Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4096


Bây giờ nghe tin anh cả bị người ta đánh chết, lửa giận trong lòng anh phun trào, anh gằn từng chữ: "Chị dâu, hôm nay em sẽ về, chị trông chừng Vân Sinh cẩn thận!"  

 

Vân Sinh là cháu của Ngô Bình, nhỏ hơn Ngô Bình bốn tuổi, vẫn đang học trung học.  

 

Cúp máy, anh nói với La Phi Phi một tiếng rồi lên tàu về quê.  

Advertisement

 

Nơi Ngô Bình được sinh ra là một huyện nhỏ tên huyện Phương, nhân khẩu chưa đến một triệu, nền kinh tế lạc hậu. Ngoại ô phía Tây huyện Phương có một trấn tên là trấn Bạch Dương, vì có tuyến đường quốc lộ đi ngang qua và gần khu vực thành thị nên được xây dựng rất nhiều công xưởng và nhà kho. Huyện Phương cách thành phố Ngô Bình sinh sống hơn hai trăm cây số, ngồi tàu hoả mất tầm một tiếng đồng hồ.  

 

Mười giờ sáng, Ngô Bình lên tàu hoả về huyện Phương. Anh hơi thẫn thờ, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh của anh cả. Anh vẫn còn nhớ, trước khi anh nhập viện, anh cả đã gọi điện đến, nói anh ấy đã tích góp được hơn ba trăm nghìn, rồi tìm bạn bè mượn thêm một ít, chuẩn bị mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách cho Ngô Bình, thế thì mới dễ lấy được vợ.  

Advertisement

 

Ngô Bình của hai thế giới, cảm xúc dung hoà làm một, bi thương ngập lòng.  

 

Đến nơi, anh xuống tàu hoả, bắt taxi về trấn Bạch Dương.  

 

Nhà họ Ngô ở trấn Bạch Dương.  

 

Thi thể lạnh ngắt của Ngô Thành nằm trên con đường xi măng trước nhà, trên người Ngô Thành chi chít những vết thương lớn nhỏ, anh ấy bị người ta đánh đến chết. Một người phụ nữ quỳ bên thi thể khóc thảm thiết, chị ấy đã khóc đến cạn nước mắt rồi. Tựa vào người đàn ông đã chết, ánh mắt chị ấy ảm đạm không còn chút sức sống nào.  

 

Lúc này, mười mấy tên côn đồ đứng trước cửa, một gã râu vàng hung hăn quát với người phụ nữ: "Anh Tam của bọn tôi nói rồi, người chết không thể sống lại được, tất cả đều do Ngô Thành tự mình rước lấy. Anh Tam nhân từ, quyết định bồi thường cho cô hai trăm nghìn. Nếu cô nhận tiền thì sau này còn sống yên ổn được ở trấn, nuôi nấng con trai của cô trưởng thành. Nếu cô không cầm tiền, anh Tam bảo sau này cô với thằng con của cô đừng hòng sống yên ở cái trấn Bạch Dương này!"  

 

Người phụ nữ run rẩy: "Tôi không nhận một đồng nào hết! Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn các người đền mạng!"  

 

Gã râu vàng cười khẩy: "Báo cảnh sát? Tôi nói cho cô biết nhé, cảnh sát Mã ở trấn là đại ca kết nghĩa của anh Tam bọn tôi, cô thấy cảnh sát Mã có quản chuyện của cô không? Bọn tôi đã báo án bên cảnh sát Mã là Ngô Thành này chết vì tai nạn lao động. Hai trăm nghìn cũng là dựa theo tiêu chuẩn số tiền bồi thường tai nạn lao động để bồi thường cho cô, hiểu chưa?"  

 

Người phụ nữ này chính là vợ của Ngô Thành, chị dâu của Ngô Bình, chị ấy nhìn chằm chằm đám người này: "Các người sẽ không được chết yên đâu. Ông trời có mắt, tôi không tin thế giới này không có công đạo! Tôi phải kiện các người, kiện ở huyện không được thì tôi kiện lên thành phố, thành phố không được thì tôi kiện lên tỉnh. Tô Tuệ tôi còn sống ngày nào, tôi sẽ không buông tha cho các người ngày đó!"  

 

Sắc mặt đám côn đồ khó coi, điều bọn chúng lo nhất là người phụ nữ này sẽ kiện lên trên, nhỡ đâu kinh động nhân vật lớn nào đó thì chuyện sẽ rất rắc rối.  

 

Gã râu vàng cười lạnh: "Một người phụ nữ như cô có thể đấu lại bọn tôi sao? Anh em của tôi đã tới trường đón con trai cô rồi, đón nó về rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn ở nhà cô!"  

 

Nói rồi, mấy tên côn đồ bắt Tô Tuệ kéo vào trong nhà. Hai tên còn lại thì kéo xác Ngô Thành vào trong sân. Hàng xóm láng giềng ở gần đó nhưng không dám lên trước ngăn cản, vì Lưu Tam này nổi tiếng hung ác, không ai dám chọc vào!  

 

"Các người thả tôi ra! Khốn nạn! Chúng mày không phải con người! Hu hu...", Tô Tuệ bị túm tóc lôi vào trong.  

 
 
Chương 4097


 Cửa lớn đóng lại, một gã thanh niên tóc đỏ tầm hai mươi tuổi nói: "Anh Râu, chúng ta giết quách con đàn bà này đi, sau đó nguỵ tạo thành treo cổ tự sát nhé?"  

 

Gã râu vàng trợn hắn: "Mày ngu à? Bên ngoài bao nhiêu người đang nhìn, mày nghĩ người ta tin hả?"  

 

Tóc đỏ gãi đầu: "Vậy làm thế nào ạ? Con đàn bà này trông có vẻ cứng đầu lắm".  

 

Advertisement

Ánh mắt gã râu vàng hung tàn, gã tới trước mặt Tô Tuệ, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi lại cô lần nữa, hai trăm nghìn, cô có nhận không? Nếu cô không nhận thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân con trai của cô, để nó biến thành kẻ tàn phế!"  

 

"Mày dám!", Tô Tuệ cực kỳ sợ hãi, vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị đạp ngã lăn ra đất.  

 

Advertisement

Gã râu vàng: "Nếu tôi là cô thì đã ngoan ngoãn cầm tiền, sống yên ổn rồi. Người chống đối với anh Tam đều không có kết cục tốt".  

 

Tô Tuệ hét lên: "Tao liều với chúng mày!", chị ấy bỗng cắn tay của một kẻ, tên đó kêu lên thảm thiết, sau đó giơ chân đá vào bụng chị ấy.  

 

Tô Tuệ đau đớn kêu la, hàng xóm bên ngoài đều tỏ vẻ lo lắng, có vài người định xông vào nhưng bị vợ và người thân ngăn cản nên đành thôi.  

 

Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ lại trước cửa, Ngô Bình lao xuống xe.  

 

Vừa xuống xe, anh đã nghe thấy tiếng kêu thảm của chị dâu trong sân, anh gào lên, đánh một chưởng mở toang cửa lớn.  

 

Đám côn đồ đứng trong sân đều kinh hãi, quay phắt người lại. Lúc gã nhìn thấy Ngô Bình thì cười nhạt: "Thằng oắt, mày về đúng lúc lắm, khuyên chị dâu của mày đi, nếu không cả nhà mày đều toi đời đấy!"  

 

Ngô Bình xông tới trước ba bước, một cước đá lên bụng kẻ vừa đánh Tô Tuệ, tên này há hốc mồm, sau đó ngã rầm xuống đất.  

 

Gã râu vàng cả kinh, vừa định ra tay thì đã bị Ngô Bình chụp lấy vai, anh khẽ dùng lực, xương vai của gã râu vàng đã nát nhừ, gã đau đớn hét lên như heo bị chọc tiết.

Sau đó, Ngô Bình đánh gục nốt những kẻ còn lại trong sân, đám người này không gãy tay cũng gãy chân.  

 

Sau đó anh lại đạp mấy phát lên miệng gã râu vàng, giẫm rớt hết nửa hàm răng của gã, xong rồi anh mới đỡ chị dâu lên.  

 

Nhìn Ngô Bình hung dữ thế này, Tô Tuệ cũng ngơ ngác, sau đó chị ấy phản ứng lại được: "Tiểu Bình, em mau đi đi, Lưu Tam quen biết với cảnh sát Mã, chắc chắn hắn sẽ phái người tới bắt em. Em đi nhanh đi!"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Chị dâu, anh của em không thể chết oan vậy được. Kẻ đánh chết anh là Lưu Tam ạ?"  

 

Tô Tuệ khóc: "Lưu Tam mở một công xưởng, anh của em và vài người trong thôn tới đó làm việc, nhưng ba tháng trời hắn không phát lương. Em cũng biết tính tình của anh cả em, anh ấy dẫn đầu mọi người tới đòi lương. Lưu Tam giết gà doạ khỉ, cho người đánh anh cả em tới chết. Hu hu, hắn coi trời bằng vung mà!"  

 

Ngô Bình nhìn chằm chằm gã râu vàng hỏi: "Có những ai đánh anh tao?"  

 

Cuối cùng gã râu vàng cũng đã biết sợ, Ngô Bình quá tàn nhẫn, lại còn đánh giỏi, gã lập tức đáp: "Người anh em Ngô Bình, bọn tôi cũng chỉ nghe lệnh Lưu Tam thôi, không dám không đánh. Cả đám bọn tôi đều ra tay. Đúng rồi, thằng tóc đỏ kia ra tay mạnh nhất, chắc chắn là nó đánh chết Ngô Thành".   

 

Tóc đỏ sợ giật cả mình, tức giận nói: "Ê này, rõ ràng anh đánh mạnh tay nhất, sao lại đổ lên đầu tôi?"  
 
Chương 4098


 Ngô Bình khẽ nói: "Chị dâu, em nhất định phải báo thù cho anh. Chị ở nhà đợi em về, chúng ta lo hậu sự cho anh".  

 

Ngô Bình bảo đám người kia lên xe, anh vô cảm ngồi vào ghế phụ lái, xe đi tới một căn nhà lớn ở trấn Bạch Dương, là nhà của Lưu Tam.  

 

Tên đầy đủ của Lưu Tam là Lưu Thế Dũng, là con thứ ba trong nhà nên người ta gọi là Lưu Tam. Lưu Thế Dũng thích đấu đá, từng học võ, mười mấy tuổi đã thường xuyên ra vào đồn cảnh sát, quan hệ với mấy vị đại ca thế giới ngầm rất tốt.  

 

Advertisement

Mấy năm trước bán đất cát, hai năm gần đây bắt đầu mở công xưởng làm hậu cần, mỗi năm kiếm được đến hàng chục triệu. Lưu Thế Dũng bây giờ đã trở thành bá chủ trấn Bạch Dương, không ai dám trêu chọc, đến cả cảnh sát cũng xưng anh gọi em với hắn, nể mặt hắn. Vì đôi lúc ở trấn xảy ra ẩu đả mà đến cảnh sát cũng không ngăn được, chỉ có Lưu Thế Dũng ra mặt mới giải quyết được.  

 

Lưu Thế Dũng có bảy bà vợ, mỗi người ở mỗi căn nhà lớn. Biệt viện hắn ở bây giờ rộng đến hơn ba nghìn mét vuông, bên trong xây rất nhiều nhà lớn nhỏ, khá nhiều thuộc hạ của hắn đều ở trong đây, ăn chơi đàn đúm, đánh bài, luyện quyền.  

 

Advertisement

Lưu Thế Dũng nuôi mấy chục tên tay chân, trong đó có vài tên công phu rất khá, cũng có vài kẻ không có thân phận gì, nghe nói là những kẻ phạm trọng tội tới nương nhờ Lưu Thế Dũng.  

 

Gần một năm trở lại đây, công xưởng của Lưu Thế Dũng kinh doanh không tốt, một tên côn đồ như hắn đương nhiên không hiểu việc kinh doanh công xưởng. Để giảm hao hụt, hắn bắt đầu không trả lương nhân công, lần lữa đến ba tháng trời.  

 

Cuối cùng, công nhân không làm nữa, cùng tới tìm hắn đòi lương, kết quả hắn cho người đánh chết người dẫn đầu là Ngô Thành.  

 

Đánh chết Ngô Thành, Lưu Thế Dũng cũng cảm thấy rất phiền, mạng người lớn hơn trời mà, xử lý không tốt chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên hắn đặc biệt phái đám côn đồ tâm phúc của mình đi giải quyết chuyện này.  

 

Lúc này, Lưu Thế Dũng đang ở trong sân đợi đám râu vàng, hắn hy vọng chúng mang tin tốt về cho hắn.  

 

Cuối cùng, xe dừng lại trong sân, kẻ đầu tiên xuống xe là gã râu vàng, mặt gã bị đánh sưng húp, tay gãy, xương trên người cũng gãy vài chỗ, nội thương nghiêm trọng.  

 

Nhìn thấy Lưu Thế Dũng, gã râu vàng đã kêu lên thảm thiết: "Anh Tam, thằng nhóc này ra tay ác quá!"  

 

Ngô Bình xuống xe, anh nhìn chòng chọc Lưu Thế Dũng, hỏi: "Mày cho người đánh chết anh tao à?"  

 

Lưu Thế Dũng là người từng trải, nhìn thấy anh em bị đánh thảm thế này thì biết ngay Ngô Bình không phải là người dễ chọc vào, lập tức cười nịnh: "Người anh em, đừng kích động. Anh cậu là bị tai nạn lao động..."  

 

Rầm!  

 

Ngô Bình tới trước mặt Lưu Thế Dũng trong nháy mắt, một quyền đấm vào ngực hắn. Lưu Thế Dũng không kịp kêu đau đã bị đánh bay ra mười mấy mét, sau đó đập mạnh lên tường.  

 

Sau đó, anh hỏi Lưu Thế Dũng đang thoi thóp: "Những ai đã ra tay, mày chỉ mặt ra cho tao".  

 

Lưu Thế Dũng sợ hãi tột độ, hắn gắng gượng giơ tay lên chỉ từng người một, kẻ đầu tiên bị chỉ là gã râu vàng.  
 
Chương 4099


 Cảnh sát không hề tới tìm anh. Sau khi bên huyện nhận được báo án thì có một tốp người tới hiện trường lục soát, tiện thể điều tra Lưu Thế Dũng luôn. Dù sao thì điều tra kẻ sắp chết cũng dễ dàng hơn nhiều.  

 

Cuối cùng, tài sản của Lưu Thế Dũng bị tịch thu, đa số thuộc hạ bị phạt tù, đám vợ của Lưu Thế Dũng cũng chia ra bỏ chạy. Ba ngày sau, đám tội ác tày trời này chết trong trại tạm giam.  

 

Ngày hôm sau, Ngô Bình lo xong tang sự cho anh cả, nhưng anh không yên tâm về chị dâu và cháu của mình. Ngày thứ ba, anh dẫn Tô Tuệ và Vân Sinh về nhà mình, biệt thự Ngư Châu.  

Advertisement

 

Anh lấy một triệu đưa cho Tô Tuệ để dùng sinh hoạt trong một năm, đồng thời tìm người sắp xếp chuyện học hành cho Vân Sinh. Anh tìm Trương Định Nhất, bố của Trương Định Nhất có vài mối quan hệ xã hội, một cú điện thoại là đã có thể giải quyết được vấn đề.  

 

Advertisement

La Phi Phi tới an ủi anh.  

 

Thật ra mấy ngày nay anh cũng không ở không, cái chết của anh cả khiến anh hiểu ra tầm quan trọng của thực lực. Nếu không nhờ anh đã khôi phục lại được một ít tu vi thì đến năng lực trả thù cho anh cả, anh cũng không có.  

 

Mấy ngày liên tiếp tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh, sức mạnh Xích Minh dần khôi phục, bây giờ anh đã đột phá lên tầng hai.  

 

Tầng hai Xích Minh Kinh là dung hoà sức mạnh Xích Minh vào tinh thần và tế bào, nếu anh có thể đạt được tầng thứ hai, thực lực sẽ không yếu hơn Thiên Tiên của thế giới này.  

 

Đợi đến khi Tô Tuệ đã thích nghi với cuộc sống ở đây, Vân Sinh cũng đi học lại bình thường, Ngô Bình mới yên tâm. La Phi Phi thường tới an ủi và bầu bạn với Tô Tuệ, điều này khiến Tô Tuệ cũng dần thoát ra khỏi ám ảnh, đối diện với cuộc sống mới.  

 

Ngô Bình đã quyết định tặng nhà cho chị dâu và Vân Sinh sinh sống, đợi lúc anh có tiền sẽ mua một căn khác ở.  

 

Hôm nay, Trương Định Nhất hẹn gặp anh ở cổng trường, anh ta nói: "Tôi đã liên lạc được với người bên phái Hoàng Long rồi, chút nữa đi gặp bọn họ. Anh Ngô, đến lúc đó anh nấp trong tối, có thể quan sát trước xem sao".   

 

Ngô Bình: "Được, anh chú ý an toàn".  

 

Sau đó Ngô Bình tới địa điểm hẹn gặp mặt trước, nơi đó là một công viên, anh giả làm một người đang tập luyện, nhảy dây sau một hòn giả sơn.  

 

Tầm nửa giờ sau, Trương Định Nhất mới xuất hiện, anh ta đang đứng ở một chòi nghỉ mát đợi người. Mấy phút sau, hai người đàn ông trung niên đến, bọn họ cười nói với Trương Định Nhất vài câu rồi đưa anh ta đi.  

 

Ngô Bình đi theo sau, thấy ba người đi vào một khu rừng. Trong rừng không có lối đi, muỗi lại nhiều nên không ai muốn vào trong đó cả.  

 

Vừa vào trong rừng, hai người đàn ông trung niên đang cười nói bỗng ra tay, một người tấn công phía trước, một người tấn công phía sau. Trương Định Nhất không phản ứng kịp, lập tức bị thương chỗ hiểm, phun máu ngã xuống đất.  

 
 
Chương 4100


 Kẻ còn lại hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy nhưng bị Ngô Bình chưởng một phát, sức mạnh Xích Minh ngưng kết thành một chưởng ấn màu đỏ, đánh lên lưng ông ta, hình thành một dấu tay máu rõ ràng.  

 

Kẻ này thét lên rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái, chết!  

 

Anh vội đỡ Trương Định Nhất dậy, mặt mày anh ta tái mét, đã bị trọng thương. Ngô Bình nói: "Tôi lập tức chữa trị cho anh!"  

 

Advertisement

Trương Định Nhất cười khổ: "Vô ích thôi, người hoà hợp đã bị thương, không thể chống lại, anh không chữa được đâu".   

 

Ngô Bình cả kinh: "Không thể chữa được sao?"  

 

Advertisement

Trương Định Nhất: "Dù có thể chữa được cũng vô cùng khó, thế nên tôi không sống được nữa rồi".   

 

Ngô Bình thử chữa vết thương cho anh ta nhưng đã dùng hết cách mà không có chút hiệu quả nào. Sắc mặt anh khó coi: "Phái Hoàng Long cố tình giăng bẫy chúng ta, đáng chết!"  

 

Trương Định Nhất thở dài: "Anh Ngô, mong anh có thể đi tới cuối cùng. Còn nữa, ở đây tôi có bố mẹ, phiền anh chăm sóc nhiều hơn", nói xong anh ta nghiêng đầu, chết.  

 

Ngô Bình thở dài, lấy điện thoại của Trương Định Nhất gọi cho bố mẹ anh ta, báo địa chỉ cho họ tới đón. Sau đó anh lục soát trên người hai kẻ của phái Hoàng Long đã chết, tìm được một chiếc nhẫn chứa đồ, sau đó rời đi.  

 

Trở về nhà, Tô Tuệ thấy anh không vui thì hỏi: "Tiểu Bình, em sao vậy? Đói không, chị dâu nấu cơm cho em ăn".  

 

Ngô Bình: "Không sao đâu chị dâu, em hơi mệt, muốn ngủ một giấc trước".   

 

Trở về phòng, anh chìm vào suy tư. Chuyện của Trương Định Nhất khiến anh hiểu thế giới này rất tàn khốc, có rất nhiều người muốn giết chết những người hoà hợp khác, tình cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm!  

 

"Trương Định Nhất nói đúng, tiếp theo mình phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị kẻ xấu phát hiện. Anh Trương, tôi nhất định sẽ trả thù cho anh!"  

 

Anh lấy chiếc nhẫn chứa đồ kia ra, mở ra thấy bên trong có một số linh thạch và một pháp khí cấp thấp. Anh không có hứng thú gì với pháp khí, lập tức lấy linh thạch ra tu luyện.  

 

Đại đạo ở đây hoàn chỉnh, linh thạch cũng quý giá hơn linh thạch ở Khuyên giới, hiệu quả tu hành tốt hơn nhiều.  

 

Chẳng mấy chốc anh đã hấp thu hết sạch mấy khối linh thạch, chân lực trong cơ thể cuối cùng cũng tăng lên một ít, nhưng vẫn kém xa sức mạnh Xích Minh.  

 

Đúng lúc này, anh cảm nhận được hai luồng thần thức đang tới gần, anh lập tức thu lại khí tức, giả vờ như một người bình thường đang nằm trên giường, không cử động gì. Rất nhanh, thần thức đã quét qua, anh đợi một lát mới đứng dậy.  

 

"Chắc chắn là người của phái Hoàng Long. Thực lực của mình bây giờ giết Địa Tiên không khó, nhưng nhỡ gặp cường giả trên đó thì phiền to. Bỏ đi, nâng cao tu vi trước, đợi đến khi luyện thành Bản Nguyên Kinh tầng hai rồi tới phái Hoàng Long báo thù!"  

 

Sau đó, mỗi ngày Ngô Bình đón Vân Sinh tan học, tiện thể ôn tập lại kiến thức cấp ba, để chuẩn bị thi vào trường đại học của La Phi Phi.  

 
 
Chương 4101


Chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm nay anh đang ở nhà tu luyện thì La Phi Phi gọi điện thoại tới, nói anh chàng nhà giàu cho mượn tiền muốn gặp cô ấy.  

 

Ngô Bình biết người này, họ Chu, tên Chu Ỷ, bố mẹ khá giàu có. Trong trường những cô gái nào xinh đẹp, anh ta đều đã từng theo đuổi. Nhưng người này rất trăng hoa, ngủ với con gái nhà người ta xong thì mấy ngày sau đã chán, chia tay thay bồ mới.  

 

Chu Ỷ đồng ý cho La Phi Phi mượn hai triệu khiến anh rất bất ngờ. Tuy tên họ Chu này giàu có nhưng cũng không đến mức vung hai triệu để đổi lấy một cô bạn gái. Bình quân số tiền anh ta tiêu cho mỗi cô gái chỉ tầm một trăm nghìn thôi.  

 

Anh tới trường, La Phi Phi đang đứng trước cổng trường đợi anh, cô ấy lo lắng nói: "Tiểu Bình, Chu Ỷ đang ở khách sạn, bảo em qua đó".  

 

Advertisement

Ngô Bình thản nhiên nói: "Trả tiền cho anh ta là được rồi, đừng lo, chúng ta cùng đi".  

 

Hai người tới khách sạn đối diện trường. Tới trước số phòng đã hẹn, nhấn chuông hai giây cửa đã mở, hai gã đàn ông lực lưỡng quan sát Ngô Bình và La Phi Phi ngoài cửa, một gã nói: "Đã bảo cô tới một mình cơ mà?"  

 

Ngô Bình đẩy cửa ra, lạnh lùng nói: "Chu Ỷ đâu, tôi tới trả tiền cho anh ta".  

 

Advertisement

Vừa hay bây giờ anh đang có hai triệu.  

 

Cửa mở ra, Chu Ỷ kia đang ôm một cô gái trẻ trung ngồi trong phòng khách, nghe Ngô Bình nói thì cười nhạt: "Thằng nhóc, tao thiếu hai triệu đó sao? Thứ tao cần là La Phi Phi, mày biết điều thì cút đi, đừng để tao khiến mày chết không toàn thây!"  

 

Ngô Bình bước vào trong, nhìn chằm chằm Chu Ỷ: "Tôi trả hai triệu cho anh rồi, lấy không lấy thì tuỳ. Sau này đừng làm phiền Phi Phi, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy!"  

 

Chu Ỷ tức giận, anh ta vỗ bàn: "Đánh nó cho tao!"  

 

Hai gã đàn ông lực lưỡng vừa định ra tay thì đã bị hai quyền của Ngô Bình đánh ngã, sau đó anh bước tới bên cạnh Chu Ỷ đang ngơ ngác, hỏi: "Còn ai không? Hai tên này không đủ cho tôi đánh".   

 

Chu Ỷ vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Thằng nhóc, tao chưa từng chịu thiệt bao giờ, mày đợi đấy!"  

 

Ngô Bình vỗ vai anh ta: "Tôi hiểu y thuật, cơ thể anh có bệnh, chút nữa sẽ vừa lạnh vừa nóng, người đau nhức khó chịu. Anh không muốn đau đớn thì tới tìm tôi mua thuốc. Một toa thuốc một triệu, uống liên tục ba ngày sẽ trị khỏi".  

 

Nói xong anh để mặc Chu Ỷ ngơ ngác đứng đó, dẫn La Phi Phi rời đi.  

 

Ra khỏi khách sạn, La Phi Phi lẩm bẩm: "Tiểu Bình, anh làm vậy được không? Nhà họ Chu có thế lực, nhỡ đâu gây rắc rối cho anh thì không hay".   

 

Ngô Bình: "Anh ta không những sẽ không gây phiền phức cho anh mà còn phải tới cầu cứu anh! Phi Phi, em đi học đi".  

 

Đưa La Phi Phi về trường, anh đang định đi thì có mấy người lạ mặt bao vây anh lại, một người hỏi: "Anh tên Ngô Bình phải không?"  

 

Ngô Bình hỏi: "Tôi là Ngô Bình, các anh là ai?"  

 

Đám người này nhìn nhau, một người nói: "Lưu Thế Dũng ở trấn Bạch Dương là do anh đánh đúng không?"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Lưu Thế Dũng à? Hắn đánh chết anh trai tôi, nhưng nghe nói sau đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi mà".  

 

Một người cười khẩy: "Thằng nhóc, cậu đừng diễn nữa! Đi theo bọn tôi!"  

 

Ngô Bình rất cảnh giác: "Sao tôi phải đi với các anh?"  

 

Người này đưa ra thẻ chứng nhận: "Chúng tôi là ban điều tra chuyên án, nghi ngờ cậu phạm tội giết người, đi theo chúng tôi!"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói bừa".  

 

Người này cười nhạt: "Chúng tôi phá án không cần chứng cứ!"  

 

Ngô Bình đảo mắt, hỏi: "Các anh định làm gì tôi?"  
 
Chương 4102


Người phụ nữ: "Con đường thứ hai, bọn tôi gặp một chút rắc rối, cậu giỏi đánh nhau như vậy thì cậu đi giải quyết rắc rối này cho bọn tôi".   

 

Ngô Bình: "Giải quyết ai?"  

 

Người phụ nữ: "Một tên điên luyện công đến tẩu hoả nhập ma, võ lực kinh người. Trước đây để bắt ông ta, bọn tôi có đến ba người chết bốn người bị thương. Lần này, bọn tôi lại nhận được tin tức về vị trí của ông ta, chuẩn bị tới truy sát ông ta".  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nhạt: "Các người đánh không lại ông ta thì bảo tôi tới chịu chết à?"  

 

Người phụ nữ: "Giết được ông ta thì cậu hết tội. Thậm chí sau này có nhiệm vụ bọn tôi có thể hợp tác với cậu".  

Advertisement

 

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Bao giờ xuất phát?"  

 

"Bây giờ", người phụ nữ nói: "Mục tiêu ở gần đây, cậu có hai mươi phút để chuẩn bị".   

 

Ngô Bình không nói thêm gì, xe đã lăn bánh, lái ra ngoài thành. Nửa tiếng sau, xe lái vào một thôn hẻo lánh, trong thôn có một con đường xuyên suốt từ đầu đến cuối thôn, phía Đông thôn là đập chứa nước, thế nên không có đường.  

 

Xe dừng lại trước thôn, người phụ nữ nói: "Bên đập nước có một căn nhà xây bằng gạch đỏ, cậu nhìn là sẽ nhận ra ngay. Mục tiêu đang ở trong đó, cậu vào giải quyết ông ta. Thành công thì cậu có thể đi".  

 

Ngô Bình không vội xuống xe, nói: "Cho tôi xem ảnh của ông ta trước được không, tránh nhầm người khác".  

 

"Không cần đâu. Ông ta là cao thủ, vừa gặp cậu sẽ nhận ra ngay", người phụ nữ từ chối: "Đúng rồi, nếu cậu bị ông ta giết thì tôi sẽ cho người nhà cậu một số tiền".   

 

Ngô Bình gật đầu, chậm rãi đi vào trong thôn.  

 

Mấy phút sau, anh đã tới gần đập nước phía Đông thôn. Quả nhiên ở đây có một ngôi nhà xây bằng gạch đỏ, phía trước buộc một con chó nhà, nó đang lù rù phơi nắng.  

 

Ngô Bình đi về phía căn nhà gạch, con chó nhà sủa tượng trưng vài tiếng nhưng sau đó thì không thèm đếm xỉa tới anh nữa.  

 

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang cắt cà rốt và thịt dê trong nhà, xem ra ông ta đang định hầm canh.  

 

Ngô Bình vào nhà, người đàn ông không hề bất ngờ, ông ta hỏi: "Có chuyện gì không?"  

 

Ngô Bình nhìn ông ta, cười nói: "Không có gì, ngửi thấy mùi thịt, cho tôi một bát được không?"  

 

Người đàn ông cười nói: "Được, cậu đợi đi".  

 
 
Chương 4103


Ngô Bình: "Tôi phạm tội giết người, đám người này tự xưng là ban điều tra chuyên án gì đó, bảo tôi tới giết ông. Còn nói chỉ cần giết được ông thì tội của tôi sẽ được xoá sạch".   

 

Người đàn ông: "Sao cậu không tin họ?"  

 

Ngô Bình: "Tôi quen biết với những người làm nhà nước, bọn họ không giống, giống đám sát thủ chuyên nghiệp hơn".   

Advertisement

 

Người đàn ông cho rau củ vào nồi xào vài cái, sau đó cho thịt và nước vào, đậy nắp nồi lại: "Bọn chúng là một nhóm chuyên xử lý rắc rối cho người khác, người có thể mời chúng ra tay đều là kẻ quyền quý".  

 

Ngô Bình: "Ông đắc tội với ai à?"  

Advertisement

 

Người đàn ông thản nhiên nói: "Tôi làm quân sư cho người nọ hai mươi lăm năm, bày mưu tính kế, giúp ông ta từng bước có được địa vị ngày hôm nay. Nhưng bây giờ bên cạnh ông ta có một người thông minh hơn giúp ông ta, thế nên ông ta không cần đến tôi nữa. Tôi từ chức về quê, ông ta đã đồng ý rồi, nhưng lại âm thầm phái người tới giết tôi".   

 

Ngô Bình: "Thế thì không nhất thiết phải giết ông đâu nhỉ? Dù sao ông cũng đã theo ông ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà".  

 

Người đàn ông nói: "Tôi đã biết quá nhiều bí mật của ông ta, tôi không chết, sao ông ta yên lòng cho được?"  

 

Ngô Bình: "Ông có thể chạy trốn từ đập nước, tôi giúp ông kéo dài thời gian".   

 

Người đàn ông hơi bất ngờ, ông ta nhìn Ngô Bình: "Tôi và cậu mới gặp nhau lần đầu, sao cậu lại giúp tôi?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Tôi có hứng thú với bí mật của người kia".  

 

Người đàn ông cười phá lên: "Không trốn được rồi, buổi sáng đã có mấy chiếc chiến thuyền trong đập nước, tôi mà lặn xuống nước thì bọn chúng lập tức dùng cánh quạt ở mũi thuyền để xoáy chết tôi".   

 

Ngô Bình cười nói: "Kỳ lạ, rõ ràng bọn chúng có thể tự giết được ông, sao cứ muốn tôi phải ra tay?"  

 

Người đàn ông trung niên: "Vì cậu là người ngoài cuộc. Cậu giết tôi thì bọn chúng có vô số lý do để giải thích với người ngoài. Người đó cũng sẽ không bị gắn cái danh ác là giết công thần".  

 

Ngô Bình nói: "Ông đáng thương thật đấy. Thế này đi, tôi còn một cách có thể giúp ông giả chết, nhưng ông phải phối hợp với tôi".   

 

Người đàn ông ngẩn người: "Có thể giả chết sao?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, sau khi giả chết, tôi có thể khiến ông sống lại, hơn nữa còn không làm hại đến cơ thể".   

 
 
Chương 4104


 Người đàn ông gật đầu: "Cảm ơn, nếu tôi không chết thì sau này cái mạng này là của cậu".  

 

Ngô Bình cười: "Sẽ hơi đau đấy", nói rồi anh giơ tay điểm vài huyệt trên người ông ta.  

 

Bỗng chốc, người đàn ông không còn chút khí tức nào, cơ thể mềm oặt, nằm xuống đất.  

Advertisement

 

Anh vứt thi thể người đàn ông sang bên cạnh rồi nhìn nồi canh thịt dê. Sau đó anh ra khỏi nhà, vẫy tay với đám người ở phía Tây thôn.  

 

Xe lái tới, người phụ nữ dẫn theo mấy tên thuộc hạ tới kiểm tra, lúc thấy ông ta đã tắt thở, không còn nhịp tim và biểu hiện sống nào thì người phụ nữ cười hỏi: "Sao cậu giết được ông ta?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Đánh vài chưởng. Công phu của người này cũng tạm, không lợi hại như cô nói".  

 

Người phụ nữ cười: "Khá lắm. Cậu đào một cái hố trong sân rồi chôn ông ta đi".  

 

Ngô Bình: "Chuyện của tôi xong rồi chứ?"  

 

Người phụ nữ: "Đúng vậy, từ bây giờ chuyện cậu giết người đã được xoá sạch dấu vết".  

 

Ngô Bình cười nói: "Thế thì tốt. Trong nồi vẫn đang nấu một ít thịt dê, tôi ăn xong rồi mới đi, các vị đi thong thả".  

 

Người phụ nữ nhìn anh một cái, nở nụ cười quái dị rồi cả đoàn người lên xe rời đi.  

 

Xe lái đi được một đoạn, tài xế nói: "Chị đại, thằng nhóc này còn chưa biết đã bị chị hạ độc luôn cơ".  

 

Người phụ nữ vứt điếu thuốc dành cho phụ nữ ra ngoài cửa sổ, nói: "Cậu ta còn sống được ba tiếng nữa, chúng ta không cần đợi đâu, đi luôn đi".  

 

Xe đi xa, Ngô Bình điểm vài huyệt trên cơ thể người đàn ông trung niên, ông ta mở trừng mắt, hít sâu vào một hơi rồi từ từ ngồi dậy.  

 

Ông ta nhìn Ngô Bình: "Cảm ơn đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình: "Người phụ nữ kia rất ác độc, thuốc cô ta hút có kịch độc, nếu tôi không thể giải được độc thì chỉ còn sống chưa tới ba tiếng đồng hồ nữa thôi".  

 

Người đàn ông trung niên hoảng hốt: "Cậu có thể giải được không?"  
 
Chương 4105


 Gia Cát Tinh: "Nếu cậu có khả năng giết được bọn chúng thì tôi có thể dẫn cậu tới sào huyệt của chúng, giải quyết trọn ổ chúng luôn".  

 

Ngô Bình cười nói: "Những người thông minh như các anh đều bạo lực vậy à?"  

 

Gia Cát Tinh thản nhiên nói: "Bạo lực luôn là thủ đoạn làm việc hiệu quả nhất".  

 

Advertisement

Ngô Bình suy nghĩ: "Được. Chúng ta ăn thịt trước đã, sau đó tôi luyện công một chút rồi chúng ta tới tìm bọn họ".  

 

Chẳng mấy chốc nồi canh thịt dê đã hết, tay nghề của Gia Cát Tinh rất khá, anh ăn được hai bát, con chó nhà cũng ăn được một bát to.  

 

Advertisement

Ăn xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng tu luyện bên đập nước. Anh cảm thấy mình sắp khôi phục được Xích Minh Bản Nguyên Kinh tầng hai rồi. Quả nhiên, khoảng ba tiếng đồng hồ sau, năng lượng tồn trữ trong cơ thể đồng loạt phóng ra, sức mạnh Xích Minh hoà vào cơ thể và tinh thần của anh, mỗi một tế bào đều tràn ngập sức mạnh Xích Minh!

Lại qua một tiếng nữa, Ngô Bình mở mắt ra, cười một tiếng dài: "Cảm giác có võ lực mạnh thật tốt!"  

 

Gia Cát Tinh cũng đã nhận ra gì đó, ông ta hỏi: "Cậu Ngô, tu vi của cậu hình như đã tiến bộ rất nhiều?"  

 

Ngô Bình cười đáp: "Bây giờ, ngay cả khi gặp một Thiên Tiên, tôi cũng dám đấu tay đôi".  

 

Gia Cát Tinh hai mắt sáng lên: "Nếu đã như vậy thì phải lập tức hành động, diệt trừ tổ chức sát thủ này".  

 

Ngô Bình: "Sào huyệt của bọn chúng nằm ở thành phố này sao?"  

 

Gia Cát Tinh: "Tôi biết rất rõ đám người này, sau khi hành động, bọn chúng sẽ ở lại thành phố của địa phương nghỉ ngơi vài ngày. Nếu tôi đoán không sai, bọn chúng hẳn là đang ở trong sào huyệt tạm thời này".  

 

Ngô Bình: "Gia Cát Tinh, anh từng thấy qua tiên nhân ở thế giới này sao?"  

 

Gia Cát Tinh: "Đúng vậy. Nhưng tiên nhân bình thường rất ít quan tâm đến chuyện trong thiên hạ. Họ cao cao tại thượng và coi chúng ta như những con kiến".  

 

Ngô Bình: "Người anh thấy là Địa Tiên hay là Thiên Tiên?"  

 

Gia Cát Tinh đáp: "Tôi từng thấy qua một vài Địa Tiên, cũng từng thấy qua Thiên Tiên. Tôi không nhìn rõ dung mạo của Thiên Tiên vì cách rất xa, nhưng có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ của họ”.  

 

Ngô Bình: "Thiên Tiên thật sự rất mạnh, cho dù muốn tới gần bọn họ thôi cũng khó”.  

 

Sau vài câu chuyện phiếm, Ngô Bình mượn một chiếc xe máy trong làng, chở Gia Cát Tinh ra khỏi làng và đi lên thành phố.  

 

Xe máy dừng ở phía sau một tòa chung cư, Gia Cát Tinh nói: "Nếu không có gì đặc biệt, bọn họ hẳn là ở lầu ba”.  

 
 
Chương 4106


 Ngô Bình liếc nhìn lên tầng ba và chỉ với một cái nhún nhẹ, anh đã vào được tầng ba qua một cửa sổ. Vừa đi vào, anh phát hiện đây là phòng tắm, mở cửa ra là một phòng khách lớn, người phụ nữ lúc trước cùng thuộc hạ đang nói chuyện trong phòng khách.  

 

Tiếng bước chân làm cả bọn giật mình quay lại.  Khi nhìn thấy Ngô Bình, người phụ nữ đột ngột ngồi dậy và hét lên: "Cậu vẫn chưa chết?"  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Độc của cô không giết được tôi”, vừa nói, anh vừa đi thẳng về phía bọn bọ.  

Advertisement

 

Hai kẻ nhặt súng lên, chĩa họng súng đen ngòm về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích!"  

 

Ngô Bình phất tay một cái, súng trong tay bọn họ vặn vẹo biến dạng khiến bọn họ sợ hãi ném xuống đất.  

Advertisement

 

Người phụ nữ cau mày nói: "Xem ra chúng tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!"  

 

Ngô Bình đáp: "Xin lỗi, nhưng hôm nay các người nhất định phải chết”, nói xong, anh tung chưởng lên không trung, một chưởng ấn màu đỏ thẫm bao trùm cả căn phòng, lao về phía đám người kia.  

 

"Bùm bùm bùm!"  

 

Đám người này thậm chí còn không kịp phản ứng thì đã bị nổ tung, cả căn phòng be bét máu thịt, mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên.  

 

Sau khi giết những kẻ này, Ngô Bình quay trở lại chỗ cũ. Anh nhảy lên xe máy, khởi động xe và quay về biệt thự Ngư Châu.  

 

Thấy khách đến nhà, Tô Tuệ nhanh chóng mang trái cây ra để tiếp đãi. Có điều, Gia Cát Tinh lúc này không có tâm trạng để ăn, nói: "Một khi đám người này chết, người kia nhất định sẽ tiếp tục điều tra, rất có khả năng sẽ tra được tới cậu”.  

 

Ngô Bình: "Tôi nhất định phải kín tiếng, càng ít lộ liễu càng tốt, cho nên tôi rất có hứng thú với chủ cũ của anh. Giờ anh hãy nói về người đó đi”.  

 

Gia Cát Tinh gật đầu, lập tức giải thích ngắn gọn về đối phương.  

 

Người đàn ông này tên là Trương Quán Hầu, lúc hai mươi tuổi vẫn là một chàng trai nghèo ở nông thôn, nhưng ông ta đẹp trai bẩm sinh, vì vậy được một cô gái giàu có yêu mến và kết hôn với cô gái này.  Mười năm ở nhà giàu, ông ta đã mở rộng tài sản của gia đình này lên gấp ba mươi lần, đồng thời thâu tóm mọi tài sản.  

 

Năm thứ mười một, vợ và bố mẹ vợ của ông ta cùng chết trong một vụ tai nạn giao thông.  

 

Năm thứ hai sau khi vợ qua đời, ông ta kết hôn với con gái của một chính trị gia. Với sự giúp đỡ của Trương Quán Hầu, bố vợ ông ta đã lên tới đỉnh cao và hiện là một trong số ít chính trị gia lẫy lừng trong nước.  Mà Trương Quán Hầu cũng càng làm càng lớn, có được rất nhiều tài nguyên độc quyền, trở thành đại gia hàng đầu cả nước.  

 

Cuối cùng, Gia Cát Tinh nói: "Trương Quán Hầu năm nay năm mươi tám tuổi, sức khoẻ có vấn đề nên càng ngày càng làm chuyện kỳ ​​quái, thậm chí bắt đầu theo đuổi trường sinh bất lão”.  

 
 
Chương 4107


Ngô Bình: "Nơi này có lẽ không nhiều cao thủ thực sự. Mà ví dụ như có thần tiên hay chân tiên thì tôi cũng có đủ sức mạnh rút lui an toàn”.  

 

Gia Cát Tinh gật đầu: "Được! Chúng ta chuẩn bị đi, hai ba ngày nữa gặp Trương Quán Hầu!"  

 

Ngô Bình: "Anh định dùng thủ đoạn gì để tiếp cận ông ta?"  

Advertisement

 

Gia Cát Tinh nói: “Trương Quán Hầu ba ngày một lần sẽ đến chùa Xuân Thu ở kinh đô uống thuốc luyện khí để nâng cao thể chất và kéo dài tuổi thọ. Chỉ cần chúng ta đến chùa Xuân Thu,  nhất định sẽ gặp Trương Quán Hầu. Đến lúc đó cậu có thể sớm lẻn vào, tìm một chỗ trốn, chờ Trương Quán Hầu xuất hiện”.  

 

Ngô Bình: "Tốt!"  

Advertisement

 

Gia Cát Tinh nói: “Cậu Ngô, nếu cậu cần tiền thì tôi có rất nhiều, xin cậu tùy ý sử dụng”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: "Anh có bao nhiêu tiền?"  

 

Gia Cát Tinh: "Tôi làm việc cho Trương Quán Hầu mấy chục năm, còn có mấy chục tỷ tiền gửi. Số tiền này đều ở ngân hàng tư nhân nước ngoài, chỉ cần cậu cần, tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể chuyển tiền sang cho cậu”.  

 

Ngô Bình: "Tôi hiện tại không có nhiều chỗ để tiêu tiền. Thế này thì sao, anh chuyển hai trăm triệu cho tôi trước có được không?”  

 

Gia Cát Tinh lập tức gọi điện, trong vòng mười phút, tài khoản của Ngô Bình đã nhận được tin nhắn, anh cười nói: "Số tiền chuyển khoản lớn như vậy, tôi sợ họ sẽ kiểm tra”.  

 

Gia Cát Tinh: "Việc đó không phải lo, tôi chuyển tiền dưới danh nghĩa giao dịch".  

 

Sau đó, Ngô Bình sắp xếp cho Gia Cát Tinh ở khách sạn đối diện, dùng chứng minh thư của La Phi Phi để nhận phòng. Sau đó, anh đến trường đón La Phi Phi.  

 

Vừa bước vào lớp, anh liền nhìn thấy một nam sinh ngồi bên cạnh La Phi Phi, cười nói với cô.  La Phi Phi mất kiên nhẫn và quay mặt đi để đọc sách.  

 

Ngô Bình đi tới ngồi xuống bên cạnh nam sinh, vỗ vai cậu ta hỏi: "Tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?"  

 

Nam sinh quay mặt sang, nhướng mày: "Anh là ai?"  

 

Ngô Bình nắm lấy cổ tay nam sinh, dùng sức một chút mà khiến cậu ga đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, hét lớn: “Buông ra!”  
 
Chương 4108


 Nam sinh sợ đến mức bắt đầu cắm đầu chạy. Kì lạ là khi cậu ta chạy, cơn ngứa biến mất.  Tuy nhiên, chạy được vài bước thì khắp người cậu ta nóng ran, đến sân vận động, cậu phải cởi hết quần áo ra vì như vậy cậu mới thấy thoải mái.

Do đó, cảnh tượng một nhóm bảo vệ và giáo viên trong sân vận động đuổi theo một học sinh không mặc quần áo đang chạy lung tung ngay lập tức thu hút nhiều người xem.  

 

Sau khi dạy dỗ nam sinh làm phiền La Phi Phi Ngô Bình mỉm cười và nói: "Phi Phi, ngày mai chúng ta cùng đến nhà em nhé?"  

 

Advertisement

La Phi Phi mỉm cười đáp: "Được! Vừa hay là ngày mai nhà em có một bữa tiệc, ông và bà cũng ở đó”.  

 

Ngô Bình: "Thật sao? Vậy anh phải chuẩn bị vài món quà mới được”.  

 

Advertisement

La Phi Phi: "Không cần cầu kì đâu, chỉ một món quà là được rồi”.  

 

Ngô Bình: "Sao làm thế được? Đây là lần đầu ra mắt của anh, vì vậy cần trịnh trọng chút mới được".  

 

La Phi Phi nói: "Được, vậy em nghe anh”.  

 

Đêm đó, Ngô Bình vẫn tu luyện. Ngày hôm sau, anh và La Phi Phi sẽ đến nhà cô ấy.  

 

Bố của La Phi Phi tên là La Phổ và mẹ là Nhiếp Anh. Gia đình họ gia cảnh rất tốt, hơn nữa La Phi Phi lại xinh đẹp nên có thể tìm được một người bạn trai rất tốt theo điều kiện của mình.  

 

Nhưng La Phi Phi lại yêu Ngô Bình, điều này khiến La Phổ lo lắng đến bạc tóc. Ông ấy đã gặp riêng Ngô Bình vài lần và đề nghị anh chia tay La Phi Phi.  

 

Ngô Bình đương nhiên không nhượng bộ, ngay cả khi bị La Phổ đe dọa, anh vẫn nói không.  Cuối cùng, La Phổ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gây áp lực lên La Phi Phi.  

 

Sáng sớm, Ngô Bình đến cửa hàng ô tô trước, mua một chiếc SUV trị giá hơn một triệu tệ.  Sau đó họ còn cùng nhau đi mua quà, đến hơn mười một giờ mới đến nhà họ La.  

 

Nhà La Phổ có ba anh em, ông ấy là thứ hai.  Nhưng xét về trình độ phát triển, bất luận là anh cả hay em út đều có địa vị xã hội cao hơn La Phổ.  

 

Trong số đó, người con thứ ba kinh doanh và có tài sản ròng hàng chục triệu. Người anh cả thì làm quan, giờ đã là trưởng phòng, nắm trong tay quyền lực rất lớn.  

 

Trong khi đó, La Phổ là một người rất ham đọc sách, đang giảng dạy tại một trường đại học nhưng thu nhập của ông ấy không cao. Hơn nữa, vợ ông ấy xuất thân không tương xứng với vợ của anh trai và em trai mình.  

 

Bố của La Phổ là một người truyền thống, vì vậy ông coi thường con trai thứ hai của mình. Không chỉ vì La Phổ không thành đạt bằng anh em mình mà còn bởi ông ấy chỉ sinh con gái mà không sinh được con trai.  

 

Nhà họ La hàng quý đều họp mặt, luân phiên tổ chức tại nhà ba người con trai.  Lần này, vừa vặn là ở nhà La Phổ. Ông cụ La, anh cả, chú ba và cả những người khác trong gia tộc đều tới.  

 
 
Chương 4109


 Mọi người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, ông cụ La hỏi: "La Phổ, Phi Phi đâu? Con bé không ở nhà à?"  

 

La Phổ vội vàng nói: "Bố, dạo này Phi Phi khá bận với kỳ thi. Nhưng con đã nói với nó rồi, nó nói sẽ đến ngay”.  

 

Con gái của chú La Phi Phi, một cô gái với mái tóc gợn sóng cong môi nói: "Chú hai, không phải Phi Phi lại trượt môn nữa nên không dám về nhà đấy chứ?"  

Advertisement

 

Người nói chuyện là cô con gái út của chú, tên là La Hạnh.  

 

Nhiếp Anh vừa bưng đến hai đĩa trái cây sấy khô. Bà ấy nghe cháu chồng nói vậy thì lập tức không vui, thẳng thừng nói: “Mặc dù điểm của Phi Phi nhà bác chỉ ở mức trung bình nhưng con bé vẫn rất nghiêm túc trong học tập. Nếu không thì nó đã không vượt qua kỳ thi đại học rồi”.  

Advertisement

 

Những lời của Nhiếp Anh khiến cô gái vừa nói cảm thấy rất khó chịu. Điểm thi đại học của cô ta thực sự không bằng La Phi Phi nên đang học ở một trường cao đẳng. Nhiếp Anh này rõ ràng đang chế giễu cô.  

 

Dì ba là một phụ nữ trung niên có làn da trắng nõn, thân hình đầy đặn, dì cười “he he” nói: “Con gái ấy mà, điểm tốt hay kém không quan trọng, sau này con gái ai cũng sẽ kết hôn. Hạnh Nhi không vào được trường tử tế nào, nhưng bạn trai của nó rất giỏi. Hạnh Nhi, hãy nói cho mọi người biết bạn trai của con làm gì”.  

 

La Hạnh cười nói: "Anh ấy tên là Hứa Lượng, cha mẹ anh ấy kinh doanh lớn, tài sản trị giá mấy chục triệu. Anh ấy hiện đang điều hành một công ty mỗi năm lãi hàng triệu tệ”.  

 

Dì ba cười nói: "Thằng nhóc này có triển vọng thật đấy. Các cháu gái, tìm bạn trai nhất định phải sáng mắt ra. Không thể tìm những kẻ ở dưới đáy xã hội, học thức không có mà bản lĩnh cũng không nốt”, dì ba vừa nói vừa liếc xéo Nhiếp Anh.  

 

Những lời này đã đánh trúng gót chân Ashin của Nhiếp Anh. Điều khiến bà ấy xấu hổ nhất chính là người bạn trai mà La Phi Phi của bà đã kết giao.  

 

Lúc này, Nhiếp Anh cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại, muốn nói gì đó phản bác nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.  

 

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.  

 

La Phổ vội vàng mở cửa, và ngay khi cửa mở ra, La Phi Phi và Ngô Bình bước vào.  

 

“Chào chú, chào cô”, Ngô Bình mỉm cười chào hỏi, trên tay cầm theo rất nhiều quà tặng.  

 

Thấy người tới là Ngô Bình, La Phổ sắc mặt không tốt, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"  

 

La Phi Phi vội vàng ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu nói: "Bố, sao bố có thể hỏi như vậy, Tiểu Bình tới thăm bố. Bố nhìn xem, anh ấy mua nhiều quà như vậy. Còn có loại trà mà bố thích nữa”.  

 

Vì sự có mặt của người nhà, La Phổ không thể nổi giận, đành phải để Ngô Bình vào.  

 

Cô cả nhìn Ngô Bình cười nói: "Đây là bạn trai của Phi Phi sao?"  

 
 
Chương 4110


 Ngô Bình cười nói: "Cô à, con nghe Phi Phi nói cô đang dùng mỹ phẩm của nhãn hiệu này. Con không hiểu nhiều nên đã mua bộ tốt nhất của họ”.  

 

Nhiếp Anh ngay lập tức cảm thấy Ngô Bình không quá khó chịu nữa, bà ấy nói "ừm" và cầm một chiếc túi khác lên xem.  Chiếc túi này, bà ấy cũng nhận ra, là của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, giá của nó là hơn tám mươi nghìn tệ.  

 

La Phi Phi: "Mẹ, con biết túi của mẹ đã lâu không thay, nên con cùng Tiểu Bình chọn cái này, mẹ có thích không?"  

Advertisement

 

Nhiếp Anh vội vàng nói: "Phi Phi, những thứ này quá đắt, Ngô Bình lấy tiền từ đâu?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Cô ơi, nhà máy của gia đình cháu di dời, được đền bù mấy trăm căn nhà và mấy chục triệu tiền mặt, tiêu ít tiền này cũng chẳng là gì”.  

Advertisement

 

Mọi người đều bị sốc, cái gì?  Được đền bù hàng trăm căn nhà, hàng chục triệu tiền mặt?  Thằng nhóc này nói bậy bạ!  

 

Ngô Bình nói điều này để giải thích nguồn gốc của số tiền trong tay.  Dù sao nhà họ La cũng không biết nhiều về anh lắm. Cho nên dù anh nói nhà mình có một nhà máy thì những người này cũng không tra ra được.  

 

La Phổ cũng rất ngạc nhiên, ông ấy nói: "Ngô Bình, nhà cậu có nhà máy sao?"  

 

Sự nghi ngờ của ông ấy không phải là không có lý, dù sao gia đình Ngô Bình trước đây cũng nghèo, anh chưa bao giờ nói về nhà máy gì cả.  

 

Ngô Bình giải thích: "Vâng chú, nhà máy của gia đình cháu đã ngừng hoạt động cách đây năm năm và đang trong tình trạng bỏ hoang. Tuy nhiên, trên huyện phát triển bất động sản ở đó, tình cờ thu hồi đất nhà máy của gia đình cháu”.  

 

La Phổ "ồ" lên một tiếng và hỏi: "Được đền bù hàng trăm ngôi nhà, giá nhà của cậu cũng không rẻ phải không?"  

 

Ngô Bình: "Không sai. Những căn nhà này có thể trị giá khoảng một trăm triệu tệ”.  

 

Mọi người đưa mặt nhìn nhau thất thần, chàng trai này chính là thiếu gia nhà giàu!  

 

Nhiếp Anh mời Ngô Bình vào phòng khách ngồi, bà ấy cười nói: "Ngô Bình, để tôi giới thiệu với cậu, đây là ông nội của Phi Phi..."  

 

Sau một số lời giới thiệu, không ai dám đánh giá thấp Ngô Bình, ngay cả ông cụ La cũng rất lịch sự.  

 

Ngô Bình lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ông nội, nghe nói ông thích thờ Phật, nên cháu đặc biệt mua cho ông một tượng Phật bằng vàng, cháu sẽ khiêng lên”.  

 

Ông cụ sửng sốt, cái gì mà Phật vàng? Ông ấy run rẩy hỏi: “Tượng Phật vàng nặng bao nhiêu?”  

 
 
Chương 4111


 Ngô Bình đưa tay ấn vào bức tượng đồng, sức mạnh Xích Minh tác động lên bức tượng đồng, khiến các nguyên tử đồng thay đổi và dần dần biến thành các nguyên tử vàng.  Không khí xung quanh tụ lại và thúc đẩy sự biến đổi của đồng.  

 

Trong khoảng hai phút, tượng Phật bằng đồng biến thành một tượng Phật bằng vàng ròng, và đó là vàng ròng có độ tinh khiết gần 100%!  

 

Ngô Bình khiêng tượng Phật vàng lên lầu, mỗi bước anh đi, sàn nhà khẽ rung chuyển.  

Advertisement

 

Khi anh trở lại nhà họ La lần nữa, mắt người nhà họ La suýt nữa nhảy ra ngoài khi nhìn thấy bức tượng Phật bằng vàng sáng chói.  

 

Ngô Bình cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn gỗ chắc chắn, cười nói: "Ông nội, ông xem có thích không”.  

Advertisement

 

Ông cụ La nhanh chóng đứng dậy, dùng cả hai tay đỡ nó. Tượng Phật thực sự nặng tới mấy trăm cân nên ông ấy không thể nhấc nổi!  

 

Ông ấy xúc động nói: “Tiểu Bình, món quà này đắt quá, ông không nhận được”.  

 

Ngô Bình cười nói: "Ông nội, ông là ông nội của Phi Phi, cũng giống như ông nội của cháu vậy. Đây là chút lòng hiếu thảo của cháu và Phi Phi, xin ông hãy nhận lấy”.  

 

La Phổ cũng sửng sốt, sờ sờ tượng Phật, ho khan một tiếng hỏi: "Ngô Bình, tượng Phật vàng này nặng bao nhiêu? Có phải tốn nhiều tiền lắm không?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Khoảng một trăm sáu mươi cân”.  

 

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một trăm sáu mươi cân thì riêng giá vàng đã hơn tám mươi triệu.  Nếu tính cả giá gia công thì nói trăm triệu cũng không quá!  

 

Nhìn thấy con rể tương lai sắp đưa món quà trăm triệu cho bố vợ, Nhiếp Anh không thể ngồi yên, vội nói: “Tiểu Bình, thật ra chú La của con cũng sùng bái đạo Phật..."  

 

Ngô Bình ngay lập tức nói: "Vậy thì hay quá. Hôm sau, con cũng sẽ tặng chú một tượng Phật vàng”.  

 

Gia đình anh cả và chú ba của nhà họ La sắp phát điên rồi, không phải nói tượng Phật này một hai trăm triệu sao?  Làm sao có thể cho đi hàng trăm triệu một cách tùy tiện như vậy? Có phải Ngô Bình vẫn chưa thể hiện hết tài lực của mình?  

 

Ngay cả La Phổ cũng nghĩ đến điểm này, và ông ấy đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào. Lúc này, Ngô Bình đưa thẻ ngân hàng cho Nhiếp Anh, cười nói: "Cô, vì cháu mà gia đình mình đã bị bàn ra tán vào rất nhiều. Cháu cũng đã khiến cô chú lo lắng. Số tiền này là tiền tiêu vặt mà cháu và Phi Phi biếu cô chú. Cũng không nhiều lắm, chỉ mười triệu thôi, chú thích mua gì cũng được ”.  

 

La Phổ vội vàng nói: "Tiểu Bình, số tiền này chú không thể nhận được. Cháu và Phi Phi vẫn còn trẻ, có rất nhiều việc phải dùng đến tiền”.  

 

Ngô Bình: "Chú, chú đừng khách sáo, cháu và Phi Phi không thiếu tiền”.  

 
 
Chương 4112


Khi anh rời khỏi nhà họ La, La Phi Phi tiễn anh ra cửa.  

 

Đi xuống lầu, La Phi Phi trợn mắt nhìn anh, hỏi: "Không phải anh mua tượng đồng sao? Làm sao biến thành vàng được vậy?"  

 

Ngô Bình cười và nói: "Vốn dĩ nó là vàng, nhưng em không biết đó thôi”.  

 

Advertisement

La Phi Phi: "Cho ông nội em một trăm triệu, anh thực sự rất hào phóng”.  

 

Ngô Bình: "Anh nghe em nói ông nội không coi trọng bố em lắm, cũng không yêu thương em như những đứa cháu gái khác. Bây giờ anh tặng ông ấy một tượng Phật vàng, ông ấy tương lai sẽ ưu ái em hơn. Anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu thiệt thòi nữa”.  

 

Advertisement

La Phi Phi vô cùng hạnh phúc, cô mỉm cười nói: "Tiểu Bình, em cảm thấy khoảng thời gian này giống như một giấc mơ vậy”.  

 

Ngô Bình mỉm cười và nói: "Trong tương lai, giấc mơ của em sẽ còn đẹp hơn thế này”.  

 

La Phi Phi nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: "Thật ra, anh không cần giàu có thì chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chỉ cần bình yên là được rồi”.  

 

Ngô Bình đáp: "Chúng ta không chỉ sống bình yên mà còn có thể sống tiêu diêu tự tại. Phi Phi, sắp tới anh phải rời đi vài ngày. Nếu anh không ở đây, em phải chăm chỉ học hành đấy nhé".  

 

La Phi Phi hoảng sợ: "Tiểu Bình, anh đi đâu vậy?"  

 

Ngô Bình: "Lâu lắm mới gặp được một người bạn, đến nơi anh sẽ gọi cho em”.  

 

La Phi Phi bĩu môi: "Anh không thể đưa em đến đó cùng sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: "Tạm thời thì chưa được”.  

 

La Phi Phi khẽ thở dài: "Vậy được”.  

 

Sau khi tạm biệt La Phi Phi, Ngô Bình lái xe về nhà.  

 

Anh đưa cho chị dâu Tô Tuệ một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó có hai mươi triệu nhân dân tệ.  Số tiền này đủ để chị dâu sống thoải mái đến cuối đời.  Ngoài ra, anh còn gọi cháu trai của mình đến và nói chuyện với cậu ấy rất lâu.  

 

Vân Sinh không còn trẻ nữa, cậu ấy rất hiểu chuyện, không ngừng gật đầu khi nghe Ngô Bình nói.  

 

Ngày hôm sau, Ngô Bình đến khách sạn, nhìn thấy Gia Cát Tinh, anh nói: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ rời đi trong đêm”.  

 

Gia Cát Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ: "Cậu Ngô, sao lại là ban đêm?"  

 
 
Chương 4113


Ngô Bình cười đáp: "Rồi anh sẽ biết”.  

 

Ngô Bình tu luyện cả ngày, đến khi trời tối, anh và Gia Cát Tinh đến ban công, dưới chân họ hình thành một đám mây đỏ và họ bay lên.  

 

Gia Cát Tinh vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Thần tiên, việc này chỉ có thần tiên mới làm được!"  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Kỳ thực, với khả năng của tôi bây giờ, có gọi là thần tiên cũng không sai. Gia Cát tiên sinh, đứng vững nhé”, anh nói xong, tốc độ di chuyển của họ đột nhiên tăng nhanh, biến thành một đạo hồng quang bay về phía thủ đô.  

 

Cả hai hạ cánh gần chùa Xuân Thu ở thủ đô.  Có một khách sạn ở đây, cách chùa Xuân Thu hơn mười dặm, vì vậy họ đặt phòng ở trong khách sạn này.  

 

Advertisement

Ngay khi đến đó, Ngô Bình bắt đầu ngồi thiền. Trời vừa sáng, anh hỏi: "Khi nào Trương Quán Hầu sẽ đến chùa Xuân Thu?"  

 

Gia Cát Tinh: "Có lẽ là ngày kia”.  

 

Ngô Bình: "Tối nay tôi sẽ đi thăm dò trước".  

 

Gia Cát Tinh: "Cậu hãy cẩn thận một chút, chủ nhân chùa Xuân Thu cũng là cao nhân”.  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: "Không sao đâu”.  

 

Nói xong, anh bay đi.  

 

Vài phút sau, anh xuất hiện trong hoa viên của chùa Xuân Thu. Anh đi trong bóng tối và dạo quanh chùa Xuân Thu vào đêm hôm đó. Quả thật có hai người tu vi khá cao trong chùa, nhưng họ vẫn không thể phát hiện ra Ngô Bình.  

 

Sáng sớm hôm sau, anh lại lẻn vào chùa Xuân Thu rồi nấp sau pho tượng.  

 

Nơi này rất ít được quét dọn và kiểm tra, bụi bặm bám rất nhiều nên ở đây tương đối an toàn.  

 

Lúc bình minh, anh nghe thấy ai đó vào chùa để dọn dẹp và nói chuyện.  

 

Mười giờ sáng, có tiếng bước chân dồn dập, từ trong phòng truyền ra giọng nói của thầy chùa: "Ông Trương!"  

 

Sau đó giọng của một người đàn ông trung niên vang lên: "Thầy Vân, chiều nay tôi có chút việc, xin hãy nhanh lên một chút”.  

 

Thầy Vân đáp: "Được”.  
 
Chương 4114


Sau khi quan sát một lát, anh im lặng đáp xuống. Ngay khi anh đáp xuống phía sau cao thủ kia, người kia đột nhiên quay lại và tung chưởng tấn công anh.  

 

Ngô Bình không né tránh, để cho cao thủ kia đánh mình. Sức mạnh Xích Minh dội lại khiến cánh tay của người đàn ông bị gãy với một tiếng "cạch", anh ta choáng váng ngất đi.  

 

Trương Quán Hầu đột nhiên mở mắt ra, ngay khi ông ta định mở miệng nói, khuôn mặt Ngô Bình đã đến gần, đôi mắt anh đỏ rực.  Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của ông ta bắt đầu mơ hồ và nhanh chóng bị Ngô Bình kiểm soát.  

 

Nửa canh giờ sau, anh nói: "Trương Quán Hầu, từ nay về sau, tôi là chủ nhân của ông. Ông phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của tôi, trung thành với tôi”.  

Advertisement

 

Trương Quán Hầu nói: "Vâng, chủ nhân”.  

 

Nói xong, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt cao thủ bị thương, dùng dao găm đâm vào tim anh ta. Sau đó, ông ta giải thích: "Chủ nhân, như vậy sẽ không có người nghi ngờ chủ nhân nữa”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Đúng vậy. Ông cứ nói tôi là cao thủ núp trong bóng tối bảo vệ ông. Còn người này bị kẻ thù của ông mua chuộc để giết ông, nhưng tôi đã kết liễu hắn”.  

 

Trương Quán Hầu: "Quả là một lý do hoàn hảo”.  

 

Ngô Bình: "Thầy Vân một lát nữa sẽ trở lại, chúng ta trở về chỗ của ông trước, sau đó ông hãy dùng Gia Cát Tinh”.  

 

Trương Quán Hầu mặc dù đã bị kiểm soát, nhưng trí tuệ của ông ta vẫn không giảm sút. Ông ta hỏi ngay: "Chủ nhân, Gia Cát Tinh vẫn còn sống sao?"  

 

Ngô Bình: "Gia Cát Tinh chưa chết, hiện tại là người của tôi”.  

 

Trương Quán Hầu: "Tôi có một quân sư bên cạnh. Túc trí đa mưu không thua Gia Cát Tinh lại không có tâm cơ nên dễ dàng kiểm soát hơn”.  

 

Ngô Bình: "Người đó có thể giữ lại”.  

 

Không lâu sau, thầy Vân trở lại và hơi sốc khi nhìn thấy xác chết trên mặt đất.  

 

Trương Quán Hầu bình thản nói: "Thầy Vân, đừng hoảng sợ. Người này là một kẻ phản bội và đã bị người của tôi kết liễu. Hãy cho người xử lý cái xác. Tôi còn có một số việc phải làm, chúng tôi sẽ đi trước”.  

 

Sau khi rời khỏi chùa Xuân Thu, đoàn xe đi xuống núi. Khi đi ngang qua khách sạn, Ngô Bình gọi Gia Cát Tinh lên xe, họ cùng nhau đến biệt thự Quán Thiên, nơi ở của Trương Quán Hầu.  

 

Biệt thự Quán Thiên này là nơi ở của Trương Quán Hầu, biệt thự này rất rộng, bên trong có ba ngọn đồi, trồng rất nhiều loại hoa và cây lạ.  Trong số đó, Trương Quán Hầu sống trên một ngọn đồi ở giữa.  

 

Khi tới đây, Ngô Bình cảm thấy nơi đây được xây dựng như một cung điện, Trương Quán Hầu này quả là biết hưởng thụ.  

 

Đến một tòa nhà cổ, Trương Quán Hầu yêu cầu những người còn lại lui xuống, chỉ còn lại Ngô Bình và Gia Cát Tinh ở lại.  

 

Trương Quán Hầu: "Mệnh lệnh của chủ nhân là gì?"  

 

Ngô Bình: "Trương Quán Hầu, mọi người đều nói ông rất có quyền lực, cho nên tôi giao cho ông làm một số việc”.  

 

Trương Quán Hầu: "Chủ nhân, xin cứ nói”.  

 
 
Chương 4115


 Ngô Bình: "Tôi đang ở cảnh giới Thiên Tiên. Nhưng sau khi đột phá, tôi sẽ ở cảnh giới Chân Tiên, thậm chí là cao thủ Đại La”.  

 

Trương Quán Hầu: "Thật đáng ngưỡng mộ. Với sức mạnh như vậy, chủ nhân chắc chắn sẽ có thể thống trị thiên hạ”.  

 

Ngô Bình cười đáp: "Tôi không quan tâm đến việc thống trị thiên hạ, tôi chỉ muốn yên lặng tu luyện mà không bị người khác quấy rầy”.  

 

Trương Quán Hầu suy nghĩ một lúc: "Điều này thì dễ thôi. Trong tương lai, tôi sẽ rời khỏi ngọn núi này, nhường lại nó làm chỗ tu luyện cho chủ nhân”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Cái đó thì không cần, tôi lúc trước đã nói rồi, chỉ cần giúp tôi tìm kiếm thật nhiều tài nguyên tu luyện”.  

 

Trương Quán Hầu: "Vâng, tôi đã hiểu”.  

 

Advertisement

Anh bảo Trương Quán Hầu lui xuống, đi làm việc của mình.  

 

Gia Cát Tinh: “Chủ nhân, tôi không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy”.  

 

Ngô Bình: "Anh hãy tiếp tục giúp Trương Quán Hầu, ông ta sẽ trọng dụng anh trong tương lai”.  

 

Gia Cát Tinh cười nói: "Tôi làm người chạy việc vặt ở bên cạnh cậu còn hơn”.  

 

Ông ta không ngốc, hiện tại Ngô Bình là chủ nhân của Trương Quán Hầu, tội gì không đi theo Ngô Bình?  

 

Ngô Bình: "Được, tuỳ ông chọn”.  

 

Sau khi Gia Cát Tinh lui xuống, Ngô Bình tiếp tục tu luyện. Giờ anh chỉ muốn tìm đường về nên phải tìm cách tăng tu vi của Ngô Bình ở thế giới này càng sớm càng tốt.  

 

Mấy ngày liền anh đều ở trên núi tu luyện, không bị ai làm phiền.  

 

Đến ngày thứ tư, sức mạnh Xích Minh trong cơ thể anh chấn động, đột phá lên tầng thứ ba - Xích Minh Thất Sát Ấn.  

 

Thất Sát Ấn của anh nhanh chóng hoàn thiện, một khi thi triển thì Đại La Kim Tiên cũng khó mà đỡ nổi.  

 

Nếu tu tiên đã khó thì thà rằng tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh để tăng cường sức mạnh.  

 

Ngày thứ mười sau khi Ngô Bình tới thủ đô, La Phi Phi gọi điện tới. Hoá ra lần trước sau khi Chu Ỷ quay về được mấy hôm thì bị ốm, trong người lúc nóng lúc lạnh vô cùng khó chịu.  

 

Chịu đựng vài hôm, bác sĩ vẫn không chữa được mới nhớ ra Ngô Bình nên đi cầu cứu La Phi Phi.  

 

Ngô Bình đã chuẩn bị từ sớm, trước khi đi có để lại một ít thuốc. Anh bảo La Phi Phi đưa thuốc cho Chu Ỷ, mỗi túi một triệu tệ. Chu Ỷ để thoát khỏi đau đớn chỉ đành cắn răng trả tiền, hơn nữa còn mua liền ba túi.  

 

Ngay sau khi cúp điện thoại của La Phi Phi, Trương Quán Hầu đến gặp anh và nói: "Chủ nhân, năm ngày trước, có người đã phát hiện ra một hang động lớn ở giữa núi. Theo chữ viết trên vách hang, có khả năng là một động tiên”.  

 

Ngô Bình hai mắt sáng lên: "Tốt lắm, tôi lập tức đi nơi đó!"  

 

Vì hang động nằm trong rừng nguyên sinh và khoảng cách rất xa nên Ngô Bình không dẫn theo bất kỳ ai mà tự mình bay thẳng đến đó.  

 

Mười phút sau, anh đến gần mục tiêu và nhanh chóng phát hiện ra cửa hang.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom