lên cùng nhau”.

Ngô Bình: “Được, nếu tôi không có việc gì thì tối nay sẽ đến tìm cậu”.

Sau khi Ngô Bình chia tay với Đào Thành thì nhắn tin cho Cổ Thanh Liên, hẹn thời gian gặp mặt. Nửa tiếng sau, cậu có mặt ở nhà hàng Bạch Mã.

Nhà hàng Bạch Mã là nhà hàng khá cao cấp ở tỉnh, gia đình bình thường rất hiếm khi đến đây ăn, vì dù gì thì chi phí bình quân đầu người cũng lên đến mấy ngàn tệ, người thường không chỉ nỗi.

Ngô Bình đến nhà hàng thì được nhân viên phục vụ lịch sự mời đến một gian phòng riêng, lúc này Cổ Thanh Liên đã ngồi chờ bên trong, cô ta cười, đứng dậy và nói: “Cậu em, mời ngồi”.

Trong phòng bày trí rất nhiều hoa tươi, có thể nhìn cảnh sông bên ngoài qua cửa sổ tiếp đất, đèn điện sáng choang trên sông, có người đang bắn pháo hoa, vô cùng rực rỡ.

Ngô Bình ngồi xuống, Cổ Thanh Liên để cậu gọi món. 

'Thức ăn ở đây đều rất đắt, hơn nữa, Ngô Bình cũng chưa từng nghe đến tên món ăn bao giờ. Cậu cũng không hiểu nên gọi đại hai món và gọi thêm một bình rượu.

Cổ Thanh Liên cũng gọi hai món, thêm một món canh và thức ăn ngọt, rồi nói: “Nhà hàng này là của nhà họ Cổ chúng tôi, mục đích là để tiếp đãi khách quý”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi có lộc ăn rồi”.

Cổ Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt hơi kỳ lạ rồi nói: “Tôi vừa nhận được tin chính xác, cậu Tô sắp đến nhà họ Cổ chúng tôi đúng là đến để dạm ngõ”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy phải chúc mừng chị rồi”.

Cổ Thanh Liên cười gượng, nói: “Có gì đáng để chúc mừng đâu? Tôi vừa biết được cậu cậu Tô đó ở Thanh Long Tông có tư chất rất bình thường, vì không có tài nguyên nên mới muốn tìm đến nhà họ Cổ tôi nhờ giúp đỡ. He he, nhà họ Cổ chỉ là một gia tộc thế tục, có thể cho anh ta được bao nhiêu tài nguyên chứ?”

Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Anh ta ở Thanh Long Tông mà không có được tài nguyên sao?”

Cổ Thanh Liên: “Tài nguyên của Thanh Long Tông đều dành cho những đệ tử có tư chất tốt, tư chất bình thường như anh ta thì khó có được nhiều hơn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì dù cho nhà họ Cổ có đầu tư cho anh ta thì cũng chưa chắc anh ta có thể vực dậy?

Cổ Thanh Liên cúi đầu: “Ừm, năm xưa cô tôi cũng thích một người giống như anh ta, chưa được nửa năm thì đã bị đồng môn cạnh tranh hại chết, khiến nhà họ Cổ tôi vừa mất người vừa mất của”.

Ngô Bình chau mày: “Nếu như không đáng tin như vậy thì chị từ chối anh ta cho xong”.

Cổ Thanh Liên cười méo: “Cô và bố tôi bằng lòng mạo hiểm. Hơn nữa, hai bên đã tiếp xúc với nhau, nhà họ Cổ không dám từ chối cậu Tô, dù cho anh ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thanh Long Tông”.

Ngô Bình: “Vì vậy chị chỉ đành chấp nhận gả cho một người xa lạ, hơn nữa còn phải đối mặt với một tương lai đầy mông lung sao?”

Cổ Thanh Liên rót cho mình một ly rượu và uống cạn.
 
Chương 5767: Trước giờ chưa từng có ai vượt qua được tổ sư


Ngô Bình chỉ đành nói: “Vẫn ổn”.

Cổ Thanh Liên thầm thở dài: “Tôi thật sự sợ sẽ giống như cô tôi, nửa đời sống trong bi thảm”

Ngô Bình cũng nâng ly rượu lên nói: “Nào, tôi kính chị một ly, tiếp nữa là có lời nói với chị”.

Chạm ly, cậu một hơi uống hơn phân nửa rượu trong ly. Cậu không uống được rượu mấy, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ uống chút bia, nhưng lúc này rượu rót vào họng, cậu lại cảm thấy rất vui thích.

Cổ Thanh Liên lại uống nửa ly, gương mặt có chút đỏ. bừng.

“Cậu muốn nói gì với tôi?”. Vẻ mặt cô ta có chút đăm chiêu.

Ngô Bình: “Thanh Long Tông gì đó, là tông môn mấy phẩm?”

Cổ Thanh Liên nói:” Là tông môn cấp bốn, không hẳn lợi hại, nhưng cũng không yếu”.

Ngô Bình: “Chị biết Liên Sơn Tông không?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Đương nhiên là biết. Võ quán Liên Sơn chính là sơn môn do Liên Sơn Tông lập ra ở giới thế tục, hơn nữa Liên Sơn Tông là tông môn cấp một, là tông lớn”

Ngô Bình: “Tôi có thể mượn thân phận đệ tử của Liên Sơn Tông, khiến cậu Tô kia biết khó mà lui”.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Em trai, cậu gia nhập Liên Sơn Tông sao?”

Ngô Bình läc đầu: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi muốn gia nhập thì lúc nào cũng được”.

Cổ Thanh Liên gần như không dám tin vào tai mình: “Cậu có thể gia nhập bất kỳ lúc nào sao? Theo tôi biết, trong chín mươi năm nay Liên Sơn Tông chưa từng gửi đệ tử đến võ quán Liên Sơn!”

Ngô Bình: “Vậy thì tôi là người đầu tiên trong chín mươi năm nay!”

Cổ Thanh Liên sững sờ nhìn cậu, sau đó cười nói: “Có phải cậu cố ý an ủi tôi không? Chậc, tuy khả năng không cao, nhưng tôi vẫn cảm ơn cậu. Nào cậu em, hôm nay uống với chị đây, không say không về!”

Hai người uống rất nhiều rượu, Ngô Bình càng uống càng có tinh thần, Cổ Thanh Liên thì cố ý muốn say.

Đồ ăn rất ngon, một mình Ngô Bình ăn rất nhiều, còn uống sạch cả một chai rượu còn lại.

Sau đó, cậu dìu Cổ Thanh Liên đến khu vực nghỉ ngơi của nhà hàng, đắp khăn cho cô ta rồi đứng dậy rời đi.

Ngô Bình vừa đi, Cổ Thanh Liên đã mở mắt, cô ta yếu ớt thở dài, thấp giọng nói: “Đồ ngốc!"

Chín giờ rưỡi tối, Ngô Bình đến võ quán Liên Sơn. Không. ngờ chính là, Chu Kỳ Phi lại đang ở võ quán đợi cậu về.

Nhìn thấy Ngô Bình, ông ta khẽ cười như lão hồ ly: “Thế nào, cậu nghĩ thông rồi?”

Ngô Bình không đáp, chỉ hỏi: “Tiền bối, làm sao biết được tôi lĩnh ngộ Liên Sơn Quyết rồi?”
 
Chương 5768: “Hay lắm!”


Chu Kỳ Phu cười đưa bút ký cho Ngô Bình, nói: “Cầm xem đi, đã chín mươi năm rồi võ quán không có ai học được thứ gì từ đây cả, tôi hy vọng cậu có thể phá vỡ cục diện này”.

Ngô Bình nhận bút ký bằng hai tay, tìm một chỗ rồi tập. trung nghiên cứu.

Chu Kỳ Phi ngây người, hỏi cậu: “Cậu không đi nghiên cứu mấy bức tượng kia sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã xem qua rồi, không cần phải xem lại”.

Chu Kỳ Phi cảm thấy không tin nổi, ông ta lắc đầu: “Cậu xem đi, xem hiểu gì thì gọi tôi”.

ông ta đi khỏi sân viện rồi đóng cửa lại.

Nhìn nội dung bên trong, cậu biết bút ký này là do tổ sư Liên Sơn để lại lúc trước, sau này chắc chẳn cậu sẽ lĩnh ngộ được nhiều hơn. Còn về sau này lĩnh ngộ được bao nhiêu thì cậu cũng không biết.

Lúc này, những ký tự và hình ảnh trong đầu cậu bắt đầu kết nối. Kiểu kết nối này không phải kiểu mặt phẳng, mà là kiểu lập thể và đa chiều! Nếu không có ngộ tính siêu cao và thiên phú phi phàm thì dù thực lực mạnh đến đâu, cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được điều bí ẩn của Liên Sơn Quyết này!

Mới đầu nhìn những thứ này, Ngô Bình cũng cảm thấy váng cả đầu, không tìm được điểm vào. Ngay lúc này, cậu cảm thấy những ký tự và hình ảnh này bỗng nhiên bị một sức mạnh hút vào, biến mất không chút dấu vết.

Cậu ngây người, đang không biết làm sao thì hình ảnh và ký tự biến mất kia lại xuất hiện lại. Nhưng, bọn chúng đã sắp xếp thành một hình vẽ phức tạp, tỏa ra mười hai luồng hào quang sáng chối, kỳ diệu không tả nổi!

Ngô Bình hình ảnh lập thể này, thoáng chốc đã nghiệm được ý nghĩa mà nó đại diện, không nén được mà hô lên: “Kỳ diệu!”

Bỗng chốc, những thứ được lưu lại trong bút ký đối với cậu mà nói đã trở nên đơn giản dễ hiểu. Nếu như nói, cậu hiểu được là trọng tâm, thì những thứ trên bút ký chỉ là phần nền không quan trọng.

Cậu đoán, vị tổ sư Liên Sơn năm đó có lẽ chỉ lĩnh ngộ. được chừng mười phần trăm Liên Sơn Quyết. Dựa vào công. pháp tuyệt học này của cậu, cậu cũng không phải lĩnh ngộ được quá nhiều Liên Sơn Quyết, nhưng cũng xem như rất tốt rồi. Dù sao cậu vừa nãy cậu cũng chẳng hiểu gì, cũng không. thể lĩnh ngộ được gì.

Lúc này thì cậu đã tu luyện đến bỉ cảnh, bèn quyết định tu luyện chín loại bí kỹ trong bút ký trước.

Bởi vì cậu đã lĩnh ngộ được toàn bộ Liên Sơn Quyết, nhưng bí kỹ này trong mät cậu chứa đầy khuyết điểm và sơ hở, cho nên dứt khoát tái kết cấu ba loại bí kỹ trong đó, rồi mau chóng tu luyện thành công.

Không lâu sau, hơi thở ngưng tụ quanh người Ngô Bình, hoàn thành một loại bí kỹ. Lại cách mấy phút, lại hoàn thành thêm hai loại bí kỹ khác.

Cậu bỏ bút ký xuống, đẩy cửa đi ra.

Chu Kỳ Phi đang đứng canh cách đó không xa, thấy nhanh như vậy đã ra rồi, bất giác có chút thất vọng hỏi: “Có phải không thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi học được ba loại bí pháp rồi”.

Chu Kỳ Phi kinh ngạc, xưa nay đệ tử có thể lĩnh ngộ. được một loại bí kỹ thì rất nhiều, lĩnh ngộ được hai loại thì cách mấy trăm năm mới có một người. Mà Ngô Bình, chỉ trong chốc lát đã lĩnh ngộ được ba loại rồi!

Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ba loại nào, mau thi triển ra cho tôi xem xem!”

Ngô Bình tiến lên một bước, bí lực sôi sục trong người, hai chân nhẹ nhàng, không gian dưới chân xuất hiện các ký tự phù chú đan xen. Đây là một loại bí kỹ trong bút ký, Hư Không Bột!

Thi triển Hư Không Bộ có thể di chuyển trong thời gian ngắn, xuyên tường chui vào đất, xuyên qua đất, bay trên không!”

Giây tiếp theo, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng Chu Kỳ Phu.

Chu Kỳ Phu cứng đờ người, ông ta chậm rãi quay người, ánh mắt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc, sau đó cười lớn ha ha: “Tốt lắm! Hư Không Bộ này của cậu dùng còn cao minh hơn tôi nữa!”

Sau đó Ngô Bình lại chập ngón trỏ và ngón cái với nhau, khẽ búng tay, âm thanh vang vọng, một tia chớp nổ tung trên không mấy trăm mét, phát ra âm thanh vang dội. Bí kỹ này là Đàn Chỉ Kinh Lôi!

“Hay lắm!”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng rực.

Sau đó Ngô Bình chäp hai tay, giữa hai bàn tay xuất hiện một trận bàn khổng lồ, mau chóng bành trướng, trong đó hiện rõ bốn bóng người, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Đây là bí kỹ thứ ba, Tư Tượng Hộ Vệ!

Nhìn thấy vậy, Chu Kỳ Phi cười không khép được miệng, ông ta vui mừng vỗ vai Ngô Bình nói: “Đứa trẻ giỏi, cậu thông minh lắm! Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông chúng ta! Hơn nữa không bao lâu nữa, cậu sẽ trở thành đệ tử tinh anh!”
 
Chương 5769: Dì út của Đào Thành


Ông ta vừa nói vừa cầm một chiếc huy chương màu vàng xanh đưa cho Ngô Bình và nói: “Huy chương là một pháp khí chứa đồ đơn giản, bên trong có một số thứ đệ tử chân truyền dùng. Cậu cũng có thể cất đồ của mình vào trong”.

Ngô Bình nhận lấy huy chương, mắt sáng rỡ, nói: “Nó còn có thể chứa đồ sao?”

Chu Kỳ Phu nói: “Đây chỉ là những thứ bây giờ có thể đưa cho cậu, đợi sau này cậu đến Liên Sơn Tông thì sẽ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn nữa.

Ngô Bình: “Ừm, cảm ơn tiền bối”.

Chu Kỳ Phu: “Sau này mọi người đều là đồng môn, cứ gọi tôi là ông Chu được rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, ông Chu”.

Ngô Bình cầm huy chương, gọi điện thoại cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi chuyện của nhà họ Vương.

Trong điện thoại, Nghiêm Lãnh Thạch nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Cậu chủ, nhà họ Trương hành động nhanh như chớp khiến nhà họ Vương không kịp phản ứng là đã bị tiêu diệt. Nhà họ Vương bị cháy lớn, ngoài Vương Truyền Phong ra thì tất cả những nhân vật quan trọng đều bị chết cháy. hết".

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ nhà họ Trương lại tàn nhãn đến thể”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Sau này địa bàn của nhà họ Vương đều thuộc về cậu chủ hết”.

Ngô Bình: “Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì tối nay tôi sẽ không qua đó nữa”.

Sau đó cậu liên lạc với Đào Thành rồi gọi xe đến chỗ ở của dì út Đào Thành.

Chỗ Đào Thành ở năm ở một khu dân cư cao cấp, phòng ốc không quá lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Lúc này Đào Thành đang ở nhà một mình, thấy Ngô Bình quay lại thì cười, hỏi: “Anh xử lý xong việc rồi à?”

Ngô Bình: “Giải quyết xong rồi, cậu chỉ có một mình sao? Dì út cậu đâu?”

Đào Thành: “Dì út tôi tan ca trễ, hôm nào cũng một hai giờ sáng mới về nhà”.

Ngô Bình: “Ca đêm hả? Cô ấy làm nghề gì?”

Đào Thành: “Dì út tôi đi hát ở quán bar, tối nào cũng phải đi hát ở rất nhiều quán”.

Ngô Bình: “Thì ra là ca sĩ à, đi hát có kiếm được nhiều tiền không?”

Đào Thành: “Dì út của tôi khá nổi tiếng trong giới, mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn”.

Hai người họ ngồi ở phòng khách, Ngô Bình nói tào lao vài câu rồi truyền lại Liên Sơn Quyết mình lĩnh hội được cho Đào Thành.

Đào Thành nghe nói cậu đã gia nhập Liên Sơn Tông thì nói với vẻ ngưỡng mộ: “Đại ca, sau này tôi cũng tham gia”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Sau đó cậu hỏi: "Thành Tử, sau này cậu có dự định gì?

Có tiếp tục đi học nữa không?”

Đào Thành läc đầu: “Tạm thời chưa có dự định gì, đợi thi đại học xong rồi tính”.

Ngô Bình: “Cũng đúng, thật ra đến trình độ như tôi với cậu thì việc học đã không còn ý nghĩa nữa rồi”.

Đào Thành cười gượng: “Nếu tôi không đi học nữa thì bố tôi sẽ đánh gấy chân tôi mất”.

Bố của Đào Thành là một thầy giáo cấp một, rất nghiêm khắc với cậu ta, Đào Thành rất sợ ông ấy.

Ngô Bình: “Vậy thì đi học tiếp thôi”.

Hai người giao lưu cách tu hành, chớp mắt đã đến một giờ sáng. Ngô Bình vào phòng ngủ để ngủ.

Đến một rưỡi sáng, cậu đang sâu giấc thì nghe thấy có người mở cửa, sau đó thì có tiếng bước chân từ phòng khách truyền vào. Cậu nghĩ chắc là dì út của Đào Thành về nên cũng không để tâm.

Nhưng sau đó cậu mở mắt, vì cậu nghe thấy đối phương đang đi về phía phòng mình.

Sau đó, cửa được mở ra, một cô gái nồng nặc mùi rượu ngã lên giường. Ngô Bình vừa ngồi dậy thì đã bị cô ta đè lên người.
 
Chương 5770: “Vì vậy dì đã đánh cô ta sao?”


Đào Thành: “Hết cách rồi, dì ấy hay gặp phải mấy khách nghe dì hát xong thì sẽ mời uống rượu, dì ngại từ chối nên rất thường uống say”.

Ngô Bình: “Uống tới mức này mà cũng về nhà được, lợi hại thật”.

Đào Thành: “Đại ca, để đó cho tôi, anh đi nghỉ đi”.

Ngô Bình: “Bỏ đi, để cô ấy ngủ ở đây, tôi lên sân thượng ngồi thiền”.

Đến tầm bốn giờ sáng, Ngô Bình đang ngồi thiền trên sân thượng thì bỗng mở mắt, cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cách đó không xa, hằm hãm nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe.

“Cậu là ai?”. Cô ta hỏi, tóc tai rối bời, mùi rượu đã phai đi rất nhiều.

Ngô Bình: “Tôi là bạn của Đào Thành”.

Cô gái có khuôn mặt dài nhỏ, thân hình rất đẹp, cô ta vò đầu, miệng lẩm bẩm vài câu rồi quay về nghỉ ngơi, có vẻ như không quan tâm lảm đến người lạ như Ngô Bình.

Sáng hôm sau, Đào Thành ra ngoài mua thức ăn sáng.

Lúc ăn sáng, cậu ta cũng không gọi dì út, Ngô Bình hỏi: “Dì út cậu không ăn sao?”

Đào Thành: “Dì ấy sẽ ngủ đến mười hai giờ trưa, không cần lo cho dì ấy đâu”.

Nhưng Đào Thành vừa dứt lời thì dì út của cậu ta đã đẩy cửa bước ra, cô ta dụi mắt, nhìn Ngô Bình chăm chăm rồi hỏi: “Nhóc cháu, tối qua cậu không lợi dụng tôi say rồi sàm sỡ đấy chứ?”

Ngô Bình: “Yên tâm đi dì, cô là bề trên của tôi”.

Cô gái ngây ra rồi hầm hãm nói: “Không được gọi tôi là dì”.

Đào Thành liền nhét thức ăn vào miệng, Ngô Bình thì gật đầu mạnh: “Vâng, dì út”.

Cô gái nghe cậu gọi mình là dì út thì không nói thêm gì nữa, cô ta đi rửa mặt rồi thay bộ quần áo ở nhà, sau đó ngồi vào ăn sáng.

Cô ta rất xinh đẹp, Ngô Bình vừa ăn vừa liếc nhìn cô ta.

Cô gái hỏi: “Tiểu Thành, bạn thế nào của cháu thế?”

Đào Thành liền nói: “Dì út, anh ấy tên Ngô Bình, là bạn cùng trường của cháu, đạt giải nhất toàn thành phố đấy, chơi bóng rổ hay lắm, là thần tượng của tất cả nữ sinh của trường cháu”.

Sau đó cậu ta lại giới thiệu cô gái: “Đại ca, đây là dì út tôi - Lam Linh, ca sĩ nổi tiếng”.

Lam Linh chỉ ăn một chút rồi nói: “Tiểu Thành, ăn xong thì đến sở quản lý nhà đất với dì, dì chuyển nhà cho cháu đứng tên”.

Đào Thành giật mình: “Dì út, tại sao phải sang tên cho. cháu? Có chuyện gì rồi à?”

Lam Linh bình thản nói: “Không có gì, dì muốn mua thêm một căn nhà nữa. Nhưng người ở đây chỉ có thể mua được một căn, chẳng phải cháu có hộ khẩu ở tỉnh sao? Vì vậy dì mới tạm thời chuyển tên nhà cho cháu”.

Đào Thành thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không tin lời của cô ta. Cậu ta nhìn Lam Linh chăm chăm, nói: “Dì út, dì không lừa được cháu đâu. Nói đi, đã có chuyện gì rồi?”

Lam Linh hơi ngây ra, nói: “Tối qua dì đã đánh người không nên đánh, nếu không ngoài dự đoán thì đối phương sẽ kiện dì đến phá sản”.

Đào Thành hỏi: “Là ai? Tại sao dì út lại đánh người ta?”

Lam Linh nhìn Đào Thành, hỏi: “Còn nhớ năm ngoái dì tham gia cuộc thi ca sĩ Giang Nam không?”

Đào Thành gật đầu: “Nhớ chứ, nếu không phải vì mấy giám khảo đó cố tình loại dì thì nhất định dì sẽ giành quán quân”.

Lam Linh gật đầu: “Lúc đó một người bạn tốt của dì cùng dì tham gia cuộc thi, tên cô ấy là Hàn Vũ Linh. Dì bị loại còn cô ấy thì giành được quán quân, tiền tài danh vọng đều có hết".

Đào Thành: “Dì út, chäc không phải người dì đánh là Hàn Vũ Linh đấy chứ?”

Lam Linh: “Đúng vậy, hơn nữa dì còn đánh gãy sống mũi của cô ta”.

Đào Thành cười đau khổ: “Hàn Vũ Linh gần đây rất hot, sao dì lại đánh cô ta?”

Lam Linh nhìn vào không khí, nói với ánh mắt đầy giận dữ: “Tối qua cô ta đến quán bar tìm dì, nói rất nhiều, còn bảo. là cô ta cố tình “nhờ” các giám khảo loại dì. Vì cô ta cảm. thấy dì là ứng viên duy nhất có thể uy hiếp cô ta. Nếu như không loại dì thì chäc chẳn dì sẽ giành được giải nhất”.

Đào Thành: “Vì vậy dì đã đánh cô ta sao?”

Lam Linh gật đầu: “Bây giờ cô ta có danh có tiền, dì không chỉ phải ngồi tù mà còn phải bồi thường cho cô ta một khoản tiền lớn”.
 
Chương 5771: Cậu Tô đến


Vẻ mặt Lam Linh không tin, trong mắt cô ta, Ngô Bình cũng giống với Đào Thành, chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba thôi, có thể giỏi giang cỡ nào chứ?

Thế nhưng, lời của Ngô Bình lại khiến cô ta ngây người.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hàn Vũ Linh này có thân phận thế nào?”

Lam Linh: “Từng nghe cô ta kể rằng cha cô ta làm bí thư tại bộ tư lệnh của tỉnh”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ rồi!"

Cậu cầm điện thoại, gọi điện cho ông Thạch. Ông Thạch kia đã khôi phục hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích với Ngô Bình. Thấy cậu gọi đến thì vội vàng khách sáo nói: “Thần y Ngô, cậu tìm tôi à”.

Ngô Bình: “Ông Thạch, có chuyện này cần ông giúp”.

Sau đó kể lại đơn giản mọi chuyện lại một lần.

Ông Thạch nghe xong lập tức nói: “Thần y Ngô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!”

Ngô Bình vừa cúp điện thoại, chuông cửa đã vang lên, mở cửa ra thì thấy một nhóm cảnh sát đứng ngoài cửa, người đứng đầu thô lỗ, lớn tiếng hỏi: “Ai là Lam Linh?”

Nhìn thấy bọn họ, Lam Linh đã biết là đến bät mình, cô ta lạnh nhạt nói: “Là tôi”.

Mấy người họ lấy còng tay ra, muốn dẫn Lam Linh đi thì Ngô Bình nói: “Các anh đợi một lúc đã!”

Người kia trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Thế nào, cậu dám cản trở chúng tôi thi hành công vụ sao?”

Ngô Bình không nói gì, anh cầm một cái nĩa trên bàn, nhẹ nhàng ném đi, cái nĩa bay xa mười mấy mét, ghim vào. tường gạch. Chuyện đáng sợ chính là cái nĩa đã ghim sâu tới mức không thấy phần tay cầm đâu, chỉ để lộ một điểm rất nhỏ.

Chuyện này không khỏi khiến mọi người liên tưởng, nếu na này bay về phía bọn họ, thì sợ rằng não đã bị đâm xuyên qua rồi!

Tên cảnh sát kiêu căng kia định thần lại, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đợi một lát cũng được. Nhưng mà, người phải bị dẫn đi”.

Chưa đến năm phút sau, tên cảnh sát dẫn đầu đã nhận được điện thoại, nghe điện thoại anh ta lập tức đứng thẳng người, nói: “Vâng, vâng, tôi hiểu, tôi lập tức rút lui!”

Cúp điện thoại, anh ta kính cẩn nói với Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi đến nhầm nhà. Làm phiền rồi, làm phiền rồi!"

Nói rồi, nhóm người lại rút quân, tự động đóng cửa lại. Lam Linh đã chuẩn bị tinh thần sẽ ngồi tù, không ngờ người đến bắt cô ta lại trực tiếp rời đi, cô ta có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Thành, chuyện gì vậy?”

Đào Thành: “Cháu nói rồi, đại ca cháu rất lợi hại”.

Vì vậy cô ta nhìn Ngô Bình, cậu cười nói: “Dì út, tôi quen một người bạn làm cảnh sát ở tỉnh thành, tôi đã gọi chào. hỏi với ông ấy, chuyện của dì cũng không lớn”.

Quả nhiên, lại qua mấy phút, Hàn Vũ Linh kia lại gọi điện cho Lam Linh, trong điện thoại chỉ toàn là lời xin lỗi Lam Linh, còn hối hận nói lúc đầu cô ta không nên đối xử với cô †a như vậy.

Cúp điện thoại, Lam Linh cảm thấy như đang năm mơ vậy. Hiện tại không những không cần ngồi tù và đền bù bồi thường, thậm chí còn nhận được lời xin lỗi đến muộn!

Ngô Bình đã ăn xong bữa sáng, cậu nhìn đồng hồ nói: “Thành Tử, dì út, tôi còn có chuyện, đi trước đây”.

Lam Linh ném một chiếc chìa khóa cho Ngô Bình nói: “Lái xe dì đi”.

Ngô Bình cười nhận lấy: “Cám ơn dì út”.

Tìm được xe dưới lầu, Ngô Bình lái xe rời khỏi khu dân cư. Trên đường đi, cậu liên lạc với Cổ Thanh Liên, hỏi: “Cậu Tô kia đến rồi chứ?”

Cổ Thanh Liên: “Sắp đến rồi, cả nhà họ Cổ đang chuẩn bị đón anh ta”.

Ngô Bình: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm chị”.
 
Chương 5772: “Cậu... Sao cậu làm được vậy!”


Nhìn thấy cậu, Cổ Hồng Ngọc trong đám người vừa kinh ngạc vừa tức giận, hung hăng nói: “Nhóc con, cậu còn dám đến nhà họ Gổ làm loạn, to gan lắm!”

Cổ Thanh Liên ngây người, cô ta lo lắng chạy tới, thấp giọng nói: “Em trai, mau qua đây, đừng đứng đây”.

Cô ta muốn kéo Ngô Bình vào trong góc để tránh bị người trong tộc nhắm vào. Nhưng lúc này, một cô gái trông rất xinh đẹp đi ra, tuổi trạc với Cổ Thanh Liên, chỉ là vẻ ngoài kém hơn Cổ Thanh Liên một bậc.

“Thanh Liên, đây là bạn trai em sao? Cái khác thì chị không nói chứ cũng rất xứng với em đấy”, cô gái kia khia.

Cô gái này là chị họ của Cổ Thanh Liên, thật ra cô ta muốn trở thành người được gả cho cậu Tô, nên trong lòng vô cùng ghen ghét Cổ Thanh Liên.

Cổ Thanh Liên nghe thấy giọng điệu châm chọc của cô. †a, lạnh nhạt nói: “Nếu chị muốn thì em có thể đưa cơ hội này cho chị”.

Cổ Hồng Ngọc tức giận nói: “Thanh Liên, cháu đang nói gì đó! Cậu Tô chỉ đích danh, nói muốn cưới cháu, chúng ta sao có thể tùy tiện đổi người?”

Cô gái kia càng căm hận trong lòng, nói: “Nếu để cậu Tô. biết được Cổ Thanh Liên không biết tự trọng, qua lại với người đàn ông khác, chỉ sợ sẽ nổi giận với nhà họ Cổ mà thôi!”

Cổ Thanh Liên tức giận nói: “Cổ Minh Châu, chị đừng có nói bậy bạ!”

Cổ Minh Châu cười lạnh: “Cổ Thanh Liên, cô đừng có giả vờ thanh thuần. Hai người các cô, sợ là đã tò te tú tí từ lâu rồi nhỉ? Ha ha, thân thể cô bẩn thỉu, cậu Tô chäc chän sẽ không cần loại con gái không sạch sẽ như cô!”

Cổ Thanh Liên chợt động lòng, cô ta nghiến răng, dứt khoát nói: “Không sai, chúng tôi đã hẹn hò với nhaul”

Người nhà họ Cổ nghe vậy đều kinh ngạc, một ông lão tức giận nói: “Cổ Thanh Liên, cô to gan lắm!”

“Thanh Liên, con thật khiến cha thất vọng!”. Cha Cổ Thanh Liên, một người đàn ông trung niên không ngừng lắc. đầu.

Cổ Hồng Ngọc tức giận hơn ai hết, vẻ mặt bà ta đầy sát ý, người đi về phía Ngô Bình. Ngô Bình không sợ không hoảng lấy huy hiệu Liên Sơn Tông ra, huy hiệu này giống như một chiếc nhẫn, có thể đeo lên ngón cái.

Khi cậu lấy huy hiệu ra, vẻ mặt Cổ Hồng Ngọc cứng đờ, cũng dừng bước, nhìn chăm chằm huy hiệu

Cổ Thanh Liên cũng là người có hiểu biết, cô ta kinh ngạc hô lên: “Em trai, cậu đây là... Pháp khí chứa đồ sao?”

Ngô Bình cười nói: “Chị à, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông. Tôi đã nói là muốn giúp chị giải quyết rắc rối, bây giờ tôi đến rồi đây”.

Cổ Thanh Liên vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cậu... Sao cậu làm được vậy!”

Vẻ mặt Cổ Hồng Ngọc kỳ diệu hết sức, bà ta do dự vài giây, tiến lên hành lễ với Ngô Bình: “Cổ Hồng Ngọc, bái kiến công tử!”

Ngô Binh xoay tay, ngắm nghía huy hiệu bên trên, hỏi “Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói đến Liên Sơn Tông rồi chứ?”

Cổ Hồng Ngọc: “Liên Sơn Tông là tông lớn nhất phẩm, đương nhiên chúng tôi cũng biết”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi đây đến nhà họ Cổ các người, các người có chào đón không?”

Ông lão trước đó đấm ngực giậm chân lập tức cười nói tiến lên chào đón: “Chào đón chứ, nhà họ Cổ chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh công tử đại giá quang lâm!”

Cổ Minh Châu kia đảo mắt, cười cười tiến lên: “Công tử, tôi là Cổ Minh Châu, bái kiến công tử!”

Ngô Bình nhìn cô ta cười nói: “Mắt của cô không tệ, biết tôi với Thanh Liên xứng đôi”.

Cổ Minh Châu khố sở trong lòng, nếu cô ta biết được thân phận Ngô Bình thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không nói mấy lời như vậy rồi!

Lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện. Ngô Bình từng thấy hình người này trên điện thoại, chính là cậu Tô kia.

Vẻ mặt cậu Tô vốn dĩ kiêu ngạo, nhưng khi anh ta nhìn thấy huy hiệu trên tay Ngô Bình, sắc mặt lập tức thay đổi. Huy hiệu Liên Sơn Tông đương nhiên anh ta biết, mà người có được huy hiệu này, ít nhất cũng là đệ tử chân truyền Liên Sơn Tông!

Cậu Tô cũng đã đến, người nhà họ Cổ có chút ngượng ngùng, chào đón cũng không được, không chào đón cũng. không được.

Cũng may lúc này Ngô Bình cười nói: “Anh Tô, nghe nói anh vừa ý bạn gái tôi?”
 
Chương 5773: Viện trưởng Từ hống hách


Cậu Tô toát mồ hôi như mưa, lập tức nói: “Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, tôi chỉ đến nhà họ Gổ ngồi chơi chút thôi, không có ý gì khác”. Anh ta vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh.

Ngô Bình: “Hiểu lầm thì tốt, anh có thể đi được rồi”.

Cậu Tô đó thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Người nhà họ Cổ vây đến, mời khách quý là Ngô Bình vào phòng đãi khách của nhà họ Gổ.

Ông già nói chuyện lúc nấy là gia chủ nhà họ Gổ, là ông nội của Cổ Thanh Liên, tên là Cổ Trường Nghĩa.

Ngô Bình không ngồi lâu, chỉ nói chuyện vài phút rồi bảo phải ra ngoài đi dạo với Cổ Thanh Liên. Nhà họ Cổ đương nhiên không dám ngăn cản mà cung kính tiễn cậu ra cửa.

Cổ Thanh Liên ngồi lên xe của Ngô Bình, cậu đạp chân ga rồi lái xe xuống núi.

Sau khi người nhà họ Cổ không còn nhìn thấy họ nữa, Cổ Thanh Liên thở phào, hỏi: “Em trai, ở đâu mà cậu có huy chương của Liên Sơn Tông vậy? Trông rất giống thật”.

Thì ra cô ta vẫn luôn tưởng rằng huy hiệu đó là giả, dù gì thì cô ta chỉ biết Ngô Bình là học sinh cấp ba của trường số Trung Châu mà thôi.

Ngô Bình cũng không giải thích, chỉ cười, nói: “Chẳng phải là để giúp chị đấy sao?”

Cổ Thanh Liên chớp mắt, nói: để lộ tẩy, nếu không thì tôi và cậu đều xong đời đấy”.

Lúc họ đi được một đoạn thì Cổ Thanh Liên nói: “Đưa tôi đến trường đi”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Chị vẫn còn đi học sao?”

Cổ Thanh Liên: “Tôi là giảng viên của trường đại học: Vân Giang. Năm xưa sau khi tôi tu hành, đầu óc được khai sáng, học gì cũng nhanh nên mười lăm tuổi đã thi đậu đại học. Năm ngoái tôi đến dạy ở đại học Vân Giang, dạy toán học”.

Ngô Bình: “Không ngờ chị còn là học sinh xuất sắc đấy”.

Cổ Thanh Liên nói với vẻ khá kiêu hãnh: “Họ đều gọi tôi là học thần, lợi hại hơn học sinh xuất sắc một chút đỉnh”.

Ngô Bình: “Vậy bây giờ học thần Cổ về trường để dạy sao?”

Cổ Thanh Liên: “Đến giải quyết chút chuyện nhỏ, giải quyết xong sẽ đi”.

Ngô Bình liếc nhìn thời gian: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, thế này đi, tôi gọi thêm một người bạn nữa, chúng ta cùng đi ăn".

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Được đấy”.

Cậu lái xe đến đại học Vân Giang, hai người họ xuống. xe, cửa của chiếc xe dừng ở bên cạnh cũng được mở ra, một thầy giáo nam vừa cao vừa gầy bước qua, liếc nhìn Ngô Bình rồi cười, hỏi: “Cô Cổ, chẳng phải hôm nay cô nghỉ sao?”

Cổ Thanh Liên cười, nói: “Thầy Phạm, viện trưởng Từ muốn tìm tôi bàn về chức danh”.

Thầy giáo nam “ồ” một tiếng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau đó phất tay, nói: “Cô Cổ, vậy tôi đi làm việc trước đây”.

Sau khi thầy giáo nam lái xe đi khỏi thì Ngô Bình hỏi: “Chị, thầy Phạm đấy thích chị”.

Cổ Thanh Liên trừng mắt cậu rồi nói: “Nói gì thế, bọn tôi còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu”.

Ngô Bình: “Chuyện đó đâu có cản trở anh ta thích một người”.

Gổ Thanh Liên phất tay: “Tôi chẳng thèm quan tâm đâu, tôi đến văn phòng của viện trưởng, cậu đứng trước sảnh chờ. tôi một lát”.
 
Chương 5774: “Để tôi giúp chị dạy dỗ ông ta”.


Cổ Thanh Liên bước vào, ông ta từ từ ngồi thẳng lên, đưa tay ấn nhẹ lên trước bụng rồi nói: “Cô ra ngoài đi”.

Một cô gái tóc gợn sóng đứng dậy, chùi miệng rồi ra khỏi văn phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Cổ Thanh Liên nhìn thấy cảnh đó thì ngỡ ngàng, cô ta quen cô gái đó, cô ta cũng là giảng viên của trường, có điều tốc độ thăng chức của cô ta rất nhanh, chỉ trong một năm ngăn ngủi đã là giảng viên cao cấp, còn cô ta đến sớm hơn nhưng vân chỉ là một giảng viên sơ cấp.

Viện trưởng vẫn năm thoải mái, cười, nói: “Cô Cổ, mời ngồi”.

Cổ Thanh Liên bình tĩnh lại, đứng im tại chỗ, mặt lạnh như tiền, cô lạnh lùng hỏi: “Viện trưởng Từ, ông làm vậy có thích hợp không?”

Từ Chí Thân mỉm cười: “Ở đây tôi muốn làm gì thì làm, có gì mà không thích hợp?”

Cổ Thanh Liên nhìn ông ta chăm chăm, nói: “Mặc dù tôi biết ông cũng có tu vi từ lâu nhưng không ngờ tu vi của ông lại cao như thế”.

Từ Chí Thân cười hehe, nói: “Cổ Thanh Liên, tôi biết thân phận của cô, cô cả nhà họ Cổ. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, đối với tôi mà nói nhà họ Cổ chẳng là cái thá gì”.

Cổ Thanh Liên chau mày: “Ông là ai?”

Từ Chí Thân bình thản nói: “Sau này cô sẽ biết thân phận của tôi, bây giờ cô hãy ngoan ngoãn phục vụ tôi”.

Cổ Thanh Liên cười lạnh lùng: “Từ Chí Thân, ông muốn chết à”.

Từ Chí Thân búng ngón tay, rèm cửa chuyển động, ba bóng đen nhào về phía Cổ Thanh Liên từ dưới đất. Tốc độ của họ rất đáng sợ, Cổ Thanh Liên không kịp phản ứng thì đã bị giữ chặt hai chân.

Cô ta vừa nhón chân thì đã bị bóng đen kéo ngã xuống đất, đồng thời một bóng đen khác cũng khóa chặt tay cô ta.

Cổ Thanh Liên bị khống chế cả tay lẫn chân, rồi bị bóng đen đẩy đến trước mặt Từ Chí Thân.

Từ Chí Thân nhìn thân hình thon thả của cô ta với ánh mắt thưởng thức rồi cười, nói: “Không hổ là con gái tu hành, rất hợp gu của cậu đây”.

Cổ Thanh Liên cố giằng co nhưng bất luận cô ta có cựa quậy kiểu gì cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bóng đen. Cô ta thấy mình sắp sửa bị làm nhục thì bỗng thét lên: “Em trai, cứu tôi”.

Tiếng hét của cô ta mang theo sóng âm đặc biệt, xuyên qua mấy tầng lầu và được Ngô Bình nghe thấy.

Ngô Bình đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng hét thì quay bật lại, sau đó xông về phía cầu thang nhanh như một tia chớp.

Chỉ mất mấy giây là cậu đã lên đến tầng năm, vào văn phòng của Từ Chí Thân.

Từ Chí Thân cười lạnh lùng, nói: “Cô cứ hét đi, không ai đến cứu cô đâu. Dù cho có người xuất hiện thì tôi cũng sẽ giết chết hẳn”.

"Âm. Một âm thanh lớn vang lên, cửa bị đá văng, Ngô Bình bước vào với vẻ mặt hăm häm, cậu vung tay phải ba bóng người liền nổ tung, Cổ Thanh Liên liền lấy lại được tự do.

Từ Chí Thân tối sầm mặt, ông ta mình, sau đó hăm hằm nhìn Ngô Bình, nghiêm nghị hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”

Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta, cậu đỡ Cổ Thanh Liên, hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”

Cổ Thanh Liên đãng đắng sát khí, nói: “Tên khốn nạn này, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu”.

Ngô Bình: “Để tôi giúp chị dạy dỗ ông ta”.

Cậu vừa dứt lời thì niệm chú, bóng đen dưới đất ngưng tụ, biến thành bóng của một quái vật khổng lồ, cơ thể khổng. lồ của nó gần như che kín cả văn phòng.

Từ Chí Thân nhìn thấy bóng đen của quái vật khổng lồ thì mặt liền biến sắc, hét lên: “Cậu cũng biết Qủy Ảnh chú sao?”
 
Chương 5775: Thế tử bị bỏ rơi


Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Thế gia tu chân hạng nhất! Thân phận này của ông, tại sao lại chạy đến giới thế tục làm một hiệu trưởng trường đại học chứ?”

Từ Chí Thân thản nhiên nói: “Tôi vốn là thế tử nhà họ Từ, nghe nói chỉ có tu luyện lại ở giới thế tục thì mới có thể có. được thành tựu ở tương lai. Cho nên, tôi nghĩ cách xóa bỏ ký ức của mình, đến sống ở giới thế tục. Đại khái là bảy ngày trước, tu vi tôi đạt tới mức cần thiết nên đã thức tỉnh ký ức”.

Cổ Thanh Liên: “Chẳng trách thời gian này ông lại thay đổi nhiều như vậy, thì ra bảy ngày trước mới có được ký ức. hiện tại”.

Từ Chí Thân hừ một tiếng: “Tôi khuyên cô tốt nhất hãy khách sáo với tôi chút đi, thế lực nhà họ Từ tôi ở tiên giới Thái Ất rất lớn, không phải là người cô gây chuyện được đâu!”

“Bốp!”

Ngô Bình tát một cái lên mặt ông ta: “Có tin tôi giết ông ngay bây giờ không? Nhà họ Từ cái thá gì chứ, ông chết ở đây, thì có ai biết được là chúng tôi ra tay?”

Từ Chí Thân hoảng sợ trong lòng, ông ta rũ mắt: “Tôi với không có thù sâu oán âu hà tất cứ phải giết chết tôi bằng được vậy? Giết tôi rồi cũng không có lợi lộc gì cho cậu mà?”

Ngô Bình cười lạnh: “Chuyện lúc nấy ông mới làm, cho dù có giết ông cũng là trừng phạt đúng tội!”

Từ Chí Thân nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi phóng túng, cho răng bản thân mình trong thế tục là vô địch, không coi ai ra gì. Tôi nhận lỗi với Cổ Thanh Liên, cô Cổ, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, tôi đồng ý sẽ bồi thường cho nhà họ. Cổ!"

“Bốp!”

Ngô Bình lại tát thêm một cái, lạnh lùng nói: “Ai cần ông bồi thường!”

Từ Chí Thân liên tục bị tát hai cái, sắc mặt vô cùng khó. coi, ông ta cần răng nói: “Cậu bạn, tôi thấy uy lực bí chú của cậu rất mạnh, chắc hẳn không phải nhân vật tâm thường, có thể nói cho tôi biết lai lịch xuất thân của cậu không?”

Ngô Bình cười lạnh: “Thân phận tôi, ông xứng để biết sao?”

Thấy cậu không nói, Từ Chí Thân nói: “Cậu bạn, phải làm thế nào cậu mới tha cho tôi một mạng?”

Ngô Bình: “Từ Chí Thân, hiện tại ông đang có tu vi gì?” Từ Chí Thân: “Bí cảnh tầng ba mà thôi”.

Ngô Bình nhìn Cổ Thanh Liên: “Chị, chị muốn giải quyết ông ta thế nào?”

Cổ Thanh Liên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em trai, bỏ qua đi vậy. Dù sao ông ta cũng là thế tử nhà họ Từ”.

Vì vậy Ngô Bình đạp Từ Chí Thân một cái, hỏi: “Tên ông vốn là Từ Chí Thân sao?”

Từ Chí Thân nói: “Tên tôi ở tiên giới là Từ Bảo Càn”.

Ngô Bình: “Ừ, Từ Bảo Càn, tội chết của ông có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Tôi sẽ hạ cấm chế trên người ông, sau này ông phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, chỉ nghe theo mệnh lệnh tôi”.

Từ Bảo Càn tức giận: “Cậu muốn khống chế tôi!”

Ngô Bình: “Cũng không phải khống chế, loại phế vật như ông, đối với tôi thì chẳng có giá trị gì cả, tôi làm như vậy là vì tránh rắc rối thôi”.

Nói xong, cậu cũng không đợi Từ Bảo Càn đồng ý, hai tay làm dấu, miệng đọc một chuỗi câu chú. Sau đó, cậu điểm tay vào giữa trán Từ Bảo Càn, ông ta thét lên một tiếng, ý thức bỗng mơ hồ, sau đó lại khôi phục bình thường.

Bóng đen biến mất, Từ Bảo Càn đứng dậy quỳ lại Ngô Bình: “Tiểu nhân bái kiến chủ nhân!”

Ngô Bình: “Từ Bảo Càn, đứng dậy nói chuyện”.

“Vâng”. Từ Bảo Càn đứng dậy, tuy ông ta bị Ngô Bình khống chế, nhưng tâm chí thì vẫn bình thường”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Sau khi ông khôi phục ký ức thì định làm gì?”

Từ Bảo Càn nói: “Chủ nhân, thật ra tôi không thể quay về nhà họ Từ được”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Không quay về được, tại sao?” Từ Bảo Càn thở dài, nói: “Mọi chuyện đều là mưu kế của chỉ thứ tính toán. Bọn họ cố ý khiến tôi đến giới thế tục, thật ra là vì muốn cướp đoạt vị trí thế tử của tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Hiện tại ông không phải là thế tử sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom