Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5576: Doạ Quỷ bà bà sợ chạy mất dép


Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ ngạc nhiên: “Nguyệt Thánh Phi nhận bà làm sư phụ ư?”

Quỷ bà bà cười lạnh: “Sao? Tôi không được nhận đệ tử à”

Không chỉ Nguyệt Đông Thăng, mà các tộc lão khác cũng thấy kinh ngạc. Quỷ bà bà là một trong Tứ Sát của Thần Châu, bà ta cùng Tứ Hung và Song Tàn của Thần Châu tạo thành mười con người độc ác nhất ở nơi này.

Thế mà Nguyệt Thánh Phi lại nhận một người như vậy làm sư phụ, đúng là không còn gì để nói.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Thật ra, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi ông ta nhận bà làm sư phụ, vì nhân phẩm của hai người quá giống nhau, không hổ là thầy trò”.

Nguyệt Thánh Phi hừ mạnh nói: “Nguyệt Đông Thăng, giờ ông còn muốn động tới tôi nữa không?”

Nguyệt Đông Thăng chưa nói gì, Ngô Bình đã giành lời trước: “Bà lão xấu xí này không bảo vệ được ông đâu”.

Quỷ bà bà có đôi mắt bé tí, bà ta nhìn Ngô Bình bãng ánh mắt lạnh băng rồi nói: “Tiểu tử, cậu cũng to gan đấy, dám ăn nói như thế trước mặt tôi”.

Ngô Bình đi về phía bà ta rồi nói: “Bà tưởng mình ở tầng thứ tư Đạo cảnh thì giỏi lắm à? Tôi cũng từng giết người ở tầng cảnh giới này rồi đấy".

Dứt lời, anh thi triển thuật Huyền Áo, sau đó đã biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, con ngươi của Quỷ bà bà đã thu nhỏ như một cái kim, bà ta từng bước rời khỏi đại điện rồi hô lên: “Tiểu tử, tôi thấy chúng ta không nhất thiết phải đánh nhau đâu. Nguyệt Thánh Phi chỉ là một tên đệ tử ngu đần thôi nên tôi không cần nữa, các người muốn giết hay làm gì thì tuỳ”.

Quỷ bà bà đã lăn lộn ở Thần Châu nhiều năm nên quá lõi đời rồi, Ngô Bình vừa biến mất, bà ta đã biết gặp phải đối thủ mạnh nên nhanh chóng bán đứng tên đệ tử Nguyệt Thánh Phi kia, sau đó chuẩn bị nước rút.

Nguyệt Thánh Phi nhăn nhó mặt mày, ông ta vừa định lên tiếng thì Ngô Bình đã biến mất chợt hiện ra sau lưng ông †a, sau đó ấn đầu ông ta xuống.

Nguyệt Thánh Phi cảm thấy có mồ luồng sức mạnh khủng khiếp khống chế mình, khiến ông ta không thể cử

động, ông ta run rẩy nói: “Đừng giết tôi, có gì thì từ từ nói”.

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ hỏi: “Nguyệt Thánh Phi, ông đã biết tội chưa?”

Nguyệt Thánh Phi cần răng nói: “Tôi có tội”. “Tội gì?”, Nguyệt Đông Thăng hỏi tiếp.

Nguyệt Thánh Phi: “Phản bội gia tộc, hại chết người trong tộc”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu nói: “Tiểu Ngô, phế tu vi của ông ta đi!”

“Vâng!”

“Không!”, Nguyệt Thánh Phi hét lên thảm thiết, nhưng. Ngô Bình đã ra tay rồi.

Một luồng sức mạnh lớn tiến vào trong cơ thể Nguyệt Thánh Phi, toàn bộ sức mạnh của ông ta đều vỡ tan như ngói. Ngô Bình đã thi triển một thuật Huyền Áo, chuyên dùng để phế tu vi của người khác.

Anh buông lỏng tay, Nguyệt Thánh Phi lập tức mềm nhữn người ngã xuống đất như người không xương, sau đó Nguyệt Đông Thăng lệnh cho người lôi ông ta ra ngoài và tạm thời nhốt lại

Sau khi Nguyệt Thánh Phi bị xử lý, những người khác lập tức thay đổi thái độ, ai nấy đều bước ra thể hiện lòng trung thành với Nguyệt Đông Thăng.

Nguyệt Đông Thăng nói: “Chuyện mọi người làm trước đó tôi sẽ không tính toán nữa, nhưng nếu sau này còn lặp lại thì nhất định tôi sẽ nghiêm trị”.

“Vâng, tất cả mọi người đều đồng thanh hô lên.

Thấy chuyện của Nguyệt Thị đã ổn thoả, Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt, cháu phải về rồi, có gì thì bác cứ gọi cháu”.

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Ừ, Tiểu Ngô, cháu cũng. vất vả rồi, cháu với Thanh Ảnh về nghỉ ngơi trước đi”.

Sau đó, ông ta nói tiếp: “À, ngày mai bác sẽ đến thăm nhà cháu để bàn chuyện hôn sự của hai đứa”.
 
Chương 5577: “Tử Trần bảo anh xong việc ở đây thì đến Thiên Nguyên một chuyến đúng không?”


Ngô Bình cười nói: “Em ngoan và hiểu chuyện như thế thì đương nhiên bố mẹ anh sẽ thích rồi. Nhưng phụ nữ trong nhà anh nhiều lảm, em lấy anh thì đừng nổi máu ghen nha”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Còn lâu em mới ghen, nếu em ghen thì sao em chịu chung anh với cả Tử Trần và Thuần Như?”

Nhắc đến Hà Tử Trần, Ngô Bình nói: “Tử Trần bảo anh xong việc ở đây thì đến Thiên Nguyên một chuyến đúng không?”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng, hay chờ ngày mai hai gia đình gặp gỡ xong thì mình cùng đến Thiên Nguyên”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà.

Đến cửa nhà thì nhìn thấy có một đám đông đang chặn trước cửa la hét, còn Lý Dược Sư và Hoả Hoàng Nhi thì đều ở bên ngoài, nhưng không nói lại một lời.

“Thứ gì mà dám đối đầu với thiếu gia nhà tao hả? Chán sống rồi phải không? Có giỏi thì ra đây, tao xử từng đứa một!", người đang mắng chửi là một thanh niên, tu vi không cao, nhưng mồm miệng thì độc địa.

Nguyệt Thanh Ảnh nổi giận nói: “Lũ đáng chết này!”

Cô ấy định tiến lên nhưng đã bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Bình tĩnh, chờ hỏi rõ xem sao đã”.

Hoả Hoàng Nhi cũng tức đến tái mặt, đang định ra tay thì nhìn thấy Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh về.

“Bố!", Hoả Hoàng Nhi chạy tới.

Ngô Bình hỏi: “Hoàng Nhi, có chuyện gì thế?”

Hoả Hoàng Nhỉ chỉ vào nhóm người kia rồi nói: “Họ thấy bọn con có tu vi không cao đến định bắt nạt”.

Ngô Bình: “Sao hai bên lại xung đột với nhau?”

Lý Dược Sư tiến lên giải thích, thì ra bọn họ ra ngoài chơi. Sau khi chơi mệt rồi thì vào một quá rượu ở thành Minh Nguyệt ăn cơm, nhưng mới ăn được nửa bữa thì nghe thấy tiếng khóc của con gái vang lên ở phòng sát vách.

Lý Dược Sư thích bênh vực kẻ yếu nên nhìn sang thì thấy có mấy cậu ấm đang bắt nạt một cô gái nhỏ, họ còn định lột đồ của cô ấy.

Lý Dược Sư lập tức lên tiếng nhắc nhở, nào ngờ đám kia rất huênh hoang, lập tức đánh cậu ấy một trận. Tu vi của Lý Dược Sư có hạn nên không phải đối thủ của họ, không nhờ nhóm Hoả Hoàng Nhi lao vào can ngăn thì chắc cậu ấy đã bị đánh chết rồi cũng nên.

Nhưng đám kia vẫn chưa chịu cho qua, dẫn nhau theo tận về đây, nhưng ngoài đan lâu có cấm chế của Ngô Bình nên họ không vào được, vì thế đành đứng chửi bới ở bên ngoài.

Nghe xong câu chuyện, Ngô Bình nhìn về phía đám kia.

Tên đang hung hăng chửi cười lạnh nói: “Anh cũng là người nhà này hả? Đến đúng lúc lắm, mau mau gọi lũ súc sinh kia ra dập đầu xin lỗi thiếu gia nhà tôi đi...”

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngô Bình tát cho một cái làm rụng nửa hàm răng, một nửa bên mặt thì nát bét, lưỡi tách làm đôi, sau đó lập tức ngất xỉu.

Đánh tên đó xong, Ngô Bình nhìn sang người đàn ông ăn vận giống thiếu gia rồi nói: “Chính cậu đã bắt nạt cô gái ở quán rượu hả?”

Tên đó bị khí chất của Ngô Bình doạ sợ, vẻ huênh hoang. đã bay hết sạch, gã liên tục lùi lại rồi nói: “Anh đừng làm bậy, tôi là người nhà họ Mộng đấy!”

Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì cười mỉa: “Tôi còn tưởng là ai, ra là nhà họ Mộng bán bùa! Anh là gì của Mộng Tam Xuân?”

Tên kia nhìn Nguyệt Thanh Ảnh rồi chợt nghĩ ra gì đó, tiếp theo hô lên: “Cô là... Nguyệt tiểu thư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Còn tưởng mắt mùi”

Tên kia vội vàng nói: “Tiểu nhân tên Tường, tham kiến tiểu thư!”
 
Chương 5578: Tiên Thiên Phù Mẫu


“Đại tiểu thư, là tôi có mät như mù, tôi biết lỗi rồi ạ”.

Ngô Bình nhìn chäm chãm vào tên này thì thấy gã có khí tức rất đặc biệt, khí tức này rất hợp với đại đạo. Nếu không phải vì đã lĩnh ngộ Thiên Áo thì chắc anh sẽ không thể cảm nhận được nó.

Anh bước tới võ vào vai Tường rồi nói: “Cậu tên là Tường hả?”

Tường cuống lên đáp: “Vâng, tiểu nhân tên Tường. Công tử, tôi có mắt như mù nên mới đắc tội với người nhà của công tử, xin công tử trách phạt!”

Ngô Bình cười nói: “Không sao, người cậu đánh chính là con trai tôi, cũng tại nó lo chuyện bao đồng nên bị ăn đòn cũng đáng”.

Tường tưởng Ngô Bình cố tình nói ngược nên sợ đến

mức bật khóc nói: “Ngô công tử, tôi biết lỗi thật rồi. Thật ra, cô gái đó là tôi bỏ tiền ra mua về chơi đùa. Chúng tôi bảo cô ta khóc, chứ không bắt nạt gì cô ta cả”.

Ngô Bình không quan tâm chuyện này, anh nói: “Nhà họ Mộng các cậu kinh doanh gì?”

Tường: “Thưa công tử, nhà tôi chủ linh buôn bán bùa chú. Có ai bán thì chúng tôi mua, sau đó tăng giá rồi bán ra ngoài”.

Ngô Bình: “Vậy chắc nhà cậu có nhiều bùa chú läm nhỉ?”

Tường: “Cũng không hẳn, nhưng từ thời ông nội thì nhà tôi đã bán bùa rồi nên đúng là trong nhà có khá nhiều bùa cổ”.

Ngô Bình: “Tiểu Tường, chúng ta không đánh thì không quen biết, cậu hãy dẫn tôi đến kho của nhà cậu xem. Tôi xem có cái nào thích hợp thì mua. Nếu có thì tôi sẽ mua vài lá, cậu yên tâm, tôi sẽ trả đúng giá nhà cậu đưa ra”.

Tường thấy rất mù mờ, không biết tại sao Ngô Bình lại muốn đi xem bùa, nhưng gã không kịp nghĩ nhiều mà vội : “Được ạ, mời công tử đi theo tôi”.

Ngô Bình nói với nhóm Hoả Hoàng Nhi: “Mấy đứa về nhà trước đi, đừng có chạy lung tung nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh biết nhất định Ngô Bình đã phát hiện ra điều gì đó nên không hỏi nhiều, chỉ lặng lặng đi theo anh đến kho của nhà họ Mộng.

Tường vừa đi vừa thấp thỏm vì sợ Ngô Bình hỏi tội. Khi đến nhà họ Mộng, bố của Tường là Mộng Văn Sinh cũng vội vàng ra nghênh đón. Xem ra ông ấy đã biết chuyện mà con trai mình làm rồi nên mới có vẻ lo lắng như vậy.

Mộng Văn Sinh vừa đen vừa lùn, mắt thì đầy nếp nhăn, ông ấy cười nói: “Mời Ngô công tử, nhà tôi mấy chục năm qua đã tích được khá nhiều bùa cổ, mời cậu xem”.

Ngô Bình quan sát Mộng Văn Sinh thì thấy trên người ông ấy cũng có loại khí tức đặc biệt kia, điều này chứng tỏ hai bố con họ đều từng tiếp xúc với thứ này trong một thời gian ngắn.

Anh cười nói: “Ông chủ Mộng, tôi đến xem bùa thôi, ông đừng căng thẳng thế”.

“Vâng, tôi không căng thẳng nữa”, Mộng Văn Sinh vừa nói vừa lau mồ hôi.

Đến kho rồi, Ngô Bình chỉ đứng ở cửa nhìn nhưng không cảm nhận được khí tức kia. Vì thế, anh nhảm mắt lại rồi dùng thần niệm phong toả cả nhà họ Mộng.

Một lát sau, anh cười nói: “Ông chủ Mộng, có phải ông giấu đồ tốt đi rồi không? Không muốn bán cho tôi à?”

Mộng Văn Sinh hoảng sợ nói: “Ngô công tử, không có
 
Chương 5579: “Thần Môn chí tôn!”


Ngô Bình: “Lấy đây cho tôi xem”.

“Vâng, tôi đi ngay”.

Mộng Văn Sinh chạy về phòng sách rồi mang tảng đá màu xanh đến. Nó chỉ to như nắm đấm, bên trên có phù văn kỳ lạ.

Ngô Bình nhận lấy thì thấy đúng là khí tức từ đây mà ra.

Mộng Văn Sinh nói: “Tảng đá này do một thương nhân bán cho tôi vào 15 năm trước. Tôi thấy phù văn bên ngoài có điểm đặc biệt nên mới để trong phòng sách để làm đồ chặn giấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Đây đúng là một loại bùa chú, nhưng là làm bằng đá. Ông chủ Mộng, ông bán nó bao nhiêu?”

Mộng Văn Sinh cười nói: “Chỉ là tảng đá thôi mà, công tử thích thì cứ cầm về”.

Ngô Bình: “Không được, ông cứ ra giá đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ông chủ Mộng, ông mau ra giá đi”.

Mộng Văn Sinh thấy Ngô Bình không nói đùa thì thắm dò thử: “Tôi chỉ bán khoảng ba đến năm mươi nghìn tiền Tiên thôi, cao quá sợ không ai mua”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy chốt giá 50 nghìn”, nói rồi, anh lấy tiền ra trả luôn.

Mộng Văn Sinh đùn đẩy mãi mới nhận: “Công tử còn muốn chọn bùa trong kho nữa không?”

Ngô Bình phát hiện trong kho của nhà họ Mộng có khá nhiều bùa chú do tu sĩ Đạo cảnh luyện chế, nhưng cấp bậc. không cao. Thực lực hiện giờ của anh mà kết hợp cùng với áo giáp cùng các pháp khí Đạo cảnh thì cũng ngang cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi, vì thế chúng không có giá trị gì với anh cả.

Anh nói: “Hôm nay thì chưa, tôi xin phép”.

Hai người đi rồi, Mộng Văn Sinh mới nói với con trai mình: “Tường Nhi, xem ra tảng đá đó có tác dụng gì đó mà mình không biết. Không thì với thân phận của cậu ta thì chắc sẽ không đích thân đến mua đâu”.

Tường giậm chân nói: “Thế mình bán lỗ rồi ạ?”

Mộng Văn Sinh nhìn con trai mình: “Lỗ cái gì? Không hề đâu, vì mình có giữ nó thì cũng chẳng biết làm gì. Nhưng Ngô công tử đã mua được một bảo bối từ nhà mình thì coi như nợ ta ân tình rồi. Sau này mình mà gặp phiền phức gì thì có thể đến nhờ cậu ấy giúp”.

Tường bĩu môi: “Mình thì gặp chuyện gì ạ?”

Mộng Văn Sinh cảm thán: “Không ai có thể biết trước. chuyện gì, có nhiều chuyện con chưa hiểu đâu”.

Trên đường về, Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Anh Bình, rốt cuộc thứ này có gì đặc biệt mà anh phải mua bãng được thế?”

Ngô Bình bóp mạnh tay phải, tảng đá lập tức vỡ tan, một phù quang bay ra. Đạo phù này to như hột đào, là một dạng lập thể, do hai màu tím và vàng tạo thành.

Thấy thế, Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây. là gì thế?”

Ngay sau đó, phù quang đã chui vào tay Ngô Bình rồi đáp xuống thần anh trong tay anh.

Ngô Bình: “Đây là Tiên Thiên Phù Mẫu. Các bùa chú trong thiên hạ có phức tạp và mạnh đến mấy cũng là nhờ nền tảng trong phù mẫu này”.

“Tiên Thiên Phù Mẫu!”, Nguyệt Thanh Ảnh nghệt ra.

Ngô Bình: “Thường nó không xuất hiện trong tầm mắt của tu sĩ đâu, vì nó là một phần của đại đạo. Nhưng thi thoảng cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ, nó sẽ xuất hiện trong hình dáng của tảng đá hay vật gì khác. Song, thời gian nó tồn tại thường không lâu, nếu không bị ai phát hiện ra thì nó lại quay về với giới tự nhiên”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Sao anh biết nó là phù mẫu?”

Ngô Bình: “Anh từng nhìn thấy nền tảng của đại đạo, khí tức của nó rất giống cái này nên anh mới đoán được”.

“Thế trên đời có bao nhiêu Tiên Thiên Phù Mẫu? Có một cái thôi à?”

Ngô Bình: “Chắc không, nhưng gặp được một cái cũng là quá may rồi”.
 
Chương 5580: Thương Tiên ở hồ Vô Song


Ngô Bình giải thích: “Thần Môn cũng có nhiều loại, trong đó Thần Môn mạnh nhất có thể nối liền với duy độ cao nhất nên được gọi là Thần Môn chí tôn!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em biết Thần Môn được chia từ nhất phẩm đến thập phẩm, cấp chí tôn này chắc hẳn là trên cấp nhất phẩm. Ngày xưa bố em mở Thần Môn là cấp tứ phẩm”.

Ở Tiên Giới Nguyên Sử, vài trăm năm mới có một tu sĩ mở được Thần Môn nhị phẩm, vì thế Thần Môn tứ phẩm đã là rất giỏi rồi. Nếu là Thần Môn nhất phẩm thì phải chờ cả nghìn năm mới có. Còn Thần Môn chí tôn mà Ngô Bình nói thì chưa từng xuất hiện, mà chỉ có trong truyền thuyết thôi.

Hai người về đến nhà thì Ngô Bình chính thức giới thiệu Nguyệt Thanh Ảnh với bố mẹ mình.

Nguyệt Thanh Ảnh ở lại một đêm tại nhà của Ngô Bình, ngày hôm sau thì theo anh đến Thiên Nguyên để tìm Hà Tử Trần.

Thiên Nguyên cũng là một vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử giống Thần Châu, nhưng quy mô lại lớn hơn Thần Châu một chút.

Khi còn các Thiên Nguyên hơn một nghìn dặm thì Ngô Bình nhìn thấy có một tốp cao thủ đeo khăn che mặt màu đen đứng vây quanh một cô thiếu nữ. Tuy cô gái này còn nhỏ, nhưng tu vi không thấp, tay trái cầm một mảnh vải đỏ quấn quanh người để chống lại các đòn tấn công. Tay phải của cô ấy thì cầm một thanh đoản đao thi thoảng lại bẳn ra những đường đao säc lạnh, ép cho những người tấn công cô ấy phải lùi lại.

Nhưng những người che mặt phối hợp với nhau rất nhịp. nhàng, họ dần thu nhỏ được phạm vi. Cô gái đỡ được bên này thì hở bên kia nên dần trở nên yếu thế, loáng cái đã bị đâm trúng vào một bên vai. Đòn tấn công này không nhẹ, cô ấy lập tức ngã xuống.

Thấy cô gái sắp phải chết thảm, một bóng người đáp xuống rồi bế cô ấy lao vút lên cao, sau đó biến mất.

Đám người che mặt ngẩn ra, họ định đuổi theo nhưng rõ ràng không kịp, sau đó họ tức đến mức vừa giậm chân vừa chửi bới.

Người ra tay đương nhiên là Ngô Bình, ngay sau đó, anh đã thả cô gái xuống một cái cây.

Cô gái đã bị thương ở vai nên đau đến vã mồ hôi. Trông cô ấy rất thanh tú, quần áo trên người cũng quý phái, giống kiểu đồ mà Nguyệt Thanh Ảnh mặc nên chắc hẳn cũng có chút bối cảnh.

Cô gái cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã tay ứng cứu!” Thật ra Ngô Bình cũng không biết hai bên có ân oán thế nào, vì thế anh chỉ cứu người chứ không ra tay đánh ai. Anh hỏi: “Tại sao họ lại muốn giết cô?”

Cô gái thở dài nói: “Tôi phụng mệnh bố đến Thiên Nguyên bái kiến một người bác. Trên đường đi thì đám người này đột nhiên xuất hiện rồi đòi giết tôi. Tôi liều mạng bỏ chạy nhưng vẫn bị họ đuổi kịp, nếu không có công tử ra tay cứu trợ thì chắc tôi đã chết thảm rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy là cô cũng không biết họ là ai ư?”

Cô gái läc đầu: “Vâng”.

Nguyệt Thanh Ảnh không hề nói gì nhưng chợt hỏi: “Cô gái, cô tên là gì?”

Cô gái: “Tôi là Phương Thanh Thanh”.

Nguyệt Thanh Ảnh như có điều suy nghĩ: “Cô là con cháu nhà họ Phương ở hồ Vô Song à?”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Đúng đấy chị, nhà em ở. hồ Vô Song, chị biết nhà em ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Có ai ở Tiên Giới Nguyên Sử không biết Thương Tiên Phương Thiên Hoá chứ”.

Phương Thanh Thanh thở dài nói: “Bố em đúng là Phương Thiên Hoá”.

Ngô Bình không biết người này nên hỏi: “Thanh Ảnh, Thương Tiên này chắc có thực lực mạnh lắm hả?”

Phương Thanh Thanh: “Một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử thì đương nhiên phải có thực lực mạnh rồi".

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mười đại cao thủ ư? Tâng mấy Đạo cảnh thế?”

Phương Thanh Thanh: “Tâng thứ tám”.

Ngô Bình: “Thế thì lạ thật, ai dám giết con gái của cao thủ chứ, lẽ nào chán sống rồi?”

Phương Thanh Thanh: “Nếu không nhờ ba thương phù mà bố cho thì chắc tôi đã bại dưới tay họ lâu rồi”.

Ngô Bình ngắm nghĩ rồi nói: “Chúng tôi cũng đang đến Thiên Nguyên, nếu cô muốn thì có thể đi cùng”.
 
Chương 5581: “Tôi dẫn ai vào nhà còn cần báo. cáo với cô à?”


Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhà họ Thạch là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, gia chủ nhà này cũng là cao thủ số một ở Thiên Nguyên, cũng thuộc một trong mười đại cao. thủ ở Tiên Giới Nguyên Sử. Người ta gọi ông ấy là Tử Điện Kiếm Tiên, nếu tôi nhờ không nhầm thì là vậy”.

Phương Thanh Thanh: “Vâng, bố bảo em đến đưa một vật quan trọng cho bác Thạch”.

Ngô Bình: “Thứ gì thế?”

Phương Thanh Thanh thoáng do dư, nhưng sau đó vẫn nói: “Là một quyển kiếm phổ”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Gia chủ nhà họ Thạch là Kiếm Tiên rồi thì thiếu gì kiếm phổ?”

Phương Thanh Thanh vội nói: “Nhưng bộ kiếm phổ này thì khác. Bố em bảo bác Thạch có thể học được nó thì có thể đột phá Tử Điện Kiếm Quyết lên đến tầng cuối cùng”.

Ngô Bình: “Kiếm phổ có thể khiến Tử Điện Kiếm Tiên đột phá ưt”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Vâng”.

Nguyệt Thanh Ảnh cau mày: “Một thứ quan trọng như thế tại sao Thương Tiên không tự mang đi? Với ông ấy mà nói, không phải chỉ một loáng là xong à?”

Phương Thanh Thanh cúi đầu xuống nói: “Bố em đang bị thương, giờ đang dưỡng thương ở một nơi bí mật nên mới bảo em mang đi”.

Ngô Bình: “Kiếm phổ thì lúc nào mang đi cũng được, không vội. Có phải bố cô muốn Kiếm Tiên nhanh chóng đột phá để giúp mình không?”

Phương Thanh Thanh không ngờ Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình lại thông minh như vậy, cô ấy chỉ nói vài câu thì họ đã đoán ra được mục đích nên thở dài nói: “Công tử, chị, vậy thì em xin nói thẳng. Bố em đã bị Ma Kiếm Long Địch - một trong mười đại cao thủ đánh bị thương. Nếu em mang kiếm phổ đến muộn thì e bác Thạch sẽ không phải đối thủ của ông ta”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Ma Kiếm Long Địch mất tích rồi cơ mà?”

Phương Thanh Thanh: “Không đâu, ông ta chỉ bế quan tu luyện thôi. Giờ thực lực của ông ta trên bố em rồi, nếu bác Thạch lại bị ong ta đánh bại thì hai nhà bọn em sẽ bị Long Địch tiêu diệt”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì kiếm phổ rất quan trọng với

Thạch Trung Kiếm, vậy chúng ta xuất phát thôi”.

Ba người lập tức đi ngay, loáng cái đã nhìn thấy một cao. nguyên. Biên giới của cao nguyên này như vách núi, trên cao. nguyên có mây mù che phủ, thời tiết khác hẳn với bên ngoài.

Ba người bay lên đó thì có người bay ra hỏi: Các người là ai?”

Nguyệt Thanh Ảnh lấy thẻ thân phận của mình ra nói: là Nguyệt Thanh Ảnh của Nguyệt Thị ở Thần Châu, tôi đến tìm Hà Tử Trần”.

Người kia nghe thấy thế thì lập tức lịch sự nói: Nguyệt tiểu thư, mời!”

Họ bay thêm một đoạn nữa thì Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đã đưa Phương Thanh Thanh đến cổng nhà họ Thạch, thấy cô ấy vào trong rồi thì họ mới rời đi.

Sau đó, họ đến nhà họ Hà. Vừa tới nơi thì Hà Tử Trần đã tươi cười ra đón: “Anh Bình, chị, cuối cùng thì hai người cũng đến rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Tử Trần, chị dẫn người đến cho em rồi nhé”.

Hà Tử Trần đỏ mặt, cô ấy hiểu ý của Nguyệt Thanh Ảnh nên nói: “Hai người mau vào nhà đi!”

Họ vừa đi qua cổng thì chợt có tiếng cười khẩy vang lên, sau đó có ba nam hai nữ đi tới, một cô gái trong số đó nói: “Tử Trần, ai mà lại dẫn vào nhà thế này? Đã đăng ký chưa?”

Hà Tử Trần cau mày: “Tôi dẫn ai vào nhà còn cần báo. cáo với cô à?”

Cô gái kia: “Không, nhưng giờ cô đâu còn là đại tiểu thư gì nữa. Bố và ông nội đều đang bị xét hỏi, nhỡ mà tra ra được chuyện gì thì chỉ nhà cô chắc sẽ không bao giờ trở mình được đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên hỏi: “Tử Trần, có chuyện gì thế?

Hà Tử Trần: “Chị, mình vào trong rồi nói chuyện, kệ cô ta”,
 
Chương 5582: Đan tinh


Hà Tử Trần mời Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh vào trong nhà, căn này không lớn, nằm trong một rừng trúc rộng mấy chục mẫu nên vô cùng yên tĩnh.

Trong sân có hơn chục con mèo với đủ mọi giống đang nhàn nhã đi qua đi lại, nhìn thấy Hà Tử Trần đi vào, chúng lập tức kêu meo meo.

Nguyệt Thanh Ảnh vươn tay ra, một con mèo đen mập mạp nhanh chóng nhảy vào lòng cô ấy, sau đó cọ tới cọ lui trên người cô.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Hắc Bá Vương, mày lại mập lên rồi, sau này đừng có tham ăn nữa, không thì mày sẽ biến thành Hắc Mập đấy!”

Hà Tử Trần vung tay lên, lũ mèo lập tức ngoan ngoãn đi vào trong một ngôi nhà ở phía bên trái, đó chính là nhà của chúng.

Sau đó, cô ấy mời Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình vào phòng khách, tiếp theo tự mình rót nước pha trà rồi nói: “Anh Bình, nếu anh không đến thì em cũng tới tìm anh nhờ vả chút việc”.

Ngô Bình: “Tử Trần, có việc gì à? Cô gái ban nấy bảo bố và ông nội em đang bị điều tra ư?”

Hà Tử Trần thở dài nói: “Anh Bình, từ 700 năm trước, nhà họ Hà em đã có một thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện và lấy được hai viên đan dược ở Thiên Khuyết, chúng là Đại Thánh Đan và Thiên Tử Đan! Hai viên đan dược này có khí tượng rất phi phàm. Đại Thánh Đan có thể giúp người uongs đột phá lên cảnh giới Đại Thánh - tầng thứ tám của Đạo cảnh! Còn Thiên Tử Đan thì khiến người uống thăng chức lên thành thiên tử của Tiên Giới Nguyên Sử”.

“Hai viên đan dược này do năm chỉ của nhà họ Hà thay phiên nhau bảo vệ. Bắt đầu từ năm ngoái, đến lượt chỉ thứ ba của nhà em bảo quản. Bố và ông em rất coi trọng việc này nên đã để chúng ở một nơi rất an toàn, đến em còn không biết ở đâu. Nhưng không hiểu sao, hai viên đan dược đã bị mất trộm”.

Ngô Bình ngẩn ra, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Một vật quy giá như vậy đã được cất giữ rất bí mật mà vẫn có thể mất được! Hơn nữa rốt cuộc là ai có thể lấy trộm chúng đi dưới sự trông coi của cao thủ chứ?

Nguyệt Thanh Ảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tử Trần, rốt cuộc đan dược được cất ở đâu?”

Hà Tử Trần: “Sau đó em mưới biết là ông em chất chúng ở một không gian bí ẩn trong người mình. Ông em bảo dù ông có bị kẻ khác giết hại thì họ cũng không thể tìm thấy không gian ấy. Vì một khi ông chết thì không gian sẽ tự sụp đổ, đan dược ở bên trong cũng sẽ bị huỷ”.

Ngô Bình: “Đúng là khó tin! Xét về lý thì không thể có người lấy trộm đan dược đi được”.

Hà Tử Trần cười trừ: “Đúng vậy, vì thế đến ông em cũng thấy bất ngờ. Các chỉ khác thì bắt đầu nghi ngờ là ông em đã lén uống đan dược nên bắt đầu tra hỏi bố và ông”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tử Trần, em muốn anh giúp em thế nào?”

Hà Tử Trần: “Tuy đan dược đã bị mất, nhưng vẫn còn hai lưồng khí tức ở lại. Ông em rất cảnh giác nên đã giữ chúng, nhưng ông không thể đoán ra chúng là gì. Anh Bình, anh là cao thủ luyện đan nên em nghĩ anh có thể tìm ra được manh mối”.

Ngô Bình hỏi: “Em đang giữ chúng à?'

Hà Tử Trần gật đầu: “Ông và bố giờ đang bị giữ nên đành bảo em đi điều tra chuyện này”.

Sau đó, cô ấy lấy hai cái bình nhỏ ra, một bình màu đỏ, một bình màu trằng rồi đặt khẽ lên bàn.

“Khí tức ở trong đây”, Hà Tử Trần nói: “Nếu đến anh cũng không có phát hiện gì thì em cũng chịu hẳn rồi”.

Ngô Bình cầm cái bình màu đỏ lên nhưng không mở ra, mà anh dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh thấy khí tức trong bình này hoá thành một em bé đang bay qua bay lại trong không gian chật hẹp, nó còn nhíu mày trông rất đáng yêu.
 
Chương 5583: Tôi báo cho ông biết tin vui này”.


Hà Tử Trần cuống lên hỏi: “Anh Bình, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười?”

Ngô Bình hỏi: “Tử Trần, khi người ta giao đan dược cho ông em thì có hiện tượng lạ gì không?”

Hà Tử Trần: “Có, khi ấy hai viên đan dược đều phát sáng, ánh sáng của Đại Thánh Đan như đoá hoa sen, còn ánh sáng của Thiên Tử Đan thì như một cái xe kéo. Nhưng ông em không nghĩ gì nhiều, dẫu sao chúng cũng là những viên đan dược thần kỳ nên có hiện tượng như vậy cũng là bình thường”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đúng rồi”. Hà Tử Trần hỏi: “Đúng gì cơ?”

Ngô Bình: “Chúng là đan dược Đạo cảnh, do tồn tại quá lâu nên đã thành tinh rồi. Đan dược thành tỉnh kiểu này được gọi là đan tinh”.

Hà Tử Trần trợn tròn mắt: “Đan tinh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh cũng tò mò hỏi: “Anh Bình, hai lưồng khí tức ấy chính là đan tinh sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, dược lực của chúng có thể khiến người ta đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh hoặc trở thành thiên tử, chứng tỏ bản thân chúng đã có sẵn những thực lực này rồi. Một thiên tử và một cảnh giới tầng thứ tám Đạo. cảnh mà muốn trốn thì người khác đó mà nhìn thấy được”.

Hà Tử Trần: “Có thể cho chúng biến lại thành hình dáng ban đầu được không?”

Ngô Bình: “Được, nhưng anh khuyên là không nên làm thế, dược lực của đan tinh nhiều hơn đan dược nhiều”.

Hà Tử Trần đứng bật :Tôi báo cho ông biết tin vui này”.

Em sẽ đi gặp ông ngay để

Ngô Bình cản cô ấy lại: “Đừng!”

Hà Tử Trần nghỉ hoặc hỏi: “Tại sao ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ban nãy chúng ta đã thấy thái độ của người khác rồi, chứng tỏ có chỉ khác của nhà họ. Hà đang chĩa vào chỉ nhà em. Giờ em mà nói chuyện này ra thì khả năng cao sẽ bị người ta hạ độc thủ”.

Hà Tử Trần lập tức dựng tóc gáy, sau đó hiểu ra rồi lẩm bẩm: “Đúng, không thể để họ biết chuyện này được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, nếu họ muốn nhắm vào. chi nhà em thì nhất định sẽ tìm cơ hội”.

Hà Tử Trần: “Gia chủ bảo ngày kia sẽ tổ chức đại hội gia tộc, nếu họ hành động thì nhất định sẽ chọn ngày đớ”.

Ngô Bình: “Vậy thì chờ đến đại hội, khi ấy tất cả mọi người trong tộc đều có mặt, mình cũng sẽ vạch trần chân tướng”.

Hà Tử Trần: “Nhưng mấy ngày qua họ đã bắt đầu hành động dần rồi, đến đám hạ nhân còn dám thái độ với em. Haizz, em sợ họ sẽ gây bất lợi cho nhà em tiếp”.

Ngô Bình: “Có anh đây rồi mà, em yên tâm, anh ở đây rồi thì họ không thể làm gì em cùng người nhà em được đâu”.

Hà Tử Trần cảm động nói: “Anh Bình, nếu anh không đến thì em thật sự không biết phải làm sao”.

Bọn họ đang nói chuyện thì có một cô hầu gái đi vào: “Tiểu thư, Lệ công tử lại đến đòi gặp người ạ”.
 
Chương 5584: Mạnh hơn anh cả vạn lần


Một công tử mặc đồ đen đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cũng ở đây thì hắn cười nói: “Nguyệt đại tiểu thư đây mà, cô cũng ở đây à?”

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Lệ Cửu Tiết, da mặt anh ngày càng dày đấy, không mờ mà tự đến".

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Tôi cũng chỉ đến lo việc giúp Tử Trần thôi mà. Nếu cô ấy chịu lấy tôi thì nhà tôi đã làm hậu thuãn cho cô ấy rồi. Cô nhìn đi, làm gì có chỉ nào của nhà họ Hà dám vô lễ với nhạc phụ đại nhân của tôi chứ”.

Hà Tử Trần cười khẩy: “Anh đang năm mơ đấy à?”

Lệ Cửu Tiết cau mày nói: “Tử Trần, giờ là lúc nào rồi mà em còn không nhìn rõ tình hình thế hà? Những chỉ khác đang âm mưu quật đổ chỉ của em rồi. Mấy năm qua, chỉ nhà em phát triển tốt nhất nên làm họ thấy bị đe doạ đấy”.

Hà Tử Trần: “Cảm ơn anh quan tâm nhưng đây là chuyện nhà tôi, không phiền anh lo”.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, không có sự giúp đỡ từ nhà anh thì chỉ nhà em sẽ bị các chỉ khác nghiền cho ra bã đấy”.

Hà Tử Trần: “Nhà tôi không yếu như anh tưởng đâu, không phải ai muốn chèn ép là chèn ép được”.

Lệ Cửu Tiết läc đầu: “Anh vào trong ngồi được không?”

“Không, mời anh về cho!”, Hà Tử Trần không chút khách sáo.

Lệ Cửu Tiết nhíu mày, sau đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tại sao người này lại được ở đây?”

Hà Tử Trần: “Vì anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, là người mà tôi sẽ lấy làm chồng”.

Lệ Cửu Tiết lập tức híp mắt lại: “Em nói gì? Người em sẽ lấy ư? Anh ta?”

Hà Tử Trần: “Làm sao? Anh ấy mạnh hơn anh cả trắm lần, à không, cả vạn lần chứ”.

Lệ Cửu Tiết bật cười: “Mạnh hơn anh? Tu sĩ thanh niên mạnh hơn anh ở Tiên Giới Nguyên Sử còn chưa ra đời đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh thờ ơ nói: “Người đứng đầu đại hội quần hùng có mạnh hơn anh không?”

Lệ Cửu Tiết giật bän mình, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hản nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn snag Hà Tử Trần: “Người đứng đầu là anh ta sao?”

Hà Tử Trần cười nói: “Đúng thế, ngoài ra anh ấy còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, luyện đại ra viên đan dược nào. cũng bán được cả trăm tỷ. Lệ Cửu Tiết, đừng so người nữa, đến cả gia tộc nhà anh cũng không bằng một cái móng tay của anh Bình đâu”.

Tuy câu này hơi khoa trương, nhưng Lệ Cửu Tiết đã như quả bóng xì hơi. Hän biết rõ núi Nguyên Sử là một nơi thế nào, người này đã đứng đầu đại hội quần hùng thì chắc chắn sau này sẽ có liên quan tới núi Nguyên Sử, đúng là nhà hẳn không thể so bì được.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Không ngờ tôi có thể gặp cường giả đứng đầu đại hội quần hùng ở đây, vinh hạnh!”

Hăn chắp tay rồi quay đầu bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước đã đứng lại nói: “Nhưng chuyện của Hà Thị e người ngoài không thể giải quyết được đâu”, nói xong câu này là hắn bỏ đi luôn.

Lệ Cửu Tiết đi rồi, Hà Tử Trần mới nói: “Anh Bình, chỉ nhà em cũng thường mua đan dược của Tử Đỉnh Môn, nhưng giá họ đưa ra cao quá, hơn nữa còn hạn chế số lượng mua. Anh có thể luyện chế ít đan dược cho nhà em được không?”

Đây chính là sở trường của Ngô Bình nên anh cười nói: “Được chứ”.
 
Chương 5585: “Anh lục soát thử tôi xem”.


Hà Tử Trần: “Tuy không phải đan dược cao cấp, nhưng chúng rất quan trọng với tu sĩ Bí cảnh nên cả hai đều được. săn lùng ghê lắm. Ví dụ như một viên Thượng Bí Đan tam phẩm cũng có giá một tỷ tiền Tiên. Đương nhiên còn đan dược cấp nhị phẩm và nhất phẩm nữa nhưng Tử Đỉnh Môn không bán cho nhà em. Dù là Thượng Bí Đan tam phẩm thì họ cũng chỉ bán cho nhà em 300 viên một năm thôi”.

Ngô Bình: “Bí Thần Đan thì sao?”

Hà Tử Trần: “Bí Thần Đan thì quý hơn, đan dược tứ phẩm cũng có giá năm tỷ tiền Tiên, còn tam phẩm thì là 40 tỷ. Nghe nói đan dược nhất phẩm thì họ bán với giá 200 tỷ”.

Ngô Bình: “Thế thì đắt quá!”

Hiệu quả của đan dược này khá giống Cự Thần Đan mà anh từng luyện chế, so ra còn kém hơn đan dược của anh một chút. Nhưng Cự Thần Đan cực phẩm anh mới bán có 500 triệu tiền Tiên.

Hà Tử Trần: “Anh Bình, em hi vọng anh có thể luyện được năm loại đan dược này cho nhà em”.

Ngô Bình: “Được mà, ba loại trước đoa anh đã luyện chế cho Nguyệt Thị rồi. Thượng Bí Đan thì mỗi năm anh sẽ luyện cho nhà em 500 viên, hơn nữa còn toàn là cấp cực phẩm, mỗi viên có năm tỷ thôi. Còn có Bí Thần Đan cực phẩm nữa, anh có thể cung cấp 60 viên, mỗi viên 500 tỷ”.

Hà Tử Trần mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Có các đan dược ấy thì chỉ nhà em sẽ nhanh chóng phát triển vượt các chỉ khác”.

Ngô Bình: “Giờ không có việc gì thì anh đi luyện đan luôn nhé”.

Cứ thế, Ngô Bình đã vào phòng luyện đan làm việc, mãi đến tối ngày hôm sau mới đi ra ngoài.

Khi anh xuất hiện, Hà Tử Trần đang nói chuyện với ba người khác ở phòng khác, họ đều còn trẻ, trong đó có hai nam một nữ.

Cô gái chính là người mà Ngô Bình đã gặp lúc mới đến, cô ta nói: “Hà Tử Trần, cô đừng ngoan cố nữa, chắc chắn đan dược đã bị chỉ nhà cô độc chiếm rồi. Mau giao chúng ra đây, không thì bố và ông cô đều sẽ bị nghiêm trị. Đến lúc đó, cô có hối hận thì cũng không kịp đâu”.

Hà Tử Trần thờ ơ nói: “Hà Tích Nhược, tôi đã nói rồi, chúng tôi không độc chiếm đan dược, là các người vu oan giáng hoạ”.

Cô gái tên là Hà Tích Nhược là đại tiểu thư chỉ thứ nhất của Hà Thị, từ nhỏ đã bị lép vé trước Hà Tử Trần nên giờ khi chi nhà Hà Tử Trần xảy ra chuyện, đương nhiên cô ta sẽ giậu đổ bìm leo, không cho Hà Tử Trần cơ hội trở mình.

“Tử Trần, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô không biết tận dụng. Nếu có chuyện gì thì đừng trách tôi không nhắc”.

Một người đàn ông cao gầy mặc đồ đen cười mỉa: “Hà Tử Trần, chúng tôi nhận được lệnh đến tìm tung tích của đan dược. Bây giờ, tôi phải lục soát nơi này, đồng thời còn phải soát người cô nữa”.

Hà Tử Trần tức giận nói: “Các người dám!”

Người đàn ông áo đen hừ mạnh nói: “Đây là mệnh lệnh của gia chủ, cô dám chống lại à?”

Hà Tử Trần nắm chặt ta thành quyền: “Anh lục soát thử tôi xem”.

Người đàn ông cười khẩy, sau đó giơ tay vồ về phía Hà Tử Trần, tu vi của gã cao hơn cô ấy nên định cậy mạnh.

Gã vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay rồi ói: “Tử Trần đã bảo không được lục soát thì các người mau

Người đàn ông thấy một người ngoài như Ngô Bình dám cản miỉnh thì tức tối quát: “Anh là cái thá gì mà dám lo chuyện nhà họ Hà à? Chán sống rồi à?”
 
Chương 5586: Thạch Trung Kiếm


Hà Tích Nhược nhìn thấy ig8i) đi cùng mình bị giết thì biến sắc mặt, sau đó ngi ói: “Hà Tử Trần, cô dám cấu kết với người ngoài rồi hại chết người trong tộc! Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ đi mách các tộc lão”.

Thấy đánh không lại, Hà Tích Nhược bỏ lại một câu lập tức dẫn những người còn lại bỏ đi.

Họ đi rồi, Hà Tử Trần mới thở dài nói: “Xem ra hôm nay chắc chản sẽ có chuyện, kiểu gì họ cũng quay lại”.

Ngô Bình: “Không cần nương tay với đám này”.

Hà Tử Trần: “Chắc em phải gọi vài vị trưởng bối đến họp bàn kế sách thôi”.

Cô ấy lập tức đi mời các trưởng bối của chỉ khác. Hà Tử Trần đi một lúc lâu sau mới về, nhưng vẻ mặt thì nhăn nhó.

Nguyệt Thanh Ảnh vội hỏi: “Tử Trần, sao rồi?”

Hà Tử Trần buồn bã nói: “Họ đều trách nhà em, họ bảo. tại nhà em thì họ mới bị như bây giờ”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chäc họ đã bị người của các chỉ khác thuyết phục rồi nên mới phản bội nhà em”.

Hà Tử Trần bất lực ngồi xuống rồi lẩm bẩm: “Nếu như thế thì dù chân tướng có phơi bày thì chỉ nhà em cũng phải giải tán mất”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Giải tán thì giairn tán, các chỉ nhà họ Hà luôn tranh đấu với nhau, gia tộc nhà em đang thiếu một người có tiếng nói nhất. Chị thấy bác trai có thể nhân đây trở thành nhân vật này”.

Hà Tử Trần: “Ý chị là bỏ những người khác lại thì nhà em có thể đi xa hơn ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, Tử Trần, em đừng quên là anh Bình đến Nguyệt Thị xong thì đã khiến Nguyệt Thị thay đổi như thế nào. Không nói những cái khác, riêng đan dược mà anh ấy luyện chế thôi cũng đủ khiến các chỉ khác phải thòm thèm rồi. Huống hồ, em còn là người phụ nữ của anh Bình, mà anh ấy là ai chứ? Là người đứng đầu của đại hội quần hùng, là khách quý cuat núi Nguyên Sử đó. Với thân phận như vậy, những người khác phải lấy lòng em còn không kịp ấy chứ”.

Nguyệt Thanh Ảnh là người ngoài nên rất tỉnh táo, chuyện vốn đang rối, nhưng qua lời của cô ấy lại biến thành chuyện tốt.

Hà Tử Trần nhìn snag Ngô Bình, sau đó gật đầu thật mạnh: “Chị, em hiểu rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em hãy tung tin người đứng đầu đại hội quần hùng đang ở đây trước đi đã”.

Hà Tử Trần cử ngay vài người đi, không lâu sau thì cả Hà Thị đã biết tin là Ngô công tử - người đứng đầu đại hội quần hùng đang có mặt ở Hà Thị, hơn nữa sau này còn lấy Hà Tử Trần làm vợ.

Tin tức vừa tung ra, Hà Thị đã chấn động, tất cả mọi người đều thi nhau liên tưởng đến nhiều chuyện như tương lai của Hà Thị, tương lai của Ngô công tử cùng những gì mà anh mang đến cho gia tộc mình.

Sau đó, tin tức thứ hai cũng bùng nổ. Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan mà Hà Thị mua đều do Ngô Bình luyện chế, anh còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh! Nhưng sự thật thì anh có trình độ Thất Tử Đỉnh.

Sau khi tung hai tin này ra, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Tử Trần, hình như Thiên Nguyên có một động Kim Đỉnh kiểm tra trình độ của thầy luyện đan đúng không?”

Động Kim Đỉnh từng là nơi mà một thầy luyện đan Kim Đỉnh luyện đan. Sau khi người đó đi rồi thì đã để các tài nguyên cùng truyền thừa của mình ở lại. Nhưng ông ấy cũng đã bày một trận pháp khảo hạch, chỉ thầy luyện đan nào có trình độ từ Thất Tử Đỉnh trở lên thì mới có thể nhận được truyền thừa.

Hà Tử Trần: “Vâng, nhưng động ấy của nhà họ Thạch, mà quan hệ giữa nhà em với họ không được tốt, chắc họ không đồng ý cho mình vào đâu”.

Ngô Bình hỏi về động đó, sau khi biết đó là nơi một thầy luyện đan Kim Đỉnh từng luyện đan thì anh lập tức hào hứng nói: “Chắc anh có thể đi thử”.

Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt nói: “Anh Bình, ý anh là Phương Thanh Thanh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Có Phương Thanh Thanh hậu thuẫn từ trong thì chắc Thạch Thị sẽ đồng ý thôi”.

Hà Tử Trần: “Thạch Thị thường cầm người ngoài vào. động ấy, đương nhiên cũng có người chịu bỏ tiền ra để được vào”.
 
Chương 5587: “Gia chủ quá khen”


Ba người thấy không còn sớm nữa nên lập tức đi ngay đến địa bàn của Thạch Thị.

Phương Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình, cô ấy chạy ngay lên đón: “Công tử, chị”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phương cô nương, cô đã nói với gia chủ nhà họ Thạch về chuyện chúng tôi muốn vào động Kim Đỉnh chưa?”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Em đã nói với bác Thạch rồi, bác bảo đây là chuyện nhỏ, bác đang chờ mọi người đấy, để em dẫn đường”.

Bọn họ vừa vào phòng khách ngồi thì có một người đàn ông trung niên bước tới, người này có gương mặt uy nghiêm, tai to mặt lớn.

Phương Thanh Thanh vội nói: “Bác Thạch, đây chính là công tử và chị gái đã cứu cháu, không có họ thì chäc cháu không sống sót mà tới đây được”.

Gia chủ nhà họ Thạch gật đầu nói: “Ngô công tử, Nguyệt cô nương, tôi là Thạch Trung Kiếm - gia chủ của nhà họ Thạch, cảm ơn hai vị”.

Ngô Bình: “Thạch gia chủ đừng khách sáo!”

Thạch Trung Kiếm: “Nguyệt cô nương là người của Nguyệt Thị ở Thần Châu à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nghe nói Thần Châu có vài mỹ nữ, tôi đã nghe danh của cô Nguyệt rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Gia chủ quá khenl”

Sau đó, ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, tôi nghe Thanh Thanh bảo cậu muốn vào động Kim Đỉnh hả?”

Ngô Bình: “Đúng, mong gia chủ cho phép”.

Thạch Trung Kiếm: “Giờ động ấy do nhà tôi quản lý, người ngoài cũng được vào, nhưng phải trả một khoản tiền lớn. Hơn nữa, nếu lĩnh ngộ được thứ gì ở trong đó thì cũng phải giao nộp cho chúng tôi”.

Ngô Bình không có hứng thú với đồ đạc trogn động, dẫu sao trình luyện đan của anh cũng rất cao rồi, thầy luyện đan Kim Đỉnh kia chưa chắc đã giỏi băng anh.

Vì thế, anh nói: “Tôi chỉ vào kiểm tra thôi, còn đồ trong động thì tôi sẽ không lấy gì hết”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nếu vậy thì đơn giản rồi, nể mặt Thanh Thanh, tôi sẽ giảm nửa phí cho cậu, cậu đưa 50 tỷ thôi là được”.

Phương Thanh Thanh hơi nhăn mặt, cô ấy đã nói chuyện trước với Thạch Trung Kiếm rồi mà giờ ông ấy vẫn lấy tiền của Ngô Bình.

Song, Ngô Bình không thấy có vấn đề gì nên nói: “Cảm ơn”, sau đó, anh lấy tiền ra trả luôn.

Thạch Trung Kiếm nhận tiền xong thì cười nói: “Để tôi cho người dẫn các cậu đi”.

Không lâu sau có một người trông giống quản gia đi tới dẫn đường cho nhóm Ngô Bình.

Sau khi rời khỏi Thạch phủ, Phương Thanh Thanh buồn bã nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, xin lỗi anh”, cô ấy thấy mình làm việc không tốt nên Thạch gia chủ mới lấy tiền Ngô Bình.

Ngô Bình: “Thu tiền cũng bình thường mà, thế càng không nợ nần nhau. À, tôi đưa thêm cho cô 50 tỷ nữa, lát cô đưa lại cho Thạch Trung Kiếm nhé”.
 
Chương 5588: Động Kim Đỉnh


Phương Thanh Thanh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu: “Chị, em hiểu rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Không phải ai cũng có thể bắt anh Bình mang ơn được, muốn làm vậy là phải nhờ duyên, nhưng có nhiều người không biết điều đó”.

Nghe cô ấy nói vậy, người quản gia không nhịn được: nói: “Nguyệt cô nương, nếu nói đến thầy luyện đan thì có ai hơn được Tử Đỉnh Môn ở Thiên Nguyên chứ, thích mua đan dược nào ở đó chẳng được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thế ư? Các ông có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm của Tử Đỉnh Môn không? Còn Vạn Pháp. Đan nhất phẩm nữa?”

Người quản gia nói: “Vì hai loại đó vốn không có nhất phẩm, Tử Đỉnh Môn mới chỉ luyện chế được nhị phẩm thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Họ không có nhưng anh Bình có đấy'

Thấy người quản gia có vẻ không tin, Nguyệt Thanh Ảnh cũng không thèm giải thích mà cất bước đi tiếp.

Cuối cùng họ cũng đến gần động Kim Đỉnh, động này nằm trong một khe núi, bốn mùa ở đây đều là mùa xuân, nhưng bên trong chẳng có ai. Trước động có một ngôi nhà, hiện đang có mấy người trông coi ở đây.

Nói là trông cọi nhưng thật ra cũng chẳng có ai vào. động, dẫu sao chưa có trình độ thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh thì có vào cũng vô dụng.

Quản gia dẫn nhóm Ngô Bình đến nơi rồi nói: “Ngô công tử, cậu có thể vào một mình”.

Lúc này trời đã tối đen, Ngô Bình nói với Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần: “Hai em chờ anh một lát nhé”.

Dứt lời, anh đi thẳng vào trong.

Ngô Bình vừa vào thì quản gia đã cười nói: “Thứ khó nhất trong động Kim Đỉnh chính là khảo hạch vào cửa, từ sau khi Thạch Thị tiếp quản nơi này đến nay, chưa có ai qua được vòng này cả”.

Nhưng Nguyệt Thanh Ảnh lại rất tự tin về Ngô Bình, cô ấy nói: 'Đó là trước kia”.

Quản gia cười phá lên: “Vậy chúng ta cứ chờ xem, tôi đoán cậu ta sẽ ra trong 15 phút nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cười chứ không nói gì, sau đó yên lặng chờ kết quả.

Lối vào của động Kim Đỉnh có cấm chế, đi vào xong thì anh nghe thấy có tiếng nhạc. Nghe thấy âm thanh đó, anh biết đoạn nhạc này có liên quan đến đan đạo nên dừng lại lắng nghe. Một lát sau, anh đi loanh quanh, nhìn có vẻ không theo quy luật gì nhưng thật ra lại rất hợp với điệu nhạc.

Anh đi được 81 bước thì thuận lợi vào hang. Hang này có diện tích rất lớn, bên trong có một lò luyện đan cùng năm cái hộp ngọc hình vuông.

Anh vừa đến thì đã có một bóng người xuất hiện, đó là một tu sĩ mặc áo trắng, người đó nói: “Ta là Trương Huyền Đạo, ngươi muốn lấy được truyền thừa của ta thì cần chọn ba loại đan dược trong số này rồi luyện chế. Tất cả đan dược buộc phải đạt cấp thượng phẩm hoặc trên đó, như vậy mới đạt yêu cầu”.

Ngô Bình gật đầu rồi chọn bừa một hộp ngọc, anh mở ra thì thấy bên trong có dược liệu cùng phương thức luyện chế. Anh tiện tay cầm công thức lên xem thì biết tên của đan dược này là Thiên Kiêu Đan.

Đan dược này thuộc cấp 14 nên rất khó luyện chế. Uống nó vào thì tu sĩ có thể nâng cao tư chất, hiệu quả của nó mạnh hơn Thiên Tư Đan nhiều.
 
Chương 5589: Cậu ấy là thầy luyện đan Lục. Tử Đỉnh ư?


Sau đó, anh tiếp tục luyện chế sang đan dược trong hộp ngọc thứ hai.

Lúc này đã qua một tiếng, người quản gia ở bên ngoài đã nhăn mặt. Đến giờ Ngô Bình vẫn chưa ra, chứng tỏ anh đã qua khảo hạch đầu rồi.

Trước đó, ông ta bảo kiểu gì Ngô Bình chỉ vào 15 phút là ra, giờ thì tự vả mặt nên mới thấy ngại ngùng.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, rõ ràng họ không hề lo lắng cho Ngô Bình, vì anh luôn mang đến bất ngờ cho họ.

Người quản gia đi vào trong căn nhà kia rồi nói với một người ở trong đó: “Mau đi báo cho gia chủ là Ngô công tử đã vào được động Kim Đỉnh rồi, khéo sẽ có thu hoạch đấy”.

Người kia lập tức chạy về Thạch Thị để báo tin.

Còn Ngô Bình thì đang luyện chế đan dược thứ hai là Miễn Tai Đan.

Loại đan dược này có thể giúp tu sĩ chống lại tai kiếp khi đột phá Đạo cảnh, mức độ quý giá của nó còn hơn Thiên Kiêu Đan, vì không phải thiên kiêu nào cũng tiến vào Đạo cảnh được.

Lần này đã bị hạn chế về số lượng dược liệu, Ngô Bình chỉ luyện chế hai lò. Lò thứ nhất, anh luyện chế được bốn viên thượng phẩm. Lò thứ hai thì luyện chế được năm viên cực phẩm.

Khi Ngô Bình luyện chế sang đan dược thứ ba thì Thạch Trung Kiếm đã tới động. Ông ấy không ngờ là Ngô công tử. trông tu vi rất bình thường này lại có thể ở trong động Kim Đỉnh lâu đến thế. Ông ta chưa từng thấy trường hợp này bao. giờ, lẽ nào anh thật sự có thể nhận được truyền thừa trong động?

“Thạch gia chủ”, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh chào hỏi.

Thạch Trung Kiếm cười phá lên nói: “Nguyệt cô nương, Ngô công tử vẫn chưa ra à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chắc khảo hạch bên trong có liên quan đến luyện đan, mà luyện đan lại mất thời gian nên chắc mai anh ấy mới ra".

Thạch Trung Kiếm thoáng kinh ngạc: “Ngô công tử đúng là bậc kỳ tài vì có thể ở trong đấy lâu như vậy, chắc hẳn trình luyện đan của cậu ấy phải cao lắm”.

Hà Tử Trần: “Đương nhiên, anh Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh mà”

Thạch Trung Kiếm dù đã là cường giả Đạo cảnh nhưng cũng phải giật mình: “Cái gì? Cậu ấy là thầy luyện đan Lục. Tử Đỉnh ư?”

Hà Tử Trần: “Đó là trước kia, chờ anh ấy ra khỏi Triệu Băng Linh thì chắc là Thất Đỉnh hay Bát Đỉnh rồi”.

Thạch Trung Kiếm lập tức thấy hối nếu ông ấy không thu tiền của Ngô Bình và khách sáo với anh một chút thì có phải được kết bạn với anh rồi không. Được làm bạn với một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thì ông ấy sẽ được lợi rất nhiều.

Ông ấy nhìn sang Phương Thanh Thanh rồi nói: “Thanh Thanh, sao cháu không kể cho bác biết về thân phận của Ngô công tử”.

Phương Thanh Thanh chán nản nói: “Bác Thạch, cháu cũng không biết mà, dẫu sao cháu cũng mới quen Ngô công tử thôi”.

Loại đan dược thứ ba mà Ngô Bình luyện chế là Cửu Cửu Quy Nguyên Đan, độ khó của nó là cao nhất. Anh luyện chế đến lò thứ ba mới ra đan dược thượng thượng phẩm.

Luyện xong ba loại đan dược, anh đã đặ chúng vào cái bát ngọc trên bàn.

Cát bát phát sáng, bóng người kia cười nói: “Rất tốt, trình độ của ngươi còn hơn cả thầy luyện đan Thất Đỉnh, đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh, cầm đi”.

€ó một huy hiệu xuất hiện trên bàn, Ngô Bình đã cầm lấy.

Bóng người nói: “Vì ta tu luyện gặp vấn đề nên đã hồn bay phách tán. Điều ta tâm đắc nhất trong đời là trình độ đan đạo. Giờ ta sẽ truyền thụ hết tâm đắc cùng tài nguyên luyện đan cho ngươi”.

Ngô Bình biết chẳng ai tự dưng lại để lại truyền thừa nên hỏi: “Tiền bối có gì cần nhở vả không?”

Bóng người: “Con gái ta đã bị phong ấn trong thuỷ tỉnh, trong người nó có độc nên đã bị thương nặng. Hi vọng ngươi có thể luyện chế ra hai tổ hợp đan dược để trị bệnh cho nó, nếu luyện thành thì ta sẽ báo đáp ngươi”

Ngô Bình nhìn hai phương thức luyện đan trên bàn rồi gật đầu: “Xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức”.
 
Chương 5590: Danh hiệu thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh


Thấy Ngô Bình đi ra ngoài, Thạch Trung Kiếm vội vàng tiến lên rồi cười hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi còn thiếu một chút, chäc lần sau sẽ thành công”.

Ngô Bình nói nước đôi, nhưng Thạch Trung Kiếm lại hiểu thành anh chưa thông qua được khảo hạch.

Ông ấy liếc nhìn Ngô Bình nhưng không cảm nhận được khí tức của chủ nhân động Kim Đỉnh. Ông ấy thường xuyên đến gần động này nên rất quen thuộc với khí tức của nó. Nếu Ngô Bình lấy thứ gì từ trong động ra thì chắc chắn ông ấy sẽ cảm nhận được.

Thạch Trung Kiếm nói: “Ngô công tử vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi".

Ông ấy lịch sự nói một câu rồi bỏ đi, nhưng vừa đi được một đoạn thì người quản gia đã đuổi theo hỏi: “Lão gia, cậu †a ở trong đấy lâu thế thì chắc chắn cũng phải có chút trình độ".

Thạch Trung Kiếm bình thản nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu ta cũng luyện chế được vài loại đan dược rồi, tiếc là chưa thông qua khảo hạch”.

Người quản gia có vẻ không yên tâm: “Lão gia, nhỡ cậu †a qua rồi thì sao?”

Thạch Trung Kiếm cười mỉa: “Qua? Bao thiên tài còn tạch thì sao cậu ta thành công cho nổi? Hơn nữa, tôi có thể đoán cậu ta có lấy đồ ở trogn động hay không. Đồ ở trong đó đều nhiễm khí tức của chủ động, dù cách cả chục dặm thì tôi vân có thể ngửi thấy”.

Quản gia: “Trình luyện đan của người đó cũng không tệ”. Thạch Trung Kiếm: “Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Tạm biệt Phương Thanh Thanh, Ngô Bình cùng Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đã rời khỏi động Kim Đỉnh. Sau khi đi được vài dặm, Ngô Bình chợt tạo pháp quyết, chiếc nhãn trữ đồ trong động lập tức bay lên rồi nhanh chóng rời khỏi động, sau đó vào lại tay anh, ba hộp vuông chứa dược liệu chưa luyện chế cũng được anh bỏ cả vào trong nhãn.

Nhìn thấy chiếc nhẫn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên rồi cười nói: “Anh Bình, thật ra anh qua khảo hạch rồi đúng không?”

Ngô Bình: “Ừ, anh đã nhận được truyền thừa của chủ động, cũng đã nhận được hết tài nguyên của ông ấy”.

Hà Tử Trần mím môi cười: “Nếu thế thì mình cũng không nhất thiết phải giao chỗ đồ này cho nhà họ Thạch”.

Ngô Bình: “Động ấy cũng có phải của nhà họ đâu, sao có tư cách chiếm làm của riêng chứ? Anh làm vậy cũng vì không muốn gây xung đột với họ”.

Hà Tử Trần: “Đúng, trước kia động Kim Đỉnh là một nơi vô chủ, ai vào cũng được. Sau đó đã bị nhà họ Thạch độc chiếm và không cho n gi khác vào nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, thầy luyện đan đó đã để lại những gì?”

Ngô Bình: “Về nhà rồi anh cho bọn em xem”.

Bọn họ quay về địa bàn của Hà Thị, Ngô Bình đã lấy huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh ra. Huy hiệu này vốn thuộc về thầy luyện đan kia, nhưng giờ thì là của Ngô Bình nên anh cũng đã có thân phận này.

Thật ra, trình độ luyện đan của anh còn cao hơn cấp. Thất Tử Đỉnh này, nhưng anh chưa tiến hành kiểm tra thôi.

Không gian trong nhẫn rất lớn, bên trong chứa đầy linh dược. Toàn bộ linh dược đều bị phong ấn trong dược tinh và được đánh số theo thứ tự. Các dược tinh này chuyên dùng để phong ấn dược liệu, nhờ đó mới có thể giữ chúng cả chục nghìn năm.
 
Chương 5591: “Tử Trần, Ngô công tử đâu?”


Nhưng thứ thu hút Ngô Bình nhất lại là một chiếc quan tài thuỷ tinh, có một cô gái đang năm bên trong, toàn thân đều trong suốt. Rõ ràng cô ấy chính là con gái của thầy luyện đan Kim Đỉnh kia, cũng là người mà Ngô Bình cần cứu chữa.

Lúc này, Hà Tử Trần đã sai người tung tin thứ ba ra, hiện giờ Ngô Bình đã là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh.

Tin vừa tung ra, cuối cùng nhà họ Hà đã không thể ngồi yên được nữa, đầu tiên là chủ của các chỉ đến tìm Hà Tử Trần. Không lâu sau, nhà của Hà Tử Trần đã đông kín người.

Ngô Bình đã đưa trước một ít Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan cho Hà Tử Trần, còn anh thì tiếp tục luyện chế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan trong phòng.

Một ông lão cất tiếng hỏi: “Tử Trần, Ngô công tử đâu?”

Hà Tử Trần: “Anh ấy đang luyện đan cho tôi, chỗ đan dược này đều do anh ấy luyện chế. Mọi người nhìn đi, đây là đan dược mà chúng ta hay đặt mua của Tử Đỉnh Môn. Xưa nay, họ chỉ bán cho chúng ta đan dược tam phẩm thôi, đã thế còn hạn chế số lượng. Lúc mình cần nhiều thì chỉ có thể mua đan dược tứ phẩm của họ”.

Mọi người đều gật gù: “Đúng thế, nghe nói tam phẩm cũng bán đắt hàng lắm, nhiều thế lực còn trả nhiều tiền để mua đấy. Họ có thể bán cho mình nhiều như vậy cũng là tốt lắm rồi"

Hà Tử Trần: “Nhưng đan dược mà Ngô công tử bán cho. chúng ta là Thiên Tư Đan nhất phẩm”.

“Cái gì? Nhất phẩm”, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đừng nói là nhất phẩm, đến nhị phẩm họ còn chưa thấy bao. giờ kìa. Vì đan dược mà có cấp cao như thế thì chắc chắn Tử Đỉnh Môn sẽ giữ lại cho đệ tử nhà mình dùng hoặc bán đấu giá.

Hà Tử Trần: “Mỗi năm, anh ấy sẽ luyện chế cho chúng ta 500 viên Thiên Tư Đan”.

Mọi người lại được phen chấn động, 500 viên! Vậy thì chưa tới mười năm nữa, Hà Thị chắc chản sẽ có thêm rất nhiều thiên tài.

Hà Tử Trần: “Ngoài Thiên Tư Đan ra, Ngô công tử còn luyện chế cho mình Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan, tất cả đều là cấp nhất phẩm”.

Có người hỏi: “Tử Trần, thế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan thì sao?”

Thượng Bí Đan là đan dược tạo dựng nền móng, Bí Thần Đan thì còn hiếm có hơn. Với rất nhiều đệ tử trẻ mà nói thì hai loại đan dược này có hỗ trợ và tăng sức rất lớn cho họ.

Hà Tử Trần cười nói: “Thượng Bí Đan có đấy, còn là cấp cực phẩm cơ. Thượng Bí Đan cũng có luôn, hơn nữa đều là cấp nhất phẩm”.

Mọi người nghe xong thì lập tức hoan hô, ai cũng khen Hà Tử Trần tốt số và Hà Thị được thơm lây.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng hừ lạnh, sau đó có một người đàn ông trung niên đi vào. Người này là gia chủ của chỉ thứ hai thuộc Hà Thị, ông ta tên là Hà Chính Khôn.

Hà Chính Khôn thờ ơ nói: “Mọi người nghe vậy thôi chứ. đừng tin lời cô ta, đến thầy luyện đan giỏi nhất của Tử Đỉnh Môn thuộc Tiên Giới Nguyên Sử cũng mới có trình độ Thất Thanh Đỉnh, vậy mà tên kia dám nhận mình là Thất Tử Đỉnh, thế mà các người cũng tin à?”

Hà Tử Trần bình tĩnh nói: “Chú ngũ, tin hay không thì cứ gặp sẽ biết. Cháu đang có đan dược do Ngô công tử luyện chế đây, lẽ nào chú không nhìn thấy à?”

Hà Chính Khôn cười khẩy: “Chỉ có vài viên đan dược vớ vẩn thôi, khéo nó mua ở ngoài cũng nên”.

Hà Tử Trần cau mày: “Chú ngũ đi mua thử cháu xem, để xem có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm không”.

Hà Chính Khôn: “Tôi thích thì mua lúc nào chẳng được”.

Hà Tử Trần đang định nói tiếp thì Ngô Bình mở cửa đi ra rồi nói: “Ông có biết cái này không?”
 
Chương 5592: Lão tổ xuất núi


Hà Chính Khôn giấu vẻ mặt phức tạp đi rồi ho khan một tiếng, nói: “Thầy Ngô, xin hỏi sư phụ của cậu là ai?”

Ngô Bình: “Truyền thừa của tôi có kể thì ông cũng không biết”.

Hà Chính Khôn nói: “Thầy Ngô có thể đến Hà Thị đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”

Ông ta đang định lôi kéo Ngô Bình thì chợt có người vào báo: “Cuộc họp của Hà Thị sẽ bắt đầu ngay, mời các vị mau đến đói”

Thì ra đại hội gia tộc chuẩn bị bắt đầu.

Hà Chính Khôn: “Mọi người mau đi tham gia cuộc họp thôi”.

Tất cả mọi người đều đi tới nơi diễn ra cuộc họp, Ngô Bình cũng đi theo. Anh là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên một khí muốn đi thì không ai dám ý kiến gì, ngược lại còn thấy đây là vinh dự của gia tộc mình.

Loáng cái, gia chủ của các chỉ đã có mặt đầy đủ, trong đó còn có các tộc lão.

Gia chủ của chỉ thứ nhất đứng dậy, đầu tiên là bài phát biểu mở màn nhàm chán, cuối cùng mới sầm mặt nói: “Gia chủ của chỉ thứ ba đã độc chiếm hai viên đan dược quý hiếm của Hà Thị, hơn nữa dù thế nào cũng không chịu giao ra. Vì thế, tôi và các gia chủ khác cùng các tộc lão đã bàn bạc và nhất trí lấy lại vị trí gia chủ của Hà Chính Hạo, đồng thời phế tu vi của ông ta rồi đuổi ra khỏi gia tộc! Tộc lão Hà Thượng Viễn cũng tước thân phận và bị đuổi khỏi Hà Thị! Còn địa bàn của chỉ thứ ba sẽ chia cho bốn chỉ còn lại”.

Sau đó, bố của Hà Tử Trần là Hà Chính Hạo và ông nội cô ấy là Hà Thượng Viễn đã được giải tới.

Hà Chính Hạo có dáng người cao gầy, ngũ quan đứng đản, ông ấy nhìn Hà Tử Trần rồi cao giọng nói: “Tử Trần, bố bị oan, con nhất định phải minh oan cho bối”

“Hà Chính Hạo! Ông còn già mồm à?”, gia chủ của chỉ thứ nhất lớn tiếng quát.

Hà Tử Trần bước ra rồi nói lớn: “Tôi có bằng chứng chứng minh đan dược không hề bị chi chúng tôi chiếm làm của riêng”.

Cô ấy vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn.

“Hà Tử Trần, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu cô dám nói bừa thì sẽ bị nghiêm trị”, gia chủ của chi thứ nhất là Hà Chính Diệu nghiêm giọng nói.

Hà Tử Trần: “Nếu tôi có nửa lời dối trá thì sẽ chết ngay trước mắt mọi người”.

Hà Chính Diệu nhìn cô ấy rồi nị của cô ra đi”.

Được, lấy băng chứng

Ngô Bình: “Tôi đang giữ băng chứng”.

Anh bước vào giữa đại điện rồi lấy hai cái bình ra: “Để tôi giới thiệu, tôi là Ngô Bình, thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, Hà Tử Trần là vợ sắp cưới của tôi”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều không còn ngạc nhiên nữa, vì họ đã biết hết rồi!

Ngô Bình nói tiếp: “Khi ấy, Hà Thượng Viễn đã cất hai viên đan dược vào trong thời không thần bí trong người mình vì chúng quá quý giá. Giờ đan dược không còn nữa, nhưng vẫn còn hai lưồng đan khí”.

Dứt lời, anh mở một cái bình ra, mọt luồn đan khí cực mờ nhạt bay lên, sau đó anh võ tay một cái, nó lập tức biến thành hình dáng của một viên đan dược, tiếp theo lại biến thành hình người là một bé trai khoảng ba tuổi với vẻ ngu ngơ.

Mọi người nhìn đấy ngây người mà không hiểu ra làm Sao.

Ngô Bình giải thích: “Thật ra đan dược không hề biến mất, chỉ là nó đã có linh tính và tu hành được đạo nên đã thành tinh linh, hay còn được gọi là đan tinh! Sau khi đan dược thành tỉnh thì dược lực sẽ tăng lên gấp bội, vì thế thật ra đan dược không hề bị mất, mà nó luôn ở đó”.

Bấy giờ mọi người mới hiểu, một tộc lão hỏi: “Thầy Ngô, đan tinh này có uống được không?”
 
Chương 5593: “Công pháp trong Thiên Khuyết!”


Hiện giờ, gia chủ của bốn chỉ khác đều nhăn nhó mặt mày. Nếu đan dược không biến mất thì họ không thể trị tội Hà Chính Hạo được nữa, nếu vậy thì công sức bao ngày qua của họ đổ sông đổ bể rồi.

Hà Chính Diệu hừ lạnh nói: “Sao cậu chứng minh được. hai luồng đan khí này là đan dược biến thành?”

Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Muốn chứng minh thì được thôi, hai viên đan dược này thì một viên là Đại Thánh Đan, có thể giúp người uống đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh. Viên còn lại là Thiên Tử Đan, uống xong thì tu sĩ có cơ hội trở thành thiên kiêu thiên tử của Tiên Giới Nguyên Sử. Chỉ cần mọi người đồng ý thì tôi có thể uống Thiên Tử Đan để lên làm thiên tử cho mọi người xem”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều tò mò, nhưng không muốn Ngô Bình chứng minh, vì như thế thì mất luôn viên đan dược ấy rồi, bên lỗ là Hà Thị.

Hà Tử Trần: “Bác tư, người lên tiếng là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, có gì đáng tin hơn lời của anh ấy chứ?”

Hà Chính Diệu vẫn chưa chịu thôi, ông ta đảo mắt nói: “Nếu đan dược chưa biến mất, tại sao Hà Chính Hạo không nói sớm?”

Ngô Bình: “Vì họ cũng không biết điều này, còn tưởng đan dược bị mất trộm thật. Nhưng thực ra chúng chỉ biến thành đan khí rồi trốn đi. Sau khi có linh tính, đan dược không muốn bị người khác phát hiện thì có thể tự giấu mình đi”.

Hà Chính Diệu còn định nói tiếp, nhưng đã có một giọng nói vang bên tai tất cả mọi người: “Đại Thánh Đan thành tinh rồi ư? Vậy có thể uống được rồi”.

Dứt lời, một ông lão toàn thân bốc mùi hôi thối, da dẻ lở loét, chột một bên mắt trái, đôi tai cũng nát bét, chân thì lộ ra cả xương bước từ bên ngoài vào.

Ông lão mặc áo bào m àu đen, nhưng mặt mày bẩn thỉu và có mùi thối.

Nhìn thấy ông lão, tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó quỳ xuống dập đầu và gọi: “Lão tổ".

Nhìn thấy ông lão đó, Hà Tử Trần cũng thấy bất ngờ. Lão tổ này đã hơn một trăm năm không xuất hiện, làm cả Hà Thị còn tưởng lão chết rồi. Không ngờ lão vẫn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lão tổ không để ý đến đám con cháu mà hỏi Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi vừa hay ở tầng thứ bảy Đạo cảnh, giờ tôi uống đan dược có đột phá được không?”

Ngô Bình nhìn lão rồi gật đầu: “Chưa chắc đã thành công, nhưng có thể tăng xác suất này. Hình như ông đang. trải qua đạo kiếp nên mới bị thương nặng và nguy hiểm đến tính mạng”.

Lão tổ: “Đúng thế, tôi đã bị thương nặng, nhưng nếu có thể đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh thì tôi sẽ hồi phục lại ngay”.

Ngô Bình: “Dẫu sao cũng sắp chết, thôi thì ông cứ thử đi, dù không thành công thì cũng chẳng mất gì”.

Nói lời, anh lại lấy Đại Thánh Đan ra rồi khua múa một lát thì có một viên đan dược xuất hiện.

“Há miệng!” Ông lão há miệng, Ngô Bình đã nhét viên đan dược vào. Không lâu sau, toàn thân ông lão đã toả ra khí tức mạnh mẽ, nhưng chúng chưa phát ra được hết vì hình như còn thiếu gì đó.

Ngô Bình nói: “Tôi đang có một viên đan dược có thể giúp tiền bối tăng pháp lực lên nhanh chóng, tôi khuyên ông nên thử rồi đồn toàn lực đột phá”.

Nói rồi, Ngô Bình đưa một viên đan dược mà chủ động Kim Đỉnh để lại cho ông lão.

Lão uống ngay, quả nhiên khí tức đã tăng vọt. Lão hét lên một tiếng, khí tức tuôn ra bức người, một ánh lửa bay lên cao, xuyên qua đại điện rồi bản thẳng lên trời.

Ánh lửa ngày càng sáng, cuối cùng đã bao trọn người ông lão.

“Thiên diệm! Thành công rồi, lão tổ thành công rồi!", những người hiểu biết một chút đều kích động hô lên. Nước mắt tràn mi.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên trên cao, một bóng người vĩ đại xuất hiện.

Ngô Bình mỉm cười rồi nói với Hà Tử Trần: “Sao cảnh giới của lão tổ nhà em không cao bãng Thạch Trung Kiếm?”
 
Chương 5594: Thiên Khuyết


Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia sáng rơi từ trên cao xuống, lão tổ đã xuất hiện trở lại. Hiện giờ, làn da thối rữa trên người lão đã phát sáng như ngọc, tướng mạo cũng khôi phục lại dáng vẻ trung niên, tiên phong cốt đạo, khí tức nối liền với đất trời.

Lão tổ chắp tay nói với Ngô Bình: “Chàng trai, cảm ơn cậu!”

Ngô Bình: “Lão tổ đừng khách sáo!”

Lão tổ cảm thán: “Tôi là người sống lại từ cõi chết, nếu không ngờ Đại Thánh Đan thành tinh mà cậu phát hiện ra thì tôi không thể đột phá nổi. Mà nếu vậy thì chẳng mấy nữa là tôi chết”.

Sau đó, lão nhìn sang Hà Chính Hạo và nói: “Sau này, con sẽ là gia chủ chung của cả năm chỉ Hà Thị”.

Lão tổ đã quyết thì có ai dám phản đối, tất cả đều đồng tình ngay.

Hai bố con Hà Chính Hạo đã được thả ngay lập tức, Hà Thị đã mượn luôn cuộc họp này để thiết lập vị trí gia chủ chính cho Hà Chính Hạo.

Lão tổ không có hứng tham gia, lão đã dẫn nhóm Ngô Bình đi ra chỗ khác nói chuyện.

Sau khi biết Ngô Bình còn là một thầy luyện đan Thất Tử. Đỉnh, lão vô cùng kính trọng nó i năng của cậu đúng là vạn năm có một. Tử Trần lấy cậu đúng là phúc phần của con bé, cũng là phúc của Hà Thị chúng tôi”.

Lúc này, Hà Tử Trần mới nói: “Lão tổ, người có thể cho. anh Bình vào Thiên Khuyết được không ạ?”

Lão tổ cười hỏi: “Thiên Khuyết ư? Đó là nơi thần bí nhất của Thiên Nguyên, cũng là khởi nguồn của các thế lực lớn tại đây. Nếu cậu bạn có thể vào đó thử một lần, khéo còn có được thu hoạch vượt xa tôi ấy chứ”.

Lão hỏi Hà Tử Trš suất vào Thiên Khuyết?”

“Tử Trần, năm nay nhà mình có mấy

Hà Tử Trần: “Còn hai suất nữa thôi ạ”. Lão tổ gật đầu: “Thế thì cho cậu Ngô đây một suất”.
 
Chương 5595: “Lẽ nào là Thạch Trung Kiếm ra tay?”


Lão tổ: “Bảng Tiên chia làm hai cấp, cấp cao là bảng Đại Tiên, thấp hơn là bảng Tiểu Tiên. Ví dụ Tiên Giới Nguyên Sử. năm ở bảng Tiểu Tiên của khu Thanh Long nên có tên là bảng Thanh Long. Năm xưa, tôi đã khiêu chiến cao thủ đứng thứ 200 trên bảng này và đã đánh bại người đó, sau đã nhận được một phần thưởng. Phần thưởng đó giúp tôi có được một bộ công pháp và một món pháp khí, chính nhờ chúng mà Hà Thị mới trỗi dậy được. Cũng nhờ công pháp ấy mà tôi đã trở thành một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Hà Tử Trần ngạc nhiên nói: “Mới đánh bại cao thủ đứng thứ 200 mà đã có thu hoạch vậy rồi, thế chắc phần thưởng trên bảng Đại Tiên phải khủng lắm ạ?”

Lão tổ: “Đương nhiên, nghe nói Tiên Giới Thái Ất có người tiến vào tốp 200 của bảng Đại Tiên xong thì chỉ vài chục năm sau, gia tộc của người này đã là một trong những thế lực đứng đầu của Tiên Giới này rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Lão tổ, sau khi vào đó là có thể khiêu chiến luôn ạ?”

Lão tổ: “Không, đầu tiên phải tham gia tuyển chọn đã, chúng ta phải so chiêu với các cao thủ thanh niên từ nhiều nơi. Vòng tuyển chọn này là ngẫu nhiên, 300 người một nhóm. Nếu cậu có thể tiến vào tốp mười thì có thể nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên. Khiêu chiến thành công thì lại nhận được một cơ hội khiêu chiến nữa cho đến khi thất bại thì thôi. Đương nhiên, sau khi thua thì không hẳn phải dừng lại, nhưng phải trờ thêm ba năm nữa mới được khiêu chiến tiếp”.

Ngô Bình: “Làm thế nào mới được khiêu chiến bảng Đại Tiên ạ?”

Lão tổ: “Chỉ khi hạ được tốp năm mươi của bảng Tiểu Tiên thì mới được khiêu khiến tốp 100 đến 300 của bảng Đại Tiên. Lần này, nếu khiêu chiến thành công thì sẽ được khiêu chiến tất cả cao thủ trên bảng”

Ngô Bình: “Chỉ tu sĩ Thiên Nguyên mới được vào Thiên Khuyết ạ?”

“Cũng không hẳn”, lão tổ nói: “Cứ mười năm Thiên Khuyết lại mở hết một lần, khi ấy người của Tiên Giới Nguyên Sử cũng được tham gia. Đương nhiên, họ vẫn sẽ phải thông qua vòng sơ tuyển cơ bản nhất nên không phải ai cũng có cơ hội”.

Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình muốn đi ngay lập tức, nhưng anh còn chút chuyện phải làm nên chưa thể gấp gáp.

Trong cuộc họp gia tộc hôm đó, Hà Chính Hạo đã chính thức trở thành gia chủ chính của Hà Thị.

Tối đó, Hà Chính Hạo mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh. Vì là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên Ngô Bình rất được chào đón, có rất nhiều người đến mời rượu anh trong bữa tiệc, trong đó không thiếu các cô gái trẻ trung xinh đẹp. Rõ ràng họ cũng muốn thu hút Ngô Bình để được như Hà Tử Trần.

Mọi người đang dự tiệc thì có người vào báo tin và đưa gì đó cho Hà Chính Hạo. Hà Thị có hệ thống tình báo rất mạnh, Hà Chính Hạo giờ đã là gia chủ chính nên sẽ nhận được đủ tài nguyên tình báo.

Sau khi nhận được thông báo nàu, ông ấy cau mày nói: “Thương Tiên chết rồi”.

“Thương Tiên!”, Ngô Bình sững người, lẽ nào Thạch Trung Kiếm không đi cứu ông ấy sao?

Hà Tử Trần liếc nhìn tin tình báo xong thì thở dài một hơi, nói: “Thương Tiên bị người ta giết ở chỗ bế quan, hung thủ chưa chäc đã do Ma Kiếm Long Địch làm, vì ông ấy chết bởi một loại kiếm pháp nào đó”.

Ngô Bình: “Lẽ nào là Thạch Trung Kiếm ra tay?”

Ngô Bình không thể không nghi ngờ, vì chäc chẳn Thương Tiên sẽ bế quan trị thương ở một nơi vô cùng bí mật, Long Địch chưa chắc đã tìm được. Mà người biết nơi này chỉ có Phương Thanh Thanh và Thạch Trung Kiếm mà thôi.

Hà Tử Trần cười mỉa: “Tình báo còn nói Thạch Trung Kiếm đã đi tìm Long Địch để báo thù rồi, đúng là kế hay! Long Địch mà chết thì ông ta chính là ân nhân của hồ Vô Song, địa bàn của hồ này cũng thuộc về Thạch Thị luôn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì tất cả đều là kế hoạch của Thạch Trung Kiếm!”

Hà Chính Hạo cười lạnh nói: “Thạch Trung Kiếm là một tên rất gian xảo, ông ta làm vậy cũng hết sức bình thường Bố chỉ không rõ tại sao Thương Tiên lại ngu ngơ mà đi nhờ Thạch Trung Kiếm giúp đỡ”.

Hà Tử Trần: “Phương Thanh Thanh chắc vẫn chưa biết gì Ngô Bình: “Cô ấy có gặp nguy hiểm không nhỉ?” Hà Tử Trần lắc đầu: “Phương Thanh Thanh không có giá trị với Thạch Trung Kiếm, dẫu sao ông ta cũng muốn chiếm được địa bàn của hồ Vô Song thì cần phải có cô ấy, như thế mới danh chính ngôn thuận”.

Ngô Bình thở dài nói: “Thương Tiên còn đưa kiếm phổ cho ông ta nữa chứ, đúng là sai lầm trầm trọng”.

Bữa tiệc kết thúc, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh về phòng nghỉ ngơi. Họ vừa về thì thấy có một cô gái người toàn máu đứng trong nhà, đó chính là Phương Thanh Thanh.

Cơn gió thổi qua, pp ngã xuống đất, hình như cô ấy đã chết lâu rồi.

Ngô Bình tìm thấy một bức thư trong tay cô ấy, anh mở ra thì có vài dòng chữ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom