Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5136


 Anh đi tới chỗ một cánh cửa khác lớn hơn, ở đó có một cậu bé đang ngồi. Trông cậu bé có vẻ nhàn nhã, miệng đang nhai lá trà.  

 

Thấy Ngô Bình đến gần, cậu bé hỏi: "Anh tới làm gì vậy?"  

 

Ngô Bình: "Tôi tới xác minh thân phận".  

 

Cậu bé hỏi: “Có phải cao thủ Bí cảnh không?”  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy, Bí cảnh tầng thứ nhất".  

 

Cậu bé kia "ừm" một tiếng rồi nói: "Bí cảnh cấp một, phí chứng nhận là năm mươi nghìn lượng vàng. Nếu chứng thực thất bại sẽ không hoàn lại phí".  

 

Advertisement

Ngô Bình không ngờ mức phí lại cao như vậy, anh hỏi: "Quy trình chứng nhận có phức tạp không?"  

 

Cậu bé bĩu môi: "Cái đó còn phải xem căn cơ của anh. Căn cơ càng vững chắc, thực lực càng mạnh, thời gian khảo hạch càng lâu. Thực ra, cuộc khảo hạch có tổng cộng bốn ải, nhưng 90% tu sĩ chỉ có tư cách khảo hạch ải đầu tiên mà thôi".  

 

Ngô Bình không hiểu rõ về quá trình này lắm nên hỏi: "Bốn cửa ải này là gì?"  

 

Cậu bé: "Các cửa ải sẽ lần lượt khảo nghiệm anh có thực sự là cao thủ Bí cảnh hay không, lực sát thương của bí lực mạnh nhất mà anh có là bao nhiêu, anh có bao nhiêu bí lực và uy lực tổng thể của bí chú".  

 

Ngô Bình: "Tại sao ải thứ hai là lực sát thương mạnh nhất của bí lực lại không kiểm tra?"  

 

Cậu bé liếc anh rồi lắc đầu một cái: "Nếu như anh chỉ có một loại bí lực thì khảo nghiệm ải thứ nhất đã gần như ra hết rồi. Do vậy đương nhiên không cần khảo nghiệm ải thứ hai nữa".  

 

Cậu bé tiếp tục: "Bốn cửa ải nhỏ đều có điểm, điểm cao nhất của một ải là 50 điểm, tổng điểm của bốn bài kiểm tra là 200 điểm. Trong lịch sử, điểm cao nhất của Sùng Tiên quán ở các nơi là 189 điểm !"  

 

Ngô Bình: "Có điểm sao? Điểm để làm gì?"  

 

Cậu bé nói: "Điểm là dùng để phân loại cấp bậc của các tu sĩ trong Bí cảnh. Bất kể là Bí cảnh tầng thứ mấy, cấp bậc càng cao thì địa vị càng cao. Đồng thời cấp bậc cũng chính là chức quan mà hoàng triều phong cho tu sĩ. Trong đó tu sĩ nhất phẩm tương đương với quan nhất phẩm trong triều, nhị phẩm tương đương với quan nhị phẩm trong triều".  

 

Ngô Bình mắt sáng lên: "Thì ra còn có điểm!"  

 

Cậu bé nhìn anh cười nói: "Anh cho rằng trở thành tu sĩ được xếp hạng dễ dàng như vậy sao? Hai mươi năm qua thành Hắc Long chỉ có bảy vị tu sĩ được xếp hạng, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có thất phẩm".  

 

Ngô Bình: "Muốn được nhất phẩm thì phải đạt bao nhiêu điểm?"  

 

Cậu bé: "180 điểm trở lên là nhất phẩm, đương nhiên vượt quá 195 điểm là Vương phẩm, đạt đến 200 điểm là Hoàng phẩm, được hoàng thất phong làm hoàng tộc!"  

 

Ngô Bình: "Xem ra trong lịch sử chưa từng có tu sĩ nào được xếp hạng Vương phẩm".  

 

Cậu bé: "Đương nhiên, làm vương gia mà dễ dàng như vậy sao? Đừng nói Vương phẩm, chỉ cần có thể đạt cửu phẩm thì cũng là được các cụ gánh còng lưng rồi".  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, anh vừa đến thế giới này, Vương phẩm và Hoàng phẩm sẽ là minh chứng cho tư chất của anh, nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh ta sẽ bị vô số thế lực để mắt đến. Trong đó chắc chắn sẽ có một số thế lực không hề có ý đồ tốt.  

 

Suy nghĩ một chút, anh lại hỏi: "Trong quá trình chứng thực, liệu có người cố ý hạ thấp điểm xuống không?"  

 
 
Chương 5137


 Cậu nhóc tỏ ra khinh thường: "Anh tưởng chỉ tu luyện là có thể cải thiện điểm số sao, đừng có mơ!"  

 

Ngô Bình cũng không tức giận, anh khẽ mỉm cười rồi quay người rời khỏi Sùng Tiên quán.  

 

"Nếu không thể chứng nhận tu vi, vậy trước tiên tìm một công việc đi. Trước đây mình từng ở tiêu cục, chi bằng đi tới tiêu cục Uy Hổ thử vận may".  

 

Quy mô của tiêu cục Uy Hổ lớn hơn nhiều so với tiêu cục Tứ Phương. Uy cục Tứ Phương chỉ có thể làm ăn trong một quận, nhưng tiêu cục Uy Hổ có thể hoạt động trong phạm vi bốn quận, trong đó bao gồm cả địa bàn của tiêu cục Tứ Phương.  

 

Ngô Bình tới tiêu cục Uy Hổ và tham gia buổi tuyển chọn như những người nộp đơn khác. Những buổi tuyển chọn kiểu như vậy anh đã tham gia nhiều nên nhanh chóng tiến vào vòng cuối cùng là khiêu chiến một tiêu đầu, chỉ cần có thể đánh bại tiêu đầu đó là có thể lấy được thân phận tương đương với thân phận của đối phương.  

 

Lúc này, trong sân, mấy chục tiêu đầu đang đứng cùng nhau. Hai ba chục người bao gồm cả Ngô Bình bắt đầu chọn người mình muốn khiêu chiến.  

Advertisement

 

Đột nhiên, Ngô Bình hỏi: "Có thể đổi mấy tiêu đầu khác mạnh hơn được không?"  

 

Một tiêu đầu phụ trách tân binh cười lạnh: "Khiêu chiến với tiêu đầu khác? Cậu nghĩ mình là ai?"  

 

Ngô Bình xuất một quyền, trong hư không xuất hiện một chưởng ấn màu đen, tồn tại một lúc lâu. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì biết Ngô Bình là cao thủ Bí cảnh!  

 

Ngô Bình: "Tôi là tu sĩ Bí cảnh, có thể làm một tiêu đầu bình thường hay sao?"  

 

Chuyện này làm một vị tiêu đầu khác chú ý. Người này tuổi chừng bốn mươi, nước da tái nhợt, cao gần hai mét. Ông ta cười nói: "Người anh em, cậu thật sự muốn khiêu chiến tiêu sư sao? Tuy rằng cậu là tu sĩ Bí cảnh, nhưng các tiêu sư đã trải qua hàng trăm trận chiến, có những kỹ năng độc nhất vô nhị để tiêu diệt kẻ thù. Nếu cậu thất bại trong cuộc đấu, cậu có thể bị thương hoặc thậm chí bị giết chết".  

 

Ngô Bình: "Có bị đánh chết cũng là do tôi học nghệ không đến nơi đến chốn, không thể trách người khác".  

 

Tiêu đầu kia gật đầu, nói với một tiêu đầu khác: "Đi mời Long tiêu đầu đi".  

 

Long tiêu đầu là tiêu đầu mạnh nhất trong tiêu cục Uy Hổ. Người này chuyên nhận những cuộc hộ tống quan trọng nhất bởi vì những người khác không có được sức mạnh như anh ta.  

 

Mặc dù là tiêu cục tuyển người, nhưng các tiêu đầu cũng không muốn bị đánh bại, bởi vì như vậy quá mất mặt, ở trước mặt các tiêu đầu khác sẽ không ngẩng cao đầu được, cho nên tiêu đầu ban nãy quyết định để Long tiêu đầu ra tay dạy cho Ngô Bình một bài học.  

 

Long tiêu đầu đứng dậy, người này thân hình không cao, mặc một bộ quần áo màu xám, hai mắt sáng ngời. Người này bình thản nói: "Tiêu cục Uy Hổ, tiêu đầu ba sao Long Hành Tôn xin người anh em chỉ giáo một chút!"  

 

Ngô Bình hai mắt sáng lên khi nghe nói đối phương là tiêu đầu ba sao. Theo anh biết, địa vị và tiền lương của một tiêu đầu ba sao cực kỳ cao!"  

 

Anh hỏi: "Nếu như tôi đánh bại anh, tôi có thể trở thành tiêu đầu ba sao phải không?"  

 

Long Hành Tôn cười "ha ha": "Đương nhiên! Đánh bại tôi, anh có thể đạt được thân phận của tôi. Ngược lại nếu thua, anh có thể sẽ thua rất thảm".  

 

Ngô Bình biết rằng Long Hành Tôn đang đe dọa mình. Ngô Bình thoạt nhìn cũng không ngu ngốc, một người không ngu ngốc mà dám khiêu chiến tiêu đầu ba sao hàng đầu thì cực kỳ rủi ro, Long Hành Tôn cũng không dám khinh thường.  

 

Ngô Bình cười nói: "Sống chết có số, phú quý tại thiên, xin mời!"

Long Hành Tôn bước lên phía trước mấy bước, nói: "Mời!"  

 
 
Chương 5138


Anh giậm chân một cái, mặt đất khẽ rung lên, cả người lao về phía đối thủ như một viên đạn bắn. Long Hành Tôn ngạc nhiên, định nghiêng người né tránh nhưng tốc độ của Ngô Bình quá nhanh nên không né kịp.  

 

Một tiếng động vang lên, Long Hành Tôn bị húc bay xa mười mấy mét, ngực còn bị thụi hai chưởng. Hai chưởng này khiến anh ta vô cùng đau đớn, sau khi tiếp đất thì co quắp người lại, mất đi khả năng chiến đấu!  

 

Đám đông sững sờ, người này mạnh đến vậy sao? Long Hành Tôn mà cũng bại?  

 

Mọi người nhất thời đều kinh ngạc, không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này, Long Hành Tôn gượng đứng dậy, quay sang Ngô Bình chắp tay nói: "Đa tạ đã hạ thủ lưu tình!"  

 

Hoá ra, Ngô Bình đã cố tình không dùng hết lực. Nếu không thì Long Hành Tôn đã mất mạng rồi. Sức sát thương của bí lực trên người Ngô Bình vô cùng khủng khiếp, chỉ cần dùng ba phần lực đạo đã khiến Long Hành Tôn đau đến nỗi không thể phản kháng được.  

 

Ngô Bình đáp: "Không có gì".  

 

Advertisement

Long Hành Tôn hít sâu một hơi, nói: "Xin hãy theo tôi đi gặp tổng tiêu đầu".  

 

Chức vụ tiêu đầu ba sao không thể xem thường, tôi cần phải được sự đồng ý của tổng tiêu đầu mới được.  

 

Ngô Bình gật đầu, cùng Long Hành Tôn đi tới một đại sảnh rộng lớn. Một cô gái trông có vẻ ngoài hai mươi tuổi, cao hơn mét tám, xinh đẹp phóng khoáng đang đứng ở đó. Cô gái này chân rất dài, đang mặc một chiếc áo bó sát màu tím.  

 

Nghe động, cô gái quay người lại, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trước mắt Ngô Bình.  

 

Long Hành Tôn vô cùng kính cẩn, cúi đầu hành lễ rồi nói: "Tổng tiêu đầu, người anh em họ Ngô này mới tới, ban nãy khi thách đấu đã đánh bại tôi. Theo lý, anh ấy có thể trở thành tiêu đầu ba sao. Có điều việc lớn như vậy nên tôi vẫn phải tới hỏi ý tổng tiêu đầu".  

 

Cô gái ừm một tiếng rồi hỏi: "Anh là người ở đâu tới?"  

 

Ngô Bình: "Tại hạ đến từ khu vực bên ngoài hoàng triều Đại Tề. Đó chỉ là một nơi hoang vắng chó ăn đá gà ăn sỏi. Có nói ra chỉ e tổng giáo đầu cũng chưa từng nghe tới".  

 

Cô gái: "Vậy anh là tu sĩ Bí cảnh cấp mấy?"  

 

Ngô Bình: "Tại hạ hiện đang ở Bí cảnh cấp một".  

 

Cô gái: "Bí cảnh cấp một mà đánh bại được Long Hành Tôn thì sức mạnh quả khiến người khác kinh ngạc. Mới gần đây, Long tiêu đầu còn đánh bại một tên giặc phỉ Bí cảnh cấp bốn".  

 

Ngô Bình: "Bí lực mà tôi tu luyện uy lực khá lớn, cho nên cũng không có gì kì lạ".  

 

Cô gái có vẻ hứng thú: "Ồ, anh có bí lực cao cấp sao?"  

 

Ngô Bình: "Có, mà không chỉ có một loại".  

 

Cô gái sáng mắt lên: "Nếu đã vậy, sao anh không tới Sùng Tiên quán?"  

 

Ngô Bình cười đáp: "Là do tôi có dự định khác nên một thời gian nữa mới đi được".  

 

Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh tạm thời đảm nhận chức vụ tiêu đầu một sao, thu nhập thì sẽ bằng thu nhập của tiêu đầu ba sao. Nếu anh có thể làm ổn định hơn ba tháng thì sẽ thăng chức lên tiêu đầu ba sao".  

 

Ngô Bình: "Được".  

 
 
Chương 5139


Ra khỏi đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều tiêu sư và tiêu đầu đang đợi anh. Thấy hai người họ đi ra, có người hỏi: "Long tiêu đầu, thế nào rồi?"  

 

Long tiêu đầu cười nói: "Từ giờ người anh em này sẽ tạm thời là tiêu đầu một sao. Thử việc ba tháng xong, nếu không có gì phát sinh thì sẽ chính thức chuyển thành tiêu đầu ba sao".  

 

Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô, mấy tiêu đầu khác thi nhau chúc mừng.  

 

Ngô Bình cũng hiểu được suy nghĩ của họ. Thực lực của anh đủ mạnh, nếu có thể ở lại tiêu cục Uy Hổ này thì sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc, bất cứ thế lực nào muốn gây hấn với tiêu cục của họ cũng phải suy xét cẩn trọng! Sự xuất hiện của Ngô Bình có ích với tất cả mọi người!  

 

Ngô Bình chào hỏi và làm quen mọi người xong thì quay về chỗ ở của mình. Đó là một khu vực biệt lập, mặc dù đơn giản nhưng đầy đủ các đồ dùng cần thiết.  

 

Sau khi trở thành tiêu đầu, Ngô Bình liền quay lại nhà trọ từ biệt Mẫn Nhi.  

 

Khi về tới cổng, anh chợt cảm thấy có điều khác lạ. Cửa nhà anh đang đóng, anh lại nhìn sang nhà Mẫn Nhi cũng đóng cửa im thin thít.  

Advertisement

 

Bình thường mà nói thì giờ này Mẫn Nhi sẽ không khoá cửa mà đang ở trong nhà sắp xếp đồ đạc giúp anh.  

 

Anh cẩn thận quan sát thì phát hiện ra xung quanh có mấy kẻ đang nấp ở góc tối ngó vào bên trong, có lẽ chính là tai mắt được cài cắm ở đây để theo dõi anh.  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đến cạnh bức tường nhà Mẫn Nhi rồi nhẹ nhàng nhảy lên tường. Anh quan sát một lát thì thấy mẹ Mẫn Nhi đã bị hại chết bởi một vết dao chí mạng đâm vào ngực!  

 

Mí mắt anh giật giật, kẻ có thể tìm ra anh lúc này chỉ có người của tiêu cục Tứ Phương, bọn chúng cuối cùng đã tìm thấy anh!  

 

Anh đi tới bên cạnh bức tường, muốn nghe xem mấy kẻ đang nấp nói gì. Một kẻ lên tiếng: "Nếu không phải chúng ta may mắn nghe được tin ở đây có một kẻ bán đan dược trên phố thì chỉ e sẽ không thể tìm thấy hắn".  

 

Một kẻ khác nói: "Lát nữa hắn quay lại thì lập tức giết ngay, không được để lại hậu hoạ!"  

 

Kẻ vừa nói chính là Trương Tân Giáp!  

 

Ngô Bình đi ra khỏi nhà, khẽ khàng ra sau một kẻ đang nấp, vỗ lên vai hắn một cái. Kẻ kia lập tức quay lại, nhưng cũng bị Ngô Bình đánh ngất luôn.  

 

Ngô Bình kéo kẻ này ra chỗ khuất, đổi quần áo cho hắn rồi khẽ ấn lên mặt, dịch dung thành gương mặt của kẻ kia.  

 

Anh đi tới trước cửa, đẩy cửa đi vào.  

 

Trong sân có bốn kẻ, thấy "đồng đội" đi vào thì đều cau mày lại. Một tên hỏi: "Trương Ngũ, cậu không canh bên ngoài đi, vào đây làm gì?"  

 

Ngô Bình toét miệng cười, chỉ về phía nhà vệ sinh.  

 

Mấy tên kia trừng mắt nhìn anh, nói: "Đúng là tên phiền phức!"  

 

Ngô Bình lách qua mấy kẻ này nhưng không đi vào nhà vệ sinh mà đẩy cửa bước vào nhà, trên mặt là niềm phấn khích.  

 

Trong phòng, Mẫn Nhi hôn mê nằm trong góc. Trương Tân Giáp đang ngồi đó, nói chuyện với mấy tay tiêu đầu. Thấy "Trương Ngũ" đột nhiên đi vào, Trương Tân Giáp sáng mắt lên, hỏi: "Có phải hắn về rồi không?"  

 

Trương Ngũ gật đầu như bổ củi, Trương Tân Giáp đột ngột đứng dậy, trầm giọng ra lệnh: "Chuẩn bị!"  

 

Sau đó bọn chúng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi chúng quay lưng lại với Ngô Bình, anh lập tức ra tay, giáng một quyền vào lưng bọn chúng.  
 
Chương 5140


Sau khi tiêu diệt lũ người này, anh đi tới bên cạnh Mẫn Nhi, khẽ ấn nhẹ vài cái lên người cô.  

 

Mẫn Nhi lập tức tỉnh lại, vừa nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức nói: "Ngô đại ca, chạy mau, có kẻ muốn tới bắt anh!"  

 

Ngô Bình dịu dàng nói: "Anh đã đánh bại bọn chúng rồi, em đừng sợ".  

 

Mẫn Nhi đột nhiên oà khóc nức nở: "Ngô đại ca, bọn chúng đâm chết mẹ em rồi!"  

 

Ngô Bình thở dài đáp: "Anh xin lỗi, Mẫn Nhi, là anh làm liên luỵ đến em".  

 

Mẫn Nhi khóc nức nở như trẻ nhỏ: "Ngô đại ca, em không còn mẹ nữa rồi".  

 

Advertisement

Ngô Bình dịu dàng nói: "Sau này em hãy đi theo anh".  

 

Sau đó, Ngô Bình ra ngoài giết hết đám tai mắt xung quanh nhà. Sau đó anh kéo mấy cái xác vào sân, cho vào bao rồi đưa tới nơi hoang vắng để đốt.  

 

Sau khi xong việc, anh quay lại mai táng cho mẹ Mẫn Nhi rồi đưa cô ấy cùng tới tiêu cục.

Trong sân của tiêu cục, Mẫn Nhi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, quét dọn nhà của. Sau khi mẹ mất, tâm trạng cô ấy lúc nào cũng ủ dột.  

 

Đến tối hôm đó, Long tiêu đầu đột nhiên tìm tới cửa, hỏi: "Ngô tiêu đầu, có một chuyến hàng cần người hộ tống gấp, anh có muốn nhận không?"  

 

Thi thoảng sẽ có những chuyến hộ tống gấp vì thân chủ vào phút chót đột ngột muốn thuê bảo tiêu. Chuyến đi kiểu này không có lộ trình cụ thể, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cho nên, không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu may mắn thì sẽ thuận buồm xuôi gió, không thì có thể không toàn mạng.  

 

Ngô Bình đầu nảy số rất nhanh, anh biết đây rất có thể là một bài kiểm tra của tiêu cục đối với anh. Dù gì anh cũng là người mới, liệu có dùng được không vẫn còn phải quan sát.  

 

Anh đáp: "Được, tôi nhận, thứ cần được bảo vệ là gì?"  

 

Long Hành Tôn: "Một viên đan dược, nghe nói giá của nó mua được mấy toà thành! Viên đan dược này cần được giao tới thành Ám Dạ, lộ trình dài năm nghìn bảy trăm dặm".  

 

Ngô Bình: "Được, khi nào xuất phát?"  

 

Long Hành Tôn: "Nếu được thì tốt nhất là xuất phát luôn vì đối phương có yêu cầu về thời gian, hàng nhất định phải đến nơi trước khi trời sáng".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không vấn đề gì".  

 

Ngô Bình theo Long Hành Tôn đến đại sảnh, tổng tiêu đầu cũng ở đó. Cô ấy giao cho Ngô Bình một cái hộp gỗ, nói: "Ngô tiêu đầu, thứ cần giao có giá trị cực lớn, hy vọng anh không làm tôi thất vọng".  

 

Ngô Bình: "Xin tổng tiêu đầu yên tâm, tôi nhất định đưa nó đến đích an toàn".  

 

Tổng tiêu đầu gật đầu đáp: "Tôi để anh nhận chuyến này là vì tín nhiệm anh. Hàn Tuyết Kỳ này trước nay nhìn người rất chuẩn".  

 

Ngô Bình nhận lấy cái hộp, đáp: "Cáo từ!"  

 

Nhìn Ngô Bình đi ra khỏi đại sảnh, Long Hành Tôn có chút lo lắng, nói: "Tổng tiêu đầu, đây là đan dược có giá trị cực lớn, cứ giao cho người mới như vậy, ngộ nhỡ...."  

 

Hàn Tuyết Kỳ đáp: "Người này chắc chắn không phải một kẻ tầm thường, tôi tin vào con mắt nhìn người của mình".  

 
 
Chương 5141


 Long Hành Tôn nhất thời đỏ mặt, đáp: "Tiểu thư, mặc dù tôi đánh không lại nhưng thêm người thêm sức".  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Được rồi, cứ bình tĩnh chờ tin tốt đi".  

 

Lại nói Ngô Bình, sau khi ra khỏi tiêu cục thì lập tức vọt lên không trung rồi dùng bí lực bay thật nhanh. Chỉ sau vài cú bật mà anh đã đi được mấy chục dặm đường.  

 

Lúc này, có tám kẻ nấp ở gần tiêu cục chờ Ngô Bình ra ngoài. Nhưng điều khiến bọn chúng kinh ngạc là Ngô Bình vừa đi ra đã bật nhảy lên tới độ cao mấy trăm mét, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa!  

 

"Đáng chết! Không ngờ hắn có khinh công lợi hại như vậy, mau đuổi theo!"  

 

Thế nhưng, mấy tay này không bay cao bay xa được như Ngô Bình, sau cùng không thể đuổi kịp anh.  

 

Advertisement

"Hỏng rồi, mau liên lạc với người ở thành Ám Dạ, bảo họ chặn hắn lại, nhất định không được để hắn giao được đan dược cho gia chủ nhà đó!"  

 

Ngô Bình đi rất nhanh, chưa tới hai tiếng đồng hồ là đã có mặt ở thành Ám Dạ. Đích đến của anh lần này là nhà họ Dạ ở thành Ám Dạ. Nhà họ Dạ là gia tộc lớn nhất ở đây, nơi đâu trong thành cũng có người của họ.  

 

Ngô Bình ở trên không trung quan sát thì phát hiện một nơi đèn đuốc sáng trưng nên lập tức hạ cánh xuống nơi đó.  

 

Anh hạ cánh xuống sân của một căn nhà lớn. Vừa tiếp đất, xung quanh anh có mấy chục võ sư bảo vệ vây lại, quát lớn: "Kẻ nào vậy?"  

 

Ngô Bình giơ ra huy hiệu của tiêu cục Uy Hổ để chứng minh thân phận rồi nói: "Uy Hổ tiêu cục đưa hàng tới cho nhà họ Dạ. Xin hỏi, đây là nhà họ Dạ phải không?"  

 

Vừa nghe Ngô Bình là người của tiêu cục, những võ sư này thở phào nhẹ nhõm. Một người hỏi: "Đây là khu nhà chính của nhà họ Dạ, anh tới đưa đan dược phải không?"  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy, mời gia chủ nhà họ Dạ đem ấn gia chủ ra để nhận hàng".  

 

Tiêu cục để đề phòng việc giao nhầm cho người khác nên yêu cầu thân chủ khi nhận phải dùng ấn ký của mình để chứng minh thân phận.  

 

Một võ sư nói: "Được, mời theo tôi".  

 

Ngô Bình được mời tới một đại sảnh, đợi chưa tới nửa phút thì một người đàn ông trung niên đã nhanh chóng bước ra. Vừa chạm mặt, ông ta đã hỏi: "Đan dược tới rồi sao?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Đan dược ở đây, các hạ là gia chủ nhà họ Dạ sao?"  

 

Người đàn ông gật đầu, lấy ra ấn trượng của mình. Ngô Bình đối chiếu ấn trượng đó với ấn trượng trong bức thư, sau đó gật đầu nói: "Gia chủ nhà họ Dạ, đồ của ông đây, mời nhận lấy".  

 

Gia chủ nhà họ Dạ nhận lấy cái hộp, vội vã mở ra. Trong hộp là một lọ đan dược. Ông ta mở nắp lọ, mùi thơm phảng phất toả ra.  

 

Ông ta cười nói: "Tốt lắm, chính là nó! Người đâu, trọng thưởng!"  

 

Có người đem tới hai tờ kim phiếu đưa cho Ngô Bình, mỗi tờ trị giá hơn hai mươi nghìn lượng vàng!  

 

Ngô Bình: "Gia chủ đã nhận được đồ thì xin hãy viết một bức thư xác nhận đã nhận hàng".  

 

Gia chủ nhà họ Dạ gật đầu, sai thuộc hạ mang giấy bút tới rồi viết một bức thư giao cho Ngô Bình, cười nói: "Tiêu cục của các vị đúng là thần tốc, chỉ hai tiếng đã giao tới rồi, chúng tôi vô cùng biết ơn. Sau này những công việc giao nhận thế này chắc chắn sẽ lại nhờ tiêu cục giúp đỡ".  

 
 
Chương 5142


 Vừa ra khỏi thành, đột nhiên phía trước có bốn kẻ nhảy ra chặn đường anh.  

 

Ngô Bình ghìm dây cương, lạnh lùng hỏi: "Các vị chặn tôi lại là có việc gì?"  

 

Một kẻ trong đó cười lạnh đáp: "Ngươi làm hỏng việc của bọn ta, bọn ta tìm ngươi tính sổ!"  

 

Ngô Bình cau mày: "Làm hỏng việc của các người? Các người đang nói đến chuyến giao hàng của tôi sao?"  

 

"Không sai, chúng ta vốn định chặn đường ngươi nhưng nhãi ranh ngươi chạy quá nhanh, làm hỏng việc đại sự của bọn ta!"  

 

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, đáp: "Sao các người biết tôi nhận chuyến hàng này? Lại còn định chặn đường cướp của? Lẽ nào người thuê bảo tiêu đã tiết lộ thông tin?"  

 

Tên kia "hừ" một tiếng: "Không phí lời với ngươi, chịu chết đi!"  

Advertisement

 

Mấy kẻ này đều là cao thủ Bí cảnh, trong đó có tên còn là cao thủ bí cảnh cấp năm. Ngô Bình mặt không cảm xúc, rút thanh đoản kiếm lấy được trên người Trương Tân Giáp ra, trên mặt kiếm có những tia sáng gấp khúc, toả ra sát khí.  

 

Anh vung kiếm về phía mấy kẻ kia, từ lưỡi kiếm bay ra bốn đạo kiếm quang đánh vào ấn đường của bốn kẻ kia. Bốn cao thủ Bí cảnh kia còn chưa kịp ho he gì đã ngã vật ra đất tắt thở.  

 

Đến Ngô Bình cũng giật mình, lẩm bẩm: "Sát lực lớn quá, lúc đó nếu Trương Tân Giáp dùng nó đối phó với mình thì mình không chết cũng bị thương nặng!"  

 

Anh lục soát trên người bốn kẻ kia, tìm được một ít kim phiếu, sau đó tiếp tục hành trình.  

 

Đến trưa, anh đã quay lại tiêu cục, giao cho tổng tiêu đầu thư xác nhận.  

 

Hàn Tuyết Kỳ liếc nhìn bức thư rồi hỏi: "Chuyến đi thuận lợi chứ?"  

 

Ngô Bình: "Lúc tôi đi đám tặc phỉ không đuổi kịp nên chúng chặn tôi trên đường về".  

 

Hàn Tuyết Kỳ cau mày: "Đã giao hàng đi rồi mà bọn chúng vẫn chặn anh lại, việc này có chút kỳ lạ!"  

 

Ngô Bình: "Theo lời bọn chúng nói thì chúng không muốn tôi giao viên đan đó đến chỗ gia chủ nhà họ Dạ".  

 

Hàn Tuyết Kỳ hỏi Long Hành Tôn: "Người nhờ bảo tiêu là ai?"  

 

Long Hành Tôn: "Là ông Hai nhà họ Dạ. Đan dược này cần đưa tới cho con trưởng của gia chủ nhà họ Dạ sử dụng. Nghe nói con trai ông ta đang sắp đột phá Bí cảnh cấp bảy, rất cần viên đan này".  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: "Việc này thú vị đây. Xem ra là ông Hai này không muốn cháu trai mình thăng cấp. Vốn chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng chúng lại ra tay với người của tiêu cục, vậy thì chúng ta buộc phải phản công".  

 

Nói rồi, tổng tiêu đầu nói với Long Hành Tôn: "Anh lại tới nhà họ Dạ một chuyến, nói rõ chuyện này".  

 

Long Hành Tôn gật đầu: "Vâng".

Sau khi Long Hành Tôn lui xuống, Hàn Tuyết Kỳ nói: "Ngô tiêu đầu, lần này là yêu cầu hộ tống khẩn cấp nên thân chủ đưa ra giá cao ngất trời là hai triệu lượng. Lần này đều là công lao của một mình anh, cho nên anh sẽ được lĩnh một triệu rưỡi”.  

 

Ngô Bình: "Cám ơn tổng tiêu đầu”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Anh không cần cảm ơn tôi, tiền này là anh tự mình kiếm được. Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi chiều có chuyến hàng quan trọng, tôi sẽ đích thân hộ tống, anh có thể đi cùng tôi”.  

 

Tổng tiêu đầu hiếm khi tự mình làm bảo tiêu, nếu đích thân ra tay thì nhất định là phi vụ lớn. Ngô Bình không khỏi tò mò: "Tổng tiêu đầu, lần này chúng ta cần hộ tống thứ gì vậy?"  

 
 
Chương 5143


Hàn Tuyết Kỳ: "Lúc đầu tôi cũng do dự, nhưng đối phương ra giá cao ngất trời năm triệu lượng, chúng ta có cớ gì để từ chối?"  

 

Ngô Bình: "Tổng tiêu đầu, chuyện này có thể nào là một cái bẫy không?"  

 

Hàn Tuyết Kỳ lắc đầu: "Không, bởi vì tôi biết danh tính của người này. Cô ấy là thương nhân giàu có nhất ở thành Hắc Long, và là con gái quý giá của ông ba nhà họ Ba”.  

 

Ngô Bình: "Ông Ba đưa con gái đi xa như vậy làm gì?"  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Bởi vì ông Ba ngày trước đã lập khế ước hứa gả cô con gái cho nhà họ Lãng – một thế lực lớn ở thành Hắc Long. Nhưng một thời gian trước, ông ta đột nhiên huỷ hôn và gả con gái của mình cho kẻ thù lớn của nhà họ Lãng là nhà họ Dương”.  

 

Ngô Bình: “Cho nên nhà họ Lãng nhất định sẽ ngăn cản Ba cô nương gả vào thành Huyền Thiết?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Ừm, vậy thứ chúng ta phải đối mặt là nhà họ Lãng, và những người duy nhất ngăn cản chúng ta là nhà họ Lãng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Nếu tổng tiêu đầu tiếp nhận nhiệm vụ này thì nhất định phải có một kế hoạch hoàn hảo”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Cho nên chuyện này tôi cần anh hỗ trợ”.  

 

Ngô Bình: "Tôi muốn nghe kế hoạch chi tiết".  

 

Hàn Tuyết Kỳ vẫy tay bảo mọi người lui xuống rồi nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ giả làm cô Ba và mọi người sẽ hộ tống tôi. Còn cô Ba thật có thể dễ dàng cải trang thành một thương nhân bình thường và lặng lẽ đến thành Huyền Thiết”.  

 

Ngô Bình: "Vậy cũng được, nhưng nếu chúng ta bị bắt thì sao?"  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: "Chỉ cần chúng ta không bị đánh bại, bọn chúng làm sao có thể nhìn ra thân phận của tôi? Chẳng lẽ bọn chúng lại vì một khả năng không chắc chắn mà để cho chúng ta thoát khỏi thành Hắc Long?"  

 

Ngô Bình: “Nói cũng phải”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Nhưng trong tình huống này, nó sẽ là một bài kiểm tra thực lực của Ngô tiêu đầu. Nhà họ Lãng có rất nhiều cao thủ, và rất nhiều người trong số họ đều là cao thủ tầng thứ sáu của Bí cảnh".  

 

Ngô Bình: "Tôi không sợ cao thủ Bí cảnh tầng sáu hay tầng bảy, chỉ sợ trong tay bọn họ có loại binh khí tương tự như thế này".  

 

Vừa nói, anh vừa cho Hàn Tuyết Kỳ xem thanh đoản kiếm mà anh lấy được từ Trương Tân Giáp.  

 

Hàn Tuyết Kỳ hai mắt sáng lên, nói: "Pháp khí thần thông!"  

 

Ngô Bình: "Đây là pháp khí sao?"  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Ừm, chí ít nó là pháp khí do cao thủ Thần Thông tầng ba chế tạo ra. Pháp lực của nó rất lợi hại, đối với tu sĩ bình thường trong Bí cảnh mà nói, chỉ cần một nhát là đủ xong đời. Có bảo vật này, lần này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn”.  

 

Sau đó cô nói: "Yên tâm đi, nhà họ Lãng tuyệt đối không có thứ bảo bối như vậy. Nếu như có thì ông Ba tuyệt đối không dám huỷ hôn”.  

 

Ngô Bình không khỏi tò mò, hỏi: "Tổng tiêu đầu, cô biết vì sao nhà họ Ba lại muốn huỷ hôn không?"  

 

Hàn Tuyết Kỳ lườm anh một cái, đáp: "Tôi làm sao biết được. Có điều bên ngoài có lời đồn đại, thiếu gia của nhà họ Lãng đã bị trọng thương, cho nên nhà họ Ba cũng trở mặt”.  

 

Ngô Bình vỡ lẽ: "Như vậy thì cũng không có gì kỳ lạ”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: "Ngô tiêu đầu, chuyến đi này đối với chúng ta rất quan trọng. Nếu thành công, nó sẽ làm rạng danh tiêu cục chúng ta. Tương lai, chúng ta có thể có thể đi tới thành Huyền Thiết để làm ăn”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu, tôi có thể được chia bao nhiêu trong năm triệu lượng vàng?”  

 
 
Chương 5144


Hàn Tuyết Kỳ tựa hồ đọc được suy nghĩ của anh, nói: "Đừng coi thường việc nhập vai này làm không tốt sẽ bị phát hiện ngay. Cho nên, mười ngày nay tôi đã cùng tiểu thư nhà họ Ba ăn ở cùng một nhà, mục đích là để bắt chước cô ấy từ lời nói đến cử chỉ”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu vất vả rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Vậy tôi nhận hai triệu lượng trong số đó cũng không quá đáng chứ?”  

 

Ngô Bình: “Không quá đáng”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Còn nữa, tiêu cục cũng không thể không có phần. Kiểu gì cũng phải để cho tiêu cục một triệu năm trăm nghìn lượng, thêm năm trăm nghìn lượng cho các anh em cùng hộ tống nữa chứ?”  

 

Ngô Bình: “Vậy còn một triệu lượng còn lại là của tôi phải không?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Anh có ý kiến gì không?”  

 

Ngô Bình: “Không ý kiến gì”.  

Advertisement

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Được, vậy quay về chuẩn bị đi”.  

 

Khi anh quay lại chỗ ở, Mẫn Nhi đang thu dọn quần áo đang phơi. Thấy anh về, cô nói: “Ngô đại ca, anh về rồi!”  

 

Ngô Bình: "Mẫn Nhi, em đã quen sống ở đây chưa?"  

 

Mẫn Nhi gật đầu: "Em đã quen rồi. Ngô đại ca, một vị tỷ tỷ đã đến gặp em và hỏi thăm tình hình của em. Chị ấy còn bảo em đến sống cùng chị ấy, nói rằng em ở cùng Ngô đại ca rất bất tiện".  

 

Ngô Bình hỏi: “Vị tỷ tỷ mà em nhắc tới có phải rất xinh đẹp cao ráo không?”  

 

Mẫn Nhi gật đầu: "Đúng vậy, Ngô đại ca quen tỷ ấy sao?"  

 

Ngô Bình lập tức biết người tới đây là tổng tiêu đầu, anh cười đáp: "Chị ấy nói đúng. Mẫn Nhi, hay là em đến ở với chị ấy?"  

 

Mẫn Nhi đột nhiên trầm giọng: "Ngô đại ca, nếu em đến chỗ chị ấy thì em sẽ không thể gặp anh nữa sao?"  

 

Ngô Bình cười "ha ha" nói: "Sao có thể vậy được? Chỉ cần anh còn ở trong tiêu cục một ngày thì chắc chắn sẽ ở lại đây. Như vậy lúc nào em cũng có thể đến tìm anh".  

 

Mẫn Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, chị ấy còn nói có thể dạy em vài thứ".  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, chị ấy rất lợi hại. Những thứ chị ấy dạy chắc chắn rất có ích với em”.  

 

Tiếp theo, Ngô Bình nghỉ ngơi hơn một giờ đồng hồ thì có một tiêu đầu đến gọi anh, nói rằng tổng tiêu đầu đang tìm anh.  

 

Khi đến đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt đang ngồi ở đó, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.  

 

Thoạt nhìn còn tưởng là tiểu thư nhà họ Ba, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra đây chính là tổng tiêu đầu cải trang thành tiểu thư nhà họ Ba.  

 

Anh tiến lên một bước, nháy mắt với cô ấy một cái, nói: “Cô Ba, chúng ta có nên xuất phát luôn không?”  

 

Tổng tiêu đầu “ừm” một tiếng rồi nói: “Được", giọng nói của cô ấy hiện tại nghe không giống lúc trước.  

 

Cô ấy vừa nói vừa vươn bàn tay ngọc ngà ra, Ngô Bình vội vàng đi tới nắm lấy tay cô, sau đó chậm rãi dắt cô ra ngoài.  

 

Khi ra đến ngoài sân, anh thấy một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn và có mười hai tiêu đầu đi cùng. Tất cả những tiêu đầu này đều được trang bị một con ngựa tốt.  

 

Khi họ ra tới chỗ xe ngựa, Ngô Bình giúp Hàn Tuyết Kỳ lên xe. Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ chợt nói: "Ngô tiêu đầu, anh cũng có thể lên xe".  

 

Ngô Bình trong đầu tự hỏi tôi lên đó làm quái gì, nhưng anh vẫn nhảy lên xe ngựa và ngồi cùng với tổng tiêu đầu.  

 

Mọi người vừa đi ra, Ngô Bình đã nhỏ tiếng nói: "Kỹ năng trang điểm của tổng tiêu đầu đúng thật là đỉnh cao, tôi xin bái phục".  
 
Chương 5145


Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nhích người sang một chút nói: “Tổng tiêu đầu nói đúng, đôi chân đẹp này không thể giấu đi được. Nhưng không sao cả, chúng ta không xuống ngựa thì chẳng ai thấy được hết”.  

 

Cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng chịu rụt chân lại, xe ngựa đã rời khỏi tiêu cục rồi tiến ra ngoài thành.  

 

Xe vừa ra khỏi thành, Hàn Tuyết Kỳ đã nghiêm túc hẳn lên rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, nếu bên kia ra tay thì anh đừng do dự, hãy dùng pháp khí của mình rồi tiêu diệt họ ngay! Chỉ có vậy thì may ra mới dọa được họ”.  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Lang này cũng thật là, hôn ước hủy rồi thì thôi, sao cứ bám riết không chịu buông”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Đây là vấn đề về sĩ diện, mà cũng tại tam gia nhà họ Ba kia cơ, tự dưng hứa hôn con gái mình cho nhà đối đầu của nhà họ Lang, giờ còn trách ai nữa?”  

 

Ngô Bình: “Chắc ông ấy làm vậy cũng có lý do nào đó”.  

 

Advertisement

Hàn Tuyết Kỳ: “Ngoài mở rộng phạm vi kinh doanh ra, nhà họ Dương còn cung cấp đan dược mà tam gia nhà họ Ba cần, trong nhà họ có mọt cao thủ, thường được mọi người gọi là Ba ngũ gia. Ông ta đã ở tầng thứ sáu Bí cảnh rồi, đang chuẩn bị đột phá tầng thứ bảy”.  

 

Ngô Bình: “Lại là đan dược, xem ra mọi người đều rất cần đến nó”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Đương nhiên, dẫu sao thầy luyện đan cũng bị các thế lực giữ cả rồi, đến hoàng triều Đại Tề cũng phải cực kỳ tôn trọng những đối tượng này”.  

 

Ngô Bình: “Thành Hắc Long có thầy luyện đan không?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Không, theo tôi biết thì mấy thành xung quanh đây đều không có”.  

 

Ngô Bình: “Luyện đan có gì mà khó thế?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ nhìn Ngô Bình với vẻ quái lạ: “Nói như anh biết luyện đan ấy nhỉ?”  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Nếu có lò luyện đan thì tôi có thể thử”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Bổ Khí Đan là do anh bán đúng không?”  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Tổng tiêu đầu biết rồi ư?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Thành Hắc Long có chuyện gì thì tôi đều biết hết. Tôi đã cho vài người đi mua Bổ Khí Đan của anh, nếu tôi đoán không nhầm thì còn xa mới so được với đan dược hiện nay”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi chỉ dùng các dược liệu bình thường để sao lên thôi thì sao hiệu quả bằng đan dược hiện giờ được”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên: “Nói vậy là nếu cho anh dược liệu và lò luyện đan thì anh có thể luyện chế ra đan dược chính hiệu hả?”  

 

Thật ra Ngô Bình cũng không chắc lắm, dẫu sao đây cũng là thế giới Đạo cảnh tầng thứ chín, khác rất nhiều với thế giới mà anh ở trước đó: “Chưa chắc, nhưng vẫn có khả năng thành công”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ gật đầu: “Nói thật là nhà tôi có một cái lò luyện đan, tổ tiên nhà tôi tình cờ có được, khi nào đến tôi sẽ cho anh xem. Còn đan dược thì tôi cũng có thể kiếm giúp anh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn tổng tiêu đầu”.  

 

Quãng đường 5000 dặm khá dài nên dù ngựa chạy nhanh đến mấy thì cũng phải mất vài hôm mới đến nơi, do đó khi trời tối, bọn họ đã dừng chân tại một quán trọ để nghỉ ngơi.  

 
 
Chương 5146


 Đêm đến, Ngô Bình đang ngồi xếp bằng thì chợt mở mắt, sau đó đứng dậy đi tới cửa phòng của Hàn Tuyết Kỳ rồi mở ra.  

 

Lúc này, cô ấy đang ngồi ở đầu giường rồi gật đầu với anh.  

 

Ngô Bình: “Có người trên mái nhà”.  

 

Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sáng chiếu xuống, quả nhiên có người đã giỡ một viên ngói ra.  

 

Ngô Bình vung tay lên cao rồi bắt một viên Hắc Đạn Châu mà mình giấu trong người ra.  

 

Phập!  

 

Người trên mái nhà kêu lên rồi ngã xuống, Ngô Bình đã bắn trúng mắt làm hắn chột một mắt.  

Advertisement

 

Sau đó, ngoài cửa sổ cũng có tiếng động, một quả cầu sát được ném vào.  

 

Ngô Bình kéo Hàn Tuyết Kỳ dậy rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, song họ vẫn đang ở trên không thì đã thấy có người giăng thiên la địa võng ở bên ngoài, chỉ cần kéo một cái là họ sa lưới ngay.  

 

Ngô Bình rút thanh đoản kiếm ra rồi vung lên, cái lưỡi đã bị rách.  

 

Có người hét lên: “Là pháp khí”.  

 

Ngô Bình đáp đất thì thấy có mấy người trên tường, anh lập tức rút kiếm rồi chém ba đường, ba tên kia cứng đờ người rồi rơi xuống đất.  

 

Những người còn lại sợ quá bỏ chạy, mặc kệ những thi thể ở lại.  

 

Bấy giờ, các tiêu sư mới chạy ra, nhưng kẻ địch đã chạy mất rồi.  

 

Hàn Tuyết Kỳ bình tĩnh nói: “Chúng ta lên đường tiếp thôi”.  

 

Vì thế, cả đoàn đã đi ngay trong đêm. Họ treo một cái đèn bão trên đầu xe ngựa, bên trong đặt một chiếc gương để khuếch rộng ánh sáng soi đường.  

 

Nhờ hiệu quả của trận chiến ban nãy nên cho tới khi trời sáng, cũng không có ai cản đường họ.  

 

Đến trưa, đoàn người đã dừng ở một trấn nhỏ, Ngô Bình tìm chỗ cho mọi người ăn uống.  

 

Hàn Tuyết Kỳ rất quan trọng vấn đề ăn uống nên đã gọi mấy món, Ngô Bình lại gọi thêm mấy món nữa.  

 

Vì ở chỗ lạ nên Hàn Tuyết Kỳ rất kiệm lời, một tiêu sư nói: “Tiêu đầu Ngô, chúng ta còn cần đi ít nhất ba ngày nữa, Ba tiểu thư cành vàng lá ngọc thế thì có chịu được không?”  

 

Ngô Bình: “Xe ngựa rất rộng, nếu mệt thì cô ấy có thể nghỉ ngơi luôn”.  

 

Tiêu sư kia cười nói: “Cũng đúng, có tiêu đầu Ngô ngủ cùng luôn”.  

 

Đây vốn chỉ là cuộc tấu hề giữa mấy người đàn ông, hơn nữa các tiêu sư này cũng không biết tổng tiêu đầu đang đóng giả Ba tiểu thư nên mới dám lộng ngôn như thế.  

 

Ngô Bình hắng giọng nói: “Trước mặt khách hàng thì nên ăn nói lịch sự một chút”.  

 

Tiêu sư kia vội im miệng, không dám nói gì nữa.  

 
 
Chương 5147


 Mọi người kinh ngạc, tiêu sư ban nãy hỏi: “Tiêu đầu Ngô, độc gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Loại gây mê, khiến người ta mất tri giác, nhưng không gây chết người. Nhưng người chọn loại độc này cũng tốt lành gì đâu vì nó rất khó bị phát hiện”.  

 

Nói đến đây, anh bé giọng: “Giờ bắt chước tôi giả vờ ngất xỉu nhé”.  

 

Dứt lời, người anh mềm ra rồi gục xuống đất.  

 

Những người khác thấy Ngô Bình diễn kính nghiệp quá thì cũng đành học theo rồi rụng như sung. Ngay sau đó, liên tục có tiếng vật nặng rơi xuống, bàn ghế bị đẩy ra, ngoài ra còn có tiếng Hàn Tuyết Kỳ giả vợ sợ hãi hô lên.  

 

“Ha ha…”  

 

Bên ngoài vang lên tiếng cười lớn, một nhóm người mở cửa xông vào.  

Advertisement

 

“Ba tiểu thư, giờ còn ai bảo vệ cô nữa không?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ đứng dậy trốn ở cửa sổ rồi tức tối nói: “Các người dám động vào một ngón tay của tôi thì bố tôi sẽ không tha cho các người đâu”.  

 

Người kia cười lạnh: “Đến bố cô còn chưa lo xong cho thân mình thì lo gì cho cô? Người đâu, bắt cô ta lại”, cùng lúc đó, tên kia liếc nhìn nhóm Ngô Bình.  

 

Sau khi tìm thấy Ngô Bình, hắn lập tức đi tới rồi lục pháp khí trên người anh.  

 

Song, hắn vừa động vào người của Ngô Bình thì đã thấy cổ tay mình đau nhói, cổ chợt bị bẻ gãy rồi tắt thở.

Sau đó có một bóng người lướt ngang trong phòng, không lâu sau, tất cả mọi người đều nằm hết xuống đất, kể cả hai người tiến về phía Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Các đại tiêu sư vẫn chưa kịp phản ứng gì thì Ngô Bình đã giải quyết hết những người này rồi, ai nấy đều trợn tròn mắt rồi tán thưởng: “Tiêu đầu Ngô giỏi quá!”  

 

Ngô Bình phủi bụi trên người xuống rồi nói: “Những người này biết thừa không đánh lại mình được mà vẫn liều, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận đấy”.  

 

Anh lại đi ra sau bếp thì phát hiện người ở đây đã chết, tiểu nhị ban nãy cũng đang nằm dưới đất.  

 

Ngô Bình không muốn mất thời gian đổi quán khác nên tự mình làm vài món, sau đó mang lên cho mọi người ăn.  

 

Ăn uống xong, bọn họ tiếp tục lên đường. Hai ngày sau đó, có lẽ vì không muốn có thêm tổn thất nên nhà họ Lang không sai người đến ám sát tiếp nữa.  

 

Khi còn cách thành Huyền Thiết gần 100 dặm, xe ngựa đi rất thong dong.  

 

Ngô Bình vẫn ngồi trên xe, anh nói: “Tổng tiêu đầu, chắc bên kia bỏ cuộc rồi, chúng ta sắp đến nơi, không biết người thật đang ở đâu?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Người thật đến từ hôm kia rồi, nhưng vẫn chưa gặp người nhà họ Dương. Nhiệm vụ của chúng ta chưa xong đâu, còn phải đưa Ba tiểu thư đến giao cho nhà họ Dương an toàn đã”.  

 

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa quá trình giao người vẫn còn nguy hiểm ư? Hơn nữa, chúng ta còn phải đứng đầu sóng ngọn gió?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Đúng vậy, nhà họ Lang nghĩ trăm phương nghìn kế để truy sát Ba tiểu thư trên đường thì sao có thể bỏ qua lúc giao người được. Vì thế, tôi đã xếp cô ấy đến một nơi an toàn rồi, khi nào mình đến nơi thì sẽ đưa cô ấy đến nhà họ Dương”.  

 

Ngô Bình: “Thì mình đưa cô ấy đến nhà họ Dương bí mật là xong chứ gì”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Tôi chỉ tin người của mình, nhà họ Dương cũng có nhiều tai mắt lắm, chắc chắn sẽ có người để lộ thông tin. Vì thế, lúc giao người, chúng ta vẫn phải có mặt”.  

 
 
Chương 5148


 Đến đó rồi, Ngô Bình đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp hệt như Hàn Tuyết Kỳ đang ngồi ở đây. Nhìn thấy Hàn Tuyết Kỳ, cô gái đứng dậy nói: “Chị Tuyết Kỳ”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Thanh Ninh, em ở đây đã quen chưa?”  

 

Cô gái này chính là Ba Thanh Ninh - tiểu thư của nhà họ Ba, cô ấy nói: “Em chỉ ở trong nhà chứ không đi đâu nên chg biết có quen hay không. Chị Tuyết Kỳ, khi nào thì mình đến nhà họ Dương ạ?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Bây giờ, em chuẩn bị xong chưa?”  

 

Ba Thanh Ninh gật đầu: “Rồi ạ”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ giới thiệu qua về Ngô Bình: “Đây là tiêu đầu Ngô, anh ấy đã bảo vệ chị trên đường đi và giết được nhiều kẻ xấu. Lát nữa, anh ấy cũng sẽ bảo vệ cho em”.  

 

Ba Thanh Ninh hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn tiêu đầu Ngô”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chúng ta đi thôi”.  

 

Sau đó, bọn họ lên xe rồi tiến về phía nhà họ Dương, lần này đích thân Ngô Bình đánh xe.  

 

Từ đây đến nhà họ Dương còn khoảng chục dặm nữa, chiếc xe vừa lên đường, Ngô Bình đã thấy có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình cùng xe ngựa. Anh vẫn bình thản như không tiếp tục điều khiển xe.  

 

Khi xe đi qua một con phố lớn, Ngô Bình chợt ngoảnh nhìn sang bên trái thì thấy có một người đứng trên nóc của căn nhà chín tầng rồi dương cung bắn về phía họ.  

 

Mũi tên dài ba mét, thoạt nhìn trông đã rất nặng.  

 

Ngô Bình ngồi yên trên xe rồi chộp tay lên cao, ngưng tụ bí lực thành một bàn tay lớn, nó bay ra xa rồi bắt lấy mũi tên kia rồi ném về phía ngược lại.  

 

Vù!  

 

Mũi tên bay ngược lại rồi bắn trúng ngực người kia, tên đó kêu lên đau đớn rồi ngã từ trên cao xuống.  

 

Cùng lúc đó, liên tục có những người mặc đồ đen xuất hiện trên các mái nhà ở xung quanh, họ tung các móc sắt về phía xe ngựa.  

 

Ngô Bình vẫn ngồi yên bất động, sau đó vặn người rồi lại giơ tay phải lên. 24 bí lực ngưng tụ thành một cánh tay rồi bay lên cao, không những túm lấy các móc câu kia, mà còn bắt hết những người tung móc câu lại, sau đó bóp cổ rồi dùng móc câu treo họ lên cao.  

 

Ba Thanh Ninh ngồi trong xe hoảng sợ nói: “Tiêu sư Ngô có thực lực mạnh quá, em không nhìn rõ được luôn”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Cao thủ Bí cảnh chg ai giống ai, có người tu luyện bí cảnh cấp thấp, người lại tu luyện bí cảnh cấp cao. Em chỉ nhìn thấy được một phần thực lực của anh ấy thôi, chứ người ta chưa thi triển hết tài năng ra đâu”.  

 

Dường như bản lĩnh của Ngô Bình đã dọa những kẻ chuẩn bị ra tay phải suy nghĩ lại, vì thế sau đó họ đã thuận lợi đi tới nhà họ Dương.  

 

Công tử nhà họ Dương nhận được tim xong thì đã chờ sẵn bên ngoài. Ngô Bình đừng xe cách cổng khoảng 20 mét, sau đó ngoảnh lại hỏi: “Tổng tiêu đầu, có phải qua cánh cổng này xong là mình hết nhiệm vụ không?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Đương nhiên, chỉ cần đưa người qua cổng xong là mình hết trách nhiệm”.  

 

Sau đó, cô ấy nói với Ba Thanh Ninh: “Thanh Ninh, dù đến Dương phủ rồi thì em vẫn phải cẩn thận, nhà em làm vậy đúng là liều lĩnh”.  

 

Ba Thanh Ninh: “Em biết rồi, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác cả”.  

 

Dương công tử trông rất phong độ, anh ta đi tới rồi cười nói: “Các tiêu đầu vất vả rồi”.  

 
 
Chương 5149


 Nhưng khi anh ngoảnh lại thì người đứng ở bên không phải Dương công tử, mà là một tốp người mặc đồ đen, tất cả chỉ là ảo ảnh.  

 

Thấy thế, Ba Thanh Ninh hoảng sợ, không ngờ nhà họ Dương lại cho phép người khác tạo ảo ảnh trước cổng. Đã thế, còn không có ai ở đây, rõ ràng nhà họ chưa chuẩn bị gì cho việc đón dâu cả.  

 

Ngô Bình: “Cô Ba, cô có thể nói cho tôi biết nhà cô sẽ được lợi gì khi gả cô đến đây không?”  

 

Ba Thanh Ninh: “Nhà tôi chủ yếu kinh doanh dược liệu, còn nhà họ Dương thì nắm giữ một phần dược liệu cao cấp. Nếu chúng tôi hợp tác với nhau thì đôi bên cùng có lợi”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng rõ ràng bây giờ, nhà họ Dương không muốn cho cô vào, cô có thấy lạ không?”  

 

Ba Thanh Ninh thở dài nói: “Tôi không hiểu tại sao họ lại làm vậy”.  

 

Ngô Bình: “Ba tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi xong rồi, tạm biệt”.  

Advertisement

 

Dứt lời, anh quay người đi ra ngoài, sau đó vung tay lên, một cơ gió cuốn tới rồi thổi bay hết những người mặc đồ đen.  

 

Hàn Tuyết Kỳh vẫn ngồi trên xe ngựa, thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy hỏi: “Anh cứ thế bỏ cô ấy ở lại à?”  

 

Ngô Bình: “Chúng ta làm công việc vận chuyển, xong nhiệm vụ rồi thì còn gì liên quan nữa đâu?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Nhưng cô ấy bị đưa vào hang cọp”.  

 

Ngô Bình: “Cũng lạ thật, đây là việc có lợi cho cả hai bên, chẳng hiểu sao nhà họ Dương lại hối hận”.  

 

Đúng lúc này, có một tiêu sư cưỡi ngựa đến nói: “Tổng tiêu đầu, có tin mới”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Nói đi”.  

 

Tiêu sư kia: “Ba tam gia đã đặt một đơn hàng mới là bảo chúng ta đưa Ba tiểu thư về, giá tiền vẫn như cũ”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ nhíu mày nói: “Làm trò gì thế không biết”.  

 

Ngô Bình: “Mãi mới đưa đến giờ lại đón về, không biết hai nhà này đang có ý đồ gì đây?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Kệ họ, việc của chúng ta là vận chuyển nên cứ nhận thôi”.  

 

Ngô Bình quay lại Dương phủ rồi nói: “Ba tiểu thư, bố cô bảo chúng tôi đưa cô về”.  

 

Ba Thanh Ninh đứng bên trong như tượng, hình như đã nghĩ thông suốt vấn đề nên bật khóc nói: “Không cần đâu, từ khi bước chân vào đây, tôi đã không thể quay lại được nữa”.  

 

Sau đó, chợt có nhiều người của nhà họ Dương đi ra, một người đàn ông trung niên trong số đó trầm giọng nói: “Đúng vậy, vào cửa nhà họ Dương rồi thì chết cũng phải làm ma nhà này”.

Ba Thanh Ninh tái mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương công tử trong đám đông rồi nói: “Lẽ ra ngày từ đầu tôi không nên tin anh”.  

 

Cô ấy lấy một chiếc hộp gỗ màu tím ra, sau đó ném cho Ngô Bình đang ở bên ngoài với vẻ dứt khoát.  

 

Chiếc hộp vừa tuột khỏi tay Ba Thanh Ninh, cả nhà họ Dương đã hét lên, sau đó cả đống người bay ra cướp lại chiếc hộp.  

 

Ngô Bình cũng tiến lên ngay, một làn khói mảnh chui vào trong rồi đỡ được lấy chiếc hộp.  

 
 
Chương 5150


 Chủ nhà họ Dương cười phá lên nói: “Ba Thanh Ninh đã là dâu con của nhà tôi, nhà họ Ba cũng chỉ là nhà mẹ của con bé thôi. Nếu tôi chưa cho phép thì con bé không được về”.  

 

Bấy giờ, Hàn Tuyết Kỳ cũng bước ra rồi lạnh lùng nói: “Tiêu cục Uy Hổ đã nhận đơn hàng thì phải hoàn thành, phiền Dương gia chủ chủ động giúp”.  

 

Chủ nhà họ Dương nói: “Người thì tôi có thể giao, nhưng phiền hai vị trả lại chiếc hộp gỗ cho chúng tôi”.  

 

“Không được! Đó là bảo bối của nhà họ Ba tôi, bố tôi dùng nó để đổi lấy đan dược của nhà họ Dương mang về cho chú năm của tôi uống”, Ba Thanh Ninh vừa nói dứt câu đã bị hai người khác khống chế, sau đó bịt miệng lại.  

 

Ngô Bình nói với Hàn Tuyết Kỳ: “Thì ra nhà họ Dương không cho đan dược mà là trao đổi. Nếu thế thì chắc cũng phải trao đổi ngang giá, tại sao giờ nhà họ lại cuống lên thế nhỉ?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Muốn biết thì mở ra là rõ thôi”.  

 

Ngô Bình mở chiếc hộp ra, nhà họ Dương hét lên: “Dừng tay!”, sau đó cả đống người đã bổ nhào tới.  

Advertisement

 

Ngô Bình vung tay lên, một con hoả long xuất hiện trên cao rồi chặn họ lại. Sau đó, anh mở hẳn chiếc hộp ra, bên trong là một đoạn xương ngón tay trong suốt đang toả ra khí tức phi phàm, nhưng khí tức chỉ vây quanh ngón tay chứ không toả ra.  

 

“Ngón tay của cường giả vũ trụ chính ư?”, Ngô Bình híp mắt lại.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Nó có giá trị lắm à?”  

 

Ngô Bình: “Nếu biết cách dùng thì nó là bảo bối vô giá, nhà họ Dương cuống lên thế kia chứng tỏ là rất coi trọng nó”.  

 

Anh lại cất kỹ chiếc hộp đi, đang chuẩn bị chiến đấu với nhà họ Dương thì một tiêu sư khác chạy tới báo: “Tổng tiêu đầu, Ba ngũ gia đã mất vì trúng độc rồi ạ”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cau mày: “Nhà họ Dương này thật là độc ác, chắc chắn họ đã đưa cho nhà họ Ba đan dược giả có tẩm độc”.  

 

Tiêu sư kia nói: “Ba ngũ gia vừa chết, cao thủ của nhà họ Dương và nhà họ Lang đã liên thủ rồi tiêu diệt nhà họ Ba luôn. Giờ bên ấy không còn ai sống sót cả”.  

 

Nghe thấy thế, gia chủ nhà họ Dương cười phá lên nói: “Nhà họ Ba đã bị tiêu diệt thì giờ hai người định đưa Ba Thanh Ninh đi đâu? Tốt nhất bây giờ, hai người hãy để chiếc hộp lại rồi chúng ta đường ai nấy đi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có vài thắc mắc muốn ông giải đáp hộ”.  

 

“Mời nói”.  

 

“Trên đường chúng tôi đưa Ba Thanh Ninh đến đây liên tục bị người ta hành thích, có phải các ông cho người ra tay không?”  

 

Gia chủ nhà họ Dương: “Đương nhiên là không, đó là nhà họ Lang. Chúng tôi đã hợp tác với nhau từ trước, nhưng nhà họ Lang quá tham lam, cũng muốn cướp mẩu xương nên mới ra tay trên đường”.  

 

Ngô Bình: “Các người đã có ý đồ hãm hại nhà họ Ba từ trước, để chia nhau sản nghiệp nhà họ à?”  

 

Gia chủ nhà họ Dương: “Chúng tôi đã giao hẹn là nhà họ Dương sẽ lấy các cửa hàng thuốc của nhà họ Ba, còn nhà họ Lang thì lấy địa bàn và các cửa hàng khác”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Các người làm thế nào để lấy được lòng tin của nhà họ Ba?”  

 

Gia chủ nhà họ Dương: “Chúng tôi bảo đảm chỉ cần Ba Thanh Ninh được đưa đến nhà họ Dương thì cô ấy sẽ là dâu con nhà này, sau đó sẽ cử cao thủ đến tiêu diệt nhà họ Lang”.  

 

Ngô Bình: “Ai cũng tính kế, mỗi nhà họ Ba là không”.  
 
Chương 5151


 Ngô Bình: “Toàn lũ tép riu!”  

 

Anh giậm chân một cái thi triển một bí chú, sương mù lập tức xuất hiện, sau đó anh đã biến mất trong màn sương rồi xuất hiện phía sau Ba Thanh Ninh.  

 

Hai người đang khống chế cô ấy kêu lên hự mọt tiếng rồi ngã ra ngất xỉu. Cùng lúc đó, Ngô Bình và Ba Thanh Ninh đã biến mất, sau đó xuất hiện cạnh xe ngựa.  

 

“Đi!”  

 

Anh hô lên, sau đó cả ba nhanh chóng lên xe. Lúc này, người nhà họ Dương đã bị sương mù vây kín nên đang rất hỗn loạn.  

 

Xe ra khỏi thành Huyền Thiết, Ngô Bình lệnh cho các tiêu sư tách nhau ra.  

 

Sương mù không thể kìm chân nhà họ Dương quá lâu, sau khi họ rời khỏi thành được hơn một trăm dặm thì cao thủ nhà họ Dương đã đuổi tới. Người đi đầu bay vút lên cao, sau đó tung một tia sét hình con rắn về phía Ngô Bình.  

Advertisement

 

Ngô Bình tung một chưởng lên cao, một tấm màn chắn xuất hiện xung quanh xe ngựa. Đây là một loại bí lực dùng để phòng ngự, tia sét chỉ đánh được ở bên ngoài, chứ không gây tổn thương cho người ở bên trong.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Người ra tay ở tầng thứ tư Bí cảnh rồi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tiếc là bí lực của hắn quá yếu, hơn nữa còn không tinh thuần”.  

 

Sau đó, anh phóng tiếp một bí lực ra, cả xe ngựa đã bay lên cao rồi lao nhanh lên phía trước, bỏ những người khác ở tít phía sau.  

 

Đoạn đường sau, Ngô Bình lại đánh lui hai tốp khác tiếp. Đến chiều cùng ngày thì anh đã về đến tiêu tục Uy Hổ ở Long Thành.  

 

Đến  nơi, Ba Thanh Ninh xuống xe rồi hành lễ với Ngô Bình và Hàn Tuyết Kỳ: “Cảm ơn hai người”.  

 

Ngô Bình trả lại chiếc hộp cho cô ấy rồi nói: “Thanh Ninh cô nương, nhà họ Ba đã không còn nữa, cô định tính thế nào?”  

 

Ba Thanh Ninh: “Thiên hạ rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có chỗ cho tôi dung thân”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Đằng nào cũng đắc tội với hai nhà Dương, Lang rồi, sau này em hãy ở lại tiêu cục đi”.  

 

Ba Thanh Ninh: “Cảm ơn chị”.  

 

Cô ấy đưa lại chiếc hộp cho Ngô Bình rồi nói: “Ngô đại ca, nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi tặng anh, hi vọng có thể giúp được gì đó cho anh”.  

 

Ngô Bình cầm lấy rồi gật đầu: “Đúng là thứ này hữu dụng với tôi, tôi nhận nhé”.  

 

Thu xếp cho cô ấy xong, Hàn Tuyết Kỳ hỏi: “Nó có tác dụng với anh thật à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nó có thử làm cầu nối kết nối với vũ trụ chính, có nó rồi thì tôi có thể dễ dàng hấp thu sức mạnh của vũ trụ chính hơn”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Khi nào về, tôi sẽ sai người đưa kim phiếu cho anh, à tôi sẽ bảo người chuẩn bị dược liệu cho anh luyện đan”.  

 

Ngô Bình sáng mắt  lên: “Lò luyện đan mà tổng tiêu kể đang ở đâu?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Tôi sẽ mang đến cho anh trong vòng ba ngày, mấy ngày qua anh vất vả rồi, đi nghỉ đi”.  

 

Sau chuyến đi vừa rồi, Ngô Bình đã biết được tầm quan trọng của bí lực nên giờ sẽ tiếp tục cảm nhận bí chú.
 
Chương 5152


 Anh đi tới tiêu cục thì phát hiên không có nhiều tiêu sư ở đây, tổng tiêu đầu cũng không thấy đâu nên đã gọi một tiêu sư lại hỏi: “Mọi người đi chuyển hàng hết rồi à?”  

 

Tiêu sư kia đáp: “Đúng, tiêu cục vừa nhận một đơn lớn, tổng tiêu đầu cũng đích thân đi vận chuyển hàng”.  

 

Ngô Bình gật đầu, định đi kiếm gì ăn nên nói: “Đến quán rượu Vạn Phúc ở đối diện đi, tôi mời”.  

 

Ngô Bình quyết định đến đó ăn là vì một là đây cũng là sản nghiệp của tiêu cục, hai là vì gần, qua cửa sổ cũng có thể quan sát tình hình của tiêu cục.  

 

Các tiêu sư nghe thấy vậy thì đều hoan hô rồi chạy đi ngay.  

 

Ngô Bình đặt vài bàn ở đây, để các tiêu sư được ăn uống thoải mái. Anh đã kiếm được một khoản kha khá, chỉ mời họ một bữa này thì cũng không hết được.  

 

Họ vừa uống vài chén thì thấy có một nhóm người mặc đồ trắng khiêng một cái quan tài bằng vàng xuất hiện trước cửa.  

Advertisement

 

Một tiêu sư nói: “Tiêu đầu Ngô, họ làm gì thế nhỉ?”  

 

Ngô Bình đứng dậy nói: “Để tôi ra xem”.  

 

Dứt lời, anh đi ra cửa thì thấy một tiêu sư đang tiếp họ.  

 

Thấy Ngô Bình đi tới, tiêu sư kia nói: “Tiêu đầu Ngô, họ muốn thuê mình chuyển cái quan tài vàng này đến Tây Vực”.  

 

Tây Vực là một vùng ở cực Tây, trên đường đi phải băng qua hơn chục đế quốc hoàng triều, một quãng đường vừa dài vừa nguy hiểm nên thường chỉ có các tiêu cục lớn mới dám nhận.  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình nói ngay: “Phạm vi vận chuyển của tiêu cục chúng tôi chỉ quanh mấy quận trong hoàng triều Đại Tề thôi, chứ không đến Tây Vực”.  

 

Một người đàn ông cao gầy mũi cao, mắt dài nói: “Anh đừng từ chối vội, chủ nhà tôi sẽ trả các anh 500 nghìn tiền Linh”.  

 

Ngô Bình giật mình, vì 500 nghìn tiền Linh tương đương với 60 triệu lạng vàng, đúng là mối lớn.  

 

Người mặc đồ trắng: “Sao, tiêu cục ta có nhận không?”  

 

Ngô Bình: “Xin lỗi, chuyện này lớn quá nên cần chờ tổng tiêu cục của chúng tôi về thì mới quyết được”.  

 

Người kia: “Không sao, khi nào tiêu cục của các anh về thì tôi sẽ quay lại”, dứt lời, người đó đã sai những người khác khiêng cái quan tài đi.  

 

Họ đi rồi, tiêu đầu trước đó nói: “Tiêu sư Ngô, 500 nghìn tiền Linh bằng lợi nhuận cả chục năm của mình đấy! Không biết tổng tiêu đầu có nhận không nhỉ!”  

 

Ngô Bình: “Nhưng đoạn đường vận chuyển rất dài, lại có vô vàn nguy hiểm, chỉ e có không còn sống mà về tiêu tiền thôi”.  

 

Tiêu đầu kia gật gù: “Cũng phải, nghe nói Tây Vực rất nhiều cướp, trong đó không thiếu cường giả Thần Thông, đúng là thực lực của mình chưa đủ thật”.  

 

Ngô Bình: “Hơn nữa có trời mới biết trong cái quan tài vàng đấy đựng cái gì”.  

 

Xử lý xong việc này, Ngô Bình tiếp tục quay lại bàn uống rượu.  

 

Ăn xuống xong, anh về nhà thì thấy Mẫn Nhi đang dọn dẹp và giặt giũ cho mình.  

 

Anh hỏi: “Mẫn Nhi, em sống ở đây thấy sao?”  

 

Mẫn Nhi: “Chị Tuyết Kỳ đối xử với em rất tốt, giờ còn có thêm chị Thanh Ninh nữa, hai chị ấy đã dạy em rất nhiều thứ”.  

 
 
Chương 5153


Anh vừa ra ngoài thì thấy toàn thân Hàn Tuyết Kỳ bê bết máu, các tiêu sư và tiêu đầu ở phía sau cũng đều bị thương.  

 

Long Hành Tôn nằm trên xe và đã tắt thở, khá nhiều xe ở phía sau toàn chở những thi thể đã lạnh.  

 

Ngô Bình tiến lên hỏi: “Mất hàng rồi à?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ đờ đẫn nói: “Chuyến hàng có giá trị 20 triệu lạng vàng mất rồi, chúng ta phải đền gấp đôi”.  

 

Dứt lời, cô ấy hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên xe ngựa xuống. Ngô Bình vội đỡ lấy rồi nói với những người khác: “Mau chữa trị cho những người bị thương rồi kiểm kê lại số người”.  

 

Sau đó, anh đỡ Hàn Tuyết Kỳ vào phòng khách để trị thương. Cô ấy bị thương rất nặng, không chỉ tiêu hao hết sức lực, mà đâu đâu cũng có vết thương, cần phải nghỉ dưỡng một thời gian dài mới khoẻ lại được.  

 

Ngô Bình châm cứu cho cô ấy rồi dùng bí lực để trị thương. Hơn chục phút sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tỉnh lại nói: “Tiền tích góp bao năm của tiêu cục đều dùng để đền bù hết rồi, tôi không cam tâm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ai cướp hàng của mình?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Có một băng cướp ở Đại Tề, chúng đến rồi đi nhanh như gió, thực lực lại mạnh hơn chúng ta. Haizz, cũng do tôi sơ suất, tham chuyến hàng lớn này”.  

 

Ngô Bình: “Người vẫn còn sống là tốt rồi, tiến có thể kiếm lại được”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Cả đống tiền chứ ít gì, nghĩ đến thôi đã phát rầu”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm trước có người đến thuê mình vận chuyển một cái quan tài vàng đến Tây Vực, họ trả 500 nghìn tiền Linh nhưng tôi chưa nhận”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ lập tức lên tinh thần ngay, cô ấy ngồi dậy hỏi: “Anh có nhận được không?”  

 

Ngô Bình: “Chuyến này cũng khá nguy hiểm, nếu tôi có thể đột phá lên tầng thứ hai Bí cảnh thì may ra có thể”.  

 

Tầng thứ hai Bí cảnh là Bí Kỹ.  

 

Cảnh giới này là sau khi lĩnh ngộ đủ bí lực thì sẽ kết hợp chúng với thể chất của mình, sau đó tạo ra sát kỹ Bí cảnh giới, nó có lực sát thương rất mạnh.  

 

Các bí kỹ này sẽ truyền thừa các đời, chứ một người rất khó tạo ra được. Nếu ai có thể nâng cao chúng lên một chút thì sẽ có địa vị cao hơn người khác.  

 

Nhưng Ngô Bình thì khác, anh đã tu hành quá nhiều bí lực nên giờ không ai có thể giúp được anh cả, anh phải tự thân vận động thôi.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Anh cần bao lâu để đột phá lên Bí Kỹ?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Khoảng 10 ngày, chỉ cần tiến vào cảnh giới đó thì tôi có thể vừa đi vừa cảm nhận. Chuyến này mà nhận thì ít cũng phải đi vài tháng”.  

 

Tuy Hàn Tuyết Kỳ rất cần tiền, nhưng vẫn do dự nói: “Song nguy hiểm lắm, tôi lại bị thương rồi nên không thể đi với anh được. Haizz, thôi bỏ đi, từ từ kiếm tiền bù lại sau vậy”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Sao tôi để mặc cô phá sản được, cứ để tôi nhận chuyến này. Nhưng nếu người kia quay lại thì cô phải kéo dài thời gian cho đến khi tôi xuất quan”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ nghiêm túc nhìn anh: “Anh chắc muốn nhận không?”  

 

Ngô Bình: “Có”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Được, liều một phen vậy!”  

 

Cứ thế, Ngô Bình đi về bế quan tu luyện. Tối của ngày thứ chín sáu đó, anh đã thành công lĩnh ngộ hết bí chú tương ứng với 100 bí lực.  

 
 
Chương 5154


 Ngô Bình mất một buổi tối để cảm nhận ba bí kỹ cao cấp n ày, chúng là Hoả Diêm Đao, Di Hình Hoán Ảnh Bộ và Lạc Anh Thiên Sát.  

 

Ngô Bình không kịp tập luyện kỹ mà đã đến đại sảnh luôn, vì anh biết người thuê vận chuyển đã đến rồi.  

 

Quả nhiên Hàn Tuyết Kỳ đang sốt sắng chờ anh xuất quan ở đại sảnh, thấy anh đi tới, cô ấy gật đầu nói: “Anh này không chờ được nữa rồi, tiêu đầu Ngô, anh xuất phát luôn được chứ?”  

 

Ngô Bình: “Được”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Chuyến này đường rất xa, hi vọng tiêu đầu Ngô sẽ bình an trở về”.  

 

Ngô Bình: “Nhất định rồi”.  

 

Người áo trắng gật đầu nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hôm nay tiêu đầu Ngô phải xuất phát luôn thôi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng tôi phải đưa chiếc quan tài này đến địa chỉ cụ thể nào ở Tây Vực?”  

Advertisement

 

Người áo trắng: “Thành Bạch Mã ở Tây Vực, đến đó rồi thì sẽ có người đến tìm anh”.  

 

Ngô Bình: “Chuyến hàng lớn thế này sao các anh không nhờ các tiêu cục lớn hờn mà lại thuê tiêu cục Uy Hổ chúng tôi?”  

 

Người áo trắng: “Lý do là gì thì các anh cũng nhận rồi mà, nếu các anh không nhận thì chúng tôi cũng không ép, đúng vậy không?”  

 

Ngô Bình: “Cũng đúng, thôi không nhiều lời nữa, một tiếng sau tôi sẽ xuất phát”.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã tự chọn thêm mười tiêu sự hộ vệ và hai đại tiêu sư nữa. Anh không thể dẫn quá nhiều tiêu sư đi, vì tiêu cục còn cần nhận mối khác, vì chuyến hàng anh phải đi cả mấy tháng.  

 

Mẫn Nhi và Ba Thanh Ninh cũng ra tiễn Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cưỡi trên con ngựa tốt nhất của tiêu cục, Hàn Tuyết Kỳ đã mua con ngựa này vào nửa năm trước, nhưng rất ít khi dùng đến, thi thoảng mới cho ra ngoài.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Tiêu đầu Ngô, tôi chờ anh về luyện đan đấy”.  

 

Cô ấy đã tìm thấy lò luyện đan cho Ngô Bình, tiếc là giờ anh không có thời gian luyện chế đan dược rồi.  

 

Ngô Bình: “Ừm, tổng tiểu đầu và mọi người ở nhà bảo trọng”.  

 

Chiếc quan tài vàng đã được chất lên xe ngựa do dám con ngựa kéo xe, Ngô Bình đi đầu, còn các tiêu sư đi phía sau.  

 

Xe đi tới hoàng hôn thì đã tới một châu khác của hoàng triều Đại Tề là Vũ Châu. Nơi này mưa nhiều nên đường rất lầy lội, chưa đi được bao lâu thì Ngô Bình quyết định nghỉ lại tại một quán trọ, chờ sáng mai lại lên đường.  

 

Các tiêu sư đã đi đường cả ngày nên cũng đã thấm mệt.  

 

Họ đánh xe hàng vào trong, sau đó Ngô Bình vừa xem bản đồ vừa nhâm nhi rượu.  

 

Rượu ở đây khá ngon, anh vừa cho một viên lạc vào miền thì chợt nhìn ra bên ngoài.  

 

Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ màu vàng đang đứng trên xe hàng, tay trái thì cầm một thanh đao.  

 

Ngô Bình bỏ rượu xuống rồi đi ra ngoài hỏi: “Các hạ định cướp hàng à?”  

 

Người đàn ông: “Biết rồi còn không chạy đi à?”  

 

Ngô Bình: “Anh đến thì chúng tôi phải đi ư?”  

 
 
Chương 5155


Đại tiêu sư kia gật đầu: “Hắn từng giết một vương gia đương triều”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì lắc đầu: “Vương gia nào dễ bị giết thế? Khả năng cao là có người có địa vị cao hơn vị vương gia ấy thuê tên này giết thôi”.  

 

Kim Đao Khách cười nói: “Cậu rất thông minh, nhưng tiếc là người thông minh hay chết sớm lắm”.  

 

Ngô Bình chợt nghĩ ra điều gì đó nên hỏi: “Nếu đã là tội phạm thì kiểu gì cũng có treo thưởng nhỉ?”  

 

Đại tiêu sư: “Vâng, quan phủ treo thưởng 10 triệu lượng, nếu bắt được hắn thì sẽ được 20 triệu lạng vàng”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Thế tôi sẽ chém đầu hắn cho anh mang về đưa tổng tiêu đầu đi nhận thưởng nhé”.  

 

Dứt lời, anh bay vút lên cao rồi dùng đao chiến đấu với Kim Đao Khách kia. Ngô Bình nhanh chóng thi triển bí kỹ mới học, lập rức có cả trăm ảo ảnh thanh đao xuất hiện quanh người anh. Kim Đao Khách kia chỉ biết trố mắt ra nhìn với vẻ sợ hãi.  

Advertisement

 

Vù!  

 

Hai eben va chạm, Kim Đao Khách đã trúng nhiều vết chém, trong đó có một nhát đao chém trúng cổ hắn.  

 

Đầu Kim Đao Khách rơi xuống đất, song hắn vẫn kịp nói thêm một câu: “Đao pháp nhanh quá!”  

 

Các tiêu sư hoan hôn, đại tiêu sư kia nói: “Tiêu đầu Ngô, đao pháp của cậu nhanh quá. Kim Đao Khách này ở tầng thứ bảy Bí cảnh rồi đấy, thế mà cũng không có cơ hội phản kháng”.  

 

Thật ra, trong lúc ra tay thì Ngô Bình cũng cảm nhận được trên người Kim Đao Khách có hai loại bí lực, nhưng đều là cấp trung. Trong lúc không kịp phòng bị, hắn đã bị anh hạ gục.  

 

Anh nhặt đầu hắn lên, xử lý qua rồi ném cho đại tiêu sư kia rồi nói: “Tối nay anh hãy nhanh chóng mang cái này về tổng tiêu cục, nếu có ai định cướp gì cứ giơ cái đầu ra cho họ nhìn”.  

 

Đại tiêu sư kia cười nói: “Vâng, lãnh thưởng xong thì chúng ta cũng đền bù được một nửa chuyến hàng bị mất lúc trước rồi”.  

 

Đại tiêu sư ấy đi rồi, Ngô Bình lại rơi vào trầm tư. Tuy chuyến hàng này không được giữ bí mật, nhưng có người tới cướp hàng sớm thế này thì xem ra đoạn đường sau sẽ không thể yên bình.  

 

Anh biết rõ mình sắp phải đối mặt với điều gì, vì thế đã tu luyện nhiều bí kỹ hơn, ngoài ra còn bắt dầu tu luyện bí kỹ cấp huyền và thần.  

 

Sáng ngày hôm sau, anh vừa hay luyện thành thêm một bí kỹ cấp huyền. Bí kỹ này có uy lực mạnh hơn trước rất nhiều, anh đặt tên nó là Cửu Tàng Sát Sinh Thuật, nhưng đây là bí kỹ giết chóc.  

 

Khi mặt trời lên cao, mọi người đã ăn uống xong rồi lên đường tiếp. Ngô Bình cưỡi ngựa rồi thong dong đi trước, anh nhắm hờ mắt như đang nghỉ ngơi, chứ thật ra vẫn đang tu luyện bí kỹ.  

 

Cứ thế, họ đã đi thêm bảy ngày. Anh đã tu luyện được 13 loại bí kỹ, trong đó gồm một bí kỹ cấp thần có tên là Thanh Phong 12 Sát.  

 

Khi thi triển bí kỹ này thì cơ thể sẽ biến thành cơn gió khiến kẻ địch không thể phát giác. Hơn nữa, bí kỹ này có 12 loại kỹ xảo giết người nên cực kỳ khó phòng bị.  

 

Nhưng bí kỹ này quá mạnh nên Ngô Bình không thể liên tục thi triển được, vì với thể chất hiện giờ, anh chỉ thi triển được một lần thôi.  

 

Bây giờ, nhóm của anh đã đến biên giới của Đại Tề, nếu đi tiếp về phía Tây thì sẽ tới một vùng đất hoang có địa hình hiểm trở, người sống thưa thớt, không có một quốc gia nào quản lý nơi này. Vì thế có rất nhiều tội phạm lưu vong đến đây. Ví dụ như có năm trong số 20 nhóm cướp mang tầm quốc gia ở đây.  

 

“Các anh em, chúng ta sắp gặp các tên cướp mạnh hơn rồi, mọi người tập trung vào!”, Ngô Bình hô lên.  

 

Bây giờ, mọi người đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên nói: “Có tiêu đầu Ngô ở đây, bọn cướp có mạnh đến mấy cũng đi chầu diêm vương thôi”.  

 

Trong các tiêu sư, có một người có tu vi không cao, tuổi tác đã lớn, nhưng vì có kinh nghiệm nên vẫn được Ngô Bình chọn.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom