Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4356


Chu Chân Nhi nghiến răng, đáp: “Là một kẻ ngoại lai, vì thèm muốn điền sản của nhà em nên tới cướp bóc. Người nhà em phản kháng lại thì bị bọn chúng giết sạch, đến nỗi chỉ còn em thoát chết! Những người phụ nữ trong nhà đều bị chúng hãm hiếp rồi giết sạch”.  

 

Ngô Bình đáp: “Cô yên tâm, hai ta là chỗ quen biết, thù này tôi sẽ giúp cô báo. Mau đứng dậy, tôi giúp cô trị thương trước”.  

 

Y thuật của anh thiên hạ vô song nên chẳng bao lâu đã chữa xong cho Chu Chân Nhi. Dung mạo của cô ấy không những được khôi phục, con mắt sáng trở lại mà cánh tay bị chặt đứt cũng mọc lại. Thậm chí, sau khi được Ngô Bình giúp điều tiết cơ thể, thể chất của cô ấy còn tốt hơn lúc trước.  

 

Advertisement

Sau khi vết thương liền lại, Ngô Bình nói: “Chân Nhi, mối thù của cô nên để cô tự tay báo. Lúc trước, cô tặng cho tôi cuốn kinh thư đã giúp tăng tu vi của tôi lên đáng kể. Hôm nay, tôi cũng tặng lại cô một viên đan dược”.  

 

Nói rồi, anh lấy ra một viên Đạo Quân Đan. Viên đan này do Lạc Ngưng Đan mới luyện ra gần đây, có thể giúp người sử dụng tăng tu vi lên thẳng Đạo Quân. Đương nhiên, giá của nó cực đắt, chỉ riêng dược liệu để luyện cũng đã rất khó tìm.  

 

Advertisement

Chu Chân Nhi nhìn viên đan, hỏi: “Đây là đan gì vậy?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đây là Đạo Quân Đan. Uống nó vào sẽ trở thành Đạo Quân”.

Chu Chân Nhi không thể tin vào tai mình, cô ấy có thể trở thành một vị Đạo Quân sau khi uống một viên đan sao?  

 

Ngô Bình nói: "Cô hãy nuốt viên đan trước, sau đó tôi sẽ giúp cô đột phá cảnh giới”.  

 

Chu Chân Nhi cắn răng đáp: "Được!"  

 

Cô ấy nuốt viên đan, một lực đạo lớn luân chuyển trong cơ thể giúp cô ấy thay da đổi thịt, đến cả sức mạnh tinh thần cũng được tăng lên đáng kể.  

 

Ngô Bình đứng bên hỗ trợ cô đột phá cảnh giới.  

 

Ba ngày sau, Chu Chân Nhi mở mắt ra. Lúc này trong cơ thể cô cảm nhận được một sức mạnh kinh thiên động địa. Thần niệm vừa hoạt động, cô liền biết được rất nhiều điều huyền diệu của thiên địa. Thì ra, cô đã thành công thăng cấp đến cảnh giới Đại La. Việc này đương nhiên là nhờ Đạo Quân Đan!  

 

“Thực sự cảm ơn anh!”, cô cúi đầu thật sâu rồi nói.  

 

Ngô Bình cười nói: "Cô không cần khách khí, trong đám người ra tay với gia đình cô chắc hẳn không có kẻ nào là Đạo Quân phải không?"  

 

Chu Chân Nhi gật đầu: "Trong số bọn chúng, mạnh nhất là Chân Tiên. Chỉ là người nhà em thực lực quá yếu, bọn chúng lại bất ngờ tấn công, cho nên thực sự không chống đỡ nổi”.  

 

Ngô Bình: “Cô đi đi, báo thù xong thì trở lại đây. Nếu muốn, tôi sẽ cho cô thân phận quý phi”.  

 

Chu Chân Nhi nhìn thật sâu vào mắt anh rồi nói: "Em nhất định sẽ trở về”.  

 

Chu Chân Nhi đi báo thù, Ngô Bình thì tiếp tục chuẩn bị cho cửa hàng đan dược mới ở đại lục Hồng Hoang.  

 

Ba ngày sau, anh chuẩn bị một số đan dược ở phân khúc bình dân và trung cấp để bày bán, chính thức khai trương đan lâu mới. Vào ngày khai trương, anh không mời bất cứ nhân vật nổi tiếng nào đến dự, cũng chẳng tuyên truyền quảng cáo. Nhưng dù vậy, danh tiếng Đan Vương Lâu đã lan truyền từ lâu, ngày đầu tiên khai trương đã chật kín người, thậm chí không còn một chỗ trống.  

 
 
Chương 4357


 Sau đó, anh đưa Chu Chân Nhi đến gặp người nhà của mình.  

 

Ở trong nhà mấy ngày, ngoại trừ việc mỗi ngày đều luyện đan thì anh dành thời gian cho gia đình, cuộc sống cứ vậy mà yên bình trôi qua.  

 

Một ngày nọ, trong cơ thể anh cảm thấy có điều khác lạ. Anh nhân cơ hội này, đột phá liền lúc ba tầng của Thái Ất Hoàng Cực Kinh, đạt tới tầng thứ hai mươi tám.  

 

Từ tầng hai lăm đến tầng thứ ba mươi là cảnh giới của Chân Vương. Tầng thứ hai mươi tám đã là giai đoạn sau của Chân Vương. Nhưng khi anh muốn đột phá tiếp thì lại cảm thấy có chút khó khăn. Không phải anh không thể đột phá, nhưng nếu cưỡng ép đột phá khi thời cơ chưa chín muồi thì sẽ có chút đáng tiếc.  

Advertisement

 

Sau khi suy nghĩ lại, anh quyết định đến Trung Thiên Giới của Thông Thiên Thần Thổ.  Trước đó, Thông Thiên đã nói với anh rằng chỉ cần anh hoàn thành ba nhiệm vụ thì có thể nhận được tài nguyên mà Thông Thiên tiên tổ để lại. Anh đã hoàn thành hai nhiệm vụ ở Trung Thiên Giới, còn nhiệm vụ thứ ba là trở thành Tiên Vương.  

 

Anh đã sớm trở thành Tiên Vương rồi, nên hiện tại chỉ cần đi tới đó là có thể lấy được tài nguyên.  

 

Advertisement

Trong đầu anh xuất hiện một ý niệm, giây tiếp theo, anh đã xuất hiện tại Trung Thiên Giới.  

 

Giọng Thông Thiên vang lên: "Hoan nghênh trở về! Tôi cảm thấy cậu giờ đã là Tiên Vương!"  

 

Ngô Bình: "Ừm, tôi đột phá cảnh giới cách đây không lâu”.  

 

Thông Thiên: "Chỉ là cậu vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Mệnh. Cậu đã biết hết tất cả các cảnh giới nhỏ trong cảnh giới Thiên Mệnh chưa?"  

 

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ".  

 

Thông Thiên: "Thiên Mệnh kỳ thực không có cảnh giới”.  

 

Ngô Bình giật mình: "Không có?"  

 

Thông Thiên: "Đúng vậy, cảnh giới này không phải do tu vi cao mà viên mãn được. Tu luyện được tới các tầng cao hơn của cảnh giới Thiên Mệnh là do sức mạnh và khí vận tăng lên. Nói cách khác, cậu càng mạnh, khí vận càng mạnh thì cảnh giới Thiên Mệnh càng phát triển".  

 

Ngô Bình: "Vậy cảnh giới Thiên Mệnh đã tu luyện đến cấp độ nào, đến chính tôi cũng không biết được sao?"  

 

Thông Thiên: "Tất cả những gì cậu có thể làm là phát triển bản thân ngày càng lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: "Chẳng trách sau khi đột phá, tôi liền cảm thấy con đường tu luyện phía sau mờ mịt”.  

 

Thông Thiên: "Cậu đến rất đúng lúc. Nếu muộn hơn, Trương Ưng Thiên đã lấy tài nguyên ở đây trước cậu rồi”.  

 

Ngô Bình nhớ rằng ngoài anh ra thì Trương Ưng Thiên là người duy nhất vào được Trung Thiên Giới. Anh hỏi: "Anh ta lại đến à?"  

 

Thông Thiên: "Đúng vậy. Sau khi nghe về tư chất của cậu, cậu ta nói trong vòng ba tháng sẽ đột phá trở thành Tiên Vương. Mà ba ngày sau là vừa tròn ba tháng”.  

 

Ngô Bình cười nói: "Cho nên, nếu như tôi đến chậm hai ngày, tài nguyên có thể đã bị anh ta đoạt mất”.  

 

Thông Thiên: "Cậu tới đây trước có nghĩa là khí vận của cậu mạnh hơn cậu ta. Hơn nữa, chưa chắc cậu ta có thể trở thành Tiên Vương trong ba tháng”.  

 

Ngô Bình hỏi: "Thông Thiên, vậy tài nguyên ở đâu?"  

 
 
Chương 4358


 Thông Thiên đáp: "Có thể dẫn dắt nhân loại tiến lên, chắc chắn chỉ có số cực ít anh tài làm được. Thượng Thiên Giới chỉ cần một người là đủ, nếu như cậu thất bại, tương lai chúng tôi sẽ chọn người khác”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Đã lâu như vậy mà chỉ có Trương Ưng Thiên và tôi đến được Trung Thiên Giới. Đến Thượng Thiên Giới thì đương nhiên sẽ khó hơn”.  

 

Thông Thiên: "Cậu đã sẵn sàng chưa?"  

 

Ngô Bình: "Được rồi”.  

 

Advertisement

Một luồng sáng bay xuống, thân thể Ngô Bình từ từ bay lên. Anh được luồng sáng này đưa tới một thế giới mới.  

 

Tiên khí trong thế giới này rất thuần khiết, ở đó có một cung điện khổng lồ và Ngô Bình đáp xuống bên trong cung điện này. Ở đây có ba nghìn bức tượng khoanh chân ngồi xếp bằng, mỗi bức tượng đều có hơi thở sinh mệnh le lói. Những bức tượng này có một số là người, một số là thú, một số là chim, một số là thực vật, một số là đồ vật, có thể nói là đầy đủ chủng loại.  

 

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Thông Thiên, những bức tượng này là vật sống sao?"  

 

Advertisement

Thông Thiên: "Nếu tu vi của cậu đạt yêu cầu, có thể đánh thức những bức tượng này".  

 

Ngô Bình hỏi: "Sức mạnh và cảnh giới của họ là gì"  

 

Thông Thiên: "Trong đó, có người không thua kém cậu, có người so với cậu bây giờ còn mạnh hơn. Số còn lại cũng không hề yếu”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: "Hay lắm!"  

 

Thông Thiên: "Hạ Thiên Giới là nơi chúng ta đơn giản hóa Tiên Đạo để vạn tộc đều có thể tu luyện. Nhưng Thượng Thiên Giới thì khác, đây là nơi chúng ta phải phát triển Tiên Đạo, biến nó thành đạo giáo lớn mạnh nhất ở tất cả các thế giới!"  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Điều này sao có thể?"  

 

Thông Thiên: "Nói thật, ngay cả tiên tổ cũng không đạt được mục tiêu này, vì vậy tôi không có quá nhiều kỳ vọng”.  

 

Ngô Bình: "Ông vẫn nên cho tôi xem tài nguyên mà tiên tổ để lại trước thì hơn”.  

 

Thông Thiên: "Trong cung này có bảy bảo thất, mỗi bảo thất đều chất đầy bảo vật, cậu có thể tự mình đi xem”.  

 

Ngô Bình cười nói: "Tất cả báu vật trong bảo thất bây giờ đều thuộc về tôi sao?"  

 

Thông Thiên: "Không sai, đều thuộc về cậu. Có điều, trước khi mở bảo thất, cậu phải làm một việc. Làm xong thì bảo thất mới có thể mở ra”.  

 

Ngô Bình cau mày: "Trước đó ông đã nói chỉ cần tới đây là lấy được tài nguyên. Vậy mà giờ còn bắt tôi phải làm gì nữa?”  

 

Thông Thiên: "Cứ bình tĩnh, chuyện tốt cần phải có thời gian”.  

 

Ngô Bình: "Được, vậy phải làm gì mới mở được bảo thất đầu tiên?"  

 

Thông Thiên: "Trở thành Thần Tiên Vương."  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc: "Thần Tiên Vương? Việc đó không phải chỉ dành cho Thần tộc thôi sao? Vì sao lại muốn tôi trở thành Thần Tiên Vương?"  

 

Thông Thiên: "Lúc trước, Thần tộc là khắc tinh của Tiên tộc. Tuy rằng Tiên Đạo hiện tại đã bị cậu tách ra độc lập khỏi Tiên tộc, nhưng cái gai trong mắt là Thần tộc vẫn tồn tại. Để bù đắp thiếu sót của Tiên Đạo, cậu định phải tu luyện đạo của Thần tộc”.  

 

Ngô Bình: "Thần Tiên Vương là đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh, tôi giờ mới chỉ ở đại cảnh giới đầu tiên”.  

 

Thông Thiên: "Không sao, cậu có đủ thời gian tu luyện”.  

 

Ngô Bình: "Tôi lấy trước chút tài nguyên cũng không được sao?"  
 
Chương 4359


Vừa thấy anh, Trương Quân nói ngay: "Chờ anh lâu lắm rồi".  

 

Ngô Bình: "Cậu tìm tôi có việc gì sao?"  

 

Trương Quân: "Đã tìm thấy tung tích của kẻ thù, tôi muốn đi giết hắn".  

 

Advertisement

Ngô Bình vươn tay chỉ vào ấn đường Trương Quân, nói: "Tôi cho cậu mượn năm thành công lực, đi sớm về sớm".  

 

Sau khi được truyền công lực, khí tức của Trương Quân bạo phát. Cậu cười lớn một tiếng rồi hoá thành một đạo tiên quang rồi biến mất.  

 

Sau khi Trương Quân đi khỏi, Ngô Bình liền ở lại Huyền Nguyên Môn giảng pháp cho các đệ tử nhiều ngày liền.  

Advertisement

 

Anh giảng về Huyền Nguyên Tiên Đạo, bản chất chính là tu tiên.  

 

Muốn giảng giải cho người khác thì bản thân trước tiên phải nắm vững. Điều đó cũng khiến Ngô Bình càng có dịp củng cố và hiểu rõ hơn những kiến thức này. Chỉ trong vài ngày mà anh thành công đột phá đến cảnh giới thứ tư của Thần Tiên Kinh!  

 

Cảnh giới này nằm trong đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh. Người tu luyện tới đây gọi là Thần Tiên Vương!  

 

Bất ngờ đột phá được cảnh giới khiến anh vui mừng khôn xiết nhưng cũng không vội vã quay lại Thượng Thiên Giới mà tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo là cảnh giới thứ năm Thần Tiên Kinh!  

 

Thấm thoắt đã mười ngày trôi qua, đợi khi anh đột phá cảnh giới lần nữa xong thì xuất quan.  

 

Trương Quân đang đợi ở ngoài. Thấy cậu, Ngô Bình hỏi: "Báo thù xong chưa?"  

 

Trương Quân gật đầu: "Hắn ta căn bản không đỡ nổi một chưởng, có điều người bảo vệ hắn thì có chút sức mạnh. Tuy nhiên, cũng chỉ tốn chút công sức mà thôi".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Cậu là là kiếp nạn Thánh Nhân của tôi, giờ mọi chuyện ổn rồi thì cậu có thể rời khỏi đây".  

 

Nói rồi, anh thu lại năm thành công lực. Xung quanh Trương Quân toả ra một luồng sáng, khí tức trở nên vô cùng huyền diệu.  

 

Ngô Bình chém một nhát vào không trung, như thể đang chém đứt mối liên hệ giữa hai người họ. Sau đó anh nói: "Từ giờ trở đi, cậu là hoá thân đã cắt đứt liên hệ với tôi, sau này hai ta sẽ không liên quan đến nhau nữa".  

 

Trương Quân cúi đầu: "Đa tạ!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Cứ đi tung hoành ngang dọc đi, nếu có việc cần thì tới tìm tôi".  

 

Trương Quân gật đầu rồi hoá thành một luồng sáng và biến mất.  

 

Sau khi Trương Quân đi khỏi, thế giới tâm linh của Ngô Bình càng được đả thông, dễ dàng lĩnh ngộ thức cuối cùng của cảnh giới Võ Thánh là Mạt Thế quyền!  

 

Mạt Thế quyền này có chút uy lực của đại kiếp Kỷ Nguyên, uy lực mạnh kinh hoàng. Đến cả Ngô Bình thi triển nó mà còn cảm thấy quyền thức này có sát lực quá mạnh, không thể tuỳ tiện sử dụng trong mọi trường hợp.  

 

Vài ngày sau, anh đột phá đến cảnh giới cao nhất của Thần Tiên Vương, cảm thấy trong người khí tức tràn trề.  
 
Chương 4360


Thông Thiên: “Chúc mừng, cậu đã trở thành Thần Tiên Vương. Tiếp theo, hãy mở bảo thất đầu tiên”.  

 

Ngô Bình từ lâu đã nóng lòng mở bảo thất, anh nói: “Mau lên nào”.  

 

Trước mặt anh hiện ra một cánh cổng màu vàng, đằng sau cánh cửa có lớp sương mù màu tím phát sáng. Anh không do dự mà lập tức bước vào bên trong cánh cửa. Đằng sau nó là một không gian rộng lớn.  

 

Advertisement

Ở đây chứa đầy sách, loại nào cũng có. Nào là tuyển tập kinh sử, sách của các vị hiền triết,… nhưng nhiều nhất là các tác phẩm nghiên cứu Tiên Đạo mà người đi trước để lại.  

 

Nhìn thấy đống sách này, Ngô Bình không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng mừng rỡ. Anh lập tức lật mở sách, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.  

 

Advertisement

Con người có thể phát triển đi lên chính là do có được tri thức mà đời trước để lại. Một người có tài năng đến đâu thì cũng không thể tự mình tạo ra mọi thứ. Chỉ có cách đứng trên vai những người đi trước thì mới có thể tạo ra những thành tựu ngày càng rực rỡ.  

 

Anh bình tâm lại, chuyên tâm đọc sách. Anh đọc sách liền hai ngày, sau đó mang toàn bộ sách cất vào động tiên để có thể đọc bất cứ lúc nào.  

 

Khi anh đi ra khỏi cánh cổng màu vàng, Thông Thiên nói: “Tiếp theo, cậu cần cải tổ lại Tiên Đạo, tạo ra con đường tu tiên của riêng cậu. Làm được điều này là có thể mở ra bảo thất thứ hai”.  

 

Ngô Bình đáp: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi đi trước đây”.  

 

Sau khi rời Thượng Thiên Giới, anh quay về nhà.  

 

Sau đó, cuộc sống của anh yên bình trôi qua. Khi rảnh rỗi thì đọc sách hoặc dành thời gian cho vợ con, cách hai ngày thiết triều một lần.  

 

Thực ra những ngày anh không có ở đây, việc quốc gia đều do Đường Tử Di gánh vác. Có nhiều việc đến mức cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng may cô ấy có tu vi Đạo Quân nên mới trụ được.  

 

Hôm đó thiết triều xong, anh và Đường Tử Di, Khả Nhi cùng đi vào Ngự Hoa Viên ăn đào. Họ ngồi một lát thì vài vị quý phi tới. Ngô Bình liền lấy đào ra chia cho họ.  

 

Đột nhiên có người đưa tới một bức mật thư. Sau khi mở ra thì đây là thư của Tây Lương Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết gửi tới. Thư nói hoàng đế Thiên Hành đang chiêu mộ đại quân, chuẩn bị tiến đánh Tây Lương. Hơn nữa, hình như mấy nước nhỏ bên cạnh cũng liên thủ cùng hoàng đế Thiên Hành.  

 

Với binh lực hiện tại của Tây Lương, chỉ e không thể đối phó được. Mộc Thiên Tuyết giờ đang không biết phải làm sao.  

 

Xem xong mật thư, Ngô Bình sai người đem bản đồ mới nhất của lục địa Hồng Hoang đến. Có thể thấy, giữa Tây Lương và đế quốc Thiên Võ cách nhau hàng triệu dặm, hơn nữa ở giữa còn có đế quốc Thiên Hành.  

 

Giữa đế quốc Thiên Hành và đế quốc Thiên Võ còn có một liên minh bộ lạc. Bộ lạc này đã gần như một quốc gia, diện tích của nó cũng rất lớn, thậm chí còn lớn hơn đế quốc Thiên Hành mười mấy lần.  

 

Sau khi xem xong bản đồ, anh bảo mọi người tiếp tục ở lại đó thưởng hoa còn anh thì đi thẳng tới Tây Lương.  

 

Trong cung điện của đế quốc Tây Lương, nữ đế Mộc Thiên Tuyết đang đối diện với đám quần thần khuyên nhủ cô xin hàng.  

 

"Điện hạ! Hoàng đế Thiên Hành lần này thực sự đã huy động năm triệu đại quân. Hơn nữa còn được yêu thần giúp sức, góp thêm ba triệu yêu binh".  

 
 
Chương 4361


 Mộc Thiên Tuyết nhắm chặt mắt lại, trong lòng vô cùng bối rối. Cô không muốn từ bỏ sản nghiệp phụ hoàng để lại, nhưng những đại thần này nói cũng có lý.  

 

"Huyền Bình, anh nghĩ tôi nên làm thế nào đây?", trong lúc bất lực như thế này, cô nghĩ tới Ngô Bình.  

 

"Không được bỏ chạy! Cũng không được đầu hàng!"  

 

Advertisement

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Nghe thấy giọng nói này, Mộc Thiên Tuyết mắt sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh tới rồi sao?"  

 

Vài giây sau, một thân ảnh xuất hiện ở giữa cung điện, Mộc Thiên Tuyết vội chạy tới đón. Cô ấy mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng đợi được anh tới rồi!"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Thiên Tuyết, cô không những không cần đầu hàng mà còn có thể nhân cơ hội này diệt đế quốc Thiên Hành, giành lại những gì vốn thuộc về mình và báo mối huyết hải thâm thù cho phụ hoàng".  

 

Mộc Thiên Tuyết cười khổ: "Tôi cũng muốn báo thù nhưng sức mạnh của chúng tôi không thể so với đế quốc Thiên Hành. Huống hồ, hắn ta còn được yêu thần và sáu nước chư hầu giúp sức".  

 

Ngô Bình: "Cô yên tâm, có tôi ở đây thì dù hắn có thêm bao nhiêu binh lực cũng chỉ như trứng chọi đá thôi. Không cần tôi phải đích thân ra tay cũng có thể khiến bọn chúng bị tiêu diệt!"

Mộc Thiên Tuyết có thể không tin bất kỳ ai, nhưng cô ấy nhất định tin tưởng Ngô Bình. Nghe anh nói vậy, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Được, mọi chuyện, tôi đều sẽ nghe theo anh!”  

 

Các đại thần đều sững sờ. Có người tức giận nói: “Bệ hạ, đây là ai? Vì sao Bệ hạ phải nghe theo anh ta?”  

 

Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết sa sầm: “Hỗn xược! Vị này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Đại Thánh đương thời. Còn không mau quỳ xuống!”  

 

Biết Ngô Bình là Đại Thánh, đại thần nọ cả kinh. Bất luận bọn họ kiêu ngạo thế nào, trong lòng đang suy nghĩ ra sao, lúc này đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống. Trước mặt Đại Thánh, bất kỳ trò vặt vãnh và âm mưu quỷ kế nào cũng rất rẻ mạt.  

 

“Kính chào Đại Thánh!”, tất cả đồng thanh quỳ lạy.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Thiên Tuyết, chúng ta đến thao trường thôi. Hôm nay phải tiêu diệt phản tặc, khôi phục đế quốc Thiên Hành”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được!”  

 

Tiếng kèn lệnh vang lên, những tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Tây Lương đồng loạt tập hợp ở thao trường. Một canh giờ sau, hai triệu đại quân đã tập trung đông đủ. Các tướng sĩ đứng thẳng người, ngước nhìn Ngô Bình và Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết.  

 

Ngô Bình bảo: “Hơi ít người, nhưng không sao. Tôi cho cô mượn một triệu linh binh!”  

 

Trong thần hải của anh vốn có một trăm nghìn linh binh. Có điều tu vi của anh lúc đó không thể so với bây giờ, nên số lượng có hạn.  

 

Lúc này, suy nghĩ vừa xuất hiện, anh múa cọ vài cái, trong tích tắc đã tạo ra một triệu linh binh.  

 

Một triệu linh binh này mạnh hơn quân tinh nhuệ của Tây Lương rất nhiều. Bọn họ đứng ngay ngắn trên thao trường, khí thế ngút trời!  
 
Chương 4362


 Dứt lời, anh lấy cọ, giây lát sau đã vẽ ra hàng nghìn cỗ chiến xa khổng lồ và năm mươi chiến hạm bay với uy lực cực mạnh.  

 

Phía hoàng triều Thiên Hành cũng lập tức phát hiện đại quân Tây Lương tập kết ở đối diện. Lúc này, Hoàng đế Thiên Hoàng đích thân ra chiến trường chỉ huy.  

 

Hoàng đế Thiên Hoàng mặc áo vua, dáng người cao to uy vũ, khi hay tin đại quân Tây Lương đang ở phía đối diện, lập tức cười thật to: “Tốt lắm! Lần này phải diệt sạch quân thù để phá bỏ mối nguy tiềm ẩn!”  

Advertisement

 

Ngay tức thì, ba triệu yêu binh đi đầu xông thẳng về phía quân Tây Lương. Những yêu binh này rất mạnh, chủ yếu là binh hổ và binh gấu. Binh hổ cao hơn ba mét, móng vuốt và răng đều sắc nhọn, binh sĩ cấp Địa Tiên hoàn toàn không phải đối thủ, dù là Hư Tiên cũng khó lòng đánh bại chúng.  

 

Binh gấu có sức mạnh vô biên, sử dụng binh khí nặng, có thể làm tường thành thủng lỗ bằng một cây búa khổng lồ, là một trong những loại binh có sức tấn công nhất trong yêu binh.  

Advertisement

 

Ngoài ra còn có binh vượn bắn cung chuẩn xác, binh ưng giỏi đánh giết trên không, cộng thêm binh báo có khả năng đột kích rất nhanh!  

 

Ba triệu yêu binh chia làm ba đường, phía trước tiến đánh, trái - phải đánh bọc sườn, muốn tiêu diệt đại quân Tây Lương trong một lần hành động.  

 

Ngô Bình vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở đối diện. Thấy yêu binh xuất trận trước, anh bảo: “Thiên Tuyết, trận đầu tiên, hãy để tôi thử thần hải linh binh của mình nhé”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được. Thắng một trận nhỏ trước để tiếp nhuệ khí cho các tướng sĩ Tây Lương”.  

 

Lời vừa dứt, Ngô Bình liền phất tay. Một triệu linh binh cưỡi chiến xa và chiến hạm bay xông về phía đại quân yêu tộc. Hai bên tiến lên với tốc độ cực nhanh, chỉ sau vài phút đã va chạm nhau.  

 

Ngô Bình quan sát từ trên không, điều động binh mã, đan lát đội hình theo ý mình. Bất tri bất giác, anh đã sử dụng chiêu thức trên kỳ phổ, mỗi một linh binh là một quân cờ. Thao tác này, yêu binh hoàn toàn không làm được, chẳng mấy chốc đã bị linh binh giết chết một phần mười.  

 

Trước mặt linh binh, binh hổ yêu hùng mạnh cũng chẳng phải là đối thủ. Linh binh do Ngô Bình đặc biệt chế tạo ra để làm cỗ máy chiến đấu hoàn hảo dùng trong chiến đấu, một phần sức mạnh có thể sản sinh ba phần sức sát thương.  

 

Tuy bọn hổ yêu này không yếu, nhưng hai phần sức mạnh của chúng chỉ có thể phát huy một phần sức sát thương. Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.  

 

Chiến xa của Ngô Bình cũng rất mạnh, chuyên chiếm cứ những điểm mấu chốt, cộng thêm việc Ngô Bình giỏi điều binh, lấy chiến trường làm bàn cờ, chẳng mấy chốc đã nắm chắc phần thắng.   

 

Trận chiến diễn ra được nửa giờ, yêu binh đã thương vong gần một phần ba, liên tục lùi về.  

 

Lúc này, hai yêu tướng đột nhiên bay vút lên rồi tấn công về phía Ngô Bình. Bọn họ đã sớm phát hiện sự quan trọng của Ngô Bình, cuối cùng cũng ra tay giết anh.  

 

Hai yêu tướng này đều có năng lực ở cấp Đạo Quân. Nhưng đáng tiếc, trước mặt Ngô Bình, bọn họ hoàn toàn yếu thế. Anh chỉ cần nhẹ nhàng phất tay một cái, hai người này liền hoá đá, biến thành tượng đá rồi rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn!  

 

Cùng lúc ấy, Ngô Bình niệm chú, tất cả linh binh đều phát sáng. Đây là Thánh thuật chúc phúc của anh, có thể giúp thực lực của linh binh tăng hơn gấp đôi, không còn e ngại đao thương, thân pháp cũng nhanh nhẹn hơn.  

 
 
Chương 4363


 Ngay lập tức, mấy triệu đại quân xô đẩy về phía trước. Các yêu binh cũng mặc kệ đế quốc Thiên Hành, bay thẳng lên không trung để chạy trốn. Ngô Bình cũng chẳng để ý đến chúng, mục tiêu của anh là Hoàng đế Thiên Hành, đám yêu binh này không còn quan trọng nữa.  

 

Hoàng đế Thiên Hành không ngờ yêu binh hùng mạnh lại thất bại, lúc này mặt mũi đã xám xịt, biết mình xong đời rồi.  

 

“Bệ hạ, mau chạy đi!”, một cận thần run rẩy nói, biết rõ đã hết hy vọng.  

 

Advertisement

“Chạy? Chạy đi đâu?”, Ánh mắt của Hoàng đế Thiên Hành có phần thẫn thờ: “Mất đi đế quốc Thiên Hành, ta không còn chốn dung thân. Bây giờ chỉ có thể liều thôi!”  

 

Cận thần thấy hắn không chạy, lập tức tìm cơ hội, dẫn mấy binh sĩ tháo chạy trước.  

 

Đại quân Tây Lương đến rất nhanh. Ngay cả yêu binh còn không phải đối thủ của họ, đại quân Thiên Hành đã mất hết sĩ khí từ lâu, chỉ chống cự mang tính tượng trưng, thấy linh binh quá khủng khiếp bèn đồng loạt quỳ xuống đầu hàng.  

Advertisement

 

Những binh sĩ này vốn là tướng sĩ của Thiên Hành. Mộc Thiên Tuyết lập tức cao giọng nói: “Người đầu hàng không bị giết, chức quan không đổi, còn được trọng thưởng!”  

 

Các tướng sĩ cũng hiểu ra, đánh thì không thắng được, mà không cần liều mạng lại có thể duy trì hiện trạng, cớ sao không tự nguyện làm kia chứ?  

 

Có một người đầu hàng thì sẽ có một nhóm, một nhóm người đầu hàng rồi thì sẽ có thêm nhiều người noi theo. Chưa đầy một khắc, toàn bộ năm triệu đại quân Thiên Hành đã quỳ xuống đất, thề rằng sẽ trung thành với Mộc Thiên Tuyết.  

 

Ngô Bình đã bắt được Hoàng đế Thiên Hành từ lâu. Anh vươn tay túm hắn từ trong một đám cao thủ, tựa như xách một con gà con trong tay vậy.  

 

Thấy Hoàng đế Thiên Hành cũng đã bị bắt, lý do kiên trì cuối cùng của các quan văn võ cũng không còn. Họ thi nhau quỳ xuống đất: “Tham kiến Nữ Đế!”  

 

Thấy các quan thần quỳ rạp, Mộc Thiên Tuyết không khỏi cảm thán muôn phần. Cô ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Cảm ơn, Huyền Bình. Nếu không nhờ anh ra tay giúp đỡ, e rằng hôm nay tôi đã phải chạy trốn khỏi nơi này rồi”.  

 

Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, Thiên Tuyết. Tiếp theo, cô phải hợp nhất Tây Lương và Thiên Hành lần nữa để khôi phục hoàng triều Thiên Hành”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Ừ. Mấy ngày sắp tới, e là tôi phải nhờ anh trấn thủ nơi này, chờ đến khi sóng gió qua đi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề!”  

 

Mộc Thiên Tuyết đi thẳng đến hoàng cung của hoàng triều Thiên Hành, đại xá thiên hạ trong hôm đó, xử trí một số quan thần trước đây đã phạm gây ra tội ác, phong thưởng cho những quan thần lập công hôm nay, và trọng dụng lại những quan thần giỏi như Tả Long Khâu.  

 

Ngô Bình không cần tham gia. Anh để lại một triệu linh binh để hỗ trợ Mộc Thiên Tuyết, bản thân thì ăn uống vui chơi ở hoàng thành. Người khác cũng không biết thân phận của anh, chỉ thấy vị này rất giàu có, tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.  

 

Ba ngày sau, kẻ đã cướp nước - cựu Hoàng đế Thiên Hành, bị chém đầu thị chúng. Mộc Thiên Tuyết trở thành tân vương, hiệu Vĩnh Hân, năm nay là nguyên niên Vĩnh Hân!

Hôm nay Ngô Bình đang ở một nhà hàng, nếm thử vài món đặc sắc của họ. Bỗng anh hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn lên cao.  

 

Lúc này, một Yêu thần và các yêu khác đang xuất hiện giữa không trung, thân hình lúc ẩn lúc hiện.  

 

Một con hổ yêu nói: “Yêu thần, quốc gia nhỏ bé này đã giết cả triệu yêu binh của chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho họ!”  

 
 
Chương 4364


Các yêu đang chuẩn bị ra tay thì trong lãnh thổ của hoàng triều Thiên Hành, một ngọn núi cao mọc từ đất bằng, xuyên thẳng qua các tầng mây!  

 

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện hai chữ, “Huyền Nguyên”!  

 

Hai chữ này toả ra Thánh uy kinh người, phóng thẳng lên trời, khiến Yêu thần kia kinh ngạc.  

 

“Ở đây có Đại Thánh!”, Yêu thần trầm giọng.  

Advertisement

 

Ngô Bình buông đũa, thờ ơ bảo: “Các ngươi đến từ đâu thì về đó đi. Nhỡ để ta ra tay đánh chết các ngươi thì không hay đâu”.  

 

Yêu thần lạnh lùng hừ giọng: “Anh là Đại Thánh thì sao chứ? Yêu thần này sợ anh chắc?”  

Advertisement

 

Ngô Bình đáp: “Nếu không phục, có thể đấu một trận”.  

 

Lặng im hồi lâu, Yêu thần nói: “Anh là Đại Thánh của Nhân tộc, tôi nể mặt anh”. Dứt lời, Yêu thần cùng thuộc hạ liền biến mất. Tai hoạ của nước Thiên Hành đã được Ngô Bình xoá bỏ bằng một câu nói như thế.  

 

Ăn cơm xong, Ngô Bình đứng dậy về hậu cung. Đi được nửa đường, anh đột nhiên đứng lại, ra là vừa nhận được tin từ cổ Luyện Kim. Cổ Luyện Kim nói nó đã phá giải khối lập phương bí mật, nhưng hiện nay có chút mất kiểm soát, cần anh lập tức qua đó một chuyến.  

 

Trước đây anh từng lấy thiên thạch sắt và một ít kim mẫu, tiện thể bảo cổ Luyện Kim giúp anh nghiên cứu về khối lập phương.  

 

Vừa nhận được tin, anh lập tức đến Cổ Giới.  

 

Lúc này, cổ Luyện Kim đang đau đớn nằm trong động, cơ thể phát ra ánh sáng bảy màu.  

 

Ngô Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, hỏi ngay: “Cổ Luyện Kim, sao vậy?”  

 

Cổ Luyện Kim đáp: “Anh đến rồi, mau đem nó đi!”  

 

Ngô Bình quan sát kỹ hơn, bên trong động thiên của cổ Luyện Kim, khối lập phương bí mật đã được gỡ ra, biến thành một cánh cổng. Cánh cổng này giải phóng năng lượng rất khủng khiếp, trong cửa có ánh sáng sáu màu đang dâng trào.  

 

Anh vươn tay chộp lấy, đặt cánh cổng ra trước mặt mình. Ngô Bình cảm thấy sau cánh cổng này hình như liên kết với một vũ trụ lớn mạnh và bí ẩn. Vũ trụ này rõ ràng không giống vũ trụ anh đang ở. Ngoài ra, bên cạnh cánh cổng còn có mười hai phù văn, dường như tượng trưng cho điều gì đó.  

 

Anh vừa áp chế cánh cổng vừa cười hỏi: “Cổ Luyện Kim, sao ngươi phá giải được vậy?”  

 

Cổ Luyện Kim đáp: “Nó làm bằng kim loại, chỉ cần có kim loại là tôi phá giải được thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Làm tốt lắm. Ta sẽ mang cánh cổng này đi”.  

 

Cổ Luyện Kim bảo: “Ừm, để lại thì tôi cũng không trấn áp nổi”.  

 

Ngô Bình cất cổng vào, đoạn chỉ tay vào người cổ Luyện Kim, một luồng Thánh ý truyền vào cơ thể nó. Toàn thân nó run lên: “Đây là?”  

 

Ngô Bình đáp: “Ta đã để lại một luồng sức mạnh trong cơ thể ngươi. Sau này khi ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ xuất hiện cứu ngươi một lần”.  

 
 
Chương 4365


 Anh trở về đế quốc Thiên Võ, bắt tay vào việc chế tạo Thánh khí. Anh lấy thiên thạch ra, dùng năng lực của Đại Thánh để chiết xuất thiết mẫu từ trong đó, sau đó trộn với kim mẫu lấy được từ chỗ cổ Luyện Kim, làm thành hình dạng của một cái ấn lớn.  

 

Chỉ là ấn này không có uy lực gì. Anh ngẫm nghĩ, đoạn lấy ra ấn Thiên Đạo kia. Nó từng là ấn tín Thiên Đế, ẩn chứa uy năng tối thượng.  

 

Lúc này, thiết mẫu của Ngô Bình đã bao bọc ấn Thiên Đạo, đồng thời anh bắt đầu luyện hoá ấn này.  

Advertisement

 

Anh đã trải qua ba lần kiểm tra mới có được ấn Thiên Đạo này, ngoài ra còn có hai chiếc chìa khoá, có thể mở cánh cổng thứ tư và thứ năm của ngân khố Đại Thương.  

 

Advertisement

Anh sử dụng năng lực Đại Thánh, kích hoạt sức mạnh Chân Vương, chín mươi chín loại Đại Đạo ngân vang, dốc toàn lực luyện chế.  

 

Điều khiến anh bất ngờ chính là ấn Thiên Đạo này cực kỳ vâng lời. Dường như nó rất thân thiết với Ngô Bình. Giai đoạn đầu luyện chế vẫn còn vô cùng khó khăn, thậm chí Ngô Bình còn chuẩn bị tế luyện dài hạn. Nhưng tế luyện chưa đầy nửa khắc, cấm chế trong ấn Thiên Đạo đã hoàn toàn mở ra để anh tế luyện.  

 

Một ngày sau, thiết mẫu và ấn Thiên Đạo hợp nhất, đồng thời chín mươi chín loại Đại Đạo mà anh lĩnh ngộ trước đó đã hoàn toàn hoà vào trong ấn lớn, hình thành chín mươi chín đạo văn ở bề mặt, khiến khí thế của ấn Thiên Đạo ngày hôm nay thêm phần phi phàm.  

 

Vào giây phút tế luyện thành công, Thánh uy bùng nổ, rung chuyển đất trời. Hàng trăm triệu Thánh uy phun ra từ đỉnh đầu Ngô Bình, hàng vạn đoá sen Thánh trong Thánh quang phun ra tơ sáng, khí thế ngút ngàn, áp đảo trời đất!  

 

Thánh khí lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, trấn áp vận khí Thánh đường. Trong Thánh đường lập tức sinh ra khí tức Thánh Đạo. Khí tức này sẽ bồi dưỡng thêm nhiều Thánh nhân trong tương lai. Đào tạo càng nhiều Thánh nhân, năng lực của Ngô Bình sẽ càng mạnh, vì những Thánh nhân này đều nương nhờ anh và gọi anh là Thánh Sư!  

 

Nếu một ngày kia, số lượng Thánh nhân do Ngô Bình đào tạo vượt quá một nghìn, anh sẽ đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Thiên Thánh là một ngưỡng cửa, mà một khi đột phá sẽ tạo ra những hiệu quả rất diệu kỳ.  

 

Tiếc rằng xưa nay chưa từng có Đại Thánh nào thật sự đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Vị Đại Thánh tài giỏi nhất cũng chỉ bồi dưỡng được tám trăm Thánh nhân. Mạnh như Phu Tử mà năm xưa cũng chỉ bồi dưỡng ra bảy mươi hai vị hiền tài và chỉ có một số ít trong đó trở thành Thánh.  

 

Còn cảnh giới Vạn Thánh thì càng không có ai đạt được. Cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Một khi Đại Thánh trở thành thầy của Vạn Thánh thì sẽ là chí tôn trong Thánh, có danh hiệu Thánh Tôn.  

 

Dĩ nhiên, Ngô Bình cũng có thể từ bỏ việc theo đuổi Thiên Thánh, tiến thẳng đến cảnh giới Thánh Vương sau đó. Có điều Thánh Vương độ mình, còn Thánh Sư, Thánh Tôn thì độ mình độ người. Sự khác biệt của hai bên cũng tương tự với nhà Phật, Thánh Sư tương đương với Bồ Tát phổ độ chúng sinh, Thánh Vương độc tu thì tương đương với La Hán tự độ mình.  

 

Điều Ngô Bình hướng đến tất nhiên là Thiên Thánh, Vạn Thánh. Tuy con đường này rất gian khó, anh cũng không biết mình có thể đi đến cuối hay không, nhưng bất luận ra sao cũng phải thử một phen!  

 

Sau khi ngưng tụ Thánh khí, anh mất vài ngày mới có thể ổn định nó.  

 

Sau đó anh chính thức đến ngân khố của Đại Thương, mở cánh cổng thứ tư và  cánh cổng thứ năm.  
 
Chương 4366


Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, ông có biết lai lịch của kho bí mật không?”  

 

Tư Không Vũ đáp: “Năm kho bí mật này là báu vật của năm kẻ mạnh kỷ nguyên. Chìa khoá mà Bệ hạ lấy được chỉ có thể giúp Bệ hạ tìm thấy kho bí mật. Về việc có thể mở kho bí mật hay không, thần cũng không dám phán đoán”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Báu vật của kẻ mạnh kỷ nguyên?”  

 

Tư Không Vũ gật đầu: “Đúng vậy, là kẻ mạnh kỷ nguyên. Có điều Bệ hạ sở hữu vận khí lớn, chắc hẳn sẽ có cơ hội mở một, hai cái”.  

Advertisement

 

Ngô Bình khẽ gật đầu, lại hỏi những người khác. Ý kiến của họ về cơ bản đều giống Tư Không Vũ. Họ thậm chí còn đề nghị Ngô Bình đừng đi mở kho bí mật, cho rằng làm vậy quá nguy hiểm.

Không mở kho bí mật, dĩ nhiên Ngô Bình không từ bỏ. Anh cầm lấy chìa khoá kho bí mật thứ năm, kích hoạt bằng tiên lực.  

 

Advertisement

Chìa khoá phát ra một luồng sáng, sau đó Ngô Bình biến mất.  

 

Giây tiếp theo, anh xuất hiện trước một cánh cổng. Trong cổng là một khoảng đen ngòm, khiến người ta sợ đến tê cả da đầu.  

 

Anh nheo mắt, lẩm bẩm: “Trong này là gì nhỉ?”  

 

Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chuẩn bị quan sát. Nhưng lần này lại mất tác dụng, đôi mắt anh chẳng nhìn được gì, chỉ thấy một màu đen.  

 

Không nhìn thấu được, anh không dám tuỳ tiện bước vào, khẽ thở dài, đoạn tự nhủ: “Lẽ nào lại từ bỏ như vậy sao?”  

 

Lúc này, cánh cổng do khối lập phương hình thành trong động thiên của anh đột nhiên rung lên.  

 

Ngô Bình “ồ” lên, lập tức lấy cổng ra. Khi cánh cổng này gặp cổng của kho bí mật, cổng ánh sáng bỗng nhiên áp sát lại rồi bao bọc nó.  

 

Rồi cảnh tượng đằng sau cánh cổng ánh sáng dần rõ ràng hơn, hiện ra khung cảnh bên trong cổng.  

 

Đôi mắt sáng rực lên, Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cổng ánh sáng này có công dụng như vậy ư?”  

 

Sau cổng là tầng tầng lớp lớp cấm chế rất khủng khiếp. Những cấm chế này, chỉ kẻ mạnh kỷ nguyên mới có thể phá giải, hiện tại anh vẫn chưa làm được.  

 

Khẽ thở dài, anh cất cổng ánh sáng vào, quay người rời khỏi nơi này. Xem ra chỉ khi năng lực của anh đủ mạnh, mới đủ tư cách vào kho bí mật khám phá.  

 

Về hoàng cung, anh tiếp tục tu luyện võ nghệ công pháp trong điện đường Cực Võ trên nền tảng cảnh giới Thánh Võ.  

 

Trước đó anh đã luyện thành Hoàng Cực Võ Thể, hiện nay tu luyện tiếp ba loại công pháp sau đó: Vũ Khí Trật Tự, Thiên Cương Chỉ, Vũ Vương Công.  

 

Vũ Khí Trật Tự sẽ ngưng tu lực trật tự trong vũ trụ thành Vũ Khí Phán Quyết, dùng để giết kẻ địch, hoặc phá giải trận pháp và lớp phòng ngự của đối phương. Vũ Khí Trật Tự mà đã thi triển thì không bao giờ gặp bất lợi, dù là Đạo Tôn, Đại Đạo Tôn cũng khó lòng chống cự, là một loại võ học cực kỳ mạnh..  

 

Thiên Cương Chỉ là hấp thụ lực chí cương trong trời đất rồi lưu trữ ở đầu ngón tay. Một khi chỉ ngón tay vào thì vật nào cũng có thể phá huỷ, là một đòn giết người!  

 

Cuối cùng là Vũ Vương Công.  
 
Chương 4367


 Nghe xong, Ngô Bình rất bất ngờ, sao mình lại không có tin tức gì nhỉ? Anh hỏi: “Là sứ giả của bộ phận nào trong Tiên Đình, có mục đích gì?”  

 

Người kia đáp: “Là sứ giả của ‘Thuế nha’ Tiên Đình, có thể đến để thu thuế ạ”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Thu thuế?”  

 

Advertisement

Anh cười khẩy, đoạn bảo: “Đưa khách lên điện, trẫm sẽ đến gặp!”  

 

Lúc này, trong một điện phụ ở hậu cung, một nam tu sĩ đang cao ngạo ngồi đó, với mười hai tuỳ tùng đứng sau.  

 

Người này chính là quan thuế của Thuế nha Tiên Đình, đến đây để bàn bạc về chuyện trưng thuế của nước Thiên Võ.  

Advertisement

 

Hiện giờ, Đường Tử Di đang tiếp đón vị quan thuế này ở điện, dò hỏi thông tin trước.  

 

“Không biết quan trên đến đây có điều gì chỉ giáo?”, cô ấy hỏi.  

 

Quan thuế quét mắt tới lui khi nhìn Đường Tử Di, cực kỳ bất lịch sự, đoạn cười bảo: “Nước Thiên Võ cũng có người đẹp đấy nhỉ, cô đây là Hoàng hậu sao?”  

 

Nhận ra ngôn từ của đối phương có ý trêu cợt, Đường Tử Di nghiêm nghị đáp: “Quan trên, bản cung chính là Hoàng hậu Thiên Võ!”, đồng thời, cô ấy toả ra khí tức Đại Đạo Quân của mình.  

 

Quan thuế cả kinh, anh ta chỉ là Chân Tiên, nhưng người trước mặt lại là Đại Đạo Quân!  

 

Trước mặt Đại Đạo Quân, tất nhiên anh ta không dám càn rỡ, vội vàng nói: “Kính chào Hoàng hậu”.  

 

Ngừng lại một chút, anh ta chợt cảm thấy làm vậy thật mất mặt, lại ngẩng đầu lên: “Phụng lệnh từ các đại nhân của Thuế nha, tôi đến nước Thiên Võ để bàn bạc về chuyện trưng thu thuế”.  

 

“Trưng thu thuế gì cơ? Đại Thiên Tôn đã ra ý chỉ, đại lục Hồng Hoang của phía Nam Nam Thiên Môn đều có thể là lãnh thổ của nước Thiên Võ. Nước Thiên Võ chỉ quy phục, không cần nộp thuế!”  

 

Đúng lúc này, Ngô Bình bước đến, lạnh lùng nhìn vị quan thuế kia.  

 

Khí tức của Ngô Bình quá mạnh. Vị quan thuế vốn muốn kiêu ngạo một chút, nhưng vừa giáp mặt Ngô Bình, khí tức Đại Thánh Chân Vương của anh đã khiến anh ta không thở nổi.  

 

Đây cũng là ý đồ của Ngô Bình, anh muốn trấn áp sự ngạo mạn và vô lễ của người này.  

 

Quan thuế cảm thấy khó chịu khắp toàn thân, suýt nữa đã quỳ sụp xuống, nói năng cũng không lưu loát. Anh ta nghiến răng: “Hạ quan, tham kiến Quốc vương Thiên Võ”.  

 

Ngô Bình sảng khoái ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: “Anh có thể quỳ xuống nói”.  

 

Quan thuế quỳ xuống đất trong nhục nhã, chỉ khi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với Ngô Bình.  

 

“Là Đại Thiên Tôn bảo các anh thu thuế hay chỉ đơn giản là Thuế nha muốn thu thuế của nước Thiên Võ?”, anh thẳng thừng tra hỏi, như thể người quỳ trước mặt là tội phạm.  

 

Quan thuế không muốn trả lời nhưng miệng lại không nghe theo suy nghĩ: “Là ý của Thuế nha”.  
 
Chương 4368


 Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải thu thuế của nước Thiên Võ? Nước Thiên Võ không phải thế lực lớn gì cả, trưng thu thuế cũng chẳng được bao nhiêu”.  

 

Quan thuế đáp: “Tiền thuế thật ra cũng không ít”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ồ, các anh định thu bao nhiêu?”  

 

Quan thuế nói: “Thu thuế theo diện tích và dân số, nước Thiên Võ phải nộp khoảng hai phẩy năm nghìn tỷ tiền Đạo”.  

Advertisement

 

Ngô Bình đập bàn: “Hai phẩy năm nghìn tỷ? Thuế nha các anh thèm tiền đến phát điên rồi à?”  

 

Quan thuế đáp: “Đây là kết quả mà Thuế nha tính ra”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không nộp thì sao?”  

 

Quan thuế:“Không nộp thuế, chính là phản nghịch Tiên Đình. Đương nhiên Tiên Đình sẽ không khoanh tay ngồi yên, chắc chắn sẽ xuất binh tiến đánh nước Thiên Võ”.  

 

Im lặng một hồi, Ngô Bình hỏi thẳng: “Có phải nhằm vào nước Thiên Võ hay không?”  

 

Quan thuế nói: “Nếu nói là nhằm vào thì đúng là có đôi chút”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ồ, người muốn nhằm vào nước Thiên Võ là ai?”  

 

Quan thuế đáp: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không biết rõ những chuyện này”.  

 

Ngô Bình nói: “Thế thì các anh quay về đi. Bảo với bên quản lý Thuế nha rằng nước Thiên Võ sẽ không nộp một xu thuế nào. Nếu có bản lĩnh thì đến đây đòi thuế đi!”  

 

Quan thuế trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ trả lời nguyên văn”.  

 

Ngô Bình phất tay, người này mới đứng dậy được. Anh ta kinh hãi nhìn Ngô Bình rồi vội vã dẫn tuỳ tùng rời đi.  

 

Sau khi nhóm người của quan thuế đi khỏi, Đường Tử Di nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Huyền Bình à, e là chuyện này không dễ giải quyết. Thuế nha quả thật không phải là thế lực lớn gì cả, nhưng họ nắm giữ quyền thu thuế. Chúng ta từ chối nộp thuế, e rằng phía Đại Thiên Tôn sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ thật sự xuất binh tấn công chúng ta”.  

 

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chắc chắn họ không dám tấn công đâu. Hiện nay Tiên Đình đang thiếu binh sĩ duy trì hiện trạng, làm gì còn binh lính mà đánh anh?”  

 

Đường Tử Di thở phào: “Chỉ cần không xuất binh là tốt rồi!”  

 

Ngô Bình bảo: “Điều anh lo không phải là Tiên Đình xuất binh đánh chúng ta, mà là sau này đối phương còn giở thủ đoạn nào khác để đối phó chúng ta hay không. Nước Thiên Võ nằm ở phía Nam của Nam Thiên Môn, vị trí vô cùng quan trọng, Tiên Đình sớm muộn gì cũng sẽ kiểm soát nơi này. Anh lo rằng sau này bọn họ sẽ lấy chuyện đó làm cái cớ, dùng âm mưu quỷ kế để chia cắt nước Thiên Võ!”

Đường Tử Di nói: “Chỉ cần cho chúng ta đủ thời gian, âm mưu quỷ kế có nhiều cách mấy cũng không sợ!”  

 

Ngô Bình cười bảo: “Em nói rất chính xác. Sắp tới, anh sẽ bồi dưỡng một số Thánh nhân cho đế quốc Thiên Võ”.  

 

Đường Tử Di kinh ngạc: “Bồi dưỡng Thánh nhân?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ Hồng Hoang thống nhất, là thời điểm để Thánh Thiên Giáo mở rộng sức ảnh hưởng. Tín đồ của chúng ta càng nhiều, càng dễ bồi dưỡng ra Thánh nhân”.  

 
 
Chương 4369


Đường Tử Di lo lắng: “Nhưng Huyền Bình à, bồi dưỡng Thánh nhân không hề dễ dàng nhỉ?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Tất nhiên rồi. Nhưng bây giờ anh có Thánh khí trấn áp Thánh đường, chắc chắn có thể bồi dưỡng một ít”.  

 

Nói đến đây, vẻ mặt anh bỗng phảng phất lo âu.  

 

Đường Tử Di hỏi: “Huyền Bình à, sao vậy?”  

 

Advertisement

Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh cảm thấy kiếp Đại Thánh sắp đến rồi. Bây giờ đang là trước đại tai hoạ, anh thật sự không nên trải qua kiếp Đại Thánh này”.  

 

Đường Tử Di không khỏi lo lắng: “Huyền Bình này, kiếp Đại Thánh còn nguy hiểm hơn Đại kiếp Thánh nhân lần trước sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nguy hiểm gấp mười lần. Nhưng một khi vượt qua được kiếp này, cảnh giới Đại Thánh sẽ ổn định hoàn toàn, về sau có thể dễ dàng trở thành Thánh Vương”.  

Advertisement

 

Đường Tử Di hỏi: “Kiếp Đại Thánh sẽ như thế nào? Chúng ta có thể chuẩn bị trước hay không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Kiếp Đại Thánh của mỗi người đều khác nhau. Anh cũng không rõ nó như thế nào, chỉ biết nó sắp đến thôi”.  

 

Đường Tử Di đáp: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị kỹ hơn”.  

 

Ngô Bình nói: “Điều anh lo nhất là khi anh vắng mặt, ai sẽ trấn giữ đế quốc Thiên Võ”.  

 

Đường Tử Di ướm hỏi: “Trương Quân có ổn không?”  

 

Trương Quân là một hoá thân được Ngô Bình chém ra, năng lực rất mạnh.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Không ổn”.  

 

Đường Tử Di lại ngẫm nghĩ: “Vậy, còn Hoàng Nhi?”  

 

Ngô Bình bật cười: “Sự lựa chọn trong lòng anh chính là Hoàng Nhi. Mấy ngày sắp tới, anh sẽ giúp con bé nâng cao năng lực cảnh giới”.  

 

Đường Tử Di nói: “Còn Hỉ Bảo nữa, tiềm năng của thằng bé cũng rất lớn”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ừ. Hỉ Bảo rất vâng lời, sau này cứ bảo nó làm việc theo lệnh của em. Hoàng Nhi là đòn tuyệt chiêu, lúc mấu chốt sẽ cần con bé ra tay”.  

 

Sau khi hai người thương lượng xong, Ngô Bình đến Côn Luân Kiếm Cung tìm Hoả Hoàng Nhi.  

 

Hoả Hoàng Nhi đang là người có tu vi cao nhất Kiếm Cung, đã tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng thứ hai mươi tám, thực lực không thua gì Ngô Bình hiện nay.  

 

Dáng vẻ của Hoả Hoàng Nhi bây giờ đã có đôi phần khác biệt so với ngày đầu Ngô Bình gặp cô bé. Hoả Hoàng Nhi cười hỏi: “Sao bố lại có thời gian để thăm Hoàng Nhi thế ạ?”  

 

Ngô Bình bảo: “Có chút chuyện cần tìm con, tiện thể xem con có tiến bộ gì không”.  

 

Hoả Hoàng Nhi kiêu ngạo đáp: “Dĩ nhiên là có tiến bộ, bây giờ con đã tu luyện đến tầng hai mươi tám rồi đấy ạ!”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Thiên Cực Kiếm Kinh này, bố có thể giao toàn bộ cho con rồi”.  

 

Dứt lời, suy nghĩ vừa xuất hiện, toàn bộ sức mạnh, trí tuệ và kinh nghiệm liên quan đến Thiên Cực Kiếm Kinh đều được anh truyền cho Hoả Hoàng Nhi.  

 

Thậm chí, anh còn truyền dạy ván cờ Thiên Địa tự sáng tạo và kiếm đạo mà mình lĩnh ngộ được cho cô bé.  

 
 
Chương 4370


 Ngô Bình lấy ra một quả đào đưa cho cô bé, cười bảo: “Thử đi, đây là quả mọc trên cây đào đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đấy”.  

 

Hoả Hoàng Nhi cắn một miếng, mùi thơm ngập tràn, bèn cười đáp: “Đúng là rất ngon. Bố ơi, đột nhiên bố đến giúp con đột phá, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Một thời gian nữa, có thể bố sẽ phải trải qua kiếp Đại Thánh. Kiếp Đại Thánh này sẽ như thế nào, phải trải qua bao lâu, bố không thể đoán trước. Thế nên bố phải sắp xếp mọi thứ trước khi nó đến. Hoàng Nhi à, con có tu vi cao nhất, năng lực mạnh nhất, khi bố vắng mặt, cần con duy trì đại cục”.  

 

Hoả Hoàng Nhi gật mạnh: “Bố cứ yên tâm ạ, có Hoàng Nhi ở đây, không ai có thể ức hiếp chúng ta!”  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Bố tin tưởng thực lực của con. Nhưng dù sao con cũng còn nhỏ, không biết được sự phức tạp của lòng người. Vậy nên bố sẽ đặt ra quy tắc cho con”.  

 

Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Quy tắc gì ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình bảo: “Khi bố vắng mặt, bất luận là ai nói gì, con chỉ được nghe lời của dì Đường thôi, không được nghe lời của bất kỳ ai khác”.  

 

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Ngay cả lời của ông nội cũng sẽ không nghe”.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Khi bố không có mặt, ý của dì Đường chính là ý của bố”.  

 

Hoả Hoàng Nhi ra sức gật đầu: “Con nhớ rồi ạ”.  

 

Ngô Bình nói tiếp: “Quy tắc thứ hai, nếu gặp nguy hiểm mà nhân lực không thể đối chọi, con phải đưa người nhà chạy trốn đến một nơi an toàn. Còn những người khác, có thể dẫn bao nhiêu người theo thì dẫn bấy nhiêu”.  

 

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, con sẽ làm như vậy ạ”.  

 

Ngô Bình nói: “Quy tắc cuối cùng, nếu con gặp phải một sự tồn tại lớn mạnh và không thể đối địch, hãy cầm chiếc lá liễu này đến Thần Nông Cốc nhờ Liễu thần giúp đỡ”.  

 

Hoả Hoàng Nhi cầm lấy lá liễu, cảm nhận được sức mạnh vĩ đại vượt qua cả kỷ nguyên ẩn chứa bên trong, kinh ngạc thốt lên: “Kẻ mạnh kỷ nguyên!”  

 

Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Năng lực của Liễu thần rất mạnh. Hãy đi tìm Liễu thần. Nể mặt bố, Liễu thần nhất định sẽ giúp con”.  

 

Hoả Hoàng Nhi gật đầu lia lịa: “Bố, con cũng sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng không nhờ vả người khác”.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Giỏi lắm. Hoàng Nhi, đưa bố đi xem các thiên tài trong Côn Luân Kiếm Cung của chúng ta đi”.  

 

Sau đó Ngô Bình đến đạo trường, đích thân giảng dạy kiếm đạo kiếm lý cho mọi người và giải đáp những vấn đề trong tu hành của họ.  

 

Những ngày qua, Côn Luân Kiếm Cung đã thu nạp rất nhiều đệ tử thiên tài từ khắp các nơi, có một số đệ tử thăng tiến cực nhanh. Nếu không nhờ Hoả Hoàng Nhi trấn áp, đám thiên kiêu này đã làm loạn từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, vẫn chẳng ai chịu phục ai cả.  

 

Sau khi biết được đại khái về tư chất và tính cách của những người này, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược, chuẩn bị nâng cao tư chất cho họ.  

 

Anh có hoá thân, luyện chế đan dược bình thường cực kỳ nhanh. Chỉ cần có đủ dược liệu, anh sẽ nhanh chóng luyện chế ra được một lượng lớn đan dược. Đồng thời, anh cũng đích thân luyện chế ít dược liệu quý hiếm để bồi dưỡng một số thiên kiêu trong đó.  

 

Nhị sư tỷ Lam Hâm vẫn luôn ở đây giúp đỡ anh. Với sự quản lý của cô ấy, Côn Luân Kiếm Cung thay đổi từng ngày và thăng cấp rất nhanh. Tính ra, trình độ và năng lực tổng thể của Côn Luân Kiếm Cung  hiện nay đã vượt qua cả Thái Thanh Kiếm Tông rồi.  

 

Hôm nay, Ngô Bình mời Lam Hâm đến sảnh sau, khoản đãi cô ấy bằng quả hạnh và đan dược, cười nói: “Những ngày qua thật sự vất vả cho chị rồi”.  
 
Chương 4371


Lam Hâm cười nói: “Đương nhiên là Hoả Hoàng Nhi, thực lực của cô bé là mạnh nhất, cũng là người nhà của em nên để cô bé làm cung chủ là hợp nhất rồi còn gì”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng Hoả Hoàng Nhi không có kinh nghiệm, cũng không biết quản lý đệ tử”.  

 

Lam Hâm: “Vẫn còn chị đây cơ mà, có Hoàng Nhi trấn thủ, chị có thể mượn cô bé làm tấm bình phong để làm việc, như vậy còn ai dám không phục chị chứ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình mừng rỡ: “Sư tỷ, chị không đi nữa à?”  

 

Trước đó họ đã giao hẹn với nhau là Lam Hâm chỉ giúp một thời gian rồi sẽ rời đi.  

 

Lam Hâm cười nói: “Không đi nữa, chị đã dày công bồi dưỡng nhiều thiên kiêu thế này thì phải nhìn họ trưởng thành chứ”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Cảm ơn sư tỷ, xin sư tỷ nhận của em một lạy!”  

 

Lam Hâm đỡ anh dậy rồi nói: “Sư đệ, chúng ta đâu cần khách sáo thế làm gì. À, lâu rồi chị không gặp sư phụ, mấy hôm nữa định đi đây, em có đi không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đang muốn đi gặp người, chúng ta cùng đi nhé! Tiện thể, em cũng muốn đến đại thế giới Thái Thanh một chút”.  

 

Lam Hâm gật đầu: “Ừ, mấy hôm tới em hãy luyện đan nhiều lên rồi chúng ta đi. Thiệt tình, có ông em là Đan Vương nhất phẩm mà Côn Luân Kiếm Cung chẳng có đan dược mà dùng”.  

 

Ngô Bình tỏ vẻ ngượng ngịu: “Sư tỷ nói phải, sau này luyện chế đan dược xong, em sẽ ưu tiên cho người mình dùng trước”.  

 

Lam Hâm: “Lần này em mà đến Thái Thanh Tiên Giáo, kiểu gì sư tổ cũng đòi em cả lố đan dược cho xem”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Nhưng biết làm thế nào được, một khi người mở lời thì em phải đồng ý thôi”.  

 

Kiếm Cung có rất nhiều việc nên Lam Hâm chỉ ngồi chơi một lát rồi lại đi ngay.  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục vùi đầu luyện đan. Không chỉ có Kiếm Cung cần đan dược, mà Đan Vương lâu cũng đang cháy hàng rồi, giờ anh muốn nghỉ thêm cũng khó.  

 

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vừa uống trà sáng xong thì đã có một lá thư bay vào phòng rồi rơi xuống trước mặt anh.  

 

Anh liếc nhìn thì thấy là thư bay do Đinh Nhu gửi tới. Đinh Nhu là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn, lần trước anh đã giải quyết phiền phức giúp cô ấy, nhưng hai người chưa thể gặp lại.  

 

Ngô Bình mở thư ra thì thấy toàn là chữ của Ly Mộng tiên tử, cũng có cả lời của Đinh Nhu. Nội dung đại khái là cảm ơn anh đã giúp đỡ, tất cả môn phái đều biết ơn anh, hi vọng anh có thể đến Ngọc Nữ Môn chơi, như vậy thì họ mới tiện chính thức nói lời cảm tạ.  

 

Mấy ngày qua, Ngô Bình bận rộn luyện đan đến phát rồ cả người, nghĩ đến những cô gái trẻ đẹp ở Ngọc Nữ Môn, tậm trạng của anh đã phấn khởi lên nhiều. Vì thế, anh cất thư đi rồi thay đồ và lên đường đến Ngọc Nữ Môn luôn.  

 

Hồng Hoang thống nhất, lập tức có nhiều thế lực lớn xuất hiện ở xung quanh, vì thế Ngọc Nữ Môn cũng gặp nhiều khó khăn. Trước kia, họ còn dựa dẫm vào Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng về sau Kiếm Tông cũng không thể bảo vệ được họ nữa.  

 

Ví dụ như lần trước, Cự Linh Môn suýt nữa đã thôn tính được Ngọc Nữ Môn, may mà có Ngô Bình ra tay kịp thời bắt Cự Linh Môn hàng phục. Chuyện này khiến Ngọc Nữ Môn bỗng nổi như cồn, gần đây có không ít tu sĩ xin gia nhập nên họ đã dần trở thành một môn phái lớn trong khu vực.  

 
 
Chương 4372


Một nữ đệ tử nói: “Chưởng môn, thế thì sau này mình không cần tu luyện nữa, mà chỉ cần hầu hạ hoàng đế Thiên Võ thật tốt thôi ạ?”  

 

Đinh Nhu lườm cô gái kia: “Nói gì thế, chúng ta cảm kích bệ hạ là chuyện đương nhiên, nhưng không phải là kiểu báo đáp đó”.  

 

Thấy Đinh Nhu nổi giận, Ly Mộng tiên tử cười nói: “Đinh Nhu, con phải làm việc quan trọng nhất đấy. Lát nữa Lý công tử đến, ta sẽ nói trực tiếp với công tử xem có thể phong cho con một chức quý phi được không. Nếu không được thì làm phi tần bình thường cũng được”.  

 

Advertisement

Đinh Nhu thở dài nói: “Giờ anh ấy như người trời, còn bọn con chỉ như lũ kiến hôi dưới đất, sao anh ấy ưng ý được ạ?”  

 

Ly Mộng tiên tử: “Đừng coi thường bản thân, con là đệ tử xinh đẹp nhất của môn phái, thừa sức làm một phi tần bình thường. Chỉ cần con có thể vào được hậu cung của cậu ấy thì sau này môn phái của chúng ta sẽ bao trọn vị trí cung nữ trong cung rồi”.  

 

Advertisement

Có đệ tử không hiểu nên hỏi: “Môn chủ, làm phi tử thì con hiểu, nhưng bảo bọn con làm cung nữ thì là sao ạ?”  

 

Ly Mộng tiên tử: “Ngốc lắm, trong cung làm gì có ai tầm thường, các con chỉ cần hầu hạ tốt một vị công tử nào đó là sau này có thể lên như diều gặp gió rồi. Đến lúc đó, chỉ cần các con nói một câu là Ngọc Nữ Môn ở đây sẽ được hưởng lợi rồi”.  

 

Các đệ tử đều đã hiểu ra và gật đầu.  

 

Đúng lúc này, có người vào báo: “Môn chủ, hoàng đế Thiên Võ đến rồi ạ”.  

 

Ly Mộng tiên tử vội vàng ra nghênh đón. Lần trước khi đến đây, Ngô Bình chỉ là một thiên kiêu có tu vi không cao, nhưng giờ thì anh đã như thần linh trên trời rồi.  

 

Anh vừa đáp xuống thì môn chủ của Ngọc Nữ Môn là Ly Mộng tiên tử đã dẫn các đệ tử ra tận ngoài cửa nghênh đón, sau đó còn hành đại lễ và quỳ xuống đất.  

 

“Dân nữ dẫn các đệ tử của Ngọc Nữ Môn tham kiến đại đế Thiên Võ!”  

 

Ngô Bình vội đỡ bà ấy dậy rồi cười nói: “Tiên tử đừng khác sáo, chúng ta là bạn cũ rồi nên không cần hành lễ đâu”.  

 

Ly Mộng tiên tử rất vui: “Bệ hạ, làm thế sao được ạ, mời điện hạ vào trong”.  

 

Ngô Bình được các nữ đệ tử vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng, sau đó tất cả cùng đi vào đại điện. Đinh Nhu đứng một bên rồi nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Lúc trước, tu vi của cô ấy cũng không kém Ngô Bình là bao, nhưng giờ thì hai người cách nhau xa tít tắp rồi.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, Đinh Nhu, gần đây Ngọc Nữ Môn có gặp chuyện gì không?”  

 

Ly Mộng tiên tử gật đầu với Đinh Nhu, cô ấy nói: “Bệ hạ, nhờ chuyện lần trước nên các thế lực xung quanh đây không còn dám làm quấy nhiễu chúng tôi nữa. Tất cả là nhờ phúc của bệ hạ”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta là bạn nên tôi giúp mọi người cũng là chuyện bình thường”.  

 

Mọi người đều vỗ tay.  
 
Chương 4373


 Anh vừa nói dứt câu thì có đệ tử vội vã chạy vào báo: “Môn chủ, có ba kẻ bất lương xông vào, còn giở trò với các đệ tử ạ”.  

 

Ly Mộng tiên tử đứng dậy rồi nhìn ra ngoài, sau đó biến sắc mặt nói: “Hỏng rồi, đó là ba công tử của Âm Dương Cốc”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Âm Dương Cốc gì cơ?”  

 

Ly Mộng tiên tử thở dài nói: “Bệ hạ, cách đây 800 dặm có một sơn cốc rất lớn tên là Âm Dương Cốc. Sơn cốc này rơi từ trên trời xuống, hình như được một vị đại năng nào đó chuyển đến đây”.  

Advertisement

 

“Mấy hôm trước, chính ba người này đã xông vào Tố Nữ Môn rồi giở trò đồi bại với cả môn phái. Khi đi, họ còn bắt theo hơn 30 nữ đệ tử của môn phái đó. Những người còn lại, không tàn tật thì cũng chết, rất thảm thương”.  

 

Ngô Bình: “Có biết rõ lai lịch của họ không?”  

 

Ly Mộng tiên tử lắc đầu: “Không ạ, nhưng tu vi của họ đều rất cao. Ví dụ như ba vị công tử này, khi họ đến Tố Nữ Môn làm chuyện xấu, có Đạo Quân thấy chướng mắt nên đã ra tay ngăn cản, nhưng cuối cùng đã bị Tử công tử trong số đó đánh chết”.  

Advertisement

 

“Kinh, chém chết được cả Đạo Quân cơ à, thú vị đấy!”, Ngô Bình nổi hứng nói: “Cho họ vào đi!”  

 

Có đệ tử ra ngoài thông báo, ba người kia nhanh chóng đi vào trong điện, thấy toàn mỹ nữ ở đây, cả ba đều nở nụ cười gian xảo.  

 

“Được đấy, bao nhiêu người đẹp chờ mình thế này, chúng ta không được phụ lòng các em đâu đấy, ha ha…”, tên mặc hoàng bào cười nói.

Ly Mộng tiên tử lạnh lùng nói: “Ba công tử là ai? Đến Ngọc Nữ Môn chúng tôi có việc gì?”  

 

Người đàn ông mặc áo bào tím đáp: “Nhiều người đẹp ở một chỗ thế này mà không có đàn ông ở cùng nên chúng tôi nổi lòng từ bi đến đây san sẻ nỗi buồn với mọi người”.  

 

Dứt lời, ca ba cùng cười ngặt nghẽo.  

 

Các đệ tử của Ngọc Nữ Môn đều biến sắc mặt, ba người này đúng là phách lối!  

 

Đinh Nhu lạnh giọng nói: “Đừng có càn rỡ, nếu các người không rời khỏi đây ngay thì đừng trách chúng tôi là ác!”  

 

Người đàn ông mặc áo vàng bật cười rồi tiến lại gần Đinh Nhu, sau đó giơ tay định nâng cằm cô ấy. Song, hắn vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình bắt lấy cổ tay.  

 

Tên kia lập tức thấy cổ tay đau nhói, xương kêu răng rắc rồi vỡ vụn.  

 

Hắn vừa ngạc nhiên vừa giận dữ quát: “Thả tay ra!”  

 

Uỳnh!  

 

Ngô Bình vung tay, tên đó đã ngã sõng soài, đầu đập mạnh vào nền đá rồi nằm im bất động.  

 

Hai tên còn lại hết hồn hết vía, thực lực của bọn họ ngang nhau, nhưng người này đã đánh một trong số họ ngất xỉu, đúng là quá mạnh!  

 

Tên mặc áo tím trầm giọng nói: “Anh bạn là ai? Có biết lai lịch của chúng tôi không?”  

 

Ngô Bình: “Biến ngay, không thì tiếp theo sẽ đến anh đấy”.  

 

Tên kia hừ lạnh rồi nói: “Này, chúng tôi là người của Âm Dương…”  

 

Uỳnh!  

 
 
Chương 4374


Các đệ tử của Ngọc Nữ Môn thấy hai trong số ba tên càn rỡ đã bất tỉnh nhân sự, tên còn lại bỏ chạy thì lập tức cảm thấy an toàn hơn hẳn.  

 

Sau khi Hồng Hoang thống nhất, họ luôn thấy sợ hãi và có cảm giác bất an. Dù sau đó đã xử lý được Cự Linh Môn thì họ vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn được.  

 

Các thế lực như Ngọc Nữ Môn chung quy vẫn phải dựa vào một thế lực lớn nào đó, hiện giờ sau khi ý thức được sức mạnh của Ngô Bình, cuối cùng thì họ đã yên tâm thật sự.  

 

Ly Mộng tiên tử cười nói: “Bệ hạ, xử lý hai tên này sao bây giờ?”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Kệ họ, cứ để đó, nếu tôi đoán không nhầm thì Âm Dương Cốc sẽ cho người đến nhanh thôi”.  

 

Đinh Nhu: “Bệ hạ, Âm Dương Cốc có nhiều cao thủ lắm, chúng ta có cần chuẩn bị trước và mời vài cao thủ đến không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Có cái Âm Dương Cốc cỏn con thôi mà, không cần đâu”.  

 

Ly Mộng tiên tử: “Đúng thế, kệ họ đi!”  

 

Ngô Bình ngồi thêm một lát thì Ly Mộng tiên tử bắt đầu nói vào chuyện chính: “Bệ hạ, Đinh Nhu đã có tình cảm với người từ lâu, nhưng không tiện nói ra. Hôm nay, sư phụ là tôi xin được lên tiếng thay con bé. Nếu bệ hạ ban ơn thì hãy cho con bé vào cung làm quý phi để hầu hạ người được không ạ?”  

 

Trong cung của Ngô Bình không thiếu phụ nữ, anh thì sao cũng được nên hỏi Đinh Nhu: “Đinh Nhu, cô muốn thế nào?”  

 

Đinh Nhu đỏ mặt, lúc Ngô Bình chưa đến, cô ấy còn thoáng do dự, là con gái thì ai chẳng có mộng tưởng hão huyền. Song, khi Ngô Bình đứng trước mặt cô ấy thì sức hút trí mạng của anh đã khiến cô ấy quên mất chính mình.  

 

Cô ấy ngập ngừng rồi nói: “Dân nữ nguyện ý đi theo bệ hạ”.  

 

Ngô Bình: “Cô không cần làm khó mình, người tu hành chúng ta sống là nhờ vào ý chí”.  

 

Đinh Nhu cười nói: “Dân nữ thật lòng muốn vậy”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ sắc phong cho cô làm quý phi”.  

 

Các đệ tử khác mừng rỡ, Đinh Nhu vào cung rồi thì sau này họ sẽ có chỗ dựa.  

 

Không lâu sau, có hai đường kiếm một đen một trắng xuất hiện trên không của Ngọc Nữ Môn. Hai luồng kiếm khí khủng bố ấy che phủ bầu trời, cùng với đó là một giọng nói vang lên.  

 

“Người ở trong mau ra chịu chết, không thì tôi sẽ san bằng cả Ngọc Nữ Môn!”  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Om sòm!”  

 

Dứt lời, anh giơ tay phải lên chộp lên không, một bàn tay phát sáng đã phá tan lớp sương mù dày đặc và xé rách không gian, sau đó túm lấy ông lão đang ngồi tu luyện trên đài sen rồi lôi cổ xuống điện của Ngọc Nữ Môn.  

 

Ông lão cố giãy giụa nhưng chỉ thấy đầu váng mắt hoa, chờ ông ta ngồi vững thì thấy Ngô Bình đang ngồi ở phía trước lạnh lùng nhìn mình. Luồng uy áp khủng khiếp từ anh khiến da đầu ông ta tê dại, trán thì mướt mồ hôi.  

 

“Đại Thánh?”, ông ta hô lên.  

 

Ngô Bình: “Ông là chủ của Âm Dương Cốc à?”  

 

Ông lão vội vàng quỳ xuống nói: “Tiểu nhân là cốc chủ của Âm Dương Cốc, tham kiến Đại Thánh!”  

 
 
Chương 4375


Ngô Bình: “Dạy dỗ không nghiêm ư? Nếu không có tôi ở đây, chắc ông đã san bằng Ngọc Nữ Môn rồi còn gì?”  

 

Ông lão tái mặt nói: “Tiểu nhân sai rồi ạ!”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sai đúng thì để nói sau, giờ tôi hỏi Âm Dương Cốc các ông có nguồn gốc thế nào?”  

 

Ông lão: “Tiểu nhân vốn là tán tu ở Thiên Ngoại, Âm Dương Cốc là một món pháp bảo Động Thiên mà tôi luyện chế ra. Gần đây, khi Hồng Hoang thống nhất, tôi thấy linh khí ở đây dồi dào nên đã chuyển Âm Dương Cốc đến gần đây rồi khai tông lập phái!”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Cái loại thất đức như ông mà cũng đòi khai tông lập phái ư?”  

 

Ông lão đỏ mặt, nhưng vẫn không dám cãi lại một câu: “Đại Thánh dạy chí phải!”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Dẫn người của ông đi ngay! Nhưng để Âm Dương Cốc lại!”  

 

Ông lão tái mặt, Âm Dương Cốc là nền móng tu hành của ông ta nên đương nhiên không thể đưa cho ai hết: “Đại Thánh, Âm Dương Cốc là pháp khí bản mệnh của tiểu nhân nên không thể mất được ạ”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, để tôi đánh chết ông luôn”.  

 

Ông lão nắm chặt tay thành quyền: “Đại Thánh, tuy thực lực của tiểu nhân kém người, nhưng cũng là nhân vật có máu mặt, bạn bè có ở khắp nơi…”  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Ông tưởng là Đạo Tổ thì giỏi lắm à?”  

 

Cái tát này đã đánh cho linh hồn ông ta xuất khiếu, một luồng sức mạnh ập vào linh đài khiến linh đài của ông ta suýt sụp đổ.  

 

Ông ta hét lên rồi vội vàng quỳ xuống: “Tiểu nhân sai rồi, xin Đại Thánh tha mạng!”  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Nể tình ông đã vất vả tu hành nên hôm nay tôi không giết ông. Mau giao Âm Dương Cốc ra đây và dẫn người của ông đi ngay!”  

 

Sau cú tát đó, ông lão đã biết được sức mạnh của Ngô Bình nên không dám làm trái lời anh nữa, vì thế đã ngoan ngoan đưa Âm Dương Cốc cho anh rồi dẫn tất cả đệ tử trong cốc bỏ chạy.  

 

Sau khi Âm Dương Cốc thu nhỏ lại thì trông như một rặng ngọn núi, có chín ngọn núi xung quanh, ở giữa là một sơn cốc có phong cảnh đẹp như tranh.  

 

Sau khi thu nhỏ, Âm Dương Cốc chỉ to như bàn tay, Ngô Bình cầm nó rồi không khỏi khen ngợi về chất liệu tạo ra thứ này, bảo sao cốc chủ không nỡ đưa cho anh.  

 

Thấy Ngô Bình đã cướp được Âm Dương Cốc, Đinh Nhu hỏi: “Bệ hạ, người định luyện hoá nó ạ?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, Âm Dương Cốc này được lắm, bên trong có đại trận phòng ngự. Luyện hoá nó thì cho Ngọc Nữ Môn chuyển đến đây”.  

 

Dứt lời, đôi tay anh đã phát sáng rồi luyện hoá nó.  

 

Tuy cấm chế của Âm Dương Cốc rất mạnh, nhưng Ngô Bình đã biết Âm Dương Đại Đạo từ lâu nên vẫn nhanh chóng luyện hoá nó thành công.  

 

Sau đó, anh ném Âm Dương Cốc lên cao, nó rơi mạnh xuống một vùng vắng vẻ cách Ngọc Nữ Môn không xa.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom