Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2631


Chương 2631

Hoàng Phủ Thiên Quân bực mình nói: “Tôi không biết, đừng có tìm tôi”.

Giờ anh ta đang rất bực bội, Hoàng Phủ Hằng mất tích xong, gia tộc Hoàng Phủ xuống dốc không phanh, ngày nào cũng bị đòi nợ, đến lão tổ cũng phải xuất quan rồi.

May mà nền móng nhà họ vứng nên vẫn qua được ải này. Gia tộc Hoàng Phủ có một vị trưởng bối dạy học ở học viện Võ Đạo. Lần này, anh ta đến là muốn tiến vào Tiên Võ Tháp rồi trở thành một thầy giáo.

Hoàng Phủ Thiên Quân vừa ngồi xuống, đã có một người đàn ông cao lớn đi vào, khí tức của người này rất đặc biệt, khiến nhiều người phải chú ý đến.

Ngô Bình liếc nhìn thì đoán chắc người này luyện Hình Ý Quyền. Điểm đặc biệt là người này đã luyện được quyền ý, hơn nữa còn rất tinh thuần.

“Đúng là thiên hạ rộng lớn không thiếu các thiên tài”, anh thầm nghĩ.

Mọi người vẫn còn đang quan sát người mới vào này thì lại có thêm vài người nữa xuất hiện.

Có người nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, đệ tử tục gia của chùa Đại Thiền cũng đến kìa”.

Ngô Bình không biết nhiều đệ tử tục gia của chùa Đại Thiền, vì những người này thường không xuất hiện ở chùa. Tuy thế thì vẫn có không ít người tài giỏi, không phải đại gia thì cũng là bá chủ.

Bọn họ ngồi cùng với nhau, sau đó thì thầm nói chuyện, một người nói: “Sư thúc Viên Chân và sư huynh Tông Nguyên là thầy giáo ở đây, chờ thi xong, chúng ta cùng đi chào nhé”.

Ngô Bình nghe nói Bắc Viện còn có thầy giáo là người của chùa Đại Thiền thì hỏi: “Các anh là đệ tử tục gua của chùa Đại Thiền à?”

Bốn người đó nhìn Ngô Bình, một người đàn ông mặt dài đáp: “Đúng, anh có chuyện gì không?”

Ngô Bình: “Tôi cũng có chút gốc rễ liên quan đến chùa Đại Thiền”.

Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: “Anh cũng là đệ tử của chùa ư?”

Ngô Bình: “Coi là vậy, trên danh nghĩa thì tôi là đệ tử của đại sư Quảng Tuệ”.

Bốn người kia ngạc nhiên, đại sư Quảng Tuệ là một trong ba vị tổ sư của chùa Đại Thiền. Nếu Ngô Bình là đệ tử của ông ấy thì họ phải chào anh là sư tổ.

Người đàn ông mặt dài hỏi: “Anh tên là gì?”

Ngô Bình: “Ngô Bình”.

Người đó ngẫm nghĩ rồi chợt ngẩn người, sau đó vội vàng hành lễ: “Đệ tử Hoa Duy tham kiến sư tổ”.

Ba người còn lại cũng hành lễ ngay, họ đều đã nghe đến tên của Ngô Bình, anh đúng là đệ tử của đại sư Quảng Tuệ. Hơn nữa, họ còn biết Ngô Bình đã chữa khỏi cho đại sư Liễu Duyên.

Ngô Bình nói: “Không cần đa lễ, thân phận ấy chỉ trên danh nghĩa thôi, chứ không phải thật đâu”.

Hoa Duy nói: “Chùa Đại Thiền rất coi trọng lễ tiết nên không thể bỏ qua được ạ”.

Người khác nói: “Sư tổ, đệ tử là Hàn Nhất Minh. Chúng đệ tử vừa từ chùa đến đây, nghe nói người đã chữa khỏi cho đại sư Liễu Duyên ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, chúng tôi còn kết nghĩa huynh đệ nữa”.

Bốn người đó đưa mắt nhìn nhau, nếu Ngô Bình kết nghĩa với đại sư Liễu Duyên thì chẳng phải lại có thân phận cao hơn ư?

Ngô Bình nói: “Mọi người được mời nên mới đến tham gia cuộc thi à?”

Hàn Nhất Minh nói: “Sư tổ, là sư thúc Viên Chân và sư huynh Tông Nguyên xếp vị trí cho chúng đệ tử ạ”.

Ban nãy, Ngô Bình đã nghe họ nói vậy rồi: “Ừm, xem ra chùa Đại Thiền có nền móng vững lắm”.

Mấy người này rất kính trọng Ngô Bình, anh ngồi, còn họ đứng rồi hỏi gì nói đấy. Nhưng sự kính trọng của họ là dành cho vai vế của Ngô Bình, dẫu sao anh cũng là đệ tử của Quảng Tuệ và anh em kết nghĩa của Liễu Duyên. Chỉ cần một trong hai thân phận này thôi cũng đủ doạ người lắm rồi.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình phát hiện Hàn Nhất Minh có kinh lạc bất ổn, anh quan sát kỹ hơn thì biết anh ta luyện công có vấn đề nên hỏi: “Anh luyện Thiết Cốt Công – một trong 72 tuyệt kỹ của chùa à?”

Hàn Nhất Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao sư tổ biết ạ?”
 
Chương 2632


Chương 2632

Ngô Bình: “Anh luyện công có vấn đề, có phải xương cốt thường xuyên đau nhức và sức mạnh không được thông suốt không?”

Hàn Nhất Minh gật đầu nói: “Đúng ạ, đệ tử tu luyện Thiết Cốt Công 13 năm rồi, thật sự rất nỗ lực, nhưng không biết tại sao sau khi luyện đến tầng thứ bảy xong thì không thể tiến bộ tiếp được nữa”.

Thiết Cốt Công của chùa Đại Thiền có 12 tầng. Sau khi luyện thành sẽ có sức mạnh rất lớn, xương cốt thì cứng rắn, võ kỹ mà công pháp sinh ra cũng rất đáng sợ, ví dụ như Thiết Trảo Công, Thiết Sơn Kháo… chúng đều có các chiêu thức với một đòn trí mạng.

Ngô Bình nói: “Quá trình tu luyện của anh có vấn đề rồi, ra đây rồi tôi dạy cho cách luyện công chính xác”.

Hàn Nhất Minh mừng rỡ rồi quỳ ngay trước mặt Ngô Bình, anh dùng thuật bí âm rồi truyền thụ cách tu luyện đúng đắn cho anh ta.

Ngô Bình đã đọc hết 72 tuyệt kỹ của cc, vì thế anh biết hết vấn đề của chú. Với Thiết Cốt Công, khi luyện xong tầng thứ bảy rồi sang tầng thứ tám rất dễ luyện hỏng kinh lạc, khiến cho người luyện không thể tiến bộ tiếp được nữa.

Vì thế, Ngô Bình đã truyền cho Hàn Nhất Minh một phương thuốc và cách luyện chính xác. Như vậy thì chưa tới một tháng nữa, anh ta sẽ đột phá được tầng thứ bảy và lên tầng thứ tám, thậm chí là tầng chín luôn.

Nhận được truyền thừa xong, Hàn Nhất Minh lập tức biết ngay cách này giúp ích cho mình lớn cỡ nào, vì thế anh ta cảm kích nói: “Cảm ơn sư tổ đã chỉ dẫn”.

Hoa Duy thấy Hàn Nhất Minh được Ngô Bình chỉ dẫn thì vội nói: “Sư tổ, người có thể giúp đệ tử được không ạ?”

Thì ra, quá trình tu luyện của anh ấy cũng có vấn đề, khiến tu ti mắc kẹt một chỗ nhiều năm rồi.

Ngô Bình quan sát rồi phát hiện ra ngay vấn đề của anh ấy nằm ở đâu nên nhanh chóng truyền thụ cách giải quyết ngay.

Mọi người thấy Ngô Bình xử lý các vấn đề nhanh gọn lẹ như vậy thì vô cùng khiếp sợ, tài năng của Thần Quân đây ư?

Lúc này, lại có thêm một người đàn ông trung niên thấp nhỏ đi vào, ông ấy nói: “Tháp Tiên Võ sắp mở, mọi người hãy xếp hàng rồi đi theo tôi”.

Thấy thế, mọi người đều đẩy Ngô Bình lên đứng đầu, còn họ mới xếp theo thứ tự. Lúc này, không ai tranh giành, vì ai cũng muốn là người đi vào tháp cuối cùng, chứ không phải đầu tiên. Lý do rất đơn giản thôi, người vào cuối cùng có thể rút kinh nghiệm từ những người vào trước.

Ngô Bình đi đầu luôn, sau đó bọn họ đi theo người đàn ông đến một toà tháp cao 13 tầng.

Đây là một toà bảo tháp toả ra ánh sáng thần kỳ. Tầng một rất lớn với diện tích hơn chục mẫu, cửa cao hơn chục mét rộng năm mét.

Người đàn ông nói: “Mọi người vào đi, sau đó hoàn thành vòng thi theo chỉ dẫn”.

Ngô Bình hỏi: “Toà tháp này có 13 tầng, không biết cuộc thi tiến hành ở tầng nào?”

Người đàn ông: “Tư chất khác nhau sẽ thi ở các tầng khác nhau, nhưng hầu hết mọi người sẽ thi ở ba tầng đầu”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi vào trong.

Sau khi vào đó, anh nhìn thấy có một cái bậc bằng vàng cao nửa mét trong đại sảnh, trên đó khắc đầy bùa chú. Bên cách cái bậc có một tấm biển nhắc người dự thi phải bước lên bậc.

Ngô Bình không chút do dự mà nhảy lên đó ngay. Sau đó có một vòng sáng xuất hiện, anh nghe thấy một tiếng động nhẹ, một trùm sáng rơi xuống rồi biến thành một thiếu niên mặc áo bào trắng.
 
Chương 2633


Chương 2633

Cậu thiếu niên cười nói: “Tư chất của anh rất phi phàm nên đã kích hoạt thành công hình thức thiên tài của tháp Tiên Võ”.

Ngô Bình nhìn cậu thiếu niên rồi nhớ tới chuyện ở Thái Thanh Tiên Cảnh, anh hỏi: “Nơi này chỉ dùng làm nơi kiểm tra tư chất thôi à?”

Cậu thiếu niên: “Tháp Tiên Võ là pháp khí kiểm tra tiên võ cao cấp nhất thời Tiên Quốc, chỉ có đúng năm cái thôi. Nó có thể đánh giá người dự thi từ nhiều phương diện, nhận xét của nó đã được các môn phái công nhận. Ngoài ra, để bồi dưỡng và hỗ trợ cho các thiên tài của quốc gia, đại đế Tiên Quốc đã đích thân để phần thưởng ở tầng trên cùng của tháp. Những thiên tài nào phá vỡ được giới hạn của võ đạo thì sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh”.

Ngô Bình: “Giờ tôi lên tầng hai luôn hả?”

Cậu thiếu niên: “Ba tầng đầu là kiểm tra cơ bản, chỉ đánh giá được anh có phải là thiên tài hay không thôi, còn kiểm tra thật sự là ở mười tầng phía sau”.

Ngô Bình: “Không biết là các kiểm tra gì?”

Cậu thiếu niên: “Tầng thứ tư kiểm tra tu sĩ dưới cảnh giới Nhân Tiên, tầng thứ năm kiểm tra Nhân Tiên, các tầng tiếp đó là Địa Tiên, Thiên Tiên”.

“Nếu kết quả vượt mức thì sẽ lên tầng tám, chín và mười để tham gia vòng kiểm tra thứ hai”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói kết quả kiểm tra của tháp Tiên Võ chia thành võ sĩ, võ sư và võ tông”.

Cậu thiếu niên: “Điều anh nói chỉ là thực lực của võ giả thôi, ví dụ như võ tông, một tu sĩ có tư chất bình thường cũng có cơ hội trở thành võ tông. Nhưng võ tông nhất phẩm thì chỉ có thiên tài mới làm được thôi”.

“Nếu kết quả kiểm tra vượt qua võ tông nhất phẩm thì được lên tầng thứ mười, ai có tư chất cực tốt sẽ trở thành võ tông ngự danh, võ tông truyền kỳ, võ tông chí tôn. Trong đó, võ tông ngự danh sẽ nhận được ngự phong của đại đế Tiên Quốc và sẽ có vinh quang vô thượng”.

Nghe đến đây, Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Võ tông truyền kỳ thì sao?”

Cậu thiếu niên: “Võ tông truyền kỳ mới có ba người xuất hiện trong lịch sử thôi, chỉ có những người có cống hiến lớn với võ đạo thì mới được nhận danh xưng này. Tên của võ tông truyền kỳ sẽ mãi mãi khắc trên bia vàng ở đỉnh tháp để người đời sau chiêm ngưỡng. Ngoài ra, võ tông truyền kỳ còn nhận được phần thưởng rất lớn của đại đế”.

Cậu thanh niên nói tiếp: “Tầng tám, chín, mười kiểm tra anh dưới nhiều hình thức khác nhau, kiểm tra xong sẽ tiến hành đánh giá và quyết định danh hiệu”.

Ngô Bình: “Ba tầng cuối thì sao?”

Cậu thiếu niên: “Nếu anh được đánh giá là võ tông truyền kỳ thì sẽ được lên ba tầng cuối và được kiểm tra ở đấy”.

Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Kiểm tra gì thế?”

Cậu thiếu niên: “Kiểm tra cuối cùng, là đạt đến giới hạn của ba cảnh giới Nhân Tiên, Địa Tiên và Thiên Tiên của con người”.

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Tôi là Nhân Tiên, vậy là sẽ nhận kiểm tra cấp cực hạn của Nhân Tiên đúng không?”

Cậu thiếu niên: “Đúng, nếu anh vượt qua được thì sẽ nhận được nhẫn Càn Khôn của đại đế, trong nhẫn có phần thưởng của người”.

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi hiểu rồi”.

Cậu thiếu niên: “Qua kiểm tra cơ bản, tư chất của anh rất tốt, là một Nhân Tiên nên mời lên tầng thứ năm dành cho cảnh giới này”.

Ngô Bình leo cầu tháng lên thẳng tầng thứ năm luôn.
 
Chương 2634


Chương 2634

Còn mọi người ở bên ngoài vừa thấy tầng một sáng đèn, không lâu sau đã thấy tầng năm sáng luôn.

Thấy thế, ai cũng trợn tròn mắt.

“Đúng là Thần Quân có khác, lên hẳn tầng năm luôn”.

“Nghe nói kiểm tra ở tầng năm ít cũng phải là võ tông rồi, còn là võ tông cấp nào thì chưa biết được”.

“Long chủ Ngô là Thần Quân, chắc ít cũng phải tam phẩm nhỉ?”

“Chưa biết được, dẫu sao võ tông tam phẩm ở học viện cũng ít mà”.

“Tôi nghĩ Long chủ Ngô có thể là võ tông nhị phẩm!”

Không lâu sau đó, có một tốp người xuất hiện trên một đỉnh núi cách tháp Tiên Võ không xa.

“Tầng thứ năm sáng rồi, vậy là Bắc Viện của chúng ta lại có thêm một giáo viên nữa rồi”, một người đàn ông cao lớn mặc trường bào màu đen nói, nhìn tướng mạo của người này khó đoán được là già hay trẻ.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng nói: “Trần Dung bảo người này là Long chủ của Thiên Long, đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn, tư chất thì khỏi phải bàn, chắc sẽ được là võ tông nhị phẩm đấy”.

Một người thanh niên cao gầy cười nói: “Nếu đã là Thần Quân thì khéo còn được nhất phẩm ấy chứ”.

“Nhất phẩm ư?”, người phụ nữ nói: “Nếu người này là nhất phẩm thì ai đó sẽ bực mình lắm đấy, bởi người nào đó mới nhị phẩm thôi mà”.

Người đàn ông mặc áo bào đen: “Dù cậu ta là nhất phẩm hay nhị phẩm thì cũng là nhân tài của Bắc Viện ta, đều đáng chúc mừng”.

Người phụ nữ: “Chờ kết quả thôi”.

Trên tầng năm của tháp Tiên Võ, cậu thiếu niên chỉ dẫn cho Ngô Bình đến trước một cái thước sắt khổng lồ rồi nói: “Kiểm tra sức mạnh trước, mời một tung một chiêu bằng toàn bộ sức lực”.

Vì thế, Ngô Bình đã thi triển Hỗn Nguyên Tiên Lực, đồng thời dùng cả ý nghĩa Chấn Ấn, huyết dịch như sôi trào, toàn bộ sức mạnh trong người anh như bùng nổ, linh khiếu kêu lên, thần khiến chấn động, làn da anh phủ kín bùa chú và sáng rực.

Uỳnh!

Ngô Bình tung một quyền ra, thật ra đây là ba quyền hợp một, sức lực chồng chéo hình thành uy lực khủng khiếp.

Vù!

Cái thước sắt rung lên mãnh liệt, tất cả các vạch từ dưới lên trên đều sáng hết, sau đó chuyển hình hình vẽ, tiếp đó thành chữ tiên phức tạp.

Ding!

Khi vạch cao nhất phát sáng, một cái chuông ở cạnh đó đã kêu lên.

Cậu thiếu niên nói: “Chúc mừng, sức mạnh của anh đã vượt qua người giữ kỷ lục cao nhất hiện nay”.

Ngay sau đó, các nấc trên thước vẫn sáng tiếp, cái thước này rất lạ, vì các nấc hay vạch sẽ liên tục xuất hiện thêm, không biết dài đến đâu.

Một lát sau, nấc sáng mới dừng lại.

Cậu thiếu niên nói: “Sức mạnh của anh vượt qua vạn đỉnh”.

Ngô Bình: “Sức mạnh của một đỉnh là bao nhiêu?”

Cậu thiếu niên: “Một loại tiên đỉnh do hoàng gia đúc nặng trên 3000 cân”.

Ngô Bình: “Thành tích của tôi thế nào?”
 
Chương 2635


Chương 2635

“Cao nhất trong lịch sử”’, cậu thiếu niên cười nói: “Mời anh đi theo tôi để kiểm tra trí tuệ”.

Họ đến một nơi khác, phía trước là một tấm vải trắng đang phát sáng, những con chữ và hình vẽ liên quan đến võ học đang di chuyển trên tấm vải.

Đây là một cảm ngộ võ học, chỉ ai hiểu được ý nghĩa của nó thì mới xem tiếp được, không thì đầu óc trống rỗng, nội dung phía sau hoàn toàn không có hiệu lực.

Ngô Bình tập trung tinh thần đọc từng hàng chữ và tìm hiểu từng bức vẽ một.

Khoảng năm phút sau, tốc độ di chuyển của tranh đã nhanh hơn. Lúc này, trí tuệ võ đạo và kinh nghiệm võ học mà đại đế Chân Võ truyền cho Ngô Bình đã phát huy tác dụng, anh có thể hiểu ý nghĩa của các bức vẽ này một cách nhanh chóng.

Đương nhiên khả năng nhìn thấu vạn vật của anh cũng góp công rất lớn, nó có thể lý giải chính xác ý nghĩa của tranh và chữ để anh nhìn thấu bản chất.

Mười phút sau, tốc độ di chuyển của tranh đã tăng gấp năm lần so với ban đầu, thời gian các con chữ hiện thị trên tấm vải cũng ít hơn.

Nửa tiếng sau, tốc độ đã tăng lên gấp hơn chục lần, người bình thường muốn nhìn rõ từng chữ là cực kỳ khó.

Sau đó, có một tiếng ding vang lên, Ngô Bình lại phá kỷ lục của người đứng đầu trước đó với 37 phút.

Một tiếng sau, đến tu sĩ có nhãn lực cực tốt cũng khó mà nhìn rõ nội dung trên tấm vải, cùng lắm họ chỉ có thể nhìn thấy các chấm sáng mà thôi.

Ngô Bình vẫn trụ được tiếp, nhưng anh đã bắt đầu thấm mệt, mắt mỏi, còn đầu thì đau. May là đúng lúc anh sắp không chịu được nữa thì bức tranh chợt dừng lại. Lúc này, tất cả chữ và tranh đều hiện thị ra toàn bộ.

Ngô Bình dụi mắt rồi ấn mi tâm, anh đã biết mình những gì mình vừa nhìn thấy là cương lĩnh võ học do 20 cường giả võ đạo mạnh nhất của tổ chức Tiên Quốc cùng biên soạn.

Cương lĩnh này có tổng cộng 150 triệu chữ tiên và 3519 bức tranh.

Phải công nhận là cương lĩnh này có hỗ trợ rất lớn cho anh, các lĩnh vực mà anh vỗn không quen thuộc và hiểu rõ đã giúp anh có hiểu biết sâu rộng về trí tuệ võ học hơn. Cùng với đó, tư tưởng võ đạo của đại đế Chân Võ cũng có bổ sung thêm cho cương lĩnh này.

Cậu thiếu niên: “Chúc mừng, anh lại phá vỡ kỷ lục và hoàng thành phần đọc và lý giải cương lĩnh võ học rồi”.

Ngô Bình ngồi phệt xuống đất rồi nói: “Tôi nghỉ một lát được không?”

Cậu thiếu niên: “Được chứ”.

Ngô Bình uống một viên Thần Linh Đan và thêm vài viên Sinh Mệnh Đan, sau đó ngồi điều chỉnh hơi thở.

Mọi người ở bên ngoài lại được một phen kinh hãi.

“Chuyện gì thế nhỉ? Rõ ràng vào tháp kiểm tra nhanh lắm mà? Nghe đòn chỉ vài phút là ra thôi, giờ đã hơn một tiếng rồi, sao Long chủ vẫn chưa ra nhỉ?”

“Ừm, tôi nghe nói dù kết quả kiểm tra là võ tông thì cũng chỉ mất chưa đến mười phút”.

Người đàn ông mặc áo bào đen trên núi bật cười: “Lâu thế cơ à! Thú vị đấy!”

Người phụ nữ mặc đồ trắng: “Lâu thế thì chỉ có hai khả năng thôi, một là bị thương ở trong đấy rồi, nhưng khả năng này không lớn. Hai là thành tích của cậu ta quá xuất sắc nên thời gian mới bị kéo dài”.

Đột nhiên có một người đeo kính gọng đen, dáng người to béo, mặc áo lông dê đi tới, ông ấy nâng kính rồi cười nói: “Xem ra Bắc Viện sắp chào đón một kỳ tài võ thuật rồi”.

Bấy giờ, ba người kia mới phát hiện người đàn ông này đến gần, họ lập tức cung kính cúi người chào: “Viện trưởng”.
 
Chương 2636


Chương 2636

Người đàn ông mập mạp này chính là La Đạo Nhất – viện trưởng của Bắc Viện.

La Đạo Nhất mỉm cười hỏi: “Bao lâu rồi?”

Người phụ nữ mặc đồ trắng: “Đã hơn một tiếng 17 phút rồi ạ”.

La Đạo Nhất nhíu mày rồi nói: “Chắc không bị thương đâu, nhưng lâu như vậy thì chứng tỏ tư chất của cậu ấy rất tốt”.

Một lát sau, ông ấy nói với người đàn ông mặc áo bào đen: “Thanh Trường, ngoài mấy người chúng ta ra thì không ai được đến gần tháp Tiên Võ. Đồng thời phong toả tin tức, tuyên bố với bên ngoài là người ở trong tháp chỉ một tiếng sau là ra ngoài, nhưng đã bị thương và cần được chữa trị”.

Người đàn ông mặc áo bào đen lập tức bay đến tháp Tiên Võ rồi thông báo: “Người tham gia kiểm tra đã bị tương, hôm nay kết thúc ở đây, mọi người về đi”.

Cái gì? Ngô Bình bị thương ư? Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng ra về.

Họ đi rồi, La Đạo Nhất mới đi tới tháp Tiên Võ. Đã có người mang ghế và bàn tới, ông ấy ngồi xuống rồi vừa uống trà vừa trò chuyện với mọi người ở xung quanh.

Người phụ nữ mặc đồ trắng nói: “Viện trưởng, người đoán xem Ngô Bình sẽ trụ được bao lâu?”

La Đạo Nhất: “Khó đoán lắm, chờ kết quả thôi”.

Người đàn ông mặc áo bào đen: “Viện trưởng phong toả tin tức, chẳng lẽ vì nghĩ Ngô Bình sẽ mạnh hơn thầy giáo thiên tài Tiêu Thế Tôn của Nam Viện ạ?”

La Đạo Nhất: “Có thể”.

Ba người kia chấn động, người đàn ông cao gầy nói: “Tiêu Thế Tôn là võ tông nhất phẩm, Ngô Bình mà mạnh hơn thì là võ tông ngự danh ư? Hình như đạt cấp ấy khó lắm, dẫu sao thời Tiên Quốc cũng cực hiếm võ tông ngự danh”.

Về phần Ngô Bình, sau khi nghỉ ngơi trong tháp khoảng nửa tiếng, anh đã hồi lại sức rồi đứng dậy nói: “Tiếp tục đi”.

Cậu thiếu niên nói: “Tiếp theo là kiểm tra thực chiến, với tư chất của anh thì tôi khuyên anh nên khiêu chiến con rối võ thuật cấp 30”.

Ngô Bình đã biết về con rối võ thuật ở Đông Thiên của đại đế Chân Võ nên hỏi: “Con rối ở đây có bao nhiêu cấp?”

Cậu thiếu niên: “Cao nhất là cấp 120”.

“Con rối cấp 30 này có thực lực tương đương cảnh giới nào?”

Cậu thiếu niên: “Thực lực cỡ võ tông truyền kỳ một sao”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu không đánh được thì tôi sẽ khiêu chiến con rối cấp 29”.

Cậu thiếu niên: “Mời anh chuẩn bị”.

Phía trước xuất hiện một cánh cửa, có một người đàn ông hệt như Chân Nhân, cao một mét chín lăm bước ra, đó là con rối võ thuật.

Con rối đó gật đầu với Ngô Bình rồi lập tức tấn công.

Vù!

Con rối tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh ra.

Ngô Bình lách người, thi triển Quỷ Long Giảo Sát, sau đó đại chiến với con rối võ thuật cấp 30.

Uỳnh uỳnh!

Ngô Bình chưa có thời gian nghiên cứu kỹ về kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ võ thuật của đại đế Chân Võ, bây giờ lại có một cao thủ thực lực tương đương võ tông truyền kỳ một sao giao đấu với anh, như vậy anh có thể nghiêm chứng được các kinh nghiệm và trí tuệ này rồi.
 
Chương 2637


Chương 2637

Đương nhiên, ban đầu anh sẽ bị lép vế một chút vì không quen, nên sẽ khó tránh khỏi bị trúng vài đòn của con rối. May mà anh giỏi chịu đòn, hơn nữa khả năng lĩnh ngộ còn hơn người thường, loáng cái đã có thể xoay chuyển tình thế.

Sau 300 chiêu, Ngô Bình thấy hơi mệt, hơn nữa anh thấy võ tông truyền kỳ một sao này đánh rất chán. Do đó, anh đã thi triển tất sát kỹ để đánh rơi đầu con rối luôn.

Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng, anh khiêu chiến tiếp chứ?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Võ tông truyền kỳ này cấp mấy sao là cao nhất?”

Cậu thiếu niên: “Mười sao”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì chọn năm sao đi, chờ tôi nghỉ một lát đã”, anh cảm thấy nếu là cấp năm sao thì chắc mình vẫn đánh được.

Cậu thiếu niên: “Được, tiếp theo anh sẽ khiêu chiến con rối võ thuật cấp 39”.

Mười phút sau, trận đấu bắt đầu.

Con rối võ thuật cấp 39 đã đánh bay Ngô Bình, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, lực cũng mạnh.

Sau mười chiêu, Ngô Bình đã hộc vài ngụm máu, nhưng anh đã thăm dò được đặc điểm chiến đấu của con rối, sau đó không còn bị yếu thế nữa.

Sau một trăm chiêu, anh đã đánh ngang cơ với con rối. Sau đó, tiếp tục nghiệm chứng với các kiến thức trong đầu mình.

200 chiêu, 300 chiêu rồi đến 500 chiêu, sau đó Ngô Bình mưới đánh bại con rối này.

Anh ngồi phịch xuống đất rồi uống một viên Thần Linh Đan rồi nói: “Tiếp, võ tông truyền kỳ bảy sao!”

Khi Ngô Bình đánh với con rối võ thuật cấp 42 thì anh đã bị đánh bay ngay ở chiêu đầu tiên. Lúc này, anh thi triển tất sát kỹ của Thiên Long Chưởng để chống lại nó, nhưng không chiếm được thế thượng phong.

Sau vài trăm chiêu, anh vẫn ở thế hạ phong, vì thế phải thi triển Kim Cương Ấn của Như Lai Thần Công để tiếp tục chiến đấu với con rối.

Qua 500 chiêu, hai bên mới cân sức, còn Ngô Bình lại thi triển Thiên Cực Kiếm Kinh cấp thiên phẩm, kiếm quang tung hoành, mới hơn chục chiêu là con rối đã bị ép vào thế bí rồi.

Một đường kiếm loé lên, đầu con rối rơi xuống, Ngô Bình lại giành chiến thắng.

“Tiếp, võ tông truyền kỳ mười sao”, Ngô Bình nói.

Vì thế, con rối võ thuật cấp 51 đã xuất hiện. Lần này, Ngô Bình không dám sơ suất, vừa lên đã thi triển kiếm pháp của Thiên Cực Kiếm Kinh để giao đấu.

Kiếm nguyên trong người anh tung hoành, phát huy trí tuệ võ thuật của mình đến cực hạn. Tuy thế, nhưng anh cũng không chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị con rối võ thuật cấp 51 áp đảo.

Sau 50 chiêu, Ngô Bình đã dần bắt được tiết tấu của trận chiến, sau đó dần tích ưu thế cho mình.

Sau 3000 chiêu, Ngô Bình mệt thở không ra hơi, con rối võ thuật cũng bị đánh cho tơi bời khói lửa, nằm im dưới đất bất động

Anh nghỉ một lát rồi nói: “Sau võ tông truyền kỳ là võ tông chí tôn à?”

Cậu thiếu niên: “Con rối võ thuật cấp mười có thực lực ngang võ tông chí tôn một sao”.

Ngô Bình nói: “Thế thì cấp mười đi, lên!”

Khi con rối võ thuật cấp mười xuất hiện, Ngô Bình phát hiện nó khác với các con rối trước. Chất liệu làm ra các con rối này cao cấp hơn, ý chí võ thuật cũng mạnh hơn.

“Tốt, ý chí võ thuật thế này đánh mới sướng tay chứ!”

Uỳnh!

Ngay chiêu thứ nhất thì Ngô Bình đã bị đánh bay, ngực lõm xuống, còn xương thì gãy.

“Mạnh thế!”, anh vừa ngạc nhiên vừa trị thương, sau đó thi triển chiêu thức và cách phản công của Hỗn Thiên Công.
 
Chương 2638


Chương 2638

Bụp!

Thêm hai chiêu nữa thì Ngô Bình đã hộc máu, còn con rối vẫn tỉnh bơ.

“Mạnh thế thì chắc mình không chơi lại được rồi”, anh cau mày: “Nhưng mấy khi có cơ hội luyện quyền thế này, mình không muốn bỏ lỡ”.

Vì thế, sau đó Ngô Bình đã chính thức sử dụng ý nghĩa Chân Võ.

Ầm!

Con rối vừa xuất chiêu đã ngã xuống đất, đây là ý nghĩa Di Hình.

Con rối lăn vài vòng, Ngô Bình thi triển tất sát kỹ.

Vù!

Một vạch đen xuất hiện trên không trung, cổ tay của con rối rời ra, đây là ý nghĩa Li Đoạn.

Bụp!

Ngay sau đó, Ngô Bình tung một quyền ra, quyền lực mạnh mẽ đấm vỡ vai phải của con rối, đây là võ ấn phá giáp của ý nghĩa Chấn Ấn.

Nhưng con rối đã lùi lại rất nhanh, sau đó hồi phục lại rồi tiếp tục tấn công Ngô Bình.

Trận đấu sau đó đã nghiêng về phía Ngô Bình. Nhưng vì anh dùng con rối để luyện chiêu nên đã đánh với nó hơn 5000 chiêu, sau cùng mới hạ nó bằng một quyền quyết định.

Đánh bại con rối võ thuật cấp mười xong, cả thể xác và tâm hồn của Ngô Bình đều rời rạc, anh ngồi xếp bằng xuống rồi nói: “Dừng ở đây thôi”.

Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng anh đã là người có thành tích tốt nhất ở tầng thứ năm này”.

Ngô Bình: “Còn kiểm tra gì nữa không?”

Cậu thiếu niên: “Cuối cùng là kiểm tra ma niệm”.

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.

Sau đó, có một luồng sáng chiếu xuống, Ngô Bình rơi vào hoan cảnh. Anh đã sống lại một đời ở đây và trải qua một cuộc đời rất đau khổ.

Nhưng anh có thể giữ được bản tính, sau đó hoan cảnh thay đổi, thân thế của anh còn bi thảm hơn.

Suýt nữa Ngô Bình đã không qua được rồi rơi vào ma đạo, nhưng cuối cùng kiếm hồn của anh rung lên và chém chết ma niệm ấy.

Sau đó, anh tiến vào một không gian u tối và tĩnh lặng, không có điểm cuối. Thời gian ở đây kéo dài bất tận, người bình thường chắc sẽ nhanh chóng phát điên.

May mà Ngô Bình không phải người bình thường, anh tranh thủ nghiền ngẫm về truyền thừa của đại đế Chân Võ và cương lĩnh võ thuật trong không gian này.

Theo cảm giác chủ quan của anh thì không gian này đã có cả nghìn năm rồi.

Song, kiểm tra vẫn chưa kết thúc, lại có ảo ảnh mới xuất hiện, ý thức của Ngô Bình tiến vào một thế giới kỳ lạ, tư duy của anh cũng trở nên mơ hồ.

Ảo ảnh này rất lạ, anh nhanh chóng đánh mất bản thân mình trong đó, ma niệm xuất hiện. Nhưng vào lúc mấu chốt, một luồng ý chí của lão quân trong đầu anh đã hiện ra, sau đó nói gì đó bên tai Ngô Bình.

Nghe thấy giọng nói như tiếng chuông ấy xong, Ngô Bình đã tỉnh táo lại, như bản tính vững như núi.

Anh không biết mình ở trong môi trường kỳ quái đó bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng thiếu niên kia vang lên bên tai: “Kiểm tra kết thúc”.

Tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến mất, anh lại nhìn thấy thiếu niên kia rồi mệt mỏi hỏi: “Kiểm tra kết thúc rồi sao?”
 
Chương 2639


Chương 2639

Thiếu niên trả lời: “Kiểm tra kết thúc rồi. Sau khi đánh giá tổng hợp, tư chất của các hạ vượt trên Võ Tông bậc một, có thể vào tầng thứ tám, thứ chín và thứ mười của tháp Tiên Võ, tiếp nhận những bài kiểm tra sau”.

Ngô Bình mệt đừ: “Ba tầng này kiểm tra những gì?”

Thiếu niên: “Tầng tám kiểm tra tiềm lực, tiềm lực là thứ quan trọng nhất của võ giả. Tầng chín kiểm tra vận khí, một người dù có mạnh đến đâu cũng cần đến vận khí. Nếu không đủ may mắn, dù tư chất có tốt đến đâu cũng vô dụng. Tầng mười kiểm tra huyết thống”.

Ngô Bình nghe nói đến huyết thống thì liền hỏi: “Huyết thống có lai lịch càng lớn thì càng có giá trị?”

Thiếu niên: “Đúng vậy. Chỉ có những huyết thống lớn mạnh mới có thể lưu truyền đời đời. Muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu loại huyết thống lớn mạnh trong cơ thể mình thì phải xem vận khí và ngộ tính của anh”.

Ngô Bình: “Bây giờ tôi rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.

Thiếu niên: “Được. Một tháng sau các hạ có thể quay lại tháp Tiên Võ tiếp nhận các bài kiểm tra tiếp theo”.

Ngô Bình gật đầu: “Phiền anh đưa giấy chứng nhận Võ Tông bậc một cho tôi trước”.

Thiếu niên mỉm cười: “Được”. Anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm huy hiệu màu bạc, bên trên có nhiều phù văn phức tạp thể hiện anh đã là Võ Tông bậc một.

Ngô Bình lấy được huy hiệu thì quay đầu ra khỏi tháp Tiên Võ.

Khi ra ngoài thì trời đã sáng, không ngờ anh đã ở bên trong tháp suốt cả đêm.

Anh vừa ra thì thấy người của mình đều đang ngơ ngác, bốn người đứng chặn hết ở cửa, một ông già mập mạp trắng trẻo đang ngồi uống trà. Ông ta vừa thấy người là đã chú ý ngay đến chiếc huy hiệu trên tay anh.

Một người đàn ông áo đen mỉm cười, nói: “Đúng là Võ Tông bậc một, tốt quá”.

Cô gái áo trắng mỉm cười, nói: “Không uổng công chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu hết một ngày một đêm”.

Người đàn ông cao gầy cũng nói: “Hơi đáng tiếc, nếu là siêu phẩm thì càng tốt”.

La Đạo Nhất cười hehe, nói: “Ngô Long chủ vất vả rồi, tôi là viện trưởng Bắc Viện, La Đạo Nhất”.

Ngô Bình chắp tay chào: “Chào La viện trưởng”.

La Đạo Nhất nói: “Ngô Long chủ, tôi thay mặt cho Bắc Viện của học viện Võ Đạo mời cậu về đảm nhận vị trí giáo viên Bốn sao của viện chúng tôi, không biết cậu có bằng lòng không?”

Mục đích đến lần này của Ngô Bình là chức vụ ở Côn Luân, anh lập tức nói: “Đương nhiên đồng ý rồi”.

La Nhất Đạo cười haha, nói: “Giáo viên cảnh giới Nhân Tiên, hơn nữa còn là Bốn sao, chỉ có mình cậu có thể thôi đấy”.

Anh nói với ba người: “Mấy người các anh đưa thầy Ngô đi dạo xung quanh, tìm hiểu Bắc Viện, ta đi ngủ một giấc đã”.

La Đạo Nhất nói đi là đi ngay, ba người ở lại nhìn nhau cười.

Người đàn ông áo đen nói: “Ngô Long chủ, tôi tự giới thiệu, tôi là giáo viên ba sao của Bắc Viện, Thiết Huyền”.

Cô gái áo trắng nói: “Ngô Long chủ, tôi là giáo viên ba sao, Lãnh Nhân”.

Người đàn ông cao gầy: “Tôi là giáo viên hai sao, Hàn Kế Tông”.

Ngô Bình nói: “Hân hạnh được gặp ba thầy, tôi là Ngô Bình, đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, Long chủ của Thiên Long”.
 
Chương 2640


Chương 2640

Ba người nhìn nhau cười: “Hèn gì Ngô Long chủ có thể đạt được bậc một, thì ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn, thất lễ, thất lễ rồi”.

Thiết Huyền: “Ngô Long chủ, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp cho các thầy mới đến, tôi đưa anh đến ký túc xá của các thầy trước”.

Lãnh Nhân và Hàn Kế Tông nói: “Ngô Long chủ, hẹn gặp lại ở tiệc đón tiếp tối nay, tạm biệt”.

Ngô Bình chào lại, nhìn theo tiễn chân hai người họ.

Sau khi hai người họ đi khỏi, Thiết Huyền nói: “Ngô Long chủ, theo thói quen, tối nay sẽ có một bữa tiệc đón tiếp, đến lúc đó viện trưởng và các giáo viên cốt cán, các học sinh tiêu biểu đều sẽ có mặt”.

Hai người họ nói xong thì đi về ký túc xá.

Ngô Bình hỏi: “Thầy Thiết, là một giáo viên, phải chăng tôi cần dạy học sinh?”

Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Chúng ta là giáo viên, đương nhiên là phải hướng dẫn các nghiên cứu sinh rồi”.

Ngô Bình mỉm cười: “Ở đây cũng có nghiên cứu sinh sao?”

Thiết Huyền gật đầu: “Chỉ có những học viên vượt qua khảo sát nghiêm ngặt, có tư chất tốt, thực lực mạnh, cộng thêm tính cách cương nghị mới có thể trở thành thạc sĩ võ học. Những thạc sĩ võ học ưu tú nhất mới có cơ hội trở thành tiến sĩ võ học”.

Chớp mắt họ đã đến một khu nhà ở, nhà cửa ở đó không lớn, đều là những căn nhà lầu ba tầng có sân trước, trong sân có trồng hoa cỏ, không gian không tồi.

Thiết Huyền mời Ngô Bình đến trước một tòa lầu nhỏ, lấy chìa khóa ra mở cửa, mỉm cười: “Ngô Long chủ, sau này chỗ này sẽ là ký túc xá của anh”.

Ngô Bình không có yêu cầu gì về chuyện này, anh nói: “Thầy Thiết, tôi có đem theo trà, chúng ta ngồi nói chuyện chút không?”

Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Được”.

Ngô Bình bước vào phòng khách thì lấy bình trà, trà và dụng cụ pha trà ra, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, chỉ một lúc là đã xưng anh em thân thiết.

Ngô Bình: “Anh Thiết, lúc nãy anh nói giáo viên phải hướng dẫn nghiên cứu sinh. Vậy học sinh bình thường thì sao? Có cần giảng dạy không?”

Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Thường ngày chúng tôi cũng hay đến một số lớp giảng bài nên cũng hay tiếp xúc với các học sinh bình thường”.

Ngô Bình: “Tôi biết một số hạt giống tốt, có thể chiêu sinh họ đến Bắc Viện không?”

Thiết Huyền: “Đương nhiên rồi, anh là giáo viên bốn sao, có thể chiêu sinh một số lượng nhất định, anh có thể chiêu sinh một tốp học sinh mới theo tiêu chuẩn này. Những học sinh mới này thuộc nhóm chiêu mộ đặc biệt, học tập ở những lớp đặc biệt.

Ngô Bình gật đầu, anh muốn đưa Diệp Huyên, Diệp Chấn vào Bắc Viện, dù gì thì ở đây vừa có tài nguyên vừa có cơ hội phát triển.

Sau cuộc nói chuyện, Ngô Bình mới hiểu sơ bộ về học viện võ đạo. Giáo viên cấp cao nhất của học viện là năm sao, thường chỉ có những người có cống hiến cực kỳ lớn cho học viện võ đạo mới có thể trở thành giáo viên năm sao. Vì vậy, thân phận giáo viên bốn sao đã là cao nhất. Ngoài anh ra, chỉ có một giáo viên tên Đỗ Pháp Tương là bốn sao thôi, đồng thời anh ta cũng là Võ Tông bậc hai.

Học viện giống như một xã hội thu nhỏ, bên trong cũng có tranh chấp, đấu đá lẫn nhau, chẳng hạn giáo viên tranh giành học sinh giỏi, giáo viên giành thạc sĩ giỏi,…

Ngô Bình: “Anh Thiết, tôi nghe nói sau này đại học võ đạo cũng do Bắc Viện phụ trách à?”

Thiết Huyền nói: “Đúng thế. Không chừng mấy giáo viên chúng ta sẽ qua đó làm hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nữa. Hiệu trưởng của các đại học võ đạo có lẽ sẽ kiêm nhiệm tổng giám sát ở trường mình. Phải rồi, anh Ngô, mặc dù bây giờ anh được mời làm giáo viên nhưng sau này họ vẫn sẽ kiểm tra anh. Nếu anh không vượt qua được thì thân phận của anh sẽ bị bãi nhiệm”.
 
Chương 2641


Chương 2641

Ngô Bình hiểu, học viện võ đạo là của quốc gia, tương lai, các giáo viên của học viện sẽ trở thành người đứng đầu một thành phố, một tỉnh nên đương nhiên sẽ rất cẩn trọng trong việc lựa chọn giáo viên, đảm bảo người đó sau này sẽ dốc sức vì đất nước.

Anh nói: “Anh Thiết có biết rõ về những cuộc kiểm tra này không?”

Thiết Huyền nói: “Thường thì người của Viêm Long sẽ vượt qua kiểm tra khá dễ dàng, còn những tu sĩ đến từ Côn Luân thì lại không. Người lớn lên ở nước Viêm Long, sau đó gia nhập Côn Luân như anh Ngô đây thì rất được quốc gia ưa thích”.

Ngô Bình: “Hả? Tại sao?”

Thiết Huyền: “Người lớn lên ở Viêm Long sẽ luôn hướng về đất nước, đồng thời có thể là cầu nối quan trọng giữa quốc gia và tông môn. Anh Ngô lại là đại đệ tử của chưởng môn, đương nhiên quốc gia sẽ càng coi trọng hơn”.

Anh ta dừng lại một lúc rồi mỉm cười, nói tiếp: “Hơn nữa, anh Ngô còn là giáo viên võ học bốn sao, địa vị tôn quý, nhất định các cơ quan quốc gia sẽ có phái đoàn giám sát”.

Ngô Bình: “Có lẽ cuộc kiểm tra thì không thành vấn đề với tôi. Trước đây khi tôi gia nhập Thiên Long, họ đã từng kiểm tra tôi. Hơn nữa, tôi còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, quốc sĩ nhị đẳng”.

Thiết Huyền mỉm cười: “Vậy thì càng dễ, đấy đều là những điểm nổi trội trong lý lịch của anh, nhất định quốc gia sẽ ủy thác trọng trách lớn cho anh Ngô”.

Ngô Bình vẫn chưa hồi phục nên sau khi nói chuyện một lúc thì Thiết Huyền chào tạm biệt. Trước khi đi anh ta giao cho Ngô Bình một số thứ mà giáo viên cần dùng như huy hiệu, quần áo, thẻ ra vào cổng,…

Sau khi Thiết Huyền đi khỏi, Ngô Bình quay về phòng nghỉ ngơi, anh nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi ở trong tháp Tiên Võ nên phải dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cơ thể hồi phục, đó là ngủ.

Sau khi anh tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi, anh nghe thấy tiếng Thiết Huyền.

“Anh Ngô, tiệc chào mừng sắp bắt đầu rồi”.

Ngô Bình đẩy cửa bước ra, vươn hông mệt mỏi rồi nói: “Anh Thiết, có cần phải chú ý gì khi tham dự tiệc chào mừng này không?”

Thiết Huyền mỉm cười, đáp: “Chỉ là để giáo viên làm quen với các vị phó viện trưởng, chủ nhiệm cũng như các học sinh ưu tú tiêu biểu thôi”.

Ngô Bình rửa mặt, sửa soạn quần áo rồi cùng Thiết Huyền ra ngoài.

Đi được nửa đường thì Thiết Huyền nói: “Học viện Võ Đạo cũng tương tự như các trường đại học thông thường, dưới viện trưởng là phó viện trưởng, rồi đến chủ nhiệm các phòng, chẳng hạn như phòng giáo vụ, phòng nhân sự, văn phòng viện trưởng, phòng công tác sinh viên, phòng hoạt động, phòng quản lý, phòng kế toán…”

“Các sinh viên cũng có hội sinh viên và các tổ chức quản lý tương tự như ở các trường cấp ba. Chỉ có một điểm khác biệt sức chiến đấu của sinh viên học viện võ đạo mạnh hơn, họ giỏi đánh nhau. Vì vậy nên học viện đặc biệt thành lập tổ tuần tra trị an, giám sát trị an hai bốn trên hai bốn”.

Bữa tiệc được tổ chức ở sảnh lớn của học viện Võ Đạo, bây giờ có rất nhiều người qua lại ở đại sảnh, các học viên đang bận rộn với công tác phục vụ.

Ngô Bình vừa đến thì có một thanh niên mặc đồ phục vụ ở bên cạnh khẽ chào: “Chào tả thần tướng đại nhân”.

Ngô Bình liếc nhìn cậu ta, không có ấn tượng gì nên hỏi: “Cậu quen biết tôi sao?”

Cậu ta khẽ đáp: “Đại nhân, mời sang bên này nói chuyện”.

Thiết Huyền liền nói: “Anh Ngô, tôi vào trong đợi anh nhé”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo cậu phục vụ đến một góc không có người, nhìn cậu ta và hỏi: “Cậu là?”
 
Chương 2642


Chương 2642

Người đó liền nói: “Đại nhân, tôi là lính của anh, lần đó ở đảo Thanh Long, anh đã cứu mạng tôi khỏi tay tà ma”.

Ngô Bình từng cứu rất nhiều người nên anh không có ấn tượng với cậu ta, anh gật đầu: “Trong học viện có rất nhiều người đến từ Thanh Long Quân”.

Người đó nói: “Tiểu nhân tên Uông Văn Sinh, hiện là sinh viên năm ba của học viện võ đạo”.

Ngô Bình: “Tiểu Uông, cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Uông Văn Sinh khẽ nói: “Đại nhân, lúc nãy khi tôi đem đồ vào cho những người bên trong, nghe thấy có người bàn tán về anh, nói rằng muốn hạ bệ anh. Đại nhân có ơn cứu mạng tiểu nhân, vì vậy tiểu nhân mới cố tình ra đây đợi, để nhắc nhở đại nhân”.

Ngô Bình: “Ồ? Hạ bệ tôi sao? Ai là người nói câu đó?”

Uông Văn Sinh: “Mấy thành viên đứng đầu hội sinh viên, cũng là những người có thực lực khá mạnh trong số các học viên. Sau lưng họ đều có giáo viên hoặc phó viện trưởng làm chỗ dựa”.

Ngô Bình nói: “Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám sinh viên, làm sao hạ bệ tôi?”

Uông Văn Sinh: “Đại nhân, mặc dù anh là võ tông, nhưng dù gì cũng là tiên nhân. Mặc dù họ là sinh viên nhưng có một số người đã là cao thủ cấp chân quân rồi”.

Ngô Bình biết cậu ta lo lắng điều gì, cậu ta đang lo anh đánh không lại đám sinh viên đó sẽ bị mất mặt. Anh mỉm cười, nói: “Anh yên tâm, nếu đến cả sinh viên của học viện mà tôi cũng không đối phó được thì tôi cũng không cần làm giáo viên nữa”.

Uông Văn Sinh ngơ ngác, nói: “Đại nhân cẩn thận vẫn hơn”.

Ngô Bình: “Họ còn nói gì nữa không?”

Uông Văn Sinh: “Họ còn tìm một số vấn đề võ học hóc búa để anh giải đáp. Nếu đại nhân không trả lời được thì họ sẽ cười nhạo đại nhân”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này cũng không thành vấn đề, là một giáo viên, nếu tôi không thể truyền thụ võ đạo và giải đáp thắc mắc thì cũng không có tư cách làm giáo viên của học viện”.

Uông Văn Sinh thấy Ngô Bình tự tin đến vậy thì cuối cùng cũng thở phào. Đúng vậy, tả thần tướng đại nhân là người từng chiến đấu ở không gian tà ma, sao có thể sợ một đám sinh viên được?

Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta, nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cậu, đi thôi nào”.

Anh vào đến đại sảnh thì đứng ở cửa, mọi người bên trong bỗng im lặng, vô số cặp mắt đổ dồn về phía anh.

Mấy người Thiết Huyền vỗ tay trước, những người khác cũng vỗ tay theo sau, chào đón võ tông nhất phẩm là anh gia nhập học viện võ đạo.

Viện trưởng La Đạo Nhất cũng có mặt, ông ta cười ha ha nói: “Mọi người yên lặng, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, đây là giáo viên bốn sao mới của chúng ta, võ tông bậc một, Ngô Bình”.

Ngô Bình thấy có mấy trăm người trong đại sảnh thì liền chắp tay chào mọi người.

La Đạo Nhất mỉm cười, nói: “Thầy Ngô là người rất có gốc gác, anh ấy là đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, là thủ lĩnh của Thiên Long. He he, nghe nói thầy Ngô còn tinh thông đan đạo, y thuật, là một người toàn năng”.

Mọi người giật mình, rất nhiều sinh viên đều khiếp sợ trước những thân phận của Ngô Bình.

Một giáo viên bước ra từ trong đám đông, nói: “Viện trưởng, đây là một trong hai giáo viên bốn sao của học viện chúng ta, thiết nghĩ nhất định thực lực của thầy Ngô sẽ rất đáng sợ, hiểu biết về võ đạo cũng vượt xa chúng tôi”.

Ngô Bình nhìn sang người đang nói, anh ta tầm ba mươi tuổi, là một chân quân anh biến. Thiết Huyền âm thầm truyền âm, nói: “Anh Ngô, người này tên Âu Dương Ngọc, là giáo viên một sao, võ tông bậc bốn, là người của Đỗ Pháp Tương”.
 
Chương 2643


Chương 2643

Ngô Bình bình thản đáp: “Quá khen rồi”.

Âu Dương Ngọc mỉm cười, nói: “Nếu mọi người ở đây có bất cứ thắc mắc gì về võ học thì cứ thỉnh giáo thầy Ngô”.

Anh ta vừa dứt lời thì một thiếu niên tầm mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông, giống sinh viên của học viện, cậu ta chào Ngô Bình: “Chào thầy Ngô, em là Chu Đồ, gần đây gặp phải khó khăn trong tu hành, không biết thầy Ngô có thể giải đáp giúp em không?”

Ngô Bình nói: “Ừ, đương nhiên là được rồi”.

Mắt Chu Đồ sáng lên, cậu ta nói: “Cảm ơn thầy Ngô”.

Sau đó cậu ta dừng lại một lúc rồi nói: “Thầy Ngô, trong quyển bộ pháp Quyền Kinh trong giáo trình của học viện có nhắc đến một loại Vũ Bộ cổ. Quyền Kinh Hữu Vân: người luyện Vũ Bộ, bắt nguồn từ kỹ thuật của Hạ Vũ, dịch chuyển như thần linh, là cội nguồn của tất cả các thuật, là mấu chốt của huyền cơ. Em vất vả suy ngẫm cả nửa năm, tìm đọc nhiều tư liệu cuối cùng cũng biết làm sao để thi triển Vũ Bộ. Nhưng em ngu dốt, mặc dù cố gắng học tập, cũng có thể thi triển Vũ Bộ nhưng lại không thể đạt được hiệu quả như trong sách nói. Thầy Ngô, phải chăng tài liệu mà đệ tử tìm hiểu có sai sót không? Xin thầy Ngô chỉ bảo thêm”.

Tất cả các giáo viên nghe thấy câu hỏi của Chu Đồ thì dáng vẻ chờ xem kịch hay hiện hết lên mặt. Thật ra Vũ Bộ là vấn đề làm học viện đau đầu nhiều năm, đến nay vẫn chưa có ai có thể giải quyết.

Lãnh Nhân không nhịn được lên tiếng: “Đây là câu hỏi khó đã có từ lâu, lúc tôi đến học viện võ đạo thì đã có người từng hỏi tôi, từ đó đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Tôi thấy thay vì đưa ra câu hỏi này, chi bằng hỏi một số vấn đề thiết thực còn hơn, tránh lãng phí thời gian của mọi người”.

Âu Dương Ngọc đó thì lại không chịu thôi, bình thản đáp: “Có nói sao thì cũng là giáo viên bốn sao, mạnh hơn nhiều so với đám một sao bọn tôi, dù không thể giải quyết thì ít ra cũng chia sẻ đôi chút ý kiến cá nhân chứ?”

Các học sinh tại hiện trường đều mong đợi nhìn Ngô Bình, hy vọng có thể học được gì đó khác biệt từ anh. Cho dù không thể giải quyết, có thể cho một cách nghĩ cũng tốt rồi.

Đương nhiên Ngô Bình biết Vũ Bộ, cho dù là trải nghiệm võ học về Chân Võ Đại Đế, hay là đại cương võ học thì đều có Vũ Bộ, hơn nữa còn rất chi tiết và đầy đủ. Thậm chí, Chân Võ Đại Đế còn cải tiến Vũ Bộ, gia tăng hiệu quả.

Ngô Bình nói: “Có thể. Chu Đồ, thực hiện một lần Vũ Bộ mà cậu biết đi”.

Chu Đồ lập tức đứng vào khoảng trống, hít một hơi, dùng tốc độ nhanh chóng đi bảy bước, sau khi hoàn thành, khí huyết cậu ta dâng lên, hô hấp không đều, trông có vẻ rất khó chịu.

Ngô Bình nhìn vậy, lắc đầu nói: “Cậu sai hoàn toàn rồi”.

Mọi người đều dựng thẳng tai, muốn nghe Ngô Bình nói gì.

Ngô Bình: “Đi Vũ Bộ, lại gọi là Bộ Cương Đạp Đấu. Bộ cương là gì? Cương giả, thiên cương dã. Hành Vũ Bộ, tu đạp cửu tinh. Cửu tinh giả, định cửu thiên chi linh căn, nhật nguyệt chi minh lương, vạn phẩm chi uyên tông. Thiên, địa, nhân , âm dương, ngũ nhạc, tứ hải đều lấy cửu tinh làm cội nguồn, ngũ cửu sâm liệt, cương duy vô cùng, chế ngự thiên túc, huýnh chuyển tam thần!”

“Đạp Vũ Bộ, phải phối hợp thần chú, tâm pháp hỗ trợ, đồng thời có thể thể còn phải có được người và trời hợp nhất, đây là căn bản. Bộ Cương Đạp Đấu, chín sao soi chiếu, thỉnh thần lực đến cho ta dùng. Lúc này, dù là vẻ bùa, bắt quỷ, sai khiến thần, tu tiên thì đều có hiệu quả khó tin”.

Ngô Bình lập tức nói bản chất của Vũ Bộ, mọi người nghe xong, tinh thần bỗng chốc phấn khích, vui mừng không thôi. Chỉ cảm thấy nghe những lời này của Ngô Bình, tựa như được người khác đánh thức, hoàn toàn tỉnh ngộ!

Âu Dương Ngọc cũng kinh ngạc trong lòng, nhưng anh ta nói ngay lập tức: “Thầy Ngô nói rất hay, nhưng chỉ là nói suông thôi, tôi nghĩ cũng không giúp gì được cho Chu Đồ”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vậy thì đơn giản, tôi đi thử một lần Vũ Bộ chân chính, mọi người xem cho kỹ”.

Nói xong, anh bước ra một bước, mọi người xung quanh đều cảm thấy chỉ trong chớp mắt này, cả người Ngô Bình như sáng lên, anh như biến thành trung tâm của đất trời vậy!
 
Chương 2644


Chương 2644

Cùng lúc đó, trên không trung, chín ngôi sao sáng rực, một sức mạnh to lớn khó lường, cứng rắn, thống trị đất trời, giáng xuống giữa đại sảnh.

Mọi người trừng mắt há miệng, đây… Chính là Vũ Bộ?

Ngô Bình âm thầm vận dùng tâm pháp, khẽ niệm chú ngôn, đi ra bước thứ hai. Bỗng chốc, cơ thể bắt đầu phát sáng một cách rực rỡ. Mà mỗi bước của anh, dưới mặt đất đều để lại một dấu chân phát sáng, trên dấu chân ẩn hiện pháp ấn phù chú huyền diệu.

Bước thứ ba, ánh sáng trong đại sảnh bỗng biến mất, sức mạnh to lớn kia càng nặng nề hơn, sau lưng Ngô Bình thấp thoáng xuất hiện bóng dáng chín hành tinh.

Bước thứ tư, khí tức của Ngô Bình ngưng tụ tựa như khí thế sông núi đất trời xung quanh cũng tụ về phía anh vậy.

Bước thứ năm, trên một ngọn núi phía xa, một bóng sáng bay đến, giống người nhưng không phải người, như quỷ nhưng lại chẳng phải quỷ, vô cùng mờ mịt, nhưng biết được lúc này, Ngô Bình là cao quý nhất nên thì cúi lạy anh.

Bước thứ sáu, sao trăng mất ánh sáng, núi sông trỗi dậy, vạn linh đồng cảm, vô vàn quỷ, thánh, tinh linh, từ bốn phương tám hướng tề tựu, cúi lạy Ngô Bình.

Bước thứ bảy, các quỷ thần yêu ma đều bay trên đầu Ngô Bình, tạo thành một vầng sáng khổng lồ.

Bước thứ tám và bước thứ chín, Ngô Bình liên tục hoạt động, sau đó điểm tay, quát lớn: “Chuyển!”

Một luồng thần quang bay ra, đối diện với cửa, một ngọn núi cao cả trăm mét đột nhiên nâng lên cao, bay về phía xa. Không lâu sau, bỗng nổ vang vọng, ngọn núi lại chuyển sang chỗ khác!

Mọi người kinh ngạc, đây chính là dời núi lấp biển trong truyền thuyết sao?

Ngô Bình khẽ cười, nói: “Để mọi người chê cười ròi, tu vi tôi có hạn, chỉ có thể dời được ngọn núi nhỏ này thôi”.

Cả sân yên lặng tĩnh mịch, thật sự quá kinh ngạc! Không chỉ chiêu thức dời núi của Ngô Bình, mà Ngô Bình lại thể hiện được Vũ Bộ chân chính ngay nơi này! Phải biết rằng, đây là vấn đề võ học mà không một ai trong học viện võ đạo giải quyết được!

Chu Đồ trợn mắt há mồm: “Đây… Uy lực của Vũ Bộ, kinh khủng đến vậy!”

Thật ra, Ngô Bình dùng không phải là sức mạnh của anh, mà là anh mượn sức mạnh của thiên cang, xua thần sai khiến quỷ, ra lệnh cho họ dời núi.

“Khâm phục! Anh Ngô đúng là kỳ tài!”, Thiết Huyền cảm khái, nói rồi khẽ thi lễ với Ngô Bình.

La Đạo Nhất cười nói: “Tốt thật, đây mới là giáo viên bốn sao!”

Ngô Bình lộ ra một chút bản lĩnh khiến, mọi người kinh ngạc, đến lúc này không còn ai dám gây khó dễ với anh như Âu Dương Ngọc.

Vẻ mặt Âu Dương Ngọc trắng nhợt, đứng ngây tại chỗ, mãi một lúc cũng không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Mà trong đám người, một học sinh mang theo vẻ mặt khó coi. Cậu ta nhận được lệnh, đêm nay phải thách đấu với Ngô Bình, nhưng xem ra cậu ta cũng không phải là đối thủ!

Nhưng lời của người kia, cậu ta không dám không nghe, người này cắn răng đi ra nói: “Thầy Ngô. Học sinh Lưu Tượng Uy, vừa nãy nhìn thấy Vũ Bộ của thầy, trong lòng vô cùng khâm phục. Học sinh đang học “Linh Phi Quyền” trong ba mươi sáu võ đạo, có nhiều chỗ vướng mắc, mong thầy Thầy Ngô chỉ điểm đôi chút cho học sinh”.

Nói thì nghe rất hay, ý nghĩa thật chính là đang thách đấu với Ngô Bình. Học sinh khiêu chiến với thầy hướng dẫn cũng không còn lạ trong học viện Võ Đạo, nhưng Ngô Bình là thầy hướng dẫn mới đến, ngày đầu tiên đã bước ra thách đấu, mục đích không cần nói cũng hiểu.

Ngô Bình không sợ không giận, bình tĩnh nói: “Được thôi!”
 
Chương 2645


Chương 2645

Mọi người xung quanh tản ra, để lại một khoảng trống.

Học sinh này đi lên, tuổi cậu ta thực ra không chênh với Ngô Bình quá nhiều, thậm chí còn lớn hơn vài tuổi. Nhưng cậu ta đã đến tu vi Anh Biến Chân Quân, tuy vẫn chưa phải là Võ Tông, nhưng thực lực so với Nhân Tiên Cảnh Võ Tông bình thường còn mạnh hơn nhiều. Dù sao, danh hiệu Võ Tông, cũng không chỉ mỗi thực lực, mà là về tu dưỡng võ học.

Học sinh này cao tầm một mét chín, cả người tràn đầy sức lực.

Ngô Bình gật đầu: “Trước tiên thi triển Linh Phi Quyền một lần thử đi”.

Lưu Tượng Uy gật đầu, lập tức hành động nhanh chóng, thi triển Linh Phi Quyền. Võ học biết một hiểu mười, võ đạo của Ngô Bình biến hóa khôn lường, lại từng đọc được đại cương võ học hoàn chỉnh, đương nhiên vừa nhìn đã biến nguyên lý và khuyết điểm Linh Phi Quyền này.

Linh Phi Quyền có tổng cộng bốn mươi hai chiêu thức, Ngô Bình chỉ nhìn mười chiêu chức, đã nói: “Được rồi”.

Lưu Tượng Uy lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Thầy Ngô, phía sau còn có ba mươi hai thức nữa, không đánh sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã biết được cốt lõi của Linh Phi Quyền, cho nên phần còn lại không cần xem nữa. Nào, tôi cũng dùng Linh Phi Quyền, chúng ta thử mấy chiêu”.

Đây chính là điều mà Lưu Tượng Uy muốn, cậu ta gật đầu nói: “Mong thầy Ngô chỉ giáo!”

Nói xong, cậu ta nhanh nhẹn bước ra, chớp mắt đã vòng qua sau lưng Ngô Bình, tốc độ nhanh chóng, tựa như chớp mắt cậu ta đã có thể di chuyển đi vậy.

Thế nhưng, cậu ta vừa đến sau lưng Ngô Bình đã cảm giác phần bụng đau nhói, ngón cái của Ngô Bình không biết từ khi nào đã đè vào điểm yếu của cậu ta rồi.

Cơ thể cậu ta cứng đờ, không dám động đậy. Bởi vì Ngô Bình chỉ cần khẽ dùng lực là có thể khiến cậu ta thịt nát xương tan!

Ngô Bình thu tay về: “Cốt lõi của Linh Phi Quyền nằm ở linh và phi, linh là linh động, phi là bay. Mà cậu, lại cứ cố chấp về chiêu thức, chỉ học được bên ngoài. Lại đi”.

Lưu Tượng Uy đỏ mặt, hỏi: “Thầy Ngô, một thức vừa này của tôi, phải thi triển thế nào mới được?”

Ngô Bình lùi về mười mét, nói: “Tôi tấn công, cậu phòng thủ. Lúc này, hãy cẩn thận lĩnh ngộ”.

Nói xong, anh cũng di chuyển linh hoạt, thoáng chốc đã đến bên sườn trái Lưu Tượng Uy. Lưu Tượng Uy vừa muốn phản công thì trước ngực đã bị đánh một chưởng, bay đến mấy mét, nặng nề rơi xuống đất. Phần áo trước ngực bị đánh rách nát, xuất hiện một ấn chưởng có thể thấy rõ.

Đây vẫn chưa phải là Ngô Bình thật sự đánh nặng, nếu không một chưởng cũng có thể đánh chết cậu ta rồi.

Lưu Tượng Uy sững sờ, lầm bầm nói: “Sao lại như vậy?”

Ngô Bình: “Cậu tưởng là tôi sẽ đánh vào sườn trái sao? Cậu sai rồi, lúc tôi bước ra bước đầu tiên thì đã đánh ra lực chưởng, chuẩn bị tấn công cậu”.

Lưu Tượng Uy vẫn không hiểu, hỏi: “Thầy Ngô, vậy một quyền kia tại sao không đánh lại có dấu?”

Ngô Bình: “Đây chính là chỗ lợi hại của Linh Phi Quyền, gọi là “Phi Quyền”. Đánh ra một quyền, là có thể im hơi lặng tiếng bay tới chỗ đối thủ”.

Lưu Tượng Uy nghe thấy thì rất khâm phục, cậu ta thi lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn thầy Ngô đã chỉ dạy”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ừ, quay về suy nghĩ thêm đi”.

Mọi người đều kinh ngạc, trước đó rõ ràng Ngô Bình chưa từng học Linh Phi Quyền, anh chỉ là xem qua mấy chiêu mà đã biết được bản chất của quyền pháp này, cũng thể hiện ra được!

Phải biết rằng Lưu Tượng Uy kia là Chân Quân, Linh Phi Quyền này cũng là công phu sở trường của cậu ta, cực khổ học mấy năm. Nhưng dù vậy, hiểu biết của cậu ta về quyền này vẫn không bằng Ngô Bình chỉ nhìn qua một lần.
 
Chương 2646


Chương 2646

Lãnh Nhân kinh ngạc nói: “Đúng là đáng khâm phục! Trình độ hiểu biết về võ học của giáo viên Ngô thật khiến người ta ngưỡng mộ!”

Tiệc chào đón tiếp tục diễn ra, rất nhiều người đến kính rượu với Ngô Bình, vì vậy Ngô Bình cũng quen biết không ít giáo viên và học sinh ưu tú, chủ quản của phòng ban ở học viện.

Buổi tiệc kết thúc, La Đạo Nhất gọi Ngô Bình, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi”.

Trên đường hẹp quanh co ở học viện, hai người sánh vai bước đi. La Đạo Nhất nói: “Cậu thân là Nhân Vương, có lẽ không chỉ là Võ Tông bậc một đâu nhỉ?”

Ngô Bình cười nói: “Thì ra viện trưởng đã biết rồi”.

La Đạo Nhất nói: “Chuyện cậu là Nhân Vương cũng không phải bí mật gì, tôi biết cũng không có gì lạ”.

Ngô Bình: “Ừ, một tháng sau, tôi sẽ tiếng vào tầng thứ tám tiếp tục thí nghiệm”.

Ánh mắt La Đạo Nhất sáng lên: “Nói như vậy, cậu có thể là Ngự Danh Võ Tông?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng có thể là Truyền Kỳ Võ Tông”. Chuyện như vậy anh cũng không giấu được, cũng không cần phải giấu.

La Đạo Nhất cười ha ha: “Quá tốt! Bắc Viện tôi nếu có thể có một Truyền Kỳ Võ Tông trấn giữ, thì chuyện giành lấy Nam Viện chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng, biết trong này chắc chắn có nguyên do, lập tức hỏi: “Viện trưởng, học viện Võ Đạo tại sao lại phải chia thành Nam – Bắc Viện?”

La Đạo Nhất gật đầu: “Vấn đề này, người khác mà hỏi chắc chắn tôi sẽ không nói, nhưng cậu là ngoại lệ”.

Ông ấy chợt dừng lại rồi cười nói: “Đi, đến viện tôi ngồi đã, chỗ tôi có trà ngon”.

Đi về trước mấy bước, tiến vào một rừng đào, trong rừng đào có một căn nhà gỗ, trước nhà có một viện nhỏ. Trong viện có một con chó vàng đang nằm, một con gà trống lớn, còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đang luyện quyền trong viện.

“Ông nội”. Nhìn thấy La Đạo Nhất, thiếu niên vui mừng tiến lên chào hỏi.

Ngô Bình liếc nhìn, thiếu niên này tư chất bình thường, thân thể còn có vài vấn đề.

La Đạo Nhất khẽ cười nói: “Đây là cháu tôi, La Bảo Quan. Bảo Quan, đây là giáo viên Ngô”.

La Bảo Quan lịch sự thi lễ với Ngô Bình: “Thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Chào cậu, Bảo Quan”.

Lúc này anh mới phát hiện, trí tuệ của La Bảo Quan này có chút bất thường, không khác gì một đứa trẻ bốn năm tuổi, biểu cảm và lời nói khá ngây thơ.

“Bảo Quan, qua bên kia chơi đi, ông nội phải nói chuyện với giáo viên Ngô”. La Đạo Nhất cười nói.

La Bảo Quan gật đầu, đi qua một bên ngồi chải lông cho chú chó vàng của mình.

Mời Ngô Bình ngồi xuống, La Đạo Nhất nói: “Vữa nãy nói đến chuyện chia ra Bắc Viện và Nam Viện. Chuyện này phải kể từ ba mươi năm trước: Ba mươi năm trước, học viện Võ Đạo vẫn chưa chia thành Nam – Bắc. Năm đó, tôi vẫn là giáo viên bốn sao, tìm được một học sinh tư chất rất tốt, tên là Tả Lăng Tiêu. Tôi dốc lòng bồi dưỡng cậu ta, cậu ta không phụ hy vọng của tôi, mau chóng trưởng thành, cuối cùng, mười năm sau đã trở thành giáo viên giống như tôi vậy”.

“Thầy và trò đều là giáo viên, vốn chuyện được ca tụng. Nhưng không được mấy năm, viện trưởng cũ nghỉ hưu, bên trên có ý sắp xếp tôi đảm nhận viện trưởng mới. Tả Lăng Tiêu kia cảm thấy cậu ta mới là người phù hợp, vì vậy anh ta lôi kéo một nhóm người đối đầu với tôi. Sau đó tôi mới biết là mấy người bên trên đối đầu với tôi tìm đến Tả Lăng Tiêu, nói muốn giúp cậu ta trở thành viện trưởng mới. Vì vậy Tả Lăng Tiêu mới không chút do dự mà đối đầu với tôi”.

“Vốn dĩ, vị trí viện trưởng này để cậu ta làm cũng không sao. Nhưng tôi cũng thân bất do kỷ. Vị trí này tôi nhất định phải đảm nhận, không thể nhường được. Cuối cùng chúng tôi lại trở thành đối thủ, mặc dù tôi trở thành viện trưởng, nhưng cậu ta cũng dẫn theo một nhóm người xuống phía Nam, thành lập Nam Viện của học viện Võ Đạo”.
 
Chương 2647


Chương 2647

Ngô Bình: “Nói như vậy, so với Nam Viện thì chúng ta mới là chính tông”.

La Đạo Nhất: “Không sai. Nam Viện là do cậu ta thành lập dưới sự giúp đỡ của mấy người kia. So với Bắc Viện bảo thủ thì tu sĩ dạng nào, Nam Viện cũng nhận, kể cả tu sĩ ma đạo, tu sĩ tà đạo. Chuyện này khiến Nam Viện phát triển rất nhanh, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã tương xứng với Bắc Viện. Nhưng tôi cảm thấy Bắc Viện mới là chính tông, tương lai chắc chắn thuộc về chúng ta”.

“Chỉ là tôi không ngờ, Nam Viện sẽ xuất hiện một thiên tài như Tiêu Thế Tôn”. Ông ấy khẽ thở dài: “Anh ta là thiên tài chân chính, so với Tả Lăng Tiêu năm đó còn tài giỏi hơn nhiều. Ba năm trước, anh ta đã đến kiểm tra Tiên Võ Tháp, thế mà là Võ Tông bậc một. Lúc đó anh ta đã tiến vào tầng thứ tám tham gia kiểm tra, suýt chút nữa đã trở thành Ngự Danh Võ Tông”.

Ngô Bình: “Thì ra là người gần đạt đến Ngự Danh Võ Tông, chẳng trách viện trưởng lại coi trọng như vậy”.

La Đạo Nhất cười nói: “Nhưng cậu đã xuất hiện, khiến tôi an tâm hơn nữa. Lần đầu tiên thấy cậu, tôi đã biết cậu còn còn xuất sắc hơn cả Tiêu Thế Tôn!”

Ngô Bình: “Viện trưởng, bên trong chắc hẳn còn có chuyện khác?”

La Đạo Nhất gật đầu: Ừ. Bắc Viện và Nam Viện từng có ước định, cứ mỗi ba năm sẽ tổ chức một võ đài, mỗi bên cử ra người giáo viên mạnh nhất tranh chiến, bên thua sẽ giao ra thứ quý giá nhất”.

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ là Tiên Võ Tháp?”

La Đạo Nhất nói: “Không sai. Nếu chúng ta thua thì phải đưa Tiên Võ Tháp cho Nam Viện”.

Ngô Bình: “Còn Nam Viện thì sao?”

La Đạo Nhất: “Nam Viện có thể vùng lên nhanh chóng, đương nhiên cũng có bảo bối của mình. Chính là Chuông Hạo Thiên. m thanh Chuông Hạo Thiên phát ra có thể rèn luyện được thần hồn của người, rửa sạch thân thể, hiệu quả thần kỳ, là một báu vật vô thượng”.

Ngô Bình: “Viện trưởng muốn tôi tham gia đấu võ đài, đoạt lấy Chuông Hạo Thiên?”

La Đạo Nhất: “Không sai. Chỉ cần lấy được Chuông Hạo Thiên, Nam Viện sẽ mất căn cơ, không đến mười năm là phải quay về Bắc Viện!”

Nói đến đây, ông ấy nói với Ngô Bình: “Thời gian đấu võ đài đã quyết định vào mùa xuân năm sau. Đến lúc đó, cậu có nắm chắc sẽ thắng được Tiêu Thế Tôn không?”

Ngô Bình: “Hiện tại tu vi của Tiêu Thế Tôn kia như thế nào?”

La Đạo Nhất: “Anh ta đã là Long Môn Tiên Quân rồi. Đến năm sau, có lẽ tu vi càng cao hơn”.

Ngô Bình nói: “Tiên Quân vốn rất mạnh, lại thêm là Võ Tông, chỉ e không dễ đối phó”.

La Đạo Nhất: “Cậu là Nhân Vương, chiến thắng anh ta không phải chuyện khó”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi sẽ cố hết sức”.

La Đạo Nhất nhìn anh: “Nếu cậu thành công thì sẽ là người giáo viên năm sao! Ngoài ra, tôi sẽ cất nhắc cậu thành phó viện trưởng thứ nhất, đợi đến khi đại học Võ Đạo được thành lập, sẽ để cậu đảm nhận chức hiệu trưởng đại học Võ Đạo Giang Nam!”

Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng, tôi nghe nói hiệu trưởng đại học Võ Đạo sẽ đảm nhiệm chức thống đốc một vùng?”

La Đạo Nhất: “Không sai. Đến lúc đó, rất có khả năng cậu chính là thống đốc Giang Nam. Dù không phải thì với địa vị hiệu trưởng của một trường đại học, chức vị chắc chắn không thấp hơn thống đốc”.

Ngô Bình: “Những người sau lưng viện trưởng sẽ ủng hộ tôi sao?”

La Đạo Nhất: “Đương nhiên! Bọn họ sẽ xem cậu như là người của tôi, chắc chắn sẽ dốc lực giúp đỡ cậu!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.

La Đạo Nhất Nhất rất vui mừng, nói: “Nhưng trước đó, tôi sẽ tuyên bố ra ngoài, cậu là Võ Tông bậc một”.
 
Chương 2648


Chương 2648

Ngô Bình: “Được”.

La Đạo Nhất Nhất nói: “Hình như ngày mai là đại hội võ lâm?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng. Nghe nói muốn chọn ra võ lâm chí tôn”.

La Đạo Nhất nói: “Người muốn nắm được vị trí võ lâm chí tôn kia vốn đã định sẵn. Nhưng hiện tại, chúng ta có thể giành thử”.

Ngô Bình chớp mắt: “Viện trưởng muốn tôi ra tay?”

La Đạo Nhất Nhất Nhất: “Không sai. Cậu đánh bại người kia giành lấy danh hiệu võ lâm chí tôn, như vậy cũng có chỗ tốt cho Bắc Viện tôi”.

Ngô Bình: “Nếu đã được định sẵn rồi, tôi làm như vậy có được không?”

La Đạo Nhất: “Những người định sẵn võ lâm chí tôn, là những người ủng hộ Nam Viện”.

Ông ấy nói như vậy Ngô Bình đã hiểu rồi, anh cười nói: “Vậy thì không vấn đề gì. Không biết người bọn họ định sẵn là ai?”

La Đạo Nhất: “Tiêu Thế Quý, em ruột Tiêu Thế Tôn, cũng là một thiên tài, thực lực rất mạnh”.

Ngô Bình hiểu tại sao Nam Viện lại dám chọn sẵn Tiêu Thế Quý rồi. Bởi vì có Tiêu Thế Tôn, không ai dám thách đấu với Tiêu Thế Quý. Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh là Võ Tông siêu phẩm, thành tựu tương lai còn trên cả Tiêu Thế Tôn, vì vậy không cần phải sợ anh ta.

Anh nói: “Được thôi, tôi sẽ giành lấy danh hiệu võ lâm chí tôn”.

La Đạo Nhất: “Võ lâm chí tôn không dễ làm, nếu cậu và Tiêu Thế Quý cạnh tranh, nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ thách đấu với cậu, có nắm chắc phần thắng không?”

Ngô Bình nói: “Cố gắng thôi, nếu thực không đánh được, thì cũng không còn cách nào”.

La Đạo Nhất chớp mắt: “Chi bằng tối nay cậu thăng cấp lên Địa Tiên đi?”

Theo La Đạo Nhất, Ngô Bình đã là Nhân Vương rồi, trở thành Địa Tiên chẳng qua cũng chỉ mất mấy phút.

Ngô Bình: “Vẫn chưa đến lúc, con đường Nhân Tiên tôi chưa đi xong”.

La Đạo Nhất kinh ngạc: “Cậu còn muốn tu luyện phía sau nữa sao?”

Ngô Bình nói: “Nhân Tiên tầng tám, gọi là Nhân Hoàng, tôi muốn thử xem”.

La Đạo Nhất không nhịn được cảm thán: “Nhân Hoàng Cảnh là trình độ mà Tam Hoàng Ngũ Đế mới có thể đạt đến được!”

Ngô BÌnh: “Người trước có thể làm được, chúng ta lại càng có thể làm được, dù sao chúng ta đã có công pháp hoàn thiện hơn, có hoàn cảnh tu hành tốt hơn, không phải sao?”

La Đạo Nhất không kìm được hy vọng: “Nhân Hoàng Cảnh phải có thực lực thế nào?”

Ngô Bình: “Mở ra phương hướng tiến hóa mới, dẫn dắt Nhân Tộc tiếp tục phát triển, đây chính là Nhân Hoàng. Đương nhiên, Nhân Hoàng cũng là người bảo vệ Nhân Tộc”.

“Cậu… Nắm chắc mấy phần?”, La Đạo Nhất không nhịn được bèn hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Không nắm chắc, nhưng cho dù không thành công thì cũng thu hoạch được gì đó”.

La Đạo Nhất gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả Tam Hoàng Ngũ Đế trước khi trở thành Nhân Hoàng, cũng không dám nói bản thân chắc chắn sẽ thành công. Đây không chỉ cần tố chất, mà còn cần có may mắn”.

Ông ấy bỗng nói: “Đúng rồi. Anh là Võ Tông bậc một, một khi tin tức truyền đi, võ lâm đại hội chắc chắn sẽ bị hoãn”.

Ngô Bình: “Bị hoãn?”

La Đạo Nhất: “Nếu tôi là bọn họ, chắc chắn sẽ lo lắng cậu tham gia cạnh tranh. Cách ổn thỏa nhất chính là lùi về sau, cho đến khi nghĩ ra được cách ứng phó”.
 
Chương 2649


Chương 2649

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Hoãn thì cứ hoãn thôi, cho dù là ai lên, thì tôi cũng sẽ đánh bại người đó”.

Hai người nói chuyện mấy câu, La Đạo Nhất chỉ về phía La Bảo Quan nói: “Tôi có một chuyện cần giúp, thần y Ngô, bệnh của Bảo Quan, cậu có thể chữa được không?”

Ngô Bình sớm đã chú ý đến La Bảo Quan, anh lập tức lắc đầu: “Sau khi cậu ấy sinh ra thì đã gần chết rồi, là ông miễn cưỡng giữ lại mạng sống cậu ấy, cậu ấy có thể được như vậy đã không tệ rồi, không nên cưỡng cầu nhiều”.

La Đạo Nhất khẽ thở dài: “Sớm đã dự liệu đến kết quả này rồi”.

Thì ra, thân thể và linh hồn La Bảo Quan đều có vấn đề, vốn dĩ vừa sinh ra cũng là lúc chết, là La Đạo Nhất dùng cách của Tiên Gia miễn cưỡng cứu sống cậu ta.

Ngô Bình phát hiện bên trong thân thể La Bảo Quan, có bảy tiên phù đang di chuyển, duy trì sức sống. Tiên phù mà biến mất, cậu ta lập tức sẽ chết.

Ngô Bình: “Đứa nhỏ này thiếu mất một hồn hai phách, thân thể sinh ra đã khiếm khuyết. Có thể sống được đã là kỳ tích rồi”.

La Đạo Nhất gật đầu: “Là tôi quá tham lam”.

Ngô Bình thấy vẻ mặt ông ấy bi thương, lại nói: “Hiện tại tôi không thể chữa trị, nhưng sau này có thể sẽ được”.

Ánh mắt La Đạo Nhất phát sáng: “Khi nào?”

Ngô Bình: “Đợi tôi trở thành Tiên Quân Đoạt Thiên thì có thể lấy được khí vận đất trời, sẽ dùng để ngưng tụ hồn phách”.

La Đạo Nhất cười nói: “Được! Tôi sẽ đợi ngày đó đến!”

Ngồi một lúc, Ngô Bình tạm biệt rời đi, lập tức quay về Chùa Đại Thiền. Ngày mai phải tranh đoạt võ lâm chí tôn rồi, anh muốn đến trước nói rõ với Quảng Tế và Liễu Duyên.

Đi đến bên ngoài chùa Đại Thiền, anh nhìn thấy Tông Huy đang đứng ở trước cửa, người này vội nói: “Sư thúc, Quảng Tuệ sư tổ vẫn đang đợi người”.

Ngô Bình gật đầu: “Biết rồi”.

Đến thiện phòng, Ngô Bình phát hiện, ba cao tăng Quảng Tuệ, Quảng Tế, Liễu Duyên đều có mặt. Ngoài ra còn có ba người đàn ông đang ngồi ngay ngắn.

Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ, đợi anh nửa ngày rồi”.

Ngô Bình trực tiếp ngồi xuống: “Đại ca, mọi người đợi tôi làm gì?”

Liễu Duyên: “Để Quảng Tuệ nói đi”.

Quảng Tuệ nói: “Ngô Long chủ. Buổi chiều tôi nhận được tin, võ lâm đại hội sẽ đổi lại tổ chức ở Thiên Kinh. Hơn nữa còn lùi lại hai ngày sau”.

Ngô Bình nhíu mày: “Không phải đã nói sẽ tổ chức ở chùa Đại Thiền rồi sao? Sao lại đổi thành Thiên Kinh rồi?”

Quảng Tuệ: “Nghe nói, vị Thánh Nhân trong kinh kia đích thân chủ trì võ lâm đại hội”.

Ngô Bình nheo mắt, nói: “Lại là người này!”

Sau đó anh hỏi Quảng Tuệ: “Bên ngoài biết thực lực của Quảng Tế và Liễu Duyên rồi sao?”

Quảng Tuệ: “Tin tức chưa từng để lộ, chắc rằng người bên ngoài không biết”.

Ngô Bình cười lạnh, anh nhìn Liễu Duyên: “Liễu Duyên, chuyện quan trọng như võ lâm đại hội này, sao có thể để người khác được hời được chứ? Tôi đề nghị anh đến Thiên Kinh một chuyến, đánh bọn họ một trận”.

Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ nói gì, đại ca đều tán thành”.

Quảng Tuệ nói: “Như vậy e là không thỏa đáng lắm?”
 
Chương 2650


Chương 2650

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Có gì không thỏa đáng? Liễu Duyên là thực lực Thiên Tiên, chùa Đại Thiền chúng ta cũng nên chặn một chút, nếu không dễ bị người khác ức hiếp. Tục ngữ có câu, một quyền tránh trăm quyền”.

Quảng Tuệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được. Vậy phải làm phiền Ngô Long chủ và Liễu Duyên sư tổ rồi”.

Liễu Duyên nhìn Quảng Tế: “Cậu đi không?”

Quảng Tế cười nói: “Tôi thì không đi đâu. Tôi biết người kia cũng có căn cơ, tốt nhất mọi người phải cẩn thận”.

Liễu Duyên: “Cậu không đi cũng không sao, phế vật như cậu đi rồi cũng uổng công”.

Quảng Tế khẽ cười, không tức giận, ông ấy vươn người đứng dậy: “Vẫn nên đi du ngoạn bên ngoài thì hơn, tôi đi trước đây”.

Ông ấy nói đi là đi, đẩy cửa đi ra, càng lúc càng xa, Quảng Tuệ nhìn bóng lưng dần xa khẽ lắc đầu, sau đó nói với ba người đàng ngồi kia: “Sau này mọi người cứ đi theo Ngô Long chủ đi”.

Ngô Bình ngây người, hỏi: “Bọn họ là?”

Quảng Tuệ: “Đều là đệ tử tục gia của Chùa Đại Thiền, ba người này tư chất tốt nhất. Nhưng chính vì tư chất quá tốt, chúng ta cũng không còn cách nào dạy bọn họ nữa rồi. Ngô Long chủ, chỉ bằng anh dẫn dắt bọn họ theo bên cạnh, có thời gian thì dạy dỗ bọn họ”.

Thì ra, Quảng Tệ biết Ngô Bình đã học được truyền thừa trên bức tường ngọc Vô Tự, nên cố tình để ba người này đi theo Ngô Bình học.

Ba người đều chưa đến hai mươi lăm, tư chất không tệ.

Ngô Bình bây giờ đúng lúc cũng cần dùng người, gật đầu nói: “Được thôi”.

Anh hỏi tên bọn họ, ba người này lần lượt là Quách Kiện, Miêu Thái Vi, Tào Nhạc.

Anh nói với Liễu Duyên: “Đại ca có muốn ra ngoài đi với tôi một chuyến không?”

Liễu Duyên xua tay nói: “Tạm thời tôi ở lại trong chùa, tìm hiểu mấy thứ mà anh truyền cho. Đợi tôi hiểu rõ rồi thì sẽ đến Thiên Kinh dạy dỗ tên kia”.

Ngô Bình cười nói: “Chi bằng tôi để ba người này hầu hạ bên cạnh đại ca trước?”

Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ, đúng là biết trốn việc. Được rồi, ai bảo tôi là đại ca chứ”.Anh còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy anh đã rời khỏi chùa Đại Thiền vào đêm hôm đó và trở về nhà.

Vừa về đến nhà anh phát hiện cỏ dại trong nhà đã biến dị thành linh thảo. Đại trận Phong Thủy của Lữ Thuần Dương thu thập linh khí trong tám nghìn dặm khiến linh khí gần nhà họ Lý vô cùng dồi dào.

Lúc này cả nhà đang ăn cơm ở trong sân, Lina chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, một bàn ăn vô cùng phong phú. Ông ngoại và bà ngoại cũng đã đi du lịch về, tinh thần của ông hai đã tốt hơn rất nhiều, trông như chỉ mới ngoài năm mươi, không hề già chút nào.

Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng ở đây, trung thu được nghỉ lễ, hai người đã về nhà hôm qua.

Ngô Bình sửng sốt, sau đó vỗ trán nói: “Suýt nữa thì quên ngày mai là trung thu”.

Trương Lệ nhìn thấy Ngô Bình bèn hỏi: “Tiểu Bình, ngày mai bố con có thể về không?”

Ngô Bình không dám nói vì bây giờ anh cũng không biết Lý Niệm Tổ đang ở đâu, nếu tình hình không ổn thì đang ở Tiên Giới.

Anh nói: “Mẹ, bố không thể về trong thời gian ngắn”.

Trương Lệ thở dài: “Thật là, một bó tuổi rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi”.

Ngô Bình cười nói: “Ngày mai con mời bên ông nội đến, mọi người quây quần với nhau”.

Đường Băng Vân cũng ngồi bên cạnh Ngô Mi, vừa nói vừa cười với mọi người.

Ngô Bình ăn bừa vài miếng đã hơn mười một giờ tối, mọi người lục tục đi nghỉ ngơi, trong sân chỉ còn lại Ngô Bình và Đường Băng Vân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom