Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5496: Gặp ba người đẹp


Ngô Bình nhìn thấy con sư tử vàng ấy thì không hề sợ hãi, thậm chí lúc anh đi qua người nó còn giơ tay xoa đầu nó nữa.

Con sư từ khẽ gầm lên một tiếng, tuy không vui nhưng. không có ý phản kháng, vì Ngô Bình đã thầm nói với nó là: “Tiểu sư tử, ngươi ăn nhiều đan dược đến mức hỏng hết cả người rồi, khi nào rảnh ta sẽ điều trị cho ngươi”.

Anh đi vào trong thì nhìn thấy có ba cô gái vô cùng xinh đẹp đứng đó, họ đều nhìn anh với vẻ thích thú.

Ba cô gái này đều mặc đồ màu trảng, dung mạo đẹp tuyệt trần, Ngô Bình nhìn thấy một cái là không thể dời mắt.

Đối diện với anh nhìn của anh, hai trong ba cô gái ngại ngùng quay đi, chỉ có cô đứng giữa bình thản nói: “Công tử tên gì?”

Ngô Bình: “Tại hạ là Ngô Bình”.

Cô gái này trông rất phóng khoáng, khí chất toát lên vẻ cao quý như một nữ hoàng, cô ấy nói: “Công tử đã lấy được ba thẻ tím thì chứng tỏ thực lực và trí tuệ đều vô song”.

Ngô Bình nói: “Quá khen, tôi đến là vì nghe nói ở đây có một lò luyện đan thượng cổ và một ruộng thuốc. Vì tính tò mò nên muốn đến xem sao”.

Cô gái cười nói: “Công tử muốn xem chúng thì buộc phải được cả ba chúng tôi cho phép đã”.

Ngô Bình gẩy mũi nói: “Vậy các cô có đồng ý không?”

Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại: “Công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ư?”

Ngô Bình: “Ừm, tạm thời là vậy”.

Cô gái cười hỏi: “Tại sao lại là tạm thời? Lẽ nào sau này không phải nữa ư?”

Ngô Bình: “Sau này tôi sẽ là thầy luyện đan Thất hoặc Bát Tử Đỉnh".

Cô gái ngẩn ra, Bát Tử Đỉnh!

Cô gái ở bên trái có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, dáng người yểu điệu, đôi mắt trong như nước, cô ấy khẽ hỏi: “Công. tử là thây luyện đan Lục Tử Đỉnh thì chắc chắn đã luyện chế rất nhiều đan dược phi phàm đúng không?”

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy”.

Nói rồi, anh lấy một viên Cự Thần Đan ra. Trông thấy viên đan dược này, cả ba cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô gái đứng bên phải trông rất đoan trang hỏi: “Đây là Cự Thần Đan ư?”

Ngô Bình: “Cô nương thật tinh mắt, nó chính là Cự Thần Đan”.

Cô gái bên phải cảm thán: “Cách đây không lâu, có hai viên Cự Thần Đan bán đấu giá được 500 tỷ, lẽ nào chính là nó?”

Ngô Bình: “Đúng vậy”.

Ba cô gái nhìn nhau cười, cô đứng giữa nói: “Công tử muốn xem lò luyện thượng cổ thì cũng được, nhưng xem xong thì anh phải luyện chế vài lò đan dược giúp chị em chúng tôi, được không?”

Ngô Bình: “Được thôi, nhưng các cô phải tự chuẩn bị dược liệu”.

Cô gái: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình: “Chỉ cần có dược liệu thì tôi luyện đan lúc nào cũng được”.
 
Chương 5497: “Chỉ cần đến cảnh giới ấy là tôi lấy được”.


Ngô Bình: “Ra là Nguyệt cô nương, hân hạnh”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Sau này công tử có thể thường xuyên đến Thần Châu chơi”.

Cậu nói này có nghĩa là cô ấy đã cho cả hai cơ hội để trở nên thân thiết hơn.

Cô gái bên trái cười nói: “Công tử, tôi là Hà Tử Trần, xuất phân từ Hà Thị ở Thiên Nguyên, gia tổ là một trong các nguyên lão”.

Thiên Nguyên là một nơi gần như có thể sánh ngang với Thần Châu, nghe nói là nơi mà Tiên Giới Nguyên Sử gần với thiên đạo nhất nên đã sinh ra rất nhiều thiên kiêu.

Ngô Bình: “Hà cô nương, tôi nghe danh Thiên Nguyên đã lâu, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ đến”.

Cô gái bên phải cười nói: “Tôi là Lý Thuần Như, đến từ Lý Thị ở Đông Hải, bố tôi là chưởng môn của Tiên Kiếm Môn”.

Ngô Bình thầm nghĩ lại thêm một thế lực lớn nữa, Đông Hải cũng thần bí và lớn mạnh hệt như Thiên Nguyên, mà mạnh nhất ở đó là Tiên Kiếm Môn. Thực lực của kiếm tiên ở đó rất mạnh".

Ngô Bình không ngờ thế lực đứng sau cả ba cô gái này đều lớn như vậy.

“Tôi cũng đã nghe đại danh của Tiên Kiếm Môn rồi, hân hạnh!", Ngô Bình nói.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, lò luyện ở chỗ tôi, mời!”

Cô ấy vung tay lên, một lò luyện cao 20 mét đã xuất hiện ở phía trước. Bên ngoài lò có khắc các đường vân trận pháp. kỳ diệu, khí tức mạnh mẽ của nó khiến Ngô Bình cũng phải vô thức lùi lại.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đây là... lò luyện đan Đạo. cảnh!”

Lò luyện cũng có thứ bậc, nhưng khác biệt lớn nhất giữa chúng là lò luyện phi Đạo cảnh và lò luyện đan Đạo cảnh.

Lò luyện đan Đạo cảnh có thể luyện chế ra trật tự đại đạo nên vô cùng chân quý, đến Ngạo Thế Đan Tong cũng không có lò luyện kiểu này, vì rất khó để tạo ra nó.

Đương nhiên lò luyện Đảo cảnh cũng có thể luyện chế ra đan dược đại đạo.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, trong lò luyện này đã có một viên đan dược, anh có thể lấy nó ra được không?”

Ngô Bình tỏ vẻ đắn đo rồi nói: “Tạm thời tôi chưa làm được, muốn lấy viên đan dược kia ra thì tôi cần luyện đến cảnh giới Thần Anh đã”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Cảnh giới Thần Anh thì có thể lấy ra được ư?”, cô ấy cứ tưởng chỉ có thầy luyện đan Đạo cảnh thì mới làm được.

Ngô Bình gật đầu: “Chỉ cần đến cảnh giới ấy là tôi lấy được”.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thán: “Xem ra thực lực của công tử đã đạt đến trình độ đáng kinh ngạc rồi, đây là điểm giới hạn trong mỗi bước tu luyện, Thần Châu chúng tôi chỉ có vài người được như công tử thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Quá khen!”

Nguyệt Thanh Ảnh lại vung tay lên, một lò luyện cao hơn ba mét khác lại xuất hiện. Chất lượng của lò này vẫn tốt hơn tất cả lò mà Ngô Bình có.

Anh sáng mắt lên nói: “Lò tốt, tuy không bằng lò Đạo. cảnh, nhưng cũng không kém hơn là bao”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, anh hãy dùng lò này rồi luyện chế vài đan dược giúp chúng tôi”.

Ngô Bình: “Được”.

Lý Thuần Như vung tay lên, một cánh cửa màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người, cô ấy nói: “Công tử, đây là ruộng thuốc của tôi, sau cánh cửa này có một không gian, dược liệu đều ở trong đó”.

Dứt lời, cô ấy lấy một phương thức luyện chế ra rồi nói: “Mời công tử xem”.

Ngô Bình cầm lấy xem rồi nói: “Đây là đan dược cấp 12, tôi luyện được”.

Lý Thuần Như lập tức bước vào cánh cửa, ngay sau đó đã lấy đủ dược liệu mang ra cho Ngô Bình để anh luyện đan luôn.

Ngô Bình tìm một căn phòng yên tĩnh rồi bắt tay vào làm.

Ba cô gái đã sang phòng khác chờ, để tránh làm phiền anh.

Nguyệt Thanh Ảnh cười hỏi: “Các chị em, mọi người thấy Ngô công tử thế nào?”
 
Chương 5498: Quyết định của ba người đẹp


Ngô Bình tập trung luyện đan, nửa tiếng sau, anh đã cầm ba viên đan dược ra ngoài rồi cười nói: “Tôi đã luyện chế xong Hạo Thiên Đan rồi”.

Ba cô gái đều đứng lên nhìn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên, cô ấy nhận lấy viên đan dược rồi khen ngợi: “Tài luyện đan của công tử đúng là phi thường, mới lò đâu đã cho ra đan dược thượng thượng phẩm rồi”.

Ngô Bình: “Nếu tôi luyện lại thì sẽ có cơ hội đạt đến cực. phẩm”.

Lý Thuần Như cười nói: “Vậy phiền công tử một lát nữa luyện lại giúp chúng tôi một lò”.

Ngô Bình: “Được”.

Hà Tử Trần: “Công tử vừa luyện đan xong nên chắc cũng mệt rồi, mời đến đại điện nghỉ ngơi”.

Ba cô gái mời Ngô Bình vào trong một phòng khách mang phong cách cổ xưa. Vừa vào, Ngô Bình đã thấy ở ngay. giữa căn phòng có một cuốn sách lụa đang toả ra khí tức. thiên đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Các cô nương, đây là thứ gì?”

Nguyệt Thanh Ảnh đáp: “Đây là một thánh chỉ mà năm xưa Thiên đế để lại. Thánh chỉ này kết nối với đại đạo, chỉ cần viết tên của mình lên đó thì sẽ nhận được sắc phong của trời đất và trở thành cường giả Đạo cảnh tầng thứ ba trở lên”.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Còn có món bảo bối này nữa ư?”

Nguyệt Thanh ảnh: “Đây là bảo bối của gia tộc, chúng tôi không thể sử dụng, mà chỉ có thể hưởng khí tức toát ra từ nó thôi”.

Ba cô gái nói xong thì đều lần lượt lấy cớ có việc để rời đi.

Ngô Bình nhìn thánh chỉ đó mà thấy Thiên đế thật phi thường, chỉ một thánh chỉ mà có thể khiến người ta đột phá đại đạo, vậy cảnh giới của Thiên đế phải đến trình độ nào rồi? Tâng thứ mười Đạo cảnh hay còn cao hơn?

Nhưng anh không hề có suy nghĩ chiếm nó làm của riêng, dẫu sao đây cũng không phải đồ của anh.

Tại một căn phòng khách, Lý Thuần Như nói: “Chị đoán xem Ngô công tử có lấy pháp chỉ đi không? Dẫu sao nếu có nó thì anh ấy có thể đột phá Đạo cảnh mà, một lợi ích tốt như vậy đến mình còn không từ chối được nữa mà”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ai mà biết được, hi vọng anh ấy sẽ không khiến chúng ta thất vọng”.

Ngô Bình ngồi uống trà trong phòng khách, thấy các cô gái vẫn chưa quay lại, anh quyết định lấy lò luyện đan ra rồi tiếp tục luyện lò Hạo Thiên Đan thứ hai. Lần này, anh đã có kinh nghiệm từ lần trước nên đã cho ra thành phẩm là đan dược cực phẩm.

Hạo Thiên Đan là đan dược cấp 12, tác dụng của nó là giúp tu sĩ cảnh giới Thần Thông có thể cảm nhận được sức mạnh của thiên đạo rồi tạo dựng nền móng để chính thức tiến vào cảnh giới này.

Nửa tiếng sau, ba cô gái mới trở lại, thấy Ngô Bình đang luyện đan, họ nhìn nhau rồi mỉm cười.

Một lát sau, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành quả là ba viên đan dược cực phẩm.

Nguyệt Thanh Ảnh nghiêm túc nói: “Trình độ của công tử chắc chắn đã vượt qua cấp Lục Tử Đỉnh rồi”.

Ngô Bình cũng không giấu giếm: “Lúc kiểm tra ở môn phái, tôi đã là thầy luyện đan Kim Đỉnh rồi. Nhưng tông chủ sợ tôi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế dễ khiến người ta sinh lòng ghanh ghét nên mới tuyên bố ra ngoài tôi là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh".

Hà Tử Trần hô lên: “Thầy luyện đan Kim Đỉnh ư! Trong lịch sử chưa từng có thầy luyện đan nào đạt đến cấp này cả, công tử đúng là thiên kiêu trong các thiên kiêu”.
 
Chương 5499: “Để tôi thử”.


Mục đích anh đến đây là vì lò luyện đan và vườn thuốc. nên hỏi luôn: “Lý cô nương, tôi thường xuyên cần dùng đến dược liệu, có thể cho tôi xem ruộng thuốc của cô được. không?”

Lý Thuần Như cười đáp: “Được chứ, miễn không phải cô phẩm thì công tử muốn lấy dược liệu nào cũng được”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ không lấy không của cô đâu, thế này đi, sau này cô cần luyện chế đan dược gì thì cứ bảo tôi, nếu làm được thì tôi sẽ không từ chối”.

Lý Thuần Như sáng mắt lên, cô ấy biết mình hời to rồi nên nói: “Công tử không cần khách sáo vậy, riêng sáu viên Hạo. Thiên Đan này cũng rất có giá trị rồi. Đương nhiên sau này chắc chản tôi vẫn sẽ đến làm phiền công tử, ai bảo anh là thầy luyện đan Kim Đỉnh cơ chứ”.

Ngô Bình mỉm cười rồi cùng vào ruộng thuốc với Lý Thuần Như, để xem có dược liệu nào mình cần hay không.

Không gian trong ruộng thuốc khá rộng, cũng không biết có bao nhiêu cây dược liệu nhưng Ngô Bình nhìn thì thấy linh dược, chân dược đều đủ cả. Anh không hề tham lam, mỗi khi gặp dược liệu hiếm cũng chỉ hái một, hai cây thôi.

Hai người đang hái thuốc trong ruộng thì Hà Tử Trần cười nói: “Chị, nếu Nguyệt Thị biết chị tìm được một chàng rể là thầy luyện đan Kim Đỉnh, chắc người trong gia tộc sẽ cười không khép miệng lại được đâu nhỉ”.

Nguyệt Thanh Ảnh liếc xéo cô ấy: “Em thì không chắc? Hà Thị ở Thiên Nguyên mà biết em sắp lấy một thầy luyện đan Kim Đỉnh chắc sẽ đánh trống khua chiêng để cả Thiên Nguyên đều biết”.

Hà Tử Trần phì cười: “Chưa gì đã bàn tới chuyện cưới xin rồi, ai biết công tử có ưng mình hay không”.

Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Chị thấy hình như anh ấy không có hứng thú với chúng ta, mà chỉ thích lò luyện đan với ruộng thuốc thôi”.

Hà Tử Trần ưỡn ngực ra nói: “Chúng ta có cả sắc lẫn vóc, trừ khi anh ấy bị mù, không thì chắc chắc cũng thích chị em chúng mình”.

Nguyệt Thanh Ảnh chán nản nói: “Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải đều đang đối mặt với nguy cơ lớn, nếu Ngô. công tử thành người của mình thì biết đâu chúng ta lại có cơ hội trở mình”.

Hà Tử Trần: “Chị, khi nào đại hội giao lưu kết thúc, em định mời công tử đến Thiên Nguyên chơi”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Đến Thần Châu đã, chị là lớn nhất đấy".

Hà Tử Trần bĩu môi: “Được rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em và Thuần Như về nhà trước đi, chờ bên chị xong thì chị sẽ dẫn công tử đến chỗ em”.

Hà Tử Trần nói: “Chị mời công tử đến Thần Châu là có mục đích gì à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên là để chinh phục anh ấy! Người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh phải là kiểu như Ngô công tử, nếu lần này chúng ta để vụt mất anh ấy thì mai này không còn cơ hội nữa đâu. Thần Châu có rất nhiều tài nguyên, nếu anh ấy lấy chị thì sẽ được hưởng toàn bộ tài nguyên của Nguyệt Thị, chị tin anh ấy sẽ động lòng”.

Hà Tử Trần: “Chị đừng tự tin quá, công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh đấy. Sau này, anh ấy còn là Thất Kim Đỉnh, Bát Kim Đỉnh hay thậm chí là Thập Kim Đỉnh đấy”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Cho nên chúng ta phải tranh thủ tóm được anh ấy trước khi anh ấy mạnh mẽ hơn”.

Hà Tử Trần gật đầu: “Thiên tổ bảo bọn mình đến đây để tìm cơ duyên lớn, lẽ nào chính là Ngô công tử?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói ờ xem ra thì khả năng cao là vậy rồi, nếu đã là cơ duyên lớn thì biết đâu lại giúp chúng ra vượt qua được nguy cơ”.

Hơn một tiếng sau, Ngô Bình và Lý Thuần Như mới ra ngoài. Ngô Bình đã hái hơn một nghìn cây dược liệu, anh định đưa cho Lý Thuần Như một ít tiền nhưng cô ấy không nhận, ngoài ra còn để lại phù thư và bảo sau này nếu cần thì anh cứ đến mà lấy.

Thấy họ đã ra, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh nên nhất định có thể luyện chế được đan dược này”.

Dứt lời, cô ấy đưa phương thức thứ hai cho Ngô Bình.

Đó là một loại đan dược cấp 15, độ khó của đan dược này cao hơn cấp 12 rất nhiều.

Ngô Bình nhìn xong thì nói: “Để tôi thử”.
 
Chương 5500: Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm


Cát Giai cảm thán nói: “Ngô huynh đúng là thần nhân, ba người đẹp cực phẩm chắc đều bị anh ấy chinh phục hết rồi”.

Diệp Tử Vi thấy chơi chua sót nói: “Chưa chắc sư huynh đã thích họ đâu”.

Cát Giai tròn mắt nói: “Diệp sư muội, em có biết ba cô ấy có lai lịch thế nào không?”

Diệp Tử Vi: “Họ thì có lai lịch lớn đến đâu chứ?” Cát Giai: “Họ đến từ Thần Châu, Thiên Nguyên và Đông Hải đấy! Ba nơi ấy được coi là ba vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử”.

Diệp Tử Vi không có hiểu biết rộng nhưng cũng từng nghe. nói đến ba nơi này nên biết đó đều là những nới đỉnh cấp.

Vũ Đại Cường hết lời khen ngợi: “Nếu sư huynh chinh phục được hết cả ba cô thì là rể quý của ba nơi rồi, thế thì oách phải biết!”

Chu Vũ Linh nói: “Có thể khiến ba thiên chỉ kiêu nữ vừa gặp đã yêu thì chỉ chứng tỏ là sư huynh nhà mình xuất sắc hơn họ. Nhưng xuất thân của sư huynh lại kém họ nên chắc. họ thích anh ấy vì tiềm lực”.

Cát Giai: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đúng là rất khiến người ta ngưỡng mộ, hơn nữa Ngô huynh vẫn còn không gian để trưởng thành, sau này khéo còn là thầy luyện đan Thất hay Bát Tử Đỉnh cũng nên”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông áo trắng cưỡi trên một đám mây màu đỏ bay qua đỉnh núi, nha hoàn dưới núi thấy thế thì vội nói: “Công tử, anh chưa tham gia khảo hạch..”.

Người đàn ông áo trắng dät một quả hồ lô trên eo rồi cười nói: “Bổn công tử muốn đi đâu thì đi, ai dám thử thách tôi!"

Nói rồi, anh ta đã bay lên đỉnh núi.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đang trò chuyện với nhau, thấy có người xông vào, họ đều tỏ vẻ lạnh lùng.

Đám mây màu đỏ đáp xuống viện, người đàn ông áo trắng bước xuống rồi mỉm cười nói với ba cô gái: “Chào ba cô nương xinh đẹp tuyệt trần, tại hạ vừa gặp đã thấy rung động đến mất kiểm soát r

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Anh có biết tự ý xông vào đây sẽ có hậu quả thế nào không?”

Người đàn ông thờ ơ hỏi: “Hậu quả gì? Tôi là người không sợ trời, cũng chẳng sợ đất”.

“Thế ư?”, Hà Tử Trần khẽ vỗ tay vài cái, một ảo ảnh khổng. lồ đã rơi từ trên cao xuống, ảo ảnh đó mặc kim giáp, khí tức. đáng sợ toả ra khiến người ta thấy bất an.

Người đàn ông kia vẫn bình thản nói: “Oa, cự linh kim giáp của Thiên Nguyên à? Ha ha, khá đấy, nhưng nó không doạ được tôi đâu”.

Dứt lời, anh ta vỗ vào quả hồ lô, nó lập tức bản ra chín đường kiếm quang về phía cự linh kia.

Hà Tử Trần thấy thế thì hét lên: “Thiên Hạ Cửu Kiếm! Anh là người của Kiếm Sơn!”

Người đàn ông: “Tại hạ là Chu Nguyên Thông của Kiếm Sơn".

Lý Thuần Như điểm một ngón tay, ba đường kiếm quang bay ra từ phía sau rồi vút lên cao, cô ấy lạnh lùng nói: “Thiên Hạ Cửu Kiếm thì sao? Tôi có Thiên Thượng Tam Kiếm đây này!"

Ba đường kiếm ấy vừa xuất hiện, chín đường kiếm lúc trước đã run lên và hoàn toàn bị áp chế.

Người đàn ông Chu Nguyên Thông sững người rồi hoảng loạn thu đường kiếm lại rồi nói: “Cô là người của Tiên Kiếm Môn!"

Lý Thuần Như: “Đúng thế”.
 
Chương 5501: “Người này có lai lịch thế nào?”


Chu Nguyên Thông nhìn cô ấy rồi nói: “Đông Hải để cô mang Thiên Thượng Tam Kiếm rời khỏi đó đúng là sơ suất, ha ha, người đẹp, mau giao Tam Kiếm ra đây thì lát tôi sẽ nhẹ tay với cô một chút”.

Trông thấy vẻ tà ác cùng lời nói suồng sã của Chu Nguyên Thông, Lý Thuần Như tức đến mức tái mặt rồi phẫn nộ nói: “Chết đi!”

Cô ấy điểm tay, ba đường kiếm lại bay ra rồi tấn công Chu Nguyên Thông.

Anh ta cười lớn, rút một cái vỏ kiếm ra rồi bay lên cao.

Ba đường kiếm đáng sợ như bị hút vào trong bao kiếm kia.

Thấy thế, Lý Thuần Như ngẩn ra rồi tức tối nói: “Anh có biết mình sẽ lãnh hậu quả thế nào khi cướp Thiên Thượng 'Tam Kiếm của tôi không?”

Chu Nguyên Thông thờ ơ nói: “Hậu quả chính là tôi sẽ có cả Tam Kiếm và Cửu Kiếm, sau đó thống nhất kiếm đạo trong thiên hạ”.

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sau này Thần Châu, Thiên Nguyên và Đông Hải sẽ không tha cho Kiếm Sơn”.

“Thế à? Một khi gia tổ chúng tôi lĩnh ngộ thêm được Thiên Thượng Tam Kiếm thì ba nhà các cô cũng chẳng là gì đâu”.

Vào lúc Chu Nguyên Thông đang đắc ý thì có một năm đấm xuất hiện sau lưng anh ta.

Cảm nhận được luồng sát khí ấy, anh ta vội né đi. Song, vỏ kiếm của anh ta đã biến mất, thay vào đó là một thanh đoản kiếm bình thường.

Anh ta biến sắc mặt rồi gào lên: “Đáng chết!”

Lúc này, Ngô Bình đang cầm vỏ kiếm rồi đứng cạnh nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.

Thì ra, anh vừa luyện đan xong thì cảm thấy có người đang gây rối bên ngoài nên ra xem, sau đó vừa hay chứng kiến cảnh người đàn ông này dùng vỏ kiếm để thu ba đường kiếm của Lý Thuần Như vào.

Lý Thuần Như đang rất cuống, anh biết kiếm quang này rất quan trọng với cô ấy, vì thế đã thi triển một môn pháp thuật để đánh tráo cái vỏ kiếm kia.

Lý Thuần Như mừng rỡ: “Công tử, mau đưa vỏ kiếm cho tôi”.

Ngô Bình đưa luôn cho cô ấy, Chu Nguyên Thông gầm lên rồi tiếp tục tung chín đường kiếm ra.

Trong lúc hấp tấp, anh ta chỉ muốn giết Ngô Bình nên đã quên mất là Lý Thuần Như đã có vỏ kiếm trong tay.

Chu Nguyên Thông vừa tung chiêu, Ngô Bình đã cảm thấy có một luồng uy áp rất mạnh ập tới nên đã nắm lấy một lá bùa.

Đúng lúc này, Lý Thuần Như chợt niệm một đoạn chú, sau đó giơ vỏ kiếm lên cao, một sức hút xuất hiện rồi hấp thu hết chín đường kiếm của Chu Nguyên Thông vào.

Ngay sau đó, bàn tay khổng lồ của cự linh kim giáp đáp xuống rồi túm lấy Chu Nguyên Thông, anh ta ra sức giấy giụa nhưng không thoát ra được.

Nguyệt Thanh Ảnh cười lạnh: “Chu Nguyên Thông, giờ anh còn đắc ý được nữa không?”

Chu Nguyên Thông xám xịt mặt mày, anh ta không ngờ là Ngô Bình đã xuất hiện rồi phá hỏng chuyện tốt của mình nên quát: “Các người mà làm gì tôi thì Kiếm Sơn sẽ không để yên đâu”.

Lý Thuần Như mỉm cười lắc vỏ kiếm trong tay rồi nói: “Tôi có được Thiên Hạ Cửu Kiếm rồi thì Kiếm Sơn các người chẳng còn lá cái thá gì đâu! Thiên Hạ Kiếm Trận của các người cũng sẽ dễ dàng bị phá thôi”.

Chu Nguyên Thông nhăn mặt, nhất thời không thể phản bác.

Ngô Bình hỏi: “Người này có lai lịch thế nào?”

Lý Thuần Như: “Anh ta là truyền nhân của Kiếm Sơn, tầm ảnh hưởng của họ về kiếm đạo chỉ thua mỗi Tiên Kiếm Môn thôi nên luôn bị chúng tôi chèn ép. Không biết tại sao anh ta lại biết tôi mang Thiên Thượng Tam Kiếm đến đây nên mới chạy tới cướp”.

Cô ấy nhìn vỏ kiếm trong tay rồi cười nói: “Nhưng tình thế. đảo ngược rồi, tôi đã có Thiên Hạ Cửu Kiếm, giờ Kiếm Sơn như cá năm trên thớt với chúng tôi rồï.

Nguyệt Thanh Ảnh vung tay lên, cự linh kim giáp đã mang Chu Nguyên Thông đi.

Lý Thuần Như cảm kích nói với Ngô Bình: “Nếu không có công tử ra tay thì tôi thảm rồi, nếu để mất Thiên Thượng Tam

Kiếm thì tôi sẽ bị các trưởng lão xử tử mất”.

Ngô Bình: “Gì mà nghiêm trọng thế?”
 
Chương 5502: Lĩnh ngộ kiếm đạo


Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm là chí bảo của Tiên Kiếm Môn, sao tôi có thể lĩnh ngộ được chứ?”

Lý Thuần Như khẽ thở dài nói: “Chẳng giấu gì công tử, thật ra Tiên Kiếm Môn mới lĩnh ngộ được một kiếm thôi, còn hai kiếm sau mới lĩnh ngộ được phần ngoài. Mỗi khi học được một trong ba kiếm thì uy lực đều tăng lên gấp nhiều lần. Uy lực của cả ba kiếm mạnh hơn uy lực riêng của từng loại rất nhiều, nhưng hàng nghìn năm nay, chưa một ai ở Tiên Kiếm Môn chúng tôi có thể lĩnh ngộ nổi đến hai kiếm, chứ đừng nói là ba”.

Ngô Bình: “Nên Lý cô nương muốn để tôi thử ư?” Lý Thuần Như gật đầu: “Đúng thế, công tử có tư chất hơn

người, là thiên kiêu tuyệt thế. Nếu công tử thử, khéo lại lĩnh ngộ được kiếm thứ hai”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lý cô nương, nếu tôi học được kiếm thứ hai hay thậm chí là ba thì Tiên Kiếm Môn có gây bất lợi cho tôi không?”

Lý Thuần Như cười nói: “Công tử yên tâm, chắc chẳn sẽ không có chuyện đó, tôi có thể đảm bảo”.

Ngô Bình: “Tôi tin cô”.

Sau đó, anh nhận lấy vỏ kiếm rồi nói: “Các cô nương, tôi cần một nơi để lĩnh ngộ”.

Rõ ràng nơi này không thích hợp để lĩnh ngộ kiếm đạo, vì vừa ồn ào vừa dễ bị người ngoài nhìn trộm.

Nguyệt Thanh Ảnh vung tay lên, một cánh cửa màu tím xuất hiện, sau cánh cửa có làn khói mờ, không biết là nơi nào.

Cô ấy cười nói: “Công tử, sau cánh cửa này là Động Thiên Linh Bảo, đó là địa bàn của tộc tôi, công tử vào đó tu luyện thì sẽ không sợ bị ai quấy rầy”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Sau đó, anh cầm theo vỏ kiếm rồi bước qua cánh cửa rồi biến mất.

Ngô Bình đi vào đó rồi, Hà Tử Trần mới hỏi: “Thuần Như, em đoán công tử có thành công không?”

Lý Thuần Như: “Cả nghìn năm qua, biết bao thiên kiêu của Tiên Kiếm Môn đều thất bại. Tuy công tử rất phi phàm, nhưng muốn lĩnh ngộ hết ba kiếm thì chắc cũng rất khó. Song, dù chỉ có một tia hi vọng thì em vẫn muốn thử”.

Hà Tử Trần: “Nếu công tử có thể lĩnh ngộ hai hoặc ba kiếm thì chị sẽ mời anh ấy vào Thiên Khuyết để lĩnh ngộ tuyệt học vô thượng ở đó”.

Lý Thuần Như cười nói: “Tử Trần, tất cả truyền thừa của Thiên Nguyên đều từ Thiên Khuyết mà ra, họ có đồng ý có thế lực khác học không?”

Hà Tử Trần: “Hà Thị được phép có ba ngoại lệ nên họ không thể phản đối được đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ba ngoại lệ rất quý đó, chắc chắn sế có người trong Hà Thị không đồng ý, dẫu sao ai cũng muốn giành được suất này mà, vậy mà em lại dành cho người ngoài”.

Hà Tử Trần cười nói: “Nếu em lấy anh ấy thì anh ấy là rể của nhà họ Hà rồi chứ có phải người ngoài đâu”.
 
Chương 5503: “Lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm ư?


Trong lúc ba cô gái đang trò chuyện thì Ngô Bình đã tiến vào trong Động Thiên Linh Bảo. Động Thiên này khá giống Động Thiên Thanh Linh, nhưng nơi này thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Thị nên rất yên tĩnh và không hề đông đúc.

Ngô Bình tìm một hang động rồi bắt đầu lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm.

Ba đường kiếm đã bị vỏ kiếm phong ấn, anh thi triển pháp. lực thì vỏ kiếm đã rung lên rồi băn 12 đường kiếm ra, chúng chính là Thiên Hạ Cửu Kiếm và Thiên Thượng Tam Kiếm. 12 đường kiếm uốn lượn trên không và giao hoà với nhau.

Khi ở vũ trụ Chấn Đán, Ngô Bình từng lĩnh ngộ Vô Thượng Kiếm Đạo nên không còn xa lạ gì với kiếm đạo nữa. Vạn vật trên đời đều từ một đạo mà ra, nhưng sát quan sát nửa tiếng, Ngô Bình phát hiện Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm có điểm khác biệt.

Thiên Thượng Tam Kiếm ẩn chứa ý nghĩa của vạn vật tam sinh, muốn lĩnh ngộ được chúng thì không thể lĩnh ngộ riêng biệt từng cái mà buộc phải lĩnh ngộ được hết.

Sau một hồi đắn đó, Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu và đã thấy được quy luật của ba đường kiếm này giấu một đạo lý huyền diệu. Ngay sau đó, anh đã sáng mắt lên nói: “Ra là vậy”.

Sau đó, anh thi triển thần niệm và mô phỏng lại ba đường kiếm này, chúng bắt đầu múa lượn trong thức hải của anh. Một lát sau, Ngô Bình như có điều suy ngẫm nói: “Thiên 'Thượng Tam Kiếm không phải chỉ trên trời, mà là tinh thần, vì thế ba đường kiếm này là kiếm tinh thần”.

Sau khi hiểu được điều này, tốc độ lĩnh ngộ của anh đã nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, xung quanh bí thần của anh đã xuất hiện ba đường kiếm một đỏ, một lam và một vàng. Ba đường kiếm này tương ứng với ba đường kiếm trên đỉnh đầu anh. Ngô Bình động tinh thần, đường kiếm trên không đã rơi xuống tay anh và hoá thành ba thanh kiếm nhỏ, đó chính là thực thể của Thiên Thượng Tam Kiếm.

Hiểu được Thiên Thượng Tam Kiếm rồi thì Thiên Hạ Cửu Kiếm không còn khó với Ngô Bình nữa, Tam Kiếm là tinh thần của Cửu Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm đại diện cho kiếm pháp của thế giới thật nên so ra không khó như Thiên Thượng Tam Kiếm.

Nửa tiếng sau, trong cơ thể Ngô Bình đã có thêm chín đường kiếm hoà cùng Thiên Hạ Cửu Kiếm. Anh động tinh thần một cái, chín đường kiếm đã kết thành một sát trận tuyệt thế có uy lực vô cùng mạnh mẽ. Tạm thời tu vi của anh chưa đủ cao để phát huy hết uy lực của Thiên Hạ Cửu Kiếm, muốn làm được điều ấy thì tu vi phải đến cảnh giới Thần Thông hậu kỳ.

Sau khi lĩnh ngộ thành công, anh đã rời khỏi Động Thiên. Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau, ba cô gái vẫn

đang ngồi gần đó. Thấy Ngô Bình đi ra, cả ba đều đứng dậy rồi hỏi: “Công tử có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình mỉm cười đáp: “Tôi khá may nên đã lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm”.

Lý Thuần Như mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm ư? Tốt quá rồi!"

Nguyệt Thanh Ảnh cười hỏi: “Còn Thiên Thượng Tam Kiếm thì sao?”

Ngô Bình: “Tôi không chắc đã lĩnh ngộ được chưa, vì Thiên Thượng Tam Kiếm là kiếm tâm linh, kiếm tinh thần”.

Lý Thuần Như: “Công tử có thể thi triển một chút được không?”

Ngô Bình vung tay phải lên, ba thanh kiếm nhỏ bay ra rồi hợp nhất làm một trên cao, sau đó hoá thành một đường kiếm vô hình rồi biến mất trước mặt mọi người. Ngay sau đó, Lý Thuần Như chợt thấy thần hồn của mình nư bị một luồng sức mạnh khủng khiếp khoá chặt khiến cô ấy không thể cử động.

Ngay sau đó, cảm giác ấy đã biến mất, kiếm khí xuất hiện trở lại và lại biến thành ba thanh kiếm nhỏ.

Lý Thuần Như nhìn ba thanh kiếm ấy rồi vui phát khóc. nói: “Công tử, anh đã lĩnh ngộ được Thiên Thượng Tam Kiếm rồi”.

Ngô Bình: “Lý cô nương, tôi có thể truyền thụ lại cho cô. Thật ra lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm xong, có hay không ba đường kiếm này cũng được”.

“Nhưng chúng thuộc về công tử Lý Thuần Như: “Không còn ai trên đời có được chúng nữa”.

Ngô Bình sững người: “Thiên Thượng Tam Kiếm là bảo bối của Tiên Kiếm Môn, tôi không lấy được”.

Lý Thuần Như: “Công tử vừa nói lĩnh ngộ xong rồi thì chúng có hay không cũng được ư”.
 
Chương 5504: Đan dược ít phổ biến


Sau khi nhận được các truyền thụ của Ngô Bình, Lý Thuần Như vô cùng cảm kích nói: “Có những truyền thụ này của công tử thì Tiên Kiếm Môn tôi ít cũng sẽ thái bình được cả nghìn năm”.

Thấy Lý Thuần Như đã nhận được lợi ích, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử vừa luyện đan vừa lĩnh ngộ kiếm đạo vất vả quá rồi, mời công tử đi nghỉ một lát, sau đó chúng tôi sẽ cùng công tử xuống núi đi tham gia đại hội giao lưu”.

Thấy họ cũng định đến đại hội, Ngô Bình cũng không tiện từ chối nên nói: “Được”.

Bên dưới núi đại hội đã bảt đầu rồi, Ngô Bình cùng ba cô gái xuống núi thì lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Ba đại mỹ nữ vô cùng kiêu ngạo đều đang đi theo Ngô Bình, điều này khiến bao ánh mắt ngưỡng mộ và ghen ghét đều đổ dồn về phía anh.

Nhóm Cát Giai không chờ ở bên dưới mà đã tách nhau ra rồi gia nhập vào các nhóm nhỏ khác nhau.

Ngô Bình không hứng thú với mấy chuyện này mà chỉ mong được thấy năm thần lò, nhưng sau khi hỏi thăm thì anh mới biết muốn nhìn thấy thần lò thì ít cũng phải có năm ngọc bài. Khi các nhóm nhỏ tổ chức hoạt động trong đại hội thì sẽ có thể nhận được một ngọc bài của Ngạo Thế Đan Tông, ai giành được thành tích xuất sắc nhất trong hoạt động thì sẽ nhận được ngọc bài.

Điều này cũng có nghĩa là dù Ngô Bình có muốn hay không thì muốn nhìn thấy năm thần lò, anh cần phải tham gia ít nhất năm hoạt động, ngoài ra còn phải trở thành người xuất sắc nhất trong các hoạt động ấy.

Nhóm Ngô Bình đi đến đâu thì cũng có cả đống người đi theo. Lúc này, Ngô Bình phát hiện phía trước có một biệt viện mở cửa, trên cửa có dán một thông báo: đây là hoạt động dành riêng cho đan dược kém phổ biến, nơi này có tên là Diệu Đan Uyển. Bên trong nơi này có một tấm bia đá, bên trên liệt kê một trăm phước thức luyện đan từ khó đến dễ. Người tham gia có ba cơ sau đó chọn một loại đan dược để luyện chế, nếu luyện chế thành công thì có thể nhận được một phần thưởng tương đương với độ khó của đan dược. Nếu thất bại thì sẽ phải trẻ gấp đôi tiền dược liệu đã dùng.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết hoạt động này cực dễ kiếm tiền, đan dược đâu dễ gì mà luyện chế được, tỉ lệ thành công rất thấp, trong mười người thì chắc chỉ có một đến hai người luyện chế thành công. Số còn lại thì đều sẽ phải trả tiền gấp đôi cho dược liệu đã dùng.

Anh dẫn ba cô gái đi vào trong, vì họ xinh đẹp quá mức. quy định nên nhóm anh vừa vào thì mọi người ở bên trong đã ùa ra rồi nhìn chăm chú vào nhóm Lý Thuần Như.

Đột nhiên có một tu sĩ bước ra rồi cười nói: “Tại hạ là người tổ chức ở Diệu Đan Uyển, các vị có muốn thử không?”

Ngô Bình hỏi: “Anh có ngọc bài không?”

Tu sĩ kia quan sát Ngô Bình rồi nói: “Tôi có một cái, chỉ cần anh luyện chế được ba lò đan dược nằm trong tốp mười thì sẽ nhận được nó”.

Ngô Bình nhìn thì thấy đan dược trong tốp mười dùng toàn dược liệu quý nên hỏi: “Đan dược sau khi luyện chế ra sẽ thuộc về ai?”

Người kia đáp: “Đương nhiên là thuộc về người luyện chế”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi sẽ luyện chế ba đan dược đứng đầu”.

Người kia ngẩn ra, đừng nói là ba đan dược đứng đầu, dù là đan dược đứng trong tốp năm cũng chưa từng có ai luyện chế thành công, kể cả chính người này luôn.

“Anh chắc chưa?”, người kia hỏi lại.

Ngô Bình: “Rồi”.

Người kia bật cười vui vẻ, vì ba đan dược đứng đầu này đều dùng toàn dược liệu quý hiếm, tổng giá trị lên đến vài tỷ tiền Tiên, nếu Ngô Bình luyện chế thất bại thì sẽ phải trả gấp đôi số tiền này cho anh ta.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn vào tấm bia đá rồi cười nói: “Đan dược đứng đầu tên là Linh Mi Đan, uống đan dược này vào thì sẽ có thể chất Linh Mi, đây đúng là đan dược ít phổ biến”.

Ngô Bình lấy lò luyện đan của mình ra rồi nói: “Bắt đầu
 
Chương 5505: “Công tử lợi hại quá!”


Nguyệt Thanh Ảnh thổi trước, Ngô Bình giơ tay bắt lấy rồi bỏ vào trong lò. Ngay sau đó, Lý Thuần Như và Hà Tử Trần cũng lần lượt thổi một hơi ra.

Sau khi cho ba lưồng mị khí vào trong lò, Ngô Bình vỗ vào. thân lò một cái thì có ba lưồng đan khí bay ra rồi được anh bắt lấy, chúng nhanh chóng biến thành ba viên đan dược. Ba viên đan dược này toả ra ánh sáng kỳ diệu, trên mặt của chúng có ảo ảnh của một mỹ nhân. Dung nhan của cô gái này là sự giao hoà sắc đẹp của nhóm Nguyệt Thanh Ảnh. Hơn nữa, cô gái này còn rất sống động, gương mặt tươi cười như hoa khiến đàn ông đã nhìn là sẽ bị hớp hồn.

“Trời ơi! Anh ấy luyện chế thành công rồi! Hơn nữa còn có chất lượng rất tốt, chỉ là không biết ở cấp nào”, tất cả mọi người đều ngạc nhiên hô lên.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh cũng bất ngờ không kém: “Công tử lợi hại quá!”

Ngô Bình chia ba viên đan dược cho họ rồi nói: “Mị khí của các cô nên tôi cho các cô ba viên này luôn”.

Ba cô gái nhìn nhau cười rồi nhận lấy đan dược: “Cảm ơn anh".

Tu sĩ ban nãy ngoài vẻ sửng sốt ra thì bắt đầu cau có, vì Ngô Bình luyện đan thành công thì có nghĩa là anh ta sẽ mất đi một khoản.

Ngô Bình không cho anh ta cơ hội hối hận mà nói: “ Tiếp tục”.

Đan dược mà Ngô Bình sẽ luyện chế tiếp có độ khó đứng thứ hai và tên là Diệu Âm Đan.

Diệu Âm Đan chỉ có đúng một tác dụng là uống xong thì sẽ có một giọng nói hay, hát cũng giỏi, nói chuyện thì dễ đi vào lòng người, khiến ai nghe xong cũng phải yêu giọng nói ấy.

Không ngoài dự đoán, Ngô Bình lại luyện chế thành công tiếp, sau đó anh tiếp tục tặng đan dược cho nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.

Lò thứ ba có tên là Cương Thi Đan, nó có thể biến thi thể của người bình thường thành cương thi, đương nhiên Ngô Bình cũng không thể thất bại.

Sau khi anh luyện chế xong ba loại đan dược này thì nói: “Mau đưa ngọc bài cho tôi”.

Thực lực của Ngô Bình khiến tu sĩ kia rất không vui, nhưng người đó vẫn phải giao ngọc bài cho anh như đã giao hẹn.

Lấy được thứ mình muốn xong, Ngô Bình chuẩn bị đi tìm nhóm thứ hai thì chợt nhận được truyền tin của Vũ Đại Cường: “Sư huynh, không hay rồi, em sắp chết rồi!”

Ngô Bình giật bản mình rồi hỏi: “Đại Cường, có chuyện gì thế? Cậu đang ở đâu?”

Vũ Đại Cường: “Sư huynh, em đang ở trên núi cuối phía Tây, anh mau đến cứu em với!”

Ngô Bình nhanh chóng dẫn theo ba cô gái đi đến đó, đến nơi rồi thì anh nhìn thấy trên núi có rất nhiều lồng, trong mỗi lồng đều nhốt một đến vài người.

Anh liếc nhìn một lượt thì thấy Vũ Đại Cường cũng đang bị nhốt trong một cái lồng ở lưng chừng núi.

Anh đang định lên núi thì bị một người cản lại, người đó. nói: “Anh bạn, muốn lên núi thì phải nộp tiền”.

“Tiền gì?”, anh hỏi lại.

Người kia: “Đương nhiên là tiền chuộc, người ở trên kia đều nợ tiền cá cược với chúng tôi, anh muốn đưa họ đi thì phải trả tiền chuộc”.

Ngô Bình híp mắt lại rồi chỉ vào Vũ Đại Cường rồi hỏi: “Cậu ấy nợ bao nhiêu?”

Người kia nhìn xong thì cười nói: “Anh ta nợ 75 triệu, cả gốc và lãi là 365 triệu”. Ngô Bình không hề phàn nàn tiền lãi thấp hay hỏi lãi tính

thế nào mà lấy tiền ra trả luôn

Anh trả tiền xong thì có người mở lồng ra, Vũ Đại Cường cúi thấp đầu đi về phía Ngô Bình rồi nói: “Nhất định em sẽ trả lại tiền cho sư huynh”.

Ngô Bình không hề tức giận mà hỏi: “Cậu đã cá cược gì thế?”

Vũ Đại Cường gãi đầu: “Em cược đá ẩn”, sau đó anh ta đã kể rõ lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.
 
Chương 5506: Vụ cá cược cả trăm tỷ


Vũ Đại Cường vừa nghe thấy Ngô Bình cũng định đi cá cược thì vội xua tay ngay: “Sư huynh đừng đi, em thấy nhiều người chơi xong thua đến cái quần cũng chẳng còn đấy! Mấy người đó siêu lảm, họ có thể đoán được bảo bối bên trong đá ẩn chỉ dựa vào reo quẻ và trọng lượng”.

Ngô Bình: “Thế à? Tôi cũng có vài chiêu chơi cược đá đấy, cậu cứ yên tâm”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Vũ Đại Cường đành căn răng nói: “Vâng, thế để em dẫn anh đi”.

Cả đoàn người đi tới chỗ cược đá ẩn, Hà Tử Trần nói: “Công tử, Thiên Nguyên chúng tôi cũng có vài gia tộc cược đá ẩn, cách của họ hay lắm, họ có thể đoán được hầu hết thứ ở bên trong đá ẩn. Hơn nữa, các gia tộc cược đá ẩn này cũng rất giàu có, anh phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi tự có chừng mực”.

Sau khi đến nơi, bọn họ có thể nhìn thấy đủ các loại đá ẩn được bày dưới đất, mỗi tảng đều có giá cả mấy triệu.

Họ đi ngang qua một sạp hàng đá ẩn có quy mô khá lớn, chủ hàng là một người phụ nữ trông rất thú vị. Thấy Ngô Bình dừng bước trước hàng của mình, cô ta vội cười nói: “Công tử có muốn mua vài tảng chơi không?”

Ngô Bình lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, khả năng này của anh có thể nhìn thấy thời không nên đương nhiên mấy tảng đá ẩn này không thể qua mắt anh được. Loáng cái, anh đã nhìn thấy bên trong một tảng đá ẩn dài có phong ấn một cây thương dài, bề mặt nó có các hình vẽ kỳ lạ, thân thương được khảm 12 viên bảo thạch.

Vừa nhìn thấy cây thương này, Ngô Bình đã biết nó là vật phi phàm, chắc chắn là bảo vật nên hỏi: “Đá bán thế nào?”

Chủ hàng: “Mỗi tảng một giá, anh cứ xem rồi chọn đi”. Ngô Bình chỉ bừa vào một tảng: “Tảng này”.

Chủ hàng cười nói: “Tảng này khá lớn hơn nữa lại dài nên giá hơi cao đấy, 15 triệu tiền Tiên”.

Ngô Bình: “15 triệu ư? Giảm giá chút được không?”

Chủ hàng: “Anh bạn, giá này không hề đắt đâu, Nhỡ bên trong là một món bảo bối cả mấy trăm triệu thì anh chẳng hời toà?”

Ngô Bình đang định mặc cả tiếp thì bỗng có một người đàn ông râu xồm đi tới rồi nói: “Anh bạn tinh mắt đấy, chắc chăn trong tảng đá ẩn này là một món đồ tốt”.

Người này vừa xuất hiện, Vũ Đại Cường đã nói ngay: “Sư huynh, trước đó em đã chơi với người này vài ván và đều thua sạch".

Tên cố râu cũng nhìn thấy Vũ Đại Cường rồi nên nói: “Vũ sư đệ, cậu quay lại rồi à, có muốn làm thêm vài ván không?”

Vũ Đại Cường nhìn sang Ngô Bình, anh cười nói: “Tôi chơi với anh được không?”

Tên có râu bật cười: “Được chứ, miễn có đủ tiền là được”.

Ngô Bình: “Cách cược đá ở đây thế nào?”

Tên có râu: “Mỗi người chọn một tảng đá có giá trị tương đương, sau đó tách ra để xem bảo bối ở bên trong và so giá trị của chúng. Bảo bối của ai có giá trị hơn thì người đó thắng. Người thua sẽ vừa mất tiền cược, vừa phải trả tiền cho cả hai tảng đá”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế tôi chọn tảng 15 triệu này”.

Tên có râu sáng mắt lên: “Anh bạn định cược bao nhiêu?”
 
Chương 5507: Nếu tôi cược 1000 tỷ thì sao?


Tên có râu sững người rồi cười phá lên: “100 triệu ư? Được thôi, tôi theo!”

Sau đó, hẳn đi tới gần tảng đá của Ngô Bình để nghiên cứu rồi nói: “Anh bạn tinh mắt đây, nhưng muốn đọ với tôi thì vẫn chưa đủ trình”.

Tiếp theo, hắn cũng chọn một tảng đá ở đây, khoảng 15 phút sau, hẳn đã chọn một tảng đá ẩn hình tròn cũng có giá gần 15 triệu: “Tôi lấy tảng này”.

Mọi người xung quanh đã bắt đầu tụm lại xem, mỗi khi có ai cược đá thì đều có rất nhiều người vây xem, lần này cũng không ngoại lệ.

“Đó là Ngô Bình đã gây tiếng vang ở đại hội giao lưu đúng không? Có ba người đẹp bên cạnh rồi còn chưa đủ hay sao. mà còn chạy đến đây thể hiện, lần này cho thua chết luôn đi!”

“Người ta không đơn giản đâu, chắc gì đã thua?”, có người phản bác.

“Anh có biết tên có râu kia là ai không? Hản có biệt danh là Mắt Thần đấy. Tảng nào mà hẳn chọn cũng sẽ có bảo bối đáng giá, ngoài ra hẳn còn có xuất thân từ thế giá cược đá nữa. Ngô Bình cá cược với hắn thì chỉ có thua là cái chắc”.

Hai bên chọn đá xong thì tên có râu nói: “Xẻ đá thôi chứ nhỉ?”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

Ngô Bình: “Được”, anh ấn tay lên tảng đá, một tiếng động vang lên, tảng đá đã bị kiếm khí trên đầu ngón tay anh bổ thành nhiều mảnh, cây thương dài đã lộ diện.

Anh giơ tay cầm lấy cây thương, nó có màu đen cùng hoa văn màu bạc và phù văn màu đỏ, bề mặt còn khảm 12 viên bảo thạch.

Tên có râu cũng đang xẻ tảng đá của mình và lộ ra một cái búa, thân búa phủ kín huyết văn, xem ra cũng là một món bảo bối.

Ngô Bình đã nhìn thấy cái búa từ lâu nên hỏi: “Bảo bối của ai có giá trị hơn?”

Tên có râu nhìn cây thương rồi đáp: “Cái búa này của tôi có thể phát huy uy lực bật tận”.

Dứt lời, hẳn đi tới một chỗ không người rồi giơ cái búa lên nên mạnh xuống đất, đất đá xung quanh vỡ tan, đúng là uy lực của cái búa rất mạnh.

Ngô Bình: “Có chút uy lực thế thôi à? Xem cây thương của tôi đây!”

Anh cầm cây thương rồi điểm ra xa, một đường sát quang bay đi, một đỉnh núi ở cách đó trăm dặm đã bị xuyên thủng một lỗ, song tia sát quang vẫn tiếp tục bay tiếp và đập vỡ mấy ngọn núi nữa rồi tiếp tục bay đi xa hơn.

Thấy thế, tất cả mọi người đều chấn động. “Mạnh quái”

“Đến cường giả cảnh giới Thần Thông khéo cũng không tiếp chiêu này được mất”.

Tên có râu cau mày, trước đó hắn nhìn tảng đá của Ngô Bình rồi đoán có một binh khí thon dài ở bên trong rồi, nhưng không ngờ uy lực của nó lại mạnh thế.

Nguyệt Thanh Ảnh bước tới nói: “Bảo thạch trên cây thương này đều vô cùng chân quý, tên của chúng là thạch trận. Sức mạnh của 12 viên thạch trận này hợp nhất lại sẽ hình thành một loại sát trận, vì thế giá trị của cây thương này. vượt xa cái búa kia”.

Kết quả đã có, tên có râu hết đường chối cãi, hản nhăn mặt rồi nghiến răng nói: “Anh may mắn đấy, tôi thua rồi”, sau đó, hẳn lấy 100 triệu ra đưa cho Ngô Bình, đồng thời trả tiền cho hai tảng đá.

Loáng cái đã thua cả đống tiền, tên có râu hậm hực nhưng vẫn cười nói: “Anh bạn, chúng ta làm thêm ván nữa chứ?”

Ngô Bình: “ Tôi chị sợ anh không có tiền thôi”.

Tên kia cười ha hả: “Anh hơi bị coi thường tôi đấy, dù anh cược bao nhiêu, tôi cũng theo được”.
 
Chương 5508: Đá ẩn Đại Đế, áo giáp Đạo cảnh


Tên có râu lại bật cười nói: “Được!”

Hai người tách nhau ra, Vũ Đại Cường đi theo Ngô Bình rồi ảo não nói: “Sư huynh, những 1000 tỷ đấy, nhỡ mình mà thua thì mất cả đống tiền”.

Hà Tử Trần lừ mắt với anh ta: “Sao anh toàn nói mấy lời gở miệng thế hả, sao công tử thua được!”

Ngô Bình: “Chỉ có 15 phút thôi, chúng ra phải mau đi chọn đá”.

Nói rồi, anh tiếp tục khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi đi đến từng sạp hàng. Sau khi một nửa thời gian trôi qua, cuối cùng anh đã dừng lại trước một tảng đá ẩn cao bằng hai người lớn, cạnh đó có một cái biển ghi là Đại Đế.

Trông thấy khí chất của Ngô Bình, chủ hàng tiến lại gần rồi cười nói: “Công tử, đây là bảo bối đã truyền mười đời trong gia tộc nhà tôi, nó là một tảng đá ẩn phi thường có tên là Đại Để”.

Ngô Bình không nói gì mà chỉ nhìn chăm chäm vào tảng đá, bên trong nó là một bộ áo giáp. Thoạt nhìn trông chiếc áo. giáp này rất thô kệch, nhưng cách làm lại rất phức tạp, nó có trận pháp mạnh mẽ, kết cấu tinh xảo vượt ngoài sức tưởng. tượng của anh.

Anh hỏi: “Giá của Đại Đế chắc không rẻ đâu nhỉ?” Chủ hàng: “Đương nhiên, năm tỷ, không mặc cả”. Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua”.

Chủ hàng ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình lại mua nhanh thế, thật ra nếu anh muốn bớt vài trăm triệu thì vẫn được.

Ngô Bình mua đá xong, Lý Thuần Như nói: “Tên có râu kia không đơn giản đâu, không biết hẳn đã chọn được tảng đá thế nào rồi”.

ở phía khác, tên có râu đã tìm tới một người quen rồi nói: “Anh Chu, tôi cần mua tảng Vạn Tượng kia”.

Vạn Tượng cũng là tên của một tảng đá ẩn, đó là bảo bối gia truyền của anh Chu này, giá lên tới 15 tỷ.

Anh Chu cười nói: “Cuối cùng cũng chốt rồi à?”

Tên có râu cười hì hì: “Hôm nay, tôi đã gặp một người rất giàu và thẳng tôi một ván. Ván này, tôi phải thẳng băng được nên mới đến mua Vạn Tượng của anh”.

Anh Chu: “Tôi biết anh rất tỉnh mắt, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, anh phải cẩn thận đấy”.

Tên có râu: “Tên kia rõ ràng chỉ là tay mơ, tôi đã quan sát cách anh ta chọn đá rồi, toàn chọn bừa ấy mà, dựa cả vào vận may thôi”.

Anh Chu: “Vận may cũng là một loại năng lực đấy”.

Tên có râu xua tay: “Anh cứ chờ đấy mà xem”.

Cuối cùng, hắn vẫn mua tảng này.

15 phút sau, Ngô Bình và tên có râu đã quay về chỗ cũ. Họ đều đã mua được đá, một tảng là Đại Đế, một tảng là Vạn Tượng. Vạn Tượng to hơn hẳn Đại Đế, thậm chí còn toả ra khí tức phi thường.

Ngô Bình nhìn Vạn Tượng thì thấy thứ bên trong nó rất nhỏ, chỉ là một cái bình. Trong bình có một lọn tóc trắng, khí tức này là từ lọn tóc ấy mà ra. Nhưng tóc có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là tóc mà thôi.

'Tên có râu cười nói: “Anh chọn kỹ chưa?”

Ngô Bình vỗ vào tảng đá của mình rồi nói: Đế, tôi mua với giá năm tỷ”.
 
Chương 5509: “Cược thế nào?”


Tên có râu nhướn mày nói: “Tảng này của tôi tên là Vạn Tượng, tôi biết nó từ bảy năm trước và cũng suýt mua rồi. Nhưng đến nay mới chốt mua cũng vì ván cược với anh, nói chung là anh chuẩn bị tiền dần đi nhé!”

Ngô Bình: “Thôi nói vừa thôi, xẻ đá đi!”

Hai người cùng ra tay một lúc, Đại Đế và Vạn Tượng đều. bị xẻ ra. Trong đá ẩn của Ngô Bình là một chiếc áo giáp.

Còn trong tảng đá của tên có râu chỉ có một cái bình đựng một lọn tóc trảng ở bên trong. Lọn tóc này toả ra khí tức rất mạnh, rõ ràng nó là của một cường giả nào đó. Nhưng không biết tại sao tóc của người này lại bị phong ấn trong đá thôi.

Khi bắt đầu so sánh giá trị, tên có râu đã biến sắc mặt.

Ngô Bình giơ chiếc áo giáp lên rồi vỗ nhẹ vào nó, chiếc áo giáp đã tự động biến hình rồi mặc lên người anh. Ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh khủng bố tiến vào cơ thể anh, anh thấy thực lực của mình không ngừng tăng lên và đạt đến cường giả Đạo cảnh.

“Trời ơi! Áo giáp Đạo cảnh! Mặc nó lên thì thực lực sế ngang với cường giả Đạo cảnh, giá trị của món đồ này không thể đong đếm được”.

“Hình như tôi từng thấy loại áo giáp này trong một cuốn sách cổ rồi. Dù tu sĩ Bí cảnh mặc nó lên thì cũng phát huy được lực chiếc đấu ngang với tầng thứ ba Đạo cảnh đấy! Nếu là cường giả Thần Thông mặc thì sẽ phát huy lực chiến đấu như tầng thứ năm Đạo cảnh”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, chiếc áo giáp này là bảo vật vô giá, dù nó xuất hiện ở Thần Châu thì cũng sẽ là chí bảo trấn tộc”.

Ngô Bình nhìn sang tên có râu: “Kết quả đã có, mau đưa tiền cho tôi”.

Tên có râu không nói gì mà ném một túi tiền cho Ngô Bình rồi nói: “Các hạ đúng là cao minh, anh đã tính kế tôi ngay từ đầu đúng không?”

Ngô Bình: “Anh có thể thẳng người khác thì người khác cũng có thể thẳng anh. Đã chơi cá cước thì sớm muộn cũng mất tiền”.

Tên có râu thở dài một hơi, giờ hắn đã mất nửa gia sản nên rất bực mình. Song hản không nói gì mà chỉ nhìn Ngô Bình: “Bái phục, hẹn gặp lại!”, dứt lời, hắn quay người rời đi.

Ngô Bình hỏi Vũ Đại Cường: “Cậu còn biết ai cá cược nữa không?”

Vũ Đại Cường: “Còn một người nữa, chính tên đó đã thẳng hết tiền của em, cũng là tên này cho vay nặng lãi luôn. Nhưng người đó cũng bán đá ở một nơi tên là Trân Viên”.

Ngô Bình: “Cậu dẫn đường đi”.

Vũ Đại Cường ra sức gật đầu, sau đó cả nhóm đã đi tới một khu có quy mô rất lớn đang mở cổng. Từ ngoài có thể nhìn thấy bên trong chia ra thành rất nhiều khu vực, các khu khác nhau sẽ bày bán đá có giá trị khác nhau.

Nhóm Ngô Bình đi vào thì có một cậu thiếu niên ra tiếp đón: “Công tử muốn mua đá ẩn ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, để tôi xem đã. Đá tốt nhất của các người ở đâu?”

Cậu thiếu niên: “Đá tốt nhất ở Vạn Thánh Các ạ, để tôi dẫn đường cho công tử”.

Ngô Bình: “Được, dẫn đường đi”.

Bọn họ đi tới trước một toà nhà hình tròn, cậu thiếu niên mời nhóm Ngô Bình vào trong. Ở đây bày đến vài trăm tảng đá ẩn lớn bé khác nhau.

Ngô Bình xem một lượt thì thấy có hai tảng có bảo bối khá được, vì thế đã mua luôn.

Anh trả tiền xong thì cậu thiếu niên hỏi: “Công tử có muốn cược đá không?”

Ngô Bình hỏi: “Cược thế nào?”

Cậu thiếu niên: “Dễ lắm ạ, tôi cũng sẽ chọn một tảng rồi xẻ ra để xem đồ của ai có giá trị hơn. Anh mà thẳng thì sẽ nhận được cả hai tảng mà không mất đồng nào, ngoài ra còn được lấy tiền cược”.

Ngô Bình: “Hay đấy, nhưng tôi không hứng với cá nhỏ lẻ đâu, tôi muốn chơi to một chút, 100 tỷ”.

Cậu thiếu niên giật bắn mình, cậu ta thường chỉ chơi vài triệu thôi, chứ nhiều thế này thì chịu. Cậu ta ngẩn ra một lát rồi nói: “Tiểu nhân không có nhiều tiền như vậy, công tử chờ tiểu nhân đi xin chỉ thị đã ạ”.

Ngô Bình: “Được”.
 
Chương 5510: Mở được nhẫn Cửu Long


Ngô Bình nhìn xong rồi chỉ vào tảng đá mình vừa mua rồi nói: “Tôi chọn nó”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Được, tiền cược là 100 triệu tiền Tiên! Chúng ta sẽ cùng xẻ đá một lúc, sau đó so gia trị, món đồ của ai có giá trị cao hơn thì người đó thắng”.

Dứt lời, hai người đều bắt đầu tách đá. Trong tảng đá của người đàn ông chứa một lá đạo phù đang toả ra khí tức rất mạnh, đây là bùa Sát Sinh do một tu sĩ tầng thứ hai Đạo cảnh tạo ra nên có uy lực phi thường.

Ngô Bình cũng đã xẻ đá xong, bảo bối anh có được là một cái găng tay màu bạc đang toả ra khí tức mạnh hơn lá đạo bùa kia gấp nhiều lần.

Nhìn thấy cái găng tay đó, người đàn ông ngẩn ra rồi hỏi: “Găng tay ư?”

Ngô Bình đeo cái găng lên tay phải, sau đó cử động năm ngón tay thì thấy có một luồng sức mạnh cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể mình, anh sáng mắt lên rồi nói: “Pháp khí Đạo cảnh!”

Người đàn ông cau mày: “Đây là pháp khí Đạo cảnh ư?”

Ngô Bình hỏi: “Ông không tin à?”

Người đàn ông: “Cậu cần chứng minh uy lực của nó”.

Ngô Bình: “Chuyện này đơn giản”, dứt lời, anh tung một quyền ra, ngay sau đó đã có một hình ảnh nắm đấm màu bạc.

bay ra ngoài rồi lao vút lên cao.

Một hành tinh bay ngang qua bị quyền ấn ấy va trúng thì lập tức vỡ tan.

Trông thấy cảnh tượng này, người đàn ông sững sờ rồi lẩm bẩm: “Hỏng ăn rồi, sao lúc trước mình không phát hiện ra nó nhỉ?”

Ngô Bình: “Giờ đạo phù của ông cũng là của tôi rồi, ngoài ra còn phải trả cho tôi 100 triệu nữa”.

Người đàn ông vẫn vui vẻ nói: “Đương nhiên, chúng tôi rất trọng chữ tín”, dứt lời, ông ta đã đưa một túi tiền cho Ngô Bình, bên trong có vừa đủ 100 triệu tiền Tiên.

Trả tiền xong, người đàn ông cười nói: “Cậu bạn, có muốn chơi thêm một ván nữa không? Ván này chúng ta sẽ chọn đá ở cả khu này luôn”.

Ngô Bình: “Được, ông tính cược bao nhiêu?”

Người đàn ông: “Càng nhiều càng tốt, còn phải xem công tử có bao nhiêu đã”.

Ngô Bình bật cười nói: “Thế thì 5000 tỷ tiền Tiên đi”.

Nghe thấy con số này, người đàn ông giật bản mình. Ông ta đoán cùng lắm thì Ngô Bình có hai, ba trăm triệu thôi, ai dè anh hô tới con số này. Đột nhiên ông ta cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn cười nói: “Được, để tôi về lấy tiền đã, công tử chờ một lát”.

Người đàn ông vội vã rời đi, sau đó đến một toà nhà màu trắng để gặp một người đàn ông mặc áo bào bạc.

Ông ta cung kính tiến lên hành lễ rồi nói: “Ông chủ, bên ngoài có một khách hàng lớn, ban nấy đã thẳng cược với tiểu nhân 100 tỷ. Giờ tiểu nhân định thắng lại cậu ta ở vòng hai nên để cậu ta tự ra giá cược, ai dè cậu ta nói là 5000 tỷ tiền Tiên”.
 
Chương 5511: “Ý công tử thế nào?”


Người đàn ông kia nhìn tảng đá thì thấy bề mặt của nó có phù văn màu bạc sáng lấp lánh, ông ta thoáng kinh ngạc rồi nói: “Phù quang lộ cả ra ngoài”.

Thì ra giới đá ẩn có một nhận định chung là nếu tảng đá ẩn nào có khí tức lộ ra ngoài thì thứ ở bên trong chắc chắn là bảo vật vô thượng. Vì chủ có bảo vật vô cùng mạnh thì mới có thể toả năng lượng ra bên ngoài qua lớp vỏ đá.

Người đàn ông áo bạc: “Đi đi, trừ khi cậu ra tìm thấy một tảng đá có khí tức lộ ra ngoài khác, không thì chắc chắn sẽ thua”.

Ở phía khác, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, họ là người bán đá nên chắc chắn sẽ có đá ẩn quý, điều này sẽ gây bất lợi cho công tử”.

Ngô Bình cười nói: “Cứ bình tĩnh, chúng ta hãy ra ngoài để chọn một tảng đá tốt”.

Thấy Ngô Bình vẫn bình thản như không, Nguyệt Thanh Ảnh không nói gì nữa, sau đó cả hội đã theo anh đi ra ngoài.

Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã đứng trước một tảng đá ẩn màu xám bề mặt có hoa văn màu vàng.

Trông thấy tảng đá này, Hà Tử Trần nói: “Công tử, hoa văn trên mặt của tảng đá này rất giống khí tức lộ ra ngoài, nhưng cũng có thể là người khác cố tinh tạo ra để lừa người mua”.

Đôi mắt nhìn xuyên thấu của Ngô Bình đã quan sát tảng đá này nãy giờ, bên trong đá có một chiếc nhãn màu vàng, trên nhẫn khắc chín con thần long trông như thật. Xung quanh chiếc nhẫn có ảo ảnh của chín con rồng đang bay lượn, khí tức của chúng đều rất mạnh.

Ngô Bình quan sát một lát rồi nói với Hà Tử Trần: “Lấy tảng này, tôi thấy khí tức của nó là thật đấy”.

Chủ hàng đã đứng cạnh họ từ lâu nên nói: “Công tử thật tinh mắt, thời gian bảo vật này ở trong đá còn ngắn nên khí tức chưa hoàn toàn lộ ra ngoài, nhưng chắc chắn bên trong là đồ quý”.

Ngô Bình hỏi thẳng: “Giá bao nhiêu?”

Chủ hàng mỉm cười giơ ba ngón tay lên: “300 tỷ”.

Ngô Bình thoáng có vẻ kinh ngạc: “Một tảng đá ẩn mà những 300 tỷ ư?”

Chủ hàng nói: “Công tử, tiền nào của đấy mà. Nếu cậu chọn tảng khác thì tôi cũng không báo giá cao thế đâu”.

Ngô Bình chỉ do dự một chút rồi nói: "Tôi mua”.

Trả tiền xong, anh lại lượn sang chỗ khác rồi mua thêm ba tảng đá ẩn nữa. Đến ba tiếng sau, anh mới quay lại Trân Viên.

Người đàn ông trung niên ban nãy đã chờ ở đây tới mức sốt ruột, vì sợ Ngô Bình không quay lại. Giờ nhìn thấy anh thì ông ta mới thở phào một hơi rồi cười nói: “Công tử đã chọn đá xong chưa?”

Ngô Bình: “Tôi chọn được mấy tảng, còn ông?” Người đàn ông lấy tảng kia ra rồi cười nói: “Của tôi đây”.

Thấy thế, Hà Tử Trần lập tức nói: “Đá ẩn có khí tức lộ ra ngoài, các người chơi xấu!”

Người đàn ông cau mày: “Cô nương, cô đừng nói bậy, hai bên đã thống nhất tự đi chọn đá. Hơn nữa, đây là đá của Trân Viên chúng tôi, có gì đâu mà cô bảo chơi xấu?”

Hà Tử Trần cười mỉa: “Ai chẳng biết đá ẩn có khí tức lộ ra ngoài chắc chẳn sẽ có bảo bối vô giá”.

Người đàn ông nhìn sang Ngô Bình: “Ý công tử thế nào?”

Ngô Bình nhìn tảng đá của ông ta rồi cười nói: “Đúng là đá quý, bảo bối bên trong cũng rất phi phàm. Nhưng tôi vẫn muốn cược với ông tiếp. Nếu ông thua thì tảng đá này cũng là của tôi đúng không?”

Người đàn ông: “Đương nhiên, không chỉ có tảng đá này thuộc về công tử mà tôi cũng sẽ trả tiền cho tảng đá mà công tử đã mua”.

Ngô Bình: “Được, thế tôi chọn tảng này”, anh lấy tảng đá có hoa văn màu vàng ra.

Người đàn ông rất tự tin, sợ Ngô Bình hối hận nên ông ta hỏi dồn: “Chúng ta bät đầu luôn chứ?”

“Bắt đầu thôi”, Ngô Bình tung một chưởng xuống tảng đá, nó lập tức vỡ tan, một chiếc nhãn Cửu Long rơi xuống. Nó vừa xuất hiện, đã có chín con thần long bay ra rồi vang lên tiếng rồng ngâm chấn động, con nào cũng có khí tức ngang với cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh.

Phía khác, người đàn ông cũng đã xẻ đá xong, bên trong là một thanh trường kiếm màu bạc đang toả khí tức bức người. Nhưng khí tức này cũng lắm chỉ ngang với cường giả tầng thứ tư Đạo cảnh thôi, còn kém xa chiếc nhãn Cửu Long của Ngô Bình.

Thấy thế, người đàn ông biến sắc mặt rồi lẩm bẩm: “Đây... là bảo bối gì vậy?”
 
Chương 5512: Thua đến táng gia bại sản


Lúc này, người đàn ông mặc áo bào bạc đã xuất hiện, gã nhìn chằm chäm vào chiếc nhẫn trên tay Ngô Bình rồi gẵn giọng nói: “Nhãn Cửu Long! Pháp khí của Cửu Long Đạo Tôn”.

Ngô Bình nhìn gã rồi cười nói: “Các hạ biết chiếc nhãn này ư?”

Người đàn ông áo bạc gật đầu: “Tôi đã nhìn thấy ảnh của nó trên Tiên Khí Phổ. Tên của nó là nhãn Cửu Long, do một cường giả tầng thứ mười Đạo cảnh tên là Cửu Long Đạo Tôn tạo ra, nó đứng thứ 24 trên Tiên Khí Phổ”. Ngô Bình: “Ra là nhãn Cửu Long, xem ra tôi gặp may rồi”. Sau đó, anh nhìn sang người đàn ông chơi cá cược với mình rồi nói: “Hình như thanh kiếm của ông không bằng cái nhẫn này của tôi đâu, ông thua rồi”.

Người đàn ông kia chẳng hề lo lắng chút nào, đã thế còn mỉm cười nhìn người đàn ông áo bạc rồi nói: “Ông chủ, xem ra chúng ta may rồi, không ngờ lại gặp được bảo bối trên Tiên Khí Phổi”

Người đàn ông áo bạc: “Đúng là tôi may thật!”

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sao, các người định cướp đồ à?

Người đàn ông áo bạc giậm chân một cái, mặt đất đã ung chuyển, một đại trận nổi lên vây Trân Viên lại. Cùng lúc đó, khói bốc lên khắp nơi, cả hai người đàn ông đều biến mất.

“Không hay rồi, chúng ta đã bị nhốt trong đại trận”, Lý Thuần Như cau mày nhưng không hề hoảng hốt.

Nhưng Vũ Đại Cường đã run như cầy sấy: “Sư huynh ơi làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết ư?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là một sát trận cỏn con thôi, không nhốt được chúng ta đâu”.

“Cậu tự tin quá rồi đấy!", người đàn ông áo bạc lên tiếng: “Đại trận này do một cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh tạo ra, mỗi lần dùng tốn cả trăm tỷ tiền Tiên, các người được chết trong đây cũng là một loại vinh hạnh đấy”.

Lý Thuần Như cười mỉa: “Ông có biết chúng tôi là ai không?”

Người đàn ông áo bạc: “Điều đó không quan trọng, vì các người có chết ở đây thì cũng không ai biết”.

Ngô Bình: “Xem ra ông thường xuyên dùng sát trận này để hại người”.

Người đàn ông áo bạc: “Ít lắm. Nếu không vì chiếc nhẫn kia quá quý cùng khoản tiền cược quá lớn thì tôi cũng không dùng đến cách này đâu. Nhưng không sao, giết các người xong thì tôi sẽ cao chạy xa bay, rời khỏi đây rồi thì còn ai tìm được tôi nữa”.

Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Nếu sát trận của ông không nhốt được tôi thì sao?”

Người đàn ông áo bạc hừ nói: “Trừ khi cậu là cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh, không thì còn lâu mới làm được”.

Ngô Bình: “Nhưng tôi có nhãn Cửu Long”.

Người đàn ông áo bạc cười phá lên: “Nhẫn Cửu Long? Cậu có thể luyện hoá nó thử xem, tôi đảm bảo cậu sẽ bị nổ banh xác. Nhẫn này chỉ dành cho thiên kiêu tuyệt thế dùng thôi, trừ khi cậu có bí thần chí tôn, không thì đừng mơ luyện hoá được”.

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Tiếc là vừa hay tôi lại có bí thần chí tôn hoàng kim”.

Dứt lời, anh vung tay trái lên, sau đó dùng sức mạnh của Cửu Long để thi triển Thiên Hạ Cửu Kiếm, đồng thời bày Thiên Hạ Kiếm Trận để bảo vệ tất cả mọi người.

Người đàn ông áo bạc trố mắt ra nhìn rồi nói: “Không thể nào! Biến trận!”

Ngay sau đó đã có rất nhiều bàn tay khổng lồ màu đen chộp xuống kiếm trận của Ngô Bình, nhưng chúng vừa tới gần thì đã bị kiếm khí nghiền nát.

Người đàn ông áo bạc hoảng hốt, nếu gã để nhóm Ngô Bình chạy thoát thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ không bỏ qua cho. Trân Viên, vì thế gã tiếp tục hô lêi lến tiếp!”

Lần này, có rất nhiều sát quang rơi xuống mang theo cả tia lửa và sấm sét, nhưng vẫn không có tác dụng, vì chẳng thể phá được phòng ngự của kiếm trận.

Người đàn ông áo bạc tái mặt, hình như gã đã nhìn ra các cửa nên lẩm bẩm: “Đây là Thiên Hạ Kiếm Trận ư?”

Ngô Bình: “Ông bận rộn nấy giờ rồi thì giờ đến lượt tôi, chém!”

Anh tạm thu kiếm trận lại rồi có một đường kiếm bay ra, sau đó tạo thành một lỗ thủng ở đại trận bên ngoài, tiếp theo. có rất nhiều đường kiếm bay ra theo, chỉ trong một thời gian ngắn, sát trận đã bị phá vỡ.

Mười phút sau, đại trận bên ngoài đã vỡ vụn, Thiên Hạ Kiếm Trận của Ngô Bình đảo khách thành chủ và che phủ toàn bộ Trân Viên. Lúc này, sương mù tản đi, hai người đàn ông kia đã xuất hiện với vẻ mặt méo mó.
 
Chương 5513: “Chuyện gì thế?”


Ngô Bình: “Không có mà ông dám cá cược với tôi à?”

Vũ Đại Cường hỏi: “Các đá ẩn ở đây của ông có giá bao nhiêu?”

Hồng Cự: “Khoảng hơn 3000 tỷ tiền Tiên”.

Vũ Đại Cường hỏi tiếp: “Trên người ông đang có bao nhiêu tiền mặt?”

Hồng Cự: “Khoảng 1200 tỷ”. Vũ Đại Cường: “Vẫn chưa đủ”.

Hồng Cự: “Tôi sẽ sai người báo tin về nhà, để họ mang tiền đến”.

Lúc này, Nguyệt Thanh Ảnh đã thầm nói với Ngô Bình: “Công tử, tôi biết nhà họ Hồng, họ là thế lực đứng đầu về đá đẩn, công tử phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình: “Thế này đi, tôi sẽ tạm giữ hết chỗ đá này cùng toàn bộ số tiền mặt hiện giờ của ông. Sau đó, ông hãy về nhà rồi mang tiền đến chuộc”.

Hồng Cự thấy tim mình nhỏ máu, tuy bố gã là gia chủ, nhưng bỏ ra cả một khoản tiền lớn như vậy thì chäc chẳn các trưởng lão trong gia tộc sẽ phản đối. Vớ vẩn khéo còn ảnh hưởng đến vị trí của bố gã, nhưng chuyện đến nước này rồi, gã không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý.

Sau đó, Ngô Bình đã tịch thu hết tiền trên người gã cùng toàn bộ đá ẩn ở đây, nhưng vẫn đủ đủ số tiền cược nên anh sẽ phải quay lại lấy tiếp.

Nhưng đây không phải chuyện nhỏ nên anh quyết định sẽ báo cho tông chủ Thần Bằng.

Thần Băng đang đánh mạt chược ở đỉnh Tiêu Doa, Ngô Bình bảo nhóm Nguyệt Thanh Ảnh trông coi Trân Viên giúp mình, nếu có ai đến mua đá ẩn thì cứ bán.

Sau khi nghe ngóng, anh đã tìm đến đỉnh Tiêu Dao. Anh vừa đáp xuống thì đã có hai tu sĩ ra đón, họ hỏi: “Anh đến chơi mạt chược à?”

Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.

Một người hỏi: “Anh tìm ai?”

Ngô Bình: “Thần Bằng”.

Hai người kia bật cười nói: “Ông ấy đang thua rất nhiều nên chắc không rảnh để gặp anh đâu”.

Ngô Bình: “Không sao, cứ dẫn đường cho tôi”. Một người nói: “Được thôi, đi theo tôi”.

Ngô Bình được dẫn vào trong một đại điện cao lớn băng đá, anh thấy bên trong có rất nhiều gian phòng, trong mỗi phòng đều có người ngồi chơi mạt chược. Anh đi vào một trong các gian phòng thì thấy Thần Băng đang nhăn nhó ngồi chơi với ba người khác.

Người dẫn anh vào gọi: “Thần Băng, có người tìm ông này”.

“Ai thế?”, Thần Băng bực tức quay lại thì nhìn thấy Ngô Bình.

Tâm trạng bực dọc của ông ấy lập tức biến mất: “Sao cậu lại đến đây?”

Ngô Bình đi tới cạnh rồi cười nói: “Tông chủ đang thua am

Thần Băng thở dài đáp: “Đừng nhắc nữa, tôi thua hơn 100 tỷ rồi. Đang định tìm người vay tiền đây”.

Ngô Bình lấy một túi tiền ra để lên bàn rồi nói: “Tông chủ, trong này có 200 tỷ, người cứ lấy mà dùng ạ”.

Thần Băng sáng mắt lên: “Được được, khi nào về tôi sẽ trả cậu sau. Có số tiền này rồi thì nhất định tôi sẽ xoay chuyển tình thế”.

Ngô Bình: “Tông chủ, đệ tử có chuyện cần nói với người

Thần Băng vừa chơi vừa hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngô Bình kể lại chuyện Hồng Cự, nghe thấy Ngô Bình đã thắng mấy nghìn tỷ, mọi người ngồi chơi cùng Thần Bằng đều ngẩn ra rồi nhìn anh băng ánh mắt kinh ngạc.

Thần Băng trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu không cần tham gia đại hội nữa, hãy mang hết đá ẩn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt”.

Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, thế không lấy 1000 tỷ nữa _

Thần Băng thở dài nói: “Đừng hỏi nữa, hãy nghe tôi, mau rời khỏi đây đi”.

Dứt lời, ông ấy đẩy các quân mạt chược rồi nói: “Không chơi nữa”, sau đó dẫn Ngô Bình ra ngoài.

Ngô Bình: “Tông chủ không muốn lấy lại tiền ạ?”
 
Chương 5514: Hoá thân của thần lò


Ngô Bình híp mắt lại nói: “Ý của người là thượng tông chủ sẽ gây bất lợi cho đệ tử ư?”

Thần Băng: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng cậu nên rời khỏi đây thì hơn. Chỉ cần cậu không ở Tiên Giới Nguyên Sử thì sẽ được an toàn”.

Ngô Bình cau mày nói: “Tông chủ, nhưng đệ tử không làm gì sai nên sẽ không đi đâu hết ạ”.

Thần Bằng thở dài nói: “Ngô Bình, ngoài mặt thì cậu là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng môn phái cũng chưa cung cấp được cho cậu bao nhiêu tài nguyên. Cậu có được thành tựu như ngày hôm nay là dựa cả vào thiên bẩm và nỗ lực của bản thân. Vì thế thượng tông chủ biết rõ sớm muộn gì cậu cũng rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông, rất có thể ông ấy sẽ vịn vào cớ này để khống chế cậu, để cậu không bao giờ có thể rời khỏi đây được nữa”.

Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, có phải trước kia từng có tiền lệ rồi không ạ?”

Thần Băng gật đầu: “Ngô Bình, tôi thấy cậu có tiềm lực vô tận nên không muốn cậu bị hạn chế. Vì thế, cậu nhất định phải nghe tôi”.

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Đệ tử biết tông chủ có ý tốt, nhưng đệ tử sẽ không đi đâu hết. Nếu thượng tông chủ làm như vậy với đệ tử thì đệ tử chỉ còn cách rời khỏi Ngạo. Thế Đan Tông thôi”.

Thần Băng thấy anh kiên quyết như vậy thì thở dài nói: “Tóm lại là tôi đã nhắc nhở cậu rồi, còn lại cậu tự lo đi vậy”, dứt lời, ông ấy lại quay vào trong đánh mạt chược.

Ngô Bình quay lại Trân Viên rồi gói hết đá ẩn cho vào nhẫn trữ đồ, sau đó kể lại lời của Thần Bằng cho mọi người nghe.

Vũ Đại Cường tức giận nói: “Thượng tông chủ mà lại như vậy, đúng là đáng thất vọng!”

Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, tôi có một đề nghị thế này, công tử có thể cân nhắc”.

Ngô Bình: “Mời Nguyệt cô nương nói”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Hay công tử hãy đến Thần Châu với tôi, ở đó là địa bàn của chúng tôi nên Ngạo Thế Đan Tông sẽ không thể gây bất lợi cho công tử hay làm gì công tử cả”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần này tôi đến đây là vì năm thần lò, nếu không được thấy chúng thì tôi không cam tâm”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phải có năm ngọc bài thì mới được xem thần lò, mà tôi lại đang có cả năm đây”.

Nói rồi, cô ấy lấy năm tấm ngọc bài ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình rất bất ngờ nên hỏi ngay: “Nguyệt cô nương lấy đâu ra vậy?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Có tiền là mua được ấy mà”.

Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng: “Sớm biết vậy thì tôi cũng mua thẳng cho xong”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Công tử, chắc thượng tông chưa biết chuyện vừa xong đâu nên công tử hay tranh thủ đi xem năm thần lò luôn đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Loáng cái, bọn họ đã đi đến chỗ của năm thần lò. Đây là một cung điện rất lớn có người canh gác bên ngoài, ai muốn vào trong thì cần có năm ngọc bài, ngoài ra còn phải nộp 100 triệu tiền Tiên. Thấy phải nộp nhiều tiền như vậy nên hầu hết mọi người đều không đồng ý, vì vậy trước điện bây giờ chẳng có ai.

Thấy Ngô Bình đi tới, người trông điện lập tức hào hứng hỏi: “Anh muốn vào trong à?”

Ngô Bình giơ năm tấm ngọc bài cùng 100 triệu tiền Tiên ra rồi nói: “Tôi muốn vào trong tham quan”.
 
Chương 5515: “Công tử đừng khách sáo!


Ngô Bình không nói gì mà đi thẳng vào bên trong.

Bên trong đại điện có các lò luyện đan đang toả ra quang khí khác nhau, trông thấy năm thần lò, Ngô Bình biết ngay chúng thật ra chỉ là một, khí tức của năm lò đều bổ sung cho nhau.

Anh đi quanh một vòng đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì quả nhiên nhìn thấy thật ra năm thần lò này chỉ là hoá thân của một lò luyện đan.

Đúng vậy, chúng là hoá thân của một lò luyện đan, mà lò ấy hiện không ở đây.

Đương nhiên, anh muốn nhìn thấy lò luyện đan thật thì phải khám phá ra được điều huyền bí. Đó cũng là lý do vì sao từ bao lâu nay, không ai có thể luyện hoá được đan dược trong lò, vì đây là một nhiệm vụ bất khả thi.

Ngô Bình quan sát một lát rồi đập vào từng cái lò một, mỗi chưởng của anh đều có lực khác nhau, đó chính là thủ pháp của một loại đan quyết.

Lúc này, năm thần lò đều hơi rung lên, một tia sáng chiếu từ trên cao xuống, lò luyện đan thật sự đã đáp xuống. Bên trong lò đúng là phong ấn một viên đan dược.

Ngô Bình nhìn quanh rồi giơ tay lấy cái thần lò thật sự, sau đó quay người đi ra ngoài.

Thấy anh đi ra, người gác cổng cười nói: “Tôi bảo rồi mà, không ai làm được đâu, anh cũng thế thôi”.

Ngô Bình: “Đúng là khó thật, tôi không thử mà bỏ cuộc luôn”.

Dứt lời, anh dẫn cả bọn rời đi.

Người gác cổng ngoảnh lại nhìn vào trong thấy năm thần lò vẫn còn nguyên thì mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục công việc.

Anh ta không hề biết rằng, vài phút sau, năm thần lò đều mờ dần, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.

Ngô Bình rời khỏi đó rồi nói: phải làm phiền cô vài hôm rồi”.

“Nguyệt cô nương, chắc tôi

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử đừng khách sáo!

Ngô Bình nói với Vũ Đại Cường: “Đại Cường, cậu ở lại đây đi để thăm dò tin bên này cho tôi. Nếu thượng tông có hỏi thì cậu cứ trả lời thật”.

Vũ Đại Cường gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi”.

Ngô Bình đưa cho anh ta một túi tiền, bên trong có 10 tỷ tiền Tiên và nói: “Cậu cầm đi, dùng để mua tài nguyên mà tu hành, khi nào việc bên này xong thì cậu có thể đến Thần Châu tìm tôi”.

Sau khi dặn dò vài câu, Ngô Bình và ba cô gái đã rời khỏi đại hội rồi đến Thần Châu.

Bọn họ vừa đi không lâu thì nhà họ Hồng đã cử một tốp cao thủ đến. Cùng lúc đó, có một người đàn ông anh tuấn mặc áo vàng đang chỉ dẫn cho một cậu thiếu niên luyện đan ở thượng tông của Ngạo Thế Đan Tông.

Người đàn ông khôi ngô này thoạt nhìn chỉ như thanh niên mới ngoài 20 tuổi, nhưng thật ra chính là Trương Ngạo. Nhiên - thượng tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông, còn cậu thiếu niên chính là con trai cưng của ông ấy, cũng là một thiên tài luyện đan.

Đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý đi tới rồi cười nói: “Ngạo Nhiên, có một đệ tử ở hạ tông đã lừa bên nhà ngoại của tôi mấy nghìn tỷ, đúng là chẳng ra làm sao cả!”

Đây chính là phu nhân của Trương Ngạo Nhiên, cũng là mẹ của cậu thiếu niên.

Trương Ngạo Nhiên tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Những mấy nghìn tỷ cơ à? Chuyện là thế nào?”

Trương phu nhân: “Ngạo Nhiên, nghe nói đệ tử kia đã chơi xấu nên đã thắng cháu tôi trong lúc cược đá ẩn”.

Trương Ngạo Nhiên là một người rất thông minh, tuy Trương phu nhân nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn có thể đoán ra được lý do: “Thế à? Chứ không phải cháu bà tính kế hại người ta trước hả?”

Trương phu nhân cười nói: “Ngạo Nhiên, dẫu sao cũng là cháu bên nhà ngoại tôi. Ngày xưa, ông có thể ngồi lên được vị trí này cũng nhờ nhà tôi hết sức ủng hộ còn gì”.

Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Thế đệ tử. kia tên gì?”

Trương phu nhâi ôi chưa hỏi, nhưng chắc không phải nhân vật quan trọng gì đâu”.

Trương Ngạo Nhiên gật đầu: “Được rồi, bà bảo các trưởng lão xử lý đi, tôi còn phải hỗ trợ con trai luyện thêm vài lò đan dược nữa”.

Song, ông ấy vừa nói dứt câu thì có người hớt hải chạy vào báo: “Thượng tông chủ, không hay rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom