Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3253


Chương 3253

Ngô Bình nhặt kiếm bài của anh ta lên, gương mặt của anh dần thay đổi, chẳng mấy chốc đã biến thành gương mặt của đối phương.

Anh chôn thi thể Tống Ngọc rồi nói: “Tống Ngọc, tôi biết anh chết không nhắm mắt. Bây giờ tôi mượn thân phận của anh, để trả ơn, tôi sẽ tìm cơ hội báo thù cho anh”.

Nói rồi anh tiếp tục đi tới thành Thiên Vũ.

Có hàng dài người đứng xếp hàng trước hội quán kiếm đạo của thành Thiên Vũ, bọn họ đều tới đây để thi.

Bây giờ Ngô Bình hoá thân thành Tống Ngọc, Tống Ngọc vốn đã là đại kiếm sư, thế nên bây giờ có thể trực tiếp thi lấy thân phận kiếm tông.

Ngô Bình xuất hiện không bao lâu thì có người phát hiện ra anh. Dù sao người có thân phận con vợ lẽ của nhà họ Tống cũng là người nổi tiếng ở thành Thiên Vũ, rất nhanh đã có người đi thông báo cho bà cả của nhà họ Tống.

Chẳng bao lâu sau, một gã trai dẫn theo mấy người hầu xuất hiện, người này tên là Tống Linh Kiếm, chính là con trai trưởng nhà họ Tống.

Hắn nhìn thấy “Tống Ngọc” không sao, lại còn tham gia thi chứng nhận thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ thẳng mặt anh quát: “Tống Ngọc, mày còn dám trở về à!”

Ngô Bình nhìn người này một cái, nhờ những lời bàn tán xung quanh mà anh đoán được người này chính là Tống Linh Kiếm.

Anh thờ ơ nói: “Tống Linh Kiếm, quỳ xuống chịu chết đi!”

Tống Linh Kiếm sững sờ, sau đó nổi giận: “Hỗn xược! Thứ khốn kiếp mày mà cũng dám chống đối tao à? Bắt nó cho tao!”

Đám tay chân sau lưng hắn đều có cảnh giới cao hơn Tống Ngọc, nhận lệnh xong thì lập tức nhào lên.

Ngô Bình phất tay, kiếm quang bay qua, mấy tên tay chân liền đầu lìa khỏi xác, máu tươi phun tung toé. Đến chết bọn chúng cũng không hiểu vì sao mình chết.

Tống Linh Kiếm sợ hãi, đứng ngây ra như phỗng.

Ngô Bình nhìn hắn, búng tay một phát, ấn đường của hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng, đứng bất động. Vài giây sau, thi thể của hắn mới chầm chậm đổ xuống.

“Tống Ngọc, cũng xem như là tôi đã trả thù cho anh rồi”, anh thầm nói.

Anh giết người nhưng những người xung quanh không tỏ vẻ ngạc nhiên, chuyện này quá đỗi bình thường ở đại thế giới Kiếm Đạo. Mọi người đều là kiếm tu, ra tay khó tránh có thương vong.

Ngô Bình tiếp tục xếp hàng, chẳng mấy chốc đã tới lượt anh.

Anh vừa vào trong hội quán kiếm đạo, gia chủ nhà họ Tống, bố của Tống Ngọc đã vội đến, hung hăng tìm Tống Ngọc.

Sau khi biết con trai cả bị giết, ông ta nổi trận lôi đình, lập tức đi tới đây để giết Tống Ngọc, trả thù cho con cả!

Bà cả cũng nối gót đến. Ông ta nói: “Vợ, thằng ôn con này đã vào trong thi rồi, đợi nó ra ngoài rồi giết cũng không muộn!”

Ngô Bình vào hội quán, một người đàn ông hỏi thân phận, đồng thời kiểm tra kiếm bài của anh, sau đó cho người dẫn anh vào trong sân.

Trong sân có một tấm bia đá, trên bia đá có khắc một bức tranh, vẽ một người tay cầm trường kiếm chỉ về phía trời Đông, lờ mờ hiện ra một tia kiếm ý.

Thì ra điều quan trọng nhất của kiếm tông là phải có kiếm ý mà mình thành thục. Ngô Bình đã luyện thành kiếm ý từ lâu, nên ải này không khó.
 
Chương 3254


Chương 3254

Người đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cậu chăm chú nhìn bức tranh trên tấm bia, nếu có thể khiến bức tranh cử động, đồng thời giữ được trong thời gian một nén nhang thì có thể nhận được danh hiệu kiếm tông”.

Diệp Quân gật đầu, ánh mắt anh chăm chú nhìn bức tranh trên bia đá. Chẳng bao lâu sau, bức tranh đã cử động, người đó xuất ra đủ loại kiếm chiêu, kiếm ý sắc bén phóng về phía anh.

Anh cũng kích hoạt kiếm ý để đánh với người kia, bất chợt, hai người đã vào trong một thế giới tinh thần huyền bí. Anh cảm giác được môi trường xung quanh đã thay đổi, hai người đang đứng trên một sàn đất bằng cực lớn, xung quanh toàn mây mù, không nhìn thấy bờ bến.

Hai người mỗi người một thanh trường kiếm, nét mặt của đối phương mơ hồ, đâm một kiếm tới trước. Ngô Bình lập tức đánh trả, kiếm pháp của anh tinh diệu, hai chiêu đã đánh chết hình ảnh trên tấm bia đá.

“Rắc!”

Bia đã vỡ nát, người phụ trách đứng ngơ ra một lát rồi gọi: “Bia vỡ! Có thể vào Kiếm Cung học kiếm!”

Sau đó có người chạy ra ngoài, sau đó nữa nhiều người bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Ngô Bình thấy rất ngờ vực, bọn họ đang làm gì vậy?

Chẳng bao lâu sau, trước cửa hội quán đốt pháo hoa, có người khua chiêng gõ trống thông báo: Thành Thiên Vũ, công tử Tống Ngọc đánh nát bia, chuẩn bị tới Kiếm Cung!

Người phụ trách kia bây giờ mới tới trước mặt Ngô Bình, cúi đầu hành lễ long trọng: “Chúc mừng cậu Tống đã đánh nát bia, người của Kiếm Cung sắp tới rồi!”

Ngô Bình không hiểu, nhưng anh không thể thể hiện ra ngoài được, anh chỉ gật nhẹ đầu, sau đó đi theo ra ngoài hội quán.

Bên ngoài hội quán, bố Tống Ngọc và bà cả đều tỏ ra kinh hãi, thế mà Tống Ngọc lại đánh vỡ bia! Sao có thể? Tố chất của Tống Ngọc thế nào, bọn họ là người rõ nhất, Tống Ngọc tuyệt đối không thể làm được!

Lúc thấy “Tống Ngọc” bước ra ngoài, bà cả quát lên: “Giết nó!”

Người của Kiếm Cung sắp tới rồi, bây giờ không giết thì không còn cơ hội giết nữa. Bốn cao thủ sau lưng bà ta đồng loạt ra tay, bốn đạo kiếm quang từ bốn hướng ập về phía “Tống Ngọc”.

Ngô Bình đã đề phòng bọn họ từ trước, thấy họ vừa ra tay là anh đã giậm chân một cái, vô số kiếm khí đâm lên từ mặt đất, chớp mắt đã chém nát tươm đám bà cả và bố của Tống Ngọc!

Bố của Tống Ngọc còn chưa tới cảnh giới Thiên Tiên, nào đỡ nổi kiếm khí khủng khiếp cỡ này.

Giết người xong, anh đứng tại chỗ đợi người của Kiếm Cung tới.

Khoảng mười mấy phút sau, một đạo độn quang đáp xuống, một người đàn ông mặc trường bào tím xuất hiện, không nhìn ra tuổi tác, đội một chiếc mũ nhọn, hỏi: “Ai là người đánh vỡ bia?”

Ngô Bình bước lên trước: “Là tôi”.

Người kia quan sát anh một hồi rồi nói: “Đi theo tôi”.

Nói rồi người kia phất tay, một đạo kiếm quang bay vút lên trời, hai người biến mất.

Mười mấy phút sau, người mặc trường bào tím và Ngô Bình đã xuất hiện trước một cung điện hoành tráng. Trong cung điện có một thứ mà anh quen, bia thử kiếm! Món đồ này ở Thiên Địa kiếm tông cũng có một cái.

Người mặc trường bào tím nói: “Đây là bia thử kiếm, từ xưa đến nay, thành tích của tất cả các kiếm tu cùng cảnh giới đều được ghi chép trên đây. Nếu cậu được xếp hạng trên mười nghìn thì có thể gia nhập vào Thiên Tượng Kiếm Môn tôi. Nếu được xếp trên ba nghìn thì có thể vào Thiên Tượng Kiếm Cung lĩnh ngộ kiếm đạo!”

Ngô Bình thầm nói, xem ra người này là người của Thiên Tượng Kiếm Môn, vậy mình có nên phát huy thực lực thật sự của mình không?

Anh hỏi: “Tiền bối, xếp hạng cao có lợi ích gì không ạ?”

Người mặc trường bào tím: “Nếu cậu được xếp vào tốp một trăm thì có thể vào bốn Kiếm Cung lớn để lĩnh ngộ kiếm đạo, trở thành đệ tử nòng cốt của môn phái. Nếu cậu có thể vào tốp mười thì có thể vào nơi kiếm tổ toạ hoá là điện Kiếm Đạo để lĩnh ngộ kiếm đạo tối cao”.
 
Chương 3255


Chương 3255

Ngô Bình: “Bốn Kiếm Cung lớn không được xem là kiếm đạo tối cao sao?”

Người mặc đồ tím: “Bốn Kiếm Cung lớn chỉ là bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn thôi, chúng là chìa khoá để mở ra truyền thừa kiếm đạo. Muốn có được truyền thừa của kiếm tổ phải lĩnh ngộ được bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn mới được”.

Ngô Bình: “Kiếm Đạo Quân đã lĩnh ngộ được bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn chưa?”

Người mặc trường bào tím im lặng một lát rồi nói: “Kiếm Đạo Quân có được ba trong bốn ý nghĩa lớn, nhưng đáng tiếc đều là phần nông bên ngoài. Năm xưa Kiếm Đạo Quân cũng là một thiên tài, trên bảng thử kiếm xếp hạng thứ một nghìn ba trăm trong số những người cảnh giới Bất Tử. Tiếc là Kiếm Đạo Quân không thu hoạch được gì từ điện Kiếm Đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy bốn môn chủ thì sao? Chắc đều đã lĩnh ngộ được ý nghĩa kiếm đạo rồi nhỉ?”

Người mặc trường bào tím: “Cậu hỏi nhiều quá, kiểm tra trước đi đã, vào được Thiên Tượng Kiếm Môn của tôi rồi hỏi cũng chưa muộn”.

Ngô Bình gật đầu, anh phất tay, một đạo kiếm quang chém lên trên. Nhát kiếm này anh chỉ dùng một phần mười uy lực của mình, xem thử kết quả ra sao. Nếu không vào được tốp một trăm thì thử lại lần nữa.

Bia thử kiếm chấn động kịch liệt một phen, danh sách bảng cảnh giới Chân Quân nhanh chóng xáo trộn, sau đó chừa ra vị trí số bảy. Điều này có nghĩa, uy lực nhát kiếm vừa rồi của anh đã đạt được vị trí thứ bảy trong bảng Chân Quân!

Người mặc trường bào tím cũng ngây cả người ra, nhìn chằm chằm vào danh sách, sau đó ông ấy bóp nát một tấm bùa ngọc, nhìn Ngô Bình chăm chú.

Ngô Bình: “Tiền bối, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Người mặc trường bào tím hoàn hồn, tự biết mình thất thố nên nói: “Xin lỗi, chỉ là tôi quá kinh ngạc. Đứng thứ bảy bảng Chân Quân, cậu là thiên kiêu tuyệt thế, tương lai chắc chắn sẽ vượt xa Kiếm Đạo Quân!”

Ngô Bình nói: “Nói vậy là vãn bối có thể vào điện Kiếm Đạo rồi sao?”

Người mặc trường bào tím cười nói: “Tôi là trưởng lão của Thiên Tượng Kiếm Môn, Công Tôn Vũ Thanh. Tống Ngọc, chưởng môn sắp tới rồi, cậu có vấn đề gì thì chưởng môn sẽ trả lời cậu”.

Chẳng mấy chốc sau, có một bóng người xuất hiện. Người này nhìn không lớn tuổi lắm, mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc bạc nhưng nét mặt thì rất trẻ, không biết là đã sống mấy nghìn mấy vạn năm rồi.

Khí tức của người này cực kỳ khiếp người, khiến Ngô Bình cảm thấy kinh hãi sợ sệt, không dám thở mạnh.

Người đàn ông áo bào trắng nhìn bia thử kiếm, sau đó nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Con trai, con tên gì?”

Ngô Bình: “Vãn bối là Tống Ngọc”.

Người mặc áo bào trắng: “Người ở đâu?”

Ngô Bình: “Thành Thiên Vũ”.

Người mặc áo bào trắng: “Là cố hương của Thiên Vũ Kiếm Hoàng sao? Khá lắm, con mạnh hơn nhóc con Thiên Vũ nhiều lắm”.

Ngô Bình ngạc nhiên quá đỗi, nghe nói Thiên Vũ Kiếm Hoàng đã hơn ba nghìn tuổi rồi, nhưng trong miệng người này lại trở thành nhóc con?

Người đàn ông áo bào trắng cười nói: “Ta tên Nguyên Phong, chưởng môn của Thiên Tượng Kiếm Môn. Con là thiên kiêu, bây giờ ta nhận con làm đồ đệ, con có đồng ý không?”

Ngô Bình đáp: “Đệ tử đồng ý ạ”.

Nguyên Phong cười nói: “Đồ đệ, sau này con nên gọi ta là sư tôn”.
 
Chương 3256


Chương 3256

Ngô Bình: “Tống Ngọc bái kiến sư tôn!”

Nguyên Phong: “Để Công Tôn trưởng lão đưa con đi làm quen môi trường trước nhé”.

Sau đó ông ấy lại nói với Công Tôn Vũ Thanh: “Công Tôn, chuyện của Tống Ngọc bây giờ chưa cần rêu rao. Tên trên bảng thử kiếm này cũng tạm thời đừng điền lên”.

Công Tôn Vũ Thanh: “Rõ!”

Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử muốn tới Thiên Tượng Kiếm Cung”.

Nguyên Phong: “Ừ, cũng tốt. Công Tôn, ông dẫn nó đi. Sau đó có thể tới thăm ba Kiếm Cung còn lại”, nói xong ông ấy tháo một tấm lệnh bài giao cho Công Tôn Vũ Thanh.

Sau khi Nguyên Phong đi, Công Tôn Vũ Thanh nói: “Công tử, mời theo tôi”.

Bay được một đoạn, họ vào một vùng đất hoang vu. Không gian phía trước xuất hiện một toà cung điện.

Công Tôn Vũ Thanh: “Công tử, đây là Thiên Tượng Kiếm Cung”.

Đáp xuống trước cung điện, trước mặt là một cây cầu rất to và dài, ẩn hiện trong một màn mây khói màu vàng, dường như nối liền với cung điện.

Có một đình nghỉ mát trước cây cầu, một ông lão tóc bạc đang ngồi trong đó.

Công Tôn Vũ Thanh đưa lệnh bài ra nói: “Tôi đến đưa đệ tử Tống Ngọc vào Kiếm Cung ngộ đạo”.

Ông lão tóc bạc nhìn lệnh bài rồi gật đầu.

Công Tôn Vũ Thanh: “Công tử, qua cây cầu này chính là Kiếm Cung. Nhưng Kiếm Cung sẽ sàng lọc những người vào cung, nếu thực lực không đủ sẽ rơi khỏi cây cầu. Tố chất của công tử tốt như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu”.

Ngô Bình gật đầu, anh men theo cây cầu đi về phía trước, sắp mất hút trong mây khói.

Trong làn mây khói có một luồng sức mạnh đẩy Ngô Bình về sau, khiến bước chân của anh trở nên nặng nề hơn. Nhưng thể chất của anh mạnh mẽ, luồng sức mạnh này không ảnh hưởng quá nhiều tới anh.

Đi thêm vài bước nữa, lòng anh bỗng lo lắng không yên. May là anh đã khống chế cảm xúc rất nhanh, tiếp tục bước về phía trước.

Sau khi đi được một trăm bước, anh đã nhìn thấy cửa lớn của cung điện. Cửa đang đóng, trước cửa có một con rối kiếm đạo. Con rối kiếm đạo hai tay cầm kiếm, mũi kiếm cắm xuống đất.

Khi anh đi tới trước mặt con rối, con rối bỗng đánh ra một kiếm nhanh như chớp, Ngô Bình phất tay, nắm lấy mũi kiếm, phát ra kiếm lực, con rối bị đánh bay mấy mét, loạng choạng lùi về sau.

Sau một nhát kiếm, con rối thu kiếm lại, không tấn công nữa.

Ngô Bình đi qua con rối, giơ tay đẩy cánh cửa lớn bằng kim loại dày và nặng kia, kích hoạt kiếm lực, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Nghe tiếng cửa lớn được mở, ông lão tóc bạc cười nói: “Đã một trăm lẻ bảy năm không có ai mở được cánh cửa lớn này rồi”.

Công Tôn Vũ Thanh: “Ngài đã nghe thấy rồi sao? Cậu ấy đánh bại con rối kiếm đạo rồi! Những người mở được cửa trước đây hiếm có ai đánh bại được con rối, đa phần đều đi vòng qua nó mà thôi”.

Ông lão gật đầu: “Cậu ấy đánh bại con rối chỉ bằng một đòn. Thực lực của người này quả thật kh ủng bố. Thiên Tượng Kiếm Môn lại xuất hiện một thiên kiêu nữa rồi!”

Cửa đã mở, Ngô Bình bước vào trong.

Cung điện rất rộng rãi, anh vừa bước vào đã có một luồng ý chí ập vào thức hải của anh, truyền ý nghĩa Thiên Tượng tầng một lại cho anh.

Nhận được ý nghĩa, anh nhớ lại Kiếm lão của Thiên Địa kiếm tông. Có lẽ năm xưa Kiếm lão cũng đã vào được Âm Dương Kiếm Cung, sau đó nhận được ý nghĩa Âm Dương tầng một.

Để mang ý nghĩa này đi, ông ấy đã ép mình phong ấn, mãi cho đến khi truyền lại ý nghĩa Âm Dương này cho anh mới rời khỏi nhân thế.
 
Chương 3257


Chương 3257

Sau khi Ngô Bình nhận được ý nghĩa, ánh sáng vàng phía trước cuộn trào, một con rối kiếm đạo bước ra. Con rối này cầm một thanh trường kiếm, đánh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đã từng trải qua tình huống như thế này rồi, năm xưa để học được ý nghĩa Chân Võ, anh cũng đã từng đánh với con rối. Ở tháp Tiên Võ cũng đã đánh với con rối.

Mục đích của những con rối này là giúp anh tiếp nhận ý nghĩa, nên anh buộc phải đánh với chúng nó.

Ý nghĩa Thiên Tượng tổng cộng có mười hai tầng, tầng sau khó hơn tầng trước. Bây giờ Ngô Bình chỉ mới đạt được ý nghĩa tầng một, anh buộc phải hoàn toàn hấp thu hết ý nghĩa tầng một thì mới có thể nhận được ý nghĩa tầng hai.

Bên cạnh có một cái giá kiếm, trên đó bày mười thanh kiếm, anh giơ tay nắm, một thanh trường kiếm bay vào tay anh, rồi đánh với con rối kia.

Kiếm pháp của con rối này rất mạnh, muôn hình vạn trạng, một nhát kiếm bổ tới hệt như sức ép của cả trời đất đều đổ ập lên người anh.

Ầm!

Ngô Bình bị nhát kiếm này đánh lui mấy chục mét, cánh tay tê rần, kinh ngạc vì sức mạnh của con rối này!

Anh vừa nghiên cứu ý nghĩa kiếm thuật của đối phương, vừa nghĩ cách đối phó.

Lúc này, trong nhà họ Lý, một luồng khí tức kinh thiên phóng ra, Hỉ Bảo bước ra từ phòng luyện công.

Lần bế quan này, Hỉ Bảo có thu hoạch rất lớn, nhờ đan dược của Ngô Bình cậu đã thành công đột phá Thiên Vu Kinh tầng mười!

Lúc cậu ở Thiên Vu Kinh tầng bảy đã sở hữu hơn ba phần thực lực của Ngô Bình lúc đó rồi, lúc ở tầng tám thì đã có thể đánh hoà với anh. Bây giờ ở tầng mười thì thực lực càng khủng khiếp.

“Mẹ Đường, bố con đâu?”, cậu tìm thấy Đường Tử Di, hỏi thăm tung tích của Ngô Bình.

Đường Tử Di: “Bố con tới đại thế giới Huyền Hoàng rồi. Hỉ Bảo, con lại đột phá rồi à?”

Hỉ Bảo bây giờ đã trông giống một chàng trai mười bảy tuổi, hoàn toàn không giống một đứa con nít tí nào. Cậu cười nói: “Vâng thưa mẹ Đường, con lại đột phá rồi, bây giờ chắc con đã có thể đánh thắng bố rồi”.

Đường Tử Di nhoẻn miệng cười: “Con muốn đánh bố con à? Cẩn thận đánh không lại, ngược lại còn bị ăn đòn”.

Hỉ Bảo nhếch miệng cười: “Đánh không lại cũng không sao ạ, con lại tiếp tục tu luyện”.

Sau đó cậu nhìn bụng dưới của Đường Tử Di, vui mừng reo lên: “Mẹ Đường, mẹ có em bé rồi hả?”

Đường Tử Di mỉm cười: “Đúng vậy, mấy tháng nữa là mẹ sinh rồi”.

Hỉ Bảo vui đến nỗi nhảy cẫng lên: “Tốt quá đi thôi! Sau này có người chơi với con rồi”.

Cậu bé vẫn là trẻ con, áp lỗ tai vào bụng để nghe, kết quả bị nhóc con trong bụng đạp cho một phát, Hỉ Bảo “úi” một tiếng sau đó cười ha hả: “Mẹ Đường, em gái mạnh mẽ quá à”.

Đường Tử Di nói: “Hỉ Bảo, sau này em gái ra đời, con làm anh trai phải bảo vệ em gái thật tốt nhé”.

Hỉ Bảo gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi ạ, ai dám ăn hiếp em gái của con, con đánh chết nó!”

Hai mẹ con nói chuyện một hồi rồi Đường Tử Di dẫn Hỉ Bảo đi thăm hỏi nữ đế Linh Hy.

Mấy ngày nay nữ đế Linh Hy luôn bế quan tĩnh tu, gần đây mới xuất quan. Thấy Đường Tử Di tới, cô ấy vội ra đón: “Em Tử Di, chị đang định tới thăm em đây chứ”.

Đường Tử Di cười đáp: “Chị Linh Hy, chị vẫn luôn bế quan, lúc Huyền Bình đi có để lại ít trà Thanh Lộ, em mang đến một ít cho chị thưởng thức”.

Nữ đế Linh Hy: “Cảm ơn em”.
 
Chương 3258


Chương 3258

Hai cô gái ngồi thưởng trà, Hỉ Bảo ngồi không yên nên chạy ra vườn hoa tìm năm con thuồng luồng nhỏ chơi.

Năm con thuồng luồng đều đã lớn đến mười mấy mét, cũng rất nghịch ngợm. Nhìn thấy Hỉ Bảo xuất hiện, bọn nó đều hoảng loạn bỏ chạy, nhưng chẳng mấy chốc Hỉ Bảo đã tóm được một con lại.

Hỉ Bảo đánh con thuồng luồng đó mấy cái, quát nó: “Mày chạy cái gì, tao có đánh mày đâu”.

Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một đạo độn quang bay lướt qua trên không, tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng bay ngang qua thì bay thôi, thế mà đối phương lại hỗn xược dùng thần niệm quét phía bên dưới, khiến người ta khó chịu.

Hỉ Bảo thả con thuồng luồng ra, tức giận quát: “Đồ không biết phép lịch sự kia, xuống đây cho tôi!”

Cậu giơ tay chộp lên trời, độn quang kia bỗng nổ tung, sau đó một bóng người rơi từ trên trời xuống, rơi tõm xuống hồ nước gần đó.

Một con rùa nổi lên mặt nước, gặm vào cổ áo kẻ kia kéo lên bờ.

Đây là một nữ tu sĩ, áo quần bị ướt nên đường dáng lộ hết ra ngoài. Hỉ Bảo là một đứa con nít, đâu hiểu sự đời, lại cảm thấy cô gái này quá ốm, trên người không có chút thịt nào, chẳng đẹp.

Bốp bốp!

Cậu vỗ mấy cái lên mặt cô gái: “Này, tỉnh lại đi”.

Cô gái ho vài tiếng rồi ngồi bật dậy. Nhìn thấy Hỉ Bảo bên cạnh, cô gái quát lên: “Cẩu tặc chết đi!”

Cô gái đánh một chưởng về phía Hỉ Bảo, hoả quang từ lòng bàn tay toả ra tứ phía, đánh trúng ngực của Hỉ Bảo.

Hỉ Bảo không tránh, chưởng lực của đối phương đều bị cậu hấp thu hết, hoá thành năng lượng của cậu luôn.

Cậu thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sao cô lại đánh tôi?”

Cô gái bất ngờ: “Cậu… cậu không sao cả à?”

Hỉ Bảo: “Tôi thì làm sao được chứ, tu vi của cô kém như vậy, còn đánh không lại con chó nhà tôi nữa mà”.

Nghe câu này giống như đang chửi người ta, nhưng điều Hỉ Bảo nói là sự thật.

Cô gái tức tím mặt: “Cậu dám sỉ nhục tôi, biết tôi là ai không?”

Hỉ Bảo hỏi: “Cô là ai?”

Cô gái lạnh giọng đáp: “Tôi là đệ tử của Ngọc Hư Cung, bố tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung!”

Hỉ Bảo đâu biết những thứ này, cậu nói: “Ồ, thì ra cô là người của Ngọc Hư Cung. Ngọc Hư Cung là nơi nào vậy?”

Cô gái cạn lời, nói: “Ngọc Hư Cung là đạo trường của Ngọc Hư cảnh thiên, Ngọc Hư Đạo Quân là Đại La Kim Tiên đấy!”

Hỉ Bảo: “Ồ, rồi sao?”

Cô gái: …

“Bây giờ cậu xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ phái người tới gi ết chết tất cả người ở đây”, cô gái lạnh giọng nói, uy hiếp Hỉ Bảo.

Tuy Hỉ Bảo suy nghĩ đơn giản nhưng câu nói nặng lời như gi ết chết tất cả người ở đây thì cậu vẫn có thể nghe hiểu. Gương mặt cậu nghiêm nghị, hỏi: “Sao cô lại muốn giết tất cả người ở đây? Người ở đây đều rất tốt, bọn họ là người thân nhất của tôi”.

Trong lòng Hỉ Bảo, tất cả người ở đây đều là người mà cậu bé phải bảo vệ, vì cậu xem nơi này là nhà, xem Đường Tử Di, Ngô Mi, Trương Lệ là người thân.

Cô gái cười khẩy: “Vì tôi là người của Ngọc Hư Cung, tôi có chỗ dựa, có gia thế! Có thể mặc sức chém giết thế lực nhỏ như chỗ mấy cậu!”
 
Chương 3259


Chương 3259

“Bốp!”

Hỉ Bảo tát một phát vào mặt cô gái, cái tát này rất nặng, nửa gương mặt cô gái lõm cả xuống, cô ta đau đớn hét lên một tiếng, đau đến nỗi toàn thân co rúm.

Hỉ Bảo hỏi: “Ý cô nói là Ngọc Hư Cung sẽ giết người ở đây à?”

Cô gái hổn hển nói: “Tên khốn đáng chết nhà cậu! Nhất định tôi phải nói bố tôi tới giết hết các người, không tha một ai!”

Sâu trong đáy mắt Hỉ Bảo loé lên một tia sáng lạnh: “Ngọc Hư Cung ở đâu?”

Cô gái hung hăng trừng mắt với cậu: “Có giỏi thì cậu đi theo tôi! Tôi phải nói bố tôi lột da cậu, rút gân cậu!”

Hỉ Bảo trầm ngâm vài giây rồi thản nhiên nói: “Ừ, tôi đi với cô”.

Ngọc Hư Cung là thế lực mạnh nhất trong Ngọc Hư cảnh thiên, cũng là nơi thiên chủ Ngọc Hư toạ trấn. Nhưng Ngọc Hư Cung mà cô gái kia nói thật ra là đạo trường mà Ngọc Hư Cung xây dựng bên ngoài, tên đầy đủ là đạo trường thứ sáu mươi của Ngọc Hư Cung.

Đạo trường Ngọc Hư nằm trong Vạn Sơn, sơn môn nguy nga, có một dãy bậc thềm cực lớn dẫn đến một toà cung điện.

Một đạo độn quang đáp xuống, chính là Hỉ Bảo và cô gái kia. Cô gái đến Ngọc Hư Cung thì cười khẩy: “Thằng ôn con! Tới Ngọc Hư Cung rồi, mày cứ đợi bị lột da, rút gân mà chết đi!”

Hỉ Bảo: “Con người cô kỳ cục thật đấy, sao cứ đòi lột da tôi thế nhỉ, cô thích da của tôi à? Nó đâu có biến thành áo quần để mặc được đâu”.

Lúc này cô gái bỗng la lên: “Sư huynh, bố! Anh cả! Mau tới cứu con!”

Giọng cô ta rất vang, vừa hét lên đã có một bóng người xông từ cung điện trên núi xuống, chớp mắt đã tới trước mặt, là một chàng trai trẻ tuổi. Nhưng thấy mặt cô gái bị đánh lõm vào, hắn hoảng hốt: “Nguyên Vi sư muội, em sao thế?”

Cô gái tên Nguyên Vi kia khóc: “Sư huynh, mau giết nó đi! Thằng ôn con này đánh em bị thương đó, hu hu…”

Chàng trai trẻ này tên là Trương Duy Tiên, là thiên tài Nguyên Vi ngưỡng mộ nhất ở đạo trường, trẻ thế này mà đã là Địa Tiên cảnh giới Bất Tử rồi.

Trương Duy Tiên nghe xong thì nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm Hỉ Bảo: “Thằng ôn con, dám đánh bị thương sư muội của tao, chết đi!”

Hắn không hỏi kỹ nguyên nhân, cũng không muốn biết đúng sai thế nào đã ra tay vỗ vào đầu Hỉ Bảo.

Vì Hỉ Bảo tu luyện Thiên Vu Kinh, nhìn có vẻ vô hại, tu vi thấp nên kẻ này hoàn toàn chẳng xem cậu ra gì. Bàn tay của hắn vừa chạm lên đầu Hỉ Bảo, ánh mắt Hỉ Bảo ánh lên tia sắc bén, trên đầu xuất hiện một đạo phù văn, phù văn xoay tròn, pháp lực của Trương Duy Tiên không ngừng bị phù văn hút vào, phù văn cũng theo đó mà càng lúc càng sáng.

Nguyên Vi hoảng hốt, kêu lên: “Mày đang làm gì?”

Cảm nhận tiên lực đang không ngừng bị hút cạn, vẻ mặt Trương Duy Tiên méo mó, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, hét lên: “Mày là loại quái vật gì thế?”

Quá trình hút tiên lực càng lúc càng nhanh, chưa đến mười giây, cơ thể của Trương Duy Tiên đã biến thành tro bụi, tu vi đã bị Hỉ Bảo hút sạch.

Hút tu vi vủa đối phương xong, phù văn trên đỉnh đầu của Hỉ Bảo toả sáng lấp lánh rồi quay trở vào trong cơ thể cậu.

Cậu nhìn Nguyên Vi nói: “Bố và mẹ tôi, mẹ Đường và em gái, không ai được làm hại họ! Ai dám hại họ, tôi giết kẻ đó!”

Cuối cùng Nguyên Vi cũng đã biết vì sao cậu thiếu niên này lại theo mình tới Ngọc Hư Cung rồi, cậu ta muốn giết tất cả mọi người!
 
Chương 3260


Chương 3260

Cô ta vừa kinh sợ vừa tức giận: “Mày… mày là thằng điên!”

“Kẻ nào dám ngang ngược ở đạo trường Ngọc Hư?”, lại một tiếng quát vang lên, một gã trai bay tới, một bàn tay lớn vỗ xuống từ trên không, muốn vỗ chết Hỉ Bảo.

Đám người này vừa lên đã đòi giết mình, tư duy của Hỉ Bảo cực kỳ đơn giản, ai muốn giết mình đều là kẻ thù, không cần khách sáo với chúng.

Thế nên cậu cũng giơ tay ra, một bàn tay ánh màu u tối đánh ra, một phù văn đang xoay vòng với tốc độ cực nhanh giữa lòng bàn tay.

Nguyên Vi thấy người tới thì chợt thấy yên lòng, vì đó là anh cả của cô ta, Nguyên Hạo – Hư Tiên sơ kỳ!

Thế nhưng, lúc bàn tay đen tiếp xúc với bàn tay của đối phương thì đã nuốt chửng chưởng của đối phương, sau đó tiếp tục đánh tới, chộp lấy tay của Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo cảm thấy tiên lực của mình không ngừng bị Hỉ Bảo hút hết, hắn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, hét lớn lên: “Dừng tay!”

Ầm!

Một giây sau, cơ thể hắn nổ tung, hoá thành cát bụi. Sau đó, thần hồn của hắn lại tiếp tục bị luyện hoá, chỉ mười mấy giây đã hoàn toàn biến mất.

Hỉ Bảo thu hồi chưởng ấn, cảm nhận được một nguồn năng lượng khá mạnh đang vận hành trong cơ thể. Một mạch hút cạn tiên lực của hai người, cậu đã sở hữu một phần thần thông, pháp thuật của Ngọc Hư Cung.

Nguyên Vi suýt thì ngất đi, anh cả của mình cứ bị đánh chết như vậy sao? Anh ấy là Hư Tiên mà, sao có thể!

“Tao liều với mày!”, cô ta gào lên, nhào về phía Hỉ Bảo.

Hỉ Bảo đánh một chưởng lên đầu cô ta, cô tiểu thư Nguyên Vi này lập tức hoá thành tro bụi, tu vi bị hút sạch.

Hỉ Bảo cười khúc khích: “Chẳng trách bố lại bảo công pháp mình tu luyện có thể vô địch thiên hạ, sau này cứ mỗi lần giết một kẻ địch thì sẽ đoạt được tu vi và thần thông của kẻ đó, lâu dần, mình chẳng còn sợ ai nữa!”

Vừa gi ết chết Nguyên Vi, một tiếng gào thét truyền tới, một tu sĩ trung niên đứng trên một đốm sáng bay tới từ phía xa. Ông ta tận mắt chứng kiến Hỉ Bảo đánh chết con gái mình, rống giận: “Thằng oắt, chết đi!”

Rõ ràng người này có tu vi cao hơn một chút, ông ta đã ở Hư Tiên trung kỳ, đã vượt qua ba tai ương hai kiếp nạn. Ông ta phất tay áo, ba nghìn phi kiếm bay tới.

Đối diện với ba nghìn phi kiếm này, Hỉ Bảo kết tay thành ấn. Bầu trời và mặt đất xung quanh lấy cậu làm trung tâm, bỗng xuất hiện vô số phù văn phức tạp và cổ quái, cả không gian đều chịu sự khống chế của cậu.

Ba nghìn phi kiếm bỗng mất khống chế, đồng loạt rơi xuống. Tu sĩ trung niên kia cũng bị không gian vây lấy, rơi từ trên cao xuống.

Hỉ Bảo tới trước mặt ông ta, vỗ một chưởng lên đầu ông ta, pháp lực hùng hậu bất chợt chảy vào trong cơ thể cậu.

Người đàn ông trung niên kinh hoàng kêu lên: “Mày là Vu tu…”

Còn chưa nói hết lời, ông ta đã biến thành tro bụi, tu vi bị Hỉ Bảo hút hết.

Hỉ Bảo nhìn toà cung điện cao lớn nguy nga phía sau, lẩm bẩm: “Mình không cho phép bất kỳ ai hại người nhà của mình, chúng đều phải chết!”

Một bóng đen đáp xuống đạo trường Ngọc Hư Cung, bắt đầu một mình tàn sát. Trong đạo trường, cả trưởng lão lẫn đệ tử có hơn ba nghìn năm trăm người, ngoài những người đang ra ngoài thì tổng cộng có hơn ba nghìn một trăm người đã chết.

Giết người xong hung thủ nghênh ngang rời đi mà không để lại bất kỳ manh mối nào, thậm chí tất cả thi thể đều biến mất, hiện trường chỉ còn lại một đống tro xám.
 
Chương 3261


Chương 3261

Hỉ Bảo về lại Hưng Long, không nói chuyện mình giết người với bất kỳ một ai, bây giờ trong cơ thể cậu tràn ngập năng lượng, cảm thấy rất khó chịu, muốn nôn, dường như trong đầu cũng có vô vàn ý niệm, buồn bực bồn chồn.

Cậu nhốt mình trong phòng, ôm gối, toàn thân run rẩy.

Bỗng cửa mở ra, thiên chủ Thanh Tuyết bước vào hỏi: “Hỉ Bảo, có phải bây giờ con cảm thấy khó chịu lắm không?”

Hỉ Bảo vẫn còn là một đứa con nít, mắt ngấn nước, khóc lên: “Dì Thanh, con giết người rồi, bố có giận con không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau khi hỏi rõ những chuyện đã xảy ra, cô ta nhẹ nhàng nói: “Đó là một đám người tự đại, con giết bọn chúng là để bảo vệ gia đình mình, không sai. Nếu cô gái tên Nguyên Vi kia mạnh hơn con thì chắc chắn nó đã lập tức giết con rồi. Hơn nữa nó nói muốn giết tất cả người ở đây không phải là nói chơi. Có một số người thực lực mạnh thì muốn làm mưa làm gió gì cũng được, giết người đối với bọn chúng chỉ là một chuyện đơn giản như uống nước vậy”.

Hỉ Bảo gật đầu: “Bây giờ con rất khó chịu”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Con trai ngốc, con là Vu tu, hút nhiều tu vi như vậy sao không khó chịu cho được? Con đã luyện Thiên Vu Kinh tới tầng mấy rồi?”

Hỉ Bảo: “Tầng mười ạ”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thế thì tiếp tục đột phá đi, tu luyện đến tầng mười một là sẽ không khó chịu nữa”.

Thế nên Hỉ Bảo tiếp tục đóng cửa tu luyện, thiên chủ Thanh Tuyết thì ra khỏi phòng.

Nữ đế Linh Hy đi tới nói: “Vu tu quả thật đáng sợ, một ngày đã lớn mạnh thêm rất nhiều. E là thực lực của Hỉ Bảo bây giờ đã không kém Thần Tiên rồi”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Chính vì đáng sợ cho nên mới bị Tiên Giới kiêng dè, một khi lớn lên, thằng bé khó sống lắm”.

Nữ đế Linh Hy: “Trừ khi có người bằng lòng bảo vệ nó”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Trước khi Huyền Bình trở về đừng để Hỉ Bảo ra ngoài nữa, nếu không dễ bị người khác phát hiện ra thân phận”.

Nói chuyện vài câu, nữ đế Linh Hy bỗng hỏi: “Thiên chủ, hình như chị đã khai mở được Động Thiên rồi?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cảnh giới Động Thiên chị đã có chuẩn bị từ lâu thế nên cũng khá là thuận lợi. Cái khó là cảnh giới Thần Tàng, mười hai điểm Thần Tàng, kiếp trước chị mới mở được ba điểm. Kiếp này, không biết mở được mấy điểm đây!”

Nữ đế Linh Hy rất bất ngờ: “Không ngờ Thần Tàng lại có mười hai điểm!”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đúng vậy. Thiên kiêu bình thường có thể khơi thông được ba điểm Thần Tàng, thiên tài bình thường thì khơi thông được hai điểm, tu sĩ bình thường chỉ khơi thông được một điểm là nhiều nhất. Cơ thể con người có mười hai điểm Thần Tàng, bốn điểm đầu gọi là Nhân Tàng, bốn điểm giữa gọi là Bí Tàng, bốn điểm cuối cùng gọi là Thiên Tàng. Ba điểm Thần Tàng mà các Thiên Kiêu mở được đa số đều là hai điểm Nhân Tàng và một điểm Bí Tàng”.

Nữ đế Linh Hy: “Vâng, em cũng vậy. Một điểm Bí Tàng trong đó có liên quan đến truyền thừa huyết mạch của em, một điểm Thần Tàng còn lại rất kỳ lạ, nó cho em một sức mạnh rất đặc biệt”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thật ra trong bốn điểm Nhân Tàng, hai cái sau là siêu phàm nhất, chỉ có huyết mạch của thái cổ chân nhân mới mở được. Yêu cầu của chị không cao, chỉ cần mở được ba điểm Nhân Tàng với ba điểm Bí Tàng là được. Còn về Thiên Tàng, đó là thứ liên quan tới vận khí, chỉ có thể mong cầu, không thể cưỡng cầu”.

Nữ đế Linh Hy: “Chẳng trách các chị đều phải chuyển thế tu lại”.
 
Chương 3262


Chương 3262

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Linh Hy, em có dự định gì? Ở bên cạnh Huyền Bình mãi à?”

Nữ đế Linh Hy: “Em vốn định sau khi đạt tới Chân Tiên thì sẽ rời đi, nhưng bây giờ em thay đổi ý định rồi, em phải theo người đàn ông này cả đời”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Ồ, vì sao vậy?”

Nữ đế Linh Hy: “Đi theo anh ấy, lòng em yên tâm. Dù tu sĩ toàn thiên hạ đối đầu với em, em cũng không hoảng loạn”.

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Cậu ấy là người có vận khí lớn. Thời gian trước trong Luân Hồi Đại Kiếp, cậu ấy đã nhân cơ hội bù đắp hết hối tiếc, tiếp sau đây chắc chắn tu vi của cậu ấy sẽ tăng vùn vụt”.

Nữ đế Linh Hy: “Thiên chủ, chị thì sao? Sao chị lại ở đây thời gian dài như vậy?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Chị có vài chỗ cần cậu ấy giúp, nên tạm thời sẽ không đi. Hơn nữa, chị đã quyết định sẽ làm người hộ đạo cho cậu ấy”.

Nữ đế Linh Hy bất ngờ: “Đường đường là thiên chủ mà lại bằng lòng làm người hộ đạo cho người khác sao?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có gì lạ đâu? Người hộ đạo bên cạnh Đại Thiên Tôn năm xưa, có ai là người tầm thường đâu?”

Nữ đế Linh Hy: “Cũng đúng. Lần này tới đại thế giới Kiếm Đạo, chắc là Huyền Bình sẽ lại có thêm thu hoạch”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Với tính cách của cậu ấy, không lấy được lợi ích sao chịu quay về? Đợi tin đi, chắc sắp có tin vui đấy”.

Trong Thiên Tượng Kiếm Cung, Ngô Bình không ngừng tấn công con rối kiếm đạo, đồng thời anh cũng dần dần hiểu được tầng thứ nhất của ý nghĩa Thiên Tượng là gì.

Thiên Tượng, ý nghĩa mặt chữ chính là hình tượng, hình ảnh của Thiên. Ý nghĩa Thiên Tượng chính là học về thương thiên, mượn uy lực của Thiên!

Thiên ở đây không phải là trời cao, mà nó chỉ vạn vật trong vũ trụ!

Ý nghĩa Thiên Tượng có bốn cảnh giới, mỗi cảnh giới có ba tầng thiên, tổng cộng có mười hai tầng thiên. Lúc này Ngô Bình đang muốn đột phá Tượng Hình tầng một, Hình Nhi Hạ!

Hình Nhi Hạ là chỉ những thứ hữu hình, những thứ đã thành hình, cổ nhân nói “Vật chất khí cụ là thứ hữu hình, gọi là Hình Nhi Hạ”. Thế nên Hình Nhi Hạ này là một sự bắt chước đơn thuần và trực quan, mục tiêu có hình dạng thế nào thì tôi biến thành hình dạng thế ấy. Vạn vật trong trời đất đều có thể bắt chước.

Nhưng bắt chước trông có vẻ đơn giản, thực ra lại cực kỳ khó. Ví như mặt trời, bắt chước thế nào được? Nó chỉ là một chùm ánh sáng mà thôi, làm thế nào để biến thành nó được?

Ầm!

Ngô Bình bỗng hoá thân thành một chùm ánh sáng chói lọi, khiến con rối phải liên tục lùi sau. Một đạo hoả quang đập lên người con rối, khiến nó tan chảy trong nháy mắt.

Ngô Bình nói: “Ai mà không biết bắt chước chứ!”

Đánh lui con rối thứ nhất xong, lại có một con rối nữa xuất hiện. Nó đại diện cho tầng thứ hai của cảnh giới Tượng Hình, Hình Nhi Thượng! Đồng thời trong đầu anh cũng xuất hiện nội dung của ý nghĩa Thiên Tượng tầng hai.

Hình Nhi Thượng chính là tiến hành tập hợp, tổng kết, sàng lọc sự vật để tìm ra quy luật. Đạo lý là vô hình nên gọi là Hình Nhi Thượng.

Cũng có nghĩa là tầng thứ hai của Tượng Hình này chính là lột bỏ đi vẻ ngoài của sự vật, nắm được đạo lý trong đó. Một số kiếm tu hay nói “trong tay không cầm kiếm mà trong tim có kiếm”, chính là đạo lý này.

Nhưng đúc kết đạo lý nào phải việc dễ dàng, thế nên vừa vào trận, con rối đó đã đánh Ngô Bình liên tục lùi sau, anh chỉ có sức đỡ đòn chứ không thể nào trở mình tấn công được.
 
Chương 3263


Chương 3263

Chiến đấu hơn ba trăm chiêu, anh mới lờ mờ hiểu được đạo lý Hình Nhi Thượng. Sau năm trăm chiêu, anh dần chìm vào cảnh giới. Lúc đánh được một nghìn chiêu, cuối cùng anh đã đánh bất phân thắng bại với con rối.

Một nghìn ba trăm chiêu, kiếm của anh chém xuống, hư không sinh sấm chớp, con rối bị bổ làm đôi.

Chưa kịp nghỉ ngơi, con rối thứ ba đã xuất hiện. Đây là Tượng Hình tầng ba của ý nghĩa Thiên Tượng, Không Tượng!

Không Tượng chỉ việc hoá nhập Thiên Tượng vào nguyên thần và cơ thể, trở thành một phần sức mạnh của cơ thể, không để lại chút dấu vết hay đạo lý nào. Cho dù có thi triển ra ngoài thì người ta cũng không nhận ra được anh đang dùng sức mạnh của ngoại lực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh giới này cực kỳ khó, hoá nhập ngoại lực vào cơ thể, đầu tiên phải tìm được nguồn năng lượng cụ thể để luyện hoá.

Ngô Bình không cần tìm, thứ anh nghĩ đến đầu tiên chính là “Đế”. Đế chính là bá chủ của hỗn mang, có thể nuốt chửng sinh linh hỗn mang mạnh mẽ để sống, thời đại mà nó tồn tại, không có gì là đối thủ của nó cả.

Rất lâu trước đây anh đã sở hữu nguyên thần Đế, bây giờ anh muốn mượn sức mạnh của Đế, tái cấu trúc lại hệ thống sức mạnh trong cơ thể.

Con rối thứ ba đã ra tay, chỉ một nhát kiếm nhẹ nhàng mà suýt chút đã chém gãy tay Ngô Bình! Quá mạnh!

Anh vừa nhanh chóng né tránh, vừa quan sát con rối để tái cấu trúc lại sức mạnh trong cơ thể.

Năm trăm chiêu, anh đã mình mẩy đầy thương tích, nếu không nhờ thể chất mạnh mẽ, tốc độ hồi phục nhanh thì đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Đến chiêu thứ một nghìn, anh miễn cưỡng đỡ được. Lúc hai nghìn chiêu, anh mới không còn chịu sự áp chế của con rối nữa, thỉnh thoảng còn phản kích lại. Ba nghìn chiêu, sức mạnh của anh đã được tái cấu trúc thành công, tuỳ ý phất một kiếm, trong vô số thời không của vũ trụ, sức mạnh của Đế cộng hưởng với chiêu kiếm, sau đó ảnh hưởng lên cơ thể và nguyên thần của anh.

Ầm!

Con rối kiếm đạo mạnh mẽ đã bị đánh bay chỉ trong tích tắc, cánh tay nát nghiến, ngực bị lún vào, không còn sức chiến đấu nữa.

“Không Tượng quá mạnh!”, Ngô Bình cũng kinh ngạc.

Lúc này, lại một đạo ý thức nữa rót vào thức hải của anh, lần này là toàn bộ cảnh giới thứ hai của ý nghĩa Thiên Tượng, cảnh giới Vạn Tượng!

Cảnh giới Vạn Tượng cũng có ba tầng, tầng thứ nhất là Tiểu Thiên Tượng, tầng thứ hai là Đại Thiên Tượng, tầng thứ ba la Vạn Tượng!

Cảnh giới Vạn Tượng này cần phải lịch luyện bên ngoài rất nhiều năm mới có thể thành công lĩnh ngộ ý nghĩa của nó, đồng thời lần lượt đạt tới Tiểu Thiên Tượng, Đại Thiên Tượng và Vạn Tượng.

Sau khi có được ý nghĩa cảnh giới Vạn Tượng thì anh đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra bên ngoài điện, sau đó cửa lớn đóng sầm lại.

Anh đi qua cầu trở về, tính thời gian thì anh đã ở trong điện ba ngày ba đêm!

Công Tôn Vũ Thanh vẫn đang đợi anh, thấy anh đi ra bèn nói: “Chúc mừng công tử! Không biết công tử đã lĩnh ngộ được ý nghĩa nào chưa?”

Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được Không Tượng, sau đó có được ý nghĩa của ba tầng cảnh giới Vạn Tượng. Chỉ là ý nghĩa Vạn Tượng này phải ra ngoài lịch luyện, đợi lĩnh ngộ được mới có thể trở về Thiên Tượng Kiếm Cung”.

Công Tôn Vũ Thanh chấn động, ông lão kia cũng vậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Qua một lúc rất lâu, Công Tôn Vũ Thanh mới cười nói: “Chúc mừng công tử! Công tử, đây là thứ chưởng môn bảo tôi giao lại cho công tử”.
 
Chương 3264


Chương 3264

Ngô Bình nhận một cái túi, mở ra bên trong có một không gian rất lớn, chất đầy đồng Thần Long, ước chừng cũng phải hai trăm triệu đồng. Ngoài ra, còn có một loại tinh thạch màu vàng xanh, bên trong chứa đầy kiếm lực mạnh mẽ.

Công Tôn Vũ Thanh: “Công tử, có hai trăm triệu đồng Thần Long và một trăm nghìn tinh thạch kiếm khí. Tinh thạch kiếm khí này là kiếm tổ để lại, bên trong phong ấn kiếm khí kh ủng bố. Dùng tinh thạch kiếm khí này có thể đúc ra kiếm phù, hoặc bày bố kiếm trận. Ngoài ra còn có mười Thiên Tượng kiếm phù, mười kiếm quang độn phù, lúc công tử gặp nguy hiểm có thể dùng chúng nó để đối phó với kẻ địch!”

Ngô Bình: “Thay tôi cảm ơn sư tôn!”

Công Tôn Vũ Thanh: “Bên trong còn có một quyển sách ngọc, đây là một món pháp bảo để liên lạc. Nếu công tử có chuyện gì thì có thể viết lên đó, chưởng môn và tôi sẽ lập tức biết ngay”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi. Cảnh giới Tiểu Thiên Tượng này phải ra ngoài lịch luyện, thế nên tôi muốn ra bên ngoài đại thế giới Kiếm Đạo để xông pha một phen”.

Công Tôn Vũ Thanh suy nghĩ rồi nói: “Cũng được. Nhưng công tử nhất định phải chú ý an toàn, tự bảo vệ mình cho tốt. Nếu gặp nguy hiểm thì có thể dùng sách ngọc để cầu cứu”.

Ngô Bình: “Được, Công Tôn trưởng lão, vậy tôi đi đã nhé”.

Ngô Bình đi rồi, ông lão mới cười nói: “Ôi trời ạ! Mới lần đầu vào đã nhận được đến cảnh giới thứ hai – ý nghĩa Vạn Tượng rồi, khủng khiếp thật!”

Công Tôn Vũ Thanh cười đáp: “Đúng vậy. Năm xưa, Kiếm Đạo Quân cũng chỉ mới có được ý nghĩa tầng đầu tiên, Kiếm Đạo Quân muốn lĩnh ngộ tầng thứ hai nhưng hơn một trăm năm vẫn không có chút tiến triển nào”.

Ông lão: “Để cậu ấy ra ngoài, không sợ gặp nguy hiểm sao?”

Công Tôn Vũ Thanh: “Chưởng môn đã có chuẩn bị rồi. Trên chiếc túi kia có một tia ý niệm của ngài, một khi gặp nguy hiểm thì kiếm Thiên Tượng sẽ lập tức phá hư không, bay đến trong nháy mắt để cứu người”.

Ông lão bất ngờ: “Kiếm Thiên Tượng sao? Đó là thanh kiếm mà kiếm tổ đã đích thân rèn ra, từng chém sinh linh hỗn mang, từng giết Đại La Đạo Quân!”

Công Tôn Vũ Thanh: “Hết cách rồi, chưởng môn rất xem trọng cậu ấy, tuyệt đối không để cậu ấy xảy ra chuyện”.

Lại nói về Ngô Bình tới trước cổng ra vào đại thế giới Kiếm Đạo, đưa kiếm bài của mình ra. Trên kiếm bài hiển thị anh là đệ tử chân truyền của Thiên Tượng Kiếm Môn, đồng thời cũng là một vị đại kiếm tông, thân phận thế này đương nhiên có thể đi lại tự do.

Ra khỏi đại thế giới Kiếm Đạo, Ngô Bình vào một vũ trụ vô bờ bến, anh triển khai thuật độn lôi, trở về đại thế giới Huyền Hoàng.

Đây là lần đầu tiên anh một mình đi lại giữa hai đại thế giới, khó tránh khỏi hồi hộp. May là năng lực nhìn thấu vạn vật đã giúp anh rất nhiều, giúp anh có thể phát hiện những nguy hiểm và cạm bẫy từ trước, cuối cùng có thể bình an đến đại thế giới Huyền Hoàng.

Tại đại thế giới Huyền Hoàng.

Ngô Bình về đến thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ, tới Thiên Địa kiếm tông. Vừa đến nơi, anh đã thấy Thiên Địa kiếm tông dựng cờ trắng, điều này cho thấy có người đã qua đời!

Lòng anh thấp thỏm, lập tức tới linh đường.

Trong linh đường, anh nhìn thấy đại sư huynh Đới Hạo Tông, nhị sư huynh Hoàng Kim Tàm, nhưng không thấy Tả Kỳ Phong và Hoa Nguyên Cát.

Thấy Ngô Bình, Đới Hạo Tông khẽ than: “Sư đệ, cuối cùng em đã về rồi. Thái sư tôn, người đã về cõi tiên rồi”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, Ngũ Long Thiên Quân sao? Anh hỏi: “Em có thể nhìn thái sư tôn lần cuối không?”

Đới Hạo Tông khẽ gật đầu: “Đương niên rồi, quan tài vẫn chưa đóng chặt”.
 
Chương 3265


Chương 3265

Ngô Bình tới phía trước quan tài, khẽ đẩy một cái, anh nhìn thấy Ngũ Long Thiên Quân nằm trong đó.

Dáng mạo của ông ấy vẫn hoàn chỉnh, chỉ là trên da phát ra một lớp ánh sáng mờ, cho thấy thần hồn đã lụi tắt, cơ thể cũng hoàn toàn bị phá hoại!

“Sư tôn đâu ạ?”

Hoàng Kim Tàm: “Sư tôn truyền tin tới nói là đã nhận được sự cho phép của Kiếm Đạo Quân, phải vào Kiếm Cung tu hành. Còn về khi nào trở lại, người không nói”.

Ngô Bình hỏi: “Sao thái sư tôn lại qua đời?”

Hoàng Kim Tàm khẽ thở dài: “Đại hội đấu kiếm còn chưa bắt đầu, nhóm em và Tả sư đệ đã đi rồi. Sau khi các em đi, Thương Huyền Kiếm Đế bỗng gây khó dễ, khiêu chiến thái sư tôn. Thái sư tôn không địch lại nên đã bị giết”.

Vẻ mặt Ngô Bình không có chút cảm xúc nào, anh biết Thương Huyền Kiếm Đế kia ra tay, hết tám chín phần là do Kiếm Đạo Quân sai khiến! Hay cho một Kiếm Đạo Quân, ác độc cùng cực!

Đới Hạo Tông: “Sư tôn không có mặt, thái sư tôn lại về cõi tiên. Đệ tử Thiên Địa kiếm tông bây giờ lòng dạ thấp thỏm, sư đệ, em có tính toán gì không?”

Sau một thoáng im lặng, Ngô Bình đáp: “Hai vị sư huynh, nếu có người hỏi chuyện em trở về, các anh cứ nói tu vi của em bị tổn hại, muốn tìm một nơi bế quan tu dưỡng. Trong thời gian ngắn, em cũng sẽ không tới Thiên Địa kiếm tông”.

Đới Hạo Tông và Hoàng Kim Tàm cũng không ngốc, bọn họ cũng hiểu có ẩn tình bên trong, nhưng bọn họ không hỏi, đồng loạt gật đầu: “Được, bọn anh nhớ rồi! Sư đệ bảo trọng nhé!”

Ngô Bình: “Nếu Tả sư huynh và Hoa sư huynh trở về thì nói là em rất ổn, nói mấy anh yên tâm”.

Ngô Bình thắp cho Ngũ Long Thiên Quân mấy nén nhang, dập đầu lạy vài cái rồi rời đi.

Kiếm Đạo Quân chém anh một nhát, anh không thể ở lại Thiên Địa kiếm tông được.

Sau khi ra ngoài, anh suy nghĩ rồi bay thẳng tới Huyền Hoàng Môn.

Trên đường đi, anh đã liên lạc với Thượng Quan Linh Nhi, thế nên khi anh vừa tới, Thượng Quan Linh Nhi đã đứng trước cửa đợi anh.

“Anh Trương!”, Thượng Quan Linh Nhi lên trước nói: “Tôi nghe nói Ngũ Long Thiên Quân đã thua trong tay Thương Huyền Kiếm Đế sao?”

Vẻ mặt Ngô Bình nghiêm trọng, anh khẽ gật đầu: “Ừm, thái sư tôn của tôi đã qua đời rồi”.

Thượng Quan Linh Nhi khẽ than: “Đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này”.

Ngô Bình: “Không nhắc chuyện này nữa. Cô Thượng Quan, dẫn tôi đi gặp bố cô đi”.

Thượng Quan Linh Nhi dẫn Ngô Bình vào Huyền Hoàng Môn, họ bay một đoạn rồi đáp xuống một đỉnh núi phong cảnh tuyệt đẹp. Trên đỉnh núi có nhiều ngôi nhà, Thượng Quan Tề Sinh đang đợi Ngô Bình ở một trong những căn nhà đó.

Nhìn thấy Ngô Bình, Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Cậu Trương, cuối cùng cậu cũng tới rồi”.

Ngô Bình: “Gần tới cuộc thi Y Đạo rồi nhỉ?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Ngày mốt tổ chức. Thế nên cậu chỉ có hai ngày để học Hoàng Đình y đạo chính thống thôi”.

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.

Thượng Quan Tề Sinh mời Ngô Bình vào trong nhà, trên bàn có bày một cái ngọc bàn to bằng cái nắp vung.

Ông ấy chỉ vào ngọc bàn nói: “Đây chính là khởi nguồn truyền thừa của Hoàng Đình y đạo, tuy không hoàn chỉnh nhưng là chân truyền của Huyền Hoàng lão tổ”.

Ngô Bình ấn tay lên ngọc bàn, mười vạn ý niệm truyền vào trong đó, mỗi ý niệm học một phần khác nhau. Anh phát hiện, nội dung bên trong rất phức tạp, cái nói này, cái nói nọ, giống như kiểu thầy bói xem voi vậy. May là vốn dĩ y thuật của anh đã tinh diệu, vẫn có thể hiểu được.
 
Chương 3266


Chương 3266

Ngô Bình vừa học được cảnh giới Tượng Hình của ý nghĩa Thiên Tượng, Hình Nhi Thượng trong đó chính là quy kết và tổng hợp, đồng thời chắt lọc ra những gì tinh tuý nhất. Thế nên, anh nhanh chóng suy xét và tổng hợp mười vạn ý nghĩ, bắt đầu tìm ra thứ căn bản nhất, tinh tuý nhất từ trong những thông tin hỗn loạn này!

Anh ấn tay trên ngọc bàn, đứng bất động.

Thượng Quan Tề Sinh vội kéo Thượng Quan Linh Nhi ra khỏi phòng, Thượng Quan Linh Nhi khẽ hỏi: “Bố, con tưởng bố sẽ dạy anh ấy những kinh điển y học hệ thống và căn bản nhất chứ. Bây giờ trực tiếp đưa anh ấy lĩnh ngộ khởi nguồn Hoàng Đình, anh ấy học được không? Năm xưa bố xem nội dung trong ngọc bàn xong, y thuật thụt lùi ba mươi năm, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại được!”

Thượng Quan Tề Sinh nói: “Đương nhiên bố với cậu ấy khác nhau rồi. Cậu ấy là thiên kiêu, khả năng lĩnh ngộ hơn xa bố. Hơn nữa nếu cậu ấy không thể rút ra được gì có ích từ trong đó thì cũng sẽ không thể vang danh trong cuộc thi Y Đạo ngay trong lần đầu tiên xuất hiện được!”

Thượng Quan Linh Nhi nói: “Nếu anh Trương có thể tìm được bản chất thông qua ngọc bàn thì anh ấy quá giỏi rồi!”

Thượng Quan Tề Sinh: “Bây giờ cậu ấy tới Hoàng Đình vừa đúng lúc. La Thiên Tướng bị Kiếm Đạo Quân cầm tù rồi, bây giờ Thiên Địa kiếm tông không thể chứa được cậu ấy”.

Thượng Quan Linh Nhi cả kinh: “La thiên chủ bị cầm tù rồi ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh khẽ thở dài: “Bố mới biết chuyện này hôm qua. Nhưng dù có biết thì cũng không thể nói ra ngoài, vì chẳng có ai chịu đi cứu La Thiên Tướng cả”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Đại Thiên Tôn cũng không hỏi han gì ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Bây giờ Đại Thiên Tôn đang chinh chiến bên ngoài, đâu còn sức lực quản mấy chuyện này? Hơn nữa bây giờ ông ấy cũng đang cần sự trợ giúp của đại thế giới Kiếm Đạo, thế nên trong thời gian ngắn La Thiên Tướng sẽ không thể trở về được”.

Thượng Quan Linh Nhi bỗng thấy buồn: “Anh Trương đáng thương quá, rõ ràng có tố chất kinh động đất trời nhưng không thể trở về được”.

Thượng Quan Tề Sinh: “Cậu ấy không đáng thương đâu. Đệ tử của Thiên Đạo Môn tiền đồ rộng mở. Lại cộng thêm là con rể của bố, bố có thể bạc đãi cậu ấy được sao?”

Đúng lúc này, Ngô Bình trong phòng đã rút tay ra. Lúc này anh đã đúc kết ra được y lý nòng cốt từ trong đó, cùng với Thanh Đế Kinh mà trước đây anh đã học và nhận thức Y Đạo mà sau này anh hấp thu chứng minh lẫn nhau, chẳng mấy chốc anh đã có được tinh tuý trong ngọc bàn!

Lúc này Thượng Quan Tề Sinh vội đi vào, vô cùng mong chờ hỏi: “Cậu Trương, thế nào rồi?”

Ngô Bình: “Không hổ là truyền thừa của lão tổ, quả nhiên tinh diệu. Lĩnh ngộ hôm nay khiến y thuật của tôi được nâng lên tầm cao mới!”

Thượng Quan Tề Sinh kinh ngạc: “Sao cơ? Cậu đã lĩnh ngộ được hết nội dung trong ngọc bàn rồi sao?”

Ngô Bình: “Tôi tổng hợp chắt lọc hết tất cả thông tin, tìm ra những thứ có ích, giúp ích rất nhiều đối với tôi”.

Thượng Quan Tề Sinh thầm thấy kinh hãi, không hổ là thiên kiêu, năng lực học tập quả thật kinh người! Ông ấy cười lớn: “Tốt! Bây giờ tôi sẽ truyền cho cậu căn bản y học, cách hành y và quy tắc của Hoàng Đình. Những thứ này không có ích đối với cậu, nhưng lúc so kè y thuật với người khác có thể dùng được”.

Thượng Quan Tề Sinh dùng thần niệm truyền một số kiến thức sang cho Ngô Bình.

Từ trong đó, Ngô Bình biết được Hoàng Đình y đạo này phân thành rất nhiều trường phái, Âm Dương Phái, Công Tà Phái, Kinh Phương Phái, Hoả Thần Phái. Trong đó còn phân ra châm cứu, phương thuốc, dược lý, độc lý, vân vân, cực kỳ phức tạp.

Thật ra Ngô Bình biết hết những cái này, chẳng qua chỉ là quy vào hệ thống y học Hoàng Đình mà thôi. Anh nhận được thì có thể dùng được ngay, hơn nữa còn dùng một cách cao minh hơn người khác nữa!
 
Chương 3267


Chương 3267

Ngô Bình chuyên tâm học tập, đến lúc anh học thấu y đạo, quy tắc Hoàng Đình thì đã sang ngày hôm sau rồi.

Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Cậu Trương, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại tới”.

Thượng Quan Linh Nhi không đi, cô ấy lấy một ít trái cây và điểm tâm cho Ngô Bình.

Ngô Bình cũng lấy hạt dưa anh rang ra cho cô ấy ăn, ngồi hàn huyên, Thượng Quan Linh Nhi cười nói: “Vị hạt dưa của anh rang ngon quá, rang bằng cách luyện đan à?”

Ngô Bình: “Thật ra không có gì khó, chút nữa tôi dạy cho cô”.

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Ừm!”

Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một chàng trai xông vào. Người này trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, mặc một bộ đồ màu lam, đầu đội mũ ngọc.

Nhìn thấy Thượng Quan Linh Nhi đang đút trái cây cho Ngô Bình thì người này bỗng nổi trận lôi đình: “Linh Nhi, thế mà em lại lén lút thân mật với người đàn ông khác sau lưng anh, em có xứng với anh không?”

Thượng Quan Linh Nhi bất ngờ nói: “Tần Lãng, anh đâu phải là gì của tôi? Bớt ở đây nói nhảm đi!”

Tần Lãng tức giận: “Tần Lãng anh là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu Hoàng Đình, còn em là đệ nhất mỹ nhân của Hoàng Đình, chúng ta là một đôi trời sinh, chuyện này ai mà không biết?”

Nói rồi hắn búng tay, một cây tiên châm bay về phía ngực Ngô Bình.

Ngô Bình dùng tay phải kẹp, kẹp được cây tiên châm, anh nhìn nó rồi hỏi: “Cây châm này rất tốt, lấy ở đâu ra đấy?”

Tần Lãng nổi giận: “Trả Thiên Nguyên Châm cho tôi!”

Ngô Bình: “Lấy Thiên Nguyên Châm ra đây!”

Cơ thể Tần Lãng bỗng mất khống chế, ngoan ngoãn lấy một bộ hai trăm bốn mươi cây Thiên Nguyên Châm ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình cầm một cây Thiên Nguyên Châm, kích hoạt lực Thiên Nguyên. Bỗng chốc, Thiên Nguyên Châm biến thành một tia sáng màu vàng, dài gần nửa thước.

Nhùn thấy cảnh này, Tần Lãng ngây ra như phỗng, lẩm bẩm: “Sao anh làm được?”

Ngô Bình nói: “Muốn kích hoạt Thiên Nguyên Châm đương nhiên phải dùng lực Thiên Nguyên rồi”.

Dứt lời, hai trăm bốn mươi cây Thiên Nguyên Châm đều lơ lửng xung quanh anh, những cây Thiên Nguyên Châm sau khi được thêm lực Thiên Nguyên thì biến thành những màu khác nhau.

Hai trăm bốn mươi cây kim châm phát ra mười hai màu khác nhau, mỗi màu có hai mươi cây kim châm, màu từ nhạt đến đậm.

Một giây sau, hai trăm bốn mươi cây kim châm bị anh hút vào cơ thể, lúc nào cũng có thể lấy ra để dùng.

“Bộ Thiên Nguyên Châm này của anh, tôi lấy nhé”, anh nói.

Tần Lãng giận dữ: “Trả Thiên Nguyên Châm cho tôi! Nếu không anh không xong với tôi đâu!”

Ngô Bình: “Im miệng, ngồi trong góc tường đếm kiến cho tôi, lúc nào đếm đủ một trăm nghìn con thì mới được đứng dậy”.

Tần Lãng lại ngoan ngoãn ngồi xuống đếm kiến, chỉ là kiến ở góc tường không nhiều, muốn đếm được đến một trăm nghìn con thì e là phải đếm đến ba năm sau!

Thượng Quan Linh Nhi: “Bố của Tần Lãng là Tần Chí – một trong bốn đại Tiên y của Hoàng Đình, y thuật chỉ thua mỗi bố tôi”.

Ngô Bình: “Mặc kệ anh ta là ai, đếm kiến đi đã”.

Sau đó anh hỏi: “Ai làm chủ ở Hoàng Đình? Bố cô à?”
 
Chương 3268


Chương 3268

Thượng Quan Linh Nhi lắc đầu: “Tuy bố tôi là đệ nhất Tiên y, nhưng người nắm đại quyền lại là em vợ có y thuật bình thường của Huyền Hoàng môn chủ – Mạc Liên Phong. Tiên y xuất thân từ Hoàng Đình, thu nhập lúc ra ngoài khám chữa bệnh phải nộp lại bốn phần cho Hoàng Đình, lại cộng thêm cửa hàng kinh doanh đan dược, phòng thuốc, nên thu nhập rất cao. Toàn bộ số tiền này đều do chủ của Hoàng Đình là Mạc Liên Phong nắm giữ”.

Ngô Bình: “Tiền bố cô kiếm được cũng phải nộp à?”

Thượng Quan Linh Nhi: “Thế thì không có. Bố tôi là Tiên y đỉnh cấp nhất của Hoàng Đình, thế nên không cần chia cho bọn họ. Nhưng đa số Tiên y vẫn phải nộp”.

Ngô Bình nhớ lại vị Tiên y tài ba kia, thu nhập của Tiên Y đúng là rất cao.

Thượng Quan Linh Nhi: “Anh Trương, cuộc thi Y Đạo lần này, Mạc Liên Phong muốn đưa con trai riêng của ông ta vào Huyền Hoàng Hải. Vốn dĩ ông ta nắm đại quyền trong tay, đứng không đút túi riêng, bây giờ còn nhúng tay vào cuộc thi Y Đạo, các Tiên y đều rất phản cảm. Thế nên bố tôi mới đứng ra mời anh ra mặt, tạt cho ông ta một gáo nước lạnh”.

Ngô Bình: “Thiết nghĩ cuộc thi Y Đạo này không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ?”

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Mạc Liên Phong đã chuẩn bị rất đầy đủ, ông ta nắm chắc sẽ khiến con trai riêng của mình lấy được hạng nhất trong cuộc thi. Thế nên ông ta đẩy phần thưởng lên rất cao, người đứng hạng nhất không chỉ có được thần dược Thanh Liên hỗn mang, mà còn nhận được ba tỷ đồng Thần Long, đồng thời được đặc cách làm “đệ tử nòng cốt”, trở thành người nối nghiệp chủ của Hoàng Đình, tiếp tục quản lý Hoàng Đình”.

Ngô Bình cười nói: “Mạc Liên Phong này đang trắng trợn kiếm cách rót tiền vào túi của mình”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Ai cũng biết nhưng không thể làm gì được. Huyền Hoàng chưởng môn cũng ủng hộ ông ta, hơn nữa ông ta lại dùng tiền để mua chuộc một đống người về phe mình. Trước đây bố tôi không nói gì về chuyện này nhưng chủ của Hoàng Đình ngày càng quá đáng, muốn bố tôi gả tôi cho em vợ ông ta”.

Ngô Bình: “Mục đích ông ta làm vậy là gì?”

Thượng Quan Linh Nhi: “Em vợ ông ta rất có thiên phú về y đạo, mà bố tôi chỉ có mình tôi là con gái, đương nhiên ông ta muốn em vợ ông ta kế thừa thân phận đệ nhất Tiên y rồi”.

Ngô Bình: “Đệ nhất Tiên y là một thân phận cố định à?”

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Trước khi Mạc Liên Phong trở thành chủ của Hoàng Đình thì bố tôi đã là Tiên y đứng đầu mười mấy năm rồi. Đệ nhất Tiên y là biểu tượng của Hoàng Đình, gặp phải ca bệnh khó nào cũng đều là đệ nhất Tiên y đứng ra chữa trị. Mà muốn trở thành đệ nhất Tiên y phải trải qua muôn vàn kiểm tra đánh giá. Danh hiệu đệ nhất Tiên y mỗi một trăm năm mới đánh giá lại một lần. Hiện nay, vẫn còn nửa năm nữa mới tới kỳ hạn một trăm năm, rõ ràng Mạc Liên Phong này muốn tịch thu danh hiệu đệ nhất Tiên y của bố tôi”.

Ngô Bình: “Y thuật của em vợ ông ta có bằng bố cô không?”

Thượng Quan Linh Nhi khẽ than: “Nếu tôi gả cho hắn, đương nhiên bố tôi cũng sẽ giúp hắn”.

Ngô Bình cảm khái: “Đúng là tính toán hay thật”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Mấy năm nay bố tôi lo lắng không yên, vốn định rời khỏi Hoàng Đình, đứng ra làm riêng. Nhưng hôm đó nghe tôi kể về y thuật của anh xong thì ông ấy rất vui mừng, thế nên mới đến Thiên Địa kiếm tông để gặp anh”.

Ngô Bình bây giờ mới hiểu nguyên nhân, anh nói: “Bố cô muốn để danh hiệu đệ nhất Tiên y cho tôi sao?”

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần có danh hiệu đệ nhất Tiên y, Mạc Liên Phong có một tay che trời cỡ nào cũng không dám động đến anh, vì anh chính là bộ mặt của Hoàng Đình!”

Ngô Bình gật đầu: “Không ngờ trong này có nhiều sự tình như vậy, xem ra tôi phải liều mạng một phen rồi”.
 
Chương 3269


Chương 3269

Thượng Quan Linh Nhi cười nói: “Anh đã có được khởi nguồn của Hoàng Đình y đạo rồi, đám người kia sao bì với anh được?”

Ngô Bình: “Cô nói cụ thể cho tôi biết mai sẽ thi những gì đi”.

Thượng Quan Linh Nhi nói cho anh biết, cuộc thi ngày mai sẽ phân thành bốn phần. Đầu tiên là trả lời câu hỏi do bốn vị đại Tiên y cùng đưa ra. Tất cả thí sinh sẽ trả lời ngay tại đó, điểm tối đa là một trăm, số điểm đạt được trong phần này sẽ được cộng vào tổng điểm.

Phần thi thứ hai là thực hành dược lý và đan đạo, yêu cầu phải trực tiếp điều chế thuốc và luyện đan, sau đó do các dược sư chấm điểm.

Điểm của phần này rất cao, điểm cao nhất cho điều chế thuốc là hai trăm, cao nhất cho luyện đan là năm trăm, tổng cao nhất là bảy trăm điểm!

Phần thi thứ ba là cứu người tại chỗ. Cuộc thi Y Đạo sẽ cung cấp bệnh nhân cho các thí sinh, bệnh của các bệnh nhân từ nhẹ tới nặng, đồng thời được đánh số thứ tự, bệnh nhân mang số một là dễ chữa trị nhất, bệnh nhân mang số mười hai là khó chữa nhất. Trong đó, mỗi thí sinh sẽ có một bệnh nhân mang số một, độ khó tương đương nhau; bệnh nhân mang số hai thì chỉ có ba mươi người, ai chữa trị xong bệnh nhân mang số một trước thì sẽ giành quyền chữa trị bệnh nhân mang số hai.

Tương tự, bệnh nhân mang số ba chỉ có hai mươi lăm người, thế nên những thí sinh có tốc độ chữa trị chậm sẽ mất cơ hội giành chữa trị bệnh nhân mang số ba.

Khó chữa trị nhất là bệnh nhân mang số mười hai, chỉ có một người, chữa trị xong bệnh nhân mang số mười hai sẽ đạt được năm trăm điểm!

Cuối cùng là phần thi giành lượt trả lời, do mười vị Tiên y ra mười câu hỏi khác nhau, các thí sinh giành lượt trả lời. Trả lời đúng một câu giành được mười điểm, giành được quyền mà trả lời sai sẽ bị trừ năm điểm.

Điểm đạt được trong bốn phần thi sẽ được cộng lại và xếp hạng, ba thí sinh có điểm cao nhất sẽ được vào Huyền Hoàng Hải, có được truyền thừa vô thượng của Huyền Hoàng Đạo Tổ.

Nghe Thượng Quan Linh Nhi giới thiệu xong, Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi lấy được hạng nhất, mọi sự chuẩn bị của Mạc Liên Phong đều công cốc, ông ta có chó cùng rứt dậu không?”

Thượng Quan Linh Nhi: “Dù ông ta hận đến mấy cũng bó tay, vì sẽ có rất nhiều người từ các môn phái khác đến xem cuộc thi Y Đạo, còn có các vị Tiên y nữa. Dù Mạc Liên Phong có mặt dày đến đâu cũng không dám làm gì chúng ta. Nhưng chắc chắn ông ta sẽ động tay động chân vào cuộc thi, còn về việc ông ta sẽ gian lận thế nào thì tôi cũng không đoán được”.

Ngô Bình: “Xem ra không dễ gì dành được hạng nhất, lúc nào cũng phải đề phòng người ta tính kế”.

Nói chuyện một hồi, Ngô Bình bắt đầu dạy Thượng Quan Linh Nhi rang hạt dưa. Thượng Quan Linh Nhi có chút thiên phú, học một buổi chiều, trà mà cô ấy sao ra cũng khá ngon rồi.

Buổi tối, Thượng Quan Tề Sinh vội vã trở về nói: “Linh Nhi, cậu Trương, tối nay hai đứa động phòng luôn đi”.

Ngô Bình sững người: “Tối nay ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Có tin bên Mạc Liên Phong rồi, có thể ông ta sẽ phủ nhận thân phận của cậu. Thế nên để chứng minh thân phận cậu là con rể của tôi, thì hai đứa phải động phòng luôn đêm nay đi”.

Thượng Quan Linh Nhi cúi đầu: “Bố, không còn cách nào khác ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh nói: “Cách này có gì không tốt? Hai đứa cuối cùng cũng thành vợ chồng, sớm mấy ngày có gì không tốt đâu?”

Nói rồi ông ấy cười: “Được rồi, bố còn có việc, sáng mai sẽ qua sớm”.

Thượng Quan Tề Sinh đi xong thì không khí trong phòng trở nên mờ ám.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Linh Nhi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Anh Trương, anh có đói không? Hay là chúng ta uống vài ly?”
 
Chương 3270


Chương 3270

Ngô Bình: “Ừ, cũng được”.

Thượng Quan Linh Nhi chuẩn bị đồ ăn và rượu xong, sau ba ly rượu, Thượng Quan Linh Nhi đã tựa vào lòng anh.

Đợi đến lúc trời tối, hai người đã đóng cửa hành sự.

Trời chưa sáng, Ngô Bình đã dậy. Thượng Quan Linh Nhi thay đồ cho anh, dịu dàng nói: “Mong hôm nay anh sẽ thành công, vang danh thiên hạ”.

Ngô Bình cười nói: “Linh Nhi, gọi anh là Huyền Bình được rồi”.

Thượng Quan Linh Nhi khẽ gật đầu: “Huyền Bình, chút nữa em sẽ gọi hết người hầu trong nhà tới gặp anh, sau này anh chính là con rể nhà họ Thượng Quan rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, được”.

Quản gia dẫn một đám người hầu, đầy tớ cùng các vị quản sự tới. Những người quản sự này có người quản ruộng đất, có người quản việc làm ăn, có người quản vườn thuốc, có người quản tiền lương, mỗi người mỗi việc.

Là đệ nhất Tiên y của Hoàng Đình, gia sản của nhà họ Thượng Quan đúng là đáng nể. Lúc quản gia đưa sổ sách của nhà họ Thượng Quan cho anh xem, anh cũng hoảng hồn.

Tính sơ sơ, gia sản của Thượng Quan Tề Sinh không dưới năm tỷ đồng Thần Long! Đây là còn chưa kể những thứ ông ấy sưu tầm nữa.

Tiên nhân của Tiên Giới và đại thế giới Huyền Hoàng thích sưu tầm hơn, nhưng thứ bọn họ sưu tầm khác với những người phàm thế tục sưu tầm. Bọn họ sưu tầm toàn là những thần vật thượng cổ, công pháp quý hiếm, thần binh lợi khí, pháp bảo đan dược, v.v.

Những người này gặp mặt anh xong thì lui xuống, Ngô Bình cũng không xem kỹ sổ sách, dù sao bây giờ anh vẫn còn là một người ngoài. Hơn nữa, cho dù anh đã làm rể nhà này thì những chuyện này cũng không đến lượt anh quản.

“Linh Nhi, sổ sách không cần phải đưa anh xem đâu. So về kiếm tiền, anh không hề thua kém bác đâu”, bây giờ hai người đã xác định mối quan hệ nên anh gọi Thượng Quan Tề Sinh là bác.

Thượng Quan Linh Nhi cười nói: “Bố em cũng không quản chuyện trong nhà, thường đều giao cho kẻ dưới làm hết. Bọn họ vô cùng trung thành với nhà em, đáng để tin tưởng”.

Chẳng bao lâu sau, Thượng Quan Tề Sinh đã xuất hiện, ông ấy cười hỏi: “Cậu Trương chuẩn bị thế nào rồi?”

Ngô Bình: “Thưa bác, con đã chuẩn bị xong rồi. Sau này bác cứ gọi con là Huyền Bình đi ạ”.

Thượng Quan Tề Sinh cười đáp: “Được, Huyền Bình, chúng ta đi thôi, đã có rất nhiều người tới rồi”.

Ba người rời khỏi đỉnh núi, bay tới một quảng trường cực rộng. Quảng trường này chính là nơi Huyền Hoàng Môn tổ chức những sự kiện trọng đại, bây giờ dùng để tổ chức cuộc thi Y Đạo.

Xung quanh quảng trường sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, có chỗ lơ lửng trên không, có chỗ đặt trên mặt đất. Những chỗ ngồi đặt trên mặt đất đều dành cho những trưởng lão và đệ tử bình thường.

Là đệ nhất Tiên y, chỗ ngồi của Thượng Quan Tề Sinh được đặt ở vị trí thứ hai phía bên trái, bên cạnh chỗ ngồi chủ của Hoàng Đình. Bên phải chỗ ngồi của Huyền Hoàng chưởng môn là chỗ ngồi của chủ của Huyền Môn và những nhân vật nòng cốt trong những môn khác.

Ngô Bình nhìn xung quanh, ở quảng trường đã tụ tập hàng chục nghìn người, đông đen, hơn nữa người ta vẫn không ngừng kéo đến.

Anh không kìm được hỏi: “Linh Nhi, rốt cuộc Huyền Hoàng Môn có bao nhiêu đệ tử?”

Thượng Quan Linh Nhi trả lời: “Đệ tử của Hoàng Đình không nhiều, tầm mười nghìn người. Đệ tử Huyền Môn thì khá nhiều, tổng cộng không dưới bảy tám mươi nghìn. Còn có mấy nghìn trưởng lão và hàng triệu tạp dịch nữa”.

Ngô Bình: “Hoàng Đình là y đạo, bên Huyền Môn hình như là chuyên về trận pháp phải không?”
 
Chương 3271


Chương 3271

Thượng Quan Linh Nhi đáp: “Vâng, công pháp của Huyền Môn rất đặc biệt, sở trường là bày bố trận pháp, đồng thời cũng rất giỏi về bùa chú”.

Thượng Quan Tề Sinh vừa xuất hiện, mọi người đã bàn tán sôi nổi.

“Đệ nhất Tiên y xuất hiện rồi, người bên cạnh ông ấy là ai vậy?”

“Anh vẫn chưa biết gì à? Anh ấy là con rể của Tiên y Thượng Quan, chồng của Thượng Quan Linh Nhi đấy”.

“Cái gì? Thượng Quan Linh Nhi có chồng rồi á? Chuyện từ lúc nào vậy? Chẳng phải đều nói là cô ấy sắp gả cho Thạch Thanh à?”

“Thì vậy đấy, nên chúng ta mới bất ngờ này. Đệ nhất Tiên y bỗng nhiên nói như vậy chắc là nắm vào cuộc thi Y Đạo. Dù sao với thân phận là con rể của ông ấy, anh ấy cũng có tư cách tham gia thi”.

“Lọt vào mắt xanh của đệ nhất Tiên y thì chắc là y thuật cũng đỉnh lắm”, có người nói.

Tới chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Tề Sinh chắp tay bái Huyền Hoàng môn chủ: “Bái kiến môn chủ!”

Huyền Hoàng môn chủ là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, tay cầm một cây phất trần, thắt lưng đeo ngọc như ý, sau lưng có mười người cầm nghi trượng. Ông ta gật đầu: “Thượng Quan Tiên y không cần đa lễ”.

Thượng Quan Tề Sinh nói: “Môn chủ, đây là Trương Tiểu Bình – con rể của tôi. Tiểu Bình, con chào chưởng môn đi”.

Ngô Bình cũng bước tới rồi chắp tay hành lễ: “Trương Tiểu Bình tham kiến chưởng môn Huyền Hoàng”.

Chưởng môn Huyền Hoàng gật đầu: “Tốt, đúng là tuổi trẻ tài cao”.

Sau màn chào hỏi, Thượng Quan Tề Sinh nói nhỏ với Ngô Bình: “Huyền Bình, ông ấy là chưởng môn Huyền Hoàng, nửa năm nữa có khả năng đột phá lên Đại La”.

Ngô Bình: “Huyền Hoàng Môn là thế lực số một ở đại thế giới Huyền Hoàng, sao mãi vẫn chưa có Đại La Kim Tiên ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Đại La nào có dễ như thế, có Đại La trấn thủ thì hầu hết là các thế lực siêu cấp, truyền thừa của Huyền Hoàng Môn vẫn chưa đủ để tôn môn phái đến cấp đấy”.

Ngô Bình: “Con nghe nói Huyền Hoàng Môn có rất nhiều tài nguyên, còn nắm giữ Huyền Hoàng Hải, chẳng lẽ các thế lực lớn bên ngoài không muốn đánh chiếm sao?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Tuy Huyền Hoàng Môn không có Đại La Kim Tiên, nhưng trận pháp của Huyền Môn rất lợi hại, Đại La mà tới thì cũng nộp mạng, vì thế bên ngoài mới không dám có ý đồ gì với môn phái’.

Ngô Bình: “Bác vừa bảo môn chủ sắp đột phá cảnh giới Đại La ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Tên thật của chưởng môn là Hiên Viên Tịch Cổ, ngày xưa từng là một thiên kiêu, nhưng sau đó đã bị người khác tính kế trong lúc lưu lạc bên ngoài nên suýt mất mạng, giờ thì vẫn bị ám thương. Sau khi quay về thì ông ấy không rời khỏi đây lần nào nữa, nhưng tu vi vẫn tăng lên, cách đây không lâu, bác phát hiện ám thương ngày xưa của ông ấy đã biến mất, vì thế bác mới đoán ông ấy sẽ đột phá trong nửa năm tới”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì kiểu gì Huyền Hoàng Môn cũng trỗi dậy mạnh mẽ”.

Thượng Quan Tề Sinh: “Mong là thế, nhưng con đường thành Đại La có vô vàn nguy hiểm”.

Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ thì liên tục có thêm người xuất hiện bên cạnh.

Có một đám người đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt dài, tóc xoã, mặc trường bào màu vàng, đi cùng còn có sáu cô hầu gái xinh đẹp.

Trông thấy người đó, Thượng Quan Tề Sinh nói: “Chủ của Hoàng Đình đấy, tên là Mạc Liên Phong”.

Mạc Liên Phong ngồi vào chỗ xong cũng chào hỏi với chưởng môn, sau đó liếc nhìn Thượng Quan Tề Sinh rồi cười nói: “Tề Sinh, cạnh ông là ai đấy?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Đây là Trương Huyền Bình – con rể của tôi”.
 
Chương 3272


Chương 3272

Chủ của Hoàng Đình và chủ của Huyền Môn đều là các trưởng lão nòng cốt của Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn chia làm năm cơ quan lớn, nhưng hai trong số đó thì không làm gì, một người suốt ngày bế quan, người thì đi du lịch khắp nơi nên việc chính đều do chưởng môn và chủ của Hoàng Đình với Huyền Môn quản lý.

Mạc Liên Phong cười nói: “Tề Sinh, chúng ta đã giao hẹn sẽ tác thành cho con gái ông với em vợ tôi rồi cơ mà? Sao giờ lại có anh con rể nào xuất hiện thế này? Đừng nói là ông vơ đại một người làm con rể đấy nhé”.

Thượng Quan Tề Sinh không giận mà nói: “Ông Mạc, Trương Tiểu Bình là thiên tài y đạo, tôi đã truyền y đạo cho thằng bé lâu rồi, không thì tôi đã chẳng dẫn nó đến đây”.

Mạc Liên Phong cười khẩy rồi nói với một người thanh niên ở cạnh: “Thạch Thanh, anh rể xin lỗi cậu, hoa nhà người ta có chủ rồi, sau anh sẽ kiếm cho cậu mối khác”.

Người thanh niên tên là Thạch Thanh cười lạnh nói: “Anh, em không phục! Ngoài Mạc Thái ra thì thế hệ trẻ của Hoàng Đình có ai hơn em chứ?”

Nói rồi, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh có tư cách gì mà đòi cưới Thượng Quan Linh Nhi?”

Bị người khác chất vấn ngay trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Bình chỉ thờ ơ nói: “Tôi có tư cách hay không thì liên quan gì đến anh? Anh có phải con tôi đâu mà phải lo vụ này?”

Thạch Thanh nổi giận: “Láo lếu, dám ăn nói ngông cuồng ở đây à! Giờ tôi muốn khiêu chiến anh, dám nhận lời không?”

Ngô Bình: “Khiêu chiến tôi? Nếu đến con mèo con chó khiêu chiến mà tôi cũng phải nhận lời thì sống làm sao được? Nếu anh muốn khiêu chiến tôi thì đấu luôn trong cuộc thi Y Đạo này này”.

Thạch Thanh lạnh giọng nói: “Ai thèm thi y đạo với anh? Tôi muốn đọ thực lực kìa, dù y thuật có cao đến mấy mà thực lực kém thì cũng vứt”.

Ngô Bình: “Tôi khuyên anh đừng đòi tỉ thí với tôi làm gì, tôi mà nặng tay là anh chết luôn đấy. Anh là em vợ của ông Mạc, tôi mà đánh chết anh thì mất hay ra”.

Thạch Thanh cười khẩy nói: “Nếu anh đánh chết được tôi thì đó là bản lĩnh của anh, còn không thì hãy cút khỏi đây và tránh xa Thượng Quan Linh Nhi ra”.

Thượng Quan Linh Nhi bực mình nói: “Thạch Thanh, anh là Địa Tiên Bất Tử rồi mà lại khiêu chiến người ở cấp thấp hơn, anh không thấy xấu hổ à?”

Thạch Thanh: “Không dám đánh thì biến”.

Ngô Bình thở dài nói: “Được thôi, nếu anh thèm chết như thế thì để tôi cho anh toại nguyện”.

Anh nói với chưởng môn Huyền Hoàng: “Chưởng môn, người này một mực đòi khiêu chiến tôi, nếu tôi đánh chết anh ta thì xin người đừng trách tội”.

Hiên Viên Tịch Cổ thờ ơ nói: “Quyền cước không có mắt, ai đánh chết được đối thủ thì là bản lĩnh của người đó, không sao cả. Cậu cũng phải nghĩ cho kỹ, nhớ cậu bị Thạch Thanh đánh chết thì tôi cũng không giúp gì được đâu”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Thạch Thanh đã bước ra, Mạc Liên Phong truyền âm cho hắn: “Anh đã truyền tiên lực cấp Thần Tiên vào người cậu rồi, cậu chỉ có một cơ hội thôi nên phải nắm lấy, hãy hạ nó bằng một chiêu”.

Thạch Thanh: “Anh rể cứ yên tâm ở em, em đã nghe ngóng về thằng này rồi, nó còn chưa ngưng tụ được nguyên anh, dù không dùng đến lực Thần Tiên thì em cũng hạ nó được”.

Mạc Liên Phong: “Đừng khinh định, nó là thiên kiêu của Thiên Địa Kiếm Tông đấy, thực lực của thiên kiêu rất khó đoán, tốt nhất cậu cứ dùng lực anh truyền cho mà đánh nó”.

Thạch Thanh: “Vâng, em nhớ rồi”.

Lúc này, Thạch Thanh đã bay đến một khoảng đất trống rộng rãi, hắn ngoắc tay với Ngô Bình rồi nói: “Mau đến đây chịu chết!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom