Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3413


Anh vung kiếm khí lên cao, các sát thủ khác trong không gian gập đều bỏ mạng. Cứ thế, hai người vừa đi vừa dùng kiếm khí dọn đường.

Quận chúa Hân Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy không ngờ người mình gặp tình cờ lại mạnh thế, chỉ một đường kiếm thôi cũng hạ được nhiều cao thủ.

“Cái gì?”

Có người ở trên cao trông thấy cảnh này thì nổi giận: “Thằng kia là ai? Người của kiếm phái Đại Hoang à?”

Có người đáp: “Đại nhân, chúng thuộc hạ cũng không rõ”.

“Vô dụng!”, người đó quát ầm lên: “Điều thêm nội vệ đi, giết hết chúng nó cho ta!”

Lập tức có thêm hàng nghìn cao thủ được điều đi, họ đều là Chân Tiên, thần tiên, ai cũng là kỳ tài.

Thấy các bóng người xuất hiện xung quanh, quận chúa Hân Nguyệt thở dài nói: “Anh mau đi đi, nội vệ đến rồi, đó là người bảo vệ hoàng đế, chiến trận của họ không ai địch nổi, dù anh là Đại La Đạo Quân thì cũng không thoát được đâu”.

Ngô Bình: “Không thử thì sao biết được?”

Anh giơ tay phải lên rồi nói: “Sao rơi!”

Cánh tay anh bắt đầu phát sáng, trên cao vang lên những tiếng động lớn, Quận chúa Hân Nguyệt ngẩng lên nhìn thì thấy rất nhiều ngôi sao đang rơi xuống đất, tấn công đội quân kia.

“Sao băng!”, cô gái ngạc nhiên hô lên.

Các ngôi sao băng này rất lợi hại, chúng có thể gi ết chết tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tiên, hơn nữa chúng còn dính lời nguyền, dù Thiên Tiên dính phải cũng sẽ bị giảm tu vi nhanh chóng, cuối cùng thì chết.

Ầm ầm!

Vô vàn các ngôi sao băng rơi xuống đất, nội vệ ở khắp mọi nơi đều hét lên rồi trốn chạy. Nhưng chỗ nào cũng có sao băng nên họ có muốn trốn cũng không được.

Uỳnh!

Một tốp nội vệ bị một ngôi sao băng rơi trúng, một tiếng nổ mạnh vang lên, đánh bay họ ra xa. Sau đó, tất cả đều hộc máu, đồng thời còn thấy có một sức mạnh kỳ lạ đã chui vào người mình, tu vi của họ nhanh chóng giảm mạnh.

“Không được rồi! Có thần chú, mau chạy thôi!”, có người gào lên.

Nhân lúc hỗn loạn, Ngô Bình đã giữ đầu hổ, một tia sét loé lên, hai người và con hổ đã biến mất tại chỗ, thuật Điện Độn của Ngô Bình là vô địch thiên hạ, những người kia còn chưa kịp phản ứng gì thì bọn anh đã chạy xa rồi.

Nhìn phong cảnh ở trước mắt, quận chúa Hân Nguyệt có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, cô ấy bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử”.

Ngô Bình cười nói: “Quận chú đừng khách sáo, con hổ đã bị thương, để tôi chữa trị cho nó”.

Con hổ hiểu ý Ngô Bình nên nằm xuống, để mặc cho anh xử lý vết thương. Ngô Bình thoa thuốc vào, vết thương nhanh chóng khép miệng ngay.

Chưa đến nửa tiếng sau, con hổ đã khoẻ lại bình thường.

Quận chúa Hân Nguyệt vẫn lặng lẽ đứng một bên quan sát, thấy con hổ đã khoẻ trở lại, cô ấy nói: “Công tử bảo đi ngang qua đây, không biết là định đi đâu?”

Ngô Bình: “Núi Hỗn Mang!”

Quận chúa Hân Nguyệt ngẩn ra nói: “Nơi đó vô cùng nguy hiểm, hơn nữa giờ đang trong giai đoạn phong sơn, chỉ e anh không thể lên núi được”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Phong sơn ư?”
 
Chương 3414


Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Đúng, lối vào của núi Hỗn Mang đã bị thần thổ Thông Thiên nắm giữ, người ngoài khó mà vào được. Hơn nữa cứ sáu mươi năm, núi này lại xuất hiện thiên duyên một lần, đến lúc đó thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên sẽ vào trong núi để thử vận may. Khi ấy, họ sẽ cấm người ngoài ra vào núi”.

Ngô Bình hỏi: “Cấm bao lâu?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Thường là ba năm”.

Ngô Bình cuống lên ngay, ba năm thì anh không chờ được, anh cần phải đến núi Hỗn Mang ngay để cứu bố.

Thấy anh có vẻ nóng ruột, quận chúa Hân Nguyệt hỏi: “Anh đến núi Hỗn Mang làm gì? Tìm cơ duyên à?”

Ngô Bình không giấu diếm: “Bố tôi và sư tổ bị nhốt ở đó, tôi phải đến cứu họ”.

Quận chúa Hân Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Trừ khi anh trở thành thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên, không thì không thể lên núi được đâu”.

Ngô Bình: “Phải gia nhập môn phái ư?”

Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Tôi thấy anh có thực lực rất mạnh, chắc chắn sẽ là thiên kiêu”.

Ngô Bình: “Nhưng làm sao thì mới có thể gia nhập môn phái ấy?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Anh hãy về phủ Chiến Vương với tôi, tôi sẽ kể chi tiết cho anh nghe”.

Ngô Bình cũng không còn cách nào khác nên đồng ý luôn: “Cảm ơn”.

Hai người cưới sét bay tới một biệt phủ rộng lớn trong sơn cốc, đó chính là phủ Chiến Vương.

Vừa vào trong, Ngô Bình đã thấy hình như ở đây không có đàn ông, mà chỉ toàn phụ nữ.

Quận chúa Hân Nguyệt mời anh vào phòng khách, sau đó lệnh cho các hầu nữ rót nước pha trà: “Xin công tử chờ một lát”.

Cô ấy bỏ đi khoảng mười lăm phút, khi quay lại thì đã thay y phục. Bộ đồ này làm tăng khí chất cao quý của cô ấy lên, nhưng không làm mất đi vẻ diễm lệ.

Cô ấy nói: “Công tử, anh có phát hiện phủ này không có đàn ông không?”

Ngô Bình: “Có, lẽ nào quận chúa chán ghét đàn ông nên không có họ xuất hiện?”

Quận chúa Hân Nguyệt thở dài nói: “Bố tôi và các chú bác cũng là đàn ông mà, sao tôi ghét họ được? Mà là các nam giới ở phủ tôi cứ đến năm hai mươi, ba mươi tuổi là lại chết. Ông nội và bố tôi đều đã mất, giờ chỉ còn cậu em trai 17 tuổi của tôi vẫn còn sống thôi, nhưng mỗi ngày nó lại yếu đi. Song các chị em thì đống, đời tôi là có đến hơn ba mươi chị em gái, ai cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng thế cũng có tác dụng gì đâu. Chúng tôi không thể lấy chồng, chỉ có thể tuyển rể. Nhưng đâu ai muốn chết, cho nên đến giờ đám chị em gái chúng tôi chưa ai lấy chồng cả”.

Ngô Bình ngạc nhiên, còn có chuyện này nữa ư?

Quận chúa Hân Nguyệt: “Năm xưa, bố tôi lập công lớn, một mình ông đã gi ết chết mười bộ của Tây Nhung, sáu bộ của Bắc Địch, khiến lãnh thổ của hoàng triều tăng thêm một phần ba. Tiên hoàng đã trọng thưởng và phong cho ông làm chiến vương”.

“20 năm trước, bố tôi phụng mệnh đánh về phía Tây, nhưng giữa đường đã bị quân địch tập kích và đã hi sinh. Từ đó trở đi, Lam thị như bị trúng lời nguyền, đàn ông cứ thế chết dần, hơn nữa hoàng đế còn hạ lệnh không cho phụ nữ của Lam Thị gả đi, chỉ được tuyển rể đến nhà”.

Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu rõ ngọn ngành.

Anh nói: “Thật ra chỉ cần các cô trả lại đất đai và chức tước thì sẽ không phải khổ thế này”.

Quận chúa Hân Nguyệt nắm chặt tay thành quyền: “Tất cả những thứ này đều do bố tôi dùng cả tính mạng để đổi lấy, tôi không thể tặng cho người khác được. Dù Lam Thị tuyệt hậu, tôi cũng phải đấu tranh tới cùng”.
 
Chương 3415


Ngô Bình thở dài: “Nhưng các cô có địch lại được hoàng đế và cả hoàng triều không?”

Quận chúa Hân Nguyệt nói: “Không đấu lại được thì tôi cũng không thể chịu thua, thật ra nếu hôm nay không có công tử cứu thì tôi đã chết rồi, sau khi tôi chết, chắc họ sẽ giết nốt những người khác của Lam Thị”.

Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Tên thật của quận chúa là gì?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Lam Hân Nguyệt!”

Ngô Bình: “Cô có thể giúp tôi nhanh chóng gia nhập thần thổ Thông Thiên không?”

Quận chúa Hân Nguyệt nhìn anh rồi nói: “Ba năm nơi đó lại tuyển đệ tử một lần, khoảng ba tháng nữa sẽ có một đợt mới. Nếu anh muốn gia nhập môn phái thì phải chờ”.

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không chờ lâu thế được, còn cách nào khác không?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Nếu anh là rể của phủ tôi thì sẽ được tuyển thẳng, sau đó đến động Thông Thiên kiểm tra danh hiệu thiên kiêu. Nếu anh đủ tư cách trở thành thiên kiêu thì sẽ có cơ hội đến núi Hỗn Mang”.

Ngô Bình ngẩn ra rồi nhìn quận chúa Hân Nguyệt, cô ấy đỏ mặt nói: “Tôi chỉ nghĩ ra được cách đó thôi”.

Ngô Bình trầm mặc, làm rể ở phủ Chiến Vương không nằm trong suy tính của anh. Nhưng ngoài cách này ra, e là không còn sự lựa chọn nào khác.

Một lát sau,a nh đứng dậy rồi hành lễ: “Nếu vậy thì thiệt thòi cho quận chúa rồi”.

Lam Hân Nguyệt nói: “Có gì đâu mà thiệt thòi? Tôi sẽ phải cô đơn cả đời, vì đâu ai muốn đến đây chịu chết? Vì thế chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Sau khi kết hôn, anh sẽ đến thần thổ Thông Thiên luôn và cứu bố anh. Sau đó, anh không cần quay trở lại đây nữa, nếu thế thì những người kia cũng không làm hại anh”.

Ngô Bình: “Quận chúa giúp đỡ như vậy, tôi nhất định sẽ báo đáp”.

Lam Hân Nguyệt: “Công tử nặng lời rồi, nếu ban nãy không có anh cứu thì tôi đã chết. Ơn cứu mạng này, tôi không biết làm gì để báo đáp”.

Ngô Bình: “Mọi chuyện tiếp theo, tôi sẽ nghe theo sắp xếp của quận chúa”.

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ tuyên bố ra ngoài phủ chiến vương kén người ở rể, tôi sẽ đưa ra ba điều kiện, chỉ cần đáp ứng đủ thì sẽ được vào phủ”.

Ngô Bình: “Tại sao phải công khai kén rể và còn phải đáp ứng được ba điều kiện?”

Lam Hân Nguyệt: “Tôi đã nói rồi, hoàng đế chỉ cho phép phụ nữ ở phủ tôi kén người ở rể. Thật ra không phải chúng tôi không tuyển được chồng, mà là những người đăng ký toàn là người của hoàng đế và các thế lực khác. Mục đích họ tới phủ chỉ để cướp đoạt quyền lợi của chúng tôi thôi”.

Ngô Bình hiểu ra: “Ý cô là lần này hoàng đế cũng sẽ gài người vào ư?”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Hơn nữa, đó còn là một người hoàn hảo, anh muốn đánh bại họ thì cần đáp ứng được ba điều kiện”.

Cô ấy hỏi: “Anh có sở trường gì?”

Ngô Bình: “Tôi biết luyện đan, kiếm thuật cũng ổn, đánh nhau cũng khá”.

Lam Hân Nguyệt: “Công tử là thầy luyện đan ư?”

Ngô Bình: “Tôi là đại sư luyện đan năm sao”.

Lam Hân Nguyệt sáng mắt lên: “Kiếm thuật thì sao?”

Ngô Bình: “Tôi đứng đầu bảng thử kiếm”.

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Quá tốt! Chỉ riêng hai lĩnh vực này thôi, những người khác đã thua xa anh rồi. Nhưng để tránh bất trắc, tốt nhất nên thêm một sở trường nữa”.

Ngô Bình: “Thế thì thêm thành tích ở tháp Tiên Võ đi, tôi là võ hoàng chí tôn”.
 
Chương 3416


Lam Hân Nguyệt: “Tôi biết tháp Tiên Võ, võ hoàng chí tôn là rất lợi hại, nhưng ở đây lại không phổ biến lắm. Nơi được các thế lực ở đại lục Hồng Hoang thừa nhận là tháp Hoang Thiên. Nơi này đã tồn tại qua rất nhiều kỷ nguyên nên đánh giá của nó rất chung thực, dù ở đại lục Hồng Hoang hay Tiên Giới thì nó cũng có tầm ảnh hưởng lớn. À, anh biết Thiên Kiêu Bảo Sách không? Cũng từ tháp Hoang Thiên mà ra đấy”.

Ngô Bình: “Ra vậy, tháp này ở đâu?”

Lam Hân Nguyệt: “Tôi sẽ sai người đưa anh đến đó kiểm tra, tháp này sẽ chia tư chất của tu sĩ thành các cấp như phàm phẩm, linh phẩm, vương phẩm, thánh phẩm, địa phẩm và thiên phẩm, mỗi cấp lại chia thành năm bậc nhỏ”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ hình như thần thổ Thông Thiên có đệ tử cấp thiên phẩm đúng không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đúng, chỉ thiên kiêu mới đến được cấp này thôi”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ đến đó kiểm tra”.

Lam Hân Nguyệt: “Nếu có thêm kết quả kiểm tra ở tháo Hoang Thiên thì anh sẽ là rể của phủ chiến vương, sau đó sẽ thuận lợi gia nhập thần thổ Thông Thiên, khéo các thế lực lớn còn tranh nhau ấy chứ”.

Ngô Bình: “Được, giờ tôi đi luôn đây”.

Lam Hân Nguyệt gọi một cô gái khoảng 16, 17 tuổi đến, đây là hầu gái của Lam Hân Nguyệt, tên là Chi Nhi.

Lam Hân Nguyệt dặn dò Chi Nhi vài câu rồi bảo cô ấy dẫn Ngô Bình đến tháp Hoang Thiên.

Chi Nhi không biết Ngô Bình, sau khi ra khỏi phủ, cô ấy hỏi: “Công tử đến tháp Hoang Thiên để kiểm tra tư chất ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, Chi Nhi, vào đó kiểm tra có mất tiên không?”

Chi Nhi: “Ngoài tháp có một cái chuông, ai rung được chuông thì sẽ không mất tiền. Còn nếu không rung được thì sẽ mất một triệu tiền báu để vào kiểm tra”.

Nói rồi, hai người cưỡi sét bay đến tháp Hoang Thiên. Tháp này nằm ở một nơi hoang vắng, nhờ nó mà xung quanh đã mọc lên làng mạc, cuối cùng thành trấn và lấy tên là trấn Hoang Thiên.

Đến nơi, hai người đáp xuống cổng trấn, đi về phía Đông thì sẽ tới tháp Hoang Thiên. Hoàng triều Hắc Thuỷ đã cử quan chức chuyên biệt phụ trách quản lý nơi này, ngoài ra còn xây dựng nơi thu phí.

Mục đích của họ không phải kiếm tiền, mà là ghi chéo lại thành tích của những người vào kiểm tra, dẫu sao tiền tài có nhiều đến mấy cũng không bằng thiên tài được.

Có cả hàng người xếp hàng trước tháp Hoang Thiên, đếm sơ cũng vài nghìn.

Chi Nhi không vội vàng đến tháp ngay, mà vào một quán trà rồi nói: “Công tử, chúng ta chờ một lát, sau đó mua số thứ tự ở phía trên”.

Ngô Bình: “Còn phải mua số à?”

Chi Nhi: “Không mua thì phải xếp hàng, cả đống người thế này thì ít cũng phải xếp hàng ba đến năm ngày, ai mà chờ được chứ”.

Cô ấy gọi một ấm trà rồi ngồi chờ, một lát sau đã có một cậu thiếu niên chạy tới rồi cười nói: “Hai vị từ xa tới để vào tháp kiểm tra đúng không? Tôi có số phía trước này, hai vị có cần không?”

Chi Nhi hỏi: “Số trong tốp ba mươi bao nhiêu tiền?”

Người kia đáp: “Hơi đắt, 50 triệu tiền báu”.

Chi Nhi định mặc cả thì Ngô Bình đã nói: “Cho tôi một số”.

Cậu thiếu niên cười nói: “Vâng, mời anh đi theo tôi”.

Anh đi theo cậu ta lên phía trên cùng, một người đàn ông trung niên trong số đó bước ra, nhường vị trí lại cho Ngô Bình. Nhưng trước mặt anh còn 13 người nữa.

Ngô Bình trả tiền cho cậu thiếu niên, Chi Nhi cười nói: “Công tử, thật ra có thể mặc cả mà”.
 
Chương 3417


Ngô Bình: “Tôi không có thời gian, phải nhanh chóng kiểm tra”.

Mọi người ở phía trước liên tục rung chuôn, cuối cùng cũng không có tiếng chuông nào vang lên cả, vì thế ai cũng phải bỏ tiền ra để vào kiểm tra.

Mỗi người sẽ kiểm tra mất năm phút, Ngô Bình bảo Chi Nhi đứng xếp hàng thay mình, anh đi tới chỗ người đứng số hai rồi hỏi: “Anh bạn, đổi chỗ cho tôi được không? Anh ra giá đi”.

Người đó thật ra cũng giành chỗ đem bán, thấy sắp đến lượt mình vào kiểm tra, anh ta còn định đổi chỗ cho người phía sau, vì thế vui vẻ nói ngay: “Được, anh ở vị trí nào?”

Ngô Bình: “13”.

Người kia gật đầu: “Năm triệu, tôi sẽ đổi cho anh”.

Ngô Bình trả tiền luôn, cứ thế, anh đã tiết kiệm thêm được chút thời gian. Không lâu sau, người bên trên đã rời khỏi tháp, trông bộ dạng ủ rũ của người này, chắc kết quả không được cao.

“Người tiếp theo”, người phụ trách tỉnh bơ gọi.

Ngô Bình bước tới, sau đó tung một quyền vào cái chuông. Lực phải mạnh tới một mức nhất định thì chuông mới kêu, hơn nữa lực càng mạnh thì chuông càng kêu to.

Từ khi hoàng triệu Hắc Thuỷ thành lập đến nay, tiếng chuông to nhất là vang 30 nghìn dặm.

Ngô Bình cần phá vỡ kỷ lục nên anh đã dùng bảy mươi phần trăm sức mạnh để đấm vào chuông.

Cheng!

Một tiếng động lớn vang lên, mọi người xung quanh phải bịt tai lại, nhưng vẫn vô dụng, tiếng chuông quá mạnh, làm người họ cũng phải chấn động.

Uỳnh!

Một làn sóng âm được hình thành, sau đó truyền đi khắp các phía, cuối cùng vang xa 80 nghìn dặm.

Người ở cách đó 80 nghìn dặm cũng có thể nghe thấy tiếng chuông.

Người phụ trách nhảy dựng lên rồi ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, sau đó hô lớn: “Hôm nay kiểm tra dừng ở đây, mọi người về đi”.

Sau đó, người này lịch sự nói với Ngô Bình: “Mời công tử”.

Quan viên phụ trách rất có kinh nghiệm, ông ta lập tức nhận ra rằng chàng trai gõ được chuông lớn này không phải là người tầm thường, nên dừng ngay việc kiểm tra những người khác, ông ta muốn phục vụ riêng cho Ngô Bình.

Những người xếp hàng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn phấn khởi nhìn Ngô Bình đứng cách họ không xa.

“Cuối cùng đã xuất hiện thiên tài rồi! Vừa nãy, lực chấn động sinh ra khi tiếng chuông vang lên đánh bay tôi luôn đấy, toàn thân tê rần. Đã lâu lắm rồi chưa thấy được hiện tượng thế này nhỉ?”

“Ừ, lần gần nhất có người đánh chuông gây ra chấn động đã là chuyện từ ba mươi lăm năm trước rồi, nhưng lần đó cảm giác yếu ớt lắm, lần này quả thật khủng khiếp, không biết đã đạt tới cấp bậc nào rồi nữa?”

“Rốt cuộc mạnh đến đâu thì phải đợi kiểm tra xong mới biết được, chúng ta cứ đứng chờ xem!”

Những người đứng xếp hàng không bỏ đi mà tự giác tránh đường, đứng phía xa xa quan sát tháp Hoang Thiên.

Ngô Bình vào trong tháp thì có một tia sáng quét qua người anh, phía trước đột nhiên có một cánh cửa sáng mở ra, anh do dự một chút rồi mới sải bước đi vào trong cánh cửa sáng.

Lúc anh bước vào, cánh cửa sáng chợt tan biến. Phía sau cánh cửa là một không gian giống Động Thiên. Lúc này, một tia sáng chiếu từ trên trời xuống, hoá thành một cô gái tuyệt đẹp.

Cô gái: “Qua kiểm tra, công tử đã đạt được thể chất thái cổ chân nhân đời thứ ba, tự động kích hoạt kiểm tra siêu cấp”.
 
Chương 3418


Ngô Bình: “Kiểm tra bên ngoài là kiểm tra cấp thấp à?”

Cô gái: “Kiểm tra chia làm bốn loại: kiểm tra cấp thấp, kiểm tra cấp trung, kiểm tra cấp cao và kiểm tra siêu cấp. Người gõ chuông không phát ra tiếng sẽ tiến hành kiểm tra cấp thấp; tu sĩ gõ chuông phát ra tiếng sẽ tiến hành kiểm tra cấp trung. Tiếng chuông truyền được ra đến vạn dặm thì tiến hành kiểm tra cấp cao. Tiếng chuông của công tử đã truyền ra ngoài tám mươi tám vạn dặm, lại cộng thêm có thể chất thái cổ chân nhân, thế nên phải tiến hành kiểm tra siêu cấp”.

Ngô Bình hỏi: “Cô tên gì?”

Cô gái: “Tôi là khí linh của tháp Hoang Thiên, công tử có thể gọi tôi là Tiểu Mang”.

“Tiểu Mang, tiếp theo tôi phải kiểm tra thế nào?”

Cô gái: “Thể chất của công tử có thể trực tiếp quy thành thiên phẩm cấp hai, tiếp theo cần một thời gian nhất định để kiểm tra. Mời công tử tới đây là vì trong tháp Hoang Thiên có ấn ký hoàn chỉnh của thái cổ chân nhân, nó có thể giúp công tử nâng cấp huyết mạch. Nếu công tử có thể thể hiện được rằng mình có khả năng trở thành thái cổ chân nhân đời đầu thì tôi sẽ cho công tử cấp bậc thiên phẩm cấp một”.

Ngô Bình thầm chấn động: “Ấn ký hoàn chỉnh của thái cổ chân nhân sao? Tốt quá, xin hãy cho tôi xem!”

Một tia sáng chiếu xuống, trước mặt Ngô Bình xuất hiện một người. Người này cao đến chục nghìn mét, quanh thân toát ra thần quang, mỗi thớ cơ, mỗi đốt xương, mỗi cọng tóc của người đó đều là thứ hoàn mỹ nhất. Con ngươi của người đó phát ra ánh sáng vàng kim, chỉ liếc mắt là đã có thể nhìn xuyên chư thiên; nắm đấm của người đó có sức mạnh vô địch, chỉ tung một quyền là đã có thể đánh nát chín tầng trời!

Người đó mạnh mẽ, cô độc và kiêu ngạo, sau lưng mang một thanh cự kiếm khổng lồ. Kinh lạc, khiếu huyệt trên thân người đó vô cùng rõ ràng dễ thấy. Khí tức của người đó cộng hưởng với đất trời, mỗi tiếng gọi của người đó đều phù hợp với nhịp điệu của đất trời. Người đó chính là thái cổ chân nhân đời đầu!

Thái cổ chân nhân đời đầu chính là chân nhân mạnh nhất được các thuỷ tổ đầu tiên hợp lại tạo ra. Hậu sinh khả uý, họ có thân xác hoàn mỹ hơn, thông minh hơn, khát vọng nhiều hơn, và ý chí không ngừng vươn lên cùng với phong thái độc tôn thiên hạ!

Lúc này, Tiểu Mang lên tiếng: “Năng lượng của tháp Hoang Thiên sắp hết, chỉ có thể giữ được hình ảnh trong vòng ít phút, mong công tử nhanh chóng quan sát học hỏi”.

Thái cổ chân nhân đời đầu này quá mạnh mẽ, chỉ riêng việc miêu tả sự hùng vĩ của nó thôi đã khiến năng lượng của tháp Hoang Thiên không thể duy trì được lâu thêm!

Ngô Bình dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, nhớ kỹ từng bộ phận. Chỉ một lát sau, hình ảnh đã tan biến, cả thế giới bỗng tối hẳn xuống.

Đứng trong bóng tối tầm nửa phút, xung quanh mới chậm rãi sáng trở lại, giọng nói của Tiểu Mang hơi yếu ớt: “Công tử có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình đáp: “Tôi nhìn hiểu rồi”.

Tiểu Mang: “Chúc mừng công tử, công tử đã đạt đến thiên phẩm cấp một rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Thiên phẩm có năm cấp phải không?”

Tiểu Mang: “Đúng vậy, cấp một là mạnh nhất, cấp năm là yếu nhất”.

Ngô Bình: “Vậy cô cho tôi một thân phận thiên phẩm cấp năm đi”.

Trước nay chưa từng có ai tự hạ thấp cấp bậc của mình cả, đương nhiên là Tiểu Mang đồng ý với anh. Một tia sáng giáng xuống, trong tay Ngô Bình có thêm một tấm huy hiệu. Huy hiệu có hình ngôi sao, bên trên có vẽ hình ảnh phức tạp, cả huy hiệu có màu bạc, phát sáng lấp lánh.

Lúc anh bước ra khỏi tháp Hoang Thiên, tất cả mọi người đều nhìn huy hiệu hình ngôi sao màu bạc kia, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Thiên phẩm!”

“Ôi trời ơi! Thật sự là thiên phẩm kìa, đã bao nhiêu năm rồi trong tháp Hoang Thiên chưa từng có ai đạt được thiên phẩm chứ?”
 
Chương 3419


“Không biết, chắc cũng phải mấy nghìn năm rồi nhỉ? Mấy đệ tử thiên phẩm của thông thiên thần thổ kia cũng không đạt được tiêu chuẩn thiên phẩm của tháp Hoang Thiên”.

“Thiên kiêu tuyệt thế! Người này tên gì vậy, tôi phải nhớ kỹ tên anh ấy!”

“Hình như tên là Ngô Bình, tới từ đại lục Côn Luân”.

Quan viên phụ trách hết sức vui mừng, lập tức ghi thông tin của Ngô Bình vào hồ sơ: Đại lục Côn Luân, đệ tử của Thiên Đạo Môn – Ngô Bình!

“Thiên Đạo Môn là nơi nào vậy?”, những người thường này không hề biết tới sự tồn tại của Thiên Đạo Môn, dù sao nơi này cũng là đại lục Hồng Hoang, cường giả nhiều không đếm xuể, người thường chẳng thể nào nghe được thông tin liên quan đến Thiên Đạo Môn.

“Tôi không biết, chắc cũng không phải môn phái lớn gì cho cam”, có người suy đoán.

Lấy được huy hiệu, Chi Nhi cũng rất kinh ngạc. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã hiểu rõ vì sao quận chúa lại xem trọng Ngô Bình đến vậy. Cô ta nói: “Chúc mừng anh, bây giờ chúng ta về thôi”.

Tại phủ Chiến Vương, lúc Lam Hân Nguyệt nhìn thấy chiếc huy hiệu ngôi sao thì đôi mắt lấp lánh: “Thiên phẩm cấp năm, anh thật lợi hại! Từ khi hoàng triều Hắc Thuỷ được thành lập đến nay chưa từng xuất hiện tu sĩ thiên phẩm nào! Thậm chí trước đó nữa cũng chỉ có vị Thông Thiên lão tổ kia là đạt được đến thiên phẩm cấp bốn mà thôi!”

Ngô Bình: “Quận chúa, đã tung tin ra chưa?”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Đã tung ra rồi, triều đường một phen chấn động, thế lực các phương đều đang lùng sục người thích hợp, trông có vẻ đều quyết tâm lắm”.

Ngô Bình: “Mấy ngày này tôi muốn bế quan tu hành, đến hôm đó tôi sẽ xuất hiện”.

Lam Hân Nguyệt: “Được! Năm xưa bố tôi càn quét Tây Nhung có được một món chí bảo, tên là ‘Thiên Môn’, bên trong có một không gian đặc biệt. Tu luyện trong Thiên Môn tốc độ sẽ nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần, chất lượng tu hành cũng sẽ cao hơn nhiều so với bên ngoài. Anh có thể vào Thiên Môn tu luyện, biết đâu sẽ có thể đột phá được”.

Ngô Bình giật cả mình: “Nhanh hơn gấp mười lần!”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Cũng không biết vị cường giả nào đã chế tạo ra Thiên Môn này. Nó có hạn chế thời gian tu luyện, bất kể là ai thì tổng thời gian được phép tu luyện trong Thiên Môn này cũng là một con số cố định. Giống như tôi, thời gian tu luyện trong Thiên Môn là bảy canh giờ, còn bố tôi năm xưa tu luyện được mười ba canh giờ”.

Ngô Bình: “Chỉ có bảy canh giờ thôi sao? Thời gian quá ngắn”.

Lam Hân Nguyệt: “Tố chất của anh hơn tôi rất nhiều, chắc chắn sẽ có được thời gian lâu hơn. Hơn nữa, dù lúc xưa tôi chỉ tu luyện được bảy canh giờ trong đó nhưng đã thu hoạch được rất nhiều, cả đời cũng dùng không hết. Người ở trong Thiên Môn sẽ nảy ra rất nhiều ý tưởng thần kỳ, có rất nhiều nút thắt ở trong đó chỉ cần một giây là đã hiểu thông, luyện một lần đã thấu, cảm giác vô cùng kỳ diệu”.

Ngô Bình thấy xao động: “Thế thì tôi cũng phải thử một lần”, tới một sân nhỏ yên tĩnh, Lam Hân Nguyệt lấy Thiên Môn ra. Thiên Môn chính là một cánh cửa, phía sau cánh cửa ánh sáng cuộn trào, dường như là một thời không khác.

Cửa cao khoảng mười mét, cho người ta cảm giác thoắt ẩn thoắt hiện, không chân thực chút nào.

Lam Hân Nguyệt: “Mời anh vào”.

Ngô Bình vừa bước vào Thiên Môn thì bỗng cảm thấy dưới chân trống không, ngã vào một không gian đầy màu sắc. Vào trong này, anh cảm thấy nơi đây có vài nét tương đồng với Thiên Giới, nhưng Thiên Giới huyền diệu hơn!

Ở bên trong này, anh cảm thấy trí tuệ, tư duy, thậm chí trạng thái cơ thể của mình đều được nâng lên gấp trăm nghìn lần!

Nói cách khác, dù có là một tên ngốc thì vào đây đều sẽ biến thành một thiên kiêu, từ đó đạt được sự tiến triển thần tốc trong tu hành.

Anh không có thời gian để nghiên cứu nhiều, thời gian quý báu, lập tức bắt đầu tu luyện.

 
 
Chương 3420


Đúng lúc này, anh thấy trong không trung xuất hiện một dòng chữ, viết rõ thời gian tu luyện: Ba mươi ba ngày, bảy canh giờ.

Anh chợt hiểu ra, thời gian anh có thể tu luyện trong Thiên Môn là ba mươi ba ngày và bảy canh giờ!

“Tu luyện Thần Lực Kinh trước!”

Thần Lực Kinh có tổng cộng chín tầng, trước đây anh đã tu luyện đến tầng thứ năm, đã hoá nhập kiếp lực vào thần lực. Tầng thứ sáu của Thần Lực Kinh tu luyện ‘Hoá Dụng’, nghĩa là hoá nhập năng lượng của vạn vật vào thần lực, để mình sử dụng.

Nếu Ngô Bình gặp phải một con rồng, anh có thể thi triển Hoá Dụng để biến con rồng này thành sấm sét, sau đó luyện nhập vào trong thần lực của mình, khiến con rồng trở thành một phần sức mạnh của anh!

Tầng này cực kỳ khó, nhưng tu luyện trong Thiên Môn, Ngô Bình chỉ cần chưa tới hai canh giờ đã luyện thành công tầng thứ sáu!

Anh nhân cơ hội tiếp tục luyện tầng thứ bảy của Thần Lực Kinh, Dục Linh!

Tầng thứ sáu có thể hoá vạn vật để mình sử dụng; tầng thứ bảy là lợi dụng thần lực để tạo ra sinh linh hùng mạnh! Không nghi ngờ gì nữa, kỹ năng này càng khó hơn nhiều. Ví dụ như anh có thể dựa trên cơ sở hoá linh, dung nhập điểm mạnh nhất của rồng và hổ, sau đó dùng nó để tạo ra sinh linh mạnh mẽ hơn.

Luyện đến đây, anh không thể luyện tiếp được nữa, vì anh còn chưa luyện hoá được sinh linh mạnh mẽ huống chi nói đến việc tạo ra sinh linh, trước mắt anh chỉ mới nắm được cách làm mà thôi. Sau này còn cần thời gian tu luyện lâu hơn nữa mới có thể đạt được thành quả.

Không thể tiếp tục tu luyện Thần Lực Kinh, anh bèn tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh. Anh đã luyện thành Thiên Cực Tam Thức, bây giờ nhân cơ hội tìm hiểu lại từ đầu một lượt thì bỗng có được lĩnh ngộ mới.

Nhìn thời gian, bây giờ anh mới tu luyện được sáu canh giờ, vậy nên anh tiếp tục tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh tầng thứ chín.

Tầng thứ chín, triệu hồi kiếm quang!

Nói ra cũng trùng hợp, trước đây tu luyện Thần Lực Kinh, Ngô Bình đã dung nhập thần lực và kiếm hoàn, bây giờ tu luyện kiếm quang cũng là sử dụng cách thức kiếm lực hoá sấm sét, hai cái hiệu quả như nhau!

Kiếm quang, chỉ cần là kiếm tiên sở hữu kiếm hoàn đều có thể phát hiện ra được. Nhưng ‘kiếm quang’ này không phải kiếm quang đó. Kiếm quang trong tầng thứ chín của Thiên Cực Kiếm Kinh chính là kiếm khí hoá thành điện quang, có thể bay xa hàng triệu dặm chỉ trong nháy mắt, gi ết chết mục tiêu bằng tốc độ nhanh nhất!

Thủ đoạn này cực kỳ kh ủng bố, dù Ngô Bình có Thần Lực Kinh thì luyện thành nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. May thay, trong Thiên Môn này, tất cả mọi thứ đều tiến triển vô cùng thuận lợi.

Tầm ba canh giờ, Ngô Bình đã luyện thành kiếm quang, khẽ động tâm niệm, kiếm quang đã bay xa đến triệu dặm, uy lực mạnh hơn gấp mấy lần!

Tu thành kiếm quang, anh tiếp tục đột phá tầng mười!

Tầng mười của Thiên Cực Kiếm Kinh được gọi là Kiếm Ảnh. Nếu luyện thành tầng này, trên trời dưới đất đều có bóng dáng kiếm quang, thoắt ẩn thoắt hiện. Mỗi một kiếm ảnh đều có thể đánh bị thương kẻ địch, đồng thời khiến kẻ địch không phân biệt rõ được đâu là kiếm quang thật sự, vì thế không thể đưa ra phán đoán chính xác.

Ngoài ra kiếm ảnh còn có một công hiệu khác, mỗi khi giết được một sinh linh, nó sẽ hút thần hồn của sinh linh đó vào trong không gian kiếm ảnh rồi phong ấn. Từ đó, thần hồn của sinh linh bị giết sẽ trở thành một phần của kiếm ảnh. Giết càng nhiều sinh linh thì sức sát thương của kiếm ảnh càng mạnh.

Kiếm ảnh này có yêu cầu cực cao đối với thần niệm, cần rất nhiều ý niệm. Từ lâu Ngô Bình đã luyện thành Nhất Niệm Nhất Thế Giới, phân tách ra mấy chục triệu ý niệm đã trở thành điều kiện luôn có sẵn để tu luyện rồi.
 
Chương 3421


Bây giờ, anh tu luyện ròng rã mười canh giờ, đã luyện thành kiếm ảnh rồi. Một ý niệm khẽ động đã có ba nghìn kiếm quang bay ra, tất cả đều giống hệt nhau, nhưng trong đó chỉ có một đạo kiếm quang thật, còn lại đều là kiếm ảnh!

Dù có là kiếm ảnh thì lực sát thương của bọn chúng cũng có thể dễ dàng giết hoặc làm bị thương kẻ địch mạnh mẽ. Nhưng dù kiếm ảnh mạnh mẽ đến thế, bọn chúng cũng chỉ làm nền cho một đạo kiếm quang duy nhất!

Thiên Cực Kiếm Kinh tầng thứ chín, Ngô Bình có thể tiếp tục nâng cao thần thông kiếm đạo – Kinh Vĩ Thiên Địa. Kinh Vĩ Thiên Địa có hai mươi tư tầng biến hoá, anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh càng về sau thì uy lực của chiêu thức này càng mạnh.

Mất mấy canh giờ anh mới luyện thành biến hoá của tầng thứ chín!

Ngoài ra, anh còn kết hợp luyện thêm ba môn thần thông kiếm đạo nữa. Ba môn thần thông này lần lượt là Kiếm Liên, Lưu Tinh, Phong Bạo, lại cộng thêm Tái Quyết được hình thành từ Thiên Cực Tam Thức, anh đã nắm được không ít thần thông kiếm đạo.

Chớp mắt đã qua hai ngày, trong Thiên Môn, anh bội thu!

Lúc anh ra khỏi Thiên Môn, Lam Hân Nguyệt đang đợi anh trước cửa.

Thấy anh ra ngoài, cô ấy cười nói: “Đám người kia đang ở trong phủ của tôi rồi”.

Ngô Bình: “Cô đã nói ra điều kiện chưa?”

Lam Hân Nguyệt: “Vẫn chưa, lát nữa tôi muốn chứng kiến vẻ mặt đặc sắc của bọn họ!”

Ngô Bình cười hỏi: “Nhiều người không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đương nhiên là nhiều rồi, bây giờ đã có năm mươi bảy người đến rồi”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Năm mươi bảy người à, nhiều vậy!”

Lam Hân Nguyệt cười khẩy: “Có quá nhiều người muốn nuốt trọn đất phong của phủ Chiến Vương bọn tôi! Hoàng đế không chỉ phái một người tới đâu, mục đích để đảm bảo không xảy ra sai sót gì đấy”.

Ngô Bình: “Tôi nên tới đó rồi”.

Sau đó, được Chi Nhi dẫn đường, Ngô Bình vào đại sảnh phủ Chiến Vương. Trong sảnh có mấy chục người, đa số đều là thanh niên, hơn nữa đều là thiên tài có tu vi rất cao.

Ngô Bình đi vào mới thấy hết chỗ ngồi rồi, Không chỉ mình anh, ở đây còn có mấy chục người đang đứng, xem ra Lam Hân Nguyệt cố ý bố trí thế này.

Chi Nhi mang tới một chiếc ghế để sau lưng Ngô Bình, đồng thời khẽ mỉm cười.

Mấy người đứng thấy Ngô Bình có ghế thì bất mãn, một người tức giận nói: “Phủ Chiến Vương làm thế này là có ý gì? Người này có ghế, sao bọn tôi không có?”

Nghe hắn oán trách, Chi Nhi trả lời: “Nếu anh cũng là đại sư luyện đan năm sao tím thì tôi cũng sẽ mang cho anh một chiếc ghế”.

Câu nói này đã chặn họng kẻ kia. Hắn cũng thầm kinh ngạc với thân phận của Ngô Bình, đại sư luyện đan năm sao tím đấy!

Những người còn lại cũng không có ý kiến gì nữa, thậm chí còn có người chủ động chào hỏi Ngô Bình nữa, dù sao có thể quen biết được với một đại sư luyện đan năm sao tím thì cũng là một loại vinh dự.

Sau đó lại có thêm mấy người đến, đợi đến khi lượng người đã kha khá, Lam Hân Nguyệt mới xuất hiện. Nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy, đám người này ai ai cũng sáng mắt lên, đồng loạt để lộ ra nụ cười tự tin.

Lam Hân Nguyệt khẽ mỉm cười với mọi người, cô ấy nói: “Cảm ơn các vị đã ưu ái đến phủ Chiến Vương của tôi. Tôi có ba điều kiện, mong những vị hào kiệt không đủ điều kiện rời khỏi sảnh”.

Một người cười hỏi: “Quận chúa, xin hỏi điều kiện đầu tiên là gì?”

Lam Hân Nguyệt: “Trước nay tôi luôn tôn kính thầy luyện đan, tôi mong chồng của mình sẽ là một thầy luyện đan. Những vị ở đây, những ai đạt được tiêu chuẩn đại sư luyện đan ba sao thì có thể ở lại”.
 
Chương 3422


Bầu không khí bỗng ồn ào hẳn, đùa gì vậy, thầy luyện đan trong thiên hạ ít như vậy, ở đây có được mấy thầy luyện đan chứ? Dù có thật thì sẽ có được mấy vị đại sư luyện đan ba sao?

Nhưng không ngờ, ở sảnh thật sự có vài người nở nụ cười đắc ý. Thì ra ngoài Ngô Bình, trong sảnh còn có sáu vị đại sư luyện đan, trong đó có bốn người là đại sư luyện đan ba sao, hai người là đại sư luyện đan bốn sao!

Một vị đại sư luyện đan bốn sao cười nói: “Mời quận chúa đưa ra điều kiện thứ hai”.

Lam Hân Nguyệt: “Ước mơ lớn nhất đời tôi là trở thành một vị kiếm tiên, tiếc là vẫn chưa thành công. Thế nến tôi mong chồng mình là một vị kiếm tiên!”

Điều kiện này đưa ra thì lại có bảy người ở sảnh mỉm cười, vì bọn họ là kiếm tiên!

Nhưng trong tất cả những người đó, vừa là thầy luyện đan vừa là kiếm tiên thì chỉ có một người! Là người nở nụ cười tự tin nhất!

Anh ta đứng dậy cười hỏi: “Tôi đã đạt đủ cả hai điều kiện của quận chúa rồi, không biết điều kiện thứ ba là gì?”

Lam Hân Nguyệt: “Phủ Chiến Vương gia nghiệp to lớn, tôi chỉ là phụ nữ, đương nhiên cần một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ mình. Thế nên tôi mong chồng mình có tố chất nghịch thiên, có thể đạt được đánh giá thiên phẩm trong tháp Hoang Thiên!”

“Cái gì? Thiên phẩm sao? Quận chúa, mấy nghìn năm nay, hoàng triều Hắc Thuỷ chưa từng có ai đạt được thiên phẩm, cô cố tình đùa giỡn bọn tôi phải không?”, có kẻ tức giận lên tiếng chất vấn.

Lam Hân Nguyệt hỏi: “Những vị hào kiệt ở đây, có ai đạt thiên phẩm không?”

Tất cả mọi người đều cười mỉa, chắc chắn ở đây không thể có cao thủ thiên phẩm được.

Nhưng Ngô Bình đứng lên, anh chắp tay với Lam Hân Nguyệt: “Quận chúa, tôi là Ngô Bình, đại sư luyện đan năm sao tím, cũng là một kiếm tiên khá mạnh. Ngoài ra, tôi vừa ra khỏi tháp Hoang Thiên, được đánh giá là thiên phẩm cấp năm”.

Tất cả đều kinh ngạc. Cái gì? Người này chính là người vừa đạt được đánh giá thiên phẩm cấp năm đó sao?

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Anh Ngô, anh thoả mãn được ba điều kiện của phủ Chiến Vương tôi, xin hỏi anh có bằng lòng vào ở rể phủ Chiến Vương hay không?”

Ngô Bình: “Tôi ngưỡng mộ quận chúa đã lâu, bằng lòng vào ở rể phủ Chiến Vương, cùng quận chúa bạc đầu răng long, kết tình nghĩa vợ chồng”.

Lam Hân Nguyệt: “Các vị anh hào, hôm nay đã kén rể thành công, cảm ơn các vị đã cho phủ Chiến Vương cơ hội, các vị ra về cẩn thận”.

Cứ như vậy, mấy chục thiên kiêu của hoàng triều Hắc Thuỷ ngậm ngùi rời khỏi phủ Chiến Vương mà không có được bất cứ thu hoạch gì.

Đợi đám người đi hết, Lam Hân Nguyệt mới cười nói: “Lâu lắm rồi mới hả giận như vậy! Đám người kia mà biết tin chắc cũng phải tức hộc máu ấy nhỉ?”

Ngô Bình nói: “Quận chúa, lúc nào tôi có thể tới thần thổ thông thiên?”

Lam Hân Nguyệt: “Anh Ngô, anh phải kết hôn với tôi trước. Hôm nay tổ chức hôn lễ, sáng mai tôi sẽ đưa anh vào thần thổ thông thiên”.

Nói đến đây, cô ấy tỏ ra lo lắng: “Đám người kia bị hỏng kế hoạch, chắc chắn sẽ nghĩ cách hại anh, thế nên những ngày sau đây, anh sẽ ở vào tình thế rất nguy hiểm”.

Ngô Bình hỏi: “Bọn họ có cử Đại La Đạo Quân tới giết tôi không?”

Lam Hân Nguyệt: “Thế thì không đâu, nếu để Đại La ra tay thì đồng nghĩa sẽ để lộ thân phận”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không phải là Đại La thì tôi không sợ”.
 
Chương 3423


Lam Hân Nguyệt: “Lát nữa tôi mời anh tới gặp người nhà tôi”.

Ngô Bình: “Được”.

Lam Hân Nguyệt còn có mẹ và một em gái, một em trai.

Ngoài những người thân ruột thịt này ra, phủ Chiến Vương còn có hai vị phu nhân, năm xưa vừa cưới về, chưa hành lễ vợ chồng thì Chiến Vương đã chết trên đường Tây Chinh rồi.

Trong đó, Nhị phu nhân tên là Hương Nhuỵ, Tam phu nhân tên là Nhuyễn Ngọc, đều là người đẹp đương thời, đến nay vẫn nằm trong tốp mười tuyệt đại giai nhân của danh sách mỹ nhân hoàng triều Hắc Thuỷ.

Em gái của Lam Hân Nguyệt tên là Lam Sơ Nhan, nhỏ hơn Lam Hân Nguyệt hai tuổi, cũng xinh đẹp như hoa.

Ngoài ra, Lam Hân Nguyệt còn có rất nhiều chị em họ, nhiều không đếm xuể nên tạm thời không ra gặp Ngô Bình.

Tên của em trai Lam Hân Nguyệt là Lam Minh.

Lúc anh gặp Lam Minh, anh thấy khí huyết của cậu ấy hỗn loạn, sắc mặt nhợt nhạt, trông có vẻ không sống được lâu.

“Chào anh Ngô”, Lam Sơ Nhan và Lam Minh cung kính chào anh.

Đối với người vào ở rể trên danh nghĩa, bọn họ kính phục tận tâm, đại sư luyện đan năm sao tím, cao thủ kiếm đạo, thiên kiêu thiên phẩm, người như thế này chịu vào ở rể phủ Chiến Vương, có thể nói là phúc của phủ Chiến Vương!

Ngô Bình gật đầu: “Em gái và em trai không cần phải đa lễ. Lam Minh, em qua đây”.

Lam Minh đi tới trước mặt Ngô Bình, anh giơ tay ta nắm lấy một đốm khí đen trên đỉnh đầu Lam Minh. Đốm khí đen này vặn vẹo trong tay anh, bị anh bóp một phát, tia lửa điện b ắn ra, đốm khí đen đã hoàn toàn biến mất!

Lam Minh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Cậu ấy thấy vô cùng thoải mái, khinh ngạc nói: “Anh Ngô, sao anh làm được vậy?”

Ngô Bình: “Người của phủ Chiến Vương đã trúng lời nguyền, lời nguyền này chỉ có hiệu quả với đàn ông. Anh vừa bước vào đã cảm nhận được sức mạnh của lời nguyền”.

Mắt Lam Hân Nguyệt sáng lên: “Anh Ngô, anh có thể hoá giải được lời nguyền à?”

Ngô Bình: “Chỉ là tạm thời thôi, nếu muốn diệt trừ tận gốc thì phải tìm cho ra người hạ lời nguyền. Không vội, đợi lúc tôi làm xong chuyện sẽ giúp mọi người giải quyết”.

Mấy ngày nay phủ Chiến Vương đã chuẩn bị chuyện hôn lễ. Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã mặc đồ chú rể, cùng cô dâu Lam Hân Nguyệt tới sảnh lớn, bái thiên địa trước sự chứng kiến của người nhà.

Hoàng triều Hắc Thuỷ, trong một miếu thờ cổ kính có một tu sĩ đầu trọc mặc trường bào đen nhánh, trước mặt ông ta là một chiếc gương màu bạc. Trong gương đang hiện lên cảnh Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt bái đường.

Tu sĩ đầu trọc mũi hếch mắt chim ưng, sau lưng ông ta có mấy người, một người trong số đó lên tiếng: “Lại dám kén rể thật, phủ Chiến Vương này đúng là muốn bị diệt mà!”

“Không được cho cô ta bái đường, tên ở rể này phải chết!”, một người khác nói.

Tu sĩ đầu trọc nói: “Muốn nó chết thì dễ thôi”.

Nói rồi, ông ta chỉ tay lên mặt gương, chính là chỉ vào người Ngô Bình.

Ngô Bình đang chuẩn bị bái đường bỗng cảm thấy có người đánh vào lưng mình từ xa, nhưng anh có thể chất thái cổ chân nhân, đòn công kích này bị hoá giải trong tích tắc, chỉ khiến anh hơi khó chịu mà thôi.

Anh bỗng quay người nhìn một cái, sau lưng không có gì cả. Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật của mình, xuyên qua không gian, anh nhìn thấy một cái cửa sổ hình tròn, sau cửa sổ có mấy người, trong đó có một tu sĩ đầu trọc.
 
Chương 3424


Ngô Bình liền biết người đánh lén mình chính là hoà thượng này. Anh phất tay tung một đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh như điện, chớp mắt đã tới nơi.

Trong miếu cổ, đám người nhìn thấy Ngô Bình quay người rồi phất tay. Chỉ trong tích tắc đó, một đạo kiếm quang bay ra từ trong chiếc gương, đâm thẳng về phía tu sĩ đầu trọc!

Tu sĩ đầu trọc cả kinh, hai tay bắt chéo, một vầng ánh sáng vàng cản được kiếm quang.

Nhưng một giây sau, kiếm quang nổ tung, nổ bay tu sĩ đầu trọc và đám người đứng sau.

“Chưa chết à?”

Ngô Bình ở phủ Chiến Vương xa xôi nổi giận, phất tay một cái, ba nghìn kiếm quang bay vút lên trời, hướng về miếu cổ. Đạo kiếm quang đầu tiên của anh đã định vị được miếu cổ, ba nghìn kiếm quang tiếp theo sau có thể trực tiếp bay tới giết bọn họ!

Tu sĩ đầu trọc kêu lên: “May chạy!”, nói rồi ông ta là kẻ đầu tiên chạy trốn.

Những người khác còn chưa phản ứng lại kịp thì mưa kiếm quang đã trút xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả miếu cổ biến thành đống đổ nát, mấy tu sĩ chưa kịp chạy trốn đều đã chôn thây tại đây, không một ai may mắn thoát chết!

Tại buổi hôn lễ chỉ có thân thích của phủ Chiến Vương, không có người ngoài nên thủ tục rất đơn giản, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái rồi vào động phòng.

Đóng cửa phòng xong, Lam Hân Nguyệt lấy một tấm ngọc phù ra, ngọc phù phát sáng lấp lánh, cô ấy truyền tiên lực vào, ngọc phù phóng ra một đoạn văn và hình ảnh.

Hình ảnh miêu tả một miếu cổ biến thành một đống đổ nát, bên cạnh còn vó vài xác người không toàn vẹn. Đoạn văn nói rõ rằng những người chết lần lượt là thế tử Trấn Bắc Vương, thế tử Bình Nam Vương, thiếu bảo đương triều, Thất Hoàng tử, cùng với con rể của tể tướng đương triều.

Những kẻ đã chết đều là những nhân vật quan trọng đương triều, bọn họ đều chết tại miếu cổ. Chỉ một đoạn văn ngắn và mấy bức ảnh đã khiến Lam Hân Nguyệt nở nụ cười.

“Chồng, lúc chúng ta bái đường, anh tung ra một kiếm chém bọn họ, đúng không?”

Ngô Bình không che giấu: “Đám người kia đều là do anh giết, bọn họ dùng pháp khí ám sát anh, bị anh giết ngược”.

Lam Hân Nguyệt nói: “Phủ Chiến Vương của em đã có anh, không cho phép đám người kia ngông cuồng!”

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Tuy em và anh chỉ đóng giả vợ chồng, nhưng em đã giúp anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ em cả đời”.

Tâm hồn thiếu nữ của Lam Hân Nguyệt khẽ rung động, cười nói: “Cảm ơn chồng!”

Hai người nói vài câu thì đã nghe có người báo: “Nhà họ Trương ở thần thổ thông thiên phái người tới, muốn gặp quận mã ạ”.

Lam Hân Nguyệt nói: “Biết phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm cấp năm, thần thổ thông thiên đã đứng ngồi không yên rồi, e là các thế lực lớn đều sẽ tới đây tranh giành”.

Ngô Bình: “Không vội, tình hình bên thần thổ thông thiên khá phức tạp, anh phải suy nghĩ kỹ càng nên gia nhập vào thế lực nào”.

Ngô Bình từng nghe Thân Công Nam Tinh nói về tình hình ở thần thổ thông thiên. Bên ngoài thần thổ thông thiên này có bốn viện ba tông, trung tâm thì có một cung, hai điện, ba đại thế gia.

Một cung là chỉ Thông Thiên Cung, trong cung toàn là đệ tử ưu tú, tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ, là nòng cốt của thần thổ thông thiên, do đích thân Thông Thiên lão tổ điều hành, đa số người nắm quyền trong cung cũng là con cháu đời sau của Thông Thiên lão tổ. Trong bốn viện ba tông, có hai viện một tông trực thuộc Thông Thiên Cung, đệ tử nào trong hai viện một tông này có thể thăng chức thành đệ tử ở trung tâm thì có thể trực tiếp vào Thông Thiên Cung tu hành.

Hai điện lần lượt là điện Hỗn Thiên và điện Vạn Yêu, điện chủ của hai điện cũng đều là Đại Đạo Quân, thực lực chỉ đứng sau Thông Thiên lão tổ, đều là sư đệ của Thông Thiên lão tổ.
 
Chương 3425


Trong đó, điện Hỗn Thiên quản lý một tông, điện Vạn Yêu quản một viện.

Thật ra năm xưa là ba huynh đệ cùng phát hiện ra thần thổ, chẳng qua là vì lúc đó thực lực của Thông Thiên lão tổ mạnh nhất, cũng nổi danh nhất, nên người bên ngoài mới gọi thần thổ này là thần thổ thông thiên.

Ba thế gia, trong lịch sử của thần thổ thông thiên có ba vị thiên kiêu quật khởi, sau đó bọn họ cũng bước vào cảnh giới Đại La, đồng thời lần lượt gây dựng nên ba đại thế gia.

Ba thế gia rất thân thiết với nhau, bọn họ cùng nhau kiểm soát một viện và một tông, thế nên tuy thế lực của ba thế gia không bằng hai điện nhưng cũng không thua kém quá nhiều.

Ngoài những điều này ra, thần thổ thông thiên còn rất nhiều thế lực vừa và nhỏ, bọn họ thường phải dựa vào sáu thế lực lớn trên để tồn tại.

Hơn nữa, bây giờ thần thổ thông thiên mới chỉ khai phá được chưa đến một phần mười diện tích. Sáu vị Đại La Đạo Quân bao gồm cả Thông Thiên lão tổ đều đang dò tìm những khu vực mới.

Lam Hân Nguyệt nói: “Hoàng triều Hắc Thuỷ có quan hệ mật thiết với Thông Thiên Cung, hai bên vừa có quan hệ bạn bè vừa có quan hệ thân thích, không ít thành viên hoàng thất đều là đệ tử Thông Thiên Cung”.

Ngô Bình: “Thế nên tốt nhất anh nên gia nhập điện Hỗn Thiên hoặc điện Vạn Yêu”.

Lam Hân Nguyệt: “Điện Vạn Yêu có rất nhiều tu sĩ Yêu tộc và Bán Yêu, không thích hợp với anh, nên tốt nhất là chọn điện Hỗn Thiên. Em nghe nói Hỗn Thiên Đại Đạo Quân đang đột phá cảnh giới Đạo Tổ, rất có thể ông ấy sẽ đi nhanh hơn Thông Thiên lão tổ một bước, trở thành Đạo Tổ một phương. Hơn nữa, con người Hỗn Thiên Đại Đạo Quân chính trực, đối xử với đệ tử rất tốt. Thiên phú của anh thế này, rất có thể ông ấy sẽ nhận anh làm đệ tử thân truyền”.

Ngô Bình hỏi: “Ba thế gia lớn thì sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Ba thế gia lớn có nền tảng thâm sâu nhưng không thể sánh với một cung hai điện được, dù sao những người sáng lập ra ba thế gia cũng là vãn bối, tu vi không bằng ba vị Đại Đạo Quân”.

Ngô Bình: “Quả thật thần thổ thông thiên rất lợi hại, có đến những ba vị Đạo Quân trấn giữ”.

Lam Hân Nguyệt: “Đương nhiên rồi, thần thổ thông thiên là nơi tốt nhất của Hồng Hoang, người giỏi đất thiêng đấy”.

Ngô Bình: “Những khu vực mà thần thổ thông thiên chưa tìm ra như thế nào? Có nguy hiểm không?”

Lam Hân Nguyệt: “Hoàn toàn mơ hồ. Phải biết rằng khu vực mà bây giờ thần thổ thông thiên khai phá ra được là nỗ lực của tất cả mọi người trong vô số năm mới tạo nên được, trong thời gian đó thương vong vô số, trải qua vô vàn nguy hiểm. Thế nên đôi khi những điều chưa biết còn đáng sợ hơn nguy hiểm đã được biết trước rất nhiều”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy thì gia nhập điện Hỗn Thiên”.

Đúng như những gì Lam Hân Nguyệt đã phán đoán, một cung hai điện của thần thổ thông thiên đều phái người tới, mãi đến khi người của điện Hỗn Thiên tới, Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình mới chịu ra gặp.

Người tới là một ông lão vừa trắng vừa mũm mĩm, râu tóc bạc phơ, cười khà khà trông rất vui mừng. Nhìn thấy người này, Lam Hân Nguyệt cười chào: “Hỉ trưởng lão, sao lại là ông đến vậy?”

Vị Hỉ trưởng lão này cười đáp: “Lúc quận chúa còn nhỏ, tôi từng dạy dỗ quận chúa vài ngày nên điện chủ phái tôi đến đây”.

Lam Hân Nguyệt nhìn Ngô Bình: “Chồng, lúc nhỏ Hỉ trưởng lão từng dạy em địa lý và âm nhạc”.

Hỉ trưởng lão nhìn Ngô Bình, cười niềm nở: “Cậu Ngô, tôi là Hỉ Liên Thắng, là thượng trưởng lão của điện Hỗn Thiên, lần này tới là để mời cậu gia nhập vào điện Hỗn Thiên của tôi”.

Ngô Bình nói: “Để Hỉ trưởng lão thất vọng rồi, tôi đã gia nhập vào Thiên Đạo Môn, sư tôn của tôi là trưởng lão nòng cốt – Tiêu Thái Tôn”.

Hỉ Liên Thắng hơi ngẩn người, sau đó bật cười: “Thiên Đạo Môn chỉ là một môn phái ở đại lục Côn Luân mà thôi, tuy có nền tảng thâm hậu nhưng không thể so được với thần thổ thông thiên của chúng tôi đâu. Thần thổ thông thiên là một trong những khu vực tinh hoa nhất của đại lục Hồng Hoang, Thiên Đạo Môn không tài nào bì được với ưu thế này. Hơn nữa, việc cậu là đệ tử của Thiên Đạo Môn không hề ảnh hưởng đến việc cậu gia nhập vào thần thổ thông thiên, dù sao hai bên không có khúc mắc hay qua lại gì. Thêm vào đó, điện Hỗn Thiên của tôi rất rộng lượng, có lòng bao dung”.
 
Chương 3426


Chương 3426

Lam Hân Nguyệt: “Hỉ trưởng lão, chồng tôi là tu sĩ thiên phẩm duy nhất ở Hồng Hoang. Nếu điện Hỗn Thiên muốn anh ấy gia nhập thì ít nhất phải thể hiện thành ý chứ?”

Hỉ Liên Thắng cười ha hả: “Đương nhiên phải vậy rồi. Điện chủ biết cậu Ngô là đại sư luyện đan năm sao tím nên quyết định tặng ‘Thần Nông Cốc’ cho cậu Ngô”.

Ngô Bình hỏi: “Thần Nông Cốc là nơi nào?”

Mắt Lam Hân Nguyệt sáng hẳn lên: “Chồng, Thần Nông Cốc là một trong bảy thánh địa lớn của thần thổ thông thiên, trong đó rất nhiều di chỉ mà Thần Nông để lại, cùng với lượng lớn thần dược, bảo dược. Trong Thần Nông Cốc có rất nhiều nơi thần kỳ, đến nay vẫn chưa được phát hiện hết. Vì Hỗn Thiên Đại Đạo Quân phát hiện ra Thần Nông Cốc nên bây giờ nó là tài sản riêng của điện Hỗn Thiên”.

Hỉ Liên Thắng cười nói: “Đúng vậy, thường ngày lúc chúng tôi cần dùng thảo dược sẽ phái người tới đó tìm, nhưng thường chỉ đi vòng vòng bên ngoài thôi, bên trong cực kỳ quái lạ, không ai muốn vào”.

Ngô Bình tò mò: “Quái lạ thế nào?”

Hỉ Liên Thắng suy nghĩ rồi trả lời: “Đôi khi có người đi vào trong hái thuốc, bất cẩn đi quá sâu vào trong thì bỗng bị đánh một trận tả tơi. Sau đó, có vài trưởng lão Chân Tiên đi vào, kết quả là cũng bị đánh. Sau đó nữa, Đại Đạo Quân đi vào trong đó nửa ngày, lúc đi ra dặn dò tất cả mọi người, sau này không ai được đi sâu vào trong Thần Nông Cốc, chỉ có thể hái thuốc bên rìa phía ngoài thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Có Thần Nông Cốc, tôi không cách nào từ chối được”.

Hỉ Liên Thắng mỉm cười: “Cậu Ngô, vậy tôi về báo lại cho điện chủ. Ngày mai phiền cậu tới điện Hỗn Thiên ở thần thổ thông thiên một chuyến nhé?”

Ngô Bình gật đầu: “Được, mai tôi nhất định sẽ đến”.

Hỉ Liên Thắng chắp tay chào rồi đi.

Tiền Hỉ Liên Thắng đi xong, Ngô Bình cười: “Quận chúa, mai chúng ta cùng đi, anh luyện cho em ít đan dược”.

Lam Hân Nguyệt: “Ngày mai sau khi gặp Hỗn Thiên Đại Đạo Quân, anh nên yêu cầu lập tức tới động Thông Thiên kiểm tra, lấy xếp hạng thiên kiêu”.

Tới khi trời tối vẫn có người kéo đến hỏi thăm, nhưng Lam Hân Nguyệt đều đóng cửa không gặp.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình tới thần thổ thông thiên.

Thần thổ thông thiên là một khu vực đặc biệt, lối ra vào của nó có xây một sơn môn, hai bên trái phải của sơn môn có vài căn nhà, quanh năm có đệ tử của thần thổ thông thiên canh giữ, người thường không thể vào được.

Qua sơn môn là một con đường trải ngọc vàng lờ mờ phát sáng, rất đẹp. Hai bên đường mờ ảo sương vàng, vô cùng thần bí.

Đi được hơn một trăm mét, phía trước bỗng sáng hẳn ra, họ tới một trang viên rất lớn.

Lam Hân Nguyệt giải thích: “Người ngoài muốn vào phải đăng ký ở đây. Em là quận chúa nên không cần phải làm mấy thủ tục này, chỉ cần nói rõ thân phận là được”.

Quả nhiên, hai tu sĩ đến hỏi, Lam Hân Nguyệt nói vài câu thì hai người liền chắp tay lui xuống.

Ra khỏi trang viên, họ nhìn thấy ở phía xa núi non hùng vĩ, phong cảnh khác xa với thế giới bên ngoài. Linh khí ở thần thổ thông thiên cuộn trào, thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.

Anh hỏi Lam Hân Nguyệt: “Thần thổ thông thiên này rộng bao nhiêu?”

Lam Hân Nguyệt: “Chắc là anh biết đại lục Côn Luân đúng không? Cộng cả những khu vực chưa khai phá, chắc thần thổ thông thiên cũng rộng gấp ba gấp năm lần đại lục Côn Luân”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Chẳng trách thần thổ thông thiên lại hùng mạnh đến vậy, chiếm diện tích lớn thế này, tương lai rộng mở, nó sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn thôi!”
 
Chương 3427-3428


3427

Lam Hân Nguyệt: “Đúng vậy, bây giờ thần thổ thông thiên còn thiếu một vị Đạo Tổ trấn giữ, khi xuất hiện Đạo Tổ, nó sẽ là thế lực mạnh nhất thiên hạ”.

Hai người cưỡi độn quang, bay nửa canh giờ thì tới trước một toà đại điện. Đại điện này rất cổ kính, cao vạn mét, dài mấy trăm dặm!

Đứng trước cung điện thế này, con người sẽ có cảm giác mình nhỏ bé như hạt cát.

“Đây chính là điện Hỗn Thiên à?”

Lam Hân Nguyệt: “Đúng vậy. Hỗn Thiên Đại Đạo Quân có được truyền thừa ở chính nơi này, thế nên mới có đạo hiệu là ‘Hỗn Thiên’ đấy”.

Ngô Bình: “Điện Hỗn Thiên có từ thời nào?”

Lam Hân Nguyệt: “Trước khi con người được sinh ra thì nó đã có rồi, cụ thể là thời đại nào thì em không rõ. Sau này anh hỏi Hỗn Thiên điện chủ đi, có khi ông ấy biết”.

Lúc này, một bóng người bay ra từ trong điện, chính là Hỉ Liên Thắng, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, hoan nghênh! Điện chủ đang đợi bên trong, mời cậu theo tôi”.

Ba người bay vào đại điện, giữa đại điện có những cây cột khổng lồ, có rất nhiều cây cột đã bị chém đứt, diện tích mặt cắt rất lớn, ít nhất cũng phải lên đến hàng triệu mét vuông. Có người xây dựng nhà ở trên đó. Ba người đáp xuống trên một trong những cây cột đó.

Đáp xuống Ngô Bình mới phát hiện, phía trước mặt mình có một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng, cây cột cao nghìn mét này vừa hay cao ngang với tầm ngực của ông ấy.

Bản thể khổng lồ thế này, thiết nghĩ chắc chắn là bản thể của Hỗn Thiên Đại Đạo Quân rồi!

Quả nhiên, Hỉ Liên Thắng cung kính nói: “Điện chủ, cậu Ngô và Hân Nguyệt quận chúa tới rồi ạ”.

Nét mặt người kia mơ hồ, không nhìn rõ, khí tức thần bí dày đặc toàn thân, ông ấy khẽ gật đầu: “Cậu Ngô, cho ta thấy chân thân của cậu đi”.

Ngô Bình khẽ cười, anh khẽ nhún người, đáp xuống trên một cây cột khá thấp, sau đó cơ thể dần cao lớn lên, biến thành một người khổng lồ cao hơn một nghìn năm trăm mét.

Hỉ Liên Thắng và Lam Hân Nguyệt đều cả kinh, đây mới là bản thể của anh sao?

Ngô Bình chắp tay vái Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Bái kiến Đại Đạo Quân”.

Cơ thể anh cao lớn đến nhường này nhưng đứng trước Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cao ba, bốn nghìn mét thì lại như một đứa trẻ.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Thằng bé này, tuổi còn trẻ mà đã có được thể chất thái cổ chân nhân, tương lai xán lạn”.

Ngô Bình: “Cảm ơn Đại Đạo Quân đã khen ạ”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Ta mời cậu tới là mong cậu có thể gia nhập điện Hỗn Thiên của ta, trở thành đệ tử cuối cùng của ta. Nhưng hôm nay gặp cậu, ta lại không dám thu nhận cậu làm đồ đệ, thành tựu tương lai của cậu chắc chắn sẽ vượt xa ta”.

Ngô Bình vội nói: “Đại Đạo Quân quá khen rồi ạ”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Năm xưa lần đầu tiên thần thổ thông thiên mở ra, ba huynh đệ ta là những người đầu tiên bước vào. Lúc đó bọn ta còn là những nhân vật nhỏ chẳng ai biết tới. Ta lĩnh ngộ được Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết ở điện Hỗn Thiên này nên mới có được thành tựu hôm nay. Ta cũng sẽ cho cậu ba ngày, trong thời gian này cậu có thể tuỳ ý đi lại trong điện Hỗn Thiên, học được gì đều là tạo hoá của cậu”.

Ngô Bình thầm chấn động: “Đại Đạo Quân hy vọng vãn bối có thể học được kiến thức từ điện Hỗn Thiên sao ạ?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Truyền thừa của điện Hỗn Thiên thuộc về một kỷ nguyên khác, vô cùng cổ xưa. Tố chất của ta có hạn, dốc hết sức cả đời cũng chỉ có được môt phần rất nhỏ của Hỗn Thiên truyền thừa. Tố chất của cậu phi phàm, nếu có thể đạt được nhiều truyền thừa hơn chẳng phải là một chuyện rất tốt đẹp hay sao?”

3428

Ngô Bình: “Vãn bối bằng lòng thử sức. Ngoài ra vãn bối vẫn còn một chuyện muốn xin, bố vãn bối bị giam ở núi Hỗn Mang, vãn bối muốn tới núi Hỗn Mang một chuyến ạ”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Chuyện này thì dễ. Chỉ cần cậu có thể lĩnh ngộ được truyền thừa ở điện Hỗn Thiên thì ta sẽ để cậu làm đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên. Đến lúc đó, cậu có thể tuỳ ý tới núi Hỗn Mang, không ai dám ngăn cản cậu”.

Ngô Bình nói: “Vãn bối bằng lòng thử sức!”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Đi đi, đại điện rộng lớn, cậu có thể đi tìm hiểu thử”.

Ngô Bình chắp tay vái rồi nhoáng người một cái, bay về phía xa.

Sau khi anh đi, Hỉ Liên Thắng nói: “Điện chủ, chỉ có một phần ba điện Hỗn Thiên là an toàn, những nơi khác đến ngài còn không muốn đi thăm dò. Cậu Ngô có gặp nguy hiểm không?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Có điều ông không biết, lúc đầu ta đến điện Hỗn Thiên đã phát hiện truyền thừa ở nơi này không thích hợp với người thường, ngược lại giống như được làm riêng cho thái cổ chân nhân vậy. Đáng tiếc, lúc đó ta không phải là thái cổ chân nhân, chỉ có thể học được những thứ râu ria bên ngoài”.

Lam Hân Nguyệt: “Đại Đạo Quân, ý ngài là anh ấy có thể sẽ gặt hái được nhiều hơn sao ạ?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Có vượt qua ta được không phải xem tạo hoá của cậu ấy. Bé con, cô không cần phải lo cho cậu ấy, cậu ấy có vận khí lớn, dù điện Hỗn Thiên có sập xuống thì cậu ấy cũng không sao đâu”.

Lam Hân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Đại Đạo Quân, ngài không nhận anh ấy làm đồ đệ, vậy anh ấy sẽ bái ai làm thầy ạ?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Đương nhiên là bái điện Hỗn Thiên làm thầy rồi”.

Lam Hân Nguyệt ngẩn cả người, bái điện Hỗn Thiên làm sư tôn á? Cô ấy còn định hỏi gì đó, Đại Đạo Quân đã nói: “Hỉ Liên Thắng, đưa bé con ra ngoài đi, bảo con bé ở ngoài đợi”.

“Rõ!”

Hỉ Liên Thắng gọi Lam Hân Nguyệt rồi đưa cô ấy ra khỏi đại điện.

Bên trong đại điện tự tạo ra không gian, lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài nhìn vào. Trong đại điện vô cùng hoang tàn, nơi đâu cũng có những món đồ vật vỡ nát, chứng minh cho sự cổ xưa và nhiêu thương của nó.

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một quyển sách phát sáng, nó lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất tầm một nghìn mét, sách dài mấy trăm mét.

Anh tới trước quyển sách khổng lồ này, quan sát trái phải một lượt rồi giơ tay lấy sách. Lúc chạm vào quyển sách, một luồng thông tin lớn đến không tưởng bỗng chảy vào thức hải của anh.

Nếu không nhờ anh có thể Nhất Niệm Vạn Tải thì hoàn toàn không thể dung nạp hết số nội dung của những thông tin này, biến thành kẻ ngốc ngay lập tức rồi.

Anh chia nhỏ thông tin này thành một trăm nghìn phần, sau đó vứt mỗi một thông tin vào một thời không ý nghĩ khác nhau để từ từ nghiên cứu.

Nói ra thì dài nhưng làm chỉ trong một tích tắc, Ngô Bình hiểu được nội dung này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Những thông tin này sau khi được lý giải thì tập trung trong thức hải của anh, sau đó biến thành một ý niệm độc lập và logic, đồng thời cũng có một người phụ nữ đẹp tuyệt trần xuất hiện trong ý thức của anh.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình ngẩn ngơ hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ lạnh lùng, bình thản nói: “Tôi là đạo thống Xích Minh, cậu có thể gọi tôi là Linh Nhược”.

Ngô Bình: “Cô là đạo thống Xích Minh sao?”
 
Chương 3429


Người phụ nữ: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Đạo thống Xích Minh là gì? Nó thuộc về một kỷ nguyên khác à?”

Người phụ nữ: “Trên cả kỷ nguyên, là truyền thừa cao cấp hơn”.

Ngô Bình sững sờ, trên cả kỷ nguyên? Vậy là gì?

Người phụ nữ: “Cậu không cần thiết phải nghĩ quá nhiều, hấp thu đạo thống Xích Minh là được”.

Ngô Bình: “Hỗn Thiên Đại Đạo Quân bên ngoài không nhận được truyền thừa của các cô sao?”

Người phụ nữ: “Vô số kỷ nguyên đã qua, người có được phần rìa của đạo thống ở đây nhiều không đếm xuể, cậu nói đến người nào?”

Ngô Bình nói: “Người cuối cùng”.

Người phụ nữ: “Ừ, lúc ông ta tới đây thì tố chất quá kém, thế nên không thể tìm được truyền thừa nòng cốt, chỉ có thể tìm được một bộ Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết mà thôi. Đó là công pháp nhập môn cơ bản”.

Ngô Bình giật cả mình: “Đó là công pháp khiến ông ấy chứng đạo thành Đại La, thế mà chỉ là công pháp nhập môn thôi sao?”

Người phụ nữ: “Sau này cậu sẽ biết, núi cao còn có núi cao hơn”.

Ngô Bình thở dài: “Quá doạ người rồi!”

Người phụ nữ: “Tôi đã kiểm tra được, tố chất của cậu xem như cũng tạm, thế nên tạm thời giao đạo thống cho cậu”.

Ngô Bình: “Tạm thời cho tôi sao?”

Người phụ nữ: “Nếu cậu không có năng lực và vận khí để thừa hưởng đạo thống thì đương nhiên tôi sẽ thu nó lại, tìm người thích hợp hơn”.

Ngô Bình: “Ý cô là, trước tôi cũng đã có không ít người có được đạo thống rồi sao?”

Người phụ nữ: “Ở kỷ nguyên này, cậu là người thứ bảy rồi”.

Ngô Bình: “Vậy những kỷ nguyên trước thì sao?”

Người phụ nữ: “Trung bình mỗi kỷ nguyên có tầm mười sinh linh có được đạo thống”.

Ngô Bình: “Sáu người trước trong kỷ nguyên này có thành công không?”

Người phụ nữ: “Đều thất bại rồi, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp”.

Ngô Bình nghe mà tê cả da đầu: “Kế thừa đạo thống khó đến vậy sao?”

Người phụ nữ: “Đương nhiên là rất khó rồi, đây vốn là một chuyện có xác xuất rất nhỏ”.

Ngô Bình: “Đạo thống mà cô nói rốt cuộc là cái gì?”

Người phụ nữ: “Khả năng nhìn thấu hư vọng, tiến thẳng đến bản chất”.

Ngô Bình còn muốn hỏi tiếp, người phụ nữ đã tiếp tục nói: “Bây giờ tôi sẽ cho cậu nhiệm vụ đầu tiên, tu luyện công pháp sơ cấp trong điện Xích Minh, Xích Minh Bản Nguyên Kinh. Đây là công pháp khó luyện nhất trong những công pháp nhập môn cơ bản của đạo thống Xích Minh, nếu cậu luyện thành thì có thể chọn một món bảo vật ở khu vực số một”.

Nói xong đã có một bộ công pháp xuất hiện trong đầu Ngô Bình, tên là Xích Minh Bản Nguyên Kinh.

Anh trầm tư một lát rồi hỏi: “Người đẹp, công pháp này khó luyện tới mức nào?”

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Tôi tên Linh Nhược”.

Sau đó cô ấy tiếp tục nói: “Sáu người tới đây trước cậu trong kỷ nguyên này thì đã có năm người chết trong lúc luyện bộ công pháp này”.
 
Chương 3430


Ngô Bình cạn lời, ấy thế mà luyện công pháp có thể chết người!

Anh cười khan: “Có thời gian thì chắc chắn tôi sẽ chăm chỉ luyện”.

Linh Nhược: “Tốt nhất cậu nên luyện mau chóng luyện đi, nếu trong vòng một năm mà không có tiến triển gì thì tôi sẽ từ bỏ cậu”.

Ngô Bình thầm nói cô muốn từ bỏ thì từ bỏ đi, tôi cũng đâu có cần cô.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Linh Nhược thờ ơ nói: “Từ bỏ có nghĩa là sẽ chết”.

Ngô Bình hoảng hốt, sau đó tức giận nói: “Tôi không tu luyện cũng không được à?”

Linh Nhược: “Kẻ được Linh Nhược chọn, hoặc phải dũng cảm tiến lên, hoặc phải chết!”

Ngô Bình sửng sốt, sau đó thở hắt ra: “Xem như cô giỏi! Cô có thể cho tôi thêm một bộ công pháp kế tiếp của Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết không?”

Linh Nhược: “Được”.

Nói xong trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện hai mươi bốn quyển sách lớn, mỗi một quyển đại diện cho một loại công pháp, toàn bộ đều là phần tiếp theo của Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết.

Anh lướt sơ qua rồi chọn một quyển có tên là Phục Thiên Đại Đạo Kinh. Anh nói: “Cái này đi”.

Bây giờ anh không còn cần thiết phải tìm kiếm gì trong điện Xích Minh này nữa nên lập tức trở về trước mặt Hỗn Thiên Đại Đạo Quân. Anh vái chào: “Bái kiến Đại Đạo Quân!”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười hỏi: “Ngô Bình, cậu có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Đại Đạo Quân, vãn bối có được một bộ công pháp, không biết có tác dụng gì với Đại Đạo Quân hay không”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Công pháp cậu có được không cần phải nói với ta, cậu và ta mỗi người có mỗi cơ duyên khác nhau”.

Ngô Bình: “Lời của Đại Đạo Quân chí phải. Nhưng công pháp này có liên quan đến Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết, vãn bối cảm thấy có lẽ sẽ giúp ích được cho ngài”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân hơi bất ngờ, sau đó ôm quyền: “Cậu có lòng quá, cảm ơn cậu!”

Có được một câu cảm ơn của Đại Đạo Quân là một vinh hạnh cực lớn.

Ngô Bình khẽ cười, sau đó dùng thần niệm truyền Phục Thiên Đại Đạo Kinh cho Hỗn Thiên Đại Đạo Quân.

Nhận được công pháp, Hỗn Thiên Đại Đạo Quân liền biết bộ công pháp này không phải là thứ tầm thường. Ông ấy thở dài rồi nói: “Có được kinh này, ta có thể bước tiếp rồi! Ngô công tử, đại ơn này không thể nói hết bằng lời, xin hãy nhận của Hỗn Thiên một lạy!”

Ngô Bình vội vã nhảy ra xa, cười nói: “Đại Đạo Quân, vãn bối đã đến điện Hỗn Thiên thì sau này sẽ không tránh khỏi lấy ngài làm chỗ dựa, mong ngài chiếu cố thêm nhiều”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân nghiêm túc nói: “Sau này chuyện của Ngô công tử chính là chuyện của Hỗn Thiên ta!”

Ngô Bình ôm quyền: “Vãn bối cảm ơn trước. Đại Đạo Quân, vãn bối có một chuyện muốn cầu xin, vãn bối muốn tới núi Hỗn Mang nhanh nhất có thể”.

Hỗn Thiên cười nói: “Không vội, tới nhà ta ngồi một lát đã. Hơn nữa, lẽ nào công tử không muốn tới Thần Nông Cốc xem thử à?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi đáp: “Cũng được ạ!”

Nói rồi hai người thu nhỏ cơ thể, biến thành người thường, sánh vai ra khỏi điện cổ.

Bên ngoài điện, Lam Hân Nguyệt và Hỉ Liên Thắng đang đứng đợi, Hỗn Thiên cười nói: “Quận chúa, mời quận chúa và Ngô công tử tới nhà ta một lát”.
 
Chương 3431


Ngô Bình vội hỏi: “Cơ đại ca từng tới núi Hỗn Mang chưa?”

Cơ Tiên Bằng: “Từng tới. Núi Hỗn Mang khá thần kỳ, năm xưa anh còn thu hoạch được kha khá lợi ích. Bây giờ đúng vào lúc thiên duyên mở ra, cậu đi vừa đúng dịp”.

“Thiên duyên là gì ạ?”, anh hỏi.

Cơ Tiên Bằng: “Lúc thiên duyên mở ra, các loại bảo bối sẽ xuất hiện với mật độ dày đặc, rất dễ để gặp được cơ duyên, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng sẽ giảm thấp. Đây cũng là lý do vì sao thần thổ thông thiên phái người tới núi Hỗn Mang vào khoảng thời gian này”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, mai em sẽ tới núi Hỗn Mang”.

Nói chuyện một hồi, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt được Hỉ Liên Thắng dẫn tới Thần Nông Cốc.

Thần Nông Cốc là một sơn cốc khổng lồ, chỉ có một lối ra vào, trước lối ra vào mây mù ẩn hiện, có hai vị trưởng lão đang đứng canh.

Ngô Bình có thủ lệnh của Cơ Tiên Bằng, cầm nó là có thể được vào trong.

Anh nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, em về trước đi. Đợi lúc anh từ núi Hỗn Mang trở về sẽ tới tìm em”.

Lam Hân Nguyệt biết tiếp theo mình không giúp anh được gì nữa, bèn gật đầu: “Được, chồng đi sớm về sớm nhé”.

Hỉ Liên Thắng tiễn Lam Hân Nguyệt về, còn anh thì vào Thần Nông Cốc.

Linh khí trong Thần Nông Cốc cực kỳ dồi dào, sở hữu linh khí mà rất nhiều thời không ở duy độ cao mới có, khu vực khác nhau thì linh khí cũng khác nhau.

Dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện trong sơn cốc này có bày bố dày đặc những trận pháp nhỏ, nhờ đó mà hấp thu các loại năng lượng khác nhau từ hư không.

Anh thầm thấy chấn động, người tạo ra Thần Nông Cốc chắc chắn là một nhân vật lớn cực kỳ giỏi giang!

Dõi mắt nhìn ra không thấy điểm cuối của Thần Nông Cốc, anh không có ý định đi sâu vào trong, việc cấp bách trước mắt là phải tới núi Hỗn Mang cứu bố và Lữ tổ trước.

Đi một vòng, anh ra khỏi Thần Nông Cốc, Hỉ Liên Thắng vẫn đợi anh ở bên ngoài. Cơ Tiên Bằng có lệnh, sau này ông ấy chuyên môn làm việc vặt cho Ngô Bình.

“Công tử, cậu đã xem xong rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Chỗ này cũng khá lắm. Hỉ trưởng lão, bây giờ tôi đi núi Hỗn Mang luôn!”

Hỉ Liên Thắng nói được, ông ấy dẫn Ngô Bình phi hành một đoạn trên thần thổ thông thiên thì phía trước xuất hiện một dãy núi mờ ảo, bên ngoài cứ như được bọc một dải lụa mỏng, nhìn không rõ.

Hỉ Liên Thắng: “Công tử, đây chính là núi Hỗn Mang. Trong núi có cấm chế mạnh mẽ, chỉ những người có lệnh bài mới phá được cấm chế để vào”.

Tới gần, Ngô Bình lấy lệnh bài Cơ Tiên Bằng cho mình ra rồi bước tới vài bước, cảm giác giống như chen thân vào giữa những bong bóng xà phòng.

“Hỉ trưởng lão, ông không cần phải đợi tôi đâu, mọi chuyện ổn thoả tôi sẽ trở ra”. Anh vẫy tay với Hỉ Liên Thắng rồi đi sâu vào trong núi Hỗn Mang.

Vào khu vực núi Hỗn Mang, Ngô Bình cảm thấy khí tức ở đây vô cùng phong phú, khác hẳn bên ngoài. Trước mặt anh có hàng nghìn đỉnh núi sừng sững, cao chừng mấy trăm dặm.

Thế nên anh trở về với bản thể, hoá thân thành người khổng lồ cao nghìn mét, chạy như bay giữa các đỉnh núi.

Đi được một đoạn, anh lấy bùa ngọc ra liên lạc với Lý Niệm Tổ. Trên người Lý Niệm Tổ có bùa ngọc, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì họ có thể liên lạc được với nhau.
 
Chương 3432


Ngô Bình vội hỏi: “Cơ đại ca từng tới núi Hỗn Mang chưa?”

Cơ Tiên Bằng: “Từng tới. Núi Hỗn Mang khá thần kỳ, năm xưa anh còn thu hoạch được kha khá lợi ích. Bây giờ đúng vào lúc thiên duyên mở ra, cậu đi vừa đúng dịp”.

“Thiên duyên là gì ạ?”, anh hỏi.

Cơ Tiên Bằng: “Lúc thiên duyên mở ra, các loại bảo bối sẽ xuất hiện với mật độ dày đặc, rất dễ để gặp được cơ duyên, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng sẽ giảm thấp. Đây cũng là lý do vì sao thần thổ thông thiên phái người tới núi Hỗn Mang vào khoảng thời gian này”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, mai em sẽ tới núi Hỗn Mang”.

Nói chuyện một hồi, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt được Hỉ Liên Thắng dẫn tới Thần Nông Cốc.

Thần Nông Cốc là một sơn cốc khổng lồ, chỉ có một lối ra vào, trước lối ra vào mây mù ẩn hiện, có hai vị trưởng lão đang đứng canh.

Ngô Bình có thủ lệnh của Cơ Tiên Bằng, cầm nó là có thể được vào trong.

Anh nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, em về trước đi. Đợi lúc anh từ núi Hỗn Mang trở về sẽ tới tìm em”.

Lam Hân Nguyệt biết tiếp theo mình không giúp anh được gì nữa, bèn gật đầu: “Được, chồng đi sớm về sớm nhé”.

Hỉ Liên Thắng tiễn Lam Hân Nguyệt về, còn anh thì vào Thần Nông Cốc.

Linh khí trong Thần Nông Cốc cực kỳ dồi dào, sở hữu linh khí mà rất nhiều thời không ở duy độ cao mới có, khu vực khác nhau thì linh khí cũng khác nhau.

Dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện trong sơn cốc này có bày bố dày đặc những trận pháp nhỏ, nhờ đó mà hấp thu các loại năng lượng khác nhau từ hư không.

Anh thầm thấy chấn động, người tạo ra Thần Nông Cốc chắc chắn là một nhân vật lớn cực kỳ giỏi giang!

Dõi mắt nhìn ra không thấy điểm cuối của Thần Nông Cốc, anh không có ý định đi sâu vào trong, việc cấp bách trước mắt là phải tới núi Hỗn Mang cứu bố và Lữ tổ trước.

Đi một vòng, anh ra khỏi Thần Nông Cốc, Hỉ Liên Thắng vẫn đợi anh ở bên ngoài. Cơ Tiên Bằng có lệnh, sau này ông ấy chuyên môn làm việc vặt cho Ngô Bình.

“Công tử, cậu đã xem xong rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Chỗ này cũng khá lắm. Hỉ trưởng lão, bây giờ tôi đi núi Hỗn Mang luôn!”

Hỉ Liên Thắng nói được, ông ấy dẫn Ngô Bình phi hành một đoạn trên thần thổ thông thiên thì phía trước xuất hiện một dãy núi mờ ảo, bên ngoài cứ như được bọc một dải lụa mỏng, nhìn không rõ.

Hỉ Liên Thắng: “Công tử, đây chính là núi Hỗn Mang. Trong núi có cấm chế mạnh mẽ, chỉ những người có lệnh bài mới phá được cấm chế để vào”.

Tới gần, Ngô Bình lấy lệnh bài Cơ Tiên Bằng cho mình ra rồi bước tới vài bước, cảm giác giống như chen thân vào giữa những bong bóng xà phòng.

“Hỉ trưởng lão, ông không cần phải đợi tôi đâu, mọi chuyện ổn thoả tôi sẽ trở ra”. Anh vẫy tay với Hỉ Liên Thắng rồi đi sâu vào trong núi Hỗn Mang.

Vào khu vực núi Hỗn Mang, Ngô Bình cảm thấy khí tức ở đây vô cùng phong phú, khác hẳn bên ngoài. Trước mặt anh có hàng nghìn đỉnh núi sừng sững, cao chừng mấy trăm dặm.

Thế nên anh trở về với bản thể, hoá thân thành người khổng lồ cao nghìn mét, chạy như bay giữa các đỉnh núi.

Đi được một đoạn, anh lấy bùa ngọc ra liên lạc với Lý Niệm Tổ. Trên người Lý Niệm Tổ có bùa ngọc, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì họ có thể liên lạc được với nhau.
 
Chương 3433


Bùa ngọc phát sáng, trong đó truyền ra tiếng của Lý Niệm Tổ: “Tiểu Bình!”

Ngô Bình vui mừng: “Bố, bố đang ở núi Hỗn Mang à?”

Lý Niệm Tổ: “Ừm, bố bị kẹt trong một ngọn núi”.

“Sư tổ đâu ạ?”

Lý Niệm Tổ: “Sư tôn bị kẹt trên đỉnh núi, bây giờ bọn ta không thể ra ngoài được”.

Ngô Bình: “Đang yên đang lành sao lại tới núi Hỗn Mang chứ?”

Lý Niệm Tổ: “Sư tôn nói bố có huyết mạch Lôi Thần, muốn hái quả Vân Lôi để bố dùng, ai ngờ nơi này lại nguy hiểm đến vậy, tới thì dễ mà đi lại khó khăn muôn phần”.

Ngô Bình: “Bố đừng lo, con lập tức tới đó ngay!”

Anh xác định được phương hướng thì chạy nhanh về phía trước. Lúc đi ngang qua một đỉnh núi thì bỗng có một bàn tay đen kịt khổng lồ từ đỉnh núi đó giơ lên, bóp lấy cổ anh.

Bàn tay khổng lồ đó cực kỳ mạnh mẽ, Ngô Bình dũng mãnh đến vậy mà cũng bị nó kéo xuống. Sau đó anh cảm giác được có một cái miệng lớn cắn lên vai của mình.

Nhưng vai của anh được bao phủ bởi vảy tiên, lại có nhiều lớp bảo vệ, cái miệng lớn kia vừa cắn vào đã gãy mất mấy cái răng, đau đớn gào lên tức giận.

Lúc Ngô Bình rơi xuống đất mới nhìn rõ thứ cắn mình là một sinh linh vô cùng quái dị, trông giống như một trái bí đao vậy, không có mắt, chỉ có một cái miệng khổng lồ, trong đó đầy răng sắc nhọn. Hai bên có hai cái tay đen ngòm, bây giờ nó đang dốc sức cắn anh.

Ngô Bình một quyền đấm bay nó, sau đó phất tay, ba nghìn kiếm quang phóng tới.

“Úi úi úi!” con quái vật bị đánh kêu loạn, nhưng nó vẫn không bị thương chút nào.

Anh cả kinh, anh hiểu rõ kiếm quang của mình sắc bén đến cỡ nào, thế mà không chém chết được nó sao?

Anh nhảy lên, giẫm trên con quái vật, há miệng phun lửa thần hỗn mang, muốn thiêu chết nó.

Bị lửa thiêu mà con quái vật vẫn không sao cả, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ, nó há miệng ra, để lộ ra một cái lưỡi màu xanh lá chuối.

“Mày đang cười nhạo tao đấy à?”

Ngô Bình tức giận, tay phải thò vào trong miệng nó, nắm lấy cái lưỡi kéo ra ngoài, nhưng lưỡi nó có tính đàn hồi, kéo thế nào cũng không đứt.

Thế là anh phóng kiếm quang ra, không ngừng chém lên trên đó, cái lưỡi bị cắt khiến máu màu lam vàng ứa ra. Quái vật đau đớn ú ớ xin tha.

Ngô Bình vẫn chưa hả giận, dùng khí kiếm đánh rụng mấy cái răng của nó, cuối cùng cho một trăm nghìn kiếm quang chui vào bụng nó, sau đó bịt miệng nó lại.

Kiếm khí chém loạng trong bụng khiến con quái vật quằn quại nhưng không làm gì được vì đã bị Ngô Bình ghì chặt, hai cánh tay khổng lồ của nó cũng đã bị anh giẫm xuống đất.

Mười lăm phút sau, cuối cùng con quái vật cũng nằm im, nhưng Ngô Bình biết nó chưa chết nên đã phóng lôi điện ra đánh nó.

Sau một trận sấm nổ đùng đoàng, bề mặt con quái vật đã đen thui thùi lùi, Ngô Bình buông tay, ngây ngốc nhìn nó.

Sức sống của con này dẻo dai quá, nếu không nhờ mình có nhiều thủ đoạn thì không thể nào làm gì được nó!

Mấy giây sau, con quái vật lại cử động, bỗng xuất hiện thêm hai con mắt, hai tròng mắt xanh biếc, trông có vẻ dễ thương.

Ngô Bình nổi giận, đang định tiếp tục giết nó thì quái vật bỗng nói: “Tôi nói chừng đó được rồi đấy, cậu định đánh chết tôi thật à?”

Phát âm của con quái vật này tròn vành rõ chữ, giống như một MC tốt nghiệp từ nước Viêm Long vậy!

Ngô Bình kinh ngạc quá đỗi: “Mày biết nói tiếng người à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom