Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5556: Tranh giành


Cheng!

Sau tiếng chuông thứ hai, lại có thêm hơn một trăm người rụng.

Tiếng chuông vang lên liên tục sáu lần, số người còn đứng vững lại là hơn 200 người, loáng cái đã vơi bớt quá nửa.

Đạo nhân áo xanh gật đầu nói: “Khá lắm, vòng một vẫn còn hơn 200 người ở lại, so với lần trước là tốt hơn rồi”.

Sau đó, ông ấy thu cái chuông lại rồi nói: “Mời các vị còn đứng đi sang khu vực màu xanh lam”.

Khu vực màu xanh lam có hình tròn, diện tích nhỏ hơn một nửa so với khu vực trước. Sau khi mọi người đứng ở đây, đạo nhân áo xanh đã ném một quả cầu màu đồng ra. Quả cầu bay lên cao rồi biến thành một con rối cao hai mét và cầm trường kiếm trong tay.

Đạo nhân áo xanh: “Đây là con rối chiến đấu bằng đồng thau, ai có thể trụ vững trước năm chiêu của nó thì qua vòng”.

Ông ấy vừa nói dứt câu thì có một người bước lên, nhưng chưa được bao xa thì đã bị trúng một kiếm của con rối rồi ngã vật ra đất.

Những người khác đều ra tay rồi tấn công con rối, nhưng chỉ một, hai chiêu là bị đánh bay.

Loáng cái, chỉ còn lại hơn một trăm trong số hơn 200 người, trong đó mới chỉ có tám, chín mươi người là đỡ được năm chiêu trở lên của con rối.

Ngô Bình cũng đã xuất chiêu, anh đi tới cạnh con rối rồi tung một đấm ra.

Anh chưa dùng hết sức, sau khi giao đấu năm chiêu với con rối thì cũng nhanh chóng rút lui. Hiện giờ chưa phải lúc thể hiện, vì thế anh chỉ đỡ đủ số chiêu để qua vòng.

Song, khi anh lùi lại thì con rối lại áp sát rồi tung một tuyệt chiêu ra. Ngô Bình hết cách đành thi triển một tinh thuật, một ngọn lửa bản ra từ tay anh, sau đó đốt con rối cháy thành dung dịch, cuối cùng thì thành một khối phế liệu.

Đạo nhân áo xanh sáng mắt lên rồi cười nói: “Khá lầm, cậu đã đánh tan con rối, vì thế sẽ được nhận thêm 10 đồng tiền ngọc”.

Dứt lời, ông ấy vung tay lên, mười đồng tiền đã bay vào tay Ngô Bình.

Vòng tuyển chọn vẫn tiếp tục, một người đàn ông áo vàng có dáng người cao lớn bước ra, sau đó tung những đòn rất hiểm đánh cho con rối phải lùi lại liên tục. Sau hơn 30 chiêu, người này cũng đã hạ được con rối băng một quyền.

Nhưng người này không thể phá huỷ con rối giống Ngô Bình, nhưng có thể giao đấu với nó trên 30 chiêu thì cũng ngang trình với Ngô Bình rồi. Có thể thấy, người này cũng muốn phá hỏng con rối để nhận tiền thưởng giống Ngô Bình, song lực bất tòng tâm.

Sau vòng này chỉ còn 163 người thông qua.

Đạo nhân áo xanh nói: “Vòng thứ ba mời mọi người đi vào khu vực màu trắng. Sau đó, mọi người sẽ nghe thấy một đoạn kinh văn, ai có thể nhớ được hết thì qua vòng”.

Khi 163 người bước vào khu vực màu trằng, lập tức có một giọng nói vang lên rồi truyền vào tai của họ.

Ngô Bình nghe xong thì thấy đoạn kinh văn này khá tối nghĩa, nếu không thể lý giải được ý nghĩa của nó thì khó mà nhớ nổi.
 
Chương 5557: Bây giờ tôi sẽ đi đâu?


Đạo nhân áo xanh nói: “Còn có 82 người, trong khi lần trước được 109 người. Đúng là thiên tài ngày càng ít đi, lớp sau thua lớp trước”.

Cảm thán một câu xong thì ông ấy nói tiếp: “82 người đi theo tôi”.

Mọi người cùng nhau lên núi, trong đó chỉ còn ba người từng đưa tiền ngọc cho Ngô Bình. Trên đường đi, Ngô Bình đã trả lại tiền cho họ. Đương nhiên, anh không đưa không, mà họ phải đổi lại băng 50 nghìn tiền Tiên. Vì thế, anh chỉ còn lại 47 đồng tiền.

Con đường dài lên núi được lát bằng ngọc, nhìn mãi không thấy đỉnh, không rõ có bao nhiêu bậc thang nữa.

Trong bố ba người nhận lại tiền ngọc thì có cả Lưu Tuyên Diệp, anh ta đi cạnh Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, có đến ba nghìn bậc thang cơ, trong chúng ta chắc chỉ có nửa non đi được đến cuối thôi”.

Ngô Bình: “Đây cũng là thử thách à?”

Lưu Tuyên Diệp gật đầu: “Trước kia, tổ tiên nhà tôi cũng phải cố hết sức mới đi đến cuối được”.

Đạo nhân áo xanh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì nói: “Đúng thế, càng về sau thì các bậc thang càng khó đi, ai có thể đi đến cùng thì mới được vào hang báu”.

Quả nhiên họ càng đi thì Ngô Bình càng thấy có một nguồn sức mạnh kỳ lạ ảnh hưởng đến tinh thần của mình, mọi người xung quanh cũng bắt đầu lộ vẻ bực dọc.

Khi họ đi được một nghìn bậc thì chợt có người ôm đầu hét lên: “Tôi không đi nữa, tôi có một đồng tiền ngọc đây, có ai mua không?”

Người đàn ông áo vàng nói ngay: “Tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh bán bao nhiêu?”

“Một nghìn tỷ một đồng”.

Người đàn ông áo vàng lườm Ngô Bình rồi nói: “Dám giành với bổn hoàng tử à?”

Ngô Bình lập tức vứt cho người kia một nghìn tỷ, anh đã dùng hành động thực chất này để trả lời câu hỏi của tên áo vàng.

Đạo nhân áo xanh cười nói với Ngô Bình: “Cậu ấy là cửu hoàng tử của hoàng triều Thái Sử, cậu cũng gan đấy!”

Sau đó, liên tục có người bỏ cuộc, Ngô Bình và tên áo vàng thi nhau mua lại tiền ngọc của họ.

Khi đi đến cuối, Ngô Bình lại mua được 13 đồng tiền ngọc, còn tên áo vàng thì mua được mười đồng. Nhưng bây giờ chỉ còn lại 46 người mà thôi.

Cuối cùng họ cũng đi tới đỉnh, ở đây có một quảng trường rất rộng. Hiện tại đang có 15 cột kim loại to đùng ở đây, có cái cao cái thấp, cái to cái nhỏ.

Đạo nhân áo xanh nói: “Mọi người có nhìn thấy 15 cột kia không? Mỗi người hãy chọn một cái, cột to và cao nhất có thứ hạng cao nhất và ngược lại. Tiếp theo, mọi người sẽ vào hang báu theo thứ tự”.

Ông ấy vừa nói dứt câu, Ngô Bình và tên áo vàng đã cùng bay tới cột cao nhất. Ngô Bình nhanh chân hơn nên đã chọn được trước.

'Tên áo vàng nổi giận nên đã tung hai đường sát quang ra, hòng đánh bay Ngô Bình.

Song, anh chỉ giơ một tay lên thì đã có một màn sáng hình tròn xuất hiện, bên trên có vô vàn vì sao sáng lấp lánh đã dễ dàng chặn được đòn tấn công của tên kia.

'Tấn công thất bại, tên áo vàng định ra tay tiếp, nhưng đạo nhân áo xanh chợt nói: “Cậu chọn cái khác đi”.

Tu sĩ áo vàng hậm hực thu tay, đành chọn cột cao thứ hai.

Những người khác cũng đang tranh nhau, loáng cái cả 15 cột đều đã có người. 31 người còn lại chỉ biết trơ mắt đứng bên ngoài nhìn.

Đạo nhân áo xanh nói: “Ai không lên được cột thì có thể vào hang động bên ngoài chọn bảo vật, chọn xong thì xuống núi”.

Những người này không hề buồn bã, trái lại họ rất vui, vì mục đích họ lên đây là để lấy bảo bối, giờ mục tiêu đã đạt được thì đương nhiên họ phải vui rồi.

Đạo nhân áo xanh lại nói với nhóm Ngô Bình: “Các vị sẽ được vào hang báu thật sự. Vào đó rồi thì có thể dùng tiền ngọc để mua đồ”.

Ngô Bình : Bây giờ tôi sẽ đi đâu?”
 
Chương 5558: Kiếm Hồ


Hiện giờ, Ngô Bình đang có 65 đồng tiền ngọc, vì thế anh rất bình tĩnh đi cùng đạo nhân áo xanh vào trong hang báu. Bảo bối ở bên trong đều được xếp đặt lại vào mỗi lần đại hôi, chỉ có tu sĩ đầu tiên đi vào mới có thể chọn được món đồ quý nhất.

Ngô Bình đã tranh được cái cột cao nhất nên anh đủ tư cách để là người đầu tiên vào hang.

Khi đến cửa hang, anh nhìn thấy trên đỉnh có ghi hai chữ hang báu, khí tức đang toả ra mãnh liệt từ đó.

Đạo nhân áo xanh cười nói: “Lần này đại hội chỉ phát ra 100 đồng tiền ngọc, thêm cả phần thưởng ngoại lệ nữa thì tổng là 110 đồng. Một mình cậu độc chiếm hẳn 65 đồng thì có thể nói là xưa nay chưa từng có. Người có nhiều tiền ngọc nhất trong lịch sử cũng chỉ có 52 đồng mà thôi, cậu đã hơn người đó 13 đồng”.

“Được rồi, cậu có thể vào trong chọn thoả thích”, đạo nhân áo xanh vỗ vai Ngô Bình, ra hiệu cho anh có thể vào hang báu rồi.

Sau khi vào hang, Ngô Bình đã nhìn thấy đủ loại bảo bối khác nhau nằm trên các đài ngọc. Các đài ngọc này có chiều cao khác nhau, bên cạnh còn có bảng giá, món giá một đồng, món thì ba đồng.

Ngô Bình nhanh chóng chú ý tới cái đài cao và to nhất. Rõ ràng đồ càng quý thì đài ngọc sẽ càng to, như vậy sẽ khiến người ta dễ chọn hơn.

Trên đài ngọc này có một quả hồ lô da vàng khäc đầy phù văn kiếm đạo.

Ngô Bình cầm nó lên thì cảm thấy bên trong ẩn chứa kiếm khí cực mạnh, chắc chản nó là một món bảo bối vô cùng lợi hại. Nhưng giá của nó cũng rất chát, những 25 đồng tiên ngọc.

Ngô Bình không chút do dự mua ngay, sau đó tiếp tục đi chọn đồ.

Trên đài ngọc cao thứ hai có một bộ giáp trong suốt. Theo giới thiệu thì nó dành cho tu sĩ thần anh, sau khi mặc lên người thì có tác dụng bảo vệ. Hơn nữa, bản thân bộ giáp này cũng có sức mạnh lớn, nó có thể chống lại đòn tấn công của cường giả tầng thứ sáu Đạo cảnh trở xuống. Nếu gặp phải nguy hiểm lớn thì nó còn có thể quyên sinh để cứu chủ nhân.

Vì thế, nó cũng là một món bảo bối quý hiếm, giá là 20 đồng tiền ngọc.

Loáng cái, Ngô Bình đã tiêu hết 45 đồng tiền ngọc, anh bắt đầu thấy tiếc của. Tiếp theo, anh quay sang mua bùa hộ thân.

Bùa hộ thân giá không cao, chỉ một đồng tiền ngọc một cái, vì thế Ngô Bình đã mua hẳn mười cái.

15 đồng tiền ngọc còn lại thì anh đã mua 12 món bao bối, sau đó sẽ giao lại cho những người đã gửi anh tiền. Đương nhiên, họ muốn lấy được những bảo bối này thì phải trả anh một khoản tiền lớn.

Chọn đồ xong, Ngô Bình rời khỏi hang báu. Người thứ hai đi vào là cửu hoàng tử.

Hắn lườm Ngô Bình cháy mặt rồi mới đi vào, nhìn thấy bảo bối trên hai cột cao nhất đã bị lấy mất, hắn tức đến hét lên.

“Chết tiệt! Dám lấy Kiếm Hồ và Thất Thần Giáp của ta!”

Mục tiêu lớn nhất hắn đến đây lần này là để lấy Kiếm Hồ cùng Thất Thần Giáp. Với lượng tiền ngọc mà hẳn có, hẳn hoàn toàn có thể làm được điều này. Nhưng giờ chẳng còn món nào cả, không cần nghĩ cũng biết hản đang đau lòng cùng tiếc nuối đến cỡ nào.

Chẳng còn cách nào khác, cửu hoàng tử đành chọn thứ khác. Sau khi đi ra ngoài, hắn nhìn Ngô Bình với ánh mắt hình viên đạn, như thể muốn giết anh bãng ánh mắt.

Ngô Bình chẳng quan tâm, sắp tới đây anh còn phải vào Nguyên Sử Giới. Đến lúc đó, kiểu gì hai bọn họ cũng có một trận đấu nảy lửa, anh chắn chắn sẽ không nương tay.
 
Chương 5559: “Rất lâu rồi ư?”


Sau khi nhäc nhở thêm đôi điều, đạo nhân áo xanh đã phát cho mỗi người một tờ bản đồ, bên trên có ghi rõ địa điểm của truyền thừa. Cuối cùng, ông ấy lấy một cánh cửa nhỏ ra rồi ném lên cao, nó đã biến thành một cánh cổng cao. hơn năm mét. Sau khi cửa mở, tất cả mọi người đều ùa vào.

Ngô Bình là người vào đầu tiên. Vừa vào trong, anh đã bắt đầu rơi tự do, anh lập tức khống chế cơ thể và trấn tĩnh lại, sau đó phát hiện mình đang ở trên cao.

Không lâu sau, anh đã đáo xuống một thảo nguyên, xung quanh có khá nhiều dê vàng và ngựa hoang đang ăn cỏ. Sự xuất hiện của anh đã khiến bầy ngựa hoang chạy tán loạn.

Anh mở bản đồ ra thì thấy cách thảo nguyên này không xa về phía Tây có một địa điểm truyền thừa.

Anh đứng dậy bước đi thì phát hiện độn hành và đi lại ở đây rất tốn sức. Vì thế, anh đã quan sát bầy ngựa hoang, sau đó tiến lại gần rồi cưỡi lên một con.

Con ngựa rất hung hăng, nhưng sau khi ăn một đấm của Ngô Bình thì đã ngoan hẳn, sau đó phối hợp nhịp nhàng với anh chạy về phía Tây.

Nó chạy rất nhanh, chỉ hơn một tiếng sau thì anh đã nhìn thấy một cung điện to lớn. Gần cung điện có khá nhiều người sống, tính ra cũng gần 100 người.

Khi đến gần cổng cung điện thì anh mới thấy bên trong đó còn có nhiều người hơn, ít cũng phải ba, bốn trăm người.

Anh thấy rất lạ, sao Nguyên Sử Giới lại có nhiều người thế này?

Cạnh đó có một tu sĩ trung niên đang ngẩn ngơ ngồi dưới đất vừa ăn thịt dê nướng vừa lẩm bẩm một mình, như đang suy tư gì đó.

Ngô Bình tiến lại gần rồi chắp tay hỏi: “Xin hỏi ông cũng tham gia đại hội quần hùng ư?” Người kia nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt mơ màng, mãi sau mới nói: “Đúng, những đó là chuyện của rất lâu về trước. rồi”.

Ngô Bình: “Rất lâu rồi ư?”

“Ừm, chắc cũng hơn 300 năm rồi chứ ít gì”, ông ta như đang hỏi chính mình.

Ngô Bình sững người, hơn 300 năm ư? Nói vậy thì tất cả mọi người ở đây đều từng tham gia đại hội quần hùng rồi.

Anh hỏi tiếp: “Tại sao ông không rời đi?”

“Tôi chưa thể lĩnh ngộ truyền thừa của Đạo Tôn nên không đi được”, ông ta như đã phát điên, sau đó tiếp tục kể lể mà chẳng hề để ý đến Ngô Bình.

Ngô Bình lại hỏi thêm mấy người nữa thì họ đều trả lời như nhau, năm xưa họ đều từng là tu sĩ tham gia đại hội quần hùng, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì. Song, họ không cam tâm nên đã ở lại đây ngày đêm lĩnh ngộ, thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái đã vài trăm năm rồi.

Ngô Bình lắc đầu rồi thầm cảm thán. Anh tiếp tục đi vào cung điện thì thấy mọi người ở quanh đây đều nhìn mình, mắt ai cũng sáng bừng khiến anh cảm thấy nguy hiểm đang rình rập.

Anh đứng lại rồi cảnh giác quan sát xung quanh.

Có một người bước tới gần rồi cười nói: “Anh là tu sĩ vừa tham gia đại hội quần hùng đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Người này mắc áo xanh có làn da trẳng, mái tóc đen, tuy miệng luôn mỉm cười nhưng nhìn lại rất nham hiểm.

Người áo xanh: “Theo quy định ở đây thì cậu cần nộp bảo bối mà mình lấy được trong hang báu, cùng toàn bộ tài nguyên mà cậu có”.
 
Chương 5560: Tịch thu đồ bất chính


Ngô Bình thờ ơ nói: "Con người tôi chưa biết sợ đe doạ là gì”.

Người áo xanh vung tay lên: “Lên!”

Bốn tu sĩ tầng thứ chín Thần Thông ở cạnh đó lập tức ra tay, song họ còn chưa kịp thi triển phép thần thông thì Ngô Bình đã đập vào Kiếm Hồ ở bên hông, một đường kiếm khí bay vút lên cao rồi hoá thành hàng nghìn đường kiếm nhỏ múa lượn trên không. Chúng không di chuyển theo một quy luật nào cả, nhưng lại bay rất nhanh như một màn sương.

Vù!

Các đường kiếm xẹt qua, bốn tu sĩ kia đã bị chém thành nhiều mảnh, máu thịt lẫn lộn rơi xuống đất.

Sau đó tất cả kiếm khí đã tập trung trên đỉnh đầu của tên áo xanh.

Hắn ta tái mặt, không thể ngờ pháp bảo của người mới này lại đáng sợ như thế! Lần này, hắn ta chọc nhầm người rồi.

Hắn ta run rẩy quỳ xuống đất rồi nói: “Đừng giết tôi!” Ngô Bình: “Anh cầm đầu ở đây hả?”

Tu sĩ áo xanh: “Không, tôi chỉ thu nhận một tốp tuỳ tùng ở đây để đi cướp đồ của người mới thôi”.

Ngô Bình: “Thế mau giao đồ anh đã cướp ra đây”.

Tu sĩ áo xanh nhăn mặt, nhưng không dám cãi lời nên đành lấy một cái nhẫn ra đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy trong nhãn chất khá nhiều đồ, đếm sơ cũng phải tới cả chục nghìn món, trong đó có vài chục món là từ hang báu. Ngoài ra, số tiền Tiên ở đây cũng lên tới mấy trăm nghìn tỷ, đồ linh tinh khác thì còn nhiều hơn.

Anh nhìn xong thì cất nó đi rồi hỏi: “Có mỗi anh cướp đồ ở đây thôi à?”

Tu sĩ áo xanh lắc đầu: “Còn một nhóm nữa, thực lực của họ mạnh hơn tôi”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp họ”. Tu sĩ áo xanh vã mồ hôi hột, nhưng không dám từ chối, nên đành ngoan ngoãn dẫn Ngô Bình đến chỗ của một người khác.

Người này đang ngồi trên một núi đất, xung quanh có vài chục người, xem ra là thuộc hạ của gã.

Ngô Bình gây ra động tĩnh lớn nên người này cũng đã chú ý tới anh. Thấy anh đi tới, gã cười nói: “Cậu bạn có chuyện gì à”

Ngô Bình: “Anh cướp của nhiều người mới ở đây rồi đúng không? Mau giao hết đồ ra đây, không tôi sẽ giết anh”.

Đương nhiên anh sẽ không nhân từ với hạng người này.

Tên đó thờ ơ nói u tưởng có một món pháp bảo lợi hại thì có thể ăn được tôi à?”

“Chẳng lẽ không?”, Ngô Bình lạnh giọng châm chọc.

Người kia bật cười, đám thuộc hạ lập tức tản ra, sau đó kết thành một đại trận. Sức mạnh của tất cả mọi người nối liền nên lập tức tăng vọt.

Tên kia cười phá lên nói: “Đây là sát trận do chúng tôi vất vả tạo ra, dù cậu là cường giả Đạo cảnh thì cũng không thoát được đâu”.
 
Chương 5561: “Chưa từng có ai lĩnh ngộ được hết à?”


Tên kia bắt đầu do dự, nhưng gã không cam tâm khi phải giao nộp hết đồ tích luỹ trong nhiều năm qua. Dẫu sao, gã cũng chuẩn bị rời khỏi đây rồi, nhưng nếu không giao nộp cho. Ngô Bình thì khả năng cao gã sẽ bị giết.

Trong lúc gã đang đắn đo, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Cho anh ba giây, ba, hai, một!”

Dứt lời, anh tung một quyền ra, các tu sĩ kết thành đại trận đã bị đánh bay. Sau đó, Ngô Bình phóng kiếm khí trong Kiếm Hồ ra để giết tên kia.

“Xin tha mạng...”

Nhưng đã muộn, gã vừa lấy nhẫn của mình ra thì các đường kiếm đã kéo tới rồi chém gã ra thành nhiều mảnh.

Ngô Bình đi tới gần nhặt chiếc nhãn lên xem, quả nhiên bên trong có nhiều đồ hơn tên áo xanh.

Anh hài lòng hỏi tên áo xanh: “Các người đã lĩnh ngộ được truyền thừa của cung điện chưa?”

Tên kia cười trừ: “Truyền thừa đó khó lầm, tôi đã khổ tu cả trăm năm mà chỉ được vài phần”.

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Cả trăm năm rồi mà mới lĩnh ngộ được vài phần ư? Người lĩnh ngộ được nhiều nhất ở đây là ai?”

Tu sĩ áo xanh: “Người nhiều nhất cũng lĩnh ngộ được. năm, sáu phần thôi”.

Ngô Bình: “Chưa từng có ai lĩnh ngộ được hết à?”

Tu sĩ áo xanh läc đầu: “Với thực lực của chúng ta thì lĩnh ngộ hết truyền thừa của Đạo Tôn là chuyện không thể. Lĩnh ngộ được bảy phần thôi đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi. Lịch sử từng ghi nhận, người lĩnh ngộ được nhiều nhất cũng chỉ bảy, tám phần thôi”.

Ngô Bình không khỏi thấy tò mò, rốt cuộc là truyền thừa kiểu gì mà bao năm qua chưa từng có ai lĩnh ngộ trọn vẹn được.

Anh đi về phía cung điện, anh vừa xuất hiện thì mọi người đều tránh xa. Anh đã giết tên cướp mạnh nhất ở đây, chứng tỏ thực lực rất mạnh, vì thế không ai dám dây vào anh.

Ngô Bình vào trong thì thấy có một bức vẽ dài hoạ một tu sĩ thanh niên đang thực lực các động tác gì đó, có tổng cộng 360 bức như vây.

Nhìn thấy chúng, Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu. Các bức tranh như chồng chéo lên nhau, sau đó tổ hợp thành một chuỗi các động tác được thực hiện liên tục rất chậm nhưng vẫn rất khó hiểu.

Nếu Ngô Bình chỉ là một thiêu kiêu bình thường, chưa từng có kinh nghiệm gì ở vũ trụ phụ thì bây giờ anh cũng khó mà nhìn thấu được ý nghĩa của các động tác này.

Chính vì anh đã có nhiều trải nghiệm phong phú nên có thể nhìn ra các động tác này để cho thần anh tu luyện.

Điều kỳ lạ là cách tu luyện này có điểm tương đồng với các cảnh giới của Vĩnh Thần mà anh từng tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hãng.

Vũ trụ phụ là hình chiếu vạn vật của vũ trụ chính, cảnh giới Vĩnh Thần mà Ngô Bình tu luyện có lẽ là hình chiếu của một vị đại năng nào đó thuộc vũ trụ chính, may thế nào anh lại tu luyện được.

Khi ấy, Ngô Bình đang gặp Đại Thánh Kiếp, anh đã tu luyện cảnh giới Vĩnh Thần ở vùng đất Vĩnh Hằng. Cảnh giới này gồm Chân Hồn, Tử Phủ, Thiên Môn, Hồn Biến, Chí Thần và Bất Diệt.

Đương nhiên không phải tất cả các cảnh giới nhỏ ấy đều thích hợp với Ngô Bình của bây giờ, dẫu sao ở thời không khác nhau thì trật tự cũng khác.

Sau một hồi nghiên cứu, Ngô Bình thấy có Chân Hồn, Thiên Môn và Hồn Biến là có thể dùng được. Nhưng phải đảo. lộn trật tự thì anh mới có thể tiếp nhận được truyền thừa ở đây.

“Muốn lĩnh ngộ được thì phải đột phá cảnh giới Thần Anh đã”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Hiện giờ, anh thử cách tu luyện của Hồn Biến trước, thần hồn trong pháp thai bắt đầu lột xác lần đầu. Sức mạnh khiến nó lột xác chính là sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể của Ngô Bình, bao gồm cả hình xăm Đại Ma Thần mà anh vừa xăm.

Luồn sức mạnh của Đại Ma Thần tiến vào pháp thai để giúp nó lột xác.

Quá trình này không dài, nhưng rất đau đớn, Ngô Bình phải nghiến răng chịu đau. Khoảng hơn ba tiếng sau, lần lột xác thứ nhất đã xong, đây là thần hồn nhất biến.

Sau đó, anh mượn sức mạnh của sao trời để bắt đầu lần lột xác thứ hai.

Cuối cùng, anh dựa vào sức mạnh của trật tự mà mĩnh lĩnh ngộ được để tiến hành lột xác lần ba.

Khi xưa, thần hồn của anh đã lột xác mười lần, nhưng giờ chỉ còn lại ba thôi. Lần lột xác thứ ba kết thúc, thân hồn trong pháp thai của Ngô Bình đã mạnh mẽ hơn, một sức mạnh bức người tuôn ra. Pháp thai vỡ, một thần anh được bao bọc bởi ánh sáng đã lao ra khỏi người Ngô Bình rồi lơ lửng trên đại điện. Hình dáng của nó giống hệt như Ngô Bình.

'Thần anh của người bình thường chỉ cao hơn bí thần cũ một đến hai lần, vì căn bản của thần anh là bí thần.
 
Chương 5562: Thân Áo và Thần Áo


Theo cảm nhận của Ngô Bình thì anh đã trải qua một quãng thời gian rất dài thì mới làm xong hết các động tác này, đồng thời hấp thu được rất nhiều sức mạnh kỳ diệu. Các sức mạnh ấy tập trung trong người anh và hình thành một vòng xoáy sức mạnh, trung tâm của vòng xoáy ấy như mở ra một cửa cửa, anh có thể nhìn thấy căn nguyên của vũ trụ, từ đó hiểu được chân tướng của vũ trụ.

Cùng lúc đó, liên tục có sức mạnh kỳ diệu tuôn ra từ cảnh cửa sổ này nhằm rèn luyện cơ thể anh.

'Thể chất của anh ngày càng mạnh và thuần thục hơn, đồng thời đạt đến trạng thái hoàn hảo hất! Điều này khiến anh nhớ tới cảnh giới Cực Áo mà mình từng tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.

Cảnh giới Cực Áo gồm Thân Áo, Thần Áo, Huyền Áo và Thiên Áo. Còn luồng sức mạnh này hình như có thể giúp anh đạt đến cảnh giới đó khi tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.

Sau đó, anh đã bắt đầu mượn sức mạnh này để tu luyện Thân Áo dựa trên qua trình lĩnh ngộ của ngày trước.

Nếu tu luyện thành Thân Áo thì anh có thể dung hợp tinh thuật và pháp thuật với cơ thể, từ đó hình thành áo thuật dùng trong chiến đấu. Nhờ đó, anh có thể hạ được kẻ địch mạnh và tạo ra lực sát thương gấp vài chục lần.

Ngô Bình đang lĩnh ngô Thân Áo thì lại có một người mới đi vào đại điện. Nhìn thấy Ngô Bình ở đây, người đó lập tức. lĩnh ngộ các bức tranh.

Khoảng ba tiếng sau, người kia đã rơi vào trầm mê, không thể lĩnh ngộ hoàn toàn giống Ngô Bình được.

Còn lúc này, Ngô Bình đã lĩnh ngộ xong Thân Áo, cơ thể anh chợt toả ra một luồng khí thế bức người, doạ cho các tu sĩ ở quanh phải tránh xa.

Ngô Bình mở mắt rồi lẩm bẩm: “Đúng là Nguyên Sử Đạo. Tôn có khác, truyền thừa quá đỉnh luôn”.

“Anh Ngô, anh lĩnh ngộ được chưa?”, tu sĩ cùng vào đây với anh vội hỏi.

Ngô Bình: “Hơi hơi

Tu sĩ kia sáng mắt lên: “Chúc mừng anh Ngô, giờ tôi cũng có thu hoạch r cảm thấy hình như mình có thể lĩnh ngộ được vài thứ gì đó”.

Ngô Bình: “Thế thì anh tiếp tục đi”.

Ngô Bình rời khỏi đại điện, chuẩn bị đi tới khu vực truyền thừa khác. Nguyên Sử Đạo Tôn để lại chín loại truyền thừa, chắc chắn nếu anh lĩnh ngộ được nốt tám loại còn lại thì sẽ là đỉnh của chóp.

Anh nhìn bản đồ rồi cưỡi con ngựa hoang đi tới khu vực thứ hai.

Anh vừa đi được một đoạn thì thả con ngựa ra cho nó ăn cỏ, còn mình thì xuống ngựa rồi luyện quyền trên bãi cỏ. Sau khi lĩnh ngộ Thân Áo, anh thấy mỗi loại pháp thuật đều có thể hoà vào quyền pháp của mình, sau đó thi triển ra áo thuật.

Anh không thể thi triển trong cung điện, nên giờ sẽ tu luyện vài tinh thuật và pháp thuật mạnh mẽ thành áo thuật.

Thật ra trên đời không tồn tại áo thuật, áo thuật là do anh tạo ra. Đây là lý luận mà anh học được ở vùng đất Vĩnh Hãng rồi vận dụng đến vũ trụ chính.
 
Chương 5563: “Người biến là anh đấy”.


Người kia nhìn Ngô Bình rồi đáp: “Cậu không biết à? Truyền thừa ở đây rất đáng sợ, không học được thì rất dễ phải bỏ mạng. Cậu không nhìn thấy đống xương khô chất đống ở bên ngoài à?”

Ngô Bình nhìn theo hướng người đó chỉ thì quả nhiên nhìn thấy xương khô chất thành núi, ít cũng cao đến mấy chục mét.

Anh nói: “Không luyện được thì sẽ chết ư?”

Người kia thở dài nói: “Đúng thế, vì vậy có rất ít người dám đến đây, tôi chính là một trong số đó. Nhưng tôi chỉ học được 15 phút thì đã bị thương nặng, phải dưỡng thương ở đây lâu lắm rồi”.

Ngô Bình gật gù rồi quan sát tiếp thì thấy hồn phách của người này đã bị thương. Vì thế anh đưa cho người đó một viên đan dược rồi nói: “Anh uống rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.

Người đó nhận lấy đan dược rồi cảm kích nói: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình đáp lời rồi đi vào cung điện hình tròn. Khác với cung điện ban nãy, ở đây không một bóng người.

Anh nhìn quanh thì chir thấy có một pho tượng, mắt nó nhìn thẳng về phía trước. Cạnh đó có một tấm bia đá, bên trên ghi cách tiếp nhận truyền thừa. Đó chính là nhìn thẳng vào. mắt của pho tượng.

Ngô Bình hít sâu một hơi, sau đó xuống tấn rồi nhìn thẳng vào mắt của pho tượng. Anh vừa nhìn thì đã thấy mình tiến vào một ảo ảnh, cảnh vật xung quanh thay đổi, còn anh đang ở trong một không gian đầy sương mù màu tím.

Có một tu sĩ trung niên mặc áo bào màu đen đang mỉm cười nhìn anh trong không gian này, sau đó bắt đầu giảng về đại đạo.

Nếu là tu sĩ Thần Thông bình thường thì sau khi đến đây sẽ khó chịu nổi âm thanh giảng về đại đạo này. Đạo lý mà tu sĩ kia nói như bình rượu ủ lâu năm. Nhưng các tu sĩ bình thường gặp phải nó thì lại như những đứa trẻ nhỏ uống rượu, dù rượu có ngon đến mấy thì cũng khiến họ bị trúng độc cồn, ai nặng thì còn mất mạng.

Nhưng trường hợp này chẳng khác gì khi Ngô Bình ở vũ trụ phụ, lúc này anh như được quay về vũ trụ đó và tu luyện thế thôi. Đại đạo mà anh từng tiếp xúc khéo còn thâm sâu hơn cả đại đạo của Nguyên Sử Đạo Tôn.

Ngô Bình nghe đến đâu là hiểu đến đấy, loáng cái đã hiểu được hết nội dung mà tu sĩ kia truyền đạt. Càng hiểu được nhiều nội dung thì thần anh càng thoải mái, thậm chí còn có một lưồng sức mạnh thần bí tiến vào thần anh của anh và bị nó hấp thu.

Ngô Bình không khỏi cảm thấy thứ mình học được vô cùng phù hợp với Thần Áo mà anh tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng. Vì thế, anh đã dùng Thần Áo để tiếp thu kiến thức này.

Tu sĩ trung niên kia chỉ nói một lần là Ngô Bình đã hiểu ngay, ông ấy mỉm cười rồi gật đầu khen ngợi.

Sau đó, anh đã rời khỏi ảo ảnh và ngồi xuống tại chỗ tu luyện.

Thần Áo tên sao thì ý vậy. Nó đối xứng với Thân Áo, cũng là một áo thuật mà thần anh tu luyện. Thần anh, pháp thuật và tinh thuật sau chỉnh hợp có thể bay ra rồi chém giết thần hồn của kẻ địch, đây là cách chuyên dùng để xử lý thần hồn của kẻ thù.

Ngô Bình ngồi tại chỗ lĩnh ngộ ba loại áo thuật, sau đó nhanh chóng di chuyển đến khu vực truyền thừa thứ ba.

Lần này, anh không cưỡi ngựa nữa mà tự đi. Anh mới bước một bước mà đã xa cả trăm dặm, đây là một loại thuật Thân Áo có tên là Thúc Địa Thành Thốn.

Loáng cái, anh đã đến khu vực thứ ba, ở đây cũng không có nhiều người, nhưng có đến ba, bốn chục người trong đại điện, trong đó có cả cửu hoàng tử.

Hẳn đang lĩnh ngộ ở đây, bên trong đại điện có một quả cầu thuỷ tinh khổng lồ với đường kính một trăm mét. Trong quả cầu này có một ti sét lúc ẩn lúc hiện.

'Thấy Ngô Bình xuất hiện, cửu hoàng tử nhìn sang rồi cười mỉa: “Ngô Bình, đây là truyền thừa lôi pháp của Nguyên Sử Đạo Tôn, không có thiên bẩm cực cao thì đừng hỏng tu luyện, tốt nhất anh đừng có thử”.

Ngô Bình: “Tôi có thử hay không thì liên quan gì đến anh?”

Cửu hoàng tử hừ mạnh nói: “Biến đi!”
 
Chương 5564: Cánh cửa Nguyên Sử


Ngô Bình không chút sợ sệt nói: “Xem ra anh đã thu nạp được những người lĩnh ngộ lôi pháp ở đây”.

“Đúng thết Bọn họ ít nhiều đều đã có những lĩnh ngộ nhất định, nếu họ bắt tay với nhau thì có thể bày một lôi trận diệt tiên. Ngô Bình, anh chết chắc rồi!”

“Thế ư?”

Vù!

Ngô Bình nói dứt câu thì lập tức biến mất. Ngay sau đó, cửu hoàng tử đã bay xa vì trúng một đấm. Hắn bay lên cao rồi hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi xuống rồi bị thương nặng.

Những người khác được phen hết hồn, cửu hoàng tử mạnh thế mà còn không chịu nổi một đòn của Ngô Bình, chứng tỏ là anh có thực lực rất mạnh.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Khôn hồn thì cút ngay, không là tôi giết anh đấy”.

Cửu hoàng tử sợ hãi, sau đó cần răng dẫn đám người kia rời khỏi đại điện.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình Ngô Bình ở đây, anh ngẩng lên nhìn tia sét ở trên cao như có điều suy ngẫm.

Năm xưa, khi còn ở tiên vực Cửu Lôi, anh đã từng giao. lưu với chủ nhân của sấm sét. Trước đó, anh cũng từng dùng sấm sét để tôi thể đến cực hạn, luyện hoá lôi hồn điện phách và nắm vững ý nghĩa của sấm sét. Tuy những chuyện này diễn ra ở vũ trụ phụ, nhưng bản thân sấm sét là một loại sức mạnh nên nó và sấm sét của vũ trụ chính có quy luật giống nhau.

Vì thế, Ngô Bình chỉ quan sát một lát đã có thể lĩnh ngộ đại khái ý nghĩa của sấm sét này.

Tia sét trong thuỷ tinh là từ thở trời đất sơ khai và có uy lực rất mạnh. Sau khi Ngô Bình lĩnh ngộ nó thì đã tạo được một lôi phù trong cơ thể mình.

Lôi phù vừa xuất hiện, tia sét kia đã bị hút ra khỏi quả cầu thuỷ tỉnh, sau đó bị lôi phù hấp thu. Tiếp đó, lôi phù đã chứa đầy sức mạnh sấm sét.

Ngô Bình đưa lôi phù vào thần anh, cho nó hấp thu sức mạnh sấm sét để rèn luyện và tẩm bổ. Đương nhiên, sức mạnh sấm sét cũng thông qua thần anh để rèn luyện cơ thể của Ngô Bình.

Ngô Bình ở trong cung điện một lúc lâu mới đi ra ngoài, sau đó đi tới khu vực truyền thừa thứ tư.

Trên đường đi, anh chợt cảm thấy trên đỉnh đầu có hiện tượng lạ gì đó nên ngẩng lên xem thì thấy trên trời xuất hiện đám mây cửu sắc, trong đó có chín tia sét lập loè.

Anh biết là tiểu thần kiếp đã đến.

Tiểu thần kiếp là kiếp nạn mà tu sĩ cần trải qua trước khi thần anh tiến vào cảnh Thần Môn. Trong quá trình này, thần anh cần trải qua sấm sét phong hoả, sau đó lần lượt bị sét đánh và gió thổi cùng lửa đốt. Ngoài ra, loại sấm sét này còn dành riêng để nhăm vào thần hồn, vì thế uy lực của nó mạnh hơn lôi kiếp trước kia không biết bao nhiêu lần.

Ngô Bình vừa tu luyện thuật Thần Áp. Giờ lại được lôi phù rèn luyện nên không hề thấy sợ hãi mà trực tiếp đối diện với tiểu lôi kiếp.

Thần anh của anh đã lớn thêm một chút, giờ đã cao 15, 16 trượng rồi. Nó bay vút lên cao, một tia sét cửu sắc giáng xuống như một cái roi da, sau đó đánh thật mạnh lên thần anh của Ngô Bình.
 
Chương 5565: Uỳnh!


Nhưng Ngô Bình là người đã trải qua nhiều kiếp nạn nên có cực nhiều kinh nghiệm phong phú, sau đó anh đã giăng kết giới thuật Thần Áo để phòng ngự. Thậm chí, anh còn chuẩn bị sẵn bùa hộ thân để phòng bất trắc.

Cơn gió thổi tới, đầu tiên nó phá hỏng kết giới, sau đó bổ nhào về phía thần anh của Ngô Bình. Anh cảm thấy một cơn đau kịch liệt gần như có thể ngất xỉu.

Tiểu thần kiếp này khá đặc biệt, thần anh càng mạnh thì lôi kiếp càng đáng sợ, vì thế Ngô Bình không thể lơ là. May mà anh đã trụ vững, mà không cần dùng tới bùa hộ thân.

Cơn gió thổi quanh anh 13 vòng rồi tự biến mất. Sau đó, thần anh của anh đã mạnh mẽ hơn, lờ mờ sắp ngưng tụ thành thực thể.

Tiếp đó, có một ngọn lửa bùng cháy trong thần anh, đây chính là âm hoả.

Âm hoả này bốc cháy từ huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân lên, sau đó thong qua kinh lạc đốt cháy toàn thân. Hiện giờ, toàn thân Ngô Bình đang rực lửa.

May sau thần anh của anh đủ tinh thuần và ít tạp chất, hơn nữa còn hấp thu sấm sét. Sau cảm giác đau đớn ban. đầu, anh đã thấy nhẹ nhàng hơn.

Một lát sau, âm hoả biến mất, thần của Ngô Bình đã có một màu vàng kim, nó tiếp tục phồng to hơn rồi hoá thành một người khổng lồ 25 trượng.

“Thu!”

Ngô Bình hô lên một tiếng, thần anh đã thu nhỏ thành nằm đấm rồi chui vào phần ức của anh.

Thần anh quay về, Ngô Bình thở ra một hơi rồi tiếp tục đi đến khu vực truyền thừa thứ tư.

Nhưng khi anh đến đây thì phát hiện nơi này rất lạnh lẽo, chỉ có một cung điện hoang tàn. Song, cũng có hai tu sĩ đang ngây ngẩn ngồi ở đây.

Anh vội tiến lên hỏi: “Tại sao đại điện truyền thừa ở đây lại sụp đổ?”

Người kia ngẩn ra nhìn anh, mãi sau mới đáp: “Truyền thừa ở đây đã bay đi từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Bay đi ư?”

“Đúng thế, truyền thừa này có linh tính, nó có thể tụ tu luyện thành tỉnh linh. Nhưng nó không thể thoát khỏi Nguyên Sử Giới được, chỉ là không biết đang trốn ở đâu”.

“Năm khu vực truyền thừa khác cũng như vậy ư?”

Người kia: “Có bốn trong chín khu truyền thừa bay đi rồi, chúng đại diện cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ”.

Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình đã đến khu truyền thừa tiếp theo.

Đúng như anh đoán, khu truyền thừa thứ tư mà anh cần lĩnh ngộ sẽ truyền thụ cho anh Huyền Áo.

Trong một đại điện hình vuông có một tấm bia ngọc, trên đó có 3000 phù văn, Ngô Bình nhìn chăm chú vào đó để lĩnh ngộ Huyền Áo.

Huyền Áo rất huyền diệu, nó gần như là một đạo.

Ngô Bình tập trung toàn bộ tinh thần và dần có thu hoạch. Một tiếng sau, anh đã hiểu hết toàn bộ.

Huyền Áo này thật ra là thước đo của đại đạo, thi triển cùng với Thân Áo và Thần Áo sẽ tạo thành kiểu như thần hình hợp nhất, âm dương hợp nhất, nội ngoại hợp nhất.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, thần anh và cơ thể của Ngô Bình hợp nhất, tinh thuật và pháp thuật hợp nhất, tinh thần và vật chất hợp nhất, thời gian và không gian hợp nhất, âm dương hợp nhất, nội ngoại hợp nhất.

Anh dùng đó làm gốc để cho ra sáu tổ hợp nghĩa.

Sau khi lĩnh ngộ sáu tổ hợp này, Ngô Bình củng cố thêm một lúc rồi mới đi tới khu truyền thừa thứ năm.

Khu truyền thừa cuối cùng này không có ai, vì truyền thừa. ở đây vô cùng thâm sâu nên khó mà lĩnh ngộ được. Vì thế, các tu sĩ đến xong đều bỏ cuộc. Từ đó thành ra không có ai ở đây, thậm chí trong lịch sử cũng chưa ghi nhận có người tới. Truyền thừa ở đây là một sự tuyệt vọng với họ.
 
Chương 5566: Lời mời của núi Nguyên Sử


Tình trạng này kéo dài nửa tiếng, mãi sau trong đầu Ngô. Bình mới nảy ra được một ý, sau đó anh bắt đầu cố hết sức tìm hiểu ý nghĩa của cánh cửa này qua suy nghĩ đó.

Lý do Ngô Bình tìm thấy đường đi là vì anh đã tham khảo. tư duy của Thiên Áo. Thiên Áo là cảnh giới cao nhất của cảnh giới Cực Áo, nó đại diện cho ý nghĩa của đất trời.

Thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình ngồi im bất động cuối cùng cũng đã cử đọng phần cổ. Anh mỉm cười rồi lẩm bẩm: “Thì ra đây là ý nghĩa sâu xa của Nguyên Sử”.

Lại hai ngày nữa qua đi, Ngô Bình không nhìn vào cánh cửa ấy nữa, hình như anh đã có thu hoạch, mà cũng có thể là không. Nhưng những lĩnh ngộ của anh ở đây vào giây phút này sẽ có tác dụng rất lớn khi anh đột phá Đạo cảnh.

Vào ngày thứ năm, Ngô Bình đã rời khỏi đại điện, sau đó dùng thần niệm quét hết cả Tiên Giới. Loáng cái, anh đã cảm thấy vị trí của bốn khu vực truyền thừa khác. Chúng nằm rải rác ở phía Đông, Tây, Nam, Bäc.

Anh bay vút lên cao, sau đó chỉ phóng ra một chút ý nghĩa Nguyên Sử, nhưng tứ linh kia lập tức cảm nhận được ngay rồi lần lượt bay về phía anh.

Một con Thanh Long, một con Chu Tước, một con Bạch Hổ và một con Huyền Vũ gần như cùng bay vào người Ngô Bình cùng lúc, sau đó dung hoà với thần anh của anh rồi hoá thành bốn loại truyền thừa.

Bốn loại truyền thừa này kết hợp với bốn tinh lực lớn của Ngô Bình, vừa hay có thể cường hoá thuật Huyền Áo.

Lúc này, Ngô Bình chỉ cần dùng sức một chút thì lập tức có chín tia sáng xuất hiện ở phía sau, chúng đại diện cho chín loại truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn.

Nhưng anh không muốn khoe khoang nên đã ẩn năm trong số chín loại đi, chỉ để lộ ra bốn loại.

Ngô Bình cảm thấy không cần ở lại đây nữa, vì thế đã bóp vỡ ngọc phù trong tay, một tia sáng từ trên cao rơi xuống bao. trùm lấy anh. Ngay sau đó, anh đã xuất hiện ở lối vào của Nguyên Sử Giới.

Tu sĩ áo xanh vẫn đang chờ anh, thấy Ngô Bình rời khỏi đó quá nhanh, ông ấy ngẩn ra hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa”.

Tu sĩ áo xanh tỏ vẻ mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được bốn loại ư? Mỗi loại được mấy phần?”

Thường thì có cực ít tu sĩ có thể lĩnh ngộ hoàn toàn hết một loại truyền thừa, ai lĩnh ngộ được bảy, tám mươi phần. trăm của một loại đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi.

Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được toàn bộ”.

Tu sĩ áo xanh nghệt mặt ra, mãi sau mới lẩm bẩm: “Lĩnh ngộ toàn bộ ư? Cậu nói thật không?”

Ngô Bình: “Tôi không dám nói dối nửa lời”. Đạo nhân áo xanh cười phá lên: “Tốt quá! Theo quy định thì chỉ cần lĩnh ngộ một truyền thừa thôi thì đã được vào viện trưởng lão của núi Nguyên Sử và trở thành một trưởng lão dự

Ngô Bình không ngờ mình có thể gia nhập viện trưởng lão gì đó, anh hỏi: “Tiền bối, viện trưởng lão có bao nhiêu trưởng lão? Họ có địa vị cao ở núi Nguyên Sử không?”

Đạo nhân áo xanh: “Viện trưởng lão là cơ quan quyền lực cao nhất ở núi Nguyên Sử, có tất cả 8 người. Chờ khi nào tu vi của cậu đạt đến Đạo cảnh thì cậu sẽ thay thế trưởng lão có tuổi tác lớn nhất và trở thành trưởng lão thứ tám”.

Ngô Bình: “Chắc chẳn làm trưởng lão sẽ có lợi ích gì đó đúng không?”

Tu sĩ kia: “Bổng lộc của trưởng lão rất cao, hơn nữa còn được chia một khu vực để làm nơi sinh sống riêng, đồng thời còn có quyền thu thuế”.

Ngô Bình: “Đây chính là mục đích tổ chức đại hội quần hùng ư?”

Đạo nhân áo xanh: “Cụ thể thì các trưởng lão sẽ nói với cậu sau, giờ mời đi theo tôi”.

Lúc này, ông ấy đã vô cùng khách sáo với Ngô Bình, sau đó mời anh lên núi Nguyên Sử. Trong lịch sử của đại hội thì Ngô Bình là người thứ ba lên núi, sau đó được vào cung Nguyên Sử.

Đỉnh núi có mây trằng bay quanh một cung điện nguy nga cao đến mấy nghìn mét, đó chính là cung Nguyên Sử.
 
Chương 5567: “Hi vọng là vậy!”


Tám trưởng lão này đều là cường giả Đạo cảnh, vì thế toàn là các nhân vật dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mặt cũng không đổi säc. Nhưng họ nghe thấy Ngô Bình đã lĩnh ngộ được bốn truyền thừa trọn vẹn thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Một trưởng lão hỏi thật sự lĩnh ngộ được hết toàn bộ bốn truyền thừa ư? Có ngẫm ra được gì không?”

Ngô Bình lập tức phóng một chút khí tức ra, phía sau đã xuất hiện ảo ảnh của tứ linh. Khí tức này thậm chí còn không thua gì các trưởng lão ngồi đây.

Họ đều ngẩn ra nhìn anh, mà không dám tin vào mắt mình. Bọn họ cũng đã lĩnh ngộ truyền thừa, nhưng chỉ có hai trong số họ lĩnh ngộ được truyền thừa hoàn chỉnh, song chỉ lĩnh ngộ được một loại. Đương nhiên, sau này tu vi của họ đều tăng cao, họ đã lĩnh ngộ lại truyền thừa.

Nhưng Ngô Bình mới ở cảnh giới Thần Thông mà đã có thể lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa ngay lần đầu tiên, đây không là tư chất nghịch thiên thì là gì?

“Được, duyệt!”, trưởng lão kia cười nói: “Ngô Bình, vì đã lĩnh ngộ được truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn nên cậu có thể trở thành trưởng lão dự bị của viện trưởng lão, cậu có đồng ý không?”

Ngô Bình: “Không biết trở thành trưởng lão rồi thì vấn bối có phải gánh vác trách nhiệm gì không?”

Một nữ trưởng lão nói: “Trước khi trở thành trưởng lão thật sự, ngoài nhận bổng lộc ra gì cậu không cần gánh vác trọng trách gì cả. Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật thân phận của cậu với bên ngoài. Song, cậu buộc phải chọn một cô gái trẻ mà mình ưng ý ở núi này rồi lấy làm vợ”.

Ngô Bình cau mày: “Phải lấy người ở đây làm vợ ư?”

Nữ trưởng lão: “Đương nhiên, dẫu sao cậu cũng là người ngoài họ, vì thế muốn trở thành một trưởng lão ở đây thì cần lấy vợ là người ở đây. Cậu yên tâm, các cô gái trên núi này đều rất xinh đẹp, tư chất cũng phi phàm nên cậu sẽ không thất vọng đâu”.

Ngô Bình biết rõ mình không thể từ chối, vì một khi làm vậy thì những người này chắc chắn sẽ không thả anh đi.

Anh đắn đo một lát rồi nói: “Được, tôi đồng ý. Giờ tôi nhận giải thưởng cho người đứng đầu đại hội được chưa?”

Nữ trưởng lão: “Được rồi, nó vốn thuộc về cậu mà”.

Một lá bùa bay xuống, Ngô Bình giơ tay đỡ lấy, đó chính là Nguyên Sử Thiên Phù.

Anh vừa cầm vào nó thì đã có một cảm giác thân thiết, anh biết ngay là do mình đã lĩnh ngộ ý nghĩa Nguyên Sử.

Tiếp theo, lại có một túi tiền rơi vào tay anh. Anh liếc nhìn thì thấy trong túi có ít nhất là năm triệu tiền Tiên.

Nhận thưởng xong, Ngô Bình nói: 'Tôi còn chút việc phải làm, giờ tôi đi được chưa?”

Một trưởng lão nói: “Được, nhưng trong vòng ba tháng, cậu buộc phải quay lại đây một lần, khi đó chúng tôi sẽ có sắp xếp cho cậu”.

Vì thế, Ngô Bình đã tạm biệt họ rồi rời khỏi cung Nguyên Sử, sau đó xuống núi tìm Nguyệt Thanh Ảnh.

Anh vừa đi, nữ trưởng lão đã nói: “Cậu ta đã che giấu thực lực, chắc chắn không chỉ lĩnh ngộ bốn truyền thừa thôi đâu”.

Những người khác cũng phát hiện ra, một trưởng lão khác nói: “Ừm, mà giấu là đúng. Nếu cậu ta nhiều tuổi hơn thì khéo. còn giải quyết được nguy cơ mà núi Nguyên Sử đang gặp phải đấy".

“Hi vọng là vậy!”

Ngô Bình đã xuống núi tìm Nguyệt Thanh Ảnh.

Thấy anh xuất hiện, cô ấy mừng rỡ nói: “Anh Bình, anh đứng đầu rồi đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, không anh thì còn ai nữa? Chúng ta về thôi, vừa đi vừa nói”.
 
Chương 5568: Nổi giận ra tay, san bằng nhà họ Hồng


Ngô Bình: “Bác Nguyệt quá khen rồi”.

Hai người hàn huyên đôi điều, Ngô Bình được mời vào đại sảnh, nị liên tục hỏi anh những chuyện đã trải qua. Nghe nói anh đã lấy được khá nhiều bảo bối, ông ta cũng thấy vui cho anh rồi nói: “Cháu đã được núi Nguyên Sử công nhận, đúng là chuyện tốt. Tư chất của cháu không còn gì để chê, thần anh thì mạnh mẽ nên sau này sẽ tốn nhiều tài nguyên. Nếu không. có tiền thì rất khó phát triển được”.

Ngô Bình cũng biết tư chất tốt đồng nghĩa với tốn tài nguyên. Ví dụ, thần anh của anh mạnh hơn thần anh của tu sĩ bình thường rất nhiều, vì thế lượng tài nguyên mà anh tiêu thụ cũng gấp họ nhiều lần.

Ví như nếu sang cảnh giới sau là Thần Môn. Tạo Thần Môn cần một loại thiên tài địa bảo cực đắt giá là đá Thần Minh. Nhưng số lượng đá này có hạn, sản lượng lại ít. Mỗi viên đều có giá cả chục nghìn tiền Tiên, dù một tu sĩ bình thường muốn tạo Thần Môn hoàn chỉnh cũng phải mất khoảng ba tđến năm triệu viên đá. Nếu đổi sang tiền Tiên thì là hơn 30 tỷ đến 50 tỷ rồi.

Còn Ngô Bình thì khác, nếu anh tạo Thần Môn thíi bét cũng gấp số đó 60 nghìn lần. Điều này có nghĩa là anh sẽ tốn cả vài chục tỷ tiền Tiên chỉ để mua đá.

Đây mới chỉ là cảnh giới Thần Môn thôi, cảnh giới Vạn Tướng sau đó cũng cần nhiều vật liệu rất đắt, so ra còn tốn tiền hơn Thần Môn vài ba lần.

Đó là lý do vì sao Ngô Bình rất cần tiền. Anh càng mạnh thì càng tốn kém, vì thế phải liên tục kiếm tiền.

Anh ngồi lại Nguyệt Thị chơi một lát rồi về nhà. Lâu anh không về, nhưng mọi chuyện vẫn ổn. Thời gian qua, đan lâu không mở bán, mọi người đều tập trung tu luyện để nâng cao tu vi.

Có đan dược mà Ngô Bình cung cấp nên việc tu luyện của mọi người không hề gặp khó khăn, ví dụ như Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo đã có tu vi đến Bí cảnh rồi, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh. Họ đều đến từ vũ trụ phụ giống Ngô Bình nên hiểu biết về tu hành ăn đứt các tu sĩ ở thế giới này.

Mấy hôm ở nhà, Ngô Bình lại luyện chế đan dược cho đan lâu, để chuẩn bị mở bán lại.

Ba ngày sau, khi anh đang luyện đan thì cảm thấy có một cặp mắt đang lén nhìn mình chăm chằm. Bây giờ, thần anh của anh đã vô cùng nhạy cảm, dù có người nhìn anh từ rất xa, thậm chí có ý thù địch với anh thì anh cũng có thể cảm nhận được.

Anh lập tức dừng việc luyện đan, sau đó phóng thần niệm ra xung quanh để tìm kiếm. Loáng cái, anh đã phát hiện ra người đó. Đây là một tu sĩ ăn mặc giống người bình thường, hắn đã khống chế bầy chim và đám côn trùng rồi để chúng vào nhà họ Lý thăm dò.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay to của Ngô Bình rơi từ trên cao xuống rồi ấn người đó xuống đất. Luồng uy áp mạnh mẽ khiến cao thủ tầng thứ mười Thần Thông kia phải tái mặt, sau đó run rẩy cầu xin: “Xin tha mạng!”

Ngô Bình xuất hiện trước mặt hẳn, sau đó nhấc chân đạp. vào mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại rình trộm tôi?”

Người kia biết nếu mình dám có nửa lời dối trá thì sẽ bị Ngô Bình đạp vỡ đầu ngay nên vội đáp: “Tôi nói, là nhà họ Hồng sai tôi đến”.

“Nhà họ Hồng?”, Ngô Bình nhớ đến người tên là Hồng Cự rồi hỏi: “Nhà họ muốn gì?”

Người kia: “Tôi chỉ là một trong số những người họ cử đi thôi, họ đã cho cả tốp cao thủ đi để bắt cóc người nhà anh, sau đó ép anh phải rời khỏi Thần Châu hòng tiêu diệt anh”.

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi đã từng nói họ mà dám gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ san bằng cả nhà họ rồi. Nhà họ Hồng, tôi phải xử lý thôi”.

Người kia tái mặt, không hiểu tại sao Ngô Bình lại mạnh như vậy, hình như đến cảnh giới tầng thứ nhất Đạo cảnh cũng không mạnh băng anh.
 
Chương 5569: Các người nhắm làm được không?


Nhìn thấy Ngô Bình, cường giả tầng thứ ba Đạo cảnh cười khẩy nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Chúng tôi muốn tìm cậu lâu rồi, nhưng nay cậu như con rùa rụt cổ nên chúng tôi không ra tay được. Không ngờ hôm nay cậu lại to gan dám mò đến tận đây. Được thôi, hôm nay lão phu sẽ cho cậu muốn chết không được, sống cũng không xong”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã nói là các người đừng động vào tôi, nhưng các người không chịu, cứ gây chuyện với tôi bằng được. Bây giờ, tôi chỉ đành tiêu diệt cả nhà các người thôi”.

Anh vừa nói dứt câu thì quả Kiếm Hồ bay ra, một tia sát quang xuất hiện. Cùng lúc đó, anh đã mặc áo giáp Đạo cảnh và đeo nhãn Cửu Long, thần anh cũng đã mặt Thất Thần Giáp nên thực lực nhanh chóng tăng vọt.

Trước kia, nhờ áo giáp và nhãn mà anh đã có lực chiến đấu ngang với tầng thứ sáu Đạo cảnh. Hiện giờ, thực lực của anh đã tăng cao hơn nên có thể phát huy lực chiến đấu của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi.

Vù!

Luồng sát quang đã chém mọi người ở trên cao ra thành nhiều mảnh, ai nấy đều khiếp sợ rồi trốn đi.

Ngô Bình chợt biến mất, sau đó thi triển thuật Thân Áo rồi tung một quyền vào ngực một tu sĩ tầng thứ hai Đạo cảnh làm máu tươi chảy ra, người đó chết ngay lập tức.

Những người còn lại hoảng hốt bỏ chạy, nhưng tốc của Ngô Bình quá nhanh, anh đã tung tiếp một quyền ra giết chết cường giả tầng thứ hai Đạo cảnh còn lại.

Tu sĩ tầng thứ ba Đạo cảnh thấy tình hình không ổn thì hét lên: “Cậu bạn, có gì thì từ từ nói...

“Chết đi!"

Ngô Bình thi triển thuật Huyền Áo, 64 ảo ảnh đã xuất hiện xung quanh người này, sau đó kết thành một sát trận Huyền Áo.

Phụt!

Người ông ta bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, thần hồn bị huỷ diệt, lập tức mất mạng.

Nhóm tu sĩ Đạo cảnh có thực lực mạnh nhất vừa chết, những người khác đã tan tác chim muông, Ngô Bình thúc giúc sát quang xử lý họ nốt.

Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn nhủi, tất cả trai gái già trẻ cao trên một mét rưỡi và từ Bí cảnh trở lên của nhà họ Hồng đều đã bị giết hết, thi thể năm đầy rấy, máu chảy thành sông.

Sau khi mọi thứ kết thúc, có hơn 3000 thi thể năm dưới đất, đúng là thảm cảnh! Phụ nữ, người già và trẻ nhỏ không bị giết thì ngồi khóc một bên.

Song, Ngô Bình không hề có cảm giác t Nếu anh không tiêu diệt nhà họ Hòng thì họ cũng sẽ xử lý người nhà anh.

Sau đó, Ngô Bình đã chặt đầu của ba tu sĩ Đạo cảnh rồi xách đến Ngạo Thế Đan Tông.

Lúc này, tông chủ đang mở cuộc họp với các trưởng lão, vừa hay cũng nhắc đến Ngô Bình. Thông tin anh giành được vị trí đầu tiên trong đại hội quần hùng đã lan khắp Tiên Giới Nguyên Sử.

Nhận được tin này, Ngạo Thế Đan Tông vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ là người bị họ đuổi đi lại có thiên bẩm cao siêu đến vậy.

Thượng tông chủ Trương Ngạo Nhiên thật lòng cũng thấy hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi nên ông ấy cũng không làm thế nào khác được. Dẫu sao bây giờ, Ngạo Thế Đan Tông cũng không có gì khác trước.

“Thượng tông chủ, Ngô Bình đó mở đan lâu rồi bán đắt hàng lảm, toàn bán những đan dược sở trường của chúng ta. Đan dược cậu ta bán không chỉ có chất lượng tốt hơn mình, mà giá cũng mềm hơn. Nếu cứ để như vậy thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ mất hết khách”.

Trương Ngạo Thiên nói: “Bổn tông chủ cũng rất chú trọng. chuyện này, mọi người thấy chúng ta cần làm gì?”

“Tên này đã phản môn phái, nếu có cơ hội thì mình phải diệt trừ, không thì nhất định hản sẽ đối đầu với chúng ta”.

Một trưởng lão có địa vị khá cao trầm giọng nói, những người khác cũng hùa theo.
 
Chương 5570: Giết thượng tông chủ


Trương Ngạo Nhiên đứng bật dậy, sau khi nhìn thấy ba cái đầu trên mặt đất, ông ta lạnh giọng ni âu to gan quá đấy! Dám tiêu diệt nhà họ Hồng”.

Lúc này, Trương phu nhân đã lao từ phía sau ra, khi nhìn thấy mấy cái đầu đó, bà ta bật khóc nức nở: “Đại ca, bối”

Trương Ngạo Nhiên là một người cực kỳ thông minh, ông †a lập tức đoán được một là thực lực của Ngô Bình đã tăng lên rất nhiều, hai là anh có một chỗ dựa vững chắc, không thì không thể tiêu diệt nhà họ Hồng dễ dàng như thế được. Tuy nhà họ Hồng không bằng Ngạo Thế Đan Tông, nhưng không phải ai muốn diệt cả tộc cũng được.

Ngô Bình: “Nhà họ to gan dám có ý đồ xấu với gia đình tôi, vậy nên tôi phải ra tay trước để xử lý”.

Trương phu nhân chỉ vào Ngô Bình rồi mắng: “Ngạo Nhiên, mau giết nó đi để báo thù cho người nhà của tôi”.

Trương Ngạo Nhiên hít sâu một hơi, sau đó lườm vợ mình rồi nói: “Im miệng! Chưa đến lượt bà lên tiếng ở đây đâu!”.

Dứt lời, ông ta nhìn snag Ngô Bình rồi nghiêm giọng hỏi: “Thầy Ngô, giờ cậu muốn sao?”

Ngô Bình lườm ông ta: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng chứ? Giờ Ngạo Thế Đan Tông các ông muốn gì?”

Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi nói: “Thầy Ngô, tốt xấu gì cậu cũng từng là một thành viên của Ngạo Thế Đan Tông, hơn nữa chúng ta cũng không có thâm thù gì. Tôi nghĩ không cần thiết đến mức không đội trời chung đúng không?”.

Ngô Bình cười mỉa: “Sao giờ ông lại nói vậy? Ban nãy ông còn đòi xử lý tôi cơ mà”.

Trương Ngạo Nhiên bình thản nói: “Trước khác, giờ khác. Trước kia, tôi đã đánh giá thấp cậu. Giờ tôi thu lại lời nói đó, sau này cậu có thể tuỳ ý luyện chế đan dược, Ngạo Thế Đan Tông tuyệt đối không can thiệp”.

Trương phu nhân vừa nghe thấy thế thì tức giận nói: “Không được! Phải giết nó để trả thù cho người nhà tôi”.

Trương Ngạo Nhiên cau mày nói: “Bà lui ra đi!”

Trương phu nhân oán hận nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tôi sẽ không tha cho cậu đâu, cậu và người nhà của cậu cứ chờ mà bồi táng đi”.

Bà ta vừa nói dứt câu thì có một luồng sát quang bay tới, nó tiến tới gần Trương phu nhân rồi chém đầu bà ta xuống. Sau đó tia sát quang đã bay lại về tay Ngô Bình, còn thi thể của Trương phu nhân thì ngã xuống đất.

Trương Ngạo Nhiên vừa tức vừa giận: “To gan!”, sau đó ông ta tung một sát quang về phía Ngô Bình.

Ngô Bình bình thản vung tay lên, tia sáng quang bị anh bắt tay lên. Sau đó, anh lấy Kiếm Hồ ra, các đường kiếm nhỏ bay lên cao rồi lia về phía Trương Ngạo Nhiên. Ông ta sợ hãi lùi lại, nhưng mới lùi được mấy bước thì đã Ngô Bình đã xuất hiện ở phía sau rồi tung một cú đấm vào lưng.

Dẫu sao Trương Ngạo Nhiên cũng là cao thủ tầng thứ tư Đạo cảnh, ông ta hét lên một tiếng, một tấm lá chẵn xuất hiện sau lưng, mặt ngoài của lá chắn bắn ra mười mũi thương như những con rằn độc bò về phía Ngô Bình.

Phụt!

Song, Ngô Bình bất ngờ biến mất, một bàn tay khổng lồ. xuất hiện trên không rồi đánh vào ngực của Trương Ngạo Nhiên.
 
Chương 5571: “Anh Bình, đây là đan dược gì thế?”


Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói vọng vào: “Thầy. Ngô, xin hạ thủ lưu tình!”

Ngô Bình nhìn thấy Thần Bằng đi vào.

Hai người có quan hệ khá thân nên Ngô Bình nói: “Thần tông chủ, là Ngạo Thế Đan Tông định làm hại tôi, tôi chỉ đáp trả thôi, làm thế cũng không quá đáng chứ?”

Thần Bằng: “Thầy Ngô, cách làm của cậu không sai! Sau khi Trương Ngạo Nhiên làm tông chủ đến nay, ông ta chỉ trọng dụng người mình, làm các tông chủ như chúng tôi không có đất dụng võ, hôm nay cậu giết cũng đáng!”

Dứt lời, ông ấy nhìn những người khác: “Các vị trưởng lão, các vị thấy sao? Nếu các ông đứng về phái Trương Ngạo. Nhiên thì đứng sang đây và chịu hình phạt của thầy Ngô, còn nếu đồng ý đứng về phe tôi thì đứng sang đây với tôi. Chúng ta sẽ bầu lại một thượng tông chủ mới, để tiếp tục dẫn dắt Ngạo Thế Đan Tông bước tiếp!”

Ai cũng là người thiết thực, một bên là có thể bị giết, một bên là an toàn thì nếu là người bình thường, chắc ai cũng sẽ chọn vế sau.

Vì thế, những người này đều nói: “Chúng tôi đứng về phía Thần tông chủi”

Thần Bằng: “Tốt! Xem ra các vị đều rất sáng suốt nên mới đưa ra quyết định sáng suốt như thế. Nhưng Ngạo Thế Đan Tông ta đã đắc tội với thây Ngô, dù gì cũng phải có bồi thường cho cậu ấy chứ?”

Mọi người đều nói: “Chúng tôi sẽ nghe theo quyết định của Thần tông chủ”.

Thần Băng gật đầu nói: “Chúng ta đã cất giữ ba viên đan dược thượng cổ, tôi nghĩ có thể tặng cho thây Ngô làm quà bồi thường, các vị thấy sao?”

Mọi người nghe song thì đều ngẩn ra, nhưng sau đó đều gật đầu tán thành.

Đúng là Ngạo Thế Đan Tông có ba viên đan dược, nhưng từ ngày môn phái ra đời đến nay chưa ai từng thử nên cũng không thể sử dụng chúng được. Vì thế lâu nay họ chỉ giữ vậy thôi, chứ cũng không thấy chúng có lợi ích gì.

Theo mọi người thấy, tặng cho Ngô Bình cũng được, như thế sẽ khiến anh bớt giận.

Thấy mọi người đồng ý, Thần Bằng tiến lên nói: “Thây Ngô, cậu thấy thế được không?”

Ngô Bình: “Nếu Thần tông chủ đã có lòng thì tôi cũng có dạ. Nhưng nếu Ngạo Thế Đan Tông dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi thì nhất định tôi sẽ san bằng nơi này”.

Thần Bằng: “Cậu yên tâm, tôi đám bảo sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra”.

Thần Bắng lệnh cho người đi lấy ba viên đan dược kia, chúng được cất trong ba cái lò luyện nhỏ. Cách cái lò, Ngô Bình cũng có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của chúng.

Anh cất đi rồi nói: “Cáo từ!”

Ngô Bình đi rồi, Ngạo Thế Đan Tông đã bầu lại tông chủ mới. Do lần này Thần Băng đã cứu vấn cục diện nên được rất nhiều người ủng hộ và đã trở thành thượng tông chủ mới.

Thật ra Ngạo Thế Đan Tông cũng có khá nhiều trưởng lão cốt cán, nhưng khi Ngô Bình ra tay, cũng có mấy người định đánh tra rồi. Nhưng họ đều bị khí tức của anh doạ sợ, thêm sự bất mãn với Trương Ngạo Nhiên nên mới quyết định mặc kệ. Bây giờ, Thần Băng làm thượng tông chủ mới, họ cũng thở phào một hơi.

Sau khi lên chức, Thần Bằng lập tức đi gặp các nhân vật cốt cán kia và đều nhận được sự công nhận của họ.

Ngô Bình không biết rằng lần ra tay này của mình đã thay đổi cục diện của Ngạo Thế Đan Tông, dưới sự quản lý của Thần Bằng, Ngạo Thế Đan Tông đã có được thành tự xưa nay chưa từng có, nhưng đó là chuyện của sau này.

Anh về nhà thì nhớ tới lò luyện đan Đạo cảnh của Nguyệt Thanh Ảnh. Khi ấy, tu vi của anh chưa cao nên không thấy lấy đan dược bên trong ra được. Giờ anh đã đạt tới cảnh gi iểu Thần Kiếp, chắc chẳn có thể dễ dàng lấy viên đan dược đó ra được.

Nghe thấy ý của Ngô Bình, Nguyệt Thanh Ảnh lập tức lấy lò luyện ra.

Ngay sau đó, lò luyện mở ra, một tia sáng ngũ sắc hình người bay lên cao rồi định bỏ chạy. Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước nên bàn tay to của thần anh đã chộp lên trước và bắt lấy tia sáng.
 
Chương 5572: Đại Đạo Thánh Thai Đan


Tâng thứ tư của Đạo cảnh có tên là cảnh giới Thánh Thai, khi này sẽ cần ngưng tụ thánh thai đại đạo. Tỉ lệ đột phá thành công từ tầng thứ ba đến tầng thứ tư là rất thấp, ba, bốn mươi tu sĩ tầng thứ ba mới có một người may ra thành công.

Đương nhiên dù có thất bại thì cũng có thể đột phá lại, nhưng lần đột phá đầu tiên có tỉ lệ thành công cao nhất, càng về sau thì tỉ lệ thành công càng thấp. Vì thế, nếu lần đầu tiên không thành công thì tỉ lệ về sau là rất nhỏ.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thán: “Có cả loại đan dược này ạ, đan dược kỳ diệu thật!”

Ngô Bình đưa nó cho cô ấy rồi cười nói: “Em đưa đan dược cho bác Nguyệt đi, bác ấy vừa hay ở tầng thứ ba Đạo cảnh. Chờ khi bác ấy đột phá thì có thể uống nó”.

Nguyệt Thanh Ảnh nghệt ra một lúc mới lắc đầu nói: “Anh Bình, viên đan dược này quý quá, em không lấy được”.

Ngô Bình cười nói: “Chính vì nó quý nên em mới tặng cho em".

Nguyệt Thanh Ảnh vô cùng cảm động, cô ấy ôm chầm lấy anh rồi nói: “Anh Bình, cảm ơn anh”.

Ngô Bình nựng má cô ấy rồi nói: “Em mau đi đi, chắc bác Nguyệt sẽ vui lắm đấy!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh đi với em nhé!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế chờ anh một lát, để anh tu luyện thêm một lò Lục Phúc Đan rồi mang đi một thể”.

Lục Phúc Đan là một trong ba loại đan dược mà Ngô Bình hứa sẽ luyện chế cho Nguyệt Thị, đan dược này rất quý, cấp. tam phẩm cũng bán được với giá 300 tỷ.

Bây giờ, tu vi của anh đã cao hơn trước. Lò thứ nhất đã có thành phẩm là đan dược nhị phẩm, vì thế anh đã cầm hai viên rồi đi cùng Nguyệt Thanh Ảnh đến gặp Nguyệt Đông Thăng.

Lúc này, Nguyệt Đông Thăng đang ngồi trong phòng sách, mặt mày vô cùng nhăn nhó. Thì ra, hôm qua trong đại hội của gia tộc, hầu hết các gia chủ của chỉ phủ đều phải đối ông ta, các tộc lão thì chưa có thái độ rõ ràng, hình như cũng không muốn tiếp tục ủng hộ ông ta nữa.

Ông ta định đi tìm Nguyệt Tổ, nhưng cuối cùng lại thôi. Ngày xưa, Nguyệt Tổ đã tuyên bố là không tham gia vào tranh chấp trong tộc nữa, ai có thể làm tông chủ thì phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Nguyệt Đông Thăng nhớ lại những năm qua, mình đã tận tuy với gia tộc, làm việc công bắng, thưởng phạt nghiêm minh. Ông ta không hiểu tại sao những người khác lại phản đối mình, sau đó ủng hộ một người không băng ông ta.

Quản gia chợt hớt hải đi vào rồi cười nói: “Lão gia, tiểu thư và Ngô công tử đến ạ”.

Nỗi buồn trong lòng Nguyệt Đông Thăng lập tức biến mất, ông ta cười nói: “Tôi ra ngay”.

Ngô Bình vừa ngồi xuống trong đại sảnh thì Nguyệt Đông Thăng đi ra, ông ta cười nói: “Tiểu Ngô, cháu ăn trưa chưa? Trưa này cùng ăn với bác nhé, tiện thể gặp người nhà bác luôn”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Bố, chuyện ấy để sau, bố nhìn cái này đi đã”. Cô ấy giơ một viên đan dược ra trước mặt Nguyệt Đông Thăng.

Nguyệt Đông Thăng cũng có chút kiến thức về đan dược, sau khi nhìn thấy viên đan dược như một đứa bé ấy thì buột miệng nói: “Đây là ... đan dược Đạo cảnh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh đắc ý nói: “Đúng vậy, hơn nữa nó còn có thể giúp bố đột phá lên đan dược Thánh Thai, tên của nó là Đại Đạo Thánh Thai Đan”.

Nguyệt Đông Thăng kinh ngạc rồi hỏi Ngô Bình: “Thật ư?”

Ngô Bình gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi”.

Nguyệt Đông Thăng dè dặt cầm lấy viên đan dược rồi hỏi Ngô Bình: “Tiểu Ngô, viên đan dược này cấp mấy, bác có uống được không?”

Ngô Bình: “Người luyện chế ra viên đan dược này có trình độ rất cao, nên nó có cấp thượng thượng phẩm”.

Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Ông trời thật ưu ái ta! Chờ ta đột phá lên tâng thứ tư Đạo cảnh rồi thì để xem các người còn phản đối ta nữa không?”

Nghe thấy thế, Nguyệt Thanh Ảnh cau mày nói: “Có chuyện gì thế ạ? Ai chống đối bố cơ?”

Nguyệt Đông Thăng phẫn hận nói: “Gia chủ của mấy chỉ bên dưới cùng một vài tộc lão, chắc họ đã bắt tay với nhau định bầu người khác làm trưởng tộc”.
 
Chương 5573: “Nhanh triệu tập quân!”


Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Ngoài ông ta ra thì còn ai vào đây nữa?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười mỉa: “Thật ra Nguyệt Thánh Phi luôn kết bè kéo phái, nếu anh Bình không xuất hiện thì kiểu gì ông ta cũng tạo phản trong khoảng chục năm nữa. Nhưng giờ ông ta rút ngắn thời gian lại cũng là chuyện hay”.

Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên: “Thanh Ảnh, con nhìn nhận vấn đề thật sáng suốt! Đúng thế, tất cả là nhờ Tiểu Ngô. Hai loại đan dược mà cậu ấy luyện chế cho Nguyệt Thị vừa có chất lượng tốt, giá cả lại phải chăng. Ngoài ra, cậu ấy còn giành được vị trí đầu tiên ở đại hội quần hùng. Điều này khiến Nguyệt Thánh Phi cảm thấy bị đe doạ, ông ta biết nếu giờ không ra tay thì sau không còn cơ hội nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vì thế, bố không phải lo, ông ta tạo phản vào lúc này cũng đâu thành công được? Huống hồ, con và anh Bình đều đứng về phe bố mà”.

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Bố cũng nghĩ thế, nhưng gặp phải chuyện này vẫn thấy bực”.

Sau đó, Ngô Bình lại lấy Lục Phúc Đan ra rồi nói: “Bác Nguyệt, đây là Lục Phúc Đan, bác xem đi”.

Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên rồi cười nói Đan, cháu lại luyện chế thành công rồi à, tốt quá rồi!

Đúng lúc này, lại có người vội vã chạy vào báo: “Gia chủ, không hay rồi! Ma Môn đột nhiên cử cao thủ đến tấn công hai pháo đài của Nguyệt Thị”.

“Cái gì?”, Nguyệt Đông Thăng kinh ngạc: “Nhanh triệu tập quân!”

Người kia ảo não nói: “Gia chủ, bên ngoài có gia chủ của mấy chỉ phụ đều không đồng y xuất quân hỗ trợ mình”.

Nguyệt Đông Thăng tức đến mức tím mặt: “Lũ ngu này, sao lại tạo phản đúng lúc này chứ, đúng là đáng chết!”

Ông ta nói với Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, Tiểu Ngô, hai đứa chờ ở đây. Bố phải đi xử lý Ma Môn”.

Nguyệt Thanh Ảnh lo lẳng nói: “Bố, bây giờ các chỉ đều không ủng hộ mình, các tộc lão chắc cũng thế thôi, chắc chắn là họ cố ý. Một khi pháo đài sụp đổ thì họ càng có lý do để hạ bệ bổ”.

Nguyệt Đông Thăng cười lạnh: “Không có họ thì bố vẫn hạ được Ma Môn như thường, con đừng lo!”

Ngô Bình: “Bác Nguyệt, để cháu đi với bác. Gây đây, cháu đã tu luyện được khá nhiều tài năng, vừa hay đang cần thử nghiệm”.

Nguyệt Đông Thăng đã được chiêm ngưỡng thực lực của Ngô Bình nên cười nói: “Tiểu Ngô, nếu có cháu giúp thì tốt quá rồi, chúng ta cùng đi giết Ma tộc”.

Dứt lời, cả hai bay lên cao rồi tiến về phía pháo đài.

Họ vừa bay được một đoạn thì nhìn thấy có hai tốp cao thủ tấn công ở phía trước, một bên là tu sĩ Ma Môn mặc áo. giáp đen, trong đó có hơn trăm tu sĩ ở cảnh giới Thần Thông và năm cao thủ cảnh giới Đạo cảnh. Bên còn lại là đệ tử của Nguyệt Thị, giờ họ đã bị giết mấy chục người, số còn lại chỉ miễn cưỡng chống trả, vừa đánh vừa lùi.

Nguyệt Đông Thăng hét lên rồi đổi sang áo giáp, sau đó tấn công lên.

Năm cao thủ Đạo cảnh có ba người lạnh lùng đứng một bên quan sát, Nguyệt Đông Thăng vừa đến thì họ ra tay ngay, sau đó tấn công ông ta.

Nguyệt Đông Thăng lớn giọng nói: “Tiểu Ngô, cháu giải quyết hai đứa đó đi”.

Ngô Bình đáp lời rồi mặc áo giáp Đạo cảnh cùng Thất Thần Giáp lên, đeo cả nhẫn Cửu Long rồi tấn công một tu sĩ Đạo cảnh tầng thứ nhất trong số đó.

Tu sĩ kia vừa giết được một đệ tử của Nguyệt Thị thì thấy có người tới gần, hẳn gầm lên rồi tung một quyền ra, ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một cái đầu lâu.

Phụt!

Nằm đấm đó vừa bay tới đã bị Ngô Bình phá tan, cánh tay của tên kia nổ tung.

Cứ thế, Ngô Bình đã tung chiêu để tiêu diệt cường giả tầng thứ nhất này.
 
Chương 5574: Đánh đuổi Ma Môn


Ngô Bình giơ tay phải lên rồi dùng chưởng đỡ cú đấm của tên kia, anh lập tức tứm được nắm đấm của gã, tay còn lại anh tung một cú đấm tạo ra rất nhiều ảo ảnh cùng tấn công tu sĩ kia.

Bụp, bụp!

Đây là một tỏng các thuật Thân Áo mà Ngô Bình tu luyện, nó có tên là Bách Quyền Loạn Tinh. Anh chỉ dùng một đòn đã đánh cho cao thủ tầng thứ hai Đạo cảnh kia ra bã, chết tươi.

Tên còn lại ở tầng thứ nhất Đạo cảnh biên sắc mặt rồi lao vút lên cao định bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đuổi theo rồi tung một chưởng vào lưng, sau đó cũng chết ngay.

Ba trong năm tu sĩ Đạo cảnh đã bị giết, hai người còn lại thấy không ổn nên hét lên, cả đoàn quân của Ma Môn lập tức rút lui.

Ngô Bình định đuổi theo tiếp, nhưng Nguyệt Đông Thăng nói: “Tiểu Ngô, đừng đuổi nữa. Có bài học lần này rồi thì chắc chăn chúng không dám tấn công Nguyệt Thị trong một thời gian ngắn đâu”.

Những binh sĩ ra sức chống trả địch lần lượt đi tới bái kiến Nguyệt Đông Thăng, ông ta nói ọi người giỏi lắm, đánh bại Ma Môn và lập công lớn rồi, tôi sẽ trọng thưởng cho từng người. Các đệ tử chẳng may bỏ mạng, người nhà sẽ được nhận đề bù thích đáng”.

Lúc này, một tốp nhân vật đầu não của Nguyệt Thị đang tập trung ở địa bàn của mình. Họ đều hẹn nhau không cử binh đi giúp Nguyệt Đông Thăng, nếu không có họ hỗ trợ thì Nguyệt Đông Thăng không thể chống đỡ trước sự tấn công của Ma Môn được. Lần này, chẳng những ông ta để mất pháo đài, mà còn gây tổn hại nhiều thành viên của Nguyệt Thị.

Đến lúc đó, họ có thể khởi binh đến hỏi tội, sau đó ép Nguyệt Đông Thăng từ chức rồi đưa Nguyệt Thánh Phi lên.

Một trưởng tộc của chỉ phụ thuộc Nguyệt Thị cười nói: “Thánh Phi, chờ Nguyệt Đông Thăng về, ông hãy vặn hỏi đầu tiên. Khi đó, chúng tôi sẽ hùa theo, để tôi xem ông ta còn mặt mũi nào tiếp tục ngồi ghế trưởng tộc nữa không”.

Nguyệt Thánh Phi là một người đàn ông trung niên anh tuấn, ông ta cười nói: “Cảm ơn các vị đã coi trọng Thánh Phi tôi, sau này khi việc thành công, nhất định tôi sẽ hậu tạ! Trong năm năm, mọi người sẽ không cần nộp phí lên trên, cứ giữ lại mà tiêu sài”.

Mọi người nghe xong thì đều vui vẻ, vì trước đó Nguyệt Đông Thăng kiểm soát các chỉ phụ cùng trưởng tộc rất chặt, ai cũng phải nộp một nửa thu nhập mỗi năm. Giờ Nguyệt Thánh Phi làm vậy, họ vui còn không kịp.

Cả đám đang tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp thì chợt có tiếng chuông vang lên bên ngoài. Nghe thấy tiếng chuông ấy, Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Đây là tín hiệu triệu trưởng tộc triệu tập tất cả mọi người đến họp, lẽ nào Nguyệt Đông Thăng lại bại trận nhanh như vậy? Mau, chúng ta đi xem thôi”.

Tất cả gia chủ của chỉ phụ và các tộc lão đều đi tới đại điện của Nguyệt Thị.

Lúc này, Nguyệt Đông Thăng vầ Ngô Bình, còn có Nguyệt Thanh Ảnh và những người trung thành với ông ta đều đang ở đây.

Chờ mọi người đến đủ, Nguyệt Đông Thăng nói: “Các vị, ban nãy Ma Môn đột nhiên tấn công biên giới, tôi và các đệ tử đã liều mạng chống đỡ. Qua trận khổ chiến, chúng ta đã giết được ba tu sĩ Đạo cảnh và chém chết 19 tu sĩ Thần Thông”.

Nghe thấy thế, mọi người ở phe của Nguyệt Đông Thăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó không ngừng reo hò. Ngược lại, người bên phía Nguyệt Thánh Phi thì đều có vẻ kinh hoàng cùng thất vọng.

Nguyệt Thánh Phi không nhịn được nói: “Với thực lực của ông mà có thể giết được ba cao thủ của Ma Môn ư?”

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Một mình tôi thì đương nhiên là không, may mà có Tiểu Ngô ra mặt giúp đỡ, nói rồi, ông ta vỗ vai Ngô Bình.

Nói đến đây, Nguyệt Đông Thăng chợt sầm mặt nói: “Ma Môn xâm nhập, chuông cảnh báo đã vang nhưng lại có người không chịu xuất binh, mà trơ mắt nhìn người của gia tộc mình bị giết. Những người như vậy còn đủ tư cách ở trong Nguyệt Thị nữa không?”

Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông nói thế là có ý gì?”

Nguyệt Đông Thăng nhìn chăm chăm vào Nguyệt Thánh Phi rồi lạnh giọng nói: “Người bảo họ ám binh bất động chính là ông đấy!"
 
Chương 5575: “Có người bảo vệ ông à?”


Nguyệt Đông Thăng bước tới rồi lạnh lùng nói: “Ông là gia chủ của chi phía Bắc Nhất, cách nơi xảy ra sự việc gần nhất. Vì thế, ông sẽ nhận được thông báo đầu tiên, tại sao không cho quân đi chỉ viện?”

Nguyệt Thị đã trải qua nhiều năm phát triển nên đã có thêm các chỉ phụ ở các phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Trong đó chỉ phía Bäc chỉ ra thành Bäc Nhất, Bắc Nhị và Bắc Tam.

Gia chủ của chỉ Bắc Nhị nổi giận nói: “Nguyệt Đông Thăng, tôi không chỉ viện thì sao? Ông tưởng mình còn ra lệnh được cho tôi nữa à?”

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Tôi cho ông một cơ hội, hãy nói ra kẻ chủ mưu phía sau. Ông mà không nói thì tôi sẽ giết ông ngay”.

“Ông dám!", người kia tức tối nhìn Nguyệt Đông Thăng mà không chút sợ hãi.

“Giết!"

Ngô Bình rút trường đao ra rồi chém tên đó, đầu ông ta rơi xuống đất, máu tươi bản xa mấy mét.

Thấy thế, tất cả mọi người đều đứng hình. Ngay sau đó, cả đám đều bắt đầu hoàng sợ.

“Cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách giết người của Nguyệt Thị!”

“Đúng thế, người ngoài này dám giết gia chủ của chỉ phía Bắc Nguyệt Thị, xử lý hẳn đi!”

Đám kia bắt đầu hét lên, sau đó định ra tay với Ngô Bình.

Vì thế, anh đã phóng khí tức của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh ra, đám kia lập tức im bặt, ai nấy đều có vẻ khiếp sợ.

Giết xong tên thứ nhất, Nguyệt Đông Thăng nhìn sang người thứ hai rồi nói: “Ông là gia chủ của chỉ Đông Nhất, bên thứ hai nhận được tin xin cứu viện chính là ông, tại sao không ra tay?”

Trông thấy đôi mắt đỏ ngàu của Nguyệt Đông Thăng, người đó cảm thấy nguy hiểm nên nhìn sang Nguyệt Thánh Phi rồi nói: “Gia chủ, là Nguyệt Thánh Phi yêu cầu chúng tôi làm vậy. Thật ra tôi cũng muốn đi chỉ viện lắm, nhưng ông cũng biết ông ta có thế lực mạnh ra sao rồi đấy, nên tôi không dám cãi lại”.

Nguyệt Thánh Phi nhăn mặt rồi lườm người kia.

Nguyệt Đông Thăng lại hỏi thêm vài người nữa, họ đều chỉ thẳng mặt Nguyệt Thánh Phi.

Lúc này, Nguyệt Thánh Phi tức tối đập bàn rồi hét lên: “Nguyệt Đông Thăng, ông khỏi cần hỏi nữa. Đúng là tôi không cho họ xuất quân đấy”.

Nguyệt Đông Thăng nhìn Nguyệt Thánh Phi rồi hỏi: “Ông có biết hành vi của mình đã hại chết bao nhiêu đệ tử của Nguyệt Thị không?”

Nguyệt Thánh Phi cười phá lên: “Chết vài nhân vật nhỏ thì có sao? Nguyệt Đông Thăng, ông đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, ngày xưa ông cũng dùng cách tương tự để ngồi lên vị trí này đấy thôi”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Tôi không thèm phí lời với ông. Giờ ông có hai lựa chọn, một là tự sát trước mặt mọi người để lấy cái chết đền tội! Hai là tôi sẽ đích thân ra tay, khi ấy gia đình ông cũng bị vạ lây đó”.

Nguyệt Thánh Phi không chút sợ hãi nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông tưởng tôi chưa có chuẩn bị gì à? Tôi đứng đây này, thích làm gì thì làm đi!”

Nguyệt Đông Thăng cười mỉa: “Có người bảo vệ ông à?”

“Đúng thế?”

Đột nhiên có một bà lão giàu nua đi từ bên ngoài vào. Lưng bà ta đã còng, lúc bước đi, người cong đến 90 độ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom