Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2651


Chương 2651

Đường Băng Vân: “Chồng ơi, ngày mai em muốn về Đường Môn”.

Ngô Bình: “Bây giờ Đường Môn khá ổn định, về làm gì?”

Đường Băng Vân: “Em có một ý kiến”.

Ngô Bình cười nói: “Em nói đi”.

Đường Băng Vân: “Bây giờ linh khí đang hồi phục, em nghĩ Đường Môn chắc sẽ có chuẩn bị trước, bắt đầu chuyển mình”.

Ngô Bình hỏi: “Em muốn thay đổi Đường Môn thành thế nào?”

Đường Băng Vân: “Chuyển thành gia tộc tu hành, anh thấy sao?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Làm thế không phải không được, với năng lực hiện tại của Đường Môn, tương lai rất khó duy trì địa vị trong thế tục, để không bị loại bỏ thì nên sớm thay đổi”.

Đường Băng Vân cười nói: “Chồng ơi, anh phải giúp em”.

Ngô Bình cười: “Nói đi, em muốn anh làm gì”.

Đường Băng Vân: “Chọn ra một nhóm người tài giỏi trong lớp con cháu Đường Môn để đào tạo. Em cần anh truyền vài công pháp cho họ, giúp họ luyện chế đan dược, như thế dù em đến Tiên Giới cũng không cần lo Đường Môn xảy ra vấn đề”.

Ngô Bình gật đầu: “Nội bộ Đường Môn hơi phức tạp, trước kia muốn thay đổi rất khó nhưng bây giờ đại thế sắp đến, vừa lúc nhân dịp này thay máu Đường Môn, kích hoạt sức sống của nó”.

Đường Băng Vân: “Em cũng nói ý này với ông nội để Đường Môn dần dần lấy lại trạng thái khi mới vừa phất lên”.

Ngô Bình: “Ừ, ngày mai anh đến Đường Môn với em, nói chuyện với ông cụ”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Tiện thể đi gặp người của gia tộc Thần Công”.

Ngô Bình: “Ừ, anh cũng đang muốn gặp họ”.

Đường Băng Vân: “Còn nữa, không ít con cháu Đường Môn phát hiện ra nhiều nơi kỳ lạ ở Thục Trung, thực vật và thú dữ nơi đó đều bị dị biến”.

Ngô Bình: “Có khả năng không gian gấp khúc sắp được mở ra”.

Đường Băng Vân: “Nếu đúng là thế, Đường Môn có thể giữ vững được không?”

Ngô Bình: “Chưa chắc”.

Tối hôm đó Ngô Bình ngồi thiền một lúc mới về phòng nghỉ ngơi. Anh đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trong tháp Tiên Võ, đến giờ vẫn chưa hồi phục.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn chưa mọc, anh và Đường Băng Vân đã chạy đến Đường Môn.

Từ xưa Thục Sơn đã là vùng đất giàu có và đông đúc, được gọi là địa linh nhân kiệt, giàu nguồn tài nguyên.

Hai người bay đi giữa các ngọn núi, lúc vượt qua phía Bắc núi Võ Lăng thì thấy bên dưới có một khu vực rộng mấy nghìn mét vuông bị sương mù màu đen che phủ, người ở bên không nhìn rõ tình hình bên dưới.

Thấy Ngô Bình dừng lại, Đường Băng Vân hỏi: “Chồng ơi, bên dưới sao thế?”

Ngô Bình nhìn sương mù đen nói: “Có người bày bố trận pháp che mất bên dưới. Đây là có giấu bí mật gì đó, chứng tỏ có đồ tốt mà họ lại không muốn người khác nhìn thấy”.

Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Là gì nhỉ?”

Ngô Bình: “Xuống dưới sẽ biết”.

Anh kéo Đường Băng Vân đáp xuống gần chỗ sương mù đen.
 
Chương 2652


Chương 2652

Nơi hai người đáp xuống là một khu rừng sồi hoang vu, mấy mươi bước phía trước là sương mù màu đen.

Đường Băng Vân nói: “Chồng ơi, sương mù này có độc không?”

Ngô Bình nói: “Đây là sương mù gây ảo giác, hễ đi vào trong sẽ rơi vào ảo cảnh, nhưng uống cái này thì không sao nữa”.

Anh lấy hai viên đan dược ra rồi đưa cho Đường Băng Vân, sau đó anh nhấc chân lên, hai người rơi vào trong đất.

Anh đi vài trăm mét dưới đất mới chui ra khỏi mặt đất với Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân cười nói: “Tại sao phải đi vào từ dưới đất, bên trên không thể đi sao?”

Ngô Bình: “Ngoài rìa có đặt cấm chế, chúng ta cứ thế đi vào sẽ dễ bị phát hiện, nếu đi vào từ dưới đất sẽ không bị bại lộ”.

Nói rồi anh nhìn xung quanh, phát hiện trong không khí xung quanh tỏa ra mùi hương quả thoang thoảng.

Đường Băng Vân hít mũi nói: “Mùi này thơm quá, hình như truyền đến từ phía trước”.

Ngô Bình hít một hơi, nhắm mắt suy nghĩ vài giây rồi nói: “Là hương thơm của quả lê”.

Đường Băng Vân: “Lê sao? Nhưng mùi này thơm quá”.

Ngô Bình: “Chắc là lê biến dị, vừa lúc tháng tám là mùa lê chín. Đi thôi, đến đó xem thử”.

Hai người đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một vườn lê, trên cây lê rất sai trái.

Ngô Bình hái một trái xuống ngửi, cười nói: “Lê này khá ngon, mặc dù không so được với đào tiên ở nhà nhưng ăn vào cũng có thể kéo dài tuổi thọ, tăng khí lực”.

Anh lấy khăn tay lau quả lê, đưa cho Đường Băng Vân một quả. Đường Băng Vân cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, mùi vị rất vừa miệng, mùi vị kỳ lạ này không có ở lê bình thường.

Ngô Bình: “Loại lê biến dị này rất hiếm có, một lúc đi lấy vài quả về nhà trồng”.

Anh cũng hái một quả xuống ăn, vừa cắn vài miếng thì nghe thấy phía trước có tiếng động, hai con chó màu đen cao lớn, cao hơn một mét, lông bóng loáng đang đứng cách đó một trăm mét, lạnh lùng nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân nhìn thấy chó đen thì giật mình, vội trốn phía sau Ngô Bình.

Hai con chó đen di chuyển như hai tia chớp màu đen ngay tức khắc đã đứng cách đó mười mét, hai móng vuốt đ è xuống đất, cả người cúi thấp xuống muốn nhào đến chỗ hai người.

Ngô Bình nhìn chằm chằm, phóng ra khí tức Nhân Vương.

Hai con thú dữ kêu lên thảm thiết, nằm rạp xuống đất, bất động, ngược lại đáng thương nhìn Ngô Bình.

Trong lịch sử, loài chó bị con người thuần hóa, tổ tiên của chó gặp phải Nhân Vương, loại cảm giác kính sợ với nhân vương chảy trong huyết dịch của loài chó, nên một khi cảm nhận được khí tức Nhân Vương, chúng sẽ bị thần phục ngay.

Ngô Bình vẫy tay nói: “Qua đây”.

Hai con chó không dám đứng lên, cứ thế bám dưới đất chậm rãi dịch đến dưới chân Ngô Bình.

Ngô Bình vươn tay sờ đầu chúng nói: “Hai con chó cũng biến dị rồi, lạ thật”.

Đường Băng Vân: “Chồng ơi, là vì linh khí sao?”

Ngô Bình: “Đến hiện tại, anh vẫn chưa cảm nhận được linh khí, chắc chắn còn có thứ gì đó khác”.

Một con chó đen như thể nghe hiểu Ngô Bình đang nói gì, nó lắc đuôi, cả người nhướn về trước.
 
Chương 2653


Chương 2653

Ngô Bình: “Mày muốn dẫn tao đi đến đó?”

Con chó đen lập tức đứng lên, đi một bước quay đầu ba lần chạy về phía trước, Ngô Bình và Đường Băng Vân lập tức đi theo.

Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Con chó này có thể hiểu con người nói gì sao?”

Ngô Bình: “Không có gì lạ cả, trí thông minh của hai con chó đen không khác gì đứa trẻ mười tuổi, ngoài việc không biết nói tiếng người thì cái gì cũng hiểu”.

Con chó đen còn lại cũng chạy sang, Ngô Bình đi theo mấy mét thì nhìn thấy một cái hố rất lớn. Cái hố này có hình trụ giống một cái cột đập xuống từ trên trời tạo ra cái hố này, đường kính hơn ba trăm mét.

Xung quanh cái hố rất sạch sẽ, nhìn xuống dưới sâu đến mấy trăm mét, bên dưới tối đen bị khói màu đen che phủ, thi thoảng còn có tiếng người.

Ngô Bình biết bên dưới có người, thế là kéo Đường Băng Vân đến một bên thầm nói: “Băng Vân, em ở đây đợi anh, anh xuống dưới xem sao”.

Đường Băng Vâng: “Rốt cuộc dưới đó có gì thế?”

Ngô Bình: “Anh không biết, đi rồi mới biết được”.

Dặn dò Đường Băng Vân xong, anh đáp xuống đáy hố. Xuống đến bên dưới, anh nhìn thấy cách đó mấy mươi mét có ba người đang vây quanh một vật thể phát sáng hình quả trứng, nhỏ giọng nói.

“Anh Lam, rốt cuộc đây là thứ gì thế? Chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở nó ra được”.

Một người khác nói: “Dù là gì thì nó có thể mở ra tiến hóa cho mạng sống, chắc là vật không tầm thường. Chúng ta phải nhanh chóng đem nó đi”.

“Tiếc là chúng ta không có pháp khí chứa đồ, nếu không cũng không cần đợi đến giờ”, người thứ ba nói: “Mặc dù chúng ta đã bày bố trận pháp Mê Sương nhưng chắc chắn sẽ có cao nhân tìm đến. Hôm nay chúng ta có thế nào cũng phải đem nó đi”.

Vừa nói xong, hắn bỗng cảm thấy sau gáy đau đớn, sau đó ngất xỉu.

Hai người còn lại rất ngạc nhiên, vừa xoay người lại cũng đều bị đánh một gậy, ngất xỉu.

Ngô Bình nhìn ba người hôn mê, sau đó ném cây gậy sắt trong tay đi, anh phủi tay rồi nhìn vật thể phát sáng đó.

Đồ vật này cao khoảng ba mét giống một quả trứng phóng to, phát ra ánh sáng đom đóm màu vàng xanh. Anh mở nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong có một luồng năng lượng cực mạnh, nhìn thấu vạn vật của anh không thể nhìn xuyên qua được.

“Lạ thật, thứ gì thế nhỉ?”, anh giơ tay sờ vào nó, mặt ngoài không cứng, khá mềm, rất đàn hồi.

“Thôi vậy, cứ đem về rồi nghiên cứu”, anh vung tay lên cất đồ vật này vào trong không gian chứa đồ, sau đó bay lên trên.

Lên đến phía trên, anh kéo Đường Băng Vân rời đi, nhưng lại thấy hai con chó đen lại đuổi theo bên dưới kêu ẳng ẳng.

Đường Băng Vân cười nói: “Chúng muốn đi theo chúng ta”.

Ngô Bình suy nghĩ một chốc, vung tay lên, hai con chó bay lên không trung, được anh đưa đi cùng đến Đường Môn.

Vượt qua vùng núi Võ Lăng thì sẽ đi vào bồn địa Thục Trung, vừa đưa mắt nhìn là là những cánh đồng màu mỡ dài hàng nghìn dặm.

Anh bỗng nói với Đường Băng Vân: “Nơi này không tệ, nếu sau này xây dựng phủ tổng giám ở đây thì Đường Môn nhất định phải giành lấy, ít nhất cũng phải kiểm soát được vài quận”.

Đường Băng Vân: “Với năng lực của Đường Môn chắc chắn có thể”.

Ngô Bình: “Nếu chuẩn bị từ giờ, có thể làm được không?”
 
Chương 2654


Chương 2654

Nói rồi hai người đáp xuống thị trấn Đường, thị trấn này vẫn như trước, Đường Băng Vân vừa xuất hiện, người ở thị trấn đều chào hỏi.

“Thiếu tôn”, cũng có người nhận ra Ngô Bình, cung kính đứng một bên.

Vừa bước vào Đường Môn, Đường Thiên Tuyệt đã dẫn người ra đón, ông ấy nói: “Ngô Bình, cuối cùng cũng trông được cháu đến rồi”.

Ngô Bình nói: “Ông cụ, Băng Vân nói ông có ý muốn cải cách Đường Môn nên cháu đến giúp ông một tay”.

Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Đi thôi, vào nhà rồi nói”.

Đi đến chỗ ở của Đường Thiên Tuyệt, người làm đều ra ngoài hết, Đường Thiên Tuyệt nói: “Cháu đến đúng lúc lắm, ông đang có việc nói bàn với cháu”.

Ngô Bình: “Thưa ông, cháu và Băng Vân đã nói chuyện rồi, bọn cháu đều nghĩ Đường Môn phải thay đổi”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Đúng thế, thế giới đang thay đổi, Đường Môn cũng phải thay đổi, không thay đổi chỉ có một con đường bị tiêu diệt. Nhưng lợi ích trong Đường Môn quá phức tạp, muốn thay đổi thì rất khó”.

Ngô Bình: “Đường Môn quá lớn, phát triển gần hai ngàn năm, tích lũy quá sâu nhưng nó cũng quá cũ kỹ, cả một mớ vấn đề”.

Đường Thiên Tuyệt cười khổ: “Đương nhiên ông biết không có sức thay đổi”.

Ngô Bình: “Đường Môn cần phải lột xác”.

Đường Thiên Tuyệt: “Ồ, chúng ta phải làm thế nào?”

Ngô Bình: “Muốn biết làm thế nào thì trước tiên phải biết rõ thứ gì quý giá và quan trọng với Đường Môn”.

Đường Băng Vân: “Là nhân tài”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, là nhân tài. Đường Môn đã hoạt động hơn một ngàn năm, mặc dù có rất nhiều vấn đề nhưng đã đào tạo ra được một nhóm thiên tài. Nhưng vì sự trầm lặng hơn một ngàn năm, vài người nắm quyền lực trong tay, kiểm soát tài nguyên dẫn đến người có năng lực không lấy được lợi ích, không có khả năng ngồi không mà hưởng nên chỉ cần có thể làm được, người có năng lực lên, người không có thì nhường vị trí, kẻ vô năng thì cho ra khỏi chức vị, dĩ nhiên Đường Môn sẽ thay đổi”.

“Có thể tham khảo kiếm phái Thục Sơn, kiếm phái Thục Sơn lâu đời hơn Đường Môn, nhưng các đỉnh các điện lại hoạt động khá ổn định. Đó là vì Thục Sơn có một hệ thống có thưởng có phạt, đệ tử có tư chất tốt nhất định có thể đứng đầu, người phạm lỗi phải bị phạt. Nội phát không sợ có bản lĩnh, bản lĩnh càng lớn thì nội phái càng lớn mạnh”.

Ngô Bình có hiểu biết nhất định với Đường Môn, Đường Môn ngoài các trưởng lão ra thì vẫn còn bốn đại đường, năm ngoại thích lớn và vài cơ quan, chẳng hạn như Thiên Sát.

Số lượng con cháu Đường Môn quá nhiều, ở đất Thục, người gia nhập vào Đường Môn trực tiếp hay gián tiếp phục vụ cho Đường Môn hơn con số năm triệu người, con cháu chính thức của Đường Môn có đến mấy trăm ngàn người.

Đây chính là chỗ Đường Môn khó quản lý, quá nhiều người, xích mích lợi ích, một sợi tóc cũng ảnh hưởng đến cả gia tộc.

Cách mà Ngô Bình đưa ra rất đơn giản, thay máu cho Đường Môn, mà muốn thay máu thì phải đào tạo người mới nên anh đề nghị thành lập lớp học Đường Môn, phát tài liệu học cho tất cả mọi người.

Tài liệu giảng dạy là do anh viết, mục đích chính là để lựa chọn những học viên có tư chất tốt ở lớp sơ cấp, sau đó từ từ đào tạo.

Những người được chọn này sẽ vào lớp trung cấp học những võ đạo phức tạp hơn, đồng thời chọn lọc kỹ hơn, các học viên xuất sắc trong đó sẽ cho vào lớp cao cấp.
 
Chương 2655


Chương 2655

Đến lúc đó lại chọn ra một nhóm thiên tài từ lớp cao cấp cho vào lớp xuất sắc. Học sinh lớp xuất sắc cần tài nguyên sẽ có tài nguyên, muốn công pháp sẽ có công pháp, Đường Môn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để đào tạo họ. Đến khi nhóm người này thành thạo thì có thể trở thành lực lượng trung kiên trong tương lai của Đường Môn.

Dĩ nhiên học viên lớp cao cấp có thể đảm đương vị trí nhân viên quản lý cấp cao ở các nơi của Đường Môn. Lớp trung cấp thì cho quản lý tầng quản lý trung cấp.

Tất cả các lớp ưu tiên chọn người trong Đường Môn, đồng thời cũng mở rộng tuyển sinh nhân tài bên ngoài.

Như thế không đến vài năm tầng cấp cao của Đường Môn sẽ được thay máu hoàn toàn, do một nhóm người trẻ tuổi có sức sống, tư chất tốt lại thông minh quản lý.

Ngoài ra, Đường Môn còn sẽ có quy tắc thăng cấp cấp bậc hoàn toàn mới, cấp thấp nhất của con cháu của Đường Môn là cấp một, cao nhất là cấp năm mươi.

Cấp bậc có quan hệ với thực lực của bản thân cũng như sự cống hiến ở Đường Môn của người đó, thực lực càng mạnh, cống hiến càng nhiều thì cấp bậc càng cao.

Những nhân tài đủ xuất sắc có thể được Ngô Bình chỉ dạy, có cơ hội được học viện Võ đạo hoặc đại học Võ đạo đào tạo sâu.

Nghe xong đề nghị của Ngô Bình, mãi sau Đường Thiên Tuyệt cũng không nói gì.

Đường Băng Vân nói: “Ông ơi, cháu thấy có lý đấy ạ”.

Đường Thiên Tuyệt: “Nhưng nếu làm vậy thì các ông ấy chỉ còn nước thoái vị thôi”.

Đường Băng Vân: “Thế càng hay chứ sao ạ! Một khi linh khí hồi phục thì người bình thường cũng có thể trở thành thiên tài, các cường giả trước đang mạnh có thể lại là bình thường, chỉ còn cách làm như lời Ngô Bình nói thì chúng ta mới có thể hồi sinh”.

Đường Thiên Tuyệt: “Được rồi, để ông suy nghĩ thêm đã”.

Ngô Bình ngồi lại thêm một lúc rồi ra về, tuy đã lâu không về đây, nhưng nhà cửa vẫn rất sạch sẽ, vì thường xuyên có người đến quét dọn.

Các người quen cũ đều lần lượt đến chào hỏi, ví dụ như Lam Thuỷ Nguyệt, Đường Hi, Đường Huyền, Đường Hồng Y và Long Cương.

Đường Băng Vân cho người mở tiệc để vừa ăn vừa trò chuyện với mọi người.

Khi họ đang dự tiệc thì chợt có động đất, rượu trong chén cũng đổ cả ra ngoài. Nhưng ngoài Ngô Bình ra thì tất cả mọi người hình như đều quen với chuyện này rồi.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đường Hi: “Thiếu tôn, một tháng trở lại đây tình trạng này thường xuyên xảy ra. Ban đầu, chúng tôi còn hoang mang, tưởng có chuyện gì. Nhưng tình trạng ấy cứ liên tục diễn ra nên bọn tôi cũng quen rồi. Hôm nào mà không động đất vài lần, khéo chúng tôi mới thấy lạ đấy”.

Ngô Bình: “Tại sao lại có động đất, mọi người có biết lý do không?”

Lam Thuỷ Nguyệt: “Không, cảm giác như nó xuất phát từ dưới lòng đất, nhưng lại không hẳn là động đất. Cách đây không lâu, môn chủ từng đi kiểm tra rồi nhưng không thấy gì”.

Đường Băng Vân: “Chồng, anh từng bảo không gian gập sẽ mở, có khi nào quá trính ấy dẫn đến động đất không?”

Ngô Bình: “Theo lý thuyết thì là vậy”.

Đường Hi: “Nếu thế thì sắp có một không gian gập mở ở gần đây ư?”

Ngô Bình: “Có hay không thì phải chờ nó mở mới biết được, chúng ta uống tiếp đi, uống xong rồi tôi đi xem”.

Đúng lúc này, chợt có một người xuất hiện, đó là Đường Thiên Hạc.
 
Chương 2656


Chương 2656

Vừa gặp Ngô Bình, ông ấy đã cúi người hành lễ: “Thiếu tôn!”

Ngô Bình cười nói: “Mời ngồi”.

Bữa tiệc kéo dài đến hai giờ sáng thì mọi người mới giải tán, cuối cùng chỉ còn Đường Thiên Hạc ở lại.

Ngô Bình nói: “Băng Vân, em đi nghỉ đi”.

Đường Băng Vân gật đầu rồi về phòng trước.

Ngô Bình và Đường Thiên Hạc ở lại đại sảnh, Ngô Bình nói: “Diễn sâu phết nhỉ!”

Đường Thiên Hạc chớp mắt hỏi: “Thiếu tôn nói vậy là sao?”

Ngô Bình: “Thật ra tôi đã biết ông không phải Đường Thiên Hạc từ lâu rồi”.

Đường Thiên Hạc bật cười nói: “Nếu tôi không phải Đường Thiên Hạc thì là ai chứ?”

Ngô Bình: “Ông là ai thì tự ông rõ”.

Đường Thiên Hạc nâng chén rượu lên uống rồi nói: “Rượu nhân gian đúng là ngon thật!”

Ngô Bình híp mắt nói: “Rượu nhân gian? Ông đến từ Tiên Giới ư?”

Đường Thiên Hạc: “Tiên Giới? Làm gì có, nếu tôi ở Tiên Giới thì sao phải che giấu thân phận của mình?”

Ngô Bình: “Rốt cuộc ông là ai?”

Đường Thiên Hạc thở dài nói: “Xem ra không giấu được nữa rồi. Được, tôi sẽ nói cho cậu biết”.

Ông ấy đặt chén rượu xuống, ngay sau đó khí tức đã thay đổi, một luồng áp lực khủng khiếp khiến Ngô Bình gần như không thể thở được. Không khí ở xung quanh dường như cũng đông cứng lại, bầu trời tối đi, đến côn trùng cũng ngừng kêu.

Ngô Bình híp mắt lại, anh thấy luồng khí tức này rất quen thuộc, nó giống của Đế Tân, vậy thì Đường Thiên Hạc chính là một tà ma!

“Cậu có biết địa phủ không?”, ông ta hỏi.

Ngô Bình: “Có, ông là người của địa phủ à?”

Người kia: “Truyền thuyết của nhân gian kể địa phủ có mấy loại người, cậu có biết không?”

Ngô Bình: “Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa?”

Ông ta cười lớn nói: “Đó chỉ là thuộc hạ của tôi thôi”.

Ngô Bình: “Ông là phán quan?”

Ông ta hừ nói: “Cậu không thể đoán cao hơn được à?”

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Ông là diêm vương ư?”

Người kia thở dài rồi nói: “Đúng, tôi chính là diêm vương trong truyền thuyết đây, tuy nhiên chỉ là một hoá thân thôi”.

Ngô Bình chợt hiểu ra, âm phủ mà người này nói chính là một nơi trong truyền thuyết, chứ không phải tổ chức tà ma có tên là Địa Phủ.

Anh vô cùng chấn động nói: “Âm phủ chỉ có trong truyền thuyết thôi mà? Lẽ nào có thật ư?”

Anh đã đọc rất nhiều sách cổ, bên trong không có ghi chép về địa phủ, vì thế anh tưởng đó chỉ là truyền thuyết nhân gian mà thôi.

“Đường Thiên Hạc” nhìn anh rồi hỏi: “Cậu nghĩ ông trời có tồn tại không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tồn tại trong tim mỗi người”.

Đường Thiên Hạc gật đầu: “Đúng, ai cũng có một tín ngưỡng và tin ông trời là có thật. Cùng lẽ đó, Tây Lan Giáo và Tây Phương Giáo cũng có thần linh của mình, họ cũng tin thần của mình là có thật”.
 
Chương 2657


Chương 2657

Ngô Bình đã hiểu ý của ông ta: “Cho nên âm phủ cũng tồn tại ư?”

Đường Thiên Hạc gật đầu: “Người tin âm phủ có tồn tại thì ở thế giới nào cũng có, mà một khi đã có nhiều người tin một thứ gì đó tồn tại thì nó sữ xuất hiện thật. Vì thế, bỗng dưng có một ngày âm phủ xuất hiện, mà diêm vương là tôi đây cũng thế”.

Ngô Bình cau mày: “Tín ngưỡng của người bình thường thì sao đủ để tạo thành âm phủ được?”

Đường Thiên Hạc: “Chỉ có tín ngưỡng thì đương nhiên không thể, nhưng nếu có thêm cơ duyên thì lại rất dễ”.

Sau đó, ông ta đã giải thích cho Ngô Bình biết về sự ra đời của âm phủ.

Thì ra, trong vũ trụ bao la đã sinh ra rất nhiều sinh linh mạnh mẽ, trong đó có một sinh linh vô cùng mạnh, nó không có hình dạng, chỉ có trạng thái năng lượng và trôi nổi trong vũ trụ rất nhiều năm.

Bỗng một lần, khi nó đi ngang qua bầu trời của trái đất, vô tình đã tiếp xúc với một ý chí có liên quan đến âm phủ. Sau đó, một sợi dây liên kết thần kỳ đã được sinh ra, sinh linh kia đã hấp thu ý niệm của rất nhiều người, tuân theo suy nghĩ công bằng nhất của nhiều người, nó đã mở ra một thế giới trong hư không bằng một cách siêu phàm. Đó chính là cõi âm, hay còn được gọi là âm phủ.

Thực lực của sinh linh này mạnh hơn Đại La Kim Tiên nhiều, vì thế cõi âm mà nó mở ra còn bất tận hơn cả Tiên Giới.

Nghe xong, Ngô Bình hỏi: “Ông chính là sinh linh ấy à?”

Đường Thiên Hạc xua tay: “Tôi được tạo thành từ chí ý của tất cả mọi người, cậu có thể hiểu là tôi là sự hiển linh cho ý chí của chúng sinh”.

Ngô Bình: “Ông là diêm vương thì đến nhân gian làm gì? Hơn nữa còn trốn trong thân xác của Đường Thiên Hạc?”

Diêm vương nói: “Vì tôi phải trấn thủ ở đây”.

Ngô Bình: “Trấn thủ ở đây?”

Diêm vương: “Đúng thế, chắc cậu cũng cảm nhận được cơn động đất ban nãy rồi. Đó là vì đường của cõi âm sắp mở, đến lúc đó tất cả yêu ma quỷ quái sẽ xuống cõi âm tu hành”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Thì ra là coi âm sắp mở cửa”.

Diêm vương: “Tôi thủ ở đây là để chọn người đại diện”.

Ngô Bình hỏi: “Người đại diện gì?”

“Năm thứ nhất, chỉ có mười nghìn người được vào cõi âm. Ai được vào và vào khi nào sẽ do người đại diện mà tôi chọn quyết định”, ông ta đáp.

Ngô Bình: “Xuống sớm thì có lợi ích gì?”

Diêm vương: “Tôi đã nói rồi, cõi âm là do sinh linh siêu mạnh tạo ra, ở đó có rất nhiều thiên tài địa bảo. Ai xuống đầu tiên, sẽ lấy được bảo bối”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Ở đó cũng có bảo bối ư?”

“Đương nhiên”, Diêm vương nói: “Không những có, mà còn nhiều là đằng khác”.

Ngô Bình: “Tôi xuống được không?”

Diêm vương cười nói: “Được chứ”.

Ngô Bình: “Giờ ở dưới đấy chưa có ai à?”

“Có rồi, cõi âm mà con người tưởng tượng thế nào thì cõi âm thật là như thế”, ông ta nói.

Ngô Bình: “Nói thế là dưới đấy có đầu trâu mặt ngựa à?”

“Ừ”.

“Có 18 tầng địa ngục không?”
 
Chương 2658


Chương 2658

“Có”.

“Có Địa Tạng bồ tát không?”

“Có”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế ông chọn được đại diện chưa?”

Đường Thiên Hạc cười nói: “Là cậu đấy”.

Ngô Bình thở dài hỏi: “Sao ông lại chọn tôi?”

Diêm vương: “Cậu là người thích hợp nhất trong số tất cả những người tôi gặp. Thực lực mạnh, có tiền đồ, hơn nữa vận khí lại tốt”.

Ngô Bình: “Mười nghìn người được xuống cõi âm là người sống hay người chết?”

Diêm vương: “Đương nhiên là hồn phách của người chết rồi. Tác dụng của âm phủ là luân hồi, người chết xuống đó xong sẽ lựa chọn chuyển kiếp đầu thai dựa trên công đức tích được trên nhân gian”.

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi đồng ý, nhưng nếu tôi làm người đại diện cho ông thì sẽ được lợi lộc gì?”

Diêm vương: “Cậu sẽ lấy được âm đức”.

Ngô Bình: “Âm đức? Thứ đó có tác dụng gì?”

Diêm vương: “Từ khi thành lập, âm phủ đã có quyền lực tối cao. Sau này, ngoài Đại La Kim Tiên ra thì tất cả người chết xuống đó rồi đều phải đi đầu thai hết. Còn âm đức có thể hoán đổi tuổi thọ với âm phủ”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ý của ông là những người dưới cấp Kim Tiên thì chết xong đều phải xuống âm phủ ư?”

Diêm vương: “Đương nhiên, âm phủ đã mở rồi thì người tín ngưỡng sẽ ngày một nhiều hơn, tầm ảnh hưởng cũng sẽ ngày càng lớn mạnh. Chẳng bao lâu nữa, chúng sinh ở tam giới chết xong đều phải xuống âm phủ”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh cười lạnh nói: “Việc này quan trọng như vậy, chắc ông không chỉ tìm đến một mình tôi đúng không?”

Diêm vương: “Dĩ nhiên, sau này tôi sẽ tìm thêm nhiều người đại diện nữa”.

Ngô Bình: “Làm công việc này có gặp nguy hiểm không?”

Diêm vương: “Có chứ, người ở Tiên Giới hay kể cả Côn Luân đều không muốn âm phủ xuất hiện, vì đâu ai ghi tên lên cuốn sổ sinh tử”.

Ngô Bình: “Có sổ ấy thật à?”

Diêm vương: “Đó là một món bảo vật cấp Thiên Tiên, hiện tại đang trong quá trình thai dưỡng, còn 93 ngày nữa mới ra đời”.

Ngô Bình: “Cuốn sổ này có thể nắm giữ tính mạng của chúng sinh trên đời hay sao?”

Diêm vương: “Đúng, khi nào âm phủ đủ mạnh thì sẽ là như thế”.

Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là giờ chưa làm được, đúng không?”

Diêm vương: “Chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

Ngô Bình: “Được rồi, giờ ông nói cho tôi biết nhiệm vụ của người đại diện đi”.

Diêm vương: “Đó là bảo vệ đường đi, ngoài những người được cậu chọn ra, không ai được xuống âm phủ nữa”.
 
Chương 2659


Chương 2659

Ngô Bình: “Chuyện này không khó, dẫu sao người khác cũng không biết lối này dẫn xuống âm phủ, ai cũng tưởng là một không gian gập nào đó”.

Diêm vương: “Ngoài ra, trong vòng một năm, cậu phải tìm được mười nghìn âm hồn để dẫn họ xuống âm phủ”.

Ngô Bình: “Cái này cũng đơn giản”.

Diêm vương: “Tạm thời chỉ có hai việc đó thôi”.

Ngô Bình: “Được, tôi đồng ý”.

Diêm vương cười nói: “Đây là phù chiếu của âm phủ, cậu đưa nó cho ai thì người đó được xuống âm phủ năm đầu tiên”.

Ngô Bình nhận lấy thì thấy đó là một tệp giấy, bên trên còn có một cái bút.

Anh cất đi rồi hỏi: “Khi nào âm phủ mở?”

Diêm vương: “Chưa đến hai năm nữa, còn cụ thể là ngày nào thì tôi không rõ. Vì thế trong khoảng thời gian này, cậu có thể chọn mục tiêu trước”.

Hai năm thì thoải mái, Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Dứt lời, Đường Thiên Hạc chợt rùng mình một cái, sau đó đôi mắt mờ mịt hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”

Ngô Bình chẳng buồn giải thích, sau đó gọi luôn Đường Thiên Tuyệt đến để dẫn em trai mình rời đi.

Đường Thiên Hạc đi rồi, Đường Băng Vân mới đi ra hỏi: “Có chuyện gì thế anh?”

Ngô Bình kẻ tóm tắt lại, Đường Băng Vân kinh ngạc nói: “Âm phủ?”

Ngô Bình: “Em đừng kể cho ai biết chuyện này”.

Đường Băng Vân: “Em biết rồi, em sẽ không kể cho ai đâu”.

Thật ra, Ngô Bình vẫn còn hơi sốc với chuyện này. Tuy còn gần hai năm nữa thì âm phủ mới mở nhưng kiểu gì cũng có nhiều chuyện xảy ra, anh phải suy tính trước mới được.

“Người của gia tộc Thần Công có đồng ý không?”, anh hỏi.

Đường Băng Vân: “Em đã hẹn Lỗ Mộc Trực của gia tộc ấy rồi, anh ta bảo mai sẽ tới gặp chúng ta”.

Tối đó, Ngô Bình luyện công ở Đường Gia Bảo, tiện thể chỉ dẫn cho Đường Băng Vân tu hành.

Sáng sớm hôm sau, khi anh đã thưởng thức bữa sáng do Đường Băng Vân làm thì có hai người đàn ông lạ mặt đi vào. Họ mặc đồ không giống thời hiện đại, mà mang hơi hướng cổ xưa. Tuổi tác của họ cũng không lớn, trông không quá 30 tuổi.

Nơi này là trung tâm của Đường Môn nên người ngoài không thể vào được, vì thế họ vừa đến đã bị các đệ tử của Đường Môn chặn lại hỏi.

“Hai người đến đây làm gì?”, một người hỏi.

Người đàn ông mỉm cười đáp: “Chúng tôi đến tìm Đường Băng Vân”.

Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau: “Anh quen cô chủ à?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng, phiền dẫn đường”.

Đệ tử kia: “Anh chờ ở đây một chút, để tôi đi thông báo…”

Nhưng một người khác đã nổi nóng: “Ai rảnh đâu mà chờ, dẫn đường đi”.

Đệ tử của Đường Môn nhíu mày nói: “Này anh bạn, đây là địa bàn của Đường Môn, anh ăn nói cho cẩn thận”.

“Chết đi!”

Một đường kiếm bay lên từ sau lưng người đó, ánh kiếm loé lên, đầu của đệ tử kia đã rơi xuống đất, má phun xa mấy mét.
 
Chương 2660


Chương 2660

Những người còn lại đều hoảng hốt rồi lùi lại.

Người kia lạnh lùng nói: “Dẫn đường”.

Lúc hắn lên tiếng, đường kiếm đã ngự sẵn trên không chờ giết người.

Các đệ tử của Đường Môn không hề sợ hãi mà nói: “Dám giết đệ tử của Đường Môn, hai người đừng hòng rời khỏi đây”.

Ngô Bình đang ăn sáng thì cảm nhận được một đường kiếm, anh giậm chân rồi xuất hiện ngay ở hiện trường cùng Đường Băng Vân.

Anh vừa xuất hiện, các đệ tử khác đều nói ngay: “Thiếu tôn, hai người này vừa tới đã giết người, sau đó bắt chúng thuộc hạ dẫn đi gặp cô chủ”.

Ngô Bình liếc nhìn hai người đó thì thấy một người ở cảnh giới Chân Quân Thần Hoá, một người thì là Tiên Quân Long Môn. Tu vi của cả hai không thấp, rõ ràng có nền móng vững hơn các Tiên Quân, Chân Quân bình thường ở Địa Tiên Giới.

Anh hỏi: “Hai anh là người của Tiên Giới à?”

Người xuất kiếm lạnh giọng đáp: “Cũng tinh mắt đấy, chúng tôi là đệ tử của Thần Thổ Thông Thiên, phụng mệnh đến dẫn Đường Băng Vân tới Thần Thổ Thông Thiên tu luyện”.

Ngô Bình lạnh mặt nói: “Nếu thế thì tại sao lại giết người?”

Người kia: “Chỉ là một lũ kiến hôi thôi mà, giết rồi thì đã sao? Nếu cậu còn nhiều lời nữa thì tôi tiễn cả cậu luôn đấy”.

Ngô Bình đã là một Nhân Vương nên nào nhịn được cơn tức này, anh hừ nói: “Anh tiễn thử tôi xem”.

Người kia hừ lạnh một tiếng rồi vung kiếm về phía đầu Ngô Bình.

Nhưng ngay sau đó, đã có một quyền ấn đập trúng bụng hắn.

“Uỳnh!”

Quyền đó đấm xuyên qua ngực người đàn ông, tạo thành một vết thương đáng sợ, tim cùng các nội tạng khác đều dập nát rồi rơi xuống đất.

Nguyên Anh của hắn vừa bay ra đã bị một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực bắt lấy, sau đó ném vào lò luyện Minh Thần để luyện hoá Nguyên Anh Đan.

Người còn lại sợ tái mặt đứng im tại chỗ, gã đã gặp nhiều thiên tài rồi, nhưng kiểu kh ủng bố như Ngô Bình thì mới gặp lần đầu.

Gã biết mình chỉ cần nhúc nhích một cái là Ngô Bình sẽ giết gã ngay.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn người ngã dưới đất rồi nói: “Anh là đệ tử của Thần Thổ Thông Thiên à?”

Người này vội vã đáp: “Vâng, tôi là Vệ Bân, là đệ tử của Chu Tước Viện thuộc Thần Thổ Thông Thiên. Tôi phụng mệnh viện chủ tới đón sư muội Băng Vân đến Tiên Giới”

Ngô Bình: “Chu Tước Viện? Đó là nơi nào vậy?”

Vệ Bân đáp: “Thần Thổ Thông Thiên lập nên các viện phủ ở khắp nơi. Chu Tước viện là một chi nhánh nhỏ ở Tiên Giới”.

Ngô Bình cau mày: “Không phải cô ấy nên tới nhánh chính của Thần Thổ Thông Thiên sao?”

Vệ Bân: “Đây là sắp xếp của viện chủ”.

Ngô Bình: “Sao viện Chu Tước tại sao lại muốn cô ấy tới sớm thế?”

Vệ Bân: “Bởi vì sau ba tháng nữa, bốn viện ba tông của Thần Thổ Thông Thiên sẽ thi đấu với nhau. Viện Chu Tước muốn sư muội đại diện cho viện tham gia”.
 
Chương 2661


Chương 2661

Ngô Bình cười lạnh: “Đối thủ của viện Chu Tước đó lai lịch thế nào?”

Vệ Bân vội vã đáp: “Hắn ta tên là Du Bác, là con trai trưởng lão Du thuộc viện Chu Tước. Hắn ta quen thói giết chóc, đến tôi cũng không dám chọc vào”.

Ngô Bình: “Vậy trưởng lão Du tu vi ra sao?”

Vệ Bân: “Trưởng lão Du Sơn Tùng là Tiên quân cảnh giới Bất Tử”.

Ngô Bình đáp: “Anh về nói với họ, Băng Vân vẫn chưa trở thành Địa Tiên, tạm thời không thể đến Thần Thổ Thông Thiên được”.

Đường Băng Vân biết Thần Thổ Thông Thiên rất mạnh, cô không muốn Ngô Bình vì chuyện này mà đắc tội với họ nên nói: “Chồng à, đằng nào cũng phải đi thì giờ em tới đó luôn cũng được”.

Ngô Bình đáp: “Viện Chu Tước không thể bằng trụ sở chính. Để anh nghĩ cách”.

Đường Băng Vân cười đáp: “Không phải ở đâu cũng giống nhau sao?”

Sau đó cô hỏi: “Vệ sư huynh, cả bốn viện và ba tông đều không ở nhánh chính à?”

Vệ Bân đáp: “Đúng vậy sư muội, trụ sở chính nằm ở chốn hồng hoang, bốn viện và ba tông thì rải rác ở nơi khác”

Đường Băng Vân: “Vậy tôi đi cùng anh”.

Ngô Bình hơi cau mày, nói: “Băng Vân, em không cần tới đó ngay lúc này”.

Đường Băng Vân cười đáp: “Đi sớm hay đi muộn thì có gì khác nhau đâu chứ? Hơn nữa, không phải kiểu gì anh cũng tới Tiên Giới và hồng hoang sao?”

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi đáp: “Vậy được. Trong vòng một năm anh sẽ tới đó tìm em”.

Vệ Bân thở phào nhẹ nhõm, nếu Ngô Bình không để Đường Băng Vân đi thì hắn cũng hết cách.

Ngô Bình nhìn Vệ Bân, nói: “Tôi tên Lý Huyền Bình – đồ tôn của Chân Tiên Lã Thuần Dương. Nếu họ Du đó muốn báo thù thì bảo cứ đến tìm tôi. Có điều nếu ông ta dám động tới sợi tóc của Băng Vân thì tôi sẽ đuổi giết đến viện Chu Tước, diệt luôn nhà họ Du!”

Nghe sư tổ của Ngô Bình là Chân Tiên thì Vệ Bân giật nảy mình, vội vã đáp: “Hoá ra là cậu Lý, thất lễ rồi. Danh tiếng của Chân Tiên Thuần Dương làm gì có ai không biết tới. Trưởng lão Du mặc dù là trưởng lão của Thần Thổ Thông Thiên nhưng tuyệt đối không dám đắc tội với Chân Tiên, cho nên cậu cứ yên tâm”.

Ngô Bình lấy ra một lá bùa đưa tin đưa cho Đường Băng Vân, nói: “Băng Vân, nếu em gặp nguy hiểm, có thể dùng lá bùa này liên lạc với Thân Công Nam Tinh của thần Thổ Thông Thiên. Đó là bạn của anh”.

Nghe thấy thế, Vệ Bân cũng giật mình: “Cậu chủ Lý biết thế tử Nam Công sao?”

Ngô Bình: “Anh cũng biết người đó à?”

Vệ Bân cười khổ: “Gia tộc Nam Công là gia tộc thiên phẩm của thần Thổ Thông Thiên. Cháu chắt gia tộc Thân Công lại càng là thiên tài trẻ tuổi số một. Như vậy sao tôi có thể không biết tới được chứ?”

Ngô Bình: “Thế gia thiên phẩm hình như khá có thế lực nhỉ?”

Vệ Bân: “Đương nhiên rồi, thực ra đằng sau bốn viện ba tông đều có bóng dáng các gia tộc lớn”.

Trước đó lúc Ngô Bình buôn chuyện với Thân Công Nam Tinh cũng biết được một chút. Ở chỗ Thần Thổ Thông Thiên không chỉ có một thế lực mà có rất nhiều thế lực tạo thành. Thế gia Thân Công là một thế lực khá mạnh.

Anh hỏi: “Anh Vệ, mời vào nhà ngồi chơi”.

Sau khi đã gọi Vệ Bân vào nhà, Ngô Bình gọi Đường Băng Vân vào phòng đọc sách. Anh nói: “Băng Vân, chuyến này đi em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân”.

Đường Băng Vân cười đáp: “Em biết rồi mà, dù gì em cũng là Võ quân, sang đó cũng là thiên tài trong đám đệ tử. Người bình thường đều sẽ không dám đắc tội với em”.

Ngô Bình lấy ra một cái hộp tròn màu đen, đây là pháp khí không gian, có thể tạo nên một vòng tròn màu đen, nối liền với không gian ở xa.
 
Chương 2662


Chương 2662

Đường Băng Vân nhận lấy cái hộp, cười nói: “Em biết anh lo cho em, nhưng yên tâm đi chồng ơi, không có ai bắt nạt được em đâu”.

Ngô Bình lại đưa cho cô ấy ba quả hồ lô thuốc, nói: “Ba quả hồ lô thuốc này có thể lần lượt uống lúc em đột phá lên cảnh giới Địa Tiên, Chân Quân Nguyên Bối và cảnh giới Long Môn”.

Sau đó anh lại lấy ra một quả thần Thái Nhất, nói: “Đây là quả thần Thái Nhất, đợi em thành Địa Tiên rồi, lúc ngưng tụ nguyên thần nhớ uống quả này vào. Nó sẽ rất tốt cho nguyên thần của em”.

Sau cùng, anh đưa cả cánh tay của Nhân Vương Bảo Tàng mà anh có được, roi da thú, đoản kiếm và mười cái ấn khắc cho cô. Ngoài ra, tất cả tiền báu anh có cũng đưa hết cho cô.

Đường Băng Vân cười khổ: “Chồng à, anh đưa hết gia tài cho em rồi thì anh phải làm sao?”

Ngô Bình: “Anh còn nhiều lắm, em chỉ cần mang theo những thứ này là được. Nhớ là khi đến đó phải cố gắng thể hiện tài năng của mình. Trong thời gian ngắn anh sẽ không thể đến tìm em nhưng thông qua Thân Công Nam Tinh có thể gửi cho em ít đồ. Em có việc gì hãy nói với Thân Công Nam Tinh để liên lạc với anh”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Em biết rồi anh yêu”.

Ngô Bình còn dặn dò thêm một lúc nữa rồi mới ra ngoài gặp Vệ Bân.

Anh nói: “Anh Vệ, Băng Vân đến đó chân ướt chân ráo, vẫn phải nhờ anh chăm sóc cô ấy rồi”.

Anh ta vội vã đáp: “Cậu Lý yên tâm, sư muội là thiên tài, sang bên đó sẽ thành báu vật của viện Chu Tước. Sẽ không ai dám bắt nạt cô ấy đâu”.

Dù Ngô Bình có không nỡ đến đâu thì vẫn phải để Đường Băng Vân đi.

Hai tiếng sau, cuối cùng Đường Băng Vân cũng rời đi cùng Vệ Bân.

Lúc cô ấy đi, Đường Thiên Tuyệt và những người khác ra tận cổng thị trấn tiễn. Hai người họ đi xa dần rồi hoàn toàn khuất bóng.

Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài nói: “Từ biệt chuyến này không biết khi nào mới được gặp lại”.

Ngô Bình: “Ông à, những việc cần dặn dò cháu đều dặn dò cả rồi. Sau này cháu sẽ soạn cả giáo trình gửi qua cho cô ấy”.

Không lâu sau, Ngô Bình cũng rời Đường Môn để về nhà.

Đường Băng Vân đi tới Tiên Giới, tâm trạng anh không được tốt nên Ngô Bình vừa về đã đi tìm Thiên chủ Thanh Tuyết.

“Tâm trạng không tốt sao?”, Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn anh cười hỏi.

Anh đáp: “Thiên chủ có hiểu nhiều về thần Thổ Thông Thiên không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nó là do một Kim tiên Đại La – lão tổ Thông Thiên tạo ra. Ở chỗ đó đã sinh ra rất nhiều thiên tài, có thể coi là đỉnh cao chốn hồng hoang”.

Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn anh hỏi: “Cậu có hứng thú với nơi đó sao?”

Ngô Bình: “Sớm muộn gì tôi cũng tới đó một chuyến”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu cậu chọn đến đó tu luyện cũng không tệ. Có điều nơi đó coi trọng xuất thân. Một người ngoài như cậu chỉ sợ vào đó sẽ khó xoay xở. Trừ khi cậu có đủ tư chất, khiến đám người đó phải coi trọng cậu”.

Ngô Bình: “Khi thành Địa Tiên cảnh giới Linh Biến rồi sẽ lập tức tới đó”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Khi linh khí được phục hồi, thế giới này sẽ còn quan trọng với cậu hơn hồng hoang và Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Thế nên cô mới hạ phàm, mục đích là để tản đi một ít khí vận sao?”

Thiên chủ Thanh Tuyết cười đáp: “Đương nhiên, chỉ là tôi không thể ngờ lại gặp phải tên quái nhân như cậu”
 
Chương 2663


Chương 2663

Ngô Bình: “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp một vị Thiên chủ Tiên Giới ở đây”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nói chuyện chính đi, ngày mai tôi sẽ đột phá cảnh giới Long Môn, cần cậu giúp đỡ”.

Đột phá Long Môn có nghĩa là một bước tiến quan trọng từ cảnh giới Chân Quân lên Tiên Quân, hay chính là cảnh giới thứ nhất của giai đoạn Động Tàng của Địa Tiên.

Một khi đột phá được cảnh giới này thì sẽ như cá chép hoá rồng, cơ thể và nguyên anh đều sẽ lột xác.

Ngô Bình đã đọc Thiên Kiêu Bảo Sách nên biết cảnh giới Địa Tiên có vài tầng cảnh giới nhỏ vô cùng quan trọng, ví dụ như Long Biến, Kết Thai, Long Môn và Động Thiên. Trong đó thì Long Môn là cảnh giới quan trọng nhất.

Bảo Sách đó dùng đơn vị thước để đánh giá về mức độ lột xác của cảnh giới Long Môn, thước càng cao thì lột xác càng triệt để.

Nếu dưới một thước thì quá tầm thường, không có gì đáng nói hết. Từ một thước đến hai thước thì là Tiên Quân bình thường. Nếu có thể trên hai thước thì là người có tư chất, nếu trên được ba thước dưới bốn thước thì là thiên tài.

Từ xưa đến nay, cứ trên ba thước thì được gọi là nhân tài rồi. Tuy nhân tài không nhiều, nhưng năm nào cũng có. Chỉ có những ai vượt trên năm thước mới được gọi là thiên kiêu.

Một khi các thiên kiêu vượt trên năm thước thì có thể lột xác vô cùng mãnh liệt, quá trình này còn có tên là Long biến. Long biến có ba bước, bao nhiêu lâu nay người có thể tiến vào bước đầu tiên cực kỳ hiếm. Còn đến được bước thứ hai thì tìm mỏi mắt mới thấy, hầu hết đều là các nhân vật lừng lẫy thời cổ. Đến bước thứ ba thì chưa từng có ai làm được.

Ngô Bình biết tầm quan trọng của cảnh giới này nên hỏi: “Lẽ nào cô cũng cố ý hạ phàm như nhiều người khác, mục đích là để tu luyện lại từ đầu?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có đúng vậy hay không quan trọng lắm à?”

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên, Long biến có ba bước, cô đã tới được bước nào chưa?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Chưa, tôi mới được bốn thước chín, còn thiếu một chút nữa”.

Ngô Bình: “Tiếc thật!”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có gì đâu mà tiếc, nếu thành công thì vẫn sẽ thành công thôi”.

Ngô Bình: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tôi cần một loại đan dược k1ch thích tiềm năng, cậu giúp được không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đan dược ấy thì tôi có, nhưng nếu uống vào thì sẽ có tác dụng phụ đấy”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thế cũng được”.

Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, lát nữa, tôi sẽ luyện chế cho cô”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Khi nào tôi bắt đầu bước vào giai đoạn Long biến, kiểu gì cũng có người đến hãm hại, đến lúc ấy cậu phải bảo vệ tôi đấy”.

Ngô Bình: “Biết rồi, tôi sẽ mời bạn tôi đến bảo vệ cô”

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Có thêm một người bạn như cậu làm tôi yên tâm bao nhiêu”.

Ngô Bình: “Long biến xong chắc thực lực của cô không kém gì Thiên Tiên đâu nhỉ?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Long biến chỉ là tạo dựng nền móng thôi, muốn bùng nổ thực lực thì phải chờ đến cảnh giới Động Thiên”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô yên tâm, chuyện ngày mai cứ giao cho tôi”.
 
Chương 2664


Chương 2664

Ngô Bình rời khỏi nhà của Thiên chủ Thanh Tuyết xong thì đi gom dược liệu ngay, anh dùng máu rồng làm thuốc dẫn, sau đó đã luyện chế ra một lò đan dược k1ch thích tiềm năng có tên là Âm Dương Đại Tiềm Năng Đan. Loại đan dược này có thể k1ch thích tiềm lực của người khác lên cao gấp mười lần.

Ngô Bình luyện chế được ba viên đan dược, sau đó anh lấy hai viên cùng một viên Thần Linh Đan, hai viên Nguyên Anh Đan rồi đưa cho Thiên chủ Thanh Tuyết.

“Nếu uống một ciên Đại Tiềm Năng Đan xong mà không có tác dụng thì cô có thể uống thêm Nguyên Anh Đan và Thần Linh Đan, chờ thực lực hồi phục rồi hãy uống tiếp viên Đại Tiềm Năng Đan thứ hai, như vậy sẽ có cơ hội hơn”.

Thiên chủ Thanh Tuyết vô cùng cảm kích, nhưng không lên tiếng cảm ơn mà nói: “Tôi biết rồi”.

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau khi trời sáng thì anh đến chùa Đại Thiền để mời đại sư Liễu Duyên tới, sau đó lại đến tiên cảnh Thái Thanh để mời Long Thanh Khâm. Có hai vị cao thủ này thêm đại cần Côn Ngô nữa thì đó ai làm gì được Thiên chủ Thanh Tuyết.

Long Thanh Khâm cười nói: “Ai đột phá cảnh giới mà cần cả hai chúng tôi bảo vệ một lúc thế này?”

Ngô Bình: “Một người bạn có tư chất phi phàm của tôi”.

Liễu Duyên: “Nhị đệ, chỉ là cảnh giới Long Môn thôi mà, làm gì mà quan trọng hoá vấn đề lên thế?”

Ngô Bình: “Đúng là cảnh giới này không có gì, nhưng cô ấy muốn Long biến”.

Long Thanh Khâm tò mò hỏi: “Long biến ư? Là muốn biến thành rồng á?”

Liễu Duyên đã biết nên nói: “Long biến chắc giống Thánh biến của phật môn đúng không?”

Ngô Bình: “Các cách tu luyện trên đời đều có liên quan đến nhau nên đương nhiên hai cách trên cũng có điểm trùng hợp. Nhưng Long biến không phải biến thành rồng, mà là khiến tiềm năng trong cơ thể trở nên mạnh mẽ như rồng, từ đó sẽ có tiềm lực vô hạn và tiềm năng bất tận”.

Long Thanh Khâm: “Mạnh như rồng ư? Thế thì lợi hại thật! Bạn của anh đúng là không đơn giản!”

Liễu Duyên: “Cho nên khi cô ấy đột phá sẽ có nhiều quỷ thần ganh ghét và muốn hãm hại”.

Ngô Bình: “Đúng thế, cho nên tôi mới mời hai người đến hỗ trợ”.

Long Thanh Khâm cười nói: “Đương nhiên là được, nhưng anh đã tìm thấy dược liệu để luyện chế Thuần Huyết Đan mà tôi nhờ chưa?”

Ngô Bình: “Tôi ăn may nên mới tìm thấy một thần quả Thái Ất, dược lực của loại quả này có thể dùng để luyện chế Thuần Huyết Đan. Chờ cô ấy đột phá Long Môn xong thì tôi sẽ luyện chế đan dược cho cô”.

Long Thanh Khâm: “Có một người bạn là thầy luyện đan tuyệt đỉnh như anh sướng thật đấy!”

Liễu Duyên cười nói: “Nhị đệ, nếu rảnh thì cậu cũng luyện chế cho anh ít đan dược đi”.

Ngô Bình đương nhiên không từ chối.

Đến giữa trưa, Thiên chủ Thanh Tuyết đã ngồi xếp bằng trong đình viện, sau đó bắt đầu đột phá cảnh giới.

Ngô Bình, Long Thanh Khâm và Liễu Duyên chia nhau đứng ở ba vị trí để bảo vệ cô ta.

Không lâu sau, có một đám mây đen cực lớn đã che lấp cả bầu trời. Sau đó như có tiếng ma quỷ gào khóc truyền từ phía xa đến.

Âm thanh này xuất hiện ở khắp mọi nơi, sau đó tiến vào thần hồn của Thiên chủ Thanh Tuyết, khiến cô ta rất nhức đầu.

Đột nhiên có tiếng thiền kinh vang lên, đó là Ngô Bình đang thi triển Bàn Nhược Thiền Công, để áp chế những âm thanh của tà môn mạt đạo.

Bấy giờ, Thiên chủ Thanh Tuyết mới uống một viên Âm Dương Đại Tiềm Năng Đan để bắt đầu vượt cảnh giới.
 
Chương 2665


Chương 2665

Ngô Bình nhìn thấy cô ta không ngừng tích tụ sức mạnh trong cơ thể.

Một phút, mười phút, ba mươi phút, Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn ngồi im bất động. Nhưng thật ra cơ thể cô ta hiện giờ đang có sự thay đổi rất lớn.

Đột nhiên có một cái móng vuốt khổng lồ màu đen có đầy vẩy bay tới, phía sau nó là một bóng đen to lớn lúc ẩn lúc hiện.

“Biến!”

Liễu Duyên hừ một tiếng rồi hô lên, một bàn tay phật màu vàng đã chặn cái móng vuốt ấy lại, hai bên va chạm với nhau trên không trung.

Tiếp đó, lại có một đường kiếm bay từ đâu tới với sát khí ngất trời.

Long Thanh Khâm hét lên rồi biến ra một cái móng rồng với long uy đáng sợ để cản đường kiếm ấy lại.

Phía Nam lại vang lên tiếng trống, mỗi tiếng trống như đang đập vào tim người ta, khiến ai cũng muốn phát điên.

Ngô Bình híp mắt lại, sau đó dốc toàn lực thi triển thần bùa Thái Ất rồi hét lên: “Phá!”

Ngay sau đó đã có một đường kiếm còn sáng hơn ánh mặt trời dài cả chục nghìn mét đã bay về phía Nam. Đường chém này vượt qua cả nghìn cây số để chém tới một hòn đảo ở Nam Hải.

Lúc này, có một ông lão không rõ theo đạo nào đang ở đây. Ông ta mặc quần áo rách rưới, cổ treo đầy đầu lâu khô, trước mặt ông ta có một cái trống đang bay lơ lửng, ông ta đang tung từng cú đấm vào mặt trống.

Đột nhiên có một đường kiếm bay tới, ông lão vội né đi, nhưng cái trống đã bị đường chém bổ làm đôi.

Ông ta thở dài nói: “Thôi xong”, dứt lời, ông ta lâp tức biến mất.

Tiếp đó, lại có một đám mây đỏ bay từ phía Bắc tới, trên đó là vô vàn các con mắt màu đỏ đẫm máu, đảm bảo ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

Các con mắt này toả ra ánh sáng đỏ rồi chiếu xuống người Thiên chủ Thanh Tuyết.

Đúng lúc này, đại thần Côn Ngô đã bùng nổ, một bàn tay to lớn chộp lên không trung, đập tan đám mây đó, thậm chí còn cào một mảng lớn xuống dưới.

Đám mây vang lên tiếng hét chói tai, sau đó tan biến.

Đại thần Côn Ngô cào một mảng mấy xuống rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành, ăn xong ông ấy cười phá lên khoái chí.

Kể ra thì chậm, nhưng thực chất mọi chuyện diễn ra rất nhanh.

Uỳnh!

Đột nhiên có một luồng khí tức đặc biệt vây quanh người Thiên chủ Thanh Tuyết, khiến Ngô Bình được phen kinh ngạc.

Cảm nhận được luồng khí tức ấy, bàn tay khồng lồ và ánh sáng vàng đều lập tức rút lui. Long Thanh Khâm và Liễu Duyên cũng lui xuống, sau đó lặng lẽ quan sát Thiên chủ Thanh Tuyết.

Thiên chủ Thanh Tuyết mở mắt ra, sau đó vươn tay giang chân, sức mạnh ở xung quanh đã có sự thay đổi.

“Việc lớn đã thành, cảm ơn các vị”.

Mọi người đều thở phào một hơi.

Ngô Bình hỏi ngay: “Bước thứ mấy đấy?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Bước thứ nhất, tôi đã nhìn thấy bước thứ hai của Long biến rồi nhưng không chạm đến được. Tôi cảm thấy nó rất xa vời với mình. Chắc tôi phải tu luyện thêm chục kiếp nữa mới có thể chạm tới nó được”.

Ngô Bình trầm tư nói: “Khó thế cơ à?”
 
Chương 2666


Chương 2666

Thiên chủ Thanh Tuyết thờ dài nói: “Ừm, khó lắm. Nhưng cũng may là tôi chạm được đến bước thứ nhất rồi”.

Ngô Bình chưa có kinh nghiệm về vụ này nên phải hỏi thật cặn kẽ, vì mấy khi mới có cơ hội quý giá như thế.

Đương nhiên là Thiên chủ Thanh Tuyết biết sao nói vậy, kể lại toàn bộ quá trình cho Ngô Bình nghe.

Nghe xong, Ngô Bình cảm thán: “Long biến quả là thần kỳ, uy lực mạnh thật!”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Giờ tôi phải bế quan để củng cố tu vi rồi, chào mọi người!”

Ba người khác không làm phiền cô ta nữa, mà về con thuyền trên hồ rồi vừa uống trà vừa trò chuyện.

Ban nãy, Ngô Bình đã thi triển thần phù Thái Ất nên đang rất mệt, anh uống vài viên đan dược vào rồi vừa khôi phục thể lực vừa trò chuyện với hai người kia.

Song, họ mưới tán ngẫu được mấy câu thì Ngô Bình chợt ngẩn ra, anh nhắm mắt lại rồi ngồi im bất động.

Long Thanh Khâm và Liễu Duyên lập tức im lặng rồi lặng lẽ ngồi chờ. Họ biết Ngô Bình đang tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, đây là một trạng thái rất hiếm gặp.

Cứ thế, bọn họ đã ngồi đến tận tối.

Đột nhiên Ngô Bình cử động, sau đó anh nâng cốc trà đã nguội ngắt lên miệng rồi nói: “Ơ, sao đã tối rồi? Mà sao trà nguội thế?’

Long Thanh Khâm lườm anh: “Anh vừa tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, hại bọn tôi phải ngồi im chờ ba tiếng rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Xin lỗi, ban nãy tự nhiên tôi lại nghĩ hình như Long biến giống cảnh giới Đế của Nhân Tiên. Cảnh giới Đế là phá bỏ xiềng xích để phong thích sức mạnh. Còn Long biến cũng tương tự như thế nên hai cái này có hiệu quả ngang nhau”.

Anh vừa nói xong thì quanh người chợt có tia sáng màu tím bao trùm, thấy thế Liễu Duyên đầy ngưỡng mộ nói: “Nhị đệ, mới thế mà cậu đã phá được xiềng xích rồi”.

Thì ra Ngô Bình đã phá được rào cản huyết mạch và có thêm một năng lực mới, vì thế có thể lĩnh ngộ được thiên phú bất cứ lúc nào và ở đâu.

Có nghĩa là dù lúc nào hay ở đâu thì anh cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ này. Với người bình thường mà nói thì đây là trạng thái mà ai cũng muốn có, nhưng trong cuộc đời của một tu sĩ thiên tài chắc cũng chỉ có đôi lần trải nghiệm cảm giác ấy thôi.

Còn Ngô Bình thì có năng lực tiến vào trạng thái ấy mọi lúc mọi nơi, đây rõ ràng là một năng lực quá siêu phàm.

Anh vươn vai rồi nói: “Thanh Khâm, tôi đi luyện đan đây”.

Long Thanh Khâm cười nói: “Ừm, tôi và đại sư Liễu Duyên ngồi chờ ở đây nhé”.

Sau khi về nhà, Ngô Bình mới nhớ ra hôm nay là tết trung thu, cả ông nội anh và Lý Mai đều đang ở đây. Vì thế, anh tạm gác chuyện luyện đan sang một bên rồi cùng ông và chú mình uống rượu.

Đến khi mọi người về phòng nghỉ ngơi rồi thì anh mới đi luyện đan. Trong lúc luyện đan, anh lại tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, loáng cái một lò đan dược đã xong, bốn viên đan dược đế phẩm ra lò.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tiến vào trạng thái lĩnh ngộ còn khiến đan dược mình luyện chế tăng thêm cấp bậc”.

Đan dược đế phẩm có thể coi là hàng hiếm với các thầy luyện đan.

Ngô Bình đưa đan dược cho Long Thanh Khâm, cô ấy uống ngay một viên để củng cố huyết mạch.

Sau khi trời sáng, Liễu Duyên cũng ra về.

 
 
Chương 2667


Chương 2667

Sau một đêm uống đan dược, Long Thanh Khâm đã có sự thay đổi rõ ràng nên cũng chào Ngô Bình rồi về bế quan.

Liên tục tiến vào trạng thái lĩnh ngộ nên cả ngày nên Ngô Bình đã mệt lử, anh ngáp dài rồi về phòng đi ngủ. Một lát sau, Trương Lệ gọi anh ra anh cơm, anh cũng không ra mà chỉ nằm ngủ say sưa.

Khi anh mở mắt ra thì trời đã tối, anh rửa mặt rồi lẩm bẩm: “Xem ra không thể tiến vào trạng thái này thường xuyên được, vì rất tốn sức”.

Đột nhiên Hỉ Bảo chạy vào, thằng bé quấn dây thừng quanh cổ một con chó đen rồi cưỡi lên lưng nó như cưỡi ngựa.

Mấy hôm trước, Ngô Bình đã dẫn hai con chó đen về nhà. Hiện giờ, chúng đã trở thành vật cưỡi của Hỉ Bảo.

Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, con lại nghịch ngợm gì thế hả?”

Sau đó, Lý Thiên Thạch cũng chạy vào rồi gật đầu chào Ngô Bình: “Cậu chủ”.

Ngô Bình hỏi: “Thiên Thạch, hôm nay Hỉ Bảo có học bài không?”

Hỉ Bảo nháy mắt với Lý Thiên Thạch, nhưng cậu ấy vẫn thật thà nói: “Cậu chủ, hôm nay cậu Hỉ Bảo không học hành gì, buổi sáng thì vờn cá, chiều thì cưỡi chó”.

Ngô Bình nổi giận rồi bế Hỉ Bảo lên tét cho hai cái vào mông: “Con không chịu khó học hành thì sau lớn lên làm được cái gì hả?”

Anh ra tay rất mạnh làm Hỉ Bảo khóc toáng lên: “Con sai rồi, bố đứng đánh nữa, hu hu…”

Sau đó, Ngô Bình bỏ Hỉ Bảo xuống rồi chạy đi ăn chút gì đó.

Ăn uống no nê xong, anh mới thấy tinh thần phấn chấn hơn.

Hỉ Bảo ủ rĩ cầm sách lên đọc, còn Ngô Bình ngồi cạnh đó soạn giáo án. Dù ở học viện Võ Đạo hay Đường Môn thì giáo án của anh cũng rất quý, vì thế anh rất tâm huyết với nó, thậm chí còn tiến vào trạng thái lĩnh ngộ để viết.

Thấy đã đến trưa, Ngô Minh và Mỹ Ngọc đều đến tìm Ngô Bình.

“Anh, bọn em phải về trường rồi”, Ngô Mi nói.

Ngô Bình: “Không ở nhà chơi thêm nữa à?”

Ngô Mi: “Ngày mai, trường tổ chức cắm trại, bọn em phải đi”.

Nghe nói hai cô gái sẽ đi cắm trại, Ngô Bình hỏi: “Cắm trại ở đâu thế?”

Mỹ Ngọc: “Núi Dã Nhân ở phía Bắc Thiên Kinh”.

Ngô Bình: “Bây giờ bên ngoài đang hỗn loạn lắm, hai đứa đừng đi cắm trại thì hơn”.

Ngô Mi lườm anh: “Anh, cả lớp đều đi mà bọn em không đi thì coi sao được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi: “Được rồi”.

Anh gọi: “Thiên Chiếu!”

Thiên Chiếu lập tức xuất hiện cạnh Ngô Bình rồi nói: “Chủ nhân”.

“Ngô Mi và Mỹ Ngọc sẽ đi cắm trại, ông hãy âm thầm bảo vệ hai đứa, có gì thì phải báo ngay cho tôi”.

Thần Chiếu nói: “Vâng, chủ nhân cứ yên tâm!”

Buổi chiều, Ngô Mi và Mỹ Ngọc đã lên xe đến Thiên Kinh, Ngô Bình thì tiếp tục làm giáo án.

Hơn bốn giờ chiều, Lý Dư chợt bay lên rồi đáp xuống cạnh Ngô Bình, tay cậu ta gãy làm mấy đoạn, miệng và mũi không ngừng chảy máu.

“Chủ nhân, Lý Tố bị người ta bắt đi rồi”, đôi mắt cậu ta đỏ hoe.
 
Chương 2668


Chương 2668

Càng gặp chuyện lớn, Ngô Bình càng bình tĩnh, anh nói: “Kể tôi nghe xem nào”.

Lý Dư kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra hai con thuồng luồng đã là vua của dòng sông, không một sinh vật nào của hạ du dám đối đầu với chúng.

Hôm nay, hai con thuồng luồng bơi đến một nhánh sông có tên là Ngọc Thuỷ để thăm dò. Ngọc Thuỷ tập trung hơn chục con sông, diện tích lưu vực trải rộng ba tỉnh, phạm vi rất lớn nên là nhánh chính.

Hai con thuồng luồng vừa bơi đến đây thăm dò thì nhìn thấy có một lão rùa chục nghìn năm ở trong một đập nước. Con rùa già cảm nhận được ký tức của hai con thuồng luồng nên vội vàng bơi ra chào.

Hai bên chưa nói được mấy câu thì đã có ánh lửa rơi từ trên cao xuống, ánh lửa đó rất đáng sợ, nó vừa chạm xuống mặt nước một cái là nước ở trong đầm đã sôi sùng sục, hai con thuồng luồng và con rùa già phải nhảy lên cao ngay.

Chúng vừa bay lên cao thì thấy đã có hai tu sĩ tài giỏi chờ bắt mình. Lý Tố biết không thể đánh lại được họ nên đã liều mình chống trả, mặc cho bản thân bị thương nặng nên đã đánh bại được một người, để Lý Dư có thể chạy trốn.

Lý Dư biết phải về báo cho Ngô Bình ngay, vì thế bỏ Lý Tố lại đó rồi chạy thật nhanh về nhà bẩm báo.

Ngô Bình bỏ các thứ trong tay xuống rồi nói: “Mau dẫn đường”.

Lý Dư và Lý Tố đều là thuộc hạ của anh, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi chúng còn là thuồng luồng?

Một người một thuồng luồng đi tới con sông lớn, họ vừa đi được một đoạn thì thấy có một cơn gió đen cuốn tới. Hai bên vừa gặp mặt thì cơn gió đen đã dừng lại, một người đàn ông mặc áo bào đen bước ra.

Người đó nhìn thấy Lý Dư thì cười nói: “Mày chạy nhanh đấy, ra đây cho tao!”

Hắn chộp tay, một pháp lực kh ủng bố đã ngưng tụ thành một bàn tay lớn rồi vồ về phía Lý Dư, hoàn toàn phớt lờ Ngô Bình.

Lý Dư đứng im bất động, sau đó nhìn người đàn ông như thể hắn đã chết rồi.

Ngô Bình bay lên cao rồi tung một quyền ấn về phía người đàn ông, bàn tay khổng lồ và quyền ấn va chạm rồi nổ tung. Nhưng quyền ấn của Ngô Bình vẫn lao đi tiếp và đập trúng vào ngực người đàn ông.

Phụt!

Mấy tầng phòng ngự của người đàn ông đều bị phá vỡ, hắn rơi xuống sông như một quả bom.

Ngô Bình nhìn xuống sông rồi nói: “Giả chết mà làm gì, lên đây!”

Người đàn ông bay lên, sau đó vô cùng kinh hãi nhìn Ngô Bình: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Tôi là người sắp đánh chết anh, trước khi chết có gì muốn nói không?”

Người đàn ông hừ lạnh nói: “Đúng là cậu rất mạnh, nhưng tôi là người của Tiên Giới! Cậu chỉ là một tu sĩ của Hạ Giới thôi, có đọ lại được với môn phái của Tiên Giới không?”

Ngô Bình: “Thế à? Ông thử nói tên môn phái mình đi, để tôi hỏi sư tôt”.

Người đàn ông giật mình, nghi ngờ Ngô Bình có lai lịch lớn, hắn nói: “Tôi là Hoàng Kinh – đệ tử của Kim Đỉnh Tông”.

Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông? Chắc là môn phái tầm phào rồi”.

Hoàng kinh cau mày: “Tuy Kim Đỉnh Tông chỉ là môn phái hạng hai, nhưng không ai được phép xỉ nhục”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi xỉ nhục anh đấy thì sao nào? Sư tổ của tôi là Chân Tiên, một môn phái cỏn con như các người có là gì chứ?”

Hoàng kinh hoảng hốt: “Cái gì? Chân Tiên ư?”

Chỉ có môn phái hạng nhất mới có Chân Tiên, một Chân Tiên có thể dễ dàng tiêu diệt cả một môn phái hạng hai, thậm chí là hạng nhất.

Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông phải không? Tôi nhớ rồi đấy!”
 
Chương 2669


Chương 2669

Hoàng kinh tái mặt nói: “Bảo sao thực lực của cậu lại mạnh thế, ra là có sư tổ là Chân Tiên”.

Ngô Bình: “Các người dám động tới thuồng luồng của nhà tôi, to gan nhỉ!”

Hoàng kinh thầm thấy xui xẻo, cứ tưởng xuống Hạ Giới rồi thì đệ tử của môn phái hạng hai như họ có thể tung hoành thiên hạ, ai dè vừa đặt chân xuống đây đã gặp ngay cao thủ.

Hắn tiến lên hành lễ: “Xin hỏi họ tên của cậu”.

Ngô Bình: “Tôi họ Lý”.

“Ra là cậu Lý”, Hoàng kinh nói: “Trước đó, chúng tôi không biết hai con thuồng luồng này là của cậu nên mới đắc tội”.

Nói rồi, hắn thầm truyền âm đi, ngay sau đó Lý Tố đã được một tu sĩ mặc áo xanh đưa đến.

Hoàng kinh nói: “Sư đệ, mau thả con thuồng luồng ấy ra”.

Tu sĩ áo xanh lạnh lùng nói: “Sư huynh, mãi mình mới bắt được nó, sao lại thả?”, nói rồi, người đó lừ mắt nhìn Ngô Bình.

Hoàng kinh: “Sư tổ của cậu Lý đây là Chân Tiên đấy”.

Nghe thấy thế, tu sĩ áo xanh ngẩn ra, phản ứng không kém Hoàng kinh là bao. Người đó gần như thả Lý Tố ra ngay lập tức mà không hề do dự.

Lý Tố đã bị thương nặng, toàn thân nhuốm máu, ngoài ra còn bị tổn thương nguyên khí.

Cô ấy đi tới cạnh Ngô Bình rồi hành lễ: “Chủ nhân”.

Ngô Bình lấy hai viên đan dược trị thương ra cho cô ấy uống.

Sau đó, anh lạnh lùng nói với hai người của Kim Đỉnh Tông: “Hai người đã đánh thuồng luồng nhà tôi bị thương, giờ tính thế nào đây?”

Hai người đó liếc nhìn nhau, Hoàng kinh nói: “Cậu Lý, cậu muốn chúng tôi bồi thường thế nào?”

Ngô Bình: “Tôi nghe nói vừa nãy các người đang lùng giết con rùa già đúng không?”

Hoàng kinh: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Nó đang tu luyện ở đầm nước, có đắc tội gì với các người đâu?”

Hoàng kinh: “Chuyện là thế này. Mấy hôm trước, chúng tôi tình cờ phát hiện trên mai của con rùa già ấy có mấy chữ thần rất kỳ diệu. Vì thế, hai chúng tôi mới muốn bắt nó để nghiên cứu mấy chữ ấy”.

Ngô Bình: “Hai người thả con rùa ấy ra, tôi sẽ bỏ qua chuyện đánh thuồng luồng nhà tôi”.

Người mặc áo xanh nói ngay: “Không được!”

Ngô Bình cười lạnh: “Không đồng ý cũng được, nhưng hai người sẽ không được đi đâu hết”.

Nói rồi, anh thi triển Hỗn Nguyên Tiên Lực rồi tấn công hai người đó.

Hoàng kinh nói: “Cậu Lý bớt giận! Chúng tôi đồng ý thả nó ra”.

Nói rồi, hắn vung tay lên, một con rùa dài hơn chục mét đã rơi xuống nước. Con rùa già ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi gật đầu tỏ lòng biết ơn.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Hai người đi đi!”

Hoàng kinh không nói nhiều mà kéo người áo xanh đi ngay.

Hai người kia bay đi được một đoạn thì người mặc áo xanh trầm giọng nói: “Sư huynh, chúng ta liên thủ khéo có thể giết được cậu ta đấy”.

Hoàng kinh thở dài: “Nếu giết người thì cậu nghĩ tôi có phải nhịn nhục vậy không?”

Tu sĩ áo xanh: “Sư huynh, ý anh là chúng ta bắt tay lại cũng không phải đối thủ của cậu ta ư?”
 
Chương 2670


Chương 2670

Hoàng kinh: “Tuy chúng ta đều là Tiên Quân, nhưng thực lực của cậu ta chắc chắn phải cao hơn. Ban nãy, cậu ta mới đánh anh một quyền thôi mà đã phá vỡ ba tầng hộ thể của anh rồi, anh còn suýt bị thương nặng đấy. Hơn nữa, cậu ta còn là đồ tôn của Chân Tiên, kiểu gì trên người chẳng có bảo bối hộ thân. Nhỡ cậu ta lấy sát bùa Chân Tiên ra thì đến tông chủ cũng không cứu được mình đâu”.

Tu sĩ áo xanh: “Sư huynh, nhỡ cậu ta bịa ra chuyện có sư tổ là Chân Tiên thì sao?”

Hoàng kinh: “Nếu cậu ta không phải đồ tôn của Chân Tiên thì sao có thể mạnh vậy được? Đã thế còn nhận hai con thuồng luồng làm thuộc hạ nữa?”

Tu sĩ áo xanh không nói gì nữa, vì thấy lời của sư huynh mình có lý.

“Coi như lần này mình xui vậy, hi vọng sau này không gặp lại cậu ta nữa”, Hoàng kinh chán nản nói. Những người ở Tiên Giới là vậy, nếu chọc phải người mạnh hơn thì mình phải khúm núm.

Hai người của Kim Đỉnh Tông đi rồi, Ngô Bình mới đáp xuống lưng con rùa già, quả nhiên anh nhìn thấy chi chít chữ ở đây. Nhưng nét chữ đã rất mờ, gần như sắp biến mất rồi. Anh nhanh chóng ghi nhớ các con chữ bằng nhãn lực của mình rồi hỏi: “Ông rùa, các con chữ trên lưng ông ở đâu ra thế?”

Thật ra tu vi của ông rùa già không thua gì hai con thuồng luồng, ông ấy nói tiếng người: “Thưa cậu, tôi đã sống ở Ngọc Thuỷ hơn 13 nghìn năm rồi. 12 nghìn năm trước, khi tôi còn chưa có trí tuệ, một cơn sóng thần đã đẩy tôi tới một động phủ dưới lòng đất. Có một tấm bia đá ở đây, mặt bia có mấy con chữ. Tôi đọc xong mấy con chữ ấy thì thấy đầu óc sáng suốt. Vì thế, tôi đã lăn người trên tấm bia ấy để in các con chữ lên mai rùa”.

Ngô Bình: “Chữ ông in là chữ thần thượng cổ đấy”.

Ông rùa hỏi: “Chữ thần thượng cổ gì cơ?”

Ngô Bình: “Chữ tiên có nguồn gốc từ chữ thần thượng cổ”.

Ông rùa: “Những chữ này có nghĩa là gì?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là một phép thần thông thượng cổ”.

Anh hỏi: “Động phủ đó giờ còn không?”

Ông rùa: “Mấy nghìn năm trước, lối vào đã bị đá lấp kín rồi”.

Ngô Bình: “Không sao, ông cứ nói cho tôi biết vị trí đi, tự tôi đi tìm”.

Ông rùa: “Được, cậu đi theo tôi”.

Ông rùa bơi đi rất nhanh, làm dòng nước cuộn dâng các con sóng lớn. Sau khi bơi vào trăm cây số, nó đã bơi vào một con sông nhỏ.

Sau đó, ông rùa nói: “Phía trước là bùn đất, động phủ bị chặn lối vào rồi”.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì lập tức phát hiện vị trí của động phủ ngay. Nơi đó cách lòng sông hơn 50 mét, thần niệm không thể tiến tới được, hèn chi mà không có ai phát hiện ra.

Anh đáp xuống chỗ bùn đất đó rồi thi triển thuật Địa Độn, ngay sau đó đã độn thổ xuống lối vào của động phủ. Cánh cửa đã đổ nên anh có thể dễ dàng đi vào ngay.

Trong đây toàn là bùn vàng, anh tìm môt vòng mới nhìn thấy tấm bia đá. Gọi là tấm bia, chứ thật ra nó là một khối ngọc thần.

Anh nhìn các chữ thần trên đó rồi sáng mắt lên ngay. Sau khi đọc hết bản hoàn chỉnh, Ngô Bình nói: “Là Đại Mệnh Vận Thuật! Trên đời có loại pháp thuật kỳ diệu này ư?”

Thì ra Đại Mệnh Vận Thuật có thể hấp thu, thay đổi hoặc hoán đổi số mệnh của người khác.

Trên đó có biết tu luyện pháp thuật này có yêu cầu rất cao với người tu luyện, điều kiện thứ nhất là phải tu luyện được Vận Mệnh Chi Nhãn, bước này cực khó, ti tỉ người may ra mới có một người thành công.

Ngô Bình ghi nhớ toàn bộ phép thần thuật này, sau đó chuyển luôn tấm bia thần vào không gian trữ đồ.

“Chắc không chỉ có mỗi tấm bia này chứ, mình phải tìm tiếp mới được”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom