Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2691


Chương 2691

Buổi tối, bữa tiệc bắt đầu, Ngô Bình và mọi người uống thoải mái. Qua mấy tuần rượu, một người hỏi: “Long chủ, nghe thư ký Hoa nói, anh muốn mở ngoại viện Thục Sơn?”

Ngô Bình gật đầu: “Ngoại viện Thục Sơn đang được xây dựng, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi xem xem. Nếu mọi người nguyện ý ở lại thì tạm thời ở bên ngoài, đãi ngộ gấp đôi. Nếu bọn người không đồng ý, thì tôi có thể đưa mọi người đến Thanh Long Quân hoặc Huyền Vũ Quân, ở đó cũng đều có tiền đồ rộng mở”.

Hoa Giải Ngữ nói: “Dù sao thì Long chủ ở đâu, chúng tôi sẽ đi đến đó, Long chủ đừng nghĩ có thể bỏ lại chúng tôi”.

Mọi người đều cười lớn gật đầu.

Ngô Bình đảo mắt: “Thuộc hạ ngang ngược như vậy, lần đầu tiên tôi thấy đấy. Vậy được thôi, tôi cam đoan với mọi người, tôi có một miếng cơm thì mọi người sẽ không phải đói”.

Có người nói: “Long chủ, đa số mọi người đều nguyện ý ở lại Thiên Long, nhưng bọn họ phải tiếp nhận kiểm duyệt nghiêm ngặt, cuối cùng có thể ở lại hay không, phải xem sự may mắn của bản thân thôi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu”.

Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, hôm nay Thôi Bính Huy quay về trụ sở, đột nhiên rất khách sáo với tôi, anh có thể nói ra rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Bình cười ha ha: “Cũng không có gì, tôi đưa anh ta đến thế giới Tà Ma để chém giết tà ma. Chưa kể, chủ nhiệm Thôi này cũng có “năng lực” phết, kiên trì mấy phút là đã bị đuổi chạy. Lúc tôi đi ra thì anh ta sắp bị tà ma cắn nuốt rồi”.

Mọi người bật cười, biết rõ lựa chọn của mình vô cùng chính xác. Có người đứng đầu vừa mạnh vừa trọng nghĩa khí như vậy, dù nhất thời có thất vọng, thì tương lai cũng sẽ có một ngày tốt đẹp thôi!

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên có người gửi thiệp chúc mừng đến, Ngô Bình liếc nhìn, tên rất lạ lẫm, “Hồng Thiên Toàn” – người thành phố K, là truyền nhân của Cổ Long Quyền.

Người tập võ thăm hỏi như vậy, đến chín mươi chín phần trăm không có ý tốt. Hoàng Tử Cường nói: “Cậu chủ, có cần gặp không?”

Sau khi Lý Niệm Tổ quay về, đương nhiên ông ấy cũng thay thế Ngô Bình, trở thành gia chủ, vì vậy bọn họ cũng dần thay đổi xưng hô, gọi Ngô Bình là cậu chủ, gọi Lý Niệm Tổ là ông chủ.

Ngô Bình nói: Mời vào đi”.

Không lâu sau, bảy người nối tiếp nhau đi vào, bọn họ nhìn xung quanh, nhìn thấy nơi này có nhiều cao thủ như vậy, rõ ràng rất kinh ngạc.

Thế nhưng, bọn họ lập tức đã bình tĩnh ngay, một người đàn ông râu vàng trong đó khẽ ôm quyền, nói: “Tại hạ Hồng Thiên Toàn, xin hỏi vị nào là Ngô Quyền Sư?”

Ngô Bình cười nói: “Là tôi. Hồng Quyền Sư đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa”.

Hồng Quyền Sư hừ một tiếng: “Ăn nói dễ nghe nhỉ! Nghe danh Ngô Quyền Sư đã lâu, là đánh nhau giỏi nhất thành phố K. Hồng tôi khổ tu trong núi sâu đã ba mươi năm, hôm nay cùng các vị võ lâm đồng đạo, cùng đến gặp mặt Ngô Quyền Sư!”

Cương Tử trừng mắt: “Thách đấu cậu chủ nhà chúng ta, các người xứng sao?”

Hồng Thiên Toàn cười ha ha: “Xứng hay không thì người cũng đã tới, xin hỏi Ngô Quyền Sư có dám tiếp không?”

Một long vệ đứng ra, thấp giọng nói: “Đánh với tôi, một chiêu, tôi sẽ đánh bay ông!”

Thật ra Hồng Thiên Toàn này chỉ có tu vi bình thường, vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên mà thôi, chỉ là ông ta không hiểu được là người giỏi thì còn có kẻ xuất sắc hơn, càng không biết cao thủ hiện tại rốt cuộc mạnh đến nhường nào, vì vậy mới tùy tiện đến thách đấu với Ngô Bình có thực lực Tiên Quân này.

Ngô Bình xua tay, cho long vệ lui xuống, nói: “Các anh đều là cao thủ, để các anh đấu, chẳng phải rõ ràng là tôi đang ức hiếp người sao?”
 
Chương 2692


Chương 2692

Anh chợt nhìn rồi kêu lên: “Hỉ Bảo, Hỉ Bảo đâu?”

Một người người bỗng chốc đã đến trước mặt Ngô Bình, chính là Hỉ Bảo, cậu bé cười hi hi nói: “Bố, bố gọi con?”

Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, có vị cao thủ đến thách đấu với bố, bố không muốn đánh với người ta, con lên đánh vài chiêu với họ đi”.

Ánh mắt Hỉ Bảo sáng lên, vội nói: “Được ạ được ạ, con đánh với bọn họ!”

Hỉ Bảo trưởng thành rất nhanh, hiện tại trông giống như một đứa trẻ bảy tuổi, vóc dáng đã hơn một mét tư.

Hồng Thiên Toàn thấy Ngô Bình cử ra một đứa trẻ đánh với ông ta thì lập tức cảm thấy bị sỉ nhục: “Ngô Quyền Sư, cậu dám không coi trọng họ Hồng tôi? Vậy mà lại để một đứa nhỏ đánh với tôi!”

Cương Tử biết thực lực của Hỉ Báo đáng sợ, cậu ta lạnh lùng nói: “Cử Hỉ Bảo là để nể mặt lắm rồi. Nếu có thể đỡ được một chiêu của cậu ấy thì xem như ba mươi năm nay, ông tu luyện không hề uổng phí”.

Hồng Thiên Toàn cười lạnh: “Được! Nếu Ngô Quyền Sư đã coi trọng Hồng tôi bậy Hồng tôi đành mặt dày, cùng tiểu công tử này đánh một trận vậy!”

Trong lòng ông ta cực kỳ hận Ngô Bình, cảm thấy anh không coi trọng mình, vì vậy âm thầm quyết định, nhất định phải đánh cậu nhóc này bị thương! Nhân cơ hội lấy lại mặt mũi!

Hỉ Bảo ôm quyền nói: “Nhận lấy một quyền của tôi!”

Nói xong, cậu bé đánh ra một quyền, một quyền đánh vào người Hồng Thiên Toàn. Hoàng Thiên Toàn này lại giống như một cái bao bố đầy bông, bị một quyền đánh bay mười mấy mét, nặng nề đáp xuống đất. Lúc này, khóe miệng, trong mũi lẫn tai đều chảy máu, tứ chi run rẩy, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Hỉ Bảo, đừng khiến người ta bị thương”.

Hỉ Bảo bĩu môi: “Bố, con chỉ dùng một nửa lực, là ông ta đánh nhau kém mà”.

Mọi người sợ hãi. Một nửa sức lực mà đã đánh người ta ra như vậy? Vậy dùng hết toàn lực thì kinh khủng đến nhường nào?

Ngô Bình đến trước mặt Hồng Thiên Toàn, giúp ông ta chữa trị vết thương, còn đưa thuốc trị thương. Một lúc sau, Hồng Thiên Toàn đã có thể mở miệng nói chuyện, vẻ mặt ông ta xấu hổ nói: “Hồng tôi không biết trời cao đất dày, lại dám thách đấu với Ngô Quyền Sư, Ngô Quyền Sư không những không tức giận, còn giúp đỡ trị liệu, tại hạ thật sự vô cùng xấu hổ!”

Ngô Bình cười nói: “Một mình ông tu luyện trong núi sâu, tự cho mình là thiên hạ vô địch. Không biết thiên hạ này, người mạnh hơn ông có biết bao người. Nhưng không cần nản lòng, ngoại viện Thục Sơn đang chiêu mộ đệ tử, tôi thấy tư chất ông rất tốt, có hứng thú thì cứ thử xem sao”.

Hồng Thiên Toàn ngây người, hỏi: “Ngoại viện Thục Sơn, đó là nơi nào?”

Cương Tử cười lạnh: “Cậu chủ nhà tôi, chính là đại đệ tử cấp cao nhất của Thục Sơn Kiếm Phái, Thục Sơn là thế lực mạnh nhất ở Địa Tiên Giới. Ngoại viện Thục Sơn, là do cậu chủ nhà tôi sáng lập”.

Hồng Thiên Toàn ôm quyền: “Nếu là do Ngô Quyền Sư thành lập, vậy tại hạ nhất định sẽ đi!”

Hồng Thiên Toàn thua quá thảm, người khác đương nhiên cũng không dám thách đấu, ai cũng ngồi không được, đứng không xong, xấu hổ cực kỳ.

Ngô Bình cho người đem ghế đến, mời mọi người ngồi xuống.

Anh cười nói: “Hồng Quyền Sư, sao ông tìm được đến tôi?”

Hồng Thiên Toàn đau đầu: “Bây giờ võ lâm cả tỉnh đều đang truyền, nói cậu là cao thủ đứng đầu tỉnh K, ai có thể đánh bại cậu, người đó chính là cao thủ đứng đầu tỉnh K”.

Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Lời này là truyền từ đâu ra?”
 
Chương 2693


Chương 2693

Hồng Thiên Toàn: “Chúng tôi cũng không biết, dù sao mọi người cũng đều nói như vậy”.

Ngô Bình lại hỏi người khác, bảy người này cũng nói như vậy, cũng là nghe được từ miệng người khác. Còn về “người khác” là ai, người thì nghe Trương Tam nói, người thì nghe Lý Tứ kể, rất nhiều người đều là kẻ tiểu tốt.

Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, đây là có người cố ý tung tin, cố ý gây rắc rối cho anh”.

Hoàng Tử Cường: “Tôi thấy mục đích của đối phương sẽ không đơn giản như vậy. Thực lực cậu chủ nhà ta mạnh, bọn họ có chục nghìn người đến thách đấu, cuối cùng cũng thua thôi”.

Ngô Bình nói: “Hoàng Tử Cường, anh nghĩ thế nào?”

Hoàng Tử Cường nói: “Ngươi truyền những tin này ra là hy vọng vài người, hoặc người nào đó xuất hiện thách đấu với cậu chủ”.

Hoa Giải Ngữ nói: “Tỉnh K này, ai có thể là đối thủ của Long chủ?”

Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Thời thế thay đổi, bất chợt sẽ xuất hiện một vài cao thủ cũng chưa biết chừng”.

Bảy người kia, có một người nói: “Ngô Quyền Sư, nếu nói cao thủ, tôi lại nghe nói đến hai người”.

Ngô Bình nói: “Nói nghe thử xem”.

Người này nói: “Thứ nhất, là cao thủ Thạch Thành, chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Nghe nói lúc trước cậu ta là một thợ ngói, ngoài sức mạnh thì không có bản lĩnh gì khác, hơn nữa chưa từng học qua võ. Nhưng mấy tháng gần đâu, đột nhiên cậu ta xuất thế, trở thành cao thủ võ lâm, liên tiếp đánh bại mấy chục vị cao thủ võ lâm”.

Ngô Bình: “Người thứ hai thì sao?”

Anh ta nói: “Người thứ hai là người giao hàng, chỉ mới mười chín tuổi, tốt nghiệp xong thì ra ngoài làm công. Có một ngày, cậu ta đánh nhau với người ta giữ đường, một địch năm mươi người, đánh đối phương thua thảm hại. Từ đó, cậu ta đã trở thành hiện tượng nổi trên mạng, sau đó có người dạy cậu ta quyền pháp, mà cậu ta vừa học đã biết. Chưa tới nửa tháng đã trở thành cao thủ võ lâm”.

Hoa Giải Ngữ kinh ngạc nói: “Long chủ, người có thể biến thành cao thủ trong thời gian ngắn sao?”

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Nếu thức tỉnh huyết mạch tổ tiên, hoặc có kỳ ngộ, cũng không phải không có khả năng”.

Hoa Giải Ngữ cảm khái nói: “Xem ra đại thế thật sự sắp đến rồi, một tỉnh chỉ trong thời gian ngắn đã xuất hiện hai cao thủ. Nhìn khắp cả nước, cao thủ như vậy không biết có bao nhiêu!”

Ngô Bình nói: “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, không có gì phải bất ngờ”.

Vốn anh muốn giữ lại mấy người này ăn uống, nhưng bảy người này không còn mặt mũi ở lại, nói vài câu rồi đều lui ra.

Đối với trận phong ba này, Ngô Bình cũng không để ý gì, sau tiệc rượu thì bảo Hoàng Tử Cường và Cương Tử sắp xếp cho mọi người, anh đến trong viện tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Công.

Hỗn Nguyên Thiên Công này, anh mới luyện thành tầng thứ nhất, tiếp theo phải tiến lên tầng hai. Công pháp này, khó nhất là tầng thứ nhất, một khi đã ngưng tụ được Hỗn Nguyên Tiên Lò thì tiếp theo chuyện tu luyện sẽ dễ hơn nhiều.

Tầng thứ hai Hỗn Nguyên Thiên Công là tiến đến một bước cường hóa Hỗn Nguyên Tiên Lực, trong lò, tu luyện ra một vài Hỗn Nguyên Chân Ý. Hỗn Nguyên Chân Ý này, cùng loại với ý chí võ đạo, có thể xem là dị bản của ý chí võ đạo.

Đương nhiên chuyện này không làm khó được Ngô Bình, anh sớm đã ngưng tụ được quyền ý, kiếm ý, lúc này, kiếm hồn của anh chính là Hỗn Nguyên Chân Ý của anh, chỉ là, anh phải nhờ sự giúp đỡ của Hỗn Nguyên Tiên Lô!

Tầng thứ hai Hỗn Nguyên Thiên Công rất nhanh đã hình thành. Anh củng cố lại xong thì tiếp tục tiến lên tầng thứ ba.

Ở tầng này là làm Hỗn Nguyên Tiên Lực và võ kỹ gi@o hợp, tạo ra đòn sát thủ võ đạo!
 
Chương 2694


Chương 2694

Thích hợp nhất đương nhiên là Phá Thiên Tam Quyền. Phá Thiên Tam Quyền này rất đơn giản, quả thực chỉ có ba quyền, nhưng muốn luyện ba quyền này lại là chuyện rất khó. Hơn nữa, chỉ có Hỗn Nguyên Tiên Lực mới có thể phát huy được uy lực thực sự của nó.

Đến khi trời sáng, Ngô Bình đã luyện thành Phá Thiên Tam Quyền, đồng thời có thể sử dụng Hỗn Nguyên Tiên Lực sáng tạo ra một chiêu tất sát, Nhất Kích Phá Thiên.

Lúc anh thi triển Nhất Kích Phá Thiên thì không dám ở trong nhà, sợ sẽ đánh vỡ mọi thứ trong nhà, chỉ đành một mình chạy đến nơi hoang vu, khổ cực tu luyện.

Một vùng hoang vu, anh đánh ra một quyền, chỉ thấy ba bóng mờ, đánh mạnh vào ngọn núi mấy chục nghìn mét phía xa. Ba quyền ảnh nửa đường hợp làm một, sau đó hóa thành một nắm quyền khổng lồ, ẩn chứa ý chí võ đạo kinh khủng.

Một tiếng nổ vang vọng, ngọn núi cả nghìn mét bỗng sụp đổ, thậm chỉ còn gây ra một trận động đất nhỏ ở đây!

Khi anh luyện thành Nhất Kích Phá Thiên thì đã là buổi trưa, anh quay về nhà, nhìn thấy trong viện, Hỉ Bảo đang đánh nhau với một thiếu niên.

Hai mươi mấy long vệ thì đã có năm người ngã xuống đất, toàn bộ đều bị thương nặng! Các long vệ khác, ai ai cũng mang theo vẻ mặt kinh sợ, nhìn chằm chằm trong sân.

Lúc này Hỉ Bảo không còn cười cợt, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương. Cánh tay cậu bé đầy vết bầm tím, trên trán cũng đen một mảng. Trông bộ dạng này thì trận chiến trước đó cậu cũng bị thiệt không ít.

“Bố!”

Nhìn thấy Ngô Bình đến, Hỉ Bảo lập tức không làm nữa, chạy qua ôm lấy Ngô Bình, chỉ vào thiếu niên kia nói: “Anh ta đánh con!”

Tuy biết Hỉ Bảo sẽ không bị thương nặng nhưng Ngô Bình vẫn tức giận, dám đánh con trai anh! Người này không thể tha thứ!

Anh giúp Hỉ Bảo xoa vài cái, vết xanh tím bỗng biến mất, anh bình tĩnh nói: “Ừ, bố giúp con trả thù”.

Hỉ Bảo dùng sức gật đầu: “Bố, người này sở hữu năng lực bắn ngược, chiêu thức rất kỳ lạ, tuy con không sợ anh ta nhưng muốn đánh bại anh ta, ít nhất cũng phải ba nghìn chiêu. Con không muốn đánh, mệt lắm”.

Bỏ Hỉ Bảo xuống, Ngô Bình đi đến chỗ thiếu niên kia.

Thiếu niên này, mười chín tuổi, vẻ ngoài bình thường, dáng người không cao, mặc trang phục mà người trẻ thích mặc, cậu ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Nghe nói anh đánh rất được, tôi đến là tìm anh”.

Ngô Bình: “Tìm tôi đánh nhau?”

Thiếu niên: “Không phải đánh nhau, là đánh chết anh”.

Ngô Bình cũng không tức giận, nói: “Cậu muốn đánh chết tôi?”

Thiếu niên nói từng chữ một: “Không sai, đánh chết anh! Đánh chết anh, tôi chính là người mạnh nhất, danh lợi đều có!”

Ngô Bình hỏi: “Ai nói với cậu mấy chuyện này?”

Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Là một người chết, anh không cần phải biết!”

Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Đúng là một kẻ ngốc, bị người ta sai khiến mà lại còn ở đây tự đắc. Kiểu ngốc nghếch như cậu, cho dù hôm nay không bị tôi đánh chết, sau này cũng sẽ bị người ta hại chết”.

Thiếu niên tức giận nói: “Anh mắng tôi ngốc?”

Ngô Bình cười lạnh: “Kẻ ngốc còn thông minh hơn cậu. Tôi cũng không nói dài dòng với cậu nữa, cậu tự thấy mình đánh rất giỏi? Tôi chỉ dùng một tay, trong vòng ba chiêu đánh ngã được cậu!”
 
Chương 2695


Chương 2695

Thiếu niên ngây người, sau đó cười ha ha: “Một tay, trong vòng ba chiêu đánh bại tôi? Cho dù anh là Thiên Tiên, cũng không làm được!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói tên anh đi”.

Thiếu niên nói: “Hình Thế Kiệt!”

Ngô Bình nói: “Hình Thế Kiệt, cậu có thể ra tay rồi”.

Hình Thế Kiệt lập tức lao về phía Ngô Bình, Ngô Bình nhẹ nhàng đánh một chưởng, chưởng của hai người họ giao nhau.

Vô thanh vô tức, tay của Ngô Bình bị bật ra, anh cảm thấy, sức mạnh bản thân đánh ra lại bị thân thể đối phương hấp thụ, sau đó đánh ngược trở lại.

Anh rất nhanh đã phán đoán được, đây là một loại tương tự như ý nghĩa võ đạo, chỉ là vẫn đang ở sơ cấp, chưa đạt đến mức độ thành thục.

Anh cười lạnh một tiếng: “Cậu chỉ dựa vào chút bản lĩnh này sao?”

Nói xong, anh lại đánh ra chưởng thứ hai.

Chưởng này, anh dùng ý nghĩa võ đạo chân chính, chưởng lực đánh ra, phương hướng ngược lại. Đối phương muốn bắn ngược thì nhưng không thể nào làm được, cuối cùng chỉ có thể tự mình đỡ lấy.

Tu vi của người cách xa Ngô Bình, một chưởng này lập tức khiến cậu ta bay mấy chục mét, nặng nề đập xuống đất.

“Ầm!”

Ngô Bình thuận thế đạp một chân, mũi chân đè vào tim đối thủ, chỉ cần anh khẽ dùng lực, thì thiếu niên này sẽ chết chắc.

Thiếu niên cảm nhận được uy hiếp đến tính mạng, ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Cậu sợ chết không?”

Cậu trai tái mặt. Tất nhiên là cậu ta sợ chết. Bây giờ cậu ta có tiền, có phụ nữ, đó là cuộc sống mà trước kia cậu ta còn chẳng dám nghĩ đến. Vậy nên cậu ta muốn sống tiếp!

“Sợ!”, cậu ta nghiến răng đáp.

Ngô Bình bảo: “Nhưng cậu sắp chết rồi, có phải rất tuyệt vọng không?”

Cậu trai nhắm mắt: “Tôi sớm biết sẽ có ngày này, chỉ không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Ra tay đi!”

Ngô Bình rút chân về: “Nói đi, tại sao cậu lại có thể trở thành cao thủ trong thời gian ngắn như vậy, ai đã giúp cậu?”

Cậu ta nhìn anh, hỏi lại: “Anh không giết tôi ư?”

Ngô Bình đáp: “Giết hay không tuỳ vào tâm trạng của tôi”.

Im lặng vài giây, cậu trai mới cất tiếng: “Anh hỏi bất kỳ điều gì, tôi cũng sẽ thành thật trả lời”.

Ngô Bình bảo: “Tốt lắm. Bây giờ cậu trả lời câu hỏi vừa rồi đi”.

Cậu trai nói: “Tôi tên Triệu Thiên Lạc, trước đây làm nghề giao thức ăn, rất vất vả, thường bị ức hiếp. Có một ngày, tôi bị khách hàng khiếu nại, nền tảng trừ tôi đến hai trăm đồng, đó là thu nhập cả ngày của tôi. Cộng thêm việc bạn gái chạy theo người khác, tôi rất đau khổ, nên đã chuẩn bị tự sát”.

Nói đến đây, vẻ mặt cậu ta cứng đờ.

Ngô Bình hỏi: “Cậu tự sát bằng cách nào?”

“Nhảy sông”, Triệu Thiên Lạc đáp: “Khi tôi từ cây cầu cao hơn ba trăm mét nhảy xuống lòng sông, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra. Vào mấy giây rơi xuống, tôi cảm thấy thời gian chậm lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức”.
 
Chương 2696


Chương 2696

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ký ức gì?”

Triệu Thiên Lạc trả lời: “Trong đầu tôi nảy ra rất nhiều đạo thuật, võ học, cả công pháp tu luyện nữa. Khi những ký ức ấy mở ra, tôi phát hiện mình đã sở hữu niệm lực. Cơ thể tôi ngừng rơi, sau đó chầm chậm bay lên, cuối cùng quay lại cầu”.

Ngô Bình bảo: “Cậu đã thức tỉnh truyền thừa huyết mạch”.

Triệu Thiên Lạc ngẩn ra: “Truyền thừa huyết mạch?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế. Tổ tiên của cậu có một kẻ mạnh tuyệt thế. Trí tuệ, kinh nghiệm, thiên phú đều ẩn náu trong huyết mạch và chọn thời cơ để thức tỉnh. Cậu chính là người may mắn thức tỉnh thiên phú của tổ tiên và có được truyền thừa huyết mạch. Xác suất của điều này chỉ có một phần mười triệu, thậm chí một phần trăm triệu.

Triệu Thiên Lạc sửng sốt: “Anh biết nhiều thật đấy”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Cậu không tự sát thành công, sau đó đã làm gì?”

Triệu Thiên Lạc đáp: “Tôi đánh gã khách hàng đã khiếu nại tôi một trận, Khi ấy gã đã gọi thêm khá nhiều người, chắc cỡ bốn, năm tên, kết quả cả bọn bị tôi đánh ngã lăn ra đất. Tôi thành danh từ một trận đánh, rất nhiều người muốn kết giao với tôi. Tôi biết mình khác họ, nên đã bắt đầu học công pháp trong ký ức. Dạo trước có một người lạ mặt đến tìm tôi, bảo rằng bây giờ tôi vẫn chưa nổi tiếng, muốn có cả danh và lợi thì phải trở thành kiện tướng võ thuật của tỉnh K. Mà muốn làm kiện tướng thì phải đánh bại Ngô Bình trước”.

“Người đó tên gì, ngoại hình ra sao?”, anh hỏi.

Triệu Thiên Lạc lắc đầu: “Đối phương không nói tên, ngoại hình rất bình thường, có lẽ không phải là vẻ ngoài vốn có của người đó”.

Ngô Bình nói: “Triệu Thiên Lạc, bây giờ tôi cho cậu hai con đường. Một, tôi phế bỏ tu vi của cậu, để cậu trở về làm người bình thường. Hai, cậu đi theo tôi, tôi sẽ truyền dạy võ học thật sự cho cậu, chỉ dẫn cậu tu hành. Tất nhiên, đi theo tôi thì mạng của cậu thuộc về tôi, phải trung thành với tôi cả đời”.

Triệu Thiên Lạc hỏi: “Nếu đi theo anh, tôi có tiền tiêu xài không?”

Ngô Bình bật cười: “Tiền tiêu không hết”.

Triệu Thiên Lạc hỏi tiếp: “Có thể quen bạn gái chứ?”

Ngô Bình đáp: “Cậu vừa có năng lực vừa có tiền, muốn có bao nhiêu cô gái xinh đẹp thì có bấy nhiêu”.

Triệu Thiên Lạc là một cậu bé nghèo khó, mơ ước rất giản đơn, chỉ cần có tiền và phụ nữ là được. Cậu ta đáp ngay: “Tôi chọn con đường thứ hai!”

Ngô Bình đưa tay kéo cậu ta dậy: “Sau này cậu là tuỳ tùng của tôi, cứ gọi tôi là ‘cậu chủ’ là được”.

Triệu Thiên Lạc gật đầu: “Cậu chủ”.

Thấy Ngô Bình nhận được một thiên tài, ai cũng mừng cho anh.

Ngô Bình rất có hứng thú với năng lực thiên phú của Triệu Thiên Lạc. Anh gọi Triệu Thiên Lạc ra sân sau, chữa trị giúp cậu ta. Chờ cậu ta bình phục rồi, anh mới hỏi: “Cách cậu đánh bật sức mạnh của đối phương cũng được thức tỉnh từ ký ức à?”

Triệu Thiên Lạc gật đầu: “Phải, ký ức này rất sâu. Nhưng nó phức tạp lắm, hiện tại tôi chỉ lĩnh ngộ được đôi chút thôi”.

Ngô Bình bảo: “Dĩ nhiên rồi. Đây là ý nghĩa võ học cực kỳ cao minh. Tu vi của cậu còn kém, muốn lĩnh ngộ sâu sắc cần ít nhất một, hai năm”.

Triệu Thiên Lạc chớp mắt: “Anh cũng biết ý nghĩa võ học ư?”

Ngô Bình thừa hiểu mình phải thể hiện bản lĩnh thật sự nếu muốn tên nhóc này tâm phục khẩu phục.

Anh nhẹ nhàng đáp: “Tất nhiên. Tôi nắm vững hơn một loại ý nghĩa đấy”.

 
 
Chương 2697


Chương 2697

Dứt lời, anh bèn đấm một cú vào không trung. Không khí liền xuất hiện một quyền ấn, kỳ diệu vô cùng.

Vì tò mò, Triệu Thiên Lạc bèn đưa tay sờ thử. Một tiếng “bùm” vang lên, có một luồng sức mạnh cực lớn xâm nhập cơ thể khiến Triệu Thiên Lạc không kịp đánh trả, thế là cậu ta bị nổ văng ra.

Triệu Thiên Lạc lăn lóc ngã xuống hồ. Đến khi chật vật bò dậy, ánh mắt cậu ta nhìn Ngô Bình đã ngập tràn kính sợ.

“Đây là công phu gì vậy, cậu chủ?”

“Quyền ấn”, Ngô Bình đáp: “Khi chúng ta giao đấu, nếu tôi muốn giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi”.

Triệu Thiên Lạc cảm thán: “Trước đây tôi còn nghĩ mình vô địch thiên hạ. Bây giờ xem ra tôi còn kém anh cả trăm nghìn dặm”.

Ngô Bình nói: “Ý nghĩa võ học của cậu rất thú vị. Tôi có thể dùng ý nghĩa Chấn Ấn để trao đổi với cậu”.

Triệu Thiên Lạc sững sờ, vội nói: “Nếu anh muốn học, tôi nói cho anh biết là được rồi mà”.

Ngô Bình bảo: “Cậu là người của tôi. Tôi không thể lấy miễn phí đồ của cậu”.

Ngay sau đó, Triệu Thiên Lạc thuật lại hai năm rõ mười về ý nghĩa võ học trong ký ức. Ngô Bình là đại tông sư võ học, nghe qua một lần, nghiền ngẫm chốc lát đã hiểu ra nguyên lý trong đó.

Ý nghĩa này tên là “ý nghĩa Tuyệt Đối”. Anh vừa học vừa thực hành, chẳng bao lâu sau đã nắm vững.

Cái gọi là ý nghĩa Tuyệt Đối, tương ứng với sức mạnh tuyệt đối. Sức mạnh tuyệt đối có ba tầng cảnh giới. Tầng thứ nhất là khống chế sức mạnh của đối phương và đánh bật nó về. Tầng thứ hai đã đồng hoá sức mạnh của đối phương, biến nó thành sức mạnh của mình, biến ngoại lực thành lực mình. Tầng thứ ba còn lợi hại hơn, có thể hình thành khu vực tuyệt đối ở xung quanh. Trong khu vực tuyệt đối, người thi triển gần như là vô địch.

Sau khi hiểu rõ về ý nghĩa Tuyệt Đối, Ngô Bình bèn giảng lại cho Triệu Thiên Lạc. Tuy Triệu Thiên Lạc thức tỉnh sức mạnh của tổ tiên, nhưng cậu ta lại không có đủ trí tuệ của tổ tiên nhà họ Triệu, muốn hiểu được nó cần một khoảng thời gian rất dài. Nay Ngô Bình giảng giải một lần cho Triệu Thiên Lạc nghe, cậu ta lập tức thông suốt, thu hoạch cực lớn.

Triệu Thiên Lạc lại thêm phần bội phục Ngô Bình: “Cậu chủ, xem ra trong thời gian ngắn tôi chỉ có thể lĩnh ngộ tầng ý nghĩa đầu tiên”.

Ngô Bình đáp: “Không vội. Một thời gian nữa, tôi sẽ đến học viện Võ Đạo làm thầy hướng dẫn. Đến lúc ấy, cậu hãy đi theo tôi và học hỏi. Tôi sẽ dìu dắt cậu trở thành kẻ mạnh!”

Đôi mắt Triệu Thiên Lạc rực sáng: “Cảm ơn sự dẫn dắt của cậu chủ!”

“Cậu tự mình nghiền ngẫm trước đi”.

Triệu Thiên Lạc lui xuống. Ngô Bình thì đi một vòng khu ngoại ô của ngoại viện Thục Sơn. lúc này, Lỗ Mộc Trực đang dẫn một đám người đến đo đạc. Họ vừa đo vừa vẽ.

Không thể không nói, trong ngành kiến trúc này, gia tộc Thần Công quả thật rất chuyên nghiệp. Sau khi xem bản vẽ phác thảo, anh hài lòng vô cùng, bèn cười bảo: “Ông Lỗ, cứ làm theo bản phác thảo nhé”.

Lỗ Mộc Trực đáp: “Sắp tới, người của tôi sẽ mất khoảng mười ngày để hoàn thành phần móng và phủ xanh. Sau đó cung điện sẽ được chuyển đến đây”.

Ngô Bình nói: “Vất vả cho ông rồi!”

Sau đó anh lại đưa ra một số ý tưởng và bàn bạc với Lỗ Mộc Trực, cái nào dùng được thì dùng, không dùng được thì làm theo thiết kế ban đầu của Lỗ Mộc Trực.

Ngô Bình dạo một vòng quanh công trường, về đến nhà thì trời đã tối.

Trên đường trở về, anh tiếp tục tu luyện tầng thứ tư của Hỗn Nguyên Thiên Công. Tầng này phải dung hợp ý nghĩa võ học vào Hỗn Nguyên Tiên Lực, ngưng tụ phù văn ý nghĩa trong Hỗn Nguyên Tiên Lò!

Một khi ngưng tụ được phù văn ý nghĩa, sẽ có thể phát huy uy lực mạnh nhất của ý nghĩa, và chuẩn bị cho thần thông ý nghĩa về sau.
 
Chương 2698


Chương 2698

Ngưng tụ phù văn ý nghĩa là một chuyện rất khó, không thể làm xong trong một sớm một chiều. Dù sao đây cũng là công pháp cấp sử thi thiên phẩm, độ khó tu luyện cực kỳ cao.

Khổ tu cả tối mà tiến triển lại rất hạn chế. Anh cũng không gấp gáp, cứ từ từ luyện, rồi sẽ có ngày thành công.

Sang hôm sau, vẫn có người tìm đến cửa khiêu chiến. Có điều không cần anh ra mặt nữa, Triệu Thiên Lạc đã đem một chiếc ghế ra để tiếp nhận khiếu chiến của đám người này.

Nhờ sự chỉ điểm hệ thống của Ngô Bình, thực lực của Triệu Thiên Lạc đã có cải thiện về chất. Trước đây cậu ta toàn luyện bừa theo ký ức thức tỉnh nên đã đi đường vòng khá nhiều. Bây giờ được danh sư chỉ điểm, rất nhiều điểm mấu chốt đã được đả thông nhanh chóng, tư duy võ học có sự thay đổi, không còn giống như xưa.

Ở nhà vài hôm, Ngô Bình chỉ điểm long vệ và Triệu Thiên Lạc tu hành.

Hôm nay, lúc đang luyện chế đan dược, anh phát hiện thiếu mất vài loại thảo dược. Sau một hồi cân nhắc, anh quyết định đến “nhà giam dưới lòng đất” một chuyến. Ở đó có một cái hố lớn, chôn rất nhiều đồ tốt, anh muốn đến đó thử vận may.

Anh chuẩn bị một chút rồi lên đường xuất phát. Chẳng bao lâu sau, anh đã đến lối vào của nhà giam dưới lòng đất.

Có một căn nhà nhỏ được xây dựng ở lối vào, với vài vị cao thủ canh gác ở đó. Anh vừa đến nơi, mấy người trong nhà đã xông ra.

Quan sát Ngô Bình một lúc, họ đều không biết anh là ai, bèn hỏi: “Đến đây làm gì?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi là Ngô Bình, đại đệ tử cao nhất của Thục Sơn kiếm phái”. Nói đoạn, anh đưa thẻ bài thân phận giắt ở thắt lưng cho họ xem.

Phía dưới có mười ba cánh cổng, trong đó có hai cổng do Thục Sơn kiếm phái nắm giữ. Đến khi anh gia nhập Thục Sơn kiếm phái mới biết chuyện này.

Mấy người kia vừa thấy thẻ bài liền vội vàng hành lễ với anh: “Hoá ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn. Mời thiếu chưởng môn vào”.

Họ nhanh chóng mở cửa lối vào, dùng cầu thang treo đưa Ngô Bình xuống.

Xuống dưới lòng đất, anh thấy ngay mười ba cánh cổng kia. Cũng giống như lần trước, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ chết, ai cũng đói đến mức ốm yếu xanh xao.

Anh đi thẳng vào cánh cổng thứ nhất, tình hình sau cổng không khác trước là bao. Điều khác biệt là những kiến trúc ban đầu đã bị dỡ bỏ, cải tạo thành một lầu trúc.

Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên lầu trúc, ánh mắt sắc lạnh, đang nhìn chằm chằm xuống hố sâu. Bên cạnh ông ta có mấy chục thuộc hạ, cũng là người quản lý của nơi này.

Sự xuất hiện của Ngô Bình khiến người đàn ông trung niên ấy cảnh giác. Ông ta đứng bật dậy rồi hỏi: “Ai đấy?”

Ngô Bình đáp: “Ngô Bình, đại đệ tử cao nhất của Thục Sơn kiếm phái”.

Người trung niên kinh ngạc, cuống cuồng đi xuống tiếp đón: “Tây Môn Lượng kính chào thiếu chưởng môn!”

Nhà Tây Môn là một trong ba gia tộc lớn của Địa Tiên Giới nhưng vẫn kém xa Thục Sơn kiếm phái. Vậy nên thân phận thiếu chưởng môn Thục Sơn mới khiến Tây Môn Lượng kính nể đến vậy.

Ngô Bình đáp: “Thì ra là anh Tây Môn. Trước đây tôi từng đến nơi này, lần này thuận đường ghé thăm, không quấy rầy anh chứ?”

Tây Môn Lượng cười đáp: “Không hề, không hề. Được thiếu chưởng môn ghé thăm là vinh hạnh của tôi”.

Nói đoạn, Tây Môn Lượng lễ độ mời Ngô Bình lên lầu trúc, còn đích thân lấy hoa quả và trà quý của mình ra thết đãi.

 
 
Chương 2699


Chương 2699

Ngô Bình quét mắt nhìn, đoạn hỏi: “Anh Tây Môn, tôi thấy tu vi của anh sắp đột phá Địa Tiên rồi nhỉ?”

Tây Môn Lượng thở dài: “Tôi làm sao so được với thiếu chưởng môn. Ở nhà họ Tây Môn, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ngoài rìa, bà không thương, cậu không yêu, nếu không thì đã chẳng đến trấn giữ nơi quỷ quái này. Vì không có mấy tài nguyên, tôi đã dừng lại ở cảnh giới Nhân Tiên chín năm rồi”.

Ngô Bình nói: “Chín năm quả thật rất dài. Anh Tây Môn, chúng ta có duyên gặp nhau, hay là tôi giúp anh đột phá Địa Tiên?”

Tây Môn Lượng chớp chớp mắt. Ông ta không ngốc, biết chắc Ngô Bình giúp mình sẽ có điều kiện.

Ông ta bèn cười ha ha: “Thiếu chưởng môn, vô công bất thụ lộc. Không biết tôi có thể giúp gì cho thiếu chưởng môn?”

Ngô Bình đáp: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn xuống dưới hố xem thử. Lần trước tôi chỉ xuống đến tầng thứ tư, không có thu hoạch gì. Lần này muốn xem mình có xuống sâu hơn một chút được không”.

Vừa nghe đến xuống hố, Tây Môn Lượng lập tức cười bảo: “Chuyện nhỏ. Thiếu chưởng môn muốn ở dưới đó bao lâu cũng không thành vấn đề”.

Thì ra lực vẫn tiên trong hố này khiến người có tu vi cao không dám vào trong, còn người có tu vi thấp lại không vào sâu được. Hiện tại nơi này như món gân gà vậy, ăn vào vô vị nhưng vứt đi lại tiếc. Nếu không thì nhà Tây Môn đã chẳng cử một người không được xem trọng như Tây Môn Lượng đến đây canh giữ.

Tây Môn Lượng cũng không quan tâm chuyện này. Đừng nói cho Ngô Bình muốn vào hố một lúc, dù anh không chịu ra khỏi đó, ông ta cũng không có ý kiến gì.

Ngô Bình nói: “Vậy cảm ơn anh Tây Môn nhiều lắm”.

Anh đưa một viên Nguyên Thần Đan cho Tây Môn Lượng: “Anh Tây Môn, có viên đan này, anh chắc chắn sẽ đột phá được”.

Tây Môn Lượng nhìn thấy Nguyên Thần Đan, mắt liền sáng rỡ: “Đan dược này bậc mấy vậy?”

Ngô Bình đáp: “Nguyên Thần Đan bậc một”.

Nguyên Thần Đan bậc một, rất khó mua được ở tiệc đấu giá. Loại đan dược được bán đấu giá, cao nhất là bậc hai thôi. Nếu như là Nguyên Thần Đan bậc một, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không đem bán, vì loại đan dược này phải giữ lại để đệ tử thiên tài của mình uống.

Tây Môn Lượng chấn động: “Bậc một ư!”

Ngô Bình cười bảo: “Nói chính xác hơn là đan thượng phẩm bậc một. Công hiệu dược lực chính của họ mạnh hơn bậc hai gấp mấy lần. Còn có bốn công hiệu phụ trợ, rất có ích cho việc ngưng tụ nguyên thần”.

Tây Môn Lượng cả mừng: “Cảm ơn anh Ngô!”

Ngô Bình đáp: “Anh Tây Môn tập trung đột phá nhé. Tôi xuống hố xem trước”.

Tây Môn Lượng cười nói: “Anh Ngô cứ đi đi, các anh em sẽ đứng trên này trông chừng giúp anh. Nếu anh mệt hay khát thì cứ lên đây nghỉ ngơi. Bình thường không ai đến đây cả, anh có thể ở đây một thời gian”.

Nói được vài câu thì Ngô Bình xuống hố. Anh đi xuống theo cầu thang xoắn ốc. Có mười ba lớp đất ở hai bên hố sâu, xuống càng sâu, tính chất đất càng cứng cáp.

Lần trước, anh mới đến tầng thứ tư đã không chịu được loại áp lực này. Mà tầng thứ tư đã là giới hạn khai quật. Về tầng thứ năm thì trước nay chưa từng có ai xuống đó cả.

Đến tầng thứ tư, Ngô Bình nhận ra cảm giác bị áp chế rõ ràng không còn mạnh mẽ như lần trước. Ấy là vì năng lực của anh đã được tăng cường, sức nhẫn nại cũng cao hơn nhiều.

Lớp đất của tầng thứ tư là dạng tinh thể, vững chắc như sắt đá. Bên trong có một số pháp khí, bùa chú, tiền bù, vân vân. Có điều việc đào xới rất khó khăn, hầu hết đồ vẫn ở chỗ cũ, chưa bị lấy đi.
 
Chương 2700


Chương 2700

Thấy không ai chú ý đến mình, anh bèn đặt tay lên vách đá, khởi động sức mạnh của đất. Ngay lập tức, đất ở phía trước trở nên mềm hẳn đi. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra và đào bới đất.

Đồng thời, anh sử dụng nhãn lực, ở nơi sâu ấy có một đồng tiền báu nhanh chóng dịch chuyển về phía anh. Vài giây sau, tiền báu đã rơi vào tay anh và được anh cất giữ.

Anh khẽ mỉm cười, cất tiền báu vào rồi lại dùng nhãn lực điều khiển món thứ hai. Đó là pháp khí hình trăng khuyết, to bằng chậu rửa mặt.

Không bao lâu sau, món đồ ấy lại chạy vào tay anh. Ngô Bình quan sát một lúc, đoạn lẩm bẩm: “Lạ thật, hình như không phải pháp khí bình thường, nhưng trông có vẻ tốt lắm. Mặc kệ, cất vào trước đã”.

Anh bỏ mọi thứ vào nhẫn chứa đồ, rồi tiếp tục thu nhặt những món khác.

Chưa đầy nửa giờ, anh đã gom xong những món đồ có giá trị của tầng thứ tư vào túi.

“Xem ra cũng không được bao nhiêu”, anh lẩm nhẩm, rồi tiếp tục đi xuống, đến lớp đất thứ năm.

Đất của tầng thứ năm đã hoàn toàn trong suốt, thi thoảng còn có một số đất phù văn hình hoa tuyết. Nhìn thấy loại đất này, Ngô Bình kinh ngạc, thầm kêu lên: “Không ngờ đó lại là phù văn Tiên Thiên!”

Anh từng thấy phù văn Tiên Thiên rồi, nhưng trong đất có loại phù văn này vẫn làm anh rất ngạc nhiên.

Ở tầng năm, Ngô Bình chịu áp lực rất lớn. Lực vẫn tiên vẫn khiến anh không thoải mái, nhưng chưa đến mức không chịu đựng được.

Hiển nhiên tầng thứ năm có nhiều đồ hơn tầng thứ tư, mà rất nhiều món hoàn chỉnh. Ví dụ như ở đây gần như không có tiền bùa, trong tầm mắt của anh toàn là tiền báu, dày đặc chi chít, như được niêm phong trong băng vậy. Ngoài ra còn có các bùa chú khá mạnh, pháp khí, tiên thạch, vân vân.

Tất nhiên anh không hề khách sáo, lập tức dùng sức mạnh của đất và nhãn lực để thu vào túi mọi thứ mà anh nhìn thấy!

Vì hố hình mũi khoan nên càng đi xuống càng nhỏ hẹp, cộng thêm việc bốn tầng đầu tiên có độ dày lớn nhất, nên độ sâu của chín tầng còn lại còn chẳng bằng một phần ba.

Anh bận rộn suốt nửa giờ ở tầng năm mới lấy được hết đồ.

Đi xuống tiếp sẽ là thổ nhưỡng tầng thứ sáu. Đất tầng sáu màu tím, nửa trong sóng. Có điều trong thổ nhưỡng màu tím này đã xuất hiện nhiều phù văn Tiên Thiên hơn.

Anh quan sát một lúc, phát hiện lực vẫn tiên trong hố có tám mươi phần trăm là sản sinh từ số phù văn này. Vì những phù văn này đều nằm ở phần dưới, nên mới dẫn đến chuyện càng đi sâu xuống thì lực vẫn tiên càng mạnh.

Lực vẫn tiên ở tầng sáu mạnh đến mức khiến anh có phần không chịu đựng được nữa. Anh đành gắng gượng khởi động sức mạnh của đất, quét sạch những thứ mà anh cho là có giá trị rồi cho vào túi.

Kiên trì được chừng nửa giờ, anh không cầm cự được nữa, lập tức leo lên trên.

Trở lại mép hố, suýt chút nữa anh đã ngã lăn ra đất, sau đó ngồi bất động tại chỗ.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy Tây Môn Lượng bước xuống từ lầu trúc. Vẻ mặt Tây Môn Lượng mừng rỡ vô cùng, chắc hẳn vừa mới đột phá Địa Tiên. Con người gặp chuyện vui sẽ có tinh thần rất tốt. Ông ta cúi lạy trước Ngô Bình rất lâu, đoạn nói: “Cảm ơn anh Ngô đã giúp đỡ!”

Ngô Bình xua tay: “Anh Tây Môn khách sáo quá. Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi. Sau này có thể tôi sẽ lại ghé đây, mong anh Tây Môn cho phép”.

Tây Môn Lượng cười bảo: “Anh Ngô nói thế nghe xa cách quá. Sau này nơi đây chính là nhà của anh Ngô, anh muốn đến lúc nào cũng được”.

Đoạn, ông ta ân cần hỏi: “Anh Ngô xuống dưới lâu như vậy, chắc hẳn đã bị thương bởi lực vẫn tiên dưới lòng đất”.

Ngô Bình xua tay đáp: “Không sao. Nghỉ một lúc là khoẻ thôi”.
 
Chương 2701


Chương 2701

Anh nuốt hai viên Sinh Mệnh Đan, bỗng hỏi: “Anh Tây Môn đã ở đây một khoảng thời gian, chắc hẳn biết trong hố rốt cuộc chứa đựng thứ gì? Vì sao nó lại sản sinh lực vẫn tiên mạnh đến thế?”

Tây Môn Lượng cười nói: “Theo suy đoán của trưởng bối nhà tôi, lực vẫn tiên này có thể dùng để áp chế thứ gì đó”.

Ngô Bình giật mình: “Thứ gì đó?”

Tây Môn Lượng gật đầu: “Đúng thế. Ở nơi sâu nhất trong hố có lẽ đang trấn áp một thứ cực kỳ đáng sợ. Tác dụng của lực vẫn tiên này chính là trấn áp nó”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy thì chỉ cần đào được đáy hố là sẽ có thể thả thứ đó ra?”

Tây Môn Lượng vội vàng xua tay: “Sao mà được. Nhà Tây Môn chúng tôi đã thử mọi cách, phát hiện tầng thứ tư đã là cực hạn. Nếu có ai đến được tầng thứ năm thì đó chính là kỳ tích”.

Ngô Bình cười bảo: “Ý anh Tây Môn là không ai có thể xuống dưới tầng thứ năm?”

Tây Môn Lượng đáp: “Trừ phi là kỳ tài cấp độ con trời, cảnh giới thấp nhưng năng lực mạnh, mới có thể xuống tầng sáu. Ví dụ như tu vi đạt đến Nhân Tiên mức cao nhất”.

Ngô Bình hỏi lại: “Nhân Tiên mức cao nhất ư?”

Tây Môn Lượng nói: “Điều này rõ ràng là không thể nào. Quái vật đạt Nhân Tiên mức cao nhất ở Tiên Giới còn chẳng có bao nhiêu mà, đúng chứ?”

Ngô Bình bảo: “Anh Tây Môn nói đúng”.

Sau đó anh lại hỏi Tây Môn Lượng về tình hình bên ngoài. Giống như lần trước, trong không gian phía sau mười ba cánh cổng, chỉ có bảy cổng đầu tiên là có người đi vào và sống sót trở ra. Sáu cánh cổng tiếp theo được xem như cấm địa mạng sống, sau này không còn ai dám tiến vào.

Hàn huyên vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt, ra khỏi cổng đầu tiên.

Đi ra bên ngoài, anh đăm chiêu quan sát mười ba cánh công. Trong mười ba cổng này, cổng thứ tư và thứ năm do Thục Sơn kiếm phái quản lý.

Suy nghĩ một hồi, anh quyết định đi đến cổng thứ tư.

Sau cánh cổng thứ tư là một con đường rất dài. Đi hết con đường này, không gian bỗng sáng sủa hơn, tiến vào một sườn núi khổng lồ.

Ánh sáng ngũ sắc lấp lánh trong sườn núi, chiếu rực rỡ lên mặt người. Anh nhìn kỹ hơn, phát hiện có một đám người đang khai thác mạch khoáng linh thạch cực lớn.

Có người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế ở lối vào, vừa uống trà vừa quan sát tình hình bên trông. Nhác thấy Ngô Bình tiến vào, ông ta lập tức đứng dậy.

Sau khi nhìn rõ tướng mạo Ngô Bình, ông ta chấn động, vội vã quỳ xuống: “Đệ tử Hạ Hầu Lập kính chào thiếu chưởng môn!”

Địa vị của Ngô Bình ở Thục Sơn kiếm phái chỉ đứng sau Thục môn, ngay cả mấy phong chủ, điện chủ cũng không bằng anh. Người đệ tử tên Hạ Hầu Lập này thấy anh đến, tất nhiên là kinh ngạc vô cùng, thậm chí còn căng thẳng.

Ngô Bình cười bảo: “Sư đệ Hạ Hầu không cần đa lễ. Mau đứng dậy đi”.

Anh đỡ Hạ Hầu Lập dậy khiến đối phương vừa mừng vừa lo: “Sao thiếu chưởng môn lại đến nơi này?”

Ngô Bình cười bảo: “Tôi nghe nói Thục Sơn kiếm phái quản lý hai cổng ở đây nên ghé xem thử”.

Hạ Hầu Lập đáp: “Thiếu chưởng môn, thật ra ở đây cũng không có gì, chỉ là mạch khoáng linh thạch ngũ hành mà thôi”.

Ngô Bình bước qua đó, nhặt một viên linh thạch trong sọt lên xem: “Phẩm chất tốt đấy. Sản lượng linh thạch của mạch khoáng này thế nào?”

Hạ Hầu Lập trả lời: “Bẩm thiếu chưởng môn, một năm có thể khai thác khoảng một trăm nghìn viên. Năm nay nhân lực tăng lên nên đã mở quặng mới, có thể khai thác một trăm năm mươi nghìn viên”.

Ngô Bình vỗ vai đối phương: “Vất vả rồi”.
 
Chương 2702


Chương 2702

Sau khi dạo quanh miệng quặng, anh chuẩn bị rời đi, nơi này không có thứ anh cần.

Anh đang định đi thì nghe Hạ Hầu Lập gọi giật: “Xin thiếu chưởng môn chờ một chút”.

Dứt lời, Hạ Hầu Lập kéo mười chiếc rương đặt trước mặt Ngô Bình. Mở hộp ra, bên trong là linh thạch ngũ hành được xếp ngay ngắn, mỗi rương có ít nhất một nghìn viên.

Ngô Bình cười bảo: “Sư đệ Hạ Hầu định làm gì thế?”

Hạ Hầu Lập cười đáp: Thiếu chưởng môn có quyền sử dụng tất cả tài nguyên của bản môn. Xin hãy lấy những linh thạch ngũ hành này về dùng trước. Khi nào thiếu chưởng môn lại muốn dùng, cứ việc hỏi sư đệ này là được!”

Thấy đối phương có ý nịnh nọt mình, Ngô Bình gật đầu: “Vậy cảm ơn ý tốt của sư đệ Hạ Hầu”.

Cất linh thạch vào, anh lấy ra một viên Anh Biến Đan và đưa cho Hạ Hầu Lập, cười nói: “Đây là Anh Biến Đan. Tôi thấy sư đệ vẫn chưa Anh Biến, uống viên đan này vào sẽ giúp được đấy”.

Đương nhiên Hạ Hầu Lập biết trình độ luyện đan của Ngô Bình nên rất vui mừng: “Cảm ơn thiếu chưởng môn!”

Rời khỏi cổng thứ tư, Ngô Bình không đến cổng thứ năm nữa mà đến thẳng cổng thứ bảy.

Hiện nay cổng thứ bảy là nơi vô chủ, đa số người vào nơi này đều lâm vào đường cùng, đến đây để tìm cơ hội sống.

Lần trước đến nơi này, anh đã hứa với một số người ở đây rằng sẽ tìm dược liệu và luyện chế đan dược giúp họ. Bây giờ anh quay lại đây để thực hiện lời hứa đó.

Anh vừa vào đã phát hiện nơi này khác hẳn lúc trước, không chỉ đông người hơn mà bầu không khí cũng khá căng thẳng.

Bước vào cổng, anh đã nghe có người lạnh lùng cất tiếng: “Người mới đến, biết quy tắc chưa?”

Ngô Bình nhìn người vừa hỏi mình. Đó là một Chân nhân, nửa mặt thối rữa, nhãn cầu không còn, răng lộ xương trắng, trông rất đáng sợ.

Ngô Bình hỏi lại: “Quy tắc gì?”

Chân nhân nửa mặt đáp: “Muốn ở lại thì giao ra toàn bộ đồ trên người!”

Ngô Bình quét mắt nhìn đối phương: “Quy tắc này do anh đặt ra?”

Người nửa mặt lãnh đạm nói: “Do Tiên quân Hoàng đặt ra!”

Ngô Bình hỏi: “Tiên quân Hoàng? Người đó đang ở đâu?”

Người nửa mặt trả lời: “Tiên quân Hoàng đang lĩnh ngộ tuyệt học tối thượng ở trong đó”.

Ngô Bình “ồ” lên rồi sải bước tiến vào trong.

“Đứng lại!”, người nửa mặt nổi giận, vươn tay nắm vai Ngô Bình. Nhưng tay của đối phương vừa chạm vào Ngô Bình đã bị một chưởng của anh đánh bay.

Người nửa mặt đập mạnh vào vách tường đá, nôn ra máu rồi hôn mê. Còn Ngô Bình không hề dừng bước, đẩy thẳng cánh cổng đá ra và bước vào địa cung ở phía sau.

Địa cung có diện tích hàng triệu mét vuông, bên trong có vô số tấm bia với các chất liệu khác nhau. Lần trước, anh đã ở đây ghi nhớ mười hai văn bia, và văn bia của chín tấm bia lớn nhất ở giữa.

Anh vốn định buộc mình ghi nhớ những nội dung này để quay về từ từ nghiên cứu. Nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh nhớ lại văn bia thì đầu óc lại trở nên trống rỗng. Rõ ràng anh đã ghi nhớ những nội dung ấy, nhưng lại nghĩ mãi không ra.

Ngô Bình quay lại địa cung sau cánh cổng thứ bảy chính vì muốn tìm ra nguyên nhân.

Trong địa cung có vô số tấm bia sứt mẻ hoặc hoàn chỉnh, xiên xiên vẹo vẹo cắm xuống đất. Hiện giờ Ngô Bình đã có thêm trí tuệ và kinh nghiệm của Trần Đạo Huyền, còn sở hữu cương lĩnh võ học, kinh nghiệm võ học của đại đế Chân Võ, kiến thức của anh đã tăng đáng kể.
 
Chương 2703


Chương 2703

Vì vậy, khi đi đến trước tấm bia lần nữa, anh đã dễ dàng lý giải được ý nghĩa của văn bia.

Anh đứng trước văn bia nửa giờ đồng hồ, bỗng nhiên cười nói: “Hoá ra là một loại phù ấn!”

Phù ấn là một phương pháp tu hành được hình thành bằng cách kết hợp pháp ấn và kỹ thuật bùa chú. Phù ấn có thể chế thành bùa và sử dụng bất cứ khi nào, hoặc có thể đặt vào một bộ phận nào đó trong cơ thể, phát huy uy lực mạnh mẽ.

Ngoài ra, phù ấn còn sở hữu một đặc điểm, nó là thứ độc nhất vô nhị, mỗi loại phù ấn chỉ xuất hiện một cái. Nếu phù ấn thứ hai xuất hiện thì phù ấn thứ nhất sẽ biến mất. Dù hai phù ấn cùng loại ở cách nhau hàng trăm triệu dặm thì cũng không thể tồn tại cùng lúc!

Phù ấn từng rất thịnh hành ở thời Tiên quốc, trên người các tu sĩ giỏi luôn có vài phù ấn phòng thân. Sau này Tiên quốc diệt vong, truyền thừa của phù ấn cũng đứt đoạn, không còn ai biết cách dùng phù ấn nữa..

Muốn lĩnh hội phù ấn, đầu tiên phải có nghiên cứu sâu về bùa chú và pháp ấn. Ngô Bình từng có được truyền thừa của đại đế Thiên Phù, về mặt hiểu biết phù đạo tất nhiên không thành vấn đề. Mà bản chất của pháp ấn có thể được hiểu là sự biến đổi của cấm chế, biến cấm chế thành một hình vẽ phức tạp, chính là pháp ấn. Thực tế, võ ấn mà Ngô Bình học có thể xem là biến chủng của pháp ấn, là sự kết hợp của pháp ấn và võ đạo.

Anh điều động Hỗn Nguyên Tiên Lực, ngưng tụ thành một phù ấn hình vuông trong cơ thể, trôi nổi phía trên Hỗn Nguyên Tiên Lò. Phù ấn này vừa xuất hiện, hình vẽ trên tấm bia kia liền biến mất, văn tự bên trên cũng mờ đi. Chẳng mấy chốc, thông tin trên tấm bia đã biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng hiện hữu vậy.

Ngô Bình nở nụ cười: “Phù ấn này tên là Cuồng Lôi, một khi sử dụng sẽ đánh được sấm sét dữ dội, nổ chết kẻ địch”.

Đúng lúc này, có một người đi đến bên cạnh anh, lạnh lùng hỏi: “Ai cho anh vào đây?”

Ngô Bình nhìn sang. Đối phương độ hai mươi tuổi, phong thái kiêu ngạo, chắc hẳn chính là vị Tiên quân họ Hoàng kia.

Anh đáp nhẹ: “Tôi muốn vào thì vào thôi”.

Tiên quân Hoàng vừa định nổi cáu thì phát hiện văn bia và hình vẽ trên tấm bia trước mặt Ngô Bình đều đã biến mất. Người đó kinh ngạc thốt lên: “Anh thành công rồi?”

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Anh biết sao?”

Tiên quân Hoàng thở dài: “Tôi ở đây lĩnh ngộ nửa năm mới biết chúng là phù ấn”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, chúng chính là phù ấn”.

Tiên quân Hoàng không còn trưng ra thái độ ngạo mạn nữa, biết rằng người có thể lĩnh hội phù ấn chắc chắn là thiên tài.

Người đó ôm quyền nói: “Tôi là Hoàng Văn Hạ, nên xưng hô với anh như thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Đại đệ tử Thục Sơn kiếm phái, Ngô Bình”.

Đối phương kinh ngạc: “Hoá ra là anh Ngô, thiếu chưởng môn Thục Sơn kiếm phái. Nghe danh đã lâu! Ban nãy đắc tội anh rồi”.

Ngô Bình trả lời: “Nói rất hay”.

Rồi anh hỏi: “Làm sao anh biết đó là phù ấn?”

Hoàng Văn Hạ nói: “Phía trước có một tấm bia sứt mẻ, trên đó có ghi lại một số thứ, tôi chỉ hiểu được một ít chữ thôi”.

Ngô Bình bảo: “Hãy đưa tôi đến đó”.

Thế là Hoàng Văn Hạ dẫn Ngô Bình đến trước một tấm bia đá. Một nửa văn tự trên tấm bia đá đã mất, phần còn lại được viết bằng tiên văn.
 
Chương 2704


Chương 2704

Ngô Bình lướt mắt qua một lần đã hiểu được ý nghĩa đại khái. Văn bia ghi rằng có một nhóm người bị thương nặng và trốn ở địa cung, không còn sống được lâu nữa. Vậy nên trước khi chết, họ đã viết lại phù ấn mà mình nắm vững, để lại cho đời sau.

Còn về việc đã xảy ra chuyện gì và tại sao họ bị thương thì anh không nhìn thấy. Chắc hẳn phần nội dung tương ứng này đã bị huỷ hoại và biến mất cùng tấm bia.

Anh nói: “Ra là phù ấn được một nhóm tu sĩ để lại. Có thể lĩnh hội được phù ấn này đều là cao thủ. Ai có thể ép nhiều cao thủ như vậy đến bước đường cùng nhỉ?”

Hoàng Văn Hạ đáp: “Thế thì tôi không rõ”.

Ngô Bình bảo: “Tôi còn muốn ở lại đây lĩnh hội phù ấn”.

Hoàng Văn Hạ cười nói: “Được. Tôi sẽ đứng canh cửa cho anh Ngô, không để người ngoài quấy nhiễu”.

Ngô Bình đáp: “Làm phiền anh rồi”.

Hoàng Văn Hạ lặng lẽ lui xuống. Anh ta cảm thấy Ngô Bình vừa mạnh vừa là đại đệ tử Thục Sơn, nên không hề muốn chọc vào.

Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ. Anh biết số lượng người nắm vững phù ấn là có hạn. Trong lịch sử, một tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ nắm vững bảy loại phù ấn.

Vì lẽ đó, anh quyết định bắt đầu với chín tấm bia lớn nhất ở giữa, cố gắng học phù ấn trên đó, học được cái nào hay c ái ấy.

Chính giữa có chín tấm bia khổng lồ, chữ to bằng cái đấu, mỗi tấm bia đều có hình vẽ vô cùng phức tạp, và hàng triệu chữ chú giải.

Anh quan sát một trong những tấm bia và dốc hết sức để lĩnh hội. Vì trước đó anh từng đọc qua một lần nên việc lĩnh ngộ không quá khó khăn. Nhưng dù vậy, anh vẫn mất khoảng một ngày mới ngưng tụ được một phù ấn hình tròn, tên là phù ấn Quỷ Đế. Phù ấn này có thể điều khiển vạn quỷ!

Giống như trước đó, phù ấn vừa xuất hiện, văn tự và hình vẽ trên bia đều từ từ biến mất.

Sau khi lĩnh hội phù ấn Quỷ Đế, anh rất mệt, bèn dựa vào tấm bia rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong mơ hồ, anh cảm thấy xung quanh có bóng ma lay động, bọn ma quỷ ấy đang dập đầu vái lạy anh.

Anh mở bừng mắt ra, xung quanh liền nổi gió mạnh, tất cả bóng ma đều tan biến.

Ngô Bình hơi cau mày: “Những phù ấn này độc nhất vô nhị, mình lĩnh hội chúng, dễ bị trời ghen ghét”.

Anh lập tức xem thử một quẻ. Quẻ bói vừa xuất hiện, anh liền sững sờ, lẩm bẩm nói: “Tình hình hiện giờ của mình cực kỳ không tốt, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ gặp hoạ đổ máu. Nếu mình có thể tiếp tục lĩnh hội và có được năm loại phù ấn, tai hoạ này sẽ không xuất hiện, ngược lại còn có lợi cho mình. Tại sao lại thế nhỉ?”

Có thể lĩnh hội thêm ba loại nên anh bắt đầu lựa chọn. Chẳng bao lâu sau, anh đã tìm được một tấm bia có phù ấn Kiếm Đạo, phía trên ghi chép lại phù ấn Kiếm Đạo. Phù ấn này có thể kết hợp với công pháp kiếm đạo của anh để tạo ra hiệu quả thần kỳ, uy lực cực lớn.

Là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, anh từng tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh, nên đã được phù ấn này hấp thụ và bắt đầu lĩnh hội.

Mất một ngày rưỡi, anh mới thành công ngưng tụ phù ấn Kiếm Đạo.

Với loại phù ấn thứ tư, anh chọn phù ấn Đại Hư Không. Phù ấn này có thể sử dụng sức mạnh hư không để sát thương kẻ địch, vừa có thể dùng sức mạnh hư không để thi triển độn hành hư không. Đặc biệt là phù ấn Đại Hư Không cực kỳ phù hợp để ám sát đối thủ.

Phù ấn này khiến anh mất gần hai ngày để lĩnh ngộ.

Loại thứ năm là phù ấn Thiên Cơ. Phù ấn này có ích cho việc xem bói, lĩnh hội nó mất đến ba ngày.

Vậy là Ngô Bình đã ở sau cánh cổng thứ bảy mười mấy ngày. Đến khi anh trở ra, Hoàng Văn Hạ vẫn đang canh giữ ở cổng.
 
Chương 2705


Chương 2705

Lần thứ hai gặp Ngô Bình, khí tức quanh người anh đã khiến Hoàng Văn Hạ cảm thấy ngạt thở. Anh ta vội cúi người thật sâu: “Anh Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn anh Hoàng đã canh cổng giúp tôi”.

Hoàng Văn Hạ cười nói: “Anh Ngô khách sáo rồi. Có thể làm việc cho anh là vinh hạnh của tôi”.

Ngô Bình khẽ mỉm cười, bèn chỉ vào giữa lông mày Hoàng Văn Hạ, dùng thần niệm để truyền thông tin tương ứng của văn bia trên một trong mười hai tấm bia ban đầu cho anh ta.

Hoàng Văn Hạ vừa nhận được thông tin đã biết đây là một vận may lớn. Anh ta rất cảm kích và quỳ xuống vái lạy ngay tai chỗ.

“Cảm ơn ân huệ của anh Ngô!”

Ngô Bình đáp: “Đi đi. Có sự hỗ trợ của tôi, anh nhất định sẽ lĩnh hội được phù ấn đó”.

Khi trở về phòng đá, những người anh từng quen đều chẳng còn một ai. Anh cũng không nán lại, lập tức rời khỏi nhà giam.

Trở lên mặt đất, anh quyết định về nhà một chuyến.

Mọi thứ ở nhà đều bình thường, thay đổi lớn nhất đến từ cây hoè tiên và cây đào tiên.

Vì đây là vùng đất phong thuỷ, linh khí hội tụ, cộng thêm đất thần mà Ngô Bình đã chôn xuống, cây đào tiên và cây hoè đều sinh trưởng rất nhanh.

Cây đào tiên đã cao đến hơn ba mét, cành lá xanh tươi. Lúc này quả đào đã mọc đầy cành, anh đếm thử, thấy đã có hơn một trăm quả.

Ngô Bình không trở về, chẳng ai dám hái số đào ấy. Chỉ có Hỉ Bảo thèm quá nên lén ăn vài quả.

Nhìn thấy tình trạng của đào tiên, anh cười bảo: “Ngươi sắp biến hình rồi?”

Biến hình là một cửa ải cực kỳ khó khăn đối với tinh linh cây cỏ, biến hình thành công tương đương với tu vi của Chân quân Anh Biến. Từ đó đặt chân vào con đường tu hành, đi tu luyện công pháp của loài người.

Giọng của cây đào tiên vang lên: “Chủ nhân, còn một thời gian nữa mới đến lúc biến hình, nhưng cũng sắp rồi ạ”.

Ngô Bình gật đầu bảo: “Đến lúc ấy, ta sẽ giúp ngươi một tay”.

“Cảm ơn chủ nhân”, đào tiên đáp.

Anh lại nhìn sang cây hoè: “Cô thành công rồi sao?”

Cây hoè này đã được nối với một phần linh căn thiên địa, dẫn đến việc nảy sinh biến đổi, nên biến hình sớm hơn đào tiên.

Phần rễ của cây hoè tiên phát ra linh quang, ngưng tụ thành hình dạng một cô gái, xinh đẹp yêu kiều, mặc váy màu xanh lá. Lạ là vẻ ngoại này có bảy phần giống Vũ Phi.

Anh cười hỏi: “Cô biến hình dựa theo dáng hình của Vũ Phi ư?”

Cô ấy quỳ lạy trên mặt đất: “Cậu chủ, em thấy cô Vũ Phi rất xinh đẹp nên mới thay đổi dựa theo ngoại hình của cô ấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cũng được. Nhưng sau khi biến hình thì tạm thời không thể thay đổi nữa”.

Cô gái đáp: “Vâng, mong cậu chủ đặt tên cho em”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cô vốn là cây cỏ, lấy họ Mộc đi. Tên là Mộc Linh nhé”.

Mộc Linh mừng rỡ đáp: “Cảm ơn cậu chủ đã ban tên!”

Ngô Bình nói: “Đứng dậy đi, sau này là người một nhà rồi”.

Mộc Linh đứng dậy, tựa như một cô hầu vậy, không rời Ngô Bình nửa bước. Điều này khiến đám tôi tớ như Mộc Lan không còn việc gì để làm, không khỏi có ý kiến với cô ấy.
 
Chương 2706


Chương 2706

Ngô Bình tiếp tục đi kiểm tra nhân sâm. Không ngoài dự liệu, toàn bộ nhân sâm anh trồng đã trở thành sâm vua rồi!

Anh nhổ một cây nhân sâm lên rồi đến phòng luyện đan dược.

Anh nợ người khác rất nhiều đan dược, chẳng hạn như những người bạn mà anh đã kết giao ở bảo sách thiên kiêu. Đan dược mà họ cần vẫn chưa giao, anh phải luyện chế trước một ít.

Ba ngày liền, anh luyện đan ở nhà, thỉnh thoảng nghiên cứu năm loại phù ấn mà mình mới học được.

Ngô Bình phát hiện sự xuất hiện của năm loại phù ấn khiến khí tức của anh trở nên vững chắc hơn. Sự vững chắc này khiến xiềng xích đang kìm hãm huyết mạch anh dần dần lỏng đi.

Anh có cảm giác một khi xiềng xích này được phá giải, cảnh giới Nhân Vương của anh sẽ viên mãn. Sắp tới anh sẽ có thể thăng lên cảnh giới Đế!

Nhưng xiềng xích này chỉ mới lỏng ra, vẫn cần một thời gian nữa mới phá bỏ được. Về việc sẽ mất bao lâu thì anh cũng không chắc chắn, chỉ đành đi bước nào hay bước ấy.

Mấy ngày nay, tu vi của Hỉ Bảo tiến bộ rất nhanh. Cậu bé đã cao đến một mét rưỡi, trông như trẻ con mười một, mười hai tuổi.

Tu luyện công pháp vu đạo, thực lực của Hỉ Bảo hiện nay không hề yếu hơn Chân quân. Mấy ngày Ngô Bình ở nhà đã bảo cậu bé phải xuống tầng hầm bế quan, không đột phá thì không được ra ngoài chơi.

Hỉ Bảo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bố nuôi Ngô Bình, đành ngoan ngoãn bế quan. Lần bế quan này mà đột phá thì thực lực của cậu bé sẽ không kém gì Tiên quân Bất Tử!

Những ngày này, Ngô Bình đã trả xong nợ của bảo sách thiên kiêu, kiếm được chín mươi lăm nghìn tiền báu.

Hôm nay, Lý Đông Hưng ghé thăm anh: “Huyền Bình à, ngày mốt là đại hội dòng họ Lý, chúng ta phải chuẩn bị đấy”.

Bây giờ Ngô Bình mới nhớ ra chuyện đại hội này, bèn cười đáp: “Nhanh thật đấy”.

Lý Đông Hưng nói: “Ừ, thời gian được đẩy lên sớm hơn. Nhánh của chúng ta vốn dĩ sẽ cử cháu và anh cả tham gia. Nhưng hiện giờ anh cả vắng mặt, ông nội cháu bảo chú và cháu cùng đi”.

Ngô Bình trả lời: “Chú hai đi cũng tốt ạ”.

Hai chú cháu đến phòng làm việc và bàn bạc về đại hội dòng họ.

Đại hội lần này sẽ được tổ chức ở Hải Thành. Lúc ấy, tất cả nhân vật tiếng tăm của nhà họ Lý ở khắp nơi trên thế giới đều phải tham gia.

Nghe nói số lượng người tham dự vượt quá năm nghìn. Năm nghìn người này này được chia thành ba lớp. Lớp ngoài cùng là những người tham gia bình thường. Lớp giữa là những người có địa vị cao trong xã hội, những quan chức quan trọng nhà họ Lý, hoặc những tu sĩ họ Lý có thực lực nhất định. Còn nòng cốt chính là nhóm nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp với phần lớn là tu sĩ, dù sao thì tương lai chỉ có những người tu hành mới có thể dẫn dắt nhà họ Lý đi đến vinh quang.

Trò chuyện được một lúc, Lý Đông Hưng bảo: “Huyền Bình à, nghe nói lần này có rất nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện, bao gồm cả tiên nhân của Tiên Giới”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ô, còn có người của Tiên Giới cơ ạ?”

Lý Đông Hưng: “Ừm, nghe nói còn là Tiên Nhân của thế lực lớn”.

Nói rồi, ông ấy đưa một tờ giấy cho Ngô Bình. Anh đọc qua thì thấy đó là tờ sắp xếp hành trình và mục đích của đại hội dòng tộc.

Ngày đầu tiên của đại hội, mỗi thành viên của Lý Thị có thể kéo phiếu cho mình. Ai thân quen với nhau thì có thể mở tiệc chiêu đãi nhau để cùng kéo phiếu.

Ngày thứ hai, người tham gia đại hội sẽ tiến hành bỏ phiếu để chọn ra một trăm nhân vật quan trọng cho Lý Thị. Lúc bỏ phiếu, mỗi người cầm ba phiếu, cuối cùng 100 người có phiếu bầu cao nhất sẽ đắc cử.
 
Chương 2707


Chương 2707

Ngày thứ ba, 100 người được chọn sẽ tham gia một cuộc họp quan trọng để chọn ra 12 quản lý. Các quản lý này sẽ trở thành người đưa ra sách lược cho dòng tộc.

Ngày thứ tư, 100 người được chọn, 12 quản lý và cả các thành viên bình thường của Lý Thị sẽ cùng chọn ra tông chủ của dòng tộc. Trong đó một phiếu của tốp 100 sẽ bằng mười phiếu của thành viên bình thường, còn một phiếu của quản lý sẽ bằng một trăm phiếu của thành viên bình thường. Trong đó các thành viên bình thường chỉ có một phiếu.

Cuối cùng, ai nhận được nhiều phiếu bầu nhất thì sẽ trở thành tông chủ của Lý Thị. Tông chủ có quyền hạn cao nhất, có quyền bác bỏ tất cả quyết sách. Hơn nữa, tông chủ có thể tuyển thêm quản lý và xây dựng các chức vụ rất quan trọng.

Đọc xong, Ngô Bình nói: “Đây cũng chỉ là trò chơi của người có tiền có quyền thôi, người bình thường đi cũng chẳng để làm gì”.

Lý Đông Hưng: “Đúng thế, may mà nhà mình có cháu, không thì chắc còn chẳng lọt nổi tốp 100”.

Ông ấy nói tiếp: “Huyền Bình, cháu đọc nốt mặt sau đi”,

Ngô Bình lật ra mặt sau thì thấy vẫn còn nội dung khác, đại khái là tất cả thành viên của Lý Thị trên toàn thế giới đều có thể tham gia môn phái của Lý Thị, vào đó rồi thì sẽ được môn phái bảo vệ.

Ngô Bình: “Họ định biến Lý Thị thành một môn phái tu hành à?”

Lý Đông Hưng: “Chú cũng nghe họ bàn nhau thế. Huyền Bình, họ đã tính hết cho tương lai rồi, chắc chắc họ cũng đã chọn xong tốp 100 người quan trọng và quản lý rồi đúng không?”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Dù đã chọn hay chưa thì cháu vẫn phải giành bằng được chức tông chủ”.

Lý Thị có hơn 100 triệu người trên khắp thế giới, nếu có thể trở thành tông chủ của Lý Thị thì địa vị của Ngô Bình ở Hạ Giới sẽ rất vững chãi.

Lý Đông Hưng: “Huyền Bình, chú nghe họ nói các dòng tộc khác cũng đang tổ chức các hoạt động tương tự, có dòng tộc còn làm xong rồi cơ”.

Ngô Bình: “Chuyện này cháu lường trước rồi. Sau này linh khí hồi phục, nhiều không gian mở ra, thế giới sẽ hỗn loạn, chỉ có các nhân tài lập thành đoàn thể mới sống sót được. Không chỉ các dòng tộc khác, mà các khu vực hay đoàn thể khác cũng xảy ra tình trạng tương tự. Ví dụ những người luyện công sẽ xây dựng môt đoàn thể võ học, ai làm giáo viên sẽ thành lập một đoàn thể giáo viên, ai làm nghề cho thuê thì sẽ thành lập đoàn thể cho thuê. Nhưng rõ ràng họ vẫn chưa cảm nhận được những thứ này nên mưới hành động chậm như thế”.

Anh thở dài rồi nói tiếp: “Sẽ có nhiều người chết lắm, cũng sẽ có nhiều người khác bước vào thế giới của chúng ta”.

Lý Đông Hưng: “Huyền Bình, chú đã giao việc kinh doanh cho người khác quản lý rồi. Sắp tới, chú sẽ ở lại đây. À, ngày mai Hoằng Đào cũng tới đấy”.

Ngô Bình: “Mấy ngày tới, cháu sẽ điều chỉnh sức khoẻ cho chú”.

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Lý Đông Hưng đi chào chị dâu.

Nghĩ đến đại hội dòng tộc, Ngô Bình lập tức đổ hết thu hoạch ở dưới hầm ra rồi chọn lựa.

Thu hoạch của anh ở tầng tầng bốn chủ yếu là tiền bùa, tiên thạch, hai món pháp khí hoàn chỉnh, một ít khí vật thời tiền sử và một vài thứ có giá trị khác. Trong đó, có 3900 tiền bùa, 17 khối tinh thạch, hai món pháp khí đều khá ổn, một món hình lưỡi liềm, to như cái chậu, có cấm chế tiên đạo phức tạp bên trong, anh đoán đây là bảo vật cấp bảy thượng phẩm.

Món thứ hai có tên là roi đánh quỷ, bên trên chi chít chữ tiên, đây cũng là một món bảo vật thượng phẩm.

Đồ ở tầng thứ năm có giá trị hơn, tiền bùa nhiều hơn, tiên thạch cũng cao cấp hơn, pháp khí hoàn chỉnh thì có bảy món, khí vật thì cũng hoàn hảo hơn. Trong đó, có hơn 5000 tiền bùa, 315 khối tinh thạch, bảy món pháp khí, món kém nhất cũng ở cấp bảy, ngoài ra còn có một món cấp mười.

Món bảo vật cấp mười này là một cái gậy một đầu to một đầu nhỏ có tên là Phá Thiên, khi cầm rất nặng.
 
Chương 2708


Chương 2708

Vì vội vã nên Ngô Bình không có nhiều thu hoạch ở tầng thứ sau, trong đó nhiều nhất là 125 đồng tiền hình rồng, bên trên có khắc bùa chú, ngoài ra còn có bốn lá bùa chú nguyên vẹn, ba loại vật liệu và hai món pháp khí.

Bốn lá bùa đều ở cấp thần, một lá bùa độn thổ, hai lá bùa sát, một lá bùa phòng ngự. Tuy chúng chưa bằng Thái Ất và Tử Vi, nhưng cũng thuộc loại hiếm có.

Ba vật liệu là một Ngũ Hành Thần Kim to như cái khay, một cái có tên Tử Lôi Tiên Đồng to như thùng nước bằng đồng đỏ. Cuối cùng là một khối gỗ dài ba mét to như cánh tay có tên là Thông Thiên Thần Mộc. Cả ba vật liệu này đều là bảo vật vô giá.

Hai món pháp khí chính là pháp khí Thiên Tiên. Món thứ nhất là một cuốn tập có 12 trang, trong đó có bảy trang phong ấn một thần ma nên được gọi là Thần Ma Sách.

Thần Ma Sách này dùng để phong ấn yêu ma quỷ quái. Sau khi phong ấn, nó sẽ luyện hoá chúng cho chủ nhân sử dụng. Khi thi triển cần thả thần ma ra để chiến đấu với kẻ địch.

Pháp khí thứ hai là môt chiến xa phủ kín bùa chú và biết bay, ngoài ra còn không sợ sấm sét, nước lả, bên trên có trận pháp phòng ngự. Chỉ cần truyền tiên lực hay bỏ tiên thạch vào là có thể khởi động được.

Chiến xa này rất cổ rồi, nó cao năm mét, rộng ba mét, dài một mét, không gian bên trong rất rộng, phía dưới có bốn bánh xe, có một người vàng điều khiển ở một đầu, bên rìa thì là các con rối.

Thực lực của các con rối này rất mạnh, mỗi con đều có một phép thần thông, tay cầm vũ khí nên có thể hạ được cả tu sĩ Thiên Tiên bán bộ. Kể cả tu sĩ Hư Tiên xuất hiện thì chúng cũng đánh bại được ngay.

Phân loại xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Có Ngũ Hành Thần Kim, Tử Lôi Tiên Đồng, mình có thể tạo ra Ngũ Hành Phên Thiên Ấn rồi”.

Sau đó, anh cho hết các nguyên liệu vào tranh luyện khí, cùng đó còn truyền một luồng thần niệm vào, cứ thế tiên khí đã nhận anh làm chủ.

Tranh luyện khí phát ra một tia sáng mạnh, sau đó Ngô Bình cảm thấy thần niệm của mình bị tiêu hao rất nhiều. Ánh sáng càng mạnh thì anh càng cần truyền nhiều thần niệm vào.

Năm phút sau, tranh luyện khí chợt bay lên cao rồi bốc cháy, trong ánh lửa màu vàng có lẫn tia sáng ngũ sắc.

Đó là một kim ấn to như cái nhà, trên đó phủ kín bùa chú. Có năm con rồng lượn quanh trên đại ấn ấy, chúng là Thanh Long, Bạch Long, Hắc Long, Hoàng Long và Xích Long.

Lúc này, Ngô Bình và Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn đã hoà làm một, anh giơ tay lên, một đại ấn to như bàn tay đã rơi xuống tay anh.

Anh nâng nó lên rồi cười nói: “Bảo bối đây rồi, nếu mình dốc hết sức để thi triển nó thì tu sĩ Thiên Tiên cũng phải chết”.

Nhưng Ngô Bình không lường được rằng Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn này lại mạnh đến vậy, anh mới thi triển một lần thôi đã mệt lả, vì thế nếu không phải lúc nguy hiểm thì anh sẽ không dùng tới.

Luyện thành Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn xong, anh lại lấy vật hình quả trứng ra. Nó có thể đẩy nhanh quá trình tiến hoá của sinh vật nên anh quyết định sẽ thử hiệu quả của nó.

Sau đó, Ngô Bình đã ôm thứ đó rồi đi ngủ.

Loáng cái, anh đã tiến vào giấc mộng. Ngô Bình ngủ mấy tiếng, đến khi gần sáng, quả trửng chợt phát những tia sáng mảnh, các tia sáng ấy vây kín người Ngô Bình.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã bị các tia sáng ấy ôm trọn. Nhưng anh không hề phát hiện ra mà vẫn ngủ say sưa.

Khi trời hửng sáng, các tia sáng ấy mới rút về.
 
Chương 2709


Chương 2709

Một lát sau, Ngô Bình dậy vươn vai rồi ôm quả trứng đứng dậy. Sau đó, anh tỏ vẻ ngạc nhiên, vì mình mới ngủ một giấc thôi mà một nút thắt của huyết mạch đã được mở rồi.

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy hình như mình có thêm một nhân cách nữa. Vào lúc cần, anh có thể cử nhân cách này ra, nó là một nhân cách rất lý trí và vô tình, là nhân cách hoàn hảo cho việc tu luyện vì không có một khuyết điểm nào.

Rõ ràng nếu có nhân cách thế này hỗ trợ trong việc tu hành thì sẽ không có một sai sót nào hết.

Mãi sau, Ngô Bình mới hoàn hồn rồi lẩm bẩm: “Đúng là huyết mạch của Đạo Quân vô thượng có khác, mạnh quá!”

Anh không thèm ăn sáng, mà lập tức thả nhân cách ấy ra, để nó cảm ngộ năm phù ấn.

Tuy Ngô Bình đã học thành năm phù ấn này rồi, nhưng anh còn muốn hoàn thiện thậm chí là sửa đổi để chúng mạnh hơn. Nhứng muốn làm được vậy thì cần có trí tuệ phi phàm cùng khả năng lý luận tài tình.

Phù ấn mà Ngô Bình chọn là Đại Hư Không Phù Ấn. Phù ấn này có thể tạo ra kết giới hư không, thần quyền hư không, hoặc thi triển độn pháp hư không, tóm lại là rất thần kỳ.

Tuy Ngô Bình đã học thành nhưng mới chỉ là bước đầu, tiếp theo anh phải nắm rõ và học được cái tinh tuý của nó thì mới phát huy được nhiều hơn dựa trên nền tảng sẵn có.

Nhân cách thái thượng vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy tâm mình vững như núi, không còn nghĩ đến chuyện gì khác ngoài tu luyện. Nhân cách này lập tức sử dụng năng lực cảm ngộ và tất cả tài nguyên dùng được.

Một chuyện thần kỳ đã xảy ra, hình như nhân cách này rất được Đạo Chủng yêu thích, nó đã toả một luồng đạo lực tinh thuần để truyền vào cơ thể Ngô Bình, hỗ trợ thêm cho anh cảm ngộ Đại Hư Không Phù Ấn.

Quá trình này kéo dài tới tận tối, trước đó Ngô Bình mới hiểu về phù ấn này được khoảng 30 phần trăm. Nhưng nhờ nhân cách này mà giờ anh đã hiểu đến 90 phần trăm rồi! Mà mười phần trăm còn lại, anh cũng sớm chinh phục được thôi.

“Siêu thật!”, Ngô Bình cảm thán, anh biết sau này mình tu luyện sẽ nhàn hơn rồi.

Anh ra khỏi phòng rồi bảo Lina làm đồ ăn, ăn uống xong, anh ngồi yên như đang cảm ngộ.

Sau khi mở được nhân cách này, cảnh giới hiện tại của anh gần như viên mãn, sau đó anh có thể đột phá cảnh giới Nhân Tiên, cảnh giới Đế rồi.

Cái chính của cảnh giới Đế là làm được những việc khó mà xưa nay chưa ai làm được, đi trên con đường chưa có ai đặt chân qua. Dùng sức lực và trí thông minh của một người để tạo ra một đường lối mới. Cùng với sự tiến bộ trong tu hành, còn đường ấy sẽ ngày càng rộng mở hơn, cuối cùng biến thành đại đạo.

Rõ ràng đây là một việc cực kỳ khó, từ xưa đến nay mới chỉ có vài người làm được. Họ chính là Tam hoàng ngũ đế và được nhiều người ca tụng.

Ngô Bình biết cảnh giới này không dễ mà đột phá được, anh cần có cơ duyên và thời gian nên không thể gấp gáp.

Tối đó, Ngô Bình không hề nghỉ ngơi hay luyện đan, mà gọi hai con chó đen đến, sau đó bảo chúng ngủ với quả trứng. Anh muốn xem thứ này có gì hay ho.

Sáng hôm sau, Ngô Bình và Lý Đông Hưng đã lên đường. Họ không đi máy bay, mà dùng pháp thuật để đến Hải Thành.

Đại hội dòng tộc của Lý Thị tổ chức ở một hòn đảo du lịch của Hải Thành. Điều trùng hợp là đây là đảo mà nhà Nhậm San San khai thác.

Giờ đảo đã xây xong, hàng năm đều có khá nhiều người đến du lịch, trên đảo có khách sạn bảy sao, bãi cát và nhiều khu vui chơi giải trí.

Những người tổ chức đại hội của dòng tộc Lý Thị đã bao trọn cả hòn đảo trong một tuần. Trong thời gian này, tất cả hoạt động của họ sẽ tổ chức trên đảo.
 
Chương 2710


Chương 2710

Ngô Bình biết tham gia đại hội này thì không thể khiêm tốn được, vì nếu anh làm vậy thì người khác sẽ coi thường anh. Cho nên có gì thì phải phô ra hết, để người khác biết được khả năng của mình.

Hôm qua, Ngô Bình đã luyện chiếc chiến xa kia rồi ngồi cùng Lý Đông Hưng bay thẳng đến đảo. Trên chiến xa còn có Lina, bốn người làm và 20 long vệ. Lý Tố, Lý Dư cũng đi theo, phòng khi cần, Ngô Bình sẽ bảo chúng hiện thân.

Khi chiến xa chầm chậm đáp xuống, luồng sát khí khủng khiếp ấy đã khiến tất cả mọi người phải chấn động.

Họ đáp xuống một sân bóng, nơi đây đã được cải tạo thành một nơi dã ngoại lộ thiên.

Thấy nhóm Ngô Bình đáp từ trên cao xuống, những người đã đến trước đều tỏ vẻ kinh hãi, không biết ai mà phô trương thế.

Chiến xa đáp xuống, có mấy người chạy tới, chắc là nhân viên phục vụ, một chàng trai hỏi: “Thưa anh, vì anh không đáp xuống sân bay nên phải đăng ký đã ạ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Anh xuống xe rồi vung tay, một màn sáng hạ xuống, ngay sau đó nó đã biến thành một cung điện bằng gỗ.

Đây là cung điện mà Lỗ Mộc Trực tặng cho Ngô Bình, có thể dùng khi đi dã ngoại, nó là một cung điện đơn giản, tuy diện tích không lớn, nhưng dùng tạm thì cũng được.

Tuy thế, nhưng cung điện này cũng rộng hơn 1000 mét vuông, hơn nữa còn có ba tầng.

Nhóm Lina lập tức dọn đồ vào trong, sau đó nhanh chóng bày tiệc.

Chờ Ngô Bình đăng ký xong thì đã có một tấm biển dựng cạnh ngôi nhà, bên trên viết: Lý Huyền Bình, Lý Đông Hưng đại diện cho Lý Thị ở Vân Đông.

Có không ít người đứng từ xa quan sát.

“Thì ra là Lý Thị ở Vân Đông, bảo sao mà hoành tráng thế. Tôi nghe nói nhà họ Lý ở Vân Đông có quan hệ mật thiết với Tiên Giới. Cách đây không lây, hình như các thế lực ở Vân Đông đều phải đến nhà họ xin lỗi vì dám đào mả tổ của họ lên đấy”.

“Đúng rồi, tài sản của nhà họ Lý thì khỏi phải bàn, nghe đâu là một con số không đếm nổi, giàu nứt đố đổ vách! Mà Lý Niệm Tổ có sư phụ là một cao nhân ở Tiên Giới, chắc là Thiên Tiên”.

“Chậc! Thiên Tiên cơ à! Bảo sao mà chi của Lý Vân Đẩu lại mạnh thế”.

Rõ ràng những người này đều không biết nhiều về Ngô Bình, mà chỉ nghe đồn thổi thôi.

Ngô Bình mặc kệ họ, anh vào đại điện rồi bắt đầu luyện đan. Đúng thế, anh phải luyện đan để mọi người ở đây đều ngửi thấy hương thơm của đan dược.

Ngay khi Ngô Bình mở lò rồi lấy một viên đan dược ra, đã có người đứng ngoài hô lên: “Lý Huyền Bình, chủ nhà tôi muốn mời cậu qua chơi”.

Lý Dư đứng ở cửa rồi lạnh giọng nói: “Chủ nhà anh muốn gặp chủ nhân của tôi thì tự đến mà gặp”.

Lý Dư đã được Ngô Bình dặn phải tỏ ra lạnh lùng, cậu ta làm rất tốt, mặt mũi hằm hằm với người khác ngay.

Người kia nói: “Chủ nhân là tôi là tướng ở biên cương đấy”.

Lý Dư cười lạnh: “Có tí chức ấy thì chưa đủ trình xách dép cho chủ nhân nhà tôi đâu”.

Thật ra thân phận Lý Huyền Bình của Ngô Bình không toả sáng ở quá nhiều nơi, thân phận đáng nói nhất chỉ là anh có một vị sư tổ là Chân Tiên thôi.

Người kia vẫn không chịu yếu thế: “Không nể mặt chủ nhân nhà tôi là có chuyện đấy”.

Lý Dư cau mày nói: “Biến!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom