Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4896


 “Hà Hoan, cô không vào đó được”.  

 

Hà Hoan cau mày: “Tại sao?”  

 

Một đại trưởng lão nói: “Trình độ luyện đan của người này chắc chắn rất cao, mà chiếc nhẫn kia thật ra là nơi mà tư tổ đan đạo tìm truyền nhân. Một khi cậu ấy vào trong thì sẽ kích mở kiểm tra truyền thừa. Trong lúc đó, cậu ấy buộc phải luyện đan liên tục. Như vậy thì chúng ta sẽ được hưởng các đan dược đó”.  

 

Một trưởng lão khác nói: “Truyền thừa của sư tổ đan đạo đâu phải bạ ai cũng truyền? Chắc người này có mất cả đời cũng không ra ngoài được, như vậy thì cậu ta sẽ phải luyện đan cho Long Hổ Tông chúng ta mãi mãi”.  

Advertisement

 

Hà Hoan nổi giận nói: “Sao các người lại tính kế sư phụ tôi?’  

 

Trưởng lão kia nói: “Với cấp bậc như vậy thì không đời nào cậu ta chịu làm việc cho mình đâu, đây là cách duy nhất để giữ cậu ta lại”.  

 

Advertisement

Hà Hoan không thể chấp nhận được: “Sư phụ tôi rất giỏi, nhỡ người thông qua bài khảo hạch thì các người định thế nào?”  

 

Một trưởng lão cười nói: “Thông qua thì càng tốt chứ sao, như thế thì cậu ta sẽ biết ơn chúng ta, sau này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình”.  

 

Hà Hoan chán nản nói: “Các người thật lắm mưu mô”.  

 

Sau khi vào không gian trong nhẫn, Ngô Bình phát hiện không gian này rất lớn, linh khí lại dồi dào. Hơn nữa, anh nhìn ra xa thì thấy khắp nơi đều là một màu xanh mướt, anh có thể ngửi thấy mùi của rất nhiều dược liệu.  

 

Hà Thái cười nói: “Đại sư Ngô, đây chính là không gian trong nhẫn, cậu cứ tự nhiên”.  

 

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Thầy luyện đan mới đến, xin hỏi có muốn tham gia khảo hạch nhận truyền thừa đan đạo không?”  

 

Ngô Bình: “Ở đây có truyền thừa đan đạo? Truyền thừa của ai thế?”  

 

Giọng nói kia: “Của sư tổ đan đạo”.  

 

Với trình luyện đan hiện giờ thì Ngô Bình không cần thêm bất kỳ truyền thừa nào nữa, nhưng anh ngại từ chối nên hỏi: “Nhận được truyền thừa xong thì tôi được lợi gì?”  

 

Giọng nói kia: “Lấy được dược liệu quý mà sư tổ đã phong ấn cùng kỹ thuật luyện đan cao minh hơn”.  

 

Ngô Bình chỉ có hứng thú với dược liệu nên hỏi: “Dược liệu gì thế?”  

 

“Hầu hết đều là dược liệu của vũ trụ chính”.  

 

Tim Ngô Bình đập như đánh trống: “Bao nhiêu thế?”  

 

“53 cây”.  

 

Ngô Bình không chút do dự nói: “Tôi nhận, xin hỏi xưng hô?”  

 

“Cứ gọi tôi là Dược Ngũ”, giọng nói kia: “Tôi do sư tổ tạo ra để hướng dẫn cho người tham gia khảo hạch, tôi cũng là người quản lý không gian này”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Hà Thái: “Hà tông chủ, tôi phải tham gia khảo hạch rồi, ông cứ về trước đi”, anh không muốn Hà Thái biết những việc mình làm ở đây.  

 
 
Chương 4897


Dược Ngũ: “Nếu tư chất của cậu tốt thì không khó, đương nhiên đến nay vẫn chưa có ai qua được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.  

 

Ngay sau đó, anh đã được đưa đến một nơi rộng rãi, ngoài các cuốn sách lơ lửng trên không ra thì không còn gì khác.  

 

Advertisement

Dược Ngũ nói: “Đây là sách do sư tổ và đệ tử của người biên soạn, cậu phải học hết. Khi nào tiếp thu được hết kiến thức thì coi như qua vòng một”.  

 

Ngô Bình nhìn cả đống sách ở trên cao rồi mỉm cười, sau đó anh vẫy tay một cái, các cuốn sách đều mở ra, thần niệm của anh lướt qua từng trang sách rồi ghi nhớ hết nội dung.  

 

Việc này không khó với Ngô Bình, hầu hết những ai có tu vi cao đều có thể làm được. Nhưng nếu muốn hiểu được nội dung bên trong thì lại khác.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhắm mắt lại, chỉ mất một lát là các nội dung đã được anh hấp thu hết. Có vài kiến thức khá cơ bản với anh, song cũng có những nội dung có ích với việc tu hành và luyện đan của anh.  

 

Anh mở mắt ra rồi nói: “Tôi đã học xong hết rồi”.  

 

Dược Ngũ: “Tốt lắm, giờ bắt đầu khảo hạch”.  

 

Tiếp theo, có một tờ giấy lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình, bên trên viết chi chít câu hỏi.  

 

Dược Ngũ: “Cậu phải trả lời các câu hỏi này, khi nào xong thì ý chí của sư tổ sẽ chấm điểm cho cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi cầm bút lên viết rất nhanh. Có khoảng hơn ba nghìn câu hỏi, người bình thường muốn làm xong chắc phải mất vài tháng hoặc lâu hơn.  

 

Ngô Bình viết rất nhanh, loáng cái các đáp án đã được điền kín.  

 

Năm phút sau, anh đã giải xong hết câu hỏi.  

 

Lúc này, tờ giấy phát ra tia sáng ngũ sắc rồi bùng cháy, sau đó hoá thành một cái lò luyện ngũ sắc rồi lơ lửng trên cao.  

 

Dược Ngũ: “Chúc mừng, cậu đã nhận được điểm cao nhất, chỉ khi trả lời đúng hết và một phần mười đáp án xuất sắc hơn cả đáp án gốc thì mới có cái lò luyện này xuất hiện. Bên trong lò chứa sức mạnh của sư tổ và các đệ tử của người, từ giờ nó sẽ thuộc về cậu”.  

 

Chiếc lò bay về phía Ngô Bình rồi hoá thành một luồng sức mạnh trong tay anh, sau đó chui vào đan điền, tiếp theo không ngừng phóng một loại sức mạnh thần kỳ ra.  

 

Dược Ngũ: “Tiếp đến vòng hai, cần cậu quan sát sư tổ luyện đan, cậu sẽ được xem ba lần rồi luyện chế theo”.  

 

Ngô Bình: “Đơn giản, bắt đầu đi”.  

 

Ngay sau đó đã có một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở phía trước, người đó đang luyện đan. Ngô Bình nhìn một lát thì thấy trình luyện đan của sư tổ này ngang mình, nhưng có nhiều điểm còn giỏi hơn anh, dẫu sao tư duy của người ta cũng khác anh. Nếu sư tổ nhìn anh luyện đan thì chắc cũng có suy nghĩ như anh bây giờ.  
 
Chương 4898


Diệu Thế Cực Đan!  

 

Ngô Bình gật đầu rồi lập tức lấy lò luyện đan ra rồi luyện theo cách của sư tổ đan đạo. Nhưng cách của hai người vẫn có điểm khác biệt, vì thế mang đậm đặc điểm cá nhân của mỗi người.  

 

Khi Ngô Bình luyện gần xong thì quả nhiên có rất nhiều phù văn bay ra từ lò luyện đan, sau đó xếp thành hàng trên không trung rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một viên đan dược như mặt trời nhỏ.  

 

Advertisement

Vì dược lực của nó quá mạnh nên không thể tồn tại quá lâu được, ngay khi luyện xong thì phải uống ngay, không thì sẽ bị giảm tác dụng.  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Đan dược bất hủ!”  

 

Nói xong, anh uống viên đan dược vào. Ngay sau đó, từng lỗ chân lông trong người anh đều phát ra tia sáng mãnh liệt, anh như đã biến thành một người phát sáng.  

Advertisement

 

Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị áp chế trong người mình đã được giải phóng, sau đó rèn luyện hình thần của anh cùng sức mạnh của dược lực.  

 

Nửa tiếng sau, ánh sáng biến mất, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục được phân nửa, thể chất của anh cũng đã mạnh hơn nhiều.  

 

“Diệu Thế Cực Đan đúng là danh bất hư truyền!” Ngô Bình cảm thán.  

 

Dược Ngũ: “Chúc mừng, anh đã thông qua vòng thi một cách xuất sắc”.  

 

Ngô Bình: “Khảo hạch xong chưa?”  

 

Dược Ngũ: “Còn một vòng cuối nữa, đó là kiểm tra vận mệnh”.  

 

Ngô Bình hơi nhíu mày: “Vận mệnh ư?”  

 

Dược Ngũ: “Đúng vậy, phần thi này khá nguy hiểm, cậu sẽ được đưa tới một không gian khác. Ngoài cậu ra, còn mười nghìn thiên kiêu đến từ các vũ trụ khác nữa. Ở đó có quy luật kỳ lạ, số mệnh của ai mạnh nhất thì sẽ chiếm được số mệnh và sức mạnh của người khác”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Tranh đấu với mười nghìn người ư?”  

 

Dược Ngũ: “Đúng, bây giờ đã có 999 người tham gia rồi, còn thiếu đúng một vị trí nữa thôi. Cậu mà vào đó thì cuộc thi sẽ bắt đầu. Người thắng sẽ trở thành thiên kiêu chí tôn cấp Vũ Trụ, vô địch trong vô vàn các vũ trụ. Kẻ thất bại sẽ hồn bay phách tán”.  

 

Ngô Bình: “Tôi phải tham gia à?”  

 

“Cậu có thể không tham gia, nhưng cậu sẽ không thể nhận được phần thưởng cuối cùng”.  

 

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi reo cho mình một quẻ, quả nhiên kết quả của phần thi này rất loạn, anh cũng không nhìn rõ.  

 

Anh hỏi A Kỳ: “Tôi nên tham gia không?”  

 

A Kỳ: “Anh tự quyết định đi, nhưng nếu có thể chiếm được số mệnh của người khác thì anh sẽ dễ lĩnh hội được tuyệt học trong các điện đường khác hơn”.  

 
 
Chương 4899


 Ngay sau đó, Ngô Bình đã bị nhấn chìm trong một màn sáng và tiến vào một không gian khác. Xung quanh đây đều là hư không, anh có thể nhìn thấy rất nhiều sinh linh phát sáng, người ánh sáng yếu, người ánh sáng mạnh. So ra thì anh như mặt trời, còn họ thì là các vì sao nhỏ bé.  

 

Lúc này, bên tai anh chợt vang lên một giọng nói: “Tranh giành số mệnh bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8… 2, 1, bắt đầu!”  

 

Ngô Bình bỗng thấy các sinh linh ở xung quanh đều phóng ra lực hút để cướp sức mạnh và số mệnh của anh. Vài trăm sinh linh ở xung quanh toả một nguồn năng lượng ra rồi bay về phía Ngô Bình, sau đó dung nhập vào cơ thể anh.  

 

Quá trình này rất nhanh vì chưa đến một phút, sinh mệnh của họ giảm dần, ánh sáng vụt tắt, còn họ thì biến thành các thi thể, lơ lửng ở đây mãi mãi.  

 

Hấp thu xong các năng lượng đó, cơ thể của Ngô Bình đã tự động di chuyển tới một khu mới, sau đó chiến tiếp. Lần này, anh đã gặp các sinh linh khá manh, họ đều đã hấp thu một vài hay thậm chí hơn chục sinh mệnh rồi.  

Advertisement

 

Tiếc là so với Ngô Bình thì họ vẫn quá yếu, các tia sáng như con đom đóm sao có thể đọ được với ánh mặt trời? Vì thế, khi vừa tiếp xúc với anh thì họ đều biến thành thi thể ngay.  

 

Cứ thế, Ngô Bình đã di chuyển quanh không gian này, đến đâu anh cũng hấp thu được hết năng lượng sinh mệnh và số mệnh của các sinh linh khác.  

 

Cuối cùng, chỉ còn lại hơn chục sinh mệnh, họ không hẹn mà cùng tập trung lại một chỗ.  

Advertisement

 

Khi tất cả sinh mệnh gặp nhau, họ trở nên rất mạnh. Nhưng mực sáng của Ngô Bình đã tăng hơn so với trước rất nhiều, anh nhanh chóng hấp thu nốt các sức mạnh ở đây.  

 

Ngô Bình như một cái hố đen vũ trụ, sinh linh nào nhìn thấy cũng muốn tránh thật xa, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào cơ thể anh.  

 

Khi các sinh mệnh cuối cùng vụt tắt, Ngô Bình đã hấp thu hết sức mạnh và số mệnh ở đây, anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh.  

 

Lúc này, lại có một luồng sức mạnh xuất hiện, anh đã quay về chỗ cũ.  

 

Dược Ngũ: “Chúc mừng cậu đã hoàn thành vòng thi cuối cùng, cậu đã có đủ tư cách nhận được hết truyền thừa của sư tổ đan đạo”.  

 

Ngô Bình: “Tôi cần tìm một nơi để đột phá”.  

 

Dược Ngũ: “Được thôi”.  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trên một đài ngọc rộng lớn, quanh đó là bố cảnh vũ trụ mênh mông. Nơi này rất yên tĩnh, đúng là một nơi lý tưởng để tu luyện.  

 

Ngô Bình nhanh chóng hấp thu các sức mạnh vừa lấy được, sau đó dễ dàng đột phá lên tầng thứ sáu của Võ Đạo, tiếp đến là tầng thứ bảy, thứ tám, thứ chín và mười.  

 

Tầng thứ mười đã ngang với thực lực của cường giả năm kỷ nguyên. Lúc này, tất cả sức mạnh bị áp chế trong người anh đã được giải phóng.  

 

Hệ thống sức mạnh trước kia hợp nhất với hệ thống Võ Đạo, anh đã hoàn toàn hiểu được đạo lý của võ đạo, đồng thời được vũ trụ võ đạo công nhận.  

 

Hiện giờ, anh đã mở hết các điện đường võ đạo còn lại ra, nhưng chỉ loáng cái là các truyền thừa ở đó đã xuất hiện trong đầu anh.  

 

Tuy truyền thừa của điện đường võ đạo rất mạnh, nhưng chung quy vân là của người khác, còn anh vẫn cần sáng tạo võ đạo của riêng mình.  

 

Một tầng sáng bao quanh Ngô Bình, tư duy cùng sức mạnh của anh đã liên tục thay đổi trong một thời gian ngắn.  

 

Không biết bao lâu sau, anh mở mắt ra thì khí tức quanh người đã khác hẳn. Từng cử động của anh cũng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của vũ trụ.  

 

“Dược Ngũ, truyền thừa của sư tổ đâu?”  

 

Dược Ngũ: “Đây”.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trong một cung điện lớn. Có 53 cây thuốc được phong ấn trong tinh thạch trên không gian bên trong, chúng đều đến từ vũ trụ chính.  

 

Ngoài ra còn có các dược liệu quý khác của sư tổ đan đạo, tuy không phải của vũ trụ chính, nhưng hầy hết cũng có có một chút sức mạnh của vũ trụ ấy, hoặc là các dược liệu phi phàm của các vũ trụ khác.  

 

Ngô Bình không khách sáo mà cất hết đi luôn rồi nói: “Dược Ngũ, tôi đi đây”.  

 

Dược Ngũ cười nói: “Ruộng thuốc này là sư tổ cùng các đệ tử của người vất vả tạo ra, giờ đã thuộc về cậu hết rồi”.  
 
Chương 4900


Sau đó, anh đi tới cạnh Hà Hoan rồi điểm vào mi tâm của cô ấy: “Tôi đã truyền đan đạo chính thống cho cô rồi, không uổng cơ duyên gặp gỡ nhé”.  

 

Ngay sau đó, rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm về luyện đã đã xuất hiện trong đầu Hà Hoan.

Hà Hoan nhận được các thông tin ấy xong thì vô cùng cảm kích Ngô Bình, cô ấy quỳ xuống nói: “Cảm ơn sư phụ”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đi đây”.  

Advertisement

 

Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng rồi xuyên qua vũ trụ Võ Đạo để trở về vũ trụ Chân Đán.  

 

Nhị Cẩu đứng cạnh Ngô Bình, nó nhìn quanh rồi hỏi: “Quê anh đây à?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ờ, đây là vũ trụ Chấn Đán. Nhị Cẩu, ta có ít thuốc của vũ trụ chính, sau này ta sẽ luyện chế chúng thành đan dược. Uống nó vào rồi thì chắc ta có thể đến vũ trụ chính, khi đó, ngươi có thể đi với ta”.  

 

Nhị Cẩu: “E là không dễ vậy đâu, nhưng giờ đúng là anh rất mạnh, chắc cách bước đó cũng không bao xa nữa”.  

 

Ngô Bình quay về đế quốc Thiên Võ, bắt đầu đột phá cảnh giới Đạo Tôn! Đây cũng là lý do anh tới vũ trụ võ đạo tu luyện, mục đích chính là ghi trật tự võ đạo của mình trong vũ trụ Chấn Đán.  

 

Vũ trụ cũng có phân cấp cao thấp, các sinh linh có thể ghi trật sự cao nhất thì sẽ trở thành Đại Đạo chí tôn.  

 

Đại Đạo chí tôn trong thiên hạ có nhiều nhất là 49 đường, nếu nhiều hơn thì vũ trụ sẽ không chịu nổi. Hiện giờ, trong vũ trụ đã có 45 Đại Đạo chí tôn rồi, người tạo ra ba Đại Đạo trong số đó đã mất.  

 

Đương nhiên, ngoài các Đại Đạo chí tôn ra thì trong vũ trụ còn có vô số quy luật trật do các Đạo Tôn viết. Nhưng các trật tự này chẳng là gì với các cường giả như Ngô Bình, nói chung là không có giá trị, cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn với vạn vật ở vũ trụ này.  

 

Đại Đạo chí tôn thì khác, một khi nó xuất hiện thì vạn vật trong vũ trụ Chấn Đán đều bị ảnh hưởng.  

 

Ngô Bình đã lĩnh hội được võ đạo của mình, anh ngẩng lên nhìn bầu trời rồi giơ tay phải lên điểm vào vị trí trung tâm của vũ trụ, một Đại Đạo chí tôn đã lung lay sắp đổ.  

 

Ngô Bình hét lên: “Ngươi không còn tư cách tồn tại nữa rồi, rơi xuống đi”.  

 

Uỳnh!  

 

Tất cả không gian của vũ trụ Chấn Đán đều rung chuyển, Đại Đạo chí tôn kia đã rơi xuống rồi hoá thành một tia sáng như vì sao. Nó xuyên qua vũ trụ vô tân rồi biến mất trong hư không, vì thế trong vũ trụ chỉ còn lại 44 Đại Đạo chí tôn.  

 

Cùng lúc đó, có một chuỗi trật tự như dải ngân ra xông ta từ đỉnh đầu của Ngô Bình rồi bay vào sâu bên trong vũ trụ Chấn Đán và nằm chiễm chệ ở vị trí trung tâm, sau đó ngưng tụ thành Đại Đạo chí tôn thứ 45, đại diện cho trật tự võ đạo.  

 

Có nó rồi, tu sĩ võ đạo trên đời đều có ngọn đèn soi đường chỉ lối, biết được sau này phải đi thế nào và đi được đến đâu.  

 

Một bóng người mờ áo xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó là một cô gái xinh đẹp, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chúc mừng anh đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sứ mệnh của tôi đã xong”.  

 

Anh khẽ gật đầu với cô ấy: “Tạm biệt A Kỳ”.  

 
 
Chương 4901


Bây giờ, Ngô Bình đã chính thức trở thành Đạo Tôn, con đường tu tiên Nhân đạo đã phát triển thêm một bước.  

 

Mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bình, người đến đầu tiên là Đường Băng Vân và Đường Tử Di.  

 

Bây giờ đang trong giai đoạn đầu của đại kiếp, trật tự vốn đang hỗn loạn, song trật tự võ đạo chí tôn mà Ngô Bình sáng tạo ra đã khiến vũ trụ này ổn định trở lại.  

 

Advertisement

Đường Tử Di: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng thành Đạo Tôn rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tạo được năm đại đạo thì mới là Đại Đạo Tôn. Anh thấy đại kiếp có liên quan đến sự bất ổn của ba Đại Đạo chí tôn đó, sắp tới anh sẽ huỷ chúng rồi thay bằng đại đạo của anh”.  

 

Advertisement

Đường Tử Di: “Không vội, dẫu sao cũng sẽ vậy thôi”.  

 

Cô ấy vừa nói xong thì Ngô Bình cảm thấy có một sức mạnh đang bùng lên ở một phía nào đó. Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai trong vũ trụ đã bị một đường kiếm chém xuống, thay vào đó là Đại Đạo chí tôn mới thứ 45.  

 

Vậy là đại đạo của Ngô Bình đã rớt xuống vị trí 44, người kia mới là 45, đây không phải chuyện tốt với đại đạo của anh.  

 

Ngô Bình phóng thần niệm đi thì thấy cường giả tạo ra đại đạo đó đến từ học phủ truyền kỳ.  

 

Anh tức giận nói: “Anh vừa tạo ra Đại Đạo chí tôn thì tên này thò ra, đúng là chọc tức anh mà”.  

 

Đường Băng Vân cũng hậm hực nói: “Thế là cố ý chèn ép anh đấy, không được, để em đi tìm hắn, xem đó là ai mà dám mạo hiểm như vậy”.  

 

Ngô Bình gọi cô ấy lại rồi nói: “Tìm hắn mà làm gì? Hắn làm mùng một thì anh làm ngày rằm”.  

 

Một vũ trụ tối tăm trong cơ thể Ngô Bình chợt ánh lên một tia sáng, sức mạnh và số mệnh của mười nghìn thiên kiêu mà anh đã hấp thu được đều truyền hết vào đây.  

 

Vì thế, vũ trụ tối tăm ấy đã phát sáng, Ngô Bình thắp sáng một vì sao bên trong, sao đó đến vì sao thứ hai, thứ ba, cuối cùng đã có hơn nghìn vì sao phát sáng.  

 

Vũ trụ không còn u ám nữa, Ngô Bình có tu vi Thiên Thánh cũng đã tiến vào cảnh giới thứ năm là cảnh giới Tinh.  

 

Khi vũ trụ được thắp sáng, anh đã đập nát các mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính và biến chúng thành các vì sao trên trời, để chúng quấn quanh các vì sao chưa được thắp sáng ở đây.  

 

Loáng cái, cả vũ trụ đã chìm ngập trong ánh sáng.  

 

Sau năm cảnh giới Thiên Thánh là một mảnh hỗn độn, đến Thiên đế cũng không biết phải đi thế nào, nhưng người cho rằng Thiên Thánh phải có đến bảy tầng cảnh giới.  

 

Song điều này không gây khó cho Ngô Bình, anh lấy núi thánh ra, trông nó rất nhỏ bé trong vũ trụ lớ này. Anh tung nó lên cao, núi thánh nổ tung, thánh linh Tiên Thiên ở bên trong đều được thả ra.  

 

Đúng là nó rất mạnh, thoạt nhìn như các tia sáng lấp lánh với đủ màu sắc, nó che phủ vũ trụ của Ngô Bình.  

 
 
Chương 4902


Thánh linh Tiên Thiên này có vận mệnh và sức mạnh lớn, lẽ ra nó đã trở thành một tộc mới, là khởi nguồn của Thánh tộc. Song đã bị Ngô Bình luyện hoá.  

 

Nó rất mạnh nhưng gặp Ngô Bình thì cũng phải tắt điện, cuối cùng tia sáng yếu ớt cuối cùng biến mất, nó đã hoá thành một tia sáng rồi hoà vào trong vũ trụ của Ngô Bình.  

 

Hấp thu thánh linh Tiên Thiên xong, Ngô Bình thắp sáng các tinh cầu. Các tinh cầu này bắt đầu tạo ra sinh mệnh cấp thấp. Mà đây chính là cảnh giới Sinh - cảnh giới thứ sáu của Thiên Thánh.  

 

Advertisement

Sinh linh trên tinh cầu nhanh chóng sinh sôi nảy nở và dần xuất hiện con người và nền văn minh nhân loại. Văn minh ngày càng phát triển rồi di chuyển sang các tinh cầu khác.  

 

Tất cả đều xảy ra trong thời gian rất ngắn, nhưng các nền văn mình này đã qua cả trăm triệu năm rồi.  

 

Advertisement

Khi văn minh xuất hiện, Ngô Bình cũng tiến vào cảnh giới Văn Minh - cảnh giới thứ bảy của Thiên Thánh.  

 

Lý giải của anh về Thánh đạo đã đạt đến trình độ cao hơn cả Thánh tộc, anh đã giải thích lại từ Thánh bằng sự hiểu biết và cách của mình và sáng tạo ra Thánh đạo duy nhất.  

 

Thánh đạo ra đời, anh điểm tay lên không, Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai vụt tắt, một tia sáng trên đỉnh đầu anh đã bay về phía trung tâm của vũ trụ và hình thành một Đại Đạo chí tôn ở đó, thay thế đại đạo của cường giả lúc trước, đoạt lại vị trí thứ 45.  

 

Hơn nữa, Đại Đạo chí tôn trước đó của Ngô Bình cũng chiếm luôn vị trí 44, đại đạo của cường giả kia đã rơi xuống vị trí 43, bị anh hoàn toàn áp đảo.

Có một tu sĩ trẻ tuổi đứng trên quảng trường của học phủ truyền kỳ, các trưởng lão và thầy giáo đứng xung quanh anh ta đều tỏ vẻ vui mừng.  

 

“Phủ chủ, người viết Đại Đạo chí tôn áp chế người kia được rồi, thật đáng chúc mừng”, một giáo viên của học phủ cười nói.  

 

“Đúng vậy, chắc người đó đang tức điên lên đấy”, một cô gái khác cũng phụ hoạ theo.  

 

“Tôi thấy chắc trật tự này đến từ đế quốc Thiên Võ, lẽ nào là người kia?”  

 

“Ở đế quốc Thiên Võ chỉ có Lý Huyền Bình mới có khả năng này thôi”, một người khác nói, nhưng vẻ mặt lại có vẻ lo âu, rõ ràng đây là người hiểu về Ngô Bình.  

 

Tu sĩ trẻ tuổi cười nói: “Đại đạo thứ 45 đương nhiên phải mạnh hơn 44 rồi, tôi đã chờ cơ hội này từ rất lâu”.  

 

Anh ta vừa nói dứt câu thì có một trật tự loé sáng bay lên trời rồi thay thế vị trí 45 của anh ta. Không chỉ thế, đại đạo thứ 44 trước đó cũng ngoi lên và đẩy đại đạo của anh ta xuống vị trí 43.  

 

Tất cả mọi người đều như hoá đá, tu sĩ trẻ tuổi nhăn mặt rồi nói: “Lý Huyền Bình! Cậu dám làm thế ư!”  

 

Ngô Bình tiếp tục ghi hai đại đạo nữa với tâm trạng hồ hởi.  

 

Hoả Hoàng Nhi cũng đã chạy đến rồi cười nói: “Phen này tên kia đố biết giấu mặt mũi đi đâu, cứ tưởng chèn ép được bố, ai dè lại tự vả mặt”.  

 
 
Chương 4903


Cá cược của họ chia làm hai phần, thứ nhất là so tài giữa các giáo viên, hai là so tài của học trò. Khi giáo viên tỉ thí, hai bên sẽ cử giáo viên của mình ra để so tài trong ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc. Bên thắng có thể chọn một trăm học trò của bên thua.  

 

Tiếp theo là so tài của học trò, năm trận thắng ba thì thắng chúng cuộc, bên thắng có thể chọn một trăm giáo viên của bên thua.  

 

Dù là 100 học trò hay giáo viên thì chắc chắn sẽ đều là tinh anh của mỗi bên. Nếu những người này bị chọn đi mất thì đều là tổn thất nặng nề, không bên nào có thể chấp nhận được kết quả này. Vì thế, lần cá cược này có thể coi là một mất một còn.  

 

Advertisement

Đương nhiên còn một lý do nữa khiến Ngô Bình đứng về phía học viện Vạn Đạo, đó là anh đã reo một quẻ và phát hiện viện trưởng Lệ Hồng sau này sẽ là người phụ nữ của anh, vì thế sao anh có thể bỏ mặc cô ấy được?  

 

Mấy ngày nay, viện trưởng Lệ Hồng luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm, chỉ còn vài hôm nữa là đến ngày cá cược rồi, nhưng vị giáo viên bảy sao Ngô Bình mà họ vô cùng kỳ vọng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, bây giờ rất nhiều giáo viên đều tiên lượng xấu rồi.  

 

Advertisement

Lệ Hồng đứng trên tầng chót của toà nhà rồi nhìn về mặt trời xuống núi ở phía xa, lẽ nào học viện xong đời rồi ư?  

 

Đúng lúc này, có một bóng người đáp xuống, đó chính là Ngô Bình.  

 

Lệ Hồng quay phắt người lại, ánh mắt vốn đờ đẫn chợt bừng lên hi vọng.  

 

“Thầy Ngô, may quá anh về rồi, sắp đến thời gian cá cược rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Lệ, còn hai ngày nữa cơ mà, đã muộn đâu”.  

 

Lệ Hồng thở dài: “Còn mỗi hai ngày thì sao đủ bồi dưỡng học trò?”  

 

Ngô Bình: “Trước đó, tôi đã bảo các học viên học tập và tu luyện rồi, thời gian đã trôi qua khá lâu, chắc họ cũng có tiến bộ nhất định”.  

 

Lệ Hồng cảm thấy khí tức của Ngô Bình rất kỳ diệu, cô ấy không thể nhìn thấu được nên hỏi: “Thầy Ngô, tu vi của anh tăng nhanh quá”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cũng tạm, tôi mới đột phá Đạo Tôn”.  

 

Lệ Hồng sáng mắt lên: “Xem ra chúng ta có hi vọng thắng ở vòng đấu giáo viên rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không phải hi vọng, mà là thắng chắc rồi”.  

 

Lệ Hồng: “Tốt, thầy Ngô, hai ngày tới, tôi hi vọng thầy có thể bồi dưỡng các học viên thật tốt”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đang định nói với cô, tối nay hãy tập trung các học viên lại, tôi muốn kiểm tra tiến triển tu hành của họ”.  

 

Lúc trước, Ngô Bình đã phát cho một nửa học viên sách tu hành võ đạo, sau đó sẽ họ tỉ thí với một nửa không được phát sách. Bây giờ chính là lúc anh kiểm tra kết quả.  

 
 
Chương 4904


 Lệ Hồng kinh ngạc: “Đó là võ đạo ư?”  

 

“Vậy tôi sẽ cho các học viên vào một không gian để tu luyện, cho họ hẳn một trăm năm luôn, trong thời gian đó tôi sẽ cung cấp đủ tài nguyên, cô thấy sao?”  

 

Lệ Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tất cả học viên tu hành một trăm năm thì sẽ tốn bao tài nguyên đây? Hơn nữa nhỡ có thiên kiêu trỗi dậy thì tài nguyên của học viện Vạn Đạo sẽ không đủ mất”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ lo vụ tài nguyên”.  

 

Lệ Hồng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thầy Ngô, như vậy thì thiệt cho thầy quá”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần tuyên truyền được võ đạo thì tôi thiệt chút cũng được”.  

Advertisement

 

Anh đã mở ra trật tự võ đạo, sau này tất cả những ai tu hành võ đạo và trở thành cường giả cấp Đạo Tôn xong thì đều gửi gắm sức mạnh của mình lên trật tự võ đạo của anh, từ đó khiến trật tự ngày càng mạnh hơn.  

 

Lệ Hồng: “Được, tôi sẽ đi triệu tập các học viên ngay”.  

 

Khi trời còn chưa tối hẳn, tất cả học viên đã có mặt trên quảng trường, Lệ Hồng và các trưởng lão chính cũng xuất hiện cùng với Ngô Bình trên cao.  

 

Ngô Bình nói: “Bây giờ, trước mặt các trò đang có một cơ hội để tăng thực lực cho chính mình. Các trò sẽ được đưa tới một không gian thần bí và tu luyện ở đó. Trong thời gian ấy, các trò sẽ vô cùng vất vả, ai không chịu được thì giờ có thể rút lui luôn, thầy sẽ không ép”.  

 

Không một ai bước ra, nếu đây đã là cơ hội thì sao những học viên đã vượt qua bao gian khổ mới vào được học viện như họ có thể bỏ lỡ chứ?  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu không ai xin rút thì mọi người chuẩn bị đi”.  

 

Anh vung tay lên, tất cả học viên ở đây đều được đưa tới một không gian độc lập.  

 

Các giáo viên ở đây cũng có người lên tiếng: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng muốn vào đó lĩnh ngộ”.  

 

Ngô Bình: “Được thôi”, anh lại vung tay lên, các giáo viên cũng đã biến mất.  

 

Cả học viện chợt trở nên trống trải, các giáo viên và học viên gần như không còn một ai.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Nếu học viện Vạn Đạo mà thua thì chắc sẽ như viễn cảnh hiện giờ”.  

 

Ngô Bình: “Thua sao được, viện trưởng Lệ, chúng ta về nói chuyện đi”.  

 

Lệ Hồng mời Ngô Bình đến nhà mình, cô ấy nhắc đến Doanh Hoàng rồi nói: “Từ ngày đại kiếp tới, dân chúng ở Doanh Châu chưa một ngày nào được sống yên ổn, may mà có Doanh Hoàng anh minh, cố gắng lo lắng cho dân. So ra thì dân chúng ở đại lục Hồng Hoang còn khổ hơn”.  

 

Ngô Bình: “Rồi đại kiếp sẽ qua thôi, không lâu nữa đâu”.  

 

Lệ Hồng nhìn anh rồi hỏi: “Thật ư? Khoảng bao lâu nữa?”  
 
Chương 4905


Lệ Hồng: “Nghe nói ông ta có một pháp bảo rất lợi hại, nó có thể thiếp lập đường đến các vũ trụ khác nhau, ngoài ra còn có thể cải tạo tu sĩ đi qua lối đó, để họ thích ứng được với trật tự ở vũ trụ khác”.  

 

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn này có dã tâm lớn quá, ông ta định làm bá chủ vũ trụ chắc?”  

 

Lệ Hồng: “Nghe đâu ông ta đã tập trung được một tốp cường giả vũ trụ ở cạnh. Có thể khiến các cường giả cấp vũ trụ làm thuộc hạ cho mình thì chứng tỏ ông ta có một con át chủ bài rất mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Như thế cũng tốt, mình đánh ra còn hơn để kẻ khác đánh vào”.  

Advertisement

 

Lệ Hồng: “Tôi đang nghĩ nếu học viện Vạn Đạo thắng, không biết học phủ Truyền Kỳ có nuốt lời hay không”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Họ không dám đâu”.  

 

Advertisement

Lệ Hồng nhìn anh rồi nói: “Trật tự võ đạo đó là anh làm à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi vừa ghi lại trật tự võ đạo thì vị kia của học phủ Truyền Kỳ đã chèn ép tôi, vì thế tôi lại ghi thêm cái nữa”.  

 

Lệ Hồng: “Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến anh ta à?”  

 

Ngô Bình: “Đại đạo chí tôn càng về sau càng khó, đương nhiên cũng càng về sau càng mạnh. Tôi đã chiếm được vị trí thứ 45 và 44, đương nhiên tên kia sẽ không thoải mái rồi”.  

 

Lệ Hồng: “Có nghĩa là sau này có hai người, một người tu hành đạo của anh, một người tu hành đạo của anh ta. Nếu hai người này quyết đấu thì tu sĩ tu hành đại đạo của anh sẽ chiếm ưu thế hơn à?”  

 

Ngô Bình: “Không chỉ chiếm ưu thế hơn mà còn áp đảo được đối thủ, vì thế các tu sĩ trong thiên hạ sẽ ưu tiên tu luyện võ đạo và thánh đạo của tôi”.  

 

Lệ Hồng: “Hay quá! Trên đời có nhiều Đạo Tôn như vậy, nhưng toàn danh không xứng thực thôi, phải như thầy Ngô mới xứng với danh xưng ấy. Bảo sao Đại Đạo Tôn kiểu như anh đều được gọi là Đạo Tôn chí cao”.  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Viện trưởng Lệ, sau này học viện Vạn Đạo chắc chắn sẽ vượt trên học phủ Truyền Kỳ. Với thực lực hiện giờ, chắc cô không thể quản lý được nơi này đâu”.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Không sao, tôi sẽ nhường cho người xứng đáng”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không có thời gian lo việc ở đây đâu, vì thế tôi kiến nghị cô nên tranh thủ mà đột phá đi”.  

 

Lệ Hồng ngẩn ra: “Tôi ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, tôi có thể đưa cô vào một không gian khác, cô sẽ tu hành ở đó khoảng nghìn năm. Còn tôi sẽ chỉ dẫn khi cần thiết cho cô”.  

 

Lệ Hồng cảm thấy không thể tin được: “Chưa kể đến số lượng tài nguyên tôi cần dùng trong một nghìn năm đó, ngay tư chất của tôi cũng không thể đạt được yêu cầu của anh rồi”.  

 

Ngô Bình: “Một vũ trụ khác của tôi đã hấp thu được số mệnh và sức mạnh của mười nghìn thiên kiêu ở vũ trụ khác. Tôi chuyển một phần một trăm số đó cho cô, với tôi thấy tư chất của cô rất tốt, nếu cô tu luyện võ đạo của tôi thì chắc chắn sẽ rất phi phàm. Ít nhất cô cũng không kém vị kia của học phủ Truyền Kỳ”.  

 

Lệ Hồng tròn mắt hỏi: “Tôi làm được thật ư?”  

 

Ngô Bình: “Tạm biệt viện trưởng”.  

 

Ngay sau đó, Lệ Hồng đã biến mất, cô ấy được đưa tới một không gian riêng biệt. Ngô Bình đã điều chỉnh dòng chảy thời gian ở đây và cử hoá thân của mình hỗ trợ Lệ Hồng tu hành.  
 
Chương 4906


Lúc này, cô ấy như đã thay da đổi thịt, tu vi cũng đã đạt đến Đạo Tôn. Hơn nữa, cô ấy có thể lấy trực tiếp sức mạnh từ trật tự võ đạo của Ngô Bình ở trên không nên xét về lý thì thực lực của cô ấy không còn kém Ngô Bình là bao.  

 

Ngoài ra, thể chất của Lệ Hồng cũng có sự thay đổi lớn, sau khi hấp thu một phần một trăm sức mạnh và số mệnh của các thiên kiêu từ vũ trụ khác, khí tràng của cô ấy đã mạnh một cách đáng sợ.  

 

Ngô Bình mỉm cười nhìn Ngô Bình, cô ấy cứ tưởng mình đã rất mạnh rồi, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì chợt có một cảm giác hàng phục. Cảm giác này khiến sâu thẳm trong cô ấy dậy sóng, sau đó cô ấy tự nhủ: Chỉ có người đàn ông mạnh mẽ thế này mới có thể xứng với mình ư?  

 

“Anh Ngô, cảm ơn anh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, viện trưởng Lệ, lát nữa tôi sẽ giao các học trò cho cô, đã có rất nhiều thiên tài siêu cấp ra đời rồi”.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Anh cứ gọi tôi là Lệ Hồng thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ừ, Lệ Hồng, cô có cần thích ứng trước một chút không?”  

 

Lệ Hồng: “Không cần đâu, anh cứ cho các giáo viên và học viên ra đi”.  

 

Vì thế, hai người đã quay lại quảng trường, Ngô Bình phất tay một cáu, rất nhiều tia sáng chiếu xuống, các giáo viên và học viên đều đã xuất hiện trở lại.  

 

Trong số các giáo viên và học viên đều đã có thêm nhiều kỳ tài tu vi đạt đến cấp Đạo Tổ, Đạo Tôn.  

 

Lệ Hồng và Ngô Bình bàn bạc xong thì đã chọn ra ba học viên tham gia vào ngày mai. Còn phần thi của giáo viên thì sẽ do Ngô Bình đảm nhiệm. Nếu cần thì viện trưởng là Lệ Hồng sẽ tham gia.  

 

Ngô Bình đích thân chỉ dạy cho ba học viên được chọn, trong đó gồm hai nam một nữ.  

 

Ba bọn họ được dẫn vào một thời không, sau đó được anh truyền thụ công pháp và võ kỹ cho. Bọn họ đã vất vả tu luyện ba năm trong thời không này, thực lực cũng tiến bộ thêm một bậc.  

 

Khi họ ra ngoài thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị qua một chút thì cùng nhóm Ngô Bình xuất hiện ở học phủ Truyền Kỳ.  

 

Vụ cá cược của đôi bên sẽ diễn ra ở học phủ Truyền Kỳ, đầu tiên sẽ là phần thi của giáo viên.  

 

Phần này có ba vòng thi, mỗi bên sẽ cử một đến ba giáo viên ra để tỉ thí ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc.  

 

Ba vòng thi này đã được định trước là thực lực, đan đạo và dạy học.  

 

Ngô Bình đã từng đến học phủ Truyền Kỳ, lần này quay lại thì anh thấy nơi này đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ, học phủ Truyền Kỳ đã rộng hơn trước nhiều, số người cũng tăng thêm.  

 

Phủ chủ mới của học phủ Truyền Kỳ không ra đón tiếp họ, mà chỉ cử một trưởng lão ra đón đoàn của Ngô Bình và Lệ Hồng, sau đó sắp xếp cho họ vào một ngôi nhà vừa nhỏ vừa tồi tàn.  

 

Rõ ràng học phủ Truyền Kỳ đang cố ý sỉ nhục học viện Vạn Đạo, dẫu sao học phủ Truyền Kỳ cũng thu nhận được nhiều kỳ tài từ các vũ trụ khác hơn, một học viện Vạn Đạo nhỏ bé không là gì trong mắt họ cả, họ đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.  

 

Ngô Bình nhìn căn nhà nhỏ bé này rồi điểm tay lên không, một cung điện với khí thế nguy ngã đã xuất hiện trên cao, đây chính là pháo đài Bắc Minh.  

 

Anh lớn tiếng nói: “Không ngờ học phủ Truyền Kỳ lại nghèo đến vậy, đến một căn nhà ra hồn cũng không có, chúng ta lên kia nghỉ ngơi thôi”, nói rồi, anh dẫn mọi người bay lên pháo đài.  

 

Không gian bên trong pháo đài rất rộng, mọi người vừa vào đã phải há hốc miệng vì ngạc nhiên.  
 
Chương 4907


 Lệ Hồng ngạc nhiên nói: “Bảy cường giả cấp Vũ Trụ! Thật phi thường! Không biết ai mà giỏi vậy nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh”.  

 

Lúc này, khí tức mạnh mẽ của pháo đài Bắc Minh đã khiến mọi người trong học phủ Truyền Kỳ thấy khó chịu, cùng với đó cũng thu hút nhiều người tới xem.  

 

“Đây là pháo đài kỷ nguyên đấy!”  

Advertisement

 

“Pháo đài kỷ nguyên thì có gì hay, cường giả kỷ nguyên là tạo ra được rồi”, có người nói.  

 

“Đây không phải pháo đài kỷ nguyên bình thường đâu, khí tức của nó mạnh thế thì chắc là pháo đài năm hoặc nhiều kỷ nguyên hơn đấy”’.  

 

Advertisement

Trải qua càng nhiều kỷ nguyên thì pháo đài càng lưu giữ nhiều dấu ấn kỷ nguyên, nguyên lý cũng như cường giả kỳ nguyên.

“Cái gì! Pháo đài năm kỷ nguyên sao!”, mọi người xung quanh đều ồ lên: “Xem ra học viện Vạn Đạo cũng ghê ra trò nhỉ, có cả bảo bối thế này cơ đấy!”  

 

Đúng lúc này, chợt có một tia sáng chiếu từ trong pháo đài xuống, một bục khổng lồ xuất hiện trên không, có hơn một trăm học viên của học viện Vạn Đạo đều đứng ở đây.  

 

Trong tay mỗi mọi người đều cầm một đến hai viên đan dược rồi bắt đầu rao bán, các đan dược này đều do Ngô Bình luyện chế trong lúc nhàn rỗi, loại nào cũng có công dụng kỳ diệu mà không thể mua ở nơi khác được.  

 

Thấy trên đó náo nhiệt quá nên mọi người của học phủ Truyền Kỳ đã nhảy lên xem, khi thấy những người này đang bán đan dược thì lập tức tò mò rồi tiến lại gần xem.  

 

Một đệ tử tinh anh của học phủ Truyền Kỳ đã đi tới gần một học viên của học viện Vạn Đạo, sau đó phát hiện viên đan dược mà người này đang cầm chỉ to như hạt lạc và đang toả ra tia sáng màu tím, mặt ngoài của đan dược có 12 tầng phù văn lưu chuyển, thoạt nhìn rất kỳ diệu.  

 

Đệ tử của học phủ Truyền Kỳ sáng mắt lên hỏi: “Anh bạn, đan dược này có tên là gì?”  

 

Học viên của học viện Vạn Đạo: “Đây là Bổ Thiên Đan 12 giờ mà học viện phát cho các học viên, uống nó vào rồi thì có thể bù đắp được hết mọi thiếu sót trước cảnh giới Đạo Quân, từ đó giúp tu sĩ tu hành được hoàn hảo hơn”.  

 

Đệ tử kia nghe thấy vậy thì cảm thấy không thể tin được: “Trên đời có loại đan dược này ư?”  

 

Học viên của học viện Vạn Đạo: “Có chứ, học viện chúng tôi vẫn còn đan dược lợi hại hơn cả viên này”.  

 

Đệ tử kia đầy ngưỡng mộ hỏi: “Anh có bán không?”  

 

Học viên: “Có, nhưng giá hơi cao đấy”.  

 

Đệ tử: “Bao nhiêu?”  

 

“500 triệu tiền Đạo”.  

 

Đệ tử hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Đắt quá!”  

 

“Chịu thôi, ai bảo đan dược của tôi tốt quá má!”  

 

Đệ tử kia đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng mua viên đan dược ấy, đương nhiên là phải chạy đi vay tiền.  
 
Chương 4908


 Lệ Hồng cười nói: “Anh Ngô, bán cho đối thủ nhiều đan dược tốt như vậy thì phí quá!”  

 

Ngô Bình: “Phí gì! Sớm muộn họ cũng thành học viên của học viện Vạn Đạo”.  

 

Lệ Hồng quan sát kỹ thì thấy những người có đủ tiền để mua đan dược đều là đệ tử ưu tú nhất của học phủ Truyền Kỳ, vì đệ tử bình thường đều không có đủ tiền để mua.  

 

Cô ấy lập tức hiểu được ý của Ngô Bình ngay rồi nói: “Anh Ngô lấy đâu ra nhiều đan dược quý thế, đến tôi còn thấy thèm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi luyện đấy, hàng độc, không có bán ở ngoài đâu”.  

 

Ngày càng đông đệ tử của học phủ Truyền Kỳ chạy đến hóng hớt, sau đó ai cũng thấy ngưỡng mộ học viên của học viện Vạn Đạo.  

 

Advertisement

“Học viện Vạn Đạo này chịu chơi thật đấy, phát cho học viên toàn đan dược quý thế kia, viên nào bét cũng cả vài trăm triệu”.  

 

“Ờ, mà đây chưa phải các học viên xuất sắc nhất đâu. Haizz, học phủ Truyền Kỳ nhà mình mang tiếng do Đại Thiên Tôn xây dựng, chỗ dựa tốt thế mà sao tài nguyên lại thua học viện Vạn Đạo nhỉ?”  

 

“Hừ, tài nguyên có nhiều đến mấy thì cũng chưa đến lượt các đệ tử như mình dùng, bên trên còn có các trưởng lão, quản lý, đến lượt mình thì còn lại bao nhiêu đâu”.  

 

“Chán thật, người với người mà sao khác biệt đến thế!”  

 

Học phủ Truyền Kỳ cũng đã để ý thấy ngày càng có nhiều người tập trung về một chỗ, lập tức họ đã cử người đến gọi hết các đệ tử của học phủ về, không cho phép bén bảng quanh đây nữa  

 

Nửa tiếng sau, một trưởng lão của học phủ Truyền Kỳ đã đến thông báo phần thi của giáo viên sắp bắt đầu, mời học viện Vạn Đạo chuẩn bị.  

 

Vì thế, nhóm Ngô Bình đã xuất phát.  

 

Điểm thi là một quảng trường trong học phủ Truyền Kỳ, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, phủ của của học phủ Truyền Kỳ cùng các trưởng lão cũng đã xuất hiện.  

 

Phủ chủ tên là Lãnh Hoang, anh ta mỉm cười nói với Lệ Hồng: “Viện trưởng Lệ, vòng đầu tiên sắp bắt đầu rồi, không biết phía học viện Vạn Đạo cử giáo viên nào lên thi?”  

 

Lệ Hồng: “Đương nhiên là Ngô Bình - giáo viên bảy sao của chúng tôi rồi”.  

 

Ngô Bình bước ra rồi gật đầu chào với mọi người.  

 

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, giáo viên bảy sao ư? Đùa nhau à?  

 

Một trưởng lão của học phủ Truyền Kỳ cười mỉa: “Giáo viên bảy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó thầy giáo Ngô này mới chỉ là giáo viên bốn sao thôi mà?”  

 

Học phủ Truyền Kỳ đã tìm hiểu về học viện Vạn Đạo rồi nên cũng nắm khá rõ tình hình.  

 

Lệ Hồng: “Đúng thế, đó là tôi cố ý tung hoả mù, thật ra thầy Ngô là cấp bảy sao”.  

 

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, nếu đúng là vậy thì e trận này căng rồi.  

 

Lãnh Hoang thờ ơ nói: “Học viện Vạn Đạo chỉ có một giáo viên thôi à? Xem ra nhân tài ở quý viện ít quá nhỉ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Giáo viên giỏi thì không cần nhiều, một chấp mười là được rồi”.  
 
Chương 4909


Kỷ Quân bước ra rồi nói với Ngô Bình: “Đừng lãng phí thời gian, ra tay luôn đi”.  

 

Ngô Bình nói: “Không mất nhiều thời gian đâu, cùng lắm anh chỉ đỡ được hai chiêu của tôi”.  

 

Kỷ Quân cười khẩy: “Mạnh miệng quá nhỉ, chiến!”  

 

Bụp!  

 

Advertisement

Không biết một cú đấm đã đấm vào mặt của Kỷ Quân từ lúc nào.  

 

Phụt!  

 

Kỷ Quân đã đánh bại cường giả một kỷ nguyên đã bị đánh bay, sau đó ngã xuống đất co giật rồi bất tỉnh nhân sự.  

 

Advertisement

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ngô Bình đã hạ Kỷ Quân bằng một chiêu ư?  

 

Ngô Bình nhanh chóng đi tới gần Kỷ Quân rồi vỗ và véo vài cái vào mặt hắn, gương mặt biến dạng đã nhanh chóng bình thường trở lại, Kỷ Quân cũng đã tỉnh.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Anh không sao chứ?”  

 

Kỷ Quân hoảng sợ nói: “Cảm ơn anh đã nương tay”.  

 

Cú đấm vừa rồi của Ngô Bình đã khiến Kỷ Quân sợ mất mật, hắn biết nếu Ngô Bình không nương tay thì mình đã chết rồi.  

 

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi không giết anh vì muốn anh đến học viện Vạn Đạo làm giáo viên”.  

 

Lãnh Hoang nhăn mặt rồi ho khan nói: “Thầy Ngô, cứ thắng đi đã rồi tính”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vòng hai là luyện đan hả? Nhanh lên thôi!”  

 

Lãnh Hoang: “Mời thầy Hoa!”  

 

Một ông lão tóc bạc trắng bước ra rồi lấy lò luyện ra nói: “Tôi là Hoa Nghiêm”.  

 

Lãnh Hoang: “Mỗi người được lấy một trăm loại dược liệu, không hạn chế số lượng. Cả hai sẽ dùng các dược liệu mình chọn để luyện chế đan dược của mình, cuối cùng đan dược của ai có chất lượng và giá trị tốt hơn thì người đó thắng”.  

 

Ngô Bình: “Giá trị của đan dược thì khó đánh giá lắm, tính kiểu gì được?”  

 

Lãnh Hoang: “Đơn giản, có khá nhiều tu sĩ đến đây xem, chúng ta có thể rao bán tại chỗ xem đan dược của ai bán được với giá cao hơn”.  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Anh lấy lò luyện Bát Quái ra, đã có người mang một trăm loại dược liệu đến, anh chọn trong số đó rồi bắt tay vào luyện đan.

Ưu thế của Ngô Bình là tự tạo đan dược, anh chỉ liếc một cái đã ra phương thức luyện đan tốt nhất và bắt tay vào làm ngay.  

 

Hoa Nghiêm ở phía bên kia vẫn đang nếm thử dược liệu và nghiên cứu cách điều phối.  

 

Ngô Bình đã bắt đầu luyện đan, chưa tới 15 phút sau, anh đã luyện xong một lò đan dược với thành phẩm là năm viên.  

 

Ngô Bình lấy đan dược ra rồi thì Hoa Nghiêm mới bắt đầu bỏ dược liệu đầu tiên vào trong lò.  

 

“Các vị, đan dược của tôi có tên là Ngũ Hành Thánh Tiên Đan. Uống nó vào thì sẽ có thể chất thánh nhân, đồng thời thần hồn cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, từ đó tu hành sẽ lên như diều gặp gió”.  

 

Có người nói to lên trong đám đông: “Uống vào là thành Thánh Nhân ư? Chém gió vừa thôi, Thánh Nhân nào dễ thế?”  
 
Chương 4910


 Ngô Bình ném đan dược cho người đó rồi nói: “Uống đi rồi ngồi xuống vận công mà hấp thu”.  

 

Người kia mừng rỡ rồi uống luôn, sau đó ngồi xếp bằng xuống luyện hoá.  

 

Chưa tới mười phút sau, tất cả lỗ chân lông trên người kia đều phát ra thánh quang, một luồng sức mạnh dũng mãnh đã rèn luyện hình thể và thần hồn của anh ta, tuy vẻ mặt anh ta có vẻ đau đớn, nhưng xen lẫn trong đó là cảm giác dễ chịu.  

 

Hơn chục phút sau, người này đã hoàn toàn lột xác và biến thành hình thể của Thánh Nhân. Anh ta mở mắt ra rồi mừng điên lên nói: “Tôi là Thánh Nhân rồi, tôi là Thánh Nhân rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Anh thấy hiệu quả đan dược của tôi thế nào?”  

 

“Quá tốt, nó là đan dược tốt nhất trên đời”, người đó hô lên rồi dập đầu cảm ơn Ngô Bình.  

 

Advertisement

Hoa Nghiêm ở bên kia đang vã mồ hôi, ông ấy có thể thấy đan dược của Ngô Bình bét cũng là cấp truyền kỳ. Còn mình thì giỏi lắm chỉ luyện chế ra được đan dược cấp vương phẩm thôi. Huống hồ, đan dược của ông ấy còn kém xa Ngũ Hành Thánh Tiên Đan của Ngô Bình.  

 

Cuối cùng, đan dược của Hoa Nghiêm cũng ra lò, thành phẩm là bốn viên đan dược, nhưng có một viên là phế đan, ba viên còn lại chỉ miễn cưỡng đạt cấp nhị phẩm.  

 

Hoa Nghiêm là người ưa sĩ diện nên thở dài nói: “Tôi thua rồi, trình luyện đan của các hạ quá lợi hại, tại hạ khâm phục!”  

 

Ngô Bình chắp tay nói: “Quá khen!”  

 

Ngô Bình đã thắng hai trên ba vòng nên vòng ba không cần tiến hành nữa.  

 

Lãnh Hoang sa sầm mặt rồi quan sát Ngô Bình với vẻ trầm ngâm.  

 

Lệ Hồng nói: “Phủ chủ Lãnh, theo giao ước thì nếu học viện Vạn Đạo chúng tôi thắng sẽ được chọn một trăm giáo viên ở bên mình”.  

 

Lãnh Hoang thờ ơ nói: “Đúng, học phủ Truyền Kỳ sẽ không nuốt lời, nhưng đi kèm với giao ước có một điều kiện là những người được chọn phải đồng ý. Nếu các giáo viên không chịu đi thì học viện Vạn Đạo cũng không được ép”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, giờ mời tất cả giáo viên của học phủ Truyền Kỳ bước ra đây”.  

 

Lãnh Hoang vung tay lên, các giáo viên ở sau lưng anh ta đều lần lượt bước ra.  

 

Ngô Bình và Lệ Hồng đi tới trước mặt một cô giáo, Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”  

 

Cô giáo này rất xinh đẹp, cô ấy đỏ mặt đáp: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”  

 

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tu vi của cô có vấn đề, lẽ ra có thể đột phá Đạo Tổ rồi, nhưng tiếc là cô đang có nhiều vấn đề lắm”.  

 

Cô giáo đó thở dài nói: “Đúng vậy, nhưng tôi không biết làm sao cả, ai tu hành cũng sẽ gặp vấn đề nọ kia thôi”.  

 

Ngô Bình đưa cho cô ấy một viên đan dược: “Đây là Bổ Thiên Đan 12 giờ mà tôi luyện chế, nó có thể loại bỏ các vấn đề của cô, sau đó giúp cô đột phá lên Đạo Tổ”.  

 

Cô gái kinh ngạc nói: “Thật ư?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Cô cũng thấy trình độ luyện đan của tôi rồi còn gì, tôi không lừa cô đâu”.  

 
 
Chương 4911


 Ngô Bình: “Hơn nữa, học viện Vạn Đạo còn có truyền thừa võ đạo chính thống nhất”.  

 

Nghe thấy thế, một thầy giáo râu xồm hỏi: “Sao lại là truyền thừa võ đạo chính thống?”  

 

Ngô Bình mỉm cười rồi điểm tay một cái, trật tự võ đại chí tôn trên hư không khẽ rung lên, sau đó cả vũ trụ đều có một luồng khí tức võ đạo đang chấn động.  

 

Thầy giáo kia sáng mắt lên nói: “Trời! Trật tự võ đạo đó là thầy viết ư?”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Thầy giáo kia hít sâu một hơi rồi nói: “Xin hãy chọn tôi, tôi là người đứng đầu võ ddaoh ở học phủ Truyền Kỳ”.  

 

Lãnh Hoang nhíu mày, sau đó bất ngờ tung một chưởng về phía thầy giáo kia.  

Advertisement

 

Ngô Bình đã nhìn thấy trước nên cũng vung tay phản đòn.  

 

Lãnh Hoang nhìn anh rồi nói: “Thì ra người đó chính là anh, anh là Lý Huyền Bình - Đại đế của Thiên Võ!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng, Ngô Bình là bí danh của tôi, chứ tên thật là Lý Huyền Bình”.  

 

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, bảo sao người này lại mạnh thế, ra là Đại đế của Thiên Võ - người dám đối đầu với Đại đế Thiên Đỉnh.  

 

Lãnh Hoang: “Đây là cá cược giữ học viện Vạn Đạo và học phủ Truyền Kỳ, không liên quan đến anh, kết quả này bị huỷ”.  

 

Ngô Bình: “Anh nói huỷ là huỷ ư? Tôi là giáo viên bảy sao thật”.  

 

Lệ Hồng: “Đúng thế, thầy Ngô là giáo viên mạnh nhất của học viện Vạn Đạo, đương nhiên anh ấy có thể thay mặt học viện tham gia cuộc thi này”.  

 

Lãnh Hoang híp mắt lại nói: “Tôi bảo huỷ là huỷ”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Lãnh Hoang, đừng có không biết điều. Lúc trước, tôi ngưng tụ đại đạo chí tôn thứ 45, anh chèn ép tôi cho bằng được. Bây giờ thì sao, bị tôi vượt trước hai bậc nên cay cú chứ gì?”  

 

Lãnh Hoang hừ nói: “Tôi sẽ ngưng tụ đại đạo tiếp để chèn ép anh”.  

 

Ngô Bình: “Khoác lác vừa thôi, nếu anh có bản lĩnh ấy thì đã làm luôn lúc đó rồi”.  

 

Lãnh Hoang: “Kết quả hôm nay bị huỷ”, dứt lời, anh ta định bỏ đi.  

 

Ngô Bình nói lớn lên: “Giáo viên của học phủ Truyền Kỳ nghe đây, ai gia nhập học viện Vạn Đạo thì sẽ được tăng bổng lộc lên gấp mười lần. Ngoài ra, tôi đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ có thể chất Đại Thánh! Tiếp nữa, mọi người còn được mua đan dược tốt với giá rẻ”.  

 

Những điều kiện này quá hấp dẫn, các giáo viên của học phủ Truyền Kỳ đều giao động.  

 

Lãnh Hoang nổi giận nói: “Dám dụ dỗ nhân tài trước mặt tôi, anh to gan đấy!”  

 

Ngô Bình nhướn mày: “Sao, không phục à? Có muốn đánh một trận không?”  

 

Lãnh Hoang nắm chặt tay thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, vì anh ta biết rõ mình không phải đối thủ của Ngô Bình.  
 
Chương 4912


 Ngô Bình: “Này, đừng làm trò nữa, thi nốt cho xong đi để tôi còn chọn giáo viên. Nếu anh định chơi xấu thì tôi còn chơi xấu hơn anh đấy”.  

 

“Kẻ nào dám lộng hành ở học phủ Truyền Kỳ thế hả!”, đột nhiên có một giọng nói vang lên.  

 

Lãnh Hoang sáng mắt rồi cười lớn nói: “Lý Huyền Bình, hôm nay anh chết chắc rồi”.

Ngô Bình nhìn người vừa đến, đó là một người đàn ông mặc áo giáp vàng, có vẻ như ông ta vừa mới từ chiến trường trở về, trên áo giáp dính đầy máu. Ông ta cầm một cây kích trong tay, khí tức đáng sợ toả ra xung quanh.  

Advertisement

 

“Chú Hai!” Lãnh Hoang mỉm cười tiến lên nghênh đón.  

 

Người này chính là tướng quân đã lập nhiều đại công của Tiên Đình, ông ta tên là Lãnh Minh. Ông ta vừa dẫn quân tiêu diệt một đội quân Ma tộc lớn và chiếm được một phần lãnh thổ Ma vực.  

Advertisement

 

Vừa rồi ông ta còn ở trên chiến trường, nhưng nhận được tin cháu trai kêu cứu nên lập tức chạy tới.  

 

Lãnh Minh nhìn Ngô Bình nói: "Có chút tu vi đấy, nhưng không đủ chống đỡ sự kiêu ngạo của cậu đâu!"  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: "Tôi chỉ làm theo thỏa thuận. Là do Lãnh phủ chủ của học phủ truyền kỳ không giữ lời hòng trục lợi cho bản thân”.  

 

Lãnh Minh: "Cái gì mà giữ lời với không giữ lời, Lãnh Hoang nói sao thì chính là như vậy!"  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Dám nói năng như vậy, ông cho rằng là tướng quân Tiên Đình thì có thể vô lễ với tôi sao?"  

 

Lãnh Minh cả giận: "Hỗn xược! Tiểu đạo sĩ, dám hỗn xược với bổn tướng quân, đúng là tự tìm đường chết!"  

 

"Bùm!"  

 

Bốn phía hư không chấn động, ba trăm hộ vệ xuất hiện. Thực lực của những hộ vệ này rất đáng sợ, bọn họ không phải người, mà là yêu ma.  

 

Thực lực của mỗi Ma vệ đều có thể so sánh với Đạo Tôn, trong tay bọn chúng đều cầm một thanh ma đao. Lúc này ba trăm thanh ma đao cùng nhau vung lên, ngưng tụ thành một đạo đao quang màu đen, chém về phía Ngô Bình.  

 

Đao quang còn chưa tới nhưng dưới áp lực đáng sợ kia, Ngô Bình đã cảm thấy không thoải mái. Anh khẽ cau mày, bất ngờ giơ tay lên không trung rồi chụp một cái, một bàn tay to lớn dường như có thể che cả bầu trời xuất hiện, nắm chặt lấy đao quang màu đen.  

 

Đao quang giãy giụa vặn vẹo, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay to lớn của Ngô Bình. Anh liếc nhìn rồi dùng năm ngón tay bóp chặt, đao quang biến mất.  

 

Lãnh Minh sửng sốt, nói: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu!"  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: "Loại rác rưởi này mà ông cũng thả ra để làm xấu mặt mình sao?"  

 

Anh vừa nói vừa phất tay áo, ba trăm đạo thánh quang rơi xuống mặt đất, hư không chấn động, vô số luồng năng lượng mạnh mẽ tụ lại xung quanh anh. Mỗi một đạo thánh quang ngưng tụ thành một Thiên Thánh vệ!  

 

Thiên Thánh vệ này chỉ có Thiên Thánh mới có thể sử dụng được. Đội quân này mạnh hơn nhiều so với những Thánh vệ bình thường. Thiên Thánh vệ vô hình vô dạng, chịu ảnh hưởng của Thánh Đạo chí tôn trong vũ trụ và được sinh ra từ hư không.  
 
Chương 4913


 Nhìn thấy Thiên thánh vệ, sắc mặt Lãnh Minh trở nên khó coi, hỏi: "Đây là cái gì?"  

 

Sau Thiên Đế, trên đời không còn Thiên Thánh nữa nên ông ta đương nhiên không nhận ra đội vệ binh này, nhưng khí tức đáng sợ của nó lại khiến ông ta cảm thấy bất an.  

 

"Giết!"  

 

Advertisement

Theo lệnh của Ngô Bình, một trăm trong số ba trăm Thiên Thánh Vệ xông ra, hóa thành một trăm luồng ánh sáng bạc lao thẳng về phía ba trăm Ma vệ.  

 

Những Ma vệ này có thể chất độc đáo, bất khả xâm phạm và bất tử. Nhưng Thiên Thánh vệ đã dùng dao chém xuống khiến các Ma vệ nhanh chóng rơi đầu, sau đó bị thiêu rụi và tiêu diệt hoàn toàn!  

 

Ma vệ rống lên một tiếng, bốn năm Ma vệ chống lại một Thiên Thánh vệ. Nhưng vô dụng, những tia sáng bạc tuôn ra như tia chớp, mỗi ánh kiếm loé lên là một Ma vệ mất đầu. Ba trăm Ma vệ chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt.  

Advertisement

 

Lãnh Minh trong lòng không khỏi xót xa, những Ma vệ này ông ta mất hơn trăm năm mới tập hợp lại được, hao phí không ít công phu cùng tài lực để đào tạo. Vậy mà hiện tại các Ma vệ đều bị chém mất đầu.  

 

Có điều, việc này cũng khiến ông ta bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nói: "Các hạ đã giết binh lính của Tiên Đình!"  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: "Chỉ là giết một ít Ma vệ mà thôi, khi xưa tôi giết thống lĩnh tuần thiên, cũng không thấy Tiên Đình dám ho he gì”.  

 

Sắc mặt Lãnh Minh càng thêm khó coi, địa vị của thống lĩnh tuần thiên so với ông ta không thua gì, vậy mà Ngô Bình dám giết?  

 

Hít sâu một hơi, Lãnh Minh nói: "Vừa rồi là tôi xen vào chuyện của các hạ, xin cáo từ”.  

 

“Cáo từ? Tôi cho phép ông đi sao?", Ngô Bình đáp.  

 

Lãnh Minh ngẩn ra, hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì?"  

 

Ngô Bình: "Lãnh Hoang là tiểu bối của ông, tiểu bối không hiểu phép tắc, trưởng bối không nên dạy dỗ một chút sao?"  

 

Lãnh Hoang nghe những lời này thì vô cùng tức giận: "Lý Huyền Bình, đừng khinh thường người quá đáng!"  

 

Ngô Bình nhìn Lãnh Minh: “Ông không giáo huấn hắn, vậy thì tôi giáo huấn ông!” Nói xong, ba trăm Thiên Thánh vệ đều rút kiếm, sát khí kinh khủng khiến Lãnh Minh khiếp sợ.  

 

Lãnh Minh sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Lãnh Hoang, giơ tay tát anh ta một cái, cả giận nói: "Lãnh Hoang, sao cháu lại không hiểu phép tắc như vậy!"  

 

Lãnh Hoang ngẩn ra, nhưng người ra tay lại là chú của mình nên anh ta chỉ có thể cắn răng nói: "Chú Hai. . ."  

 

Lãnh Minh nghiêm mặt nói: "Làm theo thoả thuận đi, chú sẽ đích thân giám sát!"  

 

Ngô Bình khẽ cười nói: "Vậy mới phải chứ”.  

 

Tiếp theo, anh chọn một trăm giáo viên hướng dẫn từ học phủ truyền kỳ. Những người giáo viên này đã nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Ngô Bình, ngay cả các tướng lĩnh của Lãnh Hoang và Tiên Đình đều rất sợ anh, cho nên họ đâu dám từ chối.  

 

Vì vậy, họ lần lượt chọn gia nhập Học viện Vạn Đạo và trở thành giáo viên ở đó!  
 
Chương 4914


 Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Vì vậy, Ngô Bình lại chọn một trăm học sinh xuất sắc nhất từ ​​​​học phủ truyền kỳ.  

 

Giống như những giáo viên, những học sinh của trường này cũng ngưỡng mộ sức mạnh của học viện Vạn Đạo và lần lượt gia nhập. Đối với những người không muốn, Ngô Bình nhanh chóng thay thế họ bằng những học sinh khác sẵn sàng gia nhập học viện Vạn Đạo.  

 

Advertisement

Bằng cách này, Ngô Bình đã lấy đi một trăm giáo viên và một trăm học sinh giỏi nhất từ học phủ truyền kỳ và chuyển sang học viện Vạn Đạo.  

 

So với việc mất hai trăm giáo viên và học sinh, ảnh hưởng của chuyện này thậm chí còn lớn hơn. Hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều cho rằng học phủ truyền kỳ kém xa học viện Vạn Đạo. Điều này đã khiến những thiên tài ban đầu đăng ký vào học phủ truyền kỳ bây giờ thi nhau thay đổi nguyện vọng để gia nhập học viện Vạn Đạo.  

 

Advertisement

Trong học viện Vạn Đạo, Lệ Hồng đã bắt đầu sắp xếp cho những giáo viên và học sinh mới. Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh mở lò luyện đan, bắt đầu luyện chế một số đan dược.  

 

Những đan dược anh luyện chế đều bổ trợ cho việc tu luyện Võ Đạo. Với năng lực hiện tại của mình, anh có thể điều khiển hàng chục ngàn con rối luyện đan cùng một lúc để luyện chế đan dược cao cấp. Chỉ có một số loại đan dược cực quý hiếm thì mới cần anh đích thân luyện.  

 

Sau khi ở lại học viện Vạn Đạo vài ngày, Ngô Bình trở lại cung điện. Công việc triều đình hiện nay chủ yếu do Đường Tử Di và một số cố vấn của cô cùng phụ trách.  

 

Dù vậy vẫn có một số vấn đề chưa được xử lý thoả đáng. Đế quốc Thiên Võ bành trướng quá nhanh, công việc hàng ngày quá nhiều, Đường Tử Di không thể làm tốt mọi việc.  

 

Vì vậy, ngay khi trở về Ngô Bình đã đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là điều hành đất nước. Anh dùng pháp thuật của Thiên Thánh để tạo một hóa thân ngồi trên triều đình xử lý công việc chính sự. Đồng thời, chân thân và hàng vạn hóa thân khác của anh đi khắp các châu lục để điều tra, khám phá thực địa.

Ở vùng biên giới phía Tây Bắc của đại lục Hồng Hoang có những khu rừng rậm rạp, đồng cỏ bất tận và những ngọn núi cao ngất. Khu vực này rất lớn, chiếm khoảng một phần bảy diện tích đại lục Hồng Hoang, trên đó có vô số bộ lạc sinh sống.  

 

Những bộ lạc này tương đối man rợ, trong nhiều thời đại, không có thế lực nào chinh phục được họ. Bây giờ cho dù có đại nạn thì những bộ lạc này cũng nhất định không chịu ra ngoài mà kiên quyết bám trụ ở cao nguyên này.  

 

Những bộ lạc này đều thờ vật tổ, những vật tổ này đều là những sinh vật mạnh mẽ ở một số thời không xa lạ. Chúng trao quyền lực cho mỗi bộ lạc và các bộ lạc tôn thờ những sinh vật mạnh mẽ này thông qua tế lễ và tín ngưỡng.  

 

Sau khi đế quốc Thiên Võ mở rộng đến gần khu vực này, các bộ lạc lớn nhỏ bên trong cảm thấy bị đe dọa và liên tục gửi quân đến quấy rối. Ngô Bình liên tục nhận được tin tình báo từ quan ải. Anh nhận thấy rằng đế quốc Thiên Võ đã hao tổn rất nhiều tài nguyên quân sự và của cải, rất nhiều binh lính cũng đã bỏ mạng nhưng vẫn chưa có cách nào chinh phục những khu vực này.  

 

Ngô Bình đã có kinh nghiệm giao thiệp với các bộ lạc lớn nhỏ nên anh lập tức đến quan ải đầu tiên ở Tây Nam - ải Thần Võ.  

 

Ải Thần Võ được xây dựng trên một dãy núi chạy dài, trên đó được lắp đặt vũ khí hạng nặng và một trăm vạn quân đang đóng tại đây.  

 
 
Chương 4915


Lúc này, Kỷ Nhược Phi đang chăm chú quan sát mấy chục dặm rừng nguyên sinh trước mặt. Từ đó thỉnh thoảng vọng đến từng đợt tiếng dã thú gầm rú. Đại lục này được đặt tên là “Hồng Hoang” là bởi vì nó còn lưu lại rất nhiều dạng địa hình nguyên thủy và có rất nhiều loài dã thú sinh sống, trong đó nhiều loài có sức mạnh kinh hồn.  

 

Kỷ Nhược Phi mặc thường phục, tay cầm bình rượu, nhấp một ngụm rượu, ăn một hạt đậu phộng.  

 

"Báo!"  

 

Advertisement

Một binh sĩ tiến lên: "Tướng quân, người của trại Hổ và trại Báo lại đánh nhau!"  

 

Kỷ Nhược Phi cảm thấy rất bất lực. Cô ngồi ở vị trí này chủ yếu là bởi Ngô Bình tín nhiệm và đề bạt cô. Kết quả là, quan binh đóng ở nơi đó không thực sự phục tùng.Huống hồ, cô còn là một nữ tướng quân.  

 

Advertisement

Vì không hài lòng nên những tướng sĩ dưới trướng thường xuyên gây chuyện, một ngày cô phải xử lý không biết bao nhiêu vụ gây rối. Lại nghe những chuyện tương tự, Kỷ Nhược Phi có chút khó chịu, nói: "Hãy bắt cho tôi kẻ cầm đầu gây rối!"  

 

Binh sĩ kia sửng sốt, nói: "Tướng quân, người gây rối đều là mấy vị tướng quân, địa vị cao hơn thuộc hạ, thuộc hạ..."  

 

"Vô dụng!”  

 

Kỷ Nhược Phi giận dữ đập bàn đứng dậy, đi đến hiện trường. Lúc này, hàng ngàn binh sĩ của hai doanh trại đứng ở hai bên, mỗi bên có khoảng hơn chục người xông ra đánh lộn.  Một người đã bị thương, bê bết máu, hai người khác đang nằm bất động trên mặt đất.  

 

"Dừng lại!", Kỷ Nhược Phi hét lên.  

 

Tuy nhiên, không ai nghe lời cô cả, những người này tiếp tục đánh nhau.  

 

Kỷ Nhược Phi vô cùng tức giận, rút trường đao bên hông ra nhưng bỗng nhiên tay cô bị ghì chặt xuống.  

 

Cô không khỏi tức giận, kẻ nào to gan như vậy, dám đụng vào tay cô. Nhưng vừa quay lại, cô đã nhìn thấy Ngô Bình.  

 

Trong mắt Kỷ Nhược Phi, lửa giận nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc: "Huyền Bình!"  

 

Ngô Bình cười nói: “Đang làm võ tướng của Tiên Đình không muốn, lại nhất định muốn đến chỗ tôi trấn giữ biên ải, đúng là không hiểu nổi”.  

 

Kỷ Nhược Phi mỉm cười nói: "Tôi nghe nói đế quốc Thiên Võ của anh đang mở rộng, vì vậy tôi đã đến ngay. Chúng ta từng vào sinh ra tử cùng nhau, vì vậy tôi đương nhiên phải giúp anh”.  

 

Ngô Bình: "Nơi biên ải này rất khó quản lý sao?"  

 

Kỷ Nhược Phi thở dài: "Quả thực là không dễ dàng để kiểm soát bọn họ. Những tướng quân nam này không chấp nhận tôi”.  

 

Ngô Bình vỗ vai cô, nói: "Giờ tôi sẽ là thị vệ ở bên cạnh cô. Chỉ cần cô ra lệnh, tôi sẽ giúp cô ứng phó”.  

 

Kỷ Nhược Phi nhìn anh, cười hỏi: "Vậy tôi nên gọi anh là gì?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom