Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5236


Các tiêu sư ra tay ngay rồi treo các cái đầu lên cành cây.  

 

“Đi tiếp thôi”.  

 

Họ tiếp tục lên đường.  

 

Vài phút sau lại có một tốp khác xuất hiện, nhìn thấy các cái đầu trên cây, một người trong số đó bừng lửa giận rồi nói: “Thật độc ác!”  

 

Có người ở phía sau nói: “Nhị gia, xem ra nhóm này khó chơi rồi, làm sao bây giờ, hay mình về báo cho tổng tiêu đầu?”  

 

Nhị gia kia nổi giận: “Báo biếc cái gì? Báo xong thì họ cũng chạy xa rồi, đuổi theo mau”.  

 

Advertisement

Vì thế, nhị gia đó lại dẫn thêm hơn 40 người đuổi theo nhóm Ngô Bình.  

 

Nhóm của anh chạy không nhanh nên loáng cái đã nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi điều khiển ngựa quay đầu.  

 

Anh thấy có hơn 40 người chạy lại với sát ý mạnh, người đi đầu lạnh giọng nói: “Dám động đến người của tôi, chết đi!”  

 

“Thế à? Nhưng tôi thấy người chết sẽ là anh đấy”, Ngô Bình nói xong thì chém đao về phía người kia.  

 

Anh không chút lưu tình, người đao hợp nhất, tiếp đó các đường đao đã tung hoàng trong đám đông, làm tay chân cùng nhiều bộ phận của họ rời khỏi cơ thể, máu tươi lênh láng, các tiếng gào thét vang lên mãi không ngớt.  

 

Chưa tới một phút sau, chỉ còn lại một người còn sống, đó là nhị gia kia, Ngô Bình để hắn sống vì muốn hỏi xem người đứng phía sau có phải tiêu cục Vạn Lý hay không.

“Nói mau, là sai sai anh đến?”  

 

Một tiêu sư đứng sau lưng Ngô Bình nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi biết người này, hắn là nhị tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lý, cũng là anh em kết nghĩa với tổng tiêu đầu bên kia, tên hắn là Phạm Hùng”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra đúng là người của tiêu cục Vạn Lý rồi, mấy chuyến hàng trước của chúng tôi cũng là các người cướp hả?”  

 

Nhị gia này biết mình nguy rồi nhưng vẫn quyết cứng rắn đến cùng, hắn lạnh giọng nói: “Mày đừng có đắc ý, đại ca tao sẽ dẫn các cao thủ đến đây ngay. Anh ấy đến rồi thì chúng mày chết là cái chắc, sau đó anh ấy sẽ cho người đến san bằng tiêu cục Uy Hổ”.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho hắn một cái làm nửa bên mặt của hắn nát bét, sau đó anh lạnh giọng nói: “Cũng ăn to nói lớn đấy!”  

 

Phạm Hùng nhổ ra một ngụm máu tưới rồi cười phá lên như phát điên: “Giết tao đi, đại ca tao sẽ trả thù”.  

 

Ngô Bình: “Giết anh rồi thì lại dễ dàng cho anh quá, tôi sẽ cho anh có hội báo tin, để đại ca anh biết rồi dẫn các cao thủ đến cứu anh, sau đó tôi sẽ giết tên đó trước mặt anh”.  

 

Phạm Hùng cười mỉa: “Mày đang nói mơ đấy à? Thực lực của đại ca tao rất mạnh, mày không thể tưởng tượng được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Anh làm tôi càng mong gặp ông ta hơn đấy”.  

 

Phạm Hùng thấy hình như Ngô Bình để mình gọi cho đại ca thật thì lập tức nghiến răng lấy một ngọc phù ra bóp nát. Ngay sau đó, tổng tiêu đầu Hoàng Liệt của tiêu cục Vạn Lý đã phát hiện ra ngay, ông ta kinh ngạc rồi lập tức dẫn một nhóm cao thủ lên đường ngay.  

 
 
Chương 5237


 Hoàng Liệt đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng sau, một người đàn ông cao lớn ngoài ba mươi tuổi đã có mặt.  

 

Hoàng Liệt mặc quần áo màu tím, mắt to mày rậm. Khi ông ta nhìn thấy các thi thể trên sườn núi cùng Phạm Hùng đang nằm dưới đất thì lập tức biến sắc mặt rồi trầm giọng nói: “Cậu chính là tiêu đầu Ngô của tiêu cục Uy Hổ hả? Cũng có bản lĩnh đấy!”  

 

Ngô Bình: “Muốn chiến thì chiến, cần gì ra vẻ thế? Hôm nay, tôi gọi ông ra đây để tín toán sổ sách nợ nần”.  

 

Hoàng Liệt cười nói: “Tính sổ với tôi ư? Cậu nhắm làm được không? Tôi đã chuẩn bị hai năm mới thành lập tiêu cục Vạn Lý, cậu tưởng mình sẽ làm được gì?”  

 

Ngô Bình: “Nói lắm thế nhỉ, ra tay đi”, Ngô Bình điểm một tay lên cao, một tia sét giáng xuống người Hoàng Liệt.  

 

Tóc và râu của ông ta đều cháy xém, quần áo trên người cũng bốc cháy, mặt mũi thì đen nhẻm. Nhưng ông ta vẫn đứng vững vàng, sau khi thở ra một làn khói đen thì cười phá lên nói: “Chút pháp thuật cỏn con này sao làm tôi bị thương được?”  

 

Advertisement

Lúc này, Liễu Tam Tương đã xuất hiện bên cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Công tử, trên người tên này có một món bảo bối hộ thân, nếu mất thứ đó rồi thì hắn chỉ như con muỗi”.  

 

Nói rồi, ông ta chợt niệm một đoạn chú, một bộ khôi giáp chợt lao ra khỏi người Hoàng Liệt rồi phát ra ba tia sáng khác nhau.  

 

Tiên giáp bay tới chỗ của Liễu Tam Tương, ông ta cười nói: “Quả nhiên là Tam Tinh Khải”.  

 

Ngô Bình: “Ông biết thứ này à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây là đồ tôi làm mất mà, đương nhiên tôi phải biết rồi”.  

 

Không còn tiên giáp hộ thân nữa, Hoàng Liệt sợ hãi nói: “Ông là ai?”  

 

Ngô Bình tung thêm một tia sét nữa ra, xẹt một tiếng, Hoàng Liệt đã cháy đen.  

 

Hoàng Liệt chết rồi, những người khác đều mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy đều ngẩn ra.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hoàng Liệt đã chết, giờ tôi sẽ cho các người một cơ hội gia nhập tiêu cục Uy Hổ, lương sẽ vẫn vậy, nếu ai không đồng ý thì tôi sẽ tiễn lên đường luôn”.  

 

Thật ra những người này cũng không có giao tình gì với Hoàng Liệt cả, họ đi theo hắn ta chỉ vì lợi ích thôi. Giờ Ngô Bình đưa ra điều kiện không đổi với họ thì sao họ phải lựa chọn cái chết chứ?  

 

Vì thế, bọn họ đã lập tức quy hàng ngay mà không chút do dự.  

 



 

Mặt Phạm Hùng xám xịt, hắn không sợ chết, nhưng cái chết của Hoàng Liệt đã khiến hắn mất hết ý chí nên hắn nói: “Tôi còn gì để chọn nữa, thích thì giết đi”.  

 

Ngô Bình: “Cũng có khí phách đấy, giờ tôi không muốn giết anh, ngược lại còn muốn anh tiếp tục làm việc cho tiêu cục Uy Hổ, anh thấy sao?”  

 

Phạm Hùng ngây ra hỏi: “Cậu tin tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi không cần phải tin anh, kể cả người trong tiêu cục cũng không phải ai tôi cũng tin. Nhưng giữa chúng ta có quan hệ lợi ích, anh làm việc cho tiêu cục, tiêu cục trả công cho anh, mối quan hệ lợi ích này đáng tin hơn lòng trung thành nhiều”.  

 

Phạm Hùng trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Cậu nói cũng có lý, tôi đồng ý làm việc cho tiêu cục Uy Hổ”.  

 
 
Chương 5238


 Lúc này, người của tiêu cục Uy Hổ đều đang ở đây chờ tin. Loáng cái, nhóm tiêu sư của tiêu cục Vạn Lý đã đến, tiếp đó là Ngô Bình cùng nhị tiêu đầu Phạm Hùng.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cũng đã thay đồ rồi ngồi trong đại đường, thấy Ngô Bình bình an trở vẻ, cô ấy thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiêu đầu Ngô, giải quyết xong việc rồi à?”  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu, xong rồi. Bây giờ, tôi định cho Phạm Hùng dẫn cô đến xem tiêu cục Vạn Lý. Từ giờ trở đi, thành Hắc Long chỉ còn tiêu cục Uy Hổ thôi, không còn Vạn Lý nữa”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên nói: “Tốt quá! Phạm Hùng, anh đồng ý dẫn tôi đi không?”  

 

Phạm Hùng: “Thuộc hạ đồng ý”.  

 

Tối đó, Hàn Tuyết Kỳ dẫn dẫn người đến tiêu cục Vạn Lý và tiếp quản mọi hàng hoá cùng tài sản ở đây, đương nhiên cũng bao gồm sản nghiệp của gia tộc Hoàng Liệt.  

 

Advertisement

Đương nhiên người trong gia tộc hắn ta không đồng ý, nhưng Hoàng Liệt đã chết nên họ cũng không thể làm gì được.  

 

Ngày hôm sau, tiêu cục Uy Hổ đã thông báo rộng rãi rằng mình đã thu nạp tiêu cục Vạn Lý. Tin này vừa truyền đi, đến người ở ngoài thành Hắc Long còn đến gửi hàng, việc làm ăn của tiêu cục đã thuận lợi trở lại.  

 

Ngô Bình ở lại đây thêm vài ngày thì Vương Thế An hôm nào cũng đi từ sáng đến tận khuya, mỗi lần về lại dẫn theo mấy người đẹp khác nhau. Ngô Bình thấy thế thì cũng mặc kệ anh ta.  

 

Liễu Tam Tương khá biết điều, ngày nào cũng ở trong nhà chứ không đi đâu, trừ khi Ngô Bình gọi, không thì ông ta sẽ không xuất hiện.  

 

Hôm nay, Hàn Tuyết Kỳ cuối cùng mới có thời gian đến gặp Ngô Bình sau nhiều ngày lo việc sáp nhập tiêu cục Vạn Lý.  

 

Hai người gặp lại, mối quan hệ đương nhiên đã khác trước. Hàn Tuyết Kỳ ngồi lên đùi Ngô Bình trong phòng sách, sau đó hôn lên cổ anh rồi nói: “Huyền Bình, sau này tiêu cục mình sẽ ngày càng phát triển”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừ, chắc chắn rồi, à, mấy hôm nữa là anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ không ngạc nhiên, vì cô ấy biết Ngô Bình không thể ở lại thành trì nhỏ này quá lâu được, kiểu gì cũng có ngày anh rời đi.  

 

Tuy đã biết trước, nhưng cô ấy vẫn thấy rất buồn nên thở dài hỏi: “Thế anh còn quay lại nữa không?”

Ngô Bình: “Có chứ, lần này nơi anh cần đến là một môn phái ở Hư Thực Chi Cảnh, anh cần tu luyện ở đó một thời gian”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Hư Thực Chi Cảnh? Thực lực của mọi người ở đó đều rất mạnh, Thái Chân Môn chắc chắn là một môn phái rất giỏi”.  

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Anh nói tiếp: “Tuyết Kỳ, mấy ngày tới, anh sẽ giúp em tăng tu vi. Muốn trụ vững tt thì thực lực của em nhất định phải đủ mạnh”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Tu vi nào có dễ tăng như vậy?”  

 

Hi vi hiện giờ của Hàn Tuyết Kỳ đã ở tầng thứ tư Bí cảnh, thực lực không yến nhưng muốn làm đại tiêu đầu thì cảnh giới như vậy là chưa đủ.  

 

Ngô Bình: “Có anh giúp thì em sẽ làm được”.  

 

Sau đó, anh đã dẫn Hàn Tuyết Kỳ đến phòng luyện đan rồi lấy lò luyện ra. Anh đã dùng linh dược hái ở vườn thuốc cùng dược liệu tích trữ của mình để luyện chế một loại đan dược giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Bí Thiên có tên là Pháp Thiên Đan.  

 
 
Chương 5239


Một tiếng sau, lò luyện mở ra, ba luồng sáng bay lên rồi bị anh khống chế và ngưng tụ thành ba viên đan dược ở trên không.  

 

Anh cầm chúng trong táy thì thấy chúng toả ra ánh sáng ba màu, hình như đã kết nối với ý nghĩa thiên địa.  

 

Ngô Bình bảo Hàn Tuyết Kỳ uống đan dược, đồng thời dùng pháp lực để giúp cô ấy cảm nhận ý nghĩa của thiên đại. Nhờ Ngô Bình mà đến sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tuyết Kỳ đã thành công tiến vào cảnh giới Bí cảnh và trở thành cao thủ tầng thứ năm Bí cảnh.  

 

Sau khi Hàn Tuyết Kỳ đột phá, anh bảo cô ấy bế quan tu luyện, còn mình cũng bắt đầu đột phá tầng thứ sáu của Bí cảnh.  

 

Tầng này có tên là cảnh giới Bí Phủ.  

 

Tu sĩ cần dùng pháp lực để mở một không gian thần bí ở cảnh giới này, không gian ấy do bí lực tạo thành nên khá giống Động Thiên, nhưng không chân thực như Động Thiên, nó gần như chỉ có trạng thái sức mạnh.  

 

Advertisement

Tác dụng của Bí phủ là bước chuẩn bị để tu luyện cảnh giới Bí Thai về sau, vì thế nó rất quan trọng. Nền móng của Bí phủ mà vững chắc thì chắc chắn sau này tu sĩ sẽ lớn mạnh.  

 

Sau khi Bí phủ được tạo thành thì tu sĩ có thể bồi dưỡng bí vệ ở bên trong.  

 

Bí vệ là hộ vệ bảo vệ Bí Thai trong tương lai, nó do chân phù chuyển hoá thành. Khi ở trong Bí phủ, các bí vệ có thể nâng cao uy lực của chân phù lên nhiều lần.  

 

Ngô Bình đang chuẩn bị tạp Bí phủ thì Liễu Tam Tương đến.  

 

Ngô Bình mời ông ta sang phòng khách rồi hỏi: “Ông Liễu, có chuyện gì thế?”  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tôi vừa cảm nhận được có khí tức dập dềnh, có phải cậu định ngưng tụ Bí phủ không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, tôi đang định làm để chuẩn bị cho Bí Thai đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, thật ra cảnh giới Bí Phủ có nhiều điều thần bí lắm, Bí phủ khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau”.  

 

Ngô Bình: “Lẽ nào ông có cách gì khiến Bí phủ của tôi lớn mạnh hơn à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng, mời công tử xem thứ này”.  

 

Nói rồi, ông ta lấy một chiếc hộp ngọc rồi mở ra, bên trong có bảo tháp chín tầng. Toà tháp này rất tráng lệ, uy lực kết nối với đất trời.  

 

Ngô Bình nhìn nó xong thì chấn động hỏi: “Ông Liễu, đây là thứ gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây là Bí phủ hoàn hảo và mạnh nhất do các cao nhân của vũ trụ chính tạo ra, nó có tên là bí phủ Vô Thượng”.  

 

Ngô Bình: “Bí phủ tu luyện trong cơ thể, họ tạo ra thành một vật thế này để làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây chính là điều thần kỳ của bí phủ, khi mở bí phủ, chỉ cần hấp thu và luyện hoá nó thì có thể tạo thành một bí phủ y hệt ở bên ngoài cơ thể. Điều này có nghĩa là có nó rồi thì công tử có thể mở được bí phủ Vô Thượng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, trước đây từng có ai mở được chưa?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chưa, nếu công tử mở được thì sẽ là người đầu tiên”.  

 

Ngô Bình: “Thứ tốt thế này sao không có ai dùng?”  

 
 
Chương 5240


 Liễu Tam Tương cười nói: “Sau này tiểu nhân phải phụ tá công tử, chỉ cần công tử có thể tiến bộ thì bí phủ này có là gì đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử đừng nói thế, người mau mở bí phủ Vô Thượng ra đi, tiểu nhân cũng muốn xem qua trông nó thế nào”.  

 

Liễu Tam Tương đi rồi, Ngô Bình mới mở bí phủ, ngay sau đó anh còn chưa kịp xây dựng gì thì đã phải giữ lấy bảo tháp bằng hai tay.  

 

Bảo tháo biến thành một tia sáng rồi tiến vào trong không gian bí phủ, một tiếng động lớn vang lên, một toà bảo tháp to lớn đã xuất hiện bên trong.  

 

Toà tháp này có chín tầng, mỗi tầng đều có một không gian lớn.  

 

Toà tháp hấp thu rất nhiều năng lượng, bí lực trong người Ngô Bình gần như bị vét sạch, anh như ngọn đèn dầu sắp cạn.  

Advertisement

 

May mà anh hồi phục rất nhanh, chỉ một lát sau, cuối cùng chín tầng bảo tháo đã hiện ra đầy đủ trước mắt anh.  

 

Toà tháp cao chọc thủng trời, bên dưới sâu xuống tận địa ngục, mỗi tầng đều có một không gian rất rộng. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình đang có hạn nên chỉ có thể xây nền móng cơ bản, chứ không thể tạo nét tỉ mỉ. Sau này, anh cần nhiều thời gian và công sức để hoàn thiện nó.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã mệt nhoài rồi nằm xuống đất nhìn trời, anh cứ nằm như vậy cả nửa tiếng mới đứng dậy được.  

 

Khi anh mở cửa ra thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình.  

 

Liễu Tam Tương nhìn anh rồi vui mừng nói: “Xem ra công tử thành công rồi”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Toà tháp này khiếp quá, tôi có nền móng vững thế mà cũng không làm lại với nó được. Sau này muốn hoàn thiện bên trong chắc sẽ khó lắm đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Giờ mình đã làm xong bộ khung ngoài rồi thì phần bên trong cứ từ từ thôi, kiểu gì cũng có ngày công tử xây dựng nó hoàn thiện, sau đó công tử sẽ là cường giả số một Bí cảnh, không ai địch lại”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Gì mà quá lên thế!”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Không quá chút nào”.

Sau khi mở bí phủ, Ngô Bình cảm thấy hiệu suất hấp thu bí lực của mình tăng lên gấp mấy lần, anh cũng đã nắm vững bí lực hơn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.  

 

Loáng cái, anh đã ở lại tiêu cục nửa tháng. Ngày nào, anh cũng miệt mài hoàn thiện chín tầng bảo tháp, đồng thời cảm nhận nhiều hơn.bí kỹ và pháp thuật  

 

Hôm nay, cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng đã củng cố tu vi xong, Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng em, nhưng hôm nay anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Em không giữ anh lại, nhưng em mong khi rảnh thì anh có thể về thăm em một chút”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.  

 

Sau khi rời khỏi thành Hắc Long, Vương Thế An hỏi: “Giờ đi đâu đây?”  

 

Ngô Bình: “Hồng Nguyệt Nguỵ Cảnh, quay lại Thái Chân Môn để tới Thái Chân Động thử vận may”.  

 

Vương Thế An: “Cho ta đi cùng nhé”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này tiểu nhân sẽ giả làm lão nô bên cạnh người”.  

 

Sau đó, ông ta nói với Vương Thế An: “Cậu giả làm tuỳ tùng đi”.  

 
 
Chương 5241


Vương Thế An nhướn mày nói: “Lão già kia, ai khiến ông lo chuyện bao đồng hả?”  

 

Ngô Bình: “Vương Thế An, ngươi ở cạnh ta thì phải có thân phận gì chứ”.  

 

Vương Thế An chớp mắt nói: “Được rồi, tuỳ tùng thì tuỳ tùng”.  

 

Bàn bạc xong, Liễu Tam Tương đã thi triển thuật độn thổ, loáng cái cả ba bọn họ đã xuất hiện bên ngoài Hồng Nguyệt Nguỵ Lâm.  

 

Thấy có một thành trì nhỏ khá gần rừng, Vương Thế An chợt nói: “Tôi ở thành này chờ hai người nhé”.  

 

Ngô Bình biết anh ta thích gái đẹp hơn Thái Chân Môn nên đương nhiên muốn ở lại đây.  

 

Advertisement

“Tuỳ ngươi”, Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi dẫn Liễu Tam Tương vào Nguỵ Cảnh, sau đó tìm cung điện vào Thái Chân Môn.  

 

Khi họ trở lại vườn thuốc của Thái Chân Môn thì Hắc Tướng đã chạy đến rồi biến thành người nói: “Chủ nhân, người về rồi ạ!”, sau đó Hắc Tướng lại nhìn sang Liễu Tam Tương.  

 

“Chủ nhân, người này là tu sĩ của vũ trụ chính”, Hắc Tướng nhắc nhở Ngô Bình.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, đây là người theo hầu ta, cứ gọi ông ấy là ông Liễu”.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Chào Hắc Tướng”.  

 

Hắc Tướng liếc ông ta rồi nói: “Chủ nhân, người vừa về có định đi gặp lão tổ luôn không?”  

 

Ngô Bình: “Chưa vội, ta muốn nghỉ một lát, khi nào rảnh thì đi sau”.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, mấy ngày qua, Băng Ngọc cô nương thường xuyên đến tìm người”.  

 

Ngô Bình: “Cô ấy có chuyện gì à?”  

 

Hắc Tướng: “Hôm qua, Thái Chân Môn có một đệ tử mới gia nhập đến Thái Chân Động lĩnh ngộ, kết quả là đã mở được không gian thứ ba và lấy được một món bảo bối. Chuyện này đã khiến cả môn phái chấn động, chưởng môn đã đích thân đến gặp người đó và thưởng nóng luôn hai tỷ tiền Linh. Cùng nhờ đó mà người này tiến bộ thần tốc và tuyên bố muốn có được hoa thần Băng Ngọc”.  

 

Ngô Bình: “Thế Băng Ngọc có đồng ý không?”  

 

Hắc Tướng: “Băng Ngọc cô nương vẫn thích chủ nhân hơn, nhưng cô ấy không thể từ chối sự theo đuổi của đệ tử đó, người này đang lên như diều gặp gió, nếu chủ nhân không mau giành lại vị trí thì hắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu trong nay mai mất”.  

 

Ngô Bình: “Đệ tử đứng đầu là sao?”  

 

Hắc Tướng: “Đệ tử đứng đầu là người có tiềm lực và tầm ảnh hưởng nhất trong các đệ tử. Tên kia bắt đầu có hào quang của thân phận này rồi”.  

 

Ngô Bình: “Băng Ngọc không đồng ý thì tôi cũng không giúp gì được”.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, thế hệ hoa thần này chỉ có một người thôi, người mà không tranh thủ là bị kẻ khác cướp mất đấy. Sau này, dù thực lực của người vượt qua tên đó nhưng bên cạnh không có hoa thần thì vẫn bị các đệ tử khác coi thường và không thể ngóc đầu lên được”.  

 

Ngô Bình: “Ý ngươi là có hoa thần là một trong các tiêu chí của đệ tử đứng đầu à?”  

 

Hắc Tướng: “Đúng vậy”.  

 
 
Chương 5242


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Họ đang nói chuyện thì có giọng nói của Băng Ngọc vang lên ở bên ngoài: “Công tử về rồi ư?”  

 

Ngô Bình đi ra thì thấy Băng Ngọc có vẻ buồn bã, khoé mắt còn vương giọt lệ, cô ấy đang cầm một hộp đồ ăn.  

 

Trông thấy Ngô Bình, Băng Ngọc nói: “Công tử, cuối cùng công tử cũng về rồi”.  

 

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao cô biết tôi về?”  

 

Băng Ngọc: “Khứu giác của tôi rất nhạy nên đã ngửi thấy mùi của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Cô mang cơm cho tôi à?”  

 

Băng Ngọc: “Ngày nào tôi cũng mang, nhưng dạo này công tử toàn đi vắng”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

 

Anh nhận lấy hộp cơm rồi quay người đi vào trong, sau đó chợt khựng lại nói: “Cô đừng lo, mai tôi sẽ đến Thái Chân Động”.  

 

Băng Ngọc vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi”.  

 

Ngô Bình: “Người đó là thiên kiêu đã vào được tầng không gian thứ ba của Thái Chân Động, tại sao cô không thích hắn?”  

 

Băng Ngọc: “Công tử, em thích mùi hương đặc biệt trên người công tử, chứ người kia em vừa đến gần đã thấy khó chịu và muốn nôn mửa”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”  

 

Băng Ngọc lắc đầu: “Em cũng không biết”.  

 

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


 

 

Anh nói với Băng Ngọc: “Cô cứ về chờ tin đi”.  

 

Băng Ngọc hành lễ rồi ra về.  

 

Ăn uống xong, Ngô Bình lại lấy ít dược liệu để luyện chế Hình Thần Câu Diệu Đan. Trước đó, anh đã luyện chế đan dược cực phẩm rồi, giờ muốn thẻ xem có luyện chế ra được đan dược tuyệt phẩm hay không.  

 

Quá trình luyện đan rất suôn sẻ, ở bước cuối có ba tia sáng bay lên, sau đó ngưng tụ thành một viên đan dược trong tay Ngô Bình.  

 

Đan văn của viên đan dược này còn phong phú hơn đan dược cực phẩm lúc trước, nếu nghe kỹ thì còn nghe thấy một âm thanh phát ra từ đan duộc.  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Đan dược tuyệt phẩm”.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Chủ nhân, ở vũ trụ chính thầy luyện đan còn có địa vị cao hơn ngũ đại hành giới. Như viên đan dược tuyệt phẩm này thì đến thủ lĩnh của các môn phái cũng phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán”.  

 

Ngô Bình: “Ông Liễu, nếu tôi đế vũ trụ chính thì tài luyện đan có bị giảm không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử xuất phát từ vũ trụ cấp thấp đi lên nên đã có rất nhiều trải nghiệm, tuy vũ trụ cấp thấp nhỏ, nhưng bản chất thì các vũ trụ vẫn như nhau nên kinh nghiệm vẫn sẽ tương đồng”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt, chờ tôi đổi thân phận rồi đến vũ trụ chính thì chỉ biết dựa vào tài luyện đan để kiếm tiền thôi”.  

 

Liễu Tam Tương: “Tiểu nhân vẫn đang tìm thân phận mới của công tử, khi nào tìm được sẽ báo ngay ạ”.  

 

Ngô Bình: “Ông định tìm thân phận thế nào cho tôi?”  

 
 
Chương 5243


Đến chiều muộn, Ngô Bình mới đến tham kiến Thái Chân Lão Tổ.  

 

Thái Chân Lão Tổ đang ngồi câu cá bên hồ nước, khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy dưới nước có rất nhiều sinh vật có khí tức mạnh mẽ.  

 

“Sư phụ”, anh tiến lên hành lễ.  

 

Thái Chân Lão Tổ nhìn anh rồi nói: “Khá lắm, mới mấy hôm mà con đã ở cảnh giới Bí Phủ rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng ạ, đệ tử vừa mở bí phủ xong”.  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Ta vốn định tìm cho con một phần khung bí cảnh tốt một chút, nhưng con đã tự tạo được rồi thì thôi vậy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Bí phủ của đệ tử cũng không đến nỗi nào ạ”.  

 

Advertisement

Thái Chân Lão Tổ không hỏi nữa mà hỏi: “Con định khi nào thì đến Thái Chân Động?”  

 

Ngô Bình: “Ngày mai ạ, sư phụ, con nghe nói có người đã vào được tầng không gian thứ ba”.  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Ừ, nếu con không thể vào được tầng này thì sau này sẽ bị các đệ tử khác chèn ép, người làm sư phụ như ta cũng mất hết thể diện”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư phụ yên tâm, chắc chắn thành tựu của con sẽ trên hắn”.  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Ừ, con hãy thể hiện cho tốt, tháng sau ta sẽ đưa con đến vũ trụ chính trải nghiệm”.  

 

Ngô Bình mừng quýnh: “Sư phụ, con được đến vũ trụ chính ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Ừ, sớm muộn con cũng sẽ được đến thôi”.  

 

Ngô Bình: “Mình sẽ đến nơi nào của vũ trụ chính ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Đến thế tục trước, nơi đó khá an toàn”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ, con sẽ ở đó bao lâu ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Nửa tháng, chủ yếu để trải nghiệm cuộc sống ở đó thôi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, cảm ơn sư phụ”.  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Trong Đại Ngũ Hành Giới có khá nhiều cao thủ, trong đó có thế lực đối đầu với Thái Chân Môn mình. Chuyến này con vào Thái Chân Môn mà đến được tầng thứ tư thì thực lực của môn phái sẽ tăng lên”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ, nếu con vào được tầng năm thì sao ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ trầm mặc một lát rồi nói: “Thế thì Thái Chân Môn sẽ có cơ hội trở thành một trong các môn phái mạnh nhất ở Đại Ngũ Hành Giời”.  

 

Ngô Bình: “Bây giờ, Thái Chân Môn chưa phải môn phái mạnh nhất ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Tuy chúng ta không yếu, nhưng chỉ là môn phái hạng nhất thôi, so với các môn phái trên hạng nhất thì vẫn còn kém nhiều lắm”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ, có mấy môn phái trên hạng nhất ạ?”  

 

“Ba, may mà chúng ta có quan hệ tốt với họ. Nhưng nếu một ngày chúng ta mạnh lên thì sẽ bị họ coi là đối thủ nên mình phải chuẩn bị trước”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ, truyền thừa của họ cũng rất lợi hại ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ cười nói: “Đương nhiên, nhưng nếu con mở được tầng thứ năm của Thái Chân Động thì truyền thừa của chúng ta cũng không thua gì họ đâu”.  

 
 
Chương 5244


Ông ấy nói tiếp: “Còn nếu là tầng thứ tám hay thứ chín thì truyền thừa của chúng ta sẽ chèn ép được hết truyền thừa của các môn phái trên hạng nhất”.  

 

Ngô Bình: “Có phải họ cũng có một nơi giống Thái Chân Động của mình không ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ cười nói: “Cũng kiểu như vậy, vì thế các môn phái ấy cũng có thể mạnh lên tiếp”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ không thấy lạ ạ? Tại sao lại có nhiều môn phái có truyền thừa không thể lĩnh ngộ như vậy?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Có gì lạ đâu, đây là Đại Ngũ Hành Giới, còn công pháp của chúng ta bắt nguồn từ vũ trụ chính thì khó lĩnh ngộ là điều đương nhiên, nếu dễ thì mới là bất thường đấy”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ, nếu đến vũ trụ chính rồi, công pháp của chúng ta vẫn sử dụng được như cũ ạ?”  

 

Advertisement

Thái Chân Lão Tổ: “Đương nhiên, giờ con ở cảnh giới Bí Phủ thì đến đó rồi con vẫn ở cảnh giới ấy. Nhưng sẽ khác với tu sĩ ở đó một chút, thực lực của con sẽ không bằng họ”.  

 

Thái Chân Lão Tổ và Ngô Bình trò chuyện một lúc thì ông ấy vung tay lên, một con cá to nhảy lên bờ rồi lại rơi xuống nước.  

 

Ngay khi nó ngoi lên, Ngô Bình đã thấy nó là một con ngư tinh với khí tức còn mạnh hơn Hắc Tướng.  

 

Anh không nhịn được hỏi: “Sư phụ, hồ nước này có nhiều yêu tinh mạnh mẽ quá!”  

 

Thái Chân Lão Tổ ừm một tiếng: “Ta đã nuôi chúng nhiều năm, lẽ ra định thịt để ăn, nhưng chưa kịp ăn thì chúng đã lớn hết và biến thành tinh rồi”.  

 

Ông ấy hỏi: “Con có muốn ăn thử ba ba ở đây không?”  

 

Ngô Bình sáng mắt lên, anh vốn là người có đam mê ăn uống nên rất mong chờ: “Có ạ”.  

 

Thái Chân Lão Tổ mỉm cười rồi vung dây câu ra xa, một con ba ba to tướng đã ngoi lên mặt nước, ông ấy ném nó vào trong thùng rồi nói: “Ông Mộc, mang con ba ba này vào chế biến cho tôi nhắm rượu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có cả rượu ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Con là đệ tử mà ta tâm đắc nhất, sau này ta có thể đột phá hay không là nhờ cả vào con đấy, nên đương nhiên ta phải đối xử với con tốt rồi”.  

 

Thái Chân Lão Tổ mới có được truyền thừa của hai tầng đầu nên tu vi mãi không tăng tiếp được, nếu Ngô Bình có thể vào được tầng thứ ba hoặc bốn thì ông ấy có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn ngay.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ, chẳng phải có một người mới vào được tầng thứ ba còn gì ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Chỉ vào được thôi, chứ có lĩnh ngộ được gì đâu. Cho nên vào được cũng như không”.  

 

Ngô Bình: “Hay hắn lĩnh ngộ được rồi nhưng không chịu tiết lộ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Nó không dám đâu, nó mà nói dối là ta biết ngay”.  

 

Ngô Bình: “Sư phụ yên tâm, con mà lấy được truyền thừa thì sẽ nói cho người biết đầu tiên để người đột phá”.  

 

Thái Chân Lão Tổ cười phá lên: “Ta chờ tin tốt của con”.  

 

Ba ba đã được nấu chín, Thái Chân Lão Tổ chỉ gắp vài đũa, số còn lại nằm hết trong bụng của Ngô Bình, hai phần ba vò rượu cũng là anh uống.  

 
 
Chương 5245


 Thái Chân Lão Tổ: “Khi ta gia nhập môn phái thì tên là Tả Thiên Thu”.  

 

Ngô Bình: “Thế giờ người đổi tên rồi ạ?”  

 

Thái Chân Lão Tổ trầm mặc mãi mới nói: “Giờ ta không có tên, mọi người toàn gọi là Thái Chân Lão Tổ”.  

 

Ngô Bình gãi đầu: “Sư phụ, tại sao lại không có tên?”  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Ngày xưa, ta từng bị một cao thủ đánh bị thương, sau đó hắn đã giẫm lên đầu ta rồi bảo ta là đồ vô đụng, không xứng để có tên, vì thế sau đó ta không dùng tên thật nữa”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Hắn nói thế là người không dùng tên thật nữa ư?”  

 

Thái Chân Lão Tổ thở dài: “Ừ, hắn nói ta không tên thì ta không dùng nữa, đến bây giờ vẫn vậy”.  

Advertisement

 

Ngô Bình đập bàn: “Sư phụ, hắn là ai, chờ tu vi con cao rồi, con sẽ đi tìm rồi tịch thu tên của hắn”.  

 

Thái Chân Lão Tổ nhìn anh rồi cười nói: “Con có lòng như thế là ta vui rồi, nhưng người đó là thiên tài trong vũ trụ chính, giờ còn giỏi hơn nhiều rồi ấy”.  

 

Ngô Bình: “Dù hắn là ai thì con cũng sẽ trút giận thay sư phụ”.

Thái Chân lão tổ không nhắc đến chuyện này nữa mà nói: “Được rồi, con quay về chuẩn bị trước đi, sáng ngày mai đến tìm sư phụ, ta sẽ đưa con đến động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình cáo từ, quay về vườn dược.  

 

Buổi tối, anh tiếp tục hoàn thiện bí phủ, rất nhanh đã sang ngày hôm sau.  

 

Sáng sớm anh đã đến tìm Thái Chân lão tổ, rồi được đưa đến trước một động phủ cổ xưa. Động phủ này nằm ở trên đỉnh một ngọn núi khổng lồ, xung quanh tuyết bao phủ trắng xóa. Cửa động bị một cảnh cửa lớn đóng chặt, bên trên có khắc trời trăng sao, chim thú non nước, đủ phong cảnh.  

 

Ở trước cửa lớn, Ngô Bình và Thái Chân lão tổ vô cùng nhỏ bé. Lão tổ khẽ cười: “Huyền Bình, sau khi vào động, mỗi người sẽ gặp phải khác nhau, có thể đi được đến đâu thì phải xem may mắn của con”.  

 

Nói xong, ông ta lấy ra một miếng ngọc bỏ vào lỗ hổng trên cánh cửa, cửa lớn lập tức mở ra.  

 

Ngô Bình gật đầu với Thái Chân lão tổ, cất bước đi vào.  

 

Đi vào được mấy bước, thì đã tiến vào trong một màn sương tím. Xuyên qua màn sương tím thì anh đã thấy một luồng sáng vàng chiếu vào người mình, giống như đang kiểm tra tình hình trên người anh vậy.  

 

Luồng sáng vàng lóe lên rồi biến mất, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt anh, là một cô gái xinh đẹp, cô ấy nói: “Chào mừng đến với “Thái Chân Tiên Cảnh”, xin hỏi anh tên gì?”  

 

Ngô Bình tò mò quan sát cô gái, phát hiện cô ấy chỉ là ảnh ảo giống như một dạng trí tuệ nhân tạo, lập tức đáp: “Tôi là Lý Huyền Bình”.  

 

“Lý công tử, tôi là hướng dẫn của Thái Chân Tiên Cảnh, Uyển Nhi. Anh có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chào cô, Uyển Nhi. Tôi nghe nói Thái Chân Tiên cảnh có chín cấp?”  

 

Uyển Nhi: “Đúng vậy Lý công tử, anh hiện tại đang ở cấp thứ nhất”.  

 

Ngô Bình: “Tôi ở đây, có cần phải làm kiểm tra gì mới có thể tiến vào cấp hai không?”  

 

Uyển Nhi: “Lý công tử, vừa nãy tôi đã đánh giá thể chất của công tử, điều kiện của anh rất tốt, có thể đặc cách tiến vào động Thái Chân cấp sáu”.  

 
 
Chương 5246


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được thôi, vậy thì đến cấp sáu”.  

 

Uyển Nhi: “Mời công tử”.  

 

Nói xong, trước mặt Ngô Bình đã xuất hiện một câu cầu vàng, một đầu thì chạm đất, một đầu thì nói với trên không.  

 

Ngô Bình bước lên cầu, cầu vàng bỗng bay lên, đầu bên kia lập tức rơi vào trong không gian, đồng thời thân cầu rút ngắn lại, Ngô Bình thoáng chốc đã đến không gian.  

 

Anh đáp xuống một không gian đầy ánh sáng tím, mặt đất trải đầy ngọc thạch phát ra ánh sáng trắng, trên đầu có vô số đám mây màu tím.  

 

Uyển Nhi xuất hiện trước mặt anh, nói: “Công tử, nơi này là không gian cấp sáu”.  

 

Ngô Bình: “Ở đây tôi cần làm gì?”  

Advertisement

 

Uyển Nhi: “Thời không này, sẽ phục chế lại mười Lý công tử, thiên phú, trí tuệ, thực lực của anh sẽ giống hệt như anh, lần lượt lấy tên là Lý Nhất, Lý Nhị, Lý Tam, cuối cùng là Lý Thập. Mười người này, sẽ cùng đuổi giết Lý công tử. Nếu công tử có thể kiên trì đến cuối cùng, thì bọn họ sẽ lần bị lượt bị giết chết, có thể có được toàn bộ trân bảo và truyền thừa của không gian cấp sáu”.  

 

Ngô Bình nghe thấy không nhịn được mở lớn mắt, một đánh mười, mà thực lực đều giống mình, đánh kiểu gì chứ?  

 

Anh hỏi: “Tôi có thể dùng lực bên ngoài, ví dụ như bùa chú hay pháp khí không?”  

 

“Không thể, công tử chỉ có thể dùng sức của bản thân mình, nhưng có thể dùng đồ trong không gian cấp sáu để đối phó”.  

 

Ngô Bình cười khổ: “Chuyện này không thể nào làm được đâu nhỉ?”  

 

Uyển Nhi: “Độ khó rất cao, nhưng một khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có được phần thưởng rất lớn”.  

 

Ngô Bình tò mò hỏi: “Truyền thừa và trân bảo là gì?”  

 

Uyển Nhi: “Truyền thừa là cảnh giới ẩn đầu tiên trong giai đoạn bí cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Cảnh giới ẩn?”  

 

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


 

 

Ngô Bình: “Tượng tiên? Đó là gì?”  

 

Uyển Nhi: “Công tử chắc là Bí Phủ Cảnh? Thực lực của rượng tiên rất mạnh, sở trường kiến tạo, nó có thể giúp công tử kiến tạo Bí Phủ hoàn mỹ mạnh nhất. Cuối cùng, bọn chúng có thể dung hợp với bí vệ, trở thành bí vệ Bí Phủ lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình không ngờ, rượng tiên này lại có tác dụng lớn như vậy, lại hỏi: “Có được những thứ này, tôi có thể tiến vào cấp thứ bảy?”  

 

“Đúng vậy, công tử”.  

 

Dù sao cũng đã vào, Ngô Bình cũng không vội, anh hỏi tiếp: “Uyển Nhi, những truyền thừa này đều là do Thái Chân Đế để lại sao?”  

 

Uyển Nhi: “Nói chính xác hơn, thì là Thái Chân Đế để lại truyền thừa mà ông ta nhận được ở nơi này”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc trong lòng: “Cô nói là, năm đó Thái Chân Đế cũng ở nơi này mà có được truyền thừa?”  

 
 
Chương 5247


 Uyển Nhi: “Không có, ông ta chỉ đến được cấp bảy. Tuy ông ta tiến vào cấp tám nhưng chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không có được truyền thừa”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể biết truyền thừa của cấp bảy là gì không?”  

 

Uyển Nhi cười nói: “Công tử đến được cấp bảy thì tự nhiên sẽ biết thôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi. Tôi đi dạo xung quanh trước”.  

 

Anh nhanh chóng di chuyển trong không gian, rất nhanh đã phát hiện không gian bên trong thật ra có ẩn chứa một vài quy tắc ẩn. Ví dụ, anh đi mãi về hướng này, khi đi đủ xa thì sẽ quay về chỗ cũ.  

 

Phát hiện được quy tắc này, anh hỏi Uyển Nhi: “Kinh nghiệm bây giờ của tôi, cũng sẽ bị mấy người Lý Nhất có được sao?”  

 

“Đúng vậy”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vậy sau khi Lý Nhất xuất hiện, thì anh ta không thể có được kinh nghiệm mới của tôi đúng chứ?”  

 

“Đúng”. Uyển Nhi nói: “Sau khi phục chế, thì không thể cùng chia sẻ kinh nghiệm với anh được nữa”.  

 

Ngô Bình nói: “Vậy thì bắt đầu thôi”.  

 

Uyển Nhi: “Lý công tử, hãy chuẩn bị tốt, nhiệm vụ sắp bắt đầu”.  

 

Nói xong, xung quanh Ngô Bình đồng thời xuất hiện mười người giống hệt anh, ánh mắt bọn họ nhìn anh chằm chằm, đầy sát ý.  

 

Ngô Bình nheo mắt, anh hỏi ngược: “Uyển Nhi, bọn họ có thể biết điểm khác biệt giữa tôi và các phục chế khác không?”  

 

Uyển Nhi: “Không thể, nhưng bọn họ có cách phán đoán”.  

 

Ngô Bình biết, Uyển Nhi sẽ không nói thêm cho anh, lập tức quan sát kỹ càng. Anh nhanh chóng phát hiện, quần áo bọn họ mặc có chút khác biệt với của anh, ở dưới góc áo, có một con số màu đỏ.  

 

“Rầm rầm!”  

 

Mặt đất rung chuyển, anh nhanh chóng chạy về một hướng, các phục chế lập tức đuổi theo.  

 

Tốc độ Ngô Bình rất nhanh, nhưng tốc độ người truy đuổi cũng giống như anh, anh căn bản không cắt đứt được.  

 

Anh dùng hết khả năng, không ngừng đổi hướng. Trông như đang tránh né, nhưng thực sự thì đang tim kiếm quy tắc ẩn dấu ở đây.  

 

Chạy được và phút, anh dần dần sắp không trụ nổi, mười người phục chế bắt đầu đuổi giết anh bốn phía, khiến anh không thể chạy trốn.  

 

Ngay lúc này, anh chạy vội về một hướng, bỗng nhiên người biến mất, mấy người phục chế gần nhất đều nghi hoặc, người đâu?  

 

Lúc này, Ngô Bình xuất hiện ở một hướng khác, trên góc áo anh cũng có thể một chữ số năm. Lúc này, anh chầm chậm điều chỉnh nhịp thở, hoàn toàn giống hệt nhịp thở với Lý Ngũ.  

 

Lúc này, Lý Ngũ không ở gần đó, vì thấy anh lại gần Lý Thất.  

 

Lý Thất nhìn về phía anh, anh khẽ gật đầu, đứng bên cạnh Lý Thất, chỉ về phía trước.  

 

Lý Thất nghĩ anh đã phát hiện được mục tiêu, vì vậy đi về phía anh chỉ. Ngay khi Lý Thất quay lưng, Ngô Bình bỗng ra tay, đánh một chưởng vào lưng Lý Thất.
 
Chương 5248


Toàn bộ người phục chế đều đang tìm kiếm Ngô Bình, nhưng Ngô Bình thật sự thì đang ở trong đám bọn họ, tranh thủ xử lý từng người. Dần dần, mười người phục chế càng lúc còn lại càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba người.  

 

Các người phục chế sớm đã phát hiện bất thường, lập tức cảnh giác, không còn tiến lại gần nhau nữa mà bắt đầu đề phòng lẫn nhau.  

 

Đột nhiên, Ngô Bình lao về phía người chính giữa, cao giọng nói: “Chính là anh ta!”  

 

Hai bên lao vào nhau, lại âm thầm nói với đối phương: “Lý Tứ, Lý Lục mới là giả, bây giờ tôi đang cố ý ra tay với đối phương để lừa đối phương, lát nữa chúng ta nhân cơ hội lại gần anh ta, liên thủ giết chết anh ta!”  

 

Trí thông minh của Lý Tứ cũng không thấp, anh ta nói: “Sao tôi tin anh được?”  

 

Ngô Bình: “Anh quan sát kỹ đi, chữ số trên góc áo Lý Lục, nét chữ không giống với chúng ta!”  

Advertisement

 

Thì ra, trước đó anh đã thừa nước đục thả câu, thay đổi chữ số trên góc áo mấy người, khiến số của bọn họ và những người còn lại khác nhau, nhưng không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.  

 

Lý Tứ nhìn sang, đúng thật, con số góc áo của Lý Lục và của anh ta có chút khác nhau, còn số trên người Ngô Bình thì lại giống với anh ta.  

 

Anh ta tin ngay, rồi nói: “Được, chúng ta phối hợp!”  

 

Vì thế, hai người cố ý lại gần Lý Lục, sau đó đột nhiên ra tay, hai bên tấn công trước sau Lý Lục. Bị hai người thực lực ngang mình tấn công, Lý Lục đương nhiên không phải đối thủ, không bao lâu đã bị hai người giết chết.  

 

Thế nhưng, với mưu kế của Ngô Bình, Lý Tứ bị Lý Lục đánh một đòn trọng thương, ngay trước khi chết thì Ngô Bình nhân lúc đó, trở ngược, giết chết Lý Tứ.  

 

Lý Tứ và Lý Lục vừa chết, hiện trường ngoài Ngô Bình thì chỉ còn một Lý Thập. Thế nhưng, hiện tại lại chính là lúc nguy hiểm nhất của Ngô Bình. Chỉ còn lại hai người, anh không thể giả mạo được những người phục chế kia nữa.  

 

Quả nhiên, Lý Thập rất nhanh đã lao đến chém giết, hai bên bắt đầu một cuộc ác chiến.  

 

Đánh chém đến mấy trăm chiêu, Ngô Bình dần dần di chuyển về một hướng, khi anh đến một vị trí nào đó, thì bỗng đánh ra một quyền. Kết quả, một quyền xuất hiện sau lưng Lý Thập, đánh vào tim từ phía sau.  

 

Lý Thập bị trọng thương phun ra máu, anh lập tức dốc toàn lực chém giết về phía Lý Thập.  

 

Sau khi Lý Thập chết, Uyển Nhi lập tức xuất hiện, nói: “Chúc mừng Lý công tử đã hoàn thành nhiệm vụ không gian cấp sáu, thành công giết chết mười bản sao của bản thân. Tiếp theo, anh sẽ có được toàn bộ tin tức của cảnh giới ẩn Bí Cảnh, có được tám pho tượng tiên”.  

 

Nói xong, trên trời bỗng có một trang sách màu vàng rơi xuống, trang sách hóa thành một luồng sáng vàng, tiến vào trong đầu Ngô Bình, sau đó biến thành từng luồng thông tin, được anh tiếp nhận. Thông tin này liên quan đến cảnh giới ẩn.  

 

Đồng thời, tám pho tượng cao chừng một trượng lơ lửng trước mặt anh, mỗi một pho tượng đều có luồng khí tức hùng mạnh, thậm chí anh còn cảm nhận, những pho tượng này đều có trí tuệ và sinh mệnh, thực lực chắc chắn trên cả anh!  

 

Vội nhận lấy tám pho tượng, Ngô Bình nói: “Tiếp theo, tôi phải đến cấp bảy sao?”  

 

Uyển Nhi: “Tiến vào không gian cấp bảy, cần phải đạt đến tu vi Bí Cảnh cấp tám”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Nói như vậy, hiện tại tôi không thể đi vào?”  

 
 
Chương 5249


Uyển Nhi: “Không gian cấp bốn, là cả bộ công pháp này”.  

 

Ngô Bình hỏi ngay: “Vậy thì đưa tôi đến Bí Cảnh cấp ba”.  

 

Uyển Nhi: “Được”.  

 

Vừa dứt lời, một vầng sáng lóe lên, Ngô Bình đã đến một không gian khác, trong sơn cốc, nơi này chính là không gian cấp ba.  

 

Ở đây, anh rất nhanh có đã có được công pháp Thái Chân Đại Đế để lại, Thái Chân Ngạo Tiên cấp bảy và cấp tám. Ngoài ra, anh còn có được một bảo bối của không gian cấp ba, một thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm này, có thể dùng ý niệm điều khiển bay đi, chém giết kẻ địch.  

 

Nhìn thấy kiếm tiên, anh hỏi Uyển Nhi: “Lúc trước có phải đã có một người đến cấp hai, còn lấy đi một món bảo bối đúng không?”  

Advertisement

 

Uyển Nhi: “Quả thực có người tiến vào cấp ba, nhưng anh ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy vẫn chưa có được phần thưởng”.  

 

Ngô Bình ngây người, chẳng lẽ bảo bối mà người kia lấy được là giả sao?  

 

Sua đó, anh lại đến cấp bốn, đạt được công pháp Thái Chân Ngạo Tiên cấp chín và cấp mười, cũng có được phần thưởng ở đây, là một Ẩn Thân Phù.  

 

Sử dụng Ẩn Thân Phù này thì dù là tu sĩ Đạo Cảnh cũng không thể phát hiện được anh, rất huyền diệu.  

 

Cuối cùng, anh lại đến cấp năm, có được công pháp đặc biệt tu luyện bí vệ, rồi lại có được một bảo bối, mặt nạ Thiên Sát.  

 

Mặt nạ Thiên Sát này, một khi đeo lên có thể nâng cao thực lực gấp năm lần. Nhưng, pháp bảo này không thể dùng được lâu, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi lần dùng ít nhất phải trên mười ngày.  

 

Có được mặt nạ Thiên Sát, Uyển Nhi nói: “Công tử có thể tạm thời quay về, đợi đến khi tu vi đạt Bí Cảnh cấp tám thì quay lại không gian cấp bảy tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ”.  

 

Ngô Bình: “Được, Uyển Nhi, sau này gặp lại”.  

 

“Tạm biệt công tử”.  

 

Nói xong, anh đã bị một lực mạnh đẩy ra, đến khi anh đứng vững lại thì người đã xuất hiện bên ngoài cửa động Thái Chân.  

 

Lúc này, bên ngoài động Thái Chân, Thái Chân lão tổ đang ngồi xếp bằng trên không, nhắm mắt. Ngô Bình xuất hiện, ông ta mở mắt ra, hỏi: “Huyền Bình, có đoạt được gì không?”  

 

Ngô Bình cười ha ha, phát hiện phía xa còn có đệ tử và trưởng lão khác, liền nói: “Sư tôn, chúng ta quay về rồi nói”.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ Ngô Bình khiêm tốn như vậy, Thái Chân lão tổ đã biết chắc chắn không thu hoạch được nhiều, trong lòng ông ta vui mừng, lập tức vung tay áo, hai người họ đã biến mất trước mặt mọi người.  

 

“Chuyện gì vậy, sao nói không nói gì đã đi rồi?”. Một trưởng lão thường ngày rất thích tám chuyện lầm bầm nói.  

 

Vừa nãy có Thái Chân lão tổ ở đây, tuy bọn họ biết có người tiến vào động Thái Chân, nhưng không tiện tiến lại quá gần, vì vậy không nhìn rõ mọi chuyện.  

 
 
Chương 5250


 “Xem ra cho dù là đệ tử của Thái Chân lão tổ, cũng không thể tiến vào cấp ba rồi”.  

 

“Nghe nói người này còn tranh Hoa Thần với người kia, nếu anh ta không phải đệ tử của Thái Chân lão tổ, thì e rằng đã bị người ta đánh chết rồi”.  

 

“Giải tán thôi, chả có gì cả, còn tưởng là anh ta có thể tiến vào không gian cấp ba kìa!”  

 

Ở bên kia, Ngô Bình và Thái Chân lão tổ Tả Thiên Thu, quay về sân viện mình.  

 

Đóng cửa viện lại, Tả Thiên Thu bày ra kết quả, lúc này mới hỏi: “Huyền Bình, con có thể nói rồi”.  

 

Ngô Bình cười không nói, vươn tay đặt lên tay phải Tả Thiên Thu, truyền cho Tả Thiên Thu công pháp Thái Chân Ngạo tiên tầng bốn cuối cùng mà anh đoạt được trong không gian cấp ba và cấp bốn.  

 

Advertisement

Có được công pháp phần sau, Tả Thiên Thu kích động run cả người. Năm đó, ông ta đã có được công pháp cấp ba ở không gian cấp một, ở không gian cấp hai lại có được loại cấp ba, nhưng công pháp sáu cấp này, chỉ có thể giúp ông ta tu luyện đến cảnh giới hiện tại, nếu muốn tiếp tục tu luyện thì phải cần công pháp cấp bảy!  

 

“Tốt quá rồi”, Tả Thiên Thu cười ha ah, dùng sức vỗ vai Ngô Bình.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, có công pháp phần sau rồi, người chắc chắn có thể đột phá”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Ừ, vi sư có lòng tin. Huyền Bình, ta sẽ tuyên bố ra ngoài, con đi vào không gian cấp ba”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, tại sao không phải cấp bốn?”  

 

Tả Thiên Thu: “Không gian cấp bốn là vấn đề quá nhạy cảm, ngoài con và ta, không thể để người thứ ba biết được. Mà cấp ba, lúc trước đã có người từng vào, nói ra cũng không sao”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử đã hiểu”.  

 

Ông ta nói tiếp: “Nhưng ta sẽ âm thầm đưa cho con phần thưởng vì tiến vào cấp bốn”.  

 

Ngô Bình cũng không nói chuyện cấp sáu, nhưng Tả Thiên Thu lại cho rằng anh đã đến cấp bốn, anh cũng không giải thích thêm. Dù sao anh cũng không muốn đưa pho tượng cho Thái Chân Môn.  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Tiến vào cấp bốn, sẽ được thưởng bốn tỷ Linh Tệ. Con chắc chắn có được bảo bối rồi, lại cho con thêm một tỷ, cộng lại là năm tỷ Linh Tệ”.  

 

Ngô Bình cười lấy Ẩn Thân Phù kia ra, nói: “Sư tôn, Ẩn Thân Phù này dùng rất tốt, đệ tử sẽ dùng trước vậy”.  

 

Tả Thiên Thu: “Thứ này cũng tương tự với con, con cứ giữ mà dùng”.  

 

Chợt dừng lại, ông ta lại nói: “Tháng sau, vi sư muốn bế quan nửa năm. Trước đó, vi sư sẽ đưa con vào vũ trụ chính rèn luyện một thời gian”.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, đây chính là chuyện mà anh chờ mong.

“Sư tôn, vậy thì trước đó con sẽ ở đây để tu luyện nâng cao tu vi”, Ngô Bình nói.  

 

Tả Thiên Thu: “Ừ, ta cũng nhân lúc này thiết lập địa vị ở Thái Chân Môn cho con”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn nói thế tức là nhận đệ tử sao?”  

 

Tả Thiên Thu: “Nhưng Hồng Lưu cũng đã đạt đến tầng thứ ba giống con, chỉ sợ nó không phục, sau này nhất định sẽ khiêu chiến với con, muốn áp đảo con”.  

 
 
Chương 5251


 Ngô Bình: “Không phải ạ”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Thảo nào nó chưa thể lấy được công pháp, hóa ra là không nói thật”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, người không đột phá ngay sao?”  

 

Tả Thiên Thu: “Trước khi đột phá thì phải chuẩn bị vài thứ trước”.  

 

Nói rồi ông ta bảo Ngô Bình về trước, những chuyện khác cứ để ông ta sắp xếp.  

 

Về đến ruộng thuốc, Ngô Bình lấy Bát Tôn Pho tượng tiên ra bắt đầu dốc sức xây dựng bí phủ của anh. Mặc dù đã xây xong bảo tháp chín tầng nhưng chỉ là bên ngoài, kết cấu tinh xảo bên trong vẫn chưa hoàn thành.  

Advertisement

 

Lúc này anh vỗ tay một cái, tám pho tượng tiên biến thành tám tia sáng chói lọi chiếu vào bảo tháp chín tầng của anh, bắt đầu xây dựng bí phủ từ tầng một. Năng lượng của những pho tượng tiên này rất mạnh, chúng xây dựng bí phủ của anh dựa theo ý chí của anh và bằng cách vượt qua khả năng của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình dốc hết sức xây đến ngày thứ tư mới xây được tầng thứ nhất của bảo pháp chín tầng. Ngô Bình thêm một loại bí lực cấp Huyền vào trong tầng một của bảo pháp.  

 

Bí lực này chảy vào trong đó, tầng một của bảo tháp lập tức tạo ra một đại trận huyền diệu, lực trường của đại trận bắt đầu phát huy tác dụng, một thế giới nhỏ dần xuất hiện.  

 

Xây nên tầng thứ nhất của bảo pháp không lâu, anh nghe được giọng nói của Hắc Tướng ở bên ngoài: Chủ nhân, cô Băng Ngọc muốn gặp.  

 

Ngô Bình đẩy cửa bước ra, đi đến trước cửa vườn thuốc đã nhìn thấy Bằng Ngọc mặt mày trắng bệch nói: “Công tử, tôi nghe nói Hồng Lưu muốn khiêu chiến với anh”.  

 

Ngô Bình: “Khiêu chiến với tôi? Được thôi, tôi đang đợi anh ta đây”.  

 

Băng Ngọc lo lắng nói: “Công tử, lai lịch của Hồng Lưu rất khủng, gia tộc của anh ta là một thế lực cực kỳ mạnh. Nếu anh ta dám khiêu chiến với công tử thì chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Trên thế giới này làm gì có thứ gì hoàn hảo. Cô Băng Ngọc, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta”.  

 

Nghe Ngô Bình nói thế, Băng Ngọc cũng có lòng tin với anh, cô ta gật đầu nói: “Vậy Băng Ngọc đợi tin tốt của công tử”.  

 

Băng Ngọc đi rồi, Hắc Tướng nói: “Chủ nhân, nếu người này muốn thách đấu với anh, chắc chắn sẽ cho mọi người nhìn thấy. Tôi nghĩ chi bằng đến một nơi có nhiều người rồi tạo cơ hội cho anh ta”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Hắc Tướng, anh không sợ tôi thua sao?”  

 

Hắc Tướng: “Sao mà thua được chứ? Thực lực của chủ nhân chắc chắn có thể giết Hồng Lưu trong tích tắc”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh dẫn tôi đến một nơi nhiều người”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Nói đến nơi được mọi người chú ý nhất thì chắc chắn là “Kiêu Tử Lâu” rồi”.  

 

Mười lăm phút sau, Ngô Bình và Hắc Tướng xuất hiện trên một tòa nhà năm tầng bên trong Thái Chân Môn. Tòa nhà này được gọi là Kiêu Tử Lâu, là tòa nhà được xây dựng bởi người chủ mệnh đầu tiên của môn phái, tặng cho một đệ tử thiên kiêu. Về sau, tòa nhà này trở thành một điểm mốc tượng trưng, trong lịch sử chỉ có đệ tử của thủ lĩnh mới có thể lên đây, người này có thể đứng được trên đó thì đại diện cho việc người đó đã trở thành đệ tử của thủ lĩnh.  

 
 
Chương 5252


“Thế mà lại đứng trên Kiêu Tử Lâu, anh ta đang khiêu khích với sư huynh Hồng Lưu đấy sao?”  

 

“Ha ha, nghe nói sư huynh Hồng Lưu đang định gây phiền phức cho anh ta, bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt à?”  

 

“Đúng thế, quy tắc trong môn phái là ai có thể đứng trên Kiêu Tử Lâu thì đệ tử nào cũng có thể khiêu chiến với người đó. Ha ha, có kịch hay để xem rồi đây”.  

 

“Mọi người nói xem nếu Hồng Lưu đánh bại người này, mặt mũi của lão tổ sẽ để đâu?”  

 

“Hừ, có gì mà mất mặt chứ? Nếu tôi là anh ta, sau khi thất bại lập tức cút ra khỏi Thái Chân Môn, đỡ làm cho lão tổ mất mặt”.  

 

“Đúng thế, nếu thua rồi thì tự mình cút đi là được”.  

 

Advertisement

Rõ ràng là mọi người đều không xem trọng Ngô Bình, mặc dù anh cũng đã đi vào không gian cấp thứ ba, nhưng dù xét về thân phận hay tu vi, Hồng Lưu cũng hơn hẳn Ngô Bình.  

 

Trong tiếng bàn tán của mọi người, một người đàn ông mặc đồ tím, đầu đội mũ vàng xuất hiện, hắn trông có vẻ còn trẻ, lộ ra một tia kiêu ngạo.  

 

Hắn bay đến giữa không trung nhìn Ngô Bình đứng trên nóc tòa nhà nói: “Anh cũng xứng đứng trên Kiêu Tử Lâu à, xuống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không xứng ở đây, cả Thái Chân Môn chẳng còn ai xứng nữa cả”.  

 

Hồng Lưu cười nhạo: “Anh nghĩ anh rất mạnh, nhưng trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ vô cùng nhỏ bé thôi”.  

 

Quanh người hắn tràn đầy khí tức, phóng ra một luồng sức mạnh kỳ bí, hắn thế mà lại là cường giả Bí Anh cảnh giới Bí Cảnh tầng tám.  

 

Khả năng nắm giữ bí lực và pháp lực của Bí Anh hơn Bí Thai, hơn hẳn tu sĩ cảnh giới Bí Phủ, thế nên Hồng Lưu xem thường Ngô Bình, ngay cả khi đối phương đã thật sự đi vào không gian tầng thứ ba của động Thái Chân.  

 

Ngô Bình thở dài: “Ai cho anh tự tin dám xem thường tôi thế?”  

 

Hồng Lưu lạnh nhạt nói: “Cậu đây là người nhà họ Hồng ở Hổ Khư, bối cảnh của nhà họ Hồng không thua kém gì Thái Chân Môn. Nhà họ Hồng đang dốc toàn lực đào tạo tôi, sao tôi có thể không bằng một nhân vật nhỏ bé như anh chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhân vật nhỏ? Sư tôn của tôi là Thái Chân lão tổ, anh lại dám nói tôi là người ất ơ nào đó”.  

 

Sắc mặt Hồng Lưu vẫn như thường: “Vậy thì làm sao? Nếu tôi đánh bại được anh thì anh chẳng là cái gì cả, Thái Chân lão tổ cũng sẽ bỏ mặc anh thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế tức là anh muốn thách đấu với tôi thật à?”  

 

Hồng Lưu cười mỉa: “Đi chết đi!”, hai tay hắn kết thành ấn, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, làn khói nhàn nhạt xuất hiện.  

 

Trong làn khói giọng của Hồng Lưu cực kỳ lạnh lùng: “Tôi là là bí thuật sát sinh mà tôi mới tu luyện, anh đi chết đi”.  

 

Hàng trăm sinh linh kỳ quái giống như bộ xương lao về phía Ngô Bình. Ngô Bình chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, anh bước chân trái ra, những người đó đột nhiên biến mất.  

 

Ngay sau đó một tiếng động vang lên, Hồng Lưu bị một chưởng đánh văng ra xa từ không trung mấy mươi mét rồi đập mạnh xuống đất, cả người đâm vào dưới nền đất hơn nửa mét.  

 

Lúc này hơn nửa xương cốt cả người Hồng Lưu đã gãy vụn, trước ngực xuất hiện dấu bàn tay, máu chảy ra từ thất khiếu, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt đờ đẫn.  
 
Chương 5253


Sau khi đánh bại Hồng Lưu, Ngô Bình không nhìn hắn lấy một cái mà đi thẳng về vườn thuốc với Hắc Tướng.  

 

Tả Thiên Thu đang đợi anh trong vườn thuốc.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, sao người lại ở đây?”  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Con đánh bại được Hồng Lưu, địa vị cũng cơ bản đã ổn định. Nhưng tiếp theo vẫn nên làm vài việc, để cho các đệ tử trong môn phái khâm phục khẩu phục”.  

 

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Làm gì ạ?”  

 

Tả Thiên Thu: “Con có biết Võ đài tiên không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Đệ tử chưa từng nghe nói đến”.  

Advertisement

 

Tả Thiên Thu: “Thật ra Võ đài tiên là do những người trong vũ trụ chính tạo ra, họ lập ra vài võ đài rồi thu hút các tu sĩ của Đại Ngũ Hành Giới tham gia bằng số tiền thưởng khá lớn. Mà các tu sĩ trong vũ trụ chính sẽ đến đó để đặt cược”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên thật ra đó chỉ là một nơi đánh bài?”  

 

Tả Thiên Thu: “Ừ, mặc dù ta phản đối việc làm này nhưng tiền thưởng quả thật rất cao. Hơn nữa người bước lên võ đài đều có thứ hạng, đánh bại được cao thủ có thứ hạng tương ứng thì có thể lên bảng xếp hạng”.  

 

Ngô Bình: “Bảng xếp hạng gì cơ?”  

 

Tả Thiên Thu: “Có bảng Bí Cảnh, bảng Thần Thông, cũng có một bảng cho từng giai đoạn bí cảnh và cảnh giới Thần Thông, chẳng hạn như cảnh giới Bí Phủ của con cũng có một bảng cường gia Bí Phủ”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Thế nên con chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng thì đệ tử Thái Chân Môn đều sẽ phục con”.  

 

Tả Thiên Thu: “Đúng thế, đây là cách nhanh nhất để con củng cố địa vị. Tất nhiên con phải suy xét cẩn thận, có thể đi hoặc không”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiền thưởng bao nhiêu?”  

 

Tả Thiên Thu: “Còn phụ thuộc vào người mà con thách đấu. Chẳng hạn như con khiêu chiến với cường giả xếp thứ mười trên bảng cường giả Bí Phủ thì tiền thưởng ít nhất là một trăm triệu tiền Linh”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Người ở vũ trụ chính đặt cược, chúng ta cũng có thể đặt cược chứ?”  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Tất nhiên, họ không cấm các tu sĩ Đại Ngũ Hành Giới tham gia vào cuộc đánh cược, chỉ là số tiền họ cược rất lớn, cũng không dùng đến tiền Linh mà dùng tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Đổi tiền Tiên và tiền Linh thế nào?”  

 

Tả Thiên Thu: “Hiện giờ khoảng hai mươi ngàn tiền Linh mới có thể đổi được một tiền Tiên, tiền họ cược ít nhất là một trăm ngàn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Một trăm ngàn tiền Tiên tức là một tỷ hai tiền Linh, con có thể trả nổi”.  

 

Tả Thiên Thu: “Con muốn cược mình thắng?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, đệ tử vẫn rất có lòng tin vào bản thân đấy”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Con thách đấu với cao thủ Bí Phủ đứng thứ mười thì tỷ lệ cược ít nhất là một cược năm. Đến vũ trụ chính cũng có thể dùng số tiền Tiên này, con có thể kiếm được nhiều hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, chẳng phải người muốn đưa con đến thế tục sao? Tiền Tiên này có phải đổi ra tiền ở thế tục không?”  

 
 
Chương 5254


 Tả Thiên Thu: “Giữa thế tục và thế giới tu luyện có một sự ngăn cách nhất định nên không ai sẽ lấy tiền Tiên để đổi tiền của thế tục cả, dù sao thì đồ ở thế tục cũng vô dụng với người tu hành mà”.  

 

Ngô Bình suy xét một chốc rồi nói: “Sư tôn, con muốn tham gia Võ đài tiên”.  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Ừ, ta sẽ bảo Hắc Tướng dẫn con đến đó, con nhớ bảo trọng, chỉ thách đấu với đối thủ mà con chắc chắn thắng được”.  

 

“Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi”.  

 

Tả Thiên Thu đi rồi, anh lập tức hỏi Hắc Tướng: “Anh từng đến Võ đài tiên rồi sao?”  

 

Hắc Tướng: “Từng đến đó, nhưng những người tôi dẫn đến đó mấy lần trước đều bị đánh chết trên võ đài, tôi đem thi thể của họ về”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Lần này sẽ khác”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Khác biệt rất lớn luôn”.  

 

Võ đài tiên nằm ở một nơi mà thực hư cùng tồn tại ở Ngũ Hành Giới, được gọi là “Vườn đào mười dặm”. Vườn đào mười dặm có rất nhiều đào ngàn năm tuổi nhưng khi bạn bước vào đó sẽ tiếp xúc với một không gian đặc biệt, nơi này thực hư tương sinh, vũ trụ chính và tu sĩ cũng như tu sĩ của Đạo Ngũ Hành Giới đều có thể đến đây.  

 

Đi vào vườn đào, Ngô Bình thấy bên trong vô cùng rộng lớn, dài cả hàng ngàn dặm, rộng cả ngàn dặm. Trong không gian này có một quảng trường cực lớn, có vô số cột lớn cao thấp khác nhau trên quảng trường, trên mỗi cột tròn đều có vài khán giả.  

 

Dưới mấy cột tròn đó có rất nhiều võ đài cực lớn đường kính ba trăm mét, võ đài cao hai mươi mét, lúc này trên một vài võ đài đang diễn ra những trận đánh ác liệt, đôi khi có người bị đánh cho bị thương hoặc bị đánh chết ngay trên võ đài, hoặc rơi xuống võ đài.  

 

Ngô Bình đáp xuống trên một cây cột, diện tích cây cột là hàng ngàn mét vuông, bên cạnh có rất nhiều người, tất cả đều đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.  

 

Ngô Bình cũng nhìn một lát rồi nói: “Hắc Tướng, tôi có thể xuống dưới đánh bất cứ lúc nào sao?”  

 

Hắc Tướng: “Trước tiên phải đi đăng ký, chỉ có đăng ký mới có thể tham gia”.  

 

Hai người đến trước một tòa nhà trên quảng trường, trước cổng là một hàng người dài, những người này đều đến đây đăng ký, đăng ký xong thì người nào đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia.  

 

Xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Ngô Bình, anh điền vào phiếu đăng ký, viết cảnh giới tu vi, tuổi tác, tên họ và biệt danh của mình.  

 

Nhìn sang cột biệt danh, Ngô Bình nghĩ ngợi rồi viết “Bá Thiên” vào. Mặc dù biệt danh này rất quê mùa nhưng dễ nhớ, cũng xem như khá cổ xưa.  

 

Sau khi đăng ký xong, Ngô Bình nộp phí đăng ký, cầm lấy thẻ tên của mình, sau này anh tham gia vào bất kỳ võ đài nào thì chỉ cần đưa thẻ này ra để xác minh thân phận.  

 

Hắc Tướng hỏi: “Chủ nhận định khiêu chiến với ai thế?”  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì thách đầu với cao thủ xếp hạng thứ ba mươi của bảng Bí Phủ trước đi”.  

 

Hắc Tướng cầm lấy thẻ của anh rồi đi vào một tòa nhà khác. Khi ra khỏi đó, anh ta cầm một tờ giấy, trên đó ghi rõ trận đấu giữa Ngô Bình và Tôn Kiến Uy - cao thủ hạng thứ ba mươi trong bảng cường giả Bí Phủ sẽ diễn ra sau một canh giờ nữa, địa điểm là trên võ đài số năm Kỷ Sửu.  

 
 
Chương 5255


 Quả nhiên mọi người đều nhìn lên màn sáng, ai nấy cũng lộ ra vẻ phấn khích.  

 

Trên mấy cây cột màu vàng ở vị trí cao nhất, một nhóm nam nữ cười nói vui vẻ, họ là những người đến từ vũ trụ chính, đến đây để tham gia đánh cược. Ngô Bình thách đấu với cường giả cũng khiến họ cảm thấy vô cùng phấn khích.  

 

Không lâu sau đã có người bắt đầu đặt cược, đồng thời tỷ lệ đặt cược cũng được đưa ra, tỷ lệ đặt cược cho những người cược Ngô Bình thắng một lần là cược một ăn sáu, nhưng cuối cùng giảm xuống còn cược một ăn năm chấm ba.  

 

Người đặt cược đa số đều là các tu sĩ của vũ trụ chính, dù sao họ cũng có nhiều tiền.  

 

Ngô Bình đưa cho Hắc Tướng bốn tỷ tiền Linh, bảo anh ta đi đổi ra tiền Tiên. Cuối cùng bốn tỷ tiền Linh chỉ đổi được một trăm bảy mươi lăm tiền Tiên, rõ là có sự khác biệt với tỷ lệ hối đoái thực một so với mười ngàn.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm lắm, vì sau đó anh sẽ khiến được một số tiền khổng lồ bằng cách đặt cược vào bản thân mình giành chiến thắng trận chiến.  

 

Advertisement

Nửa tiếng sau, một bóng người vạm vỡ đáp xuống trên một cây cột tròn, người này để trần, mặc một chiếc quần ống túm, cơ bắp quanh người toát ra ánh sáng màu vàng, hắn còn quấn một cái đai màu đỏ trên trán.  

 

Người này cao hai mét hai, sức mạnh vô hạn, hắn chính là Tôn Kiến Uy, người có biệt danh là Thiết Sơn Hoành.  

 

Hai cánh tay Tôn Kiến Uy để chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Bình đứng trên cây cột phía đối diện, ánh mắt còn toát ra tia sát khí.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, mặc dù Tôn Kiến Uy cũng là tu sĩ Bí Phủ nhưng bí phủ của hắn hơi đặc biệt khiến sức mạnh của hắn vô cùng tận, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Đánh bại hắn thì được thưởng bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Đánh bại hắn sẽ có sáu trăm triệu tiền linh”.  

 

“Anh hãy dùng hết một trăm bảy mươi lăm tiền tiên cược tôi thắng đi”.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Được”.  

 

Bên kia đã cược tiền tiên, thời gian cũng đã đến, Ngô Bình và Tôn Kiến Uy lần lượt bay lên đài thi đấu Ất Sửu số năm.  

 

Trên đài thi đấu khổng lồ, hai người họ cách nhau ba mươi, bốn mươi mét.  

 

Thật ra Ngô Bình không hứng thú với chuyện thắng thua lắm, lần này anh đến là để kiếm tiền, vì vậy, trong trận đầu tiên, anh không có ý định sẽ biểu hiện quá xuất sắc, trận này anh phải đánh không phân thắng bại với Tôn Kiến Uy và thắng đối phương vào phút chót. Vậy thì sau này, khi anh thách đấu với người có vị trí xếp hạng cao hơn, mới có thể kiếm được nhiều hơn.  

 

“Một người mới đến mà lại dám thách thức cao thủ top năm trên bảng xếp hạng, anh gan đấy”. Tôn Kiến Uy lạnh lùng nói: “Nhưng chỉ có dũng khí thôi chưa đủ, vẫn phải cần có thực lực mới được”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng tôi sẽ dốc hết sức, bắt đầu đi nào”.  

 

Tiếng chiêng vang lên, hai bên xáp vào nhau, hai bóng người tông thẳng về phía đối phương, sau đó văng ngược ra thật mạnh.  

 

Hiệp một, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai.  

 

“Tiếp nào”. Tôn Kiến Uy hét lên rồi lại tấn công tiếp.  

 

Cách chiến đấu của hai người họ vô cùng đơn giản và trực tiếp, tay chưởng, chân đá, đòn nào cũng trúng. Hai bên đánh với nhau hơn một trăm chiêu thì tất cả mọi người đều nhìn ra được thực lực của họ tương đương nhau, e rằng rất khó để phân thắng bại.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom