Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5476: Đến tận nhà uy hiếp


Anh lại xem sang bình đan dược thứ hai thì thấy cũng vậy, tuy chất lượng của đan dược rất kém, nhưng cũng có chút điểm sáng. Rõ ràng, cậu thiếu niên này chỉ thiếu sư chỉ dẫn đúng đắn của một thầy luyện đan giỏi thôi.

Ngô Bình cười nói: “Cũng được mà, nếu cậu muốn học luyện đan thật thì khi nào rảnh đến phụ việc cho tôi. Ví dụ cậu mà có khả năng thì biết đâu tôi lại nhận làm đệ tử”.

Nguyên Vĩnh Huy mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn thầy Lý”.

Nguyên Định Châu cũng rất vui, Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, chỉ cần anh chỉ dẫn cho con trai anh ta đôi điều thôi thì cậu nhóc cũng có thu hoạch lớn rồi.

Ngô Bình rời khỏi phòng đấu giá Vĩnh Huy rồi trở về nhà theo đường cũ, khi đi qua phòng đấu giá Mậu Sinh, anh nhìn thấy người rót trà cho mình đang đứng bên ngoài. Thấy Ngô Bình đi từ phòng đấu giá ở phía đối diện ra, tên đó cười khẩy. rồi nói: “Này, đừng nói là anh hợp tác với Vĩnh Huy rồi nhé?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình đứng lại rồi nói: Đúng, tôi quyết định sẽ hợp tác lâu dài với họ”.

'Tên kia lắc đầu nói: “Chắc anh cũng làm ăn nhỏ lẻ thôi chứ gì, nhưng dù thế đi chăng nữa thì cũng phải tìm đến phòng đấu giá có tiếng mà hợp tác chứ, không thì bao giờ mới ngóc đầu lên được”.

Ngô Bình: “Thế à?”

'Tên kia: “Anh hợp tác với họ vì thấy họ thu phí rẻ chứ gì? Nhưng anh có nghĩ là cùng một buổi đấu giá và cùng một món đồ, nhưng chúng tôi có thể bán với giá một nghìn, trong khi bên kia giỏi lắm chỉ có tám trăm không? Anh đã tính đến chuyện này chưa?”

Ngô Bình nói: “Tôi không lo điều này, đan dược của tôi mà tung ra thì người ta chỉ có tranh nhau mua thôi, làm gì có chuyện bán với giá thấp”.

'Tên kia cười mỉa, rõ ràng cho rằng Ngô Bình đang khoác. lác: “Thế cơ à? Không biết công tử định đấu giá đan dược gì?”

Ngô Bình: “Đan dược trên bảng Linh Đan”, nói rồi, Ngô Bình quay người bỏ đi.

'Tên kia ngẩn ra tại chỗ, đan dược trên bảng Linh Đan ư? Nhưng đó là gì? Hắn chỉ là một tay nhân viên quèn nên nào có biết.

Đúng lúc này, ông chủ đã tiễn khách quý ra ngoài. Thấy. tên kia đang đứng thãn thờ ở ngoài thì hỏi: “Không vào trong tiếp khách mà ngẩn ra đó làm gì?”

Tên kia vội hỏi: “Ông chủ, ban nấy có người đã chạy sang bên đối diện, chứ không hợp tác với phòng đấu giá của mình. Tiểu nhân bảo kiểu gì hän cũng bị lỗ, nhưng hẳn bốc phét là đan dược của hẳn đều nằm trên bảng Linh Đan, Ha ha, đúng là nực cười!”

“Bảng Linh Đan ư?”, ông chủ túm chặt lấy cổ áo hăn rồi hỏi: “Người đâu rồi?”

Tên kia sợ quá nói: “Ông chủ, hẳn đi rồi”.

Ông chủ tát cho hắn một cái rồi tức tối quát: “Tại sao lại để người ta sang bên đối diện, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”

Tên kia bị tát cho ngu người, cảm thấy có gì đó sai sai nên khóc lóc nói: “Khi ấy, ông chủ đang tiếp khách quý, tiểu nhân không dám làm phiền. Hơn nữa, tiểu nhân thấy anh ta chỉ đến một mình, trông cũng xoàng xoàng nên tưởng không phải khách hàng quan trọng, thế rồi anh ta sang bên kia mất. Anh ta ngồi bên mình chờ có một lát mà đã mất kiên nhãn hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia”.

Ông chủ tức đến giậm chân: “Nếu đúng là người ta có đan dược trên bảng Linh Đan thì chúng ta lỗ to rồi đấy”.
 
Chương 5477: Thầy Lý không sợ hợp tác với Vĩnh Huy thì sẽ đắc tội với Mậu Sinh ư?


Ông chủ Ngưu nói: “Ông chủ Nguyên, mấy ngày không gặp, bên này làm ăn vẫn tốt chứ?”

Nguyên Định Châu: “Cũng ổn, tôi vừa bàn được một mối lớn xong”.

Ông chủ Ngưu thấy như bị chảy máu, song vẫn nói: “Có phải là vị khách từ bên tôi sang không? Ha ha, khi ấy tôi đang bận bàn một việc quan trọng, không muốn người ta chờ nên mới bảo sang chỗ cậu thử, không ngờ lại là mối ngon”.

Nguyên Định Châu đương nhiên không tin lời ông ta: “Thế à? Thế thì tôi phải cảm ơn ông rồi. Người đó chính là ông chủ Lý của cửa hàng đan dược, anh ấy đang cần tìm một bên đấu giá để hợp tác lâu dài. Đan dược anh ấy mang đến là đan dược tuyệt phẩm đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan, ngoài ra còn có các linh đan quý hiếm khác”.

Ông chủ Ngưu dù có kiềm chế đến mấy cũng phải nhăn nhó mặt mày: “Ông chủ Ngưu, cậu không đùa chứ? Dù là cửa hàng đan dược thì cũng đâu thể có läảm đan dược quý thế?”

Nguyên Định Châu cười phá lên nói: “Cửa hàng đan dược bình thường thì không, nhưng ông chủ Lý là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh nên luyện vài lò đan dược cấp cao có gì là khó đâu

Không lâu sau, ông chủ Ngưu đã về bên của mình để tìm tên nhân viên, sau đó đánh cho hẳn một trận rồi ném ra ngoài đường.

Đây là một sai lầm quá lớn, nếu Ngô Bình hợp tác lâu dài với Vĩnh Huy thì họ có thể mượn cơ hội này để đánh bật Mậu Sinh.

“Nhất định phải ngăn cản chuyện hợp tác của họ”, ông chủ Ngưu lẩm bẩm.

Ngô Bình vừa về đến nhà một lúc thì có người vào báo có một người họ Ngưu đến xin gặp, người này còn tự nhận là chủ của phòng đấu giá Mậu Sinh.

Ngô Bình lập tức cho ông ta vào.

Ông chủ Ngưu vừa vào đã tươi cười nói: “Thầy Lý, tôi là Ngưu Chấn Danh, nghe danh của cậu đã lâu nhưng nay mới biết cậu đã tới Giang Nam Thành. Tôi vừa biết tin đã đến chào. hỏi ngay”, đi sau ông ta là mấy tên tuỳ tùng cầm quà.

Ngô Bình: “Ông chủ Ngưu khách sáo quá, tôi có nghe kể về ông rồi, ông là chủ của phòng đấu giá Mậu Sinh nổi tiếng”.

Ngưu Chấn Danh thở dài nói: “Trước đó là nhân viên của tôi đã không đón tiếp cậu chu đáo, để cậu sang bên đối diện mất".

Ngô Bình: “Con người tôi làm gì cũng muốn phải nhanh gọn, sau đó đi loanh quanh thì gặp ông chủ Nguyên”.

Ngưu Chấn Danh: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu có thể nghĩ lại chuyện hợp tác với Mậu Sinh được không?”

Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi đã bàn xong với Vĩnh Huy rồi, sau này tất cả đan dược của tôi đều sẽ do họ phụ trách đấu giá”.

Ngưu Chấn Danh cau mày nói: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng sẽ đưa ra điều kiện y như họ”.

Ngô Bình: “Không liên quan đến điều kiện, chúng tôi đã chốt rồi nên không thay đổi được nữa”.

Ngưu Chấn Danh thở dài: “Thầy Lý không sợ hợp tác với Vĩnh Huy thì sẽ đắc tội với Mậu Sinh ư?”
 
Chương 5478: Tiếp tục phá kỷ lục


Ngưu Chấn Danh hừ lạnh nói: “Ông chủ Lý, vậy thì chúng †a cứ chờ xeml”, nói rồi, ông ta phất áo bỏ đi.

Ông ta đi rồi, Đào Như Tuyết thở dài nói: “Xem ra ở đâu cũng có thành phần cặn bã”.

Ngô Bình: “Như thế cũng hay, nếu chúng ta định cư ở đây thì cần phải giết gà doạ khi, để người ở đây biết chúng ta không dễ chọc vào”.

Đào Như Tuyết: “Đúng thế, em chỉ không biết ông ta định đôi phó với mình thế nào thôi”.

Ngô Bình: “Bất biến ứng vạn biến, còn vài ngày nữa là tới buổi đấu giá, anh cần luyện chế thêm ít đan dược. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cửa hàng của chúng ta sẽ chính thức đi vào hoạt động”.

Ngô Bình đã có đủ dược liệu trong tay nên sau đó anh chỉ chuyên tâm luyện đan, trong ba ngày, anh đã luyện chế cả mấy chục lò đan dược, tất cả đều là đan dược cấp chín và cấp mười. Cùng lúc đó, anh còn luyện chế lại Cự Thần Đan để cho Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản.

Loáng cái đã đến ngày đấu giá, Ngô Bình, Đào Như Tuyết, Đường Tử Di và Đường Băng Vân đều đã có mặt ở phòng đấu gá.

Hiện tại đã có rất đông người ở đây, nếu không có lối riêng thì nhóm Ngô Bình khó mà chen vào được. Người đến tham gia đấu giá hầu hết đều ở ngoài Động Thiên Thanh Linh, thậm chí ngoài Tiên Giới Thái Ất.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, lần này chỉ đấu giá mỗi đan dược của nhà mình thôi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, lần này chỉ đấu giá đan dược, tổng cộng có 15 loại”.

Mấy ngày qua, anh đã luyện chế thêm khá nhiều đan dược, hôm nay đã mang đến cùng đấu giá một thể.

Đào Như Tuyết: “Nhiều người đến thế này chắc chắn là nhờ cái danh thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh của anh”.

Ngô Bình: “Ở Cửu Dương Cảnh, anh chưa dám nhân là thầy luyện đan giỏi nhất, nhưng chắc chẳn đứng trong tốp ba. Tuy Tiên Giới Thái Ất rất lớn, nhưng anh vẫn sẽ thuộc tốp thầy luyện đan đỉnh cấp”.

Đào Như Tuyết: “Đấu giá xong, đan đường của Lý Thị sẽ khai trương, tất cả đan dược tham gia đấu giá đều được bán”.

Bọn họ trò chuyện một lát thì buổi đấu giá bät đầu, đan dược được đấu giá đầu tiên là Tiểu Vô Tương Đan.

Giá khởi điểm của nó không cao lắm, chỉ năm triệu tiền Tiên, nhưng do có cấp tuyệt phẩm nên mọi người vẫn tranh nhau mua, cuối cùng đã lên tới con số 24 triệu.

Song, đây mới là đan dược mở màn thôi, sau đó sẽ đến đan dược đứng thứ 70 trên bảng Linh Đan là Long Phụng Đan. Đan dược này cân bằng âm dương, luyện hình tráng thần nên có giá khởi điểm là 10 triệu tiền Tiên, cuối cùng đã được mua với giá 55 triệu.

Loáng cái, chín loại đan dược đầu tiên đã được bán đấu giá xong, giá trị đã lên đến cả chục tỷ. Nhưng so với Cự Thần Đan chuẩn bị lên sàn thì vẫn chưa là gì.

Khi Cự Thần Đan xuất hiện, Nguyên Định Châu đã đích thân lên gi : “Thưa các vị, đây chính là Cự Thần Đan trong truyền thuyết! Nó là đan dược đứng thứ 25 trên bảng Linh Đan. Ai mà có tin tức nhanh nhạy thì chắc đã biết đan dược này đã từng được bán với giá 500 tỷ trong buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh”.

Mọi người đều ồ lên, không biết lần này sẽ bán được bao nhiêu tiền.

“Mọi người nói xem, lần này Cự Thần Đan sẽ được bán với giá bao nhiêu?”, có người hỏi.

“Lần trước 500 tỷ, lần này chắc chỉ có nhiều hơn thôi!”, một thầy luyện đan lên tiếng, người này cũng chỉ đến xem cho. vui.
 
Chương 5479: “Được thôi”.


Thầy luyện đan: “Đây là mới uống có một viên thôi đấy, còn viên kia nhường cho em trai. Nếu người này uống cả hai viên thì khéo còn luyện được thượng bí thần ấy chứ”.

“Cự Thần Đan có công dụng tốt thật, đúng là đan dược. tuyệt phẩm có khác. Thế thì hôm nay chắc chẳn phải đấu giá cao hơn hôm trước rồi”.

Lúc này, Nguyên Định Châu chợt nói: “Giá khởi điểm của Cự Thần Đan là 100 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá 10 tỷ”.

“100 tỷ”, lập tức có người giơ bảng ngay. “110 tỷ”.

Mọi người thi nhau trả giá như không cần tiền, loáng cái con số đã lên thành 250 tỷ.

Phải biết rằng lần trước là đấu giá hai viên Cự Thần Đan một lúc nên mới có giá 250 tỷ một viên. Nhưng bây giờ chỉ có một viên thôi mà vẫn đạt tới con số ấy rồi.

“260 tỷ”, có người lên tiếng.

“270 tỷ".

Hiện giờ chỉ còn lại hai đối thủ cạnh tranh, sau đó một người đã bỏ cuộc, người còn lại đã mua được Cự Thần Đan với giá 310 tỷ.

Mua được viên Cự Thần Đan đó xong, người kia cao. giọng hỏi: “Xin hỏi, có viên Cự Thần Đan thứ hai không? Tôi đồng ý trả giá tương đương để mua nốt”.

Thì ra người này nghe nói nếu uống hai viên Cự Thần Đan cùng lúc thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nên muốn mua hai viên.

Nguyên Định Châu cười nói: “Chuyện này phải hỏi Thầy Lý của đan đường Lý Thị”, nói rồi, anh ta nhìn snag Ngô Bình.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sau này anh có thể đến đan đường của chúng tôi, tôi vẫn còn một viên nữa”.

Người kia mừng rỡ nói: “Được”.

Sau đó, họ tiếp tục đấu giá đan dược cấp 12, giá bán ra đều rất cao.

Khi mọi người tưởng Cự Thần Đan là đan dược có giá cao nhất rồi thì Nguyên Định Châu lại mang một viên đan dược khác ra.

Đây là Hoán Thế Đan.

Hoán Thế Đan có thể giữ nguyên ký ức cùng toàn bộ tiềm năng của một người dù người đó chuyển thế. Uống đan dược này vào thì dù có bị ngàn đao xuyên qua thì vẫn có thể sống lại một lần. Hơn nữa, sau khi uống đan dược, thần hồn sẽ ẩn đi, nếu độn thổ sẽ không bị kẻ địch phát hiện, từ đó chạy thoát dễ dàng.

Hơn thế nữa, Hoán Thế Đan còn có thể trừ khử tác dung phụ khi chuyển thế, thậm chí điều kỳ diệu hơn là sau khi trùng sinh, người uống đan dược sẽ có tư chất vượt trội, bí anh có thể dễ dàng trở thành bí thần. Nói cách khác thì đan dược này còn kiêm luôn công dụng của Cự Thần Đan.

“Thưa các vị, đây là Hoán Thế Đan, đứng thứ 20 trên bảng Linh Đan!", Nguyên Định Châu bắt đầu giới thiệu về công dụng của đan dược.

Mọi người nghe xong thì đều xuýt xoa, không ít người còn hô lên.

“Hoán Thế Đan có giá khởi điểm là 100 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất 10 tỷ”.

Rõ ràng Hoán Thế Đan có sức hút hơn Cự Thần Đan, vì nó không chỉ có tác dụng bảo mệnh mà còn cho người uống cơ hội trùng sinh, mà sau khi chuyển thế còn có thiên bẩm tu hành cao hơn, đây đúng là đan dược trong mơ của bao người.

Tranh đấu rất kịch liệt, giá nhanh chóng được đẩy lên 300 tỷ, cuối cùng là 460 tỷ.

Người mua được viên Hoán Thế Đan này là một ông lão cảnh giới Thân Thông. Thoạt nhìn thì thấy ông ấy không thể đột phá được nữa, nhưng nếu uống viên đan dược này vào thì có thể chuyển thế rồi tu hành lại.
 
Chương 5480: Đột phá Thần Thông


Đã là cửa hàng đan dược thì không thể thiếu đan dược. được, thấy đan dược sắp bán hết, Ngô Bình lập tức đi ra phía sau để dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản đan dược.

Anh vừa nhân bản được một lô thì Đào Như Tuyết vội vã đi tới nói: “Huyền Bình, có mấy loại đan dược đang các các khách hàng đang muốn mua nhiều, anh xem có luyện chế nhiều được không?”

Ngô Bình cầm lấy xem thì thấy có bảy loại, nhưng yêu cầu về cấp bậc không cao, hầu hết đều là đan dược cấp bảy và tám, chỉ có hai loại cấp chín và mười.

Anh nói: “Em ra bảo với họ là chiều có thể đến lấy hàng”.

Ngô Bình đóng cửa lại rồi lấy dược liệu ra bät đầu luyện đan.

Lượng đan dược được nhiều người đặt nhất là cấp bảy, anh chỉ mất hơn 20 phút là luyện xong. Lần thứ nhất cho ra năm viên cực phẩm, sau đó anh tiến hành nhân bản chúng.

Cùng lúc đó, anh tiếp tục luyện chế lò thứ hai.

Cứ thế, đến chiều là anh đã luyện chế xong bảy lò đan dược và nhân bản hàng loạt.

Do sử dụng Vạn Hoá Thần Hồ quá nhiều nên Ngô Bình cảm thấy tiền Tiên của mình vơi đi kha khá, số tiền cho vào trước kia đã hết sạch rồi. Anh đành cho thêm 100 triệu tiền Tiên vào tiếp.

Buổi chiều, anh ra cửa hàng thì vẫn thấy đông kín người mua, mọi người chen chúc nhau nhưng chỉ có một số ít mua được đan dược, dẫu sao đan dược của anh cũng không rẻ, không phải ai cũng có thể mua được.

Anh quan sát kỹ càng, hễ thấy đan dược nào sắp hết là sẽ đi nhân bản ngay. Chờ đến chiều tối thì tất cả đan dược đều đã được bán hết, cửa hàng cũng đóng cửa, tắt đèn.

Cửa vừa đóng, Đường Tử Di và Đào Như Tuyết đã nhanh chóng tính toán sổ sách, sau một hồi bấm lách cách thì tổng thu chi một ngày đã có.

Ngày đầu khai trương, họ đã bán được tống là hơn 3700 viên đan dược, trong đó nhiều nhất là đan dược cấp sáu, tiếp theo đến cấp bảy. Đan dược bán được nhiều tiền nhất là ba viên Cự Thần Đan và hai viên Hoán Thế Đan.

Cuối cùng, nhờ năm viên đan dược quý hiếm mà ngày đầu mở bán của cửa hàng đã thu về 2000 tỷ tiền Tiên. Khách hàng đều rất hài lòng, dẫu sao đan dược cực phẩm và tuyệt phẩm cũng không dễ mà gặp được.

Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Cũng ổn đấy nhỉ. Nhưng nếu bán kiểu này thì tốn dược liệu lắm, chúng ta cần nghĩ cách để tích trữ nhiều dược liệu hơn”.

Đào Như Tuyết từng quản lý cửa hàng đan dược nên đưa ra kiến nghị: “Huyền Bình, chúng ta có thể dán thông báo thu mua được liệu quý với giá cao không?”

Ngô Bình nói: “Đây cũng là một cách hay, ngày mai làm thử luôn xem hiệu quả thế nào”.

Liên tục luyện đan khiến Ngô Bình đã mệt nhoài, tối nay anh tính sẽ nghỉ ngơi nên đến phòng của Đường Tử Di.
 
Chương 5481: “Như thế cũng hợp lý”.


Chưa đến nửa tiếng sau, bí thần của anh đã ổn định ở cảnh giới Âm Dương. Sau đó, anh lại ngồi xếp băng thêm nửa tiếng. Lúc này, anh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình bắt đầu co sự thay đổi diệu kỳ. Bí thuật, bí lực mà anh tu luyện bắt đầu chuyển hoá thành năng lượng cao hơn, đó là Thần Thông!

Cảnh giới đầu tiên của Thần Thông là Động Pháp. Cảnh giới này sẽ dung hợp bí lực mà anh tu luyện trước đó với trật tự của tự nhiên, từ đó tu luyện ra pháp thuật thật sự.

So với bí thuật thì pháp thuật có uy lực mạnh hơn, hạn mức cũng cao hơn. Nhưng pháp thuật chỉ là một bước chuyển tiếp, cuối cùng vẫn phải luyện nó thành thần thông, vì thế mới có câu pháp thuật và thần thông không thể tách rời.

Cảnh giới Động Pháp là một giai đoạn đặt nên móng, pháp thuất nắm được càng nhiều thì pháp lực càng mạnh. Chờ khi đến cảnh giới Chân Pháp, người có pháp lực càng mạnh thì tài năng càng nhiều.

Cùng là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp nhưng sẽ có thực lực cách xa nhau, đương nhiên điều này cũng liên quan đến bí thần của mỗi người. Có người không có bí thần nên khi thi triển pháp lực cũng bình thường, người có bí thần thì sẽ có pháp lực khá mạnh. Nhưng Ngô Bình đã có bí thần chí tôn nên anh có thể thi triển pháp lực vô hạn, vì thế anh có thể tu luyện nhiều pháp thuật hơn, gần như không gì là không thể.

Song, pháp thuật và thần thông trên đời được chia thành các cấp như cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp thánh và cấp. thiên. Tu sĩ trong thiên hạ bị hạn chế tiềm lực nên hầu hết chỉ †u luyện được pháp thuật cấp thấp, chỉ có một phần một nghìn người tu luyện được pháp thuật cấp trung. Còn pháp. thuật cấp cao thì cần có bí thần thì mới tu luyện được. Cấp. thánh và cấp thiên thì khỏi phải bàn, thường chỉ ai có thượng bí thần và bí thần truyền kỳ mới có thể tu luyện.

Loáng cái, Ngô Bình đã tiến vào cảnh giới Động Pháp.

“Xem ra mình phải tới động Thái Chân một chuyến để xem không gian thứ tám có bảo bối hay công pháp nào để tu luyện không”.

Sau khi đột phá, Ngô Bình đi đến cửa hàng thì thấy hôm nay khách không đông như hôm qua. Tuy nhiên vẫn có không ít người, đan dược được bán rất nhanh. Vì thế, anh lại nhanh chóng đi vào luyện chế và nhân bản đan dược.

Khác với hôm qua là Đào Như Tuyết đã cho người dán hai thông báo. Một cái viết thông tin thu mua dược liệu, một cái ghi nhận đặt hàng đan dược. Ai muốn đặt hàng thì cần cung cấp dược liệu, ngoài ra hiện tại cửa hàng chỉ nhận đơn đan dược trên cấp 11.

Tình hình buổi chiều khá hơn một chút, nhờ kiến nghị của Đào Như Tuyết mà cửa hàng bắt đầu hạn chế đan dược bán ra, mỗi loại đều có một hạn mức cụ thể mỗi ngày.

Đến tối, tuy mức tiêu thụ kém hôm qua, nhưng vẫn đạt một nghìn tỷ tiền Tiên, vì hôm nay họ lại bán được hai viên Cự Thần Đan.

Lúc tính sổ sách, Đào Như Tuyết đưa một đơn đặt hàng cho Ngô Bình rồi nói: “Hôm nay cửa hàng nhận được đơn này, dược liệu đã có nên anh cứ làm luôn thôi”.

Ngô Bình nhìn qua thì thấy có 13 loại đan dược, trong đó khó nhất là đan dược đứng thứ 19 trên bảng Linh Đan, còn dễ nhất là một viên đan dược cấp 11.

“Toàn đan dược khó luyện chế đấy, mình sẽ thu phí thế nào?”

Đào Như Tuyết: “Họ chỉ lấy một viên đan dược thôi và trả giá bằng một nửa giá ngoài thị trường, số đan dược còn lại sẽ thuộc về chúng ta”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Như thế cũng hợp lý”.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, mấy ngày tới, anh phải giúp bọn em tăng tu vi, không ra ngoài em thấy lo lắm”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì à?”

Một hầu gái nói: “Lão gia, chiều này phu nhân ra ngoài mua đồ đã bị một công tử áo vàng trêu chọc, may mà người mình kịp báo danh là người của đan đường Lý Thị, không thì không biết đã có chuyện gì rồi”.

Ngô Bình sa sầm mặt nói: “Biết đó là ai không?”

Cô hầu gái: “Không ạ, nhưng nô tì nghe người xung quanh gọi đó là Lưu công tử, chắc là con hộ giàu có nào đó ở đây”.

Ngô Bình: “Lát anh sẽ đến hỏi thăm Lưu phủ”.
 
Chương 5482: Mười hạt Thần Thông


Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông đang làm gì vậy?”

Lưu Tả lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Thầy Lý, con trai tôi không biết trời cao đất dày là gì nên hôm nay đã bất kính với phu nhân của cậu. Tôi về nhà mới biết chuyện nên đã đánh cho nó một trận ngay, giờ thì lôi nó đến nhận tội, xin thầy Lý cứ trừng trị”.

Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, một viên đan dược của anh có thể bán ra với giá hàng trăm tỷ, có thể nói là không một ai ở cái đất Giang Nam Thành này oách hơn anh, vậy mà con trai ông ấy dám đắc tội với người này, đúng là chán sống rồi mà.

Cái khác thì không nói, nhưng chỉ cần Ngô Bình nói một câu là nhà họ Lưu bất kính với mình, đảm bảo ngay trong hôm nay sẽ có người san bằng nhà họ ngay, sau đó xách đầu của ông ấy đến giao cho Ngô Bình ở đan đường Lý Thị.

Ngô Bình nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện xong, xem ra công tử nhà ta thường xuyên làm chuyện như vậy”.

Công tử áo vàng đang bị trói liên tục dập đầu xuống đất rồi run rẩy nói: “Thầy Lý, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân sẽ chịu phạt ạ”.

Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em quyết định đi”. Khi ấy, tên công tử áo vàng này chỉ buông những lời suồng sã, nhưng sau khi nghe Đường Tử Di báo thân phận thì

đã chạy mất dép.

Đường Tử Di nói: “Nếu Lưu gia chủ đã chủ động đến xin lỗi thì mình bỏ qua chuyện này đi anh”.

Lưu Tả thở phào một hơi rồi nói: “Cảm ơn phu nhân khai ân. Nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng tha cho thằng súc sinh này được, khi vê nhất định tôi sẽ trừng trị nó nghiêm khắc”.

Ngô Bình cũng chỉ cần thái độ này thôi, đó là phải biết thành khẩn nhận sai, làm được vậy thì anh sẽ bỏ qua.

Lưu Tả lấy một tờ giấy vàng ra rồi giơ lên cho Ngô Bình bằng hai tay: “Thầy Lý, đây là bảo bối mà tổ tiên Lưu Thị tôi để lại, nghe nói là sách về luyện đan của một đại năng đan đạo thời thượng cổ để lại, tổng cộng có bảy trang, tôi đang giữ một trang”.

Sách luyện đan là một cách truyền thừa của thầy luyện đan, chỉ có thầy luyện đan đủ kinh nghiệm và lai lịch thì mới có thể hiểu được sự kỳ diệu trong đó, nếu không đạt đủ điều kiện thì có cũng như không.

Ngô Bình nhận lấy thì thấy có một luồng sức mạnh kỳ diệu tiến vào trong cơ thể mình rồi lại trở ra. Ngay sau đó, tờ giấy đã hoá thành một điểm sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.

Điểm sang đó di chuyển đến trước bí thần rồi hoá thành một cảm ngộ ký ức tu hành. Các ký ức này có lợi rất nhiều cho Ngô Bình, vì nó là toàn bộ cảm nhận tu hành cùng kinh nghiệm từ tầng thứ nhất lên tâng thứ ba của Thân Thông.

Các kinh nghiệm này không dùng để tu hành, mà để giải quyết các vấn đề khó trong luyện đan. Đan dược do các thầy luyện đan luyện chế sẽ phù hợp với tu sĩ ở một cảnh giới nào đó, tác dụng của đan dược thường là đột phá cảnh giới hoặc củng cố tu vi. Nếu một thầy luyện đan có cảnh giới không đủ thì sẽ không thể luyện chế được một số đan dược nhất định. Nhưng nếu Ngô Bình có được những kinh nghiệm ở các cảnh giới này thì anh hoàn toàn có thể luyện chế đan dược cho các cảnh giới cao hơn.

Loáng cái, anh đã tiếp thu được kinh nghiệm của rất nhiều cảnh giới.

Lưu Tả mừng rỡ nói: “Thầy Lý có thể hấp thu sách luyện đan ngay được, quá đỉnh!”

Ngô Bình: “Thứ này rất quan trọng với tôi, cảm ơn ông”.

Lưu Tả: “Thầy Lý có thể tha mạng cho con trai tôi là Lưu Tả tôi cảm kích lắm rồi, đây chỉ là chút lòng thành thôi ạ”.

Ngô Bình cũng không định lấy không của người ta nên: “Tôi đã nhận thứ này của ông, sau này ông có thể nhờ tôi luyện chế cho ba lò đan dược bất kỳ”.

Lưu Tả kinh ngạc nói: “Thầy Lý, chuyện này...” Ngô Bình: “Đừng khách sáo, ông đáng nhận được mà”.

Lưu Tả nuốt nước miếng rồi dè dặt hỏi: “Tôi có thể xin một lò Cự Thần Đan cho con trai không?”

Ông ta đã nghe nói về Cự Thần Đan rồi, nó có giá những vài trăm tỷ lần! Ông ấy biết đây là một đòi hỏi rất quá đáng, nhưng vì con trai mình, ông ấy đành muối mặt đi xin vậy.

Ngô Bình cười nói: “Được chứ, tôi đang có sẵn Cự Thần Đan đây, tôi tặng ông hai viên nhé?”

Lưu Tả mừng rỡ nói: “Vâng, cảm ơn thầy Lý”. Hai bố con họ vội hành lễ.
 
Chương 5483: “Thần Thông Thái Cổ ư?”


Ngô Bình gật đầu: “Ừ, mọi người đã quen với công việc của đan đường rồi nên bố sẽ đi có việc mấy hôm”.

Ngày kia sẽ diễn ra đại hội giao lưu cửu tông, anh và Thần Bằng sẽ đến Tiên Giới Nguyên Sử. Mục đích anh đi chuyến này là để thử tiếp xúc với đan dược trong năm thần lò. Nhưng trước khi đi, anh quyết định sẽ quay lại Thái Chân Động để tiến vào không gian thứ tám.

Thu xếp xong công việc gia đình, Ngô Bình đã quay lại Cửu Dương Cảnh bằng cánh cửa vận chuyển, sau đó lại từ đó đến Đại Ngũ Hành Giới.

'Từ Cửu Dương Cảnh về vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ chín, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên không ngừng, thực lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều lần so với tu sĩ cùng cảnh giới ở đây.

Anh về tới vườn thuốc, Liễu Tam Tương cười nói: “Xem ra công tử lại đột phá rồi”.

Ngô Bình: “Tôi vừa tiến vào cảnh giới Thần Thông, ông Liễu, mấy nữa ông tới Cửu Dương Cảnh với tôi nhé?”

Liễu Tam Tương: “Cũng được, dù gì ở đây cũng nhàn nên chán lắm”.

Hắc Tướng cũng nói: “Chủ nhân, tiểu nhân cũng đi”.

Ngô Bình: “Cửu Dương Cảnh là thời không có duy độ cao, anh có thích ứng được không?”

Häc Tướng: “Chủ nhân, tôi cũng từng đến đó rồi, chỉ vài hôm là quen thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế thì cùng đi”.

Băng Ngọc cũng cuống lên nói: “Công tử, mọi người đi rồi thì em phải làm sao? Hay cho em đi với nhé?”

Ngô Bình cười nói: “Cũng được, nhưng cô phải uống viên đan dược, không thì sẽ không thể chịu được sức ép ở đó”.

Băng Ngọc vui mừng nói: “Cảm ơn công tử”. Sau đó, anh đã đến Thái Chân Động.

Ngô Bình vừa vào đã thấy tiếng của Uyển Nhi vang lên bên tai mình.

“Chúc mừng công tử đã đột phá lên Thần Thông, giờ công tử có thể vào tầng thứ tám của Thái Chân Động rồi”.

Ngô Bình: “Uyển Nhi, tầng này có công pháp tu hành của cảnh giới Thần Thông không?”

Uyển Nhi: “Truyền thừa của tầng thứ tám có bộ Thái Nhất Đạo Điển, bên trong có công pháp tu luyện của cảnh giới Thần Thông. Ngoài ra, tầng này có có một món bảo bối là Thái Nhất Đạo Phù”.

Ngô Bình: “Nội dung kiểm tra của tầng này là gì?”

Uyển Nhi: “Rất đơn giản, kiểm tra bí thần có đạt đến cấp truyền kỳ hay không”.

Ngô Bình cười nói: “Bí thần truyền kỳ ư? Nếu là bí thần chí tôn hoàng kim thì sao?”

Uyển Nhi: “Nếu thế thì có thể được đặc cách nhận thêm một phần thưởng nữa là mười hạt giống của Thần Thông Thái Gổ'.

Ngô Bình: “Thần Thông Thái Cổ ư?”

Uyển Nhi: “Đúng vậy, trật tự đại đạo trong mười Thần Thông Thái Cổ này có tính biệt lập nên chỉ có thể do một người hấp thu luyện hoá. Người đời sau không thể cảm ngộ được nên muốn có được chúng thì chỉ còn cách nhận truyền thừa qua hạt giống Thần Thông”.

Ngô Bình: “Thế tầng thứ chín thì sao? Khi nào tôi mới được vào đó?”

Uyển Nhi: “Hoàn thành xong kiểm tra ở tầng tám thì được vào tầng chín”.

Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Tâng này có gì?” Uyển Nhi nói: “Anh sẽ nhận được một chìa khoá để mở kho báu, nhưng tu vi của anh phải đạt đến tầng thứ mười

Thần Thông thì mới có cơ hội mở được”.
 
Chương 5484: 12 đạo lực, Thái Nhất Đạo Kiếm


Ngô Bình: “Phần thưởng thêm là gì?”

“Còn phải xem anh hấp thu được bao nhiêu sức mạnh, hấp thu càng nhiều thì phần thưởng càng quý”.

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu thôi!"

Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sáng quét qua cơ thể, sau đó Uyển Nhi nói: “Chúc mừng công tử, anh đã có bí thần bí tôn hoàng kim nên đã thông qua kiểm tra”.

Cô ấy vừa nói xong thì có một bộ sách và một đạo phù xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thái Nhất Đạo Điển và một Thái Nhất Đạo Phù, Ngô Bình nhanh chóng nhận lấy ngay.

Ngay sau đó, mười hạt giống Thần Thông Thái Cổ to như năm đấm đã xuất hiện. Ngoài mặt của các hạt giống này có phù văn do sức mạnh của trật tự ngưng tụ thành nên rất kỳ diệu.

Uyển Nhi: “Các hạt giống Thần Thông Thái Cổ này có thể. giúp công tử cảm ngộ pháp thuật và ngưng tụ thần thông”.

Ngô Bình cất hạt giống đi rồi nói: "Vào tiếp không gian thứ chín thôi”.

Anh vừa nói xong thì không gian xung quanh đã thay dổi, 12 đao phù xuất hiện, chúng có màu sắc khác nhau và đang toả ra uy lực bức người.

Uyển Nhi nói: “Anh có thể chọn một đạo phù bất kỳ để nhận uy lực của nó”.

Ngô Bình hít sau một hơi rồi giơ tay lấy đại một cái, ngay sau đó đạo phù này đã hoá thành một tia sáng rồi chui vào đỉnh đầu anh, sau đó hoá thành một luồng sức mạnh lớn tiến vào cơ thể và thần hồn của Ngô Bình.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy vẫn ổn nên đã chỉ tiếp vào đạo phù thứ hai, quy trình ban nấy đã lặp lại.

Cứ thế, anh đã liên tục hấp thu mười đạo phù, bấy giờ mới thấy người mình hơi phồng lên, điều này chứng tỏ anh sắp đạt đến giới hạn rồi.

Anh chỉ tiếp vào một trong hai đạo phù còn lại, đạo phù thứ 11 rơi xuống, anh nhíu mày rồi thấy người mình đã đạt đến giới hạn, không thể hấp thu thêm sức mạnh được nữa.

Uyển Nhi nói: “Anh đã đạt đến giới hạn rồi, không thể hấp. thu thêm được đâu, đừng mạo hiểm”.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Chưa chắc”.

Anh uống một viên đan dược giúp tăng tiềm lực, khiến thực lực của anh tăng thêm một bậc trong thời gian ngắn.

Quả nhiên, vừa uống đan dược vào xong, cảm giác khó chịu ban nãy của Ngô Bình đã biến mất, sau đó anh chỉ tiếp vào đạo phù thứ 12 rồi hấp thu nốt sức mạnh của nó.

Sau khi hấp thu 12 đạo phù, một chiếc chìa khoá màu vàng đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình, nó dùng để mở kho báu của Thái Nhất Môn.

Uyển Nhi: “Công tử hãy giữ chiếc chìa khoá cẩn thận, ngoài ra anh đã hấp thu được 12 đạo phù nên sẽ nhận được phần thưởng cao nhất là Thái Nhất Đạo Kiếm”.

Cô ấy vừa nói dứt câu thì có một đường kiếm loé xuống rồi xuất hiện trước bí thần của Ngô Bình. Thanh đạo kiếm này là một loại sức mạnh rất lớn, nó có thể biến thành các loại binh khí khau nhau, ví dụ như kiếm bay hay lá chẳn.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Kiếm tốt!”

Uyển Nhi: “Thái Chân Động đã hoàn thành sứ mệnh, sau khi công tử đi, nơi này sẽ đóng cửa vĩnh viễn”.

Ngô Bình nói: “Uyển Nhị, vậy là sau này chúng ta không thể gặp lại nữa à?”

Uyển Nhi cười nói: “Uyển Nhi chỉ là một ý chí ở đây thôi, nếu sau này công tử có thể kế thừa ngôi vị của Thái Nhất Môn thì Uyển Nhi sẽ rất vui mừng”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tạm biệt”.

Sau đó, anh đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra ngoài và đứng bên ngoài Thái Chân Động. Cùng với đó là một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa lớn đã đóng lại mãi mãi, mặt đất lún xuống, Thái Chân Động chìm xuống dần, nước tăng lên và nơi đây đã biến thành một hồ nước.
 
Chương 5485: “Cậu cần bao nhiêu?”


Tả Thiên Thu cau mày: “Một bóng người ư? Lẽ nào người đó đã vào được tầng thứ chín và nhận được truyền thừa hoàn chỉnh rồi?”

Mạc Thiên Sầu tỏ vẻ khó tin: “Không thể nào! Đến Thái Chân Đại Đế cũng chỉ vào được tầng thứ bảy thôi, trên đời làm gì có ai vào được tầng thứ chín chứ?”

Tả Thiên Thu thở dài nói: “Dù có người vào tầng thứ chín hay không thì Thái Chân Động cũng sụp đổ rồi”.

Sau đó, ông ấy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Huyền Bình, tiếc là con không thể đi tiếp được vì sau này không còn cơ hội nữa rồi”.

Không phải Ngô Bình không tin tưởng hai người này, chỉ là anh e có hậu hoạ, lỡ để lộ tin tức, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn cướp chiếc chìa khoá kia cùng các bảo bối của anh. Vì thế, sau khi ngẫm nghĩ anh quyết định sẽ không nói. Còn Tả Thiên Thu và Mạc Thiên Sầu thì đương nhiên anh sẽ không bạc đãi họ, sau này anh sẽ bù đắp cho họ sau.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, tất cả là do duyên phận, mất đi chưa chắc đã là chuyện xấu, có được cũng không hẳn là chuyện tốt".

Tả Thiên Thu gật đầu: “Thái Chân Động mất thì cũng mất rồi, con đến đúng lúc lắm, ta và chưởng môn có việc quan trọng cần bàn với con đây”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Tả Thiên Thu: “Thái Chân Môn có truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng Đại Ngũ Hành Giới cũng chỉ là thế giới linh đài Đạo. cảnh tầng thứ chín thôi, chúng ta cần phát triển tiếp, tốt nhất là có thể khai tông lập phái ở vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười”.

Ngô Bình: “Sư tôn và chưởng môn quyết định sẽ đi đâu am

Tả Thiên Thu: “Đến Tiên Giới Thái Ất, ở đó có rất nhiều khu vực chưa khai phá nên thích hợp với chúng ta”.

Ngô Bình: “Gia đình của đệ tử cũng vừa chuyển đến đó xong, theo đệ tử thấy thì đúng là nơi đó thích hợp với Thái Chân Môn”.

Tả Thiên Thu: “Muốn cảm rễ ở Tiên Giới Thái Ất thì cần có một người mạnh mẽ trấn thủ. Huyền Bình, thực lực của con đủ mạnh để làm được rồi đó”.

Ngô Bình đồng ý ngay: “Con sẽ nhận nhiệm vụ này”.

Tả Thiên Thu rất hài lòng: “Chúng ta sẽ cho một đệ tử đến đó trước, giờ chúng ta sẽ chính thức phong cho con làm trưởng lão đứng đầu của Thái Chân Môn, con sẽ phụ trách toàn bộ công việc của Thái Chân Môn ở Tiên Giới Thái Ất".

Ngô Bình nói: “Sư tôn, thành lập một chi nhánh không phó, nhưng phát triển môn phái cần nhiều tài nguyên, mọi người định đưa con bao nhiêu ạ?”

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Cậu cần bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Chi nhánh của ta cần phải tuyển chọn đệ tử ở khắp nơi nên sẽ cần chỉ tiêu nhiều. Có đệ tử rồi thì cần phải bồi dưỡng, khoản này cũng tốn không kém”.

Mạc Thiên Sầu: “Tôi sẽ đưa một nửa thu nhập của môn phái cho cậu, cậu thấy được chưa?”

Ngô Bình cười hỏi: “Một nửa là bao nhiêu ạ?” Mạc Thiên Sầu: “Chúng ta là môn phái lớn nên cũng nhiều sản nghiệp, thu nhập mỗi năm cũng cỡ bốn, năm trăm tỷ tiền Tiên”.

Số tiền này không phải con số lớn với Ngô Bình, nhưng cái anh cần là thái độ của Mạc Thiên Sầu nên nói: “Vậy mỗi năm chưởng môn hay đưa cho đệ tử 200 tỷ, thiếu đâu thì đệ tử sẽ bù”.

Tả Thiên Thu nghiêm túc nói: “Huyền Bình, chuyện này rất quan trọng. Chỉ cần chúng ta có chỗ đứng vững chắc ở Tiên Giới Thái Ất thì sau này sẽ có tiền đồ tươi sáng”.

Ngô Bình: “Sư tôn, người có muốn đến đó luôn không ạ?”

Tả Thiên Thu cười đáp: “Rảnh thì ta sẽ đến, nhưng chuyện này không gấp được, cứ thực hiện dần dần thôi”.

Đúng lúc này, Ngô Bình đã cảm thây có gì đó là lạ, anh biết người lần trước lại đến truy sát mình rồi nên nói: “Sư tôn, chưởng môn, đệ tử phải ra ngoài có chút việc ạ”.

Dứt lời, anh biến mất luôn.

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Hình như thực lực của cậu ấy không kém gì chúng ta nữa rồi”.
 
Chương 5486: Cây Xà Thần


Ngô Bình vừa xuất hiện ở một vùng hoang vu thì có một tu sĩ trẻ tuổi đến, người này cầm theo một quang phù. Hiện giờ, quang phù này đang phát sáng, chắc hắn đã tìm thấy Ngô Bình nhờ vào nó.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh cũng kiên nhẫn thật đấy, quyết thủ ở Đại Ngũ Hành Giới chờ tôi cho bằng được”.

Người đàn ông: “Thời gian qua, tôi luôn ở trong Thiên Khanh nên cũng đã có chút thu hoạch, còn tìm anh thì là việc tiện tay thôi”.

Ngô Bình: “Anh tìm tôi vì món bảo bối đó hả?”

Người đàn ông: “Đó là máu thịt của thần linh, là bảo bối dùng để luyện chế thần đan thì sao hạng người như anh được phép giữ nó? Mau đưa nó đây cho tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng”.

Ngô Bình: “Là tôi phát hiện ra nó trước, tại sao phải đưa cho anh?”

Người đàn ông cười mia: “Ở thế giới này, ai mạnh thì người đó làm vua. Tôi mạnh hơn anh nên tôi nói gì anh phải làm nấy, không thì sẽ phải chết”.

“Anh mạnh hơn tôi ư? Ai bảo thế? Anh tự nhận à?”, Ngô Bình tỏ vẻ coi thường.

Người thanh niên bình thản nói: “Nếu anh đã không biết trân trọng cơ hội thì giờ Hoàng Đô tôi sẽ tiễn anh lên đường luôn”.

Dứ lời, Hoàng Đô điểm tay phải, một cánh cửa đen kịt dán đầy phù văn trên khung xuất hiện ở phía trước. Sau đó, cánh cửa bay về phía Ngô Bình và sinh ra một lực hút rất mạnh. Đây là một phép thần thông mà Hoàng Đô tu luyện, nó có tên là cánh cửa tử thần. Ai bị cánh cửa này hút vào thì cả thiên bẩm và vận khí đều bị người sở hữu cánh cửa hấp thu hết.

Cánh cửa tử thần lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, song anh vẫn bình thản nhìn nó rồi nói: “Dựa vào chút tài mọn này mà định luyện hoá tôi, đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”

Hoàng Đô lạnh giọng nói: “Cánh cửa này có thể hấp thu mọi sinh vật của đất trời, cảnh giới của anh kém tôi thì sao chống lại nó được!”

“Thế à?”, nói xong, Ngô Bình phóng một trong 12 loại sức mạnh vừa hấp thu ra, nó biến thành hai bàn tay khổng lồ rồi †úm lấy cánh cửa tử thần, đập qua đập lại.

Uỳnh!

Một tiếng động vang lên, cánh cửa đã bị vỡ làm đôi, Hoàng Đô hét lên rồi lùi lại.

Ngô Bình tiến nhanh tới gần hẳn rồi tung một quyền vào. giữa mặt, Hoàng Đô đã bị đánh bay ra xa, khi đáp đất thì làm bụi bay trẳng xoá, ngay sau đó hắn đã chuồn mất.

Ngô Bình nhíu mày nói: “Thấy đánh không lại nên chuồn, thôi thì cũng thông minh”.

Anh không quan tâm đến Hoàng Đô nữa mà định sẽ quay lại Thiên Khanh. Đó là một vùng bảo địa, thực lực của anh đã tăng lên không ít, có thể xuống sâu hơn chút nữa để tìm tòi rồi.

Vừa vào Thiên Khanh, anh đã đi sâu độ sâu 5000 mét, đây cũng vị trí sâu nhất mà anh xuống lần trước.

Anh mở Đại Thiên Dược Điển ra thì xung quanh xuất hiện rất nhiều điểm sáng, anh đi tìm từng cái một rồi hấp thu. Chất lượng của các dược liệu này đều khá cao, so ra còn quý hơn cả dược liệu ở Cửu Dương Cảnh và Động Thiên Thanh Linh.

Ngô Bình vừa hái thuốc vừa đi xuống sâu hơn, 6000 mét, 7000 mét. Từ 7000 mét trở xuống thì dược liệu ngày càng. chân quý hơn, vớ đại một cây cũng là linh dược cấp 12, 13 và bắt đầu xuất hiện chân dược.

Càng xuống sâu thì diện tích càng thu hẹp dần và lượng duộc liệu càng ít đi. Không lâu sau, Ngô Bình đã tìm thấy một cây chân dược cấp năm, anh vừa hái nó thì chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên.

“Sư thúc, đây là chân dược cấp mười ư? Tại sao con thấy nó bình thường thế?”

Ngô Bình lập tức thi triển bùa ẩn thân rồi lặng lẽ tiến gần về phía phát ra tiếng nói. Loáng cái, anh đã nhìn thấy có ba nam hai nữ đang đứng cạnh một cây chân dược cấp mười.

Cây chân dược này trông chẳng khác gì một cái cây bình thường, lá hình tròn, vỏ cây khô quất, lá còn bị sâu ăn thủng lỗ chỗ.

Người lên tiếng là một người thanh niên.

Một người phụ nữ trung niên nói: “Cây chân dược này biết cách cải trang, chúng ta chỉ đang nhìn thấy ảo ảnh thôi, chứ hình dáng thật sự của nó thì khác”.
 
Chương 5487: “Đừng khách sáo”.


Người đàn ông tái mặt nói: “Sư thúc, chuyện gì vậy ạ?” Người phụ nữ trầm giọng nói: “Đừng cử động!”

Chờ mọi người bình tĩnh lại, con rắn không còn quấn chặt nữa. Trong đó có một cô gái áo trắng rất xinh đẹp, cô ấy khẽ hỏi: “Mẹ, sao con không nhìn thấy gì?”

Người phụ nữ thở dài nói: “Nhu Nhi, đừng sợ, mẹ sẽ nghĩ cách".

Ngô Bình cười thầm, bà ấy đòi nghĩ cách thế nào? Anh thoáng do dự rồi lặng lẽ tiến tới gần, sau đó rút Thái Nhất Đạo. Kiếm ra chém đứt con rẳn quấn lấy Nhu Nhi, sau đó nhanh chóng kéo cô ấy về phía mình.

Sau khi thoát khỏi cái cây, cô gái ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình: “Thế mà cũng hỏi, tôi là người cứu cô đấy”.

Cô gái bình tĩnh lại rồi nói: “Công tử, xin anh hãy cứu mẹ tôi”.

Ngô Bình: “Không phải sợ, họ sẽ không chết ngay được

đâu. Tôi hỏi cô, các người là ai? Sao dám chạy xuống chỗ sâu thế này?”

Cô gái: “Chúng tôi là người của vũ trụ chính, mẹ tôi là trưởng lão của Minh Nguyệt Tông, còn lại là sư huynh và sư thúc của tôi”.

Ngô Bình: “Mẹ cô có tu vi thế nào?”

“Tu sĩ cảnh giới Thần Môn”.

Cảnh giới Thần Môn là tầng thứ tám của Thần Thông, so ra còn cao hơn Tả Thiên Thu hai bậc. Tiếc là bà ấy đã gặp phải chân dược cấp mười vô cùng khó chơi.

“Minh Nguyệt Tông ở đâu?”, Ngô Bình hỏi tiếp.

Cô gái: “Ở Tiên Giới Nguyên Sử, đó là môn phái bảy sao”.

Ngô Bình: “Môn phái bảy sao ư? Ở đó chia cấp môn phái theo sao à?”

Cô gái gật đầu: “Đúng thế, tất cả các môn phái đều được hoàng triều Thái Sử sắc phong, sao càng cao thì địa vị càng lớn".

Ngô Bình: “Hoàng triều Nguyên Sử khống chế cả Tiên Giới

Nguyên Sử

Cô gái: “Gần như thế, hoàng thất của hoàng triều thật ra là hậu duệ của Nguyên Sử Đạo Tôn, vì thế không ai có thể khiêu chiến quyền uy của họ”.

Ngô Bình nghĩ tới một chuyện nên hỏi: “Cô có biết Ngạo 'Thế Đan Tông không?”

Cô gái gật đầu: “Có, đó cũng là một môn phái cấp bảy. Nơi đó rất giỏi luyện đan, tầm ảnh hưởng còn cao hơn Minh Nguyệt Tông của chúng tôi một chút”.

Ngô Bình gật gù: “Cô chờ đấy, tôi sẽ đi cứu mẹ cô”. Dứt lời, anh tiếp tục vung kiếm chém rằn. Người phụ nữ có thực lực phi phàm, vừa thoát một cái là bà ấy chạy ra xa ngay.

“Cảm ơn công tử đã ứng cứu”, tuy hơi kinh ngạc, nhưng bà ấy vẫn cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.

Người phụ nữ: “Tôi là Hàn Tố Lan - trưởng lão của Minh Nguyệt Tông, đây là Liễu Tâm Nhu, con gái tôi”.

Liễu Tâm Nhu bước tới hỏi: “Mẹ không sao chứ ạ?”

Hàn Tố Lan: “Mẹ không sao, con chờ đây nhé, mẹ đi cứu sư huynh và sư thúc của con”.

Dứt lời, bà ấy lấy một đạo phù ra rồi vung lên, ngay sau đó thì biến mất. Tiếp theo, bà ấy đã cứu nốt mấy người còn lại, nhưng những người này đều đã bị rằn độc hút quá nhiều tinh khí nên giờ đang hôn mê.
 
Chương 5488: Đến tận nơi khiêu chiến


Ngô Bình hỏi: “Hàn trưởng lão biết đây là chân dược gì không?

Hàn Tố Lan đáp: “Đây là cây Xà Thần, quả của nó là quả Xà Thần. Rắn bình thường mà ăn được quả này thì sẽ lập tức. tiến hoá thành xà yêu, ngoài ra quả Xà Thần còn là chân dược cấp mười nên có rất nhiều công dụng”.

Ngô Bình ngoảnh ra nhìn thì thấy trên đỉnh cây Xà Thần đã kết bảy trái, trông quả này giống quả táo, nhưng có màu lam và được rất nhiều rắn ở phía dưới bảo vệ.

Hàn Tố Lan: “Công tử trông không giống tu tĩ ở Đại Ngũ Hành Giới”.

Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông”.

Hàn Tố Lan sáng mắt lên: “Ra là thầy luyện đan của Ngạo. Thế Đan Tông, hân hạnh!”

Ngô Bình: “Để tôi đi thử xem có hái được quả ấy không nào”.

Dứt lời, anh thi triển đạo lực màu xanh lam của 12 đạo lực, có thể đã như một làn khói rồi bay lên trên ngọn cây. Anh vươn tay hái hết cả bảy trái Xà Thần, sau đó làn khói biến mất, còn Ngô Bình đã quay về chỗ cũ.

Thấy thế, Hàn Tố Lan tròn mắt ra nhìn rồi nói: “Độn thuật của công tử thật thần kỳ, tôi từng thấy đại năng Đạo cảnh thi triển, đúng kiểu đi không ai biết, đến không ai hay”.

Ngô Bình lấy một trái Xà Thần ra rồi nói: “Quả này do mọi người phát hiện nên tôi tặng mọi người một quả”.

Hàn Tố Lan vội nói: “Thế này thì ngại quá, công tử đã cứu mạng chúng tôi, tôi cảm kích còn không kịp, sao giờ dám lấy thứ quý giá thế này”.

Ngô Bình cười nói: “Gặp gỡ là duyên, vậy là chúng ta có duyên với nhau rồi'.

Liễu Tâm Nhu nhận lấy quả Xà Thần rồi nói: “Công tử, 'Tâm Nhu sẽ ghi nhớ mãi ơn của công tử”.

Ngô Bình nói: “Tôi phải xuống dưới xem tiếp, tạm biệ nói rồi, anh hoá thành một làn khói rồi biến mất.

Liễu Tâm Nhu ngẩn ngơ nhìn rồi nói: “Mẹ ơi, con quên không hỏi tên anh ấy rồi”.

Hàn Tố Lan: “Nếu đã có duyên thì chắc chẳn sẽ gặp lại, tìm được quả thần, chúng ta có thể về bẩm báo rồi”.

Về phần Ngô Bình, anh tiếp tục đi xuống sâu bên dưới để tìm kiếm, ở đây có lượng lớn chân dược nên lấy được cây nào. là anh lấy bằng hết.

Loáng cái, anh đã xuống tới vị trí sâu 8000 mét, anh bắt đầu cảm thấy sức ép cực lơn ở đây, sức mạnh trong cơ thể gần như không thể thi triển được nữa. May mà anh có 12 loại đạo lực nên sức ép cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến anh.

Sau khi Ngô Bình hái được cả trăm cây chân dược và bảy, tám mươi cây linh dược cấp 12 ở đây, Thiên Khanh chợt có một luồng khí tức khủng bố. Ngô Bình có dự cảm không lành nên nhanh chóng rời đi.

Anh vừa đi không lâu thì có một cái bóng màu đen xuất hiện, bóng này cao hơn chục mét, có ba đầu sáu tay.

Một tu sĩ tầng thứ mười cảnh giới Thần Thông trốn ở phía xa, bóng đen đã bổ nhào tới, tu sĩ kia hét lên thảm thiết rồi toàn thân bốc cháy.

Ngô Bình rời khỏi Thiên Khanh xong mới thở phào một rồi lẩm bẩm: “Không lẽ có sinh vật đáng sợ nào đó ở dưới

Anh lắc đầu rồi quay về Thái Chân Môn.

Anh vừa về thì đã thấy có cả đống người cùng một hàng thi thể lạnh băng xếp trước cửa Thái Chân Môn. Mạc Thiên Sầu đang đứng cạnh cửa cau có mặt mày, đứng cạnh ông ấy là một cậu thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi đang nhìn nhóm người kia băng đôi mắt sắc lạnh.
 
Chương 5489: “Ai mà hò hét ở Thái Chân Môn ta thế hả?”


“Ai mà hò hét ở Thái Chân Môn ta thế hả?”

Một giọng nói vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy là Ngô Bình đã về.

Vậu thiếu niên kia trông thấy Ngô Bình thì sáng mắt lên rồi gọi: “Sư huynh”.

Ngô Bình gật đầu, anh có ấn tượng với cậu thiếu niên này, hình như là đệ tử chân truyền Chu Thanh của Mạc Thiên Sầu. Cậu ấy có tư chất rất tốt, tuổi còn trẻ mà đã là tu sĩ Bí cảnh hậu kỳ rồi.

Hỉ chưởng môn cau mày nói: “Tôi đang nói chuyện với Mạc chưởng môn, cậu là cái thá gì mà chen lời vào hả?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chưởng môn có việc thì đệ tử cũng phải tham gia chứ”,

Anh nhìn ba thi thể kia rồi hỏi cậu thiếu niên Chu Thanh: “Có chuyện gì thế?”

Chu Thanh đáp: “Thưa sư huynh, em và một sư tỷ ra ngoài thì ba người này thấy sư tỷ xinh đẹp nên đã nổi ý đồ xấu, định giết em ở chỗ vắng để bắt sư tỷ đi. Em đã liều mạng phản công và giết bọn họ. Em đã bẩm báo chuyện này với trưởng lão ngay sau khi về rồi ạ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đệ tử của Kim Lân Môn đúng là lũ vô dụng, ba người mà không đánh được một sư đệ của tôi, thế mà còn mặt dày đến đây ăn vạ?”

Hỉ chưởng môn tức tối nói: “Cậu ta nguy biện, rõ ràng là cậu ta đã giết ba đệ tử của tôi vô cớ”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đệ tử vô sỉ, chưởng môn còn bất nhân hơn. Được rồi, không cần nói nhiều nữa, thích thì dùng vũ lực luôn đi”.

Dứt lời, anh nhìn sang Mạc Thiên Sầu thì thấy ông ấy gật đầu. Chuyện này khó mà nói lý được, cuối cùng vẫn phải dùng tới nắm đấm thôi.

Hỉ chưởng môn vừa vùng tay lên thì đã có một tu sĩ ở phía sau bước ra, người này có gương mặt đen như đít nồi, đứng một chỗ trông như cái cột sắt.

Hỉ chưởng môn: “Vậy thì cứ theo quy tắc của giới tu hành đi, đây là đệ tử Lục Sơn của chúng tôi, chỉ cần các người đánh bại cậu ấy thì chuyện này coi như xong, còn nếu thua thì phải giao hung thủ ra đây”.

Ngô Bình phát hiện người này là cao thủ tầng thứ tư Thần Thông, đã có pháp thai và thực lực rất mạnh.

Anh thờ ơ nói: “Được thôi, để tôi”.

Hai người cùng tiến lên rồi dừng lại khi cách nhau chừng. mười bước.

Hỉ chưởng môn cười mỉa: “Trận này là đấu sinh tử, cậu hãy nghĩ cho kỹ”.

Ngô Bình: “Ông đánh giá anh ta cao quá rồi đấy, tôi sẽ hạ anh ta trong ba chiêu”.

Hỉ chưởng môn hừ lạnh nói: “Ngông cuồng! Lục Sơn, hãy dạy cho hắn một bài học hay chưởng môn”.

“Xin chưởng môn cứ yên tâm!”, Lục Sơn tiến lên, đột nhiên có một trận pháp xuất hiện dưới chân Ngô Bình, bên trong có rất nhiều vết nứt, một ngọn lửa bùng từ dưới lên.

Đối diện với ngọn lửa khủng bố này, Ngô Bình chẳng có hành động gì, anh đã có đạo lực hộ thân thì sao trận pháp cỏn con này làm gì anh được.

Anh giơ tay phải lên rồi nắm lấy, một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực đã xuất hiện rồi đập mạnh xuống.

Bàn tay này to như hai cánh cửa nên đập xuống rất mạnh.

Lục Sơn giơ cả hai tay lên đỡ, một tiếng động lớn vang lên, anh ta đã bị đè bẹp, đầu vỡ, lục phủ ngũ tạng nát bét.

Ngô Bình còn định làm thêm phát nữa, Hỉ chưởng môn hét lên rồi chạy tới đỡ Lục Sơn dậy, sau đó lườm Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Ông lườm gì tôi? Không phục à?” Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Hỉ chưởng môn, theo luật thì chuyện này xong rồi đúng không?”

Hỉ chưởng môn hít sâu một hơi rồi nói: “Kim Lân Môn nhận thua, nhưng sau này đệ tử của Thái Chân Môn ra ngoài thì phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình cười khẩy: “Sau này đệ tử ở Thái Chân Môn ra ngoài mà có làm sao thì tôi sẽ tính hết lên đầu Kim Lân Môn. Nếu có một đệ tử của chúng tôi bị thương thì tôi sẽ giết một đệ tử của bên ông, ông mà giết một đệ tử của bên tôi thì tôi sẽ giết mười người bên ông”.

“Hỗn láo!", Hỉ chưởng môn nổi giận, mắt như sắp phun ra lửa.
 
Chương 5490: Đến Tiên Giới Nguyên Sử


Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Hỉ chưởng môn lập tức nói: “Tôi nóng quá mất khôn, dẫu sao tôi và Mạc chưởng môn cũng là chỗ quen biết, chúng ta nên giữ hòa khí”.

Ngô Bình thu tay rồi nói: “Người không muốn giữ hòa khí là ông đấy”.

Hỉ chưởng môn cười trừ nói: “Tại lúc nãy tôi nóng quá, giờ đã bình tĩnh lại rồi”.

Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Đúng thế, tôi và Hỉ chưởng môn quen biết đã lâu. Thôi bỏ qua chuyện này đi”.

Ngô Bình liếc nhìn Hỉ chưởng môn một cái rồi nói: “Chưởng môn, vậy đệ tử xin phép”.

Ngô Bình quay về vườn thuốc rồi nói với Hăc Tướng và Băng Ngọc: “Hai người chuẩn bị đi, lát chúng ta sẽ đến Cửu Dương Cảnh”.

Sau đó, anh đến chào Tả Thiên Thu rồi dẫn Häc Tướng và Băng Ngọc quay lại Cửu Dương Cảnh.

Đây là lần đầu Häc Tướng và Băng Ngọc đến chỗ ở của Ngô Bình tại Ngạo Thế Đan Tông ở Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình đã giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau.

Hồ Tông Linh cười nói: “Hắc Tướng sư đệ, cô Băng Ngọc, sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi rất quen thuộc với nơi này”.

Ninh Chức Tuyết cũng nói: “Đúng thế, có gì thì mọi người cứ bảo với ông Hồ”.

Ngô Bình: “Mọi người cứ làm quen với nhau đi”.

Ngô Bình dặn dò xong thì tới gặp Thần Bằng.

Ngô Bình đã rời đi một thời gian, Thần Băng vẫn luôn chờ †in của anh. Đến nay mới thấy anh về nên cười nói: “Đến đúng lúc lắm, chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến đại hội giao lưu”.

Ngô Bình: “Tông chủ, chỉ có một mình đệ tử thôi ạ?”

'Thần Bằng: “Thường sẽ dẫn thêm ba đến bảy đệ tử, ngoài cậu ra tôi còn chọn thêm ba người nữa”.

Dứt lời, ông ấy cho người gọi ba người khác đến. Không. lâu sau, có hai nữ một nam đến đại sảnh, họ cung kính nói: “Tông chủ, sư huynh!”

Thần Băng: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu...”

Trong hai đệ tử nữ thì có một cô mặc váy đỏ, một cô mặc. váng trăng, cả hai đều xinh đẹp như hoa và được tuyển chọn qua rất nhiều người. Đệ tử nữ mặc váy trăng tên là Chu Vũ Linh, người sao thì tên vậy, linh khí đồi dào, đôi mắt to tròn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên trông rất đáng yêu.

Nữ đệ tử váy đỏ tên là Diệp Tử Vi, mặt trái xoan, tóc dài như thác, dáng người dỏng cao, xinh đẹp giỏi giang.

Cuối cùng là một đệ tử nam có gương mặt vuông, mũi củ tỏi, lông mày dặm, anh ta chắp tay rồi chào hỏi với Ngô Bình: “Sư huynh, tiểu đệ là Vũ Đại Cường, có gì thì sư huynh cứ căn dặn, tiểu đệ sẽ nghe lời tuyệt đối”.

Ngô Bình gật đầu: “Sư đệ quá lời rồi”. Diệp Tử Vi cười nói: “Sư huynh, tuy lần này là bốn người đi, nhưng sư huynh sẽ là thủ lĩnh, anh chỉ đâu thì bọn em đánh đó”, giọng nói của cô ấy rất dễ nghe.

Chu Vũ Linh nói; “Sư huynh, nếu chúng em có làm gì sai thì anh cứ mắng nhé ạ”.
 
Chương 5491: “Đến đỉnh Tiêu Dao thì kiểu gì cũng cá cược tiền".


Ngô Bình nghe xong thì gật gù nói: “Đúng là họ đều rất xuất sắc”.

Thần Băng cười lớn nói: “Huyền Bình, trong đại hội không chỉ có nhân tài của Ngạo Thế Đan Tông, mà còn có thiên kiêu của các môn phái khác nữa, khéo sẽ gặp kẻ phá đám nên tôi mới gọi ba người này đi cùng, có thêm cậu nữa thì tôi yên tâm lắm rồi”.

Ngô Bình: “Tông chủ bảo sẽ có người phá đám là sao?”

Thần Bäng: “Là các môn phái có quan hệ cạnh tranh với Ngạo Thế Đan Tông ta, họ thường cử các thiên kiêu đến tham dự đại hội, sau đó chiếm hết hào quang của đệ tử bên ta”.

Ngô Bình cười nói: “Có mấy người mà chèn ép được đệ tử của một môn phái thì e là rất khó”.

'Thần Bằng: “Đúng là rất khó, cho nên nếu có người phá đám thì nhất định là thiên kiêu trong các thiên kiêu, chúng ta không thể coi thường”.

Ngô Bình: “Tông chủ, sẽ có các hoạt động gì ạ?”

Thần Băng: “Nhiều lắm, các đệ tử sẽ tập trung lại với nhau thành một nhóm nhỏ, cũng có nhiều người sẽ tổ chức tỉ thí, ai thẳng sẽ được thưởng. Thậm chí còn có đấu lôi đài, chỉ cần có người đủ tài thì chäc chăn sẽ tỏa sáng trong đại hội”.

Vũ Đại Cường cười nói: “Sư huynh, hoạt động chính là xem mắt”.

Ngô Bình sững người: “Xem mắt ư?”, anh lại nhìn sang Thần Băng, trước ông ấy đâu nhắc đến vụ này.

Thần Bằng giaie thích: “Đại Cường bảo là xem mắt cũng đúng, các đệ tử nữ xinh đẹp và xuất sắc nhất ở Tiên Giới Nguyên Sử đều sẽ đến đại hội này. Họ thường xuyên tham gia các hoạt động thế này, nhưng muốn hớp hồn của họ thì không hề dễ đâu nhé”.

Ngô Bình gẩy mũi, mục đích lần này anh đi là vì năm thần lò, chứ không hứng thú với vụ này nên đương nhiên sẽ không. quan tâm.

Sau đó, anh về nhà tu luyện, sáng hôm sau, anh cùng nhóm Chu Vũ Linh đã đến Tiên Giới Nguyên Sử cùng Thần Bằng.

Sau khi đến nơi, Ngô Bình cảm thấy môi trường ở đây không khác Tiên Giới Thái Ất là bao. Anh đang ở khu của Ngạo Thế Đan Tông, nhìn ra xa có thể thấy các đỉnh núi san sát, trên đỉnh nào cũng có linh khí dồi dào, dược liệu trồng bạt ngàn. Nhưng tại ngọn núi mà họ đang đứng này thì không có nhiều người.

Vũ Đại Cường cười nói: Tông chủ, đây chính là chỗ ở của mình ạ?”

Thần Bằng gật đầu: “Ngày kia, đại hội mới chính thức bắt đầu nên trong thời gian này mọi người cứ đi làm quen với nơi này đi, tiện thể giao lưu với các sư huynh đệ trong môn phái”.

Lúc này, có một tu sĩ trung niên mặc đồ của trưởng lão rồi cười nói với Thần Băng: “Sư huynh, lâu rồi không gặp”.

Thần Băng gật đầu: “Sư đệ, đến ba năm không gặp rồi đấy nhỉ, cứ như đệ lại tự do tự tại”.

Sau đó, ông ấy giới thiệu với nhóm Ngô Bình: “Đây là trưởng lão áo tím của Ngạo Thế Đan Tông, tên là Phương Huyền Kính”.

Mọi người lập tức hành lễ, Phương Huyền Kính cười nói: “Sư huynh, các sư huynh đệ đều đang ở đỉnh Tiêu Dao, mới mọi người qua đó”.

Thần Bằng nói: “Được, nhưng bọn tôi mới đến, cần tìm người chỉ đường”.

Phương Huyền Kính cười nói: “Chuyện này đơn giản, để em gọi Cát Giai”.

Nói rồi, ông ấy lấy một bùa chú ra, ngay sau đó có một tu sĩ thanh niên xuất hiện, người này có gương mặt đẹp cùng làn da trắng như con gái: “Sư tôn tìm con có việc gì ạ?”

Phương Huyền Kính nói: “Cát Giai, đây là đồng môn của chúng ta ở Cửu Dương Cảnh, con hãy tiếp đón họ rồi dẫn mọi người đi tham quan quanh đây”.

Cát Giai: “Vâng, con sẽ tiếp đón mọi người chu đáo”, dứt lời, anh ấy tự giới thiệu mình với mọi người.

Sau đấy, Thần Băng đã bị Phương Huyền Kính lôi đi, họ đã lâu không gặp nên có nhiều việc để nói.
 
Chương 5492: Ba cô gái tuyển chồng ở đỉnh Ngọc Hoa


Vũ Đại Cường hào hứng hỏi: “Họ chơi gì thế ạ?” Cát Giai: “Mạt chược Tiên Giới”.

Chu Vũ Linh nói: “Thế thì thua được bao nhiêu chứ, sư huynh đừng lo”.

Cát Giai thở dài: “Không chỉ có họ đánh mạt chược đâu, còn có tu sĩ của các môn phái khác. Một ngày họ có thể đánh thua hết lợi nhuận của một tháng thậm chí là một năm của môn phái đấy”.

Nhóm Chu Vũ Linh há hốc miệng, thua hết lợi nhuận cả năm của môn phái ư? Thì mà chơi to thết

Vũ Đại Cường chớp mắt rồi nói với Ngô Bình: “Sư huynh, hay mình cũng làm vài ván đi?”

Ngô Bình: “Chơi mạt chược thì lúc nào chơi chẳng được, nếu đã đến đây rồi thì mình nên đi làm quen với hoàn cảnh ở đây để tránh sai sót trước đã”.

Cát Giai: “Đúng đấy, để tôi giới thiệu trước, tôi là Cát Giai, thầy luyện đan Lục Hoàng Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông”.

Vũ Đại Cường cười nói: “Cát sư huynh, tiểu đệ là Vũ Đại Cường, là thầy luyện đan Tam Hoàng Đỉnh”.

Nghe thấy thế, Cát Giai thoáng tỏ vẻ coi thường, với anh ta mà nói thì để mộ tử Tam Đỉnh tới tham gia đại hội có vẻ hơi bỡn cợt thì phải.

Chu Vũ Linh: “Cát sư huynh, tiểu muội là Chu Vũ Linh, thầy luyện đan Ngũ Bạch Đỉnh”.

Diệp Tử Vi: “Em là Diệp Tử Vi, thầy luyện đan Tứ Hoàng Đỉnh, xin sư huynh chỉ bảo”.

Cát Giai không đánh giá cao về thực lực của ba người này, dẫu sao anh ta cũng là thầy luyện đan Lục Hoàng Đỉnh rồi. Với trình độ này thì anh ta đã được coi là một người có địa vị cao trong môn phái. Hơn nữa, anh ta tin rằng mình sẽ tăng thành Thất Bạch Đỉnh trong một đến hai năm nữa.

Cuối cùng, Cát Giai nhìn sang Ngô Bình rồi cười nói: “Còn cậu thì sao?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ngô Bình, Lục Tử Đỉnh”.

Cát Giai sững người, sau đó buột miệng nói: “Không thể nào! Thực lực mạnh nhất ở Ngạo Thế Đan Tông là Hoàng sư huynh, anh ấy cũng mới là Lục Thanh Đỉnh thôi, sao cậu lại mạnh hơn anh ấy được?”

Nghe thấy thế, Chu Vũ Linh nói: “Cát sư huynh, nhưng đó là sự thật. Ngô sư huynh không chỉ có tài luyện đan cao siêu, mà còn đứng đầu tiên lôi nữa”.

Cát Giai vẫn có vẻ không tin, dẫu sao thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh cũng là ước mơ không thể thực hiện được của anh ta. Tuy anh ta là một người tự phụ, nhưng vẫn biết là mình chẳng thể có cơ hội tiến vào cấp này. Tử Đỉnh và Thanh Đỉnh có vẻ chỉ cách nhau một bước nhỏ, nhưng thực chất lại rất xa. Lục Tử Đỉnh là thầy luyện đan có cấp bậc ngang với tông chủ, đã từng có khá nhiều người đến được cấp Lục Thanh Đỉnh, nhưng Lục Tử Đỉnh thì cực ít. Cả Ngạo Thế Đan Tông chắc chỉ được một, hai người thôi.

Cát Giai có tin hay không, Ngô Bình không quan tâm, vì điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Song, Vũ Đại Cường lại cuống lên nói: “Cát sư huynh, Ngô sư huynh là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thật đấy, chuyện này cả môn phái bọn đệ đều có thể chứng minh được”.

Cát Giai cười phá lên nói: “Chắc cậu ấy là Lục Tử Đỉnh ở chỗ của mọi người thôi”, ý của anh ta vẫn là không công nhận trình độ của Ngô Bình.

Anh ta nói thế thành ra lại khiến Chu Vũ Linh thấy hơi hoài nghị, vì dẫu sao họ cũng chưa được thấy tài luyện đan của Ngô Bình bao giờ, tất cả chỉ là nghe nói mà thôi nên cô ấy cũng nhìn sang anh.

Còn Diệp Tử Vi thì tin tưởng Ngô Bình tuyệt đối, cô ấy biết rõ tính trung thực của bài kiểm tra. Nếu Ngô Bình đã qua thì chắc chẳn không thể là giả nên cười nói: “Cát sư huynh, cách đây không lâu, có một viên Cự Thần Đan được bán đấu giá, anh có biết chuyện này không?”

Cát Giai ngẫm nghĩ rồi nói: “Có, sao? Viên Cự Thần Đan ấy có liên quan đến mọi người à?”
 
Chương 5493: “Họ muốn chung chồng nên mới ở đỉnh Ngọc Hoa mà”.


Ngô Bình: “Đúng thể”.

Vũ Đại Cường: “Sư huynh, anh còn Cự Thần Đan không? Lấy ra cho Cát sư huynh xem đi”.

Thật ra Ngô Bình vẫn còn, lần này đến tham dự đại hội, anh không cần phải giấu tài nên lấy luôn một viên ra.

Ngay sau đó, Cát Giai đã trợn tròn mắt, sau đó cẩn thận cầm lấy viên đan dược. Sau một hồi ngắm nghía, anh ta lẩm bẩm: “Đan dược tốt! Đến thầy luyện đan giỏi nhất ở đây khéo. cũng không làm được”.

Tuy Cát Giai không muốn tin trình độ của Ngô Bình, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, có muốn không tin cũng khó.

“Sư đệ đúng là nhân tài, bái phục!”, Cát Giai nói.

Ngô Bình: “Sư huynh quá khen!”

Cát Giai ổn định lại cảm xúc rồi mới nói: “Hôm nay được làm quen với Ngô huynh đúng là thu hoạch lớn nhất của tôi, để tôi dẫn anh đến một nơi”.

Ngô Bình cười hỏi: “Cát huynh định dẫn tôi đi đâu?”

Cát Giai: “Có mấy thiên chỉ kiêu nữ ở đỉnh Ngọc Hoa, các  sư huynh của chúng ta đến đó mà toàn bị đuổi về, họ bảo là không qua được thử thách. Chuyện này đã khiến Ngạo Thế Đan Tông ta mất hết thể diện, nhưng Ngô huynh có trình luyện đan tài ba như vậy, chắc chẳn có thể lên đỉnh ấy được để gặp ba mỹ nữ kiêu ngạo kia”.

Ngô Bình không có hứng thú với chuyện này, mỹ nữ mỹ niếc cái gì, anh chỉ muốn đi xem năm thần lò thôi.

Anh đang định từ chối thì Cát Giai lại nói: “Ngô huynh, ba người đẹp này đều là người có lai lịch, nghe nói họ đều có bảo. bối tặng kèm, ai có thể thông qua khảo hạch của họ thì sẽ nhận được ba món bảo bối”.

Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình hỏi: “Bảo bối gì thế?”

Cát Giai: “Một lò luyện đan thượng cổ, nghe đâu không kém gì mấy lò luyện đan tốt nhất của chúng ta đâu. Còn có một viên đan dược bị phong ấn, nghe nói chưa ai có thể chinh phục được nên đành phong ấn lại. Cuối cùng là một ruộng thuốc”.

Ngô Bình: “Một ruộng thuốc ư? Ruộng thuốc mà cũng mang theo người được à?”

Cát Giai cười nói: “Ruộng thuốc đó là một Động Thiên, bên trong có nhiều dược liệu lắm. Ngô huynh, huynh thấy sao, có muốn thử không? Vừa có người đẹp, vừa có bảo bối đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Cát huynh, mục đích họ làm vậy là gì?”

Cát Giai cười phá lên: “Đương nhiên là tìm được một đức lang quân như ý rồi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Ba người cùng tìm ư? Nhỡ họ đều ưng một người thì làm thế nào?”

Cát Giai: “Họ muốn chung chồng nên mới ở đỉnh Ngọc Hoa mà”.

Ngô Bình ngẩn ra, ba cô gái chung một người đàn ông ư?

Cát Giai: “Ngô huynh đừng ngạc nhiên, họ cùng vào sinh ra tử nên vô cùng thân thiết, vì thế mới quyết định có chung chồng. Tôi mà được hưởng cái phúc này thì có chết cũng đáng”.

Ngô Bình cười hỏi: “Cát huynh từng thử rồi à?”

Cát Giai nghe xong thì tỏ vẻ lúng túng nói: “Tôi bị đuổi ngay vòng gửi xe, kể ra cũng thấy hơi xấu hổ”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Đã có người ngoài thử chưa?”

Cát Giai: “Ngô huynh cứ đi thì biết, dưới đỉnh Ngọc Hoa người đông như biển, rất nhiều người muốn thử nhưng hầu hết đều không đủ tư cách, thậm chí còn không có cơ hội lên núi”.

Nghĩ tới lò luyện đan và ruộng thuốc, Ngô Bình hơi giao. động, anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy chúng ta đến đó xem sao”.

Sau đó họ cưỡi độn quang bay đến đỉnh Ngọc Hoa.
 
Chương 5494: Lên thẳng một mạch


Vũ Đại Cường chẹp miệng nói: “Tốp mười cơ à! Hay đấy! Sư huynh, anh nhất định phải chinh phục được họ nhé”.

Diệp Tử Vi lườm Vũ Đại Cường rồi hỏi Cát Giai: “Cát sư huynh, nội dung khảo hạch họ đề ra là gì?”

Cát Giai đáp: “Tôi chỉ biết vòng đầu là uống thuốc độc thôi”.

Vũ Đại Cường trợn mắt nói: “Cái gì? Uống thuốc độc ư? Họ định hại chết người à?”

Cát Giai lắc đầu: “Các chất độc này có tính tương sinh tương khắc, vì thế nếu uống theo thứ tự thì người uống sẽ không bị gì, nhưng muốn làm được điều này thì cần có hiểu biết thật sâu rộng về độc tố, hơn nữa còn phải tính được hiệu quả sinh ra từ cách sắp xếp tổ hợp”.

Chu Vũ Linh: “Cát sư huynh, đã có ai qua vòng này chưa?”

Cát Giai định nói là chưa, đột nhiên trong đám đông ồ lên, một người trong số đó nói: “Có người qua vòng này rồi, là đệ tử của Dược Vương Các, siêu quá!”

Cát Giai hơi cau mày nói: “Chúng ta đã để người của Dược Vương Các dẫn trước, nếu người mình vẫn không qua được vòng này thì sẽ bị họ vượt mặt mất”.

Vũ Đại Cường nằm chặt tay nói: “Sư huynh, trông cậy cả vào anh đấy”.

Ngô Bình gẩy mũi nói: “Để tôi thử”.

Mọi người vừa đáp xuống núi thì thấy có cả đống người bị chặn ở ngoài, mấy cô nha hoàn ở trong đang giữ ổn định trật tự.

Đột nhiên có một người nói: “Tại sao tôi không được lên?”

Một nha hoàn cười nói: “Xin lỗi công tử, muốn lên núi thì buộc phải có tu vi từ tâng thứ tám Bí cảnh, hoặc là thầy luyện đan Tứ Bạch Đỉnh trở lên”.

Nghe thấy thế, người kia hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa vì biết mình không đủ tiêu chuẩn.

Vì có ngưỡng này nên hầu hết mọi người đều bị chặn ở ngoài và chủ có thể đứng nhìn thôi.

Ngô Bình bước tới, Vũ Đại Cường lập tưc hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đây”.

Câu nói của anh ta rất có hiệu quả, mọi người vừa kinh ngạc vừa nhanh chóng tránh ra nhường đường, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ngô Bình. Song, anh vẫn thản nhiên bước tới chỗ mấy cô nha hoàn rồi gật đầu nói: “Tôi lên được chứ?”

Nha hoàn kia cười hỏi: “Xin hỏi tu vi của công tử”. Ngô Bình: “Tầng thứ nhất cảnh giới Thần Thông”.

Nha hoàn: “Ban nãy có người nói công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Cô nha hoàn lập tức cười tươi như hoa nói: “Mời công tử lên núi!”, dứt lời, cô ấy còn đưa cho anh một thẻ bài màu tím.

“Công tử cầm cái này thì có thể tham gia ba vòng đầu”.

€ó người hỏi: “Có phải dù trượt vòng đầu thì vẫn được. sang vòng sau không?”

Nha hoàn nói: “Đúng thế, đây chính là công dụng của thẻ

tím". Mọi người đều bực mình nói: “Dựa vào đâu chứ? Thật là không công bằng!”

Nha hoàn kia cười nói: “Vì công tử đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
 
Chương 5495: “Không tin à?”


Ngô Bình bước lên các bậc đá, anh vừa đi được một đoạn thì tới một vùng đất bằng phãng. Cũng có mấy nha hoàn ở đây, một trong số đó nói: “Công tử, đây là vòng một, thử độc. Trước mặt công tử đang có mười chất độc, anh cần tự phân biệt và uống chúng. Chỉ cần uống xong hết mà không bị trúng độc thì sẽ qua vòng”.

Ngô Bình nhìn các chất độc ở phía trước, gần như dạng nào cũng có, từ thuốc nước, thuốc khói, bột, ánh sáng, nói chung đủ mọi hình dạng.

Anh quan sát một lát rồi đổ một chất độc dạng bột vào chất độc ánh sáng, ngay sau đó chất độc ánh sáng đã phát sáng cao hơn rồi chuyển từ màu lục sang lam. Anh uống luôn, sau đó lại hít chất độc dạng khói và uống các chất độc khác.

Các nha hoàn cũng phát sợ với hành động của Ngô Bình, sao anh có thể uống tuỳ ý như vậy?

Song, điều khiến họ ngạc nhiên là Ngô Bình uống hết các. chất độc xong lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn chuyến hoá chất độc thành chín loại dược lực có lợi cho cơ thể.

Đương nhiên vẫn còn chút chất độc, nhưng không đủ mạnh để gây nguy hiểm gì. Một lát sau, có hai lưồng khói màu vàng phun ra từ mũi Ngô Bình, đó chính là khí độc tàn dư.

“Rất tốt, các chất độc này được tách từ một viên đan dược ra. Nhưng viên đan dược ấy có khiếm khuyết, không thì các chất độc này còn nguy hiểm hơn nhiều”.

Nghe thấy Ngô Bình nói vậy, các nha hoàn đều sáng mắt lên, một người nói: “Công tử đã qua vòng này nên sẽ nhận được một thẻ màu tím”.

Ngô Bình lại nhận thêm một tấm thẻ màu tím nữa, anh hỏi: “Hai cái thì có tác dụng gì?”

Một nha hoàn nói: “Công tử mà tích được ba thẻ thì có thể lên thẳng đỉnh núi để gặp các cô nương ạ”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Vậy sang vòng hai thôi”.

Nha hoàn kia nói: vòng này ạ”.

Công tử, đang có một công tử khác ở

Ngô Bình nhớ tới đệ tử của Dược Vương Các gì đó nên nói: “Ừ”.

Anh lại đi thêm hơn trắm mét đến một vùng đất băng phẳng thứ hai. Lúc này, có một người đàn ông đang ngây ngẩn đứng nhìn một lò luyện đan.

Có mấy luồng năng lượng đang vận chuyển trong lò, có thể thấy đan dược sắp được luyện xong rồi, nhưng lại bị ngưng ngay bước mấu chốt nhất.

Trông thấy Ngô Bình, một nha đầu bước tới nói: “Công tử, khảo hạch của vòng này là lấy được đan dược từ trong lò ra, nhưng chỉ có đúng một cơ hội thôi”.

Người đang đứng trước lò có dáng người không cao, da thì trắng, giờ đang chăm chú nghiên cứu cách lấy đan dược ra.

Ngô Bình nghe xong thì tiến lên quan sát trước, sau đó tung một chưởng vào thên lò, người kia bực mình nói: “Đừng có gây r‹

Song, ngay sau đó, nắp lò đã mở, Ngô Bình kết 36 loại đan quyết bằng hai tay, ba luồng đan khí đã năm gọn trong lòng bàn tay anh và biến thành ba viên đan dược.

Các nha hoàn đều vui tới mức vỗ tay rồi nói: “Chúc mừng công tử đã qua vòng hai”.

Đệ tử của Dược Vương Các nhăn mặt hỏi: “Còn lò nào khác không?”

Nha hoàn nói: “Xin lỗi Ngôn công tử, chỉ có một cái này thôi”.

Ngôn công tử tức tối nhìn Ngô Bình: “Anh không biết thế nào là thứ tự trước sau à?”

Ngô Bình bình thản nói: “Anh có đứng thêm cả vạn năm thì cũng không lấy đan dược ra được đâu. Chẳng lế anh định bắt tôi chờ anh ngần ấy năm à?”

Ngôn công tử nổi giận nói: “Tôi sắp nghĩ ra cách rồi”.

Ngô Bình: “Thế à? Nếu anh mà cố lấy đan dược ra thì sẽ bị phản phệ đấy”.

Ngôn công tử cười mỉa: “Bị đan dược phản phệ ư? Đúng là nực cười!”

“Không tin à?”, Ngô Bình nằm tay lại, đan dược toả sáng rồi bay lên một đỉnh núi.

Đan khí như đao đã chém đỉnh núi thành hai, mãi sau một nửa đỉnh đã trượt xuống tạo thành một tiếng động lớn.

Cảnh tượng này khiến Ngôn công tử phải ngây người rồi nói: “Không thể nào!”

Ngô Bình: “Đây là một viên Kiếm Khí Đan, là đan dược dành cho kiếm tu tu luyện”.

Nha đầu kia cười nói: “Công tử đã nhìn thấu được lai lịch của viên đan dược này nên sẽ nhận được một thẻ tím”.

Ngô Bình đã có đủ ba thẻ nên cười nói: “Tôi được lên thẳng rồi đúng không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom