Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4496


Ngô Bình quan sát kỹ con chuột thì thấy cấu tạo của nó rất hoàn hảo, thể chất mạnh bất ngờ, đến Thần Vương cũng phải chào thua trước thể chất của con chuột này.  

 

“Chủ nhân, khiếp quá đi mất! Chỉ một con chuột thôi mà cũng có thực lực đáng sợ đến thế!”  

 

Ngô Bình nói như có điều suy nghĩ: “Bàn Nguyên, ngươi từng bảo Thái Dương Khư thuộc một vũ trụ rất mạnh, hơn nữa còn trải qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên còn gì. Sinh vật ở đây mạnh cũng là điều hợp lý thôi, dẫu sao chúng cũng đã sống qua nhiều kỷ nguyên mà”.  

 

Advertisement

Bàn Nguyên: “Cuối cùng thì tiểu nhân đã hiểu sao bao nhiêu cường giả lại chết ở đây rồi, sinh linh ở đây khiếp đảm quá!”  

 

Ngô Bình: “Nhưng đây cũng là một nơi lý tưởng để rèn luyện cơ thể và tinh thần đấy”.  

 

Trong lúc họ nói chuyện, chợt có một con rắn chui ra, nó quét cái đuôi một cái là hất ngã Bàn Nguyên ngay, sau đó nó nhanh chóng cuộn tròn con chó lại.  

Advertisement

 

Bàn Nguyên sợ hãi hét lên: “Chủ nhân cứu mạng!”  

 

Ngô Bình lắc đầu rồi bước tới túm lấy con rắn, nó lập tức thả lỏng người.  

 

Anh ném con rắn vào Động Thiên, chuẩn bị nấu món canh rắn.  

 

Lúc này, trên trời chợt có mây đen kéo đến, trời mưa như trút nước. Sức mạnh của gió quá lớn, Ngô Bình suýt nữa còn không đứng vững, Bàn Nguyên thì chỉ còn cách bám chặt vào người Ngô Bình thì mới không bị gió thổi bay.  

 

Mưa rơi tầm tã, nhưng lại bị ngăn cách ở một nơi cách Ngô Bình vài mét.  

 

Anh đi thêm một đoạn thì nhìn thấy một cây nấm, Ngô Bình hái nấm bỏ vào miệng ăn thì cảm thấy cây nấm này có dược lực. Kết quả là anh đã cảm thấy có hai loại dược lực khác nhau trong cây nấm bình thường này, chúng đều có hỗ trợ lớn với anh.  

 

Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến chục phút là ngừng hẳn, bầu trời đã trong xanh trở lại.  

 

Mưa vừa ngừng thì có rất nhiều côn trùng chui ra, chúng đều rất mạnh, từ con muỗi, con kiến cũng có lực tấn công đáng ngạc nhiên, đến Ngô Bình cũng phải né chúng.  

 

Phía trước có một ngọn núi, Ngô Bình nhanh chóng đi đến đó. Cuối cùng anh phát hiện, cách mình khoảng vài trăm dặm có khói bốc lên, mà có khói thì sẽ có người.  

 

Anh tăng tốc đi về phía đó, chờ khi đến gần thì anh mới biết không hề có người ở đây, mà là một đám khỉ đang nhóm lửa để nướng thịt nai ăn.  

 

Bầy khỉ này rất đông, phải có đến cả chục nghìn con, tính tổ chức của chúng rất mạnh, kỷ luật nghiêm minh. Tuy là khỉ, nhưng chúng rất thông minh, chẳng thua kém gì con người.  

 

Chúng xây nhà, chế tạo xe ngựa, hơn nữa còn thuần phục một lượng lớn các con ngựa có sừng trên đầu để phục vụ mình. Nhưng nhìn tổng thể thì nền văn minh của bầy khỉ này vẫn còn sơ khai, chỉ giống thời kỳ đồ đá của con người.  

 

Bỗng có một con khỉ phát hiện Ngô Bình đang nhìn chúng, nó lập tức rít lên, ngay sau đó đã có cả trăm con nhìn về phía Ngô Bình rồi cùng xông về phía anh.  

 

Ngô Bình đứng yên bất động, khi con khỉ đầu tiên tiến lại gần anh, nó chỉ nhìn chứ không làm gì cả. Sau đó, có nhiều con nữa cùng xuất hiện, một con trong số đó chính là Hầu vương.  

 

Thực lực của con Hầu vương này rất mạnh, nó cao gần ba mét, trông như một ngọn núi nhỏ, mỗi khi nó bước đi, mặt đất đều rung chuyển.  

 
 
Chương 4497


Ngô Bình: “Ta là con người”.  

 

“Con người ư? Chưa nghe đến bao giờ”, Hầu vương nói: “Rời khỏi đây ngay, không thì đừng có trách”.  

 

Ngô Bình: “Trách móc gì, các ngươi chỉ là bầy khỉ thôi”.  

 

Hầu vương nổi giận rồi tung một chưởng tấn công Ngô Bình, nó vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao mười mét rồi lấy tay ấn nó xuống đất.  

 

Advertisement

Đầu hầu vương cắm xuống bùn, nó không thể cử động, đôi tay đập đất ra hiệu nhận thua.  

 

Ngô Bình lôi nó lên rồi lạnh giọng nói: “Giờ còn dám to còi với ta nữa không?”  

 

Hầu vương chửi thầm trong bụng.  

Advertisement

 

“Xin lỗi, tôi sai rồi”, Hầu vương rất bộc trực, lập tức nhận sai ngay.  

 

Anh ném nó xuống đất rồi nói: “Ê khỉ, mau bảo con cháu của ngươi lấy hoa quả cho ta ăn”.  

 

Hầu vương biết không đánh lại được Ngô Bình nên đành phục tùng anh, nó thở dài như con người rồi vẫy tay với bầy khỉ, chúng lập tức đi hái quả ngay.

Một lát sau, đủ lại hoa quả không rõ tên đã được bầy khỉ mang đến trước mặt Ngô Bình. Mỗi loại anh chỉ ăn thử một miếng, đúng như anh đoán, hoa quả ở đây cũng chưa dược lực thần kỳ, nếu tách được dược lực trong chúng ra thì thậm chí còn có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược tốt. Trong khi đây chỉ đều là hoa quả bình thường.  

 

Anh chọn ra vài loại hoa quả ăn khá ngon rồi cất vào trong Động Thiên, chuẩn bị mang về nhà cho vợ con nếm thử.  

 

Hầu vương cúi mặt đứng bên cạnh nghe Ngô Bình căn dặn.  

 

Ăn xong, Ngô Bình hỏi nó: “Ngươi có biết dược liệu không?”  

 

Hầu vương gật đầu nói: “Ở đây có nhiều dược liệu lắm ạ”.  

 

Ngô Bình: “Phạm vi hoạt động của các ngươi có rộng không?”  

 

Hầu vương: “Từ đầu này đến dầu khác phải đi hai ngày hai đêm mới hết”.  

 

Ngô Bình nhẩm tính thì thấy tốc độ di chuyển của khỉ không hề chậm, vậy mà phải đi hết hai ngày hai đêm, chứng tỏ phạm vi của chúng rất rộng.  

 

Anh mỉm cười nói: “Ê khỉ, ngươi hãy phái quân của mình đi hái dược liệu cho ta. Yên tâm, ta không bắt các ngươi giúp không công đâu, ta sẽ giúp các ngươi vài việc gì đó”.  

 

Hầu vương nghi hoặc nhìn Ngô Bình, rõ ràng nó không tin lời anh nói nên hỏi: “Anh thì giúp được bọn tôi việc gì?”  

 

Ngô Bình: “Còn phải xem các ngươi cần gì đã”.  

 

Hầu vương đảo mắt nói: “Phía Bắc có một bầy sói rất hay đánh nhau với chúng tôi. Lực chiến đấu của sói mạnh hơn nên sau nhiều năm tranh đấu, lần nào chúng tôi cũng tổn thất nhiều hơn. Anh giỏi đánh đấm như thế thì có thể giúp chúng tôi xử lý bầy sói ấy không?”  

 

Ngô Bình không cần nghĩ mà nói ngay: “Được, ngươi cứ sai bầy khỉ đi hái thuốc trước đi, mỗi loại chỉ hái vài cây thôi, quan trọng là phải đa dạng”.  

 

Hầu vương cũng không biết Ngô Bình đáng tin hay không, nhưng nó vẫn sai bầy khỉ đi hái thuốc, trong địa bàn của chúng đúng là có rất nhiều loại thuốc.  

 

Vốn động vật chính là chuyên gia tìm thuốc, khi chúng ốm hoặc bị thương thì cũng biết cần uống thuốc gì cho mau khoẻ.  
 
Chương 4498


 Hai ngày sau, lượng dược liệu mà Ngô Bình có ngày càng nhiều hơn, nhưng số lượng dược liệu được mang đến tiếp cho anh thì ít đi. Anh biết mình đã gom được gần hết dược liệu ở đây rồi.  

 

Vì vậy, anh lấy lò luyện đan ra rồi thử bỏ các dược liệu rất bình thường ở đây vào để tổ hợp, sau đó luyện chế ra đan dược mà anh biết.  

 

Anh đã chọn ra hơn chục loại dược liệu, sau đó bắt tay vào luyện chế một đan dược có lực phòng ngự cao. Đan dược này có thể khiến da thịt, xương cốt, thần hồn, lục phủ ngũ tạng và máu huyết của một người có lực phòng ngự mạnh mẽ, đao chém không chết, kiếm đâm không thủng, lửa đốt không cháy, lạnh giá cũng không bị đóng băng.  

 

Ngô Bình đã thử một mạch hơn chục lò đan dược, sau đó mới điều chỉnh lạu phương thức luyện đan cho hoàn hảo nhất, cuối cùng thành phẩm được mang tên là Kim Cương Đan.  

Advertisement

 

Sau khi lò Kim Cương Đan thật sự đầu tiên ra lò, anh đã lấy một viên uống thử, ngay sau đó đã thấy cơ thể có sự thay đổi kỳ diệu. Tuy sự thay đổi này không ảnh hưởng nhiều đến anh, nhưng công hiệu của đan dược rất tốt.  

 

Anh ném cho Hầu vương một viên đan dược rồi nói: “Ngươi thử đi”.  

 

Advertisement

Hầu vương cầm lấy đan dược rồi ngẩn ra, nó đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa nhìn thấy thứ này bao giờ nên không biết có ăn được hay không.  

 

Nhưng nghĩ thấy Ngô Bình có thực lực rất mạnh, chắc không hạ độc nó nên nó uống luôn.  

 

Loáng cái, Hầu vương bắt đầu hét lớn, lông trên người nó dần chuyển sang màu tím vàng, đôi mắt nó phóng ra lửa, đồng thời nó cũng thấy xương cốt, da thịt, máu huyết và lục phủ ngũ tạng của mình đã mạnh mẽ hơn.  

 

Một tiếng sau, Hầu vương chỉ thấy toàn thân thư thái, nó đã cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn, ngoài ra cơ thể còn rất rắn chắc, đao kiếm cũng không làm gì được.  

 

Ngô Bình rất hài lóng với hiệu quả của đan dược: “Đây là Kim Cương Đan, nó có thể tăng lực phòng ngự cho ngươi, ngươi thử đi”.  

 

Hầu vương gọi một tiếng, một bầy khỉ cường tráng xuất hiện, chúng do dự một lát rồi bắt đầu tấn công Hầu vương.  

 

Bụp!  

 

Chúng đấm lia lịa vào người Hầu vương nhưng lại như đấm vào đá, tay con nào cũng đau nhức. Các móng vuốt vừa chạm vào lông của Hầu vương thì đã bị gãy ngay.  

 

Bầy khỉ mừng rỡ đến mức reo lên, chúng mừng cho Hầu vương.  

 

Hầu vương cũng mừng ra mặt, nó đi tới trước mặt Ngô Bình rồi lạy anh: “Cảm ơn thuốc của anh”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Nếu các ngươi có cơ thể như vậy thì còn sợ bầy sói nữa không?”  

 

Hầu vương vui vẻ nói: “Đương nhiên là không, chúng tôi mà có cơ thể thế này thì có thể một chấp mấy chục con sói luôn”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì các ngươi mau đi hái thuốc tiếp đi, hái các loại này này, rồi ta sẽ luyện chế tiếp đan dược cho”.  

 

Hầu vương vui mừng sai bầy khỉ đi hái thuốc để luyện chế Kim Cương Đan ngay.  

 

Chúng đi rồi, Ngô Bình cũng rảnh mà tiếp tục nghiên cứu lò đan dược thứ hai. Loại này có thể nâng cao thần lực và trí thông minh của một người.  

 

Ngô Bình đặt tên cho nó là Thần Tuệ Đan, hiệu quả của nó cũng rất rõ ràng. Khi anh đưa một viên cho Hầu vương uống, trí thông minh của nó lập tức tăng lên nhiều lần, tinh thần và khí chất cũng có sự chuyển biến rõ rệt.  

 

Sau khi Ngô Bình luyện chế xong loại đan dược này thì dược liệu anh cần cho loại đan dược trước đó đã được gom đủ, vì thế anh đã luyện thêm mấy trăm lò đan dược.  

 
 
Chương 4499


Trí thông minh của Hầu vương đã khác nên trận đánh này chúng đã thành công vang dội. Hầu vương vốn không phải đối thủ của Lang vương, nhưng nhờ có Kim Cương Đan nên nó đã mạnh mẽ hơn và đánh thắng được Lang vương.  

 

Mất thủ lĩnh, bầy sói bị đánh tan tác và chết cả nửa quân số, cuối cùng chúng phải bỏ địa bàn lại rồi chạy đi xa hơn.  

 

Thế lực của bầy sói lớn hơn nên địa bàn của chúng cũng rộng hơn bầy khỉ, vì thế sau trận này, lãnh thổ của Hầu vương đã rộng hơn nhiều.  

 

Đương nhiên điều này cũng có lợi cho Ngô Bình, vì bầy khỉ có thể đến khu vực khác để hái dược liệu cho anh.

Advertisement

Bàn Nguyên rất ngoan ở bên cạnh Ngô Bình, hôm nay, nó không nhịn được nữa nên mới hỏi: “Chủ nhân, người định ở lại đây luyện đan mãi à?”  

 

Ngô Bình: “Dược liệu và môi trường ở đây không thuộc về vũ trụ của chúng ta, ở đây các dược liệu này không đáng giá, nhưng mang về chỗ chúng ta thì chúng quý lắm đấy”.  

 

Advertisement

Sau đó, anh hỏi Bàn Nguyên: “Ngươi cũng uống Kim Cương Đan rồi, ngươi nghĩ mình đồng ý trả bao nhiêu tiền để mua đan dược này?”  

 

Bàn Nguyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hiệu của của Kim Cương Đan rất tốt, nó đã tăng thực lực nhiều mảng giúp tiểu nhân. Tiểu nhân nghĩ thấp nhất cũng phải bán đan dược này với giá năm tỷ tiền Đạo”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng ở đây có rất nhiều dược liệu để luyện chế Kim Cương Đan, một ngày ta có thể luyện chế cả mấy chục nghìn viên, thậm chí cả trăm nghìn viên”.  

 

Bàn Nguyên ngạc nhiên: “Kể cả thế thì nó vẫn đang giá năm tỷ tiền Đạo”.  

 

Ngô Bình: “Nếu để binh sĩ uống đan dược này thì ngươi có thể tưởng tượng được hiệu quả sẽ thế nào không?”  

 

Bàn Nguyên: “Thế thì sẽ đáng sợ lắm”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chỉ có Kim Cương Đan thôi thì chưa đủ, còn cần đan dược nâng cao thực lực, phản ứng, tinh thần và trí tuệ nữa”.  

 

Bầy khí đại thắng quay về, hầu vương rất vui. Để lấy lòng Ngô Bình, nó lại triệu tập các hầu binh, hầu tướng đi hái tất cả dược liệu ở địa bàn của bầy sói.  

 

Không lâu sau, lại có cả núi đan dược chất đống trước mặt Ngô Bình. Lần này, anh phát hiện có vài loại giúp tăng sức mạnh, vì thế đã nghiên cứu ra một loại có tên là Cự Lực Đan.  

 

Khi Ngô Bình luyện chế đan dược này thành công thì chợt nhận được tin của Kim Song Nhi, con đường Chân Thánh sắp mở, không còn cách nào khác, Ngô Bình đành tạm rời khỏi đây.  

 

Trước khi đi, anh dặn Hầu vương tiếp tục đi gom dược liệu cho ba loại đan dược mình đang luyện chế.  

 

Ngô Bình rời khỏi Thái Dương Khư thì phát hiện mình đã ở đó hơn nửa tháng, nhưng thế giới bên ngoài mới trôi qua nửa ngày thôi, quỹ đạo thời gian ở hai nơi này hoàn toàn khác nhau.  

 

Anh đến tìm Kim Song Nhi, cô ấy hỏi: “Huyền Bình, anh xử lý xong việc rồi à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, Song Nhi, giờ chúng ta đi tham gia tiệc mừng thọ luôn à?”  

 

Kim Song Nhi: “Vâng, giờ đi luôn”.  

 

Ngô Bình nhớ bạn đời của Vương Mẫu là một Chân Nhân thái cổ thời sơ đại nên hỏi: “Song Nhi, Vương Mẫu có mấy chồng?”  

 

Kim Song Nhi: “Ba, nhưng chỉ có một người còn sống, và đó cũng chính là bố em. Trong các người chị gái của em thì chỉ có hai người cùng chung bố với em thôi”.  
 
Chương 4500


Ngô Bình: “Thánh Vương cơ à, siêu thế!”  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Có gì đâu, anh chẳng là Đại Thánh còn gì? Hơn nữa nếu anh muốn đột phá thì đã thành Thánh Vương lâu rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không nói thế được”.  

 

Lúc này, Kim Song Nhi chợt thở dài rồi nói: “Hai người chị kia của em đều đối xử với em tốt lắm, nhưng hình như hai anh rể có ý thù địch với anh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”  

 

Kim Song Nhi: “Anh rể cả của em là thiên kiêu của Thần tộc, hai rể thứ hai là thiên kiêu của Yêu tộc, còn anh là Nhân tộc. Nếu họ mà biết thì chắc chắn sẽ nhắm vào anh”.  

 

Ngô Bình: “Cái đấy anh không sợ, vì họ không đánh lại anh được đâu”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi: “Ừm, cho nên em mới dám dẫn anh đi. Nhưng làm thế này thì e em sẽ có mâu thuẫn với các chị mất”.  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Song Nhi, em có huyết mạch của Thần, cũng có huyết mạch của Yêu, ngoài ra còn có huyết mạch của Chân Nhân thái cổ sơ đại, đúng ra tư chất của em tốt lắm đấy”.  

 

Kim Song Nhi: “Chính vì thế nên từ nhỏ em đã tu luyện công pháp của ba phe, nhưng tu luyện nhiều rồi lại không biết phải đi theo phe nào”.  

 

Ngô Bình: “Anh nghĩ em có thể tu luyện công pháp của anh”.  

 

Kim Song Nhi nhìn anh: “Đi theo con đường của anh ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Anh đang tìm một con đường tiên, con đường mà mọi sinh linh đều đi. Một khi anh tìm ra được thì em cũng có thể tu luyện”.  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Thế thì em sẽ chờ tin tốt của anh”.  

 

Sau đó, hai người cùng đến núi Thiên La. Núi Thiên La nằm ở một thời không thần bí cao duy độ nào đó, chỉ có tu sĩ được phép thì mới có thể vào được.  

 

Khi hai người đến nơi, Kim Song Nhi điểm tay một cái, không gian lập tức gợn sóng, một bức tường tinh thể xuất hiện, hai người dễ dàng đi xuyên qua.  

 

Sau đó, họ đã tiến vào một thế giới ảo diệu. Bầu trời ở đây có màu bạc, mặt đất màu tím xám, không gian như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.  

 

Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ như được trở về nhà.  

 

Anh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Khí tức ở đây… quen quá!”  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Anh thấy quen cũng là bình thường, vì anh là Chân Hoàng mà. Đây chính là nơi Nữ Oa tạo ra Chân Nhân thái cổ, sau này được người ta gọi là Nữ Oa Giới”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đây là Nữ Oa Giới ư?”  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng thế, nhưng chỉ là một phần thôi. Nữ Oa Giới hoàn chỉnh đã bị tiêu diệt trong trận đại chiến rồi, nơi này chắc chỉ còn là một phần năm”.  

 

Ngô Bình chậm rãi quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất, một cảm giác huyết mạch tương thông trỗi dậy, hệt như một đứa trẻ được quay về trong lòng mẹ.  

 

Kim Song Nhi ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Lần đầu tiên bố em đến đây cũng giống anh, ông cũng quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất”.  
 
Chương 4501


 Ngô Bình mừng rỡ: “Nữ Oa từng sống ở đây ư? Tốt quá, nhất định anh phải đến đó xem”.  

 

Hai người và đi thì có ba nam một nữ đi tới, trông dáng vẻ của họ thì cũng là người ở bên ngoài tới giống Ngô Bình.  

 

Bốn người đó nhìn thấy Ngô Bình xong thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi theo anh và Kim Song Nhi.  

 

Khoảng cách rút ngắn, một người thanh niên mặc đồ đen hỏi: “Này, hai người có biết núi Thiên La ở đâu không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Chúng tôi cũng đang đến đó”.  

 

Người đàn ông quan sát anh rồi hỏi: “Anh cũng đến chúc thọ Minh Đà Thánh Vương à?”  

 

Ngô Bình: “Ừm”.  

Advertisement

 

Người đàn ông: “Thế mình đi chung đi”.  

 

Ngô Bình không quen họ nên nói: “Thôi, tốt nhất là đường ai nấy đi”.  

 

Người đàn ông: “Anh không biết chứ Nữ Oa Giới nguy hiểm lắm, có rất nhiều ma quỷ ở đây, hai người đi riêng mà gặp chúng là toi đời đấy”.  

 

Ngô Bình ngoảnh lại hỏi Kim Song Nhi: “Song Nhi, thật à?”  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Ngày xưa Ma tộc xâm nhập nên đã có nhiều Chân Nhân thái cổ biến thành ma cương, chúng bất tử, thực lực lại mạnh nên vẫn còn nhiều lắm”.  

 

Cô ấy vừa nói xong thì ngọn núi phía trước chợt rung lên, sau đó là một tiếng động mạnh, một bàn tay màu xanh thò từ dưới đất lên, sau đó có một người khổng lồ cao nghìn trượng đứng dậy, ma khí bao quanh người đó, đôi mắt thì phun ra lửa rồi lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.

Người đàn ông nói chuyện với Ngô Bình nhìn thấy con quái vật ấy một cái là biến sắc mặt rồi hô lên: “Rút mau!”  

 

Ngay sau đó, nhóm của bọn họ đã bay lên cao rồi tránh ma cương kia ra thật xa.  

 

Nhưng họ vừa bay lên thì ma cương đã há miệng ra rồi hút vào, một lực hút khủng khiếp sinh ra, tất cả những người kia đã bị nó hút vào miệng.  

 

Cô gái hét lên thất thanh với vẻ đầy tuyệt vọng, tay chân khua múa loạn xạ rồi van xin Ngô Bình: “Cứu tôi với!”  

 

Ngô Bình giơ tay phải chộp lên không, một lực hút tương tự sinh ra, bốn người kia đã dừng lại trên không.  

 

Ma cương thấy một con người nhỏ bé dám chống lại mình thì càng tăng thêm lực hút hơn, nhưng dù nó có làm gì thì bốn người kia cũng không nhúc nhích.  

 

Bốn người đó sợ đến mức tè ra quần rồi thi nhau hô lên: “Mạnh nữa lên anh gì ơi!”  

 

“Đến đây!”, Ngô Bình kéo tay lại, bốn người kia đã được kéo gần về phía anh rồi ngã xuống đất.  

 

Họ nằm im dưới đất rồi nhìn anh với vẻ cảm kích.  

 

“Nhất định chúng tôi sẽ báo đáp ơn cứu mạng”, người đàn ông bắt chuyện với Ngô Bình nói.  

 

Ngô Bình: “Các người lùi lại đi”.  

 

Bốn người đó nhanh chóng trốn ra phía sau Ngô Bình, cô gái dịu dàng nhắc nhở: “Anh ơi, ma cương này mạnh lắm, anh phải cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình tiến lên rồi hoá thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét, so ra còn mạnh hơn ma cương kia.  

 
 
Chương 4502


Nó chợt rơi lệ rồi há miệng ra, sau đó run rẩy nói bằng giọng của con người: “Tiểu nhân… tham kiến… Đại Thánh”.  

 

Ngô Bình thở dài, biết nó đã nhớ lại ký ức lúc trước, nhưng ma tính vẫn còn. Anh đi tới gần ma cương rồi ấn tay lên đỉnh đầu ma cương, sau đó dùng thánh lực để gột rửa linh hồn cho nó.  

 

Ma cương tỏ vẻ đau đớn, hai tay nắm chặt bất động.  

 

15 phút sau, Ngô Bình mệt mỏi buông tay, để hồi phục ý thức cho ma cương này, anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực.  

 

Advertisement

Ngay khi anh buông tay ra, ma cương đã quỳ xuống đất rồi hôn lên chân anh: “Ngô Hoàng, cuối cùng tiểu nhân cũng chờ được đến ngày này, hu hu…”  

 

Đến một Chân Hầu mà cũng phải bật khóc nức nở, bao nhiêu ngày trở thành ma cương là bấy nhiêu ngày ông ấy sống trong dằn vặt, sống không bằng chết. Ông ấy chỉ mong một ngày nào đó sẽ có cường giả Nhân tộc đến cứu mình. Nhưng ông ấy cũng biết đây chỉ là vọng tưởng, nào ngờ hôm nay lại gặp được một Chân Hoàng.  

 

Mấy người đứng sau Ngô Bình đều nghệt mặt ra, ma cương đã hồi phục rồi ư? Ngô Bình làm thế nào vậy? Hơn nữa, ma cương này còn gọi anh là Chân Hoàng.  

Advertisement

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đứng dậy đi!”  

 

Người khổng lồ Chân Hầu chậm rãi đứng dậy rồi ngẩng lên nhìn Ngô Bình.  

 

“Ông tên gì?”  

 

Chân Hầu: “Ngô Hoàng, tiểu nhân là Dạ Thú”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Dạ Thú, ở Nữ Oa Giới này có bao nhiêu ma cương, ông có biết không?”  

 

Dạ Thú: “Ngô Hoàng, có vài chục nghìn ma cương ạ”.  

 

Ông ở cảnh giới Chân Hầu rồi nhỉ? Thế ma cương mạnh nhất ở đây có tu vi cấp nào rồi?”  

 

Dạ Thú: “Cấp Chân Tổ ạ”.  

 

Ngô Bình thoáng kinh ngạc, Chân Tổ giống Tổ Long, đều là nhân vật mạnh nhất trong tộc của mình. Trên cấp Chân Hoàng nên được gọi là Chân Tổ.  

 

“Nếu thế thì sao vẫn có người sống ở đây được?”  

 

Dạ Thú: “Ngô Hoàng, Chân Tổ luôn ở trạng thái ngủ say, ngoài Chân Tổ ra, vẫn còn một Chân Hoàng và tám Chân Vương đã biến thành ma cương”.  

 

Ngô Bình: “Các ma cương khác đều giống ông hả? Có thể hồi phục được không?”  

 

Dạ Thú: “Tiểu nhân không rõ, có nhiều người đã bị ma niệm khống chế, còn tiểu nhân thì luôn đấu tranh với nó, cố giữ lại một tia lý trí”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông tạm thời vào trong Động Thiên của tôi điều dưỡng đi. Nhiều năm trôi qua đã khiến cơ thể ông thoái hoá rồi, cần tu luyện lại”.  

 

“Vâng”.  

 

Ngô Bình vung tay lên rồi ném Dạ Thú vào Động Thiên của mình, sau đó dùng sào huyệt tà ma để trị thương cho ông ấy.  

 

Sau đó, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bốn người lúc trước đều quỳ xuống nói: “Tham kiến Ngô Hoàng”.  

 

Thời nay, đến Chân Nhân thái cổ còn hiếm, ấy vậy mà lại có Chân Hoàng. Chân Hoàng sánh ngang với Thánh Hoàng và Đại Đạo Tôn, thậm chí còn có tư cách được gọi là cưởng giả kỷ nguyên.  

 

Ngô Bình: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi, chúng ta cùng đi thôi!”  
 
Chương 4503


Ngô Bình cố tình bay chậm để vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ở đây. Anh bay được một đoạn thì chợt đáp xuống đất, đây là một ngọn núi nhỏ, trên cây ở đây có đầy quả dại.  

 

Ngô Bình hái một quả ăn thử thì thấy không ngon, nhưng dược lực lại rất mạnh.  

 

Anh cười nói: “Đây là quả quê, ăn ngon lắm”, nói rồi, anh cũng hái cho Kim Song Nhi một quả, sau đó hái tiếp cất đi để mang về nhà ăn.  

 

Khi họ chuẩn bị đi tiếp thì cô gái của nhóm kia chợt lấy bản đồ ra nói: “Chân Hoàng, phía trước là địa bàn của Kỳ lân vương, chúng ta nên đi đường vòng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Kỳ lân vương thì ghê lắm à?”  

 

Cô gái: “Nghe nói nó là cường giả kỷ nguyên, nếu có người đi vào địa bàn của nó thì sẽ bị giết ngay”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười khẩy: “Để tôi xem nó mặt ngang mũi dọc thế nào”.  

 

Bốn người kia đầy vẻ lo lắng, thật sự không muốn tham gia vụ này vì quá nguy hiểm. Nhưng nhớ tới sức mạnh ban nãy của Ngô Bình, người đàn ông cắn răng nói: “Chúng tôi đi cùng Chân Hoàng”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không sợ à?”  

 

Cô gái chớp mắt: “Có Chân Hoàng rồi thì chúng tôi không sợ”.  

 

Ngô Bình cười phá lên rồi cất bước đi thẳng.  

 

Họ đi được một đoạn thì anh thấy không khí ở đây có một mùi đặc biệt, đây chính là mùi mà Kỳ lân vương phóng ra, nó có tác dụng mê hoặc con mồi. Các sinh linh khác mà ngửi thấy thì sẽ lập tức bỏ chạy hoặc ngoan ngoãn đi đến cạnh Kỳ lân vương để nó ăn thịt.  

 

Ngô Bình cho những người khác uống một viên đan dược có tác dụng tránh mê hoặc rồi đi tiếp.  

 

Mùi hương ngày càng nồng, họ đi thêm hơn trăm dặm thì Ngô Bình dừng lại rồi nhìn lên trước.  

 

Một con dã thú xuất hiện, nó trông không giống kỳ lân bình thường, đầu giống con bò, người như con hổ, vó giống ngựa, toàn thân có màu lam xám, cái đuôi rực lửa, đỉnh đầu mọc sừng rồng.  

 

Đây chính là Kỳ lân vương, vai nó chỉ cao nửa mét, người dài hơn mét, nhìn như con chó to.  

 

Gầm!  

 

Nó gầm lên giận dữ như lời cảnh báo.  

 

Ngô Bình ngẩn ra rồi bật cười nói: “Ra là kỳ lân con, bố mẹ mày đâu?”  

 

Kim Song Nhi như nhớ ra điều gì đó nên vội nói: “Huyền Bình, em nghe bố kể về Kỳ lân vương rồi, hình như nó đã chuyển thế”.

Ngô Bình: “Chuyển thế ư?”  

 

Kim Song Nhi: “Chính là lột xác. Cứ ba nghìn năm, Kỳ lân vương lại lột xác một lần. Sau đó, thực lực của nó sẽ mạnh lên. Nhưng mười năm đầu tiên sau khi lột xác, Kỳ lân vương sẽ biến thành kỳ lân nhỏ. Chắc nó mới lột xác chưa lâu nên chưa khôi phục thực lực”.  

 

Ngô Bình bật cười, anh bắt lấy con kỳ lân, nó vung cái vuốt lên, tuy con này còn nhỏ, nhưng cái vuốt của nó hoàn toàn có thể giết được Đạo Tôn.  

 

Song, Ngô Bình đã tránh được và túm ngay lấy cổ nó.  
 
Chương 4504


Kỳ lân vương đứng người, con người này dám tét mông nó, đúng là to gan lớn mật!  

 

“Gào!”  

 

Nó lại gầm lên.  

 

Advertisement

Chát!  

 

Ngô Bình lại đập vào đầu nó rồi mắng: “Ngoan đi!”  

 

Nói rồi, anh ném nó vào trong Động Thiên.  

Advertisement

 

Anh vừa định đi tiếp thì Kim Song Nhi nói: “Huyền Bình, chắc sào huyệt của Kỳ lân vương ở gần đây, nó đã sống ở đây nhiều năm, kiểu gì cũng có nhiều vật quý, hay mình đi tìm đi?”  

 

Ngô Bình đã bắt được cả Kỳ lân vương thì đến sào huyệt của nó cũng không phải việc quá đáng: “Được, đi thôi”.  

 

Họ đi thêm mấy chục dặm thì nhìn thấy một hang động lớn, phía trước hang có rất nhiều xương thú. Đã vào đây rồi thì hung thú có mạnh đến mấy thì cũng phải quay đầu bỏ chạy thôi, chứ đừng nói là đến gần đây tham quan.  

 

Đương nhiên Ngô Bình không sợ, anh đi đến gần hang rồi thò đầu vào nhìn. Hang này rất sâu, vì thế anh bảo mọi người chờ bên ngoài, còn mình thì đi vào trong.  

 

Sau hai ngã rẽ, anh cảm thấy nơi này rất lạnh. Anh vừa đi thêm một đoạn thì đã vào một địa động rộng lớn, ở đây có rất nhiều thịt khô. Trên các miếng thịt đều có ghi chú về thời gian, miếng gần đây nhất cũng đã vài trăm năm, hơn nữa bên ngoài còn bôi một lớp giống muối và hương liệu. Vì thế chúng vẫn ăn được, đã thế càng để lâu càng ngon.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Con Kỳ lân vương này cũng sành ăn đấy!”  

 

Vì thế, anh đã cất hết chỗ thịt khô ấy đi.  

 

Anh đi tiếp đến huyệt động thứ hai, ở đây có yêu đan và châu báu, xem ra con Kỳ lân vương này đã giết không ít Yêu tộc.  

 

Số lượng yêu đan lên đến hơn 1000 viên, trong đó yêu đan yếu nhất cũng là cấp Yêu Hoàng, nói chung toàn đồ quý.  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhiều yêu đan thế này cơ à!”  

 

Anh cất hết yêu đan đi, thấy phía sau vẫn còn đường nên anh lại đi tiếp. Loáng cái, anh đã đến hang động thứ ba, không gian ở đây nhỏ hơn một chút, nhưng có mấy chục loại quả.  

 

Các loại quả này dù đã để từ rất lâu nhưng không bị hỏng, vì chúng là thiên tài địa bảo.  

 

Rõ ràng, các loại quả này có vị trí đặc biệt còn hơn cả yêu đan với Kỳ lân vương.  

 

“Ừm, toàn thánh dược với thần dược cả”.  

 

Ngô Bình hài lòng cất chúng đi, khi nhìn tiếp ra phía sau thì thấy đã hết đường.  

 

Anh chuẩn bị rời đi chợt khựng lại, không biết Kỳ lân vương còn thứ gì khác nữa không, vì thế anh chui xuống lòng đất, dưới này toàn dung nham với đất đá.  
 
Chương 4505


Anh sầm mặt hỏi: “Là anh giết họ à?”  

 

Người thanh niên đang nói chuyện với Kim Song Nhi đi giày da và mặc giáp, tuy miệng cười nhưng ánh mắt rất lạnh.  

 

Kim Song Nhi cũng có vẻ giận dữ đang định cãi nhau với hắn, nhưng có một cô gái đứng sau người thanh niên, cô ta ăn mặc diêm dúa, gương mặt lại khá giống Kim Song Nhi.  

 

Người đàn ông nghe thấy tiếng Ngô Bình thì ngoảnh lại nhìn anh: “Ra vẫn còn người sống ở đây, đúng là tôi đã giết họ, cậu thì chuẩn bị đi”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi nhăn mặt nói: “Anh rể, anh ấy là Huyền Bình - chồng sắp cưới của em”.  

 

Người thanh niên cau mày: “Em định lấy Nhân tộc ư?”, nói rồi, hắn lắc đầu, như thể không thể hiểu tại sao Kim Song Nhi lại chọn lựa như vậy.  

 

Advertisement

Kim Song Nhi: “Nhân tộc thì làm sao? Bố em cũng là Nhân tộc mà”.  

 

Tên này không phải con người, mà là một thiên kiêu của Thần tộc, khí tức của hắn rất mạnh, hắn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu vào hang của Kỳ lân vương chắc chắn có thu hoạch rồi, mau đưa đây cho tôi”.  

 

Ngô Bình nhìn bốn thi thể dưới đất rồi nói: “Họ không đắc tội với anh, sao anh lại giết họ?”  

 

Người thanh niên cười phá lên: “Tôi chẳng may giẫm trúng mấy con kiến thôi mà, nên chúng có làm gì tôi hay không thì tôi cũng không quan tâm”.  

 

Kim Song Nhi thở dài nói: “Huyền Bình, em xin lỗi vì đã không cản được anh ấy”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Thần tộc luôn coi mình là nhất, ai cũng mắc bệnh thần kinh nên không nghe ai khuyên đâu”.  

 

Người đàn ông nổi giận: “Con người hèn mọn, cậu biết tôi là ai không hả?”  

 

Cô gái đứng sau tên kia lạnh mặt nói: “Song Nhi, em cho cậu ta biết thân phận của anh rể em đi”.  

 

Kim Song Nhi cau mày: “Chị hai, tốt nhất chị nên cản chồng mình lại, anh ấy không phải đối thủ của Huyền Bình đâu”.  

 

Cô gái tỏ vẻ khinh bỉ: “Không phải đối thủ ư? Anh ấy đứng thứ bảy trên bảng thiên kiêu của Thần tộc, vậy mà em dám nói không đánh lại một Nhân tộc à?”  

 

Kim Song Nhi thở dài nói: “Chị, em không đùa đâu, chị trông chồng mình cho cẩn thận, nhỡ anh ấy làm Huyền Bình nổi giận thì hậu quả khó lường đấy”.  

 

Đương nhiên Kim Song Nhi biết sức mạnh của Ngô Bình nên mới nói vậy.  

 

Người đàn ông nổi giận ngất trời: “Kim Song Nhi, cô đang xỉ nhục tôi đấy à? Được, giờ tôi sẽ giết nó luôn, để cô biết thế nào là thiên kiêu của Thần tộc”.  

 

Uỳnh!  

 

Hắn vừa cất bước thì đã có ba nghìn thần ma xuất hiện sau lưng, khí tức của con nài cũng mạnh.  

 

“Thấy sao hả? Sức mạnh của các thần ma này đều tương đương với Đạo Quân của Nhân tộc đấy, giờ cậu còn nghĩ mình thắng được tôi nữa không?”  

 

Có rất nhiều tia sáng xuất hiện phía sau Ngô Bình, tương trưng cho các tuyệt học kỷ nguyên, mỗi tuyệt học đều chứa sức mạnh có thể giết chết một Đạo Tôn.  
 
Chương 4506


Ngô Bình cười mỉa: “Nể tình anh là anh rể của Song Nhi, không tôi đã đấm vỡ đầu anh rồi”.  

 

Thiên kiêu kia càng thêm nhăn nhó mặt mày.  

 

Chị của Kim Song Nhi còn khó chịu hơn, cô ta vừa tỏ vẻ coi thường Ngô Bình, nghĩ anh không xưng với em gái mình. Nhưng thoắt cái, người đàn ông của cô ta đã sợ đến tái mét mặt, đúng là mất hết thể diện”.  

 

“Cậu đừng có ngông”, cô chị không nhịn được nói.  

 

Advertisement

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho cô ta một cái rồi hỏi: “Thế tôi làm vậy thì được gọi là gì?”  

 

Chị của Kim Song Nhi sững người: “Cậu dám đánh tôi!”  

Advertisement

 

Chồng chị Kim Song Nhi trừng mắt lườm cô ta như muốn nói: cô mà nói thêm câu nữa thì tôi cũng tát cô đấy!  

 

Ngô Bình: “Tôi nói rồi, tôi không giết anh là nể mặt Song Nhi. Nhưng nếu các người không biết điều thì đừng trách tôi”.  

 

Chị của Kim Song Nhi cảm thấy rất nhục nhã, một Nhân tộc mà cô ta coi thường dám huênh hoang vậy sao?  

 

Kim Song Nhi chán nản nói: “Chị, em biết chị rất kiêu ngạo, nhưng chị chưa đủ trình để ra vẻ với Ngô Bình đâu, đến bố mình gặp anh ấy còn phải nể nữa mà”.  

 

Cô chị ngẩn người: “Bố cũng phải nể cậu ta ư?”  

 

Kim Song Nhi không giải thích mà nói: “Lát chị sẽ biết”, sau đó, cô ấy kéo Ngô Bình đi tiếp.  

 

Vợ chồng cô chị lẽo đẽo theo sau.  

 

“Cậu ta giỏi lắm à?”, cô chị không nuốt trôi cục tức nên lén hỏi chồng mình.  

 

Chồng cô ta nhăn mặt nói: “Nếu cậu ta không mạnh thì anh rút lui làm gì? Khi cậu ta phóng khí tức ra, anh thấy mình như sắp chết đến nơi. So với cậu ta thì anh chỉ là một con kiến thôi”.  

 

Cô chị biến sắc mặt: “Thế thì mạnh thật!”  

 

Tên kia gật đầu: “Ừ, anh đoán cậu ta phải là cao thủ cấp Thánh Vương rồi”.  

 

“Thế thì cũng cấp với bố mình à?”, cô chị sững sờ, cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Song Nhi lại nói vậy, bố họ cũng phải nể Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cố ý đi chậm, khi họ đến núi Thiên La, các khách khứa khác gần như đã đến đủ. Bọn họ nhanh chóng đáp xuống trước một đại điện trên núi.  

 

Cung điện này rất rộng, nhưng giờ cũng chật kín người, họ đều đến để chúc thọ Minh Đà Thánh Vương - bố của Kim Song Nhi.  

 

Kim Song Nhi tươi cười bước vào cùng Ngô Bình, có một lối đi ở giữa đại điện, khách khứa đứng hai bên. Có hai người đang ngồi ở cuối đầu bên kia, một người là Minh Đà Thánh Vương, người còn lại là Vương Mẫu.  

 

Kim Song Nhi dâng một hạt châu lên bằng hai tay rồi cười nói: “Song Nhi tặng quà mừng thọ cho bố ạ”.  

 

Nói rồi, cô ấy đưa hạt châu cho người hầu của Minh Đà Thánh Vương, sau đó cùng Ngô Bình đi tới cạnh Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu.  

 

Minh Đà Thánh Vương có mái tóc hoa tiêu, gương mặt không còn trẻ trung nữa, nhưng rất hiền hoà.  

 

Ngô Bình hành lễ: “Lý Huyền Bình tham kiến Thánh Vương, Vương Mẫu”.  
 
Chương 4507


 Kim Song Nhi cười nói: “Bố không phát hiện ra Huyền Bình có gì là lạ ạ?”  

 

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Cậu ấy là Đại Thánh chứ gì?”  

 

Kim Song Nhi cười hì hì: “Vâng, Huyền Bình và bố cùng đi chung con đường”.  

 

Minh Đà Thánh Vương nói: “Nếu không thế thì cậu ấy đã chẳng ở đây”.  

Advertisement

 

“Cuối cùng tam muội cũng tìm thấy ý trung lang rồi à?”  

 

Mọi người nhìn qua thì thấy có một nam một nữ đi từ bên ngoài vào. Cô gái rất xinh, còn người đàn ông thì mọc đầy vảy vàng trên mặt, khí tức Yêu tộc lộ ra rõ ràng.  

 

Advertisement

Kim Song Nhi nhỏ giọng nói: “Huyền Bình, đây là chị cả và chồng chị ấy”.  

 

Người đang nói chính là chồng chị cả của Kim Song Nhi, gã bước nhanh tới trước mặt Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu, sau đó cố ý đứng chắn trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Con rể tham kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, đây là quà của con ạ”.  

 

Gã dâng một cái đàn cổ lên bằng hai tay, thấy thế, Minh Đà Thánh Vương ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”  

 

Chồng chị cả cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, đây chính là đàn Nữ Oa mà người xưa mô phỏng lại. Tuy không bằng đàn Nữ Oa thật, nhưng cũng có uy lực nhất định”.  

 

Minh Đà Thánh Vương vui vẻ nói: “Được lắm, con thật có lòng!”  

 

Sau đó, tên kia nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Quà của cậu đâu?”  

 

Ngô Bình: “Quà của tôi không thấy được”.  

 

Chồng chị cả cười khẩy: “Không thấy được ư? Chắc chưa chuẩn bị chứ gì, lần đầu ra mắt mà lại không có quà, đúng là kém!”  

 

Vương Mẫu cau mày nói: “Thất Lang, Song Nhi đã tặng quà rồi”.  

 

Chị cả chợt cười nói: “Tam muội, chồng tương lai của em căn cơ quá!”  

 

Ngô Bình mặc kệ họ rồi nói với Minh Đà Thánh Vương: “Thánh Vương, một nửa cơ thể của người đang suy kiệt, tình hình này ít cũng kéo dài một trăm năm rồi phải không ạ?”  

 

Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra, không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng Minh Đà Thánh Vương chợt nói: “Đúng, vừa tròn 100 năm đây, sao cậu biết?”  

 

Ngô Bình: “Con là một y tiên nên đương nhiên có thể phát hiện ra. Đạo của Thánh Vương có thiếu sót, khiến cơ thể của người hình thành hai luồng sức mạnh, một luồng sống, một luồng chết. Hơn nữa nếu con đoán không nhầm thì hai luồng sức mạnh trong cơ thể người ngày càng xung đột với nhau. Nếu cứ để như vậy thì chắc chắn người sẽ chết trong vòng 100 năm nữa”.  

 

Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe thấy vậy.  

 

Minh Đà Thánh Vương vẫn bình thản hỏi: “Thế cậu có cách chữa trị không?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đó chính là quà mừng thọ của con”.  

 

Sau đó, Minh Đà Thánh Vương không thể kiềm chế cảm xúc được nữa mà hỏi: “Cậu có cách ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xin Thánh Vương tới một nơi yên tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp ạ”.  
 
Chương 4508


 “Thì ra tu hành của Minh Đà Thánh Vương có vấn đề, hơn nữa chỉ sống được 100 năm nữa, bất ngờ thật đấy!”  

 

“Người này to gan thật, dám nói chuyện bí mật ấy ra trước mặt bao người thế này, không sợ Thánh Vương giận rồi giết luôn sao?”  

 

“Người ta đã dám nói ra thì chắc chắn phải có cách chữa trị”.  

Advertisement

 

Đủ mọi lời bàn tán phát ra, chồng chị cả hừ lạnh nói: “Việc tu hành của Thánh Vương có vấn đề mà cậu ta đòi chữa được à?”  

 

Chị cả cũng nổi giận nói: “Đúng thế, chắc chắn là chém gió thôi, lát mà không chữa được thì ăn đủ”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi cau mày nói: “Chị cả, nếu Huyền Bình chữa được thì là chuyện tốt mà”.  

 

Chị cả lườm cô ấy: “Em ngốc lắm, cậu ta là tên lừa đảo đấy, chỉ có em mới tin”.  

 

Vương Mẫu: “Đừng nói nữa, cứ chờ thì biết thôi”.  

 

Minh Đà Thánh Vương mời Ngô Bình sang một phòng khác xong thì nói: “Huyền Bình, tôi rõ cơ thể của mình nhất, hai sức mạnh đang tranh đấu với nhau ngày càng kịch liệt. Tôi đang dùng phần lớn sức mạnh để áp chế chúng, cậu nói không sai, chưa tới một trăm năm nữa tôi sẽ không khống chế được chúng nữa. Vì càng ngàng chúng càng mạnh hơn”.

Ngô Bình: “Hai nguồn sức mạnh này có liên quan đến đạo của Thánh Vương, nếu muốn tôi chữa trị, Thánh Vương phải truyền thụ đạo của người cho con biết”.  

 

Minh Đà Thánh Vương gật đầu: “Đạo của tôi tên là Sinh Tử, Sinh Tử giống như âm dương, vạn vật trên đời đều có thể chia làm sinh - tử, sống – chết, sống là linh, chết hóa vật. Chỉ cần có thể vận chuyển hai năng lượng Sinh - tử này thì có thể tạo ra sinh vật, thu hoạch sinh mệnh, cường hóa bản thân, làm người khác suy yếu”.  

 

Sau đó ông ấy truyền hết toàn bộ pháp thần truyền của đạo mình cho Ngô Bình.  

 

Sau khi lĩnh hội được đại đạo của đối phương, Ngô Bình cũng có chút thu hoạch, đồng thời anh cũng phát hiện ra vấn đề mà đạo của anh đang gặp phải, chính là thiếu phương tiện quy định sống và chết.  

 

Vì tu luyện quá lâu, trong người Minh Đà Thánh Vương có thêm một loại năng lượng Tử vong và một năng lượng Sinh, mỗi khi giết một người, năng lượng Tử vong mạnh hơn một chút, khi ông ấy cứu một người, năng lượng Sinh trở nên mạnh hơn.  

 

Dần dà hai năng lượng này tự có ý thức của mình, đều muốn mở rộng địa bàn của mình. Hơn nữa chúng tương sinh tương khắc, trở thành khắc tinh của nhau, đều muốn tiêu diệt đối phương.  

 

Nhưng hai sức mạnh đấu tới đấu lui lại ngày càng mạnh, về sau ngay cả Minh Đà Thánh Vương cũng dần dần không thể áp chế được, khi ông ấy là Đại Thánh thì không sao, nhưng một khi đã trở thành Thánh Vương thì hai sức mạnh biến chất.  

 

Giờ đây trong người Minh Đà Thánh Vương, hai nguồn năng lượng đã lần lượt mở ra một thế giới, đó là thế giới Tử Vong và thế giới Trường Sinh. Hai thế giới lại lần lượt sản sinh ra rất nhiều sinh vật, chúng không ngừng chiến đấu chém giết để thôn tính thế giới của nhau, độc chiếm sức mạnh và cơ thể của Minh Đà Thánh Vương.  

 
 
Chương 4509


 Ngô Bình cười nói: “Thật ra đây cũng là kiếp Thánh Vương, một khi vượt qua được thì không còn xa nữa là có thể trở thành Thánh Hoàng”.  

 

Minh Đà Thánh Vương cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn đã chỉ bảo”.  

 

Ngô Bình đáp trả: “Thánh Vương khách sáo rồi, con không dám nhận”.  

 

Khi hai người quay lại đại điện, những lời bàn tán đã biến mất, mọi người đều nhìn Minh Đà Thánh Vương muốn biết kết quả thế nào”.  

Advertisement

 

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Con rể tương lai này của tôi đã nghĩ giúp cho tôi cách chữa trị, để các vị phải lo lắng rồi, tôi xin mời các vị một ly”.  

 

Anh rể cả sửng sốt, lẽ nào cậu ta có cách thật sao?  

 

Advertisement

Kim Song Nhi cười nói: “Huyền Bình, anh giỏi quá”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ ấy mà”.  

 

Chị cả lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu không lừa gạt gì bố, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.  

 

Ngô Bình trước giờ không để tâm đến họ, nghe cô ta liên tục nói móc mỉa bèn nói: “Lẽ nào chị biết nhiều hơn Thánh Vương?”  

 

Chị cả nổi giận nói: “Cậu dám nói chuyện với tôi thế à?”  

 

Ngô Bình: “Chị chẳng qua chỉ gả cho một tên vô dụng Yêu tộc tôi, ai cho chị tự hào như thế vậy?”  

 

Anh rể cả tức giận: “Cậu nói ai vô dụng?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu tai anh không có vấn đề chắc hẳn biết người tôi nói là anh”.  

 

“Cậu muốn chết!”  

 

Hắn vừa định ra tay, Ngô Bình nói: “Đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ, đánh nhau chảy máu không hay chút nào. Hay là thế này nhé, tôi sẽ ở lại Nữ Oa Giới vài ngày, sau hôm nay hoan nghênh các người đến khiêu chiến với tôi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cho anh biết rõ bản thân anh vô dụng đến mức nào”.  

 

Người anh rể đó tức giận đến mức sắp thổ huyết, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Bình: “Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.  

 

Anh rể thứ hai ở cách đó không xa nhìn thấy anh rể cả nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười mỉa. Sở dĩ hắn đến muộn là vì chặn đường anh rể cả trên đường đi, sau đó cố ý tạo gây mâu thuẫn khiến anh rể này nhắm ngay vào Ngô Bình.  

 

Vương Mẫu không quan tâm đến tranh đấu của hai người, thế giới này chỉ có cường giả mới là tôn thánh, không hề có đạo lý gì cả, Minh Đà Thánh Vương càng làm như không thấy.  

 

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, khách mời đến từ khắp nơi lần lượt đem quà của mình lên tặng.  

 

Đến khi bữa tiệc kết thúc đã muộn rồi. Minh Đà Thánh Vương và Vương Mâu chủ trì bữa tiệc gia đình, nói là tiệc gia đình nhưng quy mô lại không hề nhỏ, có đến mấy trăm người tham gia.  

 

Đi ăn bữa tiệc này, Ngô Bình đã quen được với không ít người.  

 

Anh rể cả uống khá nhiều rượu, càng nhìn Ngô Bình càng cảm thấy chướng mắt, hắn cười mỉa: “Một tên tạp chủng loài người dám khiêu chiến với Yêu thần, đúng là chán sống rồi”.  

 
 
Chương 4510


Bị gọi là Báo tinh, anh rể cả tức giận nói: “Này thằng kia, tao muốn nuốt sống mày”.  

 

Ngô Bình tiến đến một bước, cả người bay lên giữa không trung, sau đó anh rể đó cũng bay lên không trung, yêu khí chuyển động quanh người, khí tức đáng sợ.  

 

Hắn là cường giả cấp Yêu thần, xếp thứ bảy trong gia tộc, gọi là Báo Thất Lang.  

 

Advertisement

Hai người đến giữa không trung, Minh Đà Thánh Vương đặt ly rượu trong tay, cười hỏi: “Tố Nga, bà nghĩ ai sẽ thắng?”  

 

Vương Mẫu: “Xác suất thắng của Huyền Bình cao hơn, nhưng thực lực của Thất Lang cũng không yếu kém, dù sao cũng là cường giả cấp Yêu thần, hơn nữa trước đó còn vừa nhận được cơ duyên”.

Minh Đà Thánh Vương: “Ý bà là Thất Lang đã luyện hóa được Long Nguyên sao?”  

 

Advertisement

Vương Mẫu: “Không sai, chính là Long Nguyên đó, Vạn linh đều có thể hóa rồng, có được Long Nguyên thì kiến cũng có thể thành rồng. Có điều với thế lực và cảnh giới của Thất Lang, e rằng không thể luyện hóa được Long Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của nó”.  

 

Minh Đà Thánh Vương: “Dù chỉ là lợi dụng thì cũng đã rất giỏi rồi. Long tộc đã biết chuyện Long Nguyên, nhất định họ sẽ nghĩ hết mọi cách để giành lấy thứ này”.  

 

Vương Mẫu: “Đúng vậy, vì vậy tốt hơn hết Thất Lang có thể luyện hóa được Long Nguyên trong thời gian ngắn nhất, sau đó biến thành long tổ. Nếu không thì rất có khả năng sẽ bị Long tộc cướp mất”.  

 

Lúc này Báo Thất Lang lạnh lùng nói: “Cậu dám thách thức tôi, gan cũng lớn đó”.  

 

Ngô Bình: “Anh dám chấp nhận sự thách thức của tôi, cũng dũng cảm lắm đó”.  

 

Báo Thất Lang hừ lớn một tiếng: “Cậu thật quá ngông cuồng”.  

 

Ngô Bình: “Đừng nói dông dài nữa, ra tay đi”.  

 

Anh ta vừa dứt lời thì xông về phía Ngô Bình, hai người đánh xáp lá cà, toàn dùng quyền cước. Thể chất của Báo Thất Lang vô cùng cường tráng, vì anh ta vốn có huyết mạch mạnh nhất, động tác nhanh nhạy, sức mạnh vô biên.  

 

“Ầm”.  

 

Lần đụng độ đầu tiên, Ngô Bình và Báo Thất Lang đều bị đánh lùi về sau, mặt Ngô Bình không chút cảm xúc, còn Báo Thất Lang thì bỏ bừng. Anh ta vẫn còn đang trong quá trình loại bỏ tác động từ chiêu đó của Ngô Bình với mình. Xét cao thấp của đòn này thì thực lực của Ngô Bình mạnh hơn nhiều so với Báo Thất Lang.  

 

“Sao hả? Đánh nữa thôi?”, Ngô Bình lên giọng.  

 

Báo Thất Lang thầm thấy kinh hãi, nhưng lại sợ xấu hổ nên nói: “Tôi sợ cậu chắc? Tiếp đi”.  

 

“Ầm”.  

 

Báo Thất Lang biến thành một con báo khổng lồ, mắt sáng như sao, cơ thể cao ngàn trượng, vung móng vuốt, vồ về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cũng biến thành một người khổng lồ cao mấy ngàn trượng, đá qua một đá.  

 

Một âm thanh lớn vang lên, con báo bị Ngô Bình đá văng, nhưng cẳng chân anh cũng bị báo vồ chảy máu.  
 
Chương 4511


Báo Thất Lang giận dữ nói: “Không phục, tiếp đi”.  

 

Anh ta điên cuồng hú lên, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng toát ra từ khắp cơ thể, khiến khí tức của anh ta lập tức tăng lên mấy lần.  

 

Vương Mẫu thở dài: “Cuối cùng thì Thất Lang cũng đã dùng đến sức mạnh của Long Nguyên rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nheo mắt: “Không ngờ anh còn có tuyệt chiêu, tốt lắm, tôi sẽ dùng hết sức mình đánh với anh một trận”.  

 

“Ầm”.  

 

Advertisement

Anh biến thành một người khổng lồ cao vạn trượng, thi triển võ học mạnh nhất, đấm một đấm về phía Báo Thất Lang.  

 

Báo Thất Lang không sợ, nhào qua, người và báo giằng co với nhau. Khi hai bên gặp nhau, Ngô Bình cảm giác được một luồng sức mạnh kỳ dị đập vào cơ thể anh. Anh giật mình, đấy là gì?  

 

Chính vào lúc anh nghĩ mình sắp bị đánh bại thì năng lượng cửu sắc trong cơ thể anh bỗng tuôn ra, chạy vào trong cơ thể của Báo Thất Lang, biến thành vô số tia sáng, quấn chặt lấy một viên ngọc đang phát sáng.  

 

Báo Thất Lang ngơ ngác, lập tức hống lên giận dữ: “Cậu dám ăn cắp Long Nguyên của tôi”.  

 

Anh ta muốn dốc sức phản kháng nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi, Long Nguyên bị kéo vào trong cơ thể Ngô Bình, nằm trong đan điền của anh.  

 

Báo Thất Lang không còn Long Nguyên thì khí tức liền yếu đi, bị Ngô Bình đấm văng ra xa.  

 

“Trả Long Nguyên lại cho tôi”. Anh ta giận dữ hét lên, liều mạng xông qua.  

 

Lúc này, sức mạnh Long Nguyên bị những tia sáng cửu sắc lấy ra, sau đó truyền vào trong cơ thể Ngô Bình khiến khí tức của anh cũng lập tức tăng vọt.  

 

Báo Thất Lang đơ người, dừng tấn công, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng căm phẫn.  

 

Ngô Bình rất khó xử, anh vốn không muốn cướp thứ đó đi, nhưng năng lượng cửu sắc trong  cơ thể không chịu sự khống chế của anh, cứ nhìn thấy là muốn nuốt chửng.  

 

Ngô Bình chẳng buồn giải thích, hỏi: “Anh còn muốn đánh nữa không?”  

 

Vẻ mặt Báo Thất Lang rất khó coi, anh ta biết e là hôm nay không thể giành lại được Long Nguyên nên chỉ nghiến chặt răng nói: “Tôi với cậu chưa xong đâu”.  

 

Ngô Bình: “Báo tinh, anh nên biết, là do anh chọc tôi trước, nếu anh còn không chịu thôi thì tôi sẵn sàng tiếp bất cứ lúc nào. Có điều, tôi cảnh cáo anh, lần sau anh còn chọc đến tôi thì tôi sẽ đánh chết anh”.  

 

Báo Thất Lang tức đến run người nhưng lại không nói được lời phản bác nào, vì bây giờ Ngô Bình thật sự có năng lực đánh chết anh ta.  

 

Chị cả đột nhiên chạy đến bên cạnh Vương Mẫu, khóc lóc xin: “Cha, mẹ, hai người xem cậu ta đi! Không ngờ lại cướp đi Long Nguyên của Thất Lang, xin cha mẹ hãy làm chủ cho Thất Lang”.  

 
 
Chương 4512


 Vương Mẫu thản nhiên đáp: “Thất Lang và Huyền Bình đều là con rể của mẹ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mẹ không thể thiên vị ai. Nếu Thất Lang có bản lĩnh thì có thể giành lại Long Nguyên, nhưng nếu không giành lại được thì chỉ có thể chấp nhận thôi”.  

 

Kim Song Nhi nói: “Mẹ nói đúng ạ. Loại báu vật của trời đất này vốn giành cho người có duyên”.  

 

Chị cả giận dữ nói: “Kim Song Nhi, em có còn là em gái của chị không?”  

 

Advertisement

Kim Song Nhi: “Chị cả, nếu không phải lúc nãy anh rể cứ muốn nhằm vào Huyền Bình thì có chuyện đánh nhau lúc nãy không? Nếu không có trận đánh lúc nãy thì anh ấy có bị mất Long Nguyên không? Lẽ nào tất cả những chuyện này không phải là do chị cả và anh rể tự chuốc lấy sao?”  

 

Lúc này Ngô Bình đã đáp xuống đất, chắp tay thưa với Vương Mẫu và Minh Đà Thánh Vương: “Lúc nãy Huyền Bình nhất thời không kiềm chế được, xin hai trưởng bối bỏ qua cho”.  

 

Minh Đà Thánh Vương cười, nói: “Huyền Bình, con là Chân Hoàng, không cần phải nhịn nhục bất cứ cao thủ nào, nếu con không ra tay thì ngược lại cha sẽ xem thường con”.  

Advertisement

 

Vương Mẫu cười, nói: “Huyền Bình, hiếm khi con mới đến Nữ Oa giới, hãy ở lại đây vài hôm với Song Nhi đi. Nữ Oa giới là nơi được Thái Cổ chân nhân tạo ra từ thời sơ khai, chỗ này là đất mẹ của tất cả nhân tộc, con là Chân Hoàng, biết đâu ở đây lại càng dễ đột phá hơn”.  

 

Ngô Bình: “Vâng”.  

 

Ngô Bình vừa đánh nhau với Báo Thất Lang xong nên không tiện tiếp tục ở lại đó, Kim Song Nhi liền kéo anh đến một cung điện yên tĩnh, tạm thời ở lại đó.  

 

“Huyền Bình, đây là nơi trước đây em sống”.  

 

Hai người họ vừa mới đến trước điện thì có hai người hầu ra đón, họ nhìn thấy Kim Song Nhi thì vô cùng vui mừng: “Cô hai, cô quay về rồi à”.  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Đây là Lý Huyền Bình, chồng sắp cưới của tôi”.  

 

Người hầu vội cung kính chào: “Chào cậu chủ”.  

 

Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, không gian nơi em ở khá đấy, lúc nhỏ em ở đây sao?”  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng vậy, trước mười hai tuổi em đều ở đây, sau mười hai tuổi em mới ở cùng với mẹ”.  

 

Ngô Bình vào trong điện thì lại nhìn thấy thêm rất nhiều người hầu.  

 

Họ vừa ngồi xuống thì cô hầu trước đó liền chạy lại, nói: “Cô hai, có Công tử Khương đến thăm ạ”.  

 

Kim Song Nhi nghe nhắc đến Công tử Khương thì liền nói với vẻ mặt bất lực: “Cứ nói không có tôi ở đây”.  

 

Cô hầu: “Nhưng công tử Khương nói anh ấy biết cô ở đây”.  

 

Ngô Bình thấy Kim Song Nhi khó xử thì hỏi: “Song Nhi, vị công tử Khương đó là ai?”  
 
Chương 4513


 Kim Song Nhi nói: “Thực lực của anh ta cũng thường thường thôi nhưng trên người anh ta lại có một pháp bảo thời kì Thái Cổ chân nhân tên là Tam Hoàng Chân Giáp. Anh ta mặc Tam Hoàng Chân Giáp lên người thì sẽ có được thực lực của Chân Hoàng”.  

 

Ngô Bình hứng thú: “Tam Hoàng Chân Giáp đó có lai lịch thế nào?”  

 

Kim Song Nhi: “Là món đồ được ba vị Chân Hoàng liên thủ tạo ra, nghe nói là để đối phó với một cao thủ siêu cấp của thần tộc”.  

 

Ngô Bình: “Bảo bối tốt vậy mà lại rơi vào tay một Chân Vương”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi: “Tam Hoàng giáp có uy lực rất mạnh nên dù là cha em cũng phải nể Bích Huyết Chân Vương mấy phần”.  

 

Chính vào lúc đó, có người lớn tiếng bên ngoài điện: “Song Nhi, anh biết em có ở đây”.  

 

Advertisement

Sau đó là tiếng hỗn loạn của những người hầu, tiếp đó nữa thì có một người đàn ông xông vào. Người đó trông rất đạo mạo nhưng dáng vẻ lại rất nóng vội. Lúc anh ta nhìn thấy Kim Song Nhi đang ở cùng với Ngô Bình thì vẻ mặt liền thay đổi, giận dữ nói: “Song Nhi, anh ta là ai?”  

 

Kim Song Nhi kiên quyết nắm chặt lấy tay Ngô Bình, nói: “Khương Linh Tiên, đây là chồng sắp cưới của tôi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa”.  

 

Khương Linh Tiên giận dữ: “Anh có chỗ nào không bằng anh ta? Song Nhi, chúng ta lớn lên cùng nhau, tại sao em lại không chọn anh mà lại chọn một người bình thường như thế?”  

 

Ngô Bình chau mày: “Anh bị mù sao? Nếu tôi là người thường thì cha anh là đồ bỏ”.  

 

Khương Linh Tiên cười lạnh lùng: “Tôi đã nghe ngóng về anh, cũng chỉ là giỏi đánh nhau chút thôi, trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả”.  

 

Ngô Bình: “Vậy sao? Nói vậy thực lực của anh rất mạnh rồi?”  

 

Khương Linh Tiên: “Đương nhiên, tôi có lòng tin đánh bại được anh”.  

 

Khương Linh Tiên đó lớn lên trong sự che chở của cha mình, chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu phạt, hơn nữa, những người xung quanh đều nhường anh ta, vì vậy anh ta luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, ít nhất thì những người cùng tuổi đều không phải là đối thủ của mình.  

 

Ngô Bình: “Nếu anh đã tự tin đến thế, vậy anh có dám đánh cược với tôi không?”  

 

Khương Linh Tiên liền hỏi: “Cược gì?”  

 

Ngô Bình cười, nói: “Chúng ta đánh với nhau một trận, nếu tôi thua thì tôi sẽ rời khỏi Nữ Oa giới ngay lập tức, không quay lại nữa, còn nếu anh thua thì anh phải tặng Tam Hoàng Chân giáp cho tôi, thế nào hả?”  

 

Khương Linh Tiên vừa nghe anh nhắc đến Tam Hoàng Chân giáp thì dù cho đầu óc anh ta có đơn giản thế nào thì cũng phải cảnh giác: “Anh nhòm ngó đến Tam Hoàng Chân giáp nhà tôi sao?”  

 

Ngô Bình: “Chẳng phải anh nói có thể nhẹ nhàng đánh bại tôi sao? Nếu anh đã tự tin đến thế thì sao chúng ta lại không cược một ván?”  

 

Chuyện liên quan đến Tam Hoàng Chân giáp nên Khương Linh Tiên không dám đồng ý, anh ta đảo mắt, nói: “Được, có điều Tam Hoàng Chân giáp không có trên người tôi, để tôi về lấy”.  

 

Anh ta nói xong thì quay đầu bỏ đi, giống như về để lấy Tam Hoàng Chân giáp thật.  

 

Kim Song Nhi nói dỗi: “Huyền Bình, nếu anh thua thì anh sẽ rời khỏi Nữ Oa giới thật sao?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, nói phải giữ lời, có điều chắc chắn anh sẽ dắt theo em cùng đi”.  

 
 
Chương 4514


Kim Song Nhi: “E rằng anh ta sẽ không đến nữa đâu, Bích Huyết Chân Vương sẽ không lấy Tam Hoàng Chân giáp ra đặt cược đâu”.  

 

Ngô Bình: “Anh ta không đến thì càng tốt, sau này sẽ không đến làm phiền em nữa”.  

 

Về phần Khương Linh Tiên, Ngô Bình không quan tâm lắm. Họ nói chuyện với nhau một lúc thì anh ngồi xếp bằng lại, cảm nhận Long Nguyên trong cơ thể.  

 

Lúc này, năng lượng cửu sắc vẫn không ngừng hấp thụ năng lượng từ Long Nguyên, sau đó truyền vào trong cơ thể anh. Cùng lúc đó, anh truyền năng lượng của Long Nguyên vào trong sào huyệt tà ma.  

Advertisement

 

Anh có thể cảm nhận được năng lượng của Long Nguyên có thể giúp cho các sinh linh tiến hóa mạnh hơn, nếu như sào huyệt tà ma có được loại năng lượng này thì nhất định có thể tạo ra được những chiến sĩ mạnh hơn.  

 

Luồng sức mạnh đó tràn đầy trong cơ thể Ngô Bình, anh cảm thấy dường như mình đã chạm đến một quy tắc nào đó. Sau đó, anh đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ giữ chặt, dù thực lực của anh rất mạnh nhưng gặp phải luồng sức mạnh này, anh vẫn không đáng là gì cả.  

Advertisement

 

Anh giật mình, theo những gì Phong Văn Kính nói, anh biết kiếp đại thánh đã đến, anh sắp bị đưa đến vùng đất vĩnh hằng để rèn luyện.  

 

Anh mở miệng định báo cho Kim Song Nhi nhưng không nói nên lời.  

 

Tiếp ngay đó, bên cạnh anh xuất hiện một cánh cửa thời không khổng lồ, một lực hút xuất hiện, lập tức hút anh vào trong.  

 

Anh cảm nhận được cơ thể mình đang xoay với tốc độ cao trong thời không thần bí, cùng lúc đó, anh còn cảm nhận được thời gian đang quay ngược, cơ thể anh dần thả lỏng, hai mươi lăm tuổi, hai mươi bốn tuổi, hai mươi ba tuổi...  

 

Khi cơ thể anh cân bằng lại thì anh đã quay về dáng vẻ của thời thiếu niên khi mới mười sáu tuổi, người gầy gò, chỉ cao một mét bảy, quần áo trên người cũng không vừa nữa, trở nên rộng thùng thình.  

 

Cùng lúc đó, khả năng cảm nhận, thị lực đều quay về như thời thiếu niên.  

 

Anh đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một thôn núi nhỏ, trong thôn có mấy chục hộ gia đình. Lúc này đang là tờ mờ sáng, người trong thôn đều đang ngủ, không gian rất yên tĩnh.  

 

Anh quan sát một lúc thì thấy thôn núi nhỏ này được bao bọc bởi núi, phía xa có một ít ruộng.  

 

“Đây là vùng đất vĩnh hằng sao?”. Anh lẩm bẩm.  

 

Sau đó, anh nắm chặt nắm đấm, cảm thấy mười ngón tay tê dại, luồng sức mạnh đáng sợ đó đã biến mất hoàn toàn, bây giờ anh là một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường.  

 

Anh ngồi trên một cối xay trước cửa thôn, lòng rối bời.  

 

Tiếp theo đây anh nên làm sao? Không có thực lực, trở thành một thiếu niên trói gà không chặt, làm sao sinh tồn trên thế giới này?  

 

Anh nhớ lại lời của Phong Văn Kính, rất nhiều cao thủ đã ở lại chỗ này mãi mãi, sinh con đẻ cháu, người trong thôn này có khả năng là hậu thế của một vị cao thủ nào đó.  

 

Anh ngồi hơn một tiếng đồng hồ thì trong thôn bắt đầu có tiếng người vang lên. Có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vác cuốc ra đồng. Lúc anh ta đi ngang qua cối xay thì đột nhiên ngây ra, nhìn Ngô Bình ngơ ngác.  

 

Ngô Bình vội đứng dậy, nói: “Chào chú, chú có có nghe hiểu được lời tôi nói không?”  

 

Người đàn ông nói: “Thiếu niên, cậu là người ở đâu?”  

 
 
Chương 4515


 Ngô Bình hiện vẫn chưa hiểu rõ về người ở đây nên liền gật đầu: “Đúng vậy ạ, tôi sống trong thành”.  

 

Người đàn ông cười, đưa tay vào miệng lớn tiếng huýt gió, người trong làng nhanh chóng tỉnh giấc, mười mấy người đàn ông chạy đến.  

 

Người đàn ông đó cười nói với mọi người: “Cậu nhóc này từ trong thành đến đây, ăn mặc sang trọng, thiết nghĩ trên người có không ít tiền, chúng ta giết chết cậu ta rồi chia tiền được không?”  

 

Mọi người nghe xong thì đồng ý ngay, ai cũng nhìn anh chằm chằm với ánh mắt sáng rực như thể anh là một miếng thịt mỡ.

Tuy Ngô Bình không có tu vi, nhưng vẫn còn đầu óc và kinh nghiệm. Anh bỗng nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.  

Advertisement

 

Tên nói muốn giết anh cau mày hỏi: “Nhóc con, mày cười cái gì?”  

 

Ngô Bình: “Tôi cười sao mấy người lại có thể ngu như vậy cơ chứ”.  

 

“Mày dám bảo tao ngu?”. Tên kia nổi giận, bước tới tát một cái lên mặt Ngô Bình khiến khóe miệng anh chảy máu.  

Advertisement

 

Ngô Bình vẫn cười lạnh: “Nếu các người không ngu thì đã cử người gửi tin cho nhà tôi. Nhà tôi cực kỳ giàu, các người cứ ra giá thoải mái, người nhà tôi đều sẽ đồng ý”.  

 

Đám người kia nghe thấy thế đều ngây ngẩn cả người, đúng vậy, sao không lợi dụng thằng nhóc này để tống tiền nhà cậu ta?  

 

Lúc này, có người coi như có chút đầu óc nói: “Nhưng cứ vậy thì người nhà mày sẽ thông qua cơ quan nhà nước đến bắt chúng ta”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi có thể viết một bức thư, bên trong nói tôi lạc đường, rất cần tiền. Các người cử một người đưa đến nhà tôi, nhà tôi đương nhiên sẽ cho mấy người một số tiền. Cứ thế, các người vừa lấy được tiền cũng sẽ không bị chính quyền truy nã, đẹp cả đôi đường”.  

 

Cái tên “thông minh” kia gật đầu lia lịa: “Đề nghị được đấy. Nhóc con, mày phối hợp tụi tao như vậy có phải là vì muốn tụi tao tha cho mày một mạng không?”  

 

Ngô Bình: “Tất nhiên rồi. Các người không giết tôi thì tôi có thể vẫn luôn viết thư cho người nhà lấy tiền. Đương nhiên, các người tốt nhất là khách sáo với tôi chút, có vậy tôi mới đòi nhiều tiền được”.  

 

Một gã đàn ông to con hỏi: “Nhóc con, trong nhà của mày có bao nhiêu tiền?”  

 

Thực ra, Ngô Bình cũng không biết tiền của nơi này là gì, song vẫn lộ ra vẻ khinh bỉ hỏi: “Số tiền lớn nhất mà mấy người gặp được trong đời này là bao nhiêu?”  

 

Một tên khác đáp: “Nếu nói gặp được nhiều tiền nhất thì đương nhiên là tôi. Lúc tôi hai mươi lăm tuổi, có lần vào thành làm công đã gặp được cả mười tinh tệ!”  

 

Người xung quanh đều trầm trồ kinh ngạc.  

 

“Mười tinh tệ á! Một tinh tệ thôi đã đổi được tám trăm tiền vàng rồi đó”.  

 

“Đúng vậy, một tiền vàng cũng đủ nhà chúng tôi ăn ba năm luôn rồi”.  

 

Ngô Bình nghe đám người kia bàn tán, trong lòng cũng biết số tiền lớn nhất mà họ thấy đa số chính là tiền vàng. Hơn nữa, một tiền vàng đã đủ người một nhà ăn ba năm, sức mua còn không tệ.  

 

Anh bèn nói: “Nhà tôi cũng không nhiều tinh tệ, đôi khi có tiền vàng. Tôi viết một bức thư, bảo trong nhà gửi năm trăm tiền vàng trước đã”.  

 

Tất cả mọi người vừa nghe có thể có năm trăm tiền vàng lập tức phấn khích. Nếu chia cho mọi người thì cũng đủ mỗi gia đình sống được mười mấy năm!  

 

Lúc này, tên “Thông minh” kia hỏi: “Lỡ trong nhà mày hỏi sao không quay về thì tụi tao phải trả lời kiểu gì?”  

 

Ngô Bình: “Người nhà tôi rất ít quan tâm đến tôi, các người chỉ cần nói tôi thích ở đây săn thú, còn thích một cô gái trong thôn các người là được”.  

 

Bọn họ đều gật đầu, cảm thấy cách đó của Ngô Bình hoàn mỹ không chút sơ suất.  

 

Tên “Thông minh” cười nói: “Cậu trai trẻ, cậu phối hợp như vậy, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, mời vào nhà ngồi”.  

 

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã được mời vào trong một căn nhà lớn, chủ nhân của nó là một ông lão hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nổi tiếng nhất thôn, thường thì chuyện lớn đều do ông ta quyết định.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom