Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5436: Ở lại vườn lê


Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là Động Thiên hơn rồi, ở đó có nhiều linh dược hơn, vả lại trong Động Thiên cũng thích hợp cho việc tu luyện hơn”.

Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Tạm biệt ông chủ xong, Ngô Bình cũng chào Quỷ Tiểu Anh rồi đến Động Thiên duy nhất ở Thanh Châu là Thanh Linh.

Quỷ Tiểu Anh có vẻ lưu luyến, Ngô Bình đã tặng cô ấy hai viên đan dược, chúng có hỗ trợ rất lớn cho tu vi hiện giờ của cô ấy, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ đột phá.

Ngô Bình đi tới lối vào của Động Thiên Thanh Linh, lối vào là một đại điện với một khoảng đất trống ở phía trước, hiện giờ đang có hơn trăm người đứng xếp hàng ở đây, họ đều chờ để vào Động Thiên Thanh Linh.

Ngô Bình cũng xếp hàng, sau đó trò chuyện với tu sĩ ở xung quanh thì mới biết nếu trả tiền thì sẽ không cần xếp hàng mà được vào luôn.

Tiền này là tiền thuê một tháng ở linh địa, nếu chọn cách này thì vừa nhận được nhiều ưu đãi, vừa được phục vụ tốt hơn.

Ngô Bình không muốn xếp hàng nên đồng ý trả tiền.

Một tiếng trong Động Thiên Thanh Linh mất 2800 tiền Tiên, một tháng sẽ là một triệu không trăm linh tám nghìn tiền Tiên, sau khi được triết khấu thì còn một triệu.

Với hầu hết các tu sĩ mà nói thì đây không phải một khoản tiền nhỏ, vì thế không nhiều người chọn cách này.

Trả tiền xong, Ngô Bình đi vào đại điện ngay, anh đi xuyên qua một cánh cửa màu vàng. Sau đó, anh cảm thấy có một luồng sức ép tiến tới, khiến anh thấy rất khó chịu. Duy độ ở Động Thiên Thanh Linh càng cao thì áp lực càng lớn.

Trước mắt Ngô Bình chợt tối đen rồi nhanh chóng bừng sáng lại, anh phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường, có một tốp người đang chỉ dẫn cho mọi người. Vì Ngô Bình đã trả tiền nên được mời sang một hàng khác.

Phía trên của hàng này có một tu sĩ mặc áo xám đang giải thích về quy tắc ở trong Động Thiên Thanh Linh cho mọi người, ai cũng lắng nghe chăm chú, vì nếu phạm quy thì sẽ có kết cục rất thảm.

Tu sĩ kia giảng giải xong thì chắp tay nói với nhóm Ngô Bình: “Được rồi, mọi người giải tán”.

Mọi người tản đi, hầu hết đều đi tới thôn làng trong Động Thiên, ở đó có nhiều người nên tài nguyên sống cũng phong phú. Nhưng cũng có số ít người đi thẳng tới nơi hoang dã để tìm cơ duyên cho mình.

Mục đích Ngô Bình đến đây là để tìm dược liệu, nhưng anh muốn tìm hiểu về nơi này trước, sau đó hành động cũng không muộn. Vì thế, anh đã đi theo mọi người đến một trận nhỏ cách đây vài dặm.

Vì gần lối vào nên có rất nhều người đến đây tu luyện, diện tích của trấn này không lớn nên chỉ có sức chứa hơn 20 nghìn người.

Khách ở trấn luôn trong trạng thái đông nghịt, nhìn cả đống người xếp hàng, Ngô Bình không muốn tham gia nên đi ra chỗ khác. Anh đang chuẩn bị tìm chỗ nghỉ vài hôm để làm quen với hoàn cảnh ở đây.

Không ngờ chờ anh tìm được chỗ trọ rồi thì bên ngoài lại treo một tấm bảng ghi “hết phòng”.

Ngô Bình chán nản, còn tính phải sống cảnh màn trời chiếu đất.

Đúng lúc này, có một người chạy tới rồi cười hỏi: “Công tử, anh đang tìm chỗ trọ à?”

Người này mặc quần áo màu vàng, để đầu đinh, mặt đầy tàn nhang, chân trái còn bị thương nên đi hơi khập khiễng.
 
Chương 5437: “Em là Lý Sĩ Bình”.


Ngô Bình không nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Được, dẫn đường đi”.

Cậu nhóc đi ra khỏi trấn rồi đi tiếp hai dặm về phía Bắc, sau đó tới một vườn lê. Cây ở đây đã kết những trái lê vẫn xanh, có hai dãy phòng ở bên trong.

Ngô Bình nhìn thấy phòng ở đây thì không khỏi läc đầu, nhưng chủ nhà đã ra chào hỏi: “Công tử, tuy đây không phải trấn, nhưng cũng không cách quá xa, quan trọng là giá nhà rẻ, chỉ bằng một nửa trong trấn thôi”, giọng nói của người này nghe có vẻ thật thà.

Chủ của vườn lê có gương mặt dễ nhìn, chắc hẳn hồi còn trẻ cũng tuấn tú. Nhưng tay trái của ông ấy hơi có vấn đề, hình như đã từng bị thương nặng nên giờ nhìn như khúc gỗ.

Điều khiến Ngô Bình chú ý là ông ấy đã ở tầng thứ 10 cảnh giới Luyện Khí, song đã bị việc kinh doanh che lấp ý chí tu hành nên giờ chẳng khác gì người bình thường.

Dẫu sao cũng không tìm được chỗ ở, Ngô Bình đành gật đầu: “Ông chủ, tiền thuê một ngày là bao nhiêu?”

Chủ vườn lê cười nói: “200 tiền Tiên”. Ngô Bình đưa 600 cho ông ấy rồi nói: “Tôi trả trước ba ngày”.

Chủ vườn lê: “Được, để tôi bảo người đi dọn phòng cho cậu, phía trước có một phòng khách, mời cậu đến đó ngồi chơi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó bước trên một con đường hẹp. quanh co trong vườn lê, thi thoảng lại có vài quả lê va vào vai anh, tiếc là lê chưa chín, không thì anh đã hái vài quả ăn thử rồi.

Anh đi tới căn nhà ba gian, bên trong có một phòng khách, trong đó có đồ đạc được làm băng gỗ lê.

Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, đang chuẩn bị tự pha trà cho mình thì nhìn thấy cậu nhóc ban nãy cầm ấm trà tới rồi rót cho anh.

Cậu ta cười nói: “Công tử, đây là trà tôi hái trên núi, mời anh uống thử”.

Ngô Bình cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, mùi vị cũng không đến nỗi, anh mỉm cười lấy mười đồng tiền Tiên ra đưa cho cậu ta: “Cho cậu mua quà vặt”.

Cậu nhóc vui vẻ nhận lấy rồi luôn miệng nói cảm ơn. Ngô Bình: “Cậu tên gì?”

Cậu nhóc: “Em là Lý Sĩ Bình”.

Ngô Bình: “Sĩ Bình, chân cậu làm sao thế?”

Lý Sĩ Bình xị mặt ra rồi cúi đầu xuống nói: “Vườn lê này là của ông nội em, năm xưa ông là tu sĩ Bí cảnh. Nhưng sau đó gặp khó khăn, vườn lê cũng bị người ta cướp mất, lý do là vì ông em mang ơn người ta. Người đó có thực lực mạnh, ông cãi lý với họ song bị họ dùng âm hoả đốt cánh tay, Bây giờ, tuy nhà em đang kinh doanh vườn lê, nhưng mỗi năm đều phải nộp rất nhiều tiền cho người kia, trừ chỉ tiêu các thứ đi thì cũng không còn dư bao nhiêu nữa”.

Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Kinh doanh vườn lên kiếm tiền thế nào?”

Lý Sĩ Bình: “Đây là Động Thiên Thanh Linh nên có linh khí đồi dào, lê ở đây bán chạy ở bên ngoài lắm, nhà em có một trăm mẫu, mỗi năm cho ra sản lượng rất nhiều lê nên cũng kiếm được khoảng 30 triệu tiền Tiên”.

Ngô Bình cười nói: “Cũng ngon, dẫu sao thì vườn lê này cũng là sản nghiệp của ông cậu”.
 
Chương 5438: Bí Thần Hoàng Kim chí tôn


Lý Sĩ Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Công tử có thể chữa được cho em sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này cũng không phải là việc gì khó với tôi”.

Lý Sĩ Bình vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn công tử đã nhân từ, Sĩ Bình dập đầu với anh”.

Ngô Bình đỡ cậu ta đứng lên cười nói: “Cậu đừng khách sáo”, nói rồi anh dùng tiên lực bắt đầu chữa trị cho cậu ta.

Anh bảo Lý Sĩ Bình xản ống quần của lên, sau đó đặt chân lên đầu gối. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh đã biết trong cái chân này có một loại tà khí nào đó, khiến cơ bắp của cậu †a không thể co bóp bình thường, chỉ cần tà ác bị đẩy ra ngoài thì cậu ta sẽ bình thường trở lại.

Trên hai tay anh bỗng xuất hiện đốm lửa, sau đó dùng sức ấn lên phần chân của Lý Sĩ Bình, Lý Sĩ Binh đau đớn gào. lên, trán ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng mấy giây sau, tà ác bên trong đã bị đẩy ra ngoài, biến thành khói màu đen bay ra từ các lỗ chân lông, vừa hôi vừa tanh.

Chủ nhân vườn lê nghe thấy tiếng động bèn vội vã chạy. đến, thấy Ngô Bình ôm chân con trai cứ tưởng Ngô Bình định hại cậu ta nên ông ta lập tức hét lên, sau đó nhảy lên không trung định đánh Ngô Bình. Cả người ở trong không khí, ông ta đã cầm sẵn một con dao trong tay định đâm vào ngực anh.

Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Ngô Bình vài mét, ông ta bỗng dao động, vội thu con dao lại, đáp xuống bên cạnh Ngô Bình và con trai.

Nhìn thấy Lý Sĩ Bình rụt chân lại, sau đó đứng lên, còn nhảy mấy cái tại chỗ, ánh mắt cậu ta lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, hét lớn: “Con khỏi bệnh rồi, bố, chân con khỏi rồi”.

Nói rồi cậu ta chạy đi, còn chạy rất nhanh, hơn nữa cả người không còn nghiêng ngả nữa, chẳng khác nào những đứa trẻ bình thường.

Chủ nhân vườn lê lập tức hiểu ra mọi chuyện, ông ta vứt cái dao đi, sau đó quỳ xuống đất: “Cảm ơn ơn đức cứu chữa của cậu”.

Ngô Bình nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà”.

Chủ nhân vườn lê lại cúi người xuống nói: “Tôi là Lý Vĩ, không biết nói sao để tỏ lòng cảm ơn đại ơn này”.

Chân của con trai ông bị thế là do khi còn nhỏ đã bị con trai của người cướp mất vườn lê làm cho bị thương, luôn là tâm bệnh của ông ta, bây giờ con trai đã khỏi bệnh, ông ta vui mừng biết bao.

Ngô Bình nhìn cánh tay ông ta nói: “Vết thương của ông là do bị âm hỏa thiêu đốt, lửa độc vẫn còn nằm trong người ông. Nếu không có lửa độc này thì chắc hẳn ông đã đột phá Bí Cảnh rồi”.

Lý Vi ngạc nhiên nói: “Công tử đúng là có mắt nhìn. Kẻ ác đó không muốn cho tôi đột phá nên đã cố ý dùng lửa độc để áp chế tôi, sai bảo tôi quản lý vườn lê thay ông ta, làm tay sai của ông ta”.

Ngô Bình: “Tôi có thể chữa trị vết thương của ông, nhưng có một điều, nếu ông đột phá rồi thì có là đối thủ của người đó không?”

Hai mắt Lý Vi sáng rực nói: “Tu vi của người nọ chỉ là Bí Cảnh tầng một, hơn nữa bốn mươi lăm năm này chưa từng đột phá, một khi tôi đột phá, thực lực cũng sẽ không yếu hơn người đó”.
 
Chương 5439: Bí Anh dài đến chín thước bảy tấc.


Ngô Bình xua tay: “Ông mau chóng đi tu luyện đi, nếu người đó quay lại trước thời hạn, không chừng vẫn sẽ hại ông”.

Lý Vi vội nói: “Cảm ơn công tử! Công tử, tôi muốn ra ngoài vài ngày, tôi sẽ lui hết phòng của toàn bộ khách, chỉ để lại một mình cậu”.

Ngô Bình nghĩ người càng ít thì càng yên tĩnh bèn nói: “Ừ, vậy cũng được, ông đi đi”.

Lý Vi dẫn con trai đi khỏi đó, không lâu sau tất cả khách hàng cũng đi, vườn lê lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngô Bình uống hết ấm trà bèn tìm một căn phòng nhà sạch sẽ ngồi xuống tu luyện, lần trước anh định đột phá nhưng lại nhận được tin tức, phải quay lại vũ trụ Minh Cổ.

Thần Pháp chí tôn của anh đã đột phá sáu tầng đầu tiên, Bí Anh dài đến chín thước bảy tấc.

Lúc này anh uống viên đan dược, vượt hẳn lên tầng thứ bảy. Tu luyện ở tầng này cực kỳ quan trọng, cũng là nút thät mấu chốt, nếu thành công thì Bí Anh sẽ thay đổi, biến thành Bí Thần. Nếu không thành công, việc tu luyện trước đó cũng là công cốc.

Một canh giờ sau, lại nghe thấy một tiếng vang cực lớn, tầng thứ bảy Thần Pháp chí tôn của anh đã hoàn thành, Bí Anh tăng lên đến mười thước chín, tám mươi ba phân, hơn cả tiêu chuẩn mười thước của Bí Thần Kim Hoàng chí tôn.

Thế nhưng đây mới chỉ là bät đầu, Bí Anh của anh bắt đầu thay đổi thành Bí Thần. Lấy anh làm trung tâm, vô số bí lực, sức mạnh không gian, linh lực đều tụ lại giữa không trung. Sức mạnh cực lớn tạo nên gió bão phá hủy tất cả các cây ăn quả trong vườn lê.

Cơn bão kéo dài khoảng nửa tiếng, trong không trung hình thành hai mươi bảy cơn gió lốc dài mấy mươi ngàn mét làm động đến người trong thị trấn, họ đều chạy đến xem thử nhưng lại không dám đến gần.

Thay đổi sẽ không thuận buồm xuôi gió, Bí Thần lớn mạnh chắc chắn sẽ bị ông trời đố ky, thế mà...

“Rắc!”

Lúc này hai mươi bốn tia sét có màu sắc khác nhau đánh xuống từ chín tầng trời, liên tục giáng xuống vườn lê, đánh trúng Bí Thần của Ngô Bình.

Bí Thần bị sét đánh trúng một lần, chiều cao tăng lên thêm một phân, mười thước tám tấc, một trượng một thước ba tấc, một trượng hai thước một tấc.

Sau khi bị hai mươi bốn tia chớp đánh trúng, Bí Thần của Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao hai trượng bốn thước tám tấc. Khí tức đáng sợ của anh còn hung hãn và mạnh hơn cả cường giả Thần Thông.

Sấm chớp biến mất, cơn gió lốc cũng không còn nửa, vườn lê trở nên tan hoang. Các tu sĩ lớn gan đi vào vườn lê xem thử tình hình nhưng lại không thể thấy được Ngô Bình.

Lúc này Ngô Bình vừa đột phá không muốn để người ngoài nhìn thấy mình, nên anh đã lẳng lặng ra khỏi vườn lê, đi đến trên vùng núi hoang vắng cách đó cả trăm mét.

Anh đứng lên đỉnh đồi, Bí Thần đã được nâng lên trên Cửu Thiên, đừng trong Động Thiên cũng cảm nhận được trật tự của ngũ hành.

Sự giác ngộ về trật tự này vốn dĩ cực kỳ khó khăn, nhưng Ngô Bình đã hiểu rõ ngũ hành ở trong vũ trụ phía dưới không chỉ một lần. Ngũ hành là sức mạnh của trật tự chung, hiện giờ anh cũng không gặp khó khăn trong quá trình lĩnh ngộ.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, gương mặt Ngô Bình vẫn hiện lên năm màu sắc khác nhau là xanh, đen, đỏ, trắng, vàng, chứng tỏ anh đã lần lượt lĩnh hội được ngũ hành mộc, thủy, hỏa, kim, thổ.

“Am" Trong bí phủ lập tức tràn ngập sức mạnh của ngũ hành, Bí Thần của anh cũng quay lại bí phủ, trấn giữ tầng thứ chín bảo tháp, củng cố cảnh giới trong đó.

Lúc này Ngô Bình chính thức bước vào Bí Cảnh tầng chín, cảnh giới Ngũ Hành.
 
Chương 5440: Lạc Thiên


Ngô Bình thành công bước vào bí cảnh, cảnh giới Ngữ Hành tầng chín, khí tức hòa hợp cùng thiên địa ngũ hành, sức ép của Thanh Linh Động Thiên với anh cũng giảm đi rõ rệt. Nếu sức ép trước đó là mười thì bây giờ chỉ còn có một mà thôi.

Lúc này, thần niệm của anh giải phóng ra và tìm kiếm xung quanh. Ở cách anh hơn một trăm dặm có một cái hồ, bên hồ có rất nhiều người.

Anh giật mình, lập tức cưỡi tiên quang ngũ sắc, bay về bên hồ. Không bao lâu, anh đáp xuống khu vực cách bờ hồ mấy trăm mét, sau đó đi về phía bờ hồ.

Anh mới đi được mấy bước thì có người hét lên: “Làm gì thế?”

Ngô Bình liếc nhìn đối phương, bình thản đáp: “Qua xem thử”.

“Hồ này đã được công tử của chúng tôi bao trọn rồi, muốn xem thì trả tiền đây”.

Ngô Bình chau mày: “Bao trọn rồi sao?”

“Không sai”. Người đó vừa nói vừa tiến lại gần, quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Muốn vào thì giao ra một vạn tiền tiên”.

Ngô Bình nhìn quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này thì đấm lên mặt người đó. “Bụp” một cái, mặt người đó liền lõm xuống, hẳn cứng đờ, ngã ngay xuống đất.

Ngô Bình cười khẩy: “Còn muốn lừa tiền tôi nữa à”. Anh mặc kệ tu sĩ bất tỉnh trên mặt đất, tiếp tục đi về phía bờ hồ. Lúc này, anh phát hiện những người bên bờ hồ ai cũng cầm cần trúc, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước gần bờ hồ.

Anh đến trước mặt một tu sĩ trung niên và hỏi: “Chào đạo huynh, anh đang xem gì thế?”

Người đó nhìn Ngô Bình, nói: “Chắc người anh em mới đến nên không biết tình hình ở đây đúng không? Hồ này rất đặc biệt, nước trong hồ là Nhược Thủy, bất cứ thứ gì rơi vào cũng đều bị nhấn chìm. Có điều, trong lòng hồ Nhược Thủy có rất nhiều loại cá sinh sống, thịt của những loại cá này đều rất ngon, ăn chúng sẽ rất có ích cho việc tu hành. Chúng tôi không thể xuống nước bắt cá, chỉ đành ở bên hồ chờ thời, một khi nhìn thấy có cá lên bờ thì dùng cần trúc đánh ngất bọn chúng”.

Ngô Bình cười, nói: “Rất nhiều người tập trung quanh hồ, vậy cũng đâu bắt được mấy con đâu”.

“Đúng vậy, cả ngày trời rồi mà tôi còn chưa thấy được cái vảy cá nữa”.

Ngô Bình: “Dù là Nhược Thủy thì chỉ cần nín thở khi xuống. đó là được, sao không có ai xuống đó?”

Người đó lắc đầu: “Trong hồ có một con giao long hung ác, ai mà dám xuống? Trước đây, vì chưa biết rõ sự tình nên đã có không ít người bị ăn thịt”.

Ngô Bình nghe nói linh ngư thơm ngon thì cũng thấy hơi động lòng, anh lấy một sợi dây câu ra, cột lưỡi câu vào một đầu rồi vung nhẹ ra, nội lực truyền lên dây câu, làm dây lập tức rơi vào trong hồ nước.

Dây câu trong tay anh dài một hai trăm mét, dây câu như có mắt, tìm kiếm linh ngư bên dưới. Anh nhanh chóng phát hiện ra một con cá vừa to vừa béo, móc câu móc ngay vào miệng con cá. Ngay lập tức, anh kéo dây câu lên, con cá lớn liền bay ra khỏi mặt nước rồi rơi thẳng vào tay anh.

Con cá đó ít nhất cũng được năm ký, những người xung quanh đều thấy ghen tị. Một người bước qua, hỏi: “Này anh bạn, anh có bán con cá đó không?”

Ngô Bình thấy có người mua cá thì hỏi: “Anh trả bao nhiêu tiền?”

Người đó liếc nhìn con cá rồi đưa ba ngón tay ra: “Ba nghìn tiền tiên, sao hả?”

Ngô Bình lắc đầu, ôm con cá né sang một bên, chuẩn bị nếm thử độ tươi ngon của nó.

Nhưng anh chưa đi được hai bước thì đã có hai tu sĩ chặn anh lại, hai người đó đều là bí cảnh, khí tức trên người rất đáng sợ, rõ ràng là đã luyện loại tà công gì đó.

Tu sĩ râu ria bên trái nhìn Ngô Bình chăm chăm, lạnh lùng nói: “Cá trong hồ này là thứ mà anh có thể bät được sao?”

Mặt Ngô Bình không cảm xúc, lúc nấy anh có nghe mấy người đó nói chuyện với nhau và có nhắc đến việc đây là hồ vô chủ, nhưng lúc này lại có người cậy người đông, lừa tiền của người khác. Người trước đó cũng vậy, hai người trước mặt anh cũng vậy.
 
Chương 5441: “Đền cá lại cho em “.


Tên râu ria nhích mày: “Hai người chúng tôi là đủ xử lý anh rồi”.

“Âm”. Ngô Bình bỗng giữ chặt lấy đầu của hản rồi lên gối mạnh. Sức mạnh khủng khiếp truyền từ đầu xuống, lỗ chân lông khắp người tên râu ria đều rỉ máu. Sau khi Ngô Bình buông tay, cơ thể hắn liền ngã xuống đất, hắn đã chết thật sự.

Tu sĩ còn lại sợ đến ngây người, quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị Ngô Bình tóm chặt cổ, sau đó thì cắm đầu xuống đất.

“Thịch”.

Nửa người của người đó đập vào mặt đất đầy đá vụn, máu me bắn tung tóe, chết còn thảm hơn cả tên râu ria.

Ngô Bình đánh chết hai người đó thì lấy túi tiền trên người họ, sau đó đi nướng cá ăn như không có gì xảy ra.

Những người bên hồ nhìn thấy cảnh đó thì đều thầm khen hay, hai người đó đã lừa tiền của rất nhiều tu sĩ, nhiều người chỉ giận nhưng không dám nói.

Ngô Bình nhóm một đống lửa, sau đó lấy gia vị và dụng cụ ra, một lúc sau là đã bắt cá lên nướng, hương thơm phưng phức.

“Cá thơm quá”.

Bỗng dưng, một cậu bé tầm năm sáu tuổi chạy đến, cậu bé mặc bộ đồ màu đỏ, mang giày màu đỏ, trước ngực đeo một chiếc khóa vàng trường thọ, đầu cột tóc chỉ thiên.

Ngô Bình tò mò, sao mộ cậu bé nhỏ thế này lại một mình chạy vào Thanh Linh Động Thiên?

Ngô Bình thấy cậu bé chảy nước dãi, vẻ mặt rất thèm thuồng thì hỏi: “Nhóc con, tên em là gì?”

“Cháu tên Lạc Thiên”. Cậu bé đáp: “Anh ơi, cá của anh có ngon không?”

Ngô Bình vui vẻ hỏi: “Không biết, hay là em nếm giúp anh thử?”

“Được đấy, em là nhà ẩm thực, để em giúp anh nếm thử”. Cậu bé tên Lạc Thiên vui mừng nhảy cẵng lên.

Ngô Bình cắt cho cậu bé một miếng cá, câu bé nhận lấy bằng hai tay, rồi ăn nhồm nhoàm.

Cậu bé vừa căn được hai miếng thì có một luồng sáng vàng chiếu xuống, một cặp vợ chồng trẻ xuất hiện. Người đàn ông mặc áo vàng đeo đai bạc, cao to điển trai, người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím, xinh đẹp mỹ miều.

Người đàn ông nhìn thấy cậu bé đang ăn đồ ăn của người khác thì liền hất văng miếng cá, chau mày, nói: “Lạc Thiên, sao có thể tùy tiện ăn đồ của người lạ”.

Cậu bé ngây ra, sau đó giận dỗi nói: “Đền cá lại cho em “.

Người phụ nữ mỉm cười, nói: “Lạc Thiên ngoan, em muốn ăn cá thì để chị bắt cho em ăn được không?”

“Không”. Cậu bé giận dỗi nhìn hai người đó “Tránh xa tôi một chút, tôi ghét hai người”.

Mặt người đàn ông nặng trĩu, hắn nói: “Lạc Thiên, nói sao. thì anh cũng là anh họ của em, sao em có thể vô lễ như thế?”

Cậu bé cười khẩy: “Anh mà cũng biết nói mình là anh họ của tôi sao? Trước đây tôi đào được bảo bối, sao anh lại giành mất?”

Mặt người đàn ông đỏ bừng, hắn nói: “Anh chỉ giữ tạm giùm em thôi. Em chỉ là một cậu bé, em có thể bảo vệ được vật quan trọng như thế sao?”

Cậu bé: “Vậy sao? Vậy sau khi hai người giành mất bảo bối thì đã bỏ tôi lại trên núi hoang, suýt chút bị quái vật ăn thịt, thế cũng là muốn tốt cho tôi sao?”

Người phụ nữ nói với vẻ mặt tối sầm: “Lạc Thiên, em nói lung tung gì thế? Anh chị vẫn luôn âm thầm bảo vệ em, nếu không thì em có thể sống sót được sao?”

Cậu bé tên Lạc Thiên cười khẩy: “Tặng bảo bối cho hai người đó, hai người đừng đi theo tôi nữa”.

“Không đến lượt em quyết định, đi theo anh”. Người đàn ông vừa nói vừa đến bắt cậu bé.
 
Chương 5442: Mười hai viên đá quý


Người đàn ông vừa đau vừa thốn, cao giọng hét: “Anh là ai?

Ngô Bình bình thản đáp: “Khó khăn lắm tôi mới câu được linh ngư lên, anh nói hất đổ là hất đổ sao? Hơn nữa, ai cho. anh cái gan dám ra tay với tôi?”

Người đàn ông hít một hơi dài, nói: “Anh bạn, anh có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Tôi không cần biết anh là ai, mau cút đi, nếu không chưởng tiếp theo sẽ không chỉ đánh gãy tay anh không thôi đâu”.

Người đàn ông thấy Ngô Bình mạnh quá, hẳn đảo mắt rồi gọi Lạc Thiên: “Lạc Thiên, mau đi theo anh”.

Cậu bé nấp sau lưng Ngô Bình, thè lưỡi, nói: “Tôi cứ không đi đó”.

Người đàn ông häm hăm lườm cậu bé, sau đó kéo cô gái bỏ đi, chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Ngô Bình lại cắt cho cậu bé thêm một miếng cá nữa, hỏi: “Người đó là anh họ của em, sao em lại không đi với hẳn?”

Cậu bé nói với vẻ mặt hơi nặng nề: “Em cảm giác hắn muốn giết em nên em mới không muốn đi cùng hắn”.

Ngô Bình bất ngờ: “Tại sao hắn lại muốn hại em?”

Lạc Thiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, mặc dù em còn nhỏ nhưng em không ngốc. Ông nội sắp về rồi, nghe nói ông thu hoạch được rất nhiều ở Vạn Kiếm Tiên Giới, nếu năm anh em bọn em bị thiếu mất một người thì họ sẽ được chia nhiều bảo. bối hơn. Còn nữa, lúc nấy hẳn đã cướp mất một bảo bối em tìm được, hẳn không dám để bố em biết được chuyện này”.

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Hắn đã cướp bảo bối gì của em?”

Lạc Thiên giận dữ nói: “Viên đá quý đó là do em nhặt được trong một hang động, viên đá quý đó rất kỳ diệu, có thể giúp cho sức mạnh của em tăng gấp đôi”.

 

Ngô Bình: “Mạnh lên gấp đôi sao? Vậy đúng thật là một bảo bối”.

Lạc Thiên thở dài:" Tiếc là đã bị anh họ em cướp mất”.

Ngô Bình nói: “Em còn nhỏ vậy mà sao lại chạy đến chỗ này?”

Lạc Thiên đáp: “Từ nhỏ em đã sống ở đây mà”.

Ngô Bình ồ một tiếng, n Tiên sao?”

“Nhà em ở Thanh Linh Động

Lạc Thiên gật đầu: “Hôm qua bố em đánh em một trận nên em chạy ra đây, không ngờ anh họ em cũng chạy theo đến đây”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà em nổi tiếng ở Thanh Linh Động Thiên lắm sao?”

Lạc Thiên: “Cũng tàm tạm, nhà họ Dương của em là một trong tám gia tộc lớn nhất của Thanh Linh Động Thiên. Tu vi của ông đứng thứ hai trong tám vị gia chủ, chỉ đứng sau kiếm tiên Âu Dương Dịch”.
 
Chương 5443: “Chuyện này dễ mà”.


Anh dừng lại một lúc rồi hỏi: “Lạc Thiên, lúc nãy em nói em đã tìm thấy viên đá quý đó trong một hang núi, vậy em còn nhớ vị trí của hang núi đó ở đâu không?”

Lạc Thiên cười, nói: “Anh trai, anh muốn đến tìm những viên đá quý khác sao? Không cần đi nữa đâu, anh họ em đã dắt người đến tìm ba lần rồi mà vẫn không tìm thấy gì”.

Ngô Bình nói: “Hắn không tìm thấy nhưng biết đâu anh có thể tìm thấy”.

Lạc Thiên chớp mắt: “Được, em có thể dắt anh đi, nhưng em còn muốn ăn một con cá nữa”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ mà”.

Anh đến bên hồ, dùng cách ban nãy câu lên một con cá †o hơn rồi quay về nướng cho Lạc Thiên ăn.

Lạc Thiên ăn cá xong thì nói: “Đi thôi, em dẫn đường cho. anh”.

Hai người họ bay được một đoạn thì đến một đỉnh núi. Hai người lên núi và tìm thấy một hang động ở gần đỉnh.

Hang động rất lớn, Ngô Bình vào trong thì quả nhiên không phát hiện được thứ gì đáng giá, hơn nữa, bên trong còn có mùi rất khó chịu, chắc là có động vật hoang dã ở bên trong lâu ngày.

Lạc Thiên bịt chặt mũi: “Anh trai, em đã nói là không có thứ gì khác rồi mà, chúng ta đi thôi, chỗ này thối quá”.

Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật, quan sát chỗ đó một lần nữa, sau đó phát hiện hang động này được hình thành từ ba không gian chồng lên nhau, sơn động mà họ nhìn thấy bây giờ chỉ là một trong ba không gian, còn hai không gian không thể nhìn thấy bằng mät thường nữa.

Anh bước đến một góc, đưa tay vào một vị trí giữa không gian, chạm nhẹ một cái, không gian thứ hai liền xuất hiện, không gian xung quanh họ cũng bắt đầu thay đổi.

Đấy là một hang núi lớn hơn, bên ngoài có một cánh cửa, bên trong có mười hai cây cột ngọc thạch, trong đó có mười một cây đều có đặt một giá đỡ băng kim loại trên đỉnh, bên trên giá là một viên đá quý. Đá quý trên những cây cột khác nhau có màu sắc khác nhau, từ đó có thể thấy, một trong số những viên đá quý trên đỉnh cột ngọc đã bị Lạc Thiên nhặt được.

Lạc Thiên tròn mắt: “Wow, nhiều đá quý thế”.

Ngô Bình bước đến trước một viên đá quý màu vàng, đưa tay ra lấy. Viên đá quý trong tay anh bỗng giải phóng ra năng lượng lớn mạnh mang thuộc tính thổ, luồng năng lượng đó có thể nâng cao được khả năng phòng ngự của anh, khiến anh có thể chịu được đòn tấn công mạnh hơn.

“Đây là đá quý có thuộc tính thổ, sức mạnh bên trong đủ giúp anh tu luyện Ngũ Hành Bí Thần”.

Sau đó anh lại tìm thấy bốn viên đá quý thuộc tính Ngữ Hành, gồm đá quý màu xanh lá có thuộc tính mộc, đá màu bạc có thuộc tính kim, đá màu đen có thuộc tính thủy, đá màu đỏ có thuộc tính hỏa.

Ngoài năm viên đá quý đó ra, còn có một viên đá quý. trong suốt, bên trong có hình một con cá âm dương đang chuyển động.

Năm viên đá quý còn lại cũng có công dụng thần kỳ. Ngô Bình lấy đi sáu viên trước, sau đó nói với Lạc Thiên: “Lạc Thiên, em có thể chọn hai trong số năm viên đá quý còn lại”.

Lạc Thiên vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thật sao? Anh trai, anh không cần cho em đâu, dù gì cũng do anh tự tìm ra mà”.

Ngô Bình: “Nếu không phải nhờ có em dẫn đường thì anh cũng không tìm đến đây được, xem như anh tặng em hai viên đá quý này”.

Lạc Thiên vuốt mũi: “Thôi được, cảm ơn anh”.Cậu bé không khách sáo, chọn đại hai viên đá quý.

Ngô Bình cất ba viên đá quý còn lại rồi lại bước đến một vị trí khác, chạm nhẹ vào không gian.

Lúc này, không gian lại méo mó, không gian thứ ba bị giấu kín xuất hiện trước mặt anh. Đấy là một hang động lớn hơn nữa, bên trong có một cái hồ tự nhiên được tạo ra từ thạch nhũ, trong hồ có một bức tượng ngọc của một cô gái xinh đẹp, mắt mày sắc sảo, thân hình cân đối, khiến ai nhìn thấy cũng không muốn rời mắt.

Trên bức tượng ngọc có một cột thạch nhũ khổng lồ treo lơ lửng, không ngừng nhỏ thạch nhũ màu trắng xuống, toát ra mùi hương thanh khiết.

Lạc Thiên trợn tròn mắt, hỏi: “Anh, đây là tượng ngọc mỹ nữ sao?”

Ngô Bình tiến lại gần quan sát, phát hiện trong tượng ngọc đã hình thành lục phủ ngũ tạng, mạch máu, chỉ là chưa hoàn thiện thôi.

Anh cười, nói: “Không biết tại sao bức tượng ngọc này lại có linh tính, thêm thời gian nữa thì cô ấy sẽ biến thành người thật”.

Lạc Thiên vò tay: “Anh, vậy chúng ta chuyển cô ấy về nhà ngắm đi”.

Ngô Bình cười, nhìn cậu bé và nói: “Nhưng nếu chuyển đi thì cả đời này cô ấy cũng không thể thành người được. Chúng ta đi thôi, để cô ấy tiếp tục ở lại đây, sớm ngày được thành người”.

Lạc Thiên cười, nói: “Nghe theo anh vậy”.

Sau đó cậu bé nghịch ngợm chạy đến trước tượng ngọc, nói: “Người đẹp, cô có nghe thấy không? Hôm nay nhờ có anh trai Ngô Bình của tôi nhân từ, sau này cô thành người thì phải ghi nhớ mặt tốt của anh ấy đấy”.
 
Chương 5444: Cặp bố con không biết xấu hổ


 Lạc Thiên gãi đầu: “Đại ca, em không muốn về”.

Ngô Bình: “Em cầm đá quý trong tay, ngộ nhỡ lại bị ai đó cướp mất thì sao?”

Lạc Thiên nghĩ cũng có lý, cậu ta thở dài nói: “Vậy được rồi”.

Ngô Bình: “Về đến nhà, em có thể đưa đá quý cho người nhà nhưng không được nói là anh tặng cho em, càng không được nhäc đến việc chúng ta tìm được đá quý. Em chỉ cần nói là trên đường gặp người xấu, anh đã cứu em rồi đưa em về nhà”.

Lạc Thiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ không nói gì đâu”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó dùng thuật độn đưa Lạc Thiên đến dưới chân một ngọn núi được mây bao phủ theo chỉ dẫn của cậu ta. Dưới chân núi có một cánh cổng cao một trăm mét, có vài ngôi nhà được xây dựng gần cánh cổng. Khi cả hai đến nơi, một nhóm người từ trong nhà lao ra, lần lượt chào. Lạc Thiên.

“Cậu Lạc Thiên, cậu về rồi”.

Trước kia Lạc Thiên là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng bây giờ mặt mày lạnh như băng, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Đưa người đến rồi, Ngô Bình không định vào trong: “Lạc Thiên, chúng ta tạm biệt ở đây nhé”.

Lạc Thiên hơi không vui, nói với giọng cầu xin: “Đại ca Ngô, anh ở lại nhà em hai ngày đi, xin anh đấy”.

Ngô Bình đang định nói gì đó thì một đôi vợ chồng bước ra từ trong cánh cổng, chính là anh trai họ và chị dâu họ của Lạc Thiên mà trước đó đã gặp được.

Người này vừa nhìn thấy Ngô Bình, lập tức nhớ đến chuyện mình bị đánh, trong lòng dâng lên cơn tức giận, hắn quát lớn: “Người đâu, mau đánh cái tên khốn này cho tôi”.

Hắn là cậu chủ của phủ, người làm nào dám không nghe lời hẳn? Lập tức có người lao đến bao vây Ngô Bình.

Lạc Thiên vội vã nói: “Các người làm gì đấy? Đại ca Ngô là bạn của tôi, là khách quý của Dương phủ, ra ngoài hết cho tôi”.

Thế nhưng dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, đám người đó không nghe lọt những lời cậu ta nói, ngược lại đều nhìn anh họ của Lạc Thiên.

Hắn hừ một tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Người này là kẻ lừa đảo, bắt nạt cậu Lạc Thiên. Hơn nữa hẳn gan to bằng trời dám ra tay đánh tôi”.

Lạc Thiên đứng chắn trước mặt Ngô Bình, tức giận nói: “Để tôi xem ai dám”.

Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm anh họ: “Dương Siêu Huyền, anh dám bảo họ ra tay thì tôi sẽ nói chuyện anh cướp. đá quý của tôi cho bố”.

Nghe Lạc Thiên nói thế, Dương Siêu Huyền hơi nhíu mày, hắn nói: “Lạc Thiên, đá quý gì?”

Thấy hẳn giả vờ ngốc nghếch, Lạc Thiên cực kỳ tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh có liêm sỉ không vậy? Anh và vợ anh cướp mất đá quý của tôi”.

Dương Siêu Huyền: “Lạc Thiên, anh đã nói em bị lừa rồi mà, chắc chản là hän gạt em lấy đá quý đi, đúng không?”

Nói rồi hắn không để Lạc Thiên nói thêm lời nào đã vẫy tay ra hiệu cho người lại đánh Ngô Bình. Cho dù những người này đánh không lại Ngô Bình cũng không sao, một khi hắn và người nhà họ Dương ra tay, chuyện còn lại sẽ dễ xử lý.

“Khoan đãt”

Lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, một giọng nói vang lên.
 
Chương 5445: “Tôi là chứng cứ đây”.


Dương Quảng Lợi sửng sốt, đứa con này trước giờ luôn bướng bỉnh không bao giờ nghe lời ông ta. Nếu ông ta bảo đi hướng đông, cậu ta chắc chắn sẽ đi hướng tây, nếu ông ta bảo leo lên cao, cậu ta chắc chắn sẽ xuống thấp hơn.

Dương Lạc Thiên chỉ vào Ngô Bình nói: “Bố, đây là anh Ngô. Trên đường con gặp nguy hiểm, là anh ấy đã cứu con, còn đưa con về tận nhà”.

Người trung niên nghe thế cũng dao động, vội bước đến chắp tay chào: “Cảm ơn anh bạn”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.

Sau đó Dương Lạc Thiên lại chỉ vào Dương Siêu Huyền nói: “Bố, con nhặt được một viên đá quý ở bên ngoài, đã bị anh ta cướp mất”.

Dương Siêu Huyền mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Lạc Thiên, có phải em bị người ta gạt nhớ nhầm rồi không? Em còn nhỏ có thể nhặt được đá quý gì chứ? Hơn nữa, đá quý là thứ có thể nhặt được sao?”

Dương Quảng Lợi ăn cơm còn nhiều hơn số cháo Dương Siêu Huyền từng thấy, ông ta không đổi sắc bình tĩnh hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, chuyện là thế nào, con nhặt được đá quý gì?”

Dương Lạc Thiên: “Đá quý đó cực kỳ thần kỳ, cầm trong tay thì sức mạnh của con sẽ tăng lên gấp đôi”.

Dương Quảng Lợi biến sắc: “Sức mạnh tăng gấp đôi? Vậy cơ thể con có gì không thoải mái không?”

Dương Lạc Thiên lắc đầu: “Không có gì không thoải mái cả, ngược lại còn rất cường tráng”.

Dương Quảng Lợi nhìn Dương Siêu Huyền: “Siêu Huyền, nếu con lấy đá quý của Lạc Thiên thì giao ra đây, chú sẽ không trách phạt con”.

Dương Siêu Huyền thờ ơ nói: “Chú ba, sao cháu có thể giật đồ với một đứa trẻ chứ? Hơn nữa nói thế mà chú cũng tin à? Một đứa trẻ ra ngoài một chuyến nhặt được một viên đá quý có giá trị không thể định giá?”

Nào ngờ Dương Quảng Lợi nói từng câu từng chữ: “Chú tin.

Dương Siêu Huyền sửng sốt, sau đó nói: “Chú ba, chuyện gì cũng phải nói lý chứ. Chỉ dựa vào một câu nói của Lạc Thiên, chú đã nhận định cháu lấy đá quý gì đó?”

Dương Quảng Lợi c Thiên có rất nhiều thói xấu nhưng nó có một điểm tốt, đó là nó không bao giờ nói dối. Dù nó có làm chuyện xấu xa gì, biết rõ có nói ra cũng sẽ bị đánh, nó cũng sẽ không giấu giếm. Chú hiểu con trai chú hơn ai hết”.

“Tôi thấy chưa chắc đâu”.

Nói rồi có một người bước ra từ trong đám người, là một người đàn ông để râu hình chữ bát, người này là Dương Quảng. ích - bố của Dương Siêu Huyền.

Nhìn thấy Dương Quảng Ích, Dương Quảng Lợi hơi cúi đầu xuống: “Anh hai”.

Dương Quảng Ích: “Quảng Lợi, có chuyện gì không thể nói với anh mà phải hù dọa mấy đứa trẻ vậy?”

Dương Siêu Huyền thấy mình đã có chống lưng lập tức tỏ vẻ oan ức nói: “Bố ơi, chú ba nói con lấy đá quý gì đó của Lạc Thiên, nhưng con chưa từng nhìn thấy đá quý gì mà”.

Lạc Thiên tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh đừng vô liêm sỉ như vậy, anh dám nói anh không lấy đá quý của tôi?”

Dương Siêu Huyền trợn mắt nhìn Lạc Thiên: “Dương Lạc. Thiên, em có chứng cứ gì chứng minh anh lấy không?”

Lạc Thiên nói: “Tôi là chứng cứ đây”.

Dương Quảng Ích nói: “Lạc Thiên, mặc dù cháu còn trẻ con nhưng cũng không thể nói lung tung. Đá quý dễ tìm được thế sao? Cháu ra ngoài một chuyến đã có thể tìm được?”

Lúc này Ngô Bình bỗng lên tiếng: “Tôi có thể chứng minh”.

Dương Siêu Huyền biến sắc, chỉ vào Ngô Bình nói: “Bố, tên này là một kẻ lừa đảo, bố xem hắn lừa gạt Lạc Thiên thành bộ dạng gì kìa, hẳn phải chịu trách nhiệm về mọi việc. Hơn nữa, lúc đó con muốn ngăn hắn lừa gạt Lạc Thiên, hẳn lại dám ra tay đánh con”.

Dương Quảng Ích nổi giận: “Cậu là ai mà dám động vào người nhà họ Dương”.
 
Chương 5446: Sóng gió đá quý


'Vừa hỏi xong ông ta đã hối hận rồi, ngay sau đó vội hỏi Con tìm được mấy viên?”

Dương Lạc Thiên: “Bố, trước đó con tìm được một viên, nhưng bị Dương Siêu Huyền cướp mất. Hai viên này là sau đó con tìm được thêm”.

'$âc mặt Dương Quảng Lợi vô cùng khó coi, ông ta nhìn về phía Dương Siêu Huyền, lạnh lùng hỏi: “Siêu Huyền, cháu giải thích thế nào?”

Dương Siêu Huyền lộ vẻ khó mà tin nổi, dù thế nào hẳn cũng không ngờ đến, sau đó Lạc Thiên lại tim được thêm hai viên đá quý! Sớm biết như vậy, hản đã ra tay muộn hơn một chút, cướp hết ba viên đá quý!

Hản không nói chuyện, Dương Quảng Ích lên tiếng: “Em ba, cho dù Lạc Thiên có hai viên đá quý, vậy cũng không thể chứng minh Siêu Huyền cướp đá quý của nớ.

Dương Quảng Lợi tức ứa ruột gan: “Anh hai, Lạc Thiên sẽ không nói dối!

“Vậy ý của chú là Siêu Huyền đang nói dối?”. Hai người đều trừng mắt nhìn đối phương.

Lạc Thiên thấy vậy thì vội vàng nói: “Bố, bỏ đi, không phải bây giờ chúng ta có hai viên đá quý sao? Viên kia coi như bị chó giành ăn, chúng ta không cần”.

Lời này khiến Dương Siêu Huyền tức không chịu nối, nhưng hãn lại không thể đế lộ vẻ tức giận, băng không chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận mình cướp đá quý.

Lúc này Dương Quảng Ích đưa mắt nhìn về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cậu biết ra tay với người của nhà họ Dương sế có hậu quả như thế nào không?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Lúc đó là hẳn ra tay với tôi trước, không giết hân đã là nể mặt nhà họ Dương các ông lầm rồi".

Dương Quảng Ích nổi giận: “Hỗn láo!”

Dứt lời, ông ta nâng tay phải lên, như muốn thi triển một loại thần thông nào đó.

Nhưng Dương Quảng Lợi lại đột nhiên giữ lấy cánh tay ông ta, thản nhiên nói: “Anh hai, chuyện đá quý thì em không nhắc tới nữa, nhưng anh cũng không nên làm khó Ngô huynh đệ này".

Dương Quảng Ích cười khẩi

“Không đến lượt chú quản tôi

Dương Quảng Lợi: “Nếu như anh hai không nghe lời khuyên bảo, vậy chờ cha trở về, em chí có thế bấm báo chỉ tiết. Cha có thủ đoạn khiến hai đứa bé này nói ra sự thật".

Nghe vậy, Dương Quảng Ích chậm rãi buông tay, thật ra ông ta đã biết chuyện đá quý, nếu không cũng sẽ không kịp thời xuất hiện giải vây cho Dương Siêu Huyền.

Ông ta nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nhóc con, lợi cho cậu rồi!" Nói xong thì dẫn Dương Siêu Huyền rời đi

Dương Quảng Lợi vội vàng ôm quyền với Ngô Bình: “Ngô. đạo hữu, xin lỗi, vừa rồi là nhà họ Dương tôi thất l

Ngô Bình n cũng nên cáo từ”

Không sao, người đã được đưa đến, tại hạ

Dương Quảng Lợi vội vàng nói: “Ngô đạo hữu, cậu là khách từ xa tới, sao tôi có thể để cậu đi như vậy chứ? Hơn nữa, suốt dọc đường cậu bảo vệ Lạc Thiên, hộ tống nó về nhà, tôi còn chưa cảm ơn cậu đâu”

Dương Lạc Thiên cũng nói: “Ngô đại ca, anh đừng đi vội, ở lại là tôi mấy ngày được không?”

Ngô Bình muốn rời đi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lạc Thiên, không nhịn được mềm lòng, đành phải nói ra: “Thôi được rồi, tôi ở lại một ngày, ngày mai rồi đữ"
 
Chương 5447: “Đương nhiên có thể”


Dương Lạc Thiên đắc ý hỏi Dương Quảng Lợi: “Bố, có phải hai viên đá quý con cầm tới này rất đáng tiền?”

Dương Quảng Lợi nở nụ cười, ông ta hỏi Ngô Bình: đạo hữu biết lai lịch của đá quý này không?”

Ngô Bình läc đầu: “Không biết, xin được chỉ bảo”.

Dương Quảng Lợi nói: “Không thế nói là chỉ bảo, tôi cũng chỉ là ngâu nhiên nghe gia phụ đề cập một lần. Loại đá quý này là đại năng Đạo Cảnh hậu kỳ mượn nhờ sức mạnh tự nhiên ngưng tụ tạo thành, là bảo vật vô giá”.

Ngô Bình: “Hóa ra là do tu sĩ Đạo Cảnh chế tạo, vậy đúng là rất quý giá rồi” Dương Quảng Lợi: “Loại đá quý này không phải thứ mà

tiền tài có thể mua được, tuyệt đối là bảo vật vô giá”.

Nói đến đây, ông ta hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, khi Dương Siêu Huyền cướp đá quý của con có đánh con không?”

Lạc Thiên thở dài nói: “Bố, lúc ấy hản vừa nhìn thấy đá quý trong tay con đã nói muốn xem một chút. Con cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa cho hẳn xem. Nào ngờ hẳn vừa xem đã dứt khoát cất vào trong túi của mình, con đòi thế. nào cũng không trả. Trong cơn giận dữ, con chỉ có thể bỏ đi một mình, sau đó gặp được Ngô đại ca”

Dương Quảng Lợi ở một tiếng, nói: “Nói như vậy, là sau khi con gặp Ngô đại ca mới tìm được hai viên đá quý kia?”

Lạc Thiên cười nói: “Đúng vậy, lúc ấy Dương Siêu Huyền muốn bắt con đi, là Ngô đại ca ra tay cứu con. Về sau con nói lại chuyện kia cho Ngô đại ca nghe, Ngô đại ca bèn đề nghị con trở về chỗ cũ tìm xem, có lẽ còn có thể tìm được đá quý. khác”,

Dương Quảng Lợi: “Sau khi phát hiện ra viên đá quý đầu. tiên, con không tiếp tục tìm kiếm tại chỗ đó sao?”

Lạc Thiên: “Đương nhiên có tìm rồi, Dương Siêu Huyền cũng tìm, nhưng bọn con không phát hiện ra thứ gì”.

Dương Quảng Lợi cảm thấy kỳ lạ: “Vậy vì sao về sau lại phát hiện?”

Ngô Bình nói: “Loại bảo bối thế này, người có duyên mới sẽ gặp được, có lẽ là Lạc Thiên có duyên với chúng nớ.

Dương Quảng Lợi mỉm cười, không hỏi thêm nữa, nói: “Ngô đạo hữu, thật không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Không chỉ cứu được Lạc Thiên, còn trợ giúp nó tìm được đá quý. Lễ ra nên chia cho cậu một viên đá quý này mới phải..”

Ngô Bình nói: “Cậu khách sáo rồi, đá quý này không có. tác dụng gì với tôi, vẫn là đế lại cho Lạc Thiên đi”.

Đúng lúc này, một hạ nhân đi vào, nói: “Ông ba, dược liệu ông cần đã chuấn bị đầy đủ. Nhưng mà, vị Đan sư Liễu kia ra ngoài rồi, không cách nào luyện đan"

Dương Quảng Lợi nhíu mày: “Ra ngoài rồi? Rõ ràng tôi đã hẹn với ông ta, sao ông ta lại ra ngoài?”

Hạ nhân lắc đầu: “Thuộc hạ không biết”. Dương Quảng Lợi suy nghĩ, ngay sau đó vỗ bàn, tức giận nói: "Nhất định là Dương Quảng Ích ngáng chân sau, cố ý không cho Đan sư Liễu luyện đan cho tôi!"

Lạc Thiên tuổi còn nhỏ, bụng dạ còn đơn giản, nói: “Bố, cá nhà Dương Siêu Huyền này xấu xa quát”

“Im ngay!". Dương Quảng Lợi trừng Dương Lạc Thiên một cái: “Nhóc con này, đừng nói linh tỉnh!”

Ngô Bình chính là luyện đan sư, anh thuận miệng hỏi: “Không biết ông muốn luyện chế đan dược gì?“

Dương Quảng Lợi: “Gia phụ sắp trở về rồi, ông ấy trúng một loại kỳ độc, vẫn luôn không thể loại bỏ hoàn toàn. Mấy năm trước tôi tình cờ lấy được một đan phương, đúng lúc có thế loại trừ kỳ độc trên người ông ấy. Nhưng dược liệu luyện chế đan dược này quá mức quý giá, tôi mất năm năm mới gom góp được. Không ngờ rằng, đủ dược liệu rồi, nhưng lại không thấy vị Đan sư Liêu kia đâu”.

Nghe nói là loại đan phương này, Ngô Bình hứng thú hỏi: “Tôi có thế xem đan phương không?”

“Đương nhiên có thể”. ra đưa cho Ngô Bình.

Dương Quảng Lợi lấy đan phương

Ngô Bình nhìn lướt qua, lập tức biết đây là một đan dược. cấp tám, độ khó trong luyện chế tương đối cao.

Anh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Dương tam gia, nếu như. ông tin tôi, hãy đế tôi luyện chế đan dược này giúp ông”.

Dương Quảng Lợi ngẩn ra, Lạc Thiên cũng choáng váng, đồng thanh hỏi: “Cậu/Anh là thầy luyện đan?”
 
Chương 5448: Kiếm Tiên Quả


Ngô Bình kiểm tra dược liệu Dương Quảng Lợi cung cấp, hoàn toàn không có vấn đề gì, sau đó anh mời Dương Quảng Lợi và Lạc Thiên rời phòng, bắt tay vào luyện đan.

Đối với Ngô Bình thì luyện chế Thiên Cố Hóa Độc Đan cũng không phải vô cùng khó, anh chỉ mất ba khắc đã luyện chế xong lò đan dược thứ nhất, hơn nữa còn là đan dược cực phẩm.

Dương Quảng Lợi chuẩn bị dược liệu cho ba lò luyện đan, anh dứt khoát luyện thêm một lò, lần này còn là đan dược tuyệt phẩm, đã vượt qua mong đợi của anh.

Anh cất dược liệu cho lò đan dược thứ ba lại, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Dương Quảng Lợi mong chờ canh giữ bên ngoài, vừa thấy Ngô Bình đi ra, ông ta vội hỏi: “Ngô đạo hữu, thành công chứ?”

Ngô Bình lấy hai bình đan dược ra, cười nói: "May mắn không làm nhục sứ mệnh. Tôi luyện chế ra ba viên đan dược. cực phẩm, bốn viên đan dược tuyệt phẩm”.

“Cái gì, tuyệt phẩm!” Dương Quảng Lợi hít sâu một hơi “Không ngờ trình độ luyện đan của Ngô đạo hữu lại cao siêu như vậy, tôi đúng là may mắn, có thể gặp được đại đan sư như cậu!”

Nói xong, ông ta đưa một bình đan dược tuyệt phẩm cho. Ngô Bình, nói: “Ngô đạo hữu, một bình này là đủ rồi. Hơn nữa đây là giải độc đan, cực phẩm đã là rất tốt. Còn bình giải độc đan tuyệt phẩm này, cậu thu về đi”.

Ngô Bình: “Không cần, tôi đã giữ lại dược liệu của một lò, nếu như tôi cần, lại luyện chế thêm là được. Hai bình này, ông cứ lấy đi”

Đưa qua đẩy lại, Dương Quảng Lợi cũng không khách sáo nữa, cười nói: “Vậy tôi sẽ giữ lại hết. Ngô đạo hữu, ngày mai gia phụ trở về, chắc hẳn ông ấy sẽ mang về không ít dược liệu quý giá. Dựa vào giải độc đan này, tôi có thể được chia ít nhất một phần ba. Đến lúc đó, tôi đưa hết dược liệu cho Ngô đạo hữu”,

Ngô Bình xua tay: “Sao có thể lấy dược liệu của ông chứ”

Dương Quảng Lợi nói: “Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Dược liệu này ở trong tay chúng tôi không có giá trị, chỉ khi nấm ở trong tay luyện đan sư như cậu mới có thể phát huy hết tác dụng, cậu đừng khách sáo"

Ngô Bình cười nói: “Được rồi, nếu như có gì cần đến, Dương tam gia cứ việc lên tiếng”. Tất nhiên anh đang ám chỉ: đến việc luyện đan.

Dương Quảng Lợi nói: “Khó tránh được sẽ phải làm phiền Ngô đạo hữu thêm nữa”.

Ngày hôm đó, Ngô Bình ở lại nhà họ Dương. Anh có một viện tử riêng biệt, trong phòng, anh ngồi xếp bằng ở đó, lấy ra một viên đá quý xanh thuộc tính Mộc, chuẩn bị luyện hóa.

Bảo thạch này do sức mạnh của cao thủ Đạo Cảnh ngưng tụ tạo thành, dùng nó luyện Ngũ Hành Bí Thần là không còn gì tốt hơn.

©ó Ngũ Hành Bí Thần rồi, trình độ luyện đan của anh cũng sẽ được nâng cao, dù sao vạn vật trong trời đất đều không thoát khỏi quy luật ngũ hành.

Anh năm giữ Hoàng Kim Chí Tôn Bí Thần, thuộc loại bí thần mạnh nhất, sức chịu đựng đối với ngoại lực vô cùng cao. Sau khi đá quý xanh hòa tan trong bí thần của anh, sức mạnh kinh khúng kia như muốn xé rách anh. Cũng may bí thần của anh vô cùng mạnh mẽ, miễn cưỡng chống đỡ được đến cuối cùng.

Ba tiếng sau, cuối cùng anh đã luyện hóa xong đá quý. xanh, lúc này toàn thân anh mồ hôi như tâm, người mệt rã rời

Nhưng mà, nẵng lượng của đá quý xanh cũng có trợ giúp rất lớn cho bí thần của anh, lưồng năng lượng màu xanh bao trùm bí thần và cơ thể, chỉ thoáng chốc anh đã khôi phục như thường.

Trời còn chưa sáng, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng bước. chân dồn dập, anh đấy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lạc Thiên đi tới, cậu ta hưng phấn nói ra: “Đại ca, ông nội tôi trở về rồi!"

Ngô Bình xua tay: “Sao tôi có thể lấy dược liệu của ông chứ”

Dương Quảng Lợi nói: “Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Dược liệu này ở trong tay chúng tôi không có giá trị, chỉ khi nấm ở trong tay luyện đan sư như cậu mới có thể phát huy hết tác dụng, cậu đừng khách sáo"

Ngô Bình cười nói: “Được rồi, nếu như có gì cần đến, Dương tam gia cứ việc lên tiếng”. Tất nhiên anh đang ám chỉ: đến việc luyện đan.

Dương Quảng Lợi nói: “Khó tránh được sẽ phải làm phiền Ngô đạo hữu thêm nữa”.

Ngày hôm đó, Ngô Bình ở lại nhà họ Dương. Anh có một n tử riêng biệt, trong phòng, anh ngồi xếp bằng ở đó, lấy ra một viên đá quý xanh thuộc tính Mộc, chuẩn bị luyện hóa.

Bảo thạch này do sức mạnh của cao thủ Đạo Cảnh ngưng tụ tạo thành, dùng nó luyện Ngũ Hành Bí Thần là không còn gì tốt hơn.

©ó Ngũ Hành Bí Thần rồi, trình độ luyện đan của anh cũng sẽ được nâng cao, dù sao vạn vật trong trời đất đều không thoát khỏi quy luật ngũ hành.

Anh năm giữ Hoàng Kim Chí Tôn Bí Thần, thuộc loại bí thần mạnh nhất, sức chịu đựng đối với ngoại lực vô cùng cao. Sau khi đá quý xanh hòa tan trong bí thần của anh, sức mạnh kinh khúng kia như muốn xé rách anh. Cũng may bí thần của anh vô cùng mạnh mẽ, miễn cưỡng chống đỡ được đến cuối cùng.

Ba tiếng sau, cuối cùng anh đã luyện hóa xong đá quý. xanh, lúc này toàn thân anh mồ hôi như tâm, người mệt rã rời

Nhưng mà, nẵng lượng của đá quý xanh cũng có trợ giúp rất lớn cho bí thần của anh, lưồng năng lượng màu xanh bao trùm bí thần và cơ thể, chỉ thoáng chốc anh đã khôi phục như thường.
 
Chương 5449: “Mời anh?”


Khoảng nửa tiếng sau, Dương Quảng Lợi lại đi tới viện tử, cười nói: “Ngô đạo hữu, gia phụ có lời mời”

Ngô Bình nói: “Mời anh?”

Dương Quảng Lợi cười nói: “Sau khi gia phụ dùng Thiên Cổ Hóa Độc Đan, độc trong người đã bị loại bỏ hoàn toàn. Ông ấy rất vui mừng, hỏi tôi lấy đan dược này từ chỗ nào, tôi bèn nói là đạo hữu luyện chế. Gia phụ nghe xong thì muốn gặp Ngô đạo hữu”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được rồi” Sau đó, anh đi theo Dương Quảng Lợi đến đại sảnh nhà họ Dương. Lúc này, trong đại sảnh đã có không ít người, cha

con Dương Siêu Huyền cũng ở đó.

Lạc Thiên thấy anh đi vào, vội vàng nói với một ông lão cao lớn có chòm râu đen: “Ông nội, đây chính là Ngô đại cai”

Ông lão cười 'ha ha' một tiếng, ôm quyền thi lễ: “Ngô đạo. hữu, cảm ơn giải độc đan của cậu!”

Ngô Bình vội nghiêng mình đáp lễ: “Không dám nhận, tiền bối đừng khách sáo, tôi chỉ biết luyện chút đan dược mà thôi

Ông lão cười nói: “Lão hủ là Dương Sách, bây giờ đã giải được độc, qua một thời gian ngắn sẽ có thể tiếp tục tu luyện, đột phá bình cảnh. Tất cả những điều này đều nhờ đan dược của Ngô tiểu hữi

Dừng chốc lát, ông ta lại nói: “Ngô tiếu hữu, lần này tôi đi 'Vạn Kiếm Tiên Giới, lấy được không ít Kiếm Tiên Quả. Đây là sau khi một vị cao thủ Đạo Cảnh tăng mười ngã xuống, kiếm. khí trong cơ thế thấm vào lòng đất, được một số cây ăn quả hấp thu, sau đó kết thành Kiếm Tiên Quả”.

*Ö, còn có loại quả thế này”. Ngô Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Dương Sách lấy một quả ra đặt lên trên đĩa ngọc, giao cho Ngô Bình, nói: “Không thể dùng tay tiếp xúc với loại quả này, nếu không kiếm khí trong đó sẽ dễ dàng thấm vào tâm mạch, khiến cho người ta mất mạng ngay tại chỗ”

Nói xong, ông ta nâng tay phải lên, vậy mà ngón cái và ngón trỏ đều ngắn đi một đoạn.

“Hai ngón tay này của tôi đều bị kiếm khí trong quả này. gây ra thương tích. Vì đế kiếm khí không xâm nhập vào trong cơ thể, tôi đành phải chặt đứt ngón tay"

Ngô Bình khiếp sợ không thôi, trong lòng tự nhủ kiếm khí này cũng mạnh quá rồi! Phải biết, Dương Sách chính là cao thủ Cảnh giới Thần Thông, ngay cả ông ta cũng không chống đỡ được sao?

Anh nhận lấy đĩa ngọc, đánh giá kỹ càng. Với con mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện bên trong quả này có một kiếm phù, kiếm khí kia chính là nó phóng thích ra.

Anh bình tĩnh nói: “Tiền bối, Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm”.

Dương Sách: “Tôi nghe người ta nói, có thể luyện chế Kiếm Tiên Quả này thành Kiếm Khí Đan. Sau khi dùng Kiếm Khí Đan sẽ có thể hấp thu kiếm khí cho bản thân sử dụng Ngô tiểu hữu, thuật luyện đan của cậu cao siêu như vậy, không biết có cách nào không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi. Trước mắt tôi còn chưa có cách nào khống chế loại kiếm khí này, cho nên không. cách nào luyện nó thành Kiếm Khí Đan”.

Dương Sách hơi thất vọng, nói: "Vậy được rồi” Ông ta lại lấy ra thêm bốn Kiếm Khí Quả, giao hết cho.

Ngô Bình, nói: “Về sau khi Ngô tiếu hữu có thế luyện chế, không ngại thử một chút chứ?”

Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nếu không thể luyện thành Kiếm Khí Đan, vậy cũng không có giá trị gì, Dương Sách này cũng là người thông minh, dứt khoát đưa toàn bộ cho Ngô Bình. Mặc dù Ngô Bình không thể luyện chế Kiếm Khí Đan, nhưng anh là đan sư rất lợi hại, có thế luyện chế những đan dược khác. Nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải qua lại thân thiết.

Ngô Bình cũng không khách sáo, nhận hết bốn Kiếm Tiên Quả.

Lúc này Dương Siêu Huyền bỗng nhiên nói ra: “Ông nội, lần đến Vạn Kiếm Tiên Giới này, nhất định là thu hoạch được rất nhiều nhỉ?” Cậu ta là đang nhớ thương bảo bối Dương Sách lấy được đây mà.

Dương Sách cười nói: “Đúng là có không ít thu hoạch. Mọi người đều ở đây rồi, cho nên tôi sẽ lấy ra chia cho mọi người”.

Ông ta đang định lấy đồ ra, Dương Quảng Ích đột nhiên lên tiếng: "Phụ thân, đang có người ngoài ở đây”

Tất nhiên người ngoài mà ông ta nói chính là Ngô Bình.

Dương Quảng Lợi tức “Nhị ca, lời này của ông có ý gì? Ngô đạo hữu chính là người luyện chế ra giải độc đan, trợ giúp phụ thân giải độc, cậu ấy chính là khách quý của nhà họ Dương chúng ta, sao ông có thể vô lễ với cậu ấy như vậy!"

Säc mặt Dương Sách cũng sầm lại, nói: “Quảng Ích, con làm việc vẫn không chín chắn như vậy”

'Sau đó ông ta cười nói với Ngô Bình: “Ngô tiếu hữu, xin đừng tức giận, đứa con thứ hai này của tôi đầu óc không tỉnh táo, cậu đừng để ý đến nó.

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, đúng lúc tôi có chút việc, không quấy rầy nữa, người một nhà mấy người cứ quây quần đi.

Nói xong, anh cũng không nghe lời giữ lại của những người này, giậm chân một cái, người chợt biến mất.

Thấy được thuật độn huyền diệu của Ngô Bình, Dương Sách giật mình nói: “Bản lĩnh của người này không kém tôi đâu!”
 
Chương 5450: Cáo nhỏ


Lúc này Ngô Bình đã rời khỏi nhà họ Dương, mục đích anh đến Thanh Linh Động Thiên là tìm dược liệu và tu luyện, anh không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây nữa. Anh cũng không muốn lấy những dược liệu mà Dương Sách đem đến nữa vì nếu lấy thì cái tên Dương Quảng Ích đó sẽ lại nói đủ thứ, anh là thầy luyện đan, đi đến đâu cũng được kính trọng, không cần phải nhắn nhịn những chuyện thế này.

Ngô Bình rời khỏi nhà họ Dương chưa bao lâu thì Dương Quảng Lợi đã đuối theo, Dương Quảng Lợi cầm một túi đựng đồ, hét lớn từ phía xa: “Xin Ngô đạo hữu dừng bước”.

Tốc độ bay của Ngô Bình không nhanh, anh đứng lại, thoáng chốc là Dương Quảng Lợi đã bay đến trước mặt anh. Ông ta nói với vẻ mặt áy náy: “Ngô đạo hữu, Dương Quảng Ích thất lễ quá, nhất định bố tôi sẽ xứ phạt anh ấy. Trong túi chứa. đồ này có một số dược liệu mà bố tối đem về từ Vạn Kiếm. Tiên giới. Đối với chúng tôi mà nói thì những dược liệu này không có nhiều giá trị nhưng nếu đưa vào tay Ngô đạo hữu thì chúng sẽ trở thành những đan dược lợi hại”

Ngô Bình: “Vậy thì không hay lắm”.

Dương Quảng Lợi đặt túi chứa đồ vào tay Ngô Bình rồi nghiêm túc nói: “Ngô đạo hữu, cậu có ơn với nhà họ Dương tôi, số dược liệu cón con này có đáng là bao. Nhà họ Dương tôi không phải là thế lực lớn gì ở Thanh Linh Động Thiên nhưng cũng có tiếng nói. Nếu Ngô đạo hữu cần giúp đỡ thì có thế dùng nó đế liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình nhận lấy bùa ngọc truyền tin của đối phương rồi gật nhẹ đầu, nói: “Thôi được, cung kính không băng tuân mệnh, tôi đành nhận số dược liệu này vậy".

Sau khi chia tay với Dương Quảng Lợi, Ngô Bình đến một sơn thành. Diện tích của sơn thành không lớn lảm, nhưng nhà cửa đều rất cổ kính và đông đúc.

Anh đáp xuống một con phố, phát hiện có một nhà trọ ở cách đó không xa, thế là anh vào ở lại để kiểm tra xem nhà họ. Dương đã tặng anh dược liệu gì.

Không gian phòng rất được, ở tầng cao nhất có một sân thượng bên ngoài, trên đó có trồng rất nhiều hoa cỏ.

Ngô Bình nhìn túi chứa đồ, bên trong có hơn một trăm. cây thuốc, phần lớn đều là những loại dược liệu rất đặc biệt, chắc chỉ có Vạn Kiếm Tiên giới mới có. Loại thường nhất trong những dược liệu này đã là linh dược cấp sáu, trong đó còn có một số loại là chân dược. Nhà họ Dương tặng anh nhiều dược liệu như thế, rõ ràng là muốn tạo quan hệ tốt với anh.

Anh cất dược liệu vào kho thuốc Đại Thiên rồi dùng. những dược liệu hiện có để luyện chế hai lò đan dược tăng sức mạnh bí thần và củng cố bí thần ngũ hành.

Ngô Bình uống hai viên đan dược, tu luyện thêm một lúc. thì trời sập tối. Đêm ở sơn thành rất náo nhiệt, khắp nơi đều thắp đèn, phía xa xa còn có tiếng ca kỹ hát,

Ngô Bình cảm thấy hơi ồn, định trả phòng để tìm nhà trọ. khác yên tĩnh hơn. Anh đang định xuống lầu thì cảm thấy có tiếng động phía sau, anh quay lưng thì thấy một người đàn ông đầu băng đáp xuống sân thượng, mỉm cười với anh.

Ngô Bình chau mày: "Đây là chỗ riêng tư, xin anh hãy đi cho

Người đó vuốt mũi nói: “Sân thượng này không tồi, công tử nhà tôi muốn mở tiệc mời một cô gái đẹp ở đây, anh mau rời khỏi đây đi"

Ngô Bình chau mày: “Công tử nhà anh nghèo vậy sao? Không đủ tiền đến quán rượu để ăn cơm à?”

Đối phương chau mày: “Anh thì hiếu cái gì. Công tử nhà tôi thích làm việc theo hứng, miễn là chỗ cậu ấy thích thì dù là vỉa hè cũng vẫn là chỗ tốt. Bớt lầm lời đi, mau cút khỏi đây

Ngô Bình cười: “Được, tôi đang chuẩn bị đi đây, nhường chỗ này lại cho anh đấy”. Anh nói xong thì đi thẳng xuống dưới lầu.

Mấy phút sau, một công tử mặc áo màu xanh lá cây dắt theo một cô gái mặc váy đỏ đáp xuống sân thượng. Trên sân thượng có trồng rất nhiều hoa, không gian dưới ánh trăng rất tuyệt.

Công tử áo xanh cười, nói: “Thanh cô nương, chỗ này không tồi đúng không? Hôm nay, giờ này, chỗ này là tuyệt nhất".

Cô gái có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cô ấy cười, nói công tử chọn đương nhiên là chỗ tuyệt nhất rồi”.

Hai người đang định ngồi xuống thì bồng dưng có một bóng người xuất hiện, chen vào giữa hai người họ, còn đưa tay phải ôm lấy vòng eo nhỏ nhản của cô gái.

Cô gái hét lên nhưng khi ngứi thấy khí tức thơm nhẹ trên người Ngõ Bình thì bỗng im lặng, chỉ đưa mắt nhìn anh.

Công tử áo xanh giận dữ: “Anh là aï?”
 
Chương 5451: “Cảm ơn công tử”.


Hãn dứt lời thì rút một con dao gắm, bay ra, đâm về phía. anh.

Hản vẫn còn trên không trung thì đã bị một bàn tay từ rên trời giáng xuống đánh ngã xuống đất, tay chân gấy vụn, ngũ tạng dập nát, có vẻ không thể sống nỗi.

Công tử áo xanh kinh sợ, hạ giọng nói: “Anh bạn, có gì từ từ nói".

Ngô Bình: “Anh có thể cút đi được rồi, để người đẹp này lại bầu bạn với tôi”.

Công tử áo xanh chau mày: “Anh bạn, tôi là..."

“Cút”. Ngô Bình không muốn nghe hắn nói thêm nữa, ánh mắt rất lạnh lùng.

Công tử áo xanh nghiến răng, anh hùng không sợ thiệt trước mắt, hẳn bỏ lại người đẹp, quay đầu bỏ đi.

Sau khi đối phương đi khỏi, Ngô Bình buông tay, nói: “Cô cũng đi đi”.

Mọi người đều kinh ngạc: “Công tử giữ tôi lại giờ lại muốn để tôi đi sao?"

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi thấy cô bị người khác dùng cấm chế, chắc đó là nguyên nhân cô vui cười với hắn đúng không?”

Cô gái bất ngờ hơn nữa, nói: “Đúng là tôi đã trúng cấm chế của người khác, sao công tử lại biết được?”

Ngô Bình: “Không có gì có thế qua được cặp mắt của tôi”.

Anh nói xong thì búng năm ngón tay phải từ phía xa, cô gái liền cám thấy có mấy lưỡng sức mạnh truyền vào cơ thế, cấm chế luôn khiến cô sống không bãng chết cũng biến mất. hẳn.

Cô gái vừa bất ngờ vừa vui mừng, vội vã vái lạy: “Cảm ơn công tử”.

Nhưng lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy. bóng dáng Ngô Bình đâu nữa. Cô gái quỳ dưới đất ngẩn ngơ, cảm thấy như đang nẫm mơ.

Ngô Bình làm gì có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này anh đã đến một ngọn núi hoang gần sơn thành, tìm đến một hang núi, định ở tạm một đêm, sáng ngày mai tiếp tực khám phá Thanh Linh Động Thiên.

Anh bố trí kết giới ở cửa động, các sinh linh bên ngoài không nhìn thấy được sự tồn tại của động, cũng sẽ không đến làm phiền anh.

Tối đó, anh tu luyện một môn Ngữ Bí Thuật, bí thuật này: anh đã từng tu luyện từ lâu, giờ anh chỉ dùng ngũ hành để sắp xếp lại, từ đó nâng cao uy lực của nó.

Anh vừa luyện bí thuật được mấy lần thì kết giới rung chuyển, một con cáo trắng bị thương xông vào. Cáo trắng có, chín cái đuôi tròn, giống như chín quả cầu lông nhỏ, rõ ràng là nó vẫn còn nhỏ, chín đuôi vẫn chưa mọc ra đủ. Chân trái của cáo trắng đã bị thương, nó nhìn Ngô Bình với vẻ rất đáng thương, ánh mắt như đang cầu cứu.

Ngô Bình nhìn thấy cáo trắng thì bất giác nhớ đến một người quen cũ, anh nói với giọng ấm áp: “Ai đã làm mày bị thương?"

Lúc này, có tiếng bước chân của mấy người từ ngoài cửa động truyền vào, một trong số đó nói: “Kỹ lạ, rổ ràng tôi đã nhìn thấy một con cáo chín đuôi ở đây, sao lại không thấy đâu nữa?"

“Tìm lại thử xem, đuôi của con cáo chín đuôi này là trang sức cực phẩm đấy, trong thành có người ra giá ba mươi triệu tiền tiên đấy. Bất được nó thì chúng ta sẽ phát tài”

Mấy người đó vừa nói chuyện vừa tìm kiếm xung quanh, bỗng dưng có người thốt lên: “Vết máu đến đây thì không thấy đâu nữa, ầy, chỗ này có kết giới”

Cáo trảng nghe bên ngoài có tiếng động thì sợ đến run. lấy bẩy, mắt rưng rưng nhìn Ngô Bình, vừa đáng thương vừa cần giúp đỡ.
 
Chương 5452: Ngôi làng ẩn giữa rừng trúc


Thuốc mà anh bôi có tác dụng kỳ diệu, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cáo trắng đã có thể đi lại bình thường, vết thương cũng lành hẳn. Nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạy. nhảy quanh Ngô Bình, vô cùng hoạt bát,

Ngô Bình nói: “Tao thấy mày cũng không lớn tuổi, sao lại chạy ra đây một mình?”

Cáo trắng khế kêu vài tiếng, cũng không biết đang biểu đạt điều gì.

Đúng lúc này, một lưồng sáng trắng chiếu xuống trước động, sau đó một người phụ nữ bước vào, cô ta nhìn con cáo trắng rồi lại nhìn Ngô Bình, sau đó uyến chuyến chào: “Cảm ơn công tử đã cứu em gái tôi”

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nó là em gái cô?” Người phụ nữ gật đầu: “Bọn tôi là Hồ tộc ở Thanh Linh Động Thiên, em gái tôi khá ương bướng, một mình ra ngoài

chơi, kết quả suýt nữa bị thợ săn bất”

Ngô Bình đã rõ mọi chuyện, ngay thời điểm vừa rồi, giữa hai chị em này đã có một cuộc trao đổi phức tạp,

Anh gật đầu: Cũng may cô ấy không sao”

Con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng người phụ nữ, sau đó lưu luyến nhìn Ngô Bình.

Người phụ nữ: “Công tử đã cứu em gái tôi, nhà họ Hồ không có gì báo đáp, chỉ có món đồ này tặng cho công tử”.

Nói rồi một trang bản đồ bay đến trước mặt Ngô Bình. Anh lướt nhìn thì nhận ra có hai địa điểm được đánh dấu trên. trái đất.

Anh hỏi: “Xin hỏi đây là bản đồ gì thế?”

Người phụ nữ nói: “Đây là hai bảo địa trong Thanh Linh 'Động Thiên, người bên ngoài không hề biết, danh sách người vào bảo địa đã bị các thế lực lớn độc chiếm từ trước. Công tử cầm tín vật này thì có thế an toàn vào được bên trong”.

Ngô Bình: “Có thế nói rõ hơn về tình hình của hai bảo địa này không?"

Người phụ nữ cười nói: “Công tử sẽ biết nhanh thôi, tam biệt".

Người phụ nữ này nói đi là đi, đợi Ngô bình ra khỏi hang động thì cô ta đã biến mất.

Anh lại lấy bản đồ ra, lẩm bẩm: “Là bảo địa thế nào nhỉ?” Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là người đẹp đã gặp trên Thiên Đài, chỉ nghe cô ta nói: “Hai vị buông tôi ra đi”.

“Hê hê, cô gái, một mình đi đêm thế này mà chưa từng nghĩ đến gặp phải tụi này sao?”

Một giọng nị Hê hê, chúng ta may mắn đấy, người đẹp như vậy, lúc làm chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái. Người đẹp, em biết bao nhiêu tư thế, đến lúc đó đều làm một lần nhé”.

Ngô Bình cau mày, lập tức hiếu được chuyện gì xảy ra, chắc chắn là sau khi anh cởi cấm chế trên cho người phụ nữ, người phụ nữ ngốc nghếch này một mình chạy ra ngoài, kết quả lại bị một đám xấu xa bät được rồi dẫn lên núi định làm hại cô ta

Anh nhảy lên đến trước mặt đám người, chỉ thấy người phụ nữ quỷ dưới đất, có bốn người đàn ông đứng trước mặt. cô ta, ai nấy cũng mặt mũi bặm trợn không giống người tốt.

Nhìn thấy Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, người phụ nữ sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Công tử"

Bốn người cũng rất ngạc nhiên, một người đàn ông trên mặt có hai vết sẹo trong đó nghiêm giọng hỏi: “Mày là ai2”

Ngô Bình mặc kệ hẳn, anh hỏi người phụ nữ: “Bốn người này là thổ phỉ sao?"
 
Chương 5453: Tiểu Oánh về rồi!


Giải quyết xong mấy tên thổ phỉ này, Ngô bình cạn lời nhìn người phụ nữ này nói: “Một mình cô về nhà vào lúc nửa đêm thế này không sợ gặp phải người xấu à?”

Người phụ nữ khóc lóc nói: “Công tử, tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Tôi sợ chúng lại hạ cấm chế với tôi sau khi phát hiện cấm chế đã bị giải bỏ nên mới mạo hiểm chạy trốn ngay trong đêm”.

Ngô Bình thở dài nói: “Giúp người thì giúp cho trót, thế này nhé, tôi đưa cô về nhà”.

Người phụ nữ mừng rỡ: “Cảm ơn công tử. Công tử, tôi tên là Quan Oánh”.

Ngô Bình hỏi rõ hướng đi rồi kéo Quan Oánh bay lên trời, chưa đến mười lăm phút đã bay đi được mấy trăm dặm, cuối cùng đáp xuống trong một rừng trúc. Trong rừng trúc có một bãi đất trống, bên trong có một ngôi làng nhỏ, nơi này là nhà của Quan Oánh, làng Linh Ấn.

Khi Ngô Bình đến ngôi làng nhó, anh nhận ra nhà của người ở đây thậm chí còn chẳng có sân vườn, ngay cả cửa nhà đều đang mở, họ không đóng cửa nhà vào ban đêm. Ở đãng xa, vài con khi và hươu sao đang nấm dưới đất nghỉ ngơi

Hai người vừa vào làng, động vật hoang dã ở ngoài làng kêu lên vài tiếng, lập tức có mấy nhà đốt đèn lên. Sau đó, nhà nào cũng có người bước ra, khi nhìn thấy Quan Oánh, ai nấy cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Tiểu Oánh về rồi! Tổ tiên phù hộ, Tiểu Oánh không sao. rồi”.

Quan Oánh nhào vào lòng một người phụ nữ, hai người ôm nhau gào khóc.

“Con gái, con đi đâu vậy, sao hơn cả tháng không về?”, người phụ nữ hỏi

Quan Oánh nói: “Mẹ, hôm đó con đang hoa trúc trong rừng trúc thì gặp một bà lão nói hoa trúc có thể đổi lấy muối trong thành nên con đi cùng bà ta. Vào đến trong thành, bà ta đã bán con cho một kỹ viện"

Người phụ nữ tức giận nói: “Bà lão chết tiệt, suýt nữa đã hại con gái tôi”.

Quan Oánh vội nói: “Cũng may nhờ vị công tử này cứu con, còn đưa con về đến nhà”.

Người phụ nữ và mấy người trẻ tuối đứng sau bà ấy đều quỳ xuống đất.

Ngô Bình vội nói: “Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp cô ấy thôi”.

Lúc này, đám người tránh sang một bên, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra, sau khi hỏi thăm tình hình bèn chắp tay. với Ngô Bình nói: “Tiên nhân, cảm ơn cậu đã cứu Quan Oánh, ôi là tộc trưởng của làng, ngôi làng nhỏ này không có gì để tiếp đãi, cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi ở đây, trời sáng chúng tôi sẽ mở tiệc đãi cậu, mời tiên nhân nếm thử rượu trúc của chúng tôi”

Trời sắp sáng rồi, Ngô Bình cũng thấy nơi này rất tốt, thích hợp để tu hành bèn gật đầu: “Tộc trưởng, vậy thì làm phiền rồi”.

Ngô Bình được đưa đến một tòa nhà băng tre. Trong lúc khi anh ta đi lên lầu, anh mở thần niệm của mình quan sát xung quanh, phát hiện ra rừng trúc này cực kỳ lớn hệt như đại dương, một linh khí kỳ lạ đã được phóng ra từ một khu vực trong đó.

Anh lắng lặng nhớ địa điểm này, sau đó tiếp tục ngồi khoanh chân lại.

'Sau khi trời sáng, Quan Oánh đem đến bữa sáng và một ít trái cây, Ngô Bình ăn vài miếng rồi hỏi Quan Oánh: “Rừng trúc ở đây rộng như vậy, xem ra làng bọn cô rất ít qua lại với bên ngoài

Quan Oánh gật đầu: “Ngoài việc mỗi năm bảo người đi đối vật dụng hãng ngày thì người trong làng hầu như không ra ngoài”

Ngô Bình: “Làng các cô tên là làng Linh Ẩn, đúng như tên của nó”.

Quan Oánh cười nói: “Nghe tộc trưởng nói tố tiên của bọn tôi bị truy sát, thế là chạy trốn đến đây rồi định cư luôn tại đây. Mấy trăm năm qua, dân số của làng chúng tôi hầu như. không thay đối”

Ngô Bình: “Không thể ra ngoài, có cảm thấy nhàm chán không?”

Quan Oánh nói: “Đôi khi sẽ thấy nhàm chán nhưng đã quen rồi thì chẳng cảm thấy gì cả”

Nghe ngóng về làng Linh Ẩn, Ngô Bình nói muốn ra ngoài một mình, sau đó anh đến khu vực có linh khí xuất hiện mà anh phát hiện vào ngày hôm qua.
 
Chương 5454: Thần trúc.


Sữa thần đại địa là một loại nước thuốc vô cùng quý giá, thuộc linh dược cấp mười, có thế dùng đế luyện chế nhiều loại đan dược. Loại nước thuốc này rất khó hình thành tự nhiên, nó cần có cao thủ bố trí đại trận tụ linh, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực mới có thế hoàn thành. Sau khi đại trận hình thành, còn phải mượn một số vật trung gian để thu thập Sữa thần đại địa. Ở đây, vật trung gian là những cây trúc đó. Rễ trúc rất tốt, ăn sâu xuống đất, hấp thụ linh khí sau đó hình thành nên Sữa thần đại địa và cất chúng và trong những đốt. trúc.

“Ai mà giàu có đến thế? Nó có liên quan gì đến thôn Linh Ấn không?”, Ngô Bình nghĩ ngờ.

Chính vào lúc này, cách đó không xa có tiếng hét vang lên: “ Ai đó?”

Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, một người đàn ông áo 'trằng nhanh chân tiến đến từ phía xa, người đó gầy gầy, cao. cao, mũi ưng, ánh mât sâc bén.

Anh ta nhìn thấy Ngô Bình chẻ trúc thì giận dữ nói: “To. gan thật, không ngờ lại dám ăn cắp thuốc quý của phái tôi”.

Ngô Bình không ngờ Sữa thần đại địa là đồ có chủ, anh liền nói: “Xin lỗi, tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy những cây trúc này khá đặc biệt nên đến xem thử, không biết anh là người của môn phái nào?"

Đối phương cười khẩy, nói: “Tôi là đệ tử Kim Trúc Môn, biến trúc này đều thuộc phạm vi thế lực của Kim Trúc Môn chúng tôi. Nếu anh không biết những cây trúc vàng này là vật có chủ thì hãy đi đi, người không biết không có tội”

Ngô Bình quan sát đối phương, tu vi của người áo trắng đó không cao, chỉ là bí cảnh tâng năm, hơn nữa, anh ta còn mang theo hành lý, dáng vẻ lấm bụi đường. Nếu anh ta là người của Kim Trúc Môn thì nhất định phải ở gần đây, không nên có bộ dạng này mới đúng.

Còn một điểm nữa, trước đó anh đã dùng thần niệm quan sát xung quanh nhưng trong rừng trúc vốn không có Kim Trúc Môn nào cả.

Anh bình thản đáp: “Thôi được, tôi sẽ đi ngay”.

Anh nói đi nhưng thật ra là đi một đoạn rồi ẩn mình, sau đó lại quay trở lại. Lúc anh quay lại thì thấy người đó đang lấy một ống kim loại ra, đâm vào ống trúc để lấy Sữa thần đại địa.

Lúc sắp hứng đầy, Ngô Bình bỗng dưng xuất hiện cách đó không xa, cười, hỏi: “Đủ chưa?”

Người đó giật mình, lắp bắp, suýt chút làm rơi ống kim loại xuống đất, anh ta giận dữ, nói: “Anh chưa đi sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Vốn chẳng có Kim Trúc Môn nào cả, còn anh cũng không phải người địa phương, tôi nói đúng không?”

Người áo trắng hừ lên một tiếng lạnh lùng: “Đừng tự cho. mình thông minh, nếu còn không đi thì lát nữa có muốn đi cũng không còn cơ hội đâu”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi không đi thì sao?”

Người áo trng sầm mặt, nói: “Nể mặt mà không biết nhận thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Anh ta võ nhẹ lên hông, một thanh kiếm liền bay từ trong úi ra, phát ra ánh sáng màu lam, hướng về phía anh như một tia lửa điện.

Ngô Bình đã quá quen thuộc với phi kiếm, anh không thèm tránh, chờ phi kiếm đến gần thì dùng hai ngón tay kẹp. lấy lưỡi kiếm, thanh kiếm liền bị giữ chặt lại, cấm chế trong phi kiếm không ngừng bị bứt phá. Chỉ trong vài phút ngăn ngủi, phi kiếm đã bị Ngô Bình luyện hóa, anh trở lại, phóng ngược lại và nói: “Đi”.

Lần này kiếm quang của phi kiếm dài đến mấy mét, hướng về phía người đàn ông áo trằng với tốc độ gấp mười lần ban nấy.
 
Chương 5455: 'Khả năng trị bệnh của tôi không tồi


Ngô Bình bước qua, lấy túi chứa đồ từ nửa thân trên của anh ta, phát hiện trong túi có mấy trăm hộp, hộp nào cũng chứa đầy Sữa thần đại địa. Xem ra người này đã phát hiện ra chỗ này từ lâu, hơn nữa còn thường xuyên đến đây đế lấy Sữa thần.

Anh cất túi chứa đồ, chôn xác anh ta xuống đất rồi tiếp tục tìm mắt trận ở xung quanh. Theo như phán đoán của anh †a, trong tất cả những cây trúc này có một cây được đại trận nuôi dưỡng, hấp thụ năng lượng cao cấp nhất. Thứ mà nó ngưng tụ không phải Sữa thần đại địa mà là Đại Địa Thần Tinh còn quý hơn nữa.

Đại Địa Thần Tinh phải mất mấy trăm, mấy ngàn năm mới có thể ngưng tụ được một phần, không giống như Sữa thần đại địa, lúc nào cũng có thể sản sinh.

Trong biển trúc, có cả trăm triệu cây trúc, muốn tìm được cây trúc đặc biệt đó vô cùng khó khăn. Thế là Ngô Bình lấy kho thuốc Đại Thiên ra và tìm kiếm.

Sữa thần đại địa cũng là một loại thuốc, nói chính xác hơn, ít nhất nó cũng là thuốc cấp mười lãm.

Trước mặt anh nhanh chóng xuất hiện một điểm sáng, cách anh không xa,anh lập tức di chuyến, tiến lại gần điếm sáng đó.

Anh đi được hơn một trăm mét thì những cây trúc xung quanh không còn là màu vàng nữa mà là màu tím. Anh đi lòng vòng trong rừng trúc tím một lúc, cuối cùng nhìn thấy một cây trúc màu tím vàng.

Cây trúc đó không lớn, đường kinh tầm ba ngón tay, chiều cao cũng bình thường, trên mỗi mắt trúc đều có phù văn tự nhiên màu vàng. Có điều lúc Ngô Bình sở tay lên thân trúc thì cảm thấy lạnh buốt. Anh dùng dao găm rạch nhẹ nhưng không để lại dấu vết gì, nó cực kỳ cứng. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây chính là trúc vương mà anh đang tìm, là nòng cốt của cá đại trận.

Ngô Bình nhìn thấy cây trúc này thì thở dài, lẩm bẩm: “Thì ra thứ mà đại trận cần không phái là Đại Địa Thần Tinh mà là cây trúc này”.

Mặc dù Đại Địa Thần Tinh đã sinh ra nhưng lúc nó sinh ra cũng đã bị cây trúc này hấp thụ, từ đó tạo nên một cây trúc đặc biệt với công dụng thần kỳ.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa hai tay giữ chặt lấy thân trúc, ra sức nhổ, cây trúc bị anh nhổ cả gốc, rồi cất vào trong túi chứa đồ.

Anh vừa nhổ cây trúc lên thì mặt đất liền rung chuyển nhẹ. Ở chỗ lúc nấy lại có một mụt măng nhỏ mọc lên. Mụt măng đó sinh trưởng sinh trưởng với tốc độ mắt thường có 'thể nhìn thấy.

Chí có điều, rõ ràng nó chưa được tôi luyện bởi Đại Địa Thần Tĩnh, muốn biến thành bộ dạng như cây trúc trước thì ít nhất cũng phần hơn ngàn năm sương gió.

Ngô Bình về đến thôn Linh Ẩn thì tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, chiêu đãi anh, còn lấy rượu gạo trúc quý của họ ra mời anh nữa.

Trong thôn không thức ăn gì quý, nhưng những thứ họ đem ra đều là những thứ ngon nhất. Lúc thưởng thức tiệc, Ngô Bình phát hiện chỗ này có rất nhiều người bị bệnh, đặc biệt là một số trẻ em, sinh ra đã bị tàn tật.

Vì thôn cách biệt với thế giới bên ngoài, không ít người đều có quan hệ cận huyết, khiến rất nhiều đứa trẻ không được bình thường.

Ngô Bình thấy họ đáng thương nên sau khi ăn cơm thì nói với trưởng tộc: “Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ có cơ thể dị ật, tộc trưởng, ông gọi hết họ đến đây đế tôi giúp họ điều trị thử”.

Tộc trưởng vô cùng vui mừng: “Công tử có thế trị bệnh sao?”

Ngô Bình cười, nói: đâu, để tôi thử xen.

'Khả năng trị bệnh của tôi không tồi

Tộc trưởng vui mừng, ông ta sắp xếp một lầu trúc riêng cho Ngô Bình xem bệnh. Trước lầu trúc nhanh chóng có người xếp hàng dài, mấy chục đứa trẻ, có đứa còn được người lớn bế hoặc dát đến.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom