Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5196


 Diệp Thành Quân ngẩn ra ở trên cao, không biết Ngô Bình đã đi đâu.  

 

Trong lúc ông ta đang nghi hoặc thì chợt thấy phần cổ trống trải, sau đó ông ta đã nhìn thấy lưng mình, tầm nhìn cũng kéo gần với cơ thể.  

 

Một cái đầu rơi từ trên cao xuống, sau đó đến thi thể của Diệp Thành Quân rơi theo. Tận khi chết rồi, ông ta cũng không rõ vì sao mình chết! Phải biết rằng ông ta đã là cường giả tầng thứ mười Bí cảnh, nắm giữ rất nhiều tài năng mà vẫn không có cơ hội thi triển khi đối diện với Ngô Bình.  

 

Các quả cầu lửa liên tục rơi xuống, khiến cả viện chìm trong biển lửa. Còn Ngô Bình không biết đã đi đâu.  

 

Anh phóng thần niệm ra để lục tìm đồ của nhà họ Diệp, nếu anh đã ra ta thì phải luyện triệt để, vơ vét sạch nhà họ, khiến họ không thể trở mình được nữa.  

 

Cuối cùng, anh đã tìm thấy một lò luyện đan chất lượng khá tốt trong một phòng luyện đan, ít cũng tốt hơn lò luyện của nhà họ Quý, vì nó thuộc cấp thượng phẩm rồi.  

Advertisement

 

Anh còn tìm thấy rất nhiều linh dược quý trong kho thuốc của nhà họ Diệp, anh lấy mấy cái túi lớn rồi nhét hết dược diệu vào, sau đó khiêng cả lò luyện đi cùng.  

 

Sau khi mang các thứ về nhà họ Quý, anh quay lại nhà họ Diệp để bắt mấy quản gia nhà họ, gặng hỏi nơi cất tiền, sau đó đi làm thêm quả nữa. Tiện thể, anh còn đập vỡ hết các lò luyện đan còn lại của nhà họ Diệp.  

 

Khi mặt trời lên cao, nhà họ Diệp đã cháy lớn, tất cả vật quý cũng tiêu tan. Đương nhiên, Ngô Bình cũng đã lấy đi không ít đồ.  

 

Người nhà họ Diệp gào khóc, nhưng không thể cứu vãn được gì, đành nhìn cả gia tộc bị chôn vùi.  

 

Trả thù cho ông cụ Quý xong, người nhà họ Lý đã mang theo của cải rồi cùng Ngô Bình đến thành Đại Vũ.  

 

Sau khi rời khỏi thành, Ngô Bình đã thi triển thuật độn thổ, bọn họ nhanh chóng tới gần thành Đại Vũ rồi đi vào trong thành.

Bố con Thanh Quan đã tới tìm anh họ của ông cụ Quý, người đó cũng khá có thế lực ở thành này nên đã nhanh chóng thu xếp chỗ ở cho họ và ngỏ ý sẽ chăm sóc cho họ.  

 

Anh họ của ông cụ Quý trông không già lắm, thoạt nhìn chỉ khoảng 50 tuổi, ông ấy để đầu trọc, mặc đồ màu đen, gương mặt khá uy nghiêm. Người này họ Phùng, tên là Phùng Tuấn Bảo.  

 

Phùng Tuấn Bảo thu xếp cho người nhà họ Quý xong thì chuẩn bị một căn nhà để nhóm củ Ngô Bình ở.  

 

Sau đó, ông ấy đã mời anh đến nhà mình rồi nhiệt tình tiếp đón: “Không ngờ em họ của tôi lại bị người ta giết như vậy, may mà có tiên sinh đã ra tay trả thù giúp”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đã hứa với ông cụ Quý là đưa người nhà của ông ấy đến thành Đại Vũ, sau này phiền ông để mắt tới họ”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Đương nhiên rồi”.  

 

Hai người trò chn một lát rồi nói vào chuyện chính, Phùng Tuấn Bảo: “Lần trước, đan dược mà em họ tôi nhờ tôi đấu giá là của tiên sinh ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, lần này tôi đến đây cũng để bàn chuyện hợp tác”.  

 

Phùng Tuấn Bảo vội hỏi: “Tiên sinh đang có bao nhiêu đan dược?”  

 

Ngô Bình: “Mấy chục viên”.  

 
 
Chương 5197


 Phùng Tuấn Bảo kích động tới mức toàn thân run rẩy: “Đan dược cấp bốn cực phẩm và cấp sáu thượng thượng phẩm ư! Trời ơi, tiên sinh là thầy luyện đan cấp sáu ạ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi chưa đi kiểm tra cấp bậc thân phận thầy luyện đan, nhưng đúng là tôi có thể luyện chế được đan dược cấp sáu”.  

 

Phùng Tuấn Bảo hít sâu một hơi: “Tiên sinh, tôi sẽ chuẩn bị đấu giá ngay. Tiên sinh tạm thời cứ ở lại đây, có gì cần thì cứ sai người đến gọi tôi là được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Khi đến đây, tôi nhìn thấy thành này cũng có đan đường và hiệu thuốc, mấy hôm tới tôi muốn đi tham quan, tiện thể luyện chế thêm mấy lò đan dược”.  

 

Anh đã lấy được khá nhiều linh dược và lò luyện đan của nhà họ Diệp, vừa hay có thể luyện chế mấy loại đan dược mới.  

 

Phùng Tuấn Bảo nghe xong thì vội nói: “Tiên sinh, vừa hay tôi đang có mấy phương thức luyện đan, không biết tiên sinh có hứng thú không?”  

Advertisement

 

Ngô Bình cười hỏi: “Thế à, đưa tôi xem nào”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh chờ một lát, tôi sẽ đi lấy ngay”.  

 

Đây là các phương thức luyện đan mà Phùng Tuấn Bảo thu thập được và luôn coi như bảo bối, chưa từng nói cho ai biết hay cho ai xem. Nhưng Ngô Bình không phải người bình thường, anh là một thầy luyện đan cực giỏi nên đã đủ tư cách được ông ấy chia sẻ.  

 

Loáng cái, Phùng Tuấn Bảo đã mang bốn phương thức luyện đan đến rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.  

 

Ngô Bình đọc lướt nhanh qua rồi khẽ sưng sờ. Bốn phương thức luyện đan này có hai cái là đan dược cấp bảy, một loại là đan dược cấp tám, cuối cùng là một đan dược cấp chín. Điều này có nghĩa là chỉ thầy luyện đan cấp bảy trở lên mới có thể luyện chế được các loại đan dược này.  

 

Phùng Tuấn Bảo nhìn vẻ mặt của Ngô Bình, thấy anh không có thái độ gì thì không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, các phương thức này thế nào?”  

 

Ngô Bình không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ông đã gặp thầy luyện đan cấp bảy bao giờ chưa?”  

 

Phùng Tuấn Bảo cười ngượng lắc đầu: “Thầy luyện đan cấp bảy quá cao quý nên sao tôi gặp được. Nhưng tôi biết hoàng triều Bách Nạp ở phía Tây có một thầy luyện đan cấp bảy, người này rất được coi trọng, đến hoàng đế còn phải nể mặt phần nào”.  

 

Ngô Bình: “Trong các phương thức ông đưa cho tôi, đan dược thấp nhất đã là cấp bảy nên hơi khó luyện chế”.  

 

Phùng Tuấn Bảo đầy vẻ mong chờ: “Tiên sinh có làm được không ạ?”  

 

Ngô Bình lấy một phương thức luyện đan ra rồi hỏi: “Ông có thể tìm được các dược liệu này cho tôi không?”  

 

Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Tôi đã bắt đầu thu thập dược liệu của hai đan dược cấp bảy này từ mười năm trước, hiện giờ đã gom đủ một loại, loại kia thì vẫn thiếu hai vị thuốc”.  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Gom đủ được một loại thôi cũng là siêu rồi, số dược liệu của ông đủ luyện mấy lò?”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Bốn đến năm lò”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể thử, nếu thành công thì tôi sẽ đưa cho ông ba viên”.  

 

Phùng Tuấn Bảo kích động nói: “Được ạ”.  

 
 
Chương 5198


 Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Vâng, tôi sẽ sai người mang dược liệu đến ngay”.  

 

Một lát sau, Phùng Tuấn Bảo đã đi ngay. Nửa tiếng sau, ông ấy đã đích thân mang dược liệu tới.  

 

Tiễn Phùng Tuấn Bảo đi rồi, Ngô Bình đi tới một căn phòng yên tĩnh. Anh lấy lò luyện đan lấy được của nhà họ Diệp ra rồi bắt đầu rửa lò và làm ấm, chuẩn bị luyện chế một loại đan dược cấp bảy.  

 

Nhà Phùng Tuấn Bảo giàu thế này mà mất mười năm mới thu thập đủ dược liệu, chứng tỏ đan dược này rất quý.  

 

Ngô Bình không muốn lãng phí dược liệu nên trước khi luyện đan, anh đã nghiên cứu rất kỹ, đan dược này có tên là Bí Thai Đan.  

 

Nó là bước chuẩn bị để ngưng tụ bí thai cho tầng thứ bảy Bí Anh của Bí cảnh. Nếu ngưng tụ bí anh thành công thì có thể trực tiếp hấp thu sức mạnh của vũ trụ chính, từ đó trở thành một đại cao thủ thật sự.  

 

Advertisement

Nhưng Bí Thai cực khó tu luyện. Từ xưa đến nay, trong gần 400 tu sĩ tầng thứ bảy của Bí cảnh, chỉ có một người có thể kết thành bí thai.  

 

Vì thế cảnh giới Bí Thai là niềm ao ước của tất cả tu sĩ tầng thứ bảy Bí cảnh. Trong khi đó, Bí Thai Đan có thể gia tăng tỉ lệ thành công cho quá trình này.  

 

Tu sĩ bình thưởng chỉ có một phần bốn trăm phần trăm tỉ lể thành công, nhưng uống Bí Thai Đan vào rồi thì tỉ lệ thành công sẽ được nâng lên là một phần mười phần trăm.  

 

Dù Ngô Bình chưa tu luyện đến cảnh giới Bí Thai, nhưng anh đã có hiểu biết rất rõ về cảnh giới này.  

 

Sau hai, ba tiếng suy ngẫm, anh mới bắt đầu luyện chế lò đầu tiên.  

 

Rất nhanh, anh đã hoàn thành xong lò đầu. Tuy thành công, nhưng thành phẩm chưa được như ý, chỉ có ba viên đan dược cấp bảy trung phẩm.  

 

Anh suy nghĩ thêm rồi điều chỉnh lại tỉ lệ của dược liệu, tăng thêm hai trình tự. Kết quả là thành phẩm của lò thứ hai là bốn viên cấp bảy thượng phẩm.  

 

Anh biết rõ vì mình chưa đến tầng thứ bảy Bí Cảnh nên không thể luyện chế đan dược này quá hoàn hảo được, cùng lắm chỉ đạt đến cấp thượng thượng phẩm thôi, chứ tuyệt phẩm hay cực phẩm là điều không thể.  

 

Quả nhiên, lò thứ ba đã cho ra bốn viên đan dược thượng thượng phẩm.  

 

Luyện xong lò thứ ba, Ngô Bình thấy đã đến sáng hôm sau, anh mở cửa đi ra rồi sai người đi gọi Phùng Tuấn Bảo.  

 



 

 

Phùng Tuấn Bảo mừng rỡ: “Quá tốt rồi!”  

 

Thật ra đừng nói là trung phẩm, dù là hạ phẩm hay thậm chí thấp hơn một cấp nữa thì Phùng Tuấn Bảo vẫn chấp nhận được, dẫu sao đây cũng là đan dược cấp bảy.  

 

Ngô Bình đưa chiếc bình có ba viên đan dược cho Phùng Tuấn Bảo rồi nói: “Tôi cho ông ba viên đúng như đã hứa”.  

 

Phùng Tuấn Bảo nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn tiên sinh”.  

 

Ngô Bình: “Buổi bán đấu giá tiến hành đến đâu rồi?”  

 
 
Chương 5199


Phùng Tuấn Bảo: “Có một ít dược liệu cùng mấy bình đan dược đựng đan dược chưa rõ tên của vũ trụ chính. Nhưng một khi mở các bình đan dược ấy ra thì phải uống đan dược ở bên trong ngay, không thì sẽ mất dược lực”.  

 

Ngô Bình nổi hứng: “Thế tôi phải đến xem mới được”.  

 

Phùng Tuấn Bảo đi rồi, Ngô Bình đến đan đường ở đây trước. Đan đường của thành Đại Vũ không phải của nhà họ Diệp, mà thuộc một thế gia luyện đan khác. Thầy luyện đan của thế gia này giỏi hơn thầy luyện đan của nhà họ Diệp, là một thầy luyện đan cấp năm.  

 

Ngô Bình vẫn mua ba viên đan dược mang về nghiên cứu, sau đó đến hiệu thuốc mua ít dược liệu.  

 

Khi anh về đến nhà thì buổi đấu giá cũng sắp diễn ra, vì thế anh cùng Phùng Tuấn Bảo đã đến đó.  

 

Buổi đấu giá diễn ra ở một toàn nhà cao bảy tầng, diện tích mỗi tầng đều đủ chứa cả nghìn người. Lúc này, buổi đấu giá được tổ chức từ tầng một lên tầng ba, người đến tham gia đã đông nghịt.  

Advertisement

 

Đương nhiên, ngoài hoạt động đấu giá ở các tầng bên dưới ra, thì tầng bốn đến tầng bảy cũng bán nhiều đồ vật, từ bí phù, pháp khí, cho đến đan dược, dược liệu và cả công pháp.  

 

Phùng Tuấn Bảo là một trong những người tổ chức nên ông ấy được ngồi ở vị trí trong phòng bao trên tầng ba, có thể quan sát hết toàn cảnh buổi đấu giá ở bên dưới.  

 

Không gian trong phòng này rất rộng, có hai cô gái đẹp phục vụ trà nước cho họ.  

 

Sau đó, người dẫn chương trình đã lên sân khấu khuấy động không khí, sau bài diễn thuyết mở màn, anh ta nói: “Sau đây, chúng ta sẽ đến với vật phẩm đấu giá đầu tiên, đó là một thanh đoản kiếm đến từ vũ trụ chính”.  

 

Có người bế một cái khay có vải đỏ che bên trên tới, sau đó để lên bàn.  

 

Người dẫn chương trình vén cái khăn ra, để lộ một phần ba của thanh trường kiếm, lưỡi kiếm loé sáng, toả ra sát khí lạnh lẽo.  

 

Trông thấy nó, Ngô Bình lắc đầu, không có cảm xúc gì.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh có thích thanh kiếm này không? Nếu thích thì tôi sẽ mua”.  

 

Trước đó, Ngô Bình đã có một con dao găm của vũ trụ chính rồi, chất lượng của nó hơn thanh đoản kiếm này nhiều nên nah nói: “Thanh kiếm này chỉ là một thứ bình thường ở vũ trụ chính, đương nhiên nếu có người dùng nó để giết người thì uy lực cũng khá mạnh, nhưng chưa đủ tầm với tôi”.  

 

Phùng Tuấn Bảo gật đầu: “Tiên sinh thật tinh mắt”.  

 

Mọi người bắt đầu trả giá, Ngô Bình hỏi Phùng Tuấn Bảo: “Ông có biết mấy nơi hư thực giao thoa ở thế giới này không?”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Có, đi thêm vài nghìn dặm về phía Tây sẽ tới một khu rừng nguy hiểm tên là Hồng Nguyệt Nguỵ Lâm. Với chúng ta mà nói thì đây là một nơi vô cùng nguy hiểm, từng có không biết bao người chôn xác ở đó. Nhưng ở đó cũng không thiếu đồ quý, đến người của vũ trụ chính còn tới tìm kiếm nữa mà. Đương nhiên chúng ta không thể so với người của vũ trụ chính được”.  

 

Ngô Bình thầm nghĩ người của vũ trụ chính cũng bình thường thôi, khi ở vũ trụ Minh Cổ, anh đã từng giết tu sĩ của vũ trụ chính rồi.  

 

“Tu sĩ ở mình mà vào đó thì sẽ có ảnh hưởng không tốt à?”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không rõ, chỉ có đích thân vào trải nghiệm thì mới biết được”.  

 
 
Chương 5200


 Ngô Bình: “Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến đó thử một lần”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, tốt nhất là không nên ạ, vì nơi đó nguy hiểm lắm”.  

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì vật đầu tiên đã tìm thấy chủ nhân. Món thứ hai đã được bày lên bàn, đó là một lá bùa bị dính bẩn, nhưng vẫn toả ra năng lượng phi phàm.  

 

Trông thấy lá bùa bẩn ấy, Ngô Bình như có điều suy nghĩ, vì anh cảm nhận được mấy loại bí lực cấp thần trong người mình đang cựa quậy, hình như nó đang có cảm giác với lá bùa này.  

 

“Đây là bùa của Ma Thiên Cảnh của vũ trụ chính. Tuy nó đã bị bẩn nhưng vẫn rất phi phàm, nếu gặp được chủ nhân thích hợp, nó sẽ phát huy được uy lực tiềm tàng. Giá khởi điểm là hai triệu tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất là 100 nghìn tiền Linh.  

 

Advertisement

Lập tức có người trả giá ngay, đã thế giá còn tăng lên liên tục, vèo cái đã tới ba triệu tiền Linh.  

 

Lúc này, Ngô Bình giơ tay lên rồi trả ba triệu mốt. Phùng Tuấn Bảo có kinh nghiệm hơn nên đã đấu giá thay anh, sau vài lần tăng giá, cuối cùng họ đã mua được lá bùa ấy với giá ba triệu chín.  

 

Ngay sau đó, đã có người mang lá bùa tới phòng bao. Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy vệt đen bên trên lá bùa không phải vết bẩn, mà là là bùa này đang bị ăn mòn sau khi tới thế giới này, một phần sức mạnh của nó đã mất, từ đó khiến nó mất đi uy năng vốn có.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, không biết lá bùa này có gì hay?”  

 

Ngô Bình: “Tôi chưa rõ”, nói rồi, anh ấn tay lên lá bùa, bí lực cấp thần trong cơ thể anh bắt đầu tiến vào trong lá bùa. Nó lập tức phát sáng, vệt màu đen trên lá bùa bắt đầu thay đổi và bộ ra hình dáng ban đầu. Một lát sau, lá bùa hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình, sau đó phát ra chín tầng sáng.  

 

Thấy thế, Phùng Tuấn Bảo hô lên: “Thần kỳ quá! Chắc chắn phải cỡ cường giả Thần Thông của vũ trụ chính mới có thể làm ra lá bùa này”.  

 

Ngô Bình đã kết nối được với lá bùa, sức mạnh của nó đã truyền vào người anh và tạo ra một lực cảm ứng thần kỳ.  

 

Anh nói: “Nói đúng ra thì nó là tiên phù do cao thủ tầng thứ năm cảnh giới Thần Thông chế tạo, nó có tên là Cửu Cung Khốn Tiên Phù”.  

 

Phùng Tuấn Bảo che miệng rồi nói nhỏ: “Tầng thứ năm Thần Thông ạ?”  

 

Ngô Bình giơ lá bùa lên: “Đúng là gặp đồ tốt thật!”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, tiếp theo còn nhiều đồ lắm, khéo mình lại gặp tiếp”.  

 

Mấy món đồ sau đó, Ngô Bình đều không có hứng, mãi đến khi món thứ chín xuất hiện thì mới thu hút sự chú ý của anh, vì đó là một cây linh dược.  

 

Cây này được đặt trong một cái hộp nhỏ cao nửa mét, trên cây đã kết năm trái với màu sắc khác nhau. Nhưng bề mặt của cây có thứ gì đó màu trắng trông như mạng nhện che phủ, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.  

 

Bao lâu nay, đã có rất nhiều người nhìn thấy nó nhưng đều không biết nó là cây gì, hay tác dụng ra sao. Hơn nữa, thứ như mạng nhện kia trông rất dị, chẳng ai gạt đi được, không thì đã có người nghiên cứu về cái cây này rồi.  

 

Người dẫn chương trình: “Cây này cũng đến từ vũ trụ chính, thứ bao phủ bên ngoài nó rất chắc chắn, chưa ai phá vỡ được, vì thế giá trị của nó vẫn y nguyên. Giá khởi điểm là 500 nghìn tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất 50 nghìn”.  

 
 
Chương 5201


Khi cây linh dược được đưa đến trước mặt Ngô Bình, anh tập trung nhìn thứ như lớp mạng nhện ở bên ngoài.  

 

Đúng lúc này, bên dưới đã bắt đầu đầu giá đan dược Bí Lực Đan của anh.  

 

“Cái gì? Đan dược cực phẩm ư?”  

 

Người dẫn chương trình: “Thưa các vị khách quý, tiếp theo đây là một viên đan dược cấp bốn cực phẩm có tên là Bí Lực Đan! Đan dược này chứa ba loại bí lực cao cấp, uống nó vào rồi thì không chỉ cảm nhận được ba loại bí lực ấy, mà còn có thể dễ dàng cảm nhận được bí chú cao cấp trong tương lai, tạo nền móng cho Bí cảnh”.  

 

Mọi người ở bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, nhiều người sáng mắt với với vẻ mong chờ.

“Đây chính là đan dược cực phẩm, bằng giá nào mình cũng phải mua được”.  

 

“Ba loại bí lực cao cấp! Trong thiên hạ có một loại thôi đã khó rồi, mà đan dược này có những ba loại, đúng là thần kỳ, mình nhất định phải giành về tay”.  

 

Advertisement

“Cấp bậc của đan dược này không cao, nhưng giá trị thì khỏi phải bàn. Muốn có thành tựu ở Bí cảnh thì chắc chắn phải uống đan dược cỡ này mới được”.  

 

Người dẫn chương trình thấy mọi người hào hứng thì cười nói: “Viên Bí Lực Đan này có giá khởi điểm là hai triệu tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất 200 nghìn”.  

 

“Hai triệu!”  

 

“Hai triệu mốt”.  

 

Giá cứ thế tăng lên, loáng cái đã tới ba triệu, sau đó là bốn, năm triệu.  

 

Sau giá năm triệu, không còn nhiều người tham gia nữa, mà chỉ còn lại ba người.  

 

“Năm triệu hai”.  

 

“Năm triệu rưỡi”.  

 

“Tôi trả sáu triệu!”  

 

Cuối cùng viên đan dược đã được bán với giá sáu triệu sáu.  

 

Ngô Bình không ngờ một viên đan dược của mình có thể bán ra với giá hơn sáu triệu, anh cảm thán: “Xem ra giá trị của đan dược cao cấp rất thu hút mọi người”.  

 

Phùng Tuấn Bảo không hề thấy ngạc nhiên: “Tiên sinh, thứ này quá quý, hết rồi thì khó mà có tiếp. Cả đời những người ở đây chắc chỉ có cơ hội mua một lần thôi, vì thế họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mua cho bằng được”.  

 

Ngô Bình: “Hôm nay chỉ đấu giá một viên thôi à?”  

 

Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Số còn lại để đấu giá cùng Nhập Bí Đan”.  

 

Quả nhiên, người dẫn chương trình lại lên tiếng: “Thưa các vị, tiếp theo chúng ta sẽ đến với một nhóm đan dược, gồm một viên Bí Lực Đan cấp bốn cực phẩm và mọt viên Nhập Bí Đan cấp sáu thượng thượng phẩm. Hai viên này sẽ bổ sung cho nhau để tăng hiệu quả thành công đột phá Bí cảnh”.  

 

Lần này, tất cả mọi người đều nhao lên như cơn sóng thần.  

 

“Đan dược cấp sáu thượng thượng phẩm chỉ có thầy luyện đan cấp sáu hoặc cấp bảy mới luyện chế được đúng không?”  

 

“Đúng, thầy luyện đan cấp bảy có thể trở thành thầy luyện đan ngự dụng của hoàng gia, địa vị cao quý lắm”.  

 
 
Chương 5202


 Làn sóng tranh đấu bắt đầu, giá nhanh chóng được đẩy lên mười triệu. Nhưng đây đã là một con số quá cao nên không còn có nhiều người cạnh tranh nữa, chỉ còn lại hơn chục người thôi.  

 

“11 triệu”.  

 

“11 triệu năm trăm”.  

 

“Tôi trả 12 triệu”.  

 

Thấy giá đã tăng gấp đôi, nhưng vẫn chưa dừng lại, Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Tiên sinh, giá cuối cùng chắc phải 15 triệu mất”.  

 

Ngô Bình: “Thành này nhiều người giàu thật!”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Chưa chắc đâu, chẳng qua gặp đồ tốt nên dù có phải táng gia bại sản thì họ cũng phải mua bằng được. Vì nếu bồi dưỡng được một cao thủ Bí cảnh thì gia tộc đó sẽ có chỗ đứng ngay”.  

Advertisement

 

Gần như Phùng Tuấn Bảo dự liệu, cuối cùng hai viên đan dược đã được bán với giá 16 triệu rưỡi.  

 

Ngay sau đó lại đến một bình đan dược đang toả ra khí tức mãnh liệt, giá khởi điểm là tám triệu tiền Linh.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, đây chính là đan dược chưa rõ tên, không ai biết bên trong có đan dược gì, nhưng mở ra rồi thì phải uống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Thế có khác gì cá cược đâu”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Đúng thế, nếu may thì được tiên đan tuyệt thế, xui thì khéo là thuốc độc. Hơn nữa, không ai biết đan dược này phù hợp với ai nên rất khó dùng”.  

 

Ngô Bình thi triển khả năng nhìn xuyên thấu, sau khi tiến vào Bí cảnh, anh đã khôi phục được khả năng này. Anh vừa nhìn đã thấy trong bình có hai luồng khí tức xoay tròn rồi hình thành một dáng vẻ giống hình âm dương, xung quanh có 24 phù văn.  

 

Ngô Bình lập tức đoán ra hiệu quả và cách của đan dược bên trong.  

 

“Đấu giá đi”, anh nói.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng”.  

 

Tuy vật này có giá cao, nhưng lại rất ít người tham gia đấu giá, Phùng Tuấn Bảo nhanh chóng mua được với giá chín triệu rưỡi.  

 

Sau đó đến bốn cây dược liệu của vũ trụ chính, Ngô Bình đã mua hết và tốn thêm mười triệu nữa.  

 

Anh đã tiêu hết tiền bán đan dược, đã thế còn thấm cả vào tiền trong người.  

 

Buổi đấu giá kết thúc, anh nói với: “Ngày mai lại đấu giá hai viên đan dược nữa”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng, tôi đã nhờ bạn bán đấu giá ở ngoài, chắc sẽ cao hơn bây giờ”.  

 

Ngô Bình nhanh chóng đi về nhà rồi lấy dược liệu bị phong ấn ra. Bề mặt dược liệu bị một lớp gì đó như mạng nhện che phủ, không rõ là thứ gì.  

 

Anh quan sát một lát thì dùng dao dăm để rạch, nhưng thứ đó quá chắc nên dao không làm gì được. Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm hỏng dược liệu bên trong.  

 

“Thứ này cũng là của vũ trụ chính, lẽ nào là tơ nhện thật?”  

 

Anh lẩm bẩm xong thì chợt nhớ đến ngón tay của vũ trụ chính, vì thế đã lấy nó ra rồi dùng ngón tay ấy chạm vào lớp mạng nhện này.  

 
 
Chương 5203


 “Không biết là dược liệu gì”, anh bấm một ít lá rồi bỏ vào miệng để cảm nhận dược lực.  

 

Sau đó, đã có năm luồng sức mạnh tiến vào cơ thể Ngô Bình. Nếu không nhờ có thể chất mạnh mẽ, chắc anh đã bị nổ banh xác rồi.  

 

Ngô Bình: “Dược lực mạnh quá!”  

 

Sau đó, anh nhắm mắt lại cảm nhận năm dược tính ấy. Nửa tiếng sau, anh mở mắt ra thì đầy ngạc nhiên nói: “Quả này chưa sức mạnh ngũ hành của vũ trụ chính, khi đến tầng thứ chín của Bí cảnh sẽ phải tu luyện ngũ hành, đến lúc đó nó sẽ có giúp ích rất lớn cho mình”.  

 

Anh cất dược liệu đi rồi lại lấy các dược liệu khác ra nghiên cứu tiếp, để xem có luyện đan được không.  

 

Advertisement

Loáng cái, anh đã dùng dược liệu vừa đấu giá được nghiên cứu ra ba phương thức luyện đan. Nhưng cả ba phương thức đều cần thêm các dược liệu khác nên tạm thời anh chưa luyện chế được.  

 

Cuối cùng, anh chuyển sang nghiên cứu bình đan dược của vũ trụ chính. Nhờ đôi mắt nhìn xuyên thấu mà anh thấy được đan dược bên trong có hai luồng khí âm dương, anh đoán nó có thể giúp tu sĩ cảm nhận trật tự âm dương.  

 

Tầng thứ chín Bí cảnh có tên là cảnh giới Ngũ Hành, tầng thứ mười là cảnh giới Âm Dương. Chắc viên đan dược này có thể giúp tu sĩ lĩnh ngộ trật tự âm dương.  

 

Giờ tu vi của anh còn xa mới tới được tầng thứ tám, thứ chín nên giờ anh cần luyện đan và kiếm tiền để chuẩn bị cho tương lai.  

 

Tu luyện Bí cảnh càng về sau càng cần nhiều tài nguyên, giờ anh đang nghèo nên cần tích luỹ.  

 

Sau đó, Ngô Bình nghiên cứu hai loại đan dược mua ở đan đường, gồm một viên Kim Long Ngọc Trụ Đan cấp năm và một viên Chú Phả Đan cấp sáu.  

 

Long Kim Ngọc Trụ Đan là một loại đan dược luyện thể, tu sĩ Bí cảnh khi luyện tu bí pháp, có thể sẽ chịu pháp lực rất lớn, việc này yêu cầu có thể chất cực cao, mà viên đan dược này có thể giải quyết những vấn đề ấy.

Chú Pháp Đan còn quý giá hơn Kim Long Ngọc Trụ Đan và độ khó khi luyện chế nó cũng gấp nhiều lần. Đan dược này có thể tăng tỷ lệ thành công khi lĩnh ngộ bí pháp của các tu sĩ.  

 

Lúc trước anh đã mua đủ dược liệu, hiện giờ có thể bắt đầu luyện đan. Sau một lần thử luyện Kim Long Ngọc Trụ Đan, kết quả luyện đan ngày càng tốt. Đến lần luyện thứ hai, anh đã luyện chế ra bốn viên đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đến lần thứ ba, anh luyện được năm viên đan cực phẩm. Lần luyện thứ tư, anh luyện chế ra năm viên đan tuyệt phẩm!  

 

Việc luyện chế ra được đan dược tuyệt phẩm cũng là nhờ việc phục hồi con mắt thấu thị của anh và có được lò luyện đan dược chất lượng tốt từ nhà họ Diệp.  

 

Anh luyện chế xong Kim Long Ngọc Trụ Đan thì cũng đã muộn. Sau bữa tối, Phùng Tuấn Bảo đến chỗ anh. Ông ấy tươi cười nói: "Tiên sinh, thật may mắn, tôi nhận được tin rằng bốn viên Bí Lực Đan và bốn viên Nhập Bí Đan còn lại được bán đấu giá ở những nơi khác nhau. Tổng cộng số tiền đấu giá được là bảy mươi tư triệu tiền Linh. Sau khi khấu trừ chi phí trung gian, tổng số tiền về tay là gần sáu mươi ba triệu tiền Linh".  

 

Ngô Bình gật đầu, rất hài lòng với kết quả này. Anh lấy ra bốn viên Kim Long Ngọc Trụ Đan thượng thượng phẩm, nói: "Ông tiếp tục đấu giá bốn viên này đi".  

 

Phùng Tuấn Bảo nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là viên Kim Long Ngọc Trụ Đan, ông ấy cười nói: “Viên đan này rất nổi tiếng, nhưng trên thị trường hầu hết chỉ có đan hạ phẩm hoặc trung hạ phẩm. Một viên thượng thượng phẩm thế này căn bản không thể mua được trên thị trường. Nếu viên đan dược này xuất hiện trong buổi đấu giá, nhất định người ta sẽ tranh nhau mua!"  

 

Ngô Bình: "Tôi sẽ ở lại thành Đại Vũ một thời gian và luyện chế nhiều đan dược hơn để bán".  

 

Phùng Tuấn Bảo: "Thật vinh dự cho tôi khi có thể làm việc cho tiên sinh".  

 
 
Chương 5204


 Tuy nhiên, việc tu luyện Bí Thiên cảnh hết sức khó khăn bởi vì việc điều khiển sức mạnh của trời và đất không chỉ cần một chân phù mạnh mẽ, mà còn phải có một tư chất phi thường.  

 

Ngô Bình đã tu luyện với một nền tảng vững chắc và hiểu biết sâu sắc, đó là lý do tại sao anh dám đột phá Bí Thiên cảnh nhanh như vậy.  

 

Lúc này, anh hai tay cầm lấy tiên phù đến từ vũ trụ từ chính sau đó dồn pháp lực vào trong, thông qua sức mạnh của tiên phù để giao tiếp với trời và đất.  

 

Tiên phù này đến từ vũ trụ chính, pháp lực mà nó đang ẩn chứa bên trong thực sự vượt xa cả trật tự của Đại Ngũ Hành Giới, vì vậy khi Ngô Bình sử dụng tiên phù này để liên lạc với trời và đất, quá trình trở nên vô cùng thuận lợi.  

 

Lúc này, thứ đầu tiên mà Ngô Bình liên kết được là sức mạnh của sấm sét trong thế giới này. Chỉ trong một suy nghĩ của anh, tiếng sấm vang lên từ chín tầng trời, sức mạnh của sấm sét hội tụ lại và tạo thành một đám mây sấm sét bao trùm khoảng sân nơi anh ở cùng với những tiếng sấm đùng đoàng.  

 

Với sự trợ giúp của sức mạnh sấm sét, Ngô Bình có thể dễ dàng tạo ra một lôi trận mạnh mẽ đáng kinh ngạc.  

Advertisement

 

Thời gian còn lại, anh dùng để làm quen với sấm sét và tu luyện lôi pháp. Tu sĩ Bí Thiên cảnh có thể dựa trên cơ sở bí pháp để tu luyện pháp thuật của Đại Ngũ Hành Giới.  

 

Ngô Bình đã rất quen thuộc với lôi pháp ngay từ khi còn ở các thế giới trước. Mặc dù thế giới là khác nhau, nhưng các nguyên lý của lôi pháp đều giống nhau, vì vậy anh nhanh chóng lĩnh hội được một số loại lôi pháp.  

 

Chẳng mấy chốc trời đã sáng, Phùng Tuấn Bảo lại đến và đưa phiếu tiền thu được từ cuộc đấu giá tám viên đan cho Ngô Bình.  

 

Nét mặt Phùng Tuấn Bảo hôm nay có vẻ lo lắng, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, nhà họ Diệp hiện đã bị Thiên Tương Tông thôn tính, hiện tại Thiên Tương Tông đã hoàn toàn kiểm soát Diệp thành. Nhà họ Diệp rất hợp tác, nhưng đổi lại, nhà họ Diệp đã yêu cầu Thiên Tương Tông giết tiên sinh để báo thù cho gia chủ của bọn họ, Thiên Tương Tông cũng vì tham lam số tiền cùng lò luyện đan mà tiên sinh lấy đi, cho nên đã phái cao thủ tới chỗ tiên sinh".  

 

Ngô Bình: "Người của Thiên Tương Tông đã tới rồi sao?"  

 

Phùng Tuấn Bảo: "Chúng đã đến thành Đại Vũ. Trong số những kẻ tới đây, có những cao thủ Bí cảnh tầng tám và tầng chín, trong tay còn có sát phù, pháp khí rất lợi hại. Có vẻ như Thiên Tương Tông đã quyết tâm phải tiêu diệt tiên sinh",  

 

Ngô Bình: "Bọn họ biết tôi ở đây sao?"  

 

Phùng Tuấn Bảo: "Họ vẫn đang điều tra, nhưng có lẽ sẽ sớm biết tung tích của tiên sinh".  

 

Ngô Bình hỏi: "Ông Phùng, ông nói xem, nếu như tôi diệt sạch đám người này thì Thiên Tương Tông có tiếp tục phái người đến không?"  

 

Phùng Tuấn Bảo nói: "Thưa tiên sinh, nếu tiên sinh có thể loại bỏ nhóm cao thủ này thì cao thủ cảnh giới Thần Thông của Thiên Tương Tông chắc chắn sẽ ra tay".  

 

"Người đó chính là tông chủ đúng không?"  

 

Phùng Tuấn Bảo: "Không phải tông chủ mà là một lão tổ, là tiên tổ của tông chủ hiện tại".  

 

Ngô Bình: "Người đó là cao thủ tầng nào của cảnh giới Thần Thông?"  

 

Phùng Tuấn Bảo: "Bên ngoài đồn đại rằng lão tổ này ở tầng thứ hai cảnh giới Thần Thông".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ông đi thông báo cho người của Thiên Tương Tông, một giờ nữa, tôi chờ bọn họ tại ngọn núi hoang cách thành ba mươi dặm về phía Đông".  

 
 
Chương 5205


 Ngô Bình bình thản nói: "Tôi vừa mới lĩnh ngộ lôi pháp, vừa hay đang muốn thử uy lực của nó, ông cứ đi thông báo đi".  

 

Phùng Tuấn Bảo không dám nói gì thêm, lập tức đi đến chỗ người của Thiên Tương Tông để chuyển lời khiêu chiến của Ngô Bình.  

 

Thiên Tương Tông lần này đưa tới rất nhiều cao thủ, bao gồm cả nhóm người đã đuổi giết Ngô Bình. Nghe nói Ngô Bình lại chủ động hẹn trước, đám người này không khỏi cười lạnh một tiếng.  

 

"Hắn ta cho rằng có chút thực lực là có thể địch lại tất cả cao thủ của Thiên Tương Tông chúng ta sao? Thật sự là quá mức tự phụ!"  

 

"Sức mạnh của một người làm sao có thể so sánh với sức mạnh của cả tông môn? Chúng ta có thể dễ dàng giết hắn bằng sát phù hoặc pháp khí!"  

 

"Hừ, vậy cũng tốt, đỡ phiền phức cho chúng ta. Chúng ta chuẩn bị đi, chiều nay tiêu diệt hắn cho xong rồi quay về báo cáo công việc!"  

 

Một giờ sau, Ngô Bình xuất hiện trên ngọn núi hoang ở phía Đông thành. Ngọn núi hoang này không cao và được cỏ dại bao phủ.  

Advertisement

 

Anh vừa tới thì một đám cao thủ Thiên Tương Tông cũng tới, tổng cộng hơn ba mươi người. Mấy kẻ cầm đầu đều là cao thủ Bí cảnh tầng tám, tầng chín!  

 

Thủ lĩnh là một ông già, ông ta là cao thủ Bí cảnh tầng thứ chín. Bí cảnh tầng thứ chín, còn gọi là cảnh giới Ngũ Hành! Tu sĩ ít nhất phải lĩnh ngộ năm loại trật tự mới có tư cách đột phá lên cảnh giới này.  

 

Thế giới này là Đại Ngũ Hành Giới, lĩnh ngộ được ngũ hành thì chẳng khác nào nắm được mạch sống của thế giới này.  

 

Ông già cảnh giới Ngũ Hành thản nhiên nói: "Nhãi ranh, cậu quả thực dám tới đây, gan to lắm".  

 

Ngô Bình: "Gan các người cũng không nhỏ, lại có chí khí đi đâm đầu vào chỗ chết".  

 

Ông giả cười lạnh một tiếng: "Ý cậu là trong chúng tôi không có ai là đối thủ của cậu?"  

 

Ngô Bình: "Cho dù các người có đưa số người gấp mười lần thế này đến thì trong mắt tôi, các người cũng chỉ là gà với chó mà thôi!"  

 

Nói xong, anh chỉ tay phải lên trời, lớn tiếng nói: "Sấm sét nổi lên!"  

 

"Bùm!"  

 

Trên bầu trời, mây gió đổi màu, chẳng mấy chốc xuất hiện một đám mây dông lớn, bên trong có chớp nhoáng, sấm sét ầm ầm. Áp lực đáng sợ khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.  

 

"Lôi thuật mạnh quá!" ông giả ngạc nhiên: "Nhưng vẫn vô dụng thôi, trước mặt lão đây thì cậu vẫn quá yếu!"  

 

Ông ta tay phải lấy ra một tấm bùa, tấm bùa này do lão tổ luyện hóa, có thể phóng thích ra thần thông!  

 

"Giết!"  

 

Ông ta khẽ thét lên, hướng lá bùa về phía Ngô Bình. Lá bùa bùng lên ngọn lửa và bay về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mặt không biến sắc, không biết từ lúc nào anh đã cầm tiên phù trên tay, sau đó một tay chỉ lên trời, ngọn lửa trên lá bùa kia lập tức "bùm" một tiếng nổ tung, tia lửa bay khắp nơi!  

 

"Sấm sét giáng xuống!"  

 

Lúc này, anh lại ra lệnh, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào những cao thủ kia. Ông già thủ lĩnh của đoàn người là người đầu tiên bị sét đánh.  

 

Sấm sét mượn thiên uy, một đòn này khiến da thịt ông ta bị xé nát, nửa thân trên cháy đen, ngã vật xuống đất.
 
Chương 5206


 Ngô Bình: "Nghe nói Thiên Tương Tông các người có một vị lão tổ".  

 

Ông già gật đầu: "Đúng vậy, lão tổ của chúng tôi là cao thủ Thần Thông!"  

 

Ngô Bình: "Trở về nói với ông ta đừng tiếp tục dây dưa với tôi, nếu không tôi sẽ diệt Thiên Tương Tông, lấy mạng ông ta!"  

 

Nói xong, anh lấy đi những pháp khí, bảo bối, bùa chú,... từ những người này, sau đó xoay người rời đi.  

 

Khi về đến nhà, Phùng Tuấn Bảo đã chờ anh ở đó. Thấy anh, ông ấy vội vàng hỏi: "Tiên sinh đã gặp họ chưa?"  

 

Ngô Bình: "Tôi đã để lại một người còn sống và nhờ ông ta chuyển một thông điệp đến lão tổ Thiên Tương Tông".  

 

Advertisement

Phùng Tuấn Bảo sửng sốt và nói: "Tôi sợ lão tổ Thiên Tương Tông sẽ không bỏ qua".  

 

Ngô Bình: "Không sao, cho tôi thêm chút thời gian, lão tổ này đối với tôi mà nói cũng không có gì đáng sợ".  

 

Phùng Tuấn Bảo lập tức mỉm cười và nói: "Tôi tin điều này. Tiên sinh có thể luyện chế những loại đan dược phi phàm như vậy thì tiền đồ vô lượng là đương nhiên, lão tổ Thiên Tương Tông không thể so sánh được!"  

 

Ngô Bình: "Hai ngày nay ông nên nhanh chóng bán hết đan dược, ba ngày nữa tôi phải tiếp tục lên đường".  

 

Phùng Tuấn Bảo nói: "Được, hai ngày này tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ!"  

 

Hai ngày kế tiếp Ngô Bình không luyện đan nữa mà tập trung tu luyện và ổn định lôi pháp.  

 

Trong hai ngày này, anh bán đi một phần số đan dược còn lại do mình luyện chế, số tiền thu được là hơn một trăm triệu tiền Linh.  

 

Vào ngày thứ ba, Phùng Tuấn Bảo mang tới một ít dược liệu cho Ngô Bình và nói: "Thưa tiên sinh, đây là dược liệu cần thiết cho một loại đan dược cấp bảy khác. Tôi khá may mắn nên cuối cùng đã thu thập đủ dược liệu trước khi tiên sinh rời đi!"  

 

Ngô Bình nhìn những dược liệu này, chí ít có thể luyện được bốn lò đan, anh cười nói: "Được, vậy trước tiên tôi sẽ luyện chế loại đan dược này".  

 

Loại đan dược bảy cấp này tên là Hóa Anh Đan, là đan dược uống khi bí thai biến thành bí anh, giúp tăng tỷ lệ thành công và sức mạnh của bí anh.  

 

Sau một hồi chuẩn bị, anh bắt đầu luyện chế Hóa Anh Đan. Lò đan thứ nhất, anh vô tình làm hỏng, luyện chế thành một viên đan phế phẩm, nhưng anh cũng biết vấn đề nằm ở đâu sau khi thất bại.  

 

Lò thứ hai, anh luyện ra ba viên đan dược cấp bảy trung thượng phẩm.  

 

Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm xem vấn đề nằm ở đâu để hoàn thiện quá trình luyện chế. Đến lò thứ ba, anh đã luyện chế được bốn viên Hóa Anh Đan cấp bảy thượng thượng phẩm.  

 

Lò thứ tư, hiệu quả càng tốt, anh luyện chế ra năm viên đan dược cực phẩm! Hơn nữa, màu sắc của năm viên đan dược này cũng khác nhau, tương ứng với ngũ hành. Đến lúc đó, tu sĩ có thể lần lượt uống năm viên đan dược này, như vậy có thể tăng lên đáng kể phẩm chất của bí anh.  

 

Sau khi luyện chế đan dược, Ngô Bình đưa cho Phùng Tuấn Bảo ba viên Hóa Anh Đan trung thượng phẩm từ lò thứ hai, sau đó rời thành Đại Vũ và tiếp tục đi về phía Tây.  

 

Ngô Bình vừa ra khỏi thành không lâu thì đã thi triển thuật độn thổ. Trong vòng một ngày mà đoàn hộ tống đã đi được hàng ngàn dặm, sau đó tiếp tục đi bộ.  

 

Đi được một lúc, trước mặt anh hiện ra một khu rừng quỷ dị. Sau khi hỏi những người qua đường, anh biết được đây là rừng Trăng Đỏ. Bên trong khu rừng này, cả hiện thực và hư ảo cùng tồn tại.  

 
 
Chương 5207


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, anh bảo tiêu sư già ra ngoài để nghe ngóng về rừng Trăng Đỏ. Tiêu sư già sáng đi chiều mới về, xem ra đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.  

 

"Ngô tiêu đầu, tôi nghe họ nói rằng những người tiến vào rừng Trăng Đỏ đa phần sẽ bỏ mạng, nhưng những người sống sót trở ra thì thường có thu hoạch lớn".  

 

Ngô Bình: "Vậy người đi vào khu rừng này là những ai?"  

 

Tiêu sư già: "Phần lớn bọn họ đều là người cùng đường, hoặc là tu luyện gặp phải bế tắc muốn đột phá. Dù sao, thập tử nhất sinh như vậy nên đương nhiên không có ai dễ dàng mạo hiểm".  

 

Ngô Bình: "Nếu đã đến đây rồi mà không đến đó một chuyến thì tôi không cam lòng".  

 

Tiêu sư già cười nói: "Tôi cảm thấy nếu như Ngô tiêu đầu đi, nhất định sẽ bình an vô sự trở về, thực lực của cậu đã vượt xa tu sĩ bình thường trong Bí cảnh, mấu chốt nhất là tôi cảm thấy khí vận của cậu rất tốt".  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi cả buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, trong rừng mọc lên một vầng trăng đỏ. Hóa ra chỉ khi trăng đỏ mọc lên, cả hiện thực và hư ảo bên trong khu rừng mới được mở ra. Còn nếu bước vào rừng ban ngày thì đây chỉ là một khu rừng âm u bình thường.  

Advertisement

 

Trăng tròn treo tít trên cao, sau khi Ngô Bình bố trí cấm chế, anh đi một mình đến bìa rừng. Lúc này anh phát hiện bên ngoài rừng cây, cách quãng sẽ có một hai người xuất hiện. Giống như Ngô Bình, bọn họ đều là người muốn tiến vào rừng Trăng Đỏ.  

 

Ngay khi Ngô Bình chuẩn bị tiến vào trong rừng, có ba người đi ngang qua. Người đi đầu trong số đó cười hỏi: "Người anh em, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?"  

 

Ngô Bình thừa hiểu việc kết giao bừa bãi trong hoàn cảnh này còn nguy hiểm hơn nên lập tức nói: "Tôi không có hứng thú".  

 

Người đàn ông nói: "Tại một số nơi nguy hiểm trong khu rừng, thường chỉ có một người bị giết. Nếu chúng ta đi cùng nhau, tỷ lệ tử vong có thể giảm đi rất nhiều".  

 

Ngô Bình không đáp, bước một bước biến mất vào rừng cây. Mấy người kia nhíu mày, người đàn ông ban nãy nói: "Không biết tốt xấu, hừ, chờ chết đi!"  

 

Sau khi đi vào rừng Trăng Đỏ, Ngô Bình thấy không gian trước mắt vặn vẹo. Anh hít sâu một hơi rồi sải bước đi vào.  

 

Sau khi xuyên qua một vùng không gian vặn vẹo, anh đột nhiên cảm giác được một sức mạnh kỳ dị đang đè lên mình, suýt chút nữa ấn anh ngồi bệt xuống mặt đất.  

 

Cách đó không xa, mấy người khác cũng tiến vào không gian này. Bọn họ còn thảm hơn, có người nằm rạp xuống đất tại chỗ, có người trợn mắt sùi bọt mép, xem chừng không giữ được mạng.  

 

Ngô Bình hít một hơi thật sâu, bí lực lưu chuyển trong cơ thể anh, đồng thời kích thích sức mạnh của tiên phù. Dần dần, cơ thể anh thích nghi với môi trường mới, thể lực cũng hồi phục được 70% đến 80% so với bên ngoài.  

 

Bên ngoài rõ ràng là ban đêm, nhưng sau khi đến đây, trời đã chuyển sang ban ngày. Phía trước không còn là rừng cây mà là một công trình đổ nát, phế tích không biết từ thời đại nào để lại.  

 

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


 

 

Đi được một quãng, anh tiến vào một tòa phế tích to lớn. Nơi này hẳn từng là hoàng cung hoặc hoa viên của một nhà giàu có. Trong đó có rất nhiều nhà cửa, nhưng phần lớn đều đã bị hư hại và sụp đổ.  

 

Ngô Bình đi đến một cung điện chưa sụp đổ, tìm một tảng đá và ngồi xuống. Anh nhìn cung điện và tự nói: "Cung điện này có chất lượng không tệ".  

 

Đúng lúc này, anh nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: "Không ngờ nơi này còn có một tên nô tài".  

 

Ngô Bình ngẩng đầu, nhìn thấy một nam một nữ đứng trên cột đá lớn đang nhìn về phía mình. Người đang nói chuyện chính là người đàn ông. Anh ta mặc trang phục hiện đại tương tự như thời đại trái đất, một bộ âu phục màu đen, đi một đôi giày thể thao.  

 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác da màu xanh xám, dáng người chuẩn và ngoại hình chín điểm. Cô ta cười nói: "Nơi này rất nguy hiểm, tìm mấy tên nô tài đi thăm dò con đường phía trước đã".  

 

Người đàn ông nói: "Xung quanh nơi này chắc là vẫn còn. Sư muội, muội ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát rồi về".  

 
 
Chương 5208


Người phụ nữ hỏi anh: “Tên đầy tớ kia, tên là gì đấy?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Gọi tôi là đầy tớ?”  

 

Người phụ nữ đáp: “Chúng tôi gọi cư dân của Ngũ Hành Giới là đầy tớ, anh không phục sao?”  

 

Ngô Bình nói: “Cô mới là đầy tớ, cả nhà cô đều là đầy tớ!”  

 

Người phụ nữ không ngờ một người dân địa phương của Ngũ Hành Giới lại dám đáp trả mình như thế, lạnh mặt nói: “Anh không sợ chết ư?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Một tu sĩ cảnh giới Luyện Khí như cô mà cũng dám doạ giết tôi?”  

 

Người phụ nữ bảo: “Tuy tôi chỉ là tu sĩ Luyện Khí, nhưng có thể giết anh dễ dàng như giết một con bọ”.  

Advertisement

 

Nói đoạn, bàn tay ngọc ngà của cô ta khẽ vẫy một cái, không khí chấn động, chưởng ảnh đánh về phía anh.  

 

Ngô Bình lách người nhẹ nhàng tránh đi, sau đó sử dụng bùa tiên, một luồng phù quang bay ra từ bàn tay phải, đánh vào người đối phương.  

 

Bùa tiên này là một sự tồn tại vô cùng ghê gớm ở vũ trụ chính. Một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé làm sao chịu đựng uy lực của nó kia chứ?  

 

“Phụt!”  

 

Người phụ nữ trúng phù quang, ngực lõm xuống, há miệng nôn ra nội tảng, cơ thể văng xa mấy mét rồi đập vào một tảng đá lớn.  

 

Sau khi rơi xuống đất, người phụ nữ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng mà chẳng thốt được lời nào.  

 

Đến khi Ngô Bình tiến lại gần, người phụ nữ đã tắt thở.  

 

Ngô Bình sững sờ nhìn đối phương. Anh không ngờ mình chỉ tung ra một đòn như thế thôi mà lại có uy lực mạnh đến vậy, đánh chết cô nàng ở vũ trụ chính.  

 

Anh tiến lại kiểm tra khí tức, thấy cô ta đã chết thật thì không khỏi thở dài, đoạn lục lọi người đối phương. Trên người cô ta không có thứ gì khác ngoài chiếc nhẫn trên ngón tay, mặt nhẫn được khảm một viên thạch anh màu tím.  

 

Tháo nhẫn ra, anh lập tức phát hiện nó là pháp khí dùng để chứa đồ, bên trong có một không gian khá lớn, còn chứa rất nhiều đồ.  

 

Ngô Bình thử dùng bí lực để mở không gian trong nhẫn, không ngờ lại rất dễ dàng. Suy nghĩ vừa nảy ra, một thanh đoản đao trong nhẫn đã xuất hiện trên tay anh.  

 

Đôi mắt anh sáng lên: “‘Có nhẫn chứa đồ rồi, sau này mang đồ đạc theo sẽ tiện hơn nhiều”.  

 

Anh ném thi thể của người phụ nữ vào trong vũng nước, dùng mấy tảng đá lấp lại rồi quay về cung điện.  

 

“Trước đó, người kia bảo nơi đây rất nguy hiểm, chẳng lẽ ám chỉ cung điện này sao?”  

 

Anh đi đến trước cung điện, cổng đã mở ra. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát, phát hiện trên mặt đất của cung điện có rất nhiều bẫy, giữa không trung còn có cấm chế vô cùng lợi hại.  

 

Tu sĩ bình thường không nhìn thấy được những thứ này, nhưng năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình có thể quan sát chúng.  

 

Anh lẩm bẩm: “Sao nơi này lại đặt nhiều bẫy và cấm chế thế nhỉ, lẽ nào không muốn có ai đó xâm nhập sao?”  

 

Cân nhắc mất một lúc, anh mới cất bước tiến vào.  

 
 
Chương 5209


 Cuối cùng, anh cũng băng qua đại điện, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ. Trên cửa có mười hai chiếc la bàn có thể xoay, xung quanh la bàn có chữ số và hoa văn phức tạp.  

 

Ngô Bình không cần nghiên cứu, anh dịch chuyển la bàn, đồng thời quan sát những thay đổi dưới la bàn bằng năng lực nhìn thấu vạn vật. Khi nhìn thấy sự thay đổi mà mình muốn, anh liền dừng xoay, tiếp tục xoay chiếc la bàn thứ hai.  

 

Sau khi mười hai chiếc la bàn đều xoay đến vị trí thích hợp, một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa trước mặt mở ra, để lộ một cung điện bên trong. Tuy nhiên, cung điện này nằm ở một không gian khác.  

 

Ngô Bình bước vào không gian này, cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.  

 

Vừa vào trong, anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu, xương cốt khắp người đều kêu lục cục, một sức ép khủng khiếp khiến anh không thể đứng vững và ngồi phịch xuống đất.  

 

Anh dốc sức vận bí lực, dùng bùa tiên để chống cự.  

Advertisement

 

Nửa giờ sau, anh mới gượng đứng dậy được. Lúc này, trong đôi mắt anh ngập tràn vẻ kinh ngạc. Anh lẩm bẩm: “Lẽ nào nơi này là thời không của vũ trụ chính?  

 

Nghĩ vậy, anh bèn chầm chậm tiến về phía trước. Đi được vài bước, anh đã đứng giữa một con đường tăm tối, chỉ có mặt đất còn sáng. Anh tiếp tục men theo lối đi phát sáng ấy.  

 

Sau ba trăm bước đi, anh đã thích nghi phần nào với môi trường ở đây, bước chân cũng nhanh hơn. Sau năm trăm bước, anh cảm thấy sức mạnh của mình đã khôi phục hai, ba phần.  

 

Cuối cùng anh cũng ra khỏi con đường này. Ở lối ra có một cánh cửa khác. Bên ngoài cánh cửa là một thung lũng, hoa nở chim hót, bốn mùa như xuân. Anh vừa bước vào đã nghe tiếng chim líu lo, tiếng côn trùng kêu rin rít, cả mùi đất và hương hoa thoang thoảng.  

 

Ở thung lũng có hoa cỏ dại, còn có một ít linh dược. Những linh dược này đều không phải của Đại Ngũ Hành Giới, mà là linh dược của vũ trụ chính!  

 

Ngô Bình khịt mũi rồi vội vàng tiến về phía trước. Nhưng vì đi quá vội, anh đã bổ nhào xuống đất rồi ngã vào một bụi cỏ. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân, một ai đó cất lời: “Sư huynh, vừa nãy hình như ở đây có tiếng động”.  

 

Ngô Bình thấy hai người này đang tìm kiếm khắp nơi. Nhưng anh đã nép mình vào sâu trong bụi cỏ, hai người họ không thể phát hiện.  

 

“Chắc là con gì đó gây ra tiếng động thôi. Mau về dọn cỏ ở vườn thuốc đi, nếu không lại bị sư huynh mắng đấy”.  

 

“Vườn thuốc?”, đảo mắt một vòng, anh chậm rãi ngẩng đầu quan sát.  

 

Anh thấy một nam một nữ trẻ tuổi đang quay lưng về phía anh và đã đi khá xa. Nơi mà họ đang đến là một vườn thuốc không quá rộng.  

 

Ngô Bình cảm nhận được hai cô cậu này đều là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, nhưng khí tức mạnh hơn hẳn cô nàng ở bên ngoài.  

 

Anh nằm sấp trong bụi cỏ, không dám ló ra, chờ họ đi xa hẳn rồi mới khom người tìm linh dược trong thung lũng.  

 

Đi được mấy chục mét, anh cúi người quan sát một cây linh dược lá tròn màu xanh lam, trên lá có bảy đốm.  

 

Anh hái một chiếc lá nhỏ, bỏ vào miệng rồi cảm nhận dược lực. Ngay lập tức, dược lực khủng khiếp tràn vào cơ thể anh. Suýt nữa anh đã hét lên, phải nghiến răng chịu đựng.  

 

Vài phút sau, dược lực mất dần, anh vội dùng đoản đao đào cây thuốc lên rồi đặt nó vào nhẫn chứa đồ.  

 

“Thuốc tốt thật. Xem ra, hái bừa một cây thuốc ở vũ trụ chính cũng là dược liệu quý hiếm ở Ngũ Hành Giới rồi!”  

 
 
Chương 5210


Ngô Bình chờ màn đêm buông xuống hẳn, xung quanh không còn tiếng động gì, mới lặng lẽ tiến về phía vườn thuốc.  

 

Bên ngoài vườn thuốc có xây một bức tường gạch, muốn vào trong chỉ có thể đi cửa chính. Dĩ nhiên Ngô Bình không thể đi vào bằng cửa. Anh tìm một góc, nhẹ nhàng tung người, tay bám lên tường, rồi nhảy vào.  

 

Vừa vào trong vườn, anh đã nhìn thấy dược liệu mọc đầy trước mặt. Đôi mắt sáng lên, anh dợm bước tiến đến xem thử.  

 

Đúng lúc này, một con chó lớn màu đen ở lao ra từ bụi cây thuốc gần đó. Nó gầm gừ đe doạ, cơ thể đã nằm sát đất, chuẩn bị tấn công Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giật mình. Anh biết một khi chó sủa, nhất định người ta sẽ ra đây. Thế là anh lập tức đưa tay lên miệng rồi “suỵt” một tiếng, đoạn lấy một ít thịt khô từ trong nhẫn, ném cho con chó mực.  

 

Con chó mực vốn đang rất hung dữ, nhưng vừa ngửi được mùi thơm của thịt khô, nó liền nhào đến ngấu nghiến, nào quan tâm đến Ngô Bình nữa.  

 

Advertisement

Ngô Bình lau mồ hôi, chờ nó ăn hết rồi lại ném cho nó thêm một ít.  

 

Trong lúc con chó mực đang ăn, anh đến gần ruộng thuốc, hái một chiếc lá nếm thử.  

 

Một lát sau, anh thầm nghĩ: “Dược lực này còn tinh khiết hơn thuốc hoang dã ngoài kia, dược tính cũng phong phú hơn.  

 

Liếc nhìn con chó mực, anh cảm thấy nó vẫn là một nỗi đe doạ, bèn đi đến trước mặt nó rồi lấy thêm đồ ăn cho nó. Anh vừa thử, vừa dùng tay chầm chậm vuốt lông nó.  

 

Vuốt cái đầu tiên, con chó kêu gầm gừ, vuốt đến cái thứ hai thì nó không có phản ứng mạnh gì cả. Một lúc sau, con chó mực bắt đầu tận hưởng sự vuốt ve của Ngô Bình, mắt cũng híp lại.

Mười mấy phút trôi qua, Ngô Bình và con chó mực cuối cùng cũng kết thân với nhau, nó không còn hung dữ với anh nữa.  

 

Lúc này Ngô Bình mới yên tâm hẳn. Anh đi đến một góc khuất ở ruộng thuốc, hái trộm ba cây thuốc.  

 

Sau đó anh đi sang một góc khác để hái một loại dược liệu khác, cũng hái ba cây.  

 

Anh hái ba cây vì số dược liệu này đến Đại Ngũ Hành Giới chỉ có thể làm thuốc chính, một cây có thể luyện chế một lò. Hái nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, hái đi quá nhiều chắc chắn sẽ bị phát giác, đến lúc ấy, con chó này sẽ thê thảm lắm.  

 

Anh dạo một vòng vườn thuốc, những loại thuốc có thể hái đều sẽ hái vài cây. Khi anh chuẩn bị hái cây thuốc cuối cùng thì một giọng nói bỗng vọng đến từ trên đỉnh đầu: “Cậu định hái sạch vườn thuốc của ta sao?”  

 

Ngô Bình giật thót, tức tốc cuộn mình lăn đi mười mấy mét, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.  

 

Không biết tự khi nào, một ông lão để chòm râu bạc trắng đã ngồi giữa không trung, cơ thể nửa trong suốt. Ông lão có mái tóc trắng, da dẻ hồng hào, mặc một chiếc áo màu xám trắng, cổ tay phải đeo một chuỗi hạt màu tím đỏ, tổng cộng có một trăm lẻ tám hạt. Giắt bên hông là hồ lô màu tím vàng, vừa nhìn đã thấy không tầm thường.  

 

Anh nhìn kỹ hơn, biết đây là Thần anh tu luyện cảnh giới Thần Thông!  

 

Biết mình làm sai, anh cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Thưa tiền bối, vãn bối chỉ hái ít thuốc về luyện đan, làm sao dám hái sạch thuốc ở đây ạ”.  

 

Ông lão hừ giọng: “Ta thấy cậu còn biết tiết chế, nếu không đã ra tay đánh cậu rồi”.  

 

Ngô Bình tháo nhẫn ra: “Xin lỗi tiền bối ạ. Tất cả thuốc đều ở trong này, vãn bối sẽ trồng lại cho tiền bối”,  

 

Ông lão bình thản đáp: “Thôi, mỗi loại thuốc cậu chỉ hái ba cây, cứ lấy về dùng đi. Có điều trước khi đi, cậu phải chứng minh mình biết luyện đan”.  

 
 
Chương 5211


 Nói đoạn, ông lão bay về phía xa. Ngô Bình và con chó mực kia vội vàng bám theo.  

 

Một người một chó chạy ở đằng sau. Anh trừng mắt nhìn con chó mực: “Có phải mày biết ông ta luôn ở trên đỉnh đầu tao hay không, thảo nào lại để yên cho tao hái thuốc. Mày là chó mà sao lại mưu mô thế hả?”  

 

Con chó mực đảo mắt với anh, tựa như muốn nói: Do anh mù, liên quan gì đến tôi?  

 

Họ theo Thần anh đến một ngôi nhà làm bằng ngọc thạch. Nhà có ba gian phòng, gian ở giữa dùng để luyện đan, bên trong có một lò đan chất lượng hơn rất nhiều so với lò của nhà họ Diệp.  

 

Vừa nhìn thấy lò đan này, Ngô Bình đã biết nó không kém gì lò đan của vũ trụ chính trong động thiên của mình, thậm chí còn tốt hơn một chút!  

 

Đôi mắt anh sáng rực lên: “Tiền bối, lò đan này được làm rất tinh xảo!”  

 

Ông lão khẽ “ừ”: “Xem ra cậu rất biết nhìn hàng. Lò đan này tên là lò đan Ngũ Hành, là bảo vật”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối cần vãn bối luyện chế đan dược gì ạ?”  

 

Ông lão bảo: “Chẳng phải cậu đã hái rất nhiều thuốc à? Có gì thì luyện nấy”. Nói xong, ông lão ấy khoanh tay ngồi xuống giữa không trung, nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình lau mồ hôi. Anh biết, nếu mình không luyện ra đan dược thì có khi ông lão này sẽ vung chưởng đánh chết anh.  

 

Hít một hơi thật sâu, anh đặt toàn bộ dược liệu đã hái ra trước mặt rồi chọn lựa. Khoảng năm phút sau, anh chọn ra mười ba vị thuốc, lượng sử dụng không giống nhau, sau đó bắt đầu rửa sạch và làm nóng lò.  

 

Lúc rửa lò, anh mới phát hiện lò đan này có chức năng tự làm sạch, chỉ cần nhấn nút là nó sẽ tự làm sạch ngay. Làm nóng lò cũng thế, nó có thể tự động làm nóng lò, còn có thể làm theo yêu cầu của anh.  

 

Ngô Bình khen ngợi: “Quả là lò đan tốt!”  

 

“Lò đan tốt rất dễ tìm, nhưng đan sư giỏi không thường có. Cậu tập trung luyện đan đi”, ông lão nói.  

 

Trong lòng Ngô Bình đã biết mình phải luyện đan gì. Anh lập tức rửa sạch dược liệu rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Thuốc là thuốc của vũ trụ chính, lò đan là lò của vũ trụ chính, nên anh buộc phải sử dụng bí lực để luyện chế. Dù là ở vũ trụ chính hay vũ trụ phụ thì bí lực vẫn là năng lượng chung.  

 

May mà bí lực của anh rất thuần, nhờ anh dốc hết sức mình, lò đầu tiên đã được luyện ra, song độ hoàn thành chưa được cao lắm.  

 

Lò đan mở ra, anh đón lấy hai viên đan dược, một viên hơi ngả vàng, một viên hơi tím, chứng tỏ dược lực phân bố không đều.  

 

Ông lão nhìn xong bèn tỏ ý khinh thường: “Đan dược này của cậu cùng lắm chỉ là cấp hai, phẩm chất là hạ phẩm”.  

 

Thật ra theo tiêu chuẩn của Ngô Bình, viên đan dược này cao lắm là hạ hạ phẩm, không ngờ lại được ông lão đánh giá là hạ phẩm.  

 

Anh nói: “Tiền bối, lần đầu luyện chế, vãn bối không có kinh nghiệm nhiều, lò tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn ạ”.  

 

Ông lão bình thản đáp: “Được thôi. Ta cũng muốn xem lò đan thứ hai của cậu sẽ cho ra kết quả gì”.  

 

Đến lò thứ hai, Ngô Bình đã rút kinh nghiệm, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát sự thay đổi của dược tính bên trong lò đan. Ở lần mở lò này, anh có được ba viên đan, tất cả đều có màu tím xanh, mùi thơm dịu nhẹ.  

 

Ông lão không đổi sắc mặt: “Lần này có tiến bộ, xem như trung phẩm”.  

 
 
Chương 5212


 Với kinh nghiệm của Ngô Bình, đan dược này của anh ít nhất cũng ở trình độ cấp ba, phẩm chất ít nhất là thượng phẩm.  

 

Ông lão vẫn không thay đổi nét mặt: “Tăng lên một cấp, có thể xem là đan dược thượng thượng phẩm. Đan dược này của cậu đã được đặt tên chưa?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa có tên ạ”.  

 

Ông lão lấy một viên đan dược được luyện chế từ lò thứ ba rồi nuốt vào bụng. Một lát sau, ông lão khẽ gật đầu: “Dược lực của viên đan này có ích cho tu sĩ Bí cảnh”.  

 

Thật ra đan dược này có phần tương tự Nhập Bí Đan, có điều dược liệu không giống nhau, môi trường khác biệt, chênh lệch rất lớn.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.  

 

Advertisement

Ông lão bảo: “Đan dược này do cậu luyện ra, cậu đặt tên đi”.  

 

Ngô Bình nịnh nọt đối phương: “Tiền bối có kinh nghiệm. Nên để tiền bối đặt tên cho loại đan này ạ”.  

 

Ông lão khẽ “ừ”, đoạn nói: “Đan dược này bồi bổ toàn thân, không chỉ luyện hình mà còn dưỡng thần. Đồng thời, nó có thể tăng cường cảm ứng của cơ thể đối với bí lực. Ừm, đặt tên là Bí Linh Đan đi”.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng, thế gọi là Bí Linh Đan ạ”.  

 

Ông lão bảo: “Để lại số đan dược mà cậu vừa luyện, xem như phạt cậu tội hái trộm linh dược”.  

 

Ngô Bình biết chuyện này đã được bỏ qua, vội vàng trả lời: “Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”.  

 

Ông lão hỏi: “Chỉ nói cảm ơn ta, có biết ta là ai không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vãn bối không biết ạ. Vãn bối đến từ Đại Ngũ Hành Giới, đi vào một nơi hư thực tương sinh, thông qua một cung điện mới đến được nơi này”.  

 

Ông lão cười bảo: “Nơi đây cũng thuộc Đại Ngũ Hành Giới, chẳng qua nó liên thông với vũ trụ chính, nên trật tự của hai bên giống nhau. Vì vậy, cậu có thể xem nơi này là một phần của vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Nơi này là thực cảnh trong Đại Ngũ Hành Giới ư?”  

 

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nơi này tên là Thái Chân Cảnh, thuộc về Thái Chân Môn của ta”.  

 

Ngô Bình nói: “Nghe bảo Đại Ngũ Hành Giới và thế giới Linh Đài không khác nhau là bao, rất nhiều đại năng có thể đi lại giữa vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới, tiền bối cũng có thể làm được nhỉ?  

 

Ông lão “ừm” một tiếng: “Ta có thể qua lại giữa hai nơi nhưng không thích đi cho lắm, tu sĩ ở đó khá kiêu ngạo”.  

 

Rồi ông lão ấy nói tiếp: “Ta là chưởng môn đời thứ bảy của Thái Chân Môn, người trong môn phái gọi ta là Thái Chân lão tổ”.  

 

Ngô Bình nói: “Hoá ra là tiền bối Thái Chân lão tổ. Gặp được lão tổ là vinh hạnh của vãn bối”.  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Bây giờ cậu cũng biết thân phận của ta rồi, ta muốn thương lượng với cậu một chuyện”.  

 

Ngô Bình đáp ngay: “Có chuyện gì, xin lão tổ cứ căn dặn, vãn bối nhất định sẽ làm ạ”.

Thái Chân lão tổ nói: “Cậu có thể làm gì cho ta? Ta cảm thấy cậu có chút thiên phú, còn ta thì cả đời ta thì nghiên cứu đan đạo. Vậy nên lão tổ này quyết định nhận cậu làm đệ tử. Cậu thấy thế nào?”  

 
 
Chương 5213


 Ngô Bình thầm nghĩ, lão già này thật ngang ngược, thế này chẳng phải là ép mình làm đệ tử sao? Có điều bây giờ anh không dám phản kháng, lập tức quỳ xuống dập đầu ba lần.  

 

“Đệ tử Lý Huyền Bình, kính chào sư tôn!”  

 

Thái Chân lão tổ “ừ” một tiếng: “Hiện nay, con chính là đệ tử cuối cùng của ta. Huyền Bình, con còn thầy nào khác ở Đại Ngũ Hành Giới không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Thưa sư tôn, không có ạ. Nhưng đệ tử đến từ vũ trụ Thần Thông cấp thấp hơn, vũ trụ Chấn Đán”.  

 

Thái Chân lão tổ thoáng giật mình: “Vũ trụ Chấn Đán sao? Đó là một nơi không hề tầm thường. Trật tự cao nhất được sinh ra ở đó”.  

 

Ngô Bình nói: “Không giấu gì sư tôn, trước đây đệ tử vẫn đang lĩnh ngộ, nhưng chưa thành công hoàn toàn”.  

 

Thái Chân lão tổ giật thót: “Con đang lĩnh ngộ trật tự cao nhất ư?”  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Đã có kế hoạch, nhưng tiến triển rất chậm ạ”.  

 

Thái Chân lão tổ “ồ” lên, rồi lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Vậy cố gắng lĩnh ngộ đi. Con đã có công pháp tu hành của Bí cảnh chưa?”  

 

Ngô Bình trả lời: “Có ạ”.  

 

Thái Chân lão tổ nói tiếp: “Nếu có rồi thì tiếp tục tu luyện đi nhé”.  

 

Dứt lời, Thái Chân lão tổ ném cho Ngô Bình một chiếc nhẫn: “Ta có một ít đồ trong đó, con xem đi”.  

 

Ngô Bình cầm lấy xem thử. Không gian trong chiếc nhẫn này rộng hơn rất nhiều so với nhẫn chứa đồ mà anh lấy được, ít nhất phải gấp mười lần.  

 

Bên trong có phục sức cần thiết của đệ tử Thái Chân Môn, thẻ thân phận và độn phù có thể giúp anh ra vào Thái Chân Cảnh.  

 

Không nhìn thấy thứ gì khác, Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn không cho con một ít tài nguyên tu hành hay sao ạ, ví dụ như đan dược gì đó?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Con không biết tự luyện sao? Dược liệu trong vườn thuốc, con cứ thoải mái hái. Ngoài ra, con có thể dùng thẻ thân phận để vào kho thuốc chọn linh dược. Dĩ nhiên, ta sẽ không cho không, con phải mua bằng tiền linh”.  

 

Ngô Bình không ngờ tiền linh có thể sử dụng ở đây, bèn cầm một cây thảo dược lên hỏi: “Sư tôn, như dược liệu này thì có giá bao nhiêu tiền linh ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Vài chục nghìn tiền linh, nếu đắt thì hơn trăm nghìn”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Xem ra sức mua của tiền linh cũng khá phết”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Tiền linh được làm bằng linh ngọc chứa linh lực vũ trụ chính, tất nhiên là có giá trị rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, vậy đệ tử có cần làm quen với các sư huynh khác không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Không cần. Con có thể tu luyện ở đây một thời gian, sau đó trở về theo đường cũ”.  

 

Ngô Bình rất muốn ở đây tu luyện, đáp ngay: “Vậy đệ tử sẽ tu luyện ở đây một thời gian”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Con tạm thời ở lại đây đi, để Đại Hắc ở cạnh con”, Đại Hắc chính là con chó mực kia.  

 

Dứt lời, Thái Chân lão tổ biến mất ngay tại chỗ.  

 
 
Chương 5214


 Ngô Bình hừ giọng, lập tức dùng dược liệu trong vườn thuốc để luyện chế đan dược. Cơ hội hiếm có, ở đây có đan dược lại có thuốc, không dùng thì uổng phí lắm.  

 

Anh không biết bản thân của Thái Chân lão tổ đã xuất hiện trước mặt chưởng môn từ lâu. Xét ra, chưởng môn Mạc Thiên Sầu hiện nay là vãn bối của Thái Chân lão tổ, phải gọi ông ta là sư bá.  

 

“Chẳng phải sư bá nói rằng sẽ không nhận đệ tử nữa sao ạ?”, Mạc Thiên Sầu hỏi.  

 

Chưởng môn Thái Chân Môn Mạc Thiên Sầu trông khoảng ba mươi tuổi, để râu, rất điển trai, với ý cười nhàn nhạt trên gương mặt.  

 

Thái Chân lão tổ hỏi: “Còn nhớ người đệ tử có thiên phú luyện đan mà ta từng nhận năm xưa không?”  

 

Mạc Thiên Sầu hơi khựng lại, đoạn đáp: “Làm sao lại không nhớ ạ. Khi đó, anh ấy chỉ mới học bảy năm mà đã tự luyện chế được một loại đan dược. Sau đó vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã luyện ra đan dược thượng phẩm cấp chín. Hầy, tiếc rằng người này sinh lòng phản bội, sau khi đến vũ trụ chính lại nương nhờ kẻ thù của chúng ta”, nói xong, anh ta len lén quan sát nét mặt của Thái Chân lão tổ, nhận thấy đối phương không hề nổi giận.  

Advertisement

 

Thái Chân lão tổ dường như không còn để ý đến chuyện này nữa, bình thản bảo: “Đệ tử mà ta mới nhận, mạnh hơn tên súc sinh kia gấp nghìn lần!”  

 

Mạc Thiên Sầu ngẩn người. Mạnh gấp nghìn lần?  

 

Thái Chân lão tổ ném một viên đan dược cho anh ta: “Đan mà cậu ấy mới luyện đấy, uống thử xem”.  

 

Mạc Thiên Sầu nhận lấy viên đan, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: “Độ hoàn thành rất cao, ít nhất cũng phải là thượng thượng phẩm nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Quan trọng là đan dược này do cậu ấy sáng tạo ra ngay tại chỗ, là lần đầu tiên luyện chế, còn dùng đan dược của ta, linh dược trong vườn của ta”.  

 

Vẻ mặt của Mạc Thiên Sầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta hỏi: “Ý sư bá là, lần đầu tiên cậu ấy luyện chế đan dược đã luyện ra thượng thượng phẩm ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Đúng vậy. Mà đấy là cậu ấy vừa từ bên ngoài vào đây, chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường ở nơi này. Nếu cho cậu ấy thêm vài ba ngày, chờ cậu ấy hoàn toàn khôi phục rồi, ta nghĩ tên nhóc này có thể luyện ra đan dược có phẩm chất cao cấp bảy, thậm chí cấp tám!”  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Nghĩa là trình độ luyện đan hiện nay của cậu ấy đã không hề kém cạnh kẻ phản bội kia?”  

 

Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, vượt qua kẻ đó là chuyện rất dễ dàng”.  

 

“Tốt, tốt quá rồi!”, Mạc Thiên Sầu cả mừng, xoa xoa tay: “Sư bá, con muốn đi gặp vị sư đệ này”.  

 

Thái Chân lão tổ xua tay: “Tạm thời đừng gặp. Bây giờ ta muốn áp chế cậu ấy một chút để cậu ấy không kiêu ngạo”.  

 

Mạc Thiên Sầu chớp mắt: “Sư bá, trấn áp như thế nào ạ?”  

 

“Phải để cậu ấy cảm thấy bản thân không có gì tài giỏi”, Thái Chân lão tổ lãnh đạm nói, “Khoan đưa tài nguyên, để cậu ấy tự ra ngoài tìm tòi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá không sợ cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Cậu ấy từ một vũ trụ cấp thấp đi từng bước đến đây đấy. Người như vậy làm sao lại sợ cọ xát bên ngoài kia chứ?”  

 

Mạc Thiên Sầu há hốc: “Cậu ấy đến từ vũ trụ cấp thấp sao ạ?”  

 
 
Chương 5215


 Thái Chân lão tổ trả lời: “Đúng vậy. Vài ngày nữa, ta sẽ đuổi nó đi, bảo nó đến vùng lạ thử vận may”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Trong vùng lạ có nhiều bảo vật của vũ trụ chính, nhưng được giấu rất sâu, nếu không phải là người có vận khí lớn sẽ rất khó gặp được. Tư chất của sư đệ này siêu phàm đến vậy, vận khí chắc chắn cũng không tệ”.  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Đúng vậy, nên ta mới bảo nó ra ngoài. Chẳng phải Thái Chân Môn có nhiệm vụ sao? Con sắp xếp vài nhiệm vụ cho nó đi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá à, mình nên sắp xếp nhiệm vụ gì cho phù hợp nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Để nó đến động Thái Chân lĩnh ngộ đi, sau đó tìm bảo vật trong sách ở vùng lạ”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi tiếp: “Động Thái Chân cũng được. Nhưng bảo vật trong sách không còn lại nhiều, liệu cậu ấy có thể tìm ra không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Tìm được hay không không quan trọng. Quan trọng là để nó cọ xát”.  

Advertisement

 

Mạc Thiên Sầu gật đầu: “Vâng, con sẽ sai người sắp xếp ngay!”

Ngô Bình ở lại trong phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế đan dược bằng những dược liệu ở đây.  

 

Lúc này anh phát hiện có một kệ sách trong phòng luyện đan, một cuốn sách đan được đặt ở trên đó. Anh đã mở ra xem thì phát hiện trên mỗi trang đều có ghi chép một phương thuốc và các mục cần lưu ý trong quá trình luyện chế, hơn nữa còn có chú thích của rất nhiều người.  

 

Có thể thấy phương thuốc này từng được nhiều thầy luyện đan giỏi đọc được, hơn nữa họ đều viết ra ý tưởng của mình. Vì một trang giấy không thể viết quá nhiều thứ nên các thầy luyện đan đã dùng pháp thuật để làm cho chữ lơ lửng trên bề mặt trang giấy của cuốn sách, chữ viết tay rất nhỏ. Tuy nhiên, khi Ngô Bình chạm tay vào những văn bản, chúng sẽ phóng to ra rồi trở thành một văn bản lớn, có một số bản chú thích có đến hàng ngàn chữ.  

 

Đây là một cơ hội hiếm có với Ngô Bình, anh không luyện đan nữa mà lập tức ngồi khoanh chân lại nghiên cứu những chú thích mà các thầy luyện đan trước kia để lại, đồng thời lần theo cách nghĩ Đan Đạo và phương pháp luyện đan của họ.  

 

Ngô Bình chuyên tâm nghiên cứu sách đan mà quên đi thời gian, đến khi anh ngẩng đầu lên thì trời đã tối.  

 

Lúc này bụng anh kêu ùng ục, hơi đói rồi. Nơi này cực kỳ tiêu hao thể lực của anh, bây giờ cơ thể anh cần được bổ sung năng lượng.  

 

Anh nhìn con chó lớn màu đen hỏi: “Này, bình thường mày ăn gì thế, có người đem thức ăn đến cho mày sao?”  

 

Con chó đứng lên đi về phía cửa, Ngô Bình đi theo nó sang đó thì phát hiện có một hộp đựng thực phẩm tinh xảo được đặt ở bên ngoài.  

 

Hai mắt anh sáng rực nói: “Đây chắc chắn là sư tôn bảo người chuẩn bị cho mình, xem thử là cái gì”.  

 

Anh mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có với bốn tầng. Tầng trên cùng là cơm, tầng thứ hai có bốn ô, trong mỗi ô là các đồ xào.  

 

Tầng thứ ba là bốn món điểm tâm, có đồ ngọt và đồ mặc. Tầng cuối cùng là camen canh, bên trong là canh tự nấu.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng rực, chỉ cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, anh lập tức đem vào trong phòng thưởng thức.  

 

Anh vừa quay lại thì thấy con chó đen cũng đi theo vào trong, mắt long lanh nhìn anh.  

 

Ngô Bình: “Xem ra không có ai đem cơm đến cho mày rồi, mày nhìn tao ăn đi”.  

 

Con chó kêu ư ử như thể vô cùng bất mãn với cách làm của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lấy một ít thịt khô ra cho nó ăn, con chó này ăn được một tí rồi lại đi sang một bên nằm xuống.  

 

Ngô Bình bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm tối. Anh vừa ăn được vài muỗng lại nghe thấy có người ở bên ngoài gọi: “Công tử có ở đây không?”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom