Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5256


Lúc đánh đến chiêu thứ hai trăm, chưởng pháp của Ngô Bình bỗng thay đổi, anh chưởng một chưởng lên ngực Tôn Kiến Uy.  

 

Tôn Kiến Uy trúng một chưởng thì lập tức đơ cứng người, ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình thở dốc, nói: “Đã nhường rồi”.  

 

Mấy giây sau, Tôn Kiến Uy lại đứng lên lại, nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy thắc mắc, chưởng đó quá bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã đánh gục được hắn.  

 

Nhưng thua là thua, hắn chắp tay, quay đầu rời khỏi đài thi đấu.  

 

“Người mới thắng”.  

 

Advertisement

Trên một cây cột cao nhất, phần lớn mọi người đều đang thở dài, vì họ đều cược Tôn Kiến Uy thắng. Đương nhiên, cũng có số ít người cười vì họ đã cược Ngô Bình.  

 

Hắc Tướng quay về trụ chính không lâu thì cầm phần thưởng quay lại, hắn vô cùng phấn khởi, nói: “Chủ nhân, trừ hết mọi chi phí, còn kiếm được sáu trăm bảy mươi bảy nghìn tiền tiên”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trận tiếp theo anh tiếp tục đặt tôi thắng, đổi thêm ít tiền tiên, gom cho đủ tám trăm tám mươi nghìn”.  

 

Hắc Tướng chớp mắt: “Chủ nhân, vậy tiếp theo thách đấu ai?”  

 

“Người xếp thứ mười của Bí Phủ”. Anh nói.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay”.  

 

Màn ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện tên của Ngô Bình, vì lần này người anh muốn thách thức là cao thủ thứ mười trên bảng Bí Phủ, Bạch Long Tề Phi.  

 

Hội trường lại rúng động, thực lực của Ngô Bình tương đương với cao thủ thứ năm mươi, theo lý thì thực lực kém cao thủ thứ mười rất xa, sao anh lại dám thách thức?  

 

Tỷ lệ cược khi Ngô Bình thắng thay đổi nhiều lần, cuối cùng ổn định lại ở mức bốn chấm năm. Rõ ràng phần lớn mọi người vẫn không đánh giá cao Ngô Bình, vì dù sao thì thực lực của anh cũng chỉ mạnh hơn cao thủ thứ năm mươi một chút, so mười cao thủ thứ mười thì cách biệt quá xa, xác suất thắng gần như bằng không.  

 

Trận này Ngô Bình cược toàn bộ tài sản, nếu anh thắng thì tiền tiên trong tay sẽ tăng lên đến hơn ba triệu sáu trăm năm mươi nghìn.  

 

Tháng sau anh đã phải đến vũ trụ chính rồi, mà tiền dùng ở đó lại là tiền tiên, đương nhiên anh phải để dành một ít để mua thêm vật tư ở đó.  

 

Cuối cùng Bạch Long Tề Phi cũng xuất hiện, hắn đáp xuống đài thi đấu, Ngô Bình cũng nối đuôi theo sau.  

 

Bạch Long Tề Phi là một người đàn ông vô cùng điển trai, mặc một bộ đồ trắng, phong độ ngời ngời. Hắn vừa xuất hiện thì đã có không ít tu sĩ nữ ngước nhìn, thậm chí còn có người cao giọng gọi tên Bạch Long Tề Phi.  

 

Hắc Tướng đã cược mạnh tay và quay lại, hắn nói: “Chủ nhân, xong trận này còn đánh nữa không?”  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi thách thức cao thủ số một thì anh nghĩ tỷ lệ chung độ sẽ là bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Chắc tầm một chung ba. Thực lực của cao thủ số một quá mạnh, từ khi anh ghi danh trên bảng thì đã không có ai lay chuyển được địa vị của hắn. Người đó là Thần Ma Linh Đào”.  

 

Ngô Bình: “Đặt biệt hiệu là thần ma, xem ra thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Nhưng tôi vẫn muốn thách đấu với hắn”.  

 
 
Chương 5257


 Hắc Tướng: “Đúng vậy”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Vậy chỉ đành để sau này rồi tính vậy”.  

 

Bạch Long Tề Phi nhanh chóng lên lôi đài, đấu với Ngô Bình.  

 

Lần này Ngô Bình không giấu giếm nữa, anh dùng bí pháp, đánh Tề Phi ra khỏi lôi đài chỉ trong vòng mười chiêu, cuộc chiến kết thúc.  

 

Sau khi tính tiền, anh lại kiếm thêm được hơn hai triệu mấy tiền tiên, số tiền tiên trong tay đã vượt ba trăm sáu mươi lăm vạn.  

 

Cùng lúc đó, anh cũng chính thức vươn lên vị trí cao thủ thứ mười của bảng Bí Phủ.  

 

Hắc Tướng lấy được tiền thì nói: “Chủ nhân, chúng ta về trước đi, có nhiều tiền dễ bị người khác hại lắm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu, thi triển độn thuật, nhanh chóng về lại Thái Chân Môn.  

 

Anh vừa đến Thái Chân Môn thì thấy tất cả đệ tử đều đứng dưới đất và trên không, dường như đang đợi ai đó.  

 

Ngô Bình xuất hiện, những đệ tử đó liền đồng thanh hoan hô. Thì ra có vài đệ tử và trưởng lão của Thái Chân Môn ở chỗ lôi đài, họ đã lập tức truyền tin về cho Thái Chân Môn.  

 

“Lý công tử, xếp vị trí thứ mười của Tiên Lôi Bí Phủ cảnh, anh ngầu quá đi”.  

 

“Lý công tử, anh là thần tượng của tôi”.  

 

“Lý công tử, lần sau nhất định phải giành được vị trí số một, làm rạng danh Thái Chân Môn chúng ta”.  

 

Một đám đệ tử nữ cũng vây đến, người tặng hoa, kẻ tặng thức ăn.  

 

May mà có một vị trưởng lão đến giải vây cho Ngô Bình, nói: “Mọi người lui xuống hết đi”.  

 

Sau đó nhỏ tiếng nói với anh: “Công tử, chưởng môn có lời mời”.  

 

Mặc dù Ngô Bình gia nhập Thái Chân Môn nhưng lại không thân thiết với chưởng môn. Có điều, anh biết sư tôn và chưởng môn có quan hệ khá tốt, anh lập tức để Hắc Tướng về trước, còn mình thì đi gặp chưởng môn.  

 

Trong một căn nhà nhỏ yên tĩnh, dưới một cây mai, chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang pha trà, trà là tiên trà thượng hạng, nước được dùng cũng là nước suối tiên.  

 

Ngô Bình được dắt đến thì hành lễ chào: “Chào chưởng môn”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười hehe: “Sư đệ Huyền Bình, mau đến ngồi đi”.  

 

Ngô Bình được anh ta gọi bằng sư đệ thì cũng không thấy bất ngờ, Mạc Thiên Sầu là vai dưới của sư tôn nên cũng cùng cấp với anh.  

 

Ngô Bình liền ngồi đối diện với Mạc Thiên Sầu. Mạc Thiên Sầu là một sư huynh già với nụ cười hiền hòa, cách nói chuyện bình thản, với sức hút đặc biệt.  

 

“Sư đệ, đây là trà tiên quý của tôi, cậu nếm thử xem”. Anh ta vừa nói vừa đặt một ly trà trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hớp một ngụm nhỏ, dư vị rất đậm đà, còn có mười hai loại dược lực có tác dụng thần kỳ với cơ thể anh, anh khen: “Trà ngon, tác dụng của trà này không thua gì đan dược cấp bốn”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Sư đệ thật biết nhìn, loại trà này được điều chế đặc biệt, đúng là hiệu quả không kém gì đan dược”.  

 
 
Chương 5258


Ngô Bình vừa nghe đã biết Mạc Thiên Sầu muốn nhờ anh luyện đan, anh cười nói: “Chưởng môn, trình độ luyện đan của sư tôn tôi hơn tôi cả trăm lần, tại sao không nhờ ông ấy ra tay?”  

 

Mạc Thiên Sầu nghe vậy thì im lặng, chuyện này khiến Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ chuyện còn có ẩn tình bên trong?  

 

Quả nhiên, Mạc Thiên Sầu thở dài, nói: “Năm đó sư bá bị một người rất mạnh tước đi tên tuổi. Không những vậy, người kia còn không cho phép sư bá luyện đan. Nếu ông ấy luyện đa, người đó sẽ đến môn phái chém giết, lấy mạng sư bá”.  

 

Chuyện tước đoạt tên tuổi thì Ngô Bình biết, nghe vậy anh tức giận nói: “Lý nào lại như vậy!”  

 

Mạc Thiên Thiên: “Vì vậy, tôi chỉ có thể tìm sư đệ giúp thôi”.  

 

Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Chưởng môn muốn luyện đan dược gì?”  

 

Advertisement

Mạc Thiên Sầu lấy ra một phương thuốc, nói: “Phương thuốc này, không có trong danh sách đan dược kia, là do tôi vô tình có được, gọi là Thái Thượng linh Cảm Đan. Dùng thuốc này, có thể tiến đến cảnh giới Thái Thượng, từ đó nâng cao năng lực cảm ngộ, mau chóng đột phá”.  

 

Ngô Bình nhìn phương thuốc, anh nhíu mày: “Chưởng môn, không phải tôi không muốn giúp, mà đan sư luyện đan dược này, bản thân phải tiến vào cảnh giới Thái Thượng”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Vì vậy, tôi còn muốn đưa cho sư đệ một thứ”.  

 

Sau đó, anh ta lấy ra một viên đan dược, nói: “Đây là Thái Thượng Cảm Ứng Đan, sau khi dùng nó, có thể duy trì trạng thái cảnh giới Thái Thượng trong vòng một canh giờ”.  

 

Ngô Bình nhận lấy đan dược, hỏi: “Dược liệu đã đủ rồi sao?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Hơn một năm trước đã chuẩn bị đủ rồi, chỉ là không tìm được luyện đan sư cao minh giúp thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể thử xem, nhưng không chắc sẽ thành công”.  

 

Mạc Thiên Sầu vui mừng: “Sư đệ, nếu cậu luyện đan dược này thành công, xem như cũng khiế sư bá nở mày nở mặt, cũng khiến tên phản đồ biết rõ, sư bá có thể thực hiện nguyện vọng của mình mà không cần anh ta”.  

 

Ngô Bình sững sờ: “Phản đồ gì?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Nói ra thì dài, có thời gian tôi sẽ nói với sư đệ”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi đi lấy dược liệu, quay về dược viên để luyện đan”.  

 

Mạc Thiên Sầu lấy ra một chiếc nhẫn, bên trong có dược liệu anh ta bỏ vào. Dược liệu anh ta thu thập cũng đủ luyện chế trên ba lò Thái Thượng Cảm Ứng Đan.  

 

Quay về dược viên, Ngô Bình lấy dược liệu ra, sau đó luyện chế một lò mà không cần tiến vào cảnh giới Thái Thượng trước.  

 

Đan dược lò thứ nhất đã thành công, chỉ là hiện quả có hạn, thuộc loại đan dược hạ phẩm cấp tám. Vì vậy có thể thấy, cảnh giới Thái Thượng có ảnh hưởng đến đan dược này rất nhiều.  

 

Lò thứ hai, sau khi rút kinh nghiệm, anh bèn dùng Thái Thượng Cảm Ứng Đan. Bỗng chốc, tinh thần anh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, tư duy rõ ràng, vô cùng lý trí, chớp mắt đã có thể hiểu rõ rất nhiều vấn đề mà trước kia anh nghi hoặc.  

 

Vì thế, anh nhân cơ hội luyện chế lò thứ hai.  

 

Chưa đến nửa canh giờ, Thái Thượng Linh Cảm Đan lò thứ hai đã luyện chế thành công, thành phẩm được hai viên, là đan dược thượng phẩm cấp chín.  
 
Chương 5259


 Khi Mạc Thiên Sầu nhìn thấy hai viên đan dược tỏa ra khí tức Thái Thượng thì mắt sáng lên, bèn hỏi: “Sư đệ, có thể đạt đến trung phẩm sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chửng môn, đây là hai viên đan dược thượng phẩm cấp chín”.  

 

“Thượng phẩm!” Mạc Thiên Sầu vui mừng, sau đó cười lớn ha ha.  

 

“Sư đệ, thật sự cám ơn cậu! Có hai viên đan dược này, tôi có thể đột phá lên một cảnh giới rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy chúc mừng chưởng môn”.  

 

Quay về dược viện, Ngô Bình nhìn thấy Băng Ngọc cũng đang ở đây. Băng Ngọc cười xấu hổ, thấp giọng nói: “Công tử, Băng Ngọc theo lệnh đến phục vụ công tử”.  

 

Ngô Bình sớm đã biết sẽ có hôm nay, gật đầu nói: “Được, sau này cô chính là người trong nhà rồi”.  

Advertisement

 

Thời gian tiếp theo, mỗi ngày Ngô Bình hoặc là khổ tu Bí Phủ, hoặc luyện chế đan dược trong danh sách. Chưởng môn Mạc Thiên Sầu hỗ trợ anh hết sức, cứ linh dược anh cần thì sẽ không từ giá nào tìm bằng được cho anh. Linh dược trong khô cũng để cho Ngô Bình chọn.  

 

Hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, Ngô Bình gần như không ra khỏi cửa. Trong lúc đó, Bí Phủ anh đã hoàn thiện đến tầng thứ năm.  

 

Hôm nay, Tả Thiên Thu lại đến tìm anh, nói: “Huyền Bình, đến lúc đưa con đến vũ trụ chính rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, chỉ một mình con đi, có thể đưa thêm nô bộc của con không?”  

 

Biết anh muốn đến vũ trụ chính, Liễu Tam Tương nói gì cũng muốn đi theo.  

 

Tả Thiên Thu: “Chỉ cần con có thể thích nghi được nơi đó thôi, đi thì cứ đi đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, khi nào đi?”  

 

Tả Thiên Thu: “Nếu con chuẩn bị đầy đủ rồi thì chúng ta xuất phát bây giờ”.  

 

“Được!”  

 

Gọi Liễu Tam Tương đến, Tả Thiên Thu đưa hai người đến trước cánh cửa lớn, ông ấy nói: “Huyền Bình, đây là Huyền Hoàng Môn, đi vào cửa này, con có thể xuất hiện ngay ở nơi nào đó của vũ trụ chính. Năng lực của ta có hạn, không thể lựa chọn điểm đến, vì vậy cuối cùng sẽ đặt chân đến đâu thì phải dựa vào may mắn con thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Sư tôn yên tâm, đi đến đâu cũng không có gì khác biệt với con cả”.  

 

Tả Thiên Thu ấn tay phải lên cửa, cửa lớn mở ra, bên trong là một vùng sáng vàng.  

 

“Huyền Bình, mọi chuyện phải cẩn thận”.  

 

“Vâng, sư tôn yên tâm”.  

 

Nói xong, anh và Liễu Tam Tương đã bước qua cánh cửa, tiến vào vùng sáng!  

 

Vừa tiến vào vùng sáng, Ngô Bĩnh đã cảm thấy thân thể rơi xuống nhanh chóng. Không biết qua bao lâu, anh và Liễu Tam Tương rơi ào xuống một con sông.  

 

“Ầm ầm!”  

 

Nước sông lạnh đến thấu xương, lại thêm quy tắc vũ trụ chính tác động lên anh, Ngô Bình đau đến run rẩy, vội bơi về phía bờ sông.  

 
 
Chương 5260


Cô gái đang thấp giọng nói chuyện với ông lão, ông lão liên tục gật đầu. Đột nhiên, giữa sông vang lên tiếng động, có hai người rơi xuống.  

 

Ông lão nhìn qua theo tiếng động, thì thấy hai người đang bơi về phía bọn họ, ông ấy bất giác nghi hoặc nói: “Tử Nghiên, trời đang lạnh vậy mà bọn họ lại bơi sao?”  

 

Cô gái nhìn qua, nhíu mày nói: “Ông nội, chuyện này quá kỳ lạ. Vừa nãy con còn nhìn qua mặt sông, bên trong căn bản không có người, bọn họ đến từ nơi nào chứ? Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống? Nếu là rơi xuống từ máy bay thì người cũng ngã chết rồi chứ?”  

 

Ông lão lắc đầu: “Cứu người trước đã, ông thấy cậu nhóc kia lạnh đến tím môi rồi”.  

 

Ông lão này tâm tính lương thiện, tìm được cành cây dài hơn ba mét ở bên cạnh, vươn ra ngoài sông.  

 

Ngô Bình bơi được một đoạn, đúng lúc nhìn thấy cành cây, anh vội nắm lấy. Ông lão dùng hết sức kéo vào bờ, thuận lợi kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương lên bờ.  

 

Advertisement

Bơi đến trên bờ cao hơn một mét, nếu không phải ông lão giúp đỡ thì Ngô Bình cũng khó mà leo lên.  

 

Sau khi lên bờ, gió lạnh thổi qua, Ngô Bình ho khan mấy lần.  

 

Ông lão ra hiệu với cô gái: “Tử Nghiên, mau đi lấy áo khoác của ông, hôm nay trời xuống âm độ, cậu ta cứ như vậy thì bị lạnh dễ bệnh”.  

 

Cô gái gật đầu, quay người đi đến chiếc xe thương vụ gần đó.

Tình hình Liễu Tam Tương tốt hơn nhiều, tuy ông ta không thể thi triển thần thông, nhưng nước lạnh không ảnh hưởng đến ông ta.  

 

Ông lão quan tâm hỏi Ngô Bình: “Cậu nhóc, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong sông vậy?”  

 

Ngô Bình xoa hai tay, nói: “Bác à, chúng tôi là từ thượng du lao xuống”.  

 

Lúc này cô gái lấy ra cái áo khoác lông cừu màu đen, ông lão nhận lấy rồi đắp lên người Ngô Bình, nói: “Trời rất lạnh, ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, cậu lên xe với tôi đi”.  

 

Ngô Bình nhìn sang, cách mấy chục mét có một chiếc xe thương vụ, lại nhìn cách ăn mặc của ông lão và cô gái, rất giống người trên địa cầu.  

 

Nhưng anh cũng không cảm thấy tò mò, lúc đó địa cầu vốn dĩ là hình chiếu của vũ trụ chính, hai bên có điểm tương đồng cũng không lạ.  

 

Anh không muốn làm phiền người khác, bèn nói: “Bác à, cảm ơn bác, người tôi toàn là nước, không muốn làm bẩn xe bác”.  

 

Ông lão cười ha ha: “Bẩn thì bảo người ta rửa sạch, nhưng nếu cậu mà bị bệnh thì có thể phải nhập viện rồi”. Nói xong thì kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương cùng lên xe thương vụ.  

 

Vào xe ngồi, ông lão mở điều hòa làm ấm, nhiệt độ bên trong xe tăng lên nhanh chóng.  

 

Ông lão ngồi ghế lái, cô gái ngồi ghế phụ, cô ấy tò mò quan sát Ngô Bình, cảm thấy quần áo anh mặc không giống với trạng phục hiện đại.  

 

Ấm lên dần, Ngô Bình bèn cởi áo khoác ngoài, lúc này, anh căn bản đã thích nghi được hoàn cảnh của vũ trụ chính, sức mạnh bên trong thân thể cũng dần khôi phục.  

 

“Bác à, thật sự rất cảm ơn bác”. Anh cười nói.  

 

Ông lão cười nói: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Cậu nhóc, tôi nghe giọng điệu cậu rất gượng gạo, không phải cậu là người từ ngoài đến đấy chứ?”  

 

Giọng điệu ở đây tuy tương tự với địa cầu, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, trước mắt Ngô Bình vẫn đang học hỏi, vì vậy phát âm vẫn chưa chuẩn.  

 

Ngô Bình: “Bác à, mấy năm nay tôi vẫn học ở nước ngoài, rất khi dùng giọng ở quê nhà, vì vậy có chút cứng nhắc”.  

 

Ông lão cũng không nghi ngờ, vì vậy hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên Ngô Bình càng nói thuần thục hơn.  

 
 
Chương 5261


 Nghĩ đến khách sạn, anh mới nhớ ra trên người mình không có tiền tệ thế giới này, bèn sờ khắp người thì chạm phải một con dao găm. Con dao găm này cũng là vũ khí của vũ trụ chính, ở giới thế tục chắc chắn không được xem là thứ đồ gì quý giá.  

 

Anh đưa dao găm cho ông lão, nói: “Bác à, cảm ơn bác tốt bụng giúp chúng tôi, tôi không có thứ gì tốt, bèn tặng bác con dao găm này vậy”.  

 

Ông lão nhận lấy dao găm, lập tức bị tạo hình tinh xảo của nó thu hút, vốn ông ấy cũng là một người thích sưu tầm, nghiên cứu thâm sâu những đồ vật cổ xưa, lập tức kinh hô một tiếng: “Con dao găm này có lai lịch thế nào?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, là do trưởng bối tặng”.  

 

Ông lão vội nói: “Cậu nhóc, thứ đồ này quá quý giá, tôi không thể nhận được”.  

 

Ngô Bình sờ mũi: “Bác à, bác đừng từ chối. Bây giờ tôi có chút khó khăn, lúc rơi xuống nước, ví tiền thẻ ngân hàng cũng mất rồi, vì vậy trên người không có đồng nào cả, tôi muốn mượn bác chút tiền. Con dao găm này xem như đồ thế chấp của tôi đi”.  

 

Advertisement

Ông lão cười nói: “Cậu muốn mượn tiền, tôi cho cậu mượn là được, không cần thế chấp”.  

 

Cô gái lập tức lên tiếng: “Ông nội, chúng ta cũng không quen biết, vẫn nên để lại con dao này đi”. Thì ra cô ấy cũng là người trong nghề, nhận ra được con dao này không hề tầm thường.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy bác, mọi người tình cờ gặp nhau, làm như vậy là ổn thỏa nhất”.  

 

Ông lão xua tay: “Tôi nói không cần là không cần. Cậu nhóc, cậu bị mất ví tiền vậy thì cứ đến nhà tôi đi, sau đó lại từ từ nghĩ cách”.  

 

Ngô Bình vừa đến thế giới này, chuyện gì cũng không biết, nghe vậy thì trong lòng rất mừng, nói: “Vậy làm phiền bác rồi”.  

 

Ông lão muốn trả lại dao găm cho anh, Ngô Bình nói: “Bác, vật này tôi đã tặng bác rồi, bác cứ nhận đi”.  

 

Ông lão thấy anh chân thành, khẽ cười nói: “Vậy tôi khách sáo nữa. Đến nhà rồi tôi cũng đưa cho cậu một vật”.  

 

Cô gái lập tức nhận lấy con dao chơi đùa, thích thú không rời tay.  

 

Ông lão cười giới thiệu: “Cậu nhóc, đây là cháu gái tôi, Tôn Tử Nghiên. Con bé vừa mới tốt nghiệp đại học, trước mặt vẫn chưa có công việc”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Ông nội, con không phải không có công viện, con đang lập nghiệp”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Cô Tử Nghiên kinh doanh gì vậy?”  

 

Tôn Tử Nghiên liếc nhìn anh: “Livestream, anh nghe đến chưa?”  

 

Năm đó thế giới mà Ngô Bình ở cũng có livestream, đương nhiên anh biết nên cười nói: “Biết”.  

 

Tôn Tử Nghiên có chút bất ngờ, livestream vừa mới chớm nở, đang ở giai đoạn thử nghiệm, đa số mọi người đều không biết ngành nghề này vì vậy cô ấy hỏi: “Anh cũng biết ngành này sao?”  

 

Ngô Bình: “Biết một chút, ví dụ như livestream, bán hàng, livestream nhảy, đúng không?”  

 

Tôn Tử Nghiên chợt ngây người: “Livestream còn có thể bán hàng?”  

 

Trước mắt, ở nơi này livestream chỉ vừa mới xuất hiện, còn chưa có người dùng nó để bán hàng.  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy, người hâm mộ đủ đông thì có thể bán hàng”.  

 
 
Chương 5262


 Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cô có mấy host livestream?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Tôi với mấy bạn học cùng làm, tự chúng tôi làm host livestream”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi có thể hợp tác với nền tảng cô không, kiếm được tiền thì chia ba bảy. Tôi bảy, nền tảng ba”.  

 

Tôn Tử Nghiên ngây người: “Anh muốn hợp tác với công ty chúng tôi?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Vậy anh có tài năng gì, thu hút mọi người thế nào?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên tôi có cách của tôi”.  

Advertisement

 

Quy tắc hai thế giới khác nhau, nhưng trí tuệ sinh linh thì như nhau, kinh nghiệm thời đại livestream của anh đều có thể dùng cho hiện tại.  

 

Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta quay về rồi nói”.  

 

Lúc này Liễu Tam Tương truyền âm nói: “Công tử, không cần phải lãng phí sức lực vào mấy chuyện nhỏ thế tục này”.  

 

Ngô Bình: “Đây không phải lãng phí sức lực. Sau khi sống lại, tôi ở đây không có căn cơ gì, bây giờ phải kiếm chút tài sản”.  

 

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử cần tiền, chỉ cần bán mấy đồng tiền tiên là đủ rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu như vậy, thì sẽ khiến người có lòng chú ý”.  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng, vậy cách này của công tử sẽ kiếm tiền rất nhanh sao?”  

 

Ngô Bình: “Có lẽ sẽ rất nhanh”.  

 

Xe đi được hơn hai mươi phút, thì chạy vào con phố cổ trong thành phố, đến cuối đường thì chiếc xe dừng trước một căn nhà kiểu cổ.  

 

Căn nhà rất to, nếu so với nhà bình thường cũng phải gấp ba lần, bên trong có xây ba lầu, trồng rất nhiều hoa.  

 

Xe dừng lại, ông lão mời Ngô Bình và Liễu Tam Tương vào phòng khách.  

 

Trên đường, Ngô Bình biết được ông lão tên Tôn Hành Nhân, lúc trước làm quan, hiện tại nghỉ hưu ở nhà, rảnh rỗi thì đi sưu tầm mấy thứ lặt vặt, có lúc cũng sẽ bán mấy thứ. Cứ như vậy, tiền kiếm được cũng đủ một nhà tiêu xài.  

 

Tôn Tử Nghiên vừa đến nhà đã nhận được điện thoại, sau đó lại vội vã rời đi.  

 

Ngô Bình vội vàng muốn hiểu rõ thế giới thế tục này, vì thế bèn hỏi Tôn Hành Nhân có máy tính không.  

 

Trong phòng làm việc của Tôn Hành Nhân có một chiếc máy tính, cấu hình cũng khá cao.  

 

Ngô Bình ngồi xuống, tìm kiếm lịch sử thế giới này trước, tra xem lịch sử của nó và thế giới địa cầu kia có gì khác nhau.  

 

Vừa xem, anh đã ngây người, thế giới này quả nhiên khác hẳn với những gì anh biết!

Thế giới chỗ anh có rất nhiều quốc gia, bố cục cơ bản giống với trên Trái Đất. Chẳng hạn như cũng có châu Âu, châu Mỹ. Nơi anh đang ở là châu Á. Có điều, diện tích của châu Á ở đây lại lớn hơn so với trên Trái Đất. Hơn nữa, bên trên còn phân bố mấy ngàn quốc gia, tổng diện tích cũng lớn hơn gấp trăm lần!  

 
 
Chương 5263


 Mặt khác, anh tìm thử mấy bài hát, cột mốc hồi xưa nghe được thì thế giới này có cái có có cái không. Với Ngô Bình, chúng đều là những cơ hội đầu tư.  

 

Trong số đó, thú vị nhất là lịch sử của nước Hạ, Tam Hoàng Ngũ Đế gì đó đều được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa, trong sách sử vậy mà lại nhắc đến thần tiên, vả lại còn miêu tả một cách sinh động.  

 

Anh đang lật xem lịch sử thì Tôn Hành Nhân gõ cửa bước vào, trong tay cầm một con dao găm, vẻ mặt kích động nói: "Cậu trai trẻ, tôi không thể nhận lấy con dao găm này được. Ban nãy, tôi có tìm một người bạn xem thử thì nó là thần tiên dùng, bên trên còn có con dấu của môn phái!"  

 

Trong đầu Ngô Bình vừa nghĩ bèn hỏi: "Vậy nó có giá không?"  

 

Tôn Hành Nhân: "Người bạn kia của tôi nói nó có giá trị hơn 100 triệu! Nếu gặp được người tìm mua thì 300 triệu cũng không phải không được!"  

 

Ngô Bình trái lại rất bình tĩnh, anh đã trải qua thời đại đó, tiền của người tu hành hoàn toàn không phải tiền ở thế tục có thể so sánh được. Trong mắt anh, 100 triệu cũng chỉ đáng giá mấy tiền tiên mà thôi.  

Advertisement

 

Ngô Bình mỉm cười nói: "Bác Tôn, cháu đã tặng cho bác con dao găm đó thì bác cứ quyết định đi".  

 

Tôn Hành Nhân vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, vật báu hơn trăm triệu như thế, sao tôi có thể nhận được".  

 

Ngô Bình cười bảo: "Bác Tôn, chẳng phải bác nói cũng sẽ tặng cho cháu một món quà sao? Vậy bác tặng quý một chút là được".  

 

Tôn Hành Nhân cũng nhận ra Ngô Bình không thèm để ý đến con dao quý báu ấy thì không khỏi tò mò, rốt cuộc chàng trai trẻ này có lai lịch thế nào? Lẽ nào là con trai tỷ phú? Chứ không thì sao có thể coi tiền như rác kiểu đó được?  

 

Ông ấy cười đáp: "Được rồi. Nếu cậu phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Giờ, tôi sẽ dẫn cậu đến kho hàng của tôi, thứ trong đó, mặc cho cậu chọn lựa".  

 

Ngô Bình biết nỗi lăn tăn của Tôn Hành Nhân bèn đi đến kho hàng với ông ấy. Nó cũng không lớn, là một nơi được thiết kế riêng để cất những thứ quý giá, chỉ có mười mấy mét vuông.  

 

Tôn Hành Nhân dùng khuôn mặt để nhận dạng mở ra cửa kho hàng, chỉ thấy bên trong có mấy giá hàng, bên trên đặt hơn trăm thứ, mỗi cái đều là tinh phẩm.  

 

Sau khi tiến vào kho hàng, Tôn Hành Nhân cười bảo: "Cậu trai trẻ, chúng đều là những bảo vật mà tôi đã sưu tầm suốt cả cuộc đời đó".  

 

Ngô Bình thấy được rất nhiều đồ sứ, tranh chữ, đồ đồng song cũng không có hứng thú với chúng. Ánh mắt anh đảo qua một lượt, phát hiện trong góc đặt một cục đá màu vàng. Nó được đặt trong một cái hộp gỗ, cũng không bắt mắt lắm.  

 

Anh lại cảm thấy cục đá kia không tầm thường, mở con mắt nhìn thấu vạn vật ra bèn phát hiện bên trong có năm luồng khí tức xoay chuyển, tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.  

 

Trong lòng anh chợt nảy ra một ý, cầm lấy hòn đá hỏi: "Bác Tôn, cục đá này có chỗ gì đặc biệt hả?"  

 

Tôn Hành Nhân cười đáp: "Nó được tôi nhặt được trong một lần du lịch. Lúc đó, tôi cảm thấy nó rất đặc biệt, khiến sự nhạy bén cao độ của tôi mất tác dụng. Tôi thấy nó vô cùng thần kỳ bèn cầm về. Nhưng về sau, tôi tìm người nghiên cứu thì họ đều nói nó không có chỗ nào đặc biệt cả nên mới đặt nó ở đây".  

 

Ngô Bình cười nói: "Bác Tôn, vậy tôi bèn chọn nó".  

 

Tôn Hành Nhân vội nói: "Không được, thứ này chẳng bao nhiêu tiền cả, cậu chọn thêm một thứ nữa đi".  

 

Ngô Bình cười ha ha nói: "Bác Tôn, chưa biết chừng cục đá này thật sự là vật báu vô giá đấy. Còn những thứ khác, cháu cũng không xem nữa, chúng ta đi thôi".  

 
 
Chương 5264


 Tôn Hành Nhân vội vàng xua tay: "Tôi ấy à, chỉ là tự mình luyện chơi thôi, nào có võ gì. Tôi mà có võ thì đã không bị bệnh phải nhập viện rồi".  

 

Ngô Bình nghe nói bị bệnh nhập viện bèn vươn tay bắt mạch cho ông ấy, một lúc sau mới nói: "Ừm, đúng là có vài bệnh vặt nhưng cũng không phải vấn đề lớn, lát nữa cháu trị giúp bác".  

 

Tôn Hành Nhân sửng sốt: "Tiểu Ngô, cậu biết y thuật?"  

 

Ngô Bình: "Y thuật của cháu cũng coi như tạm được, đảm bảo có thể trị được bệnh cho bác Tôn".  

 

Tôn Hành Nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn khách sáo nói: "Vậy thì tốt quá".  

 

Hai người trở lại phòng đọc sách, phát hiện Tôn Tử Nghiên đã về, cô ấy hỏi: "Anh nói sẽ hợp tác với tôi, có chắc chưa vậy?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Chắc".  

 

Tôn Tử Nghiên nói: "Anh đi theo tôi".  

Advertisement

 

Cô ấy dẫn Ngô Bình đến một căn phòng, bên trong vô cùng bừa bộn, có một cái máy tình và những dụng cụ để livestream.  

 

Cuộc livestream hôm nay, tôi sẽ cho anh lên sóng, tôi muốn xem sẽ thu hút người xem kiểu gì.  

 

Ngô Bình cười: "Được, để tôi thử xem".  

 

Tôn Tử Nghiên mở livestream lên, cô ấy có rất nhiều fan cố định nên chẳng mấy chốc đã có hơn một ngàn người tràn vào phòng.  

 

[Nghiên Nghiên, hôm nay hát cho chúng tôi nghe hả?]  

 

[Nghiên Nghiên, anh yêu em. Một ngày không gặp, đến cơm anh cũng chẳng buồn ăn].  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: "Các tình yêu, hôm nay có một người bạn của tôi tới, anh ấy cũng muốn livestream thử xem, mọi người xem được không nào?"  

 

[Ai thế? Người đẹp hả?]  

 

[Người đẹp là ok hết].  

 

Ngô Bình đi vào màn hình, vẻ mặt nặng nề nói: "Chào mọi người, tôi là một thầy bói, chuyên xem bói cho mọi người. Nghiên Nghiên mời tôi đến để xem bói cho mọi người thử xem".  

 

Tôn Tử Nghiên ngẩn người, thầy bói? Những người xem kia cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, có người thậm chí chế giễu anh.  

 

[Thầy bói? Anh có lộn không vậy, cách màn hình thì đoán thế nào? Anh cho rằng mình là thần tiên hả?]  

 

[Ha ha, thầy bói đều là bọn lừa đảo. Tên này lừa đến cả livestream luôn, đúng là cười chết tôi mà!]  

 

[Hay là đoán cho anh đây trước thế nào?]  

 

Ngô Bình nói: "Muốn xem bói có thể nhắn tin riêng cho tôi, phải có ảnh chụp khuôn mặt rõ ràng và chụp thêm đường vân tay nữa".  

 

Trong số khán giả có người tò mò lập tức gửi ảnh chân dung và ảnh lòng bàn tay đến cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhìn một người trong đó cười hỏi: "Bạn 'Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng', có phải mới vừa mất bố đúng không?"  

 

"Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng" lập tức nhắn lại: [Thần kỳ ghê! Bố tôi vừa mất nửa tháng trước!]  

 

Ngô Bình: "Tôi xem khuôn mặt anh có một trai một gái. Con gái khoảng 3 tuổi, con trai chưa đến một tuổi đúng không?"  

 

“Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng” lập tức kinh ngạc, gửi đi vô số dấu chấm than: [Lợi hại! Thưa đại sư, ngài còn có thể nhìn ra được gì nữa không?]  
 
Chương 5265


[Chắc không phải là nói trúng phốc nên lúc này đang lau nước mắt đó chứ?], cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.  

 

Cuối cùng Tiểu cao ba trượng thở dài: [Anh đoán quá chuẩn xác. Tôi muốn hỏi anh là tôi nên làm gì tiếp theo? Tôi đang nợ hơn một triệu, không dám nói với gia đình. Vợ tôi cũng nối lại tình xưa với bạn trai cũ, có phải tôi nên níu kéo cô ấy không?]  

 

Ngô Bình: “Năm nay chắc anh đã ba mươi tuổi rồi nhỉ?”  

 

Tiểu cao ba trượng đáp: [Phải, còn một tháng nữa là đến sinh nhật tôi].  

 

Ngô Bình gật đầu: “Anh đấy, có số giàu có, hơn nữa còn là giàu to ấy chứ. Nhưng vận tài phú này của anh vẫn một quý nhân phù trợ”.  

 

Tiểu cao ba trượng vội hỏi: [Thưa đại sư, tôi còn có thể phát tài à? Quý nhân đó là ai thế?]  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Trở về, anh sẽ gặp được người đó”.  

 

Tiểu cao ba trượng gãi đầu: [Trở về là sao?]  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Tôi chỉ có thể nói đến đây, tự anh suy nghĩ đi”.  

 

Thấy Tiểu cao ba trượng được tính quá chính xác, những người còn lại cũng hăng hái muốn thử, thế là Ngô Bình đưa ra quy định: “Tôi đã tính rất nhiều cho người trước đó rồi. Hôm nay còn thêm hai người được bói nữa thôi, mỗi người chỉ có thể hỏi ba câu”.  

 

Sau đó anh chọn một người khác, rút ​​kinh nghiệm từ Tiểu cao ba trượng trước đó, hắn vừa bước đến đã hỏi những câu mình muốn hỏi nhất: “Tiên sinh, gần đây tôi thường gặp ác mộng, trong giấc mơ có một người phụ nữ mái tóc rối bù, vô cùng đáng sợ, tôi cảm giác như cô ấy đang muốn nói điều gì đó với tôi nhưng khi nghe kỹ lại thì tôi sẽ đột nhiên tỉnh dậy. Xin hỏi, có phải tôi bị trúng tà không?”  

 

Ngô Bình trực tiếp mở video với đối phương, anh quan sát một hồi rồi nói ở trước mặt mọi người: “Anh bị bóng đè, có liên quan đến những việc anh đã trải qua lúc còn nhỏ. Lúc anh năm sáu tuổi, chắc chắn đã có một người phụ nữ rất quen thuộc với anh ở bên cạnh anh, sau đó cô ấy chết ở trước mặt anh với trạng thái cực kỳ đáng sợ, tôi nói có đúng không?”  

 

Người đó lập tức đáp: “Tiên sinh nói thế, hình như tôi có chút ấn tượng, đợi tôi một lát, tôi hỏi mẹ tôi xem”.  

 

Mọi người đều đang đợi, thậm chí không ai nói câu nào.  

 

Hai phút sau, người đó nói: “Tôi hỏi rồi! Năm tôi sáu tuổi, một người thím trong thôn đối xử rất tốt với tôi đã treo cổ tự tử. Hôm đó tôi đi tìm thím nhưng vừa mở cửa ra, tôi đã thấy thím ấy treo cổ trên xà, đầu lưỡi rất dài, hình ảnh rất đáng sợ”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi. Tôi kê đơn thuốc cho anh, anh cứ uống vào mỗi tối trước khi ngủ, uống liên tục bảy ngày thì chứng bị bóng đè cũng biến mất”.  

 

“Cảm ơn tiên sinh!”, người đó nói cảm ơn liên tục.  

 

Lúc này mọi người đều đã phục sát đất rồi, không ai dám nghi ngờ gì anh nữa.  

 

Ngay cả Tôn Tử Nghiên ở một bên cũng sửng sốt, anh ta biết bói toán thật!  

 

Sau đó Ngô Bình lại chọn một người để người đó hỏi mình, lần này Ngô Bình vẫn đoán cực kỳ chính xác, chỉ vài lời đã giải được vấn đề khó khăn mà đối phương gặp phải.  

 

Sau khi trả lời xong vấn đề của ba người này, Ngô Bình cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, giờ này ngày mai, tôi sẽ đúng giờ xuất hiện trên phòng livestream của Nghiên Nghiên”.  

 

Nói rồi anh đứng dậy rời đi.  

 

Tôn Tử Nghiên vội ngồi xuống cười nói: “Các vị thân mến, thế nào, có phải người bạn này của tôi làm mọi người kinh ngạc rồi không?”  

 
 
Chương 5266


Trong thời gian phát sóng trực tiếp, chuyện Ngô Bình xem bói rất chính xác đã nhanh chóng được lan truyền trên mạng, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã trở thành một trong ba mục được tìm kiếm nhiều nhất. Còn có người còn quay lại video của anh, cắt ghép làm thành một đoạn video ngắn rồi phát trên các nền tảng.  

 

Sau khi rời khỏi livestream, Ngô Bình tìm đến Tôn Hành Nhân, nhờ ông ta tìm một bộ kim châm cứu rồi bắt đầu chữa trị cho ông ta. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, căn bệnh nhiều năm của Tôn Hành Nhân đã được chữa khỏi, ông ta vô cùng ngạc nhiên, liên tục gọi anh là thần y.  

 

Trong lúc Ngô Bình đang điều trị cho Tôn Hành Nhân, số lượng người xem trong phòng livestream của Tôn Tử Nghiên tăng vọt, từ vài ngàn người lên hàng chục ngàn người, rồi tăng lên đến hàng trăm ngàn người.  

 

Đến khi buổi livestream kết thúc, số lượng người xem đồng thời cao nhất đã vượt hơn hai trăm ngàn người, đây đã là một con số rất lớn. Phải biết các streamer hàng đầu hiện nay có số lượng người xem cao nhất cũng chỉ năm sáu trăm ngàn người.  

 

Tôn Tử Nghiên rất lo lắng, cô ấy biết đây là lưu lượng do Ngô Bình mang đến cho mình, thế nên cô ấy thi thoảng cũng phải tiết lộ một chút thông tin về Ngô Bình, như thế mới có thể duy trì được độ hot.  

 

Một tiếng đồng hồ sau, livestream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên tìm đến Ngô Bình, cô ấy vui mừng nói: “Anh Diệp, ngày mai anh có thể tiếp tục tham gia livestream không?”  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Tất nhiên là được, hợp tác giữa chúng ta xem như đã được quyết định nhỉ?”  

 

Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Ừ, quyết định vậy đi”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng tôi chỉ xuất hiện trong buổi livestream trong một khoảng thời gian ngắn để giúp cô tăng lượng truy cập thôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Hôm nay anh xuất hiện đã khiến tôi trở thành streamer có độ hot cao nhất rồi”.  

 

Tôn Hành Nhân cười nói: “Tử Nghiên, cậu Diệp đã chữa khỏi căn bệnh nhiều năm của bố rồi, bây giờ bố cảm thấy cả người rất thoải mái, thư thái hơn rất nhiều”.  

 

Tôn Tử Nghiên nghĩ đến biểu hiện trong lúc live của Ngô Bình, vội hỏi: “Có phải anh rất thạo y thuật không?”  

 

Ngô Bình: “Biết sơ sơ thôi”.  

 

Đầu Tôn Tử Nghiên nhảy số rất nhanh, hỏi: “Ngày mai anh có thể live về vấn đề chữa bệnh không?”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ, vốn dĩ anh muốn tiếp tục xem bói cho người khác nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải mình giỏi về y thuật hơn sao?  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, thật ra bất kỳ tay nghề nào có thể khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên đến mức thán phục đều có thể hút được rất nhiều người xem, chẳng hạn như hát”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Tôi cũng biết hát, tôi còn từng được huấn luyện chuyên sâu nhưng bây giờ không có bài gốc nào cực kỳ hay cả”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không có bài hát gốc cũng chẳng sao, tôi có”.  

 

Tôn Tử Nghiên sửng sốt: “Anh có bài hát gốc à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Hơn nữa còn là bài cực kỳ hay, một khi đã cất giọng hát thì chắc chắn sẽ bùng cháy”.  

 

Anh lập tức viết ra ca khúc dưới dạng khuông nhạc và thêm lời bài hát.  

 

Tôn Tử Nghiên lấy một cây đàn guitar ra, vừa đàn vừa hát. Bài hát vừa vang lên, cô ấy đã rất ngạc nhiên, sau khi đàn hát liên tiếp ba lần, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Bài hát này ở đâu vậy? Mặc dù lời bài hát rất bình thường nhưng tôi nghĩ nó sẽ nổi tiếng”.  

 
 
Chương 5267


 Ngô Bình không hiểu vấn đề này lắm bèn nói: “Ngày mai tôi sẽ nâng cao độ nhận biết trước, sau đó cô hát bài này”.  

 

Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Được, nhưng biết tìm người bệnh để chữa trị cho buổi live ngày mai ở đâu?”  

 

Ngô Bình nói: “Đương nhiên là đến bệnh viện rồi, cứ tìm vài người mắc các bệnh lạ”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Kể cả bệnh nan y sao?”  

 

Ngô Bình: “Bệnh nan y cũng được, dù là bệnh ung thư, tôi cũng có thể chữa khỏi ngay tại chỗ”.  

 

Tôn Tử Nghiên cực kỳ ngạc nhiên: “Bệnh ung thư cũng có thể chữa khỏi ngay tại chỗ?”

Advertisement

Ngô Bình: “Tất nhiên là được, chỉ cần kích hoạt khả năng miễn dịch thì có thể làm chết mọi tế bào ung thu trong thời gian ngắn, làm người bệnh hồi phục”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Nhưng người bệnh có phải đã hồi phục hay không thì người xem cũng không nhìn thấy, làm sao để làm cho họ biết được người bệnh đã được chữa khỏi thật rồi?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Thế nên chúng tôi mới phải đến bệnh viện, cho khán giả xem hồ sơ bệnh án, sau đó dùng thiết bị để tiến hành kiểm tra ngay lúc đó để khán giả thấy tôi quả thật đã chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Như thế sẽ không còn ai nghi ngờ nữa”.  

 

Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ: “Tôi quen với một bác, ông ấy là viện trưởng trong một bệnh viện tư, hôm nay tôi sẽ đến nói chuyện với ông ấy nhờ ông ấy phối hợp cho chúng ta quay”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, ngày mai tôi sẽ chọn ra ba bệnh nhân, lần lượt điều trị cho họ”.  

 

Sau khi bàn bạc với Ngô Bình xong, Tôn Tử Nghiên lại vội vàng ra ngoài đi gặp viện trưởng đó.  

 

Ngô Bình và Liễu Tam Tương đi đến một căn phòng riêng biệt, Liễu Tam Tương: “Công tử định ở nhà họ Tôn bao lâu?”  

 

Ngô Bình: “Không vội, cứ kiếm tiền trước. À phải rồi ông có sản nghiệp nào ở đây không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tôi không có hứng thú với thế tục nên mọi thứ đều ở Tu Chân Giới”.  

 

Ngô Bình: “Tu Chân Giới mà ông nói chắc hẳn là thời không duy độ cao nhỉ?”  

 

Liễu Tam Tương: “Ừ, rất nhiều sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ xuất hiện ở thời cổ đại, họ từng mở ra một số không gian lớn mạnh, chúng ta gọi là thế giới nào đó. Sau đó, người thế tục vô tình đi vào những thế giới này qua việc tu hành, sau đó trải qua rất nhiều năm phát triển, từng thế giới Tu Chân lần lượt được hình thành”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế tức là vũ trụ chính cũng có rất nhiều thế giới Tu Chân?”  

 

Liễu Tam Tương: “Ừ, đã có mấy trăm thế giới trong những thế giới này đã được khai phá, có lớn, có nhỏ, có cao cấp, có sơ cấp. Vì thế Tu Chân Giới chia những thế giới này làm ba cấp bậc, cấp bậc cao nhất được gọi là Hỗn Mang Giới, ở giữa được gọi là Tiên Giới, dưới cùng là Linh Giới”.  

 

“Trong đó Hỗn Mang Giới có ba thế giới, Tiên Giới có ba mươi sáu thế giới, Linh Giới có hơn bốn trăm thế giới. Nhưng chỉ có một Hỗn Mang Giới đã được khai phá hoàn toàn”.  

 

Ngô Bình: “Người khai phá những thế giới này có tu vi ở cảnh giới nào?”  

 

Liễu Tam Tương: “Có cảnh giới cao hơn Đạo Cảnh. Chúng ta đi đến từ Đại Ngũ Hành Giới, mặc dù Đại Ngũ Hành Giới rất rộng, rất mạnh nhưng một Linh Giới nào đó cũng có thể hơn hẳn Đại Ngũ Hành Giới”.  

 
 
Chương 5268


Ngô Bình: “Tiên Giới và Linh Giới có gì khác nhau sao?”  

 

Liễu Tam Tương: “Các sinh vật trong Tiên Giới mạnh hơn trong Linh Giới rất nhiều. Linh Giới có rất nhiều sinh vật ở trạng thái linh thể, trong đó có vài Linh Giới đa số là tu sĩ loài người, vài Linh Giới đa số là cỏ cây tinh linh, cũng có một số nơi đa số là yêu vật”.  

 

“Nếu là Tiên Giới thì đa phần đều do tu sĩ loài người nắm quyền. Hiện tại trong số ba mươi sáu Tiên Giới có một vài ở trong trạng thái hỗn loạn, rất nhiều thế lực đấu đá với nhau”.  

 

Ngô Bình: “Hỗn Mang Giới thì sao?”  

 

“Hỗn Mang Giới là nơi được rất ít người khám phá. Nơi đó không có thế lực môn phái nào cả, chỉ có những người tu hành riêng hoặc gia tộc tu hành. Nhưng người có thể đi vào Hỗn Mang Giới lại quá ít, dù là gia tộc tu hành ở nơi đó, bình thường số người cũng không quá mười người”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên nhân sĩ Tu Chân chủ yếu ở trong Tiên Giới”.  

 

Liễu Tam Tương: “Đúng thế, Tiên Giới là nơi tập trung nhiều Tu Chân. Còn Hỗn Mang Giới thì đến cả tôi cũng chưa từng đến đó”.  

Advertisement

 

“Tiên Giới có thể áp chế Linh Giới sao?”  

 

Liễu Tam Tương lắc đầu: “Có một vài Linh Giới cũng có không ít sự tồn tại mạnh mẽ, Tiên giới không thể áp chế họ hoàn toàn được. Nói cho cùng vẫn phải phụ thuộc vào thực lực mỗi người, nếu thực lực mạnh thì cho dù ở Linh Giới hay Tiên Giới đều là bá chủ của hai giới Tiên Linh”.  

 

Ngô Bình đã biết rõ tình hình chung của Tu Chân Giới: “Vậy thế tục và các giới có liên hệ thế nào?”  

 

Liễu Tam Tương: “Các thế lực lớn nhỏ trong Tu Chân Giới đã từng có thỏa thuận là không can thiệp vào thế tục. Cụ thể là các tu sĩ Thần Thông và các tu sĩ Đạo Cảnh không được phép vào thế tục”.  

 

Ngô Bình: “Tu sĩ Bí Cảnh được vào chứ?”  

 

“Mặc dù tu sĩ Bí Cảnh có thể đi vào nhưng cũng có những hạn chế nghiêm ngặt, chẳng hạn như không thể tùy tiện thi triển tu vi, không thể sử dụng phép thuật để hại người, v.v. Vì thế các thế lực cũng đã lập ra một cơ quan kiểm tra đặc biệt, tên là “Nha môn Thiên Tuần”. Thế lực của Nha môn Thiên Tuần vô cùng lớn, ngay cả hoàng đế cũng phải ngoan ngoãn nghe lời”.  

 

Ngô Bình: “Nếu đã có người trông chừng thì chắc chắn sẽ có người có khả năng xem thường những quy tắc này, đúng chứ?”  

 

Liễu Tam Tương bật cười: “Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Chẳng hạn như Hoàng tộc và các vương tộc của nước Hạ, phía sau họ thường có các thế lực Tu Chân hỗ trợ”.  

 

Ngô Bình: “Nằm trong dự đoán”.  

 

Lúc này Ngô Bình đã cơ bản thích nghi được với môi trường của giới thế tục ở vũ trụ chính, thực lực của anh nhanh chóng khôi phục.  

 

“Ông Liễu, chắc là trật tự của Linh Giới và Tiên Giới lại khác với thế tục. Nếu bây giờ tôi đi vào Linh Giới có phải sẽ không ổn không?”  

 

“Đúng thế, hơn nữa cần phải thận trọng hơn gấp mười lần lúc cậu vừa bước vào thế giới”, Liễu Tam Tương nhắc anh: “Muốn giải quyết vấn đề này, cách tốt nhất là trùng sinh”.  

 

Nói đến việc trùng sinh, Ngô Bình hỏi ông ta: “Chọn xong ứng viên chưa?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đã có tin tức rồi, có lẽ vài ngày sau là có thể tìm được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Phải nhanh chóng làm xong chuyện này. À phải rồi, đừng quên thân phận mà Vương Thế An muốn”.  

 

Liễu Tam Tương: “Tôi nhớ rồi”.  

 

Màn đêm buông xuống, Ngô Bình bắt đầu thử tu luyện, khôi phục lại tu vi của mình. Nhưng dù sao anh cũng đến từ Đại Ngũ Hành Giới, không thể thi triển hết tu vi của mình ở đây.  

 

Anh cảm thấy bây giờ mình chỉ có thể phát huy chưa đến ra không đến mười phần trăm tu vi của mình. Mặc dù thực lực chưa đến mười phần trăm nhưng cũng đủ để anh tự bảo vệ mình ở thế tục.  

 
 
Chương 5269


Ngô Bình: “Nhưng tôi nhớ có người từng nói, vài tu sĩ ở vũ trụ phụ đến vũ trụ chính sẽ hệt như thần linh vậy mà?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đúng là như thế nhưng mấy người đó đều là các nhân vật đỉnh cấp ở trong các vũ trụ phụ, hơn nữa tìm được căn nguyên của họ ở vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình: “Căn nguyên?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vũ trụ phụ là thế giới được phản chiếu từ một góc độ nào đó của vũ trụ chính, vũ trụ phụ phụ thuộc vào vũ trụ chính. Chẳng hạn như một ngôi đền ở vũ trụ chính đã thu hút rất nhiều tín ngưỡng vì có hương hoa dồi dào. Vậy thì ngôi đền sẽ được phản chiếu vào một vũ trụ phụ nào đó, từ đó tạo ra trật tự vũ trụ. Lúc này, ngôi đền là căn nguyên của tiểu vũ trụ phụ này”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đại Ngũ Hành Giới cũng có căn nguyên sao?”  

 

Liễu Tam Tương: “Dĩ nhiên là có, căn nguyên của Đại Ngũ Hành Giới là một bộ Đạo Kinh, Ngũ Hành Bản Nguyên Kinh. Chỉ cần tìm được bộ kinh này, công tử chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại tối cao của Đại Ngũ Hành Giới”.

Ngô Bình: “Đạo kinh này đang ở đâu?”  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương: “Nó từng xuất hiện hai lần, lần thứ nhất đã tạo ra một tông môn cực kỳ lớn, Ngũ Hành Tiên Tông. Lần thứ hai, tạo ra một cao thủ siêu cấp, cũng chính là người tạo ra Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

“Nói như vậy, trước mắt Căn Nguyên Kinh Ngũ Hành vẫn chưa rõ tung tích, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ xuất hiện”. Liễu Tam Tương nói.  

 

“Lão Liễu, trong giới thế tục, có phải cũng có truyền thừa tu chân không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Thật ra giới thế tục là nền tảng của Linh Giới và Tiên Giới. Trình tự các Tu Chân Giới đều có một vài quy tắc thông dụng, chỉ có tạo phúc thế tục, có được công đức thì mới có thể loại bỏ tai kiếp trong tu hành”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, công đức sao? Vậy làm sao mới có thể biết được đã có được bao nhiêu công đức?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chỉ khi tu vi đạt đến Đạo Cảnh, mới có thể biết rõ bản thân có được bao nhiêu công đức. Tu sẽ dưới đạo cảnh thì không thể biết được”.  

 

Nói chuyện với Liễu Tam Tương một lúc, Ngô Bình ngủ một giấc thật say, nếu tu luyện đã không có tiến triển gì thì chi bằng cứ ăn ngon ngủ kỹ vậy.  

 

Sáng hôm sau, Ngô Bình rửa mặt xong đẩy cửa đi ra, thì thấy bữa sáng nhà họ Tôn đã chuẩn bị đầy đủ. Tôn Tử Nghiên rất nhiệt tình, cười nói: “Anh Diệp, mau dùng bữa sáng đi”.  

 

Ngô Bình gật đầu, ngồi xuống cùng ăn với mọi người, anh hỏi: “Bên phía bệnh viện thương lượng rồi sao?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Người chú kia đã đồng ý hợp tác với chúng ta, tôi sẽ giúp bệnh viện bọn họ giới thiệu thêm trong livestream. Nhưng bên phía bệnh viện cần phải chuẩn bị đôi chút, ngày mai chúng ta mới có thể qua”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, ngày mai đi cũng được. Hôm nay cô cứ livestream bài hát kia đi”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Ừ, anh Diệp, anh đi với tôi đến công ty đi. Bài hát này rất hay, nhưng giọng tôi lại không hợp. Bên phía công ty có một cô bạn thân của tôi, cũng là người hợp tác trong công ty, cô ấy rất đẹp, hát cũng rất hay”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi cũng đi dạo xem”.  

 

Ăn cơm xong, Ngô Bình đi dạo xung quanh, sau đó thì đến công ty với Tôn Tử Nghiên. Nói là công ty, nhưng thật ra là một căn nhà ở vùng ngoại ô, sau khi tu sửa đơn giản thì trở thành công ty của mấy người.  

 

Xe dừng trước cửa công ty, một cô gái mặc váy trắng dài đang quét dọn sân, cô ấy có gương mặt trái xoan, da trắng mịn, khí chất khuôn mặt rất cao cấp, chỉ là gương mặt có phần lạnh lùng, không hề có ý cười.  

 

Nhìn thấy xe của Tôn Tử Nghiên, cô ấy vốn định chào hỏi, nhưng nhìn thấy người lạ là Ngô Bình ngừng lại, chỉ gật đầu với Tôn Tử Nghiên.  

 

Tôn Tử Nghiên lấy dụng cụ trong tay cô ấy, cười nói: “Bạn yêu à, đừng quét nữa, tớ giới thiệu với cậu này, đây là anh Ngô Bình, là người hợp tác mới của chúng ta”.  

 

Mỹ nữ này chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Anh Ngô, đây là một trong những người hợp tác của tôi, Nhan Băng”.  

 
 
Chương 5270


Tôn Tử Nghiên cười nói: “Bạn yêu, bài hát này, cậu học ngay cho tớ đi, đến chín giờ, đúng giờ sẽ livestream”.  

 

Nhan Băng cầm bản nhạc và lời liếc nhìn, nói: “Lời bài này dung tục quá”.  

 

Tôn Tử Nghiên nói: “Tục là đúng rồi, như vậy mới nổi được”.  

 

Nhan Băng nhìn bản nhạc rồi hát lên, cô ấy vừa mở lời, Ngô Bình đã biết âm sắc của cô ấy rất tốt, so với Tôn Tử Nghiên không chỉ mạnh hơn một cấp, chẳng trách cô ấy nhất định phải để cho Nhan Băng hát.  

 

Nhan Băng rất có thiên phú về ca hát, chỉ ngâm nga hai lần đã thuộc lòng, sau đó cô ngồi xuống ghế, lấy đàn ghi ta.Tôn Tử Nghiên ngồi trước đàn dương cầm, đệm nhạc cho cô ấy.  

 

Giọng ca vang lên, Ngô Bình phát hiện Nhan Băng này hát còn hay hơn ca sĩ nổi tiếng ở thời kỳ địa cầu.  

 

Hát xong một lần, Nhan Băng nói: “Nhạc thì cũng được”.  

 

Tôn Tử Nghiên nói: “Băng Băng, cậu mau luyện tập chút đi”.”  

Advertisement

 

Sau đó, Tôn Tử Nghiên đến phòng phía Tây, chuẩn bị cho buổi livestream sắp tới.  

 

“Anh Diệp, hôm nay vẫn xem bói không?”  

 

Ngô Bình nói: “Ngày mai phải đến bệnh viện, có thể làm nóng trước, hôm nay cứ lên mạng xem bệnh cho mọi người vậy”.  

 

Tôn Tử Nghiên ngây người: “Xem bệnh online! Được không?”  

 

Ngô Bình nói: “Xem bệnh không nhất thiết phải gặp trực tiếp, qua video cũng được”.  

 

Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Được. Tôi sẽ dùng tài khoản livestream hôm qua đăng nhập, sau này tài khoản này sẽ thuộc của anh”.  

 

Đến lúc tám giờ rưỡi, Tôn Tử Nghiên bắt đây livestream. Cô ấy xuất hiện nói chuyện với mọi người trước một lát, do chuyện xem bói hôm qua vẫn còn đang nổi, nên vừa mới livestream thì số lượng người xem đã tăng lên đến ba mươi nghìn, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng.  

 

Đợi số lượng người coi sắp đến mười vạn thì Tôn Tử Nghiên mới nói: “Các bạn còn nhớ anh trai hôm qua biết xem bói không? Hôm nay tôi lại mời anh ấy đến. Hôm nay anh ấy không xem bói nữa, mà giúp mọi người xem bệnh. Chỉ cần là các bạn đang xem thì đều có thể gọi video với anh ấy, khám chữa tại chỗ, không thu phí đâu đấy! Nhưng, quá trình chữa trị cần phải công khai bên ngoài, để mọi người có thể nhìn thấy, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho”.  

 

Mọi người đều là đến để chờ Ngô Bình xem bói, nhưng là người thì ai cũng có tam tai lục bệnh, trong số mười vạn người coi thì khó tránh có vài người thân thể không khỏe.  

 

Rất nhanh sau đó, đã có mấy trăm người báo danh, lúc này Tôn Tử Nghiên mới mời Ngô Bình xuất hiện, chọn ra một người trong đó.  

 

Bắt đầu gọi video, đây là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt trông không tốt lắm. Cô ấy hỏi: “Chào anh, tôi vốn dĩ muốn nhờ anh xem bói, thật ra cũng là liên quan đến bệnh của tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tình hình của cô cứ nói cho tôi nghe trước đã”.  

 

Cô gái: “Mỗi lần tôi đến kỳ, thì bụng rất đau, hơn nữa còn đau ít nhất mười ngày. Trong mười người này, ngay cả việc tự lo cho mình tôi cũng không thể, chứ đừng nói đến chuyện đi làm. Chính vì như vậy, tôi đã mất việc đến ba lần, bạn trai cũng chia tay với tôi. Anh nói xem đây là vấn đề do thân thể tôi, hay là do mệnh tôi không tốt?”  

 

Ngô Bình nói: “Cô đặt microphone ở vị trí tim của cô, tôi nghe thử nhịp tim cô xem”.  

 

Cô gái làm theo, rất nhanh, trong video đã vang lên tiếng tim đập.  

 

Ngô Bình nghe một lúc, lại nhìn lưỡi của cô gái, sau đó hỏi mấy câu. Tiếp đó, anh bảo cô gái dùng sức ấn vào mấy vị trí trên cơ thể mình, rồi hỏi cô có đau hay không.  

 

Cô gái ấn một lúc, rồi lần lượt nói cảm giác.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã hiểu đại khái tình hình của cô gái, nói: “Quanh buồng trứng bên trái của cô bị viêm, cô đi mua một ít thuốc, dùng một tuần thử xem. Nếu vẫn không hiệu quả thì đến bệnh viện tiêu chuẩn trị liệu”.  

 

Cô gái ngây người nói: “Anh à, nhưng lúc trước tôi cũng từng đến bệnh viện, bác sĩ nói tôi không bị viêm gì cả”.  

 

Ngô Bình: “Chứng viêm của cô đang ở giai đoạn ẩn, vì vậy kiểm tra bình thường thì không thể phát hiện, thậm chí có làm xét nghiệm máu cũng không thể hiện được chỉ số viêm”.  
 
Chương 5271


Xem bói xong, Ngô Bình ra khỏi phòng. Lúc này, Nhan Băng đang ở phòng bên cạnh hát bài của anh, giọng hát du dương truyền ra.  

 

Anh mở điện thoại di động trên bàn, vào phòng livestream của Nhan Băng. Người hâm mộ của Nhan Băng có đến mấy chục nghìn, vừa cất giọng, các fan đều khen thưởng, còn có người ghi âm lại bài này, rồi chia sẻ lên nhiều phương tiện truyền thông khác.  

 

Nửa tiếng sau, Tôn Tử Nghiên vẫn đang livestream đột nhiên chạy ra, nói: “Anh, có người muốn mua bản quyền bài này”.  

 

Ngô Bình thẳng thừng trả lời: “Không bán”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đối phương ra giá một trăm vạn”.  

 

Ngô Bình hỏi lại: “Nếu bài này mà nổi, cô nghĩ nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”  

Advertisement

 

Tôn Tử Nghiên: “Ít nhất cũng trên chục triệu”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, rõ ràng có thể kiếm được bộn tiền, tại sao phải bán đi với giá một trăm? Sau này, cô có thể thành lập công ty nghệ sĩ, Nhan Băng chính là nghệ sĩ đầu tiên của cô”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Được!”  

 

Sau đó cô ấy lấy điện thoại cho Ngô Bình xem, cười nói: “Anh, hôm qua lúc livestream, có rất nhiều người tặng thưởng, tôi đã rút tiền về rồi, tổng cộng là một trăm bảy mươi nghìn. Hôm nay tặng thưởng nhiều hơn nữa, hai trăm mấy chục nghìn, nhưng phải đến ngày mai mới rút được”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đã thỏa thuận chia ba bảy, cô đưa tôi bảy phần, là hai trăm hai mươi nghìn”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Đồ của anh mất rồi, bộ điện thoại này là mới mua, anh cứ dùng trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn. Tiền mua điện thoại, cứ trừ vào thu nhập của tôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không cần”.  

 

Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, nghiên cứu điện thoại. Anh tải về không ít phần mềm, sau đó đăng ký.  

 

Anh đến từ thời đại địa cầu, rất nhanh đã làm quen với thao tác điện thoại. Thấy thời gian vẫn còn sớm, anh nói với Tôn Tử Nghiên một tiếng, nói muốn lái xe ra ngoài một vòng.  

 

Tôn Tử Nghiên cũng hào phóng đưa chìa khóa xe cho anh, Ngô bÌnh lên xe, chuẩn bị đi đến cửa hàng chọn mấy bộ quần áo. Đồ anh mặc không phù hợp với thời đại này, nếu mặc như vậy thì rất dễ bị chú ý.  

 

Chạy xe đến phố đi bộ gần đó, Ngô Bình tìm chỗ dừng lại, sau đó đi chọn mấy bộ đồ. Trải qua nhiều thế giới như vậy, gu chọn đồ cũng không tệ, rất nhanh đã mua được hai bộ.  

 

Rời khỏi phố đi bộ, anh đem theo quần áo đánh giá xung quanh, muốn tìm một tiệm cắt tóc. Lúc này, anh nghe thấy trong một tiệm cắt tóc vang lên tiếng khóc, bèn dừng bước xem thử.  

 

Lúc này, một cô bé trông chưa đến hai mươi tuổi chạy ra ngoài, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng lúc này vẻ mặt lại sợ hãi. Cô ấy vừa ra, lại nhanh chóng bị hai người đàn ông cao lớn nắm tóc kéo vào.  

 

Anh khẽ nhíu mày, tuy không thích phiền phức, nhưng gặp phải chuyện bất bình thì anh vẫn quyết định xen vào. Vì vậy, anh nhanh chóng đi về phía tiệm cắt tóc đó.  

 

Đẩy cửa vào thì thấy cô gái vừa nãy bị lôi vào đang che mặt đứng một góc khóc. Nhìn ra được cô ấy vừa mới bị đánh một trận, lúc này cũng không dám thở.  

 
 
Chương 5272


Người phụ nữ sợ làm mất mối kinh doanh, nhà cô ta kinh doanh là ba năm không mở, ba năm mở cửa, lập tức vội nói: “Cô ta ấy à, thấy tiệm tôi chi phí cao thì muốn quỵt nợ, chúng tôi chỉ là dạy dỗ cô ta chút thôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Quỵt nợ? Chi phí của cô ấy dùng hết bao nhiêu?”  

 

Người phụ nữ kia nói: “Phải chừng bảy tám vạn”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, vậy thì cũng không nhiều tiền. Các cô thả cô ấy ra đi, tôi sẽ trả cho cô ấy”.  

 

Vừa  nghe thấy Ngô Bình muốn thanh toán, mắt người phụ nữ kia sáng rực, vội nịnh nọt: “Anh đúng là người lương thiện, anh chắc chắn sẽ được đền đáp”.  

 

Ngô Bình đi đến bên cạnh cô bé, phát hiện má trái cô bé có vết bầm tím, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Nhưng, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Ngô Bình, thì không còn sợ hãi nữa.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Cô ngồi xuống đi”.  

 

Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó anh ngồi lên ghế cắt tóc, nói: “Chúng ta có dịch vụ gì vậy?”  

 

Người phụ nữ kia lập tức nói: “Chỗ chúng tôi chạy theo mô-đen, anh muốn gì cũng có”.  

 

Ngô Bình: “Cắt một kiểu hợp thời hơn”.  

 

Người phụ nữ cười nói: “Không vấn đề. Nhưng trước khi cắt, tôi đề nghị anh nên làm dịch vụ bảo vệ tóc tốt nhất. Anh xem chất tóc của anh rất tốt, nhưng lại ít được dưỡng”.  

 

Ngô Bình biết đây đều là mấy chiêu trò lừa đảo, vì vậy anh bèn hỏi: “Dưỡng gì vậy?”  

 

Người phụ nữ lập tức nói bốn cấp sản phẩm dưỡng trong tiệm, lần lượt là bốn bình nhỏ, rẻ nhất là một trăm lẻ tám, mắc nhất thì một nghìn tám.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy dùng loại một nghìn tám đi”.  

 

Người phụ nữ kia mắt sáng lên, cô ta lập tức cho người bắt đầu làm dịch vụ dưỡng tóc. Dịch vụ dưỡng tóc, là lấy một ít thuốc gel đen, bôi lên tóc Ngô Bình, sau đó dùng rửa sạch.  

 

Sau khi rửa xong thì dùng máy sấy sấy khô.  

 

Hơn nửa tiếng sau, người phụ nữ lại đi đến, cười hỏi: “Cắt tóc thì anh muốn chọn thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Có những gói nào vậy?”  

 

Người phụ nữ: “Có gói đơn giản ba chín tám chỉ là cắt tóc đơn giản; còn có kiểu cao cấp sáu chín tám, bao gồm nhuộm và thợ cắt riêng. Còn có gói siêu cấp tốt nhất là chín chín tám, không những nhuộm, mà còn có thợ cắt tóc cao cấp”.  

 

Ngô Bình: “Vậy gói chín chín tám đi”.  

 

Người phụ nữ kia lại sáng rực mắt, lập tức gọi một “thợ cắt tóc cao cấp”, bắt đầu làm tóc cho Ngô Bình.  

 

Quá trình làm tóc kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thì xong.  

 

Cuối cùng Ngô Bình nhìn kiểu tóc, cái khác không nói, nhưng làm tóc thì đúng là không tệ, vì vậy anh hỏi: “Bà chủ, tính tiền đi”.  

 
 
Chương 5273


 Người phụ nữ cười nói: “Anh à, một nghìn tám là giá một lọ dưỡng loại nhỏ, anh dùng ba lọ, hết năm trăm bốn mươi. Gói cắt tóc cao cấp là tính theo phút, mỗi phút là chín trăm chín mươi, anh làm hết một trăm năm mươi phút, hết một trăm bốn mươi chín nghìn bảy trăm tệ”.  

 

Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Các cô như vậy chẳng phải đang lừa người sao? Tại sao không nói rõ ngay từ đâu?”  

 

Mặt người phụ nữ lập tức u ám, lạnh giọng nói: “Anh kia, là tự anh chọn dịch vụ, bây giờ không muốn trả tiền đúng không? Anh cũng thấy rồi đấy, cô bé kia lúc trước cũng không muốn trả tiền, bị người của tôi dạy dỗ một trận rồi, không phải là anh muốn giống như cô ta chứ?”  

 

Ngô Bình nắm tóc người phụ nữ, trực tiếp nhấn vào hộp dưỡng tóc, người phụ nữ há miệng, nuốt vào rất nhiều, lập tức nôn ra.  

 

Hai người đàn ông cao lớn thấy Ngô Bình ra tay, lập tức tiến lên muốn giữ anh lại. Thực lực của Ngô Bình tuy chỉ có thể phát huy được một phần, nhưng một phần thực lực này vẫn đủ anh tung hoành ở giới thế tục này.  

 

Anh một tay nắm lấy đầu một người, nhẹ nhàng nhấn xuống, đầu người này đập mạnh xuống đất. Tay người còn lại vừa chạm vào va anh thì đã bị anh bẻ gãy, sau đó đánh vào trước mặt anh ta, đánh anh ta đến chảy máu mũi rồi ngất đi.

Người phụ nữ nhìn thấy tên côn đồ đánh được nhất lại không thể chịu nổi một đòn như vậy, lập tức biết rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, cô ta run giọng nói: “Anh à, là chúng tôi không đúng, chúng tôi không lấy tiền nữa, miễn phí cho anh!”  

Advertisement

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cô dám ở nơi này lừa gạt người ta, chắc chắn là có người đứng sau. Tôi không dạy dỗ cô, thì cô còn tiếp tục hại người. Như vậy đi, giao hết toàn bộ tiền mà cô kiếm được trong mấy năm nay cho tôi!”  

 

Nói xong, thần niệm anh lập tức khống chế tư duy của người phụ nữ, người phụ nữ trợn tròn mắt, sau khi trở lại bình thường thì đã bị Ngô Bình khống chế.  

 

“Nói đi, mấy năm nay, đã lừa ở đây bao nhiêu rồi?”  

 

Người phụ nữ tự lẩm bẩm nói: “Hơn năm trăm vạn, trong đó có hơn hai vạn giao cho người bảo kê chúng tôi, tôi lại bỏ ra một phần, trước mắt trong tay còn khoảng một trăm vạn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cô chuyển hết toàn bộ tiền vào điện thoại tôi đi”.  

 

Cô bé kia đứng dậy, cô ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh trai à, anh lợi hại thật, lúc nãy tôi tức cả một bụng, nhưng không đánh lại bọn họ”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Cô bị lừa thế nào vậy?”  

 

Người phụ nữ thở dài một hơi: “Cũng không khác gì anh. Đúng rồi anh trai, tôi không có tiền trả, bọn họ còn ép tôi phải vay”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, còn muốn để cô vay nợ sao?”  

 

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đúng là xấu xa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Người phụ nữ, cô tên gì?”  

 

“Tôi tên Từ Tử Yên, anh thì sao?”  

 

“Tôi tên Ngô Bình, Tử Yên, tôi giúp cô xả giận”.  

 

Anh khống chế cả đám người, sau đó để bọn họ mở ứng dụng cho vay. Đám người cho vay nhiều năm, hành động quen tay, cũng biết được nguồn tiền ở đâu. Chẳng mấy chốc, năm người đã vay thành công, trên điện thoại mỗi người có đến mấy chục ứng dụng, có thể vay dễ dàng đến mấy chục vạn.  

 

Trong năm người, khoản vay ít nhất là hơn ba mươi bảy vạn, nhiều nhất là bà chủ kia, lại vay đến hai trăm ba mươi lăm vạn. Bởi vì dòng tiền ngân hàng của cô ta nhiều, lại có giấy phép kinh doanh, nên ngân hàng lớn cho cô ta hạn mức rất cao.  

 

Ngô BÌnh bảo bọn họ chuyển hết tiền vào tài khoản của anh, ngoài một trăm ba mươi vạn hơn lúc đầu kia, còn có tiền vay hơn năm trăm sáu mươi vạn, cộng lại cũng gần bảy trăm vạn!  

 
 
Chương 5274


Ngô Bình nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiều rồi, bèn nói: “Đi ăn cơm thôi. Cô biết tiệm cơm nào mắc nhất ở đây không?”  

 

Từ Tử Yên chớp mắt: “Biết!”  

 

Ngô Bình: “Đi thôi người đẹp, tôi mời”.  

 

Từ Tử Yên cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo!”  

 

Vì thế hai người lên xe Ngô Bình, Từ Tử Yên chỉ đường đi đến tiệm cơm mắc nhất địa phương, Đệ Nhất Cư.  

 

Xe đi đến trước cửa Đệ Nhất Cư, Từ Tử Yên sáng mắt, nói: “Anh Ngô, ba năm trước tôi từng ăn cơm ở đây một lần, đồ ăn bên trong thực sự rất ngon. Chỉ là đồ ăn ở đây quá mắc, ăn một bàn cũng phải hơn vạn tệ, hơn nữa đều là đồ ăn theo phần”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Tiền mới kiếm được, chúng ta cứ gọi một bàn đồ ăn”.  

 

Xe đi vào trong thì thấy bảo vệ trước cửa nhìn xe của Ngô Bình, là một chiếc xe mười mấy vạn, bèn nghiêng mặt quay đi, không nhấn nút rào chắn.  

 

Ngô Bình thấy hắn một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì nhấn còi xe. Bảo vệ kia lập tức trừng mắt: “Nhấn cái gì mà nhấn? Anh lái cái xe rách này mà muốn đi vào Đệ Nhất Cư?”  

 

Ngô Bình tức một bụng, thầm nghĩ tôi lái xe gì liên quan gì đến anh?  

 

Từ Tử Yên cũng không ngờ bảo vệ này lại không nói lý như vậy, cô kéo cửa sổ xuống, nói: “Chúng tôi lái xe gì, thì liên quan gì đến việc chúng tôi ăn gì sao? Anh mau mở cửa đi”.  

 

Bảo vệ nghiêng mặt quay đi, vẻ mặt xem thường. Bình thường người đến dùng cơm ở Đệ Nhất Cư, đều ngồi xe ít nhất cũng năm, sáu trăm nghìn trở lên, xe sang hơn triệu cũng rất bình thường. Cho dù là xe mấy triệu cũng thường ghé nơi này, không chỉ xe sang, mà số xe cũng đều là số may mắn.  

 

Nhưng chiếc xe mà Ngô Bình đi, không chỉ không đáng tiền, mà số xe cũng rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người không có tiền, vì vậy bảo vệ này mới cố ý làm khó bọn họ.  

 

Thấy hắn không nói lý, Từ Tử Yên muốn xuống xe nói với hắn, Ngô Bình lại nói: “Không cần quan tâm đến hắn”.  

 

Nói xong, anh lái xe chắn ngang lối vào, dù là xe đi vào hay đi ra cũng bị chặn lại.  

 

Bảo vệ thấy anh dám làm như vậy, lập tức tức giận quát: “Anh muốn làm gì?”  

 

Ngô Bình cũng không quan tâm hắn, lấy điện thoại ra lướt xem video.  

 

Rất nhanh đã có xe đi ra, nhưng lối ra vào lại bị đầu xe chặn lại, không thể đi ra, tài xế không ngừng bấm còi.  

 

Đồng thời, cũng có xe muốn đi vào, là một chiếc xe sang mấy trăm vạn, cũng bị đuôi xe Ngô Bình chặn lại không vào được.  

 

Bảo vệ vừa nhìn đã hoảng, hắn chỉ là bảo vệ, mỗi tháng tiền lương ba nghìn, ngay cả bảo hiểm các loại và nhà đều không có. Chỉ vì trong tay có chút ít quyền lực nên mới dám làm khó dễ người mà hắn nghĩ là bình thường.  

 

“Anh mau dời xe đi đi!”. Hắn tức tối rống lớn.  

 

Ngô Bình vẫn không quan tâm đến hắn, tiếp tục lướt mạng.  

 
 
Chương 5275


Hắn nhìn thấy xe Ngô Bình chắn ngay chính giữa, lập tức nhíu mày, tiến lên nói: “Chào anh, sao anh lại chắn trước cửa Đệ Nhất Cư chúng tôi vậy?”  

 

Ngô Bình bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Bảo vệ của các anh coi thường người khác, nói xe của tôi không đáng tiền, không xứng vào đây ăn cơm. Ha ha, nếu tôi không vào được thì người khác cũng không thế đi vào! Đương nhiên là người đi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, tôi chuẩn bị chắn ở đây ba ngày ba đem”.  

 

Quản lý hung hăng liếc nhìn bảo vệ dưới đất, sau đó nói: “Đây là do chúng tôi quản lý không nghiêm, tôi thay mặt Đệ Nhất Cư xin lỗi anh. Anh có thể dời xe đi trước được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Dời xe? Không được, trừ phi các anh xin lỗi công khai, đồng thời phải xử lý bảo vệ này, và bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi”.  

 

Quản lý dần dần nóng nảy, lạnh nhạt nói: “Anh à, anh có biết ông chủ Đệ Nhất Cư là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Bố anh sao?”  

 

Advertisement

Quản lý tức giận, nói: “Anh à, xin anh nói năng cẩn thận. Ông chủ chúng tôi, là nhân vật lớn ai ai cũng biết, anh không đắc tội nổi đâu!”  

 

“Ồ, nhân vật lớn à! Vậy tôi phải gặp ông ta một lát rồi. Như vậy đi, anh đi gọi ông chủ anh ra đây xin lỗi tôi, nếu hắn không xuất hiện thì tôi sẽ không dời xe đi”.  

 

Quản lý nhíu mày, nói: “Nếu anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”  

 

Hắn quay người nói: “Dời xe này đi, trực tiếp kéo ra!”  

 

Trong nhà hàng thường gặp nhiều tình huống phức tạp, vì vậy chuẩn bị sẵn một chiếc xe kéo. Rất nhanh sau đó, xe kéo đã đến, hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị kéo xe đi.  

 

Thế nhưng, xe cẩu vừa chạm vào xe Ngô Bình thì có một lực tác động đến, xe kéo phát ra tiếng động, động cơ phát nổ, không thể sử dụng được nữa”.  

 

Quản lý vừa thấy thì gấp gáp: “Chuyện gì vậy?”  

 

Tài xế xe kéo kiểm tra một lát, mặt khổ sở nói: “Quản lý, xe kéo hư rồi”.  

 

Quản lý trực tiếp đến bên cạnh xe, vươn tay túm lấy cổ áo Ngô Bình. Hắn vươn tay qua thì tê rần, sau đó nửa người cũng tê theo, nghiêng ra sau, ngã xuống đất.

Người quản lý bỗng bị tê liệt nửa người, sau đó sợ tái mặt vì không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Không sao chứ? Sắc mặt thế này thì mau gọi xe cứu thương đi”.  

 

Lúc này đã có bảy, tám chiếc xe kẹt ở đây, xe ở bên ngoài muốn vào cũng có hơn chục cái. Cuối cùng chuyện đã đến tai ông chủ ở bên trong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tóc vuốt keo bóng mượt đã đi ra.  

 

Người đàn ông quan sát xung quanh rồi hỏi quản lý vài câu, tiếp đó lập tức đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, chuyện này là do người bên tôi sai. Tôi là Hoa Kiến Thành - chủ của Đệ Nhất Cư, tôi xin lỗi cậu, đồng thời miễn phí một suất ăn có giá cao nhất là 88 nghìn”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Nghe hay đấy, có rượu không?”  

 

Hoa Kiến Thành không chút nóng giận mà cười nói: “Có chứ, hơn nữa còn là rượu ngon nhất, ngoài thị trường bán 78 nghìn một chai”.  

 

Ngô Bình: “Cho tôi mười chai”.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn bình thản nói: “Vâng, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom