Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2571


Chương 2571

Hướng Văn Thiên gật đầu rồi đưa cô gái kia ra khỏi hang núi.

Sau khi Hướng Văn Thiên đi khỏi, Ngô Bình cầm Hỗn Thiên Nghi lên nghiên cứu. Anh nhanh chóng hiểu ra cách dùng thứ này.

Đầu tiên, anh phải dùng Thần niệm để liên kết với nó, sau đó mới khai triển mấy lần các loại công pháp, thần thông… Lúc này, Hỗn Thiên Nghi có thể căn cứ vào tình hình để linh hoạt phản ứng lại.

Ngô Bình quyết định thứ gì dễ làm trước, khó làm sau. Anh bắt đầu thi triển Niêm Hoa Chỉ. Lúc này, anh nhìn thấy Hỗn Thiên Nghi toả ra ánh sáng màu tím, tấn công vào người anh. Luồng sáng này như thể đang kiểm tra thể chất của anh.

Anh thi triển Niêm Hoa Chỉ mấy lần, trong luồng sáng hắt ra từ Hỗn Thiên Nghi tạo thành dòng chữ: “Kỹ thuật võ học bậc hai sơ cấp, mức độ sát thương ba điểm. Kỹ thuật võ học này có thể được nâng cấp lên mức cao cấp”

Ngô Bình nhận ra bên trên Hỗn Thiên Nghi xuất hiện một vòng xoáy năng lượng. Anh phải ném tiền bùa vào bên trong để Hỗn Thiên Nghi có năng lượng hoạt động.

Anh ném một trăm đồng tiền bùa vào bên trong, vòng xoáy năng lượng vẫn không biến mất. Sau đó anh ném tiếp ba mươi đồng nữa thì nó mới biến mất. Sau đó Hỗn Thiên Nghi không ngừng phát ra ánh sáng, như thể nó đang tính toán.

Khoảng nửa phút sau, Hỗn Thiên Nghi chiếu ra ngoài một quang cảnh, bên trên là Niêm Hoa Chỉ cấp độ cải tiến! Mặc dù là kỹ năng võ học sơ cấp nhưng lực sát thương giờ đã lên tới bảy điểm! Rõ ràng đã được nâng cấp so với Niêm Hoa Chỉ ban đầu của anh!

Ngô Bình nhìn một lát, sau đó sáng mắt lên nói: “Hay! Quả nhiên là đã được nâng cấp. Uy lực phải hơn gấp đôi, hơn nữa thi triển cũng dễ dàng hơn. Những gì khiếm khuyết trong chiêu thức này cũng đã được bù đắp”.

Đối với công pháp trong cùng một cảnh giới sẽ chia ra thành các tầng là thô sơ, phổ thông, cao cấp, tinh hoa, vô khuyết, truyền kỳ, sử thi, thần thoại.

Ngô Bình còn đang muốn thử nghiệm các loại công pháp khác, nhưng lá bùa truyền tin trên người anh đột nhiên sáng lên. Bên trong vọng ra giọng Lâm Thanh Dao: “Sư huynh, anh đang ở đâu vậy?”

Ngô Bình thu lại pháp lực đáp: “Thanh Dao, tôi đang ở Địa Tiên Giới, có chuyện gì sao?”

Lâm Thanh Dao: “Vậy thì tốt quá! Sư huynh, điện Trường Sinh xảy ra chuyện rồi, anh mau về đây”.

Ngô Bình cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Dao: “Điện chủ đang luyện loại đan dược gì đó thì lò luyện đan phát nổ. Đến chưởng môn cũng phải chạy tới để áp chế lò đan rồi, nhưng xem ra cũng không kiên trì được bao lâu nữa”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Cái gì? Đến chưởng môn cũng tới rồi sao? Tôi biết rồi, tới ngay!”

Anh không dám chậm trễ một phút nào, lập tức dùng thuật độn thổ đi tới điện Trường Sinh!

Bên ngoài điện Trường Sinh chật kín người, đến các phong chủ cũng đang đứng ở đây với vẻ lo lắng. Đệ tử của điện Trường Sinh thì còn sốt sắng hơn, ai cũng có vẻ thấp thỏm.

“Đại sư huynh đến rồi”, có người nhìn thấy Ngô Bình nên mừng rỡ hô lên.

“Tốt quá rồi! Có đại sư huynh ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua nguy hiểm”.

Ngô Bình không kịp chào hỏi với mọi người mà đi thẳng vào phòng luyện đan luôn. Bên trong có một lò luyện đan màu tím đang toả khí tức rất mạnh, nó lơ lửng trên không trung, thân lò không ngừng vặn vẹo.

Lúc này, Lục Phi Hùng đang ra sức khống chế lửa lò, còn chưởng môn Lưu Vọng Công ở cạnh đó cũng đang cố hết sức để khống chế không cho lò luyện phát nổ. Nhưng trông dáng vẻ kiệt sức của ông ấy thì chắc không cầm cự được lâu nữa.
 
Chương 2572


Chương 2572

Ngô Bình liếc nhìn lò luyện đan thì thấy có hai luồng đan khí hình rồng đang quấn lấy nhau, dược tính của chúng trái ngược nên đang phản ứng lại dữ dội. Một khi lò mà nổ thì uy lực tạo ra không kém bom nguyên tử, cả điện Trường Sinh sẽ bị san bằng ngay.

Lục Phi Hùng nhìn thấy Ngô Bình thì như nhìn thấy cái phao cứu sinh, ông ấy sáng mắt lên nói: “Thiếu chưởng môn, mau nghĩ cách đi”.

Ngô Bình tức điên lên hỏi: “Đan dược gì đây?”

Lục Phi Hùng: “Một loại đan dược cổ tên là Âm Dương Tạo Hoá Đan, tôi luyện thử, ai dè nó phản ứng ghê quá!”

Ngô Bình chán nản nói: “Điện chủ, với cấp bậc của loại đan dược này thì cần phải luyện trong một lò luyện đỉnh cấp. Hơn nữa, dược liệu ông dùng cũng không đúng, nhiệt độ cũng sai luôn. Hai người có thể giữ cho lò không nổ đến tận bây giờ là quá siêu đấy!”

Lưu Vọng Công: “Ngô Bình, bây giờ không phải lúc trò chuyện, cậu mau nghĩ cách khống chế lò luyện đan đi. Nếu không thì tôi chỉ có thể ném nó tới nơi hoang vắng để tránh khiến mọi người bị thương thôi”.

Ngô Bình: “Để đệ tử thử”.

Anh đi tới gần lò luyện rồi thế chỗ Lục Phi Hùng, sau đó tay anh đánh nhanh vào để lấy dược tính không cần thiết ra, cùng lúc đó liên tục thêm dược liệu đúng vào.

Mười phút sau, sức mạnh trong lò luyện không còn sục sôi nữa, nhưng Ngô Bình cũng đã mệt đến mức mướt mát mồ hôi. Anh không dám lơ là dù chỉ một giây, mà vẫn tiếp tục thêm dược liệu vào để điều chỉnh lại tỷ lệ.

Cuối cùng, anh lấy nửa chén máu rồng ra rồi đổ vào trong lò. Ngay sau đó, lò luyện đã đứng yên, bên trong lò cũng có sự thay đổi kỳ diệu.

Lúc này, Ngô Bình luôn tay kết đan quyết. Có bao vốn liếng là anh dốc ra hết, cả huyết mạch của Lý Thị và các ký ức cổ xưa cũng được trưng dụng luôn.

“Âm Dương Tạo Hoá Đan!”, anh sáng mắt lên, tay vẫn liên tục kết đan quyết, khí tức của lò luyện thay đổi không ngừng, nhưng ngày một ổn định hơn.

Nửa tiếng sau, dược khí trong lò đã chuyển thành hai luồng khí tức đen và trắng, sau đó nối đuôi nhau tạo thành hình bát quái.

Cuối cùng thì lò luyện cũng ổn định, vì thế Ngô Bình để nó xuống đất.

Lục Phi Hùng và Lưu Vọng Công bấy giờ mới thở phào một hơi, Lục Phi Hùng hỏi: “Còn cứu được đan dược nữa không?”

Ngô Bình lườm ông ấy: “Đan dược sẽ là của tôi”.

Lục Phi Hùng cười nói: “Được, không có cậu thì cả lò đều hỏng rồi, thế nên tôi cho cậu hết”.

Ngô Bình đi xung quanh lò luyện rồi liên tục đập vào thân lò, làm Lục Phi Hùng chỉ biết trố mắt ra nhìn.

“Thiếu chưởng môn, cậu học đan quyết này ở đâu thế? Tại sao tôi chưa thấy bao giờ?”

Ngô Bình: “Đây là đan quyết do lão quân truyền lại, đương nhiên ông chưa từng thấy được rồi”.

Nói rồi, anh hô lên: “Mở!”

Lò luyện mở ra, một tia sáng bay lên tạo thàn hình hai màu đen trắng đan xen vào nhau. Pháp lực của Ngô Bình đã hoá thành hai bàn tay lớn, sau đó bắt lấy tia sáng ấy.

Uỳnh!

Không khí vang lên tiếng nổ mạnh, Ngô Bình thu tay lại, sau đó đã có một viên đan dược hai màu đen trắng to như quả hạch đào xuất hiện trong tay anh.

Thấy thế, mắt Lục Phi Hùng sáng như đèn phá: “Thành công thật này! Đan dược cấp mấy thế?”
 
Chương 2573


Chương 2573

Ngô Bình: “Nhất phẩm, nhưng tôi đã thay đổi dược tính của nó nên nó không không phải Âm Dương Tạo Hoá Đan thật đâu, chỉ có tác dụng giống 70 phần trăm thôi. Méo mó có hơn không, dẫu sao vẫn hơn là hỏng bét”.

Lục Phi Hùng cầm đan dược lên xem rồi nói: “Quá kỳ diệu luôn!”

Lưu Vọng Công lườm Lục Phi Hùng rồi hỏi Ngô Bình: “Đan dược này có tác dụng gì?”

Ngô Bình: “Tác dụng chính là hỗ trợ Tiên Quân ở cảnh giới Động Tàng và Âm Dương. Hơn thế nữa là giúp Tiên Quân củng cố nền móng, chuẩn bị đột phá Động Thiên”.

Nhờ đọc Thiên Kiêu Bảo Sách mà Ngô Bình đã hiểu rõ về cảnh giới Động Thiên.

Lưu Vọng Công: “Cảnh giới Động Thiên ư? Tôi nghe các trưởng lão nói có nhiều thiên tài có thể mở được hai, ba Động Thiên luôn đấy”.

Ngô Bình: “Thế đã là gì, thiên tài thật sự có thể mở cả chín Động Thiên, thậm chí có người còn mở được Động Thiên thứ mười”.

Lưu Vọng Công ngạc nhiên nói: “Có Động Thiên thứ mười ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Động Thiên có liên quan đến linh khiếu. Mỗi Động Thiên ứng với một linh khiếu. Tương tự đó, thần khiếu cũng có liên quan mật thiết đến cảnh giới Thần Tàng, thần khiếu càng mạnh thì Thần Tàng cũng mạnh theo”.

Lưu Vọng Công cảm thán: “Tiếc thật, ban đầu tôi hấp tấp tu luyện, không để ý củng cố nền móng”.

Thật ra không chỉ Lưu Vọng Công, mà hầu hết các tu sĩ đều chưa thể tu luyện thần khiếu và linh khiếu, điều này gây hạn chế rất lớn cho thành tựu ở cảnh giới Tiên Quân của họ.

Giống như học sinh tiểu học không học các phép tính cơ bản thì sau muốn học các đẳng đằng thức sẽ cực khó.

Ngô Bình cất đan dược đi, sau đó mệt mỏi ngồi xuống đất. Anh lấy một viên Sinh Mệnh Đan ra uống để hồi phục thể lực.

Lục Phi Hùng cười hì hì nói: “Thiếu chưởng môn, tôi còn nhiều dược liệu lắm, cậu nghỉ một lát đi rồi tẹo mình luyện đan tiếp nhé?”

Ngô Bình xua tay ngay: “Thôi, chờ tôi thành Chân Quân rồi sẽ luyện chế Âm Dương Tạo Hoá Đan thật sự cho ông, chứ không phải loại đan dược nửa vời này”.

Tuy Lục Phi Hùng thấy hơi mất mát, nhưng thấy Ngô Bình nói có lý nên đành thôi: “Thế thì tôi chờ vậy”.

Lưu Vọng Công nói: “Ngô Bình, xem ra tài luyện đan của câu còn hơn cả điện chủ Lục. Mấy năm qua, Đan Đỉnh Môn phát triển rất nhanh, điều này đã đe doạ đến lợi ích căn bản của kiếm phái Thục Sơn. Nếu rảnh thì cậu hãy luyện chế thêm các đan dược cao cấp, sau đó tổ chức đấu giá đan dược dưới danh nghĩa của điện Trường Sinh. Chúng ta phải cho thiên hạ biết là điện Trường Sinh của mình mới là nơi đứng đầu về luyện đan”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mọi người cho đệ tử một danh sách, cần luyện chế đan dược gì thì viết vào đó, nếu rảnh tôi sẽ làm”.

Lục Phi Hùng nói: “Chuyện này để tôi, cho tôi một ngày nhé”.

Nghỉ ngơi xong, Ngô Bình về Thanh Mộc Cung của mình. Anh vừa về thì Lâm Thanh Dao đã đến tìm để nhờ anh luyện cho hai lò đan dược.

Lâm Thanh Dao nhận đan dược xong nhưng không về ngay, mà ở lại nấu cơm, giặt đồ và quét dọn nhà cho Ngô Bình như người ở.

Nhưng Ngô Bình không rảnh để quan tâm đ ến cô ấy, vì anh đang nghiên cứu Hỗn Thiên Nghi.

Tối đến, Lâm Thanh Dao luyện công trong phòng, còn Ngô Bình thì dùng Hỗn Thiên Nghi để thử Ngũ Long Thánh Quyền mà mình từng luyện.
 
Chương 2574


Chương 2574

Anh khởi động Hỗn Thiên Nghĩ, sau đó thi triển Ngũ Long Thánh Quyền dưới sự giám sát của nó.

“Công pháp cấp thánh bậc chín, lực sát thương một trăm. Nếu được sửa đổi thì có thể trở thành công pháp hoàn hảo cấp thần bậc một”.

Bên trên là những đánh giá của Hỗn Thiên Nghi về Ngũ Lõng Thánh Quyền.

Hỗn Thiên Nghi chia công pháp thành bốn cấp là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp thánh, cấp thần và cấp thiên. Mỗi cấp lại được chia từ một đến chín bậc. Ngũ Long Thánh Quyền được nhận xét như vậy là khá được rồi.

“Nó còn có thể tối ưu hoá công pháp lên cấp thần ư? Được đấy, để thử xem nào”, Ngô Bình động tinh thần, bên trên Hỗn Thiên Nghi lập tức xuất hiện một năng lượng xoay tròn. Anh bắt đầu ném tiền bùa vào đó.

Ngô Bình đã tích được khá nhiều tiền bùa và tiền báu, nhưng anh đã ném cả chục nghìn tiền bùa vào rồi mà vòng xoáy vẫn không xoay chuyển gì cả.

Ngô Bình sót của, nhưng giờ chỉ còn tiền báu nên dù sót thì anh vẫn phải ném từng miếng vào trong. Khi đến miếng thứ mười ba thì vòng xoáy mới đóng lại. Hỗn Thiên Nghi bắt đầu phát sáng để kiểm tra Ngũ Long Thánh Quyền.

“Mỗi công pháp này mà tốn bao tiền báu, đắt quá!”, Ngô Bình thở dài, cảm thấy không thể dùng thứ này nhiều được rồi.

Đồng thời anh cũng hiểu tại sao Hỗn Thiên Ma Quân rõ ràng có Hỗn Thiên Nghi mà vẫn không thể tu luyện các công pháp mạnh được. Tuy ông ta có nhiều công pháp mạnh, nhưng chắc không có đủ tiền để tối ưu hoá.

Mười phút sau, Hỗn Thiên Nghi đã dừng lại, một công pháp đã được cải tiến xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Anh liếc nhìn một cái là sáng rực mắt lên ngay rồi lẩm bẩm: “Tuyệt vời! Công pháp này mới thích hợp với mình”.

Lúc này, Ngũ Long Thánh Quyền bản mới đã trở thành công pháp hoàn hảo cấp thần bậc một, lực sát thương là 1300.

Ngô Bình thi triển công pháp mới này một lượt, sau đó tiến hành thay đổi và nâng cao các võ kỹ liên quan theo nó. Anh lấy Ngũ Long Thánh Quyền làm gốc rồi luyện hai tuyệt kỹ và một tất sát kỹ.

Hai tuyệt kỹ là Thần Long Băng Thiên và Quỷ Long Giảo Sát, tất sát kỹ là Ngĩ Long Tuyệt Sát.

Ba môn võ kỹ này được sửa đổi xong thì đã có uy lực mạnh hơn một bậc, một khi khi triển sẽ vô địch thiên hạ.

“Nếu là Thiên Cực Kiếm Kinh thì không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền báu nhỉ?”, Ngô Bình thở dài thườn thượt, đến nghĩ thôi cũng không dám, vì anh biết chắc chắn mình không đủ tiền.

“Thôi, mình cứ tối ưu hoá các công pháp từng luyện trước đã”, anh nghĩ thầm.

Công pháp tiếp theo anh sửa đổi là Thiên Long Chưởng, Thiên Long Chưởng có 20 thức. Trong đó có một môn tuyệt kỹ và ba môn tất sát kỹ với uy lực rất mạnh.

Quả nhiên Hỗn Thiên Nghi đã nhận xét Thiên Long Chưởng là công pháp cấp thần bậc năm, lực sát thương là 3500. Nếu anh chịu bỏ tiền ra thì có thể ưu hoá nó lên thành công pháp hoàn hảo cấp thần bậc chín hoặc công pháp cấp truyền kỳ.

Ngô Bình không chút do dự mà bắt đầu nâng cấp ngay, lần này anh đã tốn 500 tiền báu thì mới nâng cấp được Thiên Long Chưởng lên cấp thần bậc chín hoàn hảo, lực sát thương của nó đã đạt đến 10 nghìn điểm.

Hiện giờ, anh không còn nhiều tiền báu nữa, chưa đến 300 miếng.

Ngô Bình lại thở dài, sau đó vừa luyện Thiên Long Chưởng mới vừa nghĩ đến việc phải luyện chế nhiều đan dược, sau đó bán cho các thiên tài của Thiên Kiêu Bảo Sách để kiếm thêm chút tiền báu.

Thiên Long Chưởng là công pháp truyền kỳ cấp thần bậc chín nên khi tu luyện sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Tuy Ngô Bình đã là Nhân Vương, nhưng cũng không thể học thành ngay được, ít cũng phải mất một tuần.
 
Chương 2575


Chương 2575

Ngày hôm sau, Lục Phi Hùng đã mang một danh sách đến, bên trên là các đan dược mà Ngô Bình cần luyện chế.

Anh cầm lấy tờ danh sách ấy rồi ở lại Thanh Mộc Cung tu luyện tiếp, loáng cái bảy ngày đã trôi qua.

Trong thời gian này, Ngô Bình đã luyện thành Thiên Long Chưởng, một tuyệt kỹ võ học và ba môn tất sát kỹ. Uy lực của tất sát kỹ còn hơn cả Ngũ Long Tuyệt Sát, còn uy lực của tuyệt kỹ thì bỏ xa Thần Long Băng Thiên và Quỷ Long Giảo Sát.

Đương nhiên khi thi triển các tuyệt kỹ hay tất sát kỹ này rất tốn sức, dễ dẫn tới tình trạng mình sẽ gục trước khi hạ được kẻ địch, vì thế không phải lúc ngàn cân treo sợi tóc thì không nên sử dụng.

Anh vừa xuất quan thì Lâm Thanh Dao đã lo lắng đi tới nói: “Sư huynh, có một tin xấu”.

Ngô Bình: “Tin gì thế?”

Lâm Thanh Dao: “Vũ Văn Thiên Đô đi Tiên Giới rồi”.

Ngô Bình ngân ra: “Đi rồi ư?”

Lâm Thanh Dao gật đầu: “Nghe nói Vũ Văn Thiên Đô đã gia nhập một môn phái tên là Vạn Kiếm Môn – có thực lực mạnh hơn Thục Sơn ở Tiên Giới. Tên này luôn không phục sư huynh nên kiểu gì cũng oán hận huynh, nếu hắn quay về trả thù thì e sẽ bất lợi cho sư huynh đấy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Gia nhập môn phái khác thì sao chứ?”

Lâm Thanh Dao: “Gia nhập Vạn Kiếm Môn rồi thì hắn có thể lợi dụng sức mạnh của môn phái để chống lại sư huynh”.

Ngô Bình: “Đó là chuyện của sau này, chứ giờ hắn vừa đi thì làm gì được tôi nào”.

Sau đó, anh hỏi: “Chưởng môn nói sao?”

Lâm Thanh Dao: “Chưởng môn cũng chịu rồi, dẫu sao hắn cũng là Võ Quân, tư chất khá lắm. Dù đến Vạn Kiếm Môn cũng sẽ được làm đệ tử xuất sắc, còn phong chủ của đỉnh Thanh Vân đang buồn lắm, hình như ông ấy cũng không ngờ Vũ Văn Thiên Đô lại bỏ đi”.

Ngô Bình: “Đi rồi càng tốt, loại người như hắn sẽ không ở lại Thục Sơn đâu”.

Lâm Thanh Dao: “Sư phụ tôi cũng nói thế, sư huynh, còn một chuyện nữa. Thần Chú Môn cũng đã có một thiên tài xuất hiện, vừa đột phá Thần Quân xong, người này tên là Âu Dương Tuyệt”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Âu Dương Tuyệt? Người nhà Âu Dương ư?”

Lâm Thanh Dao: “Đúng thế, nhà Âu Dương vốn có một Âu Dương Thánh Hoàng là đệ tử Thục Sơn ta, nhưng không biết đã mất tích đi đâu rồi. Âu Dương Tuyệt là chú của Âu Dương Thánh Hoàng, nghe nói mới gia nhập Thần Chú Môn vào năm ngoái. Thần Chú Môn là kẻ thù của kiếm phái Thục Sơn ta, giờ họ có thêm thiên tài rồi sẽ gây bất lợi cho chúng ta đó”.

Ngô Bình không bận tâm cho lắm, Thần Quân hay Võ Quân gì đó vẫn thua xa Nhân Vương là anh! Hơn nữa, sau này anh còn tiến vào cảnh giới Nhân Tiên và trở thành một nhân vật vỹ đại như tam hoàng ngũ đế.

Khi họ đang nói chuyện thì có người dẫn Thần Chiếu đến.

Khi nhìn thấy ông ấy, Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần Chiếu, có chuyện gì thế?”

Anh biết nếu không gặp chuyện nghiêm trọng thì Thần Chiếu sẽ không chạy đến Địa Tiên Giới tìm mình.

Thần Chiếu bước đến nói: “Chủ nhân, bên ngoài có chuyện rồi”.

Ngô Bình rất bình tĩnh: “Nói đi”.

Thần Chiếu: “Các nơi liên tục xuất hiện các sự việc ly kỳ, yêu ma cũng nhiều lên, quỷ quái thì hại người giữa ban ngày ban mặt luôn. Có nơi còn có thần thánh hiển linh, thu hút rấ nhiền tín dân đến”.
 
Chương 2576


Chương 2576

Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Chắc là dấu hiệu của việc linh khi hồi phục đấy, đúng như tôi đoán”.

Thần Chiếu: “Chủ nhân, bao giờ thì người về? Dạo này tôi thấy lo lắm, cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra rồi”.

Ngô Bình: “Không phải lo, chuyện gì đến thì phải đến thôi”.

Ngập ngừng một lát, anh nói: “Ông về trước đi, tôi về sau”.

Thần Chiếu đi rồi, Ngô Bình nói: “Thanh Dao, cô đến kho báu Nhân Vương với tôi”.

Lâm Thanh Dao cười nói: “Được”.

Lần trước, khi Ngô Bình đến kho báu cho đệ tử số một, anh mới là Thần Quân nên thu hoạch không được nhiều. Vì khi báu Thần Quân đã bị các đệ tử số một trước đó lấy đi khá nhiều, không còn lại nhiều bảo bối nữa.

Lần này thì khác, anh đã là tu sĩ cảnh giới Nhân Vương nên đã đủ tư cách vào kho báu Nhân Vương. Mà kho báu này thì chưa từng có ai mở được.

Anh rất mong chờ, không biết mình sẽ lấy được bảo bối gì ở đây.

Anh khởi động Hỗn Thiên Nghĩ, sau đó thi triển Ngũ Long Thánh Quyền dưới sự giám sát của nó.

“Công pháp cấp thánh bậc chín, lực sát thương một trăm. Nếu được sửa đổi thì có thể trở thành công pháp hoàn hảo cấp thần bậc một”.

Bên trên là những đánh giá của Hỗn Thiên Nghi về Ngũ Lõng Thánh Quyền.

Hỗn Thiên Nghi chia công pháp thành bốn cấp là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp thánh, cấp thần và cấp thiên. Mỗi cấp lại được chia từ một đến chín bậc. Ngũ Long Thánh Quyền được nhận xét như vậy là khá được rồi.

“Nó còn có thể tối ưu hoá công pháp lên cấp thần ư? Được đấy, để thử xem nào”, Ngô Bình động tinh thần, bên trên Hỗn Thiên Nghi lập tức xuất hiện một năng lượng xoay tròn. Anh bắt đầu ném tiền bùa vào đó.

Ngô Bình đã tích được khá nhiều tiền bùa và tiền báu, nhưng anh đã ném cả chục nghìn tiền bùa vào rồi mà vòng xoáy vẫn không xoay chuyển gì cả.

Ngô Bình sót của, nhưng giờ chỉ còn tiền báu nên dù sót thì anh vẫn phải ném từng miếng vào trong. Khi đến miếng thứ mười ba thì vòng xoáy mới đóng lại. Hỗn Thiên Nghi bắt đầu phát sáng để kiểm tra Ngũ Long Thánh Quyền.

“Mỗi công pháp này mà tốn bao tiền báu, đắt quá!”, Ngô Bình thở dài, cảm thấy không thể dùng thứ này nhiều được rồi.

Đồng thời anh cũng hiểu tại sao Hỗn Thiên Ma Quân rõ ràng có Hỗn Thiên Nghi mà vẫn không thể tu luyện các công pháp mạnh được. Tuy ông ta có nhiều công pháp mạnh, nhưng chắc không có đủ tiền để tối ưu hoá.

Mười phút sau, Hỗn Thiên Nghi đã dừng lại, một công pháp đã được cải tiến xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Anh liếc nhìn một cái là sáng rực mắt lên ngay rồi lẩm bẩm: “Tuyệt vời! Công pháp này mới thích hợp với mình”.

Lúc này, Ngũ Long Thánh Quyền bản mới đã trở thành công pháp hoàn hảo cấp thần bậc một, lực sát thương là 1300.

Ngô Bình thi triển công pháp mới này một lượt, sau đó tiến hành thay đổi và nâng cao các võ kỹ liên quan theo nó. Anh lấy Ngũ Long Thánh Quyền làm gốc rồi luyện hai tuyệt kỹ và một tất sát kỹ.

Hai tuyệt kỹ là Thần Long Băng Thiên và Quỷ Long Giảo Sát, tất sát kỹ là Ngĩ Long Tuyệt Sát.

Ba môn võ kỹ này được sửa đổi xong thì đã có uy lực mạnh hơn một bậc, một khi khi triển sẽ vô địch thiên hạ.

 
 
Chương 2577


Chương 2577

“Nếu là Thiên Cực Kiếm Kinh thì không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền báu nhỉ?”, Ngô Bình thở dài thườn thượt, đến nghĩ thôi cũng không dám, vì anh biết chắc chắn mình không đủ tiền.

“Thôi, mình cứ tối ưu hoá các công pháp từng luyện trước đã”, anh nghĩ thầm.

Công pháp tiếp theo anh sửa đổi là Thiên Long Chưởng, Thiên Long Chưởng có 20 thức. Trong đó có một môn tuyệt kỹ và ba môn tất sát kỹ với uy lực rất mạnh.

Quả nhiên Hỗn Thiên Nghi đã nhận xét Thiên Long Chưởng là công pháp cấp thần bậc năm, lực sát thương là 3500. Nếu anh chịu bỏ tiền ra thì có thể ưu hoá nó lên thành công pháp hoàn hảo cấp thần bậc chín hoặc công pháp cấp truyền kỳ.

Ngô Bình không chút do dự mà bắt đầu nâng cấp ngay, lần này anh đã tốn 500 tiền báu thì mới nâng cấp được Thiên Long Chưởng lên cấp thần bậc chín hoàn hảo, lực sát thương của nó đã đạt đến 10 nghìn điểm.

Hiện giờ, anh không còn nhiều tiền báu nữa, chưa đến 300 miếng.

Ngô Bình lại thở dài, sau đó vừa luyện Thiên Long Chưởng mới vừa nghĩ đến việc phải luyện chế nhiều đan dược, sau đó bán cho các thiên tài của Thiên Kiêu Bảo Sách để kiếm thêm chút tiền báu.

Thiên Long Chưởng là công pháp truyền kỳ cấp thần bậc chín nên khi tu luyện sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Tuy Ngô Bình đã là Nhân Vương, nhưng cũng không thể học thành ngay được, ít cũng phải mất một tuần.

Ngày hôm sau, Lục Phi Hùng đã mang một danh sách đến, bên trên là các đan dược mà Ngô Bình cần luyện chế.

Anh cầm lấy tờ danh sách ấy rồi ở lại Thanh Mộc Cung tu luyện tiếp, loáng cái bảy ngày đã trôi qua.

Trong thời gian này, Ngô Bình đã luyện thành Thiên Long Chưởng, một tuyệt kỹ võ học và ba môn tất sát kỹ. Uy lực của tất sát kỹ còn hơn cả Ngũ Long Tuyệt Sát, còn uy lực của tuyệt kỹ thì bỏ xa Thần Long Băng Thiên và Quỷ Long Giảo Sát.

Đương nhiên khi thi triển các tuyệt kỹ hay tất sát kỹ này rất tốn sức, dễ dẫn tới tình trạng mình sẽ gục trước khi hạ được kẻ địch, vì thế không phải lúc ngàn cân treo sợi tóc thì không nên sử dụng.

Anh vừa xuất quan thì Lâm Thanh Dao đã lo lắng đi tới nói: “Sư huynh, có một tin xấu”.

Ngô Bình: “Tin gì thế?”

Lâm Thanh Dao: “Vũ Văn Thiên Đô đi Tiên Giới rồi”.

Ngô Bình ngân ra: “Đi rồi ư?”

Lâm Thanh Dao gật đầu: “Nghe nói Vũ Văn Thiên Đô đã gia nhập một môn phái tên là Vạn Kiếm Môn – có thực lực mạnh hơn Thục Sơn ở Tiên Giới. Tên này luôn không phục sư huynh nên kiểu gì cũng oán hận huynh, nếu hắn quay về trả thù thì e sẽ bất lợi cho sư huynh đấy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Gia nhập môn phái khác thì sao chứ?”

Lâm Thanh Dao: “Gia nhập Vạn Kiếm Môn rồi thì hắn có thể lợi dụng sức mạnh của môn phái để chống lại sư huynh”.

Ngô Bình: “Đó là chuyện của sau này, chứ giờ hắn vừa đi thì làm gì được tôi nào”.

Sau đó, anh hỏi: “Chưởng môn nói sao?”

Lâm Thanh Dao: “Chưởng môn cũng chịu rồi, dẫu sao hắn cũng là Võ Quân, tư chất khá lắm. Dù đến Vạn Kiếm Môn cũng sẽ được làm đệ tử xuất sắc, còn phong chủ của đỉnh Thanh Vân đang buồn lắm, hình như ông ấy cũng không ngờ Vũ Văn Thiên Đô lại bỏ đi”.

Ngô Bình: “Đi rồi càng tốt, loại người như hắn sẽ không ở lại Thục Sơn đâu”.
 
Chương 2578


Chương 2578

Lâm Thanh Dao: “Sư phụ tôi cũng nói thế, sư huynh, còn một chuyện nữa. Thần Chú Môn cũng đã có một thiên tài xuất hiện, vừa đột phá Thần Quân xong, người này tên là Âu Dương Tuyệt”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Âu Dương Tuyệt? Người nhà Âu Dương ư?”

Lâm Thanh Dao: “Đúng thế, nhà Âu Dương vốn có một Âu Dương Thánh Hoàng là đệ tử Thục Sơn ta, nhưng không biết đã mất tích đi đâu rồi. Âu Dương Tuyệt là chú của Âu Dương Thánh Hoàng, nghe nói mới gia nhập Thần Chú Môn vào năm ngoái. Thần Chú Môn là kẻ thù của kiếm phái Thục Sơn ta, giờ họ có thêm thiên tài rồi sẽ gây bất lợi cho chúng ta đó”.

Ngô Bình không bận tâm cho lắm, Thần Quân hay Võ Quân gì đó vẫn thua xa Nhân Vương là anh! Hơn nữa, sau này anh còn tiến vào cảnh giới Nhân Tiên và trở thành một nhân vật vỹ đại như tam hoàng ngũ đế.

Khi họ đang nói chuyện thì có người dẫn Thần Chiếu đến.

Khi nhìn thấy ông ấy, Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần Chiếu, có chuyện gì thế?”

Anh biết nếu không gặp chuyện nghiêm trọng thì Thần Chiếu sẽ không chạy đến Địa Tiên Giới tìm mình.

Thần Chiếu bước đến nói: “Chủ nhân, bên ngoài có chuyện rồi”.

Ngô Bình rất bình tĩnh: “Nói đi”.

Thần Chiếu: “Các nơi liên tục xuất hiện các sự việc ly kỳ, yêu ma cũng nhiều lên, quỷ quái thì hại người giữa ban ngày ban mặt luôn. Có nơi còn có thần thánh hiển linh, thu hút rấ nhiền tín dân đến”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Chắc là dấu hiệu của việc linh khi hồi phục đấy, đúng như tôi đoán”.

Thần Chiếu: “Chủ nhân, bao giờ thì người về? Dạo này tôi thấy lo lắm, cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra rồi”.

Ngô Bình: “Không phải lo, chuyện gì đến thì phải đến thôi”.

Ngập ngừng một lát, anh nói: “Ông về trước đi, tôi về sau”.

Thần Chiếu đi rồi, Ngô Bình nói: “Thanh Dao, cô đến kho báu Nhân Vương với tôi”.

Lâm Thanh Dao cười nói: “Được”.

Lần trước, khi Ngô Bình đến kho báu cho đệ tử số một, anh mới là Thần Quân nên thu hoạch không được nhiều. Vì khi báu Thần Quân đã bị các đệ tử số một trước đó lấy đi khá nhiều, không còn lại nhiều bảo bối nữa.

Lần này thì khác, anh đã là tu sĩ cảnh giới Nhân Vương nên đã đủ tư cách vào kho báu Nhân Vương. Mà kho báu này thì chưa từng có ai mở được.

Anh rất mong chờ, không biết mình sẽ lấy được bảo bối gì ở đây.

Ngô Bình đi xuyên qua cánh cổng, đằng sau là ánh sáng màu tím. Đi xuyên qua màn sáng này sẽ thấy một hành lang dài, trần nhà có đèn lồ ng rọi xuống. Hai bên hành lang là các cánh cửa, trên cửa viết toàn chữ tiên.

Lúc này, hai người thanh niên kia cũng đang ở đây, xem ra họ vẫn chưa quyết định được sẽ đi vào Động Thiên nào.

Thấy Ngô Bình bước vào, họ nhìn anh rồi cau mày lại. Một người có gương mặt gầy và đôi mắt một mí lạnh giọng nói: “Ai cho anh vào đây? Biến ra ngoài ngay!”

Ngô Bình nhíu mày, anh là đệ tử của chưởng môn Thục Sợ tại Tiên Giới, hai người này không nên có thái độ coi thường như vậy, anh sầm mặt nói: “Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?”

Người thanh niên đó thấy Ngô Bình tỏ thái độ lại thì hơi ngạc nhiên, hắn là đệ tử thiên tài mà Thục Sơn ở Tiên Giới cử đến. Vì là một nhân vật nổi trội trong môn phai nên đương nhiên hắn rất coi thường đệ tử ở hạ giới. Mà các đệ tử ở kiếm phái Thục Sơn lại luôn rất tôn trọng hắn như bậc cha chú.

“To gan phết nhỉ!”, người đó hừ lạnh một tiếng rồi búng tay, một đường kiếm bay về phía bả vai của Ngô Bình, hắn muốn dạy cho anh một bài học.
 
Chương 2579


Chương 2579

Ngô Bình vung tay lên, đường kiếm kia lập tức biến mất, còn anh thì áp sát tên mắt một mí kia.

Tên mắt một mí kinh ngạc rồi giơ tay đinh đánh Ngô Bình, nhưng đã bị anh tát cho một cái.

Chát!

Hắn lăn dưới đất vài vòng rồi ngồi im. Một luồng sức mạnh khủng khiếp tiến vào cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn tê dại, không thể cử động.

Tên còn lại hoảng hốt, sau đó đứng dựa sát vào tường rồi cảnh giác nhìn Ngô Bình, hỏi: “Anh là ai?”

Thực lực mà Ngô Bình thể hiện ra quá mạnh, các thiên tài như họ chưa có cửa để so với anh, điều này khiến họ rất kinh ngạc.

“Tôi là ai thì anh không cần biết, giờ biến hết đi cho tôi!”

Hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, Ngô Bình không chỉ có thực lực mạnh mà còn không hề coi họ ra gì. Đột nhiên một người trong số họ nghĩ tới điều gì đó rồi kinh ngạc hỏi: “Anh là người của kiếm phái Thục Sơn được chưởng môn nhận làm đệ tử đúng không?”

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”

Người kia hoảng loạn quỳ xuống đất nói: “Tham kiến sư huynh, ban nãy chúng tôi đã thất lễ, mong sư huynh lượng thứ!”

Thấy họ hối lỗi và thay đổi thái độ, Ngô Bình cũng bớt giận rồi ừm một tiếng, nói: “Tin tức sư phụ nhận tôi làm đệ tử đã truyền tới Thục Sơn rồi à?”

Người ngồi dưới đất cũng phản ứng lại ngay, sau đó quỳ xuống nói: “Sư huynh, những đệ tử có địa vị một chút thì đều biết chuyện rồi. Các huynh đệ nghe nói chưởng môn nhận một đệ tử ở hạ giới thì ngạc nhiên lắm, nhưng khi mọi người biết sư huynh là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Vương rồi thì đều tâm phục khẩu phục, ai cũng nghĩ sư huynh sẽ dẫn dắt Thục Sơn phát triển rực rỡ”.

Ngô Bình vẫn chưa hiểu rõ về Thục Sơn ở Tiên Giới, hiếm khi gặ được đệ tử của họ nên muốn hỏi đôi điều: “Hai người tên là gì?”

Người mắt một mí đáp: “Sư huynh, em là La Tông Huy”.

Người còn lại: “Còn em là Lý Đức Long”.

Ngô Bình: “Tôi nghe chưởng môn nói Thục Sơn đang bị môn phái mới nổi lên chèn ép à?”

Lý Đức Long: “Đúng vậy ạ, môn phái mới ấy có vài đệ tử thiên tài, thực lực của chưởng môn cũng rất mạnh nên họ chèn mình ghê lắm. Mấy năm nay, phạm vi thế lực của chúng ta đã bị chiếm mất một phần ba rồi. Những môn phái đi theo mình cũng giảm hẳn một nửa, chưởng môn đang rất phiền não, vừa rồi Thục Sơn đã tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng các đệ tử có tư chất khá nhưng kết quả cũng không khả quan mấy”.

Ngô Bình: “Thục Sơn có bao nhiêu đệ tử?”

Lý Đức Long: “Hiện tại có hơn 5000, đệ tử ngoại viện chiếm đại đa số, đệ tử nội viện chỉ có khoảng 1000 thôi, đệ tử chân truyền thì hơn 300, cuối cùng là đệ tử thân truyền của các trưởng lão thì khoảng 70 người”.

La Tông Huy bổ sung: “Sư huynh, trên đệ tử thân truyền còn có đệ tử tinh anh, nhưng số lượng rất ít. Hiện giờ chỉ có năm người, nếu sư huynh đến đó, chắc cũng sẽ có thân phận đệ tử tinh anh”.

Ngô Bình: “Trong số các đệ tử thì có bao nhiêu Tiên Quân, bao nhiêu Thiên Tiên bán bộ?”

La Tông Huy: “Đệ tử cấp Tiên Quân thì rất nhiều, không dưới một trăm người, nhưng cảnh giới Thiên Tiên bán bộ thì khá ít, chỉ cỡ vài chục thôi”.

Ngô Bình thầm thấy ngạc nhiên, Thục Sơn có những hơn một tră tu sĩ Tiên Quân! Với thực lực như vậy thì đúng là kiếm phái Thục Sơn kém xa.
 
Chương 2580


Chương 2580

Lý Đức Long: “À, sư huynh này. Em nghe nói các đệ tử được Thục Sơn chú trọng bồi dưỡng đều đang rất đố kỵ khi biết chưởng môn thu nhận sư huynh làm đệ tử. Họ từng tuyên bố sẽ gây khó dễ cho anh, bao giờ lên đấy rồi, anh phải cẩn thận đấy!”

Ngô Bình trực tiếp bỏ qua chuyện này, đám vô dụng tốn tài nguyên mà không thành tài ấy không có sức uy hiếp với anh.

Anh hỏi: “Hai người được cử đến đây thì chắc cũng là đệ tử thiên tài của Thục Sơn đúng không?”

Hai người đó đỏ mặt rồi vội xua tay, Lý Đức Long nói: “Sư huynh, bọn em là đệ tử chân truyền, tư chất ở tầm khá thôi. Vì thân quen với các trưởng bối nên mới có cơ hội đến lầu Đa Bảo tìm cơ duyên”.

Ngô Bình: “Xem ra lầu Đa Bảo là bảo địa của Thục Sơn rồi, tại sao ngày xưa họ không mang 27 Động Thiên đến Tiên Giới luôn?”

La Tông Huy: “Sư huynh không biết đấy thôi, 27 Động Thiên này rất quý. Nếu mang đến Tiên Giới thì chắc bị cướp đi từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Tiên Giới có vẻ cũng không yên bình nhỉ, hai người chuẩn bị vào Động Thiên nào?”

La Tông Huy: “Bọn em chưa quyết định được, sư huynh vào cửa nào?”

Ngô Bình: “Tôi đi bừa thôi, hai người cứ xem xét tiếp đi”.

Nói rồi, anh quay lại rồi đi vào Thần Phù Động Thiên.

Thấy Ngô Bình cứ thế đi vào, hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, La Tông Huy nói: “Đúng là Nhân Vương có khác, không cần chọn luôn, muốn vào đâu thì vào”.

Lý Đức Long: “Ờ, cường giả thì cần gì phải chọn. Đâu như chúng ta, chuyến này đến mỗi người chỉ được vào một Động Thiên thôi”.

Bọn họ lắc đầu rồi tiếp tục suy nghĩ xem nên chọn Động Thiên nào.

Ngô Bình lại vào Thần Phù Động Thiên, giọng nói kia lại vang lên, nhưng với vẻ hào hứng hơn hẳn: “Ê, anh lại đến à? Nhưng Địa Tiên đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tuy tôi chưa thành Địa Tiên, nhưng tôi ngưng tụ được kiếm hồn rồi, thật ra cũng kém gì Địa Tiên đâu”.

Một luồng ý chí quét người Ngô Bình, Tiểu Kiếm ngạc nhiên nói: “Nhân Vương, là Nhân Vương rồi cơ đấy”.

Tiểu Vũ cũng cảm thán: “Tiểu Kiếm, anh ta giỏi nhỉ! Năm xưa, đại đế cũng ở cảnh giới này đấy”.

Một lát sau, có hai thần phù trên không trung chợt toả sáng, sức mạnh lan ra xung quanh rồi hình thành môt lực hút mạnh. Các bùa chú trên không trung đều bị hút vào, thậm chí đến Tam Hoàng Trấn Áp Phù, Địa Độn Phù và Âm Dương Tuyệt Sát Phù của Ngô Bình cũng bay vào vòng xoáy ấy.

Xơi tái hết bùa chú xong, giọng nói của Tiểu Kiếm lại vang lên: “Ta là thần phù Ất Mộc, mẫu phù mà đại đế đã dùng cả sinh mệnh để luyện thành. Hôm nay, ta sẽ nhận ngươi làm chủ, xin hãy chuẩn bị”.

Tiểu Vũ nói: “Tôi là thần phù Tử Vi, cũng được đại đế dùng cả sinh mạng để luyện thành, tôi cũng nhận anh làm chủ”.

Dứt lời, hai thần phù đã hoá thành hai luồng ánh sáng một vàng một tím rồi rơi xuống tay Ngô Bình. Thần phù Thái Ất in một bàn đồ thần bí như bàn long lên mu bàn tay trái của Ngô Bình.

Tử Vi Thần Phù thì in một bàn đồ màu tím như vì sao trên mu bàn tay phải của anh.

Sau khi điều chỉnh hai thần phù, Ngô Bình không thấy có cảm giác gì, anh hỏi: “Hai ngươi ở trong người ta rồi à?”

“Chủ nhân”, giọng nói của Tiểu Kiếm vang lên: “Tôi là Thái Ất”.

“Chủ nhân, tôi là Tử Vi”, Tiểu Vũ cũng lên tiếng.

Ngô Bình: “Sao ban nãy hai ngươi lại nuốt hết bùa chú thế?”
 
Chương 2581


Chương 2581

Thái Ất: “Các bùa chú ấy vốn do chúng tôi sinh ra mà, giờ chúng tôi phải rời đi theo chủ nhân rồi nên đương nhiên phải mang chúng theo để tăng sức mạnh cho mình”.

Ngô Bình: “Giờ ta có thể sử dụng hai ngươi à?”

Thái Ất: “Chủ nhân, bây giờ chúng tôi chỉ phát huy được một phần một trăm uy lực thôi, nếu phát huy hết toàn bộ thì phải chờ chủ nhân mở Động Thiên mới được”.

Ngô Bình: “Một phần một trăm cũng khá lắm rồi, ít ra cũng có thể áp chế Thiên Tiên đúng không?”

Tử Vi: “Thiên Tiên thì không phải bàn, nhưng nếu chủ nhân mà dùng quá sức thì có thể sẽ bị suy yếu lâu lắm đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Thế là được rồi”.

Anh rời khỏi Thần Phù Động Thiên thì thấy nhóm Lý Đức Long vẫn đang do dự chưa quyết được chọn cửa nào. Thấy Ngô Bình ra ngoài nhanh như vậy, họ vội hỏi: “Sư huynh, anh có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình: “Chưa”.

Nói rồi, anh đi thẳng tới Động Thiên thứ ba.

Xuyên qua cánh cửa, anh thấy mình đang ở một nơi mênh mông bằng phẳng, xung quanh là các cột lớn có hình rồng lượn quanh được làm bằng kim loại, cột nào cũng cao chọc trời, chục người ôm không hết.

Anh vừa vào đã nhìn thấy nền đất có màu đen, hình thành một con đường trải dài lên phía trước, không biết dẫn đến đâu.

Ngô Bình ngập ngừng vài giây rồi cất bước. Anh đi được một lúc thì phía trước chợt có một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Người này có tướng mạo xuất chúng, anh tuấn phi phàn, dáng người cao hai mét, chân tay thon dài, có thể kiện tráng, mặc bộ đồ được làm từ da thú.

Ngô Bình nhìn thì phát hiện người đàn ông này chỉ là một con rối, nhưng đã được con người truyền ý chí võ thuật vào, vì thế anh ta có khả năng chiến đấu rất mạnh.

Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Tôi là Võ Nhất, đánh bại tôi thì anh sẽ được thưởng và đi tiếp”.

Ngô Bình cảm thấy thể chất của Võ Nhất rất mạnh, chắc không dễ đối phó nên anh vung tay nói: “Lên đi”.

Ầm!

Anh chủ động tấn công và thi triển Ngũ Long Thánh Quyền, tung một chưởng vào bụng Võ Nhất. Võ Nhất gập bụng lại, sau đó hấp thu quyền của Ngô Bình rồi tấn công lại anh bằng khuỷu tay.

Ngô Bình xoè tay ra, thu quyền lại rồi xoay người, tiếp đó vung một tay ra như con rồng, nắm đấm như sao trời tấn công vào huyệt thái dương của Võ Nhất.

Đòn tấn công của anh quá ảo diệu, thời cơ lại rất chuẩn nên Võ Nhất đã bị đánh cho loạng choạng.

Ngô Bình nắm bắt cơ hội rồi bồi thêm cái quyền và ba cước nữa, đánh cho Võ Nhất phải lùi lại liên tục. Võ Nhất định phản công, nhưng xung quanh người chợt sáng lên, đôi mắt anh ta rực lửa, khí tức cũng bùng nổ.

Võ Nhất nói: “Mở ý nghĩa!”

Ý nghĩa của võ thuật ư?

Ngô Bình vô cùng cảnh giác, không tấn công nữa mà về thế phòng ngự. Quả nhiên hai bên vừa giao thủ, anh đã thấy Võ Nhất như trung tâm, còn trời đất đang xoay chuyển quanh anh ta, anh không khống chế được và ngã xuống đất.

Uỳnh!

Võ Nhất đấm vào xương sườn của Ngô Bình, rắc, ba chiếc xương đã bị gãy.
 
Chương 2582


Chương 2582

Ngô Bình cau mày, sau đó vung tay gạt tay của anh ta ra rồi hỏi: “Đây là ý nghĩa gì?”

Võ Nhất: “Một trong bốn ý nghĩa lớn của võ thuật, ý nghĩa Di Hình. Nếu anh không thể cảm ngộ được thì không đánh bại tôi được đâu”.

Ngô Bình: “Sao anh không dùng nó ngay từ đầu?”

Võ Nhất: “Nếu ban nãy anh không đánh lại được tôi thì tôi không thể kích hoạt ý nghĩa được”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, lại nào!”

Ngô Bình tiếp tục khiêu chiến Võ Nhất, nhưng kết quả vẫn vậy, hai bên vừa va chạm, anh đã thấy người mình lắc lữ rồi trời đất chao đảo, thậm chí kiếm hồn còn lơ lửng, không theo khống chế của anh.

“Công pháp quái quỷ gì vậy?”, Ngô Bình bị ngã đau điếng, hơn nữa còn trúng một cước vào bụng, nếu đổi là người khác thì chắc đã ngẻo rồi.

Ngô Bình lăn một vòng rồi nhảy sang một bên.

Võ Nhất mặc kệ, chỉ lẳng lẽ đứng đó, như thể anh ta là trung tâm của đất trời.

Ngô Bình có ý chí kiếm đạo và khả năng nhìn xuyên thấu, sau một hồi quan sát, anh đã hiểu phần nào về khả năng di chuyển của ý nghĩa này rồi.

Anh chà xát tay, chân phải đứng thẳng, chân trái hơi cong, hai tay vòng tròn, bày ra một tư thế.

Võ Nhất thấy thế thì nói: “Giống khoảng 30 phần trăm rồi, tiếp một quyền của tôi đây”.

Anh ta tung một quyền ra, rõ ràng đánh vào mé trái của Ngô Bình, nhưng lúc quyền pháp bay đến thì lại tấn công phía sau lưng anh.

Ngô Bình chấn động, không gian giữa hai người chợt trở nên méo mó, cuối cùng khiến Võ Nhất tấn công trực diện anh, hai quyền pháp va chạm.

Tay Ngô Bình bắ n ra, người xoay tròn rồi ngã cắm mặt xuống đất.

“Lại!”

Anh lắc lắc đầu rồi đứng dậy bày thế tiếp, khác với lần trước, lần này khí tức của anh đã ổn định hơn.

Võ Nhất lại tung một quyền đến, lần này không gian tiếp tục vặn vẹo, mặt đất cũng méo mó, cảnh vật bắt đầu mờ tịt.

Uỳnh!

Ngô Bình lại bị đánh bay, nhưng anh không còn bị xoay tròn nữa. Còn Võ Nhất thì lùi lại hai bước, cơ thể không ngừng lắc lư.

“Ra là thế!”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi bày thế lần thứ ba.

Võ Nhất lại tấn công, Ngô Bình nghênh chiến, huých vai làm Võ Nhất bay đi. Võ Nhất quay như con cù trên không trung.

Ngô Bình bay lên rồi tấn công tiếp, khiến Võ Nhất xoay tròn nhanh hơn. Sau đó, anh không đánh nữa mà chuyển sang đá, khiến Võ Nhất xoay tít mù.

Không lâu sau, Võ Nhất chợt rơi xuống đất, toàn thân vỡ nát, rải rác khắp nơi.

Con rối có ý chí võ đạo mạnh mẽ trấn thủ ở đây đã bị Ngô Bình đánh bại thành nhiều mảnh.

Lúc này, một cái cột ở phía xa nứt ra, để lộ một khoảng trống. Có một bình đan dược và một phiến ngọc ở đó, trên phiến ngọc viết tên và tác dụng của đan dược.

Đan dược này có tên là Chân Võ Di Hình Đan, uống vào có thể tăng khả năng lý giải ý nghĩa Di Hình.

Ngô Bình không đi tiếp ngay mà uống viên đan dược ấy đã, sau đó ngồi xuống cảm nhận nửa tiếng. Thi thoảng anh lại đứng lên đánh vài quyền rồi đá vài cú.

 
 
Chương 2583


Chương 2583

Anh đã hiểu ý nghĩa của Chân Hình, nhưng chưa luyện thuần thục. Bây giờ, anh phải ổn định ý nghĩa này và biến nó thành kiến thức của mình đã.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đứng dậy rồi bước tiếp.

Hai đi thêm một lát thì lại gặp một con rối khác.

Con rối này cao một mét bảy, trông rất tuấn tú, đôi mắt lặng như nước, trông giống một cô gái. Hắn mặc bạch sam, chào Ngô Bình: “Tôi là Võ Nhị, đánh bại tôi thì anh được đi tiếp”.

Dứt lời, mắt Võ Nhị rực lên ngọn lửa màu vàng, xem ra hắn sẽ mở ý nghĩa luôn.

Ngô Bình hỏi: “Võ Nhị, đây là ý nghĩa gì?”

Võ Nhị: “Chấn Ấn – một trong bốn ý nghĩa lớn của chân võ”.

Ngô Bình thở ra một hơi rồi nói: “Được, tiếp chiêu”.

Lần này, anh thi triển ý nghĩa Di Hình rồi tấn công Võ Nhị. Hắn tung một quyền lên không trung, đầu Ngô Bình vang lên tiếng ù ù, toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Võ Nhị lập tức tấn công anh.

Ầm!

May mà thể chất của Ngô Bình mạnh nên nhanh chóng tỉnh táo lại ngay, anh lách người rồi đánh bay Võ Nhị. Tuy vậy, anh cũng đã trúng đòn của hắn đau nhói.

Anh ngạc nhiên rồi thầm nghĩ: “Võ Nhị dùng chiêu gì mà làm võ hồn của mình choáng váng vậy nhỉ? Khiếp quá! Dùng chiêu thức vật lý tấn công võ hồn? Thế cũng được sao?”

Ngô Bình hét lớn, cơ thể trở nên hư ảo rồi bắt đầu triền đấu với Võ Nhị.

“Ầm, ầm, ầm”.

Nếu chỉ xét về chiêu thức thì Võ Nhị rõ ràng không đánh lại anh, chưa được mấy chiêu thì đầu đã bị đánh bẹp dí.

Nhưng đột nhiên, hắn “á” lên một tiếng, Ngô Bình tê dại cả người, sau đó anh bị hắn đấm cho mười mấy đấm.

Ngô Bình liên tục chịu thiệt hai lần nhưng cũng đã quan sát rõ. Võ Nhị dùng thủ pháp đặc biệt là năng lượng chấn động không gian, mà loại năng lượng chấn động này không chỉ có thể gây sát thương cho thần hồn mà còn có thể làm bị thương thân xác.

Chỉ là sao Võ Nhị làm được?

Ngô Bình cố nhịn đau, lại một lần nữa xông về phía Võ Nhị, may mà anh dùng ý nghĩa Di Hình nên trong thời gian ngắn Võ Nhị không đánh gục được anh, hai bên đánh tới đánh lui không phân thắng bại.

Sau khi bị đánh ngã mười lần, Ngô Bình mặt mày bầm tím, răng gãy hết một nửa, gãy đến mấy chục cái xương.

Có điều, sau mỗi lần bị đánh, anh lại dần dần cảm nhận ý nghĩa Chấn Ấn. Ý nghĩa ngày dùng lực kết ấn, gi ết chết vạn vật bằng Chấn Ấn, có thể giết thần cũng có thể giết quỷ, uy lực rất đáng sợ.

“Ầm, ầm”.

Bỗng dưng, Ngô Bình dùng ý niệm, hai võ ấn sắc nét liền xuất hiện trên hai bàn tay, anh tung chiêu hướng về Võ Nhị, lần lượt đấm tay trái rồi chưởng tay phải.

Võ Nhị giật mình, đứng im tại chỗ không động đậy nói: “Chúc mừng, anh đã có được ý nghĩa Chấn Ấn rồi”.

Hắn vừa dứt lời thì cây cột bên phải liền nứt ra, từ bên trong xuất hiện một chiếc hộp trong hộc bí mật. Trong hộp có một chiếc nhẫn màu bạc to bằng trứng bồ câu, bên trên bề mặt đầy những đường vân thần bí.
 
Chương 2584


Chương 2584

Anh cầm chiếc nhẫn bạc lên, một tin tức liền xuất hiện trong đầu. Tin tức đó cho hắn biết tên của chiếc nhẫn là nhẫn Chấn, bên trong có chứa bảy mươi hai loại pháp môn võ ấn ngưng tụ. Đồng thời, chiếc nhẫn Chấn này còn có thể gia tăng sức mạnh cho Võ Ấn, nếu Võ Ấn phát huy sức mạnh thông qua nó thì uy lực có thể tăng lên gấp bội.

Ngô Bình có được nhẫn Chấn thì đứng tại chỗ nghiên cứu võ ấn của nó. Anh phát hiện võ ấn mà mình đánh ra trước đây cũng nằm trong đó nhưng lại không vi diệu như nhẫn Chấn.

Anh nghiên cứu một lúc, nắm vững được hai loại võ ấn thì mới tiếp tục đi về phía trước.

Lần này anh đi được ba mươi mấy bước thì một con rối hình dáng ông lão xuất hiện, ông ta hơi khom người trước Ngô Bình: “Tại hạ là Võ Tam. Đánh bại ta thì có thể có được phần thưởng của Chân Võ Đại Đế”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông nắm giữ ý nghĩa nào?”

Võ Tam: “Ý nghĩa Li Đoạn”.

Ông ta nói xong thì phất tay phải, không gian bỗng xuất hiện một rãnh màu đen, xung quanh rãnh đen là vô số tia chớp, kéo dài đến mấy giây.

Anh hít một hơi thật dài, nói: “Đây là thủ pháp chia cắt, phân tách sao?”

Võ Tam có vẻ không nóng vội ra tay, nói: “Không sai, ý nghĩa Li Đoạn có thể chia cắt vạn vật, có thể xẻ núi cũng có thể giết thần”.

Ngô Bình cảm thán: “Nếu loại ý nghĩa võ học này có thể kết hợp với đao pháp và kiếm pháp thì đó nhất định sẽ là đao pháp và kiếm pháp đáng sợ nhất thiên hạ”.

Võ Tam: “Ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Bắt đầu đi”.

Anh vừa dứt lời thì biến thành một cái bóng ảo, anh đang dùng chiêu tuyệt sát của Thiên Long Chưởng tên là Thiên Long Huyễn Sát.

Chớp mắt, anh đã biến ra mấy nghìn vạn ảo ảnh, cùng lúc tấn công.

Đòn phản công của Võ Tam rất đơn giản, ông ta chỉ phất tay chia cắt, trong không gian liền xuất hiện một rãnh màu đen.

Còn đòn tấn công của Ngô Bình thì lại nằm ở sau lưng bên phải, anh mượn sức mạnh của Võ Ấn và chiêu tuyệt sát, chưởng mạnh về phía hông sau của Võ Tam.

“Rắc rắc!”. Kích đó thật sự quá đáng sợ, con rối được chế tạo tinh tế như Võ Tam cũng tan nát ngay lập tức.

Ngô Bình không hi vọng học được ý nghĩa Li Đoạn từ chỗ ông ta vì đó là chuyện không thể nào.

Đúng vậy, cây cột phía bên cạnh nứt ra, bên trong có một mâm ngọc, trên mâm có khắc tâm pháp của ý nghĩa Li Đoạn.

Anh lập tức nghiên cứu sự huyền diệu của nó, việc này làm anh mất đến hai ngày.

Sau khi anh học được ý nghĩa Li Đoạn, anh phất tay, không gian liền xuất hiện mấy chục rãnh đen, có cái mỏng như sợi tóc, có cái to như nét bút lông.

Anh mới thi triển một lúc mà đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng nên vội vã uống mấy viên Nhân Nguyên đan, sau khi hồi phục lại mới tiếp tục đi về trước.

Nếu không có gì bất ngờ thì anh sẽ gặp Võ Tứ.

Hình tượng của Võ Tứ là một thanh niên, oai phong bất phàm, anh ta mỉm cười, nói: “Cuối cùng thì cũng có người học được ý nghĩa Chân Võ của ta”.

Ngô Bình giật mình: “Anh là?”

“Ta là Chân Võ”. Thanh niên nhìn anh, nói: “Học được ba ý nghĩa phía trước thì anh đã có tư cách luyện ý nghĩa võ học mạnh nhất của ta là ý nghĩa Thiên Thể rồi”.
 
Chương 2585


Chương 2585

Ngô Bình: “Ý nghĩa Thiên Thể?”

Đại Đế Chân Võ: “Không sai. Ý nghĩa Thiên Thể đưa cơ thể đi vào trạng thái Thiên Thể, trạng thái này sẽ hợp nhất với Thiên Địa, cộng hưởng cùng vũ trụ. Trong trạng thái này, ngươi sẽ là vô địch, giết thần giết tiên dễ như búng ngón tay”.

Ngô Bình giật mình: “Lợi hại vậy sao?”

Đại Đế Chân Võ: “Ý nghĩa Thiên Thể này phải mượn sức mạnh của Động Thiên, bây giờ ngươi không cách nào tu luyện. Hơn nữa, Đại Đế ta đây vẫn chưa kịp tạo ra ý nghĩa này một cách hoàn chỉnh thì đã chết rồi, hi vọng ngươi có thể hoàn thành di nguyện cho Đại Đế ta, hoàn thiện ý nghĩa Thiên Thể”.

Ngô Bình ngỡ ngàng: “Đây là ý nghĩa chưa hoàn chỉnh ư?”

Đại Đế Chân Võ mỉm cười, nói: “Ta sẽ truyền thụ hết tất cả trí tuệ về võ đạo, kinh nghiệm về võ học cho ngươi, hi vọng sẽ giúp ích được cho ngươi”.

Anh ta vừa dứt lời thì chỉ ra, một luồng sáng thần chạy vào giữa trán Ngô Bình. Vô số ký ức hiện lên như nước triều.

Dường như rất nhiều năm về trước, Ngô Bình đã hấp thụ những thứ này nhưng lại chưa tiêu hóa.

Anh xoa chân mày, nói: “Đa tạ Đại Đế, nhất định vãn bối sẽ cố hết sức hoàn thành di nguyện của Đại Đế”.

Đại Đế Chân Võ gật đầu mỉm cười, sau đó cơ thể dần cứng đờ, Động Thiên Chân Võ cũng tối sầm.

Ngô Bình đột nhiên cảm thấy thương cảm, Đại Đế Chân Võ này là con cưng của trời, là thiên tài không ai sánh nổi mà cũng chết.

Anh vái lạy con rối rồi ra khỏi động thiên Chân Võ.

Lúc anh ra ngoài, Lý Đức Long và La Tông Huy cũng không còn ở đó, không biết là vào Động Thiên hay là đã đi khỏi rồi nữa.

Lúc này, ông Chu bước đến, hỏi: “Thiếu chưởng môn, hôm qua chưởng môn có đến, hình như có việc cần tìm cậu”.

Ngô Bình vội nói: “Được, tôi sẽ qua đó ngay”.

Trong đại điện của chưởng môn, Lưu Vọng Công cùng phong chủ thuộc các phong và hai điện chủ đều có mặt ở điện và đang bàn bạc gì đó.

Ngô Bình đến thì Lưu Vọng Công nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, ngồi đi”.

Ngô Bình ngồi bên cạnh chưởng môn, nói: “Hôm qua chưởng môn tìm tôi sao?”

Lưu Vọng Công: “Ừ, có việc cần bàn bạc với cậu. Tốc độ khôi phục của linh khí đang gia tăng, bay giờ các thế lực lớn đã bắt đầu chiêu mộ đệ tử từ bên ngoài, bồi dưỡng thêm thế lực. Ngô Bình, cậu là người của môn phái chúng tôi, là người có quyền thế nhất trong phàm giới, chúng tôi quyết định giao việc chiêu mộ đệ tử và thành lập ngoại viện Thục Sơn cho cậu đấy”.

Ngô Bình: “Ngoại viện Thục Sơn?”

Lục Phi Hùng nói: “Tức là lập một nhánh của kiếm phái Thục Sơn ở phàm giới, tài nguyên sẽ do kiếm phái Thục Sơn chúng ta cung cấp. Cậu chịu trách nhiệm chiêu mộ đệ tử và bồi dưỡng họ, luôn tiện còn phải mở rộng phạm vi thế lực của ngoại viện Thục Sơn. Đến khi linh khí được khôi phục hoàn toàn thì Thục Sơn chúng ta sẽ có thể có được thế giới riêng bên ngoài”.

Ngô Bình: “Các thế lực khác đã làm vậy rồi sao?”

Trần Đạo Huyền: “Đúng vậy, các thế lực ở Côn Luân, thậm chí cả Tiểu Tây Thiên và một số thế lực ẩn dật cũng đua nhau hành động. Con ra ngoài xem thử thì biết thôi, bây giờ bên ngoài vô cùng náo nhiệt”.

Ngô Bình là thiếu chưởng môn nên bắt buộc phải đảm đương trách nhiệm này. Anh suy nghĩ rồi nói: “Thôi được, nhưng chưởng môn phải cho đệ tử vài trưởng lão truyền thụ võ công có kinh nghiệm phong phú cùng một nhóm đệ tử có tu vi và tư chất khá nữa”.
 
Chương 2586


Chương 2586

Lưu Vọng Công: “Những điều này đều không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể xây dựng được ngoại viện thì cậu cần gì sẽ có nấy”.

Lục Phi Hùng nói: “Thiếu chưởng môn, mời cậu xuống núi là vì cậu có ưu thế mà người khác không có, cậu là thầy luyện đan, có thể dùng đan dược thu hút đệ tử tài giỏi gia nhập. Ngoài ra, Trường Sinh Điện chúng ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngoại viện, cung cấp đầy đủ đan dược”.

Ngô Bình không ngờ xu thế mới lại đến nhanh như thế, anh nói: “Được, chuyện này giao cho tôi. Chưởng môn, trước khi đi, có phải chưởng môn nên cho đệ tử ít tài nguyên không?”

Lục Phi Hùng mỉm cười, nói: “Đấy là chuyện đương nhiên. Đệ tử ngoại viện được cung cấp tài nguyên theo tiêu chuẩn của đệ tử ngoại môn. Người có tư chất tốt có thể có được đãi ngộ của đệ tử nội môn hoặc thậm chí là đệ tử chân truyền”.

Lúc này, Hắc Tinh trưởng lão bước nhanh vào điện, theo sau bà mấy còn có mấy người nữa, bà ấy mỉm cười, nói: “Mấy bà lão bọn ta tình nguyện cùng thiếu chưởng môn ra ngoài xây dựng ngoại viện”.

Hắc Tinh trưởng lão là tiên quân Bất Tử, sau lưng bà ấy còn có một vị chân quân Thần Hóa, hai chân quân Anh Biến và một chân nhân Linh Biến.

Ngô Bình vui mừng, nói: “Đa tạ các vị trưởng lão ủng hộ”.

Hắc Tinh trưởng lão mỉm cười, nói: “Mạng của chúng tôi là do cậu cho, giúp đỡ cậu cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, đây cũng là chuyện lớn của cả Thục Sơn kiếm phái, chúng tôi sao có thể chối từ”.

Tiếp đó, Ngô Bình chọn một nhóm đệ tử và trưởng lão, trong đó bao gồm cả những người quen như Hồng Lăng và Viên Lực.

Sau khi xác định những người được chọn, Ngô Bình rời khỏi Địa Tiên giới trước, anh phải chuẩn bị trước cho việc xây dựng ngoại viện Thục Sơn.

Ngô Bình ra khỏi Địa Tiên giới thì quay về nhà, vừa vào đến thì thấy mọi thứ hỗn loạn, Hỉ Bảo cưỡi Đông Hoàng chạy khắp sân, đuổi theo một con thỏ to hơn cả con chó.

Con thỏ trắng muốt với đôi mắt đỏ như hai viên đá quý, nó nhảy một phát cao đến mười mấy mét, Đông Hoàng sủa gâu gâu, có vẻ như muốn tóm cho bằng được nó.

Hỉ Bảo hét: “Đông Hoàng, mau, mau, mau lên, cắn lấy đuôi nó”.

Con thỏ lớn chạy tới chạy lui, giẫm nát hết cây hoa, hòn non bộ, bụi đất bay khắp nơi, khói đen mù mịt.

Ngô Bình giận đến tức bụng, hét lớn lên: “Hỉ Bảo”.

Hỉ Bảo nhanh nhảu, vội vã nhấn đầu chó, Đông Hoàng đáp xuống đất. Con thỏ lớn đấy đang chạy thì bị Ngô Bình tóm lấy từ xa và đ è xuống đất bằng pháp lực.

Mặc dù con thỏ rất mạnh, nhưng dù có mạnh thế nào cũng không qua được Ngô Bình. Nó bị đè chặt, hai chân quẫy dưới mặt đất đến mức tạo ra một cái hố lớn.

Đông Hoàng loạng choạng chạy đến trước mặt anh, hé miệng như đang cười.

Ngô Bình hỏi: “Đấy là thỏ nhà ai?”

Hỉ Bảo: “Bố, con thỏ lớn này mới chạy đến nhà chúng ta ngày hôm nay, con thấy nó béo nên muốn bắt nó, làm món thịt thỏ nướng cho bố”.

Ngô Bình tò mò nhìn con thỏ, nói: “Con thỏ này ăn thuốc tăng trưởng rồi sao? Má ơi, nó to thật”.

Hỉ Bảo: “Đúng vậy ạ, má ơi, nó to thật”.

Ngô Bình tát cậu bé một tai: “Con nít không được nói tục”.

Hỉ Bảo vò đầu, vẻ mặt đầy uất ức, thầm nghĩ, chẳng phải bố cũng nói đấy sao?

Ngô Bình đưa tay véo con thỏ mình đầy thịt rồi nói: “Không tồi, thịt này chắc ngon lắm đây. Lina!”
 
Chương 2587


Chương 2587

Một làn nước ngưng tụ bên cạnh Ngô Bình, Lina bước ra, cười nói: “Chào anh”.

Con thỏ liền căng thẳng, kêu chít chít, nó không muốn bị con người ăn thịt, chân trước không ngừng cào lên mặt đất. Ngô Bình động lòng, anh thấy con thỏ này sắp thành yêu nên điểm một cái lên trán nó, một luồng sức mạnh kỳ diệu lan khắp cơ thể thỏ.

Vài phút trôi qua, cơ thể con thỏ mềm nhũn, nó nằm bẹp xuống đất, toàn thân dễ chịu vô cùng. Khí tức trong cơ thể ngưng tụ thành một viên yên đan trong ngực.

Thỏ có được yêu đan tương tự như thần niệm của nhân tiên, nó lập tức nói chuyện với Ngô Bình: “Xin thượng tiên tha mạng, thịt tiểu nhân dai nhách, không ngon đâu”.

Ngô Bình thích thú: “Vậy sao? Ta khá thích ăn thịt dai”.

Con thỏ muốn đập đầu chết cho xong, nó sửa lại: “Thịt của tiểu nhân còn tanh nữa”.

Ngô Bình sầm mặt: “Bớt gạt ta đi! Ta hỏi ngươi, sao cơ thể lại to đến thế?”

Con thỏ: “Thượng tiên, nửa năm trước, tiểu nhân có ăn một loại quả, từ đó cơ thể càng lúc càng to lớn. Mấy ngày nay, tiểu nhân tìm thấy chỗ này tràn ngập linh khí nên đến đấy để kiếm ăn, không ngờ vô tình xông lầm vào nhà của thượng tiên. Tiểu nhân đáng chết, xin thượng tiên tha cho lần này”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi nói: “Ngươi ăn quả ở đâu?”

Con thỏ lớn: “Cách chỗ này khoảng ba tiếng đồng hồ đi đường, ở đó rừng núi âm u, ít người qua lại”.

Ngô Bình: “Ngươi dắt ta đi xem thử”.

Lina hỏi: “Anh có làm nữa không?”

Ngô Bình lấy ra một cây nấm và một miếng thịt thú lớn, nói: “Hôm nay nấu món này, mùi vị sẽ ngon đó!”

Lina đến nhà bếp, Ngô Bình bảo Vũ Phi và Đông Hoàng trông chừng Hỉ Bảo, còn anh dẫn theo con thỏ, đi tìm loại quả kia.

Loại quả kia có thể khiến một con thỏ bình thường hóa yêu trong một thời gian ngắn thì hiển nhiên không thể xem nhẹ hiệu quả thần kỳ của nó, anh nhất định phải xem.

Con thỏ đi mất ba tiếng đồng hồ nhưng Ngô Bình lại nhanh hơn nhiều, chỉ cần vài phút, anh và con thỏ đã bay đến một vùng núi trùng điệp.

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, mắt nhìn thấu vạn vật của anh phát hiện không gian ở đây đã xuất hiện vết nứt, mà đằng sau vết nứt đó là một không gian gấp khúc khép kín khác.

Linh khí trong không gian kia không ngừng tràn ra ngoài, những linh khí này đã thúc đẩy việc sản sinh ra rất nhiều linh quả và linh dược.

Anh bay quanh một vòng rồi dừng chân trên một đỉnh núi. Chỗ này có rất nhiều cây ăn quả dại, đáng tiếc trái đã bị dã thú ăn hết rồi.

Đột nhiên, một con chuột khổng lồ nhào đến. Con chuột to gần bằng con thỏ, răng dài đến cả trượng, vô cùng hung hãn.

Ngô Bình đá văng con chuột, con chuột kêu lên một tiếng “chít” rồi nện lên tảng đá, nội tạng dập nát, chết ngay tại chỗ.

Anh lẩm bẩm: “Linh khí khôi phục khiến dã thú ở gần đây biến dị hết rồi”.

Sau đó, anh mở bản đồ ra xem, trong phạm vi một trăm kilomet gần đó đều là núi hoang không người, không có đường đi, toàn là dã thú.

Toàn bộ khu vực này thuộc tỉnh K, anh suy nghĩ một lúc rồi gửi vị trí cho Lý Mai để cô ấy bỏ vốn, đấu thầu vùng núi hoang vu này với danh nghĩa khai thác du lịch.

Sau đó anh liên hệ với Từ Bá Nhân. Bây giờ Từ Bá Nhân đã là người đứng đầu tỉnh K, địa vị vững chắc, thêm vài năm nữa không chừng ông ấy sẽ được điều về thủ đô nhậm chức, vươn lên tầm cao mới.
 
Chương 2588


Chương 2588

Đương nhiên, ông ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy là nhờ vào sức ảnh hưởng của Ngô Bình. Dù Ngô Bình không nói gì nhưng những người khác đều đánh giá cao Từ Bá Nhân vì quan hệ giữa hai người. Về chuyện này, đương nhiên Từ Bá Nhân hiểu rất rõ, vì vậy trong lòng ông ấy luôn cảm thấy biết ơn Ngô Bình.

Từ Bá Nhân nhận được điện thoại từ Ngô Bình thì mỉm cười, nói: “Ngô Bình, lâu quá không gặp, em ở tỉnh sao?”

Ngô Bình: “Cách đấy không xa, em tìm anh là vì đang có một số tiền nên muốn đầu tư gì. Không biết trong tỉnh có dự án nào hay không?”

Từ Bá Nhân sáng mắt: “Dự án thì nhiều lắm, tùy ý em chọn”.

Ngô Bình: “Anh Từ đang ở đâu, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp”.

Anh tắt máy, thả con thỏ đi, sau đó dùng thuật độn thổ, nhanh chóng đến ủy ban tỉnh.

Từ Bá Nhân đang đi qua đi lại trong văn phòng của mình, thư ký mới đến không biết Ngô Bình là ai nói: “Ông chủ, người đến là ai vậy?”

Từ Bá Nhân nhìn anh ta nói: “Một nhân vật tầm cỡ, địa vị của cậu ấy cao hơn cả tôi”.

Thư ký run lên, nhân vật tầm cỡ có địa vị cao hơn chủ tịch tỉnh là ai vậy chứ?

Vừa nói xong thì vang lên tiếng gõ cửa, thư ký sửng sốt, anh ta mở cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta cứ nghĩ người trong điện thoại không thể đến nhanh như thế bèn nhíu mày nói: “Anh là ai?”

Từ Bá Nhân lại đi đến đón, tươi cười nói: “Em Ngô, em đến nhanh thật. Mời ngời! Tiểu Tống, đem trà lên”.

Thư ký Tiểu Tống ngạc nhiên, vị này là người trong điện thoại? Anh ta vội vàng đáp rồi đi đến bên cạnh pha trà cho Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một bao lá trà đặt lên bàn cười nói: “Anh Từ, không có thứ gì tốt, lá trà nhà trồng, mang đến cho anh thưởng thức”.

Từ Bá Nhân bật cười: “Lá trà của em chắc chắn là đồ ngon rồi. Tiểu Tống, pha trà này đi, bây giờ tôi muốn thưởng thức mùi vị của nó”.

Tiểu Tống đang pha trà, Ngô Bình và Từ Bá Nhân nói chuyện phiếm vài câu: “Anh Từ, nói qua điện thoại không rõ, em vừa mới đi dạo quanh ngọn núi hoang, cảm thấy nơi đó có thể khai thác dự án du lịch kiểu vườn tược”.

Từ Bá Nhân nói: “Vậy à? Cụ thể ở đâu?”

Ngô Bình thấy trên tường có bản đồ bèn lấy bút vẽ lên một vòng tròn: “Có lẽ là ở vị trí này”.

Từ Bá Nhân là chủ tịch tỉnh nên rất quen thuộc và tường tận địa hình trong tỉnh, ông ấy vừa nhìn đã bật cười: “Nơi này nằm ở thành phố nghèo nhất tỉnh, không có tài nguyên gì cả. Cậu em, chắc chắn muốn khai thác du lịch ở đây chứ?”

Ngô Bình: “Nơi này non nước hữu tình, em thấy rất hợp. Em định đầu tư ba nghìn tỷ, mất ba năm để xây dựng nơi này thành khu du lịch sinh thái lớn nhất cả nước”.

Từ Bá Nhân giật mình, ba nghìn tỷ!

Thư ký Tiểu Tống suýt nữa đánh rơi bình trà, ba nghìn tỷ là khái niệm gì? Tổng thu nhập kinh tế một năm của tỉnh K cũng chỉ có mấy nghìn tỷ thôi.

Nếu dự án này được khởi động, kinh tế tỉnh K ít nhất sẽ tăng lên hai con số.

Dù sao cũng không phải người thường, ngoài mặt Từ Bá Nhân vẫn bình tĩnh, ông ấy cười nói: “Tiền đầu tư lớn như thế là để khai thác du lịch? Đầu tư ba nghìn tỷ chỉ sợ mất rất lâu mới có thể thu hồi”.

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi, du lịch chỉ là một phần, đến lúc đó em muốn xây dựng vài kiến trúc cổ và nhà trên núi, chắc không có vấn đề gì chứ?”
 
Chương 2589


Chương 2589

Từ Bá Nhân nói: “Không thành vấn đề, mục đích khai thác đất không giới hạn, nhưng so với việc khai thác du lịch, trong tay anh có một dự án khá tốt, em có muốn suy xét không?”

Ngô Bình hỏi: “Ồ, dự án gì thế?”

Từ Bá Nhân lấy một phần tài liệu ra nói: “Em xem đi, trong đó nói rất chi tiết”.

Ngô Bình đọc lướt qua cũng hiểu đại khái về dự án này, đây là dự án xúc tiến đầu tư cũ, có rất nhiều ưu đãi, miễn phí sử dụng đất năm năm, miễn thuế ba năm đầu.

Ngô Bình xem vị trí, là ở ngoại ô phía Đông của tỉnh, giao thông thuận lợi, địa hình bằng phẳng. Nhưng quan trọng là miếng đất này không xa núi hoang mà anh muốn khai phá, chỉ có mấy mươi cây số.

Anh hơi động lòng, nghĩ đến ngoại viện Thục Sơn, nói: “Anh Từ, em muốn mở một võ quán quy mô lớn, được chứ?”

Từ Bá Nhân cười nói: “Chỉ cần đầu tiên thì dự án nào cũng được”.

Ngô Bình: “Nhưng diện tích võ quán của em khá lớn, cần một mảnh đất rất lớn”.

Từ Bá Nhân hỏi: “Khoảng bao nhiêu?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Không nhỏ hơn một nghìn mét vuông”.

Từ Bá Nhân ngây người, diện tích cả Thạch Thành cũng chỉ hơn một nghìn mét vuông, Ngô Bình cần đến một nghìn?

“Võ quán có thể dùng nhiều đất thế sao?”, ông ấy ngạc nhiên hỏi.

Ngô Bình: “Ừ, bọn em muốn xây võ quán quy mô lớn, cao cấp, đến lúc đó cần nhiều đất và vốn đầu tư cực lớn”.

Từ Bá Nhân hỏi: “Võ quán lớn như thế thì phải đầu tư bao nhiêu tiền mới có thể xây được?”

Ngô Bình: “Theo chi phí xây dựng năm nghìn một mét vuông thì có thể nào cũng cần đến năm nghìn tỷ tệ”.

Dù Từ Bá Nhân có địa vị cao cũng không khỏi kinh ngạc với số tiền này. Mấy giây sau, ông ấy mới hoàn hồn nói: “Năm nghìn tỷ, đó là một con số rất lớn…”

Ngô Bình cười nói: “Tiền vốn không phải là vấn đề, dự án này rất lớn liên quan đến mọi phương diện, còn cần cơ quan tỉnh cố gắng phố hợp”.

Từ Bá Nhân nói: “Em cứ yên tâm, mọi thứ đều không thành vấn đề, anh nhất định sẽ đảm bảo dự án được thuận lợi”.

Đùa à, dự án lớn năm nghìn tỷ, ai muốn bỏ chứ? Dù cả tỉnh đang gặp khó thì cũng phải đảm bảo.

Ngô Bình: “Hai dự án này sẽ dùng đến một lượng lớn vật liệu xây dựng, tỉnh K là tỉnh lớn về sản xuất vật liệu xây dựng, chắc sẽ có thể kéo được kinh tế trong tỉnh”.

Từ Bá Nhân cười nói: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi”.

Lúc này trà đã được pha xong, mùi thơm của trà tỏa ra xung quanh, Từ Bá Nhân ngửi rồi nói: “Trà ngon”.

Hai người lại nói kỹ hơn, buổi trưa Từ Bá Nhân giữ anh lại ăn cơm, thế nhưng Ngô Bình còn rất nhiều việc cần làm nên từ chối.

Ra khỏi cơ quan tỉnh, anh đang định thi triển độn thổ để đi thì một chiếc xe bỗng dừng lại bên cạnh, cửa xe hạ xuống, có người gọi anh: “Ngô Bình?”

Ngô Bình quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe, trạc tuổi anh, đó là chiếc Porsche 911, ngồi ở ghế phụ lái là một người phụ nữ.

“Trương Tân Minh?”
 
Chương 2590


Chương 2590

Trương Tân Minh là bạn cùng lớp thời đại học của Ngô Bình, nhưng anh ta mới học nửa năm đã nghỉ, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện.

Quan hệ của hai người khá tốt, nhưng đã nhiều năm rồi Ngô Bình suýt nữa không nhận ra anh ta.

Trương Tân Minh không còn là Trương Tân Minh ngày xưa nữa, anh ta đã là tu vi cảnh giới Luyện Thần, hơn nữa còn có nền tảng vững chắc.

Trương Tân Minh khẽ cười mở cửa ra, đi đến ôm lấy Ngô Bình nói: “Mấy năm không gặp, cậu còn cao hơn nữa à?”

Đúng là Ngô Bình đã cao lên, hơn nữa còn có vóc người hoàn hảo, rất khác với Ngô Bình trong ấn tượng của Trương Tân Minh.

Ngô Bình: “Đúng thế, tôi tiêm hormone vào năm nhất đại học”.

Trương Tần Minh không nghĩ nhiều, vỗ vai anh nói: “Bây giờ người anh em thế nào rồi? Tìm được công việc chưa?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi làm việc ở bệnh viện, cậu thì sao? Còn chạy siêu xe, có phải phát tài rồi không?”

Trương Tân Minh bật cười: “Phát tài gì chứ, làm chút việc kinh doanh thôi, kiếm ít tiền lẻ. À phải rồi, cậu đi đâu đây, buổi tối tụ họp chút nhé?”

Ngô Bình không có thời gian nói: “Tân Minh, hôm khác nhé, hôm nay tôi còn có việc”.

Trương Tân Minh đanh mặt: “Ngô Bình, không nể mặt anh em gì thế? Chúng ta đã nhiều năm không gặp, tối nay cậu phải đến, nếu không tôi đến nhà cậu”.

Ngô Bình cười khổ, tên này vẫn như trước, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy được rồi, cậu cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến”.

Trương Tân Minh nói: “Vậy được, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi”.

Thêm bạn với nhau rồi, Trương Tân Minh cười nói: “Ngô Bình, tối nay hiệu trưởng cũ và mấy người bạn ở trường cũng đến, chúng ta tụ họp một trận”.

Ngô Bình bỗng nghĩ đến, ngôi trường mình đã tốt nghiệp cũng không đơn giản, lần hội ngộ này thật sự là tình cờ sao?

Trời vẫn còn sớm, Ngô Bình bèn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long trước.

Đường Tử Di đang làm việc ở nhà, nghe thấy tiếng, đôi mắt cô ấy sáng lên, mở miệng gọi: “Chồng à?”

Ngô Bình đi vào từ sân thượng cười nói: “Tử Di, thính giác của em tốt thế, có thể nghe được là anh”.

Đường Tử Di liếc anh: “Ngoài anh ra còn ai bay vào đây”.

Ngô Bình đi đến cạnh cô ấy, thấy cô ấy đang đọc tài liệu thì nói: “Đừng làm nữa, qua đây với anh một lát”.

Đường Tử Di cười nói: “Hôm nay sao lại có thời gian đến tìm em thế?”

Ngô Bình nói: “Có đồ tốt cho em đây”.

Anh lấy hết bốn món quốc bảo mà nhị hoàng tử Đông Doanh tặng ra, rồi đặt lên bàn.

Đường Tử Di nhìn xem, ngạc nhiên nói: “Đồ tốt! Ở đâu thế?”

Ngô Bình: “Đi Đông Doanh một chuyến, đưa cho em giữ”.

Đường Tử Di rất vui: “Ông nội mà thấy chắc chắn sẽ rất vui”.

Ngô Bình: “Tử Di, anh đến đây là có việc muốn nói với em”.

Đường Tử Di ngồi lên chân anh: “Chuyện gì thế chồng?”

Ngô Bình: “Linh khí đang được hồi phục, cả thế giới sẽ xảy ra những thay đổi chưa từng có”.

Đường Tử Di sửng sốt: “Linh khí khôi phục?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom