Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3455


Phiêu Miểu Thiên Tôn giật mình: “Có loại đan dược đó nữa sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử có thể luyện ra được, lấy tên là đan Long Môn bậc ba. Đương nhiên đấy chỉ là đan dược chủ lực, trước vẫn phải luyện thêm một ít nữa, nếu không thì đơn điệu quá”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không thể nói cho người ngoài biết loại đan này do con luyện mà nói là của Huyền Hoàng tổ sư luyện”.

Ngô Bình: “Sư tôn, loại đan Long Môn bậc ba này có thể bồi dưỡng cho Thái Thanh kiếm tông của chúng ta số lượng lớn nhân tài, mà đây cũng chính là điều mà đại thiên tôn mong muốn”. Sau đó anh đã kể chuyện mình đồng ý luyện đan cho đại thiên tôn.

Phiêu Miểu Thiên Tôn thở dài: “Chúng ta đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy”.

Bà ấy nói đến đấy thì lại nói: “Một khi danh tiếng của đan Long Môn bậc ba lộ ra, nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ tìm đến. Đồ đệ, ta lệnh cho con phải bảo vệ loại đan Long Môn bậc ba này, không thể để cho người ngoài có được”.

Ngô Bình mỉm cười: “Đệ tử biết rồi, sư tôn, mấy ngày nữa là đến đám cưới của đệ tử, có thể mời sư tổ đến làm chủ hôn không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn liếc nhìn đồ đệ của mình, hỏi: “Con biết sư tổ của mình là ai không?”

Đương nhiên là Ngô Bình biết, anh đã nghe ngóng từ lâu rồi, anh mỉm cười, nói: “Sư tổ là đại đệ tử của lão quân, người đời gọi là lão tổ Huyền Đô. Bây giờ ông ấy đang ở trong điện Tử Quang – cung Bát Cảnh để lĩnh ngộ đại đạo vô thượng”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười lạnh: “Sư tôn là người trấn giữ tiên giáo Thái Thanh của chúng ta, con chỉ là một đồ tôn, sao có thể mời được ông ấy rời núi?”

Ngô Bình: “Sư tôn, sư tổ có thích thứ gì không? Hoặc là có chuyện gì muốn làm nhưng chưa làm được không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn suy nghĩ rồi nói: “Năm xưa, sư tôn phái sư huynh đấu võ với Đại Thiên Tôn, kết quả đã bị thua, cuối cùng không thể không sáp nhập đại thế giới Thái Thanh vào tiên giới, biến nó thành một phần quan trọng của tiên giới”.

Ngô Bình: “Năm xưa các sư bá không đánh lại Đại Thiên Tôn sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Họ thua rất thê thảm, vì chuyện này mà sư tôn luôn canh cánh trong lòng, mấy năm nay đều không thèm để mắt đến mấy sư huynh đó”.

Ngô Bình: “Nhưng con cũng không giúp được chuyện này đúng không? Dù gì thì cảnh giới của con cũng kém Đại Thiên Tôn quá xa”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thật ra trong đại thế giới Thái Thanh, có một lối vào bí mật, kết nối với đại thế giới Thượng Thanh. Năm xưa lão quân cũng có được truyền thừa từ Thái Thanh”.

Ngô Bình giật mình: “Trong đại thế giới Thái Thanh còn có một đại thế giới nữa à?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đại Thiên Tôn luôn muốn vào đại thế giới Thượng Thanh, thậm chí trước đó, Đại Thiên Tôn còn định dùng tiền đồ của đại thế giới Thái Thanh đánh đổi, tiến hành một cuộc đấu võ nữa. Nếu như tiên giáo Thái Thanh thua thì bắt buộc phải cho người của Đại Thiên Tôn vào Thượng Thanh. Nếu người của Đại Thiên Tôn thua thì đại thế giới Thái Thanh sẽ có thể tách khỏi tiên giới bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình: “Thi với ai?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đệ tử của Đại Thiên Tôn, đệ nhất thiên kiêu của tiên giới ở hiện tại. Người đó tên Trương Ngọc Hoàng, võ đạo mạnh mẽ, là cao thủ Đoạt Thiên tầng hai. Yêu cầu của ông ta là chỉ cần chúng ta có thể phái một người có tu vi không vượt quá Đoạt Thiên tầng ba đánh thắng được ông ta thì đại thế giới Thái Thanh có thể tách khỏi tiên giới”.

Ngô Bình hỏi: “Trương Ngọc Hoàng đó mạnh cỡ nào?”
 
Chương 3456


Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sau khi lão tổ gặp mặt Trương Ngọc Hoàng thì sắc mặt rất khó coi, không đồng ý cuộc hẹn đấu võ của Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Sư tôn nói chuyện này với con lẽ nào là vì nghĩ rằng con có thể đánh thắng Trương Ngọc Hoàng?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn thở dài: “Chuyện lớn thế này thì ta không thể quyết định, có điều ta có thể nói cho sư tôn nghe tình hình của con, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ rất hứng thú với con”.

Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Có thể đấu khi nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Tốt nhất là trong vòng một năm”.

Ngô Bình: “Nếu là một năm, ít nhất con có thể đạt đến cảnh giới Bất Tử, tiến vào Đoạt Thiên tầng một chắc cũng không khó”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nhưng Trương Ngọc Hoàng quá mạnh, người này cũng giống như con, giai đoạn nào cũng đạt đến trạng thái hoàn hảo. Hơn nữa, cậu ta có Đại Thiên Tôn ủng hộ, có thể còn hoàn hảo hơn cả con. Ngoài ra, mẹ của Trương Ngọc Hoàng là thần tộc, cha là thiên kiêu nhân tộc, vì vậy trong cơ thể cậu ta còn chảy dòng máu của thần tộc nữa”.

Ngô Bình chau mày: “Thần tộc sao?”. Anh hỏi: “Sư tôn, thần tộc mạnh đến mức nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn im lặng vài giây rồi nói: “Nhân tộc hiện giờ chẳng qua chỉ là đồ chơi của thần tộc thôi”.

Ngô Bình nhớ lại lời của Tằng Tham thì chau mày nói: “Nhân tộc có nhiều đạo tổ, đạo quân đến vậy mà chỉ là món đồ chơi với thần tộc sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Có một số chuyện tạm thời con không biết cũng tốt, đợi con vươn đến vị trí như ta thì tự khắc sẽ hiểu”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn vừa nói vừa vung tay, đánh ra một luồng tiên quang, luồng tiên quang đó vút qua không gian, rồi biến ở nơi phương xa ngay tức khắc, bà ấy nói: “Ta đã nói với sư tổ rồi, có đến hay không thì phải xem vận may của con thôi”.

Hai thầy trò đến chính điện của Kiếm cung, vừa ngồi xuống thì liền có một luồng tiên quang vụt đến và được Phiêu Miểu Thiên Tôn đưa tay ra đón lấy.

Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng: “Sư tổ của con nói đến ngày đại hôn của con, ông ấy sẽ cho một hóa thân đến để gặp đồ tôn là con”.

Ngô Bình vui mừng: “Thật tốt quá”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Con muốn xây dựng Kiếm cung ở đây thì ta đã cho phép, còn việc có thể phát triển Kiếm cung có tốt hay không thì phải xem bản lĩnh của con”.

Ngô Bình: “Sư Tôn, Kiếm cung của chúng ta nằm trên đất Côn Luân, con nghĩ hay gọi là Kiếm cung Côn Luân đi, ý nghĩa kiếm đạo và kỹ thuật võ học mà con học được đều có thể soạn thành giáo trình, để đệ tử Kiếm cung đều có thể tu hành”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Linh Xuyên có mấy tỷ người, là cái nôi nhân tài cực tốt, nếu Kiếm cung hoạt động tốt, nhất định sẽ có tiếng tăm. Sau này, con sẽ là cung chủ của Kiếm cung Côn Luân, làm cung chủ thì phải có dáng vẻ của cung chủ mới được”.

Ngô Bình gãi đầu: “Sư tôn, con chưa có kinh nghiệm làm cung chủ, có thể để sư tỷ con đến dạy con vài ngày không?”
 
Chương 3457


Các sư tỷ của anh đều tự xây dựng Kiếm cung của riêng mình, kinh nghiệm rất phong phú.

Phiêu Miểu Thiên Tôn bình thản đáp: “Muốn nhờ họ đến giúp thì con tự đi mà nhờ, ta không gọi họ đâu”.

Ngô Bình cười hehe: “Sư tôn, người nói giúp con một tiếng đi mà, cứ nói nhất định sư đệ con đây sẽ không để sư tỷ phải thiệt thòi”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn suy nghĩ, nói: “Đại sư tỷ của con thường hay ở Kiếm cung nhất và cũng là người có tu vi cao nhất, hiện tại đã là Bán Bộ Đại La rồi. Nếu con có thể thuyết phục được nó thì có thể mời nó ra mặt giúp đỡ”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, đại sư tỷ thích gì để con tìm tặng”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn lắc đầu: “Sư tỷ con thích tĩnh tu, không có hứng thú với vật chất”.

Ngô Bình lại hỏi: “Vậy sư tỷ cần đan dược không? Con có thể luyện cho chị ấy một ít”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Từ khi bắt đầu tu luyện nó chưa từng uống đan dược bao giờ”.

Ngô Bình cười mếu: “Nhưng cũng phải có thứ gì đó mà sư tỷ cần chứ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tỷ con thích đọc sách, sách càng kén người đọc thì nó càng thích”.

Ngô Bình nhớ đến mọt sách thì mỉm cười, nói: “Vậy thì con có thứ này hay có thể tặng chị ấy rồi. Sư tôn, con có thể mời sư tỷ đến một chuyến được không? Con sẽ trực tiếp thuyết phục chị ấy giúp con”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, nói: “Con tự tin đến vậy sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nắm chắc năm mươi phần trăm”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Thôi được, ta sẽ gọi nó đến, nếu không giữ chân được thì con cũng đừng trách ta đây”.

Bà ấy chỉ ngón tay, chưa đầy nửa khắc đã có một luồng kiếm ý kỳ diệu từ trên trời giáng xuống, sau đó một cô gái cao quý, xinh đẹp bước đến, cô ấy tầm hai mươi tuổi, khí chất nho nhã như thể hoa lan bí ẩn trong sơn cốc.

Cô gái lễ phép chào theo cách của Thái Cổ: “Chào sư tôn”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn rất thích cô đệ tử này, bà ấy mỉm cười, nói: “Linh Vi, đây là Lý Huyền Bình, tiểu sư đệ của con”.

Linh Vi nghiêng người chào: “Chào sư đệ”.

Ngô Bình vội chào lại: “Tiểu đệ chào sư tỷ”.

Tính anh vốn lúc này lúc nọ nhưng không hiểu sao gặp phải sư tỷ này thì lại rất ngoan ngoãn, cứ như một đứa trẻ.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, chẳng phải con có việc muốn nói với sư tỷ sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, nghe nói chị thích đọc sách, tôi có thứ này tặng chị, hi vọng chị sẽ thích”.

Anh lấy ra một hộp ngọc, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một con mọt béo ú.

Linh Vi nhìn thấy con mọt đó thì bất ngờ, nói: “Là mọt sách sao?”

Ngô Bình nói: “Sư tỷ thật biết nhìn, đấy đúng là mọt sách. Nó ăn vô số sách, trong đầu có rất nhiều bộ sách, thiết nghĩ sẽ có không ít sách mà sư tỷ thích”.

Linh Vi nhìn Ngô Bình, nói: “Sư đệ, vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận”.

Ngô Bình nói: “Thật ra tiểu đệ có một chuyện định nhờ sư tỷ giúp”. Anh lập tức nói ra chuyện của kiếm cung Côn Luân.
 
Chương 3458


Linh Vi nghe xong thì gật đầu: “Sư tôn đã muốn xây dựng một kiếm cung ở đây từ lâu, suy nghĩ của cậu rất hay, sư tỷ ủng hộ cậu”.

Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, sư đệ không có kinh nghiệm gì cả, không biết nên dẫn dắt kiếm cung này thế nào. Vì vậy mới nghĩ đến việc không biết sư tỷ có thể ở lại kiếm cung Côn Luân chừng nửa năm, hay một năm gì đó, giúp tôi lập được cái sườn, sau đó dạy tôi làm sao quản lý kiếm cung được không?”

Linh Vi nhìn vị sư đệ này rồi nói: “Tôi là sư tỷ, giúp đỡ sư đệ là chuyện nên làm, cậu không cần phải tặng mọt sách cho tôi”.

Ngô Bình vui mừng, vội đáp: “Sư tỷ, phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng mà. Con mọt sách này nên thuộc về sư tỷ, để nó ở chỗ tôi thì sớm muộn gì nó cũng sẽ đói chết”.

Linh Vi do dự một lát, nói: “Thôi được. Sư tỷ cũng có rất nhiều sách, có thể tạm thời nuôi tên nhóc này giúp cậu”.

Ngô Bình: “Vậy thì cảm ơn sư tỷ nhiều”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Linh Vi, sư đệ của con là thầy luyện đan rất lợi hại, nếu kiếm cung của con có cần đan dược thì chỉ cần tìm nó. Có người làm được thì đừng lãng phí”.

Linh Vi cười: “Vậy sao? Vậy thì tôi không khách sáo với sư đệ nữa”.

Có Phiêu Miểu Thiên Tôn và đại sư tỷ thì Ngô Bình vốn không cần phải làm gì, chỉ cần soạn giáo trình là được.

Lúc này, đại hội tông chủ Lý thị đã bắt đầu, Lý Thanh Đế đại diện họ Lý ở Đông Hải tham dự. Lúc các tông chủ tự giới thiệu về mình thì Lý Thanh Đế cười, nói: “Các vị đồng tông, tôi là Lý Thanh Đế, tông chủ đại diện cho họ lý ở Đông Hải. Sở dĩ tôi thay mặt tông chủ là vì tông chủ mới vừa xây dựng kiếm cung Côn Luân, đang đảm nhiệm chức vụ cung chủ của kiếm cung”.

Mọi người đều kinh ngạc, đến kẻ mù cũng biết đến chuyện Phiêu Miểu Thiên Tôn giáng lâm, không ngờ người đứng phía sau lại là cung chủ kiếm cung Côn Luân.

Mặc dù những người này biết kiếm cung Côn Luân nhưng chỉ biết đôi chút về Ngô Bình. Một tông lão Lý thị ở Linh Xuyên hỏi: “Lý tông chủ, có thể giới thiệu đôi chút về cung chủ kiếm cung không?”

Lý Thanh Đế: “Cung chủ tên là Lý Huyền Bình, là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân, là thiên kiêu tuyệt thế. Hiện tại, Phiêu Miểu Đạo Quân đang ở kiếm cung, sau này kiếm cung Côn Luân sẽ là chỗ dựa cho cả tông tộc Lý thị. Nếu các vị gặp rắc rối, hoặc kẻ địch lớn xâm lược thì nhất định kiếm cung Côn Luân sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.

Có người hỏi: “Kiếm cung Côn Luân muốn làm chủ Linh Xuyên, phải chăng là muốn độc bá, đuổi các thế lực khác đi?”

Lý Thanh Đế nhìn người đó, biết đối phương đang cố tình khiêu khích nên lạnh lùng đáp: “Tiên giáo Thái Thanh là giáo phái thế nào chứ? Chỉ một mảnh đất nhỏ thôi cũng đã to gấp vạn Linh Xuyên rồi, tiên giáo Thái Thanh vốn không thèm để tâm đ ến Linh Xuyên nhỏ bé này đâu. Mục đích xây dựng kiếm cung Côn Luân là để truyền đạo, cung chủ từng nói với tôi là muốn hạ tiêu chuẩn tuyển sinh để tất cả tông môn, gia tộc, quốc gia đều có thể vào kiếm cung Côn Luân. Gia nhập kiếm cung Côn Luân thì sẽ là đệ tử của Thái Thanh tiên giáo”.

Anh ta nhìn quanh: “Thiết nghĩ các vị đều biết làm đệ tử của giáo phái lớn hãnh diện cỡ nào rồi nhỉ? Những người ngồi đây đều là người có quyền có thế nhất, được mấy người trong số các vị là đệ tử của giáo phái lớn? Có được mấy người dám đắc tội với đệ tử của giáo phái lớn?”

Tất cả đều im lặng, đúng vậy, trở thành đệ tử của giáo phái lớn là ước mơ của bọn họ. Nếu như có thể gia nhập kiếm cung Côn Luân, trở thành đệ tử của tiên giáo thì đích thực là việc có thể làm rạng danh tổ tông.
 
Chương 3459


Mọi người lập tức kích động, nói như thế chẳng phải con cháu của họ đều có thể tham gia vào Kiếm Cung hay sao?

Thế nhưng lập tức có người tạt một gáo nước lạnh: “Nếu Côn Luân kiếm cung dễ dàng gia nhập như vậy, vậy còn là đại giáo sao?”

Vừa nghe nói thế, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, từ trước đó giờ gia nhập vào đạo giáo luôn rất khó, người có thể gia nhập đại giáo đều là các thiên tài được tuyển chọn khắt khe, nếu dễ dàng gia nhập Kiếm Cung, vậy thì thân phận đệ tử Tiên Giáo còn đáng giá hay không?

Lý Thanh Đế đã có chuẩn bị từ trước, anh ta nói: “Vị này nói rất có lý, Kiếm Cung có một bộ hướng dẫn từng bước tu hành, bắt đầu từ tu hành nhập môn cơ bản, tất cả mọi người đều có thể mua một bộ nhập môn cơ bản từ các hiệu sách ở khắp nơi”.

Mọi người ở đây đều sửng sốt, từ xưa đến nay tu hành luôn là chuyện chỉ có một số ít người có thể làm được, người không thân phận hoặc địa vị hoàn toàn không thể tu luyện được, vì cả cuộc đời họ chưa bao giờ có thể tiếp xúc với các công pháp dù là cấp thấp nhất.

Thế nên trên thực tế không phải nhân gian thiếu thiên tài mà là thiếu cơ chế tuyển chọn nhân tài, cho dù có vài môn phái mỗi năm đều chiêu mộ người mới, nhưng phạm vi tuyển chọn thường chỉ giới hạn ở một vài quý tộc, hoàng thân quốc thích. Họ chưa từng nghe nói về việc bán rẻ công pháp cho mọi người như Côn Luân Kiếm Cung.

Có người lập tức đặt ra nghi vấn: “Côn Luân Kiếm Cung bán công pháp cho mọi người như vậy, thì có thể thế nào? Lẽ nào cậu hy vọng sẽ có thiên tài xuất hiện trong những người làm ruộng, thợ sắt sao?”

Lý Thanh Đế nói: “Mỗi người đều có tiềm năng của mình, chỉ cần có thể khai thác tiềm năng của mình thì có thể trở thành tu sĩ cường đại. Linh Xuyên có mấy chục tỷ người dân, cho dù chỉ có một phần một trăm ngàn người có thể tu luyện thì cũng có mấy trăm ngàn người, chỉ cần có một phần trăm trong mấy trăm ngàn người đó là thiên tài thì có hàng ngàn thiên tài”.

Có người hỏi: “Chọn người tu hành trong số người bình thường, điều này có lợi gì với chúng tôi?”

Lý Thanh Đế: “Hỏi hay lắm. Cách làm như trên có thể đảm bảo chất lượng và giá trị của các đệ tử tiên giáo Thái Thanh. Như vậy, giá trị của con cháu mọi người sẽ không giảm xuống sau khi gia nhập Côn Luân Kiếm Cung và trở thành đệ tử Tiên giáo”.

“Ý cậu là chúng tôi có thể dễ dàng gia nhập vào Côn Luân Kiếm Cung?”

Lý Thanh Đế: “Tất nhiên, mọi người mới là chủ nhân của Linh Xuyên, có tài nguyên và thực lực nên Côn Luân Kiếm Cung sẽ lấy một phần ba vị trí phân chia cho các vị ngồi tại đây, để con cháu của các vị, bất kể tư chất thế nào cũng có thể gia nhập vào Côn Luân Kiếm Cung và trở thành đệ tử của Đại Giáo”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, điều bọn họ lo lắng nhất là số lượng đệ tử của Côn Luân Kiếm Cung, hiện tại có một số được miễn phí, vậy thì tốt rồi.

Những người có động cơ thầm kín tiếp tục dội gáo nước lạnh: “Trong lịch sử từng có rất nhiều thế lực đã đến Linh Xuyên để thành lập chi nhánh, nhưng tiếc là không ai trong số họ thành công. Vẫn chưa biết Côn Luân Kiếm Cung này sẽ tồn tại trong bao lâu, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói những điều này nhỉ?”

Lý Thanh Đế: “Ngay cả Phiêu Miểu Đạo Quân cũng đã đích thân đến đây, hơn nữa còn thay đổi phong thủy của dãy núi Linh Kiếm, Côn Luân Kiếm Cung nhất định sẽ phát triển”.

Anh ta ngừng chốc lát: “À phải rồi, cung chủ Lý Huyền Bình là một kiếm tu có thiên phú rất cao, bất khả chiến bại với những người cùng cảnh giới. Tương lai anh ấy chắc chắn có thể dẫn dắt Kiếm Cung đi đến vinh quang, mọi người yên tâm”.

“Bất khả chiến bại với những người cùng cảnh giới? Anh có tin vào những lời của mình không?”, có người cười nhạo.

Lý Thanh Đế nói: “Thôi vậy, để những người có cái nhìn thiển cận như mọi người nhìn xem phong thái của cung chủ”.

Vừa dứt lời, anh ta bóp nát một miếng bùa ngọc, đây là ám hiệu giữa anh ta và Ngô Bình, bùa ngọc vừa bị vỡ, Ngô Bình lập tức ra tay.
 
Chương 3460


Lúc này Ngô Bình đang nói chuyện với Linh Vi, cảm nhận được bùa ngọc vỡ, anh nói một tiếng rồi cưỡi kiếm quang bay lên trời.

Ngay sau đó, tám luồng kiếm quang sáng rực bay qua bầu trời Linh Xuyên, mỗi tia kiếm quang dài mấy chục vạn dặm, phát ra sát khí kinh thiên động địa.

Lúc này tất cả người dân Linh Xuyên đều ngẩng đầu lên trời nhìn tám kiếm quang kinh người đó, ai nấy cũng há hốc miệng.

“Đây là kiếm quang sao? Đáng sợ quá đấy”, có người ngạc nhiên thốt lên.

Lý Thanh Đế: “Đây chính là kiếm quang của cung chủ, thử hỏi những người ở đây ai có thể đỡ được một đòn kiếm quang này?’

Sắc mặt những người soi mói đều tái nhợt, kiếm ý quá mức đáng sợ, họ không thể đỡ được, vừa đụng vào sẽ chết.

Tám tia kiếm quang bỗng tụ lại trên không trung, tạo ra một vòng xoáy kiếm khí đáng sợ, một tia sát quang phóng lên trời rồi nổ tung thành một cái khe hở đen kịt trên bầu trời.

“Một kiếm phá trời!”, mọi người kinh hãi.

Ngô Bình đánh ra thanh kiếm này, quay trở lại Kiếm Cung, Tôn khẽ mỉm cười hỏi Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn, kiếm này đệ tử có được không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Kiếm đạo Phiêu Miểu của ta, con chỉ học được vài thứ cơ bản, còn phải lĩnh hội một cách có bài bản mới được”.

Thầy nghiêm khắc mới dạy ra trò giỏi, thật ra Phiêu Miểu đã rất hài lòng rồi vẫn đang soi mói một chút, nói Ngô Bình lĩnh hội kiếm đạo Phiêu Miểu chưa thấu triệt.

Linh Vi cười nói: “Không nghĩ tới, kiếm pháp của sư đệ lại lợi hại như vậy, trước kia bước ra nửa bước, tôi tuyệt đối không dám đỡ một kiếm lợi hại như thế”.

Ngô Bình: “Sư tỷ quá khen. Đây là kiếm pháp tôi sử dụng ý nghĩa Âm Dương để thi triển, có chút yếu tố đánh lừa mắt người thôi”.

Tiếp theo, Linh Vi giúp Ngô Bình quản lý Côn Luân Kiếm Cung, còn cậu bắt đầu biên soạn tài liệu giảng dạy. Cậu rất quen thuộc với cơ thể con người, bản thân vốn dĩ có thể chất của thái cổ chân nhân, thế nên tài liệu giảng dạy mà cậu biên soạn có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế giới”.

Những tài liệu mà anh biên soạn được chia thành các chương nhập môn và các chương cơ bản, những người có thể hiểu thấu đáo hai cuốn sách này và đạt được yêu cầu của anh mới có thể tu luyện các giáo trình sau này.

Tài liệu sau này được chia thành: chương Kiếm sĩ, chương Kiếm sư, chương Kiếm tông, chương Kiếm đế, tất nhiên cảnh giới của kiếm tu, anh đã tham chiếu tháp Tiên Võ.

Trong đó các cảnh giới lại được chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Tương truyền, mỗi cấp trong năm cấp chí tôn được chia từ cấp một đến cấp năm.

Chẳng hạn như kiếm sĩ lần lượt là kiếm sĩ sơ cấp, kiếm sĩ trung cấp, kiếm sĩ cao cấp, kiếm sĩ truyền kỳ, kiếm sĩ chí tôn. Trong đó kiếm sĩ sơ cấp được chia thành kiếm sĩ sơ cấp ba, kiếm sĩ sơ cấp hai, kiếm sĩ sơ cấp một và các loại.

Ngô Bình mất ba ngày để biên soạn chương nhập môn, sau đó được in và phân phối với số lượng lớn, được đặt trong rất nhiều hiệu sách khắp nơi ở Linh Xuyên, ai cũng có thể mua được.

Chương nhập môn không khó nhưng muốn đạt được tiêu chuẩn thì không phải là chuyện dễ, thật ra tác dụng của nhập môn là bước đầu sàng lọc, để chọn ra những người có nghị lực, có tài năng hoặc có may mắn trong tất cả mọi người.

Cuối cùng, cho dù thời gian dài hay ngắn, quá trình khó hay dễ, chỉ cần là người đạt tiêu chuẩn đều có thể đến các phòng khảo thí được phân bố khắp nơi để kiểm tra, những người thông qua bài kiểm tra đều có thể nhận được chương cơ bản.

Chương cơ bản là lần sàng lọc thứ hai, tập hợp những người có tính kiên trì, tài năng và may mắn, chọn ra nhóm xuất sắc hơn trong số họ.
 
Chương 3461


Ngô Bình đoán cuối cùng chỉ có một phần mười số người vượt qua chương nhập môn có thể vượt qua buổi sàng lọc của chương cơ bản.

Một khi những người này vượt qua sự sàng lọc cơ bản, họ có thể trở thành đệ tử dưới danh nghĩa của Côn Luân Kiếm Cung, các đệ tử đã đăng ký có thể tu hành các công pháp Chân Thiên Hư tại nhà.

Nếu người tu hành chương Kiếm sĩ có thể đáp ứng yêu cầu của kiếm cung, trở thành kiếm sĩ cao cấp thì có thể tiếp tục tu luyện chương Kiếm sĩ, mà có thể tu luyện chương Kiếm sĩ thì có thể trở thành đệ tử chính thức của Kiếm Cung.

Đệ tử Kiếm Cung không có chênh lệch quá lớn, tất cả đệ tử đều được đối đãi bình đẳng như nhau. Nhưng hàng năm Kiếm Cung đều sẽ tổ chức đại hội đấu kiếm, mỗi giai đoạn là một trăm đệ tử đứng đầu, mười đệ tử đứng đầu đều nhận được phần thưởng rất lớn.

Đồng thời, đệ tử đạt đến cấp truyền kỳ ở mỗi giai đoạn đều sẽ được ban cho danh hiệu truyền kỳ, gọi là đệ tử truyền kỳ. Cũng như thế đệ tử có thể đạt đến cấp chí tôn thì gọi là đệ tử chí tôn.

Đệ tử chính thức của Kiếm Cung có thể tiếp tục tu luyện các chương kiếm tông và chương kiếm hoàng sau đó.

Trải qua rất nhiều giai đoạn sàng lọc, đệ tử có tiềm năng thật sự đều sẽ có thành tích rất tốt.

Tại hiện trường của đại hội tông chủ Lý Thị, đã không có ai dám nghi ngờ thực lực của Ngô Bình, ngay cả những người phản đối đó cũng đều im bặt, không biết nên nói gì.

Có người nói: “Chúng tôi quyết định Lý Thị ở Hoàn Sơn gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải”.

“Lý Thị ở Tây Sở chúng tôi sẵn lòng gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải”.

“Lý Thị ở U Châu cũng thế”.

“Lý Thị ở Nam Hải gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải”.

Có một thì sẽ có ba, càng có nhiều người tỏ ý muốn gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải, đồng thời tiến cử Lý Thanh Đế làm tông chủ.

Không chỉ thế, hầu hết mười hai tông lão cấp Chân Tiên trong Lý Thị ở Linh Xuyên cũng sẵn lòng gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải, đa số đều đồng ý gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải với tư cách cá nhân.

Lý Thanh Đế cao giọng nói: “Lý Thị trên thế giới là một gia đình, chúng ta không phân biệt giữa Lý Thị ở Đông Hải hay Lý Thị ở Linh Xuyên, hôm nay tôi đề nghị các thành viên Lý Thị cùng nhau chung tay xây dựng Lý Thị ở Côn Luân”.

Anh ta được nhiều người ủng hộ, đa số mọi người đều đồng ý xây dựng Lý Thị ở Côn Luân với quy mô lớn hơn và mở rộng quy mô của các tông lão.

Hôm đó đại hội Lý Thị lần thứ nhất được tổ chức để bầu ra tông chủ và tông lão mới.

Cũng trong ngày hôm đó, chương nhập môn của Côn Luân Kiếm Cung đã xuất hiện tại các hiệu sách lớn ở Linh Xuyên, rất nhiều người nhiều đời làm ruộng, kinh doanh, rèn sắt, lái xe đã chạy đến hiệu sách mua chương nhập môn.

Những người này đều là người dân ở dưới đáy xã hội Linh Xuyên, số lượng của bọn họ chiếm hơn bảy mươi phần trăm tổng dân số, trừ khi trong số họ có người mà vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra là thiên tài, nếu không họ rất ít có cơ hội tu luyện. Tu luyện thì cần có tiền, mà họ không có của cải không có quyền thế, gia nhập vào tông môn nhỏ cũng là vọng tưởng, còn các thế lực lớn như Côn Luân Kiếm Cung thì lại càng không dám nghĩ tới.

Bây giờ bỗng dưng có cơ hội có thể gia nhập vào thế lực lớn, ai mà không muốn thử.

Thế là vùng đất Linh Xuyên, nông dân ngừng làm ruộng, thợ rèn ngừng rèn sắt, người khuân vác ngừng khuân vác, mỗi người đều cầm một cuốn sách nhỏ, cố gắng muốn tu luyện.

Thế nhưng tu hành chỉ phù hợp với một số ít người, không những phải có hiểu biết mà còn phải có một thể chất tốt, đồng thời tuổi không được quá lớn.
 
Chương 3462


Cuối cùng, mười người có thể hiểu và tập luyện theo chương nhập môn cũng chưa đến một phần trăm, trong số những người có thể hiểu thì chỉ có ba bốn phần trăm luyện tập.

Ngô Bình biên soạn tài liệu giảng dạy, bảy ngày sau, đại hội tông chủ của Lý Thị cũng kết thúc, tất cả các thành viên của Lý Thị đã bầu Lý Thanh Đế làm tông chủ, ngoài ra có bốn mươi tám tông lão khác, Lý Thị ở Côn Luân chính thức được thành lập.

Ngô Bình đã vất vả để biên soạn tài liệu giảng dạy, mơ hồ cảm thấy cảnh giới Âm Dương của mình ngày càng trở nên hoàn thiện, anh bèn đã cố gắng đạt được giai đoạn quan trọng tiếp theo của kỳ Động Tàng, cảnh giới Động Thiên.

Cảnh giới Động Thiên là giai đoạn rất quan trọng, sau khi mở Động Thiên thì có thể khắc được cấm chế trong Động Thiên rồi tạo ra các pháp trận, thế nên các tu sĩ Động Thiên cường đại thường có pháp lực vô tận, hơn nữa có bản lĩnh như “Nổ thần thông”.

Thật ra có hơn một nửa số tu sĩ Động Thiên trên thế giới đã sử dụng cách luyện hóa Động Thiên của người khác, Động Thiên của họ được gọi là Động Thiên giả.

Động Thiên thật sự là do bản thân mình mở ra, quá trình này đầy rẫy nguy hiểm nên rất nhiều người không muốn mạo hiểm hoặc tự mình biết mình không có khả năng mở Động Thiên.

Tu sĩ thật sự thành công mở được Động Thiên chỉ có khoảng một phần ba, hai phần ba người thất bại. Trong số những người thất bại này, có người chết vì bị nổ, có người bị thương nặng không chữa, có người để lại vết thương ngầm không thể chữa khỏi.

Hơn năm mươi phần trăm tu sĩ đã mở Động Thiên thành công là “Vi Động Thiên”. Vi Động Thiên được giới tu hành định nghĩa là đánh giá cấp bậc Động Thiên theo quy mô và chất lượng.

Đối với Động Thiên, nhỏ nhất gọi là Vi Động Thiên, lớn hơn một chút gọi là Tiểu Động Thiên, hai loại Động Thiên này không thành phẩm, lên trên nữa là Động Thiên tầng tám, Động Thiên tầng bảy… cho đến những Động Thiên tầng một.

Trong tất cả những người đã thành công mở Động Thiên, hơn một nửa là Vi Động Thiên, tu sĩ Động Thiên còn lại có hơn sáu mươi phần trăm là Tiểu Động Thiên, ba mươi phần trăm tu sĩ Động Thiên còn lại được coi là thành phẩm.

Từ Động Thiên tầng một đến tầng tám, Động Thiên tầng bảy và tầng tám chiếm chín mươi phần trăm. Tầng càng cao thì số lượng càng ít, chẳng hạn như trong tất cả tu sĩ Động Thiên thành phẩm, số lượng tu sĩ Động Thiên tầng một chưa đến một phần một trăm ngàn.

Trên Động Thiên tầng một còn có bốn loại là Động Thiên vương phẩm, Động Thiên đế phẩm, Động Thiên truyền kỳ, Động Thiên thiên phẩm, nhưng này bốn loại Động Thiên thượng phẩm này đều cực kỳ hiếm thấy, trên thế gian không có mấy người.

Mở Động Thiên không chỉ có độ khó cao, đầy rẫy nguy hiểm, mà quá trình tu luyện cực kỳ hao tốn tài nguyên. Trước đây từng xảy ra chuyện một tông môn hàng đầu nào đó bồi dưỡng ra một thiên kiêu, nhưng sau khi mở Động Thiên, thiêu kiêu đó đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc dẫn đến tông chủ của tông môn hàng đầu này nợ nần chồng chất, bán cả tài sản, vay nợ khắp nơi mới có thể nuôi thiêu kiêu đó miễn phí hoàn thành tu luyện cảnh giới Động Thiên. Thế nhưng vận may của tông môn này không tốt, thiêu kiêu đó còn chưa trở thành Thiên Tiên thì đã chết đã, do đầu tư quá nhiều vào hắn nên dẫn đến sự suy tàn của tông môn hàng đầu này.

Ngô Bình đã thử và thấy rằng thời cơ đã chín muồi để anh mở Động Thiên. Nhưng việc mở Động Thiên đòi hỏi phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu và bảo vật, cũng như phải đầu tư rất nhiều tài nguyên, dĩ nhiên anh không thể cứ thế đột phá ở đây.

Thế là anh đăng nhập vào mạng Tiên bắt đầu mua sắm những vật dụng cho việc đột phá. Thứ cần dùng cho việc mở Động Thiên chính là Thạch anh thời không.

Số lượng Thạch anh thời không được sản xuất có hạn nên giá rất cao, đây cũng là nguyên nhân đa số người chỉ có thể mở Vi Động Thiên và Tiểu Động Thiên, vì bình thường tu sĩ hoàn toàn không có khả năng mở Động Thiên quá lớn.

Thạch anh thời không có thể dùng để chế tạo ra pháp khí chứa đồ, một miếng Thạch anh thời không bình thường có thể tạo ra một dặm không gian có chiều dài, chiều rộng, chiều cao, mở Động Thiên như vậy, Động Thiên càng lớn thì tiêu hao càng nhiều Thạch anh thời không.

Một miếng Thạch anh thời không có giá sáu trăm tiền bùa, một Động Thiên dài trăm dặm, rộng năm mươi dặm, cao mười dặm thì tiêu tốn ba mươi triệu tiền bùa.
 
Chương 3463


Quy mô Động Thiên do Ngô Bình mở dĩ nhiên sẽ lớn hơn cái này nhiều, thế nê anh lập tức liên hệ với một số thế lực lớn sau lưng mình. Anh đánh tiếng trước nói anh sắp mở Động Thiên với Thiên Tượng Kiếm Môn, Thiên Đạo Môn và tiên giáo Thái Thanh.

Bên đầu tiên trả lời là Thiên Tượng Kiếm Môn, Thiên Tượng Kiếm Môn đã đưa thẳng cho anh ta tám tỷ đồng Thần Long, Tiêu Thái Tôn của Thiên Đạo Môn cũng nói ông ấy có thể chuẩn bị năm tỷ đồng Thần Long cho anh.

So ra thì tiên giáo Thái Thanh hào phóng nhất, đưa thẳng cho Ngô Bình mười hai tỷ đồng Thần Long.

Anh tính toán một chút, tiền mua Thạch anh thời không hẳn là không dưới năm mươi tỷ, trong tay anh có hơn mười tỷ, cộng lại cũng chỉ có chưa đến bốn mươi tỷ.

Vì vậy, anh quyết định đến Thiên khố, sử dụng phiếu giảm giá truyền kỳ để mua Thạch anh thời không trước, sức mua của phiếu giảm giá truyền kỳ vẫn cao hơn đồng Thần Long.

Hôm đó anh đến Thiên khố Tiên Giới.

Để vào Thiên khố cần sử dụng trận pháp dịch chuyển chuyên dụng, mà trận pháp dịch chuyển như vậy chỉ có ở đại lục Côn Luân, vừa lúc nằm ở Long Kinh.

Ngô Bình chào tạm biệt sư phụ và đại sư tỷ xong thì về Long Kinh, anh muốn mượn trận vận chuyển để đến Thiên khố.

Mà đến Long Kinh thì đương nhiên anh phải ghé cấm quân và chỗ của Chu Nguyên Thông rồi.

Sau một thời gian, cấm quân tu luyện theo bài dạy của anh đã có tiến bộ trông thấy, thực lực của tổng thể đã cao hơn trước nhiều. Ngô Bình rất hài lòng với kết quả này, anh chỉ dẫn cho họ thêm một lúc rồi đến chỗ Chu Nguyên Thông.

Sau khi gặp lại Chu Nguyên Thông, việc đầu tiên Ngô Bình làm là trả lại long môn.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Tam đệ, chú đột phá Long Môn rồi à? Hiệu quả thế nào?”

Ngô Bình: “Đại ca, em đến tầng thứ năm của Long Môn rồi”.

Chu Nguyên Thông vô cùng chấn động: Thế cơ à? Siêu đấy!”

Ngô Bình: “Đại ca, mấy hôm nữa là ngày đại hôn của em, anh và nhị ca phải đến đấy nhé”.

Chu Nguyên Thông cười phá lên nói: “Đương nhiên rồi”.

Hai người trò chuyện thêm một lát thì anh ta nói: “Tam đệ, tổng thủ lĩnh chỗ anh đến rồi, chú muốn gặp chút không?”

Hiện Ngô Bình đang làm phó thủ lĩnh để huấn luyện doanh trại Long Uy cho Chu Nguyên Thông.

“Đại ca, em còn phải đến Thiên khố nên để khi khác đi ạ”.

Nghe thấy thế, Chu Nguyên Thông cười nói: “Anh biết vị trí của trận vận chuyển, để anh dẫn chú đi”.

Có anh ta dẫn đường, loáng cái Ngô Bình đã đến một cung điện cổ kính. Bên trong có một trận vận chuyển và một người đang canh gác.

Thấy Ngô Bình đến, người đó nói: “Muốn mở trận vận chuyển thì cần trả mười nghìn chi phiếu truyền kỳ”.

Tuy thấy gía này hơi đắt, nhưng Ngô Bình vẫn lấy chi phiếu ra, sau đó mới được phép đi vào.

Chu Nguyên Thông: “Tam đệ, Thiên khố có nhiều bảo bối lắm, chú cứ tìm kỹ vào, khéo lại gặp may đấy”.

Một tia sáng loé lên, Ngô Bình đã biến mất.

Không biết bao lâu sau, anh đã tiến vào một cung điện đầy sương khói, có một con rối hình người đứng ở phía trước, trông nó giống hệt người.

Con rối nói: “Tôi là hướng dẫn Giáp Mộc Ất, các hạ cần gì thì cứ nói với tôi”.

Ngô Bình: “Trong này có thạch anh thời không không?”
 
Chương 3464


Con rối: “Có, một chi phiếu truyền kỳ có thể đổi được 2500 mảnh thạch anh thời không”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn đổi 100 nghìn tỷ mạnh thạch anh”.

Giáp Mộc Ất: “Vị chi là 40 tỷ chi phiếu truyền kỳ”.

Ngô Bình: “Được”.

Giáp Mộc Ất: “Xin chờ một lát”.

Nó biến đi đâu mất một lúc rồi quay lại, trong tay cầm theo một cái túi trữ đồ rồi nói: “Bên trong có đủ lượng thạch anh thời không mà anh cần”.

Ngô Bình cầm lấy rồi kiểm tra, sau đó trả đủ chi phiếu rồi hỏi: “Giáp Mộc Ất, tôi có thể xem các món đồ khác không?”

Giáp Mộc Ất: “Anh muốn mua gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đi lấy”.

Ngô Bình: “Tôi không được tự đi chọn à?”

Giáp Mộc Ất: “Không”.

Ngô Bình đành chịu, sau đó lại mua thêm ít cấm chế dùng để khắc trong Động Thiên, cùng đồ dùng cho trận pháp, cuối cùng anh đã tiêu gần hết chi phiếu truyền kỳ.

Ngô Bình rời khỏi thiên khố rồi về nhà để chuẩn bị hôn lễ.

Đương nhiên anh sẽ dùng thân phận thật là Lý Huyền Bình để tổ chức lễ cưới. Bây giờ, ai cũng biết anh là đệ tử của Phiêu Miểu Đạo Quân rồi, các thế lực lớn nhỏ ở xung quanh đều lần lượt tới chào hỏi.

Trong mấy ngày này, ngoài việc lo cho lễ cưới, anh còn chuẩn bị để đột phá. Anh tiếp tục mua đồ trên mạng Tiên nên tiền cũng không cánh mà bay đi khá nhiều, giờ anh không còn bao nhiêu nữa.

Cách hôn lễ vài ngày, anh lại đến học phủ truyền kỳ, chuẩn bị vào Thiên Giới để đột phá tiếp.

Lần trước, anh mới dùng hơn một ngày ở Thiên Giới, vẫn còn dư gần hai ngày nữa, bỏ không thì cũng uổng. Sau khi suy xét, anh quyết định sẽ mở Động Thiên ở Thiên Giới.

Sau khi Ngô Bình chuẩn bị xong xuôi, Triệu Hàn Sơn cũng đã xin giấy phép cho anh để đến Thiên Giới đột phá.

Lần này, Ngô Bình chỉ vận chuyển sức mạnh một chút thì trong người đã vang lên tiếng động mạnh, trong linh khiếu lớn nhất của anh đã mở ra một không gian.

Hiện giờ, xung quanh anh có rất nhiều thạch anh thời không, chúng vỡ vụn rồi tạo thành một luồng sức mạnh tiến vào người anh, khiến Động Thiên ngày càng lớn hơn.

Giờ Ngô Bình mới thấy việc mình củng cố nền móng thêm vững chắc quan trọng tới mức nào, tiên lực như biển tuôn ra, Nhất Niệm Sinh Vạn Vật, Nhất Niệm Nhất Thế Giới, rất nhiều ý nghĩ bắt đầu tạo cảnh ở mọi nơi.

Mặt đất, bầu trời, núi đồi, dòng nước, cây cối, thú vật, chim muông đều xuất hiện trong Động Thiên mà Ngô Bình mở.

Sức mạnh Thiên Nguyên và Huyền Hoàng đều chảy vào bên trong, mỗi cái chiếm một khu, Đạo Thụ cũng chuyển vào trong Động Thiên này và chiếm một vị trí.

Ngoài ra, Cửu đỉnh cũng đã có mặt ở đây.

Thạch anh thời không cứ thế ít dần, Động Thiên thì ngày một rộng ra, một trăm dặm, một nghìn dặm, mười nghìn dặm, một trăm nghìn dặm.

Cuối cùng, Ngô Bình đã mở được một Động Thiên cực lớn với chỗ rộng nhất là một trăm nghìn dặm, hẹp nhất là tám mươi nghìn dặm và cao khoảng mười nghìn dặm. Để mở Động Thiên này, anh đã tốn tám mươi nghìn tỷ mạnh thạch anh thời không.

Mở Động Thiên xong, Ngô Bình đã tạo ra sông núi và vạn vật ở đây. Trong sổ tay của Ngọc hoàng, đạo thống của Thiên Nguyên Huyền Hoàng, truyền thừa của Tam Hoàng cùng Thiên Phù đại đế đã chỉ dẫn cho anh rất nhiều, giúp Động Thiên của anh hơn hẳn của các tiền bối khi xưa và đạt đến cấp cổ nhân.
 
Chương 3465


Sau đó, thần anh cũng đã chuyển thiên cung vào đây, nó có thể nhận được sự bảo vệ tốt nhất khi ở trong này. Nhưng sau này, Ngô Bình còn phải sửa đổi lại thêm cho Động Thiên, ví dụ như tạo đại trận, cấm chế, nhưng đó là việc của sau này.

Thấy đã tới giờ nên Ngô Bình lập tức rời khỏi Thiên Giới.

Ngô Bình vừa ra ngoài thì khí tức mạnh mẽ của anh đã khiến Triệu Hàn Sơn giật bắn mình, người mở Động Thiên có thể dùng sức mạnh của nó, và sức mạnh ấy có cùng tên gọi luôn.

Thường thì tu sĩ Động Thiên cấp thiên tài sẽ mở được Động Thiên gần một trăm nghìn dặm! Ví dụ Động Thiên 8000 dặm, 9000 dặm. Nhưng Động Thiên của Ngô Bình thì dài những một trăm nghìn dặm.

Không gian lập thể đã được xác định, khi ấy khoảng cách giữa Động Thiên 100 nghìn dặm và 9000 dặm có cách biệt rất lớn.

Đương nhiên người mở được Động Thiên cả trăm nghìn dặm như Ngô Bình sẽ có sức mạnh vô biên.

“Ngô Bình, Động Thiên của cậu…”

Ngô Bình cười nói: “Thầy Triệu, tôi mở Động Thiên được rồi”.

Triệu Hàn Sơn không hỏi kỹ mà cười nói: “Chúc mừng! Ngô Bình, với thực lực hiện giờ thì chắc chắn cậu đủ tư cách tham gia đại hội Thần Ma để tranh đấu với những người mang thần huyết và ma huyết trong người rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Những người mang thần huyết và ma huyết ư?”

Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Họ có huyết mạch của thần và ma nên mới có thực lực mạnh hơn người bình thường. Đám quái vật này cứ mười năm lại tham gia đại hội Thần Ma một lần, ai lọt vào tốp 30 thì sẽ được vào chiến trường Thần Ma”.

Ngô Bình: “Tu sĩ loài người cũng được tham gia ư?”

Triệu Hàn Sơn: “Đương nhiên, nhưng nhiều năm qua, không ai vào được tốp 30 cả. Ngô Bình, chỉ cần cậu lọt tốp này thì Đại thiên tôn sẽ trọng thưởng cho cậu”.

Ngô Bình: “Thưởng gì thế?”

Triệu Hàn Sơn: “Nghe nói là một món chí bảo, ngoài ra còn có 300 tỷ chí phiếu truyền kỳ”.

Tim Ngô Bình đập như đánh trống, chưa nói đến món bảo bối kia, riêng 300 chi phiếu truyền kỳ thôi cũng đủ hấp dẫn anh lắm rồi. Mở Động Thiên rất tốn tiền, sau này còn có vài cảnh giới tiêu tốn nhiều tiền hơn nên anh cần phải chuẩn bị trước.

“Thầy Triệu, đại hội Thần Ma có ý nghĩa gì? Do ai tổ chức?”

Triệu Hàn Sơn: “Chuyện này là điều cực kỳ bí mật, đến tôi cũng không biết. Nói chung các thiên kiêu nào có biểu hiện xuất sắc trong đại hội thì cuối cùng đều thành bá chủ một phương hết”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở”.

Triệu Hàn Sơn cười nói: “Ngô Bình, tiền đồ của cậu sẽ vô cùng tươi sáng, thấy cậu tiến bộ mỗi ngày, chúng tôi đều rất vui mừng. Hi vọng một ngày nào đó, cậu có thể chiếu sáng thiên không, khiến Nhân tộc nhìn thấy hi vọng”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu”.

Ngô Bình rời khỏi Thiên Đạo Môn rồi về Hưng Long, chỉ còn vài ngày nữa là hôn lễ diễn ra rồi. Anh vừa mở Động Thiên nên mấy ngày tiếp theo chỉ ở nhà, lo chuẩn bị cho đám cưới.

Ngày đầu tiên của lễ cưới, Lý Nguyên Tượng đã ra khỏi điện Cực Võ, đúng là kỳ tài Vu đạo có khác, trình độ võ thuật hiện giờ của cậu ấy đã không kém gì Ngô Bình.

Lý Nguyên Tượng không còn là Tiểu Hỉ Bảo nữa, mà đã biến thành một chàng trai cao lớn khôi ngô.

“Bố, mai bố lấy vợ đấy ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, Hỉ Bảo, bố thấy con tiến bộ rất nhanh, giờ bố sẽ truyền truyền thừa của Vu hoàng cho con”, nói rồi, Ngô Bình điểm vào mi tâm của Lý Nguyên Tượng.
 
Chương 3466


Trong đầu cậu ấy xuất hiện một luồng ký ức, cậu ấy ngồi xuống rồi nói: “Bố, giờ con phải cảm ngộ rồi”.

Ngô Bình: “Không vội, bố đã đọc khá nhiều sách, cùng tu tiên và Vu đạo một lúc sẽ có hiệu quả bất ngờ, bố sẽ truyền tiếp cho con Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, con xem mà tu luyện”.

Lý Nguyên Tượng tu luyện cũng rất tốn tài nguyên, nhưng giờ Ngô Bình không còn nhiều tiền nên đành để cậu ấy tu luyện trước để chuẩn bị cho sau này.

Lúc này, Hoả Hoàng Nhi bế Đỉnh Nhi rồi chạy vào nói: “Bố, con đã học xong kiếm pháp của kiếm phái Thục Sơn rồi, bố dạy tiếp cho con cái khác đi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nhanh thế à?”

Hoả Hoàng Nhi: “Nhanh gì ạ, con còn thấy chậm ấy”.

Ngô Bình chợt thấy đau đầu, có quá nhiều thiên tài bên cạnh anh, làm anh nuôi không nổi luôn nên đành nói: “Thế bố dạy con luyện đan nhé?”

Hoả Hoàng Nhi mừng rỡ: “Được ạ! Con muốn học luyện đan lâu rồi”!

Nói ra chắc không ai tin! Nhưng bây giờ, thật lòng Ngô Bình sợ Hoả Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng tu luyện quá nhanh, vì nhỡ tư chất của anh không theo kịp thì đúng là mất mặt, vì thế anh mới muốn họ tu luyện chậm lại một chút.

“Xem ra mình phải tranh thủ kiếm tiền thôi”, Ngô Bình tự nhủ.

Loáng cái đã đến ngày thành hôn của Ngô Bình. Đường Tử Di, Lý Mai, Nhậm San San đều đã mặc đồ cưới và trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Vì Ngô Bình dùng thân phận thật là Lý Huyền Bình nên chỉ có những người thật sự thân thiết hoặc các thế lực lớn của Côn luân mới được đến tham dự lễ cưới.

Vì anh là cung chủ của Kiếm Cung nên đương nhiên có rất nhiều thế lực muốn bày tỏ lòng thành, vì thế riêng chỉ nhận quà thôi cũng đủ mỏi tay rồi.

Dẫu thế thì số người đến tham dự lễ cưới cũng rất đông, Ngô Bình đã dặn Lỗ Ngọc chuẩn bị từ trước. Đúng là đại sư về phương diện công trình có khác, ông ta đã dùng trận pháp rồi tạo thành một lễ đường lập thể rất lớn.

Lễ cưới có ba tầng, tầng trong cùng dành cho khách quý, họ sẽ ngồi ở các bàn xung quanh, tầng bên ngoài thì dành cho các khách mời khá có thân phận và địa vị, chỗ ngồi của họ ở trên thuyền bay, nhờ việc lơ lửng giữa không trung nên họ cũng sẽ nhìn thấy toàn cảnh lễ cưới.

Vòng ngoài cùng dành cho các khách mời lạ mặt, họ là người của các thế lực nhỏ hoặc các nhân vật nhỏ bé. Anh đã bố trí cho họ cùng ngồi trên một cái thuyền bay cỡ lớn, nếu họ muốn xem lễ cưới thì phải bay vào trung tâm.

Lỗ Ngọc còn bố trí một trận pháp như mặt gương, toàn cảnh lễ cưới sẽ chiếu lên đó, như vậy thì tất cả mọi người ở Hưng Long cũng có thể xem được.

Đã là lễ cưới thì đương nhiên phải có ca múa, ca sĩ và vũ công mà nữ đế Linh Hy dẫn đến đã biểu diễn hăng say.

Các khách quý cũng lục đục kéo đến, Tiêu Thái Tôn của Thiên Đạo Môn, La Thiên Tướng của Thiên Địa Kiếm Tông, các tông lão của Lý Thị ở Côn Luân, đại tướng quân Chu Nguyên Thông, Đinh Mặc, Phiêu Miểu Đạo Quân và Linh Vi.

Đương nhiên không thể thiếu Vương Vu Kiên của nước Kim Ưng, La Thiên Tông, Kiều Bộ Tiên và Diệp Thiên Tông.

Phiêu Miểu Đạo Quân vừa đến một lúc thì có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng hớn hở xuất hiện, nhìn thấy người đó, Phiêu Miểu Đạo Quân vội hành lễ: “Sư phụ!”

Người này thoạt nhìn trông rất nho nhã, nụ cười luôn nở trên môi, ông ấy quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Con là Lý Huyền Bình hả?”

Ngô Bình vội hành lễ: “Vâng ạ”.
 
Chương 3467


Người đàn ông gật đầu: “Không ngờ lại có tư chất tốt như vậy, thể chất Chân Nhân thái cổ là hiếm có lắm đấy”.

Người này chính là Huyền Đô lão tổ, sư phụ của Phiêu Miểu Đạo Quân.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư phụ, đúng là Huyền Bình có tư chất rất tốt, vụ cá cược giữa người và Đại thiên tôn có thể cử cậu ấy ra trận”.

Huyền Đô lão tổ: “Được đấy! Tuy tên kia có một nửa dòng máu Thần tộc, nhưng Chân Nhân thái cổ cũng không đùa được đâu”.

Ngô Bình: “Sư tổ, Thần tộc mạnh hơn Nhân tộc chúng ta nhiều lắm ạ?”

Huyền Đô lão tổ trầm mặc một lúc rồi nói: “Trước khi con người được tạo thành thì thần đã tồn tại rồi, vào thời đại Chân Nhân thái cổ, loài người có địa vị ngang với Thần tộc. Với một thiên kiêu có tư chất như cậu thì chưa được coi là xuất sắc trong Thần tộc. Thiêu kiêu của họ còn mạnh hơn con một chút”.

Ngô Bình cau mày: “Có người nói Nhân tộc là trò chơi của Thần tộc”.

Huyền Đô lão tổ thở dài nói “Nhân tộc thì ngày càng kém đi, trở thành nô lệ cho Thần tộc. Nhưng chúng ta chưa từng bỏ cuộc, vào thời Chư Thánh, lực chiến đấu của các Chư Thánh còn mạnh hơn Chân Nhân thái cổ, tiếc là Thần tộc đã liên minh với các thế lực khác để giết họ, khiến rất nhiều thánh nhân bỏ mạng và hao tổn nguyên khí”.

“Nhưng trước khi Chư Thánh ngã xuống, người đã tìm tòi và đổi mới các vấn đề khó về mọi mặt, ví dụ như tiên, phật, vu, nho, thần đạo”.

“Trong trận chiến của thần thánh, Thần tộc cũng bị tổn hại nặng nề, vì thế họ đã bắt tay với Ma tộc, Yêu tộc phong toả nhiều nơi sinh sống của con người, khiến đại đạo thiếu sót, trật tự hỗn loạn, không ai có thể tu luyện. Những nơi bị phong toả được gọi là Khuyên giới. Cùng với đó, họ còn thường xuyên cử yêu binh, ma binh và thần binh đến Khuyên giới để chém giết, đồng hoá để thống trị Nhân tộc. Vì thế, họ gọi chúng ta là đồ chơi hay thú cưng cũng không sai đâu”.

Ngô Bình ngẩn người, cảm thấy tam quan của mình bị đảo ngược, anh hỏi: “Thế giới mà chúng ta đang sống chính là Khuyên giới ư?”

Huyền Đô lão tổ thở dài: “Ừm! Nhưng chúng ta vẫn còn sướng chán, vì có vài vị đại thánh đã hi sinh thân mình để lập lại trật tự”.

“Sư tổ là cường giả trên cấp Đại La, lẽ nào cũng bị nhốt trong này ư?”, Ngô Bình hỏi.

Huyền Đô lão tổ: “Khuyên giới này không thể nhốt chúng ta được, nhưng chúng ta cũng không thể ra ngoài, Vì đại đạo có thiếu sót, nếu chúng ta rời khỏi đây thì sẽ bị mất toàn bộ tu vi và phải bắt đầu lại từ đầu”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Mất hết tu vi ư?”

Huyền Đô lão tổ: “Nói đúng hơn thì là để sống thì phải từ bỏ tu vi. Tạm thời chưa tính đến việc ai muốn từ bỏ tu vi, nhưng thế giới bên ngoài tàn khốc như thế thì một người bình thường có thể tồn tại được bao lâu? Mười lăm phút hay một giờ?”

Ngô Bình: “Vì thế người mới ở lại đây, chứ không rời đi ạ!”

Huyền Đô lão tổ: “Cũng không hẳn, những người như bọn ta quanh năm bế quan và cảm ngộ đại đạo thiếu sót, hi vọng có thể học theo thánh nhân thượng cổ”.

Ngô Bình: “Nếu chúng ta đánh nhau với Thần tộc ở Khuyên giới, liệu mình có bị yếu thế không?”

Huyền Đô lão tổ: “Cái này thì không. Vì vốn di Khuyên giới đã có thiếu sót, vì thế chúng ta lại thích ứng với nơi này hơn họ. Dù Thần tộc đến đây thì cũng không chiếm ưu thế được, vì thế họ đã dùng cách khác, đó là bồi dưỡng các thế lực ở Khuyên giới làm chó săn cho mình. Những người được họ chọn sẽ được cung cấp một lượng tài nguyên nhất định, thậm chí còn được ban huyết mạch của Thần tộc”.

Ngô Bình cau mày: “Nói vậy thì những tu sĩ bán thần này chính là tay sai cho Thần tộc ư?”

Huyền Đô lão tổ thở dài nói: “Đúng thế, nếu không thì sao lại xuất hiện tu sĩ bán thần ở đây? Bọn ta thường gọi chúng là lũ rác rưởi”.
 
Chương 3468


Ngô Bình: “Nếu đến Đạo tổ cũng không đột phá được thì những tu sĩ khác làm gì có cơ hội ạ?”

Huyền Đô lão tổ: “Không phải không có cơ hội. Năm xưa, môi trường sống của Chư Thánh không như chúng ta bây giờ, vì thế ta mới nói các con chính là hi vọng của Nhân tộc”.

Sau đó, ông ấy cười nói: “Hôm nay là ngày vui của con, đừng nói mấy chuyện này nữa. Ta là sư tổ nên không thể đi tay không được, quà của con đây”.

Huyền Đô lão tổ đưa một cái nhẫn bạch ngọc cho Ngô Bình, anh nhận lấy thì phát hiện bên trong có một Động Thiên, bên trong Động Thiên này có một cánh cửa, không biết dẫn đến đâu.

Ngô Bình hỏi: “Sư tổ, đây là gì ạ?”

Huyền Đô lão tổ: “Đây là một kế hoạch bí mật mà rất ít người biết, vào trong cánh cửa này rồi thì con sẽ phải nhận một loạt các bài kiểm tra. Nếu con có tư chất đủ tốt thì sẽ nhận được một phần tài nguyên, cụ thể là gì thì ta không nói được. Nếu con đủ xuất sắc thì sẽ biết thôi”.

Ngô Bình lẳng lặng cất chiếc nhẫn đi rồi nói: “Đồ tôn hiểu rồi”.

Huyền Đô lão tổ: “Thân phận của ta không tiện công bố ra ngoài nên con đừng giới thiệu làm gì, con biết ta đến là được rồi”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Hôn lễ đã bắt đầu, mọi người tham dự đều phải kinh ngạc trước độ long trọng của nó. Tuy ngoài mặt Ngô Bình cười tươi, nhưng trong lòng đang dậy sống. Những câu nói của Huyền Đô lão tổ đã khiến anh hiểu được một chuyện mà vỗn dĩ anh không thể biết khi chỉ ở cảnh giới hiện tại.

Ngô Bình và ba người vợ cùng bái thiên địa và bố mẹ, sau đó đưa nhau vào động phòng.

Đối diện với ba cô vợ xinh đẹp, tâm trạng của Ngô Bình mới tốt lên một chút, anh cười nói: “Ba người hãy nhận của anh một lạy”.

Anh hành lễ xong thì đến ba người kia.

Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, anh sao thế?”

Ngô Bình: “Anh có tài đức gì đâu mà có được ba người vợ như hoa như ngọc thế này?”

Lý Mai: “Huyền Bình, anh đừng nói thế. Nếu không có anh thì khéo bọn em đã chết lâu rồi, với tình thế hiện giờ thì có thể sống thôi cũng là một điều may mắn”.

Ngô Bình cười nói: “Em nói gì mà khách sáo thế. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ra tiếp khách nhé”.

Sau đó, anh cùng ba cô vợ đi ra tiếp rượu khách khứa.

Đúng lúc này, có một con cự xà bay tới, trận pháp của Hưng Long đã làm kinh động tới người đàn ông mặc đồ đen trên lưng con cự xà, trên đầu người này mọc một cái sừng cùng màu, mái tóc tím buông xoã, đôi mắt cũng có màu quỷ dị như rắn.

Có hai cô gái loài người đứng sau lưng hắn, họ đều vô cùng xinh đẹp, họ nhìn xuống dưới, một cô trong số đó nói; “Chủ nhân, hình như người phía dưới đang tổ chức hôn lễ”.

Người đàn ông: “Hôn lễ ư? Hừ, loài người thấp hèn mà dám tổ chức lễ cưới lớn vậy à, để ta xuống xem cô dâu có xinh không nào”.

Nói rồi, hắn ấn đầu con rắn, nó lâp tức bay xuống với yêu khí cuồn cuộn.

May là nó chỉ dừng trên không trung, ba người trên lưng nó nhảy xuống dưới.

Lúc này, Ngô Bình đang mời rượu Phiêu Miểu Đạo Quân, thấy mấy vị khách không mời mà tới này, anh hơi cau mày, nhưng hôm nay là ngày vui của anh nên anh vẫn lịch sự nói: “Các vị từ nơi xa tới, mời vào trong ngồi”.

Người đàn ông cất giọng cười quái gở, sau đó nhìn chằm chằm vào nhóm Đường Tử Di rồi nói: “Đúng là tuyệt sắc, sao đến lượt ngươi hưởng thụ người đẹp này chứ?”

Ngô Bình sầm mặt nói: “Người không ra người, ma không ra ma, đến kiếm chuyện hả?”

Người đàn ông lập tức nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Ngươi có biết ta là ai không hả? Có tin chỉ cần ta nói một câu là tất cả người ở đây phải chôn cùng ngươi không?”
 
Chương 3469


Ngô Bình: “Tôi chỉ biết anh sắp chết thôi”.

Người đàn ông cười khẩy: “To gan phết đấy!”

Hắn giơ tay phải lên, lòng bàn tay tuôn ra yêu khí, chúng bay lên trời như chuẩn bị thi triển một chiêu thức lợi hại nào đó. Đột nhiên, người hắn cứng đờ rồi nhìn chòng chọc vào Phiêu Miểu Thiên Tôn.

“Đạo Quân Nhân tộc?”

Phiêu Miêu Thiên Tôn không đứng dậy, mà chỉ liếc nhìn hắn, đã khiến hắn không thể cử động.

Người đàn ông đảo mắt rồi nói: “Không biết Đạo Quân ở đây, tại hạ lỗ mãng rồi!”

Phiêu Miêu Thiên Tôn: “Con rắn ở trên chắc là thú cưỡi của Xà Đạo Quân hả?”

Người đàn ông kiêu ngạo nói: “Đúng thế”.

Phiêu Miêu Thiên Tôn lạnh mặt nói: “Sư phụ ngươi gặp ta còn phải khúm núm, ai cho ngươi dũng khí làm trò lố lắng vậy hả?”

Người đàn ông tóc tím cau mày rồi nói: “Là tại hạ sai, xin lỗi Đạo Quân”, hắn lập tức tỏ vẻ nhún nhường.

Phiêu Miêu Thiên Tôn: “Cút!”

Người đàn ông liếc Ngô Bình một cái, sau đó mỉm cười rồi bay lên cao, cưỡi rắn đi về.

Ngô Bình đang định hỏi thì giọng nói của Huyền Đô lão tổ đã vang lên trong đầu anh: “Xà Đạo Quân chính là người được yêu giới nâng đỡ, người này đã nhận được sức mạnh của Yêu Hoàng Hoá Xà nên có tu vi rất cao, hiện còn nuôi cả trăm nghìn con cự xà, chúng có thể bày cự xà trận. Đến ta cũng không thể cầm cự lâu trong đại trận này được”.

Ngô Bình: “Khi nào có cơ hội, nhất định con sẽ chém chết tên đó”.

Huyền Đô lão tổ: “Chuyện nhỏ thôi, ta cảm nhận được khí tức Dị giới trên người con, con cố mà tu luyện, chẳng mấy sẽ vượt lũ khốn đó”.

Ngô Bình chấn động, khí tức Dị giới ư? Anh hỏi: “Sư tổ, người đang nói đến tiên điện Thiên Võ ạ?”

Huyền Đô lão tổ: “Ừm, truyền thừa của tiên điện Thiên Võ đến từ một vũ trụ khác. Đá trên núi của họ cũng là ngọc, chúng ta đều cho rằng truyền thừa của họ có thể phá giải vấn đề khó mà chúng ta đang đối mặt”.

Ngô Bình: “Sư tổ, người nói vậy là sao ạ?”

Huyền Đô lão tổ: “Nếu tu luyện công pháp ở đây thì phụ thuộc rất nhiều vào đại đạo, nhưng công pháp bên ngoài thì không bị hạn chế mặt này, chúng ta có thể thử dùng nó để làm bước đệm đột phá”.

Ngô Bình chợt nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: “Sư tổ, ngày xưa tiên điện Thiên Võ bị người ta tiêu diệt có phải cũng vì chuyện này không ạ?”

Huyền Đô lão tổ: “Ừm, bọn họ cũng phát hiện ra điều này nên không muốn có người nhận được công pháp Dị giới, do đó mới tiêu diệt tiên điện Thiên Võ”.

Ngô Bình: “Con hiểu rồi”.

Buổi lễ vẫn tiếp tục, Ngô Bình tới mời rượu từng người bạn, khi anh chúc rượu hết một vòng thì trời cũng đã nhà tối.

Khách khứa lần lượt ra về, với bên ngoài thì hôn lễ đã xong, nhưng thật ra ở tầng trong cùng thì lúc này tiệc mới bắt đầu.

Sau đó, Ngô Bình đã tiếp đãi những người thân thiết, ví dụ như Kiều Bộ Tiên, Diệp Thiên Tông, Bạch Băng, mọi người của Đường Môn, kiếm phái Thục Sơn, chùa Đại Thiền và Chu Nguyên Thông.

Ngô Bình uống tới bên, thành ra đến khi trời gần sáng thì bữa tiệc mới chính thức kết thúc.

Sau khi khách đã về hết, anh không nghỉ ngơi mà dẫn vợ con đến kính trà cho ông bà nội và bố mẹ anh.

Tiếp đó, anh nghỉ ngơi ở nhà một ngày, hôm sau mới ra ngoài, vì nhà họ Đường của Đường Tử Di cũng tổ chức hôn lễ.
 
Chương 3470


Sáng sớm, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện ở sơn trang Vân Đỉnh để tổ chức một hôn lễ khác. Mọi người thân và bạn bè của nhà họ Đường đều có mặt, ngoài ra còn có Thái thú Miêu Dục, đảo chủ Mãn Tuyệt của Vân Trạch Kim Long cũng đến tham dự.

Yến tiệc kết thúc, Ngô Bình còn phải tham gia tiệc rượu nội bộ của Đường Thị, may mà anh có tửu lượng cao, không thì đã gục lâu rồi.

Chờ khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Khả Nhi đã đi ngủ, còn Đường Tử Di đang chờ anh trong phòng.

Đêm đen yên tĩnh, hai vợ chồng nhìn nhau cười.

“Anh này, hay mình sinh thêm em trai cho Khả Nhi đi?”

Ngô Bình cười nói: “Nếu em không sợ vất vả thì anh đồng ý thôi”.

Cửa đóng, đèn tắt, Ngô Bình lại reo giống trong người mỹ nhân rồi chờ ngày hái quả.

Vì hai người có thời gian riêng nên Ngô Bình đã hứa với Đường Tử Di sẽ ở lại nhà họ Đường ba ngày. Sau đó, anh mới đi làm việc của mình.

Vì thế, ngày hôm sau, hai người đã dẫn Khả Nhi ngồi thuyền du ngoạn trên Vân Trạch. Ngày thứ ba coi như tuần trăng mật của họ, tuy hơi ngắn ngủi.

“Tử Di, hôm nay anh sẽ giúp em tu luyện đến cảnh giới Thần Hoá”, Ngô Bình nói.

Đường Tử Di: “Có khó lắm không anh?”

Ngô Bình: “Với anh thì không khó”.

Quả nhiên, hai ngày sau, Ngô Bình đã giúp Đường Tử Di đột phá dễ dàng lên cảnh giới Thần Hoá. Tuy trạng thái hiện giờ của Đường Tử Di không bằng thực lực của Ngô Bình lúc anh ở cảnh giới Thần Hoá, nhưng cô ấy đã mạnh hơn các thiên kiêu khác nhiều rồi.

Thật ra giỏi nhất phải là Khả Nhi, cô bé đã tu luyện từ khi ở trong bụng mẹ, thêm có huyết mạch của Nhân Hoàng nên tuy còn nhỏ, nhưng sức mạnh đã vô biên.

Khả Nhi mới đầy tháng nhưng trông đã như một em bé một tuổi, Ngô Bình và Đường Tử Di hưởng thú không gian của hai người trên thuyền, còn Khả Nhi thì nhảy xuống nước bắt cá.

Lúc này, chợt có một con rồng màu đen xuất hiện ở thuỷ nhãn dưới đáy hồ, nó dài một trăm mét, nó vừa bơi vừa há miệng ra đớp tôm cá.

Đột nhiên nó phát hiện ra Khả Nhi đang chơi đùa dưới nước, nó lập tức nổi dã tâm rồi lao về phía cô bé định bắt ăn thịt. Vì nó nhìn thấy có tinh khí phóng ra từ người cô bé nên đoán cô bé là vật đại bổ.

Tuy Ngô Bình ngồi trên thuyề, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ diễn ra xung quan. Con rồng đen vừa xuất hiện, anh đã thò tay xuống nước rồi nhấc bổng Khả Nhi lên.

Thấy Khả Nhi lên thuyền, con rồng tỏ vẻ hung ác rồi quẫy đuôi, định phá hỏng thuyền của Ngô Bình, sau đó ăn thịt hết người trên thuyền.

Thấy nó là chân long nên Ngô Bình định tha cho nó, ai dè con rồng này không biết điều nên anh nổi giận nói: “Đáng chết!”

Anh vung tay lên, ba nghìn đường kiếm xuất hiện rồi chém vảy của con rồng nổ tung.

Con rồng đau đớn rồi vội bơi về phía thuỷ nhãn, vừa bơi nó vừa gào lên: “Ngươi dám đánh người của Long Cung, tất cả mọi người ở đây đều phải chết chung”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười khẩy nói: “Thứ chết tiệt! Mày tính chạy thoát nổi không?”

Anh cất bước rồi nhảy xuống đầu nó, sau đó tung ba cú đấm. Cái đầu rồng nát bét, nó van nài: “Thượng tiên tha mạng!”

Nhưng Ngô Bình vẫn không nương tay, anh dùng một kiếm kết liễu nó rồi ném xác vào trong Động Thiên của mình. Thịt rồng thì ngon phải biết rồi!

 
 
Chương 3471


Chương 3471

Trước kia, anh đã từng ăn thịt rồng, nhưng lần này thì khác, vì con này là rồng mới bị giết, thịt vẫn còn tươi. Anh nhanh chóng xử lý thịt của nó, sau đó quay lại thuyền nấu cho Đường Tử Di và Khả Nhi ăn.

Các linh dược nấu cùng thịt rồng toả ra một mùi thơm hấp dẫn, Khả Nhi ch ảy nước miếng rồi ăn nhồm nhoàm.

Sau khi vào bụng, thịt rồng đã biến thành tinh khí rồi chảy khắp cơ thể.

Ngô Bình ăn nửa nồi thịt, sau đó anh còn rút gân rồng ra làm thuốc dùng khi luyện đan.

Nhưng cái hay nhất là đầu rồng, nó hệt như thạch anh, anh dành riêng cho Khả Nhi và Đường Tử Di ăn.

Ăn xong, anh đi xuống thuỷ nhãn rồi nói: “Thuỷ nhãn này nối liền với Đông Hải nên rất nguy hiểm”.

Nói rồi, anh phóng một đường kiếm vào đó, một tiếng động lớn vang lên, thuỷ nhãn vỡ tan, sau đó biến mất.

Phá thuỷ nhãn xong, Ngô Bình dẫn vợ con về nhà họ Đường, sau đó tạm biệt nhà vợ. Ngày mai, anh còn phải đến Hải Thành, vì nhà Nhậm San San cũng tổ chức hôn lễ.

Sau khi đến Hải Thành, anh mới phát hiện nơi này đã thay đổi rất nhiều, chợ dược liệu và trung tâm mua bán đan dược đã chính thức đi vào hoạt động, có rất nhiều tu sĩ đến đây làm ăn.

Ngô Bình đã chuẩn bị trước cho nhà họ Nhậm mua nhiều cửa hàng, quả nhiên sau khi chợ hoạt động, giá của cửa hàng đã tăng vọt.

Hỗn lễ của Ngô Bình và Nhậm San San rất đơn giản, họ chỉ mời bạn bè và người thân thiết, hơn nữa không thông báo rầm rộ, Ngô Bình chỉ mời thêm đúng Thái thú Thu Vô Dạ.

Hôn lễ tổ chức ở một khách sạn của Hải Thành, trước đó nhà họ Nhậm cũng đã mua lại nhiều khách sạn, và đây cũng là một trong số các khách sạn của nhà họ.

Tiệc vừa bắt đầu thì cửa lớn chợt bị một luồng khí mở ra, các mảnh thuỷ tinh vỡ bay tung toé khiến nhiều quan khách bị thương.

Nhậm Thiên Thắng giật mình, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Sau đó, có mười mấy thi thể bị người ta ném vào trong, thấy thế, Nhậm Thiên Thắng biến sắc mặt, vì đây đều là người ông ấy cử đi thu tiền thuê cửa hàng.

Thì ra, sau khi mua được nhiều cửa hàng, Nhậm Thiên Thắng đã cho thuê một phần. Người thuê hầu hết đều là tu sĩ nên khó tránh khỏi việc quỵt nợ.

Nhưng sau này họ biết Nhậm Thiên Thắng được Thái thú chống lưng nên đều ngoan ngoãn trả tiền, song vẫn có vài người không coi Thái thú ra gì và quyết chiếm cửa hàng làm của riêng.

Hôm nay, Nhậm Thiên Thắng cho người đi thu tiền như mọi khi, ai dè họ lại bị đánh chết, sau đó thi thể còn bị ném vào lễ đường.

Nhậm Thiên Thắng cau mày nói: “Ức hiếp người quá đáng!”

Sau khi hỏi rõ sự tình, Ngô Bình đã đi ra ngoài.

Lúc này, có hơn chục người đang đứng ở ngoài cổng khách sạn, tu vi thấp nhất trong số họ cũng là cảnh giới Địa Tiên Linh Biến, ai nấy đều đằng đằng sát khí.

Trong số đó có một người đàn ông trung niên có tu vi cao nhất – cảnh giới Địa Tiên Bất Tử, ông ta liếc nhìn Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Nhà ông chủ Nhậm đang tổ chức tiệc cưới đúng không? Cô dâu đâu? Mang ra đây cho ông chơi đùa tí nào”.

Phụt!

Ông ta vừa nới dứt câu thì lưỡi đã nổ tung, máu tươi ứa ra, răng rụng lả tả, gương mặt đã bị thương nặng, cơn đau làm ông ta kêu gào thảm thiết.

Ngô Bình bước tới gần rồi xách cổ ông ta nhấc bổng lên cao, sau đó lạnh giọng nói: “Tôi là chú rể đây, dám ăn nói xằng bậy về cô dâu trước mặt tôi như vậy, ông muốn chết thế nào?”

Người đàn ông hoang sợ, đang định nói gì đó, nhưng không còn lưỡi nữa rồi nên không biết phải làm sao.
 
Chương 3472


Ngô Bình: “Nếu không nói được thì để tôi chọn thay cho nhé”.

Anh lấy lò luyện Minh Thần ra rồi ném người đó vào trong, một loáng sau, đã có rất nhiều Sinh Mệnh Đan bay ra, sau đó Ngô Bình đã chia chúng cho các quan khách bị thương.

Những tên còn lại thấy thế thì sợ tới mức đứng không vững, lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!”, Ngô Bình thờ ơ nói, sau đó đám người kia đã dừng bước ngay, họ không thể điều khiển cơ thể của mình được nữa nên muốn chạy cũng không được, ai nấy đều vô cùng hoảng loạn.

Ngô Bình kéo một tên ở cảnh giới Địa Tiên Động Thiên lại rồi hỏi: “Các người là đồng bọn hả?”

Tên đó run cầm cập đáp: “Vâng, chúng tôi là người của bang Ngạo Gia”.

Ngô Bình: “Bang Ngạo Gia? Một lũ vớ vẩn mà dám lấy tên như thế à, mau dẫn tôi đến gặp bang chủ”.

Người kia bật khóc nói: “Bang chủ của chúng tôi mới bị cậu luyện thành đan dược xong”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Đó là bang chủ ư?”

Người kia gật đầu: “Vâng”.

Sau đó, Ngô Bình hỏi các quan khách ở đây: “Mọi người có ai biết bang Ngạo Gia không?”

Thấy Ngô Bình có thực lực mạnh nên mọi người không còn sợ nữa, cứ thế kể hết mọi tội lỗi của bang này. Bang Ngạo Gia vô cùng độc ác, chuyên làm chuyện xấu hại người. Đã có rất nhiều các cô gái nhà lành bị họ xâm hại, ngoài ra còn có nhiều người dân vô tội bị họ gi ết chết, nhưng vì sợ nên không ai dám nói gì.

Một người khác kể tiếp, bang chủ của bang Ngạo Gia có chỗ dựa nên mới hống hách thế. Nghe nói một người anh em của ông ta có tu vi rất cao, là đệ tử của môn pháo lớn, giờ còn đang làm Đề đốc.

Nghe xong, Ngô Bình vung tay, cho hết đám người còn lại của bang Ngạo Gia vào lò luyện đan. Cuối cùng, anh chỉ dẫn theo đúng một tên còn sống quay lại bang phái này để tiêu diệt nốt các thành phần độc hại còn lại. Bang này toàn làm chuyện xấu nên đương nhiên anh phải nhổ tận gốc.

Nơi có người sinh sống thì sẽ có giang hồ, Hải Thành ngày càng phồn vinh nên cách bang phái cũng xuất hiện ồ ạt, Ngạo Gia cũng là một trong số đó.

Bang này nằm ở một công trường bỏ hoang, công trường này có diện tích lớn nên có thể chứa được cả mấy chục nghìn thành viên của bang phái.

Khi thấy số lượng thành viên đông đảo của bang này, Ngô Bình cũng hơi giật mình. Nếu anh phải giết hết những người này thì số lượng quá nhiều, điều này khiến anh hơi do dự.

Anh suy nghĩ một lát rồi ném người dẫn đường xuống đất, sau đó thi triển bí pháp, thay đổi tính cách của họ.

Tất cả những người ở đây đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng anh sẽ thay đổi tính cách để biến họ thành những người lương thiện, hơn nữa còn chỉ nghĩ cho người khác mà quên thân mình.

Chuyện này với anh không khó, chỉ mất một ý nghĩ mà thôi.

Vù!

Một cơn gió lớn thổi vào trong đầu của họ, loáng cái tất cả mọi người đã thay tâm đổi tính, mắt ai cũng chứa vẻ bi thương.

Sau đó, họ đã chọn ra một người đại diện mới và đổi tên bang phái thành hội Tế Thế, sau đó dùng tiền trước đây cướp bóc được để giúp đỡ người khác.

Xử lý xong bang này, Ngô Bình quay về khách sạn để tiếp tục cử hành hôn lễ, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh còn phải tham gia tiệc nội bộ của nhà họ Nhậm.

Nhậm Thiên Thắng nói: “Huyền Bình, trước đó con bảo bố và San San mua các cửa hàng thì bố mua rồi, thậm chí còn mua nhiều luôn. Đúng như con đoán, sau đó giá của cửa hàng tăng chóng mặt, chúng ta đã kiếm được một khoản lớn”.

Ngô Bình: “Vâng, bố cứ giữ lấy, giá còn tăng nữa”.
 
Chương 3473


Đúng lúc này, có một tiếng gầm như tiếng sấm vang lên: “Ai đã giết anh tao? Ra đây chịu chết mau!”

Ngay sau đó đã có một luồng sát khí tiến vào trong nhà họ Nhậm, rõ ràng người này đến để trả thù Ngô Bình.

Anh vung tay phải lên, một đường kiếm bay lên cao.

Thần niệm của người thanh niên kia lục tìm khắp Hải Thành để tìm người đã giết hại anh mình, đó chính là em của bang chủ Ngạo Gia – Đề đốc mới nhậm chức và có tu vi cảnh giới Hư Tiên.

Đường kiếm bay lên phá vỡ sát khí, sau đó hoá thành nhiều đường kiếm khác để tấn công người thanh niên.

Hắn hoảng hốt rồi nhanh chóng phòng ngự, nhưng không có tác dụng, đường kiếm của Ngô Bình quá mạnh, mọi phòng ngự đều vỡ tan, còn người thanh niên đã bị chém chết tại chỗ.

Giết người đó xong, Ngô Bình tiếp tục cười nói với mọi người như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhậm Thiên Thắng ngẩng lên nhìn rồi hỏi: “Huyền Bình, có phải người của vang Ngạo Gia không?”

Ngô Bình: “Hắn chết rồi nên bố không phải lo đâu ạ”.

Nhậm Thiên Thắng ngẩn ra rồi hỏi: “Huyền Bình, thực lực hiện giờ của con có đánh lại Thiên Tiên được không?”

Ngô Bình: “Tu sĩ dưới cảnh giới Đại La đều không phải đối thủ của con, thật ra nếu con dùng mánh thì đến Đại La bán bộ cũng phải bỏ mạng”.

Nhậm Thiên Thắng chấn động, ông ấy biết Ngô Bình mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này.

Đột nhiên, Đỉnh Nhi bò lên vai Ngô Bình, sau đó cưỡi lên cổ anh.

Ngô Bình cười nói: “Đỉnh Nhi, bố cho con bay đi chơi nhé”.

Nói rồi, anh cho Đỉnh Nhi bay lên cao để ngắm toàn cảnh Hải Thành.

Anh có thể thấy quanh Hải Thành đã mọc thêm nhiều đảo.

Đỉnh Nhi hào hứng nhảy nhót trên vai anh.

Đột nhiên có một tia độn quang bay từ phía Tây tới với tốc độ rất nhanh, tác dụng của nó là phá vỡ không gian, sau đó hình thành một con đường gần như không có gì cản trở, vì thế nó cũng có khả năng tấn công người khác.

Người b ắn ra tia độn quang ấy hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Ngô Bình và Đỉnh Nhi, cứ thế phóng nó đi tiếp. Nếu không phải Ngô Bình phản ứng nhanh nhạy thì cả hai bố con đã dính đòn rồi.

Tia độn quang ấy bay đi xa, theo sau là ba tu sĩ, hai nam một nữ, họ vừa bay vừa cười nói, không thèm nhìn Ngô Bình đến một cái.

Thấy họ sắp đi xa, Ngô Bình cười khẩy rồi cũng bắn một tia độn quang ra đuổi theo.

Anh dùng tia sét nên có lực sát thương hơn, đến kim loại va phải cũng biến thành sắt vụn.

Uỳnh!

Một tiếng sấm vang lên, tia sét đuổi theo ba người kia, sau đó đánh bay họ.

Tia sét làm kích hoạt lá bùa hộ thân của một người, nó loé sáng rồi bảo vệ họ đáp xuống an toàn.

Ba người kia vừa tức vừa ngạc nhiên, định lên tiếng chửi bới nhưng tia sét của Ngô Bình đã biến mất rồi.

“Ai thế nhỉ?”, một người đàn ông mặc áo bào lam tức giận nói, hắn vừa phí mất một lá bùa hộ thân cấp Đại La nên giờ đang tiếc đứt ruột.

Hai người còn lại đều sợ tái mặt, cô gái duy nhất run rẩy nói: “Nhanh quá làm tôi cũng không nhìn rõ mặt”.

Người đàn ông khác ngẫm nghĩ rồi nói: “Ban nãy, độn quang của chúng ta suýt nữa đã va phải hai người, lẽ nào là họ trả thù?”
 
Chương 3474


Người đàn ông mặc áo bào màu lam nổi giận nói: “To gan thật! Nếu để tôi đuổi được thì tôi sẽ cho hắn sống không bằng chết”.

Hắn vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, Ngô Bình bế Đỉnh Nhi xuất hiện trước mặt họ, anh nói: “Kinh, cho tôi sống không bằng chết cơ à? Thử đi xem nào”.

Người đàn ông áo lam giật bắn mình, rõ đang há miệng mà không nói được gì. Hắn không ngu, chỉ nhìn độn quang của Ngô Bình thôi cũng đủ biết anh mạnh thế nào rồi.

Hắn vứt hết liêm sỉ sang một bên rồi nói: “Anh bạn, ban nãy là chúng tôi sai, không kịp thu độn quang lại, xin lỗi nhé!”

Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Nếu tôi mà không né kịp thì giờ cả hai bố con đã bị thương rồi”.

Tên kia: “Chúng tôi vô tình thôi, xin thứ tội!”

Ngô Bình: “Nhưng anh vừa kêu sẽ cho tôi sống không bằng chết cơ mà? Giờ sao lại xin lỗi thế?”

Người đàn ông: “Tại miệng nhanh hơn não thôi, chứ tôi nào dám”.

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi định dùng độn quang giết các người rồi, không ngờ lại có bùa hộ thân cấp Đại La xuất hiện. Nói đi, các người là ai?”

Người đàn ông mặc áo bào màu lam: “Chúng tôi là đệ tử của Hoàng Cực Tông, đang trên đường đến thăm hoàng đế nước Long để tặng bảo vật”.

Ngô Bình chưa nghe đến Hoàng Cực Tông bao giờ nên nói: “Các người định tặng gì, lấy ra đây cho tôi xem”.

Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, tên áo lam nói: “Có hai đệ tử của Hoàng Cực Tông vừa gia nhập thần thổ Thông Thiên nên anh đừng quá đáng như thế”.

Chát!

Ngô Bình tát bay tên đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên rồi kêu gào trong đau đớn.

“Ban nãy, các người định giết bố con tôi mà không phải là quá đáng à?”

Hai người còn lại sợ đến mức bất động, khí thế bức người của Ngô Bình khiến họ thậm chí không dám nghĩ đến việc phản kháng.

Tên áo lam lấy một cái nhẫn trữ đồ ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Ở đây”.

Anh cầm lấy chiếc nhẫn thì thấy bên trong có một cái đỉnh, chính là một trong Cửu đỉnh.

Ngô Bình tịch thu luôn cái nhẫn rồi nói: “Đây coi như thứ các người bồi thường cho bố con tôi”, anh vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, hai bố con đã biến mất.

Mấy người kia khóc không ra nước mắt, mất đỉnh rồi thì họ biết ăn nói thế nào với Hoàng Cực Tông đây?

Ngô Bình quay về nhà họ Nhậm rồi lấy cái đỉnh ra bỏ vào trong Động Thiên của mình. Vậy là anh đã có năm trong chín cái đỉnh rồi.

Mấy ngày sau đó, Ngô Bình dẫn vợ con đi chơi khắp nơi.

Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, loáng cái đã sắp tới ngày diễn ra đại hội Đan Kiếm ở Kiếm Cung Côn Luân rồi, Ngô Bình là cung chủ nên đương nhiên phải có mặt. Nhậm San San muốn ở lại nhà bố mẹ mấy hôm, có Tiểu Hoàng Long bảo vệ cô ấy nên Ngô Bình cũng yên tâm phần nào.

Ngô Bình vừa về Kiếm Cung thì đã thấy mọi thứ được bày biện xong xuôi, đại hội Đan Kiếm sẽ diễn ra vào ngày mai.

Anh đi gặp Phiêu Miểu Thiên Tôn trước, bà ấy cười nói: “Huyền Bình, con không ở nhà cùng vợ con à? Không sợ họ giận sao?”

Ngô Bình: “Đại hội Đan Kiếm rất quan trọng, đệ tử không thể vắng mặt được”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ngày mai, con phải so tài kiếm thuật với kỳ tài của mọi nơi, con cần học một chút kiếm thuật của Thái Thanh Kiếm Tông đi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom