Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2591


Chương 2591

Ngô Bình: “Tức là sinh linh trên thế gian đều sẽ trở nên mạnh hơn, tuổi thọ dài hơn, yêu ma quỷ quái, yêu tinh thần tiên trong truyền thuyết đều sẽ xuất hiện. Hơn nữa trật tự xã hội hiện giờ cũng sẽ phá vỡ, quá trình này sẽ đi đôi với bất ổn, hỗn loạn. Đến lúc đó nguyện vọng lớn nhất của người dân là sống sót”.

Nghe xong sắc mặt Đường Tử Di hiện lên vẻ nghiêm trọng: “Chồng à, nói thế thì thế giới sẽ rất hỗn loạn?”

Ngô Bình: “Không thể tránh khỏi, nhưng trật tự sớm muộn gì cũng bình thường lại, chỉ là không biết mất bao lâu”.

Đường Tử Di im lặng vài giây: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

Ngô Bình: “Bán tập đoàn Đường Thị, lấy tiền mua đất, đồng thời phát triển thuốc biến đổi gen”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Bán tập đoàn Đường Thị?”

Ngô Bình gật đầu: “Quản lý dòng tiền, mua đất trước, sau đó thành lập một doanh nghiệp mới”.

Đường Tử Di: “Thị trấn phỉ thúy của chúng ta thì thế nào?”

Ngô Bình: “Để lại đi, đó là một mảnh đất lớn, còn mấy dự án bất động sản ở thành phố Giang Nam, có thể không bán thì đừng bán”.

Đường Tử Di: “Chồng ơi, để lại nhiều thế làm gì? Lẽ nào sẽ tăng giá?”

Ngô Bình: “Bây giờ mà bán, đổi lại là tiền tệ không có giá trị, sau này tiền tệ của thế giới sẽ có cải cách lớn, tiền trong tay chúng ta sẽ không còn giá trị nữa”.

Anh nói tiếp: “Hiện nay tiền tệ của thế giới có thể có bao nhiêu? Không quá một ngàn tỷ tệ nhỉ? Sau khi linh khí khôi phục, một viên đan dược có thể lên đến mấy mươi tỷ, thậm chí là mấy nghìn tỷ, tiền tệ cũ đã không còn hợp nữa”.

Đường Tử Di: “Tiền tệ mới là như thế nào?”

Ngô Bình lấy một lá bùa ra: “Giống như vậy, vốn dĩ vừa là sản phẩm vừa là tiền tệ, rất có giá trị”.

Đường Tử Di ngẫm nghĩ: “Ừ, ngày mai em sẽ bàn chuyện này với bố, sau này phát triển thuốc thay đổi gen mà anh nói sẽ có thị trường không?”

Ngô Bình: “Tất nhiên, về bản chất thuốc thay đổi gen và đan dược không có gì khác nhau mà anh lại chắc chắn về phương diện kỹ thuật. Linh khí được khôi phục thì bị ảnh hưởng nhiều nhất là con người, con người là sự trường tồn của vạn linh. Dưới tác dụng của linh khí, vào người bình thường có khả năng mở ra tiến hóa, khôi phục năng lực huyết mạch của tổ tiên, thuốc của chúng ta có thể giúp họ tiến hóa tốt hơn, trở nên mạnh hơn”.

Ngô Bình ở cùng Đường Tử Di, lại giúp cô ấy điều tiết cơ thể. Đến khi trời tối, anh mới đi tham gia buổi họp mặt.

Vốn dĩ anh không tham gia buổi họp mặt này nhưng nếu Hồ Kiến Quốc cũng ở đó, vậy thì khá thú vị, anh muốn đi xem thử.

Trương Tân Minh đã gửi địa điểm và thời gian cho anh, tối nay sẽ tụ họp ở một nhà hàng đặc sản tên là “Biệt phủ Sơn Thủy” ở Thạch Thành.

Ngô Bình đáp xuống một con đường vắng, đi được một đoạn thì nhìn thấy có một nam một nữ đi ra từ căn phòng bên cạnh, người phụ nữ khá quen, người nam chính là Lư Tuấn Phi.

Lư Tuấn Phi nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt trở nên gượng gạo bước đến vài bước nói: “Ngô Bình”.

Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Đều ở trong à?”

Lư Tuấn Phi gật đầu: “Ừ, đều trong đó, đã có mười mấy người rồi”.
 
Chương 2592


Chương 2592

Ngô Bình không để ý đến anh ta nữa, sải bước đi vào.

Người phụ nữ bên cạnh Lư Tuấn Phi mặc một thân toàn đồ hiệu, mặc dù nhan sắc khá bình thường nhưng khí chất lại hơn hẳn những người khác, cô ta nhíu mày: “Tuấn Phi, người này kiêu ngạo thật, vô lễ với anh quá, anh ta là ai thế?”

Lư Tuấn Phi nói: “Nhân vật tầm cỡ, chúng ta không chọc vào nổi đâu”.

Người phụ nữ không cho là thế, nhà cô ta cũng được xem là gia tộc lớn ở Vân Kinh, mặc dù không so được với bốn gia tộc lớn nhưng cũng không phải ai cũng có thể chọc vào được.

Cô ta đứng đó lạnh nhạt nói: “Về thôi, bảo anh ta xin lỗi anh”.

Lư Tuấn Phi thở dài: “Tiểu Uyển, thôi đi, ban đầu là anh có lỗi với người ta”.

Người phụ nữ cười mỉa: “Bây giờ anh là người đàn ông của em, anh ta vô lễ với anh chính là vả mặt em, đừng sợ, có em đây”.

Mặc dù ban đầu Lư Tuấn Phi tổn thất nặng nề nhưng dù sao cũng có không ít tiền nên trong một năm nay, anh ta đã làm rất nhiều việc kinh doanh, tiếc là đều thất bại, cuối cùng làm gì cũng không thuận lợi.

Tháng trước anh ta vừa hẹn hò với người phụ nữ trước mặt, Lý Tiểu Uyển. Nhà họ Lý làm bên công thương nghiệp, mấy doanh nghiệp của họ đều là đầu tàu trong tỉnh.

Lư Tuấn Phi có vẻ ngoài ổn, miệng lưỡi lại ngọt nên cuối cùng Lý Tiểu Uyển trở thành bạn gái anh ta sau khi được anh ta tấn công theo đuổi.

Anh ta trước giờ luôn nghe lời Lý Tiểu Uyển, lúc này lại kéo cô ta lại: “Tiểu Uyển, em nghe anh đừng chọc vào cậu ta”.

Lý Tiểu Uyển sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Lư Tuấn Phi, không ngờ anh lại nhát như thế”.

Lưu Tuấn Phi cạn lời nói: “Đây không phải là vấn đề sợ hay không. Thế này nhé, anh đi vào trong với em, em nhịn mười phút, mười phút sau em sẽ biết tại sao anh lại sợ cậu ta”.

Lý Tiểu Uyển hừ một tiếng: “Được, em muốn xem thử rốt cuộc người này có gì đáng sợ”.

Hai người lại quay về đại sảnh, Ngô Bình ngồi bên cạnh cựu hiệu trưởng Hồ Kiến Quốc, hai người vừa nói vừa cười, đứng bên cạnh là mấy người có công ăn việc làm tốt nhất Diêm Lập Vũ, Mã Thiên Lý.

Nhìn thấy thế Lý Tiểu Uyển ngây người: “Sếp Mã và sếp Diêm thế mà lại đứng phía sau anh ta cứ như người hầu đi theo thôi vậy?”

Lư Tuấn Phi: “Thật ra họ không xứng làm tay sai của Ngô Bình kìa, chỉ có thể nịnh nọt cậu ta”.

Ngô Bình có lời muốn nói với Hồ Kiến Quốc bèn kéo ông ấy đến nơi yên tĩnh, người khác không tiện đi theo.

Anh nói: “Ông Hồ, vẫn chưa có tin tức gì về người mà tiền bối bảo tôi tìm”.

Ông Hồ xoa cằm: “Không sau, tôi tìm lâu như thế vẫn không có manh mối, cậu không thể tìm ra được ngay mà”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, bây giờ tiền bối đang ở tu vi nào? Thiên tiên sao?”

Ông Hồ liếc nhìn anh: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Tò mò thôi mà. Linh khí sắp được khôi phục, nếu tiền bối có tu vi đủ cao, tức là tôi có thêm một chỗ dựa”.

Ông Hồ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn tiết lộ một chút vẫn ổn: “Tu vi của tôi là Chân Tiên thượng tam”.

Trên Địa Tiên là Thiên Tiên , chín cảnh giới của Thiên Tiên chia ra làm ba giai đoạn, gồm hạ tam cảnh, tam cảnh và thượng tam cảnh. Hạ tam cảnh gọi là Hư Tiên, căn cơ của Hư Tiên không vững, phải trải qua ba kiếp nạn, có một phần Thiên Tiên sẽ phải chết vì điều này hoặc bị đánh trở về nguyên hình. Trở thành Hư Tiên không khó, nhưng tiếp tục sống ở giai đoạn Hư Tiên thì lại là việc cực kỳ khó. Vì vậy, Hư Tiên đều cố nỗ lực tu hành, hi vọng có thể vào được tam cảnh.
 
Chương 2593


Chương 2593

Thiên Tiên của tam cảnh gọi là Thần Tiên. Giai đoạn này có thể hiển thánh trong nhân gian, nhận hương hỏa cung phụng từ nhân gian. Có điều, cứ một trăm năm thì Thần Tiên sẽ phải gặp một kiếp nạn nhỏ, ba nghìn năm gặp một kiếp nạn lớn, cuộc sống cũng không được bình yên. Vì vậy ai nấy đều muốn trở thành Thiên Tiên của thượng tam cảnh. Nếu Thần Tiên nhận được sắc phong từ thiên chủ của cảnh giới hiện tại thì sẽ có thể trở thành thiên vương, thiên quân, nắm giữ quyền lực rất lớn.

Thiên Tiên của thượng tam cảnh thường được gọi là thượng tiên, chân tiên. Chân tiên không còn gặp tai kiếp nữa, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, lĩnh hội sự huyền diệu của vũ trụ, không còn cần phải mượn đến hương hỏa của nhân gian để tu hành nữa.

Không ngờ Lữ Tổ lại là Chân Tiên, Ngô Bình vừa bất ngờ vừa vui mừng.

“Ông Hồ, thì ra ông là Chân Tiên à, lợi hại thật”.

Hồ Kiến Quốc: “Chân Tiên cái khỉ gì, đến khi cậu thành Thiên Tiên thì sẽ biết, có chân tiên đến cả thần tiên cũng đánh không lại. Cao thủ thật sự không phải là giáo chủ một phương mà là chủ nhân thiên cảnh. Nếu không phải là Đại La Kim Tiên thì tất cả đều là ảo tưởng”.

Ngô Bình: “Đại La Kim Tiên thì xa xôi quá, tôi chỉ thấy chân tiên lợi hại”.

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con, cậu có biết tại sao hôm nay lại có cuộc tụ họp này không?”

Ngô Bình chớp mắt: “Tại sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Lúc đầu sở dĩ tôi làm hiệu trưởng là vì trường học đó của chúng ta có hai người rất đặc biệt”.

Ngô Bình hứng thú: “Đặc biệt thế nào?”

Hồ Kiến Quốc: “Tôi có một người bạn tốt, vốn dĩ đã là Thiên Tiên tầng chín, có hi vọng thành Đại La. Nhưng ông ấy đắc tội với người ta, không thể không đầu thai chuyển thế. Sau khi chuyển thế, ông ấy là một học sinh của trường này, cao hơn cậu một khóa”.

Ngô Bình: “Chậc, Thiên Tiên tầng chín à”.

Hồ Kiến Quốc: “Cậu ấy đã bị phong tỏa linh trí, bây giờ chỉ là một thằng ngốc, không hiểu gì về tu hành. Còn tôi thì chắc chắn không thể truyền thụ công pháp cho cậu ấy, nếu không thì sẽ bị người khác phát hiện ra ngay”.

Ngô Bình liền cảnh giác: “Ông Hồ, ông nói chuyện này với tôi làm gì?”

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con, cậu giúp tôi khơi thông cho người này. Chỉ cần cậu ấy được đả thông thì không cần cậu chỉ bảo nữa, tự cậu ấy cũng có thể tu hành”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, lỡ có người phát hiện ra tôi thì sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Không đâu, cậu không có tên ở tiên giới, làm gì cũng sẽ không bị họ phát hiện. Cậu đừng từ chối, người này trọng tình cảm lắm, cậu giúp cậu ấy thì người này nhất định sẽ không quên ân tình của cậu đâu. Sau này, cậu đến tiên giới chẳng phải sẽ có thêm một chỗ dựa sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Ông Hồ, ông phải nói cho tôi biết thân phận thật sự của anh ấy”.

Hồ Kiến Quốc phất tay: “Không được, không được đâu, tôi mà nói tên của cậu ấy ra thì bên trên sẽ biết ngay, vậy thì chuyện sẽ không thành được”.

Ngô Bình vẫn hơi do dự, Hồ Kiến Quốc nói: “Tôi không để cậu giúp không công đâu, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đến gặp bề trên, cho cậu một tạo hóa”.

Ngô Bình chớp mắt: “Thôi được, vãn bối sẽ giúp ông chuyện này. Chỉ là tôi phải làm sao để khai thông cho anh ấy?”
 
Chương 2594


Chương 2594

Hồ Kiến Quốc: “Cậu đả thông thần khứu ở giữa trán của anh ấy là được”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ông có biết Thẩm Thiên Quân không?”

Hồ Kiến Quốc bĩu môi: “Hừ, biết chứ! Chân tiên nhị cảnh, thực lực ngang ngửa tôi, có điều rất có quyền thế, là tri kỉ bên cạnh đại thiên tôn”.

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn là ai?”

“Chủ nhân tiên giới”. Hồ Kiến Quốc đáp.

Ngô Bình: “Tu vi của Đại Thiên Tôn mạnh nhất tiên giới sao?”

Hồ Kiến Quốc nói: “Nếu xét ở tiên giới thì tất nhiên ông ấy mạnh nhất, nhưng ở hồng hoang thì bất cứ giáo chủ nào cũng đều không thua kém ông ấy đâu”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, sau này tôi đến tiên giới thì đến đâu là thích hợp?”

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con cậu tư chất tốt thế thì đến đâu mà không được”.

Hai người họ đang to nhỏ thì Hồ Kiến Quốc bỗng thúc nhẹ anh: “Tên ngốc đó đến rồi”.

Ngô Bình nhìn ra cửa thì thấy một anh giao hàng mặc đồ màu xanh da trời bước vào, tầm hai mươi lăm tuổi, đậm chất phong trần.

Anh ấy vừa bước vào thì đã có người cười, nói: “Chà, đây chẳng phải là Tống Bình An sao? Sao cậu lại mặc bộ đồ này ?”

Ngô Bình nhìn thấy anh ấy thì liền nhớ ra. Khi anh học đại học năm một, năm hai, có một người tên Tống Bình An. Người này quanh năm chỉ mặc một bộ đồ, đông không biết lạnh, hè không biết nóng. Có điều quần áo của anh ấy thì luôn rất sạch sẽ.

Nhưng người này rất xui xẻo, năm xưa rõ ràng có thực lực thi vào trường nổi tiếng nhưng bài thi của anh ấy lại bị sửa thành tên của người khác, còn bài thi của người khác thì lại viết tên của anh ấy.

Cuối cùng anh ấy phải học trường đại học bình thường, trở thành bạn học của Ngô Bình.

Ngày nào người này cũng ôm sách ngồi đọc ở sân vận động, thành tích của anh ấy cực kỳ tốt, học kỳ một của năm hai đã học xong hết lộ trình, sau đó bắt đầu chuẩn bị thi cao học.

Anh ấy rất điển trai nên được rất nhiều nữ sinh trong trường mê đắm, có điều anh ấy không để tâm đ ến và từ chối tất cả.

Anh ấy quá ưu tú nên khiến rất nhiều nam sinh trong trường đố kị, may mà học kỳ hai của năm hai, Tống Bình An đã thi đỗ thạc sĩ của đại học Hoa Thanh.

Có điều hình như vận may của người này không được tốt lắm, sau khi thi đỗ thạc sĩ không lâu thì lại bị đại học Hoa Thanh khai trừ chỉ vì chuyện không đâu vào đâu.

Sau đó anh ấy lại thi vào trường khác nhưng cũng đều không thuận lợi, không phải bị khai trừ thì cũng không tốt nghiệp được.

Anh ấy kiên trì mấy năm, đến khi lớn tuổi rồi thì vừa học vừa tự kiếm tiền.

Chuyện của anh ấy thường xuyên được lan truyền trong các nhóm bạn, có người gọi anh ấy là truyền kỳ, có người lại xem như trò cười.

Ngô Bình thì lại rất khâm phục con người này, không chùn bước trước khó khăn, không hổ là đại năng chuyển thế.

Tống Bình An không cao, khuôn mặt thanh tú, anh ấy chỉ mỉm cười trước sự chào hỏi đầy chế giễu của mọi người, sau đó thì tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.

Không ai qua ngồi qua đó vì dù gì những người đến đều là người thành công, ai lại coi trọng một người giao hàng.

Ngô Bình cầm hai ly nước đến ngồi đối diện với Tống Bình An, mỉm cười, nói: “Đàn anh”.
 
Chương 2595


Chương 2595

Tống Bình An đưa hai tay ra nhận lấy, nói: “Cảm ơn”.

Ngô Bình: “Đàn anh còn nhớ tôi không? Trước khi anh tốt nghiệp, chúng ta từng đánh bóng rổ với nhau. Anh đánh rất giỏi, không ai đỡ được cú ném bóng vạch ba điểm của anh”.

Tống Bình An cười rạng rỡ: “Cậu là đàn em Ngô Bình đúng không? Tôi nhớ cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đây. Đàn anh vừa giao hàng xong à?”

Tống Bình An không cảm thấy việc giao hàng có gì không tốt, anh ấy gật đầu: “Ừ. Tôi đã biết hết những con đường gần đây rồi, hiệu suất giao hàng tăng hơn bốn mươi phần trăm so với tháng trước. Bây giờ mỗi ngày tôi có thể giao một trăm mười đơn, thu nhập cũng được lắm”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Hơn một trăm đơn sao? Giỏi thật. Vậy tháng này ít nhất cũng được hai, ba mươi nghìn nhỉ?”

Tống Bình An mỉm cười, nói: “Gần hai mươi nghìn. Tôi định làm thêm hai tháng nữa rồi đi thi”.

Ngô Bình biết đại khái hoàn cảnh của anh ấy, thi cao học thế nào cũng rớt nên nói: “Không cần thi nữa, đàn anh muốn đến học ở trường nào để tôi sắp xếp giúp cho”.

Tống Bình An ngây ra: “Cậu giúp tôi sắp xếp ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Trước đây anh là thạc sĩ của Hoa Thanh đúng không? Trùng hợp thật, tôi cũng học cao học ở đó, có thể nói chuyện được với lãnh đạo nhà trường”.

Tống Bình An im lặng vài giây rồi nói: “Đàn em, tôi tự thi thì tốt hơn”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Rõ ràng anh đã thi đậu rồi, tại sao lại còn phải thi nữa? Anh thông minh như thế, đừng lãng phí tài năng ở việc suy nghĩ, chi bằng thế này, bây giờ tôi giúp anh hỏi thử”.

Ngô Bình vừa nói vừa gọi điện thoại.

Chưa đầy năm phút, Tống Bình An đã nhận được điện thoại, đấy là điện thoại gọi đến từ văn phòng hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, thông báo anh ấy đã được khôi phục hồ sơ, hi vọng anh ấy có thể nhanh chóng quay lại trường học tập.

Tống Bình An rất ngạc nhiên: “Đàn em, sao cậu làm được vậy?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tôi quen biết một số người. Phải rồi đàn anh, anh học thạc sĩ ngành gì? Đã suy nghĩ đến việc tìm việc gì chưa?”

Anh quyết định, dù có thế nào cũng phải kéo Tống Bình An về công ty mình làm.

Tống Bình An nói: “Tôi học chuyên ngành kỹ thuật gen”.

Ngô Bình nói: “Công trình gen? Vậy không tệ, tôi đang chuẩn bị mở một công ty nghiên cứu kỹ thuật gen, đến lúc đó anh có thể đến”.

Tống Bình An nhìn Ngô Bình: “Đàn em, cám ơn cậu giúp tôi”.

Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Đừng khách sáo. Sau này lúc tôi cần anh giúp, anh đừng từ chối là được”.

Tống Bình An khẽ cười: “Nếu cậu có gì cần tôi giúp, Tống Bình An tôi sẽ dốc hết sức làm”.

Mọi người thấy Ngô Bình khách sáo với Tống Bình An như vậy, đều cảm thấy bất ngờ. Ngô Bình hiện tại, đã là người có địa vị nhất ở buổi tiệc này, ngay cả đám Mã Thiên Lý cũng vây quanh anh.

Nói chuyện vài câu với Ngô Bình, hai người để lại phương thức liên lạc.

Ngô Bình lại quay về bên cạnh Hồ Kiến Quốc, nói: “Lão Hồ, người còn lại là ai?”

Hồ Kiến Quốc: “Hồng Hoang có một cao thủ, thực lực mạnh hơn tôi nhiều. Người này nghĩ bản thân ở giai đoạn Địa Tiên không có căn cơ vững chắc, vì vậy đầu thai chuyển kiếp, trở thành một người tên là Mạc Hiên. Mà hiện tại cũng là học sinh của tôi”.
 
Chương 2596


Chương 2596

Ngô Bình kinh ngạc, thực lực trên cả Lữ Tổ, vậy là cao thủ cỡ nào chứ?

Cái tên Mạc Hiên này, anh chưa từng nghe đến, dù sao trong trường cũng có cả mấy chục nghìn học sinh, anh không thể nào biết hết mọi người được.

Hồ Kiến Quốc nói cho anh, Mạc Hiên và anh là cùng khóa, là một nữ sinh vô cùng bình thường.

Ngô Bình: “Vị cao thủ kia, trước kia là nữ sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Kiếp trước là nam”.

Vẻ mặt Ngô Bình kỳ lạ: “Vậy người này muốn làm con gái sao?”

Hồ Kiến Quốc gật đầu: “Người này cho rằng, thể chất của nữ giới thích hợp để tu luyện hơn, vì vậy ở kiếp này đã lựa chọn trở thành một cô gái”.

Ngô Bình trợn mắt ngạc nhiên, để tu luyện, mà ngay cả giới tính cũng thay đổi, đúng là người ngoan tuyệt!

“Người này, cũng cần tôi giúp anh ta lĩnh ngộ sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Người này không cần lĩnh ngộ, nhiệm vụ của cậu là tiếp đón đối phương, tốt nhất là có thể làm bạn trai của cô ấy”.

Hô Bình lập tức sầm mặt: “Lão Hồ, ông đùa gì vậy, đó là nam mà?”

Hồ Kiến Quốc nghiêm mặt nói: “Kiếp này là nữ!”

Ngô Bình trợn mắt: “Chuyện ông nói, tôi không làm được”.

Hồ Kiến Quốc nói: “Không cần làm bạn trai, làm bạn thân con trai thì được chứ?”

Ngô Bình liếc nhìn Hồ Kiến Quốc: “Ông đang lừa tôi sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Tôi nói cho cậu biết, sở dĩ Mạc Hiên này chuyển thế, nhất định có nguyên nhân khác. Tôi đoán, có khả năng người này đã sở hữu được phương pháp Chứng Đạo”.

Ngô Bình: “Phương pháp Chứng Đạo?”

Hồ Kiến Quốc gật đầu: “Vì vậy cậu phải tiếp xúc thường xuyên, tốt nhất là có thể trở thành bạn bè”.

Ngô Bình đau cả đầu, anh làm gì có thời gian đi quan sát người khác, huống hồ còn là một cô gái.

Ngay lúc này, một cô gái đã đi vào. Cô gái có vẻ ngoài bình thường, đôi mắt to, tóc ngắn, gương mặt có tàn nhang, dáng người không cao, quần áo cũng tầm thường.

Cô ấy chính là Mạc Hiên, vì vậy Hồ Kiến Quốc đưa mắt ra hiệu với Ngô Bình, thấp giọng nói: “Dựa vào cậu đấy”.

Ngô Bình cắn răng, đứng dậy đón Mạc Hiên, cười nói: “Hiên Hiên, cuối cùng cô cũng đến rồi”.

Hành động của Ngô Bình khiến mọi người sững sờ, Hiên Hiên? Bởi vì hầu hết bọn họ đều không bết Mạc Hiên.

Mạc Hiên cũng ngây ngời, cô ấy quan sát Diệp Huyên từ trên xuống, kinh ngạc hỏi: “Anh đang gọi tôi?”

Ngô Bình cười nói: “Cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Ngô Bình, chúng ta cùng khóa”.

Mạc Hiên có chút ngại ngùng, bởi vì cô ấy không nhớ ra Ngô Bình. Thật ra cô nào biết, trong ấn tượng của Ngô Bình, cũng không có bóng dáng của cô ấy.

“Ồ, Ngô Bình, đã lâu không gặp”. Lịch sự thì cô ấy vẫn chào hỏi. Ngô Bình lập tức kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tống Bình An, cười nói: “Đàn anh, cô ấy là Mạc Hiên, mọi người làm quen chút đi. Mạc Hiên, đây là đàn anh Tống Bình An”.

Tống Bình An gật đầu: “Chào đàn em Mạc”.

Mạc Hiên nói: “Chào đàn anh”.
 
Chương 2597


Chương 2597

Ngô Bình cười ha ha: “Nói chứ, ở đây nhiều bạn học như vậy, tôi thấy hai người là thân thiết nhất”.

Ngô Bình suy nghĩ, muốn làm bạn thân của Mạc Hiên chỉ e là việc rất khó, dù sao anh cũng chưa từng làm bạn thân khác giới của ai bao giờ.

Ba người nói chuyện một lúc, Trương Tân Minh kia mới khoan thai đi đến, anh ta vừa đến đã chào hỏi với mấy người Mã Thiên Lý, Các Lập Vũ, chẳng buồn nhìn đến mấy người khác, thậm chí cũng không quan tâm đ ến Hồ Kiến Quốc.

Ngô Bình âm thầm lắc đầu, sau đó anh vẫy tay với Trương Tân Minh.

Trương Tân Minh nhanh bước đi đến, cười nói: “Ngô Bình, cậu đến từ sớm rồi à?”

Ngô Bình: “Tân Minh, cậu đi chào hỏi hiệu trưởng đi”.

Trương Tân Minh liếc nhìn Hồ Kiến Quốc, nói: “Ông ta rất phiền phức, tôi không muốn quan tâm đ ến ông ta”.

Ngô Bình cạn lời, cũng không nói gì thêm. Anh nhìn ra được, Trương Tân Minh này có lẽ đã bái sư, học được chút pháp môn tu hành, chỉ là cũng không ra gì.

Ở phía sau, Lư Tuấn Phi như có suy nghĩ, lầm bầm nói: “Kỳ lạ, Ngô Bình và Mạc Hiên, Tống Bình An đều không quen biết, sao lại thân thiết với bọn họ như vậy?”

Lý Tiểu Uyển hỏi: “Tuấn Phi, sao vậy?”

Lư Tuấn Phi: “Tiểu Uyển, trong này chắc chắn có gì đó, sau này nếu có cơ hội, chúng ta phải tiếp xúc nhiều với Tống Bình An và Mạc Hiên”.

Lý Tiểu Uyển bĩu môi: “Hai người bình thường mà thôi, cần thiết sao?”

Lư Tuấn Phi: “Ánh mắt Ngô Bình tốt hơn chúng ta nhiều, đi theo con đường của cậu ta chắc chắn sẽ không sao”.

Lý Tiểu Uyển: “Ngời này lạnh nhạt với anh như vậy, hà tất phải quan tâm đ ến anh ta?”

Nói xong thì khẽ thở dài: “Anh ta đối xử với anh như thế cũng là đủ tình nghĩa rồi, đổi lại là anh, anh sẽ không bỏ qua cho đối phương đâu. Được rồi, không nhắc mấy chuyện cũ này nữa, chúng ta đi kính rượu với hiệu trưởng”.

Không lâu sau, Đào Như Tuyết cũng đã đến.

Hôm nay, Đào Như Tuyết rất xinh đẹp, cô ta mặc trang phục của Miêu Gia, trong rất thanh tú. Cô ta vừa xuất hiện lập tức đã thu hút ánh mắt mọi người.

“Ngô Bình!”

Đương nhiên, Đào Như Tuyết nhìn thấy Ngô Bình đầu tiên, cười khẽ đi đến.

Ngô Bình gật đầu: “Như Tuyết, em từ đâu đến đây thế?”

Đào Như Tuyết: “Từ phía Nam đến”.

Ngô Bình giới thiệu Mạc Hiên và Tống Bình An cho cô ta, hai người đều rất thận trọng. Phải biết rằng, Đào Như Tuyết năm đó là hoa khôi, là mỹ nữ hàng đầu.

Đào Như Tuyết là một cô gái thông minh, nhìn ra được Ngô Bình xem trọng hai người họ, vì vậy đối xử với họ cũng rất khách sáo.

Ngô Bình: “Như Tuyết, nếu em không bận gì thì ở lại Vân Kinh chơi mấy ngày, đưa Mạc Hiên và đàn anh Tống đi dạo phố chơi đi”.

Tống Bình An vội nói: “Đàn em, tôi thì không đi đâu, tôi còn phải chuẩn bị nhập học ở Hoa Thanh”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng được. Đợi đến khi tôi đi Thiên Kinh, lại liên lạc với đàn anh Tống”.
 
Chương 2598


Chương 2598

Tống Bình An này có chút thanh tĩnh, ngồi một lúc, anh ấy đã tạm biệt với Hồ Kiến Quốc, rời khỏi buổi tiệc.

Sau khi chào hỏi với mấy người Hồ Kiến Quốc, Đào Như Tuyết lại đến nói chuyện với Ngô Bình, nhắc đến chuyện sản phẩm cho sức khỏe.

Lúc trước Ngô Bình đã chuẩn bị hai lô sản phẩm dành cho sức khỏe, một loại tốt cho tim và não, lấy tên là Nước uống huyết quản Khang Ninh; một loại thì có hiệu quả dự phòng và chữa trị bệnh đau dạ dày, lấy tên là Nước uống Vi Vị Lạc Thư.

Vì hai loại thuốc này bởi thuộc sản phẩm chăm sóc sức khỏe, nên được tung ra thị trường khá nhanh, trước mặt đã bán trên thị trường hơn một tháng. Vì đã chi ra một khoản tiền lớn cho quảng cáo, và bản thân thuốc cũng có hiệu quả không tệ, nên lượng tiêu thụ của hai loại này rất tốt.

Đến nay trên thị trường đã bán hơn nghìn vạn hộp, doanh thu một tỷ rưỡi. Ước tính năm nay, doanh thu hai loại này sẽ bùng nổ lên hai mươi tỷ, lợi nhuận hơn mười tỷ.

Đào Như Tuyết: “Chúng tôi đã làm nghiên cứu, có không ít người tiêu dùng mua thuốc chăm sóc sức khỏe của chúng ta dùng như thuốc trị, trị bệnh đau dạ dày mạn tĩnh, trị bệnh tim mạch máu các thứ, hiệu quả không tệ!”

Ngô Bình nói: “Như Tuyết, khi trở về em hãy lấy một phần ba của lô thuốc này phân phát miễn phí có người cần dùng, đặc biệt là những nhà có hoàn cảnh khó khăn. Thuốc được tặng, bên trên nhớ in hình của anh. Trên hộp thuốc, phải có giới thiệu của anh, nói là anh phát thuốc miễn phí cho mọi người, mong bọn họ sớm khỏi bệnh”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Tại sao phải làm như vậy?”

Cô ấy biết Ngô Bình không phải người thích nổi tiếng, chắc chắn như vậy là có lý do.

Ngô Bình cười nói: “Cách đây không lâu, anh phát hiện tích đức hành thiện sẽ nhận được sự cảm kích của người khác và nhận về được công đức cho mình”.

Đào Như Tuyết gật đầu nói: “Được rồi, về em sẽ lo vụ này”.

Mạc Hiên ngồi cạnh đó nghe hai người nói chuyện, sau đó không nhịn được chen lời: “Đúng là công đức rất quan trọng”.

Ngô Bình: “Mạc Hiên, cô cũng biết công đức à?”

Mạc Hiên gãi đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, nghe anh nói là đầu tôi tự nhảy ra ký ức có liên quan đến nó thôi”.

Ngô Bình vội nói: “Cô nói cho tôi nghe đi”.

Mạc Hiên gật đầu: “Công đức có thể tiêu diệt tai kiếp, ví dụ như khi lôi kiếp, sức mạnh công đức có thể hoá giải phần lớn lực sát thương của sấm sét. Hoặc giả dụ như khi tâm ma tung hoành, công đức có thể khống chế tâm ma. Nhất là giai đoạn Hư Tiên, công đức chính là loại thuốc cứu mạng tốt nhất, đến giai đoạn Thần Tiên thì công đức còn có thể chuyển hoá thành sức mạnh hiển linh, nói chung là rất tốt”.

Đào Như Tuyết vô cùng kinh ngạc, sau đó tò mò hỏi Mạc Hiên: “Mạc Hiên, cô biết nhiều thế, cô cũng là người tu hành à?”

Mạc Hiên: “Không, tôi chỉ biết vậy thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Quá đỉnh!”

Sau đó, anh nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, không còn sớm nữa, hãy em dẫn Mạc Hiên đến trung tâm thương mại gần đây chơi rồi mua ít đồ trang điểm gì đó đi”.

Đào Như Tuyết đồng ý ngay: “Vâng, em có nhiều thẻ hội viên lắm, không thể lãng phí được. Mạc Hiên, chúng ta đi thôi!”
 
Chương 2599


Chương 2599

Phụ nữ sẽ dễ trò chuyện với nhau hơn, Mạc Hiên nhanh chóng có thiện cảm với Đào Như Tuyết, sau đó cả hai cùng nhau đi dạo phố.

Ngô Bình lại đi tới cạnh Hồ Kiến Quốc rồi nói: “Ông Hồ, ông có thể nói qua cho tôi biết về người mà ông bảo tôi tìm không?”

Hồ Kiến Quốc trầm mặc một lát rồi nói: “Đó là Chung Ly Quyền – sư phụ của tôi. Cơ thể của người bị người ta chém thành nhiều mảnh, chỉ có chân linh thoát ra ngoài rồi xuống nhân gian”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ ông bị người ta chém ư? Ai thế?”

Hồ Kiến Quốc: “Người đó là một giáo chủ có thực lực rất mạnh, cậu không nên biết thì hơn”.

Ngô Bình: “Ông Hồ, ông có cách nào dẫn tôi đến Tiên Giới tham quan được không?”

Hồ Kiến Quốc nhìn anh rồi nói: “Nếu cậu muốn tu hành ổn định thì tốt nhất hãy ở lại đây, hoặc tu hành ở đại lục hồng hoang”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Hồ Kiến Quốc: “Tôi không nói rõ được, nhưng kinh nghiệm của rất nhiều người tu hành đã chứng minh quan điểm của tôi là đúng”.

Ngô Bình: “Được rồi”.

Hồ Kiến Quốc: “Linh khí phục hồi, nhiều nhân vật lớn sẽ xuất hiện dưới nhân gian nên cậu phải cẩn thận đấy, đừng ỷ mình có tư chất phi phàm rồi không coi ai ra gì. Tôi nói cho cậu hay, người giết được cậu nhiều lắm, cho nên đừng có lơ là”.

Ngô Bình thoáng lo lắng, đây là lời nhắc nhở của Chân Tiên nên anh phải nhớ kỹ: “Ông Hồ, các nhân vật lớn đó tại sao lại xuống nhân gian?”

Hồ Kiến Quốc: “Muốn biết thì để tôi nói cho mà nghe, sau khi linh khí phù hồi, nơi này sẽ lại trở thành thánh địa cho người tu hành, vận khí tích tụ, Động Thiên xuất hiện, thiên tài nổi lên. Vì thế, rất nhiều người của Tiên Giới đều muốn đến đây tìm kiếm cơ duyên, hi vọng gặp may”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói thế lực của Tiên Giới cũng có nhanh ở hạ giới”.

Hồ Kiến Quốc: “Đương nhiên, họ tính hết rồi. Ví dụ như Mạc Hiên, Tống Bình An, họ đã đầu thai đến đây từ hai mươi năm trước rồi, mà có nhiều người giống họ lắm.

Nói đến đây, Hồ Kiến Quốc thở dài: “Cậu cũng giống Mạc Hiên và Tống Bình An, đều đang ganh đua ở đây, ai sẽ là người cười đến cuối cùng thì vẫn phải chờ tiếp”.

Hồ Kiến Quốc mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi già rồi nên thi thoảng mệt bất chợt, tôi đi trước đây”.

Hồ Kiến Quốc đi rồi, Ngô Bình cũng không muốn ở lại đây nữa nên anh chào tạm biệt mọi người rồi đi tìm Mạc Hiên và Đào Như Tuyết.

Lúc này, Đào Như Tuyết đang chọn quần áo và đồ trang điểm cho Mạc Hiên. Khi Ngô Bình nhìn thấy Mạc Hiên thì cô ấy đã uốn tóc và đổi sang một bộ quần áo hợp thời trang, ngoài ra còn trang điểm.

Hình tượng và khí chất của cô ấy lập tức tăng vọt, trở thành một người đẹp thành thị.

Có nhiều cô gái không quá xinh đẹp, nhưng khi trang điểm vào thì khí chất lập tức tăng ngay, Mạc Hiên là một ví dụ điển hình.

Ngô Bình vỗ tay nói: “Xinh quá! Mạc Hiên, sau này cô cứ trang điểm như vậy đi”.

Mạc Hiên ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Ngô Bình, tôi thấy không được quen cho lắm”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Thế nên cô mới phải trang điểm thường xuyên, con gái chúng mình phải biết làm đẹp cho bản thân chứ”.
 
Chương 2600


Chương 2600

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Tối nay, em ở cùng Mạc Hiên nhé”.

Ngô Bình: “Thế đến phố Lệ Thuỷ đi, ở đó còn phòng trống”.

Mạc Hiên: “Như Tuyết, tôi không làm ảnh hưởng đến hai người chứ?”

Đào Như Tuyết cười nói: “Không, tôi thích ở với cô hơn anh ấy nhiều”.

Ngô Bình lừ mắt, nhưng anh biết Đào Như Tuyết đang nghĩ cho mình, như vậy thì cô ấy sẽ dễ trở thành bạn thân của Mạc Hiên hơn.

Về phố Lệ Thuỷ rồi, Đào Như Tuyết và Mạc Hiên đi thẳng vào phòng nói chuyện luôn.

Ngô Bình thì sang phòng sách ngồi tu luyện, anh lấy một viên đan dược lấy được ở kho báu Nhân Vương ra rồi uống.

Đan dược này có thể nâng cao huyết mạch của anh.

Uống đan dược xong, Ngô Bình tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở Nhân Vương do mình sáng tạo ra, trong lúc đó, cơ thể và kiếm hồn của anh cũng đang dần mạnh lên,

Đến gần sáng, Ngô Bình mới ngừng tu luyện, sau đó chuyển sang tu luyện công pháp của tiên điện Thiên Võ.

Anh tu luyện Lưu Tinh Quyền và Manh Vương Công, anh đã tu luyện đến cửu phẩm cấp mười rồi, giờ phải tiến bộ thêm một bước nữa.

Ban đầu, anh chợn hai công pháp này vì chúng khó nhất, uy lực cũng mạnh nhất. Cho nên giờ anh không còn nhiều sự lựa chọn nữa, võ kỹ tương ứng với Lưu Tinh Quyền là Phá Thiên Tam Quyền.

Phá Thiên Tam Quyền cũng là tuyệt kỹ, chiêu thức tuy đơn giản nhưng uy lực rất mạnh, so ra còn hơn cả Lưu Tinh Quyền.

Sau Man Vương Công thì anh phải tu luyện công pháp có tên Hôn Nguyên Thiên Công. Công pháp này nối tiếp Man Vương Công, khó luyện nhất trong các công pháp, đương nhiên uy lực cũng khỏi phải bàn cãi.

Trong lịch sử của tiện điện Thiên Võ, có không ít thiên tài xuất sắc đã thất bại khi tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Công, vì thế công pháp này cũng trở thành điểm khúc mắc của các thiên tài.

Đến nay, còn chưa quá mười người tu luyện được Hỗn Nguyên Thiên Công. Công pháp này khó là bởi bước chuyển tiếp của nó là công pháp còn khó và mạnh mẽ hơn là Âm Dương Tạo Hoá Công. Đến nay mới chỉ có năm người tu luyện được đến công pháp này thôi.

Đương nhiên Ngô Bình biết mức độ khó của nó, nên anh suy xét một lát rồi lấy Hỗn Thiên Nghi ra, chuẩn bị kiểm tra xem Hỗn Nguyên Thiên Công ở cấp bậc nào.

Anh điều chỉnh lại công pháp trong đầu, sau đó thuật lại cho Hỗn Thiên Nghi. Ngay sau đó, Hỗn Thiên Nghi đã rung lên rồi xuất hiện một hàng chữ.

“Công pháp cấp thiên bậc ba, nhiều thiếu sót, lực sát thương 14000 điểm. Nếu được hoàn thiện thì công pháp sẽ đạt đến cấp thiên bậc năm hoặc cấp thiên bậc sau và là công pháp cấp sử thi”.

Ngô Bình tròn mắt lẩm bẩm: “Bảo sao tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Quân lại khó thế, ra là vì nó có chỗ thiếu sót”.

Anh hỏi: “Hỗn Thiên Nghi, thành công pháp cấp sử thi thì cần bao nhiêu tiền báu?”

Hỗn Thiên Nghi hiển thị một dãy số thật dài, Ngô Bình nhìn xong thì hít vào một hơi lạnh.

“Đùa nhau à? Gì mà những 20 nghìn tiền báu!”, Ngô Bình chỉ có 17 nghìn tiền báu thôi, thế thì sao đủ được.

Anh ngẫm nghĩ rồi mở bảo sách thiên kiêu ra hỏi: “Tôi đang có một viên Âm Dương Tạo Hoá Đan, có ai mua không?”

Không lâu sau, đã có rất nhiều người nhảy ra nói: “Tôi!”
 
Chương 2601


Chương 2601

Người khác nói: “Tôi, anh Lý ra giá đi!”

Ngô Bình: “Đây là đan dược nhị phẩm nên 5000 tiền báu nhé”.

Người đó nói ngay: “Tôi lấy luôn”.

Ngô Bình lập tức thêm người đó vào danh sách bạn thân, sau đó chuyển đan dược qua. Một lát sau, anh đã nhận được 5000 tiền báu.

Như vậy thì anh đã có hơn 20 nghìn tiền báu, đủ để Hỗn Thiên Nghi nâng cấp Hỗn Nguyên Thiên Công lên thành công pháp cấp sử thi rồi.

Nhận được tiền báu xong là Hỗn Thiên Nghi hoạt động ngay, mãi đến khi trời sáng thì nó mời dừng lại.

Một Hỗn Nguyên Thiên Công mới cấp sử thi, lực sát thương đạt đến 130 nghìn điểm đã ra lò.

Tuy công pháp mới này mạnh hơn, nhưng khi tu luyện lại dễ hơn công pháp cũ, vì công pháp cũ bị sai, trong khi công pháp này đã được sửa đổi lại.

Không còn sớm nữa nên Ngô Bình đi gọi Đào Như Tuyết rồi cả ba cùng nhau ăn sáng, sau đó đi chơi, Ngô Bình làm tài xế cho hai cô gái.

Sau khi đi chơi một ngày, mm đã hoàn toàn yên tâm về Đào Như Tuyết và Ngô Bình, đồng thời cũng thả lỏng hơn. Buổi chiều, Đào Như Tuyết nhân cơ hội đó mời mm đến Biên Nam chơi, cô ấy vui vẻ đồng ý ngay.

Tiễn hai cô gái lên máy bay xong, Ngô Bình thở phào một hơi, coi như xong nhiệm vụ rồi!

Hôm nay, anh đã hẹn gặp Lữ Tổ nên phải về nhà ngay.

Sau khi về nhà, Ngô Bình thấy bố mình đang ngồi nói chuyện với một đạo sĩ trung niên. Đạo sĩ này có cốt cách thần tiên, mặt như ngọc, môi đỏ mắt phượng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, thoạt nhìn có khí chất bất phàm.

Ngô Bình biết đây chính là Lữ Tổ Lữ Thuần Dương nên lập tức hành lễ: “Tham kiến tiền bối”.

Lữ Tổ nhìn anh rồi cười nói: “Ừ, tôi chờ cậu lâu rồi đấy”.

Lý Niệm Tổ cười nói: “Tiểu Bình, bố đã bái sư rồi, con mau chào sư tổ đi”.

Ngô Bình tròn mắt nói: “Bố nhận tiền bối làm sư phụ rồi ạ?”

Lý Niệm Tổ: “Ừ, sư phụ bảo bố có cốt cách tốt nên muốn truyền tiên pháp vô thượng cho bố”.

Lữ Tổ cười nói: “Chàng trai, không ngờ bố cậu lại là Linh Minh Thánh Thể đấy, hơn nữa còn có huyết mạch thần vương. Tôi thấy ưng nên muốn nhận ông ấy làm đệ tử”.

Ngô Bình đành chắp tay chào: “Chào sư tổ ạ”.

Lữ Thuần Dương nói: “Nơi này được đấy, phong thuỷ do cậu sắp đặt đấy à?”

Ngô Bình thầm thấy đắc ý đáp: “Thưa sư tổ, người thấy sao ạ?”

Lữ Thuần Dương nhận xét: “Chẳng ra gì cả!”

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Sư tổ, gì đến mức ấy ạ? Thế Thất Tinh Long Vương do một bậc thầy phong thuỷ tạo ra đấy ạ”.

Lữ Thuần Dương: “Trước khi đến đây, tôi đã nói sẽ tặng cho cậu một vận may đúng không? Thế này đi, tôi sẽ giúp cậu sửa lại thế Thất Tinh Long Vương này thành thế Phương Thiên Long. Thế Thất tinh Long Vương của cậu chỉ có thể ảnh hưởng đến phong thuỷ tỏng phạm vi năm trăm cây số quanh đây thôi. Còn thế Phương Thiên Long của tôi có thể tăng vận may phong thuỷ lên phạm vi cả nghìn cây số, hơn nữa còn giúp ích cho nhà cậu”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Vâng, phiền sư tổ ạ”.
 
Chương 2602


Chương 2602

Lữ Thuần Dương: “Làm trò này gây động tĩnh hơi lớn nên để tối rồi làm”.

Thấy đã đến giờ cơm, Ngô Bình bảo Lina chuẩn bị đồ ăn, sau đó lấy rượu tiên ngon nhất ra để mời Lữ Thuần Dương.

Khi mọi người ăn uống no say xong thì trời cũng tối, Lữ Thuần Dương nói: “Bố cậu phải đi theo tôi một thời gian”.

Ngô Bình: “Khoảng bao lâu ạ?”

Lữ Thuần Dương: “Nhanh thì nửa năm, chậm thì vài năm, cái này còn phải xem tốc độ tu hành của ông ấy thế nào”.

Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Vâng”.

Lữ Thuần Dương đứng dậy rồi cười nói: “Chàng trai, tạm biệt nhé”.

Lữ Thuần Dương phất ống tay áo, sau đó cùng Lý Niệm Tổ bay đi. Ngay sau đó, bầu trời chợt nổi gió lớn, sấm chớp đúng đoàng.

Ngô Bình cảm thấy đất rung núi chuyển, các tiếng động lớn vang lên. Anh biết là Lữ Thuần Dương đang sửa lại thế phong thuỷ thành thế Phương Thiên Long.

Khoảng một tiếng sau, mưa ngừng gió dứt, Ngô Bình bay lên cao quan sát thì thấy có thêm các rặng núi lớn. Chúng như xuất hiện trên không trung, thậm chí khí mạch ở dưới cũng đã được sửa đổi thành thế trận.

Có thể thấy nhà anh đã trở thành trung tâm trọng yếu của đại trận, linh khí, chính khí thậm chí khí vận của đất trời đều tập trung hết về đây.

Không lâu sau, xung quanh có tiên khí lượn quanh, sương mù bay lên.

Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa cảm thán: “Đúng là Chân Tiên có khác!”

Anh quay về vườn hoa thì thấy cây hoè đang lắc lẽ, sau đó hân hoan hấp thu linh khí. Các linh dược và nhân sâm mà anh trồng cũng ngày càng mơn mởn hơn.

Lúc này, Thanh Tuyết đi ra rồi nói: “Không ngờ cậu lại quen Lữ Thuần Dương”.

Ngô Bình: “Cô cũng biết ông ấy à?”

Thanh Tuyết: “Năm xưa, ông ấy là một nhân vật phong vân, có ai không biết chứ. Ông ấy đã thay đổi thế phong thuỷ ở đây, tốt thì tốt thật, nhưng dễ bị người khác ganh ghét lắm”.

Ngô Bình biết rõ điều đó, thế phong thuỷ như này sẽ khiến những ai hiểu về nó vô cùng ngưỡng mộ.

Anh nói: “Kệ cho họ đố kỵ!”

Thanh Tuyết: “Thế phong thuỷ này giờ chưa là gì, chờ linh khí phục hồi thật sự thì nơi này của anh sẽ thành Động Thiên, kiểu gì cũng có người đến tranh giành”.

Ngô Bình: “Với thế lực của kiếm phái Thục Sơn, chắc không nhiều người dám đến đâu”.

Thanh Tuyết: “Nói chung vẫn phải cẩn thận. À, tôi đến để hỏi anh về đan dược đây”.

Đan dược mà cô ta nói đều là loại chuẩn bị cho An Ogura và Yozakura Tama, hai cô gái tu luyện tiến bộ thần tốc nên cần khá nhiều đan dược.

May là các đan dược này không khó luyện chế, Ngô Bình làm một loáng là xong nên đưa cho Thanh Tuyết luôn.

Sau đó, anh hít thở để hấp thu linh khí của đất trời.

Ngày hôm sau, anh đi đến núi hoang, sau đó nói ra suy nghĩ của mình rồi bảo Lý Mai cho người dọn dẹp trước ở đây để chuẩn bị làm đường.

Anh muốn xây dựng nơi này thành lãnh thổ của riêng mình, một khi không gian gập ở gần đây mở ra thì ngọn núi hoang này chính là con đường dẫn tới lối vào.
 
Chương 2603


Chương 2603

Lý Mai đã ký hợp đồng với Thạch Thành để bao trọn ngọn núi hoang này. Giá rất rẻ, vì thuê xong còn phải đầu tư nhiều tiền để xây dựng, điều này giúp ích rất lớn cho kinh tế của tỉnh K. Hơn nữa, Ngô Bình còn phải xây dựng võ quán ở gần đây, tạo thành địa chỉ ngoại viện của Thục Sơn.

Khi Ngô Bình đến thì thấy Lý Mai dẫn các chuyên gia công trình kiểm tra và hoạch định ở đây.

Lý Mai đang nói chuyện với họ thì nghe thấy tiếng của Ngô Bình ở phía sau: “Làm đường trước đã”.

Hai người đang nói chuyện thì có một tấm bia to đùng rơi từ trên trời xuống. Tấm bia này cao cả trăm mét, rộng mấy chục mét, nặng như một ngọn núi nhỏ.

Ngô Bình có thể đọc được chữ trên bia, đó là địa bàn của Nam Cung Thị.

Anh biến sắc mặt rồi cười lạnh nói: “Nhà Nam Cung này phách lối quá nhỉ!”

Lý Mai ngạc nhiên nhìn tấm bia bằng kim loại trên đỉnh núi rồi hỏi: “Cái gì thế anh?”

Các công nhân cũng giật bắn mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngô Bình híp mắt lại, sau đó tung một chưởng lên không trung, anh sử dụng ý nghĩa Li Đoạn của ý nghĩa Chân Võ.

Ngay sau đó, một chưởng ấn bay lên, ban đầu chỉ có kích thước bình thường, nhưng sau đó thì ngày càng to hơn, cuối cùng đã hoá thành một chưởng ấn khổng lồ có đường kính mấy chục mét rồi đập mạnh vào tấm bia kim loại kia.

Uỳnh!

Tấm bia lập tức vỡ tan, sau đó biến thành các mảnh kim loại nhỏ rồi bay tứ tung.

“To gan!”

Đột nhiên có một tiếng quát như tiếng sấm vang lên, sau đó có một bóng người cao lớn màu đỏ xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím, mái tóc cùng màu áo, đôi mắt phát sáng nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình tức giận nói: “Một Chân Quân Thần Hoá cỏn con mà dám hống hách trước mặt tôi ư! Biến!”

Anh tung một quyền tới, đây là quyền ấn ngưng tụ pháp lực.

Người mặc áo bào tím hừ lạnh một tiếng, sau đó di chuyển ra xa cách cả nghìn mét. Đúng lúc này, có một cái lỗ hình tròn đen kịt xuất hiện trước mặt Ngô Bình, anh tung ngay một quyền vào đó.

Ngay sau đó, phía sau người mặc áo tím cũng xuất hiện một lỗ hổng tương tự, quyền pháp của Ngô Bình đánh từ bên trong ra.

Khi người mặc áo tím phát hiện ra thì đã muộn và hứng trọn một quyền của Ngô Bình. Ông ta hét lên đau đớn, sau đó bị đánh bay ra xa rồi đập mạnh vào đống đá.

Ngô Bình nhảy lên rồi đạp mạnh xuống người ông ta, các tảng đá xung quanh vỡ nát, bụi bay mù mịt.

Chỉ thấy phần ngực của vị Chân Quân Thần Hoá kia đã lún xuống, may mà Ngô Bình không muốn giết người, không thì người ông ta đã nát bét rồi.

“Báo tên họ ngay!”, Ngô Bình lạnh giọng nói với vẻ đầy sát khí. Nhân Vương mà nổi giận thì cực kỳ đáng sợ! Một Chân Quân nhỏ bé sao có thể chịu nổi? Người đàn ông mặc áo tím lập tức trợn mắt há miệng, sợ tái mặt.

Ông ta run giọng đáp: “Tôi là Nam Cung Chính Bình, tu sĩ của Côn Luân”.

Ngô Bình hỏi: “Chỗ nào của Côn Luân?”

Nam Cung Chính Bình: “Thánh Khư”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi còn tưởng ở đâu, hoá ra là Thánh Khư. Nơi này thuộc về kiếm phái Thục Sơn của tôi, mà các người cũng dám đặt bia chiếm đóng à?”
 
Chương 2604


Chương 2604

Anh đã từng nghe Trần Đạo Huyền kể về Thánh Khư. Đó là một nơi rất cổ xưa, dân số không nhiều, Nam Cung Thị là thế lực mạnh nhất ở đó. Nam Cung Thị này có khá nhiều truyền thừa tu hành hoàn chỉnh, vì thế cũng được coi là một môn phái riêng của Côn Luân, họ có hành tung bí ẩn, rất ít khi xuất hiện nên không mấy ai hiểu rõ về thực lực của Thánh Khư”.

Trần Đạo Huyền từng nhận xét về gia tộc Nam Cung này là thâm sâu khó lường.

Nam Cung Chính Bình nói: “Tôi thật sự không biết nơi này là địa bàn của kiếm phái Thục Sơn, nếu biết thì tôi nào dám đặt bia”.

Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi hỏi: “Nói đi, sao ông lại nhắm đến nơi này?”

Nam Cung Chính Bình đảo mắt nói: “Nhà Nam Cung có một bộ cổ tịch, trong đó có viết nơi này là biên giới của Tam Hoàng Giới”.

“Tam Hoàng Giới?”, Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Đó là nơi nào?”

Nam Cung Chính Bình: “Tam Hoàng Giới có di tích của Tam Hoàng thượng cổ, nghe nói có đạo thống Tam Hoàng”.

Ngô Bình: “Nếu có di tích ấy thì chắc cũng bị người khác tới điều tra rồi”.

Nam Cung Chính Bình: “Tôi nghe các tiền bối bảo đạo thống Tam Hoàng có yêu cầu rất cao với người truyền thừa, từ xưa đến nay chưa từng có ai được công nhận, chính vì thế nên đạo thống vẫn còn”.

Ngô Bình nhấc chan lên, bấy giờ Nam Cung Chính Bình mới ngồi dậy được, nhưng ông ta đã bị thương nặng và không ngừng hộc máu.

“Nhà Nam Cung của các người luôn rất thần bí, lần này lại thay đổi phong cách rồi xuất hiện ở đây ư?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.

Nam Cung Chính Bình: “Linh khí sắp phục hồi rồi, tuy nhà chúng tôi không phải thế lực lớn gì, nhưng cũng muốn chuẩn bị trước”.

Ngô Bình: “Tại sao nơi các người ở lại có tên là Thánh Khư?”

Nam Cung Chính Bình: “Thánh Khư là nơi mà các vị thánh nằm xuống, có khá nhiều mộ của đại thánh thượng cổ ở đây. Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, nhà chúng tôi cũng không dám đặt chân tới”.

Ngô Bình: “Nếu Thánh Khư nguy hiểm như vậy thì tại sao nhà ông vẫn bám chặt lấy, mà không chuyển đến nơi khác?”

Nam Cung Chính Bình: “Tuy Thánh Khư nguy hiểm nhưng cũng dễ sống, nơi đó có thể áp chế tu vi của tất cả các cao thủ. Nếu gia tộc chúng tôi bị cường giả tới tấn công thì sẽ trốn vào đó. Nhiều năm qua, gia tộc chúng tôi đã thăm dò được tình hình trong Thánh Khư rồi nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng được. Chính nhờ được Thánh Khư bảo vệ nên gia tộc Nam Cung mới truyền thừa đến tận hôm nay”.

Ngô Bình: “Khi nào rảnh, tôi phải đến đó một chuyến mới được”.

Nam Cung Chính Bình mừng thầm, vì ông ta nghĩ Ngô Bình mà đến đó thì chết là cái chắc.

Ông ta nói: “Nếu cậu đến thì tôi sẽ dẫn đường cho”.

Ngô Bình: “Nơi này thuộc về kiếm phái Thục Sơn, ông đã biết chưa?”

“Vâng, tôi rõ rồi”, Nam Cung Chính Bình vội đáp.

Ngô Bình: “Ông đi được rồi đấy”.

Nam Cung Chính Bình vội vàng đứng dậy rồi đi ngay, loáng cái đã không thấy đâu nữa.

Ngô Bình quay lại cạnh Lý Mai, cô ấy hỏi: “Huyền Bình, ai thế anh?”

Anh kể lại mọi chuyện, Lý Mai lo lắng nói: “Nếu nhà Nam Cung lan tin này ra thì e sẽ có các thế lực khác đến đây tiếp”.

Ngô Bình: “Vì thế, chúng ta phải xây dựng cổng môn phái trước để tránh phiền phức”.
 
Chương 2605


Chương 2605

“Môn phái?”

Ngô Bình gật đầu: “Cổng ngoại viện của kiếm phái Thục Sơn. Làm vậy thì chắc chắn các thế lực khác không dám bén bảng tới”.

Lý Mai thấy có lý nên nói: “Thế thì phải làm hoành tráng một chút, để ai nhìn thấy một cái cũng biết ngay”.

Ngô Bình: “Chuyện này cứ giao cho anh, nhưng phải chờ đến tối”.

Anh lo cách làm của mình quá kinh hãi nên đành phải chờ đến tối.

Anh đi quanh một vòng rồi chọn được một ngọn núi, sau đó nói với Lý Mai: “Hãy xây một miếu Lữ Tiên ở đây để thờ Lữ Tổ”.

Lý Mai khó hiểu hỏi: “Huyền Bình, tại sao phải làm thế?”

Ngô Bình: “Lữ Tổ là sư tổ của anh, anh xây miếu cho ông ấy cũng là chuyện bình thường. Vả lại, anh không chỉ xây ở đây đâu, mà sẽ xây miếu Lữ Tiên ở các quốc gia cơ”.

Lý Mai ngạc nhiên nói: “Bác trai là đệ tử của Lữ Tổ ư?”

Ngô Bình cười nói: “Ừ, anh quên chưa nói với em”.

Lý Mai cảm thán: “Cứ như mơ vậy, ai ngờ bác trai lại là đệ tử của thần tiên chứ”.

Ngô Bình chỉnh lại lời của cô ấy: “Không phải thần tiên, mà là chân tiên”.

Lý Mai cười hỏi: “Có gì khác nhau nào?”

Ngô Bình: “Khác nhiều đấy, thần tiên như quan chức cấp tỉnh, còn chân tiên thì là cấp quốc gia”.

Lý Mai nói: “Ờ, thế thì chân tiên mạnh hơn thần tiên rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy cũng đúng”.

Anh quan sát xung quanh rồi nói: “Mảnh đất này rộng quá, anh sẽ cho vài người đến trông coi”.

Vì thế, anh lập tức gọi điện cho ai đó.

Sau đó, anh nói: “Tối anh lại đến, giờ phải đi có việc đây”.

Lý Mai: “Ừm, em chờ anh”.

Ngô Bình bay đi, tiến tới nơi Luyện Ma.

Giờ anh đã có đan dược nên có thể vào đó rồi cứu nhiều ma nhân hơn. Tu vi của họ đều không thấp, sau khi hồi phục sẽ giúp anh trông coi ngọn núi hoang kia.

Lần này đến gia tộc Đệ Nhất, Ngô Bình đi thẳng đến nơi Luyện Ma.

Anh đã có kinh nghiệm hơn lần trước, nên vào trong một cái là đi tìm Ma Quân kia luôn.

Nơi Luyện Ma này có hơn 300 nghìn ma nhân, trong số đó không thiếu Chân Nhân, Chân Quân hay thậm chí là cường giả Tiên Quân. Nếu Ngô Bình có thể thu phục được họ thì anh sẽ gây dựng được thực lực rất lớn.

Ngay khi đi vào địa bàn của ma nhân, Ngô Bình lập tức bị một tốp ma nhân bao vây. Chúng có tu vi không cao, hầu hết ở cảnh giới Nhân Tiên.

Anh lập tức niệm Đại Phạn Thiền Âm, các ma nhân ở xunh quanh lập tức đau đớn ôm đầu. Họ đã bị tẩu hoả nhập ma quá nặng nên Đại Phạn Thiền Âm của Ngô Bình chỉ có thể áp chế được họ, chứ không thể chuyển hoá họ được. Muốn những người này bình thường trở lại thì cần phải cho họ uống Hoá Ma Đan.
 
Chương 2606


Chương 2606

Nhưng hiện giờ, số lượng Hoá Ma Đan của Ngô Bình có hạn, anh phải ưu tiên cho những người có tu vi cao uống để dẫn họ rời khỏi đây trước.

Ngày càng có nhiều ma nhân xuất hiện, nhưng vừa lại gần Ngô Bình, đã bị Đại Phạn Thiền Âm áp chế nên buộc phải lùi lại.

Anh đi thêm một lát thì nhìn thấy một ngọn núi lớn, ở đây có rất nhiều các hang núi, có người thò đầu từ bên trong ra, tất cả đều là ma nhân ở đây.

Đột nhiên có một người sống bình thường xuất hiện tại nơi ở của ma nhân, chúng đồng loạt ùa ra rồi bao vây Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn bình thản như không, anh lấy đèn thần ra, sau đó chiếu Tịnh Thế Thần Quang xung quanh, đám ma nhân gào thét đau đớn rồi chạy mất dạng.

Ngô Bình ngưng tụ pháp lực thành một bàn tay lớn, sau đó chộp bắt lấy một ma nhân có tu vi cảnh giới Chân Nhân.

Ma nhân liều mạng vùng vẫy và gào thét, nhưng không thể làm gì được. Ngô Bình bóp miệng nó rồi nét một viên Hoá Ma Đan vào.

Ngay sau đó, ma nhân lăn lộn dưới đất trong cơn đau đớn, vảy đen trên người nó bắt đầu rụng xuống, răng nhọn và móng vuốt cũng biến mất, không ngừng có ma khí màu đen bốc ra từ mi tâm rồi bay lên cao.

Ngô Bình quan sát thì thấy khoảng mười phút sau là ma nhân ấy trở lại dáng vẻ của con người, nhưng bên ngoài cơ thể chi chít vết thương.

Người đó đảo mắt nhìn quanh rồi thốt lên với vẻ hoảng sợ: “Tôi đã bị nhập ma ư?”

Ngô Bình nói: “Ban nãy, anh cũng như họ đấy, là tôi đã cứu anh. Giờ anh có hai sự lựa chọn, một là rời khỏi đây với tôi và làm thuộc hạ cho tôi. Hai là tự rời khỏi đây”.

Người này chưa già lắm, thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi, anh ta thở dài nói: “Tôi vẫn còn ký ức lúc bị nhập ma, tôi đã sống ở đây mấy trăm năm rồi, chắc người nhà ở bên ngoài đã mất cả. Hơn nữa, giờ tôi cũng không thông thuộc với thế giới bên ngoài”.

Anh ta đứng dậy rồi cúi chào Ngô Bình: “Thuộc hạ đồng ý đi theo cậu chủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt, anh hồi sức trước đi”.

Anh ném cho anh ta hai viên Nhân Nguyên Đan để anh ta khôi phục nguyên khí, sau đó anh lại bắt thêm ma nhân có tu vi Chân Nhân thứ hai.

Cứ thế, vài phút Ngô Bình lại bắt một ma nhân rồi ép nó uống Hoá Ma Đan. Vài tiếng sau, đã có thêm 12 Chân Nhân và ba Chân Quân đứng cạnh anh.

Lúc anh định bắt ma nhân tiếp thì có một bóng người khổng lồ xuất hiện, đây là một ma nhân rất mạnh, dáng người cao gần ba mét, quanh người toàn vẩy màu đen có ma vân, đôi mắt màu vàng của hắn đang nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Anh chính là Ma Quân ở đây hả?”

Ma nhân cao lớn lạnh giọng nói: “To gan, dám bắt thuộc hạ của tôi!”

Ngô Bình: “Các anh bị tẩu hoả nhập ma rồi, tôi đến cứu các anh mà, mọi người phải cảm ơn tôi mới đúng”.

“Ngông cuồng!”, ma nhân cao lớn vung tay lên, vô vàn ma binh lập tức xuất hiện.

Để được trở thành ma binh thì nhất định phải là ma nhân có thực lực khá trở lên. Các ma binh này có thể kết thành chiến trận, lực sát thương thì khỏi phải bàn.

Ngô Bình thấy các ma binh này bày binh bố trận có trật tự thì biết chúng không dễ đối phó, anh giậm chân một cái rồi biến mất luôn.

Ngay sau đó, tay anh thò từ dưới đất lên rồi tóm chân của Ma Quân kia. Mặt đất lập tức mềm nhũn, Ma Quân bị kéo xuống lòng đất ngay.
 
Chương 2607


Chương 2607

Các ma binh ở trên mặt đất không thể giúp gì được, chỉ biết gào rít trong lo lắng.

Sau khi Ngô Bình kéo Ma Quân xuống lòng đất, anh lập tức thi triển ý nghĩa võ đạo.

Uỳnh!

Anh tung liên tiếp ba quyền vào Ma Quân, khiến hắn hét lên đau đớn, vì cảm thấy xương cốt trong người gãy vụn, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.

Ma Quân hành động kém linh hoạt hơn vì ở dưới lòng đất nên lại bị Ngô Bình tẩn cho tiếp, cứ thế đã bị thương khắp mình mẩy.

Ma Quân này ít cũng có thực lực Tiên Quân cảnh giới Âm Dương, tiếc là gặp phải Ngô Bình thì vẫn ra bã.

Năm phút sau, Ma Quân bị Ngô Bình bóp miệng rồi nhét một viên Hoá Ma Đan vào.

Uống đan dược xong, Ma Quân lập tức kêu gào trong đau đớn. Vảy trên người hắn rụng xuống, răng nhọn và móng vuốt biến mất, ma khí trên người cũng bay hết ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Ma Quân này đã trở lại dáng vẻ của một tu sĩ trẻ tuổi. Thoạt nhìn anh ta chỉ ngoài 20 tuổi, tướng mạo khá điển trai.

Ngô Bình đỡ anh ta dậy rồi nói: “Anh còn nhớ chuyện khi trước không?”

Người này ngồi nhớ lại một lát rồi quỳ lại Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng!”

Ngô Bình hỏi: “Anh tên là gì? Là người ở đâu?”

Người đàn ông: “Tôi là Lệnh Hồ Kiếm, chỉ là tán tu thôi”.

Ngô Bình: “Lệnh Hồ Kiếm, khi anh đến đây thì là thời đại nào?”

Lệnh Hồ Kiếm: “Đông Tấn”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì giờ anh không còn nhà để về nữa đâu, anh có muốn đi theo tôi không?”

Lệnh Hồ Kiếm: “Thuộc hạ đồng ý”.

Ngô Bình: “Hoá Ma Đan của tôi không còn nhiều nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi”.

Vì thế, anh dẫn 12 Chân Nhân, ba Chân Quân và Lệnh Hồ Kiếm rời khỏi nơi Luyện Ma, sau đó về gia mình ở khu mới.

Những người mới đến này có tu vi cao hơn 13 ma nhân mà trước kia Ngô Bình từng dùng Đại Phạn Thiền Âm độ hoá.

Ngô Bình bảo Hoàng Tử Cường chuẩn bị quần áo hiện đại cho họ thay, nếu ai bị thương thì Ngô Bình sẽ điều trị cho.

Loáng cái, bọn họ đã ngồi yên vị trong nhà, tất cả đều chưa quen thuộc lắm với cuộc sống hiện đại.

Ngô Bình pha trà rồi nói: “Thưa các vị, bây giờ tôi sẽ chính thức giới thiệu về mình. Tôi là Lý Huyền Bình, tên thường gọi là Ngô Bình, tôi là thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn. Sư tổ của tôi là Chân Tiên Lữ Thuần Dương. Ngoài ra, tôi còn là truyền nhân của điện tiên Thiên Võ và tiên vực Vĩnh Hằng”.

Ngô Bình kể hết danh hiệu của mình ra, dù những người ở đây tới từ các thời kỳ khác nhau, nhưng những ai sống trên nghìn tuổi rồi vẫn phải chấn động. Vì dù đến từ thời đại nào thì họ cũng đều biết kiếm phái Thục Sơn và điện tiên Thiên Võ cùng tiên vực Vĩnh Hằng, ngoài ra còn cả Chân Tiên nữa.

Ngô Bình: “Tại sao ngày xưa, mọi người lại vào nơi Luyện Ma?”

Một Chân Nhân cảnh giới Linh Biến đáp: “Cậu chủ, thuộc hạ là Giang Nguyên Hạc – người thời Đường. Năm xưa, thuộc hạ tu luyện bị nhập ma, thấy không khắc chế được nữa nên bị đày đến nơi Luyện Ma. Đến đó rồi, một là tự hồi phục, hai là chết, nhưng khả năng hồi phục thì cực thấp”.
 
Chương 2608


Chương 2608

Lệnh Hồ Kiếm nói: “Hầu hết chúng thuộc hạ đều đến đó vì thế. Nơi Luyện Ma này do Quỷ Cốc Tử xây dựng vào thời Tây Hán, chuyên dùng để giam giữ những người bị nhập ma”.

Ngô Bình gật đầu: “Giờ mọi người đã bình thường trở lại rồi, tuy đã sống nhiều năm ở đó, nhưng những trải nghiệm ấy cũng không phải điều gì xấu. Mọi người đã trải qua cảm giác bị ma tâm khống chế, cơ thể cũng được rèn luyện trong lúc hoá ma. Sau này, tôi sẽ chỉ dẫn cho mọi người tu hành, giúp mọi người tiến bộ nhanh hơn”.

Mọi người đồng thanh nói cảm ơn, thân phận của Ngô Bình cao quý hơn họ, bối cảnh cũng thâm sâu hơn, đi theo anh thì chắc chắn tiền đồ của họ sẽ tươi sáng.

Sau đó, anh mới làm quen với từng người. Lệnh Hồ Kiếm là Tiên Quân cảnh giới Âm Dương, nhưng sau khi hoá ma tu vi đã giảm nhiều, giờ chỉ ở cảnh giới Long Môn, hơn thế trên người còn nhiều vết ám thương cần phải được chữa trị.

Còn lại thì có hai Chân Quân cảnh giới Anh Biến, một Chân Quân cảnh giới Thần Hoá. Trong 12 Chân Nhân thì có bốn người ở cảnh giới Linh Biến, sáu người ở cảnh giới Hoá Thân, còn lại là cảnh giới Thần Biến.

Đột nhiên có thêm một tốp trợ thủ, Ngô Bình yên tâm hơn hẳn, anh nhanh chóng trị thương cho họ, đồng thời chỉ dẫn cho họ tu hành.

Trước đó, mọi người đều tu luyện các công pháp khác nhau, có công pháp cấp thấp nhưng cũng có công pháp cấp khá cao. Ngô Bình bảo họ đổi hết sang luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, sau đó truyền thụ cho họ phương pháp hít thở cao cấp.

Đột nhiên có thêm nhiều người ở trong nhà, Ngô Bình vừa phải chữa bệnh, vừa phải luyện đan nên bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, tính cách của những người kia cũng khác nhau, anh cần phải quan sát kỹ xem nên giữ ai lại hoặc đuổi đi.

Đến tối, anh bay lên ngọn núi hoang, sau đó chọn một tảng đá hoàn chỉnh cao cả trăm để làm cổng môn phái, sau đó khắc tên kiếm phái Thục Sơn lên đó.

Có cái cổng này ở đây rồi thì các thế lực khác sẽ không dám bén bảng tới, như vậy thì anh cũng bớt phiền phức.

Xong xuôi, anh cùng Lý Mai về nhà.

Lý Mai bận rộn cả ngày nên về một cái là đi tắm ngay, sau đó ăn uống qua loa rồi chạy luôn về phòng đi ngủ. Ngô Bình cho cô ấy uống một viên Sinh Mệnh Đan, sau đó mát xa cho cô ấy thêm một lúc, Lý Mai lập tức thấy phấn chấn hơn, mọi mệt mỏi đều đã tan biến.

Đêm khuya thanh vắng, Ngô Bình tiếp tục luyện Hoá Ma Đan, đan dược này có thể xoá bỏ ma niệm nên anh quyết định sẽ luyện chế số lượng lớn, một là để tiếp tục cứu những người ở nơi Luyện Ma, hai là anh cũng cần đến chùa Đại Thiền một chuyến, vì ở đó cũng có nhiều tăng nhân cần anh giúp.

Luyện đan là một việc rất tốn sức, đến sáng sớm, Ngô Bình đã luyện chế thêm được 20 viên Hoá Ma Đan, sau đó anh mệt rã rời nên uống vài viên đan dược rồi đi ngủ.

Đúng lúc này, anh cảm thấy có một luồng khí tức rất mạnh truyền đến từ phía Đông Hồ. Anh lập tức mở mắt, mặc đồ rồi lao ra khỏi phòng.

Anh bay lên cao thì thấy Đông Hồ đã bị sương mù che phủ, dưới màn sương ấy, Lý Dư vừa hoàn thành lần lột xác thứ ba.

Thuồng luồng có năm lần lột xác, sau đó sẽ hoá rồng. Đây đã là lần lột xác thứ ba của Lý Dư rồi, hiện giờ khí tức của nó đã mạnh hơn, không thua gì Bạch Giao.

Đột nhiên có hai bóng người một đen một trắng bay từ dưới nước lên, sau đó chào Ngô Bình: “Chủ nhân”.

Ngô Bình nhìn thì thấy người mặc đồ trắng là một cô gái 17 tuổi xinh đẹp, dáng người cũng hết chỗ chê. Người đàn ông mặc đồ đen khoảng 20 tuổi có gương mặt đẹp trai.

“Lý Dư? Bạch Giao?”
 
Chương 2609


Chương 2609

Lý Dư nói: “Chủ nhân, chúng tôi được tiền bối Long Thanh Khâm chỉ dẫn nên đã biết cách biến hình rồi ạ, giờ có thể biến thành hình người rồi”.

Biến hình là một việc rất khó, có nhiều mãnh thú có thực lực rất mạnh nhưng vẫn không thể biến thành hình người được. Lý Dư và Bạch Giao trước đó cũng vậy, nhưng nhờ được Long Thanh Khâm chỉ dạy nên chúng đã làm được rồi.

Ngô Bình vui mừng nói: “Biến thành người một cái là trông thuận mắt hơn đấy”.

Anh nói với Bạch Giao: “Để tôi đặt tên cho cô nhé, sau này cô hãy dùng tên Lý Tố”.

Lý Tố vui vẻ hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu chủ”.

Lúc này, trong nhà lại bốc lên khí tức mãnh liệt, Ngô Bình nhìn thì thấy đá trừ tà Đông Nhạc có gì đó là lạ. Cái thai đá nhận được địa khí dồi dào, nhất là sau khi nơi này được sửa thành thế Phương Thiên Long nên nó càng lớn mạnh hơn.

Bên dưới tấm bia xuất hiện một lỗ hổng, một luồng linh khí chui ra. Linh khí bay vút lên cao, giao hoà với trăng sao, cùng với đó là một tiếng động lớn.

Ngay sau đó, nó đã ngưng tụ thành một thiếu niên, trên người không mặc quần áo, cứ thế đứng ngẩn ngơ trên không trung.

Ngô Bình bay đến gần rồi cười nói: “Không ngờ mày lại ra đời nhanh thế”.

Cậu thiếu niên nhìn Ngô Bình rồi chào hỏi: “Cậu chủ”.

Ngô Bình lấy quần áo cho cậu ấy mặc rồi nói: “Đừng đứng ngây ra nữa, xuống dưới rồi nói chuyện”.

Quay lại nhà, cậu thiếu niên nhìn gì cũng thấy lạ. Cậu ấy đã sống ở đây một thời gian nên quen hết mọi người rồi, vì thế liên tục chào với từng người.

Người linh chi cưỡi ngựa linh chi chạy tới sau đó quan sát cậu thiếu niên. Người linh chi rất đáng thương, trên người đầy vết thương, đương nhiên là do Hỉ Bảo gây ra.

Đột nhiên người linh chi run lên rồi đánh ngựa linh chi thật mạnh làm con ngựa hí dài rồi chạy mất.

Ngay sau đó, Hỉ Bảo chạy đến, cậu bé nhìn trái ngó phải thì thấy cậu thiếu niên đó rồi cười nói: “Anh là con nhà ai?”

Cậu thiếu niên cũng biết Hỉ Bảo là trung tâm rắc rối nên nói nói: “Cậu chủ”.

Hỉ Bảo đi vòng quanh cậu ấy rồi nói: “Anh đi chơi với em đi”.

Cậu thiếu niên định từ chối, nhưng đã bị Hỉ Bảo kéo đi. Cậu thiếu niên là thai đá do trời sinh đất dưỡng nên có thể chất rất mạnh, sức lực vô biên, Hỉ Bảo kéo mãi mà cậu ấy vẫn đứng yên.

Hỉ Bảo tức giận ra sức lôi kéo mà vẫn không có tác dụng.

Hỉ Bảo hậm hức nói: “Sao anh còn khoẻ hơn em thế hả?”

Ngô Bình nói với cậu thiếu niên: “Sau này cậu với Vũ Phi cùng chăm sóc Hỉ Bảo cho tôi. Nếu nó không nghe lời thì cứ đánh”.

Cậu thiếu niên cười nói: “Vâng ạ”.

Hỉ Bảo nổi cáu: “Bố, sao bố lại bảo anh ấy đánh con? Con lúc nào cũng ngoan mà”.

Ngô Bình lừ mắt với cậu bé: “Thế mà con cũng nói được à?”

Hỉ Bảo chu môi rồi chạy biến mất, cậu thiếu niên lập tức đuổi theo.

Cậu ấy vừa đuổi vừa hỏi Ngô Bình: “Cậu chủ, tôi chưa có tên”.

Ngô Bình: “Lấy tên là Lý Thiên Thạch đi”.

Lý Thiên Thạch? Cậu thiếu niên mỉm cười, vì thấy cái tên này khá hay.
 
Chương 2610


Chương 2610

Sau đó, Ngô Bình nói với Lý Dư và Lý Tố: “Trong cơ thể của hai người đã có long khí rồi, long khí cũng tương tự pháp lực, đều có thể luyện bảo vật”.

Anh lấy hai quả hồ lô một vàng một bạc ra rồi đưa cho Lý Dư và Lý Tố.

“Rảnh thì dùng long khí luyện cái này để làm pháp khí bản mệnh. Bây giờ, tôi sẽ truyền cho hai người cách tế luyện”.

Sau đó anh truyền cho hai người công pháp. Tế luyện bảo vật rất có ích với việc tu luyện của họ, người nuôi bảo vật, bão vật nuôi người.

Buổi chiều, Ngô Bình đến nơi mình chọn làm biệt viện cho Thục Sơn. Hiện giời, nơi đây chỉ là đồng ruộng, muốn xây dựng xong môn phái ít cũng phải mất hai, ba năm.

Nhưng đây là kế hoạch nghìn năm nên không thể vội được. Điều cần làm trước mắt là lên thiết kế và lựa chọn bên thi công đủ trình độ để thực hiện.

Anh đang suy nghĩ cách làm thì có một luồng thần niệm bủa vây, hình như là Đường Thiên Tuyệt.

Quả nhiên ngay sau đó, Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân đã xuất hiện.

“Ông, Băng Vân”, Ngô Bình vui mừng nói: “Sao hai người lại đến đây?”

Đường Băng Vân: “Em với ông đến nhà tìm anh thì Hoàng Tử Cường bảo anh ở đây”.

Ngô Bình: “Băng Vân, em về khi nào thế?”

Trước đó, Đường Băng Vân luôn ở bên nước Đông Tinh tại châu Phi.

Đường Băng Vân thở dài nói: “Ông có việc cần nhờ anh”.

Ngô Bình nói: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện”.

Đường Thiên Tuyệt: “Ở đây luôn cũng được. Ngô Bình, giờ địa vị của cháu rất cao rồi, cho nên chắc chỉ có cháu mới giúp được ông”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Đường Thiên Tuyệt: “Canh Tổ và Đông Tổ cãi nhau nên đều mặc kệ Đường Môn rồi. Giờ môn phái đang rất loạn, ông cũng chỉ miễn cưỡng cầm cự được thôi”.

“Cháu cũng biết rồi, nội bộ Đường Môn rất phức tạp, ông có thể áp chế họ còn tốt, nhưng nếu có người có tu vi cao hơn ông thì sẽ phá vỡ trật tự ngay”.

Ngô Bình: “Đường Môn xuất hiện người có tu vi cao hơn ông rồi ư?”

Đường Băng Vân nói: “Đúng thế, người mới trỗi dậy này tên là Đường Nguyên Tôn. Trước khi Đông Tổ đi, ông ta đã bày binh bố trận sẵn rồi. Đông Tổ cho ông ta một ít tài nguyên tu hành nen giờ ông ta đã là Địa Tiên Thuần Dương. Sau khi tu vi tăng lên, Đường Thiên Tôn bắt đầu lôi bè kết phái, dần dà còn bỏ ngoài tai lời của ông. Dạo này, ông ta còn công khai chất vấn quyết định của ông nữa”.

Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Chuyện này thật ra cũng dễ thôi, anh có vài thuộc hạ, anh sẽ cho một Chân Quân đến trấn giữ Đường Môn. Tên kia sẽ không dám ngông nghênh nữa đâu”.

Đường Thiên Tuyệt ngạc nhiên nói: “Cháu cử một Chân Quân đến ư?”

Với ông ấy mà nói thì Chân Quân là một sự tồn tại bất khả chiến bại, vậy mà Ngô Bình có thể cử một người đến Đường Môn ư?

Ngô Bình: “Dạ, là một Chân Quân cảnh giới Nguyên Anh, tu vi còn cao hơn Canh Tổ và Đông Tổ”.

Đường Thiên Tuyệt vội nói: “Thế thì tốt quá rồi! Có Chân Quân hỗ trợ thì ông có thể yên tâm quản lý Đường Môn rồi”.

Sau đó, ông ấy nhìn quanh rồi nói: “Ngô Bình, cháu định làm gì ở đây?”

Ngô Bình: “Cháu xây biệt viện của Thục Sơn ạ. Ông ơi, cháu đang không biết lên kế hoạch với thiết kế thế nào, ông có biết ai trong ngành này không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom