Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3132


Chương 3132

Ngô Bình phóng trường vực ra, để một chút không khí bao lấy Liễu Y Y, giúp cô ấy có thể hít thở, vì thế cô ấy mới thích ứng được với không gian này.

Ngô Bình nhìn xuống thì thấy có một trùm sáng to như quả bóng bầu dục, bên trong không chỉ có một mặt trăng và mặt trời, chúng di chuyển theo một quy luật phức tạp và chính xác quay quanh trùm sáng này, vì thế người ở bên dưới có thể nhìn thấy ban đêm và ban ngày.

Ngô Bình ngẩn ra nói: “Đây chính là thế giới mà chúng ta sống ư?”

Liễu Y Y: “To thật đấy, nhưng em vẫn không nhìn rõ nó vận chuyển thế nào”.

Ngô Bình cười nói: “Làm sao nhìn rõ được, không gian trên này có kết cất rất phức tạp, có phải không gian ba chiều đơn giản đâu. Hình như thế giới này có ba tầng, đại lục Côn Luân của chúng ta chắc ở tầng một”.

Ngô Bình có đôi mắt xuyên thấu nên mới nhìn rõ.

Liễu Y Y: “Còn tầng bên trên thì sao? Là thế nào?”

Ngô Bình: “Tầng bên trên rất thần bí, anh cũng không nhìn rõ. Nhưng anh có thể nhìn rõ tầng ở dưới, môi trường ở đó rất khắc nghiệt, ánh sáng kém, không khí ô nhiễm, nhiều nơi còn rất nóng, nơi thì lại quá lạnh, không có nhiều thực vật hay sinh vật sống được, nói chung là một nơi tồi tàn”.

Liễu Y Y: “Chẳng lẽ là địa ngục trong truyền thuyết?”

Ngô Bình cười nói: “Ai biết được, nhưng anh không có hứng thú với nơi này”.

Đúng lúc này, Ngô Bình đã nhìn hấy có một con cự long dài cả nghìn mét ở phía xa, nó kéo theo một cung điện bằng đồng bay trong vũ trụ.

Liễu Y Y cũng nhìn hấy, cô ấy hô lên: “Thứ gì thế anh?”

Ngô Bình cảm nhận được uy áp khủng khiếp phát ra từ trong cung điện này, anh kéo Liễu Y Y trốn ra xa, sau đó quay lại mặt đất bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Bay lên thì dễ, nhưng khi về thì hơi phiền hà. Vì không gian ba tầng phức tạp này đang vận chuyển, mình chỉ ở trên cao một lát thì phía dưới đã có rất nhiều đổi thay rồi.

May mà Ngô Bình có đôi mắt nhìn xuyên vạn vật nên có thể xác định vị trí, vì thế hơn một tiếng sau thì họ đã đáp xuống vị trí ban đầu rồi.

Liễu Y Y vừa đáp đất đã hào hứng nói: “Xuất sắc! Được trải nghiệm điều này một lần trong đời là quá đủ rồi”.

Ngô Bình: “Chúng ta về nhà thôi”.

Hai người vừa về đến vịnh Bạch Long thì nghe thấy bên trong có tiếng động lớn, Ngô Bình nhanh chóng đi vào quan sát thì thấy có một con thuỷ xà và một con quái ngư đang đánh nhau giữa sông.

Chúng đều đã thành tinh nên rất mạnh, đánh nhau đến sát bờ rồi, nhiều người đứng xem sợ quá đều phải lùi lại.

Ngô Bình nổi giận nói: “Biến, không tao làm thịt chúng mày bây giờ!”

Tiếng gào chưa lực tinh thần khủng khiếp của anh dội vào trong thức hải của hai con tinh quái kia, chúng giật bắn mình rồi chui xuống nước, không dám đánh nhau nữa.

Bây giờ, vịnh Bahcj Long đã sáp nhập hệ sông lớn hơn, vì thế thường xuyên có sinh vật thuỷ tộc mạnh mẽ đến đây đấu đá, gần như ngày nào cũng phải vài trận. Nhiều lúc, các loài tinh quái còn đánh nhau lên tận bờ, khiến nhiều người thiệt mạng.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quay về Hưng Long, sau đó gọi con cá vương đến, nó đã nhận được khá nhiều lợi ích từ anh nên thực lực hiện giờ đã mạnh hơn nhiều.

Con cá vương quay lại vịnh Bạch Long, còn Ngô Bình về luyện một lò Ngư Long Đan, thành phẩm là ba viên đan dược cấp truyền kỳ. Anh cho cá vương một viên, nó phấn kích tới độ nhảy cao lên cả chục mét, sau đó chìm sâu xuống đáy.

Ngô Bình mặc kệ nó rồi về phòng nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải tham gia đại hội Tiên Truyền.

Tối đó, trong vịnh Bạch Long có sấm chớp đùng đoành, tiếng nước chảy xối xả khiến nhiều người bị mất ngủ.
 
Chương 3133


Chương 3133

Sáng hôm sau, Ngô Bình đi ra bờ sông rồi nói: “Ra đây”.

Một con cá khổng lồ dài cả trăm mét ngoi lên mặt nước, người nó dẹt, mọc thêm bốn cái móng vuố, còn đầu thì biến thành đầu rồng.

Nhìn thấy sự thay đổi của cá vương, Ngô Bình nói: “Xem ra mày tiến hoá khác với cá chép nhỉ, giờ là nửa cá nửa rồng thôi, nhưng thực lực không thua gì thuồng luồng đâu”.

Cá vương nói tiếng người: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Cố mà tu luyện, tiện thể trông chừng khu này, đừng để các loài tinh quái khác gây chuyện”.

“Vâng”, cá vương.

Sau đó, Ngô Bình đã dẫn Tử Phi cùng đến Thiên Đạo Môn để tham gia đại hội Đan Truyền.

Nơi diễn ra đại hội nằm ở một thung lũng cách Thiên Đạo Môn không xa, khi Tử Phi dẫn Ngô Bình đến đây thì thấy người đông như biển.

Ngô Bình: “Xếp hàng thôi”.

Tử Phi cười nói: “Không cần, đi theo em”.

Cô ấy dẫn Ngô Bình đi đến trước một thước đo kiểm tra, có vài đệ tử của Thiên Đạo Môn phụ trách việc tuyển chọn ở đây.

Nhìn thấy Tử Phi, họ đều đứng dậy hành lễ: “Sư tỷ”.

Tử Phi gật đầu: “Đây là Trương Tiểu Bình – anh họ của tôi, phiền mấy sư đệ kiểm tra cho anh ấy trước nhé”.

Mấy người kia cười nói: “Ra là anh họ của sư tỷ, được ạ. Anh Trương, anh hãy dồn toàn lực rồi đánh vào cái thước này, nó sẽ hiển thị sức mạnh của anh”.

Người khác nói: “Chỉ cần đạt mức là qua cửa”.

Ngô Bình gật đầu rồi tung bừa một đấm vào đó, mặt trước của cái thước loé lên, ngọn lửa đã vượt qua vạch màu đỏ rồi nhưng vẫn dâng cao lên tiếp cho tới khi chạm đến đỉnh.

Mấy người đó ngẩn ra, đây là lần đầu tiên họ gặp tình huống, ai cũng phải trò mắt vì Ngô Bình quá mạnh.

“Anh Trương đã qua vòng, mời sang vòng khác”.

Ngô Bình nhìn thấy tỉ lệ loại ở vòng này rất cao, chỉ có hai đến ba người trong tổng số mười người qua vòng.

Cứ thế, Tử Phi lại dẫn Ngô Bình đến vòng thi thứ hai, đó là một quả cầu đá khổng lồ.

Bề mặt của quả cầu này được khắc phù văn, người dự thi phải phóng thần niệm vào bên trong. Thần niệm càng mạnh thì ánh sáng mà quả cầu phát ra càng mạnh, màu sắc cũng sẽ khác nhau. Hơn nữa, quả cầu còn có thể kiểm tra được chất lượng của nguyên thần, cao nhất sẽ là màu tím, tiếp đến màu lam, màu xanh lá, màu vàng kim, màu đỏ và màu trắng.

Ngô Bình quan sát thì thấy những người đang kiểm tra hầu như chỉ phát ra được ánh sáng trắng, hiếm lắm mới có màu đỏ, nếu ánh sáng đỏ đạt đến một độ sáng nhất định thì sẽ qua vòng.

Ngô Bình xếp hàng chở kiểm tra, khi đến lượt thì anh chạm tay lên quả cầu đá rồi truyền thần niệm vào, nhưng anh chỉ truyền một phần 50 mà thôi.

Ngay sau đó, quả cầu đã toả ra ánh sáng màu tím, ánh sáng bay cao hơn chục mét, khiến mọi người ở xung quanh phải né sang một bên.

Các đệ tử phụ trách kiểm tra cũng phải kinh ngạc nói: “Nguyên thần cấp tím! Hơn nữa còn chạm đến giớ hạn”.

Trông thấy vẻ choáng ngợp của mấy người đó, Tử Phi đắc ý nói: “Đây là Trương Tiểu Bình – anh họ của tôi, sau này anh ấy cũng sẽ là sư huynh của mấy cậu”.
 
Chương 3134


Chương 3134

Dù mấy người kia có ngốc đến mấy cũng biết Trương Tiểu Bình này chính là một hạt giống thiên kiêu, vì thế tất cả đều chào hỏi lễ phép với anh.

Ánh sáng màu tím cũng làm kinh động đến người ở hai vòng kiểm tra khác, khi họ nhìn thấy Ngô Bình đi tới thì đều có vẻ mong chờ.

Vòng thứ ba có một cái ghế, người dự thi sẽ ngồi lên đó, sau đó chiếc ghế sẽ tiến hành quét kiểm tra cơ thể của họ. Kết quả kiểm tra thấp nhất là phàm thể, tiếp đến linh thể, bảo thể, vương thể, thánh thể và tiên thể chí tôn.

Trong đó, linh thể và bảo thể được chia tiếp thành ba cấp nhỏ là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Vương thể và thánh thể thì cực hiếm, trong Thiên Đạo Môn cũng không có ai, còn tiên thể chí tôn thì chưa từng xuất hiện bao giờ.

Ngô Bình không muốn làm người khác kinh hãi nên đã thi thiên huyết của mình lại, chỉ cho huyết dịch bình thường ra thôi, ngoài ra anh còn điều chỉnh cơ thể khiến mình không quá xuất sắc.

Các đệ tử phụ trách việc kiểm tra cũng rất khách sáo với anh: “Anh Trương, mời anh!”

Ngô Bình ngồi xuống ghế, sau đó cảm thấy có rất nhiều nguồng năng lượng tiến vào trong cơ thể mình. Khoảng ba mươi phút sau, các nguồn năng lượng ấy đã biến mất. Sau đó, đã có vài số liệu xuất hiện trên chiếc bảng màu vàng cạnh ghế.

Những người khác vội nhìn ngay rồi hô lên, một người nói: “Là thánh thể”.

Tử Phi cười nói: “Còn một vòng cuối nữa, chúng ta đi thôi”.

Vòng cuối này là kiểm tra lực chiến đấu, vì dù tư chất có tốt đến mấy mà lực chiến đấu kém thì cũng vứt.

Ba vòng thi trước đã loại 99 phần trăm người dự thi đi rồi, giờ chỉ còn một đến hai người trong số một trăm người có thể tiến vào vòng này thôi, và Ngô Bình là một trong số đó.

Kiểm tra lực chiến đấu chính là vòng thi đấu với con rối võ đạo mà Ngô Bình đã quá quen thuộc, con rối võ đạo ở dây thấp nhất là cấp năm, cao nhất là cấp năm mươi. Chỉ khi đánh thắng được con rối cấp năm thì mới qua vòng.

Nhưng do điểm kiểm tra chỉ có giá trị tham khảo nên người dự thi phải đánh lên tiếp tới khi bị con rối hạ gục mới thôi.

Tử Phi cười nói: “Anh họ, trong lịch sử của Thiên Đạo Môn thì có người đánh bại con rối cấp 50 rồi, anh định bắt đầu từ cấp mấy?”

Ngô Bình: “40 đi”.

Tử Phi gật đầu: “Được”.

Một con rối được thả ra, xung quanh nó có rất nhiều phù quang, khí tức toả ra cũng mạnh, nó có bốn tay bốn chân, trong đó có hai tay cầm vũ khí.

Ngô Bình không nói nhiều mà lao lên chiến luôn, anh không dùng vũ khí mà chỉ đánh tay bo.

Anh cảm thấy con rối này ngang cơ với con rối cấp 50 trong tháp Tiên Võ. Sau khi giao đấu vài chục chiêu, anh đã đấm vỡ đầu nó.

Ngô Bình đã đánh bại con rối võ đạo cấp 128 nên đương nhiên con này không phải đối thủ, vì thế anh tiếp tục hạ gục con cấp 41, 42. Đến con rối cấp 45 thì anh mới giả vờ thua.

Tuy thế thì Ngô Bình cũng là người mạnh thứ hai trong lịch sử của Thiên Đạo Môn.

“Qua vòng!”, các đệ tử phụ trách kiểm tra hô lên.

Tử Phi: “Chúc mừng, anh đã thông qua tuyển chọn, đi theo em vào trong đăng ký thôi”.

Cô ấy đã quá quen thuộc với nơi này nên nhanh chóng dẫn Ngô Bình đến một biệt viện rất rộng, nơi này do các trưởng lão của Thiên Đạo Môn quản lý.

Tử Phi lấy bốn tờ giấy chứng nhận qua vòng ra, bên trên có ghi kết quả kiểm tra của Ngô Bình.
 
Chương 3135


Chương 3135

Một người đàn ông trung niên để râu trong phòng cầm lấy tờ giấy rồi độc, sau đó ngạc nhiên nói: “Sức mạnh vượt mức, nguyên thần cấp tím, thánh thể, đánh bại con rối cấp 44, đây chính là hạt giống thiên kiêu rồi”.

Tử Phi: “Lưu trưởng lão, đây là anh họ của tôi”.

Lưu trưởng lão cười lớn rồi nói với Ngô Bình: “Cậu tên gì? Là người của môn phái nào?”

Ngô Bình: “Tôi là Trương Tiểu Bình, đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông”.

Lưu trưởng lão gật gù nói: “Tốt lắm! Trương Tiểu Bình, cậu là thành viên mới cấp hạt giống thiên kieu, vì thế tôi sẽ tách cậu và các hạt giống thiêu kiêu khác ra rồi chia vào từng nhóm, để tránh các cậu xô xát”.

Ngô Bình: “Lưu trưởng lão, khi nào thì vòng loại bắt đầu ạ?”

Lưu trưởng lão: “Ba ngày đầu là tuyển chọn, khi nào xong thì mới bắt đầu vòng loại”.

Tử Phi: “Anh họ, nhân lúc rảnh, để em dẫn anh đi tham quan Thiên Đạo Môn nhé”.

Ngô Bình: “Thôi anh phải về nhà một chuyến đã, ba ngày nữa anh sẽ quay lại”.

Tử Phi gật đầu: “Cũng được, em chờ anh”.

Chào Tử Phi xong, Ngô Bình quay về Hưng Long.

Về đến nhà rồi, anh lấy ngọc bài Động Thiên ra rồi đi vào Động Thên của Dược Tổ.

Mục Vũ nhanh chóng ra đón tiếp: “Chủ nhân”.

Ngô Bình: “Mục Vũ, lần trước cậu bảo sư phụ để lại ít đan dược, chúng đâu?”

Mục Vũ: “Chủ nhân đi theo tôi”.

Anh đi theo Mục Vũ đến một cung điện được xây bằng ngọc thạch, cậu ta mở cửa cung điện ra thì Ngô Bình nhìn thấy một hàng lang rất dài, hai bên đường có rất nhiều cánh cửa, phía sau mỗi cánh cửa đều là một gian phòng.

Mục Vũ: “Đây là đan dược luyện chế ở các giai đoạn khác nhau, viên này là chủ nhân luyện chế lúc ở cảnh giới Nhân Vương, còn đây thì khi là Địa Tiên sơ kỳ, còn viên này thì là lúc ở cảnh giới Động Thiên”, cậu ta nói rõ từng cái một.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Dẫn tôi đến mấy phòng cuối xem nào”.

Mục Vũ: “Nhưng chủ nhân cũ dặn là chủ nhân phải luyện chế được đan dược ở căn phòng phía trước thì mới được lấy đan dược ở phòng phía sau”.

Ngô Bình: “Thì cũng phải cho tôi xem một chút chứ”.

Mục Vũ: “Vâng”.

Vì thế Ngô Bình đã đến xem đan dược mà Dược Tổ luyện chế khi ở cảnh giới Linh Biến.

Mục Vũ mở cửa ra, Ngô Bình nhìn thấy có bốn ô vuông trên một cột ngọc ở bên trong, trong mỗi ô vuông có một cái bình ngọc. Những chiếc bình này rất đặc biệt, nó có thể giữ cho đan dược ở bên trong không bị mất dược tính.

Ngô Bình mở bình đan dược đầu tiên ra thì thấy có một viên đan dược màu xanh.

Anh quán sát rồi nói: “Đây là đan dược luyện hình, hay đấy, chắc tôi cũng luyện chế được”.

Anh bảo Mục Vũ đi lấy lò luyện đan, cậu ta nhanh chóng đi ngay rồi khiêng một cái lò đến. Cái lò này trông cũ lắm rồi, nhưng rất oai phong.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lò luyện này rất đắc biệt, tốt hơn ba viên của đại điện nhiều, sư phụ tôi từng uống nó rồi à?”

Mục Vũ gật đầu: “Đây là lò luyện đan mà chủ nhân cũ dùng ở cảnh giới Địa Tiên, nó là Tứ Hoang Thần Lò, thuộc cấp tam phẩm”.

Ngô Bình cười nói: “Được, tôi sẽ dùng nó để luyện đan”.
 
Chương 3136


Chương 3136

Ngô Bình lấy một phiến ngọc trong ô vuông ra, bên trên có giới thiệu kỹ về đan dược. Loại đan dược này có tên là Cửu Thiên Bá Thể Đan, uống nó vào thì tu sĩ sẽ có bá thể cửu thiên nhờ luyện hình.

Bá thể cửu thiên mạnh ngang với bá thể hoang cổ của Lý Huyền Bá, thậm chỉ còn nhỉnh hơn một chút, đây cũng là lý do mà luyện chế nó rất khó.

Ngô Bình bắt đầu luyện đan, lò luyện đan này rất hay, anh tập trung toàn bộ sức lực để luyện bình Luyện Hình Đan đầu tiên.

Bên ngoài đan dược này có ba tầng phù quang bao phủ, nó là đan dược cấp đế. Tuy chỉ ở cấp này, nhưng vẫn khó luyện chế được, vì ba tầng phù quang tương đương với ba dược hiệu đặc biệt mà Dược Tổ trang bị cho đan dược này.

Ngô Bình đã chuẩn bị đủ dược liệu, anh vừa nghiên cứu đan dược vừa thử luyện đan. Lần thứ nhất, anh miễn cưỡng thành công, nhưng chỉ là một viên đan dược cấp tam phẩm.

Lần thứ hai, anh đã lĩnh hội được kiến thức, cuối cùng thì cũng cho ra đan dược cấp nhất phẩm, nhưng vẫn chưa đến được cấp đế.

Vì thế, anh tiếp tục luyện lò thứ ba. Hiệu quả ở lần này khác hẳn, đan dược đã đạt cấp vương phẩm.

Mãi đến lò thứ tư thì Ngô Bình mới đạt được cấp đế phẩm, nhưng anh không bằng lòng với kết quả đó, mà tiếp tục luyện lò thứ năm dựa vào kinh nghiệm từ những lần trước.

Đan dược ở lần này đã đạt đến cấp truyền kỳ.

“Được đấy!”, Ngô Bình rất hài lòng, anh rời khỏi Động Thiên, sau đó bảo Đường Tử Di mang bán Cửu Thiên Bá Thể Đan cấp tam phẩm.

Đường Tử Di hỏi: “Đan dược tam phẩm chắc đấu giá không được nhiều đâu anh nhỉ?”

Ngô Bình: “Đây là Cửu Thiên Bá Thể Đan, luyện chế khó lắm, hơn nữa dược liệu cũng hiếm nên chắc chắn sẽ bán được với giá cao”.

Đường Tử Di: “Anh định giá bao nhiêu?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Một trăm triệu tiền báu, mỗi lần tăng giá là mười triệu”.

Đường Tử Di kinh ngạc nói: “100 triêu ư?”

Ngô Bình ừm một tiếng: “Em cứ thử đi, không thì mình lại hạ giá”.

Điều khiến Ngô Bình bất ngờ mà, đan dược vừa được mang ra đấu gái thì đã có ba nghìn người tham gia, vì thế giá đã được đẩy lên cao ngất.

Trong lúc đấu giá, số lượng người tham gia đã lên đến con số 100 nghìn người.

Đường Tử Di nói: “Hình như họ rất muốn có được viên đan dược này, nó có tac dụng gì thế anh?”

Ngô Bình: “Uống nó rồi thì sẽ có bá thể cửu thiên, nhờ đấy mà tu luyện bất kỳ công pháp nào cũng dễ thành công hơn”.

Đường Tử Di: “Chồng, Tử Yên luôn cố găng tu luyện, hay anh giúp em ấy có thể chất đó đi?”

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, để anh tìm trong số đan dược mà Dược Tổ luyện chế, nếu có thì anh sẽ lấy cho em ấy”.

Sau đó, Ngô Bình bắt tay vào luyện chế Lục Nan Đan.

Giai đoạn Hư Tiên sẽ phải trải qua tam tai lục nan thì mới có thể trở thành thần tiên. Lục nan có nghĩa là sáu lần vận khí suy yếu, hay còn gọi là vận xui. Khi ấy, tu sĩ sẽ thường xuyên gặp ác mộng, tinh thần hỗn loạn, từ đó xảy ra nhiều tình huống bất ngờ nên nó thường khiến tu sĩ nhức đầu hơn tam tai rất nhiều.

Lục Nan đan là một loại đan dược giúp tu sĩ tránh khỏi kiếp nạn bằng cách điều chỉnh tâm tính, đương nhiên nó khó luyện chế hơn Tam Tai Đan.

Ngô Bình thử luyện lò thứ nhất, thành phẩm là ba viên đan dược nhị phẩm. Anh uống xong thì thấy tinh thần phấn chấn, tư duy minh mẫn.

Lúc này, buổi đấu giá đã bắt đầu, đan dược vừa được mang ra thì mọi người đã ồ lên.

100 triệu, 150 triệu, 200 triệu, giá vẫn tăng không ngừng.
 
Chương 3137


Chương 3137

Cuối cùng đan dược đã thuộc về một người bỏ ra 390 triệu.

Đường Tử Di lẩm bẩm: “Không ngờ bán được với giá cao vậy”.

Ngô Bình: “Em đấu giá thêm một viên đan dược tương tự nhưng là cấp nhất phẩm.

Đường Tử Di gật đầu, sau đó bảo Tiên Nhi nhập số liệu.

Tin tức vừa được công bố, các tu sĩ tại đây đã như bùng nổ.

Giá khởi điểm của viên đan dược này là 300 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 20 triệu.

Nửa tiếng sau, buổi đấu giá bắt đầu, cạnh tranh vẫn rất gay gắt, nhưng chưa nới nửa phút sau, giá đã được đẩy lên thành 1 tỷ 80 triệu.

“Chốt”, Tiên Nhi tuyên bố kết quả.

Đường Tử Di ngẩn ra nói: “Huyền Bình, mấy người này giàu thế”.

Ngô Bình nói: “Đã là gì đâu. Nhiều môn phái còn dám bỏ ra cả vài chục tỷ chỉ để bồi dưỡng thiên kiêu đấy”.

Anh nói tiếp: “Nhân đây, em bán đấu giá tiếp Lục Nan Đan nhị phẩm đi”.

Đường Tử Di: “Giá bao nhiêu anh?”

Ngô Bình: “Đan dược này cũng khá khó luyện, giá khởi điểm 20 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 2 triệu”.

Vì thế, Đường Tử Di tiếp tục đấu giá Lục Nan Đan, số người tham gia chẳng những không giảm mà còn tăng lên.

Loáng cái, giá của Lục Nan Đan cũng đã được đẩy lên cao thành 60 triệu.

Cứ thế, Đường Tử Di bán tiếp viên thứ hai, thứ ba.

Lần này, Ngô Bình đã thu về được 1 tỷ 670 triệu.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, nhà máy thuốc mà mình mở trước kia đã đầu tư bao nhân công và dược liệu, giờ thế giới thay đổi, thế là bỏ không hết à”.

Ngô Bình vẫn nhớ các loại thuốc mà mình từng sản xuất không còn nhiều giá trị ở thời điểm hiện tại nữa, vì thế chất của hầu hết mọi người đều đã tăng lên, giờ hiếm ai mắc bệnh tiểu đường hay tim mạch nữa.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không bỏ uổng đâu, chúng ta chỉ cần sửa đổi lại một chút là có thể nghiên cứu ra các loại thuốc nâng cao thể chất của người bình thường. Hơn nữa, sau này khách hàng của chúng ta không chỉ có người dân của Viêm Long, mà là toàn thế giới. Nếu thuốc của mình tốt thì lo gì không bán được?”

Đường Tử Di hỏi: “Nhưng chúng ta sẽ làm thuốc gì? Có chắc bán được không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là các loại thuốc nâng cao tư chất. Không phải ai cũng tu tiên được, anh sẽ nghiên cứu ra loại thuốc khiến ai uống vào cũng có thể tu tiên được”.

Đường Tử Di: “Thế là phổ cập tu tiên à?”

Ngô Bình: “Chưa đến mức ấy, loại thuốc này chỉ có thể thúc đẩy tiềm năng của con người thôi, ai có tiềm năng kém thì không thấy được hiệu quả”.

Ngô Bình rất giỏi luyện đan nên đã nghiên cứu ra loại thuốc ấy ngay.

Đến tối, anh gần như đã hoàn thành xong phương thuốc, sau đó bắt đầu điều chỉnh dược liệu. Sang ngày hôm sau, anh đã rất hài lòng với thuốc của mình và đặt tên cho nó là Tiên Lộ.

Sau đó, anh bảo Đường Tử Di tìm 100 người bình thường đến thử tác dụng của thuốc.

Kết quả là uống Tiên Lộ xong, ban đầu mọi người đều thấy khó chịu, nhưng loáng cái đã bình thường trở lại. Không lâu sau, họ đều có sự thay đổi, người tăng nguyên khí, người tăng lực tinh thần, còn có người mở được huyết mạch hay thậm chí là có thiên bẩm.

Cuối cùng trong số 100 người thử thuốc đã có 36 người có sự chuyển biến tốt, có 21 người trong số đó đã đủ tư cách tu hành và gia nhập các môn phái nhỏ. 15 người còn lại thì có năm người có tư chất khá, số còn lại thì có thể gia nhập môn phái tầm trung.
 
Chương 3138


Chương 3138

64 người kia tuy không có sự thay đổi rõ ràng, nhưng thể chất cũng đã mạnh hơn.

Ngô Bình rất hài lòng nên đã mua thật nhiều dược liệu, để sản xuất Tiên Lộ với số lượng lớn.

Sau đó, Ngô Bình đến công trường, công trường đã dừng hoạt động một thời gian nhưng thiết bị vẫn có thể sử dụng được. Anh gọi một số nhân viên kỹ thuật đến, giúp mình dùng những thiết bị này luyện tiên lộ.

Công nghệ luyện tiên lộ rất phức tạp, anh vừa làm vừa điều chỉnh, quá trình này kéo dài tới khi trận đấu nhóm của đại hội Tiên Truyền diễn ra.

Trước khi trời sáng, thiết bị gần như đã được điều chỉnh xong, anh cho công nhân thử sản xuất trước còn anh thì quay về đại hội Tiên Truyền.

Lúc anh quay về nhà, Tử Phi đã đứng đó chờ. Cô ấy cười nói: “Em đã lấy số giúp anh, số của anh là số mười hai, được xếp vào nhóm thứ sáu, nhóm của các anh có bốn mươi bảy người”.

Ngô Bình: “Không phải mỗi nhóm có ba mươi người sao?”

Tử Phi: “Có nhiều người qua được vòng tuyển chọn nên số người tham gia tăng lên, bây giờ mỗi nhóm đều có bốn mươi, năm mươi người”.

Tử Phi nhanh chóng dắt Ngô Bình đến một quảng trường, xung quanh quảng trường là tường bao, chiếm diện tích tầm mười mẫu. Tiếp đó, bốn mươi bảy người của nhóm thứ sáu sẽ vào trong khu vực tường vây, khi bắt đầu tính giờ, họ sẽ phải tấn công nhau cho đến khi số người còn sót lại trong quảng trường không quá năm.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Đào thải kiểu đó rất dễ có chuyện không hay xảy ra”.

Tử Phi: “Đương nhiên rồi. Trước đây luôn có người có tư chất tốt bị đánh chết ở vòng loại. Có điều, chuyện này cũng khó tránh mà, nếu bị người ta đánh chết thì chứng tỏ không may thôi. Người không may mắn thì không có tư cách gia nhập Thiên Đạo môn được”.

Ngô Bình: “Bốn mươi bảy người mà chỉ chừa năm người, bốn mươi hai người còn lại không chết cũng bị thương”.

Tử Phi: “Ừm, xác suất chết khá cao, nhóm của anh ít nhất phải có năm người chết, hoặc thậm chí là nhiều hơn”.

Một lúc sau, một trưởng lão xuất hiện, hạ giọng nói: “Cả sáu nhóm đều chuẩn bị sẵn sàng, một tiếng nữa vào sân”.

Lúc này có người tiến về phía Ngô Bình, nói: “Anh bạn, nếu muốn sống thì hãy chuẩn bị cho tôi một trăm triệu tiền bùa”.

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Tôi không hiểu anh đang nói gì”.

Người đó khó chịu nói: “Nói cho anh biết, chúng tôi đã tạo thành liên minh rồi, nếu anh đưa tiền thì chúng tôi sẽ không đối phó với anh hoặc đánh chết anh. Nếu anh không chịu đưa tiền thì xin lỗi nhé, chúng tôi sẽ đánh chết anh ngay”.

Ngô Bình hỏi: “Liên minh của các anh có bao nhiêu người?”

Người đó kiêu ngạo đáp: “Mười bảy người”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh về nói lại cho họ biết, nếu không muốn bị đánh chết thì mỗi người hãy đưa cho tôi một tỷ tiền bùa”.

Đối phương trợn tròn mắt, sau đó cười lớn, nói: “Mày sẽ là người chết đầu tiên”.

Sau khi người đó bỏ đi, Tử Phi hỏi: “Anh đối phó với mười bảy người được đó chứ?”

Ngô Bình: “Một đám tép riu, dù là một trăm tên thì cũng không thể đánh lại tôi. Phải rồi, em có nhận ra người đó không?”

Tử Phi: “Chắc là người có quan hệ, muốn dùng cách này để tiến vào vòng đấu luân phiên, nếu có thể lọt vào top năm mươi thì sẽ có phần thưởng. Hơn nữa, nếu người đứng sau anh ta đủ mạnh, anh ta có thể trở thành đệ tử ngoại viện”.
 
Chương 3139


Chương 3139

Ngô Bình: “Thiên Đạo môn có bao nhiêu đệ tử ngoại viện?”

Tử Phi: “Mấy chục nghìn người thì phải. Nội viện thì ít hơn, chỉ có vài nghìn người”.

Ngô Bình: “Mỗi năm Thiên Đạo Môn đều tuyển người mới, vậy sao còn phải tổ chức đại hội Tiên Truyền?”

Tử Phi: “Không giống nhau, đại hội Tiên Truyền mở ra cho các anh hùng trong thiên hạ, đến cả tiên giới cũng có người bị thu hút, sức ảnh hưởng của nó rất lớn”.

Họ mới nói được vài câu thì lại có người đến, nói: “Anh bạn, có muốn gia nhập cùng chúng tôi không? Bây giờ liên minh của chúng tôi đã có chín người rồi, nếu anh tham gia thì chúng ta sẽ có mười người”.

Ngô Bình: “Không hứng thú”.

Mặt người đó sầm xuống, anh ta nói: “Anh bạn, nếu anh không gia nhập thì chúng tôi sẽ nhằm vào anh trước”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Được thôi, nhất định các anh phải đánh tôi trước tiên nhé, như vậy thì cuộc chiến mới có thể nhanh kết thúc”.

Người đó hừm một tiếng thật nặng rồi nói: “Được thôi, tôi nhớ mặt anh rồi đấy”.

Tử Phi cười nói: “Bây giờ anh đã đắc tội với một nửa nhóm rồi, lát nữa có kịch hay rồi đây”.

Ngô Bình: “Tử Phi, Thiên Đạo Môn các em có thiên kiêu không?”

Tử Phi: “Có chứ. Thiên kiêu đứng đầu có cảnh giới Địa Tiên là Quản Long Phi, còn có ba nhân vật mới nổi nữa, chỉ là tu vi của họ không bằng Quản Long Phi nên chỉ xếp phía sau. Nhưng nếu xét về thực lực, Quản Long Phi có thể không bằng họ. Có điều, phần lớn thiên tài của Thiên Đạo môn đều là thiên tiên cảnh, rất nhiều người trong số họ là người của tiên giới, dù gì thì thiên kiêu cũng trưởng thành nhanh, ở lại địa tiên cảnh không được mấy năm thì đều lên thiên tiên hết.

Ngô Bình gật đầu: “Trước đó tôi đã từng đánh Quản Long Phi”.

Tử Phi mím môi cười: “Em đã nghe nói rồi, anh thật sự rất dũng mãnh, nghe đồn bây giờ Quản Long Phi đã bế quan khổ luyện rồi, xem ra anh ta đang muốn đánh một trận khác, lấy lại thể diện”.

Ngô Bình: “Phải rồi, Thiên Mông công chúa vẫn còn ở bên cạnh anh, vốn dĩ anh còn muốn vòi ít tiền, không ngờ quốc vương Thiên Mông đã không cần cô ấy nữa”.

Tử Phi nói: “Vậy thì giữ lại đi, công chúa Thiên Mông là đại mỹ nữ mà, giữ lại ấm giường chẳng phải vừa đẹp sao?”

Ngô Bình liếc cô ấy: “Có em ấm giường rồi, anh còn cần cô ấy làm gì nữa?”

Tử Phi trừng anh, Ngô Bình liền im lặng.

Nói chuyện một lúc thì trận đấu loại đã bắt đầu, bốn mươi bảy người lần lượt vào sân. Sau đó, tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người xông lên đánh.

Hơn nữa, hai nhóm người trong số những người tham gia vừa vào là đã hằm hằm nhắm vào Ngô Bình. Hai nhóm người kia là hai phe mà Ngô Bình đã đắc tội trước đó, họ đều quyết định đánh Ngô Bình trước.

Ngô Bình vung cánh tay với vẻ mặt không cảm xúc, đưa tay lên đấm người nào là người đó ngã xuống ngay.

“Ầm, ầm”.

Ngô Bình cứ đi một bước là tung một đấm, mỗi đấm một người, chưa tới nửa phút thì đã có tới hai mươi mấy người ngã xuống. Những người này gặp phải anh thì chẳng khác gì giấy nhão, không chịu nỗi lấy một đòn.

Những người còn lại đều cảm thấy không ổn, không dám tấn công anh nữa. Nhưng Ngô Bình thì lại đuổi theo người của hai nhóm đó để đánh, cho đến khi đánh gục hai tên đã uy hiếp anh thì mới dừng lại.

Anh trở thành ma vương của nhóm đó, tất cả mọi người đều né tránh anh.
 
Chương 3140


Chương 3140

Vì chỉ có thể giữ lại năm người nên Ngô Bình chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đuổi đánh mấy tên không vừa mắt.

Có một người trông ngầu như Lư Tuấn Phi vậy, Ngô Bình bước tới, đá tên đó văng ra xa.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, sau năm phút, chỉ còn năm người còn trụ lại. Mấy người lớn tiếng lúc ban đầu đều đã bị Ngô Bình đánh cho bò ra đất.

Có rất nhiều đệ tử Thiên Đạo môn đến xem, đứng ở xung quanh, nhìn thấy Ngô Bình dũng mãnh như thế thì đều rất kinh ngạc, bàn tán xôn xao.

“Chậc chậc, xem chừng Thiên Đạo môn lại sẽ có thêm một dũng sĩ nữa, không biết so với Quản Long Phi thì thế nào?”

“Tôi thấy có thể thực lực của anh ta không yếu hơn Quản Long Phi đâu. Hehe, lần này có kịch hay xem rồi”.

“Tu vi của Quản Long Phi cao hơn anh ta, chuyện này khó nói lắm. Nhưng bây giờ anh ta đã mạnh mẽ đến vậy rồi, nếu như đạt đến cảnh giới của Quản Long Phi thì nhất định có thể giế t chết Quản sư huynh ngay lập tức”.

“Tôi có một người bạn, là đệ tử của Thiên Địa kiếm tông, nên biết anh ta. Anh ta tên Trương Tiểu Bình, là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông, còn là thầy luyện đan tử bốn sao nữa”.

“Gì cơ? Thầy luyện đan tử bốn sao sao? Lợi hại thật, lần này Thiên Đạo môn của chúng ta nhặt được vàng rồi. Nhất định chúng ta phải làm quen với anh ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta luyện đan”.

“Anh đừng có nằm mơ nữa, người ta là thiên kiêu đấy, sẽ để ý đến anh sao?”

Trưởng lão phụ trách nói: “Vòng đấu loại kết thúc, năm người đi theo ta”.

Năm người rời khỏi quảng trường, đến trước một điện lớn, rồi lại bốc số lần nữa. Lượt này, số của Ngô Bình là chín.

Trưởng lão nói: “Sáng mai bắt đầu đánh luân phiên, đừng đến trễ đó”.

Ngô Bình lấy số xong thì định đi, Tử Phi kéo anh lại, nói: “Ngày mai thi rồi, anh đừng đi, lát nữa em dắt anh đến chỗ này”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Chỗ nào?”

Tử Phi nói: “Chợ thiên Côn Luân, nghe nói chưa?”

Ngô Bình: “Là chợ sao?”

Tử Phi gật đầu: “Chợ thiên Côn Luân là chợ lớn nhất ở Côn Luân, chắc chắn ở đó có thứ mà anh muốn”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Hai người họ rời khỏi Thiên Đạo môn, đi được hơn nghìn dặm thì đến chợ Thiên Côn Luân.

Lúc này Ngô Bình mới biết tại sao lại gọi nơi này là chợ Thiên, khu chợ này nằm giữa không trung, những chiếc phi thuyền khổng lồ cùng những cung điện đứng sừng sững, e là cũng có đến mấy trăm nghìn chiếc, phân bố rải rác khắp không trung.

Bên ngoài có bốn cổng lớn, bên trên viết bốn chữ “Chợ Thiên Côn Luân”.

Ngô Bình nói: “Quả thật rất to”.

Tử Phi: “Trong đó có thư đồng chạy việc, anh muốn mua gì thì cậu ấy có thể dắt chúng ta đến đúng nơi bán thứ đó”.

Bước vào cổng thì thấy bên trong có rất nhiều người đang bay tới bay lui, một thư đồng mặc đồ đỏ bước đến, cười nói: “Công tử muốn đến khu vực nào? Tôi có thể dẫn đường”.

Ngô Bình cũng không có thứ gì đặc biệt muốn mua nên nói: “Không cần đâu, tôi tự xem được rồi”.

Anh nói xong thì kéo Tử Phi bay về phía một cung điện gần nhất. Trước cửa cung điện có một quảng trường nhỏ, lúc này đang có mấy chục người đang đứng chờ.
 
Chương 3141


Chương 3141

Trên cung điện có viết một hàng chữ: Tiên Y Diệu Thủ.

Ngô Bình thấy người cùng ngành thì thích thú hỏi: “Thầy thuốc cũng đến chợ Thiên sao?”

Tử Phi: “Tiên y còn hiếm hơn cả thầy luyện đan, anh có biết thu nhập mỗi năm của vị tiên y Diệu Thủ này là bao nhiêu không?”

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu hả?”

Tử Phi: “Hình như năm ngoái ông ta kiếm được hơn ba mươi triệu đồng Thần Long, đó là vì ông ta có y thuật bình thường đó, nếu là tiên y giỏi hơn nữa thì thu nhập sẽ còn cao hơn”.

Ngô Bình động lòng, hỏi: “Tôi cũng có thể đến chợ Thiên chữa bệnh chứ?”

Tử Phi: “Vậy thì anh phải đến hội quán tiên y tham gia sát hạch tiên y. Bất kể ở đâu, muốn làm thầy thuốc thì bắt buộc phải có tư cách hành nghề”.

Ngô Bình: “Tiên y phải tham gia sát hạch như thế nào?”

“Cái đó thì tôi không biết, nếu có hứng thú thì tôi dắt anh đi”.

Ngô Bình: “Để có thời gian đã, đi xem y thuật của vị tiên y Diệu Thủ này trước đã”.

Họ vừa đáp xuống thì đã có một thư đồng ở bên cạnh hỏi: “Hai vị muốn tìm thầy thuốc sao?”

Ngô Bình nói: “Chúng tôi đến thăm tiên y Diệu Thủ”.

Lúc này, một tu sĩ từ trong điện bước ra, vẻ mặt buồn bã, lắc đầu thở dài, như cha chết.

Ngô Bình liếc sơ là biết nguyên anh của người này có vấn đề, không kiềm được mà nói: “Anh bạn, anh có thể về bái Phật, có thể khống chế sự nổi loạn của nguyên anh”.

Người đó liền ngây ra, sau đó ngoảnh đầu nhìn sang Ngô Bình hỏi: “Sao anh biết nguyên anh của tôi có vấn đề?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tôi cũng biết sơ về y thuật”.

Người đó vui mừng: “Anh cũng là tiên y sao? Vậy bệnh của tôi có thể trị được không?”

Ngô Bình: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Về bái Phật, Phật pháp khá ôn hòa, có thể giải trừ sự hỗn loạn trong anh”.

Người đó ngây ra: “Tôi tu tiên mà đi bái Phật thì còn ra thể thống gì?”

Ngô Bình: “Tiên Phật vốn dĩ là một nhà, có sao đâu”.

Người đó: “Nhưng tiên y Diệu Thủ nói bệnh của tôi chỉ có thể đánh tan nguyên anh, tu luyện lại từ đầu”.

Ngô Bình nghe xong thì ngớ ra: “Đánh tan nguyên anh?”. Anh cảm thấy cách điều trị này thật sự tục tằng và kém khôn ngoan, nhất định là lang băm.

Đối phương thở dài, nói: “Đúng thế, khó khăn lắm tôi mới ngưng tụ được nguyên anh, thật sự không đành lòng đánh tan rồi tu luyện lại”.

Ngô Bình vẫn còn định nói gì đó nhưng bị Tử Phi kéo lại, cô ấy nói: “Anh họ, chúng ta vẫn còn có việc, mau đi thôi”.

Ngô Bình giật mình, đang định rời đi nhưng lại nghe có giọng nói từ trong điện truyền ra: “Xin dừng bước”.

Sau đó, có một người trung niên từ trong điện bước ra, mặt bình thản như nước, bước thẳng đến trước mặt Ngô Bình, nói: “Y thuật của các hạ rất giỏi hay sao mà lại dám chỉ điểm cho bệnh nhân ngay trước cửa của ta như thế?”

Tử Phi liền đáp: “Diệu Thủ tiền bối, anh họ tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không có ý đối đầu với tiền bối đâu, chúng tôi đi ngay đây”.

“Muốn đi sao? Nếu đã đến sinh sự thì cứ thẳng thắn một chút, tới so tài đi”, Tiên y Diệu Thủ lạnh lùng đáp.
 
Chương 3142


Chương 3142

Ngô Bình buông tay Tử Phi, bình thản nói: “Lúc nãy tôi chỉ buộc miệng nói vậy thôi, không có ý xem thường ông. Nhưng nếu như ông cứ không chịu thôi, vậy tôi sẽ đánh bại ông, thế được không?”

Tiên y Diệu Thủ nổi giận, tức quá bật cười: “Được, cậu tuổi còn trẻ mà lá gan không nhỏ đâu. Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cậu không có bản lĩnh thật sự thì hôm nay sẽ phải để mạng lại đây”.

Ngô Bình nhìn sang người lúc nãy, mỉm cười, hỏi: “Xưng hô thế nào với anh bạn đây?”

Người đó đáp: “Tại hạ Hoa Tưởng Dung”.

Ngô Bình ngây ra một lúc rồi nhìn khuôn mặt buồn bã của anh ta, thầm nghĩ: Mặt anh có chỗ nào như hoa?

Anh nói với tiên y Diệu Thủ: “Anh ta là bệnh nhân của ông, nhưng cách ông điều trị là bảo anh ta đánh tan nguyên anh, tu luyện lại từ đầu, đúng không?”

Tiên y Diệu Thủ cười lạnh lùng: “Không sai, đấy là cách điều trị của ta. Nếu cậu có cách hay hơn thì chuyện hôm nay xem như thôi, nhưng nếu cậu không có cách nào hay thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi”.

Ngô Bình thấy ông ta không thân thiện thì lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi chỉ đi ngang qua, nhưng nếu như ông đã dồn tôi vào thế khó, cứ muốn gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Muốn cho ông bẽ mặt thì cũng phải làm cho ra dáng, nếu tôi có cách hay hơn thì ông chịu gì đây?”

Tiên y Diệu Thủ: “Nếu cậu thật sự có thể trị khỏi cho cậu ta thì ta sẽ cho cậu một tỷ tiền báu”.

Ngô Bình: “Chỉ một tỷ tiền báu mà đã muốn mua mạng tôi sao? Mạng của tôi rẻ rúng quá vậy. Nếu như tôi có thể trị khỏi cho anh ta và cách của tôi hay hơn thì ông phải đền cho tôi năm tỷ tiền báu”.

Tiên y Diệu Thủ giận dữ nói: “Cậu có tư cách trả giá với tôi sao?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi có tư cách thật đấy”.

Tử Phi nói: “Anh họ của tôi là đệ tử thân truyền của Thiên Đạo môn, tiên y Diệu Thủ, ông dám động đến anh ấy thì Thiên Đạo môn sẽ lấy mạng ông”.

Tiên y Diệu Thủ nghe đến Thiên Đạo môn thì sắc mặt liền thay đổi: “Người của Thiên Đạo môn thì có thể ức hiếp người khác sao?”

Ngô Bình: “Bớt lắm lời đi, rốt cuộc ông có dám đồng ý với điều kiện của tôi không?”

“Được”. Tiên y Diệu Thủ hằm hằm: “Nếu y thuật của cậu không bằng tôi thì phải tự sát ngay lập tức”.

Ngô Bình là người của Thiên Đạo môn, tiên y Diệu Thủ không dám ra tay nên bảo Ngô Bình tự sát.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Được thôi, nhưng nếu ông thua thì phải đưa tôi năm tỷ tiền báu”.

Tiên y Diệu Thủ: “Không thành vấn đề, có điều cách bái phật của cậu không tính, vì tiên y ta đây không rảnh phí thời gian với cậu”.

Ngô Bình nói với Hoa Tưởng Dung: “Hoa huynh, mời lấy nguyên anh ra đi”.

Hoa Tưởng Dung từ từ giải phóng nguyên anh của mình ra. Nguyên anh của người này lớn hơn quả trứng ngỗng một chút. Ngô Bình xòe bàn tay, nó dừng trong lòng bàn tay anh.

Lúc này có thể nhìn thấy sự nóng nảy trong nguyên anh của Hoa Tưởng Dung. Tình trạng đó vô cùng nguy hiểm, rất dễ khiến anh ta bị tẩu hỏa nhập ma trong khi tu hành.

Ngô Bình: “Tưởng Dung, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho anh”.

Anh vừa nói xong, bàn tay đang giơ giữa không trung bỗng có thêm một thần châm, thần châm kia là do anh dùng linh biến tạo ra, khống chế cực thuần thục.

Anh đâm một kim, nguyên anh của Hoa Tưởng Dung cũng bình thản lại, sau đó tiếp tục châm thứ hai rồi châm thứ ba.

Sau khi châm đ ến lần thứ chín, Ngô Bình lẩm nhẩm một chuỗi âm tiết, chín thần châm đồng loạt rung lên, một luồng khí màu xanh bay ra từ mũi của nguyên anh.

Vài phút sau, anh vỗ hai tay vào nhau, một tia chớp xuất hiện trong bàn tay, cực kỳ ôn hòa. Anh kéo dài tia chớp biến nó thành chín cây kim bằng sét.
 
Chương 3143


Chương 3143

Sau đó, anh lại tiếp tục dùng chín châm sét này đâm vào nguyên anh. Tiên y Diệu Thủ đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khinh thường đã không còn nữa.

Nguyên anh tỏ vẻ đau đớn nhưng rất nhanh bình thản trở lại, nó mở mắt ra, nói: “Ta thấy khỏe hơn nhiều rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, lúc ngưng tụ nguyên anh đã có chút vấn đề, giờ tôi giúp nó chải chuốt thần kinh, chữa trị khiếm khuyết, sau đó anh sẽ không có xảy ra vấn đề gì nữa”.

Anh nói xong thì vung tay, mười tám cây châm biến mất, nguyên anh của Hoa Tưởng Dung quay về cơ thể, anh ta vái lạy Ngô Bình: “Đa tạ tiên y”.

Ngô Bình: “Không có gì”. Sau đó anh nhìn sang tiên y Diệu Thủ.

Tiên y Diệu Thủ bật cười nói: “Y thuật của cậu đúng là khiến ta mở mang tầm mắt, ta bái phục”.

Nói rồi ông ta lấy một cái túi ra nói: “Nơi này có năm tỷ tiền báu, ta nguyện ý chịu thua, mời nhận lấy!”.

Ngô Bình hơi sửng sốt trước sự thay đổi thái độ của tiên y Diệu Thủ nhưng Tử Phi lại nhận lấy chiếc túi: “Vậy bọn ta không khách sáo nữa”.

Tiên y Diệu Thủ: “Hai vị có thể đến điện ngồi một lát không? Ta có một vấn đề khó xử lý muốn thỉnh giáo cậu”.

Ngô Bình cũng không sợ ông ta tính kế mình: “Được chứ”.

Hai người đi đến đại điện, tiên y Diệu thủ ngượng ngùng nói: “Cậu bạn, phía sau là phòng của con gái ta, nó mắc một loại bệnh kỳ quái, ta luôn tìm cách chữa trị nhiều năm nay nhưng vẫn không có kết quả. Mười năm nay ta đã tìm rất nhiều thánh thủ y đạo nhưng họ cũng không có cách”.

Lúc này Ngô Bình mới hiểu ra tại sao tiên y Diệu Thủ lại khách sáo với mình như thế, hóa ra là muốn mời mình cứu chữa cho con gái.

Anh nói: “Tôi có thể thử xem”.

Dẫn Ngô Bình đến một căn phòng đằng sau, mở cửa ra, Ngô Bình nhìn thấy một cô gái nằm trong hồ ngọc, đầu gối trên một cái gối ngọc. Trong bể ngọc có vài loại thuốc, cơ thể cô gái đang ngâm bên trong, trên thân chỉ mặc một bộ đồ mỏng.

Người phụ nữ này rất kỳ lạ, da của cô ta trong suốt, có thể nhìn thấy nội tạng, xương và mạch máu.

Cô ta vẫn còn đang thở nhưng đã rất yếu rồi, nếu không nhờ nước thuốc duy trì mạng sống thì cô ta đã rời khỏi thế gian này rồi.

Ngô Bình hơi nhíu mày: “Cô ta bị nguyền rủa”.

Tiên y Diệu Thủ sửng sốt: “Nguyền rủa?”

Ngô Bình bước đến bên bể, mở ra nhìn thấu vạn vật quan sát trong chốc lát nói: “Đúng thế, là nguyền rủa. Loại độc nguyền này rất lạ, nó sẽ dần khiến cơ thể trở nên trong suốt, làm cho thần hồn hôn mê, ba năm sau con gái ông sẽ biến thành thủy tinh. Đến lúc đó thần hồn của cô ta sẽ thức tỉnh nhưng rồi vẫn bị mắc kẹt vĩnh viễn trong cái vỏ thủy tinh”.

Tiên y Diệu Thủ nghiến răng: “Rốt cuộc là ai đã nguyền rủa con gái ta?”

Ngô Bình: “Cho dù là ai thì nguyền rủa này cũng rất khó giải”.

Tiên y Diệu Thủ vội hỏi: “Cậu có cách sao?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Nể tình năm tỷ tiền báu, tôi có thể giúp ông, ông ra ngoài trước đi, khi nào gọi ông thì hẵng vào”.

Tiên y Diệu Thủ không nói nhiều, xoay người đi ra khỏi phòng.

Ngô Bình nói với Tử Phi: “Em canh ở ngoài cửa, không được cho bất cứ ai vào”.

Tử Phi gật đầu, cũng đi ra ngoài.

Lúc này Ngô Bình sờ dấu ấn hoa sen đỏ trên cổ tay, thầm nói: “Nguyền rủa này cũng là tà lực, chắc có tác dụng nhỉ?’
 
Chương 3144


Chương 3144

Chương 3144

Nói rồi anh ấn tay lên giữa trán cô gái, dấu ấn hoa sen đỏ tỏa ra ánh sáng, một nguồn sức mạnh lưu chuyển ngay giữa trán cô gái, sau đó tản ra.

Trong cơ thể cô ta, một luồng sức mạnh kỳ lạ bị ép đến vùng ngực và bụng, vẫn chưa kịp tổ chức phản kháng thì đã bị ánh sáng của Ngô Bình đánh cho tan tành mây khói.

Sau đó làn da của cô ta khôi phục bình thường với tốc độ mắt thường có thể thấy. Không đến mười phút sau, cô ta đã biến thành một cô gái xinh đẹp.

Ngô Bình không còn hơi sức đi thưởng thức, anh gọi Tử Phi và tiên y Diệu Thủ vào.

Khi nhìn thấy con gái đã hồi phục như ban đầu, tiên y Diệu Thủ mừng rỡ kêu lên, ông ta nắm lấy tay con gái: “Linh Nhi, là cha đây”.

Ngô Bình: “Cơ thể cô ta vẫn còn yếu, ông cũng là tiên y, cứ chăm sóc cô ta vài ngày, có lẽ sẽ tỉnh thôi”.

Tiên y Diệu Thủ cúi đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn sự từ bi của cậu”.

Ngô Bình xua tay: “Không đánh thì không quen, sau này ông gặp bệnh nan y thì có thể nhờ tôi giúp đỡ. Đương nhiên, danh tiếng vẫn là của ông nhưng ông phải đưa tiền khám cho tôi”.

Tiên y Diệu Thủ: “Cầu còn không được”.

Để lại bùa ngọc liên hệ rồi Ngô Bình rời đi.

Ra khỏi đại điện, Tử Phi ngạc nhiên nói: “Không ngờ y thuật của anh lại giỏi đến thế, chắc còn xuất sắc hơn cả tiên y Diệu Thủ”.

Ngô Bình: “Bác sĩ là nghề của anh, y thuật của anh còn lợi hại hơn đan đạo”.

Tử Phi: “Ừ, anh giỏi nhất. Tiếp theo anh muốn đi đâu?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát: “Đến chợ đi”.

Mắt Tử Phi tròn xoe: “Đi chợ? Anh là thầy luyện đan, chẳng phải đến để xem dược liệu sao?”

Ngô Bình: “Không đi xem dược liệu, trên mạng Tiên, dược liệu gì cũng có, giá cũng rõ ràng hơn”.

Tử Phi lắc đầu: “Được thôi, vậy thì đi chợ”.

Ngô Bình đi chợ không chỉ vì anh là một người cực thích ăn, mà còn vì Ngô Mi ngày càng kén ăn, thực phẩm bình thường đã rất khó khiến cô bé hài lòng, hơn nữa, nhìn nguyên liệu thì mới biết muốn nấu món gì.

Khi cả hai đến chợ rau, hai người phát hiện những nguyên liệu được bán ở đây đều là những nguyên liệu thượng hạng, chẳng hạn như gan rồng, mật phượng, chân gấu, thịt của thú dữ và móng vuốt của chim ăn thịt,… gì cũng có, giá cực kỳ đắt đỏ.

Ví dụ như gan rồng, thật sự là gan của rồng, dùng nó thì sẽ rất tốt cho cơ thể. Gan rồng này được bán theo từng cặp, một lạng từ ba mươi nghìn tới một trăm nghìn tiền báu, giá càng cao, chất lượng càng tốt.

Ngô Bình chọn một miếng gan rồng tốt nhất, một trăm nghìn một lạng, nặng một trăm tám mươi lăm cân, ông chủ đã bỏ số lẻ, tính tròn một trăm tám mươi lăm cân, một cân là mười sáu lạng, tổng là hai trăm chín mươi sáu triệu tiền báu.

Tử Phi ở một bên mặc cả, cuối cùng mua được gan rồng này với giá hai trăm tám mươi triệu tiền báu.

Sau đó Ngô Bình lại lựa thêm sáu cái chân phượng hoàng, chân phượng hoàng không phải là chân gà mà là chân phượng hoàng thật, một chân nặng một trăm cân, thịt của nó rất ngon.

Một chân phượng hoàng được bán với giá mười lăm triệu tiền báu, sáu cái chân là chín mươi triệu.

Mua xong hai thứ này, Ngô Bình lại mua thêm vài thứ khác, cuối cùng anh đã tiêu tốn hết hơn bốn trăm ba mươi triệu tiền báu chỉ để mua đồ.

Ra khỏi chợ, Tử Phi hỏi: “Mua nhiều như vậy, anh ăn hết không? Với số gan rồng đó, thiên tiên cũng chỉ ăn vài miếng một bữa, hơn nữa phải cách mấy ngày ăn một lần, anh một lần mua cả trăm cân, chuẩn bị đón tết sao?”
 
Chương 3145


Chương 3145

Ngô Bình: “Thiên tiên không thể ăn nhiều, anh có thể”.

Tử Phi lắc đầu: “Tùy anh, dù sao cũng là tiền của anh”.

Sau đó cô ấy hỏi: “Còn muốn đi đâu nữa?”

Ngô Bình: “Anh có thể đến chợ Thiên này bất cứ lúc nào, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về đi”.

Tử Phi: “Đi đâu?”

Ngô Bình: “Anh vừa mua được đồ ăn ngon, dĩ nhiên là phải về nấu ăn rồi”.

Tử Phi: “Vậy thì đến chỗ em sống, gan rồng đắt như thế, em cũng muốn nếm thử”.

Thế là hai người rời khỏi chợ Thiên, vào một tòa thành tên Ngụy Thành. Ngụy Thành có mấy chục triệu dân, cực kỳ phồn hoa, nơi này có cô của Tử Phi nên cô ấy cũng có một căn nhà ở đây.

Ngụy Thành được xem là thành trì khá lớn rồi nên giá phòng không hề rẻ, muốn có một căn nhà giống như vậy ở nơi này thì phải tốn hàng chục triệu tiền báu, thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu tiền báu. Giá như vậy không phải là giá mà người thường có thể trả nổi nên cư dân ở Ngụy Thành đa số đều có tu vi rất cao, gia cảnh rất giàu.

Nơi Tử Phi sống nằm ở vị trí tốt nhất Ngụy Thành, yên tĩnh giữa ồn ào, diện tích tám mẫu đất, bên trong có vườn và hòn non bộ, có nước chảy, rất đẹp.

Hai người đáp vào trong sân, lập tức có một quản gia bước đến cung kính nói: “Cô chủ, cô về rồi?”

Tử Phi gật đầu: “Quản gia Lý, đây là anh Trương Tiểu Bình, bạn của tôi, lần này đến tham gia đại hội Tiên Truyền”.

Quản gia Lý gật đầu: “Vâng, xin chào cậu Trương”.

Sau đó hỏi: “Cô chủ, có muốn đi báo cho bà hai biết không?”

Tử Phi nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đến gặp cô”.

Mời Ngô Bình đến phòng khách, Ngô Bình hỏi nhà bếp ở đâu, anh muốn tự mình xuống bếp.

Tử Phi nói: “Không cần em mời đầu bếp sao?”

Ngô Bình: “Đầu bếp bình thường không biết làm sao để xử lý gan rồng chân phượng, vẫn nên để anh làm thì hơn. Chẳng phải em muốn đi gặp cô em sao? Anh làm một phần, em đem sang cho cô ấy thưởng thức”.

Tử Phi cười nói: “Đồ đắt như thế, sao mà thế được? Hay là làm hai phần, tiện thể cũng mang cho em họ em một phần”.

Đến phòng bếp, Ngô Bình lấy các nguyên liệu ra trước, sau đó cắt gan rồng thành từng miếng rồi cho vào nước luộc cùng với nguyên liệu, liên tục cho thêm các loại dược liệu vào.

Tử Phi rất tò mò, cô ấy chỉ mới ăn gan rồng hai lần, cảm thấy mùi vị rất ngon nhưng chưa từng nhìn thấy người khác nấu như thế nên bèn hỏi: “Sao lại cho dược liệu vào?”

Ngô Bình: “Rồng cũng giống người, gan là nơi giải độc nên nơi này sẽ tích tụ độc tố, phải làm sạch nó, nếu không không chỉ ảnh hưởng đến khẩu vị mà ăn nhiều sẽ bị trúng độc”.

Tử Phi: “Hóa ra còn chú trọng như thế nữa à”.

Ngô Bình vừa luộc gan rồng vừa lấy chân phượng hoàng ra, cắt thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi đất, sau đó cho nguyên liệu vào hầm.

Tử Phi: “Cái này cũng là giải độc sao?”

Ngô Bình: “Đây là dược thiện, dược thiện và tác dụng không mạnh bằng đan dược nhưng nếu chuẩn bị tốt thì công hiệu có thể không kém hơn đan dược. Chân phượng hoàng này là vũ khí của phượng hoàng, có chứa tinh hoa cả người của phượng hoàng, ăn nó có thể cường gân tráng cốt”.

Anh vừa nấu vừa hỏi Tử Phi: “Quản gia Lý lúc nãy là do cô của em sắp xếp à?”
 
Chương 3146


Chương 3146

Tử Phi gật đầu: “Em đã sống cùng cô từ nhỏ rồi, tình cảm của hai cô cháu rất tốt. Cô em là vợ hai của nhà họ Ngụy, sinh được một cô con gái, tên là Linh Phong. Căn nhà này là quà cô tặng lúc em lên mười lăm”.

Ngô Bình cười nói: “Hình như nhà họ Ngụy này cũng có địa vị, nếu không cũng sẽ không khiến cô của cô cam tâm tình nguyện làm lẻ”.

Tử Phi: “Đúng thế, nhà họ Ngụy đúng là rất có thế lực. Gia chủ của nhà họ Ngụy là trưởng lão giữ chức vụ trọng yếu trong Thiên Đạo Môn, ngoài ra nhà họ Ngụy còn nắm quyền Ngụy Quốc. Thế lực của Ngụy Quốc rất lớn, kiểm soát mấy mươi nước nhỏ xung quanh và vài trăm tông môn”.

Ngô Bình không biết quá nhiều về Thiên Đạo Môn, anh hỏi: “Gia chủ nhà họ Ngụy ở tu vi cảnh giới nào?”

Tử Phi nói: “Nghe cô em nói, trưởng lão Ngụy đã là Bán Bộ Kim Tiên, tu vi được xem là khá cao trong các trưởng lão then chốt”.

Ngô Bình: “Bán Bộ Kim Tiên sao? Đúng là rất mạnh”.

Lúc này gan rồng sắp luộc xong rồi, Ngô Bình quan sát rồi lấy dao cắt thành miếng nhỏ, sau đó bày lên đ ĩa, tổng cộng có bốn đ ĩa

Tử Phi chép miệng, cô ấy gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy mùi vị khá tươi ngon, hơn nữa tinh khí chân long nồng đậm đi vào cơ thể khiến cô ấy cảm thấy rất dễ chịu.

Cô ấy ngạc nhiên nói: “Gan rồng trước đây em ăn là giả sao? Sao lại không ngon bằng của anh chứ?”

Ngô Bình: “Gan rồng đã thuộc phạm vi của thuốc rồi, em bảo đầu bếp chuyên nấu ăn xử lý, dĩ nhiên đầu bếp bình thường không thể phát huy được hiệu quả thuốc của nó rồi, còn anh là thầy luyện đan, có thể phát huy toàn bộ hiệu quả thuốc và vị ngon của gan rồng”.

Tử Phi cầm lấy đôi đũa, gắp vài cái đã hết sạch gan rồng trong đ ĩa. Ăn xong, cô ấy mới nói: “Thôi xong, em ăn hết ba lạng gan rồng rồi, sẽ không bị nổ mà chết chứ?”

Ngô Bình bật cười: “Bây giờ em có cảm thấy khó chịu không?”

Tử Phi lắc đầu: “Không có, hơn nữa còn muốn ăn cơ”.

Ngô Bình lại đưa thêm một đ ĩa sang cho cô ấy: “Ăn đi, không sao đâu. Em nói Thiên Tiên chỉ có thể ăn một lạng, đó là vì độc tố chưa được làm sạch, gan rồng không xử lý tốt nên họ cũng không dám ăn quá nhiều, nếu không dễ trúng độc. Còn anh đã xử lý gan rồng rất kỹ rồi, dù em có ăn nửa cân cũng không sao, sẽ không gây hại cho cơ thể”.

Lúc này Tử Phi mới thở phào: “Vậy em không khách sáo nữa”.

Một lúc sau cô ấy đã xử lý sạch sẽ đ ĩa gan rồng thứ hai.

Ngô Bình cũng không có quấy rầy, chỉ là gắp một miếng thật lớn, cho vào miệng nhai, nuốt xuống có lẽ miếng này hơn ba lượng.

Tử Phi trợn to mắt: “Anh ăn nhiều như thế không sao chứ? Dù gan rồng đã được xử lý sạch nhưng nó chứa một lượng tinh khí chân long lớn, cũng không thể hấp thụ hết chứ?”

Ngô Bình: “Không sao, anh ăn mười mấy cân sẽ không có vấn đề gì”.

Quả nhiên anh ăn một lúc hết mười cân gan rồng, ăn xong gan rồng, chân phượng hoàng cũng đã xong, anh đổ vào trong bát, một người một bát.

Chân phượng hoàng rất dai, cắn một miếng có cảm giác như ăn tôm. Tử Phi ăn vài đũa thì đã no, có muốn ăn tiếp nhưng cơ thể đã không thể chứa thêm nhiều tinh khí phượng hoàng nữa.

Phần còn lại Ngô Bình giữ hai bát, anh ăn phần còn lại, sau đó anh chuẩn bị thêm hai đ ĩa gan rồng, nhờ Tử Phi mang đến cho cô và em họ của cô ấy.

Bảo người làm bỏ đồ ăn vào hộp thức ăn, Tử Phi nói: “Thức ăn là do anh làm, anh có thể đi cùng em đến gặp cô. Cô em rất tốt, chắc chắn sẽ thích anh”.

Ngô Bình: “Hai bên chưa từng gặp nhau, anh không đi đâu, đợi em ở đây”.

Tử Phí: “Không sao đâu, cùng đi đi”.

Thấy cô ấy cứ liên tục mời, Ngô Bình không thể từ chối được nữa nên cùng cô ấy đến biệt thự của nhà họ Ngụy.
 
Chương 3147


Chương 3147

Tử Phi thường xuyên ra vào biệt thự của nhà họ Ngụy, những người gác cổng và tuần tra đều nhận ra cô ấy và chào đón cô ấy khi họ gặp nhau.

Biệt thự nhà họ Ngụy rất lớn, sau khi bay một quãng đường nhất định trong biệt thự mới đáp xuống một sân nhỏ mới lạ.

Cửa biệt thự mở ra, Tử Phi vừa định đi vào, Ngô Bình đã kéo cô ấy, trịnh trọng nói: “Có mùi máu, cũng có tử khí, bên trong có người chết”.

Tử Phi cả kinh, cô ấy cũng không nghĩ gì thêm, đã vội vàng chạy vào.

Trong sân khắp nơi là thi thể người làm, những người này chết một cách kỳ lạ, trên môi đều mỉm cười, ngửa mặt ngã xuống đất, trên người không có vết sẹo.

Tử Phi chạy vào sảnh lớn, trong sảnh một đôi mẹ con ngã trong vũng máu, một cô gái trạc tuổi Tử Phi, đầu bị thủng một lỗ, não bên trong bị hút khô, còn người phụ nữ trẻ tuổi thê thảm hơn, sau lưng bị thú dữ nào đó cắn một cái lỗ, nội tạng đều bị moi hết ra, chỉ còn lại da bọc xương.

Ngay cả mắt, tai và lưỡi của bà ấy cũng không còn, cả mặt bê bết máu, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh này, Tử Phi khiếp sợ, sau đó cảm xúc đau buồn và phẫn nộ dâng trào, khuỵu xuống đất, đau thương khóc lớn.

Ngô Bình cau mày, trong lòng có cảm giác bất an, thấp giọng nói: “Tử Phi, chúng ta phải mau chóng báo cho nhà họ Ngụy, chúng ta đừng ở chỗ này lâu”.

Anh còn chưa dứt lời, một đám người đã xông vào, cầm đầu là một thanh niên, hắn nhìn thấy thi thể hai mẹ con trong sảnh lớn nói: “Tử Phi, cô thật ác độc, lại g iết chết cô và em họ của mình. Nhà họ Ngụy muốn tiêu diệt cả nhà họ Tử cô để báo thù cho mẹ hai của tôi”.

Tử Phi sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Ngụy Hoành, anh nói bậy bạ, tôi vừa mới đến, trước khi tôi đến, cô và em họ đã bị giết rồi”.

Người thanh niên tên Ngụy Hoành cười mỉa: “Tôi đang nói bậy sao? Người này chẳng phải là đồng phạm của tôi sao?”, nói rồi hắn chỉ tay vào Ngô Bình.

Tử Phi nổi giận quát: “Cậu đừng có vu oan cho người khác như vậy. Anh ấy là bạn của tôi!”

Ngụy Hoành cười lạnh nói: “Ở đây chỉ có hai người, nếu hung thủ không phải hai người thì còn ai vào đây nữa?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. Dáng người ông ta cao lớn dũng mãnh, mặc đồ màu vàng, chân đi giày tím, mắt trái có hai đồng tử.

Ngụy Hoành vội vàng cúi người kính chào: “Thưa bố!”

Người đàn ông trung niên kia chính là dượng (chồng của cô) của Tử Phi, tên là Ngụy Quang.

Ông ta nhìn thi thể dưới đất, chân mày nhíu chặt, lạnh giọng chất vấn: “Hung thủ là ai?”

Ngụy Hoành chỉ vào Tử Phi tố cáo: “Thưa bố, là Tử Phi và anh ta!”

Ngụy Quang chợt quay ngoắt lạnh, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Ngô Bình và Tử Phi.

Tử Phi giận dữ nói: “Ngụy Hoành nói bừa đấy dượng! Chúng cháu vừa mới tới, mọi người ở ngoài đều có thể làm chứng! Ít nhất thì cô đã chết từ hai tiếng trước rồi”.

Ngụy Quang gặng hỏi: “Ai có thể làm chứng?”

Tử Phi đáp: “Người gác cổng, võ sư tuần tra đều có thể làm chứng cho chúng cháu”.

Ngụy Quang trầm giọng nói: “Gọi toàn bộ người gác cổng và võ sư tuần tra tới đây!”

Một lát sau, một nhóm võ sư và các đệ tử làm nhiệm vụ gác cổng lần lượt đi vào, ai nấy đều cúi gằm đầu xuống.

Ngụy Quang hỏi: “Các người thấy cô chủ Tử Phi đi vào lúc nào?”
 
Chương 3148


Chương 3148

Người gác cổng đáp: “Thưa Tứ gia, cô chủ Tử Phi tới đây từ hai tiếng trước rồi”.

Tử Phi cả giận quát: “Nói vớ vẩn! Rõ ràng tôi vừa mới tới. Các người còn chào hỏi tôi cơ mà”.

Người gác cổng im lặng không đáp, chỉ quay đầu sang chỗ khác. Còn Ngụy Hoành lại đắc ý cười lạnh: “Tử Phi, bây giờ chị vẫn còn không chịu thừa nhận sao?”

Tử Phi giận tới mức giàn giụa nước mắt. Ngô Bình vỗ vai cô ấy an ủi: “Em không cần giải thích. Bọn họ cố tình muốn hãm hại em, có nói gì cũng vô dụng”.

Tử Phi ngơ ngác hỏi ngược lại: “Hãm hại em sao?”

Ngô Bình nói: “Trong nhà có người chết tận hai tiếng mà không ai phát hiện ra, làm gì có chuyện như vậy? Mấy người gác cổng và đám võ sư này đều cố tình vu oan giá họa cho em, rõ ràng là có người sắp xếp từ trước”.

Ngụy Quang nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Thằng nhóc nhà mày gan lớn đấy, dám đến nhà họ Ngụy bọn tao để giết người! Người đâu, bắt nó lại cho tao!”

“Ầm!”

Bỗng mặt đất rung chuyển dữ dội, kéo theo đó mà một mảng kiếm quang sắc bén hiện liên. Đám người xung quanh giật mình nhao nhao lùi lại. Sau khi kiếm quang biến mất, Ngô Bình và Tử Phi cũng mắt tăm.

Vài giây sau, hai người họ xuất hiện trên đỉnh núi cách đó mấy nghìn dặm.

Tử Phi trợn tròn mắt, khẽ lẩm bẩm: “Không lẽ người giết cô em chính là dượng Ngụy Quang?”

Ngô Bình nói: “Cho dù không phải ông ta làm thì ông ta cũng không tránh khỏi liên quan”.

Tử Phi bật khóc: “Tại sao ông ta lại hại chết vợ mình như vậy?”

Anh trầm tư hồi lâu rồi chợt hỏi: “Tử Phi, em còn nhớ Ngụy Hoành nói gì không? Cậu ta nói muốn diệt sạch nhà họ Tử của em”.

Tử Phi khiếp sợ thốt lên: “Không được! Em phải mau báo tin cho bố em biết!”

Ngô Bình cũng đồng tình: “Tốt nhất bây giờ em hãy liên lạc với người nhà ngay đi”.

Tử Phi lấy một chiếc bùa đưa tin ra, dùng tiên lực khởi động nó: “Bố có nghe thấy con nói gì không?”

Thế nhưng chiếc bùa vẫn lặng ngắt như tờ, không hề có tiếng đáp lại.

Tử Phi sốt sắng nói: “Ngô Bình, em phải về nhà một chuyến mới được!”

Anh gật đầu đáp: “Được, anh đi cùng em”.

Hai người họ đi tới Tử Thành do nhà họ Tử quản lý. Bọn họ còn chưa kịp đến gần đã thấy cả tòa thành đang chìm trong biển lửa. Cả nhà cửa và người dân sống bên trong đều đã bị đốt cháy thành than đen.

Ngọn lửa gần tắt hẳn, cả thành phố biến thành tro bụi!

Tử Phi loạng choạng suýt ngất xỉu. Cô ấy đau đớn gào thét: “Bố mẹ, hu hu…”

Lúc này có một tia thần niệm bay tới khóa chặt hai người. Ngô Bình vội vàng kéo Tử Phi dậy bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.

Thế nhưng tia thần niệm kia rất khó cắt đuôi, theo sát từng bước đi của hai người. Khi chạy vào một vùng đất hoang, Ngô Bình quyết định không chạy nữa, mà đứng yên tại chỗ lạnh lùng chờ đợi.

Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện tiến tới cách bọn họ chừng mười bước, ánh mắt lạnh lùng quét tới.

Giữa hai đầu lông mày của người đàn ông này có phù văn hình ngọn lửa. Tử Phi trầm giọng chất vấ: “Ngụy Tiêu, ông là người giết hại người Tử Thành phải không?”

Người đàn ông tên Ngụy Tiêu kia thản nhiên đáp: “Lửa Thiêu Thiên của tôi có thể hủy diệt mọi thứ. Người nhà họ Tử đều chết cả rồi, chỉ còn một mình cô thôi”.

“Tại sao?”, Tử Phi tuyệt vọng hét lớn.
 
Chương 3149


Chương 3149

“Tử Nguyên Giáp chết rồi”, Ngụy Tiêu đáp.

Tử Phi khó tin hỏi lại: “Ông nội tôi chết rồi sao?”

Ngụy Tiêu giải thích: “Tử Nguyên Giáp là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Tử, một vị Chân Tiên siêu mạnh. Nhưng giờ ông ta chết rồi, nhà họ Tử các cô không còn tư cách chia chác nữa. Các cô phải giao nộp lại toàn bộ lợi ích của mình”.

Rốt cuộc Tử Phi cũng hiểu ra: “Vậy nên Ngụy Quang mới giết cô và em họ của tôi sao?”

Ngụy Tiêu trầm giọng nói: “Nhà họ Ngụy phải tiêu diệt nhà họ Tử. Toàn bộ người nhà họ Tử đều phải chết, dù là cô và em họ của cô cũng không ngoại lệ”.

Nói tới đây, ông ta bỗng đổi giọng: “Cái gì nên nói tôi đều nói cả rồi. Cô hãy yên tâm lên đường đi”.

“Ầm ầm!”

Bỗng có vô số phù văn hỏa diệm xuất hiện xung quanh. Chúng trôi nổi giữa không trung, tạo nên một lãnh vực hoả diệm.

“Roẹt!”

Một tia kiếm quang hiện lên phá vỡ lãnh vực hoả diệm. Ngụy Tiêu còn chưa kịp tỏ ra kinh ngạc đã bị kiếm quang bổ làm đôi, đến cả linh đài cũng tan vỡ.

Đến chết ông ta vẫn không thể nào tin nổi bản thân lại chết dưới tay một kẻ vô danh mà ông ta luôn coi thường!

Sau khi lấy mạng Ngụy Tiêu, Ngô Bình thản nhiên cướp lấy nhẫn chứa đồ của ông ta. Quả nhiên bên trong chất đầy các loại tài sản bảo vật phong phú. Không cần đoán cũng biết đây là chiến lợi phẩm ông ta vừa vơ vét từ Tử Thành.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tử Phi đã không còn nét bi thương, thay vào đó là sát khí tàn nhẫn.

“Nhà họ Ngụy diệt nhà họ Tử, thù này không trả thì em sẽ chết không nhắm mắt!”

Ngô Bình thở dài cảm thán: “Không ngờ nội bộ Thiên Đạo Môn cũng tranh đấu khốc liệt như vậy. Tử Nguyên Giáp vừa qua đời, nhà họ Ngụy đã vội vàng chạy đến giết người cướp của”.

Tử Phi nói: “Thế lực của nhà họ Ngụy vô cùng lớn mạnh. Bọn họ đã thèm thuồng mấy quặng Tiên của nhà họ Tử bọn em từ lâu. Trước kia còn có ông nội em trấn giữ nên bọn họ còn kiêng nể. Bây giờ ông nội em không còn, nhà họ Tử như cá nằm trên thớt mặc người chém giết”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Xem ra thực lực của ông nội em rất mạnh nhỉ?”

Tử Phi gật đầu đáp: “Mặc dù cảnh giới của ông nội em không cao bằng lão tổ nhà họ Ngụy nhưng thực lực lại không hề thua kém”.

“Chắc hẳn cái chết của ông nội em còn có ẩn tình gì khác”.

Tử Phi hạ quyết tâm: “Nhất định em sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!”

Cô ấy nhìn sang Ngô Bình: “Xin lỗi, chắc là nhà họ Ngụy sẽ điều tra ra thân phận của anh. Giờ anh bị em liên lụy, e là sau này không thể có chỗ đứng trong Thiên Đạo Môn được rồi”.

Ngô Bình đáp: “Chắc là nhà họ Ngụy không đến mức phái người tới giết anh luôn đâu nhỉ?”

Tử Phi giải thích: “Bọn họ sẽ không ra tay công khai, nhưng muốn lén lút hãm hại anh thì có hàng trăm cách”.

Anh cười lạnh nói: “Không sao. Kẻ thù của anh nhiều lắm, nhà họ Ngụy của bọn họ không là cái thá gì hết”.

Tử Phi khuyên nhủ: “Nhất định anh phải vào được Thiên Vực. Chỉ cần anh đạt được lợi ích ở đó, Thiên Đạo Môn sẽ cố hết sức bảo vệ cho anh. Đến lúc đấy nhà họ Ngụy không còn dám động tới anh nữa”.

Ngô Bắc khó hiểu hỏi: “Tử Phi, Thiên Đạo Môn coi trọng Thiên Vực tới vậy sao?”
 
Chương 3150


Chương 3150

Cô ấy gật đầu đáp: “Thực ra các công pháp của Thiên Đạo Môn đều bắt nguồn từ Thiên Vực. Em nghe ông nội nói công pháp truyền thừa của Thiên Đạo Môn không được hoàn chỉnh. Vì vậy việc đi vào Thiên Vực có ý nghĩa vô cùng to lớn. Nếu anh đạt được truyền thừa của Thiên Vực thì lại càng tốt, thậm chí tương lai còn có khả năng trở thành chưởng môn đời tiếp theo”.

Ngô Bình gật đầu coi như đã hiểu. Anh đưa nhẫn chứa đồ của Ngụy Tiêu cho Tử Phi: “Trước tiên cứ tìm được nơi ở ổn định đã. Em cứ tập trung tu luyện, đừng nóng lòng trả thù vội”.

Tử Phi trịnh trọng mở lời: “Ngô Bình, em phải mau chóng đột phá, mong anh giúp em!”

Ngô Bình an ủi: “Yên tâm, sẽ có một ngày thực lực của em vượt xa lão tổ nhà họ Ngụy!”

Tử Phi gật mạnh đầu đáp: “Nếu không có anh thì em thực sự không biết phải làm gì nữa”.

Sau đó cô ấy đi theo Ngô Bình đến động tiên Dược tổ. Anh bảo cô ấy tu luyện ở trong động trước, còn mình thì ngày mai lại tiếp tục tham gia thi đấu.

Tử Phi nhắc nhở: “Nhà họ Ngụy điều tra được thân phận của anh xong nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản anh giành chiến thắng trong cuộc chiến ngày mai. Anh nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình không coi ra gì: “Muốn ngăn cản anh không dễ như vậy đâu!”

Tử Phi vẫn chưa yên tâm: “Thế lực của nhà họ Ngụy quá lớn, tuy chưa thể một tay che trời ở Thiên Đạo Môn nhưng các trưởng lão khác đều phải nể mặt kiêng dè. Cho dù về sau anh có gia nhập Thiên Đạo Môn cũng khó tránh khỏi mưu kế hãm hại của bọn họ. Nếu anh muốn đứng vững trong Thiên Đạo Môn thì nhất định phải giành ngôi đầu bảng, trở thành đệ tử ưu tú để được đi vào Thiên Vực. Đồng thời anh cũng phải lấy được thứ gì đó đáng để Thiên Đạo Môn phải coi trọng. Được như vậy thì các trưởng lão nòng cốt và chưởng môn của Thiên Đạo Môn đều sẽ rất coi trọng anh”.

Ngô Bình dò hỏi cô ấy: “Nếu Thiên Vực quan trọng như vậy thì tại sao Thiên Đạo Môn không phái thêm nhiều người vào đó?”

Tử Phi lắc đầu đáp: “Đây chính là chuyện thứ hai khiến em lo lắng. Thiên Vực cực kỳ nguy hiểm. Ban đầu Thiên Đạo Môn đã từng phái rất đông người vào đó thăm dò, kết quả không chỉ không tìm được truyền thừa mà tất cả người được phái đi đều không có kết cục tốt đẹp. Người chết kẻ điên, một số người thì biến mất tăm, sống không thấy người chết chẳng thấy xác”.

“Sau đó Thiên Đạo Môn phát hiện chỉ có các thiên tài có vận khí phi phàm mới có cơ hội thu hoạch được lợi ích ở trong Thiên Vực. Hơn nữa mỗi người chỉ có thể đi vào Thiên Vực một lần, nếu còn vào lần thứ hai thì đều sẽ không còn sống trở ra”.

Nghe cô ấy kể, Ngô Bình cũng thấy rợn tóc gáy: “Xem ra anh phải mau chóng nâng cao thực lực”.

Trò chuyện thêm một lúc, cảm xúc của Tử Phi lại trở nên sa sút. Ngô Bình bảo cô ấy nghỉ ngơi để ổn định tâm tình. Còn anh thì uống Thánh Cốt Đan rồi tiếp tục tu luyện.

Cực Võ nói với anh nên dùng Thánh Cốt Đan sau khi tu luyện thành công Tráng Cốt Kinh thì mới có lợi hơn. Viên đan dược này do Đại Thánh thượng cổ luyện chế, trình độ luyện đan hiện giờ của anh vẫn chưa thể luyện chế ra được nó.

Anh vừa mới tu luyện xong tầng thứ năm – Thiên Cốt của Tráng Cốt Kinh, hoàn thành điều kiện cần để hấp thu Thánh Cốt Đan.

Giây phút anh nuốt viên đan dược, một nguồn sức mạnh khổng lồ xâm nhập vào cơ thể của anh, sau đó tập hợp vào trong xương, thẩm thấu vào cốt kinh, khiến xương cốt của anh thay đổi hoàn toàn.

Bấy giờ anh mới hiểu tại sao luyện xong Tráng Cốt Kinh vẫn phải uống Thánh Cốt Đan. Nếu chỉ tu luyện mỗi Tráng Cốt Kinh thì hiệu quả đem lại vẫn chưa thực sự cao. Thánh Cốt Đan mới là bước tu luyện cuối cùng, cốt kinh toàn thân thông suốt, xương cốt tiến hóa lên một mức độ cao hơn, đồng thời hoà nhập vào hệ thống năng lượng của toàn cơ thể.

Năng lượng ngày một lớn mạnh, cơn đau cũng tăng thêm khiến Ngô Bình phải cắn răng chịu đựng. Sau hơn một tiếng đồng hồ, phù văn trên xương cốt của anh đã nối liền với nhau thành một thể, lan ra khắp cơ bắp và các dây thần kinh.
 
Chương 3151


Chương 3151

Kết cấu của cốt tinh cũng càng thêm hoàn hảo, số lượng cũng tăng lên không ít. Lớp vỏ ngoài xương của anh không còn rõ ràng như trước mà hình thành nên một lớp áo giáp nhàn nhạt giống như vảy lân bé li ti, bao bọc ở ngoài cơ thể.

Vảy lân li ti này được tạo thành từ cốt tinh, phủ một lớp phù văn dày đặc vô cùng phức tạp, được gọi là Thiên Lân, có nghĩa là vảy lân Thiên Cốt! Ngô Bình khởi động Thiên Lân trên người rồi dùng kiếm ý chém thử, đốm lửa tóe lên tứ tung nhưng trên da của anh chỉ bị hằn một vệt trắng mờ mờ.

Anh không khỏi giật mình kinh ngạc: “Quá lợi hại! Không ngờ khả năng phòng ngự lại đỉnh tới vậy!”

Tâm trạng của anh trở nên tốt hơn hẳn, lại quyết định uống thêm một viên Long Lực Đan. Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này anh rất bình tĩnh đón nhận dược lực. Trong người anh lập tức xuất hiện thêm một con rồng nhỏ.

Anh trầm tư hồi lâu, chuyển con rồng lần trước sang cánh tay trái, còn con lần này đặt ở cánh tay phải. Cứ thế, hai cánh tay của anh đã được tăng thêm sức mạnh của một con rồng.

Tiếp đó, anh uống thêm ba viên nữa, chia cho chân trái, chân phải và trong cơ thể mỗi nơi có một con rồng, từ đó hình thành nên sức mạnh Ngũ Long.

Thời gian trong lúc tu luyện trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.

Tử Phi lên tiếng nhắc nhở: “Ngô Bình, đến lúc thi đấu rồi”.

Tổng cộng có năm mươi người tham gia cuộc tranh tài luân phiên này. Anh phải đánh với mỗi người còn lại một trận để giành thứ hạng cao.

Anh gật đầu đáp: “Được, anh đi ngay đây”.

Tử Phi nói: “Với tài năng của anh chắc là sẽ dễ dàng đạt được hạng nhất thôi. Nhưng em nghe nói trong số các ứng cử viên tham gia lần này có hai thiên tài đến từ Tiên Giới. Anh phải chú ý cẩn thận, còn phải đề phòng nhà họ Ngụy giở trò nữa”.

Ngô Bình đáp lại chắc nịch: “Yên tâm đi”.

Sau khi ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình thay đổi gương mặt rồi đi về phía Thiên Đạo Môn.

Trên đường đi rất yên bình. Khi anh tới nơi, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu. Lúc này anh đã khôi phục vẻ bề ngoài của Trương Tiểu Bình.

Đấu trường hình tròn có diện tích chừng trăm mẫu đất, xung quanh xếp đầy chỗ ngồi theo từng cấp, thành hình cái phễu.

Ngô Bình vừa tới đã cảm nhận được hơn mười ánh mắt thù địch quét qua người mình. Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện những ánh mắt chứa đầy sát khí ấy chủ yếu đến từ các tu sĩ dự thi.

Trên hàng thứ sáu đều là người của nhà họ Ngụy, trong đó có cả Ngụy Quang, Ngụy Hoành.

Ngụy Hoành đề nghị: “Bố đừng để hắn ta chạy mất. Chắc chắn hắn ta biết Tử Phi đang trốn ở đâu. Hơn nữa, cái chết của chú Thập Thất cũng có liên quan tới hắn ta”.

Ngụy Quang lạnh lùng nói: “Cho dù có phải nó làm hay không, hôm nay nó buộc phải chết!”

Người ngồi bên cạnh ông ta lên tiếng: “Chú tư, hôm nay nhất định phải xử lý xong chuyện này, không được để kéo dài thêm nữa. Lão tổ bắt đầu thấy không vui với chú rồi đấy”.

Ngụy Quang khẳng định: “Anh cả yên tâm, chắc chắn lần này sẽ không có vấn đề gì”.

Ngay sau đó, một trưởng lão bước lên sân đấu nói với năm mươi tu sĩ dự thi đang có mặt: “Mọi người tự lựa chọn người khiêu chiến, mỗi trận thắng được hai điểm, trận hòa được một điểm, thua trận không được điểm. Đánh bại được người nào thì sẽ chiếm được điểm tích lũy của người đó. Những người trong top mười sẽ được thưởng hậu hĩnh!”

Dứt lời, ông ta vung tay ra hiệu: “Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu!”

Cuộc thi đấu này hầu như không có quy tắc gì, nói là đấu luân phiên một đấu một nhưng cũng chẳng có sàn đấu riêng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom