Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2831


Chương 2831

Ngô Bình trầm giọng bảo: “Đưa tôi đi gặp Vạn Hồng Uy!”

Người này không dám nhiều lời, vội đáp: “Vâng!”

Thanh Mộc Cung, nơi ở cũ của Ngô Bình, nay đã bị Vạn Hồng Uy chiếm cứ. Lâm Thanh Dao, Phương Nhân, Hàn Băng của Tứ mỹ Thục Sơn cũng bị hắn đưa đến đây.

Khi ở trên không, Ngô Bình đã nhìn thấy tình hình trong Thanh Mộc Cung. Đám người Lâm Thanh Dao bị giam ở phòng sau, ngoại trừ việc bị phong ấn tu vi thì không bị xâm phạm gì cả.

Ngô Bình đáp xuống trước Thanh Mộc Cung, lập tức có người xông đến hỏi: “Anh là ai?”

Anh lạnh lùng nói: “Đệ tử ưu tú Trương Tiểu Bình. Tôi thích Thanh Mộc Cung này, các người lập tức dọn ra ngoài đi”.

Nghe thấy động tĩnh, một nam thanh niên sải bước ra ngoài, vừa thấy Ngô Bình liền chắp tay cười nói: “Chào sư huynh, em là Vạn Hồng Uy”.

Ngô Bình nói: “Ra là sư đệ. Tôi nghe nói Thanh Mộc Cung này cũng không tồi nên đến xem thử”.

Vạn Hồng Uy đáp ngay: “Sư huynh, em đã ở đây một thời gian rồi”.

Ngô Bình bảo: “Tông chủ nói rằng tôi được thoải mái lựa chọn tài nguyên ở đây. Cậu không đi cũng chẳng sao, tôi sẽ đến hỏi tông chủ xem lời ông ấy nói có thật hay không”.

Sắc mặt Vạn Hồng Uy rất khó coi. Xét địa vị, hắn chẳng kém gì Ngô Bình, dù sao hắn cũng là em trai ruột của đệ tử ưu tú, sư phụ còn là thượng trưởng lão. Nhưng tông chủ nói một là một, hắn không dám chọc giận.

Suy nghĩ vài giây, Vạn Hồng Uy cười ha hả: “Chỉ là một Thanh Mộc Cung thôi mà, sư huynh thích thì cứ dọn đến ở, em sẽ đi ngay”.

Ngô Bình đáp: “Không tiễn!”

Vạn Hồng Uy quét mắt nhìn đám tôi tớ, bọn họ định trở vào để đưa đám Lâm Thanh Dao theo.

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Toàn bộ người của Thanh Mộc Cung đều phải ở lại!”

Vạn Hồng Uy càng căm phẫn hơn, nhưng hắn là kẻ bụng dạ thâm sâu, ngoài miệng vẫn cười giả tạo: “Được, được! Hẹn gặp lại sau nhé, sư huynh!”

Bay ra một quãng xong, Vạn Hồng Uy gầm lên giận dữ: “Tên đáng chết! Cho rằng Vạn Hồng Uy này dễ bị bắt nạt sao? Không lâu nữa đâu, mày sẽ phải quỳ gối cầu xin tao!”

Sau khi đuổi Vạn Hồng Uy đi, Ngô Bình nhanh chóng đi vào căn phòng phía sau. Ba cô gái trông rất mệt mỏi, tu vi bị phong ấn. Họ ủ rũ ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt buồn rầu.

Phương Nhân nhìn Lâm Thanh Dao, nói: “Thanh Dao, cô nói đại sư huynh sẽ tới cứu cô, sao anh ấy còn chưa xuất hiện?”

Lâm Thanh Dao gục đầu ủ rũ: “Có lẽ anh ấy đang tìm thời cơ thích hợp mà thôi”.

Còn một cô gái khác tên là Hàn Băng, cô gái này gương mặt lạnh lùng, nói: “Sư muội, không nên kỳ vọng quá nhiều vào đám đàn ông. Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng ê chề”.

Hàn Băng là cô gái bái sư vào điện Thanh Liên sớm nhất trong số họ, tu vi cũng cao nhất. Có điều cô ấy có quá khứ không êm đềm, đặc biệt rất hận đàn ông.

Lâm Thanh Dao cười đáp: “Hàn sư tỷ, anh ấy nhất định sẽ tới”.

Hàn Băng cười lạnh: “Vậy cứ hy vọng đi”.

Cô còn chưa nói dứt lời thì có một người bước vào, chính là Ngô Bình lúc này đang đóng vai Trương Tiểu Bình.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, phất tay một cái là đã giải xong cấm chế trên người ba cô gái. Anh nói: “Sau này tôi chính là chủ nhân của nơi này, các cô có thể ở lại đây làm nha hoàn”.

Có điều, anh đã âm thầm truyền tin cho Lâm Thanh Dao.
 
Chương 2832


Chương 2832

“Thanh Dao, là tôi Ngô Bình. Giờ tôi đang đóng vai Trương Tiểu Bình để trà trộn vào Thiên Địa kiếm tông, trở thành đệ tử tinh anh ở đây. Giờ tôi đã khá có địa vị ở đây, sau này các cô hãy ở lại bên cạnh tôi, như vậy sẽ không bị người khác làm hại”.

Lâm Thanh Dao mừng rỡ, nhưng cô không thể làm bại lộ thân phận của anh. Cô đứng dậy chào hỏi: “Tham kiến cậu chủ”.

Phương Nhân cũng nảy số nhanh, nên lập tức cũng vái chào: “Cậu chủ Trương”.

Hàn Băng mặt vẫn lạnh như tiền, không buồn quan tâm đ ến người đàn ông vừa đi vào. Thái độ của cô như thể muốn chém thì chém muốn giết thì giết.

Ngô Bình cũng chẳng tính toán, anh nói: “Các cô quay về điện Thanh Liên trước đi”.

Hàn Băng quay lưng đi thẳng, không hề có vẻ gì là kính trọng đệ tử tinh anh trước mặt. Phương Nhân thì hơi khom lưng, nói: “Cậu chủ, vậy tôi xin lui trước”.

Lâm Thanh Dao chưa đi, chờ hai người kia đi khỏi, cô đột nhiên lao vào lòng Ngô Bình khóc nức nở.

“Em biết là anh sẽ tới cứu em mà”.

Chỉ có trời mới biết những ngày này cô đã tuyệt vọng đến nhường nào. Tên Vạn Hồng Uy đó đã nói, cho họ một thời gian thích ứng rồi nếu vẫn không chịu phục tùng thì sẽ giết hết người của điện Thanh Liên.

Lâm Thanh Dao cũng không biết đến lúc đó mình có kiên định được nữa không. Cũng may là giờ Ngô Bình đã tới, trong phút chốc đã giải quyết được mọi chuyện.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên lưng cô, đáp: “Không sao rồi. Thanh Dao, tạm thời đừng để lộ thân phận của anh với người khác. Sau này điện Thanh Liên sẽ không khác gì trước đây, anh sẽ bảo vệ mọi người”.

Lâm Thanh Dao gật đầu thật mạnh: “Sư huynh, giờ anh là Địa Tiên rồi sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừm, cảnh giới Thuần Dương”.

Đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, cười nói: “Trong Thanh Mộc Cung này còn có một bảo tàng Nhân Hoàng, chúng ta đi xem nhé?”

Lâm Thanh Dao cười đáp: “Được rồi, đồ trong bảo tàng này chắc chắn sẽ quý hơn đồ trong bảo tàng Nhân Vương”.

Khi hai người họ đến chỗ bảo tàng Nhân Hoàng, biển hiệu kia vẫn còn ở đó.

Lâm Thanh Dao nói: “Vạn Hồng Uy đó lúc trước đã nghĩ đủ mọi cách để mở bảo tàng Nhân Hoàng nhưng không thành công. Hứ, hắn ta sao mà so được với sư huynh kia chứ”.

Ngô Bình đứng trên một phù trận hình tròn, một ánh sáng vụt qua, trước mặt Ngô Bình đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp dài.

Anh mở hộp ra, bên trong có ba cuốn sách cổ, được viết bằng chữ của các triều đại khác nhau. Ngô Bình dùng mắt thấu thị nên có thể đọc hiểu đại ý của những chữ này.

Lâm Thanh Dao tò mò hỏi: “Chỉ có cái hộp này thôi sao?”

Ngô Bình mở một cuốn sách cổ ra thì phát hiện đây là một loại công pháp bổ trợ, tên là Thần Ma Cửu Biến. Anh nhìn sơ qua một lượt, không khỏi bị công pháp này và trí tưởng tượng vô hạn của Thiên Mã Hành Không làm cho kinh ngạc.

Tu luyện công pháp này sẽ giúp ích rất nhiều ở cảnh giới Thần Biến, cảnh giới Hoá Thân, giúp nâng sức mạnh lên đáng kể. Ở cảnh giới Thần Biến, Thần Ma Cửu Biến này có thể giúp nguyên thần phát huy sức mạnh tối đa, giải phóng các xiềng xích giam hãm sức mạnh. Đến cảnh giới Hoá Thân, có thể giúp ngưng tụ hoá thân Thần Ma.

Sau đó, Ngô Bình mở cuốn sách cổ thứ hai. Đây cũng là một loại công pháp bổ trợ, tên là “Bí thuật Thiên Cung”.

Bí thuật Thiên Cung này ở cảnh giới Thần Cung giúp tạo ra loại Thần Cung cực mạnh và độc đáo gọi là “Thiên Cung”. Thiên Cung một khi được tạo thành là có thể nuôi dưỡng thai thần, tạo ra rất nhiều lợi ích.
 
Chương 2833


Chương 2833

Bí thuật Thiên Cung và Thần Ma Cửu Biến đều giống nhau, là công pháp hết sức độc đáo và có sức mạnh khiến thế nhân kinh ngạc.

Cuốn sách cổ thứ ba là một bản đồ. Ngô Bình nhìn thấy bản đồ này thì sững lại. Động tiên Quảng Thành?

Bản đồ này chỉ ra vị trí của động tiên Quảng Thành. Trước đó, Ngô Bình đã biết được cách mở động tiên và có được la bàn để làm việc này. Giờ anh lại có thêm tấm bản đồ này.

“Tấm bản đồ này có lẽ có từ thời thượng cổ. Muốn tìm thấy nó thì phải chờ đến khi tất cả các không gian gấp mở ra mới được”.

Anh cẩn thận thu lại tấm bản đồ, sau đó nói với Lâm Thanh Dao: “Thanh Dao, em về điện Thanh Liên trước đi”.

Lâm Thanh Dao: “Sư huynh, em ở đây đợi anh được không?”

Ngô Bình cười đáp: “Không cần phải vậy đâu. Bên phía điện Thanh Liên cần có người cai quản”.

Lâm Thanh Dao đành ngoan ngoãn quay về điện Thanh Liên.

Cô ấy vừa đi khỏi thì Hồng Lăng tới.

Hồng Lăng nhìn Ngô Bình giờ đã biến thành Trương Tiểu Bình, cười hỏi: “Anh, là anh đấy sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Sao em nhận ra vậy?”

Hồng Lăng cười hi hi đáp: “Có thể trở thành đệ tử tinh anh của Thiên Địa kiếm tông thì còn ai trồng khoai đất này nữa?”

Ngô Bình: “Hồng Lăng, ở phía kiếm phủ Hạo Thiên tình hình thế nào?”

Hồng Lăng: “Vẫn như vậy thôi, phủ chủ bị áp giải đến Tiên Giới rồi, giờ nơi đó đã bị một đám người của Thiên Địa kiếm tông tiếp quản. Vì tư chất của em không tồi nên đám người đó vẫn khá khách sáo với em”.

Ngô Bình: “Ừm, vậy tốt rồi. Em không cần phải quay lại nữa, ở lại Thanh Mộc Cung tu luyện hẳn hoi cho anh”.

Hồng Lăng cười hi hi: “Vậy xin đa tạ cậu chủ nhé”.

Ngô Bình gọi cô ấy vào trong, lấy pháp khí Động Thiên của cậu Thiên Hư ra, nói: “Hồng Lăng, em giúp anh sắp xếp các thứ bên trong một chút, sau đó liệt kê thành một danh sách”.

Pháp khí Động Thiên này anh không tiện mang đi sử dụng nhưng đồ đạc bên trong có thể xử lý trước. Nói rồi, anh đưa lại cho Hồng Lăng chiếc nhẫn chứa đồ mà tông chủ của Thiên Địa kiếm tông đã đưa cho mình.

Bên trong chiếc nhẫn này cũng có một số tài nguyên, nhưng muốn lọc đồ cũng mất rất nhiều thời gian.

Hồng Lăng xụ mặt ra, đáp: “Anh, anh không tự làm được sao?”

Ngô Bình: “Em rảnh rỗi thế còn gì, mau làm đi”.

Hồng Lăng đành ngoan ngoãn đi làm, Ngô Bình thì sang phòng khác tiếp tục tu luyện tầng bốn của kinh Cực Thần, luyện nguyên thần thành hình.

Tầng này mục đích là để nguyên thần biến thành một hình dạng cụ thể, cố định nào đó. Như vậy có thể tăng cường sức mạnh của nó, thậm chí có thể mượn sức mạnh vô song của hình ảnh mà nó hoá thành.

Tầng thứ tư kinh Cực Thần không cố định hình dạng của nguyên thần mà hình dạng này sẽ thay đổi tùy theo các trường hợp khác nhau.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nghĩ tới nguồn gốc của ba loại cấm chế trong nguyên thần là một sinh linh thời hỗn mang có sức mạnh vô song, tên gọi là “Đế”!

Anh lập tức ngồi xuống, nguyên thần của anh bay lên chín tầng mây làm chấn động ba đạo cấm chế của Đế. Cấm chế bị tác động vào, bắt đầu giải phóng ra năng lượng. Năng lượng này hùng mạnh và rất kỳ diệu.
 
Chương 2834


Chương 2834

Trong thiên giới, ở nơi sâu thẳm của vũ trụ có một sức mạnh kinh người được giải phóng. Mặc dù khoảng cách không gian xa xôi nhưng năng lượng này thi nhau hướng về phía nguyên thần của Ngô Bình rồi tụ lại.

Ngô Bình muốn dùng cách này để nhìn thấy hình ảnh của Đế, sau đó dùng nguyên thần phỏng theo hình dạng của nó. Đế là bá chủ vô song của thời kỳ hỗn mang. Nếu nguyên thần của anh có được hình dạng này thì chắc chắn sẽ cực kỳ lớn mạnh.

Hơn nữa anh đoán rằng một sinh linh hùng mạnh như Đế, cho dù có chết đi thì năng lượng của nó cũng sẽ tản ra khắp vũ trụ và không thể biến mất.

Nếu anh có “nguyên thần Đế” thì có thể mượn danh của Đế hiệu triệu những năng lượng này lại để sử dụng. Nếu như vậy thì nguyên thần Đế của anh sẽ ngày càng mạnh.

Những năng lượng này vô hạn, mạnh mẽ, không có hình dạng hay chất liệu cụ thể. Nó đến từ những thời gian và không gian vô tận, đi vào nguyên thần của Ngô Bình.

Ba đạo cấm chế lắc lư qua lại, hút lấy những năng lượng này.

Ngô Bình lập tức thả ra nhân cách tối thượng, khởi động trạng thái ngộ đạo. Đây là thời cơ không thể bỏ lỡ!

Năng lượng tụ lại càng lúc càng nhiều, sau khi nguyên thần của anh đã hút được một phần thì Ngô Bình dùng mắt thấu thị quan sát ba loại cấm chế này. Năng lượng nguyên thần hút được càng nhiều thì hệ thống thông tin của chúng cũng càng hoàn thiện.

Vài giờ sau, Ngô Bình đã nhìn thấy một sinh linh khổng lồ có sức mạnh vô song. Đó chính là Đế – bá chủ vô song của thời kỳ hỗn mang!

Hình ảnh của Đế giống như một quả cầu lửa khổng lồ phát ra ánh sáng ba màu. Từ quả cầu lửa b ắn ra vô số tia chớp lan ra khắp nơi trong vũ trụ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Bình suýt thì ngất lịm. Nguyên thần của anh đang run rẩy, áp lực lên tinh thần của anh vô cùng lớn. Anh hét lên một tiếng, thoát khỏi trạng thái quan sát.

Sau khi nguyên thần trở lại, anh nằm sõng soài trên mặt đất, sùi bọt mép, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Hình ảnh của Đế quá lớn mạnh, quả thực mình không thể mô phỏng theo nó!”, Ngô Bình thở dài, biết nguyên thần của mình còn chưa đủ mạnh, phải tiếp tục cường hoá thêm.

Suy nghĩ một lúc, anh lẩm bẩm: “Xem ra, trước mắt phải đột phá cảnh giới Thần Biến rồi mới có thể thử lại”.

Nghĩ đến đây, anh liền thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ.

Mới sáng sớm, Hồng Lăng đến gọi anh dậy, giao cho anh một cuốn sổ nói: “Này, em đã sắp xếp lại rồi đấy”.

Ngô Bình liếc nhìn, cảm thấy rất hài lòng, đáp: “Để anh nhờ bạn định giá một chút rồi đem bán những thứ này”.

Hồng Lăng cảm thấy rất kỳ lạ hỏi: “Tại sao lại phải bán đi, để lại dùng không tốt sao?”

Ngô Bình: “Đây toàn là mấy thứ bẩn thỉu, để lại dùng dễ gặp tai hoạ, thà bán quách đi cho xong. Hơn nữa sau khi lấy được tiền thì chẳng phải chúng ta muốn mua gì khác cũng được sao?”

Hồng Lăng thấy cũng có lí, đáp: “Vậy cũng được”.

Sau đó, Ngô Bình dùng sách quý Thiên Kiêu để liên lạc với Thân Công Nam Tinh, giao cuốn sổ đó cho đối phương rồi nói: “Anh Thân, giúp tôi xem xem mấy món đồ trong cuốn sổ này bán được bao nhiêu tiền”.

Thân Công Nam Tinh cười đáp: “Anh Lý, lâu lắm không liên lạc. Lần trước tôi thấy anh đã xếp thứ mười trong bảng xếp hạng cảnh giới Nguyên Thần, quả là khiến người ta phải kinh ngạc! Chuyện này đã khiến người ở các giới sững sờ, rất nhiều thế lực đang muốn điều tra thân phận của anh”.

Ngô Bình: “Tôi chỉ chuyên tâm tu luyện còn những chuyện này tôi chẳng quan tâm”.

Thân Công Nam Tinh: “Để tôi sai người xem xem, lát nữa sẽ báo lại với anh”.
 
Chương 2835


Chương 2835

Hai người họ chuyện phiếm vài câu, Ngô Bình liền hỏi: “Bạn tôi Đường Băng Vân dạo này thế nào rồi?”

Thân Công Nam Tinh đáp: “Sư muội Băng Vân hiện tại đang ở viện Chu Tước, tôi đã nhờ người chăm sóc cô ấy rồi”.

Một lúc sau, Thân Công Nam Tinh nói: “Anh Lý, những thứ này bán được khoảng năm trăm nghìn tiền bảo”.

Ngô Bình: “Ồ, vậy xin nhờ anh chuyển giúp tôi ba trăm nghìn tiền bảo đến chỗ Băng Vân”.

Thân Công Nam Tinh cười đáp: “Xem ra quan hệ của hai người rất tốt. Được, tôi sẽ làm theo”.

Không hổ là thiên tài dòng họ Thân Công. Chỉ một loáng sau, Ngô Bình đã nhận được hai trăm nghìn đồng tiền bảo còn lại.

Thân Công Nam Tinh cũng nhờ anh giúp luyện hai lô đan dược, Ngô Bình đồng ý. Giờ hai người họ là mối quan hệ cộng tác cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau.

Vừa lấy được tiền thì Lưu Dịch Phong đến. Ông ta cười nói: “Cậu Lý, tông chủ bảo tôi tới hỏi cậu nếu là Tiên quân cảnh giới Động Thiên thì cậu có đánh thắng được không?”

Ngô Bình nghĩ một lát rồi rồi đáp: “Đối phương có từng là Nhân Vương không? Nguyên thần ra sao?”

Lưu Dịch Phong: “Người đó từng là Thần quân. Nguyên thần nhất phẩm”.

Ngô Bình: “Tôi có thể thắng”.

Lưu Dịch Phong mừng rỡ: “Vậy tốt quá rồi! Thần Đao Môn của Tiên Giới đã tới Địa Tiên Giới rồi, hôm qua đã khống chế Đan Đỉnh Môn. Ở Đan Đỉnh Môn có thứ mà tông chủ muốn, không được để nó lọt vào tay Thần Đao Môn. Có điều chúng ta cũng không thể đắc tội với Thần Đao Môn, cho nên hai bên quyết định mỗi bên phái một đại diện tu vi dưới Thiên Tiên đi thi đấu. Đại diện bên nào thắng thì Đan Đỉnh Môn sẽ thuộc về bên đó”.

Nói tới đây, ông ta hỏi: “Chúng ta có khoảng bao nhiêu phần trăm thắng lợi?”

Ngô Bình: “Tôi có thể thử. Khi nào thì tỷ thí?”

Lưu Dịch Phong: “Hai ba hôm nữa, có thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo lại”.

Ngô Bình: “Được. Mấy ngày nay vừa hay tôi đang luyện Thiên Địa Kiếm Quyết”.

Lưu Dịch Phong lui xuống, Ngô Bình liền tu luyện cấp thứ tư của Thiên Cực Kiếm Kinh. Thiên Cực Kiếm Kinh có tổng cộng hai mươi tư cấp. Cảnh giới Nhân Tiên tu luyện được từ cấp một đến cấp ba. Ở cảnh giới Địa Tiên, tu luyện được từ cấp bốn đến cấp mười hai.

Hiện giờ anh đã là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, có thể tu luyện đến cấp bốn, thậm chí là cấp năm của Thiên Địa Kiếm Kinh.

Cấp bốn của Thiên Địa Kiếm Kinh phải hình thành được kiếm thai ở trong phổi. Kiếm thai có thể thông qua việc hút khí Tiên Thiên, tà khí, sát khí trong trời đất, kết hợp với kiếm nguyên để tạo ra kiếm hoàn.

Một khi kiếm hoàn được sinh ra thì anh sẽ bước vào cấp năm của Thiên Cực Kiếm Kinh, trở thành kiếm tiên thực sự!

Lúc này, anh bắt đầu hút lấy khí Tiên Thiên Canh Kim đang tản mạn khắp nơi trong không gian. Khí Tiên Thiên Canh Kim này tu sĩ bình thường không thể tiếp cận được, mà có tiếp cận được thì cũng không thể giữ lại được trong cơ thể.

Bởi vì trong cơ thể con người có ngũ hành khắc chế Tiên Thiên Canh Kim. Muốn hút được nó thì phải có phương pháp đặc biệt. Lúc này, Ngô Bình hít thở đều đặn, khí Tiên Thiên Canh Kim kết hợp với kiếm nguyên dưới sự điều khiển của anh, ngưng tụ thành một lá bùa giấu trong lá phổi.

Nguyên thần của anh vô cùng lớn mạnh, thần niệm có thể tác động đến các vật trong phạm vi hàng nghìn kilomet. Thế nên, thần niệm hút lấy khí Tiên Thiên Canh Kim rồi truyền về phía Ngô Bình.

Rất nhanh, anh đã hút đủ khí Tiên Thiên Canh Kim.
 
Chương 2836


Chương 2836

Lúc này, vô số lá bùa tụ lại, được mật pháp của Ngô Bình gia cố, ngưng tụ thành kiếm thai. Có điều kiếm thai này bị phân tán, phải dùng Thiên Địa Sát Lực để ngưng tụ nó lại.

Lúc này, Ngô Bình lấy Thiên Sát Châu ra. Thiên Sát Châu này và hồ lô thuốc Thiên Sát là thứ cực tốt để luyện kiếm thai!

Cho nên, Thiên Sát Châu rung động dữ dội, lực Thiên Sát của nó không ngừng đi vào kiếm thai.

Cùng với lực Thiên Sát, Ngô Bình đưa kiếm ý vào bên trong khiến kiếm thai và ngưng tụ nó lại.

Sau cùng, trong ba đạo cấm chế của nguyên thần có một đạo rung lắc một chút. Sau đó một luồng sát khí xuất hiện, lao vào kiếm thai.

Trong ba đạo cấm chế đến từ Đế, loại này là có sát tính mạnh nhất, gọi là cấm chế Thiên Sát! Lực Thiên Sát mà nó toả ra đi vào trong kiếm thai.

Những lực này được gắn kết lại bằng kiếm ý và kiếm nguyên, dần dần trở thành kiếm thai hoàn chỉnh!

Khi kiếm thai hình thành, Ngô Bình cảm giác cơ thể mình rung lắc dữ dội, như thể đột nhiên nặng lên gấp vạn lần trước đây!

Một lực đạo kinh thiên, như thể có sức mạnh chấn động cả ba giới toả ra từ kiếm thai của anh. May mà hiện giờ nó không bạo phát ra bên ngoài mà chỉ ở lại trong kiếm thai tiếp tục lớn lên và ngày càng mạnh hơn!

Sau khi ngưng tụ xong kiếm thai, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết. Thiên Địa Kiếm Quyết là một loại công pháp nhất đẳng, vương phẩm, uy lực rất mạnh. Ngô Bình hiện giờ là đệ tử tinh anh, kiểu gì cũng phải luyện thành loại công pháp này.

Đương nhiên, do anh có Thiên Cực Kiếm Kinh làm gốc nên chuyển sang tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết cũng dễ hơn nhiều.

Anh đọc lại Thiên Địa Kiếm Quyết một lần, biết được loại kiếm quyết này có tất cả hai mươi mốt cấp. Trong đó Nhân Tiên tu luyện được tới cấp bốn, Địa Tiên tu luyện được từ cấp năm đến cấp mười. Thiên Tiên tu luyện được từ cấp mười một đến cấp mười tám. Ba cấp cuối cùng chỉ có Đại La Kim Tiên mới có thể tu luyện được.

Cách tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết khá giống với Thiên Cực Kiếm Kinh, có điều không cần phải ngưng tụ kiếm thai mà chỉ cần hút lấy khí Canh Kim vào phổi, sau đó luyện thành kiếm quang.

Bốn cấp đầu đều là cấp cơ bản, Ngô Bình chưa tới một phút đã luyện xong. Đến kiếm quyết cấp số năm thì cần phải hút khí Canh Kim để luyện thành kiếm quang trong phổi.

Bước này cực kỳ khó, là bởi khí Canh Kim cực kỳ bén nhọn, phổi của người bình thường khó lòng chịu nổi. Cho nên cấp năm này chính là một ải khó khiến nhiều tu sĩ phải dừng chân tại đây.

Ngô Bình không hề cảm thấy khó, kiếm thai của anh nhả ra một tia kiếm khí. Kiếm khí này rất sắc nhọn và hùng hậu. Nó to chừng ngón tay cái, dài chừng ba mét.

Kiếm khí này hợp với lực Thiên Sát, kiếm nguyên và thần niệm hùng mạnh của Ngô Bình, toả ra sát khí khiến toàn bộ Thiên Địa kiếm tông chấn động.

“Kiếm khí mạnh quá!”, mọi người kinh ngạc hô lên, bay về phía kiếm khí kia để xem xét kỹ hơn.

“Muốn luyện thành kiếm quang vẫn còn thiếu một thứ gì đó”, Ngô Bình lẩm bẩm. Tiếp theo, Ngô Bình bay lên không trung nhìn về phía Đông.

Ở phía Đông có một một chòm sao Thái Bạch Kim Tinh, trên chòm sao này có một loại khí rất sắc nhọn gọi là Thái Bạch Tinh Kim, là một loại Tiên Thiên Kim Khí.

Thiên Địa Kiếm Quyết có ghi, loại kiếm quang mạnh nhất được luyện thành từ Thái Bạch Kim Tinh, chỉ là trước nay chưa có ai từng luyện được, cho dù là các vị sư tổ sáng lập ra tông phái cũng chưa từng làm được.
 
Chương 2837


 

Chương 2837

Ngô Bình mỉm cười, những người khác không làm được không có nghĩa anh không làm được! Anh lập tức thi triển thuật Thâu Tinh, hút lấy Tiên Thiên Kim Khí từ Thái Bạch Kim Tinh. Luồng khí bị anh hút lấy đi vào trong kiếm khí.

Kiếm khí có thêm Tiên Thiên Kim Khí dần biến đổi, càng lúc càng toả ra ánh sáng huy hoàng và rực rỡ, sau cùng hoá thành một ánh sáng đẹp như ánh sao, bay lượn trên không trung.

Ngô Bình lập tức giẫm lên kiếm quang, bay lượn trên không trung. Như thể anh di chuyển mà không gặp lực cản nên tốc độ cực kỳ nhanh. Ở bên dưới chỉ nhìn thấy một tia sáng vụt qua, trong một hơi thở đã đi được vạn dặm.

Rất nhiều trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông, bao gồm cả tông chủ đều ra xem. Thấy cảnh này, tông chủ ha ha cười lớn, vô cùng tự hào nói: “Đây chính là anh hùng! Trong một ngày mà có thể luyện tới cấp năm Thiên Địa Kiếm Quyết, ngưng tụ được kiếm quang!”

Một vị trưởng lão kinh ngạc nhìn vào đạo kiếm quang rực rỡ trên không trung, lẩm bẩm: “Đây là kiếm quang Thái Bạch sao?”

Tông chủ gật đầu: “Không sai, việc sư tổ cũng không làm được mà Trương Tiểu Bình lại làm được. Chàng trai trẻ này tiền đồ vô lượng!”

Ngô Bình cưỡi kiếm quang bay lượn trên không trung vô cùng thoải mái. Cảm giác được bay lượn tự do thế này quả thực rất đã!

Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, đầu tiên là gấp năm lần tốc độ âm thanh, sau đó là mười lần, hai mươi, ba mươi lần!

Bay lượn không biết bao lâu sau, Ngô Bình đột nhiên phanh lại, nhìn thấy bên dưới chính là Quỷ Vực. Quỷ Vực này bên trong lại có không ít tu sĩ, điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Quỷ Vực này vốn là do đại đế của Tiên quốc năm xưa dẫn quân đi đánh Hạo Thiên Môn. Hạo Thiên Môn bị huỷ diệt xong thì trở thành Quỷ Vực.

Ngô Bình đáp xuống ngay gần Quỷ Môn Quan. Quỷ Môn Quan là một cánh cửa lớn bằng đồng đen, đằng trước có tới hàng trăm tu sĩ đang túm tụm lại thành các nhóm nhỏ xôn xao bàn tán gì đó.

Ngô Bình cưỡi kiếm quang tới đây nên có không ít người ngước mắt nhìn anh, dù gì ở nơi đây cũng không có nhiều kiếm tiên.

Ngô Bình chợt nhìn thấy người quen. Một người là An Tự Tại của động tiên Hoàng Long, người còn lại là Diệp Dao. Lần trước khi bí cảnh Thiên Võ mở ra, họ đã từng gặp mặt.

Anh đi tới trước mặt An Tự Tại, cười nói: “Anh An, lâu quá không gặp”.

An Tự Tại ngẩn người hỏi lại: “Vị huynh đài là?”

Ngô Bình: “Năm năm trước chúng ta từng gặp nhau một lần, có lẽ anh An không còn nhớ. Tôi là Trương Tiểu Bình”.

An Tự Tại đương nhiên không nhớ nhưng không thể nói ra bèn cười đáp: “Hoá ra là anh Trương”.

Ngô Bình: “Anh An, anh có biết tại sao hôm nay trong Quỷ Vực lại đông tu sĩ như vậy không?”

An Tự Tại: “Anh Trương không biết sao? Hôm qua có người đi vào Quỷ Môn Quan lấy đi một món pháp bảo. Nghe nói Quỷ Môn Quan này có ba tầng không gian, là một động tiên Hoả chủng mà Hạo Thiên Môn trước đó để lại. Trong động tiên có truyền thừa vô song của Hạo Thiên Môn”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Truyền thừa của Hạo Thiên Môn?”

An Tự Tại gật đầu: “Giờ thế lực khắp nơi đều nhòm ngó nơi này, không chỉ có thế lực ở Tiên Giới. Họ đều muốn vào trong xem xem, có điều nơi này là tà môn. Trước đó có mấy chục người vào mà không một ai quay lại”.

Ngô Bình nhìn vào bên trong Quỷ Môn Quan, nhờ mắt thấu thị mà anh nhìn thấy tầng không gian thứ hai là một không gian khổng lồ có núi xanh và hồ nước trong vắt, hoa thơm cỏ lạ. Ở tầng không gian thứ ba thì cảnh vật rất mờ ảo, tạm thời anh nhìn không rõ.

Ở tầng không gian thứ nhất, mấy chục người kia đang thám hiểm, họ đã tới gần lối vào tầng không gian thứ hai nhưng lại không thể vào được. Họ giống như một đàn thiêu thân không phương hướng đang lao ra khắp nơi tìm lối thoát.
 
Chương 2838


Chương 2838

Trong lúc hai người họ nói chuyện thì Diệp Dao đột nhiên đi vào Quỷ Môn Quan.

“Nhìn kìa, lại có người đâm đầu vào chỗ chết. Quỷ Môn Quan này âm tà thế nào kia chứ, làm gì có chuyện dễ dàng tìm được báu vật”.

“Cô gái này tên là Diệp Dao, thánh nữ của Tố Nữ Môn. Nghe nói cô ta từ chối tới Tiên Giới để chạy đến đây thử vận may”.

Ngô Bình nói với An Tự Tại: “Anh An, để tôi vào xem xem”.

Không đợi An Tự Tại phản ứng lại, anh vụt biến mất vào trong Quỷ Môn Quan.

Vừa vào bên trong Quỷ Môn Quan là đến Quỷ Vực. Xung quanh toàn một màu xám tro, trên mặt đất toàn là đá và xương trắng. Ngoài ra còn có mấy thứ như tóc và răng bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình vừa vào thì đã thấy Diệp Dao đang dò dẫm ở phía trước. Ở nơi này không thể dùng thần niệm nên chỉ có thể dùng thị lực quan sát rồi đi về phía trước.

Ngô Bình bước vài bước đã đến bên cạnh cô ấy, Diệp Dao lạnh lùng nói: “Đứng cách xa tôi chút”.

Ngô Bình đáp: “Cô buồn cười thật đấy, Quỷ Môn Quan này là nhà cô hả?”

“Đoàng!”

Bàn tay ngọc ngà của Diệp Dao tung chưởng, nhắm vào lồ ng ngực Ngô Bình.

Ngô Bình đang mặc tiên y Cửu Bảo nên không sao cả, ngược lại Diệp Dao bị phản lực đánh cho bay ra xa, thổ huyết.

Ngô Bình vội vã hỏi: “Cô không sao chứ?”

Diệp Dao vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Anh tránh xa tôi ra!”

Ngô Bình bất lực đáp: “Cô nói xem một cô gái như cô tranh luận vài câu là tung chưởng đánh người ta. Vậy mà coi được à?”

Diệp Dao giận dữ trừng mắt nhìn anh. Đột nhiên, từ trong đống xương trắng có một bàn tay đầy quỷ khí màu đen sì thò ra túm lấy cổ chân Diệp Dao.

Diệp Dao hét lên một tiếng chói tai rồi nhảy dựng lên. Nhưng bàn tay quỷ kia dùng lực rất mạnh, lại kéo tụt cô xuống đất. Sau đó càng nhiều bàn tay quỷ xuất hiện, kéo Diệp Dao càng lúc càng lún sâu hơn.

Ngô Bình cũng giật mình hoảng hốt, đây là thứ quái quỷ gì vậy?

Một bàn tay tóm vào mắt Diệp Dao. Cô ấy kêu lên thảm thiết: “Cứu mạng!”

Ngô Bình đáp: “Ban nãy cô còn muốn đánh chết tôi. Nếu tôi không cứu cô thì cũng dễ hiểu nhỉ?”

Diệp Dao lúc này đã sợ đến mất hồn mất vía, vội kêu lên: “Xin lỗi, xin anh hãy cứu mạng tôi…”

Ngô Bình phất tay một cái, một đạo kiếm quang bay ra. Nơi nào kiếm quang bay ra là những bàn tay quỷ bị chém đứt, Diệp Dao lập tức thoát thân.

Diệp Dao nhảy dựng lên, hoảng hốt chạy ra nấp ở phía xa.

Lúc này, một bàn tay quỷ chui lên từ dưới đất, túm lấy chân Ngô Bình. Anh cũng không sợ, ngồi thụp xuống để quan sát kỹ hơn. Ngô Bình phát hiện bàn tay quỷ này được ngưng tụ từ oán lực, uy lực và linh hồn sơ sinh của nó cũng tương đương.

Nhiều bàn tay quỷ vươn ra, cố gắng kéo Ngô Bình xuống. Nhưng anh có sức mạnh vô biên, chúng có làm thế nào cũng không kéo được.

Ngô Bình cố tình gọi to: “Này, mau đến giúp tôi đi”.

Diệp Dao vẫn chưa hết kinh sợ. Thấy Ngô Bình bị tay quỷ túm lấy, cô ấy lạnh lùng bảo: “Cứu anh cũng được, cầu xin tôi đi”.
 
Chương 2839


Chương 2839

Ngô Bình thở dài: “Ban nãy còn khẩn khoản cầu xin tôi mà giờ đã lạnh nhạt thế này, lương tâm cô không cắn rứt sao?”

Dứt lời, chân anh đã bị kéo xuống dưới đất, cơ thể chầm chậm hạ xuống.

Diệp Dao trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn rút bảo kiếm ra, chỉ cần vài nhát đã chém được bàn tay quỷ. Nhưng mặt đất vẫn còn bàn tay quỷ khác tiếp tục túm chân Ngô Bình kéo xuống.

Ngô Bình vẫn bị chìm xuống dưới đất. Diệp Dao hoảng hốt hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Anh đáp: “Kéo tôi lên”.

Thế là Diệp Dao cố gắng nhấc cánh tay anh lên.

Ngô Bình bảo: “Cô làm vậy làm sao nhấc được? Ôm lấy eo tôi”.

Bây giờ Diệp Dao chẳng còn quan tâm đ ến chuyện nam nữ khác biệt, lập tức ôm eo Ngô Bình rồi cố kéo lên. Nhưng bàn tay quỷ quá mạnh, dù cô ấy gắng sức thế nào, Ngô Bình vẫn tiếp tục chìm xuống.

Chẳng bao lâu sau, anh đã chìm đến vị trí thắt lưng, chỉ còn nửa thân trên lộ ra khỏi mặt đất.

Anh thở dài, châm thuốc rồi rít vài hơi, nói với Diệp Dao: “Biết thế đã không cứu cô, hại tôi chìm xuống đất, không thoát được”.

Thấy Ngô Bình vẫn đang từ từ chìm xuống, Diệp Dao ôm mặt khóc nức nở: “Xin lỗi! Tôi không giúp được anh rồi!”

Mới nãy nếu không nhờ Ngô Bình cứu giúp thì Diệp Dao đã bị kéo xuống dưới đất. Vậy mà bây giờ cô ấy lại không cứu được anh!

Ngô Bình nói: “Đừng khóc. Tôi không chết được đâu”. Nói đoạn, anh dùng hết sức đưa cơ thể mình trồi lên khỏi mặt đất. Lúc này chân anh vẫn còn bị dính theo mười mấy bàn tay quỷ, chúng bị anh dùng kiếm chém đứt hết.

Diệp Dao ngẩn ngơ: “Anh…”

Ngô Bình bảo: “Tôi muốn xem thử những bàn tay quỷ này mạnh đến mức nào thôi, xem ra cũng chỉ đến thế”.

Diệp Dao liền hiểu ra anh cố ý làm vậy. Cô ấy tức giận, mắng mỏ: “Anh khốn kiếp!”

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi cứu cô đấy, sao lại khốn kiếp được?”

Diệp Dao đáp: “Anh gạt tôi”.

Ngô Bình phủi phủi người mình, nhẹ nhàng bảo: “Không muốn chết thì đi theo tôi”, nói rồi sải bước đi về phía trước.

Diệp Dao do dự một lúc rồi nối gót theo anh. Xem thường bàn tay quỷ như vậy chứng tỏ thực lực của Ngô Bình khá mạnh.

Ngô Bình có khả năng nhìn rõ phi thường. Những nơi anh đi qua đều khá an toàn, sau đó không còn xuất hiện tình trạng như bàn tay quỷ nữa.

Đi được một quãng, Diệp Dao tò mò hỏi: “Anh quen An Tự Tại?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi là Trương Tiểu Bình, đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông”.

Diệp Dao kinh ngạc: “Đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông ư?”

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Sao, không giống à?”

Diệp Dao đáp: “Không phải là không giống, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Thiên Địa kiếm tông là môn phái cực kỳ mạnh, đệ tử ưu tú của họ chắc chắn rất giỏi”.

Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Tôi giỏi lắm”.

Diệp Dao hết nói nổi, người này có biết thế nào là khiêm tốn không vậy?

Cô ấy hỏi tiếp: “Anh có biết Lâm Thanh Dao không?”
 
Chương 2840


Chương 2840

Ngô Bình ngẩn người: “Cô quen Lâm Thanh Dao?”

Diệp Dao đáp: “Chúng tôi là chị em song sinh, tên thật của tôi là Lâm Bích Dao. Nhưng tôi chưa từng đến nhà họ Lâm, mà theo họ mẹ, nên tên là Diệp Dao”.

Ngô Bình biết đây chắc chắn là một câu chuyện rất dài, bèn bảo: “Lâm Thanh Dao cũng xem như là người hầu của tôi”.

Diệp Dao nói: “Xem ra Thanh Dao không sao. Không biết Thanh Dao có từng nhắc đến tôi không?”

Ngô Bình đáp: “Chưa từng”.

Diệp Dao im lặng một lúc rồi nói: “Năm xưa mẹ tôi là Thánh nữ Tố Nữ Môn. Có lần bà ấy ra ngoài tu luyện và bị một tu sĩ tà đạo xâm phạm. Rồi một người tên Lâm Ngọc Long xuất hiện. Đó là cậu ấm nhà họ Lâm của Địa Tiên Giới, anh tuấn chính trực. Chẳng mấy chốc, mẹ tôi đã phải lòng ông ấy. Nhưng chưa được bao lâu thì Tố Nữ Môn biết chuyện này, liền cưỡng chế bắt mẹ tôi đi. Chín tháng sau, tôi và Thanh Dao được hạ sinh ở Tố Nữ Môn. Chúng tôi vừa ra đời, Thanh Dao đã được một vị trưởng lão tốt bụng đưa đi. Sau đó tôi nghe nói Thanh Dao được điện chủ Mộc Tâm Lan của điện Thanh Liên nuôi dưỡng nên người và nhận làm đệ tử”.

Ngô Bình hỏi: “Sao lại phải đưa Lâm Thanh Dao đi?”

Diệp Dao trả lời: “Nếu ở lại Tố Nữ Môn sẽ không có kết cục tốt”.

Ngô Bình khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Dao đáp: “Năm mười bảy tuổi, tôi trở thành Thánh nữ mới của Tố Nữ Môn. Trở thành Thánh nữ Tố Nữ Môn nghĩa là cả đời phải hiến dâng cho người đó”.

“Dâng hiến cả đời cho người khác?”

Diệp Dao nói: “Thánh nữ của Tố Nữ Môn là người phụ nữ do người đó của Tiên Giới chọn ra, không ai có thể dây vào. Vậy nên sau khi mẹ sinh tôi ra đã bị gi ết chết ngay tại chỗ. Người đó không chỉ giết mẹ tôi mà còn giết cả người bố ruột Lâm Ngọc Long của tôi, tiêu diệt cả nhà họ Lâm”.

Lặng im một lúc, Ngô Bình mới hỏi: “Người đó là ai?”

Diệp Dao trả lời: “Thương Huyền Kiếm Đế, một trong năm Kiếm Đế mạnh nhất của Cửu Thiên kiếm vực, có năng lực rất đáng sợ, không ai dám động vào”.

Ngô Bình không ngờ cô ấy có quá khứ như vậy, hỏi tiếp: “Cô và Lâm Thanh Dao đã nhận nhau chưa?”

Diệp Dao lắc đầu: “Chưa. Có điều tôi từng kết giao với Thanh Dao với thân phận bạn bè. Tôi không mong Thanh Dao biết những chuyện này mà nên sống thật vui vẻ”.

Ngô Bình hỏi: “Nghe nói cô không muốn đến Tiên Giới nên mới chạy tới Quỷ Môn Quan?”

Diệp Dao đáp: “Đúng vậy. Sau khi gi ết chết bố mẹ tôi, Thương Huyền Kiếm Đế bảo Tố Nữ Môn lập tôi làm Thánh nữ. Vậy thì sau khi tôi khôn lớn sẽ phải đến Tiên Giới hầu hạ ông ta. Ông ta muốn tôi bù đắp lỗi lầm mà mẹ tôi đã mắc phải”.

“Nhưng tôi thà chết cũng sẽ không để ông ta như ý! Tôi vẫn luôn tìm cơ hội, hy vọng mình sẽ mạnh lên, sớm muộn sẽ có một ngày tôi đến Tiên Giới, tự tay giết tên khốn ấy!”

Ngô Bình nói: “Có chí khí. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tư chất của cô không được tốt lắm, muốn đối phó Kiếm Đế của Cửu Thiên kiếm vực, gần như không có khả năng”.

Diệp Dao bảo: “Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không bỏ cuộc!”

Hai người đang trò chuyện thì phía trước có một tu sĩ chạy đến. Đầu của tu sĩ đang bốc cháy, lửa phun ra không phải là lửa bình thường mà là âm hoả. Âm hoả đốt mặt người này thành đầu lâu, đôi mắt phun ra ngọn lửa xanh dài ba tấc.

Hiển nhiên, tu sĩ này đã bị khống chế bởi tà ma cực mạnh.

Nhìn thấy Ngô Bình và Diệp Dao, tu sĩ này liền cười quái dị rồi bổ nhào về phía họ.
 
Chương 2841


Chương 2841

Ngô Bình tung chưởng ra, bóng chưởng đánh vào người tu sĩ và khiến đối phương nổ tung.

Anh cau mày: “Quỷ vực này quá nguy hiểm, chẳng trách không ai dám đến”.

Diệp Dao bảo: “Chúng ta buộc phải tìm ra lối vào tầng hai”.

Ngô Bình nói: “Lối vào ở ngay phía trước. Cô nhanh lên đi”.

Hai người đi được một đoạn, Ngô Bình đột nhiên kéo Diệp Dao nhảy về phía trước. Cú nhảy ấy chỉ trong chớp mắt đã đưa hai người đến một thời không khác.

Trời đất xoay chuyển, cả hai đáp xuống một bãi cỏ, cách đó không xa có một rừng tre, mũi ngửi được mùi hoa cỏ.

Diệp Dao cả mừng: “Đây là tầng hai?”

Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Chắc là vậy”.

Anh vừa nhìn Diệp Dao vừa nói: “Cô không cần về Tố Nữ Môn nữa. Hãy theo tôi về Thiên Địa kiếm tông, đổi lại tên cũ Lâm Bích Dao đi”.

Diệp Dao nhìn anh: “Tại sao tôi phải theo anh đến Thiên Địa kiếm tông?”

Ngô Bình đáp: “Cô không muốn gặp lại chị em của cô sao? Dù gì đó cũng là người thân duy nhất của cô trên đời này”.

Diệp Dao cúi đầu: “Tôi sợ liên luỵ Thanh Dao”.

“Không đâu”, Ngô Bình nói: “Cô không nói ra thì sẽ chẳng ai biết cô chính là Diệp Dao. Sau này ra ngoài chỉ cần đeo mặt nạ hoặc thay đổi dung mạo thôi”.

Diệp Dao nhìn anh chăm chú: “Vì sao anh lại giúp tôi?”

Ngô Bình nói: “Lâm Thanh Dao là người phụ nữ của tôi, còn cô là người thân của cô ấy. Đương nhiên tôi có lý do giúp cô. Nếu được tôi giúp đỡ, sau này cô sẽ có cơ hội đánh bại Thương Huyền Kiếm Đế”.

Lòng Diệp Dao thoáng dao động. Cô ấy chần chừ một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ theo anh đến Thiên Địa kiếm tông. Sau này tôi sẽ là Lâm Bích Dao”.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong tai Ngô Bình: “Chào mừng đến với Hạo Thiên Giới”.

Ngô Bình hỏi: “Ai vậy?”

Giọng nói kia đáp: “Ta là ý thức của Hạo Thiên Giới. Tiếp theo, ngươi có thể tham gia buổi khảo hạch thần tử của Hạo Thiên Giới. Nếu trở thành thần tử, ngươi có thể đến tầng ba Hạo Thiên Giới, nhận được truyền thừa tối thượng của Hạo Thiên Thượng Đế”.

Ngô Bình hỏi: “Thần tử Hạo Thiên là gì?”

“Thần tử Hạo Thiên đệ tử có thân phận cao nhất của Hạo Thiên Môn, có tư cách nhận được sức mạnh tối thượng của Hạo Thiên Thượng Đế”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Hạo Thiên Thượng Đế là ai vậy?”

“Hạo Thiên Thượng Đế là vị thần tối cao sinh ra từ tín niệm của sinh linh vạn giới, đã trải qua vô số năm tháng của Hạo Thiên Môn”.

Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải Hạo Thiên Môn đã bị đại đế Tiên quốc diệt trừ rồi sao? Thần của các ngươi vẫn còn à?”

“Tất nhiên. Hạo Thiên Thượng Đế sẽ không bao giờ biến mất. Mà năm đó chỉ là một phân đà của Hạo Thiên Môn bị diệt thôi, Hạo Thiên Môn phân bố khắp nơi trên vũ trụ, có cả nghìn triệu môn đồ”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói thế, người đến tham gia khảo hạch không chỉ có mình ta?”

“Hạo Thiên Môn thiết lập một trăm nghìn lối vào ở chư thiên vạn giới. Nơi mà ngươi đang ở chỉ là một trong các lối vào”.
 
Chương 2842


Chương 2842

Chương 2842

Lời vừa dứt, Ngô Bình nhìn thấy phía xa có một bóng người dao động. Anh giật mình, lại hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người tham gia khảo hạch?”

“Hiện tại ở đây có hơn một triệu người sinh sống”.

Ngô Bình trợn mắt: “Hơn một triệu?”

Giọng nói kia đáp: “Một triệu ba trăm bảy mươi lăm nghìn sáu trăm ba mươi hai người”.

Ngô Bình cảm thán: “Sao mà nhiều thế!”

“Có những người thất bại trong khảo hạch nên cứ thử đi thử lại, thậm chí có người còn kết hôn sinh con ở đây. Dần dần, người ở đây càng ngày càng nhiều. Trong hơn một triệu người, chỉ có hơn năm mươi nghìn người còn tư cách tham gia khảo hạch thôi”.

Ngô Bình ngộ ra gì đó: “Ý ngươi là nếu khảo hạch thất bại thì không thể rời khỏi nơi này?”

Giọng nói kia đáp: “Đúng thế”.

Ngô Bình không biết nói sao, bèn hỏi tiếp: “Người nào cũng được ngươi giúp đỡ à?”

“Dĩ nhiên là không. Chỉ có thiên tài mới có thể giao lưu với ta”.

Ngô Bình hỏi: “Làm sao mới được xem là vượt qua khảo hạch?”

“Hoàn thành ba nhiệm vụ sẽ được xem là vượt qua khảo hạch. Nhiệm vụ thứ nhất là tiến vào ‘Thi giới’, trộm ‘thiên phách’ mà Thi Hoàng đã ôn dưỡng hàng triệu năm”.

Ngô Bình hỏi: “Thi giới là nơi nào vậy?”

“Thi giới là một nơi nguy hiểm của Hồng Hoang, do Hạo Thiên Môn quản lý. Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế thiên phách là gì?”

“Một loại báu vật trời đất được sinh ra nhờ sự giao cảm của thi thể và trời đất. Thiên phách có thể luyện vào trong nguyên thần, hợp nhất với thần, giúp nguyên thần sở hữu tiềm năng vô hạn”.

Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Một vật quý giá như vậy, chắc chắn Thi Hoàng sẽ trông coi nghiêm ngặt. Làm sao trộm được?”

“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Nếu lấy được thiên phách thì ngươi không chỉ sở hữu thiên phách mà còn có phần thưởng tương ứng”.

Ngô Bình thở dài, biết lúc này mình không còn cách nào khác, đành đáp: “Được thôi. Khi nào ta có thể đi?”

“Không gấp. Ngươi phải sống ở đây một thời gian, vì cổng Thi giới cần ba ngày mới mở được”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Đúng lúc này, bóng người dao động ở phía xa tiến về phía hai người. Khi nhìn thấy bọn họ, Ngô Bình ngẩn ra. Bọn họ có mười mấy người, toàn là nữ giới, già trẻ đủ cả, tu vi không hề yếu.

Người phụ nữ dẫn đầu không mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc váy da quanh người, phơi bày bộ phận tượng trưng của nữ giới trước mắt anh.

Nhìn thấy Ngô Bình, đôi mắt của người phụ nữ ấy lập tức sáng rực: “Có đàn ông này!”

Ngô Bình nhìn sang hướng khác, ôm quyền nói: “Chào các vị!”

Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Ngô Bình. Người này cao ngang Ngô Bình, chừng một mét tám, vóc dáng khoẻ đẹp.

Cô ta quan sát Ngô Bình bằng ánh mắt tán thưởng, đoạn bảo: “Người đẹp, bằng lòng làm người đàn ông của tôi chứ?”
 
Chương 2843


Chương 2843

Ngô Bình trợn mắt đáp: “Cô mơ đi!”

Người phụ nữ cười ha ha: “Dáng dấp rất đẹp, thể lực chắc cũng khá lắm. Hôm nay hầu hạ tôi nhé”.

Lâm Bích Dao ngơ ngác, chuyện gì thế này?

Ngô Bình bó tay. Thật ra người phụ nữ này rất xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nơi cần to đều to, nước da trắng muốt với mái tóc màu vàng rất đẹp.

Nhưng phụ nữ đẹp đến mấy đi nữa mà đưa ra yêu cầu quá đáng bằng giọng điệu này, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rất quái dị.

Không chờ anh trả lời, người phụ nữ kia đã vươn tay ấn lên vai anh. Thần lực, tu vi của cô ta không yếu, là một vị Địa Tiên Thần Tàng.

Tay cô ta vừa ấn xuống, Ngô Bình liền hất vai, bàn tay ấy lập tức bị một luồng sức mạnh đẩy bật ra.

Cô ta ngẩn ra, cười bảo: “Người đẹp mạnh thật đấy!”

Ngô Bình nổi cáu: “Tôi cảnh cáo cô, đừng động tay động chân nữa, tôi không có hứng thú với cô đâu”.

Người phụ nữ cười đáp: “Tôi thích sự thú vị này của anh! Đến đây nào, người đẹp, tôi chơi với anh nhé”.

Nói đoạn, cô ta vươn tay toan ôm eo Ngô Bình. Anh liền nhấc tay lên rồi huých vai, khiến cô ta văng ra xa.

Người phụ nữ ấy lăn vài vòng, nói với giọng có phần kinh ngạc: “Người đẹp! Không ngờ thực lực của anh lại mạnh đến thế!”

Ngô Bình hừ giọng, bất thình lình xuất hiện trước mặt cô ta rồi dùng một tay nhấc cô ta lên cao. Sức lực toàn thân cô ta đã bị niêm phong, không động đậy nổi.

Lúc này cô ta mới nhận ra năng lực của Ngô Bình vượt xa mình!

Cô ta bảo: “Người đẹp, có gì từ từ nói, tôi đâu có ác ý”.

Ngô Bình giận dữ bảo: “Cô làm trò vớ vẩn gì vậy? Phụ nữ mà chạy ra cướp đàn ông, cô chưa từng nhìn thấy đàn ông à?”

Nào ngờ cô ta đáp trả: “Ở đây ít đàn ông lắm, hơn một triệu người mà có chưa đến một trăm nghìn người đàn ông”.

Ngô Bình sửng sốt: “Gì cơ? Chưa đầy một trăm nghìn người đàn ông?”

Cô ta thở dài: “Đám đàn ông gần như đều chết ở nơi khảo hạch, số người sống sót quay về cực kỳ ít ỏi. Mà những người đàn ông còn lại đều rất yếu, đến tư cách vào nơi khảo hạch còn chẳng có”.

Nói đến đây, cô ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Trước khi anh vào nơi khảo hạch, có thể để lại đời sau của anh trong cơ thể tôi. Như thế thì dù anh chết, tôi cũng có thể sinh một đứa con ưu tú cho anh”.

Ngô Bình chẳng biết phải nói sao. Anh vứt cô ta xuống rồi bảo: “Một, tôi không muốn sinh con với cô. Hai, tôi cũng sẽ không chết ở nơi khảo hạch”.

Người phụ nữ ấy nhìn anh cười: “Tên đàn ông nào cũng nói thế khi bước vào nơi khảo hạch, nhưng sau cùng chẳng có lấy một người sống sót trở về”.

Cô ta nói tiếp: “Tôi tên Hoả Chu”.

Ngô Bình bảo: “Hoả Chu, cô không đánh lại tôi, nên đừng có ý đồ gì với tôi nữa”.

Hoả Chu cười bảo: “Tôi không tin anh lại không động lòng với người phụ nữ xinh đẹp như tôi”. Dứt lời, cô ta bèn múa một điệu gợi cảm trước mặt anh.

Trong điệu múa ấy có rất nhiều động tác cường điệu quyến rũ người khác, cơ thể cô ta uốn lượn như rắn vậy.

Ngô Bình không thể không thừa nhận cô ta múa rất đẹp! Anh quyết đoán lấy điện thoại ra rồi quay lại, về nhà mà đăng video lên mạng, chắc chắn sẽ nổi lắm!
 
Chương 2844


Chương 2844

Hoả Chu nhảy xong, thấy Ngô Bình chỉ nhìn điện thoại liền bực dọc nói: “Này, anh có phải là đàn ông hay không?”

Ngô Bình cất điện thoại vào rồi bảo: “Bà chị à, đừng ồn ào nữa. Dù các cô thiếu đàn ông thì tôi cũng không tuỳ tiện theo cô được”.

Rồi anh cười bảo: Có điều mọi người có thể kết bạn với nhau. Tôi tên Trương Tiểu Bình”.

Hoả Chu bật cười: “Kết bạn? Cũng được đấy. Hay là hai người đến trại của chúng tôi chơi vài hôm đi?”

Dù gì cũng còn ba ngày, anh phải tìm nơi tu luyện, bèn gật đầu: “Được. Làm phiền cô”.

Lâm Bích Dao thầm nói: “Anh không sợ họ ăn sạch anh không chừa một mẩu xương à?”

Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ bậy gì đấy”.

Hai người theo đám Hoả Chu đến trại. Trong trại toàn là nhà gỗ, xây nối liền nhau. Đúng như lời Hoả Chu, trại này rộng lớn đến vậy mà chỉ có vỏn vẹn bảy, tám trăm người đàn ông trong tổng dân số hơn mười nghìn người.

Bảy, tám trăm người này phần lớn là người già bệnh tật và trẻ em, chỉ có hơn một trăm người đàn ông “dùng được”. Mà hơn một trăm người này hoặc gầy trơ xương, hoặc béo như lợn, chẳng dùng được mấy.

So sánh xong, Hoả Chu lại nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nhiệt tình hơn. Cô ta hỏi: “Người đẹp, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Ngô Bình đáp: “Không liên quan đến cô”.

Cô ta mời Ngô Bình đến một căn nhà gỗ, mang hết những món ngon nhất trong trại ra tiếp đãi Ngô Bình, trong đó có không ít linh quả, thịt khô.

Ngô Bình chỉ nhìn mà không ăn, cất tiếng hỏi: “Tôi nghe nói nếu không thể vượt qua khảo hạch của Hạo Thiên Môn sẽ phải ở lại đây mãi?”

Hoả Chu đáp: “Đúng vậy, nên các thế hệ nhà chúng tôi mới sinh sống tại đây”.

Ngô Bình bảo: “Thế khảo hạch này khó lắm nhỉ”.

Hoả Chu cảm thán: “Đâu chỉ khó, mà phải gọi là hoàn toàn không có hy vọng!”

Ngô Bình hỏi: “Cuộc sống của các cô ở đây ra sao?”

“Tôi là thủ lĩnh của trại này, chỉ có hơn mười nghìn người, là một bộ lạc có quy mô khá lớn. Đi sâu vào trong sẽ có một toà thành Nữ Đế, trong thành có một vị Nữ Đế, ở đó có trật tự hơn. Nếu so sánh thì ngoài này tranh giành và giết chóc khắp nơi”.

Ngô Bình hỏi: “Ở đây tài nguyên phong phú, có gì phải tranh giành?”

“Giành đàn ông”, Hoả Chu đáp: “Ở đâu có đàn ông cường tráng trẻ trung thì các bộ lạc khác sẽ đến tranh đoạt. Người như anh thì ngay cả Nữ Đế cũng phải động lòng”.

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Trong thành Nữ Đế có bao nhiêu người?”

“Năm, sáu trăm nghìn người”, Hoả Chu trả lời: “Ở đó nhiều đàn ông nhất, phẩm chất cũng cao nhất. Nhưng chắc chắn bọn họ không sánh bằng anh”.

Ngô Bình hỏi: “Người có tu vi cao nhất ở đây là Nữ Đế?”

Hoả Chu gật đầu: “Nữ Đế đã là Hư Tiên. Nếu không phải vì phụ nữ không thể tham gia khảo hạch thì chắc hẳn cô ấy đã thành công rồi”.

Ngô Bình bảo: “Nói thế, cô ấy là thiên tài tu hành nhỉ”.

Hoả Chu đáp: “Dĩ nhiên”.

Cô ta sực nhớ ra gì đó: “Ba ngày sau, Thi giới mở cửa. Đừng nói là anh sẽ đi nhé?”
 
Chương 2845


Chương 2845

Ngô Bình trả lời: “Sẽ đi. Tôi tuyệt đối không thể bị giam ở đây, phải vượt qua khảo hạch”.

Hoả Chu thở dài: “Tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi. Không ai có thể thành công cả”.

Ngô Bình đáp nhẹ: “Tôi có thể”.

Hoả Chu nhìn anh, bĩu môi nói: “Rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra thế?”

Ngô Bình bảo: “Cô không tin? Tôi cho cô xem nhé”.

Dứt lời, anh phóng nguyên thần ra. Nguyên thần bay lên cao, cao đến vạn trượng, ánh sao lấp lánh xung quanh, hiên ngang tráng lệ, khí thế vô song, khiến tất cả đều muốn quỳ xuống.

Hoả Chu cả kinh. Cả cơ thể cô ta đều nằm rạp xuống đất, kinh ngạc hô lên: “Nguyên thần to quá!”

Ngô Bình thu nguyên thần lại rồi nói: “Tôi đã đạt đến cảnh giới Đế ở Nhân Tiên, sánh vai với Tam Hoàng Ngũ Đế. Tôi không tin mình không vượt qua được khảo hạch!”

Hoả Chu chấn động vô cùng, ý định chiếm giữ Ngô Bình lập tức tiêu tan. Cô ta cung kính nói: “Hoá ra anh đây là Nhân Hoàng!”

Họ đang trò chuyện thì một luồng sáng tím từ trên trời bay đến và đáp xuống khoảng không trước căn nhà. Đó là một người phụ nữ mặc váy tím với dung mạo tuyệt trần, đẹp hơn Hoả Chu gấp trăm lần, khí chất thì hơn đứt cô ta.

Người phụ nữ đi chân trần, sau lưng có một chiếc nhẫn thần bay lơ lửng, khí tức không kém cạnh nguyên thần của Ngô Bình.

Nhìn thấy cô ấy, Hoả Chu thất kinh, vội quỳ xuống: “Kính chào Nữ Đế”.

Cô ấy phớt lờ Hoả Chu, vừa nhìn Ngô Bình chằm chằm vừa hỏi: “Vừa rồi chính anh đã giải phóng nguyên thần?”

Ngô Bình đứng đó trả lời: “Đúng thế. Cô là Nữ Đế?”

Cô ấy khẽ gật đầu: “Tôi là Linh Hy, chào anh”.

Ngô Bình bảo: “Nghe danh đã lâu. Nữ Đế, cô là Thiên Tiên mà cũng không thể rời khỏi đây à?”

Cô ấy lắc đầu: “Sau Chân Tiên mới có thể phá vỡ tường chắn. Có điều, người vượt qua khảo hạch sẽ có thể đưa một nhóm người rời đi cùng”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, được đưa người đi nữa sao?”

Nữ Đế Linh Hy đáp: “Anh có tư chất tuyệt thế, chắc chắn sẽ vượt qua khảo hạch. Tôi có một lời thỉnh cầu hơi quá đáng, ấy là mong anh có thể đưa chúng tôi rời khỏi nơi này”.

Ngô Bình hỏi: “Vượt qua khảo hạch, tôi có thể đưa bao nhiêu người đi theo?”

“Tối đa mười người”, Linh Hy trả lời: “Nếu anh đồng ý, chúng tôi bằng lòng ở bên cạnh hầu hạ anh đến khi anh trở thành Chân Tiên”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Ý cô là, trước khi trở thành Chân Tiên, các cô sẽ theo tôi?”

Nữ Đế Linh Hy đáp: “Đúng vậy”.

Ngô Bình bật cười: “Tốt quá”.

Nữ Đế Linh Hy nói: “Mời anh theo tôi đến thành Nữ Đế, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thịnh tình”.

Anh gật đầu: “Cũng được”.

Hoả Chu bỗng quỳ xuống đất: “Thưa Nữ Đế, có thể đưa tôi rời đi được không?”

Nữ Đế nhìn sang Ngô Bình: “Chuyện này do anh ấy quyết định”.

Ngô Bình nhìn Hoả Chu, cười hỏi: “Cô còn muốn ngủ với tôi không?”

Hoả Chu rất xấu hổ, vội đáp: “Không dám nữa”.

Ngô Bình bảo: “Được. Đến lúc ấy, cô cũng đi theo nhé”.
 
Chương 2846


Chương 2846

Thế là anh dẫn theo Lâm Bích Dao đến thành Nữ Đế cùng Nữ Đế Linh Hy.

Thành Nữ Đế được xây khá đẹp, gần như không khác biệt gì so với thành thị trong Địa Tiên Giới, chẳng qua hơi ít người.

Dọc đường Ngô Bình rất hiếm khi nhìn thấy đàn ông, đi ngoài đường lớn đa số là phụ nữ. Thi thoảng có một, hai người đàn ông thì toàn là người già hoặc trẻ con.

Đến một cung điện trong thành Nữ Đế, Ngô Bình được mời vào đại sảnh.

Nữ Đế Linh Hy vẫy tay một cái, thế là có biết bao cô nàng xinh đẹp như hoa bước ra rồi đàn ca hát múa.

Tất cả vũ công, nhạc sư, ca nữ đều thuộc hàng đỉnh cấp, so với những người mà Ngô Bình từng thấy trước đây thì tuyệt hơn gấp trăm lần, hoàn toàn không cùng một trình độ.

Ăn món ngon rồi uống rượu ngon, Ngô Bình hỏi: “Linh Hy, chỉ đưa được mười người đi thì đáng tiếc cho các nhạc sư, ca nữ này quá. Ra bên ngoài mới có thể thể hiện phong thái tuyệt thế của họ”.

Nữ Đế cười bảo: “Nếu anh đạt thành tích cao nhất trong khảo hạch thì sẽ được đưa đi tối đa một nghìn người. Đồng thời anh còn nhận được phần thưởng cao nhất của khảo hạch”.

Ngô Bình hỏi: “Ý cô là cao hơn thành tích của tất cả những người tham gia trong lịch sử?”

Nữ Đế đáp: “Đúng thế. Phần thưởng cao nhất đến từ chúc phúc của Hạo Thiên Thượng Đế, trong lịch sử chỉ có hai người từng nhận được chúc phúc của Hạo Thiên thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Tốt lắm! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Ban ngày chỉ toàn uống rượu, nghe hát xem múa. Đến tối, Ngô Bình mới tìm một góc thanh vắng để tu luyện.

Phương pháp hít thở bản mới của anh thuộc bậc thiên cấp bảy theo tiêu chuẩn của Hỗn Thiên Nghi, là công pháp tầng thần thoại. Công pháp này có thể tu luyện trực tiếp từ nguyên thần.

Nguyên thần của Ngô Bình đang hít thở. Mỗi một nhịp hít vào thở ra, non nước đều rung chuyển, nguyên thần của anh cũng không ngừng mạnh lên.

Kinh Cực Thần của anh vẫn chưa thể hình thành hình dạng của Đế. Muốn có nguyên thần Đế, anh buộc phải cường hoá nguyên thần, Thần Biến nhanh nhất có thể.

Bước tiếp theo chính là cảnh giới Thần Biến. Bước này cực kỳ quan trọng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc đột phá Thần Biến, nguyên thần của anh còn rất nhiều không gian phát triển.

Trong ba ngày này, Ngô Bình đều chuyên tâm tu luyện, chẳng còn thưởng thức ca múa nữa.

Tối ngày cuối cùng, Ngô Bình vẫn tu luyện, Linh Hy bỗng xin gặp mặt. Cô ấy mặc đồ vải sa, toát lên vẻ nữ tính.

Khẽ cúi người chào, Linh Hy nói: “Thưa anh, xin hãy để Linh Hy hầu hạ anh đêm nay”.

Đương nhiên Ngô Bình hiểu được suy nghĩ của cô ấy, bèn hỏi: “Cô sợ tôi chết ở Thi giới à?”

Linh Hy cười đáp: “Từ lúc tu luyện đến nay, cơ thể tôi vẫn luôn nguyên vẹn, chỉ chờ một người đàn ông xứng đáng cho tôi dâng hiến. Anh chính là người đàn ông ấy”.

Ngô Bình nói: “Ngày mai phải đến Thi giới, tôi muốn nghỉ ngơi và bảo toàn sức mạnh”.

Bị Ngô Bình từ chối, Linh Hy cũng không phiền lòng, chỉ cười bảo: “‘Tôi có một bộ công pháp tên là Càn Khôn Nhị Khí Thần Công. Đây là công pháp đế phẩm. Người tu luyện có thể trao đổi năng lượng với nhau. Tuy tôi là Hư Tiên nhưng tư chất cũng không tồi, chắc chắn vẫn giúp được anh”.

Ngô Bình động lòng, vừa nghe đến Càn Khôn Nhị Khí Thần Công gì đấy đã thấy thú vị.

Thế nên đêm đó, Linh Hy không rời đi.

Ngoài cung điện, Hoả Chu nhìn thấy Nữ Đế Linh Hy đi vào rồi không trở ra nữa, không khỏi ngưỡng mộ: “Nữ Đế thật hạnh phúc, có thể ngủ với người đàn ông như anh ấy”.

Sắc mặt Lâm Bích Dao rất khó coi. Cô ấy hừ giọng: “Các cô quả thật không biết liêm sỉ là gì!”
 
Chương 2847


Chương 2847

Hoả Chu nhìn cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ: “Cô nói lạ, trời sinh ra nam nữ chẳng phải vì muốn họ ở bên nhau và sinh con cái sao? Lẽ nào cô không muốn sinh con?”

Lâm Bích Dao lười tranh cãi, quay người về phòng nghỉ ngơi.

Hoả Chu bĩu môi lẩm bẩm: “Ghen thì ghen đi, lại còn lý sự với mình”.

Khi Ngô Bình tỉnh dậy, Linh Hy đã rời đi. Anh cảm thấy nguyên thần và cơ thể mình có sự thay đổi rất lớn, trở nên hoàn hảo hơn. Hơn nữa, trong cơ thể anh còn có thêm một luồng năng lượng mà chỉ Thiên Tiên mới có. Năng lượng này sẽ tồn tại trong cơ thể anh một thời gian, tiếp tục hoàn thiện cơ thể và thần hồn anh.

Ngô Bình vươn vai hỏi: “Hạo Thiên Giới, cổng Thi giới đã mở chưa?”

Giọng Hạo Thiên Giới vang lên: “Sắp mở, ngươi có thể đi rồi”.

Theo chỉ dẫn của Hạo Thiên Giới, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã đi đến trước một ngọn núi nhuốm vẻ chết chóc. Trong núi có một thi động, đứng cách xa mấy chục dặm vẫn cảm nhận được thi khí lạnh lẽo bên trong.

Hạo Thiên Giới bảo: “Vào thi động, sẽ đến thẳng Thi giới”.

Ngô Bình nhìn thi khí đen ngòm ở cửa động, không nói hai lời liền bước thẳng vào. Tiên y Cửu Bảo phát ra ánh sáng chín màu, ngăn cách thi thể bên ngoài.

Đi được vài trăm mét trong sơn động, anh nhìn thấy một cánh cổng lớn. Cổng đã mở, bên trong có thi khí màu đỏ.

Bước qua cánh cổng, thi khí đỏ vừa chạm vào tiên y liền phát ra tiếng “xèo xèo”, khói đen bốc lên, hiển nhiên có tính ăn mòn rất mạnh.

Anh sửng sốt hỏi: “Hạo Thiên Giới, thi khí độc như vậy, tu sĩ bình thường vào đây chắc không kiên trì được bao lâu nhỉ?”

Hạo Thiên Giới đáp: “Đúng thế. Đa số người mới vào đây không lâu đã chết rồi”.

Ngô Bình giật mình. Anh đột ngột cởi tiên y Cửu Bảo ra. Thi khí tiếp xúc trực tiếp vào da anh, lập tức bị ngăn cách bởi một lớp tiên cương hộ thân.

Thanh Đế Kinh từng cho rằng vạn vật trên đời đều giống nhau về bản chất. Thi khí này là khí độc đối với người, nhưng lại là dưỡng chất đối với thi tu, giống như linh khí trong mắt tu sĩ loài người.

“Thi giới không chỉ có một loại thi khí nhỉ?”, anh hỏi tiếp.

Hạo Thiên Giới đáp: “Thi khí ở Thi giới gồm thi khí Hắc Sát, thi khí Xích Minh, thi khích Tử Linh, thi khí Huyền Kim. Trong đó, thi khí Huyền Kim mạnh nhất, thi khí Hắc Sát yếu nhất. Loại màu đỏ này là thi khí Xích Minh. Còn thứ mà ngươi nhìn thấy trong thi động là thi khí Hắc Sát”.

Lúc này, thi khí phía trước bỗng tuôn trào, một bàn tay to lớn tiều tuỵ vươn ra định móc tim Ngô Bình, đầu ngón tay có thi cương đang chấn động hệt như như kiếm khí, phát ra tiếng “xì xì”.

Ngô Bình vung chân đạp gãy bàn tay to ấy, sau đó dùng một cú đấm khiến cương thi ở đối diện vỡ thành từng mảnh. Cương thi nổ tung, thi khí cuồn cuộn lao ra, hoà vào trong thi khí.

Có thể nhận ra, cương thi này có sinh mệnh vì nó có thi khí Xích Minh.

Nhìn thi khí cuộn trào, anh giật mình, bèn lấy ra một cái cây nhỏ trông như viên bạch ngọc. Đây là cây báu Ngọc Thanh mà lúc trước anh đã lấy cùng Thanh Đế Đan Kinh.

Cây báu Ngọc Thanh còn có tên gọi khác là cây Thi Thần. Cây này có thể hút chất dinh dưỡng từ thi thể rồi chuyển hoá thành quả thần Ngọc Thanh.

Theo các ghi chép có liên quan trong Thanh Đế Đan Kinh, cây này được các vị có năng lực tuyệt thế tạo ra. Quả thần Ngọc Thanh của nó có thể tăng cường phách lực, giúp thần hồn và cơ thể mạnh lên.
 
Chương 2848


Chương 2848

Cây nhỏ vừa được lấy ra đã cắm rễ trên mặt đất, cành lá đong đưa, xung quanh hình thành vô số vòng xoáy nhỏ. Thi khí Xích Minh thi nhau bay vào vòng xoáy ấy, bị cây báu Ngọc Thanh hấp thụ.

Cây báu sinh trưởng rất nhanh, càng ngày càng cao, mọc thêm cành lá.

Chẳng bao lâu sau, trong phạm vị trăm dặm không còn thi khí nữa, cây báu Ngọc Thanh cũng cao đến hơn hai mét.

Có điều, sự xuất hiện của cây báu Ngọc Thanh đã thu hút một lượng lớn cương thi tiến về phía này. Ngô Bình lập tức phóng kiếm, ánh kiếm bay ra, cương thi lần lượt bị chém chết.

Cương thi không ngừng giải phóng ra thi khí, đều bị cây báu hút sạch. Không biết đã giết biết bao cương thi, anh cảm thấy hơi mệt.

Bỗng nhiên, cây báu nở ra một bông hoa nhỏ màu đỏ. Anh liền phấn chấn tinh thần, biết rằng sau khi hoa tàn sẽ mọc ra quả thần Ngọc Thanh!

Anh tiếp tục chém giết cương thi, phóng ra nhiều thi khí hơn.

Vài giờ trôi qua, một quả to bằng quả hạch đào đã được kết thành và dần chín, trở thành quả thần màu đỏ rực. Ngô Bình hái quả xuống rồi nuốt vào bụng.

Ngay lập tức, anh cảm thấy nguyên thần mạnh lên hơn gấp đôi! Cùng lúc ấy, cơ thể anh cũng mạnh lên, quả thần Ngọc Thanh đã cường hoá thể phách của anh!

Con người có ba hồn bảy phách, hồn là âm, phách là dương, hồn ẩn trong thần, phách ở trong hình. Vậy nên mới nói là thần hồn, thể phách.

Thể phách lớn mạnh, cơ thể và thần hồn sẽ lớn mạnh theo.

Thêm nhiều năng lượng bị kiếm thai hấp thụ. Vốn dĩ kiếm hoàn trong kiếm thai muốn thành hình phải cần trải qua thời gian hơn nửa năm. Nhưng nhờ sự nuôi dưỡng của sức mạnh quả thần Ngọc Thanh, kiếm hoàn đã được ngưng tụ sớm!

Ngô Bình cũng hồi phục tinh thần, cười ha ha, khiêng cây báu lên rồi đi tiếp.

Đi thêm một quãng nữa, anh thấy phía trước có thi khí màu tím, lập tức rảo nhanh đến đó.

Tiến vào khu vực của thi khí màu tím, Ngô Bình phát hiện thi khí này một khi tiếp cận anh đều sẽ bị thể phách lớn mạnh của anh ép ra xa mấy mét.

Anh đặt cây báu xuống, tiếp tục hấp thụ thi khí Tử Linh. Dĩ nhiên, khi xung quanh xuất hiện thêm cương thi mạnh, Ngô Bình lại tiếp tục giế t chết. Sau khi những cương thi này bị tiêu diệt sẽ giải phóng một lượng lớn thi khí Tử Linh.

Khi cây báu Ngọc Thanh cao hơn ba mét, nó đã nở hoa lần thứ nay. Lần này, nó ra hoa màu tím.

Ngô Bình biết quả thần Ngọc Thanh cao cấp hơn đã sắp mọc. Anh nuốt một nắm viên Sinh Mệnh Đan vào rồi tiếp tục chém chết cương thi.

Quả màu tím mọc ra, to dần lên. Đúng lúc này, một cương thi khổng lồ với rất nhiều tay và chân đang sải bước tiến đến.

Cương thi này cao mười mấy mét. Cơ thể của nó được tạo thành từ vô số cương thi, thi khí màu tím cuộn trào quanh thân mình, đôi mắt phun ra hai ngọn lửa tím.

Hạo Thiên Giới nhắc nhở: “Đây là Thi vương Tử Linh, ngươi phải cẩn thận”.

Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Đến đúng lúc lắm!”

Anh phóng ánh kiếm ra, chém về phía Thi vương.

Có một lớp thi cương màu tím trên bề mặt cơ thể Thi vương. Ánh kiếm chém lên trên nhưng lại bị b ắn ra.

“Phòng ngự mạnh thật!”, anh kinh ngạc, lập tức điều động kiếm hoàn vừa thành hình trong kiếm thai, nghiêm giọng quát, “Chết đi!”

Ánh kiếm rực rỡ với sát khí kinh thiên động địa, vừa xuất hiện đã khiến cả Thi giới run rẩy!
 
Chương 2849


Chương 2849

“Xì!”

Ánh kiếm chém xuống, thi cương của Thi vương liền bị phá vỡ, đứt thành nhiều mảnh!

Vô số thi khí Tử Linh xông ra đều bị hút vào cây báu Ngọc Thanh. Quả thần màu tím trưởng thành rất nhanh, to bằng quả táo.

Ngô Bình hái quả xuống rồi lập tức nuốt nó vào, tiếp tục ôn dưỡng kiếm hoàn.

Quả thần Ngọc Thanh màu tím có năng lượng cao cấp hơn. Nguyên thần của Ngô Bình lại lớn mạnh, thể phách tăng trưởng đáng kể. Kiếm hoàn cũng nhanh chóng ổn định.

“Quả thần Ngọc Thanh đúng là phi thường! Có kiếm hoàn, giờ mình đã bước vào tầng năm của Thiên Cực Kiếm Kinh, có thể xưng là kiếm tiên rồi!”

Ở tầng năm, điều Ngô Bình cần làm là rèn kiếm phách. Có kiếm phách sẽ có thể hợp nhất kiếm hồn và kiếm thai. Như thế, ánh kiếm của Ngô Bình mới thực sự đáng sợ! Một số thần thông, pháp thuật đều có thể thi triển thông qua ánh kiếm, từ đó uy lực tăng mạnh!

Một lúc sau, quả thần Ngọc Thanh màu tím thứ hai đã chín, anh lại nuốt vào. Phách lực dư thừa đổ vào trong kiếm thai. Ngô Bình thi triển bí pháp, giúp phách lực và kiếm thai dung hợp, từ từ hình thành kiếm phách!

Kiếm phách này tương đương với vỏ kiếm. Nó là nơi nương náu của kiếm hoàn, không chỉ ôn dưỡng lưỡi kiếm mà còn giúp kiếm ý mạnh lên.

Kiếm phách vừa xuất hiện, kiếm hoàn liền bay vào trong như trẻ con tìm được mẹ, lập tức yên lặng hẳn.

Giây tiếp theo, nguyên thần chứa kiếm hồn cũng tiến vào trong kiếm phách. Trải qua một loạt thay đổi phức tạp, kiếm hoàn và kiếm hồn trong nguyên thần đã hợp thành một!

“Đi!”

Anh há miệng nói, một ánh kiếm đáng sợ lập tức bay đi hàng chục nghìn dặm nhanh như chớp. Giây tiếp theo, ánh kiếm đã quay lại, trở về kiếm phách.

Khi kiếm hoàn quay lại, kiếm hồn cũng trở về nguyên thần. Chỉ khi anh sử dụng kiếm hoàn, kiếm hồn trong nguyên thần mới dung hợp với kiếm hoàn.

Nếu gặp tình huống nguy hiểm, Ngô Bình thậm chí có thể dung hợp nguyên thần và kiếm hoàn để tung ra đòn trí mạng với kẻ địch!

Rèn thành kiếm phách, Ngô Bình tiện đà tu luyện tầng sáu, tầng bảy của Thiên Địa Kiếm Quyết. Trong đó, tầng sáu là rèn kiếm phủ.

Ngô Bình đã có kiếm phách, vì thế không cần kiếm phủ nữa. Anh có thể vào thẳng tầng sáu của Thiên Địa Kiếm Quyết.

Tầng bảy của Thiên Địa Kiếm Quyết là nguyên thần kiếm đạo.

Ngô Bình cũng không cần bước này. Nguyên thần của anh có thể hợp nhất với kiếm hoàn bất cứ lúc nào. Nguyên thần kiếm đạo của Thiên Địa Kiếm Quyết là kết quả sau khi xoá giảm quá trình tu luyện kiếm hoàn. Vì không có kiếm hoàn, chỉ có thể để ánh sáng kiếm và nguyên thần hợp nhất, tạo ra cái gọi là “nguyên thần kiếm đạo”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi tu luyện tầng tám của Thiên Địa Kiếm Quyết, thần thông kiếm đạo!

Ải này khá khó. Trong Thiên Cực Kiếm Kinh có rất nhiều thần thông kiếm đạo, Ngô Bình có thể chọn tu luyện bất kỳ loại nào. Còn Thiên Địa Kiếm Quyết thì cần tự lĩnh hội thần thông kiếm đạo, nên tu luyện một loại thần thông thôi đã là chuyện rất khó.

Ở Thiên Địa kiếm tông, một người có trên ba loại thần thông kiếm đạo đã được xem là thiên tài.

Ngô Bình nghĩ ngợi chốc lát rồi bắt đầu luyện một thần thông kiếm đạo trong Thiên Cực Kiếm Kinh, tên là Kinh Vĩ Thiên Địa! Đây là một thần thông kiếm đạo cực kỳ mạnh và có độ khó rất cao, xếp thứ năm trong các thần thông, thuộc thần thông siêu hạng nhất.
 
Chương 2850


Chương 2850

So ra, lấy Thiên Địa Kiếm Quyết làm nền tảng, thần thông tự lĩnh hội cao lắm cũng chỉ là thần thông hạng ba. Thần thông của đa số người còn không được xếp hạng.

Tiếp theo, anh bắt đầu ngưng luyện cấm chế Thần Thông trong ngọc bàn, tốc độ không hề chậm. Thần thông này có mười hai tầng biến đổi. Hiện anh chỉ có thể ngưng luyện tầng biến đổi đầu tiên tương ứng với một tầng cấm chế.

Vừa bắt đầu ngưng luyện cấm chế, phía trước đã ập đến thi khí màu vàng. Ngô Bình kinh ngạc, bèn dừng tu luyện, nhìn chằm chằm phía trước.

Hàng trăm cương thi với thi khí Huyền Kim lao về phía anh. Những cương thi này rõ ràng rất mạnh, ngoại hình gần như không khác loài người là bao, cử động linh hoạt, ngay cả quần áo cũng sáng sủa sạch sẽ.

Trong thi thể chúng, toàn bộ đều ngưng kết thi đan. Thi đan này có thể điều động pháp thuật, thần thông thi đạo, uy lực cực mạnh.

“Xì!”

Ngô Bình tiên hạ thủ vi cường, thi triển Kinh Vĩ Thiên Địa. Ánh kiếm ngập trời, đan chéo dọc ngang tựa như kinh tuyến và vĩ tuyến, cắt nhau rất mạnh.

Điểm giao của kinh – vĩ đều chuẩn xác đáp xuống từng tên cương thi. Những cương thi lớn mạnh này đều bị chia làm tư, ngay cả thi đan cũng tách ra, hoá thành thi khí Huyền Kim.

Ngô Bình đặt cây báu Ngọc Thanh xuống. Cây báu hấp thụ thi khí vàng, còn anh chém chết cương thi có thi đan.

Kiếm khí tung hoành, cương thi lần lượt bị chém chết, thêm nhiều thi khí Huyền Kim bị cây báu Ngọc Thanh hấp thụ.

Chẳng mấy chốc, cây báu đã mọc quả thần Ngọc Thanh màu vàng.

Khi cương thi cuối cùng bị giết, Ngô Bình hái quả thần màu vàng xuống rồi nuốt vào bụng.

Lúc này, một cương thi quái vật xuất hiện. Nó có tám chân, sáu tay, đi như bay, trong mỗi tay đều có thủ ấn.

Hạo Thiên Giới nói: “Đây là Thi vương Huyền Kim. Cẩn thận”.

Thể lực tức tốc phục hồi. Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng, vẫy tay một cái, ánh kiếm rợp trời chém về phía trước.

Thi vương gầm lên, sáu tấm khiên thi khí khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt, chặn ánh kiếm lại.

Nhưng ánh kiếm của Ngô Bình quá mạnh. Đòn này đã khiến hai tấm khiên bị nứt.

Anh lạnh giọng: “Cũng giỏi đỡ đòn đấy. Để ta xem ngươi chống cự được bao lâu!”

“Phá ra!”

Lần này, anh đã bổ trợ thêm Phá Thiên Quyết, chém một kiếm Phá Thiên.

“Ầm!”

Sáu tấm khiên thi khí đồng loạt nổ tung. Thi vương bị nổ tan tành, một viên thi đan khổng lồ bay ra, bên trên chi chít phù văn.

Nó rất kiên cố, kiếm Phá Thiên cũng không làm vỡ được nó.

Ánh kiếm bao bọc thi đan, rơi vào tay anh.

Anh nhìn viên thi đan, phát hiện kết cấu trong thi đan rất kỳ diệu. Bên trong có động thiên!

Thế là anh ném thi đan vào dưới cây báu. Ngay khi rễ cây báu di chuyển, thi đan liền vỡ vụn, thi khí được giải phóng ra đều bị nó hấp thụ.

Cây báu Ngọc Thanh lại mọc quả thần màu vàng. Ngô Bình hái nó xuống, tiếp tục đi vào sâu Thi giới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom