Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5456: Sách Mỹ Nhân


Y thuật và đan đạo của Ngô Bình kết hợp với nhau lại càng mạnh hơn, cùng nhau đẩy mạnh. Tình huống bình thường thì anh có thể giải quyết ngay tại chỗ. Có. những thứ phức tạp, nhiều lảm thì lại luyện thêm một lò đan dược.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cháu trai lớn của lão tộc trưởng mắt không còn lệch, tay không tàn, đầu óc: cũng minh mẫn. Chữa trị vừa kết thúc, cậu bé đã gọi lão tộc trưởng: “Ông nội!”

Lão tộc trưởng vui mừng đến rơi lệ, nói: “Cháu trai ngoan, cháu trai của ông!"

Ngô Bình vẫn chưa nghỉ ngơi, trong hai ngày chữa trị cho toàn bộ những đứa trẻ có vấn đề trong thôn, giúp chúng trở nên bình thường.

Thế nhưng, trong thôn còn có không ít người trưởng thành cũng có vấn đề như vậy, chẳng qua số lượng không nhiều bằng mà thôi, bởi vì những đứa trẻ có bệnh bình thường sẽ rất khó sống đến trưởng thành, bọn họ thường đều chết non trước mười tuổi.

Sợ Ngô Bình mệt mỏi, lão tộc trưởng vội đuổi mấy người đến xin chữa bệnh để Ngô Bình nghỉ ngơi một lát.

Trong lúc nghỉ ngơi, lão tộc trưởng đến phòng của Ngô Bình, ông ấy gõ vào nồi khói, xúc động nói: “Công tử đúng là thần tiên từ trên trời xuống cứu rỗi chúng tôi! Hai ngày nay, cậu đã giải quyết được mối lo lớn nhất của thôn Linh Ẩn rồi!"

Ngô Bình nói: “Lão tộc trưởng không cần nói như. vậy, có thể giúp được mọi người, tôi cũng rất vui”

Lão tộc trưởng gật đầu, ông ấy hỏi: “Công tử, cậu có biết tại sao thôn chúng tôi lại gọi là thôn Linh Ẩn không?”

Ngô Bình: “Tôi từng nghe Quan Oánh nhắc đến, nói năm đó mọi người vì tránh tai họa nên mới dời đến đây”.

Lão tộc trưởng gật đầu: “Tổ tiên chúng tôi, trước kia là thế lực đỉnh cao của Tiên giới kia, bởi vì có được một bảo bối, dẫn đến vô số thế lực trong ngoài Tiên giới tấn công. Cuối cùng, nhân vật quan trọng cũng chết hết, chủ có mấy chỉ nhánh như chúng tôi bị bỏ qua. Ban đầu, tộc trưởng vì tránh bị giết nên đã ra quyết định, chuyển nhà đến nơi này ẩn tránh, cứ như vậy cũng trốn tránh đã mấy trăm năm rồi!"

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Thế lực đỉnh cao của Tiên giới bị tiêu diệt rồi sao?”

Lão tộc trưởng: “Chính vì bảo bối kia quá trân quý, khiến tất cả các thế lực đều đỏ cả mắt, bọn họ không tiếc liên hợp lại chống lại nhà họ Quan chúng tôi”,

Ngô Bình: “Có thể nói cho tôi biết, đó là thứ gì không?”

Lão tộc trưởng nghiêm túc gật đầu, nói: "Tên của nó là Sách Mỹ Nhân!"

Ngô Bình: “Sách Mỹ Nhân?”

Lão tộc trưởng: “Nó không phải là Sách Mỹ Nhân bình thường. Nghe nói, trên Sách Mỹ Nhân phong ấn các mỹ nhân tuyệt sắc, có tài hoa nhất trong vũ trụ từ trước đến nay, mỗi một mỹ nhân đều là mỹ nhân đệ nhất đương thời!”

Ngô Bình mở lớn mắt: “Ai mà rảnh rỗi quá vậy, lại đi phong ấn mỹ nhân, người này có vấn đề à?”

Lão tộc trưởng: “Cái đó thì không rõ. Thật ra mọi người đối với Sách Mỹ Nhân cũng không phải quá hứng thú, dù sao mỹ nhân khäp thiên hạ cũng nhiều. Nhưng mỹ nhân trong sách, mỗi người đều có một loại tài nghệ, đồng thời còn biết được thông tin một chỗ kho báu. Những kho báu này, đều là do một vài nhân vật lớn trong lịch sử để lại, giá trị không thể tưởng nổi!”

Ngô Bình lại càng cảm thấy khó tin: "Phong ấn mỹ

nhân, rồi lại cho m đích làm như vậy là gì chứ?”

người nắm giữ một vài bí mật, mục.

Lão tộc trưởng: “Nghe đồn, người tạo ra Sách Mỹ. Nhân kia, là muốn dựa vào đó để tìm truyền nhân, sau đó thay người này thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành của mình”

Ngô Bình: “Một người tập hợp được nhiều mỹ nhân như vậy, thực lực chắc chẳn rất kinh khủng, chuyện người này không làm được, người khác lại càng không thể làm được”.

Lão tộc trưởng: “Chuyện đó thì không rõ. Nghe nói điều kiện để xóa bỏ phong ấn của mỹ nhân trong Sách Mỹ Nhân đều rất khó khăn, trong lịch sử có rất ít người làm được"

Ngô Bình: “Lão tộc trưởng, đột nhiên ông lại nói cho tôi những chuyện này, chẳng lẽ Sách Mỹ Nhân nâm trong tay ông?”

Lão tộc trưởng khẽ gật đầu, từ trong người lấy ra một tập tranh mỏng, hai tay cầm lên giao vào tay Ngô Bình, ông ấy nói: “Công tử có ơn với thôn Linh Ẩn chúng tôi. Để bảo vệ thứ này mà chúng tôi vẫn luôn ở ẩn, đã chịu nhiều khổ cực. Nhưng tôi hiểu rõ, chúng tôi có ở ẩn thêm một vạn năm cũng không thể giải được phong ấn. Nếu đã chịu tội, thì tôi quyết định giao vật này cho công tử!

Ngô Bình có chút bất ngờ, anh nhận lấy tập tranh, nói: “Lão tộc trưởng, thứ trân quý như vậy, sao tôi nhận được chứ?”
 
Chương 5457: “Cô thì sao, có dự định gĩ?”


Ngô Bình: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thế lấy Sách Mỹ Nhân không không được. Trong túi này có mười tỷ Tiền tiên, tộc trưởng hãy chia số tiền này cho người dân. Như vậy thì cho dù mọi người ra ngoài làm ăn hay mua đất buôn bán, cũng đủ dùng”.

Tộc trưởng giật mình: "Mười tỷ?”

Ngô Bình gật đầu: “Thôn mọi người có hơn hai trắm hộ, mỗi nhà có thể chia được bốn năm nghìn vạn. Ông nói với người dân, tiền nhất định phải cất kỹ, mỗi lần ra ngoài đừng mang quá nhiều. Hơn nữa, chuyện mọi người có tiền, cũng không thể để người bên ngoài biết, nếu không sẽ dễ dẫn kẻ xấu đến".

Lão tộc trưởng vừa sợ vừa mừng: “Như vậy, thật sự quá nhiều. Công tử, cảm ơn anh!”

Ngô Bình nói: “Cũng chỉ là chút tiền, không thể sánh được với giá trị Sách Mỹ Nhân, xin cứ nhận lấy".

Cuối cùng, lão tộc trưởng cũng nhận mười tỷ này, sau đó chia cho từng nhà, từng hộ,

Lúc lão tộc trưởng chia tiền, Ngô Bình lấy sách Mỹ Nhân ra. Mở sách Mỹ Nhân, anh cảm thấy sách này rõ ràng rất nặng, bên trên vẽ tổng cộng tám mỹ nữ, mỗi một mỹ nữ đều đẹp đến mức khiến đàn ông đều không thở nổi.

Thế nhưng, người thường chỉ nhìn thấy mỹ nhân, còn người trong nghề như Ngô Bình thì nhìn thấy đạo môn. Anh dùng con mắt nhìn thấu vạn vật thì thấy phía sau tám bức vẽ mỹ nhân có ẩn chứa một động thiên!

Phải biết răng, nơi anh ở chính là Thanh Linh Động Thiên, bên trong khá rộng lớn. Mà trong sách tranh nhỏ này, lại có đến tám động thiên!

Ngô Bình nhìn ngắm tám mỹ nhân này, phát hiện bên cạnh một mỹ nhân mặc đồ lục trong đó có dấu hiệu một lò luyện đan. Chẳng lẽ, mỹ nhân này am hiểu luyện đan?

Anh đang nhìn bức vẽ mỹ nhân, thì bên ngoài vang lên âm thanh của Quan Oánh: “Công tử nghỉ ngơi rồi sao?”

Ngô Bình cất sách Mỹ Nhân, nói: “Oánh cô nương, mời vào”.

Quan Oáng bưng một hộp thức ăn đi vào, bên trong là món ăn ngon miệng mà cô ấy tự mình làm cho Ngô Bình. Hai ngày này, cơm mà Ngô Bình ăn đều là do cô ấy làm, tay nghề cũng không tệ.

Ngô Bình cười nói: “Oánh cô nương, cô vất vả rồi”.

Quan Oánh cười nói: “Không vất vả, công tử chữa trị cho nhiều đứa nhỏ như vậy, mọi người cảm kích không thôi. Tôi có thể làm chút chuyện giúp công tử, trong lòng cũng thoải mái”.

Đúng lúc Ngô Bình cũng đói, anh nhận lấy hội ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Quan Oánh.

Nói chuyện một lúc, Quan Oánh nói: “Công tử, lão tộc trưởng đang phát tiền cho mọi người, mỗi nhà đều có rất nhiều”.

Ngô Bình biết chuyện này, gật đầu: “Mọi người vui mừng không?”

Quan Oánh khẽ thở dài: “Vui mừng thì vui mừng, nhưng có người muốn đến thành lớn, có người muốn lên thị trấn, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Cho dù đến thành trì, thì lựa chọn thành trì cũng không giống nhau”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Như vậy cũng rất bình thường, lúc trước bọn họ cần phải sống cùng nhau, nhưng bây giờ thì không cần nữa”.

Quan Oánh: “Nhưng mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi không chấp nhận được”.

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô thì sao, có dự định gĩ?”

Quan Oánh: “Nhà tôi chuẩn bị đi cùng tộc trưởng, Tìm một nơi yên tĩnh sinh sống”.

Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Nói đến chuyện định cư, người nhà tôi đúng lúc cũng phải chuyển đi. Quan Oánh, cô thấy Thanh Linh Động Thiên, có chỗ nào thích hợp để sinh sống không?”

Quan Oánh: “Nếu muốn định cư thì nhất định là Giang Nam thành rồi”.

“Giang Nam Thành?”

Quan Oánh: “Chính là một khu vực phía Nam Thanh Linh, diện tích không quá lớn, nhưng nơi đó là phồn hoa cũng là nơi an toàn nhất. Đáng tiếc, chỉ phí sinh hoạt ở đó quả cao, một căn phòng cũng phải hơn cả tỷ Tiền tiên, căn bản không phù hợp cho người bình thường".
 
Chương 5458: Du ngoạn Giang Nam Thành


Quan Oánh vui vẻ cười nói: “Cảm ơn công tử”.

Hơn một ngày sau đó, Ngô Bình đã chữa khỏi cho. các những trẻ tuổi còn lại trong thôn.

Trưa ngày hôm nay, sau khi dự tiệc chia tay của thôn Linh Ấn xong, Ngô Bình đã dẫn Quan Oánh đến Giang Nam Thành.

Hai người bay một đoạn trên cao, Ngô Bình đã nhìn thấy một con sông dài hơn một trăm dặm, đó chính là sông Thanh Linh.

Phía Nam của sông Thanh Linh là một vùng đồng bằng, một thành trị phön hoa đã mọc lên ở đó và lấy tên là Giang Nam Thành.

Đây là nơi sâm uất nhất trong số các thành phố núi mà Ngô Bình từng thấy, nơi này không chỉ có diện tích rộng mà còn đông dân sinh sống, các công trình kiến trúc cũng hơn hẳn các thành nhỏ.

Đèn đường đều được làm từ linh thạch phát sáng, thậm chí gạch lát đường cũng từ linh thạch màu đỏ, đường rộng tới nỗi mười chiếc xe ngựa có thể đi qua cùng một lúc.

Kiến trúc ở đây cũng rấ đặc biệt, mỗi căn nhà đều sa hoa lộng lẫy.

Quá trình xanh hoá trong thành cũng rất cao, kháp nơi đều là một màu xanh mướt mắt, cây cỏ trên đường còn lẫu cả linh dược cấp một

Đánh giá một toà thành không thể chỉ nhìn vào ngoại cảnh, mà còn có trị an nữa. Đã liên tục ba năm, chưa từng có một án cướp bóc nào xảy ra trong thành này.

Đương nhiên, để sinh sống ở một nơi thế này cũng rất tốn kém. Nhà ở đây đều có giá trên trời, căn nào. sang trọng một chút lên đến cả vài trăm triệu. Điều này. khiến người ngoài chỉ dám đến đây mua săm hoặc ở trọ, khi nào tiêu hết tiền thì rời đi.

Mười gia tộc lớn ở Động Thiên Thanh Linh hình như cũng lập nghiệp ở đây.

Sự phồn hoa của Giang Nam Thành còn thể hiện ở. các cửa hàng buôn bán, đồ tốt nhất ở Động Thiên Thanh Linh hầu hết đều có thể mua được ở đây. Ví dụ ở đây có quần áo đẹp nhất, đan dược tốt nhất và phụ nữ xinh đẹp nhất.

Ngoài ra, bên ngoài Giang Nam Thành cũng có nhiều môn phái, đi vài bước là có thể gặp đệ tử của môn phái hay thành viên của bang phái nào đó.

Ngô Bình vừa đến trước cổng thành đã cảm nhận được không khí xa hoa của nơi này.

Nơi này được quản lý rất nghiêm ngặt, lần đầu vào thành phải đăng ký, sau đó nhận thẻ thân phận. Gó thẻ này rồi thì sau này có thể tuỳ ý ra vào thành.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, nhóm Ngô Bình đã hoà chung vào dòng người

Vào thành rồi, Ngô Bình mới thấy ai có thân phận một chút thì đều ngồi xe ngựa, xe ngựa khác nhau cũng có khoang xe và ngựa khác nhau

Khí chất và cách ăn vận của Ngô Bình rất phi phàm nên anh vừa vào đây đã có một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch sự hỏi: “Công tử có cần xe ngựa không?”

Ngô Bình nhìn dòng xe ngựa trên đường rồi gật đầu: “ho tôi xem đã".

Người kia lập tức vẫy tay, một chiếc xe ngựa bốn cửa đã được đánh đến, ngựa kéo xe cũng rất dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là giống ngựa phi phàm.

Xe ngựa được thiết kế rất tối tân, ngồi bên trong gần như sẽ không bị xóc, ngoài ra ngựa đã được huấn luyện nên tăng hay giảm tốc đều rất nhanh.

Người kia ngồi trong xe rồi giới thiệu cho Ngô Bình: “Công tử, đây là xe ngựa tầm trung của cửa hàng chúng tôi, kéo xe là linh mã trung phẩm có thể chạy 3000 dặm, sức bền tốt, giữa đường không cần nghỉ ngơi ăn uống”
 
Chương 5459: “Mời hai vị vào trong”.


Ngô Bình: “Giá cả không thành vấn đề”.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một đại viện, vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy có đủ kiểu dáng xe ngựa ở đây, nhưng hầu hết là cấp thấp.

Sau khi đi vào một đại sảnh, anh mới nhìn thấy xe ngựa cao và siêu cấp.

Người kia mời Ngô Bình đến khu xe ngựa siêu cấp, có đến hơn chục chiếc xe ở đây. Xe tám ngựa, xe mười ngựa, thậm chí có xe 12 ngựa kéo.

Các khoang xe cũng rất rộng, có loại tám bánh, loại 12 bánh.

Bánh xe được thiết kế đặc biệt bằng tiên kim, bên ngoài thì được bọc bảng chất liệu chuyên biệt nên trông chẳng khác gì bánh ô tô. Ngoài ra, giảm xóc của xe cũng cực cao.

Không chỉ xe, mà chất lượng của ngựa cũng không chê vào đâu được. Ngựa của dòng xe này đều là linh mã siêu phẩm, trong đó có một con là mã vương, các con khác đều rất nghe lời nó. Vì vậy nếu chọn xe này thì trên đường đi chỉ cân ra lệnh cho mã vương là xong. Hơn thế nữa, trên xe oòn có trận pháp bay, có thể kéo cả xe bay trên cao trong thời gian dài, tốc độ thì nhanh khỏi nói

Ngô Bình đã chọn một chiếc xe thuỷ tỉnh màu trắng nạm vàng, khoang xe rộng năm mét sáu, dài 19 mét tám, có mười bánh, ngựa kéo cũng là màu trắng.

Trang bị trên xe rất sang trọng, toàn bộ đều là hàng cao cấp.

Ngồi vào xe xong, Quan Oánh giật mình nói: “Trang trí trong xe đẹp quá, có thể nghỉ ngơi ăn uống trong này luôn".

Khoang xe rất rộng, có cả phòng ngủ và phòng sách và các phòng khác.

Ngô Bình: “Cũng được”, sau đó anh mới hỏi giá.

Người kia cười nói: “Công tử, xe này có giá là 67 triệu tiền Tiên”,

Số tiền này có thể mua được một căn nhà ở Giang Nam Thành, Quan Oánh nghe xong mà phát hoảng: “Công tử, đắt quá”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi thành tâm muốn mua đấy, giảm chút đi được không?”

Tuy anh không thiếu tiền, nhưng mua đồ có giá trị thế này thì vẫn nên mặc cả một chút. Cuối cùng, người kia đã chốt con xe này với giá 64 triệu cho anh.

Mua xe ngựa xong, nơi này còn sai người đi làm thủ tục đăng ký xe cho Ngô Bình. Đi xe ngựa ở Giang Nam Thành cũng phải trả một khoản phí.

Sau đó, Ngô Bình và Quan Oánh ngồi lên xe đi du ngoạn ở Giang Nam Thành. Nơi này rất rộng nên đường cũng rộng thênh thang, xe ngựa đi thoải mái không va chạm với nhau. Ngoài ra, do anh ngồi trên xe ngựa siêu cấp nên hầu hết ai thấy cũng tự giác tránh xa ra một chút. Với họ mà nói thì người ngồi trên xe này chắc chắn không thể động vào.

Mục đích Ngô Bình đến đây đương nhiên không phải để mua xe ngựa, mà là tìm hiểu hoàn cảnh ở đây. Anh đang băn khoăn không biết người nhà mình đến Thái Ất Tiên Giới xong thì ở đâu, nếu ở đây có môi trường tốt và an toàn thì cũng là một lựa chọn lý tưởng.

Đương nhiên, anh cũng có thể chọn một nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng nơi đó không thích hợp để sống lâu. Trong khi người nhà anh đến đây xong thì gần như không còn tu vi nữa và phải sống như người bình thường.

Chiếc xe đi qua một nhà hàng, Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nên hỏi Quan Oánh: “Hay mình vào ăn chút gì đó đi?"

Quan Oánh cười đáp: “Vâng”.

Xe ngựa dừng trước cửa quán, tiểu nhị nhanh nhẹn ra đón khách: “Mời hai vị vào trong”.

Ngô Bình vừa xuống xe, mã vương đã nhanh chóng tìm được chỗ đỗ.

Nhà hàng này rất sang trọng, là một trong các nhà hàng cao cấp nhất của Giang Nam Thành. Mà cao cấp thì có nghĩa là đt, Ngô Bình đã chọn tám món và tốn hết 20 nghìn, đó còn chưa tính tiền rượu.

Ăn xong, Ngô Bình không tiếc lời khen.
 
Chương 5460: Chuyển nhà


Ngô Bình hỏi: “Nếu bắt được những cậu thiếu niên thế này rồi thì sẽ xử lý thế nào?”

Cô nhân viên: “Họ sẽ bị nhốt ở một khu ngoài thành một thời gian, chờ khi đủ tuổi thì sẽ được sắp xếp công việc"

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Còn xếp việc cho họ ư?”

'Gô nhân viên: “Ngoài thành có nhiều quán ăn từ thiện lắm, toàn các ông lớn bỏ tiền ra xây, mục đích là để giúp những người nghèo. Nhưng có nhiều người không biết thân biết phận, cứ lẻn vào thành xin ăn. Dẫu sao trong thành cũng có nhiều người giàu, nếu gặp được người tốt thì kiếm được cả mớ tiền. Lần trước, tôi từng thấy một cô gái đã ném cho ăn xin cả trăm tiền Tiên, ngần ấy tiền đủ cho một gia đình ở ngoài thành ăn tiêu vài tháng rồi đấy”.

Ngô Bình: “Các quan sai này làm việc cho thành chủ à?

“Giang Nam Thành vốn là nơi vô chủ, về nhiều người tới và phát triển dần lên, các hộ quý tộc đã bắt tay với nhau thành lập một tổng nha môn ở Giang Nam Thành, bên dưới thiết lập đủ các cơ quan. Có thu thuế, có an ninh, có xử án, có xây dựng, mỗi ngành mỗi người quản lý riêng".

“Ai là người quản lý tiền thuế?”, anh hỏi

Cô nhân viên: “Cái này thì tôi không rỡ".

Ăn xong, Ngô Bình cũng hỏi được khá nhiều thông tin về Giang Nam Thành và biết được ở đâu là khu nhà giàu, đâu là khu hạt nhân có tiền cũng không mua được hay ai là người có quyền có thế nhất trong thành.

Sau đó, anh tiếp tục lên ngựa đi tham quan thành. Khi mặt trời xuống núi, chiếc xe đã dừng trước một ngôi nhà sáu tầng.

Đây là đoạn đường sầm uất nhất của Giang Nam Thành, giá nhà cực cao, một căn độc lập có giá khoảng một, hai trăm triệu tiền Tiên. Cửa hàng còn đắt hơn, vì các cửa hàng đều có sân rộng nên hầu hết toàn tiền tỷ.

Ngô Bình dừng lại ở đây vì nhìn thấy tấm biển chuyển nhượng cửa hàng ở bên ngoài, hơn nữa chủ cửa hàng đã ngừng kinh doanh rồi.

Anh nhảy xuống xe rồi đi lên gõ cửa

Một người đàn ông đang ngồi bên trong hỏi Ngô. Bình có việc gì, anh đáp muốn mua lại cửa hàng.

Ông chủ hào hứng nói: “Cửa hàng nhà chúng tôi có vị trí rất đẹp, giá là 2.7 tỷ tiền Tiên".

Ngô Bình: “Hình như hơi đắt thì phải”. Ông chủ cười nói: “Mời cậu đi theo tôi”.

Ông ấy dẫn Ngô Bình đi ra phía sau. Ở đây có một vườn hoa, đi hết vườn hoa là tới một khoảng sân hơi âm u có mấy gian nhà. Xuyên qua dãy nhà ấy lại đến một vườn hoa khác, hai bên vườn hoa đều có nhà, nhưng trông giống kho hàng. Sau đó họ đi tới trước một cánh cửa, sau cánh cửa là một con đường rất rộng khác.

Sau khi tham quan xong nơi này, Ngô Bình biết nếu mình xây vài ngôi nhà ở đây thì sẽ có thêm cửa hàng thứ hai, vì thế 2.7 tỷ là không hề đắt.

Ông chủ: "Công tử, tuy chỗ tôi là cửa hàng, nhưng đất đai rất rộng, nhà cửa lại nhiều, chưa vài trăm người cũng không thành vấn đề. Đăng sau còn có kho, nếu xây thêm vài ngôi nhà nữa thì có thêm cửa hàng thứ hai rồi”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Đúng là vị trí rất đẹp, nhưng tôi không cần cửa hàng thứ hai, ông giảm xuống 2.4 tỷ được không?”
 
Chương 5461: “Không cần đâu”.


Xe ngựa tự đi ra đằng sau, Quan oánh có vẻ khó. hiểu hỏi: “Công tử, tại sao anh lại mua cửa hàng này?”

Ngô Bình: “Người nhà tôi sẽ chuyển đến đây sống nên tôi muốn sắp xếp chuyện làm ăn một chút. Sau này nơi đây sẽ là cửa hàng đan dược”.

Anh mở cửa hàng đan dược ở đây không mong kiếm được nhiều tiền, lý do chính là muốn có địa vị cao trong số các thầy luyện đan. Nếu anh là một thầy luyện đan nối tiếng thì những người kháo sẽ phải oân nhắc. thiệt hơn khi muốn có ý đồ xấu với người nhà của anh.

Ngô Bình vội vàng mua lại nơi này như vậy là vì hoá thân của anh đã xử lý xong chuyện ở vũ trụ Chấn Đán rồi, bây giờ đang chuẩn bị đưa một tốp người thân cùng thân tín của anh đến sống ở Thái Ất Tiên Giới.

Mua cửa hàng xong, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược cho người nhà dùng. Tiện thế, anh luyện chế. vài loại khác để tạo dựng tên tuổi cho cửa hàng.

Ngày hôm sau, anh đã rời khỏi đây. Vì hoá thân của anh đã dẫn mọi người tới một nơi hoang vắng, anh phải đến đó đón họ.

Hoá thân của Ngô Bình đã dẫn cả nhà anh cùng nhiều thân tín khác xuất hiện ở một vùng hoang vu thuộc Thái Ất Tiên Giới.

Họ vừa đến đây thì đã thấy cơ thể chao đảo, may. mà Ngô Bình đã thi triển thần thông và dùng pháp lực để bảo vệ họ.

Cùng lúc đó, anh đã phát cho mỗi người một viên đan dược.

Mọi người uống đan dược xong thì thấy có một lưông sức mạnh lớn đã đánh bật sức ép ở bên ngoài, giúp họ bình thường trở lại.

Đường Tử Di nhìn quanh rồi nói: “Lão gia, đây là vùng hoang vu mà, giờ chúng ta đi đâu?”

Sau đó, hoá thân của Ngô Bình đã biến mất, Ngô. Bình thật đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi cười nói: “Tử Di, đây là một khu vực bình thường thôi, anh sẽ dẫn mọi người đến Động Thiên Thanh Linh, môi trường ở đó tốt hơn ở đây nhiều”.

Có hàng trăm người ở đây đã thu hút sự chút ý của các tu sĩ qua đường. Có bốn tu sĩ đáp từ trên cao. xuống, đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu.

Ông ta liếc nhìn quanh là biết có người chuyển nhà đến đây, vì thế đã nói với người đàn ông mặc áo vàng ở cạnh: “Thấy chưa, chắc nhà này chạy nạn đấy. Thường thì người chạy nạn sẽ mang theo nhiều tài sản bất lương, chúng ta cần lục tìm”

Tên áo vàng cười nói: “Bố, vậy thì mình triển thôi”

Bọn họ đi tới, người đàn ông để râu nói: “Có chuyện gì thế? Cả đống người tụ tập ở đây làm gĩ?”

Ngô Bình đã chú ý tới mấy người này từ lâu, giờ thấy họ đến thì nói: "Chúng tôi đi qua đây thôi, có việc gì không?”

Tên để râu: “Cậu bạn, gần đây có nhiều sơn tặc lắm, chúng tôi làm nghề vận chuyển, cậu có cần chúng tôi bảo vệ không, phí rẻ thôi”

Đương nhiên Ngô Bình không tin lời họ, vận chuyển cái gì, rõ ràng họ đang thăm dò anh.

Anh nói: “Không cần đâu”.

Tên áo áo vàng trừng mắt nói: “Thế thì các anh phải cẩn thận đấy, chúng tôi vừa gặp một băng cướp xong, họ đang đi về phía này”.

Ngô Bình bình thản nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi đi ngay đây”.

Tụ sĩ có thực lực mạnh thì không sợ cướp, vì có ai có tu vi cao đi làm cướp đâu? Vì thế tên áo vàng tưởng thực lực của Ngô Bình có hạn nên mới định doạ anh: “Này, nhà anh đi chạy nạn à? Đắc tội với ai mà phải chạy đến đây thế? Kể tôi nghe đi, biết đâu tôi lại giúp. được gì”
 
Chương 5462: Sáng tạo Linh Chân Đan


Tên có râu ngẩn ra, sau đó tái mặt vì biết gặp trúng cao thủ, ông ta lập tức lùi lại nói: “Công tử, chúng tôi không có ý xấu đâu..”

Uỳnh!

Ngô Bình tung một quyền trúng ngực ông ta, khiến Tim ông ta nổ tung. Tên có râu trợn trừng mắt. một tia sáng phóng từ đầu ra rồi bay mất, hiển nhiên đó là bí anh của ông ta.

Ngô Bình vươn tay lên, bí thăn cao lớn mọc ra một cánh tay khổng lồ bắt lấy bí anh của tên oó rấu rồi lạnh giọng hỏi: "Dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi, ông chán sống rồi hả?”

Bí anh của người đàn ông bị bắt xong thì sợ hãi hét lên: “Xin tha mạng, đừng giết tôi, tôi không có ác ý đâu”

Ngô Bình: “Không có ác ý ư? Ông tưởng tôi là trẻ lên ba à?”

Cảm nhận được sát khí của Ngô Bình, bí anh kia nói: “Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu một bảo. vật".

Con người khi đối diện với cái chết thì chẳng còn tiếc gì nữa, đây là món bảo bối mà người đàn ông có râu còn không nỡ nói cho oon trai mình biết, nhưng để đánh đổi mạng sống, ông ta đành phải nói ra.

Ngô Bình đang định bóp chết ông ta, nhưng nghe thấy thế thì sững lại hỏi: “Ông thì có bảo bối gĩ?”

Người kia đáp: “Công tử, tôi dẫn mấy đứa con trai của mình đi, ngoài mặt là du ngoạn, nhưng thực chất là để lấy lại món bảo bối ấy”.

Hai người khác sợ tái mặt, nhưng nghe bố mình nói xong thì cũng yên tâm hơn.

Ngô Bình hỏi: “Bảo bối đó là gì?”

Người kia: “Chân dược cấp năm”.

Chân dược rất quý, nếu là cấp năm thì còn quý giá hơn nữa. Ngô Bình lập tức hào hứng hỏi: “Dẫn tôi đi lấy chân dược”, dút lời, anh liếc hai người khác rồi nói: “Hai người biến đi!"

Trước đó, hai người này không hề ra tay với Ngô Bình nên anh quyết định sẽ tha cho họ một mạng, hai người kia mừng rỡ rồi chạy mất dép ngay.

Nhưng bây giờ, anh chưa có tg đi tìm chân dược, việc anh cần làm ngay đó là thu xếp chỗ ở cho người nhà của mình, sau đó mới đến chân dược.

Anh khống chế bí anh kia xong thì thi triển thuật độn thổ, dẫn tất cả người thân của mình vào Động Thiên Thanh Linh, sau đó về ngôi nhà mà anh đã mua ở Giang Nam Thành.

Đến nơi rồi, tất cả mọi người cần đăng ký thân phận, xong xuôi thủ tục thì trời cũng đã tối.

Mọi người uống đan dược xong, tuy không còn cảm thấy sức ép ở đây nữa, nhưng cũng là nhờ dược lực nên thực lực của mọi người đều bị hạn chế. Sau đó, Ngô Bình đã nhanh chóng chỉ dẫn cho họ tu hành, giúp họ nhanh chóng thích ứng với môi trường ở đây.

Sắp xếp cho cả trăm người một lúc là một việc rất phiền, từ ăn uống ngủ nghỉ cho đến những việc nhỏ nhất. Mọi người mới đến đây lân đầu nên còn nhiều lạ lãm, vì thế việc gì cũng tới tay Ngô Bình.
 
Chương 5463: “Thật không? Để em thử”


Ngô Bình cười nói: “Vũ trụ cấp thấp chỉ đơn giản như một bức tranh với thế giới mà chúng ta đang sống thôi, đó chính là điểm kỳ diệu của vũ trụ”.

Tối đó, Ngô Bình bảo mọi người đi nghỉ trước. Họ cần trải nghiệm mọi việc ở đây, kế cả việc đi ngủ.

Ngô Bình không rảnh để ngũ, anh đã đến chợ nô bộc và mua các người hầu kẻ hạ ở đó. Hầu hết bọn họ đều là người bình thường, không có tu vị, vì rất nhiều lý do nên đã mất tự do và trở thành thân phận tôi tớ. Có rất nhiều nô lệ ở Động Thiên Thanh Linh, nhiều già giàu nuôi cả đống người hầu, đến chín mươi phần trăm trong số đó là nô lệ.

Nô lệ thì không có bất kỳ một quyền gì, chủ nhân có thể tùy ý xử trí.

Nếu các nô lệ được bán cho những người chủ tốt bụng thì có thể sống những ngày thảnh thơi, ngược lại thì khổ không để đâu cho hết, sống còn không bằng chết.

Nhà Ngô Bình có nhiều người, sản nghiệp lại lớn nên cùng cần nhiều người hỗ trợ. Vì thế, anh buộc phải huấn luyện một tốp nô lệ. Đương nhiên, chờ tới khi cơ hội chín muồi, anh sẽ đưa hết những người giúp việc thân tín đến Động Thiên Thanh Linh, để họ làm quen với cuộc sống ở đây.

Chợ nô lệ rất lớn, kinh doanh cả đêm lẫn ngày. Các nô lệ cứ đứng đó với các tấm biển số treo trên người.

Ngô Bình chọn đại 30 người, trong đó gồm 10 nam và 20 nữ, trả tiền xong thì anh dẫn họ về nhà và sắp xếp. cho nghỉ cho họ. Nơi anh thu xếp cho họ vốn là chỗ ở của người làm trong cửa hàng này trước kia.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy từ sớm, 'Đường Tử Di dẫn các nô lệ bắt đầu đi mua sảm các vật dụng cần thiết.

Cuối cùng, Ngô Bình cũng rảnh được một chút. Anh quay về phòng tiếp tục luyện đan. Uống đan dược xong là có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, nhưng cần dùng các đan dược đặc biệt, một trong số đó là Linh Chân Đan.

Anh từng từ vũ trụ Thần Thông đến vũ trụ Đạo cảnh, cũng đã đến vũ trụ chính. Những trải nghiệm đó khiến anh có hiểu biết sâu rộng về sự chênh lệch giữa hư và thực, kết hợp với các phương thức luyện đan anh từng thấy, anh có thể tạo ra một loại đan dược hoàn toàn mới là Linh Chân Đan

Linh Chân đan có thể hóa hư thành thực, dung nhập sứ mạnh của thế giới thật sự vào cơ thể hư ảo. Muốn luyện chế được đan dược này thì thầy luyện đan cần có thần niệm rất mạnh, Ngô Bình đã ngưng tụ được bí thần chí tôn hoàng kim nên hoàn toàn oó thể làm được.

Anh đã mua rất nhiều dược liệu nên loáng cái đã luyện xong lò thứ nhất. Lò này có hiệu quả khá ổn, nhưng chưa đạt tiêu chuẩn anh đề ra nên anh lại luyện tiếp lò thứ hai để cải thiện dần đăn.

Lò này có bốn viên đan dược thượng thượng phẩm, anh uống một viên vào để cảm nhận dược lực. Ngay: sau đó đã lẩm bẩm nói: “Còn thiếu một chút nữa”.

Vì thế, anh đã thay hai loại dược liệu và tăng thêm. một loại khác. Loại mới thêm vào chính là dược liệu anh mới mua.

Cuối cùng thì lò thứ ba cũng xong, thành phẩm là năm viên đan dược tuyệt phẩm.

“Phải thế chứ, đây mới là Linh Chân Đan mà mình cần!”

Anh cầm ngay một viên đi tìm Đường Tử Di, bây giờ cô ấy là tổng quản nên sẽ rất tốn sức.

Đường Tử Di đang chỉ bảo người hầu dọn dẹp nhà cửa, thấy Ngô Bình đến, cô ấy nói: “Huyền Bình, ở đây văn lộn xộn lắm, anh cứ bận việc của mình đi”.

Anh kéo oô ấy sang một bên rồi cười nói: “Tử Di, đây là đan dược anh vừa luyện chế, tên là Linh Chân Đan, em uống đi là sau này có thể sử dụng thể chất bình thường, chứ không cần phụ phục vào dược lực nữa”.

Đường Tử Di cười nói: “Thật không? Để em thử”.
 
Chương 5464: Trở lại Cửu Dương Cảnh


“Được lắm, căn cốt hiện giờ của em đã ngang với thiên tài tu hành ở đây rồi. Em cứ làm quen với sức mạnh mới đi, ngày mai anh sẽ truyền thụ công pháp luyện khí cho em”.

Sau đó, Ngô Bình lại chia Linh Chân Đan cho Đào Như Tuyết, Đường Tử Di, Lý Mai và Diệp Băng Hi, để họ có sức khỏe thích ứng được với Thái Ất Tiên Giới

Nhờ đó mà năm cô gái đều có thể làm được các việc bình thường, có họ trông coi nhà cửa thì Ngô Bình không phải lo lẳng gì nữa rồi.

Tiếp theo đây, anh chỉ còn một việc duy nhất cần làm đó là luyện chế Linh Chân Đan. Hiện giờ, anh có thể luyện chế đan dược tuyệt phẩm rồi, mỗi khí luyện được lò nào, anh lại bảo Đào Như Tuyết mang cho người nhà uống.

Đến chiều ngày hôm sau, hơn một trăm người đến đây đều đã được uống Linh Chân Đan và có được thể chất bình thường và sinh hoạt như người ở đây.

Hiện giờ, mọi người đều đã thích ứng được với môi trường ở đây, thậm chí bố mẹ của Ngô Bình cũng bắt đầu dẫn người làm ra ngoài chơi.

Còn Ngô Bình cùng Đường Tử Di, Lý dược sư, Lý Tiểu Tiên đến khu lân cận để xem nhà. Sau này, sẽ còn có nhiều người đến đây hơn nên đương nhiên cửa hàng kia không có đủ chỗ ở, vì thế họ cần phải mua một căn nhà lớn hơn.

Sau đi loanh quanh một hồi, Đường Tử Di đã ưng một trang viên có diện tích lớn hơn cửa hàng trước đó rất nhiều, tuy không năm trên con phố chính, nhưng cũng không cách quá xa.

Trang viên này rộng hơn 30 mẫu, bên trong có đến mấy trăm gian phòng cùng vườn hoa và vườn thuốc. Ngoài ra, phía Bắc của trang viên còn có một ngọn núi nhỏ.

Ngô Bình có sản nghiệp rất lớn nên mua nơi này cũng hợp lý.

Song, người bán đưa ra một cái giá rất cao là 18 tỷ tiền Tiên. Đường Tử Di mặc cả mãi cũng không xuống được là bao, cuối cùng Ngô Bình vẫn chốt là mua nơi này. Ngay sau khi mua trang viên xong, Đường Tử Di đã dẫn mọi người chuyển đến ngay, chỉ để một số ít lại hiệu thuốc để giúp việc.

Tên của trang viên đã đổi thành Lý Thị, còn tên của cửa hàng cũng được đổi thành Thần Đan Các.

Bây giờ, người thân của anh đã ổn định chỗ ở, sau này anh sẽ chỉ dẫn cho họ tu hành, tiện thể luyện chế ít đan dược để khai trương cửa hàng đan dược.

Loáng cái bảy ngày đã trôi qua, trong thời gian này, Ngô Bình đã luyện chế được cả trăm lò đan dược, nhưng văn chưa đủ số cho ngày khai trương. Vì thế, anh quyết định sẽ đến các cửa hàng dược liệu lớn ở Giang Nam Thành để mua thêm dược liệu

Nhưng sau khi mua hết ở các cửa hàng dược liệu ở đây, anh phát hiện vẫn thiếu vài loại dược liệu. Vì thế, anh đành dặn dò người nhà rồi trở lại Cửu Dương Cảnh.

Môi trường ở hai nơi không khác nhau là bao, để tiện cho việc đi lại, Ngô Bình đã đến gặp trưởng lão phụ trách vận chuyển của Ngạo Thế Đan Tông để xin một bộ cánh cửa vận chuyến.

Có hai cánh cửa vận chuyển đặt ở hai thời không, đi qua cánh cửa này thì có thể đến được cánh cửa kia.
 
Chương 5465: Tốp 30 đan dược đứng đầu ư?


Ngô Bình là thầy luyện Đan Lục Tử Đỉnh của Ngạo. Thế Đan Tông, tuy kiếm tiền không quá dễ, nhưng nếu chịu khó một chứt thì vẫn ổn.

Ngô Bình quay về chỗ ở, Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết đã đưa cả đống đơn hàng cho anh, đều từ các cửa hàng và Ngạo Thế Đan Đường đưa tới cho Ngô Bình luyện chế riêng.

Ngô Bình đếm qua thì thấy có 47 loại đan dược, anh thở dài một hơi rồi nói: “Ít mình cũng phải mất bảy, tám ngày mới luyện chế xong chỗ này được”.

Anh nói với Hồ Tông Linh: “Sau này ông hãy bảo với họ, tôi chỉ luyện chế đan dược từ cấp chín trở lên thôi, cấp thấp thì đừng mang đến đây”

Đan dược cấp cao thì có lợi nhuận cao, anh cần kiếm được nhiều tiền trong khối thời gian có hạn, như thế mới có thể dùng được cánh cửa vận chuyển.

Sau khi lấy các dược liệu ở Ngạo Thế Đan Tông xong, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược. Anh làm ngày làm đêm gần như không nghỉ hay đi đâu cả

Bảy ngày sau, anh đã hoàn thành hết các đơn đặt hàng, say đó mang đan dược đi tìm Minh Thiên.

Trong số các đan dược mà Ngô Bình luyện có 20. loại cho Ngạo Thế Đan Đường.

Nhìn thấy đan dược mà Ngô Bình mang tới, Minh Thiên cười nói: “Tốt quá rồi! Tối nay, bọn chị đang định mượn danh cậu để tổ chức một buổi đấu giá đan dược, cậu mang các đan dược này đến đúng lúc quá”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tỷ, buổi đấu giá tổ chức ở đâu?”

Minh Thiên: “Ở Ngạo Thế Đan Tông mình luôn, Đan Tông cũng rất coi trọng buổi đấu giá này, thậm chí còn quảng cáo giúp mình cơ. Chị đoán sẽ có nhiều người tới tham dự lắm, chắc chắn không dưới mười nghìn”.

Ngô Bình: “Chị mà nói sớm thì em đã luyện chế thêm vài loại đan dược rồi”.

Minh Thiên cười nói: “Giờ cũng không muộn, cậu có hứng thú với đan dược trong tốp 30 của bảng Linh Đan không?”

Ngô Bình: “Tốp 30 đan dược đứng đầu ư? Loại nào ạ”

Minh Thiên: “Số chị khá hên nên đã gom được dược liệu của Cực Thần Đan đứng thứ 26 trên bảng”.

Ngô Bình biết Cự Thần Đan, tác dụng của đan dược. này phát huy tốt nhất ở giai đoạn Bí Thần. Uống đan dược này vào là có thể tăng khả năng ngưng tụ bí thần Cũng nhờ đó mà Cự Thần Đan rất quý giá và đứng thứ 25 trên bảng.

“Sư đệ, có muốn thử không?”

Ngô Bình cười đáp: “Chẳng dễ gì mới gom đủ dược liệu, nhỡ em làm hỏng hết thì sao?”

Minh Thiên: "Dược liệu là dùng để luyện đan, dù có phí hết thì cũng không sao cả. Ít ra cậu cũng có thêm kinh nghiệm, biết đâu lại thành công thì sao”

Ngô Bình nói: “Vậy thì triển thôi, nếu luyện chế thành công thì nó sẽ là đan dược quý nhất trong buổi đấu giá lần này".

Minh Thiên nhường lại phòng luyện đan của mình cho Ngô Bình, sau đó đi lấy dược liệu và đứng hỗ trợ bên cạnh.

Mười phút đầu, trong lò bắt đâu có sự thay đổi, trên khoảng không của phòng luyện đan có mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đoàng. Đây là thiên tượng trong quá trình luyện đan, hiện tượng này rất bình thường.

Không lâu sau, trên các đám mây xuất hiện các ảo. ảnh của ma quỷ, chúng đang không ngừng kêu khóc như muốn lao xuống để đập vỡ lò luyện của Ngô Bình.

Cảnh tượng này khiến cả Đan Tông phải khiếp đảm, tông chủ và các trưởng lão đều ra xem.

“Ở núi của Minh Thiên, nhưng xưa nay chưa từng thấy hiện tượng này xảy ra. Cô ấy thân với Ngô Bình, khả năng cao là Ngô Bình đang luyện đan ở đớ', mọt trường lão áo tím nói.
 
Chương 5466: Đại hội giao lưu cửu tông


Luyện chế Cực Thần Đan cần có hiểu biết sâu rộng về bí thần trước tiên, song chính Ngô Bình là có bí thần chí tôn mạnh nhất rồi nên không ai trên đời này hiểu bề bí thần hơn anh.

Thêm nửa tiếng sau, đan dược đã ra lò, ba ảo ảnh hình người xuất hiện.

Lúc này, Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, bí thần của anh hiện ra rồi vung bàn tay to lớn lên để trấn áp ảo ảnh kia. Ngau sau đó, ảo ảnh đã thu nhỏ lại thành ba viên đan dược đều ở cấp cực phẩm.

Ngô Bình vừa luyện chế xong thì tông chủ Thần Bãng đã đến rồi cười nói: “Thầy Ngô, cậu có thể bán một viên Cự Thần Đan cho môn phái không?”

Đây là loại đan dược quý đến mức có tiền cũng chưa chắc mua được nên Thần Bằng mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Ngô Bình: “Tông chủ, vốn dĩ sẽ có một viên thuộc về môn phái mà, người không nói thì đệ tử cũng nộp lên trên một viên”.

Thần Bắng cười nói: “Nghe nói hôm nay Ngạo Thế Đan Đường có buổi bán đấu giá, kiểu gì Cự Thần Đan này cũng được bán ra với giá trên trời

Ngô Bình: “Hi vọng là vậy ạ”.

Thần Băng: “Ngô Bình, Ngạo Thế Đan Tông có năm thần lò, mỗi lò đều phong ấn một viên đan dược chưa hoàn thiện. Sau buổi đấu giá, cậu có hứng thú thử luyện chế một loại đan dược trong số đó không?”

Ngô Bình hỏi: “Năm thần lò này có lai lịch thế nào ạ?” Thần Bằng: “Cả năm đều dó một nhân vật lớn tạo thành,

người đó cho rằng chỉ có thầy luyện đan tài giới mới có đủ tư cách sử dụng lò của mình để luyện đan. Vì thế, người ấy đã mời năm thầy luyện đan giỏi nhất thời ấy đến để phong ấn năm loại đan dược trong mỗi lò. Về sau, Ngạo Thế Đan 'Tông chúng ta đã tốn một khoản tiền lớn để mua chúng về. Nhưng bao năm trôi qua chưa từng có một ai hoàn thành nốt được các bước luyện chế trong năm lò thần này”.

Ngô Bình: “Tông chủ, chắc năm lò thần đều không ở Cửu Dương Cảnh đúng không?”

Thần Bắng: “Ở thượng tông”.

Ngạo Thế Đan Tông có chỉ nhánh ở khá nhiều nơi, những nơi này sẽ so tông chủ của khu vực đó quản lý. Ví dụ như tông chủ ở Cửu Dương Cảnh là Thần Bằng.

Nhưng tổng bộ của Ngạo Thế Đan Tông năm ở vũ trụ chính và được gọi là thượng tông, tông chủ của thượng tông là thượng tông chủ.

Ngô Bình: “Tông chủ, thượng tông nằm ở Tiên Giới nào am

Thần Bằng: “Tiên Giới Nguyên Sử - một trong mười Tiên Giới lớn của vũ trụ chính, do cường giả Đạo cảnh tầng thứ mười xây dựng”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì đệ tử muốn đến xem năm thần lò”.

Thần Băng: “Ngạo Thế Đan Tông chúng ta có tám nhánh, tính cả tổng bộ thì có chín tông chủ. Vài hôm nữa sẽ đến đại hội giao lưu của chín tông. Gọi là đại hội giao lưu, nhưng thật ra là ngày ghép đôi cho các cặp trai gái giá các môn phái với nhau, đệ tử tham gia toàn người trẻ tuổi”.

Ngô Bình tròn mắt nói: “Kết đôi ạ? Tông chủ, đệ tử có gia đình rồi nên không tham gia được đâu ạ”.

Thần Bằng: “Cậu cũng biết đấy, ở thế giới này đâu có nhiều thầy luyện đan đâu, thầy luyện đan là nữ còn ít nữa. Cho nên các nữ đệ tử nào có đủ, vì vậy không ít thế lực ở Tiên Giới Nguyên Sử đã đưa các cô gái xinh đẹp mà mình chọn đến đại hội. Khi đó, cậu ưng ai thì có thể dẫn đi”.
 
Chương 5467: “Ai säc phong danh hiệu cho họ vậy ạ?”


Thần Băng cười trừ: “Tôi dẫn cậu đi là để làm rạng danh cho chỉ nhánh ở Cửu Dương Cảnh, nếu cậu che giấu thực lực thì còn nói chuyện gì nữa?”

Ông ấy bổ sung thêm: “Sẽ có ba trong số mười cô gái xinh đẹp nhất của Tiên Giới Nguyên Sử đến dự đại hội, cậu không muốn chiêm ngưỡng dung nhan của họ à?”

Ngô Bình: “Ai säc phong danh hiệu cho họ vậy ạ?”

Thần Băng: “Cái này không phải tự phong đâu, là công tử trong toàn thiên hạ bình chọn đã

Ngô Bình nhớ đến Thái Ất Tiên Giới cũng là một trong mười đại Tiên Giới nên hỏi: “Tông chủ, mười đại Tiên Giới có qua lại với nhau không ạ?”

Thần Bằng: “Có chứ”.

Ngô Bình: “Vậy các Tiên Giới có nối liền với nhau không ạ”

Thần Bằng: “Có, rất lâu trước kia, giữa các Tiên Giới không hề có vách ngăn. Nhưng về sau xảy ra chiến loạn, khiến các Tiên Giới xa cách nhau. Vì thế bây giờ, muốn đến biên giới của Tiên Giới nào cũng phải trả tiền và đăng ký”.

Ngô Bình thầm nghĩ, sau này có thời gian thì anh phải đi thử một lần mới được.

Một lát sau thì trời tối, buối đấu giá chính thức bắt đầu. Không chỉ có người của Cửu Dương Cảnh đến tham dự, mà còn có đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, họ đều muốn biết đan dược do thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh sẽ có giá bán cao cỡ nào.

Tối nay chủ yếu đấu giá đan dược của Ngô Bình, tổng cộng có mười viên, trong đó có ba viên cấp chín, bốn viên cấp mười, hai viên cấp 11 và cuối cùng là Cự Thần Đan thuộc cấp 12.

Ngoài đan dược của Ngô Bình ra, còn có một ít đan dược do các thầy luyện đan khác của Ngạo Thế Đan Đường luyện chế, họ cũng mượn cơ hội này để đấu giá một thể.
 

Buổi đấu giá diễn ra ở ngoài trời, xung quanh là các cột trụ đá với chiều cao khác nhau, trên đỉnh mỗi cột đều có từ mười đến mấy chục người ngồi. Trong đó có một cái cột to nhất, tuy không cao lắm, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy. Nhiều người giàu còn bao nguyên một cái cột để ngồi.

Tông chủ Thần Bằng cũng đến, đi cùng ông ấy còn có vài vị trưởng lão. Ngô Bình và nhóm Minh Thiên cũng đang ở đây.

Loáng cái, viên đan dược thứ nhất đã được mang ra. Đó là đan dược cấp chín do Ngô Bình luyện chế, tên là Thái Thượng Vọng Tình Đan.

Trong tu luyện, tu sĩ thường có các tâm ma không thể xoá đi. Viên đan dược này có thể giúp họ phá bỏ được các. tâm ma này, để diệt trừ phiền não, từ đó thuận lợi đột phá.

Xếp viên đan dược này vào cấp chín cũng hơi thiệt cho nó, vì với hiệu quả này thì có hoàn toàn xứng với cấp 10.

Phiên đấu giá diễn ra rất nhanh, giá khởi điểm là 3.5 triệu tiền Tiên. Vì đây là đan dược tuyệt phẩm nên mọi người tranh nhau mua.

Cuối cùng đan dược đã được bán với giá 12 triệu.

Đan dược của Ngô Bình đều được bán với giá trên mười triệu, trong đó có hai viên đan dược cấp 12 có giá lên tới 500 triệu.

Nhưng đó vẫn chưa phải giá cao nhất, sau khi Cự Thần Đan được mang ra, bầu không khí mới nóng thật sự.

“Đan dược đứng trong tốp 30 trên bảng Linh Đan mà Ngô Bình cũng luyện chế được, đúng là thầy luyện đan Tử Đỉnh có khác!"

“Cự Thần Đan này có thể giúp tu sĩ ngưng tụ bí thần, các thế lực lớn sẽ quyết mua bằng mọi giá cho coi”.

“Mọi người đoán giá của viên đan dược này sẽ là bao. nhiêu?”
 
Chương 5468: Cự Thần Đan giá trên trời


“Ai mà biết được, còn phải xem có thế lực lớn nào tham gia đấu giá không đã. Chỉ cần họ ưng thì khéo cả trăm tỷ cũng chơi ấy chứ!”

Lúc này, có hơn 20 người trồi trên một cái trụ, đồi đầu là một người đàn ông trung niên, ngồi bên cạnh ông ấy là một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên vừa tu luyện được bí thai, đang cần có bí thần nên rất cần viên Cự Thần Đan này.

“Bố, chắc lần này sẽ tranh giành khốc liệt lắm nhỉ?”, cậu ta hỏi.

Người đàn ông trông có vẻ uy nghiêm, ông ấy bình tĩnh nói: “Con cứ yên tâm, chỉ là một viên đan dược thôi mà, nếu nó có lợi cho con thì tốn bao nhiêu, bố cũng mua cho bằng được”.

Cách đó không xa cũng có hơn chục người ngồi trên một cái trụ, một người phụ nữ trong số đó nói: “Viên Cự Thần Đan này vừa ra lò nên sẽ không nhiều người tranh giành đâu, chúng ta nhận tin rồi đến đây kịp thời cũng là một loại may mần rồi”.

Người phụ nữ vừa nói xong thì có mấy tia độn quang đáp xuống, vừa nhìn đã thấy họ có hào quang của người giàu, vì ai cũng bao một trụ riêng.

Thấy thế, người phụ nữ cau mày nói: "Xem ra ngày càng nhiều người biết tin rồi,  gay go rồi đây”.

Cuối cùng, phiên đấu giá của Cự Thần Đan cũng bắt đầu.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Thưa các vị, đan dược tiếp theo đây có tên là Cự Thần Đan, đan dược cực: phẩm cấp 12”.

“Như mọi người đã biết, chẳng dễ gì mới có thể luyện ra được bí anh, nhưng để tạo ra bí thần còn khó hơn. Thường thì trong cả chục nghìn tu sĩ Bí Anh mới có một tu sĩ Bí Thần, xác suất quá nhỏ. Và viên Cự Thần Đan này có thể giải quyết được vấn đề đó, nó sẽ tăng khả năng thành công lên thành trên 60 phần trăm. Nếu uống một lúc hai viên thì tỉ lệ sẽ được nâng lên hơn 90 phần trăm”.

“Ngoài ra bí thần được tạo ra từ người uống hai viên Cự Thần Đan sẽ có bước khởi đầu là đại bí thần. Nếu tư chất của tu sĩ đủ tốt thì thậm chí còn có thể tạo ra được thượng bí thần”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ồ lên.

Người dẫn chương trình nói tiếp: “Vì vậy, lần này chúng. tôi sẽ đấu giá hai viên Cự Thần Đan một lúc. Giá khởi điểm là 30 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất hai tỷ. Mọi người chuẩn bị nhé, phiên đấu giá chính thức bắt đầu!”

Cậu thiếu niên ban nãy sáng mắt lên, sau đó nằm chặt tay nói: “Đại bí thần, thượng bí thần! Bố, bí anh của con rất mạnh, nếu đột phá được thì chắc chắn sẽ thành đại bí thần, con phải có được hai viên Cự Thần Đan này”.

Người đàn ông: “Con yên tâm, bố sẽ giành về cho con”.

Lúc này, mọi người cũng đang không ngừng bàn tán.

“Phải mua viên đan dược này bằng mọi giá”.

“Nếu có được chúng thì cháu ta sẽ thành người tài, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải giành chúng về”.

“Thượng bí thần, đó là thiên kiêu trăm năm có một, không thể bỏ lỡ cơ hội này được”.

Phiên đấu giá bắt đầu, giá được đẩy lên liên tục, đến nay đã là 80 tỷ nhưng chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Thấy giá được đẩy lên cao vút, Minh Thiên cười nói: “Giá chốt của hai viên đan dược này kiểu gì cũng phá kỷ lục, chị

đoán sẽ không dưới 300 tỷ”.

Ngô Bình: “Không ngờ đan dược trên bảng Linh Đan lại quý như thế!”

Minh Thiên: “Đương nhiên, vì ít người có bí thần quá mà. Huống hồ Cự Thần Đan có thể khiến người uống có đại bí thần hay thậm chí là thượng bí thần. Đừng nói là Cửu Dương Cảnh, cả Tiên Giới Nguyên Sử cũng chỉ có hơn trăm tu sĩ có thượng bí thần thôi, mà ai cũng là thiên kiêu tuyệt thế, bá chủ một phương. Sức hấp dẫn này thì ai mà chối từ được?”

Ở phía khác, Bằng Thần cũng cảm thán: “Bao giờ về chúng ta phải thu thập dược liệu cho vài lò Cự Thần Đan nữa mới được, để Ngô Bình luyện chế tiếp”.

Các trưởng lão ở quanh đều ra sức gật đầu.

Hiện giờ, giá đã được đẩy lên thành 200 tỷ.

Khi đến ngưỡng này thì không còn nhiều người tham gia được nữa. Liên tục có người rút lui, chỉ còn bốn nhà tiếp tục.
 
Chương 5469: Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử


Mỗi lần bốn nhà này tăng giá đều cả chục tỷ nên giá được đẩy lên cao rất nhanh.

Khi đến mốc 300 tỷ thì bã lão rút lui, đến 350 tỷ thì ông lão cũng dừng lại. Cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữ trung niên và cậu thiếu niên tiếp tục chiến đấu.

Cậu thiếu nien nhỏ giọng hỏi bố mình: “Bố ơi, bố cho. con một con số đi, bố có thể chấp nhận nhiều nhất là bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông đắn đo một lát rồi nói: “Với quyền lực hiện giờ thì nhiều nhất, bố có thể điều động được 450 tỷ, hơn nữa thì phải hỏi ý kiến gia chủ”.

Cậu thiếu niên: “Con vẫn còn khoảng 50 tỷ tiền tiết kiệm, vậy tổng là 500 tỷ. Chỉ cần đừng quá con số này thì mình vẫn mua được”.

Người đàn ông: “Ừ, bố sẽ ủng hộ con hết sức có thể”.

Phía khác, người phụ nữ trung niên cũng nhìn sang con gái mình rồi nghiến răng đẩy ra lên 380 tỷ.

390 tỷ! Cậu thiếu niên tiếp tục tăng giá.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trời! Sắp 400 tỷ rồi, ai mà giàu thế nhỉ!”

“Anh thì biết cái quái gì? Người của các gia tộc lớn mà trở thành tu sĩ Bí Thần thì sau này ít cũng có được tài nguyên cả nghìn tỷ, 400 tỷ đã là gì?”

“Nhưng thế cũng là nhiều rồi, mấy nghìn tỷ có thể bồi dưỡng ra bao đệ tử thiên tài đấy!”

“Bao nhiêu thiên tài cũng không băng mình là thiên tài, vì thế vân đáng lắm”.

Minh Thiên và Ngô Bình cũng kinh ngạc, Minh Thiên nói: “Kiểu này khéo phải chạm mốc 500 tỷ mất”.

Ngô Bình: “Mấy người này giàu thật đấy, cứ như không phải tiêu tiền của mình vậy”.

Minh Thiên: “Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Giá vân tăng lên tiếp, cậu thiếu niên đã hét giá đến 480 tỷ. Bây giờ, cậu ta đang thấy sốt sảng thì säp chạm đến giới hạn đưa ra rồi.

Người phụ nữ cũng lo sốt vó, bà ấy chỉ có 490 tỷ thôi, nhiều hơn nữa thì chịu rồi.

Nhưng ngoài mặt bà ấy vẫn tỏ ra thản nhiên, sau đó báo giá. Cậu thiếu niên năm tay thành quyền, giơ bảng lần cuối chốt 500 tỷ.

Mãi sau, người phụ nữ cũng không có hành động gì, người dẫn chương trình nói: “500 tỷ, có ai ra giá cao hơn nữa không?”

Sau ba tiếng hô, người phụ nữ không trả lời, người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng vị công tử này đã đấu giá thành công hai viên Cự Thần Đan”.

Cậu thiếu niên thở phào một hỏi rồi nói: “Bố ơi, lấy đan dược xong thì mình về luôn thôi, con phải đột phá”.

Người đàn ông vui vẻ nói: “Chờ con có đại bí thần rồi thì sẽ là đệ tử thiên tài nhất của gia tộc chúng ta, đến lúc đó gia chủ cũng phải dốc sức bồi dưỡng con”.

Buổi đấu giá kết thúc, chín viên đan dược của Ngô Bình đã bán được với tổng là hơn 500 tỷ tiền Tiên.

Ngạo Thế Đan Đường không thu bất kỳ khoản phí gì nên toàn bộ đều thuộc về anh.

Luyện chế thành công Cự Thần Đan khiến Ngô Bình thấy tự tin hơn, anh chuẩn bị tiếp tục luyện chế thêm đan dược trong tốp 30 trên bảng Linh Đan.

Xong xuôi mọi việc, anh ra chào mọi người rồi quay lại Giang Nam Thành ở Thái Ất Tiên Giời băng cánh cửa vận chuyển.

Về đến nhà, anh cười lớn kể cho mọi người nghe chuyện về buổi đấu giá hôm nay.
 
Chương 5470: Cây Thôn Thiên Đằng ở hoang địa


Ngô Bình: “Như Tuyết, anh mới tham gia một buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh thôi mà đan dược đấu giá được cả trăm tỷ. Anh tính trước khi cửa hàng nhà ta khai trương, mình nên mở một buổi đấu giá để đánh bóng tên tuổi trước”.

Đào Như Tuyết: “Nhưng mình đã tổ chức đấu giá bao giờ đâu, dù có làm thì người khác cũng không biết đến lai lịch của chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ chẳng có ai tham gia”.

Ngô Bình cười nói: “Về phần tổ chức thì đương nhiên phải giao cho bên có chuyên môn làm, mình sẽ tìm một bên chuyên tổ chức đấu giá ở đây nên vấn đề này đơn giản, chỉ cần tốn một khoản tiền thôi. Chờ chúng ta nổi tiếng rồi thì sẽ tự tổ chức sau, khi ấy kiểu gì cũng khối người đến tham gia”. Đào Như Tuyết gật đầu: “Ừm, như thế cũng được”.

Ngô Bình: “Anh đã mang khá nhiều dược liệu về, mấy hôm tới, anh sẽ ra ngoài một chút rồi về luyện đan sau”.

Lý Dược Sư đi tới, nghe thấy Ngô Bình lại đi tiếp nên vội nói: “Bố cho con đi với!”

Ngô Bình: “Tu vi của con còn thấp, đi theo bố sẽ mệt lắm, thôi ở nhà chờ đi. À, vợ sắp cưới của con sao không đến đây cùng luôn?”

Lý Dược Sư: “Cô ấy bảo bây giờ chưa rời khỏi nhà được, chờ tu vi của con cao hơn thì sẽ đi đón sau”.

Ngô Bình gật đầu: “Các con ở nhà tu luyện cho cẩn thận, trong vòng ba tháng buộc phải đột phá đến Bí cảnh, nếu không được thì biết tay bổ”.

Lý Dược Sư gãi đầu nói: “Bố ơi, suốt ngày tu luyện làm bọn con phát chán lên được”.

Ngô Bình: “Thế thì chờ các con đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn, bố sẽ cho ra ngoài chơi”.

Lý Dược Sư mừng rỡ: “Thật không ạ? Để con đi báo cho các em.

Thấy Lý Dược Sư chạy mất, Ngô Bình lắc đầu nói: “Lớn thế rồi mà vẫn như trẻ con”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Thì chúng nó còn nhỏ mà. Huyền Bình, mà anh cũng đã già đâu mà giờ ăn nói như ông cụ thế”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy anh còn ít tuổi, nhưng anh đã quá trải đời rồi. Nếu cộng gộp số năm anh thật sự trải qua thì đến cả vài nghìn tuổi rồi đấy”.

Sau đó, Ngô Bình đã ra ngoài thành, đến những nơi chưa có ai khai phá để tìm dược liệu. Anh vừa đến thì đã nhận được tin của Lạc Ngưng Đan.

Thì ra trước đó, cô ấy vẫn ở nhà để giải quyết việc gia đình. Đến nay mọi việc đã ổn thoả nên mới tới tìm Ngô Bình. Ai ngờ không chỉ có Ngô Bình, mà cả gia đình anh đều đã biến mất khỏi vũ trụ Chấn Đán. Cô ấy rất lo lăng nên mới liên lạc với Ngô Bình.

Nhưng phương thức liên lạc của cô ấy không thể vào vũ †rụ cao cấp được, may mà một thần niệm của Ngô Bình ở bên dưới đã nhận được. Nhờ đó mà anh mới biết là Lạc Ngưng Đan đang tìm mình.

Anh lập tức cử một hoá thân đi tới vũ trụ Chấn Đán tìm cô ấy.

Không lâu sau, Lạc Ngưng Đan đã xuất hiện trước mặt anh. Anh lập tức cho cô ấy uống Linh Chân Đan, để cô ấy thích nghỉ với môi trường ở đây.

Sau đó, Lạc Ngưng Đan đã đứng dậy được rồi cảm thán: “Đây là vũ trụ Đạo cảnh à? Đến đây rồi, chị mới thấy mình thật nhỏ bé”.

Ngô Bình: “Thật ra hư và thực đều là sức mạnh, không hề phân cao thấp, chị Lạc đừng thấy tự ti. Em cũng từ vũ trụ cấp thấp đến đây giống chị thôi, nhưng giờ thực lực cũng mạnh rồi”.
 
Chương 5471: Cũng được, để em đưa chị về nhà trước


Ngô Bình: “Cũng được, để em đưa chị về nhà trước”.

Anh lại cứ một hoá thân đưa Lạc Ngưng Đan về nhà, còn mình thì tiếp tục đi tìm dược liệu. Anh đi tiếp về phía Nam thì tới một vùng đất vô chủ, có rất ít người từng đến đây tìm tòi. Cũng giống bên ngoài, vùng này rất nguy hiểm, hầu như mười người vào thì chết chín.

Gần đến nơi thì Ngô Bình nhìn thấy phái trước là một vùng đất bỏ hoang, cỏ mọc cao bãng hai người, ngoài ra còn có rừng rậm và tiếng của đủ các loại động vật.

Ngô Bình biết nơi này nguy hiểm nên không đi bộ mà chọn bay, đồng thời mở Đại Thiên Dược Điển ra tìm kiếm.

Đại Thiên Dược Điển là một món đồ quý, nó có thể tìm thấy các dược liệu quý.

Sau khi đi sâu khoảng vài trăm dặm, Ngô Bình đã có thu hoạch, Dược Điện báo cách anh khoảng một trăm dặm có một cây dược liệu nên anh vội đến đó ngay.

Đến nói rồi, anh nhìn thấy một đầm lầy nho nhỏ, bên trong có khá nhiều hoa. Nổi bật lên trong số đó là một bông. hoa màu đen trông rất bắt mắt, nó không ngừng toả ra hắc khí, khiến tất cả thực vật ở quanh đều khô héo.

Ngô Bình đâu biết hết dược liệu trong đời, vì thế anh võ vào Dược Điển một cái, nó phát sáng rồi chiếu xuống bông hoa ấy.

Ngay sau đó, trên trang sách đã hiện thị thông tin liên quan đến bông boa. Đây là hoa nở từ cây Thôn Thiên Đằng, cây này rất đáng sợ, nó có thể hấp thu sức mạnh của mọi sinh vật để làm chất dinh dưỡng. Vì thế ở đâu mà có nó thì chắc chắc là một việc rất khiếp đảm.

Tuy cây này rất nguy hiểm, nhưng nó cũng có dược lực. rất mạnh, hoa của nó tên là Thôn Thiên Thần. Thật ra nó cũng có màu, nhưng nó đã hấp thu hết nguồn sáng nên mới khiến mặt ngoài biến thành màu đen.

Hoa Thôn Thiên Thần là chân dược cấp bảy, có giá trị rất cao. Nhưng rất khó có thể tìm thấy nó, mỗi một Tiên Giới cùng lầm chỉ có một cây mà thôi.

Ngô Bình vung tay lên, Đại Thiên Dược Điển loé snag rồi hấp thu cả cái cây đó. Thôn Thiên Đăng tiếp tục sinh trưởng trong không gian của Dược Điển, còn hoa Thôn Thiên Thần thì cũng lớn tiếp. Nếu Ngô Bình có đủ nhẫn nại thì sẽ có một ngày chờ được quả Thôn Thiên

Xong xuôi, anh lại lên đường tìm kiếm tiếp.

Hơn một tiếng sau, anh đã tìm thấy cây dược liệu thứ hai. Cây này nằm trong một khu rừng nguyên sinh, Ngô Bình đi tới gần thì lập tức có rất nhiều muỗi bay tới.

Quanh người anh hình thành một kết giới, các con muỗi độc đã bị đuổi đi, không thể đến gần anh. Nhưng có mọt con rắn độc màu đen đã chui vào, sau đó cắn lên chân anh, nhưng đã bị anh đá nát đầu.

Khu rừng này chính là vùng tuyệt địa, Ngô Bình mới đi được vài bước đã bị hơn chục loại sinh vật tấn công. May mà anh có thực lực mạnh, không thì đã đi đời nhà ma rồi.

Cuối cùng, anh đi tới trướ một cái cây màu vàng, trên cây có một quả cùng màu. Cây này cao chưa tới một mét, nhưng thân cây khá cứng, lá có màu kim năm góc, bề mặt có phù văn.

Ngô Bình lấy Dược Điển ra quét thì mới biết cây này tên là Hoàng Kim Thánh, quả của nó là chân dược cấp tám! So ra còn quý hơn cây hoa ban nấy.

Dược Điển còn cho biết quả Hoàng Kim Thánh chỉ được hái khi chín, không thì sẽ mất hết tác dụng.
 
Chương 5472: Bị truy sát vì cây thần


“Phải chuồn ngay thôi!", Ngô Bình lách người rồi biến mất.

Anh vừa đi xong thì có một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện, thấy cây Hoàng Kim Thánh đã biến mất, người đó gào lên: “Chết tiệt! Nếu để ta bät được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Dứt lời, người đó bay lên cao rồi phóng thần niệm ra tìm kiếm tất cả tu sĩ ở quanh.

Trong vùng hoang vu này không có nhiều tu sĩ, dầu sao. cũng ít người dám mò đến đây. Ngô Bình chưa bay xa nên đã bị thần niệm của người kia khoá chặt.

“Ngươi không chạy thoát được đâu!”, người kia gầm lên rồi tức tốc đuổi theo.

Cảm thấy có thần niệm đang theo dõi mình, Ngô Bình nhanh chóng lấy bùa ẩn thân mà Tả Thiên Thu tặng ra. Lá bùa này rất thần kỳ, tu sĩ dưới cảnh giới Đạo cảnh sẽ không thể phát hiện ra dấu vết của anh.

Vì thế, thần niệm kia đã mất dấu anh.

Ngô Bình đi được nửa phút thì người kia đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.

“Khốn kiếp! Nhất định ta sẽ tìm được ngươi!”, người đó liên tục măng nhiếc. Đó là quả Hoàng Kim Thánh - chân dược cấp tám đó, ông ta đã canh giữ cả năm trăm năm rồi. Trong thời gian qua, ông ta đã giết rất nhiều cao thủ phát hiện ra cây này, thậm chí còn có cả đệ tử và bạn bè.

Giờ chỉ còn vài ngày nữa là quả chín, ông ta chỉ đi xử lý chút chuyện thôi mà khi về đã bị mất cây rồi.

“Tên đáng chết kia, ra đây cho ta!”, ông ta gào lên.

Tiếc là Ngô Bình không nghe thấy, lúc này anh đã đi xa cả nghìn dặm để tìm thuốc tiếp rồi.

Nghĩ tới quả Hoàng Kim Thánh, anh chợt nhớ mình có một món bảo bối là Vạn Hoá Thần Hồ. Anh chắc chän Vạn Hoá Thần Hồ là bảo bối của vũ trụ chính, không biết nó có thể nhân đôi quả Hoàng Kim Thánh không nhỉ?

Nghĩ vậy, anh đã không kìm được tính tò mò mà tìm một chỗ vắng rồi thử luôn.

Lúc anh Nhập Sát đã từng dùng nó để nhân bản bùn Thiên Sát và đan dược, hiệu quả rất khả quan.

Bây giờ, anh lấy một cây linh dược cấp mười ra để xem nó sẽ tiêu hao bao nhiêu linh khí.

Quả hồ lô phát sáng rồi hút cây linh dược vào trong, ngay sau đó đại trận bên trong hồ lô đã vận chuyển. Sau đó, hồ lô hấp thu sức mạnh xung quanh, rõ ràng chút linh khí này là không đủ.

Vì thế, Ngô Bình lấy một trăm triệu tiền Tiên ra rồi chất đống quanh Vạn Hoá Thần Hồ. ngay sau đó, các tiền Tiên đã chui vào bên trong và liên tục biến mất.

Khoảng 20 phút sau, bên trong quả hồ lô phát ra một tia sáng, hai cây dược liệu giống hệt nhau đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Anh vừa nhìn đã thấy hiệu quả rất ổn nên lại lấy một cây linh dược cấp 12 ra rồi ném vào. Lần này, anh mất nửa tiếng mới nhân bản được một cây nữa.

Cứ thế, anh liên tục nhân bản 21 cây linh dược, Vạn Hoá Thần Hồ đã chén hết sức mạnh trong 100 triệu tiền Tiên.

Ngô Bình sáng mắt lên, sau đó lấy một viên đan dược. ra, đây là Phụng Thiên Đan - đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan.

Khi anh ném viên đan dược này vào trong Vạn Hoá Thần Hồ thì đã chất thêm 500 triệu tiền Tiên ở bên ngoài. Lần này, quả hồ hô cũng hấp thu hết tiền Tiên rồi mới vận hành đại trận.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, nó mới phun ra hai viên đan dược y hệt.
 
Chương 5473: “Hỏng rồi!"


Sau đó, anh làm thêm vài thí nghiệm nữa thì thấy nhân bản nhiều viên một lúc sẽ tiết kiệm thời gian hơn là làm từng viên một.

Cuối cùng, anh rút ra một kết luận là nếu nhân bản nhiều thứ một lúc thì mỗi khi thêm một thứ sẽ chỉ tăng thêm một phần mười thời gian.

Ngô Bình rất vui khi biết được điều này, sau đó anh đã lấy 20 tỷ tiền Tiên ra cho Vạn Hoá Thần Hồ hấp thu.

Anh chìm đăm trong việc nghiên cứu này nên trời tối lúc nào không hay, vì thế anh quyết định về nhà.

Song, anh vừa bay lên cao thì đã bị thần niệm trước đó tìm thấy. Hoá ra người kia vẫn chưa đi, mà tiếp tục phóng thần niệm ra, nếu có ai xuất hiện thì ông ta sẽ biết ngay.

“Hỏng rồi!", Ngô Bình hừ lạnh mọt tiếng rồi lại ẩn thân.

Nhưng anh không ngờ người kia đã bày một đạ ngay khi thần niệm bắt được anh thì đại trận cũng đã hoạt động.

Tu vi của người bày đại trận cỡ Thần Thông hậu kỳ rồi nên thực lực khá mạnh, Ngô Bình không thể phá giải trong thời gian ngắn được, đành trốn tạm đi.

Một phút sau, người đàn ông áo trắng ban nãy đã xuất hiện, tuy ông ta không nhìn thấy Ngô Bình, nhưng biết là anh đang ở đây.

“Tên khốn kia, mày có chạy đẳng trời! Đây là đại trận Thiên Tù của tao, mày đừng mong chạy thoát”.

Ngô Bình lấy một con rối băng kim loại ra rồi nhỏ một giọt máu của mình lên, sau đó niệm chú. Con rối bay ra rồi hoá thành một người giống anh, tiếp theo định xuyên thủng đại trậ

Nó là một kiểu con rối hoá thần, lực chiến đấu khá mạnh trong một thời gian ngắn nên ngang với cao thủ cảnh giới Thần Thông trung kỳ. Ngô Bình có khá nhiều con rối kiểu này, anh được lấy miễn phí sau khi trở thành thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh.

Thấy có người định phá đại trận, người kia gào lên rồi lao tới. Lúc này, sức mạnh ở chỗ mà con rối tấn công được. nâng lên cao nhất, sức mạnh ở các chỗ khác đều dồn về đó.

Nhân cơ hội đó, Ngô Bình lại lấy con rối thứ hai ra rồi ném sang một chỗ khác.

Phập!

Lần này, đại trận đã bị thủng một lỗ, con rối lập tức chui qua.

Người kia bät được con rối đầu tiên xong thì biết mình đã bị lừa, ông ta gầm lên rồi đuổi theo con rối thứ hai

Chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nhảy qua lỗ thủng ấy rồi đi về phía ngược lại.

Khi người kia sắp đuổi kịp con rối thì nó chợt nổ tung, uy lực mạnh mẽ khiến ông ta bay xa vài trắm mét, sau đó há miệng hộc máu.

Biết mình lại bị lừa tiếp, ông ta tức đến hộc máu rồi ngửa cổ lên hét dài.

Hiện giờ, Ngô Bình đã rời khỏi vùng này và trở về trang viên Lý Thị.

Về đến nhà rồi, anh không nghỉ ngơi mà bắt tay vào luyện đan ngay.

Sáng hôm sau, anh đã luyện chế được các đan dược trong năm loại đan phổ, tổng cộng là 20 viên, cấp thấp nhất là cấp mười
 
Chương 5474: Phòng đấu giá Vĩnh Huy


Đan dược đã chuẩn bị xong, tiếp theo họ cần tìm một phòng đấu giá có tầm ảnh hưởng một chút. Cuối cùng, Ngô Bình đã chọn hợp tác với một nơi có tên là phòng đấu giá Mậu Sinh.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình đã mang theo năm loại đan dược đến phòng đấu giá này.

Mậu Sinh là phòng đấu giá lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Giang Nam Thành, vì thế nên giá cả cũng khá cao, song lại

là một nơi được các khách hàng vô cùng tin tưởng.

Khi Ngô Bình tới sảnh của nơi này thì có một người ra rót trà rồi dặn anh chờ một chút.

Anh chờ khoảng nửa tiếng vẫn không thấy có ai ra đón tiếp nên bắt đầu mất kiên nhẫn rồi gọi người rót nước cho

mình tới, nói: “Chủ của các cậu vẫn chưa xong việc à?”

Người kia: “Vâng ạ, ông chủ của chúng tôi đang bàn việc với một khách hàng quan trọng, xin anh chờ một lát”.

Ngô Bình hỏi: “Khách hàng lớn cỡ nào?”

Người kia vênh váo đáp: “Vị khách này đấu giá một viên đan dược thượng thượng phẩm cấp chín".

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nếu chủ của anh bận thế thì hôm khác tôi đến vậy”.

Tên kia: “Vâng, hẹn gặp lại!”

Đi ra ngoài rồi thì Ngô Bình nhìn thấy đối diện cũng có một phòng đấu giá, tuy quy mô không lớn băng Mậu Sinh, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh. Tên của phòng đấu giá này là Vĩnh Huy.

Anh thầm nghĩ, dẫu sao cũng đến đây rồi, kệ cứ vào xem chút vậy.

Anh vừa vào thì đã có một nữ tu trẻ tuổi ra đón rồi lịch sự nói: “Anh muốn mua hàng hay hợp tác đấu giá?”

Ngô Bình: “Tôi đang có ít đan dược, cho tôi gặp chủ của các cô”.

Cô gái nói: “Anh ngồi chờ một lát, để tôi đi gọi ông chủ”. Ngay sau đó đã có một người thanh niên tóc dài bước ra rồi chắp tay nói: “Để công tử phải chờ lâu rồi! Xin hỏi, anh

muốn đấu giá đan dược gì? Có mang theo bây giờ không ạ?”

Vì thế, Ngô Bình lấy năm bình đan dược ra rồi để lên bàn nói: “Đây là năm viên đan dược, anh xem đi”.

Người thanh niên cầm bình Tiểu Vô Tương Đan lên rồi mở ra, lập tức có một làn khói bay lên, anh ta kinh ngạc rồi vội đậy lại hỏi: “Đây là đan dược gì vậy ạ?”

Ngô Bình: “Tiểu Vô Tương Đan, cấp tuyệt phẩm”.

Người thanh niên sáng mắt lên nói: “Tiểu Vô Tương Đan đứng thứ 60 trên bảng Linh Đan ư?”

Ngô Bình hơi bất ngờ, không ngờ ở đây cũng có người biết đến bảng Linh Đan của Cửu Dương Cảnh.

Người thanh niên cười nói: “Bảng Linh Đan rất nổi tiếng nên tôi cũng biết. Đây là đan dược đứng thứ 60, đã thế còn cấp tuyệt phẩm, đúng là báu vật!”

Sau đó, anh ta lại hỏi về bốn bình đan dược còn lại. Sau khi biết hết tên của chúng, mắt người thanh niên sáng như: đèn pha: “Chúng tôi nhận mối này, không biết công tử có điều kiện gì không?”

Ngô Bình: “Tôi vừa từ phòng đấu giá đối diện đến đây, chúng ta bàn về phía uỷ nhiệm trước đi”.
 
Chương 5475: “Anh quá lời rồi!”


Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi cười phá lên nói: “Thế thì tôi chỉ thu của anh năm phần trăm thôi, nhưng. sau này tất cả đan dược của công tử chỉ được bán đấu giá ở duy nhất phòng của chúng tôi”.

Ngô Bình nói ngay: “Được, đan dược của tôi hầu hết đều ở cấp cực phẩm, tuyệt phẩm hơn nữa có khá nhiều đan dược trên cấp mười, chắc chắn sẽ giúp phòng đấu giá của anh nổi tiếng nhanh chóng”.

Người thanh niên cười nói: “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác cùng có lợi, tôi họ Nguyên, tên là Nguyên Định Châu, xin hỏi quý danh của công tử”.

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, chủ của đan đường Lý Thị mới mở trong thành”.

Nguyên Định Châu cười nói: “Chào ông chủ Lý, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.

Ngô Bình: “Khi nào sẽ tiến hành đấu giá?”

Nguyên Định Châu: “Ba ngày nữa, chúng tôi cần tung tin trước, như thế mới thu hút được nhiều khách hàng tới tham gia đấu giá".

Ngô Bình chợt nhớ tới hiệu quả từ buổi đấu giá Cự Thần Đan nên hỏi: “Tôi đang cần ít dược liệu, anh có tìm được hộ. không?”

Nguyên Định Châu: “Tuy tôi không bán dược liệu, nhưng lại quen khá nhiều nhà buôn, cũng có không ít các đối tác. Nếu ông chủ Lý không chê thì cứ xem thử, tôi sẽ giúp đỡ liên

Ngô Bình viết một danh sách dược liệu rồi nhờ Nguyên Định Châu tìm hộ, Nguyên Định Châu xem xong thì nói: “Tôi sẽ gom đủ trong hai ngày”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nhanh thế ư! Hơn nữa, ông chủ Nguyên mới nhìn một lần đã biết có thể tìm được hay không sao?”

Nguyên Định Châu: “Trí nhớ của tôi rất tốt, hơn nữa tôi cũng biết các dược liệu mà ông chủ Lý cần nên sẽ gom được nhanh thôi. Cho tôi nhiều lời một chút, anh cần những. dược liệu này để luyện đan à?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ dùng chúng để luyện Cự Thần Đan".

“Cự Thần Đan!”m Nguyên Định Châu giật mình hỏi: “Là Cự Thần Đan mà Cửu Dương Cảnh mới vừa bán đấu giá đấy ư?

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ Nguyên cũng biết chuyện này ư? Đúng thế, Cự Thần Đan ở buổi đấu giá đó là do tôi luyện chế đấy”.

Nguyên Định Châu vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Thì ra anh chính là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đó, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp anh đúng là diễm phúc của tôi”.

Ngô Bình: “Anh quá lời rồi!”

Nguyên Định Châu: “Ông chủ Lý, anh ở Cửu Dương Cảnh cơ mà, sao giờ lại đến đây mở đan đường?”

Ngô Bình: “Tôi thấy môi trường sống ở đây rất được nên muốn mở một cửa hàng đan dược ở đây”.

Nguyên Định Châu gật đầu: “Tôi lớn lên ở Giang Nam Thành nên rất thông thuộc nơi này, sau này có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi nhé”.

Ngô Bình: “Chắc chẳn rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền ông chủ”.

Hai người đang nói chuyện thì có một cậu thiếu niên đi vào nói có khách ạ?”

Nguyên Định Châu vội giới thiệu với Ngô Bình: “Ông chủ Lý, đây là con trai tôi, tên là Nguyên Vĩnh Huy. Vĩnh Huy, đây. là ông chủ Lý Huyền Bình - thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.

Nguyên Vĩnh Huy ngẩn ra rồi hét lên: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạt”

Ngô Bình gật đầu, không ngờ Nguyên Vĩnh Huy lại quỳ xuống đất rồi nói: “Đại sư, xin hãy nhận con làm đệ tử”.

Ngô Bình đứng hình, sau đó ngoảnh sang nhìn Nguyên Định Châu thì thấy đầu anh ta đầy vạch đen: “Vĩnh Huy, con mau đứng lên. Ông chủ Lý là người có địa vị cao quý, sao có thể tuỳ ý nhận đệ tử được”.

Nói rồi, anh ta xin lỗi Ngô Bình: “Ông chủ Lý, xin anh bỏ qua cho. Con trai tôi chỉ có đúng một đam mê là luyện đan, nó đã theo học vài thầy rồi nhưng vẫn chẳng ra làm sao, theo tôi thấy chắc tại tư chất của nó bình thường quá”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom