Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4076


 Lý Nguyên Tượng cảm thấy nhẹ nhõm và nói: "Bố đừng lo lắng. Khi bố không ở nhà, con sẽ chăm sóc gia đình thật tốt”.  

 

Ngô Bình vỗ vai cậu và nói: "Được. Đừng để lộ tu vi của con. Những ngày này, hãy đến điện đường Cực Võ để tu luyện và học hỏi nhiều hơn”.  

 

"Vâng!"  

 

Advertisement

Khi Hạnh Nhi chào đời, Ngô Bình không đi đâu cho đến khi con gái nhỏ đầy tháng.  

 

Sau khi uống rượu đầy tháng của con gái, anh bảo bố mình là Lý Niệm Tổ ở lại đó, còn anh đến Ngũ Hành Linh Thổ để thu thập một số dược liệu và chuẩn bị luyện chế một số linh dược.  

 

Advertisement

Có một trận pháp dịch chuyển để trực tiếp đi tới Ngũ Hành Linh Thổ. Ngô Bình tiến vào trận pháp rồi đột nhiên biến mất. Trong quá trình dịch chuyển, một lực đạo kinh người đột nhiên từ trong cơ thể anh trào ra, cắt đứt thông đạo đi tới Ngũ Hành Linh Thổ. Thông đạo bị phá nát, Ngô Bình lập tức rơi vào một khoảng tối. Ở đó là bóng tối bao la vô tận, không có thời gian, không gian, âm thanh hay ánh sáng.  

 

Ngô Bình cảm thấy tâm hồn mình cũng lặng đi, dần dần mất đi ý thức. Anh đang lơ lửng trong khoảng không vô tận, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tia sáng yếu ớt, hình như là một lối ra. Lối ra đã tác động mạnh đến Ngô Bình, anh bị hút xuống và đi qua lối ra phát sáng.  

 

Thân thể Ngô Bình xoay tròn một hồi, sau đó nặng nề đập xuống đất, hôn mê.  

 

“Tiểu Bình, tỉnh lại đi, Tiểu Bình!”, một giọng nói lo lắng mà dịu dàng vang lên bên tai, đồng thời có một đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng lay cơ thề anh.  

 

Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, đồng thời cảm thấy vô cùng yếu ớt. Khi anh mở mắt ra, xung quanh anh là một ánh sáng trắng chói mắt. Khi nhìn rõ, anh mới phát hiện đó là giường bệnh và anh đang nằm trong một bệnh viện nào đó.  

 

Bệnh viện? Giường bệnh? Đây là đâu?  

 

Trước mặt anh là một thiếu nữ tuổi đôi mươi mắt ngân ngấn nước. Cô ấy rất xinh đẹp, có chút giống Đường Tử Di, có chút giống Lý Mai, lại có một khí chất độc đáo khác.  

 

“Bùm!"  

 

Một ký ức tràn vào não anh, khiến anh cười toe toét một lúc rồi lại sững người.  

 

Cô gái hỏi: "Tiểu Bình, anh sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?"  

 

Thấy anh mở mắt ra, cô gái vừa vui vẻ vừa lo lắng, nhẹ nhàng hỏi.  

 

Ngô Bình hoàn toàn không thể nghe thấy lời cô nói, bởi vì anh đang bị ký ức trong đầu làm cho choáng váng.  

 

Hóa ra danh tính hiện tại của anh cũng tên là Ngô Bình. Khác biệt là anh bây giờ là một người làm công ăn lương bình thường sống ở Trái Đất, khát vọng lớn mà tài thì ít, không có bản lĩnh gì.  
 
Chương 4077


La Phi Phi nghe không rõ, hỏi: "Tiểu Bình, anh đang nói cái gì vậy?"  

 

Ngô Bình nhìn cô hỏi: "Phi Phi, anh ta cho em bao nhiêu?"  

 

La Phi Phi cúi đầu: "Hai triệu tệ. Em đã dùng số tiền này để mua loại thuốc cao cấp nhất từ ​​​​nước ngoài. Trời xanh có mắt, bệnh của anh sẽ được chữa khỏi".  

 

Advertisement

Ngô Bình vén chăn muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới đứng dậy, đầu óc nhất thời choáng váng, cơ thể suy kiệt.  

 

La Phi Phi kêu lên: "Tiểu Bình, đừng cử động, mau nằm xuống”.  

 

Ngô Bình nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Phi Phi, anh sẽ không để anh ta mang em đi. Như anh đã nói, anh sẽ bảo vệ em cả đời. Và anh, Ngô Bình này, sẽ không bao giờ thất hứa!"  

Advertisement

 

La Phi Phi nghe xong lời này, nước mắt giàn giụa, mạnh mẽ gật đầu: "Em tin tưởng anh, em vĩnh viễn tin tưởng anh!"  

 

Không biết đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng người đàn ông tên là Ngô Bình này từng cứu La Phi Phi khỏi vài tên lưu manh say rượu và đã bị thương sau đó. Từ đó, hai người trở thành bạn bè rồi phát triển thành một cặp.  

 

La Phi Phi là sinh viên của một trường đại học nổi tiếng, trong khi Ngô Bình chỉ là một người làm công sống qua ngày, làm những công việc lặt vặt như giao đồ ăn và các công việc bẩn thỉu, nặng nhọc khác.  

 

Tình huống này rất giống với việc anh và Đường Tử Di gặp nhau năm đó, chỉ khác là thân phận của hai bên có chút khác biệt.  

 

"Chẳng lẽ nơi này là một thời không song song khác?", Ngô Bình không khỏi nghĩ tới khả năng này.  

 

Anh nhìn La Phi Phi trước mặt và nói: "Phi Phi, em có thể giúp anh bốc một ít thuốc không?"  

 

La Phi Phi ngẩn người: "Bốc thuốc?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Hiện tại sức khỏe của anh không tốt, muốn mau chóng hồi phục, nhất định phải uống một ít thuốc”.  

 

Mặc dù anh đến thế giới vô danh này, nhưng ký ức của anh vẫn còn đó, anh là một thầy luyện đan rất giỏi.  

 

La Phi Phi mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cô ấy không hỏi thêm câu nào. Đầu tiên cô ấy viết tên các loại thuốc mà Ngô Bình nói, sau đó đến hiệu thuốc lấy thuốc. Nhân tiện, cô cũng mua một bộ dụng cụ để đun thuốc theo hướng dẫn của Ngô Bình.  

 

Mua thuốc xong, Ngô Bình nói còn cô làm theo. Trước tiên đun nước đến mười độ, cho một loại dược liệu vào. Sau đó cho loại dược liệu thứ hai vào khi nước ở bảy mươi hai độ.  

 

Cứ như vậy, sau hơn nửa canh giờ, toàn bộ mười bảy dược liệu đều được cho vào.  Ngay lập tức, một mùi thuốc thoang thoảng tràn ngập không gian. La Phi Phi ngửi thấy mùi thuốc thì có chút kinh ngạc, nói: "Mùi cũng không tệ, anh làm thế nào hay vậy?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Đây là canh Ngũ Hành Đại Bổ, tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng đối với anh bây giờ thì nó vô cùng hữu ích”.

La Phi Phi ngạc nhiên, cô ấy hỏi: "Tiểu Bình, anh học cái này ở đâu vậy?"  

 

Ngô Bình: "Anh thấy trong sách”.  

 

Sau đó, anh uống liền ba bát thuốc rồi nằm bất động. Tuy nhiên, đôi mắt của anh không nhàn rỗi mà bận rộn kiểm tra xem chiều không gian của mình có còn hay không.  
 
Chương 4078


Ngô Bình đáp: "Đừng lo lắng, anh có thể xuống giường và đi lại trước khi trời tối”.  

 

La Phi Phi còn tưởng rằng anh nói đùa nên cũng không để ý, xoay người đi ra ngoài mua đồ ăn cho anh.  

 

Ngô Bình đã kích thích sức sống trong cơ thể. Hiệu quả của canh Ngũ Hành Đại Bổ không tệ, cảm giác khí trong cơ thể ngày càng mạnh hơn. Cuối cùng, giống như một con chuột nhỏ chạy đi chạy lại trong cơ thể.  

 

Advertisement

Ngô Bình đã mất hơn một giờ để khai thông các kinh mạch trên khắp cơ thể. Lúc đả thông kinh mạch anh không cảm thấy đau. Sau khi kinh mạch đã thông, anh lập tức có thể xuống giường.  

 

Anh đi tới trước giường hai bước, cảm thấy không có chuyện gì liền đi vào phòng tắm rửa mặt. Khi nhìn thấy chính mình trong gương, anh không khỏi sửng sốt, người trong gương nhiều nhất là mười chín tuổi, chính là phiên bản trẻ hơn của anh.  

 

Anh đang ngẩn người nhìn vào gương thì La Phi Phi đi mua đồ ăn về. Thấy Ngô Bình đã xuống giường, cô liền kêu lên: “Tiểu Bình, sao anh lại xuống khỏi giường?”  

Advertisement

 

Ngô Bình xoay người, cười nói: "Không phải anh đã nói trước khi trời tối có thể xuống giường đi lại sao? Em xem, anh không sao cả”, anh vừa nói vừa lắc lắc cánh tay.  

 

La Phi Phi cảm thấy rất kỳ diệu, cô ấy nói:  "Canh Ngũ Hành Đại Bổ này quả là có công dụng tuyệt vời”.  

 

Ngô Bình: "Thuốc anh chế ra đương nhiên phải có hiệu quả. Phi Phi, thời hạn mà người đó cho em là khi nào?"  

 

La Phi Phi sắc mặt trầm xuống, nói: "Tuần sau em sẽ phải đi cùng người đó".  

 

“Hôm nay là thứ mấy?” anh hỏi.  

 

La Phi Phi: "Thứ tư."  

 

Ngô Bình: "Vậy thì, trong vòng bốn ngày nhất định phải kiếm được hai triệu tệ”.  

 

La Phi Phi sững sờ: "Tiểu Bình, đừng nghĩ nữa, anh hãy khỏe lại trước. Sau khi khoẻ lại, hãy tìm một cô gái khác mà anh thích".  

 

Ngô Bình thở dài, thật là một cô gái tốt bụng và ngốc nghếch!  

 

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của La Phi Phi lên, nói: "Đừng khóc, sau này anh sẽ không để em phải chịu bất cứ tủi cực nào”.  

 

Sau khi an ủi La Phi Phi, Ngô Bình vừa ăn vừa nghĩ cách kiếm tiền.  

 

Sau khi ăn xong, anh để La Phi Phi đã mệt mỏi cả ngày nằm xuống giường bệnh ngủ một lúc còn mình thì đi dạo quanh bệnh viện. Anh rất giỏi về y học, vì vậy anh quyết định ra ngoài để thử vận ​​​​may.  

 

Đi ngang qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh nghe thấy trước cửa có một cặp vợ chồng trẻ đang nói chuyện. Hai người ăn mặc sang trọng, đeo đồng hồ trị giá hàng triệu đồng trên tay nên có vẻ là người giàu có.  

 

Người đàn ông khẽ thở dài: "Mộng Nhi hôn mê bảy ngày, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại cực kỳ thấp, rất có thể sẽ trở thành người thực vật."  

 

Người phụ nữ lập tức ôm mặt khóc lóc thảm thiết: "Chồng, anh nhất định phải cứu Mộng Nhi! Chúng ta chỉ có một đứa con gái này, nếu Mộng Nhi trở nên như vậy, em không muốn sống nữa!"  

 

Người đàn ông lại thở dài: "Anh đương nhiên sẽ  tìm mọi cách. Một lát nữa sẽ có chuyên gia từ thủ đô tới, chúng ta hãy chờ xem sao”.  
 
Chương 4079


 Ngô Bình đáp: "Chữa không được, không lấy tiền. Nếu chữa khỏi, anh đưa cho tôi hai triệu là được. Tôi ở phòng 305, nếu nghĩ thông rồi thì đến tìm tôi".  

 

Lương y có mấy khi chủ động tìm đến cửa. Sự chủ động thái quá sẽ khiến đối phương nghi ngờ. Cho nên nói xong, anh quay người bỏ đi, để lại đôi vợ chồng thất thần nhìn nhau.  

 

“Ông xã, anh ta có phải đang nói dối không? Nếu anh ta biết y thuật, tại sao lại đến bệnh viện khám bệnh?"  

 

Người đàn ông: "Kệ anh ta đi, có lẽ đầu óc anh ta có vấn đề gì đó”.  

Advertisement

 

Thấy đối phương không tin mình, Ngô Bình không nản lòng, quay trở lại phòng bệnh, ngồi trên ghế thiền.  

 

Khí trong cơ thể anh ngày càng mạnh, sau khi đả thông kinh mạch được hai ngày, anh cảm thấy những vấn đề tích tụ trong cơ thể dần dần được giải quyết.  

 

Advertisement

Lúc này, anh mở mắt ra và thấy La Phi Phi đang lặng lẽ nhìn anh.  

 

“Tiểu Bình, anh đang làm gì vậy?”, cô ấy tò mò hỏi.  

 

Ngô Bình cười nói: "Luyện khí”.  

 

La Phi Phi: "Luyện khí là gì?"  

 

“Đừng nhúc nhích, anh sẽ cho em cảm nhận”, Ngô Bình nói rồi một tay nắm lấy đầu ngón tay La Phi Phi, bắt đầu huy động chút nguyên khí trong cơ thể mình.  

 

La Phi Phi lập tức cảm thấy đầu ngón tay tê rần nhưng rất thoải mái, cô ấy thốt lên: "Đây là luyện khí sao?"  

 

Ngô Bình: "Thể chất của anh còn yếu. Khi anh mới bắt đầu luyện tập, khí vẫn còn rất yếu. Sau một thời gian, anh sẽ có thể luyện nó thành chân khí và trở thành cao thủ”.  

 

La Phi Phi cảm thấy rất kinh ngạc: "Tiểu Bình, hình như dạo này anh đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ”.  

 

Ngô Bình đáp: "Thì anh vốn lợi hại mà”.  

 

“Đúng vậy, anh rất lợi hại”, La Phi Phi cười hùa theo anh.  

 

Lúc này, có người gõ cửa.  

 

La Phi Phi đứng dậy mở cửa, chỉ thấy một cặp vợ chồng trẻ lạ mặt đang đứng bên ngoài.  Ánh mắt của họ dừng lại ở Ngô Bình đang ngồi đằng sau cô.  

 

Người đàn ông trầm giọng hỏi: "Chúng tôi có thể vào trong không?"  

 

Ngô Bình không cần nhìn cũng biết hai người kia đã đến, nói: "Vào phòng nói chuyện đi”.  

 

Hai người kia vào phòng nhìn trái nhìn phải, sau đó người đàn ông khẽ thở dài nói: "Mặc dù tôi cảm thấy lời nói của anh không đáng tin, nhưng ngay cả chuyên gia từ thủ đô cũng không chữa được. Cho nên tôi quyết định mạo hiểm thử một lần”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Chưa chữa khỏi, tôi một cắc cũng không lấy. Chữa khỏi rồi, tôi muốn hai triệu”.  
 
Chương 4080


 Ngô Bình: "Anh có thể yên tâm. Trong lúc tôi trị liệu, anh có thể đứng cạnh quan sát. Nhân tiện, xin tự giới thiệu. Tôi họ Ngô tên Bình".  

 

Người đàn ông và vợ anh ta nhìn nhau rồi hỏi: "Khi nào thì điều trị?"  

 

Ngô Bình đáp: "Đi tìm cho tôi một bộ kim châm cứu trước đi. Nhớ kỹ, nhất định phải mua loại tốt”.  

 

Advertisement

Người đàn ông gật đầu: "Được, tôi sẽ làm ngay!"  

 

Khi hai vợ chồng rời đi, La Phi Phi ngơ ngác nhìn Ngô Bình và hỏi: "Tiểu Bình, anh định chữa bệnh cho ai sao?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Anh tự chữa khỏi cho mình, hẳn là chữa cho người khác cũng không thành vấn đề”.  

Advertisement

 

La Phi Phi lập tức lo lắng, nói: "Không! Anh không phải bác sĩ, không thể tùy tiện chữa cho người khác. Nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải chịu trách nhiệm”.  

 

Ngô Bình nhìn vào mắt cô và hỏi: "Phi Phi, em có tin anh không?"  

 

La Phi Phi cười khổ, cô ấy hiểu Ngô Bình quá rõ. Mặc dù anh suốt ngày cười cười nói nói, nhưng thực ra lại cực kỳ bướng bỉnh.  

 

Khẽ thở dài một tiếng, cô đáp: "Em đương nhiên tin tưởng anh”.  

 

Ngô Bình: "Tin anh đi, kiếm được tiền anh sẽ đưa em đi mua sắm. Bộ váy đó không phải em rất thích sao? Hôm nay chúng ta đi mua đi”.  

 

La Phi Phi vì đi theo Ngô Bình này mà đã phải chịu không ít tủi cực. Cô ấy ăn không ngon, mặc không đẹp, đôi khi còn phải dúi cho Ngô Bình chút tiền lẻ từ tiền đóng học của cô.

La Phi Phi còn bị một số nữ sinh cùng trường chế giễu vì yêu Ngô Bình - một công nhân nghèo kiết xác. Cô ấy thậm chí còn bị các bạn cùng ký túc xá coi thường.  

 

Ngay cả cha mẹ của La Phi Phi cũng rất ghét Ngô Bình. Họ cho rằng anh không xứng với con gái họ. Có thể nói, mấy năm nay La Phi Phi vì Ngô Bình mà chịu quá nhiều đau khổ, cũng bị quá nhiều ánh mắt soi mói.  

 

La Phi Phi mỉm cười và nói: "Không cần đâu. Chiếc váy đó quá đắt. Em sẽ mua nó sau khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm”.  

 

Hai người trò chuyện một lúc, người đàn ông ban nãy lại tới, trong tay cầm một hộp gỗ đựng kim châm cứu được làm rất tinh xảo.  

 

Ngô Bình liếc nhìn nói: "Cái kim này được, đi thôi”.  

 

Đoàn người đi tới một phòng bệnh khác. Trên chiếc giường bên trong phòng bệnh có một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hôn mê.  

 

Ngô Bình tiến lên phía trước quan sát một lát, sau đó lấy kim bạc ra châm lên trán cô bé. Lúc châm kim, ngón tay anh liên tục biến hoá, sử dụng bảy thủ pháp châm cứu khác nhau.  

 

Sau khi châm xong kim đầu tiên, cây kim thứ hai của Ngô Bình châm ngay giữa lông mày, nhưng mũi kim rất nông, như thể chỉ để kích thích cô bé.  

 

Đầu kim vừa đâm vào, cô bé liền phát ra một tiếng "ưm". Ngô Bình nhẹ nhàng xoay kim bạc, cười nói: "Sắp tỉnh rồi”.  

 

Đôi vợ chồng trẻ vui mừng khôn xiết, hồi hộp nhìn cô bé, thậm chí không dám thở mạnh.  

 
 
Chương 4081


Cô bé lắc đầu: "Bố, con không có sức, đói quá”.  

 

Người đàn ông nhìn Ngô Bình, hỏi: "Người anh em, con gái tôi nói đói bụng, có thể cho nó ăn không?"  

 

Ngô Bình đáp: "Giờ chưa được, cô bé hiện tại cần uống canh Ngũ Hành Đại Bổ mới có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí”.  

 

Người đàn ông vội vàng hỏi: "Được, tôi có thể mua canh đó ở đâu?"  

Advertisement

 

Ngô Bình ho một tiếng, nhìn La Phi Phi và nói: "Phi Phi, hãy đem các loại thuốc anh nhờ mua trước đó đi sắc thuốc”.  

 

La Phi Phi “vâng” một tiếng và vội vã quay trở lại phòng bệnh trước đó.  

 

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Canh đại bổ của tôi được nấu từ nhân sâm rừng năm trăm năm tuổi. Tôi có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ ba bát canh đó. Cho nên món canh này có giá hơi cao. Ít nhất cũng phải thu của anh thêm một trăm nghìn tệ".  

Advertisement

 

Người đàn ông cười nói: "Một trăm nghìn tệ không thành vấn đề, miễn là tốt cho con gái tôi, bao nhiêu tiền cũng mua”.  

 

Ngô Bình đáp: "Trước hết hãy cho cô bé uống chút nước muối nhạt, chỉ một chút thôi không được uống nhiều”.  

 

“Được, tôi lập tức cho con bé uống”.  

 

Ngô Bình cũng trở lại giúp La Phi Phi sắc thuốc. Vẫn làm theo các bước trước đó, nhưng lần này là anh tự làm.  

 

La Phi Phi mỉm cười và nói: "Tiểu Bình, anh thật lợi hại. Ngay cả các bác sĩ ở thủ đô cũng không thể chữa khỏi, nhưng anh chỉ cần vài mũi kim là có thể khiến cô bé tỉnh dậy”.  

 

Ngô Bình: “Cô bé này có bệnh còn chưa khỏi, sau này sẽ còn hôn mê nữa”.  

 

La Phi Phi cả kinh: "Vẫn chưa khỏi sao?"  

 

Ngô Bình: "Não cô bé có thứ gì đó đang phát triển, muốn chữa khỏi thì phải uống thuốc”.  

 

La Phi Phi: "Tiểu Bình, anh có thể chữa khỏi cho cô bé phải không?"  

 

Ngô Bình: "Đương nhiên, anh là thần y mà”.  

 

La Phi Phi mỉm cười, nói: "Em biết anh có thể làm được”.  

 

Ngô Bình: "Sắc thuốc trước đi, bát thuốc này đáng giá một trăm nghìn tệ”.  

 

La Phi Phi sửng sốt: "Một trăm nghìn tệ?”  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy. Một trăm nghìn tệ còn ít, đối với bọn họ là rẻ rồi".  

 

La Phi Phi: "Tiểu Bình, anh đúng là gian thương".  

 

Ngô Bình cười nói: "Nếu không phải gian thương thì sao có thể kiếm tiền cưới em làm vợ?"  

 

"Đáng ghét!"  

 

Hai người cười khúc khích, thuốc cuối cùng cũng sắc xong.  
 
Chương 4082


 Ngô Bình: "Đúng vậy. Bình thuốc này giá gốc đã mấy trăm nghìn tệ. Có điều bởi vì tôi cũng đang dùng, nên bớt chút ít cho anh”.  

 

Người đàn ôn cười nói: "Cám ơn người anh em”.  

 

Sau khi uống thuốc, không lâu sau, cô bé lấy lại tinh thần, từ từ ngồi dậy.  

 

Sau đó, bác sĩ phụ trách đến. Kiểm tra xong, bác sĩ phụ trách vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Ai đã chữa khỏi cho cô bé?"  

 

Người đàn ông đáp: "Là nó tự tỉnh lại. Bác sĩ, con gái tôi mọi thứ đều bình thường chứ?"  

Advertisement

 

Bác sĩ gật đầu: "Dấu hiệu sống ổn định, cơ thể bình thường!"  

 

Thêm vài bác sĩ lần lượt đến, sau khi tất cả rời đi, Ngô Bình nói: "Con gái anh đã tỉnh, đến lúc thực hiện lời hứa rồi”.  

 

Người đàn ông thản nhiên nói: "Người anh em, nếu mấy mũi kim mà kiếm được ba triệu tệ thì tiền kiếm quá dễ rồi".  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn anh ta, không hề tức giận, hỏi: "Vậy anh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?"  

 

Người đàn ông: "Bao gồm cả bát thuốc này, tôi cho anh một trăm năm mươi nghìn tệ, anh thấy thế nào?"  

 

Ngô Bình vui vẻ đồng ý: "Được, một trăm năm mươi nghìn thì một trăm năm mươi nghìn”.  

 

Người đàn ông cười nói: "Người anh em thật là hào sảng, tôi lập tức chuyển tiền cho anh”.  

 

Nhìn thấy tiền đã đến tài khoản, Ngô Bình hỏi: "Tôi có thể hỏi họ của anh không?"  

 

Người đàn ông đáp: "Tôi họ Phùng, Phùng Lập Hiền"  

 

Ngô Bình: "Anh Phùng, con gái anh tuy đã tỉnh nhưng não có chút vấn đề. Hai ba ngày nữa chắc sẽ tiếp tục hôn mê, anh tốt nhất nên chuẩn bị trước, kẻo cô bé ngã bất thình lình mà bị thương”.  

 

Phùng Lập Hiền mặt biến sắc: "Anh còn cố tình để lại quân cờ này sao?"  

 

Ngô Bình: "Cũng không hằn. Tình trạng hôn mê của con gái anh có liên quan đến một tổn thương trong não”.  

 

Phùng Lập Hiền sắc mặt liên tục thay đổi, anh ta hỏi: "Người anh em, anh có thể chữa khỏi cho con gái tôi sao?"  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy. Nhưng phí tôi đưa ra sẽ rất cao".  

 

Phùng Lập Hiền thở phào nhẹ nhõm: "Người anh em, anh định tính bao nhiêu?"  

 

Ngô Bình: "Quá trình trị liệu phức tạp, không thể dưới một triệu”.  

 

Phùng Lập Hiền sau khi nghe điều này, bật cười "ha ha” và nói: "Người anh em, anh có biết tôi là ai không?"  

 

Ngô Bình: "Tôi không có hứng thú với việc anh là ai”.  

 

Phùng Lập Hiền mặt sa sầm lại: "Anh tìm nhầm người để tống tiền rồi! Anh ngoan ngoãn chữa bệnh cho con gái tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi điện cho người đến bắt anh! Nếu như con gái tôi lại hôn mê bất tỉnh, tôi sẽ nói là do thuốc của anh có vấn đề!"  

 

La Phi Phi vừa sợ vừa giận, nói: "Sao anh có thể làm như vậy? Thật quá đáng!"  

 

Ngô Bình liếc Phùng Lập Hiền rồi đột nhiên mỉm cười: "Được rồi, tôi sợ anh rồi. Tôi sẽ trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ chữa bệnh cho con gái anh sau khi tôi đỡ mệt”.  

 

Phùng Lập Hiền khịt mũi: "Lựa chọn thông minh đấy. Anh về đi!"  

 

Trở lại phòng bệnh, La Phi Phi tức giận đến quặn cả bụng: "Anh ta quá vô liêm sỉ! Không cho tiền cũng không sao, lại còn uy hiếp chúng ta. Em tức quá!"  

 

Ngô Bình bình thản nói: "Yên tâm đi. Người uy hiếp chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt, chúng ta cùng chờ xem”.  
 
Chương 4083


La Phi Phi: "Tiểu Bình, tốt hơn là không nên tiêu tiền bừa bãi, chúng ta vẫn còn nợ nần”.  

 

Ngô Bình: "Không sao, tên họ Phùng nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền chúng ta”.  

 

La Phi Phi cuối cùng cũng không thể cản được Ngô Bình. Hai người đến khu phố thương mại đối diện bệnh viện. Phố thương mại cách trường học của La Phi Phi không xa, đi bộ đến đó chỉ mất mười phút, nam nữ sinh trong trường thường mua sắm ở đây.  

Advertisement

 

Các sản phẩm trên con phố thương mại này chủ yếu là hàng cao cấp, cũng có một số cửa hàng sang trọng. Tuy nhiên, Ngô Bình và La Phi Phi chỉ từng ghé qua những cửa hàng này chứ chưa bao giờ mua đồ ở đó bởi vì chúng thực sự quá đắt.  

 

Đi dạo trên phố thương mại, Ngô Bình không khỏi có chút áy náy khi nhìn La Phi Phi xinh đẹp đi bên cạnh mình. Trí nhớ cho anh biết, món quà đắt nhất mà anh mua cho La Phi Phi là một chiếc váy được giảm giá còn hai trăm tệ.  

Advertisement

 

Chẳng mấy chốc, họ đã đến một cửa hàng của một thương hiệu quần áo cao cấp. Qua cửa sổ, Ngô Bình thoáng nhìn thấy một chiếc váy màu tím.  

 

Chiếc váy này được thiết kế rất đẹp, và tất nhiên giá của nó cũng rất chát. Giá của nó cao tới hơn mười nghìn tệ và không giảm giá. Nếu muốn mua thêm phụ kiện đi cùng váy, còn phải chi thêm hơn năm nghìn tệ. Tổng giá chiếc váy là hơn mười lăm nghìn tệ.  

 

Cho dù đã nhìn thấy vô số lần, nhưng khi lại đứng trước chiếc váy màu tím này, trong mắt La Phi Phi vẫn có chút mê mẩn. Tuy nhiên, cô vẫn lắc đầu: “Đắt quá không mua được”.  

 

Ngô Bình cười và nói: "Hiếm khi anh giàu như vậy, vì vậy anh nhất định phải mua nó cho em”.  

 

Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên một giọng nói đầy giễu cợt.  

 

“Chậc chậc, Phi Phi, muốn mua quần áo sao?"  

 

Ngô Bình quay đầu lại và thấy ba cô gái đứng cạnh nhau cách đó không xa. Bọn họ nhìn La Phi Phi với ánh mắt ghen tị và chế giễu.  

 

Ngô Bình nhận ra ba cô gái này, hai người trong số họ là bạn cùng phòng của La Phi Phi, người còn lại cũng học cùng lớp. Người vừa nói tên là Mã Diễm Diễm, sống trong ký túc xá cùng La Phi Phi. Mã Diễm Diễm này thường xuyên bắt nạt La Phi Phi. Ngô Bình đã từng đến trường tìm cô ta nói chuyện nhưng cô ta rất hung dữ và đã gọi bảo vệ trường đuổi Ngô Bình ra ngoài.  

 

La Phi Phi không nói gì, còn Ngô Bình thản nhiên đáp: "Đúng vậy, thật tình cờ, bọn tôi cũng đi mua quần áo".  

 

Mã Diễm Diễm cười khẩy: "Mua quần áo thì đến quầy hàng rẻ tiền trên phố đi. Anh là công nhân nghèo, thu nhập một tháng cũng không mua nổi chiếc váy này đúng không?"  

 

Ngô Bình chế nhạo: "Mã Diễm Diễm, cô thực sự rất coi thường người khác. Làm sao cô biết tôi không đủ khả năng mua? Cô có phải là con giun đũa trong phân của tôi đâu?"  

 

Mã Diễm Diễm giận dữ, khóe miệng nhếch lên: "Anh gọi ai là giun đũa! Anh còn lâu mới mua được chiếc váy này, đúng là đồ nghèo kiết xác!"  

 

Ngô Bình: “Váy đẹp như vậy chỉ có Phi Phi của tôi mới mặc được. Cô đừng xem làm gì, dáng xấu như cô không thể mặc được đâu”, nói xong, anh mỉm cười rồi kéo La Phi Phi vào trong cửa hàng.  
 
Chương 4084


 Ngô Bình chỉ vào chiếc váy màu tím trước cửa sổ trưng bày, nói: "Lấy cái này xuống cho bạn gái tôi mặc thử”.  

 

Người bán hàng mỉm cười và nói: “Vâng thưa tiên sinh”.  

 

Mã Diễm Diễm lập tức nói: "Tôi khuyên cô đừng cho anh ta thử. Kẻ nghèo kiết xác này không mua nổi, lãng phí thời gian!"  

 

Người bán hàng phớt lờ cô ta, mỉm cười lấy bộ quần áo xuống và bảo La Phi Phi vào trong thử đồ.  

Advertisement

 

Người mẫu có chiều cao ngang với La Phi Phi, sau khi cô ấy mặc vào thì hoàn toàn vừa vặn, thậm chí trông đẹp hơn cả người mẫu.  

 

Người bán hàng cười nói: "Đẹp quá. Tiên sinh, bạn gái anh xinh quá”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ là đôi giày không hợp lắm. Xin hãy tìm giúp cô ấy một đôi giày khác”.  

 

Người bán hàng đáp: "Vâng”.  

 

Đôi giày được nhân viên bán hàng chọn trị giá hơn hai nghìn tệ, nhưng thực sự rất vừa vặn.  

 

Mã Diễm Diễm vẫn chế nhạo: "Cố gắng để làm gì? Cuối cùng vẫn không mua nổi”.  

 

Ngô Bình trả lời: "Nếu tôi có đủ khả năng thì cô ăn **** nhé? Không ăn thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi!"  

 

Mã Diễm Diễm tức giận nói: "Được rồi, nếu anh thực sự có thể mua chiếc váy này, anh nói gì cũng được!"  

 

Ngô Bình: "Được, chúng ta hãy giao kèo thế nhé".  

 

Anh còn chọn thêm phụ kiện cho La Phi Phi, sau đó tính cả đôi giày cũng tiêu hết hơn mười nghìn tệ nữa. Anh lấy điện thoại di động ra và thanh toán ngay tại chỗ.  

 

Nhìn thấy hóa đơn trong tay Ngô Bình, Mã Diễm Diễm sửng sốt. Tên khốn keo kẹt này lấy đâu ra tiền để mua bộ váy đắt tiền như vậy?  

 

Ngô Bình giơ hóa đơn lên và hỏi: "Mã Diễm Diễm, cô định ăn **** chó hay **** mèo? Gần đây có một cửa hàng thú cưng, cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô muốn”.  

 

Mặt Mã Diễm Diễm tái nhợt, cô ta quay đi không nói lời nào. Sau đó, hai cô gái đi cùng nhanh chóng đuổi theo sau.  

 

Đứng trước gương soi toàn thân, La Phi Phi trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng, nói: "Tiểu Bình, hơn mười nghìn tệ, như vậy quá đắt”.  

 

Ngô Bình: “Chỉ cần em thích thì không đắt chút nào. Đi thôi, chúng ta đi mua túi xách".  

 

La Phi Phi mặt khổ sở: "Vẫn mua nữa sao?"  

 

Ngô Bình: "Anh nhớ lần trước em nhìn thấy một bạn học nữ mang một chiếc túi, em đã khen nó rất đẹp. Anh đã đặc biệt tìm kiếm chiếc túi đó, nó được bán ở một cửa hàng phía trước. Lúc đó anh đã tự nói với mình khi nào có tiền, việc đầu tiên anh làm sẽ là mua chiếc túi này cho em”.  

 

La Phi Phi hai mắt đỏ hoe: "Tiểu Bình, anh thật tốt với em!”  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: "Câu này phải là anh nói mới đúng. Bao nhiêu năm qua, em chưa bao giờ rời xa anh, chưa bao giờ cho rằng anh là thằng vô dụng. Làm sao anh có thể nhẫn tâm để em chịu thiệt thòi, bị người đời khinh thường kia chứ?"  
 
Chương 4085


Cả hai vui vẻ trở lại phòng bệnh thì thấy Phùng Lập Hiền đang đợi anh.  

 

Phùng Lập Hiền tỏ ra không hài lòng: "Anh đã ở đâu vậy? Lâu như vậy mới quay lại, anh có biết tôi chờ anh lâu lắm rồi không?"  

 

Ngô Bình: “Bệnh của con gái anh đến ngày mai mới chữa được, dù sao cô bé cũng vừa mới tỉnh lại mà thôi”.  

 

Phùng Lập Hiền cau mày và nói: "Tại sao anh không nói sớm hơn?", nói xong anh ta tức giận bỏ đi.  

Advertisement

 

Sau khi thu dọn đồ đạc, Ngô Bình nói: "Phi Phi, tối nay chúng ta ở khách sạn đi, môi trường ở đây quá tệ”.  

 

Môi trường ở đây thực sự rất tồi tệ và rất khó chịu khi phải ngủ ở đây.  

 

Advertisement

La Phi Phi gật đầu, cả hai thu dọn đồ đạc và đi đến khách sạn.  

 

Ngô Bình đã chọn một khách sạn năm sao và thuê một căn phòng có giá hơn năm nghìn tệ một đêm.  

 

La Phi Phi không thể thuyết phục anh chọn phòng rẻ hơn dù cô ấy cố gắng thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài nghe theo. Tuy nhiên, khi bước vào phòng, tâm trạng của cô đột nhiên tốt trở lại vì căn phòng này tốt hơn rất nhiều so với phòng bệnh.  

 

Sau khi đi loanh quanh cả ngày, La Phi Phi đã mệt lắm rồi. Sau khi tắm và ăn nhẹ, cô ấy đi ngủ trước.  

 

Ngô Bình không ngủ mà tiếp tục tu luyện, bởi vì anh phải đối phó với Phùng Lập Hiền vào ngày mai.  

 

Anh ngồi khoanh chân, nguyên khí trong kinh mạch càng ngày càng dồi dào. Đến sáng sớm, thần niệm của anh cũng dung hợp với nó, nguyên khí thăng cấp thành chân khí.  

 

Chân khí bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể anh. Cơ bắp, xương, da và thịt của anh đột nhiên trải qua những thay đổi kỳ diệu, sức mạnh của anh tăng lên, phản ứng nhanh hơn và tinh thần cũng minh mẫn hơn. Anh vung một chưởng vào không trung, tạo ra một loạt tiếng nổ nhỏ trong không khí.  

 

Lúc này, anh khẽ mỉm cười, nói: "Hiện tại, mình có thể xử lý những chuyện nhỏ rồi đây".

Khi La Phi Phi tỉnh dậy, cô thấy Ngô Bình đã ngồi trong phòng ăn, trên bàn có một số món ăn nhẹ, bánh ngọt và một nồi súp.  

 

Nhìn thấy La Phi Phi đang đứng ngẩn người ra, anh cười nói: "Phi Phi, thử tay nghề của anh đi. Mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi mua nhà".  

 

La Phi Phi đầu chưa kịp nảy số, hỏi: "Mua nhà gì cơ?"  

 

Ngô Bình: "Ở khách sạn không tiện, không phải em còn học đại học hơn một năm sao? Anh định mua một căn nhà đối diện trường em".  

 

La Phi Phi kinh ngạc thốt lên: "Anh muốn mua một căn nhà trong khu biệt thự Ngư Châu sao?"  

 

Phải biết rằng, căn nhà rẻ nhất được bán ở khu biệt thự này là năm triệu tệ, diện tích không dưới một trăm năm mươi mét vuông, làm sao họ có thể mua được?  

 

Ngô Bình kéo cô vào phòng tắm, nói: "Mau đi rửa mặt rồi ăn cơm".  

 

Sau khi rửa mặt và trang điểm, La Phi Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô ấy hỏi: "Tiểu Bình, không phải anh đang nghĩ hắn ta sẽ thực sự cho chúng ta một triệu tệ đấy chứ?"  

 

Ngô Bình: "Ừm, một triệu, không thiếu một xu".  

 

La Phi Phi cắn một miếng bánh ngọt, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên: "Ngon quá!"  
 
Chương 4086


Phùng Lập Hiền sau khi nghe xong thì sững lại, sau đó cười khẩy đáp: "Được, tôi lập tức tới mời anh!"  

 

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình nhìn chiếc điện thoại di động một nghìn nhân dân tệ đã dùng ba năm rưỡi trên tay rồi nói với La Phi Phi: "Phải đi mua điện thoại mới trước, anh chán chiếc điện thoại nát này lắm rồi".  

 

Quả nhiên, một lát sau Phùng Lập Hiền đã đến, nhưng anh ta không đến một mình mà còn có bốn cảnh sát đi cùng. Bọn họ rất hung hăng và không hề có ý đồ tốt.  

 

Advertisement

Chuông cửa không ngừng vang lên, đối phương rất lỗ mãng, La Phi Phi có chút sợ hãi trốn sau lưng Ngô Bình.  

 

Ngô Bình ra mở cửa, Phùng Lập Hiền sải bước đi vào. Anh ta nhìn khung cảnh khách sạn vài lần rồi cười nhạo nói: "Thật sự là đầu óc của đám nông dân nhà nghèo. Có chút tiền đã vội chạy ra ngoài hưởng thụ".  

 

Ngô Bình vỗ vai Phùng Lập Hiền, cười nói: "Anh Phùng, làm gì mà nóng nảy thế?"  

Advertisement

 

Phùng Lập Hiền nghiêng người nhìn anh chằm chằm: "Chẳng phải anh nói muốn tôi tới mời anh sao? Tôi không chỉ đến mà còn mang theo một vài người bạn cảnh sát của tôi đến nữa đây".  

 

Ngô Bình mỉm cười, bắt tay từng người một: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. Tôi kêu anh Phùng tới đây là để nói về tình hình của con gái anh ấy".  

 

Phùng Lập Hiền mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, anh có thể đi theo tôi ngay bây giờ không?"  

 

Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Không vội, đợi tôi ba phút".  

 

Phùng Lập Hiền cau mày: "Anh nói cái gì cơ?"  

 

Ngô Bình: "Tôi nói anh chờ ba phút".  

 

Phùng Lập Hiền trầm giọng nói: "Ranh con, nếu như dám giở trò, tôi sẽ cho anh mất cả chì lẫn chài!"  

 

Ngô Bình phớt lờ anh ta, tiếp tục nói cười với La Phi Phi.  

 

Phùng Lập Hiền đợi một lúc, sau đó tức giận nói: "Ranh con, đừng có mà quá đáng".  

 

Anh ta vừa dứt lời, một bên thân thể đột nhiên tê dại, sau đó nửa người mất đi mọi cảm giác. Anh ta kinh hãi vội vàng hỏi: "Tôi bị làm sao vậy?"  

 

Mấy viên cảnh sát muốn giúp anh ta, nhưng cơ thể họ cũng trở nên tê dại và không thể di chuyển. Một người ngã xuống đất "phịch" một cái, người thứ hai cũng ngã xuống đất làm gãy cả chiếc răng cửa và chảy rất nhiều máu.  

 

Ngô Bình mặt vô cảm hỏi: "Các vị, các vị bị sao vậy? Có cần tôi chữa bệnh cho không?"  

 

Phùng Lập Hiền vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Ranh con, cậu đã làm gì chúng tôi phải không?"  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: "Đương nhiên không phải, anh vừa mới tới đây, cũng không ăn hay uống cùng tôi, cho nên chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi".  

 

Phùng Lập Hiền lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh lập tức chữa trị cho tôi, nếu không..."  

 
 
Chương 4087


 Ngô Bình: "Bệnh của anh rất khó điều trị. Hiện tại tôi có thể giúp bệnh thuyên giảm, nhưng anh sẽ phải điều trị cách tuần. Nếu không, anh vẫn sẽ bị liệt hoàn toàn, sống không bằng chết".  

 

Phùng Lập Hiền ngay lập tức hiểu rằng Ngô Bình đang chơi khăm mình. Anh ta nghiến răng và hỏi: "Người ngay không nói lời mờ ám, anh thực sự muốn gì?"  

 

Ngô Bình: "Tôi đương nhiên muốn giúp anh trị bệnh, nhưng trị bệnh này cần thuốc tốt. Thuốc của tôi tương đối đắt, đặc biệt là lần thứ nhất trị liệu, riêng chi phí gốc tôi phải bỏ ra đã là hai triệu, cộng thêm tiền chữa bệnh cho con gái anh nữa. Vậy tổng tôi tính anh tám triệu tệ".  

 

Advertisement

Phùng Lập Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi, biết hôm nay mình bị gài bẫy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi chuyển tiền cho anh!"  

 

Vài phút sau, số tiền kia đến tài khoản của Ngô Bình. Cảm giác tê dại trên cơ thể Phùng Lập Hiền dần dần biến mất, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy được. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó chưa được tiêu trừ, nó có thể bùng phát bất cứ lúc nào.  

 

Advertisement

Anh ta trầm giọng nói: "Anh Ngô, anh không chữa dứt điểm bệnh cho tôi sao?"  

 

Ngô Bình: "Y thuật của tôi có hạn, tạm thời không thể làm được. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chữa bệnh cho anh mỗi tuần một lần, mỗi lần sẽ thu một triệu. Nhân tiện, những người bạn cảnh sát của anh cũng đang trong tình trạng nghiêm trọng, tôi không có đủ dược liệu nên sẽ cho họ một đơn thuốc sau. Tạm thời, chúng ta hãy dán cho họ vài miếng cao dán, giá một trăm nghìn tệ một miếng, phải dán đủ mười miếng. Nếu không dán vào, nửa ngày nữa họ sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm”.  

 

Bốn viên cảnh sát thầm kêu trời xui xẻo, sao có thể đắc tội với một cao nhân như vậy. Tất cả bọn họ đều tức giận nhìn Phùng Lập Hiền.  

 

Phùng Lập Hiền bất lực đáp: "Tôi sẽ trả tiền cho họ. Một triệu mỗi người, tức là tổng bốn triệu. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh".  

 

Sau khi lấy thêm bốn triệu tệ, Ngô Bình ném thẻ phòng ra, nói: "Tạm thời để bọn họ nằm ở đây trước, tôi ra ngoài bốc thuốc, chậm nhất là ngày mai sẽ trở lại".  

 

Cứ như vậy, bỏ lại năm người mặt mũi xám xịt sau lưng, Ngô Bội và La Phi Phi ung dung rời khỏi đó.  

 

Sau khi rời khách sạn, La Phi Phi vẫn còn bàng hoàng, cô liên tục kiểm tra tin nhắn đến điện thoại di động của Ngô Bình và lẩm bẩm: "Thật sự là mười hai triệu!"  

 

Ngô Bình: "Phi Phi, em cảm thấy chúng ta nên mua xe trước hay mua nhà trước?"  

 

La Phi Phi trợn mắt nhìn anh: “Đương nhiên là mua nhà rồi, sau này kết hôn chúng ta sẽ dùng”.  

 

Ngô Bình cười "he he" và hỏi: "Muốn gả cho anh lắm rồi phải không?"  

 

La Phi Phi đánh yêu anh một cái: "Đáng ghét, ai thèm gả cho anh cơ chứ".  

 

Hai người cười đùa không ngớt, sau đó lên một chiếc taxi đến khu biệt thự Ngư Châu đối diện trường học của La Phi Phi.  

 

Biệt thự Ngư Châu là một khu nhà ở cao cấp của địa phương, giá mỗi mét vuông hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, những người mua nhà ở đây đều rất giàu có. Trong khu nhà này không có chiếc ô tô nào có giá dưới năm trăm nghìn nhân dân tệ, xe sang tiền triệu thì ở khắp nơi. Thậm chí còn có những chiếc siêu xe có giá lên tới hàng chục triệu tệ.  

 

Khi đến cổng trường, La Phi Phi nhìn thấy sinh viên ra vào cổng trường, cô ấy chợt vỗ đầu kêu lên: "Ồ, hôm nay hình như có bài kiểm tra".  
 
Chương 4088


 Ngô Bình không còn cách nào khác đành nói: "Vậy chúng ta đi thi trước nhé".  

 

Trường của La Phi Phi tên gọi là Đại học Kim Thành. Tuy không được coi là trường đại học hạng nhất ở trong nước, nhưng vẫn được coi là trường đại học hạng hai, ít nhất những sinh viên tốt nghiệp ở đây có thể tìm được một công việc ổn định.  

 

La Phi Phi đang học chuyên ngành quản trị kinh doanh. Ngành học này thực ra rất chung chung, những người học ngành này nếu không có gia thế để nhờ cậy thì thường không xin được công việc đúng ngành. Kết cục là cuối cùng hoặc bán hàng hoặc đi làm thêm. Những người tốt nghiệp từ đây mà được làm quản lý thực sự rất ít.  

 

Advertisement

Ngô Bình cùng cô đi tới lớp học, La Phi Phi vẻ mặt khổ sở nói: "Xong đời rồi, mấy ngày nay em đều không ôn bài!"

Ngô Bình đã nằm viện suốt những ngày qua. Cô ấy xin nghỉ dài ngày để chăm sóc anh, làm gì có thời gian ôn bài, giờ lại sắp thi, bận rộn vô cùng.  

 

Anh bảo: “Không sao, cùng lắm thì thi lại”.  

 

Advertisement

La Phi Phi bĩu môi: “Em không muốn thi lại đâu”.  

 

Còn một lúc mới thi, La Phi Phi vội vàng ôn tập. Thấy không ai chú ý, Ngô Bình bèn nói: “Phi Phi, anh sẽ châm cứu cho em, giúp em nâng cao khả năng ghi nhớ, đảm bảo sẽ thi đỗ”.  

 

La Phi Phi hoài nghi nhìn anh: “Thật sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Thử một tí là biết ngay thôi mà”.  

 

Anh luôn đem bộ kim châm bên mình, lập tức châm mười mấy cây kim cho La Phi Phi. Ngay tức thì, La Phi Phi cảm thấy mạch suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng, có năng lực nhìn qua một lần sẽ không quên.  

 

Ngô Bình bảo: “Em mau học đi, thời gian vẫn kịp”.  

 

Nội dung thi lần này chủ yếu nằm ở hai quyển sách. La Phi Phi lật sách loạt soạt, mỗi trang chỉ cần lướt mắt vài lần đã thuộc, hiệu suất cực cao.  

 

Lúc này có một người đàn ông cao to lực lưỡng từ cửa bước vào. Người đó nhìn quanh quất, sau khi thấy La Phi Phi và Ngô Bình thì cười khẩy, chỉ tay vào Ngô Bình rồi ngoắc ngoắc ngón tay.  

 

Ngô Bình nhận ra đối phương. Đó là Lưu Thành Võ, một trong những người theo đuổi La Phi Phi, nghe nói từng luyện võ, gia đình cũng giàu có. Có điều La Phi Phi quyết không thay lòng, vẫn đi theo Ngô Bình, ai theo đuổi cũng vô ích.  

 

Ngô Bình bảo La Phi Phi “chăm chỉ ôn bài nhé”, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài cửa.  

 

Lưu Thành Võ cao một mét tám mươi bảy, lạnh lùng lên tiếng: “Ngô Bình, sau này tránh xa La Phi Phi một chút đi!”  

 

Ngô Bình đáp: “Anh là ai mà bảo tôi tránh thì tôi phải tránh chứ?”  

 

Lưu Thành Võ cười khẩy: “La Phi Phi đã lấy hai triệu của anh Chu để chữa bệnh cho anh rồi. Bây giờ anh đã không sao, tiền của anh Chu cũng không thể bỏ ra vô ích”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Người họ Chu đó đang ở đâu?”  

 

Lưu Thành Võ trả lời: “Anh Chu không ở đây, tuần sau mới về được, anh ấy bảo tôi trông chừng giúp”.  
 
Chương 4089


 La Phi Phi chăm chú học, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Ngô Bình lấy sách quạt cho cô ấy, cười nói: “Đừng gấp gáp, cứ từ từ đọc”.  

 

Cuối cùng, La Phi Phi cũng ghi nhớ hết nội dung của hai quyển sách. Cộng thêm việc cô ấy học qua một lần, chẳng mấy chốc đã tiếp thu xong những kiến thức này. Khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ sửng sốt: “Tiểu Bình, anh cừ thật đấy, em đã nhớ cả rồi!”  

 

Ngô Bình hỏi: “Bây giờ còn lo mình không thi đỗ được hay không?”  

Advertisement

 

La Phi Phi cười hì hì: “Em không dám nói mình sẽ đạt hạng nhất, nhưng top năm chắc chắn không thành vấn đề”.  

 

Một lúc sau, La Phi Phi đến điểm thi.  

Advertisement

 

Ngô Bình rảnh rỗi, bèn tìm một khu rừng nhỏ trong trường để luyện công. Trong đầu anh có vô số công pháp, nhưng cái cần thiết nhất hiện nay là thuật luyện hình. Dù sao thì trước mặt người bình thường, tố chất cơ thể vẫn là thứ quan trọng nhất.  

 

Anh vừa vào rừng thì thấy một nam sinh đang luyện quyền pháp ở đó. Ngô Bình bước đến, đối phương đột nhiên thu quyền, quay người lạnh lùng nhìn anh, lãnh đạm nói: “Không ngờ tôi lại gặp phải đối thủ nhanh như vậy”.  

 

Ngô Bình nheo mắt: “Đối thủ? Ý anh là gì?”  

 

Nam sinh bảo: “Không nhiều người có thể mở cánh cổng thế giới song song, hợp hai thể làm một. Chắc chắn anh cũng là thiên kiêu”.  

 

Ngô Bình nhìn đối phương: “Ý anh là, nơi này là thế giới song song?”  

 

Nam sinh có vẻ nhỏ hơn anh một, hai tuổi, sở hữu ngoại hình thanh tú. Đối phương đáp nhẹ: “Thế giới song song có một ‘anh’ khác, gắn bó mật thiết với anh. Khi anh ở thế giới bên kia quá mạnh, thì một ‘anh’ khác sẽ gặp nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình nhớ ra mình đã tỉnh dậy ở bệnh viện, trước đó còn mắc ung thư. Chuyện này xảy ra e là vì Đại kiếp Thánh nhân. Anh ở thế giới bên kia quá mạnh, dẫn đến việc anh ở thế giới này suýt mất mạng.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh cũng vậy sao?”  

 

Nam sinh đáp: “Đúng thế. Lúc tôi đến đây, cơ thể này cũng yếu ớt cực kỳ, gần như sắp chết”.  

 

Ngô Bình nói: “Nếu mọi người đều có chung mục đích, vì sao anh lại bảo tôi là đối thủ của anh?”  

 

Nam sinh nhẹ nhàng rằng: “Anh chẳng biết gì cả, chắc là mới đến thôi nhỉ? Thế giới song song chỉ chấp nhận đối đa bốn mươi chín người hoà hợp. Vậy nên chúng ta buộc phải cố gắng giết chết những người hoà hợp còn lại, như thế mới an toàn hơn”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nếu số lớn người hoà hợp vượt quá bốn mươi chín thì sẽ ra sao?”  
 
Chương 4090


Một lớp cương khí xuất hiện quanh người nam sinh ấy. Anh ta bảo: “Tôi đã trở thành người hoà hợp một tháng lẻ bảy ngày, năng lực vượt xa anh, giết anh là chuyện rất dễ dàng”.  

 

Ngô Bình chầm chậm lùi lại: “Anh bạn, tôi thấy anh vẫn chưa là Nhân Tiên nhỉ? Tài nguyên ở thế giới này chắc chắn rất ít, không dễ tu hành. Mà tôi là thầy luyện đan. Nếu chúng ta hợp tác, tôi có thể giúp anh thăng cấp nhanh chóng”.  

 

Nam sinh sững ra, đoạn cười khẩy: “Chuyện hợp tác giữa hai người hoà hợp là không thể nào. Anh sẵn sàng đón nhận cái chết chưa?”  

Advertisement

 

Ngô Bình bắt đầu cử động hai cánh tay, vặn mình, làm một động tác rất quái dị. Anh lãnh đạm nói: “Tuy mọi người đều là người hoà hợp, nhưng năng lực có chênh lệch rất lớn. Dù tôi chỉ mới thức tỉnh thì vẫn có thể giết chết anh thôi. Nếu không tin, anh có thể ra tay thử xem!”  

 

Advertisement

Anh làm ra một động tác, ngay lập tức, một luồng sức mạnh khủng khiếp trong bóng tối ngưng tụ về phía cơ thể anh. Quanh người anh toả ra khí tức rất đáng sợ.  

 

Nam sinh cả kinh, vô thức lùi lại, thốt lên: “Anh mới đến đây mà lại mượn được sức mạnh trời đất ư?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không đoán sai, ở thế giới này, anh chỉ mới đột phá Đạo Quân, đúng chứ?”  

 

Nam sinh im lặng mất một lúc: “Làm sao anh biết?”  

 

Ngô Bình nói: “Tuy tôi chỉ vừa mới hiểu thêm về những điều này, nhưng trí tuệ và tri thức của tôi mách bảo rằng, hiện giờ tôi là sự chất chồng trạng thái của hai thế giới. Vậy nên trong cơ thể tôi ấn chứa tiềm năng vô hạn. Chỉ cần thực hiện đúng phương pháp, sẽ có thể giải phóng sức mạnh thật sự của tôi”.  

 

Nam sinh nhìn chòng chọc vào anh, một phút rồi hai phút, song khí tức của Ngô Bình lại ngày một mạnh lên.  

 

Cuối cùng anh ta cũng từ bỏ, đoạn khẽ thở dài: “Tôi nên ra tay ngay, là tôi quá khinh suất!”  

 

Ngô Bình bảo: “Điều này chứng tỏ anh là người thông minh, bằng không anh đã chết rồi!”  

 

Nam sinh tìm một tảng đá để ngồi xuống: “Nếu anh không muốn ra tay với tôi, chúng ta ngồi xuống trò chuyện chút đi”.  

 

Ngồi ở chỗ đối diện anh ta, Ngô Bình hỏi: “Xưng hô thế nào nhỉ?”

Đối phương khẽ thở dài, đáp lời: “Trương Định Nhất, tên của tôi ở hai bên đều giống nhau”.  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình”.  

 

Nghe thấy tên Ngô Bình, Trương Định Nhất hơi ngẩn ra: “Hình như tôi từng nghe tên anh rồi. Anh là sự tồn tại nghịch thiên ở bên đó, chẳng trách lại mạnh đến vậy”.  
 
Chương 4091


Ngô Bình trầm tư: “‘Nói vậy, trong hai thế giới song song, chỉ một thân phận có thể trở thành kẻ mạnh?”  

 

Trương Định Nhất gật đầu: “Đúng vậy. Mà hai thân phận ảnh hưởng nhau, vậy nên kẻ mạnh thật sự sẽ tiến vào thế giới còn lại vào một thời điểm nào đó, trở thành người hoà hợp. Trở thành người hoà hợp thì sẽ được thoải mái đi lại giữa hai thế giới, lấy hai phần tài nguyên”.  

 

“Hai thế giới song song này thật ra là một âm một dương, âm dương hoà hợp mới là Đại Đạo thật sự, cuối cùng đi đến kết cục huy hoàng!”  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy là tôi có thể đi lại giữa hai thế giới song song à?”  

 

Advertisement

Trương Định Nhất đáp: “Đúng thế. Thật ra người của thế giới này cũng có thể vào thế giới của chúng ta và trở thành người hoà hợp ở bên đó. Có điều đây là chuyện vô cùng bí mật. Người hoà hợp phải giữ kín chuyện này, không được để người khác biết”.  

 

Ngô Bình thắc mắc: “Tôi phải đạt đến trình độ nào mới có thể trở về thế giới ban đầu?”  

 

Trương Định Nhất nói: “Anh hợp hai thể thành một, sức mạnh bị hạn chế, chờ đến khi anh ở bên này cũng tu luyện đến mức lớn mạnh, cơ thể anh sẽ thay đổi về chất, cả hai bên đều sẽ trở thành kẻ mạnh khủng khiếp. Đến lúc ấy, anh mới xem như được tự do”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy. Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều điều như vậy nhé, anh Trương. Sau này anh gặp nguy hiểm gì thì có thể nhờ tôi giúp đỡ”.  

 

Trương Định Nhất khẽ thở dài: “Tôi cũng xui xẻo, người hoà hợp đầu tiên mà tôi gặp phải lại là anh”.  

 

Ngô Bình cười bảo: “Thêm một người bạn, thêm một con đường mà, đúng không? Mà tôi cũng cảm giác được, tuy ngoài miệng hung dữ, nhưng anh không có ý xấu”.  

 

Lặng im vài giây, Trương Định Nhất nói: “Tôi hiểu tình trạng của mình. Tôi ở thế giới này, e là rất khó sống đến cuối. Dù sao thì trước khi hoà hợp hoàn toàn, thế giới này chỉ có bốn mươi chín suất thôi. Tính kiểu gì thì tôi cũng không tranh được với người ta”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ý anh là, sau khi hoà hợp hoàn toàn thì sẽ không chiếm dụng bốn mươi chín suất nữa?”  

 

Trương Định Nhất đáp: “Đúng vậy. Tôi nghe nói, một số người hoà hợp đến cuối cùng còn có năng lực mạnh hơn lúc trước khi trở thành người hoà hợp gấp trăm lần cơ, khủng khiếp vô cùng. Dĩ nhiên, số người hoà hợp thành công rất ít ỏi, trong dòng lịch sử dài đăng đẵng này, có lẽ còn chưa đến mười người. Những người hoà hợp như vậy được gọi là người hoà hợp cuối cùng. Chiếm phần đông là những người hoà hợp không hoàn toàn. Bọn họ hoặc là bị giết chết, hoặc là thời gian ở lại đã đủ rồi, hai thân phận tự động tách ra, trở về thế giới của riêng mình”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Thời gian mà anh bảo là bao lâu vậy?”  

 

Trương Định Nhất trả lời: “Ba năm. Sau ba năm, hai thân phận của người hoà hợp sẽ khá mạnh, có thể cẩn thận sinh sống tiếp, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thân phận mạnh của thế giới còn lại”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Kẻ mạnh của bên kia sẽ không bao giờ đến đây nữa à?”  
 
Chương 4092


 Trương Định Nhất nói: “Không biến mất, nhưng nền tảng suy yếu, đạo hành giảm đi, một số thì thân chết đạo mất. Suy cho cùng, một nhân tố không thể thúc đẩy sự phát triển của sự vật mà”.  

 

Ngô Bình đã hiểu đại khái tình cảnh hiện tại của mình. Bây giờ anh phải kín tiếng, không được để những kẻ mạnh kia phát hiện anh là người hoà hợp, đồng thời phải đề phòng việc bị người hoà hợp khác truy sát. Nếu trụ được ba năm thì anh có thể quay về thế giới ban đầu của mình. Nếu trở thành người hoà hợp cuối cùng trong vòng ba năm thì anh có thể đi lại giữa hai thế giới vô số lần. Mà trong lịch sử, kẻ mạnh làm được như vậy chỉ có chưa đến mười người!  

 

Anh nói: “Anh Trương, bây giờ tôi chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết anh, kẻo anh làm bại lộ thân phận của tôi”.  

 

Advertisement

Trương Định Nhất cười khổ: “Lúc mới nhìn thấy anh, tôi cũng nghĩ vậy. Giữa những người hoà hợp có cảm ứng rất kỳ diệu, nên tôi vừa nhìn đã biết anh là người hoà hợp”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Những tu sĩ bình thường khác không thể phát hiện thân phận của tôi, đúng chứ?”  

 

Trương Định Nhất đáp: “Dĩ nhiên. Nếu không thì sẽ chẳng có người hoà hợp nào sống sót được”.  

Advertisement

 

Ngô Bình bảo: “Anh Trương, chúng ta luyện công đi”.  

 

Luyện quyền trong khu rừng nhỏ được một lúc, thể chất của Ngô Bình đã mạnh lên đôi chút. Sau đó hai người cho nhau số liên lạc, rồi Ngô Bình đến điểm thi tìm La Phi Phi.  

 

Buổi thi kết thúc, học sinh thi nhau đi ra, có người vui vẻ nói cười, người thì than vắn thở dài. La Phi Phi hiển nhiên là thi rất tốt, vừa ngâm nga vừa bước ra, sau đó ôm chầm lấy Ngô Bình.  

 

“Tiểu Bình, em cảm thấy mình có thể đạt điểm tuyệt đối!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Thật à? Xem ra heo ngốc cũng có lúc thông minh”. Heo ngốc là biệt danh mà Ngô Bình đã đặt cho La Phi Phi trước đây.  

 

“Đáng ghét!”, La Phi Phi đuổi theo đánh anh, khiến vô số nam sinh nhìn theo với ánh mắt hâm mộ. Dù gì thì La Phi Phi cũng là một trong những nữ sinh xinh đẹp nhất trường này mà.  

 

“Ha ha, thằng làm công mà cũng vào trường chúng tôi à, ai cho anh vào đây?”  

 

Ngô Bình vừa nghe giọng đã biết không ổn. Anh ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Mã Diễm Diễm.  

 

Anh đáp ngay: “Mã Diễm Diễm, chẳng phải cô bảo sẽ ăn phân à? Đã ăn chưa đấy?”  

 

Mã Diễm Diễm lập tức hét to: “Bảo vệ, ở đây có người ngoài trường, mau đuổi anh ta đi!”  

 

Ngô Bình vừa tức vừa giận, vội kéo La Phi Phi chạy ra ngoài.  

 

Đến khi bảo vệ đến nơi thì Ngô Bình và La Phi Phi đã chạy đi rồi.  

 

“Anh cũng sẽ thi vào trường này để làm Mã Diễm Diễm tức chết”, Ngô Bình căm phẫn nói.  

 

La Phi Phi cười bảo: “Được. Như vậy chúng ta có thể đi học cùng nhau, tốt nghiệp cùng nhau rồi”.  

 

Câu nói này đã nhắc nhở Ngô Bình, bây giờ anh phải kín tiếng. Nếu bây giờ anh thi đỗ và trở thành một học sinh ở đây, chẳng phải sẽ là một thân phận rất tốt để che giấu hay sao?  
 
Chương 4093


La Phi Phi cười hi hi: “Nam sinh nổi tiếng này đã được em đây đặt trước, không được trêu chọc nữ sinh khác đấy nhé”.  

 

Nói cười một hồi, cả hai ra khỏi cổng trường. Lúc này, Ngô Bình đã liên lạc với người môi giới qua điện thoại. Anh sẽ cùng La Phi Phi đến khu biệt thự Ngư Châu xem nhà.  

 

Anh chọn một căn hộ rộng, tổng diện tích hai trăm lẻ chín mét vuông, giá một phẩy bốn triệu, trang trí tinh xảo. Ban đầu chủ nhà định dùng nó làm phòng tân hôn, nhưng đám cưới không thành.  

 

Ngô Bình đi vòng vòng trong nhà, cảm thấy môi trường rất tốt, xô pha, đồ gia dụng đều có sẵn. Anh và La Phi Phi thương lượng xong, quyết định mua nhà và thanh toán trong một lần.  

Advertisement

 

Sau đó hai bên ký hợp đồng, đến văn phòng nhà đất để làm thủ tục sang tên. Sau khi hoàn thành thủ tục đã là năm giờ chiều, bụng của La Phi Phi đã đói meo. Đúng lúc này, Trương Định Nhất gọi điện hẹn Ngô Bình ăn cơm.  

 

Trương Định Nhất cũng là người hoà hợp, cả hai đều biết bí mật của nhau. Thế là Ngô Bình đưa La Phi Phi đến quán ăn.  

 

Advertisement

Đây là một quán ăn kém tiếng gần trường học, món ăn rất ngon, nhưng không nhiều người biết.  

 

Thấy Ngô Bình dẫn bạn gái đến, Trương Định Nhất cười bảo: “Biết thế tôi cũng đưa bạn gái theo”.  

 

Ngô Bình nói: “Không sao, giờ anh gọi điện đi”.  

 

Trương Định Nhất đáp: “Thôi kệ, cô ấy đang bận, hôm khác gọi vậy”.  

 

Nhìn thấy Trương Định Nhất, La Phi Phi cảm thấy hơi quen, bèn hỏi: “Chúng ta học cùng trường nhỉ?”  

 

Trương Định Nhất cười nói: “Phải, tôi học sau đàn chị một khoá”.  

 

Ngô Bình giới thiệu: “Phi Phi, đây là Trương Định Nhất, bạn mới quen của anh”.  

 

La Phi Phi thấy rất lạ. Ngô Bình quen người bạn này từ khi nào vậy?  

 

Thức ăn được dọn lên, ba người vừa ăn vừa chuyện trò, Trương Định Nhất còn khui hai chai bia.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh Trương, gia cảnh của anh thế nào? Ý tôi là, ba mẹ anh có giàu không?”  

 

Trương Định Nhất cười nói: “Tôi khá tốt số, bố có tài sản mấy chục triệu, mẹ làm việc ở tổ chức công”.  

 

Ngô Bình đáp: “Cũng ổn”.  

 

La Phi Phi ăn xong rất nhanh, đang lướt điện thoại.  

 

Ngô Bình bảo: “Phi Phi, em về nhà mới dọn dẹp nhé, anh nói chuyện với anh Trương thêm một lát”.  

 

La Phi Phi nói “Ừ”, rồi về biệt thự Ngư Châu trước. Cô ấy vừa đi khỏi, Trương Định Nhất liền cười bảo: “Bạn gái anh Ngô có mặt ở đây nên có vài chuyện tôi không tiện nói”.  

 

Ngô Bình đáp: “Bây giờ nói được rồi”.  

 

Trương Định Nhất nói: “Anh Ngô, trên thế giới này, người hoà hợp thông minh luôn rất kín tiếng, vì làm vậy mới không dễ bị người khác phát hiện. Nhưng người hoà hợp kín tiếng như thế sẽ không lấy được tài nguyên”.  
 
Chương 4094


Trương Định Nhất đáp: “Dạo gần đây, tôi vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, ấy là lấy tài nguyên bằng cách nào. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách tốt nhất là gia nhập môn phái”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh Trương, tôi mới đến đây nên chưa biết chuyện gì cả. Ở đây có Khuyên giới không?”  

 

Trương Định Nhất nói: “Về điểm này tôi có thể khẳng định, thế giới này không có Khuyên giới”.  

 

“Vậy có Thần tộc không?”, Ngô Bình hỏi.  

Advertisement

 

Trương Định Nhất đáp: “Không rõ. Có một số chuyện cần chúng ta có thực lực mới biết được”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Trước khi đến đây, anh Trương đã biết về sự tồn tại của thế giới song song à?”  

Advertisement

 

Trương Định Nhất trả lời: “Ừ. Hai thế giới này ảnh hưởng lẫn nhau, rất khó vẹn toàn đôi bên. Tất cả người hoà hợp đều ở trình độ kẻ mạnh siêu cấp và có tư chất nghịch thiên”.  

 

Ngô Bình hỏi anh ta: “Anh Trương bảo là gia nhập môn phái, vậy có cách nào không?”  

 

Trương Định Nhất gật đầu: “Thế giới chúng ta đang ở chỉ là một phần nhỏ của thế tục. Ở đây, chúng ta không tiếp xúc được nhiều môn phái. Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng tôi đã phát hiện một môn phái có thực lực khá tốt - phái Hoàng Long”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chưởng môn của phái Hoàng Long có năng lực ra sao?”  

 

Trương Định Nhất nói: “Tuy chỉ là Địa Tiên, nhưng phái Hoàng Long và một môn phái lớn hơn có quan hệ phụ thuộc. Chỉ cần gia nhập phái Hoàng Long, về sau sẽ có cơ hội vào môn phải lớn hơn đó”.  

 

“Tại sao anh vẫn chưa gia nhập?”  

 

Trương Định Nhất cười đáp: “Năng lực của tôi chưa hồi phục, nên vẫn còn do dự. Anh Ngô, hay là chúng ta cùng gia nhập phái Hoàng Long?”  

 

Ngô Bình hỏi lại: “Anh chắc chắn nội bộ phái Hoàng Long không có người hoà hợp?”  

 

Trương Định Nhất nói: “Chắc là không có đâu nhỉ? Dù gì thì số lượng người hoà hợp cũng không nhiều, chúng ta gặp mặt nhau đã là xác suất cực nhỏ rồi”.  

 

Ngô Bình bảo: “Vậy anh Trương có thể tiếp xúc trước, nhưng tạm thời đừng nhắc tên tôi. Nếu chắc chắn ổn thì chúng ta có thể gia nhập phái Hoàng Long”.  

 

Trương Định Nhất cười nói: “Được! Mấy ngày tới, tôi sẽ liên hệ với phái Hoàng Long”.  

 

Nói thêm một lúc nữa, cả hai tạm biệt.  

 

Về đến biệt thự Ngư Châu, La Phi Phi đang xem phim. Thấy anh về, cô ấy cười nói: “Tiểu Bình, em cảm thấy nhà này rộng quá”.  

 

Ngô Bình đáp: “Không rộng. Phi Phi, khi rảnh em nhớ dẫn chú và dì đến tham quan. Thấy chúng ta có nhà rồi, có lẽ họ sẽ không phản đối chúng ta yêu nhau nữa”.  

 

La Phi Phi gật đầu: “Vâng!”  
 
Chương 4095


Nghĩ đến đây, tim anh giật thót, thử thức tỉnh sức mạnh Xích Minh trong cơ thể mình. Bước đầu tiên, anh bắt đầu tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh. mới tu luyện được vào phút, anh đã cảm nhận được thời không bí ẩn nào đó trong cơ thể bắt đầu có một luồng sức mạnh tỉnh giấc. Tu luyện thêm một lúc nữa, luồng sức mạnh này dần dần thấm ra và đi vào cơ thể Ngô Bình.  

 

Sau khi tu luyện hơn một giờ, sức mạnh Xích Minh trong người anh đã mạnh hơn hẳn chân lực trong cơ thể anh.  

 

“Quả nhiên là được!”, vui mừng khôn xiết, ngay cả La Phi Phi gọi ăn sáng mà anh cũng không nhúc nhích, chuyên tâm tu hành.  

 

Đến trưa, sức mạnh Xích Minh trong cơ thể anh đã khá mạnh.  

Advertisement

 

Lúc này La Phi Phi đã từ trường về, cười ha ha nói với anh: “Tiểu Bình, điểm thi hôm qua đã có rồi, em đạt điểm tuyệt đối!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Giỏi quá. Phi Phi, trưa nay đi đâu ăn đây?”  

Advertisement

 

La Phi Phi đáp: “Em hẹn bạn học rồi. Tiểu Bình, anh tự ăn nhé”.  

 

Ngô Bình bảo: “Hay lắm, hẹn bạn mà không gọi anh”.  

 

La Phi Phi ôm anh làm nũng: “Buổi hẹn của nữ sinh mà, không được đưa bạn trai theo”.  

 

Ngô Bình nói: “Được rồi, anh tự lo”.  

 

La Phi Phi thay quần áo rồi chạy đến chỗ hẹn. Ngô Bình ăn một bát mì trên phố rồi đến bệnh viện. Anh đã nhận tiền của Phùng Lập Hiền, dĩ nhiên phải chữa khỏi bệnh cho con gái của đối phương.  

 

Phùng Lập Hiền đã rời khách sạn từ sớm, đang nóng lòng chờ Ngô Bình ở bệnh viện. Thấy anh xuất hiện, Phùng Lập Hiền vội nói: “Xin hãy trị khỏi cho con gái tôi!”  

 

Ngô Bình đáp: “Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ trị khỏi tận gốc!”

Tiếp theo, anh châm cứu trước, sau đó dùng lực Xích Minh để mát xa. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã ngủ thiếp đi.  

 

Ngô Bình nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại. Trong thời gian này để cô bé nghỉ ngơi cho tốt".  

 

Phùng Lập Hiền vội hỏi: "Vậy tôi thì sao?"  

 

Ngô Bình vỗ vai anh ta: "Anh đã không sao rồi. Sau này làm gì cũng phải giữ chữ tín".  

 

Phùng Lập Hiền vội nói: "Ừm, tôi hiểu rồi!"  

 

Sau đó, vài cảnh sát kia cũng xuất hiện, Ngô Bình hoá giải cấm chế trên người họ, rồi nghênh ngang rời khỏi bệnh viện.  

 

Vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, đang chuẩn bị về nhà luyện công thì chiếc điện thoại cũ mấy năm chưa đổi bỗng đổ chuông. Nhìn số điện thoại, Ngô Bình vội bắt máy ngay: "Chị dâu".  

 

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc: "Tiểu Bình, em mau về đi, anh của em bị người ta đánh chết rồi!"  

 

Ngô Bình nghe mà rùng cả mình: "Anh em chết rồi sao?"  

 

Chị dâu khóc lóc: "Bị Lưu Tam ở trấn trên đánh chết, hu hu..."  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom