Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3495


Lam Minh cười nói: “Chỉ có anh rể mới có thể nhấc được nó lên dĩ nhiên sẽ thuộc về anh rể. Anh rể, em đi báo tin vui cho chị”.

Lan Minh quay đầu chạy ra ngoài, Ngô Bình cầm chiến kích trong tay đi ra khỏi đại điện, vung tay một cái, cơ thể của anh trở nên cao mấy ngàn mét, chiến kích cũng lớn hơn trở thành một cây kích khổng lồ dài tám ngàn mét.

Anh vung tay lên không trung, cấm chế được kích hoạt, thế giới trong lưỡi trăng đó, tất cả trận pháp đều sáng lên, sát khí tràn ngập không trung, sau đó một luồng sát quang rực rỡ cực lớn phóng lên trời.

Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.

Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.

Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”

Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.

Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”

Lam Hân Nguyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại vương Hắc Phong là nhân vật lợi hại xếp thứ ba mươi bảy trên bảng xếp hạng những tên cướp mạnh nhất Hồng Hoang, hễ ai bị ông ta bắt cóc thì chỉ có giao tiền chuộc, còn không con tin sẽ bị giết”.

Ngô Bình: “Không ngờ còn có cả bảng xếp hạng cướp, Hồng Hoang có nhiều cướp đến vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đâu chỉ nhiều không đâu mà còn lợi hại nữa. Chẳng hạn như tên đại vương Hắc Phong này, ông ta từng bắt cóc hoàng tử, hoàng triều Hắc Thủy cũng bó tay, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn giao tiền chuộc. Sau khi hoàng tử bình an trở về, hoàng triều phái đại quân đi truy lùng nhưng kết quả không chỉ không thể diệt được đại vương Hắc Phong mà ngược lại còn bị thiệt hại mất mấy chân tiên”.

“Trong lúc giận dữ, đại vương Hắc Phong lại bắt cóc thêm hai hoàng tử và một công chúa. Cuối cùng hoàng triều Hắc Thủy cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục giao tiền chuộc”.

Ngô Bình chau mày: “Đến cả hoàng tộc mà cũng dám bắt cóc, lá gan của đại vương Hắc Phong này không nhỏ đâu”.

Lam Hân Nguyệt cười mếu: “Bọn họ lớn gan là vì có thực lực mạnh, bởi vậy mới dám đối đầu với hoàng triều”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em định thế nào? Giao tiền chuộc sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Nếu theo như phong cách làm việc trước đây của đại vương Hắc Phong thì chúng ta không có cách nào khác”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ba tỷ không phải con số nhỏ, sao có thể cho không bọn chúng được”.

Lam Hân Nguyệt: “Lẽ nào chúng ta phải đối đầu với đại vương Hắc Phong thật sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Đại vương Hắc Phong có cứ điểm cố định không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại vương Hắc Phong và thuộc hạ của ông ta có một phi thuyền rất lợi hại, xuất quỷ nhập thần, không ai biết vị trí cụ thể của bọn họ”.
 
Chương 3496


Ngô Bình: “Em có biết thực lực của đại vương Hắc Phong không? Chắc cũng không cao đến mức là cao thủ cảnh giới Đại La chứ?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại La thì chắc chắn là không rồi nhưng ông ta là cao thủ cực kỳ lợi hại, chân tiên bình thường đều không đánh lại ông ta quá một chiêu nửa thức”.

Ngô Bình: “Không phải Đại La thì dễ, chuẩn bị tiền chuộc, anh đi chuộc người”.

Lam Hân Nguyệt vội nói: “Chồng, anh không thể đi, đại vương Hắc Phong quá nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, nếu thấy mình không phải đối thủ thì anh sẽ giao tiền chuộc cho họ”.

Lam Hân Nguyệt vẫn đang do dự thì Lâm Minh nói: “Chị, anh rể lợi hại vậy mà, đại vương Hắc Phong nhất định không phải đối thủ”.

Ngô Bình cười, nói: “Không dám nói cái khác, nếu dưới cảnh giới Đại La, anh không dám nói nhất định có thể đánh thắng nhưng chắc chắn có thể trốn thoát”.

Lam Hân Nguyệt thở dài: “Thôi được, nhưng anh phải hứa với em, quan trọng nhất là an toàn của bản thân, mất ba tỷ thì vẫn còn có thể kiếm lại”.

Lam Hân Nguyệt hỏi người làm: “Đại vương Hắc Phong đã báo thời gian chưa?”

Người làm nói: “Quận chúa, người của đại vương Hắc Phong nói chỉ cho chúng ta ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Nếu trong vòng ba tiếng mà không nhìn thấy ba tỷ đồng Thần Long thì bọn chúng sẽ khiến Nhị phu nhân và tam phu nhân…”

Lam Hân Nguyệt giận dữ nói: “Đại vương Hắc Phong đáng chết. Nếu họ dám động đến hai mợ thì dù có phải đuổi đến chân trời góc biển, Phủ Chiến Vương chúng ta cũng phải tiêu diệt ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt đừng giận, anh sẽ bắt ông ta về cho ông ta đích thân tạ lỗi”.

Lam Hân Nguyệt cười: “Chồng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều người treo thưởng cho ai bắt được đại vương Hắc Phong, hiện tại tiền thưởng đã vượt mười tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu chồng có thể bắt được ông ta thật thì có thể lấy được mười tỷ tiền thưởng”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tiền thưởng mười tỷ đồng Thần Long, nhiều vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đấy chỉ mới là tiền thưởng của chính quyền, tiền thưởng của cá nhân còn nhiều hơn nữa. Dù gì thì cũng có rất nhiều người từng bị đại vương Hắc Phong bắt cóc, ai cũng hận ông ta đến thấu xương”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Hân Nguyệt, em đi chuẩn bị tiền chuộc đi”.

Lam Hân Nguyệt cầm tiền chuộc đến, Ngô Bình hỏi người làm: “Đối phương có nói giao tiền chuộc thế nào không?”

Người làm đáp: “Bọn chúng nói trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ cho người đến nhận tiền. Sau khi lấy được tiền, họ tự khắc sẽ đưa Nhị phu nhân và tam phu nhân về Phủ Chiến Vương”.

Ngô Bình: “Ừm, anh ra ngoài đi”.

Lam Minh: “Anh rể, đại vương Hắc Phong sai người đến lấy tiền thì sao anh tìm được họ?”

Ngô Bình cười: “Anh tự có cách”.

Vì vẫn còn sớm nên Lam Hân Nguyệt mời Ngô Bình vào điện ngồi, ăn mồi, uống rượu.

Hai tiếng đồng hồ sau, người làm đến báo, nói rằng sứ giả của đại vương Hắc Phong đã đến, Lam Hân Nguyệt cho mời người đó vào điện.

Một người đàn ông áo xám cao to nhanh chóng xuất hiện, hắn ta rất ngông cuồng, nói với vẻ mặt không chút lo sợ: “Quận chúa, đã chuẩn bị tiền xong chưa?”

Lam Hân Nguyệt vứt một túi chứa đồ xuống đất, nói: “Bên trong có ba tỷ đồng Thần Long, hi vọng các người giữ chữ tín, nhận được tiền thì thả người”.

Người đàn ông áo xám cười, nói: “Xin quận chúa yên tâm, người của Hắc Phong chúng tôi nói được làm được”.

Hắn ta nhặt túi tiền lên rồi bỏ đi, chớp mắt đã không thấy đâu.
 
Chương 3497


Sau khi người áo xám rời khỏi Phủ Chiến Vương thì lập tức bay và nhanh chóng biến mất hút.

Người áo xám liên tục dùng ba bùa di chuyển, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi hoang ở cách đó hơn một trăm vạn dặm. Hắn ta vừa đến ngọn núi hoang là lập tức huýt sáo.

Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, hắn ta mỉm cười, nhún người nhảy lên thuyền.

Trên phi thuyền, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, nhận lấy bọc tiền, cười nói: “Phủ Chiến Vương chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Một tên thuộc hạ hỏi: “Đại vương, thả người không?”

Người đàn ông áo đen nói: “Hương Nhụy phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân quốc sắc thiên hương từ lâu, sao tao có thể không thưởng thức thử chứ?”

Ông ta cười ha ha rồi tiến vào phòng.

Trong phòng, Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân đã bị khống chế, lúc này đang ngồi yên trên ghế dài, không thể động đậy.

Người áo đen bước vào, cười nói: “Hai mỹ nhân, để hai người phải chờ lâu rồi”.

Nhuyễn Ngọc phu nhân tái mặt, nói: “Đại vương Hắc Phong, ông muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen đó chính là đại vương Hắc Phong, ông ta cười một tiếng kỳ quái: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cùng hưởng khoái lạc với hai mỹ nhân rồi”.

Hương Nhụy phu nhân lạnh lùng nói: “Đại vương Hắc Phong, ông không giữ chữ tín, làm sao sau này có chỗ đứng ở Hồng Hoang?”

Đại vương Hắc Phong lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thả người chứ đâu có nói không ngủ với hai cô. Có người đẹp ở trước mặt, sao tôi có thể bỏ lỡ?”

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng sét vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng la thảm thiết của mọi người.

Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?

Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.

Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.

Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”

Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.

Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”

Lam Hân Nguyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại vương Hắc Phong là nhân vật lợi hại xếp thứ ba mươi bảy trên bảng xếp hạng những tên cướp mạnh nhất Hồng Hoang, hễ ai bị ông ta bắt cóc thì chỉ có giao tiền chuộc, còn không con tin sẽ bị giết”.
 
Chương 3498


Ngô Bình: “Không ngờ còn có cả bảng xếp hạng cướp, Hồng Hoang có nhiều cướp đến vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đâu chỉ nhiều không đâu mà còn lợi hại nữa. Chẳng hạn như tên đại vương Hắc Phong này, ông ta từng bắt cóc hoàng tử, hoàng triều Hắc Thủy cũng bó tay, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn giao tiền chuộc. Sau khi hoàng tử bình an trở về, hoàng triều phái đại quân đi truy lùng nhưng kết quả không chỉ không thể diệt được đại vương Hắc Phong mà ngược lại còn bị thiệt hại mất mấy chân tiên”.

“Trong lúc giận dữ, đại vương Hắc Phong lại bắt cóc thêm hai hoàng tử và một công chúa. Cuối cùng hoàng triều Hắc Thủy cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục giao tiền chuộc”.

Ngô Bình chau mày: “Đến cả hoàng tộc mà cũng dám bắt cóc, lá gan của đại vương Hắc Phong này không nhỏ đâu”.

Lam Hân Nguyệt cười mếu: “Bọn họ lớn gan là vì có thực lực mạnh, bởi vậy mới dám đối đầu với hoàng triều”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em định thế nào? Giao tiền chuộc sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Nếu theo như phong cách làm việc trước đây của đại vương Hắc Phong thì chúng ta không có cách nào khác”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ba tỷ không phải con số nhỏ, sao có thể cho không bọn chúng được”.

Lam Hân Nguyệt: “Lẽ nào chúng ta phải đối đầu với đại vương Hắc Phong thật sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Đại vương Hắc Phong có cứ điểm cố định không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại vương Hắc Phong và thuộc hạ của ông ta có một phi thuyền rất lợi hại, xuất quỷ nhập thần, không ai biết vị trí cụ thể của bọn họ”.

Ngô Bình: “Em có biết thực lực của đại vương Hắc Phong không? Chắc cũng không cao đến mức là cao thủ cảnh giới Đại La chứ?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại La thì chắc chắn là không rồi nhưng ông ta là cao thủ cực kỳ lợi hại, chân tiên bình thường đều không đánh lại ông ta quá một chiêu nửa thức”.

Ngô Bình: “Không phải Đại La thì dễ, chuẩn bị tiền chuộc, anh đi chuộc người”.

Lam Hân Nguyệt vội nói: “Chồng, anh không thể đi, đại vương Hắc Phong quá nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, nếu thấy mình không phải đối thủ thì anh sẽ giao tiền chuộc cho họ”.

Lam Hân Nguyệt vẫn đang do dự thì Lâm Minh nói: “Chị, anh rể lợi hại vậy mà, đại vương Hắc Phong nhất định không phải đối thủ”.

Ngô Bình cười, nói: “Không dám nói cái khác, nếu dưới cảnh giới Đại La, anh không dám nói nhất định có thể đánh thắng nhưng chắc chắn có thể trốn thoát”.

Lam Hân Nguyệt thở dài: “Thôi được, nhưng anh phải hứa với em, quan trọng nhất là an toàn của bản thân, mất ba tỷ thì vẫn còn có thể kiếm lại”.

Lam Hân Nguyệt hỏi người làm: “Đại vương Hắc Phong đã báo thời gian chưa?”

Người làm nói: “Quận chúa, người của đại vương Hắc Phong nói chỉ cho chúng ta ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Nếu trong vòng ba tiếng mà không nhìn thấy ba tỷ đồng Thần Long thì bọn chúng sẽ khiến Nhị phu nhân và tam phu nhân…”

Lam Hân Nguyệt giận dữ nói: “Đại vương Hắc Phong đáng chết. Nếu họ dám động đến hai mợ thì dù có phải đuổi đến chân trời góc biển, Phủ Chiến Vương chúng ta cũng phải tiêu diệt ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt đừng giận, anh sẽ bắt ông ta về cho ông ta đích thân tạ lỗi”.

Lam Hân Nguyệt cười: “Chồng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều người treo thưởng cho ai bắt được đại vương Hắc Phong, hiện tại tiền thưởng đã vượt mười tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu chồng có thể bắt được ông ta thật thì có thể lấy được mười tỷ tiền thưởng”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tiền thưởng mười tỷ đồng Thần Long, nhiều vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đấy chỉ mới là tiền thưởng của chính quyền, tiền thưởng của cá nhân còn nhiều hơn nữa. Dù gì thì cũng có rất nhiều người từng bị đại vương Hắc Phong bắt cóc, ai cũng hận ông ta đến thấu xương”.
 
Chương 3499


c

Ngô Bình gật đầu, nói: “Hân Nguyệt, em đi chuẩn bị tiền chuộc đi”.

Lam Hân Nguyệt cầm tiền chuộc đến, Ngô Bình hỏi người làm: “Đối phương có nói giao tiền chuộc thế nào không?”

Người làm đáp: “Bọn chúng nói trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ cho người đến nhận tiền. Sau khi lấy được tiền, họ tự khắc sẽ đưa Nhị phu nhân và tam phu nhân về Phủ Chiến Vương”.

Ngô Bình: “Ừm, anh ra ngoài đi”.

Lam Minh: “Anh rể, đại vương Hắc Phong sai người đến lấy tiền thì sao anh tìm được họ?”

Ngô Bình cười: “Anh tự có cách”.

Vì vẫn còn sớm nên Lam Hân Nguyệt mời Ngô Bình vào điện ngồi, ăn mồi, uống rượu.

Hai tiếng đồng hồ sau, người làm đến báo, nói rằng sứ giả của đại vương Hắc Phong đã đến, Lam Hân Nguyệt cho mời người đó vào điện.

Một người đàn ông áo xám cao to nhanh chóng xuất hiện, hắn ta rất ngông cuồng, nói với vẻ mặt không chút lo sợ: “Quận chúa, đã chuẩn bị tiền xong chưa?”

Lam Hân Nguyệt vứt một túi chứa đồ xuống đất, nói: “Bên trong có ba tỷ đồng Thần Long, hi vọng các người giữ chữ tín, nhận được tiền thì thả người”.

Người đàn ông áo xám cười, nói: “Xin quận chúa yên tâm, người của Hắc Phong chúng tôi nói được làm được”.

Hắn ta nhặt túi tiền lên rồi bỏ đi, chớp mắt đã không thấy đâu.

Sau khi người áo xám rời khỏi Phủ Chiến Vương thì lập tức bay và nhanh chóng biến mất hút.

Người áo xám liên tục dùng ba bùa di chuyển, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi hoang ở cách đó hơn một trăm vạn dặm. Hắn ta vừa đến ngọn núi hoang là lập tức huýt sáo.

Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, hắn ta mỉm cười, nhún người nhảy lên thuyền.

Trên phi thuyền, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, nhận lấy bọc tiền, cười nói: “Phủ Chiến Vương chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Một tên thuộc hạ hỏi: “Đại vương, thả người không?”

Người đàn ông áo đen nói: “Hương Nhụy phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân quốc sắc thiên hương từ lâu, sao tao có thể không thưởng thức thử chứ?”

Ông ta cười ha ha rồi tiến vào phòng.

Trong phòng, Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân đã bị khống chế, lúc này đang ngồi yên trên ghế dài, không thể động đậy.

Người áo đen bước vào, cười nói: “Hai mỹ nhân, để hai người phải chờ lâu rồi”.

Nhuyễn Ngọc phu nhân tái mặt, nói: “Đại vương Hắc Phong, ông muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen đó chính là đại vương Hắc Phong, ông ta cười một tiếng kỳ quái: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cùng hưởng khoái lạc với hai mỹ nhân rồi”.

Hương Nhụy phu nhân lạnh lùng nói: “Đại vương Hắc Phong, ông không giữ chữ tín, làm sao sau này có chỗ đứng ở Hồng Hoang?”

Đại vương Hắc Phong lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thả người chứ đâu có nói không ngủ với hai cô. Có người đẹp ở trước mặt, sao tôi có thể bỏ lỡ?”

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng sét vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng la thảm thiết của mọi người.
 
Chương 3500


Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?

Đại vương Hắc Phong vừa nhìn thấy Ngô Bình thì biết ngay anh không phải người đơn giản. Có điều ông ta tung hoành Hồng Hoang bao năm nên không biết sợ là gì, ông ta lạnh lùng nói: “Xem ra Phủ Chiến Vương không muốn cho không ba tỷ nên mới cho cậu đến nộp mạng”.

Ngô Bình quan sát người áo đen rồi nói: “Ông là đại vương Hắc Phong đúng không? Tôi thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Đại vương Hắc Phong cười lớn: “Vậy sao? Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”

Ngô Bình: “Sao hả? Ông còn có thân phận khác sao?”

Người bên cạnh đại vương Hắc Phong cười lạnh nói: “Năm xưa, đại vương nhà ta gõ chuông bên ngoài tháp Hoang Thiên, tiếng vang mười ba vạn dặm”.

Ngô Bình: “Mười ba vạn dặm sao? Vậy đại vương nhà anh có vào được thiên phẩm không?”

Đối phương nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Đại vương nhà tôi là địa phẩm nhất đẳng”.

Ngô Bình nói với vẻ khinh thường: “Địa phẩm nhất đẳng sao? Tôi còn tưởng là thiên phẩm nhất đẳng nữa cơ”.

Đại vương Hắc Phong: “Nhóc con, đại vương ta đây không rảnh nói nhiều với cậu, cậu muốn tự sát hay là đợi tôi ra đây đây?”

Ngô Bình nói: “Trên thuyền khó đánh, nếu ông có gan thì xuống thuyền đánh với tôi một trận”.

Đại vương Hắc Phong cười hehe: “Nghe nói Phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm ngũ đẳng, là cậu đấy sao?”

Ngô Bình: “Là tôi. Sao hả? Ông không dám à?”

Đại vương Hắc Phong nói: “Đúng là cậu rất có thiên phú nhưng đáng tiếc cậu vẫn còn quá yếu, xét về cảnh giới thì còn kém tôi quá xa”.

Đại vương Hắc Phong vừa dứt lời thì bộc phát khí tức linh đài, rõ ràng ông ta là một chân tiên, hơn nữa thể chất của ông ta còn rất kinh người, vượt xa chân tiên bình thường.

Ngô Bình khởi đồng phép nhìn thấu vạn vật thì bất ngờ phát hiện, thể chất của đại vương Hắc Phong gần như giống với cơ thể của đạo quân. Anh nói: “Hèn gì ông lại tự tin đến thế, thì là có cơ thể của Đại La đạo quân”.

Đại vương Hắc Phong bất ngờ, ông ta không ngờ Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra điểm lợi hại của mình, ông ta chau mày hỏi: “Cậu biết tôi sao?”

Ngô Bình: “Hôm nay mới biết. Được rồi, không cần nhiều lời, muốn đánh nhau thì bắt đầu đi”.

Anh nói xong thì rời khỏi phi thuyền, đứng lơ lửng trên đầu một ngọn núi hoang.

Đại vương Hắc Phong bước ra, đằng sau lưng ông ta xuất hiện một bóng ảo khổng lồ, bóng ảo đó là thế giới Linh Đài mà ông ta lập ra. Sức mạnh Linh Đài vô cùng vô tận truyền vào trong cơ thể ông ta và hình thành kết giới cực mạnh xung quanh.

Ngô Bình đứng trong kết giới, cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Đại vương Hắc Phong cười lạnh lùng: “Nhóc con, bây giờ có phải cậu rất tuyệt vọng không? Dù cậu có là thiên kiêu, gặp phải sức mạnh Linh Đài của tôi thì cũng yếu đuối như một con kiến mà thôi”.

Ngô Bình ra khỏi thân xác, bản thể hóa thành một người khổng lồ cao ngàn mét, vung chiến kích trong tay. Đại trận trong thế giới Nguyệt Nhận sáng lên, một luồng khí tức với sức mạnh hủy diệt tuôn ra.

Rắc rắc!

Một luồng sát quang đáng sợ chém toạc kết giới, ập vào thế giới Linh Đài của đại vương Hắc Phong. Thế giới Linh Đại được ông ta tu luyện nhiều năm, dùng vô số tài nguyên để luyện thành không ngờ lại bị Ngô Bình chém làm đôi”.

Thế giới Linh Đài không phải căn cơ của tu sĩ, không có Linh Đài thì tu sĩ vẫn có thể tạo mới. Nhưng khi Linh Đài bị chém thì thực lực của đại vương Hắc Long liền tụt dốc.
 
Chương 3501


Ọc!

Ông ta phun ra máu, mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình đâu cho ông ta cơ hội, anh lại vung chiến kích, đại vương Hắc Phong bắt chéo hai tay, cố đỡ luồng sát quang.

“Ầm”.

Đại vương Hắc Phong bị chém văng ra, cánh tay gãy xương, tê dại hết nửa thân người.

Ông ta bất ngờ, không ngờ cơ thể Đại La của mình lại không chịu nổi một đòn của anh? Cuối cùng ông ta đã biết sợ, dùng thuật di chuyển, chạy về phía xa.

Tiếng sấm sét vang lên, Ngô Bình lập tức đuổi theo rồi lại chém lên lưng ông ta một nhát.

“Ọc”.

Đại vương Hắc Phong không được may mắn, bị chém đứt lưng, rơi xuống đất.

“Phán quyết!”

Một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, sáng chói cực kỳ, mang theo ý nghĩa phán quyết, chém lên người đại vương Hắc Phong.

Ánh sáng biến mất, cơ thể đại vương Hắc Phong đã tả tơi, thất khiếu đều có khí đen bay ra, nước mắt giàn giụa. Cơ thể bị đánh tàn phế, thế giới Linh Đài cũng bị đánh nát, bây giờ ông ta chẳng khác gì người tàn phế.

Ngô Bình lấy Thiên Nguyên châm ra, đâm vào những vị trí quan trọng trên người ông ta, chế ngự ông ta hoàn toàn. Sau đó, anh bắt theo đại vương Hắc Phong về lại phi thuyền.

Người trên phi thuyền vẫn chưa kịp phản ứng, dù gì thì đại vương Hắc Phong của họ cũng chưa từng bị đánh bại, sao hôm nay lại bị một tên vô danh đánh bại chứ?

Mãi đến khi Ngô Bình xuất hiện thì đám người đó mới chấp nhận sự thật, thi nhau hét lớn “tấn công”.

Ngô Bình vung tay, kiếm quang tóe ra, thuộc hạ của đại vương Hắc Phong ở trên thuyền không chết thì cũng bị thương.

Anh vừa đánh vừa tiến về phòng, giải cấm chế cho hai phu nhân.

Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân dịu dàng hành lễ: “Cảm ơn cô gia cứu mạng”.

Ngô Bình: “Tôi đưa hai phu nhân đến nơi an toàn trước đã”.

Anh nói xong thì đưa họ đến động thiên của mình. Đến khi anh quay ra ngoài, ngoài những người đã chết, số còn lại đã bỏ chạy hết.

Ngô Bình hỏi đại vương Hắc Phong đang thoi thóp: “Tiền của ông đâu?”

Đại vương Hắc Phong căm phẫn nhìn Ngô Bình và không nói gì.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông tưởng không nói thì tôi sẽ không biết sao?”

Anh dùng phép nhìn thấu vạn vật, tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng anh đã tìm thấy một chiếc nhẫn chứa đồ trong một không gian ngầm dưới đất của đại vương Hắc Phong.

Anh nhìn qua thì thấy trong nhẫn có rất nhiều đồ quý giá, trong đó nhiều nhất là đồng Thần Long. Đếm sơ sơ, chỉ tính đồng Thần Long không thôi cũng đã có đến hơn hai mươi tỷ rồi.

Anh mỉm cười, cất chiếc nhẫn rồi nói: “Đại vương Hắc Phong, nghe nói ông từng bắt cóc rất nhiều người, sao chỉ có chút tiền thế này?”

Đại vương Hắc Phong vẫn không nói chuyện.

Ngô Bình cười lạnh lùng, anh vung kiếm chém phi thuyền đứt làm đôi, sau đó kéo theo ông ta, bay về Phủ Chiến Vương.
 
Chương 3502


Lúc anh đáp xuống Phủ Chiến Vương, người trong Phủ Chiến Vương thấy hai vị phu nhân bình an trở về, còn có cả đại vương Hắc Phong đã bị chế ngự thì ai cũng hoan hô.

Lam Minh tròn mắt nhìn đại vương Hắc Phong rồi hỏi: “Anh rể, ông ta là đại vương Hắc Phong sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Là ông ta đấy. Người này có cơ thể Đại La, Linh Đài cũng rất mạnh, thực lực càng không phải yếu”.

Lam Minh tiến tới tát một bạt tai mạnh đến đau rát tay làm ông ta hoảng sợ liên tục lùi về sau.

Lam Hân Nguyệt vui mừng hớn hở, nói: “Em lập tức báo với triều đình, nói rằng Phủ Chiến Vương chúng ta ra quân bắt sống đại vương Hắc Phong, đây chắc chắn là công lớn”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, tên đại vương Hắc Phong này không đơn giản, e rằng còn có người đứng sau ông ta”.

Lam Hân Nguyệt ngây ra: “Còn có người khác nữa sao?”

Ngô Bình: “Lúc anh đến, đại vương Hắc Phong đang định ra tay với nhị phu nhân và tam phu nhân. Mà theo như những gì em nói trước đó, đấy không phải là phong cách làm việc của đại vương Hắc Phong”.

Lam Hân Nguyệt nhìn sang đại vương Hắc Phong, lạnh lùng hỏi: “Đại vương Hắc Phong, nói đi, có phải có người xúi giục ông đối phó với Phủ Chiến Vương không?”

Đại vương Hắc Phong cười lạnh lùng: “Quận chúa, tôi khuyên cô hãy thả tôi ra, nếu không thì Phủ Chiến Vương sẽ chuốc họa vào thân đấy. Không sai, đúng là có người đứng sau lưng tôi, nhưng người đó không phải là người mà Phủ Chiến Vương các người có thể đắc tội được”.

Ngô Bình tung một đấm lên mặt ông ta, đấm nát tấm mặt nạ rồi đấm nát mắt trái của đại vương Hắc Phong, máu chảy không ngừng, ông ta đau đớn thét lên.

“Ông ngông gì chứ? Có tin tôi luyện ông thành đan dược không?”. Anh vừa nói vừa lấy lò luyện Minh Vương ra. Anh rất mong được biết cơ thể của Đại La Kim Tiên có thể luyện ra loại đan dược thế nào.

Mặt đại vương Hắc Phong liền méo mó, ông ta hằm hằm nhìn Ngô Bình chằm chằm nhưng không dám nói thêm gì. Nói không sợ thì là giả, vì tu vi càng cao sẽ càng sợ chết.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, kiếm tiền thưởng trước đã. Trước đây anh đã tốn kém rất nhiều để mở động thiên, bây giờ rất thiếu tiền”.

Lam Hân Nguyệt mỉm cười, nói: “Được, giao việc này cho em”.

Ngô Bình: “Tên đại vương Hắc Phong này giao cho anh, nhất định anh sẽ hỏi ra được thân phận của kẻ đứng đằng sau xúi giục”.

“Không cần hỏi nữa đâu”.

Bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của mọi người, sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm lấy cả Phủ Chiến Vương, khiến đại trận bảo vệ phủ của Phủ Chiến Vương cũng tự khởi động.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều trong trắng cả, băng khiết như ngọc. Nếu bọn họ gả ra ngoài phủ thì không tránh khỏi miệng đời dè bỉu. Thế nên em và mẹ bàn với nhau, quyết định để bọn họ làm vợ bé của anh. Như vậy bọn họ cũng có điểm tựa”.

Ngô Bình vội từ chối: “Không được. Họ là thiếp thất của Chiến Vương, được xem là bề trên của anh rồi”.

Đại phu nhân liền nói: “Gia chủ, ở Hồng Hoa, con trai lấy mẹ kế, anh em lấy chị em dâu là chuyện bình thường, người khác sẽ không nói gì cả”.

Ngô Bình còn định từ chối, Lam Hân Nguyệt đã truyền âm: “Chồng, mạng của họ là do anh cứu, nên họ đều nói sẽ không cưới ai ngoài anh. Trước mặt nhiều người thế này, nếu chồng không đồng ý thì hai người họ sẽ không có mặt mũi nào sống tiếp”.

Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều mong chờ nhìn Ngô Bình, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Hôm nay cảnh Ngô Bình cứu họ ở trên phi hạm đã khiến hai cô gái cực kỳ chấn động. Năm xưa bọn họ còn chưa gặp được mặt của Chiến Vương, đương nhiên không thể nói gì đến chuyện tình cảm được, nhưng bọn họ có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình. Sau khi được cứu về thì chủ động nói suy nghĩ của mình với Đại phu nhân.

Lời Ngô Bình định nói bèn nuốt lại, chỉ có thể nói: “Cảm ơn hai vị giai nhân đã yêu thích”.

Hai cô gái biết anh đã đồng ý thì mừng rỡ, uyển chuyển bái anh.
 
Chương 3503


Đại phu nhân cười nói: “Tốt quá rồi!”

Tuy Ngô Bình đồng ý ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn thấy như vậy là không hợp, anh định tạm thời đồng ý, đợi Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc bình tĩnh lại thì trả tự do cho bọn họ, chọn một tấm chồng khác.

Lam Sơ Nhan nở nụ cười: “Anh rể, đến lúc em tròn mười sáu tuổi cũng muốn gả cho anh”.

Ngô Bình suýt thì sặc, thế mà Đại phu nhân lại nói: “Con bé này, chuyện này để sau hẵng nói”.

Ngô Bình cảm thấy không thể tiếp tục ở đây nữa, anh lấy cớ muốn tu luyện nên vội vã rời khỏi bữa tiệc.

Anh không hề biết chuyện chém đuôi Yêu vương Thôn Thiên hôm nay đã truyền khắp Hồng Hoang, thanh thế của phủ Chiến Vương bỗng chốc được đẩy lên tầng cao mới, thậm chí còn hơn cả khi Chiến Vương còn sống!

Phải biết rằng, Yêu vương Thôn Thiên kia từng thống lĩnh hàng triệu yêu binh đại chiến với hoàng triều Hắc Thuỷ ba năm ròng, sau cùng hoàng triều Hắc Thuỷ không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại còn bị tổn thất nặng nề. Mà hôm nay, vị Yêu vương kh ủng bố này bị chém đứt một cái đuôi, hoàng triều chấn động, người trong thiên hạ không một ai là không kinh hãi!

Đêm đó, quân thần hoàng triều Hắc Thuỷ nghị sự xuyên đêm, bọn họ đưa ra một quyết định quan trọng.

Sáng sớm hôm sau, hoàng triều phái người đưa thánh chỉ tới, hoàng triều Hắc Thuỷ phong chàng trai đến ở rể Ngô Bình thành Ngô Vương, tiếp tục trấn thủ đất phong của Chiến Vương!

Nhận được thánh chỉ, không chỉ mình Ngô Bình mà đến cả Lam Hân Nguyệt cũng bất ngờ, hoàng gia muốn làm gì vậy? Lôi kéo Ngô Bình à?

Nhưng phủ Chiến Vương cũng có mật báo, chẳng bao lâu Lam Hân Nguyệt đã biết được nguyên nhân.

Trong phòng riêng của Lam Hân Nguyệt, Ngô Bình hỏi: “Nghe ngóng được gì chưa?”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Nhà mình có mật thám trong hoàng thất, là vì hoàng gia đã biết sự lợi hại của anh nên mới làm vậy. Sau khi nghị sự, bọn họ nhất trí cho rằng nếu tiếp tục đối đầu với phủ Chiến Vương thì với thực lực và uy nghiêm của phủ Chiến Vương bây giờ, rất có thể sẽ phản bội hoàng triều Hắc Thuỷ. Không chỉ vậy, nhất định phủ Chiến Vương sẽ bị những thế lực thù địch của hoàng triều Hắc Thuỷ lôi kéo”.

Ngô Bình mới vỡ lẽ ra: “Thì ra là vậy, thế thì không có gì kỳ lạ”.

Lam Hân Nguyệt mỉm cười: “Bây giờ anh đã là Ngô Vương rồi, là gia chủ một cách danh chính ngôn thuận rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy là sau này hoàng triều Hắc Thuỷ sẽ không gây khó dễ cho phủ Chiến Vương nữa phải không?”

Lam Hân Nguyệt: “Có chồng ở đây thì đương nhiên bọn họ sẽ không gây khó dễ rồi. Nói cho cùng, với thực lực chém đứt đuôi Yêu vương của chồng, hoàng triều Hắc Thuỷ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội”.

Ngô Bình: “Đó không phải là thực lực của anh, nhờ phi thuyền anh mới làm được”.

Nói đến phi thuyền, Lam Hân Nguyệt nói: “Năm xưa phụ vương của em có được một chiếc phi thuyền khác nữa, chỉ là ông ấy không thể điều khiển được, nên cứ để mãi đó”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Ồ, còn có phi thuyền lợi hại hơn nữa à?”

Lam Hân Nguyệt: “Vâng. Nói cho đúng thì trạng thái cấp cao của chiếc phi thuyền này là ‘thành chiến tranh’! Nghe nói là bảo bối được thần chiến tranh tạo ra, sau đó được Đại Thánh loài người sửa lại”.

Ngô Bình hứng thú hẳn: “Dẫn anh đi xem!”

Hai người bay lên không, bàn tay ngọc ngà của Lam Hân Nguyệt khẽ phất, một đạo kim quang bay ra từ trong chiếc nhẫn, đạo kim quang ấy hoá thành một chiếc chiến thuyền màu vàng kim!
 
Chương 3504


Chiếc chiến thuyền này cũng to xấp xỉ chiếc phi thuyền trước đó, bên ngoài bố trí đủ các loại vũ khí. Ngô Bình dùng khả năng nhìn thấu vạn vật của mình để quan sát, một lát sau anh bỗng lắc đầu: “Trước khi anh đột phá được cảnh giới Đoạt Thiên, e rằng không thể điều khiển nó được”.

Lam Hân Nguyệt không hề thất vọng, cô ấy cười nói: “Không sao, sẽ có một ngày anh đột phá được cảnh giới Đoạt Thiên thôi”.

Ngô Bình: “Chi bằng dùng Thần Cơ của anh thử thử”.

Dứt lời, anh phóng con rối Thần Cơ ra. Con rối Thần Cơ này là do Lỗ Ngọc dùng tài nguyên của cả Đại Thương để chế tạo ra. Thần Cơ có thể tiến hoá, chủ nhân càng mạnh thì con rối cũng càng mạnh!

Lúc đầu, Ngô Bình dùng nguyên thần để điều khiển Thần Cơ, nhưng bây giờ anh dùng Dương thần để điều khiến Thần Cơ!

Dương thần của anh đã được gột rửa qua ba lần Lôi Kiếp, có thêm sự gia trì của đại trận Vu Đạo, đồng thời đã hoàn thành năm tầng Long Biến, uy lực của nó đã hơn xa nguyên thần ban đầu rồi!

Dương thần vào Thần Cơ, Thiên Dương Chân Hỏa bỗng cháy lên, con rối Thần Cơ bùng cháy, lột xác thành màu vàng kim! Trên bề mặt con rối tự động nổi lên các loại phù văn huyền diệu, còn bên trong nó thì có rất nhiều thần thông và trận pháp được kích hoạt!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, Ngô Bình phát hiện trong con rối Thần Cơ này mở ra một thế giới Linh Đài vô cùng mạnh mẽ, gần bằng với đại thế giới Linh Đài của Đạo Quân!

Nháy mắt, con rối Thần Cơ đã hoá thành người khổng lồ cao nghìn mét, nắm lấy Hoang Thiên Chiến Kích! Lúc này, cuối cùng anh đã có thể phát huy toàn bộ uy lực của Hoang Thiên Chiến Kích rồi.

Thậm chí anh còn cảm thấy nếu bây giờ Yêu vương Thôn Thiên xuất hiện, chắc chắn nó sẽ không chạy thoát được, nhất định sẽ bị anh giế t chết!

Lam Hân Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Chồng ơi, đây là vật gì thế?”

Ngô Bình: “Con rối Thần Cơ, cần dùng nguyên thần để điều khiển. Anh càng mạnh thi nó càng mạnh, không có hạn chế cảnh giới nào!”

Nói xong, con rối Thần Cơ hoá thành hình dạng người bình thường, gương mặt cũng hoá thành mặt anh. Bây giờ, dù là người thân cũng không nhận ra đây là con rối Thần Cơ.

Lam Hân Nguyệt sờ một cái, cười nói: “Giống hệt người thật”.

Dương thần của Ngô Bình ra khỏi con rối, nói với Lam Hân Nguyệt: “Anh không thích dùng thứ này, tránh ảnh hưởng việc tu hành của anh. Hân Nguyệt, anh tặng nó cho em đấy”.

Lam Hân Nguyệt ngơ ngác: “Tặng cho em ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Nó đã tiến hoá theo anh, kích hoạt được nhiều chức năng lợi hại. Dùng con rối Thần Cơ này, thực lực của em có thể đạt đến cấp Bán Bộ Đại La, sau này có thể dễ dàng điều khiển phi thuyền hơn”.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, vậy anh thì sao?”

Ngô Bình: “Anh không cần đến nó. Nào, bây giờ anh giúp em luyện hoá con rối Thần Cơ”.

Anh tặng con rối Thần Cơ cho Lam Hân Nguyệt là vì sợ lúc không có mình ở đây, phủ Chiến Vương không có năng lực tự bảo vệ. Có con rối Thần Cơ, anh tin cho dù cường giả mạnh như Yêu vương Thôn Thiên có tới thì Lam Hân Nguyệt cũng có thể xoay sở được.

Ngày hôm nay, phủ Chiến Vương đổi tên thành phủ Ngô Vương, thân phận của Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt cũng thay đổi. Lam Hân Nguyệt không còn là quận chúa nữa mà là Vương phi của Ngô Bình! Ngô Bình không còn là người tới ở rể nữa mà trở thành Ngô Vương!

Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lam Hân Nguyệt ngượng ngùng vào phòng Ngô Bình. Ngày hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng thật rồi.

Ngô Bình ở lại phủ Ngô Vương với Lam Hân Nguyệt mấy ngày. Trong mấy ngày này, các khoảng treo thưởng kếch xù cho Đại vương Hắc Phong lục tục chảy vào túi, cộng lại cũng phải hơn hai trăm tỷ. Cộng cả số tiền lấy được trên người Đại vương Hắc Phong cũng phải gần đến năm trăm tỷ đồng Thần Long!
 
Chương 3505


Hơn nữa anh cũng kế thừa vùng đất phong của Chiến Vương, sau này tất cả thu nhập của đất phong đều là của anh. Thậm chí Lam Hân Nguyệt còn lấy ra hai trăm tỷ từ kho ra cho anh dùng, vì những thứ này đều là tư sản của anh!

Mấy ngày nay, thân làm Ngô Vương nên anh cũng phải đi một vòng quanh đất phong của mình, quan sát dân tình. Anh phát hiện bà con sống trong đất phong đều không thoải mái, giống như Linh Xuyên, tài nguyên ở đất phong đều bị các thế lực to nhỏ chiếm hết. Vương phủ chỉ lo thu tiền thuế, còn việc bà con nhân dân sống thế nào, bọn họ không hề quan tâm.

Ngô Bình có lòng muốn thay đổi việc này, nhưng Lam Hân Nguyệt nói vài câu đã khiến anh từ bỏ nỗ lực.

“Chồng, cục diện này đã duy trì vô số năm qua rồi. Nếu tiến hành cải cách triệt để thì sẽ khiến cả vùng đất phong loạn lên mất. Nếu vậy thì tính mạng của nhân dân sẽ gặp nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Ừm. Hân Nguyệt, Vương phủ cũng có vùng đất mình trực tiếp quản lý đúng không?”

Lam Hân Nguyệt: “Vâng, có một ít, diện tích không bằng một phần hai mươi diện tích đất phong nữa, nhưng khoáng sản dồi dào nhất. Mảnh đất này do một vị quản sự được Vương phủ phái tới phụ trách”.

Ngô Bình: “Tra lại sổ sách một lượt”.

Ngày hôm nay, bốn mươi hai quản sự phụ trách sổ sách tập trung ở đại sảnh, trình sổ sách mình quản lý cho Ngô Vương xem. Số sổ sách này nhiều đến nỗi có thể lấp đầy cả một căn phòng, quá nhiều lĩnh vực.

Các quản sự thu chi đều cúi đầu, trong lòng chẳng lo sợ gì. Vì sổ sách họ ghi chép rất phức tạp, người thường muốn đọc hiểu còn khó chứ đừng nói đến việc kiểm tra nhiều sổ sách thế này, kiểm tra không hết nổi đâu.

Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp vị Vương gia mới này rồi. Ngô Bình chia ra ba nghìn ý nghĩ, mỗi ý nghĩ rà soát một quyển sổ, sau đó tổng hợp lại. Trong đại sảnh, tất cả sổ sách tự động lật trang giữa không trung. Chớp mắt, Ngô Bình đã nhớ được nội dung của ba nghìn sổ sách. Cứ như vậy, anh dùng nửa tiếng đồng hồ để rà soát hết tất cả sổ sách.

Thông tin của mấy chục nghìn sổ sách xuất hiện trong thức hải của anh, vô cùng rõ ràng!

Suy nghĩ vài giây, anh nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, sổ sách trong phủ có vấn đề. Theo tính toán của anh, những năm qua có ít nhất một phần ba tiền tài đã bị đám người này đút vào túi riêng”.

Lam Hân Nguyệt cả kinh: “Một phần ba sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đây chỉ là tính riêng trên sổ sách, tình hình thực tế có lẽ còn nghiêm trọng hơn”.

Lam Hân Nguyệt tức giận: “Đám khốn nạn này!”

Ngô Bình: “Không cần phải tức giận, để anh giải quyết”.

Anh liếc quanh một lượt rồi nói: “Các vị quản sự, tôi cho các vị thời gian ba ngày, số tiền nên trả thì bù cả vào, không trả được thì viết giấy nợ. Đừng ai có ý nghĩ cầu may, nhất cử nhất động của các người đều không qua được mắt bổn Vương!”

Các quản sự thu chi đều hoảng hốt, lẽ nào bị anh phát hiện rồi sao?

Ngô Bình lấy ra một quyển sổ, hỏi: “Mỏ vàng tiên ở núi Đông Bình là ai quản lý sổ sách?”

Một quản sự thu chi vội nói: “Là tôi ạ!”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Thu chi của mỏ vàng tiên có vấn đề. Trên này chỉ rõ, sản lượng vàng sau khi Chiến Vương mất đã bị giảm mất ba phần. Nhưng trên những sổ sách khác tôi phát hiện ra tiền chi trả cơm nước lại tăng, tiền mua công cụ khai thác cũng tăng lên nhiều, và nhiều manh mối khác nữa. Tôi có thể kết luận rằng, bây giờ sản lượng vàng ở mỏ vàng tiên đã tăng lên thêm ba phần so với lúc Chiến Vương còn sống. Cứ như vậy, các ông đã nuốt đến một nửa số lượng vàng tiên. Tôi nói có đúng không?”

Quản sự thu chi này đã câu kết với người phụ trách mỏ vàng, âm thầm ăn bớt rất nhiều vàng tiên để bán ra bên ngoài, ai nấy đều kiếm được tiền rủng rỉnh đầy túi. Bây giờ bị Ngô Bình vạch trần nên sợ đến mất mật, quỳ rạp xuống đất.

“Vương gia tha mạng! Tội của tôi đáng chết!”

Ngô Bình vô cảm: “Dù ông có chết cũng phải nôn hết tiền đã nuốt ra đây!”
 
Chương 3506


“Vâng, vâng, nhất định tôi sẽ giao lại toàn bộ!”

Ngô Bình: “Những kẻ dưới muốn tham ô được thì phải có các người che đậy. Tốt nhất các vị đều nên thành thật khai ra, nếu dám giấu giếm thì tội nặng thêm một bậc”.

Lam Hân Nguyệt: “Từng người một nói cho tôi!”

Trong mắt đám quản sự này, Vương phủ và Ngô Bình đều là sự tồn tại vô địch, Ngô Bình nói vài câu đã khiến bọn họ ngoan ngoãn khai ra. Lam Hân Nguyệt vừa thẩm tra vừa sai thuộc hạ tới các nơi bắt người.

Có quá nhiều người và việc liên quan, Lam Hân Nguyệt phái người tra thẩm một ngày một đêm, bắt được đến mấy chục nghìn người. Hơn nữa, việc này còn liên quan đến người bên nhà mẹ của Đại phu nhân. May là Vương phủ khá rộng lượng nhân từ, chỉ bắt đám người này trả tiền, không truy tội thêm nữa. Chỉ là tiền đã sớm bị họ tiêu bớt một phần, không thể lấy lại hết được.

Mấy ngày tiếp theo sau, đám người này kéo nhau tới trả lại tiền của đã tham ô. Con số khiến người ta phải hoảng hốt, hơn ba mươi tỷ đồng Thần Long, mà con số này không bao gồm số tiền đám người này đã tiêu pha.

Ngô Bình vừa chỉnh đốn Vương phủ vừa tĩnh tâm tu luyện. Thời gian này anh đã trải qua nhiều việc, thu hoạch cũng rất nhiều, cũng đã có nhiều suy nghĩ hơn về cảnh giới Vạn Tượng, tầng thứ hai của ý nghĩa Thiên Tượng.

Hôm nay, trong lòng anh có linh cảm nên bay lên trên cao của đại lục Hồng Hoang, càng bay càng cao. Cuối cùng, anh nhìn thấy toàn cảnh của đại lục Hồng Hoang.

Khác với đại lục Côn Luân, đại lục Hồng Hoang rộng lớn hơn nhiều, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều xoay chuyển bên trong nó. Hồng Hoang cực kỳ phức tạp, có rất nhiều thế giới duy độ cao tiềm ẩn trong nó.

Anh tiếp tục bay lên cao, quan sát vật đổi sao dời, thiên tượng biến hoá, trong lòng đã có được điều mình muốn.

Anh ở trên cao nửa ngày trời, sau đó lại bỗng bay vút xuống, bảo Lam Hân Nguyệt mở Thiên Môn, anh tiếp tục vào Thiên Môn tu luyện!

Anh có ba mươi ba ngày và bảy canh giờ tu luyện trong Thiên Môn, lần trước anh mới dùng có hai ngày thôi, vẫn còn ba mươi mốt ngày.

Lúc này, anh phóng nhân cách tối thượng ra, tiếp tục lĩnh ngộ ý nghĩa Vạn Tượng tầng thứ hai, ý nghĩa Thiên Tượng. Ý nghĩa Thiên Tượng chia làm ba cảnh giới, cảnh giới Tiểu Thiên Tượng, cảnh giới Đại Thiên Tượng và cảnh giới Vạn Tượng. Trước đây anh đã lĩnh ngộ được Tiểu Thiên Tượng, bây giờ anh muốn tiếp tục đột phá, lĩnh ngộ Đại Thiên Tượng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong Thiên Môn dốc sức suy nghĩ ba ngày, cuối cùng anh đã đột phá Đại Thiên Tượng, chẳng bao lâu sau đó đã đột phá được cảnh giới Vạn Tượng!

Anh vốn định tu luyện tiếp nhưng thấy trong Động Thiên của mình, hạt giống có từ thời kỳ hỗn mang kia bắt đầu phát sáng.

Ngô Bình chấn động, hạt giống này qua bao đời chủ nhân cũng không có thay đổi gì, sao bây giờ lại phát sáng thế?

Lúc này, bên ngoài Thiên Môn vang lên tiếng của Lam Hân Nguyệt. Anh ra khỏi Thiên Môn, thấy Lam Hân Nguyệt vô cùng sốt sắng: “Chồng ơi, trên trời rơi xuống một tảng đá thần to bằng một ngọn đồi! Ngay trong đất phong của Vương phủ, đã có rất nhiều cao thủ nhận được tin tới đó rồi. Em đã phái phi thuyền canh chừng xung quanh, nhưng người tới ngày càng nhiều, thực lực cũng càng lúc càng mạnh, e là bọn em không trụ nổi nữa”.

Ngô Bình cả kinh: “Tảng đá thần to bằng ngọn đồi sao? Được, dẫn anh tới đó”.

Phải biết rằng, một cục đá thần to bằng nắm đấm thôi là đã có thể sinh ra bảo dược, thần dược không tầm thường rồi, nếu đá thần to bằng ngọn đồi thì nó là vô giá!
 
Chương 3507


“Vâng, vâng, nhất định tôi sẽ giao lại toàn bộ!”

Ngô Bình: “Những kẻ dưới muốn tham ô được thì phải có các người che đậy. Tốt nhất các vị đều nên thành thật khai ra, nếu dám giấu giếm thì tội nặng thêm một bậc”.

Lam Hân Nguyệt: “Từng người một nói cho tôi!”

Trong mắt đám quản sự này, Vương phủ và Ngô Bình đều là sự tồn tại vô địch, Ngô Bình nói vài câu đã khiến bọn họ ngoan ngoãn khai ra. Lam Hân Nguyệt vừa thẩm tra vừa sai thuộc hạ tới các nơi bắt người.

Có quá nhiều người và việc liên quan, Lam Hân Nguyệt phái người tra thẩm một ngày một đêm, bắt được đến mấy chục nghìn người. Hơn nữa, việc này còn liên quan đến người bên nhà mẹ của Đại phu nhân. May là Vương phủ khá rộng lượng nhân từ, chỉ bắt đám người này trả tiền, không truy tội thêm nữa. Chỉ là tiền đã sớm bị họ tiêu bớt một phần, không thể lấy lại hết được.

Mấy ngày tiếp theo sau, đám người này kéo nhau tới trả lại tiền của đã tham ô. Con số khiến người ta phải hoảng hốt, hơn ba mươi tỷ đồng Thần Long, mà con số này không bao gồm số tiền đám người này đã tiêu pha.

Ngô Bình vừa chỉnh đốn Vương phủ vừa tĩnh tâm tu luyện. Thời gian này anh đã trải qua nhiều việc, thu hoạch cũng rất nhiều, cũng đã có nhiều suy nghĩ hơn về cảnh giới Vạn Tượng, tầng thứ hai của ý nghĩa Thiên Tượng.

Hôm nay, trong lòng anh có linh cảm nên bay lên trên cao của đại lục Hồng Hoang, càng bay càng cao. Cuối cùng, anh nhìn thấy toàn cảnh của đại lục Hồng Hoang.

Khác với đại lục Côn Luân, đại lục Hồng Hoang rộng lớn hơn nhiều, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều xoay chuyển bên trong nó. Hồng Hoang cực kỳ phức tạp, có rất nhiều thế giới duy độ cao tiềm ẩn trong nó.

Anh tiếp tục bay lên cao, quan sát vật đổi sao dời, thiên tượng biến hoá, trong lòng đã có được điều mình muốn.

Anh ở trên cao nửa ngày trời, sau đó lại bỗng bay vút xuống, bảo Lam Hân Nguyệt mở Thiên Môn, anh tiếp tục vào Thiên Môn tu luyện!

Anh có ba mươi ba ngày và bảy canh giờ tu luyện trong Thiên Môn, lần trước anh mới dùng có hai ngày thôi, vẫn còn ba mươi mốt ngày.

Lúc này, anh phóng nhân cách tối thượng ra, tiếp tục lĩnh ngộ ý nghĩa Vạn Tượng tầng thứ hai, ý nghĩa Thiên Tượng. Ý nghĩa Thiên Tượng chia làm ba cảnh giới, cảnh giới Tiểu Thiên Tượng, cảnh giới Đại Thiên Tượng và cảnh giới Vạn Tượng. Trước đây anh đã lĩnh ngộ được Tiểu Thiên Tượng, bây giờ anh muốn tiếp tục đột phá, lĩnh ngộ Đại Thiên Tượng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong Thiên Môn dốc sức suy nghĩ ba ngày, cuối cùng anh đã đột phá Đại Thiên Tượng, chẳng bao lâu sau đó đã đột phá được cảnh giới Vạn Tượng!

Anh vốn định tu luyện tiếp nhưng thấy trong Động Thiên của mình, hạt giống có từ thời kỳ hỗn mang kia bắt đầu phát sáng.

Ngô Bình chấn động, hạt giống này qua bao đời chủ nhân cũng không có thay đổi gì, sao bây giờ lại phát sáng thế?

Lúc này, bên ngoài Thiên Môn vang lên tiếng của Lam Hân Nguyệt. Anh ra khỏi Thiên Môn, thấy Lam Hân Nguyệt vô cùng sốt sắng: “Chồng ơi, trên trời rơi xuống một tảng đá thần to bằng một ngọn đồi! Ngay trong đất phong của Vương phủ, đã có rất nhiều cao thủ nhận được tin tới đó rồi. Em đã phái phi thuyền canh chừng xung quanh, nhưng người tới ngày càng nhiều, thực lực cũng càng lúc càng mạnh, e là bọn em không trụ nổi nữa”.

Ngô Bình cả kinh: “Tảng đá thần to bằng ngọn đồi sao? Được, dẫn anh tới đó”.

Phải biết rằng, một cục đá thần to bằng nắm đấm thôi là đã có thể sinh ra bảo dược, thần dược không tầm thường rồi, nếu đá thần to bằng ngọn đồi thì nó là vô giá!
 
Chương 3508


Luyện Vân Nhạc tức giận: “Thân phận Hoàng tử vô cùng tôn quý, ai dám giả mạo? Ngô Vương, gan ngươi lớn thật đấy, dám nghi ngờ thân phận của bổn Hoàng tử!”

Ngô Bình: “Yêu quái giỏi biến hoá, tôi thấy anh chính là yêu quái biến thành”.

Luyện Vân Nhạc tức đến đau ruột nhưng anh ta biết Ngô Bình cố ý làm vậy nên gằn giọng: “Ngô Vương, có tin tôi tới tố cáo với phụ vương để người cắt tước vị Vương của anh không?”

Ngô Bình cười nhạt: “Cắt tước vị của tôi? Không sao cả, anh muốn cắt thì cắt. Nhưng tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ, anh có mạnh hơn Yêu vương Thôn Thiên không”.

Lời này vừa thốt ra, Luyện Vân Nhạc thầm hoảng loạn. Yêu vương Thôn Thiên có thể đối đầu với cả hoàng triều Hắc Thuỷ, thực lực không thể xem thường. Cường giả như vậy mà lại bị Ngô Vương này chém đứt một cái đuôi!

Khí thế Luyện Vân Nhạc yếu hẳn xuống: “Ngô Vương, bổn Hoàng tử đang cần đá thần, anh có thể…”

“Đồ của bổn vương, một chút cũng không cho anh”, Ngô Bình không đợi anh ta nói hết câu đã từ chối, tên Luyện Vân Nhạc này rất sĩ diện nên sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Trong đám người bỗng vang lên một giọng nói: “Chỉ một Vương gia nho nhỏ, có gì ghê gớm. Mọi người cùng lên, giết hắn rồi chúng ta chia đá thần!”

Dứt lời, trên không xuất hiện bốn tia sáng đánh thẳng về phía Ngô Bình.

Ngô Bình cười gằn: “Minh thương?”

Trên đầu anh phóng ra một đạo kiếm quang, hướng về phía bốn tia sáng kia. Chỉ chớp mắt, bốn tia sáng kia đều tan biến, kiếm quang không hề biến mất, lại tiến thẳng về phía bốn kẻ đã ra tay kia.

Nhưng lúc kiếm quang đánh đi thì anh cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, một luồng sức mạnh quái dị bao trùm lấy anh, có người hạ lời nguyền với anh!

Ầm!

Quanh thân anh bùng cháy lên lửa thần hỗn mang, nháy mắt đã thiêu rụi lời nguyền. Cùng lúc đó, anh bỗng nhìn chằm chằm vào một bà cụ đứng trong đám người.

Bà cụ cầm một con rối gỗ nhỏ, đang niệm chú. Bà ta bị Ngô Bình nhìn một phát thì bỗng kêu thảm, thất khiếu chảy máu, lập tức ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp.

Vù!

Kiếm quang chém tới, bốn kẻ ra tay kia đều là cường giả cấp bậc Chân Tiên, nhưng không một ai đỡ được nhát kiếm này, chết tại chỗ, đầu lìa khỏi xác!

Bốn kẻ chết, một người bị thương, những người khác thì hoảng hốt, chia ra bốn phía bỏ chạy như ong vỡ tổ.

Sắc mặt Luyện Vân Nhạc khó coi, anh ta hừ một tiếng: “Ngô Vương, sau này gặp lại!”, nói xong anh ta cũng rời đi.

Ngô Bình chẳng buồn để ý tới anh ta, dẫn Lam Hân Nguyệt về Vương phủ.

Về đến Vương phủ, anh lấy ra vài mảnh vụn của đá thần để nghiên cứu. Anh phát hiện trong tảng đá thần này không chỉ có một loại, có tất cả đến bảy loại đá thần trong tảng đá này.

Anh hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, đá thần này bao nhiêu tiền một lạng?”

Lam Hân Nguyệt: “Đắt đỏ lắm, một lạng đá thần ít nhất cũng phải hàng triệu đồng Thần Long”.

Ngô Bình nói: “Ừm, nhưng không thể bán đá thần này được, anh muốn dùng nó để trồng dược liệu”.

Thần Nông Cốc kia là của anh, nếu đưa số đá thần này vào Thần Nông Cốc, thiết nghĩ sẽ sinh ra được nhiều thần dược, bảo dược hơn.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, đá thần này có giá trị rất cao, bây giờ chuyện đã đồn khắp rồi, anh mau rời khỏi đây một thời gian, đợi thời gian sau hãy về lại Hồng Hoang”.

Ngô Bình cũng biết mình mang đồ quý giá trên người sẽ bị nhòm ngó nên gật đầu: “Em nói cũng đúng. Vậy anh tới thần thổ thông thiên một chuyến, dặp Hỗn Thiên Đại Đạo Quân”.
 
Chương 3509


Từ biệt mọi người trong Vương phủ xong, anh lại tới điện Xích Minh của thần thổ thông thiên.

Hỉ Liên Thắng ra đón: “Công tử, điện chủ đang bế quan”.

Ngô Bình: “Hỉ trưởng lão, tôi cũng không có chuyện gì, muốn tới Thần Nông Cốc xem thử. Đúng rồi, thần thổ thông thiên có trận vận chuyển với viện Chu Tước chứ?”

Đường Băng Vân tu luyện ở viện Chu Tước, tuy anh nhờ quan hệ chăm sóc cô ấy nhưng vẫn không yên tâm, bây giờ muốn tới thăm thử.

Hỉ Liên Thắng cười nói: “Có, công tử muốn đến viện Chu Tước sao?”

Ngô Bình: “Ừm, vợ tôi ở đó”.

Hỉ Liên Thắng: “Dù sao viện Chu Tước cũng không nằm trong phạm vi quản hạt của điện Hỗn Thiên chúng ta, nếu công tử muốn thì tôi có thể nghĩ cách chuyển người từ bên đó sang đây”.

Ngô Bình: “Không vội, tôi đi một chuyến rồi tính sau”.

Nói vài câu xong, anh tới Thần Nông Cốc trước.

Trước lối ra vào Thần Nông Cốc có hai trưởng lão đứng canh, họ thấy Ngô Bình tới thì cùng hành lễ. Là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, địa vị của Ngô Bình còn trên cả thượng trưởng lão, nên đương nhiên hai người này rất khách sáo với anh.

Tách mây mù ra, anh vào trong cốc.

Thần Nông Cốc rất rộng lớn, bên trong có vô số trận pháp nhỏ, hấp thu linh khí từ các thế giới duy độ cao nên dược liệu ở đây rất nhiều.

Lần trước anh chỉ đi vòng vòng ở rìa bên ngoài, lần này anh quyết định đi sâu vào trong xem thử.

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một gốc tử đằng quấn quanh mấy cột đá cao lớn, trên đó có treo lủng lẳng một quả bí đỏ to bằng đầu người, toả ra hương thơm thoang thoảng.

Anh cũng không biết quả bí đỏ này, nhưng anh có thể cảm nhận được lực sinh mệnh của gốc tử đằng vô cùng kinh người, hơn nữa nó còn cực kỳ nguy hiểm!

Anh sửa soạn lại áo quần rồi chắp tay vái tử đằng: “Làm phiền tiền bối rồi”.

Tử đằng khẽ động đậy, một giọng nói vang lên: “Cậu cũng hiểu lễ nghĩa đấy, không giống mấy tên ngu xuẩn kia, vào đây đụng hết cái này tới cái khác”.

Ngô Bình: “Chắc tiền bối đã ở đây rất lâu rồi ạ?”

Tử đằng: “Ừ, ta vốn là một gốc tiên đằng viễn cổ, được Thần Nông mang đến đây, nên ta ở đến bây giờ”.

Ngô Bình: “Thì ra Thần Nông Cốc này có liên quan đến Thần Nông thật”.

Tử đằng: “Năm xưa Thần Nông Đại Đế thử hết bách thảo và soạn ra Thần Nông Kinh. Để nghiên cứu hiệu quả của hàng trăm loại dược, ông ấy tạo nên Bách Thảo Viên. Thần Nông Cốc này vốn là một phần của Bách Thảo Viên khi xưa”.

Ngô Bình hỏi: “Chỉ là một phần thôi ạ? Những phần khác ở đâu?”

Tử đằng: “Trong chiến tranh bị những kẻ xâm lăng huỷ hoại rồi. Trong trận chiến đó, Thần Nông đã chết”.

Ngô Bình im lặng rồi nói: “Đến được đất của Thần Nông, là vinh hạnh lớn nhất của vãn bối”.

Tử Đằng: “Chàng trai, ở đây ngoài ta ra thì vẫn còn vài thứ cổ xưa nữa, tính nết bọn nó không tốt lắm, cậu phải cẩn thận chút”.

Ngô Bình cười nói: “Vãn bối tới đây không hề có chút ác ý nào”.

Anh nhìn tử đằng một cái rồi lấy một miếng đá thần to bằng cái thớt từ trong Động Thiên ra đặt lên đất: “Lần đầu gặp mặt, đây là món quả nhỏ vãn bối tặng tiền bối”.

Tử đằng nhìn thấy đá thần thì kinh ngạc nói: “Đá thần to quá, hơn nữa năng lượng của nó còn vô cùng thuần tuý, ta đang cần thứ này. Chàng trai, cậu thật sự tặng nó cho ta sao?”
 
Chương 3510


Ngô Bình: “Đương nhiên rồi ạ, sau này mong tiền bối chiếu cố nhiều hơn”.

Sau một thoáng im lặng, tử đằng nói: “Lần trước có một thằng nhóc tên Hỗn Thiên vào đây, bị ta dạy dỗ cho một hồi. Nhưng cậu ta cũng hiểu chuyện, thấy đánh không lại ta nên ngoan ngoãn hẳn. Cậu biết cậu ta không?”

Ngô Bình ngỡ ngàng: “Tiền bối đánh Cơ Tiên Bằng ạ?”

Tử đằng: “Ừ, hình như cậu ta tên Cơ Tiên Bằng. Người này thực lực bình thường như công pháp tu luyện cũng khá hay”.

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Không ngờ thực lực của tiền bối lại cao đến vậy, đến Đạo Quân cũng không phải là đối thủ của tiền bối”.

Tử đằng: “Không nói chuyện này nữa. Ta không thể lấy không đồ của cậu được, cậu có điều kiện gì thì cứ nói với ta”.

Ngô Bình: “Tiền bối, nghe tiền bối nói vậy là ở đây còn mấy vị tiền bối lợi hại nữa, tiền bối có thể giới thiệu sơ qua cho vãn bối được không ạ? Không giấu gì tiền bối, Thần Nông Cốc này bây giờ là tài sản riêng của vãn bối, sau này nếu tới đây hái dược liệu sẽ không tránh khỏi việc gặp mặt, lo lót quan hệ trước cũng là một chuyện nên làm”.

Tử đằng: “Từ đây đi thêm hai mươi dặm cậu sẽ gặp một gốc hồ lô Thất Bảo. Hồ lô Thất Bảo còn lớn tuổi hơn cả ta, nghe nói là linh căn trời đất được sinh ra thời kỳ đầu Hồng Hoang. Tính nết của hồ lô Thất Bảo khá kỳ quái, không thích người lạ”.

Ngô Bình: “Vãn bối biết rồi, mong tiền bối đánh tiếng trước với Thất Bảo tiền bối, nói vãn bối muốn tới chào hỏi”.

Tử đằng: “Được, cậu chờ một chút”.

Nửa phút sau, tử đằng nói: “Thất Bảo tiền bối không muốn gặp cậu, xin lỗi nhé, ta không giúp gì được”.

Ngô Bình cũng không thất vọng, anh nói: “Vậy vãn bối không làm phiền nữa, chỉ hái thuốc quanh đây thôi”.

Tử đằng: “Cậu cứ tự nhiên”.

Ngô Bình đi vòng vòng trong phạm vi thế lực của tử đằng, gặp được dược liệu nào đáng để nuôi dưỡng thì anh bón phân, thúc đẩy nó lớn nhanh. Nếu gặp dược liệu quý hiếm thì anh sẽ đặt một ít đá thần dưới gốc.

Bận rộn hơn một ngày, anh cáo từ. Trước khi đi, anh chỉ hái vài dược liệu có thể dùng được.

Ra khỏi Thần Nông Cốc, anh bảo Hỉ Liên Thắng dẫn đường, thông qua trận vận chuyển tới viện Chu Tước của Tiên Giới.

Viện Chu Tước là một trong bốn viện, do ba đại thế gia của thần thổ thông thiên cùng nâng đỡ.

Tới Tiên Giới, Ngô Bình cảm thấy khí tức ở đây khác hẳn với Hồng Hoang. Lúc ở Hồng Hoang, anh cảm thấy rất thoải mái, nhưng tới Tiên Giới thì không còn nữa.

Ta khỏi trận vận chuyển, trưởng lão phụ trách trông coi trận vận chuyển hỏi anh tới đây làm gì. Sau khi biết anh là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên thì mấy vị trưởng lão khách sáo hẳn.

Trận vận chuyển nằm ở rìa phía tây viện Chu Tước, dân cư thưa thớt, vì người qua lại giữa thần thổ thông thiên và viện Chu Tước không nhiều, đa phần thời gian không có ai dùng đến trrận pháp này.

Vừa bước ra ngoài anh đã lập tức liên lạc với Đường Băng Vân. Lúc trước anh có để lại một ngọc phù truyền tin cho Đường Băng Vân, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì sẽ có thể liên lạc được.

Chẳng mấy chốc, bùa ngọc đã phát ra giọng nói vui mừng của Đường Băng Vân: “Huyền Bình! Anh tới Tiên Giới rồi à?”

Ngô Bình cười đáp: “Nhớ em rồi nên tới thăm em. Em ở viện Chu Tước à?”

Đường Băng Vân: “Em đang lịch luyện với đồng môn ở động Vạn Yêu, vài ngày nữa mới về”.

Ngô Bình: “Được, anh tới tìm em, đến nơi anh sẽ liên lạc”.
 
Chương 3511


Lúc này, anh nhìn thấy một đệ tử ăn mặc giống người của viện Chu Tước đi qua, bèn hỏi: “Người anh em này, anh biết động Vạn Yêu ở đâu không?”

Người này trố mắt nhìn Ngô Bình: “Đến động Vạn Yêu mà cũng không biết, anh là người mới à?”

Ngô Bình cười: “Tôi vừa đến viện Chu Tước”.

Người này tỏ vẻ khinh thường: “Động Vạn Yêu là nơi các đệ tử ưu tú tới lịch luyện, anh không có tư cách đi đâu, hỏi cũng vô dụng”.

Ngô Bình: “Mong anh chỉ chỗ giúp”.

Người này chỉ về một hướng, nói: “Đi mười chín nghìn dặm về phía đó là lối vào động Vạn Yêu. Nói là động Vạn Yêu nhưng nó là một thế giới dưới lòng đất cực kỳ rộng rãi, bên trong nguy hiểm trùng trùng. Nhưng yêu đan rất có giá trị, nếu giết được yêu quái trong đó thì có thể lấy yêu đang đi đổi lấy tài nguyên tu luyện”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Nói xong anh hoá thành một tia sáng, bay về phía trước.

Đệ tử kia giật cả mình, ngơ ngẩn cả buổi mới lẩm bẩm: “Khí tức mạnh quá, độn thuật quá cao siêu, anh ấy là ai vậy?”

Trên đường đi, anh lại hỏi đường hai người dân bản địa nữa, cuối cùng cũng tìm được động Vạn Yêu.

Động Vạn Yêu không thuộc về viện Chu Tước, nó nằm trong phạm vi kiểm soát của Tiên Đình. Bên ngoài động Vạn Yêu có thiết lập cấm chế mạnh mẽ và cổ xưa, cấm chế này có thể ngăn yêu quái trong động Vạn Yêu xông ra ngoài. Đồng thời, muốn ra vào động Vạn Yêu cũng phải có được sự cho phép của những người này.

Lối ra vào động Vạn Yêu có xây một toà đại điện. Ngô Bình nghe ngóng được, tu sĩ đi một mình muốn vào động Vạn Yêu phải nộp một số tiền lớn. Hơn nữa yêu đan lấy được trong động Vạn Yêu cũng chỉ được bán cho bọn họ, không được lén mang ra ngoài bán cho người khác. Đương nhiên, giá của bọn họ thấp hơn nhiều so với thị trường, chỉ bằng sáu phần mười giá thị trường, có nghĩa là ngồi không chiếm bốn phần lợi nhuận của tất cả yêu đan.

Nhưng những tổ chức như viện Chu Tước vào trong thì không cần phải bán yêu đan cho bọn họ. Dù sao thì chống lưng cho viện Chu Tước là thần thổ thông thiên, bối cảnh rất mạnh.

Ngô Bình tới lối ra vào, quan viên Tiên Đình phụ trách thu phí hỏi: “Tên, tới từ đâu”.

Ngô Bình nói: “Thần thổ thông thiên, đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, Ngô Bình”.

Quan viên kia nghe nói là đệ tử nòng cốt của trung tâm thần thổ thông thiên cũng không kinh ngạc, dù sao ông ta cũng thường xuyên gặp các đệ tử của những môn phái tới đây, bèn nói: “Phí một trăm nghìn đồng Thần Long, thời gian ba ngày. Ba ngày sau chưa ra thì thu thêm mỗi ngày năm mươi nghìn đồng Thần Long”.

Ngô Bình: “Được”.

Người kia đưa cho Ngô Bình một thẻ bài: “Cầm nó cậu có thể ra vào động Vạn Yêu”.

Người này không nhắc đến chuyện bắt buộc phải bán yêu đan cho ông ta. Dù sao đây không phải là yêu cầu của Tiên Đình, mà chỉ là quy tắc bọn họ tự đặt ra thôi. Bọn họ lừa mấy tu sĩ bình thường không sao, nhưng nếu gặp các thiên kiêu tới từ những thế lực lớn ở thần thổ thông thiên thì không dám tuỳ tiện đắc tội.

Cầm thẻ bài, anh vào một thông đạo. Đi một đoạn trong thông đạo thì phía trước xuất hiện một kết giới mạnh mẽ. Thẻ bài trong tay anh phát sáng, cơ thể dễ dàng đi xuyên qua kết giới. Tiếp tục đi thêm mấy trăm mét, phía trước bỗng sáng sủa hẳn, một khu rừng dưới đất rộng lớn xuất hiện trước mặt anh.

Vì thiếu ánh sáng nên lá cây trong rừng này có đủ thứ màu, còn có thể hơi phát sáng, thế cho nên môi trường dưới lòng đất không phải hoàn toàn tối tăm.

Ngô Bình: “Băng Vân, anh vào động Vạn Yêu rồi”.
 
Chương 3512


Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình, bọn em tìm được một hang động của đại yêu, bây giờ đân ẩn náu ở đây”.

Ngô Bình: “Ừm, em ở yên đó đợi anh, một lát anh sẽ tới ngay”.

Bùa ngọc của anh có chức năng định vị, nhờ đó mà anh có thể dễ dàng tìm được Đường Băng Vân.

Lúc này, trong một động hình thành từ thạch anh, Đường Băng Vân đang ở cùng với bảy đồng môn viện Chu Tước nữa. Trước đó bọn họ gặp phải một con yêu quái rất lợi hại, bất đắc dĩ mới tới đây trốn.

May là chỗ này kín đáo, con yêu quái lợi hại kia không tìm được bọn họ. Bảy vị đồng môn còn lại của Đường Băng Vân có năm nam hai nữ, bọn họ đều là đệ tử ưu tú của viện Chu Tước giống Đường Băng Vân. Nhưng trong tám người này, tố chất của Đường Băng Vân là tốt nhất. Chỉ là cô ấy nhập môn hơi muộn, tu vi không bằng những người này.

Ví dụ tu vi của đại sư huynh trong bảy người này từ lâu đã đạt đến cảnh giới Thần Tiên. Hai cô gái cũng đều là nữ đệ tử xinh đẹp nhất viện Chu Tước, bọn họ đều thầm mến mộ đại sư huynh.

Bốn chàng trai còn lại có hai vị Hư Tiên, hai vị Địa Tiên Bất Tử. Nhìn thấy Đường Băng Vân liên lạc với người ngoài, một chàng trai nói: “Băng Vân sư muội, muội liên lạc với ai vậy? Anh ta cũng đang ở trong động Vạn Yêu sao?”

Trên mặt Đường Băng Vân tràn ngập nét vui vẻ, cô ấy gật đầu: “Vâng, anh ấy là chồng chưa cưới của em”.

Năm chàng trai nhìn nhau, từ lúc Đường Băng Vân tới viện Chu Tước, mấy người bọn họ đều sinh lòng mến mộ cô ấy. Một cô gái vừa có tố chất tốt vừa xinh đẹp, ai lại không thích? Nhưng tiếc là Đường Băng Vân luôn nói mình đã có chồng chưa cưới, người luôn được Đường Băng Vân nhắc đến nay đã xuất hiện rồi!

Đại sư huynh cười nói: “Thì ra chồng chưa cưới của sư muội tới rồi, chúng ta nhất định phải chào đón nồng nhiệt mới được, dù sao người ở những nơi nhỏ bé tới cũng chưa trải sự đời nhiều”.

Câu này khiến Đường Băng Vân thấy không vui lắm, nhưng cô ấy không nói, chỉ mong Ngô Bình mau tới thôi.

Ngô Bình xác định vị trí trên bùa ngọc xong, chẳng bao lâu sau đã tới gần. Lối vào hang động bị dây leo phủ kín, anh vừa tới nơi đã có một cái bóng trắng từ bên cạnh nhào tới với tốc độ cực nhanh.

Anh giơ tay chộp thì bắt được một con báo có xương mọc bên ngoài cơ thể, nó dài tầm mười mét. Nhưng lúc nó nhào về phía Ngô Bình thì anh đã hoá thân thành người khổng lồ cao nghìn mét rồi, anh nắm nó trong lòng bàn tay.

Con cốt li sợ run bần bật, ngây ngốc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình không giết nó, chỉ vứt nó sang một bên. Con cốt li lăn vài vòng trên đất rồi nằm phục xuống đất tỏ thái độ thần phục với Ngô Bình.

Ngô Bình không quan tâm tới nó, hoá thành một anh chàng đẹp trai cao một mét tám, vén dây leo ra đi vào trong.

Lúc này, vị đại sư huynh kia đang nhìn chằm chằm lối ra vào. Ngô Bình vừa xuất hiện, gã đã chỉ tay ra, một tia sáng màu xanh biếc đánh lên người Ngô Bình.

Thân là Thần Tiên, tu vi của gã rất cao, một chỉ tay này đã có thể dễ dàng giế t chết một Địa Tiên cảnh giới Động Thiên.

Đường Băng Vân hoảng hốt: “Huyền Bình!”

Tia sáng vừa đánh lên thân mình thì đã bị phản xạ đi nơi khác, hoàn toàn không thể làm anh bị thương.

Ngô Bình hơi bất ngờ, anh nhìn đại sư huynh đang đứng ngây ra như phỗng hỏi: “Sao anh lại đánh tôi?”

Đường Băng Vân đã chạy tới nơi, ôm chầm lấy người đàn ông của mình, mừng đến rơi lệ.

Ngô Bình khẽ vỗ vai cô ấy, anh cười nói: “Băng Vân, có nhớ anh không?”

Đường Băng Vân đấm yêu vào ngực anh, sẵng giọng nói: “Bây giờ mới tới tìm em! Em phải phạt anh!”

Ngô Bình: “Được, em muốn phạt thế nào cũng được”.
 
Chương 3513


Nhìn thấy Ngô Bình ôm eo Đường Băng Vân, tình chàng ý thiếp, sắc mặt năm chàng trai đều khó coi. Vị đại sư huynh kia ho khan một tiếng rồi nói: “Băng Vân, không giới thiệu với bọn anh à?”

Ngô Bình để ngang tay lại cho Đường Băng Vân ngồi lên cánh tay phải của mình, còn Đường Băng Vân thì ôm chặt cổ anh, cười tươi rói.

“Huyền Bình, đây là đại sư huynh của viện Chu Tước, Khang Ý Thành. Những vị này cũng là sư huynh, sư tỷ của em”, sau đó cô ấy lần lượt giới thiệu từng người.

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Chào mọi người”.

Đường Băng Vân: “Các sư huynh, sư tỷ, đây là chồng chưa cưới của em, Ngô Bình”.

Khang Ý Thành nhìn một chàng trai khác, người này tên là La Ngân Hầu, là một trong những kẻ theo đuôi gã. La Ngân Hầu lập tức hiểu ý của đại sư huynh, hắn cười nói: “Không biết anh Ngô đến từ môn phái nào? Có muốn gia nhập viện Chu Tước của chúng tôi không? Viện Chu Tước thuộc thần thổ thông thiên, nếu tố chất tốt thì tương lai sẽ có cơ hội vào trung tâm thần thổ thông thiên tu luyện”.

Ngô Bình đang định trả lời thì một nữ đệ tử cười khẩy: “Hạ Giới thì có tông môn nào tốt chứ? Đương nhiên là mấy tông môn tạp nham rồi”.

Cô gái này trông cũng xinh đẹp, vẻ ngoài có thể chấm chín điểm, cô ta tên là Viên Như Quân, là người theo đuổi Khang Ý Thành. Vốn dĩ thái độ của Khang Ý Thành đối với cô ta không tệ, nhưng từ khi Đường Băng Vân tưới, Khang Ý Thành không thèm để ý tới cô ta nữa. Điều này khiến cô ta vô cùng đố kỵ với Đường Băng Vân, thường xuyên đối đầu với Đường Băng Vân.

Bây giờ nhìn thấy chồng chưa chưới của Đường Băng Vân xuất hiện, trong lòng cô ta rất khinh thường, buông lời mỉa mai.

Tuy Đường Băng Vân và Ngô Bình chưa gặp mặt nhưng bọn họ thường xuyên nói chuyện trên mạng, thế nên cô ấy cũng biết tình hình của Ngô Bình.

Cô ấy nhìn Viên Như Quân, hỏi Ngô Bình: “Huyền Bình, anh ở tông môn nào vậy?”

Ngô Bình: “Lúc trước có tới Học phủ truyền kỳ, sau này lại tới Hồng Hoang một chuyến, tiện thể gia nhập điện Hỗn Thiên”.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Học phủ truyền kỳ! Điện Hỗn Thiên!

Viên Như Quân kia nói: “Không thể nào! Gia nhập được vào Học phủ truyền kỳ phải là thiên kiêu với tinh anh, chồng chưa cưới của cô là cái thá gì, anh ta cũng xứng gia nhập vào đó à?”

Trước đây cô ta nói thế nào Đường Băng Vân cũng có thể nhịn, dù sao mọi người cũng là đồng môn ở viện Chu Tước, còn phải gặp nhau nhiều. Nhưng lúc này cô ta nói vậy với Ngô Bình thì Đường Băng Vân bỗng nổi giận: “Viên Như Quân, với trí tuệ và cấp bậc của chị thì đương nhiên không thể nhìn ra được điểm lợi hại của Huyền Bình nhà tôi rồi. Vậy tôi nói cho chị biết nhé, chồng chưa cưới của tôi là đệ tử có thành tích nhập học đứng đầu Học phủ truyền kỳ đấy! Thế nên một nửa tài nguyên của Học phủ truyền kỳ bây giờ là của anh ấy đấy!”

Mọi người thầm kinh hãi, đứng đầu Học phủ truyền kỳ? Anh ta sao?

Viên Như Quân ngây ngốc, lẩm bẩm: “Cô nói dối, đứng đầu Học phủ truyền kỳ, đến cả thiên kiêu của thần thổ thông thiên cũng không làm được…”

Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Thế nên chồng chưa cưới của tôi là thiên kiêu siêu cấp, anh ấy ở tầng lớp mà chị có nghĩ cũng không dám nghĩ tới!”

Khang Ý Thành cực kỳ đố kỵ: “Anh Ngô còn là đệ tử của thần thổ thông thiên nữa à?”

Ngô Bình: “Ừm, không lâu trước đây tôi vừa gia nhập vào điện Hỗn Thiên”.

Nói rồi anh đưa huy hiệu của mình ra. Huy hiệu của đệ tử nòng cốt ở thần thổ thông thiên rất đặc biệt, vừa nhìn là biết ngay.

Mấy người hít sâu một hơi, đồng loạt lui vài bước, sau đó cung kính hành lễ: “Bái kiến Ngô sư huynh!”
 
Chương 3514


Đệ tử nòng cốt là ai? Đến viện chủ của bọn họ gặp anh thì cũng phải khách sáo đấy, vì đệ tử nòng cốt tương lai sẽ trở thành trụ cột của thần thổ thông thiên, tiền đồ rộng mở!

Ngô Bình bảo: “Không cần đa lễ”.

Lúc này sắc mặt Viên Như Quân đã trắng bệch. Cô ta đã làm gì thế này, châm chọc đệ tử nòng cốt của thần thổ thông thiên phía Tây, cô ta điên rồi ư?

Viên Như Quân vội nói: “Sư huynh, vì không biết thân phận của anh, mong anh đừng trách tội”.

Ngô Bình phớt lờ cô ta, đoạn hỏi: “Băng Vân, nếu em muốn về tổng bộ thần thổ thông thiên để tu luyện, anh có thể nói với điện chủ một tiếng, để điện chủ sắp xếp cho em”.

Đường Băng Vân cười bảo: “Không cần đâu, ở đây khá tốt mà”.

Mọi chuyện Ngô Bình đều nghe theo Đường Băng Vân: “Vậy cũng được”.

Anh phát hiện tu vi của Đường Băng Vân hiện đã đạt đến cảnh giới Thần Hoá, có thể đột phá lên cảnh giới Long Môn bất cứ lúc nào.

Cả hai tìm một nơi yên tĩnh để có không gian riêng cho hai người. Bảy người còn lại không dám quấy rầy.

“Sư huynh, không ngờ người này lợi hại như vậy, là đệ tử nòng cốt cơ đấy!”, Viên Như Quân căm phẫn nói.

Khang Ý Thành rất bất lực. Đứng trước thiên kiêu của thần thổ thông thiên, đại sư huynh của viện Chu Tước như gã khó tránh khỏi cảm thấy tự ti, chứ khoan hãy nói đến những ý định khác.

Gã khẽ thở dài: “Viên Như Quân, tốt nhất là đừng động vào Đường Băng Vân nữa”.

Nam đệ tử của cảnh giới Hư Tiên lạnh lùng hừ mũi, âm thầm nói: “Đại sư huynh, tên đó có mạnh đến mấy cũng chỉ là Địa Tiên thôi, làm sao mạnh hơn Thần Tiên được?”

Khang Ý Thành giật mình, vừa nhìn đối phương vừa hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Đệ tử nọ híp mắt đáp: “Đại sư huynh, đây là nơi nào? Là động Vạn Yêu. Một thiên kiêu của thần thổ thông thiên chết ở động Vạn Yêu chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

Khang Ý Thành vội lắc đầu: “Sư đệ, chuyện này có rủi ro quá lớn. Người tu hành như chúng ta làm sao có thể vì tâm trạng không vui mà đẩy bản thân vào hiểm cảnh”.

Nói đến đây, Khang Ý Thành bỗng sững người lại, vì gã nghe thấy cuộc trò chuyện của Ngô Bình và Đường Băng Vân phía bên kia.

“Băng Vân, khi nào về, anh sẽ đưa một viên Tam Trùng Long Môn Đan rồi giúp em đột phá lên cảnh giới Long Môn. Ở đây có mười tỷ đồng Thần Long, khi nào mở động thiên sẽ cần dùng đến”.

Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình à, anh giữ lại mà dùng đi, em có tài nguyên mà viện Chu Tước cho rồi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Viện Chu Tước là nơi nhỏ bé, không thể cho em nhiều thứ. Em cứ lấy đi. Ngoài ra, anh còn có một ít thạch anh thời không, đều để ở trong này, chắc là đủ cho em dùng”.

Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình này, mười tỷ đồng Thần Long nghe khiếp thật đấy, ở đâu ra vậy?”

Người nói vô tình mà người nghe lại có lòng riêng. Đôi mắt Khang Ý Thành loé lên vẻ tham lam. Mười tỷ đồng Thần Long đấy! Gã là đại sư huynh của viện Chu Tước mà tài nguyên lấy được hằng năm cũng chỉ có vài chục triệu đồng Thần Long thôi. Người này lại có thể thoải mái lấy ra mười tỷ đồng như thế, vậy trên người anh có bao nhiêu tiền đây? Một trăm tỷ? Năm trăm tỷ?

Gã chợt nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ, ấy là giế t chết Ngô Bình, cướp hết tài nguyên của anh! Nơi này là động Vạn Yêu, có người mất mạng là chuyện rất bình thường, sẽ không ai tra ra cả!

Trong chớp mắt, gã đã đưa ra quyết định, đoạn nói với mấy người còn lại: “Mọi người đừng nói lung tung nữa! Sư huynh Ngô Bình là thiên kiêu, là người mà chúng ta nên tôn trọng và cung kính”.

Những người này làm sao hay biết Khang Ý Thành đã có kế hoạch cho riêng mình. Tất cả đều ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom