Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5216


 Thế là Ngô Bình bước đến kiểm tra thì thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng trước cửa, cô ta đang cầm một hộp đựng thức ăn. Hộp đứng thức ăn này cao hơn cái lúc nãy của Ngô Bình hai tầng, hơn nữa cũng tinh xảo và lớn hơn. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, khí chất cũng khá ổn.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình hỏi: “Anh là công tử Lý Huyền Bình nhỉ, tôi đến đưa cơm cho anh”.  

 

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thế lúc nãy cũng có một hộp đựng thức ăn được đặt ở đây là của ai?”  

 

Cô gái nói: “Đó là cơm tối dành cho linh khuyển trong vườn thuốc”.  

 

Sắc mặt Ngô Bình khá khó coi, đồ ăn cho chó thì sao còn phải đựng trong hộp thức ăn, bệnh à!  

 

Cô gái mỉm cười đưa hộp thức ăn cho anh nói: “Công tử, sau này tôi sẽ thường xuyên mang cơm đến cho anh”.  

 

Ngô Bình chuyển đề tài hỏi: “Sao cô không vào vườn thuốc?”  

Advertisement

 

Cô gái vội xua tay: “Đây là vườn thuốc của lão tổ, không được cho phép thì không thể vào trong, nếu không sẽ bị phạt rất nặng”.  

 

Ngô Bình ngây người, mình chạy vào trộm thuốc cũng có chuyện gì đâu, ngược lại người ở đây lại không dám vào?  

 

Anh hỏi: “Cô là đệ tử nữ của Thái Chân Môn?”  

 

Cô gái nói: “Tôi cũng không được xem là đệ tử của Thái Chân Môn, chỉ là hoa nô được đào tạo ở viện Hoa Nô, chủ yếu phục vụ cho các đệ tử”.  

 

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cảm ơn nhiều nhé”.  

 

Lúc anh xoay người đi, cô gái vội nói: “Công tử, tôi tên là Băng Ngọc”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi nhớ rồi”.  

 

Anh cầm hộp thức ăn quay vào phòng thì không thấy con chó đen đâu nữa, trong phòng lại có thêm một người thanh niên đồ đen, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng đang ăn thức ăn trong hộp đồ ăn.  

 

“Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Người đàn ông đồ đen nói: “Cơm này là chuẩn bị cho tôi”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, lại nhìn người đàn ông đó nói: “Hóa ra anh là con chó đen đó”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Ba mươi năm trước tôi đã tu luyện thành hình người, trông coi vườn ở đây”.  

 

Ngô Bình cảm thấy lạ bèn hỏi: “Nếu anh đã trông coi bảo vệ vườn thuốc thì sao hôm đó còn để mặc tôi vào hái thuốc?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Lão tổ đã phát hiện ra anh từ lúc anh nằm sấp ở bên ngoài rồi. Lão tổ nói anh có thể tìm thấy linh dược trong đám cỏ dại nên cũng một chút bản lĩnh, vì thế dặn dò tôi cứ mặc kệ anh”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra sư tôn đã phát hiện ra tôi từ trước à. Này, biết trước như thế tôi đã đi thẳng vào rồi, cũng không cần đợi đến tối”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Tư chất của anh rất tốt, nếu không lão tổ cũng sẽ không nhận anh làm đồ đệ”.  

 

Anh ta ăn rất nhanh, chỉ một lát đã bỏ đũa xuống, lau miệng hỏi: “Trước đây anh đọc sách đan có hiểu không?”  

 

Ngô Bình: “Có gì khó hiểu đâu, nhưng có vài cách nhìn nhận là sai, mấy thầy luyện đan đó nghĩ quá đơn giản rồi”.  

 
 
Chương 5217


 Người đàn ông đồ đen: “Thảo nào lão tổ lại xem trọng anh đến thế, anh quả thật có tài năng luyện đan”.  

 

Ngô Bình: “À phải rồi, anh tên gì?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Gọi tôi Hắc Tướng là được”.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, đồ ăn của tôi đến rồi, ăn cùng đi”.  

 

Hắc Tướng lắc đầu: “Anh là chủ nhân, tôi không thể dùng bữa chung với anh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Bây giờ anh đã nhận tôi làm chủ nhân rồi à?”  

 

Hắc Tướng: “Trước kia lão tổ nói sau này công tử là chủ tử của Hắc Tướng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.  

 

Anh lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm của mình. Ăn được vài đũa thì nhận ra hương vị này ngon hơn đồ ăn của Hắc Tướng.  

 

Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hắc Tướng, cô gái lúc nãy nói cô ta đến viện Hoa Nô, đó là nơi nào?”  

 

Hắc Tướng: “Là nơi dành cho các người ở nha đầu sống. Nhưng thân phận của Băng Ngọc vừa đến đó hơi khác biệt, cô ta là hoa thần của viện Hoa Nô”.  

 

Ngô Bình: “Hoa thần là gì?”  

 

Hắc Tướng: “Tức là người phụ nữ đẹp nhất, sau này cô ta sẽ phục vụ các đệ tử trẻ tuổi có triển vọng nhất trong môn phái. Điều kiện để trở thành hoa thần rất khắt khe, trước cô ta đã có hai mươi lăm năm chưa xuất hiện hoa thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra là sư tôn bảo cô ta đến”.  

 

Hắc Tướng: “Tất nhiên, chủ nhân là đệ tử của lão tổ, mọi thứ đều phải là tốt nhất”.  

 

Ngô Bình bĩu môi: “Hình như cũng chẳng cho tôi gì cả”.  

 

Hắc Tướng nhìn thoáng qua sách đan đó rồi nói: “Sách đan này là bảo vật vô giá, năm đó không biết có bao nhiêu người tranh đoạt nó. Thế giới chính đã có rất nhiều cao thủ phải chết, cuối cùng rơi vào tay lão tổ. Sách đan này ngoại trừ lão tổ ra không có người thứ hai có thể nghiên cứu đọc hiểu nó, nhưng sau khi chủ nhân đến thì lập tức có thể đọc hiểu nó”.

Ngô Bình cười nói: “Nói thế tức là sư tôn vẫn khá hào phóng”.  

 

Hắc Tướng: “Tối nay chủ nhân cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, ngày mai lão tổ sẽ đến”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tối nay tôi luyện chế vài lò đan dược, trong sách đan này có rất nhiều phương thuốc, dược liệu ở đây có thể luyện thế một vài đan dược trong số đó”.  

 

Vẻ mặt Hắc Tướng khá phức tạp: “Chủ nhân, bây giờ anh có thể luyện chế được đan dược trong đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Được chứ, có lò luyện đan tốt như vậy, còn có ghi chép của rất nhiều thầy luyện đan, đan này dễ hơn rất nhiều”.  

 

Hắc Tướng: “Đan dược mà chủ nhân muốn luyện chế có thể có cấp bậc gì?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược đầu tiên mà tôi luyện chế tên là Khai Ngô Đan, là đan dược cấp tám. Còn phẩm chất gì thì phải xem hiệu quả”.  

 

Ăn xong, anh và Hắc Tướng nói chuyện một chốc rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Anh hái tất cả dược liệu trong vườn thuốc, sau đó bắt tay vào luyện chế Khai Ngô Đan.  

 
 
Chương 5218


 Cuối cùng ba viên đan dược rơi vào trong tay anh. Ba viên đan dược này đều có kích thước bằng hạt đậu, trên đó có hoa văn kỳ bí.  

 

Anh quan sát một lúc rồi nói: “Khá ổn, trung phẩm cấp tám”.  

 

Hắc Tướng bỗng nói: “Chủ nhân, có thể tặng cho tôi đan dược này không?”  

 

Ngô Bình không do dự ném cho Hắc Tướng một viên nói: “Khai Ngộ Đan này có hiệu quả tốt nhất khi anh uống viên đầu tiên. Viên thứ hai sẽ giảm đi ba mươi phần trăm hiệu quả, hiệu quả của viên thứ ba chỉ còn lại năm mươi phần trăm. Thế nên anh nhất định phải dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất”.  

 

Hắc Tướng: “Cảm ơn chủ nhân”.  

 

Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai, lần này anh sửa lại một vài chi tiết. Thế là khi lò luyện đan thứ hai đã được luyện chế xong, anh thu được bốn viên Khai Ngộ Đan thượng phẩm cấp tám.  

 

Vừa cầm lấy viên đan dược thì có một bàn tay giơ ra từ bên cạnh, cướp lấy một viên Khai Ngộ Đan.  

Advertisement

 

Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Thái Chân lão tổ.  

 

Anh vội cúi chào: “Sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Con đúng là không thể rảnh rỗi được mà”.  

 

Sau đó ông ta quan sát viên đan dược rồi nói: “Luyện chế Khai Ngộ Đan không hề dễ, có yêu cầu rất cao về tâm tính”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử tu luyện đến cấp bậc khá cao trong vũ trụ cấp thấp, tâm cảnh chắc chắn không có vấn đề gì”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Thế nên tu sĩ từng bước chậm rãi đi lên đến đỉnh cao mới là đáng sợ nhất, tiền đồ vô lượng”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Bốn viên đan dược này, con tặng ta hai viên đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn cần thì cứ lấy hết đi”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Hai viên là đủ rồi, còn lại con cứ giữ đi”.  

 

Cất đan dược vào xong, ông ta nói: “Huyền Bình, sáng mai con đến động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Động Thái Chân ở đâu ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Là nơi bắt nguồn của Thái Chân Môn, Thái Chân lão tổ thế hệ đầu đã lĩnh hội trong động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình: “Động Thái Chân có nguồn gốc gì lớn sao?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Năm đó vũ trụ chính xuất hiện một Tản Tiên vô cùng lợi hại, người ta gọi là Đại Đế Thái Chân. Sau đó Đại Đế Thái Chân này bị bốn cường giả Đạo Cảnh bao vây tấn công rồi chết vì ông ấy động đến lợi ích cốt lõi của một số thế lực lớn. Nhưng trước khi ra đi, Đại Đế Thái Chân đã giấu truyền thừa của mình ở Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, nói vậy thì Đại Đế Thái Chân là một cao thủ Đạo Cảnh”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Lúc Đại Đế Thái Chân qua đời thì đã là nhân vật tuyệt đỉnh Đạo Cảnh cấp bảy rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy tại sao ông ấy lại giấu truyền thừa ở Đại Ngũ Hành Giới?”  

 
 
Chương 5219


 Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của động Thái Chân không phải là thứ người nào cũng có thể lĩnh hội được. Năm đó ta vất vả ba tháng cũng chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm thôi”.  

 

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của Đại Đế Thái Chân không chỉ có đạo chính thống mà còn có bảo vật ông ấy tích lũy khi còn sống. Huyền Bình, con có thể lĩnh hội được”.  

 

Ngô Bình: “Trong các lão tổ đời trước có người nào lấy được bảo vật đó không?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Tất nhiên ta cũng lấy được một tí nhưng đều không được xem là bảo bối gì. Muốn lấy được bảo bối thật thì cần phải lĩnh hội được nhiều đạo chính thống hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, đạo chính thống của Đại Đế Thái Chân là gì, công pháp sao?”  

 

Thái Chân lão tổ lắc đầu: “Tất nhiên không chỉ có công pháp mà còn có sức mạnh vô thượng của ông ấy. Chỉ người nào có duyên mới có thể hấp thụ luyện hóa sức mạnh này”.  

Advertisement

 

Ngô Bình suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sư tôn, nếu con lấy được bảo bối trong đó thì tất cả đều thuộc về con sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười nói: “Tất nhiên những thứ này thuộc về Thái Chân Môn. Nhưng ngày nào con còn ở Thái Chân Môn thì quyền sử dụng những vật phẩm này thuộc về còn. Đương nhiên nếu Thái Chân Môn cần, còn cũng không thể không đưa lại”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Có quyền sử dụng cũng được rồi, nhưng sư tôn ơi, con nghĩ trước tiên nên giải quyết chuyện bên ngoài đã. Sau khi về rồi đến Thái Chân Môn lĩnh hội”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Cũng được. Vào động Thái Chân là một nhiệm vụ của Thái Chân Môn, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được thưởng lớn, hơn nữa mức độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng sẽ càng nhiều”.  

 

Ngô Bình hứng thú nói: “Sư tôn, phần thưởng gì thế?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Động Thái Chân có chín tầng không gian, năm đó sư tôn miến phí đi vào tầng thứ hai. Nếu có thể vào không gian tầng thứ ba rồi lấy bất kỳ bảo vật nào ra thì có thể nhận được phần thưởng có giá trị hai tỷ tiền Linh. Nếu đem được hai món bảo vật ra thì phần thưởng sẽ là ba tỷ”.  

 

Nghe nói phần thưởng là hai ba tỷ, mắt Ngô Bình bắt đầu phát sáng, cười nói: “Vậy đệ tử sẽ cố gắng để vào được không gian tầng thứ ba”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Ngoài ra, Thái Chân Môn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ, con cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ nhận được này, như thế mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng ở Thái Chân Môn”.  

 

 



 

Nói đến đây Thái Chân lão tổ nói: “Khi nào con về rồi hẵng làm những nhiệm vụ này cũng không muộn, cứ giải quyết chuyện của con trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, vậy khi nào trời sáng đệ tử sẽ xuất phát ngay”.  

 

Lúc này Thái Chân lão tổ lấy ra bốn lá bùa rồi đưa cho Ngô Bình nói: “Đây là bốn bùa Tiên do ta luyện chế, có hai lá trong số đó là bùa dùng để giết người, hai lá là bùa dùng để bảo vệ mạng sống. Nếu gặp người nào mà con đánh không lại muốn giết con, con cứ giết ngược lại đối phương. Nếu không giết được thì phải dùng bùa để chạy trốn”.  

 

Ngô Bình biết vị sư tôn này của mình là ông già cảnh giới Thần Anh, thực lực rất mạnh, anh không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Cảm ơn sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ lại chỉ vào lò luyện đan đó nói: “Con cũng nên mang theo cái này đi. Khi đi thì hái theo một ít đan dược, lúc ở bên ngoài nên luyện chế nhiều đan dược hơn. Nếu nhìn thấy dược liệu nào trong danh sách đan đó cứ việc luyện chế”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử nhớ rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Được rồi, con chuẩn bị đi”, nói rồi ông ta rời đi.  

 

Tối hôm đó, Ngô Bình hái thêm một ít dược liệu. Hái xong thì trời cũng đã sáng, anh nói với Hắc Tướng: “Hắc Tướng, tôi tạm thời đi khỏi đây một thời gian”.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, bên ngoài vẫn là vùng lạ, anh phải cẩn thận”.  

 
 
Chương 5220


Rời khỏi cung điện, anh lại đến trong phế tích. Khi đi vào trong, anh và Hắc Tướng từng nói chuyện với nhau, anh có hỏi nó về nguồn gốc của phế tích, tại sao lỗi vào Thái Chân Môn lại đặt ở nơi này.  

 

Hắc Tướng nói rằng phế tích này từng do Thái Nhất Môn - một thế lực rất mạnh ở Đại Ngũ Hành Giới xây nên. Thái Nhất Môn đã từng rất mạnh, nếu các đệ tử trong môn phái đến vũ trụ chính, thậm chí sẽ rất được chào đón.  

 

Năm đó Thái Nhất Môn vẫn còn chiêu nạp đệ tử trong vũ trụ chính, lập ra môn phái, thậm chí rất nhiều thiên tài ở vũ trụ chính cũng lần lượt gia nhập Thái Nhất Môn, lấy làm tự hào khi trở thành đệ tử của Thái Nhất Môn.  

 

Nói đến đây thì cũng phải nói đến việc Đại Đế Thái Chân cũng có chút liên quan với Thái Nhất Môn lúc đầu, truyền thừa của ông ấy chủ yếu đến từ sách cổ của Thái Nhất Môn, ông ấy cũng từng một lần nghĩ mình là người của Thái Nhất Môn.  

 

Sau đó ông ấy bị người ta bao vây tấn công mà chết, thậm chí cũng không quên đi Thái Nhất Môn, thế là giấu truyền thừa ở đây.  

 

Advertisement

Hắc Tướng còn nói trong phế tích của Thạch Môn còn che giấu rất nhiều bí mật, năm đó Đại đế Thái Chân gặp bất ngờ ở đây.  

 

Đi khỏi đây một thời gian, anh định quay về trước đi hết chuyến đó, sau đó quay lại đây cũng không muộn.  

 

Sau khi quyết định xong, anh đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua một khu vườn đổ nát, đột nhiên có ba người rơi xuống từ phía đối diện, khí tức của khí tức trên người ba người này rất mạnh, nhìn thoáng qua đều có thể biết là tu sĩ của vũ trụ chính.  

 

“Nơi này có một nô tài”, một thiếu niên mười sáu tuổi trong đó chỉ vào Ngô Bình nói.  

 

Ngô Bình hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Này,phỉ phui cái miệng cho sạch đi”.  

 

Vừa nghe Ngô Bình dám cãi lại, một thanh niên đồ xanh bên trái thiếu niên hừ một tiếng: “Cái thứ không biết sống chết, dạy dỗ một chút mới biết ngoan ngoãn”.  

 

Nói rồi hắn giơ tay phải lên, một luồng kiếm quang màu xám đánh tới. Ngô Bình không hề sợ hãi khi đối mặt với kiếm quang này, anh giơ tay lên đỡ, bí lực lan ra trong lòng bàn tay đỡ được kiếm quang đó.  

 

Kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Bình. Người đàn ông mặc áo xanh biến sắc, tay phải lấy một lá bùa ra rồi hất tung về phía Ngô Bình.  

 

Nhìn thấy lá bùa đó, Ngô Bình biết uy lực của nó rất lớn, anh lập tức lấy sát bùa mà lão tổ Thái Chân cho ra, ra sức tung nó ra.  

 

Bùa quang lóe sáng, một luống kiếm quang màu tím vàng bay ra từ trong lá bùa, chém về phía người đàn ông áo xanh. Người đàn ông áo xanh cảm nhận được sự uy hiếp của sát quang bèn hét lớn lên, sau đó đổi một lá bùa hộ thân.  

 

Bùa quang lóe sáng, một màn sáng bao phủ lấy mấy người đó, kiếm quang màu tím vàng chém trúng màn sáng, màn sáng lập tức vỡ nát, kiếm quang rơi xuống chém trúng đầu của người đàn ông áo xanh, sau đó quay lại vào trong sát bùa.  

 

Lá bùa này có thể sử dụng trong nhiều lần, chỉ là thời gian sử dụng phải cách nhau khá lâu.  

 

Người áo xanh vừa ngã xuống, thiếu niên hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: “Mày dám giết sư huynh của tao, mày có biết bọn tao là ai không?”  

 

“Người đã chết rồi thì thân phận có tôn quý đến mức nào còn có tác dụng gì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.  

 
 
Chương 5221


 Người áo trắng vội vàng tung ra lá bùa hộ thân, đồng thời toàn lực đánh trả nhưng lai lịch của lá bùa Tiên này khá siêu phàm, uy lực của nó lại vô cùng mạnh, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, thiếu niên và người đàn ông đồ trắng bị đánh ngã xuống đất, đồng thời nôn ra máu, xương cốt đã bị gãy hơn một nửa.  

 

Ngô Bình bước lên trước, đâm vào mỗi người một nhát khiến cả hai đều chết, sau đó tìm đồ trong người họ. Ba người này có vẻ xuất thân từ một tông môn lớn, họ mang theo rất nhiều đồ, chỉ riêng bùa thôi đã có hơn mười mấy lá rồi, ngoài ra còn một ít thứ lặt vặt khác như đan dược, linh dược, pháp khí, v.v.  

 

May mắn là Ngô Bình ra tay dứt khoát khiến mấy người này không kịp thi triển pháp lực của mình, nếu không anh cũng sẽ gặp nguy.  

 

Sau khi cất hết đồ trên người của ba người vào túi, anh bèn đi đến lối ra vào.  

 

Chẳng mấy chốc anh đã đến được khu vực gần vùng lạ, một màn sáng xuất hiện trước mặt, anh đi xuyên qua màn sáng đi vào trong rừng lạ Hồng Nguyệt.  

 

Ra khỏi rừng rậm, anh quay về quán trọ trước đó tìm tiêu cục.  

 

Advertisement

Mấy ngày anh không ở đây, người trong tiêu cục đều nghỉ ngơi trong quán trọ. Nhìn thấy Ngô Bình quay lại, các tiêu khách lập tức sốc lại tinh thần.  

 

“Tiêu đầu Ngô, chúng ta đã dừng lại ở đây mấy ngày rồi, có phải nên tiếp tục lên đường rồi không?”, anh cũng có thể nhìn ra mấy tiêu khách này cũng khá lo lắng và gấp gáp.  

 

Ngô Bình nhìn sắc trời, cười nói: “Đã muộn rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát”.  

 

Anh đi đến trước quan tài màu vàng kim để kiểm tra, phát hiện nó đã nhẹ đi rất nhiều.  

 

Đúng lúc này, trong đầu anh vang lên giọng nói của Sáng Thế.  

 

“Ta còn tưởng ngươi biến mất luôn rồi chứ”, Ngô Bình nói.  

 

Sáng Thế: “Khá đấy, trong thời gian ngắn như thế mà thực lực ngươi lại tăng lên khá rõ ràng, số phận của ta buộc chung với ngươi là đúng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói”.  

 

Sáng Thế: “Ba ngày sau Thạch Thai sẽ xuất thế, ta mong ngươi có thể đến được điểm đến trước lúc đó”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Sáng Thế: “Ta phải tiếp nhận một lễ rửa tội của Thiên Kiếp ở đó. Sau Thiên Kiếp, ta có thể biến thành hình người, trở thành một thành viên của Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi sẽ trở thành con người?”  

 

Sáng Thế: “Ừ, là con người giống các ngươi đấy”.  

 

“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”  

 

Sáng Thế: “Tạm thời ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi, đợi đến khi thích nghi với môi trường ở đây rồi mới đi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đã từng đánh cược, ngươi là thuộc hạ của ta”.  

 

Sáng Thế: “Đúng là số mệnh của ta phải dính chặt vào số mệnh của ngươi, hơn nữa ngươi là chủ của ta”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi nói như thế sẽ đem lợi ích đến cho ta, ích lợi gì thế?”  

 
 
Chương 5222


Sáng Thế: “Đúng thế, bao nhiêu thiên tài tuyệt thế đi vào vũ trụ chính, thực lực của họ cực kỳ mạnh nhưng cuối cùng vẫn chết. Một trong những nguyên nhân chủ yếu là vận mệnh của họ không được vũ trụ chính chấp nhận”.  

 

“Sau này ta sẽ không gặp rắc rối tương tự chứ?”  

 

“Đương nhiên là không. Sau khi vận mệnh của chúng ta buộc chặt vào nhau thì ngươi và ta đều có vận mệnh của hai vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Ngoài ra còn có lợi ích khác không?”  

 

Sáng Thế: “Ta có thể giúp ngươi sống lại trong vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Sống lại trong vũ trụ chính?”  

 

Advertisement

Sáng Thế: “Đúng thế, ngươi có vận mệnh của vũ trụ chính nên cũng có tư cách đi vào luân hồi ở đó, sau đó sống lại ở đó. Như thế ngươi có thể cùng đứng ở cùng một vạch xuất phát với sinh linh của vũ trụ chính và cạnh tranh một cách bình đẳng”.  

 

Ngô Bình lặng thinh vài giây rồi nói: “Nói thế, nếu ta đi thẳng vào vũ trụ chính thì không thể nào cạnh tranh công bằng với họ?”  

 

“Tất nhiên là không thể, toàn bộ ý chí của vũ trụ chính sẽ loại trừ. Vốn dĩ ngươi có thể vô cùng may mắn nhưng cuối cùng chỉ còn lại một phần may mắn thôi”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Sống lại mà ngươi nói là có ý gì, đầu thai chuyển kiếp sao?”  

 

Sáng Thế: “Không cần, đến lúc đó ngươi chỉ cần thay đổi tướng mạo, sau đó thì có thể có một thân phận chính thức”.

“Như thế sẽ không bị thiên ý phá vỡ?”  

 

“Không đâu”.  

 

Ngô Bình như nghĩ gì đó nói: “Nghe ý của ngươi, ngươi cũng muốn quay về vũ trụ chính?”  

 

Sáng Thế nói: “Đương nhiên, ta cũng có kế hoạch của mình. Ta đến đây chỉ là vì muốn tìm một ít đồ”.  

 

Ngô Bình không hỏi ông ta muốn tìm cái gì: “Thân phận mới của ta có tuấn tú không đấy?”  

 

Sáng Thế: “Đẹp thì có đẹp đấy nhưng số mệnh hơi thảm một chút, đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi”.  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Vậy thì không sao cả, tướng mạo khôi ngô là được rồi”.  

 

Sau đó anh hỏi: “Ta có thể giúp những người khác trùng sinh ở vũ trụ chính không?”  

 

Sáng Thế: “Tất nhiên là được chứ, chỉ cần số phận của ngươi và họ buộc chung với nhau, sau đó có bản lĩnh mạnh như ta thì có thể làm được”.  

 

Ngô Bình: “Có bản lĩnh như ngươi à, ở vũ trụ chính ngươi là cường giả tầng bậc nào thế, cảnh giới Thần Thông sao?”  

 

Sáng Thế: “Cảnh giới của ta không giống bọn họ, nhưng nếu phải so sánh thì ở vũ trụ chính ta ở khoảng giữa của Đạo Cảnh tầng sáu và Đạo Cảnh tầng bảy”.  

 

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Ngươi thế mà là cường giả cấp Đạo Cảnh, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.  

 

Sáng Thế: “Đến vũ trụ chính rồi, ta sẽ không còn liên lạc với ngươi nữa, ràng buộc giữa ta và ngươi sẽ tự động được giải trừ”.  

 
 
Chương 5223


 Ăn xong bữa sáng, Ngô Bình thi triển thuật độn địa Ngũ Hành, dẫn tiêu cục đi, chiều hôm đó họ đã đến được nơi cần đến, khu vực gần thành Bạch Mã.  

 

Vì thuật độn không thể chính xác tuyệt đối nên lúc này họ xuất hiện trên một vùng thảo nguyên, cách thành Bạch Mã ba bốn trăm kilomet.  

 

Nơi này đã thuộc phạm vi của Tây Vực, trước giờ Tây Vực là nơi khá hỗn loạn, tiêu cục mới đi được một đoạn đã có một đám mã tặc xuất hiện trước mặt họ.  

 

Đám mã tặc này có đến vài trăm người, xông tới đây với tốc độ cực nhanh, khói bụi mù mịt.  

 

Ngô Bình bảo tiêu cục dừng lại rồi dựng cờ của Tiêu Cục Uy Hổ lên, đồng thời anh cưỡi ngựa tiến đến phía trước.  

 

Hai bên cách nhau mấy chục mét thì dừng lại, tên cầm đầu mã tặc là một người đàn ông đầu trọc. Sát khí trên người hắn quá nặng, hắn đã giết rất nhiều người nên người ta gọi hắn là Ác Đồ.  

Advertisement

 

Ác Đồ nhếch môi cười với Ngô Bình: “Này tên kia, để hàng của mày lại, sau đó tự sát đi”.  

 

Ngô Bình: “Có thể đưa hàng cho anh nhưng anh bảo tôi không đánh mà đã đầu hàng thì tôi không làm được”.  

 

Ác Đồ bật cười, nói với một người ở đằng sau: “Hỏa Lang, mày đi giết hắn”.  

 

Hỏa Lang giơ cao thanh đao trong tay lên, giục ngựa chạy đến đánh giết Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nắm con dao trong tay, cũng lao đến chỗ đối phương. Ngay khi hai con ngựa lướt qua nhau, đao quang lóe lên, đầu Hỏa Lang rơi xuống đất.  

 

Đám mã tặc chấn động, Hỏa Lang là cao thủ Bí Cảnh tầng ba, sao mới lao lên đã bị người ta chém đầu nhanh như thế?  

 

Ác Đồ cảm thấy cực kỳ không vui khi bị tổn thất một người lợi hại bèn tức giận nói: “Nhất quyết ép buộc tao ra tay, vậy thì tao sẽ xé xác mày”.  

 

Hắn nhảy lên không trung, mỗi tay cầm một thanh đao lớn lao về phía Ngô Bình. Đao trong tay hắn là hai món pháp khí, một đỏ một trắng. Khi hắn vung đao lên, hai luồng đao khí đáng sợ chém xuống.  

 

Ngô Bình đã để ý thấy thực lực của tên thủ lĩnh mã tặc này không hề yếu, hắn là một cường giả Bí Cảnh tầng bảy, thế nên hắn mới xem thường Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bay lên không trung, cả người né sang một bên tránh được đao khí, sau đó xuất hiện bên cạnh Ác Đồ.  

 

Ác Đồ vô cùng kinh ngạc, điên cuồng chém vào không khí nhưng Ngô Bình lại biến mất.  

 

Ngô Bình thấy được lực sát thương của hai thanh đao này rất mạnh, anh cũng không thể chịu được một đòn của nó nên chỉ còn cách né đòn.  

 

Đao của Ác Đồ vừa chém vào không khí, hắn cảm thấy ngực mình hơi lạnh, mũi đao đâm vào tim hắn rồi xuyên qua trước ngực hắn.  

 

Miệng hắn toàn là máu, cố gắng vung mạnh thanh đao về phía sau nhưng vẫn chém vào không trung.  

 

Lúc này Ngô Bình đứng trên đỉnh đầu hắn, đá một cú vào đầu hắn, thi thể Ác Đồ lập tức rơi xuống đất.  

 

Trước khi hắn rơi xuống đất, Ngô Bình đã giật lấy thanh song đao đen trắng trên tay hắn. Khi hai thanh đao bay vào trong tay, anh có thể cảm nhận được tà khí mạnh mẽ trong đó.  

 
 
Chương 5224


Tiêu diệt bọn mã tặc, Ngô Bình tiếp tục lên đường. Vì để người khác không nhắm vào mình, anh bảo mọi người trên đầu của Ác Đồ lên gắn cờ của Tiêu Cục.  

 

Quả nhiên trên đường đi, có bảy tám tên mã tặc muốn ra tay với họ nhưng sau khi nhìn thấy đầu của Ác Đồ thì lập tức không dám ra tay nữa.  

 

Lúc trời vừa tối, cuối cùng mấy người Ngô Bình cũng đã đi vào thành Bạch Mã.  

 

Thành Bạch Mã này là một trong các thành phố trọng điểm của Tây Vực, quy mô rất lớn, dân số trong thành khoảng năm mươi triệu người, người sống ở ngoại thành thì nhiều hơn.  

 

Ngô bình thuê một căn nhà ở thành Bạch Mã, sau đó bảo các tiêu sư đưa thư cho Hàn Tuyết Kỳ nói tạm biệt, họ đã đến nơi cần đến rồi.  

 

Vừa đặt chân xuống, hai người mặc đồ trắng xuất hiện, dẫn theo người kéo quan tài màu vàng đi.  

Advertisement

 

Cuối cùng cũng đã hoàn thành chuyến áp tiêu này, các tiêu sư đều thở phào nhẹ nhõm. Trong suốt đường đi, không ai trong số họ chết, cũng không bị thương đều là nhờ vào thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình thông báo với các tiêu sư được nghỉ ba ngày, rồi phát cho mỗi người một trăm ngàn tiền Linh để họ đi thư giãn, tiêu khiển.  

 

Các tiêu sư cầm lấy tiền thì tụm năm tụm ba lại ra ngoài tìm thú vui.  

 

Bây giờ Ngô Bình cũng rất thoải mái, nhẹ nhàng, anh định bán số đan dược luyện chế đó ở đây.  

 

Thành Bạch Mã rất lớn, nơi này cũng có thể đấu giá đan dược.  

 

Chẳng mấy chốc, anh đã nghe ngóng được một công ty đấu giá có quy mô rất lớn, nhà đấu giá Thiên Nhất.  

 

Ngô Bình đến công ty đấu giá Thiên Nhất mới phát hiện nơi này chẳng có ai cả, trong phòng khách rộng lớn cũng chỉ có một người.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình bước vào, người này hỏi: “Anh muốn đấu giá gì sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, ta có một ít đan dược của vũ trụ chính, muốn đấu giá”.  

 

Người đó: “Đan dược của vũ trụ chính sao? Anh đợi một lát”.  

 

Sau đó anh ta đi vào trong, một lúc sau một người đàn ông trung niên có râu bước ra, cười nói: “Chào mừng quý khách, tôi là chủ cửa hàng đấu giá Thiên Nhất, nghe nói cậu muốn bán đấu giá đan dược của vũ trụ chính, có thể cho tôi xem một chút được không?”  

 

Thế là Ngô Bình lấy Bí Linh Đan mà anh luyện chế ở Thái Chân Môn ra nói: “Bí Linh Đan thượng phẩm cấp ba”.  

 

Vẻ mặt chủ cửa hàng khá trịnh trọng, ông ta cầm đan dược lên quan sát một hồi rồi nói: “Đan dược cấp ba, chỉ sợ không bán được với giá cao”.  

 

Ngô Bình nói: “Giá trị đan dược cấp ba của vũ trụ chính không thấp hơn đan dược tầng sáu của Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Chủ cửa hàng thấy Ngô Bình biết rõ về giá cả chỉ đành cười nói: “Chỉ là đan này quý giá như vậy, ta không thể kiểm chứng được hiệu quả của nó”.  

 

Ngô Bình lấy một viên Bí Linh Đan hạ phẩm trong lò luyện chế đầu tiên của mình ra rồi nói: “Ngươi có thể tìm người uống nó, xem như ta tặng miễn phí cho ngươi. Đây là loại hạ phẩm, tác dụng của thượng thượng phẩm mạnh hơn nó mấy mười mấy lần, dược lực cũng phong phú hơn”.  

 
 
Chương 5225


 Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ khi người trung niên uống viên đan dược này, ông ta lấy giấy bút ra viết lại cảm nhận của mình. Nhưng viết được một nửa lại xuất hiện hiệu quả mới, thế là ông ta lại tiếp tục bổ sung.  

 

Mất hết nửa tiếng đồng hồ mới viết xong, cuối cùng ông ta cũng đã nói rõ tình trạng của dược lực một cách hoàn chỉnh.  

 

Chủ cửa hàng đứng quan sát cả quá trình này, càng về sau, ông ta càng cảm thấy bất ngờ, đến cuối cùng ông ta cười nói: “Ngươi này, đan dược của ngươi chắc chắn có thể bán được với giá cao”.

Ngô Bình: “Hy vọng như vậy. Không biết phí tính thế nào?”  

 

Chưởng quầy cười nói: “Chúng tôi thu mười lăm phần trăm phí”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nơi này có bốn viên Bí Cảnh Đan, xin nhận lấy. Nếu bán đấu giá kết quả tốt, tôi còn có đan dược cao cấp hơn”.  

 

Advertisement

Chưởng quầy nói: “Cậu yên tâm, giá chúng tôi đấu giá chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng”.  

 

Rời khỏi phòng đấu giá, Ngô Bình đến tiệm thuốc lớn nhất ở đây, chuẩn bị luyện chế đan dược tám cấp kia. Thành Bạch Mã không hổ là thành lớn, dược liệu ở đây có đủ, cộng thêm dược liệu anh hái được ở dược viện, cũng đã tập hợp đủ dược liệu cần thiết cho đan dược cấp tám.  

 

Sau đó anh quay về nơi ở luyện đan, Thái Chân lão tổ đưa lò luyện đan cho anh, giúp việc luyện đan của anh như hổ mọc thêm cánh.  

 

Đan dược cấp tám, tên là Hình Thần Câu Diệu Đan, đối với tu sĩ Nguyên Anh, hay thậm chí Ngũ Hành, Âm Dương  đều có hiệu quả cực tốt.  

 

Ngô Bình nhìn phương thuốc thì đã nắm chắc không ít bí quyết luyện đan, đúng lúc dùng cho Hình Thần Câu Diệu Đan này.  

 

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, lò luyện đan mở ra, hai luồng khí một vàng một tím bay ra, bị Ngô Bình dùng đan quyết khống chế, nhanh chóng xoay chuyển ngưng tụ, hóa thành một viên đan dược.  

 

Luyện chế lần thứ nhất, Ngô Bình muốn nâng cao hiệu suất nên chỉ luyện một viên đan dược. Đan dược to chừng mắt rồng, bề ngoài xuất hiện hai luồng sáng vàng, mặt ngoài đan dược còn có mười hai loại ký hiệu huyền diệu, mỗi một loại ký hiệu đại diện cho một loại dược lực thần ký.  

 

Anh nhìn đan dược trong tay, tâm tình rất tốt, cười nói: “Không ngờ, lần đầu tiên mình luyện chế đan dược cấp tám mà đã đạt được thượng phẩm!”  

 

Dược liệu mà anh mua đủ để anh luyện chế ba lò, vì thấy anh tiếp tục luyện lò thứ hai.  

 

Hiệu suất lò thứ hai còn tốt hơn nữa, luyện được hai viên, phẩm chất cũng đạt được thượng thượng phẩm. Lò thứ ba, tuy cũng là hai viên, nhưng phẩm chất đan dược đã đạt đến cực phẩm!  

 

Sau khi luyện xong đan dược, các tiêu sư vẫn chưa quay về, anh nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó.  

 

Ngay lúc này, tiêu sư vội chạy đến, nói: “Tiêu đầu Ngô, đội tiêu sư của chúng ta bị người ta đánh bị thương rồi, anh mau ra xem xem!”  

 

Ngô Bình lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: “Đừng hoảng, người đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Cách nơi này hai dặm!”  

 

“Đi!”, Ngô Bình kéo tiêu sư, hai người di chuyển trên không, bay đến nơi cần đến.  

 
 
Chương 5226


 Mã Bảo Thắng này với sự trợ giúp từ Ngô Bình, đã trở thành cao thủ Bí Cảnh, anh ta suy nghĩ cẩn thận, biết chuyện này nhất định phải gọi Ngô Bình, chỉ có anh mới có thể giải quyết chuyện này.  

 

“Gọi người sao? Cho dù các anh có gọi thiên vương ra, ông đây cũng sẽ không tha cho các anh!”. Một thanh niên trong đám đối phương la mắng, sau lưng anh ta có hai tên tùy tùng Bí Cảnh tầng ba.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cậu bạn, đều đi ra ngoài chơi, hà tất phải nổi giận như vậy, muốn đánh tiêu sư tôi sao?”  

 

Thanh niên kia trừng mắt: “Mẹ kiếp, anh là cái thá gì mà xứng nói chuyện với bổn công tử?”  

 

“Bốp!”  

 

Người này còn chưa nói dứt lời thì Ngô Bình đã đến trước mặt, tát một tát khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó dùng chân giẫm vào mặt anh ta hỏi: “Vừa nãy anh mới nói gì, tôi không xứng nói chuyện với anh?”  

 

Advertisement

Hai tên tùy tùng Bí Cảnh lập tức ra tay, nhưng Ngô Bình vung tay, bọn họ đã bị đánh bay đi mấy trượng, chết ngay tại chỗ”.  

 

Người còn lại thấy thực lực Ngô Bình mạnh như vậy, lập tức không dám động đậy gì.  

 

Thanh niên kia vừa sợ vừa kinh ngạc, quát lớn: “Anh biết tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình một cước đá gãy chân trái anh ta, anh ta kêu gào thảm thiết, đau đớn chảy mồ hôi lạnh.  

 

Anh lạnh nhạt nói: “Anh là ai, tôi không quan tâm. Anh đánh tiêu sư tôi bị thương thì anh chuẩn bị bồi thường thế nào?”  

 

Thanh niên biết đã gặp phải nhân vật dữ dằn, lập tức không dám cãi cứng, bèn nói: “Anh bạn, có gì thì cứ nói, tôi là người nhà họ Ngân của Thành Bạch Mã”.  

 

Ngô Bình lại tát một tát vào mặt anh ta: “Tôi hỏi anh là ai rồi sao? Tôi hỏi anh bồi thường thế nào”.  

 

Thanh niên vội nói: “Mấy anh em bị thương, mỗi người đền bù mười nghìn Linh Tệ!”  

 

Ngô Bình đạp chân gãy chân phải anh ta, tức giận nói: “Các tiêu sư này, tôi cho mỗi người họ một trăm nghìn Linh Tệ ra ngoài mua vui, mà anh chỉ bồi thường mười nghìn, cho ăn xin sao?”  

 

Thanh niên kia muốn khóc đến nơi, hỏi: “Vậy anh muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình gãi mũi: “Người bị thương, mỗi người được đền bù một triệu Linh Tệ. Ngoài ra, anh làm bọn tôi mất hứng, lại bồi thường thêm năm triệu”.  

 

Sau đó anh lại hỏi: “Có mấy người bị đánh?”  

 

Mã Bảo Thắng nói: “Tiêu đầu, có bảy người bị thương”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy là mười hai triệu Linh Tệ”.  

 

Thanh niên trừng lớn mắt: “Mười hai triệu? Anh bạn, nhà tôi sẽ không bỏ ra số tiền này!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Không sao, nhà anh không cho, thì tôi đến cửa đòi!”  

 

Nói rồi anh kéo thanh niên kia lên, rồi đưa các tiêu sư đến trước cửa nhà họ Ngân, một chân đá bay cửa.  

 
 
Chương 5227


 “Cái gì? Mười hai triệu Linh Tệ? Anh nghèo đến điên rồi sao!”. Đối phương rống giận: “Nơi này là Thành Bạch Mã, không phải nơi mà của mấy tên người ngoài như các anh ngang ngược đâu!”  

 

Ngô Bình: “Bớt nói nhảm đi, tôi hỏi ông có bồi thường hay không?”  

 

Đối phương cười lạnh: “Bồi thường? Anh nghĩ anh là ai, dám đòi quá đáng với tôi như vậy!”  

 

Ngô Bình thở dài: “Nếu không bồi thường, vậy tôi chỉ có thể ép buộc thôi”.  

 

Anh bước ra một bước, người đã đến trước mặt đối phương, sau đó một tay nắm lấy cổ áo ông ta. Ông ta không có sức, bất giác vẻ mặt thay đổi, kêu la: “Có gì từ từ nói!”  

 

Người này là gia chủ nhà họ Ngân, tu vi Bí Cảnh tầng bảy, tu vi như vậy không phải yếu, nhưng ở trước mặt Ngô Bình thì chẳng khác gì tên gà mờ.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Giao tiền bồi thường mười hai triệu, nếu không tôi đánh chết ông!”  

 

Hiểu rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, người này lập tức bảo người làm lấy mười hai triệu Linh Tệ giao vào tay Ngô Bình, nói: “Mong cậu thả lỏng tay”.  

 

Ngô Bình thả ông ta ra, lạnh nhạt nói: “Tôi ở trong thành, nếu ông không phục thì chỉ cần dẫn người đến tìm tôi. Nhưng lần sau, sẽ không chỉ là mười hai triệu đâu”.  

 

Nói xong, anh dẫn các tiêu sư nghênh ngang rời đi, cảnh tượng này khiến người vây xung quanh xem đến ngây người, thầm nhủ vị này là ai vậy, đúng là uy phong!  

 

Có tiêu sư bị thương, mọi người cũng không còn tâm trạng vui đùa, đều đi theo Ngô Bình về nơi ở.  

 

Tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu đầu, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nhất định sẽ tìm cao thủ đến đối phó với chúng ta”.  

 

Ngô Bình: “Đến thì cứ đến, cho dù là cao thủ cảnh giới Thần Thông đến thì tôi cũng không sợ!”  

 

Vừa nói xong, thì nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, có người lớn tiếng hỏi: “Người của tiêu cục Uy Hổ có không?”

Mã Bảo Thắng ra mở cửa, một người đàn ông cao to uy mãnh đứng ngoài cửa, khí tức mạnh mẽ, thực lực còn hơn cả Mã Bảo Thắng.  

 

Mã Bảo Thắng hỏi: “Chúng ta chính là tiêu sư của tiêu cục Uy Hổ, ngươi là ai, tìm chúng ta có chuyện gì?”  

 

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Ta tìm tiêu đầu của các ngươi”.  

 

Ngô Bình đi ra, hỏi: “Ai tìm ta?”  

 

Nhìn thấy Ngô Bình, người đàn ông lực lưỡng này lại tiến lên kính cẩn thi lễ, nói: “Tiểu nhân bái kiến công tử!”  

 

Ngô Bình bất ngờ trong lòng: “Ngươi tìm ta?”  

 

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Tiểu nhân theo lệnh chủ đến mời công tử”.  

 

Ngô Bình: “Chủ nhân ngươi là ai?”  

 

Người đàn ông lực lưỡng: “Chủ nhân ta chính là người nằm trong quan tài hoàng kim trước kia,”  

 
 
Chương 5228


 Ngô Bình cười nói: “Ta biết chủ nhân hắn ta, mọi người cứ đợi ở đây, có chuyện thì bóp nát phù chú này, ta lập tức quay về”.  

 

Để lại một bí phù, rồi ngươi đi theo người đàn ông lực lưỡng.  

 

Bên ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa xa hoa, Ngô Bình ngồi vào chiếc xe ngựa phía sau thì mới phát hiện còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, môi hồng răng trắng, trông rất anh tuấn.  

 

Cậu ta cười nói: “Không ngờ, ta lại đến tìm ngươi nhanh như vậy đúng chứ?”  

 

Ngô Bình quan sát cậu ta, hỏi: “Ngươi là Sáng Thế? Chuyện của ngươi thành công rồi sao?”  

 

Thiếu niên nói: “Tên hiện tại của ta là Vương Thế An. Chuyện đã làm xong rồi, ta chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nhưng trước khi rời đi, ta muốn mời ngươi cùng đến nơi này với ta”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Nơi nào? Thực lực ngươi mạnh như vậy, cần ta đi theo cùng?”  

 

Vương Thế An: “Ngươi đừng quên, vận mệnh của chúng ta gắn chặt với nhau, nếu ta gặp rắc tối thì ngươi cũng sẽ gặp rắc rối như vậy”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Ngươi muốn đi đâu?”  

 

Vương Thế An: “Trong Bạch Mã Thành này có một người, ông ta là một cao thủ của vũ trụ chính, trốn ở nơi quỷ quái này đã hơn trăm năm. Chúng ta đi gặp ông ta”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao phải gặp ông ta?”  

 

Vương Thế An: “Không phải ngươi muốn sống lại ở vũ trụ chính sao? Chuyện này phải tìm ông ta giúp”.  

 

Ngô Bình bỗng có hứng thú: “Người này có thể giúp chúng ta tìm được thân phận?”  

 

Vương Thế An: “Người này tên Liễu Tam Tương, trong tay ông ta có một món bảo bối, tên là Nhân Thư. Trong Nhân Thư có ghi chép tên toàn bộ mọi người và một vài tin tức chi tiết”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có loại bảo bối này sao?”  

 

Vương Thế An: “Vì vậy ông ta mới trốn ở đây, vì có vô vàn người muốn đoạt lấy Nhân Thư”.  

 

Ngô Bình: “Rốt cuộc Nhân Thư có lai lịch thế nào?”  

 

Vương Thế An: “Nhân Thư đó là do Thượng Cổ Nhân Hoàng dùng ba nghìn tu sĩ khắp thiên hạ luyện chế thành. Bên trong ẩn chứa bí mật to lớn”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi đi tìm ông ta như vậy, ông ta không giết chết ngươi mới lạ”.  

 

Vương Thế An: “Vì vậy ngươi phải bảo vệ ta”.  

 

Ngô Bình: “Ta bảo vệ ngươi thế nào, thực lực ngươi còn mạnh hơn ta!”  

 

Vương Thế An thở dài: “Ta vừa mới trải qua rèn luyện kiếp nạn, hiện tại không khác gì người thường cả”.  

 

Ngô Bình: “Liễu Tam Tương kia là cảnh giới gì?”  

 

Vương Thế An: “Ông ta là Thần Thông tầng ba”.  

 
 
Chương 5229


Ngô Bình rất tò mò: “Tại sao?”  

 

Vương Thế An: “Ta nói rồi, ông ta có Nhân Thư. Biết tên ngươi rồi, ông ta sẽ có thể biết lai lịch thân phận ngươi, với cả tương lai ngươi”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Ông ta có thể nhìn thấy tương lai ta sao?”  

 

Vương Thế An: “Cho nên ngươi cũng hiếu kỳ rồi đúng không? Vậu đi cùng ta đi”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Người ta là Thần Thông tầng ba, nhỡ đâu nổi lên sát tâm, ta với ngươi cũng coi như xong”.  

 

Vương Thế An: “Cho nên vừa đến là ngươi cứ trấn áp ông ta, sau đó báo tên ngươi ra”.  

 

Ngô Bình: “Nhỡ người ta không cho cơ hội thì sao?”  

Advertisement

 

Vương Thế An: “Không đâu, ngươi là người mệnh lớn”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Ngươi thấy ta sẽ tin ngươi sao?”  

 

Vương Thế An: “Ta sẽ không hại ngươi”.  

 

Ngô Bình im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Ta cảm thấy gắn chặt vận mệnh với ngươi cũng chẳng phải chuyện tốt gì”.  

 

Vương Thế An cười ha ha: “Ngươi yên tâm, gắn chặt vận mệnh với ta, chỉ có điểm tốt không có điểm xấu”.  

 

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa chầm chậm đi về phía trước, Ngô Bình hỏi: “Người lái xe ngựa là ai?”  

 

Vương Thế An: “Trước khi ta lịch kiếp, đã nhận mấy người hầu, cậu ta là một trong số đó”.  

 

Xe ngựa đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, hai người xuống xe. Phía trước không xa có một căn nhà không lớn không nhỏ, trông rất bình thường.  

 

Ngô Bình và Vương Thế An đến trước cửa, ngươi gõ hai cái lên cửa.  

 

Qua mấy phút, cửa mở ra, một người hầu già đôi mắt đục ngầu mở cửa, hỏi: “Các ngươi tìm ai?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chúng ta tìm chủ nhân nơi này”.  

 

Người hầu già: “Chủ nhân nhà ta không có nhà, ra ngoài rồi”.  

 

Vương Thế An: “Ông ta có, bây giờ đang ở trong phòng sách”.  

 

Người hầu già sững sờ, dường như ông ta rất ngạc nhiên sao Vương Thế An biết được.  

 

Vương Thế An: “Ông mau đi báo với chủ nhân của ông, nếu không ông ta nhất định trách phạt ông”.  

 

Người hầu già lập tức quay về bẩm báo, qua mấy phút, lại quay lại nói với hai người: “Chủ nhân cho mời”.  

 

Hai người đi đến một gian phòng cho khách, lúc này một người trung niên đang ngồi trong đó, ánh mắt nhìn hai người chằm chằm, vẻ mặt vô cảm.  

 

Vương Thế An không nói gì, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liễu Tam Tương, ông trốn được sao?”  

 
 
Chương 5230


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Liễu Tam Tương nhíu mày: “Cậu, giúp tôi?”  

 

Ngô Bình: “Không sai, trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể giải quyết rắc rối của ông, giúp ông rời khỏi nơi quỷ quái này, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa”.  

 

Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó lạnh nhạt nói: “Mời ngồi”.  

 

Ngô Bình ngồi xuống đối diện, nói: “Tại hạ họ Lý, tên Lý Huyền Bình. Nếu ông nghi ngờ lời của tôi thì có thể dùng Nhân Thư kiểm tra xem”.  

 

Liễu Tam Tương: “Sao cậu biết tôi là Liễu Tam Tương, ai nói cho cậu?”  

 

Ngô Bình: “Ai nói cho tôi không quan trọng, ông chỉ cần biết tôi là người duy nhất có thể giúp ông”.  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương cười lạnh: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu?”  

 

Ngô Bình: “Là thật hay giả, nhìn là biết”.  

 

Liễu Tam Tương im lặng mấy giây rồi nói: “Được, các người ở đây đợi tôi”.  

 

Nói xong ông ta quay người rời đi, đối phương vừa ra khỏi cửa, Ngô Bình đã kéo theo Vương Thế An, đồng thời sử dụng Độn Phù.  

 

Độn quang lóe sáng, trong phòng khách bỗng đầy sương mù.  

 

Sau đó, hai người đã được độn quang đưa đến cách đó mấy trăm dặm, không còn ở Bạch Mã Thành.  

 

Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương này, lại thật sự động tay giết người”.  

 

Vẻ mặt Ngô Bình khó coi, nói: “Lúc ông ta đi, trong lòng ta cũng có dự cảm xấu, cũng may có độn phù, nếu không đã chết ở đó rồi”.  

 

Vương Thế An cười nói: “Chẳng phải chưa chết đây sao? Ta gọi ngươi đi cùng, quả nhiên đúng đắn”.  

 

Ngô Bình phát hiện đây là một vùng hoang dã, lập tức tìm một tảng đá ngồi xuống, nói: “Ngươi đoán xem, Liễu Tam Tương sẽ đi xem Nhân Thư không?”  

 

Vương Thế An: “Lời của ngươi, ông ta vẫn có chút nghi ngờ, chắc chắn phải đi xem. Chỉ cần ông ta xem thì sẽ đến tìm chúng ta”.  

 

 

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


 

Ngô Bình: “Chuyện của tương lai, ai có thể biết được”.  

 

Lúc này, Liễu Tam Tương kia phát hiện Ngô Bình và Vương Thế An bỏ trốn, vốn ông ta muốn đuổi theo, nhưng trong lòng bỗng khựng lại, sợ bên ngoài có phục kích, vì vậy quay về phòng sách, mở Nhân Thư.  

 

Nhân Thư là một cuốn sách lớn bọc da vàng, ông ta đọc một câu chú, hai tay phát sáng, chầm chầm mở sách ra, dùng một cây bút viết ra cái tên “Lý Huyền Bình”.  

 

Tên vừa viết xong, bên trên lập tức xuất hiện vô số bóng người, nháy mắt lên hàng tỉ người, những người này đều là cùng một người.  

 

Thế nhưng, Liễu Tam Tương chỉ liếc nhìn đã tìm được Ngô Bình, dùng tay vỗ, hình ảnh lập thể của Ngô Bình đã xuất hiện trên trang sách.  

 
 
Chương 5231


Ngô Bình và Vương Thế An chờ ở đây một lát, anh hỏi Vương Thế An: “Làm xong việc này, ta cần về tiêu cục một chuyến, sau đó lại tới Thái Chân Môn”.  

 

Vương Thế An: “Ngươi yên tâm, cùng lắm là một tháng nữa thì ta sẽ khôi phục tu vi thôi. Đến lúc đó, dù ngươi có xin ta ở lại bên cạnh ngươi thì ta cũng không thèm”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi độc mồm độc miệng thật đấy”.  

 

Vương Thế An: “Ta chỉ nói thật thôi mà, ta cần đi tìm mỹ nữ, cứ lởn vởn quanh ngươi suốt ngày thì kiếm đâu ra”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Ngươi tìm mỹ nữ làm gì?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên để làm việc đàn ông nên làm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình lắc đầu: “Loại người như ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện ấy à?”  

 

Vương Thế An: “Đây là tính cách mà ta định hình cho Vương Thế An, đó là phong lưu, tiêu sái, thích trêu hoa nghẹo nguyệt. Kiếp này, ít nhất ta phải ngủ được với mười nghìn người đẹp thì mới đủ được”.  

 

Ngô Bình cười nhếch méo: “Cẩn thận không nhấc chân đi nổi”.  

 

Vương Thế An: “Làm gì có, một nhân cách khác của ta cực mạnh về khoản này đấy”.  

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia độn quang đáp từ trên cao xuống, Liễu Tam Tương đã xuất hiện trước mắt bọn họ.  

 

Ngô Bình giật bắn mình rồi nắm chặt lấy sát phù, Vương Thế An lại bình tĩnh hỏi: “Ông tra xong chưa?”  

 

Liễu Tam Tương chợt quỳ xuống trước mặt Ngô Bình rồi run rẩy nói: “Tiểu nhân tham kiến Lý công tử”.  

 

Trước đó, Liễu Tam Tương còn định giết Ngô Bình mà giờ lại quỳ xuống bái lạy làm Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh chớp mắt hỏi: “Ông quỳ trước mặt tôi làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Sau này người sẽ là một trong các đại năng máu mặt trong thiên hạ nên tiểu nhân phải bái lạy”.  

 

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Giờ ông tin những gì tôi nói lúc trước rồi hả?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng”.  

 

Ngô Bình và Vương Thế An đưa mắt nhìn nhau, Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương, chúng tôi cần ông giúp một việc, ông có đồng ý không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Có”.  

 

Vương Thế An: “Chúng tôi muốn thay đổi dung mạo, ông hãy kiếm cho chúng tôi hai thân phận ở vũ trụ chính”.  

 

Liễu Tam Tương ngẫm nghĩ rồi nói: “Đã từng có người dùng cách này rồi, nhưng đây không phải cách hay với hai vị, dẫu sao làm thế thì sẽ phải áp chế tu vi xuống ngang với chủ thể”.  

 

Vương Thế An: “Thì chúng tôi muốn tu luyện lại từ đầu mà, dẫu sao đây cũng không phải vũ trụ chính, tu luyện có mạnh đến mấy thì đến đó rồi cũng chưa hoàn hảo, thế thì tu luyện lại từ đầu cho xong”.  

 

Liễu Tam Tương: “Vậy hai vị định đi đâu?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên là thế tục”.  

 
 
Chương 5232


Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này Liễu Tam Tương nguyện đi theo làm tuỳ tùng cho công tử, hi vọng công tử sẽ thu nhận ạ”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Một cường giả cảnh giới Thần Thông như ông mà chịu theo hầu tôi à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tuy tôi đã ở cảnh giới Thần Thông, nhưng cùng lắm chỉ dám sử dụng sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vì nếu tôi dùng sức mạnh của Thần Thông thì gặp khá nhiều đối thủ. Như vậy thì dễ bị các kẻ thù phát hiện và tôi sẽ gặp nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Vậy ông cứ thi triển sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí thôi, chứ đi theo tôi làm gì. Cường giả dưới cảnh giới Thần Thông thì sao địch lại ông được”.  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương: “Thực lực của tiểu nhân cũng mạnh, nhưng vẫn muốn đi theo công tử. Tuy bình thường tiểu nhân không thể thi triển sức mạnh của cảnh giới Thần Thông, nhưng nếu công tử gặp nguy hiểm thì tiểu nhân sẽ dốc toàn lực để bảo vệ công tử”.  

 

Vương Thế An: “Nếu ông ta muốn đi theo thì ngươi cứ nhận đi”.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tiểu nhân còn có rất nhiều sát phù và pháp khí để đối địch”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ thu nhận ông, giờ chúng ta về thôi”.  

 

Liễu Tam Tương: “Tiểu nhân không cần thu dọn gì cả nên có thể đi cùng công tử luôn”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, dẫn các tiêu sư đi luôn thôi”.  

 

Ba người quay về tiêu cục, Ngô Bình gọi mọi người ra sân rồi nói: “Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta về nhà thôi”.  

 

Anh vừa nói dứt câu, Liễu Tam Tương đã vung tay lên, một bóng đen hình trong xuất hiện dưới chân mọi người, sau đó tất cả bọn họ cùng xe cộ đều chìm dần xuống bóng đen ấy. Ngay sau đó, bóng đen đã thu nhỏ lại thành một dấu chấm và biến mất.  

 

Ngô Bình thấy vài phút sau, mọi người đã lại ngoi lên, bóng đen dưới chân họ biến mất, họ nhảy xuống mặt đất rồi ngẩng lên nhìn thì thấy đã ở thành Hắc Long.  

 

Các tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.  

 

“Ông Liễu, được đấy, thuật độn thổ của ông quá đỉnh”, Ngô Bình khen ngợi.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử quá khen, năm xưa tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bao người cũng là nhờ thuật này”.  

 

Ngô Bình: “Tốt lắm, sau này đi đâu không cần cưỡi ngựa nữa rồi”, tuy thuật độn thổ của Ngô Bình cũng rất khá, nhưng so với Liễu Tam Tương thì vẫn kém xa.  

 

Mọi người nhanh chóng nhảy lên xe rồi tiến về phía thành Hắc Long. Khi đến trước cổng, lính canh ở đây đã chặn họ lại rồi hỏi: “Các người định làm gì?”  

 

Mã Bảo Thắng nhíu mày, cờ của tiêu cục Uy Hổ đang bay phấp phới mà mấy người này dám chặn họ lại ư? Anh ta trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Uy Hổ, các người không biết à?”  

 

“Tiêu cục Uy Hổ ư? Chưa nghe đến bao giờ, trong thành Hắc Long bây giờ chỉ có tiêu cục Vạn Lý thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Tiêu cục Vạn Lý ư?”  

 
 
Chương 5233


 Họ nhanh chóng đi tới tiêu cục Uy Hổ, nhưng cổng đã đóng chặt, cờ ở trên cổng cũng biến mất.  

 

Ngô Bình mở cổng ra thì thấy bên trong mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu không có ai đến đây.  

 

Lúc này, có một tiêu sư đi từ trong ra, trông thấy nhóm Ngô Bình, người đó mừng rỡ nói: “Tiêu đầu Ngô, cuối cùng mọi người cũng về rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi? Tổng tiêu đầu đâu?”  

 

Tiêu sư đó thở dài nói: “Mọi người đi xong thì tiêu cục lại liên tục làm mất hai chuyến hàng và nợ một khoản lớn. Hơn nữa, do liên tục làm mất hàng nên không còn khách nào thuê bên mình nữa cả, vì thế tổng tiêu đầu đã đóng cửa rồi cho các tiêu sư nghỉ”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Ở nhà”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Báo cho tổng tiêu đầu là tôi về rồi”.  

 

Tiêu sư kia vội nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Mã Bảo Thắng hừ lạnh nói: “Tiêu đầu, rõ ràng có người cố tình chơi tiêu cục mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi đã về thì sẽ làm cho ra lẽ”.  

 

Các tiêu sư quay về tiêu cục, Ngô Bình lệnh cho họ dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bảo người treo lại cờ lên cổng.  

 

Không lâu sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tới, trông cô ấy rất tiều tuỵ. Tuy nhiều ngày qua gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cô ấy không hề nói cho Ngô Bình biết vì sợ ảnh hưởng đến anh.  

 

“Tiêu đầu Ngô”, vành mắt Hàn Tuyết Kỳ đỏ lên.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tổng tiêu cục, chúng tôi về rồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ”.  

 

Nói rồi, anh đưa tiền công cho cô ấy.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Về sau, chúng ta lại mất thêm hai chuyến hàng nữa, giờ đang nợ nần chồng chất”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có hơn triệu thôi mà, tôi có đây”.  

 

Nói rồi, anh lấy tiếp tiền ra đưa cho Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra thế?”  

 

Ngô Bình: “Trên đường đi tôi đã giết được khá nhiều giặc cướp nên lấy tiền của họ, đây chỉ là một phần nhỏ thôi”.

Hàn Tuyết Kỳ cười trừ nói: “Lẽ ra tôi cần chia số tiền công này cho mọi người, nhưng nay còn lấy thêm tiền của anh”.  

 

Ngô Bình: “Có gì đâu, lần đi chuyển hàng này, tôi đã có thu hoạch lớn”.  

 

Anh hỏi tiếp: “À, đã điều tra ra ai động vào hàng của mình chưa?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Gần đây thành Hắc Long mới có thêm một tiêu cục mới tên là Vạn Lý, tổng tiêu cục của họ là Hoàng Liệt - cao thủ số một ở thành này. Thực lực của Hàn Tuyết Kỳ này rất mạnh, dưới trướng lại có nhiều cao thủ, ông ta thấy ghen ghét với công việc làm ăn của tiêu cục mình nên sau hai năm chuẩn bị, cuối cùng đã thành lập tiêu cục Vạn Lý”.  

 
 
Chương 5234


 Ngô Bình cười nói: “Người ta không gửi thì mình tự vận chuyển hàng cho mình”.  

 

Anh nói với Vương Thế An: “Giờ anh hãy thuê tiêu cục Uy Hổ vận chuyển một chuyến hàng với giá là ba triệu tiền Linh, địa điểm là một nơi cách đây một nghìn dặm”.  

 

Vương Thế An cười nói: “Được thôi”.  

 

Anh ta lấy một cái hộp ngọc ra rồi nói: “Nhờ tiêu cục đưa thứ này đến một nơi cho tôi. Khi nào đến nơi thì tôi sẽ lấy lại, đây là một vật rất quý nên tôi sẽ trả tiêu cục ta ba triệu tiền Linh phí vận chuyển”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Được, chúng tôi nhận đơn này”.  

 

Sau đó, anh gọi ông tiêu sư trước đó đến rồi nói: “Ông đến quán trà rồi rêu rao tin này đi, nói là sau khi hoàn thành xong đơn hàng trị giá 500 nghìn tiền Linh, chúng ta đã nhận được một đơn lớn hơn. Xong chuyến này thì chúng ta sẽ chuyển mình”.  

 

Advertisement

Ông ấy cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Các tiêu sư đã vất vả cho một chuyến đi dài nên Hàn Tuyết Kỳ đã bày tiệc để chiêu đãi họ.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cầm một chén rượu đến chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi kính anh một chén! Nếu không nhờ có anh xoay chuyển tình thế thì chắc tiêu cục nguy rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Phải là tôi cảm ơn tổng tiêu đầu mới đúng, nếu cô không thu nhận tôi thì giờ chắc tôi vẫn đang lang thang ở ngoài”.  

 

Hai người cụng chén, sau đó uống cạn rồi mỉm cười nhìn nhau.  

 

Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ chợt dịu dàng nói: “Tiêu đầu Ngô, kiểu gì tiêu cục Vạn Lý cũng giở trò trong chuyến hàng sắp tới, anh có chắc sẽ chống lại được không?”  

 

Ngô Bình: “Dù họ có giở trò gì thì tôi cũng xử được hết”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở phào một hơi: “Tiêu cục Uy Hổ có một tiêu đầu như anh đúng là may mắn”.  

 

Ngô Bình cười phá lên nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, tôi cũng kính cô ba chén”.  

 

Mọi người uống với nhau đến tận chiều, ai nấy cũng say sưa, đến Hàn Tuyết Kỳ cũng đã ngà ngà rồi khoác vai Ngô Bình nghe anh kể về chuyến đi vừa rồi.  

 

Một tốp tiêu sư trốn ở phía xa rồi lén nhìn về đằng này.  

 

Một tiêu sư nhỏ giọng nói: “Này, có khi nào tổng tiêu đầu nhà mình thích tiêu đầu Ngô không nhỉ?”  

 

Mã Bảo Thắng lừ mắt nói: “Nói vớ vẩn!”  

 

Tiêu sư kia lập tức ngậm miệng, nhưng Mã Bảo Thắng lại nói: “Rõ ràng là bọn họ đều có ý với nhau rồi”.  

 

Mọi người ngẩn ra, sau đó đều che miệng cười.  

 

Bấy giờ, ông tiêu sư ban nãy cũng đã lảo đảo đi tới, rõ ràng cũng đã say bí tỉ. Nhưng sau khi nhìn thấy rượu trên bàn, ông ấy lại rót tiếp ngay.  

 

Mã Bảo Thắng vội hỏi: “Ông Khương, sao rồi? Ông đi phao tin chưa?”  

 

Ông Khương cười khà khà nói: “Giờ ít phải có một phần ba người trong thành biết tin chúng ta nhận được một đơn hàng lớn rồi”.  

 
 
Chương 5235


 Mã Bảo Thắng: “Thực lực của tiêu đầu Ngô thì không phải bàn cãi nữa, tôi không lo chút nào. Nhưng nếu lần này mình đánh lại người của tiêu cục Vạn Lý thì tôi e họ sẽ liều đến cùng với mình đấy”.  

 

Ông Khương cười mỉa: “Sợ quái gì, họ sẽ tàn đời sớm thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Đúng”.  

 

Sau khi đã uống khá nhiều, Ngô Bình dìu Hàn Tuyết Kỳ về nghỉ. Phòng của cô ấy ở trong một biệt viện độc lập, Ngô Bình mở cửa ra thì Hàn Tuyết Kỳ đã đá bay cửa, rõ ràng cô ấy đã say mềm.  

 

Vào phòng rồi, Ngô Bình đỡ Hàn Tuyết Kỳ lên giường rồi nói: “Để tôi rót nước cho cô…”  

 

Anh còn chưa nói xong thì Hàn Tuyết Kỳ đã giơ tay lên ôm cổ anh rồi lẩm bẩm: “Anh đừng đi!”  

 

Advertisement

Sao Ngô Bình có thể từ chối lời mời gọi này?  

 

Các tiêu sư đều nhìn thấy Ngô Bình đưa tổng tiêu đầu đi, mà hơn hai tiếng sau vẫn chưa quay lại. Khi anh trở lại thì hơi rượu đã tan, trên người còn có hương thơm của tổng tiêu đầu.  

 

Mã Bảo Thắng cầm chén rượu đi tới rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, chúc mừng, tôi mời cậu một chén”.  

 

Ngô Bình liếc anh ta: “Chúc mừng cái gì?”  

 

Mã Bảo Thắng gãi đầu nói: “Có được người đẹp rồi mà không đáng chúc mừng à?”, các tiêu sư khác đều cười phá lên.  

 

Ngô Bình đạp cho anh ta một cái, nhưng vẫn uống hết chén rượu.  

 

Họ uống đến tận đêm khuya, Ngô Bình chợt đập tay xuống bàn rồi nói: “Các anh em đâu, tiêu cục mình đã bị cướp mất ba chuyến hàng và bị thương nhiều anh em, mọi người có muốn trả thù không?”  

 

Mọi người đang yên lặng, nghe thấy thế một cáu thì đồng thanh đáp: “Có”.  

 

Thật ra, ai cũng tức lắm mà không biết trút ra đâu nên giờ vẫn đang ôm bực trong lòng.  

 

Ngô Bình: “Được, tối nay mọi người hãy bảo vệ tiêu cục, tôi và vài anh em sẽ vận chuyển hàng đi, mọi người nhớ ở nhà chờ tin tốt”.  

 

“Được”, mọi người đồng thanh.  

 

Ngô Bình chọn thêm mười tiêu sư, bốn đại tiêu sư và hai tiêu đầu, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi thành Hắc Long và tiến về phía Đông.  

 

Ngựa chạy trong đêm nên loáng cái đã đi được cả trăm dặm.  

 

Khi họ qua một khu rừng thì chợt có một tiếng hét lớn vang lên, tiếp đó có hơn chục cao thủ đã xuất hiện.  

 

Có Ngô Bình ở đây nên các tiêu sư khác rất bình tĩnh.  

 

Ngô Bình nói: “Mọi người nhìn tôi nhá”.  

 

Anh bay lên cao rồi biến ra nhiều phân thân khác, các cao thủ kia chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngạ gục hết.  

 

Chưa đến vài phút, tất cả đã nằm im dưới đất.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom