Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3293


Chương 3293

Nhậm Thiên Thắng: “Bố vốn nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn nên chưa nói. Ai ngờ hôm nay hắn lại quá đáng như vậy”.

Ngô Bình: “Bác trai, bác gái, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại chăm sóc San San”.

Hai phụ huynh đương nhiên không có gì phải lo lắng nên dặn dò vài câu rồi về nhà trước.

Nhậm San San: “Huyền Bình, khi nào thì em sinh vậy?”

Ngô Bình: “Khoảng hai ngày nữa. Ra đời muộn thêm chút nữa thì đứa trẻ sẽ càng khoẻ mạnh và thông minh”.

Anh đang muốn dùng thần lực của đài sen cửu phẩm để nuôi dưỡng thai nhi. Đồng thời cũng muốn để thời gian cho thai nhi hấp thụ được hết Thánh Huyết.

Thai nhi chưa ra đời cũng là sự sắp đặt của tạo hoá. Phải tới ngày kia đứa bé mới ra ngoài. Thuận theo tự nhiên là tốt nhất nên Ngô Bình cũng không vội vã muốn đứa bé ra đời.

Có điều anh cũng chẳng ngồi không mà chờ đợi, anh dùng nước khoáng thần luyện ra vài lô đan dược cho Nhậm San San uống. Đồng thời anh giúp cô điều hoà kinh lạc. Sang ngày thứ hai thì Nhậm San San đã có thể chất như một Thiên Tiên!

Ngô Bình xuống bếp làm vài món điểm tâm để Nhậm San San ăn trưa. Đến chiều, anh tiếp tục điều dưỡng cho thai nhi.

Lúc này, một thần niệm truyền tới bên tai anh: “Ngô Bình, tôi đến rồi!”

Người tới là Vũ Thiên Đô. Ngô Bình đi ra khỏi phòng bệnh, bay lên trên cao.

Ở phía không xa, Vũ Thiên Đô đang lơ lửng trên không trung. Tu vi của anh ta tiến bộ rất nhanh, giờ đã là Hư Tiên.

Ngô Bình: “Mang tiền đến chưa?”

Vũ Thiên Đô cười lạnh: “Ngô Bình, mặc dù anh là thiên tài nhưng giờ mới chỉ là Địa Tiên. Còn tôi giờ đã là Hư Tiên rồi, cảnh giới của anh còn thấp hơn tôi nhiều. Biết rõ như vậy mà ai cho anh dũng khí để chọc giận tôi vậy?”

Ngô Bình nói: “Hư Tiên thì giỏi lắm à?”

Anh vung tay lên, một đường kiếm mạnh mẽ đã khoá chặt Vũ Văn Thiên Đô, khiến hắn không thể cử động, mà chỉ biết trơ mắt nhìn đường kiếm quang bay tới.

Hắn hét lên: “Xin anh Ngô tha mạng!”

Đường kiếm dừng ngay trước chóp mũi hắn, kiếm quang rung lên, còn văng vẳng tiếng sấm.

Ngô Bình: “Anh là Hư Tiên cơ mà? Sao không đánh trả đi!”

Vũ Văn Thiên Đô tái mặt nói: “Tôi nhận tội”.

Ngô Bình: “Thế thì mau đền bù cho tôi một trăm triệu tiền báu”.

Vũ Văn Thiên Đô lấy một túi tiền ra, bên trong chứa đầy tiền báu. Xem ra hắn cũng đã dự được trước được kết cục này nên mới chuẩn bị đủ tiền từ trước.

Ngô Bình giơ tay lên lấy túi tiền rồi cười nói: “Coi như anh thức thời, giờ thì biến đi!”

Vũ Văn Thiên Đô chưa đi ngay mà nói: “Anh Ngô, khi chúng ta ở Thục Sơn, tuy không thân thiết nhưng cũng không có thâm thù cừu hận gì đúng không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Có gì thì nói luôn đi, đừng có lòng vòng!”

Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi đã gia nhập Vạn Kiếm Môn của Tiên Giới, chắc anh cũng biết chuyện này rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, nghe nói Vạn Kiếm Môn là môn phái hạng nhất, thực lực khá mạnh”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi là đệ tử tinh anh của môn phái nên cũng có chút địa vị, nhưng Vạn Kiếm Môn có một người còn giỏi hơn tôi, khiến tôi luôn bị chèn ép đến ngạt thở. Cách đây không lâu, tôi đã theo đuổi một đệ tử nữ, kết quả là đã bị tên ấy cướp mất! Tôi biết mình không phải đổi thủ của anh ta, địa vị cũng không cao bằng nên đành ngậm ngùi.
 
Chương 3294


Chương 3294

Ngô Bình: “Anh nói với tôi chuyện này làm gì? Lẽ nào anh mong tôi giúp anh chắc?”

Vũ Văn Thiên Đô: “Đương nhiên tôi không dám ước ao như thế, nhưng tôi biết một chuyện, có lẽ anh sẽ có hứng thú với nó”.

Ngô Bình: “Chuyện gì?”

Vũ Văn Thiên Đô: “Người đó tên là Hoàng Lang, tư chất vượt xa tôi. Đương nhiên, anh ta không thể so với anh được. Gần đây, Hoàng Lang đã lấy được một món bảo bối tên là Thiên Vận Châu”.

Ngô Bình: “Đó là thứ gì?”

Vũ Văn Thiên Đô: “Có được viên châu ấy thì sẽ làm tăng vận khí, nó là bảo vật vô giá”.

Ngô Bình: “Thế thì liên quan gì đến tôi? Anh nói cho tôi biết chuyện này làm gì?”

Vũ Văn Thiên Đô cười nói: “Anh Ngô, anh là thiên kiêu, lẽ nào lại không muốn có Thiên Vận Châu ư?”

Ngô Bình cười khẩy: “Anh mà cũng tốt bụng rồi nghĩ cho tôi thế à?”

Vũ Văn Thiên Đô: “Chỉ là tôi muốn Hoàng Lang mạnh hơn thôi, tôi sẽ nói cho anh biết chỗ của anh ta, với thực lực và tài năng của anh thì kiểu gì cũng có cách giành được Thiên Vận Châu. Đương nhiên, nếu anh thấy Hoàng Lang chướng mắt thì giết luôn đi cũng được”.

Ngô Bình: “Anh biến đi, tôi không có hứng thú gì với Thiên Vân Châu cả”.

Vũ Văn Thiên Đô không phải bạn của Ngô Bình nên anh không thể tin hắn, càng không thể hợp tác với hắn.

Vũ Văn Thiên Đô cau mày: “Anh Ngô, anh không tin tôi à?”

Ngô Bình: “Tôi chưa bao giờ tin anh cả”.

Vũ Văn Thiên Đô thở dài nói: “Nếu vậy thì tôi xin phép! Nhưng tôi vẫn muốn nhắc anh một câu, Hoàng Lang đang ở Hải Thành, anh ta đang đi truy sát những người có vận khí lớn giống anh nên anh phải cẩn thận đấy”.

Vũ Văn Thiên Đô đi rồi, Ngô Bình lại về viện, không hề bận tâm đ ến chuyện hắn nói.

Ngay lúc này, trên bãi cát ráp Hải Thành, có một người đàn ông đi chân trần, sử dụng kiếm lực mạnh mẽ để điều khiển nước biển trong phạm vi năm trăm số.

Cá dưới nước liên tục ngoi lên, nhưng con nào cũng bơi ngửa, chứng tỏ người này đang dùng nước biển để luyện công.

Đột nhiên gã ngoảnh lại nói: “Vũ Văn Thiên Đô, cậu đến đây làm gì?”

Vũ Văn Thiên Đô vội vã đi tới rồi hành lễ nói: “Hoàng sư huynh, em vừa nhận được một tin xấu nên phải tới báo ngay cho anh”.

Hoàng Lang: “Tin xấu gì? Nói nghe coi”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Có một thiên kiêu ở Hải Thành vốn là thiên tài của kiếm phái Thục Sơn, về sau khi môn phái không còn nữa thì lại gia nhập Thiên Địa Kiếm Tông. Người này có thực lực rất mạnh, em đã từng thua dưới tay anh ta, thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu! Trong khi anh ta mới là Địa Tiên thôi”.

Mắt Hoàng Lang loé lên tia lạnh lẽo, gã nói: “Thực lực của người đó thế nào thì liên quan gì đến tôi? Đó có phải người của Vạn Kiếm Môn đâu”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Hoàng sư huynh, em nghe nói hình như người này chuẩn bị gây bất lợi cho anh”.

Hoàng Lang cười lạnh: “Gây bất lợi cho tôi? Hừ, người muốn giết tôi đều chết cả rồi, người đó cũng không ngoại lệ”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Hoàng sư huynh, em đã nghe ngóng về vị trí của anh ta, hay là chúng ta đế giết anh ta trước để phòng hậu hoạ ạ?”
 
Chương 3295


Chương 3295

Hoàng Lang trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi việc gì phải đi giết ai chỉ vì vài lời nói của cậu? Vũ Văn Thiên Đô, hay đây là âm mưu của cậu đấy?”

Vũ Văn Thiên Đô cười trừ: “Em nào dám! Nếu sư huynh không tin thì chúng ta đi là biết ngay thôi, người đó ngông lắm, anh phải gặp thì mới biết được”.

Hoàng Lang cau mày rồi cười lạnh nói: “Người không động đến ta thì ta cũng không liên quan đến người. Nếu người đó muốn đối phó với tôi thì chẳng có gì để nói cả, đi, đến gặp coi sao”.

Bọn họ đi đến gần bệnh viện, Vũ Văn Thiên Đô tỏ vẻ thâm độc rồi nói: “Hoàng sư huynh, anh chỉ cần chém một kiếm vào bệnh viện này là anh ta sẽ xuất hiện ngay”.

Vũ Văn Thiên Đô biết vợ của Ngô Bình đang chờ sinh ở đây, Hoàng Lang mà làm gì bệnh viện thì anh sẽ không để yên. Đến lúc đó, ai trong số họ chết cũng đều là chuyện vui với hắn.

Hoàng Lang hừ lạnh một tiếng rồi dựng tay làm kiếm, sau đó chém đến bệnh viện. Với gã mà nói thì tính mạng của người bình thường không đáng coi trọng, người trong viện chết cũng chẳng sao cả. Dẫu sao, người tu hành cũng sẽ không đến nơi này, hầu hết toàn người bình thường thôi.

Ngay khi Hoàng Lang chém đường kiếm ấy xuống, Vũ Văn Thiên Đô đã rút lui.

Một tia lửa lao ra từ trong một phòng bệnh, đường kiếm mà Hoàng Lang chém ra vừa chạm vào tia lửa ấy thì đã tan biến ngay. Gã cũng phải sững sờ vì sức mạnh ấy.

Một bóng người bay lên trên cao, đó chính là Ngô Bình, ánh mắt anh chứa đầy sát khí: “Đáng chết!”

Hoàng Lang cười lạnh nói: “Cậu là Ngô Bình đúng không? Tuy thực lực cũng khá, nhưng tiếc là cảnh giới quá thấp, cậu không đọ được với tôi đâu”.

Ngô Bình cầm một thanh trường kiếm bình thường rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh thèm chết thế thì để tôi tiễn! Kiếm Liên!”

Kiếm Liên này chính là tầng thứ sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh, sau khi có kiếm lực rồi thì có thể tu luyện một trong ba thần thông kiếm đạo, kiếm khí sẽ ngưng tụ thành một bông sen.

Ngô Bình cầm bông sen, toàn thân bừng sát khí, anh ngắt từng cánh hoa xuống, chúng đã biến thành sát khí rồi bay đi.

Hoàng Lang đã là Hư Tiên nhưng vẫn thấy sợ hãi trước tài năng của Ngô Bình, gã hét lên, kiếm quanh tích tụ trước mặt tạo thành một tấm lá chắn.

Gã có một dự cảm là mình sẽ bị thương bởi đòn tấn công này của Ngô Bình.

Uỳnh!

Tiếng sấm vang lên, ngay sau đó đã đánh xuống tấm lá chắn của Hoàng Lang làm nó vỡ tan.

Phụt!

Hoàng Lang bị đường kiếm đâm trúng ngực, tim nổ tung, máu tươi chảy ra như thác.

Gã kêu hự một tiếng rồi tử bỏ cơ thể để sử dụng pháp thân. Pháp thân của gã chỉ có kích thước như người bình thường, một trong bốn tiên quang ở phía sau hoá thành một cái búa lớn rồi bổ về phía Ngô Bình.

Cùng lúc đó, một tiên quang khác đã hoá thành một thanh phi đao rồi chém về phía đầu của Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn thản nhiên như không, sau đó lấy tiếp hai cánh hoa xuống, chúng hoá thành hai đường kiếm rồi phản công lại thanh phi đao và cái búa của Hoàng Lang.

Trên không trung vang lên một tiếng nổ lớn, cái búa vỡ vụn, thanh phi đao cũng vỡ tan, nhưng đường kiếm của Hoàng Lang thì vẫn hùng dũng lao tiếp về phía tấm màn chắn của Hoàng Lang.

Ba đường kiếm hợp làm một, tấm lá chắn nhanh chóng vỡ nát, pháp thân của Hoàng Lang hét lên thảm thiết: “Xin nương tay!”

Song đường kiếm ấy vẫn bay thẳng đến và lấy mạng của gã.
 
Chương 3296


Chương 3296

Lúc này, Vũ Văn Thiên Đô đã chạy đi thật xa, khi thấy Hoàng Lang bị giết, hắn hít vào một hơi lạnh rồi quay đầu bỏ chạy.

Ngô Bình đã nhìn thấy hắn từ lâu, không cần nghĩ thì anh cũng biết chính hắn đã dùng chiêu khích tướng dụ Hoàng Lang đến đây nên anh đã ngắt cánh hoa cuối cùng xuống.

Vù!

Lại một đường kiếm xuất hiện, Vũ Văn Thiên Đô cảm nhận được sát ý nên gào lên: “Anh Ngô, chúng ta có gì thì…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị chém nát người, pháp thân cũng đã bị giết.

Giết hai người đó xong, Ngô Bình đã tìm được một cái nhẫn trữ đồ trên thi thể của Hoàng Lang, gã cố tình giấu trong dạ dày, có lẽ vì muốn Ngô Bình không lấy được.

Lấy nhẫn xong, Ngô Bình ném hai thi thể xuống biển rồi mới quay về phòng bệnh.

Nhậm San San hỏi: “Huyền Bình, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình: “Không có gì, có hai thi thể rơi từ trên trời xuống, sau đó anh ném xuống biển rồi”.

Nhậm San San: “Huyền Bình, em đang nghĩ tên cho con trai của mình”.

Ngô Bình: “Anh là người luyện đan, luyện thuốc, hay gọi nó là Tiểu Đỉnh, đại danh là Lý dược sư”.

Nhậm San San cười nói: “Ừm, tên này cũng được, vậy gọi là Tiểu Đỉnh, Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.

Ngô Bình thấy Nhậm San San đã ổn định thì buổi chiều cho cô ấy xuất viện rồi về nhà họ Nhậm ở bãi biển.

Nhậm Thiên Thắng rất vui nên đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn và mang rượu quý ra.

Bố vợ và con rể ngồi uống với nhau, Ngô Bình nói: “Bác trai, hay bác và bác gái rời khỏi Hải Thành luôn đi ạ?”

Nhậm Thiên Thắng xua tay: “Thôi, giờ mọi thứ cũng ổn định rồi, nước Long cũng đã có pháp luật, nhà bác sống ở đây cũng được. Dẫu sao cũng đã sống ở đây cả đời rồi nên giờ không muốn chuyển đi đâu hết”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được ạ”.

Anh hỏi tiếp: “Thái thú của Hải Thành là ai ạ?”

Nhậm Thiên Thắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như tên là Thu Vô Dạ”.

Thu Vô Dạ?

Ngô Bình nhớ ngày trước, trên đường đến nứi Long Hổ Thần, anh đã gặp Thu Vô Dạ. Anh ta là đệ tử của Bạch Đế Tông, tư chất cũng khá, hai bọn họ còn chia nhau thịt ăn.

Anh nói: “Tối nay, con sẽ đến chào Thu Vô Dạ. Mọi người sống ở đây thì kiểu gì cũng cần được chú ý”.

Nhậm Thiên Thắng ngạc nhiên nói: “Con quen Thái thú ư?”

Ngô Bình: “Từng gặp một lần ạ”.

Nhậm Thiên Thắng: “Nếu thế thì tốt rồi”.

Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Nhậm San San đi nghỉ, còn mình thì đến nhà Thái thú.

Phủ Thái thú nằm ở phía Tây của đảo, mới xây cách đây không lâu. Phía trước cổng có hai người canh gác, thấy Ngô Bình đến thì họ hỏi: “Anh có việc gì không?”

Ngô Bình: “Phiền anh vào báo có bạn cũ cùng xông pha Long Hổ Tiên Cảnh đến chơi”.

Người đó thấy Ngô Bình có khí chất phi phàm thì vội nói: “Xin anh chờ một lát”, dứt lời thì chạy vào bẩm báo ngay.

Không lâu sau, đã có một tia sáng bay từ trong nhà ra rồi đứng trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thu Vô Dạ. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Là anh à? Anh là Trương Linh Bảo giả mạo đúng không?”
 
Chương 3297


Chương 3297

Ngô Bình cười nói: “Lúc ấy tình thế bắt buộc nên tôi phải giấu thân phận thật của mình, khiến anh Thu chê cười rồi. Tên thật của tôi là Ngô Bình, giờ đang là Tổng đốc ở một nơi”.

Thu Vô Dạ cười nói: “Ra là anh Tổng đốc Ngô”.

Ngô Bình: “Sao? Không định mời tôi vào nhà chơi à?”

Thu Vô Dạ: “Có chứ, mời!”

Vào trong rồi, hai người hàn huyên đôi điều, sau đó Ngô Bình mới biết nhờ được Bạch Đế Tông ủng hộ nên Thu Vô Dạ mới được làm Thái thú ở đây.

Thu Vô Dạ: “Thanh danh của anh Ngô như tiếng sấm rền, anh còn là võ tông truyền kỳ số một của học viện Võ Đạo nữa chứ”.

Ngô Bình: “Tin ấy cũ rồi, giờ tôi đã là võ vương truyền kỳ, nhưng tôi chưa đi kiểm tra lại”.

Thu Vô Dạ dựng ngón tay cái nói: “Ngày trước ở Long Hổ Tiên Cảnh, anh cũng dẫn đầu mà, tôi thật sự bái phục”.

Ngô Bình: “Anh Thu, tuy chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng rất có thiện cảm với nhau. Nếu anh ưng thì chúng ta kết bạn nhé”.

Thu Vô Dạ cười phá lên nói: “Tôi mong còn không được”.

Ngô Bình phát hiện, Thu Vô Dạ đã là Địa Tiên Thần Hoá rồi. Anh ngẫm nghĩ rồ lấy một viên Tam Bảo Thần Đan ra, nói: “Đây là đan dược mà tôi mới luyện chế, hôm nay tôi tặng cho anh”.

Thu Vô Dạ nhận lấy đan dược một cái là cảm nhận được sự phi phàm của nó ngay, anh ta cười nói: “Không dưng lại nhận quà thế này, tôi ngại quá”.

Ngô Bình: “Chúng ta kết bạn thì phải bày tỏ thành ý, thật ra tôi cũng có chuyện nhờ anh”.

Thu Vô Dạ cười nói: “Anh Ngô cứ nói”.

Ngô Bình: “Nhà vợ tôi đang sống ở Hải Thành, hi vọng anh có thể để mắt đến họ”.

Thu Vô Dạ: “Chuyện nhỏ, chỉ cần anh Ngô nói một câu là được, cần gì tặng tôi đan dược”.

Ngô Bình: “Dù không nhờ anh giúp thì tôi vẫn chuẩn bị viên đan dược này để tặng cho anh, anh sắp đột phá Long Môn rồi đúng không? Có lẽ viên đan dược này sẽ giúp ích được cho anh đó”.

Thu Vô Dạ vội nói: “Cảm ơn anh Ngô!”

Hai người nói chuyện đến sáng sớm thì Ngô Bình mới ra về.

Về đến nhà họ Nhậm, anh lấy nhẫn trữ đồ rồi mở ra, bên trong có khá nhiều đồ, gồm một cái hộp ngọc được để ở một chỗ riêng, Ngô Bình mở tiếp ra thì thấy có một hạt châu đang toả ra khí tức kỳ diệu.

Anh tu luyện Đại Mệnh Vân Thuật nên biết ngay đây là khí tức của vận khí: “Chắc chắn đây là Thiên Vận Châu”.

Ngay khi anh cầm hạt chây lên, thần thai đã rung lên, anh biết thần anh sắp xuất hiện nên đã lặn sâu xuống biển để chờ đón giây phút quan trọng ấy.

Thùng thùng!

Thần thai cử động vài cái rồi có khí tức kỳ lạ xuất hiện, mây đen che phủ bầu trời, khí tức mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.

Thường thì khi Anh Biến sẽ có hiện tượng lạ xuất hiện cùng, ví dụ như cả căn phòng thơm ngát hoặc ban ngày xuất hiện ánh sáng đỏ.

Nhưng lúc này, bầu trời chỉ có mây đen và sấm chớp, gió lớn nổi lên, sóng biển cuộn trào.

Thần thai bắt đầu nứt ra, một tia thần quang chui ra ngoài rồi bay lên thiên cung.

Sau đó, thần quang đã ngưng tụ thành thần anh.
 
Chương 3298


Chương 3298

Thần anh này rất cao lớn, ngay khi hoá thành thực thể, nó đã giống hệt Ngô Bình. Thần anh này mặc tiên y Cửu Bảo, toàn thân được thần quang bao phủ, khí thế thì vang dội, khiến các bá chủ dưới biển trong phạm vi mấy trăm cây số gần đó đều phải nín thở vì sợ bị phát hiện.

Đây chính là thần anh của Ngô Bình, thần anh vươn vai rồi cử động, sau đó ngước lên hỏi sấm sét trên trời: “Định đánh tao hả? Xuống đê!”

Rẹt!

Một tia sét giáng mạnh xuống đỉnh đầu thần anh, đó là lôi kiếp hay còn được gọi là thiên kiếp!

Thần anh của Ngô Bình quá mạnh, nó vừa xuất hiện thì lôi kiếp đã đến rồi.

Tia sét giáng xuống người nó xong thì tan biến luôn, còn thần anh thì như được gãi ngứa.

Trên một hòn đảo nhỏ hình tròn cách đó vài nghìn cây số, có một con cá khổng lồ ngoi lên nhìn về phía Ngô Bình đang độ kiếp.

Một cô thiếu nữ đứng trên lưng rùa cũng đang nhìn về phía lôi kiếp rồi nói: “Ông rùa, thần anh của người này mạnh quá, lưu anh ngày xưa của anh tôi cũng không được như vậy”.

Ông rùa nói: “Thần anh càng mạnh thì lôi kiếp càng khủng khiếp, khéo lần này sẽ dụ cửu trùng lôi kiếp đến mất”.

Cô gái mím môi nói: “Cửu trùng lôi kiếp ư? Cái này cũng có gì lạ đâu, tôi biết nó có mấy loại mà”.

Ông rùa: “Nhưng cô đừng quên, sau Cửu trùng lôi kiếp sẽ đến lôi kiếp thứ hai là Hỗn độn lôi kiếp”.

Cô gái ngạc nhiên: “Hỗn độn lôi kiếp! Thế thì đỡ sao được? Hơn mười nghìn năm nay, cũng làm gì có ai qua được lôi kiếp này đâu”.

Ông rùa: “Thần anh của người này không đùa được đâu, khéo lại làm được”.

Cô gái: “Thế lại hoá là thiên kiêu tuyệt thế à?”

Ngô Bình vừa chịu một đòn sét đánh xong thì tia sét thứ hai đã tới, tia sét lần này vẫn có màu đen, nhưng nó mang theo sức mạnh ăn mòn khủng khiếp, lực sát thương rõ ràng mạnh hơn nhiều tia sét trước đó.

Anh đọc trong sổ tay Ngọc Hoàng thì biết nguyên anh sẽ trải qua ba lôi kiếp, nhưng hầu hết tu sĩ chỉ chịu được lần thứ nhất, chỉ thiên kiêu nào qua được cửu trùng lôi kiếp thì mới phải chịu lôi kiếp thứ hai.

Lôi kiếp thứ nhất có cấp cao nhất là cấp chín, lực sát thương của cấp hai gấp ba lần cấp một, lực sát thương của cấp ba gấp ba lần cấp hai, cứ thế nhân lên thì lực sát thương của cấp chín đã gấp cấp một rất nhiều lần.

Vì thế các tu sĩ bình thường cùng lắm chỉ trụ được đến tầng ba hoặc bốn thôi là kịch, ai chịu được đến tầng năm hoặc sáu thì là thiên tài. Nếu có thể đến được tầng bảy hoặc tám thì là thiên kiêu, còn lên đến tầng chín thì là thiên kiêu tuyệt thế.

Mỗi lần sấm sét giáng xuống đều tôi luyện thêm cho thần anh của Ngô Bình, tia sét đánh xuống người anh làm khói đen bốc lên, nhưng anh không hề bị thương.

Sau đó đến tia sét thứ ba, thứ tư, uy lực ngày càng mạnh hơn, đến tia sét thứ tám thì là một tia thần lôi màu vàng, bên trong ẩn hiện các ảo ảnh đáng sợ. Các ảo ảnh này đều là sinh vật mạnh mẽ của thời cổ đã bị thần lôi gi ết chết rồi giữ lại khí tức.

Xẹt!

Tia thần lôi màu vàng giáng xuống thần anh, Ngô Bình hơi nhíu mày vì đau. Nhưng anh đã luyện hoá Lôi Hồn Điện Phách nên sự tấn công của cấp này vẫn chưa nhằm nhò gì.

Mây đen vẫn tiếp tục tích tụ, một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo đến.

Ông rùa thấy thế thì nói: “Tầng thứ chín đang tới rồi”.

Cô gái: “Ông rùa, anh ta có thể vượt qua bình an được không?”

Ông rùa: “Chắc được”.
 
Chương 3299


Chương 3299

Uỳnh!

Trên bầu trời xuất hiện một cánh cổng lớn, phía sau là một hư ảnh pháo cổ khổng lồ.

Ông rùa ngạc nhiên hô lên: “Vạn Kiếp Diệt Thần Pháo! Đây… là thứ chưa từng xuất hiện trong lịch sử”.

Cô gái cũng kinh ngạc nói: “Đó là… khẩu pháo khổng lồ ư?”

Ông rùa: “Nghe kể ngày xưa có người đã dùng khẩu pháo này để tiêu diệt 100 nghìn thần linh đấy”.

Cô gái ngẩn ra: “Một khẩu pháo mà có thể tiêu diệt ngầy ấy thần linh ư? Thế thì khủng khiếp quá!”

Ông rùa: “Thần anh của người này quá mạnh, vì thế lôi kiếp cuối cùng cũng phải thật mạnh cho xứng với cậu ta. Haizz, không biết cậu ta có qua khỏi được hay không đây”.

Ngô Bình cũng nhìn thấy khẩu đại pháo này, anh trợn tròn mắt, không hiểu tại sao khi độ lôi kiếp lại có thứ quái quỷ này xuất hiện.

Đoàng!

Một tiếng động lớn vang lên, tiếp đó có một tia sáng huỷ thiên diệt đia bay về phía Ngô Bình.

Anh hoảng hốt rồi phóng kiếm vực Thiên Cực ra tạo lá chắn trên đỉnh đầu, nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh còn uống liền một mạch mười viên Cửu Kiếp Lôi Đan nữa.

Tia sáng ấy đã che phủ toàn bộ tấm lá chắn của Ngô Bình, ánh sáng chói mắt khiến không ai nhìn thấy gì, chờ khi nó biến mất thì Ngô Bình đen nhẻm đang đứng giữa trời.

Tiên y Cửu Bảo đã bị phá huỷ, đầu tóc anh cháy sém, mặt nhom nhem.

Cuối cùng, anh vẫn trụ lại được, tuy rằng cũng đã bị thương nhẹ.

Anh vận chuyển thần lực, bên ngoài cơ thể xuất hiện quần áo từ điện phách, lớp da chết chóc ra, để lộ lớp da mới.

“Đau chết mất thôi!”, anh lẩm bẩm một câu rồi thu thần anh về. Khi thần anh quay lại, anh lấy Thiên Vận Châu ra rồi nuốt vào bụng.

Sau đó, không còn thấy Ngô Bình đâu nữa.

“Đi mất rồi!”, cô gái thở phào một hơi, không biết tại sao thấy Ngô Bình bình an vượt qua lôi kiếp, cô ấy lại thấy hơi vui.

Ông rùa: “Công chúa hãy nhớ tướng mạo của cậu ta, sau này người đến đại lục nếu có gặp lại thì còn nhận ra”.

Cô gái hỏi: “Ông rùa, lôi kiếp thứ hai của anh ta như thế nào vậy?”

Ông rùa: “Hỗn độn lôi kiếp rất đáng sợ, đến tôi cũng không ngờ cậu ta có thể qua được”.

Không lâu sau, Ngô Bình đã quay về nhà họ Nhậm.

Lúc này, trời vừa hửng sáng, khi mặt trời ló dạng, Nhậm San San vừa rửa mặt xong thì thấy hơi đau bụng, cô ấy nói: “Huyền Bình, em sắp sinh rồi”.

Ngô Bình bảo cô ấy nằm lên giường rồi khẽ vỗ vào bụng cô ấy, có một tia sáng bay ra, Nhậm San San không cảm thấy đau nữa, nhưng đứa trẻ đã chào đời thật rồi.

Một em bé được đài sen cửu phẩm nâng lên cao, trông nó rất đáng yêu, vừa giống Ngô Bình vừa giống Nhậm San San.

Thằng bé đang m*t ngón tay, đôi mắt đã mở, nó không hề khóc như những đứa trẻ bình thường, mà lại cười khanh khách.

Lần đầu làm bố, Ngô Bình cảm thấy rất lạ lẫm, anh nhẹ nhàng bế đứa bé lên rồi thơm nó: “Con trai, gọi bố đi nào”.

Thằng bé chỉ cười rồi rúc vào lòng anh, sau đó bay tới chỗ Nhậm San San, thì ra nó đòi ti sữa mẹ.

Nhậm San San cở áo, Ngô Bình ấn nhẹ tay một cái, sữa mẹ đã chảy ra như suối, đứa bé bắt đầu bú sữa.
 
Chương 3300


Chương 3300

Nhậm San San vừa cho con bú vừa vui vẻ nói: “Huyền Bình, Đỉnh Nhi không giống những em bé bình thường”.

Ngô Bình: “Đương nhiên, trong người nó có thánh huyết, lại nhận được lợi ích của đài sen cửu phẩm, tương lai chắc chắn sẽ là thiên kiêu tung hoành thiên hạ”.

Lúc này, vợ chồng Nhậm Thiên Thắng cũng đã vào, nhìn thấy cháu ngoại, hai vợ chồng hào hứng nhảy nhót đòi bé em bé.

Nhưng cu cậu chưa ăn no nên mặc kệ ông bà mình, cứ thế ti mẹ tiếp. Sau khi no nê rồi, thằng bé mới cho mọi người bế.

Tất cả mọi người đều bế nó môt lượt, ai cũng thấy cu cậu đáng yêu nên không muốn nhường cho ai khác.

Ngô Bình cười nói: “San San, chờ anh một lát, anh đi rồi về ngay”.

Một lát sau, Ngô Bình đã xuất hiện trên đảo của Đông Danh, anh nói với Tiểu Hoàng Long: “Đi theo tôi”.

Tiểu Hoàng Long mừng rỡ nói: “Anh Bình, anh dẫn tôi đi đâu thế?”

Ngô Bình: “Con trai tôi vừa ra đời, sau này cậu hãy phụ trách việc bảo vệ nó”.

Tiểu Hoàng Long chớp mắt nói: “Cháu tôi chào đời rồi à? Tốt, tôi đi ngay!”

Ngô Bình: “Biến nhỏ lại tẹo đi”.

Nói rồi, anh điểm vào người Tiểu Hoàng Long, nó lập tức thu nhỏ lại, trông rất đáng yêu.

Mười phút sau, Ngô Bình đã quay về nhà họ Nhậm rồi lấy Tiểu Hoàng Long ra.

Nhìn thấy con rắn này, người làm và vợ chồng Nhậm Thiên Thắng đều sợ hãi, nhưng khi nhìn kỹ lại thì họ mới thấy nó là một con rồng.

Tiểu Hoàng Long bay lên cao rồi tò mò nhìn Đỉnh Nhi: “Cu cậu kháu đấy! Chắc chắn thành tựu sau này không thua gì bố”.

Ngô Bình: “Thế nên tôi mới nhờ cậu bảo vệ thằng bé”.

Tiểu Hoàng Long cười nói: “Anh Bình yên tâm, có tôi đây rồi thì cu cậu sẽ lớn lên khoẻ mạnh và an toàn”.

Nhóm Nhậm Thiên Thắng ngơ ngác nhìn nhau, ông ấy hỏi: “Tiểu Bình, đây là rồng à?”

Ngô Bình: “Hoàng Long có huyết mạch mạnh nhất trong các loài rồng, sau này có nó ở đây thì San San và Đỉnh Nhi sẽ được an toàn. À, con cũng nói chuyện với Thu Vô Dạ rồi, có việc gì thì bác cứ đến tìm anh ta”.

Nhậm Thiên Thắng mừng rỡ rồi đồng ý ngay.

Đến trưa, Ngô Bình đã đưa hai mẹ con Nhậm San San đến Hưng Long. Đứa bé vừa ra đời nên đương nhiên phải đi gặp bà nội và cô ruột. Vợ chồng Nhậm Thiên Thắng không nỡ rời xa cháu ngoại nên cũng đòi đi theo.

Khi Trương Lệ nhìn thấy Đỉnh Nhi thì thấy như nằm mơ, bà hỏi: “Cháu trai mẹ đây à?”

Nhậm San San cười nói: “Đúng là cháu mẹ đấy ạ, thằng bé là Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.

Trương Lệ vui mừng đến rơi lệ, sau đó bế Đỉnh Nhi lên.

Ngô Mi cũng vui lắm, nhanh chóng chạy đến bé thằng bé.

Sau đó, Ngô Bình sai người chuẩn bị tiệc để mình đãi bố mẹ vợ.

Đường Tử Di cũng đến, nhìn thấy Đỉnh Nhi, cô ấy cũng rất thích, sau đó mong chờ ngày mình cũng sinh ra một cục cưng đáng yêu giống vậy.

Cả nhà đều vui vẻ, ai nấy đều xúm lại quanh Đỉnh Nhi.

Đột nhiên Long Hổ Tiên Cảnh rung lên, Ngô Bình vội ra ngoài xem xét tình hình.
 
Chương 3301


Chương 3301

Anh vừa đi ra thì đã nhìn thấy có một đám mây đen khổng lồ ở trên trời, ngoài ra còn loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm.

Đại thần Côn Ngô đã giăng trước kết giới để tránh sấm sét giáng xuống khiến mọi người bị thương.

Ngô Bình híp mắt lại, biết người này đến với ý đồ xấu nên hỏi: “Ai thế?”

Đám mây tản đi, để lộ ra một dáng người cao lớn với khí tức bức người, Ngô Bình có thể thấy đó là một vị thần tiên.

Người thanh niên này có sấm sét vây quanh người, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu giết Tử Lôi Thiên Quân hả?”

Ngô Bình hiểu ra ngay, hoá ra người này đến trả thù. Anh bay lên cao rồi thờ ơ nói: “Đúng thế”.

Người thanh niên mặc áo bào màu bạc, tóc cũng cùng màu, đôi mắt xẹt điện, hắn nói: “Tử Lôi Thiên Quân là bố của tôi, tôi là Dạ Cuồng Đồ, hôm nay đến giết cậu để trả thù cho bố tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ mình mạnh hơn Tử Lôi Thiên Quân à?”

Dạ Cuồng Đồ bình thản nói: “Tôi biết cậu giỏi nên đã mượn Ngũ Lôi Chuỳ của sư phụ, để tôi xem cậu đỡ được mấy búa”.

Hắn vừa nói dứt câu thì đã có một cái búa ngũ sắc xuất hiện trong tay, bên trên còn có tia sét đùng đoàng.

Ngô Bình không nói nhiều, sau thần anh thì thực lực của anh đã ngang với thần tiên rồi.

Trong thần anh có bốn chấm chế do kiếm thần hoa thành, uy lực của chúng rất mạnh.

Anh động tinh thần, một cấm chế lập tức xuất hiện, bên cạnh anh có thêm một thanh kiếm thần màu tím! Đây chính là tài năng của thần anh, biến sức mạnh thành vũ khí.

Sau đó, ba cấm chế còn lại cũng rung lên, bốn thanh kiếm thần lơ lửng bên ngoài cơ thể Ngô Bình, mỗi thanh một màu khác nhau.

Ngô Bình vung tay lên nói: “Đi!”

Một thanh kiếm màu bạc phóng đi trước, nó chém thẳng về phía Ngũ Lôi Chuỳ. Dạ Cuồng Đồ vung cái búa lên, năm con lôi xà xuất hiện rồi tấn công thanh kiếm bạc.

Cheng!

Thanh kiếm rung lên, toả ra vô vàn đường kiếm khí về phía con lôi xà. Các kiếm khí này rất đáng sợ, mấy con lôi xà đã bị chém thành nhiều đoạn.

Hơn nữa, Ngũ Lôi Chuỳ của Dạ Cuồng Đồ cũng bị bổ đôi.

Hắn hoảng hốt rồi không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

“Lên!”

Ngô Bình búng ngón tay, thanh kiếm thần màu đỏ xuất phát, sau đó lập tức đuổi theo Dạ Cuồng Đồ.

“Cậu dám!”

Hắn hét to lên, nhưng cơ thể đã bị chém đứt đoạn rồi tan biến.

Ngô Bình cau mày, vì anh phát hiện Dạ Cuồng Đồ đã dùng bùa thế thân vào giây phút quyết định, vì thế hắn vẫn chạy thoát mất rồi, thứ anh chém được chỉ là con rối thế thân mà thôi.

“Dạ Cuồng Đồ, nhất định tôi sẽ đánh tới thiên vực Cửu Lôi để lấy mạng anh”.

Đánh bại Dạ Cuồng Đồ xong, Ngô Bình đáp xuống đất.

Hoả Hoàng Nhi chạy tới rồi cười nói: “Bố, con muốn đi bế em”.

Ngô Bình cười nói: “Thì đi, em đang ở Long Hổ Tiên Cảnh”.

Hoả Hoàng Nhi mỉm cười rồi đi vào Tiên Cảnh.

Nữ đế Linh Hy cũng đã tới: “Chúc mừng nhé!”
 
Chương 3302


Chương 3302

Chương 3302

Cô ấy nói tiếp: “Huyền Bình, người ban nãy có lai lịch thế nào, nghe chừng cũng khá mạnh”.

Ngô Bình: “Người của tiên vực Cửu Lôi, sư phụ của hắn là Cử Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn”.

Nữ đế kinh ngạc nói: “Thế thì anh phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi”.

Anh nhìn nữ đế rồi cười nói: “Linh Hy, hình như dạo này cô lại tiến bộ thêm rồi hả!”

Nữ đế cười đáp: “Tôi ở tầng thứ hai cảnh giới Thiên Tiên rồi, nhưng vẫn kém xa anh”.

Cô ấy nói tiếp: “Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn đang bê quan, hình như đột phá cảnh giới Thần Tàng gặp chuyện gì đó”.

Ngô Bình: “Hả? Thế ư? Chúng ta đi xem sao”.

Bọn họ đi tới chỗ của thiên chủ Thanh Tuyết, Đông Hoàng đang nằm ngoài cửa, thấy Ngô Bình đến, nó nhảy lên rồi mừng rỡ ra đón anh.

Ngô Bình: “Đông Hoàng, Thanh Tuyết đang bế quan à?”

Đông Hoàng gật đầu.

Lúc này, có giọng của Thanh Tuyết vọng từ trong nhà ra: “Huyền Bình, hai người vào đây”.

Hai người đi vào trong phòng thì thấy thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi trên giường.

Ngô Bình: “Thanh Tuyết, có tiến triển không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi mở được ba điểm Nhân Tàng, một điểm Bí Tàng, giờ đang chuẩn bị mở Bí Tàng thứ hai nhưng mà khó quá nên tôi chưa biết phải làm sao”.

Ngô Bình: “Để tôi xem cho”.

Anh ngồi xuống, thần anh bay ra rồi hoá thành một người tí hon, sau đó chui vào người Thanh Tuyết từ trên đỉnh đầu.

Thần anh đi vào cơ thể xong, thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Cậu định làm gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi mở Thần Tàng giúp cô, trước tôi chưa làm được, nhưng giờ có thần anh rồi thì vô tư”.

Anh có tài y thuật hơn người, thêm khả năng nhìn xuyên thấu thì tìm Bí Tàng cho người khác không phải chuyện khó.

Ngô Bình cho thần anh vào người thiên chủ Thanh Tuyết rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, anh phát hiện có vài không gian thần bí trong cơ thể cô ấy, hơn nữa còn đều là không gian cao chiều, chính cô ấy cũng không biết điều này.

Bí Tàng nằm trong các không gian ấy.

Thần anh của Ngô Bình thu nhỏ lại như hạt bụi rồi đi đế gần một không gian cao chiều, anh ngẫm nghĩ rồi đi vòng quanh rồi kết nối với thiên chủ Thanh Tuyết: “Chắc có Bí Tàng ở đây, cô thể hiện cho tốt vào”.

Trước đó, thiên chủ Thanh Tuyết không thể đột phá vì không biết Bí Tàng ở đây, giờ được Ngô Bình chỉ chỗ cho thì cô ấy lập tức dồn toàn lực bứt phá luôn.

Nửa tiếng sau, cô ấy cười nói: “Tìm thấy rồi, nhưng chưa rõ ràng lắm, tôi cần bế quan”.

Thần anh của Ngô Bình bay ra ngoài rồi về lại cơ thể, anh cười nói: “Vậy chúng tôi ra ngoài chờ tin tốt”.

Hai người đi ra ngoài, Đông Hoàng hào hứng lè lưỡi hỏi: “Chủ nhân sắp đột phá rồi à?”

Ngô Bình: “Ừm, nhanh thôi. Đông Hoàng, dạo này mày làm gì mà không đi con chó mẹ nào bầu bạn đi”.

Đông Hoàng: “Tôi không tìm chó mẹ đâu”.
 
Chương 3303


Chương 3303

Ngô Bình: “Hả? Thế lại thích mèo mẹ à?”

Đông Hoàng chạy tới cắn anh, Ngô Bình chạy trối chết. Một người một chó đùa giỡn ngoài sân, Ngô Bình chợt giữ nó lại hỏi: “Đông Hoàng, mày có thể nói cho tao biết thiên chủ Thanh Tuyết là nam hay nữ được không?”

Đông Hoàng liếc anh rồi nói: “Anh hỏi làm gì? Định tòm tem chắc?”

Ngô Bình: “Không, tao tò mò thôi mà”.

Đông Hoàng hất mặt sang một bên rồi nói: “Chủ nhân nhà tôi đương nhiên là nữ, ai rảnh đâu mà biến thành đàn ông?”

Ngô Bình: “Cũng chưa chắc, nhỡ cô ấy muốn trải nghiệm một cuộc đời khác thì sao”.

Đông Hoàng: “Chủ nhân vẫn có ký ức của kiếp trước nên không hề thay đổi, chỉ là tu luyện lại thôi”.

Lúc này, mấy con tiểu bạch long cũng đến, chúng xếp thành một cái thuyền nhỏ, còn Hoả Hoàng Nhi nằm bên trên vừa cắn hạt dưa vừa nghịch điện thoại.

Ngô Bình: “Hoàng Nhi, sao con lại đến đây?”

Hoả Hoàng Nhi nói: “Bố, con lại đói rồi”.

Ngô Bình chán nản nói: “Được rồi, để bố làm đồ ăn cho”.

Ngô Bình nướng thịt cho Hoả Hoàng Nhi xong thì thiên chủ Thanh Tuyết chợt phóng ra khí tức bức người, Ngô Bình sai người để ý thịt rồi nhanh chóng đi xem thế nào.

Lúc này, thiên chủ Thanh Tuyết toát ra một khí tức thần bí và mạnh mẽ, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Điểm Bí Tàng này của cô mạng thật đấy”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Ừm, đến tôi cũng bất ngờ”.

Ngô Bình: “Có cần tôi tìm tiếp điểm thứ ba cho cô không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi muốn mở một điểm Thiên Tàng, cậu giúp tôi được không?”

Ngô Bình nói: “Thiên Tàng liên quan đến thiên đạo nên chưa chắc tôi đã tìm được”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu tìm được một điểm Thiên Tàng thì tôi sẽ có địa vị đế phẩm”.

Cảnh giới Thiên Tiên chia thành các tầng cảnh giới nhỏ là Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên. Hư Tiên cũng chia thành nhiều cấp bậc nhỏ.

Các cấp chia thành từ bất nhập phẩm, cửu phẩm đến nhất phẩm và siêu phẩm, trong đó từ cấp cửu phẩm đến ngũ phẩm là đông tu sĩ nhất.

Thiên Tiên đạt cấp tứ phẩm trở xuống thì khá ít, hầu hết đều là các cường giả tinh anh và có thành tựu rất lớn. Tiếp đến là cấp siêu phẩm thì rất hiếm, tỉ lệ chưa tới một phần một trăm.

Siêu phẩm lại chia ra thành cực phẩm, hầu phẩm, vương phẩm, đế phẩm, thiên phẩm. Trong đó, Thiên Phẩm sẽ là Tiên Vương, địa vị của Tiên Vương ngang với Nhân Vương của cảnh giới Nhân Tiên.

Tương tự đó thì đế phẩm là Tiên Đế, ngọc phẩm là Tiên Hầu,…

Tiên Vương và Tiên Đế không liên quan đến cảnh giới, Hư Tiên thường là Tiên Vương, mà Chân Tiên cũng có thể là Tiên Vương.

Ngô Bình gật đầu nói: “Để tôi thử xem sao”.

Sau đó, anh phóng thần anh ra rồi tiến vào cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết tiếp. Lần này, thần anh của anh đã đến thẳng thần cung của cô ấy.

Thần anh của thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi xếp bằng trong đó, thấy thần anh của Ngô Bình đi vào thì nó hỏi: “Đến đây làm gì?”

Thần anh của Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn xem cô là nam hay nữ”.

Thiên chủ Thanh Tuyết lừ mắt: “Tôi là nữ, chứ nam đâu ra”.
 
Chương 3304


Chương 3304

Ngô Bình mỉm cười rồi rời khỏi đó, tiếp tục dùng khả năng nhìn xuyên thấu để tìm kiếm. Thần anh thu nhỏ lại rồi lục tìm trong cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết.

Sau hơn một tiếng tìm kiếm, Ngô Bình chợt đứng lại ở mi tâm của thiên chủ Thanh Tuyết.

“Thanh Tuyết, cô thử ở chỗ này đi”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Được”.

Ngô Bình rời đi rồi chờ ở ngoài, anh biết lần này thiên chủ Thanh Tuyết sẽ không thể nhanh như lần trước, khéo phải mấy từ ba đến chục ngày.

Hoả Hoàng Nhi đã ăn no, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi nên anh lại đi tìm Đường Tử Di.

Bụng cô ấy đã rất lớn nên đi lại hơi bất tiện, bây giờ cô ấy đang ngồi trên sofa xem tivi.

Thực lực của nước Long rất mạnh, mấy hôm trước, tất cả mọi nơi đã được thiết lập thiết bị thu phát trực tiếp, tín hiệu rất nhanh.

Không chỉ tivi mà người dân bây giờ đã có thể lên mạng và dùng điện thoại được rồi, các tiết mục giải trí và phim anh cũng xuất hiện trở lại, mọi thứ như quay về thời trước đó.

Đường Tử Di vẫy tay với anh rồi nói: “Huyền Bình, anh đến xem này”.

Ngô Bình ngồi xuống cạnh cô ấy thì thấy trên tivi đang phát chương trình thời sự. Học viện Võ Đạo đã có thêm một võ vương truyền kỳ, sau đó được học viện thưởng cho một trăm triệu Thần Long.

“Huyền Bình, anh cũng là võ vương đúng không? Nếu anh đạt được cấp truyền kỳ rồi thì cũng sẽ thưởng ngẩn ấy tiền nhỉ?”

Ngô Bình: “Anh không biết, nhưng chắc chắn anh có thể đạt được cấp ấy”.

Đường Tử Di cười nói: “Hay anh đi thử đi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng được, để anh đến đó một chuyến”.

Đường Tử Di: “Ừm, đi nhanh về nhanh”.

Ngô Bình chuẩn bị qua một chút rồi đến Long Kinh. Trước khi tới học viện, anh đã đến gặp hoàng đế của nước Long.

Lần trước, anh đã thấy hoàng đế và viện trưởng của học viện Võ Đạo không ưa nhau, hơn nữa Long Tượng Thiên Tôn còn có ác ý với anh, vì thế anh quyết định sẽ đến gặp hoàng đế để bàn đường đi nước bước trước.

Anh vừa đến Long Kinh thì đã gọi ngay cho Trác công công, hai bên đã trao đổi cách liên lạc.

Loáng cái, Trác công công đã hẹn anh gặp mặt ở hoàng cung. Thanh Long Môn ở trong hoàng cung, Ngô Bình muốn gặp hoàng đế thì phải vào đây.

Anh đi đến cổng thì thấy có lính gác, cả hoàng cung có đại trận bảo vệ, Đại La Hư Tiên muốn vào cũng không được.

Anh vừa tới thì Trác công công đã xuất hiện, ông ấy cười nói: “Tổng đốc Ngô, cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi”.

Ngô Bình chắp tay nói: “Trác công công, lâu rồi không gặp. Tôi đang muốn đến học viện Võ Đạo kiếm tra võ vương truyền kỳ nên muốn tới thăm hoàng đế trước”.

Trác công công cười nói: “Cậu làm thế là đúng, bệ hạ đang tiếp vài vị sứ thần của nước ngoài, chúng ta đến điện Càn Nguyên chờ nhé”.

Ngô Bình đồng ý rồi đi cùng Trác công công, hoàng cung rất rộng, anh vào trong rồi ngồi lên một cái kiệu.

Cái kiệu bay lên, khoảng mười phút sau thì đáp xuống. Ngô Bình xuống kiệu thì nhìn thấy một cung điện nguy nga, phía trước có rất nhiều lính canh, tu vi của họ đều rất cao, ai cũng là Thiên Tiên.

Trác công công mời Ngô Bình vào trong, đang có hơn chục người ngồi ở đây, xem ra đều đến để gặp hoàng đế.
 
Chương 3305


Chương 3305

Ngô Bình có biết một người trong số này, đó chính là Trương Thiên Hoành.

Trương Thiên Hoàng lúc này không còn khí thế gì nữa mà như một người bình thường, ông ấy nhắm mắt rồi ngồi chờ.

Ngô Bình đang định lên chào hỏi thì chợt nghe thấy có người gọi: “Tam đệ”.

Anh ngoảnh lại thì nhìn thấy Đinh Mặc, lâu rồi không gặp, Đinh Mặc đã có tu vi cảnh giới Bất Tử rồi.

Anh mừng rỡ: “Nhị ca, sao anh lại ở đây?”

Đinh Mặc cười lớn nói: “Anh là cao thủ tìm mộ nên hoàng đế muốn cất nhắc”.

Trong lúc họ nói chuyện thì Trương Thiên Hoành nhìn sang, trông thấy Ngô Bình, ông ấy khẽ gật đầu chứ không đứng dậy chào hỏi.

Ngô Bình cũng không đi tới mà kéo Đinh Mặc ngồi ra chỗ khác rồi cười nói: “Nhị ca, anh biến đi đâu mất thế?”

Đinh Mặc: “Thôi đừng hỏi nữa, nếu không nhờ linh khí hồi phục thì chúng ta không gặp được nhau đâu”, sau đó, anh ta đã kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Thì ra sau khi hai người tạm biệt nhau không lâu, Đinh Mặc đã phát hiện ra một mộ tiên. Anh ta vào trong đó xong thì đã kích hoạt một trận pháp dịch chuyển, sau đó bị đưa tới một nơi xa lạ.

Ở đó, anh ta đã tu luyện tiến bộ rất nhanh, hiện giờ đã ở cảnh giới Bất Tử rồi. Về sau, các không gia gập thi nhau mở ra thì anh ta mới thoát ra ngoài được.

Tiếp đó, anh ta liên tiếp mở được nhiều ngôi mộ lớn nên đã được nước Long chú ý đến, vì thế họ đã mời anh ta đến hoàng cung để gặp hoàng đế.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra anh có thu hoạch lớn lắm đúng không!”

Đinh Mặc cười nói: “Cũng thường thôi, chắc chắn không bằng chú. Anh vừa về đã nghe chuyện của chú rồi, thiên tài của học viện Võ Đạo cơ đấy”.

Ngô Bình: “Em đang chuẩn bị đến đó để kiểm tra đây, nếu là võ vương truyền kỳ thì sẽ được thưởng 100 triệu Thần Long đấy”.

Nghe thấy thế, có một người ngồi cạnh đó cười lạnh nói: “Võ vương truyền kỳ ư? Cậu có biết làm được điều đó có nghĩa là gì không?”

Ngô Bình tò mò nhìn sang người đó rồi hỏi: “Anh là ai?”

Đó là một người thanh niên trạc tuổi anh, hắn kiêu ngạo nói: “Tôi là Quách Phượng Minh – giáo viên ba sao của học viện Võ Đao”.

Ngô Bình: “Đúng là rất khó để trở thành võ vương truyền kỳ, nhưng với tôi mà nói thì dễ như trở bàn tay thôi”.

Quách Phượng Minh cười khẩy nói: “Chém gió cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, đến nay học viện Võ Đạo mới chỉ có một võ vương truyền kỳ, hơn nữa nhờ dược lực nên mới miễn cưỡng đạt được”.

Ngô Bình: “Tôi sắp đến đó kiểm tra rồi, anh rảnh thì tới mà xem cho mở mang tầm mắt”.

Quách Phượng Minh hừ một tiếng rồi không thèm nói chuyện với Ngô Bình nữa.

Đinh Mặc rất ngạc nhiên: “Tam đệ, tu vi hiện giờ của chú mà có thể đạt đến võ vương truyền kỳ ư?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Hai người đang trò chuyện thì Ngô Bình hỏi Trác công công, Trác công công, còn phải chờ bao lâu nữa?”

Trác công công cười đáp: “Mọi người ở đây cũng xếp hàng chờ gặp bệ hạ nên chắc phải chờ đến tối đấy ạ”.

Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian nên nói: “Trác công công, ông có thể giữ chỗ cho tôi được không? Tôi phải ra ngoài một chuyến”.
 
Chương 3306


Chương 3306

Trác công công tỏ vẻ không vui, vì với ông ấy mà nói thì không có việc gì quan trọng hơn gặp hoàng thượng nên cười hỏi: “Tổng đốc đi đâu vậy?”

Ngô Bình: “Tôi đến học viện Võ Đạo, lấy được thân phận võ vương truyền kỳ xong khéo bệ hạ sẽ coi trọng tôi hơn”.

Trác công công ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Giờ cậu đi kiểm tra thân phận võ vương truyền kỳ ư?”

Ngô Bình: “Đúng thế”.

Trác công công: “Được, Tổng đốc đi nhanh về nhanh, chúng tôi chờ tin tốt của cậu”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Đinh Mặc: “Nhị ca, em đi rồi về ngay!”

Ngô Bình rời khỏi hoàng cung rồi đi thẳng đến tháp Tiên Võ của học viện Võ Đạo. Người canh gác ở đây nhận ra anh nên thấy anh lại tới thì hỏi: “Thầy Ngô lại đến kiểm tra à?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi đến kiểm tra võ vương truyền kỳ”.

Người kia không dám cản mà nói: “Mời thầy vào”.

Ngô Bình vừa vào tháp thì cậu thiếu niên lúc trước đã xuất hiện: “Mời lên tầng tám”.

Tầng này kiểm tra tiềm năng võ đạo, Ngô Bình đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng vượt qua ngay. Nửa tiếng sau, cậu thiếu niên cười nói: “Anh vẫn có tiềm năng nghịch thiên như lần trước”.

Tầng thứ chín là kiểm tra vận khí, lần này Ngô Bình còn có kết quả tốt hơn lần trước. Thì ra, tháp Tiên Võ cũng phân cấp cho tầng này, lần trước anh đạt cấp nghịch thiên nhị đẳng, còn lần này là siêu đẳng.

Tầng thứ mười là kiểm tra huyết mạch, kết quả vừa có, cậu thiếu niên đã nói: “Huyết mạch của anh tương đương với Chân Nhân thái cổ, cũng là cấp nghịch thiên siêu đẳng”.

Ngô Bình: “Vậy thì chắc tôi là võ vương chí tôn đúng không?”

Cậu thiếu niên: “Đúng thế, võ vương chí tôn 12 sao”.

Ngô Bình cười nói: “Sao bảo cao nhất là 10 sao?”

Cậu thiếu niên: “Bình thường là 10 sao, nhưng với quái vật như anh thì phải 12 mới đủ để đánh giá”.

Ngô Bình: “Mới có người được nhận định là võ vương truyền kỳ à?”

Cậu thiếu niên: “Người đó dùng thuốc nên tôi cho anh ta làm võ vương truyền kỳ một sao”.

Ngô Bình: “Ừm, thế cậu cho tôi huy hiệu võ vương truyền kỳ chín sao nhé?”

Cậu thiếu niên: “Được, hi vọng anh sớm đột phá lên Tiên Quân rồi lên ba tầng cuối”.

Ngô Bình: “Không lâu nữa đâu”.

Lúc này, đã có mấy trăm người tụ tập bên ngoài tháp Tiên Võ, có cả giáo viên và học viên. Người canh tháp cũng phải há hốc miệng, tin Ngô Bình vào tháp kiểm tra đã lôi kéo nhiều người đến xem náo nhiệt.

Có nhiều người đã chờ ở ngoài ba, bốn tiếng vẫn không chịu đi, họ nhất định phải chờ xem bằng được thành tựu của anh.

“Các người đoán thầy Ngô này có được võ vương truyền kỳ không?”, một người hỏi.

“Chắc được, dẫu sao người ta cũng là võ tông truyền kỳ rồi, hơn nữa còn được mười sao đấy. Nói chung kiểu gì cũng được võ vương truyền kỳ thôi, nhưng sao sẽ kém hơn, khoảng ba đến năm sao gì đó”.

“Hồi hộp thế nhờ”, một cô gái nói: “Nghe chuyện về thầy Ngô nhiều rồi mà chưa được gặp bao giờ, hi vọng thầy sẽ là võ vương truyền kỳ năm sao”.

“Năm sao? Nằm mơ đi! Hai sao đã hiếm rồi, ba sao còn ít hơn nữa, trong một trăm võ vương truyền kỳ kéo cũng không có nổi một người được năm sao đâu”.

Thiết Huyền nghe thấy thế thì nói: “Tôi tin thầy Ngô sẽ làm được, thậm chí còn trên năm sao luôn”.

Người kia nhìn Thiết Huyền rồi cười khẩy nói: “Trợ giảng như anh mà dám đọ độ tinh mắt với tôi à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
 
Chương 3307


Chương 3307

Đúng lúc này, mọi người chợt ngừng bàn luận vì Ngô Bình đã đi ra.

Anh chắp tay sau lưng đang định rời đi thì bị biển người trước mặt doạ cho giật mình, có người nhìn thấy huy hiệu trước ngực anh thì hét lên: “Trời ơi! Võ vương truyền kỳ chín sao!”

“Trời đất! Chín sao thật kìa, đáng sợ quá!”

Giáo viên nói Ngô Bình không thể được năm sao lập tức tự vả vào mặt rồi chạy mất.

Ngô Bình chắp tay với mọi người ròi nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đ ến tôi”.

Lãnh Nhân và Thiết Huyền bước ra rồi cười nói: “Thầy Ngô, anh mau đi nhận thưởng đi”.

Ngô Bình: “Ai cũng được thưởng hết à?”

Thiết Huyền gật đầu: “Vì viện trưởng đã nhận được nhiệm vụ phải bồi dưỡng ba võ vương truyền kỳ trở lên trong ba nă, nên đã công bố giải thưởng cho thân phận này. Trong đó, võ vương truyền kỳ một sao sẽ được thăng làm giáo viên bốn sao và nhạn được 100 triệu Thần Long. Mỗi khi tăng thêm một cao thì sẽ được thưởng thêm 30 triệu! Hơn nữa, nếu có thể đạt được năm sao thì sẽ được thăng làm giáo viên năm sao”.

Ngô Bình sáng mắt lên, thế thì anh sẽ được 340 triệu Thần Long rồi, hơn nữa còn được phong làm giáo viên năm sao.

Anh nói: “Được, giờ tôi đi lĩnh thưởng luôn”.

Cứ thế, Ngô Bình đã vượt qua vòng vây cuat mọi người rồi đi đến chỗ viện trưởng. Khi Long Tượng Tiên Tôn nhìn thấy Ngô Bình hùng dũng bước tới cùng với mấy trăm người chờ xem náo nhiệt thì lập tức có một dự cảm không lành.

Ngô Bình nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn để râu quái nón, bụng bự có dáng đi như rồng như hổ bước ra. Người này chính là Chu Nguyên Thông – đại ca của Đinh Mặc và Ngô Bình.

Đinh Mặc tiến lên chắp tay với người đàn ông: “Đại ca, đây chính là tam đệ mà em từng kể với anh. Tam đệ, đây là đại ca”.

Ngô Bình bước tới chào hỏi: “Chào đại ca”.

Người đàn ông đỡ anh dậy rồi cười nói: “Anh em trong nhà thì không cần đa lễ. Tam đệ, anh nghe nhị để kể chú là thiên kiêu đúng không? Ha ha, có một cậu em kết nghĩa như chú làm anh mát mày mát mặt”.

Đinh Mặc nhìn vào trong thì cảm thấy có nhiều người đi qua đi lại nên hỏi: “Đại ca, anh đang có việc gì à?”

Chu Nguyên Thông cười đáp: “Cấp trên xếp cho anh thêm mấy trợ thủ, nhưng bọn này ngông lắm, anh đang nghĩ cách hạ oai phong của chúng nó đây”.

Đinh Mặc: “Chúng ta vào trong xem sao đi”.

Ba người cùng đi vào trong, phủ đô đốc rất rộng, có ba người thanh niên lanh mặt đứng dưới nắng, trông ai cũng ngông nghênh, đã thế người còn có vết thương, chứng tỏ vừa đánh nhau.

Chu Nguyên Thông lạnh lùng nhìn họ rồi nói: “Đánh cho mấy trận rồi mà vẫn chưa phục à? Được, đánh tiếp mỗi người thêm một trăm gậy cho tôi”.

Ngô Bình nói: “Đại ca, họ là thuộc hạ của anh ạ?”

Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng chúng nó cứ tưởng mình giỏi rồi nên không coi anh ra gì cả. Bọn nó dám đánh quan lớn, ức hiếp đồng đội nên anh không thể tha cho được”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bọn này có tài năng gì ạ?”

Nghe thấy thế, năm người kia bắt đầu tỏ vẻ bực mình, một người trong số đó đẩy ngã người đang áp tải mình rồi lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Anh ăn nói cho cận thận, anh gọi ai là bọn hả?”

Ngô Bình: “Không được gọi vậy à?”

Người kia: “Không được”.
 
Chương 3308


Chương 3308

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chỉ gọi đại vậy thôi, chứ đúng ra các người chỉ là một lũ vô dụng”.

Nghe thấy thế, cả năm người kia nổi khủng lên, một người hét lớn: “Chúng tôi là lũ vô dụng thì anh là cái thá gì hả?”

Ngô Bình nhìn Chu Nguyên Thông rồi cười nói: “Đại ca, hay để em trị bọn này hộ anh nhé?”

Chu Nguyên Thông mỉm cười gật đầu: “Ừ, nếu chú có cách thì hộ anh cái”.

Ngô Bình đi tới gần người đối chấp với anh rồi nói: “Anh ở cảnh giới Long Môn rồi hả?”

Người đó kiêu ngạo nói: “Đúng, còn anh thì chưa đúng không?”

Ngô Bình cười nói: “Ừ, tôi mới ở cảnh giới Lôi Kiếp thôi”.

Tên kia mỉm cười khinh bỉ: “Một Địa Tiên Lôi Kiếp cỏn con mà dám nói tôi là vô dụng, đúng là không biết lượng sức mình”.

Ngô Bình đeo huy hiệu trước ngực rồi nói: “Nhưng tôi có cái này”.

Thấy thế, mấy người kia lập tức tiu nghỉu, ai nấy đều hoang mang nói: “Anh là võ vương truyền kỳ chín sao ư?”

Ngô Bình: “Nếu tôi ở cảnh giới Long Môn rồi thì còn là võ vương chí tôn cơ”.

Người kia cúi đầu xuống nói: “Võ vương tha tội, chúng tôi không biết thân phận của anh”.

Ngô Bình: “Trước không biết thì thôi, chứ giờ biết rồi thì trả lời tôi, anh phạm tội gì mà bị đại ca tôi phạt thế?”

Người đó đáp: “Tôi đánh quan lớn và mấy quân sĩ”.

Ngô Bình: “Tại sao anh lại làm thế?”

Tên đó đáo: “Người đó có thực lực kém tôi, tại sao được phép quản lý tôi chứ?”

Ngô Bình: “Giờ anh còn thấy mình làm đúng nữa không?”

Người đó nhìn Ngô Bình rồi cúi đầu xuống: “Anh bảo tôi sai thì tôi nhận sai”.

Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Với trình độ của các cậu thì còn không xứng xách dép cho chú em tôi, thế mà còn tưởng mình giỏi lắm à?”

Mấy người kia đỏ mặt, đúng thế so với Ngô Bình thì đúng là họ chẳng là gì cả.

Chu Nguyên Thông hạ lệnh: “Lôi xuống dưới, cấm túc một tháng”.

Mấy người đó được đưa đi rồi, Chu Nguyên Thông mới vui vẻ nói: “Tam đệ, không ngờ chú là võ vương truyền kỳ rồi lại còn chín sao nữa, siêu quá đấy! Có muốn làm Đề đốc ở chỗ anh không?”

Ngô Bình cười nói: “Đại ca, em đã đồng ý với hoàng đế làm thủ lĩnh cấm quân rồi”.

Chu Nguyên Thông trợn tròn mắt: “Thủ lĩnh cấm quân ư? Anh bảo, chỗ anh cũng đang thiếu thủ lĩnh, hay chú làm cả cho anh nữa, anh sẽ trả lương hậu hĩnh”.

Đinh Mặc: “Đại ca, hậu hĩnh là thế nào?”

Chu Nguyên Thông: “Mỗi năm năm triệu Thần Long, còn có nhiều trợ cấp khác nữa. Đương nhiên quan trọng nhất là chức quyền, Đề đốc của Long Kinh ngang với một chức quan nhị phẩm nên sẽ cao hơn Tổng đốc, ngoài ra còn có thể điều động binh lính”.

Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, anh thấy được đấy, chú suy nghĩ thử xem”.

Ngô Bình: “Em chưa làm thủ lĩnh bao giờ, sợ không làm được”.

Chu Nguyên Thông cười lớn nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi”.

Chu Nguyên Thông mời hai người vào phòng khách, sau đó sai người chuẩn bị rượu bánh.
 
Chương 3309


Chương 3309

Chu Nguyên Thông nói: “Tam đệ, chúng ta uống xong thì đi đến doanh trại nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình hỏi: “Đại ca, em nghe nói Long Tượng Thiên Tôn của học viện Võ Đạo có xích mích với hoàng đế phải không ạ?”

Chu Nguyên Thông cười nói: “Không nhiều người biết chuyện này đâu, hoàng đế là nhân vật thứ hai của nhà họ Phong – một trong bảy thế gia của Tiên Giới, còn Long Tượng Thiên Tôn thì là chủ của đại thế giới Long Tượng. Nhà họ Phong và đại thế giới Long Tượng từng có xung đột, hai bên đã giết không ít người của nhau, vì thế Long Tượng Thiên Tôn mới ghét hoàng đế nước Long, còn hoàng đế cũng muốn giết ông ta”.

Ngô Bình: “Long Tượng Thiên Tôn còn có ác ý với em nữa”.

Chu Nguyên Thông: “Lão già ấy ngu lắm, chẳng qua đại thế giới Long Tượng có tài nguyên dồi dào thôi, không chẳng ai thèm nhòm ngó tới lão đâu”.

Ngô Bình: “Nơi ấy nhiều tài nguyên lắm ạ?”

Chu Nguyên Thông: “Ở đó trồng được hai loại dược liệu là cỏ Thần Long và quả Thần Tượng. Hai dược liệu này có thể luyện chế ra Long Tượng Thần Đan – một loại đan dược cực hiếm. Uống nó vào thì sẽ có thần lực bức người, lực chiến đấu tăng vọt. Vì thế tiên binh rất cần tới chúng, do đó mới không dám đắc tội với Long Tượng Thiên Tôn”.

Ngô Bình hỏi: “Đại ca có loại đan dược ấy không ạ?”

Chu Nguyên Thông lấy một cái bình ra đưa cho Ngô Bình rồi nói: “Tam đệ, anh có ba viên, mang tiếng là Đại đô đốc nhưng mỗi tháng anh cũng chỉ lấy được mười viên thôi”.

Ngô Bình đổ đan dược ra xem, sau đó uống một viên để phân tích dược lực.

Mười phút sau, anh nói: “Em có thể luyện chế đan dược này được, chỉ cần cho em dược liệu là xong”.

Chu Nguyên Thông mừng rỡ: “Chú còn biết luyện đan à?”

Ngô Bình cười đáp: “Em là đại sư luyện đan bốn sao mà”.

Chu Nguyên Thông vỗ đùi đánh đét: “Tam đệ, chúng ta đến phòng luyện đan đi”.

Đến nơi rồi, Chu Nguyên Thông lấy dược liệu ra rồi nhìn Ngô Bình: “Dược liệu để luyện chế Long Tượng Thần Đan đây, giờ chú thử luôn nhé?”

Ngô Bình gật đầu rồi lấy lò luyện đan ra bắt đầu vào việc. Nửa tiếng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp nhị phẩm.

Chu Nguyên Thông cầm lấy đan dược rồi hào hứng nói: “Nhị phẩm à? Viên chú uống ban nãy là tam phẩm, so ra còn kém viên này”.

Ngô Bình: “Đại ca, đan dược này có giá bao nhiêu?”

Chu Nguyên Thông: “Như viên nhị phẩm của chú thì ít cũng phải tám triệu Thần Long, nhưng không có mà mua ấy”.

Ngô Bình: “Đế phẩm thì sao?”

Chu Nguyên Thông ngẩn ra: “Đế phẩm? Muốn có thì phải tham gia đấu giá. Lần trước ta cắn răng mua một cái, giá cuối cùng lên tới 74 triệu đồng Thần Long!”

Ngô Bình: “Đại ca có sở hữu nhiều dược liệu không?”

Chu Nguyên Thông: “Khi trước anh có góp nhặt được đôi chút, tính theo lượng tiêu hao của chú thì hẳn là có thể luyện chế được bảy, tám chục lô”.

Ngô Bình: “Thế này nhé. Đại ca cứ đưa tất cả dược liệu cho em, luyện được đan dược thì chúng ta chia đôi”.

Chu Nguyên Thông lộ vẻ vui mừng: “Chú em, sao thế được. Đáng lẽ chú phải lấy phần hơn chứ!”

Ngô Bình: “Anh em với nhau cả, khách sáo làm gì”.
 
Chương 3310


Chương 3310

Chu Nguyên Thông cười ha hả: “Được! Vậy anh không khách sáo với chú em nữa. Chúng ta chia đôi nhé!”

Lúc này, Ngô Bình bỗng nói: “Nghe anh cả nói, kiếp trước đại ca là Đại La Đạo Quân?”

Chu Nguyên Thông cười nói: “Có khá ít người biết chuyện này. Ừm, trước đây ta là Long Hoa Đạo Quân, bị người thân nhất hãm hại, cuối cùng hủy hoại đạo cơ, suýt nữa tan thành mây khói. Về sau, dấu ấn sinh mệnh anh lưu lại ở Hạ Giới đầu thai chuyển kiếp nên anh mới nhờ thế mà tu luyện lại từ đầu”.

Ngô Bình: “Khó trách tu vi của đại ca lại tiến triển nhanh như vậy”.

Chu Nguyên Thông: “Thật ra như vậy cũng tốt. Kiếp này tu luyện lại anh đã bổ sung được những phần còn thiếu sót trong tu luyện của kiếp trước, nên không còn tiếc nuối”.

Ngô Bình: “Nếu đại ca cần em giúp gì thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức”.

Chu Nguyên Thông cười bảo: “Anh rất vui khi được kết nghĩa với chú em. Ba người chúng ta hiện giờ chính thức kết bái luôn nhé!”

Đinh Mặc cười đáp: “Được!”

Ba người bái trời đất, sau đó uống rượu đã được nhỏ máu, cùng đọc lời hẹn thề, chính thức trở thành anh em khác họ với nhau.

Sau khi kết bái xong xuôi, Chu Nguyên Thông cười bảo: “Em ba, chúng ta tới quân doanh thăm thú chút nhé?”

Ngô Bình: “Được”.

Chu Nguyên Thông là đại đô đốc Long Kinh Tiên quân, nhóm tiên binh tiên tướng do Đại Thiên Tôn điều xuống có khoảng một phần ba thuộc quyền quản lý của Chu Nguyên Thông, chủ yếu chịu trách nhiệm phòng ngự cho Long Kinh, nghe theo chỉ huy của hoàng đế Long quốc.

Quân doanh Long Kinh nằm ở một không gian đơn độc, chiếm diện tích rất lớn, là nơi đóng quân và huấn luyện.

Lúc vào hành cung đại đô đốc của quân doanh, Chu Nguyên Thông bèn sai người gọi mấy cấm quân trong doanh tới.

Chu Nguyên Thông nói: “Em ba, dưới trướng anh có tám doanh đội, mỗi doanh đội có một đại cấm quân, ngoài ra còn có một thủ lĩnh cấm quân. Dưới quyền mỗi cấm quân theo thứ tự còn có kim y cấm quân, hồng y cấm quân, bạch y cấm quân”.

Ngô Bình: “Mấy cấm quân đó cũng tới từ Tiên Giới sao?”

Chu Nguyên Thông đáp: “Đúng vậy. Thủ lĩnh cấm quân kia từng là một vị Võ Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên, hiện giờ là Hư Tiên giai đoạn thứ ba, thực lực khá là đáng gờm. Nếu đánh nhau thì những Chân Tiên bình thường đều không thắng được ông ta”.

Ngô Bình: “Đại ca, thủ lĩnh cấm quân của anh giỏi như vậy rồi, tìm ta tới chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao?”

Chu Nguyên Thông: “Thôi, anh nói thật với chú vậy. Người của tám doanh này đều đến từ Tiên Giới, cực kỳ kiêu ngạo, nên anh muốn quản lý cũng chẳng dễ dàng. Anh mời em ba tới đây là muốn nhờ chú giúp anh thu phục bọn họ, để bọn họ chịu nghe lời hơn. Trong tám doanh đội thì khó quản lý nhất chính là Long Uy Doanh. Phần lớn tướng sĩ của doanh đội này đều có huyết thống Long tộc, thể chất mạnh mẽ, ai ai cũng trâu bò. Chú em, anh quyết định mời chú tới làm đại cấm quân của Long Uy Doanh trước”.

Ngô Bình: “Đại doanh của đại ca có bao nhiêu người?”

Chu Nguyên Thông: “Hơn một nghìn tám trăm người. Nhân số tuy không nhiều, nhưng lại khó quản chế. Lát nữa, đại cấm quân và mấy cấm quân áo vàng của Long Uy Doanh tới, nhờ chú giúp anh khiến bọn họ tâm phục khẩu phục nhé”.

Ngô Bình: “Không thành vấn đề. Có điều em cũng khá bận nên thời gian tới quân doanh cũng hạn chế”.

Chu Nguyên Thông: “Không sao. Chỉ cần chú đủ mạnh thì cho dù chú không ở đây, nhóm người kia cũng sẽ ngoan ngoãn thôi”.
 
Chương 3311


Chương 3311

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”.

Chỉ một lát sau có sáu người bước vào, người đi đầu mặc áo bào đen có khí thế mạnh mẽ, quanh người còn phát ra khí tức võ đạo. Ông ta cũng giống với thủ lĩnh cấm quân, đều là Võ Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên!

Người áo đen ôm quyền: “Không biết đại đô đốc cho gọi có chuyện gì?”

Chu Nguyên Thông cười đáp: “Hoàng cấm quân, tôi giới thiệu chút nhé. Đây là em ba Ngô Bình của tôi, Võ Vương truyền kỳ chín sao của học viện võ đạo. Em ba, đây là Hoàng thủ lĩnh Hoàng Bân Hổ, người quản lý Long Uy Doanh thay ta”.

Dứt lời, Chu Nguyên Thông nói tiếp: “Hoàng cấm quân, em ba của tôi tinh thông võ học, gần đây muốn tìm một người để đấu thử. Ta biết công phu của ông ta giỏi nhất trong tám cấm quân, nên mới mời ông tới đây”.

Hoàng Bân Hổ không ngốc, ông ta biết rõ nếu như mình thua trong trận đấu thoạt nhìn có vẻ đơn giản này thì chức vị cấm quân của doanh trại Long Uy này sẽ đổi người.

Đôi mắt ông ta phát ra thần quang, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, nói: “Nghe đồn Võ Vương truyền kỳ đều rất đáng gờm, nhưng thoạt nhìn có vẻ chưa vượt long môn nhỉ?”

Ngô Bình: “Vừa mới trải qua lôi kiếp thôi. Mong được Hoàng cấm quân chỉ bảo đôi điều”.

Sắc mặt Hoàng Bân Hổ nghiêm túc hẳn, ông ta biết rõ sự đáng sợ của Võ Vương truyền kỳ chín sao, những người đó chính là sự tồn tại nghịch thiên, tuy tu vi của họ không cao nhưng ông ta muốn thắng cũng chẳng dễ dàng.

Vừa nghĩ tới đây, ông ta liền nói: “Ngô Võ Vương, hay là chúng ta đấu quyền cước thử nhé? Nếu ta để lưng chạm xuống đất trước thì coi như thua”.

Ngô Bình: “Được”.

Chu Nguyên Thông đứng dậy, nói: “Hai vị, chúng ta cùng tới sàn luyện đấu, đừng phá hỏng đại doanh của ta nhé, ha ha!”

Nhóm người di chuyển tới sàn luyện đấu, ngoài năm kim y cấm quân thì còn có cả một số binh sĩ cũng tới xem. Dù sao người dám khiêu chiến Hoàng cấm quân cũng khá ít ỏi, bởi ông ta có thực lực Võ Tiên Tôn đáng gờm mà!”

Hoàng Bân Hổ giơ tay ra trước, cất lời: “Ngô Võ Vương, mời!”

Ngô Bình mỉm cười, anh bước ra một bước, nền đất dưới chân Hoàng Bân Hổ bỗng nhiên không chịu được lực, cả người ông ta hơi hạ xuống một chút. Sau đó, ông ta bỗng bay lên trên.

Nhưng vào giây phút ông ta khẽ bay lên thì bùn trên nền đất bỗng ngưng tụ thành một bàn tay lớn, thoắt cái tóm được mắt cá chân của ông ta, sau đó kéo mạnh xuống đất”.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang lớn, Hoàng Bân Hổ còn chưa chạm được vào góc áo của Ngô Bình thì đã bị ném mạnh xuống đất. Thua rồi!

Đám người liếc mắt nhìn nhau. Chuyện gì xảy ra vậy? Pháp thuật ư?

Hoàng Bân Hổ vô cùng khiếp sợ, bèn hô to: “Đây là võ đạo hóa kình sao?”

Ngô Bình: “Ta luân hồi đại kiếp, tu luyện tới Hóa Kình tầng thứ chín”.

Hoàng Bân Hổ kinh sợ, ông ta cúi thấp người trước Ngô Bình: “Hoàng Bân Hổ tâm phục khẩu phục!”

Đinh Mặc cảm thấy ngoài ý muốn: “Hoàng cấm quân, ông không đánh sao?”

Hoàng Bân Hổ lắc đầu: “Hóa Kình tầng thứ chín, quả thật tôi không thể nào tới gần Ngô Võ Vương. Không hổ là truyền kỳ chín sao, tại hạ không sánh nổi!”

Ông ta lại quay sang Chu Nguyên Thông, nói: “Đại đô đốc, tại hạ tài nghệ không bằng, chẳng còn mặt mũi giữ tiếp chức đại cấm quân nữa”.

 
 
Chương 3312


Chương 3312

Ngô Bình thấy Hoàng Bân Hổ này là một người khá thoải mái, bèn nói: “Đa ca, nhân tài hiếm có, huống hồ em lại không thể ở quân doanh mọi lúc. Em thấy hay là vẫn nên để Hoàng cấm quân giữ chức đại cấm quân đi, nếu có thời gian thì em sẽ tới giúp ông ấy một tay”.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Em ba, làm vậy chẳng phải là đã thiệt thòi cho chú rồi sao?”

Ngô Bình: “Giúp đại ca làm việc, thiệt thòi gì chứ”.

Chu Nguyên Thông cười ha hả, nói với Hoàng Bân Hổ: “Hoàng cấm quân, Em ba của tôi là người coi trọng người tài, vậy thì ông cứ ở lại đi. Em ba, hay là thế này, từ giờ chú chính là phó thủ lĩnh cấm quân”.

Hoàng Bân Hổ vô cùng cảm kích, chắp tay với Ngô Bình và Chu Nguyên Thông: “Đa tạ Đại đô đốc! Đa tạ Ngô Võ Vương!”

Hoàng Bân Hổ: “Đại đô đốc, thủ lĩnh cấm quân không ở đây, phải chăng nên chờ ngài ấy về đã rồi mới bổ nhiệm?”

Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi là thủ lĩnh cấm quân của tám trăm nghìn cấm quân, giờ tôi để chú ấy giữ chức phó thủ lĩnh cấm quân cũng là thiệt thòi cho chú ấy rồi”.

Song đúng lúc này, trong quân doanh phía trước đột nhiên truyền ra một tiếng rồng gầm, tiếp đó, cả mặt đất rung chuyển không ngừng.

Hoàng Bân Hổ biến sắc, hô to: “Không ổn rồi! Mấy người kia lại náo loạn!”

Dứt lời, ông ta liền quay sang Chu Nguyên Thông: “Đại đô đốc, tôi chỉ e không áp chế được, vẫn cần nhờ đến phó thủ lĩnh cấm quân ra mặt”.

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nhờ chú vậy, em ba”.

Ngô Bình: “Đại ca khách sáo quá”.

Hoàng Bân Hổ và Ngô Bình đi vào Long Uy Doanh, thấy ngay trên sàn huấn luyện có hai binh sĩ c ởi trần đang ẩu đả, mỗi đấm mỗi đá của bọn họ đều mang theo sức mạnh rất lớn, những nơi nắm đấm vụt qua như thể bị hai con thú lớn hoành hành, phòng ốc đổ nát, mặt đất lún xuống, cảnh tượng hỗn loạn.

Nhóm quản lý của Long Uy Doanh cười mỉm đứng đằng xa, họ đã quá quen với chuyện này.

Hoàng Bân Hổ cất lời: “Phó thủ lĩnh cấm quân, kỷ luật quân đội thuộc quyền quản lý của nhóm cấm quân chúng tôi. Hai người đang đánh lộn là mấy đứa nhóc có nồng độ long huyết tinh khiết cực cao, một người tên là Quách Thiếu Long, người còn lại là Dương Thế Long. Cả hai đều sắp đạt tới Long Biến tầng thứ hai, thực lực khá mạnh, ngay cả tôi cũng không chắc sẽ thắng được họ”.

Ngô Bình: “Theo kỷ luật trong quân, đánh lộn thế này nên xử trí thế nào?”

Hoàng Bân Hổ: “Mỗi người năm mươi gậy, nhưng quân côn cũng không thể làm bọn họ bị thương, dù bị đánh rất nhiều lần nhưng họ cũng chẳng thấy xi nhê gì. Thế nên hai người này vô cùng ngang ngược, chẳng coi kỷ luật quân đội ra gì hết”.

Ngô Bình: “Nhóm thủ lĩnh cấm quân trong doanh cũng mặc kệ à?”

Hoàng Bân Hổ: “Bọn họ không quản nổi, thế nên dứt khoát mặc kệ luôn”.

Lúc này, hai người đang ẩu đả kia tiến dần về phía Ngô Bình và Hoàng Bân Hổ, một trăm thước xung quanh họ hình thành nên một vùng vực có khí thế mạnh mẽ.

Càng ngày càng gần, đến lúc cách Ngô Bình chừng mấy chục mét thì…

“Ầm ầm!”

Sau tiếng vang lớn, Ngô Bình thi triển Kiếm Vực, cả hai người kia lập tức bị áp chế mạnh mẽ, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.

Ngô Bình chậm rãi đi tới, cất lời: “Ẩu đả trong quân doanh, mỗi người chịu năm mươi gậy”.

Hai người kia cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Một người nói: “Anh là ai?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom