Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5596: Ngoài dự liệu


“Chú hai của tôi có tu vi tầng thứ bảy Đạo cảnh, xin anh hãy đến tìm chú ấy và bảo chú ấy đừng tin Thạch Trung Kiếm. Phương Thanh Thanh dập đầu cảm tại”

Đọc thư xong, Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Cô ấy chạy trốn được đến đây thì sức cùng lực kiệt rồi, không thể. chờ chúng ta về được”.

Chính Ngô Bình đã nói cho Phương Thanh Thanh biết địa chỉ nhà này lúc bọn họ từ biệt nhau, để nếu có chuyện gì thì cô ấy có thể đến tìm anh. Không ngờ khi gặp lại thì hai người đã âm dương xa cách.

“Anh Bình, làm soa bây giờ? Mình phải đến hồ Vô Song ư?

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Thanh Ảnh, hồ Vô Song là một nơi thế nào mà lại nổi tiếng thế?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Trong hồ Vô Song có một hòn đảo. nhỏ tên là đảo Vô Song. Ngoài đảo có cấm chế rất mạnh, không một ai có thể tới gần. Kể cả nhà họ Phương cũng không thể lên được đảo ấy”.

“Sự tồn tại của đảo này khiến các tà ma ngoại đạo ở xung quanh không dám đến gần, vì thế nơi đó vô cùng an toàn. Dần dà, bắt đầu có người sinh sống ở đó, trong các nhà này thì nhà họ Phương là phát triển bật lên”

“Đương nhiên là hồ này cũng có tài nguyên phong phú, cá ở đây đều là linh ngư, ăn lâu dần thì có thể nâng cao. thiên bẩm. Ngoài ra, đáy hồ Vô Song còn có một loại tiên tinh, nguyên liệu chính để chế tạo tiền Đại Đạo. Nhà họ. Phương nhờ vào việc khai thác và bán tiên tinh nên mới phát đạt vậy đó".

Ngô Bình hiểu rõ xong thì gật gù nó thể chần chừ, để anh nói với Tử Trần một tiếng rồi tối nay mình đi luôn”.

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng”.

Tạm biệt Hà Tử Trần xong, hai người vội vã đến hồ Vô Song ngay trong đêm. Hồ này cách Thiên Nguyên không xa nên chỉ mất nửa tiếng là họ đã đến nơi

Khi đang bay trên cao, từ xa họ đã nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, mặt hồ có hình trăng khuyết, xung quanh có khá nhiều hồ nước cỡ nhỏ như các vì sao ở quanh mặt trắng.

Thấy thế, Ngô Bình chợt dừng lại, sau đó quan sát một lát rồi nói: “Thanh Ảnh, hồ này không đơn giản. Cả hồ nói liền với các hồ nhỏ thật ra đã tạo thành một đại trận Tỉnh Nguyệt”.

Ngô Bình đã hấp thu tinh lực nên có hiểu biệt về tỉnh trận vượt xa các tu sĩ bình thường, loáng cái anh đã nhìn ra vấn đề.

Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Tinh trận ạ? Nhất định có người cố tình làm vậy!”

Ngô Bình nhìn thấy trong hồ Vô Song có một hòn đảo. nhỏ, nó chính là đầu mối của đại trận, anh ngâm nghĩ nói: “Đại trận Tinh Nguyệt này là đại trận bảo vệ, hòn đảo nhỏ kia là đầu mối. Người bên trong có thể khống chế đại trận”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tại sao họ lại bày đại trận kiểu này? Để bảo vệ bản thân ư?”

Ngô Bình: “Nếu để bảo vệ bản thân thì không cần bày đại trận cỡ này. Làm thế này một là họ đang che giấu gì đó, hai là bảo vệ một thứ phi thường”.

Nguyệt Thanh Ảnh nổi hứng nói: “Anh Bình, nó có thể là gì nhỉ?”

“Anh không biết, giờ kệ nó đã, đến nhà họ Phương trước rồi tính”.

Vài phút sau, tại nhà họ Phương ở hồ Vô Song.

Nhà họ đang tổ chức tang lễ cho Thương Tiên, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đến linh đường dâng hương trước.

Hai người rất có khí thế nên người đón khách không dám hỏi nhiều, mãi đến khi nhang khói xong mới có một người quản gia đi tới nói: “Mời hai vị vào phòng khách uống trà”, Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi muốn gặp Phương nhị gia”.
 
Chương 5597: “Không phải cô ấy thì là ai?


Ngô Bình đứng dậy nói: “Phương nhị gia, chúng tôi là bạn của Phương Thanh Thanh, được cô ấy nhờ vả đến đây báo một chuyện quan trọng”.

Phương Thiên Sất: “Thanh Thanh ư? Con bé đâu?”

Ngô Bình lấy chiếc nhẫn ra đưa cho y rồi nói: “Bên trong có tín vật của Phương Thanh Thanh, còn có kiếm phổ mà lẽ ra đã phải đưa cho Thạch Trung Kiếm”.

Phương Thiên Sất biến sắc mặt, gã nhận lấy chiếc nhãn rồi nhìn, sau đó nói: “Đại ca vẫn không tin tôi, tại sao không để tôi làm việc này? Nếu anh ấy tin tôi thì đã không bị người †a hại chết rồi”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới lấy thi thể của Phương Thanh Thanh ra rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Phương Thiên Sất nghe xong thì bừng sát ý: “Thạch Trung Kiếm giỏi lắm, nhà họ Phương tôi sẽ không tha cho ông ta”.

Ngô Bình giao đồ xong thì lập tức đứng dậy nói: “Phương nhị gia, chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ!”

Phương Thiên Sất: “Hai vị vất vả đường xa, sao chưa gì đã vội ra về? Mời ở lại, để chúng tôi tiếp đãi”.

Ngô Bình: “Chúng tôi còn có việc quan trọng nên không ở lại được, tạm biệt!”, Ngô Bình không nói nhiều với Phương Thiên Sất mà cùng Nguyệt Thanh Ảnh rời đi ngay, hai người bay lên cao rồi biến mất.

Ngô Bình đi quá vội làm Nguyệt Thanh Ảnh thấy lạ, cô ấy hỏi: “Anh Bình, có vấn đề gì à?”

Ngô Bình sầm mặt nói: “Phương Thiên Hoá hình như không phải bị Thạch Trung Kiếm giết đâu, mà bị chính em ruột của mình giết đấy”.

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh người nói: “Anh Bình, sao anh biết được?”

Ngô Bình: “Lúc nhìn thấy Phương Thiên Sất, anh đã có cảm giác đề phòng. Vì thế, anh đã thi triển một thuật chiêm tỉnh và ngầm reo một quẻ. Kết quả anh đã thấy người này có hành động giết anh trai. Hơn nữa, anh còn cảm nhận được. kiếm khí rất mạnh trên người gã. Xem ra gã cũng là một Kiếm Tiên đấy”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em trai ruột của mình là Kiếm Tiên mà Thương Tiên không đưa kiếm phổ cho, mà lại giao cho. Thạch Trung Kiếm, đúng là lạ quá!”

Ngô Bình: “Điều lạ hơn nữa là Phương Thanh Thanh không hiểu ý của bố mình, còn nhờ chúng ta giao kiếm phổ cho Phương Thiên Sất, thế chẳng càng hoang đường hơn à”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng vậy, tại sao cô ấy lại làm thế?”

Ngô Bình cười lạnh: “Chuyến này mình đi sẽ có người gây bất lời, mà người này chính là Phương Thiên Sất, còn Phương Thanh Thanh tại sao làm thế thì có thể bức thư ấy không phải do cô ấy viết”.

Nguyệt Thanh Ảnh giật mình: “Không phải cô ấy thì là ai?

“Có thể là Phương Thiên Sất, cũng có thể là Thạch Trung Kiếm. Nhưng dù là ai thì hai người này cũng có âm mưu gì đó. Vì thế anh mới kéo em đi ngay, chúng ta chỉ cần trốn ở một chỗ kín để xem trò hay thôi”.

Nói rồi, anh đã thi triển thuật ẩn thân, hai người đã trốn trong mây và thầm quan sát tình hình của nhà họ Phương.

Tối đó không có chuyện gì, đến khi hửng sáng, mặt trời ló dạng thì mới có mọt bóng người đi vào nhà họ Phương. Lập tức có người gầm lên, hai người kiếm va chạm mạnh. mẽ, sau đó hai người cùng lao lên cao rồi quyết chiến trên không.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn rồi nói: “Anh Bình, Phương Thiên Sất và Thạch Trung Kiếm đánh nhau Hơn nữa, tu vi của Phương Thiên Sất hình như không phải tầng thứ bảy Đạo cảnh đâu, phải tầng thứ tám rồi”.

Ngô Bình nhìn chăm chú vào hai người đang đánh nhau rồi nói: “Lẽ nào là người đó?”

Hai người kia đánh nhau bất phân thẳng bại, không biết bao lâu sau, Thạch Trung Kiếm đã đánh cho Phương Thiên Sất rơi xuống. Nhưng ông ta cũng bị một đường kiếm vô hình xuyên qua ngực và đã bị thương nặng.

Phương Thiên Sất ngã xuống, thần hồn và cơ thể đều bị kiếm khí tổn thương, gã trợn tròn mắt định nói gì đó, nhưng đột nhiên hộc ra một ngụm máu rồi chết tại chỗ.

Đúng lúc này, có hai người bóng người đáp từ trên cao xuống, một người trong số đó gào lên: “Thạch Trung Kiếm, ông dám giết nhị đệ của tôi, chết đi!”

Thạch Trung Kiếm đã tiêu hao mất quá nửa nguyên khí, thêm bị thương nặng nên không phải đối thủ khi hai người kia hợp lực tấn công. Khi ông ấy nhìn rõ mặt của họ thì gầm lên: “Phương Thiên Hoá, ông tính kế giỏi lầm!”

“Chết đi!”
 
Chương 5598: Thần Môn chí tôn


Nguyệt Thanh Ảnh cũng cảm thấy Phương Thiên Hoá là một người nhan hiểm, cay độc, sau đó chỉ thấy thương cho. Phương Thanh Thanh. Cô ấy thở dài nói: “Tội Phương Thanh Thanh quá, em chỉ không hiểu sao chúng ta lại bị cuốn vào. kế hoạch của Phương Thiên Hoá”.

Ngô Bình: “Con người ông ta vô cùng tâm cơ nên đã thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta chẳng may dính vào nên cũng bị ông ta lợi dụng luôn. Nếu anh và em không xuất hiện thì Phương Thanh Thanh cũng sẽ thoát được đám người truy đuổi bằng cách nào đó. Ông ta làm vậy chỉ để hạ bớt cảnh giác của Thạch Trung Kiếm thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhưng tại sao ông ta lại hại chết em trai ruột của mình?”

“Điều này còn dễ hiểu hơn, muốn độc chiếm nhà họ. Phương thì chỉ được có một cường giả. Phương Thiên Sất đã ở tầng thứ tám Đạo cảnh, đương nhiên ông ta phải tiêu diệt người em trai song sinh không chịu nghe lời này”.

Đúng lúc này, có một thanh trường thương bỗng lao thẳng lên trời, Ngô Bình kinh hãi rồi lập tức kéo Nguyệt Thanh Ảnh chạy mất.

Dẫu sao người ra tay cũng là cường giả tầng thứ tám Đạo cảnh, dù Ngô Bình có giỏi đến mấy cũng không phải đối thủ của ông ta.

“Bị phát hiện rồi”, Nguyệt Thanh Ảnh hoảng sợ nói. Ngô Bình kéo Nguyệt Thanh Ảnh chạy tới hòn đảo nhỏ của hồ Vô Song, nhưng ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh bật họ ra ngoài, cấm chế ở đây quá mạnh.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, làm sao bây giờ? Chăc chắn chúng ta sẽ không chạy thoát được”.

Ngô Bình: “Đại trận Tinh Nguyệt này không cản bước mình được đâu”.

Nói rồi, anh thi triển tinh lực, không gian xung quanh chợt vặn vẹo, hai người cứ thế tiến lên.

Họ vừa biến mất thì Thương Tiên Phương Thiên Hoá cùng Ma Kiếm Long Địch đã xuất hiện, nhưng không thấy bóng dáng của Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đâu, Phương Thiên Hoá cau mày nói: “Hai đứa này trốn vào trong đảo Vô Song rồi”.

Long Địch: “Anh Phương, sao anh bảo không ai lên được đảo ấy?”

Phương Thiên Hoá: “Thì vốn là vậy, nhưng không biết chúng nó dùng cách gì mà lại vào được. Nhưng chắc chắn sẽ phải ra thôi, giờ tôi đã nắm mọi quyền hành ở nhà họ Phương. Chỉ cần chúng nó ló mặt ra thì tôi sẽ biết ngay, đến lúc đó giết cũng chưa muộn”.

Phía khác, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đã xuyên qua đại trận Tinh Nguyệt và lên được đảo. Đến nơi, họ nhìn thấy một toà nhà với cánh cửa màu vàng khổng lồ. Trên cánh cửa có khäc rất nhiều phù văn cùng trận văn, ánh sáng chói loá, khí tức oai hùng, không gian xung quanh nó chợt trở nên u tối

Cánh cửa này dài một trăm nghìn trượng, rộng 800 nghìn trượng, hình chiếu của nó xuyên thẳng lên trời,che phủ hết các vì sao, nói chung là khó có thể diễn tả được sự hùng Vĩ của nó.

Xung quanh có 100 nghìn xiềng xích từ rất nhiều trật tự đại đạo đang cố định cánh cửa này, như thể dồn hết để áp chế nó. Sau cánh cửa chắc nối liền với một không gian tối cao nào đó.

Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây là... Thần Môn chí tôn! Sao nó lại ở đây, ai đã tạo ra nó nhỉ?”

Ngô Bình cũng vô cùng chấn động: “Thần Môn chí tôn thì không thể do sức người tạo ra được, mà phải mượn lực của tự nhiên cùng trận pháp vô thượng, không biết phải tốn bao nhiêu lâu mới tạo thành được! Hơn nữa, nó đã gần hoàn thiện rồi”.

“Rốt cuộc là ai làm nhỉ?”, Nguyệt Thanh Ảnh cảm thấy không thể tin được.
 
Chương 5599: “Chúng ta đi thôi”.


Cuối cùng, nó đã đứng trên đỉnh của Thần Môn chí tôn, sau đó hít sâu một hơi rồi hoá thành một người khổng lồ há cái miệng to oành ra, tiếp theo nuốt trọn Thần Môn vào. miệng.

Thần Môn chí tôn này còn thiếu một bước cuối cùng, mà bước này cần được hoàn thành trong lúc luyện hoá, đó là khắc thần thông và pháp thuật của tu sĩ lên trên nó, hơn nữa khắc được càng nhiều thì mức độ dung hợp với Thần Môn càng cao. Song muốn làm được điều đó thì cần một cách đặc biệt và còn dính tới Thiên Áo.

Thần anh ăn Thần Môn xong thì ngồi xếp băng trên mây và dốc hết sức luyện hoá.

Nguyệt Thanh Ảnh ở bên dưới vô cùng lo lắng, cô ấy biết Thần Môn chí tôn này quý giá đến mức nào và chỉ có đúng còn biết luyện hoá Thần Môn chí tôn có nghĩa là gì, có nó rồi thì sau này chắc chăn Ngô Bình sẽ là một nhân vật chí tôn trên đời.

Tỉnh thuật, thần thông cùng pháp thuật mà Ngô Bình tu luyện đều được khäc lên Thần Môn chí tôn, Thần Môn dần được kích hoạt, dung hợp, cuối cùng thì bị luyện hoá.

Chín ngày sau! Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, trời đất rung chuyển, thần anh của Ngô Bình mở mắt ra. Lúc này, cuối cùng Thần Môn trong người anh đã bị luyện hoá hoàn toàn và trở thành một phần sức mạnh của anh.

Thần Môn chầm chậm khởi động, một sức mạnh đến từ thời không vô thượng bắt đầu tiến vào thần anh của Ngô Bình, để rèn luyện thần hồn của anh.

Lại ba ngày nữa trôi qua, thần anh đã quay về cơ thể chính. Lúc này, khí tức của Ngô Bình đã mạnh hơn trước rất nhiều lần, mỗi bước anh đi, hình tượng của anh cùng khí tức. ở quanh đều thay đổi rất nhiều.

Thì ra, sau khi Thần Môn mở, mỗi khi thần anh tu luyện một phép thần thông hay một pháp thuật thì thần anh đều sẽ có một trạng thái hình tượng. Nếu tu luyện đủ nhiều thì khí chất hình tượng sẽ biến hoá liên tục, cuối cùng đạt tới tầng thứ chín của Thần Thông là cảnh giới Vạn Tương.

Mỗi khi tu hành được một tương thì ngang với có một hoá thân, hoá thân càng nhiều thì khi đối đầu với đại thần kiếm trong tương lai càng an toàn hơn.

“Anh Bình, anh thành công rồi à?”, Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đã luyện hoá được Thần Môn chí tôn rồi, sau này sẽ có thể lĩnh ngộ được trật tự đại đạo duy độ cao và đại đạo vô thượng”.

Anh nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.

Ngay sau đó, anh mặc áo giáp Đạo cảnh lên. Người mặc có thực lực càng mạnh thì uy lực mà áo phát huy càng lớn. Bây giờ, Ngô Bình mặc nó lên, thực lực đã ngang với tầng thứ chín Đạo cảnh! Dần như đạt đến giới hạn của áo này rồi.

Thêm sức mạnh của nhãn Cửu Long nữa thì thực lực hiện giờ của anh đủ để tiêu diệt cao thủ tầng thứ chín Đạo cảnh rồi.

Hai người vừa bước ra khỏi đại trận Tỉnh Nguyệt thì lập tức bị một luồng khí tức khoá chặt, Ngô Bình kéo Nguyệt Thanh Ảnh bay lên cao, nhưng luồng khí tức kia vẫn bám theo.

Khi bay được khoảng hơn nghìn dặm thì anh dừng lại, một bóng người bay tới gần rồi đứng cách anh một trăm mét, đó chính là Thương Tiên Phương Thiên Hoá.

Phương Thiên Hoá lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiểu tử, tôi chờ cậu cả nửa tháng trời, cuối cùng cũng ló mặt ra! Nói đi, cậu đã lên đảo bằng cách nào?”

Ngô Bình cười mỉa: “Liên quan gì đến ông?”

Phương Thiên Hoá: “Cậu không nói cũng được, tôi giết cậu rồi thì sẽ có ký ức của cậu thôi, lúc đó ắt biết”.

“Cửu Tinh Trảm Thần!”

Dứt lời, Ngô Bình bất ngờ biến mất, anh đã thi triển một thuật của Thiên Áo là Cửu Tinh Trảm Thần. Ngay sau đó, không gian đã chứa đầy sát khí, ánh sáng tối dần, cứu chủ tỉnh trong vũ trụ phát sáng và hình thành một sát trận tuyệt thế.

Thuật này dùng thứ ghi trên bia Tinh, mượn lực của các VÌ sao.
 
Chương 5600: Khiêu chiến người đứng thứ hai Thiên Khuyết


Giết Phương Thiên Hoá xong, áo giáp Đạo cảnh trên người Ngô Bình cũng không chịu được sức mạnh khủng khiếp ấy nên đã vỡ vụn, vậy là phí mất một món pháp khí Đạo cảnh.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, Thạch Trung Kiếm chết rồi, Thạch Thị sẽ loạn lắm, chắc chẳn giặc ngoài sẽ tấn công, chúng ta nên về thôi”.

Họ đã đi hơn nửa tháng, sau khi về Thiên Nguyên thì mới biết là đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Thạch Trung Kiếm vừa chết, không có cường giả trấn thủ nên Thạch Thị đã loạn cào cào, các thế lực xung quanh thi nhau ra tay, Lệ Thị, Thường Thị và Hà Thị thuộc bốn gia tộc lớn cũng lần lượt tấn công.

Trong đó, Hà Thị được lão tổ giúp sức, năm chỉ cũng hợp lực với nhau nên đã chiếm được một nửa địa bàn của Thạch Thị, số còn lại thì chia đều cho nhà họ Lệ và nhà họ Thường. Cả Thiên Nguyên gần như đã tôn Hà Thị lên làm vua.

Sau khi chiếm thêm được địa bàn, Hà Thị đã sai người xây một căn nhà rộng lớn trên đỉnh Thanh Nhất - một nơi có vị trí đẹp nhất Thiên Nguyên, đây sẽ là nơi sinh sống của Ngô Bình và Hà Tử Trần.

Bên dưới đỉnh này là thành Thanh Thiên - thành lớn nhất của Thiên Nguyên.

Thành này không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, mà là một khi vực chung của bốn gia tộc lớn, nơi đây rất an toàn, địa thế lại đẹp nên phát triển rất tốt.

Nhưng sau khi Hà Thị trỗi dậy thì thành này đương nhiên sẽ dần mang nhiều nét riêng của họ hơn.

Cảnh sắc ở thành Thiên Nguyên khác Thần Châu, Ngô Bình đã ở trên đỉnh Thanh Nhất chơi một ngày rồi cung cố tu vi. Anh vừa tiến vào cảnh giới Thần Môn nên cần làm quen với trạng thái, hấp thu và luyện hoá sức mạnh to lớn trong duy độ cao để chính thức tạo bước chuẩn bị cho cảnh giới Vạn Tương.

Ngô Bình ở trên đỉnh này năm ngày, anh lại tu luyện được thêm vài thần thông, tinh thuật và dung nhập chúng thành thuật Huyền Áo, từ đó nâng cao lực chiến đấu lên thêm một bậc.

Hôm nay, Hà Tử Trần đã đến. Mấy hôm trước, cô ấy bận rộn chuyện của Hà Thị nên không có thời gian ở cạnh Ngô Bình, giờ mới rảnh để đến tìm anh

“Anh Bình, hôm nay Thiên Khuyết mở đấy, sẽ có tám người được vào, anh có đi không?”

Ngô Bình: “Tám người này đều là tu sĩ của Thiên Nguyên à”

Hà Tử Trần: “Có bốn người ở ngoài, bốn người của Thiên Nguyên".

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sớm muộn cũng phải đi, để xem các thanh niên thiên tài trong thiên hạ thế nào nào”.

Thiên Khuyết nằm ở một khe núi, nơi đây từng do bốn gia tộc lớn cùng quản lý, nhưng giờ Thạch Thị không còn nữa nên sẽ do ba nhà Hà, Thường và Lệ trông coi.

Hiện giờ, người ở đây đông như biển, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, nhiều thương lái cũng đến bán buôn.

Thấy có nhiều người như vậy, Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Sao đông thế?”

Hà Tử Trần cười nói: “Thiên Khuyết mở là việc trọng đại, không ít tu sĩ sẽ đến xem náo nhiệt, cũng có môn phái đến †ìm đệ tử có tư chất siêu việt để tuyển chọn”.

Lúc này, lối vào của Thiên Khuyết đã có mấy tu sĩ thanh niên rồi, Lệ Cửu Tiết cũng có mặt trong đám này. Xem ra anh ta đang chờ Thiên Khuyết mở, vẻ mặt anh ta có vẻ kiêu căng cùng một chút lo lắng.

Hà Tử Trần: “Nửa tiếng nữa là Thiên Khuyết sẽ mở”.

Ngô Bình cười nói: “Thế cứ bình tĩnh, đi kiếm cái gì ăn đã”.

Có không ít các quán ăn ở đây, Ngô Bình tìm một quán bán lòng rồi ngồi ăn với Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần. Sau đó, anh lại ăn thêm vài quán nữa, mùi vị đều rất được.

Thấy sắp đến giờ, anh mới lau miệng rồi đi tới lối vào. Thiên Khuyết. Người phụ trách của Hà Thị đã nhận ra anh nên nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Ngô công tử, còn vài phút nữa là Thiên Khuyết mở rồi, anh đến đúng lúc lắm ạ”.
 
Chương 5601: “Số 176 lên đây đê!”


Ngô Bình thấy lạ, tại sao đi đâu anh cũng gặp người của hoàng triều Thái Sử thế nhỉ.

Hứa Thiên Châu cười nói: "Lệ công tử, anh quen anh ta à?"

Lệ Cửu Tiết có vẻ phức tạp đáp: “Anh ấy là Ngô Bình - người đứng đầu đại hội quần hùng, hơn nữa còn là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh".

Hứa Thiên châu nghe xong thì vẻ cao ngạo đã biến thành ngại ngùng, người đứng đầu đại quần hùng ư? Hắn chấp tay nói: “Thì ra là Ngô công tử, tôi thất lễ rồi!”

Ngô Bình: “Không sao!"

Lệ Cửu Tiết ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Ngô, nghe nói Hà Thị đã mua được khá nhiều đan dược nhất phẩm của anh, không biết tôi có thể mua một ít được không?”

Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Chuyện này để sau đi”.

Lệ Cửu Tiết: “Được, chờ rời khỏi Thiên Khuyết rồi tính nhé”.

Sau đó, anh ta tiến lại gần Ngô Bình rồi nói: “Ngô công tử, nghe nói lần này Thiên Khuyết mở sẽ có ít nhất 300 nghìn người tham gia tuyển chọn. Thực lực của anh phi phàm như vậy, nhất định có thể tiến vào tốp mười và có tư cách khiêu chiến bảng Tiểu Tiên".

Ngô Bình: “Đều là người trẻ hết à?”

Lệ Cửu Tiết: “Ừm, tất cả người vào Thiên Khuyết đều không được quá 200 tuổi”.

200 tuổi với tu sĩ mà nói thì vẫn là trẻ, dưới 100 thì như thiếu niên.

Trong lúc họ đang nói chuyện thì cửa Thiên Khuyết chợt mở, một tia sáng màu tím bản ra.

€ó người nói: “Các công tử, có thể vào rồi”. Mọi người ùa vào trong.

Không gian vặn vẹo, các sức mạnh giáng xuống, tất cả bọn họ đều bị cuốn lất rồi đến những nơi khác nhau.

Không lâu sau, Ngô Bình thấy mình đang đứng ở một quảng trường rộng lớn, có khoảng 300 người ở đây, chắc là một nhóm nhỏ.

Bầu trời có màu tím và rất cao, mặt trời toả sáng, phía xa xa là hư không, không có cảnh sông nước gì hết.

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy những người này đều đến từ các Tiên Giới khác nhau, ai cũng không hề đơn giản, trong đó người có tu vi thấp nhất cũng ngưng tụ được thần anh rồi, có người tu vi còn cao đến tầng thứ chín, thứ mười Thần Thông.

Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai mọi người: “Vòng tuyển chọn bắt đầu! Sau đây, mỗi người sẽ có một số. Ai lấy được số thì có thể tuỳ ý khiêu chiến một người. Chủ động khiêu chiến m In thì đương nhiên được một điểm, nếu đánh bại đối thủ thì được cộng hai điểm, còn thua thì không được điểm, hoà thì được một điểm, thời gian giới hạn trong hai tiếng. Hết giờ, mười người có điểm cao nhất sẽ được khiêu chiến cao thủ trên bảng Tiểu Tiên”.

“Bắt đầu!”

Sau đó, trên áo mỗi người đều xuất hiện một con số, Ngô Bình là số 9.

Anh đang định khiêu chiến một người thì có người ở cạnh bước tới nói: “Số 9, tôi muốn khiêu chiến anh”.

Người đó vừa nói xong thì có một cột đá nhô lên giữa, cả hai nhảy lên rồi bắt dầu tỉ thí.

Giao đấu kiểu này chẳng khó gì với Ngô Bình, anh đánh bại người kia băng một chưởng, người đó hộc máu rồi lập tức mất lực chiến đấu.
 
Chương 5602: Diệp Thiên Kình đầu bảng Tiểu Tiên


“Được!”

Uỳnh!

Một nằm đấm bay ra, số 176 đã bị đánh bay, cơ thể nát bét, bị thương rất nặng.

Ngô Bình ra tay quá nhanh, gần như chỉ mất một đến hai chiêu là có thể giải quyết được một vòng đấu. Anh nhảy †ừ cột này sang cột khác, mỗi khi đánh bại một người, con số trên tay trái của anh lại tăng thêm ba điểm.

Lúc trước ở đây có 300 người, nhưng giờ hầu hết đã bị thương hoặc bỏ mạng, số người còn trụ lại ngày một ít. Khi Ngô Bình khiêu chiến người thứ 100 thì chỉ còn hơn chục. người trên quảng trường này đang chiến đấu thôi.

Số người ít dần, khi Ngô Bình khiêu chiến đến người thứ 120 thì không còn ai để đánh nữa rồi, đa phần họ đều đã bị khiêu chiến hoặc bị thương.

Một trong các quy tắc của vòng tuyển chọn là người đã bị thương có thể từ chối khiêu chiến của người khác, cũng có thể từ bỏ trận đấu.

Sở dĩ tình trạng này xuất hiện cũng là có liên quan đến Ngô Bình, thực lực của anh quá mạnh, hơn nữa lại hạ gục đối thủ quá nhanh. Những người bị anh đánh bại đều có thực lực tương đối mạnh, vậy mà họ cũng đã bị giảm thực lực chiến đấu nên vòng tuyển chọn mới kết thúc sớm hơn.

Lúc này có một tiếng chuông vang lên tuyên bố vòng tuyển chọn kết thúc, điểm của Ngô Bình là cao nhất, tổng là 362 điểm. Người thứ hai kém anh rất xa, chỉ có 205 điểm còn người thứ ba là 187 điểm.

Vì thế, Ngô Bình đã thành công tiến vào tốp mười, sau đó vô vàn tia sáng chiếu xuống, tất cả những người bị chết, bị thương hoặc không lọt vào tốp mười đều biến mất trước mặt bọn họ.

Chỉ còn mười người ở lại, đó chính là tốp mười của vòng tuyển chọn, sau đó lại có một giọng nói vang lên.

“Người đứng đầu sẽ nhận được hai cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên, đồng thời có phần thưởng khiêu chiến nhân đôi”.

“Người thứ hai và thứ ba cũng nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 của bảng Tiểu Tiên và phần thưởng khiêu chiến nhân đôï”.

“Người thứ tư đến người thứ mười nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên".

Ngô Bình không ngờ mình có đến hai cơ hội, hơn nữa còn có phần thưởng khiêu chiến nhân đôi.

Uỳnh!

Một tấm bảng to oành màu vàng rơi từ trên cao xuống, tấm bảng này cao vạn trượng, rộng 3000 trượng, bên trên có tên của 500 người người được viết bằng chữ vàng, đó chính là tốp 500 của bảng Tiểu Tiên!

“Bảng Tiểu Tiên!”

Chín người khác đều ngạc nhiên hô lên, sau đó căng thẳng tới mức nuốt nước miếng.

Chỉ có Ngô Bình là bình tĩnh như không, anh nhìn tên trên bảng, tên của người trên cùng là to nhất gần như chiếm một phần năm của bảng! Tên của người thứ hai thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa cũng không sáng băng. Cứ thế, càng về sau thì chữ càng nhỏ. Sau tốp 300 thì tên của mọi người đều cực. kỳ nhỏ, phải nhìn kỹ thì mới thấy rõ là viết gì.

“Tôi muốn khiêu chiến người thứ 299, Ngư Phục Sinh!”, một tu sĩ cạnh đó đứng thứ bảy lên tiếng.

“Được!"

Một cái tên trên bảng phát sáng, một tia sáng chiếu. xuống che phủ tu sĩ kia, sau đó cả tỉa sáng và người đó đều biến mất, rõ ràng, anh ta đã được đưa đến một nơi khác.

Những người còn lại không đưa ra quyết định nhanh như vậy, ai nấy đều tập trung nhìn lên bảng với vẻ căng thẳng rồi không ngừng tính toán. Hầu hết họ chỉ có một cơ hội, nếu thất bại thì sẽ bị đưa đi, vậy là coi như công cốc. chuyến này.

Ngô Bình nhìn lên bảng, anh có hai cơ hội khiêu chiến nên quyết định sẽ chọn người thứ nhất và thứ hai Ngô Bình nói: “Tôi muốn khiêu chiến người thứ hai là Trác Thanh Lân!”

Nghe thấy thế, tám người khác đều kinh ngạc rồi lần lượt khuyên anh.

“Anh này, anh hãy nghĩ cho kỹ. Người đứng thứ hai trên bảng Tiểu Tiên gần như đã ở bảng Đại Tiên rồi. Anh khiêu chiến họ thì chẳng khác nào khiêu chiến cường giả trên bảng Đại Tiên đâu”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nghĩ kỹ lắm rồi”.

“Duyệt!”

Một tia sáng chiếu xuống mang Trác Thanh Lân đi, sau đó có năm chiếc nhãn rơi xuống quanh lôi đài, trong mỗi chiếc nhãn đều chứa rất nhiều tiền Đại Đạo.

Ngô Bình không chút khách sáo mà giơ tay nhận hết, sau đó anh chäp tay hỏi: “Trận khiêu chiến tiếp theo vẫn ở đây ư2"
 
Chương 5603: Lẽ ra anh chưa đủ tư cách cho tôi khiêu chiến đâu


Một giọng nói vang lên, sau đó lại có một tia sáng chiếu xuống rồi cuốn Ngô Bình đi mất.

Vài phút sau, Ngô Bình đã xuất hiện trên một lôi đài khổng lồ có đường kính vài trăm mét, xung quanh đều là mây, hình như trên các đám mây ấy có rất nhiều người đang ngồi quan sát.

Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên, không hiểu sao có nhiều. người xem tỉ thí thết

Nhưng anh không biết là chỉ có người đứng trong tốp mười như anh mới thu hút nhiều người tới xem và cá cược.

Anh vừa xuất hiện, đã có một giọng nói vang lên bên tai: “Tiểu tử, đánh cho cẩn thận đấy, tôi cược cậu rồi. Nếu cậu đánh thắng người đứng thứ hai này thì tôi sẽ thưởng cho. cậu một tỷ tiền Đại Đạo”.

Một giọng nói khác: “Cậu bạn, lão phu cược cậu thẳng đấy nên đánh đấm cẩn thận vào. Cậu mà thẳng thì tôi sẽ chia cho cậu một phần tiền cược, hơn nữa còn tiếp tục cược cậu thẳng ở ván sau”.

Trong vài phút ngắn ngủi, đã có năm người thầm liên lạc với Ngô Bình và nói là cược anh thẳng.

Song, anh cũng nghe thấy một vài giọng nói khó chịu.

“Người qua vòng tuyển chọn thôi mà dám khiêu chiến người đứng thứ hai, đúng là chán sống rồi mài”

“Thật! Người thứ hai biết mình bị một tên mới qua vòng tuyển chọn khiêu chiến thì kiểu gì cũng giết tên này ngay. Không sau này ai cũng đòi khiêu chiến thì hắn sẽ phiền chết mất".

“Ha ha, như thế cũng hay, ít ra cũng khá thú vị!”

Rõ ràng những người này cố ý nói to cho Ngô Bình nghe thấy.

Ngô Bình chẳng thèm bận tâm đến mấy lời nói đó, anh đứng yên tại chỗ rồi chờ đối thủ xuất hiện.

Khoảng năm phút sau, có một người đàn ông đáp từ trên cao xuống, hắn mặc một bộ đồ ngủ, tay đang cầm chén rượu, trên mặt còn vệt son của phụ nữ.

Rõ ràng trước đó, hắn đang hưởng thụ, nhưng người trên bảng có thể bị khiêu chiến bất cứ lúc nào nên hẳn buộc phải tới. Chính vì thế nên hắn đang nhăn nhó mặt mày, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Phá hỏng mộng đẹp của tôi, tôi sẽ cho cậu chết dần chết mòn, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác đau đớn đi”.

Ngô Bình nhìn người đó thì thấy hän ở tầng thứ mười Thần Thông, đã trải qua đại thần kiếp, thân anh cũng đã trưởng thành và hóa thành dương thần.

Dương thần là mở đại đạo, điều kiện cần thiết để tiến vào Đạo cảnh, không có dương thần thì không thể đột phá Đạo cảnh được.

“Anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi sẽ giành vị trí trên bảng Tiểu Tiên của anh!”

Người kia tên là Trác Thanh Lân, hắn cười nói: “Cũng cứng miệng đấy, tôi thích!”

“Khiêu chiến bắt đầu!” Một giọng nói như tiếng chuông vang lên, sau đó Trác

Thanh Lân đã biến mất, chỉ còn một cơn gió thoảng thổi trên lôi đài.

Ngô Bình nhằm mắt lại, sau đó chợt tung một quyền ra, 'Trác Thanh Lân đã xuất hiện trở lại, quyền vừa rồi của Ngô. Bình đã đấm trúng vai hắn.

Đòn tấn công của Ngô Bình có sức lực lớn, lực kình mạnh nên vai của Trác Thanh Lân đã gãy, hẳn đau đớn kêu lên.

Ngô Bình thừa thẳng xông lên, tiếp tục tung thêm một chưởng và hai quyền nữa.

Bụp!

Chưởng thứ nhất của anh va chạm với tay trái của Trác Thanh Lân, kết quả là cổ tay của hän đã gãy. Sau đó hắn trúng thêm một chưởng vào ngực và một đòn vào bụng.
 
Chương 5604: Tam Áo hợp nhất


Nghe thấy Ngô Bình định khiêu chiến người đứng thứ nhất, mọi người chẳng ngạc nhiên chút nào, dẫu sao anh cũng hạ được người thứ hai một cách nhẹ nhàng, giờ khiêu chiến tiếp người thứ nhất cũng là chuyện hiển nhiên.

Lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Cậu có nửa tiếng để nghỉ ngơi”.

Ngô Bình: “Xin hỏi, phần thưởng khi đánh bại người đứng thứ nhất là gì?”

Giọng nói kia: “Phần thưởng nhân đôi, cậu có thể nhận được 200 tỷ tiền Đại Đạo, một món chú pháp cấp thượng phẩm và một bộ võ kỹ cấp thượng phẩm”.

Ngô Bình từng nghe có người bảo chú pháp và võ kỹ chia thành các cấp như thiên, địa, thần và linh. Mỗi cất chia tiếp thành thượng, trung phẩm, trong đó chú pháp, võ pháp cấp địa đã là giới hạn của tu sĩ Thần Thông rồi. Cấp cao hơn thường chỉ có cường giả Đạo cảnh mới thi triển được.

Nhưng chú pháp và võ pháp cấp thượng phẩm cũng rất hiếm, uy lực của chúng để để giết tu sĩ cảnh giới Thần Thông cùng cấp, nếu gặp cường giả Đạo cảnh cũng có lực. sát thương nhất định.

Lúc này chợt có một giọng nói vang lên bên tai Ngô Bình: “Người đứng đầu bảng Tiểu Tiên cũng là người đứng thứ 154 trên bảng Đại Tiên. Họ đều là thiên kiêu trong giới tu hành nên thực lực rất mạnh, vì thế giờ cậu học chú pháp và võ kỹ thượng phẩm để nhanh chóng nâng cao thực lực”.

Ngô Bình biết người này muốn anh thằng nên mới nhäc nhở, vì thế anh đã yêu cầu lấy phần thưởng. Ngay sau đó đã có một chiếc nhẫn ngọc rơi xuống tay anh, bên trong nó có phần thưởng khi anh đánh thăng người đứng thứ hai trên bảng Tiểu Tiên, gồm 200 tỷ tiền Đại Đạo và một môn chú pháp và một môn võ kỹ thượng phẩm.

Ngô Bình không lãng phí 30 phút nghỉ ngơi mà lập tức. ngồi xuống lĩnh ngộ chú thuật.

Chú thuật này có tên là Kim Thân Chú, sau khi thi triển thì tu sĩ sẽ biến thành trạng thái kim thân. Nhờ đó mà có thể tăng lực chịu thương tổn lên cao gấp năm lần, đồng thời chỉ cần lực tấn công của đối thủ không mạnh hơn mức chịu đựng của chú thuật khoảng ba lần thì người thi triển sẽ không bị thương.

Ngoài ra, sau khi kim thân bị tấn công còn có thể sinh ra hiệu quả dịch chuyển, người thi triển sẽ lách ra sau đối thủ và tránh được nhiều đòn tấn công

Nhưng chỉ sử dụng được chức năng này trong một khoảng thời gian, thời gian cụ thể là bao lâu phụ thuộc vào thể chất của mỗi người, có người được vài tiếng, người chỉ được vài phút.

Sau khi hiểu về hiệu quả của Kim Thân Chú, Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, hiệu của của chú thuật cấp địa đã nghịch thiên vậy rồi, thế chú thuật cấp thiên còn mạnh tới đâu?

Anh nhanh chóng tu luyện, sau đó thân, niệm và ngôn đã hợp nhất thành công, nhờ có kinh nghiệm tu luyện phong. phú nên loáng cái, anh đã luyện xong.

15 phút sau, cơ thể của Ngô Bình đã biến thành màu vàng nửa trong suốt, làn da cũng hình thành một màng chắn chú lực hình cầu.

Thấy thế, mọi người ở xung quanh đều hô lên.

“Mới 15 phút mà đã luyện thành chú pháp cấp thượng phẩm rồi, tư chất tốt chưa từng thấy luôn!”

“Đúng là tu sĩ khiêu chiến người đứng đầu có khác, tôi thấy cậu ấy nảm gần chắc phần thẳng rồi”.

Luyện thành Kim Thân Chú xong thì Ngô Bình tiếp tục tu luyện võ kỹ kia. Võ kỹ này có tên Thất Tinh Quyền, khi thi triển cần mượn sức mạnh của bảy vì sao để tạo ra đòn tấn công mạnh nhất.

Nghe nói võ kỹ này rất khó tu luyện, dù người có tư chất cực tốt tiếp xúc cũng mất nửa năm cho đến một, hai năm. Dẫu sao có thể cảm nhận và hấp thu được tinh lực cũng không phải chuyện dễ.

Song, Ngô Bình không hề gặp khó khăn này, anh nhanh chóng cảm nhận được bảy vì sao ngay, sau đó anh sử dụng tỉnh lực có sẵn trong người để thi triển võ kỹ.

Uỳnh!

Một tiếng động mạnh vang lên, dưới chân Ngô Bình xuất hiện một bản đồ thất tinh giăng khäp lôi đài, trên cao cũng xuất hiện ảo ảnh của các vì sao lượn quanh người anh.
 
Chương 5605: “Chém!”


“Tôi thấy còn hơn ấy, cậu ấy mới luyện thành thôi, nếu thuần thục rồi thì khéo cường giả tầng thứ tư Đạo cảnh cũng không chịu nổi! Xem ra Diệp Thiên Kình mệt rồi đây!”

Ngô Bình diễn tập thêm vài lần võ kỹ và chú pháp thì Diệp Thiên Kình mới xuất hiện. Hăn mặc áo xanh, dáng người dỏng cao, gương mặt tuấn tú đang mỉm cười: “Đã bảy năm rồi không có ai khiêu chiến tôi, cậu là người đầu tiên suốt bảy năm qua đấy, khá lắm!”

“Bắt đầu!", giọng nói kia vang lên.

Ngô Bình nhìn cao thủ có tên là Diệp Thiên Kình thì thấy khí tức của hẳn rất quen.

Đúng lúc này, Diệp Thiên Kình đã chỉ tay lên cao rồi thờ ơ nói: “Thiên Tỉnh!”

Ngay sau đó đã có hơn 700 vì sao toả sáng ở trên trời, chúng tạo thành các chùm sáng rồi hình thành một thanh trường kiếm ánh sáng trên đỉnh đầu Diệp Thiên Kình và toả ra khí thế mạnh mẽ.

“Quá đỉnh! Diệp Thiên Kình đã dung hợp tinh thuật cấp bốn với kiếm đạo thành Thiên Tinh Trảm rồi, chäc người khiêu chiến sẽ thua thôi”.

“Diệp Thiên Kình xuất thân từ thế gia kiếm đạo, thuật phi kiếm của hắn rất chuẩn xác, thêm tu vi cao hơn người khiêu chiến nữa nên hẳn năm đến 60 phần trăm thằng lợi rồi”.

Diệp Thiên Kình vừa ra tay thì Ngô Bình cũng rút một thanh trường kiếm ra, anh sử dụng thuật Thân Áo tên là Phi Tỉnh Thích.

Thuật Thân Áo này là một thuật anh dung hợp từ một tỉnh thuật cấp năm và kiếm thuật nên lực sát thương rất khủng.

“Chém!”

Diệp Thiên Kình giơ tay lên, thanh trường kiếm kia đã bay tới tấn công Ngô Bình. Song, anh chợt biến mất, chỉ còn một vì sao bay tới va chạm với thanh kiếm kia.

Cheng!

Kiếm tinh vỡ nát rồi hoá thành các vì sao, sau đó Ngô Bình cũng biến mất, vì anh đã xuất hiện sau lưng Diệp Thiên Kinh.

Diệp Thiên Kình giật mình, sau đó giơ tay phải lên tạo quyết thì chợt có một thanh kiếm bay từ sau lưng ra rồi chém lên người Ngô Bình. Kim Thân Chú của Ngô Bình đã được khởi động, nó đã đỡ đòn này thay anh, sau đó anh đã lách sang một bên.

“Kim Thân Chú!”, Diệp Thiên Kình cau mày: “Được lắm, nhưng tiếc là cậu không thi triển thuật này lâu được đâu, sát trận Cửu Tỉnh, kết trận!”

Hắn điểm tay một cái, chín ngôi sao trên trời đều phát sáng, lại có một thanh kiếm tinh ngưng tụ trong tay hẳn, thanh kiếm bản ra 3000 sát quang rồi tấn công Ngô Bình.

“Thiên Tinh Trảm! Đây là tuyệt học mà hăn từng dùng để đánh bại người đứng đầu bảng Tiểu Tiên”, có người hô lên. Đối diện với đòn tấn công ấy, Ngô Bình tiếp tục thi triển

Kim Thân Chú, các sát quang rơi xuống người anh thì đều bị cản lại, không thể gây tổn thương cho anh.

“Cái gì? Cậu ta đã dùng Kim Thân Chú hai lần rồi, sao làm được thế?”, có người kinh hãi nói.

Diệp Thiên Kình híp mắt lại: “Cũng có chút tài lẻ đấy, nhưng tôi không tin cậu thi triển được ba lần, Tam Thiên Tinh Lạc, mởi"

Cả bầu trời sang rung chuyển, 3000 vì sao rơi xuống, giữa chừng đã tạo thành một thanh kiếm khổng lồ rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình chẳng thèm nhìn lên rồi di chuyển tiếp bảy bước, sau đó anh tung một quyền ra. Quyền này có Thân Áo, Thần Áo và Huyền Áo hợp nhất rồi dung nhập vào võ kỹ Thất Tinh Quyền của anh.

Phụt!
 
Chương 5606: Đá Thần Minh cực phẩm


Ngô Bình chỉ vung nhẹ tay phải lên rồi đập lên không trung, sau một tiếng động lớn, 3000 vì sao đã tản ra rồi hoá thành nhiều ánh sáng rồi rơi xuống như mở một bữa tiệc lửa.

Cảnh vật im lìm, tất cả đều thấy không thể tin được. “Sao cậu ấy làm được vậy nhỉ? Tam Thiên Tinh Lạc mạnh hơn Thất Tinh Trảm nhiều, thế mà cậu ấy vẫn phá giải một

cách dễ dàng!”, có người nhận xét.

“Hình như người này đã nằm rõ mọi tài năng về sao trời, Diệp Thiên Kình như múa rìu qua mắt thợ rồi!”

“Giờ cậu ấy đứng đầu bảng Tiểu Tiên rồi, kiểu gì cũng khiêu chiến bảng Đại Tiên tiếp, lần này chúng ta đến xem quá là ý nghĩa luôn”.

Diệp Thiên Kình đã thua, giọng nói kia tuyên bố: “Khiêu chiến thành công, người đứng đầu bảng Tiểu Tiên sẽ là Ngô Bình!”

Ngô Bình hỏi: “Phần thưởng khi khiêu chiến thẳng là gì?”

“Phần thưởng nhân đôi, nhận được 400 tỷ tiền Đại Đạo và một môn chú pháp và một môn võ kỹ cấp thiên hạ phẩm”.

Nhận thưởng xong, lại có người ném cho Ngô Bình bảy, tám cái túi tiền, bên trong chứa đầy tiền. Họ đều đặt anh thẳng nên đã kiếm được kha khá, vì thế muốn tặng anh một ít.

“Tôi tiếp tục khiêu chiến bảng Đại Tiên được không?”

“Hôm nay chỉ tổ chức bảng Tiểu Tiên thôi, bảng Đại Tiên thì phải chờ một tháng nữa”.

Giọng nói ấy vừa dứt, đã có một miếng ngọc bội xuất hiện trong tay Ngô Bình, giọng nói kia vang lên tiếp: “Một tháng nữa, cậu hãy cầm miếng ngọc bội này đến Thiên Khuyết!”

Dứt lời, có một tia sáng cuốn lấy Ngô Bình rồi đưa anh rời đi.

Ngô Bình đã xuất hiện trước cửa Thiên Khuyết.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần tiến lên hỏi: “Anh không sao chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Không!”

Hà Tử Trần mong chờ hỏi: “Anh có lấy được thứ hạng nào không?”

Ngô Bình nhìn hai cô gái rồi cười nói lai em đoán xem”.

Hà Tử Trần: “Chắc chản anh lọt vào tốp mười”. Nguyệt Thanh Ảnh: “Không, phải là tốp ba”.

Ngô Bình: “Ừm, cũng khá chuẩn, anh đứng đầu bảng Tiểu Tiên rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đều kinh ngạc, đứng đầu bảng Tiểu Tiên! Quá khủng khiếp!

Lệ Cửu Tiết ở cách đó không xa chạy tới, sau đó híp mắt hỏi: “Anh Ngô giành được vị trí thứ nhất ư? Giỏi quá! Bảng này phủ rộng khắp hơn chục Tiên Giới mà anh Ngô đứng đầu được, đúng là đỉnh của đỉnh!”

Hà Tử Trần cười nói: “Anh Bình, chúng ta về thôi!”

Sau khi về chỗ ở của Ngô Bình, Hà Tử Trần sai người chuẩn bị tiệc để cô ấy và Nguyệt Thanh Ảnh chúc mừng anh.

Ngày hôm sau, Ngô Bình lại tiếp tục luyện chế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan, trước khi rời khỏi nhà họ Hà, anh phải luyện chế xong hết số đan dược mà nhà họ Hà cần trong năm nay.

Loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình đã luyện chế được một ít đan dược, sau đó dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản.

Anh đã tạo được Thần Môn, tu vi tăng cao nên hiệu quả sử dụng Vạn Hoá Thần Hồ đã tăng lên gấp bội, tốc độ nhân bản cũng tăng cao, đương nhiên cũng tốn nhiều tiền Tiên.
 
Chương 5607: Chưa có cường giả nào đến cướp Động Thiên ở đây à?


'Thần Môn mà anh hấp thu được chỉ là hình thức ban đầu, sau này sẽ cần một lượng lớn đá Thần Minh để hoàn thiện. Hoàn thiện xong, anh có thể hấp thu sức mạnh trong không gian vô thượng ấy để bồi dưỡng cho người thân cùng bạn bè của mình. Các sức mạnh cấp cao này có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra thiên tài và hỗ trợ họ trong việc tu hành.

Anh ở nhà vài hôm, Ngô Bình đã đến thỉnh giáo Nguyệt Đông Thăng xem có thể mua đá Thần Minh tốt ở đâu. Nguyệt Đông Thăng nói trong mười đại Tiên Giới thì chỉ có Tiên Giới Thái Ất mới có đá Thần Minh tốt nhất.

Loại đá này chia thành đá thường, đá trân phẩm và đá cực phẩm. Đá Thần Minh rất đắt, một viên loại thường cũng có giá cả chục tiền Tiên, hơn nữa phải dùng nhiều nên hầu hết các tu sĩ đều chỉ mua được loại thường.

Giá đá trân phẩm thì đắt hơn một chút, số lượng hạn chế nên một viên có giá hơn một triệu, vì thế cực ít người mua nổi.

Đá loại cực phẩm thì còn hiếm nữa, rất ít thế lực năm giữ tài nguyên này nên người ngoài có tiền cũng không mua được. Nhưng một viên cực phẩm có giá trị băng cả 500 viên loại thường nên cũng không tốn cho lắm.

Nghe Nguyệt Đông Thăng nói, đá Thần Minh cực phẩm của Tiên Giới Thái Ất khó mua được bằng tiền, mà phải đổi bằng các vật trân quý.

Theo ghi chép các giao dịch trong lịch sử thì một viên đá Thần Minh cực phẩm có giá không dưới 100 triệu tiền Tiên.

Ngô Bình mở Thần Môn chí tôn nên sẽ tốn đá Thần Minh hơn Thần Môn bình thường rất nhiều, ít cũng phải cỡ 500 tỷ đến cả nghìn tỷ viên đá loại thường! Đổi sang đá Thần Minh cực phẩm thì sẽ khoảng một đến hai tỷ viên, tính ra sẽ là một số tiền rất lớn.

Sau khi chuẩn bị xong, Ngô Bình đã một mình đến Tiên Giới Thái Ất băng trận pháp vận chuyển.

Anh đáp từ trên cao xuống một vùng hoang vắng, anh vừa đến thì đã thấy bị một luồng lực tinh thần khoá chặt.

Anh híp mắt lại rồi nhanh chóng mặc Thất Thần Giáp cùng đeo nhãn Cửu Long lên. Áo giáp Đạo cảnh trước đó đã bị hỏng, nhưng vẫn còn Thất Tinh Giáp và nhẫn Cửu Long, vì thế anh vẫn phát huy được lực chiến đấu ngang tầng thứ bảy Đạo cảnh.

“Gào!"

Một con khỉ trắng to đùng bay từ xa tới, nó cao cả trăm trượng, quanh người đây cương khí màu vàng, nơi nó đi qua núi lở đất mòn, trăm thú đều bỏ chạy.

Ngô Bình đứng yên tại chỗ, thần anh mặc Thất Thần Giáp bay ra rồi thi triển thuật Thân Áo và lao về phía con khỉ trằng.

Uỳnh!

Thần anh của Ngô Bình đã có cơ thể thật, nó läc người một cái rồi hoá thành người khổng lồ, uy lực áo thuật mà nó thi triển rất khủng khiếp, nó đánh con khỉ lộn nhào chỉ bằng một quyền. Nhưng thực lực của con khỉ cũng không vừa, lỗ mũi nó phun lửa rồi lại tấn công thần anh.

Thực lực của con khỉ rất mạnh, cuối cùng Ngô Bình phải dùng tới thuật Huyền Áo thì mới miễn cưỡng đánh bại nó được. Anh khoá tay con khỉ sau lưng rồi dí mặt nó xuống đất, sau đó lạnh giọng hỏi: “Mày đã phục chưa?”

Con khỉ bị đánh rụng nửa hàm răng, miệng nó méo xệch, xương cốt không biết đã gãy bao cái nên gật đầu ngay.

Ngô Bình nới lỏng tay, nó nhảy lên rồi lao tới nói: “Con người kia, người không được xông vào địa bàn của ta”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới phát hiện ở đây có linh khí dồi dào, trật tự mạnh mẽ, so ra còn hoàn hảo hơn động Thanh Linh mà anh từng ở.

Anh hỏi: “Mày biết nói tiếng người thì xem ra đã giao lưu với con người rồi”. Con khỉ: “Ta là chủ của Động Thiên Diệu Hoa, thường ngày hay có con người đến nhưng đều bị ta đuổi đi hết”.

Ngô Bình nhỡ trong Tiên Giới Thái Ất có không ít nơi chưa được khai phá, đương nhiên cũng gồm Động Thiên và phúc. địa.

Anh hỏi: “Chưa có cường giả nào đến cướp Động Thiên ở đây à?”

Con khỉ: “Từng có một người không biết tự lượng sức. mình đến, nhưng đã bị đại ca của ta đánh chết rồi”.
 
Chương 5608: Phúc địa Thương Lãng, đại bàng cánh vàng


Ngô Bình: “Ba nơi có gần nhau không?”

“Cũng không xa, cho nên nếu có ai dám đến cướp Động Thiên của ta thì đại ca ta sẽ đến giúp ngay”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế thì đại ca của ngươi đang đến hả?”

Khỉ trắng: “Đúng vậy, nếu ngươi còn không đi thì đại ca ta sẽ đến ngay đó”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ta vừa để lộ chút sơ hở, ngươi đã tấn công liền, có tin ta giết ngươi luôn không?”

Khỉ trắng sợ hãi nói: “Ngươi đừng làm vậy, chúng ta không có thâm thù cừu hận, có nhất thiết phải thế không?”

Ngô Bình: “Không muốn chết cũng được thôi, hãy nói cho ta biết đại ca của ngươi có điểm yếu gì không?”

Khỉ trắng tức giận nói: “Ta thà chết cũng không nói, thích giết thì ngươi giết đi!”

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, con khỉ trắng này là một con hung thú nhưng lại rất có tình nghĩa, anh gật đầu nói: “Ngươi không nói thì thôi, ta chỉ tình cờ đi qua đây thôi, tạm biệt!”

Dứt lời, anh đang định bỏ đi thì chợt có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh, người này có gương mặt quái gở, đôi mắt thì như mắt chim.

Người đàn ông nói: “Anh bạn nán lại đã”.

Nhìn thấy người đó, con khỉ trắng vui mừng g:

Người đàn ông này chính là con đại bàng cánh vàng, y cười nói: “Tam đệ, quả nhiên ta không nhìn nhầm đệ, đệ sống rất tình nghĩa, đúng là huynh đệ tốt của ta!”

Ngô Bình quan sát con đại bàng cánh vàng đã hoá thành người này rồi hỏi: “Anh gọi tôi lại để trả thù cho nó à?"

Con đại bàng bật cười nói: “Anh bạn hiểu lầm rồi, ban nãy anh đã tha cho tam đệ của tôi, cũng không ép đệ ấy nói chuyện mà đệ ấy không muốn nên tôi thấy anh là người trượng nghĩa”.

Ngô Bình: “Trượng nghĩa gì đâu, chỉ là tôi thấy nó có tình có nghĩa nên không muốn làm khó nó thôi”.

Đại bàng: “Anh bạn, tôi cảm nhận được khí tức nồng mùi dược liệu trên người anh, anh biết luyện đan à?”

Cảnh giới của con đại bàng này rất cao, nó đã là cường giả tầng thứ chín Đạo cảnh rồi, hơn nữa còn có khả năng nhạy bén bẩm sinh, vừa nhìn đã đoán Ngô Bình là một thầy luyện đan.

Ngô Bình cũng không giấu giếm: “Anh cũng tinh mắt đấy, tôi là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh”.

Đại bàng vô cùng kinh ngạc nói: “Không ngờ anh lại giỏi thế, thật vinh hạnh! Xin hỏi quý danh của anh?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Đại bàng: “Thầy Ngô, tôi đang tu luyện công pháp vô thượng của loài chúng tôi, tên là Phượng Hoàng Thiên Kinh. Hiện giờ, tôi đang muốn đột phá lên thêm một cảnh giới nữa, nhưng dù có cố đến mấy cũng không thành công. Phượng Hoàng Thiên Kinh có viết về một loại đan dược tên là Phượng Hoàng Đan, nếu có nó thì khả năng cao là tôi có thể đột phá”.

Ngô Bình: “Anh định nhờ ta luyện đan cho à?”

Đại bàng: “Đúng vậy, không biết thầy Ngô có thể giúp tôi được không?”

Ngô Bình: “Sao tự nhiên tôi phải giúp anh chứ?”

Đại bàng cánh vàng: “Đương nhiên tôi sẽ trả công cho. anh, phúc địa Thương Lãng của tôi là phúc địa cấp một - một trong những phúc địa tốt nhất ở Tiên Giới Thái Ất, trong đó có vô vàn thiên tài địa bảo! Nếu anh chịu giúp tôi thì tôi sẽ tặng anh phúc địa ấy".

Ngô Bình nói: “Sau khi đột phá rồi thì thực lực của ngươi sẽ mạnh hơn, sao ta biết ngươi có nuốt lời không. Vì thế, tốt nhất ngươi hay lấy thứ gì đó thực tế hơn ra trao đổi đi”.

Đại bàng cánh vàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể giao. Thiên Thược của phúc địa cho anh”. Ngô Bình cũng từng nghe nói Động Thiên và phúc địa đều
 
Chương 5609: “Có hàng mẫu đấy không?”


Ngô Bình suy nghĩ thì thấy mối làm ăn này cũng ổn nên hỏi: “Anh có phương thức luyện đan không?”

Đại bàng cánh vàng vội nói: “Có! Hơn nữa, tôi đã gom đủ dược liệu rồi!”

Nói rồi, y lấy phương thức luyện chế ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn xong thì biết loại đan dược này cực khó luyện, ít cũng là đan dược cấp 20. Với cảnh giới hiện giờ thì chắc anh sẽ rất tốn sức.

Anh hỏi: “Khi nào ngươi cần?”

Đại bàng cánh vàng: “Tốt nhất trong vòng một năm”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, ta sẽ đưa đan dược cho ngươi đúng hẹn”.

Đại bàng cánh vàng mừng rỡ: “Thầy Ngô, vậy là anh có thể luyện chế Phượng Hoàng Đan đúng không?”

Ngô Bình: “Ừm, có thể thử”.

Đại bàng cánh vàng cúi gập người hành lễ: “Phiền thầy Ngô rồi!”

Ngô Bình: “Chúng ta giao dịch sòng phẳng, không cần cảm ơn đâu”.

Đại bàng cánh vàng cười nói: “Thầy Ngô, anh đột nhiên đến đây có việc gì không?”

Ngô Bình: “Cũng không có gì, tôi đến mua đá Thần Minh cực phẩm”.

“Đá Thần Minh?”, đại bàng cánh vàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi với Giao tiên sinh ở Động Thiên Song Long là bạn cũ, ở đó có đá Thần Minh cực phẩm đấy”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Hả, người đó có chịu bán không?”

Đại bàng cánh vàng: “Người bình thường mua thì chắc là không, nhưng nếu là tôi thì chắc được”.

Ngô Bình: “Vậy phiền anh đi hỏi hộ tôi xem người đó có bán đá không, tôi muốn mua số lượng lớn”.

Đại bàng cánh vàng hỏi: “Thầy Ngô cần bao nhiêu?” Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ít nhất là hai tỷ viên”.

Đại bàng cánh vàng ngẩn ra: “Nhiều thế ư! Chắc ở đó không có nhiều vậy đâu, chờ một chút, để tôi đi hỏi”.

Dứt lời, y đã hoá thành một tia sáng vàng rồi biến mất.

Khoảng 15 phút sau, có một tia sang đáp từ trên cao xuống, đại bàng cánh vàng đã xuất hiện, y cười nói: “Thầy Ngô, họ bảo chỉ có hơn một tỷ viên thôi, 6000 tiền Đại Đạo một viên. Lẽ ra nếu nể mặt tôi thì họ có thể giảm xuống thành 5000, nhưng gần đây cũng có người đến thu mua nên giá hơi cao một chút”.

Ngô Bình: “Có người muốn mua ư? Họ có mua nhiều không?”, anh nghĩ có người cũng cần dùng đá Thần Minh cực phẩm để hoàn thiện Thần Môn giống mình.

Đại bàng cánh vàng: “Tôi hỏi rồi, người đó đòi mua hơn tỷ viên. Nhưng chưa tới tìm Giao tiên sinh mà đang đi hỏi thăm chỗ mua”.

Ngô Bình gật đầu: “Có hàng mẫu đấy không?”

Đại bàng cánh vàng lấy một viên đá to như nắm đấm 20 mặt ra, nó toả ra một khí tức huyền diệu cùng bảy tia sáng.

Ngô Bình cầm lấy quan sát thì thấy đúng là đá Thần Minh cực phẩm.

Anh gật đầu nói: “Tôi mua hết”, nói rồi, anh lấy tiền ra cho vào một chiếc nhãn trữ đồ rồi đưa cho đại bàng cánh vàng.

Đại bàng cánh vàng thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngô Bình lại có nhiều tiền như vậy nên gật đầu nói: “Xin chờ một lát, tôi đi rồi về ngay”.

Loáng cái, y đã quay lại và đưa cho Ngô Bình hơn chục tỷ viên đá Thần Minh cực phẩm.

Ngô Bình thấy không có vấn đề gì thì cất chúng đi, sau đó gật đầu nói: “Vẫn chưa đủ, tôi cần đi mua tiếp”.

Đại bàng cánh vàng: “Thầy Ngô, tôi đã hỏi Giao tiên sinh rồi, ông ấy bảo người bán đá Thần Minh toàn ở chợ Đông Khư”.

Ngô Bình hỏi thăm về vị trí của chợ này, sau đó tạm biệt đại bàng cánh vàng rồi rời đi.
 
Chương 5610: Thiên Kiêu Đan đổi đá Thần Minh


Sau khi đáp xuống, Ngô Bình đã hỏi một tu sĩ qua đường: “Anh bạn, xin hỏi ở đâu bán đá Thần Minh?”

Người kia nhìn Ngô Bình rồi chỉ vào vách tường cao nhất rồi nói: “Lên đó mà xem”.

Ngô Bình cảm ơn, sau đó bay lên vách tường ấy.

Đến nơi, anh nhìn thấy có một toà lầu ba tầng, bên ngoài cửa bày một chiếc bàn, hiện giờ đang có người ngồi ở đây, phía đối diện cho mấy chục người vây quanh nói gì đó.

Anh đi tới thì thấy người đó cười nói: “Quy định của Thần Minh Các chúng tôi xưa nay vẫn thế, dùng vật đổi vật. Muốn mua đá Thần Minh cực phẩm thì phải lấy bảo bối cực phẩm ra trao đổi”.

Có một tu sĩ trong đám đông hỏi: “Dùng thẳng tiền không được à?”

Người kia cười đáp: “Không phải là không được, nhưng giá hơi cao đấy”.

“Báo giá đi”, tu sĩ kia vội hỏi.

Người kia: “Một viên đá Thần Minh cực phẩm có giá 10 nghìn tiền Đại Đạo”.

Mọi người xung quanh đều hít vào hơi lạnh, 10 tiền Đại Đạo không phải con số lớn với những người ở đây, nhưng nếu họ muốn mua một triệu đến hai triệu viên thì sao? Thế không phải là mấy chục tỷ tiền Đại Đạo rồi à? Nhiều tiền thế thì đâu phải ai cũng mua nổi.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lấy Thiên Kiêu Đan do mình luyện chế ra đặt lên bàn và hỏi: “Viên đan dược này có được tính là bảo bối không?”

Người kia cầm viên Diệp Phi Nhiên lên xem rồi hỏi: “Cậu giới thiệu chút được không?”

Ngô Bình: “Đây là Thiên Kiêu Đan do thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh luyện chết Uống nó vào thì có thể tăng tư chất và căn cốt, sau đó người bình thường cũng có thể trở thành thiên kiêu”.

Người kia ngạc nhiên nói: “Trên đời có đan dược như vậy ư!"

Người đó suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu bán viên này bao nhiêu?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Người bán thích mua bao nhiêu thì mua”.

Anh giơ viên đan dược lên rồi cao giọng nói: “Tôi sẽ đấu giá viên Thiên Kiêu Đan cực phẩm này tại đây, giá khởi điểm

là 500 triệu tiền Đại Đạo! Ai trả cao nhất thì được”.

Giọng nói của anh rất vang, người ở cả chợ Đông Khư đều nghe thấy rồi lũ lượt kéo nhau đến xem.

Sau khi nghe về hiệu quả của Thiên Kiêu Đan, ai cũng sáng mắt lên rồi đua nhau trả giá.

“Tôi trả 500 triệu tiền Đại Đạo”. “Tôi 600”. “700”.

Giá liên tục tăng lên, loáng cái đã chạm ngưỡng 1.5 tỷ, cuối cùng đã được bán cho người trả 7.8 tỷ.
 
Chương 5611: “Tôi được mở mang †ầm mắt rồi!"


Người kia ngạc nhiên nói: “Cậu có nhiều vậy ư?”

Ngô Bình: “Tôi cần một chút thời gian để chuẩn bị”.

Người kia ngẫm nghĩ rồi nói: “Mời cậu vào các bàn chuyện”.

Ngô Bình được mời vào trong Thần Minh Các, một tu sĩ trung niên mặc đồ màu xanh bước ra, rõ ràng ông ấy đã biết hết chuyện xảy ra bên ngoài nên rất lịch sự nói: “Chắc công tử là thầy luyện đan đúng không? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là các chủ của Thần Minh Các, tên là Hứa Giang Hà”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, sư phụ là thầy luyện đan Cửu Kim Đỉnh”.

Nghe thấy thế, tu sĩ kia lập tức đứng hình rồi ngạc nhiên nói: “Thầy luyện đan Cửu Kim Đỉnh!”

Ngô Bình: “Sao? Ông không tin à?”, nói rồi, anh lấy huy hiệu thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh của mình ra.

Hứa Giang Hà nhìn xong thì vội cười nói: “Sao tôi không tin chứ! Tôi chỉ ngạc nhiên quá thôi”.

Thật ra, ông ấy đang thấy vô cùng chấn động, thầy luyện đan Cửu Kim Đỉnh! Trời ơi, tưởng chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ.

Ngô Bình: “Sư phụ đã cho tôi khá nhiều đan dược, nhưng tôi không thể tuỳ ý bán ra ngoài. Vì thế chỉ có thể lấy các đan dược cấp thấp như Thiên Kiêu Đan ra để trao đổi với các ông”.

Nghe thấy Ngô Bình gọi Thiên Kiêu Đan là đan dược cấp. thấp. Hứa Giang Hà càng bối rối hơn, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Thầy Ngô, cậu có thể cho tôi xem ít đan dược cấp cao được không?”

Ngô Bình đã lấy được khá nhiều đan dược trong động Kim Đỉnh, trong đó đan dược tốt nhất đã trên cấp 20, vì thế anh đã lấy nó ra.

Viên đan dược không có hình dạng bình thường, mà có hình người cao nửa mét đang ngồi xếp bằng trong hư không, bên ngoài có chín tầng sáng bao quanh. Hơn nữa, nó còn liên tục phát ra tiếng niệm chú thần kỳ, khiến người khác nghe. xong là cảm thấy vui vẻ.

Hứa Giang Hà ngẩn ra nhìn viên đan dược rồi run giọng hỏi: “Thầy Ngô, đây là đan dược gì và có công dụng thế nào?”

Ngô Bình: “Nó là Huyền Hoàng Đại Đạo Đan, giúp người uống truy tìm nguồn gốc của Đại Đạo, muốn uống nó thì phải từ tầng thứ chín Đạo cảnh trở lên”.

Hứa Giang Hà hít sâu một hơi nói: “Tôi được mở mang †ầm mắt rồi!"

Ngô Bình cất đan dược đi rồi nói: “Các chủ Hứa, chúng ta bàn vụ trao đổi đi”.

Hứa Giang Hà cười nói: “Được, thầy Ngô chúng tôi muốn 500 viên Thiên Kiêu Đan của cậu. Nhưng cậu có thể đưa thêm cho chúng tôi ít đan dược cấp cao hơn được không?”

Ngô Bình: “Được thôi, các chủ muốn đan dược thế nào?”

Hứa Giang Hà cười nói: “Đan dược mà mọi người ở Tiên Giới Thái Ất ao ước nhất đương nhiên là Tiên Thiên Đại Diễn Đan đã thất truyền 3000 năm nay. Nghe nói uống nó vào thì có thể bù đắp tiên thiên khiếm khuyết, loại bỏ những di chứng trên con đường tu luyện”.

Ngô Bình cười nói: “Nói vậy thì các chủ có phương thức. luyện chế đúng không?”

Hứa Giang Hà gật đầu: “Đúng, thậm chí tôi còn gom đủ dược liệu rồi”.

Ngô Bình: “Đan dược này chỉ sư phụ tôi mới luyện chế được, để tôi hỏi người đã”.

Hứa Giang Hà nói ngay: “Được, tôi chờ tin của thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Ông cứ đưa phương thức luyện chế cùng dược liệu cho tôi, như thế sư phụ tôi mới biết mình có luyện chế được hay không”.

“Được ạ”, Hứa Giang Hà lấy rồi đưa cho Ngô Bình ngay.

Ông ấy cười nói: “Thầy Ngô, vì nhiều đá Thần Minh quá nên chúng tôi cùng cần chuẩn bị một chút. Hiện giờ, tôi chỉ đang có hơn 300 triệu viên thôi, cậu lấy trước tạm nhé”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ trả trước một nghìn tỷ tiền Đại

Đạo”. Hứa Giang Hà xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tin cậu mà. Khi nào cậu mang đủ Thiên Kiêu Đan đến rồi tôi sẽ đưa nốt đá cho”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế cũng được”.

Lấy đá xong, Ngô Bình hỏi: “Tôi nghe nói còn có một người đang thu mua rất nhiều đá Thần Minh cực phẩm, người đó đã đến đây chưa?”
 
Chương 5612: Hoàn thiện Thần Môn


 Sau đó, Ngô Bình đã chắp tay cáo từ.

Sau khi rời khỏi chợ Đông Khư, anh lại đến Động Thiên Diệu Hoa để tìm con khỉ trắng.

Khỉ trằng thấy anh trở lại thì vội nói: “Thầy Ngô, sao anh lại về đây?”

Ngô Bình: “Khi, ta cần tìm một nơi để luyện đan, ở đây có tiện không?”

Ngô Bình được đại bàng cánh vàng kính trọng nên con khỉ trắng cũng phục tùng anh tuyệt đối, nó nói: “Tiện chứ, mời đi theo tôi”.

Nó dẫn anh đến một hang núi, sau đó ấn tay một cái, phía trước xuất hiện một màn sáng, cả hai đi vào đó thì chính thức tiến vào Động Thiên Diệu Hoa.

Cảnh vật bên trong hoàn toàn khác, so ra còn đẹp hơn Động Thiên Thanh Linh nhiều, diện tích cũng lớn hơn.

Ngô Bình cười nói: “Khi, Động Thiên này đẹp thật đấy, chắc có nhiều sinh linh ở đây lắm nhỉ?”

Khi trắng: “Đúng thế, vì vậy đại ca không muốn Động Thiên bị con người chiếm đóng. Nếu như vậy thì sinh linh ở đây sẽ bị tiêu diệt hết mất”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, con người mà đến thì họ sế không cho phép các sinh linh mạnh mẽ tồn tại”.

Anh tìm một hang đọng rồi thu dọn sơ qua một chút, sau đó bắt đầu luyện đan.

Đầu tiên, anh luyện chế Thiên Kiêu Đan. Vì phải có một lượng Thiên Kiêu Đan nhất định thì mới dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản được.

Anh luyện chế một lèo năm lò và được 15 viên cực phẩm. Đến lò thứ sáu thì mới đột phá thêm một bậc là tuyệt phẩm.

Sau đó, anh bỏ 17 viên Thiên Kiêu Đan cực phẩm vào trong Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản. Sau khi bỏ cả đống tiền "Tiên vào, cứ năm tiếng, Vạn Hoá Thần Lò lại nhân bản được một lần. Cũng có nghĩa là anh chỉ cần luyện chế 30 lần thì sẽ có đủ 500 viên, nhưng quá trình này cũng mất hơn chục ngày.

Luyện đan xong, anh lấy phương thức luyện chế Tiên Thiên Đại Diễn Đan ra để luyện chế thử. Đan dược n ày quý hơn Thiên Kiêu Đan của anh, nó thuộc cấp 15 đến 16.

Anh đã có phương thức luyện chế cùng được liệu nên bắt tay vào làm ngay. Lò thứ nhất đương nhiên là thất bại, nhưng anh đã có được kinh nghiệm nên bảt đầu lò thứ hai luôn.

Lò này anh đã luyện chế được năm viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan tứ phẩm.

Anh vẫn chưa hài lòng với kết quả này nên đã nghiên cứu thật kỹ phương thức. Mãi một ngày sau, anh mới luyện tiếp lò thứ ba.
 
Chương 5613: “Chỗ ông vẫn còn đá Thần Minh đúng không?”


Ngô Bình có thần anh lớn mạnh nên thử luôn. Khoảng hơn ba ngày sau, anh đã học thành. Mỗi khi anh niệm chú đều thấy các vận may trong không gian đều đổ dồn vào mình, khiến cơ thể cùng tinh thần của anh đều có sự thay đổi kỳ diệu.

Anh cảm nhận một lát rồi lại thử truyền Thất Phúc Hưng Vận Chú vào trong đan dược để nâng cao hiệu quả của nó.

Cách làm này cần rất nhiều thử nghiệm, dù trình luyện đan của Ngô Bình cực cao thì lần đầu vẫn thất bại, đan dược đã mất hết tác dụng.

Lần thứ hai, anh mưới miễn cưỡng truyền chú thuật vào đan dược, cấp bậc của nó đã tăng thêm.

Lần thứ ba, chú thuật cùng đan dược đã dung hợp hoàn hảo, Ngô Bình đã luyện chế được hai viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan cực phẩm.

Thời gian còn lại, anh bắt đầu hấp thu đá Thần Minh để hoàn thiện Thần Môn.

Bây giờ, tuy anh có Thần Môn chí tôn, nhưng nó là hình thái đầu chứ không phải thực thể. Việc anh cần làm bây giờ là dùng đá Thần Minh để tạo ra Thần Môn.

Chuẩn bị xong, anh lấy đá Thần Minh cực phẩm ra để hấp thu.

Thần Môn của anh bay ra, vô vàn đá Thần Minh cực phẩm bay vào, sau đó chuyển hoá thành các sức mạnh thần kỳ và dung nhập vào Thần Môn.

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng thúc giục các pháp thuật, thần thông, áo thuật và tinh thuật mà mình tu luyện để khäc trận văn phù văn lên Thần Môn.

Tác dụng của Thần Môn không chỉ là kết nói với sức mạnh của không gian duy độ cao, mà còn có thể đưa sức mạnh của người tu hành vào trong không gian ấy để rèn luyện và nâng cấp.

Đó chính là việc mà Ngô Bình đang muốn làm, anh cần đưa mọi phép thần thông của mình vào trong không gian duy độ cao để rèn luyện và nâng cấp. Bởi sau nâng cấp, các tài năng của anh sẽ mạnh hơn gấp ba đến năm lần.

Đá Thần Minh hao dần, các tài năng của Ngô Bình cũng đã được khắc lên Thần Môn, khiến uy thế của nó tăng mạnh. Cùng lúc đó, các thần thông của Thần Môn cũng tự động được kích hoạt, sau đó được Ngô Bình lĩnh ngộ và trở thành của anh.

Chờ khi 500 viên đan dược được nhân bản xong thì Ngô Bình cũng đã hấp thu hết số đá Thần Minh mình có! Số đá này khiến Thần Môn chân thực hơn, anh cũng học được các pháp thuật và thần thông của nó.

“Đúng là Thần Môn chí tôn có khác, các tài năng đều bức người. Cái hiếm hơn là các tài năng này còn kết nối với nhau, có thể tổ hợp thành một tuyệt học cấm thuật bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình bắt đầu thäăc mắc không biết ai đã tạo ra Thần Môn này.

Hôm đó, anh mang đan dược quay lại chợ Đông Khư và đến tìm các chủ Hứa Giang Hà của Thần Minh Các.

Đã hơn 10 ngày trôi qua, Hứa Giang Hà đã chuẩn bị xong số đá mà Ngô Bình cần, hai bên cùng trao đổi với nhau.

Giao dịch xong, Ngô Bình lấy Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm và tứ phẩm do mình luyện chế ra rồi nói: “May quá sư phụ tôi đã luyện chế được, ông ra giá đi”.

Hứa Giang Hà mừng rỡ nói: “Tứ phẩm thì tôi mua 30 tỷ Đại Đạo một viên, nhị phẩm thì 150 tỷ một viên”.

Tiên Thiên Đại Diễn Đan đã thất truyền, giờ cũng chỉ có mình Ngô Bình luyện chế được nên rất quý, nhưng Hứa Giang Hà mua với giá không cao lảm.

Ngô Bình gật đầu: “Sau này, tôi có thể cung cấp số lượng lớn Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm cho ông”.

Hứa Giang Hà vội nói: “Thế thì tốt quá, cậu có bao nhiêu tôi cũng mua hết".

Ngô Bình: “Chỗ ông vẫn còn đá Thần Minh đúng không?”

Hứa Giang Hà cười nói: “Vì bị cậu mua hết rồi nên chúng tôi đã chuẩn bị vượt mức thêm 300 triệu viên cực phẩm”.

Ngô Bình: “Tôi lấy hết, ngày mai tôi sẽ lại mang bốn viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm đến”.

Vậy là Ngô Bình đã mua hơn hai tỷ viên đá cực phẩm, sắp đủ rồi.

Anh rời đi, vừa bay lên cao thì cảm thấy có người bám theo. Anh không hề trốn chạy mà bay tới một vùng hoang vu rồi dừng lại.
 
Chương 5614: Lời mời của tam hoàng tử


Ngô Bình nhìn tu sĩ thanh niên đó thì thấy gương mặt của hẳn biến hoá liên tục, chắc cũng là cao thủ cảnh giới Vạn Tương tầng thứ chín Thần Thông. Hơn nữa, hai tuỳ tùng đi cùng hắn rõ ràng đã là cường giả Đạo cảnh. Đi ra ngoài mà có vệ sĩ là cường giả Đạo cảnh thì chứng tỏ người này có lai lịch rất lớn, hản không coi Ngô Bình ra gì cũng là điều dễ hiểu. Dãu sao trông anh cũng có tu vi kém hắn, bên cạnh cũng không cao thủ bảo vệ.

“Anh định ăn cướp à?”, Ngô Bình hỏi. Tu sĩ thanh niên cười khẩi ướp? Mọi địa phận trên đời đều thuộc về vua chúa. Ở Tiên Giới Thái Ất này, bổn hoàng tử thích gì thì phải có nấy”.

Ngô Bình ồ lên nói: “Ra anh là hoàng tử của hoàng triều Thái Ất, bảo sao mà ngông thế. Nhưng tôi không phải người của Tiên Giới này nên thân phận của anh không doạ được tôi đâu. Bây giờ, tôi cũng cho anh một cơ hội, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì có lẽ tôi sẽ tha cái tội vô lễ cho anh”.

Tu sĩ thanh niên kia là hoàng tử nên rất ngang ngược ở đây, hẳn chưa từng bị người khác nói vậy bao giờ nên lập tức biến sắc mặt nói: “Giết nó đi!”

Ngay sau đó, hai cường giả Đạo cảnh ở phía sau đã ra tay, họ tung chưởng ra từ hai phía. Hai chưởng ấn đen ngòm khổng lồ đã xuất hiện trên không, đồng thời tấn công Ngô Bình. Đây là một phép thần thông tà môn tên là U Minh Thủ Ấn, một chưởng này có thể giết chết thần anh của người khác.

Ngô Bình thi triển Kim Thân Chú, thủ ấn kia rơi xuống người anh thì ánh sáng vàng loé lên, còn Ngô Bình không hề hấn gì. Hai cường giả kia ngẩn ra, họ là đại thần thị vệ trong hoàng cung, chẳng những có tu vi cao, mà tài giết chóc cũng không ai bằng, tại sao người này lại không hề hấn gì?

Ngô Bình khinh bỉ nói vậy thôi à? Để tôi cho các người xem thế nào mới là thần thông nhé!”

“Đại nội thị vệ mà có chút bản lĩnh

Uỳnh!

Anh giơ tay phải lên tung một chưởng lên cao, chưởng này che khuất mặt trời, sau đó bùng cháy, sấm chớp kéo đến, phù văn phát sáng, không gian vặn vẹo, trời đất như bay màu.

“Cái gì! Bảo vệ hoàng tử!”, một người trong số đó thấy không ổn nên gào lên.

Song đã muộn, ngay khi chưởng kia ập xuống đã khoá chặt họ, khiến họ không thể cử động. Thần thông mà Ngô Bình tu luyện đến từ Thần Môn nên rất đáng sợ.

Rắc!

Sau chưởng đó, hai cường giả kia đã như cái bánh rán, xương cốt gấy hết, nội tạng nổ tung và chết ngay tắp lự.

Một chiêu hạ được hai thị vệ hoàng cung có cảnh giới tầng thứ nhất Đạo cảnh, vị hoàng tử kia đã nghệt mặt ra, một lát sau mới run rẩy nói: “Anh đừng làm bậy!”

Ngô Bình đi về phía sau, anh tiến một bước thì hoàng tử kia lùi một bước, cuối cùng hẳn đã giơ một lá bùa ra rồi nói: “Đây là sát phù do cường giả tầng thứ tám Đạo cảnh tạo ra, anh còn tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ giết anh”.

Ngô Bình biết hẳn chỉ doạ mình, vì nếu lá bùa ấy có thể giết anh thì hắn đã thi triển nó lâu rồi, chứ không cầm rồi doạ như thế.

“Thử đi xem nao!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi có thể giết anh trong lúc đạo phù hoạt động, hơn nữa cao thủ tầng thứ năm Đạo cảnh trở lên tôi đã từng giết rồi, thì sợ quái gì một lá bùa vớ vẩn chứ?”

Hoàng tử kia có tính cách hống hách, nhưng thật sự chưa từng trải qua nguy hiểm bao giờ, càng chưa từng gặp phải một đối thủ đáng ghờm như Ngô Bình nên đảo mắt nói: “Anh bạn, có gì chúng ta bình tĩnh nói”.

Ngô Bình: “Bình tĩnh nói ư? Cũng được, trước đó anh chuẩn bị cướp đồ của tôi, điều này khiến tôi rất tổn thương, anh định đền bù thế nào?”

Theo Ngô Bình thấy, so với việc giết một hoàng tử của hoàng triều Thái Ất thì thà anh tranh thủ kiếm một món còn hơn, dẫu sao loại rác rưởi này mai sau cũng không thể đe doạ được gì tới anh, tha cho hắn cũng được.
 
Chương 5615: “Tạm thời mới có hơn tỷ viên thôi”


Hoàng tử kia nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Đá Thần Minh không phải cho tôi dùng, mà là thái tử”.

Ngô Bình: “Cho thái tử ư? Vậy anh là em trai của thái tử à”

Tên kia hừ một tiếng: “Coi vậy đi, chúng tôi chỉ giúp đỡ lần nhau thôi. Thời gian hoàng đế tại vị sắp hết, sau đây sẽ chọn ra một min quân mới, vì thế thái tử và năm hoàng tử cạnh tranh với nhau rất gay gắt.

Thực lực của chúng tôi ngang nhau, nhưng dẫu sao thái tử vẫn là thái tử, anh ta mới là chính thống, đương nhiên tôi phải đứng về phe anh ta rồi”.

“Anh kiếm đá Thần Minh về cho thái tử dùng à?”, Ngô Bình hỏi.

Hoàng tử läc đầu: “Không, ngũ hoàng tử có thiên bẩm phi phàm, tuy tu luyện hơi chậm nhưng mục đích lại là tạo Thần Môn chí tôn! Thái tử biết chuyện nên đã lệnh cho chúng tôi đi mua hết đá Thần Minh chí tôn, như vậy thì ngũ hoàng tử sẽ không tu luyện được”.

Ngô Bình: “Nếu ngũ hoàng tử có tư chất tốt như vậy thì kiểu gì hoàng đế chẳng trọng dụng”.

Hoàng tử: “Hoàng đế lú lẫn lâu rồi, có màng chuyện gì nữa đâu. Không thì thái tử đã bị ngũ hoàng tử thay thế lâu rồi”.

Ngô Bình: “Anh đã tìm được bao nhiêu đá Thần Minh cực phẩm rồi?”

Hoàng tử: “Tạm thời mới có hơn tỷ viên thôi”.

“Đưa tôi hết đi”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Hoàng tử tái mặt, nhưng sau một thoáng do dự thì vẫn ngoan ngoãn đưa đá cho Ngô Bình.

Anh kiểm tra xong thì gật đầu nói: “Nể tình chỗ đá này nên tôi sẽ tha cho anh một mạng, biến đi!”

Hoàng tử không nhúc nhích mà nhìn Ngô Bình nói: “Huynh đài, cảnh giới của anh không băng tôi nhưng sao thực lực lại mạnh thế. Tôi cảm thấy tư chất của anh còn hơn ngũ hoàng tử. Giờ thái tử đang cầu hiền tài, nếu anh chịu đầu quân thì nhất định sẽ được trọng dụng”.

Ngô Bình không có hứng với cạnh tranh trong hoàng cung nên nói: “Không có hứng”.

Hoàng tử: “Hoàng triều Thái Ất có 49 Tương chí tôn mạnh nhất, anh giỏi vậy lẽ nào không muốn lĩnh ngộ à?”

Ngô Bình giao động, mỗi mọt thần thông của cảnh giới Vạn Tương đều sinh ra một loại hình tượng, nhưng các hình tượng này không cố định. Thế gian có các hình tượng chí tôn, nhưng tư duy của con người không thể tưởng tượng được, chỉ có thể mô phỏng theo và gọi đó là Tương chí tôn.

Đương nhiên Tương chí tôn này không phải ai cũng lĩnh ngộ được, thường thì chỉ có ai có Thần Môn chí tôn mới đủ tư cách lĩnh ngộ thôi.

Dưới Tương chí tôn còn có Tương đế hoàng, Tương vương hầu, sau đó là từ cấp cửu phẩm đến nhất phẩm.

Thấy Ngô Bình có vẻ do dự, hoàng tử nói: “Anh bạn, Tương chí tôn trên đời chỉ có 108 loại, mà nhờ cơ duyên nên hoàng triều Thái Ất đã có 49 loại. Thực lực của anh mạnh vậy, lại đi khắp nơi thu thập đá Thần Minh thì chắc đang ngưng tụ Thần Môn chí tôn đúng không? Thần Môn chí tôn kết hợp với Tương vô thượng thì thành tựu sau này của anh sẽ vô hạn!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom